Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - SÆ°u Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 19-04-2008, 09:53 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 21

Lại chuyện hiểu lầm

Thấy há» nhìn quá, lão “Lá»™t Da†cÆ°á»i há» há» :
- Không, không say, trái lại còn tỉnh hơn bao giỠhết, chỉ cần các anh bằng lòng thì ngay bây giỠtôi có thể ứng trước nửa số bạc.
Lão “Lá»™t Da†từ trÆ°á»›c đến giá» rất tin tưởng bá»n Quách Äại Lá»™, lão biết bá»n này tuy không có má»™t đồng dính túi, nhÆ°ng lá»i nói của há» giá đáng ngàn vàng.
Quách Äại Lá»™ nhìn lão và há»i :
- Số bạc mà ông nói đó làm thế nào để kiếm ra?
Lão “Lột Da†nói :
- Rất dễ, chỉ cần các anh đi cùng với tôi một chuyến đến Huyện Thành thì bạc sẽ vỠtay ngay.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Äi má»™t chuyến đến Huyện Thành? Äi bằng cách nào?
Lão “Lột Da†nói :
- Tự nhiên là đi bằng hai chân.
Quách Äại Lá»™ nhích lên hai bÆ°á»›c :
- Äi nhÆ° thế này đây?
Lão “Lột Da†gật đầu :
- Tự nhiên.
Quách Äại Lá»™ gặn lại :
- Rồi sau đó?
Lão “Lột Da†nói :
- Sau đó các anh cứ việc mang năm trăm lượng bạc Ä‘i vá».
Quách Äại Lá»™ :
- Không có chuyện gì khác nữa?
Lão “Lột Da†gật đầu :
- Không.
Quách Äại Lá»™ ngó VÆ°Æ¡ng Äá»™ng và cÆ°á»i :
- Äi má»™t chuyến lấy năm trăm lượng, anh có từng nghe thấy hay không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Không.
Lão “Lột Da†nói :
- Có rất nhiá»u chuyện mà các anh có thể chÆ°a nghe nói, nhÆ°ng nhÆ° thế không có nghÄ©a là chuyện không có thật.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Số tiá»n lá»i hàng tháng của ông cÅ©ng không phải là chuyện giả.
Lão “Lột Da†thở ra :
- Gần đây, số cầm thì nhiá»u mà số lá»i không có là bao, vì há» bá» luôn không chuá»™c, những thứ đó bán ra không được, vì thế nên vốn liếng lần hồi hết nhẳn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật gù tá» ra rất thông cảm hoàn cảnh làm ăn của lão.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Chuyện làm ăn có chứ không có lá»i nhÆ° thế thì ông làm làm gì?
Lão “Lột Da†thở ra :
- CÅ©ng là chuyện không có cách nào khác được, âu cÅ©ng là tại mình chá»n lấy cái nghá» báo hại.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Như thế thì số năm trăm lượng này, ông nên giữ nó mà xài lần.
Lão “Lột Da†lật đật nói :
- Không, đây là tôi tá»± ý nhÆ°á»ng cho các vị đấy mà.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tiá»n của ông kiếm ra quá khó, thế mà chúng tôi Ä‘i khÆ¡i khÆ¡i má»™t chuyến mà kiếm những năm trăm lượng, chuyện nhÆ° thế quả thật chúng tôi rất khó làm.
Lão “Lột Da†đằng hắng hai ba tiếng :
- Äâu có gì gá»i là khó làm? Vả lại chuyến Ä‘i của các vị rất cần vào dụng ý của tôi mà.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Dụng ý như thế nào?
Lão “Lột Da†ngượng ngập :
- Các vị cứ yên lòng, nhất định tôi không bảo các vị ăn cướp ăn trộm gì đâu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ông cũng cứ yên lòng, chúng tôi không bao giỠlàm chuyện ấy đâu.
Lão “Lột Da†nhướng mắt :
- Các anh không đi?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Không.
Lão “Lá»™t Da†há»i :
- Tại làm sao thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không tại làm sao hết.
Lão “Lá»™t Da†khá»±ng lại má»™t lúc rồi bật cÆ°á»i :
- Một mình anh không chịu cũng chẳng sao, ở đây...
- Không phải một mình hắn.
Lão “Lột Da†trố mắt :
- Anh cũng không chịu đi?
Yến Thất nói :
- Äúng, tôi không Ä‘i mà cÅ©ng không nguyên nhân gì cả, không Ä‘i là không Ä‘i.
Lâm Thái Bình cÆ°á»i :
- Tưởng một mình tôi không đi, chẳng ngỠtất cả cùng không đi.
Lão “Lột Da†lớn tiếng :
- Bộ bạc của tôi là bạc giả à? Bộ từ trước đến nay các anh chưa cầm thế bao gi� Chưa cầm bạc tôi bao gi�
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không phải giả và chúng tôi đã từng cầm, nhưng mỗi khi cầm là chúng tôi mang đồ đến thế.
Lão “Lột Da†nói :
- Tôi không cầm thế đồ đạc của các anh, tôi chỉ cần các anh cùng Ä‘i vá»›i tôi má»™t chuyến rồi mang tiá»n vá» xài, thế mà các anh không chịu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äúng nhÆ° vậy, không Ä‘i.
Lão “Lột Da†nhảy dựng lên la lớn :
- Các anh bộ khật khùng sao chứ? Tôi thấy các anh sớm muộn gì rồi cũng phải chết đói, thật đúng là đồ... khật khùng.



Không biết bá»n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng có khật khùng nhÆ° lão “Lá»™t Da†nói hay không, chứ thật tình nếu số bạc nào không minh bạch là há» nhất định không thèm rá»› tá»›i.
Cầm đồ vốn không phải là chuyện mất mặt, há» cÅ©ng đã mang cầm thế không biết bao nhiêu thứ, nhÆ°ng nhất định há» không chịu cầm... ngÆ°á»i.
Há» bằng lòng mang cái khố của mình ra cầm thế, nhÆ°ng nhất định há» giữ cho kỳ được lÆ°Æ¡ng tâm của há».
HỠchỉ làm những chuyện mà tự hỠbằng lòng, nhất là hỠthấy đó là một chuyện nên làm, lợi tức trở thành thứ yếu, có đôi khi không cần thiết.



Má»™t ngÆ°á»i hằng ngày Ä‘á»u phải vào cầu tiêu năm bảy lần để làm cái chuyện tiểu tiện, đó là chuyện thông thÆ°á»ng.
Chẳng những là chuyện thông thÆ°á»ng mà còn là chuyện cần thiết không làm không được.
Tuy là chuyện rất tầm thÆ°á»ng, nhÆ°ng có lúc phải Ä‘á» cập, chẳng hạn nhÆ° bây giá»...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng má»›i từ trong cầu tiêu bÆ°á»›c ra.
Má»—i ngày, khi tuá»™t xuống giÆ°á»ng, chuyện thứ nhất của hắn là vào cầu tiêu.
Lúc hắn trở vào khách thính, hắn phát hiện thần sắc của Lâm Thái Bình và Yến Thất có hơi khác biệt.
Hình như hỠcó gì muốn nói mà không tiện.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không há»i, hắn là con ngÆ°á»i ít nói vả lại hắn biết trong tình trạng này không há»i rồi há» cÅ©ng nói ra.
Quả nhiên, Yến Thất nói ngay :
- Tại sao anh không há»i?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lừ đừ :
- Há»i cái gì má»›i được chứ?
Yến Thất nói :
- Anh không thấy ở đây Ä‘ang thiếu má»™t ngÆ°á»i hay sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật gù :
- Hình như là thế.
NgÆ°á»i thiếu mặt ở đây là Quách Äại Lá»™.
Yến Thất há»i :
- Tại sao anh không há»i hắn Ä‘i đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Hắn Ä‘i đâu thì Ä‘i chứ có gì quan hệ? NhÆ°ng quả thật nếu anh muốn tôi há»i thì há»i chứ cÅ©ng chẳng sao.
Hắn chầm chậm ngồi xuống và chầm chậm :
- Tiểu Quách đi đâu?
Yến Thất nhún nhún vai :
- Anh sẽ không bao giỠđoán trúng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vì không Ä‘oán trúng nên tôi má»›i há»i.
Yến Thất nói :
- Hắn Ä‘i theo lão “Lá»™t Daâ€, lão vừa Ä‘i là hắn dông theo.
Bây giá» VÆ°Æ¡ng Äá»™ng má»›i thấy hÆ¡i kỳ, hắn há»i :
- Theo lão “Lột Da†làm gì?
Yến Thất làm thinh, da mặt hắn hơi xanh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cau mày thì thầm :
- Không lẽ vì năm trăm lượng bạc mà hắn đi theo lão?
Nhưng hắn lắc đầu nói tiếp :
- Tôi không tin, Tiểu Quách không phải là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế.
Yến Thất bĩu môi :
- Tôi cũng không muốn tin như thế, nhưng không thể không tin.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tại làm sao anh không thể tin?
Yến Thất nói :
- Bởi vì chính mắt tôi nhìn thấy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Anh nhìn thấy cái gì?
Yến Thất nói :
- Tôi thấy hắn cùng với lão “Lột Da†bàn tán thật lâu, lão “Lột Da†trao cho hắn một đỉnh bạc và hắn vội đi theo lão.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng sá»­ng sốt :
- Tại sao anh không theo há»i?
Yến Thất cÆ°á»i nhạt :
- Tôi theo há»i để làm gì? Tôi không bao giá» chịu hợp tác vá»›i lão ấy đâu.
Lâm Thái Bình vụt thở ra :
- Giá nhÆ° chỉ làm má»™t chuyện tầm thÆ°á»ng là cùng Ä‘i cho có bạn vá»›i lão đến Huyện Thành thì cÅ©ng chẳng có chi quan trá»ng, nhÆ°ng theo tôi thấy thì chuyện này không Ä‘Æ¡n giản nhÆ° thế đâu.
Tự nhiên, làm sao có thể đơn giản như thế được.
Giá nhÆ° lão “Lá»™t Da†chỉ cần mÆ°á»›n ngÆ°á»i Ä‘i theo cho có bạn thì chừng năm tiá»n thôi, nhất định sẽ có khối ngÆ°á»i Ä‘i, chuyện chi phải tìm đến bá»n há», và chuyện chi phải tốn năm trăm lượng?
Lâm Thái Bình nói tiếp :
- Chính lão ta cũng có nói, lão làm như thế tất nhiên là có dụng ý, nhất định lão không làm chuyện tốt.
Yến Thất nói :
- Có thể khiến cho lão “Lột Da†chịu bỠra món bạc năm trăm lượng, theo tôi chỉ có một chuyện.
Lâm Thái Bình há»i :
- Chuyện gì?
Yến Thất nói :
- Chuyện gì thì không dám chắc, nhưng nhất định phải là chuyện mà lão có thể kiếm không dưới năm ngàn lượng.
Lâm Thái Bình gật đầu :
- Äúng, nếu không phải là chuyện “nhất bản vạn lợi†thì nhất định lão chỉ làm...
Yến Thất rướt nói :
- Làm một chuyện mà không dám cho ai theo hết.
Lâm Thái Bình gật gật :
- Äúng, tôi thấy nếu không lừa gạt thì cÅ©ng là chuyện trá»™m đạo, tá»± nhiên vì sợ mang hại nên lão má»›i viện đến bá»n mình.
Hắn thở ra và nói tiếp :
- Chẳng lẽ Quách Äại Lá»™ lại không thông Ä‘iá»u đó?
Yến Thất cÆ°á»i nhạt :
- Anh có thể suy đoán được thì làm sao hắn lại không? Hắn không ngu hơn ai đâu.
CÅ©ng đúng, sá»± thật, nói gì thì nói, làm gì thì làm, nhÆ°ng không má»™t ai có thể nói Quách Äại Lá»™ là ngu, nếu không nói hắn rất thông minh.
Từ nãy giá» làm thinh, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt lên tiếng :
- Anh thấy rằng không nên đi thì tại sao không cản hắn?
Yến Thất nhún vai :
- Má»™t con ngÆ°á»i má»™t khi mà đã muốn nhảy xuống vÅ©ng bùn rồi thì đừng mong ai cản được.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Nghĩa là anh chỉ ngồi nhìn hắn nhảy?
Yến Thất ngập ngừng :
- Tôi... tôi...
Hắn vụt đứng lên và chạy ào ra Ä‘Æ°á»ng, ai cÅ©ng thấy khi hắn chạy, nÆ°á»›c mắt hắn đã chảy ra.
Tá»± nhiên không ai tinh mắt hÆ¡n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
Hắn ngồi yên sửng sốt và hắn vụt thở dài :
- Thương sâu bao nhiêu thì giận cũng sâu bấy nhiêu, câu nói này tuy cũ nhưng thật không sai tí nào.
Lâm Thái Bình há»i :
- Anh nói cái giống gì đó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Tôi nói cho đến bây giá» tôi vẫn chÆ°a tin được rằng Quách Äại Lá»™ Ä‘i làm chuyện nhÆ° thế, anh thì sao?
Lâm Thái Bình do dự :
- Tôi cũng không tin chắc lắm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ãt nhất anh cÅ©ng có Ä‘iểm hoài nghi, có phải thế không?
Lâm Thái Bình gật đầu :
- Có lẽ là như thế.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thế nhưng Yến Thất thì không hoài nghi một chút nào cả, hắn cho rằng Tiểu Quách nhất định đi làm chuyện ấy, anh có biết tại sai không?
Lâm Thái Bình suy nghÄ© và trả lá»i :
- Tôi cũng thấy chuyện hơi lạ, chính Yến Thất và Tiểu Quách giao tình khá hậu kia mà...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Chính vì chỗ giao tình thâm hậu ấy cho nên mới như thế.
Lâm Thái Bình cau mặt :
- Anh nói tôi không hiểu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chu Chu mất tích thình lình, chúng ta ai cÅ©ng có thể nghÄ© hãy còn có má»™t nguyên nhân nào đó, thế nhÆ°ng Quách Äại Lá»™ không thấy, hắn thấy toàn mặt xấu, anh có biết tại sao không?
Lâm Thái Bình nói :
- Tại vì Tiểu Quách quá yêu,cho nên...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cho nên tâm trí trở nên mỠmịt, có phải thế không?
Lâm Thái Bình gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Ãi tình có thể làm cho con ngÆ°á»i mù quáng, chân lý đó ai cÅ©ng thấy rõ ràng, chỉ có ngÆ°á»i trong cuá»™c là mù tịt.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu anh có thâm tình vá»›i má»™t ngÆ°á»i nào, tá»± nhiên anh nhận xét vá» con ngÆ°á»i ấy không thể nào chính xác, bởi vì bình thÆ°á»ng anh thÆ°á»ng nhìn vào chá»— tốt của con ngÆ°á»i ấy, nhÆ°ng nếu có má»™t biến cố nào đó làm cho lòng anh bị tổn thÆ°Æ¡ng thì anh sẽ tá»± trách mình mù quáng và từ đó anh sẽ thấy chỉ toàn chá»— xấu của đối phÆ°Æ¡ng.
Lâm Thái Bình chợt cÆ°á»i thành tiếng :
- à của anh thì tôi biết, chỉ có Ä‘iá»u chá»— thí dụ không hợp lắm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao?
Lâm Thái Bình cÆ°á»i :
- Tại sao anh lại lấy tình cảm giữa Chu Chu và Tiểu Quách mà so sánh giữa Tiểu Quách và Yến Thất, hai cái tình đó khác nhau mà.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng cÆ°á»i.
Hình nhÆ° hắn cÅ©ng cảm thấy mình thí dụ không đúng chá»— và hình nhÆ° hắn cÅ©ng cảm thấy hôm nay mình nói hÆ¡i nhiá»u.
Và chính vì thế mà hắn bắt đầu ngậm miệng.
Thế nhÆ°ng hắn vẫn cÆ°á»i, cái cÆ°á»i của hắn bây giá» có hÆ¡i khác biệt.
Mãi cho đến khi Yến Thất từ ngoài trở vào, hắn mới lên tiếng :
- Anh định đi đâu đó?
Yến Thất mí mắt còn á»­ng Ä‘á», nhÆ°ng hắn gượng cÆ°á»i :
- Bữa nay trá»i tốt lắm, tôi định Ä‘i săn.
Lâm Thái Bình đứng lên cÆ°á»i :
- Tôi cũng đi, nếu bữa nay không đi săn thì chắc là chết đói.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Trong mình Tiểu Quách có bạc, nhất định không bao giá» hắn chịu để cho mình nhịn đói chết, tại sao anh không thể đợi hắn vá».
Yến Thất trầm giá»ng :
- Tại sao tôi lại phải đợi hắn?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Vì tôi mà đợi hắn cũng không được nữa sao?
Yến Thất cúi mặt đứng yên một chỗ.



Trá»i tuy tạnh ráo nhÆ°ng gió vẫn thổi cắt da.
Yến Thất hình nhÆ° không thấy lạnh, hắn đứng nhÆ° trồng má»™t chá»—, thật lâu hắn má»›i há»i :
- Nhưng nếu hắn không vỠthì sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Nếu hắn không vá» thì tôi sẽ má»i các anh ăn thịt... chó vậy.
Lâm Thái Bình nhổm ngÆ°á»i lên :
- Trá»i lạnh nhÆ° thế này tìm ở đâu ra chó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không cần phải tìm, ở đây đang có một con.
Lâm Thái Bình trố mắt :
- Ở đây có một con?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chỉ chỉ vào lá»— mÅ©i mình :
- Có đây.
Lâm Thái Bình bật cÆ°á»i :
- Anh là... chó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äúng là con chó má»±c.
Lâm Thái Bình bật cÆ°á»i ha hả :
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng cÆ°á»i theo :
- Má»™t con ngÆ°á»i mà đến mức bằng hữu của mình cÅ©ng không phán Ä‘oán nổi thì còn tệ hÆ¡n là chó nữa...



Äúng là VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không phải chó.
Vì sau đó không bao lâu, Quách Äại Lá»™ trở vá».
Hắn mang vỠđầy những bao, những gói, lớn có, nhỠcó.
Gói thì thịt, gói thì là bánh, gói là đậu phộng rang.
Mà đã có đậu phộng rang là tự nhiên có rượu.
Cho dầu không có đậu phộng rang, chỉ có thịt bánh cũng vẫn phải có rượu.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i he he :
- Bây giỠthì tôi hơi nhớ tới lão Mạch, từ lúc không có mặt nơi đây nữa thì hình như chúng ta không tìm đâu ra được món thịt quay.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ãt nhất có má»™t ngÆ°á»i thay lão Mạch.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Ai?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Anh chứ còn ai nữa, anh mà mở quán cơm thì chắc chắn là sẽ đông khách.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Quả là chuyện làm ăn khá đấy, nhưng còn một thứ khó lòng...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tại sao vậy?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Nếu không phải do tôi ăn sập tiệm thì các anh cũng xơi tiêu.
Yến Thất cÆ°á»i nhạt :
- Yên lòng, tôi nhất định không ăn đâu.
Từ lúc bÆ°á»›c vô nhà đến giá» Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i không ngá»›t nhÆ°ng đến khi thấy bá»™ mặt lạnh nhÆ° tiá»n của Yến Thất, hắn bắt đầu sá»­ng sốt :
- Anh đang giận đấy à?
- Tôi... tôi có làm gì đâu?
Yến Thất lạnh lùng :
- Làm gì thì tuỳ anh biết đấy.
Quách Äại Lá»™ gượng cÆ°á»i :
- Tôi biết cái gì? Tôi thật không biết gì cả.
Yến Thất không nói vá»›i Quách Äại Lá»™ nữa, hắn bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt VÆ°Æ¡ng Äá»™ng :
- Anh tuy không phải là chó, nhưng ở đây lại có một con chó khác, nhưng chó trơn thì chẳng nói làm chi, đằng này là một con chó săn.
Quách Äại Lá»™ tròn mắt :
- Chó săn? Ai đâu?
Yến Thất không trả lá»i, hắn cÆ°á»i nhạt và bá» Ä‘i ra ngoài.
Quách Äại Lá»™ chá»›p chá»›p mắt, hình nhÆ° hắn hiểu phần nào câu chuyện, hắn bÆ°á»›c tá»›i cản ngang Yến Thất :
- Tại làm sao anh lại bảo tôi là chó săn của lão “Lá»™t Daâ€? Anh tưởng rằng những thứ tôi mua vỠđây là do tiá»n của lão đấy à?
Yến Thất lanh lảnh :
- Chứ chẳng lẽ những thứ này từ trên trá»i rá»›t xuống?
Quách Äại Lá»™ nhìn sững Yến Thất má»™t hồi rồi lẩm bẩm :
- Äược... được rồi, anh bảo tôi là chó săn thì tôi là chó săn, anh đã không chịu có ngÆ°á»i bạn nhÆ° thế thì để tôi Ä‘i.
Hắn chầm chậm bÆ°á»›c ngang trÆ°á»›c mặt VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đứng lên, hình nhÆ° muốn cản Quách Äại Lá»™, thế nhÆ°ng hắn lại ngồi xuống.
Quách Äại Lá»™ bÆ°á»›c ra ngoài sân, hắn nhìn lên tàng cây cao, tuyết đóng từng lá»›p và gió thổi qua, từng mảng tuyết rÆ¡i xuống mình hắn, rÆ¡i trên mặt hắn...
Hắn đứng sững như trồng.
Hắn vốn định đi một mạch thật xa, nhưng đến đây thì hắn đứng lại, đứng im lìm...



Yến Thất không đi ra sân, hai mắt hắn đỠhoe.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đứng đó tá»± bao giá».
Hắn với tay nắm tay Yến Thất.
Yến Thất vùng ra, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đã nhét vào tay hắn má»™t tá» giấy và bảo :
- Anh hãy xem cái này.
Không cần xem kỹ, Yến Thất thấy ngay đó là một tấm giấy cầm đồ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Anh hãy xem kỹ món đồ cầm.
Giấy cầm đồ thÆ°á»ng thÆ°á»ng giống toa thuốc, há» viết chữ rất tháo, nếu không thÆ°á»ng xem thì chắc chắn Ä‘á»c không ra.
Yến Thất tá»± nhiên là rất thÆ°á»ng xem, hắn chỉ liếc qua là thấy, “Má»™t sợi dây chuyá»n vàng và má»™t mặt hình trái timâ€, “món đồ đã cÅ© giá cầm năm mÆ°Æ¡i lượngâ€.
Äúng là toa hàng của tiệm cầm đồ.
Cho dù là đồ mới tinh khôi, đem đến tiệm cầm đồ, món đó cũng trở thành đồ cũ.
Tự nhiên là cầm giá rẻ mạt.
Tất cả những tiệm cầm đồ trong thiên hạ Ä‘á»u có má»™t nguyên tắc nhÆ° thế.
Nhưng vàng mà cũng có thể ấn định là “cũ và mới†thì quả là chuyện lạ vô cùng.
Nó chỉ lạ với bàng dân thiên hạ, chứ đối với chủ tiệm cầm đồ thì không lạ chút nào.
Phải có chữ “cũ†trong đó thì mới cầm được chứ?
Yến Thất muốn cÆ°á»i vì chuyện ấy, nhÆ°ng hắn không cÆ°á»i được.
Hắn cảm thấy như vừa mới bị ai tát cho một tát tai thật mạnh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thì vẫn cÆ°á»i :
- Giấy cầm đồ này tôi vừa má»›i tÆ°á»›c trong tay Quách Äại Lá»™, chính tôi đã nói trÆ°á»›c vá»›i các anh rằng nếu tôi “trổ nghá»â€ thì nhất định sẽ phát tài.
Hắn thở ra và nói tiếp :
- Rất tiếc vì tôi lÆ°á»i quá, không muốn ra nghá».
Yến Thất đứng làm thinh.
Tá»± nhiên, ai cÅ©ng có thể biết thấy rằng những câu nói đùa của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng là những câu... khá»a lấp.
NhÆ°ng vá»›i Yến Thất thì không khá»a lấp được, hắn đứng yên mà nÆ°á»›c mắt trào ra...



Cho dầu rằng bằng hữu thân như ruột thịt, cũng có lúc vẫn bị hiểu lầm.
Vì thế cho nên nếu gặp trÆ°á»ng hợp nào thắc mắc, tốt hÆ¡n hết nên cho bạn mình có cÆ¡ há»™i giải thích vá» việc làm đã tạo cho mình thắc mắc.
Má»™t vấn Ä‘á» có rất nhiá»u mặt, có những mặt má»›i nghe qua thÆ°á»ng là vô lý, nhÆ°ng coi chừng những mặt vô lý ấy lại là mặt thật.
Chính bản thân của má»™t con ngÆ°á»i cÅ©ng nhÆ° thế, nếu vì cứ khiêm cung, cứ nghÄ© vá» mặt xấu của mình, tức là mình tá»± ngược đãi mình, chứ suốt Ä‘á»i cÅ©ng không phát huy được cái tốt.
Bất cứ ngÆ°á»i nào cÅ©ng không được ngược đãi ngÆ°á»i nào và cÅ©ng không nên ngược đãi chính mình.
Äó là kết luận của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
Kết luận của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thÆ°á»ng thÆ°á»ng là chính xác.
Trên Ä‘á»i không có cái tốt nào là tuyệt đối.Tá»± nhiên cÅ©ng không có cái xấu nào tuyệt đối.
Thất bại, tá»± nhiên là chuyện không tốt, nhÆ°ng “thất bại là mẹ thành côngâ€.
Câu nói đó tuy đã cũ, tuy có vẻ như là an ủi, nhưng thật là quý giá.
Thành công tuy là chuyện tốt, nhÆ°ng đó là con dao hai lưỡi, nó có thể làm cho ngÆ°á»i sinh ra kiêu ngạo, tá»± cao tá»± đại và thất bại sẽ theo liá»n sau đó.
Kết giao vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn, tá»± nhiên rất mong cùng vá»›i ngÆ°á»i ấy kết giao thân cận, mà bằng hữu có thể thân cận được tá»± nhiên là bằng hữu tốt.
NhÆ°ng nếu quá thân cận, rất có thể dá»… dàng xem thÆ°á»ng nhau và cÅ©ng thÆ°á»ng sinh ra chuyện hiểu lầm.
Hiểu lầm tuy là chuyện không tốt, nhưng nếu sau đó được giải thích rõ ràng, đôi bên tất sẽ hiểu nhau hơn, thông cảm nhau hơn và tình cảm cũng do đó mà ngày một sâu đậm hơn.
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
  #22  
Old 19-04-2008, 09:54 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 22

Lại chuyện lão Lột Da

Bất luận chuyện ra sao, ngÆ°á»i bị oan uổng nhất định cÅ©ng là khó chịu.
Giá nhÆ° trên Ä‘á»i có má»™t ai bị chuyện vô cùng khó chịu thì ngÆ°á»i bị hàm oan sẽ khó chịu gấp đôi.
Yến Thất là con ngÆ°á»i đã từng chịu oan, tá»± nhiên rất thông cảm tâm tình Quách Äại Lá»™ gấp đôi.
Ngoài chuyện khó chịu ra, còn có má»™t tâm tình khốn đốn hÆ¡n hÆ¡n nhiá»u, nhÆ°ng ngoài ngÆ°á»i mang nó ra, không ai có thể biết được sá»± khốn đốn ấy.
Äã khá lâu rồi, Yến Thất chÆ°a từng khóc lần nào, bởi vì má»™t ngÆ°á»i đàn ông, thứ đàn ông ngang dá»c giang hồ, khóc thật là khó coi.
Hắn muốn Ä‘i tìm Quách Äại Lá»™ ngay lúc bấy giá», nhÆ°ng tìm rồi sẽ nói những gì?
Có nhiá»u chuyện hắn không muốn nói, có nhiá»u chuyện hắn không thể nói, có nhiá»u chuyện hắn không dám nói.
Trong lòng hắn bấn loạn vô cùng.
Thình lình, hắn thấy một bàn tay ló ra, trên bàn tay đó có cầm chén rượu.
Hắn nghe có ngÆ°á»i nói :
- Uống đi, anh uống cạn chén này để coi như chén giảng hòa.
Tim hắn đập liên hồi, hắn ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Quách Äại Lá»™.
GÆ°Æ¡ng mặt Quách Äại Lá»™ không có gì tá» vẻ giận há»n, cÅ©ng không có vẻ gì gá»i là Ä‘au khổ, gÆ°Æ¡ng mặt của hắn cÅ©ng nhÆ° bình thÆ°á»ng, miệng hắn vẫn cÆ°á»i khà khà...
Giá»ng cÆ°á»i của hắn, giá»ng đùa nghịch của hắn thật đã quá quen tai.
Yến Thất thÆ°á»ng cau mặt khi Quách Äại Lá»™ giỡn, hắn nghÄ© con ngÆ°á»i có lúc phải cần nghiêm trang má»™t chút.
NhÆ°ng bây giá» thì khác, bây giá» cái cÆ°á»i của Quách Äại Lá»™ làm cho hắn thấy vui vui, hắn thấy cái cÆ°á»i đùa đó thật đáng yêu.
HÆ¡n lên, hắn muốn Quách Äại Lá»™ luôn luôn là nhÆ° thế chứ đừng có bao giá» thay đổi.
Hắn chợt cảm thấy nhÆ° thế má»›i đúng con ngÆ°á»i...
Quách Äại Lá»™, con ngÆ°á»i vô tÆ° lá»±, con ngÆ°á»i luôn cởi mở, cho dầu ai đó có đắc tá»™i vá»›i Quách, nhÆ°ng Quách vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ Ä‘ang cÆ°á»i :
- Có chịu giảng hòa không nè?
Yến Thất ngập ngừng :
- Anh... anh không giận tôi sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Ban đầu thì cũng có chút chút, nhưng suy nghĩ lại chẳng những không giận mà còn thấy rất vui.
Yến Thất nhướng mắt?
- Rất vui?
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Nếu anh cứ mặc kệ tôi, không đếm xỉa gì đến tôi, không đếm xỉa chuyện tôi làm, cho dầu tôi làm những gì táng tận lÆ°Æ¡ng tâm anh cÅ©ng không thèm để ý thì cái đó có lẽ... không nên. NhÆ°ng chính vì anh là ngÆ°á»i bạn tốt cho nên anh má»›i đối xá»­ vá»›i tôi nhÆ° thế.
Yến Thất vẫn ngập ngừng :
- Nhưng... nhưng đáng lý tôi không nên nghi oan cho anh như thế, đáng lý tôi phải toàn tâm toàn ý tín nhiệm ở nơi anh.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Anh có nghi oan cho tôi cũng không có gì quan hệ, chỉ cần là bằng hữu tốt với nhau thì dầu có xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ, cho dầu anh có chịu tôi... mấy đấm cũng không sao.
Yến Thất bật cÆ°á»i.
Lúc hắn cÆ°á»i, mÅ©i hÆ¡i nhăn trÆ°á»›c và ánh mắt hắn cÅ©ng lá»™ trÆ°á»›c nét cÆ°á»i.
Äó là cái đặc biệt của Yến Thất, cái mà theo Quách Äại Lá»™, hắn cho là nét để yêu.
Mặt hắn bám đầy bụi đất làm cho đen xạm, nhưng nước mắt của hắn chảy đến đâu làm sạch đến đó, những nơi ấy bày da thịt trắng hồng.
Quách Äại Lá»™ đứng nhìn ngÆ¡ ngác...
Yến Thất cúi mặt :
- Anh ngó tôi gì dữ vậy?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i, nhÆ°ng rồi hắn vụt thở ra :
- Tôi đang nghĩ ánh mắt của Toan Mai Thang thật đẹp nhưng nếu anh chịu rửa mặt anh cho thật sạch thì anh sẽ ăn đứt cô ta.
Yến Thất định nhìn Quách Äại Lá»™ nhÆ°ng rồi hắn bật cÆ°á»ivà đón lấy chén rượu trên tay của Quách.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngó Lâm Thái Bình, Lâm Thái Bình nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, cả hai cùng cÆ°á»i.
Lâm Thái Bình nói :
- Tôi vốn không hay uống rượu, nhÆ°ng hôm nay thì lại muốn uống thật nhiá»u.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Chỉ tiếc hôm nay tôi lại không thể bồi rượu anh được.
Lâm Thái Bình há»i :
- Tại sao thế?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bởi vì hôm nay tôi có việc, có việc cần phải xuống núi.
- Hừ, cái tên tiểu tá»­ này cứ há»… có tiá»n trong túi là hình nhÆ° không thể ở nhà.
Yến Thất cắn môi :
- Xuống núi làm chi thế?
Quách Äại Lá»™ chá»›p chá»›p mắt :
- Tôi có hẹn vá»›i má»™t ngÆ°á»i.
Yến Thất hơi đổi sắc :
- Anh hẹn với ai?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Lão “Lá»™t Daâ€.
Ãnh mắt của Yến Thất vụt sáng ra, nhÆ°ng hắn cố ý há»i gặn :
- Lão hẹn với anh à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Lão không có hẹn, tôi đến kiếm lão.
Yến Thất há»i :
- Kiếm lão để làm gì?
Quách Äại lá»™ nói :
- Lão chịu bỠra năm trăm lượng, nhất định không thể vì ý tốt, tôi cần phải xem thử lão định “lột da†ai.



Tuyết bắt đầu tan.
Trên Ä‘Æ°á»ng núi ngoằn nghèo bị tuyết tan làm cho trÆ¡n trợt.
NhÆ°ng Yến Thất không xem chuyện ấy vào đâu, chân hắn dẫm lên bùn lầy mà y nhÆ° Ä‘ang Ä‘i trên ngá»n tuyết.
Bởi vì có Quách Äại Lá»™ Ä‘i sát má»™t bên.
Äi sát gần bên mà Yến Thất còn nghe rõ hÆ¡i thở của hắn.
Quách Äại Lá»™ vụt cÆ°á»i
- Hôm nay tôi phát hiện thêm một chuyện.
Yến Thất há»i :
- Chuyện gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi phát hiện VÆ°Æ¡ng lão đại là con ngÆ°á»i thật rất thông cảm ở tôi, trên Ä‘á»i chắc không còn ai hiểu rõ tôi hÆ¡n hắn.
Yến Thất gật đầu, giá»ng hắn hÆ¡i buồn :
- Hắn quả thật là con ngÆ°á»i phán Ä‘oán thông minh và dá»… dàng thông cảm, không riêng vá»›i anh mà vá»›i ai hắn cÅ©ng thật tế nhị...
Quách Äại Lá»™ nói :
- NhÆ°ng con ngÆ°á»i thông cảm tôi hÆ¡n hết lại chính là Lâm Thái Bình, Ä‘iá»u đó chỉ nhìn qua là tôi nhận ra ngay.
Yến Thất do dá»± má»™t lúc rồi vụt há»i :
- Thế còn tôi?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Anh thì chẳng thông cảm mà cÅ©ng chẳng hiểu tôi, chẳng những thế, nhiá»u lúc anh còn công kích cãi cá»...
Yến Thất cúi đầu im lặng.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Thế nhÆ°ng không biết tại sao, tôi thấy con ngÆ°á»i đối vá»›i tôi tốt nhất là anh.
Yến Thất nhoẻn miệng cÆ°á»i, mặt hắn á»­ng hồng.
Má»™t lúc khá lâu hắn há»i :
- Thế còn anh đối với tôi thì sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Có lúc tôi giận anh gần bể bụng, chẳng hạn như hôm nay, giá như Vương lão đại mà cũng đối xử với tôi như thế thì tôi không giận hắn như thế đâu, tôi sẽ giải thích cho hắn biết, nhưng với anh thì...
Yến Thất há»i :
- Thì anh lại giận tôi phải không?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Äó có lẽ tại vì đối vá»›i anh, tôi có má»™t Ä‘iểm đặc biệt là... quá tốt...
Yến Thất chá»›p mắt và nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Tốt cỡ bao nhiêu?
Quách Äại Lá»™ trầm ngâm :
- Tốt đến... bao nhiêu thì thật tình tôi cũng không nói được.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Nói không được là không thật.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thế nhưng tôi có thể thí dụ...
Yến Thất há»i tá»›i :
- Thí dụ như thế nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu vì VÆ°Æ¡ng lão đại thì tôi có thể cởi hết y phục Ä‘i cầm thế, chỉ mặc má»™t cái khố trở vá»...
Hắn bật cÆ°á»i và nói tiếp :
- Nhưng nếu với anh thì tôi có thể cởi luôn cái khố ấy.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Ai mà thèm cái khố rách của anh.
Nói xong câu đó, mặt hắn lại á»­ng hồng, hắn nghÄ© cái khố của Quách Äại Lá»™ có rách hay không, hắn làm sao biết được?...
Cũng may là mặt hắn dơ dáy quá cho nên dù hắn có đỠvì thẹn cũng không ai thấy được.
Thế nhÆ°ng ánh mắt của hắn thì lại không dấu được, Quách Äại Lá»™ nhìn vào mặt hắn và cÆ°á»i :
- Tôi còn có một cái thí dụ khác nữa.
Yến Thất hất hàm :
- Nói nghe.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi đã thá» rằng sẽ thá» chủ nghÄ©a Ä‘á»™c thân suốt Ä‘á»i, nhÆ°ng nếu anh là con gái thì nhất định tôi sẽ cÆ°á»›i ngay.
Yến Thất cÆ°á»i và quay chá»— khác :
- Ai mà làm vợ anh thì tám mÆ°Æ¡i Ä‘á»i cÅ©ng chỉ ôm khố rách.
Giá»ng nói của hắn chợt có hÆ¡i là lạ và khi dứt tiếng, hắn bá» Ä‘i nhanh vá» phía trÆ°á»›c.
Quách Äại Lá»™ không theo, hắn đứng nhìn dáng Ä‘i của Yến Thất ,tia mắt hắn đăm đăm đỠđẫn...



“Lợi Nguyên†là tên tiệm cầm đồ của lão “Lá»™t Daâ€.
Tiệm cầm đồ Lợi Nguyên đối diện vá»›i quán cÆ¡m lão Mạch cách bởi má»™t con Ä‘Æ°á»ng.
Tiệm cÆ¡m lão Mạch bây giỠđã hạ bảng hiệu rồi, nhiá»u ngÆ°á»i đã chia nhau phía trÆ°á»›c để bán lặt vặt.
NghÄ© đến lão Mạch là Quách Äại Lá»™ và Yến Thất có hÆ¡i buồn buồn, nhÆ¡ nhá»›.
Vì bá»n hỠđã vui vẻ vá»›i nhau ở tại tiệm của lão khá lâu.
Vốn không phải là hạng Ä‘a sầu Ä‘a cảm, nhÆ°ng há» Ä‘á»u là những kẻ có tình, há» là những kẻ dá»… bị tình cảm làm xao xuyến.
HỠđi ngang qua trước cửa tiệm cũ của lão Mạch, muốn hay không hỠvẫn đứng lại vài giây.
Trước tiệm của lão Mạch bây giỠcó một cỗ xe ngựa, nhưng không phải ngừng phía đó, đỗ xe trước cửa tiệm Lợi Nguyên.
Cửa tiệm còn chưa mở, hình như hôm nay nghỉ việc.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất trao đổi nhau bằng ánh mắt và cả hai liếc thấy lão “Lá»™t Da†thập thò ở phía cá»­a sau.
Lão dòm ngó trÆ°á»›c sau, hình nhÆ° sợ ngÆ°á»i ta bắt gặp hai tay lão ôm má»™t gói đồ khá lá»›n.
Khi thấy chắc không có ai, lão lom khom thoáng ra và nhảy phóc lên xe.
Vừa nhảy lên xong, cửa xe đóng lại ngay.
Và từ trong cá»­a tiệm cầm đồ bây giá» má»›i lóm thóm bÆ°á»›c ra má»™t lão bà, tay xách thùng rác nặng nhá»c lê từng bÆ°á»›c.
Quách Äại Lá»™ biết mặt bà lão, bà ta không phải vợ lão “Lá»™t Daâ€, bà ta là ngÆ°á»i nấu bếp.
Lão “Lá»™t Da†mượn ngÆ°á»i làm cÅ©ng đúng theo tiêu chuẩn danh hiệu của lão, nghÄ©a là cÅ©ng theo phÆ°Æ¡ng cách “lá»™t daâ€, lão bà này đã quá già lại không thân thuá»™c, nên ngoài chuyện ăn cÆ¡m ngày hai bữa, bà ta không lấy thêm của lão má»™t xu tiá»n công nào cả.
Có thể nhá» thế nên bà ta má»›i có thể ở vá»›i lão cho đến bây giá».
Quách Äại Lá»™ thÆ°á»ng lấy làm lạ, không hiểu tại sao cái mụ này bằng lòng làm việc cho lão “Lá»™t Da†nhÆ° thế.
Bởi vì làm cho lão như thế này rồi cho đến khi chết cũng chưa chắc bà ta có được một cỗ quan tài.
Lão “Lá»™t Da†từ trong xe nói vá»ng ra khá lá»›n :
- Nhớ đóng cửa cho kỹ nghe, đến sáng ngày mai thì ta mới vỠđấy.
Cỗ xe bắt đầu lăn bánh theo đại lộ.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất từ trong ngõ hẻm nhảy ra, má»—i ngÆ°á»i nhảy vá»t lên má»™t bên xe.
Cửa tò vò xe lập tức hé mở, lão “Lột Da†thò đầu ra, dáng lão hốt hoảng :
- Các ngÆ°á»i tính làm gì hả?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Không có làm gì cả, quá giang một đổi vậy mà.
Lão “Lột Da†lắc đầu nguầy nguậy
- Không được... đâu được, xe này mướn có giao trước, không cho ai quá giang cả.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i hì hì :
- Không được cÅ©ng phải được, bá»n này đã lên xe rồi, chẳng lẽ ông lại xô xuống được à?
Yến Thất cÅ©ng cÆ°á»i :
- Vả lại ông cÅ©ng đã từng nài nỉ bá»n này Ä‘i theo cÆ¡ mà.
Lão “Lột Da†cự nự :
- Nhưng bây giỠthì tôi không cần.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Ủa, bộ thay đổi ý kiến rồi à? Thế sao không báo trước?
Lão “Lá»™t Da†giận xám mặt, nhÆ°ng lão lại cÆ°á»i :
- CÅ©ng được, muốn quá giang cÅ©ng được, nhÆ°ng phải trả tiá»n, má»—i ngÆ°á»i má»™t đồng.
Vừa nói lão vừa mở cửa xe.
Coi vậy mà lão “Lá»™t Da†cÅ©ng có chá»— xài được, muốn làm gì lão cÅ©ng chiá»u ý, miá»…n có tiá»n.
Lão định bÆ°á»›c xuống xe, tay lão vẫn ôm khÆ° khÆ° cái bá»c của lão.
Quách Äại Lá»™ ngó Yến Thất :
- Yến Thất nè, tôi với anh đánh cá cái này chơi.
Yến Thất há»i :
- Äánh thì đánh, nhÆ°ng cá cái gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi nói trong bao của lão có con chuột, anh có tin không?
Yến Thất lắc đầu :
- Không, tôi không tin.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äược rồi, anh không tin thì tôi cá vá»›i anh mÆ°á»i lượng, dám không?
Lão “Lá»™t Da†cÆ°á»i hà hà :
- Khá»i, khá»i cần phải đánh cá.Tôi biết các ngÆ°á»i chỉ muốn coi cái bao này, có phải thế không?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Hình như là thế đấy.
Lão “Lột Da†nói :
- Muốn xem cÅ©ng được, cứ má»—i lần xem là mÆ°á»i lượng bạc.
Quách Äại Lá»™ không ngá» lão lại bằng lòng má»™t cách dá»… dàng nhÆ° thế, vì hắn nghÄ© trong bao đó phải chứa Ä‘á»±ng cái gì ghê gá»›m lắm...
Lão “Lá»™t Da†tay chá»›p lấy tiá»n, tay mở ngay cái bá»c.
Trong bá»c chỉ có mấy bá»™ quần áo cÅ©.
Quách Äại Lá»™ nhìn Yến Thất, Yến Thất nhìn Quách Äại Lá»™ cả hai ngÆ°á»i cÆ°á»i méo xệch.
Lão “Lá»™t Da†cÆ°á»i :
- Bây giá» thì các anh má»›i thấy mÆ°á»i lượng bạc tiêu má»™t cách lãng òm, có phải thế không? Rất tiếc đã Ä‘Æ°a ra thì lấy lại hÆ¡i khó.
Lão cÆ°á»i má»™t cách đắc ý và sá»­a soạn gói cái bá»c lại.
Yến Thất vụt há»i :
- Trong cái bá»c hình nhÆ° có bá»™ đồ của Lâm Thái Bình phải không?
Lão “Lá»™t Da†cÆ°á»i khẩy :
- Hình như là phải đấy, nhưng hắn đã cầm thế cho tôi rồi.
Yến Thất há»i :
- Cầm chưa quá hạn kỳ, tự nhiên hắn có thể chuộc, thế tại làm sao ông lại mang đi.
Lão “Lột Da†hơi lựng khựng :
- Nếu khi hắn cần chuộc thì vẫn có thể cho hắn chuộc...
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Bá»™ quần áo đó cầm bao nhiêu tiá»n?
Lão “Lột Da†nói :
- Má»™t lượng năm tiá»n.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bây giỠtôi chuộc.
Lão “Lột Da†lắc đầu :
- Không được.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Có tiá»n mà cÅ©ng không cho chuá»™c nữa à?
Lão “Lột Da†nói :
- Có tiá»n còn phải cần có giấy nữa, đó là nguyên tắc của tiệm cầm đồ, anh không nhá»› chuyện ấy sao?
Quách Äại Lá»™ nhìn Yến Thất, hai ngÆ°á»i đã Ä‘uối lý, há» không còn cách nào nữa, nhÆ°ng cả hai cùng nghi hoặc.
Lão “Lột Da†mang quần áo của Lâm Thái Bình đi đâu? Mang vào thành để làm gì thứ quần áo cũ?
Äành rằng bá»™ quần áo đó cÅ©ng còn khá tốt, nhÆ°ng thật thì đã quá cÅ©, tại làm sao lão lại cứ ôm khÆ° khÆ° trong mình nhÆ° vật báu?
Cỗ xe ngựa vào đến thành thì lão “Lột Da†lên tiếng :
- Äã tá»›i nÆ¡i rồi, các anh có thể xuống xe.
Yên Thất há»i :
- Ông không định nhỠchúng tôi dẫn đi chơi à?
Lão “Lột Da†nói :
- Bây giá» thì không phải lúc, cha mẹ cÅ©ng không bằng tiá»n, bá»›t tiêu được đồng nào là hay đồng ấy.
Yến Thất há»i :
- Nhưng chúng tôi theo ông thì sao? Chúng tôi bao ông một bận chơi vậy mà.
Lão “Lá»™t Da†cÆ°á»i :
- Bao cÅ©ng không được, chỉ có chuyện tiá»n trao cháo múc là tốt hÆ¡n cả, còn bao hay bị gì cÅ©ng rất dá»… sinh phiá»n phức.
Yến Thất thở ra :
- Thế thì chúng tôi xin xuống xe vậy.
Lão “Lột Da†vẫy vẫy tay :
- Xin chào.
Bá»n Yến Thất xuống xe rồi thì lão đóng sầm cá»­a lại.
Quách Äại Lá»™ nhìn theo chiếc xe :
- Äúng là con cáo già, thật tôi không làm sao hiểu việc làm kì dị của ông ta.
Yến Thất trầm ngâm :
- Vừa rồi tôi có để ý khi nghe mình nói Ä‘i theo lá»i yêu cầu của lão hôm qua, lão nói lão không định tìm mÆ°á»›n mình, anh có nghe không?
Quách Äại Lá»™ gật gù...
Yến Thất nói :
- Như vậy thì lão định tìm ai? Không lẽ hôm qua lão cố ý tìm Lâm Thái Bình.
Quách Äại Lá»™ cau mặt :
- Tìm Lâm Thái Bình để làm gì?
Yến Thất nói :
- Tôi cảm thấy hình nhÆ° con ngÆ°á»i của Lâm Thái Bình cÅ©ng có má»™t cái gì bí mật lắm thì phải...
Quách Äại Lá»™ trầm ngâm :
- Anh xem hắn có phải là gái giả trai không nhỉ?
Yến Thất ngó Quách Äại Lá»™ chăm bẳm :
- Tôi thấy anh nghe quá nhiá»u chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng, trên Ä‘á»i làm gì có những chuyện lạ lùng nhÆ° thế?
Quách Äại Lá»™ ngó Yến Thất và làm thinh...
Cỗ xe của lão “Lột Da†quẹo qua, cả hai cùng phóng theo một lượt.
HỠnghi ngỠlão “Lột Da†dữ lắm.
HỠquyết phải khám phá cho kì được.
Cỗ xe dừng ngay trước một khách sạn.
Lại thêm một chuyện lạ nữa.
Cái lão “Lột Da†mà lại dám đến mướn phòng khách sạn thì đúng là chuyện thế gian hi hữu.
Trá»i đã bắt đầu sụp tối, trá»i mùa đông thÆ°á»ng thÆ°á»ng là tối rất sá»›m hÆ¡n những mùa khác.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất vòng ra phía sau khách sạn, cả hai nhún chân nhảy vút qua đầu tÆ°á»ng.
Không một ai mà cứ xui xẻo mãi.
Lần này thì vận khí của bá»n Quách Äại Lá»™ có vẻ khá hÆ¡n.
Vứa đáp được tàng cây bên trong thì cả hai thấy lão “Lá»™t Daâ€, lão thuê gian phòng ở phía sau cùng.
Trá»i vẫn còn lạnh lắm, cả dãy phòng phía sau không thấy bóng má»™t ngÆ°á»i nào.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất nhảy qua mấy tàng cây là đã đặt chân lên nóc tÆ°á»ng ngay gian phòng của lão “Lá»™t Daâ€.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất bây giá» má»›i phát giác ra rằng cả hai khinh công Ä‘á»u thuá»™c vào hạng khá, mặc dầu ở chung vá»›i nhau, nhÆ°ng há» chÆ°a có dịp thấy tài, bây giá» há» má»›i nhận ra và chú ý lẫn nhau.
Cả hai đã cùng có chung ý định là sau này sẽ tìm cách há»i nhau cho biết vá» môn công phu tuyệt đỉnh và, tá»± nhiên, cả hai chợt thấy muốn biết sâu vá» những bí mật của nhau.



Bên dưới rèm nhà vẫn còn đóng tuyết, tự nhiên là cửa sổ phòng đóng kín bưng bưng.
Cũng may, bên trong có lò sưởi nên hơi ấm vẫn thông ra lỗ tò vò phía trên, từ đó nhìn vào được bên trong khá rõ ràng.
Ngoài lão “Lá»™t Da†ra, trong phòng còn có hai ngÆ°á»i ăn vận khá sang trá»ng, nhÆ°ng vẻ mặt lại nặng nhÆ° chì, trông gÆ°Æ¡ng mặt của há», ngÆ°á»i ta có thể tưởng đâu bàng dân thiên hạ trên thế gian này Ä‘á»u thiếu há» má»™t số nợ mà không bao giá» trả được.
Yến Thất nhận ngay ra hai ngÆ°á»i ở trong phòng không những thuá»™c vào hạng võ công khá cao mà há» lại là bậc giang hồ lão luyện, má»™t trong hai ngÆ°á»i ấy trên mặt có má»™t vết sẹo dài trông dá»… sợ.
NgÆ°á»i kia, tuy mặt không sẹo, nhÆ°ng lại chỉ có má»™t tay, cánh tay áo trống không phất phÆ¡ theo gió, ngang lÆ°ng thắt má»™t thanh Ä‘ao quắm sáng ngá»i.
Ngá»n Ä‘ao quắm rất ít thấy trong giang hồ, nhất là chỉ còn có má»™t tay mà lại sá»­ dụng thanh Ä‘ao ấy thì chuyện phải đáng nể nang.
Vả lại, nếu không phải là hạng đã từng vào sinh ra tử thì thân thể của hỠkhông làm sao lại có những vết tích ghê gớm như thế ấy.
HỠđã từng vào sinh ra tá»­, đã lÆ°u lại trong mình những vết tích kinh khủng nhÆ° thế ấy mà còn sống nhăn, đủ biết há» là những tay bản lÄ©nh phi thÆ°á»ng, Quách Äại Lá»™ thật không thể nghÄ© ra tại làm sao lão “Lá»™t Da†lại liên lạc vá»›i hai ngÆ°á»i này má»™t cách có vẻ bí mật nhÆ° thế.
Lão “Lá»™t Da†mở gói, lấy bá»™ quần áo của Lâm Thái Bình trao cho hai ngÆ°á»i ấy xem, gÆ°Æ¡ng mặt của lão ra chiá»u đắc ý, y nhÆ° Ä‘ang trao bảo vật.
Thật quả lạ lùng, bá»™ quần áo của Lâm Thái Bình có gì mà quan trá»ng nhÆ° thế?
NgÆ°á»i mặt sẹo cầm bá»™ quần áo ngắm nghía má»™t hồi rồi trao lại cho gã cụt tay.
Lúc hắn lật bá»™ quần áo, Quách Äại Lá»™ thấy hình nhÆ° bá»™ quần áo có thêu, nhÆ°ng không biết thêu những gì, chính gã cụt tay cÅ©ng giở xem chá»— ấy...
Hắn nói :
- Äúng, quả đúng là y phục của hắn rồi.
Lão “Lá»™t Da†cÆ°á»i :
- Tự nhiên là đúng chứ sao lại không? Công chuyện làm ăn của tại hạ từ trước tới nay đáng tin cậy lắm mà.
Lão không nói thêm câu nào nữa, nhưng lại chìa tay...
NgÆ°á»i cụt tay há»i :
- Lấy ngay bây giỠà?
Lão “Lá»™t Da†cÆ°á»i :
- Mở tiệm cầm đồ mà... Tiá»n trao cháo múc, chuyện ấy chắc hai vị thừa biết rồi mà.
NgÆ°á»i cụt tay lạnh lùng :
- Äược rồi, Ä‘Æ°a cho hắn.
NgÆ°á»i mặt sẹo vá»›i tay lấy cái gói để dÆ°á»›i chân đặt lên mặt bàn, tiếng khua chứng tá» cái gói khá nặng.
“Có thể khiến lão “Lá»™t Da†bá» ra năm trăm lượng, nhất định là chuyện mà lão phải kiếm vô ít nhất là năm ngàn lượngâ€.
Câu nói của Yến Thất quả không một chút gì sai, trong cái gói ấy ít nhất cũng là năm ngàn lượng.
Quách Äại Lá»™ liếc Yến Thất tá» ra vẻ đã hiểu.
Nhất định hai ngÆ°á»i này muốn kiếm Lâm Thái Bình, mà lại rất muốn tìm gấp lắm, vì thế nên má»›i không tiếc số bạc năm ngàn lượng.
Lão “Lá»™t Da†tất đã biết trÆ°á»›c chuyện ấy, nhÆ°ng chá» cho đến khi được bá»™ quần áo của Lâm Thái Bình thì má»›i nhận chắc rằng thật đúng là con ngÆ°á»i mà hai ngÆ°á»i kia muốn tìm.
CÅ©ng chính vì thế mà lão má»›i muốn Ä‘em Lâm Thái Bình cùng Ä‘i vá»›i lão đến Huyện Thành, lão muốn Ä‘em Lâm Thái Bình giao cho hai ngÆ°á»i đó.
Nếu mang được con ngÆ°á»i đến chắc có lẽ món tiá»n sẽ gấp mấy lần hÆ¡n.
Nhưng Lâm Thái Bình đã làm chuyện gì? Hắn làm sao mà đáng giá như thế ấy?
Vừa thấy bạc là bá»™ mặt của lão “Lá»™t Da†trông thật dá»… thÆ°Æ¡ng hết sức, lão toét miệng cÆ°á»i.
NgÆ°á»i mặt sẹo há»i :
- Hắn ở đâu? Bây giỠông có thể nói được chứ?
Bất luận Lâm Thái Bình làm chuyện gì, nhất định là hắn Ä‘ang trốn hai ngÆ°á»i ấy, nhất định không để cho hai ngÆ°á»i ấy tìm gặp.
Quách Äại Lá»™ hiểu nhÆ° thế nên hắn dá»›m lao mình phóng xuống...
Không ngỠngay khi ấy, da mặt của lão “Lột Da†vụt tái xanh.
Mắt lão sững sỠnhìn ra phía cửa, mồm lão há hốc như bị tống vào cục đất nói không ra tiếng.
Quách Äại Lá»™ liếc ra cá»­a, hắn giật mình.
Ngay giữa cá»­a đã có má»™t ngÆ°á»i.
Äó là má»™t mụ già, má»™t mụ già tầm thÆ°á»ng nhÆ° bao nhiêu mụ già khác, nhÆ°ng Quách Äại Lá»™ sở dÄ© giật mình tại vì hắn không ngá» mụ ta lại xuất hiện ở đây.
Lúc sớm, rõ ràng hắn thấy mụ ta xách thùng rác đem đi đổ, hắn nghe lão “Lột Da†căn dặn mụ giữ nhà, và khi cỗ xe lăn bánh cho đến bây giỠkhông hỠngừng lại một nơi nào, vậy thì mụ đi bằng cách nào đến đây được?
Y như là thấy quỷ, lão “Lột Da†ré lên :
- Ngươi... ngươi dến đây làm... làm gì thế?
Mụ già tay bưng một cái tô, vừa đi vào mụ vừa nói :
- GiỠuống thuốc của lão gia đã tới rồi mà lão gia chưa uống, tôi phải mang đến cho lão gia uống đây.
Lão “Lột Da†đưa tay bưng tô thuốc, cái dĩa đậy trên miệng tô khua lộp cộp...
Tay lão run rẩy, trán lão rịn mồ hôi.
Cái dĩa trên miệng tô vụt bay ra.
Cái dĩa bay vút vào mặt mụ già...
Cái dĩa bay thật nhanh, nhanh đến mức thấy như một lằn đen thôi, nhưng khi đến mặt mụ già thì vùng biến mất.
Mụ già vẫn đứng yên.
NgÆ°á»i mặt sẹo biến sắc...
NgÆ°á»i má»™t tay cÆ°á»i nhạt :
- Hà hà, không ngỠcác hạ cũng là một bậc cao nhân. Tốt, tốt lắm.
Mụ già cÅ©ng bật cÆ°á»i khan :
- Không, không có gì tốt cả.
NgÆ°á»i má»™t tay gặn lại :
- Cái gì không tốt?
Mụ già nói :
- Cái gì cÅ©ng không tốt cả, các ngÆ°á»i gặp ta thì kể nhÆ° mạt vận, còn có cái gì tốt nữa chứ?
NgÆ°á»i má»™t tay vụt nhóng lên?
- Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây nói chuyện lếu láo như thế chứ?
Mụ già nói :
- Ai cần biết chuyện của các ngươi? Chuyện của các ngươi có thỉnh ta cũng chẳng cần phải biết đến.
Giá»ng Ä‘iệu của mụ ta cÅ©ng lòng vòng y nhÆ° cái dáng Ä‘iệu lá»m khá»m của mụ.
NgÆ°á»i má»™t tay quắc mắt :
- Vậy chứ ngươi đến đây làm gì?
Mụ già nói :
- Ta đến để cho lão gia ta uống thuốc.
Mụ quay qua nói với lão “Lột Da†:
- Uống đi, uống rồi ngủ một giấc cho ngon.
Lão “Lột Da†mặt rũ như tàu lá, lão bịt mũi uống thẳng một hơi...
Mụ già nói :
- Tốt rồi, hãy vỠngủ một giấc đi.
Y nhÆ° má»™t đứa bé lên ba, mụ già kéo tay lão “Lá»™t Da†ra ngoài cá»­a, ngÆ°á»i ta thấy mụ kéo tay... đứa cháu.
Ãnh thép vụt nháng loè, ngÆ°á»i má»™t tay phóng mình lên vá»›i con dao quắm và phụt thẳng xuống mụ già.
Dám xuất thủ theo lối “lăng không†nhÆ° thế, chứng tá», Ä‘ao pháp của gã cụt tay không phải tầm thÆ°á»ng.
Nhưng ánh đao chỉ nhoáng lên một cái rồi tắt ngấm.
Ngá»n Ä‘ao bị gãy làm hai Ä‘oạn.
Và cÅ©ng không hiểu sao, ngÆ°á»i má»™t tay quỵ ngay trÆ°á»›c mặt mụ già, mồ hôi trên trán hắn đổ ra có há»™t.
Hình như hắn cố gắng đứng lên nhưng không làm sao đứng nổi.
Mụ già lảm nhảm nói một mình :
- Ta đã nói rồi, gặp ta là vận hạn của các ngÆ°Æ¡i xui xẻo lắm, thế mà các ngÆ°Æ¡i chẳng chịu nghe, chắc là lá»— tai của các ngÆ°á»i đã Ä‘iếc rồi.
Mụ vừa nói vừa bỠđi.
Lão “Lột Da†ngoan ngoãn bước theo sau y như đứa trẻ.
NgÆ°á»i mặt sẹo toát mồ hôi há»™t, hắn kêu lên :
- Tiá»n bối, xin hãy chá» má»™t chút.
Mụ già nhướng mắt :
- ChỠcái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cúi đầu à?
NgÆ°á»i mặt sẹo nói :
- Tiá»n bối đã muốn thá»c tay vào chuyện này thì tại hạ cÅ©ng không còn biết nói sao, chỉ mong tiá»n bối cho tại hạ biết danh hiệu để tại hạ còn vá» trình lại.
Mụ già gặn lại :
- Ngươi muốn biết danh tự của ta à?
NgÆ°á»i mặt sẹo đáp :
- Vâng, tại hạ muốn như thế.
Mụ già nói :
- NgÆ°Æ¡i chÆ°a xứng là ngÆ°á»i biết danh hiệu của ta, ta có nói ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không thể biết.
Ngừng một chút, bà ta nói tiếp :
- NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i có thể vá» bẩm báo vá»›i chủ nhân ngÆ°Æ¡i rằng có má»™t lão bằng hữu khuyên hắn nên bá» qua chuyện con nít, đừng có bức bách quá làm cho ngÆ°á»i ta xem không được.
Mụ già chầm chậm đi ra.
NgÆ°á»i mặt sẹo chạy theo, hình nhÆ° hắn còn thấy tăm dạng mụ già.
Tài sản của XuyVuu

  #23  
Old 19-04-2008, 09:55 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 23

NgÆ°á»i đàn bà lạ lùng

Mụ già nấu bếp bỗng trở thành cao thủ, chuyện thật không ai tưởng tượng.
Chuyện lạ hơn nữa là lúc Kim Sư và CônTử vào xét tiệm cầm đồ, lúc trở ra hỠcó thái độ cung cung kính kính.
Không biết hỠđã bị mụ già cho nếm mùi lợi hại, hay hỠđã nhìn biết chân tướng mụ ta.
Câu chuyện xảy ra làm cho Quách Äại Lá»™ và Yến Thất thấy biết khá rõ ràng.
Nhưng chỉ có một chuyện là hỠkhông thể đoán được và hỠkhẽ liếc nhau rồi cùng phóng vút ra ngoài.
Bên sau có cây đại thụ.
Trên tàng cây không thấy lá, chỉ thấy toàn là tuyết đóng.
Yến Thất chỉ dám ngồi xổm má»™t cách hÆ¡i rón rén, Quách Äại Lá»™ lại ngồi bệt lên, nhÆ°ng hắn vừa đặt đít xuống thì lại nhổm lên y nhÆ° ngồi phải mÅ©i dao.
Äúng là tuyết lạnh nhÆ° dao cắt thịt.
Yến Thất lắc đầu :
- Lúc ngồi, chẳng lẽ không bao giỠanh xem trước chỗ mình đặt đít như thế nào à?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nhăn nhó :
- Tôi không có chú ý, vì tôi đang lo ra.
Cây khá lá»›n, nên Quách Äại Lá»™ cùng ngồi sát bên Yến Thất và hắn nói tiếp :
- Tôi Ä‘ang nghÄ© vá» lão bà khi nãy, bà ta đúng là má»™t võ lâm cao thủ, thế tại sao lại Ä‘i làm ngÆ°á»i nấu bếp cho lão “Lá»™t Daâ€?
Yến Thất trầm ngâm :
- Cũng có thể bà ta cũng như Phượng Thê Ngô, bà ta đang trốn lánh.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Lý do đó mới nghe qua thì cũng phải, nhưng nếu nghĩ kỹ cũng không thông.
Yến Thất há»i :
- Không thông ở chỗ nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Trên Ä‘á»i này non sông rá»™ng lá»›n, có rất nhiá»u nÆ¡i để ẩn mình, hÆ¡n nữa, má»™t cao thủ nhÆ° bà ta làm sao lại cam tâm Ä‘i làm đầy tá»› cho ngÆ°á»i?
Hắn lắc đầu nói tiếp :
- Cho dầu bà ta muốn làm đầy tá»› cho ngÆ°á»i ta vì lý do nào đó thì ít nhất cÅ©ng phải tìm má»™t nÆ¡i tÆ°Æ¡ng xứng, chứ tại sao lại làm đầy tá»› cho lão “Lá»™t Daâ€?
Yến Thất há»i :
- Anh không nghĩ ra chuyện đó à?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Thật là khó hiểu.
Yến Thất nói :
- Chuyện làm cho anh không hiểu thì chắc không ai hiểu được.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Äúng, tôi mà không hiểu ra thì chắc ít ngÆ°á»i hiểu ra được.
Yến Thất nói :
- Giá nhÆ° bà ta cÅ©ng cố làm cho ngÆ°á»i ta không hiểu thì sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhưng chuyện khó hiểu không phải chỉ bấy nhiêu đó đâu.
Yến Thất hất mặt :
- Anh nói thử nghe.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cứ xem võ công của bà ta thì sợ trong Ä‘á»i ít ngÆ°á»i là đối thủ.
Yến Thất thở ra :
- Võ công của bà ta thật rất cao, chẳng những tôi chưa thấy mà cũng chưa từng nghe nữa.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chính cái đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u khó hiểu, võ công của bà ta nhÆ° thế, nghÄ©a là bà cÅ©ng chẳng cần trốn ai.
Yến Thất nói :
- Anh đừng quên rằng ngÆ°á»i cao còn có kẻ cao hÆ¡n đấy nhé.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äó chỉ là những câu nói của những ông già gần xuống lá»— mà thôi.
Yến Thất nói :
- Và thÆ°á»ng gần xuống lá»— càng hay có lý.Càng già, câu nói lại càng dá»… tin.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Quả thật bà ta đang trốn tránh, hành động của bà ta lại càng phải hết sức bí mật, thế nhưng mỗi khi chúng mình đến tiệm cầm đồ vẫn thấy bà ta lảng vảng bên ngoài, đâu có dáng điệu trốn tránh ai đâu.
Yến Thất gặn lại :
- Những khi đó anh đâu có nhận được bà ta là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tự nhiên là không nhận ra gì cả.
Yến Thất nhướng mắt :
- NgÆ°á»i ta đã không thể nhận ra thì tá»™i gì bà ta lại cứ rút ở sau bếp chứ?
Quách Äại Lá»™ há»i lại :
- Anh cho rằng bà ta cũng như Phượng Thê Ngô, nghĩa là cũng cải trang?
Yến Thất nói :
- Chuyện giá»i cải trang trên giang hồ đâu phải chỉ mình PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Thế thì tại sao Kim Sư và Côn Tử lại có thể nhận ra lão bà ấy là ai?
Yến Thất gặn lại :
- Tại sao anh biết hỠnhận ra?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu hỠkhông nhận ra thì tại sao hỠlại cung cung kính kính như thế ấy?
Yến Thất chớp chớp mắt :
- Nếu thế thì theo anh câu chuyện xảy ra như thế nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Theo tôi thì bà ta và lão “Lá»™t Da†có nhiá»u quan hệ, cÅ©ng có thể bà ta và lão “Lá»™t Da†vốn là lão bằng hữu giang hồ, cÅ©ng có thể bà ta là thân thuá»™c vá»›i lão, anh thấy cái nào có lý?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Khá nhiá»u cái có lý.
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng cÆ°á»i :
- Không ngỠcó lúc rồi anh cũng phải nhận rằng tôi có lý nhỉ?
Yến Thất cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Bởi vì cái nhìn của tôi cũng gần như thế ấy.
Quách Äại Lá»™ sá»­ng sốt :
- Nếu anh cũng nghĩ như tôi thế sao vừa rồi anh lại khen rằng tôi nói đúng? Anh định tâng bốc tôi à?
Yến Thất nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Tại tôi thích tâng bốc anh, không được à?
Quách Äại Lá»™ nhìn Yến Thất má»™t hồi rồi vụt há»i :
- Nhưng nếu tôi bảo đống tuyết kia là đống bùn thì anh có thể khen tôi được chăng?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Tôi cÅ©ng bảo là tuyết, nhÆ°ng sẽ thêm vào đó chữ Ä‘en, tôi nói anh nói trúng, đó là đống “tuyết Ä‘enâ€.



Bất luận ai có tài cán, thông minh đến bậc nào, nhất định cÅ©ng có thể bị má»™t “khắc tinhâ€, má»™t khi đã gặp “khắc tinh†rồi thì có vùng vẫy cách nào cÅ©ng không làm sao chế ngá»±.
Có thể Yến Thất là “khắc tinh†của Quách Äại Lá»™, nói cách gì, bằng cách ăn miếng trả miếng hay đến bá»±c nào, nhÆ°ng cÅ©ng chỉ dùng được vá»›i ngÆ°á»i khác, chứ không khi nào Quách Äại Lá»™ có thể hÆ¡n Yến Thất.
Ngẫm nghÄ© má»™t lúc lâu, Quách Äại Lá»™ chợt cÆ°á»i :
- Nhưng có một chuyện mà tôi dám chắc anh không sao không thừa nhận.
Yến Thất há»i :
- Chuyện gì?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Lão “Lột Da†lần này không “lột da†ai được cả.
Yến Thất lắc đầu :
- Như thế là anh lại lầm.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Không làm sao lầm được.
Yến Thất nói :
- Lão “Lá»™t Da†chuyến này vẫn “lá»™t da†được má»™t ngÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- “Lột Da†ai?
Yến Thất nói :
- Da của lão.
Quách Äại Lá»™ nhìn sững Yến Thất, hình nhÆ° hắn chÆ°a hiểu là nói chÆ¡i hay nói thật.



Lâm Thái Bình là ai?
Tại làm sao có ngÆ°á»i dám bá» ra mấy ngàn lượng Ä‘i tìm hắn?
Và tìm hắn để làm gì?
Quách Äại Lá»™ há»i ngay Yến Thất :
- Anh xem những ngÆ°á»i ấy tìm Lâm Thái Bình để làm gì?
Lần này hình nhÆ° đối vá»›i Yến Thất, hắn đã có kinh nghiệm, hắn há»i chứ không vá»™i Ä‘oán.
Yến Thất trầm ngâm :
- Nếu anh chịu bá» ra má»™t số bạc lá»›n nhÆ° thế để tìm kiếm má»™t ngÆ°á»i, thì mục đích anh để làm gì?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi không bao giỠlàm chuyện ấy.
Yến Thất ngó thẳng vào mặt hắn :
- Giá như tôi đột nhiên mất tích và nếu bảo anh bỠra năm ngàn lượng bạc để tìm thì liệu anh có bằng lòng không?
Quách Äại Lá»™ nói ngay :
- Tự nhiên là bằng lòng, và nếu bảo tôi chặt luôn cái đầu để tìm cho ra anh, tôi cũng bằng lòng.
Mắt Yến Thất sáng rực như sao...
Má»™t con ngÆ°á»i chỉ khi nào cá»±c kì vui sÆ°á»›ng, cá»±c kì đắc ý thì mắt má»›i sáng rá»±c lên nhÆ° thế.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bởi vì chúng ta là bạn tốt vá»›i nhau cho nên tôi má»›i bằng lòng, nhÆ°ng Lâm Thái Bình thì nhất định không phải là bằng hữu của hai con ngÆ°á»i đó, hắn không bao giá» kết giao vá»›i hạng đó đâu.
Yến Thất gật gật đầu nói :
- Nếu nhÆ° có ngÆ°á»i giết chết tôi, anh có bằng lòng bá» ra năm ngàn lượng để tìm kẻ ấy hay không?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tự nhiên là bằng lòng bỠra số bạc như thế hay hơn thế nữa cũng được, hay nếu cần thì bỠluôn cả sinh mạng của tôi để báo thù cho anh.
Nhưng hắn lại lắc đầu nói tiếp :
- NhÆ°ng Lâm Thái Bình nhất định không có giết ngÆ°á»i, chính khi hắn tưởng rằng đã giết Nam Cung Xú là đã bấn loạn tâm thần, đó là hắn thật nhÆ° thế chứ chẳng phải giả đò đâu.
Yến Thất nói :
- Giá nhÆ° có ngÆ°á»i cÆ°á»›p của anh năm vạn lượng bạc, muốn tìm ra kẻ đó, anh phải tốn năm trăm lượng, anh có chịu không?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhưng Lâm Thái Bình không có một xu dính túi, hắn không phải là hạng cướp của ấy đâu.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Thật tình thì tôi không hiểu nổi hỠkiếm Lâm Thái Bình để làm gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- NghÄ© không ra nhÆ°ng há»i nhất định phải ra, anh đừng quên tôi đã há»c được chút ít nghá» nghiệp của Côn Tá»­ rồi đấy nhé.
Gian nhà sát vệ Ä‘Æ°á»ng, đèn hãy còn sáng choang, nhÆ°ng không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nào ra vào gì cả, hai ngÆ°á»i định vào đó há»i thì ngay lúc ấy, cánh cá»­a sổ mở thoát ra.
Từ trong cá»­a sổ, má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đứng vẫy tay vá» phía há».
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất chÆ°a biết ngÆ°á»i đó kêu ai thì ngÆ°á»i đó đã cất tiếng cÆ°á»i :
- Trên tàng cây nhất định là lạnh lắm, sao hai vị không vào đây sưởi cho ấm.



Lò sưởi đang hừng.
Ngồi gần lò sưởi quả thật ấm nhiá»u hÆ¡n là ở trên tàng cây đóng tuyết.
NgÆ°á»i đứng trong cá»­a sổ gá»i há», bây giá» cÅ©ng ngồi lại bên lò sưởi.
NgÆ°á»i này không hung hãn nhÆ° ngÆ°á»i mặt sẹo, cÅ©ng không đằng đằng sát khí nhÆ° ngÆ°á»i cụt tay, nhÆ°ng ngÆ°á»i trong nhà này lúc nãy không biết đã Ä‘i đâu mất.
NgÆ°á»i gá»i bá»n há» vào sưởi ấm là má»™t ngÆ°á»i đàn bà.
NgÆ°á»i đàn bà tuổi không còn nhá», nhÆ°ng khá là đẹp, con ngÆ°á»i phong nhã.
Trên Ä‘á»i quả có những ngÆ°á»i đàn bà đã khiến cho ngÆ°á»i nhìn vào không muốn tìm số tuổi, ngÆ°á»i đàn bà này là thứ đàn bà nhÆ° thế đấy.
Äại Ä‘a số những ngÆ°á»i đàn bà đẹp, thÆ°á»ng thÆ°á»ng là hay kiêu ngạo, vì há» tá»± biết há» có má»™t lợi thế mà bất cứ má»™t ngÆ°á»i đàn ông nào cÅ©ng thần phục há».
NgÆ°á»i đàn bà này ngoại lệ.
NhÆ°ng Ä‘iá»u lạ đáng chú ý là tại ở má»™t nÆ¡i nhÆ° thế này lại có hạng đàn bà nhÆ° thế.
NgÆ°á»i đàn bà này và hai ngÆ°á»i đàn ông có dáng hung dữ khi nãy quan hệ nhÆ° thế nào? Và đối vá»›i chuyện Lâm Thái Bình có gì ẩn khuất?
Tá»± nhiên là Quách Äại Lá»™ muốn há»i những Ä‘iá»u đó lắm, nhÆ°ng lại không có cÆ¡ há»™i.
Má»—i lần hắn muốn há»i thì y nhÆ° bị ngÆ°á»i ta há»i trÆ°á»›c, mà má»™t ngÆ°á»i đàn bà nhÆ° thế, khi há» muốn há»i thì chắc ít ngÆ°á»i không muốn trả lá»i.
Và má»™t khi Ä‘ang thích trả lá»i thì không còn cÆ¡ há»™i nào há»i lại.
- Tôi hỠVệ.
NgÆ°á»i đàn bà mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Còn nhị vị?
Nụ cÆ°á»i của ngÆ°á»i đàn bà há» Vệ thật khó cho ngÆ°á»i đối diện từ chối trả lá»i.
Và tá»± nhiên Quách Äại Lá»™ vốn là ngÆ°á»i mau miệng :
- Tôi hỠQuách còn anh bạn này hỠYến.
Yến Thất lòng mắt kín đáo, nhÆ°ng Vệ phu nhân đã vá»™i cÆ°á»i :
- Bạn của Lâm Thái Bình tôi Ä‘á»u biết mặt, thế tại sao không được diện kiến nhị vị nhỉ?
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng mau miệng, nhÆ°ng lần này thì hắn kịp thấy đôi mắt của Yến Thất, hắn làm thinh.
Yến Thất dá»i tia mắt vá» phía Vệ phu nhân :
- Tại sao phu nhân biết chúng tôi là bằng hữu của Lâm Thái Bình?
Hay, nhất định trong lòng Quách Äại Lá»™ phải khen má»™t tiếng nhÆ° thế.
Giá nhÆ° mà là hắn thì hắn sẽ chỉ trả lá»i câu há»i chứ chÆ°a chắc đã vặn được má»™t câu nhÆ° thế.
Vệ phu nhân nói :
- Nhị vị từ một nơi xa đội tuyết đến đây, lại đội tuyết ngồi bên ngoài canh cũng đã khá lâu, nhất định đâu phải vì lão chủ tiệm cầm đồ.
Yến Thất há»i :
- Tại sao lại không thể?
Vệ phu nhân nói :
- Bằng hữu là má»™t chuyện trao đổi tÆ°Æ¡ng xứng, ngÆ°á»i nhÆ° thế nào kết bạn nhÆ° thế ấy, chuyện đó ít nhất tôi đã được nghe.
Yến Thất chớp mắt :
- Cứ như thế thì chắc phu nhân có biết Lâm Thái Bình?
Vệ phu nhân gật đầu.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Thật ra thì đáng lý tôi không cần phải há»i nhÆ° thế, bởi vì cả bằng hữu của hắn mà phu nhân cÅ©ng biết hết, tá»± nhiên là phải biết hắn, quen nhiá»u vá»›i hắn.
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Sá»± thật thì có thể gá»i là quen khá nhiá»u.
Yến Thất nói :
- Nay mai nếu có gặp hắn, phu nhân làm Æ¡n bảo dùm má»™t tiếng là bá»n này có lá»i há»i thăm và nhá»› hắn nhiá»u lắm.
Thiếu chút nữa là Quách Äại Lá»™ đã bật khen thành tiếng.
Äã vặn lại mà còn vặn tài tình nhÆ° thế thì quả là lá»—i lạc.
Vệ phu nhân nói :
- Tôi cÅ©ng muốn gặp hắn, cho nên cố đến đây thỉnh giáo nhị vị đôi Ä‘iá»u.
Yến Thất há»i :
- Chẳng hay phu nhân muốn há»i chuyện chi?
Vệ phu nhân nói :
- Tôi muốn nhỠnhị vị cho biết trong vòng hai ngày nay hắn ở đâu?
Yến Thất làm như hết sức ngạc nhiên :
- Phu nhân quen biết vá»›i hắn nhiá»u hÆ¡n, thế tại sao lại không biết chá»— của hắn?
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Bất luận quen thân tá»›i bậc nào, cÅ©ng có trÆ°á»ng hợp lâu lắm không gặp mặt.
Yến Thất thở ra :
- Tôi lại định nhỠphu nhân chỉ chỗ đến thăm hắn đấy chứ?
Vệ phu nhân há»i :
- Thế ra các vị cũng không biết chỗ ở của hắn thật ư?
Yến Thất nói :
- Nếu cả đến phu nhân cÅ©ng không biết thì chúng tôi làm sao biết? Chính bằng hữu của hắn chúng tôi còn không biết được mấy ngÆ°á»i.
Và hắn vụt đứng lên vòng tay :
- Cũng đã quá trễ rồi, xin phép phu nhân cho chúng tôi lui gót.
Vệ phu nhân mỉm cÆ°á»i :
- Nhị vị định đi à? Xin lỗi, chúng tôi không tiện đưa xa.
Nói không tiện “đưa xa†nhÆ°ng thật sá»± thì cÅ©ng chẳng có “đưa gầnâ€, nghÄ©a là ngÆ°á»i đàn bà chẳng những không cầm cá»ng mà cÅ©ng chẳng nhổm mình lên.
Ra khá»i khách sạn, Quách Äại Lá»™ nói ngay :
- Thật tình tôi phục anh hết sức.
Yến Thất há»i :
- Phục ở cái chỗ nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Phục ở cái chỗ nói dóc mà y như thật.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Tôi cũng đang định nói phục anh đây.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Phục ở cái chỗ nào?
Yến Thất nói :
- Phục ở chá»— là cứ hể gặp đàn bà con gái, nhất là ngÆ°á»i đẹp là anh khai tất cả ngày tháng đẻ, giá nhÆ° có mang theo gia phả dòng há» ná»™i ngoại thì có lẽ anh cÅ©ng sẽ lấy ra Ä‘á»c nốt.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Äó chẳng qua tôi thấy ngÆ°á»i ấy chẳng phải là con ngÆ°á»i xấu.
Yến Thất cÆ°á»i nhạt :
- Chẳng lẽ có ngÆ°á»i xấu trên Ä‘á»i há» có treo bảng hiệu?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu bà ta có ác ý thì tại sao lại có thể để cho mình đi thong thả như thế?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Không thể đi thì bà ta có thể làm gì mình chứ? Bà ta có bản lãnh giữ mình lại được à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu anh cho ngÆ°á»i ấy là má»™t ngÆ°á»i đàn bà tầm thÆ°á»ng thì anh đã lầm rồi.
Yến Thất nhướng mắt :
- Không phải ngÆ°á»i đàn bà tầm thÆ°á»ng?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhất cá»­ nhất Ä‘á»™ng của mình, hình nhÆ° bà ta Ä‘á»u biết rõ, chỉ bằng má»™t việc ấy thôi cÅ©ng đủ chứng tá» bà ta không phải là má»™t ngÆ°á»i đàn bà tầm thÆ°á»ng.
Yến Thất há»i :
- Bà ta biết những gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bà ta biết chúng ta từ xa đến đây, biết chúng ta ngồi trên tàng cây...
Giá»ng nói của Quách Äại Lá»™ vùng thấp xuống :
- Anh hãy nhìn trước cửa tiệm thuốc phía sau lưng mình...
Yến Thất nói :
- Không cần phải xem.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Anh đã thấy có ngÆ°á»i theo dõi mình đấy chứ?
Yến Thất gật đầu.
Hai ngÆ°á»i quẹo qua má»™t ngõ hẻm vắng ngÆ°á»i, con Ä‘Æ°á»ng này hai bên phố đóng cá»­a khá sá»›m, bây giá» thì không có má»™t bóng ngÆ°á»i.
Tiệm thuốc mà Quách Äại Lá»™ nói đã lên đèn, có má»™t ngÆ°á»i áo Ä‘en vóc dáng nhá» thó đứng nép phía sau cá»™t cá»­a dòm lén theo bá»n Quách Äại Lá»™.
Quách Äại Lá»™ nói :
- NgÆ°á»i ấy có phải theo dõi mình từ lúc má»›i ra?
Yến Thất nói :
- Vừa ra khá»i khách sạn thì tôi đã thấy hắn, vì thế tôi má»›i cố rẽ qua đây.
Hắn cÆ°á»i nhạt và nói tiếp :
- Bây giỠthì anh biết tại sao cái vị Vệ phu nhân để cho mình đi thong thả như thế chứ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Không lẽ bà ta biết mình ở chung với Lâm Thái Bình, nên mới cố ý cho mình đi cho tiện việc theo dõi.
Yến Thất nói :
- Chứ còn gì nữa?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Bà ta tính toán khá lắm chứ, chỉ có Ä‘iá»u là bà đánh giá mình quá thấp.
Yến Thất há»i :
- Anh bảo bà ta xem anh không ra gì à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi tuy không có gì đáng kể, nhưng nếu ai đó muốn theo tôi thì chẳng phải là chuyện dễ.
Yến Thất nhướng mắt :
- Tài tình thế à?
Quách Äại Lá»™ chá»›p mắt cÆ°á»i :
- Muốn theo tôi được cũng còn... khuya.
Trên Ä‘Æ°á»ng bây giá» chỉ còn có má»™t gian nhà còn đèn sáng.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng những nÆ¡i còn để đèn muá»™n thì là nÆ¡i quán rượu.
Yến Thất cÆ°á»i nói :
- Tôi thấy có lẽ anh cũng nên vào quán.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Phải để cho hắn “hứng gió†một bữa cho đã chứ.
Tài sản của XuyVuu

  #24  
Old 19-04-2008, 09:56 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 24

NgÆ°á»i áo Ä‘en

Quách Äại Lá»™ uống rượu có má»™t cái tật. Nếu không uống cho thật say thì hắn không chịu rá»i khá»i quán.
Không uống cho cạn sạch bầu thì hắn cũng chẳng chịu đi.
Trên Ä‘á»i nếu có ai có thể trị khá»i chứng đó cho Quách Äại Lá»™ thì ngÆ°á»i ấy chỉ là Yến Thất.
Sợi dây chuyá»n vàng cầm được năm mÆ°Æ¡i lượng, để lại phân ná»­a cho VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, tá»± nhiên, hắn không thể uống sạch cả được số bạc còn lại.
Giả lại lúc hắn bÆ°á»›c chân ra khá»i quán rượu thì hắn vẫn còn thanh tỉnh, hắn còn thấy rá» ngÆ°á»i.
Quả nhiên, ngÆ°á»i áo Ä‘en vẫn còn “hứng gió†trÆ°á»›c cá»­a quán rượu.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Äáng lý tôi nên để hắn “hứng gió†thêm chút nữa, vì hình nhÆ° hắn chÆ°a ngủ.
Yến Thất nói :
- Hắn chưa buồn ngủ nhưng anh đã uống quá đủ rồi, nếu uống thêm tí nữa thì một đứa ba tuổi cũng có thể theo sát gót anh.
Quách Äại Lá»™ trừng mắt :
- Ai nói thế? Tôi chỉ dùng một chân thôi, hắn cũng không làm sao theo kịp, anh có tin thế không?
Yến Thất nói :
- Tôi chỉ tin một chuyện.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Chuyện gì?
Yến Thất nói :
- Cho dầu ngÆ°á»i ấy có Ä‘uổi theo kịp anh thì anh cÅ©ng có thể thổi cho hắn bay y trở lại.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Thổi? Thổi bằng cách nào?
Yến Thất nói :
- Thổi bằng cách anh tá»± thổi phồng anh tá»± nãy giá».
Quách Äại Lá»™ ngó Yến Thất, hắn làm thinh, hình nhÆ° hắn biết không nói chuyện nổi vá»›i tên nầy và ngay sau đó hắn vụt co giò chạy giông tá»›i trÆ°á»›c.
Yến Thất nhìn theo cÆ°á»i lắc đầu :
- Cái con ngÆ°á»i sao mà y nhÆ° là... con nít.



Trá»i tối Ä‘en, nhÆ°ng Ä‘Æ°á»ng Ä‘i trắng xóa.
Tuyết từng lá»›p từng lá»›p đóng ngập Ä‘Æ°á»ng.
Quách Äại Lá»™ ngẩng nhìn tàng cây chạy ngược vá» sau.
Thật sự thì cây vẫn đứng yên, chỉ có hắn là chạy vỠphía trước.
Hắn không phải sợ ngÆ°á»i theo dõi bắt kịp mà là sợ không theo kịp Yến Thất.
Má»™t khi mà Yến Thất đã thi triển khinh công thì hắn quả nhÆ° là má»™t con én, Quách Äại Lá»™ theo muốn hụt hÆ¡i.
Yến Thất hÆ¡i chậm lại há»i :
- Chạy không nổi nữa à?
Quách Äại Lá»™ thở phào :
- Tôi ăn nhiá»u hÆ¡n anh, cái đầu của tôi cÅ©ng lá»›n hÆ¡n anh, thế cho nên tôi không thể lẹ bằng anh.
Yến Thất nói :
- Con ngựa ăn cũng dữ, cái đầu nó cũng không kém đầu anh, thế mà sao nó chạy nhanh?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi không phải là ngựa, vì tôi có hai chân.
Yến Thất nói :
- Anh đã chẳng từng nói, bằng vào hai chân của anh không ai có thể theo kịp kia mà.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhưng tôi không kể anh trong đó.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Anh cho rằng không ngÆ°á»i nào khác theo kịp anh à?
Quách Äại Lá»™ ưởng ngá»±c :
- Tự nhiên.
Yến Thất thở ra :
- Tại sao anh không quay đầu nhìn lại thử xem?
Quách Äại Lá»™ quay đầu lại và sá»­ng sốt.
Hắn thấy trên Ä‘Æ°á»ng phía sau có má»™t ngÆ°á»i.
Con Ä‘Æ°á»ng tuyết trắng, bóng ngÆ°á»i Ä‘en thui.
NgÆ°á»i áo Ä‘en vừa nấp trÆ°á»›c tiệm thuốc khi nãy, đã theo bén gót.
Quách Äại Lá»™ thở ra má»™t hÆ¡i :
- Không ngỠtên tiểu tử đó cũng khá dữ he.
Yến Thất nói :
- Äừng có nói anh dùng cặp giò, cho đầu anh dùng ba cái giò, hắn cÅ©ng vẫn theo kịp nhÆ° thÆ°á»ng.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi không tin như thế.
Yến Thất không nói, hắn chỉ nhìn Quách Äại Lá»™ mà mỉm cÆ°á»i.
Trầm ngâm một lúc, Yến Thất nói :
- Bá»n ta đã không thể bứt bá» hắn được thì không nên vá» nhà.
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Yến Thất há»i :
- Nếu không vỠthì đi đâu?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Thật không biết đi đâu.
Hắn chá»›p mắt và bật cÆ°á»i :
- Anh còn nhớ vừa rồi anh nói gì không?
Yến Thất há»i :
- Tôi nói gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Anh bảo rằng cho dầu hắn có theo kịp, tôi vẫn có thể thổi cho hắn lui.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Anh quả thật có bản lãnh như thế sao?
Quách Äại Lá»™ lại ưởng ngá»±c :
- Tự nhiên.
Yến Thất há»i :
- Anh dùng cách nào lui hắn?
Quách Äại Lá»™ nắm tay lại Ä‘Æ°a lên :
- Bằng cách này.
Và hắn quay mình Ä‘i trở lại phía ngÆ°á»i áo Ä‘en.
NgÆ°á»i áo Ä‘en đứng giữa Ä‘Æ°á»ng nhìn hắn.
Quả đúng là tay lỳ lợm, Quách Äại Lá»™ bÆ°á»›c nhanh tá»›i, hắn cố tống cho tên ấy má»™t quyá»n.
Không ngá» ngÆ°á»i áo Ä‘en chợt quay ngÆ°á»i chạy thẳng.
Quách Äại Lá»™ phóng theo. Hắn chợt phát giác khinh công của ngÆ°á»i áo Ä‘en không dÆ°á»›i Yến Thất, quả thật cho dầu hắn có chạy bằng ba cái chân cÅ©ng không thể Ä‘uổi kịp ngÆ°á»i ấy, hắn vá»™i kêu lá»›n :
- Bằng hữu, đợi nói chuyện chơi mà.
NgÆ°á»i áo Ä‘en không trả lá»i lại chạy càng nhanh hÆ¡n nữa.
Quách Äại Lá»™ giận dữ :
- Bộ điếc à?
NgÆ°á»i áo Ä‘en vùng quay đầu lại cÆ°á»i :
- Vâng tôi điếc kinh khủng lắm, anh nói tôi không nghe được tiếng nào cả.
Hình nhÆ° hắn cố chá»c giận Quách Äại Lá»™.
Bất luận ai muốn chá»c giận Quách Äại Lá»™ Ä‘á»u rất dá»…, vì hắn có tính dá»… giận.
Mà khi hắn đã nổi giận thì nhất định hắn sẽ đuổi theo tới ổ.
Lúc nãy ngÆ°á»i áo Ä‘en Ä‘uổi theo Quách Äại Lá»™, bây giá» tình thế đổi ngược, Quách Äại Lá»™ rượt theo ngÆ°á»i ấy.
Yến Thất miễn cưỡng bám theo sau.
Bên Ä‘Æ°á»ng có má»™t đám rừng tuyết, trong rừng có ánh đèn.
NgÆ°á»i áo Ä‘en thoáng vào đám rừng là mất dấu.
Ãnh đèn từ trong má»™t gian nhà, ngÆ°á»i áo Ä‘en nhất định chui vào trong ấy.
Quách Äại Lá»™ nghiến răng :
- Yến Thất, anh đợi ngoài này để tôi vào trong ấy.
Yến Thất không nói mà cũng không cản trở.
Má»™t khi Quách Äại Lá»™ đã quyết hành Ä‘á»™ng thì không má»™t ai có thể cản hắn được.
Cho dầu hắn muốn nhảy xuống sông, Yến Thất cũng còn cách cùng nhảy với hắn xuống chứ không làm sao cản đuợc.
Äèn trong nhà sáng choang, cá»­a vẫn mở và ánh sáng từ trong hắc ra ngoài sáng cả má»™t góc sân.
Quách Äại Lá»™ xông vào.
NhÆ°ng vừa đến cá»­a thì hắn vùng khá»±ng lại Trong giữa gian phòng có má»™t lò sưởi, lá»­a Ä‘ang hừng, bên lò có má»™t ngÆ°á»i ngồi.
Má»™t ngÆ°á»i đàn bà thật đẹp : Vệ phu nhân.
Vệ phu nhân nhìn Quách Äại Lá»™ má»™t cách bình thÆ°á»ng, miệng nở nụ cÆ°á»i chúm chím :
- Bên ngoài lạnh lắm, sao lại không vào trong này sưởi ấm?
Hình nhÆ° bà ta Ä‘ang đợi hai ngÆ°á»i.
Ngoài Vệ phu nhân trong nhà còn có thêm má»™t ngÆ°á»i. NgÆ°á»i áo Ä‘en.
Vừa trông thấy mặt ngÆ°á»i áo Ä‘en thì lá»­a giận của Quách Äại Lá»™ bốc lên hừng há»±c, hắn xôm tá»›i thét lá»›n :
- Tại làm sao ngươi cứ theo sau đít ta như thế chứ?
NgÆ°á»i áo Ä‘en chá»›p chá»›p mắt :
- Tôi theo các ông hay các ông theo tôi?
Quách Äại Lá»™ trừng mắt :
- NgÆ°Æ¡i theo ta.
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÆ°á»i :
- Ông biết đây là đâu không?
Quách Äại Lá»™ trả lá»i dặt má»™t :
- Không biết.
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÆ°á»i :
- Vậy thì tôi cho ông biết, đây là nhà của tôi.
Quách Äại Lá»™ gằn lại :
- Nhà của ngươi?
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÆ°á»i :
- Nếu tôi theo ông thì tại làm sao bây giỠông lại ở nhà tôi?
Quách Äại Lá»™ khá»±ng ngang...
Hắn chợt phát giác ra rằng chẳng những con mắt của ngÆ°á»i áo Ä‘en rất sang mà nụ cÆ°á»i của y lại còn dịu ngá»t vô cùng.
Thì ra y là má»™t ngÆ°á»i... con gái, ngÆ°á»i con gái không quá mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám tuổi.
Cho dầu có lý do chính đáng, Quách Äại Lá»™ cÅ©ng không làm sao mở miệng.
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Nhị vị đã đến đây xin má»i sưởi ấm.
Bên lò sưởi, ngoài hai chiếc ghế của Vệ phu nhân và cô gái áo đen đang ngồi, còn có hai chiến ghế trống.
Yến Thất bật cÆ°á»i :
- Hình như bà biết chung tôi sẽ đến đây và ngồi ở đây chỠđợi?
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Hai vị muốn đi, tôi không níu lại được, nhưng nếu hai vị đến thì tôi không cản được.
Yến Thất há»i :
- Nhưng nếu bây giỠchúng tôi muốn đi thì sao?
Vệ phu nhân nói :
- Tôi có má»™t lá»i.
Yến Thất há»i :
- Lá»i gì?
Vệ phu nhân nói :
- Xin thứ lỗi vì không tiện... đưa xa.
Yến Thất há»i :
- Thế tại sao bà lại còn cho cô gái này theo sát chúng tôi?
NgÆ°á»i con gái áo Ä‘en trừng mắt :
- Ai theo các ông? ÄÆ°á»ng sắm ra đâu phải má»™t mình các ông Ä‘i? Tại sao tôi Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng thì nhất định là theo các ông chứ? Nhà của ngÆ°á»i ta, các ông đến Ä‘i má»™t cách tá»± do, còn Ä‘Æ°á»ng thì lại cấm không cho ngÆ°á»i ta Ä‘i à?
Yến Thất cÆ°á»i nhạt :
- À vậy ra tình cá» cô cùng Ä‘i má»™t Ä‘uá»ng vá»›i chúng tôi à?
Cô gái áo đen gật gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Yến Thất nhếch nhếch môi :
- Thật là một chuyện tình cỠkhéo léo.
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- ChỠđến lúc tuổi của các hạ lá»›n thêm má»™t chút nữa, các hạ sẽ thấy trong Ä‘á»i có nhiá»u chuyện tình cá» còn khéo léo hÆ¡n nÆ°a đấy.
Yến Thất nói :
- Cứ như thế này thì quả là phu nhân muốn tìm Lâm Thái Bình từ ở nơi chúng tôi?
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Thì cũng cố muốn xem nhị vị có biết chỗ hắn vậy không mà.
Yến Thất há»i :
- Giả như biết thì sao?
Vệ phu nhân vẫn cứ cÆ°á»i :
- Chỉ cần nhị vị biết thì sớm muộn gì rồi tôi cũng biết.
Yến Thất chá»›p mắt vá» phía Quách Äại Lá»™ :
- Má»™t con ngÆ°á»i giá nhÆ° bị trói cứng hai chân thì còn có thể Ä‘i đâu không nhỉ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Có lẽ là không đi được.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Äúng, trả lá»i đúng đấy.
Từ trong tay áo của hắn vụt rút ra một sợi dây, sau câu nói ấy.
Sợi dây phóng ra y như một con rắn bay thẳng tới quấn vào chân cô gái áo đen.
Nhưng cô gái áo đen không tránh né.
Sợi dây y như một con rắn có mắt, nó thẳng tới đích một cách chính xác.
Sợi dây không quấn vào chân cô gái áo đen, vì bàn tay của Vệ phu nhân đã đưa ra.
Bàn tay của Vệ phu nhân đưa ra thật là chậm, sợi dây tung tới thật nhanh, nhưng không hiểu bằng cách nào, bà ta bắt lấy sợi dây một cách dể dàng.
Yến Thất dang tay kéo mạnh, Vệ phu nhân vẫn lấy tay vá» nhÆ° không há» dùng sức, nhÆ°ng sợi dây lại thu gá»n trong tay.
Yến Thất tái mặt.
Bây giỠthì hắn đã biết rồi.
Hắn cầm nghe sợi dây như có điện, hắn vừa cảm thấy rần rần nơi cánh tay thì nửa thân mình bất động.
Hắn không thể tưởng tượng trên Ä‘á»i lại có loại ná»™i công kinh hồn nhÆ° thế.
Nhưng bây giỠthì hắn phải tin.
Vệ phu nhân mỉm cÆ°á»i :
- Thật ra thì cho dầu các hạ có trói được hai chân cô bé cũng chẳng có ích lợi gì.
Yến Thất lặng thinh một lúc khá lâu và vụt thở ra :
- Thật tình không lợi gì.
Vệ phu nhân nói :
- Äáng lý các hạ nên dùng dây trói chân tôi trÆ°á»›c.
Yến Thất gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Vệ phu nhân lại cÆ°á»i :
- NhÆ°ng tôi quả quyết trên Ä‘á»i này không má»™t ai có thể trói được chân tôi.
Yến Thất bĩu môi :
- Tôi không tin như thế.
Hắn cÆ°á»i nói tiếp :
- Tôi cũng có thể nói quả quyết với phu nhân một việc.
Vệ phu nhân há»i :
- Việc chi?
Yến Thất nói :
- Tôi tuy không thể trói được chân phu nhân, nhÆ°ng có thể trói chân má»™t ngÆ°á»i khác. Tôi mà trói chân ngÆ°á»i ấy rồi thì cho dầu phu nhân bản lãnh bằng trá»i Ä‘i nữa cÅ©ng không làm sao tìm được Lâm Thái Bình.
Vệ phu nhân há»i :
- Các hạ định trói ai?
Yến Thất nói :
- Tôi sẽ trói tôi.
Cho dầu má»™t con ngÆ°á»i vô dụng đến đâu, cÅ©ng có thể tá»± trói mình má»™t cách dể dàng.
Äó là má»™t chuyện không ai có thể nghi ngá» gì cả.
Yến Thất tự trói chân mình.
Trong mình hắn dây hãy còn nhiá»u, hình nhÆ° hắn thích dùng dây làm võ khí.
Vệ phu nhân sửng sốt.
Má»™t lúc lâu, bà ta má»›i nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Äúng, quả là má»™t ý nghÄ© khá hay, tôi không thể phủ nhận ý kiến hay ho nhÆ° thế.
Yến Thất Ä‘iá»m nhiêm :
- Không dám, quá khen khen...
Vệ phu nhân nói :
- Nếu các hạ tự trói chân mình, quả thật tôi không làm sao tìm được Lâm Thái Bình.
Quách Äại Lá»™ thấy tia mắt Vệ phu nhân ngó vá» phía mình, hắn nói ngay :
- Tôi không cần trói chân, vì chân của hắn là chân của tôi đấy.
Vệ phu nhân há»i
- Nghĩa là các hạ cũng không đi?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hình như là đúng.
Vệ phu nhân nói :
- Tôi có ý định dùng dây trói nhị vị lại, rồi há»i nhị vị Lâm Thái Bình ở nÆ¡i nào, nếu nhị vị không nói thì tôi không thả nhị vị.
Bà ta thở ra và nói tiếp :
- Không ngỠnhị vị tự trói chân mình.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tiên hạ thủ vị cÆ°á»ng mà.
Vệ phu nhân nói :
- Rất tiếc là “hậu hạ thủ†cÅ©ng không nguy khốn, ngÆ°á»i bị nguy chính là nhị vị đấy.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Phu nhân bảo sao?
Vệ phu nhân nói :
- Nhị vị không thể ở đây được suốt Ä‘á»i.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Cũng chưa biết chừng.
Hắn nhìn quanh rồi cÆ°á»i nói tiếp :
- NÆ¡i này vừa ấm vừa thoải mái, so vá»›i nhà chúng tôi thì khá hÆ¡n nhiá»u.
Vệ phu nhân chớp mắt :
- Nhị vị ở một ngôi nhà rách nát lắm à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Phu nhân không nên thắc vòng theo câu nói đó, trong Ä‘á»i này nhiá»u nhà rách lắm, nếu phu nhân muốn kiếm hết những ngôi nhà rách thì e khi vào quan tài rồi vần chÆ°a hết được.
Vệ phu nhân nói :
- Tôi chỉ cảm thấy chuyện kỳ kỳ.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Kỳ ở chỗ nào?
Vệ phu nhân nói :
- Lâm Thái Bình từ nhỠquen ăn mặc sung sướng, làm sao hắn có thể ở trong một ngôi nhà rách mà chịu nổi nhỉ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bởi vì trong ngôi nhà của chúng tôi có một vật mà những ngôi nhà khác không có được.
Vệ phu nhân há»i :
- Vật gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bằng hữu.
Chỉ cần có bằng hữu thì dầu có đói rách đến mức nào cũng vẫn yên vui.
Vì nơi mà có bằng hữu là một nơi ấm áp nhất.
NÆ¡i không có bằng hữu thì cho dầu có thếp vàng cẩn ngá»c cÅ©ng chỉ là tù ngục.
Làm thinh một lúc khác lâu, Vệ phu nhân thở dài :
- Xem chừng các vị hÆ¡i kỳ cục, nhÆ°ng lại là những ngÆ°á»i bạn tốt.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tốt hay xấu cÅ©ng chÆ°a có gì chắc chắn, nhÆ°ng ít nhất chúng tôi không phải là hạng ngÆ°á»i mang bằng hữu ra bán đứng.
Vệ phu nhân gật gật đầu.
Má»™t lúc nữa, bà ta lại há»i :
- Bất luận chỠđến bao lâu, cũng không đem bằng hữu ra bán à?
Quách Äại Lá»™ gật đầu.
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Äược rồi, tôi cÅ©ng thá»­ xem nhị vị có thể chỠđược đến bao lâu.



Trá»i đã sáng.
Trên bàn bày đầy thức ăn điểm tâm, thứ nào cũng khá ngon.
Ắn, không chỉ là hưởng thụ mà còn là... nghệ thuật.
Vệ phu nhân chẳng những là con ngÆ°á»i biết quan Ä‘iểm hưởng thụ, mà còn biết nhiá»u vá» nghệ thuật.
Bà ta ăn rất chậm và tư thế rất đẹp.
Bất cứ bà ta ăn má»™t thứ gì, ngÆ°á»i ngồi nhìn nhất định cÅ©ng phải thấy thức ăn ấy ngon tuyệt.
Huống chi những thứ dá»n ra đây bản thân nó vốn đã rất ngon.
Quách Äại Lá»™ chịu không nổi nữa, bắt đầu nuốt nÆ°á»›c miếng.
Men rượu trong ngÆ°á»i hắn phai dần, bụng của hắn bắt đầu đói gắt.
Bụng trống mà ngồi nhìn ngÆ°á»i ta ăn, đúng là má»™t chuyện gian nan.
Nói má»™t cách khác, nó là má»™t hình phạt nặng ná».
- Chủ nhân đang ăn to uống lớn, thế mà để khách ngồi trống bụng, cái đạo đãi khách có như thế hay sao?
Vệ phu nhân gật gật đầu :
- Äúng là không phải cái đạo đãi khách, thế nhÆ°ng các vị là khách của tôi sao?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Quả không phải.
Vệ phu nhân há»i :
- Các vị có muốn làm khách của tôi không?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Không muốn.
Vệ phu nhân há»i :
- Tại sao? Tại vì Lâm Thái Bình à?
Quách Äại Lá»™ thấp giá»ng :
- Cũng tại hắn thật, ai bảo hắn là bằng hữu của tụi này.
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Tình bằng hữu của các vị thật tốt, nhưng lại tối ngu.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao?
Vệ phu nhân nói :
- Cho đến bây giá», các vị cÅ©ng vẫn chÆ°a há»i tại sao tôi kiếm Lâm Thái Bình?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chúng tôi không cần phải há»i.
Vệ phu nhân nói :
- Tại sao thế? Tại sao không há»i? Các vị làm sao biết tôi tìm hắn là do hảo ý hay ác ý? CÅ©ng có thể tôi tìm hắn để cho hắn má»™t món gì đó không được sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi chỉ biết một chuyện là nếu hắn không muốn gặp bà thì dầu cho bà có hảo ý cũng thế thôi.
Vệ phu nhân há»i :
- Tại sao các hạ biết hắn không muốn gặp tôi?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bởi vì cách kiếm hắn của bà đã để chúng tôi vỠcho hắn hay rồi sau đó hắn tự đến kiếm bà.
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Xem thế thì các vị cũng chưa là ngu quá, chỉ ngu có một việc thôi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao?
Vệ phu nhân nói :
- Các vị cho dầu sợ tôi theo dõi, không dám vỠthì đã đành rồi, nhưng tại sao lại không đi nơi khác mà lại tự trói chân?
Quách Äại Lá»™ ngẫm nghÄ© rồi ngó Yến Thất :
- Bà ta nói có lý đấy chứ? Chúng ta tại làm sao chưa chịu đi?
Vệ phu nhân nói :
- Tại sao à? Tại vì bây giỠthì tôi không để cho hai vị đi đâu.
Quách Äại Lá»™ nói :
Chính phu nhân đã nói là chúng tôi muốn đi lúc nào cũng được kia mà.
Vệ phu nhân nói :
- Bây giỠthì tôi đã thay đổi ý kiến rồi.
Bà ta cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- NgÆ°á»i đàn bà thì lúc nào cÅ©ng có thể thay đổi ý kiến được cả.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Giá nhÆ° bà đừng có phải là... đàn bà thì tốt hÆ¡n nhiá»u.
Vệ phu nhân há»i :
- Giá nhÆ° bà đừng có phải là... đàn bà thì tốt hÆ¡n nhiá»u.
Vệ phu nhân há»i :
- Tốt hơn là tốt làm sao?
Quách Äại Lá»™ nhìn mấy cái bánh trên bàn :
- Giá như bà đừng là đàn bà thì tôi có thể làm mặt dày để ăn mấy cái bánh kia rồi.
Vệ phu nhân cÆ°á»i :
- Thế tại sao các hạ không cứ xem tôi như là đàn ông, thử ăn mấy cái bánh đi.
Quách Äại Lá»™ ngó Yến Thất.
Yến Thất nháy nháy mắt...
Vệ phu nhân nói :
- Nhị vị sợ gì mà không giật đại thử xem sao?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Da mặt của tôi không được dày mấy, cứ để hắn hành động một mình.
Quách Äại Lá»™ thở dài :
- Má»™t con ngÆ°á»i khi đã đói đến mức rồi thì cho dầu có muốn cho da mặt không đầy chắc cÅ©ng không xong.
Hắn vừa nói vừa vụt phóng mình lên, hai bàn tay chụp thẳng vá»›i mÆ°á»i ngón tay câu lại nhÆ° mÆ°á»i móng sắt.
Hắn đã sử dụng đúng mức chiêu thế Phi Ưng Phược Thố một chiêu lợi hại nhất trong Ưng Trảo công.
NhÆ°ng nếu dùng chiêu thế Phi Ưng Phược Thố để chá»™p lấy... mấy cái bánh thì quả là chuyện quá tức cÆ°á»i.
NhÆ°ng má»™t con ngÆ°á»i khi đói đến mức không chịu nổi, chuyện tức cÆ°á»i đến mấy cÅ©ng vẫn có thể làm.
Vệ phu nhân cÆ°á»i nói :
- Ưng Trảo công của các hạ khá lắm đấy.
Miệng bà ta nói thật thản nhiên, nhưng tay bà ta đã cầm chiếc đủa đưa tới trước.
Chiếc đủa của Vệ phu nhân vốn bằng ngá»c thúy, nó rất đòn, chỉ cần chạm nhẹ đã gãy làm đôi, nhÆ°ng khi Vệ phu nhân chỉa tá»›i nó không gãy mà thân hình của Quách Äại Lá»™ gãy..
Tài sản của XuyVuu

  #25  
Old 19-04-2008, 09:57 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 25

Äiểu vị thá»±c vong

Tung lên để thi triển Ưng Trảo công, thân hình của Quách Äại Lá»™ Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng, bị cái Ä‘iểm của Vệ phu nhân làm cho gãy gập, hắn bắt đầu rÆ¡i xuống, xem nhÆ° sắp rÆ¡i đúng vào cái mâm đầy dẫy thức ăn.
Vệ phu nhân trở ngang đôi Ä‘Å©a, “gắp†sợi dây Ä‘ai của Quách Äại Lá»™ làm cho thân mình hắn lÆ¡ lá»­ng trên không.
Äôi Ä‘Å©a ngá»c vẫn trÆ¡ trÆ¡ không gãy.
Vệ phu nhân dùng đôi Ä‘Å©a gắp Quách Äại Lá»™ y nhÆ° gắp má»™t con tôm sống.
Yến Thất đứng nhìn sửng sốt.
Vệ phu nhân mỉm cÆ°á»i :
- Äây là cái bánh bao khá lá»›n, các hạ ăn má»™t cái cÅ©ng đủ no.
Vừa nói bà ta vừa hất nhẹ, chiếc thân khá nặng của Quách Äại Lá»™ bay vút vào Yến Thất.
Yến Thất định Ä‘Æ°a tay đón bắt, nhÆ°ng hắn không làm sao bắt kịp, cả hai ngÆ°á»i đụng nhập vào nhau, té nhào má»™t chá»—.
Qua má»™t lúc thật lâu, Quách Äại Lá»™ vẫn còn chÆ°a bò dậy nổi, hắn nằm dÆ°á»›i đất trừng mắt nhìn Vệ phu nhân.
Mắt hắn bây giỠmới thật là sửng sốt.
Yến Thất vụt há»i :
- Anh có biết bà ta dùng môn công phu gì đó hay không?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu.
Yến Thất nói :
- Anh đã biết Ưng Trảo công, tá»± nhiên anh biết trong đó có má»™t chiêu gá»i là “Lão Ưng Trảo Kê†chứ.
Quách Äại Lá»™ gật đầu.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Chiêu thế của bà ta chính là từ trong “Lão Ưng Trảo Kê†biến thế đấy, nó có tên là “Khoái Tá»­ Hiệp Kêâ€.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Như thế thì tôi là bánh bao hay là gà nhỉ?
Yến Thất nói :
- Bánh bao nhân thịt gà.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Thật không ngỠanh được chuyện quá nhỉ?
Vừa cÆ°á»i hắn vừa lao mình phóng tá»›i.
Lần này hắn không nhảy tới bàn mà là nhảy xuống gầm bàn.
Vệ phu nhân Ä‘ang lắng tai nghe nói chuyện và miệng bà ta cứ chúm chím cÆ°á»i, hình nhÆ° bà ta nghe chuyện vô cùng thú vị.
Bà ta không ngá» Quách Äại Lá»™ nhảy tá»›i nhÆ° thế, càng không ngá» hắn lại chui tuốt gầm bàn.
Dưới bàn đâu có món điểm tâm?
Chun xuống dưới đó để kiếm cái gì, không lẽ kiếm xương?
Vệ phu nhân cảm thấy chuyện khá ly kỳ, bà ta chưa kịp có phản ứng gì thì bao nhiêu bánh điểm tâm trên bàn vụt bắn lên.
Quách Äại Lá»™ vá»— mạnh dÆ°á»›i mặt bàn, những thức Ä‘iểm tâm trên bàn bắn vá»t lên bảy tám thÆ°á»›c.
Cánh tay của Yến Thất vụt vút ra, sợi dây cột dưới chân hắn bay lên cuốn thành một vòng tròn, cuốn luôn bảy tám cái bánh bao vỠphía hắn.
Quách Äại Lá»™ từ dÆ°á»›i bàn phóng tót ra ngoài, Yên Thất ná»›i lá»ng sợi dây, ba bốn cái bánh bao rÆ¡i xuống.
Quách Äại Lá»™ Ä‘Æ°a tay hứng bắt được ba cái, còn má»™t cái, hắn hả miệng ra Ä‘á»›p tuốt.
Há» hành Ä‘á»™ng trong nháy mắt, tuy không ra thứ võ công gì cả nhÆ°ng nhanh nhẹn và vô cùng chính xác, kể cÅ©ng đáng gá»i là ngoạn mục.
Vệ phu nhân dựa ngữa vào ghế thở ra :
- Bằng vào những nghỠngón của các ngươi, nếu phải để cho các ngươi ăn một ít điểm tâm cũng là xứng đáng.
Quách Äại Lá»™ làm luôn mấy cái, mặt hắn tÆ°Æ¡i lên :
- Kể ra thì vị phu nhân nầy cũng còn có chút lương tâm.
Lúc hắn ăn cái thứ hai thì Yến Thất cũng đã ăn xong một cái.
Yến Thất cÆ°á»i nói :
- Bánh bao này ăn nghe khá lắm, nhưng không biết nhưn nó làm bằng thịt gì?
Vệ phu nhân mỉm cÆ°á»i :
- Bánh bao ở đây có hai thứ nhưn.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Hai thứ nhưn gì?
Vệ phu nhân nói :
- Một thứ nhưn tôm thịt.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Còn thứ kia?
Vệ phu nhân nói :
- Thứ nhưn thịt chuột, chuột độc.
Thịt chuột vốn là thứ ăn được, nhưng nếu là chuột độc ăn vào là chết.
Quách Äại Lá»™ Ä‘ang ăn lở dở má»™t cái nữa, hắn chợt nghe nhÆ° nghẹn ngang nÆ¡i cổ.
Hắn vốn muốn há»i xem thứ bánh bao mà hắn đã ăn đó là thứ nhÆ°n thịt gì, thế nhÆ°ng bây giá» thì không cần há»i nữa.
Hắn chợt cảm nghe toàn thân bải quải, đầu óc hôn mê.
Hắn quay qua nhìn Yến Thất, da mặt Yến Thất bắt đầu xám xịt.
Vệ phu nhân vẫn ngồi đó mỉm cÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ muốn xông tá»›i, nhÆ°ng hắn cảm thấy nhÆ° bà ta Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i nào xa lắm, xa đến lá» má» và cuối cùng hắn không nhìn thấy nữa.
Yến Thất vụt loạng choạng bÆ°á»›c lại ôm choàng lấy Quách Äại Lá»™ thá»u thào :
- Trước giỠtắt thở, tôi... tôi muốn nói cho anh biết sự... bí mật vỠtôi...
Quách Äại Lá»™ ngá» nghệch :
- Bí... bí mật... gì...
Yến Thất xiêu vẹo :
- Tôi... tôi là...
Hắn chỉ nói được ba tiếng là quỵ xuống, không còn đến tiếng thứ tư...
Mà dầu cho hắn có nói được, Quách Äại Lá»™ cÅ©ng không còn nghe nổi, hắn ngã xuống rồi...
Nhân tham tài tất tử, điểu tham thực tất vong.
Câu nói đó bây giỠkhông được đúng.
Có nhiá»u ngÆ°á»i không xem tài sản ra chi, tuyệt không thể vì tài sản mà liá»u mạng, thế nhÆ°ng lại vì nổi tham ăn.
Äúng là cái chết quá oan uổng.
Thế nhÆ°ng sao bá»n Quách Äại Lá»™ lại chịu đói đến mức phải giật mà ăn nhÆ° thế?
Bằng hữu, tự nhiên hỠvì bằng hữu.
Vì bằng hữu mà chết, nhÆ°ng ngÆ°á»i nhÆ° thế nhất định không bao giá» sa địa ngục.
NhÆ°ng nếu bằng hữu toàn ở địa ngá»±c có lẽ há» cÅ©ng sẽ tình nguyện xuống đó chứ không khi nào chịu lên... thiên Ä‘Æ°á»ng.



Tự cổ gian nan duy nhất tử.
Cái chết tự ngày xưa vốn đã là cái khó khăn.
Chết, quả là một chuyện đáng sợ vô cùng.
à nghĩa của nó là mình đã hết rồi, mình đã hoàn toàn tiêu diệt, sẽ không còn cảm giác gì nữa cả, thân thể mình sẽ bị rữa tan, tên hỠmình cũng sẽ bị lần lần quên lãng.
Trên Ä‘á»i còn có cái gì đáng sợ nữa chăng?
Mà chết còn phải sa địa ngục thì lại còn là chuyện đáng sợ hơn nữa.
NhÆ°ng địa ngục là chá»— nhÆ° thế nào? Nhất định không có ngÆ°á»i nào biết được.
Có lẽ địa ngục tối lắm, nếu bằng vào danh xưng của nó, một chỗ tối ghê gớm...



Tối đen.
Tối đến mức mình không thể thấy được ngÆ°á»i khác mà cÅ©ng không thế thấy được chính mình.
Quách Äại Lá»™ không thấy được thân thể mình ra sao.
Hắn chỉ cảm thấy đôi mắt mình mở trao tráo.
Thế nhưng hắn đang ở tại chốn nào? Có phải còn sống hay không?
Hắn hoàn toàn không ý thức được.
Không biết được rõ ràng xá»­ cảnh của chính mình, cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u đáng sợ.
NgÆ°á»i ta sợ chết phải chăng ngÆ°á»i ta không hiểu cái chết ra sao?
Quách Äại Lá»™ sợ, hắn sợ đến mức nhÆ° không còn dám cá»­ Ä‘á»™ng nữa.
Sợ sệt là thức ảm giác mà nhân loại khó lòng khắc phục.
Qua má»™t lúc khá lâu, Quách Äại Lá»™ chợt cảm nghe bên mình có... hÆ¡i thở.
NhÆ°ng phải chăng đó là hÆ¡i thở của con ngÆ°á»i?
Cái đó thì hắn hoàn toàn không biết.
Trong hoàn cảnh như thế, không ai còn có một nghị lực để có một lòng tin.
Cũng may hắn vẫn còn tin được một chuyện.
Hắn biết chỉ khi sống, Yến Thất cùng một chỗ với hắn, nếu có chết nhất định cùng chung một chỗ với hắn, đó là cái mà hắn tin chắc như thế.
Có má»™t số bằng hữu, ít nhất là hai ngÆ°á»i, khi sống cÅ©ng nhÆ° khi chết, hình nhÆ° há» không lìa nhau ná»­a bÆ°á»›c.
NghÄ© đến chuyện đó, Quách Äại Lá»™ chợt nghe can đảm, hắn há»i :
- Yến Thất... có phải anh đó hay không?
Qua một lúc khá lâu, trong bóng tối có tiếng yếu ớt nổi lên :
- Tiểu Quách đó à?
Quách Äại Lá»™ thở phào.
Chỉ cần có bằng hữu kế bên, chết hay sống không thành vấn Ä‘á» quan trá»ng.
Hắn nhích đầu lên quỠquạng, hằn mò trúng cánh tay, cánh tay lạnh ngắt.
Hắn há»i :
- Yến Thất, có phải tay của anh đấy không?
Bàn tay nắm chặc lấy bàn tay của Quách Äại Lá»™ và sau đó, giá»ng nói yếu á»›t của Yến Thất nổi lên :
- Äây là đâu nhỉ?
Quách Äại Lá»™ đáp :
- Không biết.
Yến Thất há»i tiếp :
- Phải chăng chúng mình hãy còn sống?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Không biết.
Yến Thất thở một hơi dài :
- Xem chừng lúc sống, anh là má»™t con ngÆ°á»i hồ đồ, đến chết cÅ©ng lại là má»™t còn quá»· hồ đồ.
Quách Äại Lá»™ chợt cÆ°á»i thành tiếng :
- Xem chừng lúc sống anh ưa kích bác tôi, đến chết cũng là vẫn cứ mãi theo kích bác.
Yến Thất làm thinh, nhÆ°ng tay hắn bóp mạnh vào tay Quách Äại Lá»™.
Bình thá»i hắn vốn là má»™t con ngÆ°á»i kiên cÆ°á»ng, nhÆ°ng đến bây giá» thì hắn muốn nÆ°Æ¡ng tá»±a vào Quách Äại Lá»™, chỉ có Ä‘iá»u hắn cố khống chế lấy mình, má»™t con ngÆ°á»i cho đến mức sợ sệt tận cùng tình cảm của há» má»›i bá»™c lá»™ dúng mức.
Nín má»™t hÆ¡i khá lâu, Quách Äại Lá»™ vụt há»i :
- Anh đoán xem hiện tại tôi rất muốn biết cái chi?
Yến Thất nói :
- Muốn biết đây là đâu.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Không đúng.
Yến Thất nói :
- Muốn biết bá»n mình đã chết hay còn sống.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cũng không đúng.
Yến Thất thở dài :
- Bây giỠtôi không còn tâm trí đâu nữa để đoán tâm sự của anh, tốt hơn anh cứ nói toẹt ra đi.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi đang rất muốn biết vỠbí mật của anh.
Yến Thất há»i :
- Bí mật của tôi à? Tôi có bí mật gì đâu?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Lúc sắp chết, anh bảo muốn nói vỠbí mật của anh.
Tay của Yến Thất chợt rút vá», hắn trầm ngâm má»™t lúc rồi má»›i nói :
- Bây giỠanh hãy còn chưa quên à?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Bất luận sống hay chết, tôi cũng không khi nào quên chuyện đó.
Yến Thất lại trầm ngâm :
- Nhưng bây giỠtôi không thể nói cho anh nghe chuyện đó.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tại sao bây giỠkhông nói?
Yến Thất nói :
- CÅ©ng không có tại sao... chỉ có Ä‘iá»u... có Ä‘iá»u...
Yến Thất nói chÆ°a dứt câu, phía trÆ°á»›c mặt chợt loé lên má»™t đóm lá»­a xanh rá»n...
Ãnh sáng xanh nhÆ° ánh lân tinh.
Äúng là... lá»­a quá»·.
Trong vùng ánh sáng chập chá»n, phảng phất có bóng ngÆ°á»i.
Má»™t bóng ngÆ°á»i lãng đãng chập chá»n, y nhÆ° là di Ä‘á»™ng lững lá» theo chiá»u... gió.
Quách Äại Lá»™ vùng há»i lá»›n :
- NgÆ°Æ¡i... là ngÆ°á»i hay là quá»·?
Lặng im phăng phắc.
Bóng ngÆ°á»i vẫn chập chá»n nhÆ°ng không có tiếng trả lá»i.
Và thình lình, cả cái bóng lẩn ánh lửa vụt xẹt dang ra.
Bất luận là ngÆ°á»i hay là quá»·, có được má»™t đóm sáng còn hÆ¡n là tối bÆ°ng bÆ°ng, Quách Äại Lá»™ mím môi và há»i nhá» Yến Thất :
- Anh có thể đi được hay không?
Yến Thất thở ra :
- Äi được nhÆ°ng không biết có mạnh hay không.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Phải đuổi theo bóng đó.
Quách Äại Lá»™ mò nắm tay Yến Thất và bảo nhá» :
- Nắm cho chặt, đừng bao giỠbuông lơi, bất luận nguy hiểm đến đâu, chúng ta cũng phải cùng chung một chỗ.
Cả hai chưa hoàn toàn khôi phục sức lực, thân thể hỠcảm nghe còn tê cóng.
Nhưng cho dầu thế nào, hỠcũng đã đứng lên được rồi, hỠđã lần theo đóm lửa xanh trước mặt.
Bóng lá»­a chập chá»n, không hiểu nó bay theo chiá»u gió hay là cố đợi bá»n Quách Äại Lá»™.
Quách Äại Lá»™ nhìn chăm vá» phía trÆ°á»›c.
Phía truá»›c là gì? Thiên Ä‘Æ°á»ng hay địa ngục?
Bá»n Quách Äại Lá»™ không hiểu gì cả, nhÆ°ng há» không kể, há» nắm tay nhau tiến tá»›i.
ChỠcho đến lúc tay chân dãn ra được, đi được nhanh hơn thì ánh lửa phía trước cũng bắt đầu tăng tốc độ.
Và cuối cùng ánh lửa xẹt qua mất hút.
Bốn bỠtrở lại bóng tối bưng bưng.
Không một ánh sáng, không một tiếng động.
Bá»n Quách Äại Lá»™ chỉ nghe thấy tiếng đập của tim mình.
HỠcảm thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Anh đừng sợ, giả như chúng ta quả thật đã chết, thì cách này đâu có gì đáng sợ?
Còn nếu như chúng ta chưa chết thì lại càng không đáng sợ nữa.
Má»™t con ngÆ°á»i khi bảo ngÆ°á»i khác đừng sợ, thÆ°á»ng là lá»i trấn an, nhất định trong lòng ngÆ°á»i đó cÅ©ng Ä‘ang sợ lắm.
Yến Thất há»i :
- Mình cứ đi vỠphía trước hay là quay trở lại?
Quách Äại Lá»™ nói cứng :
- Chúng ta là hạng ngÆ°á»i thối lui hay sao?
Yến Thất bậm môi :
- Äược rồi, lành dữ thế nào cÅ©ng cứ Ä‘i chứ không đừng do dá»±.
Hai ngÆ°á»i nắm chặc tay nhau tiến tá»›i.
Thình lình có tiếng quát :
- Äứng lại !
Tiếng quát vừa dứt, trong bóng tối vụt xẹt lên nhiá»u đóm lá»­a xanh rá»n.
Những đóm lửa lơ lửng giữa không trung.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất chợt thấy phía trÆ°á»›c mập má» hiện ra má»™t cái bàn dài.
Trên chiếc bàn có bút mực, có sổ sách chất đầy.
Sau chiếc bàn, có ngÆ°á»i ngồi lât lật mấy cuốn sổ dầy cá»™m.
Bá»n Quách Äại Lá»™ nhìn không rõ mặt ngÆ°á»i ấy, chỉ thấy mập má» hình nhÆ° ngÆ°á»i ấy có ba chòm râu ngăn ngắn và trên đầu có Ä‘á»™i cái... mão vua.
Một cái bóng khác cũng mập mỠlững thững bên bàn, hai tay bưng một cái hộp.
Cái bóng này hình như là có thấy... ở đâu rồi.
À, đúng rồi, bá»n Quách Äại Lá»™ nhá»› ra, hỠđã gặp trong những... bức tranh Thập Äiện.
NhÆ° vậy ngÆ°á»i ngồi xem sổ là Diêm VÆ°Æ¡ng, còn ngÆ°á»i đứng chập chá»n đó là...
quỷ câu hồn.
Bá»nn Quách Äại Lá»™ chợt nghe hÆ¡i lạnh âm âm, da mình nổi ốc.
Tiếng ngÆ°á»i ngồi nghe nhÆ° tiếng nói từ trong má»™t cái lu :
- Hai ngÆ°á»i nầy chÆ°a đúng tuổi chết, tại sao lại dẫn đến đây?
Cái bóng chập chá»n lên tiếng :
- Bá»n há» phạm tá»™i.
NgÆ°á»i ngồi giữa há»i :
- Tội gì?
Bóng quá»· trả lá»i :
- Tội tham ăn.
Äúng rồi, nhÆ° vậy là Diêm VÆ°Æ¡ng và Phán Quan ở cõi âm ty.
Diêm VÆ°Æ¡ng há»i :
- Hãy luận tội hỠcho ta nghe.
Phán Quan tâu :
- NgÆ°á»i đàn ông tham ăn, tất sẽ sinh trá»™m cÆ°á»›p, ngÆ°á»i đàn bà tham ăn tất sẽ sinh gái Ä‘iếm, tá»™i ấy thuá»™c hạng thứ bảy, phải cho vào địa ngục thứ bảy mãi mãi không được đầu thai.
Quách Äại Lá»™ vùng nói lá»›n :
- Nói láo tá»™i càng lá»›n hÆ¡n, phải cắt lưỡi và bá» vào địa ngục muôn Ä‘á»i.
Diêm Vương vỗ án :
- Thật là to gan, đến nơi đây mà dám ngông cuồng như thế à?
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng nói lá»›n :
- Bất luận là ngÆ°á»i hay quá»·,cứ nói oan cho ta thì ta chẳng phải kiêng dè.
Diêm VÆ°Æ¡ng há»i :
- Oan uổng chỗ nào?
Quách Äại Lá»™ cứ lá»›n tiếng :
- Nếu là Diêm Vương thì phải biết lấy.
Yến Thất cÅ©ng lá»›n giá»ng :
- Và ít nhất cÅ©ng phải biết má»™t Ä‘iá»u.
Diêm VÆ°Æ¡ng há»i :
- Äiá»u gì?
Yến Thất nói :
- Bất luận là Diêm VÆ°Æ¡ng thật hay Diêm VÆ°Æ¡ng giả, cÅ©ng đừng há»i chúng ta vá» chá»— ở của Lâm Thái Bình.
Yến Thất nói câu ấy hình như Diêm Vưong có vẻ hơi khựng, vì qua một lúc mới nghe ông ta nói :
- Cho dầu ta là Diêm VÆ°Æ¡ng giả thì bá»n ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đã chết thật rồi.
Yến Thất gặng lại :
- Sao?
Diêm VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhạt :
- Äã đến nÆ¡i đây thì các ngÆ°á»i đừng có mong sống sót trở vá».
Yến Thất nói :
- Muốn sống hay không là một chuyện, còn nói hay không lại là chuyện khác.
Diêm VÆ°Æ¡ng gằn giá»ng :
- Các ngươi bằng lòng chết chứ không chịu nói à?
Yến Thất nói :
- Tự nhiên.
Diêm VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhạt :
- Äược.
Bao nhiêu đóm lửa vùng tắt phụt, bốn bỠbóng tối âm âm.
Quách Äại Lá»™ nắm chặc tay Yến Thất càn tá»›i trÆ°á»›c.
Nhưng cả hai cùng té xuống.
Chiếc bàn biến mất, Diêm Vương cũng biến mất, Phán Quan, tiểu quỷ cũng mất luôn.
Trong bóng tối chỉ còn lại hai ngÆ°á»i.
HỠcó khôn nhưng thật thì cũng có ngu.



Bên trái là vách đá, bên phải cũng là vách đá.
Phía bên sau cũng là vách đá.
Vách đá còn kiên cố hơn là vách sắt.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất cảm thấy đó là má»™t cái hòm bằng đá.
Lặng thinh má»™t lúc, Quách Äại Lá»™ vụt cÆ°á»i :
- Anh cũng phát giác rằng đó là Diêm Vương giả?
Yến Thất nói :
- Tên... Diêm Vương đó là Vệ phu nhân.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhưng Vệ phu nhân đâu có... râu?
Yến Thất nói :
- Cái gì cũng giả được thì râu lại không giả được hay sao?
Quách Äại Lá»™ vùng cÆ°á»i lá»›n :
- Con ngÆ°á»i đó quả thật mang nhiá»u tính hài hÆ°á»›c, ai lại Ä‘em cái trò dị hợm đó ra mà hù mình nhÆ° thế chứ.
Yến Thất cÅ©ng cÆ°á»i :
- Äúng là má»™t trò đùa.
Há» tuy nói cÆ°á»i, nhÆ°ng giá»ng cÆ°á»i nghe có vẻ quá khó khăn.
Bởi vì chuyệnxảy ra không phải hài hước mà cũng không phải chuyện đùa.
Äã thấy rõ ràng da mặt bạn mình xám xịt vì ăn nhằm chất Ä‘á»™c, đã cảm biết rõ ràng chính mình trong trạng thái hôn mê, đến khi tỉnh dậy thấy lá»­a ma trÆ¡i, thấy hìnhh quá»· lÆ¡ lững giữa không trung, rồi lại thấy Diêm VÆ°Æ¡ng có mão, có râu... chuyện không có tính chất hài hÆ°á»›c chút nào.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Chuyện tuy có giả nhÆ°ng lá»i lẽ không phải giả.
Yến Thất há»i :
- Nói gì không giả?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Diêm Vương tuy giả, nhưng chúng ta thực sự đang chỠchết ở đây.
Yến Thất há»i :
- Anh sợ chết à?
Quách Äại Lá»™ thở dài :
- Quả thật có sợ.
Ngay lúc đó, ngay lúc Quách Äại Lá»™ vừa nói dứt câu, không biết từ đâu ánh sáng lại loé lên, má»™t vật gì dÆ°á»›i đất chiếu ngá»i lấp lánh.
Vàng !
Trên Ä‘á»i nầy nhất định chÆ°a ai từng thấy vàng nhiá»u nhÆ° thế.
Không phải một vài thoi mà là trải đầy trên mặt đất.
Từ trong bóng tối chợt phát lên giá»ng trầm trầm :
- Chỉ cần các ngÆ°á»i nói ra thì ta đảm bảo các ngÆ°á»i ra khá»i nÆ¡i nầy má»™t cách yên lành, chẳng những yên lành mà số vàng dÆ°á»›i đất kia, các ngÆ°á»i cÅ©ng được tá»± tiện mang Ä‘i.
Quách Äại Lá»™ nhảy dá»±ng lên kêu lá»›n :
- Không nói, không nói, không nói đó.
Từ trong bóng tối có tiếng thở ra và im bặt ngay sau đó.
Lặng thinh má»™t lúc Yến Thất vụt há»i :
- Thì ra anh cũng sợ chết.
Quách Äại Lá»™ thở phào :
- Sợ thì cÅ©ng không sợ lắm, chỉ có Ä‘iá»u... chúng ta tuy vì Lâm Thái Bình mà chết, thế nhÆ°ng hắn không khi nào hay biết và có lẽ mãi mãi không khi nào hay biết.
Yến Thất nói :
- Bất luận vì bằng hữu mà làm chuyện gì, cÅ©ng Ä‘á»u là chuyện của chúng mình, không cần ai biết.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi vốn sợ anh cho rằng cái chết của mình là oan uổng không ngá» anh lại trá»ng bằng hữu nhÆ° thế.
Trầm ngâm một lúc Yến Thất thở ra :
- Có thể tôi không phải vì bằng hữu mà có thể vì tôi hiểu rõ má»™t Ä‘iá»u.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Anh rõ Ä‘iá»u gì?
Yến Thất nói :
- Vì để tìm Lâm Thái Bình, ngÆ°á»i đàn bà đó đã hy sinh không tiếc má»™t việc gì.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hình như là thế.
Yến Thất nói :
- Nếu bà ta không phải vì cừu hận quá sâu với Lâm Thái Bình thì tại làm sao lại chịu khổ công đến thế.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi chỉ hơi lấy làm kỳ, Lâm Thái Bình chỉ là một cậu bé mới lớn lên thì tại làm sao có thể có mối thù như thế?
Yến Thất nói :
- Không chắc vì chính hắn gây ra thù oán, mà cũng có thể là chuyện “trảm thảo trừ căn†vì thế hỠquyết giết Lâm Thái Bình cho kỳ được.
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Có lý.
Yến Thất nói tiếp :
- Bà ta đã biết mình là bằng hữu của Lâm Thái Bình, tự nhiên sẽ không bao giỠthả chúng ta, cho nên cho dầu mình có chỉ chỗ Lâm Thái Bình thì rồi cũng phải chết, không chừng lại còn chết nhanh hơn.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Nghe lá»i của anh nói, tôi có cảm tưởng đối vá»›i bằng hữu nhÆ° thế là quá đủ rồi.
Yến Thất há»i :
- Anh cũng nghĩ như thế à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Có nghĩ qua, nhưng nếu anh không nói thì có lẽ tôi cũng quên luôn.
Yến Thất há»i :
- Sao lại quên?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Một chuyện nào đó, nếu anh cố ý không nghĩ tới, thì cũng như là đã quên luôn.
Yến Thất há»i :
- Tại sao lại không nghĩ tới?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bởi vì nếu nghÄ© tá»›i chuyện đó thì biết đâu tôi lại không cảm thấy mình là con ngÆ°á»i... vÄ© đại.
Yến Thất cÆ°á»i, giá»ng cÆ°á»i của hắn nghe chừng chua xót.
Tài sản của XuyVuu

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
giang ho tu quai 4vn, íèæíèé


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™