Trong bữa tiệc, tôi quá chén và đi quá giới hạn với ân nhân. Giờ đây, tôi thấy mình nhơ nhuốc và có tội với chồng.
Tôi thật sự là một đứa con gái không ra gì. Chỉ vì tính hiếu thắng và nông nổi mà tôi đã làm chuyện tày đình và có lỗi với chồng mình. Tôi rất yêu chồng nhưng giờ tôi thấy tôi thật tồi tệ, không còn xứng đáng với chồng nữa.
Hôn nhân của tôi là kết tinh của tình yêu và sự mong chờ suốt 6 năm. Tôi luôn hạnh phúc trong hôn nhân. Dù có đôi lúc giận hờn nhưng đó cũng chỉ là vu vơ. Cuộc sống của tôi sẽ êm đềm trôi qua và tôi sẽ chìm trong hạnh phúc mãi mãi nếu không có cái ngày định mệnh ấy.
Hôm đó là mùng 4 Tết, tôi cùng chồng đến thăm nhà cậu của tôi. Tình cờ, chúng tôi gặp người cháu gọi cậu bằng dượng và cũng tình cờ, người ấy lại là bạn học phổ thông của chồng tôi. Lần chạm mặt ấy sẽ trôi qua nếu như vợ chồng tôi không có biến cố khác. Vợ chồng tôi có một số vấn đề làm ăn cần đến cơ quan anh ta giải quyết nên tôi đã gặp anh ta để nhờ vả. Một lần rồi hai lần, dần dần có chuyện gì tôi đều tìm đến anh ta. Chồng tôi thì bận tối tăm mặt mũi với đống công trình nên mọi việc giao thiệp với người trong cơ quan anh ta, chồng đều giao cho tôi.
Nhờ ơn nhiều thì có lúc cũng phải trả, mà cái người ta cần tôi trả không phải là phong bì hay bao thư. Anh ta chỉ cần một chầu nhậu cho thắm tình anh em như anh ta nói. Hôm đó, chồng tôi bận đi công tác xa mà người ta thì lại muốn tôi "trả ơn" nên tôi đã đồng ý hẹn gặp tại một quán nhậu dân dã cách nhà tôi hơn 40 cây số. Tửu lượng của tôi rất kém, bình thường chỉ khoảng hai chai bia thì đã say rồi nhưng hôm ấy vì những lời thách đố của các đồng nghiệp trong cơ quan anh ta, tôi đã uống rất nhiều cho đến lúc mệt lả người. Tôi xin được tìm nơi nghỉ ngơi để mai về sớm làm việc.
Anh ta đưa tôi vào một nhà nghỉ và bảo rằng: "Anh gửi em ở đây, mai em dậy rồi về sớm". Nhưng không hiểu vì sao anh ta cứ nấn ná không về. Ngồi nói chuyện một lúc, men rượu trong người đã làm tôi không đủ tình táo để làm chủ bản thân. Tôi đã không thể từ chối khi anh ta chạm vào người tôi.
Tỉnh dậy, tôi nhớ lại chuyện mình đã làm và trong lòng thấy đau đớn vô cùng, ân hận cho việc làm ngu ngốc của mình. Quan trọng hơn là tôi căm ghét bản thân nhơ nhuốc đã làm chuyện có lỗi với chồng. Tôi chỉ biết khóc và khóc. Anh ta xin lỗi tôi và cũng nói rằng: "Vì say quá, anh không làm chủ bản thân được". Những lời ấy như kim đâm vào tim tôi. Anh ta hứa sẽ không bao giờ nói chuyện này ra và sẽ cắt đứt mọi liên lạc. Tôi xóa số điện thoại của mình trong điện thoại anh ta cũng như số điện thoại của anh ta trong máy tôi.
Tôi lao ra và phóng xe thật nhanh về nơi tổ ấm của tôi. Tôi muốn thú tội cùng chồng nhưng anh đi công tác vẫn chưa về. Giờ đây, tôi là một kẻ tội đồ. Tôi muốn nói cho chồng biết nhưng sợ rằng anh sẽ không tha thứ cho người vợ như tôi. Tôi sẽ mất tất cả, mất người chồng mà tôi vô cùng yêu quý. Còn không nói thì tôi luôn day dứt và lo sợ một ngày nào đó anh biết được. Lúc ấy, tôi không dám tưởng tượng sẽ ra sao. Tôi đúng thật là khốn nạn. Đến nay, tôi vẫn chưa gặp chồng và không biết rồi sẽ phải đối mặt với anh như thế nào nữa. Tôi rất đau khổ! Xin mọi người hãy cho tôi biết tôi phải làm sao đây, nên nói hay là chôn giấu chuyện này mãi mãi?
thằng kia chắc có ý sẵn từ trước rồi,chỉ tội nghiệp chị này thôi,bị dụ dỗ.Câu chuyện này rất ý nghĩa,đọc xong nghĩ đến sau này không biết mình có gặp phải trường hợp này không nữa