Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 15: diễn viên phản diện
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Sử Quốc Lương nào có chút lơ là, nhìn thì năm tuổi đã gần trung niên nhưng phi như bay trong thành Phúc Châu, có thể thấy kẻ này ngày thường chăm chỉ luyện công, không chỉ luyện được một thân ngoại công mà khinh công cũng không kém.
Đương nhiên nếu Đỗ Dự toàn lực truy kích thì dựa vào 20 điểm tốc độ di chuyển, hắn đã sớm đuổi kịp rồi nhưng Đỗ Dự là người được lợi lớn nhất, hắn muốn Sử Quốc Lương thay hắn gánh cạm bẫy này trong 30 phút nên cứ tà tà cách khoảng 100 mét, cần gì phải đuổi kịp chứ? Trong lúc Sử Quốc Lương điên cuồng chạy bán sống bán chết thì Đỗ Dự khẽ cười thầm nhìn từng phút trôi qua. Đột nhiên một kẻ máu me ướt đẫm xách theo Nghi Lâm phi về hướng hắn.
Điền Bá Quang! Đỗ Dự âm thầm kêu khổ trong lòng, Nghi Lâm xui xẻo này sao không chạy chứ? Sao lại bị Điền Bá Quang bắt về? Điền Bá Quang sao chạy thoát được từ đông đảo cao thủ truy kích?
Điền Bá Quang thấy Đỗ Dự, cũng ha ha hào phóng cười: "Mẹ nó nữa, đám chưởng môn kia như chó điên cắn chặt lấy, đại ca đành dứt khoát vứt bao cà sa cho Nhạc Bất Quần, hiện tại bọn họ đang loạn lên chó cắn chó nhưng là trên đường quay lại ta thấy tiểu mỹ nhân này đang khóc lóc a."
Hắn xách lên Nghi Lâm trong tay, khẽ cười tà với Đỗ Dự: "Tiểu mỹ nhân này là ngươi thả sao?"
Đỗ Dự tim khẽ thình thịch đập, cười khổ nói: "Lão ca, tiểu mỹ nhân này tốt xấu gì cũng là cao thủ phái Hằng Sơn, công phu của tiểu đệ đại ca cũng biết đấy. Sau khi đại ca đi không lâu, nàng nhẹ nhàng đánh mấy cái suýt thì lấy mạng của tiểu đệ."
Nghi Lâm thong thả tỉnh lại, đôi mắt óng ánh nước mắt nhìn vào Đỗ Dự: "Đại ca tốt, ta đi quá dặm mới hiểu được người khinh bạc ta vì muốn ép ta đi! Muốn chết thì cùng chết!"
Đỗ Dự khẽ cười khổ trong lòng, Nghi Lâm này thật là ngốc đến đáng yêu, một câu xé toạc lời nói dối của mình.
Điền Bá Quang ha ha cười lớn, cũng không làm khó Đỗ Dự: "Thật là mỹ nhân tình thâm ý nặng. Đối với ta thì không chút nhìn vào, đối với ngươi thì tình ca ca, sinh sinh tử tử. Tâm yêu cái đẹp ai cũng có, đại ca ta bỏ qua cho lão đệ ngươi lần này nhưng nàng đã vào tay ta, ngươi nếu thả nàng lần nữa thì ta đâm ngươi!" Nói đến cuối cùng, sát khí tràn đầy.
Đỗ Dự cũng không khỏi khẽ nổi sát ý qua nhiều ngày ở chung với Nghi Lâm, hắn đã sớm yêu thiếu nữ trong trắng ngây ngốc này. Cho dù không có nhiệm vụ thì hắn cũng muốn giết Điền Bá Quang cứu Nghi Lâm nhưng là ngoài mặt hắn không chút biến đổi, chỉ hướng Sử Quốc Lương đang điên cuồng chạy: "Trong tay hắn là tịch tà kiếm phổ!"
Điền Bá Quang khinh thường cười nói: "Kẻ này công phu quá bình thường, để ta bắt hắn."
Hắn vừa nhìn về phía trước thấy vô số bóng người lướt nhanh đến, biến sắc nói: "Đám chó điên này, đại ca ta trọng thương không chơi với họ, đại ca đi trước một bước đây. Ngươi đến kỹ viện lớn nhất Phúc Châu tìm ta."
Xem ra Điền Bá Quang đã bị đám chưởng môn kia đánh sợ, nhún người một cái mang theo Nghi Lâm biến mất.
Đỗ Dự trong lòng thầm hận, lại chỉ có thể tiếp tục đi theo Sử Quốc Lương, nước đục mò cá che đi bảo vật trên người. Hắn hiện tại xem thời gian thì 30 phút đã trôi qua nửa, chỉ qua 15 phút nữa thôi thì tịch tà kiếm phổ sẽ là của hắn.
Bóng người phía trước tiến đến chính là Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải, Phương Sinh đại sư, Định Dật sư thái, Phí Bân…. Đỗ Dự tinh mắt nhìn thấy sau người Nhạc Bất Quần là một vị thanh niên kiếm khách, chính là Lệnh Hồ Xung! Bên người hắn còn có Hoa Sơn Ngọc Nữ Ninh Trung Tắc, Nhạc Linh San, Lao Đức Nặc và Lục Đại Hữu, xem ra chủ lực phái Hoa Sơn đã đến chi viện.
Phương Sinh đại sư vừa thấy Sử Quốc Lương chạy tới quát: "Quốc Lương! Còn không qua đây, ngươi chạy cái gì?"
Sử Quốc Lương khẽ cắn răng, sư phụ gọi hắn, nếu hắn không đi qua thì là phản bội sư môn nhưng nếu đi qua thì tịch tà kiếm phổ sao thuộc về hắn chứ? Hắn dứt khoát nhắm mắt làm ngơ không ngờ không ngừng bước, một cái xoay người tiến vào ngõ nhỏ tiếp tục chạy như điên.
Phương Sinh đại sư nhìn đến trợn mắt há môn, hai vị đệ tử tục gia Dịch Quốc Tử, Hoàng Quốc Bách lập tức dồn dập quát mắng, lao lên bắt Sử Quốc Lương. Sử Quốc Lương cũng hạ quyết tâm, tuy công phu hắn không bằng hai vị sư huynh nhưng vô cùng quen thuộc nơi này nên chạy nhanh đường ngõ.
Các vị chưởng môn chính phái dồn dập ngăn lại kẻ mạo hiểm hỏi rõ ràng. Kẻ mạo hiểm tuy muốn độc chiếm bảo vật nhưng dù sao hiện tại đồ không trong tay, dứt khoát nói để sư phụ lấy về, biết đâu còn được chia chỗ tốt nên nói ra sạch.
Thế là mọi người lại đánh chuột qua đường, đổi từ Điền Bá Quang thành Sử Quốc Lương nhưng cả hai không chút ngoại lệ đều là bia đỡ đạn Đỗ Dự bố trí.
Đỗ Dự tiếp tục theo sau Sử Quốc Lương, che dấu bản thân đồng thời mong mỏi Sử Quốc Lương có thể trốn thoát, vĩnh viễn lưng gánh nỗi oan này hộ mình bởi thế hắn không những không ngăn trở mà còn vô tình cố tình che chắn, yểm hộ cho Sử Quốc Lương chạy trốn.
Có những cao thủ đỉnh cấp như Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải… truy kích, Sử Quốc Lương dù cho bản lĩnh thông thiên thì chỉ 3 phút sau đã bị vây trong ngõ cụt.
Hắn cũng nhanh chóng tỉnh ra, hiểu một khi bị vây thì chỉ còn cách giao ra tịch tà kiếm phổ nên quỳ nói: "Sư phụ, đệ tử bị thứ này làm mê muội đầu óc, nay xin hiến trả cho Thiếu Lâm Tự."
Đỗ Dự bình tĩnh đứng cách 100 mét, dù sao cũng không cần gáp, chỉ cần bản thân đứng trong phạm vi này thì những kẻ mạo hiểm không biết được thật giả.
Phương Sinh đại sư hai tay làm chữ thập: "Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Ngươi có thể hoàn toàn tỉnh ngộ thì vi sư không làm khó, chỉ là khi về không thể miễn được trách phạt."
Sử Quốc Lương thầm cười khổ nhưng là hắn còn chưa kịp làm gì thì gương mặt cứng ngắc! Ở nơi ngực hắn là một ngân châm u lam!
Dư Thương Hải vừa thấy ngân châm là hét lớn: "Thất hoa độc châm, có Nhật Nguyệt thần giáo đến quấy rối!"
Hắn vừa nói lập tức lướt đến bên người Sử Quốc Lương, cầm lấy cà sa định chạy. Dư chú lùn phản ứng rất nhanh, muốn dùng yêu nhân hấp dẫn chú ý người khác, bản thân thì cướp đi cà sa. Đồ vật này một khi rơi vào tay hắn, dù là bán qua tay hay sao chép đều là quyền của hắn!
Phương Sinh đại sư thì xông tới bên người Sử Quốc Lương điểm huyệt nơi ngực, ngăn lại độc tính phát tác. Độc châm này không biết là ai phát ra nhưng số người tại trường quá nhiều, người muốn làm loạn cũng quá nhiều…
Vừa thấy Dư Thương Hải lướt ra, Nhạc Bất Quần hét lớn: "Để lại cà sa!" Lời còn chưa dứt đã nhảy lên ngăn lại Dư Thương Hải.
Đỗ Dự càng thêm cười sung sướng trong lòng.
Đánh nhau càng kịch liệt càng tốt, nếu như có thể làm nhân sĩ chính phái chó cắn chó thì rất có thể được thưởng điểm phản diện.
Nhưng là lúc này, tịch tà kiếm phổ rơi vào tay Dư Thương Hải, cả đám kẻ mạo hiểm tham lam nhìn Đỗ Dự! Giết chết Đỗ Dự ít nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, còn về nhiệm vụ thứ ba, chỉ cần trốn ở chỗ nào đó qua ba tháng là được! Điều này ý nghĩa có thể sống sót, chỉ cần giết chết kẻ mạo hiểm yếu hơn bản thân này là được rồi.
Kính mắt nam chỉ kiếm: "Nếu như kiếm phổ đã rơi vào tay Dư Thương Hải, bằng bản lĩnh của chúng ta không thể lấy được. Dứt khoát giết ngươi thôi."
Vương Bằng, Ngô Lương, Thiên Quang dồn dập đứng ra, chuẩn bị vây công Đỗ Dự.
Đỗ Dự không khỏi nôn nóng trong lòng. Bị những kẻ này ngăn cản ngoài ý, nếu không kịp chạy trốn đuổi theo Dư Thương Hải thì chuyện mình có tịch tà kiếm phổ sẽ bị lộ ngay.
Đỗ Dự liều mình xông hướng kính mắt nam, kính mắt nam khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn sớm đã kiến thức tốc độ Đỗ Dự, dù cho xuất chúng nhưng còn chưa đến mức nhanh đến khó lường. Kiếm hoa trong tay hắn thi triển ra chiêu kiếm uy lực lớn nhất trong Hoa Sơn kiếm pháp, lấy tốc độ di chuyển của Đỗ Dự mà tính thì một kiếm này chắc chắn đâm xuyên tim Đỗ Dự! Trên đỉnh đầu hắn, một cỗ khí trường hồng quán nhật đột nhiên dâng lên! Kẻ mạo hiểm sống đến giờ không ai là đèn cạn dầu!
Quang mang trên chân Đỗ Dự chợt lóe, hắn đã dùng xà cạp huấn luyện, tốc độ đột nhiên tăng nhanh đến khó lường.
Xà cạp huấn luyện có thể tăng 10 điểm tốc độ di chuyển thêm vào 20 điểm vốn có của Đỗ Dự, làm cho tốc độ di chuyển của Đỗ Dự lên đến 30 điểm. Điểm số này đủ để làm người mới ngưỡng mộ. Ba mươi điểm tốc độ di chuyển nhanh đến đâu chứ? Một thanh niên 20 tuổi bình thường tốc độ di chuyển là 10 điểm, Bolt chạy trăm mét trong 9 giây 58 có tốc độ di chuyển khoảng 20 điểm! Lúc này Đỗ Dự nếu như chạy trăm mét thì có thể nhanh hơn Bolt nhiều, một giây chạy 15 mét!
Kính mắt nam bỗng thấy hoa mắt, một bóng người đã lướt qua đường kiếm của hắn. Để lại cho những kẻ mạo hiểm này chỉ còn sợ hãi trong lòng!
Ở thế giới này, thực lực đứng đầu, Đỗ Dự vừa phơi bày tốc độ không thể sánh bằng đủ để bọn họ chấn động. Mỗi người đều không khỏi suy nghĩ, nếu như đơn đấu với Đỗ Dự thì bọn họ có thể ngăn được Đỗ Dự chạy trốn hay đột kích không? Võ công thiên hạ duy tốc bất phá! Đạo lý này thậm chí còn không cần giảng giải, mỗi người đều hiểu rõ trong lòng.
"Quả không hổ là đồ đệ Điền Bá Quang, tốc độ này cũng không kém Điền Bá Quang là bao!" Nhu Nhu kinh hãi nói.
Những kẻ không vây công đồng thanh phụ họa, những kẻ vây công thì sắc mặt khó coi đỉnh điểm. Đắc tội kẻ này không phải chuyện tốt!
Đỗ Dự cũng không ngờ chính mình dùng xà cạp huấn luyện lại nảy sinh tác dụng giết gà dọa khỉ. Hắn một mực đuổi hướng Dư Thương Hải.
Nhạc Bất Quần đề khí nhún người truy kích Dư Thương Hải, khi thấy Đỗ Dự đuổi đến, lông mày khẽ nhíu, tốc độ Đỗ Dự nhanh như này, tiến bộ thần tốc đến mức hắn cảm giác được một tia uy hiếp! Nhưng vấn đề then chốt hiện tại là ngăn cản đại địch Dư Thương Hải, không để hắn lấy đi tịch tà kiếm phổ, những chuyện khác tạm gác qua một bên.
Dư Thương Hải thân là đại tông sư, tốc độ cực nhanh, cho dù Đỗ Dự có 30 điểm tốc độ di chuyển thì cũng chỉ miễn cưỡng duy trì theo kịp. Nhưng vấn đề là xà cạp huấn luyện chỉ có 30s. Sau khi khổ sở kiên trì 30 giây, Đỗ Dự cuối cùng không đuổi kịp được nữa.
Hắn nhìn thời gian một chút, còn phải kiên trì 5 phút nữa mới qua thời gian khảo nghiệm của hệ thống.
Đỗ Dự không khỏi nảy sinh ý nghĩ, nếu như đã không đuổi kịp thì dứt khoát làm Dư Thương Hải chạy chậm lại! Hắn lập tức mắng to, những lời khó nghe nhất đều đem ra mắng.
Dư Thương Hải cũng là lão giang hồ, hiện đang nắm trọng bảo, sau có truy binh nên dù có nghe mắng chửi cũng coi như không nghe thấy. Vấn đề là Đỗ Dự là kẻ đến từ thế giới tương lai, hắn có vô số phương pháp mắng người. Hắn không mắng những từ Dư Thương Hải đã miễn dịch như vô sỉ, bại hoại… mà ra tay từ đứa con Dư Nhân Ngạn của Dư Thương Hải. Hắn nói một hồi Dư Nhân Ngạn không giống cha hắn, lông mi không giống, cái mũi không giống, tròng mắt càng không giống, mắng đến đông đảo cao thủ võ lâm cười lớn không thôi. Ngay cả Nhạc Bất Quần một mực thù địch hắn cũng khẽ vuốt râu cười không nói nhưng trong lòng ngấm ngầm khen hay.
Dư Thương Hải là tông sư võ lâm, sao có thể chịu nỗi nhục này chứ, nếu bỏ qua sau này hắn sao đặt chân giang hồ được? Lông mi hắn khẽ nhướng nổi sát tâm, vừa tiếp tục chạy vừa trở tay quăng ám tiễn lại! Đỗ Dự đang mắng thao thao bất tuyệt thì ám khí ập đến, đâm sâu vào thân thể hắn. Đỗ Dự như là chim nhỏ trong thương, kêu thảm một tiếng nặng nề rớt xuống đất. Điểm sinh mạng của hắn đã sớm khôi phục nhưng một đòn ám tiễn trong lúc vội vã của Dư Thương Hải lấy đi 23 điểm sinh mạng, đưa Đỗ Dự vào trạng thái thương nặng!
Nhưng cao thủ võ lâm tương tranh, kém chỉ một tuyến, Dư Thương Hải ném ám tiễn tuy làm Đỗ Dự bị thương nhưng khí tức hơi hoãn, bị Nhạc Bất Quần đuổi kịp, một kiếm đâm xuống, hai người lại đánh lên.
Đỗ Dự nhổ ra ngụm máu tươi: "Con mẹ nó, vì tịch tà kiếm phổ mà lão tử suýt thì mất mạng!"
Đông đảo cao thủ vây lấy Dư Thương Hải, Phương Sinh đại sư nói: "Dư quán chủ, hà cớ phải chấp niệm? Giao vật này cho lão nạp được chứ?"
Dư Thương Hải thấy không lấy được chỗ tốt, ánh mắt thù hận nhìn Đỗ Dự hại hắn bị đuổi kịp: "Ta trả vật này cho nguyên chủ!"
Nói xong, hắn vứt bao cà sa cho Đỗ Dự! Đỗ Dự không khỏi dở khóc dở cười, kiếm phổ giả này là hắn làm ra để mê hoặc người khác nào ngờ lại rơi lại tay hắn. Nhìn thấy các cao thủ ánh mắt sáng rực, Đỗ Dự thầm mắng Dư Thương Hải mượn đao giết người, giống hệt mưu tính của bản thân!
Phương Sinh đại sư nói: "Xin thí chủ trả lại cho Thiếu Lâm Tự."
Lâm Chấn Nam nói: "Vật quy nguyên chủ."
Nhạc Bất Quần mỉm cười khẽ rung quạt lông nói: "Nên như vậy." Nhưng ánh mắt chằm chằm của hắn làm Đỗ Dự không rét mà run.
Dư Thương Hải không nói gì nhưng ánh mắt âm độc nhìn chăm chăm điểm yếu trên người Đỗ Dự.
Phí Bân da cười thịt không cười: "Tả minh chủ chờ lấy được tịch tà kiếm phổ."
Còn có Vương Bằng, Thiên Quang, Sử Quốc Lương, kính mắt nam, Ngô Lương… dù cho đuổi đến khí thở hổn hển nhưng ánh mắt tham lam tập trung vào Đỗ Dự.
Tịch tà kiếm phổ chỉ có một, không thể thỏa mãn tất cả mọi người được. Có Sử Quốc Lương làm ví dụ, nếu như không xử lý tốt thì trong mắt những cao thủ này, Đỗ Dự ốm yếu như kiến hôi, chỉ cần dí một cái là chết.
Điểm sinh mạng của Đỗ Dự chỉ còn 17 điểm, không đủ cho một phát ám khí của Dư Thương Hải!
Thời gian còn lại 4 phút. Đỗ Dự đầu trán mồ hôi lạnh đầm đìa cũng may tâm chí hắn vô cùng kiên định, càng gặp chuyện lớn càng bình tĩnh. Ánh mắt lướt quanh rồi lớn tiếng nói: "Các vị tiền bối, đồng đạo võ lâm, nghe tiểu bối nói đôi lời được chứ?"
Hắn mắt nhìn Phương Sinh đại sư, Phương Sinh đại sư đáp: "A di đà Phật, thí chủ cứ nói. Lão nạp vừa rồi sơ suất mới làm Quốc Lương bị đánh lén, lần này ai dám ám toán thí chủ thì là kẻ địch của Thiếu Lâm Tự."
Định Dật sư thái cũng nói: "Đúng vậy, ai không để hắn nói hết thì Định Dật ta quyết không tha kẻ đó!"
Có Thiếu Lâm Tự và phái Hằng Sơn đảm bảo, Đỗ Dự cũng thầm an tâm, dù thế nào cũng phải kéo qua bốn phút này. Hắn từ từ nói: "Các vị đồng đạo cũng biết, tịch tà kiếm phổ là Viễn Đồ Công lưu lại cho Lâm gia, về lý phải trả lại Lâm gia đúng không?"
Hắn vừa nói xong, Lâm Chấn Nam, Lâm Bình Chi và hơn trăm tiêu sư đồng thanh khen hay: "Đúng vậy! Nên trả lại nguyên chủ a!"
Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải sắc mặt xanh đen, Phí Bân lạnh lùng nói: "Một tiểu bối như ngươi dám phân chia kiếm phổ trước mặt chúng ta sao? Còn không giao ra?"
Hắn thấy sắc mặt Phương Sinh đại sư và Định Dật sư thái mới hừ lạnh không nói nữa nhưng ánh mắt tràn đầy âm độc.
Đỗ Dự từ từ nói: "Nhưng là Lâm gia ốm yếu, có kiếm phổ này như trẻ con cầm trọng bảo vào tiệm buôn, thất phu vô toại, hoài bích hữu tội. Lâm gia nếu không phải có Nhạc chưởng môn, cao tăng Thiếu Lâm Tự chạy tới thì đã gặp họa diệt môn rồi! Chấn Nam tổng tiêu đầu, ngài đã nghĩ kỹ chưa?"
Lâm Chấn Nam sắc mặt đầy khuất nhục nhưng cũng chỉ có thể thở dài cảm thán.
Dư Thương Hải lệnh độc tử đến Phúc Uy tiêu cục gây sự trước lại toàn quân xuất động, rắp tâm hiểm ác không hỏi cũng biết. Phúc Uy tiêu cục của hắn căn bản không đỡ được phái Thanh Thành đồ sát.
"Cho nên…" Đỗ Dự chầm chậm nói: "Thứ này chỉ có thể giao cho đồng đạo võ lâm bảo quản mới là biện phát tốt nhất. Không có kiếm phổ thì sẽ không có ai đến Lâm gia gây sự nữa."
Đông đảo nhân sĩ võ lâm cùng lúc nói: "Không sai! Nếu sau này có người cậy mạnh hiếp yếu thì chúng ta quyết không tha hắn!"
Dư Thương Hải hừ lạnh một tiếng, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, miễn cưỡng nói: "Phái Thanh Thành ta không có thù oán gì với Lâm gia, cần gì phải người sống ta chết."
Lâm Chấn Nam vui mừng quá đỗi, Dư Thương Hải nói như vậy trước mặt đông đảo nhân sĩ võ lâm thì với thân phận của hắn, ít nhất không thể đối phó rõ rệt với tiêu cục được. Có câu nói này quả đáng giá ngàn vàng.
Dù cho mất tịch tà kiếm phổ nhưng Lâm gia sớm có tổ huấn, ai cũng không thể lật xem kiếm phổ. Vì vậy có hay không có kiếm phổ thật ra đã không có gì khác biệt. Kiếm phổ tổ truyền bị lấy đi có chút khuất nhục mà thôi, nhưng so với họa diệt môn thì giữ thân vẫn hơn.
Lâm Chấn Nam ôm quyền nói: "Vị tiểu huynh đệ này thật sáng mắt, thưa Phương Sinh đại sư, Nhạc chưởng môn và đông đảo cao thủ võ lâm, ta Lâm Chấn Nam đại biểu Lâm gia không tham gia tranh lại kiếm phổ nữa nhưng hy vọng thấy được phân phối công bằng."
Đỗ Dự khẽ lau mồ hôi lạnh, nhìn thời gian còn có ba phút nữa không khỏi khẽ mắng thời gian qua quá chậm, tiếp tục nói: "Như vậy vấn đề còn lại là xử trí bảo vật như nào?" Phương Sinh đại sư, Thiếu Lâm Tự muốn thứ này để làm gì?"
Phương Sinh đại sư đáp: "Thiếu Lâm Tự ta không tham kiếm phổ chỉ là không đành lòng để nó họa hại thiên hạ, nếu có thể lấy về Thiếu Lâm Tự, đảm bảo cất kín không đọc."
Đỗ Dự cười thầm trong bụng, sớm biết đại hòa thượng này sẽ trả lời như vậy: "Định Dật sư thái, người thì sao?"
Sư thái nói: "Hằng Sơn kiếm pháp tự thành thể hệ, cũng không cần kiếm phổ này, ta tán thành lời của đại sư."
Nhạc Bất Quần mỉm cười nói: "Ta ra tay chỉ vì gìn giữ võ lâm chính đạo. Nếu được kiếm phổ cũng chỉ thu lại, ta có Hoa Sơn kiếm pháp, sao còn cần tu luyện bàng môn chứ?"
Đỗ Dự gật gật đầu hỏi Phí Bân: "Xin hỏi Tung Sơn Tả minh chủ định xử lý kiếm phổ này như nào?"
Phí Bân không khỏi cứng họng nhanh rất nhanh đã phản ứng kịp: "Ha ha, Tả minh chủ nếu lấy được kiếm phổ nhất định sẽ cất kỹ, không để nó dấy lên mưa máu giang hồ!"
Đỗ Dự cười lớn: "Vậy còn Dư chưởng môn?"
Dư Thương Hải khẽ lóe tia ngoan độc trong mắt nhưng mọi người đều có lý do đàng hoàng, chẳng lẽ hắn một mình chống mafia, nói là lấy về để luyện kiếm? Thế là hừ lạnh nói: "Dư mỗ tán thành ý này."
Đỗ Dự hài lòng gật đầu: "Nếu như đông đảo tiền bối chưởng môn đã nói lấy được kiếm phổ vì gìn giữ giang hồ vậy thì được rồi."
Hắn khẽ để ý thời gian, sau một vòng nói nhảm của hắn, ba phút đã trôi qua.
3, 2, 1, thời gian vừa đến, thanh âm thông báo vang lên trong đầu hắn: "Ngươi đã thành công bảo tồn vật phẩm kịch tình tịch tà kiếm phổ trên người trong 30 phút. Ngươi thu được tịch tà kiếm phổ."
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ ba: thu được tịch tà kiếm phổ, phần thưởng: 500 điểm phản diện, tổng hiện tại: 860 điểm."
Đỗ Dự cười lạnh một tiếng, cầm đại đao chém về bao cà sa tịch tà kiếm phổ giả, dưới tiếng kinh hô của mọi người, hắn chém bao cà sa thành sáu mảnh!
"A di đà Phật!"
"Ngươi!"
"To gan!"
"Ngươi dám!"
Phương Sinh đại sư a di đà Phật, Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải, Phí Bân vừa sợ vừa giận, Sử Quốc Lương, Thiên Quang thì trợn mắt há mồm!
Không ngờ hắn hủy đi tịch tà kiếm phổ! Bảo vật trân quý như vậy, cứ như vậy bị hủy sao? Đỗ Dự chia kiếm phổ ra làm sáu phần, quyết đoán ném cho Phương Sinh đại sư, Định Dật sư thái, Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải và Phí Bân, mảnh cuối cùng hắn ném cho kính mắt nam!
Năm người đầu rất dễ hiểu, hắn muốn mưa móc đều ban, lợi ích chia đều làm mọi người không quá ghi hận bản thân. Mảnh cuối cùng thì có dụng tâm hiểm ác! Kính mắt nam là người đầu tiên đưa ra ý vây công hắn, giờ hắn không hại lại thì thật quá uổng phí!
Thế là kính mắt nam kinh nhạc đón lấy một phần. Mọi người cùng sửng sốt.
Đúng lúc này, những kẻ mạo hiểm khác tiếp được thông báo: "Lần thông báo vị trí cuối cùng kết thúc." Điểm đỏ tượng trưng tịch tà kiếm phổ cũng tan biến trên địa đồ.
Nhạc Bất Quần vừa đón lấy phần bay về phía hắn, lập tức nhảy hướng kính mắt nam: "Đồ đệ tốt, mau giao kiếm phổ cho sư phụ. Sư phụ truyền cho ngươi Tử Hà thần công!"
Hiện tại tịch tà kiếm phổ đã chia làm sáu phần, dù cho gom không đủ kiếm phổ không thể luyện kiếm nhưng nếu Hoa Sơn có thể độc chiếm hai phần thì vẫn là chiếm tiên cơ. Năm đó Viễn Đồ Công dưa vào 72 đường kiếm pháp vô địch khắp thiên hạ, lập nên uy danh hiển hách, phần công danh, võ công này vô cùng hấp dẫn những kẻ có dã tâm như Nhạc Bất Quần.
Dư Thương Hải phản ứng cũng không chậm, bay nhanh xông hướng kính mắt nam: "Đừng nghe hắn nói bậy, hắn đã động sát tâm với ngươi. Phái Thanh Thành ta nguyện ý thu lưu ngươi!"
Phí Bân vừa nhảy, Tung Sơn thập tam thái bảo cũng theo sau vây lấy kính mắt nam: "Mau giao mảnh cà sa đây!"
Kính mắt nam thật sự rất muôn khóc, giờ thì hắn đã khắc sâu câu thất phu vô tội hoài bích hữu tôi, hắn giờ đã là cái đích cho mọi người nhắm.
Đỗ Dự đầy âm hiểm cười, chậm rãi lui về sau.
Trong yên lặng, hắn đã thành người thắng duy nhất trong lần đại loạn này. Giờ trong ngực hắn đã có tịch tà kiếm phổ, giờ không rời đi thì còn đợi khi nào?
Mọi người thấy hắn từ khi nhận lấy kiếm phổ đến chia kiếm phổ không có cơ hội tráo đồ nên không chút nghi ngờ, chỉ chú ý đến 5 vị tông sư và kính mắt nam xui xẻo kia, nào còn để ý đến một tiểu nhân vật không đủ nặng nhẹ? Đỗ Dự cuối cùng đẩy ra đám người, xoay người điên cuồng chạy.
Từ xa hắn vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm của kính mắt nam: "Sư phụ! A! Ai lại ném phi tiêu? Ta, ta không cần thứ này!"
Đỗ Dự cũng ngấm ngầm giải hận trong lòng, thi triển vạn lý độc hành đến cực hạn, rất nhanh đã biến mất trong những con ngõ nhỏ của Phúc Châu. Sau một hồi điên cuồng chạy, hắn mới dần dừng lại bước chân. Chỗ này hẳn đã an toàn rồi, hiện tại nên đi tìm Điền Bá Quang và Nghi Lâm. Hắn nhớ đến Nghi Lâm là không khỏi đau đầu, Điền Bá Quang thật là khắc tinh của tiểu mỹ ni này, tại sao chạy rồi còn bị bắt lại chứ? Giờ nên cứu như nào đây?
Hắn chỉ đành thở dài một hơi, đành đi từng bước tính từng bước vậy. Đang định tìm người dò hỏi kỹ viện lớn nhất Phúc Châu thì đột nhiên đáy lòng hắn dâng lên một tia lạnh lẽo. Tia lạnh lẽo này không phải là nhiệt độ thân thể mà là run rẩy sâu trong linh hồn.
Khí tượng lang cố quyến cuồng trước ngực hắn cũng dần phát nóng! Cảnh giới tối cao của lang cố là đầu sói có thể quay nhìn trước sau, tiến có thể công, lùi có thể ổn. Kẻ mạo hiểm có khí tượng lang cố đều có cảm giác nhạy bén với nguy hiểm!
Hắn vẫn bước như thường nhưng trong lòng ngấm ngầm tính toán. Không chút nghi ngờ, hắn đã bị theo gót. Không có chút dị dạng và tiếng bước chân nào, rõ ràng người theo sau hắn là cao thủ.
Hắn vừa rồi tự nhận diễn xuất không chút khe hở, cho dù là chủ nhân giải vàng Oscar cũng chỉ đến thế mà thôi. Làm sao bị người phát hiện chứ? Bỗng trong lòng hắn nảy sinh một ý nghĩ, lực lượng của hắn nhỏ yếu, nếu muốn cứu Nghi Lâm không mượn ngoại lực là không thể. Cao thủ sau người mình có thể giúp điều này! Nếu vẫn không được thì bản thân còn để lại chút thủ đoạn ở nhà cũ Lâm gia, cùng lắm là cho đối phương chịu thiệt!
Hắn từng bước như thường, thần thái như thường hỏi một vị lão bá, đưa tặng mấy tiền đồng rồi tiến bước "Quần Phương viện".
Đỗ Dự tiến vào Quần Phương viện liền dò hỏi. Vốn một nam nhân như Điền Bá Quang vào kỹ viện là chuyện rất bình thường nhưng hắn mang theo một tiểu mỹ nhân thì khác, giống với vào quán ăn còn mang theo củi gạo vậy, rất gây chú ý. Rất nhanh đã xác định được vị trí phòng, đẩy cửa tiến vào.
Vừa bước vào phòng, ánh đao lóe lên, khi hắn kịp định thần thì một thanh khoái đao đã đặt kề cồ hắn. Trên người Điền Bá Quang quấn vải băng, sắc mặt âm trầm, Nghi Lâm thì nôn nóng ngồi bên, rõ ràng là vô cùng lo lắng cho Đỗ Dự.
Đỗ Dự ha ha khẽ cười: "Điền huynh cớ gì làm vậy? Đại ca đã nói không truy cứu tội tiểu đệ thả Nghi Lâm rồi mà."
Điền Bá Quang hừ lạnh một tiếng ngồi xuống bàn, hai kỹ nữ lập tức trái ôm phải ấp hầu rượu.
Đỗ Dự cũng nhanh chóng ngồi xuống, giơ lên chén rượu kính Điền Bá Quang, Điền Bá Quang cũng dứt khoát chén đến rượu uống, qua mấy tuần rượu, sắc mặt mới hòa hoãn lại: "Ài, ta bị thương như này cũng không trách lão đệ ngươi. Tự ta tham lam tịch tà kiếm phổ, trách ai được chứ? Chỉ là chuyến này không vét được gì lại bị tai bay vạ gió, ài, sao lại vậy chứ?"
Đỗ Dự nghe được tiếng cạch mở cửa phòng bên cạnh, nếu là không biết có cao thủ theo gót, dù lấy thính lực của Điền Bá Quang cũng sẽ không đề phòng nhưng trực giác của hắn khẳng định vị khách bên cạnh này tuyệt không phải ngẫu nhiên đến.
Nhưng là Đỗ Dự chú ý đến một chi tiết, mỗi khi hắn và Điền Bá Quang hô uống đều sẽ nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, người theo gót này nhất định là kẻ mê rượu. Mê rượu? Trong tiếu ngạo giang hồ, kẻ mê rượu rất nhiều nhưng trong đám cao thủ theo những chưởng môn kia rất ít người mê rượu. Biết đâu là người kia?
Đỗ Dự trong lòng cười thầm, trên mặt không chút biểu hiện nói: "Điền huynh, thật ra tiểu đệ muốn chúc mừng huynh. Đại huynh hôm nay thật cơ trí, trong vòng vây cao thủ giữ mạng mới là nhất. Lưu được núi xanh, lo gì không có củi đốt chứ."
Hắn len lén đổ ít rượu lên bàn, viết chữ: "Có cao thủ theo gót ở phòng bên, không chừng có ý đồ bất lợi với huynh."
Ánh mắt Điền Bá Quang lóe lên tia cảm động, cười lớn nói: "Bằng hữu phòng bên cần gì nuốt nước miếng trong góc phòng thế? Là anh hùng đại trượng phu thì cùng qua uống rượu, uống xong sinh tử do mệnh?"
Phòng bên vang lên tiếng cười, một kiếm khách thiếu niên anh tuấn tiêu sái đẩy cửa tiến vào. Đỗ Dự vừa gặp đã nhận ra là Lệnh Hồ Xung! Vai chính trong tiếu ngạo giang hồ, đại sư ca của phái Hoa Sơn!
Vừa rồi trong hỗn chiến, Đỗ Dự cũng không có thời gian để ý Lệnh Hồ Xung, không ngờ hắn theo gót mình, không biết đây là ý của Nhạc Bất Quần hay đối phương tự tác chủ trương.
Võ công của Lệnh Hồ Xung hơn xa Đỗ Dự nên có thể nhẹ nhàng theo đuôi Đỗ Dự. Võ công của Điền Bá Quang lại hơn Lệnh Hồ Xung lúc này cho nên đã sớm phát hiện hô hấp của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung bước nhanh vào cửa, nhanh chóng nhìn thấy Nghi Lâm bị Điền Bá Quang cầm giữ. Hắn và Nghi Lâm đã từng gặp mặt, biết nàng là đệ tử phái Hằng Sơn. Ngũ nhạc kiếm phái như chim liền cành, tương trợ lẫn nhau. Lệnh Hồ Xung đầy thâm ý liếc nhìn Nghi Lâm nhưng không nói gì chỉ ngồi xuống uống rượu.
Đỗ Dự cũng cười, nếu như người đến là Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải thì muốn dẫn họ đánh với Điền Bá Quang còn có chút khó. Nếu như là Lệnh Hồ Xung thì khả năng Nghi Lâm được cứu lớn rồi. Hắn rất giỏi ở mượn thế mượn lực nên dồn dập nâng chén.
Rượu qua ba tuần, Lệnh Hồ Xung nghiêng mắt cười lớn vỗ vai Đỗ Dự: "Vừa rồi trước nhiều tiền bối chưởng môn, cao thủ võ lân như vậy mà đều phải nhìn hành động của ngươi, không ngờ ngươi lại chia kiếm phổ ra làm sáu phần, tránh cho võ lâm gió tanh mưa máu, kế sách hay, thủ đoạn hay! Lệnh Hồ Xung bội phục, cạn chén!"
Đỗ Dự một hơi uống cạn chén lớn.
Điền Bá Quang lúc này mới biết được về sau mọi chuyện như nào, nhíu mày nói: "Lão đệ ngươi đã lấy được tịch tà kiếm phổ sao còn chia ra làm sáu phần?"
Đỗ Dự cười khổ nói: "Lão ca, lấy công phu của người còn bị đám chưởng môn kia đuổi giết không dám lưu lại kiếm phổ, tiểu đệ nào dám tham bảo vật chứ?"
Lệnh Hồ Xung nói: "Đây là điểm thứ hai ta bội phục ngươi, có bảo vật trong người nhưng vẫn sáng suốt, thật sáng suốt, rộng lượng! Đáng kính một chén, cạn nào!"
Đỗ Dự lại một hơi cạn sạch.
Lệnh Hồ Xung lại nói: "Ta và Nghi Lâm sư muội có duyên gặp mặt, nàng nói ngươi cứu nàng một mạng từ tay ác tặc Điền Bá Quang, đủ hiệp nghĩa, tới, cạn chén!"
Đỗ Dự len lén nhìn sắc mặt Điền Bá Quang, khi y nghe thấy hai chữ ác tặc, lông mày nhướng lên nhưng chưa phát tác. Đỗ Dự chỉ đành cười khổ uống tiếp chén nữa.
Sau khi uống ba chén, Lệnh Hồ Xung ném chén xuống đất vỡ vụn: "Hay! Ta đã cùng Đỗ Dự huynh đệ uống ba chén. Đỗ Dự huynh đệ, thật không dám giấu, ta thấy ngươi một mực đi cùng Điền Bá Quang ở căn nhà cũ Lâm gia, lại thấy Nghi Lâm sư muội đi cùng. Vừa rồi sư phụ lệnh ta tranh đoạt kiếm phổ không thể phân thân, sau khi xong chuyện vội tìm cách cứu Nghi Lâm sư muội, thấy ngươi dò hỏi kỹ viện nên đoán ngươi sẽ tìm gặp Điền Bá Quang. Ta một đường theo gót ngươi quả nhiên gặp được Điền Bá Quang! Nếu như chúng ta đã uống ba chén rượu, nghe ta một lời, dù sư phụ ta nói ngươi có khí tượng lang cố nhưng ta xem hành vi của ngươi không phải kẻ làm ác. Nghe lời khuyên của ta đi, hôm nay tuyệt giao với Điền Bá Quang đi, dâm tặc này không phải thầy tốt bạn hiền."
Đỗ Dự không khỏi cười khổ, Điền Bá Quang hai mắt chằm chằm nhìn hắn. Nếu Lệnh Hồ Xung ngươi đã học độc cô cửu kiếm thì ta còn chạy theo Điền Bá Quang làm cái rắm gì? Sớm đã gọi ngươi là lão đại rồi! Nhưng đại ca ngươi hiện tại đối mặt với Điền Bá Quang là bồ tát đất, qua sông còn khó tự bảo nữa là… Ta cho dù muốn đổi phe theo ngươi thì chẳng qua cũng chỉ là thêm một cỗ thi thể mà thôi.
Hắn lắc lắc đầu: "Lệnh Hồ đại ca, tiểu đệ kính ngươi là hán tử nhưng ta với Điền huynh, danh là huynh đệ nhưng là sư đồ! Điền huynh tuy làm ác vô số nhưng cũng là hảo hán tử! Ta không thể tuyệt giao với Điền huynh được!"
Ánh mắt Lệnh Hồ Xung khẽ ảm đạm rồi ha ha cười, cầm lấy trường kiếm: "Cũng tốt như vậy lát nữa động thủ ta sẽ không cố kỵ!"
Đỗ Dự biết hắn đã mất đi cơ hội làm bạn cùng Lệnh Hồ Xung, sau này đôi bên gặp mặt chỉ có thể là kẻ địch nên khẽ thở dài trong lòng. Lang cố quyến cuồng a, nhân vật phản diện bi thương…
Điền Bá Quang bị Đỗ Dự khẽ vô mông ngựa ha ha cười lớn, càng là kẻ ác càng ưa thích mấy từ hảo hán tử. Ví như loại bỉ ổi như Mộc Cao Phong, bị Lâm Bình Chi xưng là Mộc đại hiệp còn vui đến giúp đỡ một hai nữa là, càng không cần nói đến Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành đều thích nghe tâng bốc.
Tiếng cười của hắn ngừng dần, cạn sạch rượu trong chén cười gằn nói: "Rất tốt! Huynh đệ, ta càng lúc càng ưa thích ngươi. Lệnh Hồ Xung, ngươi hôm nay muốn cứu Nghi Lâm, ta cũng không ngăn ngươi, chỉ cần ngươi ép ta rời khỏi chỗ ngồi này thì ta cho Nghi Lâm chạy thoát, như nào?"
Lệnh Hồ Xung cũng là người tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ ta là đại sư ca phái Hoa Sơn, sao không đánh được một dâm tặc chứ? Hắn cũng không chịu chiếm tiện nghi liền ngồi xuống, rút trường kiếm đâm hướng Điền Bá Quang.
Điền Bá Quang một bên nâng chén uống rượu cùng Đỗ Dự, một bên dùng khoái đao đón đỡ, đao quang kiếm ảnh nhanh đến khó tin!
Đỗ Dự ngấm ngầm giật mình, một phần kinh ngạc vì công phu của Lệnh Hồ Xung, trước khi học độc cô cửu kiếm đã lợi hại như vậy, càng kinh ngạc về Điền Bá Quang, công phu khoái đao của kẻ này thật là luyện đến thuần thục, vừa đánh nhau vừa uống rượu vẫn rất thoải mái. Lại nghĩ đến đám chưởng môn như Phương Sinh đại sư, Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải, Phí Bân… những kẻ này võ công còn cao gấp mấy lần Điền Bá Quang, Lệnh Hồ Xung nhưng vẫn bị chính mình dùng một tấm cà sa giả lừa chạy vòng vòng, còn làm cả đám người chết ta sống giúp trong lòng hắn dâng lên cỗ tự hào.
Xem ra mưu trí và võ công không thể tách rời nếu không cho dù luyện đến cảnh giới Phương Sinh đại sư cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.
Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, khi lần đầu dẫn Nhạc Bất Quần và Phúc Uy tiêu cục đánh với Dư Thương Hải, hắn thu được 50 điểm phản diện nhưng vì sao lúc sau chiến đấu kịch liệt hơn lại không có phần thưởng?
Khi tra hỏi hệ thống thì thu được nhắc nhở: "Lần đầu tạo thành phái Thanh Thành và Phúc Uy tiêu cục đều có tử thương cho nên có phần thưởng. Lần sau tuy đánh nhau kịch liệt hơn nhưng không ai chết nên không có phần thưởng."
Đỗ Dự không khỏi mồ hôi đổ đầm đìa, không gian như này thật là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Dù sao thì bản thân là nhân sĩ phản diện, suy yếu chính phái mới được thưởng cũng đúng. Hắn vừa thất thần rồi tỉnh lại nhìn thế cục thì đột biến phát sinh!
Điền Bá Quang đấu đến 30 hiệp thì đột nhiên cười lớn, một tay vuốt ve má phấn kỹ nữ bên cạnh, tay phải đâm đao xuống cổ tay Lệnh Hồ Xung. Máu tươi Lệnh Hồ Xung bắn ra phun đến trên mặt Đỗ Dự, tay nắm không được trường kiếm leng keng rớt đất.
Điền Bá Quang thắng Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung cũng là người hào phóng, ha ha cười lại uống rượu tiếp.
Điền Bá Quang có chút hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thua không chút chán nản sợ hãi sao? Không sợ ta một đao giết ngươi à?"
Lệnh Hồ Xung hào phóng cười lớn: "Ta tài nghệ không bằng người, không có lời gì để nói. Hôm nay không cứu được sư muội, tống mệnh vào tay ngươi thì sao chứ, có gì đáng sợ đâu?"
Nghe nói như thế, không chỉ Điền Bá Quang, Nghi Lâm động dung ngay cả Đỗ Dự cũng không khỏi tán thưởng Lệnh Hồ Xung hào phóng rộng lượng. Ba người tiếp tục uống rượu.
Lúc sau, Lệnh Hồ Xung lại nhặt trường kiếm lên, dùng tay trái đấu cùng Điền Bá Quang. Tay phải hắn còn không phải đối thủ của Điền Bá Quang thì tay trái càng không thể, đánh đến 20 hiệp, Điền Bá Quang cười lớn quát: "Buông tay!" Lệnh Hồ Xung quật cường không buông làm cánh tay trái suýt bị Điền Bá Quang chặt xuống!
Hắn đau đến ngã vật xuống, Nghi Lâm vội chạy qua, lấy ra "tục hương đoạn ngọc giao" đắp lên vết thương cho hắn, vừa đắp nước mắt nàng vừa lã chã rơi. Đỗ Dự thầm hô không ổn, cứ tiếp tục như vậy thì Nghi Lâm yêu Lệnh Hồ Xung mất, phải biết trong nguyên tác nàng cũng yêu Lệnh Hồ Xung. Nếu như không có hành động gì thì công lao trước kia mất hết mất.
Hắn ha ha khẽ cười, ngăn lại Điền Bá Quang: "Đại ca, chúng ta tốt xấu gì cũng là người giang hồ. Lệnh Hồ Xung này cũng là một hảo hán tử, hôm nay bỏ qua cho hắn đi."
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười: "Nếu không phải ta kính hắn là hảo hán thì cánh tay kia của hắn đã đứt rồi."
Đỗ Dự đỡ lấy Lệnh Hồ Xung khẽ nói: "Lệnh Hồ huynh nên trở về đi."
Lệnh Hồ Xung đang muốn nổi máu anh hùng thì Đỗ Dự nhanh tay nhét một mẩu giấy vào lòng hắn, hắn thấy vậy cạn sạch chén rượu rồi thất tha thất thểu bước ra ngoài.
Sau khi đi ra, Lệnh Hồ Xung mới mở mẩu giấy ra đọc: "Mời Định Dật sư thái và Nhạc chưởng môn đến cứu Nghi Lâm!"
Hắn đột nhiên tỉnh ra, nếu chính mình cứ liều mạng tiếp tục thì chẳng qua chỉ thêm một du hồn dưới đao Điền Bá Quang mà thôi, Đỗ Dự này tuy bên cạnh ác tặc nhưng lại nhắc mình trở về báo tin, quả thật hữu dụng hơn tử chiến nhiều vì vậy hắn liền điên cuồng chạy về.
Đỗ Dự sau khi tiễn Điền Bá Quang về phòng, bản thân một mình ở chung với Nghi Lâm.
Nghi Lâm rơi lệ: "Hôm nay ngươi và Lệnh Hồ đại ca vì cứu ta, trước sau không tiếc hy sinh tính mạng, Nghi Lâm sao xứng chứ? Hay là sớm chết đi tránh để liên lụy hai vị đại ca."
Đỗ Dự thấy mỹ nhân rơi lệ trong lòng mềm nhũn, nắm chặt tay Nghi Lâm: "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta cũng không tiếc sống nữa."
Nghi Lâm khẽ kinh hãi, sắc mặt đỏ hồng như mỹ nhân say rượu nhưng hôm nay khi Đỗ Dự liều mình tương cứu, nụ hôn kia vẫn còn in trong óc nàng, cầm tay này tính là gì chứ.
Đỗ Dự thấy Nghi Lâm sợ hãi như thỏ nhỏ khẽ cười thầm trong lòng. Thiếu nữ thanh thuần như thế chỉ thời cổ đại mới có. Chính mình tuy không có bạn gái nhưng xem đủ loại phim truyền hình tình cảm, tâm lý nữ nhân, chắc chắn Nghi Lâm thuộc về giai đoạn tình đầu thiếu nữ, nữ nhân rất coi trọng tình đầu, nếu có thể chiếm lấy trái tim nàng trước thì không sợ Lệnh Hồ Xung chen ngang nữa.
Dù cho chuyện này nghe có chút vô sỉ nhưng nghĩ đến kết cục về sau trong nguyên tác của Nghi Lâm, vẫn là thanh y cổ phật, kết bạn đèn dầu cơ khổ một mình, nếu mình có thể cho nàng hạnh phúc, tại sao không làm chứ? Hắn thật không nhìn hết thảy ôm lấy Nghi Lâm vào lòng.
Nghi Lâm sợ hãi tim thình thịch đập nhưng là bị Đỗ Dự ôm chặt vào lòng. Mặt nàng đỏ hồng lên, trái tim kinh hoàng đập loạn: "Sao hắn lại làm vậy? Như vậy bồ tát sẽ trách phạt a. Nhưng hắn vì ta, chính mình nhận thụ bị hiểm lầm cũng muốn đuổi ta đi, ở lại chịu chết. Lần này trở về quá nửa là vì cứu ta, vừa rồi hắn mạo hiểm sinh mạng cứu đi Lệnh Hồ đại ca, còn nhét một mẩu giấy qua, rõ ràng là kế sách cứu ta. Ta sao có thể đẩy hắn ra chứ?"
Suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng Nghi Lâm còn nhớ đến giới luật sâm nghiêm, đỏ mặt thử đẩy Đỗ Dự ra. Nhưng là Đỗ Dự còn lừa được cả loại người như Nhạc Bất Quần thì sao không đối phó được với Nghi Lâm ngây thơ chứ? Thế là hắn lông mày hơi nhíu, giả bộ chết ngất.
Nghi Lâm kinh hãi thất sắc, ôm chặt lấy thân thể Đỗ Dự: "Đại ca, người sao vậy?"
Đỗ Dự ốm yếu nói: "Không sao, chỉ là hôm nay bị Dư Thương Hải đánh thương… khụ khụ."
Nghi Lâm rơm rớm lệ, lấy ra thiên hương đoạn tục cao bôi lên vết thương cho Đỗ Dự. Đỗ Dự vốn chỉ là muốn lừa tiểu nữ hài mà thôi nào ngờ dược cao vừa được bôi lên, trước ngực hắn mát lạnh, thương thế dần khôi phục! Phát hiện này không tầm thường chút nào a! Phải biết là trong không gian, dược vật trị liệu tương đương với sinh mạng. Một thanh chocolate không gian ban cho Nhu Nhu chỉ khôi phục 15 điểm sinh mạng mà không thể sử dụng khi chiến đấu đã đủ làm rắn hổ mang hớn hở như điên. Mà Nghi Lâm lấy ra khối thiên hương đoạn tục cao này bôi lên người mình lại giúp điểm sinh mạng dần khôi phục!
Trong ba nữ chính Nhạc Linh San, Nghi Lâm, Nhậm Doanh Doanh thì thoạt nhìn giá trị của Nghi Lâm là thấp nhất. Công phu của nàng không được lại không có gia thế và bối cảnh như hai người kia, rất nhiều người sẽ không chọn nàng. Nhưng nếu Nghi Lâm có năng lực khôi phục thì khác, đó chính là tồn tại độc nhất!
Bảo tồn bản thân là điều kiện tiên quyết đả kích kẻ địch, năng lực công kích không thể bằng năng lực khôi phục, đây là nguyên tắc muôn đời không đổi.
Nghi Lâm khẽ nói: "Đại ca, dược cao này là bảo vật của phái Hằng Sơn, có thể giúp người nhanh chóng khôi phục ngoại thương. Ta lại niệm Đại Bi chú cho người, cầu bồ tát phù hộ cho người, người sẽ khỏi nhanh hơn."
Đỗ Dự không khỏi dở khóc dở cười nói không cần thì Nghi Lâm đã giành trước mở khẽ miệng môi, thanh âm phạm ngữ vang vọng trong phòng làm không gian tràn đầy an tường tĩnh mịch: "Quy y tam bảo, quy y Đại Bi độ thế Quan Thế Âm bồ tát, chúng sinh thế gian cảm thụ hết thảy đau khổ khủng bố…"
Tiểu ni cô Nghi Lâm này ngay thường bộ dáng ngây thơ thuần khiết nhưng khi niệm Đại Bi chú thì bảo tướng trang nghiêm, tràn đầy thương xót muôn dân, thật giống Quan Thế Âm bồ tát hạ phàm, dùng bản thân độ hóa chúng nhân trong bể khổ vậy.
Đỗ Dự đầy kinh ngạc thu được nhắc nhở: "Ngươi được đại bi chú của nhân vật nữ chính Nghi Lâm chúc phúc: hiệu quả Đại Bi chú: chữa lành vết thương, khôi phục sinh mạng. Mỗi lần hao phí 50 điểm pháp lực của Nghi Lâm, khôi phục lượng sinh mạng bằng 2 lần đạo thuật của Nghi Lâm. Thời gian phục hồi: 10 phút."
Vui sướng trong lòng Đỗ Dự lúc này không thể lớn hơn được nữa! Nghi Lâm này ngoài dược cao chữa ngoại thương ra còn có thể tụng niệm kinh phật giúp bản thân khôi phục sinh mạng. Có ưu điểm này, Đỗ Dự càng thêm coi trọng Nghi Lâm, có đồng bọn như nàng, tương lai bản thân mạo hiểm sẽ an toàn hơn nhiều.
Theo phạm âm của Nghi Lâm, hắn cuối cùng chìm vào giấc mộng. Ngày hôm nay, hắn vắt hết trí lực đấu khí, đấu lực lại thêm vết thương trên người nên quá đỗi mệt mỏi tiến vào giấc ngủ.
Đến ban đêm, đột nhiên bị người bụm miệng, Đỗ Dự sợ hãi định hô lên thì thấy là Điền Bá Quang.
"Có cao thủ đến, mau theo ta." Điền Bá Quang xách theo Nghi Lâm đi trước. Đỗ Dự chỉ đành theo sau Điền Bá Quang.
Một lúc sau, thanh âm Nhạc Bất Quần vang lên: "Định Dật sư thái, chúng ta lần này ập đến bất ngờ, ác tặc kia sao có thể chạy thoát chứ? Sư thái đừng quá lo lắng, nếu như lần này cứu được Nghi Lâm hiền điệt, vậy mảnh cà sa kia?"
Định Dật sư thái tức giận nói: 'Nhạc sư huynh, ta chưa từng mời huynh cùng tới, là chính ngươi muốn tới. Còn về mảnh tịch tà kiếm phổ kia, ta đã giao cho Phương Sinh đại sư rồi, ngươi tự tìm hắn mà đòi."
Đỗ Dự khẽ cười thầm, mấy môn phái võ lâm này vì một tấm cà sa dả mà đánh đánh giết giết, thật là làm người khác buồn cười không thôi.
Nhạc Bất Quần thẳng thắn khẽ cười: "Để sư thái chê cười rồi. Nhạc mỗ cũng là lo sợ ác nhân Dư Thương Hải kia đi tìm quý phái gây phiền phức, nếu như quý phái không cầm thì Nhạc mỗ cũng yên tâm hơn nhiều. Xung nhi, dẫn đường đi."
Lệnh Hồ Xung đi trước dẫn đường đến thẳng gian phòng Điền Bá Quang.
Đỗ Dự rất kinh ngạc vì sao Điền Bá Quang có thể phát hiện trước, tránh thoát lần vây công này?
Lệnh Hồ Xung tìm khắp phòng, lắc đầu nói: "Bọn họ đi rồi."
Định Dật sư thái tức giận nói: "Tìm!"
Nghi Hòa, Nghi Thanh đồng thời nhăn nhó nói: "Sư phụ, đây là chốn dơ bẩn, ni cô chúng ta sao tìm được chứ?"
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười, một tay nắm chặt cổ tay Đỗ Dự, một tay xách theo Nghi Lâm bị điểm á huyết, tĩnh quan kỳ biến.
Lục soát vẫn được diễn ra, một tình cảnh làm người trố mắt là Lệnh Hồ Xung dẫn theo hơn mười vị ni cô mặt đỏ tía tai xông vào từng gian phòng, đuổi từng đôi đang vui vẻ ra, lục soát từng ngóc ngách trong phòng. Không ngừng có khách làng chơi mở miệng mắng chửi nhưng đều bị những ni cô dùng trường kiếm chỉ vào, tình hình này thật giống với những lần cảnh sát ra quân càn quét các ổ mại dâm ở tiền thế, chỉ khác là đổi cảnh sát bằng ni cô.
"Mẹ nó nữa, những ni cô này định tạo phản sao?"
"Con bà nó, nghĩ mình là bồ tát sao? Quản quá nhiều chuyện rồi!"
"Những ni cô này còn mang theo trường kiếm nữa, định làm gì thế?"
Một tên hầu vội xông đến dưới chân Định Dật sư thái, cười mị nói: "Hóa ra là lão sư thái, khách quý khách quý! Ngài đã lâu không.. a không phải, tiểu nhân nói sai. Tiểu nhân định nói nếu ngài muốn bao hết phòng thì để chúng tiểu nhân chuẩn bị trước! Chúng tiểu nhân hiện vừa nhập một lô hậu sinh tuấn tú, hiện tại…"
Nhạc Bất Quần đã ha ha cười lớn, Định Dật sư thái phẫn nộ quát: "Nói bậy, Định Dật ta bao hết làm gì?"
Một ni cô Nghi Hòa hiếu kỳ nói: "Cái gì là bao hết? Chúng ta lục soát có tính là bao hết không? Vì sao phải chuẩn bị hậu sinh tuấn tú?"
Những ni cô này ra giang hồ chưa lâu, tuổi trẻ có chút ngây thơ không hiểu chuyện.
Định Dật thấy Nhạc Bất Quần cười càng thêm vui vẻ thì sắc mặt đỏ bừng lên: 'Nghi Hòa đừng nói bậy! Hắn nói là lời xằng bậy ngươi cũng nghe sao? Mau hỏi tên này xem Nghi Lâm bị giấu ở đâu!"
Nghi Hòa bị sư phụ quở trách lập tức đỏ mặt lui xuống. Hai tục gia đệ tử phái Hằng Sơn tiến lên cho tên người hầu mấy cái bạt tai, tên người hầu gào thét như bị chọc tiết, lại liều chết cắn chặt mấy câu bản viện kinh doanh thật thà, ở đây chỉ có kỹ nữ không có ni cô còn đảm bảo nếu cần sau này có thể mở thêm hạng mục phục vụ đặc biệt.
Nửa khắc sau, Lệnh Hồ Xung và Nghi Thanh về đến bên người Định Dật sư thái và Nhạc Bất Quần cùng khẽ lắc đầu, biểu thị Điền Bá Quang và Nghi Lâm quả thật không có ở đây.
Đỗ Dự nương theo ánh trăng thấy Nhạc Bất Quần lớn tiếng nói với Định Dật sư thái: "Tên dâm tặc Điền Bá Quang kia thật cảnh giác, có lẽ hắn đã phát hiện hai phái chúng ta đến nên cuống cuồng bỏ chạy. Chắc hẳn hắnv còn chưa chạy xa đâu, chúng ta đi tìm cẩn thận xung quanh xem!"
Định Dật lia lịa gật đầu, đại tụ vung lên, đội ngũ ni cô phái Hằng Sơn trong nháy mắt kéo nhau biến mất sạch, để lại cả đống khách làng chơi, kỹ nữ vẫn còn trong cơn hỗn loạn.
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười, xách theo hai người nhảy vào. Trái tim Đỗ Dự khẽ nhảy, Điền Bá Quang này lá gan rất lớn, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Đám người Nhạc Bất Quần vừa tìm qua nơi này, như vậy trốn ở đây lại thành an toàn nhất!
Điền Bá Quang tiến vào gian phòng, khóa cửa lại rồi đột nhiên xoay người đá mạnh lên đùi Đỗ Dự làm hắn quỳ gối xuống đất.
Đỗ Dự kinh hãi thất sắc: "Đại ca ngươi!"
Điền Bá Quang hống lên: "Ai là đại ca ngươi! Ta đã nói rồi, lần trước niệm tình nghĩa huynh đệ, ta không truy cứu ngươi thả Nghi Lâm nhưng ta đã nói rất rõ, nếu ngươi tái phạm…" Sắc mặt hắn đột nhiên vặn vẹo đầy hung dữ, sát khí lộ rõ: "Vi huynh cũng chỉ có thể giết không tha!"
Điền Bá Quang khẽ cười lạnh: "Hôm nay khi ngươi kéo Lệnh Hồ Xung khẽ đưa một mảnh giấy qua? Vì sao Nhạc Bất Quần và Định Dật biết ta ở đây?"
Đỗ Dự không khỏi hoảng hốt, chính mình thiếu cẩn thận rồi. Cũng phải, ngay cả Nghi Lâm còn thấy được thì Điền Bá Quang là đại tặc sao không thấy được chứ? Hắn chỉ giả bộ không biết mà thôi.
Nghĩ đến đây, cả người Đỗ Dự lạnh toát như rơi vào hầm băng nhìn hướng Nghi Lâm. Nghi Lâm đã bị Điền Bá Quang ép ném lên giường!
Đỗ Dự giận dữ hét lên: "Điền Bá Quang ngươi định làm gì?"
Hắn định thử giãy dụa nhưng là hai chân như mất đi tri giác, căn bản không động đậy được!
Điền Bá Quang hắc hắc cười dâm nói: "Ta vừa rồi đã điểm huyệt vào chân ngươi, ngươi đừng hòng động đậy. Ngươi không phải ưa thích cô nàng này sao, vì nàng ta không tiếc năm lần bảy lượt đối nghịch ta. Đêm nay, ta sẽ chơi cô nàng này trước mặt ngươi! Cố nhìn kỹ vào!"
Nghi Lâm hai má đỏ bừng, kinh hãi hét lên: "Ác tặc! Ta dù chết cũng không để ngươi được mãn ý!"
Đôi mắt đẹp sũng nước mắt của nàng nhìn Đỗ Dự khóc nói: "Đỗ đại ca, đều là Nghi Lâm làm hại đại ca! Nếu có kiếp sau, Nghi Lâm nguyện ý làm…"
Nàng còn chưa nói hết lời thì đã bị Điền Bá Quang điểm á huyệt, chỉ có thể a a không nói ra lời, càng không thể cắn lưỡi tự vẫn. Điền Bá Quang ha ha cười lớn, nhanh chóng cởi áo xanh rộng rãi của Nghi Lâm ra. Nghi Lâm thần trí vô cùng rõ ràng nhưng là dưới lực lượng áp đảo của Điền Bá Quang, nàng căn bản không thể phản kháng, giống như dê rơi vào miệng cọp, đôi mắt đẫm nước đầy tuyệt vọng nhìn vào Đỗ Dự.
Đỗ Dự trong lòng tràn đầy uất ức phẫn nộ, Điền Bá Quang này thật khinh người quá lắm! Nhưng là điều này mới giống cá tính Điền Bá Quang, hắn là dâm tặc, nếu chậm chạp không xuống tay với Nghi Lâm thì lại là thánh nhân mất! Chỉ là Điền Bá Quang vừa muốn chơi Nghi Lâm, vừa muốn Đỗ Dự phải nhìn rồi mới giết Đỗ Dự, rõ ràng đây là hành động trừng phạt tội Đỗ Dự bán đứng hắn!
Đỗ Dự nhìn đến hai mắt như muốn nứt, tức giận cuồng dâng!
Nhưng còn chưa hết, Điền Bá Quang cười đầy dâm dật lấy ra một viên thuốc nói với Đỗ Dự: "Ngươi nói thuật phòng the của ngươi tốt hơn ta nhưng là ta không phục. Viên thuốc này tên là cửu tiêu vân ngoại hoàn, là bí phương tập hợp kinh nghiệm dâm đạo nhiều năm của Điền Bá Quang ta, dùng chín loại hoa dâm tính nhất trong thiên hạ chế thành. Nếu nữ nhân dùng nó thì dù tam trinh cửu liệt như nào, dù cho tâm kế hơn người ra sao thì sau một nén hương sẽ biến thành đãng phụ, nam nhân khẽ chạm cũng làm nàng lên chín tầng mây, vừa xông đã đủ làm mỹ nữ hồn phi phách tán! Đừng nói là tiểu ni cô, dù là bà già Định Dật đó dùng nó cũng phải hóa thân thành dâm nữ thôi. Ha ha!"
Đỗ Dự tức đến gương mặt trắng bạch. Điền Bá Quang một đời dâm tặc, có dược vật như này không chút kỳ quái! Nghi Lâm gặp nguy rồi!
Điền Bá Quang tiếp tục cười lớn nói: "Nhưng là dược vật này cũng có tác dụng phụ, nếu nữ nhân trong một giờ không được dùng giải dược thì thần trí phát cuồng. Càng tuyệt diệu là dược vật này làm thay đổi thể chất nữ nhân giúp thể chất mạnh mẽ hơn, tác dụng tốt với tu vi a nhưng cứ 7 ngày nàng ta phải dùng giải dược một lần, nếu không sẽ phát cuồng."
Đỗ Dự tức giận nói: "Giải dược là gì?"
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười: "Chính là nam nhân."
Đỗ Dự không khỏi chán nản không biết nói sao. Điền Bá Quang này quả thật là kỳ tài, nếu không phải mình là kẻ bị hại thì thật muốn vỗ tay khen ngợi. Những nữ hiệp dùng dược vật này chẳng phải mặc cho Điền Bá Quang chơi muốn sao được vậy à?
Điền Bá Quang giả bộ thương xót nói: "Dược vật này là ta chuyên môn chuẩn bị đối phó với các loại hiệp nữ. Ài, ba bảy hai mưới mốt loại độc hoa, tình hoa, máu huyết dị thú, phối trí vô cùng gian nan, còn khó hơn cả luyện công. Nếu nữ tử dùng, ngoài hai tác dụng phụ kia ra thì mỗi lần dùng giải dược có thể song tu gia tăng công lực, có thể xưng là cảnh giới tối cao của luyện công. Ài, Điền Bá Quang ta tuy thương hương tiếc ngọc nhưng vì đại từ đại bi, cứu trị Nghi Lâm tiểu sư phụ, cũng vì truyền công thụ nghiệp, hỗ trợ tiểu sư phụ sớm ngày tấn thăng cao thủ nên cũng chỉ đành xả thân song tu."
Biểu tình này của hắn tựa hồ không phải là dâm tặc xuống tay với tuyệt sắc nữ ni mà như đức phật khi xưa cắt thịt nuôi ưng vậy, tràn đầy thần thánh bò lên giường.
Đỗ Dự gần như muốn tức cười, Điền Bá Quang này quả thật quá…
Càng làm người tức giận là Điền Bá Quang không ngờ lấy trong ngực ra một đống đồ nội y kích dục! Là bản thiết kế của Đỗ Dự và Nghi Lâm chế tạo!
Hắn nhìn Đỗ Dự ha ha cười lớn: "Nhưng là những bọc bụng này thật tinh xảo, đủ để ta bội phục lão đệ ngươi. Lần này dùng nàng… không, là hiến thân cho Nghi Lâm tiểu sư phụ, để nàng mặc những thứ này đi, cũng để ngươi xem hiệu quả điên đảo chúng sinh a."
Hắn vừa nói vừa thay nội y cho Nghi Lâm đang trợn trừng mắt hạnh nhìn hắn. Sau khi Nghi Lâm mặc nội y phảng chế Victoria, từ thần tướng trang nghiêm bỗng chốc biến thành nữ yêu tinh yêu mị dâm đãng, gương mặt đỏ hồng, phẫn nộ oán hận nhìn người đầy tương phản với hình thể tuyệt mỹ dụ người bên dưới lớp nội y sa mỏng trong suốt nửa ẩn nửa dụ. Đừng nói là Điền Bá Quang, dù là Đỗ Dự cũng hai mắt phun lửa.
Hai người lúc này mới phát hiện, Nghi Lâm chẳng những gương mặt đẹp tuyệt mỹ, vóc người càng thêm nóng bỏng, chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm không chút dư thừa. Lúc trước bị áo xanh ni cô rộng rãi che đi không thấy được, nay nàng mặc nội y Victoria này vào quả thật là hấp dẫn tột độ, tô lên hoàn mỹ vóc người của nàng.
Điền Bá Quang nhìn gương mặt hổ thẹn của Nghi Lâm, Đỗ Dự tức giận không thôi quả là sảng khoái vô cùng nên cười lớn định xuống tay.
Mắt thấy Nghi Lâm sắp bị làm nhục, trong mắt Đỗ Dự khẽ lóe lên tia ngoan độc! Điền Bá Quang, ngươi làm như vậy thì không thể trách ta không niệm tình huynh đệ! Khi hắn bị Điền Bá Quang nắm tay đã không ngừng suy nghĩ, có lẽ nên đưa một phần lễ vật cho Điền Bá Quang rồi!
"Điền Bá Quang, ngươi có muốn tịch tà kiếm phổ không?" Đỗ Dự quát lên.
Điền Bá Quang khẽ dừng lại trước thân thể hấp dẫn của Nghi Lâm, ánh mắt sắc dục bắn sang phía Đỗ Dự!
"Ngươi nói gì?" Điền Bá Quang tham lam liếm đầu lưỡi: "Ngươi không phải đã chia kiếm phổ làm sáu phần rồi sao?"
Đỗ Dự cười lạnh nói: "Bảo vật như vậy ai không động tâm chứ? Ta đã tiến vào căn nhà đó, sao có thể để người khác cầm bảo vật chứ?"
Điền Bá Quang gật đầu nói: "Lấy âm mưu quỷ kế của ngươi, quả thật có thể giở thủ đoạn."
Hắn còn chưa dứt lời, thân hình đã như diều hâu nhào đến trước Đỗ Dự, bóp chặt cổ Đỗ Dự nói: "Mau nói! Ngươi giấu bảo vật ở đâu? Nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Đỗ Dự gian nan nói: "Ngươi nếu cầm được bảo vật thì sẽ giết ta. Ngang dọc đều là chết, sao ta phải nói cho ngươi?"
Điền Bá Quang nắm chặt cổ Đỗ Dự đến hầu kết khẽ răng rắc nhưng Đỗ Dự tuyệt không nhận thua. Hắn biết Đỗ Dự nói lời thật, nếu mình ép đối phương quá thì đằng nào chả chết, đối phương nhất định sẽ không nói bảo vật ở đâu.
Đôi mắt Điền Bá Quang khẽ chuyển, một cước đá lên mông đít Đỗ Dự, giải huyệt cho hắn, hắc hắc khẽ cười thả Đỗ Dự xuống. Đỗ Dự ho khan nửa buổi, căm tức nhìn Điền Bá Quang.
"Ta muốn ngươi bỏ qua cho ta và nàng!" Trong mắt Đỗ Dự đầy tức giận nhìn về Nghi Lâm trên giường.
Điền Bá Quang khẽ cười thầm trong bụng, ngây thơ! Con vịt nấu chín còn bay thoát được sao? Một khi lấy được kiếm phổ thì phải giết Đỗ Dự diệt khẩu đầu tiên, Nghi Lâm tự nhiên cũng không thoát được vận mệnh trở thành đồ chơi của mình nhưng là hắn vờ lộ vẻ trầm ngâm, tham lam nhìn ngực sữa trắng muốt nửa lộ nửa hở của Nghi Lâm, gian nan nuốt nước bọt lắc đầu nói: "Không được, ta chỉ có thể bỏ qua ngươi! Nghi Lâm đẹp như vậy, vóc người hấp dẫn như vậy, ta không thể bỏ qua được."
Tròng mắt Đỗ Dự khẽ lóe lên tia chễ giễu, Điền Bá Quang này cũng thật biết diễn kịnh nhưng là nếu nói về diễn kịch thì hắn sao bằng kẻ xem quá nhiều phim ảnh như mình chứ, cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội ghi điểm.
Hắn đã diễn thì diễn đến cùng, gương mặt đầy đau đớn: "Điền huynh! Thật không dám giấu, tiểu đệ vừa thấy Nghi Lâm đã vừa thấy đã yêu, hãm sâu ái tình khó mà tự kiềm chế!"
Lời này vừa nói ra, Điền Bá Quang đầy khinh thường nhìn hắn, Nghi Lâm thì xấu hổ, ngọt ngào đan xen dâng lên trong lòng. Nếu như không phải bị Điền Bá Quang điểm huyệt ở chân không bỏ chạy được thì nàng đã sớm ôm mặt, sợ hãi chạy trốn mất rồi.