Quyển 14: Chuyện lớn
Chương 39: Sáu mươi năm trước, sáu mươi năm sau
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Trên sa mạc cát vàng vô tận, có hai con Thần mộc phi hạc đang bay lượn.
Chỉ là trên lưng hai con Thần mộc phi hạc này lại có hai chiếc lều màu vàng, khiến cho hai con Thần mộc phi hạc này trông rất quái dị, mà tốc độ phi hành của chúng cũng chậm hơn lúc bình thường rất nhiều.
Trên con Thần mộc phi hạc bay đầu tiên chính là Cao Á Nam, mà người đang ngồi cùng với nàng ở đây chính là phụ thân nàng, Chu thủ phụ.
- Hoàng đế đã ban thánh chỉ, gả Lãnh Thu Ngữ cho Địch Sầu Phi.
Chu thủ phụ buông một quyển văn thư xuống, nhìn Cao Á Nam, chậm rãi nói:
- Trừ việc này ra, quân bộ còn điều tra được gì hay không? Bọn họ nên biết rằng phải cho Lâm Tịch và học viện Thanh Loan một câu trả lời thỏa đáng.
Cao Á Nam nặng nề lắc đầu, nói:
- Cố đại tướng quân đã lập đội điều tra đặc biệt, tất cả đầu mối đã bị chặt đứt, điều duy nhất có thể xác định bây giờ chính là mệnh lệnh đến từ thành Trung Châu. Hơn nữa, trước khi Lý Khai Vân gặp chuyện không may, Lãnh Thu Ngữ cũng bị triệu về thành Trung Châu, người ra lệnh hẳn là Lãnh Trấn Nam.
Chu thủ phụ cau mày nói:
- Cho nên, chúng ta vẫn chưa biết người ra lệnh là Lãnh Trấn Nam hay Địch Sầu Phi, hay là người nào khác?
Cao Á Nam trầm mặc một hồi, nói:
- Con không biết hắn có thể tra được gì hay không, nhưng con biết hắn nhất định sẽ báo thù cho Lý Khai Vân.
Chu thủ phụ trầm mặc, một lát sau lại nói:
- Trong thành Trung Châu có Nghê Hạc Niên.
- Con biết, hắn cũng biết.
Cao Á Nam nhìn phụ thân mình, nhẹ giọng:
- Cho nên, con mới không đi với hắn, chỉ khi chúng ta không có ở đây, không có ở thành Trung Châu, hắn mới không có gánh nặng.
Chu thủ phụ nhìn Cao Á Nam, nhìn thần thái khác lạ trong mắt Cao Á Nam. Ông ta biết con gái của mình đã thực sự trưởng thành, không còn là một đệ tử học viện Thanh Loan ưu tú nữa, nàng chính là một người tu hành thiên tài, cũng là một người thê tử.
Ông ta nhẹ giọng thở dài:
- Như vậy chính con cũng không biết Lâm Tịch sẽ làm những việc gì.
Cao Á Nam gật đầu, trong đầu xuất hiện hình bóng của Lý Khai Vân. Lòng nàng bất chợt đau, đau lòng vì Lý Khai Vân, đau lòng vì Lãnh Thu Ngữ, đau lòng vì Lâm Tịch.
- Con không biết hắn sẽ làm những gì, nhưng con biết hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Nàng khẳng định.
...
Mặt trời vừa mọc lên.
Vân Tần đang lâm triều.
Tất cả quan viên trong điện Kim Loan đều cảm thấy hưng phấn. Bởi vì khoảng một đình trước, Phó ti thủ Chính Vũ Ti Phong Thiên Hàn đã bẩm báo, nói rằng Thần Tượng quân Đường Tàng tuyên bố đầu hàng Vân Tần, thần phục với hoàng đế Vân Tần.
Những quan viên cao cấp thật sự biết thực lực của Thần Tượng quân, đều biết việc này có ý nghĩa như thế nào.
Trong nhiều năm Đường Tàng được Thánh mẫu hoàng thái hậu nắm quyền, Thần Tượng quân đã bị áp chế rất nhiều, cho nên, mặc dù thống lĩnh của Thần Tượng quân đã tìm được cách giúp thực lực Thần Tượng quân tăng lên rất nhiều, nhưng số lượng vẫn bị khống chế trong một thời gian nhất định. Hiện giờ, tuy nói rằng gần như toàn bộ Thần Tượng quân đã bị tiêu diệt trong biên giới Bàn Nhược, nhưng bây giờ lại trở thành quân đội Vân Tần. Được sự ủng hộ của một cường quốc như Vân Tần, thực lực của Thần Tượng quân nhất định sẽ tăng trưởng.
Về việc sau khi Thần Tượng quân được mở rộng, đội quân này có trở thành nỗi uy hiếp đối với Vân Tần hay không, những quan viên này lại không lo lắng, bởi vì không thể lấy Đường Tàng để so sánh với Vân Tần...Trong cảnh nội Đường Tàng có nhiều vùng sa mạc, kỵ quân bình thường không thể tiến vào được, vấn đề lương thảo cũng trở thành một vấn đề quan trọng. Nhưng cảnh nội Vân Tần lại không có sa mạc, kỵ quân hoàn toàn hoạt động mà không có hạn chế gì. Vân Tần còn có nhiều quân đoàn, người tu hành. Theo cách nghĩ của những quan viên này, Thần Tượng quân mặc dù là con cọp, nhưng đã ra khỏi sơn lâm, hoặc có thể nói đó chỉ là một con cọp trên đất bằng. Một con cọp như vậy tất phải e ngại thợ săn.
Hơn nữa, sau đại loạn lễ tế thu xong, phần lớn các quan viên đều cảm thấy kính sợ và sùng bái hoàng đế đến mức tưởng như mù quáng. Trong mắt bọn họ, một hoàng đế như vậy căn bản không cần lo lắng đến vấn đề có áp chế được Thần Tượng quân hay không.
Hiện giờ, hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên long ỷ màu vàng uy nghiêm, chăm chú nhìn một bản tấu.
Đây là bản tấu chương do các quan viên Hộ ti đưa lên, bên trong có những kế hoạch đã được bàn bạc kỹ trước với Nội Vụ ti. Nội dung tấu chương đã nêu rất rõ cách thực hiện kế hoạch, cũng như những kết quả đạt được nếu như được thực hiện.
- Quốc trái? Ý hay.
- Hiện giờ quốc khố khẩn trương, tiền tuyến cấp rút, thiên tai khắp nơi, đâu đâu cũng cần tiền...Phát hành quốc trái để phú hộ mua, ngân lượng chảy vào ngân khố, đúng là ý kiến hay.
- Nếu như bắt dân chúng tầm thường lấy ngân lượng ra mua ngân khố, sợ rằng phần lớn sẽ không đồng ý, vì làm như vậy không khác gì tăng thêm thuế má cả. Nhưng hiện giờ lại có một hiệu buôn lớn như Đại Đức Tường làm đường dẫn, lấy Đại Đức Tường làm nơi đảm bảo, sau đấy quốc khố sẽ được đảm bảo ngay lập tức. Một hiệu buôn như Đại Đức Tường, cho dù xét về việc ổn định thời cuộc hay là thủy vận, đều có tác dụng đặc biệt, cho nên, dù là thuận theo nhân tâm, chúng ta cần phải bảo vệ. Hiện giờ chúng ta dùng danh nghĩa quốc khố, không cần ra bên ngoài huy động tiền, mà lúc chia lợi tức lại do Đại Đức Tường chi trả, dân chúng sẽ thấy vậy mà khen ngợi triều đình. Cũng như các ngươi dự đoán, việc này sẽ giúp Đại Đức Tường vượt qua kiếp nạn này, mà sau này nếu có hiệu buôn nào khác lâm vào tình trạng tương tự, chúng ta cũng có thể làm theo, đúng là một ý kiến hay.
Nghe thấy hoàng đế Vân Tần liên tục khen hay, các quan viên Hộ ti liền biết hoàng đế rất hài lòng với phần tấu chương này, chắc chắn sẽ được thực hiện.
- Cận Cửu Linh, bình thường thấy ngươi không có gì đặc biệt, không ngờ không lên tiếng thì thôi, nay lại bỗng nhiên nổi tiếng. Chỉ riêng một phần tấu chương này thôi, mọi người trước kia đã xem thường ngươi rồi.
Sau một khắc, hoàng đế Vân Tần quả nhiên nhìn một quan viên trung niên đầu tóc xám trắng đang trông rất khẩn trương bên Hộ ti, nói:
- Nếu như ngươi đã nghĩ ra kế hoạch này, chuyện này ngươi hãy làm đi. Ngươi ngây ngốc ở vị trí này đã nhiều năm, mặc dù biểu hiện bình thường nhưng cũng không có gì sai, cũng nên chuyển đổi. Ngươi hãy đến Thông thương xử làm đi.
Nghe thấy mấy lời này của hoàng đế Vân Tần, phần lớn quan viên trong triều đình đều than thở và cảm thấy hâm mộ. Ý của thánh thượng như vậy đã rất rõ ràng, trực tiếp cất nhắc Cận Cửu Linh đến Thông thương xử làm việc là đã thăng quan cho ông ta từ Tòng tứ phẩm lên đến Chính tam phẩm, một lần thăng ba cấp. Hơn nữa, nghe ý thánh thượng nói, nếu như ông ta có thể làm chuyện này tốt, chắc chắn còn có cơ hội tăng lên.
Đây đâu phải là Cận Cửu Linh bỗng nhiên nổi tiếng, mà chính là một bước bay lên trời đấy.
Cận Cửu Linh vội hô vạn tuế, nhưng trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh không thôi. Ông ta đang nghĩ thầm với năng lực của mình thì làm sao có thể nghĩ ra bản kế hoạch này được cơ chứ, bản kế hoạch này do chính ông chủ Đại Thịnh Cao, Thịnh Mãn Doanh, đưa cho ông ta, hoặc có thể hiểu sâu hơn đây là bản kế hoạch của đại chưởng quỹ Đại Đức Tường, ông ta chỉ là vô tình nhặt được quả dưa hấu ngon này.
Sau khi duyệt thêm một số tấu chương, không còn ai bẩm báo gì nữa, hoàng đế Vân Tần lập tức tuyên bố bãi triều.
Từ điện Kim Loan đi về ngự thư phòng, hoàng đế Vân Tần cảm thấy rất vui và thoải mái, khuôn mặt thon gầy thậm chí còn nở một nụ cười hiếm thấy.
Hắn ta dĩ nhiên biết chuyện Lâm Tịch đang đi tới thành Trung Châu.
Chỉ là hiện giờ trời đông giá rét, chiến sự tiền tuyến tạm thời dừng lại, Thần Tượng quân chính thức quy phục, trong tay hắn ta đang có thêm một phần vũ lực mạnh mẽ. Mà một hiệu buôn như Đại Đức Tường lại giúp hắn giải quyết được một số rắc rối, các hành tỉnh phía nam cũng sẽ từ từ bình yên lại, đế quốc Vân Tần đang trong thời buổi loạn lạc bắt đầu trở lại như lúc trước, hoàn toàn nằm trong bàn tay hắn ta.
Lâm Tịch tại sao lại tới thành Trung Châu này? Tại sao dám uy hiếp đến thiên hạ của hắn?
...
Có tin tức chính xác cho thấy Hạ phó viện trưởng chưa rời khỏi học viện Thanh Loan.
Đội quân từ hành tỉnh Sơn Âm đi lên đã hoàn toàn phong tỏa bình nguyên Bốn Mùa.
Những người tu hành cường đại thường xuyên đi lại trong hành tỉnh Nam Lăng đã được điều ra ngay đầu tiền tuyến.
Lâm Tịch dường như không có sức mạnh để dựa vào.
Tất cả mọi dấu hiệu tựa hồ rất bất lợi đối với Lâm Tịch.
Ngay cả chiếc xe ngựa hắn muốn cũng là một chiếc xe rất bình thường.
Chỉ là một người tu hành như hắn, liệu có thể uy hiếp được thành Trung Châu? Uy hiếp được các đại nhân vật đang ở trong thành Trung Châu sao?
Thời gian càng lúc càng trôi qua, tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch vẫn bình tĩnh, không hiển lộ bất kỳ thủ đoạn nào, tất cả mọi người đều cảm thấy việc Lâm Tịch đến thành Trung Châu lúc này không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng cũng theo thời gian dần trôi qua, chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển giữa trời đông giá rét cũng ngày càng gần thành Trung Châu hơn, rốt cuộc đã tới cửa thành phía nam trong mười chín cửa thành thành Trung Châu.
Chiếc xe ngựa cũ kỹ phong trần mệt mỏi xếp vào hàng người đang chờ vào thành.
Tên phu xe bình thường từ hành tỉnh Đông Lâm đi tới đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thành Trung Châu. Tuy đã liếc mắt nhìn nãy giờ nhưng không thể thấy điểm cuối tường thành Trung Châu, tên phu xe này cảm thấy rất rung động.
Tên phu xe trung niên bình thường này bước xuống xe, chậm rãi vén màn cửa lên.
Lâm Tịch ngồi bên trong bình tĩnh ngước đầu ra ngoài, nhìn hùng thành mạnh nhất thế gian.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tới thành Trung Châu.
Trước một tòa thành rộng lớn đến mức cho dù nhìn sang phải hay liếc sang trái cũng không thể nhìn thấy điểm cuối này, hắn và chiếc xe ngựa tựa như một con kiến nhỏ nhoi.
- Thật là một hùng thành vĩ đại.
Hắn ta nhẹ nhàng tự nói với mình một câu này, sau đấy bước từ trong xe ra ngoài. Lâm Tịch đầu tiên hành lễ tạ ơn phu xe, vì đã chiếu cố mình trong suốt đoạn đường vừa rồi, cuối cùng nói lời từ biệt.
Sau đấy, hắn ta đi tới trước, đối mặt với cửa thành.
Khi hắn ta bình tĩnh chậm rãi đi tới cửa phía nam tòa hùng thành này, bên trong thành đã có nhiều người từ những vị trí khác nhau đứng xa xa nhìn hắn.
Trong những người đang đứng ở các vị trí khác nhau trong thành nhìn hắn, có vài người đã rất già.
Những lão nhân này đã từng trải qua nhiều thời kỳ loạn lạc như mười năm trước khi Vân Tần lập quốc. Hiện giờ, trong mắt bọn họ, Lâm Tịch thật rất bình tĩnh, bóng dáng một người lộ vẻ cô đơn vô cùng, nhưng tất cả lại nhìn thấy hắn ta đang đeo một cái rương sắt lớn. Tiếp theo, tất cả lão nhân này bắt đầu cảm thấy run rẩy, bởi vì tựa như bọn họ đang thấy ảo giác, thấy lại được hình ảnh năm xưa Trương viện trưởng lần đầu tiên vào thành Trung Châu.
Sáu mươi năm trước, Trương viện trưởng mang theo Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu.
Hơn sáu mươi năm sau, Lâm Tịch cũng mang Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lữ Diệt Địch và Quan Dũng đứng trên tường thành nhìn Lâm Tịch. Mặc dù bọn họ được sinh ra sau khi Vân Tần lập quốc, chưa từng sống qua thời đại Trương viện trưởng đeo Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu, nhưng bây giờ nhìn thấy hình ảnh Lâm Tịch đeo rương sắt nặng nề tiến vào thành Trung Châu như vậy, bọn họ cảm thấy rất rung động.
- Đừng nghĩ nữa, nói thẳng đi, hiện giờ ngươi đang lo lắng cái gì?
Nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch đang đứng trong dòng người bước vào thành, Lữ Diệt Địch quay đầu, nhìn Quan Dũng bên cạnh, hỏi.
Quan Dũng trầm mặt, nhẹ giọng nói:
- Ta lo lắng hắn chết trong thành Trung Châu.
- Ta cũng như vậy.
Lữ Diệt Địch nheo mắt, nói:
- Những ý nghĩ xuất hiện trong đầu chúng ta bây giờ cũng chính là âm thanh tận đáy lòng, nên hiện giờ bất kể kẻ thù của hắn là ai, chúng ta đều cho rằng chúng ta nên đứng về bên hắn.
Quan Dũng hít sâu một hơi, nói:
- Có cần ngăn cản hắn không?
- Cản thế nào?
Lữ Diệt Địch lạnh lùng nói:
- Ngay cả việc hắn vào thành làm gì chúng ta cũng không biết, cản thế nào? Hơn nữa thân phận của chúng ta hiện giờ là gì? Chúng ta cản được sao?
Có một số việc, nhất là việc ở tiền tuyến, căn bản không thể giấu các quân nhân được, có rất nhiều người biết đến.
Cho nên, mặc dù phần lớn các quân sĩ không biết Lâm Tịch đã đi đâu và đang tới đâu, nhưng họ lại biết trong quân bộ có một người bán đứng huynh đệ của mình, khiến cho tiền tuyến Vân Tần mất đi một tướng lãnh vô cùng ưu tú, mà người đó lại là bằng hữu tốt nhất của Lâm đại nhân bọn họ vô cùng tôn kính.
Tuy Lâm Tịch trông rất bình tĩnh, thoạt nhìn thật không khác những du khách đến thành Trung Châu này chiêm ngưỡng, nhưng cái rương sắt hắn đang đeo lại rất lớn, khiến cho quân sĩ thủ thành lập tức nhận ra hắn là người tu hành.
Có rất nhiều quân sĩ dựa vào các câu chuyện truyền miệng, biết được dung mạo đại khái của Lâm Tịch, nên không cần mất bao nhiêu thời gian, khi dòng người đi vào thành còn cách cổng thành khoảng mười thước, tất cả quân sĩ thủ thành ở đây đã nhận ra thân phận của hắn.
Một chiến thần trẻ tuổi như thế, tuy trong quân đội không có bất kỳ chức danh nào, nhưng danh vọng lại đạt đến tột đỉnh, mà người này lại đang xuất hiện ở đây, nên những quân nhân thủ thành bình thường trông rất lạnh lùng này cảm thấy rất rung động.
Đây là một loại cảm xúc khó tả.
Tất cả quân sĩ thủ thành ở đây đều bắt đầu nghiêm trang cúi chào Lâm Tịch theo dòng người tiến vào trong thành, tựa hồ đang thực hiện nghi thức quân đội với tướng lãnh.
Lâm Tịch khiêm tốn đáp lễ, để rương sắt sau lưng của mình ra trước, mở ra, chấp nhận kiểm tra.
Ngay nháy mắt rương sắt lớn được mở ra, một luồng nguyên khí trời đất huyền diệu khó giải thích bỗng nhiên bay lên cao, khiến cho một số người đang ở cửa thành này cảm nhận được khí tức của sáu mươi năm trước.
Dân chúng bình thường ở trong cũng như ngoài thành rung động.
Từ cảm xúc ban đầu là thấy khó hiểu, chỉ cảm thấy Lâm Tịch thật bình thường, không khác gì những người xung quanh, cho đến khi nhận ra phản ứng của các quân sĩ thủ thành, nên có nhiều người đã nhận ra.
- Là Lâm đại nhân! Là Lâm Tịch Lâm đại nhân phải không?
Những tiếng kinh hô thất thanh dồn dập vang lên ở ngay cửa thành, tựa như thủy triều không ngừng ào tới.
Tất cả lữ khách, thương nhân thương đội, dân chúng tầm thường đang ra vào cổng thành cảm thấy thật không thể tin được, một người tựa như những nhân vật trong những câu chuyện xưa lại đang sờ sờ xuất hiện trước mặt mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì quá rung động, bởi vì cảm thấy không thật, nên phần lớn mọi người đều đứng yên một chỗ, không có sự huyên náo hay ồn ào nào xuất hiện.
Mấy tên quân sĩ thủ thành kiểm tra hành lý Lâm Tịch cũng run rẩy không thôi.
Khi kiện hồn binh trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt họ, vô số phù văn huyền ảo cũng như ánh sáng rực rỡ tựa như những ngọn núi mang theo vô số chuyện cũ và truyền kỳ đập vào mặt, khiến bọn họ không thể hô hấp được.
Vân Tần chỉ kiểm tra người, binh khí được ghi danh khi vào cửa thành, chứ Vân Tần không hạn chế người vào thành không được mang theo binh khí.
Ngay từ khi Lâm Tịch chấp nhận kiểm tra, việc này đã nhanh chóng kết thúc.
Lữ Diệt Địch và Quan Dũng đứng trên tường thành không ngăn cản Lâm Tịch, tòa thành này đã mở rộng cho Lâm Tịch, sẽ không có ai ngăn cản Lâm Tịch tiến vào thành Trung Châu.
Nhưng sau khi hoàn thành mọi thủ tục nhập thành, Lâm Tịch lại không lập tức vào thành, mà an tĩnh đứng đằng sau trạm kiểm soát, không làm việc gì khác nữa.
Mọi người hồi phục tinh thần lại từ sự rung động bắt đầu đứng sát vào nhau, bọn họ muốn nhìn anh hùng của mình rõ ràng hơn.
Nhưng mọi người lập tức đứng yên tại chỗ.
Bởi vì ngay lúc này, đã có hai quan viên từ con đường lớn sau cổng thành đi thẳng tới chỗ Lâm Tịch.
Hai quan viên mặc quan bào màu xanh tím này còn rất trẻ tuổi, nhưng một người trong đó lại đeo đai lưng tê giác, người kia lại có đai lưng ngọc lưu bích màu xanh, tất cả người ở trong thành Trung Châu đều biết đai lưng như vậy có ý nghĩa như thế nào, cả hai người đều là quan to trong thành, quan vị ít nhất phải là Chính tam phẩm.
- Là Lưu đại nhân!
Trong những người đang đứng, có người nhận ra vị quan to trẻ tuổi Chính nhất phẩm đi đầu chính là danh thần Vân Tần, Ngự Đô sử khoa Ngự Đô, Lưu Học Thanh.
Còn vị quan viên trẻ tuổi kia, không có ai nhận ra hắn là ai.
Nhưng Lâm Tịch lại có thể nhận ra.
- Uông Bất Bình, đã lâu không gặp.
Nhìn vị quan viên trẻ tuổi này đã dồn dập hành lễ với mình từ đằng xa, Lâm Tịch khẽ mỉm cười, chủ động chào hỏi.
Uông Bất Bình ngày xưa làm dù đi bán, được Lâm Tịch tiến cử mà trở thành học đồ Khương Thụy, đến bây giờ đã trở thành quan to, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Lâm Tịch, hắn ta không khỏi xấu hổ, không thể nói gì được.
Mọi âm thanh trong thành lẫn ngoài thành đều biến mất, không khí chợt an tĩnh lại.
Anh hùng truyền kỳ luôn ở tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng, Lâm Tịch, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành đã là chuyện lớn, mà nhân vật quan trọng nhất của khoa Ngự Đô cũng đồng thời xuất hiện, nên càng khiến nhiều người cảm thấy đây không phải là chuyện đùa.
- Khoa Ngự Đô Lưu Học Thanh tham kiến Lâm đại nhân.
Lưu Học Thanh đi qua cổng thành dài và to, bình tĩnh đi đến trước mặt Lâm Tịch, thành khẩn hành lễ.
Lâm Tịch cũng đáp lễ lại, nhìn danh thần Vân Tần trước mặt mình, trong ánh mắt lại khẽ xuất hiện một sự rung động mà không ai hiểu được.
- Ta luôn tôn kính Lưu đại nhân.
Hắn nhìn thoáng qua thành Trung Châu sau lưng Lưu Học Thanh, từ từ nói:
- Chỉ là ta cho rằng người nên xuất hiện trước mặt ta bây giờ hẳn không phải là Lưu đại nhân.
Khuôn mặt Lưu Học Thanh cương cứng lại, ông ta trầm giọng nói:
- Ta bất kể người khác có tới hay không, nhưng ta cho rằng ta nên đến. Ta muốn hỏi Lâm đại nhân ngài đến thành Trung Châu này là để làm gì?
- Ta thích thẳng thắn.
Lâm Tịch tươi cười, nhưng vào thời điểm ánh sáng bình minh đầu tiên chiếu xuống vạn vật, nụ cười của hắn ta lại lạnh lẽo vô cùng:
- Ta tới thành Trung Châu để làm gì?
Hắn cười, nhẹ giọng tự nói:
- Tất nhiên là tra xét quân bộ, truy tìm thủ phạm, báo thù.
- Đừng có nói với ta rằng hãy cho Lưu đại nhân thời gian, hay là việc tra xét thủ phạm cần phải giao cho quân bộ và Hình ti.
Nhìn Lưu Học Thanh đang muốn mở miệng, Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Ta đã đi rất chậm, đã cho quân bộ và thành Trung Châu nhiều thời gian, ta đã đợi rất lâu, nhưng đến khi ta tới đây, lại không có ai cho ta một câu trả lời hợp lý.
Lưu Học Thanh chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Trong triều có rất nhiều người muốn trợ giúp Lâm đại nhân, chỉ là chúng ta cần biết Lâm đại nhân sẽ làm những việc gì.
- Lưu đại nhân, khi nãy ta đã nói ta rất tôn kính ngài, nhưng những gì ngài vừa nói với ta thật sự rất nhảm nhí.
Lâm Tịch lắc đầu, mỉm cười:
- Mặc dù các ngài đã khuyên can thế nào, nội loạn học viện Thanh Loan vẫn xảy ra, nhiều người chết đi, chẳng lẽ các ngài không cảm thấy rằng nếu còn tiếp tục như vậy nữa, học viện Thanh Loan sẽ dần biến mất sao? Bây giờ người tới đây là ngài, ta dĩ nhiên biết ngài còn lo lắng cho học viện Thanh Loan, nhưng nhiều người đang tới lại không tới hẳn có lẽ cho rằng Vân Tần có học viện Thanh Loan cũng không có vấn đề gì, thậm chí còn nghĩ rằng không có học viện Thanh Loan còn tốt hơn.
Lưu Học Thanh hít sâu một hơi, nhin Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Ta lo lắng Lâm đại nhân làm ra chuyện quá kích ở thành Trung Châu, ta đang lo lắng cho sự an toàn của Lâm đại nhân ở thành Trung Châu này.
- Ta dĩ nhiên không phải đến đây tự tử.
Lâm Tịch tươi cười, nhìn Lưu Học Thanh, nói:
- Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta rất giống một người đến đây tự sát sao?
Lưu Học Thanh trầm mặc một hồi, sau đấy ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch trông rất bình tĩnh, nhưng càng lúc càng khiến ông ta cảm thấy bất an, hỏi:
- Ta có thể giúp gì cho đại nhân không>
Lâm Tịch yên lặng một chút, sau đấy nói:
- Nếu như ngài thật sự muốn giúp ta, vậy thì trước tiên giúp ta nói cho Lãnh Thu Ngữ sự thật...Sau khi trở về thành Trung Châu, nàng ta liền bị Lãnh Trấn Nam giấu đi, không biết đang ở đâu. Ta không muốn nàng trong tình huống không biết gì, lại bị gả cho Địch Sầu Phi.
Lưu Học Thanh nhìn thoáng qua Uông Bất Bình bên cạnh, gật đầu.
Lâm Tịch khom người tạ lễ.
Hắn vẫn chưa bước đi, tiếp tục đứng yên chờ đợi.
Nhìn thấy dân chúng tụ tập ở cổng thành này càng lúc càng đông, Lưu Học Thanh bất giác nhíu mày lại, nhưng còn chưa đợi đến lúc ông ta lên tiếng, Lâm Tịch đã biết ông ta nghĩ gì, nhẹ giọng nói:
- Ta đang đợi người...đã có một người tới rồi.
Luu Học Thanh cảm nhận được Lâm Tịch đang nhìn về hướng khác, lập tức xoay người.
Ông ta nhìn thấy dưới ánh mặt trời buổi sớm, có một người trẻ tuổi tóc ngắn mang theo hành lý đang đi tới, ngay sau đấy còn có một phụ nhân trẻ tuổi dung mạo bình thường.
Người trẻ tuổi tóc ngắn đi trước mặc một bộ quần áo vải bình thường nhất, thân hình hơi khòm khòm.
Người thanh niên trông rất bình thường này đi tới trước mặt Lâm Tịch, không nói chuyện gì cả, chỉ là giang tay ôm chặt lấy Lâm Tịch, tựa như hai người là huynh đệ đã chiến đấu cùng với nhau nhiều năm.
- Ở trấn Yến Lai, ta được biết ngươi đã bị chuyển tới xưởng chế tạo, sau đấy còn biết ngươi đã thành hôn rồi.
Sau khi ôm lấy, Lâm Tịch mới nhìn sang phụ nhân đang đứng bên cạnh, khẽ cười.
Phụ nhân trẻ tuổi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Người trẻ tuổi cũng không nói gì cả, chỉ tiếp tục ôm chặt Lâm Tịch thêm một cái.
- Bây giờ ta thật cao hứng...đi đi, ta sẽ an tâm hơn một chút.
Lâm Tịch nói nhỏ câu này bên tai người trẻ tuổi tóc ngắn, dùng sức vỗ vỗ tay mình vào lưng hắn.
Người trẻ tuổi tóc ngắn chia tay Lâm Tịch, rời khỏi thành Trung Châu, chậm rãi biến mất trong tầm mắt Lâm Tịch.
Có một chiếc xe ngựa từ trên con đường lớn mà người trẻ tuổi tóc ngắn vừa rời đi, chậm rãi di chuyển tới chỗ Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhướng mày lên, nhìn Lưu Học Thanh ở bên cạnh, bình tĩnh nói:
- Ta còn chờ một người nữa, người này cũng tới rồi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 14: Chuyện lớn
Chương 41: Chuyện lớn thật sự
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lưu Học Thanh nhíu mày thật chặt.
Ông ta biết người trẻ tuổi tóc ngắn vừa cáo biệt Lâm Tịch, rời khỏi thành Trung Châu chính là một đệ tử học viện Thanh Loan, cũng là bằng hữu tốt của Lâm Tịch, Đường Khả.
Lâm Tịch vào thành, để cho Đường Khả rời thành, hành động như vậy cộng với việc Lâm Tịch quá bình tĩnh, càng khiến Lưu Học Thanh cảm thấy bất an hơn.
Không khí lành lạnh buổi sớm của thành Trung Châu bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Những người đang tụ tập bên ngoài cửa thành nhìn Lâm Tịch và chiếc xe ngựa kia.
Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch vô cùng bình tĩnh, những người này không hề cảm thấy Lâm Tịch đang tỏ ra xấc láo hay lạnh lùng, hơn nữa sau khi Lâm Tịch và Đường Khả ôm lấy nhau, rồi Đường Khả xoay người rời đi, mọi người còn cảm nhận được một luồng khí tức bi thương vô cùng.
Hiện giờ tất cả dân chúng thành Trung Châu đều biết tiền tuyến đã chiến thắng, nhưng bọn họ lại cảm nhận được Lâm Tịch không có tâm tình vui sướng của kẻ thắng lợi, thậm chí còn có nhiều người tinh ý nhận ra Lâm Tịch đến thành Trung Châu này là để làm chuyện lớn.
Tất cả người dân Vân Tần đều biết Lâm Tịch là người kế nhiệm sau Trương viện trưởng, là đệ tử học viện Thanh Loan duy nhất có thiên phú Tướng Thần, một người như Lâm Tịch mà lại có chuyện lớn, tất nhiên đó là chuyện lớn của thiên hạ.
Đây mới chính là ngày chuyện lớn xảy ra.
Tất cả mọi người tự động tách ra, nhường một con đường, để cho chiếc xe ngựa kia đi qua, dừng ngay trước mặt Lâm Tịch.
Cửa xe ngựa được mở rộng.
Nhưng để cho mọi người phải bất ngờ chính là người từ bên trong bước ra không phải là một lão nhân học viện Thanh Loan nào đó, mà chính là một quân nhân Vân Tần trẻ tuổi bị trọng thương, ngực đang được quấn băng gạc màu đen, phải cầm lấy gậy chống mới có thể miễn cưỡng đi lại.
Có một số người lập tức nghĩ đến đây chính là người tướng lãnh trẻ tuổi may mắn còn sống trong tiểu đội Vân Tần đã bị bán đứng, Phương Trúc.
Phương Trúc nhìn thấy Lâm Tịch trước mặt mình, nhìn thấy cái rương lớn Lâm Tịch đang đeo.
Cả người hắn bắt đầu run rẩy, nhưng thân thể lại hơi đứng thẳng lên, tôn kính hành lễ với Lâm Tịch theo nghi thức quân đội.
Lâm Tịch đi về phía hắn, trong lúc này, hắn và Phương Trúc không hề nói với nhau câu nào.
Sau đấy, Lâm Tịch nhận lấy cây gậy trong tay Phương Trúc, dùng tay của mình để dìu lấy Phương Trúc.
- Thương thế của ngươi rất nặng, ta nên để cho ngươi từ từ điều dưỡng, nhưng có vài chuyện ta nghĩ phải để ngươi đích thân nhìn thấy. Chúng ta vào thành đi.
Sau khi đỡ lấy Phương Trúc, Lâm Tịch mới nhẹ giọng nói câu này, sau đấy hắn ta cùng với Phương Trúc đi vào trong thành.
Phương Trúc đi rất tập tễnh, hai người không thể bước đi quá nhanh được.
Đối với tường thành đệ nhất thế gian, to lớn đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối này, thân ảnh hai người thật sự quá nhỏ bé, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bóng lưng hai người, có rất nhiều dân chúng thành Trung Châu lại cảm thấy vô cùng rung động.
Lưu Học Thanh ngày thường có thói quen đi nhanh, nhưng bây giờ phải cố ý đi chậm lại mới có thể không bỏ Lâm Tịch và Phương Trúc lại đằng sau.
- Có cần ta hỗ trợ chỗ ở không?
Hắn mở miệng hỏi mà lòng nặng trĩu.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Không cần.
Đã xuyên qua cổng thành dài và to lớn, ánh nắng mùa đông chiếu xuống người, khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn.
Nhưng ngay lúc bước chân của Lâm Tịch bước lên lãnh thổ của thành Trung Châu, Lưu Học Thanh lại cảm thấy trên người Lâm Tịch tản phát ra một luồng khí tức lạnh lẽo truyền xa hơn ngàn dặm.
Lưu Học Thanh lại trầm mặc.
Sau đấy ông ta đi tới gần Lâm Tịch, trầm giọng nói:
- Ta sẽ cố gắng giúp cho Lãnh Thu Ngữ biết được chuyện gì đã xảy ra...Nhưng ta cũng khẩn cầu Lâm đại nhân hãy suy nghĩ, có muốn làm gì cũng phải nghĩ đến bách tính Vân Tần.
Lâm Tịch bình tĩnh xoay người lại, đôi mắt đầy sự bình tĩnh và đạm mạc:
- Từ khi Trương viện trưởng xuất hiện, lập trường của học viện Thanh Loan chính là luôn giúp đỡ dân chúng Vân Tần. Những chuyện ta làm tất nhiên sẽ vì dân chúng Vân Tần mà suy nghĩ.
...
Trong thành Trung Châu, ai cung biết khoa Ngự Đô có ba người có quyền thế nhất.
Ngoại trừ Lưu Học Thanh và Uông Bất Bình ra, còn có một người khác - Hứa Châm Ngôn.
Hiện giờ Hứa Châm Ngôn đang ngồi trong một gian phòng yên tĩnh ở khoa Ngự Đô. Trong căn phòng này, còn có hai người khác cũng xuất thân từ học viện Thanh Loan, Vương Linh và Chu Thiên Thủy. Ngay từ khi Hứa Châm Ngôn nắm quyền thiên lao trong tay mình, Vương Linh và Chu Thiên Thủy đã trở thành tâm phúc của Hứa Châm Ngôn, mà hiện giờ Hứa Châm Ngôn lại trở thành đại nhân vật quyền quý trong thành Trung Châu, hai người này tất nhiên là phải theo sát Hứa Châm Ngôn, ôm chặt gốc cây to trong lòng mình.
Ngoại trừ hai người này muốn ôm chặt gốc cây to tên Hứa Châm Ngôn này, còn có một quan viên Lễ ti trẻ tuổi khác hiện nay cũng là tâm phúc của Hứa Châm Ngôn, Niên Khanh Thành.
Sau khi viện Tế ti bị thanh tẩy, đẩy ra khỏi Lễ ti, Niên Khanh Thành đã được Hứa Châm Ngôn trợ giúp, trở thành quan viên Chính tam phẩm trẻ tuổi nhất trong Lễ ti.
Vào lúc này, tên quan viên Lễ ti trẻ tuổi luôn cảm thấy phấn khởi và hăng hái khẽ gõ cửa từ bên ngoài, sau đấy bước vào bên trong, khép cửa lại.
- Lâm Tịch đã vào thành.
- Lưu đại nhân và Uông đại nhân tới đấy gặp hắn, Đường Khả từ chức, mang theo gia quyến rời khỏi thành Trung Châu.
- Lâm Tịch ở cửa thành còn đợi một tướng lãnh tiền tuyến bị trọng thương, chính là người duy nhất may mắn còn sống trong tiểu đội của Lý Khai Vân, Phương Trúc.
Sau khi bước hẳn vào trong phòng, Niên Khanh Thành mới nhẹ giọng bẩm báo với Hứa Châm Ngôn.
Hứa Châm Ngôn sờ sờ cằm, ở đấy đã có nhiều râu dài ra, nhưng hắn lại không cạo đi, khiến cho hắn trông già hơn nhiều tuổi.
- Ta sẽ cáo bệnh rời khỏi thành Trung Châu. Những ngày sắp tới, việc các ngươi cần làm chính là khiêm tốn, giữ khuôn phép. Trước khi Lâm Tịch rời khỏi thành Trung Châu, các ngươi không được nhúng tay vào bất cứ việc gì.
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn ba người Niên Khanh Thành, nói.
- Tại sao?
Vương Linh, Chu Thiên Thủy và Niên Khanh Thành nhìn nhau, không thể hiểu nổi.
- Bởi vì ta sợ Lâm Tịch.
Hứa Châm Ngôn lạnh lùng, trực tiếp nói câu này, sau đấy nói tiếp:
- Hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Tịch không dám làm gì ở thành Trung Châu, nhưng ta hiểu hắn...Nếu như hắn đã quyết định, vậy cho dù hắn điều tra được ta không có dính dáng gì đến cái chết của Lý Khai Vân, hắn tuyệt đối cũng không khách sáo, thậm chí cảm thấy giết ta là việc không đáng gì cả.
- Xem chuyện vui tất nhiên là chuyện hay, nhưng người đang xem chuyện vui lại không biết người ở trên sân khấu bất cứ lúc nào cũng có thể vung đao chém đầu mình là vô cùng ngu xuẩn.
Hứa Châm Ngôn lạnh lùng nói:
- Dù sao trong mắt hắn, ta chưa bao giờ được hắn coi trọng cả, tựa như một con kiến, một con kiến nếu muốn chết hay sống cũng chỉ cần dựa vào tâm tình của hắn.
Thần sắc của ba tên quyền thần trẻ tuổi Vương Linh, Chu Thiên Thủy và Niên Khanh Thành trở nên rất cổ quái, thần sắc sợ hãi từ sâu trong đáy lòng hiện rõ trong đôi mắt mình.
- Chẳng lẽ đại nhân cho rằng trong tình huống không có chứng cứ chính xác nào, hắn cũng có thể ra tay?
- Làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải nói đến chữ lý.
Sắc mặt Vương Linh trắng bệch, nhưng vẫn cố nói:
- Hắn vì Lý Khai Vân báo thù là chuyện thiên kinh nghĩa địa, chiếm được lý lẽ, được mọi người đồng tình. Nhưng nếu như không có chứng cứ đầy đủ mà đại khai sát giới, đây chính là không để ý đến luật pháp, biến có lý thành vô lý. Thành Trung Châu không chấp nhận được một cuồng đồ như vậy, thánh thượng sẽ có cơ hội làm khó. Mặc dù hắn muốn đối đầu với thánh thượng, nhất định phải nhận được sự đồng tình và dân tâm, sao có thể làm ra chuyện tự sát như vậy được?
- Ngươi nói rất đúng.
Hứa Châm Ngôn nhìn thoáng qua Vương Linh, mặt không đổi sắc mà nói:
- Nhưng các ngươi không được quên ngoại hiệu của hắn, không có người nào dám khẳng định hắn chỉ làm tối đa hai chuyện mà thôi.
Hắn thậm chí còn không muốn nói câu nào khác, trực tiếp rời khỏi thành Trung Châu.
Theo thời gian trôi qua, cả thành Trung Châu đều biết Lâm Tịch đã đến.
Nhưng tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch và Phương Trúc lại có một cảm giác rất lạ lùng, không có ai trong bọn họ biết rốt cuộc tiểu Lâm đại nhân mà mọi người vô cùng tôn kính muốn làm chuyện gì, nhưng ai ai cũng có thể khẳng định Lâm Tịch đang định làm một chuyện vô cùng quan trọng.
Cho nên, tất cả mọi người ở thành Trung Châu may mắn được nhìn thấy Lâm Tịch đều không hẹn mà đồng lòng quyết định không nên quấy rầy Lâm Tịch.
Lâm Tịch biến thành một người bình thường bước đi trong thành Trung Châu.
Vào lúc giữa trưa, một tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc bước nhanh vào đại doanh Trung Châu vệ ở phía tây thành.
Trong doanh trướng lớn nhất của đại doanh Trung Châu vệ, tên tướng lãnh Trung Châu vệ này bẩm báo với Địch Sầu Phi:
- Hắn dừng chân trên đường lớn Chu Tước, ở quán trọ Linh Phong.
Địch Sầu Phi khẽ nhướng mày.
- Ở quán trọ đối diện phủ đệ ta?
Hắn nhẹ giọng tự nói.
- Vậy hắn đã cho là chính ta làm rồi sao?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn bất chợt xuất hiện thần sắc lạnh như băng, châm chọc:
- Ở trong quán trọ đối diện phủ đệ ta, ngươi có thể làm gì?
- Không cần quản hắn định làm gì, ra lệnh không cho phép ai đến đó chọc hắn.
Địch Sầu Phi nở nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn tướng lãnh Trung Châu vệ đang đứng trước mặt, nói:
- Còn lão bản quán trọ Linh Phong, bất kể có quan hệ gì với Giang gia, Chung gia hay học viện Thanh Loan, đợi đến khi Lâm Tịch rời khỏi thành Trung Châu, lập tức khiến lão ta không thể sống an ổn ở thành Trung Châu.
Tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc không nói lời nào, khom người thối lui.
- Ta ở đại doanh Trung Châu vệ, ngươi ở đối diện nhà ta, có ích gì chứ?
- Ta không gặp ngươi, không cần quan tâm ngươi đến thành Trung Châu làm gì, chẳng lẽ ngươi có thể tới đại doanh Trung Châu vệ giết ta?
Địch Sầu Phi nhìn màn cửa đang đong đưa bên ngoài, trào phúng tự nói với mình.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Những người quyền quý trong thành Trung Châu không có lúc nào không chú ý đến Lâm Tịch.
Nhưng sau khi vào ở quán trọ Linh Phong đối diện phủ đệ Địch Sầu Phi, Lâm Tịch vẫn thể hiện rất bình tĩnh.
Sau khi ăn tối sớm của quán trọ Linh Phong, thưởng thức món súp nổi tiếng nhất thành Trung Châu của quán trọ Linh Phong, hắn liền mang theo cái rương sắt lớn, chậm rãi đi ra khỏi quán trọ, rong chơi thành Trung Châu vào ban đêm.
Hắn tựa như một gã du khách từ xa đến thành Trung Châu này du ngoạn, dọc theo đường phố mà ghé thăm các di tích thắng cảnh nổi tiếng, thỉnh thoảng lại đi vào khu vực náo nhiệt nhất thành Trung Châu.
Hắn đến nơi ngắm mai đẹp nhất trong thành Trung Châu, nhìn đóa hoa mai đẹp nhất.
Hắn ghé qua Hoàng Tước quan, nơi đã từng xảy ra trận chiến giữa Nghê Hạc Niên, Chung Thành và Dạ Oanh.
Sau khi từ Hoàng Tước quan trở về, hắn lại đi tới phố Đại Phong, nhìn những cây Phong lớn không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm ở hai bên đầu hẻm.
Mặc dù lá phong màu đỏ sậm tỏ ra có sức nhưng không có lực giữa gió mạnh mùa đông, nhưng Lâm Tịch lại chưa bao giờ nhìn thấy những cây phong cao lớn, tựa như là những cây bạch quả đã tồn tại hơn mấy trăm năm như vậy.
Cách những cây phong to lớn tựa như thần tích này không xa, còn có một cây cột đá để cột gia súc và một miệng giếng già lão.
Dù là trên cột đá hay là xung quanh miệng giếng, dựa vào những vết tích ở đấy, Lâm Tịch đều có thể cảm nhận được sự tang thương của thời gian.
Nơi này chính là nơi năm xưa Trương viện trưởng sau khi tiến vào thành Trung Châu, đã đánh bại Trung Châu Đại kiếm sư Mặc Hồng.
Khi trời đã dần về khuya, Lâm Tịch đi vào phố Hợp Tử có khu chợ đêm vô cùng nổi tiếng ở thành Trung Châu. Trong ánh đèn rực rỡ từ lồng đèn chiếu ra xung quanh, Lâm Tịch đi tới một tửu lâu cổ đã hơn trăm năm có tên Tiểu Trần ký. Ở thành Trung Châu, đây chính là tửu lâu nổi tiếng với hai món nước sốt cá và cá viên.
Lão bản Tiểu Trần ký tên là Trần Trường Thành, năm nay hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể khỏe mạnh. Tuy đã truyền tay nghề làm cá cho hai đứa con trai của mình, mọi thứ cũng giao cho hai đứa con trai, nhưng việc nêm nếm cuối cùng của cửa hàng vẫn do ông ta làm. Những ngày bình thường, ông ta vẫn luôn đứng bên cạnh bếp nấu, hoặc là bước ra ngoài cửa đón khách.
Ngay từ buổi trưa, ông lão đã hơn bảy mươi, nhưng cả người sạch sẽ này đã nghe tin Lâm Tịch vừa đến thành Trung Châu. Đợi đến lúc Lâm Tịch đi qua màn sương trắng nóng do bếp nấu của ông ta phun ra bên ngoài, xuất hiện trước mặt ông ta, ông lão này nhất thời nhận ra đây chính là tiểu Lâm đại nhân mà dân chúng thành Trung Châu vô cùng tôn kính.
Ông lão đang đứng bên cạnh một cái nồi nước sôi trào, trước đấy còn chăm chú nhìn từng miếng cá được nấu kỹ, nay lại bắt đầu cảm thấy hưng phấn, một sự tôn kính từ tận đáy lòng thể hiện ra bên ngoài.
Lâm Tịch khẽ khom mình hành lễ với lão bản Tiểu Trần ký.
Dựa vào sự lễ phép và bình tĩnh của Lâm Tịch, ông lão có đôi mắt đã hơi đục ngầu, nhưng đã nhìn thấy qua không biết bao nhân tình thế thái này lại có thể nhận ra một nỗi niềm tang thương, nên ông ta vội vàng điểu chình tâm tình mình lại, chào đón Lâm Tịch như chào đón những người khách bình thường khác, chân thành tha thiết mỉm cười:
- Tiểu Lâm đại nhân, ăn khuya sao? Có muốn nếm thử nước sốt cá và cá viên không?
- Nghe nói cải chua trắng và bánh đậu ở cửa hàng này cũng rất ngon, vãn bối ăn rất nhiều, có lẽ có cơ hội được ăn hết thảy.
Lâm Tịch mỉm cười gật đầu, ngồi xuống một cái bàn còn trống gần đấy.
Lão nhân đón tiếp vô cùng bình thường, thoạt nhìn không khác gì đối với những khách nhân khác.
Những món ăn ngon nhất của Tiểu Trần ký như nước sốt cá, cá viên được nấu chín kỹ và bày biện tinh tế, cải chua trắng thơm ngon và bánh đậu trôi lơ lửng trong nước ngon lành đựng trong chén ngọc, được bày ra trên bàn Lâm Tịch đang ngồi.
Mùi vị đúng là rất ngon.
Chỉ với một chén cơm, Lâm Tịch đã ăn hết toàn bộ món ăn trên bàn.
- Còn muốn ăn nữa không?
Lão nhân mỉm cười hỏi.
- Được.
Lâm Tịch tươi cười đáp lại:
- Có thể cho vãn bối thêm một phần nữa không?
Bốn thức ăn giống nhau một lần nữa được trưng lên bàn Lâm Tịch.
Chỉ là ngay khi nhìn thấy Lâm Tịch an tĩnh nhìn đôi đũa trên bàn mà không gắp thức ăn ngay, lão bản Tiểu Trần ký cuối cùng không nhịn được, ân cần nhẹ giọng nói:
- Tiểu Lâm đại nhân, lần này ngài đến thành Trung Châu có phải là có việc cần giải quyết hay không?
Lâm Tịch nhìn ông lão mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đầy sự lo lắng và khẩn trương. Hắn ta gật đầu một cái, sau đấy nhìn thoáng qua hai đứa con trai của ông ta trông hơi khẩn trương và câu nệ đứng ở đằng sau, cười cười một cái rồi hỏi:
- Bọn họ đã làm rất tốt rồi, ngài còn gì không yên lòng sao?
- Không phải là không yên tâm, chỉ là thói quen mà thôi.
Lão nhân hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn hai đứa con trai đang bận rộn đằng sau, mỉm cười:
- Rãnh rỗi làm gì cơ chứ, tửu lâu này được mở lâu như vậy, lui tới cũng là bằng hữu mà thôi. Nếu như suốt ngày ở trong nhà, chưa chắc đã gặp bằng hữu được, còn nếu ra đây thường xuyên, sẽ được gặp bọn họ, trò chuyện vui vẻ.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, nói:
- Vãn bối còn tưởng rằng ngài để ý đến tửu lâu và thanh danh tửu lâu này.
- Đó là thứ bọn họ cần phải chú ý hơn.
Lão nhân nhìn hai đứa con trai cần cù và thật thà của mình, quay đầu nhìn Lâm Tịch, nói:
- Khi đến tuổi của ta, nếu như nói rằng liệu còn thứ gì không nỡ vứt bỏ trước khi xuống mồ hay không, cũng chỉ là một số người trong thành mà thôi.
Lâm Tịch trầm mặc gật đầu, cầm đũa ăn hết số thức ăn trên bàn, sau đấy mới ngẩng đầu, nhìn lão nhân này, từ từ nói:
- Thật ra lần này vãn bối tới thành Trung Châu là muốn báo thù cho bằng hữu vãn bối. Hắn chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng lại bị người sau lưng mình bán đứng.
Lão nhân ngẩn người, ông ta rốt cuộc hiểu tại sao Lâm Tịch có cảm xúc như vậy.
- Tên bán đứng huynh đệ mình đang ở thành Trung Châu?
Lão nhân bình thường này nhìn Lâm Tịch, hỏi.
Lâm Tịch gật đầu, một lần nữa nhìn tửu lâu đang bốc đầy khói trắng nóng này, tiếp tục hỏi:
- Ngài đã chăm sóc tửu lâu của mình nhiều năm như vậy, có lẽ đã rất cực khổ, liệu có lúc nào đã từng bị người khác hoài nghi, thanh danh bị hao tổn, mặc dù ngài đã làm rất tốt chưa?
Vẻ mặt lão nhân này càng ngưng trọng hơn, ông ta lẳng lặng suy nghĩ, sau đó gật đầu nói:
- Có. Sau khi Vân Tần lập quốc được hai mươi năm, có một số cá bị vấn đề, ta bán cho khách hàng mà không biết, sau đấy những người ăn nước sốt cá và cá viên ở đây đều bị thổ tả, ngã bệnh rất nhiều. Có một số người không thích ta thừa cơ thả tiếng gió, nói là ta cố ý chọn cá đã chết để được rẻ hơn.
Lâm Tịch hỏi:
- Sau đấy thì sao?
- Việc làm ăn tuột dốc không phanh, may mà có một số bạn bè cứu giúp, tiếp tục kiên trì làm ăn, cuối cùng là đã vượt qua.
- Chẳng lẽ ngài chưa từng nếm qua cá viên được làm từ cá chết, sau đấy chứng minh cho mọi người biết rằng mùi vị cá chết sẽ khác với ngài như thế nào sao?
- Không có. Nếu như đã nghi ngờ, tất nhiên sẽ nghi ngờ ngươi. Cho dù mùi vị khác biệt đến đâu, họ vẫn sẽ nghi ngờ ngươi. Người tin tưởng ngươi, cuối cùng sẽ nhận ra ngươi là người tốt.
- Món ăn của ngài rất ngon, vãn bối ăn rất no, cảm ơn ngài đã nói nhiều với vãn bối như vậy.
Trong lúc lão bản Tiểu Trần ký kể chuyện, Lâm Tịch đã dần ngẩng đầu lên, cuối cùng là nhìn lão nhân này, mỉm cười gật đầu.
Thấy Lâm Tịch chuẩn bị cáo từ, khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão bản Tiểu Trần ký bỗng nhiên xuất hiện thêm thần sắc lo lắng:
- Ta chỉ là một lão già đã có nửa người xuống mồ rồi, nếu có chỗ hơn người cũng chỉ là quen thuộc nhiều nơi trong thành Trung Châu này hơn người khác. Nếu như tiểu Lâm đại nhân ngài muốn đi nơi nào, hi vọng lão già này có thể giúp ngài một chút.
- Ngài hẳn có thể giúp vãn bối nhiều hơn.
Lâm Tịch tựa như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, nụ cười trên khuôn mặt càng lạnh lùng hơn, nhưng lại vô cùng tự tin:
- Đừng bán thức ăn cho người của Địch phủ.
Nghe câu này xong, lão nhân này liền sửng sờ, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.
Nhưng Lâm Tịch lại nhìn ông ta, chân thành nói:
- Nơi này cách đường lớn Chu Tước rất xa, nhưng có khi người trong Địch phủ lại tới đây mua đồ...Ta không muốn ngài bán thức ăn cho người của Địch phủ.
Lão bản của tửu lâu nổi tiếng đã hơn trăm năm này không phải là Lâm Tịch, mà chính là lão nhân này. Những lời Lâm Tịch vừa nói thật sự không có ý thỉnh cầu, thậm chí còn lộ vẻ bá đạo, nhưng lão nhân này lại cảm nhận được tâm tình Lâm Tịch, vô cùng vinh hạnh mà khom người:
- Trừ khi ta chết...nếu không, cửa hàng này sẽ không bán bất kỳ món ăn nào cho người Địch phủ cả.
...
Lâm Tịch rời khỏi phố Hợp Tử, trong bóng đêm thâm trầm mà trở về quán trọ Linh Phong.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn ta lại đến quán ăn bên cạnh quán trọ mình đang ở, ăn một chén súp ngon. Sau đó lại như một du khách, rong chơi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Trung Châu, ngắm nhìn thành Trung Châu.
Không chỉ danh lam thắng cảnh, ngay cả các công xưởng, chợ bán thức ăn, vật dụng...miễn là phố phường có người qua lại, hắn đều rất hứng thú đi qua một lần.
Những người quyền quý trong thành Trung Châu đang theo dõi hắn cảm nhận được tựa hồ hắn không làm gì cả, chỉ là mỗi ngày lại đến một nơi trong thành Trung Châu, tựa như biến thành một người rãnh rỗi nhất thành Trung Châu.
Nhưng không bao lâu sau, trong lúc những người quyền quý còn cẩn thận đợi chờ hành động của Lâm Tịch, người của Địch phủ đã phát hiện được sự khác thường.
Bọn họ phát hiện từ khi bước ra khỏi Địch phủ, đi lại trên đường phố, dường như đường phố đã vắng lạnh một cách dị thường.
Sự vắng lạnh này đến từ sự trốn tránh của mọi người đi trên đường, tựa như người của Địch phủ đang mang theo một thứ ôn dịch đáng sợ trên người.
Chỉ cần nhìn thấy người của Địch phủ từ xa đi tới, các lão bản cửa hàng lập tức đóng cửa lại, kiếm lý do từ chối bán.
Ngay cả những người bán hàng rong trong chợ, khi nhìn thấy người của Địch phủ, cũng vội vàng đứng dậy, gánh đồ đi mất.
Đối với những tiểu thương vốn không nhận ra ai là người của Địch phủ, những người bên cạnh sẽ lặng lẽ nói cho hắn biết người đang đi tới chính là người của Địch phủ.
Chỉ cần là người của Địch phủ ra ngoài mua đồ, sẽ không thể mua được bất kỳ món đồ nào.
Vào một ngày, sau khi đi ra khu chợ đông nhất, lại đi tiếp sáu bảy dặm đường, nhưng không thể mua được một cọng rau hay một miếng thịt nào, lão quản gia trung niên có khuôn mặt phúc hậu của Địch phủ, cũng là người chịu trách nhiệm thu mua, rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Ông ta tức giận níu lấy áo của một người trước kia thường bán thức ăn cho mình, lớn tiếng hỏi:
- Tại sao có thể coi thường người như vậy chứ...Nếu như không mở cửa, vậy cũng không sao, nhưng tại sao bán cho người khác mà không bán cho chúng ta? Đây là lý lẽ gì hả? Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ người trong Địch phủ chúng ta phải chết đói sao?
Lão bản cửa hàng này là một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi, đầu bị hói một mảng lớn. Thường ngày ông ta cũng nhiều lần nói chuyện với quản gia Địch phủ, mặc dù bây giờ đang bị chính quản gia Địch phủ níu áo thật chặt, nhưng khi nhìn thẳng vào vị quản gia phúc hậu này, ông ta lại lạnh lùng lắc đầu:
- Ta mở cửa hàng muốn bán cho người nào, không thích bán cho ai, là quyền của ta. Ngươi cũng có chân, đi tới đâu là quyền tự do của ngươi. Thành Trung Châu lớn như vậy, ngươi có thể đi rất nhiều nơi, nhưng tại sao quanh đi quẩn lại lại làm trong Địch phủ?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 14: Chuyện lớn
Chương 43: Phân rõ phải trái, không nói lý lẽ
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Phía tây thành Trung Châu có một cánh đồng ruộng rau lớn.
Có rất nhiều cải trắng ở ruộng rau này đã được thu hoạch, nhưng lại có không ít rau cỏ khác trải qua nhiều sương giá nên đã hơi héo, nằm yên trong đất.
Số rau xanh trông hơi héo này thực chất lại rất tươi ngon.
Chỉ cần thêm một chút thịt mỡ, xào nấu một hồi, ăn cùng với cơm trắng sẽ tạo nên mùi vị ngon tuyệt nhất.
Xung quanh ruộng rau này có một số ngôi nhà thưa thớt.
Trong đấy có một gian nhà ngói, chủ nhân là một anh nông dân trồng rau ba mươi mấy tuổi đang ăn cơm tối với thê tử mình.
Anh nông dân trồng rau này có bàn tay nứt nẻ, khuôn mặt hơi xấu xí, vóc người không cao lớn, chỉ là thoạt nhìn hơi khôn khéo, mặc một bộ quần áo bằng da cũ kỹ.
Thê tử của hắn hơi mập, mặc một bộ quần áo có thắt lưng ở bên hông rất thịnh hành ở thành Trung Châu năm nay, bề ngoài hơi thùy mị.
Có lẽ vì năm nay mùa thu hoạch tương đối tốt, khuôn mặt hai người khi ăn cơm đều trông rất vui vẻ. Trên lò lửa bên cạnh có một bình rượu nhỏ được hun nóng, ngoại trừ những thức ăn ngày thường như cải trắng, rau xanh ra, còn có một miếng thịt heo được chưng kỹ, một hũ cá kho thơm phức.
Dùng chiếc đũa gắp lấy một miếng thịt và một miếng cải trắng, bỏ vào trong miệng nhai kỹ, cảm giác được tư vị ngon tuyệt trần, anh nông dân lập tức nhấp một miếng rượu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh nông dân này nhất thời nheo hai mắt lại, rung đùi đắc ý.
Thê tử của hắn cười nhẹ một cái, đẩy vai nhẹ rồi nói:
- Nói chuyện chính này...Nghe nói Địch phủ không mua được rau xanh, nên đã ra giá ba lượng bạc mua cải trắng bình thường nhất, ngày thường chỉ cần một lượng bạc đã mua cả xe cải rồi, dù sao buổi tối...
Nét thỏa mãn trên khuôn mặt anh nông dân trồng rau nháy mắt biến mất, chợt mở mắt ra nhìn thê tử của mình, tức giận vỗ tay mạnh lên bàn một cái, quát:
- Xú bà nương, suốt ngày chỉ ở nhà trồng rau ăn thôi mà, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Hay là ngươi ăn thịt heo nhiều quá, đầu cũng biến thành não heo rồi? Lời như vậy mà ngươi cũng dám nói sao? Muốn hại chết ta sao?
Thiếu phụ đẫy đà đầu tiên kinh ngạc, sau cảm thấy ủy khuất vô cùng, nước mắt xuất hiện ở hốc mắt, nói:
- Sao có thể nói là suốt ngày ở nhà được, mà chúng ta chỉ bán vào buổi tối thôi. Chỉ cần ngày ngày có người trả tiền như vậy, chúng ta có thể vào thành mở một cửa hàng nhỏ, không cần khổ cực nữa.
- Cực khổ như vậy còn đỡ hơn là không sống được.
Anh nông dân mắng:
- Tại sao ngươi không nghĩ Địch phủ ra giá tiền cao như vậy...Địch phủ ra giá tiền cao như vậy chính là vì không có ai bán cho bọn hắn. Nếu như làm ăn được, tại sao người khác không làm, lại chờ đến cho xú bà nương như ngươi làm? Ngươi bán buổi tối cho bọn hắn thì không ai nhìn thấy sao? Không có ai bán bất cứ vật gì cho Địch phủ, ngươi lại bán, chẳng lẽ ngươi muốn đối đầu với tất cả mọi người trong thành. Cho dù ngươi mở cửa hàng, ai sẽ làm ăn với ngươi? Chúng ta còn có thể sống trong thành này sao? Chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước miếng, chúng ta đã chết đuối rồi!
- Ngoài ra, sao ngươi không nghĩ là ai đã liều mạng ở tiền tuyến mà chúng ta mới có thể an ổn sống ở đây?
- Tiểu Lâm đại nhân và huynh đệ của ngài ở tiền tuyến không ngừng liều chết chiến đấu, nhưng lại bị người khác bán đứng, chỉ cần nghĩ thôi trái tim mọi người đã đóng băng, ta cảm thấy thật lạnh lẽo.
- Tôn Đức ta tuy chỉ là một người trồng rau, không thể ra tiền tuyến giúp các huynh đệ reo hò chiến đấu, nhưng ít nhất phải học theo Đại Đức Tường...
Anh nông dân trồng rau tức giận mắng mỏ, thiếu phụ đẫy đà nhìn thấy nước bọt của hắn bay khắp nơi, càng ngày càng hăng sau, không nhịn được mà cười một cái, nước mắt cũng ngừng chảy:
- Không bán thì không bán, xem ngươi kìa, còn dám nói là cảm thấy lạnh lẽo, còn dám nói là học theo Đại Đức Tường.
Anh nông dân trồng rau trừng mắt một cái, đôi ngươi to lớn như cái chuông đồng, quát:
- Sao hả? Sao ta không thể học? Ta không phải là không có mua công trái giúp Đại Đức Tường.
...
Trong lúc anh nông dân trồng rau tên Tôn Đức này mắng chửi thê tử mình trong ngôi nhà nhỏ ở phía tây ngoài thành Trung Châu, dặn dò thê tử mình không được bán đồ cho Địch phủ, đó cũng là lúc Địch phủ đang dùng cơm tối.
Trong một thính đường xa hoa, hai lão nhân có thân phận tôn quý nhất Địch phủ, phụ mẫu Địch Sầu Phi, đang nhìn bữa tối với những món ăn như súp nóng, thịt giò hấp mặn và thịt khô nướng. Cả hai người đều cầm đũa lên, nhưng lại cảm thấy trong cổ họng bị một cái gì đó ngăn lại, không thể nào ăn được.
So sánh với lúc trước, Địch phủ hiện nay đã rất vắng lặng.
Ngoại trừ những phạm nhân bị giáng tội làm nô, phần lớn những quản sự cũng như nha hoàn vào đây làm thuê đã nói lời từ biệt, rời khỏi Địch phủ.
Quản gia trung hậu của Địch phủ là một người rất trung thành với Địch Sầu Phi, mấy ngày trước còn bị nhiễm phong hàn, thật không ngờ sau khi đi chợ về hôm qua, bởi vì quá tức giận mà đã nằm bệnh trên giường, nặng đến nỗi ý thức mơ hồ.
Một số lương khô như gạo, mì, cá thịt khô...trong Địch phủ còn có một chút. Mặc dù có hơn mười ngày không mua được món đồ nào, nhưng cũng không đến mức không có cơm để ăn. Nhưng hai ngày gần đây, không có người nào trong Địch phủ có thể mua được chút rau xanh hay thịt cá tươi gì cả.
Cho dù là người tu hành, chỉ cần lâu ngày không có thịt cá tươi hay rau xanh, họ sẽ không thể chịu nổi, chứ đừng nói chi là người bình thường. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là cái không khí hàng xóm láng giềng đều muốn cô lập Địch phủ, thật sự là khiến người ta khó mà chấp nhận được.
- Đây không phải là khinh người sao?
Quản gia đang sốt cao bắt đầu nói mê sảng, tiếng gào to trong lúc mê man của ông ta bị mấy người tu hành Địch phủ nghe thấy.
Đối với việc nghe thấy âm thanh mê sảng đầy tức giận này, mấy người tu hành Địch phủ chỉ lạnh lùng nghĩ rằng đây đúng là coi khinh người đấy, nhưng có thể làm thế nào chứ? Trong thành Trung Châu hiện nay có không biết bao người đang chú ý đến Lâm Tịch, chẳng lẽ có thể mai phục giết chết Lâm Tịch sao?
Đối với bọn họ, việc này đã không còn liên quan đến việc đúng hay sai nữa, điều duy nhất khiến bọn họ không thể ngờ chính là Lâm Tịch lại dùng thủ đoạn như vậy.
...
Đường Uy đang đi trên đường lớn Chu Tước.
Trong khoảng thời gian đã gần tối như vậy, tên tướng lãnh dũng mãnh của Trung Châu vệ này lại mặc một bộ quần áo vải rất bình thường. Hắn ta khoảng ba mươi tuổi, vóc người bình thường, lưng đeo một cái bao lớn, cúi đầu bước nhanh, trông như một người đi đường bình thường ở thành Trung Châu.
Không có nhiều người chú ý đến hắn, mà đích đến của tướng lãnh Trung Châu vệ này là Địch phủ đã không còn cách xa nữa.
Nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nhiên dừng bước, đôi ngươi co lại, một luồng khí lạnh lẽo thấu xương từ trong tim của hắn bay lên.
"Ực...ực..."
Hắn không khỏi dùng sức nuốt nước miếng hai cái.
Lâm Tịch mang theo cái rương sắt lớn, tựa như một cơn ác mộng, đột nhiên từ trong một cái hẻm nhỏ cắt ngang đường lớn Chu Tước bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ hắn.
Hắn biết mình không phải là đối thủ Lâm Tịch, mà hắn cũng biết Lâm Tịch là người mà hắn không thể động đến được.
Cho nên, khi nhìn thấy Lâm Tịch càng lúc càng đi đến gần mình, da thịt cả người hắn gần như căng cứng, nhưng hắn lại không dám làm gì, chỉ là mồ hôi lạnh càng lúc càng nhiều, không ngừng đổ ra ngoài.
Có rất nhiều người nhìn thấy Lâm Tịch, do đó cũng có không ít người nhìn thấy nam tử trung niên đang đứng yên trên đường này.
Tất cả mọi người cảm nhận được có vấn đề, nhìn Lâm Tịch và Đường Uy càng lúc càng gần nhau, không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Lâm Tịch đi tới trước mặt Đường Uy.
Hắn bình tĩnh nhìn Đường Uy đang bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cả người một cái, sau đấy đi qua người Đường Uy, tựa như hai người bình thường không quen biết nhau đi ngang qua trên phố. Nhưng ngay nháy mắt này, chiếc rương sắt lớn sau lưng Lâm Tịch lại hơi đong đưa một cái, vừa khéo đụng phải cái bao lớn của Đường Tuy.
Dường như đấy chỉ là một cú va chạm nhẹ nhàng, nhưng đối với người trong cuộc là Đường Uy, hắn có thể cảm nhận được có một luồng sức mạnh bàng bạc xé nát bao bố của mình, khiến cho đồ đạc bên ngoài đổ ra đường.
Mùi thơm của rau xanh bỗng nhiên ngập cả khu phố.
Mọi người ở xung quanh cũng nhìn thấy có rất nhiều rau xanh từ trong bao bố rớt ra ngoài, làm dơ cả con đường.
- Còn có cả rau cải và cá tươi sao...xem ra số thức ăn này cũng không dễ kiếm lắm.
Lâm Tịch bình tĩnh dừng lại, nhìn thức ăn rơi lả tả trên mặt đất, lại nhìn Đường Uy đã bị rau xanh làm dơ bộ quần áo đang mặc, nói:
- Thật không phải, số thức ăn này bao nhiêu bạc, ta đền.
Đây là chuyện đền bạc hay sao?
Ai cũng biết đây không phải là chuyện đền bạc hay không.
Hành động này của Lâm Tịch đã cho mọi người biết rõ một chuyện, cho dù Đường Uy có thể đi mua lại một lần nữa, hoặc là có người nào đấy tận tay đưa rau xanh tới Địch phủ, nhưng trước khi đưa được vào bên trong, cũng sẽ bị Lâm Tịch "không cẩn thận" đụng trúng.
Nước thức ăn sềnh sệch thấm vào áo của Đường Uy, khiến cho Đường Uy đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cảm nhận được mùi dầu mỡ vô cùng khó chịu, mà sự bình tĩnh đến lạnh lùng của Lâm Tịch càng khiến hắn cảm thấy khuất nhục. Chỉ trong một thời gian ngắn, khuôn mặt của hắn đã ửng đỏ lên.
- Lâm đại nhân, làm bất cứ chuyện gì cũng phải nói đến chữ lý!
Hắn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, liều lĩnh nhìn Lâm Tịch, lạnh lùng nói:
- Cho dù là người trong giang hồ tranh đấu nhau, họ cũng biết họa không lan đến phụ mẫu thê nhi. Lâm đại nhân ngươi bởi vì thành kiến mà làm những chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình thật quá vô sỉ, quá hèn hạ sao?
- Cho nên, ngươi coi mình là sứ giả chính nghĩa sao?
Nhưng trong lúc hắn lớn tiếng mắng chửi, Lâm Tịch lại bình tĩnh tươi cười, nụ cười của hắn khiến cho khu phố này càng thêm sầu thảm.
- Ngươi muốn nói lý lẽ?
Lâm Tịch bình tĩnh nói tiếp, vô cùng bình tĩnh nhìn tên tướng lãnh đang rất tức giận trước mặt mình. Hắn ta khẽ nhìn sang những dân chúng Vân Tần đang đứng xung quanh, âm thanh lạnh lùng trong trẻo truyền đi rất xa, giúp mọi người có thể nghe rõ.
- Nếu như muốn nói lý lẽ, ngươi hãy đi nói với những quân sĩ đã chết trận vì Vân Tần ở tiền tuyến Nam Lăng. Muốn nói lý lẽ, ngươi hãy đi nói với những quân sĩ đã liều chết chiến đấu với kẻ thù, trên người có vô số vết thương, lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng cuối cùng lại không chết trận, mà lại bị người của mình bán đứng.
- Ngươi rất tức giận? Ngươi muốn nói lý lẽ với ta?
- Ngươi có tư cách gì để tức giận? Ngươi có tư cách gì để nói lý lẽ với ta?
- Ngươi cho rằng mình đại biểu cho chính nghĩa?
- Thử nghĩ đến thân phận của ngươi, thử nghĩ đến đế quốc này, thử nghĩ xem ngươi đã làm gì? Thử nghĩ xem vào lúc chúng ta liều mạng chiến đấu ở tiền tuyến, cùng chết cùng sống với một tòa thành, ngươi lại đang làm gì?
- Trong lúc ngươi tự nhận mình đại biểu cho chính nghĩa, tức giận muốn nói lý lẽ với ta, ta chỉ biết rằng đồng học của ta liều chết vì đế quốc này, bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh trên chiến trường, là người mà ta luôn coi là đệ đệ của mình, đã vĩnh viễn nằm yên dưới mặt đất lạnh như băng, không thể nào tỉnh lại được nữa. Ta sẽ thường xuyên nghĩ đến ánh mắt của hắn và những quân nhân đã chết đấy, còn ngươi thì sao? Những người như ngươi, vào lúc muốn phân rõ lý lẽ với ta, liệu có từng nghĩ đến việc bằng hữu tốt nhất của ngươi, người nhà của ngươi bị từng lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thân thể? Cuối cùng vĩnh viễn nằm yên dưới đất?
Lâm Tịch lạnh lùng nói những lời này, sau đấy nhìn thẳng vào tên tướng lãnh Trung Châu vệ có sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, không biết vì lý do gì mà chỉ cúi đầu chứ không dám ngẩng lên đang đứng trước mặt mình. Hắn ta nhét một thỏi bạc vào miệng một con cá ở ngay dưới mặt đất bên cạnh tên tướng lãnh Trung Châu vệ, sau đấy hắn không bao giờ nhìn Đường Uy thêm lần nào nữa, lạnh lùng đi tới phía trước.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden