Bởi vì đêm qua nói chuyện lâu, lại còn uống rượu, thế nên vừa mới ngủ đã một mạch ngủ thẳng đến giờ tỵ, Đao Thần mới từ từ tỉnh lại.
Đao Thần rửa ráy qua loa xong, thấy Phương Kiếm Minh vẫn lặng lẽ ngủ say, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi rượu của đêm qua. Đao Thần mở cửa phòng, cửa sổ, thông gió cho căn phòng. Chợt thấy một hán tử đứng ở trong sân, thấy Đao Thần ra tới, hắn giả dạng giống như đang đi tản bộ, ở bên trong sân đi dạo một hồi, trở về tới bên trong phòng đối diện, vội đóng chặt cửa phòng lại.
Đao Thần trông thấy một loạt những hành động đó của hắn, trong lòng cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi còn tưởng rằng lão phu không phát hiện ra ngươi a! Người Ma Môn các ngươi muốn theo dõi chúng ta, nếu là có gan, cứ việc đi theo, hôm khác sẽ cho các ngươi nếm mùi thiệt thòi lớn!"
Đao Thần đánh thức Phương Kiếm Minh dậy, rồi đến nơi tiên sinh kế toán để thanh toán tiền phòng. Hắn đêm qua không hỏi mà lấy vài bình rượu và một chút đồ ăn, nên đưa thêm cho kế toán vài lượng bạc nữa. Kế toán tiên sinh vẻ mặt mơ hồ, còn chưa rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thì hai người đã như cơn gió ra khỏi khách sạn.
Đao Thần nói: "Minh nhi, năm đó nghĩa phụ tại một dải đất Kiềm (Tỉnh Quý Châu - ND) phát hiện một nơi là một địa phương chưa hề có dấu chân người, chúng ta đi tới nơi đó tu luyện một năm sáu tháng, ngươi thấy thế nào?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Tốt lắm a, nghĩa phụ đến nơi đâu con sẽ đến nơi đó."
Hai người liền bước trên con đường tới đất Kiềm.
Sáng sớm ra đi, đêm đến ngủ lại, qua mấy ngày, đã ra khỏi địa giới Vân Nam, đến nơi tiếp giáp giữa Quý Châu và Vân Nam.
Tỉnh Quý Châu được dựng lên vào năm thứ mười một Minh Triều Vĩnh Nhạc (Năm 1413), so với toàn quốc là tương đối sớm. 'Hành tỉnh' (Cơ quan chính quyền tỉnh - ND) khởi đầu dựng lên là vào thời Nguyên, lúc ấy cơ quan hành chánh cao nhất cả nước là Trung Thư Tỉnh. Nhân bản đồ được mở rộng mà đi các nơi thiết lập 'Hành trung thư tỉnh', Hành trung thư tỉnh chức quyền rất lớn, vì vậy mới phải dựng lên một cấp hành chính của tỉnh, xưng là 'Hành Tỉnh', nói gọn lại là 'Tỉnh'.
Thời Nguyên trừ các vùng phụ cận đại đô ( bây giờ là Bắc Kinh) là do Trung Thư Tỉnh trực tiếp quản hạt, nối với bên ngoài là 'Phúc lí', cả nước chia làm mười một Hành Tỉnh, tây nam thiết lập có Tứ Xuyên, Vân Nam và Hồ Nghiễm ba Hành Tỉnh.
Thời Minh trên cơ sở của thời Nguyên thiết lập thêm hai Tỉnh, ngoài Bắc Kinh và Nam Kinh, thành lập ra Chiết Giang, Giang Tây, Phúc Kiến, Nghiễm Đông, Nghiễm Tây, Hồ Nghiễm, Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Hà Nam, Sơn Tây, Sơn Đông mười ba Bố Chánh Sử Ti.
Bọn họ tới dải đất này, nơi nào cũng có thể thấy được cảnh núi non trùng điệp, rừng sâu rậm rạp, lúc nửa đêm thường nghe được tiếng dã thú tru lên.
Một ngày nọ, họ tới một địa phương kêu là 'Phúc duyên'. Hai người đang đi trên đường chợt cảm thấy khát nước, trong con đường nhỏ giữa núi hoàn toàn không tìm được nơi có nước.
Đi khoảng nữa khắc đồng hồ, bắt đầu chuyển tới con đường lớn, chợt thấy bên đường bày ra một cái quán ăn nhỏ.
Đao Thần trong lòng mừng rỡ, dắt Phương Kiếm Minh đi vào bên trong quán ăn, hướng về phía một trung niên nhân béo mập kêu lên: "Chủ quán, trước hết hãy đem tới cho chúng ta một chút nước, sau đó đem cho chúng ta một chút đồ ăn, ngươi ở đây có rượu không?"
Trung niên nhân cười nói: "Khách quan, ngươi muốn uống rượu? Tiểu điếm vừa lúc còn có ba bình Mao Đài tửu, chẳng biết khách quan có muốn uống không?"
Đao Thần nói: "Là Mao Đài tửu hàng thật giá thật đấy phải không? Ta trước kia đã uống qua, có thể phân biệt ra sự thật giả của nó, ngươi không phải lừa ta đấy chứ?"
Trung niên nhân cười nói: "Khách quan, xem ngươi nói kìa. Ta làm đây tuy chỉ là một sanh ý nhỏ nhoi, nhưng cũng hiểu được là phải trung thực với khách hàng, nói không tin, khách quan ngươi có thể thưởng thức miễn phí."
Chỉ thấy hắn từ một cái bàn dưới đất lấy ra vài bầu rượu, sau đó múc hai bát nước lớn, bầu rượu cùng với nước đều cầm đi lên, đặt lên trên bàn.
Hai người ừng ực ừng ực uống hết nước trong bát, Đao Thần kêu chủ quán đem lên một ít đồ ăn. Đao Thần tự rót cho mình một chén nhỏ Mao Đài tửu, Phương Kiếm Minh cười nói: "Nghĩa phụ, cũng rót cho con một chén nha, con còn chưa có uống qua Mao Đài tửu chánh tông đâu đấy."
Đao Thần rót cho hắn một chén nhỏ, nói: "Mao Đài tửu này là rượu ngon vào hàng đỉnh cấp, ngươi cần phải uống từ từ thôi." Dứt lời, sắc mặt hơi đổi, môi giật giật vài cái, như là muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.
Phương Kiếm Minh 'a a' cười nói: "Hảo a, con sẽ thưởng thức hương vị của Mao Đài tửu này."
Đoạn nâng chén rượu lên, chậm rãi uống, Đao Thần cũng nâng bát rượu lên một hơi cạn sạch.
Một chén vào bụng, thần tình Phương Kiếm Minh đỏ bừng, cười khúc khích nói: "Nghĩa phụ, Mao Đài tửu này nặng đô quá cha, con.... con muốn say, con....."
'Uỳnh' một tiếng, ngã gục xuống mặt bàn.
Đao Thần thấy Phương Kiếm Minh lả đi rồi ngã xuống, sắc mặt biến đổi, quay đầu nhìn cái tên Trung niên nhân kia, lại thấy nét mặt của đối phương hiện lên nụ cười gian manh.
Đao Thần hét lớn một tiếng, đứng dậy nói: "Ngươi.... trong rượu này có độc, ngươi là ai? Vì sao.....vì sao...."
'Uỳnh' một tiếng vừa vang lên, Đao Thần đã ngã nhào lên trên mặt bàn, hôn mê như đã chết.
Trung niên nhân 'hắc hắc' cười, đi ra khỏi quán ăn, hai ngón tay cho vào miệng, huýt lên một tiếng sáo miệng, truyền ra xa xa, tiếp theo liền có tiếng sáo miệng từ xa xa truyền tới, thật là ăn khớp.
Trung niên nhân thấy hai người hôn mê ngã ở trên bàn, không thèm đi tới kiểm tra, hắn đối với bản lãnh của mình rất có tín tâm. Chỉ một chốc lát, có tiếng ống tay áo xé gió truyền tới, chỉ thấy bên ngoài vài chục trượng có sáu hán tử đang nhấp nhấp nhô nhô nhảy tới, đầu vai phía sau lưng có mang Quỷ đầu đại đao, bộ dáng hung ác, chỉ trong thời gian chớp mắt đã tới bên ngoài quán ăn.
Trung niên nhân cười nói: "Mấy anh em, ta đã đắc thủ rồi. Bây giờ chúng ta đã có thể báo cáo với thượng cấp là đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta làm xong mà chân tay vẫn sạch sẽ. Hai vị này chẳng biết có cái gì bản lãnh, mà thượng cấp cánh nhiên lại muốn chúng ta phải cẩn thận đối phó!"
Sáu hán tử đi lên vây xung quanh, một người trong đám trầm giọng nói: "Lão Tứ, cẩn thận sẽ lái thuyền được vạn năm, bởi lẽ còn phải báo cáo sự việc với thượng cấp, chúng ta cần phải cẩn thận là hơn, trước hết đem bọn chúng mà trói lại."
Hai người đi ra, từ bên hông lấy ra hai sợi thừng to, đi lên trói người.
Bỗng nhiên Phương Kiếm Minh 'hắc hắc' cười lớn, đằng thân cất người lên, người tại không trung, há mồm vừa phun, vẩy ra vô số những hạt mưa rượu, hướng bảy người chụp xuống.
Bảy người sắc mặt biến đổi, không liệu được Phương Kiếm Minh lại có một chiêu này, hoặc nhiều hoặc ít đều bị nước rượu dính lên trên người.
Bảy người vung chân mắng: "Xú tiểu tử, ngươi không có bị mê ngã sao?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Rượu này như thế nào có thể làm ta mê ngã? Uống Mao Đài tửu này thật sự là không tốt, tiểu tử đem nó chứa ở trong miệng, kính cẩn trả lại cho các vị đại thúc, chẳng biết rượu này mùi vị như thế nào?"
Bảy người thấy Đao Thần không có tỉnh lại, coi thường Phương Kiếm Minh còn là một đứa nhỏ, hình dạng hung ác của mỗi người đều lộ ra, từ trên vai bạt xuất Quỷ đầu đại đao, tiến lên bao vây.
Một tên trong đám âm hiểm cười nói: "Xú tiểu tử, Đại nhân gia của ngươi bị chúng ta mê ngã rồi, chỉ còn lại có một mình ngươi thôi. Mau mau buông đao trong tay xuống, tránh cho đại đao của Gia gia không có mắt lại làm cho ngươi chảy máu!"
Phương Liếm Minh đâu lại sợ hãi, cười nói: "Không có nghĩa phụ của ta, tiểu tử cũng theo cách cũ đủ sức đem các ngươi đuổi đi, nếu không tin, các ngươi cứ tiến lên thử xem, các ngươi cần phải cùng tiến lên a, đừng để cho ta phải thất vọng!"
Câu này vừa được nói ra, bảy hán tử tức đến thất khiếu xì khói, miệng kêu lên oa oa.
Hai tên nhẫn nại không được, đồng thời tung người nhảy lên, hướng Phương Kiếm Minh tiến tới. Nói thật nha, đây là Phương Kiếm Minh lần đầu tiên chánh thức cùng người đối địch. Hắn tại bên trong Thiếu Lâm tự, cũng đã cùng Sư phụ, bọn sư huynh luận võ, hoặc là ra phía sau Thiếu Lâm Tự, vài lần, không thể giải thích được, cùng người so chiêu, như vậy căn bản không thể tính là đã chân chính xuất thủ. Bây giờ, thật là đã cho hắn một cơ hội rất tốt để thi triển.
Phương Kiếm Minh thấy hai người tiến tới, sử ra một loại thân pháp, thân mình vừa quay vòng vòng, hai đạo hàn khí dày đặc ánh đao xuyên qua từ hai bên cạnh hắn.
Tên hán tử bên tay trái kêu lên: "Xú tiểu tử, ngươi không được chạy, hãy can đảm tiếp ta một đao!" Nói xong, một đao hung hăng nhằm đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh chém xuống.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Ta đâu có chạy? Ta chẳng qua chỉ là muốn tìm một nơi rộng rãi, để dễ dàng lĩnh giáo công phu của các ngươi."
Nói xong, đánh chéo ra một chưởng, cư nhiên cũng sinh ra một chút chưởng phong, hướng cổ tay của đối phương tiến tới.
Hán tử kia một đao bổ xuống, đột nhiên cảm thấy kình phong đã đến chỗ cách cổ tay một thốn, một đao này vạn vạn lần không thể chém xuống được nữa, không đợi đao pháp đi hết, phi thân nhảy ra xa ba bước, vòng ra phía sau người Phương Kiếm Minh, một đao bổ xuống, đao phong khủng khiếp. Còn hán tử kia tay giơ cao thanh đao, từ trong một góc chết chém đến.
Mắt thấy Phương Kiếm Minh có thể hoặc là bị thương dưới đao này, hoặc là bị thương dưới đao kia. Nói thì chậm,nhưng việc xảy ra lại cực nhanh, Phương Kiếm Minh đột nhiên nhớ tới công phu Thiếu Lâm Long Trảo Thủ có một chiêu, tên kêu là 'Khiêu Long Môn'. Ngay lập tức song thủ không hề do dự mở ra, cao thấp bắn ra năm xích, hai chân so le, người như một đạo cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.
'Ba ba' hai tiếng, hai đạo đao quang lướt sát qua thân hình hắn, thủ chưởng của Phương Kiếm Minh đã bổ vào cổ tay của hai người, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên trên một cây đại đao, nhảy ra bên ngoài hai trượng, thân pháp khá là nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Phương Kiếm Minh vừa xuất thủ, làm cho năm tên hán tử đứng ở bên cạnh đều ngây ngốc. Bọn chúng đâu tưởng được Phương Kiếm Minh lại có thân thủ khá như vậy, với sự thể hiện đó, khinh công của Phương Kiếm Minh chắc chắn cũng rất không tồi. Có rất nhiều người chính là bởi vì dựa vào khinh công cao minh, người khác cho dù võ công có cao hơn hắn, nhưng lại không có biện pháp bắt được hắn. Tục ngữ có nói "Tam thập lục kế tẩu vi thượng kế", đánh không lại, chẳng lẽ ta chạy còn không lại sao? Chỉ cần khinh công cao minh, lúc đối địch cảm thấy không địch lại, thì bỏ của chạy lấy người, ai còn có thể ngăn giữ được ngươi?
Năm tên hán tử còn lại thấy hai đồng bọn không làm gì được Phương Kiếm Minh, bọn chúng đều nắm chặt Quỷ đầu đại đao, từ từ xông tới, như muốn cả bầy quây đánh một mình Phương Kiếm Minh.
Bọn chúng bảy tên hán tử so với Phương Kiếm Minh cao hơn gấp đôi, năm cao lớn ba cục mịch, mà Phương Kiếm Minh một người, niên kỉ nho nhỏ, thân thì thấp bé nhỏ gầy, nếu để cho ngoại nhân nhìn thấy bọn chúng bảy tên đại hán khi dễ một tiểu hài tử như vậy, bọn chúng cũng chẳng thể nào mà lăn lộn trong chốn giang hồ, nhanh cong đuôi chạy về nhà mà bán đậu hũ, cũng còn tốt hơn là ở đây lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều hiếp ít.
Hết chương 54.
Last edited by thaolakinh89; 14-11-2008 at 06:24 AM.
Phương Kiếm Minh thấy bảy người xông tới, một điểm cũng không lộ ra vẻ bối rối, kỳ thật được như vậy là nhờ hắn luyện được 'Đại Thuỵ Thần Công', 'Đại Thuỵ Thần Công' này có một tác dụng, người nào sau khi tu luyện, đối với bất cứ chuyện gì đều giữ được một loại thái độ thản nhiên, tu luyện càng cao, đối với sự việc, dục vọng lại càng nhỏ, ngoại trừ việc thèm ngủ để tu luyện ra cơ hồ không có cái gì có thể khơi gợi hứng thú của bọn họ.
Phương Kiểm Minh do bởi từ nhỏ sống ở Thiếu Lâm Tự, bình thường có sư phụ ở bên cạnh huyên thuyên, nói một chút việc trên giang hồ cho hắn nghe, hơn nữa hắn lại có nội công tâm pháp của Thiếu Lâm, càng hơn nữa lại là một tiểu hài tử, ít nhiều cũng mang đến thêm cho Đại Thuỵ Thần Công một sự bồi đắp nhất định, mới khiến cho Phương Kiếm Minh đối với việc gì cũng lãnh đạm thờ ơ. Tuy vậy, hắn cũng có tâm trạng phẫn nộ, bi thương, khổ não và sợ hãi. Đối với bảy tên hán tử này ở trước mặt, bởi vì trong giang hồ bọn chúng chỉ là hạng nhị lưu, Phương Kiếm Minh lại tự nghĩ bản thân mình không phải là loại sợ rắc rối, hắn mới không có sợ bọn chúng.
Thiên Thiền Đao của Phương Kiếm Minh là đặt ở trên bàn, trong lúc hắn phóng ra, cũng không có cầm theo, hắn cũng không lo lắng Thiên Thiền Đao sẽ bị lấy đi, bởi Đao Thần còn đang ở đó, ngươi tưởng rằng Đao Thần là thực sự bị hôn mê sao!
Phương Kiếm Minh một người đối bảy người, trong khi đó thần sắc vẫn mang thái độ ngoạn thế bất cung (thái độ giễu cợt không cung kính - ND), hì hì cười nói: "Không phải là đã sớm nói rồi sao? Kêu các ngươi cùng tiến lên, bây giờ chắc là đã minh bạch rồi phải không." Nói xong, lánh qua đại đao của một hán tử, thân hình vừa chuyển, một chiêu thường thấy trên giang hồ 'Đan Phượng Triêu Dương', song chưởng chập lại, chính diện nghênh đón một cây đại đao đang liên tu bất tận chém đến, không chờ đại đao của hắn đến người, Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, kéo hán tử nọ bay xéo đi một trượng. Đáng thương thay cho cái thân hình to lớn của đại hán ấy, trên khía cạnh kình lực cư nhiên đối phó không lại một tiểu hài tử. Hắn cảm thấy cổ tay tê rần, đại đao suýt nữa rời tay. Hắn có thể không muốn thanh đao cứ như thế bị Phương Kiếm Minh kẹp lấy đi, nên hắn đã dùng hết toàn thân khí lực, khư khư cầm chặt chuôi đao, cứ như thế, người hắn cũng là bay theo ra một trượng bên ngoài.
Đột nghe Phương Kiếm Minh cười lạnh một tiếng, nói: "Các vị đại thúc, tiểu tử sắp vô lễ đây." Khuỷu tay trái huých một cái, 'ba' một tiếng đã đánh trúng vào ngực tên đại hán kia, hán tử kêu to một tiếng, ngật đầu ngã ra bên ngoài, đao cũng rời tay bay đi, Phương Kiếm Minh một cái 'Đại Bằng Triển Xí' phi thân bay lên, chộp lấy đại đao vào trong tay, lăng không tiếp đón đại đao của hai tên hán tử, chỉ nghe thấy 'đang đang' hai tiếng, đao cứng cùng đụng nhau, người Phương Kiếm Minh bay lên trên trời cao ba trượng.
Hai tên hán tử nọ thấy thế, ngẩng đầu nhìn theo Phương Kiếm Minh, không hẹn mà cùng lớn tiếng kêu lên: "Các huynh đệ, chú ý trên đầu, tiểu tử này sắp xuống tới đó."
Ngoại trừ gia hoả nọ té trên mặt đất đang đau đớn rên rỉ, bọn bốn người ấy cầm ngang đại đao, đưa lên đầu, chằm chằm nhìn Phương Kiếm Minh đang sắp hạ xuống. Phương Kiếm Minh ha ha cười to một tiếng, nói: "Kình lực của hai vị đại thúc thực sự không nhỏ, đem tiểu tử đánh bay đi rồi."
Kể thì chậm, lúc đó thì rất nhanh, Phương Kiếm Minh một cái thân hình nho nhỏ, mang theo một phiến đao quang hướng một tên hán tử chiếu xuống, lúc đó cũng lại là một tiếng vang xa, thân hình Phương Kiếm Minh nhảy lên, lại chuyển tới trên đầu một tên hán tử khác, cái tên hán tử lúc trước sau khi tiếp Phương Kiếm Minh một đao, cư nhiên thân không tự chủ được lui dài vài bước, thất kinh nghĩ: "Tiểu tử này ở đâu mà có khí lực lớn đến như vậy." Bên kia, người Phương Kiếm Minh tựa như con chuồn chuồn đang bay múa, sử chính là 'Tinh đình điểm thuỷ'(tinh đình là con chuồn chuồn - ND), trong nháy mắt, nhằm vào chỗ không có người phách xuống một đao, thân hình Phương Kiếm Minh thuỷ chung được bảo trì tại không trung, không có hạ xuống, hơn nữa khí thế càng ngày càng mạnh mẽ.
Lúc này, đám hán tử bị khuấy đảo khiến cho đầu óc mụ mẫm, tiểu gia hoả này có luyện công từ trong bụng mẹ đi chăng nữa, cũng sẽ không có khí lực lớn đến như vậy, liên tục tiếp sáu hán tử, kình lực không dưới năm trăm cân, cư nhiên không hề hấn gì, mà ngược lại càng đánh càng hăng.
Phương Kiếm Minh bằng một tay ấy, sau khi tiếp mỗi người ba đao, cổ tay của sáu tên hán tử kia không chịu được ngấm ngầm đau đớn, trên ngực chân khí cũng là rối loạn. Nếu cứ như thế mà tiếp diễn, sáu người bọn họ không bị chết vì mệt mỏi mới là lạ.
Bỗng dưng có người cười lạnh nói: "Một đám phế vật, sự việc đến tận bây giờ, vẫn còn không minh bạch hiện tại tiểu tử này trên tay sao, 'Đông nam thất quỷ' các ngươi hôm nay thực sự đã gặp phải tiểu quỷ vương rồi, bị hắn đùa cợt, hãy lui xuống đi, để cho lão nương tới giáo huấn tiểu tử này."
"Đông nam thất quỷ" nghe thấy người đó vừa đến, sắc mặt trở nên tái nhợt, thở cũng không dám thở to, một người đến kéo hán tử còn đang rên rỉ trên mặt đất dậy, bảy người phi thân lùi xuống. Lúc này Phương Kiếm Minh hai chân chạm đất, đột ngột lại nhảy vọt lên, một đạo kiếm quang cơ hồ chẳng phân biệt trước sau đã theo đến 'Mệnh Môn huyệt' sau lưng hắn.
Phương Kiếm Minh thấy bà ta xuất kiếm ác độc, trong lòng giận dữ, xoay người lại bổ xéo một đao, mạnh mẽ chém lên trên thân kiếm của người mới đến, người nọ cười quái dị nói: "Kiếm của Lão nương lại dễ tiếp như vậy sao, ngươi hãy nằm xuống cho Lão nương." Phương Kiếm Minh sắc mặt đỏ lên, đại đao suýt nữa rời tay bay ra, người cũng là tại không trung bay lộn nhào ba vòng, rồi rơi xuống dưới đất.
Người mới đến trong miệng cười gằn vài tiếng nói: "Tiểu quỷ, ngươi là ai? Chẳng lẽ là người của phái Võ Đang, như thế nào lại biết 'tá lực đả lực'. "
Phương Kiếm Minh bị đánh rơi xuống, cũng không có tức giận, nghe vậy cười nói: "Đại thẩm, mắt ngươi để ở đâu, ta không phải là người phái Võ Đang, ta chính là người Thiếu Lâm Tự, một chiêu ấy vừa rồi là 'Tứ lạng bạt thiên cân' trong chốn giang hồ, ngươi không có nhìn ra sao?"
Người mới đến là một Trung niên phụ nhân thân mặc hồng y, người này chính là một trong hai Hồng y nữ nhân đêm đó đi theo phía sau Thánh Cô của Ma Môn, chỉ thấy sắc mặt bà ta đỏ lên, mắng: "Xú tiểu quỷ, Lão nương còn có thể nhìn lầm sao? 'Tứ lạng bạt thiên cân' đâu lại có dạng như thế."
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thật là ngượng quá, tiểu tử lúc đó có hơi sửa đổi đi một chút, không có nói cho Đại thẩm biết, thật sự là xin lỗi."
Một câu nói đó chẳng biết là châm chọc, hay là xuất ra từ chân tâm của Phương Kiếm Minh, mà cái bà Hồng y phụ nhân kia nghe xong, hận không thể một kiếm đâm thủng một lỗ trên người Phương Kiếm Minh, có như vậy mới hả được mối hận trong lòng. Chỉ thấy lợi kiếm trong tay bà ta bổ ra, cách không huy xuất một đạo kiếm khí, hướng Phương Kiếm Minh đánh tới. Phương Kiếm Minh nào có sợ bà ta, một cái 'Lại Miêu Phiên Thân' hướng về bên trái bay lộn nhào một vòng, kiếm khí xẹt qua bên người hắn, vạch lên trên mặt đất một cái rãnh sâu hoắm, bụi đất bay lên mù mịt.
Phương Kiếm Minh cười nói: "A di đà phật, đại thẩm vì sao lại làm Thổ Địa tức giận, cẩn thận kẻo Thổ Địa công công tìm ngươi tính sổ a."
Hồng y phụ nhân nghe xong, tức đến nỗi muốn lột sống Phương Kiếm Minh, đang muốn tiến tới giáo huấn hắn, bỗng nghe thấy có người nũng nịu quát: "Chậm đã, Lục thẩm, tiểu quỷ này không đáng cho ngươi tức giận, nên tìm cái tên Đao Thần kia kìa."
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn ra xa. Hai bóng nhân ảnh đang bay giống như một cái cầu vồng, nhanh như chớp điện phóng tới. Hạ xuống bên cạnh Hồng y phụ nhân. 'Đông nam thất quỷ' thấy người mới đến, sắc mặt căng thẳng, khom người nói: "Thuộc hạ tham kiến Thánh Cô."
Người mới đến chính là Ma Môn Thánh Cô và Hồng y phụ nhân kia trong đêm hôm đó.
Thánh Cô cũng là một thân bạch y, dáng dấp làm ngàn người kinh sợ, trên đầu vẫn mang nón tre như trước, trên nón tre lại trùm một cái khăn đen, ai cũng nhìn không ra diện mạo của nàng.
Kịp nghe Hồng y phụ nhân kia thấy Thánh Cô, vội nói: "Thánh Cô, tiểu tử này thật là khả ố, đùa cợt lão nương, đợi đến lúc cùng Thánh Cô hoàn tất công việc, ta phải cẩn thận giáo huấn hắn mới được."
Hồng y phụ nhân kia nghe thấy, không nhịn được trên mặt toát ra vẻ cười cợt, nói: "Lục muội, ngươi việc gì mà phải tức giận với một tên tiểu hài tử chứ."
Hồng y phụ nhân lúc trước tuy vậy vẫn chớp mắt nói: "Tam tỷ, ngươi không nên khuyên ta, tiểu tử này ta nhất định phải cẩn thận giáo huấn hắn." Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Kiếm Minh.
Thánh Cô vừa mới tới, đã mang theo đến một cỗ hàn khí, người nàng hình như chính là một khối hàn băng ngàn năm, khiến cho người khác vô pháp tiếp cận nàng. Chỉ thấy mặt nàng hướng lại phía Phương Kiếm Minh, ai cũng nhìn không ra sắc mặt nàng có cái vẻ gì.
'Ngươi nói ngươi là người của Thiếu Lâm Tự?"
Thánh Cô nói mà không có mang theo một chút tình cảm nào.
Phương Kiếm Minh hì hì cười, nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ ....."
"Câm mồm, ai kêu ngươi gọi ta như vậy!"
Phương Kiếm Minh ngây người ngẩn ngơ, nói: "Là tự ta muốn gọi như thế, ngươi không cao hứng à? Tỷ tỷ."
Thánh Cô toàn thân phát ra một cỗ lãnh khí, hướng Phương Kiếm Minh vọt tới. Phương Kiếm Minh phi thân nhảy vào quán ăn hét lớn: "Không tốt rồi, muốn giết người, Thánh Cô muốn giết người, Nghĩa phụ, người mau cứu cứu Minh Nhi với."
Hết chương 55.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:43 PM.
Đao Thần ở trên bàn lật người, quay tay giữ eo lưng đứng dậy, chỉ thấy thân hình thật dài của hắn thẳng lên, ngáp dài một cái, cười mắng: "Xú tiểu tử, sao không gọi nghĩa phụ đi ngủ, nói rầm rĩ cái gì vậy, có chuyện gì thế?"
"Đông Nam Thất Quỷ" thấy hắn giống như một người bình thường không có việc gì, trong lòng chấn động, lục quỷ nhìn tên quỷ mập hạ độc kia, ánh mắt tràn ngập nghi vấn, gia hoả mập mạp nọ thấy các huynh đệ đều đưa mắt nhìn hắn, nét mặt không khỏi đỏ bừng lên. Chợt nghe hắn lớn tiếng nói: "Ngươi thế là như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không có uống rượu sao?"
Đao Thần nói: "Rượu Mao Đài của ngươi quá nhạt, căn bản là không có khả năng làm lão phu say, lão phu cho rằng đó là rượu giả, ngươi phải bồi thường cho lão phu, nếu không lão phu sẽ đánh vào mông đít của ngươi đấy."
Hán tử kia không tin, nói: "Không thể! 'Thất Bộ Đảo' (bảy bước ngã - ND) của ta cho tới bây giờ chưa hề thất thủ, trừ phi ngươi căn bản là không có uống, ngươi không phải là......"
'Câm mồm...... Nơi này là để cho ngươi nói chuyện phải không! Đông Nam Thất Quỷ các ngươi lần này làm việc không hiệu quả, chờ đến lúc trở về sẽ tiếp nhận xử phạt."
"Vâng!" Bảy hán tử cúi đầu, ai cũng không dám lên tiếng.
Người dạy dỗ bọn họ chính là Hồng y phụ nhân lúc trước, chợt thấy bà ta quay về phía Đao Thần nói: "Ma Môn chúng ta hôm nay đang chiêu thu võ lâm cao thủ, Đao Thần, ngươi nếu nói là có hứng thú, có thể ra nhập chúng ta."
Đao Thần vừa nghe, tủm tỉm cười nói: "Nga, thật vậy sao? Các ngươi định cấp cho lão phu một cái chức vị gì?"
Hồng y phụ nhân nhìn sang Thánh Cô chờ đợi, Thánh Cô gật gật đầu, mặt hướng sang phương hướng Phương Kiếm Minh, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên vẫn còn bực mình vì mới vừa rồi Phương Kiếm Minh kêu nàng là tỷ tỷ.
Hồng y phụ nhân nhận được sự đồng ý của Thánh Cô, cười nói: "Thánh Cô đã đồng ý rồi, nếu ngươi ra nhập Ma Môn chúng ta, Ma Môn chúng ta sẽ cho ngươi chức vị Tổng hộ pháp, ngươi nghĩ về việc đó như thế nào?"
Đao Thần cười nói: "Việc đó rất hay! Bất quá ......"
Thánh Cô thấy Đao Thần giống như có vẻ đồng ý, cướp lời Hồng y phụ nhân nói: "Bất quá cái gì? Tiền bối cứ nói."
Đao Thần trên mặt đột nhiên cười quỷ bí, nói: "Nghĩa tử này của ta từ nhỏ sinh ra đã cô khổ linh đinh, trước mắt lão phu đang định tìm cho hắn một người vợ cả, Ma Môn các ngươi có thể làm được sao?" Phương Kiếm Minh nghe xong lời này, sắc mặt khẩn trương, vội vã nói: "Nghĩa phụ, người như thế là bán đứng con, con mặc kệ, ai nói con muốn cưới vợ nào!"
Đao Thần tóm lại là không đếm xỉa tới, cứ tiếp tục hỏi: "Các ngươi có thể đáp ứng ta không?"
Thánh Cô sau hết thảy lạnh lùng nói: "Việc này dễ sử lý thôi, chẳng biết......"
Đao Thần cười nói: "Dễ sử lý? Thánh Cô, ngươi còn chưa nghe lão phu nói xong đâu, lão phu nói cái người đó ngươi có biết là ai không?"
Thánh Cô nói: "Ngươi nói chính là ai?"
Đao Thần cười to, nói: "Chính là ngươi nha, bằng vào nhãn quang của lão phu, ngươi có vẻ ngoài tuyệt vời, làm vợ nghĩa tử ta, chẳng thích hợp lắm sao, ha ha......."
Lời đó của Đao Thần vừa ra khỏi miệng, mọi người đều kinh hãi, ngay cả Phương Kiếm Minh cũng không tính tới Đao Thần lại nói ra lời nói ấy, khẩn trương đến độ oa oa kêu lên: "Nghĩa phụ, người ..... người như thế không phải là.......chòng ghẹo con sao?"
Thánh Cô nghe xong lời này, không có lên tiếng, hai Hồng y phụ nhân bên cạnh nàng toàn bộ khuôn mặt cũng hiên lên nét kinh hãi, Đao Thần đem các nàng làm trò tiêu khiển như vậy, chẳng phải là không để Ma Môn vào mắt sao. Không đợi Thánh Cô phân phó, hai Hồng y phụ nhân bạt kiếm ra khỏi vỏ, như thiểm điện phi thân nhảy lên, ở trên cao đều đâm bốn bốn mười sáu kiếm, cộng lại với nhau chính là ba mươi hai kiếm.
Kiếm quang thu vào phát ra bất định, như linh xà xuất động, hai người phối hợp đã có nhiều năm, đều biết nên xuất kiếm như thế nào để bổ khuyết cho đối phương, bọn họ vừa ra tay, thật cũng có chút vị thế 'ThiênY Vô Phùng' (Áo trời không vá - ND). Hai Hồng y phụ nhân này là người bên cạnh Thánh Cô, bọn họ tổng cộng có sáu người, ở trong Ma Môn quyền lực rất lớn, bọn họ chỉ nghe theo một mình Thánh Cô, ngay cả Thánh Mẫu là người lãnh đạo cao nhất của Ma Môn, đôi khi cũng không thể đối với bọn họ tuỳ ý chỉ chích.
Đao Thần thấy bọn họ xuất kiếm vừa tinh xảo lại cứng mạnh, kịp thời bổ xung cho nhau những chỗ thiếu hụt, sắc mặt không khỏi thay đổi, kinh ngạc kêu lên: "Tốt quá nha, cao thủ của Ma Môn các ngươi thật không ít, lần này các ngươi cẩn trọng tái xuất võ lâm, xem ra là đã bỏ ra một lượng vốn liếng rất lớn đây."
Đao Thần nói xong, tay cũng hoàn toàn không dám có nhiều chậm trễ, đưa xuống tìm bên hông, đao quang chợt loé, trong chớp mắt đã cởi xuống Đại Khảm Đao, trong tiếng đao vù vù, Đại Khảm Đao của Đao Thần lăng không bổ xuống, đao khí, đao quang, rạch nát không khí, trong phạm vi một trượng xung quanh, ai cũng không đến gần được hắn, đám người bị sai khiến giật mình biến sắc.
Hồng y phụ nhân bên tay trái gắng gượng quát một tiếng nói: "Đao Thần, chỉ ỷ lại vào nội công thâm hậu, tính thế nào được là bản lĩnh."
Đao Thần ha ha cười, mái tóc dài trên đầu không gió mà bay, nói: "Hảo, lão phu chỉ bằng đao pháp đã thu lượm được, là có thể đem bọn ngươi đả bại. Xem đao!"
Đao Thần vừa bật hơi phát ra tiếng quát, người đột nhiên trở nên như một tờ giấy đang bay, thân hình bồng bềnh bốc lên cao, Đại Khảm Đao trong tay thẳng đường đuổi theo một Hồng y phụ nhân. Trong lúc đao quang còn đang thiểm động, cư nhiên vượt qua giới hạn của thời gian, nói đến là đến, mũi đao đã cách cổ họng của Hồng y phụ nhân này không đầy một tấc. Một đao này kỳ thật rất phổ thông, chính là 'Nam Sơn Phách Sài' mà trên giang hồ thường thấy, bất quá một đao này ở trong tay của Đao Thần lại không phải là một chiêu thức bình thường nữa.
Mặc kệ là võ công gì, đao pháp, kiếm pháp, thương pháp, đến lúc luyện đến đỉnh cao, chiêu thức gì ở trong tay bọn họ cũng đều là những công phu tuyệt diệu, cao thủ chính vì thế mới là cao thủ, bởi vì bọn họ không câu nệ vào sự hạn chế của chiêu thức, tuỳ thời có thể thấy chiêu phát chiêu, không để cho đối thủ tìm được quy luật, nếu không cũng rất dễ dàng để cho đối thủ tìm ra sơ hở của hắn.
Hồng y phụ nhân trực cảm khu vực yết hầu lãnh khí dày đặc, mũi đao của Đao Thần đã đến cổ họng, sợ đến nỗi trên người xuất đầy mồ hôi lạnh, cũng không kịp xuất kiếm tương kháng, trong lúc nguy cơ đột nhiên chợt nhớ có người dạy cho mình một cái thân pháp, đã liều ba bẩy cũng liều, nên sử ra luôn. Hồng y phụ nhân bên cạnh kia nhìn thấy mũi đao của Đao Thần đã đến cổ họng của muội muội mình, cũng không kịp hỗ trợ cả kinh nói: "Lục muội, cẩn thận!"
Tiếng nói chưa dứt, đầu của Hồng y phụ nhân đã cổ quái thu lại, Đại Khảm Đao của Đao Thần cư nhiên không có kích trúng, nói thì chậm, lúc đó xảy ra cực nhanh, chỉ thấy Đại Khảm Đao của Đao Thần thẳng đường đuổi theo Hồng y phụ nhân, thân hình của Hồng y phụ nhân một khắc cũng không dám dừng lộn nhào bay ra ngoài. Đao Thần nhìn thấy, cười nói: "Lại có loại thân pháp xưa cũ cổ quái như vậy sao, lão phu thực muốn gặp xem người này là ai, Ma Môn có loại cao thủ này, chẳng trách lại muốn phục hưng."
Chợt nghe thấy tiếng 'phách ba' vang lên, Hồng y phụ nhân đã ôm lấy một gốc cây đại thụ ở bên ven đường, mượn thân cây ẩn náu, Đao Thần cũng không muốn gây khó dễ cho bà ta, thừa thế thu lại Đại Khảm Đao, nhưng không có thu hết hoàn toàn được đao khí, đao khí còn sót lại phách vào vài thân cây, đại thụ giống như bị lôi điện đánh trúng, bị bổ ra làm hai. Hồng y phụ nhân thừa cơ phi thân nhảy ra, lảo đảo thối lui hai trượng có dư.
Đao Thần ha ha cười, nói: "Bây giờ đã biết sự lợi hại của lão phu rồi nhé, đúng rồi, còn ngươi nữa, hãy nếm thử một đao của lão phu."
Nói xong, cũng không quay đầu lại, phi thân bắn lên, lăng không sử một thức 'Yến Tử Đại Phiên Thân', người giống như một con quay tạo thành một cỗ cuồng phong hướng Hồng y phụ nhân kia đang đuổi theo tới cuộn đến.
Hết chương 56.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:41 PM.
Đao Thần phi thân vọt đến trước mặt Hồng y phụ nhân, Hồng y phụ thân nọ lại từ phương hướng đối diện mà tới, hai người gặp nhau tại không trung, Đại Khảm Đao của Đao Thần khoa lên, lợi kiếm của Hồng y phụ nhân đâm tới, chỉ nghe thấy những tiếng 'đang đang' không ngừng vang lên, hai người trong lúc lướt qua sát nhau đã qua một chiêu, Đao Thần chỉ là một đao, thế như thái sơn, đao quang chớp loé trong mắt mọi người, tựa như một bức tường đao ngăn trở với mười phần bá khí, cổ tay của Hồng y phụ nhân loang loáng, kiếm quang phi vũ, trong khoảng thời gian một chiêu đã kích xuất ba mươi sáu kiếm.
Ba mươi sáu kiếm này là bản lĩnh giữ nhà của Hồng y phụ nhân, sáu tỉ muội bọn họ sở dĩ có thể trở thành tuỳ tùng hai bên tả hữu của Thánh Cô, chính là bởi vì kiếm pháp của bọn họ có chỗ vượt trội người khác, người Ma Môn huấn luyện ra được bọn họ, thực sự đã hao phí rất nhiều công phu, ít nhất cũng phải dùng tới thời gian ba mươi năm.
Thế nhưng bọn họ lại gặp phải Đao Thần, đao của Đao Thần lại có thể để cho bọn họ dễ dàng đánh giết?
Hai chân của hai người hạ xuống đất, Hồng y phụ nhân kêu lên một tiếng đau đớn, cước bộ loạng choạng, sắc mặt biến thành nhợt nhạt như tuyết. Lục muội của bà ta nhìn thấy, thập phần lo lắng, với giọng sợ hãi hỏi: "Tam tỷ, ngươi không có bị thương chứ?"
'Tam tỷ' của bà ta lắc lắc đầu, cũng là không thể nói chuyện được, bà ta biết một khi nói chuyện sẽ khiến cho chân khí mất đi sự khống chế, lập tức sẽ chạy loạn trong thể nội, đến lúc đó bà ta sẽ không thể chịu đựng được mà sẽ có những cử động điên cuồng.
Thánh Cô vẫn luôn luôn nhìn bọn họ giao thủ, nàng từ lúc nghe được câu nói của Đao Thần, hình như đã biến thành một người câm, không nói một câu nào, hơn nữa khí thế lạnh lùng của nàng đột nhiên thu liễm vào một cách đột ngột, ngươi lại một lần nữa nhìn không ra tâm tình của nàng.
Đao Thần bỗng dưng xoay người nhìn vào Thánh Cô, trên mặt hiển lộ qua một tia kinh ngạc, hắn biết tu vi võ công của Thánh Cô này trong lúc bất ngờ đó lại ước ước đạt được sự tăng tiến, đó đều là tại hắn không đâu lại trêu chọc Thánh Cô. Không có sự chọc tức của hắn, Thánh Cô đâu có gặp được cơ hội phát nộ, đem tu vi của bản thân đột phá tới cảnh giới mà nàng rất khó đạt được.
Chỉ thấy sắc mặt của Đao Thần càng ngày càng ngưng trọng, lông mày nhíu chặt, như là có chỗ nào đó nghĩ chưa thông. Chợt nghe thấy Thánh Cô thét dài một tiếng, thanh âm truyền ra xa xa, trong vòng mười dặm có thể nghe thấy rõ ràng, bụi đất bên trong mười trượng chu vi cư nhiên cuộn xoáy tròn trên mặt đất, một tiếng thét dài này, không ngờ lại có uy lực lớn như thế.
Đao Thần nghe được tiếng thét dài ấy, hắn cũng không cam yếu thế, hét lớn một tiếng, thanh âm vang lên như chấn lôi, vỗ qua bên tai mọi người.
'Đông Nam Thất Quỷ' nọ thấp kém không chịu được hai mặt giáp kích, đều là kêu to lên một tiếng, ngã lăn quay ra mặt đất, song thủ cẩn thận bịt chặt lấy lỗ tai. Vẻ mặt thật là thống khổ.
Hai Hồng y phụ nhân song chưởng cũng là nắm chặt vào nhau, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, chỉ là thấy bọn họ đang vận công tương kháng như vậy đột nhiên cũng phát ra tiếng kêu dài hoà cùng với tiếng hét lớn.
Phương Kiếm Minh trái lại là người thanh thản nhẹ nhàng nhất. Phương Kiếm Minh trong lòng cũng chẳng biết chuyện xảy ra như thế nào, bỗng nghe thấy Thiên Thiền Đao ngâm khẽ một tiếng, tựa như là gặp được tri kỷ, Phương Kiếm Minh nhớ rõ Thiên Thiền Đao này mỗi lần vừa nhìn thấy có tuyệt đỉnh cao thủ quá chiêu, nó đều nhịn không được muốn xông ra tham gia nhiệt náo, chẳng lẽ lần này cũng không ngoại lệ? Phương Kiếm Minh nghe được tiếng ngâm khẽ của Thiên Thiền Đao, vội vàng chạy vào bên trong quán ăn, đem Thiên Thiền Đao cầm chặt trong tay, tránh cho nó lại xông ra tác quái.
Phương Kiếm Minh đang tự thầm nghĩ hôm nay liệu Thánh Cô này rốt cuộc có thể đánh thắng được nghĩa phụ hay không, Thánh Cô đã lại lạnh lùng cười nói: "Đao Thần, bổn Thánh Cô không biết ngươi năm đó lợi hại cỡ nào, hôm nay ngươi vũ nhục bổn Thánh Cô, bổn Thánh Cô nếu buông tha ngươi, chẳng phải là làm trò cười cho người thiên hạ ư. Hôm nay nội công tâm pháp của bổn Thánh Cô đã đột phá vượt bậc, cùng ngươi đánh một trận, thế tất phải làm, không thể thay đổi."
Đao Thần tuy thế vẫn mỉm cười, nói: "Ta như thế nào mà vũ nhục ngươi? Nghĩa tử này của ta tương lai sẽ trở thành một đại anh hùng đỉnh đỉnh đại danh trong chốn võ lâm, tuổi của ngươi dẫu cho lớn hơn hắn mười tuổi. Vả lại ngươi có biết không, ta đây là kêu gọi ngươi thoát li Ma Môn, không nên giúp hổ làm ác. Năm đó Bạch Liên Giáo coi người như cỏ rác, giết người bừa bãi, khiến cho võ lâm cùng bách tính phổ thông thoáng nghe đã biến sắc. Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, không nhìn rõ tốt xấu, có lòng khuyên ngươi quay đầu lại, không ngờ ngược lại lại giúp ngươi một chút sức lực, đưa tu vi của ngươi đề thăng, thật cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa."
Phương Kiếm Minh ở một bên cười nói: "Nghĩa phụ, có một câu nói kêu 'Hoạ hề phúc chi sở ỷ, phúc hề hoạ chi sở phục' (Hoạ kia là cái nhân sinh ra phúc, Phúc kia đã có hoạ giấu bên trong hay là Trong hoạ có phúc, trong phúc có hoạ - ND), mặc kệ tu vi của nàng hôm nay được đề thăng là tốt hay là xấu, Minh nhi tin tưởng rằng điều đó đã được an bài ổn thoả trong cõi mịt mù rồi."
Đao Thần ha ha cười, nói: "Không sai, lão phu còn so đo cái gì công hay tội, Thánh Cô, đêm đó ngươi không phải là đối thủ của ta, hôm nay sau khi tu vi của ngươi được đề thăng, để xem xem ngươi có thể đủ sức tiếp được một đao này của lão phu hay không."
Nói xong, Đao Thần chậm rãi nâng đao, giơ lên quá đỉnh đầu, lưỡi của Đại Khảm Đao sáng như tuyết, thân đao rộng bản, Đao Thần đem công lực quán thâu vào bên trong, Đại Khảm Đao đột nhiên phiếm xuất một tầng bạch quang, khiến nhân tâm run sợ. Quanh thân của Đại Khảm Đao ba tấc lưu động một lớp vô hình chân lực, tạo ra những tiếng 'tư tư'.
Thánh Cô nhìn thấy, gót chân sen bước về phía trước một bước, bảo kiếm bên hông kêu 'tranh' một tiếng, nhanh như chớp bạt xuất, người ngoài còn chưa kịp nhìn thấy thân của bảo kiếm đó, người của Thánh Cô đã bay lên cao, người liền với kiếm hướng Đao Thần như lôi đình đâm tới.
Đao Thần đứng bất động tại chỗ, mắt mở to nhìn chằm chằm vào góc độ mỗi một kiếm của Thánh Cô đang đâm tới. Đao Thần không có xuất đao, hắn đang xem một kiếm nào của Thánh Cô mới là kiếm chiêu chân thật. Thánh Cô quay vòng quanh Đao Thần vài chục vòng, quay nhanh đến nỗi người xem nhìn vào hoa cả mắt, Phương Kiếm Minh đếm được Thánh Cô trong chớp mắt, tổng cộng đã xuất ra một trăm mười hai kiếm, mỗi một kiếm đều đến nơi cách người Đao Thần một tấc, lại không biết vì sao không có đâm xuống, phảng phất như nàng có ý muốn buông tha cho Đao Thần, không muốn tại trên người của Đao Thần đâm thành một cái lỗ thủng.
Phương Kiếm Minh nhìn nhìn, đột nhiên đã nhìn ra được đạo lí, nguyên lai Thánh Cô của Ma Môn này đâu phải không muốn một kiếm đâm vào người Đao Thần, không phải nàng không muốn đâm, mà là nàng vẫn tìm không được cơ hội, nàng xuất ra nhiều kiếm như vậy, kiếm kiếm đều là hư chiêu, căn bản là không có ý định muốn đâm trúng Đao Thần, nàng xuất kiếm chỉ là để mê hoặc Đao Thần, khiến Đao Thần lộ ra sơ hở của hắn, lúc đó chỉ cần một kiếm là thành công giết chết Đao Thần.
Đao Thần nào phải nhìn không ra ý đồ của nàng, vì thế Đao Thần đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, Đại Khảm Đao giơ lên cao, thân đao vẫn như trước lưu động một lớp vô hình chân lực, gây ra tiếng 'tư tư', song mục không chớp nhìn chằm chằm vào cổ tay của Thánh Cô, cổ tay đến nơi nào, con ngươi của Đao Thần lại chuyển tới nơi đó.
Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, hai Hồng y phụ nhân thấy Thánh Cô đã lâu mà không đâm thật một kiếm, trong lòng đã cảm thấy không chịu được, thình lình nghe thấy Thánh Cô cười lạnh nói: "Đao Thần, ngươi bị lừa rồi!"
Một kiếm đâm ra, kiếm quang tranh trước đao quang, mũi kiếm tống đến trước ngực Đao Thần, Phương Kiếm Minh thấy thế, chấn động kêu lên: "Ai nha, nghĩa phụ, người......"
Đao Thần tuy nhiên vẫn ha ha cười nói: "Ngươi nói là ta bị ngươi lừa, chẳng lẽ lại không phải là ngươi bị ta lừa sao? Lão phu trái lại muốn xem xem vẻ mặt của con dâu tương lai là cái dạng gì, có xứng đáng làm vợ cả nghĩa tử của lão phu không."
Đao Thần cũng mặc kệ lợi kiếm ở dưới ngực, há mồm thổi một cái, cái nón tre trên đầu Thánh Cô đột nhiên tách đôi ra, hướng tả hữu hai bên bay đi, cái khăn đen trùm trên nón tre hoá thành bụi phấn, rắc lên trên đôi vai cực kì mỹ diệu của Thánh Cô giống như là bị biến mất.
Bộ mặt của Thánh Cô lập tức lộ ra bên ngoài.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy, đột nhiên kêu to một tiếng, chỉ thẳng vào nàng thất thanh kêu lên: "Ta....ta biết ngươi!" Quả nhiên không ra ngoài sở liệu của Đao Thần, khuôn mặt của Thánh Cô này đích xác trong ngàn người chỉ có nhất nhì, ngươi không cần phải nói đôi mắt nàng to ra sao, cũng không cần phải nói cái miệng nhỏ của nàng đỏ thắm thế nào, lại càng không cần phải nói đôi lông mi của nàng mềm nhẹ giống nước sông đến thế, chỉ cần ngươi thấy được cái mũi ngọc thanh nhã của nàng, suốt cả cuộc đời này ngươi sẽ chỉ thầm mong trộm nhớ đến một mình nàng.
"Đông nam thất quỷ" chưa từng gặp qua mỹ nhân như vậy, nhất thời như kẻ mất hồn tham lam nhìn như muốn nuốt chửng dung mạo tuyệt thế của Thánh Cô. Thình lình nghe thấy Hồng y phụ nhân được gọi là Lục muội quát lên một tiếng dữ rằn, nói: "Kẻ thấy được diện dung chân thật của Thánh Cô, giết không tha." Song thủ rung lên, phi xuất vài đạo hàn quang, 'phốc, phốc ...phốc' bảy tiếng, tất cả đều nhập vào trong cơ thể của Thất quỷ, Thất quỷ kêu thảm lên một tiếng, đều chỉ vào kẻ được gọi là Lục muội nói: "Ngươi .... thật sự là ác độc....." Nói còn chưa dứt lời, đã ngã rầm xuống đất, thất khiếu ứa máu, trúng độc mà chết. Đáng thương thay cho 'Đông nam thất quỷ', bọn họ là thủ hạ của Ma Môn, còn chưa nhìn ngắm các nàng được bao nhiêu, đã bất minh bất bạch thành oan quỷ nằm dưới đất như vậy.
Đao Thần nghe được lời nói kinh hoảng của Phương Kiếm Minh, thấy hắn nói hắn biết Thánh Cô, không khỏi hơi ngẩn người, thầm nghĩ: Ôi chao, tiểu tử này lại biết cái Thánh Cô nhìn giống như tiên tử này sao? Ta như thế nào lại không có nghe hắn nói qua?
Phương Kiếm Minh ngơ ngác nhìn nhìn khuôn mặt tuyệt thế của Thánh Cô, vẻ mặt của Thánh Cô tuy vậy vẫn lạnh lùng, giá như trên khuôn mặt đó hé ra một chút mỉm cười, chẳng biết sẽ có bao nhiêu anh hùng hào kiệt muốn quỳ lạy dưới gấu quần hồng của nàng. Thế nhưng nét mặt của nàng vẫn là cẩn thận bao kín, không để lộ ra chút mỉm cười nào.
Thánh Cô gằn từng tiếng nói: "Tiểu quỷ, ngươi nói ngươi biết ta!"
Phương Kiếm Minh đột nhiên lại lắc lắc đầu, lầm bầm tự nói: "Không thể nào, không thể nào, cái tiên tử tỷ tỷ kia nghịch ngợm khả ái như vậy, Thánh Cô này lại thuỷ chung không biết cười, các ngươi chắc không phải là một người, có lẽ là ta nhận lầm người rồi. Nhưng mà .... các ngươi nhìn thật sự là giống nhau a!"
Đao Thần nói: "Minh Nhi, ngươi làm sao thế?"
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu cười, nói: "Nghĩa phụ, Thánh Cô này giống một người mà con biết."
Thánh Cô lạnh lùng nói: "Tiểu quỷ, ngươi nói ta giống ai, ta rốt cuộc là giống ai."
Phương Kiếm Minh cũng chỉ lắc đầu, tịnh không có nói lời nào. Đao Thần còn tưởng rằng Phương Kiếm Minh nhìn thấy Thánh Cô giống như một tiên tử này, đã bị nàng mê hoặc, thần kinh trở nên không bình thường, phi thân tới, chộp một cái nắm được Phương Kiếm Minh, ha ha cuồng tiếu mấy tiếng, nói: "Thánh Cô, ngươi nghe rõ lão phu nói đây, không cho phép ngươi tự tiện lấy chồng, số phận của ngươi là vợ của nghĩa tử ta, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát."
Từ "Thoát" vừa buông ra, Đao Thần đã mang theo Phương Kiếm Minh ở xa vài dặm bên ngoài, thanh âm trong không khí truyền ra, vọng đi vọng lại không ngừng.
Hết chương 57.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:40 PM.
Đây là một dải đất cực kì hẻo lánh của Quý Châu , nơi này núi cao rừng rậm, dã thú hoành hành, ít người qua lại, Tiều phu hoặc giả là Thợ săn lá gan dù có lớn cũng không dám đi tới nơi này. Tại bên trong một cái tiểu sơn cốc, chẳng biết từ lúc nào bị ai đó dựng lên một căn nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ nhỏ có hình dáng tương đối to ngang, nên thành như một hình vuông, mỗi một khúc gỗ đều là đại thụ trong núi sâu. Không biết người này là ai, không chỉ có gan đến nơi này, hơn nữa còn ở nơi này dựng lên một căn tiểu mộc ốc như thế, chẳng lẽ không sợ dã thú độc trùng đem nó huỷ đi sao?
Sáng sớm, chim chóc ở trong núi tưng bừng to giọng hót líu lo, thời gian chính là đã chớm xuân, những ngọn cỏ nhỏ đã bắt đầu nhú ra những cái mầm non tơ nhưng lại ngoan cường của nó, những cây nhỏ ở bên dưới được những cây đại thụ che trở tránh qua được cái rét mướt cuối đông, đang tưng bừng nghênh đón cái ấm áp của đầu xuân, mặc dù ánh mặt trời không quá rực rỡ, nhưng đối với chúng mà nói, chỉ cần có một chút ánh sáng mặt trời, như thế thượng thiên cũng đã là ban ân huệ lớn cho bọn chúng. Giữa rừng, tại nơi cách căn nhà gỗ nhỏ mười trượng, vừa mới sáng sớm, đã có một hài tử đầu tóc rối bù tại nơi đó đang nhóm lửa.
Hài tử này xem niên kỉ cũng đã trên dưới mười tuổi, thật ra chúng ta nên gọi hắn là Thiếu niên, trùm trên đỉnh đầu hắn là một đám tóc rối bời, đám tóc rối ấy còn che phủ cả xuống bên dưới, một đôi mắt to đen mà có thần, tại đó bên trong một đôi đồng tử có ba phần ngang ngạnh, ba phần biếng nhác, ba phần tinh minh, cùng với một phần giễu cợt. Như thế là đôi con mắt dạng gì vậy?
Ngươi vừa nhìn thấy hắn, sẽ cảm thấy Thiếu niên này là một người đáng để kết giao bằng hữu. Thân hình của hắn cực kì cường tráng, cũng không biết hắn ăn uống cái gì. Hắn lúc này chính đang ngồi chồm hỗm bên một cái nồi, dùng một cây quạt nhỏ quạt lửa ở đó.
Một cái nồi nhỏ đang treo lơ lửng trên ngọn lửa, bên trong đang có tiếng 'cô cô' kêu lên, có vẻ như hắn đang nấu một món ăn hay đồ uống ngon lành gì đó. Thiếu niên một mặt vẫn quạt lửa, một mặt díp đôi mắt to lại, hắn thật ngạc nhiên lại còn ngủ gật, ông trời ơi, trên đời còn có dạng người này sao, ngươi nếu như nói với một người rằng ngươi nhìn thấy một người đang quạt lửa nấu món ăn ngon, mà lại nhắm tít hai mắt ngủ gà ngủ gật ở đó, tương tự ngươi hỏi trong một trăm người, chắc chắn cả một trăm người đều nói ngươi là thằng mù, không có ai lại tin tưởng lời nói của ngươi, tất cả bọn họ đều đem lời nói của ngươi xem như là lời nói vô căn cứ.
Thiếu niên quạt tới quạt tới, cái nồi nhỏ đột nhiên ô ô kêu lên, chợt thấy Thiếu niên nhấc người đứng dậy, thân hình vững chắc vươn vai một cái, nói: "Thật sự là ngủ được một lúc cảm thấy rất tốt, nguyên lai Ô Long Thang đã nấu được rồi, ta phải đem xuống thôi." Thiếu niên nói xong, bắt đầu động thủ, nâng cái nồi nhỏ trên lửa xuống, đặt ở một bên, sau đó dập tắt hết lửa, nhanh chóng hướng căn nhà gỗ nhỏ chạy tới, chợt thấy có một con vật giống như một con sóc nhỏ kêu lên chi chi, theo phía sau mông hắn, động tác cực kì linh lợi kịp thời leo lên.
Thiếu niên đi tới trước cửa của căn nhà gỗ nhỏ, đưa tay đẩy cửa gỗ ra, nhìn cũng không nhìn người ở bên trong, chỉ kêu to nói: "Nghĩa phụ, nhanh nhanh dậy đi, con đã nấu xong Ô Long Thang rồi, nếu không nhanh lên, con không chia cho nghĩa phụ đâu."
Lời nói vừa dứt, chợt thấy nơi tận cùng bên trái trong căn nhà gỗ, ở đó có bày hai cái đệm trải trên đất to tướng, một người cao lớn đang nằm ngủ trên một cái đệm, nghe thấy thế bỗng nhiên xoay người phóng dậy, bên trong phòng nổi lên một cỗ cuồng phong, nhanh chóng rửa ráy qua loa xong, liền ngồi lên một cái bàn vuông lớn duy nhất trong căn nhà nhỏ, chỉ thấy con vật giống như con sóc kia kêu lên chi chi vài tiếng, một đôi mắt nhỏ cẩn thận nhìn chằm chằm vào gia hoả vừa mới đến ngồi bên cạnh bàn.
"Nhìn nhìn cái gì, không nhận ra lão phu sao? Ta khá cảnh cáo ngươi nha, không được cướp giật của ta a, cẩn thận cái mông đít của ngươi đó." Con vật giống con sóc sau người có một cái đuôi dài phủ đầy lông, nghe thấy thế cụp ngay lại, đem cái mông nhỏ che chắn đi, nó trước kia hình như cũng đã nếm qua thiệt thòi khi bị đánh vào mông, do đó khi nghe được câu nói của người này, vội vàng dùng cái đuôi cẩn thận bảo vệ cái mông, e rằng sẽ bị người ta đánh mà không biết. Bất quá nó làm ra động tác buồn cười như thế, thật sự khiến người ta kinh thán sự thông minh lanh lợi của nó.
Thiếu niên nghe xong lời này, cười nói: "Nghĩa phụ, xem người đã làm cho A Mao sợ hãi kìa, A Mao là một hài tử láu lỉnh, đâu dám cùng người cướp cái đồ ăn gì đó, A Mao, có phải thế không?"
Chỉ thấy con mắt nhỏ của cái con vật giống như con Sóc kia đảo một cái, trên mặt hiển xuất một loại tiếu ý đặc hữu, tựa như nói rằng: "Đúng nha, đúng nha, ta có thể cướp của hắn sao? " Thiếu niên thấy bộ dạng của nó, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó với vẻ cực kì yêu quý và che chở nói: "Hôm nay A Mao nghe lời nhất, sẽ cấp thêm cho A Mao một phần nhỏ nữa." Nói xong, đặt xuống trước mặt nó một cái bát nhỏ bên trong đã được rót đầy Thang thuỷ.
Thang thuỷ đó vừa được rót ra, trong thoáng chốc, cả căn nhà tràn ngập một cỗ thanh hương, cỗ thanh hương thơm lừng này mà ngửi được, sẽ khiến cho kẻ khác thèm thuồng nhỏ dãi, chưa nói đến là được nếm thử một chút mùi vị của Thang.
Cái con vật giống con Sóc kia, hay cũng là A Mao thấy Thiếu niên hôm nay rót cho đặc biệt nhiều, vui mừng quá kêu lên chi chi, lại còn nịnh nọt nhảy lên đầu vai của Thiếu niên, dùng cái đuôi phủ đầy lông đưa lên cọ cọ vào mặt của hắn.
Thiếu niên bị cái đuôi của nó đùa cợt, a a cười nói: "Được rồi, được rồi, biết ngươi thích làm thế rồi, lần này thưởng cho ngươi, ngươi ngoài một chiêu này, lại không nghĩ ra chiêu số nào à, ngươi có thể còn một chiêu khác hay không?
Cái trung niên đại hán kia bị đoạt mất Thang thuỷ, thấy thế vội hỏi: "Minh nhi, ngươi có tình cảm lắm, nhưng không nên rót cho nó nhiều như vậy, ngươi chẳng lẽ đã quên là còn có Nghĩa phụ nữa sao?" Thiếu niên cười nói: "Nghĩa phụ, ai bảo người lại hăm doạ A Mao, con làm như vậy là để cho A Mao bớt sợ hãi, nó trưa nay còn phải cùng với con đi tới trên Trấn để mua một vài thứ đó. Người cũng không phải không biết, A Mao là sứ giả dẫn đường của chúng ta, không có nó, chúng ta có ra cũng không được, vào cũng không xong. A Mao là đại công thần làm việc vất vả lại có công lao lớn, chúng ta như thế nào có thể bạc đãi nó được."
Đại hán lộ ra nét mặt khổ sở, mặc dù hắn là một người đã trung niên, song chẳng biết vì nguyên nhân gì, da mặt của hắn tịnh không xuất hiện một nếp nhăn nào cả, ngược lại còn phảng phất mang theo một tầng hào quang, nhìn qua giống như là đã xoa một lớp phấn. Thiếu niên sau khi rót cho A Mao xong, liền rót vào trong bát của đại hán một bát đầy, nói: "Nghĩa phụ, kì thật người so với A Mao còn nhiều hơn nhiều đó, bát của nó là bát nhỏ, của người là bát lớn, nói thẳng ra một bát của nó còn không bằng một phần ba cái bát lớn của người, người hẳn là mừng thầm trở lại rồi đấy nhỉ!"
Đại hán nghe xong, ha ha cười nói: "Không sai, không sai, nó như thế nào có thể so sánh với ta, ta vẫn còn là chiếm được tiện nghi."
Thiếu niên sau khi rót cho hắn, chỗ còn lại chính là giành cho mình, chỉ thấy hắn rót vào trong cái bát của mình một bát lớn, trong nồi còn thừa lại một ít, hắn cầm cả cái nồi nâng lên, kê ngay miệng nồi vào cái miệng đã mở ra của mình, 'cô đô cô đô' uống một ngụm lớn.
Đại hán sửng sốt, chẹp chẹp miệng nói: "Minh nhi, nghĩa phụ hôm nay mới phát hiện ra, chiếm tiện nghi nhất chính là ngươi."
Thiếu niên nghe xong, hì hì cười nói: "Nghĩa phụ, người mới phát hiện a, là như thế này, con mỗi ngày thức dậy đều phải nấu Ô Long Thang cho các người ăn, cứ cách nửa tháng lại phải hạ sơn tới trên Trấn mua nguyên liệu, điều đó khiến con ngủ rất rất là không đủ, nghĩa phụ, người nói con có nên uống nhiều thêm một chút hay không. Có đúng không, A Mao!"
Thiếu niên nói xong, chộp một cái tóm ngay được cái đuôi của A Mao, A Mao thoạt đầu có chút giận dữ, tiếp đó lại biến thành vẻ cực kì nịnh nọt, bày ra một bộ dạng rất nực cười, quay về phía đại hán cuống quýt gật đầu, chi chi kêu lên. Tay của Thiếu niên lúc đó mới buông tha cho nó. Tay của Thiếu niên vừa nới lỏng, đã thấy cái miệng nhỏ của A Mao mở rộng, 'hồ lỗ hồ lỗ' uống Ô Long Thang trong cái bát nhỏ, vang khắp căn nhà đều là âm thanh uống Thang của nó.
Đại hán nghe thấy được, cười nói: "Gia hoả này mỗi lần đều là như thế, có thể văn nhã một chút hay không, ta đã dạy dỗ qua nó bao nhiêu lần rồi, thật không nghe lời ta gì cả, sau này nó nếu cùng chúng ta rời núi, không gây ra chuyện ngu ngốc mới là lạ."
Thiếu niên nâng cái chén lớn lên, uống một ngụm, nói: "Nghĩa phụ, đúng rồi, chúng ta đến đây cũng đã được hai năm, người xem con bây giờ thay đổi nhanh như vậy, sư phụ con cùng Chưởng môn sư bá tổ bọn họ còn có thể nhận ra con hay không?"
Đại hán nói: "Lúc chúng ta đến nơi này, ta nhớ rõ tóc trên đầu ngươi nào đã dài gì, bây giờ mọc dài thành bộ dạng này, đầy một đầu tóc rối, bọn họ tưởng nhận cũng nhận không ra, được rồi, vào giờ Ngọ hạ sơn lên tới trên Trấn, lưu ý quan sát xem có hiệu cắt tóc nào không, vào đó cắt bớt đi là xong."
Thiếu niên cười nói: "Con có phải là cái gì công tử nhà giầu đâu, không cần chú ý tới việc đó."
Đại hán nói: "Tóc của ngươi trước kia ngắn như vậy, rất giống một tiểu hoà thượng, bây giờ ngược lại tóc lại quá dài, thì lại thành tiểu khiếu hoá tử, ngươi đi ra ngoài người khác không nhầm ngươi thành người đi ăn xin sao?"
Thiếu niên từ trong bọc móc ra một thỏi bạc, cười nói: "Bọn họ chỉ xem trọng cái này, đâu còn quản con có phải là tiểu hoá tử hay không. Nghĩa phụ, gần hai năm nay, con đã có thể thật sự biết được như thế nào gọi là thấy tiền sáng mắt, không có thứ đồ vật này, thật sự là đi đường không ổn."
Lúc này, chỉ thấy A Mao đã đem Ô Long Thanh trong bát uống hết, đang chậm rãi đi tới, lén nhìn hướng Thiếu niên còn có nửa bát Ô Long Thang, dáng vẻ ấy tựa như là yêu cầu Thiếu niên có thể tái cấp cho nó một ít hay không. Thiếu niên thấy trong mắt của nó lộ ra ánh mắt nịnh nọt, không nhịn được a a cười nói: "Chính ngươi mới là uống giỏi nhất, được rồi, cái này cấp cho ngươi, nhớ kỹ, một khi hạ sơn rồi, cấm không được chạy loạn lên cho ta, lần trước bát nháo đến nửa đêm mới trở về, làm hại cái dạ dày của nghĩa phụ bị đói mất một buổi chiều." Nói xong, đem Ô Long Thang trong bát trút vào trong cái bát nhỏ của A Mao. 'Hồ lỗ hồ lỗ' tiếng vang uống Thang của A Mao lại bắt đầu phát xuất.
Đại hán vừa nghe lời này, cười mắng: "Gia hoả này đâu có chạy bát nháo, hắn rõ ràng là cố ý làm như vậy, lần trước bị ta đánh một phát vào mông đít, hắn ghi hận trong lòng, sau khi hạ sơn cố ý chạy loạn khắp nơi, hoặc giả là trốn ở một nơi quỷ quái nào đó, chờ cho đến khi trời tối, mới đi tìm ngươi, ta vẫn còn chưa tính sổ với hắn đây."
Nói xong, duỗi tay chộp tới, lúc sắp chụp được cái đuôi của A Mao, A Mao hình như đã biết một chiêu này của hắn, cái miệng nhỏ liền ngậm lấy cái bát nhỏ, chạy trốn vào bên dưới chiếc bàn vuông, cũng chẳng biết đã chạy đến nơi nào, một mình hưởng thụ mĩ vị giai hào của nó.
Đại hán tức giận mắng: "Xú tiểu tử này, luôn luôn là kẻ đào binh, thấy tình hình không ổn, liền lập tức bỏ chạy, không hổ thẹn khi ngươi được kêu là cái gì 'Kì Lân Thử', thiệt là!"
Hết chương 58.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:37 PM.