Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 56: Song tu công pháp.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
- Không có gì, một thanh phi kiêm mà thôi, nói ngươi cũng không hiểu.
Nhạc Thành nói, trong lòng hắn suy nghĩ, ngươi mới chỉ tu luyện trăm năm, còn ta đã tu luyện nghìn năm.
- A, Bạch Y nữ tử kia.
Nhạc Thành nhìn thấy Bạch y nữ tử đấu cùng với Thanh Kim Sư hiện tại đã nằm yên không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết. Nhạc Thành do dự một chút rồi thuận tay phóng lên, ngự kiếm thấp xuống, hắn đưa tay ôm lấy nữ tử mềm mại vào lòng bàn tay của mình, trong rừng cây cối rậm rạp như vậy, Thanh Kim sư cũng không dễ dàng đuổi theo mình.
Nếu như bạch y nữ tử không cuốn lấy Thanh Kim sư thì Nhạc Thành cũng không lấy được bổn mệnh thanh kim, trong lòng Nhạc Thành băn khoăn cho nên mới cứu Bạch Y nữ tử.
Một lúc sau Nhạc Thành đã cách Thanh Kim sư một khoảng cách, hắn dừng lại ở một vách núi, một người một kiếm phi hành cần phải tiêu hao không ít chân khí, Nhạc Thành cảm thấy cũng ăn không tiêu.
Đề phòng ngừa vạn nhất Thanh Kim sư truy kích, hơn nữa còn có ma thú lợi hại, Nhạc Thành dừng ở trược một vách núi, vách núi này có một sơn động có thể chứa được ba bốn người, sau đó hắn bày trước đó một Mê ảo trận mới yên tâm.
- Không biết nàng ta có chết hay không.
Nhạc Thành lúc này mới rảnh rỗi nhìn về phía Bạch y nữ tử, trên đường đi Nhạc Thành không thấy nàng ta có phản ứng gì.
- Nữ tử này đẹp quá.
Nhạc Thành cẩn thận đánh giá nữ tử trước mắt, lông mi nàng cao, da thịt trắng như tuyết, khóe miệng nhỏ nhắn có một vết máu, sắc mặt cũng xám trắng, ngũ quan tinh xảo giống như là bạch ngọc vậy, khuôn mặt vô cùng yêu kiều, so với Yến Hiểu Kỳ, Vân Phỉ Phỉ thì nữ tử này không kém, mơ hồ còn có một khí chất cao quý hơn, trên người có một mùi hương mê người.
Trước ngực Bạch Y nữ tử đều là vết máu, bởi vì nguyên nhân quần áo xộc xệch cho nên bạch y trở nên tán loạn, một đôi ngực trắng đã hiện ra trước mắt của hắn, Nhạc Thành không kìm được mà nuốt nước miếng.
- Chỉ còn một chút hô hấp, cơ hồ bị thương quá nặng.
Nhạc Thành một lần nữa chạm vào mũi của bạch y nữ tử, phát hiện ra nàng còn có một chút hô hấp, chỉ là thương thế thật sự quá nặng, nếu như không nhanh chóng cứu chữa thì sẽ liên quan tới tính mạng của nàng.
Nhạc Thành từ trên người lấy ra một viên Khỏa Phục Nguyên đan nhét vào trong miệng của nàng, hiện tại Nhạc Thành cũng không nghĩ ra biện pháp gì, hiện tại mình không tu luyện đấu khí, chân khí của mình thì không giúp ích được gì nàng, hơn nữa ngoại trừ phục nguyên đan thì trên người cũng không có đan dược nào chữa thương, tất cả đều phải dựa vào chính nàng.
- Nhạc Thành, ngươi xem ra còn chút lương tâm lại ra tay cứu ngươi, nhưng mà thương thế của nàng quá nặng, rất nguy hiểm đó.
Yêu Huyên cuối cùng cũng không gọi Nhạc Thành là tiểu tử nữa, nàng cũng cảm nhận được thương thế trên người Bạch y nữ tử.
- Ngươi có biện pháp gì cứu nàng không?
Nhạc Thành trả lời, không chừng Yêu Huyên có biện pháp cứu nàng ta cũng nên.
- Ta hỏi ngươi có phải vừa ý sắc đẹp của nàng nên nổi sắc tâm không? Nhân loại đúng là không mấy người tốt.
Yêu Huyên cất tiếng nói ở trong đầu Nhạc Thành.
- Ngươi tại sao nghĩ vậy? Ngươi rốt cuộc có biện pháp không?
Nhạc Thành hỏi, tuy nhiên trong lòng thầm nghĩ, vưu vật trước mắt hắn tuyệt vời như vậy, không khởi sắc tâm cũng không phải là người.
- Ngươi mà dám đối với ta khởi sắc tâm, ta sẽ giáo huấn ngươi một phen.
Yêu Huyên đột nhiên khẽ kên lên, tâm lý của Nhạc Thành nàng cảm nhận được.
- Không thể nào, ta chỉ nghĩ thôi mà.
Nhạc Thành trong lòng cả kinh, mình chỉ tùy tiện ngẫm lại mà thôi.
- Ngươi nghĩ cũng không được, nhân loại hạ lưu.
Yêu Huyên quát lên một tiếng:
- Muốn cứu nàng cũng không khó, chỉ là quá tiện nghi cho ngươi.
- Cái gì mà quá tiện nghi cho ta, rốt cuộc là có biện pháp không?
Nhạc Thành hỏi, xem ra thương thế của Bạch Y nữ tử bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
- Bát Sí Linh mãng gia tộc chúng ta có một loại công pháp có tác dụng hồi sinh khi trọng thương, chỉ là người cứu chữa phải thuần dương mới được.
Yêu Huyên nói xong liền bắn một lục quang vào trong linh hồn Nhạc Thành, đây chính là công pháp của Bát Sí Linh mãng.
Trong đầu Nhạc Thành lập tức xuất hiện một bộ công pháp, so với công pháp song tu cũng không khác biệt lắm, chính là dùng tu vi của mình, thông qua giao hợp mà chữa thương cho đối phương.
- Cái này.
Nhạc Thành cảm thấy do dự, thân thể của Nhạc Thành phải thuần dương, thừa dịp nữ tử này chết ngất mà giao hợp thì không khỏi có chơi hạ lưu. Mặc dù mình muốn cứu nàng ta nhưng mình không sao cả, cũng không biết bạch y nữ tử kia nghĩ thế nào.
- Ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau làm đi, bạch y nữ tử kia kiên trì không còn được bao lâu.
Yêu Huyên cất tiếng nói.
- Hạ lưu thì hạ lưu.
Nhạc Thành cũng chỉ có thể đồng ý, bất kể thế nào mình cứu người mới trở thành như vậy.
Nhạc Thành lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước người của bạch y nữ tử, nhẹ nhàng giải khai vết máu ở trên người nàng, lập túc trước người của bạch y nữ tử hiện ra một bộ ngự cao ngất. Nhạc Thành thấy vậy thì hô hấp không kìm được mà trở nên trầm trọng.
Nhạc Thành lấy lại bình tĩnh rồi lập tức hướng về chiếc quần dài của nàng rồi kém xuống, cặp đùi thon dài của nàng cũng hiện ra trước mặt hắn. Nhìn thấy chiếc quần lót màu tam giác bao trùm vùng cấm, trong người của Nhạc Thành liền có một lửa nóng.
Một thân thể mê người hiện ra trước mặt hắn.
- Không được nổi sắc tâm, hiện tại ngươi đang cứu người.
Nhạc Thành thầm nói với mình, cố nén dục hỏa, sau đó cởi cái áo của nàng ra, trước mặt một bộ ngực cao ngất to tròn hiện ra, hai ngọc châu hồng phấn cũng hiện ra trước mặt hắn.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 57: Ngươi có thể lảng tránh được không?
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
Nhạc Thành nhịn không được mà vuốt ve một cái, sau đó cố gắng nén ý nghĩ trong lòng hướng về phía tiểu khố che đậy vùng cấm mà chuyển động cổ tay.
Bàn tay của Nhạc Thành run run, tiểu khố của nữ tử cuối cùng cũng bị hắn kéo xuống, vùng cấm thần bí cùng với thảm cỏ rậm rạp đã hiện ra trước mặt hắn, một thân thể hoàn mỹ lõa lồ đã hiện ra trong mắt của hắn.
Nhạc Thành cố nén dục hỏa toàn thân, ở dưới bụng lửa nóng đã hiện ra, nhìn thấy thân thể của nữ tử như vậy, dục hỏa của hắn toát lên.
Dựa vào công pháp của Yêu Huyên, Nhạc Thành bắt đầu vận khởi chân khí trên cơ thể của mình, sau đó quần áo trên người của hắn cũng toàn bộ bị cởi xuống, hắn khẽ tiến tới thân thể mê người của bạch y nữ tử, lập tức không kìm được dục hỏa trong lòng.
Cảm nhận được vùng cấm ướt át, Nhạc Thành bắt đầu đi vào trong vùng cấm của nàng, hắn nhịn không được mà thân thể khẽ giật mình.
- A.
Có lẽ cảm nhận được có một vật gì đó nóng hổi đi vào trong người của mình, nữ tử bạch y đang ngất xỉu đột nhiên rên lên một tiếng, khuôn mặt cũng trở nên ửng đỏ.
Nhạc Thành trấn định tâm thần, chân khí chậm rãi ngưng tụ dưới thân, dùng chân khí di chuyển vào bạch y nữ tử để chữa thương cho nàng, nếu lúc này có chuyện gì bất ngờ thì Nhạc Thành cũng phải bị liên lụy.
- Có thể trấn định sắc tâm, định lực của ngươi cũng không tệ.
Yêu Huyên ở trong đầu Nhạc Thành nói.
- Tiểu thư, cô nương có thể lảng tránh một chút không?
Nhạc Thành bất đắc dĩ nói với Yêu Huyên, không ngờ lúc này nàng lại xuất hiện.
- Được, ta không nói nữa, chỉ là ngươi cũng cẩn thận, đừng để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Yêu Huyên mỉm cười trong đầu Nhạc Thành rồi không nói gì nữa.
Nhạc Thành khống chế chân khí tiên vào trong người của Bạch y nữ tử, dọc theo kinh mạch của nàng mà khuếch tán đi. Phát hiện ra đấu khí trong cơ thể của nữ tử tuy cường hán nhưng lại vô cùng tán loạn, không cách nào tụ tập, mặt khác, lục phủ ngũ tạng của nàng cũng bị trọng thương, nếu như không có đấu khí mạnh mẽ bảo vệ tâm mạch thì bạch y nữ tử đã chết sớm. Nhạc Thành khẽ dùng Hỗn nguyên chân kinh tâm pháp từ từ vận chuyển ở trong người, một lòng chữa thương cho nữ tử, Nhạc Thành cũng cố gắng quên dục hỏa ở trong cơ thể của mình, từ từ chữa trị cho bạch y nữ tử.
Ba ngày sau Nhạc Thành cảm thấy toàn thân như muốn chết lặng, hắn đã tở trên thân thể của bạch y nữ tử suốt ba ngày nay, trải qua ba ngày chữa thương, lục phủ ngũ tạng ở trong người bạch y nữ tử đã không có gì đáng ngại, toàn thân đã được chân khí của Nhạc Thành khai thông, lập tức Nhạc Thành một lần nữa hấp thu chân khí mà vận chuyển kinh mạch của mình.
Điều này cũng khó trách, Nhạc Thành tu luyện chính là chân khí, đấu khí dĩ nhiên không cho thế lực khác tiến vào cơ thể của mình. Nhạc Thành nhìn thấy thương thế của bạch y nữ tử đã không còn gì đáng ngại thì vội vàng hấp thu chân khí trở lại cơ thể của mình. Chân khí của mình cũng không phải là đối thủ của Đấu khí của bạch y nữ tử.
- A.
Trong lúc Nhạc Thành muốn rời khỏi bạch y nữ tử thì bạch y nữ tử lúc này thương thế đã không còn gì trở ngại, nàng khôi phục lại thần trí, cảm thấy trong cơ thể có vật gì đó rất cứng rắn, kiều đồn khẽ phản ứng.
Nhạc Thành vốn đã quên dục hỏa của mình, bây giờ bạch y nữ tử lại cử động giống như đổ dầu vào lửa, Nhạc Thành trong lòng dục hỏa lại sôi trào, vật dưới bụng không tự chủ được mà run lên một lần nữa, nhét sâu vào thêm một chút.
- A
Bạch y nữ tử rên rỉ một tiếng, kiều đồn cũng trở nên không ngừng vặn vẹo, đây chính là phản ứng tự nhiên của nàng.
Nhạc Thành cuối cùng cũng không khống chế nổi dục hỏa của mình. Dục hỏa mà hắn tích lũy mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng bạo phát ra, trên bộ ngực của bạch y nữ tử cũng đã hiện ra những dấu tay đỏ sậm.
- Ư ư.
Bạch y nữ tử cảm nhận thấy Nhạc Thành lao nhanh thì không ngừng rên tỉ, hai tay cũng ôm lấy bờ vai rộng của Nhạc Thành, hô hấp trở nên dồn dập.
Một lúc sau, Nhạc Thành cuối cùng cũng ép sát vào người bạch y nữ tử, toàn bộ dục hỏa bắn vào trong thân thể của nàng.
- Ta đã nói ngươi là tên háo sắc mà.
Đúng lúc này thanh âm của Yêu Huyên một lần nữa truyền vào trong đầu của Nhạc Thành, Nhạc Thành lúc này mới hiểu được.
- Nàng ta vẫn còn thân xử nữ.
Nhạc Thành nghe thấy thanh âm của Yêu Huyên thì vội vàng đứng dậy từ trên người của nàng, hắn phát hiện ra trên người của mình có một vết máu hồng hào, điều này cho thấy bạch y nữ tử vẫn còn thân xử nữ.
- Ngươi là ai, ngươi…
Mà đúng lúc này, bạch y nữ tử cũng đã tỉnh lại, nàng nhìn thấy Nhạc Thành và mình toàn thân không mặc gì thì vội vàng hiểu ra chuyện gì, nàng vội vàng lấy từ trong giới chỉ một bộ đồ màu tím mà mặc lại.
- Ta chỉ vì muốn chữa thương cho ngươi mà mới làm như vậy, thật xin lỗi.
Nhạc Thành vội vàng nhặt quần áo của mình mà mặc lên trên người.
- Hạ lưu vô sỉ.
Mặc dù đã mặc quần áo vào rồi nhưng nữ tử này vẫn nổi giận mà lao về phía Nhạc Thành, tuy rằng nàng đã tu luyện vài chục năm nhưng thân thể vẫn là xử nữ, không ngờ thân thể xử nữ của mình lại bị người khác đoạt mất khi mình ngất xỉu.
- Ta thực không phải là cố ý, ta cũng chỉ vì muốn cứu cô nương.
Nhạc Thành đang định chạy ra sơn động thì nhìn thấy nữ tử khóe miệng có máu ứa ra, ngã xuống mặt đất, hóa ra nàng cường ngạnh vận đấu khí mà bị nó cắn trả.
- Ngươi cứu ta cũng không được.
Nữ tử ngã ở trên mặt đất từ từ nói, đấu khí trong cơ thể cuối cùng không chịu nổi công kích của Nhạc Thành.
- Thương thế của ngươi quá nặng, đừng có cử động lộn xộn.
Nhạc Thành cất tiếng nói, nhìn thấy toàn thân nàng vô lực không còn khí lực để tiếp nhận công kích của mình. Hăn đành miễn cưỡng bế nàng lên, ở bên ngoài có mê ảo trận, Nhạc Thành cũng không sợ có chuyện gì xảy ra.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 58: Mộ Dung Hiểu Hiểu.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
- Ngươi thả ta ra, thả ta ra.
Tuyệt mỹ nữ tử nhìn thấy Nhạc Thành ôm mình vào trong ngực thì khuôn mặt ửng đỏ một mảng, hai tay vô lực đánh vào người nt, toàn thân miễn cưỡng giãy dụa.
- Ngươi muốn chết thì tiếp tục lộn xộn.
Nhạc Thành lớn tiếng quát nữ tử này, sau đó hắn một lần nữa đem một viên Khỏa Phục Đan nhét vào trong nữ tử tuyệt mĩ này, sau khi làm chuyện đó với nàng, trong lòng Nhạc Thành xuất hiện một tình cảm vi diệu.
Tuyệt mỹ nữ tử đưa đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành, thân hình cũng đình chỉ sự giãy dụa lại, tựa hồ như bị Nhạc Thành hù dọa, trước tới giờ vẫn chưa có người nào dám lớn tiếng nói chuyện với nàng, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết phải làm sao.
- Há miệng ra.
Nhạc Thành thấy mỹ nữ nữ tử cắn chặt hàm răng, viên Phục Nguyên đan không thể nhét vào miệng của nàng.
Tuyệt mỹ nữ tử chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng mở răng ngà ra, tiếp nhận Phục Nguyên Đan của Nhạc Thành nhét vào trong miệng.
- Ngươi điều tức một chút, muốn giết ta thì thương thế cũng phải tốt hơn mới được, Thanh Kim Sư vẫn còn ở gần đây.
Nhạc Thành buông tuyệt mỹ nữ tử ra, sau đó hắn lập tức xoay người đi ra bên ngoài, dù sao đây cũng là nữ nhân đầu tiên của mình ở thế giới này, lại là một xử nữ, cho nên trong lòng Nhạc Thành cũng có một cảm giác vi diệu.
Nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Nhạc Thành, trong mắt mỹ nữ nữ tử hiện ra một ánh mắt phức tạp. Một lát sau nàng khoanh chân ngồi xuống mà điều tức, thương thế trên cơ thể của nàng lập tức biến chuyển, nàng đối với thương thế của mình rất rõ ràng, nếu như không có sự hỗ trợ của mình thì mình cũng chết rồi.
Nhạc Thành đi ra khỏi Mê ảo trận, nhớ tới tuyệt mỹ nữ tử kia mà cười khổ một phen, hắn lập tức rời khỏi sơn động, đánh giá xung quanh, hắn biết rằng vài ngày nữa Thanh Kim Sư cũng sẽ không đuổi tới được.
Ở bên cạnh mà một sơn lâm, Nhạc Thành đi vào một đỉnh núi nhô cao, chỉ thấy chỗ mà mình đứng là một rặng núi phập phồng, vô cùng lớn, nhìn không thấy giới hạn, khó trách ma thú lợi hại như Thanh Kim Sư lại ở đây.
- Xem ra mình cần phải cẩn thận một chút.
Nhạc Thành thầm nói với mình, dãy núi lớn như vậy, ma thú cao giai hẳn là khong ít, nếu như động phải ma thú cùng cấp với Thanh Kim sư thì mình chạy cũng không được.
“Xích” một tiếng vang lên, có một ma thú màu vàng vây quanh Nhạc Thành, những tiểu ma thú này toàn bộ bị lông vàng che kín, cái đuôi so với đuôi mèo còn lớn hơn một chút, toàn thân toát ra một linh khí nhàn nhạt.
- Bốn ma thú cấp hai, Hoàng Vĩ hồ.
Nhạc Thành nhìn bốn con hoàng vĩ hồ vây quanh mình mà mỉm cười, đúng lúc hắn đang đoái bụng mà hương vị của Hoàng Vĩ Hồ này vô cùng tốt.
Một con hoàng vĩ hồ tấn công về phía Nhạc Thành, thân hìn nhỏ nhắn mà vô cùng linh hoạt, đối với chúng nó, Nhạc Thành cũng là thức ăn của chúng nó.
Thần sắc của Nhạc Thành trầm xuống, loại vĩ hồ này tuy chỉ là ma thú đê giai nhưng so với thập tinh Đại Đấu sư cũng không khác biệt lắm, cộng thêm thần hình linh hoạt, ngay cả nhất tinh Đại Đấu sư gặp phải nó cũng phải vô cùng cẩn thận mới được. Mà hiện tại bốn hoàng vĩ hồ này ở cùng một chỗ thì Nhạc Thành không dám khinh thường.
- Đoạt Hồn Chỉ.
Thân ảnh của Nhạc Thành nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời thủ ấn ở trong tay cũng ngưng tại chỗ, thanh mang trong tay bắn về phía Hoàng Vĩ Hồ.
Hoàng Vĩ Hồ bị công kích kia lập tức ngã xuống mặt đất, trên người đã bị Đoạt Chỉ hồn của Nhạc Thành bắn tạo thành một lỗ nhỏ. Mà đúng lúc này Nhạc Thành cảm nhận có hai luồng kình phong công kích, hắn vội vàng bố trí một cương quyển phòng ngự, đồng thời thủ ấn biên đổi, một mảng thanh mang trong tay ngưng tụ thành một chưởng ấn vô cùng lớn, sát ma chưởng tấn công về phía hai con Hỏa Vĩ Hồ.
Hai con Hỏa Vĩ Hồ bị Nhạc Thành đánh rơi xuống mặt đất, Nhạc Thành còn chưa kịp xoay người thì con Hỏa Vĩ Hồ thứ tư đã đánh về phía hắn.
Nhạc Thành nhảy người lên, đồng thời Đoạt Hồn Chỉ cũng ngưng tụ thành thanh mang đánh về phía Hỏa Vĩ Hồ phía trước. Hỏa Vĩ Hồ tuy có tu vi cửu tinh, thập tinh Đại Đấu sư nhưng không có linh trí, nếu không Nhạc Thành cũng khó đối phó.
Cuối cùng một hỏa vĩ hồ cũng bị Nhạc Thành đánh rớt xuống mặt đất, bốn con hỏa vĩ hồ hiện ra bốn viên nội đan, nội đan của nhị giai mãnh thú cũng bán được mấy kim tệ.
Nhạc Thành thu thập một chút rồi mang thi thể của Hoàng Vĩ hồ trở về sơn động nơi mình ở, trong lòng hắn đã sớm đói bụng, đã muốn nướng thịt lên ăn.
Trở lại vách núi, Nhạc Thành xuyên qua mê ảo trận mà tới sơn động, nữ tử kia vẫn còn vận công chữa thương, hắn nhặt mấy tảng đá quanh sơn động tạo thành một cái giá, sau đó lấy củi khô đốt lửa, đem mấy con Hỏa Vĩ hồ trên giá rồi từ từ thiêu nướng.
Nhạc Thành trở lại sơn động, nữ tử kia cũng biết, nàng mở to mắt ra nhìn Nhạc Thành sau đó lại vận công chữa thương. Trong lòng nàng thầm kỳ quía, mình trước kia muốn giet hắn, tại sao hắn không thừa dịp mình bị trọng thương mà chạy đi còn muồn về đây, chẳng lẽ hắn không sợ sau khi mình lành bệnh sẽ giết hắn sao, xem ra tên này đúng là kỳ quái.
Trong lúc mỹ nữ tuyệt thế này đang suy nghĩ miên man thì một mùi thịt thơm truyền vào mũi. Với tu vi Đấu Hoàng của nàng thì cho dù mười ngày nửa tháng ăn cũng không có chuyện gì nhưng lần này hai mươi ngày nàng vẫn chưa ăn gì, ngửi thấy mùi thịt thơm cũng cảm thấy đói bụng.
Nhạc Thành đã sớm ở bên ngoài xử lý nội tạng và da lông cảu Hoàng Vĩ Hồ, giờ phút này hắn bắt đầu nướng thịt của nó, một mùi thơm ngày càng nồng đậm, phương pháp nướng thức ăn này Nhạc Thành đã học từ rất lâu ở Hoa Hạ.
Ngửi thấy mùi thịt, nữ tử đã sớm cảm thấy đói bụng liền mở mắt ra xem Nhạc Thành đang làm gì chỉ thấy Nhạc Thành đang nướng thứ gì đó ở trên lửa, trước nay nàng chưa từng thấy qua thịt nướng như vậy.
Mùi thịt mê người truyền khắp sơn động, Nhạc Thành cũng muốn ăn một chút, đã lâu như vậy rồi hắn không ăn thịt, đôi mắt của hắn khẽ liếc nhìn nữ tử, phảng phất giống như phát hiện ra nàng đang nhìn trộm mình, tựa hồ như nàng có thể đang đói bụng.
- Khụ.
Nhạc Thành vội vàng ho một tiếng rồi cầm lấy Hỏa Vĩ Hồ đi về phía sơn động.
Nhìn thấy Nhạc Thành đứng lên, nữ tử vội vàng nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục làm bộ vận công trị thương, không biết chuyện gì, nàng không dám nhìn Nhạc Thành, vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn nàng đã cảm thấy bối rối, nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Ngươi đói bụng rồi sao, ăn chút đi.
Nhạc Thành lấy cái đùi của hoàng vĩ hồ đưa tới trước mặt nữ tử.
Một mùi thịt truyền vào mũi của tuyệt mỹ nữ tử, bụng của nàng đã sớm đói, ngửi thấy mùi thịt của Nhạc Thành, nàng không kìm được mà mở to mắt ra.
- Ăn chút đi, không có độc đâu, ăn no mới có thể có khí lực chữa thương, thương thế tốt lên mới có thể giết ta.
Nhạc Thành hướng về phía tuyệt mỹ nữ tử mỉm cười.
Tuyệt mỹ nữ tử do dự một chút rồi từ từ cầm lấy miếng thịt trong tay Nhạc Thành mà hơi nhai một cái.
- Ta tên là Nhạc Thành, ngươi tên là gì vậy, ngươi muốn giết ta thì ta cũng phải biết tên của ngươi.
Nhìn thấy nàng ăn thịt nướng của mình, Nhạc Thành hơi mỉm cười.
- Ta tên là Mộ Dung Hiểu HIểu, ngươi tại sao không chạy trốn, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Mộ Dung Hiểu HIểu nhìn Nhạc Thành nghi hoặc khó hiểu hỏi.
- Mộ Dung Hiểu Hiểu, cái tên rất hay.
Nhạc Thành vừa gặm thịt nướng vừa nói:
- Ta dĩ nhiên là sợ ngươi giết ta, chỉ là ta mạo phạm ngươi, bất kể là vì chữa thương cho người thì ta đã sai, cho nên ta nhất định phải bị trừng phạt.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói:
-Ngươi thật là kỳ quái, nếu như người khác thành thực xin lỗi ta thì ta vẫn giết ngươi, ngươi có tâm nguyện gì không, ngươi cứu ta ta sẽ thay ngươi hoàn hành.
- Cám ơn, tâm nguyện của ta thật sự ngươi có thể thay ta hoàn thành?
Nhạc Thành nghi hoặc hỏi, hắn cũng không ngu mà nguyện ý để Mộ Dung Hiểu HIểu giết mình.
- Ngươi nói đi, ta nói rồi dĩ nhiên sẽ không đổi ý.
Mộ Dung Hiểu hiểu nói, nàng trước nay nói chuyện chưa từng tính toán.
- Được rồi, vậy lúc nào ngươi muốn giết ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nhạc Thành nói, hắn định rời khỏi ngọn núi này tới Song Tử Hải nhưng thương thế của Mộ Dung Hiểu Hiểu hiện tại rất nghiêm trọng, đợi thương thế của nàng tốt hơn hắn sẽ rời đi.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà mấy ngày tiếp theo Mộ Dung Hiểu Hiểu quan hệ với Nhạc Thành ngày càng tốt, điều này cũng ngoài dự tính cảu Nhạc Thành, có kinh nghiệm sống kiếp trước của mình, Nhạc Thành phát hiện ra rằng Mộ dung Hiểu Hiểu tuy thực lực cao cường nhưng đối với chuyện nam nữ rất lạ lẫm, tiểu ny tử này rất dễ đối phó.
Trong một chỗ sâu trên sườn nuí, Nhạc Thành ngự kiếm bay đi, sườn núi này Nhạc Thành vô tình phát hiện mà ra. Trực giá nói cho hắn biết nơi này thường thường sẽ xuất hiện những bảo vật không bình thường.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 59: Thiên Niên huyết quả.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
Nhạc Thành cẩn thận rơi vào đáy vực, ở trên sườn đồi có một lớp mây mù ngưng tụ nồng đậm, phía trước rõ ràng là hơi kỳ dị, xanh tươi một mảng. Sườn đồi này hiển nhiên là một sơn cốc.
Nhạc Thành cũng không ngờ rằng như vậy, hắn cảm nhận được ở đây có khí tức của ma thú, ma thú này rất mạnh, Nhạc Thành suy đoán rằng ma thú này tuy kém Thanh Kim Sư nhưng cũng không kém bao nhiêu, ít nhất cũng là ma thú ngoài tứ giai.
Kỳ thật đây đã là lần thứ hai Nhạc Thành tới nơi này, ngày hôm qua đi tới Nhạc Thành đã cảm thấy được khí tức rất sâu của ma thú ở đây. Nhạc Thành lập tức bỏ chạy, sau đó hắn lại hối hận, nếu như nơi mà có ma thú thủ hộ thì nhất định có bảo vật.
Nhạc Thành thu liễm khí tức trên thân sau đó từ từ đi về phía trước, một lát sau sườn núi phía trước Nhạc Thành nhô lên, nhìn tràng cảnh bên núi, Nhạc Thành không kìm được mà hít vào mốt hơi, tổng cộng có hai con ma thú đang đùa giỡn xung quanh động khẩu.
- Độc giác thú.
Nhận thức được hai con ma thú phía trước, tương đương với tu vi đấu Linh. Tuy nhiên ma thú đều có thiên phú của mình, lực phòng ngự vô cùng biến thái cho nên ma thú tư giai so với cao thủ Đấu Linh còn khó đối phó hơn.
Hai con thú này có chút giống như là tê ngưu, thể tích so với Thanh Kim sư thì nhỏ hơn một chút nhưng so với tê ngưu bình thường thì lớn hơn gấp đôi, toàn thân của nó bao trùm một bộ lông màu xanh, ai con mắt lớn, trên đầu là một cái sừng nhọn màu đỏ.
Nhạc Thành nhìn cái sừng nhọn màu đỏ ở trên người con ma hú mà không kìm nổi cảm giác muốn giết thú lấy sừng. Cái sừng nhọn ở trên đầu con ma thú cũng là nơi cứng rắn nhất, Luyên Dược sư tuy rằng không cần nó, nhưng mình coi nó là một tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp khí.
Chỉ là Nhạc Thành cũng nghĩ mà thôi, con quái thú một sừng này nhìn thấy Nhạc Thành còn chạy không kịp chứ đừng nói là giết thú lấy sừng. Nhìn thấy con thú một sừng này tựa lưng vào sơn động, Nhạc Thành tựa hồ như ngửi thấy một mùi thơm thơm ngát, còn mang theo một linh khí.
- Trong sơn động nhất định có bảo bối.
Nhạc Thành thì thào nói, nếu không thì quái thú một sừng này cũng không ở đây thủ hộ.
- Xích.
Trong lúc Nhạc Thành đang suy nghĩ làm cách nào để đi vào trong sơn động thì bỗng nhiên xuất hiện hai luồng kình phong, sau đó một thân ảnh vô cùng lớn lướt qua, may mà chỗ ẩn thân của Nhạc Thành là một vùng đất thấp nên không bị phát hiện.
Hai thân ảnh vừa lướt qua đầu Nhạc Thành nhìn thấy quái thú một sừng thì khẽ gầm gừ, dường như sát khí rất nặng.
- Hai con Kim Cương Lang.
Nhạc Thành ở vùng đất thấp mà đánh giá, khá lắm, hai con thú này so với quái thú một sừng thì còn nhỏ hơn một chút, nhưng cũng là tứ giai ma thú, toàn thân đen kịt, đôi mắt hiện ra một hồng quang khủng bố.
- Ngao.
Hai con Kim Cương lang dường như e ngại quái thú một sừng, hướng về phía nó rít gào, bắt đầu tiếp cận sơn động.
- Ô:
Hai con thú một sừng nhìn thấy Kim Cương lang tiến vào địa bàn của bọn nó thì làm sao bỏ qua được.
- Xem ra trong sơn động có bảo vật xuất thế.
Nhạc Thành nhìn bốn con ma thú phản ứng thì biết rằng Kim Cương lang cũng giống như mình, muốn đoạt bảo vật ở bên trong.
Nhạc Thành vốn đang không có biện pháp tiến vào sơn động, nhìn thấy hai con KiM Cương lang tới thì hắn nở ra một nụ mỉm cười, hai con Kim Cương lang này so với quái thú một sừng này thì thực lực cũng không kém nhiều lắm, nếu chúng nó đánh nhau thì mình có cơ hội.
Trong sơn động, mùi thơm ngát toát ra ngày càng nồng đậm, ngửi thấy hương vị thơm ngát, quái thú một sừng và hai con Kim Cương lang đều xao động, hai con Kim Cương Lang càng muốn tiến vào sơn động.
- Ô
Hai con quái thú một sừng rít gào, nhịn không được mà xung quanh tràn ngập thanh mang, hung hăng đánh về phía Kim Cương lang.
Hai con Kim Cương lang cũng không cam chịu yếu thế, nhanh chóng hướng về phía quái thú một sừng, bốn con đại ma thú ở trong sơn cốc còn dây dưa. Nhạc Thành muốn thừa cơ đục nước béo cò nhưng hiện tại đi vào trong sơn động cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong sơn cốc đất đá bắt đầu nứt mà chảy xuống, thực lực của các ma thú này tạm thời không phân cao thấp. Nhạc Thành cuối cùng cũng tìm ra một cơ hội, tận dụng lúc bốn con ma thú hơi nghiêng dời đi, Nhạc Thành từ từ bò sát tới sơn động.
Mặt đất xung quanh đã bị bốn con ma thú tạ ra những vết nứt nhỏ, Nhạc Thành vừa vặn nấp vào những nơi này, bốn con ma thú đang chiến đấu kịch liệt cho nên không ai phát hiện ra Nhạc Thành.
Mốt lát sau Nhạc Thành cũn đã đến cửa động, sơn động có một bậc thang nhô lên, Nhạc Thành ghé vào sơn động nhưng cũng không dám đi vào. Bốn con ma thú nếu như chú ý tới, phát hiện ra thì đúng là phiền toái.
- Ầm.
Bốn con ma thú công kích khiến cho từng tiếng nổ phát ra, trên người hai con Kim Cương lang đã có những chỗ có máu tươi chảy ra.
Nhạc Thành ghé vào trong động khẩu, ở trong động truyền tới một mùi thơm ngày càng nồng đậm, linh khí cũng ngày càng nặng. Nhạc Thành suy đoán bên trong có dược liệu khó mà gặp phải, những thứ này bất kể la ai cũng là bảo bối.
- Ô.
Nghe thấy mùi thơm ngát ngày càng nồng đậm, bốn con ma thú ngày càng xao động, quái thú một sừng rít gào, cái sừng nhọn màu đỏ kia toát ra một hồng mang lóng lánh, bốn vó phóng lên, mang theo đất đá lao về phía Kim Cương lang.
- Ngao.
Kim Cương lang cũng không chịu yếu thế, thét dài một tiếng, cả người công kích về phía quái thú một sừng.
Nhạc Thành thở ra một hơi, thừa dịp quái thú một sừng lao lên mà xông vào trong sơn động. Ở trong sơn động Nhạc Thành cảm nhận được một mùi thơm ngát, không hề do dự hắn nhanh chóng đi về phía đó.
- Đây chính là Thiên Niên Huyết quả.
Nhạc Thành cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra mùi thơm thơm ngát, tận cùng bên trong là một cái động đã hình thành thạch nhũ, một cái cây lớn đang rung động ở đó.
Mà ở địa phương chính giữa có một cây sinh trưởng màu đỏ sậm, màu anh biếc giống như lá cây.
- Quả nhiên là bảo bối.
Nhạc Thành cất tiếng nói, Thiên Niên huyết quả công dụng thế nào Nhạc Thành đã sớm biết, hắn hoàn toàn có thể dùng nó để luyện chế ngũ phẩm đan dược, nếu như trực tiếp ăn vào thì cũng có chỗ tốt.
Nhạc Thành lấy từ trong không gian trữ vật ra một hộp ngọc, loại linh dược này nếu để ở ngoài sẽ tiêu tán, chỉ có ở trong hộp ngọc mới có thể giữ được. Nhạc Thành cẩn thận tháo hai Thiên Niên Huyết quả đem bỏ vào trong hộp ngọc.
- Ầm ầm.
Bỗng nhiên Thiên Niên Huyết thảo vừa được hái xuống thì cả sơn động đều chấn động, một số đất đá không ngừng rơi xuống.
- Không hay, sơn động muốn sụp đổ.
Nhạc Thành trong lòng cả kinh, nhất định là hai huyết quả do mình hái xuống đã khiến cho cả sơn động chấn động.
- Chạy mau.
Thân ảnh của Nhạc Thành như điện, nhanh chóng chạy ra khỏi động khẩu, nếu như bị vùi trong sơn động thì thật thê thảm. Một lát sau cả sơn động bắt đầu đổ sụp xuống, vô số cự thạch rớt ở phía sau lưng Nhạc Thành.
Nhìn thấy sự biến hóa ở trong sơn động, bốn ma thú cũng đình chỉ công kích, tứ giai ma thú đã có một chút linh trí, tựa hồ như cảm nhận được chuyện gì đó, chúng nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía trong sơn động.
Nhạc Thành chạy như điên rời khỏi, chỉ cần chậm một chút thôi sẽ bị giữ ở trong sơn động. Cự thạch sau lưng liên tiếp sụp đổ, bàn chân của hắn cũng cảm nhận được đất đá rớt xuống, vào lúc cách động khẩu còn vài thước, Nhạc Thành cảm thấy bốn ma thú đang nhìn chằm chằm về phía mình.
- Chết tiệt.
Nhạc Thành thầm chửi một tiếng, cần phải nhanh chóng rời khỏi động, bốn con ma thú này Nhạc Thành không phải là đối thủ.
- Liều mạng, Phần Tiên Liệt Diễm cầu.
Nhạc Thành đã không có thời gian lo lắng, hắn ngưng kết một thủ ấn quen thuộc, hai tay tạo ra hai luồng vô thượng chân hỏa, ngưng tụ thành một hỏa cầu, sau đó lập tức biến thành một vòng tròn hộ thân, một hỏa cầu nóng bỏng hướng về phía cửa sơn động.
- Ngao.
Hai con kim lang cùng thú một sừng nhìn thấy ở trong sơn động hiện ra một bóng người, bọn chúng đã sớm có linh trí, cũng nhận ra được Nhạc Thành ăn trộm Thiên Niên huyết quả, cho nên đều đồng thời rít gào một tiếng chạy về phía Nhạc Thành.
“Phanh” một tiếng vang lên, Phần Tiên Liệt Diễm càu oanh động ở bên trái Kim Cương lang, lập tức một ngọn lửa nóng bỏng khiến cho thân hình của Kim Cương lang bị đẩy lui đi vài phần. Mà thân hình Nhạc Thành lại chạm phải một ma thú một sừng.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 60: Tiên Hảo Hảo.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
Hộ thân cương quyển của Nhạc Thành bị nghiền nát trong nháy mắt, hai thú một sừng va chạm với hai đấu linh cao thủ, máu tươi phun ra, thân hình của Nhạc Thành bị đánh bay giữa không trung.
- Hô.
Hai thú một sừng bị Nhạc Thành đánh bay trên không trung, bọn họ cũng không rơi xuống đất mà dẫm phi kiếm dưới chân, nhanh chóng bay về phía vách núi.
- Ngao.
Bốn con ma thú dồn dập gầm lên, hướng về phía Nhạc Thành mà đuổi theo, hai con Kim Cương lang hưng phấn nhảy lên, mở miệng hướng về phía Nhạc Thành trên không trung mà tấn công, chỉ còn kém nửa phân nữa là tới phi kiếm của Nhạc Thành.
- May mà không phải là mãnh thú phi hành.
Nhạc Thành thầm nghĩ một tiếng, sau đó hắn vội vàng khống chế phi kiếm bay lên trên, trong miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi, hai con thú một sừng này mà đánh một kích thì cho dù là thân thể hoàng long thì Nhạc Thành cũng bị vỡ lục phủ ngũ tạng. Cái này chủ yếu vì tu vi của Nhạc Thành quá thấp, nếu như Nhạc Thành đại tới Thai Tức Kỳ, dựa vào Hộ thân cương quyển cùng với Hoàng Long thân thể sẽ chống lại được thú một sừng, một kích cũng không bị thương quá nặng.
Bốn con ma thú đuổi theo Nhạc Thành trong một thời gian ngắn xong, nhìn thấy thân thể của Nhạc Thành bay lên trên cao,
Một lát sau Nhạc Thành cuối cùng cũng bay tới vách núi, hắn thật sự bị thương không nhẹ, vô lực ngự kiếm phi hành, sau khi nhét vào miệng một viên Phục Nguyên Đan, hắn nhanh chóng hướng về phía vách núi mà đi tới, hiện tại bản thân hắn đã bị thương, nếu chạm phải ma thú chỉ sợ sẽ trở thành thức ăn của chúng.
Xuyên qua Mê Ảo trận, Nhạc Thành với khuôn mặt tái nhợt tiến về sơn động mà bắt đầu vận công chữa thương. Mộ Dung Hiểu Hiểu nhìn hắn thấy khuôn mặt của hắn tái nhợt, trước ngực có vết máu thì há hốc mồm tuy nhiên cũng không nói gì.
Chân khí trong người của Nhạc Thành từ từ lưu động, Nhạc Thành kiểm tra thương thế của mình một hồi, lần này hắn bị thương không nhẹ, nếu như không phải có thân thể Hoàng Long thì không chết mới là chuyện lạ. Xem ra sau lần đụng độ với cao thủ ngoài thất tinh đấu linh, mình cũng chỉ có thể chạy.
Trải qua mấy ngày vận công điều tức, thương thế của Mộ Dung Hiểu Hiểu đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên hồng nhuận, nàng thở ra một hơi rồi từ từ đứng lên, nhìn Nhạc Thành vận công điều tức trước mắt mà ánh mắt trở nên phức tạp.
- Ta thật sự muốn giết hắn?
Mộ Dung HIểu Hiểu lầm bầm nói với mình, hắn đã cứu mình.
- Thương thế của ngươi sao rồi.
Nhạc Thành cảm thấy Mộ Dung HIểu Hiểu đang đứng trước mình thì từ từ đình chỉ vận công chữa thương, nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu trước mắt mà Nhạc Thành nao nao, lúc này nàng thật là đẹp.
- Ta không sao, ngươi bị thương à?
Mộ Dung Hiểu Hiểu nhìn Nhạc Thành mà hỏi, trong lòng có một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.
- Ừ, ta bị ma thú làm cho bị thương, ngươi chuẩn bị giết ta sao?
Nhạc Thành cất tiếng nói, trải qua mấy ngày chữa thương nữa thì thương thế của Nhạc Thành cũng không đáng ngại nữa.
- Ừ, ta đã đáp ứng hoàn thành tâm nguyện cho ngươi, ngươi nói đi.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nhìn Nhạc Thành mà hỏi.
- Ngươi sẽ giữ lời chứ?
Nhạc Thành giống như cười mà không phải là cười nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu, hắn nhận ra sự mâu thuẫn ở trong lòng nàng, nếu như nàng thực sự muốn giết mình thì đã không nói nhiều mà đã ra tay động thủ.
- Mộ Dung Hiểu Hiểu này đã nói thì tuyệt đối giữ lời.
Mộ Dung Hiểu Hiểu chăm chú nhìn Nhạc Thành mà nói.
- Ta chỉ có một tâm nguyện đó chính là lấy ngươi làm vợ.
Nhạc Thành nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu mà nói.
- Ngươi… ngươi tin rằng ta hiện tại sẽ giết ngươi không?
Khuôn mặt của Mộ Dung Hiểu Hiểu ửng đỏ, nàng không ngờ rằng Nhạc Thành lại nói ra những lời này, tuy nhiên nhìn ánh mắt Nhạc Thành thì hắn không hề lảng tránh, nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
- Dù sao ta cũng có tâm nguyện như vậy, nếu như ngươi không có biện pháp giữ lời thì cứ giết ta đi, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi.
Nhạc Thành nhắm mắt lại, Mộ Dung Hiểu Hiểu trong chuyện tình cảm không phải là đối thủ của hắn.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nhìn Nhạc Thành, nhất thời cũng không biết phải làm sao cho tốt, chân tay nàng bỗng nhiên trở nên luống cuống, sau một lát nàng trở về sơn động mà vận công điều tức.
Thấy phản ứng của Mộ Dung Hiểu Hiểu Nhạc Thành cũng không nói gì, tiếp tục vận công.
- Nhạc Thành, ta thấy ngươi không những háo sắc mà còn vô sỉ.
Yêu Huyên vang thanh âm ở trong đầu Nhạc Thành.
- Ngươi hiện tại đừng nói nữa, nếu như ta không dùng phương pháp đó chẳng lẽ để Mộ Dung Hiểu Hiểu giết ta sao, đừng quên ta chết đi ngươi cũng sẽ rất thê thảm.
Nhạc Thành trả lời Yêu Huyên.
- Tiểu tử ngươi háo sắc.
Yêu Huyên cũng không cam lòng nói.
- Ngươi nói ta háo sắc thì ta háo sắc, lần sau nếu có cơ hội ta sẽ háo sắc với ngươi.
Nhạc Thành tức giận trả lời Yêu Huyên, lúc trước Nhạc Thành không dám chọc Yêu Huyên nhưng giờ đã khác.
- Tên tiểu tử, ngươi dám đụng vào ta ta sẽ giết ngươi.
Yêu Huyên vội vàng quát.
- Ngươi không phải nói ta khi gặp nguy hiểm ngươi sẽ ra ngoài giúp ta sao, mấy ngày hôm nay ta bị bốn tứ giai ma thú truy đuổi, tại sao ngươi không hỗ trợ?
Nhạc Thành hỏi Yêu Huyên.
- Không phải chân chính sinh tử của ngươi thì ta sẽ không giúp, hiện tại ta chỉ là một linh hồn thể, khi ra ngoài sẽ tiêu hao một số linh hồn lực.
Yêu Huyên tức giận nói với Nhạc Thành.
Mấy ngày nay thương thế của Nhạc Thành cũng tốt lên rất nhiều, Hoàng Long thân thể thật là thần kỳ, mà tốc độ chữa thương cũng nhanh hơn, trong vòng hai ba tháng là có thể khôi phục được nhưng hắn chỉ cần nửa tháng thời gian.
Mộ Dung Hiểu Hiểu thì thương thế của nàng cũng tốt hơn rất nhiều, mấy ngày hôm nay nàng đều vận công chữa thương, lâu lâu thì nhìn Nhạc Thành, xem tính cách của hắn, nếu như người khác mạo phạm thì nàng đã sớm giết đi nhưng đối với Nhạc Thành thì nàng rất bối rối, Nhạc Thành mạo phạm nàng, lại là mạo phạm rất nghiêm trọng nhưng hết lần này tới lần khác nàng không hạ thủ được.
Thân là cường giả Đấu Hoàng nàng ở Khoa Ốc đế quốc cũng không mấy người dám bất kính. Khoa Ốc đế quốc chính là hai đại đế quốc trên Huyền Thiên Đại Lục, cao thủ Đấu Hoàng có rất nhiều.
- Thương thế của ngươi hẳn là đã tốt lắm rồi.
Nhạc Thành từ từ thu hồi chân khí, từ từ đứng lên, ở vùng núi này không thể trì hoãn thời gian, phải nhanh chóng đi tới Song Tử Hải, hiện tại thời gian cách ước hẹn với Thanh Dương môn ngày càng gần, cần phải luyện chế nhanh Khôi Lỗi.
- Ngươi vì sao mà muốn thành thân với ta?
Mộ Dung Hiểu Hiểu cắn môi, cố gắng dùng dũng khí mà hỏi Nhạc Thành, ánh mắt cũng không sợ Nhạc Thành nhìn thấu.
- Ngươi là nữ nhân đầu tiên của ta.
Nhạc Thành cất tiếng trả lời, trên thế giới này, Mộ Dung Hiểu Hiểu thật sự là nữ nhân đầu tiên của hắn.
- Cái động khẩu là thủ đoạn gì, mau mở ra, ta muốn ra ngoài.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói với Nhạc Thành, nàng mấy ngày nay đi tới động khẩu, phát hiện ra rằng mình không thể đi ra ngoài, với thực lực của nàng muốn ra thì cũng chỉ có thể cưỡng chế hủy diệt trận pháp.
Nhạc Thành đi đến động khẩu thu hồi Mê Ảo trận, dù sao lúc này hắn cũng muốn đi.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cử động một cái, nhìn Nhạc Thành rồi nói:
- Chờ ngươi có thực lực đấu hoàng rồi đến Khoa Ốc Đế tìm ta, nếu không ta sẽ thực sự giết ngươi.
Nói xong bóng hình xinh đẹp của Mộ Dung Hiểu Hiểu liền bay giữa không trung, biến mất không còn thấy gì nữa.
- Thực lực Đấu Hoàng ta sẽ nhanh chóng đạt tới, ngươi cũng là nữ nhân đầu tiên của ta, ta nhất định sẽ tìm ngươi.
Nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Mộ Dung Hiểu Hiểu Nhạc Thành lẩm bẩm nói.
Mộ Dung Hiểu Hiểu đi rồi Nhạc Thành cũng mau chóng ngự kiếm mà đi về phía Song Tử Hải. Lúc này tới Song Tử Hải còn hơn một tháng lộ trình, ba ngày sau Nhạc Thành mới tới rặng núi lớn, may mà trên đường đi không gặp phải ma thú phi hành.
Một tháng sau Nhạc Thành lại theo một đội lính dong binh khác mà đi tới biên giới của Song Tử Hải, một mình Nhạc Thành giao ra ba khối kim tệ, sau đó trên đường đi cũng không gặp chuyện gì bất ngờ.
Muốn đi tới Song Tử Hải trên đường phải cưỡi một số ma thú phi hành mới tới được. hiện tại Nhạc Thành đã tới Song Tử trấ, Song Tử Trấn chính là biên giới giữa Song Tử Hải mênh mông, từ rất xa có thể nhìn thấy hải vực.