Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 631: Lệnh bài đến tay.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
“Lẽ nào Diệp Phong ngươi có cách để thắng lợi?” Các thánh điện thiên thánh hớn hở, nếu giao đấu với thực lực hiện thời, Thánh điện thua chắc, trong lúc quan trọng này, họ không cho rằng gã nói nhăng nói cuội.
“Vu ma tựa hồ không nói rõ phải một đấu một, nên năm đấu với năm cũng là công bằng. Thánh điện phái ra năm thiên giai tổ thành ngũ hành chiến trận, phái thêm năm địa giai lập ra chiến trận nữa thì dù không thắng cũng có thể hòa… Mười lăm trận mà hòa mười thì chỉ cần trong năm trận còn lại thắng được ba là thắng lợi sau cùng, không sai chứ?” Diệp Phong khẽ nhếch môi cười hỏi.
“Tại hạ đã thắng trận đầu, chốc nữa các vị chỉ cần thắng được hai trận đơn đả độc đấu là sẽ thắng lợi sau cùng. Cơ hội như vậy sẽ hơn nhiều đơn đả độc đấu mười lăm trận.” Lời gã được chư vị thiên thánh tán đồng.
Một thiên thánh lên tiếng với vẻ còn nghi ngờ: “Nhưng trừ thiên giai chúng ta nhiều hơn Vu ma ra thì những trận còn lại muốn thắng không dễ. Tiếc rằng Thánh điện không có địa giai nào lợi hại như ngươi, không thì đâu đến nỗi nguy hiểm như bây giờ.”
Quy tắc giao đấu là thiên giai đối thiên giai, địa giai đối địa giai nhưng Thánh điện thiên giai nhiều hơn một người, coi như không đấu cũng thắng, nhưng những trận cùng cấp còn lại, phe Thánh điện không có hy vọng gì.
“Các vị thiên thánh đại nhân, đừng quên Thánh điện còn hai vị thiên giai nữa…” Gã đột nhiên mỉm cười nhắc nhở.
“À, không sai. Ngươi không nói, bọn ta suýt quên mất họ.” Một vị thiên thánh hô khẽ, liếc Trát Mộc đang bị phía Vu ma trách mắng ngoài xa: “Chúng ta mời thêm một thiên giai đến thì vạn vô nhất thất.”
Những thiên thánh khác cũng gật đầu đồng ý, không hề do dự khen ngợi Diệp Phong. Nếu lần này Thánh điện có thể giải trừ nguy cơ thì công lao của gã lớn nhất. Trong lòng chư vị thiên thánh càng thêm tín nhiệm gã.
“Vạn vô nhất thất thì chưa chắc.” Mắt Diệp Phong ánh lên ranh mãnh, cúi đầu nói nhỏ: “Thành hay không còn phải xem phe Vu ma có đồng ý không. Bất quá tại hạ thấy chúng ta đừng tiết lộ trong Thánh điện còn thiên giai thì Vu ma tất sẽ sơ ý.”
“Ta ra giao thiệp với chúng.” Một thiên thánh giỏi ăn nói bước ra lớn tiếng với phe Vu võ: “Man tử, có dám quần chiến với Thánh điện?”
“Có gì không dám.” Vu võ tộc cường giả dễ bị kích động, đồng ý ngay. Lục vị thiên thánh hớn hở, thầm mừng vì Vu ma mắc câu.
“Bọn ta phái ra năm thiên giai cùng công bình quyết đấu với năm thiên giai của các ngươi, bên thắng coi như thắng năm trận, thế nào?”
Lặc Lôi lớn tiếng: “Các ngươi chỉ biết dựa vào ngũ hành chiến trận, bọn ta sợ gì. Nhưng quần chiến tối đa chỉ một canh giờ, nếu chưa phân thắng bại thì coi như hòa.”
Phe Vu võ không cho Thánh điện cơ hội kéo dài thời gian. Đương nhiên, họ đã hẹn sẵn với Diệp Phong.
“Được.” Thánh điện đã tính trước nên đồng ý ngay: “Hơn nữa bọn ta cũng yêu cầu địa giai quần chiến năm người luôn. Quy tắc vẫn thế.”
Lặc Lôi giả đò nhíu mày rồi gật đầu: “Thánh điện thích tốc chiến tốc quyết, bọn ta cho các ngươi cơ hội khiến các ngươi tâm phục khẩu phục!”
Thánh điện chúng vị thiên giai đều mừng thầm, như vậy, họ chỉ cần mời thêm một thiên giai thì cơ hồ thắng chắc.
“Diệp Phong, ngươi đấu xong rồi, rút đi sẽ không bị để ý, lập tức đến mê trận mời một vị thiên thánh ra cự địch.” Một thiên thánh mộc điện nói nhỏ.
“Việc trông giữ mê trận quan trọng, với lời của mình Diệp Phong thì sao lưỡng vị thiên thánh đại nhân lại dễ dàng tin được? Thiên thánh đại nhân có thể cho tín vật, như thế do mới mời được hai vị thiên thánh đại nhân đó.” Gã đợi mãi câu này, mê trận chỉ có một mình người không đạt thiên giai như gã ra vào tự do, tất nhiên nhiệm vụ thông báo sẽ đến tay.
“À… cũng đúng.” Địa vị của gã không như thiên giai, muốn mời được lưỡng vị thiên thánh thì cần lý do danh chính ngôn thuận.
Trong các thiên thánh ở lại, địa vị tối cao là một vị Thổ điện thiên thánh, lấy ra một tấm lệnh bài nhỏ xíu, chất liệu rất hiếm có, đưa cho gã: “Lệnh bài này là tín lệnh khi Thánh điện gặp cường địch dùng để điều động cao thủ. Chỉ cần ngươi đưa ra, lưỡng vị thiên thánh sẽ biết ngay có chuyện gì.”
“Diệp Phong sẽ không nhục mệnh.” Cố nén kích động trong lòng, gã tỏ ra thập phần bình tĩnh đón lấy lệnh bài.
Có lệnh bài này, gã sẽ dễ dàng cử lưỡng vị thiên thánh trong mê trận đi, lúc đó chỉ còn lại gã và Qua Bưu, lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay.
Diệp Phong trước khi đi đã ngầm ra hiệu với Lặc Lôi rằng mục đích đã đạt, Vu võ thể tùy ý triển khai hành động.
Diệp Phong vừa đi, Thánh điện còn đang xem năm thiên giai nào nghênh chiến thì Lặc Lôi đột nhiên mỉm cười quỷ dị.
“Đợi đã… ta đổi ý.” Lặc Lôi đưa mắt ra hiệu, ba thiên vu sau lưng lập tức lao lên không: “Đối phó ngũ hành chiến trận, bọn ta chỉ cần xuất động ba thiên giai là đủ.”
“Lặc Lôi, ý ngươi là gì?” Phe Thánh điện lập tức biến sắc.
“Không có gì, bọn ta lấy ba địch năm, để các ngươi có ưu thế còn không được sao?” Lặc Lôi cười ha hả với vẻ trào lồng: “Đấu từng trận quá lãng phí thời gian, chi bằng mười bốn trận còn lại đồng thời khai chiến luôn.”
Lặc Lôi chưa dứt lời, chín Vu võ địa giai lướt ra chặn trước các địa giai võ thánh, hai thiên vu còn lại cũng cầm chân thiên thánh của Thánh điện, song phương lại hình thành thế giằng co nhau.
Hơn nữa hơn nghìn hư giai của Vu võ cùng phát ra khí thế, áp chế nhân mã Thánh điện, tình thế sẵn sàng bùng nổ.
