Nhìn thấy đấu giá hội sắp kết thúc , Tiêu Viêm kiếm cớ rời khỏi đấu giá hội
Cẩn thận rời khỏi phòng đấu giá , sau đó đi dạo vài vòng quang ngã tư đường gần đấy , Tiêu Viêm mới lẻn vào một ngỏ nhỏ , thuận tay phủ lên thân mình chiếc hắc bào , lúc sau ung dung chậm rãi bước vào phòng đấu giá
Từ khi từ biệt biết Tiêu Viêm là tứ phẩm luyện dược sư , Nhã Phi tại trung tâm phòng đấu giá đã an bài nhãn tuyến để ý , cho nên lần này Tiêu Viêm vừa mới đi vào , thì ngay lập tức có một thị nữ thanh tú cung kính dẫn vào phòng khách .
Trầm mặc không nói lời nào , Tiêu Viêm ngồi trên ghế , tay cầm chén trà khẽ nhấp vào miệng một ngụm , liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh có chút gật đầu , miệng vị động , âm thanh già nua nhàn nhạt truyền đến :”Đấu giá hội còn bao lâu mới kết thúc ?”
“A?”bị âm thanh hốt nhiên khẽ vang lên làm giật mình , thiếu nữ khéo mắt len lén nhìn thoáng qua Tiêu Viêm toàn thân bao trùm trong chiếc hắc bào , bàn tay gắt gao nắm chặt lại , khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ thấp thỏm khẽ nói : “Đại nhân , đấu giá hội đã kết thúc , hiện tại Nhã Phi tiểu thư đang ở cùng mọi người làm công việc giao tiếp đích thủ tục “
Nhìn thiếu nữ bộ dáng lo lắng giống như con thỏ nhỏ , Tiêu Viêm không khỏi có chút buồn bực , bản thân mình như vậy thực đáng sợ sao ? Bất đắc gĩ lắc lắc đầu , bản thân mình phải tiếp tục duy trì trạng thái trầm mặc thôi .
Đứng cúi đầu ở một bên , thiếu nữ không thấy Tiêu Viêm mở miệng nữa , nội tâm lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm , tại lúc tiếp nhận nhiệm vụ , Cốc Ny đại sư đã trịnh trọng cảnh báo , phải nhất thiết thỏa mãn vị đại nhân thần bí mà không tiếc hết thảy điều kiện gì cả , cho dù là yêu cầu có chút quá phận
Làm việc tại phòng đấu giá đã gần một năm , thiếu nữ này tự nhiên hiểu được yêu cầu quá phận là chỉ hàm ý gì , cho nên mỗi lần Tiêu Viêm mở miệng , nàng lại sợ đến phát run , sợ ràng vị đại nhân thần bí này đề xuất cái yêu cầu này …
Tại thiếu nữ trải qua gần mười phút căng thẳng chờ đợi , ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập rốt cục cũng khiến cho nàng thở nhẹ nhõm một hơi .
“A, a , lão tiên sinh , ngài tới cũng thật sớm nga , có chiêu đãi gì không tốt mong ngài bỏ qua ? Chậm rãi bước vào phòng khách , Nhã Phi eo thon khẽ lay động như thủy xà , phóng tứ ra vẻ phong tình mê người , cộng thêm vóc người đầy đặn , khiến cho nam nhân không có lực khống chế mạnh , cơ hồ trong lòng bốc lên ngọn lửa xúc động
“Yêu tinh …”Trong lòng thầm mắng một tiếng , Tiêu Viêm khẽ di động thân thể về phía sau , khinh gật gật đầu .
Nhìn Tiêu Viêm gật đầu , thiếu nữ ở cạnh bên một lần nữa thở nhẹ ra một hơi , thân hình kẽ khom mình cung kính , vội vàng thoái lui ra ngoài
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn chưa lộ ra vẻ gì không hài lòng , Nhã Phi lúc này mới cảm thấy yên tâm , đối với hắn mỉm cười , nụ cười mang vẻ mị hoặc thiên thành
Khẽ cười nhẹ một cách yếu ớt , đối diện với hồ ly tinh này , Tiêu Viêm thật không dám có chậm trễ , khẽ vuốt lên hắc sắc giới chỉ , vội vàng nhường quyền nói cho dược lão .
“Đấu giá đã kết thúc ?”
“Ân “ khẽ cười nhẹ để lộ ra hàm răng trắng muốt , Nhã Phi tay khẽ giương lên , hé lộ ra ngọc tạp màu xanh nhạt trong tay , mỉm cười nói : “Lão tiên sinh , bảy bình trúc cơ linh dịch , tổng hội đấu giá được tất cả là hai mươi tám vạn năm ngàn mai kim tệ , khấu trừ đi thuế suất , sở dư kim tệ tất cả đều ở trong này “
Đưa tay tiếp nhận ngọc tạp màu xanh cầm trên tay cảm thấy ôn lương thoải mái , hiển nhiên là tạo vật xa xỉ , khẽ vuốt ngọc tạp , Tiêu Viêm gật gật đầu
Nhìn bàn tay tráng nỗn kia giống như thiếu niên , Nhã Phi trong lòng dâng lên một cảm giác cổ quái
“Giá cả này đã ra ngoài dự kiến , ta thực vừa lòng …”
Thanh âm già nua vang lên làm cho Nhã Phi cười vui , đuổi đi cái cảm giác cổ quái trong lòng , khẽ mím đôi môi hồng nhuận cười khẽ , Nhã Phi thản nhiên nói :”Về sau nếu lão tiên sinh , nếu còn cần bán đan dược gì thỉnh người đến Thước Đặc Nhĩ phòng đấu giá , chúng ta sẽ tranh thủ cho ngài giá cả tốt nhất “
“Ta cần dược tài , các ngươi có tìm được không ?”Gật gật đầu , Tiêu Viêm thu được ngọc tạp , thoáng chần chừ một chút , dược lão liền lên tiếng dò hỏi
Đôi mỹ mâu hẹp dài khẽ cong lên lộ ra vẻ xinh đẹp , Nhã Phi cười cười , kiều nhuận nhẹ giọng , làm cho trong lòng Tiêu Viêm có chút kinh hỷ
“A , a , lão tiên sinh yêu cầu phòng đấu giá chúng ta tự nhiên phải dốc toàn lực làm được “
Nhã Phi bàn tay vỗ nhè nhẹ , Cốc Ny tự mình bưng ra một bộ ngọc bàn bước nhanh tiến vào , sau đó tại bên người Tiêu Viêm dừng lại , thoáng khom người , đem ngọc bàn cẩn thận đặt lên bàn , cười nói : “Đại nhân , dược tài ngài cần tất cả đều ở đây “
Tiêu Viêm nhìn ngọc bàn để bên cạnh đích dược tài , ánh mắt có chút hân hỉ , Thước Đặc Nhĩ phòng đấu giá quả nhiên bản sự không nhỏ , dược tài này nếu tự mình tìm mua , chỉ sợ phải hao phí không ít tinh lực cùng thời gian , mà phòng đấu giá này , chỉ trong một ngày thời gian , đã tìm được toàn bộ dược tài , thật sự làm cho Tiêu Viêm có chút mừng rỡ
“Ân , phiền toái …”Nhìn thấy toàn bộ dược tài luyện chế tụ khí tán tới tay , dược lão âm thanh nhàn nhạt vang lên thoáng có chút hòa nhã
Tại phòng đấu giá lăn lộn đã nhiều năm , Nhã Phi tự nhiên phân biệt được thanh âm dược lão nhu hòa đi nhiều , nhất thời trong lòng cảm thấy vui mừng , này vụ mua bán này quả thật không làm sai !”
“Ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi , mấy cái dược tài này các ngươi hãy trừ vào ngọc tạp này đi
Nhìn thấy Tiêu viêm muốn lấy ra ngọc tạp , Nhã Phi vội vàng cười nói : “Lão tiên sinh , mấy cái dược tài này chúng ta bên trong đoạt được , gía cả so với ở bên ngoài rẻ hơn rất nhiều , ngài hai lần tới phòng đấu giá chúng ta mang đến không ít thanh danh , chỉ với điểm ấy , chúng ta làm sao dám lấy tiền ?”
“Cũng được tùy các ngươi , ngày sau nếu cần dược tài , ta hội sẽ dùng trúc cơ linh dịch đổi cới các ngươi “ Gật gật đầu , tinh minh như Dược Lão , tự nhiên hiểu được nàng muốn thiết lập quan hệ , lập tức cũng phải đáp lại , Nhã Phi ánh mắt hiện lên vẻ kinh hỉ , từ ngọc bàn cẩn thận xuất ra dược tài , sau đó cẩn thẩn thu ngọc bàn về
“Tốt lắm , ta còn có việc , không lưu lại lâu được “
Thấy dược tài đã thu được , Tiêu Viêm đứng dậy khoát tay áo thẳng bước đi ra bên ngoài
“Lão tiên sinh , Nhã Phi tiễn biệt người “Nhã Phi cùng Cốc Ny nháy mắt ra dấu với nhau , hai người đều bước nhanh tiến lên , ân cần ở phía trước dẫn đường .
Tại Thước Đặc Nhĩ phòng đấu giá , hai vị quản sự một trước một sau cung kính dẫn đường . Tiêu Viêm bước ra khỏi phòng khách , ngẩng đầu chậm rãi bước
Bước ra khỏi phòng khách , đối diện là phòng đấu giá , Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua đám người trong đó , không khỏi có chút chột dạ , khẽ kéo áo choàng lên , hắn phát hiện trong đám người vừa kết thức mua bán kia có phụ thân hắn Tiêu Chiến
“Ngàn vạn lần đừng đến đây a…” Tiêu Viêm trong lòng thầm cầu nguyện
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love
Cùng lúc này hai đại gia tộc kia đồng thời cũng ra tới đại môn, ba vị tộc trưởng đối thị, đều phát ra tiếng cười khó nghe, mà vẻ cười lạnh cùng địch ý đều không giấu diếm hiện lên khuôn mặt.
Ba nhóm người tuỳ ý nghênh ngang đi trong đại sảnh, mọi người đều rất nhanh tránh đường, tại Ô Thảng Thành, cơ bản còn chưa có thế lực nào dám trêu chọc tam đại gia tộc.
Đang cùng bên cạnh Áo Ba Mạt nói cười mấy câu, Tiêu Chiên ánh mắt chợt ngưng, cước bộ dừng lại.
Nhìn hành động của Tiêu Chiên, tất cả mọi người đều dời mắt theo, thân thể chợt chấn động, Gia Liệt Tất cùng Áo Ba Mạt, khuôn mặt cũng thoáng có chút biến hóa.
Tại một đại môn khác, ba đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra, phía trước dẫn đường, lại chính là phách mại tràng thủ tịch, phách mại sư Nhã Phi. Là khách quen của phách mại tràng, Tiêu Chiến bọn họ phi thường rõ ràng, đừng xem ngày thường nữ nhân này luôn có bộ dáng cười khanh khách, ít người biết được, trong lòng nữ nhân này thật sự rất cao ngạo, có lần Áo Ba Mạt đã thỉnh mời dùng cơm, kết quả lại trực tiếp bị người ta phi thường “khách khí” mà cự tuyệt, bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân này không hề dễ dàng tiếp cận như biểu hiện.
Nhưng vị nữ nhân cao ngạo này, hôm nay lại có tư thái cung kính mà dẫn đường, thật sự làm bọn người Tiêu Chiến có chút kinh dị.
Ánh mắt thoáng chớp chớp, bọn Tiêu Chiến lại nhìn tới, sắc mặt tiếp tục biến hóa.
Tại ba người đi cuối, phách mại tràng Cốc Ni đại sư, chính là đang mỉm cười nói nhỏ với vị thần bí hắc y nhân bên cạnh, ý cười mãn bố trên khuôn mặt, thậm chí còn có một tia lấy lòng.
Nếu nói Nhã Phi cung kính làm Tiêu Chiến bọn họ cảm thấy kinh dị, như một tràng Cốc Ni đại sư này, đủ làm bọn họ cảm thấy rung động.
Là Ô Thản Thành luyện dược sư có phẩm giai cao nhất, ngày thường chính là Tiêu Chiến cùng hai vị tộc trưởng kia gặp mặt, cũng phải cung kính ba phần, không dám có chút thất lễ.
Mà Cốc Ni thân là nhị phẩm luyện dược sư, cũng thường xuyên bảo trì sự cao ngạo của luyện dược sư, nói chuyện ngữ khí luôn lạnh nhạt, càng làm cho mọi người đối với hắn thêm kính sợ.
Mà nhân vật như thế, lúc này lại cung kính bên cạnh người khác, cũng không ngại lộ ra nụ cười lấy lòng, kia... vị thần bí hắc y nhân, đến cũng là người nào?
Ánh mắt mang theo rung động, rốt cục chậm rãi chuyển qua vị thần bí hắc y nhân.
Quét qua dáng người nằm kín trong lớp áo choàng, Tiêu Chiến ý niệm cấp chuyển:" Người này đến tột cùng là ao? Lại có thể làm hai vị chủ nhân phách mại tràng cung kính đưa tiễn? Nhân vật bực này, đến Ô Thản Thành làm cái gì?"
Liếm liếm môi có chút khô khốc, Tiêu Chiến nhìn sang hai bên, cũng thấy Gia Liệt Tất cùng Áo Ba Mạt vẻ mặt tột cùng khiếp sợ.
Giương mắt nhìn ba người đang đến gần, Tiêu Chiến cũng nặn ra một nụ cười, bước nhanh tiến lên hai bước, cười nói:" Nhã Phi tiểu thư, Cốc Ni đại sư, a a, thật sự là khó được nhìn thấy các ngươi hai người đồng thời xuất hiện a."
Nhã Phi cùng Cốc Ni lúc đi ra cũng đã sớm thấy bọn họ, nhìn Tiêu Chiến bắt chuyện, dừng cước bộ, chẳng qua ánh mắt cũng hướng về phía hắc bào nhân, mà nhìn thấy hắc bào nhân cũng dừng cước bộ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
" A a, đưa tiễn khách quý mà thôi." Nhã Phi mỉm cười nói.
" Nga, a a..." Một bên đích Gia Liệt Tất cũng là cười mị mị đi lên, ánh mắt hướng về hắc bào nhân phía sau, làm như tùy ý khách khí hỏi:" A a, không biết này vị tiên sinh... Cũng là người ở Ô Thản Thành? A a, nhìn không quen mặt a."
" Khái... Gia Liệt tộc trưởng, lão tiên sinh đây là khách quý của phách mại tràng..." Cốc Ni đại sư nhíu mày, ho khan một tiếng, nhắc nhở Gia Liệt Tất không cần lắm miệng hỏi loạn.
Nghe Cốc Ni đại sư nhắc nhở, Gia Liệt Tất sắc mặt hơi đổi, trong lòng thầm nghĩ:" Thế nào Cốc Ni lão gia này lại kiêng kị đến thế? Người này thân phận như thế nào?"
Nhìn Gia Liệt Tất như vậy, một bên Tiêu Chiến định xuất khẩu cũng đem nuốt xuống, xem Cốc Ni kia kiêng kị như thế, hắc bào nhân rõ ràng cùng bọn họ không cùng cấp bậc, lập tức cũng chỉ phụ hoạ cười cười, chuẩn bị mang người thối lui.
" Ngươi... Là Tiêu gia Tiêu Chiến sao?" Lúc Tiêu Chiến đang muốn thối lui, hắc bào nhân vẫn bảo trì trầm mặc, bỗng nhiên nhàn nhạt lên tiếng dò hỏi.
Nghe âm thanh già nua, Tiêu Chiến thoáng rùng mình, không chần chờ gật đầu.
" Nghe nói quý thiếu gia dụng trúc cơ linh dịch, chỉ một năm tăng lên vài đoạn đấu khí? A a, thật sự làm cho người ta kinh ngạc a." Hắc bào nhân thản nhiên cười nói.
Bị khách khí đối đãi như thế, Tiêu Chiến trong lòng kinh hỉ, cười nói:" Tiểu nhi chính là được vận may."
Tùy ý khoát tay áo, hắc bào nhân cười nói:" Được vận cũng là bổn sự, về sau nếu có cơ hội, ta rất muốn gặp hắn, nói không chừng hắn còn có thể trở thành một gã luyện dược sư a."
Nghe nói thế Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, tựa hồ vẫn chưa nghe hiểu được.
" Ân... Về sau nếu có cơ hội, ta tìm các ngươi Tiêu gia cùng hợp tác." Cười cười, hắc bào nhân xoay người đối với Nhã Phi hai người nói:" Không cần tiễn, ta còn có viẹc, đi trước."
Nói xong, không đợi hai người có phản ứng, đạp bước đi khỏi đấu giá hội.
Ngạc nhiên sờ sờ khuôn mặt, Tiêu Chiến quay đầu, cũng nhìn thấy thần tình hâm mộ đang giương mắt nhìn mình là Nhã Phi cùng Cốc Ni, không khỏi ngạc nhiên hỏi:" Hai vị đây là làm gì?"
" Tiêu tộc trưởng, ngươi nhận thức vị lão tiên sinh kia?" Nhã Phi thử hỏi.
" Lần đầu tiên thấy." Tiêu Chiến cười khổ lắc lắc đầu, nhìn Nhã Phi hai người khuôn mặt vẻ quỷ dị, không khỏi có chút thắc mắc:" Hắn là cái gì thân phận?"
" Ai, Tiêu gia thật có phúc."
Cốc Ni nhẹ nhàng lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn trúc cơ linh dịch Gia Liệt Tất đang ôm trong ngực như bảo bối, nhàn nhạt nói:" Mấy thứ này, chính là hắn luyện chế ra."
Nghe vậy, Tiêu Chiến ba người sắc mặt đồng thời cuồng biến.
Một lát lúc sau, Tiêu Chiến lấy lại tinh thần vô cùng vui sướng, không nghĩ tới vị hắc bào lão nhân kia lại là luyện dược sư, xem thái độ Cốc Ni lúc trước, rõ ràng phẩm giai so với hắn cao hơn không ít!
Một gã nhị phẩm luyện dược sư có thể làm mấy người bọn họ phải khách khí có lễ, kia một gã tam phẩm, hoặc là tứ phẩm thì như thế nào?
Thiên a, cái loại nhân vật cấp bậc này, bọn họ gia tộc loại này, cũng không có khả năng kết giao a.
" Lần này đại phát..." Hồi tưởng lúc trước vị hắc bào nhân kia theo như lời nói có cơ hội hợp tác, Tiêu Chiến nhất thời hai mắt đại lượng, thất thanh lẩm bẩm nói.
Một bên, khiếp sợ qua đi, Gia Liệt Tất cùng Áo Ba Mạt, hai mắt ghen tị đỏ lên như thỏ tử nhìn nhau.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Rời khỏi phách mại tràng, Tiêu Viêm đi lòng vòng một hồi, mới từ một chỗ vắng người, lặng lẽ tiến vào một cái ngõ nhỏ.
Đem áo choàng trên người gỡ xuống, Tiêu Viêm thấp giọng oán giận nói:" Lão sư, ngươi thiếu chút nữa làm ta bại lộ."
" Hắc hắc, ngươi không phải trong lòng cũng muốn thế hay sao." Từ trong giới chỉ, vang lên tiếng cười trêu tức của Dược Lão.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Viêm trong lòng thật có điểm xin lỗi phụ thân, hai lần đi đấu giá đan dược, đều là gián tiếp qua mặt phụ thân, vứt đi áo choàng cầm trong tay, nhẹ giọng nhủ:" Về sau có thời gian tìm Tiêu gia hợp tác một chút, coi như là cấp phụ thân một chút bồi thường a."
Ôm trong tay dược tài, Tiêu Viêm đều nhét vào trong ngực, sau đó cẩn thận rời khỏi ngõ nhỏ, một đường chạy vội về Tiêu gia.
Bởi vì Tiêu Chiến mọi người còn chưa trở về, cho nên gia tộc có chút vắng vẻ, thủ vệ tại cửa nhìn thấy vị tiểu thiếu gia thanh danh đại chấn này, không dám có chút ngăn trở, mở một nụ cười lấy lòng, tùy ý hắn vội vàng vọt vào.
Gấp gáp chạy về phòng mình, Tiêu Viêm ở trong lòng tài liệu giống như bảo bối, thật cẩn thận lấy ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Toàn thân khô vàng, năm phiến lá cây tựa như hắc mặc bình thường, chính là mặc diệp liên, năm phiến lá cây đại biểu tuổi của nó, cứ mười năm lớn thêm một mảnh.
Xà tiên quả là một loại quả hình tròn màu xanh biếc, cỡ chừng nữa nắm tay, để tại mũi, có thể ngửi được một vị ngọt, loại quả này sinh trưởng cạnh sào huyệt của ngũ giai xà hình ma thú, khó lấy được, bởi vì xà thuần âm, cho nên loại quả này cũng có thiên hướng âm hàn, lúc luyện dược thường dùng để trung hoà liệt tính dược vật.
Tụ linh thảo, cùng thảo diệp bình thường không có gì khác nhau, chỉ có điều tại đầu ngọn, có huỳnh quang nhàn nhạt, huỳnh quang càng đậm, đại biểu trong đó sở ẩn chứa năng lượng thuần tịnh càng hùng hậu.
Hai cấp thủy thuộc tính ma hạch toàn một màu lam, đặt lên bàn toả khí nhàn nhạt, làm mặt bàn ướt đẫm, có thể thấy được trong đó ẩn chứa thủy thuộc tính năng lượng có bao nhiêu phong hậu.
Ánh mắt tinh tế đảo qua các loại tài liệu, Tiêu Viêm cấp bách thấp giọng nói:" Lão sư, tài liệu đã có đủ, có thể luyện chế chưa?"
" Gấp cái gì, dược tài ở đây sẽ không chạy, trong lúc luyện dược không thể bị quấy rầy, hiện tại sắc trời còn sớm, vạn nhất bị người không cẩn thận quấy rất, lãng phí tài liệu là chuyện nhỏ, đem ta bại lộ thì làm sao bây giờ?" Trong giới chỉ, Dược Lão không tức giận nói:" Để tối nay hãy luyện chế."
Nghe vậy, Tiêu Viêm buồn bực lắc lắc đầu, hít một hơi, đem tài liệu cẩn thận thu vào cất trong ngăn tủ, sau đó nằm ở trên giường đợi màn đêm buông xuống.
Tiêu Viêm nằm ở trên giường cũng được nửa giờ, cửa phòng" Bang" một tiếng bị người thô bạo đá khai.
Đôi chân dài gợi cảm đi vào phòng, Tiêu Ngọc ánh mắt trong phòng hoàn nhìn một vòng, sau đó nhìn Tiêu Viêm bị bừng tỉnh, hừ lạnh nói:" Tiểu thiếu gia, ngươi ăn cơm còn phải đợi người tới thỉnh à?"
Bị âm thanh đến đột ngột chấn bật dậy, Tiêu Viêm chằm chằm nhìn Tiêu Ngọc song chưởng đang ôm bộ ngực đầy đặn tới nửa ngày, sau lưng đổ mồ hôi lạnh:" Mẹ nó, mẹ nó, hoàn hảo vừa rồi không để cho lão sư luyện dược, nữ nhân ngu ngốc này..."
Nhớ tới hậu quả nếu luyện dược bị phá, Tiêu Viêm run sợ nuốt một ngụm nước miếng, nhìn ánh mắt Tiêu Ngọc, trong lòng phẫn nộ từ từ dâng lên.
Khóe miệng co lại, Tiêu Viêm chậm rãi hút một ngụm lãnh khí, sợ hãi trong lòng, tại khoảnh khắc chuyển thành nổi giận:" Ngu ngốc nữ nhân, ngươi là không hiểu lễ phép à? Ngươi vào phòng sẽ không gõ cửa à? Ngươi cái ngu ngốc nữ nhân, ngu ngốc nữ nhân! Ngươi thực có hay không được giáo dưỡng a?"
Ngây ngốc nhìn Tiêu Viêm trước mặt mình lần đầu tiên lộ ra bộ dáng tức giận khó coi, Tiêu Ngọc cũng là có chút tức cười, chẳng qua đương nghe được Tiêu Viêm mắng mấy câu, mặt cũng là đanh lại, khẽ cắn môi, mại động cặp chân dài gợi cảm, thẳng hướng Tiêu Viêm vọt tới:" Tiểu hỗn đản, ta đá cửa của ngươi thì đã làm sao? Về sau ta mỗi ngày đều đá của ngươi!"
Nhìn Tiêu Ngọc cắn răng lao tới, muốn cấp cho mình giáo huấn, Tiêu Viêm cũng là xanh mặt, bàn tay nâng lên chợt nắm chặt:" Hấp chưởng!"
Hấp lực mạnh mẽ, từ trong lòng bàn tay Tiêu Viêm bạo dũng mà ra, Tiêu Ngọc vừa mới vọt tới bên giường, nhất thời không để ý, cũng trực tiếp bị hấp lực Tiêu Viêm bạo dũng ném lên giường.
Sau khi tiến nhập đệ cửu đoạn đấu kh, Tiêu Viêm hấp chưởng làm ra hấp lực, tựa hồ là mạnh mẽ hơn rất nhiều, ít nhất trước kia, muốn hấp động sức nặng một người, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.
Trong lòng cũng là thoáng có chút kinh ngạc, chẳng qua lúc này cỗ kinh ngạc liền bị phẫn nộ che mất, Tiêu Viêm thân mình vừa lật, đem cặp chân dài gợi cảm của Tiêu Ngọc chận xuống, hung hăng ngồi trên tiểu phúc trơn nhẵn, thân thể vừa hạ, song chưởng rất nhanh chế trụ hai tay Tiêu Ngọc.
Bị Tiêu Viêm lấy một cái tư thế như thế đè ở dưới, Tiêu Ngọc đầu có chút phát ngượng, chỉ một lúc sau, trên mặt đã có một lớp phấn hồng mê người, kịch liệt giãy dụa, cắn răng tức giận mắng:" Tiểu hỗn đản, cút ngay!"
Hai tay gắt gao chế trụ Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm cũng bị nàng giãy giụa có chút thở không ra, lại giằng co một hồi sau, bỗng nhiên thân mình mạnh mẽ tránh ra, bàn tay giữ chặt Tiêu Ngọc vừa lật, nhất thời đem nàng lật úp xuống.
Thân mình úp xuống, Tiêu Ngọc đùi ngọc cùng kiều đồn đầy đặn, cặp chân dài gợi cảm kéo xuất một đường cong cực kỳ mê người.
Không có nhàn tâm thưởng thức đường cong hoàn mĩ, Tiêu Viêm nghiến răng, bàn tay giơ lên, không chần chờ nhắm về phía kiều đồn cao cao kia mà vỗ xuống.
" Ba!"
Thanh âm thanh thuý, mang theo một chút ái muội, chậm rãi tại trong phòng phiêu đãng.
" Con bà nó, thiếu gia cho ngươi còn dám không gõ cửa đã tiến đến!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Trên bàn cơm, Tiêu Viêm hung hăng càn quét đồ ăn, hàm răng làm việc không nghỉ, lại nhìn Tiêu Ngọc đang bĩu môi xì một cái, hồi tưởng lại cảm giác tuyệt vời lúc đó, ngón tay phải cũng không tự chủ được sờ sờ lòng bàn tay.
Đối diện, Tiêu Ngọc hung ác giương mắt trừng Tiêu Viêm, thấy hành động này của hắn, trên mặt nhất thời lại một tầng ửng hồng.
Ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Ngọc cắn răng nghiến lợi, lại nhìn Tiêu Viêm bên cạnh vẻ mặt không liên quan tới ta, Huân Nhi nghi hoặc nhíu mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa thức ăn trong cái miệng nhỏ chậm rãi nuốt xuống.
Ánh mắt bỏ qua Tiêu Ngọc, nhìn Tiêu Trữ đứng bên cạnh lúc này thần tình vui sướng, miệng cơ hồ đã kéo ra đến nửa cái mặt, Tiêu Viêm ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trong lòng sưng sướng xem họa mà nói:" Gia hỏa này hẳn là đã lấy được trúc cơ linh dịch a? Hắn tựa hồ cũng không biết, linh dịch đối với đấu khí đã ngoài bát đoạn, thực không có nhiều hiệu quả..."
Cười trộm lắc lắc đầu, Tiêu Viêm tầm mắt có chút nhàm chán đích đảo qua chung quanh, nhìn bọn người phụ thân bên cạnh bàn nụ cười trải rộng, trong lòng tràn đầy buồn bực:" Gia tộc mở tiệc, không phải chỉ có một ít ngày hội mới có hay sao? Hôm nay chẳng lẽ có cái gì đại hỉ? Đấu giá mua được trúc cơ linh dịch, chẳng lẽ cũng đáng ăn mừng?"
Tiêu Viêm miên man suy nghĩ, tự nhiên là không biết lần này gia tộc mở tiệc, đúng là bởi vì hôm nay hắn cải trang thành hắc bào thần bí nhân tùy ý nói là có cơ hội hợp tác.
Cùng một luyện dược sư hơn nhị phẩm hợp tác, Tiêu Gia có cơ hội thu được lợi lớn, nói không chừng, còn có thể theo đà mà lên, chèn ép hai đại gia tộc kia, bởi vậy, cũng chẳng trách phụ thân ngày thường luôn trầm tĩnh trấn định, cũng vui sướng như thế. Mà kia vài vị trưởng lão cũng đã miệng cười không ngớt, mắt già híp lại, hiển nhiên là bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này làm cho có chút mê hồ.
Bữa ăn chậm rãi chấm dứt trong không khí vui vẻ, nhìn thấy phụ thân phất tay, Tiêu Viêm lập tức nhảy xuống ghế, trước tiên chạy ra đại sảnh, sau đó cũng không quay đầu mà về thẳng phòng mình.
Tiêu Viêm rời đi không lâu, Tiêu Ngọc cũng cắn nha đuổi tới, nhưng cũng chỉ kịp thấy nửa cái bóng. Bất đắc dĩ, đành phải hậm hực chà chà chân, mang theo lửa giận ngùn ngụt rời đi.
......
Trở lại phòng mình, ăn đã no, Tiêu Viêm cũng không vội thỉnh dược lão lập tức luyện dược, đóng kín cửa nẻo, leo lên giường đánh một giấc.
Đợi đến khi đêm khuya, vạn vật đã ngủ say, Tiêu Viêm nằm trên giường bỗng mở bừng mắt, mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, đem dược tài đã dấu kĩ cẩn thận lấy ra đặt lên bàn, sau đó quay đầu, nhìn dược lão giống như u linh lơ lửng cách trên không một thước, nhẹ giọng hỏi:" Lão sư, lúc này có thể luyện chưa?"
" Ngươi cuối cùng cũng học được một chút cẩn thận, luyện dược cần hoàn cảnh cực kì yên tĩnh, nếu bị quấy rầy, hậu quả rất nghiêm trọng, ta hiện tại sẽ không giảng cái gì là phản phệ thương tổn, chẳng qua về sau chờ ngươi học xong luyện dược thuật, nếu còn bất cẩn coi nhẹ, chỉ sợ vứt bỏ cái mạng nhỏ cũng là đương nhiên." Dược lão đi đến cạnh bàn, bàn tay hư ảo nhẹ nhàng sờ soạng một chút các loại tài liệu, khẽ gật đầu, khẩu khí nhàn nhạt có chút nghiêm lệ.
Có chút xấu hổ gãi đầu, Tiêu Viêm cũng là gật đầu thụ giáo.
Nhìn Tiêu Viêm bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, dược lão lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên ngoài bàn tay, bạch sắc hỏa diễm chậm rãi đốt lên.
Linh hồn cảm giác lực không ngừng khống chế độ ấm ngọn lửa, dược lão nhân lúc này, liếc mắt thấy Tiêu Viêm thần tình tò mò nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, thoáng chần chờ, rồi nhẹ giọng nói:" Luyện dược sư, bình thường có thể theo màu sắc ngọn lửa để phân biệt phẩm giai."
" Bình thường luyện dược sư, ngọn lửa đều là màu vàng nhạt, phẩm giai càng cao, màu sắc liền càng đậm, uy lực cũng càng mạnh."
Nghe vậy, Tiêu Viêm trừng mắt nhìn, ngón tay chỉ vào ngọn lửa trong tay dược lão, ngạc nhiên hỏi:" Vậy của lão sư, như thế nào lại là màu trắng?"
" A a, theo như ta nói, là ngọn lửa của luyện dược sư bình thường, nhưng mà trong cái vòng luẩn quẩn của luyện dược sư, trừ loại dùng đấu khí hùng hậu để thôi thúc ngọn lửa ra ngoài, còn có một loại khác..." Dược lão mỉm cười, trong nụ cười thoáng chút kiêu ngạo.
" Đó chính là, mượn lửa!"
" Mượn lửa?" Từ ngữ không lạ lẫm, nhưng lại ẩn chứa ý tứ, cũng làm Tiêu Viêm thần tình mê mang, lửa để luyện dược cũng có thể mượn?
" Đúng vậy, chính là mượn lửa." Gật đầu thật mạnh, dược lão cười nói:" Trong phiến thiên địa mờ mịt, tồn tại một ít thiên địa dị hỏa, có lẽ là ngọn lửa ở trung tâm thiên hàng vẫn thạch mang theo, cũng có lẽ là sâu trong núi lửa, hay dong nham địa hỏa bị thiêu trăm ngàn năm...... Mấy thứ dị hỏa này, uy lực so với ngọn lửa do đấu khí thôi thúc ra còn muốn mạnh hơn vài phần, dùng luyện đan dược, còn có thể tăng thêm dược lực. Chẳng qua, mấy thứ dị hỏa đó cực kỳ cuồng bạo, ngày thường khó cầu gặp, hơn nữa cho dù nhìn thấy, muốn lấy được cũng vô cùng khó khăn."
" Rất nhiều luyện dược sư tìm kiếm dị hỏa cả đời, cho đến chết cũng không được đền bù sở nguyện, dù sao, muốn khống chế dị hỏa, cần phải đem ngọn lửa tiến nhập vào thân thể chính mình, mà dị hỏa lại là cuồng bạo hủy diệt chi vật, cho dù là lấy kim chúc tài liệu ma kim toản nổi tiếng chắc chắn, cũng không chịu được dị hỏa, càng nói chi cơ thể con người yếu ớt như thế, không nghi ngờ là không thể được. Cho nên, chỉ có rất ít người may mắn, gặp được cơ duyên xảo hợp, có thể luyện hóa một phần nhỏ dị hỏa đem bồi dưỡng thành lủa của bản thân, mà những người này, đều không ngoại lệ là nổi danh giới luyện dược..."
Nghe được có chút hoa mắt thần mê tới nửa ngày, Tiêu Viêm liếm liếm môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa màu trắng trong tay dược lão, tinh tế cảm nhận, tựa hồ có một loại ảo giác lạnh như băng.
" Ngọn lửa này của lão sư, khẳng định cũng là một loại dị hỏa a?" Tiêu Viêm thử hỏi.
" A a." Nhắc tới ngọn lửa của mình, dược lão nét mặt già nua có chút tỏa sáng, ánh mắt nóng cháy nói:" Đấu khí đại lục luyện dược giới, thường xuyên thu thập thông tin về dị hỏa, biên chế thành một bức" Dị hỏa bảng", trên bảng có hai mươi ba loại, dị hỏa của ta chính là bài danh đệ thập nhất " Cốt linh lãnh hỏa", loại dị hỏa này, chỉ có tại mỗi trăm năm, lúc nhật nguyệt giao thế (*), mới có thể tại cực âm nơi lạnh vô cùng mà gặp..."
" Cốt linh lãnh hỏa?"
Ánh mắt không chớp nhìn ngọn lửa màu trắng không ngừng bốc lên, Tiêu Viêm nhẹ giọng lẩm bẩm.
**********************************************
* nhật nguyệt giao thế: ta nghĩ là lúc nhật thực.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của denis_love
"Năm đó để thành công đạt được " Cốt linh lãnh hỏa " này, ta chính là tại địa phương sắp xảy ra nhật thực đợi tám năm, hơn nữa tại thời khắc hấp thu cuối cùng, may mà ta chuẩn bị chu toàn, đếu không đã bị thứ quỷ này đốt ra tro..." Dược lão cảm thán lắc lắc đầu, trên nét mặt già nua bình tĩnh, lộ ra một tia sợ hãi hiếm thấy, xem ra, lần tao ngộ đó, đã để lại cho hắn một ký ức khó quên a.
" Hắc hắc, tuy tính nguy hiểm cực cao, chẳng qua chỉ cần có thể tìm được thứ này" Cốt linh lãnh hỏa", hết thảy cũng đáng giá." Dược lão đắc ý đích giơ giơ ngọn lửa màu trắng trong lòng bàn tay, cười nói:" Chỉ cần có được dị hỏa, không chỉ có thể luyện ra đan dược có dược lực mạnh hơn, hơn nữa nếu cùng người đối địch thì cường giả đồng cấp bậc, căn bản không dám cùng ngươi ngạnh bính."
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhìn ngọn lửa màu đang không ngừng bốc lên, thần tình hâm mộ.
Nhìn Tiêu Viêm có bộ dáng hâm mộ kia, dược lão cười hắc hắc, trên khuôn mặt hiện lên một nét cười giảo hoạt, lời nói hốt nhiên chuyển:" Dị hỏa đối với ngươi mà nói, còn phải rất xa xôi, hiện tại, ngươi ý nguyện tốt nhất, chính là cầu mong cho mình sớm trở thành một gã đấu giả đi."
Có chút tiếc nuối gật gật đầu, Tiêu Viêm đành tạm thời đích triệt hồi mơ tưởng của mình, tinh thần tập trung quan sát tình huống hiện tại.
Nhìn thấy Tiêu Viêm phục hồi tinh thần, dược lão mỉm cười, trong lòng bàn tay ngọn lửa màu trắng không ngừng dũng động, một đám lửa lơ lửng giữa không trung, cũng không có tiêu tán.
Bàn tay khô héo nắm lên một gốc mặc diệp liên, sau đó nhẹ nhàng ném vào bên trong ngọn lửa.
Mặc diệp liên vừa mới tiếp xúc với" Cốt linh lãnh hỏa", chỉ trong khoảnh khắc đã bị thiêu chảy thành một đoàn chất lỏng đen sạm, chất lỏng bên trong ngọn lửa chậm rãi lưu động, phản xạ ánh sáng xa xăm.
Ngọn lửa màu trắng bốc lên ngày càng mãnh liệt, nhưng ở một bên,Tiêu Viêm cũng phát hiện, không khí bên ngoài ngọn lửa trắng càng ngày càng lạnh một cách quỷ dị.
Dược lão toàn bộ tinh thần chăm chú khống chế độ nóng ngọn lửa trong lòng bàn tay, thời khắc này, chỉ cần độ nóng thoáng cao hơn một điểm, đoàn chất lỏng đen sạm này ngay lập tức sẽ hóa thành hư vô.
Sau một lúc duy trì ngọn lửa ở độ nóng giới hạn, bên trong đoàn chất lỏng đen sạm, bỗng nhiên xuất hiện một điểm kim sắc tạp chất.
Nhìn kim sắc tạp chất kia xuất hiện trong đoàn chất lỏng, dược lão lúc này mới khẽ gật đầu, ngón tay khẽ búng, một đám nhỏ chất lỏng bao lấy kim sắc tạp chất khẽ tách ra.
Sau khi trục đi kim sắc tạp chất, mặt sau lại lục tục xuất hiện một ít đạm hoàng sắc tạp chất, mà những tạp chất này, cũng không ngoại lệ đều bị dược lão thanh lọc sạch sẽ.
Bị ngọn lửa trắng không ngừng thiêu đốt, đoàn chất lỏng ban đầu lớn chừng nửa nắm tay, giờ đã thu lại chỉ khoảng chừng ngón tay cái.
Chất lỏng màu đen thâm thúy ở trong ngọn lửa chậm rãi quay cuồng, giống như một hạt hắc trân châu, u thâm mà thần bí.
Lúc gốc mặc diệp liên đầu tiên bị thiêu chỉ còn cỡ ngón cái, dược lão lúc này mới đình chỉ tiếp tục thiêu, lại lấy bốn gốc mặc diệp liên khác, đem chúng nó tương tự toàn bộ luyện chế thành bốn khỏa chất lỏng thuần tịnh như hắc trân châu.
Trải qua" Cốt linh lãnh hỏa" luyện hóa, năm khỏa chất lỏng dần dần dung hợp, mà sau khi dung hợp, thể tích bành trướng rất nhiều, bất quá chỉ trong chốc lát liền bị súc ép thu lại như trước.
Ở trong ngọn lửa lăn lộn một hồi, bên trong khỏa chất lỏng đen nhánh kia, tựa hồ có thể thấy ngọn lửa khiêu động.
Nhìn thấy một màn này, dược lão bàn tay rất nhanh nắm lấy xà tiên quả trên bàn, sau đó ném bên trong ngọn lửa.
Xà tiên quả vừa tiến vào bên trong ngọn lửa, liền hóa thành chất lỏng màu xanh biếc nhè nhẹ bốc ra hàn khí. Sau khi đem tạp chất trong đoàn chất lỏng xanh biếc loại trừ sạch sẽ, dược lão chậm rãi đem nó bao phủ toàn bộ chất lỏng đen sạm.
" Chi chi..."
Hai loại chất lỏng thuộc tính bất đồng tiếp xúc, nhất thời vang lên một trận dị thanh, bạch khí nhàn nhạt, theo ngọn lửa mà bốc lên.
Bạch khí dần dần tiêu đi, một viên đan dược hình dáng thô nhám, từ trong ngọn lửa lặng lẽ thành hình.
Bình tĩnh nhìn khỏa đan dược hình thù thô nhám, dược lão khẽ gật gật đầu, lại đem tụ linh thảo cùng khỏa nhị cấp thủy thuộc tính ma hạch đầu nhập vào trong đó.
Nung thành chất lỏng, lọc trừ tạp chất, tiến hành dung hợp... Nhiều giai đoạn tinh tế phức tạp, dược lão cơ hồ một lần là thành công, không có chút đình trệ.
Nhìn dược lão động tác nhẹ nhàng lưu loát, Tiêu Viêm đang xem cho dù không am hiểu luyện dược là mấy, cũng không nhịn được thầm khen một tiếng trong lòng.
Sau khi tụ linh thảo đem cuồng bạo năng lượng của ma hạch trung hoà, một cỗ thuần tịnh năng lượng màu lam nhạt chậm rãi quán chú vào trong khỏa đan dược thô ráp.
Sau khi giọt năng lượng màu lam cuối cùng tiến vào trong đan dược, đan dược thô ráp nhất thời trở nên mượt mà sạch sẽ, màu lam sáng bóng nhàn nhạt luân chuyển trên bề mặt.
Làm xong những bước này, dược lão không lập tức thu tay lại, mà mà dùng ngọn lửa săn sóc đan dược ân cần hơn mười phút, ngọn lửa màu trắng trong lòng bàn tay mới chậm rãi tiêu biến.
Vừa lúc ngọn lửa biến mất, dược lão tay trái thu lấy một chiếc bình ngọc trên bàn, bên tay kia thoáng qua một màu xanh biếc, liền đem đan dược thu vào trong bình.
" Hô..." Thở ra nhẹ nhõm một hơi thật dài, dược lão tiện tay đem bình ngọc cấp cho Tiêu Viêm, nhàn nhạt nói:" Nhìn xem đi."
Cẩn thận tiếp nhận bình ngọc, Tiêu Viêm có điểm kích động đặt dưới mũi hít nhẹ, một cỗ dị hương quen thuộc từ giữa phát ra, làm cho hắn tinh thần rung lên.
Nhìn trong bình đan dược lam lục xen lẫn, Tiêu Viêm dựa vào linh hồn cảm ứng lực xuất sắc có thể mơ hồ biết được, một quả tụ khí tán này, tuyệt đối so với tụ khí tán Nạp Lan Yên Nhiên xuất ra lần trước, phẩm giai cùng dược lực, càng muốn mạnh hơn!
Gắt gao nắm bình ngọc trong tay, Tiêu Viêm thở ra một hơi thật mạnh, ba năm gian cách, rốt cục đã có thể lại đặt chân lên cái cấp bậc kia......
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của denis_love