Thiên hạ rộng lớn hà cớ gì không thể cùng tồn tại.
Vạn vật trên đời đồng loại thường không giết hại lẫn nhau, cớ gì sinh vật thông minh nhất lại làm điều ấy nhiều nhất.
Rốt cuộc là vì điều gì?
Là vì giải quyết mâu thuẫn như thánh hiền đã dạy.
Là tìm ra bậc chân chúa khiến quốc thái dân an như sử sách vẫn thường lưu.
Hay chỉ là sự giải thoát của vạn dân ra khỏi cơn bỉ cực.
Một đống triết lý rắc rối nhưng chẳng khác nào là ngụy biện, một đống tư tưởng mơ hồ lại có lắm kẻ tin.
Cho nên chiến tranh luôn là giải pháp mà ngàn đời nay được lựa chọn.
Kết quả là máu tích thành sông, thây chồng thành núi.
Bi ai! Bi ai!
------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------
Đông Hiệu Lĩnh.
Gió từng cơn, từng cơn thổi về. Trên trời một mảng mây xám xịt đang vần vũ, oằn mình chứa đựng những hạt mưa trĩu nặng đang chuẩn bị rơi xuống nhân gian, xoa tan cơn đói khát lâu ngày của đại địa. Kèm với đó là những tiếng thét gào của sấm và chớp đang không ngừng đua nhau tung hoành khiến cho vạn vật bên dưới run rẫy sợ hãi.
Trên trời ồn ã, dưới đất cũng chẳng kém phần nhiệt náo. Từ sớm lực lượng hai bên Việt quốc và liên quân các nước tiền đội đã giáp nhau tại Đông Hiệu Lĩnh.
Việt quân chia thành ba trại chiếm về phía Tây của Đông Hiệu Lĩnh nơi có nhiều đồi núi trập trùng được bao quanh những cánh rừng rậm rạp với tàng cây cáo chót vót.
Bên kia liên quân đóng ở bờ Đông, chia thành bốn nhánh quân lập trại trên một vùng đất trống trãi và thoáng đãng, nơi mà kỵ mã có thể thỏa sức tung hoành.
Nhìn cách bố trí trận hình của địch, Long Cơ nói với đám người Triệu Phong:
- Dừng nghỉ có khuông phép, vào ra có trật tự, đi nhanh như gió, vững chãi như núi, kẻ bố binh đúng là tinh thông học pháp của trăm nhà.
- Cao Kỳ Viễn, đại danh này quả đúng như lời đồn thật sự không phải hạng phàm phu có thể lý tới được.
Ngu Tử Kỳ đáp lời:
- Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ nhìn sơ qua có thể thấy sự ảo diệu bên trong, Long Cơ cậu nào có kém tướng địch là bao.
- Phải chăng những lời vừa rồi là để khích tướng thôi phải không.
Long Cơ nhã nhặn đáp lời, miệng hắn nhoẽn miệng cười:
- Nếu đã biết vậy, trong ba người các cậu có ai dám đảm đương khai màn cho trận chiến chờ đợi bấy lâu này chăng.
Khi Triệu Phong và Đình Nguyên định nói gì đấy thì Ngu Tử Kỳ đã chen ngang, hắn nói:
- Chẳng phải chúng ta có tiên phong rồi sao?
- Trận mở màng này ngoài Triệu Phong ra thì còn có ai cơ chứ?
Long Cơ nghe vậy thì gật đầu, nhìn Triệu Phong rồi nói:
- Vậy thì huynh đệ làm phiền rồi!
Triệu Phong cười sảng khoái, gật đầu với Long Cơ sau đó lên lưng ngựa mà dẫn quân tiến về phía trước trận địa của địch.
Ba ngàn quân trợ uy khí thế như rồng như cọp, giơ binh khí khua khoắn tạo ra những âm thanh chấn động. Phía trước Triệu Phong mặc giáp bạc, bào đỏ, cằm đao ngắn hiên ngang dạo bước trước doanh địch.
Cao Kỳ Viễn thấy vậy thì bảo chúng tướng:
- Địch muốn khiêu chiến, không biết ai có thể thay ta ra làm giảm nhuệ khí của bọn chúng một chút.
Một người tên là Bát Ca, một viên mãnh tướng của Tấn quốc xin đi, Cao Kỳ Viễn thấy người này hình dung phương phi thì bằng lòng lắm cho đi.
Bát Ca cằm cự lang nha dẫn quân từ trong doanh tiến lên phía trước, quân hai bên dàn hàng ngang đối diện nhau.
Bát Ca cắm cự lang nha mạnh xuống dưới khiến đầu kia đâm xuyên vào nền đất cứng đến cả tất, quân bên dưới thấy vậy thì hô vang rất khí thế, trong trại tiếng trống trận và tù và cũng rút lên liên hồ tạo thành sự ủng hộ nhiệt tình cho chiến tướng bên mình.
Bát Ca thấy khí thế quân nhà như vậy thì hưng phấn không thôi, vì phải biết đây chính là trận mở màn đầu tiên của trận chiến lịch sử này, và không ai khác Bát Ca hắn sẽ triển hiện thần uy trước mặt tất cả các tướng lĩnh Bắc Nhung, cơ hội này không phải trong đời muốn gặp là gặp.
Tuy đã nghe qua uy danh của Triệu Phong nhưng trước mắt Bát Ca giờ đây tên tướng lĩnh của địch quốc ấy không có vẻ gì đáng sợ như lời đồn, chỉ là một tên mặt búng ra sữa.
Bát Ca thúc mạnh vào hông ngựa vung binh khí xông lên, Bát ca lớn tiếng hét:
- Tiểu tử họ Triệu, ông nội của mi đến đây.
Lang nha bổng vung lên chỉ nghe tiếng gió rít sắc nhọn cùng một cỗ uy áp kinh nhân xấn tới, Triệu Phong tay phải cũng không chậm trễ một đao bồi tiếp với một bổng.
Keng.
Tiếng binh khí chạm nhau nghe chát chúa, hai tướng giữ thế kiềm nhau sau một chiêu giao thủ, Triệu Phong hình thái vẫn ung dung, còn Bát Ca trong tâm có chút hoảng loạn khi lực đạo của đối phương quá mạnh.
Triệu Phong mắt nhìn địch nhân hoảng sợ hắn nhếch môi nói:
- Thân làm tướng tiên phong cái cốt yếu là bất cứ lúc nào cũng xem như là một khắc cuối cùng của cuộc đời, đã vậy còn có gì phải sợ.
- Sự uy dũng của ngươi đâu rồi, bản lãnh của ngươi đâu rồi, hay kết quả chỉ là hư vô. Nếu đã thế Triệu Phong ta tiễn ngươi đi trước một đoạn.
Hây!
Triệu Phong đao ngắn trong tay nhanh như thiễm điện vung lên chém xuống, Bát Ca không kịp trở tay một đao chém bay đầu máu tươi phun ra thành vòi trông hết sức ghê sợ.
Quá nhanh, hai tướng giao thủ chưa đến hai chiêu địch nhân đã ngã xuống, không phải vì Bát Ca quá yếu mà Triệu Phong ngày hôm nay đã là một người cực kỳ đáng sợ. Sau mấy năm rèn giũa, lại liên tục đối đầu với các mãnh tướng hàng đầu đại lục, vào thời khắc này Triệu Phong đã có một thứ sát lực mà không phải một kẻ tầm thường nào có thể nhìn thấu, chỉ trách là kẻ hiểu được chuyện này thường không nhiều.
Bát Ca vừa ngã xuống phía trong doanh liên quân cổng trại lại mở, một tướng cằm song tiên lao ra. Binh sỹ thấy người này xuất hiện thì hô vang xưng hiệu:
- Là Trịnh Lăng tướng quân ở Đông Khê đây mà.
- Trịnh tướng quân, trịnh tướng quân.
Trịnh Lăng cưỡi con ngân mã phi nước đại về phía trước, Triệu Phong thấy vậy thì nói lớn:
- Xem ra cũng là một tay không tệ, Trịnh Lăng tướng quân, Triệu Phong xin bồi tiếp.
Trinh Lăng khinh khỉnh cười đáp lời:
- Đám tiểu tử các ngươi chẳng qua chỉ là bọn ăn may giết vài tên nhãi nhép mà cũng được phong lên làm đại tướng, ấy vậy mà cũng dám vọng tưởng là có thể đánh bại được ta hay sao.
- Triệu Phong ấu nhi, lão tử đến đây.
Ầm.
Một tiếng như sấm động ngang mày, Triệu Phong người và ngựa xông về phía trước như một cơn hắc phong, đao ảnh như tinh hà bay vút trên bầu trời mạnh mẽ không thể cản phá.
Trịnh Lăng nhận lấy một chiêu mà mồ hôi tay thấm ướt cả ra ngoài, sống lưng lạnh toát, hắn lấp bắp:
- Mạnh, mạnh đến đáng sợ, sao một tên tiểu tử lại có thể có một sát lực kinh hồn như vậy.
Trịnh Lăng trong lòng đã thầm than không ổn, nhưng hắn không thể rút lui vì thân làm đại tướng lâm trận bỏ chạy chiếu theo quân pháp chỉ có một chữ chết, nếu đã vậy thì thà rằng tử chiến.
Song tiên trong tay không chút chần chừ, Trịnh Lăng giở hết sở học bình sinh ra mà liều mạng, Triệu Phong thấy điều đó trong lòng hắn đầy sự kính ngưỡng vì vậy hắn một chiêu cũng không nhường trọng thể tiễn Trịnh Lăng lên đường.
Xoẹt.
Một đao chém tới, cái lưỡi sắc lạnh cắt vào da thịt thấu đến tận xương, Trịnh Lăng đau đớn làm rơi binh khí, còn chưa kịp hồi lại thì một đao lại tới chém đứt nữa người của Trịnh Lăng. Trước khi chết, Trịnh Lăng mấp mấy vài câu:
- Đao nhận loạn vũ, huyết nhục hoành phi, chết như thế này mới đáng chứ.
- Tiểu tử họ Triệu đa tạ!
Roẹt, tiếng binh khí cắt vào da thịt, bổ vào xương cốt gọn nhẹ nhưng âm điệu thật ghê người, máu nóng từ bên trong trào ra bắn thẳng lên, tỏa ra khắp nơi rơi xuống như một cơn mưa nhỏ đỏ thắm đượm trên áo bào.
Triệu Phong đứng giữa màn mưa huyết lặng im, con hắc mã bên dưới dường như cũng cảm nhận được gì đó mà không cục cựa lấy một chút. Sau đó từ từ Triệu Phong dần lấy lại thần thái, hắn hướng ánh mắt mình về đám binh sỹ liên quân đang hoảng sợ, sau đó lạnh lùng thét lên một tiếng:
- Sát!
Lời vừa dứt Triệu Phong lại lao lên phía trước, ba ngàn hộ quân cũng xông lên theo hắn như một mũi đao xông thẳng về phía kẻ thù.
Ầm.
Cả đoàn người sát ý ngụt trời nối gót theo vị tướng lãnh trẻ tuổi đâm mạnh vào đám nhược binh đang run rẫy. Đao kiếm tuốt trần lao vào chém giết, một trận can qua khiến cho máu nhuộm đỏ cả một vùng.
Lá đại kỳ chữ Triệu trong vòng người lại một lần nữa cất cao, làm cho uy danh của Triệu Phong ngày một vang xa. Mắt thấy quân nhà binh bại như sơn đảo, Trác Bất Phàm định bước xuống kêu gọi quân bản bộ ra tương cứu, nhưng Cao Kỳ Viễn đã nhanh chóng ngăn lại, hắn nói:
- Giờ có cứu cũng không còn kịp, hơn nữa sỹ khí địch đang tăng ra lúc này vừa không giúp được gì lại có thể làm hỏng đại sự.
- Trác tướng quân người nên bình tĩnh một chút.
Trác Bất Phàm nghe Cao Kỳ Viễn nói vậy tuy tâm không đồng ý, nhưng vẫn gật đầu rồi yên lặng lui lại phía sau quan sát.
Lúc này bại binh liên tiếp chạy về phía đại doanh của liên quân, cổng trại vừa mở, người ngựa đã chen nhau xông vào, khiến cho dẫm đạp lên nhau chết hại không ít. Triệu Phong và tiền quân đang đương đuổi giết, định tiến tới nữa thì bên trong hàng ngàn mũi tên bắn vòng cung ra ngoài ngăn bước tiến của Việt quân.
Triệu Phong thấy vậy thì liền cho quân lui lại, mình thì đứng cách trại của Cao Kỳ Viễn gần hai trăm bước sau đó chăm chú quan sát, và không mất mấy nỗi thời gian hai vị đại tướng của hai bên đã chạm mặt nhau. Cao Kỳ Viễn nhìn Triệu Phong nhưng lại không thấy gì khác biệt ngoài những đánh giá về một tên mãnh tướng địch quốc, còn Triệu Phong nhìn thấy hắn thì liền nhớ lại hồi ức năm nào.
Triệu Phong hai tay siết chặt thành quyền, hắn thầm nói với bản thân:
- Đã lâu như vậy ngươi mới chịu chường mặt ra, món nợ uy hiếp vương gia và Na Yến năm nào, Triệu Phong ta xin hứa sẽ đòi lại bằng được.
- Cao Kỳ Viễn hãy chống mắt lên mà coi.
Hây!
Triệu Phong hét lên một tiếng, đạo trong tay quăng mạnh về phía trước, tốc độ của nó như một mảnh phi đạn hướng về cổng trại cao bằng gỗ.
Ầm.
Thanh đao ngắn hơn trăm cân đâm mạnh vào khiến vụn gỗ văng ra tứ tán, cấm ngập vào bên trong cách chỗ Cao Kỳ Viễn chỉ vài bước chân. Cao Kỳ Viễn nhin thấy thì mỉm cười nói:
- Hảo tiểu tử, không trừ ngươi xem ra ta khó mà yên thân.
Sau đó Cao Kỳ Viễn lui gót về hậu đường, được một lúc miễn chiến bài được treo lên, liên quân án binh bất động mười ngày liên tiếp.
---------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Trại của Long Cơ.
Lúc này trong tướng trại, Long Cơ và ba vị huynh đệ đang ngồi bàn thảo, Long Cơ nói:
- Đến đây đã là ngày thứ mười cả bốn trại của địch đều không có động tĩnh, xem ra chúng đang âm mưu một cái gì đó.
- Người đâu lập tức mang tất cả thông tin về các trận đánh mà Cao Kỳ Viễn từng tiến hành trước đây lên cho ta.
Tên vệ binh nghe thấy thì liền lui ra ngoài, được một lúc hắn khệ nệ bưng vào một đống các cuộn giấy gần mười mấy quyển lớn nhẹ nhàng đặt trên bàn. Bốn người Long Cơ, Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ, Đình Nguyên mỗi người tiếp lấy một quyển sau đó nghiên cứu kỹ lưỡng.
Hết một tuần nhan, Long Cơ đặt quyển ghi chép trên bàn rồi nói:
- Theo ghi chép, Cao Kỳ Viễn luôn khởi đầu rất chậm rãi, nhưng sau đó lại rất mau chóng dùng chước kỳ binh mà tiến hành công phá.
- Xem ra mười ngày này là dùng để bố trí kỳ binh chuẩn bị tấn công quân ta.
Còn đang bàn định thì một tên tiểu tướng tức tốc chạy vào trong tướng trại báo cáo:
- Bẩm báo tướng quân, cách đây mười ba dặm phía sau lưng ta phát hiện có hai đạo quân của địch, quân số mỗi đội lên đến một vạn.
- Vương gia sai mạt tướng tức tốc đến báo cáo cho ngài.
Long Cơ nghe vậy thì thảng thốt nói:
- Sao lại có thể, quân ta chẳng phải đã phái rất nhiều do thám ra ngoài sao, vậy mà cả vạn người di chuyển lại có thể thoát được tai mắt một cách dễ dàng, chuyện này sao có thể cơ chứ.
Chuyện này còn chưa xong thì một tên lính khác lại chạy vào bẩm báo:
- Báo. Quân địch đang tiến hành tổng động viên, chúng đang dàng trận tiến về phía ta.
Tin tức dồn dập kéo về, Long Cơ nhăn trán suy nghĩ một hồi sau đó nói:
- Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ nghe lệnh, mỗi người mang một vạn quân chia đường tập kích địch, không được để chúng cố định trận hình trong lòng quân ta, nếu không càng để lâu sẽ là một mối họa lớn.
- Đình Nguyên lập tức điều toàn bộ cung thủ từ trại thứ hai sang đây, chúng ta quyết tâm giữ vững nơi này không cho địch tiến quá sâu vào bên trong hội họp với hai cánh quân kia.
Ba tướng nhận lệnh lập tức thi hành, chẳng mấy chốc người ngựa trong doanh được điều động và xuất quân ngay, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ mỗi người một đạo theo hai hướng khác nhau mà tiến sâu vào bên trong Đông Hiệu Lĩnh, còn Đình Nguyên thì lui về trại sau mà xin thêm quân.
Bên này Cao Kỳ Viễn nhìn thấy trại Việt quân, cờ xí di chuyển, bụi bay khắp nơi, sau đó hai toán quân mã xuất ra khỏi doanh trại thì cười thầm mà nói:
- Quyết định rất nhanh, cũng có chút bản lĩnh, nhưng để xem các ngươi làm được gì.
- Trác Bất Phàm nghe lệnh lập tức giống trống tiến quân, không cho địch cơ hội kịp thở.
Trác Bất Phàm nghe thế thì xuống bảo quân sỹ, điều động chín vạn người ngựa cùng với Xa Phủ nước Thanh Xa và Thân Minh nước Đại chia làm ba đường vây đánh chủ trại của Long Cơ.
Long Cơ biết địch đông trong khi mình quân lực chỉ còn lại chưa đến ba vạn, quân số bằng một phần ba địch nên không liều lĩnh xông ra ngoài, Long Cơ điều động tiễn đội tiến về phía trước, chờ địch vào tầm bắn thì hạ lệnh:
- Tất cả tập trung vào đội quân phía trước không cần để ý hai bên lập tức bắn cho ta.
Do biết địch đông lại phân binh nên nếu bắn giàn trải sẽ rất mau hết tên nhưng lại chưa chắc đạt được mục đích, nên Long Cơ chọn cánh chính diện nơi mà quân địch di chuyển nhanh nhất để làm mục tiêu. Lệnh vừa ban ra, ba ngàn cung tiễn thủ không một chút lưu tình theo hiệu lệnh tra tên và bắn rào rào ra như mưa.
Một đợt, hai đợt, ba đợt, rất nhiều đợt tên như mưa rơi kín trời kín đất lao đến, đội binh đi đầu của Trác Bất Phàm hơn ngàn quân tiên phong lập tức bỏ mạng. Trác Bất Phàm thấy vậy thì nhếch mép cười rồi nói:
- Kỵ đội tất cả giàn sang bên trái chạy song song với trại địch.
Quân kỵ mã lập tức nghe lệnh mà di chuyển trận hình, khiến lượt tên kế tiếp của Việt quân chỉ cắm trên nền đất cách đội hình di chuyển của địch một khoảng năm bước chân. Long Cơ nhìn thấy đội hinh địch thay đổi thì suy nghĩ:
- Đám người này tính giở trò gì vậy?
Còn chưa biết rõ tình hình thì Long Cơ chợt nhận ra một sát chiêu đáng sợ, đội kỵ quân của Trác Bất Phàm di chuyển hình ngang chỉ dùng để che mắt cho một thứ, đó chính là đội tiễn quân của Sở quốc chẳng biết lúc nào đã thành hình, dàn hàng ngang so với trại quân Việt.
Trác Bất Phàm đứng đầu tiễn đội, tay cằm tam thạch cung hiên ngang giương tên lên trời sau đó nói:
- Chư tướng nghe lệnh, nhất tiễn thượng lộ theo ta bắn.
Kết thúc câu nói, mũi tên rời khỏi trường cung, theo sau nó là năm ngàn mũi tên xé gió lao lên trời, sau đó như một đàn châu chấu thiên gi từ trời cao giáng xuống gây họa cho đại địa. Trác Bất Phàm cười gằng mà nói:
- Nếu so về mặt tiễn pháp để xem ai có tư cách đối đầu với ta.
Hai chữ “tư cách” này không phải là nói xuông vì cuối cùng Trác Bất Phàm đã nhận được xưng hiệu trong thập cung, vị trí của anh ta là đứng thứ hai và hôm nay tiễn trận này chính là minh chứng rõ nhất.
Nhìn một bầu trời phủ kín tên, Long Cơ chỉ kịp thốt lên hai lời:
- Chết tiệt, đâu ra một gã lợi hại như vậy cơ chứ.
Sau đó vạn tiễn tề phát lao xuống để lại trên mặt đất hàng ngàn tiếng rên la và chết chóc của Việt quân và cũng là mở màng cho mà đáp lễ hoành tráng của liên quân, mà người mở đầu chính là Trác Bất Phàm.
Gió nhẹ đưa cao, tiếng lá cây xào xạc, mặt đất rung chuyển từng cơn mỗi khi đại đội nhân mã chạy qua. Ngu Tử Kỳ tay cằm tam tiên lưỡng nhận thương đi đầu trong đám quân mã, áo bào màu tím bay phấp phới trông hết sức uy phong.
Nhìn những hàng cây xanh vút dọc hai bên đường, Tử Kỳ chăm chú quan sát, hắn nói với phó tướng kế bên:
- Chúng ta đã tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy một chút động tĩnh nào của địch, trừ khi thông tin nhận được là giả.
Tên phó tướng nghe vậy thì đáp lời:
- Chuyện này chắc không thể nào là giả được, vì thông tin đích thị là do vương gia truyền đến, nếu sự thật không đúng chắc người cũng không bảo chúng ta xuất kích đâu.
Ngu Tử Kỳ nghe xong thì cũng hơi yên dạ, nhưng một câu hỏi lại lớn hơn ấp về trong bộ não vốn linh hoạt của hắn, rốt cuộc là đội kỳ binh xuất quỷ nhập thần ấy đang ở đâu.
Càng suy nghĩ, Ngu Tử Kỳ càng nhận thấy dường như có gì đó không đúng, vì địa hình nơi này so với kẻ khác hắn nắm rõ như lòng bàn tay, nên không thể có chuyện để địch qua mặt dễ dàng như vậy. Nghĩ đến điều đó Ngu Tử Kỳ bỗng nhiên ngộ ra một điều, hắn hốt hoảng bảo với binh sỹ:
- Nguy, trúng kế dương đông kích tây của địch rồi, cái chúng muốn không phải là xâm nhập trận địa bên ta.
- Cái mà chúng muốn chính là phân binh lực của ta ra.
- Người đâu lập tức phát tín hiệu báo Triệu Phong rút lui, toàn quân theo ta về bảo vệ Long Cơ.
Quân lệnh vừa ban, Ngu Tử Kỳ lập tức quay ngựa phi nước đại tiến về đại trại, trong lòng hắn thầm nhũ:
- Long Cơ ráng cằm cự, Triệu Phong và tớ sẽ về nhanh thôi.
------------------------------------------o0o------------------------------------------------------------
Lại nói về tình hình bên phía Long Cơ.
Lúc này chiến trận nghiêng về một phía, chín vạn quân của Trác Bất Phàm, Xa Phủ, Thân Minh ba đường dũng mãnh tiến công, phía sau gần hai mươi vạn đại quân vẫn đang chuẩn bị nhăm nhe tiến về phía trước. Binh khí vung vẫy, người ngựa dập dìu, máu và đầu lâu thay nhau bay lên trên nền trời, tạo thành một bức tranh hỗn tạp mà bi tráng.
Xa Phủ tay cằm kích lớn dẫn ba ngàn quân đi trước đánh vào mạng trái của trại Long Cơ, Xa Phủ đúng là một tay dũng tướng, thanh kích trong tay hắn nặng sáu mươi cân cả thảy, vun vút hết đâm rồi chém khiến cho Việt quân khó lòng ngăn nổi.
Mắt thấy Xa Phủ liều lĩnh xông vào trại, Long Cơ chỉ về phía đó ra lệnh:
- Vây lấy!
Tiền quân của Long Cơ ở đó tuy đã vỡ, nhưng trận hình lập tức được tái thiết, binh sỹ phía trước không ai bảo ai chạy vòng ra phía sau, hậu đội lập tức dựng khiên giơ thương trám vào. Kèm với đó một đội hai ngàn kỵ binh chia hai đường đánh thốc vào hai bên sườn của địch.
