Lúc hai huynh đệ Tiêu Kiếm Tiêu Viêm đến Thạch Mạc thành thì trời đã tối bất quá hai huynh đệ Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ thì lại thiết yến tiệc. Thế là một số huynh đệ trong dong binh cũng được mời trong đó tất nhiên là có Tuyết Lâm rồi. Ài, thế là Tiêu Kiếm mặt mày lại cau có. Tiêu Lệ là người để tâm nhất thì quay sang hỏi: “Tứ đệ hôm nay đệ sao vậy, ai chọc giận đệ sao?”
Tiêu Viêm thở dài nói nhỏ giọng vào Tiêu Lệ. Tiêu Lệ thấy thế mỉm cười: “Hahaha, không ngờ tính cách Tứ đệ nhiều lúc lại thù dai như vậy. À, đúng rồi Thạch Mạc thành có buôn bán mấy nữ nhân xà nhân tộc rất xinh đẹp. Mấy hôm nữa đệ có hứng không ta dẫn đi”
“Cái gì buôn người ah?” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Ưhm, đệ không muốn đi sao?” Tiêu Lệ mở to con mắt ra.
“Hài” Tiêu Kiếm mở miệng chính nghĩa: “Sao nhị ca có thể dẫn ta đến nhưng nơi dơ bẩn như thế chứ?” Nghe ngữ khí đầy chính nghĩa của Tiêu Kiếm thì Tiêu Lệ nhíu nhíu mày. Tiêu Kiếm lại nói tiếp: “Chỉ trách ta là một người đàn ông quá tốt đành phải đi giải cứu các mỹ nhân vậy!”
“Phụt” Tiêu Lệ đang uống vào một hớp rượu thì phụt hết cả ra. Tiêu Đỉnh đang nói chuyện với mấy dong binh khác thì tiến đến hỏi: “Tiêu Lệ đệ sao vậy?”
“Đệ không sao!” Tiêu Lệ dùng tay lau sạch nước còn trên miệng mình bất quá may mà hắn chưa phun rượu vào mặt ai.
Tiêu Viêm tiến đến vỗ vỗ vai Tiêu Lệ: “Nếu huynh ở nhiều với Tứ đệ thì sẽ dần dần quen thôi” Tiêu Lệ nghe thấy thì gật gật đầu thở dài.
“Ắt xì, ắt xì…” Tiêu Kiếm ắt xì liên tục. Hắn dùng tay dụi dụi mũi.
“Tứ đệ đệ bị ốm sao?” Tiêu Đỉnh lên tiếng: “Nhưng đệ là đấu vương mà, đấu vương mà cũng ốm sao?”
“Đệ không biết từ nãy đến giờ đệ cứ hay ắt xì suốt” Tiêu Kiếm thở dài nói.
Tiêu Đỉnh lắc lắc đầu lúc này hắn cầm lấy chén rượu đưa cho Tiêu Kiếm. Lúc này bốn huynh đệ bắt đầu cụng ly nhau cùng uống. Tiêu Đỉnh khẳng khái nói: “Nghe nói tứ đệ có hai vị lão bà là Tiêu Ngọc và Tiêu Mị. Hơn nữa mới gần đây ta nghe nói đệ đệ câu dẫn được cho Tiêu gia chúng ta một luyện dược sư xinh đẹp tên là Tiểu Y Tiên. Nghe nói nàng cũng là lão bà của đệ? Giờ Tiêu gia ta đã là đệ nhất gia tộc tại Ô Thản thành rồi tuy vậy chỉ có Đại trưởng lão và Tam trưởng lão có chút không vui thì phải!”
“Đúng là có chuyện này!” Tiêu Kiếm gật đầu. Chậc hắn quên mất đại trưởng lão và tam trưởng lão có chút quan hệ với Tiêu Ngọc và Tiêu Mị nên có chút không hài lòng. Tiêu Kiếm lên tiếng: “A, mà sao hai vị đại ca biết sớm vậy”
Tiêu Đỉnh lại tiếp tục nói: “Chúng ta nhận được thư rất sớm” Tiêu Kiếm thấy thế thì gật đầu tiếp tục uống rượu.
Tiêu Đỉnh lại tiếp tục mở miệng: “Mấy ngày trước ta còn nhờ người chuyển phát nhanh chuyển phát bức thư này đến cho mấy người Tiêu gia chúng ta trong Già Nam học viên hẳn giờ này đã…”
“Phụt…” Tiêu Kiếm đang uống thì phun hết cả rượu vào Tiêu Lệ phía trước mặt hắn. Tiêu Lệ cau có lấy khăn ra lau mặt: “Tứ đệ đệ làm sao vậy?”
Tiêu Viêm thấy thế thì nói thầm vào tai Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh. Hai người đều cười lớn bước đến vỗ bả vai Tiêu Kiếm: “Ài, tứ đệ ba huynh đệ ta đều hiểu cho nỗi khổ của đệ mà!”
Tiêu Kiếm hắn vỗ vỗ đầu. Lúc này hắn khá là đau đầu Hắn đau đầu không biết vì rượu hay là vì cái tin này nữa. Hẳn bây giờ hai vị tiểu lão bà ở Già Nam học viện đang cửi um lên cho coi.
Bốn huynh đệ đều uống say tuy lúy rồi mới trở về phòng bất quá Tiêu Kiếm hắn lại không có chút say nào. Tiêu Kiếm ra lệnh cho hai người Tiêu Ma Tiêu Chân hôm nay đến.
Tiêu Kiếm bước đến phòng Tiêu Lệ. Hắn gõ gõ cửa Tiêu Lệ lúc này mắt hắn díp lại mở miệng làu bàu: “Nhị ca là ta”
“Tứ đệ là đệ” Tiêu Lệ lên tiếng: “Có chuyện gì không để mai nói chuyện được sao?”
“Không được” Tiêu Kiếm thở dài: “Giờ tam ca đã ngủ ta mới dám đến tìm nhị ca, chuyện này rất quan trọng với huynh và đại ca”
Tiêu Lệ thở dài hắn dùng đấu khí ép cho rượu ra khỏi bản thân lúc này mới tỉnh táo chút ít: “Được rồi đệ vào đi!”
“Không huynh theo đệ đến chỗ đại ca luôn” Tiêu Kiếm ngữ khí kiên định. Tiêu Lệ thấy thế hơi nhíu mày có cần thiết đến vậy không hắn đành cất bước theo Tiêu Kiếm bước ra ngoài tiến đến phòng Tiêu Đỉnh.
…
Lúc này ba người thanh niên đều ngồi trong phòng, ba người ngồi chung quanh cái bàn. Trên bàn có đặt một ấm trà đang bốc lên nghi ngút. Tiêu Đỉnh nghi hoặc lên tiếng: “Tứ đệ đệ gọi chúng ta đến đây làm gì vậy”
“Các huynh ngồi chờ một chút” Tiêu Kiếm không vội vàng nâng chén trà lên nhẹ nhàng thổi mà uống. Thấy Tiêu Kiếm nhàn nhã nhữ vậy Tiêu Đỉnh có chút khó chịu chẳng lẽ đệ đệ tìm mình chỉ vì chuyện này thôi sao.
Bất quá hắn đang nhìu mày thì hai thanh niên một hắc y một bạch y bước vào. Hai thanh niên toát ra khí khái bất phàm. Hai người một người lưng đeo một thanh kiếm còn người kia đeo mộ thanh đao. Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh quan sát hai người này tu vị không hề kém mình. Tiêu Đỉnh nhíu mày thấy quát: “Các ngươi là ai đến đây có ý đồ gì? Dám xâm nhập Mạc Thiết dong binh đoàn?”
Hai người bước đến trước mặt Tiêu Kiếm cúi đầu: “Thiếu gia” Tiêu Kiếm gật gật đầu.
“Họ là người của đệ” Tiêu Lệ lên tiếng. Tiêu Kiếm gật đầu: “Đúng vậy Đại ca, Nhị ca”
“Đệ gọi họ đến không biết là có ý gì” Tiêu Lệ nhíu mày nói.
“Đại ca, nhị ca hai huynh có tin tưởng ta không” Tiêu Kiếm nói với ánh mắt chân thành.
“Tất nhiên chúng ta tin tưởng đệ rồi” Tiêu Đỉnh không để ý trả lời thẳng thừng. Còn Tiêu Lệ thì hơi nghi hoặc: “ý đệ là sao?”
“Nếu tin tưởng đệ” Tiêu Kiếm nhàn nhạt nói: “Vậy hai huynh lên giường ngồi luyện công đi ta có kinh hỷ cho hai huynh”
“Ý đệ là sao” Tiêu Lệ nghi hoặc. Hắn đang nghi vấn không biết Tiêu Kiếm muốn làm gì. Vị tứ đệ sao hôm này lại thần bí như vậy.
“Hai vị đại ca không tin ta” Tiêu Kiếm thở dài.
“Ta tin đệ” Tiêu Đỉnh nhìn vào tròng mắt Tiêu Kiếm hắn biết tứ đệ hắn sẽ không hại hắn. Tiêu Lệ lên tiếng: “Đại ca…”
“Được rồi, nhị đệ” Tiêu Đỉnh lên tiếng: “Ta tin tứ đệ không có ý gì đâu!”
“Cảm ơn đại ca” Tiêu Kiếm lên tiếng mỉm cười.
Lúc này theo đại ca ngồi luyện công thì hắc bào thiếu niên tiến đến hắn cũng ngồi sau Tiêu Đỉnh tay đặt lên lưng Tiêu Đỉnh. Tiêu Lệ nhíu mày không biết vị tứ đệ mới tìm thấy này có ý gì đây.
Sau một canh giờ cuối cùng cả Tiêu Đỉnh cũng mở mắt lúc này hắn thở dài một hơi. Quay ra nhìn thì thấy nhị đệ hắn đang bịt mũi còn tứ đệ hắn thì phẩy phẩy mũi cười nhìn hắn. Tiêu Đỉnh xấu hổ vô cùng hắn đành lấy quần áo đi tắm. Tiêu Kiếm mỉm cười đưa tay dang ra: “Tới nhị ca rồi!”
…
Tiêu Kiếm thở dài hắn bước về phòng bận cả tối rồi mà không được ngủ thật là chán. Lúc hắn mở ra thì một thanh niên gần đó hơi nhíu mày: “Tứ đệ sao giờ vẫn chưa ngủ? Phòng đại ca làm gì giờ này mà vẫn còn đèn sáng”. Thanh niên này thấy kỳ lạ lên bước về phía phòng Tiêu Đỉnh.
Dảo bước trên hành lang lúc này vẫn còn một số đăng đèn được thắp sáng. Một số hán tử trung niên vẫn đang canh giữ khá là cẩn mật. Có vẻ với một dong binh đoàn đề phòng người tập kích là không thể không làm. Đặc biệt với ở sa mạc Qua Nhĩ này thì không thể không đề phòng được.
Thanh niên đi đến gian phòng thì đã nghe thấy một âm thanh cười lớn.
“Hahaha” Tiêu Đỉnh cười có vẻ rất khoái trá: “Thật không ngờ Tứ đệ có bản lĩnh lớn như vậy”
“Ân” Tiêu Lệ gật đầu: “Tứ đệ quả là người thần bí bất quá Tiêu gia ta quả là có phúc mới có một người như Tứ đệ”
“Hahahaha” Tiêu Đỉnh mặt vẫn cười toe toét: “Sauk hi được tứ đệ tẩy kinh phạt tủy cảm giác thật là khác”
“Ân” Tiêu Lệ lên tiếng: “Tứ đệ đúng là hy vọng lớn của Tiêu gia ta!”
“Ưhm” Tiêu Đỉnh vẫn cười: “Tiêu gia ta thật là có phục khi có hai người Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm”
Tiêu Lệ gật đầu lên tiếng: “Bất quá ta thấy Tiêu Kiếm đệ đệ vẫn là người ta kỳ vọng hơn cả”
Tiêu Đỉnh thở dài: “Sau này đệ đừng nói vậy nữa! Tiểu Viêm Tử tuy không bằng Tiểu Kiếm Tử nhưng đệ cũng không nên nói ra!”
“Vâng đại ca đệ đã biết” Tiêu Lệ mỉm cười gật đầu.
Thanh niên bên ngoài đang chăm chú nghe hai huynh đệ nói chuyện. Lúc này hàm răng hắn nghiến lại phát ra âm thanh ken két, hai nắm tay thì nắm chặt vào nhau. Chiếc nhẫn trên tay hắn hơi lóe lên, linh hồn trong đó là một lão già áo trắng thì lên tiếng thở dài một hơi: “Ài”
Last edited by deviltrigger; 22-01-2013 at 09:23 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Một thanh niên nằm lăn lóc trên giường hai tay hắn ôm lấy chiếc chăn. Hắn quắp chặt chiếc khăn như quắp chặt tiểu lão bà của hắn vậy. Thanh niên ở trần mặc một chiếc quần sờn màu đen ngực để trần. Da trên người hắn trắng bóc nhưng lại cơ ngực và cơ bụng cực kỳ săn chắc. Hai thứ kết hợp đúng là hơi có sự quái gở. Bất quả với thân hình của hắn như vậy đúng là khao khát của mọi người đàn ông. Cơ bắp không cuồn cuộn như lực sĩ mà trông cực kỳ săn chắc có lực thân hình lại cực kỳ cân đối. Bất quá lúc này hắn lại đang chảy đầy dãi dưới miệng. Có vẻ như hôm qua nói chuyện với Nhị ca hắn. Nhị ca hắn đầu độc cho hắn biết về xà nhân mỹ nữ xinh đẹp như thế nào hấp dẫn như thế nào. Bất quá hắn vẫn là chẳng dám ăn vụng. Hài!
“Cót két!”
Tiêu Kiếm còn đang ôm chăn chảy cả dãi thì một thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ tiến vào nhưng hắn không có tỉnh dậy. Điều này không phải vì Tiêu Kiếm mất cảnh giác mà hắn vẫn đang cực kỳ cảnh giác, với bất cứ một ai có động một chút sát khí với hắn là hắn sẽ ngay lập tức nhận ra nhưng nữ nhân này bước vào lại không có một chút sát khí nào với hắn.
Thiếu nữ tiến đến định lay động chút thân hình Tiêu Kiếm đánh thức hắn dậy.
“A… ”
Thiếu nữ hét lên, nàng bất ngờ bị Tiêu Kiếm kéo lấy ôm chầm vào lòng. Đây có vẻ nàng lần đầu bị nam nhân ôm nàng vào lòng. Thiếu nữ đỏ mặt dãy dụa bất quá lực lượng Tiêu Kiếm quá mạnh mẽ hỡn nữa hắn lại hành động hoàn toàn theo bản năng dùng tay vuốt ve khắp thân thể nàng.
“Bốp” Thiếu nữ theo bản năng mach bảo tung một cú tát rất mạnh vào mặt Tiêu Kiếm.
“Ai, ui” Tiêu Kiếm dậy hét lớn: “Mỹ nhân xà tộc a, sao nàng mạnh quá vậy?”
Thiếu nữ lúc này cứng cả người, nàng không biết vì sao vừa rồi mình lại lớn gan mà làm như vậy. Lúc này kinh hãi, liền vội vã cúi người thi lễ, thanh âm sợ hãi nói: “Tiêu Kiếm thiếu gia xin… xin ngài …ngài …hãy tha thứ …cho tiện nô?”
Tiêu Kiếm lúc này mới tỉnh dậy hắn xoa xoa mà, hai mắt lim dim, chiếc chăn rơi khỏi ngực hắn để lộ ra một bộ ngực rắn chắc. Thiếu nữ thấy vậy hơi đỏ mặt cúi đầu. Hắn nhìn thiếu nữ này con mắt sáng lên. Cô gái tiến vào, tuổi tác cũng không lớn, nhìn qua tựa hồ so với Tiêu Kiếm còn nhỏ hơn chút ít, một thân trang phục thanh nhã màu xanh lục, thân hình mặc dù xinh xắn, bất quá hình như cơ thể phát dục tương đối thành thục, song nhìn qua vẫn thoáng có chút ngây thơ.
Một khuôn mặt trái xoan tinh tế đáng yêu, đích thực giống như một búp bê xinh xắn, bộ dáng rụt rè giống như thỏ con hốt hoảng lo sợ, làm cho trong lòng người trước mặt không khỏi có cảm giác thương sót. Tiêu Kiếm nhìn nàng với ánh mắt dâm dê, lòng hắn đang nghĩ: “Có nên đùa bỡn nàng chút không đây?”
Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Kiếm thì run sợ: “Tiêu Kiếm thiếu gia, ta... ta đến giúp ngài rửa mặt nhé?” Thiếu nữ giặt chiếc khăn mặt ở một chậu nước đặt ở trên giá gỗ ở phía ngoài giường, đôi tay nàng hơi run có vẻ như đang rất sợ.
Tiêu Kiếm lại cười. Hắn ngãm nghĩ hôm qua để có một giấc ngủ ngon hắn đã đặt cách âm trận lên chỉ còn mình mình với nàng có lẽ nên chơi đùa một chút dạy cho cô bé này một chút kiến thức người lớn có lẽ không phải là xấu. Tiêu Kiếm mở miệng nói: “A a, không cần đâu” Hắn mỉm cười: “Cô tên là gì?”
“A!!!” Nghe vậy thiếu nữ sững người ra, sau đó mở miệng nói: “Ta...ta gọi là Thanh Lân.”
“Ân” Tiêu Kiếm hơi gật đầu lúc này mở miệng giọng tức giận: “Vừa rồi cô có biết đã phá giấc ngủ ngon của ta không hơn nữa cô con tát ta một cái rất kêu nữa!”
Thiêu nữ lập tức quỳ xuống run rẩy nói: “Tiêu Kiếm thiếu gia xin ngài tha tôi cho ta…” thiếu nữ tên Thải Lan này lắp bắp nửa ngày mới ra được một câu.
Tiêu Kiếm nhìn nàng có chút hơi đau đầu. Hắn mở miệng giọng ra lệnh: “Được rồi cô đến đây ngồi bên cạnh ta!”
“Ta… ta không giám Tiêu Kiếm thiếu gia” Thanh Lân giọng run lẩy bẩy.
“Nhanh đến!” Tiêu Kiếm quát lớn. Lúc này thiếu nữ sợ hãi run lẩy bẩy giảo bước đến gần phía giường của hắn. Tiêu Kiếm nhìn bóng dáng xinh xắn của thiếu nữ, ánh mắt của Tiêu Kiếm đột nhiên đảo đến vòng eo uyển chuyển nhẹ nhàng của thiếu nữ. Hắn có cảm giác vòng eo tinh tế của thiếu nữ kia đang chuyển động dĩ nhiên mang lại một xà nữ.
“A” Thiếu nữ đột nhiên bị Tiêu Kiếm ôm vào lòng hắn. Lúc này nàng muốn hét lớn, Tiêu Kiếm quát lớn: “Nêu cô muốn ta tha chết cho cô thì phải im lặng không đừng trách ta…” Thiếu nữ rung rẩy im lặng.
“Được rồi” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Yên tâm ta không làm hại cô đâu ta chỉ kiểm tra một chút mà thôi”
Cánh tay Tiêu Kiếm du đãng khắp cơ thể Thanh Lân. Nàng tuy là thiếu nữ nhưng khá là ngây thơ lúc này khuôn mặt nàng đã đỏ bừng. Cánh tay Tiêu Kiếm vân vê khắp đồn bộ và cặp ngực của nàng. Cảm giác cặp đồn bộ của nàng như chạm vào nước vậy cực kỳ mềm mại còn cảm giác khi sờ vào ngực của nàng cực kỳ mềm hơn nữa lại êm ái đàn hồi. Bàn tay Tiêu Kiếm hắn như có ma lực lúc này Thải Lân khuôn mặt đã đỏ bừng nàng khẽ rên rỉ ra những âm thanh dâm đãng.
Tiểu Kiếm Kiếm lúc này không chịu được kích thích đã dựng thẳng đứng đâm vào đồn bộ của Thanh Lân. Thanh Lân giật mình chỉ phát ra một tiếng “A” muốn rời khỏi Tiêu Kiếm bất quá hai tay hắn vấn quắp chặt lấy nàng. Thanh Lân lúc này cực kỳ xâu hổ, nàng đỏ mặt.
Tiêu Kiếm cười với bộ dạng sắc lang: “Được rồi ta sẽ dạy cho cô một bài học thể dục vào buổi sáng rất tốt cho sức khỏe nhưng nó cần phải có sự phối hợp của cô cô không được chống trả đâu đấy” Thiếu nữ nghe thấy thế thì gật đầu nhẹ. Tiêu Kiếm hắc hắc cười: “Nó có tên là hôn môi!”
Hai cánh tay rắn chắc của Tiêu Kiếm ôm chặt lấy Thanh Lân,, môi hắn kề sát môi nàng. Thanh Lân chỉ phát ra một tiếng rất nhỏ nhẹ: “Ưm”. Tiêu Kiếm lúc này đang dùng đôi mội hắn chiếm đoạt đôi môi của nàng. Hắn rất nhanh dùng chiếc lưỡi thành thục của hắn cạy những chiếc răng trắng bóng của nàng tiến quân sâu vào trong. Chiếc lưới của nàng bị Tiêu Kiếm biến thành của riêng hắn, hắn dùng chiếc lưới dâm đãng của hắn cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng mà cuốn mà mút. Tiêu Kiếm dùng chiếc lưỡi của hắn như một chiếc dây mềm mại mà co kéo mút mát chiếc lưỡi của nàng.
Thanh Lân cả người run lên như có điện giật lúc này bất giác nàng phản ứng theo bản năng, chiếc lưỡi của nàng đáp lại kịch liệt với những cử động của chiếc lưỡi Tiêu Kiếm đang cử động trong miệng thơm của nàng. Lúc này nàng còn cảm giác được dưới khố của mình có chút ươn ướt.
“Tứ đệ đệ làm gì mà lâu vậy” Một thanh niên bước vào phòng phát ra âm thanh khá lớn. Ngay lúc này tay Tiêu Kiếm còn đang lần mò khắp người Thanh Lân, Tiêu Viêm mở to mắt: “Hai người đang làm gì vậy?”
“A!!!”. Thải Lân bất giác đẩy người Tiêu Kiếm ra xấu hổ đỏ mặt: “Tiêu Viêm thiếu gia, là… là Tiêu Kiếm thiếu gia bảo muốn dạy ta bài thể dục buổi sáng gọi là hôn môi…”
“Tứ đệ… ” Tiêu Viêm thở dài.
Lúc này Thanh Lân mới bưng chậu nước rời đi. Nhìn thiếu nữ cúi đầu bưng chậu nước Tiêu Kiếm ánh mắt đang di động chợt dừng lại trên đoạn cổ tay trắng như tuyết của Thanh Lân lộ ra dưới ống tay áo. Tại cổ tay trắng như tuyết, lại bao phủ một chút vảy rắn màu xanh. Mục quang kinh ngạc nhìn chằm chằm Thanh Lân, ánh mắt của Tiêu Kiếm không tự chủ được quét về phía hai chân của Thanh Lân, bất quá lại không nhìn thấy đuôi rắn, mà chỉ nhìn thấy một đôi gót sen nho nhỏ ba tấc làm người ta có cảm giác muốn đặt trong tay để thưởng thức.
Thanh Lân lúc này đang thu thập quần áo, đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Kiếm, theo ánh mắt của hắn chậm rãi rời xuống, cuối cùng dừng lại tại những chiếc vảy rắn trên cánh tay của mình trong lúc không cẩn thận lộ ra. Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức trắng bệch ra, bàn tay nhẹ nhàng hạ ống tay áo xuống, sau đó từng bước từng bước lui ra sau, cúi người dựa vào góc tường hai tay ôm chân, thân hình không ngừng run rẩy.
“Xin... xin lỗi... ta...ta không cố ý hù doạ ngài!!!” Thiếu nữ run rẩy ôm chân, trong thanh âm kinh sợ có chút lo lắng cùng nghẹn ngào.
Tiêu Viêm thở dài: “Nàng là con lai của xà nhân và nhân tộc”
“Thì ra là vậy!” Tiêu Kiếm trong lòng khẽ thở dài một hơi. Hắn trước kia đã nghe nói qua, tại phụ cận Tháp Qua Nhĩ sa mạc, thỉnh thoảng xảy ra chuyện nữ nhân loài người bị xà nhân lăng nhục. Dựa theo lẽ thường mà nói, xà nhân cùng nhân loại phát sinh quan hệ, bình thường sẽ không mang thai, song mọi sự cũng không có cái gì tuyệt đối, luôn luôn có một tỉ lệ cực kì thưa thớt rằng, khi nữ nhân cùng xà nhân quan hệ sẽ mang thai và sinh con...
Song mặc dù sinh con, bất quá đứa trẻ mang huyết mạch của loài người cùng xà nhân, bình thường rất khó sống qua hai tuổi. Nhưng Thanh Lân trước mặt Tiêu Kiếm đây, tuổi cũng đã chừng mười ba mười bốn ? Điều này sao có thể chứ? Cho dù sống lớn đến bây giờ, liệu có mang lại lợi ích gì? Loại người như Thanh Lân này,đều bị loài người cùng xà nhân nguyền rủa, nàng sống đến giờ phút này, ngoại trừ bị xem thường cùng khinh bỉ, tựa hồ không có gì khác...
Lời này làm cho Tiêu Viêm không biết nói sao về Tứ đệ hắn lắm. Còn Thanh Lân thì mắt to mắt nhỏ nhìn hắn không hiểu hắn nói lời này có ý gì.
Tiêu Kiếm nhẹ nhàng đi đến Thanh Lân cầm tay nàng lên. Thiếu nữ có chút run rẩy. Tiêu Kiếm mỉm cười: “Chúng thật đẹp” Lúc này hắn cực kỳ khoái chí đang vuốt ve những lân tư phiến màu xanh trên tay nàng.
Nghe vậy, Thanh Lân thần sắc đang sợ hãi chợt sửng sốt, từ lúc nàng sinh ra cho đến nay, Tiêu Kiếm là người thứ hai nói những chiếc lân phiến cũng làm cho chính nàng sợ hãi là xinh đẹp.
Điều này cơ hồ làm trong tâm hồn vốn bị tổn thương của nàng lặng lẽ xuất hiện một cảm giác kì lạ khác thường, mở to đôi mắt có chút nghi hoặc, nàng rụt rè hỏi: “Thiếu gia chẳng lẽ ngài không sợ sao?”
“Hahaha” Tiêu Kiếm cười lớn: “Ta còn gặp nhiều thứ kinh hơn thế này nhiều. Bất quá của nàng rất đẹp ta rất thích” Tiêu Kiếm đưa tay Thanh Lân lên múi hắn hơi ngửi có vẻ hơi có vị tanh bất quá hắn lại đưa lên miệng hơi hôn nhẹ lên chúng. Thanh Lân thấy vậy có chút xấu hổ.
Đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mắt Thanh Lân, Tiêu Kiếm lúc này mới phát hiện. Đồng tử của nàng thoáng có chút màu xanh biếc, hơn nữa ở sâu trong đồng tử tựa hồ ẩn giấu ba điểm màu bích lục thật nhỏ.
Gắt gao nhìn chằm chằm đồng tử màu xanh biếc có chút yêu dị nọ, tinh thần của Tiêu Kiếm trong nháy mắt thoáng có chút hoảng hốt. Trong lòng mãnh liệt chấn động, nếu hắn không nhớ lầm thì trong giới Tu chân giả đông phương gọi đôi mắt này là gì ấy nhỉ hắn quên béng rồi! Nhưng hắn biết con mắt này có uy lực cực kỳ đáng sợ!
“Ây” đột nhiên trên đồng tử Tiêu Kiếm phát hiện ba điểm màu bích lục thật nhỏ không còn nữa!!!
“Xin lỗi nàng để cho nàng hoảng sợ” Tiêu Kiếm mỉm cười nâng cằm nàng lên. Tiêu Viêm thấy thế có chút bực mình hắn đang xin lỗi hay là đang tán gái đây.
Thanh Lân vội vã lắc đầu, bàn tay vân vê góc áo một cách khẩn trương, tại trong nhận thức của nàng, nhiều năm như vậy Tiêu Kiếm là người đầu tiên hướng nàng nói lời xin lỗi. “Tiêu Kiếm thiếu gia, Nhị đương gia đã phân phó trong khoảng thời gian này Thanh Lân sẽ là thiếp thị nữ của ngài, ngài có bất cứ chuyện gì cứ phân phó cho Thanh Lân là được rồi!” Khom người Thanh Lân thấp giọng nói.
Tiêu Kiếm chố mắt há hốc miệng: “Thế có nghĩa nàng sẽ phục vụ mọi nhu cầu của ta để cho ta hưởng thụ những điều sưng sướng nhất hả?” Thanh Lân nghe thế thì hơi gật đầu.
“Khụ, khụ…”
“Ài” Tiêu Kiếm thở dài. Lúc này hắn bắt đầu chuẩn bị cởi quần ra miệng thì nói đầy chính nghĩa: “Ta thực sự không đành lòng nhìn nàng bị nhị ca ta trách phạt nên biết sao được Tiêu Kiếm ta đành phải hiến thân cho nàng vậy!?”
“Tứ đệ…” Tiêu Viêm hét lớn vẻ mặt giận tức giận.
“Ây tam ca cũng đang ở đây hả” Tiêu Kiếm lên tiếng mở to mắt như đang ngạc nhiên. Tiêu Viêm lúc này có vẻ khá tức giận. Tiêu Kiếm thở dài: “Cụ thể là có chuyện gì vậy tam ca?”
“Ta định dẫn đệ đi thăm Mạc Thiết dong binh đoàn nhưng giờ có lẽ không cần nữa rồi?” Tiêu Viêm thở dài có vẻ khá giận Tiêu Kiếm.
“Ây, ây” Tiêu Kiếm mở miệng hối lỗi: “Đệ đệ nào dám, tam ca chúng ta đi thôi!” Tiêu Kiếm lúc này cầm một chiếc áo bước lên khoác tay Tiêu Viêm cùng bước ra ngoài. Quay lại nhìn Thanh Lân Tiêu Kiếm lên tiếng vẫy vẫy tay: “Baby come on!”
Tiêu Viêm càng ngày càng bực mình với Tiêu Kiếm, hắn suốt ngày từ tiếng đấu khí đại lục rồi lại chuyển sang tiếng anh loạn xị ngậu hết cả lên. Thanh Lân lúc này không hiểu câu nói của Tiêu Kiêm nhưng nang hiểu hành động mà hắn biểu lộ có lẽ là muốn nàng đi theo.
“n!” Ôn nhu trả lời, Thanh Lân cẩn thận chậm rãi đi theo.
Đi ra khỏi căn phòng. Bên ngoài phòng ánh sáng rự rỡ chiếu xuống làm cho cả người ấm áp, mặc dù sa mạc nóng bức, bất quá hiện tại là lúc sáng sớm, nhiệt độ của ánh mặt trời vừa vặn không làm cho người ta cảm thấy nóng
Một đường hành tẩu cùng Thanh Lân bên trong dong binh đoàn, hễ là gặp dong binh đang lui tới, những người này đều dừng lại ôn hoà bắt chuyện với hai huynh đệ Tiêu Kiếm, hẳn là bọn họ cũng đã biết thân phận của họ.
Bất quá khi ánh mắt của bọn họ chuyển đến Thanh Lân ở bên cạnh, thì từ tươi cười chuyển sang lãnh đạm, hơn nữa trong ánh mắt của một số người lại còn mơ hồ mang theo một tia chán ghét.
Tiêu Viêm lúc này thở dài có vẻ như thở dài có vẻ như Tiêu Viêm có vẻ khá thông cảm cho hoàn cảnh của Thanh Lân.
Vì loại người như Thanh Lân mang trong mình huyết mạch của nhân loại cùng xà nhân, nên phải chịu sự phân biệt cùng chán ghét của cả hai bên, nhưng có nói gì thì nói, nàng cũng chỉ là một cô gái vô tội mà thôi.
Tiêu Kiếm thở dài một hơi tiến bước đến cầm tay của nàng hắn mở miệng nói: “Thanh Lân, không nên quá mức để ý ánh mắt của người khác, cần phải nhớ rằng, nàng không phải vì người khác mà sống, mà nàng sống là vì chính mình!” Tiêu Kiếm tiến lên vỗ vỗ đầu của nàng. Nói xong câu này hắn mới cùng Tam ca bước về phía trước.
Nghe Tiêu Kiếm nói, Thanh Lân sững sờ đứng tại chỗ, hồi lâu sau trên khuôn mặt tinh tế đáng yêu lộ ra một tia sáng kì dị, chiếc mũi thon thon khẽ nhếch lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt màu xanh biếc ba điểm màu bích lục nho nhỏ lại lặng yên hiện ra,không một tiếng động. “Cám ơn ngài,Tiêu Kiếm thiếu gia...”
Nhẹ giọng nỉ non một câu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân thoáng hiện ra một nụ cười tràn ngập hấp dẫn khác thường, sau đó chạy đuổi theo bóng lưng của thiếu niên phía trước.
Tiêu Viêm quan sát Thanh Lân đang chạy về phía hai người thì hắn mở miệng nói với Tiêu Kiếm: “Tứ đệ huynh biết đệ có khả năng giúp Thanh Lân, đệ xem có cách nào giúp Thanh Lân không, quả thật nàng rất đáng thương!” Tiêu Viêm bóp lên chop mũi hít lấy một hơi rồi khoanh tay trầm ngâm suy nghĩ.
“Thiếu gia, rời giường nhanh...” Sáng sớm, Thanh Lân hai tay chống trên eo nhỏ nhẹ giọng hô, khuôn mặt xin xắn nhỏ nhắn, có chút bất đắc dĩ nhìn trên giường nọ một ổ chăn mền đang bị Tiêu Kiếm ôm vào người miệng thì chảy đầy nước dãi tạo nên một thứ nhớp nhớp.
Đang ngủ ngon Tiêu Kiếm tỉnh dậy thấy một thân hình một thiếu nữ xinh đẹp trước giường của mình. Tiêu Kiếm không khỏi dục hỏa trỗi dậy. Bất quá hắn cũng không muốn làm gì quá đáng vì hôm qua đã bị Tam ca bắt quả tang. Tiêu Kiếm ngồi dậy mỉm cười nhìn Thanh Lân: “Nàng đến sớm vậy không phải vì muốn tập bài tập thể dục hôn môi đấy chứ?”
Thanh Lân lúc này khuôn mặt dần đỏ nên: “Thiêu gia người nói bậy gì vậy?”
“Ủa không phải sao hóa ra ta trách lầm Thanh Lân a” Tiêu Kiếm mỉm cười.
“Thiếu gia, hôm nay là Mạc Thiết dong binh đoàn mỗi ba tháng một lần tổ chức trắc nghiệm, cũng là ba tháng một lần là lúc náo nhiệt nhất bên trong binh đoàn, cũng là Tiêu Viêm thiếu gia hôm qua nhắc nhở Thanh Lân, nhất định phải đúng lúc gọi người thức giấc, nếu không...” Thanh Lân nói đến chỗ này, trên khuôn mặt xin xắn nhỏ nhắn thoáng hiện lên một nét nhàn nhạt ửng đỏ, thanh âm thấp không thể nghe thấy nói: “Nếu không gọi người thì mông của Thanh Lân phải gặp nạn.”
“Ây…” Tiêu Kiếm thở dài tỉnh dậy. Sáng sớm đúng là dục vọng của nam nhân mạnh nhất Tiêu Kiếm thở dài nhìn Thanh Lân trước mặt mà không khỏi nổi lòng tham, Thanh Lân trước mặt tuổi tác mới mười ba mười bốn, nhưng có lẽ là bởi vì duyên cớ do nhân xà huyết mạch đồng thể, nên thân hình xinh xắn linh lung, cái nên lõm thì lõm, cái nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ thì mảnh mai tinh tế, này các loại đều hội đủ, phối hợp với tuổi càng làm cho có chút cổ quái đối với người bình thường mà nói, đều là những hấp dẫn trí mạng a.
“Mọi người đang chờ ta?” Tiêu Kiếm tỉnh dậy hắn gãi gãi lên đầu của mình. Nhìn Thanh Lân mỉm cười vuốt tóc về phía sau nói: “Nếu thế bảo ba vị đại ca của ta một tiếng ta đi tắm một chút sẽ ra ngay!”
“Vâng” Thanh Lân gật đầu.
Thanh Lân cúi đầu một cái rồi theo hướng ngoài cửa phòng bước ra. Thanh Lân trong lòng có vị ngọt, trải qua mấy ngày nay ở chung, trong quan hệ giữa nàng cùng Tiêu Kiếm cũng là càng ngày càng hữu hảo. Mặc dù nhiều lần hắn ăn đậu hủ của nàng nhưng hắn lại đối xử với nàng cực kỳ ôn hòa và tốt nên nàng cực kỳ có thiện cảm với hắn.
“Nếu là thiếu gia nguyện ý, Thanh Lân có thể vẫn đi theo bên cạnh người làm thị nữ.” Thanh Lân lúc này đi ra trước khi đóng cửa nàng nói rất nhỏ khuôn mặt còn đỏ lên tuy thế Tiêu Kiếm vẫn cảm thấy được.
Một lúc sau có vài người bê thùng nước vào, Thanh Lân cũng bước vào theo. Tiêu Kiếm cởi quần áo ra chỉ còn thùa mỗi một chiếc quần cộc. Cả thân hình của hắn nở nàng cực kỳ đẹp làm cho Thanh Lân không khỏi đỏ mặt tía tai. Tiêu Kiếm mỉm cười vẫy tay: “Thanh Lân đến đây giúp ta tắm rửa”
“Vâng”
Tiêu Kiếm ngồi vào trong một chiếc thùng gỗ. Lúc này hắn lại nhờ đến một bồn tắm lớn theo phong cách châu Âu so với chiếc thùng này thì to hơn nhiều. Thanh Lân tiến tới tới dùng một chiếc khăn trắng lau khắp người của Tiêu Kiếm. Đây là lần đầu nàng tắm cho một người khác giác không khỏi tim đập chân run. Tiêu Kiếm chỉ biết mỉm cười thở dài một hơi. Bất chợt nàng nhìn thấy phần dưới của hắn, lúc này nàng đỏ mặt mới mang tai không biết nghĩ gì.
Sauk hi tắm song Tiêu Kiếm cầm một áo bào màu đen, áo bên trong màu trắng, trang phục làm theo kiểu trung cổ. Tiêu Kiếm cầm lấy chúng mặc vào mặc dù hắn không thích kiểu này lắm nhưng cũng không quá tệ. Tiêu Kiếm cùng Thanh Lân bước ra khỏi phòng.
Cái gọi là trắc nghiệm. Là Mạc Thiết dong binh đoàn mỗi ba tháng một lần kiểm nghiệm thực lực. Mục đích loại kiểm tra này. Rất có chút khích lệ đoàn viên cố gắng tu luyện. Bởi vì bình thường chỉ cần tại trong trắc nghiệm biểu hiện ra xuất sắc. Liền có thể đạt được chính mình tư cách tổ chức một chi tiểu đội. Vì thế cũng có thể tấn chức trở thành một người đội trưởng.
Vì có thể đạt được một tư cách. Bên trong Mạc Thiết dong binh đoàn không khí chăm chỉ hướng phía trước tiến thủ vẫn tương đối tăng lên. Thực lực của Đoàn viên. Ở trong loại cạnh tranh này. Tốc độ phát triển so với dong binh đoàn khác thực lực đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn trong mắt dân chúng. Vẫn dẫn đầu các dong binh đoàn khác trong Mạc Thiết thành là một trong những nguyên nhân.
Đối với loại trắc nghiệm này có vẻ như nó rất kích thích cho dong binh đoàn phát triển bất quá Tiêu Kiếm cũng không để ý hắn thích chiến trong sinh tử với các đối thủ mạnh hơn là kiểu cạnh tranh này. Theo như hắn biết thì đề nghị này do vị đại ca đầu óc luôn luôn cực kì linh hoạt Tiêu Đỉnh đề ra. Tới hiện giờ. Loại này vốn là trắc nghiệm có chút khuyết điểm. Đã từng bước dần hoàn thiện. Giờ thu được hiệu quả. Cũng là càng lúc càng thêm rõ rệt. Dong binh binh đoàn bên trong vòng một vài vòng. Trên đường cũng gặp một ít chính loại tay chân luống cuống mới từ trên giường đi xuống. Mọi người thấy nhau. Cười đánh bắt chuyện. Sau đó một đám bắt đầu bán mạng hướng sân huấn luyện phía hậu viện chạy như điên đi.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì Tiêu Kiếm. Hiện tại Mạc Thiết đoàn viên. Cùng lúc cũng quay mắt về phía Thanh Lân. Tâm tình chán ghét biểu hiện ra đã thu liễm rất nhiều. Mặc dù đối với nàng thái độ vẫn lãnh đạm như cũ. Bất quá ít nhất không có như trước kia lời lẻ cay độc. Hắn cũng không có ý kiến lắm vì hắn đến đây cho biết chứ không ý định kiểm tra lên trên đường đi hay trò chuyện kể một số chuyện cười nhỏ cho nàng nghe. Bất quá Thanh Lân có cười đấy nhưng chuyện do Tiêu Kiếm kể không có chuyện nào là đứng đán cả lên nàng đi giữa một đám nam giới không khỏi đỏ mặt tía tai. Chỉ có đám nam giới bên đường nghe thấy được là rất thích chí cười lớn.
Chờ khi hai người đi tới sân huấn luyện, thì phía trên hỏa nhiệt chiến đấu đã bắt đầu bốc lên hướng lên trời, tại sân thượng là hơn trăm người loạn chiến, ở dưới trường mọi người đều là sắc mặt kích động đích rống lớn, có địa phương, thậm chí mở ra bàn đổ đánh cá năm người kiên trì tới cuối cùng là ai.
Trên sân huấn luyện này đang tràn ngập không khí chiến đấu, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một ít chiêu số cực kì hạ lưu, đều là không nhịn được có chút bật cười. “Thiếu gia, Tiêu Đỉnh đoàn trưởng bọn họ ở mặt trên.” Tại lúc Tiêu Kiếm xem náo nhiệt, Thanh Lân một bên đột nhiên ngón tay chỉ hướng trường đối diện trên đài cao, quay về Tiêu Kiếm mỉm cười nói.
“Ah!” Lúc này Tiêu Kiếm quan sát trên đài thì thấy ba ca ca hắn đều ở trên đó. Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ đều ngồi ở một ghế có vị trí cao nhất còn Tiêu Viêm ngồi bên cạnh đặc biệt có một số người phục thị cho họ. Tiêu Viêm lúc này bước về phía Tiêu Kiếm: “Đệ làm gì lâu vậy? Có biết ta cùng đại ca, nhị ca chờ lâu lắm không?”
“Ân” Tiêu Kiếm gật đầu: “Xin lỗi tam ca!”. Lúc này Tiêu Viêm cầm lấy tay Tiêu Kiếm kéo hắn đi về phía đài cao chỗ Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ đang ngồi. Thấy Tiêu Kiếm đi đến hai người thấy vậy thì cúi đầu mỉm cười.
Lúc này Tiêu Lệ nói vào tai Tiêu Kiếm một cái gì đó rồi tung mình xuống về phía trên đài mỉm cười nhìn Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn Tiêu Lệ đang đứng trên đài cao: “Nhị ca huynh phải rõ ràng thực lực của đệ chứ?”
Tiêu Lệ mỉm cười: “Ân, bất quá ta chỉ muốn chứng thực thực lực của đệ có đúng như những gì mọi người nói không, hơn nữa ta tin đệ sẽ dừng tay đúng lúc”
Tiêu Đỉnh lên tiếng hô to: “Đúng đấy nhị đệ cho chúng ta chứng thực một chút thực lực của đệ đi đệ không muốn tất cả mọi người ở đây mất hứng chứ? Đúng vậy không huynh đệ?”
“Đúng vậy!” Một tràng hét lớn diễn ra trong khắp mọi người.
“Ha ha, tiểu Kiếm tử, để cho ta nhìn ngươi một chút nhà tiểu thiên tài trong tộc này, ở tại mấy năm thời gian, có thể mạnh mẻ đến loại nào tình trạng!” thanh âm Tiêu Lệ, mang theo đấu khí, dĩ nhiên là đem huyên náo chung quanh sân huấn luyện đè ép xuống.
“Nhị đoàn trưởng! Nhị đoàn trưởng!”
Nghe được tiếng hét lớn của Tiêu Lệ, đám người chung quanh chỉ là sau thoáng ngạc nhiên, chợt sắc mặt kích động lớn tiếng kêu gào, nhất thời tại chung quanh sân huấn luyện, liên tiếp cuồng nhiệt tiếng hò hét hối thành một cỗ thanh âm như thủy triều, thẳng hướng tận trời.
“Nhị ca đã có nhã hững như vậy thì tiểu đệ không dám không tong mệnh rồi”. Tiêu Kiếm tung mình lên không gió phất phơ làm cho tà áo hắn bay trong gió trông cực kỳ tiêu sái đáng tiếc dong binh đoàn lại quá ít phụ nữ.
“Ha ha..., hảo!”
Thấy thế, Tiêu Lệ một tiếng cười lớn, bàn tay vừa trở, trong lòng bàn tay một chuôi trường thương thẳng tắp như cương bút xuất hiện, bàn tay nắm chặt lại, trên thân thể, đấu khí màu bạc đột nhiên dựng lên tung bay, cuối cùng biểu hiện ra tại bên ngoài thân thể hình thành một tầng màu bạc đấu khí sa y.
“Không tệ đâu Nhị ca đấu khí lôi thuộc tính cơ đấy” Tiêu Kiếm cảm thán. Lôi đấu khí là một loại đấu khí thuộc tính lôi điện, loại này đấu khí không chỉ có lực công kích cường hãn, nhưng lại còn mang thêm vào thuộc tính phụ gây tê liệt đặc hiệu, khi chiến đấu cực kì làm cho người ta đau đầu.
“Đệ không cần vũ khí sao?” Nhị ca nhíu mày.
Tiêu Kiếm mỉm cười tay vẫy vẫy về phía một thanh niên gân đó trong tay đang cầm một cây thương: “Huynh đệ, ngươi có thể cho ta mượn cay thương được không?”
Thanh niên lúc này còn đang ngơ ngẩn thì Tiêu Đỉnh lên tiếng: “Tứ đệ đệ cung biết thương thuật.” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Tiêu Đỉnh ngẩn ngơ: “Đệ đùa sao nhị ca đệ là chuyên gia về thương thuật đấy đệ chắc chắn muốn dùng thương sao?”
“Đúng vậy!” Tiêu Lệ mỉm cười: “Đệ nên dùng vũ khí thuận với mình thì hơn!”
“Không cần đâu nhị ca” Tiêu Kiếm lên tiếng: “Ây, huynh đệ cho ta mượn cây thương của người”
Thanh niên lúc này mới ngẩn người ra đi tới Tiêu Kiếm cung kính dâng thương cho hắn: “Của ngài đây!” Tên này hắn thấy quen quen hình như lần trước gặp hắn trong sa mạc khi theo đoàn của Tuyết Lam thì phải. Tiêu Kiếm cầm lấy thương mỉm cười nhìn Tiêu Lệ.
“Tứ đệ cẩn thận!” Tiêu Lệ phi thân lao thẳng về phía trước. Tiêu Kiếm mỉm cười nói: “Ca ca yên tâm đệ sẽ dùng đúng cấp bậc nhất tinh đấu sư đánh bại ca ca”. Tiêu Lệ lúc này hét lớn: “Có chí khí!”
Nhìn vậy cơ hồ là đem hỗn loạn trường đấu xé ra, sinh ra một đường chỉ hai người, chung quanh đích lính đánh thuê nhất thời lại sôi trào lên, hai gã đấu sư chiến đấu, ở ngày thường, có thể xem như khó gặp, hôm nay có thể có nhãn phúc tham quan hoc tập một hồi, những người này như thế nào không cảm thấy hưng phấn.
“Thiếu gia, cố gắng lên!” Đứng ở trên cự thạch, Thanh Lân khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng có chút đỏ trong trẻo hô to.
“A.a..., đoàn trưởng, Người nói nhị đoàn trưởng cùng Tiêu Kiếm tiểu huynh đệ, ai có phần thắng lớn hơn một chút?” Trên đài cao, Tuyết Lam ánh mắt phiêu lướt qua bên trong sân đấu, cười duyên hỏi.
Nghe Tuyết Lam vấn đề hỏi, mấy vị cao tầng khác trên đài mặt cũng là đem ánh mắt đầu lại đây, nhìn vị ngày thường quyết sách sự vụ lớn nhỏ bên trong đoàn Tiêu Đỉnh. Bị mọi người nhìn chăm chú vào, Tiêu Đỉnh dường như không có việc gì nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một hơi, tầm mắt quét về phía trong trường đấu, cười dài nói: “Yên tâm với thực lực vừa đột phá ngũ tinh đấu sư của nhị đệ nếu đúng như Tiêu Kiếm muốn ép thực lực xuống nhất tinh đấu sư thì tứ đệ muốn thắng cũng khó”
“Cái gì nhị đoàn trưởng lại đột phá” Tuyết Lam há hốc miệng.
“Ân” Tiêu Đỉnh gật đầu lúc này lại tiếp tục quan sát trận chiến.
“Như vậy xem ra, nhị đoàn trưởng không phải sẻ thắng sao? Dù sao Tiêu Kiếm thiếu gia nói là ép thực lực xuống nhất tinh đấu sư mà...” Nghe vậy, Tuyết Lam không khỏi bĩu môi, có chút thất vọng nói, nàng đúng là rất muốn nhìn thấy bộ dáng xấu mặt của Tiêu Lệ.
“Ân...” Khẽ cười cười, Tiêu Đỉnh ngón tay nhẹ nhàng đánh gõ vào mặt bàn.
Tiêu Kiếm tận lực áp chế thực lực hắn cũng giả dạng đấu khi cho thấy thực lực của hắn ở trạng thái nhất tinh đấu sư nên không ai nghi ngờ. Mọi người lúc này nhìn hắn biểu hiện ra đúng như lời hắn nói thực lực đấu sư lên cũng không có nghi ngờ lời hắn nói là giả.
Nhìn phía trên sân rộng, một ngân một tử hai đạo nhân ảnh cơ hồ là đem tràng diện sôi sục hỗn loạn tại sân đấu xẻ ra hai cái thông đạo, nơi hai người đi qua, mọi người đều là tự lưu động để lại khu vực thật dài trống rỗng.
“Ting!” kim thiết va chạm kéo theo một tiếng vang thanh thúy, một cỗ năng lượng ba động hung mãnh từ vị trí quảng trường trung tâm bạo phát ra, nhất thời làm cho hơn mười thước quanh thân hai người bên trong tràng diện hỗn chiến, đó là bị rửa sạch trống rỗng thành một vòng tròn trống trải. So về lúc này thì Tiêu Lệ đang chiếm được thượng phong.
Tiêu Lệ thì lúc này mừng rỡ cười lớn: “Tứ đệ ah, nếu cứ thế này ta sẽ thắng đấy!”
Tiêu Kiếm cũng bật cười: “hahahaha, chưa chắc đâu nhị ca a!”
Tiêu Lệ dùng cây thương của mình không ngừng phát ra lôi đấu khí làm cho thanh thương phát ra những tiếng xẹt xẹt lóe sáng. Thanh thương của Tiêu Lệ liên tục chọc và đâm vào những chỗ hiểm của Tiêu Kiếm. Nhìn thì có vẻ Tiêu Kiếm khá trật vật chống đỡ nhưng ai quan sát kỹ sẽ dễ dàng xác định được là hắn cố ý làm vậy. Thứ nhất lấy thể diện cho nhị ca thứ hai nhìn thương pháp của nhị ca xem có gì khác không.
“Đinh đinh, đang đang”
“Hắc, hắc sớm thua đi tứ đệ” Nhìn một màng tiếp xúc, Tiêu Kiếm ăn thua thiệt nhỏ, Tiêu Lệ không khỏi cười, trên lòng bàn tay đấu khí cấp tốc ngưng tụ, sau đó mãnh kích đánh truyền vào thân thương, trên thân thương năng lượng một cỗ dòng điện phóng ra, theo thân trọng xích rất nhanh truyền vào bên trong.
“Tiêu Kiếm đệ đệ đệ cứ ức chế thực lực ở nhất tinh đấu sư chắc chắn sẽ sớm thua thôi hay là tăng thêm vài tinh nữa đi sắp tới đây ta sẽ dốc toàn lực đấy” Tiêu Lệ cười nhàn nhạt. Tiêu Lệ cười hắc hắc một tiếng, trường thương trong tay quỷ dị kéo một đường, mũi thương tại trên thân trọng xích tạo nên một trận hoa lửa, sau khi vẻ xong chợt bạo đâm ra.
“Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ !”
Trường thương mới vừa động, Tiêu Lệ tiếp đó là quát khẽ một tiếng, nhất thời, dòng điện trên thân thương hình thành hình dạng như tam đầu xà. Đó là đột nhiên thoáng hiện ra, các lưỡi điện hình vòng cung đan xen lóe ra tiếng vang xuy xuy, mang theo một cỗ năng lượng cường đại làm cho người ta không dám dễ dàng khinh thường.
“Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ ?”
“Ách... Nhị đoàn trưởng dĩ nhiên nhanh như vậy liền đem Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ ra sử dụng?” Nhìn thấy thế công của Tiêu Lệ. Dưới trường đấu nhất thời vang lên từng cơn âm thanh kinh ngạc. Chiêu Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ này. Cơ hồ cũng có thể nói là một trong những sát chiêu của Tiêu Lệ. Không nghĩ tới lúc này mới vừa giao thủ không bao lâu đã đem thi triển ra. Chẳng lẽ hắn là muốn tốc chiến tốc thắng?
“Hahaha… Tứ đệ lần này lớn giọng rút sức mạnh xuống nhất tinh đấu sư đúng là ăn thua thiệt nhiều? Không cẩn thận lại thua! Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ này của Nhị đệ là huyền bậc hạ cấp địa đấu kĩ a. Hơn nữa lôi thuộc tính đấu khí có thêm phụ trợ hiệu quả. Cho dù là một người bốn sao đấu sư cũng không dám dễ dàng ngăn cản.” Tiêu Đỉnh mỉm cười: “Bất quá Nhị đệ đấu khí lôi thuộc tính vốn tựu thuộc về loại hình đấu khí bùng nổ như sấm sét. Nếu là phải chiến đấu lâu dài đối với hắn ngược lại lại càng bất lợi. Cho nên vô luận cùng ai chiến đấu. Hắn đều lựa chọn tốc độ dùng cách nhanh nhất phân ra thắng bại. Nếu không một khi khí thế giảm yếu đi tình thế của hắn sẻ rất khó mà hình dung.”
“Ân” Tiêu Viêm đứng bên cạnh Tiêu Đỉnh gật đầu lại tiếp tục quan sát trận chiến.
Tiêu Kiếm lúc này có chút kinh ngạc với vị nhị ca này không ngờ thực lực của hắn không có tệ bất quá với hắn uy hiếp thê này chả đáng là gì. Tiêu Kiếm cười lớn: “Nhị ca cho nhị ca biết thế nào mới thực sự là thương pháp!”
“Đđđđđđđđiiiiiiinnnnnnhhh…” Một âm thanh tiếng va chạm liên miên không dứt.
Tiêu Lệ lúc này kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này mọi người mới nhìn lên đài choáng váng trước cảnh trước mặt thân hình Tiêu Kiếm ba động rất nhẹ nhàng nhưng mọi người nhìn thấy canh tay hắn xuất hiện ra thương ánh như vũ bão thì choáng váng.
“Keng” một âm thanh phát ra rõ to lúc này cây thương trên tay Tiêu Lệ đã rời khỏi tay. Tiêu Lệ nhanh chóng hơi nhảy rụt người lại rồi dùng một tay với theo cây thương đồng thời tập trung hết đấu khí tạo nên một đấu khí sa y màu bạc cực kỳ đậm đặc.
Bất quá trong tình thế này Tiêu Lệ chỉ quen chiến đấu khi có thương pháp có vẻ khi tương rời tay thì thập phần lúng túng nên cánh lựa chọn tốt nhất của Tiêu Lệ lúc này là hơi nhảy về phía sau tay với nhanh chóng bắt lấy thương. Đồng thời theo nắm tay Tiêu Lệ hạ xuống, một vòng ngân quang chói mắt đột nhiên tự giữa ngực khuếch tán ra. Cuối cùng tự nhiên là tại địa phương cánh lồng ngực hắn nửa tấc, hình thành một khối màu bạc gần như thực chất tiểu thuẫn kích thước bằng nửa chậu nước rửa mặt.
“Hahaha… Đệ nói rồi mà” Tiêu Viêm cười lớn.
“Chậc dù tứ đệ đã ép thực lực xuống chỉ còn nhất tinh đấu sư, nhị đệ xem ra thật sự vẫn không đấu lại a, dĩ nhiên ngay cả chiêu bảo vệ tính mạng cuối cùng này ”Điện Quang Ngân Thuẫn” đều đem ra sử dụng...” Nhìn tấm chắn nhỏ màu bạc trên ngực Tiêu Lệ trong sân đấu, Tiêu Đỉnh lắc lắc đầu.
“Không lẽ Tiêu Kiếm hắn gian lận nâng cao thực lực bản thân trong khi giao đấu” Tuyết Lam nghi hoặc nhíu mày.
“Không đâu ta tin tứ đệ” Tiêu Đỉnh mỉm cười.
“Ài” Tiêu Viêm lắc đầu: “Chẳng lẽ mọi người không nhìn ra vừa rồi hắn đánh ra hơn một trăm thương ảnh sao”.
“Cái gì” mọi người há hốc mồm. Tiêu Đỉnh lên tiếng: “Ta vừa rồi không nhìn rõ không ngờ hắn lại nhanh đến như vậy a!”
Khi tay Tiêu Lệ đã nắm chắc cây thương của mình, một tay đang xuất ra “Điện Quang Ngân Thuẫn” thì một âm thanh chói tai vang lên: “Kkkkkeeeeeeennnnnngggg…” cùng với tiếng xẹt xẹt do điện quang thuẫn va chạm vào thương do Tiêu Kiếm vang lên.
“Cheeẹetttt…” Sau một âm thanh ngắn gọn mọi người ngơ ngác nhìn thấy trên đài thương của Tiêu Kiếm đã kề trên cổ Tiêu Lệ. Tiệu Lệ thở dài: “Tứ đệ ngươi quả thật rất giỏi ta đã thua. Không ngờ thương pháp ngươi lại giỏi như vậy”
“AAAAA” Thanh Lân ở đó hét lớn: “Tứ thiếu gia ngài giỏi lắm Thanh Lân yêu người”. Nàng hét câu này sau mới sực nhớ lúc này liền cúi đầu xuống xấu hổ. Mọi người thì nghi hoặc nhìn vào Thanh Lân.
Tiêu Kiếm thở dài: “Nhị ca biết vì sao ta đã giảm thực lực xuống nhất tinh đấu sư rồi mà đại ca vẫn thua sao?”
“không phải vì thương pháp ngươi giỏi hơn nhị ca rất nhiều sao!” Tiêu Lệ mỉm cười đi đến vỗ vai Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm lắc đầu thở dài: “Không phải mà là vì nhị ca cùng mọi người có quá nhiều khuyết điểm ta sợ đại ca cũng có thể cũng sẽ như vậy mong mọi người thông cảm ta cũng sẽ nói thẳng luôn!”
Tiêu Kiếm tiếp tục nói: “Trong trận này mọi người thấy ta thắng nhị ca có một số người sẽ nghĩ rằng ta có thể trong lúc chiến đấu nâng cao tu vi để gian lận hẳn có nhiều người như thế. Ta không trách các vị.” Tiêu Kiếm lại tiếp tục mở miệng nói: “Nhị ca, ca thiếu khuyết đến bốn đặc điểm khiến cho ca chắc chắn sẽ thua ta dù ta ở nhất tinh đấu sư ca cũng không thắng được. Nhị ca đệ sẽ nói thẳng mong nhị ca thông cảm cho tiểu đệ ”
“Ân” Tiêu Lệ gật đầu: “Ta không sao tứ đệ cứ nói thẳng!”
Tiêu Kiếm mỉm cười: “Thứ nhất, ta thấy mọi người quá coi trọng vào chiêu thức. Thương pháp thì cũng chỉ giống như kiếm có mấy chiêu chặt chém, khảm… mà hợp thành các chiêu số. Thực chất chúng khác nhau phần lớn do thuộc tính người sử dụng cũng như con đường điều khiển đấu khí trong cơ thể. Nếu mọi người cứ quá coi trọng chiêu thức thì sẽ dẫn đến địch thủ dễ đoán được chiêu thức!”
Mọi người lúc này đang chăm chú nghe, họ cảm thấy những điều này có lý nên đều gật đầu. Một người trung niên nam tử bước ra: “Tứ thiếu gia ngài nói đúng nhưng chúng ta phải làm gì để thoát khỏi tình trạng này giờ?”
“Hahaha” Tiêu Kiếm mỉm cười nói: “Câu hỏi rất hay. Chỉ cần về mọi người mỗi ngày cầm lấy vũ khí của mình luyện những chiêu thức cơ bản của mình một nghìn lần sau khoảng một hoặc hai năm mọi người sẽ thấy có khác biệt.” Tiêu Kiếm giải đáp xong vấn đề này hắn lại tiếp tục nói: “Thứ hai mọi người có tật xấu là các chiêu thức cứ điều động xong đấu khí thì mới tấn công.” Tiêu Kiếm thở dài: “một số chiêu thức căn bản bắt buộc phải điều động đủ đấu khí mới đánh ra được nhưng mọi người với một số chiêu thức không yêu cầu mà mọi người vẫn có thói quen như vậy thì thật không tốt”
Tiêu Đỉnh lúc này hơi nhíu mày đột nhiên mỉm cười: “Ý nhị đệ có phải là chúng ta cứ tấn công trong lúc tấn công chúng ta sẽ điều động đấu khí”
“Đại ca thật thông minh!” Tiêu Kiếm cúi đầu: “Ý đệ đúng là như vậy!”
“Nhưng như vậy quả thật là rất khó” Tiêu Lệ lúc này thở dài.
Tiêu Kiếm lại mỉm cười: “Có vẻ mọi người nghĩ nếu làm như thế thì rất khó đúng không. Nhưng ta nói với mọi người huynh đệ ở đây là việc này rất dễ có thể hầu hết mọi người sẽ không tin. Nhưng mọi người thì thử nghĩ xem ta đang đứng đây nói với mọi người trong đó có miệng ta cử động, mắt ta nhìn mọi người, tay ta cũng đang hoạt động, chân ta thì đang đứng giữ thăng bằng còn đầu ta thì đang suy nghĩ. Không phải vậy sao” Lời này nói ra làm mọi người huynh đệ trong sàn đấu im lặng không ai nói gì. Có vẻ những lời nói của Tiêu Kiếm hoàn toàn đúng đắn.
Tiêu Kiếm thấy mọi người có vẻ tin lời của mình nói hắn tiếp tục mở miệng: “Thứ ba là nhanh. Thương của nhị ca ta không đủ nhanh. Trên đời này không có sự phòng thủ nào là tuyệt đối cả cũng như không có chiêu thức nào chúng ta không thể phá cả chỉ duy nhanh là không thể phá hơn nữa không có nhanh nhất chỉ có nhanh hơn”
Tiêu Lệ lúc này có vẻ tin tưởng: “Vậy đệ nói xem để đạt được nhanh thì ta phải làm sao đạt được?”
Tiêu Kiếm mỉm cười vỗ vai Tiêu Lệ: “Thứ nhất chúng ta phải luôn rèn luyện thứ hai huynh hãy chú ý vào đây một chút”. Tiêu Kiếm bắt đầu diễn luyện lại động tác rất chậm khi đâm thương của hắn. Tiêu Lê con mắt sáng lên thì ra do hông bả vai và chân kết hợp mà ra. Khi thương được đâm ra thì lúc này dùng thêm phần hông sẽ thêm được một thương dùng thêm phần gót chân lại thêm một thương nữa. Nếu kết hợp nhuần nhuyễn giữa chúng thì một võ giả tầm thường cùng đâm ra được rất nhiều thương ảnh, có thể vượt cấp khiêu chiến.
Tiêu Đỉnh vỗ bàn nghe đến chat một cái con mắt sáng lên: “Quả là tuyệt diệu!”
Tiêu Viêm lúc này hắn nắm chặt bàn tay lại trong lòng có chút ghen ghét nhìn tứ đệ của hắn. Tiêu Kiếm lúc này đang tập trung thuyết giảng cho mọi người nên không để ý tiếp tục diễn thuyết: “Thứ tư là mọi người đấu khí thường không đủ tập trung và hay thường tản mãn. Huynh đệ thấy đấy vừa rồi ta chiến đấu với nhị ca ta, thương của ta khi đâm ra trên đầu thương hơi lóe sáng là do ta tập trung hết sức mạnh của mình vào đầu thương của mình, đặc biệt ta liên tục đâm lên một điểm phòng thủ trên quang thuẫn của nhị ca ta hơn nữa khi tấn công ta còn dùng tay xoay cho thương của ta xoáy tròn như thế nó sẽ tăng được uy lực cho thương của ta. Chắc hẳn vừa rồi huynh đệ quan sát đã thấy”
Tiêu Lệ thở dài: “Thảo nào ta lại thua đệ.”
Last edited by deviltrigger; 22-01-2013 at 09:25 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Tiêu Lệ mỉm cười nhìn thân ảnh phía trước mặt mình lòng hắn không khỏi cảm thán. Ngày hôm qua hắn nhờ việc Tiêu Kiếm tẩy kinh phạt tủy giờ đây tốc đõ mà hắn luyện đã nhanh gấp mấy lần bình thường. Ngay đến cả đại ca Tiêu Đỉnh cũng nhận thấy điều này. Tất nhiên là hai người nhận được điều này thì rất là cảm kích Tiêu Kiếm rồi.
Nhìn thân ảnh của mọi người đang tiếp tục nhìn dưới đài. Tiêu Kiếm lại tiếp tục tục mở miệng: “Các huynh đệ đã hiểu rồi thì ta sẽ nói cho các huynh đệ một chút đó là về sự sáng tạo. Thật ra nói dễ không dễ mà khó cũng không khó” Tiêu Kiếm đưa hai tay nên trong hai tay hắn xuất hiện một băng cầu màu trắng và một hỏa cầu huyết sắc. Hắn nhanh chóng ép chặt hai quả cầu này vào với nhau.
“Băng Hỏa hai hệ đấu khí” Tiêu Đỉnh há hốc mồm: “Tam đệ, chẳng phải tứ đệ là mộc hỏa hai hệ đấu khí sao?”
“Sao có thể có người có hai hệ đấu khí xung khắc với nhau?”
Tiêu Viêm mở miệng nói: “Đệ cũng không biết, chỉ biết công pháp tứ đệ khá đặc biệt hắn có thể dùng bất cứ đấu khí loại nào ”
“Cái gì” Tiêu Đình há hốc mồm.
Tiêu Kiếm ép hai quả cầu lại với nhau tạo thành một quả màu hắc sắc. Thật không ngờ băng hỏa lại có thể nén được lại với nhau mà không bị nổ hay bị triệt tiêu. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía một phía cột đã trên đài hắn ném thẳng quả cầu về phía cột đá.
Tiêu Viêm cũng như mọi người lúc này kinh ngạc nhìn tràng cảnh phía trước Tiêu Kiếm đang cầm quả cầu màu đen kia ném về phía cột đá. Tiêu Viêm ngẫm nghĩ có thể nào nếu như mình kết hợp hai dị hỏa để tạo nên một chiêu thức mới như tứ đệ này không? Tứ đệ cũng quá thần kỳ đi bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra một chiêu thức mới mà không cần có quá nhiều đầu tư thời gian.
“Bụp, xèo” chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.
Mọi người chăm chứ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cột đã sau khí ăn xong hắc cầu lại không xảy ra bất kỳ phản ứng gì. Mọi người quay ra nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra. Tiêu Viêm nhíu nhíu mày nhìn về phía cột đá hắn như đang phát hiện ra gì đó.
“Tứ đệ chuyện gì thế này?” Tiêu Lẹ nghi hoặc không biết Tiêu Kiếm vừa làm gì.
“Rắc, rắc…” Cột đá xuất hiện một vết rạn rất nhỏ. Sau đó từ vết rạn nhỏ này lan khắp toàn cột đá. Vết rạn nứt trến vết đá ngày càng nhiều trông chúng giống như một mạng lưới các dễ cây vậy. “Ầm” cột mạnh mẽ đổ ập xuống. Mọi người hít một hơi lạnh, chuyện gì vừa xảy ra vậy rõ ràng vừa rồi cột đá vẫn không có dấu hiệu gì mà. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn mọi người.
“Điều… điều này quá thần kỳ đi” Tiêu Lệ há hốc mở to con mắt nhìn Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm vỗ vỗ vai Tiêu Lệ bước về phía trước.
“Nhị đoàn trưởng, tứ thiếu gia” Tiếng hò hét vang lên khắp nơi. Do hắn đã thể hiện thực lực khủng bố trước mặt mọi người nên không còn ai khiêu chiến hắn nữa. Tiêu Kiếm hắn muốn dùng một tay hôn môi chào mọi người đột nhớ đến kiểu chào từ biệt này với bọn đực rựa này thì quá chán nản đi. Tiêu Kiếm thở dài chỉ cúi chào mọi người rồi bước về phía Tiêu Đình.
“Tam ca ta thắng rồi” Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn Tiêu Viêm.
“Ân” Tiêu Viêm mỉm cười: “Tứ đệ, đệ thật giỏi!”
“Cảm ơn tam ca” Tiêu Kiếm gật đầu.
…
Sau buổi kết thúc Tiêu Kiếm cùng ba ca ca hắn tiến vào phòng riêng. Nhìn thấy hoàn cảnh Thanh Lân, hắn lại lắc đầu. Hắn khá thông cảm cho hoản cảnh của nàng. Hắn nhìn nàng lại nhớ đến hồi hắn còn là cô nhi chịu sự khinh bỉ của ca ma tộc, một đứa trẻ ăn mày không cha không mẹ. Hắn cũng đang ngẫm nghĩ chuyện Tiêu Viêm nhờ hắn mấy ngày trước. Quả thực giờ hắn là người Tiêu gia hắn thực sự không muốn truyền một số thứ ra ngoài.
Lúc này bốn huynh đệ ngồi chúng quanh một chiếc bàn, Thanh Lân thì đứng bên cạnh bắt đầu giót trà cho bốn huynh đệ.
Hôm nay tuy Tiêu Viêm hôm nay thể hiện không bằng Tiêu Kiếm, bất quá hắn đã đánh bại hai huynh đệ Tiêu Đỉnh Tiêu Lệ cùng hợp lực thể hiện khá tốt trên đài. Tiêu Lệ miệng khẽ nhếch lên, một hồi lâu, mới sợ hãi lắc đầu than thở: “Tiêu gia ta không ngờ có thể sinh ra hai tên tiểu yêu quái như hai đệ. Đúng là rất giỏi a... Vậy Nạp Lan Yên Nhiên nọ con mắt bị cứ* chó che lấp sao chứ? Huynh đệ nhà ta ưu tú như vậy được mấy người? Gia Mã đế quốc này khả năng tìm ra mấy người ? Nàng dĩ nhiên vẫn vứt bỏ?”
Tiêu Viêm tươi cười, buông tay nói: “Ít nhất Huân Nhi sẽ không yếu hơn so với ta.”
“Huân Nhi? Aa. Là cô gái nhỏ nọ a. Thiệt nhiều năm không trở về, vậy cô nàng khẳng định lớn lên rất tươi ngon mọng nước phải không? phải biết rằng khi còn bé vì nàng những thiếu gia bên trong Ô Thản thành mỗi ngày tại bên ngoài Tiêu gia leo tường vào xem đấy chứ. Bất quá nàng tựa hồ dính chặt với ngươi phải không? Hắc hắc.” Nghe danh từ thanh nhã này, Tiêu Lệ sửng sốt, có chút hoài niệm cười nói.
Trong đầu hồi tưởng lại cô gái xinh đẹp dung nhan cùng thân thể động lòng người. Tiêu Viêm cũng thoáng có chút cảm xúc khẽ mỉm cười. Bàn tay vỗ nhè nhẹ huyền trọng xích, sau đó quay sang nhìn Tiêu Kiếm mỉm cười nói: “Ngày sau có cơ hội. Ta mang nàng tới gặp các người. Ân... Bất quá hiện tại. Ta có điểm chính sự vẫn thỉnh đại ca cùng nhị ca hỗ trợ.”
“Nga? Có việc? Không thành vấn đề! Cứ việc nói là tốt rồi. Coi như là tại năng lực ở ngoài. Nhị ca cùng đại ca cũng sẽ toàn lực tương trợ!” Nghe vậy. Tiêu Lệ lập tức phất phất tay. Cười nói.
“Ừm.” Khẽ cười cười, Tiêu Viêm nhẹ gật gật đầu.
Căn phòng bên trong mở rộng, Tiêu Kiếm bốn người ngồi ở đó, mà Thanh Lân, thì dè dặt bưng lên ba chén trà xanh, sau đó nhu thuận đứng ở phía sau Tiêu Kiếm.
“Aa, Tiểu Viêm tử có việc? Nói ra đi. Để cho đại ca xem xét giúp ngươi.” Bưng chén trà nhấp một khẩu. Tiêu Đỉnh hướng về phía Tiêu Viêm cười nói.
Cười gật đầu, Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: “Ta lần này tới Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc, là muốn tìm kiếm một loại đồ vật.”“Đồ vật ? Vật gì thế?” Nghe vậy, Tiêu Lệ thoáng có chút tò mò cười hỏi.
“Dị hỏa...” Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, Tiêu Viêm thấp giọng nói.
“Ách...” hai chữ Dị hỏa vừa nói ra, căn phòng bên trong nhất thời lại an tĩnh hơn rất nhiều. Tiêu Đình cùng Tiêu Lệ hai người liếc mát nhìn nhau, mê hoặc nói: “Ài chúng ta trong thư cũng biết được ngươi và Tiêu Kiếm đều là luyện dược sư nhưng trước mọi người cũng không tiện nói ra thôi! Hẳn lần này ngươi muốn chúng ta tim giúp dị hỏa”
“Ài! Dị hỏa thứ này, trình độ quý hiếm thật sự là có chút làm cho người ta sợ hãi, mặc dù chúng ta tại Thạch Mạc thành lăn lộn không ít thời gian, nhưng thật đúng là không có nghe ai nói qua, nơi nào có tung tích dị hỏa a.” Nhìn vào con mắt đang chờ mong của Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh nhíu mày, bất đắc dĩ nói.
Cười lắc đầu, Tiêu Viêm ngón tay khẽ bắn ra đạn nạp giới, từ đó tay lấy ra quyển trục da dê cổ xưa, cẩn thận đem trải trên mặt bàn, ngón tay chỉ vào một chỗ có dấu hiệu hỏa diễm, nhẹ giọng nói: “Đây là bản đồ ta và tứ đệ tìm được, ở chỗ địa phương có dấu hiệu hỏa diễm này, hẳn là có tỉ lệ tìm kiếm được tung tích dị hỏa, bất quá ta đối với địa hình chung quanh Thạch Mạc thành cũng không quen thuộc, cho nên... Đệ thấy các người ở chỗ này lăn lộn không ít thời gian, có biết hay không chung quanh Thạch Mạc thành, có cái địa phương kì dị gì không?”
Nghe vậy, Tiêu Đỉnh đem bản đồ kéo qua, ánh mắt thô sơ giản lược quét qua địa đồ, kinh dị nói: “bản đồ rất tốt. Loại bản đồ này, ta nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy a.”
“Ân, đích xác chi tiết đến có điểm quá phận.” Tiêu Lệ gật đầu, cau mày tinh tế quan sát một chút bản đồ, nhẹ giọng nói: “Này khối dấu hiệu địa phương hỏa diễm, tựa hồ hẳn là tại vị trí đông bộ Thạch Mạc thành đấy?”
“Ưhm. Nói chuẩn xác hơn có lẽ là địa phương đông bộ Thiên Nam.” Tiêu Đỉnh khẽ gật đầu, trầm tư nói: “Nhưng phương hướng đông bộ Thạch Mạc thành, tựa hồ cũng không có cái gì địa phương quá mức kì dị a?”
“Đích xác không có, cái địa phương kia, lúc ta tại một lần làm nhiệm vụ, từng dẫn người tìm tòi vài ngày, không phát hiện có cái địa phương gì kì quái cả.” Tiêu Lệ cũng là lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Nhìn hai người lắc đầu. Tiêu Viêm trên khuôn mặt xẹt qua một nét thoáng hiện thất vọng, thở dài một tiếng, xem ra. Nơi này hẳn là cũng không có dấu vết dị hỏa... Thấy Tiêu Viêm có chút thất vọng Tiêu Kiếm vỗ vỗ vai nhìn Tiêu Viêm: “Ca đừng lo con có ta ở đây mà!” Nghe vậy Tiêu Viêm mỉm cười vỗ lên bàn tay của Tiêu Kiếm đang đặt trên vai mình.
Song, ngay lúc này một đạo thanh âm ôn nhu sợ hãi, đột nhiên tại bên trong căn phòng vang lên. “Cái kia... Các vị thiếu gia, vị trí phía đông Thạch Mạc thành... Tựa hồ có điểm kì quái gì đó.”
Lúc này Tiêu Viêm cũng khá sửng sốt hắn quay sang nhìn Thanh Lân với ánh mắt đầy chờ mong, giọng có chút gấp gáp: “Ngươi biết?”
Một bên. Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ, cũng là đem ánh mắt ngạc nhiên dời về phía Thanh Lân, hiển nhiên, bọn họ cũng không biết rõ tình hình.
Bị bốn người bên trong gian phòng nhìn chăm chú vào, Thanh Lân trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang khiếp đảm càng lại dày đặc thêm một phần, ấp a ấp úng nói: “Ta cũng không biết ta cảm ứng được có chuẩn xác hay không... Bất quá tại nửa năm trước, ta thật là cảm ứng được tại khu vực đông bộ thiên nam Thạch Mạc thành, có một chút dị động?”
“Ngươi là làm thế nào biết ? Ngươi tựa hồ cũng không sở hữu thực lực loại này mà?” Tiêu Đỉnh bàn tay vuốt ve chén trà, có chút hoài nghi nói.
“Ta... Ta không biết. Nửa năm trước, ta cảm ứng được một cỗ hơi thở cực kì cường đại xuất hiện ở phía ngoài Thạch Mạc thành, cỗ hơi thở này... Cùng một ít huyết mạch trong cơ thể ta, có chút tương tự, mà cỗ hơi thở nọ ở trước mặt, cho dù là đoàn trưởng Sa Chi dong binh đoàn, so với nó hắn cũng yếu hơn rất nhiều.” Thanh Lân dè dặt kề sát Tiêu Viêm, thấp giọng nói.
“Nga?” Nghe vậy, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ thoáng có chút động dung. Nhưng đoàn trưởng Sa Chi dong binh đoàn là một người đại đấu sư a. Ngay cả hắn so với vị hơi thở thần bí kia đều yếu hơn rất nhiều, vậy... Đối phương chẳng phải ít là cường giả cấp bậc đấu vương sao?
“Cùng ngươi huyết mạch tương tự chính là hơi thở? Chẳng lẽ là Mỹ Đỗ Toa nữ vương?” Chỉ trầm tư chốc lát. Tiêu Lệ đột nhiên có chút kinh hãi nói, lấy thực lực Mỹ Đỗ Toa nữ vương, cho dù muốn đem Thạch Mạc thành hủy diệt, cũng không khó khăn ấy chứ? Loại nhân sĩ siêu cấp kinh khủng này, dĩ nhiên tại dưới tình huống bọn họ không biết, ở Thạch Mạc thành chung quanh dạo qua một vòng?
Mỹ đỗ toa nữ vương lọt vào tai, Tiêu Đỉnh sắc mặt cũng là thoáng có chút biến hóa, tại chung quanh Tháp Qua Nhĩ sa mạc, cái danh đầu này, tựu giống như thanh thế đan vương Cổ Hà ở trong Gia Mã đế quốc.
“Hô thú vị” Tiêu Kiếm mỉm cười khoanh tay: “Kể tiếp đi Thanh Lân”
“Ta không biết...” Thanh Lân lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được, nửa năm trước, nàng đột nhiên đi tới vị trí đông bộ Thạch Mạc thành, ở nơi đó tựa hồ dừng lại một đêm, ở trong một đêm này, phía đông năng lượng cực kì táo bạo, hơn nữa ta còn biết, tại lúc nàng rời đi, tựa hồ bị thương...”
Nghe Thanh Lân nói ra, Tiêu Viêm nhẹ thở ra một hơi, đôi mắt híp lại, thấp giọng nói: “Ngươi có thể xác định địa phương nàng dừng lại, cụ thể là chỗ nào không?”
“Hẳn là có thể, mặc dù thời gian cách nửa năm, bất quá nàng để lại ở đó một ít hơi thở còn sót lại thật sự là quá nồng, ta... Ta dựa vào tia huyết mạch trong cơ thể nọ... Hẳn là có thể tìm tới cái địa phương kia.” Lúc nói đến tia huyết mạch nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân rõ ràng ảm đạm đi vài phần, bất quá nàng vẫn cố gắng mỉm cười như cũ nói.
“Thiếu gia muốn đi, Thanh Lân sẽ hết sức mang ngài đi mà!”
“Aa, vậy đa tạ Thanh Lân... Ngày mai chúng ta liền tới đó nhìn một chút chứ, hy vọng kết quả sẽ không để cho ta thất vọng.” Tiêu Viêm cười gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Vậy lần này chúng ta nợ nàng một lời cảm ơn rồi Thanh Lân” Tiêu Kiếm mỉm cười.
“Tiêu Kiếm thiếu gia đừng nói vậy đó là chức trách của ta” Thanh Lân đỏ mặt nhìn Tiêu Kiếm. Lúc này hai người Tiêu Đình và Tiêu Lệ thì nhìn nhau sau đó thở dài. Cái tên tứ đệ này họ đã nghe về sự phong lưu của hắn nhưng đến cô bé như thế này mà hắn cũng không tha thì đúng là…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger