Tiêu Vân Thiên rất muốn giống kiếp trước, theo nàng vui chơi trọn vẹn 7 ngày. Đáng tiếc hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Thời gian mau chóng trôi qua, Tiêu Vân Thiên quả nhiên đã đột phá đến Thất Trọng. Hắn nghĩ tới một việc, đó là bản thân trong mắt người khác là phế vật, giờ đột nhiên lại có tu vi Thất Trọng. Nếu gặp mặt gia chủ, trưởng lão, thái thượng trưởng lão thì sẽ rất phiền toái. Bản thân lần trước đi Tàng Thư Các lại chưa lấy được võ kỹ nào. Nếu chờ Tiêu Nhật Lam trở về mới tới Tàng Thư Các thì sẽ không giấu được ánh mắt lão ta. Hiện giờ lập tức đi Tàng Thư Các có khi lại thích hợp hơn. Mặc dù nghe nói Tiêu Quân thái thượng trưởng lão cũng đang ở đấy nhưng cứ thử xem sao, biết đâu lại qua mặt được.
Và quả nhiên vận may của Tiêu Vân Thiên không tồi. Khi hắn tới Tàng Thư Các thì chỉ có một thiếu niên ngồi trước cửa, Tiêu Quân thì đang ở phía xa chăm chú nhìn vào một quyển sách.
Tiêu Vân Thiên vội vàng đi đến bên thiếu niên này:
- Vị tộc huynh này, ta tên Tiêu Vân Thiên, hôm nay đến đây trả sách lần trước đã mượn.
- Ồ, ngươi là Tiêu Vân Thiên? Ta là Tiêu Thành. Sư phụ có nói qua về ngươi, ngươi chính là kẻ được các vị thái thượng trưởng lão đặc cách thích vào Tàng Thư Các lúc nào thì vào?
- Không không, Tiêu Thành tộc huynh cứ đùa, ta chỉ có chút tự do ở 2 tầng đầu mà thôi.
- Vậy đã rất tuyệt vời rồi. Ngươi xem ta, mặc dù làm công việc ở Tàng Thư Các nhưng chỉ có thể tùy ý ở tầng 1 mà thôi. Được rồi, ta thông báo với Tiêu Quân thái thượng trưởng lão một chút.
Tiêu Vân Thiên sợ nhất là lời này, hắn vội vàng đưa ra lý do:
- Không cần đâu tộc huynh, quấy rầy thái thượng trưởng lão đọc sách là bất kính đấy. Ta chỉ trả những quyển sách này, sau đó dạo quanh 2 tầng đầu Tàng Thư Các một chút xíu. Khi nào thái thượng trưởng lão ngừng đọc sách thì huynh báo cáo cũng không muộn.
- Cũng đúng, ta cứ xem ngươi như tộc nhân bình thường là được. Không thể ai ra vào cũng quấy rầy thái thượng trưởng lão được.
- Đa tạ tộc huynh.
Tiêu Vân Thiên vội vàng đưa ra những quyển sách lần trước đã đọc để Tiêu Thành ghi chép, sau đó đi vào Tàng Thư Các. Mục tiêu lần này là Võ kỹ.
----------
Trên tay Tiêu Vân Thiên đang cầm một quyển sách, hắn say sưa đọc. Ngoài bìa có mấy từ “Tụ Lực Phá Kích”.
Không ngờ trong tàng thư các Tiêu gia lại có loại võ kỹ “cao cấp” này. Thật sự nó là chính là võ kỹ tốt nhất dành cho Võ Sư chưa thể chân khí ngoại phóng. Nguyên lý của nó rất đơn giản, nhưng làm được thì không phải dễ dàng gì.
Cơ bắp con người có một “giới hạn phát lực”, ngươi “dùng hết sức” có thể nâng được tảng đá nặng 100 cân nhưng lại không cách nào nâng nổi tảng đá khác nặng 110 cân. Thế nhưng nếu được hỏi ngươi có thể nâng được tảng đá 100 cân lên bao nhiêu lần, câu trả lời là 5 hay 10 thậm chí 20? Nếu đã “dùng hết sức”, vậy sức lực mới này ở đâu ra? Câu trả lời là thực tế ngươi chỉ vận dụng được 20%, 10% hoặc 5% sức mạnh tổng thể chứa trong cơ bắp của ngươi mà thôi. Phương pháp ngươi dùng khi chuẩn bị nâng tảng đá 100 cân là hít sâu, chuẩn bị rồi sau đó miệng thét lên “aaaa…” và hai tay giật mạnh, nhấc tảng đá lên? Đó cũng chính là một phương pháp tụ lực, nhưng rất thô sơ.
Võ kỹ “Tụ Lực Phá Kích” tiểu thành có khả năng giúp ngươi làm được còn nhiều hơn thế. Nó có khả năng giúp ngươi nâng được tảng đá nặng hơn 100 cân rất nhiều, có thể là 200 cân, thậm chí là 300 cân. Tất nhiên tiêu hao cũng không phải là 1 cộng 1. Ngươi có thể nâng tảng đá 100 cân 10 lần, nhưng nếu dùng võ kỹ này, ngươi có thể nâng tảng đá 200 cân… 3 lần. Nếu là 300 cân? Có lẽ ngươi có thể nâng 300 cân 1 lần.
Ngoài việc tận dụng toàn bộ sức mạnh của cơ bắp ở cảnh giới tiểu thành, “Tụ Lực Phá Kích” đại thành còn có tác dụng tập hợp sức mạnh của nhiều cơ bắp trong cơ thể vào một bộ phận phát lực, như là hai cánh tay. Tạo nên một kích có sức phá hoại vượt xa đẳng cấp của người sử dụng.
Hậu quả rất rõ ràng, sau khi sử dụng toàn bộ sức mạnh chứa trong cơ bắp, toàn bộ cơ thể ngươi lập tức mất đi sức lực, trở nên cực độ mỏi mệt. Mặc dù không đến mức đi không nổi, nhưng chắc chắn cũng không khá hơn là bao.
Ngoài ra, còn một cảnh giới “Tụ Lực Phá Kích” viên mãn. Có khả năng kích thích ra những tiềm năng của cơ bắp. Giống như người chạy bộ, đang rất mệt mỏi, nhưng nếu vượt qua cực hạn, họ bỗng thấy thân thể tràn ngập sức lực, lại có thể chạy được rất nhanh rất xa. “Tụ Lực Phá Kích” viên mãn có thể tự chủ vượt qua cực hạn giống như vậy, sau đó kết hợp toàn bộ sức lực vốn có và tiềm năng khiến công kích phát ra lúc này thậm chí còn mạnh mẽ kinh khủng hơn nhiều. Nhưng hậu quả không chỉ đơn giản là toàn thân tê liệt. Đây thực tế chính là mạng đổi mạng. Sau một kích này, ngay cả đứa trẻ bình thường cũng có thể giết ngươi. Đối thủ không chết, hoặc xuất hiện yếu tố bất ngờ nào đó thì người chết chắc chắn là ngươi. Cho dù không chết, tổn thương đến cơ bắp là gần như vĩnh viễn, gây ảnh hưởng cực lớn đến tu luyện tương lai.
