Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 06-04-2008, 04:39 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 11

Chân trá»i góc biển


Má»™ Quang quyết định nhÆ° vậy, thì đã thấy Tố Mai trông nhÆ° má»™t nàng tiên nữ Ä‘ang Ä‘i trên sóng nÆ°á»›c từ từ bÆ°á»›c tá»›i mỉm cÆ°á»i há»i chàng rằng :
- Nghiêm huynh, trăng đêm nay đẹp thực, huynh uống rượu một mình ở dưới trăng như thế có phải là đúng với hai câu thơ :
“Cử bôi yêu minh nguyệt
Äối ảnh thành tam nhân khôngâ€
(Nâng chén má»i trăng uống, trÆ°á»›c cái bóng của mình, cả mình, trăng lẫn bóng thành ba ngÆ°á»i).
Má»™ Quang định cáo từ, nhÆ°ng thấy bá»™ mặt của Tố Mai hôm nay đẹp tuyệt trần lại nghe thấy tiếng nói của nàng nhÆ° là tiếng chim Hoàng oanh kêu, nên chàng không tiện lên tiếng từ biệt nữa, mà chỉ mỉm cÆ°á»i đáp :
- Âm cô nương, cảnh sắc của Băng Hồn cốc này quả thực là đẹp tuyệt trần gian...
Tố Mai vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Sá»± thá»±c cảnh ở nÆ¡i đây có đẹp nhÆ° thế đâu, nhÆ°ng được lá»i phê bình của Nghiêm huynh thì nó đã tăng phẩm giá rất nhiá»u.
Mộ Quang ấp úng nói tiếp :
- Âm cô nương, tôi muốn...
Tố Mai nÅ©ng nịu há»i :
- Nghiêm huynh muốn gì thế?
Cố trấn tÄ©nh tinh thần, Má»™ Quang hết sức làm cho giá»ng nói thá»±c nhu hòa mà thủng thẳng đáp :
- Tôi đến đây quấy nhiễu thấm thoát đã được bảy ngày, nên muốn...
Chàng vừa nói tá»›i đó, Tố Mai đã kêu “Ồ†má»™t tiếng, hai mắt nhìn thẳng vào mặt chàng u oán há»i :
- Có phải là Nghiêm huynh muốn rút lui ngay đấy không?
Lá»i nói ấy của nàng tuy rất bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng bên trong đã bao hàm má»™t sá»± ai oán vô biên, khiến Má»™ Quang nghe thấy cÅ©ng phải Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng nên chàng chỉ gượng cÆ°á»i thôi, chứ không sao nói năng được nữa.
Tố Mai thấy thế cÆ°á»i khì má»™t tiếng, nói tiếp :
- Trên thiên hạ không có bữa tiệc nào là không thể ăn uống liá»n nghìn năm không giải tán. Nếu Nghiêm huynh muốn Ä‘i, Tố Mai tôi cÅ©ng không dám gượng giữ huynh lại. NhÆ°ng chẳng hay huynh có thể ở nốt này hôm nay, chỠđến ngày mai hãy Ä‘i có được không, để đêm nay chúng ta được chuyện trò và đối ẩm cùng nhau suốt đêm. Chẳng hay huynh có tán thành không?
Mộ Quang thấy nàng vừa nói, hai mắt vừa lóng lánh, hình như nàng đã ứa nước mắt ra, nhưng vẫn cố gượng không để cho nhỠlệ, trông thái độ này của nàng lại càng đáng thương thêm, như vậy chàng nỡ lòng nào cáo lui như thế?
NhÆ°ng chàng nghÄ© lại, nếu mình không quả quyết xin lui ra, thì thế nào hai ngÆ°á»i cÅ©ng bị hại hết, nên chàng phải gượng nén tình cảm xuống gắng sức gật đầu đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói rất phải, cuá»™c há»™i há»p này của đôi ta đã sắp tá»›i lúc phải chia ly. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi chia tay, ta cÅ©ng nên ngồi dÆ°á»›i trăng sao rất đẹp đẽ này để thưởng lãm và đối ấm vá»›i nhau má»™t đêm má»›i phải.
Tố Mai cầm chén rượu lên nhìn mặt trăng, ù oán thở dài má»™t tiếng khẽ ngâm má»™t bài thÆ¡ biệt ly của Lý ThÆ°Æ¡ng Ẩn. Má»™ Quang biết lúc này nàng rất rầu rÄ©, nhÆ°ng nhất thá»i không không biết dùng lá»i gì để an ủi nàng, mà chỉ thuận mồm mỉm cÆ°á»i há»i :
- Có phải Âm cô nÆ°Æ¡ng rất thích Ä‘á»c thÆ¡ của Lý ThÆ°Æ¡ng Ẩn phải không?
Tố Mai thở dài đáp :
- Vâng, Lý ThÆ°Æ¡ng Ẩn là ngÆ°á»i rất sở trÆ°á»ng vỠđàm tình thuyết ái, bài thÆ¡ nào của ông ta tả đến vấn Ä‘á» tình cảm cÅ©ng tỉ mỉ lắm, ví dụ nhÆ° bài thÆ¡ biệt ly mà tiểu muá»™i vừa ngâm đó.
Nói tá»›i đó, nàng ngắt lá»i, giÆ¡ tay lên chỉ hai ngôi sao NgÆ°u Lang Chức Nữ ở trên trá»i mà gượng cÆ°á»i há»i Má»™ Quang tiếp :
- Nghiêm huynh thá»­ xem NgÆ°u Lang Chức Nữ cách nhau có má»™t con sông Ngân Hà, mà má»—i năm chỉ tháng bảy má»›i được gặp gỡ nhau má»™t lần. Tại sao trên trá»i cÅ©ng vậy, nhân gian cÅ©ng thế, ly biệt nhiá»u mà tÆ°Æ¡ng phùng lại ngắn ngủi nhÆ° vậy?
Má»™ Quang biết ngay ý nghÄ©a lá»i nói của nàng, vì chàng là NgÆ°u Lang và nàng tá»± coi mình là Chức Nữ, chàng cÅ©ng cảm thấy rầu rÄ©, ngẫm nghÄ© má»™t hồi má»›i gượng cÆ°á»i đáp :
- Âm cô nÆ°Æ¡ng, cổ nhân đã nói: “Gặp gỡ nhau trong lúc gió Thu vàng, sÆ°Æ¡ng rá» xuống nhÆ° ngá»c, nhÆ° vậy lại còn hÆ¡n dÆ°á»›i trần gian rất nhiá»uâ€. Quý hồ hai mối tình lúc nào cÅ©ng dung hòa, ý của đôi bên lúc nào cÅ©ng giao đấu, thì dù gặp ít ly biệt nhiá»u cÅ©ng không phÆ°Æ¡ng hại gì.
Thấy chàng trả lá»i nhÆ° vậy, nÆ°á»›c mắt lại chảy quanh khóe mắt, Tố Mai mỉm cÆ°á»i há»i tiếp :
- Nghiêm huynh, ngày mai chúng ta chia tay nhau rồi, sau này có thể bắt chÆ°á»›c NgÆ°u Lang Chức Nữ, hằng năm cứ đến khi nào có kim phong ngá»c lá»™ là chúng ta lại gặp nhau không?
Thấy tình ý của đối phương càng nói càng khăng khít, Mộ Quang cảm thấy trong lòng có một sự không biết có phải là sợ sệt hay là trìu mến, nên chàng gật đầu khẽ đáp :
- Tất nhiên được lắm, chúng ta cứ bắt chÆ°á»›c NgÆ°u Lang Chức Nữ má»—i năm gặp nhau má»™t lần, và thá»i kỳ trùng phùng cÅ©ng định là bảy ngày.
Tố Mai gượng cÆ°á»i mà khẽ ngâm rằng :
“Lệ thao la cân khán vá»ng thu,
Thu lai Chức Nữ há»™i khiên NgÆ°uâ€...
Tạm dịch :
“ChỠThu lệ ướt khăn hồng,
Thu vá» NgÆ°u Chức má»›i hòng gặp nhauâ€
Mộ Quang cũng rất cảm xúc vội ngâm tiếp :
“Hạ đang liễu khước ân cừu sự
Tản phát giang hồ Ä‘á»™c trạo châuâ€...
Tạm dịch :
“Làm sao dứt nổi ân cừu nhỉ
Xõa tóc ngao du má»™t mái chèoâ€
Tố Mai gượng cÆ°á»i, đỡ lá»i :
- Nghiêm huynh, cái câu: “Tản phát giang hồ Ä‘á»™c trạo châu†của huynh tuy thoáng đạt thá»±c, nhÆ°ng nó không khá»i rầu rÄ©. Tiểu muá»™i đổi thành: “Kết bạn giang hồ cậu trạo châu†chẳng hay có được không?
Má»™ Quang chỉ gượng cÆ°á»i chứ không nói năng gì, vá»™i cầm chén lên chạm chén vá»›i Tố Mai, uống cạn luôn chén rượu ấy. Tố Mai đặt chén xuống thủng thẳng nói tiếp :
- Nghiêm huynh, các nhà đại thi sÄ© Ä‘á»i nhà ÄÆ°á»ng, ngoài Lý ThÆ°Æ¡ng Ẩn ra, tiểu muá»™i còn thích cả thÆ¡ của Bạch CÆ° Dị, ví dụ nhÆ° bài thÆ¡ của ông ta tả ÄÆ°á»ng Huyá»n Tôn nhá»› nhung DÆ°Æ¡ng Quý Phi, thật là sâu sắc vô cùng.
Nói tới đó, nàng bỗng nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa, nước mắt cũng nhỠròng xuống hai bên má tức thì.
Thấy thế Má»™ Quang rất muốn an ủi nàng ta vài lá»i, nhÆ°ng nghÄ© mãi vẫn không nghÄ© ra được lá»i nói nhÆ° thế nào cho thích hợp, nên chàng chỉ thở dài vài tiếng rồi tá»± rót rượu lấy uống cạn luôn mấy chén Lãnh Ngá»c HÆ°Æ¡ng Lá»™. Mắt vẫn đẫm lệ, Tố Mai chỉ tay lên trên Ngân Hà u oán nói tiếp :
- Nghiêm huynh, trá»i sáng tá» là chúng ta phải chia tay, lại phải đợi chỠđến tháng bảy sang năm chúng ta má»›i được tái ngá»™.
Lá»i nói của nàng bao hàm tình ý ai oán rầu rÄ© biết bao, thật không ai tin má»™t hồng phấn ma đầu, tiếng tăm lừng lẫy, có võ nghệ hầu nhÆ° vô địch nhÆ° Âm Tố Mai, mà lại thốt ra được những lá»i lẽ nhÆ° trên.
Lá»i lẽ này phải do miệng của Ngá»c Nữ yếu á»›t ẻo lả thốt ra má»›i phải.
Má»™ Quang cÅ©ng là ngÆ°á»i Ä‘a tình, chịu Ä‘á»±ng sao nổi những lá»i lẽ triá»n miên nhÆ° thế? Huống hồ chàng Ä‘á»™c ẩm đã lâu, vừa rồi lại uống luôn mấy chén nữa, hÆ¡i men bốc lên, thì tất nhiên mối tình chân thật cÅ©ng phải bá»™c lá»™, đôi mắt anh hùng của chàng tia ra hai luồng ánh sáng yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, cứ nhìn thẳng vào bá»™ mặt giai nhân ai oán, không khác gì hoa lê Ä‘ang bị mÆ°a gió dập vùi nên chàng đã định ở thêm vài ngày, không muốn chia tay ngay.
Tố Mai lại thở dài má»™t tiếng, rất não nùng, rồi lắc đầu ứa lệ mà há»i tiếp :
- Nghiêm huynh, trá»i có thể cứ tối nhÆ° thế này mãi, không bao giá» sáng không? Vì há»… trá»i sáng tá» là huynh phải lên Ä‘Æ°á»ng ròi. Lúc ấy tiểu muá»™i sẽ biến thành con ngÆ°á»i cô Ä‘á»™c, ngày đêm nghiá»n ngẫm tÆ°Æ¡ng tÆ° biến thành má»™t con ngÆ°á»i tá»™i nghiệp, chỉ mong đợi chá» kim phong ngá»c lá»™ chóng tá»›i nÆ¡i thôi.
Không sao cầm lòng được nữa. Mộ Quang nắm lấy hai tay Tố Mai khẽ nói :
- Mai muội đừng có đau lòng như thế nữa. Tôi không đi nữa đâu.
Tố Mai rú lên má»™t tiếng, ngã ngay vào lòng Má»™ Quang, vẻ mặt rất há»›n hở, nÆ°á»›c mắt càng ràn dụa thêm, ngá»­ng đầu lên há»i :
- Nghiêm huynh gá»i tên tiểu muá»™i là Mai muá»™i, thế còn tiểu muá»™i thì gá»i huynh là gì? Quang đại ca nhé? Không, gá»i vậy khó nghe quá, Má»™ đại ca nhé?
Không, gá»i nhÆ° vậy không thuận miệng, Nghiêm đại ca thì kém thân mật.
Má»™ Quang vuốt ve tóc nàng, mỉm cÆ°á»i đáp :
- Tùy Mai muá»™i muốn gá»i tôi thế nào cÅ©ng được.
Trợn to đôi mắt lên nhìn chàng, Tố Mai mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Tiểu muá»™i đã nghÄ© ra rồi. Biệt hiệu của đại ca là Ngá»c Äịch Kim Cung Thần Kiếm Thủ, tiểu muá»™i gá»i đại ca là Ngá»c đại ca. NhÆ° vậy vừa thuận miệng vừa nghe hay hay.
Má»™ Quang nghe thấy nàng nói nhÆ° vậy cÅ©ng phải bật cÆ°á»i. Tố Mai lại mỉm cÆ°á»i há»i tiếp :
- Tại sao Ngá»c đại ca lại không Ä‘i?
Ôm ngang lưng nàng ghì vào trong lòng mình, Mộ Quang đáp :
- Ngu huynh không nỡ Ä‘i ngay bây giá».
Má»m mại và thuần tính nhÆ° má»™t con mèo con. Tố Mai nằm phục ở trong lòng chàng, khẽ há»i :
- Tại sao Ngá»c đại ca lại không nỡ Ä‘i ngay bây giá»? Có phải là không muốn rá»i khá»i Mai muá»™i đấy không?
Tố Mai có vẻ rất an ủi, nhưng nước mắt lại ứa ra, khẽ thở dài một tiếng và nói tiếp :
- Nếu đại ca không Ä‘i thì rất hay. Äại ca thá»­ nghÄ© xem, bảo Mai muá»™i ngày đêm nhá»› nhung liá»n 364 ngày má»›i tá»›i ngày gặp gỡ, nhá»› nhÆ° thế tóc của Mai muá»™i thể nào mà chả trắng xóa?
Mắt nhìn sắc đẹp huynh thành, tai nghe giá»ng nói uyển chuyển, dù là ngÆ°á»i vô tình đến đâu cÅ©ng phải là hữu tình, huống hồ Má»™ Quang là ngÆ°á»i rất si tình, nghe thấy lá»i nói ấy của Tố Mai, chàng không tiêu hồn sao được, không thiệt cốt sao nổi, không mê tình sao nên, không ý loạn sao đành?
DÆ°á»›i sá»± ý loạn, tình mê, tiêu hồn, thiệt cốt nhÆ° thế, tất nhiên lý trí phải mất dần, nhục dục phải nổi lên ngay. Má»™ Quang là ngÆ°á»i chứ có phải là thần thánh đâu? Là má»™t ngÆ°á»i đàn ông phong lÆ°u Ä‘a tình và còn đẹp trai nữa, nhÆ° vậy chàng kiá»m chế sao nổi hành vi của mình.
Thoạt tiên hai ngÆ°á»i còn ôm ấp hôn hít nhau, rồi dần dần...
Äá»™t nhiên Tố Mai rá»i khá»i lòng của Má»™ Quang, hai má Ä‘á» bừng đôi ngÆ°Æ¡i đẫm lệ, u oán nói :
- Ngá»c đại ca nên... Ä‘i ngay Ä‘i... Tốt hÆ¡n hết Ä‘i ngay bây giá».
Rất thắc mắc không hiểu, Má»™ Quang ấp úng há»i :
- Mai muội chả... không bằng lòng... tôi bỠđi là gì? Sao...
Chàng chưa nói dứt, thì Tố Mai đã kêu “ứ ự†mấy tiếng, nước mắt lại nhỠxuống như mưa và ngã vào lòng chàng tiếp, nức nở đáp :
- Äại ca Ä‘i rồi, Mai muá»™i sẽ nhá»› nhung hoài. NhÆ°ng đại ca không Ä‘i, thì Mai muá»™i lại sợ...
Má»™ Quang đã hiểu rõ ý nghÄ©a của chữ “sợâ€, trong lòng càng rạo rá»±c thêm. Tố Mai bá»—ng dùng ngón tay trá» dí vào trán của chàng nghiến răng mím môi hậm há»±c đáp :
- Ngá»c đại ca thật là... đã giết chết Mai muá»™i rồi...
Trong thâm tâm chỉ còn lại má»™t chút lý tính, lúc này Má»™ Quang bị thủ Ä‘oạn “định bắt cố ý buông tha†của Tố Mai, khiến lý tưởng mong manh ấy của chàng đã biến mất hết, hai má Ä‘á» bừng, liá»n giÆ¡ tay ra ôm chặt lấy Tố Mai, rồi song song cùng té ngã vào trong rừng mai.
Thật là :
“Anh hùng nan quá mỹ nhân quan
Mai lâm chí ná»™i thêm xuân sắcâ€
Tạm dịch :
“Anh hùng nào thoát giai nhân ải
Thấp thoáng rừng mai thêm sắc Xuânâ€
Sau giấc mộng vu sơn, mây mưa mới tạnh, Tố Mai phục ở trong lòng Mộ Quang, nức nở nói :
- Ngá»c đại ca, tiểu muá»™i đã cung hiến bấy nhiêu năm thanh bạch cho đại ca rồi. Äại ca phải gánh vác hết trách nhiệm má»›i được.
Lúc này lý trí đã tỉnh táo dần, Má»™ Quang toát mồ hôi lạnh ra, thấy Tố Mai nói nhÆ° thế, chàng không suy nghÄ© gì hết, liá»n gật đầu nhận lá»i ngay :
- Mai muá»™i cứ yên tâm, Nghiêm Má»™ Quang này không phải là kẻ bạc tình đâu. Từ nay trở Ä‘i chúng ta sẽ yêu nhau mãi, ở chung nhau suốt Ä‘á»i.
Tố Mai nghe thấy chàng trả lá»i nhÆ° vậy đã cÆ°á»i khì ngay được và há»i tiếp :
- Có thật Ngá»c đại ca bằng lòng ăn ở suốt cuá»™c Ä‘á»i vá»›i tiểu muá»™i không?
Má»™ Quang vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Mai muội, chúng ta đã thành vợ thành chồng rồi, chả lẽ Mai muội còn không tin hay sao?
Tố Mai mỉm cÆ°á»i há»i tiếp :
- Chả lẽ Ngá»c đại ca không nghÄ© Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở của đại ca hay sao?
Thở dài một tiếng não nùng, Mộ Quang đáp :
- Sứ quân đã có vợ, La phu đã có chồng, vậy ngu huynh còn nghĩ tới nàng ta làm chi nữa?
Tố Mai bá»—ng há»›n hở cÆ°á»i và nàng nÅ©ng nịu nói tiếp :
- Ngá»c đại ca, Mai muá»™i không hẹp lượng nhÆ° ngÆ°á»i khác đâu, quý hồ Sở Sở cam tâm làm thiếp, thì...
Không đợi Tố Mai nói dứt, Má»™ Quang đã vá»™i đỡ lá»i :
- Mai muá»™i không nên nói chuyện ấy nữa. Không những tôi không muốn gặp Sở Sở, mà dù có gặp lại tôi cÅ©ng sẽ coi nàng nhÆ° ngÆ°á»i dÆ°ng bên Ä‘Æ°á»ng vậy.
Tố Mai chỉ tủm tỉm cÆ°á»i, chứ không nói nói năng gì nữa, nữa, lại nằm sát vào lòng Má»™ Quang. Hai ngÆ°á»i tiếp tục âu yếm nhau.
Từ đó trở đi, trong Băng Hồn cốc ở núi Kỳ Liên tự nhiên xuân sắc vô biên.
Mộ Quang đắm đuối trong mối nhu tình như nước của Tố Mai sung sướng quá quên cả nước Thục.
Lại qua được má»™t tháng nữa. Má»™t hôm bá»—ng thấy Hách Liên Anh đến thăm, nàng ta thấy Má»™ Quang đó vừa kinh hãi, vừa ngạc nhiên, kêu “Ủa†má»™t tiếng và há»i :
- Sao Nghiêm đại hiệp lại ở đây? Äại hiệp có biết chuyện Xà Khiết mỹ nhân Ä‘ang đại náo Hoa SÆ¡n không?
Tố Mai cÆ°á»i nÅ©ng nịu và đỡ lá»i :
- Hách Liên lục tá»·, từ nay trở Ä‘i không nên gá»i chàng là Nghiêm đại hiệp nhÆ° thế nữa.
Ngắm nhìn Má»™ Quang má»™t hồi, Hách Liên Anh cÆ°á»i khì há»i :
- Ngu tá»· không gá»i chàng ta là Nghiêm đại hiệp thì gá»i chàng là chi? Trông tình hình của hai ngÆ°á»i hiện thá»i, tình cảm, tuy khăng khít thật, nhÆ°ng chÆ°a chắc đến mức Ä‘á»™ được làm em rể của ngu tá»· phải không?
Má»™ Quang nghe nói, hổ thẹn vô cùng, cúi xuống không dám trả lá»i. Có đôi mắt rất sắc bén, có bá»™ óc rất thông minh. Hách Liên Anh thấy thái Ä‘á»™ của Má»™ Quang nhÆ° vậy đã hiểu rõ liá»n, và nói tiếp :
- Không đúng! Không đúng? Chả lẽ hai ngÆ°á»i...
Tố Mai rất đàng hoàng xen lá»i đáp :
- Hách Liên lục tá»·, dù tá»· có tá»›i đây sá»›m má»™t tháng cÅ©ng đã gá»i chàng là em rể rồi.
Có vẻ không tin, Hách Liên Anh nhìn thẳng vào mặt Tố Mai, lắc đầu nói tiếp :
- Bát muá»™i tài thật, chàng là ngÆ°á»i yêu của Xà Khiết mỹ nhân cÆ¡ mà?
Má»™ Quan dùng giá»ng mÅ©i kêu “Hừ†kêu hừ má»™t tiếng, lắc đầu đỡ lá»i :
- NgÆ°á»i yêu của Lệnh Sở Sở là Gia Cát Lang chứ không phải là Nghiêm Má»™ Quang này.
Hách Liên Anh kêu “Ồ†má»™t tiếng, muốn nói nhÆ°ng lại thôi. Tố Mai thấy thế, vá»™i xen lá»i há»i :
- Lục tỷ muốn nói gì thế?
Hách Liên Anh nhìn mặt Má»™ Quang, vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Nghiêm đệ có biết Lệnh Hồ Sở Sở Ä‘em theo Tạ Tiểu Hồng đại náo Hoa SÆ¡n và đã đảo lá»™n Tam Thánh cung, trá»ng địa của phái Tây Nhạc nhÆ° thế nào không?
Má»™ Quang cÆ°á»i khẩy, lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ không muốn nghe. Bây giá» nàng ta là ngÆ°á»i dÆ°ng nÆ°á»›c lã rồi, có liên can gì vá»›i tiểu đệ nữa đâu?
Thấy thái độ của chàng như thế, Tố Mai có vẻ rất an ủi.
Liên Anh lại cÆ°á»i khì má»™t tiếng, quay đầu lại Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho Tố mai và nói tiếp :
- Bát muá»™i, ngu tá»· có mấy lá»i tâm phúc này muốn nói vá»›i hiá»n muá»™i.
Má»™ Quang thấy thế, chàng rất biết Ä‘iá»u, vá»™i đứng dậy nói :
-Hai vị ở đây chuyện trò tôi ra ngoài rừng mai ngắm cảnh giây lát.
Chá» cho Má»™ Quang ra khá»i Ä‘á»™ng phủ, Hách Liên Anh khẽ há»i Tố Mai rằng :
- Bát muá»™i, Má»™ Quang là ngÆ°á»i cứng rắn nhÆ° thép, hiá»n muá»™i dùng thủ Ä‘oạn gì khiến nổi chàng ta phải chịu làm trung thần dÆ°á»›i gót sen nhÆ° thế?
Tố Mai cả cÆ°á»i đáp :
- Tiểu muá»™i chả dùng thủ Ä‘oạn gì cả. Äó chỉ là cÆ¡ duyên may mắn rồi hồ đồ lấy chàng ta thôi.
Nói tá»›i đó, nàng kể lại chuyện mình Ä‘á»™ng tình vá»›i Má»™ Quang nhÆ° thế nào cho Hách Liên Anh nghe, rồi tủm tỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Có lẽ vì chàng quá thất tình vỠphương diện Lệnh Hồ Sở Sở, cảm thấy tinh thần bơ vơ, nên...
Hách Liên Anh liá»n biến sắc mặt vá»™i há»i :
- Bát muội có biết Mộ Quang thất ý với Lệnh Hồ Sở Sở như thế nào không?
Tố Mai vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Sao lại không thất ý? Chàng tưởng Lệnh Hồ Sở Sở một lòng chung tình với mình, có ngỠđâu nàng ta lại lấy Gia Cát Lang.
Hách Liên Anh cÆ°á»i khẩy nói tiếp :
- Bát muá»™i, việc này không giản dị nhÆ° thế đâu. Chắc chắn bên trong thế nào cÅ©ng có sá»± bí mật gì? Nếu Bát muá»™i chỉ muốn làm quen vá»›i Má»™ Quang để tiêu khiển không thôi, thì không sao, nhÆ°ng nếu quả thá»±c hiá»n muá»™i yêu y thì phải đặc biệt Ä‘á» phòng tình cảm của y Ä‘á»™t nhiên thay đổi.
Tố Mai nghe thấy lá»i nói của Liên Anh có ý nghÄ©a rất sâu sắc, liá»n trợn ngược đôi lông mày thanh tú lên, ngạc nhiên há»i :
- Hách Liên lục tỷ đừng có nói xa xôi như thế nữa. Chẳng hay bên trong có ý nghĩa gì thế, và tại sao tình cảm của chàng ta lại bỗng dưng thấy đổi được.
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Chuyện này tuy là một vụ đồn đại thôi, nhưng theo sự phán đoán của ngu tỷ, thì có lẽ là sự thực.
Cau mày lại, dậm chân mấy cái. Tố Mai há»i lại :
- Chẳng hay chuyện gì thế? Lục tỷ cứ thích đùa rỡn tiểu muội mãi mãi vẫn chưa chịu nói trắng ra cho tiểu muội hay.
Liên Anh phi thân ra ngoài Ä‘á»™ng, Ä‘Æ°a mắt nhìn chung quanh, Tố Mai biết nàng xem xét bên ngoài xem có ai nghe lá»m không, liá»n gượng cÆ°á»i nói tiếp :
- Sao Lục tỷ lại cố làm ra vẻ thần bí như thế?
Hách Liên Anh quay ngÆ°á»i vào trong hang Ä‘á»™ng, mỉm cÆ°á»i đáp :
- Không phải là ngu tỷ cố ý làm ra vẻ thần bí đâu. Sự thực câu chuyện dồn đại này không thể để cho Mộ Quang nghe thấy được.
Tố Mai thấy nàng ta thận trá»ng nhÆ° vậy, biết chuyện này không phải là tầm thÆ°á»ng, nên cố giữ sá»± bình tÄ©nh và mỉm cÆ°á»i há»i tiếp :
- Bây giá» ngoài hang Ä‘á»™ng không có ngÆ°á»i rồi. Lục tá»· mau nói cho muá»™i nghe rõ câu chuyện ấy Ä‘i.
Liên Anh gật dầu, hạ thấp giá»ng xuống nói :
- NgÆ°á»i ta dồn Gia Cát Lang chính là Lệnh Hồ Sở Sở hóa thân, nên hai ngÆ°á»i là má»™t.
Tố Mai giật mình kinh hãi, vá»™i há»i tiếp :
- Lá»i đồn đại này có thật không?
Liên Anh gật đầu đáp :
- Căn cứ vào hai điểm phán đoán thì ngu tỷ nhận thấy việc này có thể lắm.
Tố Mai lại há»i tiếp :
- Hai điểm phán đoán thế nào?
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Äiểm thứ nhất là từ khi chúng ta tiếp sức vá»›i Má»™ Quang đến giá», không thấy Lệnh Hồ Sở Sở vá»›i Gia Cát Lang cùng xuất hiện má»™t lúc cả.
Ngẫm nghÄ© giây lát, Tố Mai đỡ lá»i :
- Có phải Lục tỷ đã nhớ lầm đấy không?
Hùng Thất ca đã nói lần đầu tiên Thất ca gặp Gia Cát Lang thì lúc ấy Lệnh Hồ Sở cũng xuất hiện một lúc.
Liên Anh đáp :
- Äó là kế “Thân ngoại hóa thân†của đối phÆ°Æ¡ng đấy thôi, sau đó chúng tôi đã biết rõ ngay Lệnh Hồ Sở mặc áo Ä‘á» bịt mặt ấy chính là Tạ Tiá»…u Hồng cải dạng và mạo nhận.
Tố Mai lại há»i tiếp :
- Còn điểm thứ hai là điểm gì?
Liên Anh lắc đầu thở dài đáp :
- Lần đầu tiên ngu tá»· vá»›i Thượng Quan đại tá»· hiện thân, ngăn cản đón Ä‘Æ°á»ng đánh bá»n Má»™ Quang, thì Gia Cát Lang đã dùng thanh Ä‘oản kiếm chống đỡ luôn hai thế “VÆ°Æ¡ng mẫu trượng†của Thượng Quan đại tá»· đã dốc toàn lá»±c ra tấn công.
Tố Mai kinh hãi nói tiếp :
- Thượng Quan đại tỷ khi nổi giận múa trượng tấn công, sức lực của thế trượng đó nặng nghìn cân là ít. Gia Cát Lang chỉ sử dụng có một thanh đoản kiếm mà có thể chống nổi thế trượng nặng nỠnhư vậy thật là hiếm có.
Liên Anh gượng cÆ°á»i há»i lại :
- Y không những chống đỡ nổi hai thế trượng mạnh trên nghìn cân, mà thế kiếm nào của y thị lại còn đẩy được đại tá»· lui hÆ¡n thÆ°á»›c. Bát muá»™i thá»­ nghÄ© xem, má»™t ngÆ°á»i xÆ°a nay không có tên tuổi gì hết và cÅ©ng không nghe thấy ai nói tá»›i bao giá», thì làm sao có công lá»±c cao siêu nhÆ° vậy được?
Tố Mai gật đầu đỡ lá»i :
- Phải, điểm này đáng nghi lắm.
Liên Anh nói tiếp :
- Ở ngoài Ngá»c Môn quan, đối trận ở trên bãi hoàng sa, Gia Cát Lang lại giở Tam Muá»™i VÅ©, má»™t môn thần công của cá»­a Phật, đã đốt chết hết NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong mà ngu tá»· coi nhÆ° là tính mạng thứ hai của mình.
Tố Mai ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu :
- Lục tá»· hoài nghi nhÆ° vậy rất có lý. Quả thá»±c trong võ lâm Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, ngoài Xà Khiết mỹ nhân ra không có ngÆ°á»i thứ hai nào lại có công lá»±c lợi hại đến nhÆ° vậy.
Nói tá»›i đó, nàng lá»™ vẻ hoài nghi há»i Liên Anh tiếp :
- Lục tá»· đã Ä‘oán Sở Sở vá»›i Gia Cát Lang là má»™t ngÆ°á»i nhÆ°ng tại sao Sở Sở lại còn đặt Ä‘iá»u đã kết hôn vá»›i Gia Cát Lang để kích thích Má»™ Quang làm chi?
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Tình duyên của nhi nữ phức tạp lắm, ngÆ°á»i ngoài cuá»™c không thể nào Ä‘oán ra được. NhÆ°ng chá»› nên cho Má»™ Quang hay biết lá»i đồn đại này. Bằng không, tình cảm của y thế nào cÅ©ng có sá»± biến hóa. Thậm chí y lẻn trốn Ä‘i kiếm Sở Sở há»i cho ra lẽ cÅ©ng chÆ°a biết chừng.
Nhận thấy lá»i nói của Liên Anh rất phải, Tố Mai gật đầu há»i tiếp :
- Lục tỷ nghĩ như vậy rất phải, tiểu muội cảm ơn lục tỷ vô cùng. Nhưng lần này Lục tỷ đến Băng Hồn cốc là chỉ đến thăm tiểu muội không thôi, hay là còn dụng ý gì khác?
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Ngu tá»· đến đây là muốn má»i hiá»n mình sá»›m ra tay quyết má»™t phen thắng bại vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở, để cho y thị bá»›t oai phong Ä‘i.
Tố Mai gượng cÆ°á»i há»i tiếp :
- Chẳng hay Sở Sở phá quấy phái Tây Nhạc tới mức độ nào?
Liên Anh thở dài đáp :
- Lục Chi Tiên Viên Mê Nguyên Thông đã bị giết chết. Tam Nhỡn Linh Quang Sa Cá»­u Công bị chặt gẫy má»™t cánh tay. Phả Túc Thiên Quân Hình bị ná»™i thÆ°Æ¡ng, đến cả Ãi Diêm La Yến Diá»…n cÅ©ng bị Sở Sở Ä‘iểm trúng má»™t chỉ, Tam Thánh cung ở Hoa SÆ¡n hầu nhÆ° bị y thị phá mất già ná»­a.
Tố Mai thất kinh :
- NhÆ° vậy, Tây Nhạc tam quái Ä‘á»u bị Sở Sở đánh bại hết hay sao?
Liên Anh cau mày lại đáp :
- Chính thế. Còn bên Sở Sở tổn thất rất ít, chỉ có Tạ Tiểu Hồng bị Yến Diễn đánh trúng một thế Âm Phong chưởng thôi.
Tố Mai kêu “Ồ†một tiếng rồi nói tiếp :
- Âm Phong chưởng của Yến Diễn mạnh lắm, Tiểu Hồng bị đánh trúng một chưởng như vậy chưa chắc đã thoát chết.
Liên Anh đỡ lá»i :
- Nếu theo thÆ°á»ng lệ mà nói thì đúng nhÆ° thế thá»±c. NhÆ°ng Sở Sở đã luyện tá»›i mức thượng thừa rồi, và bất cứ võ nghệ hay mÆ°u kế và sá»± há»c rá»™ng của y thị Ä‘á»u rất siêu tuyệt. Có lẽ y thị sẽ có cách cứu chữa cho Tiểu Hồng cÅ©ng nên?
Thấy Liên Anh khen ngợi Sở Sở nhÆ° vậy, Tố Mai có vẻ ghen tức liá»n cÆ°á»i khẩy mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Tiểu muội không tin y thị có mưu cơ gì quỷ khốc thần sầu và thủ đoạn thông thiên triệt để như vậy?
Liên Anh gượng cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Bát muá»™i, không phải ngu tá»· khen ngợi ngÆ°á»i để làm giảm mất oai phong của mình đâu. Quả thá»±c Sở Sở lợi hại lắm. Hiá»n muá»™i đã bá» lỡ má»™t dịp may hiếm có, đáng tiếc thá»±c!
Tố Mai ngạc nhiên há»i lại :
- Tiểu muội đã bỠlỡ dịp may hiếm có thế nào?
Liên Anh đáp :
- Khi gặp nhau ở trong rừng rậm bên cạnh hồ Ha Lập, đáng lẽ hiá»n muá»™i không nên để cho y thị bá» Ä‘i má»™t cách dá»… dàng nhÆ° thế.
Tố Mai kêu ồ má»™t tiếng, rồi trả lá»i :
- Tiểu muá»™i chả hẹn vá»›i y thị sẽ gặp nhau ở trên Nga Mi Kim Äỉnh vào Tết Äoan Ngá» là gì?
Liên Anh nhìn Tố Mai một cái rồi nói tiếp :
- Khi gặp nhau ở cạnh hồ Ha Lập, lúc ấy Sở Sở Ä‘ang thân cô thế Ä‘Æ¡n và lại Ä‘au ốm, không khác gì hổ xuống đồng bằng, muốn diệt trừ y thị rất dá»… dàng. Còn bây giỠđợi tá»›i Tết Äoan Ngá» thì...
Không đợi chá» Liên Anh nói xong, Tố Mai đã đỡ lá»i :
- Lục tá»· cứ yên tâm, bình sinh tiểu muá»™i không thích đánh hổ đã xuống đồng bằng, mà chỉ thích đấu vá»›i chúa sÆ¡n lâm thôi. Nếu cuá»™c gặp gỡ trên Nga Mi Kim Äỉnh, tiểu muá»™i không bắt sống được Lệnh Hồ Sở Sở thì cái tên U Minh Quá»· Nữ sẽ bị xóa bá» vÄ©nh viá»…n.
Liên Anh thấy Tố Mai nổi giận thá»±c sá»±, vá»™i nói lái sang chuyện khác mà mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Bát muá»™i không nên nổi giận nhÆ° thế. Lục tá»· ở xa tá»›i thăm, sao không thấy hiá»n muá»™i khoản đãi ngu tá»· mấy chén Lãnh Ngá»c HÆ°Æ¡ng Lá»™?
Tố Mai tức cÆ°á»i đáp :
- Lục tỷ tham ăn như vậy, để tiểu muội đem ra ngoài rừng mai ăn nhậu, vừa chén tạc chén thù, vừa được thưởng thức cảnh tuyết rơi.
Liên Anh biết Tố Mai muốn có cả Má»™ Quang ăn nhậu chung, liá»n mỉm cÆ°á»i gật đầu, rồi cả hai cùng Ä‘em rượu và thức ăn ra ngoài rừng mai tức thì.
NhÆ°ng khi hai ngÆ°á»i ra tá»›i rừng mai thì không thấy tung tích của Má»™ Quang đâu cả.
Liên Anh nói bông Tố Mai rằng :
- NgÆ°á»i yêu của Bát muá»™i đâu rồi? Chả lẽ chàng ta đã nghe lá»m câu chuyện bí mật của ngu tá»· vừa nói, tình cảm đã biến hóa và đã rá»i khá»i Băng Hồn cốc này rồi chăng?
Tố Mai vừa lắc đầu cÆ°á»i thì nàng bá»—ng nhìn xuống dÆ°á»›i đất tuyết má»™t hồi, rồi mặt biến sắc luôn.
Liên Anh cÅ©ng cúi đầu nhìn theo, thấy trên mặt đất có vết chân của hai ngÆ°á»i đàn ông. NhÆ° vậy đủ thấy có khách bất ngá» tá»›i Băng Hồn cốc này rồi.
Hai nàng Ä‘á»u thắc mắc vô cùng và cùng nẩy nở hai nghi vấn nhÆ° sau :
- Thứ nhất, là đôi chân của đàn ông, và đó là của ai? Thứ hai, hiện giá» Má»™ Quang Ä‘i đâu rồi? Có phải chàng đã theo ngÆ°á»i khách bất ngá» kia mà rá»i khá»i nÆ¡i đây rồi chăng?
Vẻ mặt rất nghiêm nghị, Tố Mai nói với Liên Anh rằng :
- XÆ°a nay trong Băng Hồn cốc này không có khách thất thÆ°á»ng tá»›i nhÆ° vậy cả. Không hiểu đôi vết chân đàn ông kia là của ai thế?
Liên Anh cÅ©ng cau mày lại đỡ lá»i :
- Bát muội, chúng ta hãy đừng nghiên cứu vết chân ấy là của ai vội, chúng ta phải mau đi kiếm Mộ Quang trước thì hơn.
Tố Mai gượng cÆ°á»i đáp :
- Theo sá»± nhận xét của tiểu muá»™i, chàng là ngÆ°á»i rất giầu tình cảm, không khi nào chàng lại Ä‘á»™t nhiên phụ lòng tiểu muá»™i để theo má»™t vị khách lạ mặt nào mà bá» Ä‘i nhÆ° thế cả.
Nói xong, nàng vá»™i giở Truyá»n âm cập viá»…n, má»™t môn ná»™i công tuyệt kỹ ra kêu gá»i luôn :
- Ngá»c đại ca... Ngá»c đại ca...
Chỉ có tiếng vang vá»ng trở lại thôi, chứ không nghe thấy tiếng trả lá»i của Má»™ Quang. Hiển nhiên chàng đã rá»i khá»i Băng Hồn cốc này rồi.
Tố Mai vừa tự phụ nói với Liên Anh như vậy kết quả lại trái ngược hẳn, tất nhiên nàng phải rất hổ thẹn và ngượng nghịu vô cùng, nên không sao nhịn được, hai hàng lệ đã rỠròng xuống hai bên má ngay.
Từ khi kết nghÄ©a vá»›i nhau đến giá», lần đầu tiên Liên Anh trông thấy Tố Mai ứa nÆ°á»›c mắt ra nhÆ° thế. Nàng định an ủi Tố Mai vài câu, nhÆ°ng không biết nên nói gì má»›i phải?
Tố Mai u oán nói :
- Lục tỷ làm ơn đoán hộ tiểu muội xem ai đã dụ dỗ Mộ Quang đi như thế?
Cái cung vàng của chàng hãy còn để lại ở trong nhà đấy.
Ngẫm nghĩ giây lát, Liên Anh cau mày lại đáp :
- Sá»± thá»±c ngÆ°á»i này không khó Ä‘oán đâu, nhÆ°ng đôi vết chân lại không đúng.
Tố Mai nghe nói há»›n hở há»i :
- Có phải Lục tá»· hoài nghi ngÆ°á»i đó là Lệnh Hồ Sở Sở không?
Liên Anh gật đầu đáp :
- Phải. Trá»i rét mÆ°á»›t nhÆ° thế này, bốn bên lại có băng phong tá»a nếu không phải là ngÆ°á»i có kinh công tuyệt đỉnh thì không sao vào nổi Băng Hồn cốc này của hiá»n muá»™i được. Huống hồ chỉ có Sở Sở kể lể sá»± thể đã qua cho Má»™ Quang hay, thì chàng ta má»›i nhẫn tâm bá» Ä‘i không ná»­a lá»i từ biệt vá»›i hiá»n muá»™i nhÆ° vậy.
Nghiến răng mím môi, Tố Mai hậm há»±c đỡ lá»i :
- Lục tỷ phân tích rất có lý, đúng là y thị rồi.
Liên Anh xua tay nói tiếp :
- Bát muội cả quyết một nhanh chóng quá, bên trong còn có sự mâu thuẫn nữa.
Tố Mai lại há»i tiếp :
- Còn có mâu thuẫn gì nữa?
Liên Anh chỉ vào vết chân ở trên mặt tuyết mà nói tiếp :
- Nếu là Lệnh Hồ Sở Sở thì vết chân ở trên mặt tuyết phải là chân của đàn bà mới đúng chứ?
Tố Mai lắc đầu thở dài đỡ lá»i :
- Lục tá»· thá»±c là thông minh suốt Ä‘á»i mà mÆ¡ hồ nhất thá»i. Sở Sở đã giả dạng làm Gia Cát Lang được, thì tất nhiên chân cÅ©ng phải làm giả nhÆ° của đàn ông chứ?
Thở dài một tiếng, Liên Anh hậm hực nói tiếp :
- Cổ nhân nói không sai chút nào: “NgÆ°á»i không có lòng giết hổ, hổ lại có ý vồ ngÆ°á»iâ€. Khi ở trong rừng Ha Lập, Bát muá»™i không nhẫn tâm giết hại Sở Sở trong lúc y thị Ä‘ang Ä‘au nặng, mà y thị lại đến đây cÆ°á»›p ngÆ°á»i yêu của hiá»n muá»™i Ä‘i.
Tố Mai ứa nÆ°á»›c mắt ra, cÆ°á»i khẩy đáp :
- Càng hay! Càng hay!
Liên Anh thắc thắc không hiểu, vá»™i há»i :
- Bát muội nói như thế là có ý nghĩa gì?
Tố Mai cÆ°á»i khẩy đáp :
- Sau khi thành vợ thành chồng vá»›i Nghiêm Má»™ Quang, tiểu muá»™i đã chán nản không muốn tranh hùng tranh bá ở trong võ lâm nữa, mà chỉ muốn được cùng chàng sống yên ổn suốt Ä‘á»i ở trong Băng Hồn cốc này. Bây giá» hoàn cảnh bắt buá»™c. U Minh Quá»· Nữ này phải ra đấu vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở má»™t phen, và phải phá quấy ngÅ© nhạc tam sÆ¡n, đảo lá»™n bắt hoang tứ hải.
Dụng ý của Liên Anh đến kiếm Âm Tố Mai phen này, vì nàng đã được Tây Nhạc tam quái nhá», là xúi dục Tố Mai sá»›m ra tay đối phó vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở.
Nhưng bây giỠtình thế đã như vậy, nàng không dám nói trắng ra nữa, mà chỉ nói cạnh thôi. Nàng thở dài một tiếng mới nói tiếp :
- XÆ°a nay Bát muá»™i là ngÆ°á»i rất tá»± phụ, không coi những thanh niên thÆ°á»ng vào đâu hết, mãi mãi má»›i để ý đến Má»™ Quang và bằng lòng kết hôn vá»›i y. NgỠđâu, đất bằng nổi sóng, tình trÆ°á»ng gây phong ba, nên không thể trách Bát muá»™i sao lại Ä‘au lòng nhÆ° thế...
Nàng ta chÆ°a nói dứt thì Tố Mai đã vá»™i xua tay ngắt lá»i :
- Lục tỷ đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!
Liên Anh ngạc nhiên bá»i lại :
- Bát muội muốn đi đâu thế?
Hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lá»i, Tố Mai nhanh nhẩu đáp :
- Äi kiếm Lệnh Hồ Sở Sở. Tôi không quản ngại chân trá»i góc bể, chẳng hay Lục tá»· có chịu Ä‘i vá»›i tiểu muá»™i hay không?
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Không cần Bát muá»™i phải nói, ngu tá»· cÅ©ng vui lòng xin Ä‘i cùng. NhÆ°ng hà tất Bát muá»™i phải nóng lòng nhÆ° thế? Hiá»n muá»™i chả đã cùng Lệnh Hồ Sở Sở hẹn gặp nhau ở trên Nga Mi Kim Äỉnh vào Tết Äoan Ngá» là gì?
Tố Mai gượng cÆ°á»i đáp :
- Có khi nào tiểu muá»™i lại có thể đợi chỠđược đến Tết Äoan Ngá» lâu nhÆ° thế? Tiểu muá»™i muốn gặp ngay Lệnh Hồ Sở Sở để quyết má»™t phen sống mái má»›i được, Liên Anh mừng thầm, liá»n cùng Tố Mai rá»i khá»i Băng Hồn cốc để Ä‘i tìm kiếm Lệnh Hồ Sở Sở.
Sau khi hai ngÆ°á»i Ä‘i khá»i, đến ngày hôm sau, bá»—ng có hai cái bóng ngÆ°á»i nhanh nhẹn tuyệt luân đến Băng Hồn cốc. Hai bóng ngÆ°á»i đó, má»™t mặc áo Ä‘á», má»™t mặc áo trắng. NgÆ°á»i mặc áo Ä‘á» chính là Tiểu Hồng, đã bị Âm Phong chưởng của Yến Diá»…n đánh trúng, mà Liên Anh yên trí nàng ta thể nào cÅ©ng bị chết. Còn ngÆ°á»i áo trắng chính là Lệnh Hồ Sở Sở mà Tố Mai Ä‘ang Ä‘i tìm kiếm để quyết tá»­ má»™t phen.
Tiểu Hồng đứng ở cách cá»­a Ä‘á»™ng của Tố Mai chừng hÆ¡n trượng, lá»›n tiếng nói vá»ng vào bên trong rằng :
- Chủ nhân chúng tôi, Lệnh Hồ Sở Sở cô nÆ°Æ¡ng, má»i Âm Tố Mai ra ngoài cá»­a Ä‘á»™ng nói chuyện.
Há»i luôn ba lần nhÆ° vậy, Tiểu Hồng không thấy trong Ä‘á»™ng có tiếng trả lá»i, liá»n phi thân vào trong Ä‘á»™ng luôn.
Sở Sở thấy thế vá»™i kêu gá»i :
- Hồng nhi, con má»›i lành lặn nên cẩn thận má»™t chút. Tố Mai là má»™t cÆ°á»ng địch lợi hại lắm, chứ không phải là tay vừa đâu?
Tiểu Hồng vâng lá»i, tiến thẳng vào trong Ä‘á»™ng. Má»™t lát sau, nàng cầm cây cung vàng của Má»™ Quang ra và nói vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở rằng :
- Cô nÆ°Æ¡ng, trong Ä‘á»™ng không má»™t bóng ngÆ°á»i nào cả. Cây cung vàng này có phải là món khí giá»›i giúp Nghiêm tÆ°á»›ng công được nổi danh không?
Trông thấy cung vàng Sở Sở biến sắc nhặt, vội tiến thẳng vào trong động lục soát luôn.
Trong động chỉ còn một cây cung vàng ấy thôi, ngoài ra không còn gì là đáng chú ý tới cả.
Khám xét hang Ä‘á»™ng xong, Sở Sở lại ra khám xét khu rừng mai. Sau cùng, nàng đứng ngẩn ngÆ°á»i ra ngắm nhìn cây mai cổ thụ hoài.
Tiểu Hồng biết chủ nhân thế nào cũng phát giác cái gì rồi, vội chạy lại xem, mới hay đó là một bài thơ như sau :
“Kim tịch linh lê nhất điểm thông
Tố Mai tốt cánh giá kim cung
Thiên trÆ°á»ng địa cá»­u tình chung hảo.
Nguyện tác uyên Æ°Æ¡ng lao thu trungâ€
Hạ khoản đỠNghiêm Mộ Quang, Tố Mai định tình ở nơi đây.
Tạm dịch :
“Äêm nay tình tứ đôi ta
Cảm thông một mối đậm đà tình chung
Tố Mai kết với Kim Cung
Thành đôi chồng vợ nguyện chung bạc đầu
So cùng trá»i thẳm đất lâu
Tình ta mãi đẹp nghÄ©a sâu muôn Ä‘á»i
Uyên ương nguyện chắp thành đôi
NÆ¡i đây sống mãi, chẳng rá»i xa nhauâ€
Äá»c xong bài thÆ¡ ấy, Tiểu Hồng nghiến răng vận công lá»±c vào tay tiến lên mấy bÆ°á»›c tấn công mạnh vào cây mai cổ thụ ấy má»™t chưởng. Thế là cây mai cổ thụ đó đã bị nàng ta đánh bật cả rá»… lăn ká»nh ra đất.
Sở Sở thở dài một tiếng rất ai oán nói :
- Hồng nhi, cây mai cổ thụ này sống ít nhất là mấy trăm năm rồi, là một loại mai rất hiếm có. Con giận cá chém thớt làm chi?
Tiểu Hồng giận giữ đáp :
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng con sao chịu nhịn được, Nghiêm Má»™ Quang thá»±c là ngÆ°á»i rất đáng hận. Chúng ta Ä‘i khắp chân trá»i góc biển để tìm kiếm y, có ngỠđâu y đến đây định tình vá»›i U Minh Quá»· Nữ.
Sở Sở lắc đầu thở dài nói tiếp :
- Hồng nhi, sao con không nghÄ© há»™ chàng ta, lúc đầu thất tình vá»›i Hứa Linh Sa, sau lại thất tình vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở. Trong lúc chán nản, vị anh hùng mạt lá»™ ấy gặp phải U Minh Quá»· Nữ Âm Tố Mai, ngÆ°á»i có võ công tuyệt thế, nhan sắc lại đẹp nhÆ° tiên, và còn biết chiá»u chuá»™ng là khác. NgÆ°á»i có phải là sắt đá đâu ai mà chả có tình, nhÆ° vậy tất nhiên là chàng phải ngã vào lòng Tố Mai ngay.
Tiểu Hồng bĩu môi nói tiếp :
- Cô nương, Mộ Quang đã ân ái với Tố Mai rồi, như vậy cô nương còn lượng thứ cho y làm khi?
Sở Sở gượng cÆ°á»i đáp :
- TrÆ°á»›c khi trách ngÆ°á»i thì mình phái trách mình trÆ°á»›c. Nếu nhất thá»i ta không đặt Ä‘iá»u nói dối chàng là đã lấy Gia Cát Lang rồi thi có khi nào chàng lại nản chí đến nhÆ° vậy?
Tiểu Hồng cau mày lại nói tiếp :
- Nghe lá»i nói của cô nÆ°Æ¡ng thì hình nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng vẫn còn có tình vá»›i chàng ta?
Lệnh Hồ Sở Sở lắc đầu, đỡ lá»i :
- Hồng nhi, con lầm rồi, không phải ta vẫn chưa dứt tình với chàng đâu.
Nhưng vì lỗi ở nơi ta mà chàng đã kết bạn với Âm Tố Mai một kẻ hung tàn tuyệt thế như vậy. Trách nhiệm này ta bào chữa sao được.
Nghe tá»›i dó, Tiểu Hồng má»›i vá»› nhẽ, kêu “Ồ†má»™t tiếng và há»i tiếp :
- Có Phải nếu Âm Tố Mai là hiệp nữ thì cô nương sẽ...
- Dù Tố Mai không phải là hiệp nữ chính phái, mà quý hồ nàng được Nghiêm Má»™ Quang cảm hóa, rút lui ra khói nhóm Thế Ngoại bát hung, cải tà quy chánh, thì thể nào ta cÅ©ng sẽ mỉm cÆ°á»i mà bá» Ä‘i ngay, Ä‘em theo con vá»›i Thanh nhi trượng kiếm bát hoang, ngạo du cá»­u vá»±c, từ nay trở Ä‘i không còn dây dÆ°a đến tình nhi nữ nữa.
- Con đã hiểu ý định của cô nương rồi. Chắc cô nương thể nào cũng gặp lại Mộ Quang với Tố Mai một lần rồi mới quyết định sau phải không?
- Tố Mai đã thành vợ thành không với Mộ Quang rồi, cô nương còn quyết định gì nữa? Trong lòng của cô nương định đoạt ra sao, vừa rồi chả nói cho con hay là gì?
- Vừa rồi cô nÆ°Æ¡ng nói, nếu Âm Tố Mai mà cải tà quy chánh thì cô nÆ°Æ¡ng cứ để yên cho hai ngÆ°á»i chắp cánh bay cùng còn cô nÆ°Æ¡ng sẽ mỉm cÆ°á»i sám hối, từ nay trở Ä‘i không còn dây dÆ°a đến tình nhi nữ nữa phải không?
Sở Sở gật đầu đáp :
- Con đã biết xưa nay cô nương nói một là một, hai là hai và đã nói ra là phải làm cho kỳ được mới thôi...
Tiểu Hồng trợn ngược đôi lông mày lên, há»i tiếp :
- Nếu Tố Mai không chịu cải tà quy chánh, mà còn lôi kéo Má»™ Quang vào con Ä‘Æ°á»ng tà thì sao?
Sở Sở nghiến răng mím môi, cương quyết đáp :
- Lúc ấy cô nương sẽ không quản ngại gì hết, đấu và giết cho kỳ được U Minh Quỷ Nữ mới thôi.
Tiểu Hồng lại há»i tiếp :
- Bây giá» Tố Mai đã thành ngÆ°á»i vợ cÆ°ng của Nghiêm Má»™ Quang rồi mà cô nÆ°Æ¡ng lại giết y thị Ä‘i, thì sẽ nói năng ra làm sao vá»›i Má»™ Quang được?
Thở dài một tiếng, Sở Sở đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng đành phải để cho chàng phải Ä‘au lòng, chá»› không chịu để cho chàng chịu Ä‘ua đòi vá»›i quần tà. Nếu chàng không thấu hiểu được ná»—i khổ tâm của cô nÆ°Æ¡ng, lúc ấy cô nÆ°Æ¡ng sẽ dùng kiếm tá»± sát để thÆ°á»ng mạng cho Âm Tố Mai là cùng.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chÆ°Æ¡ng, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #12  
Old 06-04-2008, 04:40 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 12

GẶP NHAU TRÊN ÄƯỜNG HẺM



Tiểu Hồng cÆ°á»i khẩy nói tiếp:
– Cô nÆ°Æ¡ng tốt nhịn thá»±c, cái gì cÅ©ng nghÄ© chu đáo há»™ ngÆ°á»i. NhÆ°ng theo sá»± nhận xét của Hồng nhi, thì thế nào cÅ©ng có má»™t vấn Ä‘á» tầy trá»i xẩy ra và không biết đối phó nhÆ° thế nào là khác.
Là ngÆ°á»i rất thông minh, Sở Sở nghe thấy Tiểu Hồng nói xong, nàng nghÄ© mãi cÅ©ng không sao nghÄ© ra được vấn Ä‘á» gì mà lại tầy trá»i nhÆ° thế?
Chữ “Tình†đáng khiếp sợ thật! Sở Sở bị chữ tình ám ảnh, nên nghÄ© mãi cung không sao nghÄ© ra được, đành phải há»i Tiểu Hồng rằng:
– Vấn Ä‘á» tầy trá»i mà Hồng nhi vừa nói là vấn Ä‘á» gì thế?
Tiểu Hồng đã không trả lá»i thì chá»›, lại còn ứa nÆ°á»›c mắt ra và sụt sùi khóc. Sở Sở càng thắc mắc không hiểu thêm, cau mày lại há»i tiếp:
– Cô nương có trách mắng gì con đâu mà con lại khóc như thế?
Tiểu Hồng nức nở đáp:
Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i thông minh tuyệt thế, trí tuệ rá»™ng nhÆ° bể cả, nay vì má»™t Nghiêm Má»™ Quang mà khiến cô nÆ°Æ¡ng phải u mê nhÆ° vậy, thá»­ há»i Hồng nhi không Ä‘au lòng sao được? Mấy lá»i nói này tuy ngây thÆ¡, nhÆ°ng cÅ©ng đủ tá» rõ Tiểu Hồng thÆ°Æ¡ng chủ nhÆ° thế nào?
Sở Sở nghe Tiểu Hồng nói xong, giở khóc giở cÆ°á»i, nàng ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, rồi má»›i mỉm cÆ°á»i há»i:
– Hồng nhi, có phải con nhận thấy bây giỠcô nương đã trở nên hồ đồ và u mê rồi phải không?
Nhận thấy vừa rồi mình quá xúc động nên mới có thái độ thất lễ như thế. Tiểu Hồng ngượng vô cùng, vội đứng nghiêm, cung kính khẽ đáp:
– Hồng nhi đã thất lễ, tội đáng vạn tử, xin cô nương cứ nghiêm trị cho.
Sở Sở thở dài một tiếng rất não nùng rồi nói tiếp:
– Hồng nhi, cô nÆ°Æ¡ng không trách con đâu, vì thÆ°á»ng ngày con vẫn quen cái tính hay nhanh nhẩu, những lá»i nói của con là thá»±c hết. Quả thá»±c bây giá» cô nÆ°Æ¡ng đã trở nên u mê hồ đồ, nên hồi nãy nghÄ© mãi không ra được Hồng nhi định nói gì. Chẳng hay đó là vấn Ä‘á» gì. Hồng nhi cứ việc nói trắng ra cho cô nÆ°Æ¡ng nghe Ä‘i?
Nước mắt dàn dụa, Tiểu Hồng ngập ngừng đáp:
– Cô nương, hỠđã trở thành vợ chồng ân ái với nhau rồi, nếu trong bụng Tố
Mai mà có cốt nhục của Mộ Quang, thì cô nương sẽ xử trí ra sao?
Mấy lá»i nói đó làm cho Sở Sở ngÆ¡ ngác hồi lâu rồi má»›i lắc đầu đáp:
– Vấn Ä‘á», này quả thá»±c là má»™t vấn Ä‘á» tầy trá»i. Nếu chuyện đó xảy ra thá»±c, thì cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không biết nên làm nhÆ° thế nào cho phải?
Tiểu Hồng thở dài một tiếng, nói tiếp:
– Cổ nhân vẫn thÆ°á»ng nói: “Việc gì không liên can đến mình thì thôi, há»… liên quan tá»›i thì tâm thần của mình thể nào cÅ©ng bị há»—n loạn. Cô nÆ°Æ¡ng nên trấn tÄ©nh tâm thần ngay thì má»›i có thể đối phó vá»›i các đại sá»±â€...
Sở Sở gượng cÆ°á»i nói tiếp:
– Lúc này cô nương không thể nào ổn định tâm thần được..
Nói tới đó, nàng bỗng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hồng mà nói tiếp:
– Hồng nhi, nhất thá»i cô nÆ°Æ¡ng không sao ổn định tâm thần được, nhÆ°ng con thì rất sáng suốt. Vậy con thá»­ nghÄ© há»™ cô nÆ°Æ¡ng xem nên đối phó nhÆ° thế nào?
Tiểu Hồng rất cao hứng, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»i:
– Có thá»±c cô nÆ°Æ¡ng chịu nghe lá»i của Tiểu Hồng không?
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa đáp:
– Quý hồ lá»i nói của con có lý là cô nÆ°Æ¡ng sẽ nghe theo ngay.
Tiểu Hồng vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp:
– Cô nương, từ khi cô nương dùng ngoại hiệu Xà Khiết Mỹ Nhân oai trấn giang hồ, bất cứ đối với việc gì hay đấu với ai, chẳng hay cô nương đã bị thua hay lép vế ai chưa?
Sở Sở nhanh nhẩu đáp:
– Chưa!
– Nếu chưa, thì phen này cô nương phải làm thế nào cướp lại cho được Nghiêm Mộ Quang ở trong tay Tố Mai mới thôi.
Nói tới đó, Tiểu Hồng đưa mắt liếc nhìn, thấy Sở Sở không nói gì, nàng ta mới dám nói tiếp:
– Vụ này cần phải xem Má»™ Quang có còn tình nghÄ©a vá»›i cô nÆ°Æ¡ng nữa hay không? Nếu chàng còn có tình vá»›i cô nÆ°Æ¡ng, thì dù sao chúng ta cÅ©ng phải cÆ°á»›p lại cho kỳ được chàng ta má»›i thôi. Bằng không cô nÆ°Æ¡ng sẽ dứt khoát vá»›i chàng ta ngay. Từ nay trở Ä‘i trá»ng đầu óc cô nÆ°Æ¡ng không còn ba chữ Nghiêm Má»™ Quang ấy nữa và cÅ©ng không vì chàng mà phiá»n não nữa.
– Hồng nhi tuy lá»i khuyên của con hữu lý nhÆ°ng tình ái không thể dùng lý trí giải quyết được, ta sẽ tùy cÆ¡ mà ứng biến chứ không thể nào Ä‘inh liệu trÆ°á»›c Ä‘iá»u gì được cả...
o O o
Núi Tung SÆ¡n cao chót vót, cây cá» xanh rì, chim kêu vượn hót thật là má»™t phong cảnh hữu tình, nên thÆ¡ và tuyệt đẹp. DÆ°á»›i tảng đá bên gốc hếu có hai ngÆ°á»i Ä‘ang trò chuyện.
Má»™t ngÆ°á»i là má»™t thiếu nữ mặc áo xanh, nhan sắc thùy mị dá»… thÆ°Æ¡ng, hai mắt lấp lánh hiện rõ vẻ khôn lanh trên gÆ°Æ¡ng mặt.
NgÆ°á»i thiếu nữ đó là Tiểu Thanh.
Má»™t ngÆ°á»i là má»™t vị đầu đà tóc xõa ngang vai, danh trấn giang hồ vá»›i biệt hiệu Äá»™c Tý Äầu Äà.
Cả hai ngÆ°á»i thản nhiên chuyện trò. Chỉ thấy Tiểu Thanh mỉm cÆ°á»i nói:
– Tiểu bối ngẫu nhiên lên Tung SÆ¡n này du ngoạn may mắn được gặp gỡ phật giá của lão thiá»n sÆ° đấy thôi, chứ sá»± thật tiểu bối không phải do gia chủ sai khiến lên đây quấy nhiá»…u lão thiá»n sÆ° đâu.
Äá»™c Tý Äầu Äà lại kêu “Ồ†má»™t tiếng, định lên tiếng há»i tiếp. NhÆ°ng Tiểu Thanh là ngÆ°á»i rất thông minh, đã Ä‘oán ra được tâm ý của ông ta, nên nàng đã mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
– XÆ°a nay gia chủ nhân rất kính ngưỡng các vị tôn sÆ° tiá»n bối của các danh môn chính phải, và dặn bảo Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng há»… ngẫu nhiên gặp gỡ các vị ở trên giang hồ, thì thể nào cÅ©ng phải thay mặt mà há»i thăm há»™.
Äá»™c Tý Äầu Äà niệm má»™t câu A Di Äà Phật, mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i:
– Lệnh Hồ cô nương đa lễ quá.
Tiểu Thanh nhanh nhẩu nói tiếp:
– Hành Ä‘á»™ng trên giang hồ phái lấy lá»… nghÄ©a làm đầu kính lão tôn hiá»n, đó là phận sá»± của hậu sinh tiểu bối chúng tôi.
Äá»™c Tý Äầu Äà vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp:
– Có phải Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng vá»›i lệnh chủ nhân Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng đã chia tay nhau má»™t thá»i gian khá lâu rồi đấy không?
Tiểu Thanh thấy ông ta há»i nhÆ° vậy, hÆ¡i ngạc nhiên và há»i lại:
– Sao lão thiá»n sÆ° lại biết Tiểu Thanh vá»›i gia chủ nhân đã cách biệt nhau khá lâu nhÆ° vậy?
Äá»™c Tý Äầu Äà vừa cÆ°á»i vừa đáp:
– Vì nếu mới chia tay nhau thì không khi nào Nhiếp cô nương lại có rảnh mà lên trên đây thưởng thức phong cảnh như vậy.
Tiểu Thanh càng thất kinh và há»i tiếp:
– Nghe lão thiá»n sÆ° nói, chẳng lẽ gia chủ nhân Ä‘ang có việc gì cấp bách chăng?
Äá»™c Tý Äầu Äà lắc đầu:
– Không phải là việc cấp bách, mà là gần đây Lệnh Hồ cô nương đã làm một việc lớn chấn động cả giang hồ.
Từ khi từ biệt Lệnh Hồ Sở Sở đến giá», Tiểu Thanh chÆ°a há» nghe tin chủ nhân mình bao giá», cho nên nàng thấy lão hòa thượng nói nhÆ° thế, nàng đã vá»™i há»i:
– ThÆ°a lão thiá»n sÆ°...
Thấy Tiểu Thanh lá»™ vẻ lo âu nhÆ° vậy, lão hòa thượng, phải khen ngợi thầm nàng là ngÆ°á»i rất trung thành vá»›i chủ nhân, nên ông ta vá»™i lắc đầu, đỡ lá»i:
– Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng khá»i cần lo âu nhÆ° thế. Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng tạo xong đại sá»± đó, chỉ có Tạ Tiểu Hồng bị thÆ°Æ¡ng má»™t chút thôi.
Tiểu Thanh nghe thấy tin Tiểu Hồng bị thÆ°Æ¡ng, càng tá» vẻ lo âu thêm, vá»™i thỉnh giáo lão thiá»n sÆ° tiếp. Äá»™c Tý Äầu Äà má»›i nói rõ câu chuyện ấy cho nàng hay rằng:
– Không hiểu vì việc gì, Lệnh Hồ cô nương đã đem theo Tạ Tiểu Hồng cô nương xông lên núi Hoa Sơn đại náo phái Tây Nhạc. Nghe nói Lục Tiên Viên Mễ Nguyễn Thông bị chết ngay tại chỗ. Tam Nhỡn Linh Quang Sa Cửu Công bị chặt gẫy một cánh tay, Phả Túc Thiên Quân Hình Bách Phi thì bị nội thương, ngay cả Ải Diêm La Yến Diễn cũng bị Lệnh Hồ cô nương điểm trúng một chỉ, Tam Thánh Cung ở Hoa Sơn đã bị hai cô nương phá tới già nửa.
Tiểu Thanh lẳng lặng nghe xong má»›i biết rõ chủ nhân của mình đã đích thân lên Hoa SÆ¡n để Ä‘iá»u tra tung tích của Má»™ Quang. Äôi bên nói vá»›i nhau được vài lá»i xung Ä‘á»™t vá»›i nhau, nên nàng lại há»i Äá»™c Tý Äầu Äà tiếp:
– ThÆ°a lão thiá»n sÆ°, xÆ°a nay phái Tây Nhạc vẫn hay tác oai tác quái, hoành hành bá đạo...
– Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng khá»i cần phải giải thích cho Lệnh chủ nhân, bần tăng biết rõ hành vi của bá»n Yến Diá»…n. Chúng phải bị má»™t bài há»c nhÆ° thế, may ra từ nay trở Ä‘i má»›i bá»›t tác oai, tác quái nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
– ThÆ°a lão thiá»n sÆ°, chẳng hay tiểu muá»™i của tiểu bối là Tạ Tiểu Hồng bị thÆ°Æ¡ng có nặng không?
– Bần tăng nghe má»™t ngÆ°á»i bạn già kể cho hay chuyện đó, nên không được tÆ°á»ng tận cho lắm. Nghe nói Tạ cô nÆ°Æ¡ng bi Yến Diá»…n đánh trúng má»™t thế chưởng bằng Âm Phong chưởng lá»±c.
Kêu “á»i chà†má»™t tiếng, Tiểu Thanh thất kinh đỡ lá»i:
– Tiểu bối nghe nói Âm Phong chưởng lực của Yến Diễn độc ác tuyệt luân,
như vậy chỉ e Tạ Tiểu Hông...
Không đợi chá» Tiểu Thanh nói, Äá»™c Tý Äầu Äà lắc đầu nói tiếp:
– Nhiếp cô nương cứ yên tâm, Âm Phong chưởng lực của Yến Diễn tuy ác độc tuyệt luân thực, nhưng Lệnh Hồ cô nương đã có thủ đoạn hồi thiên...
Tiểu Thanh càng ngạc nhiên thêm, vá»™i há»i tiếp:
– Lão thiá»n sÆ° nói nhÆ° thế là có ý nghÄ©a gì?
Vì sau trận đại chiến ở Hoa SÆ¡n, có ngÆ°á»i đã được trông thấy Tạ cô nÆ°Æ¡ng vẫn mạnh giá»i nhÆ° thÆ°á»ng, và cô ta bị Âm Phong chưởng lá»±c đánh trúng mà đã được Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng cứu giúp cho lành mạnh rồi là gì?
Lúc ấy Tiểu Thanh má»›i vá»› lẽ, mặt lá»™ vẻ an ủi. Äồng thá»i nàng bá»—ng thấy lão thiá»n sÆ° nhìn mình, mồm mấp máy nhÆ° muốn nói gì, nên nàng vá»™i cung kính há»i:
– Có phải lão thiá»n sÆ° có việc gì muốn chỉ giáo cho tiểu bối đấy không?
Äá»™c Tý Äầu Äà gật đầu đáp:
– Quả thực bần tăng có mấy câu này muốn nói, nhưng xin cô nương đừng có khiển trách mới được.
– Xin lão thiá»n sÆ° cứ việc chỉ giáo, lúc nào Tiểu Thanh cÅ©ng cung kính nghe theo.
– Bần tăng hÆ¡i biết thuật Phong Giám. Vừa rồi bần tăng thấy trên mặt của cô nÆ°Æ¡ng bá»—ng có Ä‘Æ°á»ng chỉ hắc ám xuất hiện. Äó là triệu chứng mấy ngày gần đây cô nÆ°Æ¡ng thế nào cÅ©ng bị tai ách.
Thoạt tiên Tiểu Thanh hÆ¡i kinh ngạc, nhÆ°ng lại thản nhiên đỡ lá»i:
– Cám Æ¡n lão thiá»n sÆ° đã chỉ thị cho nhÆ° vậy, nhÆ°ng há»a phúc không có cá»­a, tá»± ngÆ°á»i ta dẫn thân vào, trồng nhân được quả, không sai tý nào. Từ Tiểu Thanh theo gia chủ du hiệp giang hồ tá»›i giá» thiết tưởng chÆ°a làm má»™t việc gì trái vá»›i thiên ý lÆ°Æ¡ng tâm, và cÅ©ng chÆ°a làm việc gì đã vượt qua thân phận địa vị...
– Cô nÆ°Æ¡ng nói rất phải. NhÆ°ng trên giang hồ này đâu đâu cÅ©ng có ma quá»·, tiểu nhân, sá»± hiểm ác rất khó Ä‘á» phòng. Nếu cô nÆ°Æ¡ng có rảnh thì hãy theo bần tăng lên Thái Thất Thiên Bình ở tạm ba ngày. NhÆ° vậy may ra tránh khá»i tai há»a ấy.
– Vẫn biết quân tá»­ tránh hung xu cát, nhÆ°ng những nhân vật giang hồ nhÆ° tiá»u bối chẳng hạn, đã muốn phò trì chính nghÄ©a, diệt ác trừ tà, thì dù biết nÆ¡i đó là đầm rồng hang hổ, hay núi Ä‘ao rừng kiếm, cÅ©ng không quản ngại. NhÆ° vậy còn e sợ chi hai chữ “Nguy hiểm†nhÆ° thế?
– Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng quả thá»±c là ngÆ°á»i hiệp nghÄ©a, khiến bần tăng khâm phục và kính ngưỡng vô cùng. Cứ theo tính nết và ngôn hạnh của cô nÆ°Æ¡ng, thì thế nào cÅ©ng gặp hung hóa cát, dù có bị tai nạn cÅ©ng không sao hết.
– Tiểu Thanh không dám nhận lá»i quá khen của lão thiá»n sÆ° nhÆ° thế, lúc đầu tiểu bối có ý ngao du Trung Nhạc, tất nhiên là phải theo hầu lão thiá»n sÆ° Ä‘i chiêm ngưỡng danh thắng của Thái Thất Thiên Bình, nhÆ°ng bây giỠđã được tin gia chủ nhân có việc ở giang hồ, thì tiểu bối không dám lÆ°u luyến ở đây nữa mà phải Ä‘i tìm kiếm gia chủ nhân ngay, để nghe lệnh sai khiến, chứ cát hung há»a phúc của bổn thân tiểu bối thì không bao giá» nghÄ© tá»›i. Mong lão thiá»n sÆ° lượng thứ cho, đừng có trách cứ tiểu bối là kẻ bÆ°á»›ng bỉnh, không chịu nghe theo pháp dụ.
– Chỉ một lòng trung thành với chủ của Nhiếp cô nương cũng đủ gây phúc đức cho cô nương sau này. Bây giỠbần tăng mới nhận thấy cách chỉ bảo cô nương xu cát tỵ hung như thế là rất hạ sách.
Tiểu Thanh nghe lão thiá»n sÆ° nói nhÆ° vậy, nàng liá»n khiêm tốn ngá» lá»i cám Æ¡n, rồi xin cáo biệt Ä‘i ngay.
Thấy thế, Äá»™c Tý Äầu Äà vá»™i nói tiếp:
– Cô nÆ°Æ¡ng đã cÆ°Æ¡ng quyết Ä‘i nhÆ° vậy, bần tăng cÅ©ng không tiện giữ cô nÆ°Æ¡ng ở lại. Khi nào gặp lệnh chủ nhân Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng làm Æ¡n há»i thăm há»™ bần tăng.
Tiểu Thanh há»i tiếp:
– Chẳng hay lão thiá»n sÆ° có chỉ thị gì cho gia chủ nhân không?
Äá»™c Tý Äầu Äà lắc đầu:
– Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng là má»™t vi thiên tài, tiếng tăm lừng lẫy khắp hoàn vÅ©, bần tăng đâu dám chỉ thị nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng vừa nói, mà chỉ nhá» cô nÆ°Æ¡ng chuyển há»™ mấy lá»i thôi.
Tiểu Thanh lại há»i:
– Chẳng hay lão thiá»n sÆ° có lá»i vàng ngá»c gì thế.
Äá»™c Tý Äầu Äà mỉm cÆ°á»i đáp:
– Mấy lá»i nói này không phải là thiên cÆ¡, và cÅ©ng không phải là Phật kệ, chỉ là mấy câu rất thÆ°á»ng tục thôi. Äó là: “Khi nào buông tay được nên buông tay, có thể tha thứ ngÆ°á»i, nên tha thứ, thể theo lòng trá»i mà làm, bao giá» cÅ©ng được phúcâ€.
– Có phải lão thiá»n sÆ° muốn gia chủ nhân hết sức bá»›t sát nghiệp và gắng tích phúc đức phải không?
– Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng thông minh thật, bất cứ việc gì chỉ khẽ nói má»™t chút là hiểu liá»n.
Tiểu Thanh vá»™i cám Æ¡n lão thiá»n sÆ°, chắp tay vái chào rồi Ä‘i xuống núi luôn. Vì nhá»› chủ nhân, dù thấy cảnh đẹp, Tiểu Thanh cÅ©ng không có tâm trí gì thưởng thức, mà chỉ giở hết tốc lá»±c khinh công ra Ä‘i để mong chóng được gặp chủ nhân thôi.
Vừa qua được ngá»n núi, Tiểu Thanh bá»—ng tức cÆ°á»i, ngừng chân lại và tá»± nhủ thầm rằng:
“Tức cÆ°á»i thá»±c, sao bá»—ng dÆ°ng ta lại hồ đồ nhÆ° thế này? Ta có biết cô nÆ°Æ¡ng vá»›i Tiểu Hồng ở đâu, nhÆ° vậy ta Ä‘i vá»™i vã nhÆ° thế này làm chi?â€...
Nàng vừa nghÄ© tá»›i đó thì đã nghe thấy trong khu rừng nhỠở phía trÆ°á»›c bên trái chừng năm sáu trượng, đã có tiếng ca rất ai oán vá»ng ra. Nàng lắng tai nghe, thấy tiếng ca đó nhÆ° sau:
“Äá»™c hành Ä‘á»™c tá»a, Äá»™c xÆ°á»›ng, Ä‘á»™c thủ hoàn Ä‘á»™c ngá»a Trữ lập thÆ°Æ¡ng thần
Vô hại khinh hàn trứ mô nhân Thử tình man kiến
Lệ tẩy tàn trang vô nhất bán
Sầu bệnh tương ngưng
Khích tận hàn đăng má»™ng bất thànhâ€
Tạm dịch:
“Má»™t mình, mình đứng mình ngồi Mình ca, mình uống, rồi thôi mình nằm Äứng trÆ¡ nghÄ© chuyện Ä‘au lòng
Một cơn gió thoảng lạnh lùng thịt da Tình khó thấy thế lại mà.
Lệ lau son phấn mặt hoa ná»­a vá»i
Sầu kia dài mãi khôn nguôi
Canh tàn, bấc lụn, má»™ng ôi chá»­a thànhâ€
Tiểu Thanh là ngÆ°á»i có há»c, nghe bài ca đó đã biết ngay ngÆ°á»i Ä‘ang hát đó thế nào cÅ©ng Ä‘ang Ä‘au lòng vì bệnh tÆ°Æ¡ng tÆ°. Nhất thá»i hiếu sá»±, nàng liá»n Ä‘i theo vào trong để coi xem ngÆ°á»i đàn bà ấy là nhân vật nhÆ° thế nào? Má»›i Ä‘i tá»›i chá»— cách khu rừng chừng hÆ¡n trượng thì nàng đã thấy má»™t cái bóng Ä‘á» nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p ở trong rừng phi ra.
Thấy khinh công tuyệt thế của đối phÆ°Æ¡ng, Tiểu Thanh biết ngay ngÆ°á»i này không phải là hảo thủ thÆ°á»ng, liá»n ngạc nhiên ngừng bÆ°á»›c.
Khi ngÆ°á»i áo đỠấy xuất hiện rồi. Tiểu Thanh má»›i nhận ra chính là CÆ°u Bàn Công chúa Hách Liên Anh ngÆ°á»i trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung.
Tiểu Thanh thấy Hách Liên Anh xuất hiện ở nơi đây, nàng rất ngạc nhiên, nhưng trái lại Liên Anh thấy Tiểu Thanh lại hớn hở mừng rỡ.
Tiểu Thanh thấy thế liá»n nghÄ© bụng: “ Sao hồng phấn ma đầu này trông thấy ta lại có vẻ há»›n hở mừng rỡ nhÆ° thếâ€?
Liên Anh cÆ°á»i khanh khách, há»i Tiểu Thanh rằng:
– Có lẽ Nhiếp cô nương không ngỠchúng ta lại gặp gỡ nhau ở Trung Nhạc này phải không?
Tiểu Thanh lạnh lùng đáp:
– Quả đất tròn, sống ở trên Ä‘á»i này thế nào mà chả gặp gỡ nhau? Chả lẽ Hách Liên Anh công chúa lại có việc gì muốn chỉ giáo chăng?
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa đáp:
– Bổn công chúa không có thù hằn gì vá»›i Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng cả, nhÆ°ng có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i khắp má»i nÆ¡i tìm kiếm cô nÆ°Æ¡ng đấy.
Tiểu Thanh ngạc nhiên há»i tiếp:
– NgÆ°á»i đó là ai vậy Hách Liên công chúa?
Liên Anh quay đầu lại, gá»i vá»ng vào rừng:
– Bát muá»™i mau ra đây. Thật là “Có ý trồng hoa, hoa chẳng nở, không mong cắm liá»…u, liá»…u thành rừng†Chúng ta tìm kiếm mãi, đến ngày hôm nay má»›i gặp ngÆ°á»i mà Bát muá»™i muốn tìm kiếm.
Tiểu Thanh nghe nghe nói rất ngạc nhiên, nghÄ© tiếp: “NgÆ°á»i mà Liên Anh gá»i là Bát muá»™i ấy là ai thế? Chả lẽ là U Minh Quá»· Nữ Âm Tố Mai chăngâ€?
Nàng chÆ°a nghÄ© xong Âm Tố Mai trông gầy gò hÆ¡n khi gặp ở cạnh hồ Ha Lập hồi ná» nhiá»u. Lần trÆ°á»›c nàng gặp Tố Mai thì đối phÆ°Æ¡ng dùng khăn Ä‘en che mặt, nên chÆ°a được trông thấy rõ bá»™ mặt thật nhÆ°ng lần này thì Tố Mai không che đậy bằng cái khăn nhÆ° trÆ°á»›c, nên nàng vừa trông thấy Tố Mai ở trong rừng bÆ°á»›c ra, rất kinh hãi liá»n.
Tiểu Thanh lại nghĩ tiếp:
“U Minh Quá»· Nữ này không những võ công siêu phàm nhập thánh mà bá»™ mặt cÅ©ng đẹp nhÆ° tiên nữ nữa: Quả thá»±c nàng ta vá»›i chủ nhân của ta là Gia Cát Lượng vá»›i Chu Du năm xÆ°a không ngoaâ€.
Tố Mai đưa mắt nhìn Tiểu Thanh hai cái rồi thủng thẳng nói với Liên Anh rằng:
– Hách Liên lục tỷ, hình như y thị có một mình thì phải?
Liên Anh cÆ°á»i khẩy đáp:
– Bát muá»™i cứ yên tâm, xÆ°a nay Xà Khiết Mỹ Nhân bao giá» cÅ©ng Ä‘i cùng vá»›i hai nữ tỳ Thanh và Hồng. Nay hiá»n muá»™i đã tìm thấy Tiểu Thanh thì thế nào cÅ©ng kiếm ra được Lệnh Hồ Sở Sở ngay.
Tiểu Thanh ngạc nhiên há»i:
– Hai vị tìm chủ nhân tôi làm chi?
Tố Mai lạnh lùng đáp:
– Muốn đấu một trận sinh tử với chủ nhân của ngươi.
Tiểu Thanh kêu “Ủa†má»™t tiếng, há»i tiếp:
– Âm cô nÆ°Æ¡ng đã đính Æ°á»›c vá»›i gia chủ nhân ở trên Nga Mi Kim Äỉnh vào Tết Äoan Ngá» rồi. Sao bây giở cô nÆ°Æ¡ng lại nóng lòng muốn đấu vá»›i gia chủ nhÆ° thế?
Liên Anh cÆ°á»i khẩy mấy tiếng xen lá»i nói:
– Âm bát muá»™i của ta ghét hận chủ nhân của ngÆ°Æ¡i vô cùng, không thể đợi chá» tá»›i Tết Äoan Ngá» nữa, nên chúng ta Ä‘i khắp má»i nÆ¡i tìm kiếm há»… gặp đâu là đấu ngay, chứ không thể nào đợi chá»...
Tiểu Thanh thắc mắc nhìn Tố Mai, cau mày lại há»i tiếp:
– Lần trÆ°á»›c được gặp cô nÆ°Æ¡ng ở bá» hồ Ha Lập, Tiểu Thanh thấy khí Ä‘á»™ và phóng hoa của cô nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng rất nhiá»u. Cô nÆ°Æ¡ng không thèm nhân lúc gia chủ nhân Ä‘ang Ä‘au nặng, chiếm thế thắng mà đòi quyết chiến ngay. Trái lại cô nÆ°Æ¡ng rất quang minh chính đại, đính Æ°á»›c vá»›i gia chủ nhân vào ngày tết Äoan Ngá». Cá»­ chỉ cao cả của cô nÆ°Æ¡ng khiến gia chủ vá»›i chị em Tiểu Thanh này Ä‘á»u kính phục cô nÆ°Æ¡ng vô cùng. Sao bây giá» cô nÆ°Æ¡ng lại bá»—ng thay đổi ý kiến và còn tức giận gia chủ nhân đến nhÆ° thế?
Liên Anh lại xen lá»i:
– Ai bảo chủ nhân của ngÆ°á»i không nên, không phải trÆ°á»›c. Sau khi đại náo Hoa SÆ¡n, chủ nhân của ngÆ°Æ¡i lại còn lẻn vào trong Băng Hồn Cốc cÆ°á»›p mất vật quý nhất của Bát muá»™i ta Ä‘i?
Tiểu Thanh lại há»i Tố Mai tiếp:
– Gia chủ nhân đã cướp vật gì của cô nương thế?
Tố Mai nghiến răng mím môi đáp:
– Chủ nhân của ngươi đã cướp mất chồng của ta.
Tiểu Thanh nghe thấy Tố Mai nói nhÆ° vậy kinh ngạc cùng, vá»™i há»i tiếp:
– Âm cô nương đã có chồng rồi ư? Chồng của cô nương là ai thế?
Mặt Ä‘á» bừng, Tố Mai định trả lá»i, Liên Anh cÆ°á»›p lá»i nói trÆ°á»›c:
– Nghiêm Mộ Quang!
Thoạt nghe thấy ba chữ “Nghiêm Má»™ Quang†Tiểu Thanh đã nhảy bắn ngÆ°á»i lên, nhÆ°ng sau nàng nghÄ© lại, thái Ä‘á»™ lại trầm tÄ©nh và lắc đầu nói vá»›i Liên Anh rằng:
– Hách Liên Anh công chúa đừng đùa rỡn Tiểu Thanh nhÆ° thế làm chi? Khi ở cạnh hồ Ha Lập, Nghiêm tÆ°á»›ng công còn chÆ°a biết Âm cô nÆ°Æ¡ng là ai, có khi nào hai ngÆ°á»i lại Ä‘á»™t ngá»™t biến thành vợ chồng má»™t cách nhanh chóng nhÆ° thế được?
Liên Anh cÆ°á»i khẩy nói tiếp:
– Nam nữ kết hôn với nhau chỉ cần tâm đầu ý hợp là thành tựu ngay, chứ có cần phải quen lâu dài mới thành vợ chồng đâu?
Tiểu Thanh lắc đầu đỡ lá»i:
– Tiểu Thanh tôi vẫn không tin.
Xầm nét mặt lại Tố Mai giận giữ quát há»i:
– Tin hay không tùy ở ngÆ°á»i. Bổn cô nÆ°Æ¡ng chỉ há»i ngÆ°Æ¡i câu này, hiện giá» Lệnh Hồ Sở Sở ở đâu?
Tiểu Thanh Lắc đầu đáp:
– Tiểu Thanh xa cách chủ nhân đã lâu, bây giỠcũng đang muốn tìm kiếm thì làm sao biết được chủ nhân hiện ở đâu?
Tố Mai cÆ°á»i khẩy nói tiếp:
– Nghe lá»i dồn đại của giang hồ, thì xÆ°a nay Lệnh Hồ Sở Sở không bao giá» xa Thanh, Hồng nhị nữ tỳ hết, sao ngÆ°Æ¡i lại không biết tung tích của chủ nhân ngÆ°á»i? Dù chủ nhân ngÆ°Æ¡i có phái ngÆ°Æ¡i làm việc gì, thì cÅ©ng chỉ chia tay tạm thá»i thôi, thể nào mà chả hẹn nhau chá»— tái ngá»™?
Tiểu Thanh cÅ©ng cÆ°á»i khẩy trả lá»i:
– Cô nương đã biết rõ xưa nay Tiểu Thanh tôi không bao giỠnói ngoa...
Nàng chÆ°a nói dứt thì Tố Mai đã dùng giá»ng mÅ©i kêu “Hừ†má»™t tiếng và nói tiếp:
– Ba chữ “Nhiếp Tiểu Thanh†của ngươi thì đáng là bao mà cũng dám khoe khoang như thế?
Thấy đối phÆ°Æ¡ng nói mỉa mai mình nhÆ° vậy không sao nhịn nổi Tiểu Thanh vừa trợn ngược đôi lông mày lên, đã sá»±c nghÄ© tá»›i lá»i khuyên bảo của Äá»™c Tý Äầu Äà nên nàng lại cố nén lá»­a giận xuống mà trả lá»i rằng:
– Tiểu Thanh tôi tuy phận hèn lá»i nhá», nhÆ°ng cái tên của gia chủ nhân Xà Khiết Mỹ Nhân chÆ°a chắc đã kém cái tên U Minh Quá»· Nữ của cô nÆ°Æ¡ng. Gia chủ nhân đã không sợ cô nÆ°Æ¡ng, thì việc gì Tiểu Thanh phải dấu diếm hành tung của gia chủ nhân làm chi?
Lá»i nói của Tiểu Thanh tuy rất có lý, nhÆ°ng Tố Mai vẫn lạnh lùng há»i:
– Sao, ngươi biết Lệnh Hồ Sở Sở không sợ bổn cô nương?
Tiểu Thanh nhanh nhẩu đáp:
– Nếu gia chủ nhân sợ cô nÆ°Æ¡ng thì khi nào Ä‘ang Ä‘au nặng mà còn nhận lá»i Ä‘i phó Æ°á»›c ở trên bá» hồ Ha Lập nhÆ° thế?
Tố Mai cÆ°á»i cÆ°á»i khẩy nói tiếp:
– Phải, lúc ấy chủ nhân của ngươi không sợ ta, nhưng bây giỠthì lại sợ ta rồi.
– Tại sao thế?
Thấy Tiểu Thanh há»i nhÆ° vậy Liên Anh vá»™i xen lá»i đáp:
– Vì Lệnh Hồ Sở Sở đã có hành vi lén lút, có lỗi với Âm Bát muội của ta, nên mới trốn tránh không dám gặp mặt chúng ta.
Không sao nén nổi lửa giận, Tiểu Thanh la lớn:
– Công chúa cÅ©ng là ngÆ°á»i có thân phận vị ở trong võ lâm, xin công chúa phải nên tá»± trá»ng má»™t chút, đừng có vu khống cho ngÆ°á»i ta nhÆ° thế.
Liên Anh cÆ°á»i khẩy đỡ lá»i:
– Việc này sự thực rành rành ra đấy, sao lại bảo ta là vu khống được? Ai bảo vi của Sở Sở vô sỉ...
Liên Anh vừa nói tới, Tiểu Thanh nhẩy xổ lại tát luôn y thị tức thì.
Công lá»±c của Tiểu Thanh rất cao mà Liên Anh lại không Ä‘á» phòng, nhÆ° vậy thì tránh né sao nổi, thể nào cÅ©ng phải bị tát thá»±c mạnh chứ không sai. NhÆ°ng trong lúc tay của Tiểu Thanh sắp đánh trúng mặt của Liên Anh, thì Tố Mai đã cÆ°á»i khẩy, giÆ¡ tay áo lên khẽ phất má»™t cái, liá»n có luồng kình phong nhằm ngang hông của Tiểu Thanh Ä‘ang bá» trống mà thúc tá»›i.
Thấy thế, Tiểu Thanh phải tá»± cứu mình trÆ°á»›c đành phải giở thế “Phi thúy nghênh phong†ra, xoay ngÆ°á»i lÆ°á»›t ra ngoài xa hai ba trượng ngay.
Vừa kinh hãi, vừa tức giận, hai mắt lá»™ hung quang, Liên Anh nhìn Tiểu Thanh quát há»i:
– Nhiếp Tiểu Thanh, ngươi dám ra tay tấn công lén bổn công chúa phải không?
Tiểu Thanh cÆ°á»i khẩy đáp:
– NgÆ°á»i không biết tá»± trá»ng, thì Tiểu Thanh còn tôn trá»ng ngÆ°á»i sao được?
Liên Anh lại cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên khùng và nói tiếp:
– Thảo nào Lệnh Hồ Sở Sở chả ngông cuồng đến như thế, cả nữ tỳ thủ hạ của y thị cũng đã kiêu ngạo như vậy rồi.
Tiểu Thanh mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i:
– Cổ nhân thÆ°á»ng nói: “Gặp Văn VÆ°Æ¡ng thì nói lá»… nghÄ©a, gặp Kiệt Trụ thì Ä‘á»™ng binh Ä‘ao†Tiểu Thanh vá»›i gia chủ nhân nếu gặp những vị võ lâm tiá»n bối quang minh chính đại thì bao giá» cÅ©ng tôn trá»ng, nhÆ°ng gặp những kẻ hung tà ác sát nhÆ° các ngÆ°á»i, thì chả cần phải khách sáo làm chi.
Tố Mai nghe nói vá»— tay vừa cÆ°á»i vừa xen lá»i nói:
– Mắng chá»­i nhÆ° vậy giá»i lắm, để bổn cô nÆ°Æ¡ng thá»­ xem danh tỳ của hiệp nữ
này làm gì được bá»n hung tà ác sát nào?
Tiểu Thanh biết không sao tránh khá»i trận ác chiến, nhÆ°ng nàng nghÄ© bắt giặc phải bắt chúa, nên liá»n nhìn thằng vào mặt Tố Mai mỉm cÆ°á»i nói:
– Thế Ngoại Bát Hung oai trấn hoàn vũ, U Minh Quỷ Nữ lại là nhân vật có võ công cao siêu nhất của Thế Ngoại Bát Hung, nên Tiểu Thanh muốn thỉnh giáo Âm cô nương vài miếng võ.
Tố Mai cÆ°á»i khanh khách đáp:
– NgÆ°á»i muốn đấu vá»›i ta Æ°? Hai thế hay ba thế? Ta xem giá»i lắm ngÆ°Æ¡i không đấu nổi đến năm thế.
XÆ°a nay kiêu ngạo quen Ä‘i rồi, có bao giá» chịu nổi những lá»i mỉa mai nhÆ° thế. Nên Tiểu Thanh vá»›i giá»ng lạnh lùng trả lá»i ngay:
– Âm cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a lên tá»›i đỉnh núi Thái SÆ¡n, cứ coi thiên hạ bé nhá». Nếu Tiểu Thánh không chống đỡ nổi trăm hiệp của Âm cô nÆ°Æ¡ng thì xin tình nguyện nhẩy xuống vá»±c thẳm của núi Tung SÆ¡n này tức thì, dù tan xÆ°Æ¡ng nát thịt cÅ©ng không quản ngại.
Tài sản của phamduy88

  #13  
Old 06-04-2008, 04:41 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 13

Thoát thân trong cái chết


Tố Mai rất kiêu ngạo, cÆ°á»i vẻ nÅ©ng nịu nói tiếp :
- Lá»i nói đẹp đẽ lắm. Nếu vậy, bổn cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải nói khoác má»™t phen má»›i được. Nếu ngÆ°Æ¡i chống đỡ nổi ba thế võ của bổn cô nÆ°Æ¡ng mà không bị bại thì Âm Tố Mai này vui lòng làm má»™t nữ tỳ hầu cận Lệnh Sở Sở ngay.
Cố ý chá»c tức đối phÆ°Æ¡ng, Tiểu Thanh há»›n hở cÆ°á»i và đỡ lá»i ngay.
- Gia chủ nhân đã có Nhiếp Tiểu Thanh mặc áo xanh, Tạ Tiểu Hồng mặc áo Ä‘á» bây giá» ngÆ°á»i lại Æ°a mặc áo Ä‘en, thì đành phải gá»i là Âm Tiểu Hắc. NhÆ°ng hình nhÆ° cái tên này khó nghe lắm.
Tố Mai đã bị chá»c tức thá»±c sá»±, đôi ngÆ°Æ¡i tia ra hai luồng ánh sáng chói lá»i từ từ tiến lên, Liên Anh thấy thế vá»™i kéo nàng ta lại, vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Bát muá»™i, vừa rồi con nhá» này dám tấn công ngu tá»·, hãy nhÆ°á»ng ngu tá»· cho nó má»™t bài há»c để bổ túc đã. Bằng không, hiá»n muá»™i chỉ ra tay má»™t cái là nó đã toi mạng ngay, thì lúc ấy ngu tá»· muốn tiết hận cÅ©ng không biết lấy gì mà thế vào nữa.
Sở dÄ© Liên Anh đòi thay mặt Tế Mai nhÆ° vậy là có thâm ý riêng, vì khi ở trên Ä‘Æ°á»ng cái quan Cam LÆ°Æ¡ng, nàng ta đã bị Gia Cát Lang hóa thân của Sở Sở làm cho khốn khổ rồi, và cÅ©ng đã đích mắt trông thấy Tiểu Thanh có thần lá»±c kinh ngÆ°á»i, múa Ä‘á»™ng nổi ngÆ°á»i đồng nặng hai trăm lẻ bốn cân của Mạnh Phi Hùng.
Theo sự nhận xét của nàng, Tố Mai đấu với Tiểu Thanh tất nhiên Tố Mai phải thắng, nhưng nàng ước đoán, ít nhất cũng phải đấu đến hiệp thứ năm mươi hay sáu mươi Tố Mai mới có thể thắng nổi.
Nói tóm lại, nàng cho cả Tố Mai vá»›i Tiểu Thanh Ä‘á»u nói khoác hết, vì Tiểu Thanh chống đỡ sao nổi hàng trăm hiệp vá»›i Tố Mai, mà trong ba hiệp Tố Mai muốn thắng được Tiểu Thanh cÅ©ng không sao làm nổi.
Cân nhắc sự lợi hại, Liên Anh chỉ sợ đấu ba hiệp mà Tố Mai thắng không nổi, nên nàng mới định ra tay giết chết Tiểu Thanh, như vậy có phải là xong chuyện không?
Tố Mai rất thông minh, nghe thấy Liên Anh nhÆ° vậy đã hiểu ý ngay, nên mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Hách Liên lục tá»· muốn tiết hận thì tiểu muá»™i nhÆ°á»ng cho lục tá»· đấu trận đầu trÆ°á»›c.
Liên Anh từ từ tiến lên, hai mắt nhìn thẳng vào Tiểu Thanh. Thấy thế Tiểu Thanh lạnh lùng há»i :
- Hách Liên công chúa, nhóm Thế Ngoại bát hung của các ngÆ°á»i xÆ°a nay vẫn tá»± cao tá»± đại coi thÆ°á»ng nhân vật của võ lâm. Âm cô nÆ°Æ¡ng nhận định Tiểu Thanh chống đỡ không nổi ba hiệp, còn Công chúa thì nhận xét ra sao?
Liên Anh đâu dám sa vào lốt bánh xe cÅ© của Tố Mai, nên mỉm cÆ°á»i đáp :
- Bổn Công chúa không dám coi thÆ°á»ng cô nÆ°Æ¡ng, nếu muốn đánh bại cô nÆ°Æ¡ng thì ít ra cÅ©ng phải trên trăm hiệp má»›i được.
Tiểu Thanh cÆ°á»i khanh khách đỡ lá»i :
- Cám Æ¡n Hách Liên công chúa đã coi trá»ng Tiểu Thanh nhÆ° vậy, Tiểu Thanh cung kính xin tiếp trăm hiệp của Công chúa.
Nói xong, nàng Ä‘Æ°a bàn tay trái vá» phía trÆ°á»›c, bàn tay phải ở sau để tréo trên ngá»±c, đứng nghiêm nhÆ° má»™t ngá»n núi, trông rất oai nghi.
Liên Anh biết Tiểu Thanh còn kiêu ngạo hÆ¡n mình, không bao giá» ra tay tấn công trÆ°á»›c, nên nàng ta cÅ©ng chả cần phải trá»ng lá»… phép giang hồ làm chi, liá»n cÆ°á»i ha hả và nói tiếp :
- Nhiếp cô nương cẩn thận, bổn Công chúa ra tay tấn công đây.
Nói xong, y thị ra tay tấn công nhanh nhÆ° gió, vừa tấn công đã sá»­ dụng luôn ba thá»±c liên hoàn, bóng chưởng nhÆ° hoa bay trên trá»i, rá»›t xuống tá»›i tấp vậy.
Tiểu Thanh thấy thế, vá»™i giật mình kinh hãi, Ä‘ang giở thức “Long Khởi Vân Äằng†(rồng lượn mây bay) bá»—ng xoay sang thức “Xuân Thành Phi Thúy†(sợi liá»…u bay trên thành vào mùa Xuân), nhẩy ra hÆ¡n hai trượng, cÆ°á»i nÅ©ng nịu và nói :
- Hách Liên công chúa thá»±c danh bất hÆ° truyá»n, Công chúa đã sá»­ dụng pho Hoa Khai Hoa Lạc má»™t trăm thá»±c kỳ lạ của Bạch Hoa Tiên Tá»­ lão tiá»n bối sáng tác và tuyệt truyá»n đã lâu. Ngày hôm nay Tiểu Thanh má»›i được sáng mắt ra.
Liên Anh không ngỠpho chưởng pháp đắc ý nhất của mình vừa ra tay Tiểu Thanh đã biết rõ ngay, cũng phải ngạc nhiên cau mày lại đáp :
- Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng sành sá»i thá»±c, má»›i để ý nhìn đã nhận ra ngay pho Hoa Khai Hoa Lạc của bổn Công chúa rất coi trá»ng rồi.
Tiểu Thanh vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Không phải là Tiểu Thanh sành sá»i, mà chủ nhân của Tiểu Thanh đã khéo dạy bảo. Lệnh Hồ Sở Sở cô nÆ°Æ¡ng há»c rá»™ng biết nhiá»u, Tiểu Thanh ngày đêm theo hầu được dậy bảo luôn luôn, chả lẽ pho Hoa Khai Hoa Lạc này lại không nhận ra, được hay sao?
Liên Anh cÆ°á»i khẩy nói tiếp :
- Chỉ nhận biết suông thôi thì có nghĩa lý gì đâu, cô nương phải cẩn thận chống đỡ mới được.
Nói xong nàng lại tấn công luôn má»™t thế của pho Hoa Khai Hoa Lạc nhÆ°ng lần này kình lá»±c nặng hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u mà nhằm giữa ngá»±c của Tiểu Thanh vá»— tá»›i.
Tiểu Thanh lại sá»­ dụng thân pháp rất khéo léo, lại tránh ra ngoài xa lần nữa rồi đắc trí cÆ°á»i khì và nói tiếp :
- Hách Liên công chúa nghe rồi đừng có kinh ngạc nhé. Tiểu Thanh không những biết được lai lịch pho chưởng pháp của Công chúa mà còn được há»c há»i pho Cuồng Phong cá»­u thức chuyên môn khắc chế pho Hoa Khai Hoa Lạc của Công chúa là khác.
Liên Anh biết pho Cuồng Phong cá»­u thức là của Vô Danh thần ni má»™t vị kỳ hiệp của cá»­a Phật đã quy Tây PhÆ°Æ¡ng Cá»±c Lạc rồi, sáng chế ra, nhÆ°ng nàng chÆ°a nghe thấy ai nói Vô Danh thần ni có môn đồ, cho nên tuy lòng rất kinh ngạc, nhÆ°ng nàng vẫn không tin lá»i nói Tiểu Thanh và dùng giá»ng mÅ©i “Hừ†và đáp :
- Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng đã há»c há»i được pho Cuồng Phong cá»­u thức trấn cổ Ä‘á»™ng kim nhÆ° thế, sao không giở ra để bổn Công chúa được lÄ©nh há»™i oai lá»±c của pho tuyệt há»c của cá»­a Phật do Vô Danh thần ni sáng chế ra?
- Tiểu Thanh đã nói dối, sá»± thá»±c nàng chỉ há»c được từ thế thứ nhất cho đến thế thứ năm của pho “Cuồng Phong cá»­u thức†ấy thôi, còn thế cuối cùng là những thế sáu, bảy, tám, chín, thì phải do ná»™i công luyện tá»›i thức thượng thừa má»›i có thể há»c há»i được, vì thế mà Lệnh Hồ Sở Sở chÆ°a truyá»n thụ nốt bốn thức ấy cho nàng.
Bây giỠthấy Liên Anh khiêu chiến như vậy, khi nào nàng chịu lép vế, vội đáp :
- Nếu Hách Liên công chúa không tin, thì cứ việc giở Hoa Khai Hoa Lạc chưởng pháp ra tấn công, để Tiểu Thanh cho Công chúa nếm thử oai lực của pho Cuồng Phong cửu thức cho mà coi?
Liên Anh nghe nói bán tin bán nghi mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng cứ việc giở Cuồng Phong cá»­u thức ra đỡ thá»­ thế Bảo TÆ°á»›ng Äa Trang này của bổn Công chúa xem sao?
Nói xong nàng ra tay tấn công luôn.
Thế Bảo TÆ°á»›ng Äa Trang này là má»™t trong bảy thế chủ yếu nhất của pho Hoa Khai Hoa Lạc tấn công bảo thủ biến hóa khôn lÆ°á»ng, khiến địch thủ khó mà hóa giải vá»›i tránh né nổi, và cÅ©ng rất dá»… thu tay lại, nên ít khi bi cÆ°á»ng địch kiá»m chế nổi.
Tiểu Thanh định tâm làm cho địch thủ phải khiếp sợ trÆ°á»›c nên nàng chắp hai tay lên trÆ°á»›c ngá»±c, chân đứng kiểu ná»­a chữ Äinh ná»­a chữ Bát và đứng nghiêm nhÆ° má»™t khoản núi. Kiểu này là “Trang Nghiêm Diệu TÆ°á»›ng†oai trấn quần ma năm xÆ°a của Vô Danh thần ni.
Liên Anh thấy thái Ä‘á»™ của đối phÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy, cÅ©ng phải thắc mắc nên Thế Bảo TÆ°á»›ng Äa Trang của nàng ta bá»—ng tá»± dÆ°ng chậm dần lại. Bá»—ng Tiểu Thanh nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p biến thành chiêu Thuận Thủy Lôi Châu tấn công vào ngá»±c Liên Anh.
Liên Anh sơ xuất không đỠphòng bị trúng chưởng kêu “Hự†một tiếng loạng choạng lui vỠphía sau bất tỉnh.
Tiểu Thanh đã dồn tám thành công lá»±c vào chưởng đó nên Liên Anh hôn mê liá»n tại chá»—.
Âm Tố Mai thấy vậy lạnh lùng bước tới nói :
- Hay cho Tiểu Thanh nếu ngươi chống đỡ nổi hai chưởng của ta, ta sẽ tha cho ngươi đi ngay.
Nàng vừa nói dứt chưởng phong xé gió đã cuốn tới trước mặt Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh vá»™i vận mÆ°á»i thành công lá»±c chống đỡ “Bùng†má»™t tiếng, Tiểu Thanh loạng choạng lui vá» sau hai bÆ°á»›c, mép rỉ máu tÆ°Æ¡i.
Âm Tố Mai vẫn lạnh lùng tiến lên bồi thêm chưởng nữa.
Chưởng phong lần này như bài sơn hải đảo mạnh hơn chưởng trước gấp đôi.
Tiểu Thanh vội vận toàn thân công lực, giơ chưởng chống đỡ.
“Bùngâ€, Tiểu Thanh ngã ngồi phịch xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tố Mai thản nhiên bồng Liên Anh đi thẳng không cần xem xét Tiểu Thanh bị thương nặng hay đã chết...
* * * * *
Núi Thục NgÆ°u rừng cây rậm rạp, sÆ¡n cốc thâm u nổi tiếng là má»™t ngá»n núi treo leo hiểm trở và nhiá»u dã thú Ä‘á»™c địa, ngÆ°á»i trên giang hồ ít ai dám bén mảng tá»›i. Hôm ấy trá»i trong sáng, tiếng chim ríu rít trên ngàn cây ná»™i cá», vẻ vắng lặng và thâm u của núi Thục NgÆ°u bị vang Ä‘á»™ng bởi tiếng cÆ°á»i ròn rã của hai thiếu nữ.
Hai thiếu nữ đó là thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở và Tiểu Hồng. Lệnh Hồ Sở Sở muốn tìm Thôi Ngá»c báo tin cái chết của Vệ Linh Chi, nghe nói Thôi Ngá»c đến núi Thục NgÆ°u tìm linh dược nên nàng cùng Tiểu Hồng tá»›i kiếm.
Vừa đặt chân vào sÆ¡n cốc nàng đã nghe thấy tiếng hổ gầm, tiếng “cá»™p, cá»™pâ€
quái dị vang động cả sơn cốc. Cả hai thầy trò nhìn xuống sơn cốc thất tình cảnh thật đáng sợ.
Một con hổ đen to lớn đứng trên tảng đá cao, một con trăn nằm dưới sơn cốc ngẩng cổ phun phì phì và một con quái vật trông giống như con mối có sáu chân to như con bò mộng từ trong hang đang từ từ xuất hiện.
Tài sản của phamduy88

  #14  
Old 06-04-2008, 04:43 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 14

Kỳ nhân dị thú


Con quái vật xuất hiện rồi lại kêu “cá»™p cá»™p†hai tiếng, và bò ngay tá»›i cạnh con trăn kia. Con trăn từ từ chìa cái đầu ra. Tiểu Hồng thấy thế không sao nhịn được liá»n há»i Sở Sở :
- Cô nương, con quái vật kia định làm gì thế? Chả lẽ nó đói bụng muốn xơi con trăn vẩy đen kia chăng?
Nguýt Tiểu Hồng má»™t cái, Sở Sở giả bá»™ há»n giận đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng có phải là con quái vật kia đâu mà Hồng nhi lại há»i nhÆ° thế? Cô nÆ°Æ¡ng làm sao biết được nó muốn làm gì? Con trăn to nhÆ° thế kia, thì dù nó có đói đến đâu cÅ©ng chÆ°a chắc đã nuốt nổi.
Tiểu Hồng nghe nói cÅ©ng phải tức cÆ°á»i. Lúc ấy dÆ°á»›i sÆ¡n cốc lại có chuyện kỳ lạ xuất hiện. Thì ra con quái vật đã nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu con trăn. Con trăn liá»n vÆ°Æ¡n cổ lên cao hÆ¡n trượng, thế là nó vừa đứng ngang vá»›i con hổ Ä‘ang đứng trên tảng đá cao cách nó chừng hÆ¡n hai trượng.
Tiểu Hồng kêu “á»i chà†má»™t câu khẽ nói :
- Thật là lần đầu tiên con má»›i được trông thấy con quái vật này dùng con trăn để cưỡi nhÆ° ngÆ°á»i ta cưỡi ngá»±a vậy.
Sở Sở đáp :
- Vũ trụ bao la như vậy, chuyện kỳ lạ như thế nào mà chả có. Nhưng cô nương nhận thấy con hổ hình như trấn tĩnh một cách quá đáng.
- Cô nương nói như vậy, chả lẽ con hắc hổ lại có chút đạo hạnh chăng?
Sở Sở gật đầu. Hình nhÆ° con hắc hổ thấy đối phÆ°Æ¡ng mãi mãi vẫn chÆ°a tấn công mình, không sao nhịn được liá»n gầm lên má»™t tiếng nhÆ° sấm Ä‘á»™ng.
Tiếng gầm của con hổ không những làm cho những hòn núi ở quanh đó Ä‘á»u bị rung Ä‘á»™ng mà còn có má»™t luồng gió nổi lên theo.
Sở Sở với Tiểu Hồng thấy con hổ đã gầm tiếng để khiêu chiến, như vậy trận đấu của chúng chắc sẽ khai diễn ngay. NgỠđâu, con quái vật với con trăn kia lại không thèm xỉa tới tiếng gầm và cử chỉ khiêu chiến của con hổ.
Tiểu Hồng thấy thế liá»n cau mày lại, nói tiếp :
- Vừa rồi, con hổ Ä‘en trấn tÄ©nh, bây giá», lại đến lượt con quái vật trấn tÄ©nh. NhÆ° vậy trận đấu này bá»n chúng chÆ°a chắc đã xảy ra ngay.
Sở Sở mỉm cÆ°á»i, giÆ¡ tay ra hái má»™t nắm lá thông, Tiểu Hồng thấy thế khẽ cÆ°á»i và há»i :
- Có phải cô nÆ°Æ¡ng muốn khêu ngá»n lá»­a chiến tranh cho chúng đấy không?
Sở SỠgật đầu đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng không những khêu ngá»n lá»­a chiến tranh cho chúng mà còn muốn giúp con hắc hổ ném mù con mắt duy nhất của con quái vật.
Tiểu Hồng há»›n hở đỡ lá»i :
- Hay lắm, cô nÆ°Æ¡ng mau ra tay Ä‘i! Dù sao con hắc hổ cÅ©ng còn dá»… thÆ°Æ¡ng hÆ¡n con quái vật nhiá»u.
Sở Sở vừa giơ tay định ném lá thông, thì dưới sơn cốc đã có sự biến hóa rồi.
Thì ra, khi con hổ gầm lên má»™t tiếng để giÆ°Æ¡ng oai, con quái vật không thèm đếm xỉa tá»›i, trái lại còn cúi đầu xuống, con mắt duy nhất của nó nhắm lim dim, hình nhÆ° nó muốn ngủ má»™t giấc vậy. NhÆ°ng con hắc hổ vừa gầm xong, lông của nó Ä‘ang dá»±ng lên vừa cụp uống, thì con quái vật đã kêu má»™t tiếng nhÆ° trẻ con thóc, khua Ä‘á»™ng sáu chân má»™t lượt, ngÆ°á»i nó đã phi lên trên không rồi.
Lúc này Sở Sở vá»›i Tiểu Hồng đã trông thấy rõ sáu cái chân rất ngắn của con quái vật Ä‘á»u có màng nhÆ° chân vịt. Nhá» có những cái màng đó mà chân khua Ä‘á»™ng rất nhanh, nên nó má»›i bay lượn được ở trên không và má»›i hay cá»­ chỉ của nó vừa rồi là cố dụ địch đấy thôi.
Sở Sở tưởng con hắc hổ thế nào cũng sơ ý bị thiệt thòi cho nên nàng vận hết sức vào cánh tay ném luôn nắm lá thông ra nhanh như điện chớp.
Nắm lá thông trong tay nàng có tá»›i mÆ°á»i tám mÆ°á»i chín cái lá, má»™t ná»­a nhằm mắt duy nhất của con quái vật bay tá»›i, còn má»™t ná»­a thì bắn vào con trăn vẫn nằm yên ở dÆ°á»›i đất. Công lá»±c của nàng ta lợi hại biết bao dù dùng hoa hay lá ném ngÆ°á»i cÅ©ng có thể đả thÆ°Æ¡ng được đối phÆ°Æ¡ng. MÆ°á»i mấy cái lá thông ở trong tay nàng ném ra lúc này cÅ©ng có thể xuyên thủng được sắt đá.
Nàng ra tay vừa đúng và ý nghÄ© lại thông minh hÆ¡n ngÆ°á»i, vì con mắt duy nhất của quái vật chính là yếu Ä‘iểm nhất của con Lục Túc Manh Long (rồng mù sáu chân). Tuy nàng vừa ra tay má»™t cái là thành công liá»n, nhÆ°ng nàng đã làm há»ng mất công phu của má»™t ngÆ°á»i khác.
Bá»—ng trong sÆ¡n cốc xuất hiện thêm hai ngÆ°á»i. Má»™t bà cụ mặc áo trắng và má»™t thiếu nữ mặc áo hồng tha thÆ°á»›t. Bà cụ ấy chính là Thôi Ngá»c và đồ đệ Linh HÆ°Æ¡ng tá»›i núi Phục NgÆ°u để tìm linh dược.
Linh HÆ°Æ¡ng cất giá»ng trong trẻo nói :
- Tài ba của tá»· tá»· tuy cao siêu thá»±c, nhÆ°ng lần này tá»· tá»· đã giết chết con Lục Túc Manh Long, làm há»ng việc lá»›n của sÆ° phụ tiểu muá»™i đấy.
Thôi Ngá»c há»n giận trách mắng :
- HÆ°Æ¡ng nhi, sao con...
Sở Sở đã vá»™i đỡ lá»i há»i :
- Thôi lão tiá»n bối có bệnh gì, tại sao phải dùng tá»›i Ä‘Æ¡n nguyên của con Lục Túc Manh Long để cứu chữa? Chả lẽ thuốc khác không thể cứu chứa khá»i được hay sao?
Thôi Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Việc này nói ra thì dài lắm. Vả lại, cũng do Linh Chi với Linh Sa mà nên. Cũng may, tuy đơn nguyên của con Manh Long bi hủy, nhưng tôi còn có thể sống thêm được trăm ngày. Chúng ta hãy tới chỗ thác nước ngồi nghỉ chân, và Lệnh Hồ cô nương hãy cho tôi nghe chuyện Linh Sa với Linh Chi bị nạn như thế nào trước.
Bà ta vừa nói vừa cùng mấy ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i chá»— dÆ°á»›i thác nÆ°á»›c ở phía bên phải sÆ°á»n núi. Con hắc hổ rất ngoan ngoãn Ä‘i theo cạnh bà ta.
Sở Sở biết Thôi Ngá»c quá nhá»› đồ đệ cÆ°ng, liá»n vâng lá»i Ä‘i tá»›i cạnh thác nÆ°á»›c, kiếm má»™t tảng đá lá»›n, ngồi xuống, rồi kể chuyện Linh Chi vá»›i Linh Sa, má»™t sống má»™t chết, má»™t hên má»™t xui nhÆ° thế nào cho bà ta hay.
Nghe xong, Thôi Ngá»c má»›i biết rõ nguyên nhân, liá»n thở dài má»™t tiếng, nhìn Sở Sở và nói tiếp :
- Nhân duyên và sá»± sống chết Ä‘á»u có số trá»i hết. Linh Sa đã được Quân Bình và Vô Sầu cứu cho thoát chết, nó lấy thân để Ä‘á»n Æ¡n, đó là má»™t cá»­ chỉ rất đích đáng, việc gì mà nó phải hổ thẹn vá»›i ân hận nhÆ° vậy? Nếu không có cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i Thiên Tâm trang giải thích cho nó, thì nó vẫn cứ giấu tên tuổi nhÆ° vậy mãi, và làm nhÆ° mình đã chết rồi. Sá»± thật là không nên không phải.
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Khi tiểu bối rá»i khá»i Thiên Tâm trang, Thạch Quân Bình vá»›i Hứa Linh Sa đã chuẩn bị vào Trung Nguyên du lịch, và lên Hằng SÆ¡n tham yết lão tiá»n bối trÆ°á»›c.
Thôi Ngá»c có vẻ rất an ủi, nói tiếp :
- Tôi phải quay vỠHằng Sơn ngay, nhân lúc chưa chết, để được gặp mặt Linh Sa một lần chót.
Sở Sở nghe thấy Thôi Ngá»c cứ nói thế nào cÅ©ng phải chết, liá»n cau mày lại há»i :
- Sao lão tiá»n bối lại cứ luôn luôn nhắc nhở đến những lá»i xui xẻo ấy? Chẳng hay lão tiá»n bối bị bệnh gì thế?
Thôi Ngá»c thở dài đáp :
- Vì mãi mãi không thấy tin tức của Linh Chi vá»›i Linh Sa, lão Ä‘em theo Linh HÆ°Æ¡ng vá»›i con hắc Hổ Ä‘i khắp chân trá»i góc biển để tìm kiếm tung tích của hai chị em Linh Chi và Linh Sa.
Sở Sở vội nói tiếp :
- Chắc lão tiá»n bối đã gặp phải Ä‘á»™c vật hãn thế hay là gặp phải kình địch lợi hại nào phải không?
Thôi Ngá»c vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Già đã gặp Äào Hoa VÅ© SÄ© Hùng Sách, ngÆ°á»i của nhóm Thế Ngoại bát hung.
Sở Sở vá»™i đỡ lá»i :
- Hùng Sách đã gặp tiểu bối ở miá»n Tây. Tuy công lá»±c của y cÅ©ng khá cao siêu, nhÆ°ng y vẫn chÆ°a phải là tay lợi hại thất của nhóm Thế Ngoại bát hung.
Thôi Ngá»c mỉm cÆ°á»i đáp :
- Cô nương nhận xét rất đúng. Vì thái độ của Hùng Sách rất ngạo mạn, nên y đã chết dưới song chưởng của già này rồi.
Sở Sở mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Hùng Sách là kẻ hung dâm bạo tàn, Ä‘iêu ngoa giảo hoạt, lão tiá»n bối giết y nhÆ° vậy rất phải, và lão tiá»n bối làm nhÆ° thế không khác gì đã làm phúc cho võ lâm.
Thôi Ngá»c gật đầu, thở dài đáp :
- Khi đối địch đã đắc thắng rồi, Ä‘iêu tối kỵ là sá»± sÆ¡ xuất. Lần này chính già đã bị thiệt thòi vì vấn đỠấy. Sau này cô nÆ°Æ¡ng diệt kẻ cÆ°á»ng bạo, phò chính nghÄ©a cho giang hồ, phải nên lấy già làm gÆ°Æ¡ng má»›i được.
Sở Sở thất kinh há»i :
- Lão tiá»n bối sau khi đắc thắng đã sÆ¡ xuất nhÆ° thế nào?
Thôi Ngá»c bẽn lẽn đáp :
- Hùng Sách đã bị già sá»­ dụng ná»™i gia cÆ°Æ¡ng chưởng và dùng tá»›i mÆ°á»i má»™t thành chân lá»±c đánh trúng giữa ngá»±c, nên y phun máu tÆ°Æ¡i ra nhÆ° suối, ngã lăn ra đất, không sao cá»­ Ä‘á»™ng được. Già yên trí tâm mạch của y đã đứt và đã tắt thở rồi, nên má»›i sÆ¡ suất coi thÆ°á»ng. NgỠđâu, y chÆ°a chết, lấy má»™t nắm Äào Hoa Äoạt Hồn Sa vá»›i ba mÅ©i Tý Ngá» Äào Hoa Tiá»…n ra tấn công lén già này.
Sở Sở cả cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Nhóm Thế Ngoại bát hung, ngÆ°á»i nào cÅ©ng có mấy món tuyệt há»c Ä‘á»™c đáo, cÅ©ng nhÆ° Hùng Sách chẳng hạn. Y nhá» có Äoạt Hồn Sa vá»›i Äào Hoa Tiá»…n đã xÆ°ng hùng ở miá»n Tây bắc. Lão tiá»n bối đã trúng phải...
Thôi Ngá»c đáp :
- Già trúng phải bốn hạt Äoạt Hồn Sa vá»›i má»™t mÅ©i tên Äào Hoa.
Sở Sở kêu “á»i chà†má»™t câu và nói tiếp :
- Hai môn ám khí ấy Ä‘á»u tuyệt Ä‘á»™c. Lão tiá»n bối bị bắn trúng hai thứ nhÆ° vậy mà vẫn không việc gì, đủ thấy công lá»±c của lão tiá»n bối thâm hậu nhÆ° thế nào?
Thôi Ngá»c gượng cÆ°á»i đáp :
- Lúc ấy già biết khó mà thoát chết. NhÆ°ng cÅ©ng may, có Ä‘em theo ná»­a cây Hà Thủ Ô thành hình vá»›i má»™t viên giải Ä‘á»™c linh Ä‘Æ¡n của ngÆ°á»i bạn thân năm xÆ°a tặng cho lấy uống luôn. Nhá» vậy, già má»›i miá»…n cưỡng sống thêm trăm ngày là thế.
Sở Sở biết Thôi Ngá»c nói nhÆ° vậy chắc cây Hà Thủ Ô thành hình vá»›i linh Ä‘Æ¡n mà bà ta đã uống Ä‘á»u không sao giải trừ được chất Ä‘á»™c của hai môn ám khí đó nên nàng cau mày lại há»i tiếp :
- Thế lão tiá»n bối có biết thứ thuốc nào có thể giải được chất Ä‘á»™c của hai môn ám khí ấy không?
Thôi Ngá»c thở dài đáp :
- Sau khi già bị thÆ°Æ¡ng, có cầu cứu má»™t ngÆ°á»i bạn thân rất sở trÆ°á»ng vá» y đạo, theo ngÆ°á»i bạn ấy chỉ Ä‘iểm, thì chỉ có Ä‘Æ¡n nguyên của con Lục Túc Manh Long, má»›i có thể giải được chất Ä‘á»™c của hai môn ám khí ấy thôi. Cho nên ngÆ°á»i đó má»›i cho già mượn cái lÆ°á»›i Linh Thù để đến đây bắt thá»­ và xem số mạng của mình có hên hay không?
Nghe tá»›i đây, Tiểu Hồng xen lá»i há»i :
- ThÆ°a cụ, con quái vật trông nhÆ° con mối khổng lồ, tuy có sáu chân, nhÆ°ng tại sao gá»i nó là con rồng mù (Manh Long) nhÆ° thế?
Thôi Ngá»c đáp :
- Con Mối vốn dÄ© còn có má»™t cái tên nữa là Bích Long (rồng trên vách), lại thêm con quái vật ấy trá»i sinh ra nó không có mắt, nên không thể trông thấy được má»i vật. Vì thế...
Tiểu Hồng ngạc nhiên đỡ lá»i há»i tiếp :
- Sao lại trá»i sinh ra nó không có mắt? Nó chả có má»™t mắt sáng ở trên trán là gì?
Linh HÆ°Æ¡ng đỡ lá»i :
- Äó không phải là mắt của con Manh Long, mà là Ä‘Æ¡n nguyên của nó, có thể giải được bách Ä‘á»™c, mà sÆ° phụ của tôi Ä‘ang muốn lấy được. NgỠđâu lúc sắp thành công thì bị chủ nhân của chị dùng má»™t nắm lá thông phá hủy mất.
Sở Sở nghe thấy Linh Hương nói như thế rất hổ thẹn, vội cúi đầu xuống.
Không ngỠTiểu Hồng lại nói với nàng rằng :
- Cô nương, theo sự nhận xét của Hồng nhi, thì đơn nguyên của con Manh Long tuy bị hủy, nhưng vết thượng độc của cụ hỠThôi đây vẫn có cách giải trừ nổi.
Sở Sở ngạc nhiên há»i :
- Hồng nhi, con có bao nhiêu tài ba mà dám nói quả quyết như vậy?
Tiểu Hồng nhìn Thôi Ngá»c mỉm cÆ°á»i há»i :
- Theo sá»± nhận xét của Hồng nhi, nguyên Ä‘Æ¡n do máu tạo thành, nay nguyên Ä‘Æ¡n bi lủng sẽ tan vào máu, nếu Thôi lão tiá»n bối uống máu của con Manh Long, rồi cô nÆ°Æ¡ng vận công tiếp sức Thôi lão tiá»n bối, có lẽ bệnh sẽ khá»i chứ không sao.
Sở Sở cả mừng :
- NgÆ°Æ¡i thông minh thá»±c! Ta cứ y theo lá»i ngÆ°Æ¡i làm thá»­ xem, và trong thá»i gian Thôi lão tiá»n bối dưỡng thÆ°Æ¡ng ta sẽ truyá»n thụ võ công cho HÆ°Æ¡ng nhi.
Thôi Ngá»c nghe nói vá»™i đỡ lá»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng bằng lòng truyá»n thụ võ công cho HÆ°Æ¡ng nhi thì thá»±c là hên cho nó lắm. Bây giỠđôi bên đã kết giao vá»›i nhau thân nhÆ° vậy, cô nÆ°Æ¡ng khá»i cần giữ lá»… phép má»™t cách quá đáng nhÆ° thế nữa.
Bốn ngÆ°á»i má»™t thú Ä‘i tá»›i hang Ä‘á»™ng. Thôi Ngá»c liá»n vào trong hang ngồi vận công Ä‘iá»u tức. Sở Sở ngồi ở sau bà ta, để bàn tay phải vào lÆ°ng bà ta truyá»n “Thuần DÆ°Æ¡ng Chân Há»a†sang, vừa trừ chất Ä‘á»™c há»™ vừa giúp cho linh dược có công hiệu thêm.
Tài sản của phamduy88

  #15  
Old 06-04-2008, 04:46 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 15

Bé cái lầm


Cách vận công trừ Ä‘á»™c nhÆ° thế phải tốn rất nhiá»u thì giá», nên mấy ngÆ°á»i liá»n sai con Hắc Hổ nằm phục trÆ°á»›c hang canh gác. Tiểu Hồng kể lại chuyện Lệnh Hồ Sở Sở du hiệp giang hồ nhÆ° thế nào, gặp những sá»± kỳ hiểm cho Linh HÆ°Æ¡ng nghe.
Má»›i bÆ°á»›c chân vào chốn giang hồ, Linh HÆ°Æ¡ng thấy Tiểu Hồng kể chuyện hành hiệp nhÆ° vậy rất thích, và nàng chỉ muốn cầm kiếm và bÆ°á»›c chân vào chốn giang hồ, giúp ngÆ°á»i hèn yếu, diệt trừ những kẻ hung ác.
Nhá» có cuá»™c nói chuyện ấy, tình cảm của Tiểu Hồng vá»›i Linh HÆ°Æ¡ng đã khắn khít rất nhiá»u.
Trong lúc Tiểu Hồng vá»›i Linh HÆ°Æ¡ng Ä‘ang chuyện trò rất hợp và chỉ hận gặp nhau hÆ¡i muá»™n. Bên trong Thôi Ngá»c vá»›i Sở Sở cÅ©ng Ä‘ang hành công tá»›i lúc quan trá»ng, thì bá»—ng nghe thấy con Hắc Hổ canh gác ở ngoài hang gầm gừ mấy tiếng rất khẽ.
Linh HÆ°Æ¡ng thuá»™c tính nết con Hắc Hổ, nghe thấy tiếng gầm của nó liá»n biết ý ngay, khẽ há»i Tiểu Hồng rằng :
- Tạ cô nương có biết tại sao con Hắc Hổ lại kêu gầm như thế không?
Tiểu Hồng lắc đầu, Linh Hương vội nói tiếp :
- Nó báo tin cho ta biết là đang có hai nhân vật đi ngang qua ở phía ngoài cửa hang đấy.
Tiểu Hồng dÆ°a mắt nhìn Sở Sở vá»›i Thôi Ngá»c rồi khẽ đáp :
- Diệp cô nÆ°Æ¡ng có thấy sÆ° phụ của cô nÆ°Æ¡ng vá»›i chủ nhân của tôi Ä‘ang hành công tá»›i giai Ä‘oạn rất quan trá»ng, nên lúc này chúng ta không thể kinh Ä‘á»™ng đến hai vị ấy được.
Linh HÆ°Æ¡ng vừa gật đầu vừa cÆ°á»i vừa há»i :
- Tạ cô nÆ°Æ¡ng nói rất đúng, cô nÆ°Æ¡ng ở lại đây để tôi ra phía ngoài hang há»i con Hắc Hổ đã trông thấy những nhân vật nào?
Tất nhiên Tiểu Hồng phải gật đầu đồng ý.
Má»™t lát sau, Linh HÆ°Æ¡ng lại quay trở vào, vừa cÆ°á»i vừa khẽ nói rằng :
- Tạ cô nÆ°Æ¡ng, con Hắc Hổ nói nó trông thấy hai ngÆ°á»i đàn bà rất đẹp, và có võ công cao minh má»™t cách đáng sợ, hiện Ä‘ang Ä‘i vá» phía sÆ¡n cốc mà chúng ta đã gặp con Mãnh Long ở đó.
Tiểu Hồng nghe nói liá»n nghÄ© bụng :
- “Äàn bà mà có võ công cao minh trên thế gian này có thể nói là không ít.
NhÆ°ng ngÆ°á»i có võ công cao minh đáng sợ mà lại rất xinh đẹp thì thá»±c là hiếm.
Chả lẽ ngÆ°á»i này lại là U Minh Quá»· Nữ Âm Tố Mai mà chủ nhân vá»›i ta đã Ä‘i khắp má»i nÆ¡i, mòn cả giầy mà vẫn không tìm thấy, nay bá»—ng nhiên gặp gỡ ở núi Phục NgÆ°u này chăng? NhÆ°ng nếu là Âm Tố Mai, thì y thị phải Ä‘i cùng vá»›i Nghiêm Má»™ Quang má»›i đúng, sao đây lại là hai ngÆ°á»i đàn bà nhÆ° thế?â€
Tiểu Hồng cau mày suy nghÄ©, vẻ mặt thay đổi luôn luôn. Linh HÆ°Æ¡ng thấy thế mỉm cÆ°á»i há»i :
- Tạ cô nÆ°Æ¡ng quen biết hai ngÆ°á»i đàn bà ấy hay sao?
Tiểu Hồng khẽ cÆ°á»i và đáp :
- Có lẽ quen biết, nhÆ°ng không biết có đúng là há» hay không. Äể tôi lẳng lặng Ä‘i theo xem sao.
Linh HÆ°Æ¡ng đỡ lá»i :
- Có cần tôi đi cùng với không?
Tiểu Hồng xua tay đáp :
- NÆ¡i đây phải có ngÆ°á»i trông nom má»›i được, để tôi Ä‘i má»™t mình được rồi.
Nói xong, nàng lẳng lặng đi ra ngoài cửa hang, tiến thẳng vỠphía sơn cốc mà Sở Sở đã giết con Mãnh Long hồi nẫy.
Từ khi theo Sở Sở xông pha giang hồ đến giá», chÆ°a bị vấp váp bao giá», nên Tiểu Hồng má»›i nuôi dưỡng thành má»™t tánh kiêu ngạo. NhÆ°ng từ khi ở Hoa SÆ¡n bị Yến Diá»…n dùng Âm Phong chưởng đánh cho bị thÆ°Æ¡ng nặng đến giá» nàng đã khôn ngoan hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Nàng biết võ công của Tố Mai cao siêu hÆ¡n Yến Diá»…n nhiá»u, nên nàng không dám coi thÆ°á»ng mà rất cẩn thận Ä‘uổi theo vá» phía đó để rình xem. Nàng định há»… thấy ngÆ°á»i đó quả thá»±c là Tố Mai, thì vá»™i quay trở vá» báo tin cho chủ nhân biết ngay để nghÄ© cách đối phó.
Hai ngÆ°á»i đàn bà rất xinh đẹp và có võ công cao minh má»™t cách đáng sợ bị con Hắc Hổ trông thấy đó chính là Tố Mai và Hách Liên Anh ở Tung SÆ¡n nghe lá»i Liá»…u Vân Äình mà vá»™i vàng tá»›i núi Phục NgÆ°u để tìm kiếm Lệnh Hồ Sở Sở.
Lúc ấy hai ngÆ°á»i Ä‘ang ở trong sÆ¡n cốc tìm kiếm má»™t cách rất kinh ngạc, vì con Mãnh Long đã tan xác rồi, nhÆ°ng con Mãng Xà rất to kia vẫn còn nằm ở đó.
Tuy con Mãng Xà bi con Hắc Hổ vồ chết, nhÆ°ng Tố Mai và Hách Liên Anh nhận xét thấy sở dÄ© con Mãng Xà bị chết là vì bị má»™t cái lá thông nhá»n nhÆ° nhÆ° kim bắn trúng vào chá»— yếu hiểm ở ngay trên cổ.
Liên Anh hÆ¡i xem xét qua má»™t chút rồi cÆ°á»i khẩy nói :
- Bát muá»™i, Liá»…u Vân Äình nói đúng đấy. Quả thá»±c Lệnh Hồ Sở Sở đã tá»›i núi Phục NgÆ°u này rồi.
Tiểu Hồng núp ở một xó, nghe thấy Liên Anh như vậy, cũng phải kinh ngạc và nghĩ thầm :
- “Hình nhÆ° Âm Tố Mai vá»›i Hách Liên Anh cÅ©ng Ä‘ang tìm kiếm chủ nhân của ta thì phải? NhÆ°ng tại sao Liá»…u Vân Äình lại biết chủ nhân ta tá»›i núi Phục NgÆ°u, mà nói cho Tố Mai biết nhÆ° vậyâ€?
Tiểu Hồng Ä‘ang hoài nghi, thì Tố Mai đã rút cái lá thông ở trên cổ con trăn ra xem qua loa, rồi gật đầu cÆ°á»i khẩy đáp :
- Da của con trăn khổng lồ này cứng rắn lắm, ngÆ°á»i có thể dùng lá thông bắn thủng được da mà giết chết được nó nhÆ° vậy, thì phải có công lá»±c rất cao thâm má»›i làm được nhÆ° thế. Trong Ä‘Æ°Æ¡ng kim võ lâm này có lẽ chỉ trừ Sở Sở vá»›i tiểu muá»™i ra, quả thá»±c không còn ai có công lá»±c thâm hậu đến nhÆ° thế được.
Liên Anh mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Hai chị em ta di khắp nÆ¡i tìm kiếm Lệnh Hồ Sở Sở mà không gặp thấy tung tích của y thị đâu cả, đến đây má»›i tạm gá»i là có má»™t chút thu hoạch. Bát muá»™i chá»› nên bá» lỡ dịp may này, không những phải cÆ°á»›p cho kỳ được Nghiêm Má»™ Quang mà còn phải diệt trừ Lệnh Hồ Sở Sở để khá»i hậu há»a má»›i thôi.
Tiểu Hồng nghe tới đây lại càng kinh ngạc khó hiểu thêm và nghĩ tiếp :
- “Sao y thị lại nói là cÆ°á»›p lại Nghiêm Má»™ Quang thế là nghÄ©a lý gì? Ta theo chủ nhân Ä‘i Băng Hồn cốc dò xét, rõ ràng thấy trên thân cây viết Má»™ Quang đã định tình vá»›i Tố Mai đã kết thành vợ chồng vá»›i nhau rồi. Má»™ Quang là ngÆ°á»i rất chung tình, y đã kết hôn vá»›i Tố Mai, thì thể nào cÅ©ng rất âu yếm, sống chết cÅ©ng không rá»i nhau, sao bây giá» Tố Mai lại Ä‘i khắp chân trá»i góc biá»n để tìm kiếm chủ nhân ta để cÆ°á»›p lại Má»™ Quang nhÆ° thế? Theo lá»i nói của Liên Anh, thì đối phÆ°Æ¡ng thể nào cÅ©ng nhận định Má»™ Quang đã bị chủ nhân ta cÆ°á»›p mấtâ€...
Nàng nghÄ© tá»›i đó, trong lòng rất hoảng sợ và thắc mắc vô cùng, lại thấy Tố Mai cau mày lại trả lá»i Liên Anh rằng :
- Lục tá»·, Tiểu muá»™i vá»›i Sở Sở tuy có hận Ä‘oạt phu thá» không Ä‘á»™i trá»i chung, nhÆ°ng nếu gặp y thị mà không muốn giở nhiá»u hÆ¡i sức ra đấu, thì làm thế nào mà có thể đắc thắng?
Liên Anh không trả lá»i, cÅ©ng cau mày rầu rÄ© há»i lại Tố Mai :
- Bát muá»™i, chả lẽ hiá»n muá»™i không thể nào dùng quá sức nữa hay sao?
Tố Mai bẽn lẽn gượng cÆ°á»i đáp :
- Khi ở Tung SÆ¡n, tiểu muá»™i đả thÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh rồi, thấy thai khí trong bụng hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng và cảm thấy rất khó chịu. Bây giá» nếu gặp Sở Sở, má»™t tay cÆ°á»ng địch tuyệt thế thì phải nên đấu nhÆ° thế nào, không cần phải dùng nhiá»u chân lá»±c mà vẫn có thể thắng nổi đối phÆ°Æ¡ng?
Tiểu Hồng nghe tới đây khiến nàng càng kinh ngạc thêm. Thứ nhất nghe Tố Mai đã dùng chưởng đả thương Tiểu Thanh, vậy không biết hiện Tiểu Thanh ở đâu? Chỉ bị thương không thôi hay là đã chết rồi? Thứ hai, ngày nỠở trong Băng Hồn cốc mình nói bông đùa với chủ nhân, không ngỠlại ứng nghiệm. Quả thực trong bụng của Tố Mai đã có nòi giống của Mộ Quang rồi.
Nàng đang kinh hoàng thì lại nghe thấy Liên Anh nói :
- Bát muá»™i, việc này khó thá»±c! Nếu ngày hôm nay hiá»n muá»™i không thể giở hết hÆ¡i sức ra đấu vá»›i Sở Sở thì ngay cả cuá»™c hẹn Æ°á»›c ở trên Nga Mi Kim Äỉnh vào Tết Äoan Ngá» cÅ©ng không thể Ä‘i dá»± được. Công việc trả thù đòi chồng phải đợi chỠđứa trẻ lá»t lòng đã, rồi má»›i có thể tính toán được.
Tố Mai nhận thấy lá»i nói của Liên Anh rất có lý, nàng dẫm chân lia lịa vá»›i giá»ng nghẹn ngào kêu :
- Nghiêm Má»™ Quang là con yêu tinh hại ngÆ°á»i! Lục tá»· bảo tiểu muá»™i biết làm sao bây giá»?
Liên Anh vừa bá»±c mình vừa tức cÆ°á»i, nhÆ°ng vẫn an ủi Tố Mai rằng :
- Bát muội đừng có lo âu, để ngu tỷ suy nghĩ kỹ xem có diệu kế gì.
Trong lúc Liên Anh cau mày lại, chưa nghĩ ra được mưu kế gì, thì Tiểu Hồng núp ở một xó đã nghĩ ra được một phương pháp rất kỳ diệu. Vì bây giỠnàng đã biết rõ ba sự thực như sau :
Sự thực thứ nhất là tuy Mộ Quang đã kết hôn với Tố Mai rồi, nhưng bây giỠđã mất tích một cách rất thần bí và cũng không biết hiện giỠchàng ta ở đâu. Sự thực thứ hai, là trong bụng của Tố Mai đã có con của Mộ Quang rồi.
Sự thực thứ ba, Tiểu Thanh đã gặp Tố Mai với Liên Anh ở Tùng Sơn và còn bị đả thương, sống chết ra sao chưa rõ.
Căn cứ sự thực thứ nhất thì mình với chủ nhân cần phải thay đổi kế hoạch đã định, phải làm thế nào tìm thấy Mộ Quang trước Tố Mai.
Căn cứ sá»± thá»±c thứ hai, mình phải nghÄ© cách ngăn cản chủ nhân đừng đấu kịch liệt vá»›i Tố Mai, để đứa nhá» trong bụng Tố Mai khá»i bị tổn thÆ°Æ¡ng.
Căn cứ sá»± thá»±c thứ ba, mình vá»›i chủ nhân phải nên Ä‘i Tung SÆ¡n má»™t phen để Ä‘iá»u tra xem sau khi Tiểu Thanh bị thÆ°Æ¡ng sống chết ra sao?
Căn cứ ba diá»u đó, Tiểu Hồng lại nghÄ© ra được má»™t nguyên tắc nhÆ° sau :
Nguyên tắc đó là trong thá»i gian gần đây, nàng phải nghÄ© cách làm thế nào ngăn cản, không để cho chủ nhân gặp Tố Mai, rồi má»›i ung dung nghiên cứu tình duyên phức tạp của ba ngÆ°á»i, nhÆ° vậy má»›i có thể nghÄ© ra được cách giải quyết.
Tuy nguyên tắc đã xác định, nhưng làm thế nào thực hiện, thì lại phải tốn công nghĩ ngợi mới được.
NhÆ°ng nàng là ngÆ°á»i thông minh tuyệt đỉnh, chỉ nghÄ© ngợi má»™t lúc, rút cục nàng đã nghÄ© ra má»™t biện pháp rất thích đáng.
Nàng nghÄ© Liên Anh vá»›i Tố Mai đã muốn tìm kiếm chủ nhân, sao mình không mạo nhận chủ nhân để hẹn lại cuá»™c gặp gỡ vá»›i há»? Quý hồ địa Ä‘iểm và thá»i gian định xa má»™t chút, nhÆ° vậy có phải là Tố Mai vá»›i chủ nhân mình, trong thá»i gian ngắn không thể gặp mặt nhau không?
Nàng quyết định nhÆ° thế rồi, liá»n lẳng lặng lùi ra cốc khẩu, ở ngay chá»— vách núi gần đó viết má»™t hồi. Viết xong, nàng leo lên trên má»™t thân cây cổ thụ rất rậm rạp để ẩn núp, rồi dùng Truyá»n Âm Nhập Mật nói vá»ng vào trong sÆ¡n cốc rằng :
- Lệnh Hồ Sở Sở thỉnh U Minh Quỷ Nữ, Cưu Bàn công chúa ra ngoài sơn cốc gặp mặt
Mấy lá»i nói đó vá»ng vào trong sÆ¡n cốc khiến Tố Mai vá»›i Liên Anh vừa kinh hãi vừa mừng rỡ khôn tả.
Tố Mai trợn ngược đôi lông mày lên, cÆ°á»i khẩy nói :
- Chẳng định trồng hoa, hoa lại nở, không mong ghép liễu, liễu thành rừng. NgỠđâu Lệnh Hồ Sở Sở lại tới đây kiếm tiểu muội.
Từ khi biết Tố Mai vì dùng chưởng đả thÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh mà cảm thấy thai khí bị chấn Ä‘á»™ng đến giá», Liên Anh cứ rầu rÄ© cau mày lại. Lúc này nàng càng lo âu thêm, nhìn Tố Mai và khẽ há»i :
- Bát muá»™i nên suy nghÄ© kỹ hÆ¡n, liệu có thể địch nổi Lệnh Hồ Sở Sở không? Hiá»n muá»™i chá»› nên mạo hiểm thí mạng nhÆ° thế. Cổ nhân đã dậy: “Quân tá»­ báo thùâ€...
Không đợi chá» Liên Anh nói dứt, Tố Mai đã kiêu ngạo đỡ lá»i :
- Là phúc, không phải là há»a, là há»a có tránh cÅ©ng không sao tránh nổi. Nếu bây giỠđịch không nổi y thị, đợi chỠđến Tết Äoan Ngá» lại càng thúc thủ chá» chết chứ không sai.
Nàng vừa nói dứt đã giở hết tốc lực khinh công ra phi thân đi nhanh như một làn khói. Liên Anh không dám trì hoãn cũng vội đi theo ngay.
Khi hai ngÆ°á»i ra tá»›i cốc khẩu thì không thấy hình bóng má»™t ngÆ°á»i nào cả.
Liên Anh kêu ủa má»™t tiếng và há»i :
- Bát muội cẩn thận, không biết Lệnh Hồ Sở Sở giở trò gì ra đây.
Tố Mai dưa mắt nhìn chung quanh, bỗng chỉ vào vách núi ở cách đó không xa, lạnh lùng đáp :
- Lục tỷ, vách núi ở đằng kia có chữ, chúng ta thử lại đó xem sao.
Liên Anh gật đầu, hai ngÆ°á»i liá»n Ä‘i tá»›i gần vách núi đó, thấy những chữ đó viết nhÆ° sau :
“Sở Sở có việc cần, không kịp lãnh giáo, nên phải hủy bá» cuá»™c hẹn Æ°á»›c trên Nga Mi Kim Äỉnh vào Tết Äoan Ngá» và xin dá»i cuá»™c đính Æ°á»›c vào ngày mùng bảy tháng bảy ở trong Thiên Tâm cốc trên núi A NhÄ©. Lúc ấy chúng ta sẽ giải quyết má»i chuyện có liên quan đến Má»™ Quangâ€.
Tố Mai xem xong những chữ đó, ngạc nhiên nói :
- Không hiểu Sở Sở có việc cần gì mà lại hủy cả cuá»™c hẹn Æ°á»›c ở trên Nga Mi Kim Äỉnh, rồi lại đổi ngày nhÆ° thế?
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Bất cứ y thị có việc gì, cuộc hẹn ước này mà được triển hạn như vậy là có lợi cho Bát muội...
Tố Mai hậm há»±c đỡ lá»i :
- Có lợi gì nào? Y thị triển hạn tới mùng bảy tháng bảy như vậy có khác gì là trêu ngươi tiểu muội một cách quá đáng không?
Liên Anh không hiểu Sở Sở triển hạn nhÆ° vậy, tại sao Tố Mai lại không bằng lòng. Liá»n trố mắt lên nhìn Tố Mai, thấy Tố Mai hổ thẹn mặt Ä‘á» bừng, cúi đầu xuống, nàng má»›i vỡ nhẽ, kêu “Ồ†má»™t tiếng và mỉm cÆ°á»i há»i :
- Có phải mùng bảy tháng bảy là ngày ở cữ của Bát muội đấy không?
Tố Mai thở dài một tiếng bẽn lẽn đáp :
- Dù không phải là ngày ở cữ của tiểu muội, nhưng cũng chả kém là bao. Lục tỷ thử nghĩ xem, với hoàn cảnh ấy, tiểu muội còn kịch chiến với Sở Sở sao được?
Liên Anh ngẩn ngÆ°á»i ra, vì nàng nhận thấy quả thá»±c vô kế khả thi, nên nàng cứ ngÆ¡ ngác nhìn Tố Mai thôi.
Äau lòng vô cùng, Tố Mai bá»—ng ứa lệ, hai hàng nÆ°á»›c mắt nhá» ròng xuống hai bên má. Liên Anh thấy thế đành phải an ủi nàng rằng :
- Bát muá»™i không nên Ä‘au lòng nhÆ° thế, từ nay đến mùng bảy tháng bảy còn nhiá»u ngày giá», chúng ta có thể nghiên cứu xem có cách gì thích đáng để đối phó không?
Tố Mai lấy khăn ra lau chùi nÆ°á»›c mắt, gượng cÆ°á»i đáp :
- Tiểu muá»™i là ngÆ°á»i trong cuá»™c bao giá» cÅ©ng u mê, xÆ°a nay lục tá»· là ngÆ°á»i rất thông minh, mong lục tá»· nghÄ© kế há»™ tiểu muá»™i.
Liên Anh lắc đầu vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Kế hay thì ngu tỷ không sao nghĩ ra được, mà chỉ nghĩ ra một kế rất ngu xuẩn thôi.
Tố Mai có vẻ há»›n hở vá»™i há»i :
- Kế gì thế? Lục tỷ nói mau cho tiểu muội hay.
Liên Anh gượng cÆ°á»i đáp :
- Kế ngu xuẩn thứ nhất của ngu tỷ là chúng ta đừng đi Thiên Tâm cốc phó ước nữa.
Tố Mai lắc đầu đáp :
- à kiến này không được! NgÆ°á»i trong võ lâm chúng ta, danh dá»± còn trá»ng hÆ¡n tính mạng, tiểu muá»™i thất Æ°á»›c thì thế nào cÅ©ng bị ngÆ°á»i trên giang hồ chê cÆ°á»i, và ngÆ°á»i ta sẽ chế nhạo Âm Tố Mai không dám gặp Lệnh Hồ Sở Sở.
Liên Anh gật đầu đỡ lá»i :
- Ngu tỷ cũng biết kế thứ nhất không hay tý nào, nhưng kế thứ hai nó lại còn không hay thêm.
Tố Mai lại thúc dục :
- Äược, lục tá»· cứ nói Ä‘i, rồi chị em chúng tá nghiên cứu lại sau.
Bất đắc dĩ Liên Anh đành phải nói rằng :
- Nếu Bát muội muốn giữ toàn vẹn oai danh bốn chữ U Minh Quỷ Nữ thì thế nào cũng phải đi phó ước mới được. Nếu đi phó ước đấu thí mạng với Sở Sở thì phải nghĩ cách bỠcái thai ở trong bụng đi.
Tố Mai kêu “á»i chàâ€, lắc đầu la lá»›n :
- Khi nào tiểu muội nỡ làm thế!
Liên Anh gượng cÆ°á»i nói tiếp :
- Ngu tỷ biết Bát muội thế nào cũng không nỡ bỠcái thai ấy cho nên mới phải nghĩ một kế khác.
Dậm chân xuống đất, Tố Mai la lớn :
- Còn kế gì nữa? Lục tỷ nói mau lên?
Liên Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
Có rồi, chúng ta mau vá» Kỳ Liên triệu tập Thế Ngoại bát hung đến đầu tháng bảy Ä‘i Thiện Tâm Cốc. NhÆ° vậy không những cÆ°á»›p lại được Má»™ Quang, mà còn giết được thầy trò Sở Sở, đến đại há»™i quần anh ở Bạch Long Äôi vào tiết Thanh Minh sang năm không còn sợ tai há»a lá»›n nữa.
Tố Mai lại lắc đầu :
- Kế này cÅ©ng không được. Triệu tập Thế Ngoại bát hung cùng Ä‘i Thiên Tâm cốc, nhÆ° vậy thế nào ngÆ°á»i trong giang hồ cÅ©ng chê cÆ°á»i chúng ta thị nhiá»u thắng ít.
Liên Anh thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Bát muá»™i, chúng ta ra ngoài giang hồ xông pha thì bất cứ ai cÅ©ng vậy, Ä‘á»u phải dùng mÆ°u kế và hÆ¡i sức để Ä‘ua tài cầu thắng. Ai cÅ©ng vậy, Ä‘á»u để hai chữ lợi hại lên trên hết, chứ không thể nào cứ chú trá»ng đạo nghÄ©a của võ lâm luôn luôn nhÆ° thế được. CÅ©ng nhÆ° trận đấu ở Tung SÆ¡n trÆ°á»›c khi hiá»n muá»™i dùng chưởng đả thÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, ngu tá»· chả hẹn vá»›i y thị là đấu trăm hiệp trÆ°á»›c là gì?
Tiểu Hồng núp ở trên cây cổ thụ, nghe tá»›i đó lại càng lo âu há»™ Tiểu Thanh thêm, nàng liá»n quyết định chá» công việc ở đây xong, thế nào cÅ©ng thÆ°a rõ vá»›i chủ nhân Ä‘i ngay Tung SÆ¡n để xem hÆ° thá»±c ra sao đã.
Tố Mai thấy Liên Anh giải thích như vậy vẫn không đồng ý, lắc đầu đáp :
- Lục tỷ, tiểu muội nhận thấy kế hoạch này vẫn không được hoàn hảo.
Liên Anh vừa cÆ°á»i vừa tiếp :
- Ngu tỷ không còn nghĩ ra được cách gì nữa, nếu Bát muội nhận thấy mấy kế đó không được, thì cứ triệu tập tất cả anh em của nhóm Thế Ngoại bát hung lại, rồi cùng nhau nghiên cứu cách đối phó vậy.
Tố Mai gật dầu đáp :
- NhÆ° vậy cÅ©ng được, “má»™t cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi caoâ€. Câu châm ngôn này rất đúng, chúng ta triệu tập tất cả anh chị em lại nghiên cứu, tiểu muá»™i chắc thế nào cÅ©ng nghÄ© ra được cách hay nhất để đối phó.
Liên Anh thấy Tố Mai đồng ý triệu tập Thế Ngoại bát hung để cùng nghÄ© cách đối phó, liá»n dắt tay nàng Ä‘i luôn.
Tiểu Hồng chá» hai ngÆ°á»i Ä‘i xa rồi, má»›i thở nhẹ má»™t tiếng và nhận thấy mình làm nhÆ° thế rất phải, nên có vẻ đắc chí quay trở vá» hang Ä‘á»™ng.
Linh HÆ°Æ¡ng thấy Tiểu Hồng Ä‘i mãi chÆ°a vá» Ä‘ang lo âu, nay bá»—ng thấy nàng ta vá» tá»›i, liá»n mỉm cÆ°á»i há»i :
- Tạ cô nÆ°Æ¡ng, có phải hai ngÆ°á»i đàn bà đó là ngÆ°á»i quen của cô nÆ°Æ¡ng đấy không?
Tiểu Hồng biết chủ nhân mình không thích cho ai biết rõ câu chuyện này, nên chỉ gật đầu mỉm cÆ°á»i rồi nói sang chuyện khác.
Chá» tá»›i khi Thôi Ngá»c lành mạnh nhÆ° thÆ°á»ng, Sở Sở lại dạy Linh HÆ°Æ¡ng mấy miếng kiếm pháp, rồi má»›i chia tay má»—i bên Ä‘i má»™t ngả.
Thôi Ngá»c nhá»› nhung đồ đệ cÆ°ng, nay hay tin Linh Sa cùng chồng là Thạch Quân Bình vá» Nam Nhạc yết kiến mình, tất nhiên bà ta phải Ä‘em Linh HÆ°Æ¡ng vá»›i con Hắc Hổ trở vá» Hằng SÆ¡n ngay.
Chá» thầy trò Thôi Ngá»c Ä‘i khá»i, trong hang Ä‘á»™ng không còn ai nữa Tiểu Hồng má»›i nói vá»›i Sở Sở rằng :
- Cô nÆ°Æ¡ng, trong lúc cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang cứu chữa cho Thôi lão tiá»n bối, Hồng nhi đã phát hiện má»™t việc rất lá»›n.
Trông thần sắc của Tiểu Hồng, đã biết chuyện đó không phải là chuyện thÆ°á»ng, nên Sở Sở ngạc nhiên há»i :
- Hồng nhi phát hiện cái gì thế?
Tiểu Hồng hớn hở đáp :
- Hồng nhi đã trông thấy Âm Tố Mai đấy!
Sở Sở nghe nói thất kinh há»i :
- Nàng ta... hiện giỠở đâu?
Tiểu Hồng đáp :
- Nàng ta đã trở vỠBăng Hồn cốc rồi.
Sở Sở lại giận dữ quát há»i :
- Sao Hồng nhi không báo cáo cho cô nương hay ngay?
Tiểu Hồng tủm tỉm cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Äiá»u thứ nhất là lúc cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang bận cứu chữa cho Thôi lão tiá»n bối. Thứ hai Hồng nhi nhận thấy không có cái gì đáng để báo cáo cho cô nÆ°Æ¡ng hay.
Sở Sở càng thắc mắc không hiểu há»i tiếp :
- Chúng ta Ä‘ang Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm Tố Mai không thấy, đến giá» má»›i được gặp nàng ta ở núi Phục NgÆ°u này. Việc quan trá»ng nhÆ° thế, tại sao Hồng nhi lại bảo không có cái gì đáng báo cáo cho ta hay? Thế là nghÄ©a lý gì?
Tiểu Hồng cung kính đáp :
- Cô nương, chúng ta đoán sai sự thật rồi, Tố Mai cũng đang đi khắp nơi tìm kiếm cô nương để cướp lại Nghiêm tướng công đấy.
Sở Sở càng ngÆ¡ ngác thêm há»i tiếp :
- Hồng nhi nói cái gì thế? Khi ở Băng Hồn cốc, chúng ta đã phát hiện Má»™ Quang đã định tình vá»›i Tố Mai và hai ngÆ°á»i đã trở nên vợ chồng.
Tiểu Hồng vá»™i đỡ lá»i :
- Vâng Má»™ Quang vá»›i Tố Mai không những đã kết thành vợ chồng, mà hiện giá» Tố Mai lại còn có thai nữa. NhÆ°ng không hiểu tại sao Má»™ Quang lại mất tích má»™t cánh rất thần bí? Tố Mai nghi ngá» cô nÆ°Æ¡ng đã cÆ°á»›p Nghiêm tÆ°á»›ng công Ä‘i, cho nên má»›i cùng Liên Anh Ä‘i khắp má»i nÆ¡i tìm kiếm cô nÆ°Æ¡ng vá»›i Nghiêm tÆ°á»›ng công.
Sở Sở lắc đâu thở dài :
- Sao trên Ä‘á»i này lại có những chuyện kỳ lạ đến nhÆ° thế? Má»™ Quang có lý do gì, Ä‘ang làm vợ chồng vá»›i Tố Mai lại bá»—ng bá» nàng ta lẩn trốn Ä‘i má»™t mình nhÆ° vậy?
Tiểu Hồng gượng cÆ°á»i đáp :
- Sự biến hóa đặc biệt này chắc thế nào cũng có nguyên nhân đặc biệt gì.
Chúng ta phải nghiên cứu rõ xem, thì may ra mới tìm ra được kết luận chính xác.
Nói tá»›i đó nàng bá»—ng ngắt lá»i nhìn mặt Sở Sở rầu rÄ© cau mày lại thở dài nói tiếp :
- Thưa cô nương, còn có một tin rất buồn!
Sở Sở kinh ngạc vá»™i há»i :
- Tin buồn gì thế?
Tiểu Hồng nức nở đáp :
- Tố Mai với Liên Anh đi khắp nơi tìm kiếm cô nương, khi đi tới Tung Sơn thì gặp chị Tiểu Thanh.
Sở Sở kêu “á»i chàâ€! má»™t tiếng, vá»™i há»i tiếp :
- Chả lẽ Thanh nhi đã bị giết chết rồi hay sao?
Tiểu Hồng ứa nước mắt ra gật đầu đáp :
- Nghe nói thoạt tiên Thanh tỷ định đấu với Liên Anh một trăm hiệp nhưng sau lại bị Tố Mai dùng chưởng đả thương rất nặng.
XÆ°a nay rất thÆ°Æ¡ng hai nữ tỳ, nên Sở Sở vừa hay tin này đã Ä‘au lòng vô cùng, liá»n cau mày lại nói :
- Không biết Thanh tỷ của con còn ở trên Tung Sơn hay không chúng ta phải nên đi tìm kiếm ngay mới được.
Tiểu Hồng bá»—ng cÆ°á»i khì và đỡ lá»i :
- Vâng, chúng ta phải nên đi kiếm ngay mới được, nhưng Hồng nhi đoán chắc chị ấy thưa chết đâu!
Sở Sở vá»™i há»i :
- Hồng nhi căn cứ vào đâu mà lại dám nói một cách quả quyết như thế?
Tiểu Hồng đáp :
- Vì lúc ấy có cả Äông Nhạc Thần Y Liá»…u Vân Äình ở đó, đã có Thần Y ở cạnh, thì Hồng nhi Ä‘oán chắc Thanh tá»· chỉ bị Ä‘au khổ đôi chút thôi chứ không bị nguy hiểm đến ná»—i mất mạng đâu.
Sở Sở kêu “Ồâ€! má»™t tiếng và há»i tiếp :
- Sao Liá»…u Vân Äình lại xuất hiện ở trên núi Tung SÆ¡n nhÆ° thế?
Tiểu Hồng lắc đầu vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, còn nhiá»u chuyện lạ lắm! Tố Mai vá»›i Liên Anh nghe Thần Y nói là thấy cô nÆ°Æ¡ng ở núi Phục NgÆ°u cho nên hai ngÆ°á»i má»›i vá»™i tá»›i đây tìm kiếm.
Sở Sở kêu “Ồ†má»™t tiếng và há»i tiếp :
- Thầy trò chúng ta Ä‘i khắp má»i nÆ¡i tìm kiếm Tố Mai, có nhất định Ä‘i đến chá»— nào đâu? Sao Vân Äình lại biết chúng ta ở đây mà nói cho Tố Mai hay nhÆ° thế?
- Bên trong ra sao quả thá»±c khiến ngÆ°á»i ta khó lòng Ä‘oán nổi nhÆ°ng thầy trò ta cứ Ä‘i Tung SÆ¡n tìm kiếm Thanh tá»· má»™t phen là có thể hiểu rõ má»i truyện ngay...
- Hồng nhi nói phải đấy, chúng ta hãy Ä‘i Tung SÆ¡n trÆ°á»›c, rồi cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải tìm kiếm má»™t chá»— vắng bóng ngÆ°á»i để ôn tập lại những võ công đã chuẩn bị cho cuá»™c gặp gỡ ở trên Nga Mi Kim Äỉnh và Tết Äoan Ngá» sắp tá»›i đây.
- Cô nÆ°Æ¡ng khá»i cần phải Ä‘i Nga Mi Kim Äỉnh nữa, vì Hồng nhi đã đại diện cô nÆ°Æ¡ng bãi bá» cuá»™c hẹn Æ°á»›c Tết Äoan Ngá» vá»›i Tố Mai rồi.
Sở Sở nghe tá»›i đây, trợn ngược đôi lông mày lên, Hai mắt sáng nhÆ° Ä‘iện trầm giá»ng há»i :
- Hồng nhi, đừng có thị cô nÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng mà kiêu hãnh làm bậy làm bạ. Sao Hồng nhi lại dám táo gan thay mặt cô nÆ°Æ¡ng thủ tiêu cuá»™c hẹn Æ°á»›c Nga Mi Kim Äỉnh ấy?
Thấy chủ nhân nổi giận thực sự, Hồng nhi vội đứng nghiêm và cung kính kể chuyện Tố Mai có chửa không thể nào giao đấu được cho Sở Sở nghe, rồi còn ấp úng nói tiếp :
- Hồng nhi nhận thấy dÆ°á»›i tình hình ấy, cô nÆ°Æ¡ng không tiện diệt trừ Tố Mai, thì hà tất phải Ä‘i Nga Mi Kim Äỉnh gặp nàng ta làm chi nữa. Huống hồ Nghiêm Má»™ Quang đã không Ä‘i cùng vá»›i Tố Mai, hiện giá» tÆ°á»›ng công ở đâu, chúng ta cÅ©ng phải nên Ä‘i tìm kiếm cho ra trÆ°á»›c má»›i được. Vì vậy mà Hồng nhi má»›i dám táo bạo đại diện cô nÆ°Æ¡ng hủy bá» cuá»™c hẹn Æ°á»›c vào Tết Äoan NgỠấy.
Nghe Tiểu Hồng nói xong, Sở Sở nguôi cÆ¡n giận, dùng giá»ng mÅ©i kêu “Hừâ€
một tiếng và nói tiếp :
- Äây là lần cuối cùng cô nÆ°Æ¡ng tha thứ cho Hồng nhi, nếu từ giá» trở Ä‘i Hồng nhi còn tái phạm làm cái trò tá»± tiện làm những việc ngông cuồng và lầm lỡ nhÆ° thế này, cô nÆ°Æ¡ng sẽ không bao giá» cho Hồng nhi Ä‘i theo cạnh nhÆ° thế này nữa.
Tuy Sở Sở rất thương hai nữ tỳ, nhưng lúc nào nàng cũng giữ oai nghiêm, nên thấy nàng nổi giận, Tiểu Hồng hoảng sợ đến toát mồ hồi lạnh ngay.
Vì sự hãi sợ ấy, Tiểu Hồng không dám nói nốt việc mình đã thay Sở Sở hẹn lại Tố Mai gặp gỡ ở trong Thiên Tâm cốc tại núi A Nhĩ Kim vào ngày mùng bảy tháng bảy nữa.
Có ngỠđâu vì thế mà sau này sẽ gây nên sát kiếp vô biên.
Hãy nói, hai thày trò vội đi ngay Tung Sơn tìm kiếm Tiểu Thanh để xem nàng nỠsống chết ra sao?
Trong khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, Tiểu Hồng vì thấy mình má»›i nói chuyện hủy bá» cuá»™c hẹn Æ°á»›c ngày Äoan Ngá» mà chủ nhân đã nổi giận rồi, lên nàng không dám nói việc đã hẹn Æ°á»›c vá»›i Tố Mai sẽ gặp lại nhau ở trong Thiên Tâm cốc vào ngày mùng bảy tháng bảy nữa. NhÆ°ng nàng lại sợ, nếu không nói, tá»›i ngày hôm đó Tố Mai vá»›i bá»n Thế Ngoại bát hung Ä‘i tá»›i chá»— gặp gỡ mà không thấy chủ nhân mình, không biết có xảy ra biến cố gì khác không? Vì thế Tiểu Hồng vừa Ä‘i vừa lo âu khôn tả.
Còn Sở Sở cÅ©ng rất áy náy vì chuyện hay tin Tố Mai đã mang thai rồi. NhÆ° vậy, sau này câu chuyện ấy phải làm nhÆ° thế nào má»›i được ổn thá»a.
Ngoài ra nàng còn lo, vì không thấy Mộ Quang đi cùng với Tố Mai, như vậy chàng ta đi đâu?
Tiểu Hồng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi, nhận thấy thế nào cÅ©ng phải nói cho chủ nhân hay, mình đã hẹn vá»›i Tố Mai hai ngÆ°á»i sẽ gặp lại nhau ở trong Thiên Tâm cốc má»›i được, nhÆ°ng phải nói nhÆ° thế nào má»›i khá»i bị chủ nhân trách mắng.
“Có công mài sắt có ngày nên kimâ€, Tiểu Hồng đã nghÄ© ra được má»™t kế rất hay, là phải kiếm cÆ¡ há»™i thuận tiện, rồi nói cho chủ nhân hay là Tố Mai đã hẹn gặp lại nhau ở trong Thiên Tâm cốc vào ngày mùng bảy tháng bảy, nhÆ° vậy không còn sợ chủ nhân khiển trách nữa. NghÄ© ra được diệu kế ấy, Tiểu Hồng không còn lo âu và rầu rÄ© nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Còn Sở Sở cũng nghĩ ra được một sự phán đoán. Phán đoán đó của nàng là Nghiêm Mộ Quang đi đâu? Nàng dùng trí tuệ tuyệt đỉnh mà mổ xẻ vấn đỠấy, rút cục nàng đã tìm ra được một giải đáp rất hài lòng.
Nàng căn cứ tính nết và phẩm cách của Má»™ Quang vá»›i việc chàng đã kết thành vợ chồng vá»›i Tố Mai rồi mà nàng đặt ra má»™t câu há»i, là: “Ai có thể khiến cho Má»™ Quang lẳng lặng rá»i khá»i Băng Hồn cốc, Ä‘oạn tuyệt được tình ân ái của chàng vá»›i Tố Maiâ€? Giải đáp rất hợp lý của câu há»i đó lại là bốn chữ tên của mình.
Vì nàng cảm thấy, nếu nàng lẳng lặng lẻn vào trong Băng Hồn cốc, nói rõ cho Má»™ Quang hay nàng vá»›i Gia Cát Lang vốn dÄ© chỉ là má»™t, vẫn còn là con gái chÆ°a há» lấy ai cả, đồng thá»i lúc nào nàng cÅ©ng yêu chàng tha thiết. Khi nàng đã giải thích xong những sá»± hiểu lầm ấy, thì thế nào Má»™ Quang cÅ©ng bá» Tố Mai mà theo mình Ä‘i.
Sở Sở giải đáp câu há»i ấy xong, tất nhiên phải hiểu rõ, tại sao Tố Mai vá»›i Hách Liên Anh lại rủ nhau Ä‘i khắp chân trá»i góc biển để tìm kiếm mình. NhÆ°ng sá»± thá»±c nàng chÆ°a há» có nhÆ°ng hành Ä‘á»™ng ấy, nhÆ° vậy ngÆ°á»i nào đã rủ được chàng ta Ä‘i?
Sở Sở tiá»m tâm tÄ©nh khí, liệt kê mấy nhân vật có liên can mật thiết vá»›i Má»™ Quang để nghiên cứu.
Nói đến Nam Nhạc Song Xu thì Linh Chi đã chết, Linh Sa đã lấy chồng và lại có gia đình rất mỹ mãn, chính nàng ta đã nói, quyết không dây dưa với Mộ Quang nữa.
Nghĩ tới quãng này, nàng hầu như đã kiệt quệ trí não rồi.
NhÆ°ng trong lúc bế tắc đó, nàng lại nghÄ© ra được má»™t vấn Ä‘á» liá»n cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng, há»›n hở nói: “Ta đã hiểu rồiâ€!
Tiểu Hồng Ä‘ang Ä‘i theo chủ nhân, bá»—ng thấy Sở Sở thốt ra câu ấy, nàng rất ngạc nhiên vá»™i há»i :
- Cô nương hiểu gì thế?
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Cô nương đã đoán ra được hành tung của Mộ Quang rồi.
Tiểu Hồng kêu “Ồ†má»™t tiếng há»i tiếp :
- Äó là má»™t vấn Ä‘á» khó hiểu, sao cô nÆ°Æ¡ng lại có thể Ä‘oán ra được?
Sở Sở đáp :
- Hồng nhi thá»­ nghÄ© xem, Má»™ Quang đã định tình vá»›i Tố Mai, hai ngÆ°á»i đã hầu nhÆ° là vợ chồng thá»±c sá»±. NhÆ° vậy còn ai có lá»±c lượng đặc biệt mà có thể rủ được Má»™ Quang rá»i khá»i Băng Hồn cốc nhÆ° thế?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp :
- Theo Hồng nhi nghÄ©, thiết tưởng trên thiên hạ này, chỉ có má»™t ngÆ°á»i dụ được Nghiêm tÆ°á»›ng công Ä‘i thôi, ngÆ°á»i đó là cô nÆ°Æ¡ng. Ngoài cô nÆ°Æ¡ng ra thì Hồng nhi không sao Ä‘oán nổi được nữa.
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa tiếp :
- Còn có ngÆ°á»i thứ hai nữa, chỉ vì chúng ta cứ chui vào trong xó tối mà tìm lối Ä‘i, thì làm sao mà tìm nổi? Vì vậy má»›i không nghÄ© ra được ngÆ°á»i đó.
- NgÆ°á»i ấy là ai?
- Trên thế gian này có nhiá»u chuyện rất dá»… Ä‘oán, chỉ vì Ä‘Æ°Æ¡ng sá»± cứ suy nghÄ© vá» vấn Ä‘á» khó khăn mà sao nhãng mất những chuyện rất dá»… hiểu. Cô nÆ°Æ¡ng nhận thấy ngÆ°á»i có thể dắt được Nghiêm Má»™ Quang Ä‘i thể nào cÅ©ng là sÆ° phụ của chàng Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh, chứ không còn ai vào đó nữa.
Kêu “á»i chà†má»™t tiếng, Tiểu Hồng dậm chân vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Nếu Lãnh Trúc tiên sinh ngẫu nhiên đi tới Kỳ Liên và hay chuyện Mộ Quang đã giao du thân mật với Tố Mai, thế nào ông ta cũng nổi giận, đi ngay Băng Hồn cốc mắng đồ đệ cưng của mình một trận rồi đem đi ngay. Chuyện này hợp lý hơn là chuyện cô nương dụ Nghiêm tướng công đi. Sao lúc đầu chúng ta lại không nghĩ ngay tới?
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp :
- Hồng nhi có đồng ý sự nhận xét ấy của cô nương không?
Tiểu Hồng gật đầu đáp :
- Không những Tiểu Hồng rất đồng ý, mà còn nhận định đó là sự thực hiển nhiên, chứ không còn ai vào đó nữa.
Sở Sở tủm tỉm cÆ°á»i và nói tiếp :
- Xem như vậy, chúng ta phải đi Tung Sơn tìm kiếm Tiểu Thanh xong, rồi lại phải đi ngay Hằng Sơn mới được.
Tiểu Hồng vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm, Sở Sở thấy thế vá»™i há»i :
- Hồng nhi, con đang nghĩ gì thế?
Tiểu Hồng giật mình vội đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng, Hồng nhi thiết nghÄ©, nếu chúng ta muốn gặp Nghiêm tÆ°á»›ng công để giải thích sá»± hiểu lầm kia, có lẽ phải tốn nhiá»u công phu lắm chứ không phải là chuyện dá»… đâu.
Sở Sở ngạc nhiên há»i :
- Căn cứ vào đâu mà Hồng nhi lại dám phán đoán như vậy?
Tiểu Hông đáp :
- Hồng nhi nhận thấy Lãnh Trúc tiên sinh đã phản đối Nghiêm tÆ°á»›ng công kết duyên vá»›i Âm Tố Mai mà Ä‘em Nghiêm tÆ°á»›ng công vá» Hằng SÆ¡n, thế nào cÅ©ng bắt Nghiêm tÆ°á»›ng công sám hối tình nghiệp, gắng sức tiệm tu, chứ không bao giá» lại cho phép Nghiêm tÆ°á»›ng công được yết kiến ngÆ°á»i ngoài má»™t cách dá»… làng nhÆ° vậy.
Giật mình đến thót một cái, Sở Sở nói tiếp :
- Sự nhận xét này của Hồng nhi rất có lý.
- Huống hồ...
Tiểu Hồng vừa nói tới hai chữ đó, hình như e dè vấn đỠgì mà không dám nói tiếp.
Sở Sở ủa má»™t tiếng vá»™i há»i :
- Huống hồ cái gì? Hồng nhi lại ấp ấp úng úng không chịu nói tiếp như thế?
Bất đắc dÄ©, Tiểu Hồng gượng cÆ°á»i đáp :
- Huống hồ cô nÆ°Æ¡ng du hí giang hồ, được ngÆ°á»i ta ban cho má»™t biệt hiệu là Xà Khiết mỹ nhân. Nhiá»u ngÆ°á»i không hiểu rõ cô nÆ°Æ¡ng hay những ngÆ°á»i hủ hóa, thế nào cÅ©ng hiểu lầm.
Sở Sở tức cÆ°á»i há»i tiếp :
- Hồng nhi cho Lãnh Trúc tiên sinh là má»™t ngÆ°á»i hủ hóa hay sao?
Tiểu Hồng nhi mỉm cÆ°á»i đáp :
- Tuy Hồng nhi chÆ°a biết rõ tính nết và nhân cách của Bắc Nhạc đại hiệp nhÆ° thế nào. Cứ theo thói thÆ°á»ng mà nói, các ngÆ°á»i hiệp sÄ© và là tốn sÆ° của má»™t môn phái không sao tránh khá»i có bá»™ mặt đạo há»c, làm ra vẻ đứng đắn tôn nghiêm lắm.
Sở Sở lắc đầu thở dài nói tiếp :
- Lá»i nói của Hồng nhi chỉ thích hợp vá»›i các nhân vật thÆ°á»ng thôi, chứ còn Lãnh Trúc tiên sinh không phải là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế đâu.
Tiểu Há»ng vá»™i há»i :
- Chả lẽ cô nương đã biết rõ tính nết và nhân cách của Lãnh Trúc tiên sinh rồi ư?
Sở Sở lắc đầu đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng chỉ biết tính nết của Lãnh Trúc tiên sinh quái dị tuyệt luân, võ công của ông ta cao siêu hÆ¡n bốn ngÆ°á»i kia của nhóm NgÅ© Nhạc nhÆ°ng tính nết lại kỳ quái hÆ¡n ai hết.
Tiểu Hồng há»i tiếp :
- Tính nết của ông ta quái dị đến mức độ nào?
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Có khi ông ta không khác gì má»™t thầy hủ nho, có khi lại rất khoáng đạt, đừng nói là ngÆ°á»i ngoài, ngay cả đệ tá»­ đắc ý của ông ta là Nghiêm Má»™ Quang cÅ©ng không sao hiểu rõ ân sÆ° của mình lại có cá tính đặc biệt đến nhÆ° thế.
- Thưa cô nương, Hồng nhi đã có ý kiến này.
- Hồng nhi có ý kiến gì thế?
Tiểu Hồng rất đắc trí há»›n hở vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Chúng ta Ä‘i Tung SÆ¡n tìm kiếm chị Tiểu Thanh xong, thì ba thầy trò chúng ta phải nên chia làm hai Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Bắc Nhạc.
Sở Sở ngạc nhiên há»i :
- Tại sao lại phải chia làm hai Ä‘Æ°á»ng nhÆ° thế? Và chia nhÆ° thế nào?
- Hồng nhi với chị Tiểu Thanh dùng bộ mặt của mình lên Hằng Sơn bái kiến Lãnh Trúc tiên sinh và xin yết kiến Nghiêm tướng công.
- Còn cô nương thì sao?
- Hồng nhi vá»›i Thanh tá»· mà được Lãnh Trúc tiên sinh cho phép gặp Nghiêm tÆ°á»›ng công, nói rõ má»i sá»± hiểu lâm, thì tất nhiên chuyện gì cÅ©ng xong xuôi cả.
Bằng không, lúc ấy cô nÆ°Æ¡ng đã biết rõ sá»± khó khăn ở đâu, sẽ quyết định xá»­ trí sau, để khá»i bị Lãnh Trúc tiên sinh cá»± tuyệt không có cách gì cứu vãn được, khiến Nghiêm tÆ°á»›ng công càng khó xá»­ và càng Ä‘au khổ thêm.
Nhận thấy lá»i nói của Tiểu Hồng rất phải. Sở Sở gật đâu thở dài má»™t tiếng và nói tiếp :
- Hồng nhi tính toán nhÆ° vậy rất phải. Con tầm cứ nhả kén để trói chặt lấy mình, cÅ©ng nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng chả hạn, chỉ Ä‘i tìm kiếm sá»± Ä‘au khổ phiá»n phức cho mình thôi.
Nói tới đó, nàng lại rầu rĩ thở dài một tiếng.
TrÆ°á»›c khi Lệnh Hồ Sở Sở quen biết Má»™ Quang, Tiểu Hồng chÆ°a bao giá» thấy chủ nhân của mình lại có bá»™ mặt rầu rÄ© nhÆ° thế này, không những thế, vẻ mặt chủ nhân lại còn rất tiá»u tụy nữa, nên nàng cÅ©ng thở dài thầm nghÄ© trong bụng :
- “Chữ tình làm cho ngÆ°á»i ta Ä‘au khổ thá»±c, dù là ngÆ°á»i anh hùng hào kiệt đến đâu cÅ©ng không thể nào tránh khá»i sá»± Ä‘au khổ vì tìnhâ€.
Nghĩ tới đó, nàng lại tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng, xÆ°a nay vẫn dạy bảo Hồng nhi vá»›i Tiểu Thanh là Ä‘á»i ngÆ°á»i phải nên có nhiá»u khía cạnh, chứ đừng có sống má»™t cách tầm thÆ°á»ng, càng vấp váp bao nhiêu, hoàn cảnh càng đẹp bấy nhiêu.
Sở Sở chá» Tiểu Hồng nói tá»›i dó, liá»n lắc đầu gượng cÆ°á»i và đáp lá»i :
- Phải, sau này má»—i khi nghÄ© lại những chuyện vấp váp xÆ°a thế nào cÅ©ng cảm thấy thích thú và hài lòng lắm. Phải ngÆ°á»i nào có vấp váp quá, thì má»›i biết được những cái thú của nó.
Nói xong, nàng rảo cẳng đi luôn...
Hai thầy trò Ä‘i tá»›i Tung SÆ¡n, bàn tán vá»›i nhau má»™t hồi, nhận thấy Liá»…u Vân Äình đã ở đây, thì Äá»™c Äầu Äà, Thái Thất Tiá»u Phu vá»›i Bạch Vân Tiên Tá»­, nhóm Tung SÆ¡n tam hữu thế nào cÅ©ng biết rõ tung tích ông ta.
Quyết định nhÆ° vậy xong, hai thầy trò liá»n Ä‘i Thái Thất Thiên Bình để yết kiến Thái Thất Tiá»u Phu Sá»­ Phác.
Hai thầy trò quyết định nhÆ° vậy không sai tý nào, khi vừa tá»›i Thái Thất Thiên Bình thì gặp ngay Liá»…u Vân Äình Ä‘ang đánh cá» vá»›i má»™t lão tiá»u phu. Vân Äình nghe thấy có tiếng chân ngÆ°á»i lên núi, vá»™i Ä‘Æ°a mắt nhìn liá»n kêu “á»i chà†má»™t tiếng, rồi mỉm cÆ°á»i kêu gá»i :
- Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng tá»›i đây thá»±c may mắn quá, mau lại đây để lão phu giá»›i thiệu. Vị này là Thái Thất Tiá»u Phu Sá»­ Phác đấy.
Sở Sở vẻ mặt rất cung kính vái chào Sá»­ Phác xong, liá»n há»i Vân Äình rằng :
- Lão tiá»n bối, Sở Sở nghe tiểu tỳ Thanh nhi gặp tai ách được lão tiá»n bối cứu chữa cho. Bây giá» Thanh nhi có còn ở đây không?
Vân Äình ngạc nhiên há»i lại :
- Hiện giỠNhiếp cô nương đang nằm ngủ ở trong Thiên Phong Tiểu Trúc của Sử huynh, sao Lệnh cô nương lại được tin này như vậy?
Sở Sở Ä‘Æ°a mắt nhìn Thiên Phong Tiểu Trúc của Sá»­ Phác má»›i xây xong má»™t cái, không trả lá»i câu há»i của Vân Äình, mà chỉ cau mày lại thất kinh há»i tiếp :
- Thanh nhi vẫn còn Ä‘ang ngủ sao, chả lẽ có vị thần y cái thế nhÆ° lão tiá»n bối cứu chữa cho mà vẫn chÆ°a lành mạnh hay sao?
Vần Äình bẽn lẽn đáp :
- Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng bị thÆ°Æ¡ng quá nặng, trong tay của lão phu lại không có linh Ä‘Æ¡n kỳ dược, tuy nhá» chút y đạo, gượng cứu chữa cho Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng tạm thoát chết, nhÆ°ng còn muốn chữa cho cô ta lành mạnh hẳn, thì phải đợi chá» má»™t thá»i gian khá lâu.
Äá»™ng lòng thÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, Sở Sở vá»™i đứng dậy đỡ lá»i :
- Tiểu bối xin mạn phép vào thăm Thanh nhi xem sao đã.
Vân Äình xua tay ngăn cản và nói tiếp :
- Nhiếp cô nương vừa uống xong thuốc, lão phu lại dùng Thái ất chân khí giúp nàng dẫn khí quy nguyên, cô ta mới ngủ yên được như vậy. Lúc này không nên đánh thức cô ta dậy. Lệnh Hồ cô nương hãy ở đây ngồi chơi.
Thấy ông ta nói nhÆ° vậy, Sở Sở đành phải cố trấn tÄ©nh và ngồi xuống ở đó đợi chá», Vân Äình mỉm cÆ°á»i há»i :
- Sao Lệnh Hồ cô nương lại biết Nhiếp cô nương ngộ nạn ở Tung Sơn?
Lúc này Sở Sở má»›i nghÄ© tá»›i mình chỉ mải quan tâm đến Tiểu Thanh, quên cả trả lá»i Vân Äình, nàng ngượng đến mặt Ä‘á» bừng, vá»™i đứng dậy vái và đáp :
- Tôi nghe Hách Liên Anh với Âm Tố Mai nói mới hay tin này.
Sá»­ Phác mỉm cÆ°á»i xen lá»i há»i :
- Lệnh Hồ cô nương gặp hai hồng phấn ma đầu ấy ở đâu?
Sở Sở kêu ủa má»™t tiếng, nhìn Vân Äình há»i :
- Có phải Liá»…u lão tiá»n bối chỉ Ä‘iểm cho Liên Anh vá»›i Tố Mai Ä‘i núi Thục NgÆ°u kiếm tôi đấy không?
Vân Äình giật mình kinh hãi đáp :
- Lệnh Hồ cô nương đã gặp Tố Mai ở trong núi Phục Ngưu thật ư?
Sở Sở gật đầu, Vân Äình nhìn Sá»­ Phác lắc đầu, thở dài nói :
- Sá»­ huynh xem đấy, việc Ä‘á»i lại có sá»± ngẫu nhiên đến thế được. Äệ nói dối Tố Mai là đã gặp Hồ cô nÆ°Æ¡ng ở núi Phục NgÆ°u ngỠđâu Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng ở trong núi Phục NgÆ°u thật.
Sá»­ Phác cÅ©ng lấy làm kinh ngạc, nhìn Sở Sở há»i :
- Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng đã gặp Tố Mai, chắc trận long tranh hổ đấu ấy thế nào cÅ©ng kinh trá»i Ä‘á»™ng đất phải không?
Sở Sở lắc đầu đáp :
- Lúc ấy tôi Ä‘ang cứu chữa cho Thôi lão tiá»n bối, nên chÆ°a được gặp Tố Mai vá»›i Liên Anh, chỉ có Hồng nhi gặp há» thôi, nhÆ°ng đôi bên không hỠđánh nhau ná»­a thế.
Vân Äình, Sá»­ Phác Ä‘á»u giật mình kinh hãi, Vân Äình lại há»i Sở Sở tiếp :
- Sao Nam Nhạc Thần Ấu Thôi Ngá»c cÅ©ng có mặt ở trên núi Phục NgÆ°u Æ°?
Tại sao bà ta lại bị thương?
Sở Sở liá»n kể chuyện đã xảy ra ở trên núi Phục NgÆ°u cho hai ngÆ°á»i nghe.
Nghe xong Vân Äình thở dài má»™t tiếng, nói vá»›i Sá»­ Phác tiếp :
- Sá»­ huynh xem đấy, bây giá» quần tà ở Tây Nhạc liên hiệp vá»›i Thế Ngoại bát hung định nuốt các môn phái để xÆ°ng bá võ lâm đã rất hiển nhiên, nên trận đấu ở Bạch Long Äôi vào Tết Thanh Minh sang năm rất quan trá»ng. Chúng ta là những ngÆ°á»i có ý phù trì chính nghÄ©a giang hồ, thì phải sá»›m liên lạc vá»›i nhau, chuẩn bị trÆ°á»›c má»›i được, chứ đừng rá»i rạc nhÆ° chậu cát nữa.
Sá»­ Phác mỉm cÆ°á»i đáp :
- Tuy xưa nay Tung Sơn tam hữu chúng tôi không có ý tranh danh cầu thắng ở trên giang hồ, nhưng nay vì sự hưng suy của chính tà trong võ lâm, tất nhiên chúng tôi không thể nào khoanh tay đứng yên được nữa.
Vân Äình vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Nếu vậy chúng ta phải mau mau viết thÆ° báo tin cho các đồng đạo biết cuá»™c hẹn Æ°á»›c ở Bạch Long Äôi ngay má»›i được.
Sá»­ Phác há»i :
- Do ai ký tên vào những lá thư đó?
Vân Äình mỉm xÆ°á»i đáp :
- Chỉ cần Tung SÆ¡n tam hữu vá»›i Thái SÆ¡n song tuyệt năm ngÆ°á»i liên danh là đủ.
Sá»­ Phác nhìn Sở Sở, mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Nếu được Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ cô nương đã oai trấn càn khôn ký tên vào trong thơ nữa, thì sự hiệu triệu của chúng ta càng có công hiệu thêm.
- Sở Sở tôi vừa ít tuổi vừa là bá» dÆ°á»›i, chỉ đáng nghe lệnh sai khiến của các vị tiá»n bối thôi, chứ đâu dám được liệt danh vá»›i năm vị tiá»n bối tôn sÆ° nhÆ° vậy?
Vân Äình vừa cÆ°á»i vừa há»i :
- Nếu Lệnh Hồ nÆ°Æ¡ng nhận lá»i thì còn gì bằng. Vừa rồi, sở dÄ© lão phu không nhắc nhở tá»›i cô nÆ°Æ¡ng là chỉ e cô nÆ°Æ¡ng nhá»› sống thân nay đây mai đó, không chịu ký tên vào đấy thôi.
Mặt đỠbừng, Sở Sở bẽn lẽn đáp :
- Liá»…u lão tiá»n bối nói nhÆ° vậy càng làm cho Sở Sở tôi thêm hổ thẹn vô cùng.
Tiểu Hồng bỗng nghĩ ra được một kế, rỉ tai Sở Sở khẽ nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng, sao không nhân lúc này xin Liá»…u lão tiá»n bối má»™t ít việc để làm có hÆ¡n không?
Sở Sở chÆ°a kịp trả lá»i, thì Vân Dình nghe thấy, nhìn Tiểu Hồng há»i :
- Tạ cô nương muốn làm việc gì?
Tiểu Hồng cũng nũng niu đáp :
- Lão tiá»n bối viết xong lá thÆ° gá»­i cho Lãnh Trúc tiên sinh lão tiá»n bối thì để cho thầy trò tiểu bối Ä‘em Ä‘i.
Vừa rồi thấy Sở Sở nói, Thôi Ngá»c bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nào, nhÆ°ng chÆ°a thấy nhắc nhở tá»›i việc Má»™ Quang mất tích má»™t cách kỳ lạ, Vân Äình mỉm cÆ°á»i há»i :
- Lệnh Hồ cô nương với Tạ cô nương đi Bắc Nhạc hay sao?
Sở Sở Ä‘ang định trả lá»i, thì Tiểu Hồng đã giả vây há»™ chủ nhân, mỉm cÆ°á»i đáp :
- Liá»…u lão tiá»n bối, chủ chúng tôi rất hay ngao du sÆ¡n thủy. Huống hồ Lãnh Trúc tiên sinh lão tiá»n bối là ân sÆ° của Nghiêm tÆ°á»›ng công, nên muốn nhân lúc này chủ nhân chúng tôi được Ä‘i tá»›i đó bái kiến và thỉnh giáo, nhÆ° vậy có phải là nhất cá»­ lưỡng tiện không?
Tuy Vân Äình không biết rõ tình hình mất tích của Má»™ Quang, nhÆ°ng đã sá»›m biết chuyện Sở Sở rất yêu thÆ°Æ¡ng chàng ta, nên ông nghe thấy Tiểu Hồng nói nhÆ° vậy, liá»n gật đầu đáp :
- Lệnh Hồ cô nương cũng nên đi bái kiến Trà Nhất Minh một phen thật.
NhÆ°ng tính nết của Lãnh Trúc tiên sinh quái lạ lắm, nếu ngÆ°á»i nào quá cung kính y thì lại bị y chê cÆ°á»i là tầm thÆ°á»ng. Nếu đối vá»›i y có vẻ kiêu ngạo thì thể nào cÅ©ng bị y trách là ngông. Cho nên đối phó vá»›i ngÆ°á»i có tính quái dị nhÆ° thế rất khó đấy.
Tiểu Hồng gật đầu, há»i :
- Thầy trò tiểu bối cứ đủ lễ phép, không kiêu ngạo và cũng không đê hèn, như vậy đã được chưa?
Sở Sở hÆ¡i há»n giận, trách mắng :
- Hồng nhi không được nói bừa như vậy. Con tưởng làm được như thế là chuyện rất dễ ư?
Äảo ngược đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng, Vân Äình há»›n hở :
- Lệnh Hồ cô nương, lão phu chỉ bảo cho cô nương một mánh lới đối phó với Trà Nhất Minh nhé?
Sở Sở mừng rỡ khôn tả, vá»™i cảm Æ¡n ngay. Vân Äình mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Trà Nhất Minh tính nết kỳ lạ lắm, không Æ°a ngÆ°á»i ta tâng bốc mình, nhÆ°ng nếu cô nÆ°Æ¡ng cao minh hÆ¡n y thật, thì y lại vui lòng chịu phục ngay. Cho nên trÆ°á»›c khi cô nÆ°Æ¡ng thông danh tÆ°Æ¡ng kiến Nhất Minh, tốt hÆ¡n hết làm nhÆ° không định tâm biểu diá»…n mấy môn thần công tuyệt thế hay là thốt ra nhÆ°ng đàm luận kinh ngÆ°á»i thì y sẽ chịu phục ngay.
Tiểu Hồng nghe nói vá»™i xen lá»i nói vá»›i Sở Sở rằng :
- Cô nÆ°Æ¡ng, Liá»…u lão tiá»n bối đã chỉ Ä‘iểm cho nhÆ° vậy, tá»›i khi cô nÆ°Æ¡ng gặp Trác lão tiá»n bối, cứ giả bá»™ làm nhÆ° không biết gì hết, để Hồng nhi dùng nghị luận kinh ngÆ°á»i nói vá»›i ông ta mấy câu, rồi lúc ấy cô nÆ°Æ¡ng má»›i hãy giở thần công tuyệt thế ra...
Không đợi chỠTiểu Hồng nói dứt, Sở Sở quát mắng :
- Ở trÆ°á»›c mặt Liá»…u lão tiá»n bối vá»›i Sá»­ lão tiá»n bối, sao ngÆ°á»i dám có thái Ä‘á»™ ngông cuồng nhÆ° vậy? NgÆ°Æ¡i có nghị luận kinh ngÆ°á»i gì mà dám tá»± phụ nhÆ° thế?
Sá»­ Phác xua tay, vừa cÆ°á»i vừa xen lá»i nói :
- Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng chá»› nên trách cứ Tạ cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° thế vá»™i. Lão phu vá»›i Liá»…u huynh Ä‘á»u là những ngÆ°á»i sÆ¡n dã, xÆ°a nay vẫn không câu nệ lá»… phép. Lão phu cảm thấy Tạ cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i rất thông minh lanh lợi, và có tấm lòng son.
NhÆ° vậy, chắc thế nào cÅ©ng nghÄ© ra được những vấn Ä‘á» rất kỳ quái làm cho lão già há» Trà không sao trả lá»i nổi. Lúc ấy y sẽ đối vá»›i hai vị nhÆ° thượng khách ngay.
Tiểu Hổng vừa cÆ°á»i vừa há»i :
- Có phải Sá»­ tiá»n bối muốn tiểu bối nghÄ© cách dùng những vấn Ä‘á» Ä‘anh đá kỳ quái làm khó dá»… Trà lão tiá»n bối đấy không?
Sứ Phác đáp :
- XÆ°a nay Nhất Minh vẫn tá»± phụ bất cứ việc gì của Tam Giáo Cá»­u LÆ°u Ä‘á»u biết hết. Sách gì thuá»™c vá» thiên lý cÅ©ng Ä‘á»u được Ä‘á»c hết, nhất là vá» võ công, y chÆ°a phục ai bao giá» cả. Nếu Tạ cô nÆ°Æ¡ng há»i thế nào mà làm cho y không sao trả lá»i được thì thể nào y cÅ©ng coi cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° là thượng khách và ân cần xin chỉ giáo ngay.
Sở Sở nghe Sá»­ Phác nói nhÆ° vậy rất ngạc nhiên, xen lá»i há»i :
- NgÆ°á»i mà có cá tính nhÆ° Trà lão tiá»n bối thì đáng lẽ ông ta phải Ä‘i giầy rÆ¡m, chống gậy trúc, Ä‘i khắp thiên hạ để so tài cao thấp vá»›i anh hùng của Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i má»›i đúng, nhÆ°ng theo chá»— Sở Sở tôi biết, thì Trà lão tiá»n bối lại ẩn dật ở trong Lãnh Trúc Bình trên núi Hằng SÆ¡n, chứ rất ít Ä‘i lại trên giang hồ.
Vân Äình vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- NgÆ°á»i mà Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng vừa nói chính là cá»­ chỉ và hành Ä‘á»™ng của Nhất Minh vào hồi trÆ°á»›c lúc bốn mÆ°Æ¡i tuổi. Lúc đó quả là y hào hùng kiêu ngạo lắm, không bao giá» chịu làm ngÆ°á»i thứ hai trong võ lâm cả.
Sở Sở thấy Vân Äình nói nhÆ° vậy, liá»n hiểu ý ngay, vá»™i há»i :
- Có lẽ sau bốn mÆ°Æ¡i tuổi, Trà lão tiá»n bối đã gặp phải má»™t việc gì rất bá»±c mình chăng?
Vần Äình gật đầu, vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Lệnh Hồ cô nương thông minh lắm. Chính năm bốn mươi Nhất Minh đã vấp phải hai việc rất đau lòng, nên từ đó trở đi y chán nản, mới ẩn dật ở trên Hằng Sơn, không muốn đi đâu nữa là thế.
Sở Sở cau mày há»i :
- Hai nhân vật nào đã làm cho Trà lão tiá»n bối phải nản trí nhÆ° thế?
Vân Äình lắc đầu, vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Lão phu chỉ biết hai nhân vật đó là má»™t chính má»™t tà thôi, chứ không biết thân phận và tên há» của những ngÆ°á»i ấy.
Nói tá»›i đó, ông ta sá»±c nghÄ© tá»›i má»™t việc, nhìn mặt Sở Sở mỉm cÆ°á»i há»i :
- Nghe cô nÆ°Æ¡ng nói, Thôi Ngá»c bị thÆ°Æ¡ng và nhiá»…m Ä‘á»™c rất nặng, sao trong má»™t thá»i gian ngắn mà cô nÆ°Æ¡ng lại chữa cho bà ta lành mạnh ngay, chả hay...
Sở Sở xua tay đỡ lá»i :
- Tiểu bối làm gì có bản lãnh ấy. Äó là nhá» có ba giá»t Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© vá»›i ba viên Ứng Bao Nguyên ÄÆ¡n đó thôi.
Vân Äình thất kinh, la lá»›n :
- Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© vá»›i Vạn Ứng Bảo Nguyên ÄÆ¡n là của Thiên Tâm Nữ SÄ© Thạch Vô Cấu, má»™t tuyệt thế cao nhân ẩn dật ở trong Thiên Tâm cốc bí mật chế luyện thành.
Sở Sở gật đầu đỡ lá»i :
- Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© quả thật là của Thiên Tâm Nữ SÄ© Thạch Vô Cấu tặng cho, còn Vạn Ứng Bảo Nguyên ÄÆ¡n là của Thạch Vô Sầu, em gái của bà ta tặng cho đấy.
Vân Äình cả kinh, vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp :
- Sao Lệnh Hồ cô nương lại gặp được chị em nhà hỠThạch như vậy? Duyên phận này thật là hiếm lắm.
Sở Sở liá»n kể lại chuyện trÆ°á»›c cho Vân Äình vá»›i Sá»­ Phác nghe. Nghe xong, Vân Äình mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Nếu trong ngÆ°á»i cô nÆ°Æ¡ng có hai vật báu ấy, lão phu dám cam Ä‘oan chỉ ba ngày sau là Tiểu Thanh cô nÆ°Æ¡ng có thể theo cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i Hằng SÆ¡n được ngay.
Sở Sở nghe nói cả mừng, vá»™i há»i lại :
- Liá»…u lão tiá»n bối, bây giá» tôi có thể vào thăm Tiểu Thanh được chÆ°a?
Vân Dình gật đầu đáp :
- Có lẽ cô ta còn chưa lai tỉnh đâu nhưng đã có hai thứ linh dược ấy thì cho cô ta sớm được uống chút nào hay chút ấy.
Nói xong ông ta đứng dậy, cùng Sử Thác dẫn Sở Sở với Tiểu Hồng vào trong Thiên Phong Tiểu Trúc, một căn nhà cổ kính tao nhã và sạch sẽ không có chút bụi bậm nào hết.
Quả nhiên Tiểu Thanh Ä‘ang ngủ say ở trên giÆ°á»ng vẫn chÆ°a lai tỉnh.
Sở Sở thấy Tiểu Thanh gầy gò hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, sắc mặt rất nhợt nhạt, má»›i biết nữ tỳ cÆ°ng của mình bị thÆ°Æ¡ng quá nặng, liá»n Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, ứa nÆ°á»›c mắt nhÆ° muốn khóc.
Tiêu Hồng đã sụt sùi khóc, dùng áo lau chùi nÆ°á»›c mắt, rồi liếc nhìn Vân Äình. Hiểu ý ngay Vân Äình gật đầu nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng cứ việc gá»i Nhiếp cô nÆ°Æ¡ng dậy Ä‘i, để cô ta được trông thấy hai vị, trong lòng thế nào cÅ©ng rất mừng rỡ.
Tiá»u Hồng nghe nói vá»™i cúi xuống ghé vào tai Tiểu Thanh khẽ gá»i :
- Thanh tá»·, Thanh tá»·!...
Nàng gá»i luôn mấy tiếng, Tiểu Thanh từ từ mở mắt ra nhìn.
Tiểu Thanh thấy Tiểu Hồng Ä‘ang cúi xuống bên mình kêu gá»i vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, vá»›i giá»ng run run há»i lại :
- Hồng muá»™i! hiá»n muá»™i!... Ở đâu tá»›i thế? Cô nÆ°Æ¡ng... đâu...
Sở Sở nghe thấy trung khí của Tiểu Thanh rất yếu á»›t nhÆ° vậy, hiển nhiên ná»™i tạng bị thÆ°Æ¡ng rất nặng, cÅ©ng phải ứa nÆ°á»›c mắt ra, gượng cÆ°á»i :
- Thanh nhi, cô nương ở đây.
Tiểu Thanh ngÆ°á»›c mắt lên nhìn khẽ gá»i má»™t tiếng “Cô nÆ°Æ¡ngâ€, hai mắt ứa lệ và miệng lá»™ nụ cÆ°á»i rất rầu rÄ©.
Sở Sở biết Tiểu Thanh muốn kể cho mình hay tại sao bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy, vá»™i xua tay ngăn cản và Ä‘i tá»›i cạnh giÆ°á»ng ngồi xuống mỉm cÆ°á»i nói :
- Thanh nhi đừng có nói vá»™i, cô nÆ°Æ¡ng có mang theo linh dược của Thiên Tâm Nữ SÄ© tặng cho, sẽ Ä‘Æ°a cho Liá»…u lão tiá»n bối để ông ta châm thuốc cho Thanh nhi uống. Chá» nay mai khá»i rồi, Thanh nhi hãy kể chuyện cho cô nÆ°Æ¡ng hay cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Nói xong, nàng móc túi lấy ngay Ãch Nguyên NhÅ© vá»›i Bảo Nguyên ÄÆ¡n ra cho Vân Äình sá»­ dụng.
Vân Äình cầm hai vị linh dược ấy lên xem qua, thăm mạch cho Tiểu Thanh má»™t lần nữa, má»›i cho nàng uống hai viên Bảo Nguyên ÄÆ¡n và hai giá»t Ãch Nguyên NhÅ©.
Chá» Tiểu Thanh uống thuốc xong, Vân Äình lại vuốt vào Hắc Äiểm Thùy Huyệt của nàng để cho nàng ngủ tiếp, thì thuốc má»›i chóng linh nghiệm.
Thấy Tiểu Thanh đã ngủ say, má»i ngÆ°á»i má»›i Ä‘i ra bên ngoài, vừa Ä‘i Tiểu Hồng vừa khẽ há»i Vân Äình rằng :
- Liá»…u lão then bối chỉ cho Thanh Tá»· của tiểu bối uống có hai viên Bảo Nguyên ÄÆ¡n vá»›i hai giá»t Ãch Nguyên NhÅ©, nhÆ° vậy đã đủ rồi Æ°?
Vân Äình vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Äủ rồi, đủ rồi! CÅ©ng giá» này ngày mai lão phu cam Ä‘oan giao trả Tiểu Thanh tá»· tá»· rất khá»e mạnh cho cô nÆ°Æ¡ng luôn.
Tiểu Hồng nói tiếp :
- Xem nhÆ° vậy vết thÆ°Æ¡ng của Thanh tá»· còn nặng hÆ¡n của Thôi lão tiá»n bối nhiá»u, mà Thôi lão tiá»n bối còn uống tá»›i ba viên linh Ä‘Æ¡n vá»›i ba giá»t Ãch Nguyên NhÅ© đấy.
Vân Äình liếc mắt nhìn Sở Sở, rồi thất cÆ°á»i nói :
- Äó là do chủ nhân của cô nÆ°Æ¡ng nóng lòng cứu chữa và chÆ°a rõ công dụng của hai thứ linh dược, má»›i hên cho Thôi lão bà nhÆ° vậy. Thá»±c là bà ta nhân há»a đắc phúc có khác, bá»—ng tá»± dÆ°ng được tăng thêm rất nhiá»u công lá»±c.
Sở Sở nghe nói, vá»™i há»i Vân Äình:.
- Liá»…u lão tiá»n bối, Ãch Nguyên NhÅ© có tất cả mÆ°á»i giá»t, vì cứu chữa cho Thôi lão tiá»n bối vá»›i Thanh nhi đã dùng mất má»™t ná»­a, còn lại năm giá»t ấy xin tặng lão tiá»n bối.
Vân Äình xua tay đáp :
- Không phải lão làm bá»™ làm phách đâu. Sá»± thá»±c thì thầy lang nào trông thấy linh dược hãn hữu chả muốn giữ lấy để Ä‘á» phòng cứu chứa bệnh nhân? NhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng định tặng cả năm giá»t nhÆ° vậy lão không dám nhận đâu.
Äảo ngược đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng, Sở Sở há»i tiếp :
- Hay là tiểu bối tặng ba viên Bảo Nguyên ÄÆ¡n vá»›i hai giá»t Ãch Nguyên NhÅ© cho lão tiá»n bối nhé?
Vân Äình gật đầu đáp :
- Lão xin thay mặt bệnh nhân vị lai cám ơn Lệnh Hồ cô nương trước.
Sở Sở vá»™i lấy ba viên linh Ä‘Æ¡n vá»›i hai giá»t linh nhÅ© ra Ä‘Æ°a cho Vân Äình.
Sáng ngày hôm sau Tiểu Thanh đã tỉnh táo rồi, chỉ bộ mặt hơi gầy một chút thôi.
Tiểu Hồng thấy Tiểu Thanh đã Ä‘i lại nhÆ° ngÆ°á»i thÆ°á»ng rồi, liá»n nói vá»›i Vân Äình rằng :
- Lão tiá»n bối, Thanh tá»· đã lành mạnh rồi, xin lão tiá»n bối viết thÆ° cho Lãnh Trúc tiên sinh lão tiá»n bối Ä‘i Vân Äình biết thầy trò Sở Sở Ä‘ang nóng lòng Ä‘i Bắc Nhạc, nên dùng danh nghÄ©a của Thái SÆ¡n song tuyệt vá»›i Tung SÆ¡n tam hữu viết lá thÆ° má»i Lãnh Trúc tiên sinh đến Tết Thanh Minh sang năm cùng Ä‘i Bạch Long Äôi để cùng trừ tà vệ đạo.
Ba thầy trò Sở Sở cầm lấy lá thÆ° và cáo từ Vân Äình vá»›i Sá»­ Phác Ä‘i Bắc Nhạc ngay.
Trong khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, Tiểu Thanh kể hết chuyện của mình cho Sở Sở hay. Vì thấy Tiểu Thanh Ä‘i khắp đây đó tìm kiếm Má»™ Quang rất vất vả, lại còn bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° vậy Sở Sở không tiện trách mắng ngay, mà chỉ mỉm cÆ°á»i nói :
- Má»i khi Thanh nhi thận trá»ng hÆ¡n Hồng nhi nhiá»u, tại sao khi gặp Tố Mai má»™t kình địch lợi hại nhÆ° thế mà lại thiếu bình tÄ©nh nhÆ° vậy?
Mặt đỠbừng Tiểu Thanh cúi đầu xuống không dám nói gì.
Sở Sở nói tiếp :
- Theo sự ước đoán của cô nương thì công lực của Thanh nhi còn kém Hách Liên Anh trên ba thành.
Tiểu Thanh bẽn lẽn đáp :
- Cô nương ước đoán rất đúng.
Sở Sở vẫn ôn tồn nói tiếp :
- Thanh nhi thá»­ nghÄ© xem, con dùng Cuồng Phong cá»­u thức của cô nÆ°Æ¡ng đã dá»a nạt được Liên Anh, khiến y thị phải e dè không dám dở hết hÆ¡i hết sức ra đấu vá»›i con, vì thế con má»›i đấu được vá»›i y thị hàng trăm hiệp mà không bị thua là thế.
Còn Tố Mai thấy con chống đỡ nồi trăm hiệp cua Liên Anh, không dám coi thÆ°á»ng, nên y thị vừa ra tay đã giở toàn lá»±c ra tấn công.
Tiểu Thanh càng hổ thẹn thêm cúi đầu xuống đáp :
- Không hiểu tại sao, lúc ấy Thanh nhi lại hồ đồ đến nhÆ° thế? Không những không nghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó, trái lại Thanh nhi còn tưởng lầm tài ba của Liên Anh chỉ có thế thôi, nên đối vá»›i Tố Mai má»›i hÆ¡i coi thÆ°á»ng má»™t chút.
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp :
- Có lẽ vì số của Thanh nhi phải bị tai kiếp ấy, nên lúc bấy giỠđầu óc mới hồ đồ như vậy. Bây giỠcon thử nghĩ xem, nếu đấu với Tố Mai thì con phải sử dụng phương pháp gì?
Tiểu Thanh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Phái sá»­ dụng Äao La Vô Tượng Thân Pháp của cô nÆ°Æ¡ng truyá»n thụ cho, chuyên môn dùng để chống cÆ°á»ng địch mà cầm cá»± vá»›i Tố Mai, rồi tùy cÆ¡ ứng biến dùng Cuồng Phong cá»­u thức để phản công.
Sở Sở gật đầu :
- Nếu lúc bấy giá» Thanh nhi biết dùng cách đối phó, thì dù Tế Mai có công lá»±c cao siêu hÆ¡n thế nữa, trong sáu bảy mÆ°Æ¡i hiệp cÅ©ng không làm gì nổi con. NhÆ° vậy, con còn thoát khá»i được trận kỳ tai há»a cÅ©ng không biết chừng.
Nói tá»›i đó, nàng Ä‘Æ°a mắt nhìn Tiếu Hồng trầm giá»ng nói tiếp :
- Hồng nhi, không phải cô nÆ°Æ¡ng truy cứu việc cÅ© đâu. Äây chỉ là kiểm thảo qua loa để làm bài há»c sau này đấy thôi. Con để ý nghe và phải nhá»› cho kỹ để lần sau biết được mà thi hành nhÆ° vậy.
Tiểu Hồng chẩu môi làm nũng đáp :
- Cô nương thiên vị lắm, Thanh tỷ đã làm lầm việc như vậy, cô nương lại không khiển trách Thanh tỷ trái lại chỉ nói Hồng nhi thôi.
Thấy thái Ä‘á»™ của Tiểu Hồng nhÆ° đứa con nít làm nÅ©ng vậy, Sở Sở vá»›i Tiểu Thanh không sao nhịn được Ä‘á»u phì cÆ°á»i ngay.
Tiểu Thanh sực nghĩ tới mình đi Hằng Sơn không gặp Lãnh Trúc tiên sinh với Mộ Quang, bèn nói với Sở Sở rằng :
- Cô nương, trước khi đi Tung Sơn, Tiểu Thanh đã đi Bắc Nhạc Hằng Sơn rồi.
NhÆ°ng khi Thanh nhi lên tá»›i đó, không những không thấy Nghiêm tÆ°á»›ng công đâu mà cả Trà lão tiá»n bối cÅ©ng không có mặt tại đó nốt.
Tiểu Hồng mỉm cÆ°á»i xen lá»i :
- Thanh tá»·, cô nÆ°Æ¡ng đã tính toán má»i việc rất chu đáo rồi, nên nhận thấy Nghiêm tÆ°á»›ng công đã bị Trà lão tiá»n bối tìm thấy mà dẫn Ä‘i, chứ không phải mất tích má»™t cách thần bí đâu. Cho nên gần đây Thanh tá»· lên Hằng SÆ¡n thì vừa gặp lúc Trà lão tiá»n bối Ä‘i Băng Hồn cốc. Vì vậy Thanh tá»· má»›i không gặp ngÆ°á»i nào là thế.
Tiểu Thanh nhận thấy Tiểu Hồng nói như vậy rất có lý nên không nói năng gì nữa. Thế rồi ba thầy trò tiếp tục đi vỠphía Bắc Nhạc.
Khi tá»›i Hằng SÆ¡n, Tiểu Hồng liá»n há»i Sở Sở rằng :
- Thưa cô nương, chúng ta có nên theo kế hoạch ấn định mà hành sự không?
Sở Sở mỉm cÆ°á»i gật đầu. Tiểu Thanh ngạc nhiên há»i :
- Cô nương với Hồng muội đã định sẵn được kế gì thế?
Sở Sở vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Vì tính nết của Trà lão tiá»n bối khó Ä‘o lÆ°á»ng lắm, chỉ e khi gặp ông ta vừa lúc ông ta Ä‘ang bá»±c mình làm cho thầy trò mình mất mặt, nhÆ° vậy làm sao mà gặp được Nghiêm tÆ°á»›ng công. Vì thế cô nÆ°Æ¡ng má»›i quyết định chia thành hai nhóm ngÆ°á»i lên Lãnh Trúc Bình, để cho hai chị em con lên Ä‘iá»u tra giá»ng nói của Trà lão tiá»n bối trÆ°á»›c, rồi sẽ tùy cÆ¡ ứng biến sau, chá» tá»›i lúc nào thích đáng, thì cô nÆ°Æ¡ng má»›i vào yết kiến lão tiá»n bối ấy.
Tiểu Thanh gật đầu đỡ lá»i :
- PhÆ°Æ¡ng pháp này rất hay. Nếu vậy má»i cô nÆ°Æ¡ng hãy đợi chỠở trong rừng thông, để chị em Thanh nhi lên trên Lãnh Trúc Bình trÆ°á»›c.
Sở Sở lại dặn bảo hai ngÆ°á»i rằng :
- Hai con phải cẩn thận mới được!.
Nói xong nàng lẻn ngay vào trong rừng thông để đợi chá».
Tiểu Thanh với Tiểu Hồng giở hết tốc lực khinh công ra tiến thẳng lên Lãnh Trúc Bình.
Chỉ nghe thấy cái tên Lãnh Trúc Bình, ngÆ°á»i ta cÅ©ng biết đó là má»™t bãi đá rá»™ng, trên đó má»c những cây Thủy Trúc, nhÆ°ng Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng xuyên qua má»™t khu rừng trúc, thì đã tá»›i Lãnh Trúc Bình, chỉ thấy ngoài rừng trúc ở trÆ°á»›c mặt, có treo má»™t tâm bảng thá»±c lá»›n, trên Ä‘á» những chữ nhÆ° sau :
“Lãnh Trúc chủ nhân tạ tuyệt ngoại khách (Tất cả giang hồ trên võ lâm xin đừng tiến vào trong rừng)â€
Tiểu Thanh trông thấy tấm bảng ấy, đã cau mày lại, nhưng Tiểu Hồng làm như không trông thấy gì, cứ giắt tay Tiểu Thanh tiến thẳng vào bên trong rừng trúc.
Tiểu Thanh thấy thế mỉm cÆ°á»i há»i :
- Hồng muội không trông thấy tấm bảng treo ở ngoài rừng hay sao? Chủ nhân của Lãnh Trúc Bình tạ tuyệt khách ngoài, không hoan nghênh...
Nàng chÆ°a nói dứt, Tiểu Hồng đã cÆ°á»i khẩy luôn mồm và lá»›n tiếng đáp :
- Tiểu muội không tin Lãnh Trúc Bình này lại có chủ nhân. Nơi đây là của ông ta đã tốn kém mua được hay là cũng như Trần Bát lão tồ xưa kia đánh một ván cỠmà thắng được Bắc Nhạc Hằng Sơn.
Tiểu Thanh biết Tiểu Hồng nói nhÆ° thế là cốt ý muốn khiêu khích vá»›i Lãnh Trúc tiên sinh, nên nàng mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Hồng muá»™i không được vô lá»… nhÆ° thế. Äịa thế của Lãnh Trúc Bình này u tuyệt nhÆ° vậy, chắc chủ nhân của nÆ¡i đây phải là má»™t kỳ khách tuyệt Ä‘á»i chứ không sao...
Nàng vừa nói tá»›i đó, trong rừng đã có giá»ng nói lạnh lùng nói vá»ng ra rằng :
- Trẻ con vô tri có khác, tuy lão phu chÆ°a có thể gá»i là tuyệt vá»i kỳ thánh, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i tưởng muốn xuyên qua được khu rừng trúc này dá»… dàng lắm phải không?
Tiểu Hồng mỉm cÆ°á»i đáp :
- Khu rừng trúc nho nhá» này thì có gì là lạ lùng, giá»i lắm trong đó có Bát Quái Cá»­u Cung trận pháp là cùng. Những trận pháp này chÆ°a chắc đã làm khó dá»… nổi chị em chúng tôi.
Vừa nói nàng vừa thủng thẳng Ä‘i vào trong rừng trúc có trận pháp rất huyá»n ảo do chủ nhân khổ công bố trí nên.
Sở Sở là ngÆ°á»i há»c há»i rất rá»™ng, bất cứ thiên văn địa lý, kinh sá»­ văn há»c, nàng Ä‘á»u có mức Ä‘á»™ rất cao. XÆ°a nay nàng rất cÆ°ng hai nữ tỳ Thanh, Hồng này, cho nên lúc nhàn rá»—i vẫn dạy cả văn võ hai môn cho hai nữ tỳ. Vì vậy Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng, ngoài võ công khá cao siêu ra, lại còn há»c há»i được mấy thành cầm, kỳ, thi, há»a, Ä‘á»n địch, ca, phú và cả binh há»c, trận pháp vân vân nữa.
Tiểu Hồng biết rõ ngÆ°á»i vừa lên tiếng nÆ¡i đó chính là Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh. NhÆ°ng nàng vẫn cố làm nhÆ° không hay biết, mà kêu “á»i chà†má»™t tiếng, cÆ°á»i khúc khích nói vá»›i Tiểu Thanh rằng :
- Thanh tá»·, thảo nào ngÆ°á»i tá»± nhận chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này ăn nói ngông cuồng nhÆ° thế. Quả thá»±c trận pháp bố trí trong rừng quá cao minh, chứ không phải là trận pháp thông thÆ°á»ng mà chúng ta vẫn thấy.
Nàng nói vừa dứt, trong rừng trúc lại có mấy tiếng cÆ°á»i khẩy vá»ng ra.
Tiểu Hồng lớn tiếng nói tiếp :
- Chủ nhân Lãnh Trúc Bình chớ nên đắc trí như thế vội, để tôi xem kỹ lại, hoặc giả tôi có thể nhận ra được trận pháp này cũng chưa chừng.
NgÆ°á»i trong rừng đáp :
- Con nhỠđừng có nằm mÆ¡ nhÆ° thế nữa. Nếu hai ngÆ°á»i nhận ra được trận pháp của lão phu bố trí, thì lão phu sẽ tặng cho má»—i ngÆ°á»i má»™t khúc Âm Trầm bảo trúc.
Tiểu Hồng lại cÆ°á»i khanh khách nói vá»›i Tiểu Thanh tiếp :
- Thanh tỷ nghe thấy chưa, chúng ta đến du ngoạn Bắc Nhạc này đã có thu hoạch rồi đây. Nghe nói Âm Trầm bảo trúc là một vật báu của nhân gian không sợ lửa mà cũng không sợ gì đao kiếm chém gãy, nếu dùng làm khí giới cũng sắc bén không kém gì đao kiếm, hay bút côn, thực linh diệu lắm.
Tiểu Thanh vá»™i đỡ lá»i :
- Hồng muá»™i chá»› nên mừng rỡ nhÆ° thế vá»™i. Trận pháp này rất huyá»n ảo khó biết. Nó giống nhÆ° Càn Khôn Lục Hợp trận, lại giống nhÆ° Giá»›i Tá»­ Vi Trần trận, lại còn giống Lưỡng Nghi Tứ Tượng Äa Nguyên trận...
Nàng chÆ°a nói dứt, thì ngÆ°á»i ở trong rừng hình nhÆ° kinh ngạc đã khẽ buá»™t miệng kêu “Ủa†má»™t tiếng.
Tiêu Hồng đã sớm nhận ra được trận pháp đó là trận pháp gì rồi, sở dĩ nàng cố ý vấn đáp với Tiểu Thanh như thế là để tỠra mình uyên bác đó thôi.
Lúc này nàng nghe thấy Tiểu Thanh nói đến Lưỡng Nghi Tứ Tượng Äa Nguyên trận, liá»n nÅ©ng nịu và đỡ lá»i :
- Thanh tá»· đừng có Ä‘oán nữa, tiểu muá»™i đã nhận được trận pháp của khu rừng trúc này rồi, chính là Lưỡng Nghi Tứ Tượng Äa Nguyên trận đấy.
Tiểu Thanh cố ý nói tiếp :
- Hồng muội đã nhận định kỹ chưa?
Tiểu Hồng đáp :
- Nhất định là phải đúng rồi. Chị em chúng ta cứ theo Âm Dương diệu lý của Thái Cực Lưỡng Nghi thông hành trận pháp, tiến thẳng vào Lãnh Trúc Bình để xin chủ nhân của Lãnh Trúc Bình là một vị khá kiêu ngạo và cũng khá khẳng khái lấy hai mẩu Âm Trầm bảo trúc đã.
Tiểu Thanh thất cÆ°á»i đỡ lá»i :
- Hồng muá»™i chá»› nên quấy nhiá»…u nhÆ° thế. Chúng ta không quen biết chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này bao giá», sao tiện há»i ngÆ°á»i ta lấy bảo vật nhÆ° thế?
Tiểu Hồng vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Sao lại không lấy? Lá»i nói của trượng phu bốn ngá»±a cÅ©ng không sao bì kịp, nhân vật của võ lâm đã hứa hẹn vá»›i ai là không bao giá» nuốt lá»i hứa hết. Có khi nào chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này lại không chịu cho vật báu ấy cho chị em chúng ta?
NgÆ°á»i trong rừng nghe tá»›i đó, liá»n gượng cÆ°á»i xen lá»i nói :
- Hai con nhá» cứ yên tâm, Âm Trần bảo trúc lúc nào cÅ©ng có sẵn, hai ngÆ°á»i cứ vào bên trong mà lấy Ä‘i.
- Xin tuân lệnh, Thanh tỷ chúng ta đi vào trong rừng đi.
Thế rồi hai nàng Thanh, Hồng căn cứ vào Ä‘iệu lý của Lưỡng Nghi Tứ Tượng Äa Nguyên trận mà tiến thẳng vào trong Lãnh Trúc Bình.
Lãnh Trúc Bình là má»™t bãi đá rá»™ng chừng mấy mẫu, trên bãi đá chỉ có mấy căn nhà lá vá»›i mấy cái thác nÆ°á»›c ở trên sÆ°á»n núi đổ xuống thôi. Ngoài ra chung quanh bãi đá còn có trồng hàng vạn cây Thủy Trúc.
Bên phía Äông của bãi đá chá»— gần rừng trúc, có má»™t cây thông cổ thụ, dÆ°á»›i gốc cây có bầy bàn đá, ghế đá. Má»™t văn sÄ© trông nhÆ° má»™t vị thần tiên Ä‘ang ngồi ở cạnh bàn.
Tiểu Thanh, Tiểu Hồng biết văn sĩ ấy chính là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình và cũng là Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh, ân sư của Nghiêm Mộ Quang, tôn chủ của phái Bắc Nhạc.
Theo tuổi tác của Lãnh Trúc tiên sinh, thì lúc đó ông ta phải trên sáu mÆ°Æ¡i và đã gần bảy mÆ°Æ¡i, nhÆ°ng lúc bấy giá» trông mặt ông ta lại chỉ nhÆ° ngÆ°á»i trung niên tuổi trạc bốn mÆ°Æ¡i thôi. Nếu ngÆ°á»i không biết rõ lai lịch, thế nào cÅ©ng tưởng Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh vá»›i Nghiêm Má»™ Quang là hai anh em chá»› không phải là hai thầy trò.
Tiểu Hồng giả bá»™ không biết thân phận của đối phÆ°Æ¡ng, thủng thẳng Ä‘i tá»›i nÅ©ng nịu cÆ°á»i và há»i :
- Ngài có phải là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình đấy không?
Lãnh Trúc tiên sinh thấy Tiểu Thanh, Tiểu Hồng Ä‘á»u có phong hoa thần thái hÆ¡n ngÆ°á»i, cho nên cÅ©ng phải để ý nhìn mấy lượt, rồi má»›i gật đầu đáp :
- Lão phu nhận thấy chính lão phu là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình. Còn hai ngÆ°á»i cảm thấy không phục phải không?
Tiểu Hồng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Chưa tới Lãnh Trúc Bình quả tình cảm thấy có chút không phục, nhưng khi vào tới Lãnh Trúc Bình thì ý nghĩ không phục đó đã nhạt và tiêu tan mất rồi.
Lãnh Trúc tiên sinh có vẻ thắc mắc, vá»™i há»i lại :
- Sao lại thế?
Tiá»u Hồng chỉ tay vào hàng vạn cây trúc trồng ở bốn chung quanh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Tôi không phải là kẻ mù, mà cÅ©ng phải là ngốc tá»­. Hàng vạn cây trúc má»c ở quanh Lãnh Trúc Bình má»™t ná»­a là nó tá»± má»c, má»™t ná»­a thì do nhân công trồng nên. Phần ná»­a má»c thiên nhiên tôi không nói làm chi. Còn má»™t ná»­a của nhân công, tất nhiên là do đích tay ngài trồng rồi. Lại có thêm mấy căn nhà lá cùng hoa cây cỠđá, bố trí má»™t cách rất u nhã đặc biệt. Trong rừng lại bầy Lưỡng Nghi Tứ Tượng Äai Nguyên trận càng tốn nhiá»u công phu thêm. Cho nên chị em chúng tôi má»›i xóa bỠý nghÄ© không phục ấy Ä‘i. Nhận thấy ngài đã có công trồng trá»t thì phải có thu hoạch nhÆ° vậy dù ngài có tá»± nhận là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này, nhÆ° thế cÅ©ng không phải là quá đáng.
Nhất Minh nghe thấy Tiểu Hồng nói nhÆ° vậy lắc đầu gượng cÆ°á»i. Äảo ngược đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng Tiểu Hồng vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp :
- ThÆ°a ngài, trận pháp bầy ở trong rừng trúc đó có phải là Lưỡng Nghi Tứ Tượng Äa Nguyên trận pháp đấy không?
- Cô nương đoán rất đúng.
Tiểu Hồng giÆ¡ chiếc tay ngá»c nho nhá» ra, vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp :
- Ngài đã cho là chúng tôi Ä‘oán đúng, thì ngài phải giữ theo lá»i đã hứa, ban cho chúng tôi hai mẩu Âm Trầm bảo trúc chứ?
Nhất Minh chỉ tay vào một cây trúc cao một cách đặc biệt ở trong rừng trúc mà đáp :
- Âm Trầm bảo trúc chả ở chá»— kia là gì, hai ngÆ°á»i có thể tá»± ra mà lấy Ä‘i.
Tiểu Hồng nhìn theo vá» phía dó, thấy cây trúc ấy lá»›n khác thÆ°á»ng, tuy cao hÆ¡n sáu trượng, trông chỉ nhÆ° thứ trúc thÆ°á»ng thôi. Cho nên nhìn xem, nàng có vẻ hồ nghi không hiểu Lãnh Trúc tiên sinh bảo mình tá»± Ä‘i lấy nhÆ° thế có ý nghÄ©a gì?
Tiểu Hồng Ä‘ang hồ nghi, thì Tiểu Thanh đã cÆ°á»i và nói vá»›i Nhất Minh rằng :
- Chủ nhân Lãnh Trúc Bình thông minh thá»±c. Hai Ä‘oạn Âm Trầm bảo trúc cắm lên trên má»™t cây trúc thÆ°á»ng. Quả thá»±c là giấu má»™t cách rất huyá»n diệu, trừ phi ngÆ°á»i nào biết rõ nguyên nhân, hay là được ngài cho hay chứ không thì ai cÅ©ng tưởng đó chỉ là hai mẩu trúc thÆ°á»ng thôi, chứ không ai để ý tá»›i cả.
Nàng vừa nói xong, đã phi nhân lên trên cao bốn trượng, dùng hai bàn tay đè trống không má»™t cái, ngÆ°á»i lại phi lên trên cao, tá»›i chá»— ngang vá»›i đầu cây trúc, nàng má»›i chìa tay ra nhẹ nhàng lấy hai mẩu trúc, rồi lượn má»™t vòng, co chân lại đạp ra tuá»™t cái, trông không khác gì phượng hoàng bay lượn, dáng Ä‘iệu đẹp tuyệt, khi xuống tá»›i mặt đất lại đứng vá» chá»— cÅ© không sai má»™t ly má»™t tý nào.
Tiểu Thanh biểu diá»…n khinh công đã giở toàn lá»±c ra thi thố, tất nhiên thân pháp của nàng phải rất kinh ngÆ°á»i, khiến Lãnh Trúc tiên sinh cÅ©ng phải ngẩn ra.
Tiểu Hồng cÆ°á»i khanh khách nói tiếp :
- Vị chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này hình nhÆ° có vẻ kiêu ngạo lắm, sao lại cứ nhìn chị em chúng tôi nhÆ° thế? Chẳng lẽ môn khinh công ChÆ° Thiên Hoa VÅ© Tán Trần Hoàn của Thanh tá»· tôi quá tầm thÆ°á»ng hay sao?
Mặt đã bá»›t vẻ lạnh lùng, Nhất Minh mỉm cÆ°á»i gật đầu đáp :
- Hai ngÆ°á»i có công lá»±c nhÆ° vậy lão phu có tặng cho hai mẩu Âm Trầm bảo trúc cÅ©ng không đến ná»—i tặng cho ngÆ°á»i má»™t cách oan uổng.
Nói xong ông ta liếc nhìn Tiểu Thanh với Tiểu Hồng và thủng thẳng nói tiếp :
- Hai ngÆ°á»i còn nhỠít tuổi nhÆ° vậy, võ công cao siêu nhÆ° thế, chả hay là môn hạ của phái nào?
Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng thấy ông ta há»i nhÆ° vậy Ä‘á»u kinh ngạc, vì hai nàng biết Lãnh Trúc tiên sinh tuy không bÆ°á»›c chân ra ngoài giang hồ giao thiệp vá»›i ai, có lẽ chÆ°a biết tên của chủ nhân mình là Xà Khiết mỹ nhân vá»›i tên tuổi của chị em mình. NhÆ°ng thể nào Má»™ Quang chả nói cho sÆ° phụ hay những tình hình đã xảy ra ở trên giang hồ vào hồi gần đây?
Nhất là hai ngÆ°á»i má»™t mặc áo xanh, má»™t mặc áo Ä‘á», tuổi tác và mặt mÅ©i cứ để nguyên nhÆ° vậy chứ không há» hóa trang hay giấu diếm, thì có khác gì là đã treo hai cái nhãn hiệu lên trÆ°á»›c ngá»±c để tá»± giá»›i thiệu hay sao?
Nên đáng lẽ Nhất Minh vừa trông thấy đã biết rõ chị em mình là ai rồi, tại sao ông ta lại còn há»i lai lịch nhÆ° thế?
Tiểu Hồng rất hồ nghi, Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn Tiểu Thanh rồi má»›i mỉm cÆ°á»i trả lá»i Nhất Minh rằng :
- Chúng tôi không thuá»™c Võ Äang, không thuá»™c Thiếu Lâm, không thuá»™c La Phù, không thuá»™c Tuyết SÆ¡n càng không phải là ngÆ°á»i của bất cứ má»™t nhạc nào của NgÅ© Nhạc. Cho nên có thể nói là chúng tôi không có tôn phái nào hết.
Nhất Minh vì thấy hai thiếu nữ đẹp tuyệt mà lại rất tinh khôn, cho nên má»›i há»i nhÆ° vậy, nay thấy Tiểu Hồng trả lá»i nhÆ° thế, ông ta cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i ngạc nhiên, nên lại tủm tỉm cÆ°á»i há»i tiếp :
- Hai ngÆ°á»i tuy không có tôn phải, nhÆ°ng chẳng lẽ lại không có tên há» hay sao?
Tiểu Hồng vội đáp :
- Quý hồ là ngÆ°á»i, ai cÅ©ng Ä‘á»u có tên há». Tôi là Tạ Tiểu Hồng, còn Thanh tá»· tôi đây là Nhiếp Tiểu Thanh.
Nàng vừa nói vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhất Minh, để xem thần sắc của ông ta có thay đổi gì không? NgỠđâu ông ta nghe thấy Tiểu Hồng trả lá»i nhÆ° vậy, mặt không lá»™ vẻ kinh ngạc gì hết, mà vẫn thủng thẳng nói tiếp :
- Vá»›i công lá»±c của hai ngÆ°á»i, thì lẽ ra ở trong võ lâm phải có tên tuổi, nhÆ°ng vì có lẽ lão phu đã lâu không để ý đến thế sá»± nên ngày hôm nay lần đầu tiên má»›i nghe thấy hai cái tên Nhiếp Tiểu Thanh và Tạ Tiểu Hồng.
Äể ý nhìn thái Ä‘á»™ và thần sắc của Lãnh Trúc tiên sinh, Tiểu Hồng thấy ông ta có vẻ nói thá»±c, chứ không có tý gì là khách sáo cả, nên nàng càng hoài nghi thêm, liá»n nghÄ© bụng :
- “Chả lẽ Nghiêm Mộ Quang không phải bị sư phụ bắt vỠchăng? Bằng không chàng sao lại không nói rõ tao ngộ của mình cho sư phụ hay�
Chá» Nhất Minh nói xong, Tiểu Hồng lại há»i tiếp :
- Vì lấy hai cành Âm Trầm bảo trúc, Thanh tỷ tôi đã biểu diễn khinh công để cho ngài xem rồi, còn Tiểu Hồng tôi đã giở tài ba gì ra đâu, sao ngài lại biết võ công tôi luyện tới mức độ nào? Và làm sao ngài lại biết tôi có chút tên tuổi ở trong võ lâm như thế?
Nhất Minh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Nhiếp Tiểu Thanh đã có công lá»±c cao siêu nhÆ° thế, thì Tạ Tiểu Hồng có kém đến đâu cÅ©ng không thể nào kém Tiểu Thanh mấy. HÆ¡n nữa, nếu ngÆ°á»i không có kiến thức cao siêu thì làm sao biết được trận pháp của lão phu bố trí ở trong rừng trúc lại là Lưỡng Nghi Tứ Tượng Äa Nguyên trận cÆ¡ chứ?
Tiểu Hồng kêu “Ủa†má»™t tiếng và đỡ lá»i :
- Ngài phân tách sự việc cao minh thực!
Nhất Minh vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Câu chuyện nho nhỠnhư thế này, có khó ước đoán gì đâu?
Trợn to đôi mắt lên, Tiểu Hồng nói tiếp :
- Ngài hãy đừng tá»± kiêu nhÆ° thế vá»™i, để tôi há»i thá»­ ngài má»™t vài vấn đỠđã.
Nhất Minh cau mày lại há»i :
- NgÆ°Æ¡i muốn há»i lão phu việc gì thế? Là thiên văn địa lý hay chÆ° tá»­ bách gia? Là đàn, địch hay cầm kỳ thi há»a?
Không chỠđợi ông ta nói dứt, Tiểu Hồng đã vá»™i cÆ°á»›p lá»i :
- Không phải, không phải tôi không dám thử thách nhưng trò nghỠcủa tao nhân mặc khách ấy...
- Có phải ngÆ°Æ¡i muốn thá»­ thách quyá»n chưởng, ám khí, chân khí ná»™i lá»±c và cung tên Ä‘ao mã phải không?
Vẫn xua tay Tiểu Hồng đáp :
- NgÆ°á»i lại Ä‘oán sai rồi. Vì tôi thấy ngÆ°á»i rất tinh xảo vá» môn phân tách, nên để cho ngÆ°á»i phân tách má»™t việc.
Nhất Minh lại há»i tiếp :
- Việc gì thế? Cô nương cứ nói ra cho lão phu nghe xem?
Tiểu Hồng chỉ Tiểu Thanh và nói tiếp :
- NgÆ°á»i thá»­ phân tách xem chị em chúng tôi đến đây ngẫu nhiên du ngoạn Hằng SÆ¡n, hay là đặc biệt tá»›i Bắc Nhạc này?
Nhất Minh trầm ngâm giây lát rồi đáp :
- Hai ngÆ°á»i không phải đến đây du sÆ¡n, mà hình nhÆ° là có việc gì tá»›i đây thì phải?
Tiểu Hồng vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i :
- Cụ giá»i lắm! Lần này cụ Ä‘oán đúng đấy. NhÆ°ng tôi vẫn còn có chuyện khác để cụ Ä‘oán thêm. Cụ thá»­ Ä‘oán xem chị em chúng tôi lên Bắc Nhạc này làm gì?
Nhất Minh lắc đầu gượng cÆ°á»i đáp :
- Phạm vi của vấn Ä‘á» này lá»›n rá»™ng quá, làm sao mà phân tách nổi? NhÆ°ng đại khái mà nói, thì hai cô nÆ°Æ¡ng lên đây là để tìm kiếm ngÆ°á»i.
Tiểu Hồng nÅ©ng nịu cÆ°á»i và đỡ lá»i :
- Cụ nói đúng đấy. Chị em chúng tôi lên Bắc Nhạc này quả thá»±c là để tìm kiếm ngÆ°á»i. NhÆ°ng là tìm kiếm má»™t tên đại hồ đồ chỉ biết đạo danh và dối Ä‘á»i thôi.
Thấy Tiểu Hồng tinh quái má»™t cách đáng yêu, Nhất Minh mỉm cÆ°á»i há»i tiếp :
- Tên đại hồ đồ mà cô nương định tìm kiếm đó là ai thế?
Tiểu Hồng vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Vì không tìm thấy ngÆ°á»i nên chúng tôi Ä‘ang muốn thỉnh giáo cụ. Vì ngÆ°á»i đại hồ đồ ấy có chút liên quan tá»›i cụ.
Nhất Minh ngạc nhiên há»i :
- Có chút liên quan với lão phu ư?
Làm ra vẻ nghiêm nghị, Tiểu Hồng gật đầu đáp :
- Vá» ngoại hiệu, thì ngÆ°á»i đó vá»›i cụ hÆ¡i giống nhau. Tôi chắc cụ thế nào cÅ©ng phải biết ngÆ°á»i đại hồ đồ ấy. Vì cụ là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình mà ngoại hiệu của ngÆ°á»i đó lại là Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåâóøêè, âåëèêèé, àâòîçâóê, âèäåîêàìåðû, äèïëîì, àêöèÿ, äîáàâîê, âîäîíàåâà, àíàñòàñèÿ, ãîðÿùèõ, áóõãàëòåðñêèé, àðõèòåêòóðà, chuong 8 huyet my nhan, çíàìåíèòîñòè, èñòîðèè, êóëè÷êàõ, êðàñíîÿðñê, îäèíöîâî, ìàñÿíÿ, ìåòàëëîïðîêàò, ìîíèòîð, ïîñóäà, ïûëåñîñ, ïðèêîë, ñëîâàðü, ñêðûòàÿ, ñïàðòàê, ñîòîâûå, ñòóäåíòîâ, ñòðàíèöû, óãëîâûå, ôèíàì, òèìàòè, òèïîãðàôèÿ
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™