Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 513 : Mưa gió nổi lên (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Nếu như nàng dám cự tuyệt mấy hạt Mỹ Kim Đan này...
Nhưng mà, trong suy nghĩ của hắn không biết, trên thế giới này, có rất ít tu sĩ Kim Đan có thể cự tuyệt Mỹ Kim Đan, loại đan dược này giá trị liên thành, bởi vì Mỹ Kim Đan có tác dụng tăng tiến tu vi, hiệu quả không tầm thường. Nhất là loại địa phương nhỏ bé như Khang châu, nghe nói Mỹ Kim Đan một ngàn vạn linh thạch một hạt, nhưng có tiền cũng không mua được. Cho dù là ở Đại Kiền châu, Mỹ Kim Đan cũng là vật hiếm thấy.
Đinh Uyển Ngôn ngay cả nhìn Mỹ Kim Đan cũng không thèm nhìn, nàng lãnh đạm, nói:
- Tiền bối mời trở về đi. Trong nội tâm của vãn bối, chỉ có một phu quân mà thôi.
- Có thể hắn đã chết.
Lý Diệu mỉm cười, cứng lại, khóe miệng có chút run rẩy. Ánh mắt mang theo thần sắc âm lãnh, nhưng mà, hắn vẫn muốn cố gắng lần cuối cùng, nói:
- Ngươi vì một người chết, đáng giá sao?
- Đừng nói phu quân đã mất tích, cho dù hắn chết thật. Đinh Uyển Ngôn cả đời này, cũng không bao giờ lấy người nào khác.
Đinh Uyển Ngôn lạnh như băng, nói:
- Lý Diệu, vãn bối xin lỗi không tiếp được.
Thân hình Đinh Uyển Ngôn có chút lóe lên, cả thân thể hóa thành âm sát phong, biến mất.
Chỉ lưu lại Lý Diệu sắc mặt âm tàn, thần sắc tái nhợt, nói:
- Đinh Uyển Ngôn, đây là ngươi bức bách ta. Đồ vật mà Lý Diệu ta muốn có, chưa bao giờ không chiếm được.
***
Cơ hồ trong cùng một thời gian, trong Hợp Hoan Cốc, Âm Dương Hợp Hoan Tông ở Khang châu.
Những năm gần đây, Thích Phỉ Phỉ một lòng dốc sức tu luyện, rốt cục thời điểm trước đó, trở thành Trúc Cơ Đại viên mãn. Vốn nàng muốn vụng trộm tu luyện tới Đại viên mãn xong, vụng trộm chạy trốn, sau đó đợi Lôi Động trở về. Đến lúc đó chỉ cần hợp thể, sau khi thành tựu Kim Đan, thì ván đã đóng thuyền. Cho dù tông phái có tính toán sổ sách, cũng phải đi tìm Âm Sát Tông mà tính toán, Thích Phỉ Phỉ cũng không nhận ra, dưới tình huống Âm Sát Tông coi trọng Lôi Động, sẽ làm gì được hắn.
Nhưng mà, Thích Phỉ Phỉ thật không ngờ là, trong lúc vụng trộm đi ra ngoài, lại gặp một sư tỷ đồng môn lắm miệng. Kể từ đó, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người trong Hợp Hoan Tông đều biết rõ Thích Phỉ Phỉ là Trúc Cơ viên mãn.
Bên trong Hợp Hoan Tông, có thể tu luyện Tố Nữ Đỉnh Lô đại pháp là cực nhỏ. Mà Thích Phỉ Phỉ tuổi trẻ, xinh đẹp, ưu tú tu thành Trúc Cơ viên mãn. Đương nhiên biến thành bánh ngon trong mắt vô số nam tu sĩ, linh đan diệu dược. Nhất là tư chất không tầm thường, lại là các đệ tử bị tạp ở Trúc Cơ đỉnh phong.
Về phần đối tượng song tu với Thích Phỉ Phỉ, đã bắt đầu có tranh đoạt, trải qua mấy tháng đánh cờ, cuối cùng xác nhận một tiểu bối hậu duệ của thái thượng trưởng lão đạt được. Tư chất của tên này cũng được, nhưng dưới tình huống hao phí không ít tài nguyên, liên tục mấy lần trùng kích Kim Đan cũng không thành công. Mà tên thái thượng trưởng lão kia, tốn hao vô số nhân tình, tiền tài, thậm chí là uy bực dụ lợi, rốt cuộc cũng tranh thủ được cơ hội lần này.
Sau khi biết được kết quả cuối cùng, Thích Phỉ Phỉ từ xấu hổ biến thành tức giận, tuy biết rõ sẽ có kết quả này. Nhưng tông phái xem nàng giống như một kiện hàng hóa, tranh đến đoạt đi, vẫn bị người ta xem như thành quả thắng lợi, cuối cùng trong lòng cực kỳ không cam lòng. Những năm gần đây, trong đầu Thích Phỉ Phỉ không thể nào quên đi thân ảnh của Lôi Động, tuy ngay từ đầu, hoàn toàn do nguy hiểm tính mạng bức bách, cho nên phải giao thần hồn ra.
Nhưng mà, từ khi tiếp xúc càng sâu với Lôi Động, nàng đã cảm nhận được hắn bất phàm. Các phương diện ưu tú không cần nói, trọng yếu là hắn bá đạo, cường hoành, thậm chí gần như không có ôn nhu, cũng như lạc ấn, đã khắc sâu vào trong tâm khảm của Thích Phỉ Phỉ.
So với Lôi Động, những đệ tử trong Hợp Hoan Cốc kia, thật sự không lên nổi mặt bàn, toàn là tiểu bạch kiểm, cố làm ra vẻ.
Những năm gần đây này, Thích Phỉ Phỉ so với bất cứ kẻ nào, cũng biết được Lôi Động chắc chắn chưa chết, bằng không thì nàng cũng không thể sống êm đẹp. Nhưng mà, những năm này, liên hệ thần bí trong thần hồn giữa nàng với Lôi Động, trở nên như có như không, cơ hồ không cách nào phân biệt. Nghĩ đến đây, đó là vì vị trí của hai người vô cùng xa xôi. Nhưng mà gần, thần hồn đã có liên hệ, giống như bắt đầu có chút rõ ràng. Tuy loại cảm giác rõ ràng này rất yếu, nhưng càng ngày càng gia tăng. Rất rõ ràng, đây là tín hiệu Lôi Động đang trên đường trở về.
Căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, Thích Phỉ Phỉ quyết định phải chạy trốn, phương thức chạy trốn, nàng đã sớm phòng ngừa chu đáo, mưu đồ nhiều năm.
Vốn có một người trong quá trình tranh đoạt song tu với nàng bị thua, hậu trường của một tên sư huynh này vô cùng cứng rắn, nàng u oán mà nói bản thân mình vô cùng đau khổ. Làm cho hắn tự suy đoán ra, thì ra tâm hồn thiếu nữ của Thích Phỉ Phỉ, đã treo trên người hắn. Hôm nay bị người ta tranh đoạt đi, Thích Phỉ Phỉ nàng tình nguyện chết cũng không theo các loại.
Tư chất của Thích Phỉ Phỉ phi thường ưu tú, bản lĩnh mị thuật rất mạnh. Mà đại ưu thế của nàng, chính là các nữ nhân khác đã sớm có đạo lữ song tu, tu luyện Tố Nữ Đỉnh Lô đại pháp, đến nay vẫn bảo trì tấm thân xử nữ nguyên vẹn. Lại mượn các điều kiện ưu tú khác của nàng, khiến cho rất nhiều nam tử, khó mà cự tuyệt việc ái mộ nàng.
Thường xuyên qua lại, chỉ hai ba hiệp, tên sư huynh có hậu trường không tầm thường đó, cũng đã trở nên đầu nóng đầu, cực kỳ táo bạo. Nếu như không có Thích Phỉ Phỉ hướng dẫn từng bước, thì hắn đã dẫn Thích Phỉ Phỉ rời đi, diệt sát tên chiến thắng. Cùng lúc đó, trong lòng tràn đầy vui mừng vụng trộm cùng đi với Thích Phỉ Phỉ ra một nơi trong Hợp Hoan Cốc, nhiệt huyết trong nội tâm dâng trào, vô cùng kích động, vì tình yêu, hắn thà rằng cái gì cũng không muốn.
***
Rất thuận lợi, Thích Phỉ Phỉ một đường đi cùng hắn về phía Hoành Đoạn sơn mạch. Nàng mơ hồ cảm giác được, Lôi Động hẳn là trở về từ hướng kia. Tuy rằng nàng không rõ lắm vì sao Lôi Động lại ở khu vực hoang mạc vô cùng nguy hiểm ở đối diện Hoành Đoạn sơn mạch a.
Nhưng đáng tiếc là không đợi nàng đi được một nữa lộ trình thì đã xảy ra chuyện. Thiếu gia bị nàng dùng thủ đoạn lừa xoay như chong chóng kia, rốt cục cũng không nén được nữa đưa ra yêu cầu muốn song tu với Thích Phỉ Phỉ để sớm đột phá Kim Đan. Thích Phỉ Phỉ sao lại có thể đáp ứng loại chuyện này được, sau mấy phen lấy cớ bận việc để từ chối thì rốt cục cũng khiến cho vị đại thiếu gia kia sinh ra nghi vấn trùng trùng điệp điệp.
Thích Phỉ Phỉ cũng biết nếu vậy thì sẽ bị bại lộ nên giả vờ đáp ứng, nhưng trên thực tế lại âm thầm chuẩn bị rượu độc mà nàng đã cất giữ mấy năm. Sau khi hắn bị trúng độc thì sẽ không chút lưu tình mà khiến hắn thần hồn câu diệt, đồng thời quét sạch luôn số tài phú mà hắn mang theo bỏ trốn.
Nhưng khiến nàng tuyệt đối không ngờ là thiếu gia này cũng có tổ tiên Nguyên Anh kỳ, tự nhiên sẽ hạ xuống một loại cấm chế truyền thừa từ Thượng Cổ, một khi hắn chết, loại cấm chế này sẽ dùng một phương thức quỷ dị để truyền tống cho tổ tiên kia biết những hình ảnh hắn thấy trước khi còn sống.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 514 : Địa hạ tình
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Đương nhiên, khoảng cách không thể quá xa được. Mà nơi Thích Phỉ Phỉ giết chết đại thiếu gia kia, vừa vặn vẫn còn nằm trong phạm vi cấm chế.
Do đó nên chuyện Thích Phỉ Phỉ giết người diệt khẩu đã bị bại. Hợp Hoan Tông dưới sự tức giận đã phái người ra ngoài đuổi bắt, rất nhanh đã điều tra ra tiền căn hậu quả mọi chuyện. Hơn nữa còn suy đoán được Thích Phỉ Phỉ có khả năng có nam nhân ở bên ngoài, cho nên mới làm ra chuyện phản bội sư môn "Nhân thần cộng phẫn" như thế.
Lại căn cứ vào các nhân vật ưu tú mà Thích Phỉ Phỉ tiếp xúc trước kia, Lôi Động lúc trước rất gây xôn xao nhưng giờ đã biến mất liền được Hợp Hoan Tông nghĩ tới đầu tiên. Lôi Động là một nhân tài khó được, điểm này sẽ không người nào phủ nhận, dù sao trong Tâm Ma Điện trăm năm mở ra một lần, hắn lực áp đệ tử các phái là sự thật.
Lúc trước Thích Phỉ Phỉ tựa hồ rất gần gủi với hắn, vốn tưởng rằng chỉ là quan hệ minh hữu tạm thời, nhưng giờ xảy ra chuyện thế này, cũng không phải do người không đoán mò nữa. Lúc trước trong Tâm Ma Điện, giữa Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Điểm ấy không thể nào biết được. Chỉ là mặc kệ lúc trước bọn hắn xảy ra chuyện gì, hành vi hiện giờ của Thích Phỉ Phỉ, Âm Dương Hợp Hoan Tông tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được, họ đã phái ra một nhóm lớn để bắt sống Thích Phỉ Phỉ. Mặc kệ nàng xảy ra chuyện gì, nhưng dược tính của linh dược thì không cách nào phai mờ, nhiều nhất thì sau khi dùng xong lại diệt là được.
Thích Phỉ Phỉ không phải là tiểu hài tử ba tuổi, cũng không phải tiểu hài nhi ngây thơ tuổi vị thành niên. Quanh năm sinh hoạt trong tà phái như Hợp Hoan Tông đã sớm ma luyện nàng trở nên rất thành thục. Cho dù nàng không biết chuyện mình giết thiếu gia kia đã bị bại lộ nhưng cũng cực kỳ cẩn thận. Tuy rằng phương hướng vẫn là Hoành Đoạn sơn mạch, nhưng lộ tuyến của nàng lại từ cảnh nội Lang Gia Sơn, lại đến Thiên Âm cung, sau cũng không tiến vào Thiên Đạo Minh, mà thẳng đến địa bàn Kim Cương Tự.
Đây đều là địa bàn của tông phái chính đạo cỡ lớn, những địa bàn này đều rất lớn, Thích Phỉ Phỉ một mình một người, mục tiêu nhỏ, dễ dàng ẩn nấp di chuyển, thêm vào nàng hành động nhất lưu, năng lực sinh tồn không tầm thường, một đường không ngừng dịch dung, biến hóa thân phận mà đi, vậy mà lại không xảy ra đại sự gì. Nhưng người đuổi bắt Hợp Hoan Tông lại không dễ dàng như vậy, thân là tông phái tà đạo, muốn đến địa bàn của chính đạo để điều tra, không thể nghi ngờ là tự dâng đồ ăn lên cho người khác. Mà muốn tìm một người trong biển người mênh mông thì chả khác gì mò kim đáy biển cả.
Sau ba phen mấy bận không tìm được Thích Phỉ Phỉ, Hợp Hoan Tông không thể không hạ lệnh truy nã với Thích Phỉ Phỉ, trực tiếp nâng giải thưởng cao đến ngàn vạn linh thạch.
Hôm nay, cho dù dược hiệu đã không còn nữa, Hợp Hoan Tông cũng muốn Thích Phỉ Phỉ trả giá thật nhiều. Do vậy nên đừng nói là tà đạo và đám tán tu đã động tâm, cho dù là những nhân sĩ chính phái cũng đã âm thầm chú ý đến nơi hạ lạc của Thích Phỉ Phỉ rồi.
Thích Phỉ Phỉ đáng thương, vừa vào cảnh nội Kim Cương Tự liền không được dễ chịu gì.
Tuy rằng tạm thời còn chưa lộ hành tung, nhưng cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người bắt được. Hơn một ngàn vạn linh thạch, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng động tâm.
Lại mấy tháng trôi qua, Thích Phỉ Phỉ đã phải trải qua một khoảng thời gian vô cùng cực khổ, trốn đông trốn tây như chuột chạy qua đường vậy. Một lần không cẩn thận bạo lộ hành tung, tuy rằng đào thoát được, nhưng vị trí đại khái của Thích Phỉ Phỉ cũng đã bị bạo lộ. Đám người kia lấy tư thế không chỗ nào không thể đuổi giết, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho khiến Thích Phỉ Phỉ thật muốn chết cho xong.
Thứ duy nhất để nàng ký thác tinh thần chính là thần hồn cảm ứng của nàng và Lôi Động tựa hồ ngày càng rõ ràng. Một ngày này, Thích Phỉ Phỉ né vào trong một huyệt động trong núi hoang, lại bị hai tên tu sĩ Kim Đan mang theo một đám tu sĩ Trúc Cơ chắn ở trước cửa.
Thích Phỉ Phỉ muốn dùng mị thuật, nhưng trốn đông trốn tây lâu như vậy, đã sớm khiến cho nàng đầy bụi đất, mị thuật nào hữu hiệu nữa chứ. Ngược lại còn rước lấy một mảnh tiếng cười mắng đắc ý, yêu nữ ma nữ, một mảnh ô ngôn uế ngữ. Ngay khi Thích Phỉ Phỉ thẹn quá hóa giận, quyết định gạch ngói cùng tan thì một đạo uy áp vô cùng cường lực từ trên trời giáng xuống. Trong lúc nhất thời, không có thiên lý, ma khí trùng thiên, được bao trong đoàn ma khí kia là một nử tử áo đen như ẩn như hiện, nàng truyến đến một tiếng hừ lạnh khinh thường.
- Là Thiên Ma!
Tu sĩ Kim Đan chính đạo kiến thức rộng rãi sợ đến mức vỡ mật, trực tiếp kêu lên một tiếng, ngay cả ý niệm chạy trốn trong đầu cũng không có. Sự lợi hại và tâm ngoan thủ lạt của Thiên Ma đã sớm như sấm bên tai. Bình thường thì chưa bao giờ bớt khinh thường, nhưng hiện giờ Thiên Ma thật sự xuất hiện mặt người, lại khiến người vô lực như vậy, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là xong đời rồi.
Thiên Ma cũng không khiến bọn hắn thất vọng, ma khí tung hoành mà đi, ngưng hư hóa thật, hóa thành đạo đạo mũi tên nhọn. Những tu sĩ Trúc Cơ kia tự nhiên là một mũi tên một cái, hình thần câu diệt. Mà hai tu sĩ Kim Đan kia nỗ lực tránh được vài cái cuối cùng cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
- Thiên, Thiên Ma đại nhân.
Thích Phỉ Phỉ cũng sợ đến thất sắc, đôi chân thon dài mềm nhũn, cơ hồ chân cũng đứng không vững. Nàng dù sao cũng không ngờ đến, vào lúc này Thiên Ma lại xuất hiện, tựa hồ còn giúp mình nữa? Nàng là muốn giết chết mình hay là mang mình đi lĩnh thưởng đây? Bất quá, bút linh thạch kia tuy rằng số lượng xa xỉ, nhưng có lẽ còn không lọt vào mắt nhân vật như Thiên Ma a?
- Hừ ~
Thiên Ma thu liễm một thân ma khí, khuôn mặt lạnh ngắt lăng không xuất hiện trước mặt nàng, lạnh nhạt quét trên người nàng thêm vài lần, sau đó trực tiếp dùng giọng hơi khàn của nàng hỏi:
- Lôi Động ở đâu?
Thích Phỉ Phỉ có chút trợn tròn mắt, nàng thế nào cũng không nghĩ đến Thiên Ma lại đến vì Lôi Động. Nhưng nàng thực không dám xác định Lôi Động và nàng là địch hay là bạn nên con ngươi đảo một vòng, liền mờ mịt lắc đầu nói:
- Thiên Ma đại nhân, ngài là nói là Lôi Động của quý tông, Lôi sư huynh sao?
- Ah ~
Thích Phỉ Phỉ vừa dứt lời, yết hầu phảng phất như bị một lực lượng vô hình nào đó nắm lại, chậm rãi lăng không bay lên, thanh âm của Thiên Ma có chút phiêu miểu không dấu vết, phảng phất lộ ra một lượng hận ý:
- Cho ngươi một cơ hội, Lôi Động ở đâu?
- Tiền, tiền bối.
Sắc mặt Thích Phỉ Phỉ bắt đầu phát xanh, bờ môi trắng bệch nhưng vẫn nói:
- Bẩm, bẩm tiền bối, vãn, vãn bối không biết.
Thanh âm gian nan nặn ra từ yết hầu.
Thiên Ma lạnh nhạt nhìn nàng, lực lượng lần nữa tăng lên mấy phần, cho đến khi Thích Phỉ Phỉ sắp bị ghìm chết thì Thiên Ma mới ném nàng lên mặt đất, cả giận nói:
- Tiểu nha đầu, bản tôn biết rõ quan hệ giữa ngươi và Lôi Động. Chỉ cần ngươi chịu nói ra tung tích của hắn ra, bản tôn sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 515 : Hậu duệ Viễn Cổ cự nhân (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Không biết, ta cũng không biết.
Thích Phỉ Phỉ những ngày này đã chịu quá nhiều cực khổ rồi, vậy nên phẫn nộ quát mắng:
- Coi như bản nãi nãi biết rõ, cũng không nói cho lão yêu quái như ngươi biết. Ngươi giết bản nãi nãi đi, Lôi đại ca sớm muộn gì cũng sẽ thay ta báo thù.
- Hắn dám ~
Thiên Ma trong lòng xấu hổ, quơ quơ tay áo vỗ vào Thích Phỉ Phỉ, cả giận nói:
- Bản tôn bóp chết ngươi, giống như bóp chết một con kiến vậy.
Thích Phỉ Phỉ bị đập bay ra ngoài không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Với bổn sự xem sắc mặt nhiều năm của mình, nàng nhận ra giữa Thiên Ma và Lôi Động tựa hồ có ẩn tình gì đó. Đúng, đúng. Nhìn bộ dáng thần sắc kia của nàng, giống như là một oán phụ đang ghen vậy, đừng nói là...
Khi trong đầu Thích Phỉ Phỉ hiện lên ý nghĩ này, cho dù là bản thân nàng cũng kinh ngạc trợn tròn mắt. Cái này, cái này không thể a? Bổn sự của Lôi Động lớn vậy sao?
Thậm, thậm chí ngay cả Thiên Ma cũng cấu kết rồi a? Chậc chậc, thật đúng là rất lợi hại, không uổng công Thích Phỉ Phỉ ta vì gia hỏa không có lương tâm này mà tìm cái chết.
Thích Phỉ Phỉ nghĩ tới khả năng này, vừa mừng vừa sợ. Đã có hy vọng sống, có thể không vui sao? Thích Phỉ Phỉ tuy rằng vừa mới thông suốt, nhưng đó là dưới tình huống nhận định mình hẳn phải chế. Nếu có thể không chết thì... ai mà nguyện ý tìm chết chứ? Nàng liên tục không ngừng xem sắc mặt mà mã thí tâng bốc, nói gần nói xa, bắt đầu loáng thoáng tỏ vẻ bất mãn đối với việc Đinh Uyển Ngôn chiếm lấy Lôi Động.
Bổn sự của Thích Phỉ Phỉ ở phương diện này không nhỏ, sau một phen, Thiên Ma với bộ dáng tiểu oán phụ đã tiêu tán khá nhiều địch ý đối với nàng, nhiều hơn chút cảm giác cùng chung mối thù. Trên thực tế, qua nhiều năm như vậy, Thiên Ma cho tới giờ trong lòng đều không thoải mái, danh không chánh, ngôn không thuận, coi như Lôi Động mất tích, nàng cũng phải nuốt lo lắng và ủy khuất vào bụng, sống dưới bi kịch tiểu tình nhân bí mật.
Các nàng lại không biết, lúc này trong hoang mạc đã nổi lên nguy cơ trước nay chưa từng có. Từng bầy yêu thú vốn nước giếng không phạm nước sông, một còn đều có địa bàn, phồn diễn sinh sống lại bỗng nhiên nổi điên lên chạy loạn khắp nơi, sau khi gặp được nhau cũng không công kích mà đều như đã thương lượng tốt, đuổi về phía một hướng.
Một đoàn yêu thú cấp bậc bất đồng, chủng quần bất đồng tạo thành từng đợt thú triều nhỏ. Mà từng đợt thú triều nhỏ lại như Hải Nạp Bách Xuyên, hợp cùng một chỗ, tạo thành một mảnh hải dương yêu thú, không biết mệt mỏi bôn tập về phướng bắc, tạo thành một lớp thú triều khủng bố.
Mặc dù nói đợt thú triều kia, ngoài chín thành đều là yêu thú Luyện Khí kỳ, nhưng cũng không thiếu yêu thú Trúc Cơ kỳ, Kim Đan cũng ngẫu nhiên có thể thấy được. Thậm chí, Lôi Động còn mơ hồ cảm nhận được trong đám thú triều khổng lồ kia, có một cổ khí tức khiến lòng người lạnh buốt. Loại khí tức này, tuyệt đối là thực lực cấp Nguyên Anh.
Nếu chỉ là một cổ thú triều, bọn người Lôi Động ngược lại sẽ không để vào mắt, sau khi tiêu diệt một đợt thú triều nhỏ do hai ba trăm con yêu thú tạo thành, Lôi Động rốt cục cũng phải chạy trối chết. Mục tiêu của phi chu cỡ lớn trên không trung thực sự quá rõ ràng, không thể không thu hồi nó lại, cả đám không thể không tìm một nhai động để ẩn nấp, thu liễm khí tức lại.
Đại hoang mạc, chỉ cách gọi chung của khối khu vực lớn gấp trăm lần Khang Châu Triệu Châu cộng lại, chỉ là trong đó khu vực cồn cát sa mạc chiếm đa số thôi. Trên thực tế, các loại núi non trùng điệp, hoặc là đầm lầy hồ nước, rừng rậm sông lớn nhiều vô số kể, thậm chí trong đó không thiếu các hoàn cảnh U Minh hoặc Luyện Ngục cỡ nhỏ. Bắt đầu từ thời kỳ viễn cổ đã có vô số yêu thú phồn diễn sinh sống trong khu vực vô cùng rộng lớn này rồi.
Bởi vì khu vực quá lớn, các loại yêu thú quá nhiều, khiến cho đại hoang mạc sinh ra các khu vực cấm địa, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không dám nhắm mắt đi bừa trong đó. Bởi vậy, không biết bao nhiêu năm qua đi, tất cả môn phái, hoặc chủng tộc có trí tuệ sau khi chiến tranh thất bại thì thường sẽ chạy vào trong đại hoang mạc để cầu một đường sinh cơ.
Tuy nói trong đó có không ít chủng tộc cũng diệt đoàn, nhưng trải qua thời kỳ diễn biến nhàm chán cũng đã dần dần thích ứng với hoàn cảnh nơi này, cắm rễ sinh tồn. Tỷ như Man tộc, Độc Giác tộc là hai loại trong đó. Man tộc là Thủ Hộ Giả nhất tộc của Thượng Cổ Ma Đế tông. Mà Độc Giác tộc, lại là hậu duệ mà Ma giới Độc Giác Cuồng Ma lưu lại.
Năm đó đại quân Ma giới lúc bại lui khỏi Cửu Châu, lui lại vội vàng, nhưng vẫn có không ít chủng tộc Ma giới lưu lại hậu duệ ở Cửu Châu giới, Độc Giác tộc bất quá chỉ là một trong số đó thôi.
Vào thời Viễn Cổ, vô số chủng tộc cường hoành mọc lên san sát như rừng. Viễn Cổ Cự Nhân Tộc chính là một trong số đó. Trong truyền thuyết, Viễn Cổ cự nhân thân cao hơn trăm trượng, người cao thì nghe nói có thể hơn cả ngàn trượng. Lúc hành tộc, thường theo đó thì dãy núi sẽ sụp đổ, dòng sông thay đổi tuyến đường.
Mặc dù vào thời Viễn Cổ, Cự Nhân Tộc cũng là một chủng tộc cường hoành. Nhưng có được tất có mất, Cự Nhân Tộc trời sinh đã có được sức chiến đầu cường đại, nhưng chỉ số thông minh lại không được cao. So với các chủng tộc có trí tuệ khác, cự nhân chỉ có thể coi là là loại nằm giữa yêu thú và chủng tộc có trí tuệ thôi.
Bởi vậy, Viễn Cổ cự nhân quyền lớn tay to, hiếu chiến táo bạo đã trở thành người bi kịch trong chiến tranh Viễn Cổ. Cuối cùng, chủng tộc Viễn Cổ cự nhân thiếu chút nữa đã bị diệt sạch. Chỉ lại một ít người miễn cưỡng vẫn còn tồn tại. Theo sự thay đổi Thương Hải Tang Điền, vô số năm sau, hậu duệ của Viễn Cổ cự nhân cũng theo hoàn cảnh biến hóa mà biến hóa, tỷ như trong đại hoang mạc này, hậu dệ của cự nhân nhất tộc chính là thổ cự nhân.
Cửu Châu hiện giờ Thiên địa linh khí đã ít hơn thời viễn cổ vô số lần, tự nhiên không có khả năng giống như Viễn Cổ, tùy tùy tiện tiện liền có thể thai nghén ra rất nhiều tánh mạng cường hoành. Cự nhân nhất tộc cũng theo quá trình sinh sôi nảy nở mà càng ngày càng thoái hóa.
Thổ cự nhân hiện giờ, sau khi trưởng thành, thân cao chỉ có hai mươi trượng, bề ngoài hiện lên màu đất. Chỉ cơ bắp của chúng hở ra từng khối, giống như là nham thạch vậy. Trên thực tế những thứ kia thực sự đều là nham thạch, cự nhân nhất tộc không giống với nhân loại, thực sự không phải là thân thể huyết nhục thuần túy. Trong quá trình bọn hắn phát triển, sẽ hấp thu đại lượng nguyên tố.
Tỷ như thổ cự nhân, từ sinh ra đến lớn lên sẽ không ngừng hấp thu thổ nguyên tố. Khiến cho cho lực phòng ngự quanh thân thổ cự nhân không hề tầm thường, khó có thể công phá. Mà bọn hắn chẳng những am hiểu vật lộn mà còn am hiểu lợi dụng thổ nguyên tố bàng bạc trong cơ thể, ngưng kết thành từng khối nham thạch cứng rắn trầm trọng để công kích từ xa nữa.
Sở dĩ đề cập đến thổ cự nhân, thứ nhất là Lôi Động ở Bắc Tắc Khẩu đã được chứng kiến sự lợi hại của thổ cự nhân, nguyên một đám giống như pháo đài di động cường đại vậy. Thứ hai, Lôi Động chật vật tránh né thú triều, lúc tránh né vào nhai động, trong lúc vô tình đã phát hiện ra một bộ lạc Thổ Cự Nhân.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 516 : Hậu duệ Viễn Cổ cự nhân (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Đúng, chính là bộ lạc. Cự nhân nhất tộc tuy rằng chỉ số thông minh không cao lắm, nhưng cuối cùng vẫn không phải là yêu thú, chỉ có thể coi là một chủng tộc trí tuệ hơi thấp thôi. Mà thổ cự nhân mặc dù không kế thừa lực lượng kinh khủng của tổ tiên Viễn Cổ cự nhân, nhưng lại được truyền thừa nguyên vẹn chỉ số thông minh vốn không nhiều lắm kia. Cự nhân nhất tộc có cấp độ tương đối cao trong hệ sinh tồn. Cho dù chỉ là một bộ lạc cỡ nhỏ, phạm vi săn bắn của nó bình thường cũng phải có phạm vi mấy trăm dặm. Mà bộ lạc trung đẳng, cỡ lớn, có đôi khi còn lên đến cả ngàn dặm.
Trong phạm vi địa bàn của mình, cự nhân nhất tộc sẽ không ngừng tiến hành di chuyển, để tránh ở một nơi quá lâu, sẽ tạo thành phá hư nghiêm trong đối với hệ sinh thái ở nơi đó. Loại hành vi để những chủng tộc khác phồn diễn sinh sống này, cũng không phải nói thổ cự nhân nhất tộc là chủng tộc hứng thú với bảo vệ thiên nhiên, chỉ là trong quá trình diễn biến dài dòng buồn chán, kinh nghiệm của nhiều thế hệ truyền thừa đã dung nhập vào trong người, bản năng nói cho bọn hắn biết, nếu như phá hư quá nhiều, ngược lại sẽ bị diệt tộc.
Thổ cự nhân không có chỗ ở cố định, cùng với số lượng rất thưa thớt nên khiến bọn hắn dù chỉ trong đại hoang mạc này thôi cũng thuộc về chủng tộc số ít. Đồng thời, cũng là một chủng tộc rất cường đại. Một bộ lạc cỡ nhỏ, bình thường đều có mấy trăm thổ cự nhân, mà thổ cự nhân một khi trưởng thành, liền có được sức chiến đấu Kim Đan sơ giai.
Hơn nữa, sẽ tùy theo tuổi càng tăng mà thực lực sẽ không ngừng gia tăng một cách chậm chạp, cường giả có thể đạt đến cấp độ Kim Đan cao giai nữa.
Một số ít thổ cự nhân, dưới cơ duyên xảo hợp, hoặc là dưới tình huống Viễn Cổ huyết mạch nồng đậm bộc phát sẽ trở thành thổ cự nhân cấp Nguyên Anh. Chỉ là loại thổ cự nhân này vạn năm không có một, chỉ có bộ lạc cỡ lớn mới có thể có được một hai người. Bộ lạc cỡ trung hoặc loại nhỏ sẽ rất hiếm. Mà một khi tiểu bộ lạc xuất hiện thổ cự nhân cấp Nguyên Anh, vậy thì bộ lạc này liền có thể phát triển rất nhanh, chiếm đoạt những bộ lạc khác, dần dần tạo thành một bộ lạc cỡ lớn.
Mà Lôi Động trong lúc vô tình phát hiện ra bộ lạc Thổ Cự Nhân này, theo quy mô mà xem thì hẳn là một bộ lạc cỡ nhỏ. Nhưng mặc dù là một bộ lạc ở nhỏ, bọn người Lôi Động cũng không thể trêu chọc nổi, lực sinh dục của thổ cự nhân cực kỳ thấp, tuổi thọ lại rất dài, bởi vậy tỉ lệ tộc nhân trưởng thành và tộc nhân còn nhỏ, bình thường là mười so một. Nói cách khác, trong một bộ lạc nhỏ tầm 300 người, tối thiểu có ngoài 250 thổ cự nhân trưởng thành.
Đây cũng là một trong những lý do khiến thổ cự nhân trở nên tồn tại đứng đầu trong hệ sinh tồn ở đại hoang mạch, thực lực, thực lực cường hoành.
Lôi Động sở dĩ đối chú ý đến thổ cự nhân như thế, chính là vì Thánh nữ Lam Khỉ Ti. Nàng này đã thông qua trí tuệ và vận khí lấy được sự tín nhiệm cảm kích của một bộ lạc Thổ Cự Nhân cỡ trung, do đó lúc đánh Bắc Tắc Khẩu đã chiêu mộ được một trăm tên thổ cự nhân tham chiến. Đã có đại lượng tư liệu mà Lam Khỉ Ti nghiên cứu nhắm vào tính cách, yêu thích, cảm giác... của thổ cự nhân, hơn nữa sau khi Lôi Động nắm giữ loại tài liệu, ngẫu nhiên gặp được một bộ lạc Thổ Cự Nhân thế này, sao hắn lại không động tâm cho được.
Cự nhân nhất tộc, từ Viễn Cổ đến nay chính là một đại danh từ biểu hiện cho tính tình ngay thẳng, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nhưng một khi có người có thể lấy được sự tín nhiệm của bọn hắn, Cự nhân nhất tộc sẽ không giữ lại mà tín nhiệm lại, cho dù đánh bạc tính mệnh cũng không tiếc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Viễn Cổ cự nhân nhất tộc thiếu chút nữa là đã bị diệt sạch. Bọn hắn nguyện ý vì huynh đệ tín nhiệm, bằng hữu mà trả giá bằng tính mệnh, dù địch nhân có là cự nhân thì cũng thế.
Mà Viễn Cổ có quá người lợi dụng điều này nên đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Đương nhiên, muốn lấy được sự tín nhệm của thổ cự nhân cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lam Khỉ Ti đã hao tổn hết hơn hai mươi năm mới dựa vào trí tuệ và thủ đoạn không tầm thường của nàng thực hiện thành công. Lôi Động, đương nhiên không thể nào tốn hao nhiều thời gian như thế được.
Muốn kiến kỳ công, tự nhiên phải tìm cách. Chuyện thú triều bộc phát, ngược lại có thể lợi dùng được. Bộ lạc Thổ Cự Nhân này ở trong một hạp cốc, tứ phía núi vây quanh. Chỉ có một vài chỗ mở rộng ra, mới có thể đi vào đi ra. Thổ cự nhân tốt xấu thì cũng coi là chủng tộc có trí tuệ, chọn một nơi dễ thủ khó công như vậy. Hơn nữa, bằng vào thiên phú kỹ năng đối với thổ nguyên tổ, bọn hắn đã thành lập nên một tòa tường thành chắc chắn cao trên trăm trượng.
Bộ lạc này hiện giờ cũng bị thú triều liên lụy. Một cổ thú triều hơn vạn đầu tất cả các gia đang trùng kích tường thành của thổ cự nhân. Bất quá, mặc dù hơn vạn yêu thú nhưng đối với thổ cự nhân mà nói thì cũng ứng phó rất dễ dàng. Nguyên một đám thổ cực nhân cao hai ba mươi trượng lập nên tường thành khoa trương kia, đưa tay là ngưng kết ra được một tường, một cự thạch sơ sơ cũng hơn mười tấn đã được quăng ra ngoài rất dễ dàng. Dựa theo lực tay của bọn hắn, có thể trực tiếp ném cự thạch ra ngoài hơn mười dặm.
Đương nhiên, xác xuất trúng cũng khó mà nói. Chỉ là mặc dù không chính xác, nhưng đối mặt với thú triều rậm rạp chằng chịt số lượng hơn một vạn, tùy tiện nện cũng có thể đập trúng. Trốn trong vách đã, Lôi Động thông qua một lổ nhỏ trong đó có thể thấy được rõ ràng, coi như những yêu thú Trúc Cơ kỳ kia, sau khi bị cự thạch cực nhanh nện trúng cũng chỉ có kết cục hóa thành thịt nhão. Hơn nữa cự thạch kia sau khi hạ xuống, còn có thể nhanh chóng bật về phía trước, yêu thú Luyện Khí, Trúc Cơ căn bản không thể đỡ được. Mà ngay cả yêu thú Kim Đan kỳ cũng không dám chính diện chọi cứng. Nếu không cẩn thận bị nện trúng thì dù có không chết cũng bị trọng thương.
Loại pháp thuật thiên phú này của Thổ cự nhân, nếu độc đấu thì tác dụng không lớn lắm, nhưng nếu làm công cụ trong chiến tranh quy mô lớn thì uy lực lại không hề tầm thường. Mặc dù hộ sơn đại trận trong tông phái, cũng ngăn cản nổi công kích không ngớt không dứt của thổ cự nhân. Nếu chỉ nói riêng về uy lực thì đã có thể so được với các loại Minh Hỏa pháo, Hỏa Long pháo rồi, lại không cần hao phí linh thạch nữa chứ.
Huống chi, năng lực cận chiến của những thổ cự nhân kia cũng rất xuất chúng. Nhìn từng con yêu cầm phi hành kia tránh thoát khỏi cự thạch, muốn bay vọt vào tường thành lại phảng phất như lăng không bị một cổ sức lực lớn nào đó chộp xuống, bị sức mạnh cuồng bạo của thổ cự nhân xé nát bấy, máu tươi bay đầy trời. Cho dù ngẫu nhiên có yêu thú loại phi cấp cấp Kim Đan cũng bị trọng lực thuật cho đám thổ cự nhân hợp lực lại trực tiếp kéo xuống, sau đó bị loạn quyền đánh chết.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 517 : Thú triều (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Rất nhanh, đám thú triều kia đều bị hơn trăm Thổ cự nhân giết chết. Dù có vất vả xông qua tường thành thì cũng bị tiêu diệt toàn bộ. Dù gì thì yêu thú cũng là sinh vật, tuy trí tuệ không cao, nhưng bản năng cũng sợ hãi cái chết. Thú triều nhiều như vậy, trận chiến này coi như cũng được. Một khi ngăn trở quá lớn thì không khỏi tan tác rồi.
Nhưng đám Thổ cự nhân cũng không chịu buông tha đơn giản như vậy, tiếp tục dốc sức liều mạng công kích đàn yêu thú kia. Còn nhảy xuống tường thành truy sát một đoạn. Cuối cùng, số yêu thú có thể đào tẩu được chỉ còn chưa tới ba thành. Đến lúc này, đám Thổ cự nhân mới hoan hô thắng lợi, nguyên một đám lão ấu trong tộc cũng từ trong động chui ra, hỗ trợ thu nhặt các chiến lợi phẩm.
Các loại yêu thú này đều là đồ ăn của Thổ Cự nhân. Nhiều yêu thú như vậy, coi như sức ăn của Thổ cự nhân rất lớn thì cũng có thể ăn được trong một khoảng thời gian. Phải biết rằng, đi ra ngoài săn giết thì Thổ Cự nhân cũng gặp phải nguy hiểm. Bên trong hoang mạc bao la rộng lớn bát ngát kia, cái không thiếu nhất là các tồn tại cường đại.
Sớm đã nghe Lam Khỉ Ti nói Thổ cự nhân lợi hại. Nhưng sau khi nhìn thấy tận mắt thì Lôi Động mới hiểu được thực lực Thổ cự nhân quả thực rất biến thái, không hổ là có được huyết thống của lũ tiểu tử cự nhân Viễn Cổ. Vì thế mà Lôi Động càng động tâm với bọn hắn. Bất quá, hắn cũng biết vạn thú triều cũng không thể nào tạo thành uy hiếp với Thổ cự nhân nhất tộc cường đại.
Lui về bên trong lỗ nhỏ, Lôi Động và một đám dưới trướng của mình bắt đầu thảo luận. Không bao lâu sau liền xác định chiến thuật. Tổng thể mà nói, cơ hội vẫn thuộc về Thú triều. Hơn vạn thú triều vừa rồi bất quá chỉ là tiểu cổ thú triều mà thôi, Thổ cự nhân nhất tộc tự nhiên có thể ngăn cản được. Nhưng nếu là thú triều cấp bậc mười vạn, trăm vạn thì sao?
Lôi Động, thú triều cấp bậc mười vạn liền có thể tạo thành tổn thương lớn cho Thổ Cự nhân nhất tộc rồi. Về phần cấp bậc trăm vạn thì kết cục duy nhất của bộ lạc Thổ cự nhân này chính là bị xóa xổ. Số lượng biến đổi thì nhiều khi sẽ biến chất. Huống chi, trong thú triều cấp trăm vạn thì không ít yêu thú Kim Đan, nói không chừng còn có yêu thú cấp Nguyên Anh.
Bởi vậy, có thể gây ra uy hiếp cường lực với Thổ cự nhân nhất tộc thì hẳn là chừng hai mươi vạn. Như vậy thì Thổ cự nhân sẽ gặp mối nguy diệt tộc.
Nếu đổi lại là tu sĩ tầm thường mà muốn đối đầu với thú triều thì không hề nghi ngờ gì đây chính là một chuyện thiên đại nguy hiểm. Nhưng đối với Lôi Động hoặc Đạm Đài Băng Vân mà nói thì lại hoàn toàn có thể.
Lôi Động và Đạm Đài Băng Vân xuất phát song song, tìm kiếm những thú triều lớn nhỏ ở vùng phụ cận. Vẻn vẹn mấy ngày sau liền tìm được một vài thú triều không kém hơn thú triều hai mươi vạn. Diện tích thú triều này bao trùm một phạm vi hơn mười dặm, rậm rạp chằng chịt, giống như cuồng thú ở hải dương. Trong đó có một gia hỏa khí thế phi phàm, hiển nhiên là yêu thú cấp Nguyên Anh.
Nơi Thú triều khổng lồ này đi qua, cơ hồ không còn một ngọn cỏ nào, chỉ còn lại một mảnh hoang vu bừa bộn.
Mấy ngày sau, thủ hạ của Lôi Động cũng đã bố trí xong xuôi. Sau khi trao đổi đơn giản với Đạm Đài Băng Vân thoáng một phát, liền bắt đầu hành động. Công tác khiêu chiến thì đã có Đạm Đài Băng Vân chủ trì. Tu vi của nàng đã đạt tới Kim Đan sơ giai, lợi dụng Sí Bàng để chạy trốn thì còn nhanh hơn Lôi Động một bậc.
Chỉ thấy nàng thuấn di một cái, chặn đường trước bầy yêu thú vài dặm. Tiến đàn lượn lờ, huyễn hóa ra vô số thanh sắc kiếm khí, sau khi ngưng tụ kiếm khí dài mấy trượng, liền chém tới giữa thú triều. Cùng lúc đó, nàng lộ vẻ tràn đầy khinh thường và ý tứ khiêu khích.
Nếu đổi lại lúc bình thường, dùng trí lực yêu thú cấp Nguyên Anh thì cũng không dễ bị khiêu khích như vậy. Nhưng thú triều này hình thành từ những yêu thú vốn bị lực lượng không biết chấn động, nôn nóng dị thường mà hóa thành. Mà yêu thú cấp Nguyên Anh kia so với bình thường thì táo bạo hơn nhiều, hơn nữa trong lúc nhất thời lại có nhiều thuộc hạ như vậy, căn bản không để bất kỳ kẻ nào vào mắt. Thực lực mạnh mẽ như thế, cho dù đối phương là cường giả cấp Hóa Thần thì cũng không dám chọi cứng chính diện.
Dưới ý chỉ của yêu thú Nguyên Anh và đám yêu thú kia, hiển nhiên sức miễn dịch với khiêu khích không quá lớn. Thời gian dần qua, đám yêu thú khổng lồ kia dần cải biến phương hướng, đánh tới nơi tiếng đàn phát ra. Trong ba ngày này, Lôi Động và Đạm Đài Băng Vân không ngừng đổi vị trí với nhau, liên tục khiêu khích kích thích thú triều.
Tốn sức của chín trâu hai hổ mới có thể miễn cưỡng dẫn dụ đám thú triều khổng lồn ày đến hơn mười dặm cửa ra vào của bộ lạc Cự Nhân.
Đến lúc này hai người mới thuấn di mất tích. Nhưng đám thú triều phẫn nộ cuồng bạo kia vẫn tiến về phía trước, phá hủy hết thảy những gì có thể phá hủy. Điều duy nhất khiến Lôi Động có chút ngoài ý muốn chính là trên đường đi đám thú triều này đã dung hợp với thú triều khác. Hiện giờ số lượng thú triều tối thiểu cũng vượt quá 25, gần 30 vạn.
Lúc tụ hợp lại với bọn người dưới trướng, công tác chuẩn bị đã được bọn hắn làm thập phần đầy đủ. Tại đây, Lôi Động không thể không đề cập về tên Triệu Thương dưới trướng thoáng một phát. Tư chất tu luyện của hắn không tính là đỉnh tiêm nhưng lại thập phần yêu thích trận pháp. Lúc trước tiểu độ đi săn kiếm tiền ở vùng biển, tác dụng của hắn rất không nhỏ. Xa hơn về sau, hắn đều dồn đại bộ phận tinh lực và tài lực nghiên cứu trận pháp và mua sắm những tài liệu trận pháp mà trước kia không dám nghĩ tới.
Cho nên hôm nay tiêu chuẩn trận pháp lão Triệu không thấp. Trước khi tiến vào hoang mạc đã chuẩn bị vô số tài liệu trận pháp.
Chỉ là, dù tiêu chuẩn trận pháp lão Triệu cao nhưng cũng tuyệt đối không thể dựa vào những trận pháp mà có thể hoàn toàn ngăn cản được thú triều, càng đừng nói tới là tiêu diệt. Như loại thú triều khổng lồ này, tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ có thể chạy trối chết. Đoán chừng khả năng của lão Triệu cũng chỉ có thể kéo dài thời gian một chút mà thôi, tranh thủ cho Thổ cự nhân nhất tộc rời đi.
Thổ cự nhân nhất tộc cũng phát hiện ra thú triều ở ngoài hơn mười dặm. Tuy rằng chỉ số thông minh của Thổ Cự nhân không cao, nhưng cũng không phải loại gia hỏa không biết sống chết. Lúc thấy không cách nào ngăn cản thú triều, Thổ cự nhân nhất tộc liền sáng suốt lựa chọn lui lại. Tuy vậy quanh ba mặt bộ lạc là núi nhưng Thổ cự nhân nhất tộc cũng đào không ít thông đạo. Thỏ khôn còn có hang động, huống chi là những cự nhân này.
Nhưng đàn thú triều này đến vô cùng nhanh, lại rất hung mãnh. Đợi sau khi đám thổ cự nhân này trở về bẩm báo, lại thương lượng thì đám thú triều chỉ còn cách chưa đến mười dặm rồi. Muốn tổ chức cho vài trăm người bỏ chạy toàn bộ thì ít nhất cũng tốn một phút. Huống chi, nếu như không thể kéo dài thời gian thêm một lát nào thì dù tất cả người bộ lạc có trốn ra ngoài thì cũng bị một ít yêu thú tinh nhuệ chặn lại.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế