Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1004: Vân Mộng.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Khiếu Thiên khuyển nói chuyện vừa chuyển:
- Bất quá, ngược lại cũng không phải không thể nói không tìm được người, tại hạ còn có một chuyện muốn cầu.
Hứa Tiên ngạc nhiên:
- Chuyện gì?
Chẳng lẽ là muốn thương thảo một viên Kim Đan gì đó.
Tam Thánh Mẫu nhẹ nhàng nhíu chặt vùng lông mày lại, không biết hắn sẽ yêu cầu gì nữa.
Khiếu Thiên khuyển ngượng ngập nói:
- Thỉnh ngài làm cho ta một bài thơ, lưu làm kỷ niệm.
Nói rồi bày ra mấy tư thế.
- Cho ngươi?
Hứa Tiên không biết nói gì.
Tam Thánh Mẫu trợn trừng mắt, dĩ nhiên vì loại sự tình này cô phụ giao phó của ca ca nàng, cái gọi là Bạch Nhãn Lang chính là loại này đi sao!
- Đúng vậy, đúng vậy, cẩu cũng tốt, lang cũng được, ngay ngắn đều không sai biệt lắm, ta đã chuẩn bị tốt rồi.
Khiếu Thiên khuyển chống chân trước, ngẩng cao đầu nói.
Hứa Tiên rất muốn nói, hình tượng này của ngươi vẫn là đi diễn phim hoạt hình đi sao, không thích hợp xuất hiện trong thi từ cổ, nhưng chuyện tới trước mắt chỉ có thể liều mạng suy nghĩ thi từ cùng lang cẩu có liên quan.
- Tử hệ trung sơn lang đắc chí tiện xương cuồng.
Hiển nhiên không có lời gì để nói cả.
- Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ thiên lang.
Đều đem nhân gia bắn chết.
Kết quả nghĩ tới nghĩ lui, dĩ nhiên nghĩ không ra! Hắn giả thi tiên này xuất đạo nhiều năm như thế, vẫn là lần đầu bị tràng diện làm thơ gây khó khăn. Thi từ Đường Tống cũng có không cho thời gian! Bất quá xét đến cùng vẫn là hắn không có bao nhiêu thi tài, nếu như Vân Yên ở đây. Nói vậy có thể lập tức làm ra câu thơ hợp với tình hình đi sao, nhưng chân tài nữ này còn đang ngủ say, giả tài tử như hắn đã bất lực.
Chỉ có thể nói:
- Xin lỗi, ta trong khoảng thời gian ngắn ý văn chưa có!
Lại không nghĩ rằng Khiếu Thiên khuyển rộng lượng đáp:
- Hiểu được, hiểu được! Chờ lúc nào ngài có ý văn lại viết đi, ta không vội, ngài nhớ ký có chuyện như thế là được.
Hứa Tiên thở phào ra nói:
- Vậy thì được a!
Khiếu Thiên khuyển lưu luyến không rời nói:
- Ta liền trở về phục mệnh.
- Chờ một chút, ta còn có mấy lời muốn nhờ ngài nói cho Dương huynh.
- Nói cái gì, ta bảo đảm đưa tin chính xác.
Khiếu Thiên khuyển vỗ bộ ngực bảo chứng.
Hứa Tiên nhân tiện nói:
- Dương huynh hắn khống chế tâm của muội muội, khụ khụ, bảo vệ tâm của muội muội, tại hạ có thể lý giải. Thế nhưng quá mức nghiêm khắc, lại không có lợi với tình huynh muội. Hôm nay hiểu lầm giữa ta và Tam Thánh Mẫu nương nương đã làm sáng tỏ. Tam Thánh Mẫu nương nương ở bên ngoài du ngoạn một vòng, nói vậy rất nhanh sẽ trở về Hoa Sơn, hà tất cho người tới bắt đây? Mà tại hạ ít ngày nữa sẽ vào Thục, đi đến quán Giang Khẩu đăng môn bái phỏng, chịu phạt thỉnh tội.
Phen lời nói lịch sự này phát ra từ nội tâm, nếu không có Dương Tiễn phương pháp xử lý có vấn đề, cũng không đến mức nháo tới một bước như ngày hôm nay.
Nhãn thần của Tam Thánh Mẫu lóe ra, hơn nữa từng dùng Bảo Liên đăng thám thính qua Dương Tiễn cùng hắn đối thoại, biết hắn đối với chính mình cũng không có ý xấu gì cả. Không khỏi thở dài yếu ớt, trong lòng trách cứ đối với hắn cũng đã tiêu tan thành mây khói.
Khiếu Thiên khuyển nghe được liên tục gật đầu, chờ Hứa Tiên nói xong, đáp:
- Ngươi là chuẩn bị tới cửa đề hôn?
- Ngươi nói cái gì?
Tam Thánh Mẫu sắc mặt đỏ bừng, lại hung hăng trừng mắt với Hứa Tiên.
Hứa Tiên cắn răng nói:
- Ta nói cùng ngươi những câu này, có một chữ là tương đồng sao?
- Đây là tổng kết, yên tâm đi, ta sẽ ủng hộ ngươi!
Khiếu Thiên khuyển hướng về phía Hứa Tiên dựng thẳng lên ngón cái, lại đối với Tam Thánh Mẫu nháy nháy mắt.
Hứa Tiên bỗng nhiên thập phần hối hận để nó giúp mình nhắn gửi:
- Chờ một chút, ta thấy vẫn là...bỏ đi!
Khiếu Thiên khuyển đã hóa thành độn quang bay đi vô tung vô ảnh.
Hứa Tiên không dám đối mặt với ánh mắt của Tam Thánh Mẫu, đành cười ha hả nói:
- Đã như vậy, Tam Thánh Mẫu nương nương, ta liền cáo từ.
- Gọi Dương Thiền được rồi!
Tam Thánh Mẫu nhẹ giọng nói.
- Cái gì?
Hứa Tiên không có nghe rõ ràng.
- Không có gì.
Tam Thánh Mẫu xoay người hướng về Vu sơn bay đi.
- Sao lại tức giận?
Hứa Tiên lắc đầu, ngẫm lại cũng hướng về Vu sơn bay đi, chí ít muốn cùng các nàng các nàng cáo biệt.
Vu sơn động phủ, các hoa tiên đều đã tỉnh lại. Mặc dù có chút suy yếu, nhưng cũng không lo ngại. Bị Hứa Tiên và Tiết Bích trước sau đưa vào linh lực Yến Tử đã có thể hoạt động khỏe mạnh.
Bất quá nhắc tới đoàn hắc ám kia vẫn đều là lòng còn sợ hãi. Một đám nữ tiên kiến thức rộng rãi thảo luận một phen, dĩ nhiên không đưa ra được một kết luận. Trong tam giới còn không biết có ai có thể sử dụng loại năng lực này. Người có thể trong nháy mắt đem các nàng chế phục càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tiết Bích nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là Thiên Ma Ba Tuần?
Đại năng trong tam giới chỉ có Thiên Ma Ba Tuần này thần bí khó lường nhất, thậm chí không ai có thể nói ra lý do của hắn. Có người thậm chí hoài nghi, Ba Tuần cũng không phải là bất cứ một loại sinh linh gì tu luyện mà thành. Mà là nhân tâm trúng tà niệm ác niệm hội tụ, cho nên mới lúc nam lúc nữ, không có hình thái cố định, nhưng chung quy là tìm không được đủ chứng cứ. Chỉ biết là hắn cùng Phật môn đến Trung Thổ, đã từng tổ chức Phật tổ thành Phật!
Hứa Tiên đến đó, nghe được một phen suy luận này, sau đó nghi hoặc trong lòng ngược lại càng sâu, tuy rằng không biết duyên cớ gì. Thế nhưng Đại Tự Tại Thiên Ma kia hiển nhiên là sẽ muốn đối phó chính mình, sao lại đột nhiên xuất hiện giúp hắn đây?
Tam Thánh Mẫu vẫn hướng phía Bách Hoa tiên tử và Vân Mộng tiên tử nói lời cảm tạ, cố nhiên là một hồi hiểu lầm, nhưng bọn họ là vì nàng mà bôn tẩu. Khôi phục tư thái thong dong trấn định của nữ thần, cũng không lại liếc mắt nhìn Hứa Tiên ở đây một cái, muốn phân rõ ranh giới.
- Hiểu lầm cũng là chuyện tốt, chung quy so với sự thật tốt hơn.
Vân Mộng tiên tử mỉm cười nói.
- Không sao cả, không sao cả, ai bảo ngươi là muội muội của ta!
Bách Hoa tiên tử thì tùy tiện ôm vai Tam Thánh Mẫu, chỉ là thỉnh thoảng hướng phía Hứa Tiên ném một ánh mắt căm tức, hiển nhiên còn chưa thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hứa Tiên thì cùng Ngư nhi ôn chuyện một phen, biết nàng ở trên biển phát triển thuận lợi, cũng thay nàng mà cảm thấy vui vẻ.
Hai bên đều tự nói chuyện, chỉ có Vu Sơn thần nữ đứng ở chính giữa, quay về phía động phủ đổ nát, khóc không ra nước mắt, trong lòng oán hận nói:
- Không bao giờ cần các ngươi đến nữa!
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên ở bên tai nàng:
- Chúng ta trước đến giúp ngươi đem nhà cửa sữa chữa lại tốt!
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn như ánh dương quang của Ngư Nhi, trong lòng rất là cảm động, suýt nữa rơi lệ:
- Ưm!
Bách Hoa tiên tử cũng chú ý tới quang cảnh bên này, hô lên:
- Mọi người đều hỗ trợ!
Sau đó thi triển pháp thuật, đem động phủ bị phá hỏng khôi phục lại như cũ.
Hứa Tiên một đại nam nhân đứng ở chỗ này lại có chút dư thừa, đối với Tiết Bích tỏ ý một chút, chỉ chỉ ra bên ngoài.
Last edited by huynhba; 03-09-2014 at 06:56 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1005-1006: Bản Ngã
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Tiết Bích vẫy vẫy bàn tay, để hắn mau đi.
Hứa Tiên đang muốn rời khỏi, một thanh âm đã đem hắn gọi lại:
- Hứa công tử xin dừng bước!
Hứa Tiên nhìn lại, chính là Vân Mộng tiên tử:
- Tiên tử có gì chỉ bảo?
Chỉ thấy trên người Vân Mộng tiên tử hơi nước bao phủ đã tán đi. Nhưng trong một đôi mắt vẫn như cũ bao hàm vạn khoảnh yên ba, nói không ra bao nhiêu động nhân, cùng nàng so sánh, dung nhan cũng tốt, tư thái cũng được, ngược lại ở thứ nhì.
Vân Mộng tiên tử đầu tiên là hạ thấp người thi lễ nói:
- Lần này đã đắc tội nhiều. Bất quá ta vốn cũng chỉ là muốn để công tử mời đến Dao Trì điều tra rõ chân tướng, cũng không có ý gia hại. Hiện tại hiểu lầm tiêu tán, đương nhiên tốt nhất. Chỉ là ta muốn nói, người trong người trong cũng không phải hạng người xúc phạm vô lễ.
Thanh âm cũng là nhu hòa phiêu miểu như vậy.
- Ta thu hồi lời nói lúc trước là được mà.
Hứa Tiên không muốn trên loại sự tình này dây dưa quá nhiều.
Vân Mộng tiên tử mỉm cười:
- Vậy liền được. Lại có một chuyện khác, chính là muốn hướng công tử cầu một viên Kim Đan!
- Cái này...
Hứa Tiên hơi bối rối, hắn mặc dù không phải người nhỏ mọn, nhưng Kim Đan giá trị không thể so với bình thường. Sao có đạo lý để cho đối phương nói hai ba câu liền lấy ra tặng người. Mặc dù là nữ thần cũng không chiếm được ưu đãi như thế.
- Yên tâm đi, sẽ không để Hứa công tử chịu thiệt thòi. Nghe nói Ngao Kiền có một vị tôn nữ, cùng Hứa công tử quen biết, hôm nay đang muốn thu phục Giang Nam Thủy Mạch. Ta ở đây vừa vặn có một vật có thể đem đến trao đổi.
Vân Mộng tiên tử mỉm cười, duỗi bàn tay ra, trong đó hiện lên một khối thanh lam sắc thần ấn, bên trên có vụ khí phiêu miểu.
- Đây là, Động Đình hồ thần ấn?
Vân Mộng tiên tử nói:
- Chính thế, ta mặc dù bỏ đị vị trí thần hồ, nhưng thần ấn này vẫn còn bảo tồn. Tuy rằng người không chiếm được tẩm bổ, bất quá vẫn còn đủ để sử dụng.
Tuy rằng bởi vì Vân Mộng đại trạch biến mất, nàng cũng mất đi vị trí nữ thần Vân Mộng. Nhưng thần ấn khổ cực tích góp từng tí một nhiều năm, đương nhiên không có đạo lý vô duyên vô cớ đưa không cho hắn, lưu lại làm kỷ niệm cũng không yêu quái nào dám đến Dao Trì chém giết. Động Đình hồ vốn là Vân Mộng đại trạch biến thành. Mai thần ấn này đã có lực khống chế Động Đình hồ cường đại.
Hứa Tiên thấy mai thần ấn này so với Hoàng Sơn thần ấn vừa rồi mới đoạt được của Hoàng Hạc đồng tử còn mạnh hơn một ít, đây cũng chính hợp ý hắn, lập tức quyết đoán nói:
- Thành giao!
Nói rồi thống khoái lấy ra Long Hổ Kim Đan cùng nàng trao đổi.
Vân Mộng tiên tử cấm Long Hổ Kim Đan, cũng cảm thấy thỏa mãn, đây là vật có thể ngộ mà không thể cầu. Thái Âm chân nhân độ đại thiên kiếp đều phải bằng vào viên kim đan nho nhỏ này đến trao đổi một đường sinh cơ. Nếu có thể phục dùng một viên, đối với tu hành của nàng rất có ích lợi.
- Hứa công tử, hôm nay Động Đình hồ thần bởi vì thủy hệ thay đổi, cũng ngưng ra một khối thần ấn, mặc dù so ra kém một khối này, nhưng hắn pháp lực cao cường, cũng không thể khinh thường được. Ta cũng biết thủy hệ tranh đoạt, tự có quy tắc của nó. Nhưng vị hồ thần này bản tính nhân thiện, tốt nhất vẫn là không nên động võ.
Hứa Tiên nói:
- Thỉnh tiên tử yên tâm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hứa Tiên cũng không muốn cùng người động võ.
Vân Mộng tiên tử ngẫm lại mới nói:
- Hôm nay Đông Hải thế lớn, đang ở trong Trường Giang làm mưa làm gió, không biết khi nào sẽ xâm lấn Động Đình hồ, sợ rằng không dễ dàng chống đối.
- Tiên tử yên tâm, ta sẽ không hối hận. Đông Hải Long Vương tuy mạnh, cũng không nhất định không có biện pháp ứng đối.
Hứa Tiên nghe ra ý ngoài lời nói của nàng. Nếu là chính mình thật vất vả bắt được Động Đình hồ, lại bị Long Vương đoạt đi, đó chính là bồi phu nhân lại mất thêm binh, rất là không đáng. Sớm nói rõ đã có vẻ thẳng thắn vô tư.
Nhưng nàng lựa chọn vào lúc này, hiển nhiên cũng có lo lắng của chính mình, thần ấn Hứa Tiên đã nắm trong tay, sẽ không dễ đổi ý. Hơn nữa Hứa Tiên suy đoán, nàng cùng Động Đình hồ thần hiện tại hơn phân nửa là quen biết. Chuyện này đối với Động Đình hồ thần kia cũng có lợi. Động Đình hồ thần pháp lực có cao minh, lẽ nào có thể chống đỡ được Đông Hải Long Vương bị Yêu Thần phụ thể, còn không bằng nhanh chóng đem Động Đình hồ này bán đi được giá cao, miễn cho tương lai gà bay trứng vỡ.
Bất quá đối với Hứa Tiên mà nói, sẽ không cần lo lắng nhiều như vậy. Lúc này chính là tụ tập thủy lực Giang Nam chống đối Đông Hải, nếu là một Động Đình hồ tuân theo không được, Thái Hồ Tiền Đường kia cũng thủ không được, lẽ nào muốn Ngao Ly buông tha mộng tưởng của nàng sao?
Vân Mộng tiên tử lộ ra dáng tươi cười:
- Ta đây liền yên tâm vậy.
Mới đem viên Kim Đan này thu vào trong tay áo.
Hứa Tiên chắp tay một cái, đã cưỡi mây bay đi. Lại nghĩ đưa thư đến Hàng Châu thông tri cho Ngao Ly tới nhận lấy thần ấn. Đến lúc đó hắn cũng muốn đích thân đến Động Đình hồ cùng Động Đình hồ thần kia trao đổi một phen. Không chỉ là bởi vì không muốn động võ, quan trọng hơn là bắt được mai thần ấn kia của Động Đình hồ thần.
Nếu có thể đem mai thần ấn này dung hợp làm một, đạt được lực lượng, so với lực lượng Ngao Ly hiện tại đang nắm giữ còn muốn nhiều hơn gấp trăm lần. Dù sao tuy rằng Ngao Ly chiếm một ít thủy hệ, nhưng thời gian kinh doanh ngắn ngủi, xa xa không thể cùng cổ thần như Vân Mộng tiên tử so sánh được. Đến lúc đó không chỉ có thể đơn giản tu thành Địa Tiên, chính là Thần Tiên cũng mong muốn, chính là một chiến lực rất mạnh đối phó Đông Hải Long Vương.
Hứa Tiên một đường bay nhanh, không đến nửa canh giờ, núi Thanh Thành liền đang nhìn. Từ trên cao nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều vòng sừng sững, quả nhiên là sơn thế như thành. Càng kiêm được vân khí lan tỏa u cốc, chim rừng kinh hãi bay ra, không phụ mỹ danh "Thanh Thành thiên hạ u".
Mà người nọ ở ngay trong "thành" này. Hứa Tiên nhảy xuống khỏi đám mây, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên từ đâu tìm kiếm. Trong lòng lại phát sinh tin tức.
Vừa nhìn để hắn hồn nhiên ngây ngốc hồi lâu, thanh âm trong lòng vẫn ghi nhớ lại vang lên ở bên tai:
- Quan nhân, ngươi đã tới rồi!
Hứa Tiên vội vã quay người lại, đã thấy nàng đang đứng ở bên ngoài cách đó không xa, cười dịu dàng, bạch y tựa tiên, giống như ngày trước.
Hứa Tiên bước nhanh tiến lên, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, đem mặt giấu ở trong mái tóc đen láy của nàng, thật sâu ngửi mùi hương trên tóc nàng, cứ như vậy qua rất lâu sau.
Hứa Tiên mở miệng hỏi:
- Ngươi đã xuất quan? Tâm ma không thành vấn đề chứ?
Bạch Tố Trinh đem đầu dựa vào trên vai hắn, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, không sao cả. Ngay cả ta đều có điểm kỳ quái, hình như bỗng nhiên trong lúc đó trở nên thoải mái hơn nhiều, không còn loại cảm giác mất đi khống chế này nữa.
Hứa Tiên tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nàng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi phấn nộn kia.
Bạch Tố Trinh ngượng ngùng tránh ra:
- Hiện tại vẫn là ban ngày.
Một bên hướng về bốn phía nhìn chung quanh, sợ bị người thấy được bọn họ thân mật.
Hứa Tiên cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Xem ra nàng thật không vấn đề. Tâm ma mạnh yếu, hầu như hoàn toàn có thể từ trong lòng nàng xấu hổ đến phán định.
Hứa Tiên nắm lấy tay ngọc của nàng, cùng nhau du ngoạn giữa núi Thanh Thành này, thấp giọng kể ra đủ loại chuyện từ lúc phân ly tới nay.
Nói Ngao Ly làm sao bị Đông Hải Long Vương kia bắt đi, hắn làm thế nào ở trên biển thỉnh Ngư Nhi hỗ trợ, tìm được Đông Hải Long cung, nhưng không phải đối thủ, trở lại làm đủ loại chuẩn bị, mới rốt cục cứu được Ngao Ly ra.
Bạch Tố Trinh theo cố sự du dương lên xuống, lúc thì nhíu mày lo lắng, lúc lại yên tâm mỉm cười:
- Đó thật đúng là nhờ có Ngư Nhi cô nương kia, tiểu Thanh có thể vượt qua thiên kiếp, ta làm tỷ tỷ này cũng được yên tâm.
Cứ như vậy đem chân tướng sự tình tỉ mỉ giảng thuật lại một lần, tuy rằng rất nhiều đồ vật đều từng lấy hàng ngàn khúc mắc giao lưu qua. Nhưng có càng nhiều sự tình không cơ hội kể ra, hôm nay không phân lớn nhỏ nhất nhất kể ra. Mà tận mắt thấy dung mạo của nàng, chính tai nghe được thanh âm của nàng, cảm giác này cũng khác biệt rất lớn. Có lúc động tình, nhịn không được ôm nàng một cái, rồi hôn nàng. Mặc dù không có thêm cử động quá phận, nhưng cũng làm cho nàng e thẹn từng hồi, chung quy khiến nàng không có biện pháp.
Nghe xong Hứa Tiên miêu tả tình cảnh lúc Yêu Thần xuất thế, Bạch Tố Trinh hỏi:
- Những Yêu Thần kia thật sự có thể sống lại sao?
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên không thể, phải làm chỉ là kích khởi huyết mạch và bản tính, tình hình có chút giống với tu tập Long tộc bí pháp.
Bất quá cũng không thể nói là bản tính, nhân sinh hậu thế, tính tình khí chất ai cũng chịu đủ loại miêu tả, siêu việt "bản ngã, nhi hữu, tự ngã, tồn tại". Tất nhiên bản ngã như là ẩn núp dưới băng sơn, nắm giữ lực lượng cường đại. Bởi vì đây là bản năng ngươi và sinh câu đến, cũng giống như hài tử nhỏ tuổi, toàn bộ sinh hoạt đều chịu chi phối, không để ý tới hiện thực hay đạo đức, khắp nơi yêu cầu thỏa mãn nguyện vọng của chính mình, tìm kiếm vui vẻ.
Đám Yêu Thần tính tình thường thường giống như là hài tử, ngang ngược xugn động không chỗ nào cố kỵ, nhưng đồng thời bọn họ lại có lực lượng cường đại. Tiểu hài tử chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất giết giết con kiến, mà Yêu Thần lại có thể nhìn chúng sinh như con kiến hôi hầu như tất nhiên sẽ sản sinh phá hư cường đại.
Bạch Tố Trinh thoáng yên tâm, lại hỏi:
- Trong những Yêu Thần kia có thể có Chúc Âm tồn tại không?
Hứa Tiên tỉ mỉ hồi tưởng, nhưng khi đó một mảnh hoảng loạn, một đám Yêu Thần hình thù kỳ quái hỗn loạn trong đó, tự cũng có xà hình tồn tại, nhưng không tạo thành hình tượng chuẩn xác có liên quan với Chúc Âm. Miêu tả cũng không biết có phải là Yêu Thần tồn tại, linh quang trong đầu hắn chợt lóe:
- Nhất định không có, Chúc Âm cường đại như vậy, làm thế nào lại khuất phục với Đông Hoàng Thái Nhất thiên đế ngày hôm nay?
Bạch Tố Trinh suy nghĩ nói:
- Hơn nữa bọn chúng hai nơi thời đại cũng có chút khác biệt.
Hứa Tiên trêu đùa nói:
- Đáng tiếc a. Chúc Âm là mục tiêu của ngươi nếu có hướng tới, dung nhập luyện hóa trong thần hồn, nói không chừng còn là chuyện tốt.
- Loại chuyện tốt này, ta cũng không cần. Quan nhân, ngươi nói tiếp đi!
Hứa Tiên lại đem chuyện chính mình trải qua ở kinh thành giảng thuật một phen:
- Đáng tiếc không thể để Hồ Tâm Nguyệt kia bắt đến.
Bạch Tố Trinh nghe Hồ Tâm Nguyệt thiết hạ bẫy rập, tức giận nói:
- Tiểu Nguyệt cũng thật quá phận, gặp lại nhất định phải hảo hảo nói nàng một chút.
Hứa Tiên nói:
- Cùng loại gia hỏa này hảo hảo nói chuyện cũng vô dụng. Vẫn là để ta giáo huấn nàng một trận là hơn đi sao!
Bạch Tố Trinh cười bất đắc dĩ, Hồ Tâm Nguyệt nếu có thể nghe nàng nói thì tốt rồi. Nghe Hứa Tiên một mạch nói ra đại chiến đoạt lấy Hoàng Sơn, cùng với dùng một viên Kim Đan đổi lấy Vân Mộng Trạch thần ấn.
Nàng không khỏi than thở:
- Phen kinh lịch này của ngươi thật đúng là đủ khúc chiết ly kỳ, bất quá cuối cùng cũng để tiểu Thiến muội muội có chỗ an thân, cũng trợ giúp Ngao Ly giải quyết nan đề. Chỉ cần có thể đoạt lấy Động Đình Bà Dương nhị hồ, vô luận Đông Hải Long Vương có thực sự bị Yêu Thần phụ thể hay không, vẫn có lực đánh một trận.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Không, còn chưa đủ, còn muốn để nương tử ngươi tu thành Thần Tiên, mới có nắm chắc.
Vừa nói chuyện, đã đem một viên Kim Đan đưa đến bên miệng của nàng.
Bạch Tố Trinh nhìn viên Kim Đan ánh vàng rực rỡ kia, lại nhìn Hứa Tiên vẻ mặt mỉm cười, hiển nhiên không có ý tứ đưa vào trong tay nàng.
Lúc này trời đã tối đen, nàng cắn cắn môi dưới, khẽ mở môi đỏ ra nuốt vào viên Kim Đan kia.
Hứa Tiên lại thu tay lại, nàng đã cắn không trúng, đối với thần tình oán trách của nàng:
- Được rồi, được rồi, trêu đùa chút thôi mà.
Bất quá đợi được nàng lại đưa miệng cắn viên Kim Đan kia, hắn liền cảm thấy bàn tay run lên, cảm giác đau đớn khó tả.
Bạch Tố Trinh sớm có chuẩn bỉ, dưới phản ứng của hắn, đơn giản cắn lấy Kim Đan, thậm chí cả ngón tay của hắn.
Nhưng bộ dáng này của nàng lại để tâm thần Hứa Tiên run lên, ngón tay truyền đến xúc giác mềm mại ướt át, nhưng còn không kịp tinh tế thể hội, nàng đã mở miệng ra, quay mặt qua chỗ khác.
Hứa Tiên ức hiếp người, lại ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:
- Nương tử, sắc trời không còn sớm!
Sau đó đã đem nàng ôm ngang vào, hướng về động phủ cách đó không xa đi đến.
Nói là động phủ, kỳ thực chỉ là thạch động đơn giản, có mấy tấm bàn đá, ghế đá, xa xa không thể cùng Hoàng Sơn hoặc Vu sơn động phủ so sánh được. Chỉ có một bàn trang điểm xem như có chút bộ dáng.
Nhưng ôm ấp thân thể tựa như trân bảo của nàng, tự nhiên sẽ không cảm thấy đơn sơ.
Đem nàng ôm đến đặt trên giường đá duy nhất trong động, đưa tay vì nàng cởi ra quần áo trên người.
- Quan nhân, ngươi tu hành thế nào rồi?
Bạch Tố Trinh lừa gạt trái phải mà nói hắn, phảng phất như muốn quên đi khẩn trương trong lòng.
Hứa Tiên cũng nói với nàng:
- Hôm nay đã tu đến Hỏa Tinh, tiến cảnh rất là thong thả, đang muốn thỉnh nương tử trợ giúp ta một tay.
Bạch Tố Trinh đối với yêu cầu của hắn tự nhiên là không thể không đồng ý:
- Được...a!
Một tiếng thở nhẹ, áo yếm đã bị hắn cởi xuống, cảm thấy mát lạnh nhè nhẹ, trong bất tri bất giác, phòng bị trên người đã bị hắn tầng tầng dỡ xuống. Nhãn thần nhìn về phía đối diện, gương đồng trên đài trang điểm đang chiếu rọi bộ dáng lúc này của nàng, khiến nàng xấu hổ mà cúi mặt, bảo vệ chỗ khẩn yếu trên người.
Hứa Tiên đa dừng lại động tác, thưởng thức thân thể ưu nhã động nhân của nàng, từ đầu vai rất tròn lướt qua tuyết phong đầy đặn, đến lưng ong êm dịu tinh tế, thậm chí song thối thon dài thu lại đều mang theo đường con ưu mỹ. Da thịt tuyết trắng kia ở trong động quật tối đen lấp lánh quang mang, để hắn cũng không nhịn được sợ hãi than:
- Nương tử, ngươi thật đẹp!
Last edited by huynhba; 03-09-2014 at 06:57 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1007: Tứ phương.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Trên khuôn mặt vẫn luôn thong dong ưu nhã của nàng hiện ra vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên hiếm có, lại để hắn càng phát ra ý xấu, muốn hảo hảo khi dễ nàng một phen.
Hứa Tiên vươn tay đi rơi vào bên hông của nàng, da thịt nhẵn nhụi như linh chi mang đến cảm xúc cực kỳ sung sướng, còn muốn dọc theo thân thể mềm mại của nàng tinh tế sờ xoạng.
Bạch Tố Trinh mạnh mẽ mở ra hai tay, dùng sức đem hắn ôm thật chặt vào trong lòng.
Hứa Tiên nhất thời không thể động đậy, cười khổ nói:
- Nương tử...!
- Cứ như vậy đợi một hồi được không, quan nhân.
Bạch Tố Trinh chăm chú nhắm mắt nói rằng.
Hứa Tiên còn tưởng rằng nàng xấu hổ, chỉ đành nói:
- Được thôi!
Nhuyễn ngọc ôn hương như thế, cũng không phải chuyện khó khăn gì, cứ như vậy chìm đắm ở trong hắc ám này, trong lòng nàng yên lặng không một tiếng động. Nếu không phải còn đang gắt gao ôm lấy nàng, hắn quả thực muốn hoài nghi nàng có tồn tại hay không, hắn cảm thấy một tia cảm giác quen thuộc, thuận miệng hỏi:
- Nương tử, trong khoảng thời gian này ngươi vẫn bế quan sao?
Bạch Tố Trinh ừm một tiếng.
Bàn trang điểm phản chiếu một mảnh đen kịt. Bạch Tố Trinh nhắm hai mắt lại, lộ ra một tia mỉm cười, cúi đầu chính diện quay phía Hứa Tiên, há mồm phun ra một viên châu xích hồng sắc, chính là nội đan của nàng tinh tu một nghìn tám trăm năm:
- Quan nhân!
Hứa Tiên nghiêng đầu đến hôn lên cánh môi mềm của nàng, nàng nghiêng đầu tránh né. Trong mắt cũng mang theo quang thải trêu đùa, ba phen bốn lần như thế, mới chủ động đem nội đan đưa vào trong miệng hắn, theo đầu lưỡi quấn lấy, hỏa hồng nội đan ở trong miệng hai người giao lưu.
Mà cùng lúc đó, nàng cũng thả lỏng cánh tay, để hắn có thể hoạt động. Hắn đưa tay kéo xuống tầng lá chắn cuối cùng trên người nàng, lặng lẽ tách nàng ra, theo một tiếng ưm áp lực, đem hai người hai hợp làm một.
Một cổ khí cơ mạnh mẽ lưu chuyển giữa thân thể của bọn họ, sinh sinh bất tức, âm dương tương hợp.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy tâm thần vui sướng, khó có thể nói nên lời, mà khỏa nội đan mãnh liệt nóng rực trong miệng kia không chút nào tiếc rẻ đưa tới từng cổ hỏa linh lực.
Hứa Tiên vội vã đem nó dẫn nạp tới trong Hỏa Tinh, khỏa xích hồng sắc tinh kia lập tức trở nên lóe sáng, bắt đầu không ngừng biến lớn lên. So với trực tiếp thôn phệ đoạt lấy nội đan, thì song tu như thế này càng có hiệu suất cao hơn một ít, linh lực cũng không có chút tạp chất nào.
Cùng lúc đó, Hứa Tiên cũng từ trong chủ tinh rút ra một tia linh lực vận chuyển cho nàng, coi như bồi thường, ngược lại cũng không phải hắn keo kiệt. Nội đan linh lực cực dễ thu hoạch, nhưng mượn song tu để bổ sung linh lực cho nàng lại cũng không dễ dàng như vậy.
Cảm giác được từ trên nội đan chảy đến lực lượng cuồn cuộn không dứt, trong lòng Hứa Tiên nói:
- Nương tử, quá nhiều rồi.
Cái gọi là "có được tất có mất" Hắn thu được linh lực đồng thời nàng cũng tổn hao linh lực. Nhưng ở trong quá trình song tu, khí cơ giao lưu giữa hai người, lực lượng mà nàng tổn thất, hắn cũng không ngừng dùng chủ tinh linh lực tiến hành bổ sung, liền có thể trung hoà trình độ lớn nhất loại tổn hại này. Do đó hắn mới có thể muốn cho nàng trợ giúp một tay. Cái này tương đương với tổn hao một ít chủ tinh linh lực, đến đem Hỏa Tinh đẩy lên đến cảnh giới cao nhất, mà chủ tinh linh lực với hắn mà nói là rất dễ bổ sung.
Nhưng song tu có khả năng giao lưu linh lực cũng là cực kỳ hữu hạn, nếu là một lần chảy đến linh lực quá nhiều, sẽ gặp số vào chẳng bằng số ra. Do đó hắn vốn tính toán trước cần rất nhiều lần song tu, mới có thể đem Hỏa Tinh tu đến trình độ hợp tinh. Hôm nay loại tình huống này, hắn căn bản không kịp vì nàng bổ sung linh lực đã tổn thất.
Bạch Tố Trinh lại ở trong lòng trả lời:
- Không sao cả, chỉ cần quan nhân ngươi lại cho ta nhiều một chút, không phải được sao?
Hứa Tiên trong lòng cười khổ nói:
- Ta thật sự rất muốn.
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
- Ngươi muốn là được rồi.
Vừa nói chuyện đã nhắm hai mắt lại.
Hứa Tiên bỗng nhiên cảm giác trong thân thể nàng truyền đến một cổ hấp lực cường đại, Nhật Linh chi lực rộng lớn thẳng bị dẫn vào trong đó. Cùng mới vừa rồi so sánh, quả thực như là từng giọt chảy xuống cùng với trường giang đại hà.
Hứa Tiên kinh hãi hỏi:
- Đây là?
Bạch Tố Trinh lại nói:
- Đừng phân tâm!
Nội đan bộc phát ra hồng quang cường liệt, nàng dựa vào hàng nghìn lực lượng kết nối, trực tiếp đem cổ linh lực này vận chuyển tiến vào Hỏa Tinh trong thần hồn của hắn.
Tư thế này đúng là muốn đem linh lực một nghìn tám trăm năm tu thành, toàn bộ chuyển qua cho hắn.
Hứa Tiên không dám phân tâm chút nào, cho dù nàng đem cơm đưa đến bên miệng, hắn vẫn là cố sức nhai từng ngụm, không ngừng dựa theo pháp môn trên Tinh Túc Truyện Tập Lục, đem cổ lực lượng này chuyển hóa thành lực lượng của bản thân. Hầu như ở trong nháy mắt, Hỏa Tinh liền lớn đến mức tận cùng, bắt đầu tản mát ra quang mang chói mắt, chiếu vào trong cả thần hồn.
Hứa Tiên lập tức chạy tới thần trí thanh tỉnh, Địa Tiên cảnh giới tu tới trung thành. Dựa theo tốc độ này mà nói, chỉ cần đem Hỏa Tinh tu đến cảnh giới cao nhất hợp tinh, là có thể tu tới đại thành, chạm đến cánh cửa Thần Tiên. Tốc độ như thế quả thực nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Tất nhiên có được tất có mất, trong bất tri bất giác chủ tinh Thái Dương tinh quang mang đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Từ trên người nàng truyền đến cổ hấp lực lớn kinh người kia. Hứa Tiên đang luyện hóa Hỏa Tinh, đồng thời toàn lực dùng chủ tinh cộng minh thu nạp linh lực. Trên người đều tản mát ra một tầng kim quang nhàn nhạt, nhưng kết quả dĩ nhiên vẫn là số vào chẳng bằng số ra.
Trên da thịt tuyết trắng của nàng hiện ra âm ảnh kỳ dị. Quang mang trên người hắn đã nhanh chóng ảm đạm tiêu tán. Đến cuối cùng dĩ nhiên không thể không vận dụng lực lượng căn bản của chủ tinh. Thậm chí ngay cả cảnh giới đều bắt đầu rút lui, bỗng nhiên từ "hợp tinh" viên mãn cảnh giới rơi xuống "hồi tinh".
Để Hứa Tiên cảm thấy một trận uể oải và mê muội, chủ tinh thậm chí căn bản của hắn. Nhưng hắn vẫn đang không thể khống chế tinh lực trôi đi mất. Ngược lại toàn lực đem lực lượng vận chuyển cho nàng. Nếu là thứ nàng cần, hắn cũng tuyệt không tiếc rẻ.
Cứ như vậy một tăng một giảm, trong thạch động kim hồng lưỡng sắc quang mang một sáng một tối. Ngẫu nhiên chiếu sáng gương mặt của Bạch Tố Trinh đang nhắm chặt hai mắt lại. Hình chiếu ở trong gương đồng, có vẻ an tường mà yên tĩnh, phảng phất như mãng xà ngủ đông, ngủ say tại u ám chi vực.
Khi Hỏa Tinh quang mang đem cả thần hồn của Hứa Tiên chiếu sáng, lại trở về đến tinh thần bản thân. Lúc này đã đến "hợp tinh" Cảnh giới cao nhất, Hứa Tiên cảm thấy một tia thoải mái. Nhưng càng nhiều vẫn là uể oải phát ra từ nội tâm. Bởi vì chủ tinh của hắn chỉ còn lại có một điểm ảm đảm, so với vừa mới điểm tinh, sau đó chỉ thoáng tốt hơn một ít.
Tu tập Tinh Túc Truyện Tập Lục, chuyện thứ nhất chính là thắp sáng chủ tinh, chủ tinh tức là căn bản.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1008: Tịch Diệt.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Tu đến loại cảnh giới này của Hứa Tiên, chủ tinh và thần hồn đã không có bất cứ khác biệt gì nữa, chủ tinh tổn hao cũng sẽ ngang với tổn hao thần hồn. Loại mệt mỏi này thậm chí so với Ngọc Yên của Hoàng Hạc đồng tử còn muốn thâm trầm hơn nhiều.
Bạch Tố Trinh mở hai mắt ra, không biết có phải vì nguyên nhân Kim Đan hay không, mà có vẻ tinh thần dễ chịu, phảng phất như nội đan tổn hao đối với nàng không hề có ảnh hưởng. Đem Hứa Tiên ôm vào trong ngực, yêu thương khẽ vuốt khuôn mặt của hắn.
- Quan nhân, khổ cực cho ngươi.
Hứa Tiên chống đỡ mí mắt đang díp lại, cười khổ nói:
- Ta không sao cả, bất quá, vị trí có phải là ngược rồi không?
Trong thần hồn, chủ tinh tham lam hấp thu Nhật Linh chi lực, còn may Nhật Linh chi lực dễ thu thập, cảnh giới của bản thân hắn còn đó, chỉ bất quá nếu hao phí chút thời gian mà thôi. So với tu tập Hỏa Tinh đơn giản hơn nhiều.
Bạch Tố Trinh mỉm cười, đem khuôn mắt dán ở trên mặt của hắn:
- Nhưng ta thích ôm ngươi như vậy!
Trên mặt mang theo vẻ ngây thơ giống như hài tử.
- Thích là tốt rồi!
Hứa Tiên cười cười, lại có chút lo lắng cầm tay của nàng:
- Nương tử, ngươi có khỏe không?
Hắn có thể cảm thấy được biến hóa không tầm thường ở trên người nàng, nhưng thần sắc của nàng an tường mà bình tĩnh, lại không giống bộ dáng vì tâm ma mà không khống chế được.
Chỉ thấy một mắt lớn mà trong như nước mắt mùa thu, trở nên càng thăm thẳm, dĩ hiên hoàn toàn nhìn không thấy lòng trắng mắt tồn tại, hắc sắc thủy tinh, có một loại mỹ diệu quỷ dị tuyệt luân.
Bạch Tố Trinh ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, ta khỏe.
Hứa Tiên nhắm hai mắt lại:
- Ta liền yên tâm rồi.
Nhẹ giọng nhẹ giọng nói:
- Được được, nghỉ ngơi một chút đi!
Hứa Tiên nhẹ giọng đáp ứng một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đã bị nhẹ nhàng đặt ở trên giường đá, kế đó nghe được thanh âm thanh thúy từ y phục, miễn cưỡng mở hai mắt ra, đã thấy Bạch Tố Trinh khoác áo đứng lên, có chút sốt ruột mở miệng nói:
- Ngươi đi đâu?
Bạch Tố Trinh ngoái đầu nhìn lại cười:
- Ta đi độ kiếp, rất mau sẽ trở lại!
Hứa Tiên quả nhiên nghe được mơ hồ từ xa xôi truyền đến tiếng sấm cuồn cuộn. Không biết từ khi nào, nàng đã phóng ra linh lực áp lực, do đó dẫn động Lôi Đình. Hắn không khỏi sốt ruột sốt ruột:
- Sao lại chọn đúng vào lúc này, ta đi cùng ngươi!
Miễn cưỡng muốn vận động thân thể.
- Đừng lo lắng, ta ứng phó được.
Bạch Tố Trinh đã vội vã đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đưa hắn án định ở trên giường, lại hôn nhẹ một cái lên môi của hắn, nói:
- Ngủ đi!
Trong nụ hôn của nàng phảng phất như có lực lượng thần bí, để tâm thần của Hứa Tiên lập tức chìm vào trong bóng tối yên tĩnh thâm trầm.
Ngoài động Lôi Đình càng phát ra mãnh liệt, Bạch Tố Trinh đắp chăn cho Hứa Tiên, an trí thỏa đáng, mới đi tới bên ngoài thạch động. Một đạo Lôi Đình khẩn cấp đánh xuống, mơ hồ đã thành hình dạng lợi kiếm. Nàng giơ tay bắt lấy kiếm phong, bóp nát bấy, phi thân bay tới trong bầu trời. Nơi đó là ở trung tâm lôi kiếp, đỉnh đầu kiếp lôi hành quân lặng lẽ, dựng dục Lôi Đình càng lớn mạnh hơn nữa. Mà vốn nên xuất hiện một đại tiểu ma đầu lại không hề có.
Nàng nhìn xung quanh mà cười:
- Tứ phương Thiên Ma tề tụ, Bạch Tố Trinh có đức có tài gì mà được như vậy.
Đông nam tây bắc hiện ra bốn đoàn hắc ảnh, dần dần hiển lộ ra hình dạng rõ ràng.
Đông Phương Âm Linh Diêu Phù Thiên chính là Ma Vương nhân Đà La, ngoại hình là một nam tử cao quý, ngồi ở trên cự tượng, đầu đội bảo quan, trong tay cầm giới xử, phảng phất như đế vương. Thân hắn có thiên nhãn, vừa mới xuất hiện, Lôi Đình trong kiếp vân đã trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Phương tây Bà La Lợi Nhận Thiên chính là Ma Vương Shiva, hình dạng của hắn là một vũ nữ màu da hơi xanh, hai tay liên tục lấy các loại tư thái vặn vẹo kỳ dị vũ động, lưu lại từng chuỗi tàn tượng, phảng phất như Thiên Thủ Quan Âm. Con mắt thứ ba giữa trán của nàng phóng xuất hắc sắc thần hỏa, thiêu tận tất cả xung quanh.
Phương bắc Dạ Xoa Tu La Thiên chính là Ma Vương Đại Phần Thiên, bốn mặt năm tay, chiều cao sáu trượng. Đầu lâu hình vuông đông nam tây bắc, có đủ bộ mặt, đều làm ra thần thái khác nhau. Toàn thân hắn chỉ quay chung quanh mấy cái bạch sắc tơ tằm, da thịt đen kịt phảng phất như tinh thiết, bên cạnh sườn sinh ra hai tay, cầm Tam Xoa Kích, cứ xỉ đao, khô lâu trượng, Lang Nha Phong, giữa ngực cũng mọc ra một cái tay, tạo thành ấn quyết, giống một đóa tiên hoa.
Phía nam U Du Dạ Ma Thiên chính là Ma Vương Sắc Thiên, kẻ này lại hóa thân làm một mỹ nam tử dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, quần áo hoa lệ, trong hai tròng mắt phóng xạ ra ánh sáng có thể để bất cứ nữ tử thế gian nào đều dễ bị rơi vào bên trong.
Bạch Tố Trinh hỏi:
- Đại Tự Tại Thiên Ma vì sao phải đối phó quan nhân nhà ta đây?
Đà La từ trên cao nhìn xuống, dùng âm điệu cổ quái nói:
- Hắn là biến số, mà vận mệnh của ngươi bị hắn tác động sâu nhất, cũng là biến số. Các ngươi đều phải chết, không cần hỏi nguyên nhân, đây là ý chỉ của thần.
Dạ Ma Thiên liếm môi cười nói:
- Bất quá trước khi chết, còn có thể cho ngươi một hồi sung sướng.
Bạch Tố Trinh khẽ mở bờ môi đỏ mọng, như là nói cái gì đó, nhưng thanh âm của nàng bị lôi đình nổ vang che giấu. Sí bạch quang mang rọi sáng cả sơn cốc, nhưng thoáng qua trong lúc đó đã lại rơi vào trong u ám.
Thanh Thành chư phong, liên miên lên xuống, giống như toà thành.
Còn đây là đạo gia đệ ngũ động thiên, trong thành này cũng không biết đã ẩn giấu bao nhiêu Thần Tiên yêu quái, kỳ nhân dị sĩ tu hành ở đây.
Có đại lôi đình vang lên vào mùa thu đông, phàm nhan chỉ xem là quái, người đắc đạo chân chính lại biết được thực hư trong đó. Tràng diện độ kiếp rất là hiếm có. Vì vậy rất nhiều người không để ý nửa đêm, mở ra mục pháp môn, bước lên cao nhìn ra xa.
- Sư phụ, đó là người phương nào đang độ kiếp?
Đạo đồng hướng về đạo sĩ bên cạnh hỏi.
- Thanh Thành sơn vùng Trung Nguyên có một con bạch xà, chính là tinh tú trên trời, tích góp đủ nghìn năm đạo hạnh, không thể khinh thường. Bất quá nàng cách độ tiểu thiên kiếp còn không có bao nhiêu năm tháng nữa. Sao lại đã bắt đầu độ trung thiên kiếp, tất nhiên là được kỳ ngộ gì rồi. Bất quá ngươi cũng không cần ước ao, trong đó không đủ tích luỹ, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Đạo sĩ cảm thán, một phái này của hắn tại Thanh Thành sơn kéo dài hương hoả. Mặc dù không giống Long Hổ sơn Mao Sơn phái hiển lộ rõ ràng như vậy. Tu cũng là đạo tàng chính pháp, lại từng có mấy chưởng môn tu được Địa Tiên, hắn chính là một trong số đó. Đối với Bạch Tố Trinh cũng hiểu biết một ít. Chỉ là nhân yêu hai đường khác biệt, hơn nữa người tu đạo tâm tình đạm mạc, mặc dù làm hàng xóm nhiều nhăm, nhưng lại không có bao nhiêu giao tế. Hôm nay thấy Bạch Tố Trinh bắt đầu độ trung thiên kiếp, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.
Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến thì thối, hắn mặc dù đã tu thành Địa Tiên, tăng thêm rất nhiều thọ nguyên, nhưng chung quy không phải con đường lâu dài.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 1009: Linh hồn.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Đạo đồng quyệt miệng nói:
- Ta mới không ước ao, một nghìn năm, ta đều tu thành tiên ngoại chân tiên, há chỉ độ một trung thiên kiếp. Bọn chúng yêu tu chung quy vẫn kém hơn nhân tu chúng ta.
Nhưng đây chỉ là phản ứng ngược của thiếu niên mà thôi, trong lòng hắn đối với uy nghiêm của Thiên Địa đại kiếp này cũng tràn ngập sợ hãi và kinh thán.
- Chớ có khẩu xuất cuồng ngôn, tu đạo gian nan, nhân tâm hay thay đổi. Người siêu phàm nhập thánh, thành tiên hoá phật đã ít, người ngu si dốt nát, hồn phi phách tán lại nhiều. Đặc biệt ở trong thiên kiếp này, đáng sợ nhất không phải Lôi Đình diệt thể, mà là ngoại ma nhập tâm. Đây là trung thiên kiếp, không biết một phương Ma Vương nào sẽ giáng xuống? Ai nha, không tốt!
Đạo sĩ bỗng nhiên kinh sợ, thất sắc.
- Sao vậy, sư phụ?
Đạo đồng chưa bao giờ thấy sư phụ thất thố như thế.
- Là tứ phương Thiên Ma.
Sắc mặt đạo sĩ trắng bệch nói:
- Dĩ nhiên cùng nhau giáng xuống, vốn nói là cửu tử nhất sinh, hôm nay xem ra là thập tử vô sinh rồi, ai...
Hắn thở dài một tiếng, xoay người bước đi. Mặc dù cùng Bạch Tố Trinh không có quan hệ gì, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi có cảm giác thỏ chết cáo buồn, không đành lòng nhìn cảnh này.
- Sư phụ chờ một chút.
Đạo đồng bỗng nhiên kéo ống tay áo của đạo sĩ, ngơ ngác chỉ vào phương hướng Lôi Đình mãnh liệt bắn ra:
- Đó...đó là cái gì?
Kiếp vân đem Lôi Đình nổi lên đến mức tận cùng, sau đó đã như mở ra đập nước, để dòng nước mạnh mẽ trút xuống vạn khoảnh lôi quang.
Lôi quang này cũng không phải kiếp lôi bình thường. Ở dưới Đông phương Thiên Ma nhân Đà La gia trì, mơ hồ hoá thành rất nhiều đao thương kiếm kích. Thậm chí có điện xà quang mãng chạy trong đó, dĩ nhiên có vài phần thanh thế của đại thiên kiếp. Trong con mắt thứ ba của Tây phương Thiên Ma Shiva, phóng xuất hắc sắc thần hỏa hướng phía Bạch Tố Trinh thiêu đốt tới.
Bắc phương Thiên Ma Đại Phần Thiên và Nam phương Thiên Ma Dạ Ma Thiên thì cùng nhau phóng về phía Bạch Tố Trinh hồn nhiên không sợ Lôi Đình kinh khủng.
Nghe đồn ngoài đạo pháp phật pháp ra, có ma pháp khác vì Đại Tự Tại Thiên sáng chế, một ngày tu thành liền có thể hóa thân thành Thiên Ma vô tướng, ngao du Thiên Địa, nháy mắt đi ngàn dặm. Bọn họ có thể thao túng nhân tâm, không gì làm không được. Nhưng người bên ngoài tìm không được chân thân của bọn họ, nên cũng không thể thương tổn bọn họ chút nào. Mặc dù là thiên kiếp gia thân cũng có thể mặc kệ không thèm để ý.
Vì vậy quần ma loạn vũ, tai họa thế gian, nhiễu loạn nhân tâm, tạo ra rất nhiều tội nghiệp.
Sau này Phật tổ hàng phục Đại Tự Tại Thiên, lưu lại vào lúc thiên kiếp giáng xuống, khảo nghiệm tâm tính của người tu hành, chính là ma kiếp trong thiên kiếp. Hai thứ nội ngoại tương gia, người có thể độ kiếp thành công, càng trở nên rất thưa thớt.
Trong nháy mắt, Lôi Đình lâm thể, Thiên Ma công đến.
Bạch Tố Trinh chỉ là chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa hồ là buông tha.
Tứ phương Thiên Ma thấy tình trạng này, đều khinh thường cười lớn, ra tay lại không dừng lại chút nào, không khiến nàng thân chết đạo tiêu thì không thôi.
Nhưng mà ở trong mắt bọn họ, bỗng nhiên mất đi thân ảnh của Bạch Tố Trinh. Không chỉ là Bạch Tố Trinh, ngay cả thanh thế của đại thiên kiếp kia cũng đều biến mất không thấy. Vô luận là nỗ lực mở lớn hai mắt hay là sử dụng cảm ứng phát giác, đều chỉ còn lại có một mảnh tối đen.
Đám Thiên Ma thất kinh, sử xuất độn pháp có thể trong nháy mắt đi ngàn dặm, nhưng thẳng đến tinh bì lực tẫn cũng không thể từ trong phiến hắc ám này thoát thân được. Kinh khủng phát hiện chính mình đã mất đi cảm ứng đối với chân thân:
- Đây là loại pháp thuật gì?
- Ngươi là ai?
- Mau thả chúng ta ra ngoài.
Tất cả thanh âm tựa hồ đều tìm không được môi giới có thể truyền lại. Đương nhiên cũng không nhận được bất cứ lời đáp lại nào.
Thời gian không biết đã qua đi bao lâu. Bọn họ lừa dối đe dọa, cầu xin chửi bới. Bọn họ vốn là cao thủ đùa giỡn nhân tâm, bình thường cười nhạo thế nhân ngu muội và mềm yếu, nhưng thẳng đến lúc này mới phát hiện, chính mình cũng là mềm yếu như vậy. Sau đó bừng tỉnh nhớ tới, chính mình cũng đã từng là phàm nhân, có một trái tim giống như người thường.
Thời gian bắt đầu dần dần không rõ ràng, không gian như là không còn tồn tại nữa. Ở trong bóng tối vô tận, tâm tồn tại, cũng dần dần mất đi ý nghĩa.
Thiên nhai đứt đoạn, trong một toà cung khuyết hoa mỹ, mấy tên ma đầu như con ruồi không đầu bay loạn, đụng vào nhau, phát ra tiếng kêu rên thê lương.
Ở chỗ tối cao của cung điện, có bốn người phân biệt các mặt đông nam tây bắc, ngồi ở trên ngự tọa. Bọn họ có màu da ngăm đen, có màu da tuyết trắng, nhìn cũng không phải nhân sĩ Trung Thổ, lại giống nhau đều là tuổi trẻ mà tuấn mỹ, da thịt trơn láng, mi mục như hoa, có mị lực không rõ. Thân hình lại chỉ giống như người thường, không có sinh ra nghìn mắt nghìn tay gì cả.
Nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, trên hai gò má trơn bóng của bọn họ nảy ra một tia nếp nhăn, từng sợi tóc phát sáng biến trắng, lấy tốc độ cực nhanh già yếu héo rũ, trong nháy mắt đã trở nên tuổi già sức yếu, lại vẫn đang già yếu vượt quá sự tưởng tượng của nhân loại tiếp tục, thẳng đến biến thành bốn đám gỗ mục.
Một trận thanh phong thổi qua, ở trong ánh mắt kinh khủng của ma đầu băng giải thành hạt bụi.
Một lão ma té ngã trên mặt đất, run tay chỉ một cái:
- Đây...đây là Tịch Diệt.
Lực lượng cường đại nhất, ngược lại thành nhược điểm yếu nhất.
Đạo sĩ khiếp sợ nhìn xa vời, một hình cầu hắc sắc thật lớn, bỗng nhiên xuất hiện ở trong thiên địa. Tiếng lôi đình vang dội đã hoàn toàn yên lặng xuống, hắn nắm vai đạo đồng, lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rõ ràng chỉ là quay người lại, chẳng lẽ là Thiên Ma ma pháp?
Đồng tử gian nan lắc đầu, hắn vững tin chính mình căn bản không có chớp mắt một cái nào, hắc cầu kia đã cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, không, phải nói hình như vốn đã tồn tại. Lôi Đình thậm chí thiên ma, tất cả đều bị hắc ám bao phủ.
Mà ở trong Thanh Thành sơn này, có rất nhiều tinh quái và tu sĩ, cũng giống như hắn trợn mắt há hốc mồm, không làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ngay khi bọn họ còn đang phát ngốc ở đó, hắc cầu bỗng nhiên biến mất, cứ đột ngột như lúc nó xuất hiện vậy. Thân hình Bạch Tố Trinh lại hiển hiện ra, nhẹ nhàng nói lại câu nói vừa nãy đã bị tiếng sấm chôn vùi kia.
- Không thể khi dễ quan nhân nhà ta.
Nguyên bản bầu trời mây đen chằng chịt, thiếu hụt một khối hình tròn hoàn chỉnh, một vòng trăng sáng từ đó toả ra thanh huy, mọi âm thanh đều im bặt, như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tố Trinh chậm rãi từ bầu trời hạ xuống, mái tóc dài đen láy lay động bay lên.
Phía dưới là một mảnh hồ nước trong suốt. Phiến hồ nước này chính là địa phương lần đầu tiên nàng độ kiếp. Nàng từ trên trời giáng xuống, giày hoa điểm nhẹ trên mặt nước, một vòng gợn sóng khuếch tán ra, mái tóc đen lại nhu thuận rủ xoã xuống dưới.
Gợn nước rất nhanh tan hết, hồ nước phẳng lặng trơn bóng như một cái gương.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba