HOẢ ĐIỂU. TÊN MỘT LOÀI CHIM ĐUỢC HOÁ KIẾP SAU 500 NẢM SỐNG TRONG PHONG BA VÀ BÃO TỐ BẰNG CÁCH LAO VÀO LỬA ĐỎ ĐỂ TỰ HỦY DIỆT MÌNH. HÌNH HÀI NÓ BIẾN THÀNH TRO BỤI VÀ CHÍNH TRO BỤI ẤY KẾT TINH THÀNH BÀI HỎA ĐIỂU MỚI. TRUYỀN THUYẾT NÀY ĐUỢC XEM NHƯ MỘT BIỂU TUỢNG ĐỂ NÓI VỀ THÂN PHẬN ĐAU THUƠNG CỦA MỘT CÔ GÁI VỚI BAO NGHỊCH CẢNH ÉO LE TRONG TÌNH YÊU VÀ CUỘC SỐNG.....
Nếu hôm ấy không phải là ngày chủ nhật, nếu trời không nắng ấm, nếu Nguỡng Hiền không bận đi dự hội nghị ở Cao Hùng, nếu không có bầy chim sẻ ríu rít bay liệng ngoài cửa đánh thức hai đứa nhỏ và nếu không phải là mùa xuân vơ"i cái yên tĩnh dễ thuơng, có muôn hoa đua sắc như chào đón một ngày mới, nếu không có gió mát lâng lâng say đắm để con nguời không thể nhốt mãi trong nhà, mà phải đi chơi, vì những đám mây trắng bồng bềnh trên cao đang mời gọi thì có lẽ mọi sự đã diễn biến khác đi.
Nhưng như một định mệnh.......Buổi sáng hôm ấy thật tuyệt vời. Mùa xuân có nắng ấm, có lộc non đâm chồi, có mây, có gió, có tiếng chim kêu, có buớm luợn. Không có một điều gì báo truớc điềm chẳng lành sẽ xảy rạ.....vậy mà.......Bao nhiêu năm đã trôi qua, mỗi lần nghĩ đê"n là Lan Đình lại cảm thấy như một cơn ác mộng. Ác mộng đó dù với những tình tiết nhỏ nhặt, lại rành rành hiện ra truớc mắt.................
Buổi sáng hôm ấỵ..........
- Mẹ ơi, mẹ ơi!
Yên Nhiên, đứa con gái tám tuổi của nàng, chân trần, robe ngủ màu hồng, tay bế chú gấu nhồi bông, đi vào phòng riêng của Lan Đình. Cô bé buớc đến cạnh giuờng gọi: "Mẹ ơi! ". Nó thích sử dụng hai chữ nầy kéo dài một cách nũng nịu của con trẻ.
- Mẹ ơi mẹ...............bé Hiểu Mỵ........Hiểu My nó...........thức rồi, em không chịu ngủ tiếp, nó nói mẹ hứa đưa nó đi Sở Thú, phải không mẹ?.........- Yên Nhiên đang nói về em bé Hiểu My. Nó cố tình lặp lại chữ bé để cho mình là chị, một nguời chị lớn đầy uy quyền.
Lan Đình mệt mỏi vuơng vai, giấc ngủ chưa chịu rời ra. Một thứ luời biếng hạnh phúc còn vuớng trên nguời nàng. Nàng kéo con gái lớn lại, úp mặt nó vào ngực mình, mắt lim dim......:
- Bé Hiểu My đòi đi Sơ? Thú ư?
Lan Đình cố tình trêu con gái
- Vậy cũng đuợc, để mẹ đưa nó đi, còn con ở nhà với chị Tú Hà, đợi cha về chứ?
- Ôi mẹ! Yên Nhiên chu mỏ, nó có vẻ không đồng ý, nhưng không biết viện dẫn lý do gì. Cái chu mỏ của con làm Lan Đình thích thú ngắm vẻ đẹp phụng phịu của nó, lòng dậy lên một niềm hạnh phúc vô biên. Nhưng rồi Yên Nhiên tìm đuợc lý do:
- Mẹ ơi, không đuợc đâu. Con không đi rồị......rồi ai trông chừng bé Hiểu My? Ai chơi với Hiểu My?
- Thì đã có mẹ rồi.
Lan Đình vẫn cố tình trêu con. Nàng nhìn nó với nụ cuời yêu thuơng.
Yên Nhiên nói:
- Không đuợc đâu mẹ ơi, Hiểu My nó cần con, không có con, nó sợ tội nghiệp em mà me.
- Nhưng em nó sợ cái gì?
- Tại mẹ không biết chứ, Hiểu My nó sợ con khỉ. Ở trong truờng, mẹ biết không? cái gì Hiểu My cũng sợ hết. Con thỏ nó cũng sơ, nó không dám sờ, vì sợ thỏ cắn.
- Vậy ư?
Lan Đình dịu dàng hỏi. Nàng đưa mắt nhìn về phía cửa. Nơi có một bé gái khác đang chậm chạp buớc vào. Bé Hiểu My sáu tuổi mặc chiếc robe ngủ màu trắng, trông như một thiên sứ. Khuôn mặt bầu bĩnh của bé đang tuơi cuời. Lan Đình rất hãnh diện vì có hai đứa con gái đẹp như bài thơ. Không phải, Yên Nhiên là một bản nhạc hay, còn Hiểu My mới thực là một bài thơ. Còn đứa con còn nằm trong bụng nàng, chắc là một đứa con trai. Đó là điều mà hai vợ chồng nàng mong mỏi từ lâu. Hai đứa con gái là thơ, là nhạc, còn con trai?
Nhiều khi nghĩ lại cũng buồn cuời. Ở thời đại này mà còn đầu óc trọng nam khinh nữ ư? Lan Đình lắc đầu không muốn suy nghĩ tiếp. Hiểu My đã đê"n gần. Trên khuôn mặt bầu bĩnh kia là một đôi mắt to đen với hàng mi dàị Đôi mắt long lanh như nuớc hồ thu, đôi mắt giống hệt cha nó. Bé My nũng nịu:
- Mẹ ơi ! đưa con đi Sở Thú đi.
Lan Đình cuời nhẹ:
- Ờ thì đi, nhưng chị Yên Nhiên của con sẽ ở lại trông nhà.
Mặt Hiểu My sa sầm lại, nó nắm lâ"y tay chị, mắt chớp chớp:
-Không có chị Nhiên đi, rồi con làm sao mẹ ?
Lan Đình xúc động ôm cả hai con vào lòng, nàng rất yêu mùi tóc non dại của con. Yêu những cánh tay mềm mũm mĩm, những lời nũng nịu trẻ thơ. Lan Đình có cảm giác đầy đủ về hạnh phúc của nguời mẹ Đứa bé trong bụng hình như đang máy, hình như nó cũng muốn san sẻ tình thuơng cùng các chị Lan Đình đã có đủ mọi thứ.
- Thôi đuợc rồị- Lan đình nói, - Hai con đi rửa mặt thay áo rồi mẹ sẽ đưa đi chơi.
***
Một giờ đồng hồ sau, ba mẹ con đã có mặt ở vuờn bách thú để xem khỉ, ngắm sóc, bắt buớm. Hai cô bé ríu rít đuổi bắt nhau. Cho mãi đến bâ giờ, Lan Đình vẫn nhớ rất rõ là hai đứa con của nàng đều mặc robe trắng, thắt lưng hồng, vớ và giày giống nhau. Ngay cả hai cái nơ cài tóc trên đầu cô bé cũng màu hồng nốt.
Hai đứa đều đẹp, đều dễ thuơng khiến những nguời chung quanh ai cũng ngắm ngía, trầm trồ khen ngợi chúng như hai thiên thần nhỏ bé ngây thơ, như hai báu vật vô giá trên đời. Lan Đình để hai con tự do đùa giỡn, đuổi bắt nhau bên cầu tuột và xích đu. Còn nàng chọn một gốc cây to ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ đến tuơng lai.
Lúc Yên Nhiên chưa ra đời, quả tình Lan Đình và Nguỡng Hiền đều mong nó là con trai. Con trai đầu lòng rất quý. Nhưng khi sinh ra lại là bé gái, lúc đầu hai vợ chồng hơi thất vọng, nhưng cái cảm giác đầu tiên đuợc làm cha, làm mẹ đã làm đám mây xám kia tan đi. Cô y tá mang đứa trẻ sơ sinh đến ra mắt cha me. Cô bé vừa mở mắt chào đời đã mỉm cuời. Yên Nhiên- nụ cuời hồn nhiên cái tên đó đã đuợc đặt cho cô bé.
Khi Yên Nhiên tròn hai tuổi, bé Hiểu My ra đời. Lại một đứa con gái. Lan Đình không che giấu sự thất vọng của mình. Đứa bé hai tháng tuổI vẫn chưa đuợc đặt tên. Bé Yên Nhiên bấy giờ mới học nói. Nó thuờng chạy đến nôi em, vuốt ve trìu mến với cái giọng trẻ thơ:
- Mẹ ơị.....Hiểu muiiiiiiiiiiị......
Và cái tên Hiểu My cũng ra đời từ đó. Coi như Yên Nhiên đã đặt tên cho em. Hiểu My! Hiểu My!...
Thế còn cậu bé hiện trong bụng sẽ đuợc đặt tên là gì? Lan Đình tựa nguời vào thân cây lơ đễnh nhìn theo hai con. Biết nó là trai hay gái nữa đây? Nếu lỡ là gái mà đẹp như hai đứa kia thì cũng đành vậy. Nhưng biết có đuợc thế không?
Bóng hai đứa bé đuổi bắt lúc gần lúc xa. Chiếc nơ trên đầu Hiểu My sút ra . Yên Nhiên ra vẻ chị cả, cột lại cho em. Cả hai đều mồ hôi nhễ nhãi.
Hiểu My cuời, mắt tròn long lanh, nó buớc đến bên xích đu vịn lấy sợi dây treo, không dám leo lên, chỉ nhìn chị vơ/i ánh mắt thẹn thùng. Yên Nhiên buớc đến đỡ em.
- Em giữ dây chặt đi, đừng sợ, cái gì cũng sợ, bạn nó sẽ cuời cho. Chị sẽ đẩy em đu.
Hiểu My ngồi vào ghế xích đu, hai tay giữ chặt hai dây treo, nó vẫn còn sơ.
- Chị ơi, hay là chúng ta chơi cầu tuột đi.
Yên Nhiên lắc đầu động viên:
- Cầu tuột không vui bằng đâu. Em giữ chặt nhé.
Yên Nhiên bắt đầu đẩy, xích đu từ từ di động. Lúc đầu chậm, sau nhanh dần. Hiểu My bắc đầu thích thú.
- Thích quá, thic'h quá! Đẩy mạnh hơn nhanh hơn đi chị Yên Nhiên cũng vui lòng làm theo ý em. Cả hai cùng cuời. Mái tóc và váy đầm của My tốc lên theo gió.
- Mạnh hơn, mạnh hơn nữa đi chị
Chiếc đu càng lúc càng nhanh và càng cao. Lan Đình chợt như tỉnh giấc. Nàng linh cảm như có một điều gì sắp xảy ra. Nàng hốt hoảng nhìn chiếc đu vút lên cao và kêu lên:
- Hiểu My, coi chừng té con ơi !
Không kịp nữa rồi. Mọi thứ như quay cuồng. Lan Đình mở trừng mắt, bất lực nhìn tấm thân nhỏ bé của Hiểu My từ trên cao rơi xuống, rơi thật nhanh. Lan Đ`inh đau đớn thốt lên:
- Trời ơi ! Hiểu My, con tôi!.....
Hiểu My rơi từ trên đu xuống. Chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc. Nhưng cả thế giới hạnh phúc của Lan Đình đã chấm dứt từ đây. Nàng lao tới bên con tuyệt vọng:
- Trời ơi ! Hiểu My !
Yên Nhiên xông tới ôm đầu em gái:
- Hiểu My em ơi ! Mẹ ơi mẹ !
Và truớc mắt Lan Đình, máu đỏ thấm uớt cả ót Hiểu My. Máu loang đỏ cả chiếc aó đầm trắng. Khuôn mặt cô bé xanh xao bất động. Lan Đình quỵ xuống không còn biết gì nữa.
***
Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi.
Một sự việc ngoài sức tuởng tuợng, ngoài ý muốn mọi nguờị Đúng hơn ấy là một tai nạn lớn. Bé Hiểu My đuợc đưa và bệnh viện chữa trị, đầu bó bột phần xuơng gãy.
Sau một thời gian điều trị, vết thuơng ở đầu đã lành, cô bé vẫn sống. Có điều từ đó Hiểu My không còn nhìn thấy gì nữa, phần não điều khiển thần kinh thị giác bị chấn thuơng. Đôi mắt My vẫn long lanh, vẫn mở to, nhưng thế giới xinh đẹp chung quanh đã khép kín với em rồi.
Sau biến cố trên, Lan Đình đã bị hư thaị Đứa con trai mơ uớc chưa kịp chào đời đã không còn nữạ Đình bị làm băng và bác sĩ tuyên bố từ đây về sau nàng mất hẳn khả năng sinh sản.
Yên Nhiên ư? Nụ cuời hồn nhiên từ đó cũng tắt lịm.
Nắm lấy tay em gái bên giuờng bệnh, nụ cuời trên môi Nhiên như bị đong băng. Sau đó khi đã bình phục, dù cho Hiểu My cuời, Hiểu My nói, Yên Nhiên vẫn cứ lạnh lùng.
Đó là chuyện đã qua.
Thời gian làm nhoà dần quá khứ. Mãi sau này khi Yên Nhiên lớn lên, nụ cuời mới trở lại với cô có điều nụ cuời ấy không còn tuơi như ngày xưa khi còn bé nữa. Nụ cuời Nhiên có chút gì phiền muộn chua cay, đôi khi không giấu đuợc nỗi ray rứt ân hận vì nghĩ rằng mình đã gây nên tai họa cho em gái thân yêu.
Cũng giống như mọi gia đình, gia đình họ Vệ cũng có cái hạnh phúc và điều bất hạnh riêng của họ
Thời gian trôi quạ.. Thoáng chốc đã muời mấy năm............
Trong thư viện không khí hòan tòan yên tĩnh. Yên Nhiên ngồi sau bàn cho muợn sách, mắt nhìn qua khung cửa sổ mơ màng. Ban sáng khi đi làm trời còn rất nắng. Vậy mà bây giờ mưa. Những hạt mưa tí tách trên khung cửa kính làm nhạt nhòa cảnh bên ngoài. Bóng cây và xe cộ, bóng nguời lẫn khuất trong mưa như những bóng ma. Trong phòng thật yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng lật sách. Yên Nhiên rất yêu cái không khí này. Thế mà lúc xưa khi thi vào nghành quản lý thư viện, Yên Nhiên cũng chẳng thích lắm, chỉ mong vào đại học thôi chứ mặc kệ ngành gì. Bây giờ nguời thi vào Đại Học thì đông mà nguời trúng tuyển thì rất ít. Ngành yêu thích của Nhiên là văn, nhưng đâu phải dễ vào. Thế là chỗ nào Nhiên cũng nộp đơn xin thi và cuối cùng nàng có duyên với ngành quản thủ thư viện. Mấy năm học rồi tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong lại số đỏ có đuợc việc làm ngay. Yên Nhiên sợ nhất là lúc ra truờng mà không có việc làm. May mắn là nàng đã tránh đuợc điều đó. Công việc khởi đầu bằng vai trò của một nhân viên quản lý, nhưng như vậy cũng là tốt rồi. Ở nhà tuy không cần thiết lắm chuyện Nhiên có việc làm hay không vì cha Nhiên có địa vị, nhà kh'a giả. Nhưng nếu thất nghiệp ngày ngày cứ giam mình mãi trong nhà, nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua với cô là cả một cực hình. Bất giác Nhiên nhớ tới Hiểu My. Sao lại nhớ tới Hiểu My nhiều như vậy ? Đừng, đừng bao giờ........Nhưng trong lúc mưa thế này Hiểu My là gì ? "Nghe" mưa rơi ư ? "Nghé mưa? Còn ta? Ta đang nhìn mưa. Mưa nhạt nhòa trên khung kính. Những đuờng vẽ trừu tuợng của mưa tạo nên những hình dáng lạ lùng, giống như những làn lá, những cánh buớm cài trên tóc hai cô bé ngày nào. Những buớc chân ruợt bắt. Yên Nhiên chợt rùng mình............
Trời tháng năm khí hậu hay thay đổi đột ngột. Hình như trời hơ se lạnh.
- Cô ơi cô !
Có tiếng nguời gọi, Nhiên quay lại. Một thanh niên rất trẻ đang đứng truớc quầy, tay gõ nhẹ trên bàn. Có lẽ anh ta đợi đã lâu lắm rồi. Nhiên thấy tim mình đập mạnh. Cái cảm giác rộn ràng như lần đầu gặp Khang năm mới vào đại học đang dâng lên trong lòng cô. Bấy giờ Khang là sinh viên năm thứ ba ngành truyền thông. Cao lớn đẹp trai, là đối tuợng chú ý của bao nhiêu cô gái. Thời đại đã thay đổi. Mẹ hay nói như vậy. Truớc kia con trai vây quanh con gái, còn bây giờ con gái lại săn đuổi con trai. Khang học giỏi đẹp trai, đuơng nhiên là thần tuợng của phái nữ thời đại là đúng quá đi rồi. Lăng Khang ! Lăng Khang ơi ! Nàng thầm gọi tên chàng.
Chàng thanh niên truớc mặt lên tiếng :
- Cô làm ơn cho tôi hỏi, ở đây có cho muợn sách về nhà không?
- Ồ có chứ !
Yên Nhiên trở lại thực tại. Chàng thanh niên truớc mặt mặc áo chemise xanh, quần xanh, khuôn mặt còn trẻ. Cao lắm là khoảng hai muơi lăm. Với Yên Nhiên, thì thanh niên duới hai muơi lăm chỉ có nghĩa là "con trai mới lớn". Chỉ nguời nào trên ba muơi mới gọi là đàn ông. Chàng thanh niên đứng đấy có đôi mắt khá quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi.
- Anh muốn muợn những quyển gì? - Nhiên hỏi
Chàng thanh niên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu có cho muợn thì tôi mới tìm sách. Còn nếu không thì thôi khỏi mắc công cô.
Yên Nhiên liếc nhanh một vòng quanh phòng nói:
- Đọc sách tại thư viện mới gọi là đọc sách chứ?
- Tại sao ?
- Vì ở thư viện anh không thể nằm dật dựa, mà phải nghiêm chỉnh thẳng lưng ngồi đọc. Ở đây anh mới tập trung tư tuởng vào quyển sách.
- À ! thì ra vậỵ......
Anh chàng chau mày, đôi mày thật rậm, đôi mắt sáng. Hiểu My cũng có đôi mắt tuơng tư.
- Tôi thì không thích ngồi thẳng lưng xem sách vì như vậy tôi có cảm giác như chỉ trông thấy sóng mũi mình.
Yên Nhiên định cuời nhưng rồi nhìn lên. Quả thật, nếu so với tiêu chuẩn nguời Á Châu thì mũi của anh chàng nầy có cao hơn. Nhưng cũng không cao đê"n nỗi che cả mắt như anh ta đang thổi phồng. Yên Nhiên thấy vui vui, chàng thanh niên đã quay lưng lại
- Vậy thì tôi đi tìm sách nhé.
- Đợi chút.- Yên Nhiên nói- Anh phải điền vào mảnh giấy này.
Chàng thanh niên cầm tờ giấy lên hừ hừ trong mũi. Chàng có vẻ không đuợc hài lòng.
- Không thích tí nào.
- Tại sao ?
- Vì mỗi lần ghi vào phiếu tôi đều có cảm giác như vào bệnh viện
Chàng lấy trong túi ra một cây bút bi thuộc loại rẻ tiền, rồi tựa nguời vaò quầy vừa điền tên vừa nói:
- Nhiều lúc tôi có cảm giác như chúng ta hiện đang sống trong thế giới giấy tờ, tới đâu cũng giấy tờ. Nhập học rồi tốt nghiệp, tìm việc làm, bệ.nh hoạn, khai báo hộ khẩu, thi cử đi lính........Đến coi sách cũng phải giấy tờ, điệu này coi như giấy tờ dính liền suốt cả cuộc đời.
Chàng điền phiếu xong đưa cho Nhiên. Cô cầm lên:
Tên họ: An Thịnh Viễn
Tuổi: 27
Quê quán: Hà Bắc
Học lực: Tốt nghiệp Đại Học Nông Lâm
Nghề nghiệp: Kỹ sư thiết kế
Hôn Nhân: Độc thân
Địa chỉ: số x/x đuờng Trung Hiếu Đông- Đài bắc
Điện Thoại: 779-1779
Yên Nhiên ngẩng cao đầu lên. Chàng thanh niên đang nhìn nàng cuời. MôỊt nụ cuời tinh nghịch đầy ẩn ý.
- Có cả số điện thoại đấy. Bao giờ cô bận cứ điện thoại đê"n đòi cũng đuợc.
- An Thịnh Viễn- Yên Nhiên đọc nhỏ tên chàng rồi nói:
- Lần đầu tiên tôi gặp cái họ nầy. Giống như tên một nhân vật trong truyện kiếm hiệp.
- Cô muốn nói An Công Tử trong truyện "Nhi Nữ Anh Hùng" phải không? An Thịnh Viễn hỏi- -Lúc còn đi học trong lớp đứa nào cũng gọi tôi với cái tên ấy. Lúc đầu tôi rất đắc ý, nhưng sau đó muợn sách về đọc mới thấy anh chàng An Công Tử nầy nhát như cáy, thấy mấy tay cò ke lục chốt cũng chạy té đái. Tôi giận quá về không ngủ đuợc gần một tuần lễ. Định đổi họ nhưng ông già lại không cho. Sau đó đọc qua tập hai thì thấy anh công tử bột nầy lại có số đào hoa, một lúc cuới đuợc hai cô vợ là Kim Phụng và Ngọc Phụng, tôi cũng tự an ửi và chấp nhận cái tên An Công tử, vậy mà mãi đến bây giờ vẫn độc thân đấy.
Yên Nhiên lắng nghe, anh chàng nói chuyện cũng có duyên, Nhiên cuời nói:
- Nhìn anh tôi không nghĩ là anh hai muơi bảy tuổi.
- Vậy chứ bao nhiêu.
- Muời bảy.
Chàng trai chau mày:
- May là cô không nói bảy tuổi. Cô có biết là nói điều đó với một nguời đàn ông là một sỉ nhục không? Điều ấy có nghĩa là cô cho rằng tôi chưa truởng thành. Thôi đuợc rồi, có nguời đến muợn sách kìa, tôi không dám làm phiền cô nhiềụ Để tôi đi chọn sách.
Ngay lúc ấy, có nguời đi tới, Viễn quay lưng buớc về phía các giá sách. Yên Nhiên lắc đầu. Làm việc trong thư viện cũng có cái thú riêng của nó.
Ở đây có thể tiếp xúc với đủ hạng nguời, đủ cá tính, sinh họat không đơn điệu như ta nghĩ. Như bây giờ đây truớc mặt là một bà lão trên bảy muơi tuổi, dáng dấp nhỏ nhắn. Bà là khách thuờng xuyên của thư viện. Bà lại rất thích bói toán. Phần lớn sách bà muợn là sách xem bói. Nhiều lúc Yên Nhiên phân vân tự hỏi, ở cái tuổi gần đất xa trời nầy còn nghiên cứu ba thứ đó để làm gì?
- Cô ơi tôi đã tìm đuợc những quyển sách cần thiết cho tôI rồi, có cần ghi vô phiếu không?
Yên Nhiên sực tỉnh, chàng công tư? An đang đặt ba quyển sách lên bàn. Mắt tò mò nhìn cô.
- Cô thuờng...........thế nầy ư ?
- Thế này là thế nào ?
- Ưa mơ mộng....
- Chuyện đó có dính dáng gì tới anh chứ ?
- Đồng ý là không dính dáng gì tới tôi, xin lỗi cô vậy.
Chàng nhún vai và đưa sách cho Nhiên. Đều là những quyển tiểu thuyết văn học của các tác giả tên tuổi. " Chàng Ngố " của Dostoievski. " Mặt trận phía tây vẫn yên tĩnh " của Remarque. "Một cuộc đời " của Maupassant. Toàn là những quyển mà Yên Nhiên yêu thích. Nhiên ghi vào sổ và trả sách lại cho Viễn, không nói gì hết.
- Cô làm gì mà lạnh lùng quá vậy ? - Viễn hỏi - -Tôi đã làm cô phật ý ư ? Xin cô vui lòng cho biết quí danh ?
Yên Nhiên chỉ lắc đầu không trả lời. Chàng thanh niên đứng tần gần một chút rồi cầm sách cắn nhẹ môi.
- Đuợc rồi tôi biết là mình vô duyên, nán lại chỉ làm cho nguời ta ghét, nhưng cô gái ạ , có một câu danh ngôi của Shakespeare mà tôi thấy rất hay là :
“Nụ cuời là mỹ phẩm tuyệt diệu nhất cho mộ t thiếu nữ đẹp, còn sự lạnh lùng chỉ làm cô ta xấu xí thêm thôi", tôi xin tặng cô câu danh ngôn đó.
- Câu đó của Shakespeare ư ? Ở sách nào vậy ?
Chàng thanh niên có vẻ ngạc nhiên :
- Sao ! cô không biết à ?
- Tại sao tôi phải biết ? Yên Nhiên bực mình, không lẽ tôi phải biết cả chuyện Shakespeare ăn uống gì nữa ư ?
- Tôi biết chắc cô có biết Shakespeare.
- Tôi thì chỉ biết Pepsi-cola.
Chàng thanh niên ph`i cuời:
- Cô khôi hài hay lắm.- Chàng chớp chớp mắt- “Cao ngạo và cô độc là những liều thuốc độc có tác dụng chậm, nó giết dần giết mòn con nguời." Ồ , xin lỗi tôi rất mê đọc sách nên hay dẫn chứng bằng danh ngôn. Câu lúc nãy là của Dostoievsky.
- Trong quyển nào của Dostoievky ?
- "Tội ác và trừng phạt"
- Nói dóc, tôi đã đọc qua quyển đó rồi.
- Vậy thì chắc ở quyển khác như "Anh em nhà Karamazoh".
Yên Nhiên ra vẻ suy nghĩ:
- Chắc ở quyển "Đêm quá” thì hơn.
- Ờ, chắc là ở trong quyển đó.
Yên Nhiên lắc đầu.
- Tại sao anh ưa mạo nhện tên tuổi danh nhân thế ? Sao không đem cả tên tuổi của Tolstol. Hemingwaỵ......ra hù tôi ? Có một câu nói của Jack London mà tôi thấy rất hợp với anh.
- Câu gì thê" ?
- "Kẻ nông cạn hay sử dụng danh ngôn để ngụy trang cho mình". Chàng thanh niên đỏ mặt:
- Xin lỗi, tôi không biết nhưng Jack London viết câu đó trong quyển nào vậy?
- "Tiếng gọi nơi hoang dã".
- Sai rồi.
- Vậy thì "Sói Biển" hay "Mactin Ider"
Chàng chăm chú nhìn Nhiên, môi nhếch một nụ cuời. Họ yên lặng rồi đột nhiên cùng cuời. Viễn nói:
- Chịu thua, tôi thưà nhận hai câu của tôi nói không phải là của Dostoiesky hay Shakespeare mà là của chính An Thịnh Viễn. Còn câu vừa rồi cô nói là của ai ?
- Tôi không nói đâu.
Viễn ôm sách lên :
- Tôi muốn biết tên cô, cô ngây thơ lắm, chỉ đơn giản vậ.y thôi. Xin chào Jack London a.
Và anh chàng buớc đi, những buớc chân rộng vững chắc, tự tin, chàng biến mất sau cách cổng đầy suơng mù. Yên Nhiên nhìn theo : một thanh niên đầy sức sống, thông minh biết sử dụng sức mạnh của ngôn ngữ, tính cách ưa phô truơng........cũng giống ta. Vậy là vừa. An Thịnh Viễn, 27 tuổi. Hà bắc. Độc thân.
Lúc tan sở trời vẫn mưa. Con đuờng đẫm nuớc. Không mang dù. Nhiên chỉ còn cách dùng ví xách che mưa. Mùa mưa thật là bực bội, bầu trời tối sầm, chỉ có mây đen. Nhiên buớc nhanh về phía trạm xe buýt. Cái không khí vui nhộn do An công tử mang lại ban này đã biến mất. Bây giờ chỉ có mưa và suơng mù bây quanh. Mùa mưa rất dễ bệnh, mùa mưa buồn thảm và mưa hay gợi lại những nỗi nhớ mông lung.
Bất chơ,t Yên Nhiên có cảm giác như đuợc che chở bởi một tán dù. Rồi một giọng nói quen thuộc cất lên :
- Ồ, con nguời sao dễ gặp nhau thế nầy, lại gặp cô.
- À ...anh.......
Chàng thanh niên thú nhận với một nụ cuời :
- Ban nãy tôi đoán là cô không mang dù theo, nên vừa về nhà cất sách xong, lại trông thấy mưa càng càng càng to. Mà không có lý do gì vừa muợn sách xong lại đem trả ngay. Chỉ còn có một cách mang dù ra đón cô, đứng đợi cô nãy giờ. Cô thấy tôi cũng thành thật đấy chứ ?
Yên Nhiên mở to mắt nhìn khuôn mặt sáng sủa tinh nghịch của chàng trai truớc mặt. Chàng có đôi mắt, có cái miệng biết cuời khiến nguời đô"i diện không thể không cuời lây đuợc. Chàng lại hỏi:
- Quý danh cô là gì ? Tôi không quen gọi ai cứ cô cô mãi. Tôi thic'h gọi tên hơn. Chúng ta có thể xem nhau như quen biết chư ?
Cuối cùng Yên Nhiên đành chịu thua.
- Tôi tên là Vê. Yên Nhiên.
- Tên đẹp quá. Mong rằng tính tình cô sẽ giống cái tên muợt mà đó.
Mưa rơi trên ô, tính tinh tang tang. Yên Nhiên chợt nhớ tới một bài hat' "Rhythm of the rain" - Vũ khúc của mưa. Những âm điệu rạt rào tình cảm như vang lên đâu đây. Hạt mưa, hạt mưạ......mưa rơi .......mưa rơị....., Cho biết em đã khờ dại biết baọ........
CHUƠNG 2
Hiểu My ngồi truớc đàn duơng cầm. Những ngón tay thon dài luớt trên phím. Những âm thanh ngọt ngào đánh thức bóng đêm. Cảnh hoàng hôn chợt như sinh động hẳn lên và My chìm đắm trong thế giới âm thanh huyền dịu đó. Âm nhạc là cả thế giới ru hồn, muời mấy năm qua cuộc sống của My không thể thiếu những âm điệu này. My có đôi mắt rất đẹp, những sợi mi dài cong vút. Đôi mắt mà khi đồng tử đứng yên sẽ tạo cho nguời nhìn cái cảm giác mơ mộng liêu trai.
Và quả thật, My đang để hết tâm trí vào những phím đàn. Nàng không chú ý đến bất cứ điều gì khác. Tuy vậy, My cũng hiểu là hoàng hôn đã buông xuống và ngoài sân trời đang mưa. Những giọt mưa tí tách rơi. Khi chúng ta không trông thấy thì những giác quan khác trong nguời lại rất phát triển. Chỉ cần nghe tiếng động xê dịch trong phòng, My có thể biết ai đang đi vào hay đi ra, mẹ cha, chị Tú Hà, bà vú Truơng. Những nguời nầy thuờng lặng lẽ buớc vào. Rồi lại lặng lẽ đi ra, họ không muốn quấy rầy My, đê? My yên tâm luyện đàn. Có điều My vẫn biết bao giờ cũng có ly trà nóng bên cạnh và mâm quà vặt ở vị trí cố định vẫn đầy ắp, mùi bơ hoà lẫn mùi huơng hoa phảng phất trong phòng. Tất cả những lo lắng từng ly từng tí ấy, đều có đuợc do một chữ "tình thuơng". My biết như vậy. Mọi nguời lúc nào cũng yêu thuơng nàng, cũng lo lắng cho nàng. Nhưng còn nàng? Ta chỉ nhận chứ chưa trả đuợc cho ai hết. My thuờng nghĩ như vậy.
Buổi chiều hôm ấy My đang thả hồn theo tiếng nhạc " Vận Mệnh" của Beethoven. Trong hàng loạt những bản nhạc, My chỉ yêu nhấtlà bản Xo-nat số 23 " Định Mệnh của Beethoven" , " Bi Thuơng của Traicopxky và Ballade cho Piano của Chopin." Mỗi lần đàn những bản nhạc nầy, My đều như rơi vào một thế giới khác. Nàng không còn nghĩ gì tới mọi thứ trên đời. Từ cha mẹ, chị em hay sự mù loà của mình, kể cả quá khứ và tuơng lai. Nàng chỉ biết có Beethoven, Traicopxky và Chopin. My cũng không nghĩ gì đến bản thân mình, từ lâu rồi bản thân nàng có câÌn gì để nghĩ nữa đâu.
Một bản nhạc chấm dứt. Những ngón tay thon dài luớt nhanh từ từ phím cao âm nhất đến nốt thấp nhất. Tất cả lại chìm vào im lặng, My vẫn ngồi yên bên phím đàn.
Một lọat tiếng vỗ tay vang lên phía sau. Ai vậy ? Anh ấy đến từ bao giờ, ta không biết ư ? Chàng buớc vào và ngồi xuống ghế nhẹ nhàng thê" nào mà ta vẫn không hay ? Lạ thật. My quay lại với nụ cuời trên môi:
- Anh Linh Khang, anh đến từ bao giờ thê" ?
- Sau khi tan sơ?
- Tan sở rồi ư ? Vậy là sắp sáu giờ ?
- Vâng.
My lắng tai nghe:
- Thế là chị em cũng sắp về. Ồ mà trời còn mưa, phải bảo Tú Hà mang dù đê"n cho chị Nhiên thôi.
- Ồ ! Lúc nào anh cũng thấy em lo lắng cho Nhiên.
Linh Khang nói, chàng chăm chú nhìn My. Thiếu nữ đẹp dịu dàng, mái tóc muợt mà thả dài truớc ngực. Da nàng trắng như ngọc thạch, đôi mày đen, đôi mắt tuy không còn nhìn thấy mọi vật chung quanh nhưng vẫn đẹp, vẫn thu hút. MỖi lần nhìn My, chàng đều thấy lòng nhói đau, một niềm thuơng mến dâng lên tự đáy lòng chàng. Chàng quen My đã năm năm. Trong năm năm đó, nỗi đau ngày một tăng lên chứ không giảm. Trong thời gian đi làm nghĩa vụ hai năm, Khang vẫn nhớ như in.
- Em khỏi phảI lo lắng cho Nhiên, cô ấy cứng cỏi, độc lập, có thể tự chăm sóc lấy mình.
My vẫn huớng mặt về phía Khang, đôi mày châu lại. Khang nghe hình như có tiếng thở dài. Một tâm hồn trong trắng nhưng đầy bất hạnh. Mỵ..My ! Khang muốn kêu lên. Có bao nhiêu điều muốn nói chất chưá trong lòng chàng. Nhưng biết nàng có chịu nghe không?
- Chị ấy không cứng cỏi đâu.
My vừa nói vừa vịn ghế đứng dậy, buớc tới bên salon một cách khá quen thuộc, Khang đưa tay cho nàng vịn, nhưng nàng đã ngồi xuống ở góc ghế bên kia.
- Anh Khang nầy, sao anh không ruớc giùm chị ấy ? Anh tự lái xe đến mà lại thuận đuờng nữa.
Khang hơi bối rối
- Vâng, xin lỗi nhưng tại anh không nghĩ đến điều đó. Từ chỗ làm của anh đến thư viện không tiện đuờng, vả lại lúc tan sở xe bị kẹt........
- Đó không phải là lý do chính.
- Vâng- Tim Khang đập mạnh- Lý do chính là anh không hề nghĩ đến Nhiên, vừa ta sở là anh –dến đây ngay.
- Anh Khang này- My dịu dàng cắt ngang, tính nàng như vậy, không bao giờ để cho không khí căng thẳng. Anh làm ơn đưa ly nuớc trên bàn cho em, em khát quá.
Khang đứng dậy, buớc tới lấy ly nuớc đưa cho My. Những ngón tay thon dài trắng xinh như ngọc của My cầm lấy ly nuớc. Vừa hớp một ngụm, My vừa hỏi:
- Mấy giờ rồi anh Khang ?
- Sáu giờ kém năm- Khang nhìn đồng hồ trả lời. Chàng buớc tới cạnh tuờng bật đèn. Ánh sáng soi tỏ căn phòng. My trong chiếc robe tím nhạt, thắt nơ trắng đẹp như bức tranh. Nàng có vẻ lo lắng cho chị :
- Chị em năm giờ đã tan sở. Hay là không chen đuợc chân lên xe buýt?
Khang tằng hắng một tiếng:
- My, sao em cứ mãi lo cho Nhiên thê" ? Coi chừng bệnh đấy. Tốt nhất em nên đi ra ngoài trời, đến bãi biển tắm nắng chẳng hạn. Để chủ nhật này anh đưa em đi biển nhé ?
My cuời:
- Thê" nê"u trời mưa thì sao ?
- Mưa ư ? Thì anh và em cùng dầm mưa, dầm mưa cũng có cái thú của nó , em tin không ?
- Tin chứ ! - My đáp với nụ cuời thật ngọt ngào.
- Thế anh có cùng chị Nhiên dầm mưa bao giờ chưa ?
Tự nhiên Khang cảm thâ"y bực mình. Nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng dễ thuơng kia, làm sao chàng giận cho đuợc ? Khang chỉ nói :
- Anh .........chưa.
- Vậy thì sao anh không thực hiện đi ?
My nói với một tấm lòng vô tư, còn Khang hơi bối rối :
- Anh đã nói với em rồi My ạ, nếu anh muốn cùng Nhiên dầm mưa thì điều này anh đã làm từ năm năm truớc, chứ đâu phải đợi mãi đê"n bây giờ ?
Căn phòng chìm trong yên lặng. Có một chút ngơ ngác thể hiện trên mặt My. Nàng thở ra :
- Năm năm? Chúng ta quen nhau năm năm rồi ư?
Vâng năm năm! Khang muộn phiền nghĩ lại. Năm năm là những tháng ngày dài. Nhớ lại ngày đầu tiên gặp Nhiên. Nhiên lúc bấy giờ là cô sinh viên mới buớc chân vào truờng đại học. Tóc cắt ngắn, má lún đồng tiền, không cuời vẫn như đang cuời. Nhưng không hiểu sao nụ cuời của nàng lại không vui. Chính nụ cuời lạ lùng ấy đã thu hút đuợc Khang, anh chàng sinh viên năm thứ ba. Lúc ấy Khang đang phụ trách tờ bích báo, diễn kịch, thi hùng biện, mở ban trong truờng. Chàng là cây đinh của nhà truờng, đám con gái vây quanh hàng tá. Khang cũng biết như vậy.
Có điều, bấy giờ Khang có bạn gái, để vui vậy thôi. Bản chất cao ngạo tự biết mình có tài khiến cho khó cô nào làm chàng rung động. Với Nhiên thì khác, Khang đã thấy mình xúc động. Chàng đã từng đưa nàng đi khiêu vũ, xem hát và đã từng nắm tay nàng. Cô sinh viên năm thứ nhất nầy khá dễ thuơng, khá hấp dẫn, nếu nhự......Vâng nếu như lần đó Nhiên đừng lầm lẫn, đừng quá nôn nóng đưa Khang về nhà để gặp mặt nguời thân thì có lẽ tình cảm giữa Khang và Nhiên đã tiến xa hơn. Bây giờ nghĩ lại, Khang không biê"t chuyện cùng Nhiên về nhà là điều sai hay đúng. Chàng chỉ biết rằng đê"n nhà Nhiên, gặp mặt Hiểu My là mọi thứ đảo lộn hết. Kể cả tình cảm giữa chàng với Nhiên. Hiểu My lúc bấy giờ mơ"i muời sáu tuổi. Một cô gái muời sáu tuổi lại mù lòa mà sao có sức quyến rũ lạ thuờng, chiếm mất cả hồn Khang
Buổi tối hôm ấy, My cũng đang chơi đàn. Mái tóc nàng sõa dài truớc ngực, màu da bông buởi với đôi mắt mở to vô hồn. Chưa bao giờ Khang thấy một đôi mắt đẹp như vậy. Thế mà nó không nhìn thấy đuợc gì ca? Một chút tình cảm làm bàng hoàng lòng Khang. Chàng thấy như chua xót, đắng cay thế nào ấy. Vậy mà cô gái kia lại không than vãn, không buồn thuơng, trách phận vẫn cuời với nụ cuời thật dễ thuơng làm say đắm lòng chàng. Khang vẫn nhớ mãi câu hỏi nhẹ nhàng của My:
- Anh học nghề truyền thông à ? Vậy truyền thông là gì?
Khang đã trả lời một cách dí dỏm:
- Truyền thông là nghành hét mãi trong loa.
- Hình như anh cao lắm phải không? Em nghe tiê"ng nói của anh như bay từ trên cao xuống vậy .
Hoặc :
- Anh cũng thích nghe đàn nữa ư? Chắc anh cũng biết hát. Và tối hôm đó Khang đã quên hết. Chàng chỉ nhớ là mình đã hát cho cô bé nghe một bản, kế tiê"p một bản nữa từ dân ca cho đến nhạc nuớc ngoài. Cô bé lắng nghe với dáng dâ"p của nguời đang nằm mơ và Khang chợt thấy sự cao ngạo của mình đã tan biến mất. Trái tim không còn của riêng mình nữa.
Vậy mà bây giờ cô bé đã lớn. Năm năm đã trôi qua, nguời thiê"u nữ đã tròn hai muơi mốt, cái tuổi không thể nói là chưa biết tình yêu là gì. Nhưng thế tại sao cô nàng lúc nào cũng tỏ ra như vô tình thờ ơ ? Chính thái độ đó đã làm cho Khang nhiều lúc như điên lên. Đã mấy năm qua lúc nào Khang cũng dặn lòng: Hãy đợi cô bé lớn lên, hãy cố dằn lòng, hãy nhẫn nại, hãy đợi chờ và hy vọng.
Năm năm đã trôi qua, sự đi lại thuờng xuyên của chàng với gia đình họ Vệ đã khiến Khang trở thành một thành viên của gia đình lúc nào không biết. Bà Lan Đình và Ông Nguỡng HIền lúc nào cũng cư xử với chàng như con. Họ tiếp đãi chàng thân thiết tuy có phần lặng lẽ. Khang đã yêu My, chuyện nầy Nhiên cũng biết. Nàng khá thông minh nhạy bén, chỉ mấy hôm đã nhận ra sự thay đổi của Khang. Nàng chỉ biết lặng lẽ rút lui trở về vị trí của mình. Nhiên vẫn nói vẫn cuời bình thuờng và lúc nào trong câu chuyện với Khang, nàng cũng chỉ đề cập đến My.
Còn My ? My như ẩn mình trong một đám mây mù. Khang không làm sao chụp bắt đuợc, chàng chỉ biết đau khổ giày vò.
- Anh đang nghĩ gì thế ? My phá tan không khí yên lặng. Tại sao anh chẳng nói gì ca?
- Anh đang nghĩ đến chuyện năm năm quạ- Khang thở dài nói- Thời gian trôi qua nhanh quá phải không em ? Ngay chính em nay cũng đã là một nguời truởng thành.
My cuời :
- Chính anh cũng vậy mà. Từ một sinh viên anh đã trở thành một tổng biên tập. Tiếc là em không đọc đuợc cái tạp chí của anh viết, nhưng chị Nhiên cũng có nói cho em nghe là bài vở của anh chọn rất hay.
Khang cắ'n nhẹ môi :
- Nhiên nói cho em nghe à ? Vậy em thâ"y thế nào ? Em có ý kiê"n gì không?
My ngập ngừng :
- Em.....em thì cũng không biết gì. Ví dụ như trong một truyện ngắn miêu tả những đám mây buổi sáng sớm, em biết là nó rất đẹp nhưng em không tuởng tuợng ra đuợc cái sự thay đổi màu sắc của không gian lúc bâ"y giờ. Với em hình như đã quên mất tất cả...........
- Ờ..........
Khang thấy lòng nhói đau. Một thế giới không màu sắc nó sẽ ra sao? Tội nghiệp! Bất giác chàng đưa tay đặt lên tay My. My giật mình, rút tay lại, nuớc trong ly trà tung tóe ra cả trong tay hai nguời. Khang vội lấy khăn ra lau tay cho My. Nàng giấu tay ra sau lưng khẩn khoản :
- Từ đây về sau xin anh đừng làm thế nữa !
- Sao vậy?
Khang cảm thấy bực dọc, chàng giận dữ với chính mình. Với My, với thời gian chờ đợi năm năm, chàng không thể giấu giếm mãi thê" này, nếu khÔng nói ra chàng sẽ điên mất.
Giọng nói của My bối rối một cách tội nghiệp :
- Lần sau anh đừng làm thê" nữa, anh đừng đụng vào em, em không quen như vậy, em sơ.
- Tại sao phải sợ ?- Khang nói và chụp nhanh cánh tay của My không buông ra- My bây giờ nghe anh nói .
- Đừng anh- Nàng cố gắng rút tay lại, mặt đỏ bừng. Anh hãy buông em ra, anh đừng lợi dụng sự tàn tật của em để chinh phục em. Em mù lòa thế này, làm thế là không công bằng. Anh hãy buông em ra đừng làm em sợ, em sợ bất cứ hành động đột ngột nào. Anh Khang, mong anh hiểu em !
Khang lập tức buông lỏng taỵ Đúng, không lên làm cho nàng sợ, bằng không ta sẽ vĩnh viễn mất nàng. Chàng thấy thật buồn:
- My, anh phải làm sao đây ? Trong đầu em ngoài việc nghĩ đê"n âm nhạc ra không lẽ em không nghĩ đến điều gì khác ? My, thật tình, anh không hiểu em...........
My lùi về phía cửa sổ. Nàng tựa đầu vào khung cửa kính như một đứa bé đang áp mặt để nghe mưa. My nói thật nhỏ :
- Xin lỗi anh, nhưng em nghĩ rằng đời em kể như bỏ đi , đã tàn lụi rồi.
- Tại sao lại tàn ?
Khuôn mặt My thật buồn :
- Tại vì.......Em đã sống trong một thế giới không màu sắc, thế giới tối tăm....mà cái thế giới đó anh không đến đuợc, cũng như em không đê"n đuợc thế giới của riêng anh. Anh Khang, đời em không đáng kể. Sau này có một ngày nào đó anh sẽ hiểu ý em muốn nói gì. Em đã cố gắng không mặc cảm tự ti, em đã cố sống một cuộc sống bình thuờng, sống để yêu thuơng. Nhưng mà anh Khang ơi, em chỉ là một cô gái mù lòạ......Giọng nói của My như nghẹn lại- Nhiều lúc em cảm thấy thật khổ sở, không làm sao dẹp đuợc cái mặc cảm tự ti và niềm tuyệt vọng. Sống mà không phải tựa vào nguời khác là điều quá khó khăn đối với em..........Nãy giờ em nói năng lung tung, không biết anh có hiểu ý em không ?
Có hai giọt nuớc mắt trong veo lăn dài trên má nàng. Lòng Khang cảm thấy xót xa. Chàng bảo My:
- Thôi đừng nói nữa em.
Khang buớc đến truớc mặt My, chàng định vòng tay ôm lấy nàng để an ủi vỗ về và lau những giọt nuớc mắt kia đi nhưng lại không dám. Biết đâu lại là nàng sơ. Chàng đành buông tay bất lực nhìn nàng.
My đã lau xong nuớc mắt. Nàng cố làm ra vẻ bình thản với nụ cuời, một nụ cuời xa vời.
- Thôi mặc em, thỉnh thỏang em lại yếu mềm như thê" nhưng rồi em cũng trở lại bình thuờng rất nhanh. Ồ......bây giờ mấy giờ rồi hở anh ?
Khang cúi xuống nhìn đồng hồ đáp:
- Sáu giờ muời lăm phút.
- Sao muộn vậy ? Vậy mà chị Nhiên vẫn chưa về, không biết có chuyện gì xảy ra không ? Ban nãy anh nói là lúc nầy đuờng xá hay tắc nghẽn, tai nạn giao thông nhiều, liệu có chuyện gì xảy ra không ? Hãy để em đi gọi me.
My vừ dứt lời thì chuông điện thoại từ phòng khách reo vang. Hiểu My lắng nghe có tiếng của bà Lan Đình từ phòng khách vọng vào:
- My ơi, chị con vừa phone về cho biết sẽ không về dùng cơm tối nay. Con có điều gì cần nói với chị Nhiên không ?
đạ có chứ .
My vội vã đáp và nàng đi về phía cửa một cách thành thạo. Khang buớc theo sau, đôi lúc chàng phải ngạc nhiên về sự chuyển động nhẹ nhàng tự nhiên của My. My đã buớc đến bên máy điện thoại, cầm ống nghe từ tay me.
- Ồ! chị đấy à ? Tại sao không về dùng cơm ?
Giọng của Nhiên vang lên bên kia đầu dây:
- My, chị gặp một nguời bạn học cũ, anh ấy mời cơm tối nên dùng cơm xong chị mới về. Em có cần món gì không? chị sẽ mua cà na nhé, trái vừa to lại vừa thơm, hay là em muốn ăn táo, ô mai?
My có vẻ phật lòng :
- Không, em không cần gì hết. Tại sao chị không đưa anh ấy về nhà dùng cơm luôn ?
- À.....Nhiên yên lặng một giây, rồi trả lời tiếp- Chị không muốn chuyện đó xảy ra nữa.
My như chưa hiểu đuợc ý chị :
- Chị nói gì , em không hiểu.
- À......Không có gì hết. Hôm nay em có vui không ? Còn anh Khang, anh ấy có ở đấy không ?
- Có chứ , chị cần nói gì với anh ấy, em gọi anh Khang đến nhé.
- Thôi không cần, chị không có gì để nói với anh ấy hết. Chị hỏi cho biết thôi mà. Thôi "bay" nhé- Nhưng có lẽ vừa chợt nghĩ thêm điều gì. Nhiên lại nói : - Em cho anh Khang biết là truyện ngắn "Nguời đất" trong tập san của anh ấy rất xuất sắt, bao giờ dùng cơm tối xong em nhờ anh ấy đọc cho em nghe.
- Dạ- My cắn nhẹ môi rồi nói nhanh- Chị có nhất thiết phải ăn cơm ở bên ngòai không ? Trời mưa suốt cả buổi chiều lại không mang dù theo, chắt uớt hết rồi hả, chị về sớm nhé.
Nhiên có vẻ do dự :
- Em làm sao thê" ? Hình như em không đuợc vui. Thôi đuợc rồi chị về ngay. Nói với mẹ đợi chị về dùng cơm nghen.
- Thế còn anh bạn học cũ của chị thì sao ?
- Thì bảo hắn mời nguời khác.
Điện thoại cúp ngang. My đặt ống nghe xuống quay sang phía mẹ với nụ cuời nhẹ :
- Mẹ ơi chị Nhiên sẽ về nhà dùng cơm. Vậy chúng ta đợi thêm chút nha.
Bà Lan Đình thắc mắc nhìn My rồi nhìn Khang. Khanh có vẻ bối rối. Một sự bối rối bực mình trong khi My lại thật vui.
- Anh Khang nầy, chị Nhiên sẽ về nhà để nói chuyện với anh về báo chí. Chị ấy khen là truyện ngắn" Nguời Đất " đăng trong số baó kỳ nầy của anh rất hay.
Khang thừ nguời ra, chàng có cảm giác chính mình đã biến thành nguời đất, ngồi đó mà tay chân lóng ngóng, không biê"t xử sự ra sao vào lúc này. Cũng không hiểu mình nên vui hay nên buồn.
Sáng sớm vừa thức dậy là Nhiên đã nghe có tiếng đàn. Còn quá sớm nàng nhìn đồng hồ: Mới có sáu giờ sáng, có lẽ My lại mất ngủ và ngồi suốt đêm bên cây đàn. Thời gian gần đây, Nhiên thấy My làm sao ấy, My có phần xanh xao tư lự, thích âm thầm một mình trong phòng riêng với cây đàn, tại sao vậy?
Nhiên mở to mắt lên trần nhà, lòng bâng khuâng. Chuyện xảy ra tự bao giờ? My thay đổi từ bao giờ? Khúc phim cũ từ ký ức quay về. Phải chăng từ khi Khang mãn hạn quân dịch? Hình như vậỵ........Có một hôm về trễ, lại trời mưa phải nán lại thư viện. Hình như không phải như vậy mà là lần đầu gặp An Thịnh Viễn - An Công Tử - cái anh chàng biết pha trò. Nhiên nhắm mắt lại, cái tên gây ấn tuợng khá mạnh. Quen Viễn gần hai tháng, mới hai tháng mà chàng cứ tìm đủ mọi cách kéo Nhiên đi dùng cơm. Nhiên đã ba lần ăn cơm khách, lẽ ra không phải chỉ có ba mà còn nhiều hơn thế nữa. Chỉ tại Nhiên biết lúc nào My cũng đợi nàng về nên Nhiên không muốn em gái phải cô đơn. Sao vậy ? Cái anh chàng Khang chết bầm, có một chuyện nho nhỏ vậy mà cũng không làm được. Vẫn để khoảng trống trong tim My.
Năm năm rồi. Phải đã năm năm anh chàng chỉ giỏi quậy. Hết làm bà chị xiêu lòng lại ngã sang em gái. Vậy mà đã năm năm lại chẳng làm nên tích sự gì cả. Tại sao vậy? Làm sao mà để My càng ngày càng tiều tụy héo mòn? Đáng trách quá. Nhiên buớc xuống giuờng. Tại sao có can đảm làm bạn với nguời con gái mù, lại không chịu tiến tới tình yêu ? Không lẽ đấy chỉ là một trò đùa ?
Tiếng đàn duơng cầm vang xa. Lại tấu khúc ' Bi thảm ' của Traikopxky. Những âm thanh buồn thảm lăn tăn trong lòng không khí làm mệt mỏi từng sợi thần kinh. My rất có khiếu âm nhạc. Giáo sư dạy nhạc đã từng nói thế. Nàng có thể dựa vào ký ức để ghi lại từng nốt, từng điệu nhạc. Ngay cả khi đàng khoảng 1/16 âm phổ cũng không sai. Cha đã chọn đúng, chỉ có âm nhạc mới sử dụng thính giác để ghi lại. Chỉ có tiếng đàn mới diễn đạt đuợc sự rung động của khuyết tật mù lòa.
Sau khi chữa lành các vết thuơng. My đã đuợc cha đưa đến khắp các bệnh viện, đã đuợc xác định rõ ràng là thị giác không còn khả năng hồi phục. My đã đuợc học nhạc học đàn từ năm lên tám. Mới đây mà đã muời ba năm. Hoầi đầu Nhiên cũng học theo nhưng Nhiên không có cái khiếu âm nhạc như My. Tất cả tình cảm buồn vui thuơng yêu My đặt hết vào trong tiếng đàn. Âm nhạc có sức thuyết phục. Chiếc đàn duơng cầm là tình cảm là cuộc sống của My. Còn với Nhiên cuộc sống quá đa dạng, cuộc sống ngập đầy màu sắc. Nhiên cũng biết đàn, không phải chỉ duơng cầm mà còn guitar đệm với organ. Nhưng tiếng đàn của Nhiên không đủ sức lôi cuốn, không thánh thót như tiếng đàn của My.
Tấu khúc 'Bi Thảm' đuợc dạo qua, dạo lại mấy lần. Nhiên đi về phía phòng tắm, xong trở ra. Muốn qua phòng đặt đàn phải băng qua phòng khách. Nhiên nhón gót đi trên thảm, nàng không muốn quấy rầy mẹ cha. Nhưng khi vừa tới cửa phòng khách, Nhiên như chửng lại, mẹ đang đứng ở đấy tự bao giờ. Mẹ đang lắng nghe tiếng đàn với một tâm hồn đau khổ, đôi mắt nhạt nhòa vì lê.
Nhiên buớc tới ngồi sụp duới chân mẹ :
- Mẹ ơi, mẹ sao thế ? Sao mẹ lại khóc?
Bà Lan Đình vòng tay ôm qua lưng con gái. Tóc Nhiên thật đen. Lâu lắm rồi hai mẹ con mới có dịp gần nhau như thế này.
- Đừng quấy rầy em, con a. Hãy để nó đàn, đàn để trút bớt phiền muộn.
Nhiên nhìn lên:
- Mẹ, lúc gần đây hình như My không đuợc vui phải không mẹ ?
Bà Lan Đình nói :
- Mẹ cũng không biết. My che giấu tình cảm rất kỹ càng. Lúc nào nó cũng tỏ ra vui ve? Nhưng mẹ biết nó rất khổ, rất đáng thuơng.
Nhiên nhắm mắt lại, chua xót :
- Xin lỗi mẹ, con xin lỗi me.
Bà Lan Đình ôm đầu con vào ngực. Tại sao Nhiên nói vậy? Nhiên có lỗi gì đâu mà phảI xin lỗi ? Mặc cảm ư ? Bà không muốn con gái phải mang mãi cái mặc cảm lỗi lầm ấy suốt đời. Có ai muốn vậy đâu ?
- Sao lại xin lỗi Nhiên ? Con chẳng có lỗi gì ca? Con không nên buồn vì sự tàn phế của My, đâu phảI tại con.
Nhiên ngắt lời mẹ, nuớc mắt vờn mi :
- Mẹ ơi, tội nghiệp me. Em con mù loà mẹ khổ, con không muốn mẹ cũng khổ vì con.
Bà Lan Đình nói với con :
- Không mẹ không khổ đâu. Mẹ có hai đứa con gái vừa giỏI vừa ngoan thế này, sao phải khô?
Nhiên nhìn mẹ. Tội nghiệp mẹ tôi, con biết mẹ buồn, mẹ không làm sao quên đuợc những hình ảnh đau khổ của buổi sáng mùa xuân năm ấy. Một đứa con gái mất đi cái trong sáng của tuổi thơ. Một đứa mù lòa. Còn cả đứa con trai trong bụng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà mất đến ba thứ. Còn gì buồn khổ hơn. Mẹ! Mẹ ơị, tất cả tại con cả
Lan Đình vuốt lấy mái tóc con gái lớn :
- Nhiên, mẹ yêu cầu con, con hãy làm việc này cho me.
- Con sẵn sàng.
- Con nên vui lên. Hãy huởng trọn niền vui của tuổi thanh xuân.
- Vâng- Nhiên đáp và đứng dậy
- Con đi đâu đó ?
- Con vào phòng đàn- Nhiên nói - Con cần phải nói chuyện với My, con muốn biết vì sao em buồn.
Bà Lan Đình yên lặng. Bà hiểu giữa hai chị em Nhiên như có một sợi dây tâm linh liên he.
- Đuợc rồi, con đi đi, để mẹ vào bếp làm mấy món điểm tâm cho các con.
Nhiên vào phòng nơi đặt chiếc đàn. My mặc chiếc aó ngủ màu tím nhạt ngồi sau cây đàn. Mái tóc dài xõai vai. Quần aó của My do một tay Nhiên chọn lựa. Nàng hiểu màu tím là màu thích hợp nhất với My. Nó làm màu đen của tóc đen hơn và màu trắng của da mặt trắng hơn. Đôi mắt My lúc nào cũng mở to mơ màng như mặt nuớc hồ thu, hai hàng mi đen dài và cong vút. Không bao giờ Nhiên chọn cho My màu đỏ, cái hình ảnh mái đầu nhuộm máu của My khi xưa không bao giờ phai mờ trong trí óc Nhiên. Tiếng chân của Nhiên làm My ngừng đàng.
- Chị đấy ư ?
- Vâng- Nhiên buớc tới đặt tay lên vai em. My gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt xanh xao. Nhiên xót xa cho em.
- My, đêm qua em không ngủ đuợc phảI không ?
My thật thà đáp :
đạ, em thấy khó ngủ quá.
- Tại sao vậy ?
- Em cũng không biết, em muốn ngủ sớm, nhưng dỗ giấc ngủ mãi không đuợc. Em nằm lắn qua lộn lại, mền gối lúc thì nóng bức, lúc thì lạnh lẽo, không làm sao chợp mắt đuợc.
- Sao em không qua ph`ong chị ? truớc kia mỗi lần ngủ không đuợc, em hay qua phòng chị nói chuyện lắm mà ?
My lắc đầu nói :
- Không đuợc, bây giờ chị đã đi làm, sớm đi tối về. Công việc đủ mệt, anh Khang cũng nói không nên đeo theo chị mãi. Chị có cuộc sống riêng.
Đột nhiên Yên Nhiên thấy khó chịu :
- Khang nói vậy ư ? Anh ấy còn nói gì nữa không ?
- Anh ấy nói ......nói là
- Nói sao ?
- Anh ấy nói là đeo theo chị mãi vậy không tốt. Chị có cuộc sống riêng, đừng gây phiền hà cho chi.
- Nói bậy. Anh ấy lấy tư cách gì nói thế ? My, em không hề làm phiền chị , gây bực bội cho chị, em đừng nghe anh ấy.
- Anh ấy có lý của anh ấy- My nói - Thật tình nhiều khi em thấy, em gây khá nhiều phiền hà cho chi. Truớc kia em và anh Khang hay nói về chị- My ngừng một chút rồi tiếp - Hình như chị và anh Khang quen nhau hơn năm năm rồi phải không chị ?
Nhiên ngơ ngác
- Rồi sao ?
- Và chúng ta đều lớn cả rồi chứ ?
- Em định nói gì? Tại sao lại đề cập đến điều đó?
- Em định nói là..........
- Muốn nói gì thì em nói đi- Nhiên động viên - Giữa hai chị em mình không có gì phải giấu giếm nhau. Em nói hết chị nghe, để tối khỏi bị mất ngu?
- Em nói ra chị không giận chứ ?
- Chị đã giận em bao giờ đâu ?
- Vậy thì em nói - My ngập ngừng một chút- Em muốn hỏi chị để anh Khang chờ đợi đến bao giờ? Chị không muốn lấy chồng chỉ vì em phải không ?
Nhiên giật mình, rút tay trên vai em lại. Nàng đứng xa ra trố mắt nhì My, khuôn mặt khẩn của My đang chờ đợi giải đáp. Nhiên nói :
- Ồ!.. Em làm chị giật mình. Tại sao em hỏi chị như vậy ? Em........Anh Khang đã nói gì với em ?
My lo lắng.......:
- Chị.....chị giận em ư ?
- Không, chị chỉ bực mình một chút thôi. Nhiên nói không phải với em mà với anh Khang.
- Tại sao vậy chị ?
Nhiên chậm rãi cất tiếng :
- My, em có yêu anh Khang không ?
My không trả lời mà hỏi lại chị :
- Còn chị, chị thích anh Khang chứ ?
Nhiên thở dài nhìn My. Lần đầu tiên có sự căng thẳng giữa hai chị em. thích Khang không ? Nhiên tự hỏi : Chàng là nguời con trai đầu tiên đến với cuộc đời nàng. Khang đã từng làm cho tim Nhiên đập rộn rã, từng làm nàng đỏ mặt, quên ăn mất ngủ vì chờ đợi. Giữa họ đã có một thời kỳ vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng cũng giống như một đóa hoa sớm nở tối tàn. Khi khang gặp My, tất cả....chấm hết... Khang đã huớng tình cảm sang phía My, mặc dù lúc bấy giờ My chỉ là một cô bé mới lớn.
My gọi một cách dịu dàng:
- Chi. Nhiên, ngày truớc em chỉ là một đứa con nít, nhưng lúc gần đây em chợt hiểu ra. Em biết là chị thích anh Khang. Chị đừng chối, phải không? Chị hãy nói thật cho em biết đi.
Nhiên đỏ mặt lúng túng :
- Chị.....Chị......đã nói với em......
My cắt ngang :
- Em đã nói với chị rồi, em thích anh Khang nhưng đó không phải là yêu. Và nếu anh Khang làm anh rể em thì em vui vô cùng.....
- Ối trờị.......!
Nhiên kêu lên, nàng không biết phải nói sao, đầu óc nàng rối mù. Những ngón tay thon dài của My đang run rẩy trên thành đàn. Nhiên nguớc lên nhìn em, nụ cuời trên môi My rất xa vắng. Lại đóng kịch ử che đậy ư? My đang sợ làm phật lòng Nhiên ư? Nhiên nghĩ thầm. My đã xanh xao. Khi ta yêu phải nguời yêu của chị ta, ta cũng sẽ mất ngủ như vậy. Nhiên chợt hiểu ra, nàng choàng tay qua vai em gái với nụ cuời không đuợc tự nhiên lắm.
- Em chỉ khéo nghĩ vẫn vơ. Thôi chị không có gì để nói với, chị cần kiếm một cái gì ăn rồi đi làm. Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.
Nhiên đỡ My đứng dậy. Cả hai buớc sang phòng ăn.
Hôm ấy Nhiên đi làm với một tâm trạng không bình thuờng. Buổi trưa, Nhiên gọi dây nói cho Khang, Khang đã đi dùng cơm. Buổi chiều, Nhiên gọi lần thứ hai tới tòa soạn. Khang lại đi vắng, chàng đi thăm một nhà văn. Tiếp đó là những giây phút bận rộn. Nguời ra vào muợn sách thật đông. Có một học sinh thừa lúc đông nguời đã xé tất cả các trang ảnh màu trong quyển ' Kỳ quan thế giới '. Lúc trả sách Nhiên phát hiện nhưng cậu ta chối là sách đã bị xé truớc, thành thư? Nhiên chỉ biết ghi chú vào hồ sơ muợn sách của cậu ta ' Phải cẩn thận đếm số trang và hình ảnh truớc khi cho muợn '. Bực mình thật. Lúc tan sở anh chàng An Công Tử lại xuất hiện.
- Cô Nhiên, tôi vừa mua đuợc một chiếc xe mới. Cô cùng đi với tôi một vòng nhé, chúng ta dùng cơm tối. Có sâm-banh ăn mừng vì hôm nay là một ngày vĩ đại. Viễn nói một cách vui vẽ nhiệt tình.
Nhiên nhớ đến chuyện giữa My với Khang nên lắc đầu từ chối :
- Hôm nay tôi bận, mai đi nhé.
Nhưng ngày mai đâu phải là sinh nhật của tôi. Viễn có vẻ thất vọng.
Nhiên xúc động nhìn Viễn, nàng gật đầu :
- Vậy ư ? Thôi đuợc, để tôi điện thoại về nhà thông báo một chút.
Nhưng Viễn đã đặt tay lên máy chận lại :
- Không đuợc. Mỗi lần cô gọi về nhà là cô lại từ chối. Những nguời ở nhà cô đều như có gắn luỡi câu, chỉ chờ cô nhấc máy lên là họ kéo về.
Lời khôi hài của Viễn làm Nhiên phì cuời :
- Tại anh không biết chứ, ở nhà tôi ai cũng dễ thuơng hết .
- Tôi cũng tin như vậy- Viễn nói - Gia đình có nguời như cô đâu phải là bình thuờng, nhưng tôi muốn cô đi dùng cơm tố'i với tôi rồi điện thoại sau, đuợc không ? Chỉ mấy muơi phút thôi mà...
Viễn năn nỉ..
- Thôi đuợc...Nhiên thở dài, miễn cuỡng gật đầu.
Họ cùng rời khỏi thư viện, đến bên cạnh chiếc xe mới của Viễn. Đó là một chiếc xe sơn màu xanh không ra xanh, tro không ra tro, gạt truớc cong queo, đèn sau bể, cửa móp méo, bánh xe mòn hết bố. Nhiên trố mắt nhìn chiếc xe như nhìn con quái vật.
- Anh lôi chiếc xe này ở đống rác nào ra vậy ?
Viễn mở cửa xe trịnh trọng nói :
- Đây là chiếc xe đầu tiên tôi sắm đuợc.
Cho cô biết, gia đình tôi không khá giả lắm. Cha làm giáo sư, nuôi bốn anh em chúng tôi đã muốn khùng. Hai muơi tuổi tôi học lái xe. Tôi mơ uớc có một chiếc xe. Mãi đến bây giờ đi làm đuợc một năm rồi mới dành dụm đuợc năm muơi ngàn đồng mua chiếc xe này đây. Tuy không sang trọng như Mercedes hay Tannus nhưng đối với tôi nó rất quý.
Yên Nhiên cảm động nụ cuời biến mất.
- Xin lỗi anh nhé.
Viễn gật đầu mở cửa xe, cánh cửa chợt sút ra, thật khó khăn lắm mới gài lại đuợc. Yên Nhiên lên xe. An Công Tử ngồi vào tay lái. Nhiên ngồi yên không dám lên tiếng sợ chạm tự ái Viễn. Viễn bắt đầu khởi động máy. Chiếc xe ' hục...hục..hục....' mới ho lên một tràng rồi nằm yên. Viễn bực mình nói :
- Xúi quẩy thật, chiếc xe nầy làm mất mặt quá, truớc mặt bạn g'ai mà không dữ thể diện cho chủ nó tí nào.
Nhiên cắn nhẹ môi, nàng đưa mắt nhìn ra phố cố giấu nụ cuời. Viễn lại khởi động. Hục hục hục hạc hạc. Chiếc xe lại ho thêm một tràng dài, khói đen tỏa mịt mù sau đít xe, cuối cùng nó cũng nổ máy. Nhiên nhìn sang thấy Viễn mặt mày uớt đẫm mồ hôi, mà thấy tội nghiệp quá. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh và khi bắt đuợc trớn, nó chạy một cách ngon lành.
- Anh định đưa tôi đi đâu ? Nhiên hỏi :
- Nuớc Ngọt. Chúng ta đến đấy ngắm biển vừa thuởng thức món ăn biển và hóng mát.
- Có xa lắm không ?
- Không xa lắm đâu. Từ đây ra đó rồi quay về chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ là cùng.
Nhiên nhún vai. Với chiếc xe nào thì còn tin đuợc, chứ gặp chiếc xe thổ tả này, nếu nó trở chứng bất ngờ thì..........Nhiên không dám nghĩ tiếp. Nhưng chiếc xe hình như hiểu đuợc sự thiếu tin tuởng của Nhiên nên chạy một mạch êm ả đến Nuớc Ngọt, mà không xảy ra xự cố nào.
Viễn tìm chỗ dừng xe, xong chọn một quán ăn ở gần bãi biển. Ngồi ở đó có thể trông ra biển ngắm cảnh trời chiều. Xa xa mấy chiếc thuyền câu đang quay về bến. Bầu trời nhuộm đỏ một màu.
- Ở đây không có sâm banh. Ta dùng bia nhé? - Viễn hỏi- Hôm nay là một ngày khá đặt biệt .
Nhiên im lặng gật đầu. Ruợu đuợc mang ra kèm theo là mấy món mưc. tôm, hào, cá hồng. Nhiên nâng cốc lên :
- Chúc mừng xin nhật anh của anh !
Viễn mỉm cuời hớp một hớp ruợu :
- Hừm.....ai bảo cô hôm nay là sinh nhật tôi ?
Nhiên tròn xoe đôi mắt
- Thế ban nãy anh bảo mai đâu phải là sinh nhật anh kia mà.
- Đúng, ngày mai không phải là sinh nhật tôi cũng không có nghĩa hôm nay phải là sinh nhật tôi. Tôi chỉ nói hôm nay là một ngày đặc biệt, một ngày đáng ghi nhớ trong đời tôi.
Nhiên nhuớng mày đáp :
- À, thế hôm nay là ngày gì ?
- Một ngày kỉ niệm
- Kỉ niệm của anh à ?
- Ừ, tính đến hôm nay tôi quen Nhiên đã đuợc năm muơi ba ngày- Viễn nhìn vào đồng hồ nói tiếp - Đúng ra phải là 53 ngày lẻ 1 giờ 25 phút. Ngày quen nhau là ngày thứ tư lúc hai giờ ruởi chiều ngày 20 tháng 5. Mỗi tuần chiều thứ tư nào tôi cũng đuợc nghỉ nên thuờng đến thư viện muợn sách. Tôi còn nhớ hôm ấy, cô mặc aó trắng cổ cánh sen. Cô ngồi trong quầy mà mắt nhìn mông lung ra ngoài trời mưa và tôi lặng lẽ đứng chờ. Chờmãi vẫn không thấy cô trở về với thế giới thật tại. Thế là tôi lên tiếng quấy rầy. Tôi còn nhớ tôi đã cố tình đem văn chuơng ra bỡn cợt, không ngờ gặp phải đối thủ. Mấy câu trả lời của cô làm tôi sững sờ. Về nhà suy nghĩ tôi thấy mình đúng là đại ngụ thế là tôi chụp lấy cây dù chạy ra đứng ở cửa thư viện chờ cô. Nhiên ạ, từ đó đến nay là 53 ngày 1 giờ 27 phút rồi cô bạn thân mến a.
Giọng Viễn kéo dài khiến Nhiên phải phì cuời :
- Năm muơi ba ngày ? Có gì đặc biệt đâu mà kỷ niệm ?
- Vì nó là 53 chứ không phải 52 hay 54. Đúng ra một ngày quen Nhiên là một ngày đáng ghi nhớ.
- Anh miệng luỡi lắm.- Nhiên nói - Những nguời đàn ông mà lắm điều như anh đều đáng sơ. Xin làm ơn cho biết, anh đã cử hành lễ kỷ niệm như thế nầy với bao nhiêu cô rồi ?
Viễn hớp một hớp ruợu làm ra vẻ thành khẩn :
- Xin thề, chỉ có duy nhất một mình cô.
- Thế à ?
Nhiên nói, nhưng vẫn không giấu đuợc cảm xúc. Bất chợt Nhiên nhận thấy mình có cảm tình nhiều với gã con trai có nét mặt vui vẻ này.
Và hôm ấy quả là một ngày khó quên trong đời nàng.
Hôm ấy là một ngày đầy lãng mạn, ngạt ngào hương biển và cũng là ngày khó quên. Sau khi ăn xong, Yên Nhiên cảm thấy hơi choáng. Có lẽ vì thức ăn, cũng có lẽ vì mấy cốc rượu.
Viễn cũng nói:
- Cô say vì rượu, còn tôi say vì người!
Yên Nhiên lắc đầu, nàng thấy khó chịu thua mồm mép của Viễn. Sau đó họ cùng nhau thả bộ, dọc con đường mới mở. Gió biển ùa vào, mang theo vị mặn và hơi nước. Sóng dồn dập trên mép đá. Trên trời, mặt trăng chỉ là một lưỡi liềm mỏng, lúc ẩn lúc hiện, nhưng sao thì đầy trời, lấp lánh tạo cho bầu trời một vẻ huyền bí.
Cuối cùng họ dừng chân ở một tảng đá to, sát biển. Gió bắt đầu lạnh. Viễn cởi áo ngoài ra, khoác lên vai Yên Nhiên. Lần đầu tiên, Yên Nhiên nghe có mùi đàn ông trên vai mình.
- Hình như tôi chưa hề nói cho cô biết về tôi chứ?
- Anh có khai lý lịch trên phiếu mượn sách, bao nhiêu đó cũng đủ rồi!
- Chưa đủ đâu.
Viễn nói và suy nghĩ một chút rồi kể:
- Tôi là đứa con nhỏ nhất trong gia đình. Ba tôi có cả bốn người con. Trên tôi là một ông anh và hai bà chị, họ đều lập gia đình cả. Mẹ tôi đến năm bốn mươi mới hạ sinh tôi. Nên hiện nay cả hai đều trên bảy mươi tuổi. Cha tôi là giáo sư môn văn ở trường đại học. Mẹ tôi là người đàn bà mẫu mực Á Đông. Khi đã ở tuổi trung niên mới sinh ra tôi, nên người nuông chiều tôi hết mực, nhất là sau khi các anh chị đều lập gia đình, dọn ra ở riêng, tôi càng được yêu thương, chiều chuộng hơn.
Yên Nhiên hỏi:
- Sao anh lại kể những điều đó cho tôi nghe?
Dưới màn đêm đầy sao, giưã tiếng sóng và màu tối của biển khơi, nàng cảm thấy đêm ở biển có một cái gì quyến rủ kỳ la.
- Vì tôi muốn Yên Nhiên hiểu rõ hoàn cảnh gia đình tôi, để mấy hôm nữa có dịp, tôi đưa Yên Nhiên về làm quen với ba me.
Yên Nhiên thấy tim đập mạnh, một chút bối rối chợt đến, nàng gỡ tay Viễn ra, nhìn về phía biển xa:
- Sao gấp thế? Tôi chưa thấy cần gặp người nhà của anh. Chúng ta mới quen nhau mà! Chưa hiểu bao nhiêu về nhau.
- Vậy sao ban nãy, Yên Nhiên bảo là đã biết tôi nhiều?
- Biết và hiểu là hai điều hoàn toàn khác nhau. Tôi nói nước biển mặn, nhưng hiểu nó mặn cỡ nào thì chưa rõ. Ta biết dơi thường ăn đêm, nhưng tại sao nó lại chỉ ăn về đêm? Bãi biển được cấu tạo bởi cát, nhưng tại sao là cát chứ không phải đất. Nói gần hơn, tôi biết anh chàng An Thịnh Viễn, hai mươi bảy tuổi, nói năng hoạt bát, độc thân. Nhưng tại sao hai mươi bảy tuổi rồi, ăn nói hoạt bát như vậy sao vẫn chưa có vợ, điều đó là tại tôi chưa hiểu được.
Viễn nhìn Yên Nhiên thật lâu.
- Lý do chưa vợ ư? Bởi vì trước đó cậu Viễn ta chưa gặp được Yên Nhiên.
Yên Nhiên đỏ mặt lúng túng:
- Đầu môi chót lưỡi. Anh Viễn, anh hiểu không, khi ta nói dối nhiều quá, quen mồm, lời nói ta sẽ không bao giờ làm người khác tin.
Viễn không dám nói bông đùa nữa, chàng nhìn ra biển thật lâu và nói:
- Xin lỗi. Tại Yên Nhiên không biết chứ xưa kia tôi chỉ là một thằng bé nhát gan, không dám nói chuyện với bạn gái, sợ anh chị cười. Khi thi đại học, tôi đậu vào một trường ợ tận Đài Nam. Những ngày đầu sống xa nhà, phần vì nhớ nhà, nhớ cha mẹ, chưa quen nên buồn lắm. Có một cô sinh viên đàn chi. Học năm thứ ba cùng ngành đã hết sức giúp đỡ tôi. Một lần cắm trại ngoài trời, mang chăn mền không đủ, tôi đã rét run bên đóng lửa, cô ấy đã chăm sóc tận tình và tôi đã xiêu lòng.
- À, vậy là anh đã tổ chức kỷ niệm như vầy một lần rồi?
- Xin thề là chưa. Tôi có quyền giấu không kể chuyện này cho Yên Nhiên nghe, nhưng tôi không muốn làm điều đó. Cô ấy là người từng trải, lại là hoa khôi, đám thanh nhiên quỳ dưới chân cô ta không thiếu. Tôi thì mới lớn chưa biết gì hết. Tôi là con nai tơ. Cô ta đã dạy tôi đủ thứ, kể cả cách hôn nhau. Sau đó lại bỏ rơi tôi, đến với người khác. Và có một thời gian tôi bị đau khổ.
Viễn thở dàị..
- Đó là mối tình duy nhất tôi trải qua. Từ đó về sau tôi rất sợ đàn bà, mãi đến khi quen Yên Nhiên...Tôi như một 'Chim Lửá sống lạị..
- Chim Lửa?
- Vâng, 'truyện nhân gian kể rằng ngày xưa có một loài chim có tên là chim lửa, nó có thể sống đến năm trăm năm. Khi đủ năm tháng nó phải nhảy vào lửa để tự mình thiêu thành tro, rồi sau đó tro sẽ tự nhiên kết hợp lại tạo thành một chim lửa mớị..'
- Và anh là chim lửa sống lại?
- Sống lại vì Yên Nhiên.
- Anh không sợ lại thất tình nữa ư?
- Tôi đã nói thành thật hết cho Yên Nhiên biết, như vậy Yên Nhiên không có quyền đùa giỡn với tình cảm đó.
Yên Nhiên quay lại nhìn Viễn, lòng dạt dào xúc động.
Biển cả muôn nghìn con sóng nhỏ rì rào, âm điệu muôn đời của nó vừa nhiệt tình, vừa dịu dàng, pha lẫn một chút thê lương...Và ánh mắt của Viễn...Tất cả chợt làm tim Yên Nhiên đập mạnh...Viễn chợt cúi xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Yên Nhiên.
Yên Nhiên bất động cảm giác toàn thân như tê cứng. Phản ứng là một sự băng giá im lìm. Viễn buông Yên Nhiên ra, đầu ngẩng lên:
- Yên Nhiên không bằng lòng? Nếu Yên Nhiên thấy đó là một sự xúc phạm, thì anh xin lỗi.
Mắt Yên Nhiên mở to, một cảm giác như bị ức hiếp thoáng qua. Yên Nhiên đầu cúi xuống nói:
- Anh thật bất công! Không công bằng chút nào cả, anh có quá nhiều kinh nghiệm với nụ hôn, còn tôi thì đây là lần đầu.
Một bất ngờ, lòng Viễn như reo vui. Bất giác chàng kéo Yên Nhiên vào lòng mình thủ thỉ:
- Em đẹp thế này, không lẽ bốn năm ở đại học không ai tán tỉnh? Không ai làm bạn với em và đặc biệt lại chưa yêu ai sao?
- Có, có chứ! Nhưng Yên Nhiên sẽ không cho bất cứ ai biết đâu. Yên Nhiên sẽ giữ riêng cho mình.
Viễn nhìn Yên Nhiên, rồi lại cúi xuống, lần này nụ hôn không còn tê cứng, hốt hoảng như trước, mà là gió, sóng và hai tâm hồn bỗng hoà quyện vào nhau.
Cuộc đời đang lật sang một trang sử mới.
Trong lúc đó, ở nhà Hiểu Mỵ..
Khang mãi tới khuya mới ghé tới nhà. Không khí trong phòng khách nhà họ Vệ hôm nay có vẻ không bình thường. Ông Ngưỡng Hiền đang điện thoại, bà Lan Đình ngồi ghế sa lông. Còn Hiểu My thì nôn nóng đi ra đi vào.
- Cha điện thoại cho ông Viện trưởng hay cho bạn đồng nghiệp chi. Yên Nhiên xem. Chưa bao giờ chi. Nhiên đi đâu mà chẳng điện thoại vềbáo lại.
- Vô ích, cả thư viện về hết rồi, có ai tiếp máy đâu.
Khang hỏi:
- Chuyện gì thế hở bác?
Hiểu My nghe tiếng Khang như vớ đưọc vị cứu tinh, liền lên tiếng:
- Anh Khang đấy ư? Anh có đi với chi. Nhiên không?
- Không có.
- Vậy anh làm ơn đánh xe đến thư viện xem chi. Nhiên đi đâu rồi.
Khang chau mày tỏ ra khó chịu:
- Chuyện đâu có gì mà phải quan trọng như vậy? Yên Nhiên cũng đâu phải là con nít. Bây giờ mới hơn tám giờ. Có lẽ cô ấy đã cùng bạn đi dùng cơm tối, xem hát hay dạo chơi đâu đó. Hai bác yên tâm, cô ấy sẽ không mất tích đâu mà lo.
Ông Ngưỡng Hiền gật đầu.
- Đúng, tôi cũng nghĩ như cậu, sẽ không có việc gì xảy ra. Yên nó lớn rồi, tự nó biết lo cho thân nó.
Hiểu My vẫn lo lắng:
- Nhưng mà...Tại sao mấy lần trước chi. Nhiên đều điện thoại về báo trước khi đi đâu. Lần này lại không.
Bà Lan Đình nhìn Hiểu My rồi nhìn Khang:
- Hiểu My, hay là... Hay là Yên Nhiên cố tình làm như thế? Nó lớn rồi, muốn tỏ ra độc lập, không nhất thiết cái gì cũng báo cáo cho nhà biết. Đó là chưa nói, lần nào chị con điện thoại về, đều bị con nài nỉ nó về.
- À!
Hiểu My như chợt hiểu ra. Nàng cúi đầu xuống, yên lặng. Bà Lan Đình suy nghĩ thêm một chút nói:
- Thôi được rồi. Mẹ có số điện thoại của cô Phương bạn đồng nghiệp của Yên Nhiên đây, để mẹ gọi lại hỏi xem.
Bà Đình quay số và một lúc sau quay lại cho biết:
- Yên tâm đi, Hiểu My. Chị con không mất tích đâu. Nó đi với một bạn trai, hình như dự lễ sinh nhật thì phảị..
Khang nhún vai.
- Vậy là Hiểu My, em không cần quan tâm nữa.
Hiểu My bỏ đi vào trong:
- Hừ. Em muốn được đánh đàn.
Khang bước theo. Hiểu My chợt quay lại.
- Anh Khang đấy ư?
- Ờ.
Hiểu My cắn nhẹ môi:
- Vậy anh vào đây, em có chuyện muốn nói với anh.
Khang chợt thấy vui. Chàng quay lại nhìn vợ chồng ông Ngưỡng Hiền rồi theo Hiểu My vào phòng đàn. Hiểu My không bước tới bên đàn dương cầm, mà ngồi xuống ghế sa lông bên cửa sổ. Vỗ nhẹ lên ghế như ngầm bảo Khang ngồi xuống.
- Anh Khang, em có thể nói với anh một chút chuyện riêng tư được không?
- Em cứ nói.
- Có mấy điều thôi. Em muốn nói với anh lâu rồi, nhưng chưa có dịp.
- Nói đi.
Khang nôn nóng. Hiểu My mở đầu một cách khó khăn,
- Anh Khang, anh là bạn của chi. Yên Nhiên năm năm nay. Và anh đến với gia đình này như một thành viên trong gia đình. Có được một tình cảm đặc biệt như vậy. Thế mà tại saọ.. em thấy hình như giữa anh với chi. Yên Nhiên vẫn có khoảng cách? Tại sao vậy?
Khang im lặng một chút.
- Anh biết là em đã biết, nhưng em cố tình trốn tránh sự thật. Hiểu My anh không thể yêu một lúc hai người con gái. Ngay từ lúc biết em, lúc đó em mới mười sáu tuổi. Anh đã chờ, anh đã đợị.. Chuyện đó em đã biết mà. Người anh yêu là em. Anh yêu em, cả năm năm nay rồi!
Mặt Hiểu My tái bệch ra. Nàng cốt tránh né.
- Anh không có quyền yêu em. Em chỉ là một cô gái mù lòa.
- Sao lại không? Tình yêu không có gì ngăn cản, em mù em điếc gì cũng mặc. Anh yêu em và anh muốn cưới em làm vơ.
Lời nói của Khang khiến Hiểu My thu người trong ghế. Hiểu My không biết phản ứng ra sao. Nàng bối rối, trước lời nói chân thật của chàng.
- Hiểu My, em phải hiểu cho anh, anh yêu em. Chuyện đôi mắt không nhìn thấy, không phải là chuyện đáng sơ. Em đừng mặc cảm, đừng tự ti. Hãy sống một cuộc đời bình thường như mọi người. Em vẫn có thể lấy chồng, anh sẽ cưới em và hứa sẽ dành trọn tình anh đễ yêu em, chăm sóc và lo lắng cho em. Những giọt nước mắt lăn dài má Hiểu My.
- Anh... anh không hiểu gì hết, anh không hiểu đâu. Anh là người ngoài cuộc, anh không thấu hết nỗi khổ đau của người mù đâu. Vả lạị..
- Tại sao?
- Anh không có quyền yêu em, vì anh là bạn trai của chi. Yên Nhiên, nếu em có ý đoạt người yêu của chị mình, thì đó là một việc làm tội lỗi.
Khang tròn mắt kinh ngạc.
- Hiểu My em lầm rồi, giữa anh với Yên Nhiên không có gì hết. Cô ấy cũng biết chuyện anh đến đây là vì em mà.
Hiểu My khóc:
- Chính vì vậy mà chị ấy buồn, chị ấy bỏ nhà đi chơi, không đoái hoài đến em. Em trở thành vật chướng ngại trên đường tình đầy hứa hẹn của chị ấy, anh đã làm chia cách tình cảm giữa hai chị em em. Anh bậy qúa. Lúc đầu đeo đuổi bà chị rồi sau đó quay qua em. Tại sao anh lại làm vậy chứ?
Khang vừa bối rối vừa kinh ngạc.:
- Hiểu My, không lẽ lúc nào trong đầu em cũng chỉ có hình ảnh của bà chị mà không có chình mình? Làm sao em biết Nhiên không về nhà là vì anh, đau khổ là vì anh?
- Chị ấy nói.
Khang thất sắc.
- Sao? Bao giờ? Không làm gì có chuyện đó!
Hiểu My nói:
- Anh đúng là một thằng khờ. Sáng nay, chi. Yên Nhiên đến đây tìm em, chúng em nói với nhau rất nhiều và chi. Yên Nhiên đã thú nhận là ch.i ấy yêu anh. Anh hỏi tại sao em chỉ biết có chị ấy, thì em xin trả lời: Đúng như vậy, không chỉ thế mà chi. Yên Nhiên cũng vậy, chị ấy chỉ biết có em. Từ sau ngày em bị mù lúc sáu tuổi, chi. Yên Nhiên cũng giống như bị đóng đinh trên thập tự giá. Chị vì em hy sinh tất cả, mọi thứ em có đều một tay chị ấy lo. Quần áo, ăn uống, giải trí... Cái gì cũ ng chị ấỵ.. Cuộc sống em hoàn toàn lệ thuộc vào chị ấy. Và như một thói quen không tách rời, em không thể thiếu chi. Yên Nhiên. Em cũng rất hiểu chi. Nhiên, chị ấy nghĩ gì, muốn gì em chỉ cần nghe giọng nói là hiểu rõ hết. Em biết chi. Nhiên thương em rất nhiều. Một đứa em duy nhất lại mù lòa. Chị ấy biết anh đã đổi ý yêu em, thế là chị ấy hy sinh, nhường anh cho em. Em nghĩ, nếu cần, chi. Nhiên có thể cho cả đời mình cho em nữa.
Khang cố gắng phân tích
- Khoan đã Hiểu My. Em có chắc chắn là Yên Nhiên đã nói là yêu anh không?
Hiểu My lắc đầu.
- Đương nhiên là chị ấy không nói thế. Vì chị ấy nghĩ là em cũng yêu anh, làm sao chị ấy nói ra điều đó.
- Vậy thì Hiểu My ạ! Tất cả chỉ là sự dự đoán. Có thể tôi đã làm Yên Nhiên buồn, nhưng đó là chuyện năm năm về trước. Hiểu My em đừng tự ràng buộc mình. Em tưởng tượng nhiều quá, em có biết là năm năm qua, anh chỉ nghĩ đến một mình em, em có biết là bao năm nay anh đã bị giày bò, đau khổ đến mức độ nào không?
Hiểu My ngả người ra sau ghế, run rẩy. Khang bất chấp mọi thứ. Chàng chồm ngừời tới hôn lên những giọt nước mắt đang lã chã kia.
Hiểu My giật mình, vừa sợ vừa giận. Đã bảo nhiều lần, mà Khang vẫn dám đụng đến nàng. Hiểu My đưa tay lên tát mạnh một cái lên mặt Khang.
Khang ngẩn người ra, Hiểu My cũng bàng hoàng. Nàng không ngờ mình lại hành động quyết liệt như vậy.
- Xin lỗi.
Hiểu My nói. Khang vẫn không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy.
- Không phải lỗi ở em. Tại tôi quá đường đột... Tôi saị.. Hiểu My em phải hiểu một điều thế này. Em đừng nghĩ gì hết. Có em hoặc không có em, thì chuyện giữa tôi với Yên Nhiên, cũng không thể khác đâu. Trên đời này, mọi việc đều có thể miễn cưỡng xếp đặt, còn tình yêu thì không bao giờ. Nó hoàn toàn có tính chất tự nguyện.
Hiểu My ngồi yên, nàng bất động như một pho tượng.
- Tình yêu không thể miễn cưỡng xếp đặt?
- Vâng.
- Thế tại sao anh lại muốn tôi yêu anh?
- Hiểu My!
Hiểu My nói:
- Vậy thì anh Khang, em không yêu anh! Từ trước tới giờ tôi vẫn xem anh là ông anh rể của mình. Tôi mong rằng từ đây về sau, chúng ta không nên hiểu lằm nhau nữa.
Khang bàng hoàng, chàng cảm thấy như mọi vật ngừng chuyển động. Chàng vội vàng quay người bước nhanh ra khỏi phòng. Không thấy gì hết, không nghe gì hết, vội vã quên cả chào vợ chồng ông Ngưỡng Hiền. Khang bước ra cổng, đi nhanh như chạy trốn...
Ngay hôm ấy, Yên Nhiên đã biết chuyện Khang giận dữ bỏ đi.
Hôm ấy mặc dù về đến nhà khá khuya, nhưng Yên Nhiên vẫn còn thấy mẹ thức ở phòng khách với quyển sách dịch “Không Uống Vẫn Chờ.” Có lẽ mẹ đang chờ tạ Ông Ngưỡng Hiền ngày mai phải đến nhà máy ở phía Nam nên không thể không nghỉ sớm. Ngành kinh doanh của ông là hàng thủ công nghệ sản phẩm bán trong nước lẫn ngoài nước. Ông có mấy cái nhà máy rải rác khắp nước. Trụ sở chính nằm ở Đài Bắc, nên công việc bận rộn luôn.
Yên Nhiên về nhà với đôi má đỏ, mắt sáng. Nhìn thấy mẹ mới sực nhớ ra chuyện quên điện thoại báo trước.
- Ồ me. Con mong rằng chuyện mẹ thức đây không phải chỉ để đợi con.
Bà Lan Đình nhìn con trìu mến:
- Mẹ đang chờ con đây. Con có vẻ vui, nghe cô Phương bảo là con đi dự sinh nhật, phải không?
- Dạ.
Yên Nhiên bối rối với lời nói dối. Nàng chợt thấy cảm ơn Phương, cô bạn đồng nghiệp dễ mến của mình. Phương có vẻ cũng rất thích Viễn, có một lần Yên Nhiên nghe Phương nói:
- Cái anh chàng cao cao đó, bao giờ mi không xài, nhường lại cho tao nhé?
- Đừng xạo. Mi đã bị trói tay rồi, bộ ta không biết ư?
Người trói tay Phương là họ Triệu, hiện là trưởng phòng quản lý thư viện. Họ cũng có vẻ yêu nhau da diết lắm, không biết bao giờ thì thành đôi.
Phương nói khi nhận xét về Viễn với Yên Nhiên:
- Tại anh ta thấy ghét. Vào đến thư viện là chỉ biết đến mi thôi, ngoài ra không thèm dòm mặt ai hết.
Yên Nhiên hồi tưởng lại cảnh, lúc Viễn đến đấy lần đầu, với một nụ cười. Anh chàng thật lém lỉnh.
Bà Lan Đình hỏi:
- Nghĩ gì cười một mình vậy con? Ban nãy vui lắm, phải không?
- Ồ, vui lắm, mẹ ạ!
Yên Nhiên trở về thực tại.
- Xin lỗi mẹ, con quên điện thoại về báo trước cho gia đình hay.
Bà Lan Đình nói:
- Không sao, miễn con vui là được. Mẹ mong mỏi sao con có một cuộc sống giao tế bình thường trong xã hội như bao nhiêu người khác, mẹ muốn con có bạn trai.
Yên Nhiên nhìn me. Thái độ mẹ thất la. Nhưng rồi Yên Nhiên cũng quên nhanh. Mẹ bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng hết lòng lo cho con cái.
- Nhà có việc gì thế? Còn Hiểu My đâu?
- Có một việc, mẹ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Gì? Thưa me.
- Hiểu My làm Khang giận bỏ đi rồi.
Yên Nhiên ngạc nhiên:
- Giận bỏ đi? Sao thế, họ cãi nhau ư? Anh Khang đã làm gì Hiểu My giận phải không? Ông ấy thật rắc rối, nếu sớm biết thế này, con đã...
Bà Lan Đình nhìn Nhiên.
- Mẹ không biết, mẹ chỉ thấy hai đứa vào phòng đàn, chúng nói với nhau cái gì rất nhỏ, rồi Khang giận dữ bỏ đi ra. Khi Khang đi rồi, mẹ vào chỉ thấy Hiểu Me ngồi một mình trên ghế! Mẹ hỏi, không nói một lời nào cả, nó chỉ ngồi đàn.
Yên Nhiên yên lặng một lúc rồi chợt hỏi:
- Sao mẹ không gọi dây nói hỏi thư? Khang?
- Mẹ đã thử.
- Thế anh Khang nói gì?
- Cậu ấy nói là cứ hỏi Yên Nhiên rồi cúp máy.
Yên Nhiên kinh ngạc:
- Hỏi con? Con đâu cómặt ở đó đâu, làm sao con biết?
Bà Lan Đình nhìn con, nắm lấy tay Yên Nhiên, ân cần:
- Có một –diều mẹ muốn hỏi con. Yên Nhiên! Con nóI thật me. Biết nhé, đừng giấu gì cả. Mẹ thấy Khang bây giờ đã thành một vấn –dề ở nhà ta rồi –dấy con a.
Yên Nhiên suy nghĩ, nàng nhớ tới câu nói của Hiểu My:
- Nếu Khang là anh rể, em sẽ rất sung sướng.
Vâng, thế này, thì rõ ràng, sự hiện diện của Khang đã thành chuyện rắc rối. Bà Lan Đình tiếp tục nói:
- Yên Nhiên! Mẹ muốn hỏi con. Chuyện của con với Khang kết thúc chưa?
Yên Nhiên liếc nhanh về phía me. Sự nhạy bén của Mẹ khó làm ta giấu giếm được điều gì. May là tất cả đã kết thúc, hiện ta lại có Viễn! Nếu không thì sao? Một sự “hy sinh” phải chăng?
Yên Nhiên nói:
- Mẹ ơi. Con thú thật với me. Giữa con và Khang chẳng có chuyện gì hết. Khang đến nhà chúng ta là chỉ biết có Hiểu My thôi.
Bà Lan Đình hỏi:
- Đúng vậy không? Mẹ thấy, Hiểu My nó chẳng hề nghĩ như vậy đâu. Mẹ sợ rồi Khang trở thành món quà mà hai chị em cứ nhường nhau. Kết quả mọi người đều khổ.
Yên Nhiên đứng bật dậy:
- Thế thì để con đi tìm Hiểu My.
Bà Lan Đình ngăn lại:
- Đừng con, nó đang ngủ, đừng quấy rầy nó.
- Con phải đánh thức nó dậy, chuyện này quan trọng hơn cả giấc ngủ.
Yên Nhiên vừa nói, vừa đi vào phòng ngủ của Hiểu My.
Hiểu My đang nằm trên giường, Yên Nhiên bước vào khép cửa lại, rồi ngồi xuống cạnh mép gui*ờng, lắc lắc vai Hiểu My:
- Hiểu My, chị biết em chưa ngủ ? Chị muốn em cho chị biết, tại sao lại cãi nhau với anh Khang, nói đi?
Hiểu My quay lại:
- Em không có cãi gì với anh ấy, em chỉ nói lại cho anh cấy nghe một câu mà em đã từng nói với chi.
- Câu gì vậy?
- Em sẽ rất vui khi được anh ấy làm anh rể.
Yên Nhiên ngẩn ra hỏi:
- Rồi anh ấy giận bỏ đi?
Yên Nhiên chợt thấy giận, tự ái làm Yên Nhiên khó chịu, nàng nhún vai tỏ ra thất vọng:
- Hiểu My cũng thấy đấy, chị đã từng nói cho em biết rồi, Hiểu My. Sao em cứ hiểu lầm mãi vậy? Ban sáng, chúng ta chỉ mới nói với nhau một nửa câu chuyện. Bây giờ em nghe rõ nè. Chị không yêu anh Khang, chị đã có người yêu khác. Anh Khang có nhiều ưu điểm, anh ấy thành thật, hiền, có cá tính riêng, có tài. Một thanh niên hoàn hảọ.. Chị cũng thích anh ấy. Nhưng cái thích đó không phải là tình yêu. Nếu Khang là em rể chị thì chị sẽ thích hơn.
Hiểu My nằm đó với một nụ cười. Nụcười khá lạ lùng, cay đắng, phiền muộn lại khó hiểu. Yên Nhiên cảm nhận ngay, Hiểu My đã không tin lời ta. Cái thói quen xưa nay giữa hai chị em là mỗi lần Hiểu My muốn cái gì, Yên Nhiên đều nhường. Phải chăng đây cũng là một sự chia xẻ tình yêu?
- Nghe này, Hiểu My. Chị nói hết chuyện này cho em nghe xong là chị về phòng, tin hay không tin là quyền của em. Nếu thật sự chị yêu Khang, không bao giờ chị nhường cho em đâu. Trên đời này bất cứ cái gì chị cũng có thể nhường cho em được, nhưng tình yêu thì không!
Nói xong Yên Nhiên đứng dậy bỏ đi. Hiểu My nghe tiếng bước chân xa dần, cô thở dài:
- Chị ơi, chị cũng sẽ nhường thôi. Em hiểu chị nhiều, chị không bao giờ để em buồn.
Yên Nhiên ra tới cửa nghe được. Nàng quay nhìn lại Hiểu My vẫn nằm trên giường với nụ cười buồn. Thượng đế đã cướp mất cái nhìn của Hiểu My, nhưng bù lại cho nàng trái tim rất nhạy cảm. Yên Nhiên tự hỏi: Nếu không có Viễn, ta sẽ nhường Khang chăng? Hiểu My nghĩ cũng đúng. Ta đã từng ngã vào vòng tình với Khang, ta đã thật sự vì Khang mà đau khổ... Nếu như ... Nếu Khang không yêu Hiểu My, không yêu đến độ có thể chết vì nàng, thì có lẽ ta đã không nhường... Đàng nàỵ.. Đây không phải là một chuyện quyết đấu.
Yên Nhiên ra khỏi phòng Hiểu My. Mẹ vẫn ngồi ở phòng khách chờ.
Yên Nhiên nói:
- Thôi mẹ đi ngủ đi. Con bảo đảm với mẹ rồi mọi việc đâu sẽ vào đó.
Về đến phòng riêng, Yên Nhiên lập tức quay số gọi điến thoại cho Khang. Hơn mười hai giờ khuya rồi. Nhưng chắc chắn Khang chưa ngủ.
- A lô, ai đấy?
Tiếng của Khang. Nhiên đáp nhanh:
- Yên Nhiên đây. Anh Khang, em vừa mới nói chuyện với Hiểu My.
- Ờ.
- Anh nghe nè. Em đã nói rõ với Hiểu My là, giữa anh với em không có tình yêu nào hết. Trước cũng vậy mà nay cũng vậy. Hiện nay em đã có người yêu. Vì vậy xin anh giúp cho, anh đừng vì giận Hiểu My mà bỏ cuộc. Ngày mai, anh hãy xin nghỉ một ngày, đến nhà em. Rồi mọi việc sẽ sáng tỏ.
Bên kia đầu dây yên lặng.
- Anh Khang, anh có nghe em nói không?
Khang nói:
- Nghe rồi. Cám ơn cú điện thọai này của em, nhưng có lẽ mai nàỵ.. Hoặc sau này sẽ không bao giờ anh đến nhà em nữa, không bao giờ...
Yên Nhiên nói như hét:
- Sao vậy? Như vậy là anh buông tay ư? Bản chất đàn ông con trai của anh ở đâu? Tất cả những ngộ nhận đã được làm rõ, anh còn suy nghĩ gì nữa.
Giọng của Khang buồn buồn.
- Anh chỉ sợ là giữa anh và Hiểu My không hề có sự ngộ nhận đó.
Yên Nhiên đỏ mặt:
- Vậy là thế nào? Không lẽ anh cũng nghĩ là tôi đã yêu anh.
Giọng của Khang có vẻ mệt mỏi, chán chường:
- Không phải như vậy. Thôi không có gì để nói nữa.
Và Khang định cúp máy. Yên Nhiên bối rối:
- Anh Khang anh làm gì thế?
- Làm gì ử Ồ rất đơn giản. Tôi thất tình, cô cũng biết thất tình còn đáng buồn hơn là bị thương hại. Yên Nhiên đã quen tôi lâu rồi, Yên Nhiên cũng biết là tôi sẵn sàng bỏ qua mọi thứ, nhưng tự ái thì không.
Và lần này Khang đã cúp máy nói xuống thật. Yên Nhiên bất lực buông ống nghe xuống, vừa giận vừa bực bội. Cái anh chàng này thật ngoan cố, còn dám nói là sẽ không đến đây nữa. Thế thì giữa Hiểu My và Khang đã có một sự rạn nứt khó hàn gắn. Thế này cũng lạ vì Hiểu My không hề giết một con kiến, làm sao có thể khiến Khang tự ái, làm danh dự của chàng bị tổn thương được. Nhiên bâng khuâng suy nghĩ, giữa lúc đó thì tiếng chuông điện thoại lại reo vang, nàng chụp ngay ống nghe và nói một hơi.
- Nghe này anh Khang, tôi đang ngồi suy nghĩ về sự tự ái của anh. Khi yêu nhau không ai đem tự ái ra bàn. Anh phải hiểu như vậy và dẹp bỏ cái tự ái của anh đi. Ngày mai anh hãy đến đây, chỉ có đến đây anh mới tìm lại được mình. Tôi năn nỉ anh đến đây, cho anh biết là từ ngày quen anh đến bây giờ đây là lần đầu tiên tôi xuống nước, tôi tha thiết mong anh suy nghĩ lại
Bên kia đầu dây là một sự yên lặng. Anh chàng này vẫn chưa hết giận ư? Yên Nhiên thấy nổi sùng.
- Anh Khang, anh gọi rồi sao anh không nói chuyện.
Bên kia đầu dây một giọng nói chậm rãi:
- Tôi không phải là Khang.
- À!
Tim Yên Nhiên đập mạnh. Giọng nói của Viễn, thật bất ngờ. Có ai ngờ mới cách nhau có nửa tiếng lại có điện thoại.
- Ồ anh Viễn! Tại sao anh lại gọi điện thoại giờ này.
Giọng của Viễn từ bên kia đầu dây có vẻ bực dọc và chua chát:
- Xin lỗi, vì tôi không biết giờ này cô đang đợi điện thoại của người khác. Điên thật, thôi không dám làm phiền cô, chào cộ..
Và đầu dây bên kia lại cắt. Yên Nhiên cầm ống nói mà đầu óc ngẩn ngơ, một trò chơi kỳ cục. Không thể được. Không thể để cho sự ngộ nhận xảy ra. Nhiên vội vã gọi số điện thoại của Viễn. Đường dây đã được nối, Nhiên sợ Viễn lại cắt nên vội vã nói nhanh:
- Đừng cắt dây anh Viễn, anh nghe em giải thích nè. Trời ơi! Nhức đầu quá...
Không ngờ bên kia đầu dây lại giọng nói của một thiếu nử:
- A lô, chị tìm anh Viễn ư?
Và giọng nói thiếu nữ rõ hơn, hình như đang quay vào trong gọi Viễn:
- Anh Viễn ơi, có một cô gái đang nhức đầu gọi anh này.
Trời đất! Yên Nhiên ngồi phịch xuống thảm, mặt đỏ bừng điện thoại mà quên khuấy mất chuyện hỏi trước bên kia đầu dây là ai.
Viễn đã ra tiếp máy:
- A lô ai đây?
- Anh Viễn em là Yên Nhiên đây, hồi nãi ai vừa nói chuyện đấy?
Giọng Viễn hơi bực bội:
- Bạn gái.
- Thôi đừng đùa nữa anh Viễn. Em vừa về tới nhà đã gặp đủ thứ chuyện. Chắc em chưa hề cho anh biết chuyện nhà em chứ.
- Đó là chuyện riêng của em, anh đâu dám hỏi tới.
- Không có chuyện riêng nào cả. Chỉ tại em không dám nói ra. Em không biết phải trình bày sao cho rõ ràng qua dây nói, chưa kể bên cạnh anh còn có cô bạn gái. Em chỉ có thể nói tóm tắt thế này, anh Khang là bạn trai của em gái em, ban nãy họ cãi lộn và Khang đã giận dữ bỏ đi, em đang tìm mọi cách để hàn gắn cho họ
Bên kia đâu dây Viễn vẫn im lặng. Yên Nhiên đợi một chút, chợt thấy tức giận nàng nói như hét vào máy:
- Nếu anh không tin, tôi không nói nữạ Được rồi lũ đàn ông các anh người nào tự ái cũng lớn như cái bồ, hết anh Khang bây giờ đến anh, không ai chịu hiểu, không ai chịu nghe giải thích, tôi đã nói hết sức rồi, mà chẳng ai nghe, được rồi mấy người cứ chết tiệt hết đi cho rảnh mắt.
Và Yên Nhiên đặt mạnh ống nghe xuống. Yên Nhiên ngồi bối rối ôm lấy đầu. Không muốn nghĩ đến điều gì hết.
Chuông điện thoại lại reo vang, cú điện thoại thât chết tiệt, Yên Nhiên chụp ống nghe, hét to vào máy:
- Tôi bảo im đi đi, sao cứ gọi mãi lại thế này?
Giọng nói bên kia đầu dây có vẻ kinh ngạc. Trời đất giọng nói của Khang:
- Sao có chuyện lạ vậy? Cô vừa khuyên tôi, năn nỉ tôi đến. Thế bây giờ sao lại bải im đi đi là sao?
Yên Nhiên vội vã nói.
- Ồ xin lỗi. Có chuyện gì xảy ra thế anh Khang?
Khang tiếp:
- Tôi đã suy nghĩ kỹ. Có lẽ tôi có quá nhiều tự ái chăng? Bây giờ tôi nghe lời Yên Nhiên, mai sáng tôi sẽ đến nhà. Nghĩ cũng thật buồn cười. Tình yêu nhiều lúc làm con người trở nên yếu đuối và trẻ con, lúc bình thường tôi rất khinh bỉ chuyện đó.
Yên Nhiên cảm động:
- Ồ anh Khang! Tôi đã định nói với anh khi thật sự yêu thì tự ái và cao ngạo đều không có nghĩa lý gì cả.
Khang nói:
đù thế nào thì cũng cám ơn Yên Nhiên. Thật ra tôi cũng xin lỗi Nhiên mới phải vì tôi nghĩ là ông tạo trớ trêu đã đùa giỡn với tình yêu của tôi.
- Hiểu My không bao giờ cố tình làm khổ người khác, anh cũng đừng xin lỗi tôi vì hạnh phúc của mỗi người một khác. Anh chưa làm tôi buồn là tốt. Anh hiểu điều tôi muốn nói chứ.
- Tôi hiểu.
- Thôi hẹn gặp lại ngày mai nhé.
Yên Nhiên gác máy, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua thật chậm, Yên Nhiên vẫn ngồi đó nghĩ đến những cú điện thoại ngộ nhận ban nãy.
Anh Viễn, chắc chắn anh bỏ mặt em ư? Em không tin điều đó. Yên Nhiên nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi sáng. Yên Nhiên ngồi đó ơ hờ nhìn chiếc máy điện thoại. Viễn, sao anh không gọi điện thoại cho em?
Chiếc máy vẫn bất động không lên tiếng. Yên Nhiên ngồi dậy. Lòng dặn lòng, hãy dẹp bỏ tự ái và sự cao ngạo. Yên Nhiên bước đến máy định gọi đến Viễn.
Bỗng nhiên, Yên Nhiên nghe trong màn đêm hình như có tiếng máy xe hơi nổ, tiếng máy xe tăng quen thuộc. Viễn đang đến ư? Yên Nhiên lắng nghẹ Đúng rồi! Tim đập mạnh, nàng chạy nhanh ra cửa.
Tiếng chuông cổng reo. Yên Nhiên mở vội cổng và Anh Công Tử đang đứng trước cổng với chiếc xe cà tàng.
- Điện thoại của nhà Yên Nhiên lúc nào củng kẹt tôi muốn nói chuyện mà vẫn không nối được đường dây, nên phải đích thân đến đây. Tôi bối rối gần chết và thấy là nếu không đến để hỏi cho ra lẽ chắc tôi chết mất.
Yên Nhiên mở to mắt nhìn Viễn, lòng đang xôn xao một khúc nhạc tình.
- Anh muốn hỏi điều gì?
- Chúng ta có nên kỷ niệm ngày quen nhau thứ năm mươi bốn chăng?
Nước mắt ướt hoen mi, Yên Nhiên sung sướng chạy đến ngã vào lòng Viễn. Nàng nói lắp bắp:
- Vâng phải ăn mừng chứ, vì mỗi ngày đối với chúng ta là một kỷ niệm.