Dịch giả: Nguyen Ba Cuong
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Tại ngoại vi của kỳ hoa sâm lâm có ba sâm lâm thị trấn không thua kém sâm lâm thị trấn ở bình nguyên phía trên đại đô thị, phân biệt là phồn hoa chi trấn ở cận phía đông Hoa Na Bang (Hue Neibang) công quốc-Đế Lai Ác Nhĩ trấn, đây là nơi chuyên tạo ra kỳ hoa dị thảo,là thị trấn rất nổi tiếng về hoa, nhân khẩu khoảng ba vạn người, thuộc về lãnh thổ của Hoa Na Bang công quốc, chỉ là Hoa Na Bang công quốc không thiết lập đơn vị trị an ở nơi đây nên vẫn là một thị trấn độc lập.
Trở về phía bắc Đế Lai Ác Nhĩ trấn hai mươi dặm, tồn tại một mỹ tữu chi trấn- Thiệu Thư Đại Đề trấn là một thị trấn nổi tiếng về mỹ tửu, lợi dụng mỹ vị từ hoa quả trong kỳ hoa sâm lâm tạo nên nhiều loại mỹ tửu mà tửu đồ khắp Kỳ Vũ đại lục đều vô cùng thèm muốn, dân cư khá đông ước khoảng có năm vạn người sinh sống trong trấn, vị trí chính xác của thị trấn là ở phía bắc của kỳ hoa sâm lâm, là thành trấn thuộc Kỳ Lan Lâu liên minh, bất quá người đi đường đều biết, Thiệu Thư Đại Đề trấn đồng thời cũng là trung tâm phân phối hàng hóa buôn lậu (tẩu tư hàng hóa) lớn nhất đại lục nên còn được mệnh danh là tẩu tư chi trấn.
Đại thị trấn còn lại nằm ở phía tây kỳ hoa sâm lâm thuộc sỡ hữu của Thái Long đế quốc, xưng là thị trấn quân sự “ Long Nhận”,nhân khẩu khỏang bảy vạn, trong đó có ba vạn người là quân đội của Thái Long đế quốc luôn trung thành tuyệt đối có trách nhiệm phòng vệ biên cương đối với Hoa Na Bang công quốc và Kỳ Lan Lâu liên minh.
Bây giờ là lúc màn đêm buông xuống,cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày ở mỹ tửu chi trấn Thiệu Thư Đại Đề. Là thị trấn nổi tiếng về rượu đương nhiên thứ không thể thiếu nhất chính là rượu, có tửu nhi tất tửu quán,tửu ba (quán bar!),tửu điếm cũng sẽ không thiếu.
Thanh Bích tửu quán,nổi tiếng ở Thiệu Thư Đại Đề trấn về một màu xanh đặc biệt, sử dụng một loại bích linh hoa đặc thù trong kỳ hoa sâm lâm, không phải ba năm mới có thể trở nên nổi tiếng về mỹ tửu đặc biệt.
Như thanh bích tửu vậy có một mùi hương thanh đạm bất tuyệt, mùi vị nồng hậu nhưng không mất đi sự thanh nhã, rượu có màu sắc trong suốt như thạch bích, mỗi người ở đô thành khi đã nhấm nháp qua mỹ vị này đều không thể cưỡng lại mà uống thêm ngụm nữa.
Thanh Bích tửu quán nhờ đặc tính độc đáo ,dụng một loại gỗ thơm trong kỳ hoa sâm lâm xây nên, ba tầng lâu, mỗi tầng rông cả trăm thước vuông, bên trong không giống những tửu quán hỗn độn bình thường, đồ trang trí rất cao nhã và giản đơn,phục vụ lại rất chu đáo và thân thiết, những tửu khách đã tới nơi nay đều cảm giác vương vấn cứ muốn đến thường xuyên.
Bởi vậy Thanh Bích tửu quán trở thành một trong tứ đại tửu quán tại Thiêu Thư Đại Đề trấn, đồng thời cũng là tửu quán có lịch sử lâu đời nghe nói đã tồn tại từ hơn trăm năm trước.
Tại đây khi mà bóng đêm tràn đến, Thanh Bích tửu quán vẫn đông khách như mọi khi. Tam lâu của Thanh Bích tửu quán, được thiết kế chuyên phục vụ cho tửu khách đến của tửu quán, nhưng cũng có chỗ bất đồng, hai tầng lâu rất đông khách náo nhiệt, tầng ba cũng có một số tửu khách thường xuyên, tuy không khỏi có những hội đàm luận to tiếng nhưng so với tầng một và tầng hai mà nói thì đích xác vẫn thập phần thanh u.
Chỉ là lúc này chúng tửu khách vốn đang cao hứng đàm luận đột ngột im lặng dị thường, ánh mắt mọi người đều nhất trí tập trung về cầu thang đi lên lầu ba.
Tại thang lầu một nữ phục vụ thiên kiều bách mị đang đi lên, một nữ phục vụ này có một cái gì đó rất dễ nhìn, ở Thanh Bích tửu quán này nữ phục vụ mỗi người đều là kiều mị động lòng người, nhưng những người ở đây đại khái cũng đều thường thấy qua, hơn nữa nữ phục vụ này ở tửu quán cũng không phải người có vẻ đẹp động nhân nhất, có thể thấy ánh mắt mọi người cũng không phải là đang nhìn nàng vậy vì sao tất cả đều quay đầu hướng về thang lầu?
Đáp án rất nhanh được rõ ràng, theo lên phía sau nữ phục vụ kia là một người khá đặc biệt.
Trong mắt chúng nhân đó là một quái dị nhân hết sức kỳ lạ, ước khoảng hai sáu hai bảy tuổi, trên thân khoác một áo choàng màu nâu phổ thông, cả người ngoại trừ đầu ra còn lại kể cả tay chân đều được giấu trong bộ áo choàng rộng rãi, niên kỷ còn ít nhưng lại có một mái đầu trắng như tuyết mà lão nhân bảy mươi tám mươi cũng chưa chắc đã có, hoàn toàn là tóc trắng không có tí tạp sắc và được cột tùy ý sau đầu, còn lại những dải tóc dư được buông trên vai, ở bên người cao gần bằng hắn còn có một huyễn thú to lớn, xem ngoại hình nó chính thuộc về lang hệ huyễn thú.
Một người một thú đi này cất bước lên lầu ba, nữ phục vụ đi trước dịu dàng nói:”Á Văn Long tiên sinh ngài lại muốn vị trí cũ sao?”
Không cần phải nói, người này một tháng trước từ thanh lam chi cảnh đi ra chính là Á Văn, bên cạnh hắn chính là huyễn thú tham lam tinh, chỉ là lúc này hắn vì không muốn bị chú ý nên đổi danh tính xưng là Á Văn Long.
Á Văn bỏ qua sự chú ý của mọi người trên thượng lâu, chỉ nói một cách hững hờ với nữ phục vụ:”như trước”.
Hắn tự mình đi về một chỗ ở lầu ba nơi mà ánh sáng từ ngọn đèn chiếu không tới, tựa như âm ảnh trong bóng đêm đến ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, tham lang tinh ngoan ngoãn đến nằm ở một bên chân hắn.
Nữ phục vụ cười một tiếng nhẹ rồi quay mình đi xuống lầu, một khắc sau nàng lại bưng lên một cái bàn,trên đặt một tửu bình và một tiểu bôi, đến đặt lên cái đẳng phía sau Á Văn, lại giúp rót đầy một chén, Á Văn đưa tay cầm lấy ngửa đầu uống cạn, nữ phục vụ lại lập tức giúp hắn rót đầy chén nữa.
Á Văn uống một chén rồi quay nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng là hắn vừa quay đâu đi thì nữ phục vụ đúng bên cạnh hắn dùng ánh mắt như mơ màng nhìn hắn, Á Văn chau mày, thở dài nói:” nơi này không cần ngươi phuc vụ, ngươi đi đi !”
Nữ phục vụ sinh thất vọng trong lòng, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cầm bản tử (cái mâm) xoay người xuống lầu.
Không thể phủ nhận rằng, nhờ di truyền từ mẫu thân xinh đẹp cùng phụ thân tuấn mỹ của mình mà bản thân Á Văn sở hữu mị lực hấp dẫn nữ nhân rất lớn, nhất là bộ dạng hắn bây giờ không hề mang một thần thái khinh thường của thanh niên tuổi đôi mươi, trải quá phong sương hắn nay sở hữu một thần thái trầm ổn, mái tóc trắng cùng diện mạo vô cùng tuấn dật kết hợp một thần thái trầm ổn khiến Á Văn tư nhiên tản mát ra một loại kỳ dị mỵ lực, nữ phục vụ trong Thanh Bích tửu quán vừa gặp hắn đã sinh thần hồn điên đảo hoàn toàn không nhận ra Á Văn thực sự chì mới mười tám tuổi.
Chứng kiến tình huống này một tửu khách nhịn không được chua giọng nói:” thiệt là, một tên bạch thiếu niên quái nhân cũng làm cho các nữ phục vụ ở đây trở nên như vậy, thật không hiểu đã dùng quỷ pháo gì mê hoặc.”
Một bằng hữu bên cạnh vội nói:” đừng nói liều, ngươi quên nửa tháng trước có chuyện gì rồi sao? Muốn chết à?”
Tửu khách nọ nghe vậy sục tỉnh, rùng mình một cái, cúi đầu không dám nói nữa.
Nhưng với tu vi Á Văn bây giờ có thể nào không nghe thấy đoạn nói chuyện vừa rồi chú, chẳng qua là hắn không để ý tới, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Á Văn dường như không chú ý đến âm thanh trong lầu lập tức sôi nổi trở lại, tửu khách lại bắt đầu đàm luận nhưng kỳ trung khó tránh khỏi nhắc đến sự việc kinh tâm trong nữa tháng trước của nhân vật kia.
Khách nhân ngồi cùng bàn đều giống nhau, ba người này tuổi khoảng hai bảy, hai tám ngồi cùng bàn uống rượu, thanh niên hướng ngồi quay về phía Á Văn thấy hai hảo hữu của mình kể từ lúc thanh niên tóc bạc lên lầu đều len lén nhìn trộm hắn, sau đó đều mang một bộ dạng lo lắng, liền liều lĩnh nhìn một bằng hữu khác giọng thản nhiên nói:”sự việc nửa tháng trước”,nói đến đó rồi hắn im lặng, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua hão bằng hữu của mình lại nhát gan vậy không khỏi trong lòng hiếu kỳ vội vàng hỏi đáo để là chuyện gì xảy ra?
Người kia vội ngăn hảo hữu hồ ngôn loạn ngữ vừa lén liếc nhìn Á Văn vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, xác định Á Văn không chú ý tới bọn họ hắn mới thấp giọng kể chuyện nửa tháng trước.
Nguyên lai cách đây nửa tháng, Á Văn vì lâu rồi chưa có đi qua thanh lam chi cảnh, hắn quên đường trở lại công quốc, tại kỳ hoa sâm lâm đi lạc mất nửa tháng, cuối cùng bất ngờ rời khỏi công quốc mà quay lại thị trấn này.
Ngày đó, Á Văn đi vào thành trấn thì đồng dạng thời gian hiện tại, đã trải qua bảy tám ngày dùng thủy quả làm thức ăn, vất vả mới tới được thành trấn có người, trước tiên là tìm một nơi để lấp đầy bụng mà hắn nhìn đúng chỗ này chính là thanh bích tửu quán.
Lúc ấy hắn gọi một đống thức ăn, đang muốn sảng khoái ăn uống một trận thì một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, một thân ảnh nhỏ nhắn hướng về hắn đánh tới, Á Văn nhãn minh thủ khoái (nhanh tay lẹ mắt) lập tức lắc mình một cái, tránh thoát rồi tự hỏi không biết thân ảnh có ý đồ gì.
Hắn định thần lại nhìn lại mới biết thân ảnh vừa rồi chính là một nữ phục vụ trong tửu lâu,chẳng biết vì cớ gì lại kinh hoàng thất thố lao về phía hắn, tuy không trúng vào hắn nhưng lại làm đổ cái bàn cùng bữa tối của hắn xuống đất.
Á Văn tiếc nuối nhìn bữa tối cuả mình, lại ngẩng đầu nhìn lên nguyên lai bên cạnh bàn hắn là bảy tám khôi vũ đại hán đang khá là tức giận.
Người ở giữa tựa hồ là đại hán dẫn đầu đưa tay lên mũi ngửi vẻ mặt mê man, đại hán bên cạnh hắn cười nói một cách dâm tà:” lão đại, ngực của tiểu nữ này rất đẹp a.”
Đại hán được xưng là lão đại xoa xoa tay nói:”thực không sai, vừa lớn vừa mềm, các ngươi ngửi thử mùi u hương lưu lại trên tay ta này.”
Bộ dạng dâm tà khiến người khác phát bệnh, Á Văn lắc đầu nhìn người đang té trên mặt đất, trên người dính đầy những cọng rau, vẻ mặt đau đớn thương cảm, hai tay che lấy ngực của mình, đây hẳn là điển hình của việc mượn rượu làm bậy,điếu hí phụ nhụ.
Thầm than không may Á Văn đưa tay đỡ nữ phục vụ dậy, xoay người đi hướng về cái bàn ở xa nhất, nhàn sự loại này hắn thật sự không muốn quản, huống chi trong thời gian đào vong này hắn muốn giảm bớt những loại đa quản nhàn sự này.
Á Văn cũng không nghĩ tới hắn không muốn quản nhàn sự nhưng nhàn sự lại tìm tới của nhà mình.
Hắn không biết ngay khi hắn đưa tay giúp nữ phục vụ thì hắn đã tự chuốc lấy phiền toái.
Hắn vừa quay đầu đi về hướng khác, thì sau lưng một đạo kình phong truyền đến, bản năng được tôi luyện trong sinh tử lập tức phản ứng, Á Văn không chút ngập ngừng, một bước lướt ngang qua, mọi người chưa kịp minh bạch tình huống thế nào thì Á Văn vòng về phía sau kẻ đánh lén, tiện đó dùng khuỷu tay đập vào lưng khiến hắn ngã thẳng xuống đất.
Á Văn định thần nhìn lại, kẻ vừa rồi chính là đại hán dẫn đầu, tuy không rõ ràng vì sao hắn đánh lén mình, nhưng cũng biết được cái phiền toái trên thân bây giờ muốn tránh cũng không tránh được.
Quả nhiên, những tên còn lại thấy lão đại bị đánh ngã trên mặt đất đều kinh hãi biến sắc, tên ở giữa hét lớn:”hảo gia hỏa, nguyên lai có chút bản lĩnh, khó trách ở địa bàn này dám quấy nhiễu chúng ta, các huynh đệ làm thịt cái tên không có mắt này.”
Á Văn thoáng nhíu mày, hắn quấy nhiễu bọn chúng khi nào?
Bất quá thầm kêu cũng chẳng được gì, thấy bọn chúng bảy tám tên từ trên người lấy ra tiểu tiêm đao, bộ dạng thực sự muốn hội đồng hắn, không khỏi làm nổi lên sát khí đã tiềm tàng lâu nay trong lòng Á Văn, khẽ quát một tiếng, hai tay mở ra, năm ngón tay như hổ trảo động tác cực nhanh, hậu phát tiên chí(đánh sau đến trước), thế hung hãn đánh về phía bọn ác đồ.
Bọn đại hán không biết tử kỳ đang đến, lại cuồng hô nghênh đón hướng Á Văn, kết quả khỏi nghĩ cũng biết, bọn chúng bình thường ỷ vào thân hình cao lớn, nhân thủ đông đảo hoành hành tại hương trấn,thế nào có thể là đối thủ của kẻ từng thân kinh bách chiến như Á Văn.
Chỉ thấy Á Văn hai tay hổ trảo liên thân, bọn đại hán đông đảo lại không biết cách hợp lại chống địch, chỉ chờ bị hổ trảo của Á Văn đánh tới, thực là thối đoạn thủ chiết, mọi người tại trường hoan hô không ngớt, chiến đấu đã chấm dứt, kể cả đại hán dẫn đầu tất cả đều bị Á Văn đánh gãy tay chân, té trên mặt đất rên hừ hừ mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng thì Á Văn cũng thủ hạ lưu tình, không có đại sự gì xảy ra chỉ là bẻ gãy tay chân, sự việc như vậy cũng khiến cho những người bàng quan phải run rẩy sợ hãi, bởi vì Á Văn động thủ rất dứt khoát thủ đoạn nhanh nhẹn,chiến đấu chấm dứt mà khuôn mặt vẫn thản nhiên như nói với mọi người rằng bẻ gãy tay những người này đối với Á Văn mà nói không có gì đặc biệt.
Cuối cùng thì lão bản của thanh bích tửu quán ra mặt, mời thầy thuốc trị thương thế cho đám hung nhân, lại tống tiễn bọn chúng về mới chấm dứt tràng nháo kịch, mà Á Văn đương nhiên trở thành ân nhân thượng khách của lão bản, miễn phí cho hắn ở lại khách điếm phía sau tửu quán.
Á Văn ban đầu không muốn ở lại nhưng dưới lời mời thành khẩn của lão bản không tiện từ chối cũng đành lưu lại, ít nhất thì dưới mắt những người khác là như thế.
Dựa mình trên cửa sổ ngáp dài một cái, trong tai hắn nghe được bàn đối diện đang đàm luận về chuyện nửa tháng trước của mình, đây không biết là lần thứ mấy hắn nghe người khác nói về mình.
Trong mắt người khác, Á Văn là vì thành ý của lão bản mà lưu lại nhưng chính thức nguyên nhân thì chỉ có hắn tự mình biết.
Á Văn đúng là vì lão bản mà lưu lại nhưng như vậy không giống như mọi người tưởng hắn muốn cho lão bản cảm tạ mà chủ yếu là do lòng hiếu kỳ của hắn với con người lão bản.
Theo lý mà nói đối với những lão bản buôn bán bình thường nếu có người trong điếm gây sự thường thường đều muốn những phần tử gây rối này mau mau rời đi hơn nữa càng nhanh càng xa càng tốt.
Nhưng lão bản của thanh bích tửu quán ở đây lại trái ngược, chẳng những mời hắn lưu lại còn cho hắn một chỗ tại lầu ba tửu quán miễn phí cung cấp rượu thịt cho hắn, nhường cho Á Văn một không gian trong tửu quán, như vậy không phải tuyên cao thiên hạ rằng hắn hiện đang ở trong tửu quán chẳng lẽ lão bản không sợ những đại hán này đến trả thù sao?
Chuyện này đối với đạo lý hòa khí sinh tài của thương gia có phần không đúng.
Vì Á Văn cảm thấy hết sức tò mò không biết lão bản trong hồ lô bán thuốc gì? Cũng thuận theo sự sắp xếp của ông ta.
Huống hồ qua mấy ngày nay âm thầm quan sát, Á Văn phát hiện ra lão bản tựa hồ cũng đang quan sát lại hắn, hắn để ý thấy lão bản này cũng là một võ giả luyện khí kỳ học, hơn nữa tu vi cũng không kém.
Bất quá trải qua nửa tháng ở chung, Á Văn phát giác lão bản đối với hắn cũng không có địch ý, cho nên hắn cũng không ám tra lão bản.
Tuy nói Á Văn ở tại tửu quán suốt nửa dường như không quen biết ai, cũng không có ai thù địch với hắn, tựa hồ có chút lãng phí thời gian, bất quá hắn cũng thu hoạch được hai vấn đề.
Đầu tiên là vào ban đêm mỗi ngày Á Văn phát hiện một nơi trong thành trấn, một tửu quán rất hỗn tạp nhưng kỳ thực là nơi rất tốt để thu thập thông tin, rượu vào lời ra rất nhiều điều không giám nói, những tin tức thuộc dạng không thể nói, tin đồn hay bí mật tất cả đều được nói ra, ngôn giả vô tâm thính giả hữu ý, Á Văn thu hoạch được nhiều thông tin ngoài ý muốn, hai năm hắn ẩn cư đào vong trên đại lục cũng đã xảy ra nhiều chuyện khiến hắn tiếc nuối.
Thêm nữa hắn rốt cục xác định một chuyện là cho dù hắn bây giờ trở về công quốc thì nếu hắn không nói ra e là không ai nhận ra hắn là Á Văn Tư Đạt Khắc, bởi vì bảng cáo thị bên cạnh hắn chính đang dán lệnh truy nã thưởng kim bảng, nhưng lại không ai đưa hắn lên danh sách truy nã cùng chỗ với nhà Tư Đạt Khắc, điều này làm hắn thập phần yên tâm.
Cả hai lý do này cũng đã là nguyên nhân khiến hắn đến ngồi đây nửa tháng nay.
Bất quá cho tới hôm nay hắn cũng đã có ý định muốn rời đi, đang muốn gọi phục vụ đi mời lão bản tới, định trước mặt lão cáo từ.
Hắn vừa mới quay đầu lại thì chứng kiến một người to lớn gấp hai bình thường đang hướng về hắn đi tới, đây không phải Tường Xuyên Địch An - lão bản thanh bích tửu quán này ư.
Sở vi vô sự tam bảo điện (đến một cách bất ngờ),Tường Xuyên rất hiếm khi xuất hiện ở tửu quán nay lại có mặt ở thời điểm này hơn nữa hình như còn vì hắn mà tới, Á Văn chau mày trong lòng có dự cảm không ổn.
Tường Xuyên đi tới trước bàn Á Văn ngồi xuống trước mặt hắn cười ha ha nói:” Long lão đệ, không biết nửa tháng nay chiêu đãi của bổn quán có làm đệ hài lòng không?”
Á Văn khóe miệng khẽ động tựa như cười nói:”Địch An lão bản, người tới vừa đúng lúc, tiểu đệ chính đang muốn gặp để cáo từ đây.”
Tường Xuyên sửng sốt hỏi:” thế nào mà đã phải đi rồi? có đúng không là chiêu đãi của bổn quán làm ngươi phật lòng? Mời nói cho ta biết chỗ nào chưa được ta nhất định sẽ gọi người đến làm hài lòng ngươi.”
Á Văn lắc đầu nói:”lão bản người hiểu sai rồi, quý quán chiêu đãi khiến tiểu đệ cảm thấy như đang ở nhà vậy, tuyệt không phải như người nghĩ đâu, chỉ là tiểu đệ đã ở đây được nửa tháng, tiếp tục lưu lại cảm thấy có chút thấy xấu hổ huống chi hiện đang có việc đợi mình, sự việc không thể không đi, ở đây tiểu đệ cảm tạ lão bản đã chiêu đãi tận tình.”
Tường Xuyên a a cười nói:”hóa ra là vậy, tốt lắm.”
Á Văn mỉm cười:” Địch An lão bản, người bây giờ tìm tiểu đệ là có chuyện gì không?”
Nghe Á Văn vừa hỏi, Tường Xuyên đột nhiên thu liễm lại khuôn mặt đang tươi cười, cúi thấp người xuống, ra vẻ thần bí nói:” ta vốn có chuyện cần bàn với lão đệ, bất quá nếu đệ phải rời đi thì chuyện này có nói ra cũng không quan trọng với đệ nữa.”
Á Văn sửng sốt, tư thái ra vẻ thần bí này của Tường Xuyên không khỏi làm nổi lên hứng thú trong lòng hắn, hỏi:” lảo bản, người có chuyện gì xin mời nói ra không ảnh hưởng gì đâu.”
Tường Xuyên hạ giọng nói:”là thế này ta nhận được tin tức rằng đám người mà lão đệ đả thương nửa tháng trước nguyên là người của tam lưu bang hội, tên dẫn đầu đó vốn là tam đương gia của bang này, bọn chúng bị ngươi đả thương đã trở về bang kêu gọi trả thù, đại đương gia và nhị đương gia của chúng thề quyết báo thù, chỉ là chẳng biết vì cớ gì mà chậm trễ vậy, ta vừa nhận được tin bọn chúng mấy ngày nữa tìm lão đệ tiến hành trả thù.”
“hơn nữa mọi chuyện từ bổn điếm mà ra vừa lại liên quan tới an nguy lão đệ cho nên ta mới vội vàng đến thông tri cho đệ một tiếng.”
Á Văn sửng ra một chút rồi lập tức cười nói:” lão bản không cần lo lắng dù sao ngày mai ta cũng đi rồi, tương lai có trở lại đây không cũng không biết, bọn họ không tìm được ta tự nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng là tửu lâu này của lảo bản khi ta đi rồi chẳng biết sẽ gặp phiền toái gì đây?”
Tường Xuyên a a cười:” không dối gạt lão đệ, tiểu điếm có khả năng tồn tại trăm năm nay tất nhiên năng lực tự bảo vệ là có, lão đệ cứ an tâm đi.”
Á Văn cười, đanh định nói gì đó thì đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, nghe ra thì có không ít người đang kêu gào.
Á Văn nhìn Tường Xuyên đang sửng sờ, quay đầu ra cửa sổ nhìn xuống mặt đất, chẳng biết từ khi nào bên ngoài tửu quán bối cảng thật hỗn loạn, đã có hàng trăm người mặc áo xanh bao vây xung quanh.
Tường Xuyên hoảng hốt la lên:”nguy rồi, không nghĩ bọn chúng hành động nhanh vậy, lão đệ ngươi lối sau rời đi đi, ta đi trước tranh thủ cho ngươi ít thời gian.”
Lời nói tuy gấp gáp nhưng Á Văn lại từ ánh mắt Tường Xuyên thoáng thấy tia chờ mong và thần sắc có vẻ bông đùa của lão, kỳ thật thì lão che dấu rất tốt nhưng nhãn quang của Á Văn trải qua sinh tử quyết chiến cũng trở nên sắc bén nên một chút thoáng tiếu ý đó hắn cũng không bỏ qua.
Á Văn suy nghĩ đáp:” lão bản ngươi không phải gấp gáp, nếu chúng đã tìm tới cửa ta cứ như vậy bỏ đi thì thật có chút thất lễ, để ta đi xuống nói phải trái với bọn chúng.”
Tường Xuyên sững sốt, chân chính đang ngẩn ngơ ra, hắn không nghĩ ra sao Á Văn lại nói như vậy.
Trước mắt hơn trăm người vây quanh ở bốn phía thanh thế hạo đại, cho dù Á Văn có bao nhiêu lợi hại thì song quyền nan địch tứ thủ hắn dựa vào cái gì mà tự tin vậy, hơn nữa Á Văn lại còn muốn nói lý lẽ với bọn chúng, Tường Xuyên chẳng biết vì duyên cớ gì lại cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh.
Lúc này, từ giữa đám người vây quanh ở bên ngoài cửa sổ, một thanh niên ước khoảng ba mươi, vẻ mặt trông dã man, vóc người rất khôi vũ đi ra, giọng như chuông vang, lớn tiếng nói:”Thanh y bang tại đây có việc đợi ban, thỉnh các vị trấn dân hảo hữu rời khỏi nơi đây trước, Thanh Y bang –Thanh Đao - Đạt Cách Tịch Quý xin hướng các vị bằng hữu nói lời xin lỗi.”
Xong cũng ôm quyền hướng bốn phía lời như vậy mà nói, đa số tửu khách nhát gan đã nhanh chóng rời xa xa,bất quá vài người tương đối lớn mật hay có chút bản lĩnh trên người mà vẫn đứng ở xung quanh xem chuyện.
Đạt Cách cũng không để ý tới bọn họ, lớn tiếng nói:”Á Văn Long, hôm nay ta đặc biệt đến đáp tạ ngươi mấy ngày trước đã chiếu cố cho huynh đệ của ta, thỉnh ngươi ra đây nói chuyện.”
Nghe Đạt Cách gọi đích danh phía dưới, Á Văn thản nhiên nhún vai nói:”đến phiên ta xuất hiện rồi.”
Nói xong không để ý tới Tường Xuyên, gọi tham lang tinh đến, một người một thú như vậy mà đi xuống lầu.
Đi qua một, hai lầu thì Á Văn phát hiện khách nhân cơ hồ đều rời đi cả, nhưng tại lầu hai, gần cửa sổ vẫn có ba người khoác áo choàng màu đen đang ngồi rất bình ổn.
Thấy Á Văn từ lầu ba xuống, người ở giữa gật nhẹ đầu với Á Văn, tuy có chút kỳ lạ ngạc nhiên nhưng hắn cũng hồi đáp lễ lại xem như một tiếng chào nhau, tiếp tục xuống lầu một ra khỏi tửu quán Á Văn dừng lại 5 thước trước mặt Đạt Cách.
Nhìn thấy Á Văn đi ra, đôi mắt như đại ngưu nhãn trên mặt Đạt Cách đảo quả lại, đánh giá Á Văn một phen, thô giọng hỏi:”tiểu tử này chính là Á Văn Long kẻ đã phế đi chân phải của tam đệ ta?”
Á Văn khẽ gật đầu một cái xem như đã trả lời hắn.
Đạt Cách lắc đầu khinh thường nói:”chỉ bằng cái tên ốm đói như ngươi sao?”
Chính xác thì Á Văn cũng cao thước tám, cái dáng gầy gầy của hắn đứng chung với thân hình cao to của Đạt Cách trông đúng thật có phần nhỏ bé, người ở xung quanh đứng xem cũng khó tin Á Văn có khả năng một hơi đánh ngã tam đệ Đạt Cách có thân hình tương đương hắn.
Đạt Cách quay đầu nói lớn:”ai đi ra thử sức hắn xem.”
Lập tức trong những vây quanh bốn phía Á Văn một tên có thân hình tương đương Á Văn bước ra, xem ra là thanh niên khoảng trên dưới ba mươi,xích trường đại đao trong tay vung lên nói:”đại đương gia, để Ô Cát ta thử xem hắn có bao nhiêu phân lượng?”
Đạt Cách gật đầu nói:” tiểu tử, giới thiệu ngươi Ô Cát là đệ thất cao thủ của chúng ta,ngươi xem có thể đỡ mấy chiêu của hắn?”
Á Văn chưa kịp nói gì thì Đạt Cách đã lui về sau, Ô Cát vung đại đao lên không chút do dự nhắm trước ngực Á Văn chém tới.
Á Văn thở dài, một đao của Ô Cát này sơ hở cả trăm chỗ, lục dạo lại bất ổn, như tại sinh tử quyết chiến hắn ít nhất có hai chục phương pháp để một kích tất sát tên này.
Bất quá bây giờ không phải lúc quyết chiến, hắn không muốn vừa động thủ đã có máu xuất hiện, khiến hắn ngược lại nhất thời chưa biết động thủ như thế nào mới tốt, không thể làm gì khác đành lui lại sau một bước, tạm thời né một đao của họ Ô này.
Thấy Á Văn lui về sau, những tên đứng xung quanh hoan hô rầm rộ, Ô Cát tinh thần tăng thêm gấp trăm lần, đại đạo trên tay tiếp tục huy động, chỉ là hai mươi mấy đao liên tiếp sau đó cũng không động tới được chéo áo của Á Văn.
Cái này không cần xem nhiều cũng biết Á Văn chỉ là không phản kích lại, như vậy không có nghĩa là hắn không thể phản kích, nếu không với màn đao như bão táp này của Ô Cát (ít nhất là những người ngoài nghĩ thế) ngay cả cơ hội chạm vào chéo áo của Á Văn cũng không có?
Á Văn lướt qua đao thứ ba mươi mốt của Ô Cát, nhắm chuẩn sơ hở của hắn tay phải khéo léo xuất ra dễ như trở bàn tay đọat đi đại đao của Ô Cát.
Mất đi vũ khí Ô Cát ngẩn ngơ ra, đại đao trong tay hắn đang bức cho Á Văn né đông tránh tây thế nào mà bây giờ lại nằm trong tay đối phương?
Không hiểu điều huyền diệu ở bên trong Ô Cát cứ ngay ngốc đứng như vậy trước mặt Á Văn, hắn giờ động thủ cũng dỡ mà không động thủ thì chẳng biết nên làm sao.
Đạt Cách thấy thế đi ra quát:”còn không mau lui xuống, đứng đó chờ chết à !”
Ô Cát như trong mộng sực tỉnh lại, ngượng ngùng lui vào đám người chúng quanh.
Đạt Cách hung hăng liếc Á Văn giọng âm hiểm nói:” Nghĩ không ra các hạ là chân nhân bất lộ tướng”.
Nói lời này Đạt Cách đồng thời hai tay Đạt Cách chắp sau lưng bỗng làm động tác thủ thế kỳ dị, trong đám người có một tên nhỏ người gầy gò khi chứng kiến thủ thế của lão đại thì lập tức rút trong người ra một cái nỏ tinh xảo, nhắm hướng Á Văn, trên nỏ lắp ba mũi đoản tiễn sáng bóng lấp lánh màu xanh biếc trông hết sức quỷ dị khiến những kẻ nhìn thấy đều kinh tâm, đó hẳn là đồ kịch độc.
Ngón tay đặt vào cò, cơ quan nỏ hoạt động đoạn tiễn sẽ bắn ra, nhưng hắn quên mất một chuyện, một chuyện đủ để làm hắn nhận lấy ác quả báo.
Ngay khi hắn dùng nỏ nhắm vào Á Văn, kéo lẫy nỏ xuống, bên cạnh truyền đến một tiếng khóc khẽ.
Thoáng chốc, tên sấu tử đó cảm thấy cổ tay cầm kỹ nỏ đau đớn, kỹ nỏ rơi xuống đất đồng thời ba mũi đoạn tiễn bắn ra tất cà đều cắm lên đùi của chính hắn.
Tiếp theo ngân ảnh chợt léo lên, một trận đau đớn cùng một đại lực truyền đến, cả người hắn bị lôi đi, rơi thẳng trước mặt Á Văn và Đạt Cách, lúc này hắn mới nhìn rõ, chính là một con ngân sắc cự lang thật lớn đã cắn vào vai phải và lôi hắn ra đây, trong cơn đau đớn hắn mới chợt nhớ mang máng ra rằng ngân sắc cự lang chính cùng Á Văn từ tửu quán đi ra lúc đầu.
Cơn đau đớn khiến hắn không nhịn được gào lớn:”Đại đương gia cứu ta.”
Á Văn nguyên muốn cùng Đạt Cách giải quyết chuyện này một cách hòa hoãn, nhưng là tham lang tinh đột nhiên cắn một người lôi ra, mắt hắn nhìn thấy ba mũi đoản tiễn cắm trên đùi tên này hơn nữa từ tâm linh cảm ứng từ tham lang tinh truyền đến, Á Văn chẳng lẽ lại không biết chuyện gì đã xảy ra.
Một mặt trong lòng thầm than may mắn, hắn theo thói quen mà cho tham lang tinh đi cảnh giới, không vì đối phương chỉ là một đám nhai đầu lưu manh mà khinh thường, nhờ vậy mà tránh thoát được kiếp nạn lúc này.
Về phương diện khác, Đạt Cách thủ đoạn hèn hạ đã làm lửa giận trong lòng Á Văn bùng phát, chỉ vì một chút xung đột mà dùng thủ đoạn hèn hạ dồn người khác vào chỗ chết.
Sát ý cất giấu suốt một năm trong lòng lại bắt đầu dấy lên.
Thấy âm mưu bại lộ, trong lòng Đạt Cách ngầm cả kinh, hắn thật sự không ngờ ngân sắc cự lang lại linh dị như thế, có thể phát hiện ra kế họa yết phá , đến bây giờ thật sự không còn gì thích hợp để nói nữa, tay vung lên hét lớn:”các huynh đệ, mọi người cùng lên phân thây tên gia hỏa này.”
Hiện tràng gần trăm người không ít kẻ đồng thanh hô lớn “ hó giáp”, lại có khoảng nửa số người trong đó chuyên môn dụng huyễn thú giáp chiến đấu, bản thân Đạt Cách cũng là trung cấp ngũ giai thuộc tính địa cùng ngưu hệ huyễn thú giáp.
Bước đầu đánh lén, dụng ám khí độc sát, sau đó huy động nhân thế đông đảo mai táng đối thủ, cách này trước đây hắn dùng giải quyết không ít cao thủ chân chính, nhưng bây giờ dùng đối phó với Á Văn môt điểm cũng không tác dụng.
Ngay khi đám người do Đạt Cách cầm đầu đang muốn xông lên thì đột nhiện trận hàn khí quét qua khiến động tác tất cả đình trệ xuống.
Lúc này, Á Văn vốn đang cúi đầu xem xét tên đánh lén thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đạt Cách.
Nhìn thấy bộ dạng Á Văn, Đạt Cách trước giờ không sợ trời không sợ đất lại cảm thấy hô hấp mình khẩn trương lên.
Chỉ thấy Á Văn hai mắt như bắn ra kim ngân song sắc quang mang, mắt trái kim sắc, mắt phải ngân sắc, một cổ cực kỳ rét buốt tràn ra khiến ai cũng có thể cảm nhận sự tức giận cùng uy thế khủng bố của Á Văn đang phiêu xuất khiến mọi người trên hiện tràng phải rùng mình bất giác lùi một bước.
Lúc này, ba hắc y nhân quan sát từ lầu hai, người gật đầu chào Á Văn lúc trước tuy góc nhìn không thấy được thần ma nhãn của Á Văn phiếm xuất nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy lạnh run, lẩm bẩm nói:” sát khí thật trầm trọng nha! Tên trẻ tuổi tóc bạc này rốt cục có lai lịch như thế nào vậy, bọn không có mắt này đụng phải thiết bản thật rồi.
Lúc này, giữa sân đột nhiên truyền đến một tiếng hú cao vút thê lương liên miên không dứt.
Hắc y nhân cảm thấy rùng mình lần nữa cúi đầu nhìn xuống.
Bên cạnh Á Văn, tham lang tinh tuy trông thập phần to lớn nhưng cũng hết sức ôn nhu, cảm ứng được sát khí của Á Văn cự đầu liền ngẩng lên cao ngưỡng nguyệt phát ra tiếng hú thê lương, toàn thân lông dài màu bạc không gió mà tự động trống quỷ dị chí cực.
Chúng nhân dưới nguyệt quang và ánh sáng từ những ngọn đèn chiếu xuống càng nhìn rõ trong miệng tham lang tinh hai chiếc răng nanh đang chậm rãi mọc thẳng ra thêm mười phân, tứ chi đồng dạng mọc ra các móng vuốt sắc bén, trên đầu xuất hiện một chiếc sừng thô thiển dài khoảng ba mươi phân.
Mọi người không khỏi kinh hãi một trận, nhìn thấy trên thân tham lang tinh giác, nha, trảo của tham lang tinh đều toát ra quang mang màu trắng, thật sự không có bao nhiêu người có can đảm nhìn trực diện vào.
Huống chi trên người Á Văn lúc này còn phát ra kim quang nhàn nhạt, tóc trắng chẳng biết thế nào không gió mà phi tán tùy ý, hơn nữa kim ngân song sắc từ thần ma nhãn càng làm cho hắn trông quỷ dị vô cùng.
Biến hóa kinh người của Á Văn và tham lang tinh khiến một nửa số trong đám người chung quanh chiến ý đại giảm, thật sự chùn bước không dám tiến lên công kích Á Văn và tham lang tinh.
Nhưng là hiện tại Á Văn trước mắt bọn chúng đã trở thành người với tín niệm chiến đấu:”một khi đối địch, giết không tha”, tức thì khiến cho bọn chúng trong lòng nảy sinh hối hận, nhưng trước mắt đối mặt với sát khí bừng bừng của Á Văn thì trong lòng chỉ có hai chữ:”đã muộn”.
Á Văn lộ ra khuôn mặt tựa như cười tựa nhu không, sát khí đại thịnh,” các ngươi muốn chết”, giọng nhàn nhạt thản nhiên nhưng lọt vào tai chúng nhân lại khiến tất cả rùng mình.
Nhưng lời này cũng đã nhắc nhở Đạt Cách, hắn điên cuồng hét lên:” mọi người lên”.
Tất cả như sực tỉnh, đều quát to một tiếng lấy lại sĩ khí cho chính mình.
Á Văn khinh miệt cười, cùng tham lang tinh hóa thân thành một đạo kim sắc và một đạo ngân sắc lao vào trong đám người.
Dịch giả: cunkiki_cunkiki
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Sau khi 2 đạo quang mang màu vàng và bạc như liêm đao của tử thần tiến nhập vào trong chúng nhân ,kết quả có thể hình dung được.
Á văn đối đầu chính là đạt cách ,đạt cách 1 thân sở hữu địa hệ khảm đạt hình thú huyễn giáp ,kết hợp với 1 thể hình cao lớn và man lực ,lực lượng cường đại có thể tưởng tượng được.
đạt cách trông thấy á văn từ trước mặt lao đến ,la to 1 tiếng :”địa ngưu phủ”.
gần phần eo và bộ ngực to lớn của hắn đột nhiên xuất hiện 1 khối lớn chính là 1 bộ phận của huyễn thú ,địa hệ nguyên tố màu vàng đất nhanh chóng từ thân giáp bay ra nhanh chóng nghĩ hoá thành 1 cây cự phủ to lớn,đạt cách lập tức động thân nắm lấy cự phủ.
Á văn thầm than 1 tiếng ,cho dù là tam lưu bang hội ,thân là người đứng đầu 1 bang cũng phải có ít nhiều bản lãnh thực tế mới thành ,trông thấy 1 thân công phu của hắn thì phải có thân thủ từ nhị lưu trở lên.
Nên biết rằng áo giáp từ huyễn thú hoá thành tuy tất cả đều có năng lực nghĩ hoá ra vũ khí nhưng cũng có hạn chế ,nói rằng ,nghĩ hoá ra vũ khí cùng với tốc độ nghĩ hoá ra hình dạng ,
Trình độ kiên ngạnh của vũ khí ,trình độ tăng trưởng của lực lượng,cùng với thời gian duy trì và kích cỡ vũ khí sẽ phân biệt vũ khí tốt hay xấu.
Tuy là đê cấp huyễn thú có năng lực nghĩ hoá ra vũ khí ,nhưng tốc dộ nghĩ hoá ra thì tất cả đều rất chậm ,khi nghĩ hoá hoàn thành thì ,địch nhân đã công đến trước tiên,nhưng nếu là cao cấp huyễn thú đích thực ,nghĩ hoá ra vũ khí thì tốc độ giống như thuấn gian vậy,tượng tha đích gia nhân ,trừ phi gặp đối thủ tương đương mình ,còn không thì rất ít khi duy trì hình dạng vũ khí ,trong lúc chiến đấu ,vũ khí căn bản là lúc ẩn lúc hiện ,với nhãn lực yếu ớt của con người căn bản là vô pháp nhìn rõ hình dạng vũ khí trong tay .
Trình độ kiên ngạnh của vũ khí cho rằng ,đê cấp huyễn giáp thú đỉnh phong có thể nghĩ hoá ra vũ khí ,củng vì kết cấu phân tán của vũ khí ,còn về độ kiên ngạnh thì không thể nào so sánh vơí vũ khí bằng sắt thép ,như vậy thì làm sao cùng con người tranh đấu ?nhưng như trở thành cao cấp huyễn thú có thể nghĩ hoá thành vũ khí đích thực ,ngoại trừ kết cấu của bản thân còn có độ kiên ngạnh bên ngoài ,thậm chí 1 số còn có cấu tạo đặc biệt ,như là tính mềm dẻo ,hữu hiệu trong việc tập kích bất ngờ cuờng địch ,mà còn tự bảo hộ bản thân hoàn chỉnh .
Nói về trình độ tăng cường năng lực ,không cần nói cũng biết ,huyễn giáp thú yếu nhược ,thì trình độ tăng cường năng lực căn bản là cùng 1 dạng mà thôi,nhưng là cao cấp đích huyễn giáp thú đích vũ khí ,thì trình độ tăng cường lực lượng rất lớn ,có thể giảm thiểu tiêu hao năng lượng của chủ nhân ,đồng thời gia tăng uy lực của chiêu thúc .
Sau đó nói về thời gian duy trì vũ khí ,biết là ,nói như thế này ,nghĩ hoá ra vũ khí chính là 1 bộ phận từ bản thể của huyễn thú ,duy trì hình dạng của vũ khí là hao tổn năng lượng chủ yếu ,nhưng hoá thành vũ khí chính là 1 bộ phận thoát li khỏi bản thể ,tịnh không cùng 1 dạng với bộ phận khác ,do chủ nhân truyền vào năng lượng ,nhưng bộ phận này chính là bộ phận tiêu hao năng lượng tối kịch liệt nhất của huyễn giáp thú ,tuy nói chủ nhân có thể thâu nhập năng lượng ,nhưng 1 chút nước há có thể dập được đám lửa lớn ,thâu nhập vào bộ phận này căn bản là không đủ cung cấp ,như vậy sẽ có 1 nghi vấn ,như quả chủ nhân có lực lượng cường đại có thể truyền năng lượng liên miên vào bộ phận vũ khí thì còn là 1 vấn đề nữa không ?nhưng có lẻ là đã quên ,như quả chủ nhân có năng lượng cường đại ,sở hữu huyễn thú nhất định là không thể nào yếu ớt ,vì vậy ,khi huyễn giáp thú phân li ra bộ phận nghĩ hoá ra vũ khí thì đồng thời cũng hấp thu năng lượng cực lớn có thể duy trì thời gian dài hơn,nhưng trình độ uẩn hàm năng lượng ,đê giai huyễn thú thì vĩnh viễn không so được vơí cao vu cao cấp huyễn thú ,cũng quyết định thời gian duy trì hình dạng vũ khí dài ngán phân biệt .
cuối cùng chính là kích cỡ của vũ khí ,bất quản huyễn giáp thú cải biến thể nội tổ chức như thế nào ,thì thể tích thật chân chánh không đổi ,nhưng khi dem 1 bộ phận ra hình thành vũ khí ,ít nhiều cũng ảnh hưỡng đến bản thể của huyễn giáp thú tạo tahnh2 ảnh hưởng đến phòng hộ lực của chủ nhân ,nhưng như quả bộ phận cấu thành vủ khí quá nhỏ công năng của vũ khí sở hữu không đầy đủ ,có nhiều truyền ngôn ,có thể ảnh hưởng đến phóng hộ lực của khải giáp ,sự cân bằng giữa công và phòng cũng ảnh huởng đến kích cở lớn nhỏ của vũ khí , có đều đương nhiên là cũng có lúc nhắm vào 1 số mục đích mà thiết kế ra những loại vũ khí chuyên dụng thể tích nhỏ ,nhưng đó chỉ là thiểu số ,đa số cũng là không thoáy khỏi đạo lí này .
5 yếu tố cơ bản tự nhiên bất đồng ,nhưng kì thật là tương hỗ lẫn nhau ,đê giai huyễn giáp thú tổ chức klhông có cứng rắn ,uẩn hàm năng lượng không đủ .nghĩ háo ra vũ khí không đủ nhanh tiêu hao nhiều năng lượng ,nghĩ háo ra vũ khí đương nhiên là không đủ ,vì vậy đê cấp huyễn thú tất cả đều sử dụng vũ khí từ bên ngoài ,mà không sử dụng vũ khí do bản thân nghĩ hoá ra ,giảm tiêu hao năng lượng mà không được lợi ích cần thiết ,nhưng là cao cấp huyễn thú ,bản thân năng lượng đầy đủ ,tổ chức cứng rắn ,hình thành vũ khí thì có nhiều chỗ tốt ,cạnh á văn chính là thất giai huyễn giáp thú ,nghĩ háo ra vũ khí thì chỉ cần đủ 1 bộ phận trên cánh tay ,không hề ảnh hưởng đến lực phồng ngự bản thân ,giảm thiểu năng lượng tiêu hao ,tăng uy lực ,có nhiều chỗ tốt ,do đó không cần dùng huyễn thú vũ khí ,vậy thì dùng cái gì ?
Đương nhiên ,như là bát giai quang chi hổ thú ,bản thân lực lượng mạnh mẽ, khi cần vũ khí thì ,phân li ra hạch tâm ,phủ lên cường đại năng lực ,hình tahnh2 nên cường đại vũ khí –quang vinh minh đao ,do hạh tâm khống chế ,năg lượng làm chủ ,hình thành nên năng lượng vũ khí ,cũng là 1 bứoc tiến cao hơn.
Nhưng hioện tai dạt cách nghĩ hoá ra vũ khí của huyễn thú ,biểu hiện sự tự tin vào năng lực bản thân ,không có huyễn giáp thú chíh là sự khó khăn của á văn ,nhưng chính sự tự tin náy cũng la cơ hội của á văn.
Hàng lạot ý niệm nahnh chóng xẹt qua đầu á van ,dùng thần ma nhãn quan sát dạt cách xuất ra đại ngưu phủ do phần trước áo giáp phân li hoá thành ,có nghĩa là ,bộ ngực to lớn của hắn chính là nơi phòng ngự yếu nhược ,chíh là mục tiêu ,dùng động tác cực nhanh ,động tác bản thân vượt qua dòn công kích của dạt ccách ,quyền pahỉ ấn lên bộ ngực to lớn của dạt ccáh ,quang mang màu vàng chợt hiện ,dạt cách la thảm 1 tiếng ,bị á văn 1 kích uẩn hàm thiên tâm chân khí dánh bay hơn 10 trượng .
hắn nằm mơ cũg không ngờ ràng ,thân sở hữu ngũ giai huyễn giáp thú mà bị á văn tay không 1 quyền dánh bay.
thực sự hắn không ngờ rằng á văn phải trãi qua tính toán cẩn mật ,dùng 1 kích uẩn hàm thiên tâm chân khí mạnh nhất kích vào nơi phân li ra dịa ngưu phủ ,biến thành nơi yếu nhược nhất trên khải giáp ỏ ngực
Trông thấy dạt cách bị 1 quyền dáh cho la thảm mà bay di,á văn lập tức biết 1 kích không gây ra dòn trí mệnh ,không tiếp tục truy kích ,chuyển thân ,bắt dầu công kích những tên khác bên ngoài .
Có thể tưởng tượng ,1 người dứng đầu 1 bang là dạt cáh mà còn bị á văn 1 quyền dánh bay ,thì những tên bình thường sao là đối thủ của á văn ?
Lúc này ,á văn động sát khí không thủ hạ lưu tình ,chỉ tháy á văn song thủ hoặc quyền hoặc chưởng hặoc trảo ,biến hoá vô cùng .
Thêm vào tâhn pháp cực tốc ,chính là cơn ác mộng liên tục của bọn chúg ,chỉ thấy á văn 2 tay háo thành các loại động tác ,không theo hình dạng nào ,nhâm hà bộ vị ,dĩ trảo ,lạp khấu ,xả ,kích ,đính ,chàng ,chiết hằng àh sa số những chủng phương thức ,mỗi tên nơi á văn đi qua ,lưu lại tiểu chí trảo ngân ,dại chí chiết thủ ,phách thối ,thậm chí gãy cổ mà chết ,á văn không cần sủ dụg nhiều lực.
Thêm vào dó,á văn chuyên nhằm vào những tên không có huyễn giáp thú chỉ là những tên bình thường mà hạ thủ,dùng 1 chiêu có thể thu được sự chấn nhiếp,mắt thấy từng tên từng tên dồng bạn bên cạnh ngã xuống ,mỗi tên dều gãy cổ dứt tay hoặc toàn thân huyết nhục nặng nề ngã xuống ,không cần nhìn cũng biết là hung da cát thiểu .
Nhưng á van hoàn toàn không có cảm giác gì ,không ngừng dộng thủ ,mà thủ doạn càng lúc càng hung tàn ,dén khi dạt cáh hồi phục ,trở lại chiến trường thì ,tại tràng những tên từ tam lưu trở xuống tất cả đều không thể hoàn toàn dứng dậy
Hơn nữa á văn đã hướng bàn tay đồ tể của mình lên những tên có huyễn giáp thú yếu hơn ,tuy những tên này mặc dầu so với những tên không có huyễn giáp thú thì mạnh hơn a,nhưng so với á văn thì vẫn còn 1 cự li xa,thêm vào trước đó bọn chúng đã bị á văn dùng phương pháp tàn khốc làm cho khiếp sợ ,căn bản là chỉ còn đứng được trên nhuyễn cước mà thôi, phát xuất ra ngoài chưa tới phân nữa lực lượng bình thường ,như vậy trước tiên, á văn giết bọn chúng căn bản là tương đối dễ dàng nhanh chóng .
Trên tầng 2 quan sát trận chiến chính là 3 hắc y nhân ,hắc y nhân đầu tiên hấp 1 ngụm khẩu khí than :”tên tiểu tử tóc trắng này thật là mưu kế cao thâm ,lòng dạ thật ngoan độc ,thủ đoạn thật độc ác a!đúng là hậu sanh khả uý ,thật lợi hại a!”
1 hắc y nhân đứng kế bên nghi hoặc nói :”đoàn trưởng ,tại sao lại nói như vậy ?theo như ta thấy ,những tên áo đen này căn bản là thổ kê ngoã cẩu ,không kahm nổi 1 kích a !tên tiểu tử này huyễn giáp thú 1 con còn không có ,thì lợi hại ở chổ nào chứ?
hắc y nhân được xưng là đàon trưởng lắc lắc đầu ,than rằng :”lịch ngươi nghĩ sai rồi ,trình độ lợi hại không phải là tu vi đích thực ,nhưng là trí tuệ cùng với lòng dạ sắt và thủ đoạn “.
lại nói :” tại quê nàh của ta có lưu truyền 1 câu nói “hảo hán không đấu lại tên vô lại ,vô lại không đấu lại người chết “,ý là ,những người đã từng qua biên giới giữa sanh và tử chính là 1 hảo hán ,nhưng những ngưòi này sợ nhất chính là những tên hạ lưu lưu manh ,cũng vì những tên hạ lưu lưu manh thường bất chấp tất cả mà làm việc ,thấp hèn thì ,phẩn trùng cật đại tiện đô khẳng ,không hành vi nào là không gây thương hại cả ,đắc ý thì ,trình độ hung tàn đích thực làm cho tất cả chúng nhân cũng sợ hãi ,nhưng những tên này cũng sợ nhất 1 loại người ,như tên tiểu tử tóc trắng ở dưới ,lòng dạ sắt đá ,thủ đoạn tàn bạo ,1 khi động thủ thì không thấy máu không thôi ,căn bản là không lưu lại 1 cơ hội báo thù nào cho địch nhân ,như quả gặp lại những tên cùng 1 dfạng với tiểu tử này cũng có 1 thân côgn phu ,khi xúc phạm những người này đích thực không chết cũng bị lột da “.
lịch 鉔 không bằng lòng nói :”d0oàn trưởng ,cần gì phải tin 1 câu nói không có căn cứ ,theo như hiện tại ta quan sát ,tên tiểu tử tóc trắng này 1 điểm cao thủ đều không có ,chuyên nhằm vào những tên yếu ớt mà hạ độc thủ ,1 điểm lợi hại đều không thấy “.
Đoàn trưởng lại lắc lắc đầu than :”đây chính là diểm đáng sợ của hắn ,lịch 鉔 hãy tự vấn lương tâm,như quả ngươi lâm vào tình trạng hiện tại ,bị hàng trăm người bao vây xung quanh tấn công,ngươi làm thế nào ?cho dù là mỗi tên này trong mắt ngươi đều không kham nổi 1 kích ?
lịch 鉔 nhanh chóng biến sắc ,đàon trưởng lại nói :”nghĩ rằng nhất định trước tiên ngươi sẽ rút lui ,đợi bọn chúng phân tán thì tính kế tiếp !”
lịch 鉔 điểm điểm đầu ,đoàn trưởng lại noí :”ta cũng cùng 1 dạng ,tại vì tất cả chúng ta đều không có đủ nhẩn tâm hướng trăm người đồ sát ,tuy là tất cả chúng ta đều có năng lực làm chuyên đó “.
Nhưng ngươi xem ,tên tiểu tử này không chút do dự huy động đồ đao trong tay ,hướng về trước mắt mà đồ sát ,chỉ điểm này thôi là chúng ta đã thua xa hắn .
lịch 鉔 không phục lời nói này ,đoàn trưởng trước tiên ngăn hắn nói :”lịch 鉔 ngươi trước hết không nên không phục ,lời ta nói tự nhiên có đạo lí ,ngươi nghĩ mà xem ,nếu ngươi dựa vào công lực cao cường àm chấn nhiếp bọn chúng ,thì hiệu quả thua xa hắn ,tưởng tượng 1 chút ,nếu 1 cá nhân nhờ vào công lực biểu hiên ra ben ngoài tạo ra uy thế ,tất không bằng tự thân mình thử nghiệm ,cho dù là chần nhiếp tại chỗ, nhưng rồi qua 1 thời gain ,sau đó thì cũng không còn sợ hãi nữa ,nhưng nếu dùng thủ d0ạon của tên tiểu tử này như nều ngươi thân tại nơi ấy ,trông thấy vô số đồng bạn bị 1 người không chút lưu tình trảm sát tại chỗ ,có lẽ 2 tên nhà ngươi tịnh không có cảm giác gì ,nhưng khi 20 ,40 ,50 ,người ngã xuống thì ,nhưng địch nhân không chút thương tích tiép tục chém giết không chút lưu tình đồng bạn của ngươi ,thủ đoạn càng ngày càng tàn khốc ,người ngã xuống càng ngày càng nhiều ,ngươi há còn có đủ dũng khí mà dùng toàn lực công kích không tha cho địch nhân? Đương nhiên những đồng bạn bên cạnh ngươi cũng làm ngươi không tự giác sinh ra ít sợ hãi ?
lịch không phải do á khẩu vô ngôn ,mà tại vì tình cảnh phía á văn chính là như vậy .
Khi á văn đánh cho tên thứ 47 bộ ngực to lớn của hắn bị lõm xuống ,thổ máu không ngừng mgã xuống tại chỗ ,không còn khả năng hô hấp thì ,xung quanh không có đến nữa tên dám xông vào ,bao quát là chỉ có dạt cách tại chổ .
Khi á văn đại khai sát giới thì đồng thời ,cạnh bên phát động công kích chính là tham lang tinh cũng không có nhàn rỗi ,không những không nàhn rỗi ,mà còn tạo cho hiệu quả tàn khốc của á văn tăng thêm .
Thân là huyễn thú ,tahm lang tinh tịnh không cùng 1 dạng với á văn có đôi tay để sử duụng , àm chỉ dụa vào động tác của bản năng .
Sau khi cảm nậhn sát khí đỉnh thịnh của á văn ,tham lang tinh không còn gì cố kị àm phát huy thiên phú của bản năng ,chỉ thấy tại tràng 1 bóng cực nhanh dộng tác ,sử dụng bạch kim giác cứng rắn tạo thành giác ,nha ,trảo ,cấp cho phía trước địch nâhn tổn thất trầm trọng .
Giác đế ,nah tê ,trảo liệt ,hàng hà sa số 3 động tác đơn giản ,nhưng phối hợp lên tốc độ như gió ,chính là căn nguyên tạo thành thiếng la thảm khốc của chúng nhân .
đối diện với thân hình vô pháp trông thấy ,hoá thành 1 đạo ngân quang đích thực là tahm lang tinh ,chúng nhân hỉ thấy ,khi đạo ngân quang bay qua ,đồng bạn nahnh chóng từ 1 cơ thể hàon chỉnh phân chỉ còn là 1 thi thể huếyt nhục mơ hồ .
tại nơi huyết nhục hoành phi như thế này ,trông như là cảnh dưới địa ngục ,tất cả mọi người không tự chủ páht ra âm thanh bất nhẫn thảm khốc .
huyết nhcụ phi đằng thêm vào tiếng la thảm của đồng bạn ,duới tình huống như thế này ,chúng nhân không còn đủ can đảm để pảhn kích ,có hận thì hận cha mẹ sanh ra sau chỉ có 2 chân, sau có khả năng chạy thoát khỏi đạo ngân quang ác ma như liêm đao của tử thần kia.
Hơn nữa hành động của tahm lang tinh cùng với á văn là cùng 1 dạng ,tất cả từ những tên yếu nhất ,bằng động tác chậm nhất bắt đầu chém giết ,chính là cùng 1 loại ác mộng của chùng nhân ,tại nơi điên cuồng tránh né ,không ít những tên thảm tử do sự khủng bố quá sức củ tham lang tinh ngã xuống phong cuồng cảnh địa trong tay của đồng bạn .
Trông thấy á văn cùng dạt cách đối đầu ,tham lang tinh đình chỉ động tác chém giết ,trở về bên cạnh á văn ,lộ ra thân hình ,thân trên giống ngân quang như cũ ,nhưng 1 nữa đã bị nhiễm từng tia từng tia uyết tích lên trên.
Bây giờ ,những tên còn lại của thanh y bang tất cả căng thẳng trở về phía sau dạt cách cùng với á văn và tham lang tinh rơi vào tình tạng đồi đầu .
chỉ là những người sáng mắt dùng 1 con cũng nhìn ra ,á văn nhất phương tuy là 1 người 1 thú ,nhưng tầhn thái bình tĩnh chỉ là ẩn tàng phái dưới chính là cơn ác mộng của chúng nhân ,còn thanh y bang nhất phương tuy có hơn 20 người ,tuy là có ưu thế nhiều người ,nhưng mỗi người mặt mày trắng tái ,1 số tên còn không tự giác run rẩy ,bên mạnh bên yếu ,nên thịnh bên suy ,không cần nghĩ cũng biết .
Thanh y bang nhất phương ,dạt cách thân là người đứng đầu 1 bang ,1 thân sở hữu ngũ giai địa hệ khảm đạt hình thú huyễn giáp ,cùng đạt cách 6 phần tương tự là 1 tên ,nói :”đại ca tảhm hại thật nặng a ,huynh đệ còn đứng vững không quá 10 người ,nhưng …nhưngtất cả 1 chiêu xuất ra còn không được “
Trông tên vừa nói chính là nhị đương gia của thanh y bang ,thân đệ đệ của đạt cách -đạt đặc.
đạt cách tức thời quan sát nhận ra ,người bị thương tựu bất hảo ,sắc mặt hạ xuống trắng tái như người chết .
Quay đầu nhìn lại á văn cùng tham lang tinh ,chỉ thấy 1 người cùng 1 thú trong mắt đột nhiên thật cao lớn ,thật lợi hại !từ trên thân phát xuất ra ,tứng trận từng trận sâm hàn sát khí thật đáng sợ ,làm cho đạt cách muốn gục ngã .
Không tự khống chế ,đạt cách đưa ra 1 ngón tay ,chỉ á văn rít lên thật lớn :”ngươi…ngươi…ngươi không phải là người ,ngươi không pahỉ là người ,tuyệt đối không phải người ,không phải người ,không………..”
chỉ thấy âm thanh khàn khàn ,trạng thái hư thoát ,vô lực hạ thủ chỉ.
Á văn bình tĩnh tiếp thụ đạt cách chửi bới ,cho đến khi đạt cách không còn chửi nữa.
đột nhiên nguyên bổn trạng thái hư nhược đạt cách ngẩng mạnh đầu ,2 mắt đỏ rực màu máu ,điên cuồng huy động cự phủ trong tay, điên cuồng la lớn :”giết chết ngưoi ,giết chết ngươi ,ta phải giết chết tên ác ma như ngươi “
La tiếng cuối cùng ,đạt cách thế như phong cuồng ,không theo chương pháp nhằm vào á văn chạy đến mà loạn trảm ,phía sau ,chỉ thấy chúng nhân cũng như đạt cách điên cuồng huy động vũ khí trong tay hướng á văn và tham lang tinh công đến .
Vài người nói ,như quả 1 người lâm vào tình trạng sợ hại cực điểm ,vượt quá cực hạn thì ,không cần biết gì cả ,giống như điên cuồng huớng xung quanh mà phá huỷ ,như hiên tại ,trên người đạt cách chính là hãm nhập khủng bố điên cuồng do á văn cấp cho .
Trông thấy hơn 20 tên thanh thế phong cuồng vô cùng từ xa công đến ,1 nụ cười vô cùng tàn khốc xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của á văn .
tiếng kêu khóc vô cùng thê lương ,liên miên bất tuyệt đó của tham lang tinh lại 1 lần nữa vang lên trên con đường lớn phía trước của thanh bích tửu quán.
Trên lầu 2 người được xưng là đoàn trưởng trông thấy ,phát ra 1 tiếng than dài thật dài :”thắng bai đã phân ,đi thôi !”
ứng tiếng xem như đồng ý ,3 hắc y nhân dưới sự cung kính của lảo bản ,đưa ra hậu môn li khai khỏi tửu quán ,ẩn vào màn đêm.
Nhưng bây giờ ,tiếng sói thê lệ ,cùng tiếng la thảm thiết tương hỗ lẫn nhau ,liên miên không dứt .
Đêm nay ,thanh y bang hoành hành thiệu thư đại đề trấn từ 117 người ,chỉ lưu lại 8 tên thương tích ,còn lai “tử -tẫn”.
từ miệng của hơn hàng trăm người quan sát ,”ác ma”chi danh truyền ra cả kì hoa sâm lâm cùng các thị trấn lớn nhỏ.
Nhưng cũng vì đêm nay ,
Á văn huyết tinh đích ác ma chi danh xuất ra hành động tàn khốc đầu tiên trong truyện .
Bộ 1 - Chương 21: Thiết huyết dụng binh đoàn (Thượng)
Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Liên minh Kì Lan Lầu là một quốc gia không giống với các quốc gia khác, nó không có lãnh thổ, không có nguyên thủ hoặc chủ quyền v.v. - những thứ thuộc về thể chế của một quốc gia.
Liên minh Kì Lan Lầu được hợp thành từ bốn thành bang lớn với số dân hơn mười vạn người, là Kì Đặc, Phong Nguyên, Gia Điền Tịch, Nhĩ Kình Liệt và sáu thành bang nhỏ và vừa với số dân khoảng bốn vạn đến năm vạn người, đó là Nhất Bách Gia Thiên, Luyện Khải, Đao Thạc Ấp, Ca Diệu, Xích Lôi Ảnh, Khải Đạt Tư Lặc, cộng thêm vô số những thành thị, những phố buôn bán nhỏ, những tập đoàn…
Ngay đến cả tên của nó - Kì Lan Lầu Liên Minh cũng được ghép từ 5 chữ cái của năm cái tên: chữ Kì trong tên thành bang lớn nhất – thành Kì Đặc, chữ Lan trong tên khu phố buôn bán lớn nhất – khu Lan Phi Hàn, chữ Lầu trong tên tập đoàn lớn nhất - tập đoàn Băng Tuyết Lầu Dụng Binh.
Không có ước chế quốc gia, không có ranh giới lãnh thổ, càng không có áp bức bóc lột của quan lại, nói thẳng ra thì Kì Lan Lầu liên minh chính là một quốc gia không có ý thức quốc gia, là một đất nước tồn tại là để kiếm tiền.
Nếu phải hỏi trên đại lục này, nơi không có dã tâm nhất đối với bá quyền đại lục là đâu? Có thể nói đó chính là Kì Lan Lầu liên minh.
Trong liên minh, chủ thành là người có quyền lực cao nhất trong thành, cũng là người giàu có nhất, tất cả mọi thứ trong thành hầu như đều thuộc về hắn, người dân trong thành là viên chức của hắn, người chủ thành mang đến có người dân cuộc sống bình an vui vẻ, người dân trong thành vì chủ thành mà cố gắng kiếm về thật nhiều tiền của.
Còn chủ của những khu buôn bán là những chủ thành mà không có thành, mỗi khu có một nghề sinh tồn khác nhau, có những khu buôn bán chuyên luyện sắt như khu buôn bán Thần Binh, có những nơi lại chuyên về khai thác khoáng sản như khu Kiên Tinh, có những khu lại giỏi về vận chuyển như khu Phi Mã; chúng phối hợp mật thiết với các thành thị lớn, cùng dựa vào nhau mà sinh tồn.
Tập đoàn là một tổ chức lấy việc cung cấp vũ khíđể tạo ra giá trị thương nghiệp, chúng có một cái tên thống nhất đó là Dụng Binh đoàn.
Trong đại lục, kinh tế của Kì Lan Lầu Liên Minh là mạnh nhất, cũng là một con mồi lớn, một kho tài sản dư dật của các nước có ý đồ xâm lược. Hầu như tất cả các nước khác đều nhìn Kì Lan Lầu Liên Minh bằng con mắt them thuồng nhưng không có ai đủ can đảm xâm lược nó, nguyên nhân chính là Kì Lan Liên Minh có sự tồn tại của Dụng Binh Đoàn.
Dụng binh đoàn cùng với Chủ thành của các thành bang định ra khế ước, cung cấp vũ lực bảo vệ sự an toàn của thành, chịu trách nhiệm bảo đảm sinh mệnh của những người dân trong thành (bao gồm cả người chủ thành), đồng thời đảm bảo an toàn trong thời gian vận chuyển hàng hoá.
Sự tồn tại của Dụng Binh đã đảm bảo được sự an toàn cho Liên Minh Kì Lan Lầu, cho người và tài sản ở đây, đồng thời cũng làm cho Kì Lan Lầu liên minh trở thành tổ chức thương nghiệp quốc gia mạnh thứ hai của đại lục.
Dụng binh đoàn của Kì Lan Lầu Liên Minh nổi tiếng khắp đại lục, có khoảng 10 tập đoàn lớn nhỏ khác nhau, lớn là những Dụng Binh Đoàn với số dân lên đến hàng vạn, nhỏ thì cũng phải hàng trăm, hàng chục người lập thành một đoàn, trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến Tứ đại Dụng Binh Đoàn, căn cứ vào thứ tự có thể xếp như sau, đầu tiên là Băng Tuyết Lầu, sau đó là Thiết Huyết, Nghịch Thâp Tự, Thánh Ma Đạo.
Tứ đại Dụng Binh Đoàn đều là những tổ chức Dụng Binh Đoàn cỡ lớn với hơn vạn người.
Vậy mà nghe nói, bất kể là Dụng Binh Đoàn nào, chỉ cần họ muốn, bất kể lúc nào cũng có thể sử dụng sức mạnh vũ lực to lớn của mình để đứng ra thành lập một quốc gia riêng, do đó nhờ có tổ chức Dụng Binh bao gồm Tứ đại Dụng binh và vô số những Dụng Binh Đoàn lớn nhỏ khác nhau nên Kì Lan Lầu Liên Minh đương nhiên trở thành quốc gia có vũ lực cao nhất.
Thành lớn thứ hai trong Kì Lan Lầu Liên Minh là thành Phong Nguyên, ở phía bắc thành Phong Nguyên có một toà nhà lớn có sức chứa tới nghìn người, trên chiếc cổng sắt phía ngoài toà nhà có hai chữ màu đỏ “Thiết Huyết”, không sai, toà nhà này chính là tổng bộ của Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết lớn thứ hai Kì Lan Lầu Liên Minh đặt tại thành Phong Nguyên.
Mỗi một Dụng Binh Đoàn trong tứ đại Dụng Binh Đoàn đều có tổng bộ của mình đặt tại bốn ngôi thành lớn khác nhau, tổng bộ Băng Tuyết Lầu đặt tại thành Kì Đặc, tổng bộ Nghịch Thập Tự đặt tại thành Gia Điền Tịch, Thánh Ma Đạo thì đặt tại thành Nhĩ Kình Liệt.
Tứ đại Dụng Binh Đoàn lần lượt đặt ra khế ước với tứ đại thành, toà nhà tổng bộ sẽ đặt trong thành, đồng thời cũng làm nhiệm vụ bảo vệ các thị trấn, khu buôn bán xung quanh, sáu thành nhỏ lần lượt do tứ đại tập đoàn bảo vệ, mỗi tập đoàn bảo vệ một thành, còn hai thành nhỏ còn lại sẽ do những Dụng Binh Đoàn khác bảo vệ.
Kì Lan Lầu Liên Minh lấy lợi ích kinh tế làm đầu, ở đây tất cả mọi người tỏ ra đoàn kết một cách khác thường. Bất kể là sống ở đâu, thành bang, khu buôn bán hay các tập đoàn, bọn họ đều vì lợi ích bản thân mà tranh giành đấu đá lẫn nhau, nhưng họ lại tôn thờ đạo lý “môi hở răng lạnh”, khi có kẻ ngoại lai đến đè đầu cưỡi cổ, tất cả mọi người lại tỏ ra vô cùng đoàn kết, dốc toàn lực đối phó với kẻ ngoại lai, cách làm này xuất phát từ tâm thái của nhân dân, dù có bị đánh chết cũng không chịu khuất phục, cũng không thể để kẻ ngoại lai gây ra một chút ảnh hưởng với họ.
Điều này làm cho Kì Lan Lầu Liên Minh mặc dù mới tồn tại được có gần một nghìn năm, mặc dù lịch sử không lâu dài như những quốc gia lớn khác, nhưng cũng đủ để họ phải ngưỡng mộ.
Bây giờ là nửa đêm, trong một góc của trung tâm tổng bộ Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết vẫn còn tiếng động, đó là một không gian hoàn toàn độc lập với những kiến trúc khác, một thứ kiến trúc tồn tại duy nhất trong chu vi khoảng hai trăm mét, thể hiện rõ sự độc đáo của nơi này.
Nó được xây dựng từ thứ nham thạch rất cứng, màu đen có tên Huyền Vũ (tên một chòm sao trong Nhị thập bát tú), có ba tầng, nằm độc lập ở chính giữa của bãi cỏ vô cùng bằng phẳng, Trong màn đêm đen sẫm này, ngôi nhà màu đen đó dường như toả ra sự mạnh mẽ, lạnh lùng, và ẩn chứa một thứ nguy cơ nào đó, khiến mọi người đều không dám tiếp cận nó.
Nhưng nó lại chính là tượng trưng tinh thần của một vạn tám trăm người của Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết, cũng là nơi đoàn trưởng sinh sống và đưa ra những quyết sách, tên của nớ chính là Thiết Huyết, nghĩa là dùng sắt và máu để xây dựng thành.
Chỉ là, hôm nay mấy người vệ binh ở đây cảm thấy rất kì lạ, Đoàn trưởng vốn là con người cứng nhắc, cố chấp, sống bằng các quy tắc nghiêm ngặt, cho dù xảy ra chuyện trọng đại gì đi chăng nữa cũng không thể làm đảo lộn giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của ông ta. giờ đã là nửa đêm, bình thường giờ này đoàn trưởng đã ngủ lâu rồi, vậy mà hôm nay thư phòng của ông ta vẫn sáng đèn, hơn nữa, theo như lời một vệ binh đến giao ca, ngay khi màn đêm buông xuống đoàn trưởng và các hộ vệ của ông ta từ ngoài thành trở về với bộ dạng mệt nhọc, đoàn trưởng về một phát vào đến thư phòng luôn, còn cho người đi tìm phó đoàn trưởng và chủ toạ điều khiển nhân sỹ đến, đến giờ đã sắp 5 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy họ đi ra.
Trong khi các vệ binh đang cảm thấy vô cùng kì quặc trước giờ giấc sinh hoạt khác thường lần này của đoàn trưởng, thì ở trong lầu Thiết Huyết, ở nửa sau của tầng một, trong phòng làm việc của Đoàn trưởng, 5 người đang ngồi yên, cúi đầu đọc tờ tài liện trong tay.
Không gian tĩnh lặng bao trùm rất lâu, vị đoàn trưởng đang ngồi bỗng ho nhẹ mấy tiếng, gây sự chú ý của mọi người. Nếu Á Văn cũng ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra vị đoàn trưởng này chính là người đã chào chàng hôm ở Thanh Bích tửu quán.
Đoàn Trưởng tên gọi Cái Xích Phỉ Tư Đặc, năm nay tròn sáu mươi tuổi, đã đảm nhận chức vụ đoàn trưởng hơn ba mươi năm rồi.
Nhìn từ bên ngoài, vị đoàn trưởng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, diện mạo vuông vắn, mắt to mày rậm, vừa nhìn có thể biết đó là một con người chính trực, thành thật và có quy củ.
Thân hình của Khôi Vũ chẳng thua kém gì Đạt Cách, người đã từng cùng chiến đấu với Á Văn.
Có thể làm thủ lĩnh của hơn một vạn tám trăm người, Cái Xích quả không phải người thường, nếu không đâu có thể lãnh đạo tài tình như vậy.
Lúc này, Cái Xích nhận ra trong phòng ngoài ông ấy ra, bốn người còn lại đều đang hướng về phía ông ta, Cái Xích hài lòng cất giọng nói: “Các vị có ý kiến gì với ba người đã được miêu tả trong cuốn tài liệu các vị đang cầm trên tay? cứ nói ra để chúng ta cùng thảo luận.”
Một người có thân hình cao gầy, nhìn bề ngoài trạc sáu mươi tuổi đang ngồi sát phía bên phải Cái Xích, đó chính là phó đoàn trưởng của Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết, tên Thuỷ Dạ Đao tức Đặc Cách A Nhĩ Kỳ, người này đã đảm nhiệm chức vụ Phó đoàn trưởng Thiết Huyết hơn bốn mươi năm rồi, năm nay Đặc Cách đã gần tám mươi tuổi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh, là bậc cha chú của Cái Xích, cũng là một trong những người mà Cái Xích tín nhiệm nhất. Đặc Cách đã cống hiến cả cuộc đời cho Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết, cho đến giờ vẫn chưa lập gia đình.
Đặc Cách là một trong số ít những người có tiếng nói trước Cái Xích, do đó, trước câu hỏi của Cái Xích, ba người còn lại đều nhìn về phía Đặc Cách, muốn để ông ta nói trước.
Đặc Cách thấy vậy, liền ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Theo như tài liệu trên tay, Đoàn trưởng muốn thu nạp ba người này vào Dụng Binh Đoàn, bốn người chúng tôi rất tán thành, nhưng có một điều, tôi muốn nhắc nhở Đoàn trưởng.”
Cái Xích gật đầu, như đồng ý để Đặc Cách nói tiếp.
Đặc Cách nói: “Trong ba người này, hai người phía trước, ngay từ khi họ xuất đạo chúng tôi đã liên tục chú ý đến, người này có kỉ luật chiến dịch, có nguồn gốc là con nhà võ, về nhân phẩm chúng tôi cũng đã có sự kiểm tra nhất định, do đó mới quyết định mời họ gia nhập liên minh Dụng Binh Đoàn của chúng ta, liệt họ vào những người có địa vị Khách khanh .”
“Nhưng với người thứ ba mà đoàn trưởng chọn ra, chúng tôi thực sự cảm thấy có vấn đề, xin hỏi đoàn trưởng có thể nói rõ tại sao đoàn trưởng nhất định phải chọn người này?”
Cái Xích trầm tư một lúc rồi nói: “Kì thực ta cũng không thể nõi rõ lý do ta chọn người này, chỉ là khi nhìn thấy hắn, mặc dù nói công lực hiện tại của hắn không thể thâm hậu bằng hai người mà chúng ta đã chọn sẵn từ đầu kia, thậm chí hình như ngay đến cả áo gíap cũng không có, nhưng trực giác ta mách bảo người này trong tương lai sẽ vô cùng quan trọng với chúng ta, nếu bây giờ ta không thu nạp hắn vào, ta e rằng sau này chúng ta sẽ phải hối hận.”
Bốn người nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt mỗi người sự ngạc nhiên và khó hiểu, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ một người chính trực, làm việc gì cũng rõ rang, thực tế như Đoàn trưởng đây cũng có ngày nói hai chữ “trực giác”.
Hơn nữa người thứ ba này còn không thông qua sự đánh giá của họ, đây quả là chuyện lần đầu tiên xảy ra từ trước đến nay.
Trái ngược hẳn với Đặc Cách, vị chủ toạ điều khiển – Phong Tốn Quý Nam, người có thân hình béo tròn nói: “Đoàn trưởng, vậy là người gọi chúng tôi đến đây là để yêu cầu chúng tôi phái sứ giả đi triệu người thứ ba về Dụng binh đoàn chúng ta?”
Cái Xích gật đầu nói: “ta triệu các vị đến đây chủ yếu là muốn các vị giúp ta nghĩ xem, người thanh niên này có thực sự thích hợp tham gia Thiết Huyết đoàn của chúng ta không?”
“Việc triệu các vị đến đây hoàn toàn là chủ ý của cá nhân ta, việc này ta chủ yếu dựa vào tình cảm cá nhân, nên giờ vẫn không biết quyết định này liệu có đúng không.”
Nghe xong những lời Cái Xích nói. mọi người trầm tư một lúc, về chuyện này, bản thân bốn người bọn họ cũng không dám đưa ra ý kiến, bởi vì ý của Cái Xích rõ rang là muốn chọn người thứ ba này, nhưng ông ta lại không thể xác định việc làm này là đúng hay sai, do đó Cái Xích muốn họ phân tích cho ông ta, chắc chắn họ sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng, dù gì thì việc chọn một vị quan Khách Khanh (tên một chức quan được phong vào thời Xuân Thu Chiến Quốc) cho Dụng Binh Đoàn cũng không phải chuyện nhỏ.
Khách khanh có chức quyền tương đương với Phó đoàn trưởng, trong lúc cần thiết có thể thay thế đoàn trưởng đưa ra chỉ thị, trong lịch sử sáng lập Thiết Huyết đoàn hơn năm trăm năm, số lượng Khách khanh được chiêu mộ cũng vẻn vẹn có hơn ba mươi người, nếu vì chuyện lần này, bọn họ cũng không cần phải tuyển Khách khanh nữa.
Trong lúc mọi người đang trầm tư suy nghĩ, một tiếng chim hót truyền tới, mọi người đồng loạt nhìn sang phía bên phải của Cái Xích.
Cái Xích hạ giọng nói: “Lịch Tạp, ngươi đi xem xem, “Phàm Thiết” lại có tin gì mới mà phải dùng hoả cấp cấp báo để chuyển thư.”
Lịch Tạp gật đầu, quay người đi về phía chiếc tủ bí mật bên phải, rút ra từ trong đó một phong thư đã được niêm phong cẩn thận, mang thư đến trước mặt Cái Xích, Cái Xích gật đầu nói: “Đọc đi.”
Phàm Thiết là thám tử tình báo của Thiết Huyết Đoàn, thâm nhập vào tất cả mọi nơi trên đại lục, nó chuyên môn đi thu thập các loại tình báo, cung cấp cho các cán bộ cấp cao của Thiết huyết đoàn những thông tin không có lợi, nhờ có những thám tử tình báo này mà Thiết Huyết Đoàn có thể vượt qua vô số hiểm nguy và tồn tại đến ngày nay, còn Phàm Thiết có nghĩa là bình thường, tầm thường, là chỉ mỗi một thành viên trong Phàm Thiết đều có ngoại hình hết sức bình thường, có như vậy họ mới có thể dễ dàng tìm ra những thông tin bí mật.
Hoả cấp cấp báo có tốc độ chuyển tin cao nhất, dùng hoả cấp cấp báo có nghĩa là tin này vô cùng khẩn cấp.
Lịch Tạp mở bao thư ra, rút ra từ bên trong một tờ giấy, sau khi xem qua một lượt, Lịch Tạp nói: “Căn cứ vào báo cáo của Phàm Thiết, người thứ ba được chọn hiện không tìm thấy đâu, nhiều nhất chỉ biết nơi hắn xuất hiện sớm nhất là trong rừng Kì Hoa, bên người mang theo một con thú, nửa tháng trước lần đầu tiên xuất hiện là ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, đêm đầu tiên hắn gây trọng thương cho 8 người, ba ngày trước, trong một trận hỗn loạn ở đầu phố, đã làm cho cả một bang phái lưu manh có tên
“Bang áo xanh” toàn toàn mất mạng, trong trận đánh này, bang áo xanh đã huy động tất cả nhân thủ, ước tính có khoảng 98 người, trong đó có 46 người có áo giáp thú trên cấp ba, bang chủ và nhị bang chủ còn có áo giáp cấp 5, nhưng sau trận đánh cả 98 người đều mất mạng, hiện trường đầy máu, người thứ ba được chọn –
Á Văn ung dung từ trường đấu bước ra, trận chiến này là trận chiến bi thương nhất trong vòng 100 năm trở lại đây ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, sau sự việc này còn có 21 người vì không thể chịu được cảnh tượng máu chảy lênh láng khắp nơi mà đã phát điên.”
Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
“Theo kết quả điều tra của Phàm Thiết, người thứ ba được chọn ngoài cái tên Á Văn ra, không tìm được bất kỳ thông tin nào khác, theo như miêu ta ngay cả võ công mà hắn dùng cũng không giống bất kỳ một loại võ công nào khác.”
Phong Tốn Quý Nam nói: “Hoàn toàn không biết về lai lịch của hắn, đến cả võ công cũng không thể phán định được, việc này đau đầu rồi đây.”
Lịch Tạp tiếp tục đọc: “tên Á Văn này ngoài lai lịch và võ công không thể làm rõ ra, ngay cả con thú mang trên người hắn cũng là một loại quái thú khác thường, theo như báo cáo, Phàm Thiết đã liên tục bám theo hắn ba ngày, trong ba ngày này Á Văn liên tục để cho con thú đó tự do hành động, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy con thú đó phụ thuộc vào hắn ta, hơn nưa, bản thân con thú này nhìn bề ngoài có thể phán đoán là thuộc hệ ốc phụ, nhưng bộ lông màu tro của nó dưới ánh mặt trời lại biến thành màu vàng, đặc điểm kì lạ này làm cho người ta khó mà phán đoán nó thực sự thuộc về hệ nào, thậm chí trình độ của con linh vật này không khác con người là mấy.”
Đọc đến đây, Lịch Tạp nói: “ở đây tôi muốn nói rõ hơn một chút.”
“Ba ngày trước, Đoàn trưởng và hậu vệ cánh hữu Nại Đắc Tư Đồ và tôi đã từng ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề tận mắt chứng kiến trận chiến đó, lúc đó chúng tôi tận mắt nhìn thấy con thú của Á Văn không cần có mệnh lệnh của bất cứ ai đã nhận ra kẻ có âm mưu sát hại Á Văn, và ngăn chặn được âm mưu của hắn, trong trận chiến đó nó đã trở thành trợ thủ đắc lực của Á Văn, giúp hắn giải quyết ít nhất một phần ba đối thủ, nó cơ bản không cần bất cứ mệnh lệnh nào của Á Văn, trình độ của con linh vật này thật sự là không tầm thường.”
“Thêm nữa, trước khi trận đánh nổ ra, tôi đặc biệt chú ý, mặc dù con thú này không hợp thể với Á Văn, nhưng trước trận chiến, tự nó biến hoá ra chân, răng dài, móng vuốt sắc rồi mới xông vào chiến đấu, trong trận chiến nó càng tỏ ra hung tàn.”
Đặc Cách nghe xong tự nói với mình: “Không có bất cứ lai lịch gì, mang theo một con thú chẳng khác gì những con quái thú, e rằng việc đưa người này gia nhập Khách Khanh đã khó nay càng khó hơn.”
Tất cả mọi người đều biết, quái thú tức là những con thú không có chủ nhân, chúng sống nhờ trên cơ thể bố mẹ chúng hoặc bằng những con đường khác, chúng sẽ hút năng lượng để trưởn thành, mặc dù nó không thể biến hoá hình thái như những con thú khác, nhưng dựa vào bản năng chúng cũng có thể biến hoá hình dạng trong một giới hạn nhất định, chúng có bản năng hoang dã rất lớn và có bản năng tấn công với những kẻ muốn xâm lược lãnh thổ của chúng, đó chính là quái thú.
Nghe thấy lời Đặc Cách tự nói với mình, Cái Xích chau mày lại, nhưng vẫn ám thị để Lịch Tạp nói tiếp.
Căn cứ vào thông tin mà Phàm thiết truyền đến cho biết, trong ba người chúng ta chọn lần này, hai người phía trược cũng cùng chính là tiêu điểm chú ý của ba tập đoàn kia, hơn nữa, giống chúng ta, ba tập đoàn đó cũng đã từng tiếp xúc với hai người đó, nhưng cũng giống chúng ta, họ cũng chưa có được bất kỳ một câu trả lời chính xác nào.Còn về Á Văn, mặc dù cũng có chú ý tới, nhưng dường như chỉ là chú ý mà thôi, họ chưa lựa chọn được bất cứ cách giải quyết nào, chỉ có bên chúng ta là điều tra tỉ mỉ, báo cáo đến đây là hết rồi.
Cái Xích nghe xong trầm tư một lúc rồi nói: “Xem ra ba phía kia cung vì chuyện này mà bắt đầu hành động rồi, Phong Tốn, phái thêm người đi mời hai người được chọn về đây, tuyệt đối không được để họ rơi vào tay ba tập đoàn kia, còn nữa, nếu như điều kiện họ đưa ra không quá nhiều thì cố gắng đáp ứng yêu cầu của bọn họ.”
Phong Tốn gật đầu, hắn hiểu ý đồ của Cái Xích muốn dốc toàn lực để kéo hai người đó về phía Thiết Huyết Đoàn.
Sau khi nhìn thấy Phong Tốn gật đầu, Cái Xích quay sang nhìn một lượt bốn thân tín mà hắn tín nhiệm nhất, hạ giọng nói: “Còn về người thứ ba, Á văn, chúng ta cũng thử đi mời hắn xem sao.”
Hữu vệ - Nại Đắc Tư Đồ ngồi một bên, từ đầu đến cuối không nói câu gì, lấy tay gõ gõ vào chiếc ghế, âm thanh phát ra gây sự chú ý của mọi người, rồi khua chân múa tay một hồi, hoá ra hắn là một kẻ câm không thể nói được, thảo nào suốt cả buổi chỉ thấy hắn ngồi im nghe.
Mọi người đã sống cùng hắn 20, 30 năm nay, đã quá hiểu với những lời nói bằng tay của hắn, nên nhìn một cái là hiểu ngay.
Ta cho rằng, chúng ta nên chú ý tới tên Á Văn kia, dốc toàn lực triệu hắn về làm Khách khanh bằng đượcNại Đắc cố gắng dùng tay để diễn tả ý của mình. Hắn thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt mọi người sau khi nghe hắn nói.
Nại Đắc biết mọi người vẫn chưa hiểu ý đồ của hắn, liền tiếp tục khua tay múa chân.
Theo như những gì ta thấy, người này vốn có khả năng dụng binh thiên bẩm, có trái tim sắt đá, việc không tìm ra lai lịch của hắn chính là thể hiện hắn không thuộc về bất cứ một phe nào, hơn nữa, theo như báo cáo của Tường Xuyên đã chỉ ra, lúc Á Văn sống trong tiệm của hắn, không ai nhìn ra đó là con người hung hàn, điều này cho thấy hắn chỉ hung ác với những kẻ địch của hắn mà thôi, điều quan trọng nhất là sau khi nhìn thấy thủ đoạn hắn làm với kẻ thù của hắn, ta thực sự không muốn trở thành kẻ thù của con người đó, thử nghĩ xa ra một chút xem, hắn, một thanh niên hơn 20 tuổi khi không mặc áo giáp còn có thể giết chết cả trăm người, vậy thì một khi hắn mặc áo giáp vào, chúng ta mà là kẻ thù của hắn thì hậu quả khó lường, nghĩ vậy ta đã thấy toát mồ hôi hột.
Nở nụ cười méo mó, Nại Đắc tiếp tục: Cách tốt nhất để không trở thành kẻ địch của hắn là biến hắn thành đồng bọn của ta.
Nghĩ đến những thủ đoạn tàn khốc của Á Văn, Lịch Tạp liền gật đầu.
Bây giờ mọi người mới biết hoá ra Á Văn lại gây được ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Nại Đắc.
Lịch tạp cũng nói thêm vào: “Ta cảm thấy Nại Đắc nói rất đúng, nếu chúng ta có một kẻ thù như vậy e rằng hậu quả khó lường.”
Cái Xích gật đầu nói: “Cứ như thế đi, bất kể nửa năm sau hắn có thể được dùng trên trường đấu hay không, chúng ta cũng cứ dốc toàn lực lôi kéo hắn về đây đã, hiện tại hắn đang ở đâu?” Cái Xích quay sang hỏi Lịch Tạp.
Lịch Tạp lập tức trả lời: “Báo cáo của Phàm Thiêt cho biết, hiện giờ hắn đang đi về phía công quốc Hoa Na Bang.”
Cái Xích gật đầu nói: “Tốt, lập tức phái người đến gặp hắn.”
Phong Tốn đáp: “Vâng.”
Cái Xích cười lớn: “Ta rất muốn xem cảnh tượng khi ba tập đoàn kia nhìn thấy Á Văn ra tay.”
Tất cả mọi người cùng cười theo hưởng ứng.
Quyết định đó của Thiết Huyết Đoàn đã làm thay đổi nửa phần đời còn lại của Á Văn.
Còn lúc này, Á Văn đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất của hắn.
Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Ba ngày sau khi gặp đại họa ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, Á Văn tự biết mình không thể nán lại ở đây thêm ngày nào nữa, vì thế khi vừa tiêu diệt hết bè lũ Đạt Cách, hắn liền ra đi.
Với thân thủ và công lực như hiện nay, không một ai dám cản đường Á Văn, hắn ung dung, đường hoàng rời khỏi thị trấn.
Bước tới cổng thành thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, Á Văn dừng chân hỏi đường rồi rảo bước đi theo hướng Hoa Na Bang Công Quốc.
Hắn đã ở thị trấn này quá lâu rồi lại nóng lòng trở về để tìm ra bí mật về cái chết của song thân, Á Văn đi miết không nghỉ.
Á Văn không còn nghĩ gì về vụ giết chóc đẫm máu vừa rồi ở thị trấn nữa. Từ hơn một năm trước, khi phải chạy trốn chui lủi, hắn đã học được cách giấu đi lòng trắc ẩn của mình, quyết không để nó làm nhụt chí nam nhi cứng rắn của mình.
Để chạy trốn thoát thân, Á Văn đã phải trả qua vô vàn gian khổ, đâu đâu cũng là kẻ thù, hắn đã phải hóa thân thành Tu La mới sống sót đến ngày hôm nay.
Nhưng, từ xưa đã có câu “giết người thì sẽ bị người giết”. Mỗi lần chiến thắng là một lần bảo toàn được mạng sống. Song, đến cả Á Văn cũng không dám chắc liệu lần sau, lần sau nữa, mình còn may mắn chiến thắng nữa không?
Để tồn tại chỉ có một cách duy nhất là luôn luôn chiến thắng, mà để chiến thắng thì con người đã dã man phải càng dã man hơn, đã thâm độc càng phải thâm độc hơn. Cũng vì thế, hắn mới đưa gia quyến đến đất Thanh Lam.
Hôm nay, phải kết liễu cả trăm mạng người nhưng Á Văn không hề hối hận, vì hắn biết nếu hôm nay kẻ yếu thế là hắn thì cũng sẽ chẳng có lợi gì về sau. Giết và bị giết, Á Văn quyết không sai lầm.
Hơn nữa, nếu hôm nay không quyết tâm như vậy thì có lẽ hơn một năm trước hắn và gia quyến đã chết, chắc giờ mộ đã xanh cỏ từ lâu.
Á Văn vứt ngay chuyện xáy ra tối nay ra khỏi đầu, rong ruổi trên đường trong màn đêm.
Thế nhưng Á Văn quá nóng lòng trở về mà chưa lường hết được rằng bang Thanh Y vẫn chưa chết hết. Rút cục, hắn vẫn chưa thật sự dã man và thâm độc.
Ba ngày liền rong ruổi trên đường, Á Văn đã đến được biên giới của Hoa Na Bang Công Quốc và Kỳ Lan Lầu Liên Minh, cũng chính là thành trấn giữ cực Nam của Kỳ Lan Lầu Liên Minh – Thành Khải Đạt Tư Lặc.
Thành Khải Đạt Tư Lặc rộng khoảng 8 nghìn m2, có khoảng 38 nghìn dân, là thành thuộc loại nhỏ nhất của Kỳ Lan Lầu Liên Minh.
Thành này được trấn giữ bởi hai đạo quân cỡ trung bình là Thái Kinh và Đông Đế với khoảng từ 2000 đến 3000 quân.
Thành Khải Đạt Tư Lặc nổi tiếng với kỹ thuật rèn đúc và tinh luyện khoáng sản.
Không xa thành có khá nhiều mỏ khai thác kim loại lớn. Đương nhiên, binh khí của thành Khải Đạt Tư Lặc cũng rất nổi tiếng.
Rất nhiều người nghe tiếng mà đến, họ mua rất nhiều các sản phẩm binh khí tinh xảo.
Nhờ có nghề rèn binh khí nên thành Khải Đạt Tư Lặc tuy nhỏ song tiền của không thua kém đâu.
Hai đội quân vũ trang hộ thành Thái Kinh và Đông Đế tuy quân ít song nhờ được trang bị vũ khí tinh nhuệ nên binh lực không phải là yếu nên chẳng mấy ai dám đến xâm phạm đất này.
Sau khi đặt chân đến thành Khải Đạt Tư Lặc, việc xảy ra ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề ba hôm trước đã làm cho uy danh ác ma của Á Văn lan truyền đi rất nhanh, từ khi chưa vào thành, Á Văn đã nghe mọi người trên đường bàn tán qua lại không ngớt.
Hắn gượng gạo cười, sờ lên mớ tóc trắng lâu nay vẫn giấu kỹ trong mũ áo choàng, trong lòng thầm đắc ý, may mà để tiện đi đường, chống côn trùng và gió bụi, hắn vẫn mặc chiếc áo choàng này.
Hóa ra nhờ vậy mà hắn đã che giấu được đặc điểm dễ bị phát hiện ra nhất, đó chính là bộ tóc trắng.
Hơn nữa cả ngày nay hắn đều rong ruổi trên đường, hầu như đều đi qua các đường mòn vòng qua các làng bản, không gặp mấy người.
Tham lang tinh bên người hắn phản chiếu ánh mặt trời, phát ra những tia sáng vàng, chúng hợp lại với nhau làm một. Nhờ thế mà đến giờ hắn vẫn chưa bị nhận ra là người của Khẩu Trung Thịnh Truyền - kẻ tóc trắng, giữ bên mình con cự lang màu bạc.
Nhưng giờ đây, khi biết tin tức về vụ thảm sát đã lan đến tận thành Khải Đạt Tư Lặc, trời lại sắp tối, đợi đến khi trăng lên, Tham Lang Tinh lại biến thành màu bạc thì hắn sẽ chẳng còn cách nào che giấu thân phận mình nữa.
Hắn quyết định không vào thành nữa, đêm nay hắn sẽ qua đêm ở trong rừng, đến mai có lẽ hắn sẽ giữ chặt Tham Lang tinh bên mình và nhuộm mái tóc trắng này.
Tìm được một hốc cây khô ráo, thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể sau một ngày đi đường, Á Văn chợt có một ý nghĩ.
Tham Lang Tinh nằm yên bên người Á Văn, ánh trăng chiếu qua những kẽ hở của vòm lá, rọi xuống hốc cây, Tham Lang tinh lại phát ra những ánh sáng bạc, không gian rất tĩnh lặng.
Nhưng, nguy hiểm đang tiến đến hắn ngày càng gần.
Màn đêm đen kịt, không gian huyền bí, rất nhiều chuyện xảy ra trong đêm, bao gồm cả việc “giết người”.
Gần như là cùng lúc với Tham Lang Tinh, Á Văn đang nhắm nghiền đôi mắt bất chợt tỉnh dậy từ giấc ngủ say bởi một cảm giác rợn người.
Á Văn cùng Tham Lang Tinh nhanh chóng nhoài người ra khỏi hốc cây, tiến đến một khu đất khá bằng phẳng trước hốc cây.
Ngẩng đầu lên nhìn tứ phía, ánh mắt Á Văn không chớp, giờ tuy đã là đêm khuya, trăng đã mọc ở đàng Tây, nhưng ánh mắt tinh tường của Á Văn vẫn thấy rõ một bóng đen cách chỗ hắn đứng không đến 10 mét.
Giờ thì hắn hiểu sao mình lại tỉnh dậy, đó là bởi sát khí của một bóng đen rõ ràng là chỉ cao bằng một nửa và nhảy ra từ bóng đen mà hắn đang thấy.
Tuy lúc này, ánh trăng chỉ còn mờ nhạt trên mặt đất nhưng cũng đủ để Á Văn nhận ra bóng đen đó là người.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu” hắn thầm đếm, phía trước hắn tổng cộng có 6 người, gồm cả một tên ngồi trên một tảng đá to.
Á Văn không còn xa lạ gì kẻ đang ngồi trên tảng đá kia, ánh nhìn sắc lạnh xuyên qua màn đêm của hắn cho thấy rõ đó chính là Tam Đương Gia bang Thanh Y, kẻ mà hơn nửa tháng trước bị hắn một trưởng đánh gãy đùi phải.
Á Văn vẫn chưa biết tên tuổi kẻ đó.
Còn sát khí làm hắn tỉnh giấc chính là từ người hắn phát ra.
Nhưng thế cũng không trách được, Á Văn đã giết quá nhiều người, giờ hay rồi, người trả thù lại.
Cười thầm một tiếng, Á Văn ra hiệu cho Tham Lang Tinh bên mình thôi gầm gừ cảnh giới, hắn tiến lên mấy bước, lại gần mấy cái bóng đen, xem chúng muốn làm gì?
Thấy Á Văn bước lên phía trước, cả 6 người, trừ Tam Đương Gia bang Thanh Y cử động còn khó khăn, còn lại 5 người đều tiến lên phía trước. Đến khi chỉ còn cách nhau 3 mét, Á Văn và đối phương cùng dừng bước, giờ Á Văn đã thấy rõ từng kẻ trong chúng.
Á Văn quan sát đối phương rất kỹ, một cảm giác không hay trỗi dậy trong lòng hắn, hắn không thích cảm giác này, bởi vì mỗi lần có cảm giác này hắn đều không may mắn chút nào.
Nhìn vào đối phương, năm người nhất tự bài trận, người ở ngoài cùng bên phải khoảng 30 tuổi, trên người mặc một bộ giáp thú màu xám, tính chất thuộc hệ địa (đất), bên phải mọc lên một cái đầu rắn, vừa nhìn là biết thuộc hệ Thi Nại Khắc (Xà), trong tay cầm một cây thương dài 2 mét màu thép, dáng người gầy gộc, lại thêm đôi mắt tứ xạ tinh nhanh, gân xanh nổi khắp người, vừa nhìn là biết không phải tay vừa.
Người thứ hai tính từ bên phải là người nhỏ thó nhất trong 5 người, chưa đầy 40 tuổi, trên người cũng mặc một bộ áo giáp thú, bộ áo giáp màu lam cho thấy kẻ này thuộc hệ thủy, bên vai phải có một cái đầu khỉ, kẻ này chắc chắn thuộc hệ Mạc Kỳ (Hầu), dáng người gầy gò, tuy tay không nhưng chỉ cần nhìn thấy 10 cái móng vuốt trắng bạc dài 10 phân mọc ra từ bộ giáp thú thôi cũng biết đối phó với hắn không phải dễ.
Kẻ ở phái ngoài cùng bên trái không mặc áo giáp, dáng người cũng thuộc loại gầy gò, có lẽ khoảng 50, 60 tuổi những hắn mặc một bộ màu xanh nhạt mỏng, rất có lợi khi đánh giáp lá cà.
Theo Á Văn được biết kẻ này chính là người vẫn được gọi là võ thuật gia chân chính. Hắn không cần sự trợ giúp của bất cứ một ngoại lực nào ngoài tinh lực bản thân đểc đánh bại đối thủ. Nếu xét ở một góc độ khác, loại người này không đủ tự tin vào bản thân mình, trong lúc chiến đấu với kẻ thù tuyệt đối không dám mặc áo giáp thú. Á Văn thông qua cặp mắt màu xanh của đối thủ mà biết đây là một kẻ luyện công (khí).
Kẻ thứ 2 bên trái, mình mặc một bộ áo giáp thú, vai phải mọc lên một cái đầu rồng, bộ giáp màu lửa cho thấy kẻ này thuộc hệ hỏa, hơn nữa là hệ Thái Cách (Hổ), trong tay cầm một thanh đại đao hình cung, dài khoảng 5 m, dáng vẻ trông dũng mãnh nhất, khoảng 27, 28 tuổi.
Còn kẻ ở giữa, vừa thấy hắn, trong lòng Á Văn bỗng trĩu xuống.
“Nguy hiểm! Nguy hiểm!” Bản năng và từng tế bào thần kinh đang cảnh báo hắn, kẻ này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là giờ hãy lẩn đi nếu có thể.
Thế nhưng, cuộc sống chui lủi đã rèn cho hắn một thói quen không biết nói là tốt hay xấu, không bao giờ chạy trốn đối thủ.
Hít thở thật sâu nhằm lấy lại bình tĩnh, nhìn lại lần nữa thì kẻ này đúng là người đứng đầu trong 5 người.