Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Club Ngôn Tình
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 13-06-2019, 12:43 PM
fri13th's Avatar
fri13th fri13th is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Bài gởi: 17
Thời gian online: 1 tuần 1 ngày 23 giờ
Xu: 20
Thanks: 43
Thanked 1 Time in 1 Post
[Ngôn Tình] Anh Nghĩ Là Anh Thích Em - Liễu Hi

Chương 1: Nữ thần của Tống Toa Toa
Dịch giả: Min Min
Nguồn: Anh Nghĩ Là Anh thích em

Tháng Mười trời thu, đan quế toả hương.

Trên quảng trường nhà hát lớn ở trung tâm thành phố trồng từng hàng cây đan quế cao lớn thẳng tắp như binh như tướng, dưới ráng chiều đỏ rực sáng lấp lánh.

Tống Toa Toa chụp lia chụp lịa tấm poster lớn treo trước cửa nhà hát. Cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài đen bóng mượt mà của cô, đôi mắt cô to tròn, con ngươi đen bóng như quả bồ đào rất có thần.

Cô nhờ một người lạ đi ngang chụp cho mình mấy bức ảnh với tấm poster in hình diễn viên múa Lư Lan, rồi mới thoả mãn cất di động.

Từ nhỏ cô đã thích khiêu vũ, thần tượng mà cô sùng bái nhất chính là diễn viên múa cấp quốc gia Lư Lan.

Nửa năm trước, khi biết được đoàn kịch của Lư Lan sắp tới Hải Thành công diễn, cô đã bắt đầu ngày nhớ đêm mong. Vì để xem vở kịch múa “Khổng tước bay về hướng Đông Nam”, cô đã xin tới xin lui, thật vất vả mới được giáo viên chủ nhiệm cho phép nghỉ một buổi chiều để đi xem.

Nhìn thời gian không còn sớm, sợ trễ giờ tự học buổi tối, Tống Toa Toa vội vàng chạy đến bên lề đường vẫy taxi về trường học.

“Cô bé, đi đâu đây?”

“Trường Nhất Trung ạ.” Tống Toa Toa nói, “Chú ơi, cháu hơi trễ rồi, phiền chú lái nhanh một chút."

“Ái chà, trường Nhất Trung là trường trọng điểm nha! Có thể thi đậu vào Nhất Trung coi như đã bước một chân vào cổng trường đại học rồi.” Bác tài khen nịnh, “Muốn kịp giờ tự học buổi tối phải không? Đừng sốt ruột, hai mươi phút là đến ngay!”

Giẫm chân ga dưới chân, bác tài lái xuyên qua dòng xe cộ tấp nập vào giờ cao điểm, chừng mười tám phút sau xe dừng trước cổng lớn trường trung học Nhất Trung.

Tống Toa Toa nói tiếng cảm ơn, thả lỏng nắm tay đang khẩn trương, chùi đi mồ hôi tay rồi trả tiền xuống xe.

Thấy còn vài phút nữa mới đến giờ tự học buổi tối, cô lại chạy một mạch vào siêu thị trong trường mua thức ăn. Bận rộn cả một buổi chiều cô còn chưa kịp ăn tối.

Giờ này trong siêu thị không có bao nhiêu người, bọn học sinh đều vội vàng đến lớp tự học buổi tối, thế nhưng Tống Toa Toa vừa vào cửa liền nhìn thấy một người quen. Người nam sinh cao gầy mặc đồng phục màu trắng xanh, tóc ngắn màu đen, sạch sẽ sáng sủa, chính là người đứng nhất lớp Quý Hoài.

Kỳ thật cũng không tính là người quen, dù đã học gần một nửa học kỳ một, Tống Toa Toa cũng chưa cùng vị học bá (1) này nói chuyện được mấy câu.

(Chú thích 1: Học bá là từ dùng để chỉ những người học rất giỏi.)

Nhưng là đã gặp mặt cũng không thể không chào hỏi, thế nên cô nâng tay cười chào một tiếng “Hi”.

Quý Hoài liếc đôi mắt đen hẹp dài nhìn cô, thái độ xa cách thản nhiên gật đầu.

Thấy cậu ta đi đến quầy thực phẩm cầm lên một cái bánh đậu đỏ, Tống Toa Toa có chút kinh ngạc: “Đã trễ thế này cậu còn chưa ăn tối sao?”

“Vẫn chưa.” Hai chữ, lời ít mà ý nhiều.

Thật đúng là lạnh lùng nha, hiển nhiên đối phương không có hứng thú trò chuyện với cô. Vì thế Tống Toa Toa cũng không nói thêm gì, lấy một túi bánh bao nhân trứng trên kệ hàng rồi đi đến quầy thức uống chọn một hộp sữa đậu phộng.

Quý Hoài đứng phía trước cô, chỉ lấy một chai nước suối.

Hai người một trước một sau tính tiền rồi đi về lớp.

Quý Hoài đi đường rất nhanh, Tống Toa Toa vừa mới bước lên cầu thang đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Hì hục leo lên lầu bốn, cùng lúc tiếng chuông reo báo hiệu vào giờ tự học, Tống Toa Toa vọt vào phòng học lớp 10/1, về chỗ ngồi rồi nằm sấp xuống mặt bàn.

Cô bạn ngồi cạnh tên Doãn Điềm chọc chọc gương mặt ửng hồng của cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao mệt dữ vậy? Cả buổi chiều không gặp, cậu rong chơi ở đâu đó?”

Tống Toa Toa cười hắc hắc, lấy di động ra khoe ảnh chụp mình và tấm poster.

“Nhà hát lớn?” Doãn Điềm ghé sát mắt nhìn, đánh giá nữ chính trên tấm poster, “Đây không phải là nữ minh tinh cậu dán ảnh trên tường ký túc xá sao?”

“Không phải nữ minh tinh, là nghệ thuật gia!” Tống Toa Toa vẻ mặt tự hào nói, “Lư Lan, nữ thần của tớ đó, có phải đẹp lắm không?”

Doãn Điềm gật đầu: “Rất xinh đẹp, cô ấy làm nghề gì? Hình như cậu có nói qua rồi mà tớ quên mất.”

“Là diễn viên múa. Hồi còn nhỏ cậu có xem qua vở vũ kịch “Hoa Mộc Lan” rất hot hồi ấy không? Cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là TV lại chiếu ấy? Cô ấy đóng vai nữ chính.”

“À, hèn gì trông quen quen.” Doãn Điềm tấm tắc khen, lại nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, “Thế cô ấy không phải hơn bốn mươi rồi sao? Nhìn thế nào cũng thấy còn trẻ mà?”

“Nữ thần của tớ là thiên tiên trẻ mãi không già.” Tống Toa Toa thoả mãn cất lại di động, lấy vở ra chuẩn bị làm bài tập.

Hai ngày trước vừa mới thi giữa kỳ, các giáo viên đều đang bận rộn chấm bài thi, bọn học sinh đợi chờ kết quả mà lòng như lửa đốt, giờ tự học tối nay hầu như đứa nào cũng đều rì rầm nói chuyện.

Nghe tiếng hai người bạn học ngồi bàn trên rì rầm thảo luận đáp án đề thi Toán, Tống Toa Toa cũng không còn tâm tình làm bài tập. Bụng đói kêu rột rột, đoán chừng cô chủ nhiệm sẽ không đến, cô lấy thức ăn trong hộc bàn ra, cắm ống hút uống ừng ực mấy ngụm sữa đậu phộng.

“Bánh bao nhân trứng nè, ăn không?” Cô chọc chọc Doãn Điềm.

“Ăn!”

“Giờ Vật lý hồi chiều học gì thế? Cho tớ mượn tập xem với.”

“Nè.”

Hai người tựa vào bàn, một người ăn bánh bao nhân trứng, một người xem vở ghi chép môn Vật lý.

Bánh bao nhân trứng bán trong siêu thị của trường ăn rất ngon, hương thơm ngọt ngào ngập đầy vị sữa. Tống Toa Toa ăn xong lại thò tay vào hộc bàn lấy thêm một cái, nhẹ nhàng mở bao giấy, phát ra âm thanh sột soạt.

Nữ sinh Chương Kế Diễm ngồi ở bàn dưới vừa nghe thấy âm thanh kia liền nhíu mày, lập tức không vui, gõ bút xuống bàn lạnh lùng nói: “Hai người có thể yên tĩnh chút không? Giờ tự học mà ăn cái gì, có để người ta học không hả?”

Tống Toa Toa hơi sửng sốt, vội vàng đem bánh bao nhân trứng nhét lại vào hộc bàn, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Doãn Điềm lại là người không dễ chọc, cô quay đầu trừng mắt nhìn Chương Kế Diễm: “Cậu dữ dằn như vậy làm gì? Ăn thuốc nổ à? Hay là thi rớt nên trút giận khắp nơi?”

“Cậu mới thi rớt!” Chương Kế Diễm thở phì phì, mắt trợn trắng, quăng luôn quyển sách Vật lý xuống bàn, âm thanh rất lớn khiến cả phòng học lập tức yên tĩnh.

Doãn Điềm còn định nói tiếp đã bị Tống Toa Toa giật nhẹ tay áo, ý bảo cô bỏ qua đi, lỡ như giáo viên đến thì lại phiền.

Doãn Điềm hừ một tiếng mới xoay người lên. Chương Kế Diễm cũng không nói nữa, phòng học lại từ từ vang lên tiếng thảo luận rì rầm.

Tiết tự học buổi tối kéo dài đến 9 giờ rưỡi mới tan. Tống Toa Toa thu thập sách vở, cùng Doãn Điềm về ký túc xá. Các cô không chỉ là bạn ngồi cạnh trong lớp, mà còn là bạn cùng phòng.

Hai người vừa xuống cầu thang vừa thảo luận có nên gội đầu buổi tối hay không, Hạ Tử và Giang Văn Hiểu cũng tụ tập lại, bốn người trò chuyện ríu rít rất náo nhiệt. Không như những nữ sinh khác ở ký túc xá thường hay mâu thuẫn, bốn cô gái này ở chung lại rất hoà thuận.

“Bé ngốc, vở kịch múa của cậu xem hay không?” Hạ Tử khoác cổ Tống Toa Toa, không chút khách khí quăng cặp sách của mình lên vai cô.

Nguồn: Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

Hạ Tử và Tống Toa Toa là bạn từ thời thơ ấu, hai bên gia đình cũng quen biết nhau, hai người rất có duyên phận, kỳ thi lên cấp ba cũng được xếp vào chung một lớp.

Nhắc tới kịch múa, Tống Toa Toa liền lên tinh thần, vừa cầm lấy quai đeo cặp sách của Hạ Tử vừa hớn hở khen ngợi nữ thần của cô một lần, bong bóng trái tim bay đầy trời.

“Đáng tiếc các cậu không được trực tiếp xem, nữ thần của tớ eo thật mềm, tớ thật hoài nghi cô ấy không có xương! Còn cú xoay ba mươi sáu vòng ở đoạn cuối tớ phục sát đất, khi nào tớ mới có thể nhảy được như cô ấy đây!”

Ngay lúc đang mê say kể chuyện, Tống Toa Toa đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Hỏng rồi, quên cầm theo bánh bao nhân trứng rồi, tớ còn chưa có ăn tối!”

“Trong ký túc xá tớ còn đồ ăn vặt, cậu muốn ăn không?” Hạ Tử hỏi.

“Không cần, tớ thích ăn bánh bao nhân trứng cơ.” Nói xong cô liền nhét hai cái cặp sách vào lòng Hạ Tử rồi xoay người chạy lên cầu thang.



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của fri13th

Chữ ký của fri13th
Yêu em vật vã
Kết quả chia tay!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 13-06-2019, 12:43 PM
fri13th's Avatar
fri13th fri13th is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Bài gởi: 17
Thời gian online: 1 tuần 1 ngày 23 giờ
Xu: 20
Thanks: 43
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 2: Nói xấu sau lưng

Ngược dòng người lên lại lầu bốn, lúc này nhóm học sinh đã về gần hết, chỉ còn các bạn trực nhật ở lại quét dọn vệ sinh.

Tống Toa Toa vừa bước vào phòng học liền nghe tiếng Chương Kế Diễm tức giận bất bình: “Tống Toa Toa cao như vậy lại được ngồi hàng thứ ba, cô chủ nhiệm sao lại thiên vị cậu ta như vậy? Mỗi ngày đều che ở trước mặt tớ, làm tớ nhìn không thấy bảng, cậu ta đúng là không biết xấu hổ, da mặt thật dày mà!”

Chương Kế Diễm đứng đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Tống Toa Toa bước vào, nhưng là hai nữ sinh khác lại nhìn thấy nàng, tức thì xấu hổ không thôi, vội vàng nhắc nhở: “Diễm Diễm, thôi được rồi, đừng nói nữa!”

“Làm sao thế, nói chút không được sao?” Chương Kế Diễm tức giận, “Các cậu xem giờ Văn ấy, cô chủ nhiệm thích nhất là gọi cậu ta trả lời câu hỏi, còn thường xuyên kêu cậu ta lên văn phòng nghe cô sửa bài. Ngoại trừ cậu ta, lớp này còn ai được đãi ngộ như vậy? Hồi chiều này nữa, cậu ta nói bận không học được liền nghỉ, cũng không biết đi làm gì, cô chủ nhiệm vậy mà cũng cho phép. Sao cậu ta lại được nhiều đặc quyền như vậy? Theo tớ thấy, nhà cậu ta chắc chắn đã tặng quà cáp cho cô chủ nhiệm, không thể nào không có…”

Cô ta vừa nói vừa quay đầu lại nhìn theo hướng ánh mắt hai nữ sinh, thấy Tống Toa Toa đứng ở cửa tức thì suýt cắn đầu lưỡi, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hoảng.

Không khí trong phòng học trở nên cực kỳ xấu hổ, Tống Toa Toa sắc mặt cũng không tốt. Cô chưa từng nghĩ tới, cùng là bạn học một lớp lại sẽ có người ở sau lưng nói cô như vậy.

Sau một lúc lâu cô mới nhìn chằm chằm Chương Kế Diễm, thản nhiên nói: “Cô chủ nhiệm không có nhận quà của tôi, xin cậu đừng bôi nhọ cô. Còn việc cô Vương vì sao đối tốt với tôi, chính là vì cô ấy thích tôi. Nếu cậu cũng muốn được cô Vương yêu thích thì hãy tích cực lên, đừng có hèn như vậy.”

Nói xong cô liền đi tới chỗ ngồi của mình, lấy túi bánh bao nhân trứng trong hộc bàn rồi đi mất.

Bước ra khỏi dãy phòng học, Tống Toa Toa tâm tình buồn bực, đôi mắt to vốn đen lóng lánh nay cũng không còn thần thái.

Kỳ thật Chương Kế Diễm nói không sai, cô Vương chủ nhiệm đúng là đối xử với cô rất tốt, dù là việc học tập hay trong cuộc sống đều chiếu cố cô rất nhiều. Nguyên nhân không chỉ vì cô Vương thích cô, mà chủ yếu là vì cô Vương là bạn thân từ nhỏ của mẹ cô.

Mẹ của Tống Toa Toa cũng là giáo viên dạy ở trường Nhất Trung, hơn nữa còn là giáo viên thể dục lớp Tống Toa Toa.

Không chỉ có như thế, chú của Tống Toa Toa cũng là giáo viên trường Nhất Trung, hơn nữa còn là giáo viên môn Hoá lớp Tống Toa Toa.

Từng chút một bị ba vị giáo viên theo sát, Tống Toa Toa thật hoài nghi có phải ông nội cô, hiệu trưởng trường Nhất Trung - đồng chí Tống Quốc Bình, đã cố ý sắp xếp việc phân công giáo viên cho khối lớp Mười hay không?

Nếu không phải bà nội đã sớm về hưu, chức vụ giáo viên môn Sinh vật lớp Tống Toa Toa chỉ sợ cũng khó thoát khỏi tay bà.

Xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nghề giáo, Tống Toa Toa từ nhỏ đến lớn không thiếu nhất chính là giáo viên.

Cả nhà ngóng trăng ngóng sao, rốt cuộc chờ được đến lúc cô thi đậu cấp ba, đến địa bàn của Tống gia, làm sao có thể không cố gắng “chiếu cố” cô?

Chỉ là kiểu chiếu cố này khiến Tống Toa Toa cảm thấy vô cùng áp lực. Cô không muốn để các bạn học biết mối quan hệ giữa mình và các giáo viên, sợ bị các bạn cho rằng mình có quan hệ đặc thù.

Chẳng hạn như việc Chương Kế Diễm đã hoài nghi cô đưa quà cáp cho giáo viên vậy.

Cô đi vài vòng quanh bồn hoa bên dưới toà lầu dạy học, gió đêm mát lạnh khoan khoái thổi nhẹ lên mặt, cơn tức giận vừa rồi trong lòng cô cũng dần dần tan.

Tống Toa Toa thở dài một hơi, tâm tình dần tốt lên. Cô chẳng làm sai cái gì, không cần thiết cùng những người lòng dạ hẹp hòi như vậy so đo.

Trở về ký túc xá, Hạ Tử và Doãn Điềm đang tranh nhau rửa mặt trong nhà vệ sinh. Điều kiện vật chất của phòng ký túc xá trường Nhất Trung thật không tệ, đều là bốn học sinh ở một phòng, trong phòng còn có ban công và nhà vệ sinh riêng.

Tống Toa Toa cầm di động bước ra ngoài ban công.

Tìm được số điện thoại của cô Vương chủ nhiệm, cô bấm nút gọi, không bao lâu liền có người nhấc máy.

“Toa Toa? Về ký túc xá rồi sao?” Cô Vương hỏi, “Con gọi cô có việc gì?”

“Chào cô Vương, con về ký túc xá rồi.” Tống Toa Toa thả lỏng, cười nói, “Con chỉ muốn hỏi một chút về kết quả thi môn Văn, con làm được bao nhiêu điểm ạ?”

“Lần này con làm bài không tệ, được 108 điểm, môn Văn đứng hạng năm trong lớp.” Cô Vương dừng một chút, lại nghiêm túc nói, “Nhưng là các môn khoa học tự nhiên của con thành tích không quá tốt, đặc biệt là Hoá học, làm chú con tức giận không nhẹ. Ngày mai trả bài thi, con tự xem điểm đi.”

Tống Toa Toa bị nói đến ngượng ngùng, đành gượng cười.

“Đừng có cười ngốc nữa, phải chăm chỉ học tập.” Cô Vương lại dặn dò, “Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, lớp 10/1 lại là lớp thực nghiệm trọng điểm của toàn khối, mỗi học sinh đều có học lực rất xuất sắc. Con có thể thi vào lớp 10/1 đã chứng tỏ thực lực của con. Cả lớp đều đứng ở cùng một vạch xuất phát, con nhất định phải nỗ lực, không thể bị các bạn bỏ lại.”

Tống Toa Toa vội vàng bảo đảm: “Cảm ơn cô Vương, con sẽ học tập thật tốt, cô yên tâm.”

“Được rồi, không có việc gì thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm chạy bộ.”

“À… cô Vương, còn có chuyện này.” Tống Toa Toa vội nói, “Lúc trước không phải cô đã nói kiểm tra giữa học kỳ xong sẽ chuyển chỗ ngồi sao ạ? Cô chuyển con xuống mấy bàn dưới đi, con cao 1m68, ngồi ở mấy bàn trên thật không thích hợp.”

“Sao lại không thích hợp?” Cô Vương cười nói, “Tuy rằng con cao, nhưng là do chân con dài, thân trên thì tương đối ngắn, ngồi ở hàng trên cũng không che tầm nhìn bạn học. Cô đã xem qua, không có vấn đề gì.”

“À… nhưng là ngồi bàn trên con bị sặc bụi phấn, gần đây hay bị nhảy mũi.” Tống Toa Toa tuỳ tiện bịa một lý do, “Cô cho con ngồi ở mấy bàn dưới đi, con không bị cận thị, nhìn bảng rất rõ.”

“Vậy cũng được.” Cô Vương không phản đối nữa, dặn dò thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Trở vào phòng, Hạ Tử và Doãn Điềm đã rửa mặt xong, nhà vệ sinh cũng trống không. Tống Toa Toa nhìn Giang Văn Hiểu, thấy cô ấy ôm tập làm bài đến say mê, liền gọi to một tiếng: “Văn Hiểu, còn chưa rửa mặt sao? Sắp tắt đèn rồi đó.”

“Cậu rửa trước đi, lát nữa tớ vào sau.” Giang Văn Hiểu nói, đầu cũng không ngẩng lên, “Nhân lúc còn chưa tắt điện, tớ làm cho xong bài này đã.”

Hai ba ngụm ăn hết đống bánh bao nhân trứng còn thừa lại, Tống Toa Toa rửa mặt rồi bò lên giường luyện tập các động tác duỗi chân và hạ eo. Đây là thói quen luyện tập vũ đạo từ nhỏ của cô, mỗi ngày đều luyện các bước cơ bản. Vũ đạo là môn thể thao vừa cần có thiên phú vừa khảo nghiệm nghị lực, chỉ cần một ngày lười biếng thôi là thân thể sẽ cứng lại, không lừa được người khác.

Doãn Điềm ngồi ở giường đối diện tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt ghét bỏ: “Lại nữa lại nữa rồi, tập múa ngày nào cũng biến thái như vậy sao? Cậu cứ vặn cơ thể thành cái góc độ không thể tưởng tượng nổi, có biết buổi tối tớ ngủ sẽ gặp ác mộng không?”

Tống Toa Toa cười: “Gặp ác mộng? Mơ thấy tăng cân phải không?”

“Không thèm nói tới cậu nữa luôn!” Doãn Điềm dáng người hơi béo nên ghét nhất là hai chữ “tăng cân”, cô liếc mắt một cái rồi lại hỏi, “Tớ nghe tiếng cậu đi ra ngoài gọi điện cho cô chủ nhiệm, nói gì thế?”

Tay trái đỡ cơ thể nằm nghiêng trên giường, Tống Toa Toa nâng đùi phải đưa qua sau đầu, vừa kéo duỗi vừa u oán nói: “Tớ hỏi cô Vương điểm thi môn Văn, kết quả cô nói điểm môn khoa học tự nhiên của tớ không tốt, ngày mai giờ Hoá tớ chết chắc rồi.”

Doãn Điềm học môn Hoá cũng dở dở ương ương, lập tức thấy đồng cảm: “Tớ chắc chắn cũng không hơn gì cậu, chẳng biết có được trên 80 điểm không. Tính ra tớ vẫn thích môn Vật lý hơn.”
Tài sản của fri13th

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 13-06-2019, 12:45 PM
fri13th's Avatar
fri13th fri13th is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Bài gởi: 17
Thời gian online: 1 tuần 1 ngày 23 giờ
Xu: 20
Thanks: 43
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 3: Ai đẹp trai nhất

“Môn Vật lý của tớ cũng thảm lắm.” Tống Toa Toa phồng má, “Toán Lý Hoá tớ đều tệ như nhau, lên lớp Mười Một chắc bị chuyển sang lớp chuyên Văn quá.”

“Cậu không phải học múa sao, mấy môn khoa học tự nhiên học không tốt có gì mà sợ? Thi vào trường nghệ thuật cũng chẳng cần thi Toán Lý Hoá.”

Nhìn tấm poster của Lư Lan dán trên đầu giường, Tống Toa Toa thở dài: “Chưa chắc đâu, nhà tớ chỉ sợ không đồng ý cho tớ học múa.”

“Sao lại không đồng ý?” Doãn Điềm cảm thấy khó hiểu, “Thí sinh thi đại học ngành nghệ thuật điểm mấy môn văn hoá đều rất thấp, thi cho có thôi mà. Nếu như tớ cũng múa giỏi như cậu thì còn lo gì việc thi đại học nữa?”

“Bởi vì người nhà tớ đều muốn tớ thi các ngành văn hoá.” Tống Toa Toa bất đắc dĩ nói, “Bọn họ cho rằng múa chỉ là sở thích, không thể là nghề nghiệp được.”

“Tớ nghĩ người nhà cậu nói đúng.” Giang Văn Hiểu rốt cuộc làm xong bài tập, vừa cất sách vở vừa nói, “Làm nghề múa mà muốn nổi tiếng thì cả nước mình cũng chẳng được mấy ai, làm mấy ngành nghề văn hoá mới kiếm sống được. Toa Toa nên chăm chỉ học tập đi.”

“Tớ bảo này, các cậu đổi đề tài đi được không? Đừng nói chuyện học hành nữa.” Hạ Tử đang đắp mặt nạ nói giọng không vui, “Giờ tự học buổi tối nghe đầy lỗ tai rồi, tai tớ sắp đóng thành kén.”

“Được thôi, vậy nói về việc gì?” Doãn Điềm dựa vào mép giường, lười biếng nói, “Hay tụi mình tám chuyện soái ca đi?”

Hạ Tử tán đồng: “Này mới đúng nè, đây mới là đề tài trò chuyện ban đêm của nữ sinh ký túc xá.”

Cô vừa dứt lời thì phòng ngủ bỗng nhiên tối sầm, đã đến giờ tắt đèn.

Giang Văn Hiểu bình tĩnh lấy đồ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Này, các cậu thấy lớp mình ai đẹp trai nhất?” Doãn Điềm hết sức hứng thú hỏi.

Hạ Tử đắp mặt nạ trắng, trong bóng đêm có chút sáng lập loè: “Chắc là cán sự môn thể dục, Lưu Chiêu. Cậu ấy chơi bóng rổ nhìn rất đẹp trai, tớ khẳng định cậu ấy có cơ bụng.”

“Chà chà chà, thì ra Trứng Tôm (2) thích kiểu con trai như vậy?” Doãn Điềm cố ý cười gian, “Nhưng tớ lại cảm thấy Quý Hoài đẹp trai nhất, vừa cao vừa gầy, làn da trắng nõn, đúng tiêu chuẩn thiếu niên anh tuấn, đây là tiêu chuẩn đẹp trai trong truyện tranh đó nha!”

(Chú thích 2: Trong tiếng Trung, tên Hạ Tử đọc gần giống với Trứng Tôm nên bị Doãn Điềm ghẹo)

Giang Văn Hiểu bỗng bước ra từ nhà vệ sinh, hừ một tiếng, “Quý Hoài có gì mà đẹp? Ngày nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh, kiêu ngạo tới tận trời. Theo tớ thì đẹp trai nhất là giáo viên môn Hoá! Thầy vừa trưởng thành lại có mị lực, hơn nữa còn đang độc thân, tuyệt đối hơn xa Quý Hoài mấy chục cây số!”

Hạ Tử cười chế nhạo: “Bạn học Văn Hiểu à, cậu ghét bỏ Quý Hoài như vậy không phải vì người ta học giỏi hơn cậu đó chứ?”

“Xí, tớ không thèm để hắn vào mắt.” Giang Văn Hiểu đẩy đẩy gọng kính đen, ngoài miệng tuy không thừa nhận nhưng trong lòng rất không vui. Kết quả thi đầu vào cô đứng hạng hai trong lớp, mà người hạng nhất đứng phía trên cô chính là Quý Hoài.

Doãn Điềm hỏi Tống Toa Toa: “Toa Toa, cậu nói xem, trong ba người bọn tớ đề cử, rốt cuộc thì ai đẹp trai nhất đây?”

“Đương nhiên là thầy Tống đẹp trai nhất!” Tống Toa Toa cười, cô đương nhiên phải ủng hộ chú ruột của mình.

“Không đúng nha.” Doãn Điềm lắc đầu, “Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy Quý Hoài trắng trẻo sạch sẽ y như bạch mã hoàng tử sao?”

Tống Toa Toa nghiêm trang nói, “Bạch mã hoàng tử thì cũng là một con ngựa trắng thôi mà, liên quan gì hoàng tử chứ?”

Doãn Điềm im lặng một lúc lâu, “Cậu nói thế thì tớ cũng cạn lời.”

..........

Sáng hôm sau, vừa xong tiết tự học buổi sáng đã có kết quả thi giữa kỳ.

Lớp trưởng dán bảng thành tích ngay cạnh bảng đen, sau đó giao cho các cán sự phát bài xuống.

Trong nhất thời toàn bộ phòng học đều bát nháo cả lên, tiếng nói chuyện, gọi tên ầm ĩ như ong vỡ tổ.

Kết thúc tiết tự học là giờ ăn sáng, nhưng bọn học sinh đều sốt ruột xem điểm thi, chẳng đứa nào có tâm tình đi ăn sáng cả.

Ngoại trừ bạn học bá nào đó...

“Quý Hoài! Cậu lại đứng nhất rồi, đứng nhất toàn khối luôn!” Một nam sinh đang đứng xem bảng thành tích hưng phấn kêu to, như thể người đứng nhất là cậu ta.

Học-bá-bình-tĩnh-Quý-Hoài thản nhiên “Ừm” một tiếng, tiếp tục bình thản thu dọn đồ đạc, rồi cầm ly nước lên đi ăn sáng.

Sắc mặt Giang Văn Hiểu lập tức thay đổi, mây đen giăng đầy trên đầu.

Doãn Điềm chui ra khỏi đám đông đang vây xem bảng thành tích, mặt mũi hưng phấn nói, “Văn Hiểu, cậu đứng hạng 2 trong lớp, hạng 3 toàn khối. Tớ đứng hạng 23 trong lớp, Toa Toa hạng 51, Hạ Tử hạng 35. Đi thôi đi thôi, mau đi ăn sáng nào! Chị đây lên được sáu hạng, bữa sáng nay tớ mời!”

“Tớ hạng 51 á?” Tống Toa Toa khẩn trương sáng giờ rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cười ha hả, “Thật tốt quá, tớ lên được một hạng!”

“Cả lớp có 60 người, cậu đứng hạng 9 từ dưới lên còn không biết xấu hổ mà khoe nữa hả?” Hạ Tử bẹo má cô, cười nhạo nói, “Thật đúng là bé ngốc.”

Tống Toa Toa đẩy tay cô ra, hừ một tiếng, “Niềm vui của mấy đứa học dốt bọn tớ, cậu không hiểu được đâu!”

Giang Văn Hiểu không nói một lời, xoay người đi mất. Tống Toa Toa, Doãn Điềm vội vàng đuổi theo.

Đến nhà ăn ngay giờ ăn sáng, học sinh rất đông.

Doãn Điềm đứng vào đội ngũ xếp hàng, chọc chọc Giang Văn Hiểu đứng phía trước: “Giang học bá, không được hạng nhất nên không vui sao?”

Giang Văn Hiểu liếc mắt xem thường, không thèm để ý đến cô.

“Này, hiện tại có phải cậu đang rất muốn mài dao soàn soạt soàn soạt rồi đâm chết Quý Hoài không?” Doãn Điềm là chuyên gia đâm dao người ta, chuyên chọn chỗ yếu nhất mà đâm.

“Cậu mời bữa sáng đúng không?” Giang Văn Hiểu hừ lạnh một tiếng, gắp liền một phát bốn cái đùi gà, bốn quả trứng trà, ba khay bánh bao nhân súp, một đĩa bánh bao chiên, một đĩa bánh cuốn, bốn hộp sữa, lại thêm bốn quả cam to tròn nhẵn nhụi.

Doãn Điềm mặt tái mét, cắn răng nói: “Mới sáng sớm đã ăn đùi gà, không thấy ngán hả?”

“Không ngán không ngán, không thấy ngán chút nào!” Tống Toa Toa và Hạ Tử hạnh phúc bưng đồ ăn về bàn, không quên cảm tạ Giang học bá làm việc tốt.

Bốn người ngồi một bàn cùng nhau ăn sáng, Doãn Điềm nghiến răng nghiến lợi gặm một cái đùi gà như đang cố lấy lại vốn.

“Ý, đó không phải là bạch mã hoàng tử của cậu sao?” Hạ Tử hất cằm về phía đối diện, chỉ thấy Quý Hoài đang ngồi ăn một mình, trước mặt bày một chén cháo và một đĩa bánh trứng, ăn rất nhã nhặn.

Doãn Điềm liền bỏ đùi gà xuống, rút khăn giấy ra lau miệng rồi cầm hộp sữa lên, vừa chậm rãi uống vừa nhìn lén đối phương.

“Điềm Điềm, không ăn bánh cuốn hả? Tớ ăn giùm cậu nha.” Tống Toa Toa gặm đùi gà xong liền ăn tới đĩa bánh cuốn của Doãn Điềm, sau đó còn ra vẻ tốt bụng đưa trứng trà cho Hạ Tử, “Đứa nhỏ đáng thương, ăn nhiều một chút.”

Hạ Tử không kịp giành đĩa bánh cuốn, ngẩng đầu trừng mắt, “Cút mau!”

Nghe tiếng các cô ồn ào, Quý Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại thản nhiên cúi xuống tiếp tục ăn.

Doãn Điềm vừa nâng tay lên định chào hỏi, ai ngờ Quý học bá hoàn toàn coi như không nhìn thấy cô. Nụ cười trên mặt cô cứng lại, cảm thấy thật xấu hổ.

Giang Văn Hiểu nhìn thấy toàn bộ liền cười lạnh: “Đem mặt nóng dán mông lạnh người ta, cảm thấy dễ chịu không?”

Doãn Điềm bỏ hộp sữa xuống, cầm đùi gà lên cắn một ngụm rõ to rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ nay trở đi hắn không còn là bạch mã hoàng tử của tớ nữa! Tớ sẽ đứng về phía cậu, chúc cậu sớm đánh bại được hắn, chà đạp hắn dưới chân cho tớ!”

Giang Văn Hiểu thấy thoải mái trong lòng, ừ một tiếng, nhướn đuôi lông mày.

“Điềm Điềm, cậu yêu hận thay đổi cũng lẹ thiệt đó?” Tống Toa Toa cười.

“Tớ chỉ là nhìn rõ bản chất của hắn.” Doãn Điềm hừ lạnh phun ra một mẩu xương gà, “Nhìn rõ hắn chỉ là một con bạch mã nhưng cắt ra thì đen thui, cái đồ giết người vô hình! Bé ngốc khờ khạo như cậu nhất định phải cách xa hắn một chút, nếu không sẽ bị ăn thịt đến xương cũng không còn!”

“Đừng có gọi tớ bằng cái biệt danh ấy nữa thì chúng ta mới còn là bạn!” Tống Toa Toa liếc cô bạn một cái rồi quay đầu nhìn nam sinh anh tuấn mà lạnh lùng kia. Hình như cậu ta luôn ở một mình, tựa như một con sói cô độc. Chắc vì người ở vị trí cao thì không tránh khỏi cảnh cô đơn lạnh lẽo.
Tài sản của fri13th

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 13-06-2019, 12:45 PM
fri13th's Avatar
fri13th fri13th is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Bài gởi: 17
Thời gian online: 1 tuần 1 ngày 23 giờ
Xu: 20
Thanks: 43
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 4: Chú là soái ca

Ăn sáng xong mọi người quay lại lớp học, hai tiết đầu là môn Văn của cô Vương chủ nhiệm lớp.

Môn Văn nếu như đã học hành chăm chỉ thì muốn thi rớt cũng khó. Có lẽ các học sinh đã đậu vào lớp trọng điểm đều không có người nào kém, nên điểm thi môn Văn đều khá tốt.

Cô Vương giải bài thi, đặc biệt nhấn mạnh việc đọc hiểu và lý giải câu chữ, sau đó mời hai học sinh được điểm cao nhất lớp lên đọc bài thi của mình cho cả lớp nghe, thế là học xong hai tiết.

Cả lớp xuống sân tập thể dục giữa giờ, sau đó tiết thứ ba là đến môn Hoá.

Tống Toa Toa nhìn bài thi của mình chỉ đạt có 71 điểm, cảm thấy tai vạ sắp đổ lên đầu.

Nếu như hỏi các học sinh lớp Mười thích nhất giáo viên nào, thì cho dù là nam sinh hay nữ sinh đều sẽ trả lời là thích nhất thầy Tống Ngạn Thành dạy môn Hoá.

Nữ sinh thích thầy Tống vì thầy đẹp trai, nam sinh thích thầy Tống vì thầy không chỉ đẹp trai mà còn giảng bài hay, chơi bóng rổ rất ngầu.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, cả lớp đều ngừng thở nhìn chằm chằm ra ngoài cửa lớp như đang chờ minh tinh đến.

Không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một bàn tay thon dài đẩy cửa bước vào. Tống Ngạn Thành mặc đồ vest màu xám, tay trái đút túi quần, tay phải cầm quyển sách giáo khoa môn Hoá, trong sách kẹp một tờ đề thi.

Thầy ném sách giáo khoa lên bục giảng, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên, cặp kính mỏng không gọng khiến gương mặt thầy trông vừa văn nhã vừa khô khan.

“Nhận được bài thi của mình cả rồi chứ, cảm giác thế nào?” Thầy chống hai tay lên bục giảng, nhìn xuống cả lớp, “Lớp các em điểm trung bình môn Hoá là 83.5, lớp 10/2 điểm trung bình là 85, các lớp khác là lớp thường thầy không nói tới. Các em là lớp trọng điểm lại thua cả lớp 10/2, có thấy xấu hổ không?”

Ánh mắt thầy lạnh lùng quét xuống đám học sinh, không khí liền trở nên căng thẳng.

Cả lớp đồng loạt cúi đầu, buồn bã không thôi. Không ngờ lớp 10/1 bọn họ lại thua điểm bình quân lớp 10/2, ở trước mặt thầy giáo đẹp trai như vậy đúng là cảm thấy rất xấu hổ.

“Đều cùng một thầy dạy, vì sao lại khác biệt như thế, các em có tự hỏi hay chưa?” Thầy Tống hướng ánh mắt đến bàn thứ ba, hừ lạnh nói, “Có em thi được 110 điểm, ngay cả câu hỏi phụ đều làm được hết. Có em đến công thức hoá học của Canxi bicacbonat cũng viết sai, suýt chút nữa không đủ 70 điểm, có thấy mất mặt không?”

Tống Toa Toa ngồi ở bàn thứ ba bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, ngó xuống bài thi của mình thấy công thức hoá học Canxi bicacbonat bị đánh dấu X to đùng, cô vội vàng lấy tay che lại rồi ngẩng đầu nhìn thầy Tống cười ngượng ngùng.

Tống Ngạn Thành trừng mắt liếc cô một cái rồi mở sách giáo khoa lấy tờ đề thi, giọng nói khôi phục một chút độ ấm: “Bây giờ thầy giải đề thi, em nào trên 90 điểm không cần nghe, cần làm gì thì cứ làm, tiết này thầy chủ yếu giảng lại kiến thức cơ sở cho các em học kém, mong là các em làm bài thi chưa tốt sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Thầy vừa nói vừa nhìn Tống Toa Toa.

Tống Toa Toa lặng lẽ bắt chéo hai tay thành hình chữ thập, ra dấu cầu xin tha thứ.

Tống Ngạn Thành bất đắc dĩ lắc đầu, ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu giảng giải từ câu hỏi thứ nhất.

Chương Kế Diễm ngồi phía sau Tống Toa Toa si mê nhìn chằm chằm Tống Ngạn Thành, từ khi thầy bước vào lớp, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi thầy.

Nhưng khi nhìn thấy hành động nhỏ ít ai phát hiện giữa thầy và Tống Toa Toa, cô ta nhíu mày. Chương Kế Diễm hết nhìn Tống Ngạn Thành trên bục giảng lại nhìn bóng lưng Tống Toa Toa, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Cuối cùng tiết Hoá cũng kết thúc sau bốn mươi phút, Tống Toa Toa nghe tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cảm thấy như được ân xá, liền vui vẻ cùng cả lớp đứng lên tiễn chào thầy Tống.

Sau khi có điểm thi giữa kỳ, giờ học các môn chủ yếu đều là giải đề thi. Hai tiết cuối buổi chiều là giờ tự học, cô chủ nhiệm đến trông lớp, nhân tiện thông báo cho cả lớp sắp tới sẽ chuyển chỗ ngồi, ai có yêu cầu gì thì lên báo cô biết.

Nếu nói trong việc học tập buồn chán có sự kiện gì thú vị, thì chắc chắn một trong số đó là việc thay đổi chỗ ngồi.

Không khí lớp học tuy an tĩnh, bọn học sinh đều vùi đầu đọc sách làm bài tập, nhưng trên thực tế đứa nào cũng không tập trung, thường ngẩng đầu nhìn lên bục giảng bằng ánh mắt chờ mong xem mình sẽ được ngồi cạnh ai.

Cô Vương ngồi trầm tư trên bục giảng, thỉnh thoảng nhìn xuống cả lớp, cân nhắc xem nên sắp xếp chỗ ngồi như thế nào cho tốt.

“Tớ bảo này…” Doãn Điềm cúi đầu nói nhỏ, “Sao tớ cứ cảm thấy cô chủ nhiệm tính toán chỗ ngồi giống như đang tính việc nối dây tơ hồng cho bọn mình ấy nhỉ?”

Tống Toa Toa suýt tí nữa cười thành tiếng, “Vậy hai đứa mình sắp ly hôn rồi phải không?”

Doãn Điềm liếc cô: “Ly hôn nhanh đi, chịu hết nổi rồi!”

Sửa bài xong đã đến giờ tan học, Tống Toa Toa thu dọn đồ đạc, định cùng bọn Hạ Tử đi ăn tối, ai ngờ nửa đường lại nhận được điện thoại của mẹ gọi tới.

“Con nói với cô Vương là muốn ngồi ở hàng sau hả?” Cô giáo Từ Đồng Hân hỏi qua điện thoại.

“Dạ, sao vậy mẹ?” Tống Toa Toa chào bọn Hạ Tử rồi đi sang một bên nghe điện thoại.

“Tối nay đến nhà ông nội ăn cơm nhé, mẹ với bố con đều đến.” Cô Từ nói, “Rồi bàn luận một chút việc bạn học nào sẽ ngồi cạnh con.”

“Ngồi cạnh con?” Tống Toa Toa ngơ ngác, “Chuyện này có gì mà phải bàn luận hả mẹ?”

Cô Từ nói: “Cô Vương đã chọn cho con vài người, con về ăn cơm rồi nói sau.”

…….

Khu nhà ở của giáo viên nằm ở phía Tây Bắc trường học, vừa bước vào nhà ông nội cô đã thấy bố mẹ và chú đều có mặt.

“Toa Toa tới rồi à, mau vào đây ngồi!” Bà nội cười ha hả nói, “Bà nội đang hầm canh sườn cho con, sắp xong rồi!”

Tống Toa Toa vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm, thèm đến chảy nước miếng. Thế nhưng nhớ đến phiếu điểm kiểm tra giữa kỳ của mình, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của chú, cô liền bỏ ngay cái ý định chui vào nhà bếp ăn vụng. Cô ngoan ngoãn đi vào phòng khách, lần lượt chào hỏi cả nhà.

“Toa Toa à, nghe chú con nói, điểm kiểm tra kỳ này của con không tốt lắm, môn Hoá được có 71 điểm?” Ông nội đẩy đẩy gọng kính, tay vỗ vào khoảng trống cạnh mình trên ghế sô pha, bảo Tống Toa Toa ngồi xuống.

“Ông nội, chú lại tố cáo con nữa ạ?” Tống Toa Toa ngồi xuống cạnh ông, ngượng ngùng hỏi.

Chú cô nhìn cô, hừ lạnh: “Chú tố cáo con hồi nào? Chú chỉ ăn ngay nói thật.”

Ông nội cười xoà: “Con nói ông biết, có phải chú con dạy học không tốt? Nếu vậy ông cách chức nó liền.”

“Đúng rồi ạ, tại chú dạy không tốt đó ông!” Tống Toa Toa vội vàng gật đầu nhìn sang chú, “Vừa lên lớp là trừng mắt nhìn con, làm con vừa sợ vừa căng thẳng, tâm trí đâu mà nghe giảng bài nữa. Ông nội mau tìm người thay chú đi!”

Bố cô phe phẩy phiếu điểm trên tay, trừng mắt: “Con hay lắm, thi được có chừng này điểm lại còn không biết xấu hổ đổ thừa thầy dạy không tốt? Nếu thật là thầy dạy không tốt, tại sao số lượng học sinh đạt điểm cao nhất lại nhiều lên?”

Cô Từ ngồi bên cạnh nhịn không được phải lên tiếng biện hộ cho con gái: “Thật ra lần này Toa Toa thi cũng không tệ, trừ mấy môn tính toán ra thì các môn còn lại đa số đều được 100 điểm, so với lúc mới vào lớp Mười còn lên được một hạng mà.”

Quả nhiên trên đời chỉ có mẹ là tốt, Tống Toa Toa nhìn mẹ đầy cảm kích.

Bố cô quay sang nói với mẹ: “Em là giáo viên thể dục, đừng có bàn chuyện mấy môn văn hoá của bọn anh.”

Cô Từ dạy thể dục liếc xéo chồng, “Xí” một tiếng vẻ khinh thường rồi đứng lên đi vào nhà bếp giúp bà nội cô làm cơm.

Chỉ một lát sau đồ ăn đã dọn lên đầy bàn, cả nhà ngồi xuống ăn cơm.

Bà nội làm thật nhiều đồ ăn, đều là những món cả nhà thích ăn nhất, đặc biệt mấy món yêu thích của Tống Toa Toa là tôm xào xì dầu và canh sườn nấu măng ăn rất ngon.
Tài sản của fri13th

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 13-06-2019, 12:46 PM
fri13th's Avatar
fri13th fri13th is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Bài gởi: 17
Thời gian online: 1 tuần 1 ngày 23 giờ
Xu: 20
Thanks: 43
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 5: Chọn mặt gửi vàng

Vốn là gia đình có học thức, thường quán triệt tư tưởng “Ăn không nói, ngủ không ồn”, nhưng là Tống Toa Toa tối nay còn tiết tự học, ăn tối xong cũng không còn bao nhiêu thời gian, thế nên cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.

“Sao con lại muốn ra hàng sau ngồi? Ngồi phía trước nghe giảng bài rõ hơn mà?” Bố cô hỏi.

Tống Toa Toa vừa ăn xong một con tôm to, vội lau miệng: “Tại con cao, ngồi phía trước sợ chắn tầm nhìn các bạn. Với lại con không bị cận thị, ngồi chỗ nào cũng như nhau.”

Bà nội vừa gắp cho cô một miếng sườn vừa quan tâm nói: “Ngồi ở đâu không quan trọng, chủ yếu là bạn ngồi cạnh phải giỏi, giúp Toa Toa nhà chúng ta học tập tiến bộ.” Bà quay đầu hỏi cô Từ, “Con nói cô chủ nhiệm lớp đã chọn ra vài đứa phải không? Là những đứa nào?”

Cô Từ buông đũa xuống, lấy di động ra xem rồi nói: “Giang Văn Hiểu, Lục Dao, Quý Hoài, cô Vương nói ba đứa bé này đều rất giỏi. Quý Hoài đứng nhất khối, Giang Văn Hiểu đứng thứ ba, còn Lục Dao là lớp trưởng, rất có trách nhiệm.”

Mắt Tống Toa Toa lập tức sáng lên: “Con muốn ngồi cạnh Giang Văn Hiểu!”

“Con và Giang Văn Hiểu ở chung một ký túc xá, tưởng chú không biết sao?” Chú cô lườm một cái, “Chú thấy con không nên ngồi cạnh cô bé kia, sẽ nói chuyện nhiều lắm.”

“Thầy Tống kỳ thị giới tính!” Tống Toa Toa không phục.

“Chú không có kỳ thị mà đây là sự thật.” Chú cô hừ lạnh, “Con và Doãn Điềm ngồi cạnh nhau, ngày nào đi học cũng lén nói chuyện, đôi khi còn chuyền giấy tới lui, tưởng chú không thấy hả? Tụi con còn nhỏ, tính tình nông nổi, túm tụm lại cũng không tốt.”

Ông nội và bố cô vuốt cằm, khẽ gật đầu.

“Giang Văn Hiểu và Lục Dao đều là con gái… Chẳng lẽ để Quý Hoài ngồi cạnh nó?” Cô Từ hơi chần chờ, “Đứa bé này con có ấn tượng, thành tích học tập rất tốt, nhưng mà giờ thể dục thì không được nhanh nhẹn lắm, cũng không thích nói chuyện với ai, không phải người thân thiện dễ gần.”

“Con thì cho là Quý Hoài rất tốt.” chú cô nói, “Đứa bé này tính cách trầm ổn, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thành tích học tập luôn xuất sắc. Nó đến từ quận Du Bắc, trẻ con ở nông thôn thường chân chất, thành thật, không có thói kiêu căng xốc nổi của bọn trẻ bây giờ.”

Đến đây thì ngay cả bà nội cũng phải gật đầu khen: “Mấy đứa trẻ đến từ nông thôn vừa chăm chỉ vừa chịu khó, đạt thủ khoa trường nào có dễ dàng, Toa Toa, sau này con phải học tập ở cậu bạn này thật nhiều!”

“Nhưng mà…” Tống Toa Toa nhớ đến khuôn mặt lạnh băng của vị học bá kia, không khỏi do dự, “Quý Hoài bình thường chẳng thấy nói chuyện, cũng chẳng để ý đến người khác, hình như rất khó thân cận.”

“Khó thân cận là đúng rồi, giảm bớt tính nhiều chuyện của con.” Cặp kính không gọng của chú phản xạ ánh sáng màu xanh, “Ngoan ngoãn học tập Quý Hoài, nhìn xem người ta đi học nghe giảng như thế nào, rồi con cũng sẽ tiến bộ hơn, đỡ cho ông nội con cứ tìm chú tính sổ.”

Cuối cùng người lớn trong nhà đều nhất trí với nhau, người vinh hạnh được chọn làm bạn ngồi cạnh Tống Toa Toa là bạn học Quý Hoài.

Ăn cơm tối xong, Tống Toa Toa trở về phòng học. Cô Từ lấy di động gọi cho cô Vương chủ nhiệm nói rõ tình hình.

“Quý Hoài?” Cô Vương trầm ngâm nói, “Cũng không phải không tốt… Chỉ là đứa bé này không chỉ thành tích tốt mà dung mạo cũng rất xuất sắc. Tớ phát hiện có vài nữ sinh trong lớp lén thích nó, cậu hiểu ý tớ không?”

“Vậy à…” Cô Từ nghĩ nghĩ rồi cười nói, “Việc này thật ra không cần lo lắng, con bé Toa Toa về phương diện này chưa biết gì đâu, suốt ngày nó chỉ suy nghĩ xem làm sao để được ăn ngon.”

“Tớ cũng thấy vậy, nhóc Toa Toa đúng là rất tham ăn, ai cũng phải hâm mộ sao nó ăn hoài mà không mập.” Cô giáo Vương cũng cười, “Quyết định như vậy đi, lỡ như có vấn đề gì thì tớ lại đổi chỗ bọn nhỏ là được.”

Vì thế khi Tống Toa Toa trở lại phòng học chưa được bao lâu, lớp trưởng Lục Dao đã đem sơ đồ chỗ ngồi mới dán lên bảng, để các bạn học đổi chỗ ngồi trước khi vào tiết tự học buổi tối.

Chỉ trong một lúc, trên bục giảng đã chen đầy học sinh đang xô đẩy, tranh nhau để xem chỗ ngồi mới của mình.

Tống Toa Toa tuy biết mình sẽ ngồi cạnh Quý Hoài, nhưng ngồi ở bàn nào thì cô còn chưa biết. Cô vừa định lên bục giảng xem thì phần tử tích cực Doãn Điềm đã chui ra khỏi đám đông và trở về chỗ cũ, cô nhìn Toa Toa với vẻ mặt thương hại: “Biết cậu sẽ ngồi cạnh ai không?”

Tống Toa Toa nghiêm mặt hỏi: “Quý Hoài?”

“Tớ choáng, làm sao cậu biết?” Doãn Điềm thở dài nói, “Vậy mà lại bị ngồi cạnh tên đáng ghét đó, sau này cậu phải chịu đựng thôi. Bạn cũ à, cậu nhất định sẽ nhớ tớ. Đến đây, trước khi chia tay để tớ ôm cậu một cái nào!”

Nói xong cô liền giơ hai tay lên, ôm Tống Toa Toa một cái thật mạnh.

Tự mình lên bục giảng xem vị trí chỗ ngồi xong, Tống Toa Toa đem bàn dời ra phía sau, đến vị trí hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, cũng là vị trí bên cạnh bàn Quý Hoài.

Chỗ ngồi của Quý Hoài thay đổi không nhiều, chẳng qua dời từ ghế phải dãy giữa sang ghế trái dãy giữa mà thôi, Tống Toa Toa ngồi bên tay phải anh.

“Hi, chào cậu!” Tống Toa Toa nặn ra một nụ cười sáng lạn, chào hỏi anh bạn ngồi cạnh.

Vị học bá ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu, rồi tiếp tục xem sách.

Thôi được rồi… Tống Toa Toa thu hồi nụ cười, yên lặng ngồi xuống, trong lòng mặc niệm ba phút vì cuộc sống tương lai của mình.

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên, đây là giờ tự học đầu tiên sau khi đổi chỗ ngồi, lớp học có chút an tĩnh.

Tống Toa Toa làm bài một hồi, cảm thấy hơi mỏi mắt nên ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Hạ Tử ngồi ngay phía trước Quý Hoài, cách cô rất gần. Giang Văn Hiểu ngồi ở dãy giữa hàng thứ tư, bên cạnh một bạn nam đeo cặp kính dày như đít chai. Doãn Điềm ngồi hàng thứ ba bên cạnh cửa sổ, đang chống cằm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, có vẻ rất hài lòng.

“Bài thi môn Lý cậu sửa xong chưa? Đưa tớ kiểm tra cho.” Hạ Tử bỗng quay xuống hỏi cô.

Tống Toa Toa vừa nghe xong liền tung tẩy đưa bài giải ra: “Ân nhân! Câu cuối cùng tớ không biết làm, viết giùm tớ cách giải với nha!”

“Tớ cũng đoán cậu làm không nổi.” Hạ Tử lườm lườm cô rồi cầm bài giải quay đi.

Tống Toa Toa thu tay, vô ý làm rơi một quyển vở trên bàn Quý Hoài xuống đất.

“Á… Xin lỗi nha…” Cô than nhẹ, vội vàng cúi người xuống nhặt quyển vở đang mở ra.

Đó dường như là một quyển ký hoạ, trên trang giấy mở vẽ rất nhiều hoa văn, đồ án, những đường cong tinh tế xinh đẹp trông sinh động như thật. Không phải là những hoa văn bình thường hay gặp mà giống như hoa văn trên cổ vật hơn.

Vì có sở thích xem các loại tiểu thuyết, truyện tranh và hoạt hình về nội dung trộm mộ, Tống Toa Toa cảm thấy các hoa văn đồ án này trông rất quen, nhưng cụ thể là hoa văn gì thì cô không nói được.

Cô nhặt quyển vở lên, phủi đi ít bụi rồi đưa cho Quý Hoài, không quên tán dương: “Đây là cậu vẽ sao? Thật là đẹp!”

Quý Hoài cầm quyển vở, còn chưa lên tiếng, chuông báo ra chơi đã vang lên.

Anh cất vở vào hộc bàn, cầm ly nước đi đến cuối phòng học rót nước ấm rồi trở về đặt ly lên bàn, sau đó lại đi ra ngoài, có lẽ là đi toilet.

Hạ Tử thấy Quý Hoài đi rồi, liền đứng dậy ngồi vào chỗ của anh để hướng dẫn Tống Toa Toa làm câu cuối trong đề thi môn Lý.

“Thanh trượt này có trọng lực, khi nó trượt xuống dốc không chỉ xuất hiện vận tốc ban đầu mà còn phải phát sinh lực ma sát nữa.” Hạ Tử vừa vẽ sơ đồ vừa giảng giải, “Cậu phải lấy trọng lực phân tích thành lực ma sát, như vầy nè, hiểu chưa?”

Tống Toa Toa gãi má: “Cậu nói lại lần nữa đi?”

Hạ Tử đành phải kiên nhẫn giảng lại một lần, thấy Quý Hoài trở lại, cô đứng lên nói: “Cậu trước tiên phải phân tích rõ ràng nó chịu tất cả bao nhiêu lực rồi mới làm bài được, tự suy nghĩ thêm đi!”

Tống Toa Toa ờ một tiếng, tựa sát vào bàn, mắt nhìn chằm chằm sơ đồ phân tích lực của Hạ Tử mà suy nghĩ.
Tài sản của fri13th

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™