Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 57: Trang viên Mân Côi.
Dịch: Minh Dê Biên: Huyền Vũ Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Lâm Hiểu Tình nhìn Phương Dật Thiên chậm rãi buông điện thoại, nhịn không được hỏi hắn vừa rồi gọi điện cho hắn có phải là chủ tịch tập đoàn hữu hạn Hoa Thiên hay không.
Phương Dật Thiên ngồi lại trên giường, nhìn Lâm Hiểu Tình trên mặt còn lưu lại chú hửng đỏ, cười cười nói:
- Xem ra em thật sự rất thông minh, lại đoán trúng rồi!
- A? Thật là Lâm chủ tịch gọi điện cho anh?
Lâm Hiểu Tình một phen kinh ngạc. Đây cũng là người bình thường, Phương Dật Thiên trong tòa cao ốc Hoa Thiên có thể nói là một nhân công tầng lớp thấp nhất, mà Lâm Chính Dương là chủ tịch người nắm giữ toàn bộ tập đoàn công ty hữu hạn Hoa Thiên. Nàng thật sự như thế nào cũng không tưởng tượng ra đường đường là một chủ tịch lại lại gọi điện cho một tên bảo an nho nhỏ.
- Đương nhiên là thật rồi, cần phải lừa em nữa sao ?
Phương Dật Thiên cười nói.
- Ơ, vậy, vậy hắn sao hắn lại gọi điện thoại cho anh ?
Lâm Hiểu Tình vẻ mặt tò mò hỏi.
- Ơ…. là thế này, Lâm chủ tịch hôm qua cùng anh đã đạt được một hiệp nghị. Từ hôm nay trở đi anh đảm nhận làm bảo tiêu cho con gái của hắn. Cho đến khi Lâm chủ tịch từ nước ngoài trở về.
Phương Dật Thiên nói thật ra.
- Cái gì ?
Lúc này Lâm Hiểu Tình hoàn toàn khiếp sợ, sợ hãi kêu lên một tiếng. Nhìn về hướng Phương Dật Thiên biểu tình trợn mắt há hốc miệng, giống hệt như là nghe thấy việc không thể tưởng tượng nổi.
Hơi hơi ngốc, sửng sốt một lúc lâu sau đó, Lâm Hiểu Tình cười “Khì khì!” một tiếng, nói:
- Thật đáng ghét mà, anh đang lừa em có đúng không?
- Lừa em?
Phương Dật Thiên sửng sốt, nói:
- Là ý gì?
Lâm HIểu Tình nhìn bộ dạng Phương Dật Thiên không giống như là đang nói nói giỡn, vì thế mới cẩn thận hỏi:
- Nói như vậy, theo như lời anh nói thì đều là thật sao? Anh, anh phải đi làm bảo tiêu cho con gái của Lâm chủ tịch à?
- Sao thế? Việc đó có phải là có chút không giống phải không? Hắc hắc, nói cho em, người không thể nhìn tướng mạo, tiếp xúc với anh lâu em sẽ biết. Bản lãnh của anh không phải chỉ prô trên giường thôi đâu à.
Phương Dật Thiên mặt cười xấu, trêu đùa nói.
Lâm Hiểu Tình nghe thấy câu cuối sắc mặt nhất thời đỏ lên, khẽ gắt một tiếng, trực tiếp túm lấy cái gối đánh về phía Phương Dật Thiên, giận dữ nói:
- Đáng ghét, bại hoại. Hừ, sắc lang!
Phương Dật Thiên ha ha cười, nói:
- Được rồi, dậy đi. Tắm rửa một cái rồi trả phòng. Em lẽ nào muốn nhân công khách sạn nhìn thấy việc hai chúng ta đã làm trong phòng sao?
- Đi chết đi! Hừ, không thèm để ý đến anh nữa, em đi tắm.
Lâm Hiểu Tình thở phì phì nói (1 loại thở khi tức giận ), từ trên giường đứng xuống, cũng không cố kỵ sự trần truồng trước mặt Phương Dật Thiên, dù sao toàn thân đều bị Phương Dật Thiên tên hỗn đản này sờ mó và hôn hít khắp người rồi, cũng không ở trước mặt hắn thẹn thùng gì.
Nhìn thân thể trần như nhộng của Lâm Hiểu Tình, Phương Dật Thiên bất thình linh phát giác trứng của mình lại bắt đầu đau lên.(tiểu đệ đệ)
Không thể không nói, thân thể Lâm Hiểu Tình xác thực là rất đẹp, da thịt mềm mại trơn mượt, những đường cong tinh tế lung linh, mơ hồ lại tản ra một mùi thơm trên thân thể của thiếu nữ, thật là lôi cuốn.
Lâm Hiểu Tình từ hỗn loạn trong phòng tìm thấy áo lót và quần lót của mình. Sau đó thì chạy nhanh như chớp vào phòng vệ sinh. Nàng cảm thấy nàng có chút không chịu nổi ánh mắt chăm chú cuồng nhiệt kia của Phương Dật Thiên.
- Ấy, Hiểu Tình, đợi chút….
Khi Phương Dật Thiên chạy đến thì “Phanh !” Lâm Hiểu Tình đã đem cửa đóng lại.
- Hiểu Tình, anh cũng phải tắm mà. Em như thế nào lại đóng cửa lại rồi?
Phương Dật Thiên gõ cửa phòng vệ sinh, lớn tiếng nói.
- Vậy anh chờ em tắm xong đi!
Lâm Hiểu Tình nói.
- Không thể à….ạch, cái đó, cái đó …. anh là muốn cùng em cùng nhau tắm uyên ương.
Phương Dật Thiên mặt dày nói.
- Hừ, ai muốn cùng anh tắm uyên ương chứ? Em không muốn!
Lâm Hiểu Tình không để ý tới Phương Dật Thiên, tiếp tục tắm.
Không còn cách nào khác, Phương Dật Thiên chỉ còn cách ở trong phòng chờ.
Cuối cùng, Phương Dật Thiên cùng Lâm Hiểu Tình đi xuống trả phòng, sau đó rời khỏi khách sạn.
Lâm Hiểu Tình cũng không biết bản thân mình ra khỏi khách sạn này như thế nào. Nàng chỉ biết trong quá trình trả phòng vị tiểu thư quầy lễ tân kia đều nhìn về phía nàng. Cái ánh mắt này khiến cho nàng có cảm giác chột dạ, sắc mặt cũng bắt đầu hửng đỏ lên.
Cho đến khi ra khỏi khách sạn nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Bất quá Phương Dật Thiên từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh. Lâm Hiểu Tình trong lòng lại tức giận, thầm nghĩ:
- Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như là rất có kinh nghiệm, nhất định là thường xuyên đem nữ nhân đến khách sạn thuê phòng! Hừ… tức chết ta rồi!
Phương Dật Thiên nào biết tâm lý cảm thụ lúc này của Lâm Hiểu Tình. Hắn nhớ đến phải nhanh một chút đi đến trang viên Mân Côi. Dù sao hắn cũng đã cùng với Lâm Chính Dương hẹn xong cả rồi.
- Hiểu Tình, thế này đi, anh đưa em về trước, sau đó anh còn phải đi gặp mặt Lâm tổng, em xem như thế nào?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Không cần đưa em về đâu, em không muốn bị người khác gặp được chúng ta ở cùng nhau. Anh cùng ông chủ tính có hẹn thì đi trước đi. Em tự mình gọi xe về được rồi.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Ưhm, cũng được, anh giúp em gọi xe.
Phương Dật Thiên gọi một chiếc taxi, đợi cho Lâm Hiểu Tình ngồi lên xe rồi vẫy vẫy tay với nàng.
Phương Dật Thiên lại gọi thêm một chiếc taxi. Lên xe nói cho tài xế chạy về hướng trang viên Mân Côi. Tên tài xế vừa nghe nói đi tới trang viên Mân Côi, nhất thời ánh mắt tinh tế đánh giá Phương Dật Thiên. Trang viên Mân Côi kia đều là khu biệt thự tư sản của những người giàu có mới có thể tiến vào à!
Nhưng mà tên tài xế đánh giá như thế cũng đều nhìn không ra Phương Dật Thiên là kẻ có tiền. Nếu có tiền, vì sao còn gọi xe?
Sau gần nửa giờ xe taxi tiến vào trong khu trang viên Mân Côi. Phương Dật Thiên cũng xuống xe. Tiếp sau đó dựa vào địa chỉ mà Lâm Chính Dương đưa cho bắt đầu tìm.
Cuối cùng, Phương Dật Thiên dừng bước trước tại một tòa nhà lớn, hào hùng mà lại không mất đi vẻ thanh lịch tao nhã. Biệt thự có phong cách tương đối như phong cách Châu Âu.
- Chính là nơi này rồi.
Phương Dật Thiên ngẩng đầu lên mắt nhìn về tòa nhà biệt thự giá trị trên cả ức, âm thầm nghĩ. ( Ghi chú: Tiền bên TQ khác với tiền bên VN, bên nó là ức, vạn, ngìn, trăm, đồng)
Phần của 4vn.eu đã xong, 10 chương tiếp theo mời tuchangioi.com post tiếp! Thanks!
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 58: Lâm Thiên Tuyết tức giận!
Dịch: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Trước biệt thự tư nhân trị giá cả ức bỗng có một thanh niên nhìn qua có vẻ lén lút, hơn nữa người thanh niên này ăn mặc không giống như những người có tiền ở trong Mân Côi trang viên, khó trách khiến người ta nghi ngờ.
Bảo an trong trang viên Mân Côi được trang bị tương đối đầy đủ, dù sao ở đây đều là người có tiền, vì suy nghĩ cho vấn đề an toàn của mình, nên nhóm đại phú hào này không ngại tiêu phí tiền trang bị cho đội bảo an.
Bởi vậy, trang viên Mân Côi có không ít bảo an, luôn đi tuần tra xung quanh, phát hiện gương mặt lạ lẫm hay nhân vật khả nghi nào đều tiến đến hỏi chuyện một phen.
Vừa nãy Phương Dật Thiên đứng ở trước cổng biệt thự nơi Lâm Chính Dương ở cân nhắc hồi lâu, kì thật hắn muốn gọi người mở cửa, nhưng mà cái biệt thự to như vậy, ngay cả bóng người cũng không có, nhìn trái nhìn phải, mà vẫn chẳng thấy ai.
Hành động của hắn lại được hai bảo an nhìn thấy, hai gã châu đầu nói nhỏ vài câu, liền đó đi tới chỗ Phương Dật Thiên.
Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, Phương Dật Thiên thoáng quay đầu, thấy ngay hai gã bảo an đang đi đến, hơn nữa còn nghi ngờ hỏi một câu:
- Anh ở trong này làm gì?
- Tôi? À, tôi đến tìm người?
Phương Dật Thiên vẻ mặt bình thản, mình chẳng làm gì sai, không chút đuối sự, dưới ánh mặt trời trông có vẻ như hắn đang tươi cười.
- Tìm người?
Một bảo an nhìn Phương Dật Thiên một cái, hắn đương nhiên biết chủ nhân biệt thự này là thân phận gì, mà nhìn nhếch nhác như Phương Dật Thiên cũng muốn đến tìm chủ nhân nơi này sao?
- Nếu là tìm người sao không đi vào? Cứ lén lút?
Gã bảo an híp mắt, lạnh lùng hỏi.
- Anh khẳng định là chưa học đủ sách? Hai từ lén lút này không thể dùng cho tôi.
Phương Dật Thiên vẫn tươi cười, liếc mắt lại thấy, ánh mặt trời thật chói mắt.
- Ngươi....
Gã bảo an này ngữ khí trầm xuống:
- Thật có lỗi, không phải người trong khu nhà thì không được ở chỗ này, mời anh lập tức rời đi.
- Anh dựa vào cái gì bảo tôi không ở trong khu này? Có phải vì ta ăn mặc khó coi, da mặt không dày bằng các anh, hay nói, tôi đẹp trai hơn các anh một chút?
Phương Dật Thiên cười cười.
- Nếu anh không rời đi, chúng tôi trực tiếp giúp anh.
Một bảo an có chút tức giận, lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên nhíu mày, chính là muốn nói cái gì, nhưng trong biệt thự Lâm gia đi ra một nữ nhân khoảng bốn năm mươi tuổi, nàng đi thẳng ra cửa sắt khu biệt thự, nói:
- Sao thế, ồn ào cái gì vậy?
- Bác Ngô, là như vậy, chúng cháu thấy anh thanh niên này lén lút hết nhìn đông lại ngó tây, vì vậy nên đi tới hỏi, hắn nói tìm người.
Một bảo an nhìn Ngô mụ đi ra khỏi biệt thự liền vội vàng nói.
Ngộ mụ đảo mắt nhìn Phương Dật Thiên, hỏi:
- Người trẻ tuổi, cậu đến tìm ai?
- Chào bác, cháu tìm Lâm chủ tịch.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Cậu, cậu chính là Phương tiên sinh kia sao?
Ngô mụ vui sướng hỏi.
- Ách... cháu họ Phương.
Phương Dật Thiên gãi đầu.
- Mau, mau vào nhà, lão gia chờ cậu lâu rồi.
Ngô mụ nói xong liền mở cửa sắt ra.
- Vâng, cảm ơn bác.
Phương Dật Thiên nói xong liền đi vào, Ngô mụ dẫn hắn hướng đại sảnh biệt thự đi đến.
Ngoài biệt thự, hai gã bảo an nhìn nhau, thần sắc đều khó coi, sao đó ủ rũ đóng cửa.
Phương Dật Thiên đi theo Ngô mụ vào phòng khách, còn chưa đi vào đã nghe thấy thanh âm quyết liệt vang lên bên trong:
- Ba ba, người muốn tên bảo an lưu manh kia làm vệ sĩ cho con sao?
- Tiểu Tuyết, ba ba không phải đã nói với con sao, ba ba phải xuất ngoại một thời gian, lúc này ba cần người đảm bảo an toàn cho con, mà Phương Dật Thiên là một người như vậy.
- Không được, con không đồng ý, đồ lưu manh bảo an hắn là tên hỗn đản, là một tên sắc lang, ba ba, người sao lại yên tâm cho hắn bên người con?
.............
Phương Dật Thiên nghe thế có chút không biết nói sao, bất quá da mặt hắn dày, cũng không có ý tứ bước đi hay xấu hổ gì, ngược lại, trong lòng thầm nghĩ: Hừ, Lâm Thiên Tuyết, cô không phải bảo ta là lưu manh sao? Tốt, chờ ta làm bảo tiêu cho cô, nếu cô vẫn không nghe lời xem ta đánh mông cô, dù sao đây cũng là ba ba cô cho ta quyền! Hơn nữa còn cởi quần đánh mông a!
- Tiểu Tuyết, sao con lại nói vậy? Lát nữa Phương Dật Thiên đến đây, con không thể lại dùng thái độ như vậy mà nói chuyện, hiểu chưa?
Lâm Chính Dương quát lên phía trong.
- Con không làm, con cứ nói vậy, cho dù hắn ở trước mặt con con vẫn nói!
Lâm Thiển Tuyết hừ một tiếng.
..............
"Khụ khụ..." Vào phòng khách Phương Dật Thiên không đợi Ngô mụ thông báo liền ho khan một tiếng, đang ngồi trong phòng khách Lâm Chính Dương cùng Lâm Thiên Tuyết liền quay đầu, hắn cười nói:
- Có vẻ như tôi đến không đúng lúc?
- Ha ha, Tiểu Phương cậu đã đến rồi, nói gì vậy chứ. Đến đây, ngồi đi.
Lâm Chính Dương nói xong liền đứng dậy, nhiệt tình mời Phương Dật Thiên ngồi xuống chiếc ghế sô pha đắt tiền trong phòng khách.
Ngô mụ cũng đi tới, đưa cho Phương Dật Thiên một chén trà.
Ánh mắt Phương Dật Thiên nhìn Lâm Thiên Tuyết phía đối diện, trên người nàng mặc một bộ quần áo giản dị ở nhà, vẫn không che lấp được khí chất cao quý, khuôn mặt như ngọc trạm thành tựa hồ đang tỏa sáng, đôi mắt mang theo vài tia oán giận, phía dưới là cái cổ động lòng người, trước ngực lộ ra xương quai xanh, phía dưới..... Ách các bộ phận phía dưới đều bị che khuất, ánh mắt Phương Dật Thiên đành phải dừng lại.
Lâm Thiên Tuyết nhìn đến Phương Dật Thiên lại tức giận, ngày nhục nhã hôm qua ở Hoa Thiên nàng còn chưa hết giận, ai biết sáng nay ba ba lại tìm nàng nói muốn cho Phương Dật Thiên làm vệ sĩ cho nàng.
Trời ạ, nghe được lời này của baba nàng có một loại xúc động muốn hét lớn.
Lửa giận trong lòng còn chưa tan, lúc này còn muốn tên khốn này làm vệ sĩ? Cái này sao có thể?
Nàng thật sự hoài nghi ba ba có phải lớn tuổi nên hồ đồ, lại mời một tên sắc lang lưu manh đến làm vệ sĩ, chẳng lẽ ba ba không biết mình là mĩ nữ số một số hai ở thành phố Thiên Hải này sao?
Last edited by Điệp Vũ; 25-08-2010 at 08:23 PM.
Lý do: Edit chút xíu
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 59: Mĩ nữ gặp vô lại.
Dịch: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Phương Dật Thiên có thể cảm nhận được lòng oán hận của Lâm Thiên Tuyết, Đại tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng tức giận luôn không thể giấu được, cái gọi là hỉ nộ đều hiện ra mặt đúng là để dùng cho vị Đại tiểu thư này.
Phương Dật Thiên cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Thiên Tuyết, nếu là hắn, cũng sẽ giận dữ như nàng, thậm chí còn... thù địch.
Người ta tuy không phải mĩ nữ khuynh quốc, nhưng tuyệt đối là khuynh thành mĩ nữ lái xe đến trước tòa nhà Hoa Thiên dừng một chút thì có sao, huống hồ cha nàng còn là chủ tịch của Hoa Thiên.
Nếu là người khác thấy cũng coi như không, không hỏi đến, càng không nói đến quản, mà Phương Dật Thiên cố tình ăn no dửng mỡ, chạy tới đánh rắm cản xe Lâm Thiên Tuyết, còn lưu manh bắt lấy mắt cá chân nàng, càng quá đáng hơn là lại nhân cơ hội từ trên cao nhìn thấy được xuân sắc trước ngực của đại mĩ nữ.
Đổi lại là nữ nhân khác vừa nhìn thấy mặt có khi đã xxoo mắng to, thật khó cho vị Đại tiểu thư này lại phải kìm nén cơn giận dữ, như vậy đã coi là khoan dung với Phương Dật Thiên rồi, bởi vậy Lâm Thiên Tuyết thở hổn hển, hắn ngược lại còn cảm thấy nàng hiện tại cực kì đáng yêu.
Phương Dật Thiên nhấp một ngụm trà, thông cổ họng, nói:
- Lâm tiểu thư, hôm qua tôi đã đạt thành giao ước với Lâm chủ tịch, sau này sẽ làm vệ sĩ cho cô, đến khi Lâm chủ tịch xuất ngoại trở về. Kỳ thật thời đại hòa bình, Đại tiểu thư như cô cũng không gặp nguy hiểm gì, bất quá Lâm chủ tịch đã cố ý mời cho cô một vệ sĩ, nói lên ông ấy thực sự quan tâm cô, cũng rất chăm chút cho cô. Tạm thời chưa nói năng lực của tôi thế nào, nhưng hành động của Lâm chủ tịch cũng vì yêu con gái, là sự quan tâm của người cha dành cho cô, chẳng lẽ Lâm tiểu thư không muốn tiếp nhận sự quan tâm này của cha cô sao?
- Ta, ta.....
Lâm Thiên Tuyết nhất thời giật mình, trước lời nói của Phương Dật Thiên, nàng rơi vào tiến thoái lưỡng nan, không biết trả lời ra sao.
Nếu phủ nhận vậy là từ chối sự quan tâm của ba ba cho mình, nếu đồng ý.... chẳng phải là khiến tên hỗn đản này làm vệ sĩ cho mình sao?
- Tiểu Phương, về sau gọi ta một tiếng bác đi, đừng có kêu chủ tịch mãi thế.
Lâm Chính Dương cười ha hả, nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết nói:
- Tiểu Tuyết, cứ vậy đi, đêm nay cha sẽ xuất ngoại, hôm nay Tiểu Phương sẽ là vệ sĩ cho con, để bảo vệ con hắn sẽ ở cùng trong biệt thự--- dù sao phòng trống còn nhiều mà.
-Cái gìiii? Hắn--- Hắn còn muốn ở cùng con?
Lâm Thiên Tuyết như bị sét đánh nàng tai, miễn cưỡng chấp nhận Phương Dật Thiên làm vệ sĩ còn chưa nói, ai bảo ba ba nói nếu không đồng ý sẽ hủy bỏ kế hoạch du lịch chứ, nhưng mà--- tên khốn này còn muốn ở lại trong biệt thự, nàng sao có thể chấp nhận?
- Ách, Lâm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi ở biệt thự không có nghĩa là muốn ở cùng cô, tôi là người thuần khiết, không tùy tiện ở cùng người khác một phòng, điểm này cô phải hiểu rõ.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
- Ngươi.......
Lâm Thiên Tuyết há miệng hớp một ngụm khí lớn, trong lòng vô cùng tức giận, tên khốn này chả lẽ còn nghĩ ở cùng phòng với mình? Thật sự---- Ghê tởm!
- Được rồi, cứ vậy đi, Tiểu Tuyết, chuyện trước kia đã là quá khứ, cha tin tiếp xúc nhiều con sẽ biết Phương Dật Thiên là một thanh niên rất có nguyên tắc.
Lâm Chính Dương nói.
- Đúng vậy, Lâm tiểu thư, thời tiểu học là thường xuyên được nhận giấy khen, cũng không phải lưu manh như cô nghĩ đâu.
Phương Dật Thiên nhân cơ hội tẩy rửa hình tượng của mình trong lòng Lâm Thiên Tuyết.
- Ba ba, con không đồng ý cho hắn ở đây, hắn là nam nhân, con không yên tâm.
Lâm Thiên Tuyết lập tức phản đối.
- Tiểu Tuyết, con---
Lâm Chính Dương cao giọng, đang chuẩn bị quát to, lúc này Phương Dật Thiên tiếp lời nói:
- Lâm chủ..... Bác Lâm, nếu Lâm tiểu thư không muốn vậy bất tất miễn cưỡng. Kỳ thật cháu không ở biệt thự cũng không sao, chỉ cần ngày ngày hộ tống Lâm tiểu thư an toàn đến buổi tối nàng về biệt thự nghỉ ngơi là được, sau đó cháu sẽ về nhà, không sao cả.
Lâm Thiên Tuyết hơi sửng sốt, nàng vốn nghĩ Phương Dật Thiên sẽ mặt dày mày dạn yêu cầu ba ba ở lại cùng biệt thự với mình, nghe thấy Phương Dật Thiên nói vậy nàng liếc hắn một cái, nói:
- Như vậy là tốt nhất, ba ba, chỉ cần hắn không ở đây con miễn cưỡng chấp nhận.
- Cái này....
Lâm Chính Dương nhìn về phía Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên cười cười, nói:
- Bác Lâm, cự vậy đi, không sao đâu. Buổi sáng 8h--- à, buổi sáng Lâm tiểu thư mấy giờ rời giường? Tóm lai tôi sẽ đến trước khi Lâm tiểu thư rời giường, cho đến tối khi Lâm tiểu thư nghỉ ngơi ở biệt thự, vậy không vấn đề chứ?
- Ba ba, như vậy đi, nếu không con không đáp ứng cho hắn làm vệ sĩ.
Lâm Thiên Tuyết hừ một tiếng nói.
- Vậy... được rồi, Tiểu Tuyết trong khi Phương Dật Thiên làm vệ sĩ cho con, con không được làm bậy, đừng có bày ra cái tính Đại tiểu thư, thời điểm quan trọng phải nghe lời Phương Dật Thiên nói, hiểu chưa?
Lâm Chính Dương nói.
Lâm Thiên Tuyết bĩu môi, đang muốn nói cái gì lại nhịn xuống, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái.
- Tiểu Phương, cháu phải đi lại thường xuyên, ta sẽ cấp cho cháu một chiếc xe vừa lúc trong gara còn một chiếc Mercedes-Benz chưa dùng đến, cháu cứ dùng tạm trước đi, được chứ?
Lâm Chính Dương nói.
"Mercedes-Benz, không tồi."Phương Dật Thiên thầm nghĩ liền gật đầu:
- Vâng, được ạ.
- Quyết định vậy đi, trong biệt thự cũng không có nhiều người, chỉ có Ngô mụ, vừa dắt cháu vào. Còn một bảo mẫu hiện đang nghỉ phép. Còn lại là Tiểu Tuyết.
Lâm Chính Dương nói tiếp:
- Tiểu Tuyết, lại nữa lấy chìa khóa xe đưa cho Tiểu Phương. Cha phải đến công ty, sau đó đến thẳng sân bay, không quay lại nữa. Trong khoảng thời gian này con cần nghe lời, không nên nghịch ngợm, biết chưa?
- Con biết rồi, thật là, cha đã nói mấy lần rồi đó.
Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
Lâm Chính Dương nghe vậy liền đứng dậy, nói:
- Vậy ta đến công ty, Tiểu Phương, làm phiền cháu.
- Không phiền, đây là việc cháu phải làm.
Phương Dật Thiên đứng dậy chào.
Lâm Chính Dương vui ve, vỗ vỗ bả vai Phương Dật Thiên, đi tới cửa lại nhớ đến cái gì, quay đầu nói:
- Tiểu Tuyết, đêm nay con muốn đi party với bạn? Lúc đó Tiểu Phương sẽ đi với con.
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 60: Ba điều giao ước!
Dịch: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Phương Dật Thiên tiễn Lâm Chính Dương ra khỏi biệt thự, Lâm Chính Dương vỗ vai Phương Dật Thiên, nói:
- Tiểu Phương, con gái bác có chút tùy hứng vô lý, mấy ngày này phiền cháu trông giữ nó.
- Không dám không dám, tóm lại cháu cam đoan Lâm tiểu thư an toàn.
Phương Dật Thiên nói.
Lâm Chính Dương gật đầu, lúc này Vương Hổ đã lái xe đến chỗ Lâm Chính Dương, Phương Dật Thiên thấy thế vội nói:
- Bác Lâm, ách, có chuyện muốn đề xuất với bác.
- Chuyện gì? Cháu nói đi, có yêu cầu gì cứ việc nói.
Lâm Chính Dương nói.
- Cài này... cái này bác Lâm có thể ứng trước cho cháu năm trăm đồng không? Cháu đang cần dùng gấp.
Phương Dật Thiên nghĩ năm trăm đồng mua xe đạp cho Thi Thi hắn là đủ rồi, nhưng là muốn Lâm Chính Dương một đại chủ tịch đưa năm trăm đồng nói ra có chút ngượng ngùng.
- Ha ha, bác còn tưởng là chuyện gì.
Lâm Chính Dương cười cười, sau đó gọi Ngô mụ lại phân phó:
- Ngô mụ, chút nữa lấy một vạn tiền mặt cấp cho Tiểu Phương.
- Một vạn? Ách, bác Lâm, không cần nhiều như vậy, vừa mới làm cháu cũng không cần gấp.
Phương Dật Thiên vội vàng nói.
- Tiểu Phương, không cần khách khí với bác, được rồi, cháu vào nhà tâm sự với Tiểu Tuyết đi, thoạt nhìn nó với cháu có chút thành kiến, cái này cháu phải tự cố gắng, bác không giúp gì được. Đêm nay bác xuất ngoại, có chuyện gì khẩn cấp có thể tùy thời gọi điện cho bác.
Lâm Chính Dương còn nói thêm.
- Vâng, cháu biết rồi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu.
Lâm Chính Dương lúc này mới phất tay, ngồi vào trong chiếc Bentley sang trọng xa xỉ.
...........o0o.........
Phương Dật Thiên vào trong biệt thự nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết vẫn đang ngồi trên sô pha phòng khách, bộ dạng như đang ngẫm nghĩ gì đó, khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên vẫn còn sót lại một tia tức giận, đôi môi như hoa hồng nở rộ hơi cong lên, hiển nhiên là vẫn chưa hết giận.
- Lâm tiểu thư, thế giới này thật sự núi sông cũng có thể đổi rời, nhân sinh vô thường a, tôi vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại cô, không nghĩ tới lại trở thành vệ sĩ cho cô, điều này làm tôi vốn không tin thần phật cũng không thể không tin cái thuyết pháp duyên phận.
Phương Dật Thiên chậm rãi nói, chú ý đến sắc mặt Lâm Thiên Tuyết ngày càng khó coi, hắn cười, nói tiếp:
- Bất quá, Lâm tiểu thư cô cứ yên tâm, nếu tôi làm vệ sĩ cho cô thì sẽ làm hết trách nhiệm, thời điểm quan trọng sẽ một tấc không rời cô, thậm chí lúc cô ngủ cũng có thể thủ hộ bên cạnh, ngay cả lúc cô tắm rửa--- thì, tôi sẽ canh ở bên ngoài.
- Phương Dật Thiên đừng dẻo miệng với ta, thật không hiểu baba nghĩ gì, lại chọn một tên lưu manh hỗn đản như ngươi làm vệ sĩ cho ta!
Lâm Thiên Tuyết nói một mạch, sau đó lại nói tiếp:
- Đừng tưởng rằng làm vệ sĩ là có thể đùa giỡn với ta, bây giờ ta có ba điều giao ước với ngươi!
- Ba điều giao ước?
Phương Dật Thiên nao nao, lập tức thản nhiên cười nói:
- Được thôi, Lâm tiểu thư cứ nói.
- Thứ nhất, lầu hai của biệt thự không cho ngươi bước lên, đó là nơi ta nghỉ ngơi. Thứ hai, về sau ngươi theo ta đi ra ngoài không được ta cho phép không được nói chuyện, đỡ cho ta phải mất mặt. Thứ ba, ngươi, ngươi đi theo ta phải bảo trì khoảng cách, tuyệt đối không được có ý đồ tiếp cận ta.
Lâm Thiên Tuyết nói xong lời cuối cùng khuôn mặt tuyệt mĩ không nhịn được hơi đỏ lên.
Phương Dật Thiên sửng sốt, lập tức không nhịn được cười ha hả, cuối cùng mới thản nhiên nói:
- Ta thích nữ nhân thành thục khêu gợi, điểm ấy Lâm tiểu thư cô tự xem lại, điều thứ ba căn bản là thừa.
- Ngươi~
Lâm Thiên Tuyết lại thở hổn hển, nàng đột nhiên muốn khóc, lại có người khi dễ nàng, từ nhỏ đến lớn có khi nào nàng phải chịu tức giận lớn đến thế này.
- Lâm tiểu thư, dễ tức giận không phải thói quen tốt, cô khẳng định không biết tức giận có hại cho sức khỏe?
Phương Dật Thiên dừng một chút, thản nhiên nói:
- Tức giận dễ ảnh hưởng đến phổi, hơn nữa còn sinh ra độc tố có hại cho cơ thể, cứ vậy khuôn mặt sẽ u ám không tươi sáng, đây là kết quả của việc tích tụ độc tố a.
Lâm Thiên Tuyết hừ lạnh mộ tiếng, nói:
- Ngươi chỉ cần cách xa ta ra một chút, vậy ta cũng không tức giận.
- Điểm ấy không được, tôi là vệ sĩ của cô, nếu tránh xa cô, vậy làm sao bảo vệ cô? Tôi không thể lơ là nhiệm vụ! Cô tức giận là chuyện của cô, cô nói tôi đến gần cô liền tức giận, nói vậy là không đúng, cô nghĩ lại xem, nếu tôi làm vệ sĩ cả đời cho cô, chả lẽ cô cả đời đều trong trạng thái tức giận? Như vậy tôi có thể cam đoan, khi cô ba mươi tuổi sẽ nhìn như một bà già sáu mươi.
Phương Dật Thiên nói như thật.
- Đủ rồi! Cả đời làm vệ sĩ? Ngươi nằm mơ đi, chờ ba ba về là ngươi có thể cút.
Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói.
- Người sống trên đời làm sao cái gì cũng theo ý mình được? Bác Lâm nửa tháng nữa mới về, chả lẽ Lâm tiểu thư cô định trong khoảng thời gian này sẽ luôn tức giận? Theo lý mà nói cô tức giận không nằm trong chức trách của tôi, bất quá tôi là con người có lương tâm liền khuyên cô một câu: muốn bỏ đi thành kiến, hãy dùng ánh mắt khác đánh giá sự vật, không thể thay đổi được vậy cứ tự nhiên đối mặt, như vậy, sống mới thư thái.
Phương Dật Thiên chậm rãi nói.
- Lâm tiểu thư, cô sống là vì cô, không phải vì tôi, cô vì tôi mà tức giận không phải rất buồn cười sao? Nếu vì tôi mà thay đổi cuộc sống của cô, ảnh hưởng tới cảm xúc của cô, tôi lại cảm thấy mình thật vĩ đại đó.
Phương Dật Thiên dừng một chút, nói tiếp:
- Trong sách có viết, nữ nhân chỉ khi đối mặt với nam nhân mình thích mới dễ sinh vui buồn. Tôi nghĩ tôi không phải là nam nhân cô thích a?
- Ngươi~ quả thực vô sỉ! Ta không thèm nói với ngươi, miệng lưỡi dẻo quẹo, không chút tốt đẹp, tự cho mình là đúng, ăn ốc nói mò, thói hư tật xấu của nam nhân ngươi đều lấy hết.Lâm Thiên Tuyết nói xong liền ' cộp cộp ' tiêu sái đi lên lầu hai.
Một lát sau, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thiên Tuyết lại đi xuống dưới, đặt một chiếc chìa khóa trên mặt bàn, nói:
- Đây là chìa khóa xe, ngươi cầm đi.
- A, cám ơn.
Phương Dật Thiên nói xong, lại hỏi:
- Đúng rồi, Lâm tiểu thư chuẩn bị khi nào thì đi dự party cùng bạn học?
- Tám giờ.
Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói.
- Vậy tám giờ tôi lại đến bồi tiếp Lâm tiểu thư, bây giờ tôi còn có chút việc.
Phương Dật Thiên nói.
- Tùy ngươi, không đến nữa càng tốt.
Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng bỏ thêm một câu sau đó đi lên trên lầu.
Phương Dật Thiên cười khổ, cầm lấy chìa khóa xe, lúc này Ngô mụ đi tới, nàng cầm trong tay một cái phong bì, nàng lại gần, sau đó đưa phong bì cho Phương Dật Thiên, nói:
- Phương tiên sinh, đây là một vạn lão gia phân phó đưa cho anh, anh đếm lại đi.
- Cảm ơn Ngô mụ, không cần đếm, về sau gọi cháu là tiểu Phương đi, không cần xưng hô tiên sinh gì đó khách khí như vậy.
Phương Dật Thiên nhận phong bì, cười nói.
- Ha ha, tốt tốt, Tiểu Phương cháu đến làm vệ sĩ cho tiểu thư.
Ngô mụ cười nói.
- Vâng ạ.
Phương Dật Thiên đáp.
- Tiểu thư mới du học nước ngoài về, kỳ thật tâm địa nàng rất thiện lương, một cô gái tốt, đừng nhìn bộ dạng tiểu thư bên ngoài của nàng, nàng là người rất được, Tiểu Phương về sau cháu sẽ biết.
Ngô mụ thâm ý nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy một trận buồn bực, Lâm Thiên Tuyết thế nào thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ cần làm tốt công việc vệ sĩ là được rồi.
- Vâng, Lâm tiểu thư đúng là cô gái tốt.
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn đồng hồ, nói tiếp:
- Ngô mụ, cháu có việc ra ngoài một chút, buổi chiều cháu sẽ đến đây.
- A, Tiểu phương cháu không ăn trưa sao?
Ngô mụ lại hỏi.
- Không cần, nói hộ cháu một tiếng với Lâm tiểu thư, cháu đi trước.
Phương Dật Thiên nói xong liền đi ra ngoài.
Ngô mụ nhìn theo bóng dáng Phương Dật Thiên, lẩm bẩm: Tiểu Phương này cũng không tồi, ánh mắt lão gia rất chuẩn, nhưng không biết tiểu thư có thích hay không.
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 61: Tình cờ gặp Uyển Nhi!
Dịch: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Phương Dật Thiên mở cửa chiếc Mercedes-Benz màu đen của Lâm Chính Dương ngồi vào lái như bay về trong nội thành, tối hôm qua sinh nhật Thi Thi hắn đã đáp ứng mua cho nàng một chiếc xe đạp màu phấn hồng, lời hứa này hắn vẫn không quên
Nghĩ đến việc mua quà sinh nhật cho Thi Thi, Phương Dật Thiên lại nhớ tới hắn còn đáp ứng Liễu Ngọc hôm nay giúp nàng sửa cánh cửa WC, lại nhớ tối hôm qua tình huống xấu hổ trong WC nhà Liễu Ngọc, hắn không nhịn được tim vẫn đập thình thịch, hai mảnh trắng nõn như tuyết còn phiến rừng rậm kia đã sớm in vào trong đầu.
Lượn vài vòng vẫn chưa tìm được chiếc xe đạp cho trẻ nhỏ màu phấn hồng, hắn đột nhiên nhớ ở gần trường đại học Thiên Hải hình như có một cửa hàng bách hóa, bên trong có một tầng bán xe đạp cho trẻ nhỏ cùng xe đạp địa hình.
Nghĩ đến đây Phương Dật Thiên liền quay đầu xe, chạy như bay tới đại học Thiên Hải.
- Di? Đại học Thiên Hải không phải là trường Uyển Nhi đang học sao? Nhiều ngày không gặp, cũng không biết cô bé này tình hình gần đây ra sao.
Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Đại học Thiên Hải nằm trong Thiên Hải thị, Thiên Hải thị chính là một khu đại học nổi tiếng, đồng thời cũng là một trong mười trường đại học lớn nhất, nổi danh từ lâu, bởi vậy, khu vực xung quanh đại học Thiên Hải rất phồn hoa, có thể nói là trung tâm thứ hai của thành phố.
Chỉ một lát, Phương Dật Thiên đã chạy xe tới gần đại học Thiên Hải, trong khi chạy như bay đến cửa hàng bách hóa Phương Dật Thiên liếc mắt ra ngài cửa sổ, ngoài ý muốn lại thấy tại trạm xe buýt bên đường một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều quen thuộc đang đứng đó, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại---
Cô gái này thanh lệ thoát tục, mặt tươi như hoa, mắt như trăng rằm, trên người tỏa ra hương vị thanh nhã, đứng trong đám người, dường như nổi bật chính là mĩ nữ động lòng người nhất, không phải Tô Uyển Nhi thì là ai?
- Thật là Uyển Nhi a, đúng rồi, ngày mai là ngày cuối tuần, nàng hắn là chờ xe buýt về nhà?
Phương Dật Thiên thầm nghĩ, bởi con đường này không thể dừng xe, hắn định lái xe đến cửa hàng bách hóa phía trước dừng xe sau đó chạy tới tìm Tô Uyển Nhi.
Nhìn thấy Tô Uyển Nhi trong nháy mắt hắn đã hạ quyết tâm nhờ nàng mua xe đạp với hắn, ở phương diện này con gái chuyên nghiệp hơn. Ngoài ra, mua xe đạp xong hắn cũng muốn về phòng trọ, bởi vậy thuận tiện lái xe đưa nàng về, như thế cũng tiết kiệm tiền xe buýt cho nàng.
Phương Dật Thiên rất nhanh đã kiếm được chỗ đỗ xe, sau đó liền đi tới trạm xe buýt, Tô Uyển Nhi vẫn chờ xe ở đó, bên cạnh nàng còn có một nữ sinh, ngoài ra, hình như còn một nam sinh nam sinh quấn quít bên cạnh.
- Triệu Hải, ngươi đừng làm phiền ta được không? Ta sẽ không ngồi xe của ngươi, ta có thói quen ngồi xe buýt.
Tô Uyển Nhi thiếu kiên nhẫn nói với nam sinh đang cố quấn lấy nàng.
Nam sinh tên là Triệu Hải này tựa hồ đã sớm tập thành thói quen, xem ra đã sớm bị Tô Uyển Nhi cự tuyệt thành quen, bởi vậy thần sắc vẫn thản nhiên đứng bên cạnh, sắc mặt tươi cười nói:
- Không sao cả, vậy mình cùng chờ xe buýt với bạn.
- Di, Toa Toa, sao xe buýt còn chưa đến? Thật kì quái.
Tô Uyển Nhi nói với cô gái bên cạnh.
Bình thường trong trường, bạn của một nữ sinh xinh đẹp không phải là khủng long thì cũng là một sửu nữ, nhưng mà, lần này tình hình hoàn toàn bất đồng.
Tô Uyển Nhi đã là một mĩ nữ hiếm thấy, nhưng nữ sinh bên cạnh nàng lại xinh đẹp không kém gì Tô Uyển Nhi.
Một dải tóc đen tuyền buông xuống, khuôn mặt như trạm từ bạch ngọc, đôi môi mềm mại hơi cong lên, tựa hồ lúc nào cũng duy trì ở trạng thái tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt như trăng khuyết mềm mại ướt át, giống như là hội tụ thiên địa linh khí vô cùng động lòng người, một cặp mắt kính tinh xảo, vô hình trung làm tăng cho nàng vẻ đẹp dịu dàng trầm tĩnh, nàng cũng có một cái tên rất êm tai --- Âu Dương Toa Toa.
- Chờ chút đi, không cần gấp.
Âu Dương Toa Toa nhẹ giọng nói.
- Uyển Nhi, mình thật tâm thích bạn, xin bạn làm bạn gái của mình đi, vô luận bạn có yêu cầu gì mình đều có thể làm.
Triệu Hải không từ bỏ cơ hội, xem ra là dùng chiêu mặt dày để kua gái.
- Triệu Hải, ngươi không thấy buồn nôn à? Những lời ghê tởm như vậy cũng có thể nói ra, ta đã nói rồi, ta đã có người trong lòng.
Tô Uyển Nhi lạnh lùng nói.
- Uyển Nhi, lời này bạn đã nói với mình nhiều lần, nhưng mà, vẫn như cũ không thể ngăn cản mình thích bạn, mình sẽ dùng chân tình cảm động bạn.
Triệu Hải nói.
- Chân tình? Hiện tại chân tình bán được mấy đồng? Bây giờ cưa gái không thể chỉ dựa vào chân tình mà đả động, vị bạn học này, chưa nói đến dung mạo ngươi ra sao, chỉ biết phương pháp cưa gái của ngươi quá sai lầm! Không ngại lộ cho ngươi biết một chút, Uyển Nhi nhà ta thích người khác quỳ xuống hướng nàng kêu lớn anh yêu em, nếu hiện tại ngươi làm vậy không chừng hơn trăm lần chân tình của ngươi, thật sự không hữu dụng đâu!
Một thanh âm nam nhân bình tĩnh trầm ổn mà khôi hài tràn ngập cuốn hút truyền tới.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này trong lòng Tô Uyển Nhi nhất thời 'thình thịch' một tiếng, quay đầu liền thấy thân thể cường tráng tiêu sái kia đứng trước mặt.
- Phương---Phương ca ca, anh, anh sao lại ở đây?
Tô Uyển Nhi nhất thời kinh hô ra tiếng, ngữ khí cực kì kích động.
Đứng cạnh Tô Uyển Nhi, Âu Dương Toa Toa cũng nhìn về phía Phương Dật Thiên, ấn tượng đầu tiên là nam nhân này chưa nói tới anh tuấn, nhưng thân thể thật cường tráng, trên ngươi mơ hồ có chút nội liễm trầm ổn, đặc biệt ánh mắt thâm thúy bình tĩnh như nước kia khiến người ta có một nỗi kính sợ không tên.
- Anh vừa đi qua đây, thấy em đang đợi xe anh liền tới.
Phương Dật Thiên mỉm cười, lại hỏi:
- À, hết giờ học rồi à?
- Đúng vậy, hết giờ rồi a, ngày mai là cuối tuần, cho nên em chuẩn bị về nhà.
Tô Uyển Nhi ngọt ngào cười, bỗng nhiên chỉ vào cô bạn bên cạnh, nói:
- Phương ca ca, giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn tốt của em Âu Dương Toa Toa, đông thời cũng là một đại mĩ nữ a.
Âu Dương Toa Toa nghe được Tô Uyển Nhi giới thiệu mình còn cố ý bỏ thêm một câu '' đại mĩ nữ '' sắc mặt không khỏi đỏ lên, lập tức cười nhẹ với Phương Dật Thiên, nói:
- Xin chào.
Phương Dật Thiên nhìn Âu Dương Toa Toa cười nhẹ, trong lòng không khỏi tán thưởng cô bé này cười rất xinh, bất quá sắc mặt hắn vẫn như thường, cũng không như những nam nhân khác, nhìn thấy mĩ nữ là bày ra bộ mặt trư ca, hắn cười nói:
- Xin chào, anh là Phương Dật Thiên, đúng là rất xinh đẹp, ha ha.
Phương Dật Thiên nói xong liền rời ánh mắt đi, lúc này hắn thấy Triệu Hải kia đang dùng ánh mắt hằn học nhìn mình, giống như là mình cùng hắn có cừu hận tám đời vậy.
Âu Dương Toa Toa không khỏi liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, dung mạo nàng rất xinh đẹp, nhưng nam nhân này không giống những nam sinh khác nhìn thấy nàng liền chằm chằm mãi không ngừng, mà thái độ bình thản như nước, làm cho nàng hơi ngạc nhiên, đồng thời không khỏi cảm thấy chút hứng thú.
- Vị bạn học này, ta với ngươi không cừu không oán, sao ngươi lại dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm ta? Ta chỉ đường cho ngươi, ngươi không cảm kích lại thù hằn nhìn ta, ai, thật là lấy oán báo ân, ta chưa từng thấy ai trở mặt nhanh như ngươi.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Ngươi--- ngươi là ai? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất cút xa ra một chút, bằng không---
Triệu Hải hơi giận dữ, lời nói đầy đe dọa.
- Hừ, Triệu Hải, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi Phương ca ca? Nói cho ngươi biết, Phương ca ca chính là người ta thích!
Tô Uyển Nhi trừng đôi mắt đẹp, nói rất hợp lý hợp tình.
Đã có 68 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê