Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 206: Tui ngủ một giấc
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
34/35
Chu Cương Cường ném lại một câu như thế rồi cắp đít bỏ đi.
- Xùy...
Trên khán đài, học sinh Ninh Sơn Nhị Trung lại xùy Chu Cương Cường cái nữa. Tên này đúng là loại giáo viên cực phẩm, bỏ lại một cái cục diện rối rắm, cứ thế phủi đít bỏ đi.
Tào Thác cũng có chút căm tức, loại giáo viên thế này đúng là không đáng được tôn kính. Hắn đã nhìn ra, Chu Cương Cường nhận định là trận này không thắng được, muốn phủi trách nhiệm, cho hắn đi đổ vỏ.
- Trọng tài, thay người!
Tào Thác cũng quyết định thật nhanh, lập tức ra hiệu.
Mà Trịnh Vân Hạo trực tiếp chạy đến bên sân, lớn tiếng gọi Đường Kim:
- Đường Kim, mau xuống đây! Nhanh đi, thời gian không còn nhiều!
- Được rồi, anh ra sân đi!
Hàn Tuyết Nhu cũng rời khỏi người Đường Kim.
- Bé cưng, không cho anh một ít khích lệ hay sao?
Đường Kim đứng lên, cười hì hì một tiếng.
- Đường nghịch nữa!
Hàn Tuyết Nhu có chút câm nín, tên này vẫn còn lãng phí thời gian. Chẳng qua, nếu hắn không xuống thì nàng cũng hết cách, chỉ đành hôn hắn một cái:
- Được chưa?
Đường Kim cười rạng rỡ, trực tiếp nhảy từ trên khán đài xuống.
- Đường Kim cố lên!
Bên phía Ninh Sơn Nhị Trung, tiếng vỗ tay như sấm nổ.
Không thể không nói, kể từ khi Đường Kim tới Ninh Sơn, chưa bao giờ có nhiều người ủng hộ hắn đến thế.
Bên phía Ninh Sơn Nhất Trung, một đám người nghị luận rào rào:
- Thằng kia là Đường Kim? Cũng thường mà!
- Đúng thế, cũng không đẹp trai!
- Cũng không cao, con hàng này đá banh giỏi lắm hả?
- Nói thế cũng không đúng, nhỡ đâu nó là Messi thứ hai thì sao?
- Móa, bạn gái con hàng kia xinh quá!
- Đúng a, quá gợi cảm, tiêu chuẩn trắng đẹp giàu nha, lại đi Ferrari nữa.
...
Đang nghị luận, bọn họ lại phát hiện Đường Kim thế chỗ thủ môn, nhất thời rào rào một mảnh.
- Cắt, làm trò con bò lâu vãi, rốt cuộc lại làm thủ môn!
- Mẹ, tao còn tưởng nó là tiền đạo!
- Cho dù làm thủ môn lợi hại, nhưng thay vào giờ này có chậm quá không?
...
Trận đấu lại bắt đầu, chỉ nghe Đường Kim nói một câu gì đó, trên sân xuất hiện một hình ảnh quỷ dị lạ thường.
Không riêng học sinh Nhất Trung kinh ngạc, ngay cả bên Nhị Trung cũng có chút câm nín. Đây là cái loại trận hình gì? Cả đội banh mười một người, ngoại trừ Đường Kim làm thủ môn, còn lại mười người đều tràn hết qua sân địch!
- Tôi nói Hàn Tuyết Nhu né, trường các cậu không phải chơi trò lợn chết không sợ nước sôi đấy chứ?
Phương Mẫn không nhịn được hỏi.
- Đó là họ tin vào Đường Kim.
Hàn Tuyết Nhu bĩu môi, Đường Kim làm thủ môn, tên nào sút vào được thì quá giỏi nha.
- Lại một trái nữa! Lại một trái nữa nè!
Hơn một ngàn học sinh Nhất Trung hô lên, bởi vì bóng đã vào chân số 9 một lần nữa. Mà mấy phút trước, số 9 vừa làm một cú hat - trick, theo bọn họ thấy, quả này số 9 có thể ăn được trái thứ tư rồi.
Tràng diện tương đối quỷ dị, số 9 cắm đầu chạy hùng hục, mà bên Nhất Trung còn có mấy cầu thủ tiếp ứng. Nhưng bên Nhị Trung thì cả mười người đều đợi bên sân đối phương, thậm chí còn có mấy người chờ trong vòng cấm, không có tý ý định về phòng thủ nào.
Tình huống như thế, số 9 không thèm để ý, lập tức sút một phát, bắn thẳng vào cầu môn.
Khán đài một mảnh hoan hô, Ninh Sơn Nhất Trung ai cũng thấy quả này vào chắc rồi. Chỉ tiếc, tiếng hoan hô lập tức biến thành tiếc hận, bởi vì họ thấy, thủ môn Đường Kim đã vững vàng bắt được bóng.
- Con hàng thủ môn này thật lợi hại a!
Học sinh Nhất Trung coi như hiểu được tại sao có nhiều người mong Đường Kim ra sân như vậy.
Chẳng qua họ cũng không thèm để ý, thủ môn lợi hại có tác dụng gì? Hiện tại Ninh Sơn Nhị Trung muốn lội ngược dòng thì phải ăn ít nhất sáu trái nha!
Lúc này, Đường Kim lại ném bóng ra ngoài.
- Ha ha, Đường Kim nhà cậu đúng là làm loạn nha. Không có đội viên tiếp ứng, hắn lại đi ném bóng.
Phương Mẫn thừa cơ giễu cợt Hàn Tuyết Nhu.
Hàn Tuyết Nhu lười nói chuyện, ánh mắt nhìn theo quả bóng, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Phương Mẫn lập tức ngây người, thế cũng được á?
- Á đù...
Mấy trăm người bên Nhị Trung cùng haon hô, bởi bọn họ đều thấy, Đường Kim trực tiếp ném trái bóng tới vòng cấm đối phương. Mà Trịnh Vân Hạo đã thủ sẵn ở đó, trái bóng này như có mắt, rơi thẳng vào chân hắn. Như đã thành bản năng, Trịnh Vân Hạo nhấc sân sút mạnh.
Thủ môn đối phương còn chưa kịp phản ứng thì bóng đã nằm trong lưới.
Mấy trăm người bên Nhị Trung lại phát ra tiếng hoan hô khổng lồ. Mà bên Nhất Trung lại là một mảnh yên tĩnh, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng quá ảo đi?
- Móa, thế này cũng được?
Qua một lúc, rốt cục cũng có người nói tục một câu.
Mà đội viên của Ninh Sơn Nhất Trung nhất thời có chút ủ rũ. Bị người ta dùng cách này ghi bàn, thật sự có chút mất lòng tin.
- Không sao, chúng ta lại ghi thêm năm trái nữa!
Số 9 mở miệng động viên một câu.
Lời này khiến người khác phấn chấn, đúng a, lại thêm năm trái, sợ cái gì?
Song, ba phút sau, cho dù số 9 tự tin thế cũng cười không nổi. Bởi trong ba phút ngắn ngủn, Ninh Sơn Nhị Trung lại dùng cách y hệt vừa nãy ghi thêm ba trái.
Điểm số thoáng cái đã là 6 - 4, Ninh Sơn Nhị Trung chỉ còn thua hai bàn. Mà thời gian vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa.
Trên khán đài, mấy trăm người Nhị Trung cao hứng phấn trấn, mà Tào Thác cũng hội học sinh cũng hưng phấn dị thường. Còn hơn một ngàn người bên Nhất Trung đều ủ rũ, mặc dù còn dẫn hai trái, nhưng cứ tiếp tục thế này thì thua chắc a!
- Không nên tấn công nữa, từ bây giờ, chúng ta phòng thủ!
Số 9 của Ninh Sơn Nhất Trung lại hô một câu.
Cho nên, mười lăm phút tiếp theo, tràng diện càng thêm quỷ dị, hai đội tổng cộng hai mươi hai người thì có hai mươi mốt người ở nửa bên sân của Nhất Trung. Mà bên kia chiến tuyến chỉ có một mình Đường Kim lẻ loi hiu quạnh.
Mà Ninh Sơn Nhất Trung đã toàn lực phòng thủ, đám Trịnh Vân Hạo vốn tài không bằng người, không cách nào dẫn bóng, kết quả là sau mười lăm phút, Ninh Sơn Nhất Trung vẫn giữ nguyên tỷ số 6 - 4.
- Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim nhà cậu đúng là lợi hại, nhưng tình huống thế này, Đường Kim nhà cậu cũng bó tay nha!
Phương Mẫn lại nói, đến lúc này, nàng cũng đã bội phục Đường Kim lắm rồi, tên này thật là lợi hại nha.
- Anh ấy nhất định có cách.
Hàn Tuyết Nhu lại rất tin tưởng Đường Kim. Nhưng nàng chỉ lo hắn không thèm nghĩ cách mà thôi.
Dự cảm của Hàn Tuyết Nhu được chứng thực rất nhanh, đứng nhàm chán mười lăm phút, Đường Kim đột nhiên ngáp một cái:
- Chán qué, tui ngủ một giấc, đừng quấy rầy tui nha.
Đường Kim cứ thế ngã vật ra cầu môn, mà âm thanh của hắn truyền rõ ràng vào tai mỗi người. Trong lúc nhất thời, toàn trường đều câm nín.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 207: Đốt lưới nhà
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
35/35
Trận đấu hôm nay tuyệt đối là quỷ dị nhất từ trước tới giờ. Hiệp một còn bình thường, nhưng từ khi Đường Kim ra sân, tất cả đều ảo diệu lòi pha. Nhưng bất kể trận hình toàn bộ lên công, không thèm thủ của Nhị Trung, hay là hiện tượng hai mươi mốt người dồn hết về một phía lúc nãy cũng không quỷ dị như bây giờ. Đường Kim, thân là thủ môn lại nhàm chán đến mức muốn đi ngủ!
- Bạn thân, cậu đùa đó hả!
Trên khán đài, Trương Tiểu Bàn thực sự câm nín.
Phương Mẫn lại chớp thời cơ giễu cợt Hàn Tuyết Nhu:
- Tôi nói Hàn Tuyết Nhu nè, tối qua các cậu làm cái gì vậy? Bạn trai cậu mệt đến như vậy, đã ra sân rồi mà còn buồn ngủ kìa.
Phương Mẫn phán một câu làm bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía Hàn Tuyết Nhu, không ít người lộ ra vẻ mặt mập mờ, một đám nam sinh còn thầm tự hỏi, Đường Kim với Hàn Tuyết Nhu không phải đưa đẩy gì đó rồi chứ? Nếu thật như vậy, Đường Kim có mệt như cờ hó cũng không kỳ lạ nha. Cái dáng người của Hàn Tuyết Nhu thế kia, thằng nào mà bò lên được thì cũng không muốn bò xuống!
Hàn Tuyết Nhu cũng cảm thấy ánh mắt kia, sắc mặt hơi đỏ lên. Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Phương Mẫn một cái, tức giận nói:
- Nói nhăng nói quậy cái gì? Đường Kim chỉ đi dạo phố với tôi mà mệt mỏi. Lại nói, suốt mười lăm phút không ai sút bóng, anh ấy có chán cũng không có lạ nha!
- Hàn Tuyết Nhu, tất cả chỉ là ngụy biện, có nói nữa thì tôi cũng không tin cậu và Đường Kim không làm chuyện gì đó.
Phương Mẫn cười he he.
- Mặc kệ cậu!
Hàn Tuyết Nhu liếc Phương Mẫn một cái, không thèm nói gì nữa. Loại chuyện thế này đúng là càng giải thích thì càng đen mà.
Hai mốt người chạy trong nửa sân, còn một tên đang ngủ. Tràng diện quỷ dị như vậy kéo dài năm phút đồng hồ, rốt cuộc cũng có biến hóa. Số 9 của Nhất Trung dẫn bóng qua sân, chạy như điên về phía cầu môn địch.
Mặc dù đã hơn hai trái, nhưng Ninh Sơn Nhất Trung vẫn cảm thấy không an toàn, họ bắt đầu lo lắng Đường Kim đang giả bộ ngủ. Nhưng qua năm phút, tên kia cũng chả nhúc nhích gì, số 9 quyết định thử một chút, nếu có thể nhân cơ hội ghi thêm vài trái thì tương đối an toàn rồi.
- Đường Kim, đừng ngủ nữa, dậy đi!
Trên khán đài, người của Nhị Trung không nhịn được, bắt đầu lớn tiếng la ó.
Mà Tào Thác bên dưới đã chạy ra đằng sau cầu môn, lớn tiếng kêu gào:
- Đường Kim! Đừng có ngủ nữa.
Đáng tiếc, mặc kệ trò con bò gì, Đường Kim vẫn nằm không nhúc nhích.
- Trọng tài, thẻ đỏ thằng kia đê!
Bên Nhất Trung bắt đầu có người la.
Chẳng qua, trọng tài không để ý. Dù sao cũng chỉ là trận bóng học sinh trung học, cũng không phải cuộc thi chính quy gì, trọng tài cũng chỉ là giáo viên thể dục. Thực tế, ngay cả trọng tài cũng đang mờ mịt, như rứa có phạm quy không? Dù sao trong lịch sử bóng đá cũng chưa có ai làm như vậy.
Mà đám người Trịnh Vân Hạo trong sân đã phát hiện Đường Kim ngủ thật, nhất thời hơi nóng nảy. Nhưng khi thấy số 9 còn cách cầu môn không xa, bọn họ cũng đành bỏ mặc, bây giờ có đuổi cũng không kịp rồi.
Số 9 lại sút một phát, bóng bay thẳng về phía cầu môn, mà Đường Kim dường như chẳng có động tĩnh gì.
Hơn một ngàn học sinh Nhất Trung lại hoan hô ầm lên, mà bên Nhị Trung lại một mảng tiếc hận. Bóng đã gần cầu môn thế rồi, họ đều cảm thấy, giấc mộng của số 9 sắp thành sự thật rồi.
Nhưng một giây sau, tiếng hoan hô lại im bặt, toàn trường yên tĩnh, mọi người đều mở to mắt, khó mà tin được.
Trong nháy mắt bóng sắp vào cầu môn, Đường Kim đang ngủ kia đột nhiên phản ứng, thân thể dựng ngược lên, một tay chống đất, một chân vô lê, đạp bóng ra ngoài.
Mà làm mọi người câm nín hơn chính là, sau khi làm xong động tác này, hắn lại ngã chổng vó, tiếp tục ngủ. Dường như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến hắn, chắc chỉ là mộng du.
- Con hàng này chắc chắn giả bộ ngủ!
- Sao tao lại cảm thấy nó giống mộng du hơn nhỉ?
- Dù là giả bộ ngủ hay mộng du thì con hàng này cũng quá trâu bò a!
- Con mẹ nó, thằng quái thai!
Một đám nghị luận rối rít, đột nhiên có một nữ sinh sợ hãi kêu:
- Không xong rồi, bóng đang bay về phía cầu môn chúng ta!
Nghe tiếng nữ sinh kinh hô, đám người Nhất Trung cũng vội vã tìm tung tích quả bóng. Sự thật rất nhanh được chứng minh, quả bóng kia đang bay vèo vèo về phía khung thành của Nhất Trung.
- Đậu, đừng bảo vào luôn nhá!
Có người lo lắng.
- Khí nói lắm, khí lực của con hàng này không phải hạng vừa a!
Có người vẻ mặt dại ra.
- Móa, lúc trước lấy tay ném bóng đã vào được vòng cấm, giờ thì một cước sút thẳng vào gôn?
Một nam sinh mắng to:
- Kỷ lục Guiness con bà nó rồi!
Một nam sinh yếu ớt hỏi:
- Tôi không hiểu luật lắm, đá kiểu đó cũng tính à?
- Hình như là không tính?
Có người tiếp lời.
- Sao không tính? Thủ môn có thể dùng chân ghi bàn được cơ mà!
Có người không đồng ý.
Cãi nhau một lúc, có người la một câu:
- Đường cãi nhau, bóng rơi rồi.
Mọi người nhìn lại, cũng chưa có vào, bóng vừa bay đến vòng cấm đã chạm đất rồi.
Khán giả Nhất Trung hoan hô ầm ỹ, mà Nhị Trung lại thở dài không dứt. Còn Trịnh Vân Hạo trên sân lại cảm thấy cảnh này sao mà quen thế? Đường Kim sút bóng chủ nhật tuần trước hình như cũng như rứa a!
Vừa mới nghĩ thế, bóng liền rơi xuống chân số 18 Nhất Trung, sau đó đột nhiên chuyển hướng, bay thẳng về cầu môn!
Thủ môn không phản ứng kịp, bóng bay thẳng vào lưới. Toàn trường câm nín một giây, sau đó bên Nhị Trung hoan hô nhiệt liệt, đốt lưới nhà!
Bóng hợp lệ, tỷ số là 6 - 5. Ninh Sơn Nhị Trung chỉ còn thua một bàn, mà vẫn còn gần mười phút đồng hồ.
Tự dưng phản lưới nhà quá quỷ dị đã làm lòng tin của đội viên Nhất Trung bị đả kích. Giờ phút này, bọn họ có cảm giác, mình đang đối mặt với một tên quái thai chứ không phải con người nữa!
- Tử thủ, bảo vệ thật tốt trong mười phút cuối!
Số 9 chạy trở lại, hô lớn một câu. Không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là đội trưởng ở đây, mà hắn nói câu này lập tức được hưởng ứng. Đến lúc này, họ chỉ có thể tử thủ, không có cách khác.
Tràng diện lập tức nhàm chán, Đường Kim ngủ tiếp, mà đám Trịnh Vân Hạo chẳng có cơ hội cầm bóng. Thời gian dần trôi, đảo mắt chỉ còn lại hai phút, mà tỷ số vẫn là 6 - 5, lúc này, đến lượt Ninh Sơn Nhị Trung bối rối.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 208: Cú sút bạo lực
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
36/40
Tào Thác bắt đầu mất bình tĩnh, hắn chạy ra đằng sau cầu môn, vội vã hô lên:
- Đường Kim, đừng ngủ, cậu mau nghĩ cách đi, chúng ta đang thua một trái, chỉ cần vào một trái nữa là được!
Đường Kim không trả lời.
Trên khán đài, Trương Tiểu Bàn cũng la lên:
- Bạn thân, đừng ngủ nữa, ghi thêm một bàn, một bàn nữa là chúng ta thắng rồi!
- Vào một trái không phải là hòa sao?
Có người không nhịn được phản bác.
- Khiêu chiến trung học không có hòa, tỷ số ngang nhau là đá penalty. Có Đường Kim, đá penalty làm sao thua được?
Lập tức có người nói.
Mọi người vừa nghĩ, cũng có lý nha, nếu đá penalty thì Ninh Sơn Nhị Trung thắng chắc rồi.
Nhưng vấn đề là, Đường Kim ngủ ngon quá...
Có kẻ không nhịn được nữa, la lớn một câu:
- Đường Kim, cậu đừng ngủ nữa, sao không chờ thắng rồi ôm Hàn Tuyết Nhu ngủ cùng?
Lập tức có một đám phụ họa:
- Không sai, chờ tý nữa về nhà ôm Hàn Tuyết Nhu mà ngủ.
- Thắng rồi đi mướn phòng ăn mừng nha!
- Không cần mướn phòng, vào Ferrari triển cũng được a!
...
Hàn Tuyết Nhu không nhịn nổi nữa, nàng đứng lên, trừng mắt nhìn mấy kẻ kia:
- Ê, tất cả câm mồm hết lại cho tôi, một đám lưu manh!
Mọi người cảm thấy rất vô tội, cho dù bọn họ lưu manh, nhưng sao bằng được Đường Kim nha!
- Đường Kim, đừng ngủ nữa, em không muốn thua Phương Mẫn đâu!
Lúc này Hàn Tuyết Nhu nũng nịu la lên một câu.
Nàng vừa nói câu này thì Đường Kim đã bật người dậy, duỗi lưng một cái, lẩm bẩm một câu:
- Ngủ một giấc an bình thật khó a!
- Mẹ nó, con hàng này đúng là cực phẩm, chúng ta gọi nát họng không nghe, gái vừa gọi có một tiếng đã nhảy dựng lên rồi.
Có người hết chỗ nói.
Trương Tiểu Bàn lẩm bẩm:
- Bạn thân này đúng là loại trọng sắc khinh bạn điển hình a!
- Chỉ còn có hai phút, Đường Kim có cách ghi bàn sao?
Mọi người cũng căng thẳng, mặc dù Đường Kim lợi hại, nhưng chỉ còn hai phút, hắn có thể ngăn cơn sóng dữ hay không thì bố ai mà biết được.
Đúng lúc này, Đường Kim hô một câu:
- Trịnh Vân Hạo, đá bóng về chỗ này, tôi không muốn đi đoạt bóng!
Trịnh Vân Hạo vừa nghe đã vội vàng phân phó:
- Nhanh, bóng đến chân là sút mạnh về sân nhà!
Chẳng qua, hiện tại muốn chuyền bóng dài cũng không có dễ. Quá nhiều người chen chúc, dây dưa hơn một phút, rốt cuộc Trịnh Vân Hạo cũng tìm được cơ hội, chuyền dài một cái, bay về phía sân nhà. Sau đó, hắn lại chạy vọt theo bóng, không có dừng lại.
- Đừng đuổi theo, chúng ta bảo vệ vòng cấm là được!
Số 9 bên Nhất Trung lại phân phó.
Bảo vệ một phút cuối cùng là có thể thắng lợi. Lúc này, đối với đội viên Nhất Trung, chỉ cần thắng là được, không cần biết thắng bằng cách nào.
Lực chân của Trịnh Vân Hạo không lớn, chuyền một phát thì chỉ qua khỏi giữa sân, nhưng hắn lập tức đuổi theo, bồi thêm quả nữa, bóng bay thẳng về cầu môn.
Đường Kim nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng tiếp bóng, sau đó lại để bóng xuống đất, la một câu:
- Ê, bên kia tránh ra khỏi cầu môn nhanh, không thì đừng có trách tôi không nhắc nhở nha!
Sút gôn?
Một đám người câm nín, thằng này cũng muốn biểu diễn một lần thần tích thủ môn sút phá gôn à?
Người của Nhị Trung lại càng câm nín, thằng này sút thì sút bà đê, lại còn phải nhắc nhở đối phương sao?
- Tránh hết khỏi vòng cấm!
Trịnh Vân Hạo lập tức la lớn một câu. Đội viên Nhị Trung cuống quýt chạy đi, hiển nhiên họ sợ cản đường bóng của Đường Kim.
- Bảo vệ tốt!
Số 9 bên Nhất Trung phát lệnh, thủ môn vẻ mặt khẩn trương, đám còn lại phân nhau bao vây kín hết cả đường cả lối.
- Còn không đến ba mươi giây, hình như không có đá bù giờ!
Bên phía Nhị Trung đã có người vội vàng, ngay cả Hàn Tuyết Nhu cũng thấy hơi căng thẳng.
Lúc này, rốt cuộc Đường Kim cũng nhấc chân, ngay sau đó, bóng đã rời khỏi mặt đất, bắn về phía cầu môn đối diện.
Mà cái cú sút này lại làm bên Nhất Trung an lòng, bên Nhị Trung cảm thấy phờ phạc. Cú sút này có kỹ thuật quá tệ, không có góc độ, cũng không có độ cao, chỉ là một cú sút sệt. Hơn nữa, bóng lại còn bay thẳng về phía hàng rào của đối phương.
Gần như ai cũng nhìn ra, bóng kiểu này tuyệt đối sẽ bị phòng tuyến đầu tiên của Nhất Trung ngăn cản. Ngay cả người ngoài nghề như Phương Mẫn cũng đã cười nhạo Hàn Tuyết Nhu:
- Ha ha, hình như bạn trai cậu chỉ biết cậy mạnh nha! Sút cú này chắc chắn là trật lất!
Quỹ tích phi hành đúng như dự liệu của mọi người, rất nhanh đã qua nửa sân, sau đó tới phòng tuyến đầu tiên của Nhất Trung, mà bọn họ căn bản không động, bởi bóng sẽ tự đến với họ. Song, đúng lúc này, hai đội viên gần bóng nhất bắt đầu cảm thấy một lực lượng khổng lồ lao tới, đẩy thân thể của họ sang hai bên. Hai người không tự chủ được nghiêng đi, ở giữa họ cũng lộ ra một khe hở, bóng bay qua với tốc độ nhanh như chảo chớp, trong nháy mắt đã tới phòng tuyến thứ hai.
Một cầu thủ chuẩn bị nghênh đón, muốn dùng ngực cản bóng. Lần này, bóng cũng đụng thẳng vào ngực hắn, nhưng cả người hắn lại bay theo bóng, bắn về phía cầu môn.
Một giây sau, bóng cùng với cầu thủ này cùng bay vào trong gôn, mà thủ môn lại ngây dại. Hắn không thể không thấy bóng bay tới, nhưng bóng bay cùng với người, hắn không biết phải xử lý thế nào.
Trọng tài biên thổi còi, bóng hợp lệ. Khán đài Ninh Sơn Nhị Trung một mảnh vui mừng, mà bên Nhất Trung lại một mảnh tĩnh mịch. Đây... thằng này trốn ra từ "Đội Bóng Thiếu Lâm" hả?
- Đây chính là bạo lực bóng đá a!
Trương Tiểu Bàn lẩm bẩm nói. Cú sút này chẳng có kỹ xảo gì, đúng là chỉ có bạo lực!
Đã có mấy đội viên Nhất Trung ôm đầu ngã xuống đất, có điểm than trời trách đất.
- Được rồi, mọi người cũng đừng có nóng. Tên Đường Kim bên kia căn bản không phải người, chúng ta không có bại bởi Ninh Sơn Nhị Trung, chẳng qua chỉ bại bởi Đường Kim mà thôi.
Số 9 bên Nhất Trung bắt đầu an ủi người khác.
Mười mấy đội viên của Nhị Trung bắt đầu ôm nhau ăn mừng, mà Đường Kim lúc này đã đến bên dưới khán đài, cười rạng rỡ với Hàn Tuyết Nhu:
- Nè bé cưng, xuống hôn anh một cái nào!
Sắc mặt Hàn Tuyết Nhu hơi đỏ lên, nhưng lại trực tiếp nhảy từ khán đài xuống, dùng một tư thế vô cùng duyên dáng nhào vào lòng Đường Kim.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 209: Hai người đã ấy ấy chưa?
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
37/40
Mặc dù khán đài không cao nhưng nhảy xuống như vậy vẫn rất nguy hiểm. Nhiều nữ sinh đã kinh hô, chẳng qua, các nàng nhanh chóng phát hiện ra mình chỉ lo lắng xuông, bởi Hàn Tuyết Nhu đã rơi thẳng vào trong ngực Đường Kim, sau đó chủ động dâng môi thơm cho hắn.
Hơn ngàn ánh mắt chăm chú, hai người không coi ai ra gì mà hôn hít, đây là phương thức ăn mừng hiếm gặp trong đám học sinh trung học, khiến cho không ít người ồn ào, cũng làm cho không ít nam sinh ghen tỵ, nữ sinh hâm mộ.
Mà Phương Mẫn ở trên sân thì lại mang vẻ mặt phức tạp, nàng nhỏ giọng nói:
- Lần trước nhìn thấy Đường Kim ở quán bowling, mình còn tưởng Hàn Tuyết Nhu bị mờ mắt rồi, giờ mới biết, cái đôi mắt để lên giời kia làm sao tìm lộn bạn trai được? Cũng tại mình mắt kém a.
- Ánh mắt của em bây giờ cũng không tệ mà.
Ngả Liên mở miệng nói.
- Đúng thế, bây giờ em đã sáng mắt ra nhiều rồi.
Phương Mẫn cười ngọt ngào:
- Hàn Tuyết Nhu đẹp như vậy, cũng chỉ có Đường Kim mới trấn áp được. Chẳng qua, em thấy Hàn Tuyết Nhu chưa chắc giữ được Đường Kim, sau này chưa chắc cô ấy đã vui vẻ bằng em đâu.
Trước mắt bao người, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu hôn hít tới hơn ba phút rồi mới tách ra. Mà lúc này, trọng tài cũng tuyên bố trận đấu kết thúc. Dù tỷ số hòa 6 - 6, nhưng Ninh Sơn Nhất Trung đã từ bỏ loạt penalty, chủ động nhận thua. Nói cách khác, rốt cuộc Ninh Sơn Nhị Trung cũng giành được chiến thắng ngày hôm nay.
Một đám người chạy ăn mừng, mà Tào Thác lại đi tới nói:
- Đường Kim, hội học sinh chuẩn bị mở hội ăn mừng, cậu cũng tới chứ?
- Không đi, tôi muốn đi chơi với gấu.
Đường Kim lắc đầu.
- Đúng thế, bọn tôi có hẹn với bạn rồi.
Hàn Tuyết Nhu cũng nói, sau đó nàng hô một câu lên khán đài:
- Phương Mẫn, cậu thua rồi nhé, chuẩn bị mời cơm bọn tôi đi!
- Được rồi, tôi mời là được.
Phương Mẫn đáp một tiếng.
- Vậy cũng được, nếu các cậu đã có hẹn từ trước thì tôi cũng không ép nữa.
Tào Thác cũng có chút bất đắc dĩ, rồi lại nhỏ giọng nói một câu:
- Dù thế nào đi nữa, lần này thực sự đa tạ cậu, Đường Kim.
- Không cần cám ơn, tôi chỉ đùa nghịch một chút mà thôi.
Đường Kim thuận miệng nói một câu rồi ôm eo Hàn Tuyết Nhu đi mất.
Hai người nhanh chóng rời khỏi sân bóng, còn về hoạt động ăn mừng của hội học sinh thì cũng chỉ là đi liên hoan, nhiều nhất cũng chỉ đi KTV. Đường Kim cũng chẳng quá hứng thú với chuyện này, hắn cũng không quen đi ăn với nhiều người như vậy.
Ngồi đợi trong Ferrari một lúc vẫn không thấy Phương Mẫn đâu, lại nhận được tin nhắn của nàng, Phương Mẫn nói muốn về ký túc xá một chuyến, bảo Hàn Tuyết Nhu đến thẳng quán lẩu Ngưu Hoàn ở cách đó không xa đợi trước.
Hàn Tuyết Nhu khởi động xe ra khỏi Ninh Sơn Nhất Trung, nhanh chóng tìm được quán lẩu Ngưu Hoàn kia. Hai người cũng lười đợi bên ngoài, trực tiếp vào trong gọi món. Đợi hơn mười phút sau, lúc Phương Mẫn và Ngả Liên xuất hiện thì đã có thể mở bữa tiệc lớn được rồi.
- Tới, ăn thôi!
Đường Kim cầm đũa, bộ dạng như chủ nhân mời hai người kia, nói xong tự mình gắp một miếng thịt bò viên bỏ vào miệng.
Hàn Tuyết Nhu lại nhẹ nhàng cười với Phương Mẫn:
- Cậu đã mang đủ tiền chưa đấy? Lát nữa mà không tính tiền được thì ở lại rửa bát nha.
- Tất nhiên là mang đủ, hai người cứ ăn hết mình đi.
Phương Mẫn vỗ ngực đảm bảo, đồng thời trong lòng thầm nói, quán lẩu này ăn hết mấy trăm đã là nhiều, nàng mang một ngàn tệ, sao mà không đủ?
Chẳng qua, sau nửa giờ, nàng bắt đầu thấy đúng là không đủ thật.
Lại qua nửa giờ, Phương Mẫn đã xác nhận, một ngàn tệ chắc chắn không đủ.
Lại qua nửa giờ nữa, Phương Mẫn đứng lên:
- À... ờ... Mọi người ăn trước, tôi đi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.
Phương Mẫn định về lấy thêm ít tiền, nếu không nàng phải ở lại rửa bát thật mất.
Hàn Tuyết Nhu có chút hả hê nhìn Phương Mẫn:
- Sao thế? Không mang đủ tiền hả?
- Không có, tôi chỉ định ra ngoài gọi điện mà thôi.
Phương Mẫn phủ nhận.
- Đừng giả vờ, tôi biết thừa cậu không mang đủ tiền.
Hàn Tuyết Nhu nhìn thoáng qua Đường Kim đang chiến đấu quên mình, vẻ mặt nhất thời cổ quái:
- Phương Mẫn, tôi đã nói từ đầu, Đường Kim ăn rất khỏe, ai bảo cậu không tin?
Phương Mẫn thầm oán Hàn Tuyết Nhu, nàng làm sao mà biết Đường Kim ăn lắm như thế?
Thấy Phương Mẫn buồn bực, Hàn Tuyết Nhu lại cảm thấy có chút buồn cười:
- Được rồi, cậu cũng không cần về lấy tiền, bữa này để tôi trả là được.
- Vậy sao được? Tôi đánh cuộc chịu thua thì phải mời, đã nói trước rồi mà.
Phương Mẫn cự tuyệt tính toán của Hàn Tuyết Nhu:
- Mặc dù nhà tôi không có giàu như nhà cậu, nhưng trả tiền bữa này vẫn là thừa sức.
- Phương Mẫn, đừng có lo, trên người anh cũng còn một ngàn tệ, chắc là đủ rồi.
Ngả Liên mở miệng nói.
Phương Mẫn không nói gì, theo bản năng liếc Đường Kim một cái, còn phải xem tên này ăn bao nhiêu nữa a.
May mà lúc này, Đường Kim đã buông đũa, cầm giấy lau miệng, vẻ mặt thỏa mãn:
- Rốt cuộc cũng no.
Phương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, còn may a.
- Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim nhà cậu ăn khỏe như vậy, cậu chịu được à?
Phương Mẫn nhỏ giọng nói với Hàn Tuyết Nhu.
- Có cái gì mà không chịu được? Đừng nói anh ấy không tiêu tiền của mình, cho dù có tiêu đi nữa thì cũng chẳng sao.
Hàn Tuyết Nhu khinh thường nói.
- Aiz... tôi không có nói cái này, tôi nói là cái đó, cái kia, cái ấy... buổi tối đó... cái này nọ...
Phương Mẫn không nói rõ ràng, hình như có vẻ hơi tế nhị.
Hàn Tuyết Nhu cũng đã nghe ra, đỏ mặt hừ một cái:
- Phương Mẫn, cậu thật háo sắc!
- Tôi đang quan tâm cậu mà, tôi nghe nói đàn ông ăn càng khỏe thì khí lực lại càng lớn.
Phương Mẫn cười hì hì một tiếng, sau đó tò mò hỏi:
- Aiz, nói thật, hai người đã ấy ấy chưa? Tôi thấy hai người thân mật như vậy...
- Nói cậu háo sắc còn chối!
Hàn Tuyết Nhu trợn mắt nhìn Phương Mẫn một cái:
- Tôi cũng không có tùy tiện như vậy.
- Cũng không thể coi là tùy tiện được. Giờ là niên đại nào rồi? Lúc vào cấp hai thì đã có rất nhiều bạn học làm thế rồi.
Phương Mẫn có chút không phục.
Thật ra Hàn Tuyết Nhu cũng biết chuyện này, hiện tại lối sống cởi mở, học sinh cấp hai đi mướn phòng còn có. Chẳng qua, nàng thấy như thế quá tùy tiện, ít nhất nàng không thể nào chấp nhận con gái còn nhỏ mà đã tí tởn làm thế với con trai.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 210: Xe không cần nổ máy
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
38/40
Thấy Hàn Tuyết Nhu không nói lời nào, Phương Mẫn nói tiếp:
- Aiz, tuần trước tôi đã cố ý lên diễn đàn Nhị Trung tìm tư liệu của Đường Kim. Tôi phát hiện ra, tình địch của cậu rất là cường đại, cậu nên cố gắng thêm nha, hình như Đường Kim rất được các cô gái chào đón đó.
- Gì chứ? Tôi chả thèm lo, tôi cũng đâu có thua kém người khác.
Hàn Tuyết Nhu nói thế nhưng trong lòng lại cảm thấy là lạ.
- Tôi nói với cậu nha, người như Đường Kim nhất định là có một đám con gái thương thầm, nếu cậu không muốn chia tay thì nên nghĩ cách kiếm một địa vị trong lòng hắn mới được.
Phương Mẫn nhỏ giọng nói:
- Nếu cậu nhận ra không thể nào làm người cuối cùng của hắn, vậy thì đơn giản nhất là làm người đầu tiên. Ồ, chẳng qua nhỡ đâu tên này đã có người khác rồi thì sao?
- Phương Mẫn, ả sắc nữ này, đưa ra cái chủ ý thối tha gì vậy?
Hàn Tuyết Nhu thấp giọng mắng, nàng lần đầu tiên biết được Phương Mẫn bát quái như vậy.
- Đây cũng không phải chủ ý thối tha, tóm lại, vì là bằng hữu chân chính nên tôi mới nói cho cậu, sau này cũng đừng có trách tôi vì không quân sư quạt mo nha.
Phương Mẫn cười nhẹ một tiếng:
- Được rồi, tôi đi trước, một câu cuối cùng, nhìn cậu sớm muộn chắc chắn cũng bị Đường Kim ấy ấy, không bằng chủ động đoạt đệ nhất đi cho lành.
Phương Mẫn nói xong câu đó rồi kéo Ngả Liên đi tính tiền. Mà Hàn Tuyết Nhu không nhịn được nhìn Đường Kim một cái, trong lòng hơi bối rối, chẳng lẽ nàng thật sự phải giành vị trí đệ nhất này sao?
Đường Kim cường đại và thần bí đã thực sự hấp dẫn nàng. Nàng hiểu rõ, mặc dù chủ ý kia rất thối nhưng cũng có chút đạo lý. Ngay cả chính nàng cũng thấy, mình đã không cách nào chống cự từng bước tiến công của Đường Kim. Rất nhiều bộ vị trên thân thể nàng cũng đã bị tên này chiếm lĩnh, nếu cứ thế này, chuyện kia xảy ra cũng chỉ là điều sớm muộn.
Đang lúc Hàn Tuyết Nhu bối rối, đột nhiên Đường Kim nói:
- Cưng à, thật ra anh cảm thấy Phương Mẫn nói rất đúng, em nên nghe cô ấy đi.
- Ớ?
Hàn Tuyết Nhu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng:
- Anh... anh cũng nghe thấy hả?
- Bé cưng, anh chưa nói cho em biết là tai anh rất thính sao?
Đường Kim ra vẻ ngạc nhiên.
Hàn Tuyết Nhu lấy hai tay che mặt, lúc này, nàng thật sự muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
- Hàn Tuyết Nhu, chúng ta đi thôi, ra ngoài dạo một vòng.
Phương Mẫn nhanh chóng tính tiền rồi quay lại.
- Đi dạo cái đầu cậu!
Hàn Tuyết Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Phương Mẫn một cái, đứng dậy vội vàng chạy ra khỏi quán lẩu.
Phương Mẫn nhất thời mờ mịt, nàng nói sai cái gì à?
Đường Kim lại cười rạng rỡ với Phương Mẫn:
- Nếu như cô nàng nghe đề nghị của cậu, nhất định tôi sẽ cảm tạ.
Đường Kim nói xong cũng đuổi theo Hàn Tuyết Nhu ngay lập tức.
Phương Mẫn cũng sững ra đó, rôi gương mặt cũng đỏ ké, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao Hàn Tuyết Nhu mắng nàng.
Mà lúc này, trước cửa quán lẩu, Hàn Tuyết Nhu đã bực nay càng bực thêm. Bởi nàng phát hiện một cảnh sát giao thông đang đứng bên cạnh Ferrari, dường như chuẩn bị dán giấy phạt.
- Chú cảnh sát, đừng dán giấy phạt nha, cháu lái đi ngay mà.
Hàn Tuyết Nhu vội vàng đi tới nở nụ cười ngọt ngào. Chẳng qua trong lòng đang thầm mắng cảnh sát giao thông này, ven đường không chỉ có mỗi xe nàng, sao lại chỉ dán một mình nàng chứ?
Cảnh sát giao thông này nhìn khoảng hơn ba mươi, hơi mập, mắt híp híp. Hắn nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái, vẻ mặt không vui:
- Gọi ai là chú? Anh mới hai tám.
Hàn Tuyết Nhu thầm nghĩ: "Hai tám? Nhìn qua chắc tưởng ba tám."
Nàng đang định nói chuyện, cảnh sát giao thông lại giành trước:
- Thuận tiện nói với em, anh cũng không phải là dán giấy phạt. Xe này của em đúng không? Xin cho anh kiểm tra giấy tờ.
Bằng lái?
Hàn Tuyết Nhu nhất thời cảm thấy không ổn. Nàng mới mười sáu, tất nhiên không có bằng. Chẳng qua đầu năm nay, người lái xe không bằng cũng nhiều lắm, đặc biệt là loại đi Ferrari như nàng, căn bản chẳng ai thèm chặn.
- Không có bằng lái đúng không? Nếu không có thì thu xe trước, có gì đến đội cảnh sát giao thông nói sau.
Cảnh sát giao thông lại nói chuyện, sau đó vung tay tới một chỗ không xa:
- Đến đây, kéo xe này đi!
Hàn Tuyết Nhu nhìn lại, cách đó không xa thực sự có một chiếc xe tải. Lần này, nàng nhất thời cảm thấy không bình thường, sao giống như đối phương nhằm vào nàng vậy? Ngay cả xe tải cũng chuẩn bị xong, thế mà cũng bình thường được à?
- Chờ một chút.
Hàn Tuyết Nhu cũng không muốn Ferrari yêu quý bị lôi đi:
- Em đâu có lái xe, sao lại nói em không có bằng?
- Không lái xe? Vậy tại sao xe lại đến được đây? Hay là nó tự mọc chân chạy đến?
Cảnh sát giao thông hừ lạnh một tiếng.
Hàn Tuyết Nhu có chút bất mãn:
- Người khác lái giúp em không được à?
- Tôi cũng biết cô sẽ nói như thế, vậy xem tấm hình này trước đi!
Cảnh sát giao thông lộ vẻ châm biếm, vừa nói đã đưa ra một tấm ảnh cho Hàn Tuyết Nhu:
- Đây là bức ảnh chụp hai tiếng trước, cô lại nói mình không lái xe?
Hàn Tuyết Nhu nhìn ảnh một cái, nhất thời ngẩn người. Đó chính là ảnh nàng đang lái Ferrari, mặc dù tấm hình này không thể nào nhìn rõ người ngồi tay lái phụ, nhưng có thể nhìn rõ người lái xe là nàng.
- Tấm ảnh này chỉ có thể chứng minh cô ấy ngồi trong xe, không thể xác định cô ấy đang lái xe.
Đột nhiên có thanh âm xen vào, chính là Đường Kim đang đi ra.
- Nực cười, xe đang chạy, cô ấy ngồi ở vị trí lái, không phải cô ấy lái xe vậy thì là cái gì?
Cảnh sát giao thông lạnh lùng nhìn Đường Kim:
- Cậu chính là người ngồi bên cạnh trong tấm ảnh phải không?
- Tất nhiên không phải.
Đường Kim lại một mực phủ nhận, sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, em ngồi vào tay lái đi, anh biểu diễn cho vị cảnh sát thiếu kiến thức này một chút. Anh muốn cho anh ta biết, cho dù em đang ngồi trước tay lái, xe đang chạy nhưng không phải em đang lái xe.
- Cậu nói tôi không có kiến thức?
Cảnh sát giao thông căm tức nhìn Đường Kim, dường như muốn nổi giận. Nhưng hắn lại nén cơn tức lại ngay:
- Tốt, tôi cũng muốn nhìn cậu muốn chơi trò gì?
Mặc dù Hàn Tuyết Nhu có chút mê hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Đường Kim, ngồi vào tay lái.
- Cưng à, thắt dây an toàn, ngồi cho vững.
Đường Kim cười rạng rỡ một tiếng, đi tới đằng sau xe, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Xe, không nhất định phải nổ máy!
Vừa dứt lời, hai tay hắn liền đặt đằng sau xe, nhẹ nhàng dùng sức, Ferrari bắt đầu chạy về phía trước.
Cảnh sát giao thông nhất thời ngạc nhiên, chờ hắn kịp phản ứng, Ferrari đã bị đẩy đi mấy trăm mét, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh, sắp biến mất trong tầm mắt của hắn.