Khuyết điểm rất lớn nhưng một kích vượt qua võ kỹ thông thường, cũng là một con át chủ bài đáng giá cho ngươi luyện tập, sử dụng. Nó có thể là bùa đòi mạng của ngươi, ngược lại có khi là bùa cứu mạng, quan trọng là ngươi vận dụng nó như thế nào mà thôi.
Đáng tiếc, “Tụ Lực Phá Kích” chỉ có thể kích thích sức mạnh cơ bắp, chỉ thích hợp cho Võ Sư. Nếu nó có thể kích thích cả chân khí thì cũng không bị vứt trong một xó xỉnh thế này.
Mặc dù kiếp trước Tiêu Vân Thiên không tu võ nhưng lấy hiểu biết và cảnh giới kiếp trước của hắn thì chỉ cần đọc qua một lượt, lập tức nắm giữ được tinh túy trong võ kỹ. Nhưng hắn vẫn quyết định đem quyển công pháp này về phòng nghiên cứu thêm. Dù sao phải luyện tập thật sự mới biết võ kỹ này thế nào, nếu gặp vướng mắc gì đó lại không có công pháp bên cạnh, chỉ dựa vào trí nhớ mà luyện tập sai đường thì mất nhiều hơn được.
-----------
Trong 7 ngày Tiêu Nhật Lam vắng mặt này, hắn nhờ vào đặc quyền tự do ra vào tàng thư các đã lần lượt mượn võ kỹ “Tụ Lực Phá Kích” và đầy đủ 5 loại công pháp ngũ hành với lý do tham khảo. Tiêu Thành không nhận ra Tiêu Vân Thiên là phế vật không thể tu luyện nổi tiếng Tiêu gia, lại càng không nhận ra hắn là Võ Sư đẳng cấp nào mà chỉ biết Tiêu Vân Thiên được Tiêu Nhật Lam cho phép tự do ra vào tàng thư các. Thế là hắn cũng không dám quản chặt việc Tiêu Vân Thiên mượn đủ cả 5 loại võ kỹ.
“Mặc dù lúc này chưa cần, cũng chưa thể tu luyện võ kỹ nhưng cứ sao chép trước đã. Đợi đến khi vị Tiêu Nhật Lam kia trở về, có trời mới biết lúc ấy bản thân phải đối mặt với bao nhiêu chất vấn, không thể lúc nào cũng đem vị mỹ nữ kia ra làm lá chắn được.” Tiêu Vân Thiên thầm quyết định. “Bí mật có thể ít lộ ra là hơn.”
Từ Võ Sư Lục Trọng lên Võ Sư Thất Trọng đỉnh phong, đã không phải là cường hóa thân thể, mà là giai đoạn tích tụ chân khí rồi. Có thể ví đan điền lúc này như một cái bình chứa nước có thành bình siêu dày mà thể tích lại siêu nhỏ vậy. Còn thiên địa linh khí thì giống như nước biển vậy. Muốn hấp thụ đủ nước biển vào trong bình thì chỉ đơn giản, rất nhanh chóng. Nhưng nếu muốn sử dụng nước biển này mở rộng thể tích cái bình thì là một chuyện rất mất công sức và thời gian. Việc tu luyện lúc này giống như việc đun sôi nước biển vậy. Nước sẽ bị loại bỏ, muối sẽ được giữ lại, sau đó mới có thể sử dụng muối này từ từ bào mòn thành bình, khiến cho không gian trong cái bình dần mở rộng.
Tiêu Vân Thiên làm người hai kiếp. Biết rất rõ nếu thiên địa linh khí là nước biển thì muối này chính là thiên địa nguyên khí, một dạng thiên địa linh khí khác có chất lượng cao hơn rất rất nhiều, cơ bản là đã biến đổi về chất. Thứ này, trong linh thạch cực phẩm mới có, nhưng lượng cũng không nhiều.
Điều đáng tiếc là cảnh giới Võ Sư lại không thể trực tiếp hấp thu Nguyên khí. Nếu Võ Thánh có thể hấp thu tiên khí là một người trưởng thành thì Tiên Thiên Võ Sư hấp thu nguyên khí là trẻ 3 tuổi, thì Đại Võ Sư như đứa bé tập đi còn Võ Sư thì như sẽ sơ sinh vậy. Một đứa trẻ sơ sinh thì làm sao tiêu hóa được thức ăn của người trưởng thành? Ngay cả thức ăn của trẻ 3 tuổi nó còn không ăn được nữa là.
Cũng vì vậy, giai đoạn này ngay cả Tiêu Vân Thiên kiến thức rộng rãi cũng bó tay không có phương pháp nào, chỉ có thể thành thực tu luyện như bao người khác. Cũng không cần phải “tắm liên tục”, cùng lắm chỉ có một ít Quy Nguyên Đan có tác dụng tụ linh khiến hắn hấp thụ linh khí nhanh hơn mà thôi.
Chỉ còn cách thời điểm diễn ra trận chiến kia 13 ngày. Tu vi của Tiêu Vân Thiên cũng vừa vặn đạt đến “chuẩn” Võ Sư Bát Trọng, cũng khá giống với dự đoán của hắn. Chỉ cần đột phá huyệt đạo đầu tiên, hắn sẽ chính thức đạt Bát Trọng.
Mặc dù có chút thất vọng vì không đạt đến Đại Võ Sư nhưng Tiêu Vân Thiên cũng biết thời gian tu luyện chỉ gần 2 tháng của mình thì đây đã là rất nghịch thiên rồi. Phải biết thế hệ trẻ Tiêu gia nói chung và Lạt Thành nói riêng, trừ Phủ Thành Chủ, thì tất cả đều phải có thời gian tu luyện 7 đến 10 năm mới đạt được mức này. Tất nhiên là vì đủ mọi nguyên nhân như bỏ qua giai đoạn khí cảm, thể chất, tư chất siêu phàm, công pháp thích hợp, hiểu biết kiếp trước, tài lực kiếp này nên hắn mới được như thế.
Vốn hắn dự tính hoặc là ngay khi đạt Bát Trọng, hoặc là nếu không được thì trước trận chiến 2 đều phải xuất phát ngay. Nhưng hiện giờ hắn lại thay đổi chủ ý. Hắn vẫn còn Ngưng Mạch Dịch chưa sử dụng cộng thêm Hoắc Vĩ vừa từ nữ tử thần bí kia đổi được 2 viên Võ Sư Phá Cảnh Đan. Thậm chí nàng ấy còn nhắn gửi một tin tức về đan dược chữa trị não hải cũng sắp đến tay. Điều này khiến Tiêu Vân Thiên có chút hưng phấn.
Võ Sư đột phá đến Đại Võ Sư, cần đả thông ít nhất một đường kinh mạch, khiến cho chân khí có thể từ đan điền theo đường kinh mạch này xuất ra ngoài.
Nếu coi kinh mạch như thông đạo thì huyệt đạo chính là những cánh cửa. Cửa càng dày, càng chắc chắn thì mở càng khó khăn, càng tốn công sức. Giữa những huyệt đạo này cũng không phải thông suốt mà chứa đầy tạp chất, như thông đạo đã có những cánh cửa chặn đường còn đổ đầy đất đá vậy.
Thông thường thì các tâm pháp, công pháp sẽ chọn kinh mạch trên cánh tay làm kinh mạch đầu tiên. Các công pháp trên Huyền cấp còn có thể đả thông cùng lúc kinh mạch trên cả 2 cánh tay. Tất nhiên sẽ chậm hơn, nhưng cái giá của nó là xứng đáng.
Võ Sư Phá Cảnh Đan mặc dù có linh khí trong dược lực nhưng linh khí này khá cuồng bạo cho nên không thích hợp để tích lũy thành chân khí mà chỉ thích hợp để xung quan từ Võ Sư Cửu Trọng đến Đại Võ Sư. Tức là sau khi con đường đã gần như thông suốt rồi, chỉ còn cánh cửa cuối cùng, tụ tập nhiều người cùng hợp lực là có thể phá vỡ.
Còn Ngưng Mạch Dịch lại giống như một chất hòa tan được những đất đá trong thông đạo, thậm chí còn có tác dụng cường hóa thông đạo. Mặc dù không thể sử dụng nó để mở cửa được.
Thật sự nếu không có Ngưng Mạch Dịch, việc sử dụng Võ Sư Phá Cảnh Đan ở giai đoạn Võ Sư Bát Trọng này giống như việc dùng chất nổ để hi vọng phá vỡ nhiều cánh cửa và cả đất đá giữa những cánh cửa này cùng lúc. Hậu quả đơn giản có thể nghĩ, toàn bộ kinh mạch sẽ chịu không nổi áp lực mà nổ tung thôi.
Hiện giờ lại có đủ những thứ này, Tiêu Vân Thiên có thể thoải mái sử dụng chúng đi xung phá những cánh cửa kia.
Tiêu Vân Thiên ngồi ngay ngắn trên giường, toàn thân buông lỏng, cố gắng để đầu óc được thanh tỉnh khỏi những ý nghĩ vẫn vơ. Với người bình thường thì có lẽ hắn đang làm điều thừa, nhưng với trình độ kiếp trước Tiêu Vân Thiên lại biết tâm trạng trong tu luyện là hết sức quan trọng. Hắn sắp đột phá huyệt đạo đầu tiên, không thể lơ là được.
Thông thường thì Võ Sư Thất Trọng đỉnh cao xung phá huyệt đạo đầu tiên là khó khăn nhất, vì lúc đó ngươi chỉ có lượng chân khí ít nhất, lại thiếu thốn kinh nghiệm nhất. Thành công đồng nghĩa với ngươi tiến bước vào Bát Trọng, sau đó có thể liên tục tẩy kinh, phạt mạch, xung phá huyệt đạo với mức độ ngày càng dễ. Tất nhiên là trừ huyệt đạo cuối cùng.
Sau khi cảm thấy đã đến lúc, Tiêu Vân Thiên lấy ra Võ Sư Phá Cảnh Đan và Ngưng Mạch Dịch, dốc lọ Ngưng Mạch Dịch vào miệng, tay kia vẫn cầm viên đan dược, hắn bắt đầu tu luyện.
Tiêu Vân Thiên rất bình tĩnh tu luyện lại Hỗn Nguyên Ám Kim tâm pháp tầng đầu vài lần cho đến khi cảm thấy đan điền trướng lên nhẹ nhẹ, những đoàn chân khí ngũ hành vốn tách rời yên lặng trong đan điền dần cuộn lại với nhau.
Lúc này Ngưng Mạch Dịch đã bắt đầu phát huy tác dụng “làm mềm” tạp chất và bảo hộ kinh mạch. Tiêu Vân Thiên lập tức vận hành tầng thứ hai của Hỗn Nguyên Ám Kim bắt đầu nén chân khí thử xung phá huyệt đạo.
Chân khí vốn nhu hòa từ từ phiêu lãng trong đan điền khi bị nén lại dần trở nên táo bạo, mặc dù chưa thể gọi là cuồng bạo nhưng đã hơi khó khống chế rồi.
Lượng chân khí kia theo ý niệm của Tiêu Vân Thiên dần áp sát vào huyệt đạo đầu tiên, tiêu hao chiến chính thức bắt đầu. Chân khí ngũ hành hỗn hợp lại như một đội quân không ngừng nghỉ công thành, nhưng chúng nó dần có vẻ bất lực. Huyệt đạo của người thường kiên cố, chân khí người thường ít ỏi. Tiêu Vân Thiên có ngũ hành chân khí hùng hậu hơn nhưng Ám Kim thể chất lại khiến huyệt đạo hắn càng kiên cố gấp trăm người thường.
Lực đã không đủ, Tiêu Vân Thiên lập tức nuốt viên Võ Sư Phá Cảnh Đan vào. Viên đan dược trôi xuống bụng Tiêu Vân Thiên lập tức biến thành chân khí cuồn cuộn đảo qua lục phủ ngũ tạng, mang theo cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ. Sau đó mới tụ tập lại trong đan điền.
Phải biết đây là viên đan dược dành cho Võ Sư đỉnh phong đấy, lượng linh khí chứa trong nó dư sức lấp đầy vài lần đan điền của Võ Sư đỉnh phong đấy. Ngay cả đan điền ngũ hành của Tiêu Vân Thiên có độ lớn hơn người khác, thân thể cũng khiến linh khí cũng bị chia ra làm 5 loại chân khí khác nhau, thế nhưng lượng linh khí này thật sự quá lớn, lại là loại linh khí cuồng bạo nữa.
Các huyệt đạo nối đan điền với kì kinh bát mạch của Tiêu Vân Thiên lập tức rung động dữ dội vì bị công kích. Đúng, là đồng thời bị công kích. Điều này khiến Tiêu Vân Thiên cảm thấy mình như bị người khác đấm liên tục vào bụng, đau đớn liên tục dồn lên khiến thần kinh hắn căng ra, mắt trợn ngược, trán cũng xuất hiện mồ hôi lấm tấm.
Dược lực cuồng bạo tiếp tục quấy loạn trong đan điền một lúc. Rồi dường như chúng nó nhận ra được điểm yếu nhất trong đan điền là nơi nào, chính là huyệt đạo mà trước đó Tiêu Vân Thiên đã thử xung phá, lập tức như ong vỡ tổ tràn về phía đó.
Đau đớn không kém lúc trước lại ập tới, lần này còn là đau đớn tập trung lại, cộng dồn với nhau. Khiến Tiêu Vân Thiên không kìm được rên lên một tiếng. Một đoạn kinh mạch phía sau huyệt đạo cũng bắt đầu xuất hiện vết rách rất nhỏ, nhưng lập tức được Ngưng Mạch Dịch chữa trị. Tạp chất trong đoạn kinh mạch này cũng dần bị ép ra ngoài, mặc dù vẫn còn khá nhiều.
“Đau không kém gì lúc trước Luyện Khí kỳ xung phá huyệt đạo cuối cùng thông đến não hải cả.”
Cũng đúng thôi, nếu theo công pháp bình thường tu luyện, bào mòn dần thì huyệt đạo sớm muộn gì cũng sẽ thông suốt, cũng sẽ không đau đớn gì. Nhưng hắn dùng biện pháp cực đoan, mong muốn đẩy nhanh tốc độ lên, tất nhiên cần trả một cái giá tương xứng.
Một tiếng “ầm” vang lên trong đan điền. Tiêu Vân Thiên phun ra một ngụm máu. Huyệt đạo đầu tiên lập tức như nút chai bị vặn mở, khiến chân khí đang cuồng bạo ồ ạt xông qua, trên đường đi bọn chúng cũng “nhân tiện” thanh tẩy tiếp toàn bộ tạp chất trong đoạn kinh mạch này. Không dừng lại ở đó, huyệt đạo thứ hai, thứ ba cũng bị xông phá. Đến huyệt đạo thứ tư mới có dấu hiệu đuối sức mà ngừng lại. Theo Tiêu Vân Thiên cảm giác thì ngay cả huyệt đạo thứ tư cũng gần như bị xung phá luôn rồi, chỉ cần cố gắng “mài dũa” một chút xíu là không có vấn đề gì nữa.
Đây cũng là một vui vẻ bất ngờ với Tiêu Vân Thiên, trên dự tính thì hắn chỉ muốn đột phá huyệt đạo đầu tiên mà thôi. Tiêu Vân Thiên giờ đang co quắp trên giường, cả người ướt như chuột nhưng khóe môi trắng bệch lại nở một nụ cười.
“14 huyệt đạo, đã đi được gần 4 huyệt. Quá đáng giá.”
Chưa kịp hết vui mừng vì xung phá được những huyệt đạo đầu tiên, sắc mặt Tiêu Vân Thiên chợt biến. Trong đan điền hắn dường như xuất hiện một thứ gì đó, vừa xuất hiện nó lập tức bắt đầu hút chân khí còn đang cuồng loạn trong đan điền. Đây còn chưa tính là gì, chân khí mất đi có thể tu luyện lại nhưng ngoài chân khí nó còn hấp thu luôn cả sinh mạng lực của Tiêu Vân Thiên.
Tiêu Vân Thiên hốt hoảng định kiểm tra thì bất ngờ mọi việc lập tức dừng lại. Hắn hiện nay mới là Võ Sư Bát Trọng, còn chưa thể nội thị nên dù cảm nhận vật kia vẫn tồn tại trong đan điền nhưng lại không biết nó là thứ gì.
Chờ qua một lúc lâu không thấy động tĩnh, Tiêu Vân Thiên lại thử tiếp tục thử tu luyện. Phải biết hắn vừa xung phá liên tục 4 huyệt đạo, cả người mệt lã nhưng thứ kì lạ xuất hiện đột ngột kia khiến hắn không thể yên tâm nghỉ ngơi được.
Tiêu Vân Thiên thử vận chuyển công pháp, thật chậm rãi, thật cẩn thận. Ngay khi chân khí vừa vận chuyển thì vật kia lại như sống dậy, nó lại bắt đầu hút chân khí và sinh mạng lực của Tiêu Vân Thiên, tốc độ lần này cũng rất chậm. Tiêu Vân Thiên lại thử tăng tốc độ tu luyện một chút, tốc độ hấp thu của vật kia lại nhanh hơn. Cứ thế qua vài lượt nhanh nhanh chậm chậm, Tiêu Vân Thiên cũng không còn kinh hoảng, hắn đoán vật này có thể là do công pháp tu luyện hoặc do thể chất đặc biệt của mình, có khi là cả hai.
Tâm tình dần bình phục, Tiêu Vân Thiên tiếp tục tu luyện, khi cảm thấy mệt mỏi do mất quá nhiều sinh mạng lực thì hắn dừng lại, ăn một chút, vận động cơ thể một chút, lại bắt đầu tu luyện. Cứ thế trôi qua 4 ngày, Tiêu Vân Thiên cảm thấy rất quái lạ, giống như mình đang nuôi một cái thai vậy. Nghĩ vậy hắn chợt bật cười. Và “cái thai” kia thật sự trưởng thành. Ngay buổi trưa ngày hôm ấy, một tiếng sét nổ trong đầu Tiêu Vân Thiên, hắn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tinh huyết, một giọt Đại Võ Sư tinh huyết. Chính xác hơn là nửa giọt. Nhưng thông qua liên hệ với nửa giọt tinh huyết này hắn đã có thể nội thị. Phải biết rằng hắn mới là Võ Sư Bát Trọng thôi nha. Tu võ giả bình thường thì phải đến Đại Võ Sư Tứ Ngũ Trọng thì bọn họ mới có khả năng ngưng tụ ra giọt tinh huyết đầu tiên, mà thường đến Võ Sư Bát Cửu Trọng họ mới thật sự ngưng tụ để làm nền tảng đột phá Tiên Thiên Võ Sư. Tu tiên giả mặc dù có thể nội thị ngay khi bước vào Trúc Cơ kỳ, nhưng giọt tinh huyết đầu tiên của họ càng khoa trương, phải đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ tương đương Đại Võ Sư thất trọng mới có thể ngưng tụ, có khi còn phải chờ đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Tuy chỉ có nửa giọt tinh huyết, và hiện tại với Tiêu Vân Thiên nó cũng chỉ có tác dụng nội thị, vẫn khiến hắn vui mừng khôn xiết. Ai biết được hiện giờ hắn đã ngưng tụ được nửa giọt, tương lai có thể ngưng tụ thêm bao nhiêu giọt nữa. Đại Võ Sư và Trúc Cơ Kỳ bình thường chỉ có thể ngưng tụ được 1 giọt. Tiên Thiên Võ Sư nếu tu luyện Địa Cấp công pháp trở lên có hi vọng ngưng tụ được 2 giọt, nếu không phải chờ khi đạt được Võ Tông, Võ Vương Cảnh. Võ Hoàng, Võ Đế có thể có 3 giọt. Mà Võ Đế tu luyện thấp nhất cũng là Địa Cấp công pháp rồi, nếu tu luyện Thiên Cấp công pháp thì Võ Đế Thất Trọng có hi vọng ngưng tụ 4 giọt. Ngay cả Võ Thánh và Đại Thành Kỳ nghe đồn cũng chỉ có thể ngưng tụ ra cao nhất là 9 giọt tinh huyết mà thôi.
Tinh huyết, chính là một loại dự trữ đối với cả tu võ và tu tiên giả. Ngoài ra nó rất nhiều tác dụng thần diệu khác, đặc biệt là trong các bí pháp. Có thể nói tinh huyết đại biểu cho tu vi, chiến lực của cường giả bên cạnh những thứ như Kim Đan, Nguyên Anh hay Nguyên Hạch, Võ Hồn các loại. Nhưng ngưng tụ tinh huyết, lại cực kì gian khổ. Cũng có thể nói ngưng tụ tinh huyết chính là tự kéo chậm tốc độ tu luyện của bản thân. Thậm chí khi tấn cấp, lại phải nâng cấp tinh huyết cũ, ngưng tụ tinh huyết mới cũng là một cực hình, rất tổn hại sinh mạng lực và thời gian. Cho nên một số tu luyện giả chỉ qua loa ngưng tụ một ít tinh huyết, thậm chí hoàn toàn bỏ qua không ngưng tụ.
Tiêu Vân Thiên lại không cho rằng như vậy, tinh huyết ngoài dự trữ linh khí, tính mạng lực các thứ còn là một loại củng cố căn cơ bản thân, ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng và đan điền, diệu dụng lại không thể nói hết. Không nói gì khác, nhờ tinh huyết mà hắn hiện tại có thể nội thị đấy. Đại Võ Sư tinh huyết với Võ Sư Cảnh cũng chính là thuốc bổ tốt nhất đấy. Tất nhiên Tiêu Vân Thiên cũng không điên đến độ vừa bỏ chân khí và sinh mạng lực ra ngưng tụ tinh huyết lại sử dụng ngay, như thế còn ngưng tụ ra làm gì?
Cũng chính vì những điều này mà Tiêu Vân Thiên chẳng dám đề nghị vị nữ tử thần bí kia tinh huyết, vừa có suy nghĩ này đã lập tức gạt bỏ ngay.
Vui mừng qua đi, Tiêu Vân Thiên mới chợt nhớ bản thân đã “trễ lịch” bao lâu. Chỉ còn khoảng 8 ngày nữa thôi. Vẫn còn kịp. Nhưng phải chuẩn bị xuất phát ngay.
Nghĩ đến mình còn cả ngũ hành võ kỹ chưa luyện tập, ngay cả Tụ Lực Phá Kích cũng chỉ qua loa được 1 ngày, Tiêu Vân Thiên cảm giác thời gian vẫn có chút không đủ dùng.
Đảo mắt nhìn trong căn phòng một chút, cũng không có cái gì cần mang theo trừ vài bộ đồ. Tiêu Vân Thiên bước ra ngoài. Đột nhiên hắn lại quay trở về, mở tủ lấy ra cặp lục lạc Thiên Lý Linh. Thở dài một hơi, Tiêu Vân Thiên cũng cất Thiên Lý Linh vào giới chỉ.
Ghé thăm phòng Tiêu Hạ Ngưng một chốc lát. Nhìn nàng vẫn như 2 tháng trước, có điều do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời đã trở nên trắng bệch. Tiêu Vân Thiên lại thở dài, hắn ôm nàng ra sân. Một tiểu tử 12 tuổi nhỏ gầy ôm một thiếu nữ 18 tuổi có vẻ khó khăn. Nhưng Tiêu Vân Thiên lại không cảm thấy thế. Hắn là Võ Sư Bát Trọng rồi.
Đặt nàng dưới chỗ ánh nắng, Tiêu Vân Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc suốt nửa canh giờ.
- Mẫu thân, à Ngưng Nhi, ta biết nàng ngay cả lúc sắp ra đi vẫn lo lắng cho ta. Nhưng nàng yên tâm, ta đã trưởng thành, thật sự đã trưởng thành. Không những thế, nàng cũng sẽ sống để chứng kiến sự trưởng thành ấy, chắc chắn.
- Chỉ 8 ngày nữa là sinh nhật của ta rồi. Kiếp trước ngoài Tiêu Như Nguyệt cũng chẳng ai nhớ đến ta, cũng chẳng có ai bên cạnh chúc mừng phế vật không thể tu luyện này.
Tiêu Vân Thiên cười, tiếp tục lẩm bẩm:
- Kiếp này sợ rằng càng không có ai bên cạnh ta trong ngày sinh nhật nhỉ? Nhưng không sao cả, trừ lần này ta phải ra ngoài, những sinh nhật sau này, Ngưng Nhi nàng sẽ ở bên cạnh ta, đúng không?
Tiêu Vân Thiên ôm nàng trở về căn phòng, sau đó dứt khoát quay người rời khỏi Tiêu gia. Ngay cả Hoắc Vĩ hắn cũng không thông báo. Lần trước Hoắc Vĩ đã nói muốn đi cùng hắn, hoặc thay hắn hành động. Nhưng Tiêu Vân Thiên đã từ chối, việc nguy hiểm này hắn phải tự tay làm. Quan trọng nhất là Hoắc Vĩ đi rồi, ai sẽ hoạt huyết cho Tiêu Hạ Ngưng?
Việc đệ tử trong gia tộc ra ngoài là rất bình thường, thủ vệ cũng sẽ không ngăn cản hay tra hỏi gì.
Mặc dù trong thành vẫn sẽ có tai mắt của Tiêu gia cũng như các gia tộc khác để ý hướng đi của các đệ tử nhưng trừ khi được lệnh đặc biệt chú ý, nếu không việc cắt đuôi là rất dễ dàng. Tiêu Vân Thiên chỉ vòng vèo qua 3 truyền tống trận, đảm bảo đã không có người kịp theo dấu của hắn. Sau đó hắn còn ghé thăm một tiệm ăn, một tiệm trang phục, một chợ sủng thú, lại tiếp một tiệm vũ khí. Tất cả như một chuyến dạo chơi không mục đích bình thường vậy.
Thật ra những thứ này cũng chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Hắn không muốn lúc xuất thành lại bị nhận ra, sau đó người ta lại nghi ngờ lung tung, truy theo dấu vết, cuối cùng lại làm hỏng việc của hắn.
Từ tiệm vũ khí đi ra đã không còn là một thiếu niên mặt trắng nữa, quần áo cũng đã bị thay đổi. Tiêu Vân Thiên tiếp tục hướng phía bắc Lạt Thành cất bước.
Qua thêm 4 lần truyền tống, cuối cùng hắn cũng đến được cửa bắc.
Việc kiểm tra ra vào thành cũng không phải rất nghiêm ngặt. Mặc dù Tiêu Vân Thiên còn nhỏ tuổi lại đi một mình ra ngoài thành là hiếm có, nhưng khi Tiêu Vân Thiên giao ra 1 viên hạ phẩm linh thạch, lại cung kính 2 thủ vệ mỗi người 1 viên Bạch Linh Đan hạ phẩm thì đã không ai tiếp tục tra xét hắn.
-----------
Tiêu Vân Thiên không biết, ngay lúc bản thân ra khỏi thành thì tại Phủ Thành Chủ, Long Nghiên vị nữ tử thần bí kia cũng chuẩn bị xuất phát đi Lạc Nguyệt Trấn.
- Thành chủ đại nhân, lần này công việc chỉ đến đây thôi. Đồ vật kia hi vọng đại nhân tự mình bảo quản kĩ càng và giữ bí mật.
Thành chủ Lạt Thành mặc dù vẫn không biết khối sắt đen xì xấu xí to bằng cả người ôm Long Nghiên mang tới có tác dụng gì. Nhưng thân phận của nàng, lại vâng lệnh “bề trên”, không thông qua truyền tống trận, tự mình không quản đường xá xa xôi mang đến chôn sâu dưới Phủ Thành Chủ. Sau đó lại liên tục dặn dò như thế… đủ thấy tầm quan trọng của nó.
Hắn nào đâu biết khối sắt đen xì kia không thể thông qua truyền tống trận, không thể bỏ vào giới chỉ. Cũng không biết không chỉ mình hắn nhận được vật này, mà khắp 64 hùng thành Đại Việt Quốc, mỗi tòa thành đều nhận được một khối.
Chỉ biết rằng từ khi khối sắt không phải sắt đá không phải đá này được chôn dưới phủ thành chủ thì ngay hôm sau linh khí trong cả phủ thành chủ đã nồng đậm gấp đôi. Tiếp đó 1 tháng, thiên địa linh khí cả Lạt Thành dường như cũng dầy hẳn lên, mặc dù không rõ ràng như phủ thành chủ. Đặc biệt mật thất nơi chôn viên đá kia linh khí đã dày gấp 10 lần, trở thành dạng sương mù rồi. Điều kì lạ là linh khí này không phải từ khối sắt kia tỏa ra mà dường như là linh khí khắp nơi xung quanh Lạt Thành bị khối sắt thu hút mà tụ tập lại. Hắn cũng đã kiểm tra trong mật thất và nhận ra linh khí sương mù đang rất chậm rất chậm thấm qua mặt đất, có lẽ là sẽ bị khối sắt hấp thu.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì. Chỉ cần linh khí dầy đặc lên nghĩa là tốc độ tu luyện tăng lên, chỉnh thể thực lực trong tương lai cả Lạt Thành sẽ tăng mạnh, thế là hắn đã vui vẻ rồi.
- Lời dặn dò của đại nhân tại hạ nhất định sẽ tuân theo. Xin đại nhân cứ yên tâm.
- Được rồi, tin tức Tử Tinh Lôi Diễm Báo chạy ra từ Băng Hỏa Hoang Mạc đã bị công khai trên bảng tin tức của Đan Các, nếu ta không nhanh tay thì sẽ có người cướp mất thôi.
----------
Đứng trước cổng thành, Tiêu Vân Thiên mở bản đồ trước đó không lâu mua ở Liệp Yêu Công Hội, đột nhiên có chút thất thần, có chút bối rối.
“Bây giờ làm gì tiếp nhỉ, chẳng lẽ cứ như vậy đi bộ hơn 600 dặm? Phải biết đây là đường rừng nha, yêu thú cấp cao thì không có nhưng gặp yêu thú cấp 2 là mệt rồi à. Chưa kể đến địa điểm kia là bắt đầu vào dãy Trường Sơn rồi. Cũng bắt đầu xuất hiện yêu thú cấp 3 rồi, mặc dù rất hiếm, nhưng lỡ gặp… Thiệt tình, đạt được Đại Võ Sư thì tốt rồi, không đánh được cũng chạy được.”
“Đi theo con đường tây bắc đến Lạc Nguyệt Trấn cách đây 500 dặm trước vậy. Dù sao cũng có một con đường, ít ra so với tự mở đường đi trong rừng vẫn tốt hơn. Sau đó từ Lạc Nguyệt Trấn đến địa điểm kia chỉ còn khoảng 250 dặm. Tổng đoạn đường mặc dù xa hơn nhiều nhưng lại an toàn hơn.”
- Tiểu tử, tránh ra nào. Ngươi đang cản đường của đại gia đấy.
- Xin lỗi, là ta vô tình.
Tiêu Vân Thiên quay lại, đối diện hắn là một đoàn 4 người, người vừa lên tiếng là một đại hán mặt mũi lạnh lùng, giọng nói ồm ồm. Nhưng dường như cái miệng nói nhiều của hắn chẳng phù hợp với khuôn mặt và giọng nói:
- Ồ, tiểu tử, ngươi thật là trẻ. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? 10 tuổi? Ngươi đi đâu đây? Người nhà ngươi đâu? Ngươi tự mình xuất thành? Đám thủ vệ kia lại cho một kẻ chỉ 10 tuổi như ngươi đơn thân độc mã xuất thành sao?
Đầu Tiêu Vân Thiên lập tức lớn ra. Nữ nhân duy nhất trong 4 người bật cười rồi tiến lên giải thích:
- Ngươi đừng nghe tên lỗ mãng này, hắn có tật nhiều chuyện từ bé rồi. Xin tự giới thiệu một chút, chúng ta là người của Liệp Yêu Công Hội, lần này ra ngoài săn bắn một chút yêu thú. Không biết tiểu huynh đệ định đi đâu?
Nàng cũng không giới thiệu tên tuổi, cũng đúng thôi, ngươi trong mắt người ta chỉ là một tên nhóc 10 tuổi. Có lẽ chỉ gặp thoáng qua rồi sẽ quên ngay.
Tiêu Vân Thiên nhìn nữ nhân này, nàng đã qua giai đoạn thiếu nữ, đã đến giai đoạn thành thục. Lời nàng vừa nói ra, cả 3 nam nhân còn lại đều câm như hến, xem ra nàng rất có uy vọng trong nhóm 4 người. Chuyển ánh mắt qua 2 nam nhân còn lại, Tiêu Vân Thiên nhận ra đám 4 người này đều ở độ tuổi từ 40 đến 60 tuổi, chính là thời kì hoàng kim cho tu luyện. Tu vi cho dù chưa đến Tiên Thiên Võ Sư thì chắc cũng đã là Đại Võ Sư cao giai rồi.
- Xin chào, ta là Tiêu Vân Thiên. Lần này ta đến Lạc Nguyệt Trấn thăm bằng hữu.
- Ồ, mục tiêu chủ yếu của chúng lần này là một bầy Đoạt Mệnh Phong, tổ của chúng cũng gần Lạc Nguyệt Trấn, nếu may mắn có thể kiếm được chút mật của nó. Hi vọng khi chúng ta xong việc đi qua Lạc Nguyệt Trấn có thể gặp lại tiểu huynh đệ. Tạm biệt.
- Ồ, hi vọng mọi người bình an. Được rồi, tạm biệt.
Một đoạn đối thoại nho nhỏ, lại gợi cho Tiêu Vân Thiên chút ký ức. Kiếp trước 2 năm sau, Tiêu Vân Chiến đã gia nhập Vân Trung Giáo, Tiêu Như Nguyệt vì luyện tập đã một mình đi đến Xích Tùng Lâm, một trong 6 khu rừng thí luyện của Tiêu gia.
Tiêu Vân Thiên lúc đó nghe nàng đã đi Xích Tùng Lâm cũng không sợ trời sợ đất lên đường. Buồn cười là Tiêu Vân Thiên đi tìm nàng kết quả lại lạc trong rừng. Cuối cùng là nàng tìm thấy Tiêu Vân Thiên.
Nghĩ lại hắn cũng thấy rùng mình, Xích Tùng Lâm không giống Mộc Trúc Lâm lần trước Tiêu Vân Thiên gặp Tiêu Như Nguyệt, nơi đây có động vật ăn thịt đấy. May mắn là Tiêu Như Nguyệt tìm thấy mình trước chứ nếu là 1 con hổ tìm đến thì…
Nhưng lần ấy khi 2 người nướng thịt ăn không hiểu sao trong Xích Tùng Lâm vốn không nên xuất hiện yêu thú lại xuất hiện một đầu Đoạt Mệnh Phong lạc đàn, nó là yêu thú ăn thịt, lần theo mùi thịt nướng mà đến. Cũng may chỉ có 1 con Đoạt Mệnh Phong, nếu là cả bầy trăm con thì có lẽ cả ai cũng không thoát được.
Tiêu Vân Thiên nhớ đến biểu hiện của mình lúc ấy, lại xấu hổ, để một nữ hài 12
tuổi chiến đấu còn mình là nam nhi 15 lại núp phía sau. Nhưng chịu thôi, kiếp trước mình là phế vật không thể tu luyện, nàng ấy lại là Võ Sư Thất Trọng.
Đoạt Mệnh Phong lớn bằng cánh tay người trưởng thành, có tốc độ nhanh nhưng công kích đơn giản, chỉ biết húc vào đối tượng, trừ phi nó muốn dùng “đòn hi sinh” là cây kim nhỏ dưới bụng, nhưng làm như thế nó sẽ chết chắc. Võ Sư Thất Trọng chiến đấu với một con Đoạt Mệnh Phong thì rất đơn giản, nhưng kinh nghiệm của nàng thiếu thốn, cuối cùng lại để con ong kia phóng châm trúng cánh tay. Toàn thân bị tê liệt. Con Đoạt Mệnh Phong kia sau khi châm xong cũng lập tức chết đi.
Trúng châm của Đoạt Mệnh Phong là cả cơ thể sẽ tê liệt, nhưng cần thời gian khoảng nửa giờ để độc phát tác. Chỉ khi bị nhiều con Đoạt Mệnh Phong châm trúng thì chất độc mới phát tác càng nhanh. Nếu bị trúng quá nhiều chất độc của Đoạt Mệnh Phong thì ngươi sẽ bị liệt vĩnh viễn, còn thống khổ hơn chết. Lần đó nàng chỉ bị 1 con Đoạt Mệnh Phong châm trúng, thật ra nếu biết cách hút bớt chất độc và ngăn máu độc di chuyển trong cơ thể thì vẫn có nhiều thời gian để 2 người rời Xích Tùng Lâm.
Nhưng cả Tiêu Vân Thiên và Tiêu Như Nguyệt lúc đó lại không biết làm sao, chỉ vội vàng chạy ra Xích Tùng Lâm mà không xử lý vết thương. Kết quả chưa ra khỏi rừng thì chất độc đã phát tác, Tiêu Vân Thiên chỉ có cách cõng nàng cả ngày đi trong khu rừng. Phải biết hắn lúc đó chỉ là một phế vật thôi, còn nàng thì bị tê liệt toàn thân, đến phế vật cũng không bằng. Lần đó mặc dù 2 người cũng không còn gặp nguy hiểm gì khác, nhưng cũng coi là cùng chung hoạn nạn.
Sau đó Tiêu Vân Thiên lại tiếp tục cõng nàng từ Xích Tùng Lâm một đường trở về Tiêu gia nhờ sư phụ nàng Tiêu Nhật Lam cứu chữa. Cũng chính lần đó Tiêu Nhật Lam cấm Tiêu Vân Thiên không được lại gần Tiêu Như Nguyệt, sợ làm ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của nàng.
Nghĩ đến đây Tiêu Vân Thiên liền hạ quyết định sau này luyện cho Tiêu Như Nguyệt một viên giải độc đan hoặc thứ gì đó tương tự mang theo bên người mới được.
----------
Chú thích: Xin nhắc lại một lần nữa, do Nguyên Thủy Tinh tràn ngập linh khí, tu luyện lại góp phần làm chậm thậm chí là đảo ngược quá trình lão hóa nên với Tiên Thiên Võ Sư và Kim Đan Kỳ trở xuống thì 20 tuổi được coi là thanh niên, từ sau 20 tuổi quá trình lão hóa sẽ giảm đi một nửa. Tức là 40 tuổi chỉ như người địa cầu 30 tuổi, 60 tuổi như người địa cầu 40 tuổi. Tương tự đối với Võ Hoàng hay Luyện Hư Kỳ thì 70 80 tuổi vẫn là thanh niên chán nhé.
Trên đường từ Lạt Thành đến Lạc Nguyệt Trấn cũng không phải là gần, người bình thường đi bộ thì còn không biết ngày nào mới tới. Nhưng Tiêu Vân Thiên là một Võ Sư Bát Trọng đấy. Tốc độ đi bộ của hắn còn nhanh hơn người thường chạy hết sức nhiều, chứ đừng nói chi hắn đang chạy.
Chỉ là hắn chạy chưa được bao lâu thì bắt gặp một xe ngựa khá lớn, dường như cũng hướng về Lạc Nguyệt Trấn.
Trên xe là 3 nông phu đang trò chuyện, đừng nhìn họ nhếch nhác bụi đất nhưng cũng là Võ Sư cao giai cả đấy. Thấy Tiêu Vân Thiên chạy trên đường, họ cũng kêu lại.
- Này này, tiểu tử kia. Đi đâu đấy? Có phải đến Lạc Nguyệt Trấn không?
- Xin chào 3 vị thúc thúc. Xin hỏi 3 người là đi Lạc Nguyệt Trấn sao?
- Đúng, chúng ta là người Lạc Nguyệt Trấn, vừa vào Lạc Thành bán chút vật phẩm, lại mua chút vật phẩm khác, hiện giờ đang quay về.
Người kia tiếp lời:
- Con đường này, chỉ có đến Lạc Nguyệt Trấn mà thôi. Trên đường cũng không có địa điểm nào khác đáng để dừng lại, trừ khi là Liệp Yêu Giả có mục tiêu gần 2 bên đường. Ta thấy tiểu tử ngươi còn nhỏ thế này, chắc không phải Liệp Yêu Giả, lại đơn thân độc mã đi trên đường thế này, không bằng lên đây, chúng ta cùng nhau về Lạc Nguyệt Trấn cho vui.
Tiêu Vân Thiên đang cầu còn không được, mặc dù là đi theo xe ngựa sẽ kéo dài thời gian ra thành 4 5 ngày nhưng nếu thật sự chạy một mình 2 3 ngày, chính hắn cũng cảm thấy vô vị.
- Đa tạ 3 vị thúc thúc.
Nói xong lập tức phóng người nhảy lên xe ngựa.
- Ồ, tiểu tử này rất khá, ta cảm giác thực lực của hắn cũng không thua gì chúng ta đâu.
Ngựa của Đại Việt Quốc thật sự rất khỏe, chỉ 2 con ngựa kéo theo cả xe vật dụng lớn cộng thêm 3 người vẫn rất nhẹ nhàng, cứ gọi là chạy băng băng trên đường, thậm chí còn không có dấu hiệu mệt mỏi nào, cho thấy bọn chúng thật sự vẫn còn dư lực.
Đường dài, xe ổn định, Tiêu Vân Thiên lại không có chủ đề nào chung với những người nông phu này. Trừ những câu hỏi xã giao như Tiêu Vân Thiên tên gì, bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, đi Lạc Nguyệt Trấn để làm gì, vài câu khen ngợi tuổi trẻ tài cao, gan dạ một mình xông pha rèn luyện. Sau đó thì 2 người lại bỏ mặc Tiêu Vân Thiên để quay ra nói chuyện nhà nông của mình.
Võ giả và tu tiên giả cũng cần phải ngủ như người thường. Ít nhất Võ giả dưới Võ Tông là như thế, sau Võ Tông thì càng lên cao thời gian ngủ sẽ càng ít. Tu tiên giả thì nhờ tinh thần lực hùng hậu hơn, họ có thể dần dần thay thế giấc ngủ bằng tu luyện khi đạt cấp bậc Kim Đan. Rõ ràng Tiêu Vân Thiên chưa đạt Võ Tông, hắn cũng cần phải ngủ. Đặc biệt là những ngày này quá tập trung tu luyện và mất nhiều tính mạng lực khi ngưng tụ tinh huyết khiến Tiêu Vân Thiên khá mệt mỏi.
Thế nên hiện tại Tiêu Vân Thiên cảm thấy buồn ngủ. Nếu bảo hắn chạy một mình, hắn sẽ chẳng buồn ngủ đâu, nhưng trên xe thì hắn không thể ngăn cơn buồn ngủ lại kéo tới. Hắn cũng không dám tu luyện trước mặt 2 người này, cũng chỉ có thể nhàm chán mà gục lên gục xuống. Nông phu kia cũng là người tinh ý, thấy vậy liền đứng dậy đi vào trong buồng xe dọn dẹp một góc nhỏ, sau đó bảo Tiêu Vân Thiên cứ tự nhiên mà ngủ, nhưng lại vui vẻ đùa rằng bù lại buổi tối phải thức canh chừng cho bọn họ. Thật ra bọn họ có 4 người, nhưng 1 người cũng đang ngủ trong xe kia kìa.
Mặc dù là thế, Tiêu Vân Thiên cũng không dám hoàn toàn buông thả bản thân vào giấc ngủ sâu, hắn chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Tiêu Vân Thiên khởi hành từ lúc trưa. Buổi tối, xe ngựa vừa dừng thì hắn cũng mở mắt. Mọi người xuống xe ngựa.
Xem ra những người này rất quen thuộc con đường, đã vạch sẵn lộ trình rồi. Nên chọn địa điểm họ dừng chân là có chủ đích cả. Đó là một thung lũng nhỏ bên đường, xung quanh 3 bề là núi cao, mặt còn lại hướng ra con đường. Thung lũng không lớn, chỉ bằng 5 lần tiểu viện của Tiêu Vân Thiên, bên trong còn có một con suối nhỏ từ khe núi chảy ra, sau khi chảy một đoạn ngắn trên mặt đất lại quay trở về với mạch ngầm dưới lòng đất.
Thật sự là một địa phương dễ thủ khó công, mặc dù hơi nhỏ.
- Vân Thiên, lại đây ngồi cho ấm nào, chờ một chút sẽ có cái ăn. Tiểu tử ngươi thích ăn thịt luộc hay thịt nướng?
- Đa tạ, Hoàn thúc thúc.
Trước đó Tiêu Vân Thiên cũng đã biết tên 3 người: Việt Hoàn, Phùng Kỳ, Lạc Tiến. Còn người vẫn ngủ kia tên là Hoàng Văn. Đêm nay cũng chính là hắn canh gác trước, sau nửa đêm thì sẽ đến Phùng Kỳ, sau đó là Lạc Tiến.
Mặc dù lúc chiều nói đứa với Tiêu Vân Thiên nhưng chẳng ai thật sự bắt tên nhóc nhìn như 10 tuổi này canh gác cả. Cho dù hắn xung phong nhận việc bọn họ còn chẳng yên tâm nữa là.
Sau buổi tối, 5 cái lều được dựng lên. Tiêu Vân Thiên cảm thấy may mắn vì những nông phu này có đến 2 cái lều dự phòng, cho hắn mượn tạm 1 cái thì vẫn còn dư 1 cái. Nếu không thì hắn sẽ phải lấy lều của chính mình ra, lúc đó sẽ phải lộ ra bản thân có giới chỉ, rất phiền phức. Trời không lạnh lắm, lại thêm mọi người đều là Võ Sư nên cũng chẳng cần chăn đệm làm gì, cứ thế trải một đống cỏ ra rồi người nằm ngủ, người tu luyện. Hoàng Văn thì ở ngay trước lều của mình treo một lồng đèn Vân Miên hỏa, mặt hướng ra phía con đường, ngồi xuống lấy một quyển sách ra đọc.
Tiêu Vân Thiên lúc này cũng tiến vào trạng thái tu luyện, mặc dù không dám chìm vào trạng thái vong ngã.
Nửa đêm khi 2 người nông phu thay ca, hắn cũng cố gắng đi ngủ, nếu không, sinh hoạt của hắn sẽ hoàn toàn bị đảo lộn trở thành cú đêm.
Một đêm không có gì đặc biệt xảy ra. Ngày tiếp theo cũng thế, buổi sáng cả 5 người đều ngồi phía trước nói chuyện. Tiêu Vân Thiên vẫn giống như hôm qua, rất kiệm lời, chỉ khi được hỏi đến mới trả lời.
- Hôm trước vào thành ta thấy dán thông báo 2 tháng sau Vân Trung Giáo sẽ chiêu sinh đấy. Không biết Lạc Nguyệt Trấn của chúng ta có thiếu niên nào đủ tiêu chuẩn không?
- Đúng đúng, ta cũng thấy. Không hiểu sao lần này tiêu chuẩn lại hạ thấp đến như thế. Chỉ cần có linh căn, không cần biết loại nào, phẩm cấp nào đều được thu nhận.
- Ta nghe nói trấn trưởng đại nhân có một linh căn thám trắc thạch đấy. Nếu không thì chúng ta cứ đem con cháu trong nhà tới nhờ ngài ấy kiểm tra giúp một phen.
- Tính cả thì thị trấn chúng ta cũng có đến 8000 thiếu niên ấy nhỉ. Như thông báo thì từ 10 đến 18 tuổi cũng đã có 4000 người rồi. Nếu ai cũng nhờ đến trưởng trấn thì ta nghĩ ngài ấy sẽ bận rộn chết mất.
- Vì thế bây giờ chúng ta phải tranh thủ trước một chút. Cho con cháu trong nhà được kiểm tra trước đã. Sau đó mới công bố tin tức.
- Cũng chẳng phải chỉ có nhóm chúng ta biết được tin tức đâu, thông báo đã dán cả tháng rồi, trước chúng ta cũng đã có mấy nhóm người vào Lạt Thành buôn bán rồi.
- Hừ, các ngươi đúng là rất chậm tiến. Nhìn cái này. Thấy không? Linh căn thám trắc thạch đấy. Ta đã biết thế nào tin tức cũng sẽ lộ ra ngoài. Cho nên đã gom toàn bộ tiền trong người mua sẵn 20 viên. Bây giờ thế nào, ai muốn mua lại những viên Linh căn thám trắc thạch này?
- A, Phùng Kỳ, ngươi thật là xấu, cơ hội phát tài vậy mà lại không nói cho chúng ta…
- Thử xem nào, ồ, ồ, hay thật, ta cũng có linh căn này. Phàm cấp nhất phẩm. Ha ha, tuy là hạng bét nhưng còn hơn 3 người các ngươi. Đáng tiếc, chúng ta đều qua tuổi rồi.
- Tiểu tử, thử một chút xem nào.
Tiêu Vân Thiên biết rõ vì sao Vân Trung Giáo lại hạ thấp tiêu chuẩn đến như vậy. Nhớ lại kiếp trước của mình, bản thân hắn cũng có linh căn, đáng tiếc lúc ấy não hải bị tổn hại, đến cuối cùng lại không được nhận vào Vân Trung Giáo. Mãi đến 5 năm sau, khi hắn tìm được huyết sâm trong một khu rừng thí luyện của Tiêu gia, não hải được chữa trị thì mới được gia nhập Vân Trung Giáo. Vừa nghĩ, tay hắn đưa ra chạm vào linh căn thám trắc thạch. Cũng giống như kiếp trước, viên thám trắc thạch vẫn lặng lẽ không phản ứng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta thấy tiểu tử ngươi thực lực không hề thua kém chúng ta, cứ ngỡ ngươi sẽ có linh căn chứ…