“Những kẻ không liên can trong Thánh điện không được vọng động, bằng không đừng trách Vu võ nhất tộc không khách khí.” Lặc Lôi quát to, Vu võ chỉ còn y rỗi rãi, lại có nhiệm vụ quan trọng nhất là tập kích điểm chứa hồn thạch của Thánh điện.
Hiện giờ ba thiên vu cầm chân thiên giai ngũ hành chiến trận, hai thiên vu còn lại khống chế hai thiên thánh, về lực lượng thiên giai thì Vu võ không hề hạ phong, dù hai thiên thánh trong mê trận đến thì cũng không thể tổ thành ngũ hành chiến trận, không làm gì được hai thiên vu.
Lực lượng Vu võ lúc này mạnh hơn Thánh điện. Về phần hư giai, Thánh điện hoàn toàn lép vế.
Thánh điện vẫn chưa biết Lặc Lôi định làm gì, chỉ biết nếu toàn diện giao chiến thì chắc chắc mình thiệt thòi.
“Mười lăm trận quyết đấu là do man tử các ngươi đưa ra, lẽ nào định nuốt lời.” Các thiên thánh phẫn nộ gầm lên. Họ không sao ngờ rằng sự tình trong chớp mắt đã biến hóa kinh thiên. Đến giờ họ vẫn không hiểu, Vu võ nhất tộc dốc toàn lực, mục đích không chỉ là số hồn thạch gấp ba lần phú nhiêu hồn khoáng mà còn âm mưu lớn hơn.
“Bọn ta không nuốt lời… Hiện tại nhân mã của mười bốn trận đều ở đây, cùng đấu luôn đi. Chỉ cần nhân mã của Thánh điện không vọng động thì bọn ta cũng không động thủ.” Lặc Lôi cười vang: “Khó khăn lắm mới đến được Thánh điện, lão tử ”
Vừa dứt lời, thân hình Lặc Lôi lướt đi như chớp, lao vào Thánh điện khiến các thiên giai cả kinh thất sắc!
“Đứng lại.” Họ định chặn nhưng đối thủ đã chuẩn bị đời nào bỏ qua. Năm thiên vu và chín địa vu đủ chặn hơn hai mươi người mạnh nhất phe Thánh điện khiến họ không thể ngăn cản Lặc Lôi.
“Cút.” Lần này Thánh điện thiên giai thật sự hoảng hồ, nếu Lặc Lôi gây ra việc gì thì họ sẽ thành thiên cổ tội nhân. Nhất thời họ đều dốc hết thực lực, muốn đột phá phòng tuyến của các Vu võ cường giả.
Nhưng lần này, Vu võ đã trù tính kỹ càng, cộng thêm nội tuyến là Diệp Phong cung cấp tin tức nên phân phối thực lực cực kỳ hợp lý. Ba thiên vu tuy hơi kém hơn thiên giai ngũ hành chiến trận nhưng có thể cầm chân, hai thiên vu còn lại càng ung dung, có thể tiếp ứng những chỗ có đột biến. Lực lượng địa giai và hư giai được Vu võ đưa tới đều là tinh duệ của Vu võ nhất tộc, Thánh điện cử đi quá nửa lực lượng rồi thì không còn thực lực chống lại.
Kịch chiến lập tức nổ ra.
oOo
“Cái gì? Vu ma man tử dốc hết lực lượng tập kích Thánh điện?” Diệp Phong vào mê trận, báo cáo tình hình bên ngoài với hai thiên thánh bảo vệ.
Mê trận chỉ che mắt được hư không mà còn cách tuyệt năng lượng khí tức. Nếu Diệp Phong không đến, dù Thánh điện lật nhào thì hai vị thiên thánh cũng không biết.
“Diệp Phong, việc này không thể nói đùa được.” Một vị thiến thánh sầm mặt, hiển nhiên không tin.
“Diệp Phong sao dám gạt thiên thánh đại nhân, lưỡng vị đại nhân xem đi, đây là lệnh bài.” Gã xòe tay, lệnh bài lặng lẽ nằm trong đó.
Thấy tấm lệnh bài độc nhất vô nhị này, hai thiên thánh đều kinh hãi.
“Giờ Vu ma đang ở cửa Thánh điện, lưỡng vị ra xem là biết ngay.” Gã hít sâu một hơi, không để lộ vẻ kích động.
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:10 AM.
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 632: Đắc thủ.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
“Chúng đến vì Qua Bưu hả?” Hai thiên thánh hỏi nghiêm túc, có tín lệnh chứng tỏ Diệp Phong không nói bừa, Thánh điện thật sự gặp nguy cơ.
“Có thể… việc này Diệp Phong không thể khẳng định với lưỡng vị đại nhân.” Diệp Phong lắc đầu tiếc rẻ rồi nói: “Nhưng hành động rình rang lần này của Vu ma thì ý đồ của chúng không đơn giản là giết Qua Bưu.”
“Hà huống hiện giờ sáu thiên vu đang đấu với bảy vị thiên thánh đại nhân, chúng đang chiếm thượng phong. Chỉ cần lưỡng vị đại nhân đến kịp, tin rằng sẽ chế trụ được Vu ma thiên vu. Không còn thiên vu uy hiếp, dù đối phương phát hiện mê trận cũng không dễ dàng lấy mạng Qua Bưu được.” Gã phân tích rất hợp lý.
Chín thiên thánh tuy không thể hình thành hai tổ ngũ hành chiến trận nhưng cầm chân sáu thiên vu thì không thành vấn đề. Qua Bưu cũng là địa giai Vu võ, muốn giết hắn cần nhiều địa giai Vu võ phối hợp mới có cơ hội.
“Không sai.” Hai thiên thánh vốn còn lo cho an toàn của Qua Bưu, nghe giải thích thì yên tâm ngay. Hơn nữa, so với tính mạng Qua Bưu, cơ nghiệp Thánh điện hiển nhiên quan trọng hơn.
“Hà huống Diệp Phong có thể thay lưỡng vị đại nhân trấn thủ ở đây, trừ phi đối thủ là thiên vu, bằng không Qua Bưu tuyệt không bị Vu ma nào giết chết.” Diệp Phong đầy tự tin.
Lưỡng vị thiên thánh hiểu rõ thực lực của gã, tuy còn cách xa thiên giai nhưng đủ chống lại mấy địa vu, có gã bảo vệ, Qua Bưu coi như được an toàn. Nếu Vu ma thiên giai xuất hiện tại đây thì không thể trách gã việc Qua Bưu bị giết mà là thiên thánh như họ thất chức.
“Được, bọn lão phu sẽ lập tức đến tăng viện cho Thánh điện đại quân, ngươi ở lại lo cho an toàn của Qua Bưu.” Hai thiên thánh không có thời gian suy nghĩ, lập tức rời mê trận đến khi vực giao chiến.
“Ha ha! Mỗ chỉ đảm bảo Qua Bưu không chết trong tay Vu ma chứ không đảm bảo hắn không chết trong tay ta.” Thấy lưỡng vị thiên thánh đi khỏi, gã nở nụ cười lạnh băng.
Qua Bưu đang ở trong điện, không biết bên ngoài biến hóa vô cùng, chỉ thấy khí tức lưỡng vị thiên thánh tan biến rất nhanh rồi Diệp Phong đi vào.
“À, ngươi lâu quá không đến, ta còn tưởng ngươi tiếc hồn thạch nên không chấp nhận giao dịch.” Qua Bưu thấy gã đến, chỉ nở nụ cười lạnh trào phúng.
Thời gian gần đây vì tìm phú nhiêu hồn khoáng nên gã không đến cung cấp hồn thạch cho Qua Bưu, dĩ nhiên hắn rất không vừa lòng. Bất quá hắn chưa truyền thụ Thần thông thuật gì cho Diệp Phong, coi như ăn không hai trăm khối hồn thạch mà không tổn thất gì.
“Ha ha, gần đây mỗ bận rộn nên không đến bái phỏng các hạ, mong được bỏ quá.” Diệp Phong mỉm cười, ra vẻ vô hại, từ từ đến gần Qua Bưu.
Hắn không để ý, chỉ hỏi khẽ: “Lưỡng vị thiên thánh sao lịa rời đi? Lẽ nào Thánh điện phát sinh việc gì quan trọng lắm hả?”
Thông thường, lưỡng vị thiên thánh bảo vệ ở đây không dễ dàng bỏ đi, dù thỉnh thoảng quay lại Thánh điện thì họ cũng cho hắn biết. Lần này họ đi vội vàng khiến hắn lấy làm lạ.
"Thánh điện xác thật phát sinh đại sự..." Nụ cười của gã càng rõ, càng quỷ dị. Gã từng bước lại gần Qua Bưu. Gã đợi giây phút này lâu lắm rồi, không xuất thủ thì thôi, xuất thủ thì phải như sấm sét, tuyệt đối không cho hắn cơ hội thoát thân.
“Việc gì?” Hắn thoáng nhận ra có chuyện không ổn, nhưng không cho rằng Diệp Phong sẽ gây bất lợi cho mình, nên tuy cảnh giác nhưng không quá để tâm.
“Vu võ tộc nhân đang dốc toàn lực tiến công Thánh điện!” Diệp Phong bình thản nói.
“Cái gì!” Qua Bưu hãi hùng nhảy lên, suýt nữa rớt phịch xuống đất, sắc mặt nhợt đi, giọng nói run rẩy cơ hồ gầm khe khẽ: “Không thể nào. Vu võ tộc sao lại có thực lực xâm phạm Thánh điện! Họ... họ không thể đánh vào đây.”
“Vu võ tộc xuất động sáu thiên vu.” Lời Diệp Phong khiến Qua Bưu như sa xuống hố băng. Sáu thiên vu cơ hồ là tuyệt đại bộ phận lực lượng thiên giai của Vu võ nhất tộc.
“Bất quá Thánh điện còn chín thiên thánh, tin rằng thiên vu của đối phương không có cơ hội tìm đến đây.” Diệp Phong bổ sung một câu, Qua Bưu lập tức thở phào. Hắn sợ nhất là thiên vu vì địa vu cường giả khó lòng lấy được mạng hắn.
Gã chờ đợi giây phút hắn lơi lỏng này, giây phút hắn sau khi hoảng sợ sẽ giảm ý thức cảnh giác với gã xuống mức thấp nhất. Lúc này Qua Bưu chỉ nghĩ đến việc làm cách trốn chạy khỏi nguy cơ lần này, không để bị Vu võ tộc truy sát, Diệp Phong ở gần trong gang tấc nhưng không được hắn trọng thị đúng mức.
Hai người rất gần nhau, chính là cơ hội tốt để xuất thủ.
“Qua Bưu, chịu chết đi.” Khí tức của Diệp Phong cao vọt lên, chân nguyên bàng bạc đếnm ức kinh nhân từ thể nọi gã rực cháy rồi nổ vang. Lục đảo mà thạch điện tọa lực rung chuyển, bề mặt nền thạch điện nứt nẻ như mạng nhện, thuận theo tường lan lên tận đỉnh điện.
"Mẫn diệt hư không!" Diệp Phong xuất thủ là dốc toàn lực, sử dụng luôn thiên giai thánh kỹ mới học được không lâu.
Chát. Nhục thân của Qua Bưu bị quyền đầu của Diệp Phong đánh trúng, không gian hắc động nhanh chóng hình thành, theo sát ngọn quyền của gã. Lực phá hoại do hư không tan nát hình thành hút hết mọi vật chất và năng lượng vào lỗ đen, thân thể Qua Bưu cũng không ngoại lệ.
"Khốn kiếp!" Qua Bưu gầm lên, không sao ngờ Diệp Phong đột nhiên bừng lên sát cơ, xuất thủ cực kỳ hung hãn, chỉ lực đạo xuất quyền cũng khiến xương cốt hắn tan nát ở điểm bị đánh trúng, thụ thương trong khoảnh khắc. Lỗ đen uy lực vô cùng đó còn hút cả thân thể hắn, cơ hồ muốn cuốn vào khe nứt hư không.
Chát, chát… Qua Bưu kiệt tận toàn lực cũng chỉ giữ được phần thân thể chủ yếu không bị hư không nuốt mất, một tay và một chân bị phân giải thành hư vô, không còn tung tích. Lỗ đen lúc đó đã uống đủ thiên địa linh lực, khe hở nhanh chóng khép lại, lực hút cũng tan đi.
"Ầm!" Qua Bưu còn đang giãy giụa bắn vào bức tường thạch điện, đập thủng một lỗ. Hắn không nghĩ ngợi gì, thậm chí không hỏi vì sao Diệp Phong muốn giết mình, giậm chân, thân hình như mũi tên rời dây cung định thoát khỏi cự ly công kích của Diệp Phong.
"Tru thần lĩnh vực!" đã chuẩn bị trước, tuy uy lực Mẫn diệt hư không cao cường nhưng gã chỉ có hư giai tu vi, không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của thánh kỹ. Gã không mong có thể giết Qua Bưu ngay nên Mẫn diệt hư không vừa thi triển xong là lại phát động chướng ngại tiễn khí phong tỏa hắn.
Gã hiện tại tứ nguyên hợp nhất, năng lượng có thuộc tính khác nhau vận chuyển trơn tru, Qua Bưu chưa kịp kéo giãn cự ly đã bị tiễn khí phong bạo bao lấy.
“Cái gì!” Qua Bưu lại không kịp trở tay, va mạnh vào chướng ngại tiễn khí, da thịt toàn thân bị cắt nát, bị thương càng nặng hơn. Hắn cuống lên, không vận nổi năng lượng, bị tiễn khí hất văng trở lại, đập đánh bịch xuống đất.
“Ngươi tưởng mình chạy được sao?” Giọng Diệp Phong lạnh lùng vang lên tai.
“Vì sao! Sao ngươi lại xuất thủ với ta. Ngươi không sợ Thánh điện trách phạt hả?” Qua Bưu méo mó mặt mày vì đau đớn gầm lên bất cam: “Ngươi cũng biết tầm quan trọng của ta với Thánh điện, nếu ngươi giết ta, Thánh điện nhất định không bỏ qua.”
“Ta dám giết ngươi thì tất nhiên sợ gì Thánh điện.” Qua Bưu hiện tại đã thành con mồi đợi giết, Diệp Phong không vội động thủ. Hắn mất một tay một chân, một nửa lồng ngực trọng thương, căn bản không có sức thoát khỏi tru thần lĩnh vực.
“Nhưng giết ta thì ngươi được lợi gì?” Qua Bưu mắt đỏ lên, giận dữ gầm vang.
“Lợi? Ta cần tinh huyết và tính mệnh ngươi.” Diệp Phong lạnh lùng, thổ nguyên năng lượng hồn hậu nhanh chóng tụ trên quyền đầu, thêm một chiêu Mẫn diệt hư không, Qua Bưu khẳng định sẽ bị mất mạng.
“Đợi đã.” Qua Bưu kinh hãi, vội hét to.
“Còn di ngôn gì không?” Diệp Phong chậm lại, muốn nghe xem hắn định nói gì.
“Ngươi cần tinh huyết và tính mệnh ta để giải vu thuật Thần thông chú?” Qua Bưu thân là Vu võ, hiểu rõ tác dụng của hai thứ đó.
"Không sai!" Diệp Phong không giấu: “Coi như ngươi tự làm tự chịu, không phải vì ngươi khiến sư phụ ta trúng Sinh mệnh điêu linh thì ta hà tất mạo hiểm đến giết ngươi. Tất cả đều do ngươi tự gây ra.”
Diệp Phong nói xong lại định động thủ.
Qua Bưu thét lên: “Muốn giải Sinh mệnh điêu linh, vị tất cần lấy mạng ta, ta có cách giải chú.”
Bù cho hwa
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:08 AM.
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 633: Thủy mạc thiên hoa.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
“Ngươi đồng ý giao tinh huyết giải chú?” Diệp Phong hơi ngừng tay, lạnh lẽo hỏi. Qua Bưu là người thi triển chú thuật đương nhiên có thể chủ động giải chú cho Yêu vương, chỉ là hai người ở hai nơi, nếu muốn giải được hoàn toàn, bắt buộc hắn phải tổn hao nguyên khí chế tác tinh huyết giải chú.
“Chỉ cần ngươi không giết, ta sẽ hiến tinh huyết giải chú!” Qua Bưu vội đáp, hắn vốn sợ chết, bằng không năm xưa đã không khuất nhục đầu hàng Thánh điện, trở thành nô tài cho tử địch của tộc nhân.
“Nhưng giết ngươi rồi thì cũng giải được chú, lại không còn hậu hoạn gì.” Diệp Phong cười lạnh, tuy không lập tức hạ thủ nhưng không định tha cho hắn.
“Ngươi giết ta không có lợi gì mà còn rước lấy không ít phiền hà. Ta chết rồi, Thánh điện nhất định sẽ truy cứu đến cùng, mê trận lại chỉ có ta và ngươi, ngươi không thể thoát được. Nếu ngươi không giết ta, sẽ không trở mặt với Thánh điện, việc hôm nay ta sẽ không tiết lộ ra.” Qua Bưu biết muốn giữ được mạng phải khiến cho Diệp Phong yên tâm đã, nên câu nào của hắn cũng có dụng ý.
“Hà huống, giết ta thì hiệu quả khẳng định không ổn thỏa như ta tự thân giải chú. Vạn nhất có gì sai sót thì Sinh mệnh điêu linh sẽ không thể giải được…” Qua Bưu bổ sung.
“Ta dựa vào đâu mà phải tin ngươi?” Diệp Phong nheo mắt, lời Qua Bưu khiến gã hơi do dự. Tuy giết người thỉ triển chú thuật lấy tinh huyết có thể dùng cách giải chú thông dụng của Vu võ là xong, nhưng thông tin gã có được từ truyền thừa của Thần Thông lão tổ đã qua mấy vạn năm còn hiện giờ Vu võ nhất tộc sớm đã vượt qua hoàng cấp, đạt đến thánh giai.
Sinh mệnh điêu linh là Vu chú Thần thông thuật từ thánh giai trở lên mới sáng tạo ra, dùng cách giải chú thông dụng do Thần Thông lão tổ truyền thừa có tác dụng hay không thì còn là câu hỏi với gã.
“Ta sẽ hiến dâng cả bản mệnh tinh huyết cho ngươi sai khiến.” Vì giữ mạng, Qua Bưu không cần gì, đằng nào cũng là nô tài của Thánh điện, biến thành thủ hạ của Diệp Phong cũng thế mà thôi.
“Được, ngươi giao tinh huyết giải chú của Sinh mệnh điêu linh ra đây.” Diệp Phong từ từ thu liễm năng lượng, hạ lệnh cho Qua Bưu.
Hắn tuy trọng thương nhưng địa vu nhục thân phi phàm, nghiến răng dùng máu đang chảy ra, nén cơn đau đơn để chế tác tinh huyết giải chú.
Từng dòng máu được rút khỏi huyết mạch Qua Bưu, liên tục ngưng tụ rồi thu nhỏ trước mặt hắn, cả bát máu lớn sau cùng chỉ còn bằng một giọt. Đồng thời, nguyên nguyên lực của hắn cũng theo phương thức phi thường đặc thù và huyền diệu hòa vào tinh huyết. Diệp Phong đứng cạnh giám sát kỹ càng, đề phòng hắn giở trò.
Gần nửa canh giờ sau, giọt tinh huyết giải chú hoàn thành. Qua Bưu thở hồng hộc giao cho Diệp Phong rồi nhấn mạnh: “Lần này ngươi vừa ý rồi chứ.”
“Đây là tinh huyết giải chú cho Sinh mệnh điêu linh?” Diệp Phong biết các loại vu chú Thần thông thuật dưới thánh giai nhưng còn trên đó thì không biết gì mấy, gã hỏi với vẻ không xác định.
“Ta không cần phải lừa ngươi. Ngươi đến đây để giải trừ Sinh mệnh điêu linh thì ta nghĩ… ngươi chắc là có quan hệ với người tên Yêu vương ở Võ Nguyên đại lục?” Qua Bưu từ khi đầu hàng Thánh điện cơ hồ không có cơ hội xuất thủ, nói gì đến thi triển Vu chú Thần thông thuật. Lần duy nhất là hiệp trợ thánh sứ thi triển Sinh mệnh điêu linh, nên Diệp Phong vừa biểu lộ mục đích là hắn đã đoán được tám phần
“Không sai, đó là sư phụ ta.” Diệp Phong nhạt nhẽo nói, không có ý giấu hắn.
“Hóa ra là vậy, Yêu vương xem ra là nhân vật phi phàm. Thánh điện hao phí không ít nhân lực vật lực mà không làm gì được một kẻ chưa đạt đến thánh giai, giờ y lại dạy được một đồ đệ như ngươi, ha ha.” Qua Bưu vừa nói vừa ngầm điều tức. Diệp Phong thấy hết nhưng không phản ứng.
“Ta và Yêu vương không liên can gì, y trúng Sinh mệnh điêu linh cùng vì ta bị Thánh điện hạ lệnh. Y chết hay sống quan hệ gì tới ta. Ta không cần thiết lãng phí tinh huyết chế tác thứ giải chú giả hạ y. Hà huống sau này ta là ngươi của ngươi, hạ Yêu vương chẳng phải muốn chết sớm sao?” Thương thế của Qua Bưu khôi phục cực nhanh, cơ nhục và cốt cách lành lại.
“Vậy giao bản mệnh tinh huyết ra, ta có thể không giết ngươi.” Diệp Phong lấy tinh huyết giải chú cho Sinh mệnh điêu linh, đồng thời lạnh lùng nói với Qua Bưu.
“Rút bản mệnh tinh huyết sẽ hao tổn lượng máu hơn nhiều giải chú, với hiện trạng của ta, lấy bản mệnh tinh huyết có khác gì tự sát? Để ta hồi phục một chút đã, được không?” Qua Bưu rụt rè giải thích, đồng thời cười khổ.
“Tốt nhất ngươi đừng giở trò.” Diệp Phong lấy ra một viên sinh hóa đơn, búng vào miệng hắn.
Nếu có thể thu phục Qua Bưu, tạm thời sẽ không cần trở mặt với Thánh điện, cũng không bại lộ thân phận, sau này càng dễ tìm được cách về Võ Nguyên đại lục. Nên gã chần chừ, chỉ cần Qua Bưu giao bản mệnh tinh huyết thì không thể giở được trò gì nữa.
“Ta còn giở được trò gì? Thực lực của ngươi như vậy, dù ta đạt mức toàn thành cũng không thoát khỏi tiễn khí phong tỏa của ngươi.” Sinh hóa đơn vừa vào miệng, Qua Bưu lập tức lấy lại tinh thần, nở nụ cười quỷ dị.
“Giờ ngươi có thể giao bản mệnh tinh huyết rồi.” Diệp Phong đợi một chút cho hiệu quả Sinh hóa đơn hoàn toàn công hiệu thì xòe tay lạnh lẽo nói.
Gã đương nhiên không để Qua Bưu hoàn toàn khôi phục thực lực, thấy sắc mặt hắn hồi phục thì lập tức giục. Chỉ khi nắm được bản mệnh tinh huyết của hắn, gã mới yên tâm.
“Sắp được rồi…” Qua Bưu ứng phó với vẻ lạ lùng, không hiểu lấy đâu ra một bảo vật như viên ngọc phát ra thủy nguyên năng lượng cực mạnh khiến Diệp Phong thầm kêu không ổn.
“Dám giở trò, muốn chết.” Gã gầm lên giận dữ, tay tích lực lôi đình, chân nguyên hung hãn giáng tới. Mẫn diệt hư không phát ra cuồng bạo.
Qua Bưu cũng không chậm, nắm chặt bảo vật hình viên ngọc, tức thì một lớp thủy lam sắc năng lượng hoa lệ trùm kín hắn, phát ra lam quang mê hoặc, thủy nguyên khí tức bức nhân.
“Bốp.” Mẫn diệt hư không hung hãn cực độ lại giáng lên màn nước màu lam, uy lực kinh hồn chưa kịp phát ra đã bị thủy nguyên nhu hòa hóa giải vô ảnh vô tung. Màn nước chỉ gợn lên mấy làn sóng màu lam rồi bình tĩnh như thường.
“Ha ha! Thủy mạc thiên hoa này là vật bảo mệnh sau cùng mà Thánh điện cho ta, do ba Thủy điện thiên thánh liên thủ phong ấn lực phòng ngự thiên giai vào đó, đủ chống lại đòn công kích trí mạng của thiên giai một lần. Ngươi chỉ là hư thánh, muốn giết ta khác nào si tâm vọng tưởng!” Qua Bưu sau cũng cũng tỏ rõ khía cạnh hung ác, đứng trong màn nước gầm lên huênh hoang.
"Mẫn diệt hư không!" Diệp Phong nghe nói là sức mạnh mượn từ bảo vật thì hiểu ngay. Thánh điện coi trọng Qua Bưu như vậy, để cho hắn vật như thế cũng là bình thường. Bất quá là năng lượng ngoại lai thì uy lực sẽ có cực hạn, chỉ cần gã liên tục công kích màn nước, sớm muộn gì cũng phá được.
Lại thêm một đòn, màn nước bên ngoài Qua Bưu rung lên, năng lượng lập tức bớt đi. Theo xu thế này, Diệp Phong liên tục giáng mười tám quyền thì lam sắc năng lượng của Thủy mạc thiên hoa sẽ tiêu tan. Lúc đó Qua Bưu sẽ chỉ còn nước mặc cho Diệp Phong làm thịt.
“Hừ! Chướng ngại tiễn khí đáng ghét.” Qua Bưu nhanh chóng liếc tru thần lĩnh vực phong tỏa quanh mình, tỏ vẻ khẩn trương. Hắn đương nhiên hiểu được nhược điểm của bảo vật, chỉ trách uy lực công kích của Diệp Phong quá mạnh, gấp mấy lần địa giai cường giả. Không phải thế thì màn nước này ít nhất còn chịu được mấy chục lần nữa.
Quyền thứ ba của Diệp Phong lại giáng tới. Qua Bưu thấy thủy nguyên năng lượng liên tục giảm đi thì hạ quyết tâm. Hắn giậm mạnh chân, thân thể đằng không vút lên, được Thủy mạc thiên hoa bao trùm lao vào tru thần lĩnh vực.
Hắn định dựa vào phòng ngự cấp thiên giai của Thủy mạc thiên hoa để thoát khỏi tiễn khí phong tỏa.
Cạch… cạch! Keng, keng, keng, keng…
Thủy mạc thiên hoa bao quanh hắn lập tức bị vô số tiễn khí vây lấy. Tiễn khí lăng lệ điên cuồng đổ tới, liên tục xuyên qua xuyên lại, Thủy mạc thiên hoa giảm bớt năng lượng với tốc độ mắt thường thấy rõ, chỉ mấy giây ngắn ngủi mà màn nước giảm đi quá nửa. Đủ thấy uy lực của tiễn khí phong bạo trong tru thần lĩnh vực đến mức nào.
Chát, thân thể hắn chui ra khỏi được vòng tiễn khí, tuy không bị thương tổn gì nhưng Thủy mạc thiên hoa gần như tan rã, lam sắc quang mang nhàn nhạt cơ hồ tan biến bất cứ lúc nào, mờ đến cực độ.
“Khốn kiếp! Diệp Phong, ngươi nhớ cho ta, nhất định ta sẽ báo cho Thánh điện biết ngươi là đồ đệ của Yêu vương, lúc Thánh điện bắt được ngươi, ta sẽ khiến ngươi chết không được sống không xong.” Qua Bưu cuống lên, vừa gầm vang vừa lao nhanh ra ngoài mê trận. Chỉ cần thoát được ra ngoài, phát ra khí tức là Thánh điện hiên thánh sẽ tới, khi ấy mạng hắn vẫn còn.
“Ngươi không thoát được đâu.” Diệp Phong nhanh chóng thu liễm tru thần lĩnh vực, thân ảnh như thiểm điện lao theo.
Thực lực của Diệp Phong cao hơn Qua Bưu một mức, hơn nữa hắn trọng thương chưa lành, thực lực càng giảm đi một mức. Tuy vậy, gã muốn bắt kịp trước khi hắn thoát khỏi mê trận cũng không phải việc dễ dàng. Phạm vi mê trận không lớn lắm, Qua Bưu liên tục lắc mình hai lần đã đến sát rìa, sắp sửa lao ra…
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:07 AM.
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 634: Câu đố của Lặc Lôi.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
"Càn khôn tạo hóa thuật! Lạc nhật tam liên xạ!" Diệp Phong vẫn thản nhiên, lấy Tru Thần cung từ nguyên trạc ra, dây cung lập tức xuất hiện năng lượng do Lạc nhật thần tiễn hình thành.
Càn khôn tạo hóa thuật tuy chỉ là một môn địa giai thánh kỹ nhưng có thể biến mọi công kích thành ba lần, hơn nữa uy lực mỗi phần đều ngang với công kích đầu tiên. Nói đơn giản là nó có thể phục chế thêm hai luồng công kích nữa.
Tuy môn địa giai thánh kỹ này chỉ hiệu quả với kỹ năng dưới thiên giai, có nghĩa là thiên giai thật sự không coi môn thánh kỹ này ra gì. Uy lực thật sự của thiên giai thánh kỹ vượt xa địa giai tầm thường, chứ không chỉ ba lần. Với Diệp Phong, hiện tại tu vi của gã chỉ là hư giai, Tru thần tiễn tuy uy lực hùng hậu nhưng không thể đạt đến mức thiên giai thánh kỹ. Quan trọng nhất, uy lực lớn nhất của Tru thần tiễn là đến từ Tru Thần cung đúc bằng tiên thiên kim nguyên, có thể tăng hiệu quả cho kim nguyên năng lượng.
Hiệu quả phục chế công kích của Càn khôn tạo hóa thuật cực kỳ phát huy với Tru thần tiễn có đẳng cấp công kích không quá cao. Hai loại thủ đoạn này kết hợp, tuy không bằng uy lực của thiên giai cường giả thi triển nhưng đối phó địa vu thì có thừa.
Dây cung trên tay Diệp Phong khẽ phựt, ba mũi Lạc nhật thần tiễn giống hệt nhau vút ra, trong sát na đến sát Qua Bưu. Lúc đó hắn chỉ còn không đầy một trăm thước là thoát khỏi mê trận.
Một trăm thước với địa giai Vu võ như Qua Bưu không đáng gì, cơ hồ không đến nửa giây. Nhưng hiện tại hắn không thể thoát được quãng đường đào thoát sau cùng này. Hắn cảm thụ ba luồng sát cơ cực kỳ lăng lệ từ sau lưng, nếu xung phá mê trận thì sẽ bị sát cơ đó đánh tan thành bột trong tích tắc.
"Đáng ghét!" Qua Bưu gầm lên, hơi dừng tấm thân trọng thương lại, đồng thời nhục thân vang lên tiếng xương cốt tanh tách, lớn gấp mấy lần, gân và mạch máu nổi lên như những con rắn bò ngoằn ngoèo, cực kỳ đáng sợ. Sức mạnh của phòng ngự Thần thông thuật lan khắp toàn thân, lướt ngang cực nhanh, định tránh khỏi ba mũi thần tiễn kinh nhân của Diệp Phong.
"Tật!" Ba mũi Lạc nhật thần tiễn đột nhiên tăng tốc, vói thế sét đánh không kịp bưng tai trúng vào hắn.
"A!" Qua Bưu lập tức thét lên động trời, toàn thân chìm trong kim quang chói lòa. Lạc nhật thần tiễn bạo phát lực sát thương khủng khiếp, như cuồng bạo bạo vũ trùm lên thân thể hắn, ba mũi Lạc nhật thần tiễn ngang với gấp ba lần uy lực một mũi Lạc nhật thần tiễn. Dù chỉ là một mũi thì Qua Bưu hiện tại cũng khó ứng phó nổi, nói gì đến gấp ba lần.
"Ầm ầm ầm!" Không gian ở vị trí hắn đứng rung lên kịch liệt, rồi năng lượng tan đi, lộ ra cảnh tượng sau chót.
Hạ thân Qua Bưu bị đánh tan nát, còn thượng thân thì hai tay cũng xương thịt rời nhau, lộ rõ xương trắng và máu đỏ đầm đìa. Ngực hắn còn một vết lõm vào trí mạng, ngay cả thở cũng cực kỳ khó khăn. Hắn chỉ còn đầu là hoàn chỉnh, chỉ bị mấy vết thương không đáng kể.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hắn dùng tứ chi bảo vệ chặt chẽ cái đầu cực kỳ quan trọng với Vu võ nên mới giữ được tính mạng trong tru thần phong bạo.
Diệp Phong khẽ giậm chân, lướt đến phía trên đích Qua Bưu đangthoi thóp, nhìn thân thể quằn quại bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Đừng… đừng… giết ta.” Qua Bưu đau đớn đến độ nói cũng không rõ, sinh mệnh lực đang nhanh chóng tan đi. Dù Diệp Phong không ra tay, hắn cũng sống được lâu nữa, trừ phi có người khác tha tu luyện nguyên nguyên lực dồn sang thì may ra hắn mới giữ được mạng.
“Ta… ta tình nguyện… giao tinh huyết…” Hắn chật vật nói xong thì cúi đầu phục xuống, không thể động đậy.
“Giờ mới nguyện ý giao tinh huyết thì muộn rồi.” Diệp Phong giơ tay ấn mạnh vào đầu hắn.
Mẫn diệt hư không!
Tay gã rung lên, đầu Qua Bưu lập tức hóa thành một mớ nát bét, lỗ đen cỡ nhỏ xuất hiện giữa lòng tay hút nửa người Qua Bưu vào rồi mới từ từ khép lại.
Lúc trước thân thể Qua Bưu chỉ hơi trọng thương, che giấu một chút là Thánh điện thiên thánh khẳng định không thấy sơ hở. Nhưng hiện giờ hắn không còn ra hình người, dù thật sự giao tinh huyết, hoàn toàn thần phục Diệp Phong thì cũng không giấu được Thánh điện. Qua Bưu không còn tác dụng che giấu thân phận giúp gã nữa thì gã cần gì một kẻ sắp chết?
“Để loại tiểu nhân phản phúc vô thường như ngươi cạnh mình chỉ tổ họa hại.” Diệp Phong lạnh lùng nói, xòe tay dùng phương pháp lấy tinh huyết theo truyền thừa của Vu võ, hút hết máu từ thân thể tàn dư của Qua Bưu lên không. Lần này máu được gã khống chế, liên tục co lại, sau cùng chỉ còn một giọt, là tinh huyết của chính Qua Bưu.
Tuy gã đã lấy được tinh huyết giải chú, Qua Bưu đích xác không cần giở thủ đoạn khiến gã hoài nghi nhưng cẩn thận một chút không thừa. Hiện tại gã có hai phương pháp để giải chú cho sư phụ, coi như vạn vô nhất thất.
“Vu võ chắc bắt đầu hành động rồi.” Giải quyết Qua Bưu xong, sự tình vẫn chưa kết thúc, gã xử lý thi thể hắn rồi cho vào nguyên trạc làm chứng cứ trao cho Vu võ nhất tộc.
Lấy mạng Qua Bưu đổi lấy hai phần mười hồn thạch của Vu võ nhất tộc thu hoạch từ Thánh điện thì gã tất nhiên không bỏ qua.
“Nên đi thôi, khi Thánh điện thiên thánh đến tất nhiên sẽ phát giác, khi đó có thể ta và bọn Thẩm Lan sẽ bị truy kích.” Gã trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm: “Cũng may phần lớn tinh lực Thánh điện bị Vu võ nhất tộc cầm chân, nhất thời không phát hiện ta có gì khác thường. Chỉ cần dẫn bọn Thẩm Lan rời khỏi Thánh điện trước khi Vu võ nhất tộc rời đi là an toàn.”
Gã trảm sát Qua Bưu không mất nhiều thời gian, còn đủ để thực hiện tiếp bước thứ hai.
“Đi.” Gã phá mê trận, dùng hỗn nguyên lực che giấu khí tức lao đến chỗ chứa hồn thạch.
o
Oo
Ở một trí rất kín đáo trong Thánh điện, bên một công trình xám trắng.
Lặc Lôi đang hung hãn trừng mắt nhìn hai thánh điện địa giai, chung quanh là mấy thi thể là các hư giai bảo vệ nơi này. Kho hồn thạch trọng yếu thế này thường có một thiên giai tọa trấn, bất quá hiện tại Thánh điện thiên giai đều bị Vu võ cầm chân, không biết chỗ này xảy ra chuyện gì.
“Các ngươi có nói cách mở phòng ngự trận này không.” Lặc Lôi giậm chân, sóng chân hung mãnh tràn đến hai địa giai khiến họ thổ huyết.
Cả hai đã bị Lặc Lôi chế trụ nhưng dù y uy bức lợi dụ thế nào họ cũng không hé răng nửa câu. Thánh điện giao cho hai địa giai quản lý chỗ quan trọng thế này, hiện nhiên họ đều là phần tử trung kiên.
Quanh chỗ cất hồn thạch có một phòng ngự trận thế cực kỳ chắc chắn. Thực lực của Lặc Lôi cũng không thể phá được lớp phòng ngự này ngay. Quan trọng là khi y công kích phòng ngự trận thế thì thanh thế sẽ kinh động các thiên giai của Thánh điện. Tuy năm thiên vu cầm chân chín thiên giai không thành vấn đề nhưng nếu Thánh điện biết kho chứa hồn thạch bị công kích tất sẽ bất chấp tất cả đến cứu viện. Lúc đó năm thiên vu khó lòng ngăn được toàn bộ thiên thánh.
Lặc Lôi vẫn hy vọng có thể dùng cách thông thường phá được phòng ngự trận thế để lấy hồn thạch.
“Mẹ nó chứ, các ngươi không nói, có tin lão tử thịt các ngươi không.” Lòng kiên nhẫn của Lặc Lôi dần bị mài mòn hết, khí thế lộ rõ sát ý lăng lệ.
“Dù các ngươi không nói ra phương pháp mở trận thì lão tử cũng có cách, dù phải dụng lực mở ra thì lão tử cũng mở được.” Lặc Lôi gầm lên.
“Hừ, có bản lĩnh thì man tử ngươi cứ thử xem, e là chưa phá khai phòng ngự trận thì các vị thiên thánh đại nhân đã phát giác động tĩnh ở đây.” Lần này, một địa giai đã lên tiếng, y hiểu rõ tình thế nên không hề e dè.
“Biết thì sao? Lẽ nào lão tử sợ bọn rùa đen Thánh điện.” Lặc Lôi vung chân đá bay địa giai đó đập vào phòng ngự trận, dấy lên một vòng gợn sóng nhưng không hề rung rinh.
Địa giai đó cũng có cốt khí, thổ ra một ngụm máu thì cười thảm, lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ Thánh điện, có gan thì cứ giết hai chúng ta rồi phá trận thử xem nào. Ngươi dám không?”
Họ biết sa vào tay Lặc Lôi khó tránh khỏi cái chết, nếu giữ được hồn thạch, họ sẽ là công thần, thân nhân tộc nhân nhất định được Thánh điện đền bù chiếu cố. Đằng nào cũng chết, hà tất phải chết như phản đồ?
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:06 AM.
Đã có 68 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 635: Dọa Khiếp.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
“Tưởng lão tử không dám giết các ngươi chắc!” Sát khí của Lặc Lôi tăng vọt, lức mạnh liên miên dồn lên tay, xem ra chuẩn bị hạ sát thủ. Y thân là thiên vu, chưa từng bị địa giai miệt thị như thế bao giờ, đối phương khích tướng là y mắc ngay.
“Thiên vu đại nhân khoan đã.” Lặc Lôi định động thủ thì ngoài xa đột nhiên vang lên giọng Diệp Phong. Y ngẩn người, từ từ thu liễm sát khí, ngẩng lên nhìn.
Thoáng sau, thân ảnh Diệp Phong đáp xuống trước mặt Lặc Lôi, cười ha hả: “Thật ra việc gì mà khiến thiên vu đại nhân nổi giận như vậy?”
Lặc Lôi liếc gã với vẻ lạ lùng, lòng thầm kinh ngạc. Y biết rõ nhiệm vụ của gã là tru sát Qua Bưu, gã mới đi có một chú mà Qua Bưu dù gì cũng là địa giai của Vu võ nhất tộc, thực lực không thể coi thường. Có lẽ y không phải đối thủ của Diệp Phong nhưng theo Lặc Lôi, gã muốn giết hắn cũng phải phí chút công sức mới đắc thủ!
Nhưng thần thái của gã thì tựa hồ đã đắc thủ, hơn nữa không có vẻ gì là gã phải chiến đấu kịch liệt. Thực lực của gã quả thật kinh nhân. Chỉ với tu vi hư giai mà giết một địa vu cực kỳ dễ dàng. Sau này gã tấn nhập địa giai, chẳng phải thiên giai cũng không chế trụ nổi sao? Lặc Lôi thầm mừng vì gã không phải địch nhân của Vu võ nhất tộc, bằng không sẽ rất đau đầu với đối thủ thế này.
“Diệp Phong, Qua Bưu…” Lặc Lôi chưa dứt lời, Diệp Phong lấy nửa thi thể Qua Bưu ra, mỉm cười.
“Theo ước định, tại hạ lấy được mạng Qua Bưu, trừ đi mối uy hiếp quan trọng cho Vu võ nhất tộc, thì được lấy hai phần mười số hồn thạch ở đây.”
Lặc Lôi quét thần niệm, biết là thi thể Qua Bưu, thấy hắn chết thảm như vậy thì trong lòng thập phần thống khoái. Phản đồ này không biết đã hại chết bao nhiêu tộc nhân, sau cùng cũng bị báo ứng.
“Diệp Phong tiểu huynh đệ, Lặc Lôi đại biểu cho Vu võ nhất tộc, trịnh trọng cảm tạ các hạ trừ mối hại cho bản tộc. hai phần mười hồn thạch này, Vu võ tộc tuyệt không sai lời.” Lặc Lôi ôm quyền, y cảm kích từ đáy lòng, nếu không gặp Diệp Phong, Vu võ tộc có thể vĩnh viễn không giết được phản đồ.
“Ha ha! Không cần dài dòng nữa, thiên vu đại nhân chưa xử lý xong ở đây hả?” Diệp Phong nhìn quanh, lập tức hiểu ngay tình hình.
“Hừ! Hai tên này kín miệng lắm, chết cũng không chịu tiết lộ cách mở phòng ngự trận.” Lặc Lôi khá hổ thẹn, Diệp Phong thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn y đường đường là thiên giai lại không xử lý được hai địa giai, thật khiến người ta đỏ mặt.
“Hóa ra là vậy…” Diệp Phong ve cằm một lúc rồi nói: “Thiên vu đại nhân, chi bằng để Diệp Phong thử xem, được không?”
“Các hạ có cách khiến chúng ngoan ngoãn khai ra?” Lặc Lôi ngạc nhiên.
“Thử xem sao.” Diệp Phong không nói chắc, mỉm cười bảo: “Nếu Diệp Phong thành công, xin thiên vu đại nhân đáp ứng tại hạ một việc.”
“Các hạ nói đi.” Lặc Lôi đang lúng túng, nếu Diệp Phong moi được từ miệng hai địa giai này phương pháp mở trận thù yêu cầu chỉ cần không quá đáng là y đáp ứng liền.
“Nếu trong đó có loại hôi sắc khoáng thạch, tại hạ lớn mật xin thiên vu đại nhân chuyển cho mỗ.”
“Việc nhỏ thôi mà.” Lặc Lôi nhẹ lòng, yêu cầu này không là gì.
“Vậy xin thiên vu đại nhân phối hợp.” Nói đoạn, gã từ từ i đến trước mặt hai thánh điện địa giai.
“Tên phản đồ Diệp Phong. Ngươi dám theo Vu ma nhất tộc, nếu thiên thánh đại nhân biết thì ngươi chết không có đất chôn.” Hai địa giai đều biết Diệp Phong, thấy gã câu kết cùng Lặc Lôi thì nghiến răng giận dữ.
Diệp Phong mỉm cười thản nhiên, lắc đầu: “Mỗ vốn không phải nô tài của Thánh điện, tất nhiên không hề phản bội. Còn theo Vu võ nhất tộc, thì mục tiêu chỉ là hợp tác…”
“Hiện tại mỗ cho hai vị một cơ hội, nếu chịu nói ra phương pháp mở phòng ngự trận sẽ bớt phải nếm mùi khổ đau. Các vị nên cân nhắc.” Diệp Phong tỏ vẻ cực kỳ nắm chắc, mỉm cười đến trước mặt cả hai khẽ nói.
“Đừng mơ, dù ngươi giết hai chúng ta thì cũng đừng mơ được biết chút bí mật nào.” Ngay cả thiên giai như Lặc Lôi mà họ cũng không sợ thì có coi hư giai như Diệp Phong ra gì? Thủ đoạn của gã sao bằng được vu thuật Thần thông chú của Lặc Lôi.
“Ha ha! Giết các vị? Không cần thiết.” Diệp Phong lắc đầu: “Xem ra mỗ đành đắc tội.”
Gã móc một bình độc phấn từ trong nguyên trạc ra, dùng nguyên lực chia làm hai phần nổi lơ lửng trước mặt hai địa giai, cười hỏi: “Loại độc này là Hủ tâm độc. Một khi vào trong thân thể là các vị sẽ ngứa ngáy đau đớn như vạn con kiến cắn xé. Không biết nhị vị kiên trì được bao lâu…”
“Dừng, tưởng ngươi có thủ đoạn lợi hại nào, hóa ra là loại trò vặt dùng độc này. Tuy thực lực của hai bọn ta bị phong bế nhưng tu vi vẫn còn, độc vật sao uy hiếp được.” Một địa giai cực kỳ khinh bỉ hừ lạnh.
Trong Thánh điện có thánh tiềm giả của Bách Thảo cốc, độc công họ tu luyện đối với phổ thông hư giai đã không có tác dụng, hà huống là địa giai? Thánh địa vẫn cho rằng thực lực phải trông vào tu vi, ngoại lực đều không quan trọng, dù các loại thánh khí cũng chỉ có tác dụng phụ trợ.
Lặc Lôi cũng nhíu mày, Vu võ nhất tộc càng khinh thị độc dược, cả y cũng không tin một chút độc phấn của Diệp Phong có thể bức được hai địa giai phun ra bí mật về phòng ngự trận. Nhưng ban nãy y đồng ý với gã nên giờ không tiện lên tiếng ngăn lại.
“Vậy ư? Hai vị thử nhé.” Diệp Phong mỉm cười, hai ngón tay cắm vào thân thể hai địa giai.
Độc vào thể nội, sắc mặt họ lập tức cực kỳ khó coi. Loại độc này không hề ảnh hưởng đến tu vi những khiến thân thể có cảm giác rất khó chịu. Tiếp đó độc khí lan khắp thân thể, đặc biệt là trong huyết mạch như sôi trào mãnh liệt.
Bộp, bộp… Từng bong bóng máu nổi ra ngoài da rồi nhanh chóng vỡ tung, máu màu đỏ sậm bắn tứ tán. Đồng thời ngực hai người đen bầm khiến họ đau đơn cực độ, thần trí có cảm giác không thể khống chế nguyên lực. Bất quá họ dù gì cũng có địa giai tu vi, tình huống tệ hơn Hỏa sứ khi xưa gấp mấy lần nhưng vẫn chịu đựng được.
Diệp Phong tự hồ không vội, hiểu rõ chỉ với đau đớn sẽ không thể khiến hai địa giai triệt để khuất phục. Gã từ từ đi đi lại lại đợi thống khổ do Hủ tâm độc tạo thành với hai người đạt đến đỉnh thì mới lên tiếng.
“Mỗ biết các vị nghĩ gì, chắc các vị đều cho là đằng nào cũng chết thì chết cho oanh oanh liệt liệt, sẽ được Thánh điện coi là công thần, sẽ đối đãi tốt với thân nhân và tộc nhân.” Diệp Phong nói bằng ngữ khí nhạt nhẽo: “Nhưng mỗ… có thể khiến các vị không làm anh hùng được.”
“Các vị cũng thấy Qua Bưu đã bị mỗ giết, nhưng việc này Thánh điện tạm thời chỉ hai vị biết, nếu mỗ gán cái chết của Qua Bưu cho hai vị thì liệu các vị còn trở thành anh hùng được nữa chăng?” Gã nói với vẻ trêu cợt.
Hai địa giai đau đớn đến không nói thành lời, nhưng ánh mắt hiển nhiên không tin Diệp Phong có thể quy kết cái chết của Qua Bưu lên mình họ - những người được Thánh điện tin tưởng.
Diệp Phong liếc nhìn Lặc Lôi rồi nói: “Nếu… hiện giờ mỗ chạy về phía các thiên thánh đại nhân, vị thiên vu đại nhân này mang theo hai vị đuổi phía sau, các vị nghĩ thiên thánh đại nhân sẽ nghĩ thế nào? Hình như thiên thánh đại nhân khá tin tưởng mỗ, nếu mỗ chứng thực rằng hai người câu kết với Vu ma đánh lén mê trận, mỗ vì thực lực kém cỏi, không thể bảo vệ an toàn cho Qua Bưu nên phải chạy về báo tin. Các vị nghĩ thiên thánh đại nhân sẽ tin lời mỗ hay tin hai vị?”
Diệp Phong vừa dứt lời, hai địa giai vốn đầm đìa mồ hôi lạnh lập tức dấy lên hàn ý thấu xương. Chiêu này của gã quá độc địa. Họ bị Lặc Lôi khống chế, lời nói hay sắc mặt đều theo ý y, Lặc Lôi muốn họ có dáng vẻ im lặng pha hổ thẹn thì không khó gì. Hơn nữa có thi thể Qua Bưu làm chứng, dù thiên thánh tín nhiệm họ đến đâu thì cũng sẽ đổ cái chết của hắn lên đầu họ.
Lúc đó họ không còn là công thần anh dũng bất khuất mà là phản đồ vô sỉ, là thiên cổ tội nhân, sẽ bị Thánh điện trừng phạt nghiêm khắc nhất. Thánh địa tuy lớn cũng không còn chỗ cho họ dung thân, quan trọng nhất là vì họ phản bội, Thánh điện sẽ xử lý mọi thân nhân và tộc nhân quan hệ thân mật với họ.
Nghĩ đến hậu quả đó, mắt cả hai ánh lên kinh hãi.
Lặc Lôi ban đầu còn không hiểu ý, giờ nghe ra thì cười ha hả: “Ha ha ha! Trò này bản thiên vu lần đầu tiên tham gia, xem ra rất thú vị. Mỗ không ngại phối hợp với các hạ.”
Y hiểu Diệp Phong chỉ muốn đánh gục ý chỉ của hai người, nên lên tiếng rất hợp lý. Kỳ thật, trước khi lấy được hồn thạch của Thánh điện, đời nào y chịu thu hút thiên thánh đến đây? Chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt.
Nhưng hai địa giai này đã bị Hủ tâm độc giày vò đến độ mất đi quá nửa năng lực suy nghĩ. Cộng thêm câu nào của Diệp Phong cũng đánh vào lòng khiến họ không chống nổi kiểu phá hoại tinh thần đó. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, cả hai cơ hồ suy sụp hẳn
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:05 AM.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius