Hoa Lân đang cùng bọn người Thượng Quan Truy Vân đàm luận, chợt thấy dưới mặt đất có âm thanh thánh thót gọi tên mình, không phải Diệp Thanh thì còn ai vào đây nữa? Vì vậy, hắn vội vàng từ biệt, ngự kiếm hạ xuống.
Diệp Thanh thấy sau lưng hắn loang lổ vết máu, hiển nhiên lo lắng khôn cùng, lập tức vội vàng lôi Hoa Lân về Quan Tinh Các, vừa để thay y phục vừa để trị liệu vết thương kia. Hoa Lân đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, để cho Diệp Thanh chăm sóc rồi đem biến cố lúc nãy thuật lại cho nàng từ đầu đến cuối, lúc này khiến nàng không khỏi kinh hoảng.
Do vừa trải qua một đợt kịch chiến, công lực bị hao mòn nghiêm trọng, Hoa Lân nhanh chóng ngồi xuống đầu giường bắt đầu toạ thiền. Sau khi Thục Sơn trải qua biến cố đêm nay, ngày mai trận tỷ thí với Hác Vân Chân không biết còn được tổ chức hay không nữa? Thôi thì mặc kệ, cứ hồi phục thật nhanh công lực cái đã. Dần dần, hắn lại chìm đắm vào cảnh giới hư không....
*******
Đêm nay, sự kiện “Trấn Yêu Tháp” trên Thục Sơn đã ảnh hưởng sâu sắc đến các đồng đạo võ lâm tham gia kiếm điển lần này. Sự uy hiếp của Huyết Ma tại ra một màn không khí nặng nề bao trùm lên tâm trí mọi người.
Tại Lăng Vân Điện, Thục Sơn lập tức thương thảo đối sách cả đêm, có điều lúc này rất nhiều đệ tử không tài nào hiểu nổi, trong mắt họ, Trấn Yêu Tháp được coi như “pháo đài bất khả xâm phạm”, thế nào lại bị gã yêu nhân kia ngang nhiên xâm nhập, trận pháp từ ngàn xưa để lại trấn giữ trong tháp có lẽ nào lại bị người ta dễ dàng phá huỷ nhỉ?
Trường biến cố kinh thiên động địa trên rốt cuộc cũng đã làm kinh động đến chưởng môn Thục Sơn Lí Tiểu Yểu đang bế quan tu luyện. Lúc này, hai bên đại sảnh Lăng Vân Điện đứng đầy mấy trăm đệ tử Thục Sơn, toàn trường im phăng phắc bỗng có người hô lớn: “Chưởng môn giá lâm!”
Tất cả mọi người giật mình đồng loạt hướng lên hàng ghế thượng toạ, đột nhiên một cỗ hùng khí cường đại bao phủ toàn trường, một lão già râu tóc bạc phơ chậm rãi từ từ bước ra. Chỉ thấy khuôn mặt ông ta lên vẻ uy nghi, đĩnh đạc, cốt cách phiêu diêu tựa thần tiên chốn phàm trần, khiến người ta vừa cảm thấy thân thiết lại vừa cảm thấy kính sợ. Đôi mắt thâm trầm của ông ta đảo nhìn một vòng toàn trường cơ hồ nhìn thấu tận đáy lòng từng người.
Cốc Thanh Phong đứng trên thềm, hướng tới lão nhân vừa xuất hiện, hành lễ nói: “Sư huynh!..Tiểu đệ thật vô dụng, để cho Thục Sơn xảy ra đại biến, làm cho kinh động đến sư huynh, thật muôn phần hổ thẹn!”
Lão nhân kia nhìn hắn, thong thả gật gật đầu, trầm giọng nói: “Bây giờ không cần nhiều lời thêm nữa, chúng ta phải gấp rút khôi phục lại Trấn Yêu Tháp, gấp rút đuổi bắt đám yêu ngiệt đã xổng ra, ngăn không để chúng làm thương tổn đến lê dân bá tánh”
Cốc Phi Hồng cũng cảm thấy áy náy trong lòng nói: “”Chưởng môn sư bá!...Biến cố lần này cũng đều do sơ suất của đệ tử, Phi Hồng xin nhận hết trách nhiệm, mong chưởng môn sư bá chọn ra người khác làm thay chức trách của đệ tử...”
Lão nhân vội xua tay ngăn lại: “Phi Hồng ngàn vạn lần không nên tự trách mình! Nói cho cùng, biến cố lần này đúng là thảm hoạ giáng xuống Thục Sơn, người ngoài làm sao có đủ tài trí phá huỷ được bảo tháp? Cho dù ngươi có cẩn thận đến đâu thì ngươi e rằng cũng không có khả năng phát hiện được sự tình đâu!”
Đại đa số đệ tử Thục Sơn đều không rõ chuyện gì xảy ra đều cảm thấy sửng sốt. Theo như ý của chưởng môn, dường như ám chỉ kẻ đã tấn công bảo tháp là người của Thục Sơn, mọi người đều chấn động, bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
Cốc Thanh Phong quay về phía chưởng môn sư huynh nhìn nhìn, thấy ông ta gật gật đầu liền giương giọng nói: “Mọi người bình tĩnh! Có chuyện này vốn định thông báo với mọi người sau khi kết thúc kiếm điển. Bất quá tối nay phát sinh dị biến, ta sẽ tiết lộ sự việc để mọi người được thông tường!”
Cốc Thanh Phong dừng lại một chút, nhìn thấy người người bên dưới cũng đã định tâm lại, thở dài nói tiếp: “Ài! Hai mươi năm trước đây, Thục Sơn chúng ta vẫn đang tiếp tục dốc lực nghiên cứu, rèn luyện pháp thuật... Lúc đó, một đại cao thủ là Lưu Thế Kiệt và Dư Hữu Lộ phát hiện ra một bộ tu pháp kì dị, rồi không kể nguy hiểm cho bản thân mà tiến hành thí luyện. Ai ngờ bốn năm sau, bọn họ bị môn kì thuật kia lung lạc tâm trí, rốt cục cũng đánh mất chính bản thân mình...”
Đến đây Cốc Thanh Phong đem chuyện Lưu Thế Kiệt gặp gỡ Quỷ Thần Trắc, tóm tắt kể lại một lượt, đệ tử Thục Sơn nhất nhất quay ra nhìn nhau, dường như không thể tin vào tai mình. “...Không bao lâu sau, Quỷ Thần Trắc đột nhiên bỏ đi, dựa vào những gì đã trải qua, nhắc nhở toàn bộ đệ tử Thục Sơn nhất định không được tu luyện theo hướng bàng môn tà đạo...”
Nghe đến đây, đám đông phía dưới trở nên náo loạn, ầm ĩ, toàn bộ đệ tử Thục Sơn lúc này đều chấn động...
*****
Sáng sớm, Hoa Lân từ từ tỉnh lại, mệt mỏi tích tụ trong mấy ngày vừa rồi cũng tan biến. Diệp Thanh thấy hắn tập trung đến mất ăn mất ngủ để luyện tập tu chân bí tịch, tối qua lại suýt nữa mất mạng dưới tay Huyết Ma, thì trìu mến nói: “Lân ca ca! Chi bằng năm năm nữa chúng ta trở lại đoạt kiếm, được không?”
Hoa Lân đứng lên an ủi nàng nói: “Chỉ cần nỗ lực hết mình, ta nhất định không hề phải hối tiếc...Hơn nữa, không ngừng khổ luyện, nâng cao võ công cũng là cần thiết, trên đường đời sau này còn nhiều gian nan chúng mà ta phải trải qua mà”
Diệp Thanh mặc dù trong lòng còn đôi chút lo lắng nhưng cũng cười nói: “Mấy ngày nay võ công của công tử tiến bộ phi thường, thậm chí còn luyện thành Ngự Lôi Thuật. Muội đoán tương lai không chừng huynh trở thành thiên hạ đệ nhất! Hì hì hì...”
Hoa Lân chỉ còn biết cười khổ, trong lòng tự biết dù bản thân có luyện võ công đến mức nào chăng nữa thì cũng chẳng thể là đối thủ của bọn ma đầu Phần Âm Tông. Vì vậy tương lai mình sẽ vô cùng mờ mịt, nếu lại vận dụng ngọn hoả diễm kia thì một ngày nào đó kiếp nạn sẽ lại giáng xuống...
Hoa Lân nhìn nhìn về phía ánh sáng mặt trời đằng đông, biết kiếm điển chuẩn bị bắt đầu nên cùng Diệp Thanh bước xuống Quan Tinh Các, đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì nghe truyền đến tiếng gõ cửa “Đoạt đoạt đoạt”
Mở cửa ra thì thấy Đinh Tường vừa cười vừa xông vào, vỗ mạnh lên vai Hoa Lân nói: “Huynh đệ! Tối qua Thục Sơn huyên náo một hồi, ngươi có chợp mắt được không?
Hoa Lân thấy hắn bộ dạng vui vẻ như vậy, không khỏi buột miệng hỏi: “Huynh đến tìm ta sớm vậy, có phải có tin tức gì tốt lành hay không?”
Đinh Tường cười ha hả nói: “Xem ra khả năng chiến thắng hôm nay của ngươi rất lớn đó! Tối qua, sau khi náo động một hồi, ta không tài nào ngủ được bèn kiếm mấy vị bằng hữu đàm luận suốt đêm. Nghe nói, Hác Văn Chân luyện tập kiếm pháp suốt ngày hôm qua để hòng đối phó với ngươi. Hơn nữa bản thân hắn cũng thừa nhận cũng chỉ nắm được năm phần thắng mà thôi!”
Hoa Lân cười cười, kéo Đinh Tường đi ra ngoài, cố ý lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói: “Hắn cũng miệt mài luyện kiếm ư? Vậy nguy rồi!...Nếu hắn ta cẩn thận như vậy thì ta làm sao có thể thủ thắng được đây? Ài!”, vừa đi vừa nói cũng đã ra đến đường lớn, Hoa Lân phát động phi kiếm, ôm Diệp Thanh đứng lên trên.
Đinh Tường thấy vậy cũng lấy ra phi kiếm cùng hai người kia nhằm hướng Lăng Vân Đỉnh bay đi, đồng thời cất tiếng cười ha hả: “Ngươi nói vậy là sai rồi!...Ta cũng đã chứng kiến qua võ công của Hác Văn Chân, kiếm pháp của hắn mặc dù lợi hại vô cùng nhưng chiêu nào, thức nào của hắn đều cứng nhắc, điểm này so với kiếm pháp linh hoạt của ngươi thì thế nào? Hơn nữa, bản thân hắn cũng chịu áp lực thật sự rất lớn, tỷ thí cùng ngươ không tránh khỏi căng thẳng. Cho nên ta nói khả năng chiến thắng của ngươi lớn hơn hắn rất nhiều mới đúng. Hắc hắc hắc...”
Diệp Thanh ngẩng đầu lên nói với Hoa Lân: “Công tử! Chàng xem có phải Mạnh đại ca đã chỉ điểm cho Hác Vân Chân võ công của người không? Bằng không sao Hác Văn Chân đột nhiên lại khẩn trương như vậy?”
Hoa Lân mỉm cười nói: “Mạnh đại ca tuyệt nhiên sẽ không thiên vị bất cứ người nào đâu! Chẳng qua thân là sư phụ của Hác Văn Chân, đương nhiên phải có trách nhiệm nhắc nhở đôi chút, chúng ta vốn là phận dưới nào có thể trách cứ huynh ấy!”
Đinh Tường chấn động nói: “Không phải chứ? Mạnh tiền bối là huynh trưởng của các người ư?”. Hoa Lân chỉ nhẹ cười rồi im lặng.
Ba người bay tới Lăng Vân Đỉnh đã thấy cả khoảng không rộng lớn trên đỉnh núi đã kín đặc người xem, náo nhiệt vô cùng. Đám đông đang bàn tán xôn xao, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, hiển nhiên đang bình luận về biến sự tối hôm qua. Chợt có người nhìn thấy Hoa Lân, Diệp Thanh cùng Đinh Tường ngự kiếm bay đến, đám đông đồng loạt đứng dậy hoan hô.
Hoa Lân không ngờ mình được người ta hoan nghênh nhiệt liệt đến vậy, thầm nghĩ có điểm gì khác thường đây. Ngay sau đó, Hác Văn Chân cũng ngự kiếm từ bên kia bay lại, tươi cười nhằm Hoa Lân lễ phép cúi chào. Lập tức, đám đông bộc phát một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Ba người vừa dừng lại, Hoa Lân vẫn còn đang suy nghĩ miên man bỗng , từ bốn phía xung quanh, một số người đã hô to: “Bắt đầu nào...bắt đầu nào...bắt đầu nào...”. Nguyên lai bọn họ sợ do Thục Sơn tối qua xảy ra biến cố mà huỷ bỏ buổi tỷ thí này, vì vậy phản ứng so với mọi hôm mãnh liệt hơn rất nhiều, thử hỏi đã là người trong giang hồ, ai lại đành lòng bỏ qua dịp được chứng kiến những trận đấu kinh thiên thế này?”
Hoa Lân thấy mọi người cao hứng như vậy thì chắc mẩm Thục Sơn sẽ thuận theo ý kiến quần hùng mà tiếp tục cho trận đấu bắt đầu ngay thôi.
Quả nhiên, Mạnh Lôi giương giọng nói: “Các vị võ lâm đồng đạo! Xin giữ yên lặng một chút! Hôm nay, cuộc tỷ thí giữa Toàn Chân Giáo Hác Văn Chân cùng Tiên Kiếm Phái Hoa Lân tiếp tục tiến hành. Mặt khác, sau khi tỷ thí kết thúc, mong mọi người đừng vội dời khỏi nơi này, Thục Sơn sẽ công bố một sự việc trọng đại, hy vọng mọi người đồng tình! Tốt lắm! Không nhiều lời thêm nữa, kiếm điển tiếp tục tiến hành! Mời Hoa Lân và Hác Văn Chân lên lôi đài”
Từ xa xa, Hác Văn Chân hướng về Hoa Lân hành lễ rồi ngự kiếm bay lên lôi đài trong tiếng hoan hô nhiệt liệt. Hoa Lân cũng rút kiếm phi lên, vẽ lên không trung một đường cầu vồng tuyệt đẹp, dưới đài đương nhiên vang lên một tràng vỗ tay, nhưng có phần thưa thớt.
Hoa Lân vừa đặt chân lên đài đã thấy truyền đến giọng Tây Môn Vô Ngân nói: “Tiểu Lân cố lên! Tiểu Lân cố lên!”, đồng thời Cổ Duyên còn hét lớn: “Tiểu Lân! Ta đặt cược cửa ngươi hai vạn năm ngàn hai trăm bạc rồi đó! Ngươi mà thua thì phải bồi hoàn cho ta số bạc đó nghe chưa!”
Hoa Lân giận dữ nói: “Ta mà thắng thì sao nào?”
Cổ Duyên dường như cố ý khích tướng nói: “Nào dễ như vậy? Ngươi đang muốn ăn chân gà hả? Ta mua cho ngươi một vạn cái chân gà, cho ngươi ăn đến chết thì thôi”
Hoa Lân mắng: “Sao ngươi không đi chết đi?”
“Ha ha ha...”
Cổ nhân nói không sai: “Long giao long, phượng giao phượng lão thử đích bằng hữu đả động (đại ý như câu “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” -dịch giả-). Không hổ là bằng hữu của Hoa Lân, tích cách giống nhau y hệt, may ra chỉ có Đinh Tường là ngoại lệ.
Hác Văn Chân thấy điệu bộ vừa rồi của Hoa Lân, thầm nghĩ sao sư phụ mình lại kết giao với một người huynh đệ cổ quái như vậy nhỉ? Đúng là một chuyện kì khôi trong thiên hạ! Hắn không hay rằng sư phụ hắn -Mạnh Lôi cũng là một người hiếu động, đôi phần giống với Hoa Lân, chỉ có điều Mạnh Lôi không bao giờ biểu lộ trước mặt đệ tử mình mà thôi.
Hác Vân Chân thập phần nhã nhặn, cúi đầu hành lễ với Hoa Lân, nói: “Hoa sư thúc! Xin mời hạ thủ trước...!”
Hoa Lân nghe vậy thiếu chút nữa lăn ra ngất, thầm nghĩ Mạnh Lôi thế nào lại đào tạo ra một gã đồ đệ cứng nhắc như vậy? Lại còn gọi mình cái gì là “sư thúc”, thật khiến mình xấu hổ chết đi được...
Quả nhiên, đám người dưới đài truyền đến tiếng hô hoán kinh ngạc...
Quyển 4: PHONG VÂN BIẾN SẮC
Chương 18: CHÂN THẬT GIÁC LƯỢNG
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: TuLaDaiDe
Nguồn: 4vn.eu
Hoa Lân cùng Hác Văn Chân sau một hồi khách sáo, lúc này mới bắt đầu thi triển Ngự Kiếm Thuật bay lên bầu trời. Hai người đối diện nhau trên không trung hồi lâu, đều cảm thấy lo lắng, chưa thể tìm ra cách nào đánh bại đối phuơng .
Một trận gió nhẹ thổi qua mang theo một đám mây mù mờ ảo, nhẹ nhàng mơn trớn Lăng Vân Đỉnh. Vạt áo bọn họ phần phật tung bay, từ mặt đất nhìn lên, thấy họ tựa như đang phiêu du giữa chốn tiên cảnh, làm cho người ta cảm thấy mê hoặc, khát khao...
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân cùng Cốc Thanh Phong cũng đã bay theo lên không trung vì bọn họ nắm rất rõ thực lực của Hoa Lan và Hác Văn Chân. Võ công của hai đối thủ có thể nói là bất phân thắng bại, hơn nữa kiếm pháp Hoa Lân cực kì thần tốc cũng như uy mãnh, nếu không cẩn thận, không biết chừng dẫn đến lưỡng bại câu thương, cho nên bọn họ phải theo sát để phòng hộ.
Người xem dưới đài cảm thấy như ngừng thở, im lặng chờ hai người ra tay.
Hác Văn Chân lại hành lễ nói: “Mời người xuất thủ...”
Hoa Lân gật gật đầu, cũng có ý khách sáo, nhẹ nhàng xuất ra chiêu “Nghênh Phong Nhận” chém tới đối phương. Đây mặc dù là chiêu mở đầu của Tuyệt Trần Kiếm Pháp nhưng thanh thế cũng thật phi thường, quấn theo một trận cuồng phong đánh tới Hác Văn Chân.
Hác Văn Chân cũng không vội vàng xông lên, khẽ nghiêng người lách đi, vận lực bắn ra một chỉ, điểm tới Thiên trung huyệt của Hoa Lân. Hai người đánh qua lại đã mười hai chiêu, hạ thủ cũng thập phần bình thản, không hề mang theo chút sát ý nào, hiển nhiên đều tôn trọng thân phận đối phương. Tác phong của Hoa Lân cũng khác hẳn ngày thường, kiếm pháp quang minh lỗi lạc, ẩn hiện phong thái của tuyệt đỉnh cao thủ.
Tuy là hai người kia giao đấu với nhau có phần khách khí như vậy nhưng người xem bên dưới cảm thấy một luồn áp lực khổng lồ ép xuống, tâm can dường như bị một đạo lực vô hình cào xé, chợt thấy hai người kia trên không vẻ mặt ngưng đọng, thấp thoáng biểu lộ sự căng thẳng, dường như đang chờ thời cơ để xuất ra những chiêu thức kinh thiên động địa.
Quả nhiên lúc này, trên bầu trời, gió trên bầu trời bắt đầu gào thét, kình khí từ Hoa Lân và Hác Văn Chân ngày càng cường bạo. Một mảng mây mù từ xa xa phiêu đãng trôi lại, vừa tiếp cận gần phạm vi giao chiến đã tan đi một cách vô hình. Trên mặt đất, người xem cũng dần dẫn cảm thấy cỗ áp lực trên đầu ngày một gia tăng, toàn trường bao trùm một màn không khí yên tĩnh.
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên “Phanh”, rốt cục Hoa Lân cùng Hác Văn Chân cũng đối nhau một chưởng dữ dội, mọi người cảm thấy mắt mình hoa lên, thân pháp hai người kia đồng thời đại biến, một màn tinh quang sáng lạn bao phủ lấy thân ảnh hai người. Ngay sau đó, bên phía trái cũng xuất hiện ba đạo ánh sáng chói loà, “Tranh...tranh...tranh” đánh tới màn tinh quang vừa rồi.
Dưới đài, tất cả mọi người cảm thấy tâm thần như bị ngưng trệ, quả nhiên trên bầu trời bùng phát một vừng nổ lớn “Phanh phanh phanh phanh...”. Tinh quang còn chưa tan hết đã thấy hai người cùng hét lớn, đồng thời huy động trường kiếm trong tay, Hác Văn Chân đan thành một tinh cầu lớn chụp xuống Hoa Lân, phạm vi công kích cực rộng, khiến cho người ta có cảm giác như không thể tránh khỏi.
Cùng lúc đó Hoa Lân cũng thần tốc đánh ra liên tục mười ba kiếm, một trận mưa kiếm quang bổ tới tinh cầu kia. “Tranh...tranh...tranh...” mười ba tiếng nổ đinh tai đồng loạt vang lên, tinh cầu khổng lồ kia lập tức bị kiếm quang của Hoa Lân chém tan tành, nhưng võ công Hác Văn Chân đâu có đơn giản như vậy? Trường kiếm trong tay Hác Văn Chân rung lên, hình thành những đường chéo khổng lồ, quang tuyến liên tục xoay vần làm cho người xem không kịp chớp mắt, căn bản không thấy rõ được quang tuyến nào bắn về phía Hoa Lân. Hàng loạt quang tuyến giao thoa hỗn độn, thoắt ẩn thoắt hiện ánh sáng tinh cầu, bao trùm toàn bộ thân thể Hoa Lân, tốc độ giao động đến kinh hoàng. Liên hoàn chiêu này đích thì là tuyệt học đã làm thiên hạ khiếp đảm: “Liên Tinh Quyết”.
Cũng may Hoa Lân cũng đã từng cùng Mạnh Lôi giao thủ, từng biết những đường chéo kia lần lượt thay đổi quang tuyến thật ra là để ngụy trang cho tuyệt chiêu tối hậu. Cho nên Hoa Lân nhanh chóng nhận ra ẩn sau “Liên Tinh Quyết” xuất hiện tinh cầu đang nở rộng dường như là vô hạn, dường như ép cho đối phương không thể nào ẩn nấp.
Hoa Lân để hoá giải hai chiêu hợp kích này chỉ còn cách nhanh như chớp lộn ngược lại ra sau, cấp tốc phi lên cao bỏ chạy. “Hô...” một tiếng, tinh quang xẹt qua ngay dưới mũi chân hắn, làm cho ông quần bay lên phần phật.
Hoa Lân nắm lấy bảo kiếm, xoay ngược lại liên tiếp đâm ra mười sáu đường kiếm, một màn kiếm khí miên miên không dứt đánh tới Hác Văn Chân phía xa xa. Tất cả người xem dưới đài bật dậy nổi lên một loạt tiếng kinh hô, phát hiện kiếm khí của Hoa Lân phát động cực nhanh, sánh ngang Tuyệt Trần Kiếm Pháp của Thượng Quan Linh. Chẳng qua không ai biết rằng, Hoa Lân vốn đang thi triển chính Tuyệt Trần Kiếm Pháp, dù tốc độ so với Thượng Quan Linh có chậm hơn chút ít nhưng uy lực công kích cũng thật phi thường.
Hác Văn Chân không hổ là tuyệt đại cao thủ, trường kiếm vung lên, “Đinh...đinh...đinh...” nhanh chóng chặn đứng màn kiếm khí liên miên kia. Nhưng Hoa Lân lúc này nhân kiếm hợp nhất, tựa như một mũi tên bắn thẳng vào ngực đối phương, mũi kiếm rung lên mãnh liệt, đồng thời phát ra một tia quang mang chói sáng, toàn thân Hác Văn Chân nằm trọn trong vòng công kích của kiếm quang. Đây chính là chiêu thức do Thượng Quan Linh sáng tạo ra, không ai có thể kháng cự : “Thiên Ảo Kiếm”.
Hác Văn Chân vốn đã nghiên cứu kĩ lưỡng kiếm pháp của Hoa Lân nhưng lúc này cũng sợ đến toát mồ hôi, không tưởng tượng được đối phương lại thi triển được liên hoàn tuyệt học ngay giữa không trung, hơn nữa lại sử dụng cả “Thiên Ảo Kiếm”. Vì vậy bất chấp thân phận, hắn nắm lấy trường kiếm tựa pháo thăng thiên, nhanh chóng vọt lên tầng không thoát đi. Cùng lúc đó, dựa vào nền tảng công lực thâm hậu lập tức tiến hành phản kích, Hác Văn Chân xoay trường kiếm, ngưng tụ thành một đạo kiếm quang bắn về phía thân thể Hoa Lân phía dưới. Về lý thuyết thì Hoa Lân sẽ không kịp biến chiêu, “Thiên Ảo Kiếm” thực chất tiềm ẩn một ngàn kiểu biến hoá, vốn là tuyệt chiêu dùng để liều mạng, cánh tay Hoa Lân khẩn trương chuyển đổi phương vị. Chỉ thấy kiếm quang chợt loé lên, Hà Chiếu Kiếm đột nhiên lật ngược lên trên, “Đinh” một tiếng, không những đánh tan kiếm khí của Hác Văn Chân, mà còn mang theo một màn kiếm quang khổng lồ lao lên không trung nơi Hác Văn Chân đang toạ lạc, kiếm khí vô cùng cường đại, dường như chém đứt không gian thành hai mảnh.
Hác Văn Chân đối đầu với chiêu kiếm uy lực như vậy nào dám trực tiếp nghênh đón, vội nghiêng người né sang một bên, lập tức cảm thấy một trận hàn phong sắn bén lướt qua chóp mũi, da thịt toàn thân đau buốt tới tận tâm can. Vừa thoát khỏi chiêu “Ảo Thiên Kiếm” kia, hắn lập tức chém ra hai đạo quang tuyến chói mắt bắn thẳng về Hoa Lân, nhằm không để đối phương thừa thắng truy kích.
Hao Lân đánh trượt mất một chiêu vừa rồi, thầm tính không thể để Hác Văn Chân chiếm mất tiên cơ, không thì mình nguy mất, kiếm quang rung lên, vẽ ra mười bốn đoá kiếm hoa rực rỡ, “Đinh đinh...” hai tiếng, chẳng những đánh tan hai đạo quang tuyến của Hác Văn Chân mà mười hai đoá kiếm hoa còn lại tiếp tục nhằm đối phương phản kích.
Hác Văn Chân đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc chiếm lấy tiên cơ, nhưng hắn đã chậm hơn đối phương một bước vậy chỉ còn cách lấy sức nhàn mà chống lực mỏi, ngưng tụ một tinh cầu sáng chói nghênh chiến với kiếm hoa đang phát ra hàn quang lập loè của Hoa Lân.
“Binh binh binh bàng bàng...” một loạt âm thanh hỗn độn vang lên. Hoa Lân liên tiếp phải chống chọi với “Thất Tinh Quyết” và “Liên Tinh Quyết” từ phía Hác Văn Chân. Đến đây, những nhân nhượng lúc đầu trận đấu đã tan biến, hai người cũng đã bắt đầu lâm vào hồi kịch chiến. Hác Văn Chân rốt cục cũng có được thời cơ thi triển tuyệt học, hét lớn một tiếng: “Tinh Mang Trích Nhật!!!”. Trường kiếm xoay chuyển một vòng trên không, liên tiếp chém ra chín mươi nhăm đường kiếm đan thành một tinh cầu khổng lồ, phát quang sáng chói, dường như vầng thái dương cũng bị tinh cầu này che khuất, bầu trời bỗng tối sầm.
Bởi vì Hoa Lân đang đứng ở phía dưới, đối phương đã chiếm mất “thiên thời”, “địa lợi”, tình thế lúc này vô cùng bất lợi, lại nhìn tinh cầu kia uy thế khủng bố thập phần, cơ hồ vây hãm hết đường tiến lui của mình, bất kể Hoa Lân chạy về phía nào cũng sẽ bị kiếm quang liên miên truy sát không ngừng.
Hoa Lân lại nhớ đến trước đây từng nghe Mạnh Lôi nói: “Đánh không lại thì chạy, chỉ cần dành được thắng lợi cuối cùng thì không phải lưu tâm việc khác”. Cho nên Hoa Lân không suy nghĩ thêm nữa, nhanh chóng ngự kiếm lao nhanh đi, sau lưng tinh mang không ngừng uy hiếp khiến hắn tuyệt vọng vô cùng. Việc hắn khổ luyện Ngự Kiếm Thuật mấy hôm trước đến giờ này bắt đầu phát huy tác dụng. Chỉ thấy Hoa Lân giữa vòng vây kiếm quang của Hác Văn Chân bay lượn sang trái, sang phải, thoạt tiến, thoạt lui, tựa như bươm bướm đang đùa giỡn hương hoa, tốc độ phi hành cực nhanh, làm cho người xem hoa cả mắt.
Nhưng Hoa Lân không hề biết rằng “Tinh Mang Trích Nhật” của Hác Văn Chân đâu phải kiếm khí hình thành nên, thực tế nó lại là một pháp thuật cường đại, một khi đã thi triển ra thì không có ý dừng tay. Hoa Lân cuối cùng cũng hiểu ra được chỉ có phản kích mới cứu vãn được tình thế, nhưng lúc này hắn cơ bản không có cách nào tiếp cận Hác Vân Chân thì làm sao xuất chiêu phản kích cho được?
Trên mặt đất, tất cả người xem đều hiểu được Hoa Lân không trụ được lâu nữa, thầm nghĩ “Tinh Mang Trích Nhật” của Hác Văn Chân quả nhiên vô địch thiên hạ, nếu đã có cơ hội thi triển thì e rằng thần tiên cũng không thể đào thoát!
Vào lúc này, vạn bất đắc dĩ Hoa Lân đành quát to: “Phong Vân Ngự Lôi Thuật!”. Đang chạy trối chết, hắn đột nhiên dừng lại đọc khẩu quyết này. Dưới đài, giữa đám đông bỗng truyền đến giọng kinh hô của Diệp Thanh: “Lân ca ca!Người...người...người tuyệt đối không nên dùng chiêu thức này!”.
Đám đông người xem cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ chiêu thức này thực ra là chiêu gì? Tại sao lại không nên thi triển? Trong phút chốc, Hoa Lân đã đưa ra đáp án chuẩn xác cho bọn họ!
Chỉ thấy trên bầu trời, phong vân đột nhiên biến sắc, từ phía xa xa một biển mây mù kéo đến, trùng trùng điệp điệp mây đen bao phủ trên đỉnh đầu mọi người, lập tức che khuất vầng thái dương đang rạng rỡ. Nháy mắt, toàn bộ Lăng Vân Đỉnh chỉ thấy toàn mây đen, đang giữa ban ngày bỗng trở thành đêm tối, đặc biệt hai người Hoa Lân cùng Hác Văn Chân đã bị mây mù phủ kín, làm cho người xem dưới đất không tài nào nhìn thấy vị trí của họ.
Mặc dù “Tinh Mang Trích Nhật” của Hác Văn Chân phát ra ánh sáng chói loà làm cho mây mù xung quanh không thể tiến gần người nhưng hắn không khỏi kinh sợ, trong phút chốc không còn thấy được bóng của Hoa Lân đâu nữa.
Vào thời khắc này, một tia thiểm điện xuyên thủng tầng tầng lớp lớp mây mù lao xuống, trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời. Tất cả người xem đều bị hiện tượng kì dị trên không trung làm cho kinh ngạc đến ngây người, ngay sau đó vang vẳng một giọng nữ tử kêu lên: “Đâu nhất thiết phải dùng đến thiểm điện mà...”, nhưng âm thanh của nàng talập tức bị tiếng sấm át đi, tiếng sấm này vang xa vạn dặm, rung chuyển đất trời, làm cho khí huyết mọi người đương trường trở nên nhộn nhạo.
Thượng Quan Truy Vân, Mạnh Lôi cùng Cốc Thanh Phong đều chấn động, chuẩn bị lao đi cứu người. Nhưng không ngờ, sau trận sấm vừa rồi, mây đen nhanh chóng tan biến, trong chớp mắt bầu trời lại khôi phục được vẻ quang đãng.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng thiểm điện nhất định đã đánh trúng ai đó, chăm chú dõi lên bầu trời thì thấy Hác Văn Chân đang phiêu diêu đứng giữa không trungg, đối diện cách đó không xa là Hoa Lân, dường như hai người này không chút biến động gì sau dị tượng kinh thiên vừa rồi.
Đinh Tường là người có nhãn quang tinh tường nhất, phát hiện trên thân Hà Chiếu Kiếm của Hoa Lân lăn tăn có lôi điện giao động vội kinh hô: “Mọi người mau xem kìa! Trường kiếm trong tay của Hoa thiếu hiệp có điểm dị thường phát sinh !”
Mọi người đều định thần lại chăm chú quan sát, dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể thấy tia thiểm điện ẩn hiện trên thân kiếm, dao động liên hồi, Hà Chiếu Kiếm dường như được bao phủ bởi một vầng ánh sáng chói mặt, vô cùng mỹ miều.
Toàn trường bỗng nhiên trở nên náo loạn, bùng phát một loạt tiếng kinh hô, giờ đây tất cả đã hiểu được lôi điện vừa rồi đã đánh vào Hà Chiếu Kiếm, thế mà Hoa Lân vẫn bình an vô sự khiến người ta cảm thấy thật quái dị. Ngay sau đó, mọi người lại nhớ đến mấy hôm trước sấm sét đầy trời, rung chuyển cả Thục Sơn, thì ra là do gã kia gây nên, không hỏi sợ hãi đến run người.
Mạnh Lôi thấy gã đệ tử của mình sững người đứng giữa không trung, đoán chừng hắn vừa bị lôi điện của Hoa Lân đánh cho choáng váng nên bay đến khẽ vỗ vai Hác Văn Chân mà nói: “Ngươi sao vậy? Có phải đã thụ thương rồi không thế?”
Vẻ mặt Hác Văn Chân u ám, không trả lời chỉ lắc đầu quầy quậy. Mạnh Lôi thấy hắn không bị thương tổn gì liền bay đến bên Hoa Lân, lớn tiếng mắng: “Cái tên xú tiểu tử này! Chỉ là tỷ thí thôi, sao ngươi lại phát động lôi điện bá đạo như vậy để công kích hả?”
Hoa Lân điềm nhiên vừa cười vừa nói: “Ai bảo ta dùng lôi điện để công kích? Không tin thì đi mà hỏi đệ tử của huynh xem ta có dùng lôi điện đánh hắn không? Hắc hắc hắc!”
Mạnh Lôi hung hăng tống cho Hoa Lân một cước, rồi mắng tiếp: “Được! Để ta đi xác minh, nếu có đừng trách ta trừng trị ngươi nhé!”
Hoa Lân dễ dàng tránh được cước kia, bật cười lớn: “Hắc hắc! Huynh đi mà hỏi!”
Mạnh Lôi lại phi đến chỗ Hác Văn Chân, chưa kịp hỏi câu nào đã nghe hắn lẩm bẩm: “Sư phụ! Con thua rồi!”. Mạnh Lôi sửng sốt đến nỗi đứng như trời trồng.
Nguyên lai, lúc trước đang đứng giữa biển mây đen, đợt sấm rền vang vừa dứt, Hoa Lân đã bất thần xuất hiện ngay sau lưng Hác Văn Chân, vỗ nhẹ vai hắn nói: “Uy! Ngươi thua rồi!”. Lúc đó, Hác Văn Châm bị tiếng sấm làm cho ù đặc hai tai, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, không nghe rõ đối phương nói gì, giờ đây, sau một hồi suy nghĩ lại kĩ càng thì nhận ra mình đúng đã thành kẻ chiến bại mất rồi.
Mạnh Lôi thấy Hác Văn Chân tỏ vẻ chán nản bèn ra sức an ủi: “Thua thì đã sao nào? Có gì quan trọng đâu? Ngươi phải biết trong tay Hoa Lân là tuyệt thế thần binh, lợi hại hơn Huyền Thiên Kiếm rất nhiều. Chịu thất bại trước tuyệt thế thần binh thì có gì mà phải thất vọng!”
Hác Văn Chân bất giác sững người, ảo não nói: “Nhưng từ trước đến giờ Toàn Chân Giáo chúng ta chưa có được vinh hạnh bảo quản Huyền Thiên Kiếm, lần này đệ tử gánh vác trọng trách xuất môn...”
Mạnh Lôi cũng biết gã đệ tử này của mình cực kì trung hậu, thất bại lần này quả là đả kích lớn với hắn nên lớn tiếng cười nói: “Ta cũng đã xem qua Huyền Thiên Kiếm, chắc chắn không hề có chứa tu chân bảo điển gì cả. Trên thân kiếm chỉ khắc 24 chữ: “luyện tình hoá tinh”, “luyện tinh hoá khí”, “luyện khí hoá thần”, “luyện thần hoàn hư”, “hoàn hư hợp đạo”, “vị chánh thầun dương”...Thực ra! Không cần tơ tưởng đến Huyền Thiên Kiếm làm gì, sớm muộn rồi nó cũng quay về chủ cũ thôi”
Hác Văn Chân nghi hoặc hỏi: “Chủ cũ của thanh kiếm đó? Chẳng lẽ Diệp Thiên Tông đã quay lại?”
Mạnh Lôi cười khổ nói: “”Ngươi đúng là cố chấp! Đêm nay ta sẽ đem hết tuyệt học truyền thụ lại cho ngươi. Đi thôi!”, nói đoạn hạ xuống lôi đài.
Hác Văn Chân quả nhiên thôi không nghĩ ngợi nữa, hướng về phía Hoa Lân đằng xa, chắp tay nói: “Hoa sư thúc! Người thắng rồi!”
Hoa Lân thấy lứa tuổi hắn cũng xấp xỉ mình mà luôn mồm gọi mình là “sư thúc”, không khỏi cảm thấy bực mình, vội nói: “Nói hay lắm! Nói hay lắm! Ta xuống trước đây!”
Qua trận chiến này, Hoa Lân nhất định vang danh thiên hạ. Mặc dù mọi người đều không rõ hắn làm thế nào để đánh bại Hác Văn Chân, nhưng chỉ bằng một trận “Phong vân biến sắc” kia cũng đủ khiến cho vấn đề thành bại trong trận chiến lần này không cần bàn cãi nữa. Từ khi kiếm điển cho đến nay, Hoa Lân từ chỗ là một kẻ vô danh tiểu tốt đã trở thành tuyệt đỉnh cao thủ danh chấn thiên hạ, thành một giai thoại giữa chốn võ lâm. Tye lệ cá cuộc của Hoa Lân ở “Hối Thông Ngân Trang” cũng nhanh chóng từ 1 ăn 20 tăng lên thành 1 ăn 5. Thậm chí, sau trận chiến hôm nay, “Hối Thông Ngân Trang” lập tăng thay đổi tỷ lệ thành 2 ăn 1. Tỷ lệ này dĩ nhiên vượt qua cả tỷ lệ của Thượng Quan Linh, chứng tỏ bon họ đều nhận đinh rất có thể Hoa Lân sẽ giành chiến thắng chung cuộc.
Nhưng thực sự hắn có thể thắng được hay không? Ngay cả Hoa Lân cũng không thể khẳng định được. Bởi vì hắn hiểu rõ bản thân! Nếu tỷ thí cùng Thượng Quan Linh, tuyệt nhiên mình không thể thi triển “Phong Vân Ngự Lôi Thuật” để đối phó với nàng, lí do đơn giản nàng là người yêu của mình!
Hắn có thể vì Diệp Thanh mà liều mạng đoạt kiếm, cũng có thể vì Diệp Thanh mà cùng Thượng Quan Linh động thủ, nhưng hắn tuyệt nhiên không muốn vì Diệp Thanh mà làm thương tổn đến Thượng Quan Linh. Chiêu “Phong Vân Ngự Lôi Thuật” uy lực thật sự quá bá đạo, nó không chỉ đơn giản có thể đánh bại Thượng Quan Linh mà còn có thể làm đau lòng nàng ấy nên hắn sẽ không thể và cũng không dám thi triển chiêu này.
Từ sâu thẳm tận đáy lòng, hắn cũng không muốn dốc toàn lực đối phó với Thượng Quan Linh. Hắn đã có thể vì Diệp Thanh mà tham gia kiếm điển thì cũng có thể vì tình cảm với Thượng Quan Linh mà từ bỏ mọi thứ. Bởi vì trong lòng Hoa Lân, các nàng đều quan trọng như nhau, đơn giản thế thôi!
Vì vậy, hắn quyết định đêm nay lại tìm gặp Thượng Quan Linh, biết đâu có thể tìm ra được phương cách nào đó để giải quyết nỗi khó xử này.
Quyển 4: PHONG VÂN BIẾN SẮC
Chương 20: THẮNG PHỤ VI DIỆU
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: TuLaDaiDe
Nguồn: 4vn.eu
Hoa Lân vừa đánh bại Hác Văn Chân, lách qua dòng người đang ào lên chúc tụng, hỏi han, lặng lẽ kéo Diệp Thanh quay về Quan Tinh Các. Cùng ngày Thục Sơn cũng chính thức cho niêm yết chân dung của Huyết Ma. Bức hoạ này lập tức gây chấn động lớn bởi vì những nhân sĩ võ lâm kì cựu lập tức nhận ra Huyết Ma kinh thay lại là tuyệt đỉnh cao thủ của Thục Sơn: Lưu Thế Kiệt. Theo lời đồn đại trên giang hồ thì ngay cả Cốc Thanh Phong cũng là do Lưu Thế Kiệt tiến cử gia nhập Thục Sơn, điều đó đủ cho thấy địa vị của Lưu Thế Kiệt ở Thục Sơn đặc biệt như thế nào.
Sự thật này được phơi bày quả là một nỗi sỉ nhục lớn lao đối với Thục Sơn. Phái này vốn lấy trảm yêu diệt ma là nhiệm vụ tối cao của mình, hơn nữa được giang hồ liệt vào vị trí lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, vậy nay lại sinh ra một kẻ chí ác, chí tà như Huyết Ma.
Cũng may cơ nghiệp mấy ngàn năm của Thục Sơn sừng sững tựa Thái Sơn, tựu chung vẫn được thế nhân hoàn toàn kính trọng, Thục Sơn đã vì đại nghĩa diệt thân thì làm sao không khiến người ta cảm phục!
Sau một hồi thảo luận, quần hùng võ lâm có mặt trên tại kiếm điển quyết định đề xuất Thục Sơn, Thiên Sơn cùng Toàn Chân Giáo thống lãnh nhân sĩ chính đạo tuyên chiến với Huyết Ma, nguyện trừ diệt toàn bộ yêu ma trong thiên hạ.
Đồng thời Thục Sơn kiếm điển cũng dấy nên một cao trào chưa từng có từ trước đến nay, “ngựa ô” Hoa Lân một mạch vượt qua sáu vòng tỷ thí khốc liệt, rốt cuộc đối đầu với Thượng Quan Linh trong trận quyết chiến sau cùng. Đêm nay ắt hẳn sẽ có nhiều người phải mất ngủ...
Tất cả các đệ tử của Thiên Sơn đến lúc này vẫn không thể nào tin Hoa Lân lại tiến sâu đến vậy. Những tuyệt chiêu kia của hắn học được từ đâu vậy nhỉ? Tu vi công lực của hắn sao lại gia tăng nhanh đến vậy? .
Lúc này mọi người đang dùng bữa cơm tối tại biệt viện, Lý Lôi Vân vẫn trầm sắc mặt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thượng Quan Linh, phát hiện dáng vẻ nàng thất thần, phẳng phất đôi chút suy tư. Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu dù trước sau vẫn im lặng nhưng sắc mặt thập phần khó coi khiến cho mọi người ăn cũng chẳng ngon miệng.
Thượng Quan Linh bỗng uể oải buông bát, đứng dậy nói: “Các người từ từ ăn tiếp đi, ta về nghỉ trước”.
Thấy nàng rời đi, Lý Lôi Vân cũng đứng dậy nói: “Tiểu sư muội! Trong trận đấu ngày mai, muội cần phải dốc toàn lực chiến đấu vì danh dự của Thiên Sơn đấy nhé!”
Thượng Quan Linh đang chuẩn bị đi về phòng, nghe vậy tấm thân mềm mại khoan thai từ từ quay lại. Mọi người lập tức bị vẻ đẹp kiều mị của nàng hớp hồn, ánh mắt dường như đều si dại ngắm nhìn đường cong tuyệt mỹ kia. Mặc dù phần lớn đều chỉ là thân phận sư điệt của Thượn Quan Linh, thường xuyên tiếp xúc với Thượng Quan Linh nhưng dù đây vẫn bị nét thanh lệ, thoát tục của nàng làm cho ngơ ngẩn.
Thượng Quan Linh bất đắc dĩ trả lời: “Ài! Hác Văn Chân cũng đã bại dưới tay hắn, trận đấu ngày mai thật khó nói trước...”.
Lý Lôi Vân lớn tiếng nói: “Chỉ cần muội quyết tâm dốc toàn lực thì chắc chắn Hoa Lân sẽ chuốc lấy thất bại thôi mà”.
Thượng Quan Linh vừa nhíu đôi mi thanh tú vừa nói ôn nhu nói: “Ngay như Hác Văn Chân đã cố gắng hết mình rồi rốt cục cũng chịu bại trận thì bản thân muội sao có thể dễ dàng thủ thắng như lời huynh nói chứ”
Lý Lôi Vân: “Sư muội!”.
Thượng Quan Linh đột nhiên sững người nhận ra Lý Lôi Vân nhìn mình với ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng không khỏi căng thẳng. Nàng tự hiểu nếu bản thân dốc toàn lực tấn công đương nhiên Hoa Lân chắc chắn thua. Nhưng sao Lý Lôi Vân lại biết được điểu đó?. Vì vậy nàng lạnh lùng nói: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, hơn nữa thế gian này đâu thiếu gì bất ngờ, mọi chuyện đều có thể xảy ra!”.
Lý Lôi Vân hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Vậy sao? Ta lại tưởng có người không nỡ xuống tay cơ đấy!”. Lời này vừa nói ra, toàn bộ đệ tử Thiên Sơn đều cảm thấy kinh ngạc. Bất giác bọn họ chợt nhớ ra Hoa Lân vốn xuất thân từ Thiên Sơn, lẽ nào tiểu sư thúc thực sự không muốn làm thương tổn hắn?.
Hạng Tiêu Vân loé lên một tia nhìn kì dị, dường như đã hiểu ý sư tôn của mình nên cũng hùa theo nói: “ Sư tôn nói rất đúng! Một khi tiểu sư thúc toàn lực giao chiến, đảm bảo tên tiểu tử Hoa Lân kia sẽ nhận lấy thất bại!”.
Thượng Quan Linh hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía hắn, thầm nghĩ: ngươi dính líu vào vụ việc Trấn Yêu Tháp của Thục Sơn ta còn chưa tố cáo với mọi người mà giờ lại dám can thiệp vào chuyện của ta, đoạn cất lên giọng điệu lạnh lùng: “Nếu các ngươi chắc thắng như vậy thì tự thân các ngươi xuất chiến đi! Hừ!...”, nói xong nàng quay đầu đi thẳng về phòng.
Lý Lôi Vân trước ngực như bị cả trái núi lớn đè nặng đến không thở nổi, hôm nay bản thân đã tận tình khuyên nhủ Thượng Quan Linh nhưng nàng ta vẫn không chịu hứa sẽ cố hết sức đủ thấy chỗ đứng của Hoa Lân trong tim nàng càng ngày càng quan trọng chừng nào.
..........
Mà đêm đã phủ xuống, Thượng Quan Linh nhẹ tháo chiếc khăn che mặt, lẳng lặng ngồi soi gương, để mặc cho Dương Phong Linh chải chuốt mái tóc mượt mà của mình. Nàng đã tưởng Hoa Lân sẽ thua dưới tay Hác Văn Chân, nếu như vậy thì đâu phải phiền não như bây giờ.
Ngẩng đầu lên ngắm mình trong gương, chỉ thấy làn da trắng ngần như tuyết, hai gò má đầy đặn hoàn mỹ, hai hàng lông mi dài thanh tú kề bên đôi làn thu thuỷ trong veo, lăn tăn ngần nước, trong lòng nàng lơ đãng đôi chút xuyến xao.
Trước đây nàng thường tạo cho người khác cảm giác lãnh ngạo tuyệt trần, làm cho liên tưởng đến một vị tiên tử kiêu xa, bất phàm. Nhưng giờ đây nàng bỗng phát giác mình đã thay đổi, con người nàng giờ đây đã trở nên ôn nhu hơn, kèm theo có chút vẻ man mác buồn. Đôi khi, nàng còn tưởng mình đang trong cơn mộng mị, những gì quý giá nhất nàng đều đã trao cho Hoa Lân nhưng không hề luyến tiếc hay trách móc hắn. Mà cái đêm mưa tuyết hồi đó không ngừng hiện hữu trong mỗi giấc mơ của nàng, nếu đảo ngược lại thời gian thì nàng cũng sẽ vẫn làm vậy mà thôi.
Điều này làm cho nàng nhớ lại mười năm về trước, cái ngày mà nàng xâm nhập Trung Nguyên, hành thích đương kim Hoàng thượng để trả thù, võ công nàng khi đó nào đã đạt được cảnh giới tuyệt đại cao thủ như bây giờ, sau khi vô ý bị một tên Tử Y thị vệ trong nội cung đả thương, trên đường chạy trốn được cậu bé đang toàn thân nóng rực, cứu thoát, cậu ta hnìn mình bĩu môi mà nũng nịu: “Nóng quá đi! Lân nhi không muốn mặc y phục đâu à!”. Lúc đó, không còn cách nào khác, nàng đã giúp cậu bé kia cởi hết y phục. Cho đến tận bây giờ bộ dạng đáng yêu kia vẫn khắc sâu trong tâm trí nàng, mà giờ đây nàng lại còn là người yêu của hắn nữa.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác cười khúc khích, đôi mắt trong veo chợt sáng lên thật động lòng người. Dương Phong Linh đang ở phía sau, giật mình hoảng hốt, chiếc lược trên tay chút nữa rơi xuống đất, nhìn thấy sư tôn mình vừa rồi giống như đang nhớ đến việc gì vui thú, vội vàng hỏi: “Sư phụ! Chuyện gì vậy? Kể cho Linh nhi đi!”
Thượng Quan Linh sững người, cảm thấy mình thật là sơ suất, trên má không khỏi ửng hồng, sẵng giọng nói: “Làm gì có! Gần đây võ công thế nào rồi? Còn không mau đi toạ thiền luyện công?”
Dương Phong Linh đã nghiệm được nếu đang nói chuyện mà Thượng Quan Linh đột nhiên ra lệnh đi luyện công là người nhất định muốn che dấu điều gì đó trong lòng. Lần này cũng vậy, sư tôn đột nhiên xúc động, ánh mắt lấp lánh tia nhu tình mà tự nhiên lại bắt mình luyện công hẳn cho gì uẩn khúc.
Nhưng Dương Phong Linh phận là đệ tử nên chỉ có thể vâng lời, vừa định xoay người trở về phòng bỗng thấy toàn thân Thượng Quan Linh rung lên dường như vừa cảm nhận được điều gì.
Dương Phong Linh đang thầm cảm thấy thật lạ lùng thì Thượng Quan Linh đã đứng lên, ngắm lại thân hình mềm mại của mình qua gương rồi quay ra nói với Dương Phong Linh: “Ta ra ngoài một chút! Ngươi lập tức về phòng luyện công. Ngày mai ta sẽ kiểm tra” nói xong nhanh chóng bước ra ngoài.
Dương Phong Linh thầm nghĩ: sư tôn mình hôm nay sao vậy nhỉ, bèn thổi tắt nến, nấp sau cửa sổ lặng lẽ nhìn qua khe, bông giật mình phát hiện sư tôn mình vừa bước ra giữa sân đã bị người khác ôm lấy eo lưng. Mặc dù sư tôn có đôi chút phản kháng nhưng lẽ nào lại không thoát ra được?. Dương Phong Linh bỗng đỏ mặt lên, thấy người kia rất giống với Hoa Lân nên phần nào hiểu ra sự tình.
Nguyên lai Hoa Lân đã sớm có ý định, chờ màn đêm buông xuống hắn mới lẻn vào Thanh Long Biệt Viện, âm thầm thi triển Sưu Thần Thuật hướng về phòng Thượng Quan Linh tìm kiếm. Toàn thân Thượng Quan Linh quả nhiên run lên, lập tức đi ra. Hoa Lân cũng vội vàng thu công chạy tới, hai người phối hợp với nhau ăn ý tựa như đã hẹn trước. Nhưng lại không ngờ toàn bộ sự việc không thoát được ánh mắt của Dương Phong Linh
Hoa Lân lướt tới ôm gọn lấy eo Thượng Quan Linh, cúi đầu hướng tới đôi môi đỏ mọng của nàng trao một nụ hôn. Thượng Quan Linh vội vàng né ra, khẽ đẩy ngực hắn rồi nói: “Ngươi...ngươi...! Người ta nhìn thấy bây giờ!”
Tay phải Hoa Lân nâng cằm nàng lên, vẫn cố tình hôn tới, Thượng Quan Linh hai má đỏ bừng vội vàng đưa ngọc thủ lên che miệng hắn lại, nói: “Ngươi còn như vậy nữa, ta...ta kêu lên bây giờ”.
Hoa Lân đắc chí cười nói: “Thật ra cũng muốn chiêm ngưỡng xem lúc nàng hô hoán bộ dạng duyên dáng thế nào. Hì hì hì...”.
Thượng Quan Linh giằng mạnh ma trảo của hắn đang bên eo mình ra, liếc mắt nói: “Ngươi đừng có hòng nhé!”
Hoa Lân ngửi thấy thấp thoáng mùi hương dịu mát từ sâu kín cơ thể nàng phát ra, ôn tồn nói: “Ngày mai ta với nàng không thể tránh khỏi cuộc tỷ thí rồi. Ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nàng đi theo ta nào!”
Thượng Quan Linh lách ra khỏi lòng hắn, trong tim bỗng thấy phảng phất xốn xang. Hoa Lân lẳng lặng nắm lấy tay nàng dắt ra bên ngoài. Thượng Quan Linh sợ người khác nhìn thấy vội tránh ra nói: “Ngươi...ngươi đi trước đi! Ta...ta sẽ theo sau!”, nói xong trên mặt khổng khỏi bừng đỏ, cảm thấy thẹn thùng.
Tiếu huynh xoá dùm thông báo phía trên của tại hạ nhé! Chương sau "nóng" quá không biết có nên lược bớt không
Quyển 4: PHONG VÂN BIẾN SẮC
Chương 21: QUYẾT CHIẾN TIỀN TỊCH
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: TuLaDaiDe
Nguồn: 4vn.eu
(Chú ý: Chống chỉ định với trẻ em dưới 16 tuổi và phụ nữ có thai:D
Trong chương này có một số tình tiết đạt tới cảnh giới "Sắc hiệp")
Hoa Lân quay lại nhìn Thượng Quan Linh cười rồi đi nhanh ra ngoài. Lúc này người đi đường tấp nập mà Hoa Lân giờ cũng đã có chút thanh danh nên sẽ không thể tránh khỏi người khác chú ý. Vì vậy hắn không có cách nào khác, lẻn đi đường nhỏ, sau một hồi mới lần mò về được bên ngoài Quan Tinh Các.
Quan Tinh Các nằm bên mặt Tây của Ấn Nguyệt Hồ, xung quanh đều là cây cối và hoa viên, ở giữa toạ lạc một toà lầu tao nhã, cũng chính là nơi các nhân vật trọng yếu của Thục Sơn thường ở. Tại đây vô cùng tĩnh mịch, vắng vẻ, thỉnh thoảng xa xa mới thấp thoáng xuất hiện vài bóng đệ tử Thục Sơn.
Hoa Lân sớm đã dừng bước để chờ Thượng Quan Linh đi tới, thấy nàng có vẻ do dự, trên mặt thấp thoáng ngượng ngùng, dường như đã hiểu được ẩn ý của mình. Hoa Lân chỉ về phía mặt nước đằng xa nói: “Kia là Ấn Nguyệt Hồ, là do băng tuyết trên núi tan ra mà thành. “Ấn Nguyệt” là biểu trưng cho tình yêu đôi lứa. Ài! Ánh trăng kia cũng thật làm lòng người say đắm.”
Thượng Quan Linh vừa bước tới bên cạnh , thấy hắn thốt ra câu cảm thán như vậy cũng hướng đôi mắt kiều mỹ hướng ra ngoài hồ. Chỉ thấy vài làn gió nhẹ vi vu thổi qua, một làn sáng bạc lấp lánh bao phủ mặt nước, lại nghĩ đến ý “ánh trăng soi sáng lòng người” vừa rồi của Hoa Lân trong lòng không khỏi rung động...bất giác không để ý ma trảo của Hoa Lân đã đặt tới bên hông mình.
Hoa Lân khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn nàng, dọc theo đường cong mĩ miều, chiếc yếm trắng bó sát bờ ngực đầy đặn, bên dưới bờ eo thon thả thắt một dải lụa phất phơ, thoang thoảng từ cơ thể nàng phát ra mùi hương thơm ngát đến mê hồn. Hoa Lân thiếu chút nữa đã không kiếm chế nổi mang nàng vào Quan Tinh Các ân ái, nhưng lại nghĩ e Diệp Thanh đang ở bên trong, hơn chắc gì Thưọng Quan Linh đã ưng ý cùng vào, xem ra hôm nay phải nhẫn nại một chút mới được.
Thượng Quan Linh lúc này từ từ quay đầu lại, thấy Hoa Lân đang nghiêng nghiêng đầu nhìn chằm chặp vào ngực mình, tức giận muốn cho hắn hai cái bạt tai nhưng lại không đành lòng, thái độ hắn dù không được đứng đắn cho làm nhưng cơ hồ cũng vì dung mạo mình mà si dại, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, đoạn sẵng giọng nói: “Chẳng phải ngươi có chuyện gì muốn nói hay sao?”
Hoa Lân nhẹ nhoàng xoay thân thể mềm mại nàng quay lại, vòng tay ôm lấy bờ eo thon thả, để cho toàn thân hai người kề sát bên nhau, đồng thời trìu mến nói: “”Thật ra...Ta vốn tưởng sẽ không bao giờ còn gặp nàng được nữa, lại càng không nghĩ rằng nàng cũng tham gia Thục Sơn kiếm điển lần này...Cho nên giờ đây ta quyết định, ta sẽ giữ nàng bên mình suốt đời, tuyệt không cho nàng rời ta nửa bước”, nói đến đây đôi mắt chứa chan thương yêu chăm chú hướng tới Thượng Quan Linh.
Ngực Thượng Quan Linh phập phồng liên hồi, ánh mắt rặng rỡ tựa như len sâu vào tâm trí hắn để đoán xem lời nói vừa rồi là thật hay giả, không để ý lúc này ngực nàng đã ra ép chặt vào người hắn, hơi thở cũng bắt đầu trở nên hổn hển.
Đầu ngón tay HoaLân nhẹ nhàng vuốt làn tóc trên trán nàng, lẩm bẩm nói: “Linh nhi! Trong lòng ta, nàng là người xinh đẹp nhất trên đời. Ta đảm bảo bất kể chuyện gì xảy ra ta cũng không để cho người khác làm tổn thương nàng”, thấy đôi mắt sáng ngời của Thượng Quan Linh dần dần trở nên mơ màng, Hoa Lân lập tức cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Cặp mắt Thượng Quan Linh chầm chậm khép lại, bất giác không nén được khẽ rên lên “Hmm”, trong tâm trí lại hiện lên cái đêm ân ái trên Bích Vân Đỉnh, hàm răng trắng muốt cũng bị Hoa Lân kích thích mà hé mở, chiếc lưỡi thơm ngát cũng bị hắn quyện lấy, tấm thân mềm mại dường như nhũn ra, từ bụng dưới truyền lên cảm giác kích thích đến cháy bỏng, cả người nóng bừng lên không ngừng run rẩy.
Hoa Lân trao cho Thượng Quan Linh một nụ hôn ngọt ngào, tay trái mơn trớn bờ ngực nàng rồi lướt xuống chiếc quần lụa mỏng, phát hiện thân thể nàng đã trở nên mềm nhũn, biết thời cơ đã đến nên bế bổng Thượng Quan Linh đi lên Quan Tinh Các.
Lúc này đã vào giờ tý, trong Quan Tinh Các, Diệp Thanh đang phơi quần áo ngoài sân. Nàng vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoa Lân ôm Thưọng Quan Linh đi vào, nhìn mình nhẹ cười rồi lặng lẽ đi lên lầu. Mà toàn thân Thượng Quan Linh đang nằm gọn trong lòng Hoa Lân, không chút nào phản kháng, dường như đang đắm chìm trong biển ái tình, những điều này làm cho Diệp Thanh không khỏi sững người ngơ ngác.
Hoa Lân bước lên gác trên, nhẹ nhàng đặt tấm thân kiều mị của Thượng Quan Linh lên giường, chầm chậm cởi bỏ xiêm y nàng ra, thấy da thịt phía dưới nàng đã ươn ướt, không kiềm chế được không ngừng hôn lên toà kỳ quan kia, rồi từ tốn trút sạch y phục của cả nàng và mình, trườn lên mình Thượng Quan Linh, cùng nhau đến bến bờ khoái lạc...
.............
Lúc này Diệp Thanh cũng đi lên lầu, thấy họ ngay cả cửa cũng quên không đóng lại, má nàng bỗng ửng hồng, vội vàng đóng cánh cửa gỗ, đặt tay lên ngực mình, lẩm nhẩm: “Ài! Công tử nhà ta ngày càng kỳ quặc!”
Nào ngờ, một đạo bạch quang bỗng loé lên, Tôn Yên Nhiên không biết từ đâu xông ra, phừng phừng giận nói: “Thanh Thanh! Nàng ta là ai thế hả?”
Diệp Thanh trợn mắt liếc xéo một cái rồi nói: “Còn ai vào đây nữa! Thuợng Quan Linh đấy!”
Tôn Yên Nhiên lại lớn tiếng hỏi: “Thượng Quan Linh là ai?”
Diệp Thanh đưa mắt nhìn Tôn Yên Nhiên với dáng vẻ kỳ quái, thái độ thập phần lúng túng. Nếu Quỷ hồn cũng có cảm giác thẹn thùng thì nhất định Diệp Thanh cũng sẽ làm cho nàng ta đỏ mặt mất thôi.
Tôn Yên Nhiên dậm chân nói: “Ngươi làm gì mà nhìn ta chằm chằm thế hả? Ta thấy ngươi thật là vô dụng mà!”
Diệp Thanh cười nói: “Thế ư?”
Tôn Yên Nhiên giận điên lên nói: “Ngươi...!”
Diệp Thanh lại khẽ cười nói: “Kỳ thật việc này cũng bình thường mà. Nếu ngươi là người trong vương phủ thì ngươi sẽ biết công tử nhà ta thực ra là một người rất nghiêm chỉnh”
Tôn Yên Nhiên phẫn nộ bừng bừng quát: “Thế này mà là nghiêm chỉnh hả? Thế này phải gọi là....Hừ! Nếu ngươi không cứu ta thì ta đã chẳng thèm nói chuyện với ngươi rồi!”
Diệp Thanh đột nhiên nắm tay nàng kia rồi nói: “Ta hôm nay không ngủ được, hay là ngươi chơi với ta vài ván cờ nhé?”
Tôn Yên Nhiên khẽ thốt lên “A!” một tiếng, thầm nghĩ hôm nay mình khó mà can thiệp thêm được nữa, mặc dù biết mình đâu có giỏi đánh cờ nhưng vì Diệp Thanh đành quay ra phòng khách.
..................
Xuân phong lướt đi, trải qua một canh giờ triền miên sóng tình, trên mặt Thượng Quan Linh bắt đầu trở nên hồng hào kiều diễm, toàn thân rã rời vô lực, lại nằm gọn trong lòng Hoa Lân, đến cựa mình cũng khó khăn.
Hoa Lân kề cạnh đôi môi nóng bỏng của nàng, lẩm nhẩm: “Linh nhi!”
“Ừm!”
Hoa Lân nói: “Ngày mai, ta và nàng phải tỷ thí rồi, ta...”, nói đến đây rồi bỗng dừng lại. Hắn vốn định nói ngày mai bản thân sẽ toàn lực cùng nàng giao thủ nhưng lại nghĩ đến bao năm qua nàng đều nhường nhịn mình, ngay cả những gì quý giá nhất cũng trao trọn cho mình. Mối tình cảm sâu nặng này ta còn chưa báo đáp hết, lại còn hết lần này đến lần khác cùng nào động thủ. Thật là bất công cho nàng quá! Cho nên việc này làm sao có thể nói ra được cơ chứ.
Thượng Quan Linh rúc sâu vào ngực Hoa Lân, khẽ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn nói: “Chàng định thế nào?”. Thượng Quan Linh khi nói ra lời này trong lòng cũng nảy sinh chút ít mâu thuẫn, giờ đây nàng đứng giữa một bên là kỳ vọng của Thiên Sơn, một bên là mối tình cảm thắm thiết với Hoa Lân.
Hoa Lân nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má đầy đặn của Thượng Quan Linh, ôn nhu nói: “Ta tham gia kiếm điển không có ý làm cho nàng khó xử, mà cũng không phải để chống chọi với Thiên Sơn...Ta biết nàng vì trọng trách với Thiên Sơn mà đoạt kiếm, nên ta...”
Thượng Quan Linh vội đưa tay chặn lấy miệng hắn, nàng không muốn những lời tiếp theo của hắn làm mình khó xử. Bởi vì nàng biết, một khi Hoa Lân đề nghị thì mình sao có thể từ chối được.
Một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm trong phòng, hai người đều yên lặng nhìn nhau thật lâu, thật lâu...
...........
Nhìn ánh mắt chan chứa tình cảm của đối phương, hai người lập tức đều hiểu được người kia nghĩ gì.
Thượng Quan Linh nhẹ cười, hướng về Hoa Lân ôn nhu khẽ hỏi: “Sao chàng phải đoạt kiếm bằng được?”
Hoa Lân thầm nghĩ việc này cũng thật khó trả lời, nếu nói là vì Diệp Thanh mà đoạt kiếm thì không chừng ngày mai nàng ta liều mạng với mình thật, rốt cục cũng cất giọng nói: “Linh nhi...nàng đã từng nghe nói đến Diệp Thiên Tông bao giờ chưa?”
Thượng Quan Linh: “Diệp Thiên Tông? Huyền Thiên Kiếm là vật của ông ta, thiên hạ ai mà chẳng biết? Chàng đề cập đến điều này là có ý gì?”
Hoa Lân do dự đôi chút rồi nói: “Diệp Thanh là con gái của ông ta!”
Thượng Quan Linh toàn thân chấn động, lập tức hiểu được có lẽ Hoa Lân đoạt kiếm là vì Diệp Thanh, trong lòng cảm thấy quặn đau
Hoa Lân thấy nàng nhìn mình với vẻ u oán, vội thanh minh: “Linh nhi! Nàng là người ta yêu mến nhất trên đời, ta vốn không định nói tránh đi, ta thật sự sợ mất đi nàng, cho nên...”
Thượng Quan Linh có chút đau đớn trong lòng, hơn nữa cũng đã vô cùng mệt mỏi, bỗng cảm thấy mắt hoa lên, lấy tay che miệng hắn nói: “Ta hơi váng đầu, ngủ trước đây...”, nói xong lại chui vào ngực Hoa Lân, từ từ nhắm mắt lại.
Hoa Lân cũng lẳng lặng ôm lấy thân thể trắng nõn của nàng, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
................
Lúc này đã đến giờ Mão, trời còn chưa sáng, Thượng Quan Linh lặng lẽ rời khỏimình Hoa Lân. Vừa xuống tới dưới lầu đã thấy Diệp Thanh đang cùng một quỷ hồn chăm chú đánh cờ thì không khỏi kinh hãi. Vốn đang định cất tiếng trách móc Diệp Thanh saolại giao du với quỷ hồn thì lại nhận ra mình cũng đang trong tình cảnh khó nói vì vậy định quay lại lầu hai mà đi ra đằng cửa sổ. Nhưng bất ngờ lúc này Diệp Thanh ngẩng đầu lên nhìn nàng tưoi cười, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu sư thúc! Tối hôm qua người ngủ ngon chứ?”
Thượng Quan Linh đỏ mặt, khẽ liếc mắt rồi trả lời: “Ngủ ngon lắm!” nói xong thì nàng cũng đã đặt chân xuống bên dưới.
Tôn Yên Nhiên quay ra nhìn thì lập tức bị thu hút bởi khí chất tuyệt trần của Thượng Quan Linh, bao nhiêu bất mãn trong lòng vút tan biến. Chỉ thấy xiêm y của Thượng Quan Linh trắng ngần như tuyết, tựa như một dải mây nhẹ nhàng đi xuống. Tuy rằng Tôn Yên Nhiên xét ra cũng có chút nhan sắc nhưng không khỏi thầm ái mộ đối phương, lại không hiểu sao Thượng Quan Linh kia dáng vẻ như tiên tử giáng phàm, sao lại động lòng mà rơi vào vòng tay của tên Hoa Lân kia nhỉ?
Thượng Quan Linh cũng chằm chàm nhìn Tôn Yên Nhiên, thầm nghĩ nàng ta dám ngang nhiên xuất hiện ở chỗ này chắc đã được Hoa Lân cho phép nên mới to gan vậy, đoạn lãnh đạm nói: “Đã qua giờ Mão, sao ngươi còn chưa quay về địa phủ?”
Tôn Yên Nhiên mặc dù thập phần kính nể Hoa Lân, nhưng cũng không nhịn được cười, cất tiếng trêu ghẹo: “Ta đâu có vội! E rằng có người còn đang vội vàng hơn ta nhiều! Hi hi hi...”
Thượng Quan Linh thấy nàng ta không hề có ác ý, cũng không muốn nàng khó xử nên hướng về phía cửa đi ra. Thượng Quan Linh vừa đẩy cửa ra vừa quay lại liếc nhìn Diệp Thanh, phát hiện nàng ta không có biểu lộ giận hờn gì, trong lòng không khỏi sửng sốt, ôn tồn nói: “Ta đi nhé!”
Diệp Thanh chỉ gật gật đầu nói: “Vâng! Hy vọng lần sau tiểu sư thúc đến thì cho Diệp Thanh có đôi chút chuẩn bị trước.
Thượng Quan Linh bỗng đỏ ửng mặt, đương nhiên hiểu được Diệp Thanh nói “chuẩn bị” là ám chỉ lần sau sẽ đich thân chuẩn bị động phòng hoa chúc cho mình và Hoa Lân. Cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, Thượng Quan Linh nhanh chóng rời Quan Tinh Các trở về Thanh Long Biệt Uyển.