|
|
01-02-2012, 12:47 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 10.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn:4vn.eu
“Bầu trời hôm nay không phải của hôm qua,
Bài hát ấy không phải lời xưa cũ,
Người đã đổi thay khi chưa vẹn lời thề,
Sợi dây mong manh đôi ta cùng giữ,
Vẫn mãi đắm chìm lúc tỉnh khi mê.
Tình yêu kiếp này vỗ cánh bay xa,
Nỗi đau kiếp sau vội vàng kéo đến.
Tháng năm xưa ai đánh mất rồi...”
Anh yêu! Đây là bài hát em thích nhất bởi vì anh cũng thích ca từ của nó. Khi yêu, hạnh phúc chỉ giản đơn như thế, anh nhỉ? Người ta thường nói tình yêu đẹp tuyệt vời, tình yêu là điều kỳ diệu của thế gian, tình yêu là phép màu, tình yêu là.... Thế nhưng, tình yêu đôi ta lại chẳng được vậy, nó mong manh như sương khói, lại khó nắm bắt như gió mây.
Trái tim em tan vỡ. Em hận. Nhưng hận ai? Anh? Hay bản thân? Người ta lại bảo: “Tận cùng của hận có lẽ là rất yêu?” Bởi thế em cũng chẳng dám hận. Không yêu, không hận, sống được sao? “Em sẽ luôn bên anh, mãi mãi. Em hứa!” Anh chẳng thể giữ lời hứa của bản thân, bảo rằng em cũng không cần giữ. Được sao? Với em lời hứa là lời thề. Vậy nên em đến với anh đây.
Không biết nên cười hay khóc anh nhỉ? Em được trao cơ hội thứ hai tại một đất nước xa xăm, không có trong lịch sử, từ hàng nghìn năm trước – Long Quốc. Tưởng rằng hạnh phúc đã trở lại khi có Vĩ nhi, Thanh nhi, Kỳ nhi và nhiều bè bạn bên cạnh nhưng… Lúc ‘Yunho’ bị ném đi ngực em đau đến không thể thở nổi. Con tim em bị anh nắm giữ sâu thế ư?
Là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Carter danh giá, em luôn là đích ngắm của nhiều người đàn ông danh tiếng chẳng kém dù em không ‘hồng nhan’. Hiểu rõ lối sống hai mặt của bọn nhà giàu hợm hĩnh, em học cách che giấu bản thân, quan sát, lắng nghe nhiều hơn. “Sarana Julie Carter – người thừa kế sáng giá của Tập đoàn Carter: trí tuệ,quyết đoán, lạnh lùng. Liệu người đàn ông nào có thể nắm giữ trái tim ‘Lãnh Tử Hoa’?” Người ta nói về em như thế. “Tò mò. Yêu tự do. Đó mới là tính cách của em.” Và em đã yêu anh. Chân thành. Đằm thắm. Tin tưởng.
Ngày ấy con tim em vỡ vụn. Hành động, cử chỉ, lời nói anh dành cho Kail làm tim em tan nát. Ánh mắt anh nhìn Kail ngập tràn thương yêu. Đó không là cái nhìn của người cha giành cho con trai. Em biết điều đó. Cười khổ, Có lẽ từ ban đầu tình yêu này chỉ là nỗi vướng bận của riêng em. Thế nhưng em vẫn như con thiêu thân lao vào lửa.
“Yêu là được nhìn người ấy hạnh phúc”. Thật xa vời. Bởi em là kẻ ích kỷ. Yêu? Không yêu? Anh vẫn là của em. Chỉ riêng em. Nhìn Tiểu Nguyệt đao ngập sâu trong ngực anh, tim em phập phồng, không phải vì sợ hãi mà là vui mừng. Không ai có thể giành anh ra khỏi tay em được nữa. Không một ai. Và lần đầu tiên em biết mình còn một tính cách khác: Tàn nhẫn. Có lẽ đây mới là con người thật của em???
Đêm nay trăng dịu dàng. Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện sau lớp sương mỏng uyển chuyển như khói, khiến khung cảnh thêm huyền ảo. Lãnh Tử Hoa ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, miệng ngân nga “Hãy để giấc mộng ngủ yên”. Ngày thường Tử Hoa không thích hát, nàng cho rằng giọng hát của mình khiến bài ca giảm giá trị. Không có năng khiếu âm nhạc nên lúc ở Hoa cung, Tử Băng luôn đàn, hát cho nàng nghe. Lại ngắm nhìn vầng trăng trên cao, nhẹ thở dài.
“Có lẽ ta vẫn chưa cởi bỏ được khúc mắc trong lòng. Yunho! Chỉ bằng cái tên, anh cũng khiến tim em lạc nhịp.”
Tử Hoa nhìn về nơi xa xăm nở nụ cười vương vấn chút đắng cay.
Đêm nay, thật dài.
|
02-02-2012, 10:30 AM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 10.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Tham kiến Vĩ thiếu gia, Thanh thiếu gia!”
“Tử Phong? Sao ngươi ở đây?” Lãnh Tử Vĩ ngạc nhiên hết sức. Ngó trái, nhìn phải: “Mẹ ta đâu?” Sao Tử Phong đến có một mình? Chẳng phải hắn là cái bóng của mẹ, không bao giờ rời mẹ?
“Thuộc hạ được lệnh hộ tống Thiếu gia đi gặp Tiểu thư.” Tử Phong cung kính hồi đáp, ánh mắt chăm chăm nhìn nam tử trước mặt, tinh thần đề cao cảnh giác.
Nhác thấy cặp mắt nâu nhạt của Lãnh Tử Vĩ xoay tròn, đảo nhanh tình cảnh xung quanh, Tử Phong chậm rì rì bổ sung: “Hoa Quân đã tập trung nơi đây. Thỉnh Thiếu gia không nên vọng động.”
(Hoa Quân – đội cận vệ của Hoa cung chủ, nằm dưới sự quản lý của Cung phó Lãnh Tử Phong.)
Lãnh Tử Vĩ mặt cười nhưng lòng không cười. Ý nghĩ chạy nhanh trong đầu. Cử Tử Phong đến hộ tống? Còn dắt theo đám Hoa Quân? Coi bộ mẹ quyết làm khó rồi. Không thể để bị bắt được, trước mắt phải lấy lui làm tiến thôi.
“Ai da, Tử Phong ngươi làm ta đau lòng quá. Lãnh Tử Vĩ ta là người thế nào chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Ta đây rất là ngay thẳng, chính trực đó.”
Tử Phong hừ thầm trong bụng. Ngay thẳng? Chính trực? Thôi cho tôi xin. Ai chẳng biết tiếng Vĩ thiếu gia là nham hiểm, thù dai. Lần trước, Tử Băng lỡ miệng bảo thiếu gia là cáo thành tinh. Chẳng dè sau đó không thể mở miệng suốt 3 ngày trời. 3 ngày liền đó, bị cái thứ chất lỏng trắng đục tựa như mủ cao su dán chặt miệng. Thật là khó chịu, khổ không kể xiết. Than ôi, người ta là thiên hạ đệ nhị mỹ nữ mà còn bị đối xử như thế huống chi người khác?
Tử Vĩ nhác thấy Tử Phong trầm ngâm không đáp cũng chẳng quan tâm nhiều, tiếp tục nói, ngữ khí có chút trách móc:
“Ái chà, mẹ ta ở đâu? Chúng ta mau đi gặp. Mẹ yêu quý muốn gặp ta, sao ngươi không nói sớm?”
“Nhị vị Thiếu gia, thỉnh đi hướng này.” Tử Phong đưa tay phải làm động tác thỉnh mời, trong đầu lại nghĩ nghĩ, có chút không an tâm mở miệng: “Tử Vinh, ngươi và mọi người không được cách quá xa. An toàn của Thiếu gia phải đặt lên hàng đầu.”
“Thuộc hạ rõ. Thỉnh Công tử yên tâm.” Xa xa có thanh âm vọng lại đáp lời nhưng không thấy bóng người.
Lãnh Tử Vĩ xăm xăm đi phía trước hừ lạnh trong bụng. Giám sát thì nói giám sát, còn bày đặt 2 chữ ‘an toàn’ đề cao. Ngươi tưởng Hoa Quân ở đây thì ta không trốn được chắc? Sai lầm rồi. Bản thiếu gia sẽ biến mất trước mắt các ngươi cho xem. Nghĩ đến đây Lãnh Tử Vĩ nở nụ cười giảo quyệt làm cho Tử Phong đang rảo bước phía sau rét lạnh, dáo dác ngó quanh dè chừng.
Còn Lãnh Tử Thanh, một thân lam y nho nhã từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên cười nhẹ, ánh mắt nhàn nhạt khó dò tâm tư, trước khi bước theo đám người lại ngước nhìn bầu trời cao. Ánh dương ban mai có chút chói mắt.
Thời gian trôi nhanh.
Hôm nay đã là 23 tháng giêng, năm Hồng Đức thứ 7, Long Quốc.
Lễ sinh thần của đương kim hoàng đế Lăng Hà Thiên sắp đến. Không khí tươi vui, rộn ràng tràn ngập phố phường. Nhà nhà treo đèn lồng đỏ. Người người dạo bước ra đường mua sắm hàng hóa.
Thiên Long không hổ danh là kinh đô của Long Quốc. Sầm uất. Náo nhiệt.
Điện Thiên Tiêu, Thiên cung.
“Có tin mới?” Lăng Hà Thiên ngồi phê tấu chương, nghe tiếng bước chân quen thuộc ngẩng đầu hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lãnh công tử đang hướng về kinh thành. Chắc hai ngày nữa sẽ đến đây.” Đặng công công vừa thu được tin tức vội vàng bẩm báo.
“Thế à. Đặng Hiều, ngươi thử nói xem Vĩ nhi có nhớ sinh thần của ta không?” Lăng Hà Thiên mấy ngón tay trái khẽ nhịp nhịp trên mặt bàn, tầm mắt phóng xa xa, ánh mắt có chút mơ màng hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Lãnh công tử chắc chắn nhớ.” Trong lòng Đặng công công lại nói thầm. Không nhớ cũng không được. Cả nước náo động ầm lên đấy. Không biết cũng chỉ có người điên thôi. Mà không, có khi người điên cũng biết.
“Ừ, có tin Vĩ nhi báo Trẫm ngay.” Lăng Hà Thiên thu hồi tầm mắt, bỏ lại một câu rồi tiếp tục chuyên tâm phê tấu chương.
Không biết thời gian qua bao lâu.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương cầu kiến.” Đặng Hiền giọng thanh thanh bẩm tấu.
“Cho vào.” Lăng Hà Thiên mệt mỏi buông quyển sổ con, ngả người dựa lưng vào long ỷ.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tình quý phi xinh đẹp cực kỳ, mày ngài, mắt phượng, gương mặt mỹ lệ, nhu mì. Trâm cài bằng ngọc phỉ thúy điểm trên đầu. Suối tóc thả dài sau lưng tạo vẻ đài các kiêu sa. Xiêm y lộng lẫy, nhiều tầng. Bộ cánh màu tím phối hài hòa với cổ áo viền lam, trên thân là những đường vân đỏ tinh tế.
“Ái phi bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Ái phi tìm Trẫm có việc?”
“Hoàng thượng, thần thiếp không có việc thì không gặp Người được ư?” Ngữ khí nũng nịu, Tình quý phi thướt tha đi đến bên Lăng Hà Thiên, ánh mắt đong đầy tình ý có chút mê hoặc.
“Trẫm có nói thế đâu nào. Được rồi, nàng nói đi.” Lăng Hà Thiên vươn tay kéo thân hình ngọc ngà ôm vào lòng, bàn tay nhẹ lướt bên ngoài lớp xiêm y.
Tình quý phi gương mặt ửng hồng, thẹn thùng nói: “Thần thiếp chuẩn bị canh gà cho Người. Mấy hôm nay Hoàng thượng quá bận rộn, còn không có canh giờ để nghỉ ngơi.”
“Chỉ ái phi là quan tâm Trẫm nhất.”
Thanh âm đầy nam tính khẽ vang bên tai mỹ nhân. Những ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve gương mặt mỹ lệ. Tình cảnh lúc này có chút ái muội. Mùi trầm hương nhẹ lan tỏa trong không khí. Bàn tay nam tử bỗng nhiên đẩy mỹ nhân ra, nhanh chóng xoay nàng trực diện nhìn y. Ánh mắt nhuốm dục niệm chăm chăm ngắm người đẹp. Nam tử chầm chậm đưa tay nâng cằm nữ tử, đặt một nụ hôn phớt lên cánh môi hồng chúm chím. Cặp mắt nâu nhạt của nữ tử chậm rãi khép lại, tận hưởng vị ngọt lan tỏa trong tâm. Bầu không khí lãng mạn bao phủ. Khoảnh khắc cặp mắt phượng khép hẳn, khóe miệng nam tử khẽ nhếch nụ cười lạnh lùng, đáy mắt ánh lên tia chán ghét cực độ.
Bất chợt, nam tử khéo đẩy mỹ nhân đứng tựa vào cạnh bàn, cánh tay thu về, lại cầm quyển sổ con lên, cất lời.
“Ái phi để canh gà đấy, Trẫm dùng sau.” Rồi dường như nhớ ra việc, Lăng Hà Thiên dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn Tình quý phi, ngữ khí băng hàn: “Ái phi cho người dọn dẹp Phượng Nghi Các. Vài hôm nữa sẽ có người đến ở. Nhớ kỹ, không được phép của Trẫm, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào Phượng Nghi Các nửa bước. Nghe rõ?”
“Thần thiếp lĩnh chỉ. Thần thiếp sẽ đi chuẩn bị ngay.” Tình quý phi mi mắt rủ xuống, nhanh chóng khụy chân lĩnh mệnh.
Bước chân vừa rời khỏi Điện Thiên Tiêu, gương mặt mỹ lệ lập tức biến chuyển 360 độ, trở nên âm trầm đáng sợ.
Là ai? Ai có thể vào ngụ Phượng Nghi Các? Không! Bổn cung không cho phép. Chỉ bổn cung mới có thể làm Hoàng hậu, mới đủ tư cách trở thành Mẫu nghi thiên hạ.
|
05-02-2012, 11:34 AM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 11.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Dậy…dậy… Mau tỉnh…” Tử Phong cáu giận, bàn tay lay lay bọn Tử Vinh còn đương mộng đẹp.
“Phong phó? Có chuyện gì?” Tử Vinh ánh mắt mơ màng hỏi.
“Mê dược.” Tử Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao?” Tử Vinh tỉnh hẳn, bật dậy nhìn quanh phòng trọ. “Nhị vị thiếu gia?”
“Đi rồi.”Tử Phong càng nói thanh âm càng lãnh, ánh mắt lúc này có thể đông cứng người chứ chẳng chơi.
“Chết tiệt! Sao chúng ta không biết gì hết?” Tử Vinh gầm nhẹ.
“Đúng vậy, công tử. Các loại mê dược chúng ta rất quen thuộc mà?” Mỹ Đức nói nhỏ.
“Chắc loại mê dược mới được các thiếu gia chế tạo.” Tử Vinh nói với giọng không chắc lắm.
“Đáng chết! Lãnh Tử Vĩ! Lãnh Tử Thanh! Hãy đợi đấy!”
Tử Phong nghiến răng ken kéc, rít khẽ qua kẽ răng. Lần đầu tiên y không hoàn thành nhiệm vụ.
Dưới chân Hoàn Liên Sơn, cách kinh thành hơn 30 dặm.
Hoàng y thiếu niên xuất hiện, giơ ngón tay trỏ ngoắc ngoắc, miệng hoán:
“Này, tới đây.”
Bọn hắc y nhìn người mới đến đầy cảnh giác. Gã đầu lĩnh cao lớn hất cằm ra hiệu cho tên hắc y bên cạnh. Tên hắc y hiểu ý, lĩnh mệnh xông tới. Hoàng y thiếu niên cười nhu hòa, dậm chân, tung người lên không, xoay 3 vòng, sau đó rơi xuống ép tên hắc y ngã xuống đất rồi đè ngang ngực gã. Dùng kiếm của gã cắt cổ gã. Roẹt. Máu tươi bắn văng lên má phải Hoàng y thiếu niên.
Quá nhanh! Bọn hắc y chấn kinh, lùi về sau một bước. Hoàng y thiếu niên đảo ánh mắt nhàn nhạt về phía hắc y nhân, nhếch miệng cười tà mị. Tích tắc, Hoàng y thiếu niên chộp thanh kiếm của tên hắc y vừa bị cắt cổ, lao nhanh về phía đám hắc y còn lại. Bọn hắc y nhanh chóng quên tiểu cô nương trước mặt, tập trung đối phó thiếu niên kia. Xoẹt. Xoẹt. Hoàng y thiếu niên quét thanh kiếm một vòng, đánh Đông dẹp Tây, tiến dần về phía tiểu cô nương. Từng gã hắc y một từ từ ngã xuống. Và rồi, Hoàng y thiếu niên đứng chắn phía trước bảo vệ tiểu cô nương.
Bọn hắc y lặng im đứng, chăm chăm nhìn thiếu niên, tay càng xiết chặt thanh kiếm. Trong khí đó, Hoàng y thiếu niên đưa tay trái quệt vết máu dính trên mặt, trên môi duy trì nụ cười nhu hòa nhưng mang ý vị khinh thường. Gã đầu lĩnh liếc nhanh tình huống, vươn tay nâng thanh kiếm lên ngang ngực. Xoẹt. Rút nhanh kiếm ra khỏi vỏ, tốc tốc lao về phía thiếu niên. Bọn hắc y cũng đồng loạt xông lên. Keng…keng… Phập… Hoàng y thiếu niên lia kiếm sang trái, lại chém bên phải. Bọn hắc y lần lượt ngã xuống. Từng gã, từng gã. Xoay người một cái, trực diện nhìn gã thủ lĩnh, Hoàng y thiếu niên tung người xoạc chân đá vòng, phang gã một cú bổ vào đầu. Gã đầu lĩnh chao đảo té ngã trên đất. Bọn hắc y hoảng hốt đưa mắt dè chừng thiếu niên, lùi dần về phía sau. Gã đầu lĩnh lồm cồm đứng lên, liếc tiểu cô nương một cái, lại đưa cánh tay lên cao ra hiệu. Bỏ lại xác đồng bọn, phút chốc một nửa đám hắc y còn sống tung người mất hút. Hoàng y thiếu niên hướng mắt nhìn phía xa, sau, đảo mắt xẹt qua tiểu cô nương rồi cũng xoay bước rời đi.
“Khoan!” Tiểu cô nương vội lên tiếng. “Đa tạ ơn cứu mạng của thiếu hiệp. Tiểu nữ danh tự Triệu Diên Vĩ. Chẳng hay thiếu hiệp có thể cho tiểu nữ biết tôn tính đại danh?”
Hoàng y thiếu niên trên mặt vẫn duy trì nụ cười muôn thuở, chân bước nhanh bỏ lại 3 chữ: “Lãnh Tử Thanh.”
Triệu Diên Vĩ nhìn bóng dáng Lãnh Tử Thanh, lòng không hiểu cảm thấy mất mát.
Soạt. Ngũ nam tử xuất hiện sau lưng Triệu Diên Vĩ.
“Tham kiến Tứ công chúa. Bọn thuộc hạ được lệnh hộ giá Tứ công chúa quay về.”
Triệu Diên Vĩ xoay nhìn ngũ nam tử nhỏ giọng: “Chúng ta đi.”
|
05-02-2012, 11:41 AM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 11.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Gần cuối tháng giêng, cái lạnh se se của mùa xuân trở nên ngọt ngào hơn. Ánh mặt trời trải dài khắp các đường phố. Kinh thành Thiên Long mùa này tràn ngập hoa ban trắng, loài hoa của tình yêu, hoa của ước mơ trường thọ, hoa của những con người trẻ mãi không già, đua nhau khoe sắc trắng muốt dưới ánh nắng vàng. Trong khung cảnh nhuốm sắc màu của tình yêu, Thiên cung đón tiếp một vị khách quý.
“Vĩ nhi!”
Lăng Hà Thiên vươn tay vuốt nhẹ gương mặt tuấn mỹ thân quen, ánh mắt dịu dàng ngắm người yêu. Bàn tay y di di khắp gương mặt, dần trượt xuống chiếc cổ cao, rồi dừng lại trên đôi vai gầy. Y kéo mạnh Lãnh Tử Vĩ ngả vào bờ ngực rắn rỏi. “Nhớ quá!” Một thân hoàng bào rực rỡ, siết chặt người dấu yêu trong đôi tay mạnh mẽ, song song khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc Tử Vĩ.
Khuôn mặt Lãnh Tử Vĩ tựa trên đầu vai Lăng Hà Thiên ngọ ngậy, hai bàn tay chống vào bờ ngực nhẹ đẩy Lăng Hà Thiên. “Đừng ôm! Mệt.”
“Vậy về phòng thôi. Ta chuẩn bị rồi.” Hơi thở vô cùng thân thiết phà vào sau gáy của Tử Vĩ một cách ấm áp, thì thầm.
“Nơi nào?”
“Phượng Nghi Các.”
“Đi thôi.”
Nhìn cung điện trước mặt, Lãnh Tử Vĩ cảm thấy choáng ngợp.
Phượng Nghi Các nằm giữa Hồ Lam Thủy. Hồ có cái tên đẹp như thế là do màu nước xanh quanh năm. Đường vào Phượng Nghi Các là một chiếc cầu con bắc cong. Cầu rộng chừng 3 thước, thành cầu là những họa tiết bằng đá cẩm thạch được chạm trổ tinh tế. Khuôn viên Phượng Nghi Các là vườn đào đang nở rộ với những cánh hoa đào phớt đỏ. Chính điện Phượng cung không lớn lắm, vật dụng được trưng bày theo phong cách giản đơn mà ấm áp. Rõ ràng Phượng Nghi Các được xây dựng không theo ý nghĩa phô bày quyền uy mà là chú trọng cảm giác gia đình ấm cúng kết hợp phong cảnh hữu tình.
Đẹp quá!
Ánh mắt nâu nhạt mãi ngắm khung cảnh thần tiên, chưa kịp phát giác phía xa xa một bóng mỹ nhân tiến lại gần Phượng Nghi Các.
“Hoàng thượng, Thần thiếp nghe nói người ấy đến rồi nên đến nghênh tiếp.” Tình quý phi khẽ đưa đẩy ánh mắt sang vị công tử tuấn mỹ bên cạnh Hoàng thượng, ngập ngừng nhẹ hỏi. “Chẳng hay vị này là?”
“Lãnh Tử Vĩ. Sau này sẽ ở đây.” Lăng Hà Thiên nói ngắn gọn, rồi quay sang Tử Vĩ. “Đây là Tình quý phi, hiện quản lý hậu cung. Vĩ nhi sau này cần gì cứ nói với Tình phi.”
Lãnh Tử Vĩ gật đầu một cái xem như đồng ý, nhưng không nói gì thêm.
“Nam nhân sao?” Tình quý phi sửng sốt, bất chợt bật ra thanh âm.
“Không được?” Lăng Hà Thiên nhướn mày không hài lòng.
Tình quý phi vội thi lễ cúi đầu tạ tội. “Thần thiếp thất lễ. Mong Hoàng thượng trách phạt.”
Lăng Hà Thiên ngó lơ mỹ nhân, trực tiếp nắm lấy bàn tay Tử Vĩ ôn nhu hỏi: “Thế nào?”
“Không thích.” Lãnh Tử Vĩ nhìn mặt nước màu lam, lạnh nhạt trả lời.
Kỳ thật, Tử Vĩ rất thích Phượng Nghi Các. Đáng tiếc giây phút thấy Tình quý phi làm tâm tình y đâm ra khó chịu. Y biết Hoàng thượng năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Lúc mới quen y cũng chẳng quan tâm lắm nhưng là… chẳng lẽ cảm tình y đang lún sâu vào Lăng Hà Thiên?
“Chẳng hay Lãnh công tử không thích ở đểm nào? Toàn bộ vật dụng trang trí nơi đây đều do bổn cung bố trí. Bổn cung tự hỏi cái nhìn của bổn cung không tệ.” Tình quý phi rõ ràng không hài lòng, dù gì nàng cũng là người đứng đầu hậu cung, nam tử trước mắt ban nãy đã không thi lễ, giờ lại một câu ‘không thích’, hoàn toàn chẳng lưu chút mặt mũi nào cho nàng.
“Vĩ nhi?” Lăng Hà Thiên cũng khó hiểu, Phượng Nghi Các trang trí rất được mà.
“Toàn bộ không thích. Mệt.” Ánh mắt lạnh băng của Lãnh Tử Vĩ quét qua Lăng Hà Thiên. Y rụt tay lại, rồi xoay người hướng chiếc cầu con rời Phượng Nghi Các.
Lăng Hà Thiên càng khó hiểu, cước bộ đuổi theo: “Thế Vĩ nhi định ngủ ở đâu?”
“Trên cây.” Lãnh Tử Vĩ đáp gọn, giọng càng băng hàn.
“Không được.” Lăng Hà Thiên không chút do dự phản đối ngay. Hình như Vĩ nhi đang giận? Mà giận ai? Khẽ liếc mắt nhìn Tử Vĩ, bắt gặp cái nhìn lạnh của Tử Vĩ, Lăng Hà Thiên càng nghi hoặc. Chẳng lẽ giận ta? Nhưng tại sao? Ban nãy tâm tình còn tốt lắm mà. Nãy giờ ta có làm việc gì để Vĩ nhi giận không nhỉ? Đại não Lăng Hà Thiên xoay chuyển dữ dội. Hàng loạt nghi vấn cùng tình cảnh vừa nãy chầm chậm lướt qua đầu. Y băn khoăn tự vấn.
“…Phòng Thiên.” Lãnh Tử Vĩ dừng chân, xoay người đối diện Lăng Hà Thiên, con ngươi màu nâu nhạt nhìn Lăng Hà Thiên thật sâu.
“Hở?” Lăng Hà Thiên giật mình, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn Tử Vĩ. Chết rồi! Nãy giờ mãi nghĩ nên chẳng chú ý, không biết Vĩ nhi vừa nói gì?
Cũng may Tình quý phi vô tình nhảy vào giải nguy cho y.
“Không được! Lãnh công tử chẳng lẽ không rõ cung quy? Phi tử không được phép ở cùng tẩm điện với Hoàng thượng.”
Lãnh Tử Vĩ hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tình quý phi cũng vừa nói đấy thôi. Phi tử không được phép ở cùng tẩm điện với Hoàng thượng. Bản thiếu gia không phải là phi tử nên dĩ nhiên được phép.” Quay lại nở nụ cười mật ngọt với nam tử hoàng bào: “Đúng chứ, Thiên?”
‘Mật ngọt chết người’. Trái tim Lăng Hà Thiên nảy mạnh một cái rồi đập nhanh hơn, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Đầu y gật gù như gà mổ thóc: “Đúng, dĩ nhiên là đúng. Vĩ nhi cứ ở phòng ta là tiện nhất.”
“Không được, Hoàng thượng. Phi tử không được phép ở cung của Người. Đó là cung quy do Thái tổ hoàng đế quy định.” Quý phi lớn tiếng phản đối ngay. Nói giỡn sao? Không thích ở cung Hoàng Hậu, lại đòi vào tẩm cung Hoàng Thượng. Hắn tưởng hắn là ai?
Mọi người đều trầm mặc. Không khí có chút hít thở không thông. Cuối cùng Lãnh Tử Vĩ lên tiếng đánh vỡ sự căng thẳng: “Ta ngủ trên cây.”
“Ở phòng Trẫm đi.”
“Hoàng thượng…” Tình quý phi kêu lên, thanh âm không tự giác có chút đề cao.
“Luật lệ do con người đặt ra. Đặt được sẽ sửa được. Vĩ nhi ở phòng Trẫm.” Lăng Hà Thiên ngữ khí mệnh lệnh nói.
“Hoàng thượng…”
“Ái phi còn điều gì muốn nói?” Ngữ khí Thánh thượng tràn ngập uy quyền, biểu lộ không còn kiên nhẫn.
“Không, không có.” Tình quý phi cũng là con người khôn ngoan, tuy vẻ mặt có chút không cam lòng nhưng cũng không dám mạnh miệng phản bác nữa.
“Chúng ta đi.”
“Thần thiếp cung đưa Hoàng thượng.”
Hai nam tử tay trong tay rời đi, bỏ lại đằng sau lưng ánh mắt căm thù của một mỹ nhân.
“Nương nương!” Cung nữ hầu cận nhỏ giọng gọi.
Ánh mắt Tình quý phi âm hiểm nhìn chằm chằm hai thân ảnh dần đi xa, gương mặt vặn vẹo giận dữ, giọng nói khàn khàn:
“Những uất hận và tủi nhục mà Bổn cung phải chịu, Bổn cung sẽ trả lại cho chúng nhiều hơn. Cứ đợi mà xem!”
|
16-02-2012, 08:46 AM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 12.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Giữa đồng cỏ cao tầm nửa thước gần biên giới Long quốc và Tây Linh quốc, mấy chục chiếc lều được cất tạm quây vòng. Chung quanh là binh lính tinh nhuệ canh gác.
Bên trong chiếc lều đỏ gần lều chỉ huy.
Chát.
Tiểu cô nương khoảng chừng 14 tuổi ngã phịch xuống đất. Trên gương mặt trắng mịn xuất hiện 5 ngón tay đỏ ửng. Chật vật đứng dậy, tiểu cô nương ngập ngừng: “Tam… Tam ca…”
Chát.
“Ai là tam ca của ngươi?” Nam tử trẻ tuổi giận dữ quát. “Ăn nói cho cẩn thận. Nói! Ngươi định chạy trốn?”
Tiểu cô nương lần nữa ngã trên nền đất lành lạnh. “Không… không có. Muội… ta… muội… lạc đường…” Tiểu cô nương chẳng biết xưng hô sao cho đúng. Rõ ràng là ca ca cùng mẫu khác phụ a.
“Lạc đường?” Cặp mắt hẹp dài của nam tử nheo lại. Nam tử bước lại ngồi xuống cạnh tiểu cô nương, tay nâng cằm nàng lên.
Tiểu cô nương run run, người bất giác cố lui về sau, cố tránh khỏi ma chưởng.
“Á…” Nam tử bóp mạnh quai hàm tiểu cô nương, lạnh giọng. “Còn dám nói dối?”
“Không… không có… Ngồi kiệu cả tháng… nên hơi buồn. Muội… ta… muốn đi dạo một chút, không ngờ lạc đường.” Tiểu cô nương cố nhịn đau nói nhanh, thanh âm hơi run run.
Nam tử dùng cặp mắt lạnh lùng, tàn nhẫn chằm chằm nhìn tiểu cô nương. Y muốn tìm thấy biểu hiện nói dối hay gì đó tương tự từ nữ tử, bàn tay vẫn miết mạnh chiếc cằm bé nhỏ.
Dưới cái nhìn như xuyên thấu tâm tư đó, tiểu cô nương chột dạ nhưng cố trấn tĩnh. Không thể bị phát hiện.
“Hoàng y thiếu niên đó là ai?”
“Không biết… Thật sự… Đám hắc y nhân đó là ai?” Tiểu cô nương thu hết dũng khí hỏi lại.
Nam tử trầm ngâm giây lát, rồi bật cười giễu cợt: “Ngươi tưởng Lục hoàng tử phi Tây Linh quốc sẽ đem bát kiệu chào mừng ngươi sao?”
Tiểu cô nương trầm mặc không nói.
Hồi lâu, nam tử đứng dậy, phủi tay như thể vừa chạm vào vật gì đó cực dơ bẩn, quay người vén lều đi ra. “Định An hầu còn tại Hoàng cung. Bản hoàng tử không muốn chuyện này lặp lại lần nữa.”
Uy hiếp! Rõ ràng nàng không thể mạo hiểm chạy trốn lần nữa. Tiểu cô nương hướng nhìn phía cửa lều, mắt cụp xuống.
Định An hầu là phụ thân nàng. Phương Kim quốc là đất nước duy nhất do Nữ hoàng trị vì trong tứ quốc: Long quốc, Tây Linh quốc, Phương Kim quốc, Sở Nhan quốc. 200 năm trước, Phương Kim quốc hùng bá thiên hạ. Nhưng nay, thời thế đổi thay. Phương Kim quốc, bên trong không ổn định, hoàng quyền bị chia năm xẻ bảy. Các thế lực quân phi (nam thiếp của Nữ hoàng) đấu đá dữ dội. Bên ngoài, Phương Kim quốc lại chịu sức ép từ các quốc gia khác. Dưới nguy cơ đó, Nữ hoàng quyết định đưa Triệu Diên Vĩ sang Tây Linh quốc cầu thân. Nhất là vì phụ thân nàng không có thế lực trong nước. Nhị là vì nàng có chút nhan sắc. Nữ hoàng hi vọng Triệu Diên Vĩ có thể làm Tây Khánh Hưng – Lục hoàng tử Tây Linh quốc, đang nắm trong tay đại binh quyền – mê đắm nàng, giảm xuống nguy cơ cho Phương Kim quốc.
Bóng dáng nhỏ nhắn ngắm làn gió khẽ thổi, vui đùa lướt nhẹ trên đỉnh đầu đám cỏ dại, Tứ công chúa Phương Kim quốc Triệu Diên Vĩ thở dài, ánh mắt u buồn dịu dàng sâu lắng vẻ cam chịu. ‘Là phúc thì không phải họa, là họa có tránh cũng không khỏi.’
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
bach luyen thanh tien, dam mi xuyen khong, dam my xuyen không, dam my xuyen khong, dam my xuyen khong hai, dam my xuyen khong hay, dam my xuyen khong hài, dam my xuyen khong hoan, dam my xuyen ko hay, dam my xuyen viet, doc truyen lanh tu hoa, doc truyen luc y nu tu, hoa dao xuyen khong, hoa tu dang 4vn, hoang thuong lanh lung, lãnh tử hoa, lanh tu hoa, lanh tu hoa 4vn, lanh tu hoa 4vn.eu, lanh tu hoa chuong 44, lãnh tử hoa, luc y nu tu, moi ng goi ta la xu nu, nam xuyên không, nhac hoa xuyen khong, tang thu vien, than tien xuyen khong, truyen lam y nu tu, truyen lanh tu hoa, truyen xuyen khong 4vn, truyen xuyen khong hoa, truyen xuyen khong hoan, truyenhixx xuyen khong, tuchangioi xuyen khong, xuyên không đông hoa, xuyen khong, xuyen khong 4vn, xuyen khong b c, xuyen khong chung dien, xuyen khong co dai hoan, xuyen khong cung dinh, xuyen khong dam my, xuyen khong lam y, xuyen khong lanh tu hoa, xuyen khong new, xuyen khong sang tac, xuyen khong truyenhixx, xuyen khong tu chan goi, xuyen khong tu la chi nu, xuyen khong tu sang tac, xuyen khong tuchangioi, yy xuyen khong 4vn.eu |
| |