Sau khi Du Băng Viên vừa kể xong những việc đã trải qua, Thiên Thủ Kiếm Khách cũng về tới.
Trên tay ông ta cầm một bó da mãng xà cuốn lại, té ra ông ta vừa đi lột toàn bộ da con quái mãng, định dùng vào việc gì đó.
Vũ Duy Ninh biết mình đã được ông ta đối xử rất tốt, lúc thấy ông ta trở về, đâu dám coi thường, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Thiên Thủ Kiếm Khách kéo chàng đứng lạnh lùng nói:
- Không cần cảm ơn, được cũng phải chịu, thua cũng phải chịu, rồi cũng có ngày nào đó lão nhân gia ta sẽ giết chết ngươi.
Vũ Duy Ninh chẳng hiểu ý lão nhân, nhất thời trợn mắt há miệng.
Du Băng Viên cười khẽ một tiếng nói:
- Ngươi uống nước trái nhân sâm ngàn năm rồi, lại được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, hiện giờ công lực chẳng thua kém một vị đặc sứ áo vàng nào, giả như ngươi không thật lòng bỏ tà theo chính, dượng ta đương nhiên phải giết ngươi.
vũ Duy Ninh lúc ấy mới hiểu rõ, bèn hướng về Thiên Thủ Kiếm Khách xá dài nói:
- Xin lão tiền bối yên lòng, tiểu nhân tuy là kẻ thảo dã ngoài biên cương, nhưng cũng biết phân biệt đúng sai, từ nay về sau giả như không thể làm tròn tâm nguyện, cũng tuyệt đối không giúp đỡ kẻ ác.
Thiên Thủ Kiếm Khách thấy tấm da mãng xà vào góc nhà, chuyển thân bước ra ngoài nói:
- Được rồi, ngươi ra đây một lúc!
Vũ Duy Ninh bước theo ông ta ra khỏi gian thảo lư, cung kính hỏi:
- Lão tiền bối có điều chi chỉ giáo?
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nụ nói:
- Trước đây tiểu tử ngươi nhảy cao được khoảng bao nhiêu?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Khoảng một trượng bảy, một trượng tám.
Thiên Thủ Kiếm Khách nói:
- Giờ ngươi nhảy lên một cái xem nào.
Vũ Duy Ninh nghe nói liền nhún hai chân nhảy lên, chỉ thấy chưa tốn chút sức lực nào người đã nhảy cao lên hơn ba trượng, bất giác kinh hoảng, kêu thất thanh:
- ái da, ngã chết mất!
Vì bị bất ngờ, đồng thời giật mình tay chân luống cuống, cho là nhất định sẽ ngã, nên quả nhiên "bùng" một tiếng, chàng đã ngã lăn xuống đất nhưng toàn thân lại chẳng thấy đau đớn chút nào.
Nguyên do là chàng đã ăn được trái nhân sâm ngàn năm, lại được đả thông hai mạch Nhâm Đốc rồi, công lực hiện tại đã đạt tới mức như người luyện nội công bốn năm mươi năm, mà một người có nội công thâm hậu nếu gặp lúc bất ngờ bị té ngã lập tức sẽ tự nhiên vận công chống đỡ, nên chàng rớt từ trên không xuống, không những đã không bị thương mà còn không hề cảm thấy đau đớn.
Thiên Thủ Kiếm Khách hô hô cười nói:
- Tốt lắm rồi, bây giờ đổi qua thử về chưởng, phía sau ngươi có một cây liễu, nhắm đánh thử một chưởng xem sao!
Vũ Duy Ninh trong một đêm mà công lực đột nhiên tăng tiến gấp mấy lần, lúc này mừng rỡ Vô cùng, từ mặt đất đứng dậy xoay người đánh luôn một chưởng về cây liễu phía sau...
Chỉ nghe "chát" một tiếng, cây liễu xù xì to bằng cái miệng bát theo tiếng gảy lìa, rào rào đổ xuống.
Đây thật là chuyện chàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong lúc nhất thời, chàng sững sờ đứng ngây ra.
Du Băng Viên kinh ngạc chắt lưỡi nói:
- Trời ơi, không ngờ một trái nhân sâm ngàn năm mà lại có hiệu lực như vậy.
Thiên Thủ Kiếm Khách lặng lẽ cười một tiếng, đột nhiên tuốt kiếm ra nói:
- Ra đây, lão nhân gia ta thành toàn cho các ngươi luôn, các ngươi nhìn cho kỹ.
Trong câu nói, thân hình đã xoay đi một cái, thanh trường kiếm trong tay cũng rung lên, kế đó lúc duỗi lúc vươn, thoắt trên thoắt dưới, lúc thì như ba đào cuồn cuộn cuốn lên, lúc thì như chim én nhanh lẹ bay múa, mỗi chiêu mỗi thức đều lợi hại Vô cùng, mà lại đẹp đẽ rất mực!
Du Băng Viên vừa nhìn thấy đã biết ngay đây là Linh Xà Kiếm Pháp mà ông ta quan sát động tác của con quái mãng mà nghiên cứu tạo ra, võ công của nàng lấy kiếm thuật làm đầu, nên hiểu rất rõ ràng, chỉ biết mỗi một chiêu một thức của lão nhân phát ra đều kỳ quái ra ngoài suy nghĩ của người ta, không kìm được mừng rỡ, lúc ấy ngấm ngầm ra sức ghi nhớ.
Vũ Duy Ninh thì đứng ngẩn người ra, giống như càng xem càng mê muội.
Thiên Thủ Kiếm Khách chầm chậm thi triển hết một lộ kiếm pháp rồi cười nụ nói:
- Đây là Linh Xà Kiếm Pháp của lão nhân gia ta, tuy còn chưa đạt tới mức toàn thiện toàn mỹ, nhưng không phải là ta nói khoe, chứ trong võ lâm hiện nay bất kể là cao thủ bậc nào mà gặp nó lần đầu, cũng chỉ có cách chịu thua thôi. Bây giờ lão nhân gia ta sẽ diễn lại hai lần nữa cho các ngươi xem, các ngươi mà không nhớ hết được toàn bộ thì là do quá ngu, chứ ta không múa lần thứ tư đâu!
Nói xong, lại bắt đầu ra chiêu lại từ đầu.
Xong một lần, lại một lần nữa, kế đến cũng không hỏi Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên có nhớ được nhiều hay ít, tra kiếm vào bao xua tay nói:
- Xong rồi, vào nhà ngủ đi, Vũ Duy Ninh ngươi ngủ trên giường ta, còn con nha đầu này qua bên gian phòng phía trái! Mau đi! Mau đi! Lão nhân gia ta còn có chuyện phải làm, không bồi tiếp các người nằm chỏng cẳng lên được!
Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên không dám chần chừ, hướng về ông ta làm lễ xong song song trở vào trong nhà, theo lời lão nhân ai lên giường người ấy.
Dĩ nhiên, hai người đều không ai ngủ ngay được cả, vì đều còn múa lại Linh Xà Kiếm Pháp trong đầu...
Vừa rạng ngày hôm sau, Vũ Duy Ninh tỉnh dậy bước ra phòng xem, không thấy Thiên Thủ Kiếm Khách trong nhà, lại ra cửa nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng ông ta đâu, trong lòng lấy làm lạ, bèn tới phòng Du Băng Viên gõ cửa nói:
- Du cô nương, cô dậy chưa?
Du Băng Viên còn đang ngủ say, nghe tiếng giật mình, vội vàng bước xuống giường đáp:
- Dậy rồi, ngươi chờ một chút, ta ra ngay đây.
Nàng chải qua loa mái tóc một lượt, mới mở cửa bước ra, ngượng ngùng nói:
- Ngươi dậy lâu chưa?
Vũ Duy Ninh nói:
- Cũng mới dậy thôi, nhưng Thượng Quan lão tiền bối không có trong nhà, không biết đi đâu rồi.
Du Băng Viên kinh ngạc hỏi:
- ủa, dượng ta đi rồi à?
- Không, lão nhân gia ta đây!
Giọng của Thiên Thủ Kiếm Khách từ ngoài sân vọng vào.
Hai người vừa quay lại. Thiên Thủ Kiếm Khách đã cười hì hì đứng ngay trước cửa!
Trên tay ông ta cầm hai cái áo lót làm bằng da mãng xà, dường như vừa giặt xong vẫn còn ướt.
Du Băng viên vui mừng nói:
- Dượng à, người dậy sớm quá!
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:
- Sớm gì đâu, mặt trời lên cao còn nằm chỏng cẳng mà!
Du Băng Viên cúi đầu cười ngượng nghịu một lúc, rồi chỉ vào hai cái áo da mãng xà trên tay ông ta hỏi:
- Dượng may làm gì vậy?
Thiên Thủ Kiếm Khách nói:
- Để cho các ngươi. Vì phải may hai cái áo da mãng xà này, lão nhân gia ta thức suốt đêm không chợp mắt đấy!
Du Băng Viên sửng sốt hỏi:
- Cho bọn cháu à? Bọn cháu mặc làm gì?
Thiên Thủ Kiếm Khách giơ chiếc áo da mãng xà lên giũ giũ, nói:
- Da con mãng xà này bền vững dị thường, đao thương chém không đứt, các ngươi mặc vào thì sống lâu hơn những người khác, đúng không?
Du Băng Viên cả mừng nói:
- ủa, có tác dụng tốt như thế thật à?
Thiên Thủ Kiếm Khách cầm một cái thảy cho nàng, cười nói:
- Không tin ngươi cứ mặc vào, rồi bảo Vũ Duy Ninh đâm thử ngươi một kiếm xem sao.
Du Băng Viên vẫn còn tính trẻ con nghe xong tự nhiên muốn thử xem, bèn lập tức cầm áo da mãng xà chạy vào trong phòng.
Thiên Thủ Kiếm Khách đưa chiếc còn lại cho Vũ Duy Ninh nói:
- Ngươi cũng mặc vào đi!
Vũ Duy Ninh cầm lấy cảm ơn, rồi cởi áo ngoài ra, khoác áo da mãng xà vào không lâu Du Băng Viên cũng mặc áo xong trở ra, nàng tuốt kiếm đưa Vũ Duy Ninh nói:
- Này, đâm ta một kiếm xem!
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Ta cũng mặc rồi, cô cứ đâm ta cũng được.
Du Băng Viên buột miệng kêu "được", thanh kiếm trong tay vươn ra một cái hướng về ngực trái của chàng đâm tới luôn.
Vũ Duy Ninh chỉ thấy trên ngực hơi đau đau, loạng choạng lui lại hai bước, cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy áo ngoài bị đâm thủng một lổ, nhưng tấm áo da mãng xà bên trong quả nhiên không hề hấn gì, không kìm được mừng rỡ nói:
- CÔ xem, quả nhiên là không bị thương!
Du Băng Viên mười phần thích chí, tra kiếm vào bao, hướng về Thiên Thủ Kiếm Khách kính cẩn nói:
- Cám ơn dượng nhiều!
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:
- Trong bếp có nồi cơm vừa nấu xong, các ngươi ăn đi rồi lên đường ngay, lão nhân gia ta phải ngủ một chút, đừng có quấy rối ta nữa.
Nói xong, quay người vào phòng.
Du Băng Viên biết lão nhân tính tình hào sảng ngay thẳng, không ưa khách sáo, bèn cùng Vũ Duy Ninh vào trong bếp, tự lấy chén đũa ra ăn cơm.
ăn sáng xong, hai người trở ra tới ngoài phòng Thiên Thủ Kiếm Khách, chỉ nghe trong phòng có tiếng ngáy khò khò rất lớn, như là lão nhân đã ngủ say lắm. Du Băng Viên quay về phòng lấy bao phục, nói:
- Bọn ta đi thôi!
Vũ Duy Ninh chỉ cửa phòng nói:
- Không cần chào ông ta sao?
Du Băng Viên nói:
- Không cần, ông ta đã nói là đừng quấy rầy mà!
vũ Duy Ninh nói:
- Ta được ông đối xử rất tốt, làm sao lại bỏ đi như thế được, để ta lạy ông ba lạy!
Nói xong, hướng về phía trong phòng lạy sụp xuống.
Sau đó hai người rời căn thảo lư tiếp tục đi vào trong núi. Vì hai người đều đã được ăn trái nhân sâm ngàn năm, nội lực tăng lên rất nhiều, nên trong núi tuy không có đường đi, gai góc chằng chịt, nhưng đi đường vẫn cảm thấy không có chút gì mệt mỏi.
Buổi trưa hôm ấy, hai người đã lên tới một ngọn núi, thấy núi non chạy dài trước mắt, cảnh sắc như vẽ, đẹp đẽ không bút nào tả xiết. Du Băng Viên thích thú quá bèn ngồi xuống một phiến đá bằng phẳng nói:
- Thôi chúng ta ăn trưa ở đây đi!
Vũ Duy Ninh cười hỏi:
- Lấy gì mà ăn trưa ở đây?
Du Băng Viên chỉ vào bao phục của chàng nói:
- Trong bao của ngươi còn nửa con thỏ rừng hôm qua ăn chưa hết, đúng không?
Vũ Duy Ninh lúc ấy mới sực nhớ ra, cười xòa một tiếng, lập tức mở bao lấy gói thịt thỏ ra, đưa một nửa cho nàng, hai người cùng ngồi ăn.
Du Băng Viên vừa ăn vừa hỏi:
- còn bao xa nữa mới tới cái hang bí mật ấy?
Vũ Duy Ninh mở tấm bản đồ ra xem đáp:
- Nếu ta tính không lầm, thì khoảng trưa mai là tới.
- Tới chỗ ấy rồi, chúng ta làm sao để cứu cha ta?
- Theo như đã định mà làm, lúc gặp Tam Tuyệt Độc Hồ cô cứ nói thật với y rằng lệnh huynh tới núi Hồng Đào, không có ở Đồng Tâm Minh, nên cô tới trước. Nếu y đòi đưa thuốc giải, cô cứ nói hiện không có thuốc đã điều chế, chỉ có bài thuốc...
- Ta chẳng biết được phương giải dược nào cả!
- Nhà ta có một bài thuốc có thể bổ huyết ích khí, mạnh gân sáng mắt, cũng có thể đem lừa y một phen. Chỉ là bài thuốc ấy có ba mươi tám vị, không biết cô có nhớ được không.
- Ngươi cứ đọc xem!
- Nhũ hương một tiền rưỡi, Hồng hoa một tiền rưỡi, Huyết bá hai tiền rưỡi, Phương hoạt một tiền rưỡi, Cát canh một tiền rưỡi, Bắc Tân hai tiền, Ngưu ngân hai tiền, Trân châu năm phân, Mạt được một tiền rưỡi, Điền thất một tiền rưỡi...
Chàng đọc ba mươi tám vị mấy lần, Du Băng Viên nhớ hết toàn bộ, xong lại hỏi tiếp:
- Nói dược phương ra xong rồi sao nữa?
vũ Duy Ninh nói:
- Trước khi công lực khôi phục, Tam Tuyệt Độc Hồ nhất định không dám làm hại cô nương, y sẽ mang nhốt cô trong hang, cũng có thể ở một nơi khác, thế nào ta cũng biết.
Chờ khi thời cơ chín muồi, ta sẽ lén thả cô nương và lệnh tôn ra.
Du Băng Viên nói:
- Nếu ngươi làm không được thì sao?
Vũ Duy Ninh quả quyết nói:
- Ta sẽ liều mạng làm bằng được.
Du Băng Viên cười một tiếng nói:
- Được, ta tin ngươi một lần, nếu đây là âm mưu của ngươi, cho dù cha con ta không thoát chết, ngươi cũng không sống được đâu.
Vũ Duy Ninh vứt cái xương thỏ, đứng dậy nói:
- Đúng vậy, chúng ta đi thôi!
Khoảng buổi trưa ngày thứ ba, hai người tới một vách núi đá mọc rải rác, Vũ Duy Ninh ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên trên có một cây tùng trơ trọi treo một chiếc dây lưng trắng, trong lòng rúng động, hạ giọng nói:
- Du cô nương, chúng ta còn cách hang đá bí mật không xa đâu.
Du Băng Viên cũng phát hiện trên cây tùng có treo một chiếc thắt lưng trắng phất phơ, bèn hỏi:
- ĐÓ là tín hiệu của Tam Tuyệt Độc Hồ à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế, y nói thấy cây tùng này thì rẽ về bên phải, lại đi về phía trước khoảng một dặm sẽ gặp bọn y.
Du Băng Viên đưa mắt nhìn qua bên phải vách đá, thấy một khu rừng già dày đặc, xa xa có mấy gò đá không cao, không kìm được nghi ngờ hỏi:
- Ngươi xem núi bên này không cao lắm, trong núi lại thật là có hang động à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Bất kể là gì, chúng ta cứ theo lời y mà làm, sẽ gặp y thôi.
Du Băng Viên nhìn chằm chằm vào chàng không đáp, dường như không thỏa mãn về câu trả lời của chàng, lại càng thêm nghi ngờ.
Vũ Duy Ninh đưa mắt nhìn ra xa nói:
- Tam Tuyệt Độc Hồ quỷ kế đa đoan, cũng có thể chỗ này chẳng có hang động bí mật gì cả, nhưng Vô luận là thế nào, việc này có quan hệ tới việc khôi phục công lực của y, ta nghĩ rằng y sẽ không giở trò gì đâu, chúng ta cứ đi một đoạn nữa xem!
Du Băng Viên chợt vươn tay nắm lấy huyệt Mạch Môn trên cổ tay phải của chàng, cười nụ nói:
- Được, chúng ta đi!
Vũ Duy Ninh chợt sửng sốt, nhưng mau chóng hiểu rõ ý tứ của nàng, lúc ấy cũng không dùng sức giãy ra, chỉ cười gượng nói:
- Thế này rất tốt!
Du Băng Viên nhường mày, thoáng vẻ ngạc nhiên cười nói:
- Rất tốt à? Ngươi nói thế này rất tốt à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế, cô nắm lấy huyệt Mạch Môn ta thế này, càng dễ khiến cho bọn Tam Tuyệt Độc Hồ không nghi ngờ rằng ta hợp tác với Đồng Tâm Minh.
Du Băng Viên cười nói:
- Nếu đã như thế, thì ta cứ nắm huyệt Mạch Môn của ngươi thế này, chờ lúc thấy bọn Tam Tuyệt Độc Hồ rồi sẽ bỏ tay ra.
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, cất chân đi về phía bên phải vách núi.
Tiến vào rừng sâu, đi thẳng về phía trước khoảng một dặm, chợt nghe trên một cây đại thụ phía sau có người hô hô cười lớn nói:
- Hay lắm! Vũ Duy Ninh, ngươi làm sao lại mang được con gái Du Lập Trung tới đây thế?
Câu nói đột ngột vang lên trong khung cảnh rừng già tĩnh mịch, khiến Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên đang hồi hộp giật nảy người.
Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người ngồi trên một cây lớn phía sau là Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình.
Vũ Duy Ninh vừa sợ, vừa mừng, kêu lên:
- Cung đại thúc, thì ra là người!
Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình ngồi xếp bằng ở đầu một cành cây nhỏ chìa ngang ra, nhưng cành cây này như vẫn không phải chịu một chút áp lực nào, không hề chúc xuống chút nào. Đây là biểu hiện về công phu khinh công đã đạt tới mức đăng phong thái cực, song người ta còn kinh hãi là ở chỗ y đang đề khí khinh công mà vẫn có thể lên tiếng nói chuyện. Chỉ thấy y lại hô hô cười lớn nói tiếp:
- Còn nhiều hơn! Ngươi quay lại mà xem, mọi người đều ra đón ngươi đấy!
Vũ Duy Ninh ngoảnh đầu nhìn ra bốn bên, mới thấy trên bốn cây đại thụ bốn phía còn có Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu, Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh, Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng, Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn bốn người ngồi. Trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, lúc ấy chàng hướng về bọn họ nhất nhất gật đầu thi lễ, rồi Cười gượng nói:
- Các vị đại thúc tới rất hay, vị Du cô nương này sợ tiểu nhân lừa gạt nàng ta, cứ ra tay nắm lấy huyệt Mạch Môn của tiểu nhân...
Nói tới đó, quay nhìn Du Băng Viên cười hỏi:
- Du cô nương, tiểu nhân không lừa gạt cô phải không nào?
Du Băng Viên càng nắm chặt huyệt Mạch Môn của chàng hơn, lạnh lùng hỏi:
- Vị nào là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc?
Vũ Duy Ninh nói:
- Gia sư chưa khôi phục được công lực, không có ở đây!
Du Băng Viên cười nhạt nói:
- Hừ, lại còn nói không lừa gạt ta, hôm nay đã tới chỗ này, ngươi mới đổi giọng gọi Tam Tuyệt Độc Hồ là "gia sư" phải không?
Vũ Duy Ninh cười cười nói:
- Chỉ cần Du cô nương nói ra được phương uống giải, thì có thể cứu được lệnh tôn, còn chuyện khác để ý làm gì?
Nói xong, ngẩng lên nhìn năm lão ma đầu trên cây nói:
- các vị đại thúc, gia sư vẫn khỏe chứ?
Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười nói:
- Thằng ranh, lệnh sư vốn bảo ngươi lừa dụ Du Ngọc Long tới đây, tại sao nay lại mang hòn ngọc báu của Du Lập Trung tới thế này?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân tới Đồng Tâm Minh, Du Ngọc Long đã cùng chín vị đặc sứ áo vàng tới núi Hồng Đào, cho nên tiểu nhân bèn đưa vị Du cô nương này tới đây, may mà cô ta cũng biết cách điều chế thuốc giải...
Năm lão ma đầu nghe tới đó đều đồng thời tung mình đáp xuống đất. Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nhìn Du Băng Viên cười hỏi:
- Du cô nương, cô biết cách điều chế thuốc giải thật chứ?
Du Băng Viên gật đầu nói:
- Đúng thế.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nói:
- Tốt lắm, cô đọc dược phương cho lão phu nghe qua xem nào!
Du Băng Viên nói:
- Không, ta phải thấy mặt cha ta trước đã.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nói:
- Ngươi nói dược phương ra đi, lão phu nghe thấy có thể tin được, lập tức thả lệnh tôn ra.
Du Băng Viên nói:
- Không, ta phải thấy mặt cha ta trước đã.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nhìn bốn lão ma kia một cái, rồi gật đầu nói:
- Được thôi, lão phu đưa cô đi gặp lệnh tôn.
Nói xong, quay người bước đi.
Du Băng Viên kéo Vũ Duy Ninh đi theo, bốn người bọn Độc Mục Cuồng, Lang Tâm Hắc Long, Bán Phong thư sinh, Ngọc Diện Hoa Thi cũng nối bước theo sau. Bán Phong thư sinh vừa đi vừa cười nói:
- Du cô nương, tới chỗ này rồi, cô còn nắm Uyển mạch của Vũ Duy Ninh làm gì?
Du Băng Viên cũng biết là chẳng cần phải khống chế Vũ Duy Ninh nữa, nghe câu nói bèn buông tay ra.
Đúng lúc ấy, bên tai Vũ Duy Ninh chợt một dây âm thanh nhỏ nhẹ truyền âm nhập mật vang tới:
- Vũ Duy Ninh, mau điểm huyệt cô ta đi!
Người nói câu này là Bán Phong thư sinh!
Vũ Duy Ninh nghe xong sửng sốt tự nhủ:
- Điểm huyệt cô ta à? CÔ ta đã dám tới đây, trước khi cứu được cha, quyết không thể bỏ trốn, việc gì lại phải điểm huyệt.
Trong nháy mắt chàng đã đoán ra sự tình nhất định đã có thay đổi gì rồi!
Nhưng chàng không biết thay đổi ra sao, nên đang lúc chàng còn đang do dự chưa quyết, Bán Phong thư sinh lại xuất truyền âm giục giã:
- Có nghe thấy không? Điểm huyệt cô ta mau lên!
Vũ Duy Ninh không dám không nghe theo, lúc ấy cũng chẳng còn cách nào khác, bèn bước sát về phía Du Băng Viên, phóng chỉ điểm vào Ma huyệt của nàng.
Du Băng Viên có nằm mơ cũng không ngờ Vũ Duy Ninh lại điểm huyệt mình, nên lúc bị Vũ Duy Ninh điểm trúng Ma huyệt rồi, nàng mới phát giác là bị tập kích, chỉ sửng người ra một cái, rồi từ từ ngã xuống phía trước.
Vũ Duy Ninh kịp thời chụp tay nàng kéo giữ lại, quay nhìn Bán Phong thư sinh hỏi:
- Thân Đồ đại thúc, cô ta không có ý chạy trốn, thì còn điểm huyệt làm gì?
Bán Phong thư sinh cất tiếng cười nói:
- Vì sự tình đã có sự thay đổi!
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Thay đổi thế nào?
Bán Phong thư sinh nói:
- Chờ lát nữa sẽ nói, ngươi bế cô ta lên, lão phu dắt ngươi tới gặp lệnh sư.
Vũ Duy Ninh đầy lòng ngờ vực, chỉ muốn lập tức gặp Tam Tuyệt Độc Hồ để biết rõ mọi chuyện, nên cũng không hỏi gì nữa, bèn bế xốc Du Băng Viên lên, theo năm lão ma tiến sâu vào rừng rậm.
Du Băng Viên tuy bị chế ngự huyệt đạo, nhưng vẫn còn nói được, nàng bị điểm trúng Ma huyệt vừa sợ vừa giận, lúc ấy lại bị Vũ Duy Ninh ôm vào lòng lại càng thẹn thùng nóng nảy, nên nhìn trừng trừng vào mặt Vũ Duy Ninh, tức giận tới phát cuồng, mắng:
- vũ Duy Ninh! Lòng dạ ác tặc ngươi chó má như thế đấy! Hôm nay bản cô nương mới nhận rõ được! Ngươi...
Nàng định tìm một chữ thật tàn tệ để chửi, nhưng vì xưa nay chưa từng mắng chửi ai, kinh nghiệm chưa nhiều, nên chửi được một câu xong, đã không biết làm sao tiếp tục nữa, chỉ biết phun nước bọt lia lịa vào Vũ Duy Ninh.
Vũ Duy Ninh vừa né đầu tránh, vừa ngầm lấy ngón tay khều nhẹ mấy cái vào lưng nàng, quát:
- Con nha đầu xấu xa này, ngươi mà còn phun nước bọt nữa, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không được đấy!
Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười hắc hắc quái dị nói:
- Đúng! Vũ Duy Ninh, nếu ngươi muốn, đêm nay có thể làm Thám Hoa Lang!
Vũ Duy Ninh nhất thời chưa nghe rõ, nói:
- Lãnh đại thúc nói gì vậy?
Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười gian giảo nói:
- Lão phu nói, là ngươi có thể làm rể của Du Lập Trung!
Vũ Duy Ninh sắc mặt chợt đỏ bừng nói:
- Lãnh đại thúc cứ nói đùa, tiểu nhân làm sao làm được!
Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng cười nói:
- Ngươi chưa rõ ý tứ Lãnh lão, y nói là nếu ngươi muốn thì có thể đùa giỡn với cô ta một phen.
Vũ Duy Ninh nghe xong, muốn cho Du Băng Viên đỡ lo, vội nói:
- Không, việc quan trọng nhất là giúp gia sư phục hồi công lực, chỉ cần con nha đầu này nói thực ra được phương để chế thuốc giải, chúng ta sẽ thả y thị về.
Bán Phong thư sinh Thần Đồ Kiêu cười hì hì nói:
- Tiểu tử giỏi, xem ra tâm địa ngươi cũng chưa bại hoại!
Vũ Duy Ninh cười nụ nói:
- Tiểu nhân suốt trên đường lừa dối cô ta tới chỗ chết, tự biết là bại hoại lắm rồi!
Kế đó lại nói sang chuyện khác, hỏi:
- Phải rồi, Thần Đồ đại thúc, bà nội cháu tới chưa vậy?
Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười nói:
- Ngươi đoán xem!
Vũ Duy Ninh trái tim chìm xuống, bất giác lộ vẻ thất vọng hỏi:
- Chưa tới à?
Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười nói:
- Nếu không cho ngươi gặp mặt bà nội lần nữa, nhất định ngươi sẽ nổi sùng, đúng không?
Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
- Không đến nổi thế, chỉ là tiểu nhân ly biệt gia tổ mẫu mấy tháng trời rồi, thật là rất muốn gặp lại bà.
Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười khẽ nói:
- Sau khi gặp lại, ngươi định sắp xếp cho bà ta ra sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân chưa quyết định được, phải xem ý gia tổ mẫu thế nào, nếu bà nhất quyết muốn trở về núi Trường Bạch, tiểu nhân sẽ đưa bà về. Nếu bà chịu ở lại Trung nguyên tiểu nhân sẽ tìm cách sắp xếp cho bà.
Chàng đã quyết định, nếu cứu được bà nội rồi, sẽ đưa bà nội tới chỗ nữ nhân tóc bạc họ Ngải, nhưng dĩ nhiên chàng không nói ra cho bọn lão ma đầu này biết được.
Bán Phong thư sinh về việc này như có hứng thú đặc biệt, lại hỏi:
- Nếu bà ta chịu ở lại Trung nguyên, ngươi sẽ sắp xếp ra sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân còn chưa nghĩ tới. Đại thúc thấy nên sắp xếp thế nào thì tốt nhất?
Bán Phong thư sinh lắc đầu cười nói:
- Lão phu không có ý kiến.
Vũ Duy Ninh nói:
- Đại thúc còn chưa trả lời câu hỏi của tiểu nhân, là gia tổ mẫu đã tới chưa?
Bán Phong thư sinh nói:
- Tới rồi!
Vũ Duy Ninh cả mừng hỏi:
- Thật không?
Bán Phong thư sinh nói:
- Lão phu lừa ngươi làm gì?
Vũ Duy Ninh rất mực vui mừng, vội hỏi:
- Hiện tại gia tổ mấu cũng đang ở trong hang đá chứ?
Bán Phong thư sinh gật đầu nói:
- Phải rồi, cùng chỗ với lệnh sư!
Vũ Duy Ninh còn định hỏi nữa, chợt thấy Bệnh Lang Trung từ Đồ Tinh đi đầu tiên đứng lại, đưa tay vào miệng huýt lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc, tại khu rừng trước mặt cũng phát ra một tiếng huýt đáp lại.
Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh cười khẽ một tiếng, lại cất chân bước tiếp về phía trước, đoàn người đi khoảng một trăm bước thì tới chỗ một vách đá rất cao.
Trên vách đá này cây cối mọc dày đặc, bên trên rễ cây và dây leo rủ xuống, cho nên không thấy một chút đất đá nào, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không biết rằng đó là một vách đá!
Chỉ thấy Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh tới sát dưới vách đá, khom người gạt một chùm dây leo rủ xuống ra, để lộ ra một cửa hang, đó là một hang động tự nhiên, cửa động rộng khoảng một trượng, đường vào quanh co, đá móc la liệt, không biết sâu bao nhiêu!
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nhìn bốn lão ma kia nói:
- Lão phu đưa họ vào, bốn vị cứ ở ngoài này hóng mát, nếu phát hiện người của Đồng Tâm Minh theo vết đuổi tới, cứ theo kế hoạch mà làm!
Bốn lão ma nhất tề gật đầu nói:
- Được rồi, các ngươi cứ vào trong đi!
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nhìn qua Vũ Duy Ninh nói:
- Vũ Duy Ninh, bế con nha đầu này đi theo lão phu!
Nói xong, quay người bước vào hang.
vũ Duy Ninh bế Du Băng Viên đi sát theo sau, Bán Phong thư sinh phía ngoài cửa hang lập tức kéo mớ dây leo che cửa hang lại như cũ, nên trong hang lập tức tối đen!
Lúc ấy Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh thắp lên một ngọn đèn, nói:
- Đi sát theo lão phu, trong hang này rất nhiều đường rẽ, ngươi mà lạc thì không ra được đ âu Vũ Duy Ninh theo lời dạ một tiếng, đi sát theo sau y, đưa mắt nhìn ra bốn bên, quả nhiên thấy đường trong hang chằng chịt đan rối như trong tổ kiến, đường nào cũng dài thăm thẳm không biết tới đâu là hết, bất giác hoảng sợ nói:
- Kỳ lạ thật, cái hang này như không phải là hang tự nhiên.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh cười nói:
- Ngươi thấy cái hang này thế nào?
Vũ Duy Ninh nói:
- Cứ như là một cái hang do người ta đào vậy.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nói:
- Ngươi đoán đúng được một nửa. Đây là một cái mỏ vàng.
Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:
- ô, là một cái mỏ vàng à?
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nói:
- Đúng thế, mấy chục năm trước Vô Danh Ma ngẫu nhiên phát hiện ra ở đây có một mạch vàng...
Vũ Duy Ninh nhịn không được ngắt lời hỏi:
- Là Vô Danh Ma thật hay Vô Danh Ma giả?
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh ngạc nhiên nói:
- ủa, sao ngươi biết Vô Danh Ma có giả có thật?
Vũ Duy Ninh nói:
- Là do gia sư nói với tiểu nhân, ông nói lần trước Vô Danh Ma chạy thoát khỏi Chính Tâm lao là giả, Vô Danh Ma thật chưa từng bị giam trong Chính Tâm lao.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh trầm ngâm nói:
- ờ, đúng thế, cái mỏ vàng này là Vô Danh Ma thật phát hiện ra, lúc y thuê người tới lấy hết vàng xong, bọn lão phu vẫn còn ở Chính Tâm Lao.
Vũ Duy Ninh nói:
- Đại thúc đã gặp qua Vô Danh Ma chưa?
Bệnh Lang Trung lắc đầu nói:
- Chưa, cho đến nay thì chỉ mới có một mình lệnh sư đã gặp Vô Danh Ma thôi.
vũ Duy Ninh nói:
- Nhất định Vô Danh Ma đã lấy được rất nhiều vàng ở đây.
Bệnh Lang Trung nói:
- Đúng thế, nghe nói là được hơn năm vạn cân, lệnh sư nói y muốn dùng năm vạn cân vàng ấy làm chi phí để tiêu diệt Đồng Tâm Minh.
Vũ Duy Ninh ngạc nhiên nói:
- Tiêu diệt Đồng Tâm Minh thì cần gì phải tốn nhiều tiền thế?
Bệnh Lang Trung cười nói:
- Y chuẩn bị thành lập một bang hội, tập trung các cao thủ hắc đạo, như vậy đương nhiên phải tốn nhiều tiền.
Câu nói vừa dứt chợt nghe từ chỗ sâu trong động vang ra một giọng lạnh lùng hỏi:
- Tư Đồ huynh, anh nói chuyên với ai vậy?
ĐÓ là giọng của Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc!
Bệnh Lang Trung cười nói:
- Tả Khâu huynh, đồ đệ của anh về rồi đây này.
Vũ Duy Ninh căng mắt ra nhìn, chỉ thấy khoảng bốn năm trượng bên trong thấp thoáng có một người đang ngồi, biết đó là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, lập tức rảo bước tiến lên, khom lưng nói:
- Sư phụ, đệ tử về rồi.
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc ngồi trên một đám cỏ khô, vẻ mặt rất buồn bã, nhìn thấy Vũ Duy Ninh bế một cô gái, bất giác ngạc nhiên hỏi:
- ồ, cô ta là ai thế?
Vũ Duy Ninh đặt Du Băng Viên xuống, để nàng ngồi dựa vào một tảng đá lớn rồi mới đáp:
- CÔ ta là con gái Du Lập Trung, tên Du Băng Viên.
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc kinh ngạc hỏi:
- Thế du Ngọc Long đâu?
Vũ Duy Ninh nói:
- Sư phụ đoán quả không sai. Hôm ở Ngũ Đài thiền tự Du Lập Trung quả đã ngấm ngầm nhờ Bách Nhẫn thiền sư tới Đồng Tâm Minh báo tin, nhắn bọn Du Ngọc Long tới mai phục ở núi Hồng Đào, nên lúc đệ tử tới Đồng Tâm Minh, Du Ngọc Long đã cùng chín đặc sứ áo vàng khác tới núi Đồng Đào rồi.
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc ủa một tiếng nói:
- Té ra là thế. Vậy ngươi làm sao lừa được con nha đầu này tới đây vậy?
Vũ Duy Ninh nhìn quanh không thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung và bà nội đâu, trong bụng phát rầu, nhịn không được bèn hỏi lại:
- Sư phụ, Du Lập Trung và bà nội đệ tử không có trong hang này à?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Có chớ. Ngươi hãy nói những chuyện đã qua cho sư phụ nghe trước đã, rồi sư phụ sẽ đưa ngươi tới gặp bà nội.
Vũ Duy Ninh "dạ" một tiếng nói:
- Hôm ấy đệ tử tới Đồng Tâm Minh đúng lúc giữa trưa, Đồng Tâm Minh bốn phía đều yên tỉnh, đệ tử đang lúc ngẩn ngơ, chợt phía sau có một vị đại biểu bước tới hỏi đệ tử tới Đồng Tâm Minh làm gì, đệ tử nói rõ tên và tỏ ý muốn gặp Du đặc sứ. Vị đại biểu ấy vừa nghe đệ tử là Vũ Duy Ninh, lập tức đưa đệ tử vào một gian phòng, rồi tìm một vị đặc sứ áo vàng tới, ôn ta là Phi Long Tráo Vi Uy Lương...
Tiếp theo, đem mọi chuyện đã qua kể lại.
Dĩ nhiên, có rất nhiều việc chàng còn giấu diềm, những chuyện này chàng đã tính toán trên đường đi, nên kể lại mười phần tự nhiên, không lộ chút sơ hở nào.
Tam Tuyệt Độc Hồ nghe xong gật đầu cười nói:
- Tốt lắm. Con nha đâu này tuy không phải là con ruột của Du Lập Trung, nhưng y Coi như Con ruột, rất là thương yêu, ngươi mang được y thị về đây, thì cũng như là mang được Du Ngọc Long về vậy!
Dừng lại một chút, lại chăm chú hỏi:
- Có điều ngươi tin chắc là Đồng Tâm Minh không phái người theo dõi không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Suốt trên đường đệ tử đều để ý, nhưng không phát hiện có ai theo dõi, chắc là minh chủ phu nhân không ngờ vực gì, nên làm theo đúng lời đệ tử nói, không dám sai người theo dõi.
Tam Tuyệt Độc Hồ gật gật đầu, nhìn qua Du Băng Viên cười nói:
- Nha đầu, cha ngươi bị lão phu giam trong hang đá bí mật này, nếu ngươi muốn cứu y thì đưa thuốc giải ra!
Vũ Duy Ninh nói:
- CÔ ta không có thuốc giải đã điều chế, chỉ biết cách điều chế thuốc giải, nhưng đòi phải thấy mặt cha cô ta rồi mới nói ra.
Tam Tuyệt Độc Hồ cười hăng hắc nói:
- ờ, lão phu muốn y thị nói ra phương thuốc trước đã, rồi mới có thể cho cha con y thị gặp nhau.
Du Băng Viên lạnh lùng nói:
- Nếu không cho ta gặp cha ta trước, ta chết cũng không nói ra đâu.
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt nói:
- Thật à?
Du Băng Viên nói:
- Tất nhiên!
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Ngươi chưa biết ở trên đời này có những chuyện còn khổ hơn là chết nữa, nhất là đối với một cô gái chưa chồng.
Du Băng Viên nói:
- Ta chẳng hiểu ngươi định nói gì!
Tam Tuyệt Độc Hồ cười âm hiểm nói:
- Yù tứ của lão phu là thế này, nếu ngươi không lập tức nói ngay ra dược phương, lão phu sẽ cho ngươi từ khuê nữ biến thành đàn bà.
Du Băng Viên biến sắc, run run nói:
- Tại sao ngươi không cho ta thấy mặt cha ta trước, chẳng lẽ cha ta bị ngươi giết hại rồi sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt nói:
- Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, cha ngươi trốn mất rồi!
Thánh Hiệp Du Lập Trung trốn mất rồi!
Vũ Duy Ninh suýt nữa thì kêu lên mừng rỡ, nhưng chàng lập tức dằn sự vui mừng xuống, giả làm ra vẻ kinh hải kêu lên:
- Cái gì? Du Lập Trung trốn rồi à? Làm thế nào mà để y trốn mất vậy?
Du Băng Viên nghe nói cha mình đi thoát khỏi tay đối phương, bất giác reo lên:
- Hay quá! Cha ta đã trốn thoát rồi, ta không nói dược phương cho ngươi biết nữa!
Tam Tuyệt Độc Hồ hừ lạnh một tiếng nhìn chầm chầm vào mặt nàng nở nụ cười độc ác nói:
- Ngươi khoan mừng rỡ đã. Cha ngươi chạy trốn hôm trước, tính ra giờ này đã về tới Đồng Tâm Minh, nhưng y biết được rằng ngươi đã theo Vũ Duy Ninh tới đây, nhất định sẽ lập tức quay trở lại. Nếu lão phu tính không lầm, thì giờ ngọ ngày mai là tới.
Cha ngươi vì muốn cứu ngươi, y sẽ không ngần ngại đưa dược phương ra đâu!
Dừng lại một chút, lại cười nhạt nói:
- Có điều, lão phu lại cần có thuốc giải sớm hơn một hai ngày, cho nên ngươi không nói ra thì không được!
Du Băng Viên xì một cái nói:
- Ta không nói!
Tam Tuyệt Độc Hồ cười găng một tiếng, nhìn qua Vũ Duy Ninh nói:
- Vũ Duy Ninh, sư phụ muốn ngươi làm một chuyện bại hoại, ngươi có làm không?
Vũ Duy Ninh ấp úng hỏi:
- Chuyện bại hoại... gì vậy?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Trong hang kìm này có nhiều gian phòng thiên nhiên, sư phụ muốn ngươi mang y vào đó động phòng.
Vũ Duy Ninh lúc ấy tai nóng bừng, tim đập mạnh lắp ba lắp bắp nói:
- Cái này... cái này...
Tam Tuyệt Độc Hồ cười quái dị nói:
- Thế nào, đây là duyên lành trời cho, là chuyện muốn mà chưa được, ngươi lại không thích à?
Vũ Duy Ninh cúi đầu không nói, trong lòng rối bời.
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Nếu ngươi không chịu, thì rõ ràng ngươi không đủ tư cách làm đồ đệ của lão phu!
Vũ Duy Ninh từ từ ngẩng đầu lên, đỏ mặt nói:
- Sư phụ, để đệ tử khuyên nhủ cô ta xem sao!
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt nói:
- Y thị mà chịu nghe lời ngươi, thì mới là thú vị đấy!
Vũ Duy Ninh giả cười một tiếng, quay sang Du Băng Viên nói:
- Du cô nương, nếu bây giờ cô không nói dược phương ra, thì hai ngày nữa sư phụ ta cũng nghe được từ miệng lênh tôn thôi, việc gì phải chịu khổ kia chứ?
Du Băng Viên mới rồi nghe chàng kể chuyện cho Tam Tuyệt Độc Hồ, đã biết chàng quả thật đã hướng về Đồng Tâm Minh, nên trong lòng mười phần được yên ủi, lúc ấy làm ra vẻ chịu khuất phục nói:
- Ta nói dược phương ra rồi, y có chịu thả ta ra ngay không?
Vũ Duy Ninh nhìn qua Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:
- Sư phụ chịu thả cô ta ra ngay không?
Tam Tuyệt Độc Hồ lắc đầu nói:
- Không, phải chờ sư phụ khôi phục chân lực xong mới thả y thị ra được.
Vũ Duy Ninh nói:
- Sư phụ sợ dược phương là giả à?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Đúng thế!
Vũ Duy Ninh nhìn Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh ngồi bên cạnh nói:
- Tư Đồ đại thúc đây rất hiểu y lý, nếu cô ta nói ra dược phương giả, Tư Đồ đại thúc có thể biết ngay.
Bệnh Lang Trung vội nói:
- Không không, lão phu về khoản y lý chỉ biệt một chút bề ngoài, không dám bảo đảm là nhìn ra dược phương thật giả.
Vũ Duy Ninh cười một tiếng nói:
- Từ Đồ đại thúc có hiệu là Lang Trung, đủ biết là rất rành về y lý, lẽ nào lại không nhìn ra được một bài thuốc bé tí là thật hay giả?
Bệnh Lang Trung cười hô hô nói:
- Lão phu có hiệu là Lang Trung, thật ra chỉ là bịp đời, nếu quả có chân tài thực học, đã không phải là Bệnh Lang Trung?
Vũ Duy Ninh nói:
- Trên người đại thúc có bệnh à?
Bệnh Lang Trung nói:
- Đúng đấy, trên người lão phu có có tật.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Là có tật gì vậy?
Bệnh Lang Trung nói:
- Là sợ nghe tiếng mèo bệnh nặng thở khì khì.
Vũ Duy Ninh đang muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy Tam Tuyệt Độc Hồ có vẻ nổi nóng, bèn nhìn Du Băng Viên hỏi:
- Du cô nương, dược phương của cô uống liên tục bao lâu thì mới khôi phục được công lực?
Du Băng Viên nói:
- Mỗi ngày uống ba lần, uống liên tục trong bảy ngày mới có thể khôi phục được công lực như cũ Vũ Duy Ninh nói:
- Vậy thì cô chịu khó ở lại trong hang đá này bảy ngày, chờ gia sư khôi phục công lực xong, sẽ lập tức thả cô về.
Du Băng Viên cười nhạt nói:
- Nói thì nghe hay lắm đấy, nhưng tiếc là người ra lệnh ở đây không phải là ngươi đâu!
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Thì cũng vậy thôi, lão phu uống thuốc bảy ngày rồi, nếu công lực phục hồi được, sẽ lập tức thả cô ra mà!
Du Băng Viên nói:
- Trong vòng bảy ngày ấy, nếu cha ta tới đây, ngươi không được dùng ta để uy hiếp cha ta đấy.
Tam Tuyệt Độc Hồ chỉ nghĩ tới việc khôi phục công lực, lập tức ưng thuận nói:
- Được mà, cô nói dược phương ra mau đi!
Du Băng Viên nói:
- Thành phần thuốc giải gồm ba mươi tám vị, tốt hơn hết là ngươi lấy giấy bút ra ghi cho khỏi quên.
Bệnh Lang Trung nói:
- CÔ cứ đọc đi, lão phu tuy bản lĩnh bốc thuốc không cao minh, chứ tài năng nhớ bài thuốc không kém đâu.
Du Băng Viên bèn đọc bài thuốc gồm ba mươi tám vị của Vũ Duy Ninh chỉ ra, cuối cùng nói:
- Ba mươi tám vị này nghiền nhỏ ra thêm nửa cân mật ong luyện thành hoàn, một ngày uống ba viên, uống liên tục bảy ngày có thể khôi phục công lực.
Tam Tuyệt Độc Hồ nhìn Bệnh Lang Trung hỏi:
- Thế nào?
Bệnh Lang Trung vuốt râu ngẫm nghĩ nói:
- Ta thấy dường như không sai, dược phương này có đúng là thuốc giải không thì lão phu không dám bảo đảm, nhưng ít nhất cũng có thể bổ huyết ích khí, mạnh gân sáng mắt.
Tam Tuyệt độc Hồ cả mừng nói:
- Vậy thì làm phiền Tư Đồ huynh chịu khó tới Phụ Bình một chuyến được không?
Bệnh Lang Trung nói:
- Được thôi, tiểu đệ đi ngay đây.
Vòng tay vái một cái, quay người bước ra ngoài hang.
Lúc này trong hang tựa hồ chỉ còn có một mình Tam Tuyệt Độc Hồ, nếu quả bốn lão ma đầu Độc Mục Cuồng, Bán Phong thư sinh, Lang Tâm Hắc Long, Ngọc Diện Hoa Thi giữ gìn ngoài cửa hang, thì đúng là cơ hội tốt để bắt sống Tam Tuyệt Độc Hồ.
Nhưng về phía Vũ Duy Ninh mà nói, thì lại còn có điều phải suy nghĩ, đó là chàng vẫn chưa gặp được bà nội. Mà cho dù gặp được bà nội, chàng cũng biết là sau khi chế phục Tam Tuyệt Độc Hồ rồi, rất khó mang bà nội thoát khỏi tay bốn lão ma canh giữ ngoài cửa hang, nên chàng không dám ra tay mạo hiểm.
Để thăm dò hư thực, chàng làm ra vẻ quan tâm hỏi:
- Sư phụ, thương thế của Lao đại thúc đỡ chưa?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Đại khái là tốt rồi.
- ông ta không dưỡng thương ở đây à?
- ờ, y dưỡng bệnh ở chỗ khác.
- Vậy trong động hiên giờ có sư phụ và năm vị đại thúc Cung, Lãnh, Thần Đồ, Nam Cung, Tư Đồ thôi sao?
- Không, còn có vài người nữa.
- Ai thế?
- Đều là người thoát khỏi Chính Tâm lao.
- Sao đệ tử chẳng thấy ai cả?
- Hiện họ đang giữ mấy chỗ đường quan trọng trong hang.
- Hang đá này có đường ra nào khác không?
- Không.
- Mới rồi đệ tử nghe Tư Đồ đại thúc nói, hang đá bí mật này là mỏ vàng do Vô Danh Ma phát hiện ra vài năm trước phải không?
- Đúng vậy.
- Vô Danh Ma cũng ở trong hang này à?
- Không.
- sư phụ, Du Lập Trung làm thế nào trốn thoát được thế?
- Hừ, không nói chuyện đó nữa!
- Vậy đệ tử đi gặp bà nội bây giờ được chưa?
- Được, để sư phụ gọi người đưa ngươi đi.
Tam Tuyệt Độc Hồ nói tới đó cười ra ba tiếng, lập tức có một lão nhân từ cửa con đường đối diện xuất hiện, nhìn Tam Tuyệt Độc Hồ ôm quyền nói:
- Tả Khâu huynh có lệnh gì vậy?
Lão nhân tướng mạo rất kỳ quái, ở hàm bên phải có một cái bướu thật to bằng nắm tay xệ xuống, nên Vũ Duy Ninh vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay là một trong bảy mươi mốt lão ma đầu lần trước thoát khỏi Chính Tâm lao, chỉ không biết họ tên danh hiệu của y thôi.
Tam Tuyệt Độc Hồ chỉ vào lão nhân nhìn Vũ Duy Ninh cười hỏi:
- Duy Ninh, có nhận ra được vị đại thúc này không?
Vũ Duy Ninh gật đầu cười nói:
- Dĩ nhiên là nhận ra, chỉ có điều không biết quý tính đại danh của đại thúc.
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Y họ Cô, tên Mãnh Xương, hiệu là Khổ Lưu Tử, là cao thủ đệ nhất trong năm tỉnh phía bắc năm xưa.
Vũ Duy Ninh lập tức nhớ ngay trong danh sách quả có tên người này, lúc ấy đứng dậy vái Khổ Lưu Tử CÔ Mãnh Xương một vái nói:
- Xin CÔ đại thúc từ nay trở đi dạy bảo nhiều cho.
Khổ Lưu Tử CÔ Mãnh Xương cười nói:
- Không dám. Lệnh sư võ học bao la, chẳng tới năm ba năm lão đệ nhất định thành tựu hơn hắn lão phu rồi, hai chữ "dạy bảo" ấy mà nói với lão phu thật là không đúng.
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nói:
- CÔ huynh, nhờ người đem con nha đầu này giam vào phòng thứ ba, rồi đưa tiểu đồ tới gặp tổ mẫu y!
Khổ Lưu Tử CÔ Mãnh Xương khom lưng dạ một tiếng, cúi xuống bế Du Băng Viên lên nói:
- Vũ lão đệ, xin đi theo ta.
Lúc ấy Vũ Duy Ninh theo Khổ Lưu Tử bước vào một đường hầm tối đen.
Qua một chỗ ngoặt, tới tận cùng của đường hầm, Khổ Lưu Tử đặt Du Băng Viên xuống, thắp một ngọn đèn lên, mới thấy chỗ tận cùng của đường hầm này là một tấm cửa sắt.
Tấm cửa sắt xem ra rất dầy, nhưng góc trên có khoét một cửa sổ nhỏ vuông mỗi chiều nửa thước, dường như để đưa thức ăn vào và để thông hơi.
Khổ Lưu Tử mở cửa sắt xong, bến Du Băng Viên vào trong, giải khai Ma huyệt cho nàng, rồi lập tức lui ra, khóa cánh cửa sắt lại cười nói:
- Được rồi, lão phu đưa ngươi tới gặp lệnh tổ mẫu.
Tam Tuyệt Độc Hồ nhìn động thất đóng kín lại nói:
- Cánh cửa sắt này xem ra rất kiên cố, nhưng không có ai canh giữ, chỉ sợ không thật yên ổn.
Khổ Lưu Tử cười nói:
- Có người canh giữ đấy.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Ai thế?
Khổ Lưu Tử nói:
- Lão phu đây!
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Té ra là thế, vậy thì không sợ cô ta bay mất. Được rồi, chúng ta đi thôi!
Khổ Lưu Tử đưa chàng bước qua một đường hầm khác, nói:
- vũ lão đệ thấy thế này đừng có tức giận. Lệnh tổ mẫu kêu gào không thôi, nên lão phu vâng lệnh sư đưa bà vào trong động thất thứ tư.
Vũ Duy Ninh nói:
- Không hề gì, gia tổ mẫu người vì nhớ tiểu nhân cho nên mới kêu gào. Gặp tiểu nhân rồi, bà sẽ không kêu la nữa đâu.
Khổ Lưu Tử hỏi:
- Lão đệ định sắp xếp cho bà thế nào?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân chưa quyết định được, phải chờ xem ý tứ của gia tổ mẫu thế nào đã!
Trong lúc trò chuyện, lại đã đi tới chỗ tận cùng của đường hầm, cũng giống như động thất thứ ba, chỗ tận cùng cửa đường hầm cũng là một tấm cửa sắt.
Khổ Lưu Tử đặt ngọn đèn trong tay xuống đất, lấy chìa ra mở khoá, đẩy tấm cửa sắt ra nói:
- Lệnh tổ mẫu ở trong ấy, mời lão đệ vào.
Ngọn đèn dầu bị tấm cửa sắt che khuất, nên trong phòng tối đen, đưa tay không nhìn thấy ngón, nhưng Vũ Duy Ninh vội vã bước vào trong phòng kêu lớn:
- Bà nội! Bà nội! Ninh nhi tới rồi!
- Bình!
Tiếng cánh cửa sắt đóng lại sau lưng chàng vang lên đáp lại.
Vũ Duy Ninh cảm thấy có điều không hay, vội quay người xô cánh cửa sắt, kêu to:
- CÔ đại thúc, người làm vậy là có ý gì?
Nhưng chậm mất một bước, cánh cửa đã khóa lại rồi!
Khổ Lưu Tử nâng ngọn đèn dầu lên chỗ cửa sở nhỏ trên tấm cửa sắt, cười gian giảo nói:
- Vũ lão đệ, ngươi quay lại xem!
Vũ Duy Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong phòng trống không, chẳng có bà nội đâu cả, nhất thời hoảng sợ căm giận, suýt nữa là ngất đi!
Té ra bà nội hoàn toàn chưa được đưa tới đây.
Tam Tuyệt Độc Hồ lại lừa chàng thêm một lần nữa!
Không! Lần này thì không phải là lừa, y đã ngầm ra lệnh cho Khổ Lưu Tử nhốt mình vào đây, thì rõ ràng bà nội đã bị giết hại rồi, y mới phơi bày bộ mặt hung ác ra!
Mình chết không đủ tiếc, nhưng đường sống của Du Băng Viên toàn là đặt trên vai mình, nay mình đã thành tù nhân, nàng há chẳng phải là chết dưới tay mình hay sao?
Bấy nhiêu vấn đề như một nhát đao đâm khoét vào tim chàng, khiến chàng nhứt thời đau đớn như phát cuồng. Chàng như một con cọp dữ bị trêu tức, lao ra đập mạnh vào tấm cửa sắt, điên cuồng gào lên:
- Bọn ma đầu! Bọn ma đầu! Bọn ma đầu các ngươi! Ta với các ngươi thù hận gì? Các ngươi tại sao lại muốn hại ta! Các ngươi tại sao lại giết bà nội ta!
Khổ Lưu Tử hắc hắc cười một tràng quái dị nói:
- Bình tĩnh một chút, Vũ Duy Ninh! Ngươi lại gọi lệnh sư là ma đầu à!
Vũ Duy Ninh đấm đá ầm ầm vào tấm cửa sắt, tức giận gào lên:
- Gọi lão ma đầu tới đây! Gọi lão ma đầu tới đây! Ta muốn hỏi chuyện y!
Khổ Lưu Tử chợt quay đi, ngay sau đó trên Ô cửa sổ hiện ra khuôn mặt của Tam Tuyệt Độc Hồ. Trên mặt y thoáng một nụ cười, chậm rãi nói:
- Đừng khích động, Duy Ninh, sư phụ không giết bà nội ngươi.
Vũ Duy Ninh đột nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn trừng trừng vào y, nén giận hỏi:
- Vậy tại sao ngươi không cho bà cháu ta gặp nhau? Tại sao ngươi nhốt ta vào đây?
Tam Tuyệt Độc Hồ thu vẻ cười cợt lại thở dài một tiếng nói:
- ĐÓ không phải là sư phụ không cho bà cháu ngươi gặp nhau, mà vì bà nội ngươi đã chết rồi!
vũ Duy Ninh giật bắn người, run lên hỏi:
- Chết rồi à?
Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu nói:
- Đúng thế, bà ta bị bệnh chết rồi!
Vũ Duy Ninh nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, gào lên:
- Nói bậy! Nhất định là ngươi giết chết bà nội ta rồi!
Tam Tuyệt Độc Hồ vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Sư phụ đã chịu đưa bà nội tới Trung Nguyên, lẽ nào lại giết bà ta. Thật là bà ta bị bệnh chết, dĩ nhiên vì thương nhớ ngươi quá mà phát bệnh.
Dừng lại một chút, lại nói tiếp:
- Sư phụ biết ngươi nghe tin nhất định sẽ làm ầm lên, nên phải nhốt ngươi vào đây cho ngươi có cơ hội bình tâm suy nghĩ.
Vũ Duy Ninh căm giận trừng trừng nhìn y, nói:
- Chết đã bao lâu rồi?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Mười một ngày rồi. Hôm trong tòa phế trạch ở núi Ngũ Đài, sư phụ có nói là phái người tới Nương Tử quan đưa bà ta tới dây phải không? Người ấy tới Nương Tử quan, mới biết là bà đã chết năm ngày trước.
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- Hiện tại di hài bà nội ta ở đâu?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Đã hậu táng ở chỗ ấy rồi!
Y thở dài một tiếng noi tiếp:
- Đây là chuyện ngoài ý muốn của sư phụ, nên sư phụ đối với cái chết của lệnh tổ mẫu, trong lòng cũng rất buồn bã xấu hổ...
Vũ Duy Ninh kêu lên:
- Hãy thả cho ta ra! Ta muốn tới đó nhìn xem!
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Đương nhiên là ngươi sẽ được tới đó nhìn, nhưng không phải là hôm nay!
Vũ Duy Ninh tức giận hỏi:
- Tại sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Hiện tại trong lòng ngươi đang đau thương, nếu sư phụ cho ngươi đi, nhất định ngươi sẽ không trở về nữa, sư phụ không muốn quan hệ giữa thầy trò ta chấm dứt ở đây!
Vũ Duy Ninh nói:
- ĐÓ không phải là lý do!
Tam Tuyệt Độc Hồ nghiêm trang nói:
- Nói lại cho rõ một điểm, trong quá khứ sư phụ hành động có chỗ không phải với ngươi thật, nên để giảm bớt điều xấu hổ trong lòng, sư phụ quyết định đem hết tuyệt nghệ một đời ra truyền thụ cho ngươi đề ngươi trở thành một nhân vật phi thường.
Nhưng hôm nay, để ngươi hồi tâm chuyển ý với sư phụ, thì tốt nhất là giam ngươi lại, để ngươi có cơ hội bình tình suy nghĩ vài hôm, bớt nóng giận đã!
Vũ Duy Ninh quả quyết nói:
- Không, ta muốn đi ngay bây giờ, người thả cho ta ra!
Tam Tuyệt Độc Hồ lặng lẽ cười một tiếng nói:
- Phải nhẫn nại, sau bảy ngày chúng ta sẽ gặp nhau!
Nói xong rời khỏi cửa sổ, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần...
Bảy ngày nữa sẽ gặp nhau?
Nghe tới câu cuối cùng. Vũ Duy Ninh đột nhiên hiểu rõ.
Té ra y đem nhốt mình lại, hoàn toàn không phải vì để cho mình bình tĩnh suy nghĩ gì cả mà là để chờ xem thuốc giải là thật hay giả. Du Băng Viên đã nói là phương thuốc kia phải uống liên tục bảy ngày mới có kết quả, giờ đây y nói là sau bảy ngày sẽ gặp, thì ý tứ thật ra nếu đúng sau bảy ngày y khôi phục được công lực, y sẽ thả mình cho đến thăm mộ bà nội, còn nếu không, sẽ giết chết mình!
Hừ, gã Tam Tuyệt Độc Hồ này quả gian ngoan tàn độc như hồ ly, dường như tới giờ này y vẫn chưa thật sự tin mình!
Làm sao bây giờ?
Phương thuốc kia vốn không phải là thuốc giải để phục hồi công lực, nếu trong vòng bảy ngày minh không ra được khỏi căn phòng này để tìm cách cứu Du Băng Viên, nàng và mình chỉ còn có cách chết dưới tay tên tàn độc.
Hừ, nhìn không tìm cách thoát ra khỏi căn phòng này không được!
Chàng nghĩ tới đó, bất giác đưa mắt nhìn quanh, nhưng trong động thất đen ngòm một màu, không thấy được gì cả, bước tới chỗ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài cũng tối đen như vậy Dường như lúc Khổ Lưu Tử bỏ đi, cũng cầm luôn ngọn đèn dầu đi rồi.
Yù chí cứu người và trả thù khiến chàng đè nén nỗi lòng đau đớn, bất đầu đi mò mẫm Chung quanh bốn phía gian phòng.
Chàng nghĩ có thể tìm được một chỗ nào để ra, nhưng mò mẫm suốt một lúc lâu, thì phát hiện ra rằng ngoài đường ra phía tấm cửa sắt, những bức vách còn lại đều là nham thạch kiên cố Vô cùng.
Mà tấm cửa sắt, vừa rồi nhìn qua đã thấy là dầy một tấc, nếu không có đao kiếm sắc bén, thì không thể nào sức tay của một người có thể phá vỡ được.
Hiện giờ xem tình hình chỉ còn có cách chờ người tới cứu.
Tình thế, Thánh Hiệp Du Lập Trung đã thoát khối tay bọn ma đầu, đương nhiên sẽ đem mọi người tới cứu. Nhưng theo tình hình trước mắt mà nhìn cơ hội thủ thắng của Đồng Tâm Minh có vẻ không lớn. Vì tòa hang động bí mật này đã bị Đồng Tâm Minh biết rõ, mà Tam Tuyệt Độc Hồ lại hoàn toàn không có ý rút qua chỗ khác, rõ ràng y đã có kế hoạch đối phó vẹn toàn. Có thể thấy ít nhất có hai kế sách đã dự kiến, một là đem Du Băng Viên làm con tin buộc Thánh Hiệp Du Lập Trung phải theo lời, một là hang động này vốn là đất vây hãm kẻ địch, có nhiều đường ngang ngõ rẽ phức tạp, giả như bọn Tam Tuyệt Độc Hồ bố trí cơ quan trong này, người Đồng Tâm Minh dẫu có sức tiến vào, chỉ sợ cũng bị thương vong không ít...
Nghĩ đi nghĩ lại, chàng không kìm được ngẩng đầu thở dài một tiếng, buông người ngồi phịch xuống đất, cúi đầu mặc cho nước mắt chảy ròng ròng...
Không biết trải qua bao lâu, chỗ khung cửa sổ đột nhiên có ánh sánh chiếu vào, rồi nghe có giọng của Khổ Lưu Tử vang lên:
- Vũ Duy Ninh, cơm của ngươi đây!
Y đưa một cái tô lớn vào, gọi Vũ Duy Ninh đón lấy.
Vũ Duy Ninh cười hì hì nói:
- Cháu không đói, bà nội, cháu phải đi đào một xe than, sáng mai đưa tới Thạch gia bảo!
Khổ Lưu Tử thoáng kinh ngạc, cười ngất nói:
- Hà, đừng nói giỡn nữa, ra nhận cơm mau lên.
Vũ Duy Ninh lắc đầu cười ngu ngốc nói:
- Cháu không đói thật mà. Bà nội, cháu nói với bà một chuyện Tiểu Nữu ở nhà bên cạnh muốn lấy cháu, bà sắp có cháu dâu rồi.
Khổ Lưu Tử ngây người ra thật sự, tròn mắt quát:
- Vũ Duy Ninh, ngươi nói bậy bạ gì thế?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta là Ngọc Hoàng thượng đế, ông Tơ bà Nguyệt sai ta lấy Tiểu Nữu làm vợ, hô hô hô...
Khổ Lưu Tử phát hoảng nói:
- Ngươi... ngươi điên rồi à?
Vũ Duy Ninh giơ tay dậm chân nói:
- Ta không điên! Ta là Ngọc hoàng thượng đế! Ngày mai ta bán than về, ta sẽ cưới Tiểu Nữu! HÔ hô, ba nội, người nói có hay không hả? HÔ hô hô...
Khổ Lưu Tử sửng sốt nhìn chàng một lúc chợt quay đầu lại chạy như bay tới gian động thất Tam Tuyệt Độc Hồ ở gọi to:
- Tả Khâu huynh, không xong rồi, thằng đồ đệ của anh phát điên rồi.
Tam Tuyệt Độc Hồ đang nói chuyện với Bán phong thư sinh trong phòng, nghe xong sửng sốt hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Khổ Lưu Tử kêu lên:
- Thằng đồ đệ của anh điên rồi! Gã nói bậy nói bạ, nhìn lão hủ là bà nội y, lại xưng y là Ngọc Hoàng thượng đế, muốn lấy con Tiểu Nữu nào đó làm vợ!
Tam Tuyệt Độc Hồ biến sắc, đứng phắt dậy nói với Bán Phong thư sinh:
- Thân Đồ huynh, chúng ta tới xem nào!
Ba người đi mau tới gian động thất thứ tư. Tam Tuyệt Độc Hồ đón lấy chiếc đèn dầu nên tay Khổ Lưu Tử soi vào cửa sổ, chỉ thấy Vũ Duy Ninh đang chắp tay vái dài, lảm nhảm nói:
- Lạy thứ nhất lạy trời đất, lạy thứ hai lạy tổ tiên...
Tam Tuyệt độc Hồ quát:
- Duy Ninh, ngươi làm cái gì thế?
Vũ Duy Ninh ngẩng lên nhìn, cười toe toét nói:
- Hô! Dì Mai! À không!... con phải gọi ngươi là nhạc mẫu rồi! Con nói với nhạc mẫu là người cứ yên tâm, con không phai là đồ ăn hại. Sáng ngày mai con sẽ lên núi đi săn, con sẽ săn lấy vài con cọp mang về biếu người. Ngọc Hoàng thượng đế là không có sợ c ọp hì hì...
Tam Tuyệt Độc Hồ lông mày nhăn tít đột nhiên gầm lên:
- Nói bậy nói bạ! Mở mắt ra nhìn đây, ta là sư phụ ngươi đây!
Tuy y chưa phục hồi được công lực, nhưng vì là trong hang giọng nói vang lên bị dội lại nghe như sư tử gầm, vang vang một lúc trong hang không dứt.
Vũ Duy Ninh chợt ngân người ra, ngơ ngác nhìn trừng trừng vào Tam Tuyệt Độc Hồ một lúc, chợt lăn tròn xuống đất rồi chồm dậy, vừa chạy trốn vừa kêu ầm lên:
- Không! Không! Ngươi không được gả Tiểu Nữu cho Tiểu Hắc! Con không muốn đem Tiểu Nữu gả cho y! NÓ là đồ ăn hại, y không dám săn cọp, con cọp ấy là con đánh chết, không tin người cứ hỏi Nhạc đại thúc mà xem. Chú ấy sẽ nói cho người biết, chú ấy dạy võ cho con mà...
Tam Tuyệt Độc Hồ không kìm được nụ cười khổ, quay sang nói với Bán Phong thư sinh đứng bên cạnh:
- Thân Đồ huynh, anh xem y là điên thật hay điên giả?
Bán Phong thư sinh cũng nhìn thấy tình hình Vũ Duy Ninh phát điên, y vuốt râu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Rất khó nói, có điều chắc chắn thằng nhỏ này đang rất khích động...
Tam Tuyệt Độc Hồ thở dài một tiếng nói:
- Hôm trước nhận được bồ câu đưa thư của Văn huynh, nói thằng nhỏ này trong đêm ngủ lại chỗ bang chủ, tuy là lời lẽ không rõ ràng, nhưng nói tới lão phu thì dường như thật lòng muốn theo. Lão phu đã tính là khôi phục công lực xong sẽ lập tức chuyên tâm dạy dỗ y, không ngờ rằng y lại phát điên!
Bán Phong thư sinh nói:
- Thằng nhỏ này chưa trải việc đời, mà mở đầu đã gặp cảnh sóng to gió lớn, chẳng lạ gì y khích động. Có điều chuyện trí mạng là để y nghe được tin dữ về bà nội, lão phu đã nói trước là khoan hãy đem chuyện ấy nói cho y nghe mà!
Tam Tuyệt Độc Hồ im lặng không đáp Bán Phong thư sinh hỏi:
- Bây giờ Tả Khâu huynh định xử sự thế nào với y?
Tam Tuyệt độc Hồ đáp:
- Chờ vài ngày xem, có thể là y bi thương quá độ, nhất thời đầu óc thất thường chờ vài ngày sẽ bớt đi.
Bán Phong thư sinh lại hỏi:
- Còn nếu không bớt thì sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ trầm ngâm không nói.
Khổ Lưu Tử chợt lên tiếng nói:
- Lão hủ có một ý...
Tam Tuyệt Độc Hồ nhìn qua y hỏi:
- CÔ huynh có cao kiến gì vậy?
Khổ Lưu Tử nói:
- Điểm vào Thùy huyệt của y, để y ngủ một giấc, có thể sẽ bớt chăng.
Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu nói:
- Có lý lắm, CÔ huynh vào điểm huyệt y đi.
Khổ Lưu Tử bèn mở khoá, đẩy cửa bước vào động thất, thấy Vũ Duy Ninh vẫn lăn lộn la khóc ầm ỉ trên mặt đất, bèn bước tới nắm lấy cánh tay chàng, cao giọng nói:
- Đừng khóc nữa, Vũ Duy Ninh, dì Mai đồng ý gả Tiểu Nữu cho cháu!
Vũ Duy Ninh lập tức thôi khóc, cười qua màn nước mắt nói:
- Thật không, dì Mai? Người không lừa cháu chứ?
Khổ Lưu Tử cười nói:
- Không lừa cháu đâu! Không lừa cháu đâu! Nhưng cháu phải ngủ một giấc đã mới được!
Câu nói chưa dứt, ngón tay co lại sẵn đã bật trúng vào Thùy huyệt của chàng!
Vũ Duy Ninh thần sắc chợt ngơ ngác, hai mắt từ từ trĩu xuống, trong giây phút đã chìm sâu vào giấc ngủ!
Khổ Lưu Tử bế chàng đặt lên đống cỏ khô trong động thất, cởi tấm áo ngoài của mình đắp lên người chàng, rồi quay người bước ra, vẫn khoá chặt cửa lại.
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Ngày mai y tỉnh dậy, tình hình ra sao lập tức tới báo cho ta ngay!
Nói xong bước theo Bán Phong thư sinh ra phía ngoài.
Đi ngang đường hầm có căn phòng thứ ba, chợt nghe tiếng Du Băng Viên gọi lớn:
- ôi! Khổ Lưu Tử phải không? Qua đây một chút, cô nương có chuyện muốn hỏi.
Tam Tuyệt Độc Hồ chợt dừng lại, rồi rẽ vào động thất thứ ba, đi tới trước tấm cửa sắt, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn hỏi gì?
Trong đường hầm không có một ngọn đèn nào, nên chẳng ai nhìn thấy ai. Nhưng Du Băng Viên nghe giọng Tam Tuyệt Độc Hồ, bất giác thoáng ngạc nhiên hỏi:
- Té ra là ngươi! Mới rồi ta nghe loáng thoáng tiếng đồ đệ ngươi kêu khóc, có chuyện gì vậy?
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt hỏi:
- CÔ quan tâm tới y lắm à?
Du Băng Viên nói:
- Đúng thế, ta hận là không giết y sớm hơn!
Tam Tuyệt Độc Hồ hừ một tiếng nói:
- Y không chết được đâu. Lão phu khôi phục công lực rồi, sẽ tìm mọi cách cứu chữa cho y.
Du Băng Viên ngạc nhiên hỏi:
- Y bị bệnh à?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Không. Y nghe tin bà nội chết, nhất thời bị khích động quá, nên đầu óc có hơi thất thường.
Du Băng Viên nghe xong kinh hoảng, kêu thất thanh:
- A, ngươi giết bà nội y phải không?
Tam Tuyệt Độc Hồ trầm giọng nói:
- Y là đồ đệ lão phu, tại sao lão phu lại giết bà nội y. Bà nội y bị bệnh là chết!
Du Băng Viên nói mau:
- Y đầu óc thất thường rồi à?
Tam Tuyệt độc Hồ lạnh lùng nói:
- Ngươi thích thú lắm phải không?
Du Băng Viên giật mình, bèn vỗ tay cười rộ nói:
- Dĩ nhiên! Quả báo trước mắt đấy, ai nghe chẳng thích!
Tam Tuyệt Độc Hồ giận dữ quát:
- Ngươi nói lại một lần nữa xem!
Du Băng Viên nhường mày cười nói:
- Ta đâu có dại!
Tam Tuyệt Độc Hồ hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi.
Du Băng Viên ngơ ngác lắng nghe tiếng bước chân của y xa dần, tim chìm hẳn xuống, nước mắt thánh thót rơi, tự nhủ:
- Y điên rồi à? Thế này thì sắp tới làm sao y tới cứu ta?
Một đêm dài trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Tam Tuyệt Độc Hồ đang định tới động thất thứ tư thăm nom Vũ Duy Ninh, chợt thấy Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh đeo một cái bọc gì đó bước vào, không kìm được nỗi mừng rỡ hỏi:
- A, Tư Đồ huynh về rồi!
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh tháo cái bọc trên lưng xuống, cười nói:
- Đúng thế. Đây là bảy thang thuốc Tả Khâu huynh cần, mỗi thang ba mươi tám vị, tìm được bằng hết rộn chuyện quá...
Tam Tuyệt Độc Hồ mười phần vui vẻ nói:
- Làm phiền Tư Đồ huynh lặn lội đường xa, lão phu xin cám ơn trước.
Bệnh Lang Trung cười nói:
- Người mình với nhau khách sáo làm gì... Thánh Hiệp Du Lập Trung tới chưa?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Chưa. Y có nhanh lắm thì cũng phải trưa mai mới tới đây.
Bệnh Lang Trung lại hỏi:
- Duy Ninh với con nha đầu kia ra sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Nhốt riêng ở động thất thứ ba và thứ tư. Có điều thằng nhỏ Duy Ninh nghe tin bà nội chết rồi, lại phát điên!
Bệnh Lang Trung ngạc nhiên hỏi:
- Phát điên thật à?
Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Tối qua CÔ huynh điểm vào Thụy huyệt của y, không rõ tình hình giờ này ra sao?
Bệnh Lang Trung nói:
- Đi, chúng ta tới đó xem!
Tam tuyệt độc Hồ vội nói:
- Khoan đã. Chúng ta hãy điều chế một thang thuốc trước rồi hãy đi.
Nói xong, lập tức bước tới góc nhà bưng ra một cái hỏa lò và một cái siêu sắc thuốc, rồi nhóm lửa lên.
Đúng vào lúc này, Khổ Lưu Tử CÔ Mãnh Xương trông coi về việc canh gác Du Băng Viên cũng thức dậy, nghĩ tới việc Vũ Duy Ninh ngủ một giấc xong, thần trí không rõ có trở lại bình thường chưa, bèn vội vàng tới trước động thất thứ tư. Y thắp ngọn đèn dầu lên soi vào, chỉ thấy Vũ Duy Ninh vẫn nằm như cũ trên đống cỏ khô, dáng nằm vẫn giống hệt như lúc bị điểm vào Thụy huyệt rồi đặt lên tối hôm qua, trong lòng chợt lạ lùng tự nhủ:
- Kỳ quái thật, y đã ngủ đúng năm giờ rồi, theo lẽ đã tỉnh rồi mới phải chứ!
Nghĩ tới đó lập tức gọi:
- Vũ Duy Ninh! Vũ Duy Ninh! Ngươi dậy chưa hả?
Vũ Duy Ninh không hề động đậy!
Khổ Lưu Tử lại cao giọng gào lên:
- Vũ Duy Ninh, ngươi dậy đi chứ!
Vũ Duy Ninh vẫn không hề động đậy, xem ra giống như đã chết rồi.
Y xoay chuyển ý nghĩ như chớp, lập tức đặt ngọn đèn dầu xuống, lấy chìa khóa ra mở cửa, xô tấm cửa sắt bước vào.
Y bước tới cạnh Vũ Duy Ninh, ngồi xuống đưa tay lên mũi chàng. Đúng vào lúc ấy, Vũ Duy Ninh chợt lật người lại đánh ra một chưởng, bình một tiếng, trúng vào giữa ngực y.
Một chưởng này, Vũ Duy Ninh đề tụ toàn thân công lực đánh ra, chàng sau khi được ăn trái nhân sâm ngàn năm, công lực tương đương với một cao thủ luyện nội công sáu mươi năm, nên một chưởng này sức mạnh ngàn cân, Khổ Lưu Tử lại không đề phòng, nên một tiếng gào thảm cũng không kịp kêu lên, lập tức ngã lăn ra đất, khí tuyệt ý dứt, mồm phun máu không thôi.
Vũ Duy Ninh tung người nhảy lên, mò trong người y lấy ra một xâu chìa khóa, liếc qua y một cái, cười nhạt nói:
- Ngươi là đứa đầu tiên, có điều ngươi yên tâm, chờ sẽ có đứa theo ngươi xuống hoàng tuyền ngay thôi!
Nói xong rảo chân bước ra.
Chàng ra khỏi động thất, thổi tắt ngọn đèn dầu đặt cạnh cửa, rồi đề khí nhón chân lần theo đường hầm ra ngoài.
Hôm trước chàng đã đi cùng Khổ Lưu Tử đưa Du Băng Viên vào động thất thứ ba, vẫn còn nhớ rõ đường nào, nên đường hầm trong hang kín tuy mười phần tối tăm, chàng vẫn không đi lầm, chẳng bao lâu đã tới trước tấm cửa sắt gian động thất thứ ba.
Tới sát cửa sắt, chàng hạ giong gọi:
- Du cô nương!
Du Băng Viên suốt đêm không ngủ, trong lòng nghĩ cách làm sao thoát ra, lúc ấy chợt nghe tiếng người gọi, không kìm được nổi hoảng sợ, giật mình hỏi:
- Ai?
Vũ Duy Ninh hạ giọng nói:
- Ta, tới cứu cô đây!
Du Băng Viên bị bất ngờ, kêu thất thanh:
- Ngươi... ngươi không phải là bị...
Vũ Duy Ninh "suýt" một tiếng nói:
- Nói nhỏ một chút, bọn ma đầu đều ở quanh đây cả đấy.
Vừa nói vừa mở khóa, nhưng vì trong bóng tối dày đặc, chàng thử tới mấy cái chìa mới mở được cửa sắt.
Tấm cửa sắt vừa được mở ra, Du Băng Viên không kìm được đã lao ngay ra ôm chặt lấy chàng, dáng vẻ phấn khích nói:
- Ngươi... ngươi không bị điên sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không, ta đâu có điên!
Du Băng Viên nói:
- Nhưng Tam Tuyệt Độc Hồ nói là ngươi phát điên rồi, mà hôm qua ta cũng nghe tiếng ngươi la khóc mà?
Vũ Duy Ninh nói:
- ĐÓ là ta giả thôi. Hôm qua Tam Tuyệt Độc Hồ sai Khổ Lưu Tử đưa ta tới gặp bà nội, không ngờ đó là động thất thứ tư, y nhốt ta vào đó rồi, mới cho ta biết tin gia tổ mẫu đã chết. Tam Tuyệt Độc Hồ nói muốn giam ta bảy ngày, chờ ta bình tĩnh lại sẽ thả ra. Ta nghĩ sau bảy ngày y phát giác ra thuốc giải kia là giả, thì nhất định chúng ta đều phải chết. Cho nên ta giả điên, khiến bọn họ lơi lỏng việc canh phòng. Tối hôm qua Khổ Lưu Tử điểm Thụy huyệt của ta, mới rồi thấy ta vẫn không tỉnh, bèn mở cửa vào xem, ta xuất kỳ bất ý đánh y một chưởng...
Du Băng Viên vội hỏi:
- Đánh y chết rồi à?
Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
- Đúng thế, ta đã đổi ý rồi. Bắt đầu từ nay trở đi, bắt sống được thì bắt, không bắt sống được thì giết.
Du Băng Viên nói:
- Bây giờ chúng ta làm sao chạy cho thoát?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tam Tuyệt Độc Hồ nói trong hang đá này có một ít người, bất kể có đúng không, ít nhất ngoài hang cũng có Bán Phong thư sinh, Độc Mục Cuồng, Lang Tâm Hắc Long, Ngọc Diện Hoa Thi, Bệnh Lang Trung canh giữ. Bọn ta muốn phá vòng vây chạy trốn, sợ là không phải dễ dàng. Cho nên ta tính bắt sống lão ma kia, tức bọn họ phải để bọn ta chạy đi, cô thấy thế nào?
Du Băng Viên mừng rỡ nói:
- Yù hay lắm, nhưng ngươi còn nhớ được Tam Tuyệt Độc Hồ ở động thất nào không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Nhớ, cô đi theo ta.
Nói xong, xoay người đi trước.
Du Băng Viên bước theo sau, hai người vừa ra khỏi đường hầm vào động thất thứ ba, đột nhiên thấy trước mắt có ánh đèn sáng. Đưa mắt nhìn kỹ, thì thấy Tam Tuyệt Độc Hồ và Bệnh Lang Trung đang đứng trong đường hầm đối diện!
Ngẫu nhiên gặp nhau, đôi bên đều không kìm được hoảng hốt.
Tam Tuyệt Độc Hồ biến sắc, vừa sợ vừa giận quát:
- Hảo tiểu tử! Té ra ngươi giả điên, ngươi...
Vũ Duy Ninh vừa thấy Bệnh Lang Trung đứng bên cạnh y, biết là tình hình không xong, nhưng tình thế tới mức này, ngoài cách liều mạng ra tay cũng chẳng còn cách nào khác Nên chàng không chờ đối phương nói dứt câu, lập tức nhảy xổ lên vung chưởng đánh vào Bệnh Lang Trung.
Chàng đánh vào Bệnh Lang Trung, dĩ nhiên vì Tam Tuyệt Độc Hồ công lực chưa hồi phục, không có gì đáng sợ, chỉ cần đánh ngã được Bệnh Lang Trung thì bắt sống Tam Tuyệt độc Hồ chẳng khó khăn gì.
Nói thi chậm, chứ chuyện xảy ra rất mau, thân hình chàng vừa mới nhảy xổ tới, Bệnh Lang Trung đã kép Tam Tuyệt Độc Hồ lùi lại hơn một trượng!
Vũ Duy Ninh đâu dễ bỏ qua, nhưng lúc chàng đang chuẩn bị vọt lên lần thứ hai, chợt thấy Tam Tuyệt Độc Hồ rên lên một tiếng đau đớn mặt đầy vẻ nghi ngờ nhìn qua Bệnh Lang Trung kêu lên:
- Tư Đồ huynh, ngươi nắm Mạch Môn của lão phu làm gì?
Bệnh Lang Trung cười khẽ một tiếng, tay phải nắm Tam Tuyệt Độc Hồ chợt bẻ ra một cái, khiến Tam Tuyệt Độc Hồ phải lảo đảo bước lên trước một bước, tiếp theo tay trái mau lẹ bật ra đánh trúng vào Aù huyệt của Tam Tuyệt Độc Hồ!
Vũ Duy Ninh đứng ngây người ra:
- Chuyện gì thế này?
Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh đột nhiên trước trận quay giáo, bắt sống Tam Tuyệt Độc Hồ sao?
Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên trợn mắt há miệng, chẳng hiểu gì cả, tưởng mình đang nằm mơ!
Bệnh Lang Trung nhìn ra bốn phía, không thấy người nào nghe tiếng chạy tới, lúc ấy mới quay nhìn Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên truyền âm cười nói:
- Đừng có sững sờ ra như vậy, lão phu là Thân Thủ tướng quân đây!
Té ra lại là Thánh Hiệp Du Lập Trung!
Vũ Duy Ninh mừng quá, buột miệng kêu lên:
- Là người!
Du Băng Viên nhảy tới ôm chầm lấy Thánh Hiệp Du Lập Trung, không kìm được mừng rỡ kêu lên:
- Cha! Cha! Té ra là người mà!
Thánh Hiệp Du Lập Trung vội đưa tay bụm miệng, hạ giọng nói:
- Đừng kêu lên, coi chừng trong hang còn có người khác!
Vũ Duy Ninh rảo bước tới gần hạ giọng hỏi:
- Chắc Du minh chủ từ Đồng Tâm Minh tới đây?
Thánh hiệp Du Lập Trung lắc đầu nói:
- Không phải, lão phu còn chưa về Đồng Tâm Minh.
Du Băng Viên hỏi ngay:
- Sao cha biết chuyện con ở đây?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Cha trốn thoát khỏi tay bọn họ xong, từ đó đến nay ẩn núp gần đây. Bọn ngươi tới đây, dĩ nhiên là cha thấy được... Thôi đùng rườm lời nữa, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây ngay!
Vũ Duy Ninh nói:
- Bọn Bán Phong thư sinh đang giữ ngoài hành lang, Du minh chủ biết chứ?
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu đáp:
- Biết, mới rồi lão phu vào hang còn tào lao với bọn họ mấy câu. Bọn họ đều núp trong rừng cây ngoài hang.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Tất cả có mấy người?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Lão phu chỉ thấy có bốn, tức là Bán Phong thư sinh, Độc Mục Cuồng, Lang Tâm Hắc Long, Ngọc Diện Hoa Thi. Còn trong hang có bao nhiêu?
Vũ Duy Ninh chỉ Tam Tuyệt độc Hồ nói:
- Y nói trong hang còn có không ít người, nhưng tiểu nhân chỉ thấy có Khổ Lưu Tử CÔ Mãnh Xương, tiểu nhân đã đánh chết y rồi.
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Vậy thì Du Băng Viên giải cha, còn ngươi giải lão hồ ly này, chúng ta đi thôi.
Tuy ông ta không giải thích cặn kẽ, nhưng Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên vừa nghe đã hiểu rõ, vì Thánh Hiệp Du Lập Trung và Vũ Duy Ninh tính toán không hẹn mà giống hệt nhau.
Lúc ấy Vũ Duy Ninh bước lên điểm luôn vào Ma huyệt của Tam Tuyệt Độc Hồ, cắp ngang lưng y nhấc lên để Thánh Hiệp Du Lập Trung đi trước, già trẻ xếp hàng một đi ra phía cửa hang.
Dường như Tam Tuyệt Độc Hồ không hề bố trí phòng thủ đoạn đầu vào hang, nên già trẻ ba người đi ra một mạch không có kẻ địch nào ngăn trở.
Trong chớp mát đã ra tới ngoài hang. Du Băng Viên cũng cắp ngang lưng cha nhấc lên, gạt đám dây leo rũ xuống trước cửa hang, bước ra trước.
Vũ Duy Ninh mang Tam Tuyệt Độc Hồ bước theo sau.
Chàng và Du Băng Viên qua một ngày một đêm trong hang tối, nhất thời không nhìn thấy được gì cả, cơ hồ không mở được mắt nữa.
Đúng lúc ấy, tình huống như dự liệu phát sinh. Bọn bốn người Bán Phong thư sinh, Độc Mục Cuồng, Ngọc Diên Hoa Thi canh giữ ngoài cửa hang vừa nhìn thấy Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên chợt từ trong hang đá nhảy ra, lại cắp thêm Tam Tuyệt Độc Hồ và Bệnh Lang Trung, bất giác đều giật nảy mình, cùng kêu lên một tiếng quái dị, lập tức từ trong rừng cây vọt ra, bao vây Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên vào giữa.
Vũ Duy Ninh đặt tay lên huyệt Bách Hội của Tam Tuyệt Độc Hồ, mặt hiện sát khí, lạnh lùng nói:
- Ai dám vọng động, ta sẽ giết y trước!
Bd cũng đặt tay lên giữa trán cha, cười nói:
- Các ngươi mà không sợ hai người này bị giết thì cứ ra tay, đừng ngại!
Bọn Bán Phong thư sinh bốn lão ma quả nhiên ném chuột sợ vỡ đồ quý, nhất thời không dám ra tay, nhưng vẫn vây chặt lấy hai người bọn họ, Bán Phong thư sinh vừa sợ vừa giận nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, té ra là ngươi giả điên!
Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
- Điên thật cũng thế, điên giả cũng thế, bây giờ các ngươi có tránh đường hay không?
Bán Phong thư sinh gương mặt chợt lạnh băng nói:
- Không tránh thì sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không tránh thì ra tay đi!
Bán Phong thư sinh hắc hắc cười quỷ quyệt nói:
- Ngươi giết được hai vị ấy, hai đứa ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện còn sống!
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân đã không nghĩ tới chuyện sống nữa rồi!
Thần thái chàng lúc nói rất bình tĩnh lạnh lùng, khiến người ta biết là chàng đã quyết liều mạng bất kể sống chết.
Bán Phong thư sinh sững sờ một lúc, chỉ Du Băng Viên nói:
- Ngươi không sợ chết, nhưng cũng không nghĩ tới cô ta sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Du cô nương chẳng ngu ngốc gì, cô ta thấy quá rõ!
Du Băng Viên cười nói:
- Đúng lắm! Ta muốn sống, các ngươi lại để ta sống à?
Bán Phong thư sinh nói:
- Thả hai vị kia xuống, lão phu sẽ tránh đường cho các ngươi!
Vũ Duy Ninh nói:
- Không, bọn ta muốn đem hai tên này về Đồng Tâm Minh.
Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười khanh khách quái dị nói:
- Đừng có mơ, Vũ Duy Ninh ngươi vĩnh viễn không có cách nào đem hai vị ấy về tới Đồng Tâm Minh đâu!
Vũ Duy Ninh thản nhiên đáp:
- Cứ cho là thế, nhưng tiểu nhân đã quyết ý là nếu không mang được hai người này về Đồng Tâm Minh, thì sẽ cùng chết với họ một lúc. Các hạ đã không chịu tránh đường, thì xin cứ ra tay đi!
Ngọc Diện Hoa Thi là một ma đầu hung dữ quen nết, đâu chịu bị người uy hiếp, nghe câu nói một kìm được tức giận, nghiêng người bước tới, giơ tay toan phát chưởng.
Bán Phong thư sinh vội kêu lên:
- Lãnh huynh khoan đã, chúng ta hãy nghe ý kiến của Tả Khâu huynh và Tư Đồ huynh trước xem.
Chờ Ngọc Diện Hoa Thi thu chưởng lui lại, y bèn nhìn qua Vũ Duy Ninh hỏi:
- Ngươi điểm vào Aù huyệt của hai vị rồi à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế!
Bán Phong thư sinh nói:
- Vậy ngươi tạm thời giải khai Aù huyệt cho họ, để lão phu hỏi xem, nếu hai vị bọn họ tình nguyện chịu bắt về Đồng Tâm Minh, lão phu sẽ nhường đường cho hai người đi.
Du Băng Viên vì cắp Bệnh Lang Trung là cha mình, biết là để cha mình trả lời mới hay, nên không chờ Bán Phong thư sinh nói xong, đã giơ tay vỗ vào Aù huyệt của cha mình, cười hỏi:
- Tư Đồ Tinh, ngươi nói xem, ngươi muốn chết hay muốn nhận sự phán xét của Đồng Tâm Minh?
Bệnh Lang Trung giả tức giận thở hắt ra chậm rãi nói:
- Chịu xứ phán xét của Đồng Tâm Minh, lão phu có được sống hay không?
Du Băng Viên nói:
- ít nhất cũng có hy vọng được sống. Năm xưa, các ngươi làm ác đã nhiều, kết quả là Đồng Tâm Minh chỉ phán xét giam giữ các ngươi suốt đời thôi.
Bệnh Lang Trung giả nói:
- Bị giam giữ suốt đời thì còn khó chịu hơn là chết!
Du Băng Viên hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy nghĩa là ngươi chịu chết ở đây chứ gì?
Bệnh Lang Trung giả than:
- Không, người ta thường nói "Chết không hay bằng sống dỡ" lão phu vẫn thấy đường chịu sự phán xét của Đồng Tâm Minh là hay hơn.
Du Băng Viên phì ra cười thành tiếng, nhìn Bán Phong thư sinh nói:
- Nghe rõ chưa? Vị Bệnh Lang Trung đây thì tình nguyện chịu sự phán xét của Đồng Tâm minh.
Ngọc Diện Hoa Thi nghĩ Bệnh Lang Trung quá tham sống sợ chết, bỗng cười nhạt nói:
- Tư Đồ huynh, ngươi cũng là nhân vật ngang dọc hồ hải nổi tiếng, nhớ lại ngày xưa Du Lập Trung chém ngươi một kiếm vào đùi, mặt ngươi còn không biến sắc, tại sao giờ đây lại đổi sang hèn nhát như vậy?
Bệnh Lang Trung giả lúc ấy trừng mắt thở khì khì, la lên:
- Được lắm! Họ Lãnh kia, lúc này mà ngươi còn nói mỉa lão phu à? Có câu nói ong kiến còn tham sống, người ai không sợ chết? Họ Lãnh ngươi chẳng qua chưa tới lúc đấy thôi, tới lúc rồi chỉ sợ còn hèn nhát hơn lão phu kia!
Ngọc Diện Hoa Thi chợt biến sắc, đột nhiên hung dữ cười rộ lên một tràng quát:
- Được! Lãnh mỗ cứu ngươi một phen vậy!
Trong câu nói, người đã nhảy xổ tới.
Bán Phong thư sinh vốn là kẻ thận trọng, vừa thấy cả kinh thất sắc, vội la lên:
- Lãnh huynh, không được thế!
Nhưng Ngọc Diện Hoa Thi nhảy vọt tới như chớp, Bán Phong thư sinh vừa mở miệng thì y đã xô tới trước mặt bang chủ.
Dĩ nhiên y không ra tay tấn công Bệnh Lang Trung, chỉ thấy tay phải y vung lên, hai ngón tay bật ra đâm vào mắt Du Băng Viên!
Haui ngón tay đâm ra mau lẹ như chớp!
Nhưng lúc hai ngón tay y còn cách mắt Du Băng Viên khoảng năm tấc, nàng vẫn cười nụ đứng yên.
Tình hình này khiến bọn Bán Phong thư sinh ba lão ma sững sờ.
Bọn họ dĩ nhiên đều biết tài năng của Du Băng Viên, nếu không phải vì nàng đang cắp Bệnh Lang Trung, thì bất cứ người nào trong bốn người cũng bắt sống được nàng dễ dàng, nhưng hiện tại, một tay nàng cắp Bệnh Lang Trung, mắt thấy Ngọc Diện Hoa Thi ra chiêu đánh tới mà cứ cười nụ đứng yên, nếu không nắm chắc phần thắng há lại dám khinh mạn như vậy? Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình xưa nay cuồng ngạo thành nết, nhìn thấy tình cảnh ấy cũng phát sợ, vội vàng kêu lớn:
- Lãnh huynh, cẩn thận!
Tiếng kêu chưa dứt, chợt thấy thân hình Ngọc Diện Hoa Thi đột nhiên khứng lại, cánh tay phải đang ra chiêu cũng dừng lại rồi từ từ rơi xuống, tiếp theo là tấm thân to lớn cũng từ từ nghiêng về phía trước, cuối cùng "bùng" một tiếng ngã xấp xuống đất, nằm im không động đậy!
Độc Mục Cuồng, Bán Phong thư sinh và Lang Tâm Hắc Long đều không thấy Du Băng Viên xuất thủ, mà Ngọc Diện Hoa Thi đột nhiên ngã xuống, tình hình ấy khiến bọn y mất mật, nhất thời đều đớ lưỡi trợn mắt, ngây người ra như gà gỗ!
Đương nhiên bọn y đều không ngờ rằng Bệnh Lang Trung bị Du Băng Viên cắp cạnh sườn không phải là Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh thật! Du Băng Viên vừa thấy Ngọc Diện Hoa Thi bị phụ thân dùng chỉ pháp Cách Không Điểm Huyệt đánh ngã lăn trên đất, lập tức dơ chân đạp vào gáy Ngọc Diện Hoa Thi, khanh khách cười nói:
- Lãnh Bảo Sơn, bây giờ thì tới ngươi. Ngươi muốn chịu sự phán quyết của Đồng Tâm Minh hay muốn chết ở đây?
Ngọc Diện Hoa Thi hừ một tiếng đau đớn không cất tiếng đáp lại.
Du Băng Viên cười nhạt nói:
- Hừ, sắp chết rồi thì ngươi cũng sợ chứ gì?
Ngọc Diện Hoa Thi lại hừ một tiếng đau đau đớn, cũng không lên tiếng đáp lại.
Bán Phong thư sinh thấy nàng đạp vào gáy Ngọc Diện Hoa Thi khiến miệng y bị đè bẹp dí xuống đất, chợt hộc lên một tiếng khẽ nói:
- CÔ nương, cô đạp vào đầu y như vậy, làm sao y mở miệng cho được?
Du Băng Viên ủa một tiếng, bàn chân đưa xuống dưới cổ Ngọc Diện Hoa Thi móc lại một cái, lật y nằm ngửa lên, cười hỏi:
- Nói đi, ngươi muốn...
Ngọc Diện Hoa Thi đột nhiên la lớn:
- Ra tay mau! Y không phải là Tư Đồ Tinh!
Độc Mục Cuồng, Bán Phong thư sinh và Lang Tâm Hắc Long lại ngây người ra lần nữa, nhưng khi bọn y vừa đưa mắt nhìn nhau hội ý định ra tay giải cứu, Bệnh Lang Trung đã nhanh nhẹn đảo người ra khỏi tay Du Băng Viên, một tay nắm lấy Ngọc Diện Hoa Thi, hô hô cười lớn nói:
- Đúng thế, lão phu không phải là Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh, nhưng vị Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc bị Vũ Duy Ninh cắp kia thì đúng đấy.
Ba lão ma khủng khiếp, đồng thanh hỏi:
- Ngươi là Du Lập Trung phải không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu nói:
- Đúng đấy! Đối đầu với lão phu, các ngươi phải luôn luôn cẩn thận, cũng có một ngày, lão phu lại biến thành Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình, Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu hay Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng cũng chưa biết chừng!