Lấy ra chu sa, Tử Nặc cắt ngón tay mình, nặn ra vài giọt máu hỗn hợp cùng chu san, dùng bút lông vẽ lên lá bùa những phù hào kỳ quái.
Lâm Hiểu Vi tò mò hỏi: “ Không đau sao?”
Tử Nặc cũng không ngẩng đầu đáp: “ Thói quen.”
“ Thói quen? Mỗi lần bạn vẽ mấy thứ này đều phải cắt ngón tay?”
Tử Nặc bật cười: “ Còn phải xem là dùng ở địa phương nào, đối phó một ít tiểu quỷ tiểu yêu thì trực tiếp vẽ bùa là được rồi. Chẳng qua nếu gặp phải kẻ có đạo hạnh cao một chút thì phải cho thêm chút máu, dính máu có thể tăng cường linh khí của phù thuật.”
“ Bạn muốn nói, thứ tiến vào phòng của mình có đạo hạnh rất cao?”
“ Không biết, chẳng qua chuẩn bị đầy đủ luôn tốt hơn.”
Ba lượt hai lượt đã vẽ bùa xong, Tử Nặc đứng thẳng lên, nhìn thấy Lâm Hiểu Vi đang cảm động đứng ngây ra, Tử Nặc cười nói: “ Tiểu nha đầu như bạn cũng thật đơn thuần a, đối với bạn tốt một chút là bạn lập tức giao trái tim đưa cho người ta.”
Lâm Hiểu Vi bĩu bĩu môi nũng nịu nói: “ Bạn vì mình mà chịu chảy máu, mình còn không cảm động sao được.”
Tử Nặc đem hai lá bùa dán lên kính, xoay người vừa định nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, khẽ kêu lên: “ Sắc lang, không cho đụng tới đồ của tôi.”
Nam hài còn đang cầm bút lông vẽ vằn vện lên lá bùa nghe thế hoảng sợ, vội vàng bỏ cây bút xuống chạy vọt tới trên giường Lâm Hiểu Vi, quyển súc ở trong góc dùng một đôi mắt ưu oán nhìn Tử Nặc, thân hình run run.
Nhìn bộ dáng như chuột gặp phải mèo của hắn, Tử Nặc “ xích” cười ra tiếng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: “ Cần phải sợ tới như vậy hay sao chứ? Tôi sẽ không ăn cậu đâu.”
Nhìn bộ dáng tươi cười của Tử Nặc, hai mắt nam hài phóng ra ánh sao, Tử Nặc lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, làm hắn bị dọa đến lập tức chui tọt vào trong chăn.
Lâm Hiểu Vi bèn giải hòa: “ Tử Nặc, bạn đừng dọa hắn nữa. Uy, Tử Nặc tỷ tỷ chỉ nói giỡn với cậu thôi.”
“ Uy?” Tử Nặc tò mò hỏi: “ Hắn không có tên sao?”
Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: “ Mình không biết.”
“ Trời ạ, Hiểu Vi, ngay tên của hắn mà bạn cũng không biết lại dám tùy tiện dẫn hắn về nhà sao? Bạn thật sự là quá ngây thơ đơn thuần đi thôi.”
“ Không phải, mình có hỏi qua hắn, nhưng hắn không biết nói.”
“ Không nói, vậy bạn không thể buộc hắn nói ra sao chứ? Loại đàn ông giả như heo mà ăn được cả cọp mình thấy nhiều rồi, mình nói cho bạn nghe, khẳng định là hắn đang giả điên giả ngốc.”
“ Không phải đâu.” Lâm Hiểu Vi vội vàng nói: “ Hắn đích thực là có chút vấn đề.”
Tử Nặc xăn ống tay áo, khóe miệng hiện ra một tia cười âm hiểm, tà tà nói: “ Thật sự không biết nói chuyện sao? Để cho mình thử xem thế nào.”
Nam hài từ trong góc ló đầu ra nhìn Tử Nặc, thấy nàng dùng vẻ mặt tươi cười xấu xa đi về hướng mình, làm hắn bị dọa nhảy dựng lên, “ sưu” một tiếng muốn trốn ra sau lưng Hiểu Vi.
Tử Nặc chụp lấy cánh tay hắn, âm hiểm cười nói: “ Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy. Dưới “ đại hình hầu hạ” của Tử Nặc ta đây, còn chưa ai dám không nói lời thật lòng, nếu cậu thật sự không mở miệng, tôi sẽ làm cho cậu thích tới cực điểm, oa ha ha ha ha…”
Nam hài vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán vô thức chảy xuống tới.
“ Phân Cân Thác Cốt Thủ!”
“ Ngao…”
“ Tử Nặc Bạch Cốt Trảo!”
“ Ngao ngao…”
“ Cậu không cần cứ ngao ngao quỷ kêu được chưa? Nói chuyện đi?”
“…Ngao!”
“ Kinh Thiên Động Địa Chưởng!”
“ Ngao…”
“ Tôi còn chưa đánh cậu đó, ngao cái gì ngao.”
“…Ngao.”
“ Hừ! Hàng Long Thập Cửu Chưởng, Bài Phong Châm, Phong Hoa Tuyết Nguyệt Quyền, Hồn Phi Phách Tán Cước, Long Phún Thủy, Hầu Tử Thâu Đào…”
“ A!” Lâm Hiểu Vi đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt nhất thời ngã bịch xuống đất, ngay cả chiêu Hầu Tử Thâu Đào cũng đào đi ra a…
“ Oa ha ha ha, thực thích phải không? Mãn Thanh mười tám khổ hình, đệ nhất hình ngũ mã phân thây…”
“ Ngao ngao ngao…”
Trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng cười to điên cuồng của Tử Nặc, tiếng kêu rên của nam hài. Vẻ mặt Lâm Hiểu Vi không thể tin được nhìn hai người đang lăn lộn trên giường, vẻ hưng phấn khó thể lý giải của Tử Nặc rốt cục phá hủy ý chí cuối cùng của nàng, nàng bị dọa ngốc…
Gây sức ép hồi lâu, Tử Nặc ngẩng cao đầu thở ra một hơi thoải mái, vừa lòng vỗ vỗ lên gương mặt sưng như đầu heo của nam hài đang nằm mềm nhũn trên giường không thể đứng dậy, nhảy xuống giường vươn tay giãn gân cốt, nói: “ Ân, hắn quả nhiên không biết nói chuyện.”
Lâm Hiểu Vi nhìn nam hài với ánh mắt đồng tình, nói: “ Mình đã sớm nói là hắn có vấn đề, bạn cứ không tin. Bạn nhìn xem đã biến hắn thành hình dạng gì rồi?”
“ Hừ, một đại nam nhân chỉ một chút khổ sở như vậy còn chịu không nổi, mình còn chưa xuất tuyệt chiêu đó.”
“ Còn có tuyệt chiêu? Ngay cả chiêu hầu tử thâu đào bạn cũng xuất ra, tuyệt chiêu của bạn hắn còn có thể chịu nổi hay sao chứ?”
Khuôn mặt đầy đặn của Tử Nặc có chút đỏ lên, xấu hổ cười đổi đề tài: “ Cho hắn một cái tên đi, không thể cứ gọi là uy uy mãi được.”
Lâm Hiểu Vi gật gật đầu: “ Nên cho hắn cái tên, bằng không mình cũng không biết làm sao gọi hắn.”
“ Không bằng kêu hắn là câm điếc?”
“ Không được, rất tổn thương người.”
“ Gọi ngu ngốc?”
Lâm Hiểu Vi oán trách: “ Tử Nặc.”
“ Ha ha, chỉ là nói đùa thôi, nhìn bạn khẩn trương như vậy.”
Lâm Hiểu Vi đỏ mặt, cả giận nói: “ Mình nào có khẩn trương.”
Tử Nặc nhún vai: “ Được rồi, thì không khẩn trương. Chẳng qua người là bạn nhặt được, tên đương nhiên cũng do bạn gọi.”
Lâm Hiểu Vi không chịu: “ Nhưng mình không biết.”
“ Vậy cứ xem hắn như con bạn, đặt tên cho đứa con là được rồi.”
Lâm Hiểu Vi cười mắng: “ Mình làm sao lại có đứa con lớn như vậy.”
“ Mình nói là coi như là con của bạn thôi nha.”
“ Làm sao được? Hắn hình như còn lớn hơn mình đó.”
“ …Ai, một cô gái đẹp ngốc nghếch.” Tử Nặc lắc đầu nói: “ Tùy tiện bạn đi, gọi a miêu a cẩu đều được.”
Lâm Hiểu Vi cắn môi trầm mặc một lát, đi đến trước mặt nam hài khom người nhẹ giọng nói: “ Tôi hi vọng cậu sớm tìm được người thân của mình, tôi gọi cậu là Minh Thiên được không?”
“ Minh Thiên?” Tử Nặc ngây người.
“ Đúng, Minh Thiên.” Lâm Hiểu Vi gật đầu nói: “ Minh Thiên chính là hi vọng, về sau tôi gọi cậu là Minh Thiên.”
Nam hài vẻ mặt mê mang nhìn Lâm Hiểu Vi.
Lâm Hiểu Vi chỉ vào mũi hắn, gằn từng tiếng nói: “ Cậu, Minh Thiên.”
Nam hài giật giật khóe môi, thật lâu mới nhổ ra được một thanh âm non nớt kéo dài: “ Thiên…”
Tử Nặc ngồi bên cạnh giật mình kêu lên: “ Trời ạ, hắn biết nói chuyện.”
Lâm Hiểu Vi gật nhẹ đầu nói: “ Ân, hắn biết nói, chẳng qua giống như chưa từng học nói, hơn nữa hắn giống như ngay cả nước cũng chưa từng gặp qua.”
Tử Nặc cau mày, cúi đầu suy tư gì đó.
Lâm Hiểu Vi tiếp tục dạy cho nam hài nói: “ Minh Thiên.”
“ Minh…Thiên…”
“ Không đúng, không đúng. Không phải Minh, là Minh. Minh cùng Minh đọc ra không giống nhau, là Minh.”( trong tiếng Hoa có những từ đọc qua đồng âm khác nghĩa).
“ Minh…Thiên…”
“ Không phải…Ai, bỏ đi, cậu thích Minh Thiên thì Minh Thiên đi.”
“ Minh…Thiên…ngao…” Nam hài vừa được gọi là Minh Thiên lại nhìn thấy Tử Nặc bỗng nhiên đi tới chỗ hắn, bị dọa đến lập tức chạy tới bên góc tủ sắt run run không ngừng.
Lâm Hiểu Vi vội la lên: “ Tử Nặc, bạn đừng đánh hắn nữa.”
Tử Nặc nhẹ giọng nói: “ Mình không có đánh hắn, mình chỉ muốn nhìn xem có phải là hắn đang mất trí nhớ hay không.”
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
“ Mất trí nhớ?” Lâm Hiểu Vi thất thanh kêu lên: “ Bạn nói hắn bởi vì mất trí nhớ mới thành như vậy?”
“ Rất có thể.” Tử Nặc đưa tay ra, Minh Thiên co rút người nơi góc tường vẻ mặt van xin nhìn Tử Nặc.
Tử Nặc vừa tức giận vừa buồn cười, một chưởng chụp lên trán hắn, Minh Thiên hoảng sợ quay đầu né tránh, nhưng vô luận hắn tránh thế nào, bàn tay của Tử Nặc vẫn luôn dán sát trên trán hắn.
Bỗng nhiên, một cỗ khí ấm áp từ trên trán tràn vào, Minh Thiên tò mò trừng mắt nhìn, không hề cảm giác đau đớn ngược lại thật thoải mái, hắn lộ ra ánh mắt mê hoặc nhìn Tử Nặc đang nhắm mắt lại.
Qua hồi lâu, Tử Nặc mới rút tay về, thở dài nói: “ Đúng thật là mất trí nhớ.”
Lâm Hiểu Vi ngạc nhiên nói: “ Ngay cả mất trí nhớ mà bạn cũng nhìn ra được sao?”
Tử Nặc cười nói: “ Tổ truyền nhà mình có một loại bí công, gọi là Độc Hồn Thuật, có thể đọc ra được bí mật trong đầu óc đối phương.”
“ Đọc tâm trí?”
Tử Nặc xì mũi nói: “ Đọc tâm trí chỉ là thuật pháp bình thường, chỉ có thể đọc được thứ trong đầu người sống, mà Độc Hồn Thuật lại là trực tiếp lấy ra từ trong hồn phách của đối phương.”
Lâm Hiểu Vi như hiểu như không gật gật đầu: “ Vậy bạn làm sao biết hắn mất trí nhớ?”
Tử Nặc nói: “ Vừa rồi mình nhìn một chút, trong đầu óc hắn chỉ có chuyện xảy ra trong mấy ngày ở chung với bạn. Hắn lớn như vậy, theo lý mà nói sẽ phải còn một ít trí nhớ, nhưng ngoại trừ bạn ra thì tất cả những nơi khác trong đầu hắn đều là trống rỗng.” Tử Nặc che giấu một đoạn cảnh tượng khắc cốt minh tâm khác tồn tại trong đầu Minh Thiên, đó chính là cảnh tượng nàng cưỡi lên người hắn mà cười thật điên cuồng.
Lâm Hiểu Vì đồng tình nói: “ Thật đáng thương.” Nghĩ nghĩ lại hỏi: “ Người bị mất trí nhớ cũng không biết nói chuyện hay sao?”
Tử Nặc giải thích: “ Mất trí nhớ đại khái chia làm hai loại, một loại là mất trí nhớ hoàn toàn, một loại là mất trí nhớ lựa chọn.”
“ Mất trí nhớ còn phân chủng loại?”
Tử Nặc ngạc nhiên nói: “ Không phải bạn chuyên nghiên cứu về con người sao? Sao lại còn hỏi mình?”
“ Không phải, mình chỉ là nghiên cứu về nhân loại, còn mất trí nhớ lại thuộc về phương diện tinh thần tâm lý học, mình không biết.”
Tử Nặc gật gật đầu, kiên nhẫn giải thích: “ Mất ký ức lựa chọn kỳ thật chính là mất trí nhớ được giữ lại, đó chính là họ sẽ quên đi trí nhớ về sự, nhưng lại giữ lại trí nhớ về vật.”
Lâm Hiểu Vi chen lời hỏi: “ Cái gì là trí nhớ về sự? Cái gì là trí nhớ về vật?”
“ Bạn có biết mặc quần áo hay không?”
Lâm Hiểu Vi ngây ngẩn gật đầu: “ Biết.”
“ Bạn có biết nói chuyện hay không?”
“ Biết.”
“ Đó chính là trí nhớ về vật. Mất trí nhớ lựa chọn sẽ quên đi chuyện từng phát sinh trước kia, nhưng động tác sinh hoạt ngày thường cùng việc nói chuyện vẫn giữ lại, được xưng là trí nhớ về vật.”
Lâm Hiểu Vi hiểu ra, gật đầu lại hỏi: “ Vậy mất trí nhớ hoàn toàn có phải là cả sự và vật đều quên hết?”
“ Đúng, hoàn toàn quên hết, hoàn toàn giống như đứa bé mới sinh ra, cái gì cũng quên, dù là nói chuyện.”
Lâm Hiểu Vi nhẹ giọng lẩm bẩm: “ Khó trách hắn cũng không biết tự tắm rửa.”
Tử Nặc kêu lên quái dị: “ Không tự tắm rửa? Vậy hắn làm sao tắm? Bạn tắm cho hắn sao?”
Lâm Hiểu Vi đỏ mặt, đổi đề tài: “ Vì sao hắn bị mất trí nhớ?”
Tử Nặc nhún vai nói: “ Mình làm sao biết, có thể do bị kích thích, cũng có thể bị đụng vào đầu.”
“ Vậy hắn còn cơ hội lành lại không?”
“ Không biết, có thể đột nhiên sẽ lành, cũng có thể cả đời sẽ không.”
Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Minh Thiên, cảm thán: “ Hài tử thật là đáng thương.”
Tử Nặc bật cười: “ Bản thân bạn lớn hơn được bao nhiêu?”
Lâm Hiểu Vi cười cười, hỏi: “ Trước khi hắn có thể hồi phục trí nhớ, chúng ta có thể thu lưu hắn không?”
Tử Nặc nhìn thoáng qua Minh Thiên, khẽ thở dài đáp: “ Tùy bạn thôi, chẳng qua không cho hắn tùy tiện đụng đến đồ của mình.”
Lâm Hiểu Vi làm ra một dấu hiệu như ok, Tử Nặc cười cười, xoay người đi thu thập đồ đạc. Đang lúc bàn tay đưa lên mặt bàn thì nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, một bàn tay đưa lơ lửng trên không, cả người đứng yên tại chỗ sững sờ.
Lâm Hiểu Vi nhìn thấy vẻ khác thường của Tử Nặc, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, tò mò hỏi: “ Tử Nặc, bạn làm sao vậy?”
Tử Nặc nhặt lên một lá bùa đã vẽ phù hào, đưa tới trước mặt Hiểu Vi nói: “ Bạn xem đi.”
Lâm Hiểu Vi tiếp nhận lá bùa nhìn nhìn, cười nói: “ Không phải là do bạn mới vẽ ra hay sao?”
Tử Nặc nhẹ nhàng lắc đầu: “ Vừa rồi bạn thấy mình có vẽ lá bùa thứ ba hay sao?”
“ Ân? Không phải bạn vẽ sao?” Lâm Hiểu Vi lộ ra biểu tình kinh ngạc hướng Minh Thiên nhìn lại: “ Là hắn?”
Tử Nặc gật gật đầu, chỉ vào lá bùa trong tay Lâm Hiểu Vi nói: “ Bạn nhìn cẩn thận một chút, mỗi một bút vẽ đều giống như đúc của mình, không hề sai sót chút nào.”
Lâm Hiểu Vi cầm lá bùa trong tay ướm lên so sánh với lá bùa dán trên kính, phát hiện đích thực là giống nhau như đúc, mỗi một bút không hề sai lầm, không sao nhìn ra là do hai người khác nhau vẽ ra, nói vậy cho dù đưa cho chuyên gia xác nhận, cũng khẳng định ba lá bùa này do một người vẽ ra.
Lâm Hiểu Vi quay đầu, vẻ mặt không thể tin được, hỏi: “ Điều này sao có thể? Hắn làm sao biết vẽ những thứ này?”
Tử Nặc trầm ngâm nói: “ Có lẽ lúc mình vẽ hắn đã nhớ được.”
“ Có thể trước khi hắn mất trí nhớ từng học qua thứ này không?”
Tử Nặc bật cười: “ Cho dù trước kia từng học qua, nhưng bút tích không có khả năng hoàn toàn giống nhau. Nói lại hắn bị hoàn toàn mất trí nhớ, cho dù trước khi mất trí nhớ hắn có tinh thông thứ gì, cũng tuyệt đối hoàn toàn quên đi sạch sẽ.”
“ Ý bạn muốn nói…”
Tử Nặc nhìn Minh Thiên, ánh mắt phức tạp nói: “ Hắn thật thông minh, theo lời các vị mà nói, chính là thiên tài.”
“ Không thể nào?” Lâm Hiểu Vi nhìn gương mặt sưng như đầu heo của Minh Thiên, thấy thế nào cũng không giống như thiên tài, nàng thật sự là nghĩ không ra, chính mình nhất thời hảo tâm thu nhận một nam hài bị bệnh kém trí thế nhưng lại là một thiên tài?
Tử Nặc cầm lấy lá bùa trong tay Lâm Hiểu Vi xem xét hồi lâu, nhẹ giọng nói: “ Trí nhớ cùng năng lực bắt chước của hắn đều rất mạnh, tuy cũng có nhiều người có được năng lực bắt chước cùng trí nhớ lực mạnh mẽ, chẳng qua mình chưa thấy qua ai có được năng lực so sánh được với hắn.”
“ Nếu hắn thật sự thông minh như vậy, người trong nhà hắn hiện tại chắc đang khẩn trương lắm.”
Tử Nặc bĩu môi nói: “ Vậy bạn phải lưu ý trên internet xem có vụ án dân cư mất tích hay không.” Nói xong, Tử Nặc cầm lá bùa vò nát bỏ vào thùng rác.
“ Tử Nặc, sao bạn lại bỏ đi? Lưu trữ lại cũng được mà, bằng không lần sao bạn phải cắt ngón tay nữa.”
Tử Nặc bật cười: “ Lá bùa này vốn vô dụng.”
Lâm Hiểu Vi ngây ra: “ Vô dụng?”
“ Đúng, bên trên không có rót linh lực vào, chỉ là một lá bùa phế vật thôi.” Ánh mắt Tử Nặc dừng trên người Minh Thiên, thầm nghĩ: “ Nếu cho hắn học đạo thuật, có thể càng mạnh hơn mình không?”
Last edited by Yasha; 12-08-2010 at 01:40 PM.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí
Quyển 1: Vạn Năm Cổ Thi
Chương 22 : CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC
Người dịch: CÔ LONG
Nguồn:Kiếm giới
Tử Nặc không có nhìn lầm Minh Thiên, hắn quả thật đúng là thiên tài, trí nhớ cùng năng lực bắt chước của hắn tuyệt đối so với bất luận kẻ nào cũng mạnh hơn rất nhiều.
Ở lại trong nhà của Lâm Hiểu Vi một tháng, Minh Thiên đã học được một ít từ ngữ dùng trong sinh hoạt thường ngày để trao đổi cùng Tử Nặc và Hiểu Vi. Hắn thích nhất là xem ti vi, chỉ cần trong ti vi có mỹ nữ xuất hiện, cho dù là thiên vương lão tử có đến cũng không sao kéo hắn rời khỏi màn hình ti vi.
Lâm Hiểu Vi không ngừng bậm môi chịu đựng, cuộc sống trong một tháng này làm cho nàng có cảm giác thật buồn bực, trong khoảng thời gian này nàng hoàn toàn biến thành bảo mẫu, chuyện ăn uống dọn dẹp tẩy rửa trong nhà cho Tử Nặc và Minh Thiên đều do một mình nàng giải quyết. Vốn Tử Nặc dự định ở lại một hai ngày sẽ đi, chẳng qua sau khi phát hiện Minh Thiên đáng yêu dễ đùa giỡn như vậy thì chết sống cũng không chịu rời đi, làm Minh Thiên đáng thương mỗi ngày đều phải chịu sự hành hạ của Tử Nặc, trong một tháng mà gương mặt bị sưng như đầu heo kia còn chưa hết sưng chút nào.
Hoàn hảo, tính tình của Minh Thiên có vẻ lạc quan, mỗi lần bị Tử Nặc chơi đùa hành hạ một trận thì chỉ cần cho hắn xem ti vi lại cho thêm một bao thức ăn, hắn sẽ đem việc không thoải mái vừa rồi quên đi sạch sẽ.
“ Cô bé, em thật khá nga, chớ, đừng đi, bộ ngực của em lớn quá, cho ca ca sờ một chút được không…”
“ Ba” Màn hình ti vi tối sầm, Minh Thiên quay đầu nhìn Lâm Hiểu Vi đang mím môi đứng cạnh.
Lâm Hiểu Vi đặt hộp điều khiển ti vi từ xa lên bàn, bất mãn nói: “ Tiểu Thiên, đã nói với cậu rất nhiều lần, loại kịch ti vi này không dành cho một đứa trẻ như cậu xem được.”
Minh Thiên gãi gãi đầu hỏi: “ Vậy vì sao đài truyền hình còn chiếu ra?”
Lâm Hiểu Vi nhất thời không đáp được, hừ nhẹ một tiếng liền xoay người tiếp tục lau sàn nhà.
“ Đinh đông!”
Lâm Hiểu Vi cũng không quay đầu, nói: “ Tiểu Thiên, đi mở cửa.”
Một tay vừa sờ vào hộp điều khiển từ xa, Minh Thiên nghe vậy bèn bậm bậm môi, bất đắc dĩ đi ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là Tử Nặc đang đứng, giờ phút này bên chân nàng đang đặt vài chiếc thùng con. Tử Nặc nhìn thấy Minh Thiên, chỉ chỉ mấy chiếc thùng nói: “ Tiểu Thiên, giúp tôi mang mấy thứ này đi vào.”
Minh Thiên không lý tới nàng, mà là dựa người vào khung cửa, nhìn nàng ngây ngô cười.
Tử Nặc ngây người nói: “ Cậu ăn lầm thuốc sao? Đứng nơi đây ngây ngô cười làm chi? Nhanh giúp tôi mang mấy thứ này vào.”
Minh Thiên “ hắc hắc” cười nói: “ Cô bé, cô thật khá nga…”
“ Ân?” Cả Tử Nặc lẫn Lâm Hiểu Vi đồng thời ngây ngẩn cả người, gương mặt đầy đặn của Tử Nặc còn có chút đỏ lên.
Minh Thiên tiếp tục nói: “ Bộ ngực của cô thật lớn nga, cho ca ca sờ một chút được không…” Nói xong liền thò một tay hướng tới bộ ngực của Tử Nặc.
“ Ba!” Sau một tiếng vang thanh thúy, trên mặt Minh Thiên nhất thời xuất hiện năm ngón tay đỏ tươi. Tử Nặc đẩy hắn thật mạnh, tức giận trùng trùng đi vào trong phòng mình, “ phanh!” một tiếng đóng cửa lại thật mạnh.
Minh Thiên vuốt lên gò má hơi sưng của chính mình, vẻ mặt ủy khuất nhìn Lâm Hiểu Vi đang trợn mắt há hồm mồm nhìn hắn: “ Sao lại không giống như cảnh ở trên ti vi a?”
Lâm Hiểu Vi đưa tay che miệng, ném khăn lau sàn trên tay xuống, trực tiếp chạy về phòng mình đóng cửa lại, tiếp theo từ trong phòng truyền ra tiếng cười lớn của nàng.
Minh Thiên gãi gãi đầu, nghĩ không ra Tử Nặc vì sao lại phản ứng hoàn toàn khác hẳn với cô gái trên ti vi? Một khi đã nghĩ không ra thì cũng đành không nghĩ nữa, đem mấy chiếc thùng ngoài cửa đi tới phòng Tử Nặc, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
Cửa mở ra, Tử Nặc thần tình tức giận, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng.
Tử Nặc nghiêng người, dùng ngữ khí tức giận nói: “ Dời vào đi, sau đó cậu có thể cút.”
Minh Thiên yên lặng dời mấy chiếc thùng vào, xoay người nói: “ Tử…”
“ Mau cút ra ngoài…”
“ Nặc…”
“ Nặc cái gì Nặc, mau đi ra ngoài cho tôi.”
“ Cô…” Minh Thiên lại nói thêm một chữ, lại ngậm miệng chờ đợi Tử Nặc tiếp tục đánh gãy lời hắn nói.
Nhưng lần này Tử Nặc không có chen lời, chỉ tức giận nhìn hắn, thấy hắn chỉ nói chữ “ cô” rồi lại im miệng không nói tiếp, không kiên nhẫn nói: “ Muốn nói gì thì nhanh lên, nói xong liền đi ra ngoài.”
“ Cô thật khá…”
“ Ba!”
“ Tôi còn chưa nói xong…”
“ Ba!”
“ Tôi muốn nói…”
“ Ba!”
“ Tôi nghĩ…”
“ Ba!”
“ Phanh!”
Minh Thiên vuốt lên hai mươi vết tát tai trên mặt, nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau, khóc tang nghiêm mặt nói: “ Sao trên ti vi nhân vật nam vừa nói mấy lời này, thì nhân vật nữ sẽ dùng miệng ấn lên mặt hắn, vì sao cô cứ dùng tay mà không dùng miệng a?”
…….
Lâm Hiểu Vi xót xa nhìn gương mặt Minh Thiên, nàng cũng không phải xót xa vì vết thương trên mặt hắn, mà là xót xa mớ thuốc dán nặng ước chừng cả cân đang dán trên mặt hắn. Tháng này không biết Minh Thiên đã dùng hết bao nhiêu thuốc dán, tuy mua một miếng thuốc dán cũng không bao nhiêu tiền, nhưng lần nào Minh Thiên cũng dùng hết cả hộp, nếu tính cộng lại cũng là một số lượng không nhỏ.
Tử Nặc nhẹ nhàng mở cửa phòng đi đến, Lâm Hiểu Vi liếc mắt nhìn nàng, bất mãn nói: “ Tử Nặc, sau này bạn đừng khi dễ tiểu Thiên nữa được hay không.”
“ Xứng đáng.” Tử Nặc bĩu môi nói: “ Ai bảo hắn chọc mình làm chi.”
Lâm Hiểu Vi giả vờ kinh ngạc nói: “ Mình thấy hình như đều là bạn khi dễ hắn đó?”
Tử Nặc đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “ Ai bảo hắn dễ khi dễ.” Nói xong đưa một hộp thuốc dán cho Hiểu Vi.
Lâm Hiểu Vi ngây ra: “ Đây là cái gì?”
“ Là thuốc giảm sưng do mình đích tay chế ra.”
“ Được nha, lại biết chế thuốc, có thể mở phòng khám được rồi?”
Tử Nặc bật cười nói: “ Mình không rảnh làm việc nhàm chán này, mình còn có sự nghiệp vĩ đại hơn.”
“ Phải a, phải, thiên sư vĩ đại.” Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng thở dài, nói: “ Mình thật sự không hiểu bạn, sự tình gì không đi làm, lại muốn giao tiếp với ma quỷ mỗi ngày.”
“ Mình có biện pháp gì đâu, ba của mình từ nhỏ cứ dạy cho mình bổn sự trừ yêu tróc quỷ, ngoài ra cái gì mình cũng không biết, không đi làm thiên sư bạn muốn mình đói chết sao.”
“ Bạn không phải quen được rất nhiều người đàn ông rất có tiền hay sao? Tìm một người làm bạn yêu thích, an tâm ở nhà làm bà chủ, bạn xinh đẹp như vậy, chỉ cần vừa mở miệng thì mình tin tưởng những người đàn ông có tiền sẽ xếp hàng từ đây đến nước ngoài luôn cơ đấy.”
Tử Nặc cười mắng: “ Xú nha đầu, có phải là tự mình muốn lấy chồng muốn đến điên, dám đem mình ra nói giỡn. Nếu bạn thật muốn lập gia đình thì mình có thể giúp bạn giới thiệu.”
“ Miễn.” Lâm Hiểu Vi vội vàng lắc tay nói: “ Mình chỉ muốn gả cho người đàn ông mà mình thích thôi.”
Lúc này Minh Thiên không hợp thời hát lên một ca khúc: “ Nếu em muốn lập gia đình, đừng gả cho người khác, nhất định phải gả cho anh…”
Tử Nặc hừ nói: “ Con cóc đòi ăn thịt thiên nga, bằng cậu cũng muốn cưới Hiểu Vi?”
“ Không phải, không phải.” Minh Thiên dùng sức lắc đầu, ra vẻ thật sự nói: “ Tôi là muốn cưới cả hai cô kìa.”
Khuôn mặt Tử Nặc cùng Lâm Hiểu Vi đồng thời đỏ lên, Lâm Hiểu Vi sẵng giọng: “ Tiểu Thiên, không được nói bậy, làm sao cậu có thể cưới hai người cùng lúc chứ?” Phát giác lời của mình có vấn đề, vội vàng thấp giọng nói: “ Tôi cũng không gả cho cậu được.”
Minh Thiên gãi gãi đầu, ngạc nhiên nói: “ Vi Tiểu Bảo còn lấy tới bảy lão bà, tôi cưới hai cô, vì sao không thể?”
Lâm Hiểu Vi quẫn đến dậm chân, rồi lại không biết làm sao giải thích cho hắn biết.
Tử Nặc xăn ống tay áo lên, cười xấu xa nói: “ Cậu muốn làm lão công của tôi sao? Lão công của tôi phải lợi hại lắm, không bằng trước tiên cho tôi thử xem cậu có bổn sự bảo hộ cho tôi không đã?”
Nhìn thấy Tử Nặc đi từng bước tới chỗ mình, Minh Thiên không tự chủ được lại tuôn mồ hôi lạnh.
Trong phòng rất nhanh lại truyền ra tiếng đổ vỡ, tiếng kêu rên của Minh Thiên, tiếng cười điên cuồng của Tử Nặc…
Lâm Hiểu Vi lắc lắc đầu, thở dài lầm bầm làu bàu nói: “ Lại uổng phí một hộp thuốc dán.”
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí
Quyển 1: Vạn Năm Cổ Thi
Chương 23 : CÔ GÁI NHỎ, ĐƯỜNG TÂY Ở ĐÂU A?
Người dịch: CÔ LONG
Nguồn:Kiếm giới
“ A đê!” Đang chuyên tâm xem ti vi, Minh Thiên nhịn không được hắt hơi một cái, nhu nhu mũi lại tiếp tục chú ý mỹ nữ bên trong ti vi.
“ A đê!” Minh Thiên lại nhu nhu mũi, ngoài miệng thì thầm một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, giờ phút này đã hơn mười hai giờ khuya.
Từ sô pha đứng lên, đi đến cửa phòng của Tử Nặc kêu lên: “ Tử Nặc.”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Minh Thiên vặn chốt cửa đi vào, ở trên bàn bên trong phòng đặt vài bức tượng đá, trên giường hỗn độn vài món quần áo, trong đó có nội y của phụ nữ, nhưng cả gian phòng cũng không nhìn thấy thân ảnh của Tử Nặc.
Đột nhiên căn phòng tắm truyền đến tiếng “ ca sát” một tiếng vang, Minh Thiên xoay người nhìn lại, một bộ hình ảnh tuyệt mỹ nhất thời xuất hiện ngay trước mắt hắn. Cánh cửa phòng tắm mở ra, Tử Nặc toàn thân không một mảnh vải đang cầm khăn mặt lau mái tóc ướt sũng đi ra.
Dung nhan tuyệt sắc, hai mắt linh động, lông mi thật dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, mái tóc buông xõa, lúc này Tử Nặc tuyệt đối chính là thiên sứ trong truyền thuyết.
Nhìn xuống phía dưới, Minh Thiên nhất thời chảy xuống hai dòng máu mũi, thân thể ngạo nhân của Tử Nặc hiện lên vẻ sáng bóng, mê người đến mức làm người ta nổi lên dục vọng nguyên thủy nhất của loài người.
Cùng lúc đó, Tử Nặc cũng nhìn thấy được Minh Thiên, hai người đồng thời sững sờ ngay tại chỗ, ai cũng không có động tác, bốn mắt giao nhau. Hết thảy đều vô cùng yên lặng, chỉ có máu mũi của Minh Thiên đang theo cằm rơi xuống mặt sàn phát ra tiếng “ tích tháp” “ tích tháp”.
Vài giây sau, Tử Nặc lấy lại tinh thần đầu tiên, đôi mắt to linh động bỗng nhiên toát ra thần sắc hoảng sợ. Một tiếng thét từ trong miệng nàng phát ra: “ A…”
Tất cả các cửa sổ của toàn bộ tòa lầu lớn đều lập tức sáng đèn không ngừng.
Minh Thiên bị tiếng thét của Tử Nặc hoán tỉnh liền lập tức ý thức được chính mình vừa gặp tao ương, vừa xoay mình “ sưu” thật nhanh từ bên người Tử Nặc bay qua, thân ảnh biến mất trong phòng khách.
Thật vất vả áp chế sự tức giận đầy mình, Tử Nặc nhanh chóng mặc quần áo, thần tình đỏ bừng, cắn răng nghiến răng chạy vọt vào phòng khách đi tìm kẻ gây họa dám nhìn thân thể của nàng.
Trong phòng khách không có bất luận kẻ nào, Tử Nặc một cước đá mạnh cửa phòng Lâm Hiểu Vi, Minh Thiên quả nhiên ở bên trong, lúc này đang tìm kiếm gì đó trong ngăn kéo tủ của Lâm Hiểu Vi.
Nhìn thấy Tử Nặc đã xông vào, Minh Thiên rất nhanh lấy ra hộp thuốc dán bên trong ngăn kéo, sau đó lập tức nhảy lên trên giường trên tay nắm chặt thuốc dán, nhắm mắt lại làm ra bộ dáng thấy chết không sờn nói: “ Đến đây đi.”
Tử Nặc đi vào phòng, tùy tay đóng mạnh cửa phòng, xăn tay áo thần tình dữ tợn hướng Minh Thiên đánh tới.
“ A…”
Cửa sổ của toàn bộ tòa lầu vừa mới tắt xuống lại lập tức sáng lên…
….
Đã là rạng sáng, Lâm Hiểu Vi một mình bước chậm trên đường giá lạnh, gió lạnh đêm khuya xuyên qua quần áo đơn bạc trực tiếp xâm nhập vào da thịt bóng loáng của nàng.
Hôm nay vẫn là mùa hè, cũng không biết vì sao, Lâm Hiểu Vi cảm giác cỗ gió đêm này thật âm lãnh, lạnh đến làm cho lông tóc nàng cũng dựng đứng lên. Hai tay ôm cánh tay xoa xoa, lại có chút lo lắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm trở lại của sở nghiên cứu, đương nhiên chính là tổ của Lâm Hiểu Vi, những tổ khác từ sau khi cảnh sát giải phong tỏa đã bắt đầu công tác ngay hôm sau. Mà một tổ này của bọn họ là bởi vì tiến sĩ Lý Niệm tổ trưởng còn bị cảnh sát giam giữ, cho nên vẫn luôn nghỉ làm. Tiến sĩ Lý Niệm sau khi được cảnh sát phát hiện không có chứng cớ khởi tố nên rất nhanh liền được vô tội thả ra, đi ra lại lấy lý do tinh thần không khỏe nên ở nhà nghỉ gần một tháng mới trở lại sở nghiên cứu, mà lúc này Lâm Hiểu Vi cũng nhận được thông báo trở lại đi làm.
Sau một tháng, ngày đầu tiên quay trở lại sở Lâm Hiểu Vi đều phát giác các đồng sự nhìn nàng với ánh mắt khác thường, bất luận nàng đi tới chỗ nào, đều sẽ có người ở sau lưng chỉ chỉ nói thầm thì gì đó.
Thật vất vả mới tới lúc tan sở, nhưng Lâm Hiểu Vi lại bị tiến sĩ Lý Niệm gọi tới, bắt nàng sửa sang lại toàn bộ văn kiện chất chồng cả tháng xong xuôi mới cho về.
Không dám phản kháng, Lâm Hiểu Vi chỉ có thể gật đầu đáp ứng, sau khi nhóm đồng sự tan sở về nhà, nàng phải một mình ở lại sở nghiên cứu yên lặng sửa sang lại toàn bộ tư liệu cho xong.
Lơ đãng đá phải một viên đá dưới chân, viên đá lăn đi, lúc lăn tròn lại phát ra thanh âm ma sát ở trên con đường không bóng người lại có vẻ vô cùng chói tai.
Lâm Hiểu Vi bất giác rùng mình, toàn thân đột nhiên căng thẳng, không khỏi nhanh chân hướng đường về nhà đi đến.
Đột nhiên, một thanh âm già nua lại có vẻ không chân thật vang lên bên tai nàng: “ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
“ A…” Lâm Hiểu Vi hoảng sợ, trái tim nhất thời nhảy mạnh lên mãnh liệt, xoay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết khi nào lại có một bà cụ già.
Bởi vì đèn đường u ám, nàng không nhìn rõ mặt lão bà này, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc trắng, thân mình ủ lũ, có vẻ thâm thấp, chỉ cao tới ngực Lâm Hiểu Vi, theo thân hình có vẻ là một lão bà thật lớn tuổi.
Lâm Hiểu Vi vỗ ngực, thở ra một hơi dài nói: “ Bà cụ, bà dọa chết cháu.”
Bà cụ hé miệng cười nói: “ Ngay cả một bà cụ như bà còn không sợ, một cô gái nhỏ như cô còn sợ gì chứ.”
Lâm Hiểu Vi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào bên tay phải nói: “ Đi con đường này, đến ngã tư đường quẹo phải chính là đường Tây.”
Bà cụ gật đầu nói: “ Cảm ơn cháu a.”
“ Bà cụ, đã trễ thế này, đường không dễ đi, để cháu đưa bà đi nhé?”
“ Không cần, không cần, bà tự đi được thôi.” Bà cụ phẩy phẩy tay, lại hướng bên phải đi từng bước tập tễnh.
Đợi cho thân ảnh bà cụ hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, lúc này Lâm Hiểu Vi mới tiếp tục hướng nhà mình đi đến.
Vừa quẹo qua khúc cua, đột nhiên lại nghe một thanh âm vang lên bên tai: “ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
Lâm Hiểu Vi xoay người, phát hiện lại là bà cụ vừa hỏi đường vừa rồi, không biết khi nào đã đứng ngay sau lưng nàng.
Lâm Hiểu Vi giật mình nói: “ Bà cụ, như thế nào lại là bà? Không phải bà vừa đi tới đường Tây rồi sao?”
“ Phải không? Bà có hỏi qua sao? Người già rồi, trí nhớ thật kém.”
“ Chính là sau con đường này, thẳng đến ngã tư đường quẹo phải là được. Bà cụ, không bằng cháu đưa bà đi?”
“ Không cần, không cần, bà tự mình đi là được.” Bà cụ phẩy phẩy tay lại xoay người đi từng bước.
Lắc lắc đầu, Lâm Hiểu Vi tiếp tục đi về phía trước.
“ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
Không biết khi nào ở bên người nàng lại đứng một người, Lâm Hiểu Vi giật mình phát hiện người vẫn là bà cụ kia, lúc này cho dù nàng có ngốc hơn cũng hiểu được bà cụ này tuyệt đối có vấn đề.
Trái tim không thể khống chế mãnh liệt nhảy lên, Lâm Hiểu Vi giơ tay lên chỉ loạn phương hướng, run giọng nói: “ Kia…bên kia.”
“ Nga.” Bà cụ theo phương hướng nàng chỉ chậm rãi đi đến.
Lâm Hiểu Vi thở mạnh mấy hơi, xoay người hướng nhà mình chạy như điên.
“ Cô gái nhỏ, làm sao đi tới đường Tây a?”
“ A…tôi không biết…”
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí
Quyển 1: Vạn Năm Cổ Thi
Chương 24 : GẶP QUỶ
Người dịch: CÔ LONG
Nguồn:Sưu Tầm
Trên đời này làm cho kẻ khác sợ hãi nhất chính là gì?
Không biết, là thứ không biết về nguyên nhân sợ hãi.
Tựa như người cổ đại nhìn thấy bầu trời có sấm chớp cũng sẽ nghĩ là thần tiên đi tuần tra, vội vã cúi người kính bái. Đây cũng không phải nói bọn họ ngu ngốc hay là mê tín, mà là bởi vì ở thời điểm đó con người vốn không biết sấm sét cùng tia chớp trên bầu trời là do những đám mây va chạm sinh ra kết quả, mây đen va chạm lẫn nhau trên bầu trời mưa to sẽ nảy sinh hỏa hoa liền hình thành tia chớp, mà tiếng vang chạm nhau chính là thiên lôi. Bởi vì bọn họ nhìn lên trời lại không biết, còn tưởng rằng là do thần tiên tạo thành, nên trong lòng sinh ra kính sợ cùng sợ hãi.
Mà người hiện đại bởi vì đối với những hiện tượng bình thường này đã có đáp án, cho nên cũng không còn sợ hãi sấm sét tia chớp, nhưng lúc bọn họ cảm thấy sợ hãi, là loại sợ hãi phát ra từ thứ mà bọn họ không biết.
Những ách mê còn chưa được cởi bỏ ở trên thế giới này quả thật còn nhiều lắm, kim tự tháp làm sao được tạo thành? Văn minh từng biến mất có phải thật sự từng tồn tại qua? Thánh kinh thật sự có lời mật mã tiên đoán hay không?...
Mấy thứ này đều không phải phát sinh ngay bên người chúng ta, chúng ta có thể không cần đi chú ý tới. Nhưng có một ách mê mà chúng ta không biết lại cùng chúng ta có sự liên hệ mật thiết, cũng là thứ mà mọi người đều muốn biết, thì chính là nhân loại thực sự có linh hồn hay không? Sau khi người chết đi thì linh hồn lại đi đâu?
Người thật có linh hồn sao chứ?
Tiến sĩ Mạch Khắc Đường Cái Nhĩ( bó tay, không phiên âm ra được) của nước Mỹ từng làm một thí nghiệm đặc thù hạng nhất trong một bệnh viện, đem một bệnh nhân sắp chết vì bệnh phổi chiếu sáng một chùm tia sáng laser thật lớn, ước chừng trải qua ba giờ bốn mươi phút, gương mặt của người bệnh không còn biểu tình, trong phút chốc, ánh sáng đã lóe lên, sự chuyển đổi xảy ra, có hai mươi mốt gam trọng lượng trên thân thể người bệnh cũng mất đi.
Phát hiện này làm người khác vô cùng hưng phấn, trong hai năm rưỡi sau đó, hắn lại tiến hành nghiệm chứng với năm người bệnh, mấy người bệnh này trong nháy mắt chết đi, đã mất đi từ mười sáu đến bốn mươi gram sức nặng. Điều này tựa hồ chứng minh, ngoại trừ linh hồn rời khỏi thể xác, không còn có giải thích nào khác.
Sự nghiên cứu này ở trong giới học thuật tạo thành oanh động rất lớn, sau này không ngừng có người tiến hành nghiên cứu, mà kết quả cuối cùng chính là: trong nháy mắt con người chết đi, thể trọng cơ thể sẽ giảm bớt hai mươi gram, điều này nói ra nhân loại thực sự có linh hồn, mà sức nặng của linh hồn độ khoảng hai mươi gram.
Sức nặng của linh hồn rốt cục được cân đi ra, con người lại rơi vào một bến mê khác: Người đã chết, linh hồn lại đi đâu?
Ở trong thánh kinh nói, người đều có linh hồn, người chết thì linh hồn sẽ lên thiên đường hưởng thụ suốt đời hoặc là đi địa ngục vĩnh thế chịu khổ.
Mà đối với người tu phật tu đạo mà nói, một người một khi tu chân đắc đạo, tại thiên kiếp thì linh hồn sẽ phá thể phi thăng thiên giới, thành tiên thành phật. Cho nên người thường, sau khi chết đi thì linh hồn sẽ tiến vào diêm la địa phủ nhận thẩm phán, lựa chọn trở lại luân hồi hoặc là xuống mười tám tầng địa ngục chịu báo ứng với sự trừng phạt những chuyện mình đã làm khi còn sống.
Chức nghiệp của Tử Nặc chính là thiên sư khu ma, nàng đã từng nhắc qua chuyện linh hồn với Lâm Hiểu Vi. Theo như lời Tử Nặc, người là có linh hồn, linh hồn sẽ rời khỏi sau khi người chết, tiếp theo bị người dẫn đường của Minh giới mang đến Minh giới nhận sự thẩm phán cuối cùng. Chỉ là có một số người bởi vì trước khi chết có quá lớn oán niệm hoặc là không cam tâm, sau khi chết không muốn tiến vào Minh giới, lại bỏ trốn thì biến thành âm hồn du đãng trên thế gian này. Tuy số lượng âm hồn có thể tránh được câu hồn liên của người tiếp nhẫn của Minh giới có số lượng cực nhỏ, nhưng cũng có những âm hồn thành công trốn thoát. Trải qua mấy ngàn năm tích tụ của nhân loại, hôm nay âm hồn du đãng trên thế gian này cũng đã vô số. Mà Minh giới cũng vì muốn đủ khả năng toàn bộ tróc nã những du hồn nên đã tụ tập thành một đội ngũ đặc biệt, thành viên của đội ngũ này được xưng là tử thần.
Tử thần trên cơ bản đều là người khi còn sống đã từng tu chân thành công, nhưng cuối cùng lại không thể hiểu được thiên đạo, sau khi chết sẽ tiến vào Minh giới, có được lực lượng cường đại của tu chân giới như khi còn sống.
Minh giới chọn lựa tử thần phi thường nghiêm khắc, cho nên tuy một tử thần có được thực lực cường đại, nhưng dù sao số lượng quá ít, cuối cùng như một chén nước không dập tắt được lửa lớn, du hồn trên thế gian vẫn chỉ tăng mà không giảm.
Cũng đồng thời với lúc Minh giới đau đầu vì chuyện này, trong nhân loại xuất hiện một chức nghiệp vì bọn họ phân ưu giải nạn: thiên sư khu ma.
Thiên sư khu ma khác với tử thần, bọn họ cũng không chỉ lấy việc tróc quỷ làm trách nhiệm của mình, mà lúc thiên sư tróc quỷ đồng thời cũng sẽ hàng yêu trừ ma. Dù sao thế gian này không chỉ có âm hồn làm hại, yêu ma quỷ quái cũng thường xuyên gây loạn nhân gian, người tu chân tuy luôn hô hào rời núi hàng ma trừ yêu, nhưng dù sao tâm trí của bọn họ chỉ vì một lòng cầu thiên đạo, đối với việc thế tục ngược lại sẽ không quá mức quan tâm, chỉ biết khi rời núi lịch lãm thì ngẫu nhiên có gặp gỡ tiện tay giải quyết giúp một chút mà thôi.
Mà thiên sư khu ma lại khác với người tu chân giới, sự tồn tại của bọn họ không phải vì tu tiên đắc đạo, bọn họ lại xem việc khu ma là chức nghiệp của chính mình.
Thời điểm Tử Nặc đề cập về quỷ hồn với Lâm Hiểu Vi, Lâm Hiểu Vi chỉ là nhàn nhạt cười, dù sao một người sống ngoài hai mươi năm cũng chưa từng gặp qua quỷ ma trong truyền thuyết, một khi đề cập tới đề tài này dĩ nhiên sẽ cảm thấy buồn cười vớ vẩn.
Tuy Lâm Hiểu Vi không tin thế gian này có quỷ, nhưng dù sao có chính mắt gặp qua yêu quái, càng cùng cương thi Liệt Viêm từng có tiếp xúc thân mật, cho nên bảo trì thái độ đối với quỷ hồn là thà tin là có chứ không tin là không. Nhưng Minh Thiên thì khác, hắn vừa nghe có chuyện liên quan tới quỷ, lập tức vỗ bàn đứng dậy, hét lớn: “ Có quỷ sao chứ? Kêu một con đi ra cho ta nhìn xem, nếu là nam quỷ, ta cho hắn hồn phi phách tán, nếu là nữ quỷ ta trước hết xxx rồi xxx rồi lại xxx..rồi…” Mỗi lần Minh Thiên nói câu này sẽ lập tức gặp phải một thân tuyệt học của Tử Nặc, sau đó lại phải lãng phí mấy hộp thuốc dán.
Mỗi lần Tử Nặc vì việc này mà cùng Minh Thiên tiến hành đại chiến một phen kinh thiên động địa, Lâm Hiểu Vì đều mỉm cười nhìn hai người chiến loạn, trong lòng không khỏi suy nghĩ: “ Thế giới này thật sự là có quỷ hay sao? Ở chung một chỗ với Tử Nặc, không biết có ngày nào đó mình sẽ gặp quỷ hay không?” Sau đó Lâm Hiểu Vi sẽ cảm thấy buồn cười với ý nghĩ này của mình.
Ảo tưởng tóm lại là ảo tưởng, dù nàng có nằm mơ cũng không nghĩ ra có một ngày mình thật sự gặp phải chuyện này.
Chạy, kinh hoảng cắm đầu chạy, Lâm Hiểu Vi đã bị lạc phương hướng, quên hẳn mình đang chạy đi đâu, nàng chỉ mong mau chóng rời khỏi con phố này, nhưng vô luận nàng rẽ bao nhiêu con đường, cuối cùng vẫn chạy trở lại con đường này.
Trái tim nhảy lên cuồng loạn, nàng cảm thấy toàn thân mình vô lực hoàn toàn, rất muốn dừng chân lại nghỉ ngơi một chút, nhưng trong tiềm thức lại một mực nhắc nhở nàng, tuyệt đối không thể dừng lại, phải chạy, chạy không ngừng, chạy về nhà hoặc là chạy mãi đến hừng đông.
Lâm Hiểu Vi cắn chặt răng, hít sâu một hơi tiếp tục chạy về phía trước.
Đột nhiên cả thân thể nàng vấp ngã xuống đất, cố không quan tâm đến sự đau đớn, nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, là thứ gì vừa kéo chân nàng.
Một đoàn dây thừng màu đen đang quấn quanh cổ chân của nàng, một đầu dây thừng tựa hồ là dưới mặt đất toát ra. Lâm Hiểu Vi dùng sức kéo kéo, nhưng đoàn dây thừng kia giống như dính liền một thể với mặt đất, vô luận nàng dùng bao nhiêu khí lực, sợi dây thừng kia vẫn thủy chung không hề di động.
Lâm Hiểu Vi vội vàng đứng dậy cúi người cởi sợi dây thừng quấn trên cổ chân của mình, ở lúc này, dây thừng tựa hồ khẽ động một chút.
Bên dưới mặt đất tựa hồ toát ra càng nhiều dây thừng, càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng dài, cuối cùng bên chân nàng chậm rãi đột khởi một gò màu đen, gò màu đen ngày càng nổi lên, Lâm Hiểu Vi ẩn ẩn có thể thấy được gò đen này chậm rãi hình thành một hình bầu dục.
Bốn phía đều thật yên lặng, yên lặng tới mức chỉ có hai hàm răng Lâm Hiểu Vi đánh vào nhau cồm cộp.
Bỗng dưng, hình bầu dục màu đen kia hiện lên hai đạo hàn quang, Lâm Hiểu Vi thở hổn hển, toàn thân không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, vẻ mặt khó tin giương mắt nhìn gò đen kia.
Rốt cục nàng nhìn thấy rõ, đó không phải là gò đen gì, mà là một đầu người, đầu người đầy tóc che kín khuôn mặt, chỉ có hai đạo hàn quang gắt gao giương mắt nhìn nàng, mà thứ đang quấn trên chân nàng chính là tóc của đầu lâu kia.
Lâm Hiểu Vi rất muốn lên tiếng kêu to, nhưng hoảng sợ phát hiện thế nhưng mình không phát ra được một tia thanh âm.
“ Đi theo ta…” Một thanh âm giống như phát ra từ cửu u địa ngục đang quanh quẩn bên tai nàng.
Lâm Hiểu Vi liền cảm thấy trước mắt tối sầm…
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê