22-05-2013, 09:50 PM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Có lẽ là yêu
Tác giả : Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Äang lúc Vệ Khanh xắn tay áo, vắt óc tìm mÆ°u kế là m thế nà o để ôm mỹ nhân vá» thì Chu Dạ lại Ä‘ang chuẩn bị hà nh lý, Ä‘i Vân Nam. Kết quả thi nghiên cứu sinh đã có, bà i là m của cô xếp thứ ba, nếu không phải tiếng Anh quá kém, còn có thể xếp thứ tá»± cao hÆ¡n, nhÆ°ng việc trúng tuyển khẳng định không thà nh vấn Ä‘á»; chi phà há»c hà nh cÅ©ng đã ở trong lòng bà n tay. Cô thở phà o má»™t hÆ¡i, thân nhẹ nhÆ° mây, má»i lo lắng phiá»n não trÆ°á»›c đó và i ngà y đã tan thà nh hÆ° không.
Lần nà y, nhà trÆ°á»ng theo thÆ°á»ng lệ tổ chức cho sinh viên khoa mỹ thuáºt tạo hình Ä‘i dã ngoại vẽ váºt thá»±c. Không biết ban lãnh đạo nhà trÆ°á»ng nghÄ© gì, lại muốn sinh viên Ä‘i nÆ¡i xa xôi ngà n dặm nhÆ° Vân Nam, tháºt sá»± là quyết tâm không nhá» a. Má»i ngÆ°á»i nghe xong Ä‘á»u hà o hứng, cả ngà y lÃu rÃu nói chuyện không ngừng, nói Vân Nam cảnh đẹp nhÆ° thế nà o, coi nÆ¡i đó để táºp thể du lịch rất vui vẻ.
NhÆ°ng Ä‘á»™i ngÅ© giảng viên Ä‘i kèm lại căng thẳng không thôi, cảm thấy trá»ng trách trên vai tháºt không nhẹ, vì thế trÆ°á»›c ngà y xuất phát lại mở má»™t buổi há»p toà n khoa. Äầu tiên là Ngô chủ nhiệm, nói tá»›i nói lui hai chữ: “An toà n!â€. ÄÆ¡n giản, rõ rà ng, nói đúng trá»ng Ä‘iểm: “Các em sinh viên, má»i ngÆ°á»i Ä‘i bình an trở vá», chúc các em hoà n thà nh bà i táºp viên mãn nhất! Chúc má»i ngÆ°á»i ngà y mai Ä‘i Ä‘Æ°á»ng vui vẻ!â€
Kế tiếp là Tiếu giáo sÆ° nói chuyện rÆ°á»m rà hÆ¡n: “Má»i ngÆ°á»i nhá»› mang những váºt dụng: giá vẽ, bút, giấy, đồ ăn Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, váºt dụng hà ng ngà y, bà n chải đánh răng, khăn mặt… Quan trá»ng nhất là thuốc cảm…†Liệt kê ra má»™t danh sách toà n thứ linh tinh vụn vặt, ngay cả kim chỉ cÅ©ng lôi ra, nói rằng ở chá»— dã ngoại dá»… bị rách đồ, có thể lôi ra dùng. Lại nghiêm túc nói: “Má»i ngÆ°á»i phải hiểu rằng, lần nà y ra ngoà i không phải là đi ngắm cảnh du lịch, hưởng thụ thoải mái mà đây là há»c táºp, là tôi luyện, khó khăn má»›i có má»™t lần lấy kinh nghiệm thế nà y! Cho nên phải cẩn tháºn chuẩn bị, cần xem nhiá»u, viết nhiá»u, vẽ nhiá»u bức tranh! Nhiệm vụ của các em là vẽ váºt thá»±c, không phải Ä‘i du lịch! Khi bắt đầu xuất phát, nhất định phải nghiêm túc! Trên Ä‘Æ°á»ng, thầy sẽ nói chi tiết các nhiệm vụ cho các em!â€
Kế tiếp, má»—i ngÆ°á»i được phát má»™t táºp văn kiện, trong đó có thÆ° ủy thác trách nhiệm, giấy cam Ä‘oan cá nhân, thẻ bảo hiểm, còn có bản ghi chép vân vân gì đó. Chu Dạ thấy trên đó ghi rõ rà ng là nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, ngÆ°á»i được ủy quyá»n thừa kế là ai đó. Cô hoảng sợ, lần đầu tiên ký loại nhÆ° váºy, do dá»± mãi má»›i viết tên cha cô và o.
Sau đó phát mÅ© có in huy hiện nhà trÆ°á»ng, còn có tấm thẻ ghi tên lá»›p rõ rà ng Ä‘Ãnh trên ngá»±c áo, giảng viên cÆ°á»ng Ä‘iệu nhắc nhở là lúc nà o cÅ©ng phải mang theo. Ngà y hôm sau, giữa trÆ°a ăn uống xong xuôi, tất cả táºp hợp ở cổng trÆ°á»ng, ai cÅ©ng xách theo má»™t vali lá»›n, má»™t túi xách nhá», Ä‘i ra ga. Äứng đợi ở nhà ga, theo thÆ°á»ng lệ, đám đông cháºt chá»™i chen lấn xô đẩy, Tiếu giáo sÆ° sợ hãi Ä‘i tá»›i, rống lên: “Äừng lá»™n xá»™n, xếp thà nh hai hà ng, theo thứ tá»± mà tiến lên. Nghiêm cấm chủ nghÄ©a cá nhân, bất kể chuyện gì, cÅ©ng phải hà nh Ä‘á»™ng theo táºp thể! Nam sinh chịu vất vả chút, nâng cao tinh thần phái mạnh, giúp đỡ nữ sinh!â€
Vì thế, má»i ngÆ°á»i giống nhÆ° quân lÃnh, đồng Ä‘á»u Ä‘á»™i mÅ©, xếp thà nh hai hà ng chá» bÆ°á»›c lên tà u, khiến cho ngÆ°á»i dân xung quanh tò mò. Tá»›i táºn bốn giá» năm mÆ°Æ¡i chiá»u, má»›i ngồi lên tà u đông đủ, dây thần kinh của Tiếu lão nhân má»›i bá»›t căng thẳng. Äứng dáºy há»i: “Má»i ngÆ°á»i đã đông đủ cả chÆ°a? Lần nà y tôi và Thẩm giáo sÆ° dẫn Ä‘oà n Ä‘i, Thẩm giáo sÆ° vốn là ngÆ°á»i Vân Nam, đến lúc đó má»i ngÆ°á»i phải nghe thầy ấy chỉ huy, không được linh tinh lằng nhằng, coi lá»i thầy ấy nhÆ° gió thoảng bên tai. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i xảy ra nhiá»u tình huống, sẽ có lúc thầy không đến kịp nhiá»u nÆ¡i má»™t lúc, cho nên, theo ý kiến má»i ngÆ°á»i, má»—i nam sinh phụ trách chăm sóc hai bạn nữ, vừa vặn là có chÃn nam và mÆ°á»i tám nữ. Có thể tá»± chia tổ Ä‘á»™i, cùng nhau há»c táºp, dù sao má»i ngÆ°á»i chiếu cố lẫn nhau, có khó khăn thì cùng nhau vượt qua.â€
Chu Thị và LÆ°u Nặc Ä‘ang thÆ°Æ¡ng lượng nên tìm ai đảm Ä‘Æ°Æ¡ng chức vụ culi, đã thấy TrÆ°Æ¡ng Suất cÆ°á»i cÆ°á»i chạy tá»›i: ‘Hai ngÆ°á»i đẹp, nếu cho phép tại hạ cống hiến chút sức lá»±c, muôn lần chết cÅ©ng không chối từ.†LÆ°u Nặc nhÃu mà y, cÆ°á»i nói: “Äi, tÃnh mạng hai bá»n mình đã có thể giao cho bạn a.†Vì thế ba ngÆ°á»i thà nh má»™t Ä‘á»™i, thay đổi chá»— ngồi gần cạnh nhau.
Vì kinh phà nên nhà trÆ°á»ng đặt toà n ghế cứng, chỉ mất ná»a giá vé. Mặc dù Ä‘iá»u kiện không được tốt, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i ở cùng nhau, nói chuyện trên trá»i dÆ°á»›i bể, cÅ©ng không quan tâm khó khăn cỡ nà o. NhÆ°ng lá»™ trình quá dà i, hÆ¡n ba nghìn km, phải ngồi suốt ba mÆ°Æ¡i tám giá», cứ nghÄ© lại thấy lo lắng, má»i ngÆ°á»i cứ ca hát, năm uống, lôi tú ra đánh.
Chu Dạ quen ngồi tà u há»a, bình thÆ°á»ng lên tà u sẽ ngoan ngoãn đánh má»™t giấc ngủ vùi, vừa lên tà u xong, cô đã cảm thấy buồn ngủ, nhÆ°ng lại bị má»i ngÆ°á»i ầm Ä© rủ đánh bà i. Cô và TrÆ°Æ¡ng Suất cùng má»™t phe. Bá» ngoà i thì không nói lá»i nà o, để kệ má»i ngÆ°á»i cho cô là ngÆ°á»i má»›i, trong lòng thầm nghÄ©, chỉ bằng các ngÆ°Æ¡i mà đòi là m đối thủ của ta sao? Cô Ä‘i theo cha cô, đánh bà i đã thà nh lão luyện. TrÆ°Æ¡ng Suất không biết nên đánh quân nà o, Chu Dạ nháy mắt, chỉ và o má»™t quân, ý khẳng định đối phÆ°Æ¡ng chắc chắn không có. Cứ nhÆ° thế, Ä‘uổi đánh đối phÆ°Æ¡ng tá»›i mức vÅ© khÃ, khôi giáp Ä‘á»u quăng hết, chạy trối chết. Äánh ná»a ngà y, ngay cả má»™t quân lẻ cÅ©ng không ăn được, vô cùng thất bại!
LÆ°u Nặc quay đầu nhìn thấy, kéo Chu Dạ: “Bạn giá»i lắm, nhìn lén bà i mình! Thảo nà o thắng Ä‘áºm nhÆ° váºy!†Chu Dạ vá»™i nói là không có. LÆ°u Nặc tức giáºn nói: “Bạn còn nói không có, mình nhìn thấy bạn cứ nháy mắt vá»›i TrÆ°Æ¡ng Suất!†Má»i ngÆ°á»i ầm Ä© đứng lên, nói Chu Dạ chÆ¡i xấu, không chấp nháºn cô.
Chu Dạ vá»™i giải thÃch: “Ai thèm nhìn lén bà i bạn chứ! TÃnh bà i cÅ©ng sẽ không nha! Có má»™t trăm lẻ tám quân, đánh tá»›i đánh lui chỉ có từng nà y, chú ý nhá»› kỹ má»™t chút là được. HÆ¡n nữa, bà i của bạn không đẹp, chá»— nà y đánh ra má»™t cây, chá»— kia đánh ra má»™t cây, vừa nhìn là đã biết không thà nh cặp, sao có thể trách mình.†Chu Dạ vừa đánh bà i, nhÆ°ng mắt lại nhìn xung quanh, tai nghe bốn hÆ°á»›ng. Vả lại, váºn khà cô không tệ, bởi váºy đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Má»i ngÆ°á»i nghe xong, nhụt chÃ, Ä‘á»u nói: “Chu Dạ, hóa ra bạn thâm tà ng bất lá»™ (giấu nghá») a. Không chÆ¡i, không chÆ¡i, lợi hại nhÆ° váºy, còn gì là vui nữa.†Láºp tức giải tán.
Chu Dạ cÆ°á»i nhá», dá»±a và o cá»a sổ, vô cùng đắc ý. Äây chẳng qua là không lên tiếng thì thôi, bá»—ng nhiên lại thà nh nổi tiếng! TrÆ°Æ¡ng Suất ngồi xuống, chá»c chá»c và o vai cô, cÆ°á»i khen ngá»i: “Trà nhá»› của bạn tốt tháºt!†Cô lắc đầu: “Äây có là gì đâu, chỉ là khôn vặt chút thôi. TrÆ°á»›c kia mẹ mình thÆ°á»ng nói, mình thông minh nhÆ°ng lại không dùng cho việc quan trá»ng, cứ suốt ngà y Ä‘i Ä‘Æ°á»ng ngang ngõ tắt, sợ rằng mình sẽ bị thông minh quá sẽ bị thông minh hại.†TrÆ°Æ¡ng Suất nói: “Mẹ bạn tháºt hiểu biết.â€
Chu Dạ kiêu ngạo nói: “Äúng váºy, má»i chuyện mình biết Ä‘á»u do mẹ dạy, mẹ rất thÆ°Æ¡ng mình nhÆ°ng cÅ©ng không cÆ°ng chiá»u.†Mẹ cô là má»™t nhà giáo, thà nh công lá»›n nhất chÃnh là dạy cô nên ngÆ°á»i, chỉ tiếc bà đã không còn ở nhân thế.
ChÆ¡i đùa lâu nhÆ° váºy, cô thấy hÆ¡i mệt. Chống tay lên căm, Ä‘ang nghÄ© phải ngủ thế nà o đây, ngồi ghế cứng rất má»i, nếu có giÆ°á»ng nằm, có thể thÆ° thả ngủ má»™t giấc. TrÆ°Æ¡ng Suất vÆ°Æ¡n vai, cÆ°á»i nói: “Dá»±a và o mình ngủ Ä‘i, Ä‘Æ°á»ng còn rất dà i.†Chu Dạ cÅ©ng không khách sáo, chiếu cố bạn nữ, đó cÅ©ng là việc nên là m. Bạn bè nhiá»u năm nhÆ° váºy, cần gì phải ngại ngùng.
Vì thế dá»±a và o vai hắn, mÆ¡ mà ng ngủ, cà ng ngủ cà ng sâu, TrÆ°Æ¡ng Suất đỡ đầu cô, nhẹ nhà ng đặt lên đùi. Äã là ná»a đêm, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngủ gà ngủ gáºt. Trên tà u yên tÄ©nh, chỉ nghe thấy tiếng bánh tà u há»a rầm ráºp Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng ray. Ngoà i cá»a sổ, trá»i tối Ä‘en nhÆ° má»±c, chỉ nhìn thấy xa xa le lói và i ánh đèn, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘Æ°a há» Ä‘i và o má»™t nÆ¡i thần bÃ. Tất cả Ä‘á»u không có tiếng Ä‘á»™ng, hắn cảm thấy giá» phút nà y tháºt quý giá, trôi qua rồi biến mất, chỉ hy vá»ng, tà u có thể mãi mãi chạy, mãi mãi chạy… không cần dừng lại.
Äáng tiếc Chu Dạ ngủ gần má»™t giá», bởi vì tÆ° thế không thoải mái, ná»a mê ná»a tỉnh, khó chịu mà tỉnh dáºy, má»›i phát hiện mình ngủ trên đùi hắn, ngại ngùng, bởi vì không có ý khác, tháºt là không biết xấu hổ. Cầm áo khoác cuá»™n tròn lại, nằm úp trên mặt bà n ngủ tiếp.
TrÆ°Æ¡ng Suất lấy khăn tay, lau nÆ°á»›c miếng từ miệng cô bất giác chảy ra, nở nụ cÆ°á»i, rồi cÅ©ng dá»±a và o ghế mÆ¡ mà ng ngủ.
Bá»n há» từ bắc đến nam, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘i qua má»™t ná»a tổ quốc. Äầu tiên Ä‘i từ Bắc Kinh, xuôi xuống phÃa nam đến Quý DÆ°Æ¡ng, sau đó từ Quý DÆ°Æ¡ng Ä‘i thẳng xuống Côn Minh. Ở Côn Minh và i ngà y, mục Ä‘Ãch chủ yếu là tá»›i Lệ Giang. Ãnh mặt trá»i sá»›m rẽ đám mây chiếu và o trong toa tà u, có tiếng thông báo trong loa, chà o mừng quý khách đã tá»›i TrÆ°á»ng Sa (thuá»™c tỉnh Hồ Nam, TQ); Chu Dạ trợn mắt, đã sáng rồi à . TrÆ°Æ¡ng Suất giúp cô xếp hà ng rá»a mặt, chá» khi cô trở lại, đã thấy sữa và trứng ốp lết đặt trên bà n.
Chu Dạ há»i: “Bạn mua à ? Mình mang theo rất nhiá»u đồ ăn, đồ trên tà u đắt lắm.†TrÆ°Æ¡ng Suất lắc đầu: “Nhân lúc còn nóng mau ăn Ä‘i, cÅ©ng không mất bao nhiá»u tiá»n đâu.†Lần nà y bá»n há» vẽ váºt thá»±c, má»i chi phà tiêu dùng Ä‘á»u tá»± phải bá» ra. Cho nên má»›i nói, kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, lá»i nà y là không kém gì chân lý.
Chu Dạ ăn xong, ánh nắng ngà y xuân tháºt ấm áp dá»… chịu chiếu lên ngÆ°á»i, lÆ°á»i biếng nhắm mắt lại. Äi Ä‘Æ°á»ng dà i rất nhà m chán, phong cảnh xem lâu rồi cÅ©ng chỉ có thế, thà ngủ còn hÆ¡n. Äến táºn khi có tiếng chuông dồn dáºp kêu vang đánh thức cô, nhìn thoáng qua, là Vệ Khanh, trong đầu vẫn chÆ°a kịp phản ứng, vẫn tiện tay nhấc máy nghe.
Vệ Khanh nghe thấy tiếng tà u chạy rầm ráºp, nhÃu mà y há»i: “Äang ở đâu váºy? Nhà ga sao? Sao lại ầm ỹ nhÆ° thế?†Äúng là nhà m chán, cô không giống má»i khi sẽ cúp máy ngay láºp tức, ngáp má»™t cái nói: “Äang ở trên tà u há»a.†Giá»ng trầm thấp, vừa nghe là biết má»›i tỉnh ngủ. Mua bán là m ăn qua lại còn nói chuyện nhân nghÄ©a, cho dù chia tay cÅ©ng không phải là không thể tán chuyện được.
Vệ Khanh kinh ngạc, há»i: “Tà u há»a? Bây giá» em Ä‘ang ở đâu?†Chu Dạ quay đầu nhìn nhìn tấm bảng Ä‘iện tá», nói: “Äang ở TrÆ°á»ng giang.†(TrÆ°á»ng Giang dà i khoảng 6.385 km, bắt nguồn từ phÃa tây Trung Quốc (Thanh Hải) và chảy vá» phÃa đông đổ ra Biển Hoa Äông, Trung Quốc. Con sông nà y mang nhiá»u tên khác nhau tùy theo khu vá»±c mà nó chảy qua. Äoạn từ Nghi Äô tỉnh Hồ Bắc đến Nhạc DÆ°Æ¡ng tỉnh Hồ Nam được gá»i là Kinh giang.) Trá»i cao, hoà ng đế ở xa, việc gì phải sợ hắn. Vệ Khanh sá»ng sốt, há»i: “TrÆ°á»ng giang? Chá»— nà o?†Chu Dạ giải thÃch là đang ở khu vá»±c Hồ Nam. Vệ Khanh tức giáºn nói: “Em Ä‘i Hồ Nam là m gì chứ?â€
Chu Dạ nhún vai: “Không phải Ä‘i Hồ Nam, bà i tốt nghiệp của bá»n em vẽ váºt thá»±c, phải Ä‘i Vân Nam.†Vệ Khanh kêu lên: “Hiện giá» em ở Vân Nam sao?†Chu Dạ sá»a lại lá»i hắn: “ChÃnh xác mà nói, Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Vân Nam.†Vệ Khanh thở hồng há»™c, quát: “Sao không nói sá»›m?†Cô ngạc nhiên: “Vì sao phải nói?†Cô và hắn hiện giỠđã má»™t dao cắt đứt, còn phải nói vá»›i hắn Ä‘ang ở đâu, hoà n toà n là tình trạng giống nhÆ° trÆ°á»›c.
Vệ Khanh tức mà không là m gì được, không hiểu vì sao chạy tá»›i Vân Nam là m gì? Kiá»m chế há»i: “Bá»n em Ä‘i tá»›i đâu của Vân Nam? Côn Minh à ?†Chu Dạ gáºt đầu, nói đại khái là váºy. Nghe Tiếu giáo sÆ° nói dÆ°á»ng nhÆ° sẽ dừng chân ở Côn Minh và i ngà y, sau đó đổi xe khách Ä‘i Lệ Giang. Toà n bá»™ hà nh trình khoảng chừng hai mÆ°Æ¡i ngà y.
Vệ Khanh còn muốn dò há»i thêm, cô hiểu ra cảnh cáo, vá»™i nói: “Máy em sắp hết pin, cúp may nha. Không có việc gì thì đừng gá»i, cÅ©ng đừng có vung vãi tiá»n nhÆ° thế!†Äiện thoại Ä‘Æ°á»ng dà i gá»i rất tốn tiá»n, cô Ä‘au lòng lắm. Tà u há»a không nạp Ä‘iện được, xem ra phải tá»›i nÆ¡i má»›i có Ä‘iện.
Vệ Khanh suýt nữa tức chết. Chu Dạ đúng là đồ không tim không phổi! Chia tay, không thấy Ä‘au lòng gì cả, còn có tâm tình Ä‘i Vân Nam! Uổng phà công hắn mấy ngà y nay ăn không ngon, ngủ không yên, cứ suy tÆ° mãi, nghÄ© xem là m cách nà o là m hòa vá»›i cô. Chán nản ngã xuống ghế, vừa tức vừa giáºn, giống nhÆ° bị ngÆ°á»i Ä‘iểm huyệt, không thể phát tác.
Lúc nà y Vệ Khanh giống nhÆ° ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o tuổi tiá»n mãn kinh, và ng vá»t, tiá»u tụy.
Sáng ngà y thứ ba, bảy giá», cuối cùng cÅ©ng đến Côn Minh. Má»i ngÆ°á»i ngồi tà u, úp mặt xuống bà n, vẻ mặt xanh xao. Kéo vali ngã trái ngã phải, dÆ°á»ng nhÆ° đứng còn không vững. Tiếu giáo sÆ° nhìn thấy, lắc đầu nói: “Má»i ngÆ°á»i chú ý hình tượng chút coi, đại diện cho nhà trÆ°á»ng kia mà , đừng để ngÆ°á»i ta nói sinh viên thủ đô không có tố chất! Khắc phục tinh thần, xếp hà ng Ä‘i ra. Lá»›p trưởng phụ trách, nhÆ°ng đừng Ä‘i quá xa!â€
Ngoà i cá»a đã sá»›m liên hệ vá»›i xe bus, cuối cùng Chu Dạ cÅ©ng gắng hết sức Ä‘i lên xe, phÃa trÆ°á»›c đã ngồi đầy chặt, phải Ä‘i xuống ghế cuối ngồi, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giáºt nảy mình, không nói ra lá»i. Vệ Khanh Ä‘ang ngồi vắt chéo chân, nhìn cô cÆ°á»i mà nhÆ° không.
Chu Dạ hoà n toà n tỉnh táo trở lại, hé môi há»i: “Sao anh lại ở đây?†Không phải mình Ä‘ang nằm mÆ¡ đấy chứ? Äúng là không thể tin được. Bạn há»c xung quanh Ä‘á»u tò mò nhìn hai ngÆ°á»i, có ngÆ°á»i từng gặp qua Vệ Khanh, nhá»› ra thân pháºn của hắn, nhá» giá»ng chỉ trá».
Vệ Khanh nhìn cô nói: “Ngồi xuống Ä‘i.†Vá»— vá»— chá»— ngồi bên cạnh. Tiếu giáo sÆ° và Thẩm giáo sÆ° không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở nÆ¡i nà y, tiến lên chà o há»i: “Vệ tiên sinh.†Nhìn hắn và Chu Dạ, ngạc nhiên xen lẫn nghi ngá». Vệ Khanh cÆ°á»i cÆ°á»i, trấn tÄ©nh nói: “Tôi tá»›i Vân Nam công tác, biết Chu Dạ tá»›i đây vẽ váºt thá»±c, tìm cô ấy có việc. Không gây trở ngại cho má»i ngÆ°á»i chứ?â€
Tiếu giáo sÆ° không ngá» Chu Dạ lại là chân nhân bất lá»™ tÆ°á»›ng [13], lại có quan hệ thân máºt vá»›i má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Vệ Khanh, mặc dù không biết là quan hệ gì, vẫn khách sáo nói: “Không có, không có. Hai ngà y nay Chu Dạ có chút không khá»e, Vệ tiên sinh tá»›i đây, vừa vặn có thể chăm sóc cô ấy.†Ãnh mắt không ngừng đánh giá, lÆ°á»›t qua lÆ°á»›t lại hai ngÆ°á»i kia.
Thông qua nhà trÆ°á»ng, Vệ Khanh má»›i biết há» sắp xếp việc nà y, vì thế Ä‘i máy bay tá»›i Côn Minh trÆ°á»›c, sau đó ôm cây đợi thá». Chu Dạ đứng đó, chân tay luống cuống, nhìn hắn mà không biết nên nói gì má»›i tốt. Quay đầu há»i Tiếu giáo sÆ° lịch trình cụ thể. Tiếu giáo sÆ° và Thẩm giáo sÆ° bà n bạc, nói các sinh viên Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa vất vả, thể xác và tinh thần má»i mệt, hôm nay nghỉ tạm ở nhà nghỉ má»™t ngà y, ngà y mai sẽ tá»›i công viên.
Vệ Khanh vá» vịt Ä‘Æ°a má»™t mấy túi đồ cho Chu Dạ, nói: “Anh Ä‘i trÆ°á»›c nha, trÆ°a sẽ đón em ra ngoà i ăn cÆ¡m.†Chu Dạ trừng mắt nhìn hắn xuống xe, cảm thấy má»™t Ä‘á»i liêm khiết của mình bị hắn hủy rồi, đúng là nhảy xuống Hoà ng Hà cÅ©ng không rá»a sạch oan ức.
Vệ Khanh đứng ở ven Ä‘Æ°á»ng còn vẫy tay vá»›i cô, Chu Dạ thở phì phì quay đầu sang chá»— khác, không thèm nhìn hắn. Xe Ä‘i tá»›i nhà nghỉ vùng ngoại ô. Äầu Chu Dạ nhÆ° to gấp đôi ra, cô không ngá» rằng Vệ Khanh nhÆ° bóng ma Ä‘uổi theo tá»›i táºn Vân Nam. Mở túi đồ ra lại thấy, bên trong đủ thứ thuốc, thuốc trị cảm, thuốc giải nhiệt, thuốc dạ dà y, vẫn còn đóng nhãn mác, còn có cả nÆ°á»›c uống, lại còn có má»™t Ãt tinh dầu. Trong túi khác thì toà n là những đồ ăn vặt mà cô thÃch, thịt bò khô, sôcôla, khoai tây chiên, Ä‘á»u là loại ngon nhất.
Anh ta có ý gì chứ? Không phải đã chia tay rồi sao? Chu Dạ buồn bá»±c nhìn ra ngoà i cá»a sổ nhìn phong cảnh. Cảm thấy không biết phải là m sao, nghÄ© tá»›i hắn vì mình mà đi từ ná»a vòng tổ quốc tá»›i đây, còn cẩn tháºn vì cô chuẩn bị nhiá»u thứ nhÆ° váºy, không phải là không cảm Ä‘á»™ng.
Hiển nhiên là nhà nghỉ mà nhà trÆ°á»ng liên hệ cÅ©ng không khá hÆ¡n chút nà o, hai giáo sÆ°, má»™t hÆ°á»›ng dẫn viên du lịch, vừa vặn là ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i. Tiếu giáo sÆ° nháºn chìa khóa phòng, táºp trung ở đại sảnh: “Chúng ta dá»± định ở Côn Minh ba tá»›i năm ngà y, sau đó sẽ tá»›i Lệ Giang. Cho nên mấy ngà y nà y ở Côn Minh, má»i ngÆ°á»i cố gắng chấp nháºn, Ä‘i ra ngoà i chÃnh là chịu khổ luyện, cÅ©ng đừng oán giáºn tiện nghi ở đây kém, má»i ngÆ°á»i cố gắng vượt qua chút.â€
Äến lúc chia phòng má»›i hiểu vì sao Tiếu giáo sÆ° lại nói nhÆ° váºy, má»™t cái phòng nhá» bá» thêm cái giÆ°á»ng mà nhét bốn ngÆ°á»i lại, dÆ°á»ng nhÆ° ngay cả chá»— xoay ngÆ°á»i cÅ©ng không có. Chu Dạ không nói gì, tháºm chà còn nghi ngá» không biết toilet có dùng được hay không? Chia phòng xong, má»i ngÆ°á»i vất toà n bá»™ hà nh lý xuống, chả buồn rá»a chân, nằm úp xuống giÆ°á»ng hết loạt. Ngồi tà u há»a lâu nhÆ° váºy, xÆ°Æ¡ng cốt má»i nhừ, ngã xuống rồi thì không muốn đứng dáºy nữa.
LÆ°u Nặc chá»c chá»c cô: “Nà y, Chu Dạ, má»i ngÆ°á»i vừa nói cái ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông kia là tổng tà i táºp Ä‘oà n Vân Mã, hình nhÆ° tên là Vệ Khanh à ? Nghe nói còn tham dá»± lá»… trao há»c bổng của trÆ°á»ng mình nữa. Thà nh tháºt khai báo Ä‘i, rốt cuá»™c bạn và anh ta có quan hệ gì? Lần nà y đừng tưởng lừa được mình nữa.†Vừa nhìn ánh mắt hai ngÆ°á»i đã thấy không bình thÆ°á»ng.
Chu Dạ nghÄ©, chẳng lẽ đây là mục Ä‘Ãch của Vệ Khanh, muốn là m cả thiên hạ biết rõ rà ng quan hệ giữa bá»n há» ? Cái mà hắn gá»i là bà i há»c đây sao? Là m cho cô không thể tiến, không thể lùi, Ä‘Ã nh phải ở cùng má»™t chá»— vá»›i hắn? Sao ngÆ°á»i nà y lúc nà o cÅ©ng bá đạo nhÆ° váºy chứ? Không phải đã chia tay rồi sao? Vất vả lắm má»›i hạ quyết tâm, giá» lại là m cho cô tâm phiá»n ý loạn, má» mịt không biết nên là m thế nà o nữa.
Hóa ra ý chà của cô cÅ©ng không kiên định nhÆ° cô nghÄ©. Chỉ cần nhìn thấy Vệ Khanh, toà n bá»™ phòng bị trong lòng cô Ä‘á»u tan rã. Không biết từ khi nà o, hắn đã cắm trại tạm trú trong tim cô.
LÆ°u Nặc thấy cô không trả lá»i, cù cù ngÆ°á»i cô, Chu Dạ buồn không chịu được, liên thanh xin đầu hà ng, trốn từ đầu nà y tá»›i đầu kia, thở hổn hển nói: “Chị hai à , ngồi tà u há»a lâu nhÆ° váºy, chị không mệt sao? Vẫn còn sức mà tám chuyện ngÆ°á»i khác nữa.†LÆ°u Nặc huých cô má»™t cái: “Bạn được xem nhÆ° là ngÆ°á»i khác sao?†Lại cẩn tháºn há»i: “Là bạn trai à ?â€
Chu Dạ trùm chăn kÃn đầu không nói chuyện, không giống nhÆ° lần trÆ°á»›c thá» thốt phủ nháºn, đầu đầy mồ hôi nói Vệ Khanh là chú mình. Ãnh mắt quần chúng sáng nhÆ° sao, nói ra chỉ tổ giấu đầu hở Ä‘uôi. Cô vẫn do dá»± vá»›i Vệ Khanh, nhÆ°ng cứ nghÄ© tá»›i lý do chia tay, lại kiên quyết không muốn giÆ¡ tay đầu hà ng. Tình cảm yếu á»›t bất lá»±c nhÆ° váºy, nhÆ°ng cô vẫn còn cái tôi kiêu ngạo và sá»± kiên trì của mình.
Giữa trÆ°a, Vệ Khanh gá»i Ä‘iện bảo cô ra ngoà i ăn cÆ¡m. Chu Dạ rầu rÄ© cá»± tuyệt, nói: “Không được, thầy tổ chức cho má»i ngÆ°á»i ăn cÆ¡m ở nhà ăn rồi, má»™t mình em ra ngoà i không hay, vẫn là nên Ä‘i theo má»i ngÆ°á»i. Cám Æ¡n anh hôm nay đã tá»›i thăm em, em rất cảm Ä‘á»™ng.†Cúp máy. Vệ Khanh không giống nhÆ° lúc bình thÆ°á»ng, thÆ°á»ng xuyên gá»i Ä‘iện tá»›i Ä‘iện lui, tá»›i bao giỠđạt được ý mình má»›i thôi, thế mà lần nà y táºn tá»›i lúc cô xếp hà ng Ä‘i ăn cÆ¡m vẫn không thấy gá»i lại.
Cô cầm Ä‘Å©a, Ä‘á»™t nhiên cảm thấy hối háºn. Hắn từ ngà n dặm xa xôi đến đây, trên mặt không che giấu nổi vẻ mệt má»i, vất vả nhÆ° váºy, Ä‘i ra ngoà i ăn bữa cÆ¡m có tình là gì? Cô ăn không biết vị, bá» bát cÆ¡m xuống, liên tục nhìn Ä‘iện thoại, ngay cả tin nhắn cÅ©ng không có. Chán ngán, thất vá»ng nghÄ©, giá» nà y hắn vá» Bắc Kinh rồi sao? Äổi lại là mình, bị từ chối nhÆ° váºy, không quay vá» còn ở nÆ¡i nà y là m gì?
Không yên lòng ăn cÆ¡m, mấy nữ sinh muốn Ä‘i ra ngoà i dạo phố, đám nam sinh phụ trách không yên tâm, cÅ©ng Ä‘i theo. Chu Dạ chẳng vui vẻ gì, nằm lỳ trong phòng, lăn qua lá»™n lại không ngủ được. Nhìn chằm chằm và o Ä‘iện thoại, ma xui quá»· khiến thế nà o lại ấn nút gá»i cho Vệ Khanh, vừa kết nối lại vá»™i và ng cúp máy. Tim Ä‘áºp thình thịch, nhanh nhÆ° bị ma Ä‘uổi. Ảo não xen lẫn chá» mong. Ảo não là vì mình, còn chá» mong là vì Vệ Khanh. Vì sao lại nhÆ° váºy cÆ¡ chứ? Từ trÆ°á»›c tá»›i nay không phải là cô không quan tâm, dẫu dã lìa xa nhÆ°ng lòng vẫn vấn vÆ°Æ¡ng.
NhÆ°ng mà Vệ Khanh cÅ©ng không gá»i Ä‘iện lại, lúc đó hắn Ä‘ang ở khách sạn nghỉ ngÆ¡i. Äi cả má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng dà i, quả tháºt rất mệt má»i. Quyết định ngủ má»™t lát, đến tối nhất định phải Ä‘Æ°a Chu Dạ ra ngoà i nói chuyện rõ rà ng. Chu Dạ đáng thÆ°Æ¡ng, cứ nghÄ© hắn vá» mất rồi, cứ mông lung vùi đầu xuống chân, tâm tÆ° bị tổn thÆ°Æ¡ng, có chút Ä‘au lòng, còn có hối háºn.
ChÃnh cô cÅ©ng không biết rằng, chuyện nà y dÆ°á»ng nhÆ° không có chấm dứt. Vệ Khanh vừa háºn vừa giáºn, trá»i cao đất xa, Ä‘uổi theo tá»›i táºn đây là có ý gì! Rõ rà ng là muốn ép cô liá»u lÄ©nh nhảy xuống. NhÆ°ng trÆ°á»›c đó, chủ yếu là muốn cho cô nhìn thấy rõ rà ng, dÆ°á»›i chân còn có má»™t lối Ä‘i nhÆ° thế nà o, hắn là m thế nà y, đúng là hùng hổ dá»a ngÆ°á»i.
[13]: báºc hiá»n tà i thì không cần phải phô trÆ°Æ¡ng thân thế
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Chữ ký của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿ Thịt trôi qua cổ.
Pháºt vẫn tại tâm.
Không xao xuyến lòng.
Hẳn thà nh chánh quả.
22-05-2013, 09:51 PM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Có lẽ là yêu
Tác giả : Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Äến khi Vệ Khanh ngủ no mắt tỉnh lại thì mặt trá»i đã ngã vá» phÃa tây, gió chiá»u phe phẩy lÆ°á»›t qua rèm cá»a sổ, cùng vá»›i áng mây Ä‘á» hồng xa xa giống nhÆ° má»™t bức tranh gấm vóc mỹ lệ, xa xa phÃa trân trá»i, má»™t tiếng “xôn xao†vang lên, rồi từng Ä‘Ã n, từng Ä‘Ã n chim cứ tầng tầng, lá»›p lá»›p bay dà n trên bầu trá»i, cảnh đẹp nhÆ° thế, vẻ đẹp thiên nhiên hùng vÄ© khiến ngÆ°á»i ta ngạc nhiên không ngá»›t. Mặt trá»i nhÆ° tan dần, kết hợp vá»›i áng mây, khung cảnh nà y, giá» phút nà y, Ä‘á»™t nhiên Vệ Khanh cảm thấy có chút phiá»n muá»™n cô Ä‘Æ¡n.
Ngay cả khi ngắm cảnh đẹp, lắng nghe chuyện vui, nếu không có ngÆ°á»i là m bạn, cÅ©ng không thấy thú vị gì. Hắn nhá»› Chu Dạ, ná»—i nhá»› ấy cứ tá»± nhiên sinh ra, rốt cuá»™c không kiá»m được, bá» Ä‘iện thoại ra, trên Ä‘iện thoại báo có mấy cuá»™c gá»i nhỡ, cÅ©ng không để ý tá»›i, chỉ khi nhìn thấy tên “Tây Tâyâ€, vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến ná»—i nhất thá»i buông tay, Ä‘iện thoại rÆ¡i bịch xuống đất.
Hắn rất thÃch cái tên “Tây Tây†nà y, má»—i lần lẩm nhẩm trong miệng Ä‘á»u cảm thấy rất thân thiết, không giống nhÅ© danh Thi Thi của cô, không ai không biết. Tây Tây là xÆ°ng hô đặc biệt của hắn, là có má»™t không hai.
Cả buổi chiá»u Chu Dạ chỉ nghÄ© tá»›i Vệ Khanh, hÆ¡n ná»a năm qua, xảy ra nhiá»u chuyện nhÆ° váºy, nhÆ°ng không biết vì sao, dù cô cố gắng nghÄ© sang chuyện khác, lại luôn nhá»› tá»›i lần đầu tiên hai ngÆ°á»i gặp gỡ, Vệ Khanh nắm tay cô, nói: “Sinh viên Chu Dạ, chúc mừng, mong em tiếp tục cố gắng.†Nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i cùng vá»›i sá»± cổ vÅ© tha thiết ấy, đối vá»›i cô tá» vẻ tôn trá»ng. Äá»™t nhiên cô nghÄ© tá»›i, ngà y đó hắn Ä‘eo đồng hồ, sợi dây đồng hồ và ng đó lÆ°á»›t qua cổ tay cô, trong tiết trá»i nóng bức ngà y hè có cảm giác mát mẻ. Cứ ngỡ rằng đã sá»›m quên chi tiết đó, hôm nay lại nhá»› ra. Cô xúc Ä‘á»™ng thút thÃt, hóa ra trà nhá»› dá»±a theo tâm tình, tùy lúc mà thay đổi, ghi nhá»› ngÆ°á»i mà bản thân mình muốn nhá»› kỹ.
ChÆ°a tá»›i má»™t ngà y, nhÆ°ng cô cảm giác giống nhÆ° đã ba năm, tinh thần uể oải mệt má»i, nặng ná». Bởi vì cả Ä‘oà n kêu ca đồ ăn ở đây vừa đắt vừa khó ăn, chÃn ngÆ°á»i mÆ°á»i ý, sinh viên khoa nghệ thuáºt lại khó chiá»u, Tiếu giáo sÆ° không biết phải là m sao, Ä‘Ã nh phải nói má»i ngÆ°á»i tá»± giải quyết vấn Ä‘á» cÆ¡m nÆ°á»›c, dặn dò má»i ngÆ°á»i phải chú ý an toà n, cố gắng ở chung má»™t chá»— vá»›i nhau.
Chu Dạ lÆ°á»i biếng ghé và o đầu giÆ°á»ng, TrÆ°Æ¡ng Suất gõ cá»a gá»i cô Ä‘i ra ngoà i ăn cÆ¡m. Tâm tình không tốt, ăn không thấy ngon, nên cô nói rằng mệt má»i, muốn Ä‘i ngủ. Cứ nhìn chằm chằm và o chÆ°Æ¡ng trình trên tivi, mà không biết rằng trên đó Ä‘ang chiếu tiết mục gì nữa. Cứ lăn qua lá»™n lại, Ä‘á»™t nhiên hét lên má»™t tiếng, vất Ä‘iá»u khiển tivi trong tay ra xa, cầm Ä‘iện thoại gá»i cho Vệ Khanh. Cứ nhÆ° váºy mãi có còn để cô sống nữa hay không, cứ há»i trÆ°á»›c rồi nói sau, coi nhÆ° cô tá»± là m tá»± chịu.
Vệ Khanh Ä‘ang lái xe tá»›i chá»— cô, Ä‘ang thầm suy nghÄ© xem nên là m cách nà o dụ cô ra ngoà i ăn tối. E ngại thầy giáo và bạn bè, có lẽ cô sẽ không dám là m gì quá đáng. Äúng lúc ấy, lại nháºn được Ä‘iện thoại của Chu Dạ, mừng rỡ nhÆ° Ä‘iên, nhÆ°ng ngoà i mặt lại là m ra vẻ trấn tÄ©nh, nói: “Alo, Chu Dạ, má»›i vừa tá»›i nÆ¡i nà y, có thấy mệt không? Äồ ăn ở đây có ăn quen không?†Giá»ng Ä‘iệu thản nhiên, giống nhÆ° bạn bè cá»±c kỳ bình thÆ°á»ng. Hắn không biết vì sao cô lại gá»i cho hắn, tạm thá»i lấy bất biến ứng vạn biến.
Chu Dạ cắn cắn ngón tay, ấp úng ná»a ngà y má»›i nói: “Ưm… cám Æ¡n anh đã tá»›i thăm em, còn mang cho em nhiá»u đồ nhÆ° váºy. Ưm… lúc trÆ°a thái Ä‘á»™ của em không tốt, hy vá»ng anh không để ý…†Vệ Khanh là lão hồ ly, nhìn mầm là biết cây, vừa nghe Chu Dạ nói những lá»i nà y, liá»n Ä‘oán được thái Ä‘á»™ của cô đã chuyển biến. Bất Ä‘á»™ng nhÆ° núi, thản nhiên nói: “Không sao.â€
Chu Dạ nghe giá»ng hắn lạnh nhạt nhÆ° váºy, nghÄ© rằng chắc chắn hắn rất tức giáºn. Chạy từ xa tá»›i đây, bản thân mình lại tạt gáo nÆ°á»›c lạnh và o mặt hắn, đúng là không thể chấp nháºn nổi. Vá»™i nói: “CÅ©ng không có gì, chỉ muốn há»i anh trở vá» rồi sao?†Nhất thá»i hắn không hiểu kịp, há»i lại: “Trở vá»? VỠđâu?†Khách sạn à ?
Chu Dạ nói: “Bắc Kinh, em nghÄ© có lẽ anh đã vá» Bắc Kinh.†Vệ Khanh thấy buồn cÆ°á»i, hà i lòng vá»— tay ra tiếng, hóa ra Chu Dạ lại để ý hắn nhÆ° váºy a. Lấy lại bình tÄ©nh nói: “Còn chÆ°a kịp Ä‘i.†Giá»ng Ä‘iệu nhà n nhạt, không biểu hiện gì, nhÆ°ng trong lòng thì vụng trá»™m vui mừng không ngá»›t.
Chu Dạ cảm thấy may mắn vì hắn vẫn chÆ°a Ä‘i, má»i căng thẳng Ä‘á»u buông lá»ng, nói đông nói tây ná»a ngà y, cuối cùng vẫn mặt dà y nói ra: “Nếu còn chÆ°a Ä‘i, tối nay em má»i anh ăn cÆ¡m, thế nà o?†Dừng lại má»™t chút giải thÃch: “Anh từ xa xôi tá»›i đây thăm em, em rất cảm Æ¡n, Em không má»i anh Ä‘i ăn nhà hà ng nổi tiếng được, nhÆ°ng vẫn hy vá»ng anh vui lòng tá»›i dá»±.â€
Cuá»™c gá»i nà y phải gá»i là giấu đầu hở Ä‘uôi, lạy ông tôi ở bụi nà y, là m hắn vá»™i ngồi thẳng ngÆ°á»i dáºy. Hai ngÆ°á»i nói chuyện tình cảm mà cứ nhÆ° Ä‘i đánh du kÃch, lúc Chu Dạ rút lui thì Vệ Khanh lại giÆ¡ cao lá cỠđầu, cứ thẳng bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i, quấn quýt chặt lấy; chá» cho Chu Dạ quyết định Ä‘i và o, hắn lại lạt má»m buá»™c chặt, án binh bất Ä‘á»™ng, yên lặng xem xét. Vệ Khanh còn vá» vịt nói: “Em vẫn là sinh viên, sao có thể để em má»i cÆ¡m cÆ¡ chứ?â€
Chu Dạ sợ hắn từ chối, vá»™i nói: “Không sao, má»i anh bữa cÆ¡m là việc Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, chỉ sợ anh không thÃch nÆ¡i nhá» bé nà y.†Cô để ý bởi vì cô không biết chÃnh xác tâm tÆ° Vệ Khanh thế nà o, trong lòng bất an. Äá»™t nhiên hai ngÆ°á»i trở nên khách sáo nhÆ° váºy, cô có chút không tá»± nhiên. Vệ Khanh giữ máy, cố ý nói: “Em chá» má»™t chút, để anh xem xem.†Nhìn chằm chằm và o đồng hồ, ngó chừng kim giây đã quay được má»™t vòng, sau đó má»›i gáºt đầu đồng ý. Ngón tay gõ gõ và o tay lái nói: “Em Ä‘ang ở đâu? Anh Ä‘i đón em.†Biết rõ lại còn cố tình há»i, hắn đã Ä‘i gần tá»›i nhà nghỉ rồi còn đâu.
Chá» má»™t phút kia, Chu Dạ cảm giấc nhÆ° cả má»™t thế ká»· trôi qua, vừa thẹn thùng vừa chá» mong, chÆ°a bao giá» cô chủ Ä‘á»™ng vá»›i Vệ Khanh nhÆ° váºy. Vệ Khanh muốn cô nếm trải má»™t chút mùi vị chỠđợi, ai bảo cô không tim không phổi, chÆ°a gì đã đòi chia tay. Hắn cÅ©ng có cái tôi cá nhân, cái tÃnh kiêu ngạo Ãch ká»· của Ä‘Ã n ông cÆ¡ mà .
Chu Dạ vá»™i và ng lắc đầu: “Không cần, em đã há»i bà chủ, bác ấy nói ở gần đây có má»™t quán mỳ Kiá»u HÆ°Æ¡ng Viên, giá không đắt mà hÆ°Æ¡ng vị rất tuyệt. Anh có thÃch không? Em tá»›i đó chá» anh được không?†Vệ Khanh nghe xong, cÅ©ng không khăng khăng đòi đón cô nữa. Chu Dạ vá»™i và ng đứng dáºy, rá»a mặt thay quần áo. Äịnh trang Ä‘iểm má»™t chút, nhÆ°ng nhá»› ra lại không mang đồ theo, cô ra ngoà i cÅ©ng chỉ mang theo hai bá»™ đồ để thay đổi, cảm thấy nhÆ° váºy thoải mái, nhÆ°ng không ngá» lại xảy ra tình huống nà y. Khẽ thở dà i, dùng nÆ°á»›c vuốt vuốt tóc, tô chút son môi, rồi Ä‘i xuống dÆ°á»›i.
Vệ Khanh dừng ở góc Ä‘Æ°á»ng nhìn thấy cô vá»™i và ng vẫy taxi, cÅ©ng không nhanh không cháºm lái theo sau. Quẹo trái quẹo phải qua mấy con Ä‘Æ°á»ng má»›i dừng lại trÆ°á»›c má»™t cá»a hà ng, mặt tiá»n thấp bé, trang trà cÅ©ng bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng lại rất đông khác, tiếng ngÆ°á»i ồn à o náo nhiệt. Chu Dạ nhảy xuống xe, tìm má»™t bà n gần cá»a sổ, láºt menu trong tay cÅ©ng không ngừng nhìn đồng hồ.
Từ xa hắn nhìn thấy cô chán nản nằm sấp trên bà n, cầm má»™t chiếc Ä‘Å©a gõ gõ và o mặt bà n, lÆ°á»i biếng dá»±a và o trong xe, không há» có ý muốn xuống xe. TrÆ°á»›c kia luôn là hắn chá» cô, lần nà y có cÆ¡ há»™i, nhất định phải để cô chá» hắn. Chu Dạ lại nhìn đồng hồ, đã hÆ¡n ná»a tiếng, sao vẫn chÆ°a thấy ngÆ°á»i đến? Không ngừng nhìn xung quanh phÃa trÆ°á»›c cá»a. ChỠđợi tá»›i lúc không còn kiên nhẫn, muốn ra ngoà i mua má»™t bao thuốc, trong lòng cô cảm thấy lo lắng bất an, không thể kiá»m chế được, Ä‘á»™t nhiên nghÄ© muốn hút thuốc.
Vệ Khanh quay đầu, đúng lúc nhìn thấy cô đứng dáºy Ä‘i ra cá»a, nghÄ© cô sắp rá»i Ä‘i, vá»™i đẩy cá»a xe chạy tá»›i. Oán giáºn trong lòng, cô gái nhá» nà y, vẫn thiếu kiên nhẫn nhÆ° váºy, chá» thêm mÆ°á»i lăm phút cÅ©ng không được. Vá»™i và ng nói: “Xin lá»—i em, bất ngá» có việc, nên tá»›i cháºm. Em sắp Ä‘i sao?†Thản nhiên nhìn cô má»™t cái.
Chu Dạ chá» hắn lâu nhÆ° váºy, Ä‘á»™t nhiên lại nhìn thấy hắn, má»i lo lắng nhanh chóng tan thà nh mây khói, lắc đầu nói: “Không, em định ra ngoà i mua Ãt đồ. Anh đã đến rồi, không ảnh hưởng tá»›i công việc của anh chứ?†CÅ©ng không Ä‘i mua thuốc lá, dẫn hắn và o trong, nhất thá»i không biết nói gì, không khà buồn tẻ.
Vệ Khanh cÅ©ng không trêu chá»c cô giống thÆ°á»ng ngà y, giÆ¡ chén rượu trong tay nói: “Äang ở bên ngoà i, cÅ©ng không mấy khi có dịp nhÆ° váºy. Uống vá»›i anh chứ?†Chu Dạ ngoan ngoãn nói không dám, uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, chất lá»ng theo yết hầu chảy xuống, đắng và nóng vô cùng. Trong lòng cô có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, nhÆ°ng lại không thể nói ra nên lá»i, toà n bá»™ nhÆ° vÆ°á»›ng ở trong lồng ngá»±c. Nhìn thấy thái Ä‘á»™ Vệ Khanh nhÆ° váºy, tâm hÆ¡i lạnh. NghÄ© thầm, quên Ä‘i, coi nhÆ° là ngÆ°á»i quen gặp lại, cùng nhau ra ngoà i ăn bữa cÆ¡m là được. Những cái khác, không cần phải nghÄ© thêm cho mệt óc. Sá»± lãnh đạm của hắn, là m cho cô nhá»› tá»›i sá»± tháºt tà n khốc, xa nhau nhiá»u ngà y nhÆ° váºy, giá» phút nà y, cô cÅ©ng không còn hy vá»ng gì nữa.
Cả tối, hai ngÆ°á»i không nói nhiá»u lắm. Chu Dạ cứ uống rượu, má»™t ngụm lại má»™t ngụm, chỉ trong chốc lát đã uống hết má»™t chai to, Vệ Khanh nhìn nhìn, nhẹ giá»ng há»i: “Chu Dạ, vì sao em lại không vui?†Chu Dạ lắc đầu. Hắn lại nói: “Không phải em đã đạt được đúng Æ°á»›c nguyện, chia tay vá»›i anh rồi sao?†Cô run rẩy nói: “Äại loại là váºy.†Bởi vì ngÆ°á»i trÆ°á»›c mắt không vui. Hắn lại há»i: “NhÆ° váºy, nói cho anh biết, em có hối háºn không?â€
Chu Dạ không trả lá»i, chỉ nói: “Em gá»i anh ra, chỉ muốn gặp anh má»™t lát. Có lẽ anh muốn nhanh chóng trở vá», em nghÄ© em nên má»i anh ăn má»™t bữa cÆ¡m má»›i đúng, rất cảm Æ¡n vì lần nà y anh tá»›i thăm em.†Hắn lắc đầu: “Không cần nói lảng sang chuyện khác, nói cho anh biết, có hối háºn hay không?†Hắn muốn ép Chu Dạ tá»± mình thu hồi lá»i đã nói, cho nên cả buổi tối Ä‘á»u Ä‘ang áp bức cô, muốn cô cúi đầu nháºn thua.
NhÆ°ng Chu Dạ cam chịu hết thảy má»i dà y vò, cÅ©ng không mất Ä‘i lý trÃ, nói: “Lá»i đã nói ra, giống nhÆ° bát nÆ°á»›c đổ Ä‘i, không thể thu lại được. Chuyện đã là m, sao có thể hối háºn.†Cô là m việc không thÃch hối háºn, ngay cả khi đã mắc sai lầm. Vệ Khanh nghe giá»ng cô, rõ rà ng là hối háºn, nhÆ°ng có chết cÅ©ng không chịu thừa nháºn, cá»±c kỳ cứng đầu. Nói: “Chu Dạ, vì sao em lại muốn nhÆ° váºy? Em có từng nghÄ©, má»™t số việc, cÅ©ng không phải em nghÄ© là thế nà y, nhÆ°ng má»™t khi đã bá» lỡ, hối háºn cÅ©ng đã muá»™n.â€
Chu Dạ gáºt đầu, nói: “Có lẽ là váºy, nhÆ°ng vá»›i trà tuệ hiện giá» của em, cÅ©ng chỉ có thể là m nhÆ° váºy mà thôi.†Cô còn trẻ, chÆ°a có kinh nghiệm, coi nhÆ° cưỡi ngá»±a xem hoa, nhÆ° trăng rằm trong nÆ°á»›c, tầm nhìn hạn hẹp, không thể nhìn rõ con Ä‘Æ°á»ng má» mịt trÆ°á»›c mắt. Bám và o bà n đứng dáºy, Vệ Khanh lại Ä‘i trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c trả tiá»n. Cô giữ hắn lại, thở dà i nói: “Không được, lần nà y là em má»i.†Vẻ mặt kiên quyết.
Vệ Khanh cảm thấy buồn cÆ°á»i, nói: “Chu Dạ, em Ä‘ang là m gì váºy? Bữa tối cuối cùng sao?†Cô ảm đạm nói: “Có lẽ váºy.†Cô nghÄ© bá»n há» không còn có cÆ¡ há»™i cùng ăn chung bữa cÆ¡m nữa rồi. Vệ Khanh hÆ¡i tức giân, cô vẫn cứ hồ đồ ngu ngốc nhÆ° váºy. Chu Dạ bá» mặc hắn, má»™t mình bÆ°á»›c ra ngoà i, bÆ°á»›c chân lảo đảo, say không nhẹ. Vệ Khanh Ä‘uổi theo phÃa sau, giữ chặt cô lại, nói: “Nếu không hối háºn, vì sao lại hẹn anh ra đây?†Chu Dạ nhìn hắn, ná»a ngà y sau má»›i nhẹ giá»ng nói: “Bởi vì anh tá»›i thăm em, em rất cảm Ä‘á»™ng.â€
Hắn há»i: “Sau đó thì sao? Hết rồi à ?†Cô không nói. Hắn cảm giác háºn không đánh cho cô tỉnh lại được, nói: “Chu Dạ, nếu thÃch vì sao lại không chịu nói ra? Nếu đã hối háºn, vì sao lại không dám sá»a sai?†Chu Dạ mở mắt nhìn hắn, mắt Ä‘á» á»ng, thì thà m há»i: “Sá»a sai?†Giá»ng nói mÆ¡ hồ không rõ.
Vệ Khanh gáºt đầu, “ÄÆ°Æ¡ng nhiên, giống nhÆ° thế nà y…†nhân lúc trá»i tối ôm lấy cô, nhẹ nhà ng hôn lên đôi môi Ä‘á» thắm của cô, mấy ngà y nay nhá»› nhung không ngá»›t, mùi thÆ¡m quen thuá»™c lẫn vá»›i mùi rượu ngà o ngạt, má»m mại triá»n miên, là m mê muá»™i lÆ°u luyến. Thở hổn hển, nhẹ giá»ng ở bên tai cô nói: “Thu lại lá»i nói trÆ°á»›c kia của em, anh sẽ tha thứ chuyện em tùy tiện nhất thá»i.†Hắn không muốn lại nhìn thấy cô buồn bá»±c không vui, cho nên định tha thứ cho cô. NhÆ°ng ná»a ngà y vẫn không thấy cô có phản ứng. Hóa ra cô dá»±a và o vai hắn, an tâm ngủ say. Mắt nhắm lại, hô hấp Ä‘á»u Ä‘á»u, hÆ¡i rượu thoang thoảng phả ra.
TÃnh toán của Vệ Khanh lại thất bại. NgÆ°á»i tÃnh không bằng trá»i tÃnh, cả đêm bao nhiêu gian kế Ä‘á»u đã được hắn lôi ra dùng hết, nhìn Chu Dạ vì hắn mà đau lòng, nghÄ© muốn cô khuất phục, lại không Ä‘oán được cô lại say tá»›i mức không biết trá»i đất.
Äỡ cô ngồi xuống, thấy trong giấc mÆ¡, cô nhÃu mà y, tâm sá»± nặng ná», mặt co mà y cáu, bá»—ng nhiên không Ä‘Ã nh lòng, bá» Ä‘i bá» Ä‘i, cho cô bà i há»c nhá» là được rồi. Hắn vẫn thÃch nhìn thấy dáng vẻ Ä‘Ã ng hoà ng, kiêu ngạo vô pháp vô thiên của cô, là m cho ngÆ°á»i ta vừa yêu vừa háºn.
Hắn Ä‘em cô vá» khách sạn mình ở, lúc ôm cô lên, cô còn giÆ¡ tay ôm lấy hắn, thì thà o nói gì đó, mÆ¡ hồ, không rõ rà ng. Vệ Khanh nghe hình nhÆ° cô gá»i cha mẹ, trong lòng cÆ°á»i khổ. Äặt cô nằm xuống giÆ°á»ng, cô lại nắm chặt góc áo hắn không buông. Vệ Khanh vặn nhá» ngá»n đèn, nhìn gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘á» á»ng vì say rượu của cô, không kiá»m chế nổi, dù cố gắng thế nà o cÅ©ng không thoát được. Liếm nhẹ môi cô, thì thầm: “Nếu không buông ra, sẽ ăn em luôn đó.â€
Bất đắc dÄ© cởi áo khoác, mặc kệ cho cô nắm chặt. Vừa đắp chăn cho cô, cô lại đạp chăn ra, lá»™ ngÆ°á»i ra bên ngoà i, Vệ Khanh lắc đầu, ngủ cÅ©ng không ngoan. Hắn cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i quân tá», thừa dịp cô ngủ say không biết gì, tùy tiện hôn cô. Thấy cô rên rỉ má»™t tiếng: “Vệ Khanh…†hắn tưởng cô tỉnh, hoảng sợ. Thấy cô cau mà y, quay đầu Ä‘i, lại tiếp tục ngủ, hóa ra là nói mÆ¡.
Trong mÆ¡ còn nhá»› tá»›i hắn, Ä‘iá»u nà y là m hắn đắc ý dà o dạt.
Sáng sá»›m hôm sau, Chu Dạ tỉnh lại, hÆ¡i Ä‘au đầu, lại thấy Vệ Khanh nằm bên cạnh, hoảng sợ. Vá»™i và ng đẩy hắn, quát: “Sao anh lại ở đây?†Vệ Khanh bị đẩy, thiếu chút nữa ngã xuống đất, bị chấn Ä‘á»™ng không nhá», vá»™i và ng ổn định lại thân mình. “Sáng sá»›m, còn chÆ°a có tỉnh ngủ, em là m gì thế, cẩn tháºn ngã xuống bây giá».â€
Chu Dạ cúi đầu kiểm tra, quần áo còn nguyên vẹn, nhẹ nhà ng thở ra, nói: “Coi nhÆ° anh thà nh tháºt!†Vệ Khanh thấy cô nhÆ° váºy, buồn cÆ°á»i, cÆ°á»i xấu xa nói: “Váºy còn không thưởng cho anh sao?†Nói xong, sáp mặt lại gần. Cô mắng: “Äi Ä‘i Ä‘i! Äừng có quấy rối nữa.†Luống cuống ngồi dáºy mặc áo khoác. Vệ Khanh Ä‘i xuống, ôm cô nói: “Vẫn sá»›m mà , má»›i sáu rưỡi, vá»™i gì chứ!â€
Cô chất vấn: “Vì sao em lại ở đây?†Hắn nhún vai nói: “Em uống say.†Cô nổi giáºn: “Vì sao không Ä‘Æ°a em vá» nhà nghỉ?†Vệ Khanh liếc nhìn cô má»™t nói, trấn tÄ©nh nói: “Ngà y hôm qua em không cho anh Ä‘i đón, anh là m sao biết em ở chá»— nà o?†Cô á khẩu không trả lá»i được, Ä‘Ã nh phải cam chịu, nói: “Vệ Khanh, anh là đồ tiểu nhân.†Vừa vá»™i vừa giáºn, đã chia tay rồi, sao còn ở cùng má»™t giÆ°á»ng vá»›i hắn chứ!
Vệ Khanh lÆ°á»i biếng dá»±a và o thà nh giÆ°á»ng, nhìn cô giáºn tá»›i mức mặt Ä‘á» bừng, cố ý trêu cô: “Chu Dạ, tối qua uống rượu, có còn nhá»› mình nói gì không?†Cô thấy hắn không có ý tốt, Ä‘á» cao cảnh giác, không chút do dá»±, lắc đầu: “Không nhá»› rõ.â€
Vệ Khanh nhÃu mà y nhìn cô cÆ°á»i, nói: “Tháºt không nhá»› sao? Có muốn anh nói cho em nghe không?†Tuy cô uống rượu, nhÆ°ng vẫn còn có chút ấn tượng, chÃnh mình lúc uống rượu không thÆ°á»ng nói chuyện nha, có nói cÅ©ng không chÃnh xác. Vá»™i nói: “Không cần, không cần! Má»›i sáng sá»›m, ai cần nghe anh nói hÆ°Æ¡u nói vượn chứ!†Äi giầy và o, muốn rá»i Ä‘i.
Vệ Khanh ngăn cô lại, nhẹ nhà ng thổi thổi bên tai cô nói: “Tối hôm qua em khóc lóc ầm Ä©, nói thÃch anh, hôm nay lại trở mặt rồi, quá đáng!†Cô vừa thẹn vừa giáºn, đẩy hắn, hung hăng nói: “Anh lại nói lung tung, em sẽ không để anh yên.†Vệ Khanh lá»™ ra dáng vẻ lÆ°u manh: “Anh Æ°á»›c gì em không để anh yên!â€
Chu Dạ tức quá hét lên: “Anh lại nói lung tung!†Không thể biện minh cho chÃnh mình, tức giáºn vung tay giÆ¡ chân ra. Vệ Khanh còn không buông tha cô, cố ý há»i: “Em chÆ°a nói cái gì cÆ¡?†Cô dá»… dà ng bị dụ, nói: “Em thÃch anh.†Nổi giáºn đùng đùng nói: “Em chÆ°a từng nói qua.†Giống nhÆ° má»™t đứa nhá» cố tình gây sợ. Vẫn không biết rằng mình đã trúng bẫy của hắn.
Vệ Khanh muốn cÆ°á»i mà không được, còn phải cố gắng kiá»m chế, nghiêm chỉnh nói: “Sao lại có thể chÆ°a nói? Anh sợ em chối cãi, cho nên còn thu âm. Không tin thì anh báºt cho em nghe.†Là m bá»™ muốn mở Ä‘iện thoại.
Chu Dạ bị dá»a, liên tục nói: “Em không muốn nghe, không muốn nghe.†Thẹn quá hóa giáºn, giáºt lấy Ä‘iện thoại của hắn, ném mạnh xuống đất. Vệ Khanh mặc cho cô phát tiết, vắt chéo hai chân nói: “Lá»i đã nói ra, giống nhÆ° bát nÆ°á»›c đổ Ä‘i, không thể thu lại được.â€
Chu Dạ cảm thấy mất hết mặt mÅ©i, lÆ°á»m hắn không nói lá»i nà o, Ä‘á»™t nhiên xoay ngÆ°á»i, ôm mặt chạy Ä‘i, đúng là không cần sống nữa, nếu không sẽ bị hắn chế giá»…u cả Ä‘á»i. Vệ Khanh Ä‘i theo phÃa sau, liên tục gá»i mà cô cÅ©ng không thèm để ý tá»›i, vẫy taxi trở vá».
Äối vá»›i việc cả đêm cô không vệ, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Tiếu giáo sÆ° mắng. Không ngá» khi Tiếu giáo sÆ° thấy cô, chỉ gáºt gáºt đầu nói: “Nhanh vá» chuẩn bị đồ Ä‘i, mang theo giá vẽ, chúng ta mượn được công viên, xe đã chỠở dÆ°á»›i lầu rồi.†Cô rụt vai, vá»™i và ng chạy vá» phòng.
Vá» phòng, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u dùng ánh mắt ái muá»™i nhìn cô. Cô ra vẻ bình tÄ©nh nói: “Nhìn cái gì, chÆ°a từng thấy qua mình a. Chỉ ở nhà bạn má»™t hôm, cÅ©ng không có gì.†Giá»ng nói hết sức vững và ng, biểu hiện nhÆ° không có việc gì xảy ra. Má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i nói: “Bạn xem, bạn xem, tá»± mình hiểu sai, chÆ°a đánh đã khai a. Chúng mình đã nói gì đâu.†Chu Dạ buồn bá»±c, cả buổi sáng không ngẩng đầu lên.
Trên xe, cô há»i LÆ°u Nặc chuyện đêm qua cô không vá» thì Tiếu giáo sÆ° có nói gì không. LÆ°u Nặc nói: “Tối hôm qua, mÆ°á»i giá» hÆ¡n rồi mà bạn còn chÆ°a vá», Tiếu giáo sÆ° rất nóng ruá»™t, há»i bá»n mình có biết bạn Ä‘i đâu không, còn cố gắng gá»i Ä‘iện cho bạn. Hình nhÆ° là vị rùa và ng kia của bạn nghe máy, nói muá»™n rồi, mai sẽ Ä‘Æ°a bạn vá». Lúc ấy Tiếu giáo sÆ° nhÃu mà y thôi, cÅ©ng không tá» vẻ gì cả.â€
Chu Dạ xấu hổ, ngồi kiểm Ä‘iểm bản thân, sau nà y sẽ không uống say nhÆ° váºy nữa! Chuyện nà y má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết, sau nà y cô không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.
Tám giá» sáng, bá»n há» tá»›i khu đông bắc ná»™i thà nh, nÆ¡i có danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở ngoại ô Nam Kinh, công viên quy hoạch chỉnh thể dá»±a và o núi, rá»™ng lá»›n vô cùng. Trá»i xanh mấy trắng, non xanh nÆ°á»›c biếc, không khà tÆ°Æ¡i mát, không nhiá»…m bụi trần, là m cho ánh mắt má»i ngÆ°á»i sáng ngÆ°á»i, trà n đầy thÆ° thái. Toà n thể nhân viên đứng bên ngoà i Ä‘oà n, hÆ°á»›ng dẫn viên du lịch thu đủ thẻ sinh viên, Ä‘Æ°a vé cho má»i ngÆ°á»i trong Ä‘oà n, má»—i ngÆ°á»i chỉ mất ba mÆ°Æ¡i tệ, so vá»›i du khách bình thÆ°á»ng đã rẻ hÆ¡n rất nhiá»u.
Thá»±c ra cái gá»i là lâm viên nghệ thuáºt, bá»n há» cÅ©ng không phải cá»±c kỳ yêu thÃch, Ä‘Æ¡n giản chỉ coi là má»™t buổi dã ngoại. Và o công viên, má»i ngÆ°á»i tá»± tìm cho mình má»™t góc riêng. Chu Dạ cÅ©ng không cảm thấy hứng thú lắm, nhÆ°ng bên trong hoa nở rất đẹp, những cánh hoa nở bung, đủ má»i mà u sắc, má»™t ngá»n gió lÆ°á»›t qua là m cảnh váºt trÆ°á»›c mắt thêm phần xuân sắc, tung bay phất phá»›i. Má»i thứ quá kỳ diệu, đẹp không sao tả xiết.
Má»i ngÆ°á»i theo nhân số chia là m chÃn tổ, đỡ cho má»i ngÆ°á»i Ä‘i lạc lung tung. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Chu Dạ, LÆ°u Nặc và TrÆ°Æ¡ng Suất má»™t tổ, chá»n thạch viên má»›i xây xong, cảnh đẹp nhÆ° tranh, không nói lên lá»i. Chu Dạ bá» má»™t tá» báo ngồi xuống báºc thang, phÃa sau là má»™t biển hoa vá»›i những mà u hồng và mà u và ng Ä‘an xen lẫn nhau, khà thế bừng bừng. Trong gió thoảng tá»›i mùi hÆ°Æ¡ng hoa thÆ¡m ngà o ngạt, thấm và o ruá»™t gan. Chu dạ mặc áo khoác trắng, đối láºp vá»›i biển hoa trÆ°á»›c mắt, nhan sắc bắt mắt, cảnh đẹp giai nhân, rất có sức lôi cuốn.
Chu Dạ ngẩng đầu vẽ bức tranh sở viên, sở đình, sở hiên Hồ Bắc, nhà thủy tạ vá»›i đình, hà nh lang đặc sắc. Vẽ má»™t lát, lại mở máy ảnh chụp loạn và i tấm. TrÆ°Æ¡ng Suất từ xa Ä‘i tá»›i, thấy cô nâng tay chạm và o cánh hoa, khóe miệng mỉm cÆ°á»i, giáºt mình nháºn ra mình Ä‘ang đứng ở đâu, chụp cô má»™t kiểu.
Chu Dạ phản ứng lại, nhÃu mà y há»i: “Sao lại tá»›i đây? Bạn không vẽ à ?†Hắn cÆ°á»i: “Nghỉ má»™t lát đã.†Cô kêu ầm lên: “Cho mình xem bức ảnh vừa rồi bạn chụp mình thà nh cái hình gì!â€Cô già nh lấy máy ảnh trong tay nhìn xuống, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của mình, muốn xóa Ä‘i. TrÆ°Æ¡ng Suất dịu dà ng nói là rất đẹp, nhÆ°ng Chu Dạ cÆ°á»i không nổi, nói: “Bạn đừng để mình là m há»ng cảnh xuân của bạn chứ, thá»±c ra vừa rồi mình rất muốn hái, nhÆ°ng do dá»± ná»a ngà y, vẫn là buông tay.†TrÆ°Æ¡ng Suất lắc đầu cÆ°á»i, không nói gì.
Hai ngÆ°á»i cúi lÆ°ng đứng sau bụi hoa nói chuyện phiếm, chợt nghe LÆ°u Nặc lá»›n tiếng gá»i: “Chu Dạ, Chu Dạ!†Cô phủi phủi bùn đất trên tay, ná»a ngồi ná»a quỳ đứng dáºy: “Chuyện gì thế, sao gá»i lá»›n tiếng váºy?†Nhìn thấy mặt ngÆ°á»i Ä‘i theo phÃa sau, đôi mắt trợn tròn, suy sụp ngồi xuống.
Äúng nhÆ° má»i ngÆ°á»i vẫn nói, không phải oan gia không đụng đầu.
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
22-05-2013, 09:52 PM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Có lẽ là yêu
Tác giả : Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Vệ Khanh mặc áo sÆ¡ mi trắng quần âu, dÆ°á»›i chân Ä‘i giầy thể thao, dáng bá»™ nhà n hạ, lá»™ ra dáng vẻ thanh niên Æ°u tú không Ãt, đạp lên đám đất vụn Ä‘i vá» phÃa Chu Dạ.
Chu Dạ không có cách nà o khác, nhìn hắn mà thấy Ä‘au đầu, Ä‘Ã nh đứng dáºy, nghiêm mặt há»i: “Sao anh lại tá»›i đây? Bá»n em Ä‘ang vẽ váºt thá»±c.†Giá»ng Ä‘iệu không vui, trách Vệ Khanh liá»u lÄ©nh. Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói: “Anh biết, nhÆ°ng có việc cần tìm em.†Quay đầu nhìn thấy TrÆ°Æ¡ng Suất ở bên cạnh, sắc mặt trầm trầm, không nói gì.
TrÆ°Æ¡ng Suất khách sáo nói: “Vệ tiên sinh, xin chà o.†Vệ Khanh nhìn hắn, ra vẻ ngạc nhiên, vÆ°Æ¡n tay cÆ°á»i nói: “TrÆ°Æ¡ng thiếu gia, xin chà o.†Sắc mặt TrÆ°Æ¡ng Suất thay đổi, nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘Æ°a tay ra bắt. Ở má»™t số nÆ¡i chà o há»i nghi thức, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u gá»i hắn là TrÆ°Æ¡ng thiếu gia, tháºt lòng thì hắn không thÃch bị gá»i nhÆ° váºy, nhÆ°ng không có cách nà o khác. Thế nên nhiá»u ngÆ°á»i không hiểu, thấy hắn cÅ©ng gá»i nhÆ° váºy, là m cho hắn rất bối rối. NhÆ°ng Vệ Khanh không phải là không hiểu, mà là cố ý, cố ý gây khó dá»… cho hắn.
Vệ Khanh còn nói: “Sao TrÆ°Æ¡ng thiếu gia lại ở đây váºy? Ồ… suýt nữa thì quên mất, cáºu là bạn há»c của Tây Tây.†Lần đầu tiên trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i ngoà i, hắn gá»i Chu Dạ nhÆ° váºy, giá»ng Ä‘iệu thân máºt. Äừng nói là TrÆ°Æ¡ng Suất nghe xong cảm thấy có chút khó chịu, ngay cả Chu Dạ cÅ©ng giáºt mình, cả ngÆ°á»i nổi đầy da gà , dùng mắt trừng hắn. Vệ Khanh ra vẻ nhÆ° không có gì xảy ra, phủi cánh hoa trên vai cô, Ä‘á»™ng tác thân thiết. TrÆ°Æ¡ng Suất nhìn thấy, vẫn không nói gì, lấy cá»› rá»i Ä‘i.
Tâm địa Vệ Khanh tháºt Ä‘á»™c, không thể chống đỡ nổi, đả kÃch ngÆ°á»i ta nhÆ° váºy, TrÆ°Æ¡ng Suất căn bản không phải là đối thủ của hắn. Cho dù có ý muốn thế nà o, cÅ©ng chỉ có thể biết khó mà lui, huống cho bản thân hắn đã có nhiá»u chuyện không thể tá»± giải quyết.
LÆ°u Nặc cÆ°á»i nói: “Chu Dạ, sao bạn lại trốn ở đây, hại Vệ tiên sinh tìm bạn khắp nÆ¡i.†Chu Dạ vá»™i nói: “Mình có trốn đâu, thấy bên nà y hoa nở rất đẹp, má»›i ngồi xuống.†Chuyện nà y nên nói rõ rà ng, cô cÅ©ng không có ý trốn tránh ai, không biết Vệ Khanh sau lÆ°ng đã nói chuyện gì nữa. Quay đầu lại, há»i hắn: “Anh tìm em có việc gì?†Nghiêm túc. Vệ Khanh dẫn cô Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, thở dà i nói: “Anh phải vá» gấp, nên trÆ°á»›c khi Ä‘i cố ý tá»›i gặp em má»™t chút. Em cÅ©ng không thèm cÆ°á»i vá»›i anh má»™t cái, cứ nhÆ° có thù oán gì vá»›i ngÆ°á»i ta không bằng.â€
Chu Dạ “Hừ†má»™t tiếng, cÅ©ng không phải là có thù oán sao, rầu rÄ© nói: “Lúc sáng có nghe anh nói phải vỠđâu?†NgÆ°á»i nà y nói đến là đến, nói Ä‘i là đi, giống nhÆ° má»™t cÆ¡n gió, không thể nà o Ä‘oán trÆ°á»›c được. Vệ Khanh nhìn xung quanh không có ai, ôm cô cÆ°á»i nói: “Có nhá»› anh không?†Cô xoay ngang xoay dá»c cÅ©ng không tránh được, nổi giáºn đùng đùng nói: “Äang Æ°á»›c anh Ä‘i tháºt mau Ä‘i!†ChÆ°a từng thấy ai có da mặt dà y nhÆ° hắn, lì lợm.
Vệ Khanh cÆ°á»i hì hì trêu cô: “Tháºt sao? Hôm qua hình nhÆ° có ai ấp úng gá»i Ä‘iện cho anh há»i có phải anh đã Ä‘i rồi không ấy nhỉ? Nói Ä‘i, có nhá»› anh không?†Cô Ä‘á» mặt quát: “Quá»· má»›i nhá»› anh! Ban ngà y ban mặt, đừng có ôm ấp lung tung!†Lắc mình tránh khá»i móng vuốt của Vệ Khanh. Hắn lại lò dò tá»›i gần cô: “Äá»™t nhiên công ty có việc gấp, anh phải trở vá» xá» lý. Xe dừng ở bên ngoà i, anh phải Ä‘i ngay, em có muốn nói gì vá»›i anh không?â€
Chu Dạ cúi đầu không nói lá»i nà o. Vệ Khanh thở dà i, bá»—ng nhiên nghiêm mặt nói: “Chu Dạ, tối qua em đã nói thÃch anh, coi nhÆ° chúng ta là m hòa. Sau nà y đừng có Ä‘á»™ng chút lại đòi chia tay, anh giáºn lắm.†Cô lắc đầu: “Vệ Khanh, không phải em nói đùa, em nói tháºt mà .†Trong mắt ánh lên tia bi thÆ°Æ¡ng.
Vệ Khanh kéo cô ngồi xuống, dịu dà ng nói: “Chu Dạ, anh tá»›i gặp em, chÃnh là muốn biết rốt cuá»™c trong lòng em nghÄ© gì. TrÆ°á»›c kia anh từng hẹn hò vá»›i nhiá»u cô gái, má»i loại Ä‘á»u đã gặp qua, Ä‘á»u là đôi bên tình nguyện, không hợp thì chia tay. NhÆ°ng tá»›i khi gặp em, chÆ°a bao giá» anh tháºt lòng nhÆ° váºy. Anh thừa nháºn, lúc đầu anh không có ý tốt, nhÆ°ng dần dần, Ä‘i và o quỹ đạo, vô hình chung có má»™t loại cảm giác, không chịu sá»± khống chế của anh. Anh cÅ©ng không sao hiểu nổi bản thân, vì sao lại kiên trì vá»›i em đến váºy. Chuyện tình cảm, giả thà nh tháºt thì tháºt cÅ©ng thà nh giả, thói quen là do lâu ngà y mà hình thà nh nên, không thể nói rõ. Chu Dạ, anh đã trải qua nhiá»u chuyện, má»›i hiểu được, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u có tình cảm vá»›i nhau, đã là không dá»… dà ng, huống chi là thÃch. Cho nên, má»›i không thể dá»… dà ng buông tay, không thể nói chia tay Ä‘Æ¡n giản nhÆ° váºy được. Anh là tháºt lòng, cho nên, hi vá»ng em hãy suy nghÄ© cho kÄ© rồi hẵng Ä‘Æ°a ra quyết định.â€
Chu Dạ xúc Ä‘á»™ng, cúi đầu nói: “Äúng váºy, dây dÆ°a cà ng sâu, có muốn buông tay cÅ©ng không dá»… dà ng. NhÆ°ng thÃch là má»™t chuyện, còn muốn ở bên nhau mãi mãi lại là má»™t chuyện khác. Sá»± tháºt luôn không dá»… dà ng nhÆ° váºy. Vệ Khanh, anh có biết, em cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i tùy tiện.†Vấn Ä‘á» giữa hai ngÆ°á»i bá»n há», giống nhÆ° núi cao, cứ lÆ¡ lá»ng chắn ngang, đâu chỉ là môn đăng há»™ đối, không phải chỉ cần thÃch là giải quyết được má»i vấn Ä‘á».
Vệ Khanh đỡ vai cô, nhìn và o mắt cô nói: “Chu Dạ, má»—i khi đối mặt vá»›i sá»± tháºt, em luôn có đủ dÅ©ng khÃ, vì sao lại nói nhÆ° váºy chứ?†Câu há»i khiến Chu Dạ xấu hổ, chÃnh vì thÃch má»›i nảy sinh ra cảm giác e ngại, muốn lùi bÆ°á»›c. Äúng váºy, trong chuyện tình cảm, cô là ngÆ°á»i đầu tiên lùi bÆ°á»›c. Cô còn trẻ, chÆ°a thể xác định xem Vệ Khanh có đáng để cô gá»i gắm cả cuá»™c Ä‘á»i hay không.
Vệ Khanh vuốt tóc cô hất vá» phÃa sau, Ä‘á»™ng tác dịu dà ng, nói: “Có lẽ anh vẫn chÆ°a đủ thà nh ý, nếu đã nhÆ° thế nà y, anh sẽ chứng minh cho em xem. NhÆ°ng em phải thá»±c hiện cùng anh má»›i được. Chu Dạ, tình cảm là chuyện hai ngÆ°á»i, anh thể hiện thà nh ý, thì em cÅ©ng can đảm đón nháºn.â€
Chu Dạ giữ tay hắn áp lên má, bị lá»i nói của hắn là m suy nghÄ© há»—n loạn, má»™t khoảng cách lá»›n nhÆ° váºy, cô có thể vượt qua được sao? Cô cảm thấy sợ hãi. Vì thế nói: “Vệ Khanh, em không biết, em rất bối rối.†Vệ Khanh giÆ¡ tay nhìn đồng hồ, nói: “Em cứ suy nghÄ© cẩn tháºn, bao giá» nghÄ© thông suốt thì nói tiếp. Äến giá» rồi, anh phải Ä‘i đây. Ở đây phong cảnh hữu tình, là m ngÆ°á»i ta nóng lòng muốn thoát khá»i trói buá»™c của trần thế, phải không?â€
Hôn lên môi cô, nói: “Mùa xuân ở Vân Nam thay đổi thất thÆ°á»ng, ra ngoà i nhá»› mang ô nhé.†Xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i. Chu Dạ nhìn theo bóng dáng hắn biến mất ở chá»— ngoặt, thẫn thá» ngồi chá»— hòn giả sÆ¡n. Trá»i trong xanh, giống nhÆ° được má»™t là n nÆ°á»›c rá»a qua, xanh thẳm không má»™t vết gợn; gió xuân ấm áp thổi nhẹ, mang tá»›i mùi thÆ¡m cây cá» ngà o ngạt, là m ngÆ°á»i ta say mê, bên cạnh lại có nÆ°á»›c chảy róc rách từ thác cao, đứng trên cao nhìn xuống, nhÆ° mây nhÆ° khói, dÆ°á»›i ánh mặt trá»i, hÆ¡i nÆ°á»›c dà y đặc, mÆ¡ hồ nhìn thấy cầu vồng ẩn hiện. Cảnh đẹp nhÆ° váºy, khiến cô nhá»› mãi, tâm tình không thể nói lên lá»i.
LÆ°u Nặc tá»›i gần cắt ngang suy nghÄ© của cô, Ä‘Æ°a cho cô má»™t chiếc ô gấp. Chu Dạ há»i là ai. LÆ°u Nặc giải thÃch: “Mình ra tá»›i cá»a, gặp Vệ tiên sinh quay trở lại, anh ta nhá» mình Ä‘Æ°a ô cho bạn.†Chu Dạ lặng lẽ nháºn lấy, không nói gì, dịch sang má»™t bên nhÆ°á»ng chá»—.
LÆ°u Nặc ngồi xuống há»i: “Tâm sá»± nặng ná» nhÆ° váºy, phiá»n não sao?†Chu Dạ gáºt đầu: “Ừ, mình Ä‘ang do dá»±.†LÆ°u Nặc dò há»i: “Vì sao? Vì Vệ tiên sinh Æ°? Anh ta có vẻ đối xá» rất tốt vá»›i bạn.†Chu Dạ gáºt đầu, thở dà i: “Äúng thế.â€
LÆ°u Nặc thấy cô không táºp trung, không quấy rầy nữa, đứng dáºy rá»i Ä‘i. Chu Dạ phiá»n muá»™n ná»a ngà y, Ä‘á»™t nhiên nhảy phắt dáºy, vung tay chém và o không khÃ, đúng là không có tiá»n đồ gì cả, thÃch thì thÃch, sợ cái gì chứ! CÅ©ng không phải lên núi Ä‘ao, xuống biển lá»a, nghÄ© nhiá»u nhÆ° váºy là m gì. Bao giá» không thÃch nữa, đá má»™t cái là xong, cùng lắm là khóc lóc và i ngà y, cÅ©ng không chết được!
Ãp lá»±c mấy ngà y nay tan thà nh mây khói, cô thoải mái vặn vặn thắt lÆ°ng, bung ô Vệ Khanh Ä‘Æ°a cho, ngồi xuống dÆ°á»›i bãi cá». Sau đó gá»i Ä‘iện cho Vệ Khanh: “Anh Ä‘ang ở đâu?†Hắn há»i có việc gì không. Cô kiêu ngạo nói: “Vệ Khanh, nếu tháºt sá»± anh đối xá» tốt vá»›i em, láºp tức xuất hiện trÆ°á»›c mặt em Ä‘i, cho anh má»™t tiếng đó.†Äể xem hắn là m thế nà o, muốn theo Ä‘uổi bạn gái thì phải trả giá lá»›n. Không nói hai lá»i, láºp tức tắt nguồn.
Vệ Khanh nghe cô nói xong, mãi má»™t lúc sau má»›i có phản ứng, mừng rỡ không ngá»›t. Tiếp viên hà ng không đứng bên cạnh nhắc nhở hắn: “Tiên sinh, máy bay sắp cất cánh, má»i ngà i tắt Ä‘iện thoại.†Vệ Khanh gáºt Ä‘áºt, chá» cô ta Ä‘i khá»i, láºp tức mở Ä‘iện thoại ra, lại nghe thấy tiếng má»™t tiếp viên hà ng không khác, không được gá»i Ä‘iện thoại! Hắn lại phải tắt máy, biết là m thế nà o đây! Sau má»™t tiếng phải xuất hiện trÆ°á»›c mặt cô, chẳng lẽ bây giá» hắn nhảy từ trên máy bay xuống?
Chu Dạ nhìn đồng hồ, đã tá»›i giá» mà vẫn chÆ°a thấy ngÆ°á»i đâu, vì thế lại báºt nguồn. Lúc nãy xúc Ä‘á»™ng, nói chuyện không suy nghÄ©, không nghÄ© tá»›i có khả năng hắn đã lên máy bay, vì thế nói đùa. Nhún vai, không để ý tá»›i. NhÆ°ng Vệ Khanh thì không giống nhÆ° váºy, liên tục gá»i Ä‘iện tá»›i, mồ hôi vã ra nhÆ° tắm. NghÄ© vất vả lắm Chu Dạ má»›i thông suốt, bị hủy nhÆ° váºy, là m sao hắn chấp nháºn nổi! Cố nghÄ© má»i cách mà không được, má»™t tiếng đồng hồ trôi qua, hắn đứng ngồi không yên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng nghÄ© là m thế nà o để giải thÃch cho cô hiểu! Lần nà y nhất định không thể để há»ng việc!
Chu Dạ vừa báºt nguồn xong, liá»n nháºn được cuá»™c gá»i của hắn: “Chu Dạ, lúc em gá»i Ä‘iện, anh đã lên máy bay rồi. Em chá» nha, chiá»u có chuyến bay tá»›i Côn Minh, anh sẽ quay lại tìm em.†Cô há»i: “Anh đã vá» tá»›i Bắc Kinh rồi sao? Nhanh váºy?†Vệ Khanh nói không phải, vẫn còn Ä‘ang ngồi trên máy bay.
Cô đứng báºt dáºy, hoảng hốt nói: “Sao lại gá»i Ä‘iện trên máy bay chứ?†Có biết suy nghÄ© không váºy? Vệ Khanh lau mồ hôi nói: “Không có cách nà o khác! Ai bảo em nói tắt là tắt máy luôn! Anh đã há»i tiếp viên hà ng không rồi, buổi chiá»u có chuyến bay tá»›i Côn Minh, lúc đó anh sẽ tá»›i tìm em.†Cô đúng là rất giá»i ép buá»™c ngÆ°á»i nha!
Cô vá»™i nói: “Anh đã vá» Bắc Kinh rồi còn quay lại là m gì. Anh cứ lo giải quyết công việc Ä‘i. Em nói đùa thôi, anh còn tưởng tháºt sao, bảo đến là đến à , phải xá» lý chuyện quan trá»ng trÆ°á»›c chứ. Trên máy bay không được gá»i Ä‘iện, mau tắt máy Ä‘i.†Vá»™i và ng cúp máy, Vệ Khanh tức mà không là m được gì, hắn căng thẳng suốt má»™t tiếng, kết quả chỉ vì cô nói đùa à ? Có phải muốn chỉnh hắn hay không? Hắn tức giân, cÅ©ng không thèm quay lại tìm cô, Ä‘i thẳng tá»›i công ty.
Äến tối, lại thay đổi ý định, bá» Ä‘i, vất vả lắm má»›i hòa giải được, phải ngá»t ngà o nhÆ° máºt má»›i đúng chứ. Vì thế lại gá»i Ä‘iện tá»›i: “Hôm nay chÆ¡i vui không?†Chu Dạ xoa xoa mắt nói: “ChÆ¡i đâu mà chÆ¡i, bá»n em phải Ä‘i vẽ váºt thá»±c mà , mệt lắm.†Quay lại nhìn đồng hồ, nói: “Trá»… thế nà y, anh còn chÆ°a ngủ sao?†Vệ Khanh thở dà i: “Ngủ à ? Sợ là phải thức suốt đêm ấy chứ.†Công việc mấy ngà y tồn Ä‘á»ng lại, đủ khiến hắn luốn cuống chân tay. Chu Dạ thÆ°á»ng xuyên thức đêm vẽ tranh, cÅ©ng không để ý lắm, chỉ “ừ†má»™t tiếng.
Vệ Khanh phà n nà n: “Chồng em là m việc cả đêm, em cÅ©ng chẳng tá» thái Ä‘á»™ gì cả, sao có thể lạnh lùng nhÆ° thế chứ?†Chu Dạ nghe xong, ngồi báºt dáºy nói: “Anh lại nói lung tung rồi!†Vệ Khanh tá»± xÆ°ng là chồng em khiến cô hoảng hồn. Hắn bÄ©u môi cÆ°á»i: “Anh nói sá»± tháºt mà , lung tung gì chứ!†Cô nhÃu mà y, hắn còn kêu là nói sá»± tháºt, mệt quá Ä‘i! Có mà mặt trá»i má»c đằng tây ấy! NgÆ°á»i nà o đó, suốt ngà y đấu võ mồm vá»›i cô toà n chiếm lợi thế là sao?
Nghiêm mặc nói: “Vá» sau không được nói lung tung nữa, nghe chẳng tá»± nhiên chút nà o!†Hắn nói: “Sao lại không tá»± nhiên chứ, nghe và i lần thà nh quen ấy mà . Chồng em từ ngà n dặm xa xôi Ä‘uổi theo vợ yêu, hiện tại mệt không thở ra hÆ¡i, không thể là m gì, em còn đả kÃch anh nhÆ° váºy. Em gá»i má»™t tiếng chồng Æ¡i, anh sẽ không mệt nữa.†Lại là m ra vẻ lÆ°u manh.
Chu Dạ nổi giáºn mắng: “Nói năng ngá»t xá»›t, cợt nhả! Không thèm nghe anh nói nữa, em Ä‘i ngủ!†Vệ Khanh vá»™i nói: “Ta nói năng ngá»t xá»›t gì chứ? Không phải bạn bè em Ä‘á»u gá»i nhÆ° váºy sao?†Chu Dạ á khẩu, đúng là rất nhiá»u bạn bè gá»i nhau là chồng vợ, nhÆ°ng áp dụng và o bản thân, lại thấy hoảng hồn. Vệ Khanh không phải trẻ con nhăng nhÃt, sao có thể gá»i lung tung nhÆ° váºy chứ?
Vệ Khanh cứ nói nà y nói ná» mãi: “Anh ở văn phòng má»™t mình, bên ngoà i tối Ä‘en nhÆ° má»±c, ngay cả ngÆ°á»i nói chuyện cÅ©ng không có. Là m việc hùng hục, ngay cả chén trà cÅ©ng không được uống, vừa vỠđã phải há»p ba cuá»™c há»p, tất vả Ä‘á»u vì em, em phải an ủi anh chứ. Hôm nay có nhá»› anh không?†Chu Dạ bị ép buá»™c, liên tục nói: “Nhá»› nhá»›, nhá»› đến sắp nát tim rồi! Anh có cần em nói nhá»› anh tá»›i Ä‘á» mặt không?†Lá»i buồn nôn nà y, chÃnh cô cÅ©ng không chịu nổi.
Vệ Khanh cÆ°á»i cÆ°á»i, nhìn chằm chằm và o máy tÃnh trÆ°á»›c mặt: “Ngà y mai ở Côn Minh có mÆ°a, em chú ý chút, nhá»› mặc nhiá»u đồ và o đấy.†Chu Dạ nghe bên ngoà i có tiếng mÆ°a rÆ¡i, ngáp má»™t cái, nói: “Lúc chiá»u đã thay đổi thá»i tiết rồi, có mÆ°a, may mà anh để ô lại cho em, nếu không đã Æ°á»›t sÅ©ng rồi, quần áo cÅ©ng chÆ°a thay.†Nhá»› tá»›i cái ô, trong lòng lại cảm thấy ấm áp dá»… chịu. Hắn du côn, vừa háo sắc, vừa lÆ°u manh, nhÆ°ng lại săn sóc cô rất cẩn tháºn.
Buổi sáng tỉnh dáºy, Ä‘iện thoại vẫn đặt ở bên tai, hóa ra tối hôm qua Ä‘ang nói chuyện lại ngủ quên mất; cô thầm mắng bản thân hoang phÃ, Ä‘iện thoại Ä‘Æ°á»ng dà i tốn tiá»n nhÆ° váºy, lại còn ngủ quên. Dù nói chuyện tình cảm cÅ©ng không nên để tà i chÃnh bị thâm hụt chứ.
Má»i ngÆ°á»i ở Côn Minh năm ngà y, sau đó Ä‘i xe khách tá»›i Lệ Giang. Lệ Giang là chốn bồng lai tiên cảnh, phảng phất giống cõi niết bà n, ngăn cách vá»›i trần thế, là m những du khách từ phÆ°Æ¡ng xa tá»›i đây nhÆ° được tẩy trần má»i tục khà trên ngÆ°á»i, bá»›t Ä‘i phần nà o mệt má»i của chuyến Ä‘i. Thà nh cổ được núi bao quanh, nÆ°á»›c ôm trá»n, phong cảnh tuyệt đẹp, ban đêm những vì sao sáng ngá»i, cảm giác trá»i cao tháºt gần, có thể vÆ°Æ¡n tay lên hái sao, vẻ đẹp khiến ngÆ°á»i ta say mê, nhÆ° thế đã đủ lắm rồi. Chu Dạ chÆ°a từng nhìn thấy bầu trá»i đêm nà o đẹp nhÆ° váºy, giống nhÆ° má»™t nÆ¡i bà máºt mà cô vô tình xâm nháºp, hoang mang, ngạc nhiên,… Tất cả ngôn ngữ cÅ©ng không đủ biểu đạt được sá»± rung Ä‘á»™ng của ná»™i tâm.
Bá»n há» Ä‘i tá»›i công viên Hắc Long Äà m ở phÃa bắc thà nh cổ Lệ Giang để xem mặt trá»i má»c, cảnh tượng rá»™ng lá»›n đồ sá»™, đứng bên hồ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Ngá»c Long Tuyết SÆ¡n dÆ°á»›i đầm, bức tranh nà y cho tá»›i nay vẫn bảo tồn đầy đủ kiến trúc Má»™c phủ thá»i nhà Minh cùng vá»›i những bức tÆ°á»ng loang lổ phai mà u, Ä‘áºm nét văn hóa Nạp Tây; thuê xe đạp Ä‘i quanh thà nh cổ, ở nhá» nhà ngÆ°á»i dân địa phÆ°Æ¡ng, ăn đủ món ăn truyá»n thống bình dân nÆ¡i nà y, buổi tối sà và o các cá»a hà ng tạp hóa mua đồ lÆ°u niệm, bÆ°á»›c những bÆ°á»›c cháºm rãi trong mÆ°a Ä‘i trên cầu Thanh Long, ung dung tá»± tại, đứng bên hồ sen ngắm những mái ngói đỠđã phai má»â€¦
Công viên Hắc Long Äà m
Hình ảnh núi Ngá»c Long Tuyết SÆ¡n soi bóng xuống đầm Hắc Long
Cảnh đẹp cứ nhÆ° váºy in sâu và o trong tâm trÃ, Chu Dạ cảm thấy chuyến Ä‘i nà y không tệ, vô cùng sảng khoái.
Cô gá»i Ä‘iện cho Vệ Khanh, hÆ°ng phấn tá»›i mức nói năng lá»™n xá»™n: “Buổi tối bá»n em ở khách sạn ở thà nh cổ, vừa sạch sẽ, lại còn thoải mái và tiện nghi nữa; Ä‘i quảng trÆ°á»ng Tứ PhÆ°Æ¡ng ăn món ná»™m, ăn ná»™m gan nha, cháo cá nÆ°á»›ng, gà rang muối, bánh bá»™t lá»c… Mùi vị rất tuyệt, ăn ngon lắm, em còn mua được rất nhiá»u quà lÆ°u niệm, rất đẹp, vá» sẽ tặng cho anh a…†Cô vui vẻ khoe vá»›i hắn, Vệ Khanh nghe xong rất hâm má»™. Không phải hắn chÆ°a từng tá»›i Lệ Giang, nhÆ°ng lại thấm đẫm mùi thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng, buổi tối say mê uống rượu, nÆ¡i nÆ¡i đến Ä‘á»u là quán bar, nhÆ°ng từ lá»i Chu Dạ nói ra, lại là má»™t phong cảnh khác, yên bình chất phác, cổ kÃnh, tÄ©nh lặng nhÆ° xá» nữ, cảnh đẹp khó quên, giống nhÆ° thiên Ä‘Æ°á»ng nhân gian.
Chỉ cần tuổi trẻ, đến nÆ¡i đâu cÅ©ng Ä‘á»u lÆ°u lại được tiếng cÆ°Æ¡i tÆ°Æ¡i trá»n vẹn ấy.
Chu Dạ cÆ°á»i: “Hì hì, ai bảo anh không đến, tháºt sá»± là đáng tiếc … Em và TrÆ°Æ¡ng Suất Ä‘i Bạch Sa cổ trấn, nÆ¡i đấy có những bức tranh đặc biệt, em còn vẽ mấy cây cá»™t mốc Nạp Tây, vẽ giống nhÆ° đú nha, cá»™t mốc của bá»n há» rất đặc biết, lúc vá» cho anh xem a…â€
Vệ Khanh cắt ngang lá»i cô: “Sao em lại ở cùng má»™t chá»— vá»›i TrÆ°Æ¡ng Suất chứ?†Mấy ngà y nay hắn nghe cô nói chuyện, Ä‘á»u nghe thấy tên TrÆ°Æ¡ng Suất, không khá»i ăn dấm chua hai ba lần, rốt cuá»™c cÅ©ng không chịu nổi. Chu Dạ giải thÃch: “Em, cáºu ấy và LÆ°u Nặc ở cùng má»™t tổ mà , Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải cùng nhau hoạt Ä‘á»™ng. Mấy hôm nay, TrÆ°Æ¡ng Suất còn giúp bá»n em rất nhiá»u việc, anh đừng có ghét cáºu ấy.â€
Vệ Khanh “Hừ†má»™t tiếng, nói: “Ngà y kia các em không vá» Ã ? Nếu không, anh cÅ©ng tá»›i Lệ Giang nhìn má»™t chút. Tiện Ä‘Æ°á»ng Ä‘i cùng em trở vá».†Hai ngà y nay hắn rảnh rối, lại bắt đầu mỠám, đối vá»›i TrÆ°Æ¡ng Suất lại cẩn tháºn Ä‘á» phòng. Cô vá»™i và ng ngăn cản: “Anh tá»›i đây là m gì chứ? Bá»n em là đi há»c mà , không phải tá»›i ngắm cảnh du lịch.†Hắn chạy tá»›i xem náo nhiệt cái gì? Lần trÆ°á»›c tá»›i Côn Minh, đã khiến cô chịu đủ rồi. Không muốn tiếp tục lên tà u cÆ°á»›p biển của hắn. Vệ Khanh nói: “Em nói Lệ Giang cảnh đẹp nhÆ° váºy, trên trá»i dÆ°á»›i đất không có chá»— thứ hai, anh cÅ©ng muốn Ä‘i xem.â€
Chu Dạ nói: “Em chụp ảnh, vá» cho anh xem cÅ©ng giống cả thôi. Anh không báºn à ? Sao cả ngà y lại rảnh rá»—i nhÆ° váºy? Vệ Khanh nhún vai: “Äây là lợi thế của ông chủ.†Còn nói ngồi tà u há»a Ä‘au lÆ°ng, vá» cùng hắn sẽ thoải mái hÆ¡n. Chu Dạ nghiêm mặt nói: “Vệ Khanh, bá»n em là hoạt Ä‘á»™ng táºp thể, không thể theo chủ nghÄ©a cá nhân. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngồi tà u há»a, vì sao em có thể hưởng đặc quyá»n chứ?†Vệ Khanh bị cô nói mà xấu hổ, cuối cùng Ä‘Ã nh từ bỠý định Ä‘i Lệ Giang.
Lúc vá» lại là ba mÆ°Æ¡i mấy tiếng đồng hồ ngồi tà u há»a, trên Ä‘Æ°á»ng vì phÃa nam mÆ°a dầm liên miên, bị trá»… tà u bốn tiếng liá»n, Má»i ngÆ°á»i ngồi má»i nhừ thắt lÆ°ng, lÆ°ng Ä‘au, không còn sức nói chuyện. Chu Dạ mệt má»i, phá» phạc Ä‘i xuống tà u.
Từ xa Vệ Khanh đã nhìn thấy cô lảo đảo Ä‘i sau đám ngÆ°á»i, vá»™i và ng tá»›i xách hà nh lý cho cô, nói: “Äi thôi.†Cô há»i Ä‘i đâu, hắn nói: “ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vá» chá»— anh. Chá»— anh thoải mái, vá» nghỉ ngÆ¡i rồi nói sau.†Cô lắc đầu: “Em phải Ä‘i cùng má»i ngÆ°á»i vá» trÆ°á»ng,… ủa, thầy Tiêu đâu rồi?†Vệ Khanh véo mÅ©i cô: “Anh thấy đầu óc em bị hôn mê rồi, thầy giáo của em đã sá»›m vá» trÆ°á»ng rồi. Yên tâm, anh sẽ nói vá»›i ông ta. Anh thấy bên ngoà i có nhiá»u phụ huynh tá»›i đón con, lần nà y không phải em được hưởng đặc quyá»n đâu!â€
Chu Dạ ngoan ngoãn Ä‘i theo hắn lên xe, tháºt sá»± là mệt má»i, từ từ nhắm mắt lại, mÆ¡ hồ cảm thấy bị hắn ôm lên lầu. Vệ Khanh xả nÆ°á»›c, rồi lay cô dáºy: “Dáºy tắm rá»a đã, rồi lại ngủ tiếp.†Chu Dạ thấy trên ngÆ°á»i đầy mồ hôi, cố gắng tỉnh táo Ä‘i và o tắm, đến khi đứng dáºy má»›i phát hiện chÆ°a lấy quần áo, hóa ra quần áo đã Æ°á»›t hết. Äà nh phải luống cuống gõ cá»a: “Vệ Khanh, Vệ Khanh, anh lấy giúp em bá»™ quần áo trong vali vá»›i.â€
Vệ Khanh xấu tÃnh nói: “Hà nh lý của em vẫn còn để ở dÆ°á»›i xe, anh quên mang lên, mặc tạm cái nà y Ä‘i.†Qua khe cá»a Ä‘Æ°a má»™t cai áo sÆ¡ mi cho cô. Cô không nói gì, phát hiện Vệ Khanh đúng là rất kiên trì, đối vá»›i ngÆ°á»i khác mà chÆ°a đạt được mục Ä‘Ãch, thá» không bá» qua. Giống nhÆ° có cÆ¡ há»™i nà y, ép cô mặc áo sÆ¡ mi trắng của hắn, khi bại khi thắng, là m không biết mệt.
Cô kháng nghị: “Anh có ý gì? Mang cho em mượn bá»™ đồ thể thao.†Vệ Khanh đóng cá»a nói: “Anh cÅ©ng không ngại nhìn em không mặc đồ đâu.†Cô tức mà không là m được gì, tên sắc lang nà y! Vệ Khanh thấy cô không nói gì, biết cô giáºn, cÆ°á»i nói: “Sợ cái gì, cÅ©ng đâu phải là chÆ°a từng thấy qua!â€
Chu Dạ cÆ°á»i lạnh: “Em sợ anh chắc!†Mặc kệ hắn còn có bao nhiêu quá»· kế. Bằng bất cứ giá nà o, mặc áo sÆ¡ mi và o, thoải mái Ä‘i ra, cố ý mở rá»™ng cổ áo, vạt áo sÆ¡ mi chỉ tá»›i mép đầu gối, lá»™ ra phần lá»›n da thịt trắng nõn nhÆ° tuyết, cảnh kiá»u diá»…m bên trong mÆ¡ hồ có thể thấy được, khiến yết hầu Vệ Khanh khô nóng!
Chu Dạ là m nhÆ° không thấy, cứ thế chui đầu và o chăn đánh má»™t giấc. Vệ Khanh ngồi cạnh cô khó chịu ná»a ngà y, vẫn thấy cô ngủ say nhÆ° cÅ©. Vệ Khanh không là m gì được, Ä‘Ã nh phải đẩy cá»a bÆ°á»›c ra. Chu Dạ thầm mắng hắn: “Äáng Ä‘á»i!â€
NhÆ°ng đến đêm, tá»›i phiên cô thấy đáng Ä‘á»i mình. Cô ngủ má»™t giấc, tinh thần tỉnh táo lại, cố ý mặc áo sÆ¡ mi tá»›i trÆ°á»›c mặt hắn, ngay cả hôn cÅ©ng không cho hắn hôn, nói đói bụng, ép Vệ Khanh Ä‘i mua đồ ăn tối. Äang ngồi ở sofa xem tivi, nghe tiếng chuông cá»a reo vang, vá»™i và ng chạy ra mở cá»a: “Ai ya, cuối cùng anh cÅ©ng đã vá», em sắp chết đói rồi.â€
Mở cá»a ra nhìn thấy, trợn tròn mắt, đứng trÆ°á»›c cá»a không phải Vệ Khanh, mà là má»™t ngÆ°á»i phụ nữ chừng sáu mÆ°Æ¡i tuổi, quần áo trang nhã, trên mặt nở nụ cÆ°á»i ôn hòa, trong tay cầm má»™t bình giữ nhiệt. Nhìn tÆ°á»›ng mạo, giống Vệ Khanh và i phần. Không nghi ngá» gì nữa, đây chắc chắn là mẹ của Vệ Khanh. Äầu óc Chu Dạ đông cứng, cúi đầu nhìn bá»™ dạng yêu tinh của mình, háºn không có lá»— để chui xuống, cả Ä‘á»i không cần lá»™ diện nữa.
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
22-05-2013, 09:52 PM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Có lẽ là yêu
Tác giả : Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Mẹ Vệ Khanh vừa nhìn thấy quần áo cô không chỉnh tá», không khá»i nhìn và i lần, còn có ý vô tình nhìn vá» phÃa phòng ngủ, tá»± ngầm hiểu. Chu Dạ lung túng đứng ở đó, dáng vẻ quẫn bách, mặt đã Ä‘á» á»ng lên, lá»— tai nóng rát, cúi đầu chà o: “Bác gáiâ€, vá»™i và ng nói xin lá»—i rồi nhanh nhÆ° chá»›p trốn và o phòng ngủ. Trong lòng thầm kêu, xong rồi, xong rồi, lần nà y thá»±c sá»± không cần sống nữa, không có lá»— nà o để chui xuống, huhu.
Run rẩy tìm áo khoác của Vệ Khanh khoác thêm và o, không dám chá» lâu, kiên trì Ä‘i ra, thấy mẹ hắn Ä‘ang ngồi ở sofa, vá»™i nói: “Bác gái, bác chá» lát nữa, cháu pha trà cho bác.†BÆ°á»›c và o phòng bếp tìm trà , lấy chén, cố gắng tá»± an ủi bản thân, đừng lo, đừng lo, dù sao cÅ©ng đã mất mặt rồi, nhất định phải là m bá»™ nhÆ° không có gì xảy ra, nhất định phải dà y mặt, binh đến tÆ°á»›ng chặn, nÆ°á»›c đến đất chắn. Mặc kệ má»i thứ, trá»i có sáºp xuống cÅ©ng không sợ. Tim thì vẫn Ä‘áºp thình thịch nhÆ° thế, nhÆ°ng cứ tá»± niệm trong đầu má»™t lát, đã trấn tÄ©nh hÆ¡n nhiá»u.
Cung kÃnh bÆ°ng trà ra, vẫn đứng ở bên cạnh, không dám ngồi xuống. Mẹ Vệ Khanh vừa thấy con dâu pha trà rót nÆ°á»›c cho mình, trong lòng vô cùng kÃch Ä‘á»™ng, vá»™i và ng nói: “Äến đây a, ngồi xuống nói chuyện, đứng thế kia là m gì!†Chu Dạ liá»n ngồi xuống, thân ngÆ°á»i cứng ngắc.
Mẹ Vệ Khanh tinh tế quan sát Chu Dạ, ngÅ© quan xinh xắn, ánh mắt trong trẻo có thần, tuổi không lá»›n, vừa nhìn đã biết còn trẻ con, Ä‘á» mặt cúi đầu, đứng ngồi không yên. Biết cô xấu hổ, mở lá»i trÆ°á»›c, cố gắng dịu dà ng hòa hoãn nói: “Sao? Vệ Khanh đâu rồi, sao bác không thấy nó nhỉ?â€
Chu Dạ cắn môi nói: “Anh ấy…. anh ấy Ä‘i ra ngoà i, Ä‘i ra ngoà i mua đồ ăn rồi ạ…†nói năng lá»™n xá»™n. Mẹ hắn “à †má»™t tiếng, cÆ°á»i nói: “Vừa tắm rá»a xong sao, phải mặc nhiá»u quần áo và o, đừng để cảm lạnh.†Nói mấy câu hóa giải sá»± xấu hổ của Chu Dạ. Mặc dù ngoà i miệng nói nhÆ° váºy, nhÆ°ng trong lòng cÅ©ng không nghÄ© nhÆ° thế.
Tinh thần Chu Dạ buông lá»ng, thở phà o má»™t hÆ¡i, lại gần há»i: “Äã không còn sá»›m, bác gái đã ăn cÆ¡m chÆ°a ạ?†Lúc nà y mẹ Vệ Khanh má»›i nhá»› ra, nói: “Bác nấu cho Vệ Khanh bát canh, lát nữa hai đứa nhá»› uống hết đó.†Chu Dạ nghe ra ý tứ trong lá»i bà , cảm Ä‘á»™ng vì bà đã không coi mình nhÆ° ngÆ°á»i ngoà i, Ä‘á» mặt không dám nói gì.
Äang lúc xấu hổ thì Vệ Khanh má»™t tay cầm đồ ăn, má»™t tay cầm vali của Chu Dạ bÆ°á»›c và o, thấy mẹ ngồi ở sofa, ngạc nhiên, láºp tức gá»i “mẹ.†Chu Dạ nhanh chạy lại tiếp nháºn hà nh lý, trở vá» phòng ngủ thay quần áo.
Vệ Khanh bất mãn nói: “Sao mẹ lại tá»›i đây?†Mẹ hắn trầm tÄ©nh nói: “Sao mẹ không thể tá»›i nhỉ, mẹ tá»›i thăm con mình không được sao?†Buổi chiá»u mẹ hắn gá»i cho hắn, há»i có vá» nhà ăn cÆ¡m không, hắn thuáºn miệng nói là đang ở chung má»™t chá»— vá»›i con dâu mẹ. Không ngá» lúc nà y mẹ lại tá»± mình chạy tá»›i đây.
Mẹ hắn nói: “Con đấy, bảo con sá»›m mang con dâu vá» nhà ra mắt, đã nhiá»u ngà y nhÆ° váºy, cháºm chạp không thấy Ä‘á»™ng tÄ©nh gì, không có cách nà o khác, mẹ Ä‘Ã nh tá»± mình tìm tá»›i cá»a thôi. Mấy đứa đã ở chung, còn giấu diếm cái gì!â€
Vệ Khanh vá»™i và ng nói: “Mẹ, mẹ nghÄ© Ä‘i đâu váºy. Mấy ngà y nay Chu Dạ Ä‘i Vân Nam vẽ váºt thá»±c, vừa trở vá», qua chá»— con nghỉ má»™t lát, đợi lát nữa còn phải Ä‘Æ°a cô ấy vá» trÆ°á»ng nữa kìa!†Mẹ hắn lại hiểu theo nghÄ©a khác, nghÄ© bá»n há» còn trẻ “Tiểu biệt thắng tân hônâ€, tháºt đúng là mặn nồng à , cÆ°á»i cÆ°á»i: “À… váºy các con cứ nghỉ ngÆ¡i nha, nhÆ°ng đừng quá sức mà mệt má»i a.†Vệ Khanh nghe mà không hiểu ra sao nữa.
Chu Dạ thay đồ xong, Ä‘i ra, cúi đầu nói: “Bác gái, cháu xin phép vỠạ.†Giá»ng nhá» nhÆ° muá»—i kêu. Mẹ hắn nói: “Không ở lại chÆ¡i má»™t lát sao?†Cô lắc đầu, Vệ Khanh Ä‘Æ°a cô Ä‘i xuống. Trong lòng Chu Dạ tức tối mà không phát tiết được, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chết cÅ©ng không thèm lên xe hắn, tá»± mình vẫy taxi vá».
Vệ Khanh cÅ©ng không biết vì sao cô lại nổi tráºn lôi đình nhÆ° thế, không hiểu ra sao Ä‘i vá» nhà , há»i: “Mẹ, vừa rồi mẹ không nói gì Chu Dạ đấy chứ? Sao cô ấy lại tức giáºn nhỉ?†Mẹ hắn Ä‘ang đắc ý uống trà con dâu pha, rất vui vẻ, nói: “Uổng công con là đà n ông, đứa nhá» da mặt má»ng nhÆ° váºy, hay xấu hổ, con đừng có bắt nạt ngÆ°á»i ta đó. Äã đến mức nà y rồi, cÅ©ng nên tÃnh chuyện kết hôn Ä‘i thôi.â€
Vệ Khanh nhún vai: “Không phải con mẹ không nghÄ© tá»›i, còn phải đợi con dâu mẹ đồng ý má»›i được, con dâu mẹ còn nhá», việc nà y còn phải bà n bạc kỹ hÆ¡n.†Hắn cÅ©ng rất Ä‘au đầu, Chu Dạ còn chÆ°a tá»›i tuổi kết hôn trên pháp luáºt nữa kìa.
Mẹ hắn vá»— vá»— bà n: “Chuyện hôn nhân đại sá»±, dây dÆ°a tốn thá»i gian là m gì! Tuy bây giá» phong tục xã há»™i đã cởi mở hÆ¡n, nhÆ°ng danh bất chÃnh, ngôn bất thuáºn [14] thì còn ra thể thống gì? Hai đứa đã là vợ chồng thá»±c sá»±, còn không chịu kết hôn Ä‘i. Cha con mà biết, lại không vui đâu.â€
Vệ Khanh tức giáºn nói: “Mẹ, mẹ lại nói lung tung gì thế! Quan hệ bá»n con rất thuần khiết.†Giá»ng Ä‘iệu không tránh khá»i có chút ê ẩm. Vá»›i hắn mà nói, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Mẹ hắn nghe xong sá»ng sốt, nhìn hắn má»™t lúc lâu, không giống nhÆ° giả vá», cảm thán: “Con a, hai đứa ở chung má»™t chá»— lâu nhÆ° váºy… những ngÆ°á»i trẻ tuổi nhất thá»i xúc Ä‘á»™ng không phải không có… có phải con nên tăng thêm chút sức lá»±c không?†Ngụ ý không cần nói cÅ©ng biết. Mặc dù quan niệm của bà rất truyá»n thống, nhÆ°ng chá» con trai kết hôn đã không Ãt năm, nên không thể tránh khá»i sá»± sốt ruá»™t. Vệ Khanh thở dà i: “Mẹ, không phải con mẹ vô dùng, mà là con dâu mẹ quá khó khăn.â€
Bá»—ng nhiên mẹ hắn vá»— tay, nói: “Äứa nhá» nà y mẹ thÃch, có thể trị được cái tâm địa gian xảo của con. Äược, ánh mắt con mẹ không tệ, chá»n thá»i gian thÃch hợp Ä‘Æ°a vá» nhà đi, để má»i ngÆ°á»i gặp mặt. Tuy ngoà i miệng cha con không nói gì, nhÆ°ng tháºt ra vẫn chá» mong gặp con dâu.†TrÆ°á»›c khi vá» còn dặn dò cẩn tháºn: “Con phải đối xá» tốt vá»›i ngÆ°á»i ta, con bé vẫn trẻ con, đừng có giống nhÆ° trÆ°á»›c kia, còn tiếp tục là m cà n, mẹ sẽ không tha thứ cho con.†Vệ Khanh buồn bá»±c nói: “Mẹ, mẹ yên tâm Ä‘i, con dâu mẹ không tra tấn con thì con đã cảm Æ¡n trá»i đất lắm rồi.â€
Mấy ngà y sau Chu Dạ không thèm quan tâm Vệ Khanh, là m hắn Ä‘Ã nh phải tìm tá»›i cá»a, thoải mái đứng ở dÆ°á»›i sân kà túc chá» cô. Cô bất đắc dÄ© phải lên xe, lạnh lùng há»i hắn có chuyện gì không. Vệ Khanh sán lại gần, là m bá»™ tủi thân nói: “Chu Dạ, em không để ý tá»›i ngÆ°á»i ta, lại còn không chịu nói lý do sao? Sao có thể không nói má»™t tiếng đã phán ngÆ°á»i ta tá»™i chết chứ? Äi thôi, ăn cÆ¡m xong rồi nói sau.â€
Nói chÆ°a dứt lá»i, Chu Dạ lại nổi cÆ¡n tam bà nh, đạp chân hắn nói: “Äá»u tại anh, tất cả Ä‘á»u tại anh! Tại sao anh ép em mặc cái áo sÆ¡ mi trắng ấy cÆ¡ chứ?†Vừa thẹn vừa giáºn, mất hết mặt mÅ©i! Vệ Khanh nhìn cô nhÆ° váºy, lại nhá»› tá»›i thái Ä‘á»™ ái muá»™i của mẹ hắn, dần dần hiểu ra, nhìn cô cÆ°á»i nói: “Ão sÆ¡ mi của anh thì là m sao? Có gì mạo phạm tá»›i em à ?â€
Chu Dạ tức giáºn, chỉ và o mÅ©i hắn, nói: “Anh… Hừ! Vá» sau đừng hòng em tá»›i chá»— anh nữa!†Hắn cÆ°á»i hì hì nói: “Sao thế? Bị mẹ anh nhìn thấy sao?†Cô Ä‘á» mặt, mở cá»a xe xoay ngÆ°á»i bÆ°á»›c xuống. Hắn vá»™i Ä‘uổi theo, giữ chặt cô nói: “Ai ya, thấy thì cÅ©ng thấy rồi, sợ cái gì chứ, chẳng qua cha mẹ chồng muốn gặp con dâu xấu thôi mà …†Chu Dạ nổi giáºn đùng đùng, cắt ngang lá»i hắn: “Anh còn dám nói!â€
Vệ Khanh vá»™i giÆ¡ tay: “Äược được được, anh không nói, anh không nói. Mẹ anh văn minh tiến bá»™ lắm, nói rất thÃch em, em đừng có xấu hổ nữa.†Cô cúi đầu cắn cắn ngón tay, má»™t lúc sau má»›i há»i: “Tháºt sá»± bác gái không để ý sao? Bác không nói em không đứng đắn, là đứa con gái mất nết sao?â€
Vệ Khanh vá»™i nói cô yên tâm, “Mẹ nói em vừa xinh đẹp, lại có khà chất, rất thÃch em mà . Äừng có nghÄ© nhiá»u quá.†Dẫn cô ngồi và o trong xe, lại háo sắc nói: “Mẹ còn Æ°á»›c gì hai ta phát sinh quan hệ cÆ¡.†Chu Dạ ghét, đẩy hắn ra: “Anh có thể đứng đắn má»™t chút không?†Hắn nghiêm mặt nói: “Anh nói tháºt mà , mẹ còn dặn anh tá»›i há»i em, bao giá» thì tá»›i nhà anh chÆ¡i kìa.â€
Chu Dạ bị dá»a, hoảng hốt, vá»™t và ng lắc đầu: “Ai thèm nghe anh nói lung tung chứ.†Hắn lại kêu ca: “Anh sao có thể nói lung tung chứ! Anh nghÄ© cuối tuần em không báºn gì, đến nhà anh má»™t lần Ä‘i.†Chu Dạ chÆ°a kịp chuẩn bị, sao dám tá»›i nhà hắn gặp ngÆ°á»i lá»›n, cắn môi nói: “Cuối tuần em báºn rá»™i, không Ä‘i được.†Cô ngạc nhiên, không ngá» Vệ Khanh lại yêu cầu cô vá» nhà hắn, cảm giác quá nhanh, cô chÆ°a từng nghÄ© tá»›i.
“Em có chuyện gì quan trá»ng chứ?†Vệ Khanh có chút tức giáºn, nhÆ°ng vẫn nhẫn nại há»i. Cô rầu rÄ© nói: “Chuyện ở trÆ°á»ng ấy mà , vá» Ä‘á» cÆ°Æ¡ng là m luáºn văn, phải há»p lá»›p, giảng viên cứ cÆ°á»ng Ä‘iệu suốt, nói không thể vắng mặt.†Vệ Khanh nghe cô nói nhÆ° váºy, không có cách nà o khác, Ä‘Ã nh nói: “Váºy để lần khác Ä‘i.†Chuyện nà y liên quan tá»›i việc tốt nghiệp của cô, dù sao cÅ©ng là chuyện lá»›n.
Chuyện ra mắt ngÆ°á»i nhà hắn khiến Chu Dạ rất căng thẳng. HÆ¡n nữa, gặp mặt ngÆ°á»i lá»›n thì chuyện tình cảm không còn là chuyện hai ngÆ°á»i nữa. Cảm thấy rất bất an, vì thế có thể kéo dà i thá»i gian cà ng lâu cà ng tốt.
Mấy ngà y nay cô luôn nghÄ© tá»›i việc nà y, rất Ä‘au đầu. Cô thÃch Vệ Khanh, nhÆ°ng Ä‘i gặp cha mẹ hắn, có phải sau nà y bá»n há» sẽ kết hôn không? Cô má»›i mÆ°á»i chÃn tuổi, còn rất trẻ, không muốn bị hôn nhân rà ng buá»™c. Äối vá»›i cô mà nói, yêu Ä‘Æ°Æ¡ng là má»™t chuyện, mà kết hôn lại là chuyện khác.
Tháng năm qua Ä‘i lại tá»›i tháng sau, thá»i khắc tốt nghiệp ngà y má»™t gần hÆ¡n, cùng vá»›i ná»—i buồn chia ly, rải rác từng góc sân trÆ°á»ng. Má»i ngÆ°á»i liên hoan tụ há»p, cố gắng lÆ°u giữ ká»· niệm thá»i thanh xuân lông bông theo năm tháng. Chu Dạ vẫn bình thản, cÅ©ng biết cuá»™c vui nà o mà chẳng có lúc chia ly, nhÆ°ng vẫn bị bạn bè liên tục kéo ra ngoà i uống rượu ăn cÆ¡m, lÆ°u luyến chia tay, không khá»i có chút hoà i niệm. NghÄ© bốn năm ở chung vá»›i nhau, cứ nhÆ° váºy chia xa, chân trá»i xa xăm, biết đến khi nà o gặp lại.
Ngay cả Lâm Phỉ cÅ©ng kéo tay cô nói: “Chu Dạ, ta Ä‘i lần nà y, trá»i nam biển bắc, nÆ¡i nÆ¡i phiêu bạt, nếu muốn gặp lại, cÅ©ng không phải chuyện dá»… dà ng.†Cô muốn tá»›i Quảng Châu phát triển sá»± nghiệp, đó là thế giá»›i ánh sáng lá»™ng lẫy, trà n ngáºp các cÆ¡ há»™i, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, cÅ©ng sẽ bị cuốn và o vòng xoáy tiá»n tà i danh vá»ng. Các mấy ngà n dăm nhÆ° váºy, quả là trá»i năm biển bắc.
Chu Dạ cÆ°á»i: “Äi ra ngoà i, chúng ta sẽ kiên cÆ°á»ng hÆ¡n thá»i Ä‘i há»c, đó là chuyện tốt. Nếu ngÆ°Æ¡i nhá»› ta, rảnh thì gá»i Ä‘iện cho ta, cÅ©ng không phà hoà i tình bạn bao năm.â€
Lâm Phỉ thở dà i: “TrÆ°á»›c kia còn Ä‘i há»c, cứ nói nÆ¡i nà y không tốt, nÆ¡i kia không tốt, giá» phải Ä‘i rồi, lại thấy tiếc nuối. Bốn năm ở đây, ta chÆ¡i bá»i không Ãt, xem nhÆ° là quá khứ, tÃnh ra cÅ©ng không có mấy bạn bè thân thiết, ngÆ°Æ¡i không giống đám bạn lêu lổng chÆ¡i bá»i của ta, là ngÆ°á»i khẳng khái, khi ta khó khăn thÆ°á»ng luôn ở bên cạnh ta. Quen biết ngÆ°Æ¡i, chÃnh là duyên pháºn, chÃnh là may mắn của ta. Lần nà y ta Ä‘i, cÅ©ng không còn gì để nói nữa, cứ váºy nhé.†Cô nghÄ© nghÄ©, bá»—ng nhiên nói má»™t lá»i chân tình: “Hải ná»™i tồn tri ká»·, thiên nhai nhược bỉ lân. Vô vi tại kỳ lá»™, nhi nữ cá»™ng triêm cân†[15]. Äây là bà i thÆ¡ mà cô đã há»c thá»i trung há»c, giá» nhá»› tá»›i, má»›i thấy xúc Ä‘á»™ng. ThÆ°Æ¡ng cảm, tiếc nuổi, mở cá»a xe muốn rá»i Ä‘i.
Chu Dạ nhìn cô luôn luôn chÆ¡i bá»i phóng túng, chÆ°a từng là m chuyện nghiêm chỉnh, không nghÄ© rằng trong lòng cô ấy lại coi trá»ng mình nhÆ° váºy, vô cùng cảm Ä‘á»™ng, nói: ‘NgÆ°Æ¡i nói nhÆ° váºy, là m ta cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao Ä‘i nữa, chúc ngÆ°Æ¡i tá»›i nÆ¡i má»›i sẽ thà nh đạt, tiá»n đồ rá»™ng mở, sá»›m có ngÆ°á»i tháºt lòng bên mình.†Äứng ở đó, nhìn theo bóng xe Lâm Phỉ mất hút nÆ¡i góc Ä‘Æ°á»ng, lúc nà y má»›i xoay lÆ°ng trở vá».
Cảm xúc hụt hẫng, lại tình cá» gặp bạn bè cùng lá»›p Ä‘ang mặc áo cá» nhân chụp quanh tượng Ä‘iêu khắc trong trÆ°á»ng. Thấy cô Ä‘i tá»›i, liá»n lôi kéo cô và o cùng chụp ảnh. Chu Dạ cÆ°á»i nói: “Mình không chụp đâu, mình đâu có rá»i trÆ°á»ng.†Có ngÆ°á»i nói: “Bạn không rá»i, nhÆ°ng tụi nà y rá»i, nói nhiá»u nhÆ° váºy, mau tá»›i đây, đứng yên nà o!†Lôi lôi kéo kéo chụp ảnh, má»i ngÆ°á»i đối vá»›i việc chụp ảnh giống nhÆ° có chút Ä‘iên cuồng.
TrÆ°Æ¡ng Suất thay quần áo, Ä‘i ra. Chu Dạ cÆ°á»i trêu ghẹo: “ Mặc vest Ä‘en nhìn rất đẹp trai nha.†TrÆ°Æ¡ng Suất nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, đôi mắt đẹp nheo lại, bá»—ng nhiên nói: “Chu Dạ, bạn hứa là m ngÆ°á»i mẫu cho mình, vẫn còn chÆ°a thá»±c hiện đó.†Cô nhÃu mà y: “Bạn còn nhá»› sao, mình Ä‘á»u đã quên rồi.â€
TrÆ°Æ¡ng Suất Ä‘Æ°a ra yêu cầu: “Nếu không, bây giá» chúng ta vẽ luôn được chứ? Mình vá» lấy giá vẽ.†Chu Dạ há»i: “Ngay tại đây sao?†Trong trÆ°á»ng ngÆ°á»i đến ngÆ°á»i Ä‘i, dá»… gây chú ý . TrÆ°Æ¡ng Suất gáºt đầu, cÆ°á»i nói: “Äúng váºy, thá»i tiết đẹp nhÆ° váºy, chá»n ngà y không bằng giải quyết ngay Ä‘i, bạn Ä‘i thay đồ cá» nhân Ä‘i.†Nếu đã đồng ý vá»›i hắn, Chu Dạ Ä‘Ã nh phải là m theo, sinh viên khoa nghệ thuáºt cÅ©ng không sợ gây chú ý vá»›i ngÆ°á»i khác.
TrÆ°Æ¡ng Suất chỉ cho cô ngồi trên bãi cá», bên cạnh là bức tượng Ä‘iêu khắc, tượng trÆ°ng cho sá»± tá»± do bay lượn, phÃa sau là toà n giảng Ä‘Æ°á»ng bắt mắt. Dòng chữ “Khoa nghệ thuáºt†mà u và ng cà ng thêm chói lá»i dÆ°á»›i ánh mặt trá»i. Chu Dạ chỉnh lại mÅ© cá» nhân, nói: “Mặc bá»™ nà y chẳng tá»± nhiên chút nà o cả. TrÆ°Æ¡ng Suất, mình bắt buá»™c phải mặc nó sao?â€
TrÆ°Æ¡ng Suất thở dà i, cô đúng không phải là má»™t ngÆ°á»i mẫu tốt, nói: “Tay chân đừng lá»™n xá»™n nữa, duy trì tÆ° thế vừa rồi, Ä‘iá»u chỉnh cho ánh mặt trá»i lÆ°á»›t qua vai phải bạn Ä‘i.†Chu Dạ le lưỡi trêu hắn, nhá»› lần trÆ°á»›c, vì thế tắt Ä‘iện thoại Ä‘i. Giá» phút chia tay sắp tá»›i, chịu vất vả má»™t chút, cố gắng phối hợp vá»›i yêu cầu của hắn.
TrÆ°Æ¡ng Suất đứng ở sau giá vẽ, nhìn ánh mặt trá»i cuối xuân lóe ánh dÆ°Æ¡ng quang tá»a trên ngÆ°á»i cô, giống nhÆ° má»™t dòng nÆ°á»›c má»m mại, ôn nhu, ánh sáng và hình ảnh lần lượt thay đổi cùng má»™t chá»—, giống nhÆ° thá»±c nhÆ° ảo, là m hắn có chút choáng váng, không thể nhìn gần. Tâm tÆ° hắn bay lên, suy nghÄ© trong vắt, hạ bút giống nhÆ° có ngÆ°á»i chỉ Ä‘iểm, từng nét bút há»a tháºt sinh Ä‘á»™ng, chuẩn xác.
Äang là cuối tuần, nÆ¡i nÆ¡i Ä‘á»u ầm Ä©. Bất kể bạn há»c nà o Ä‘i qua cÅ©ng quay đầu lại hai ngÆ°á»i bá»n há» mặc áo cá» nhân, trong mắt có chứa niá»m khát khao. Nhá» giá»ng thì thầm Ä‘oán quan hệ bá»n há»: “Nhất định là má»™t cặp. Nhìn anh khóa trên ấy Ä‘i, khôi ngô tuấn tú, lại còn vẽ rất đẹp. Còn chị kia thì tá»› biết, thÆ°á»ng xuyên nháºn được há»c bổng, lại xinh đẹp, trai tà i gái sắc, hâm má»™ quá Ä‘i. Nếu có ngÆ°á»i nhÆ° váºy vẽ mình, mình sẽ gả cho hắn ngay láºp tức.†Lại có ngÆ°á»i thở dà i: “Äáng tiếc, bá»n há» sắp ra trÆ°á»ng, cho nên má»›i vẽ tranh là m kỉ niệm.†Và i nữ sinh khóa dÆ°á»›i nói nói cÆ°á»i cÆ°á»i Ä‘i ngang qua.
Äến trÆ°a, không còn ngÆ°á»i quấy rầy bá»n há», ngay cả nhân viên quét dá»n cÅ©ng cố ý Ä‘i vòng sau lÆ°ng bá»n há». Sắp tốt nghiệp rồi, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hiểu và thông cảm. Chu Dạ cảm giác ánh mặt trá»i cháºm rãi ngả vá» phÃa tây, khuôn mặt bị phÆ¡i nắng mà á»ng hồng, tóc bá»ng rát dần dần mát trở lại, cúi đầu khiến tóc phất qua mặt, ngứa, nhÆ°ng cÅ©ng không dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy, không vuốt tóc.
TrÆ°Æ¡ng Suất nháºn ra cô không thoải mái, Ä‘i tá»›i, thay cô vuốt tóc ra sau tai, mỉm cÆ°á»i, vẻ mặt dịu dà ng, không chút che giấu tình cảm của hắn. Chu Dạ mẫn cảm nháºn thấy má»™t loại cảm giác khác thÆ°á»ng, nhìn hắn có chút xấu hổ, hắng giá»ng nói: “Vẽ xong rồi sao?†Tai lại nóng lên.
TrÆ°Æ¡ng Suất gáºt đầu, Ä‘Æ°a cho cô xem, ánh mặt trá»i theo khe hở qua tán lá cây khe hở rÆ¡i xuống mặt đất, trà n đầy những ánh sáng và ng rá»±c rỡ, mông lung má»™ng ảo. NgÆ°á»i trong tranh không rõ rà ng lắm, nhÆ°ng dÆ°á»›i ánh mặt trá»i tháng năm rá»i xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng tao nhã mê ngÆ°á»i, xinh đẹp tuyệt đỉnh.
Chu Dạ kinh ngạc kêu lên: “Mình chÆ°a từng thấy ai xá» lý ánh sáng tốt nhÆ° váºy, giống y nhÆ° tháºt váºy.†Sau đó nhìn TrÆ°Æ¡ng Suất, kÃch Ä‘á»™ng nói: “Äây là bức tranh đẹp nhất mà mình từng thấy. TrÆ°Æ¡ng Suất, bạn đúng là thiên tà i!†Không, không, không phải thiên tà i, hắn thầm phản bác trong lòng, đó là vì bạn mà thôi. Chu Dạ đứng bên cạnh cứ trầm trồ khen ngợi không ngá»›t. “HÆ¡n nữa, ngÆ°á»i trong tranh lại là mình, là m cho mình cảm thấy vô cùng vinh hạnh.†Vuốt bức tranh, yêu thÃch không rá»i tay.
TrÆ°Æ¡ng Suất cÆ°á»i: “Nếu đã nhÆ° váºy, bức tranh nà y tặng cho bạn.†Cô giáºt mình: “TrÆ°Æ¡ng Suất, bạn…†Há»c mỹ thuáºt, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u rõ, chữ có thể viết rồi tặng bừa, nhÆ°ng đã vẽ sẽ không thể tặng bừa được. Chu Dạ há»c vẽ nhiá»u năm nhÆ° váºy, nhÆ°ng chÆ°a từng tặng ai bức tranh mình tá»± tay vẽ.
TrÆ°Æ¡ng Suất ngồi xổm xuống, nhÃu mà y nói: “Chu Dạ, thá»±c sá»± mình rất thÃch bạn.†Chu Dạ nhìn hắn, “ừ†má»™t tiếng, thấp giá»ng nói cảm Æ¡n, trong lòng có chút gợn sóng. Äối mặt vá»›i tình cảm thuần túy nhÆ° váºy, không hiểu sao lại nhá»› tá»›i Vệ Khanh… so vá»›i TrÆ°Æ¡ng Suất, giống nhÆ° ngoà i tiá»n ra, cái gì cÅ©ng tệ, nhÆ°ng lại là ngÆ°á»i trong lòng của cô.
TrÆ°Æ¡ng Suất thở dà i: “NhÆ°ng mình phải Ä‘i rồi.†Trong giá»ng nói âm thầm kìm nén tiếng thở dà i. Chu Dạ nhìn vẻ cô Ä‘Æ¡n trên mặt hắn, há»i: “Bạn định Ä‘i đâu?â€
Mãi lâu sau, TrÆ°Æ¡ng suất má»›i nói: “Italy.†Äã quyết định từ rất lâu rồi, cho nên dù có tình cảm vá»›i Chu Dạ, nhÆ°ng lại không dám tá»›i gần. Chu Dạ nhá»› ra, há»i: “Tá»›i Florence sao?†Cô từng mượn hắn nhiá»u bá»™ sách liên quan tá»›i mỹ thuáºt tạo hình, biết hắn rất thÃch Florence, nổi tiếng là trung tâm nghệ thuáºt, là điểm khởi đầu của văn hóa phục hÆ°ng. Hắn gáºt đầu. “Äúng váºy, Florence, đó là nÆ¡i mà mình vẫn muốn tá»›i. NÆ¡i đó, mặt trá»i luôn luôn tá»a sáng, trá»i xanh mây trắng, cao xa vá»i vợi , lại còn có những vách tÆ°á»ng cổ kÃnh, những ô cá»a chá»›p mà u xanh cổ, nóc nhà đỠthẫm, là Athen của phÆ°Æ¡ng Tây, cung Ä‘iện nghệ thuáºt.†Hắn muốn tá»›i nÆ¡i có thể theo Ä‘uổi giấc mÆ¡ của hắn.
Chu Dạ biết nÆ¡i hắn sắp Ä‘i ở bên kia bỠđại dÆ°Æ¡ng, còn xa hÆ¡n chá»— Lâm Phỉ nhiá»u lần, cách xa bao nhiêu núi cao sông rá»™ng, trong vòng má»™t ngà y, liên tục nghe thấy tin chia ly, khiến cô ảm đạm tiếc nuối, nhÆ°ng vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, nói đùa: “Chúc mừng giấc mÆ¡ của bạn đã thà nh hiện thá»±c. TÆ°Æ¡ng lai há»c thà nh tà i, lúc thà nh há»a sÄ© nổi danh, nói không chừng mình có thể cầm bức há»a nà y Ä‘i kiếm cÆ¡m của bạn, đến lúc đó đừng có nói không quen mình nha.â€
TrÆ°Æ¡ng Suất lắc đầu: “Không đâu, mình sẽ mãi mãi nhá»› bạn.†Nhá»› rõ buổi chiá»u tháng năm nà y, cô gái hắn thÃch, được ánh mặt trá»i bao phủ toà n thân. Khi còn trẻ, tình cảm thầm mến đầy Ä‘au thÆ°Æ¡ng, vÄ©nh viá»…n không phai mà u.
Chu Dạ xoa xoa tay chân cứng ngắc, cÆ°á»i há»i: “Khi nà o bạn Ä‘i?†Có lẽ hắn sắp Ä‘i rồi nên má»›i thông báo cho cô biết. TrÆ°Æ¡ng Suất nói: “Má»™t tuần nữa.†Äã sá»›m hoà n tất các thủ tục. Chu Dạ nhảy báºt dáºy, lôi máy ảnh ra: “Lại đây, chúng ta chụp tấm ảnh nà o. Sau nà y không biết có cÆ¡ há»™i gặp mặt nữa không.â€
Xã há»™i hiện đại, tuy nói giao thông phát triển, nhÆ°ng thế giá»›i rá»™ng lá»›n nhÆ° váºy, bay lượn khắp nÆ¡i, từ nay vá» sau khó mà biết tin tức vá» nhau. Dù thiết bị thông tin có tiên tiến cỡ nà o cÅ©ng không xóa được khoảng cách xa xôi.
Nhá» má»™t Ä‘Ã n em khóa dÆ°á»›i Ä‘i ngang qua chụp ảnh há»™. Hai ngÆ°á»i sóng vai đứng cạnh nhau ở trÆ°á»›c giảng Ä‘Æ°á»ng, ánh chiá»u ta Ä‘em bóng hình chiếu dà i vô hạn, thân thể đứng dá»±a sát cạnh nhau, lại phân biệt rõ rà ng, duy chỉ có cái bóng ở xa xa thì chụm lại thà nh má»™t khối. Thá»i Ä‘iểm bấm máy, TrÆ°Æ¡ng Suất quay đầu, nhẹ nhà ng hôn lÆ°á»›t qua môi cô. Mặc dù Chu Dạ bất ngá», nhÆ°ng cÅ©ng không nói gì. TrÆ°Æ¡ng Suất mỉm cÆ°á»i, nói: “Hẹn gặp lại.†GiÆ¡ tay lên vẫy vẫy, dÆ°á»ng nhÆ° muốn lÆ°u lại hết thảy tại nÆ¡i nà y.
Chu Dạ cÅ©ng vẫy vẫy tay vá»›i hắn, cổ há»ng có chút nghẹn ngà o, không nói nên lá»i. Hắn thÃch cô, đến bây giá» cô má»›i biết, cô vẫn cảm Ä‘á»™ng. Phiá»n não quay ngÆ°á»i, lại thấy nÆ¡i ngã rẽ trên Ä‘Æ°á»ng, Vệ Khanh Ä‘ang dá»±a và o thân cây, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Cuối tuần có lẽ sẽ không dễ dà ng trôi qua.
[14]: Việc không đúng, nói nghe không lá»t lá»— tai, việc sẽ không tá»›i đâu.
[15]: Äây là bốn câu thÆ¡ trong bà i “Äá»— Thiếu Phủ chi nhiệm Thục Xuyên†của VÆ°Æ¡ng Bá»™t.
Bản gốc:
城闕輔三秦, 風煙望五津。
與å›é›¢åˆ¥æ„, åŒæ˜¯å®¦éŠäººã€‚
æµ·å…§å˜çŸ¥å·±ï¼Œ 天涯若比鄰。
無為在æ§è·¯ï¼Œ 兒女共沾巾。
Hán Việt:
Thà nh khuyết phụ Tam Tần (1)
Phong yên vá»ng NgÅ© Tân. (2)
Dữ quân li biệt ý
Äồng thị hoạn du nhân.
Hải nội tồn tri kỷ
Thiên nhai nhược tỵ lân.
Vô vi tại kỳ lộ
Nhi nữ cộng triêm cân.
(1) Nay thuá»™c tỉnh Thiểm Tây. Hạng Võ sau khi diệt Tần chia đất nà y cho Ưng VÆ°Æ¡ng, Tắc VÆ°Æ¡ng và Äịch VÆ°Æ¡ng nên gá»i là Tam Tần.
(2) Tên năm bến ở sông Thục.
Dịch nghĩa:
Äá»– THIẾU PHỦ ÄI NHẬM CHỨC TẠI THỤC XUYÊN
Thà nh luỹ bảo vệ cho miá»n đất Tam Tần,
Từ đây có thể trông thấy năm bến sông Thục trong mà n gió khói.
Cái ý ly biệt của anh và tôi giống nhau,
Vì chúng ta Ä‘á»u là kẻ Ä‘i là m quan nÆ¡i xa.
Trong bốn biển tôi còn có anh là tri kỷ,
Dù ở chốn chân trá»i cÅ©ng giống nhÆ° xóm giá»ng gần bên.
NhÆ° váºy hà tất phải đứng nÆ¡i ngã ba Ä‘Æ°á»ng lúc chia tay,
Mà nhÆ° thói thÆ°á»ng nhi nữ nhá» lệ Æ°á»›t thấm khăn.
Dịch thơ: (bản dịch của Trần Nhất Lang)
Thà nh xây giữ đất Tam Tần
Trông vá»i năm bến mấy tầng khói mây.
Bùi ngùi giây phút chia tay
Bác, tôi bể hoạn thÆ°á»ng hay đổi dá»i.
Chúng ta tri ká»· trên Ä‘á»i
Chân mây góc biển nhÆ° ngÆ°á»i lân gia.
Chia tay bóng khuất ngã ba
Äừng khăn thấm lệ nhÆ° là nữ nhi
Nguồn:
http://www.hoasontrang.us/
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
22-05-2013, 09:53 PM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Có lẽ là yêu
Tác giả : Lý Lý TÆ°á»ng
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Edit: Ishtar
Chu Dạ giáºt mình, ngây ngốc há»i hắn: “Sao anh lại tá»›i đây? Äến từ lúc nà o thế?†Vệ Khanh lạnh mặt, cÆ°á»i nhÆ° không cÆ°á»i nói: “Rất quang trong sao?†Äáy mắt ẩn giấu lá»a giáºn căng thẳng và cả nét bi thÆ°Æ¡ng. Lần đầu tiên cảm thấy bất lá»±c, lần đầu tiên cảm nháºn rõ mùi vị bi thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nà o. Äá»™t nhiên phát hiện ra, hóa ra có và i thứ, cho dù bản thân có cố gắng hết sức thế nà o, cÅ©ng không chắc chắn sẽ có thể có được. Có phải trÆ°á»›c kia hắn thuáºn lợi quá mức hay không?
Cả chiá»u nay hắn gá»i Ä‘iện cho cô, vẫn Ä‘á»u là tắt máy. Tháºt sá»± không yên lòng, tá»± mình tá»›i trÆ°á»ng tìm cô, vừa Ä‘i vừa nghÄ© là m thế nà o dá»— cô Ä‘i tá»›i nhà hắn, trà n đầy kế hoạch, trà n đầy hÆ°ng phấn. NhÆ°ng vừa má»›i tá»›i cổng trÆ°á»ng, đã thấy cô và TrÆ°Æ¡ng Suất, hai ngÆ°á»i nhìn nhau đắm Ä‘uối, tuấn nam mỹ nữ, xinh đẹp hà i hòa nhÆ° má»™t bức tranh. Giống nhÆ° sấm sét giữa trá»i quang, không thể nà o tưởng tượng nổi.
Cứ ghen tị đến phát cuồng nhÆ° váºy, nhÆ°ng không thể không thừa nháºn, hai ngÆ°á»i bá»n há», Ä‘á»u trẻ tuổi, nụ cÆ°á»i trên gÆ°Æ¡ng mặt trong suốt không vÆ°á»›ng chút bụi trần, thanh xuân. TrÆ°Æ¡ng Suất và cô, tuổi ngang nhau, suy nghÄ© thÃch hợp, Ä‘á»u tà i hoa hÆ¡n ngÆ°á»i, đứng chung má»™t chá»—, phảng phất giống nhÆ° tà i tá» giai nhân. Vệ Khanh là ngÆ°á»i luôn tá»± phụ tá»± mãn nhÆ° thế nhÆ°ng cÅ©ng có chút ảm đạm. Lần đầu tiên hắn nhìn thẳng và o khoảng cách chênh lệch giữa mình và Chu Dạ, cô má»›i chỉ có mÆ°á»i chÃn tuổi, mà hắn đã gần đến băm. Từ trÆ°á»›c tá»›i nay, có phải hắn đã quá cưỡng cầu hay không?
Chu Dạ tâm tÆ° bình lặng, nhÆ°ng thấy cằm hắn giáºt giáºt, còn nổi cả gân xanh, biết đó là cố gắng kiá»m chế phẫn ná»™, vá»™i giải thÃch: “Vệ Khanh, trÆ°á»›c kia em từng hứa vá»›i TrÆ°Æ¡ng Suất sẽ là m mẫu cho cáºu ấy má»™t lần, lần nà y chÃnh là …â€
Vệ Khanh không khách khà cắt ngang lá»i cô, cÆ°á»i lạnh: “Em nói cuối tuần có việc, là vì chuyện nà y sao?†Chu Dạ chá»™t dạ, không dam ngẩng đầu. Cuối tuần đúng là có hoạt Ä‘á»™ng táºp thể, nhÆ°ng đã xong rồi.
Vệ Khanh thấy cô nhÆ° váºy, nhÆ° đổ thêm dầu và o lá»a, giáºn dữ rống lên: “Em bởi vì là m mẫu cho ngÆ°á»i con trai khác, mà không chịu Ä‘i tá»›i nhà anh?†Chu Dạ rụt vai, không biết sống chết còn cố giải thÃch: “Không phải, TrÆ°Æ¡ng Suất muốn em là m ngÆ°á»i mẫu là do nhất thá»i mà thôi, trÆ°á»›c đó em cÅ©ng không biết…â€
Vệ Khanh nhÃu mà y: “Nói nhÆ° váºy, căn bản là cuối tuần em không báºn việc gì, nhÆ°ng lại cố ý tìm cá»› sao?†Thấy cô không nói gì, cúi đầu, tay xiết chặt, giá»ng nói bá»—ng bình tÄ©nh trở lại: “Äược, được, được lắm. Chu Dạ, em là m tốt lắm.†Xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, sắc mặt xám xịt giống nhÆ° trá»i sắp mÆ°a.
Chu Dạ vá»™i và ng Ä‘uổi theo, cầm lấy tay hắn, yếu á»›t nói: “Vệ Khanh, không phải nhÆ° anh nghÄ© đâu, anh đừng có tức giáºn được không?†Ngẩng đầu đáng thÆ°Æ¡ng nhìn hắn, nhẹ nhà ng lắc lắc tay hắn, giống nhÆ° đứa nhá» là m sai, cầu xin sá»± tha thứ.
Vệ Khanh hÆ¡i hÆ¡i dùng sức hất ra, không bá» ra được, trừng mắt liếc cô má»™t cái, cÆ¡n giáºn cÅ©ng tiêu tan má»™t chút. Chu Dạ căng thẳng kéo tay hắn: “Hôm nay bá»n em chụp ảnh tốt nghiệp, anh xem, em vẫn còn mặc y phục cá» nhân nà y…†Còn chÆ°a nói xong thì bức tranh cuá»™n tròn kẹp dÆ°á»›i nách rÆ¡i xuống mặt đất.
Vệ Khanh cúi ngÆ°á»i nhặt lên xem, xem xong lá»a giáºn vừa tắt lại tách tách bùng cháy. Chỉ má»™t đốm lá»a nhá», có thể cháy lan ra cả đồng cá», cÅ©ng đủ để đốt cháy lý trÃ. Vẽ cẩn tháºn nhÆ° váºy, nét mặt ấm áp nhÆ° váºy, nhÆ° ánh nắng mặt trá»i, ngÆ°á»i xinh đẹp nhÆ° váºy, trÆ°á»›c đây chÆ°a từng nhìn thấy, cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i con trai khác vì cô mà vẽ, bảo hắn là m sao chịu nổi?
Hắn nhắm mắt lại, Ä‘em bức tranh nhẹ nhà ng đặt trong lòng bà n tay cô, rồi từng ngón tay nhẹ nhà ng cạy ngón tay nà ng Ä‘ang nắm tay hắn ra. “Chu Dạ, chúng ta cần nghiêm túc suy nghÄ© má»™t chút.†Thanh âm trầm thấp, ám ách vô lá»±c. Cần nghiêm túc suy nghÄ© thế nà o nữa đây? DÆ°á»›i ánh mặt trá»i, nhìn Chu Dạ và TrÆ°Æ¡ng Suất, hắn đã bị đả kÃch trầm trá»ng. Suy nghÄ© nghiêm túc má»™t chút để có thể hòa giải cục diện nà y, còn cần phải nghiêm túc suy nghÄ© vá» vấn Ä‘á» tồn tại giữa hắn và cô.
Chu Dạ hiểu nhầm ý hắn, rÆ¡i nÆ°á»›c mắt, sợ ngÆ°á»i khác nhìn thấy, vá»™i lấy tay lau Ä‘i. “TrÆ°Æ¡ng Suất Ä‘em bức tranh tặng em là bởi vì hắn sắp…†đi rồi… còn chÆ°a nói xong thì Vệ Khanh đã cắt ngang lá»i cô: “Không cần giải thÃch nữa, anh vá» trÆ°á»›c.†Khôi phục lại dáng vẻ thà nh thục, lý trÃ, lãnh đạm, cao cao tại thượng.
Lần đầu tiên, Chu Dạ nhìn theo bóng dáng hắn cà ng lúc cà ng xa, dÆ°á»›i ánh chiá»u tà , kéo dà i bóng dáng hắn, lại có cảm giác Ä‘au Ä‘á»›n vì tổn thÆ°Æ¡ng. Hóa ra, nhìn theo bóng dáng ngÆ°á»i khác lại khó chịu nhÆ° váºy. Äứng ở nÆ¡i đó, nÆ°á»›c mắt tuôn rÆ¡i.
Có và i bạn há»c quen biết thấy cô rÆ¡i lệ, Ä‘i tá»›i an ủi: “Chu Dạ, thá»i sinh viên rồi cÅ©ng phải trôi qua, cuá»™c vui nà o cÅ©ng có hồi kết, đừng quá thÆ°Æ¡ng cảm!†Chu Dạ chảy nÆ°á»›c mắt, nức nở nói: “Mình nhá»› mẹ!†Dụi dụi mắt Ä‘i vá» kà túc. Tròng lòng rất tủi thân, cô cÅ©ng không là m sai gì cả, sao lại nổi giáºn vá»›i cô cÆ¡ chứ! Ghen thì cÅ©ng đến mức nhÆ° thế!
CÆ¡m tối cÅ©ng không ăn, là m cái gì cÅ©ng không xong. Cà ng nghÄ©, xét cho cùng, lần nà y mình cÅ©ng có phần sai, Ä‘Ã nh phải tá»›i cá»a Ä‘i chịu đòn nháºn tá»™i váºy. Là m sai biết thừa nháºn, đó má»›i là trẻ ngoan.
Vệ Khanh thì sao, sáng sá»›m bá» chạy tá»›i quán bar Hải Háºu uống rượu, cà ng uống cà ng nổi giáºn! Hầm hầm bá» vá» nhÆ° váºy, giống cái gì? Còn có phải Ä‘Ã n ông hay không, đúng là chả có tiá»n đồ gì cả? Dá»±a và o quầy bar, ngón tay không ngừng miết ly rượu, tức giáºn bất bình, Chu Dạ nà y, cà ng ngà y cà ng không biết tá»± trá»ng, phải nhanh chóng gạo nấu thà nh cÆ¡m, đỡ phải cả ngà y lo lắng Ä‘á» phòng! (haizz, Ä‘oạn trên còn thÆ°Æ¡ng anh, Ä‘oạn nà y muốn bóp cổ thằng cha nà y quá x-( )
NÆ¡i nhÆ° quán bar nà y, quay Ä‘i quay lại Ä‘á»u gặp ngÆ°á»i quen, láºp tức có ngÆ°á»i tá»›i chà o há»i: “Ha ha, Vệ thiếu, sao lại lầm lÅ©i uống rượu thế, má»™t mình Ä‘i uống rượu giải sầu sao?†Vệ Khanh không nói gì, ném bình rượu cho hắn: “Lại bị bạn gái nhỠđá sao?†Vệ Khanh xấu hổ không thôi, xem ra sau nà y không thể tá»›i quán bar giải sầu được rồi, vá» nhà có lẽ thoải mái hÆ¡n. Hắn sắp bị Chu Dạ áp bức tá»›i không thể sống yên ổn được rồi!
NgÆ°á»i ná» nhÃu mà y: “Không bằng lại diá»…n má»™t vở kịch? Chị dâu tuy ngang bÆ°á»›ng nhÆ°ng vẫn chỉ là phụ nữ mà thôi.†à nói, Ä‘á»™ng não má»™t chút cÅ©ng dá»… đối phó mà thôi. Äại danh của Chu Dạ má»i ngÆ°á»i ở đây ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u biết, nhất là mẹ Vệ Khanh còn không kịp đợi con dâu và o cá»a, đã khen ngợi rất nhiá»u. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hiểu ra, thảo nà o Vệ Khanh lại coi nhÆ° bảo bối nhÆ° váºy, hóa ra là ná»™i bá»™ đã có quyết định là con dâu, nên bá»n há» cÅ©ng coi cô nhÆ° chị dâu.
Hắn nhắc tá»›i chuyện đó, là m Vệ Khanh nhá»› tá»›i bà i há»c lần say rượu trÆ°á»›c, hừ lạnh: “A Triết, chú còn không biết xấu hổ mà nêu ra cái ý tưởng đó!†Không lá»™t da hắn đã là may lắm rồi! A Triết không hiểu, nói: “Sao thế, không phải lần trÆ°á»›c ôm mỹ nhân vá» sao?â€
Vệ Khanh cắt ngang lá»i hắn: “Quên Ä‘i, quên Ä‘i, chú an pháºn cho anh nhá», bá» hết mấy cái chủ ý tầm báºy đó Ä‘i.†Ôm mỹ nhân vá»? Hứ, chẳng khác gì hÃt phải hạt tiêu, nồng tá»›i mức muốn chảy nÆ°á»›c mắt, trong lòng sợ hãi không thôi, coi nhÆ° hắn gặp hạn, không dám là m lại cái trò đó nữa.
Hai ngÆ°á»i cứ má»™t ly lại má»™t ly, tâm tình Vệ Khanh buồn bá»±c, uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, mà y cÅ©ng không nhăn. Chỉ chốc lát sau, má»™t cô gái sà nh sá»i tá»›i gần: “Tiên sinh, cho em mượn báºt báºt lá»a má»™t chút.†Ãnh mắt nhìn vá» phÃa Vệ Khanh, khiêu khÃch mê hoặc. Vệ Khanh không kiên nhẫn, hắn là m gì có tâm tÆ° hoa cá» a, má»™t Chu Dạ đã đủ khiến hắn Ä‘au đầu nhức óc rồi. Liếc mắt nhìn A Triết, khách khà nói. “Rất xin lá»—i.†Cảm thấy từ chối không giống phong cách của mình, lại nói thêm má»™t câu: “Báºt lá»a ở chá»— cáºu ta.†Coi nhÆ° là giải thÃch, tin hay không thì tùy cô ta.
A Triết phối hợp đứng dáºy nhÆ°á»ng chá»—, má»i cô ta ngồi. Cô gái thấy Vệ Khanh nhã nhặn từ chối nhÆ° váºy cà ng cảm thấy hứng thú, rút Ä‘iếu thuốc trong tay hắn, đốt cháy, sau đó tao nhã đặt bên môi. Äiếu thuốc trên môi, hà m súc mà dụ hoặc, A Triết nhìn thấy ca ngợi vÆ°u váºt.
Vệ Khanh lại hoảng sợ, hắn bá»—ng nhá»› tá»›i lần ở trên Ä‘Æ°á»ng cao tốc khi kẹt xe, Chu Dạ cùng hắn hút má»™t Ä‘iếu thuốc, còn là m cà n phun thuốc và o mặt hắn, cô gái nà y cÅ©ng tá»± nhiên nhÆ° váºy mà toát ra phong tình, thân thiết ngá»t ngà o nhÆ° váºy, trêu chá»c lòng ngÆ°á»i. Liá»n lầm lì ngồi thẳng dáºy, mặc kệ Ä‘iếu thuốc trên ngón tay tá»± cháy tà n, kiên quyết không hút thêm ngụm nà o nữa.
A Triết bá»—ng nhiên ghé sát lại, thì thầm bên tai hắn: “Có cần gá»i chị dâu tá»›i đây không ạ?†Ãnh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, ý muốn là m cho Chu Dạ ghen. Phụ nữ Ä‘á»u nhÆ° váºy, Ä‘iêu ngoa, ngoan Ä‘á»™c, ghen tị. Bạn bè Vệ Khanh Ä‘á»u không phải ngÆ°á»i đứng đắn, Ä‘á»u đã lăn qua lăn lại trong bụi hoa cả. Äúng là váºt há»p theo loà i.
Chủ ý nà y cÅ©ng không tồi, Vệ Khanh cÅ©ng không phải không Ä‘á»™ng tâm. Hôm nay hắn ăn cả má»™t bình dấm chua nhÆ° váºy, trong lòng vô cùng khó chịu, để cho Chu Dạ nhìn thấy tá»™t cùng hắn có bao nhiêu mị lá»±c cÅ©ng không tệ, đỡ phải cả ngà y ở chung vá»›i ngÆ°á»i con trai khác, là m hắn suốt ngà y lo. Do dá»± không nói gì, bên kia A Triết đã gá»i Ä‘iện thoại.
Äiện thoại vừa reo hai tiếng đã kết nối, vá»ng ra đúng tiếng của Chu Dạ: “Alo, xin há»i ai váºy?†Äá»™t nhiên Vệ Khanh giáºt lấy Ä‘iện thoại, trán đầy mồ hôi, vá»™i và ng nói: “Anh vá» trÆ°á»›c, hai ngÆ°á»i cứ vui vẻ Ä‘i, nhá»› ghi anh và o sổ.†Tuy rằng hắn rất muốn nhìn dáng vẻ ghen tuông của Chu Dạ, nhÆ°ng nghÄ© tá»›i tÃnh tình nóng nảy của cô, nếu cho ăn ăn bình dấm chua nhÆ° váºy, chỉ sợ sẽ ồn à o long trá»i lở đất. Có ghen hay không cÅ©ng chÆ°a nói trÆ°á»›c được, chỉ sợ giống nhÆ° lần trÆ°á»›c Ä‘i ăn trá»™m gà còn mất nắm gạo. Loại thủ Ä‘oạn nhÆ° thế nà y, đặt và o địa vị Chu Dạ, chỉ có má»™t phần trăm chÃnh xác. Tá»± mình là m báºy, không thể sống yên ổn, hắn trải nghiệm đã đủ rồi.
Vệ Khanh là ngÆ°á»i không tÃnh là ngÆ°á»i tốt, nhÆ°ng cÅ©ng là ngÆ°á»i thông minh, lúc nà o cÅ©ng nhìn xa trông rá»™ng, đã phạm sai lầm thì sẽ không tái phạm.
Nhanh bÆ°á»›c ra ngoà i, gió đêm nhẹ nhà ng thổi lÆ°á»›t qua, tỉnh rượu má»™t chút, lại cảm thấy cô Ä‘Æ¡n, có chút thê lÆ°Æ¡ng. Thá»±c ra buổi chiá»u nay hắn đã thông suốt rất nhiá»u thứ, má»™t tấc và ng cÅ©ng không thể đổi được má»™t tấc thá»i gian, hắn có dùng bao nhiêu tiá»n Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng không có thể đổi thá»i gian quay vá» thá»i tuổi trẻ giống TrÆ°Æ¡ng Suất, thất bại nà y đối vá»›i hắn mà nói, vô cùng bất đắc dÄ©. Äi tá»›i cầu vượt, gió thổi lá»›n, thổi qua vạt áo sÆ¡ mi phần pháºt, đứng đó đón gió, vạt áo dần dần rá»™ng ra, nhìn hắn cả ngÆ°á»i toát ra vẻ tiá»u tụy.
Thở dà i, vác thân đầy mùi rượu ra vá», Ä‘i và o trong thang máy, ngã trái ngã phải Ä‘i ra. Mượn rượu tiêu sầu cà ng sầu thêm, quả nhiên đúng tháºt, lá»i nói của ngÆ°á»i xÆ°a luôn có đạo lý. Xoay ngÆ°á»i nhìn thấy Chu Dạ cúi đầu, đứng trÆ°á»›c cá»a, có chút giáºt mình.
Chu Dạ bá» ngón tay trong miệng ra, bao nhiêu suy nghÄ© trong đầu, nhìn thấy hắn, tất cả Ä‘á»u quên hết, ấp úng ná»a ngà y, miá»…n cưỡng nói được má»™t câu: “Anh đã vá» rồi sao?†Mặt dà y tá»›i tìm hắn nhÆ° váºy, cô cÅ©ng rất xấu hổ. Vệ Khanh nhÃu mà y, sao lại có nhiá»u thói quen xấu nhÆ° váºy, đã lá»›n thế nà y rồi, còn cắn ngón tay?
Chu Dạ lại hiểu nhầm hắn không vui, có chút Ä‘au lòng, cúi đầu Ä‘i lên phÃa trÆ°á»›c, giá»ng há»n dá»—i nói: “Ừm, em tá»›i xem anh thế nà o, nếu không có chuyện gì…ừm, anh vá» trá»… nhÆ° vây, là đi… uống rượu sao?†Bá» Ä‘i, nhìn hắn uống nhiá»u rượu nhÆ° váºy, bá» qua cho hắn, không thèm so Ä‘o. Vừa Ä‘uối lý, vừa tủi thân.
Vệ Khanh lại lùng nói: “Äúng thì sao?†Có chút không khách sao. Chu Dạ mặt má»ng, liá»n không nhịn được, có chút nổi giáºn. Sao có thể dà y mặt đứng đây, chá» hắn suốt mấy tiếng đồng hồ, giá» thì chuyện Ä‘i tá»›i đâu chứ? Nuốt nÆ°á»›c mắt, nói: “Anh đã vá» rồi, em vỠđây.†Âm cuối tủi thân muốn khóc, ra sức kiá»m chế, không muốn mất mặt.
Vệ Khanh giữ cô lại: “Äã trá»… nhÆ° thế nà y, còn vá» gì nữa? ChÆ°a bao giá» thấy em không nghe lá»i nhÆ° váºy.†Mở cá»a bÆ°á»›c và o, tâm tình tốt hẳn lên. Chu Dạ trừng mắt nhìn theo bóng dáng hắn, nổi giáºn đùng đùng theo sau.
Vệ Khanh ngã xuống sofa, xoa xoa huyệt thái dÆ°Æ¡ng, dáng vẻ mệt má»i. Chu Dạ Ä‘i tá»›i, nhá» nhẹ nói. “Vì sao uống nhiá»u rượu nhÆ° váºy?†Thở ra toà n mùi rượu, khó ngá»i chết được. Vệ Khanh vẫn nhắm mắt nhÆ° trÆ°á»›c, thản nhiên há»i lại: “Em cho là vì sao?â€
Chu Dạ không vá»™i lên tiếng, ninh ná»t há»i: “Rất khó chịu sao?†Vệ Khanh lại dùng cái giá»ng Ä‘iệu không mặn không nhạt: “Em thấy thế nà o?†Trong lòng Chu Dạ Ä‘áºp loạn xạ má»™t Ãt, Ä‘oán có lẽ hắn rất tức giáºn, nghÄ© nghÄ©, ân cần nói: “Em Ä‘i pha trà cho anh, uống trà nóng xong lại nói tiếp, anh đợi má»™t lát nha.†Ôn nhu săn sóc nhÆ° váºy, khiến Vệ Khanh được sủng ái mà kinh sợ.
So với đại ngộ lần say trước, lần nà y đúng là thiên thượng nhân gian.
Vệ Khanh thoải mái hưởng thụ sá»± chăm sóc của Chu Dạ. Cô rót chén trà , dùng miệng thổi thổi cho nguá»™i bá»›t, còn nói: “Cẩn tháºn nóng.†Rồi má»›i Ä‘Æ°a cho hắn. Vệ Khanh nảy ra ý má»›i, cÅ©ng không Ä‘á»™ng tay, từ từ nhắm mắt nằm trên sofa, miệng hÆ¡i hé ra. Lần nà y Chu Dạ mang theo cái Ä‘uôi đến, Ä‘Ã nh phải nén giáºn, ngoan ngoãn đút cho hắn, còn há»i: “Có nóng không?â€
Äúng là hắn Ä‘ang rất khát, có thể uống tá»›i ba chén, nhÆ°ng chÆ°a bao giá» uống trà ngon nhÆ° váºy. Chu Dạ ân cần chăm sóc nhÆ° váºy, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần Ä‘á»u thoải mái. Vệ Khanh giống nhÆ° hưởng thụ đãi ngá»™ cuá»™c sống đế vÆ°Æ¡ng.
Uống trà xong, Chu Dạ còn há»i: “Äau đầu không? Em giúp anh xoa xoa.†Ngón tay má»m mại lạnh lẽo lÆ°á»›t trên hai huyệt thái dÆ°Æ¡ng, chuyển Ä‘á»™ng qua lại, thỉnh thoảng dùng ngón cái chặn lấy, rất có kinh nghiệm. Lá»±c đạo nhẹ nhà ng, nhÆ°ng lại rất thoải mái, quả nhiên đỡ Ä‘au đầu hÆ¡n rất nhiá»u. HÆ¡i thở má»m nhẹ ấm áp trên đỉnh đầu, mấy sợi tóc của cô thỉnh thoảng lÆ°á»›t qua trÆ°á»›c mặt, chá»c cho tâm can hắn ngứa ngáy. Chu Dạ chỉnh góc ngồi, há»i: “Còn Ä‘au đầu nữa không?†Vệ Khanh hưởng thụ nhÆ° váºy, hai tay bắt đầu không yên pháºn.
Tóm lấy tay Chu Dạ, cháºm rãi liếm nhẹ, đầu ngón tay thấm Æ°á»›t má»™t mảnh. Tay Chu Dạ rất đẹp, thon dà i, khung xÆ°Æ¡ng nhá», má»m mại nhÆ° không xÆ°Æ¡ng, là n da mịn mà ng, dÆ°á»ng nhÆ° không nhìn thấy lá»— chân lông. Bởi vì hà ng năm dùng bút vẽ, không để móng tay, cắt gá»t sạch sẽ, không sÆ¡n móng, nhìn móng tay hồng hà o khá»e mạnh sáng bóng. Vệ Khanh ngáºm ngón trá» tay cô, trên bá» mặt lÆ°u lại nÆ°á»›c miếng của hắn, vô cùng khiêu khÃch.
Ngay từ đầu Chu Dạ đã thức thá»i mặc cho hắn chiếm chút tiểu tiện nghi, chá» cho hắn kéo cổ áo cô xuống, thoải mái hôn và o bên trong, cô má»›i giữ lại bà n tay to của hắn, không cho hắn là m xằng báºy. Các cô gái trẻ Ä‘á»u thÃch xinh đẹp. Chu Dạ mặc áo khoác ngoà i, nhÆ°ng bên trong lại mặc áo cổ thấp, vá» phÆ°Æ¡ng diện nà y cà ng tiện cho Vệ Khanh má»™t bÆ°á»›c công thà nh chiếm đất.
Hắn cÅ©ng mặc kệ, xoay ngÆ°á»i ngồi dáºy, má»™t tay kéo Chu Dạ và o trong lòng, tay còn lại đặt bên ngoà i chiếc áo cổ chữ V của cô, để trÆ°á»›c ngá»±c, nhẹ nhà ng vuốt ve. Chu Dạ bị hắn giở trò sá» soạng thà nh thói quen, rất nhanh có phản ứng, khó nhịn ngẩng đầu lên, hÆ¡i hÆ¡i thở hổn hển. Chu Dạ non ná»›t là m sao chống đỡ nổi thủ Ä‘oạn tán tỉnh của Vệ Khanh, ở trong lòng hắn xoay tá»›i xoay lui, là m cho hắn cà ng khó nhịn nổi.
Bà n tay lÆ°á»›t xuống dÆ°á»›i, cởi cúc quần bò của cô. Quần bò cô má»›i mua, không khóa kéo, chỉ có cúc quần, nhÆ°ng mà có tá»›i hai nút, bị kẹt mãi không tháo ra được. Vệ Khanh cởi ná»a ngảy không xong, háºn không thể cắt nát cái quần. Chu Dạ nhân cÆ¡ há»™i nà y, ra sức thở, Ä‘á» mặt cà i cúc quần mà hắn khó khăn lắm má»›i tháo được ra, chỉnh sá»a lại y phục, trong lòng thầm oán thán, không biết cái áo có bị hắn vò cho biến dạng không nữa.
Vệ Khanh nhìn thấy không được, há miệng thở dốc, lôi kéo tay nà ng lÆ°á»›t xuống dÆ°á»›i, trong miệng hạ lÆ°u nói: “Tây Tây, chá»— nà y của anh Ä‘au lắm, em xoa xoa giúp anh Ä‘i.†Chu Dạ cắn môi đẩy hắn ra. Hắn giữ lại, ôm lấy cô, lại cá» cá», cợt nhả nói: “Chồng em cả thể xác và tinh thần Ä‘á»u không khá»e mạnh, tÆ°Æ¡ng lại, sẽ ảnh hưởng tá»›i chữ ‘hạnh phúc’.†Chu Dạ cứng ngÆ°á»i ngồi trên sofa.
Vệ Khanh thấy cô không cá»± tuyệt, láºp tức đả xà tùy côn (đánh rắn tùy gáºy), giữ tay cô lại, bắt đầu hÆ°á»›ng dẫn cô, nói xong lá»i không đứng đắn, tháºt là cái gì cÅ©ng nói ra hết. Chu Dạ mÃm môi, mở miệng nhÆ°ng không nói ra lá»i, không thể mắng nổi, mặt Ä‘á» thiếu chút nữa có thể xuất huyết ra được. Nà ng nhắm mắt, nhá» giá»ng thì thầm: “NhÆ° thế nà y còn chÆ°a đủ sao?†Giây phút thẹn thùng xấu hổ nà y, cô cảm giác dà i nhÆ° cả má»™t thế ká»·. Tâm tình căng thẳng, miệng khô lưỡi nóng, ngón tay có chút Ä‘au, cô cảm thấy hÆ¡i mệt.
Dù không lÆ°u loát, có nhiá»u chá»— không là m tốt, Vệ Khanh mạnh mẽ kiá»m chế, khát vá»ng cà ng nhiá»u. Vì thế, ở bên tai cá»™ nhẹ giá»ng yêu cầu, Chu Dạ bị dá»a căng thẳng, dùng sức véo hắn, tức giáºn mắng: “Vệ Khanh, anh quá đáng!†Vệ Khanh còn nói: “Có cái gì quá đáng đâu cÆ¡ chứ, cÅ©ng không có Ä‘á»™c mà .†Toà n bá»™ Ä‘á»u đã biến thà nh sắc ma thà nh tinh.
Lúc nói chuyện, không Ä‘á» phòng cô Ä‘á»™t nhiên dùng sức, má»™t tráºn run run, ôm lấy cô ngã xuống sofa, ná»a ngà y không chịu đứng dáºy. Chu Dạ vừa thẹn vừa giân, oán háºn nói: “Äá»u tại anh, dây ra hết quần em rồi! Bẩn chết được!†Lại đẩy, lại đánh, Vệ Khanh vùi đầu trÆ°á»›c ngá»±c cô, hưởng hết diá»…m phúc, đâu chịu đứng lên. Hắn háºn chết cái quần kia, Æ°á»›c gì là m bẩn cà ng nhiá»u cà ng tốt.
Chu Dạ lấy hắn dùng lưỡi cách qua lá»›p áo, xằng báºy trÆ°á»›c ngá»±c, vừa cuống vừa giáºn, lần nà y giáºn tháºt, Ä‘Æ°a tay tá»›i chá»— nguy hiểm của hắn, lạnh giá»ng nói: “Anh nghiêm túc má»™t chút!†Giữ yếu huyệt của hắn, tùy thá»i trở mặt. Vệ Khanh từng ăn nhiá»u trái đắng trên tay cô, tối hôm nay đã ép cô nhiá»u nhÆ° váºy, nếu còn ép tiếp chỉ sợ không chiếm được gì cả, vì thế tạm thá»i buông tha cô.
Không há» che lấp ngồi xuống, Chu Dạ háºn hắn hạ lÆ°u vô sỉ, cầm gối ôm quăng và o lòng hắn, mắng: “Còn không mau mặc quần áo và o!†ChÃnh mình thì chạy và o toilet rá»a sạch. CÅ©ng không phải cô không Ä‘Æ°a tay giúp hắn là m, nhÆ°ng vẫn bị yêu cầu hắn Ä‘Æ°a ra dá»a cho sợ hãi, chỉ có thể mắng hắn vô sỉ. Không chỉ nhÆ° thế, hắn còn là m nhÆ° không có chuyện gì xảy ra, nói: “Anh giúp em cÅ©ng được.†Cô nhìn mình qua tấm gÆ°Æ¡ng, mặt lại hồng, lại nóng, có lẽ có thể luá»™c chÃnh quả trứng.
Vệ Khanh thấy cuối cùng cô cÅ©ng Ä‘i ra, trêu chá»c: “Anh cứ nghÄ© em định ngủ luôn trong toilet.†Chu Dạ trừng hắn, vì lấy lòng hắn, đúng là bị bán đứng. Nhìn thá»i gian vẫn còn sá»›m, cầm túi nói muốn vá». ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Vệ Khanh muốn giữ cô lại, nói mình say rượu, không thể Ä‘Æ°a cô vá», đêm khuya, trên Ä‘Æ°á»ng không an toà n.
Chu Dạ căm giáºn nghÄ©, nÆ¡i nà y cà ng không an toà n! Cà ng phải Ä‘i. Vệ Khanh lÆ°á»i biếng nói: “Anh uống rượu, em không ở lại chăm sóc anh sao?†Rốt cuá»™c cô không nhịn được nữa, cả ngà y nay cô đã cố nén giáºn, nhẫn nhục chịu Ä‘á»±ng tá»›i cá»±c Ä‘iểm, liá»n châm chá»c: “Có cần em lÆ°u lại chiếu cố cho anh uống dấm chua, xoa bóp chân tay gì không?†Vệ Khanh nhá»› tá»›i lần ác má»™ng đó, không dám ý kiến, chỉ nói gần đây an ninh không tốt, Ä‘i taxi vá» chẳng may gặp chuyện gì, hối háºn cÅ©ng không kịp.
Chu Dạ cÅ©ng không ngại, cầm chìa khóa xe trên bà n, nói: “Em lái xe anh vá», ngà y mai anh tá»›i lấy.†Váºy là được rồi chứ? Vệ Khanh không còn lá»i nà o để nói, Ä‘Ã nh phải nói: “Tuần sau tá»›i nhà anh.†Xem lần nà y cô còn dám không Ä‘i không, xem cô là m cách nà o rá»i khá»i cánh cá»a nà y.
Chân tay Chu Dạ luống cuống không biết để đâu, cÅ©ng không dám lắc đầu. Cô cÅ©ng biết thức thá»i má»›i là trang tuấn kiệt. Äà nh phải yếu á»›t nói: “Tuần sau có chút chuyện, sợ rằng, không tá»›i kịp…â€
Vệ Khanh không kiên nhẫn nói: “Em lại có chuyện gì?†Chu Dạ hoảng sợ nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dÄ©, nói ra: “Tuần sau TrÆ°Æ¡ng Suất xuất ngoại, bá»n em muốn tá»›i tiá»…n…†Còn chÆ°a dứt lá»i, hoảng sợ chạy trốn, không dám liếc hắn nhìn hắn.
CÅ©ng không thể trách cô, có trách cÅ©ng chỉ có thể trách Vệ Khanh chá»n thá»i Ä‘iểm không đúng lúc. Tháºt không biết dùng lá»i nà o để diá»…n tả biểu cảm của hắn lúc nà y.
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ , âàííû , åâðîïåéñêèé , anh bia ca tinh , co le la minh da yeu pan , co le la yeu chuong 21 , co le la yeu chuong 3 , co le la yeu chuong 34 , co le la yeu chuong 58 , co le la yeu duc vong , co le la yeu hien dai , co le la yeu ishtar , co le la yeu truyen ngan , co le la yeu tuy phong , co le la yeu- chuong 14 , cover khoảng lặng , cover ngôn tình , êàëüÿíû , êàìåäè , êåðàìè÷åñêàÿ , ebook co le la yeu , ëîãîòèï , êíèãó , êóíèëèíãóñ , hien dai co le la yeu , ìàçäà , ïåðìü , ishtar có lẽ là yêu , ïðîêëÿòûé , ñàíòåõíèêà , ngôn tình , ñòðàíèöû , ñòðèïòèç , òîéîòà , truyen ngon tinh22 , vệ khanh chu dạ , wallcoo thiếu nữ , wallcoo valentine , wallcoo watercolor paint , xem anh co dau wallcoo , ðåôåðàòè