Xa Phủ tuy là dũng tướng, nhưng về mặt hành trận điều quân thì không phải là một tay giỏi biến hóa. Cho nên thấy trận thế của địch thay đổi liền lập tức luốn cuốn không biết tính sao, tiến về phía trước thì không được, trong khi hai bên sườn đang bị địch tấn công mãnh liệt.
Xa Phủ rối trí chỉ còn biết vung kích liều mạng đánh nhầu lên phía trước, nhưng đội thuẫn binh của Việt quân quá kiên cố khiến hắn phải bó tay.
Lúc này Trác Bất Phàm nhìn đội hình quân Tấn chủ lực công kích thì còn mãi ở phía sau chưa lên được, trong khi đại tướng của quân Tấn thì đang bị vây liền lập tức hành động. hắn nói:
- Đại đội ở đây giao lại cho Phùng lão, tiếp tục duy trì trận hình tiến công địch.
- Kỵ cung đội theo ta đi cứu tên heo xuẩn ngốc nước Tấn.
Quân Sở trước giờ vốn là đội binh tinh nhuệ trong các đội binh tinh nhuệ, mệnh lệnh được phát ra chúng quân sỹ không ai nói một lời lập tức thi hành với tốc độ nhanh như gió thoảng. Ba vạn quân vẫn giữ trận hình lưỡi đao xông vào lớp phòng ngự đầu tiên, trong khi Trác Bất Phàm cùng một ngàn cung kỵ tách ra tiến công hiệp trợ Xa Phủ.
Trác Bất Phàm giơ cung đặt tên, nhắm về một phía rồi bảo đám binh sỹ:
- Hướng gió hơi mạnh, bắn về phía này diệt trước một cánh quân địch.
Tam thạch cung khẽ rung lên, sau đó ngàn mũi tên nối gót theo sau như một đàn châu chấu thiên di lao vào cắn xé đại địa màu mở.
Phập.
Thứ âm thanh nghe thật thánh thót và êm tai, sau đó cả đội kỵ binh gần như bị tiêu diệt không thương tiếc, bao gồm cả quân Việt và quân Tấn đang hỗn chiến. Xa Phủ thấy góc trận địch dịch chuyển thì mừng thầm, hắn vung kích dẫn quân theo hướng mà Trác Bất Phàm vừa mở, hắn hét lớn:
- Mẹ nó, cuối cùng cũng thoát rồi! Anh em theo ta đánh về phía này.
Việt quân nào để cho quân Tấn muốn làm gì thì làm, đội thuẫn binh lập tức dời trận hình xông lên, nhưng họ vừa di chuyển đã lập tức gập một vấn nạn kinh khủng. Ba vạn quân Tấn cuối cùng cũng đã đến nơi, chúng như một thanh trường thương nóng bỏng đâm xuyên lớp giáp dày của tường thành kiên cố mà quân Việt đã cố dựng ra.
Ba vạn người ngựa khí thế dũng mãnh đánh giết một vạn quân phòng thủ, một trận chiến giằng co giữa sống và chết liền diễn ra hết sức khốc liệt. Sự đông đúc và hỗn độn đó khiến cho Long Cơ nhận ra một điều, đặc biệt là khi hai cánh quân còn lại của liên quân đã thành công phá hủy lớp phòng ngự đầu tiên.
Long Cơ cắn móng tay nghĩ thầm:
- Quân ít hơn địch chưa chắc đã bại, cái mà quân ta đang thiếu chính là một tướng lĩnh thiện chiến.
- Tiếc rằng không có họ ở đây, nếu có họ bọn người này Long Cơ ta đã xem ra gì.
Long Cơ sau đó quay lại bảo đám binh sỹ:
- Lập tức phát lệnh, chúng ta lui về lớp phòng ngự thứ hai.
- Kỵ binh tiếng hành cản chân địch, bộ binh lui trước.
Quân lệnh ban ra, lập tức tiếng tù và được cất lên, cờ hiệu điều quân phe phẩy hai sắc xanh, đỏ. Việt quân trông thấy liền hiểu ngay, bộ binh chia thành năm đội vừa đánh vừa lùi, kỵ binh triển khai thế trận ong độc tấn công yểm trợ cho bộ binh lui quân.
Ba tướng Trác Bất Phàm, Thân Minh và Xa Phủ biết Long Cơ định rút lui thì càng dồn dập tiến công, thiệt hại về quân số của Việt quân chẳng mấy chốc đã gần một vạn người, nhưng Long Cơ vẫn giữ thái độ bình tĩnh cho đến khi nhánh quân cuối cùng tiến về lớp phòng ngự thứ hai.
Ba tướng của liên quân vẫn giữ nguyên nhịp độ công kích, đại đội kỵ binh xông lên phía trước dùng móc sắc phá rào chắn, khi bọn họ định xông vào thì một tiếng trống cất lên, sau đó phía trước truyền về một âm thanh ồn ã.
Sát.
Phía trước liên quân lúc này một đội hình chiến xa dần dần hiện rõ, mỗi chiếc chiến xa có bốn ngựa kéo theo một thùng sắt to có một người điều khiển và hai cung thủ, trục bánh xe thì được thêm vào những lưỡi dao sắc khi chúng di chuyển có thể cắt đứt chân ngựa của kỵ binh hay chân của bộ binh một cách dễ dàng.
Tùng, tùng, tùng.
Tiếng trống trận rung lên, đội chiến xa lập tức xuất phát lao về phía trước, xung lực của mấy trăm chiếc chiến xa là một thứ áp lực kinh hồn cho cả bộ binh lẫn kỵ binh. Vừa chạm nhau hiện thực đã cho thấy chiến thuật này khiến liên quân không kip trở tay, đại đội nhân mã phía trước không bị chiến xa giày xéo thì cũng bị loạn tiễn giết chết.
Trác Bất Phàm thấy vậy thì liền nói:
- Chiến xa mỗi lần công kích theo đội hình chỉ có thể đánh theo một hướng, mọi người lập tức phân binh tiến hành tấn công hậu quân của địch.
Thấy Sở quân đổi chiến thuật, hai nước còn lại cũng làm theo, tuy nhiên khi họ vòng qua phía sau đội chiến xa chuẩn bị tấn công thì quân Việt lập tức đổi chiến thuật.
Từ trên xe một tên tướng mở bị đựng vôi bột có sẵng ra, trên đó có một cần gạt tự động, mỗi khi xe di chuyển thì lập tức vôi bột được rãi ra ngoài. Nương theo thế gió, vôi bột như là sương mù bao phủ đám quân lính liên quân khiến hai mắt chúng cay xè không mở lên nổi, thừa lúc này đội chiến xa vòng lại tấn công kẻ địch đang bị mất phương hướng. Còn bên trong trận tuyến, Long Cơ chờ vôi bột không còn bay nữa liền cho bộ binh toàn bộ xông lên, nhất quyết phải triệt hạ được cánh quân này trước khi hai mươi vạn đại quân kia kịp đến.
Trận chiến vốn dĩ là thua toàn diện nhưng cuối cùng lại chuyển bại thành thắng, Long Cơ yên chí cười lớn, nhưng hắn nào biết một khắc đắc ý nhất lại chính là một khắc sơ hở nhất. Vì lúc này, bỗng đâu phía sau xuất hiện hai cánh quân không hẹn mà cùng đến, một người trong số đó là đại tướng nước Ngô, Bột Hải, người còn lại đại tướng nước Thanh Xa, Hoắc Chu. Mỗi người dẫn theo một vạn quân, bắn một tiếng pháo hiệu sau đó từ trên núi lao xuống đánh vào lớp phòng tuyến của Long Cơ chỉ còn vỏn vẹn hai ngàn hộ binh.
Phía trước đang tiến công không thể rút về, phía sau là đại quân địch chỉ còn cách mấy trăm bước, hai ngàn hộ quân đối đầu hai vạn tinh binh thật là bài toán khó không sao giải nổi. Lấy một địch mười chỉ dựa vào sức quân trừ khi mỗi binh sỹ đều là tướng lãnh, nhưng nếu có một đạo quân như thế thì Bắc Nhung đã thống nhất từ lâu chứ không phải chờ đợi gì nữa, thấy vậy Long Cơ cằm thương lên ngựa nói với đám huynh đệ:
- Giờ đây không còn kịp để gọi đại đội quay về nữa rồi, mọi người chúng ta phải ráng cằm cự, ta tin chắc không tìm thấy đội kỳ binh của địch hai tướng Ngu, Triệu sẽ tức tốc quay về.
- Hơn nữa Đình Nguyên đi xin viện quân đã lâu chắc chắn sẽ đến nơi nhanh thôi, vì vậy mọi người hãy tận sức mà chiến đấu.
Long Cơ nói vậy chỉ là làm tăng sỹ khí, chứ hắn biết mọi việc làm lúc này chẳng khác nào trứng chọi đá, tất cả chỉ còn tuân theo mệnh trời.
Long Cơ tay nắm chặt thương, chỉ đốn đội hình chờ đợi điều gì đến cuối cùng cũng phải đến.
Sát.
Bột Hải, Hoắc Chu hai người dẫn đầu đám kỵ binh xông vào, khí thế như chẻ tre cùng sức mạnh của đội quân lên đến hai vạn như cơn sóng dữ lao mình vào mô đất nhỏ ven sông. Tuy biết thực lực chênh lệch nhưng Việt quân không hề nản lòng vì họ tin vào Long Cơ, và tin vào Cảnh vương gia, dù hôm nay có tử chiến cũng chẳng có gì đáng sợ, cái họ muốn làm chính là gồng hết sức mình để níu thêm một chút thời gian cho bọn Triệu Phong trở về cứu nguy cho Long Cơ. Vì vạn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, Long Cơ chính là người về sau có thể thay Việt quốc hoàn thành bá nghiệp, vì vậy toàn thể binh sỹ dồng thanh hét vang:
- Mọi người dù có chết cũng phải bảo vệ tướng quân.
- Sát.
Bột Hải bên cánh trái cử đại đao nhếch mép nói:
- Không biết lượng sức.
- Toàn quân sải cánh.
Một lời nói ra đại đội Ngô quốc di chuyển trận hình tấn công xuống bên dưới, kết hợp với Hoắc Chu vừa bao vây vừa công kích.
Long Cơ điềm tĩnh nói:
- Doanh một cản địch, doanh hai theo ta tấn công quân nước Thanh Xa.
Vào thời điểm ngàn cân treo sựi tóc Long Cơ vẫn ứng biến linh hoạt, hắn biết nếu co cụm phòng thủ thì tất bị địch tàn sát, chi bằng nhân lúc địch trận pháp chưa ổn định tiên phát chế nhân.
Bột Hải nhìn thấy cách đánh của Long Cơ thì thầm khen:
- Mấy năm không gặp nhưng tài năng và hành động càng ngày càng lợi hại, tiểu tử này không trừ nước Ngô ta tức không yên.
Sau đó hắn thúc vào hông ngựa tăng hết tốc lực, hắn hét với đám binh sỹ theo sau:
- Huynh đệ còn chờ gì nữa, đại tướng địch đã trước mặt, chỉ cần giết được hắn thì sẽ được phong hầu, mọi người hăng hái lên nào.
Đáng sợ, một lời nói xuông lại kích động sỹ khí bạo tăng, quân nước Ngô ai cũng ham công đều tăng hết tốc độ có thể lao xuống.
Đứng trước khí thế của địch, một vài tướng lĩnh trong đội Hắc Vân Kỳ lập tức vút ngựa lao lên đối đầu, bọn họ nhắm vào Bột Hải mà nói:
- Không có Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ và Đình Nguyên, nhưng chúng ta vẫn là Hắc Vân Kỳ đội uy phong lẫm lẫm.
- Để ta đọ sức với ngươi.
Trường thương vung lên, bốn tướng vây công Bột Hải, Bột Hải đại đao tả xung hữu đột, hắn cứ hết một đao lại một đao đánh gạt thế công của bốn người, hắn lạnh lùng nói:
- Bản lĩnh chỉ có bấy nhiêu mà cũng dám mang danh tự đi dọa người sao?
- Hắc Vân Kỳ thì sao, chỉ là một đám nhóc không biết tự lượng sức. Đã thế thì ta sẽ cho các ngươi sang mắt ra.
Hây.
Bột Hải gồng lực dồn hết vào hai tay khiến cơ bắp nổi lên cuồn cuộn gân xanh, hắn vút một đao xuống chém gãy cả thương lẫn người một tướng trước mặt. Chưa dừng lại ở đó, hắn lựa thế né thế thương của một tướng khác sau đó với tay tóm được người này trên lưng ngựa, ném mạnh về phía một tướng khác từ bên trái sang khiến cho hai người ngã nhào xuống dưới đất, bị đám lính Ngô quốc theo sau dùng thương đâm chết. Còn một tướng còn lại thấy huynh đệ ngã xuống không hề sợ hãi, tay vẫn nắm chặt thương xông đến, chỉ trách rằng quyết tâm của anh ta không mạnh bằng sức mạnh của Bột Hải, kết quả là vẫn tán mạng nơi sa trường.
Đại quân Ngô quốc lại tiếp tục tiến lên, trong khi một ngàn quân Việt vẫn lập đội hình kiên thủ dù biết rằng toàn quân sẽ mất mạng.
Còn bên kia, Long Cơ dẫn huynh đệ đối đầu với Hoắc Chu, hai tướng một thương một rìu tranh đấu, nhưng Long Cơ trước giờ vốn không giỏi võ nghệ chẳng mấy chốc đã bị Hoắc Chu bức lui lien tục.
Hoắc Chu cười lớn:
- Tiểu tử nghe đồn ngươi là một trong những người đứng đầu thất tướng, ta ở xa vẫn nghe rõ danh tự về ngươi.
- Không ngờ lần đầu chạm mặt lại là khiến ta vô cùng thất vọng, thật đúng là miệng đời thị phi thật là khó tin mà.
- Tiểu tử nạp mạng đi!
Cây rìu lớn quất mạnh xuống thế tựa ngàn cân, Long Cơ còn chưa biết tính sao thì một kỵ binh đã chạy đến đẩy Long Cơ ngã xuống ngựa, còn hắn thì chết thảm dưới rìu cứu lấy Long Cơ một mạng. Đám Việt quân thấy Long Cơ ngã xuống đất thì vây đến cứu, cả đám người tức tốc đưa Long Cơ chạy về men cánh rừng mà tử thủ, Hoắc Chu quyết tâm không thua tiếp tục tiến lên.
Hoắc Chu thấy Long Cơ còn cách không xa, tự cắt lấy một ngàn quân kỵ nhanh nhẹn tức tốc đuổi theo, Hoắc Chu vô cùng đắc ý khi hết người này đến người khác vệ binh Long Cơ ngã xuống, còn hắn chỉ còn cách vị danh tướng lẫy lừng nước Việt chỉ mấy bước chân ngựa, hắn vung rìu toan xông đến đánh.
Trong lúc này trong long Long Cơ chợt suy nghĩ:
- Vạn vật trên đời sinh tử đều có quy luật, khó nghịch lại ý trời, ta thân giết cả vạn người mưu cầu bá nghiệp, phải chăng đây là lúc ta phải trả giá.
- Nhưng thất bại mà chết như thế này thật sự không cam tâm.
A!
Long Cơ hét lên một tiếng như trút đi sự phiền muộn trong người, Hoắc Chu như sài lang không chút nhân từ vung binh khí đến đánh. Chỉ là trong thời khắc ấy một bóng người từ phía cánh rừng phóng ra, hắn chỉ tay về phía Hoắc Chu mà nói:
- Muốn giết bạn của ta chỉ dựa vào ngươi, không đủ tư cách.
Người này vung đao chém xuống, Hoắc Chu quá bất ngờ không kịp suy nghĩ thì cả nữa thân người đã rơi xuống đất. Người ấy đứng với ngàn quân theo sau của Hoắc Chu đang tiến tới mà nói:
- Cứu viện tuy chỉ mới một người, nhưng có Triệu Phong ta ở đây kẻ nào dám lộng hành.
Nói rồi Triệu Phong cằm đao phi ngựa lao lên, một đao lại nói tiếp một đao, hắn như là một cơn gió dữ xô đổ mọi thứ trên con đường hắn đi. Nơi hắn đi qua, máu đổ đầu rơi, thây người chật đất, những tiếng binh khí và tiếng la hét hòa lẫn vào nhau khiến cho gai óc nổi dựng cả lên.
Long Cơ nhìn theo bong lưng của Triệu Phong, sau đó nói:
- Tuyệt đẹp! Đây đúng là phong phạm của một kẽ bá chủ.
- Triệu Phong ngày đó sắp đến gần rồi.
---------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------
Lại nói Bột Hải đứng trước ngàn quân kiên trung nước Việt, dù hắn đã cố gắng hết sức nhưng vẫn chưa thể nào xông qua được, cứ thế nhìn Long Cơ biến mất về phía Hoắc Chu. Trong long Bột Hải lòng nóng như lửa vì thấy con mồi bị kẻ khác cướp mất. Hắn còn đang suy tính thì phía sau truyền lại đến tiếng náo động, một đội nhân mã mang cờ Việt đang tấn công hậu quân, quân số của chúng gần một vạn người.
Bột Hải thấy vậy thì nói:
- Nhanh thật, chẳng mấy chốc mà chúng đã đoán ra được ý định.
- Tuy nhiên tên Long Cơ cũng đã giải quyết xong, coi như chiến dịch này đã hoàn thành, không cần dây dưa với chúng nữa.
Nghĩ vậy hắn bảo binh sỹ:
- Đại đội nhân mã chuẩn bị rút lui.
Nhưng ngay lúc này một nhánh quân khác khoảng năm trăm người đang từ một phía khác đánh lại, quân số khoảng năm trăm và tướng đi đầu không ai xa lạ chính là Ngu Tử Kỳ.
Bột Hải nhìn thế trận của địch thì nói:
- Hậu kích, tiền tiến, binh pháp không tệ.
- Tiểu tử để xem mấy năm không gặp võ lực đã tăng đến mức nào.
Nói rồi Bột Hải cũng cử đao lên ngựa dẫn năm trăm kỵ tiến công Ngu Tử Kỳ.
Trong thời đại này, đi trên đường đao thương vốn không hề dễ dàng, anh không giết người, người ta tất sẽ giết anh.
Cuộc sống này chẳng khác nào một cuốn hí kịch, nơi mà thị phi nhân luân, đạo đức đều bị bóp méo. Cớ gì trong thời bình giết một người thì bị coi là tội đồ, vậy mà trong thời đại này giết vạn người lại được cho là anh hùng.
Người tốt cũng giết người, người xấu cũng giết người, nhìn thây chất đầy đất, ta chợt hỏi phải chăng người vốn là dã thú.
Còn ta, Ngu Tử Kỳ này phải chăng là một con thú khác máu đang đùa cợt với chúng nhân để thỏa mãn dục vọng của mình.
Keng.
Lợi đao của Bột Hải đánh xuống, tam tiên lưỡng nhận thương trong tay Ngu Tử Kỳ ung dung dáp trả.
Hai ngựa quần nhau, binh khí tung hoành, lấy cái dũng giả cùng bầu máu nóng căng đầy giữa hai chiến tướng ra mà đối ẫm. Một trận đánh nhau thông thường nhưng lại như một trận chiến lớn đầy mưu lược và tâm cơ.
Bột Hải dùng chiêu đà đao đánh vờ một thức, Ngu Tử Kỳ nhanh mắt né được, sau đó hắn vung thương đâm tới, chiêu này vừa nhanh vừa hiểm. Bột Hải nghiêng người né tránh, chẳng may lưỡi thương quá nhanh đâm bay mất một mảnh giáp vai của Bột Hải máu theo đó mà tuông ra.
Nhưng thay cho nét mặt đau đớn, Bột Hải cực kỳ hưng phấn, tay còn lại với lấy bội kiếm bên hông, âm thanh bén nhọn như giao long xuất hải, một chém đầy uy lực hướng về Ngu Tử Kỳ.
Ngu Tử Kỳ lâm trận bất loạn, tam tiên lưỡng nhận thương thu lại chắn trước người, chỉ thấy lưỡi kiếm quất vào một cú thật mạnh khiến cho Ngu Tử Kỳ và con hảo mã bị chấn lui mấy bước.
Ngu Tử Kỳ kềm ngựa lại, sau đó lại tức tốc lao lên phía trước, hai tướng đánh nhau có hơn vài mươi hiệp, binh khí bị hư hỏng hết cả. Hai tướng quay lại với binh đội đổi binh khí và ngựa.
Bột hải nói với quân sỹ:
- Đao đổi nặng thêm ba mươi cân, ngựa đổi sức dai thêm một chút.
Quân sỹ tuân lệnh đang chuẩn bị làm theo thì phó tướng của Bột Hải là Tang Tôn và Tang Minh cầm kích sắt bước ra nói:
- Không cần tướng quân phải xuất chiến, tướng địch đương mỏi mệt chỉ cần hai tiểu tướng đứng ra là được rồi.
Bột Hải nghe vậy thì nói:
- Chuyện này không phải đùa, tướng địch chính là kỳ tài trong quân, không làm tốt sẽ ảnh hưởng đến sỹ khí quân ta.
Nhưng hai tướng vẫn giục ngựa tiến lên, sau đó nói vọng lại:
- Tướng quân quên rằng danh hiệu của hai người tiểu nhân rồi sao.
- Trận này không thắng xin nguyện mất đầu.
Ngu Tử Kỳ đã đổi binh khí và ngựa đang định lao ra thì một huynh đệ trong đội Hắc Vân Kỳ liền nhắc:
- Tử Kỳ cẩn thận, hai người này chính là song đầu quỷ của nước Ngô, mỗi khi lâm trận đều bất chấp thủ đoạn để giết được tướng địch.
- Vì vậy phải cẩn thận.
Ngu Tử Kỳ nghe xong vẫn nét mặt ung dung phóng ngựa đi lên. Tang Tôn và Tang Minh hai ngựa chia thế gọng kềm xấn tới, từ trong mình Tang Tôn móc ra một thanh đoản đao, hắn ném mạnh về phía chân ngựa của Ngu Tử Kỳ, con ngựa bị đau khụy cả gối xuống. Tang Tôn mừng thầm định lao đến đâm chết Ngu Tử Kỳ khi Tử Kỳ rời khỏi ngựa. Nhưng lúc này từ trên cao một bóng đen đang dần một rõ ràng, còn phía trước nơi con ngựa ngã xuống lại không thấy Ngu Tử Kỳ đâu.
Từ trên không trung, Ngu Tử Kỳ lớn tiếng quát:
- Chịu chết đi.
Tam tiên lưỡng nhận thương như móng sắc của con mãnh thú lao xuống đoạt mạng kẻ thù. Tang Tôn luống cuống quay kích lên đỡ, nhưng hắn chưa kịp làm thì thân thể đã bị chém thành hai mảnh từ phía bờ vai kéo thẳng xuống hông. Tam tiên lưỡng nhận thương sau cường chiêu chém xuống đất trúng phải đá cứng thì lưỡi thương bị nứt một đường lớn không còn dùng được nữa, máu từ đó tí tách nhỏ giọt rơi xuống.
Bên này Tang Minh thấy Tang Tôn chết thì tức giận vô cùng, hắn vung kích lên định đâm từ phía sau Ngu Tử Kỳ. Nhưng Ngu Tử Kỳ cười tàn nhẫn, hai tay rút đoản đao từ bên hông ra sau đó nói:
- Muốn dùng ám khí với ta, các ngươi nghĩ mình là ai?
Xoẹt.
Phi đao như sao băng vút ngang qua bầu trời, với khoảng cách này một chút cơ hội cho Tang Minh dường như là không có.
Phập.
Phi đao nhấm ngay yết hầu đâm thẳng vòa trong, Tang Minh tay ôm cổ í ới định nói gì đó, sau dó hắn ngã nhào xuống ngựa chết tốt. Ngu Tử Kỳ đứng giữa xác hai tướng nói với binh sỹ Việt quốc:
- Binh khí đổi nặng thêm năm mươi cân, ngựa đổi chạy phải nhanh như bay.
- Chư tướng Bột Hải run sợ rồi.
Một câu nói khiến sỹ khí quân Ngô đại giảm, Tử Kỳ tay cằm thương xông vào đánh giết, phía sau đội quân còn lại của Việt quân cũng ùa lên tấn công mãnh liệt, khiến quân Ngô binh bại như sơn đảo, chạy thục mạng về phía trại liên quân.
Bên kia quân Thanh Xa cũng gặp tình cảnh tương tự, Triệu Phong và quân của hắn mở trận đồ sát, Triệu Phong uy dũng thiện chiến khiến vạn quân phải run sợ.
Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ đem quân đánh thốc lên trên, phối hợp với đại quân đang đối đầu với ba nước Sở, Tấn, Đại. Chiến ý Việt quân cao ngất, quân sỹ hăng hái xông lên, tướng lĩnh hết mình giết giặc, một trận ác chiến nổ ra.
Quái lạ thay, mắt thấy binh đội tan tác nhưng Cao Kỳ Viễn và hơn hai mươi vạn đại quân vẫn bình chân như vại. Một tên quân sư tiến lại đài cao lo lắng hỏi:
- Tướng quân, bên ta tình hình không ổn chi bằng cho người lên cứu viện.
Cao Kỳ Viễn chỉ tay về một trái núi cách đại trại của Long Cơ không quá xa mà nói:
- Thấy rồi chứ!
- Nếu chúng ta tiến lên, đội binh đó sẽ kéo xuống ngay.
- Tình hình hiện tại lòng quân đang tan vỡ, khinh cử vọng động chắc chắn mắc mưu của địch.
Tên quân sư nhìn về phía đó nhưng tuyệt nhiên không thấy gì cả ngoải một mảng rừng xanh ươm bao quanh lấy ngọn núi nhỏ. Cao Kỳ Viễn thấy sắc mặt của hắn thì chỉ điểm:
- Chỗ đó có sát khí ngùn ngụt, nếu đoán không lầm cứu binh của địch đã tới.
- Khi binh ta an toàn rút lui, chúng tự khắc sẽ xuất hiện thôi.
Lại nói, quân Việt bất ngờ quật khởi nhờ sự dũng mãnh của hai tướng, đánh lui được mấy vạn quân địch, trên đường hai người đi qua binh sỹ các nước hoang mang bỏ chạy thục mạng không còn thiết đến lời nói của trưởng quan nữa. Cả ba tướng Trác Bất Phàm, Thân Minh và Xa Phủ cũng không cách gì ngăn cản, cuối cùng đành toàn bộ rút lui.
Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ kềm ngựa phía trước trại địch đập tay nhau mà nói:
- Đánh như thế này mới gọi là thống khoái chứ!
Tướng lĩnh liên quân các nước nhìn xuống hai người mà trong lòng chột dạ, không ngờ tiếng đồn quả không ngoa, hai tướng thật đúng là bật anh hùng khó tìm trong vạn người.
Nhưng điều họ kinh sợ hơn là khi mọi chuyện gần như đã kết thúc, thì từ phía ngọn núi xa xa, một đạo binh khoảng ba vạn người xuất hiện, đi đầu là một tướng uy mãnh cằm thanh long đao đích thị là Lai Câu, bên cạnh Lai Câu là Đình Nguyên cằm song giảng đang từ từ tiến lại.
Tên quân sư thấy vậy thì khen thầm trong lòng:
- Cao Kỳ Viễn này quả thật là tay lợi hại, tuy trận này chúng ta bại nhưng chỉ là do kém may mắn.
- Chứ nếu không đã chém được đầu đại tướng của địch rồi.
Cao Kỳ VIễn nhìn tàn quân trở về không những không khiển trách mà còn ra lời động viên, còn bản thân thì chỉnh đốn quân mã ở sẵng thế tấn công.
Còn Việt quân sau khi kiểm kê lại binh mã và thiệt hại thì lập tức lui quân về trại của Lai Câu, bỏ đi phòng tuyến thứ nhất.
--------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Đại trại của Nạp Lan Cảnh hai ngày sau.
Lúc này Nạp Lan Cảnh ung dung ngồi nghe chúng tướng trình bày công tác chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo. Bên ngoài mưa bắt đầu tí tách rơi từng hạt, từng hạt, khẽ đưa bàn tay ra đón lấy, Nạp Lan Cảnh cất lời:
- Mùa mưa năm nay đến thật là mau, trận đánh này nếu kéo dài, phía sau hậu quân của địch sẽ khó mà cung ứng lương thảo kịp, đến lúc đó chúng sẽ tự khắc lui quân
- Chỉ cần chúng ta bố trọng binh ở đây tử thủ thì dù địch có đông hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì.
Lai Câu nghe vậy thì nói:
- Chúng nhất định tiến quân chắc chắc đã tính đến chuyện này.
- Hơn nữa nghe nói vừa rồi các nước được mùa to, nội lương thảo mang theo cũng đủ dùng trong ba tháng, so với ta lại còn lợi hại hơn.
- Nếu kéo dài chỉ sợ quân ta mới phải là người cần lo lắng.
Long Cơ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cao Kỳ Viễn con người này thật là sâu không thấy đáy, chỉ một trận mở màng đã khiến chúng ta nhìn nhận lại đám ô hợp các nước.
- Càng để về lâu khi toàn quân chúng hợp nhất bên ta lại càng bất lợi, chi bằng tương kế tựu kế, chúng ta tiên phát chế nhân, đánh cho chúng một trận thất điên bát đảo.
Nạp Lan Cảnh nghe Long Cơ nói đầy tự tin thì nói:
- Xem ra đã có kế sách ứng phó rồi sao?
Long Cơ lấy trong mình ra một cuộn giấy đệ trình lên, sau đó từ tốn nói:
- Mọi sự đã xong chỉ còn chờ vương gia phê duyệt.
Nạp Lan Cảnh thái độ không đổi tiếp lấy cuộn giấy, ông chăm chú nhìn Long Cơ sau đó nói:
- Rất nhanh, tiểu tử ngươi càng ngày càng lợi hại, xem ra là muốn báo thù chuyện lần trước thua cuộc.
- Nhưng hành binh vốn là chuyện hung hiểm không nên để cảm xúc lấn áp.
- Long Cơ ngươi đã tính kỹ rồi chứ.
Long Cơ chấp tay khẳng khái nói:
- Tuyệt đối không?
- Quyết sách này thuộc hạ đã tính toán kỹ lưỡng, lần này giao quân không đánh được địch xin theo quân pháp xử trí.
Nạp Lan Cảnh đặt tay lên vai Long Cơ mà nói:
- Nếu ngươi đã nói vậy thì ta yên tâm rồi, sau này mọi sự vụ ngươi cứ tự xử lý không cần báo cáo.
- Hơn nữa ở đây ta cấp thêm cho ngươi năm vạn quân, như thế sức mạnh sẽ tăng lên nhiều, chí ít có thể khiến quân địch phải luống cuống một phen.
Long Cơ cúi đầu đa tạ, sau đó rời khỏi quân doanh, mang theo năm vạn quân đi bố phòng.
-------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Đại trại liên quân.
Lúc này người ngựa ra vào đông đảo, ba đội quân, mỗi nhánh tám vạn quân chuẩn bị tiến công vào Đông Hiệu Lĩnh. Lần phát dộng tấn công này quy mô hơn hẳn các lần trước, mục tiêu là chiếm lấy địa lợi, chuẩn bị tổng công kích.
Một nhánh quân do Bột Hải làm chủ tướng, Xa Phủ làm phó tướng đánh vào rừng Bắc Thống. Một Nhánh do Phạm Trực làm chủ soái, Thân Minh làm phó soái đánh vào núi Kê Đầu. Còn nhánh còn lại men theo Đương Lợi Khẩu tấn công vào đường vận lương của quân Việt do Trác Bất Phàm thống lãnh.
Còn lại mười vạn hùng quân do đích thân Cao Kỳ Viễn áp trận, khí thế hừng hực khiến cho toàn quân quên đi mối nhục thua trận hôm nào. Kèn trống inh ỏi, một tiếng pháo lệnh hơn ba mươi vạn người ngựa nhất tâm tề trí tiền về Đông Hiệu Lĩnh.
--------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Mưu kế trên chiến trường là luôn cho kẻ địch biết trước một bước tiếp theo của mình, càng nhiều bước địch sẽ càng loạn, quên đi bước cơ bản nhất của mình là gì.
Hôm đó, cùng với việc tiến quân của Cao Kỳ Viễn, Long Cơ cuối cùng cũng điều động quân mã chuẩn bị đối chiến, ngồi trong quân doanh Long Cơ trao đổi với chúng tướng sỹ.
Long Cơ chỉ vào tấm địa đồ, vị trí của rừng Bắc Thống mà nói:
- Nơi này nằm vị trí trung tâm Đông Hiệu Lĩnh, chính giữa có một ngọn núi cao là Oa Khất.
- Nếu từ núi Oa Khất nhìn sang có thể nom thấu trận địa quân ta. Nếu đoán không lầm Bột Hải sẽ chọn đây là nơi chiếm đóng.
- Binh quý thần tốc, Ngu Tử Kỳ nhận lệnh dẫn ba vạn quân đến Oa Khất đối đầu với địch.
Ngu Tử Kỳ chấp tay nhận lệnh, sau đó đi tới giá binh khí nhất thanh tam tiên lưỡng nhận thương ra, lên ngựa dẫn ba vạn quân lên đường.
Sau đó Long Cơ nhìn Triệu Phong rồi nói:
- Đương Lợi Khẩu là con đường huyết mạch quân ta, cách Đương Lợi Khẩu năm dặm có một bải đất lớn lau sậy um tùm có thể phục binh, phía sau lại có một rạch nhỏ nối ra Hắc Giang nếu chúng ta theo lối ấy có thể hai đầu giáp công địch.
- Triệu Phong lĩnh một ba vạn quân lập tức lên đường, trận này chỉ được thắng không được thua.
Long Cơ vừa ban lệnh liền lập tức đưa cho Triệu Phong một túi cẩm nang, dặn dò mẹo mực rồi vỗ vai người bạn này một cái bảo hắn:
- Trăm sự nhờ cậu rồi!
Triệu Phong gật đầu, sau đó sửa sang mão giáp, tức tốc ra khỏi doanh dẫn quân đi gấp về Đương Lợi Khẩu.
Còn lại, Long Cơ ở trong trướng phòng cùng với Lai Câu, Đình Nguyên, bàn định đối sách tỉ mỉ, sau đó một canh giờ sau nhổ trại dẫn bốn vạn quân đi đối đầu với Phạm Trực tại núi Kê Đầu.
Rừng Bắc Thống xứng đáng được danh xưng biển rừng, với những cánh rừng rộng khắp và bạt ngàn. Cái nổi bật nhất ở đây chính là ba ngọn núi mọc cao vươn ra khỏi tầm nhìn, nổi bất nhất chính là ngọn đồi trung tâm Oa Khất.
Nằm ở vị trí chiến lược, Oa Khất như một chiến binh trầm tĩnh bao năm ngăn đón địch thù của Việt quốc trước không biết bao cuộc ngoại xâm, và hôm nay nó sẽ diễn ra một trận chiến giữa Việt quân và cánh quân phiệt hùng mạnh.
Bột Hải cùng Xa Phủ dẫn quân men theo những con đường đất quanh co và rậm rịt những cỏ và cây, tầm nhìn trước mắt lúc nào cũng bị ngăn trở. Đội do thám hơn ngàn người đã được tung ra làm tai mắt để tránh một cuộc tập kích bất ngờ.
Xa Phủ hằng học nói:
- Đúng là cái nơi rừng thiên nước độc, đi mãi mà không thấy lối, đại quân không thể di chuyển thành hàng, chiến đấu theo kiểu này thật khiến lão tử đây khó chịu mà.
Bột Hải không để tâm đến việc phàn nàn của Xa Phủ lắm, hắn chú thị hai bên đường đi, dồn tất cả sự tập trung vào kế hoạch tác chiến sắp diễn ra. Bột Hải nhớ lại cái đêm trước khi được lệnh xuất quân, Cao Kỳ Viễn có nói với hắn:
- Trận chiến này quan trọng chính là núi Oa Khất nằm ở trung tâm, chỉ cần chiếm được nó thì mọi việc coi như xong.
- Quân ta biết, quân địch cũng biết, vì vậy cái quan trong nhất chính là tốc độ hành quân, thứ đến chính là khả năng chiến đấu trên địa hình đồi núi.
- Vì vậy trận này ta sẽ cắp cho ngươi sáu ngàn quân Ti Lỗi, là các binh sỹ của các bộ lạc vùng cao sống bờ nam nước Sở.
- Đây là các chiến binh được đích thân các tù trưởng bộ lạc gửi gắm lại cho ta, lực chiến đấu của họ nơi núi rừng ngang ngửa với một đội quân hơn hai vạn. Có họ trong tay ngươi không cần phải sợ.
Bột Hải nhìn về phía sau, một đội quân dị hình dị dạng không ai giống ai, di chuyển không một chút thể thống gì cùng một đống binh khí kỳ lạ. Không biết đám quân Ti Lỗi này lợi hại như thế nào, nhưng việt có chúng trong đội hình khiến cho Bột Hải không yên tâm, đặc biệt là tên cầm đầu, tù trưởng Liệp Lỗ Đóa.
Tên Liệp Lỗ Đóa nhìn thấy ánh nhìn của Bột Hải, biết hắn đang chú mục đến mình thì cúi chào, những thứ đồ vật trang sức bằng đồng của hắn theo chiều khom xuống mà khẽ chạm vào nhau kêu rổn rảng. Liệp Lỗ Đóa nhe hàm răng nạm vàng của mình ra, cố gắng nặng một nụ cười thân thiện, nhưng những chiếc xương gắn trên mũi và lỗ tai làm hắn trở nên nanh ác đến lạ thường.
Bột Hải chạm mắt hắn, sau đó khẽ quay lại mà gióng cương ngựa đi tiếp, không nói lấy một lời. Được một lúc, đội thám mã truyền tin về:
- Bẩm tướng quân, cách đây năm dặm phát hiện có bộ binh địch đang hành quân, tiền đội có hơn hai ngàn.
- Không biết chúng ta có nên triển khai tấn công không ạ!
Bột Hải cẩn trọng nói:
- Địa hình phức tạp, không rõ thực hự của địch như thế nào, không nên mạo hiểm tấn công. - Báo tiền đội đi trước cẩn trọng, phái ba ngàn du binh men theo đường bên phải, chúng ta làm thế gọng kềm mà đề phòng.
- Báo cho hậu quân tiến gấp, hẹn hai canh giờ nữa thì đến núi Oa Khất.
Xa Phủ thấy Bột Hải cẩn thận như vậy thì nói:
- Tướng quân phải chăng ngài quá cẩn thận rồi không, dựa vào quân số đừng nói rằng quân ta kém hơn toàn bộ Việt quân ở Đông Hiệu Lĩnh con số không đáng là bao.
- Quân ta chia ba đường tiến công, ắt hẳn địch cũng vậy, luận theo bố quân tôi có thể khẳng định, quân địch không có quá bốn vạn tại nơi này.
- Cớ sao người không nhanh tay một chút tốc chiến tốc quyết, dựa vào quân số mà áp đảo bọn chúng.
Bột Hải lắc đầu mà nói:
- Thất bại lần trước còn chưa làm cho ngươi tĩnh ra hay sao, phải biết những kẻ lĩnh quân này chính là mãnh tướng từng khiến cho hai nước Hỏa Lam và Tây Lỗ điêu đứng đấy.
- Càng gần hạch tâm địch càng phải đề phòng, huống hồ quân địch chắc cũng sẽ như quân ta, đang cẩn thận bố binh chờ chúng ta đến đối chiến.
- Vì vậy không có gì phải vội cả.
Xa Phủ nghe vậy thì ậm ừ cho qua, nhưng bản thân hắn thì lại không ngừng chửi thầm:
- Mới có một trận mà đã nhát như vậy, thế mà tên Cao Kỳ Viễn lại cho hắn ta làm chủ soái thật không hiểu nổi.
Xa Phủ cảm thấy nhàm chán liền dẫn hai ngàn khinh binh một mình tiến lên phía trước, hi vọng là chạm trán ngay với quân địch, chứ cứ ở chốn này chỉ tổ vướng tay vướng chân kẻ khác.
Bột Hải thấy Xa Phủ đi thì trong lòng cũng có ý không vui, nhưng dù sao Xa Phủ cũng là đại tướng một nước nên ngại mặt không nói, Bột Hải chỉ còn biết căm tức nuốt vào ruột gan.
Còn Xa Phủ thì không lí gì đến chủ soái cả, cứ nghiễm nhiên cằm kích phăng phăng đi trước, thậm chí hắn lao ngựa vun vút giữa các cánh rừng tiến về tiền đội đang chậm rãi từng chút một lần mò trong địa hình hiểm trở.
Xa Phủ dừng lại trên một gò đất, nhìn về phía trước, núi Oa Khất cao chọc trời đã hiện ngay trong tầm mắt, hắn cao hứng nói với đám tướng sỹ:
- Phía trước không có địch, chúng ta thay tên tướng quân chết nhát ấy chiếm trước ngọn núi này.
- Huynh đệ theo ta lập công nào.
Đám binh sỹ Tấn quốc hết sức hăng hái, tên nào tên nấy đều muốn độc chiến công đầu nên liền theo lệnh chủ tướng xông về phía trước. Vó ngựa lao nhanh, bọn chúng chỉ còn cách một chút nữa thì ra khỏi cánh rừng, đám binh sỹ vô cùng phấn khích, chỉ tiếc là lúc chúng đắc ý nhất, cũng là lúc nguy hiểm đang rình rập.
Rầm, rầm, rầm.
Đám người đi trước bỗng nhiên đang phi như bay thì cả người cả ngựa bổ nhào xuống dưới, từ lúc nào phía trước bọn họ là những hố bẫy đã được đào sẵng.
Đám người ở đầu do quá bất cẩn nên cả chục tên lao ngay xuống hố, đám còn lại không hãm kịp tốc độ liền cố cánh lách ngựa sang một bên, nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn.
Kéo.
Một tiếng hô vang, những dây thừng được che giấu cẩn thận căng ngang, tạo thành một đường dài vững chãi chắn bước chân ngựa, khiến chúng bổ nhào về phía trước kéo theo đám lính trên lưng, khiến đội hình khinh kỵ chẳng mấy chốc mà tan hoang.
Xa Phủ thấy vậy thì nói:
- Tản ra hai bên, tránh sự phục kích của địch.
Quân Xa Phủ nhận lệnh lập tức phân tách ra hai bên, tránh di chuyển lên đám hố bẫy trước mặt. Nhưng điều họ không ngờ đến nhất chính là, phân đội vừa tách ra, lập tức dưới đất hai bên đường hơn mấy trăm lính Việt quân đã tiềm phục từ lúc nào. Họ ngụy trang bằng lá cây, yên tĩnh nằm dưới đất mà chờ đợi, như một thợ săn lão luyện chờ con mồi lao đầu vào bẫy.
Sát.
Đao tuốt trần, những chiến binh quả cảm xông vào đám quân Tấn đang hoảng loạn, binh khí vung lên chém xuống khiến máu nóng từ kẻ thù tuông ra thấm ướt cả cở thể. Một người tiến đến, một người ngã xuống, sự run sợ của kẻ địch cùng sát khí vô cùng tận tạo thành một thế cục một chiều.
Xa Phủ không khác đám thuộc hạ, hắn bị hai ba binh sỹ Việt quốc cưỡi ngựa xông đến giao chiến. Xa Phủ tức giận vung kích đánh nhầu, mặc dù hắn bị bất ngờ nhưng với khả năng của một chiến tướng có hạng, võ học bình sinh sử ra không một chút sai xót nào cả. Cây kích sắt nặng đánh trước đánh sau khiến cho các binh sỹ Việt quốc không cách chi đến gần được. Xa Phủ trở ngọn kích định đâm một Việt binh đang ở phía sau muốn tấn công hắn, người lính này thấy thế kích nhanh hiểm không cách chi né được, cứ nghĩ tất chết, thì đúng lúc ấy tam tiên lưỡng nhận thương đưa ngang đỡ lấy lưỡi kích có hơn sáu mươi cân cả thảy.
Ngu Tử Kỳ tay cầm thương đưa ngang không chút vất cả, sau đó đánh nhẹ lưỡi kích lệch sang một phía, hắn bảo với tên lính đang còn ngơ ngác nói:
- Chỗ này để ta xử lý, ngươi đi hỗ trợ mọi người đi.
Xa Phủ thấy Ngu Tử Kỳ thì cả cười, hắn nói:
- Cá lớn đây rồi, chỉ cần giết được ngươi công đầu tất về ta.
Ngu Tử Kỳ đưa mũi thương xuống dưới, tay còn lại đặt nhẹ lên cương ngựa, hắn lạnh lùng nói:
- Dựa vào ngươi!
Câu nói vừa dứt, Ngu Tử Kỳ thúc vào hông ngựa, con ngựa chồm lên lao về phía trước, tam tiên lưỡng nhận thương từ trời quất xuống thế nặng như cự thách vạn cân, Xa Phủ vừa đưa kích lên đỡ đã thấy cây kích sắt bị đánh võng xuống một đoạn, hai tay hắn tê rần lên hết cả. Một chiêu vừa xuống, chiêu khác lại lên, tam tiên lưỡng nhận thương như giao long xuất hải, khí thế thôn thiên ép đối thủ phải luống cuống tay chân.
Xa Phủ hai tay xoay chuyển đón trước chặn sau, mồ hôi tay thắm ướt ra cả binh khí, sống lưng hắn lạnh toát trước sức ép của Ngu Tử Kỳ.
Keng.
Tử Kỳ chém xuống một thương, Xa Phủ nâng kích đón đỡ, con ngựa của Xa Phủ chịu không nổi sức nặng muốn khụy cả gối xuống. Ngu Tử Kỳ cuồng ngạo nói:
- Binh khí của ngươi đang run rẫy.
Xa Phủ nghe vậy thì gắn gượng đáp:
- Thương của ngươi cũng đang run.
Ngu Tử Kỳ thu thương lại rồi chém bồi thêm một phát:
- Không, nó chỉ đang khát.
Một chiêu buông xuống chỉ thấy máu địch nhân vung vãi, áo bào phấp phới cuồng cuộng đón gió bốc cao. Tam tiên lưỡng nhận thương như con hung thú đói khát, trăm vạn giọt máu chưa từng làm cho con cuồng thú thỏa mãn.
Huyết vụ trong gió tanh tưởi làm cho không khí càng thêm cuồng nhiệt.
Cuồng nhiệt khắc ấn cho hai từ “Anh Hùng”.
Sát.
Ngu Tử Kỳ đâm mạnh một thức, Xa Phủ thu kích về chắn ngang trước ngực, lực đạo của một chiêu này hất cả người hắn bay ra phía sau. quân sỹ bên dưới của nước Tấn thấy chủ tử bị công kích thì xông đến đón chặn. Nhưng sức binh sỹ bình thường sao có thể cản nổi bước tiến của viên mãnh tướng uy danh bật nhất Việt quốc.
Phá.
Rầm, cả đám bốn năm kị binh cùng với Xa Phủ bị Ngu Tử Kỳ dùng tam tiên lưỡng nhận thương đẩy lùi, cả đám bị hất khỏi ngựa rơi xuống đất bằng.
Xa Phủ mắt nhìn thấy uy thế của viên mãnh tướng trẻ tuổi, trong tâm không còn tâm lý chiến đấu nữa, hắn quát bảo quân sỹ bao vây Ngu Tử Kỳ lại, trong khi bản thân leo lên kỵ mã bỏ chạy.
Ngu Tử Kỳ hai tay cằm chắc thương, khuôn mặt anh tú đổi sắc, một cỗ sát khí cuồn cuộn như sóng lớn tràn về. Tâm vừa động, binh khí đã tỏa ra ngoài cái sắc lạnh ghê người, Tử Kỳ hét lên một tiếng khiến tất cả kẻ địch trước mặt kinh sợ không thôi:
- Giết!
Tam tiên lưỡng nhận thương quét ngang như lưỡi hái của tử thần giáng xuống trừng phạt nhân sinh, chỉ thấy phía trước thây người đứt đoạn, máu tươi phun ra thành vòi.
Không gian vốn rất ồn ả, nhưng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường, huyết vụ như hoa nhẹ nhàng rơi xuống, điểm từng bông, từng bông trên thân hình chàng trai trẻ. Hắn với khuôn mặt lạnh như băng, ngạo thị nhìn chúng nhân.
Cùng lúc đó trận chiến giữa quân Tấn và quân Việt cũng đương đến hồi kết, quân Tấn tử thương quá nữa, còn Xa Phủ bị Ngu Tử Kỳ đánh cho phải chạy dài không dám ngoảnh lại một lần. Xa Phủ cưỡi ngựa chạy thẳng vào một hướng nơi có cây cối um tùm để tránh sự rượt đuổi của Ngu Tử Kỳ. Ngu Tử Kỳ thấy địch tướng có ý muốn chạy thì nhất quyết không buông, Tử Kỳ ném tam tiên lưỡng nhận thương về phía Xa Phủ, nhưng do Xa Phủ chạy vòng qua một gốc cây khiến cho mũi thương chỉ đâm trúng thân cây, Xa Phủ thoát chết trong gang tất.
Ngu Tử Kỳ thấy vậy thì tuốt kiếm ra tiếp tục tiến lên, Xa Phủ rụng rời hồn vía chỉ biết gục mặt mà chạy cho mau. Đương không biết làm sao thì may cho Xa Phủ, đại đội của Bột Hải đã đến. Bột Hải nhận ra Ngu Tử Kỳ, liền vung đao tiến đến, miệng hắn hét:
- Vây lấy hắn.
Bột Hải lên trước, quân sỹ bên dưới chia đường tiến lên. Ngu Tử Kỳ không hề hoảng loạn trái lại là vô cùng phấn khích, hắn hét lớn:
- Tử điện tứ kích. Lang Nha.
Kiếm chiêu lăng lệ kinh hồn, Bột Hải bị khí thế của Ngu Tử Kỳ lấn áp khiến cho trái tim run lên từng hồi.
Keng.
Kiếm và đao vừa chạm nhau, Ngu Tử Kỳ lướt qua Bột Hải xông về phía trước. Binh sỹ nước Ngô thấy vậy thì xông đến, binh khí tứ phía đổ dồn về phía Ngu Tử Kỳ.
Ngu Tử Kỳ hai mắt sáng rực, áo bào phần phật bay, lợi kiếm tung liền mười mấy thức, kẻ đến chưa kịp định thần đã tán mạng xa trường. Máu nóng thấm đẫm, người ngựa xuyên giữa rừng cây, xung quanh là tiếng rên la thảm thiết, còn Tử Kỳ chính là lão hổ giữa bày hươu, xông vào đám quân trăm vạn như chỗ không người.
Bột Hải nuốt một hơi lãnh khí trong lòng, hắn nói:
- Một mình một ngựa đại phá vạn quân, Ngô quốc ta còn thể diện gì nữa.
- Huynh đệ lấy đầu tên đó cho ta.
Vạn quân trước sau không còn đội hình chi nữa cả, cả đám người vây lấy Ngu Tử Kỳ vào trong, Ngu Tử Kỳ thấy vậy thì cười lớn:
- Đại đội đã loạn.
- Đội một nhắm vào kỵ binh của địch, đội hai nhắm vào bộ binh của địch.
- Ngu Tử Kỳ ta nhắm vào đại tướng của địch.
- Quân của Ngu Tử Kỳ tiến lên.
Ngu Tử Kỳ dứt lời ném áo bào đang mặc lên không, thế gió mạnh xuyên qua rừng cây khiến chiếc áo màu tím được thổi bay cao lên nền trời. Sau đó một tiếng tù va, từ khắp bốn phương tám hướng Việt quân chia đường ùa ra đánh giết.
Bột Hải nhìn thấy mà không còn dám tin vào mắt mình, chỉ là một trận đấu mở màn mà quân Việt đã dốc cạn lực lượng ra chiến đấu. Đối với một trận đánh tổng lực như vậy, nếu không phải là có tính toán kỹ càng thì kẽ lãnh quân ắt hẳn là một người điên.
- Chết tiệt!
Bột Hải rủa thầm trong lòng, hắn quay sang nhìn khắp thảy mọi nơi, quân Việt dưới sự thống lãnh của Ngu Tử Kỳ như lũ cuốn tràn về, đi đến đâu là quân của hắn ta tan đến đấy. Với kinh nghiệm chiến trường lão luyện, Bột Hải không cần nghĩ nhiều, lập tức hạ lệnh:
- Toàn quân rút lui.
Binh sỹ nghe vậy thì lập tức theo hướng dẫn của các trưởng quan rút lui, không một chút chậm trễ liên quân lập tức gồng mình mở một đường máu xông ra ngoài.
Ngu Tử Kỳ trông thấy tất cả nhưng hắn không ra lệnh cho đại quân truy kích, chỉ nghiễm nhiên nói một câu khiến chúng huynh đệ phải ngỡ ngàng:
- Chiến dịch thành công, trận mở màn chúng ta đã chiếm được núi Oa Khất.
- Chúng huynh đệ thu thập chiến lợi phẩm chúng ta lên núi bố phòng.
Chúng tướng sỹ ngơ ngác nhìn nhau, trong khi Ngu Tử Kỳ thu kiếm vào bao, chậm rãi đánh giá tình hình, sau đó đem quân lên núi.
Thua trận mở màn, quân Bột Hải sỹ khí tan nát, lui liền năm dặm mới dám dừng lại, Bột Hải trách mắng Xa Phủ thậm tệ, sau đó kiểm điểm quân mã thấy mất hơn một vạn, nghe đến đó ruột gan rối bời, Bột Hải ném đao đi thẳng vào trong lều, bảo binh sỹ giới nghiêm không được vỗi vã tấn công.
Còn bên kia, Ngu Tử Kỳ đôn đốc binh sỹ xây dựng phòng tuyến trên núi Oa Khất, từng hàng rào gỗ chằn chịt phủ kín khăp các con đường dẫn đến trên đỉnh núi Oa Khất. Ngu Tử Kỳ khoanh tay đứng nhìn xuống dưới sau đó chỉ tay về đại trại của Bột Hải nơi có khói bốc lên:
- Để ta xem ngươi làm cách nào để xuyên qua phòng tuyến của ta.
- Phải biết Ngu Tử Kỳ ta giỏi nhất chính là giữ vững trận địa, công việc đoạn hậu trước giờ trong đội Hắc Vân vẫn là ta.
- Bột Hải ngươi thật sự kém may mắn lắm mới chạm phải ta.
Hôm đó trời sáng trăng, Ngu Tử Kỳ đứng trên núi Oa Khất ngạo nghễ nhìn chiến công của mình, sau đó hắn âm thầm tính toán cho cuộc chiến tiếp theo.
Đất bằng thoai thoải những dãi mênh mông.
Sông lớn một dòng uốn lượn trôi qua đại địa.
Nhìn mọi thứ phô bày trước mắt, trong lòng lại trùng trùng tâm sự.
Là cảm thán trước sự to lớn của đất trời mà thấy bản thân mình bé mọn.
Hay chìm mình giữa vạn quân tự cho rằng chỉ là hư vô.
Hôm đó Triệu Phong dẫn quân về Đương Lợi Khẩu.
Hôm đó trong tâm bất giác lo sợ, dường như có chuyện chẳng lành sảy ra. Dường như ông trời đang nhắn nhủ cho hắn điều gì.
---------------------------------------------------o0o------------------------------------------------
Lại nói, Trác Bất Phàm dẫn tám vạn quân tiến công về Đương Lợi Khẩu. Quân chen kín lối, ngựa hí vang trời, một mảnh bình yên nơi chốn này vì thế mà bị phá cho tan nát.
Dọc một tuyến đường dài đao thương kiếm kích sáng ngời, cờ xí rợp trời rợp đất, uy thế như sóng dữ của đại hải có khả năng cắn nuốt vạn vật.
Từ xa trông lại, binh sỹ Việt quốc mấy người không khỏi thầm than trong lòng:
- Nhìn đám phía trước không khác chi là châu chấu cả.
- So về nhân số thực sự là lợi hai không thể tưởng tượng, một người bên ta phải chọi ba người bên địch, trông khi nơi này lại không có thành lũy, uy thế tự dưng lại nghiên về phía họ cả.
Một binh sỹ ngồi trên mô đất cao nói với một vài binh sxy bên dưới:
- Sợ gì chứ, phải biết người thống lãnh quân ta chính là Triệu tướng quân, danh chấn thiên hạ.
- Người từng đối đầu với Ngũ Hổ Thần và Tứ Thiên Vương của Tây Lỗ đó.
- Hơn nữa mấy năm nay một mình đại phá không biết bao nhiêu thành trì, đã giết bao nhiêu chiến tướng lẫy lừng trong toàn cõi Bắc Nhung.
- Trong thất tướng, Triệu tướng quân theo ta thấy là người mạnh nhất.
Một trong những người bên dưới tay vịn vào trường thương ngó lên trông, sau đó đáp lời:
- Nhưng tướng quân bên địch cũng không phải hạng tầm thường, Trác gia chính là vọng tộc của nước Sở, hơn nữa nghe nói xưng hiệu cung thánh trong thập cung là của người này.
- Với lại thực lực của nước Sở không kém nước ta là bao, trận này không phải là chuyện dễ đâu.
Nghe những lời đối đáp của chúng bạn, một binh sỹ tay cằm mảnh vải, lau bóng lưỡi đao trên tay, khuôn mặt đặc trưng với một vết sẹo cắt ngang qua môi, người ấy nói:
- Tên họ Trác ấy đã là gì so với Triệu tướng quân, nếu các ngươi thực sự thấy được uy lực của ngài, chắc hẳn các ngươi sẽ sợ run vãi ra quần mất thôi.
- Đừng nói một tên Trác Bất Phàm, mà dù mười tên cũng không thể làm đối thủ của ngài được.
Những người khác nghe vậy thì nghi ngại hỏi lại:
- Ngươi dựa vào điều gì để khẳng định như vậy.
Tên lính kia từ tốn đáp:
- Các ngươi có nghe qua trận chiến ở Bình Châu rồi chứ?
Mọi ngươi nghe xong thì đáp:
- Đương nhiên là biết, lần đó quân ta đại phá liên quân hai nước Cô Trúc và nước Địch, là trận chiến tối quan trọng để chiếm lĩnh hai đại quốc này.
- Như thế thì sao?
Tên lính có vết sẹo nói:
- Hôm đó theo lệnh của Nạp Lan Cảnh vương gia, hai vạn quân dưới sự thống lãnh của Long Cơ tướng quân tiến về Bình Châu giao chiến với địch.
- Triệu tướng quân vẫn như mọi lần, dẫn ba ngàn quân làm tiên phong, đóng trại cách Bình Châu năm dặm để thăm dò địch trong khi đại quân sẽ đến sau.
- Đêm đó trăng mờ sao thưa, Triệu tướng quân một mình đến đánh trại của nước Cô Trúc, giết được mười mấy tướng địch.
- Nhân lúc quân Cô Trúc đang rối bời, Triệu tướng quân mang đầu lâu của chúng tướng, dẫn dụ quân Cô Trúc đuổi theo.
- Sau đó Triệu tướng quân tiến đến trại của nước Địch, trời đêm u ám hai nhánh quân không nhận ra nhau nên đánh một trận to.
- Còn Triệu tướng quân thì thừa cơ giết luôn thượng tướng của nước Địch.
- Đêm đó quân hai bên đánh nhau đến tận sáng, thiệt hại lên đến cả vạn người, còn Triệu tướng quân vẫn bình an vô sự trở về.
Cả đám người đứng nghe mà không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, mọi người nghe vậy thì hơi hoài nghi sau đó nói:
- Làm sao có thể, quân hai nước gộp lại có gần sáu vạn, canh phòng cẩn trọng, một mình một ngựa xông vào đó thì chỉ có thể là thần nhân.
- Hơn nữa không có một tin tức nào về chuyện ấy, ngươi phải chăng là đang lừa bọn ta.
Người đó nghe vậy thì đáp:
- Không một thông tin gì được truyền bá ra ngoài là vì hai nước Cô Trúc và Địch không muốn bị mất mặt.
- Còn Việt quân không một ai biết vì Triệu tướng quân làm tất cả đều trong âm thầm, chỉ là ta tình cờ bắt được một tên tướng quân của nước Cô Trúc đang trong tình trạng hoảng loạn mà biết được tin này.
- Đáng sợ, thật sự rất đáng sợ, một đêm phá liền năm trại, giết hơn năm mươi chiến tướng của hai nước, đại phá mấy vạn hùng quân chỉ với một người một ngựa, Triệu tướng quân ta có khi còn hơn cả thần nhân.
Người đó nói vơi khuôn mặt ngập tràn sự kính phục, sau đó hắn lại thao thao bất tuyệt:
- Cả Việt quốc chỉ biết Nạp Lan Cảnh vương gia, Long Cơ và Vương Xương Huy là trí trùm thiên hạ, Lai Câu tướng quân là đệ nhất võ giả. Nhưng theo ngu kiến của ta, Triệu tướng quân còn trên cả họ, trí dũng kiêm toàn, luận về trí, luận về võ đều không kém một ai.
- Lần này chỉ cần đứng dưới trướng của người, thì dù phía trước có là trăm vạn hùng quân ta cũng không sợ.
Cả đám người nghe vậy thì trầm trồ khen, trong tâm họ vô cùng hồ hỡi vì được dẫn dắt bởi một chiến tướng lẫy lừng.
Còn bên kia chiến tuyến, Trác Bất Phàm sau khi đã xua quân do thám thăm dò địa hình thì cho lập hai trại tạo thành thế ỷ dốc trước khi tiến công Đương Lợi Khẩu.
Nhìn một bên là rừng, một bên là dòng Hắc giang cuồn cuộn sóng, Trác Bất Phàm cảm khái nói:
- Thiên hạ rộng lớn, người tài như mây, tất cả ta đều biết, ta đều hiểu.
- Chỉ là thân làm võ tướng, cái bá khí hơn người luôn bùng cháy trong ta, ấy vậy mà mấy năm qua ta vẫn là kẻ vô danh núp dưới cái bóng của dòng họ. Ông trời ơi ông đang cợt đùa với ta sao.
- Đối với trận chiến trước mắt ta thập phần tự tin có thể đại phá quân địch, nhưng cũng hiểu được nhân định khó thắng thiên. Cao xanh ơi hỡi cao xanh, rốt cuộc ông có phù hộ cho ta không?
Trời xanh không đáp, chỉ một mảng mây lẳng lờ trôi, càng gieo thêm sầu thương cho chí anh hùng của tráng sỹ.
Còn về Triệu Phong, lúc này hắn cũng đang nhìn trời, nhưng cái hắn quan tâm không phải là công danh, cái hắn quan tâm chính là sự an toàn của chúng huynh đệ, hắn rút đao chém mạnh vào thân cây trước mặt khiến nó đứt ra làm đôi, mồ hôi thấm đẫm trên đôi vai trần, trong lòng thầm nói:
- Mọi người yên tâm, trận này Triệu Phong chỉ có thắng chứ không có thua.
Chiều hôm đó Triệu Phong triệu tập binh mã đến trước trại của Trác Bất Phàm để mà thách chiến.
-----------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Gió lồng lộng thổi, tinh kỳ phấp phới bay, hòa vào trong gió là tiếng thét cuồng nhiệt của vạn quân, tiếng binh khí va vào nhau, cùng tiếng trống trận kích động đang làm cho trái tim run lên từng hồi.
Từng mạch máu căng tràn đang chảy qua cơ thể, cổ súy cho tham vọng thành danh của chúng tướng. Ngựa đi về trước, binh khí theo sau cùng một cỗ sát khí kinh người, ai trong họ cũng đang dùng hết sức bình sinh để khẳng định giá trị của bản thân.
Sát.
Một tiếng hét vọng cao lên chín tầng trời, một sinh mạng theo đó mà rời đi, máu như huyết vụ tung lên nền trời như là phần thưởng dành cho kẻ chiến thắng.
Bên dưới đám binh sỹ thấy tướng lĩnh bên mình giết được địch nhân thì phấn khích cỗ vũ, người được tán thưởng thì giễu võ dương oai, cưỡi ngựa đi lại như bay trước trận địch.
Trác Bất Phàm thấy tướng lĩnh bên mình bị thua thì nói:
- Kết quả giờ là bao nhiêu rồi.
Phùng lão cạnh bên nói:
- mười chín, mười tám, bên ta vừa khéo thua tướng địch một trận.
Trác Bất Phàm nghe vậy mặt không đổi sắc, với tay lấy một mũi tên, chân trái đạp về trước, tay phải kéo mạnh dây cung.
Tách.
Mũi tên sé gió như sao băng vụt qua bầu trời, tiễn thế mạnh như sấm, vun vút tiến và vị thiên nhân tướng của nước Việt đang cưỡi ngựa chạy như bay.
A!
Một tiếng hét thất thanh, sau đó chỉ thấy vị tướng trẻ vong mạng, con ngựa mất người điều khiển kéo lê cái xác chạy vòng quanh.
Trác Bất Phàm nói với Phùng lão:
- Đã đến lúc gặp lại bằng hữu rồi.
- Phùng gia đánh trống, Phàm nhi ra trận đây.
Phùng lão chấp tay nhận lệnh, được một lúc quân Sở giản ra hai bên, Trác Bất Phàm đeo cung xông ra trước trận gọi lớn:
- Triệu Phong ra đây cho ta.
Bên phía Việt quân, một người cưỡi con Hắc mã, tay cằm đao ngắn, không chậm không nhanh cũng lao ra trận tiền.
hai bên quân sỹ thấy hai người thì cỗ vũ vang trời, Trác Bất Phàm nhìn người thanh niên trước mặt mà nói:
- Đã mấy năm không gặp nhưng xem ra vẫn không thay đổi nhiều, vẫn đó hình bóng người đánh bại quân Tây Lỗ. Chỉ vài ngàn quân mà làm dọc một miệt biên giới Hỏa Lam phải kinh sợ.
- Triệu Phong, hôm nay gặp lại, Trác Bất Phàm ta không dốc tận lực thì thật không xứng là bằng hữu rồi.
Lời vừa dứt, Trác Bất Phàm rút một mũi tên từ bao da ra, sau đó bắn liền một mũi.
Keng,
mũi tên bắn trúng vào mũ đâu mâu của Triệu Phong khiến chiếc mũ sắt bay ra phía sau, làm mái tóc dài của Triệu Phong theo gió tỏa bay, Triệu Phong kinh ngạc nói:
- Tiễn lực so với trước còn lợi hại hơn, trong vòng năm mươi bước tuyệt đối khó kiếm được đối thủ.
- Có thứ công lực đáng sợ như vậy, danh hiệu tiễn thánh quả không phải trò đùa.
- Bằng hữu lâu ngày không gặp, vừa mới giáp mặt đã ra oai rồi, Triệu Phong nguyện bồi tiếp.
Sát.
Triệu Phong hét lên một tiếng, hắc mã phi vội lên phía trước muốn thu ngăn khoảng cách, Trác Bất Phàm nào phải hạng kém suy nghĩ, hắn tuyệt nhiên không cho Triệu Phong thực hiện được ý đồ.
Mũi tên thứ hai được rút ra, so với lần trước tốc độ còn nhanh hơn.
Vút.
Mũi tên xé gió lao đi, Triệu Phong như đoán trước, hắn dùng phản xạ của mình tránh sang bên trái một chút, mũi tên vô tình lướt qua khuôn mặt để lại một ngấn máu dài, sau đó quán lực đâm mạnh vào tên tiểu binh ở phía sau khiến cho tên đó chết tốt.
Trong Việt quân, có người từng theo Triệu Phong tham gia trận chiến ở Hỏa Lam quốc nên có biết về khả năng của Trác Bất Phàm nên không thấy làm lạ, còn những binh sỹ mới chỉ mới vừa được chứng kiến đã thấy kinh sợ, hai tay run run, lắp bắp nói:
- Cái này có còn là con người nữa không.
- Xa như vậy mà vẫn có thể giết người, đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn, mũi tên thứ ba đã được rút ra, càng gần hạch tâm, tốc độ và uy lực càng trở nên đáng sợ.
Triệu Phong hai mắt mở căng, tay nắm bội đao, chỉ nghe tiếng âm phong sắc nhọn lướt tới, tay khẽ đưa lên đón chặn, mũi tên sắt va vào thân đao, lướt một đường dài tạo ra tia lửa. Một chiêu vừa dứt, Triệu Phong còn chưa kịp định thần, thì đã nghe một thứ âm thanh của sắt thép đâm vào da thịt. Một mũi tên sắt xuyên quá lớp giáp dày, ghiêm thẳng vào cánh tay trái, khi Triệu Phong vừa cảm thấy cơn đau tràn về thì bên này Trác Bất Phàm đã rút tiếp mũi tên tiếp theo, hắn nói:
- Cự li vừa tầm, mười sáu bước đã là giới hạn của ngươi rồi.
- Trước khi giết người, giết ngựa trước.
Tên đã buông, kèm theo nó là một thứ sát cục kinh người, Triệu Phong đứng trước cường chiêu của địch chỉ còn biết dốc tận sức. Chỉ là tiếng gió gào thét như ma quỷ ấy đã dứt, nhưng lợi tiễn thì chưa thấy đâu, phải chăng là bắn hụt. Triệu Phong còn đang suy nghĩ thì chiến mã đã hí vang, cả người đổ ập về phía trước hất tung Triệu Phong xuống đất, bùn và máu trộn lẫn vào nhau bám lấy khuôn mặt của hắn. Triệu Phong thầm nói:
- Lợi hại.
- Tuy nhiên khoảng cách này đã đủ rồi, vừa hay chỉ còn lại mười bước.
Tên đã lấp vào cung, Trác Bất Phàm chú lực nhìn về phía con mồi, lần đầu tiên sau bao năm nhìn lại, hình dáng ấy, chiến ý ấy lại gợi nhớ về một hình ảnh quen thuộc. Hình ảnh một tiểu tướng đối đầu với A Báo không chút sợ hải, một vị tướng lãnh trẻ tuổi xông vào đám quân trăm vạn không hề chùng bước. Chiến ý ấy, sát khí ấy làm cho trái tim bất cứ kẻ địch nào cũng phải run sợ.
Lúc này đây, khi nhìn vào ánh mắt của Triệu Phong, Trác Bất Phàm nhận ra một điều, đây không phải là ánh mắt của một con thú đang chờ chết, mà là thứ ánh nhìn hung hăng của con dã thú xác định con mồi. Triệu Phong đứng lên thật nhanh, người hơi xoay một chút sau đó ném ra một vật gì đó, Triệu Phong nói:
- Mười bước cũng là cự ly ta mong muốn, Trác Bất Phàm bằng hữu, mời xơi đá núi Việt quốc xem thế nào, liệu có hợp khẩu vị với một người quyền quý nước Sở hay không.
Vút.
Vật đó vừa rời khỏi tay đã lao như sấm sét đến chỗ Trác Bất Phàm, khoảng cách quá gần cộng với uy lực kinh người, tam thạch cung bị cho viên đá núi đập cho gãy làm đôi, dư lực chưa dừng lại lao đến kính hộ tâm của Trác Bất Phàm.
Keng.
Âm thanh trầm đục vang lên, Trác Bất Phàm trúng một chiêu thổ cả máu tươi ra ngoài, còn đang loay hoay trên lưng ngựa thì một tiếng hét đã đến gần. Triệu Phong vung đao bay lên chém giết, hét lớn:
- Tiếp ta một chiêu.
Trác Bất Phàm kiếm còn chưa kịp rút ra không dám đối chiến, một tay đẩy vào yên ngựa cả người phóng ra sau tránh một chiêu đoạt mạng, nhưng con hảo mã của hắn thì không amy mắ như vậy bị chẻ làm đôi máu tươi tưới ra thành vòi.
Trác Bất Phàm ngã ra sau, lộn mấy vòng trên mặt đất rồi mới đứng vững được, hắn rút bội kiếm bên hông ra mà nói:
- Không uổng công ta cất công đến tận đây, Triệu Phong hôm nay ta đánh một trận thật đã nào.
Triệu Phong chỉ đao về phía trước, sảng khoái cười lớn:
- Cung kính không bằng tuân mệnh.
- Trác tướng quân Triệu Phong ta đến đây.
Một câu nói vừa dứt, một trận chiến lại bắt đầu, một cuộc chiến của hai võ giả, hai kẻ được xưng tụng là võ tướng uy chấn thiên hạ và cũng là hai bằng hữu. Rốt cục chiến thắng sẽ thuộc về ai, chỉ có trời mới biết được, chỉ là trời xanh vẫn im lặng không nói gì.