Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 31: Cắc ké kỳ nhông
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Chu Nghi ngớ ra giây lát, còn tưởng mình nghe lầm, bên kia Liêu Tiểu Tiến đã thét lên một tiếng dữ tợn, thanh phi kiếm trong suốt như pha lê tím bắn ra từ miệng, 9 vết xăm ánh vàng trên thân kiếm hiện ra, hóa thành 9 luồng kiếm quang dài 3 trượng, rộng hơn thước, giáng xuống đầu ba nam một nữ kia, tiếng ầm ầm chấn động cả mặt đất xung quanh mười mấy trượng, uy lực mạnh mẽ.
Liêu Tiểu Tiến hiểu rất rõ cá tính của Chu Thanh: Người không phạm ta, thỉnh thoảng ta còn gây hấn chơi, nếu người dám phạm ta, diệt môn không tha thứ. Nên Chu Thanh vừa đưa ra mệnh lệnh, Liêu Tiểu Tiến khỏi cần suy nghĩ đã ra tay tấn công phủ đầu trước.
Thanh phi kiếm của Liêu Tiểu Tiến ngay cả vị chuyên gia chế tạo pháp khí như Chu Thanh cũng không nắm hết tính năng của nó, từ khi phi kiếm chế tạo ra, Liêu Tiểu Tiến ngoại trừ lấy ra tu luyện, chỉ dùng có một lần khi đối đầu với Bát Cực Lang Vương, nhưng lần đó Liêu Tiểu Tiến mới luyện bí quyết Kiếm Khí Lăng Không được 3 ngày, chưa phát huy được uy lực của thanh phi kiếm cổ quái này, bây giờ có thể xem như lần đầu tiên chính thức dùng nó đối địch, ngay cả Chu Thanh nhìn thấy uy lực của thanh phi kiếm cũng ngấm ngầm kinh hãi.
Chu Nghi lúc này mới bừng tỉnh, hét to một tiếng, thanh phi kiếm Chu Thanh cho cô cũng hóa thành một đạo kiếm quang đánh về phía cô gái cầm gương bát quái. Chu Nghi tức giận vừa rồi cô ta đột nhiên xuất chiêu đánh lén muội muội, nên cú đánh này dùng hết toàn bộ sức mạnh, nhưng uy lực rõ ràng không bằng chiêu thức của Liêu Tiểu Tiến, kiếm quang chỉ có một đạo, không giống như 9 đạo kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến bao trùm lấy cả 4 người kia.
Chu San tự biết công lực của mình còn chưa được, những ngày qua tuy cần cù khổ luyện ngày đêm, nhưng cũng chỉ luyện đến Dẫn Khí sơ kì, không hề giúp được gì trong trận chiến ác liệt đang diễn ra, chỉ biết nắm chặt Phiên Thiên ấn Chu Thanh đã cho trong tay, căng mắt ra theo dõi trận chiến, xem có ai sơ hở sẽ thừa cơ quăng ấn ra tấn công.
Nhìn thấy 9 đạo kiếm quang dũng mãnh của Liêu Tiểu Tiến, Chu San nghĩ thầm: Vị đại ca này ngày thường cứ hay đùa giỡn, thái độ ngờ nghệch, không ra dáng có chút bản lĩnh gì hết, không ngờ lại lợi hại đến thế.
Chu Thanh cũng ngầm kinh ngạc: Liêu Tiểu Tiến rõ ràng chưa luyện đến cảnh giới phân hóa kiếm quang mà, chỉ dựa vào thanh phi kiếm cổ quái trên tay nó mà có thể phân hóa ra 9 đạo kiếm quang sao? Chu Thanh nghĩ hoài không thể hiểu nổi.
Ba nam một nữ bên kia cũng không nghĩ rằng hai tên một người một yêu kia lúc đầu còn cung kính thưa chuyện, tự nhiên nói đánh là đánh, thay đổi còn nhanh hơn cả lật trang sách, nhưng dù gì cũng là đệ tử danh môn, công lực coi như có chút thành tựu, sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi đã nhanh chóng trấn tỉnh, 3 tên nam tử cùng hét to giận dữ, vầng hào quang 3 màu tím, xanh, đỏ bắn thẳng lên không trung, hóa thành vài trăm luồng sáng tạo một lá chắn che lấy 4 người vào giữa.
9 đạo tử kim kiếm khí của Liêu Tiểu Tiến giáng liên tiếp vào lá chắn, phát ra tiếng nổ leng keng như kim loại chạm nhau, âm thanh chát chúa, lá chắn hào quang 3 màu bị đè nén xuống, hiển nhiên vì sức ép từ kiếm khí của Liêu Tiểu Tiến quá khủng khiếp, lá chắn sắp chống đỡ không nổi.
Phụt! Từ trong lá chắn lóe lên tia máu, có người phun ra một ngụm máu tươi, dùng máu nóng phát động uy lực của pháp bảo. Vầng hào quang của lá chắn phình to nuốt chửng 9 đạo kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến, còn đạo kiếm khí của Chu Nghi tất nhiên không phát huy được tác dụng nào cả.
Công lực của mấy người kia vốn chỉ tương đương nhau, đều luyện tới Dẫn Khí trung kì, chỉ dựa vào pháp bảo mạnh nên giữ được tính mạng. Liêu Tiểu Tiến có thanh phi kiếm cổ quái, lại ra tay bất ngờ, thế mà chưa diệt được tên nào, đủ thấy pháp bảo của 3 tên nam tử kia không phải thứ tầm thường.
Chu Thanh vận chuyển nguyên thần đã sớm nhìn rõ, vật thể phát ra vầng hào quang 3 màu tạo thành lá chắn chính là 3 chiếc vòng cổ quái lơ lửng trên không, điều kì lạ là những chiếc vòng không làm từ chất liệu kim loại hoặc ngọc thạch, hiển nhiên cả 3 chiếc vòng cùng thuộc về một bộ pháp bảo.
Bộ pháp bảo này là hàng tốt đây! Vừa đủ chia cho 3 người họ, còn ta sẽ lấy cái gương bát quái kia. Chu Thanh đã sớm tính toán chia chác bảo vật trong đầu, 4 tên đệ tử Mao Sơn kia như cá nằm gọn trong lưới, Chu Thanh không vội ra tay, cứ để mặc Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi rèn luyện kinh nghiệm đối địch cũng tốt.
“Tà ma yêu đạo, các ngươi chán sống thật rồi hả?” Trong lá chắn hào quang vọng ra tiếng quát mắng giận dữ của cô gái: “Các ngươi dám tạo phản đánh nhau với người của cơ quan an ninh quốc gia! Huyền Thiên Bát Quái! Đi!”
Ánh sáng lóe lên, lá chắn hào quang mở ra, 4 người hầm hầm tức giận hiện thân, một tên nam tử toàn thân đầy máu hét to: “Hay nhỉ! Mấy con yêu quái các ngươi dám tấn công thành viên Long tổ chúng ta, xem ra bọn ngươi chán sống thật rồi! Ta phải bắt các ngươi về lột tấm da cáo ra mới hả giận!” Xem ra tên nam tử này chính là người vừa hy sinh máu tươi bổ sung sức mạnh cho lá chắn hào quang chống lại 9 đạo kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến.
“Nói nhiều với lũ yêu quái này làm gì, sư huynh đệ chúng ta cùng lên giết chết chúng thôi! Sư muội, mau toàn lực phát động Huyền Thiên Bát Quái trận!” Một tên nam tử khác gằn giọng.
Cô gái kia không ngừng lầm bầm niệm chú, chiếc gương bát quái phát ra ánh sáng le lói, từ từ bay lên không trung.
Còn 3 tên nam nữ cùng lúc phóng phi kiếm ra đánh về phía Liêu Tiểu Tiến, Chu Nghi. Liêu Tiểu Tiến không chút sợ hãi, dựa vào uy lực ghê hồn của thanh phi kiếm cổ quái chống chọi với 3 đạo kiếm quang, thêm vào phi kiếm của Chu Nghi ở xung quanh giúp sức, với thế 2 chọi 3 trong nhất thời vẫn đánh nhau ngang ngửa. 5 người đánh nhau say sưa, ưu thế không nghiêng về bên nào.
Chu Thanh gật gù: Xem ra cho chúng rèn luyện một chút là đúng, xem kìa, hai tên đồ đệ sử dụng phi kiếm càng lúc càng thành thạo rồi!
Trong lúc Chu San dán mắt theo dõi trận chiến 5 người, Chu Thanh lại chú ý sang tấm gương bát quái của cô gái kia, chỉ trong chớp mắt, gương bát quái đã to ra như chiếc thau, một hình vẽ bát quái rộng 3 trượng dần dần hình thành trên mặt gương. Xoẹt! 8 luồng sáng chia nhau bắn về tứ phía rừng cây, nhanh chóng hòa tan vào không khí.
“Ài! Bổn tông chủ là tổ tông của trận pháp, Huyền Thiên Bát Quái trận của ngươi quả nhiên tinh diệu, nhưng trong mắt ta chỉ là trò con nít. Ta không để ngươi bày được trận pháp, quấy nhiễu đệ tử ta luyện kiếm!” Chu Thanh rít lên một tiếng, vung tay ném 8 miếng ngọc bài theo hướng luồng sáng bắn ra, ngọc bài xoay tròn trên không, 8 luồng sáng vốn đã hòa tan vào không khí bị ngọc bài hút lấy, ngọc bài màu xanh biếc ngả sang màu vàng lấp lánh.
Chu Thanh từ sau khi Hóa huyết thần đao hồi phục tác dụng, mỗi ngày ngoài dành thời gian tu luyện ra là trầm ngâm suy nghĩ cách bày trận tinh diệu của Thập nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, đối với lĩnh ngộ về trận pháp có thể nói là ngày đi ngàn dặm. Cô gái kia dùng gương Huyền Thiên Bát Quái phát động Huyền Thiên Bát Quái trận pháp, nếu bày xong trận pháp đương nhiên uy lực mạnh mẽ, nhưng Chu Thanh chỉ nhìn loáng qua đã biết sơ hở của trận pháp này, bèn ra tay phá đi trận pháp trong tích tắc Huyền Thiên Bát Quái trận sắp được bày bố thành công.
Chu Thanh vung vẫy hai tay, ngọc bài biến thành đỏ rực như lửa, nhiệt độ nóng hừng hực, đốm lửa màu tím dài hơn thước bốc ra từ ngọc bài, luồng sáng vàng bị ngọn lửa tím thiêu đốt phát ra tiếng lít chít, chỉ một lúc đã bị đốm lửa đốt cháy tan vào hư vô.
8 đạo kim quang vừa tan, chiếc gương Huyền Thiên Bát Quái như bị xì hơi, thu nhỏ lại như hình dạng ban đầu rơi từ trên không xuống. Cô gái kia hoảng sợ nhìn trưng trưng vào Chu Thanh như nhìn thấy ma, há hốc miệng không nói được tiếng nào.
Chu Thanh cũng không thèm nhiều lời, chỉ tay một cái, một luồng khí lực vô hình đánh trúng cô gái. Phụt! Cô gái phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu. Công lực chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có cơ hội né tránh, một người mới luyện tới Dẫn Khí trung kì, một người là cao thủ Hóa Thần kì, khác biệt một trời một vực.
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 32: Biến cố xảy ra
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Khí tụ thành trảo, vung tay một cái, gương Huyền Thiên Bát Quái đã nằm trong tay Chu Thanh. “Hừm, bảo vật, chất liệu so với Phiên Thiên ấn của ta tốt hơn nhiều.” Tiện tay nhét chiếc gương vào túi ngực, Chu Thanh tiếp tục theo dõi trận đấu phi kiếm của 5 người.
Hai người dù sao cũng đấu không lại 3 người, uy lực phi kiếm của Liêu Tiểu Tiến tuy mạnh, nhưng phi kiếm của 3 tên đệ tử Mao Sơn cũng không phải tầm thường, thêm vào cả ba khí lực căn bản tu luyện vững vàng, dần dần đã chiếm thế thượng phong, Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi chỉ còn cách chuyển công thành thủ, hai người đứng sát vào nhau, hai thanh phi kiếm múa vung vút che kín tử huyệt trên cơ thể, 3 tên đệ tử Mao Sơn nhất thời không tấn công vào được.
Một tên nam tử dáo dác nhìn xung quanh, thét to tiếng: “Sư muội! Sao còn chưa bày xong Huyền Thiên Bát Quái trận hả?”
“Không cần gọi nữa, sư muội của ngươi đi chầu Diêm Vương rồi!” Một âm thanh truyền vào tai tên nam tử, chính Chu Thanh đã mất hết kiên nhẫn quyết định đích thân ra tay. Lách người một cái, Chu Thanh ỷ vào lớp vỏ cứng hơn cả Thái Ất Tinh Kim của nguyên thần Kim tằm, xông thẳng vào trong kiếm trận, bàn tay nổ ra một đốm lửa lung linh. 3 thanh phi kiếm bị Chu Thanh dùng tay không bắt lấy, phát Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt, phi kiếm lập tức mềm nhũn như kẹo cao su cụp xuống.
Tam Vị Chân Hỏa dữ dội cỡ nào, nếu không phải Chu Thanh cố tình khống chế độ nóng, không nỡ phá hỏng chất liệu của mấy thanh phi kiếm, e rằng 3 thanh phi kiếm đã bị nung chảy thành nước rồi. Trong tích tắc bị mất phi kiếm, 3 tên nam tử chưa kịp phản ứng, kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến đã chém tới, thấy có thời cơ Liêu Tiểu Tiến ngu gì không chớp lấy, luồng tử kim kiếm quang của hắn lướt qua lướt lại đâm chém liên tục, 3 tên nam tử chưa kịp lấy ra pháp bảo hộ thân, rú lên thảm thiết mấy tiếng, bị cắt làm thịt vụn văng tung tóe.
Liêu Tiểu Tiến càng độc ác hơn, không biết niệm thêm thần chú gì, những miếng thịt vụn còn chưa rơi xuống đất, một dòng máu tươi tuôn ra như suối bay về phía hắn, thì ra Liêu Tiểu Tiến dùng thần chú Huyết tộc rút hết máu của 3 tên đệ tử Mao Sơn, mở to miệng ra, hai chiếc răng nanh dài 3 tấc lòi cả ra ngoài, dưới ánh nhìn kinh hãi đến lòi cả mắt ra của Chu Nghi và Tiểu hồ ly, dòng máu bắn chính xác vào miệng Liêu Tiểu Tiến, linh khí nồng hậu bốc ra ngùn ngụt cùng với mùi máu tanh, một cảm giác khoan khoái lan tỏa toàn thân, Liêu Tiểu Tiến sướng đến nỗi sém chút reo to phấn khích.
Chu Thanh vung tay vào không khí, 3 chiếc vòng cổ quái màu tím, xanh, đỏ đã nằm trong tay. “Thì ra được làm từ ruột cây gỗ Lan Can, chả trách ngay cả kiếm khí cũng không phá được vầng hào quang hộ thân.” Chu Thanh ngấm ngầm nể nang gia tài kếch sù của các danh môn chánh phái, các đệ tử môn hạ đều được ban cho pháp bảo quý báu.
Trên núi Côn Lôn có một cây cổ thụ, truyền thuyết kể rằng Thanh Long thượng cổ hắt hơi ngẫu nhiên rơi xuống cây cổ thụ. Cây cổ thụ nhận được linh khí của Thanh Long, biến thành một loại cây dị thường, chính là cây Lan Can. Cây Lan Can cứng và dẻo dai vô cùng, tập trung linh khí nồng hậu, chính là chất liệu tốt để chế tạo pháp bảo phòng thân, nhưng hiện nay Chu Thanh không rảnh phân tích pháp bảo tịch thu được, hai tay vung vẩy bắn ra Tam Vị Chân Hỏa, những mảnh thịt vụn văng tung tóe khắp nơi bị cháy thành tro bụi, ngay cả dấu vết từng xảy ra trận chiến cũng bị Chu Thanh cẩn thận xóa đi.
Hai sư đồ một giết người, một xóa dấu vết, phối hợp khá là ăn ý. Chu Nghi lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, cùng với Tiểu hồ ly cứ trố mắt cứng đơ ra, nhìn vô cùng dễ thương.
Liêu Tiểu Tiến hút máu xong, hí hửng chạy đến bên Chu Thanh, nói: “Sư phụ à, lâu lắm rồi con không được sung sướng thế này, sao máu của bọn ngoại quốc không ngon thế nhỉ? Hình như con sắp tiến hóa rồi, máu của 3 tên đệ tử Mao Sơn này bổ lắm.”
Chu Thanh nhẹ nhàng giải thích: “Ngươi thì thích rồi! 3 tên đó đều là cao thủ tu luyện mười mấy năm đấy, hình như còn được uống linh đơn diệu dược gì đó, linh khí trong máu của chúng còn nồng hậu hơn cả một trăm con người bình thường, không bổ mới lạ à!”
Nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của hai tỉ muội Chu Nghi, Chu Thanh mỉm cười trấn an: “Hai con không biết à, nó cũng được coi như là yêu quái đó, nhưng là yêu quái ngoại quốc, có từng nghe quỷ hút máu chưa?”
“Sư phụ, sao người lại đem Huyết tộc cao quý như con nói thành quỷ hút máu.” Liêu Tiểu Tiến tỏ vẻ không vui phụng phịu.
“À! Thì ra là cương thi hút máu! Í, loại yêu quái đó dơ bẩn lắm, tại sao… ?” Tiểu hồ ly lấm lét nhìn Liêu Tiểu Tiến, cảm thấy sợ sệt không dám nói tiếp.
“Huyết tộc là Huyết tộc, cương thi hút máu là cương thi hút máu, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, lát nữa về nhà giải thích với hai đứa sau.” Chu Thanh lười biếng không muốn nhiều lời.
Liêu Tiểu Tiến chợt phát hiện ra cô gái nằm ngất xỉu: “Sư phụ, vẫn còn một đứa ở đây nè, sao người không trừ khử luôn? Bây giờ không phải lúc thương hoa tiếc ngọc đâu, chẳng lẽ sư phụ thấy thích cô ta rồi?” Đối với kẻ địch, Liêu Tiểu Tiến xưa nay chưa từng nhân từ nương tay.
“Nói bậy gì đó hả? Ta làm vậy tất nhiên là có lí do.” Chu Thanh trách mắng tên đồ đệ vô phép, quay sang Tiểu hồ ly hỏi: “San San, con nói thử cô gái kia có đáng ghét không?”
Tiểu hồ ly gật đầu lia lịa: “Đáng ghét lắm ạ, con chỉ mới nói có một câu mà cô ả đã ra tay muốn giết con!” Tiểu hồ ly vẫn còn hậm hực.
“Vậy con hãy giết chết cô ta đi!” Chu Thanh dửng dưng nói, giọng điệu chắc nịch, hơi thở sắc lạnh lan tỏa khiến Liêu Tiểu Tiến rùng mình một cái.
“Không được đâu sư phụ! San San chưa từng giết người bao giờ, để con làm cho!” Chu Nghi vội bước lên trước nói.
“Chính vì nó chưa từng giết người nên ta mới bảo nó giết, bây giờ chúng ta lấy mạng của thành viên Long tổ, có thể nói là đắc tội với các môn phái Đạo gia và cả quốc gia rồi, sau này rắc rối sẽ liên tiếp kéo đến, số người phải giết sẽ rất nhiều, không có chỗ cho lòng nhân từ đâu. Các con chẳng phải muốn trả thù sao? Giết người cũng không dám thì làm sao giết được Thiên Huyền Huyết Ma?” Chu Thanh lựa lời giải thích.
“Ai nói là con không có gan nào, yêu quái không giết người còn gọi là yêu quái sao?” Tiểu hồ ly phùng mang trợn má, cảm thấy như bị xem thường, “Con ả thối tha, không giết chết ngươi ta không thể hả giận.”
Chu Nghi nghĩ kĩ thấy giết một người cũng chả có gì to tát nên lui lại để mặc Tiểu hồ ly ra tay. Tiểu hồ ly do dự giây lát, lấm lét nhìn về phía Chu Thanh, thấy Chu Thanh gật đầu khích lệ, Tiểu hồ ly lấy hết can đảm hét lớn, âm thanh pha chút ngây thơ của con nít, nắm chặt Phiên Thiên ấn trong tay đập mạnh xuống.
Chu Thanh thấy Phiên Thiên ấn phình to ra rộng đến 2m, quay sang Chu Nghi khen ngợi: “San San quả nhiên tiến bộ thần tốc, Mị Hồ tộc các con có tư chất thông minh, phương pháp tu luyện yêu thuật cũng có điểm độc đáo. Đợi sau khi quay về ta sẽ chế tạo cho San San một thanh phi kiếm, để nó cũng học bí quyết Kiếm Khí Lăng Không.”
Chu Nghi mừng rỡ vội khấu đầu cám ơn sư phụ, vì Tiểu hồ ly chưa được Chu Thanh thu nhận vào môn phái nên Chu Nghi không dám dạy Tiểu hồ ly luyện kiếm, đấy là quy tắc của môn phái, Thiên Đạo tông tuy nhỏ, từ sư phụ đến đệ tử chỉ có 3 mống, nhưng Chu Nghi cũng không dám làm sai quy tắc.
“Hừ! Tà ma yêu đạo độc ác, dám ra tay hại người giữa ban ngày à!” Một tiếng gầm như sấm rung sét giật làm chấn động lỗ tai 4 người vọng tới. Chu Nghi và Tiểu hồ ly công lực hơi yếu, sắc mặt liền trắng bệch, nếu không phải Chu Thanh kịp thời dùng bùa chú bảo vệ cho họ, chắc sẽ bị tiếng gầm chấn thương nguyên khí, hiện ra nguyên hình là con hồ ly.
“Hàng ma đạo âm quá lợi hại!” Cảm nhận được trong tiếng gầm có Huyền môn chân nguyên thuần chất của Đạo gia, sắc mặt Chu Thanh cũng trở nên khó coi, biết trận chiến vừa rồi đã kinh động đến cao thủ thực sự, việc này xem ra khó thu xếp êm xuôi rồi đây.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 33: Hoàng Bào lão đạo
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Liêu Tiểu Tiến ngoại trừ bị tiếng gầm như sấm rung chớp giật kia làm nhảy dựng lên ra, một chút thương tích cũng không thấy, Chu Thanh gật gù ngưỡng mộ: Không hổ thẹn là huyết mạch của Thượng cổ ma thần Xi Vưu! Ngay cả nguyên thần Kim tằm của mình cũng bị chấn động, thế mà nó chẳng hề hấn gì hết.
Một luồng sáng vàng xẹt ngang, bên cạnh cô gái ngất xỉu đã xuất hiện một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng, vị đạo sĩ này hơi mập mạp, dáng người không cao, chỉ hơn một mét sáu là cùng, mái tóc chòm râu đều bạc phơ, tuổi tác chắc vào khoảng từ 50 đến 60, ngoại trừ chiếc đạo bào chói mắt ra không thấy có vẻ gì đặc biệt cả.
Chu Thanh ngấm ngầm đánh giá đối thủ, đôi mắt già nua, từng cử động chậm rãi nhưng thanh thoát như nước chảy mây trôi, vị đạo sĩ già này chắc chắn là cao thủ đã tu luyện đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
Tại sao ta lại gặp nhiều cao thủ Hóa Thần kì thế nhỉ? Chẳng lẽ cao thủ hiện nay đều được tạc từ đất sét? Chu Thanh cảm thán vận số của mình gần đây quá kém may mắn, cứ thường xuyên đụng phải bức tường thép.
Vị Hoàng Bào lão đạo kia thấy Phiên Thiên ấn đè từ trên không xuống, lạnh lùng hứ lên một tiếng, bàn tay to bè hướng lên trên chụp lấy chiếc ấn.
Bốp! một tiếng lanh lảnh vang lên, chiếc ấn vuông vức rộng 2m bị bàn tay to bè của Hoàng Bào lão đạo tóm lấy, chân khí huyền môn từ bàn tay lóe lên, Phiên Thiên ấn liền hiện trở về nguyên hình, thu nhỏ thành chiếc ấn chỉ rộng 3 tấc.
Hoàng Bào lão đạo bóp mạnh một cái, Phiên Thiên ấn được Chu Thanh tốn bao tâm huyết chế tạo hóa thành tro bụi, bay phất phơ trong gió, Chu Thanh tức tối đến nỗi cơ mặt co giật liên hồi.
Phụt! Tiểu hồ ly phun ra một ngụm máu tươi, lúc nãy vừa mới bị Hàng ma đạo âm của Hoàng Bào lão đạo chấn động tổn thương nguyên khí, hiện nay pháp bảo liên kết chặt chẽ với nguyên thần lại bị phá hủy, tâm thần tất nhiên bị thương nặng.
Hoàng Bào lão đạo phá hủy Phiên Thiên ấn xong cũng không thèm nhiều lời, cúi xuống xem xét vết thương của cô gái kia, Chu Thanh không ra tay quá nặng nên chỉ bị ngất đi, Hoàng Bào lão đạo đương nhiên nhận ra. Thấy cô gái không hề hấn gì, sắc mặt vốn nghiêm nghị của Hoàng Bào lão đạo mới dịu lại đôi chút, chỉ vào Chu Thanh hét lên: “Bọn yêu ma các ngươi to gan lắm, nếu không phải ta ngao du tứ hải tình cờ đi ngang qua đây, cô gái này đã bị các ngươi làm hại rồi!”
May mà Chu Thanh và Liêu Tiểu Tiến hủy hết dấu vết, 3 tên nam tử vừa bỏ mạng ngay cả một cọng tóc cũng không còn lưu lại, bằng không chắc lão đạo sĩ này đã lập tức động thủ trảm yêu trừ ma rồi.
Thấy tên đạo sĩ già không có ý động thủ ngay, Chu Thanh bước lên trước nói: “Chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy, tuy hai đồ đệ của ta là yêu quái, nhưng chưa từng làm hại ai bao giờ, cô gái này vừa xuất hiện đã kêu gào đòi hàng ma phục yêu, chúng tôi cũng chả biết tại sao nên mới ra tay đánh ngất cô ta. Đạo trưởng, ngài xem đi, ta đâu có ra tay nặng đúng không nào?” Hiển nhiên những lời của Chu Thanh nửa thật nửa giả.
Nhìn Chu Thanh thần thái ung dung, Hoàng Bào lão đạo bước lên một bước, hai mắt trợn tròn, ánh sáng sắc bén bắn ra, còn đâu tí dấu hiệu già nua nữa? Áp lực như núi đè dồn về phía 4 người Chu Thanh, đất đá tung bay, cây cối nghiêng ngã, lá cây trên cao rơi xào xạc, phía trên khu rừng, bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên bị một chòm mây đen bao phủ.
“Lão đạo sĩ này lợi hại quá! Với sức của một người mà có thể làm thay đổi hiện tượng thiên nhiên, quả nhiên là cao thủ!” Chu Thanh vận toàn lực điều khiển nguyên thần thứ hai chống lại luồng áp lực của Hoàng Bào lão đạo, cố gắng bảo vệ cho 3 người sau lưng. Tên Liêu Tiểu Tiến là quái thai còn đỡ, Chu Nghi và Tiểu hồ ly thân là yêu quái, vừa bị Hàng ma đạo âm gây thương tích, nếu lúc này bị dính thêm sóng năng lượng chứa Huyền quang Đạo gia này, chắc chắn sẽ lộ nguyên hình.
Thiên phát sát cơ, đấu chuyển tinh di; Địa phát sát cơ, long xà khởi lục; Nhân phát sát cơ, trời long đất lở. Các đạo sĩ mới tu luyện đến giai đoạn Dẫn Khí khi đối địch chỉ dựa hoàn toàn vào chân nguyên bản thân, còn đạo sĩ đạt cảnh giới Hóa Thần có thể tự thân phát động sức mạnh trong trời đất, giơ tay múa chân là gọi ra sấm rung sét giật, Tam Vị Chân Hỏa, uy lực kinh hồn, không thể so sánh với hạng tép riu vừa nãy.
Chu Thanh mượn Kim tằm sáu cánh và Cửu Lê Thánh Huyết nâng cao nguyên thần thứ hai của mình lên Hóa Thần, tự phụ không cần bày bất cứ trận pháp nào cũng miễn cưỡng phát động được sức mạnh trong trời đất, thay đổi hiện tượng thiên nhiên, nhưng hắn không làm được một cách ung dung tùy ý như vị Hoàng Bào lão đạo đang đứng trước mặt kia. Đạo hạnh của lão đạo sĩ này cao thâm khó dò, e rằng chỉ đứng sau Ngũ đại tông sư đương thế.
Dưới sức ép của Hoàng Bào lão đạo, Chu Thanh vẫn tỏ ra không mấy vất vả trong việc chống đỡ, vốn dĩ nguyên thần Kim tằm của hắn đã mạnh mẽ vô song, tuy công lực của Hoàng Bào lão đạo cao hơn đôi chút, nhưng chỉ dựa vào khí thế sức ép mà muốn đánh bại Chu Thanh phải nói là chuyện nằm mơ, hơn nữa Chu Thanh còn có pháp bảo chưa dùng đến, dù đối đầu trực diện cũng có niềm tin không thua. Chỉ có điều Hoàng Bào lão đạo có pháp bảo lợi hại gì không còn chưa biết, Chu Thanh hành sự luôn cẩn trọng, chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
“Thiên đạo hoang hoang, Bách quỷ du tàng, Đô thiên thần sát, Tiên ma giai sát!” Chu Thanh phân thần niệm ra ngầm niệm chú, phát động Đô Thiên Thần Sát đại trận của Hóa huyết thần đao đang giấu trong nguyên thần.
Xoẹt! Sức hút vô hình lan tỏa từ thanh đao, luồng áp lực mang Huyền quang Đạo gia của Hoàng Bào lão đạo bị tiêu tan hoàn toàn, áng mây đen che phủ trên bầu trời khu rừng cũng biến mất, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, khắp rừng lung linh màu nắng, trông thật vui mắt.
Hoàng Bào lão đạo kinh hãi lui lại một bước, quan sát tỉ mỉ Chu Thanh đang nở nụ cười nho nhã hiền lành, nghiêm giọng quát: “Thì ra là Ma đạo cao nhân, chả trách hành sự ngông cuồng! Không biết trong Ma đạo từ lúc nào đã xuất hiện một vị cao thủ trẻ tuổi thế nhỉ?”
Nguyên thần thứ hai của Chu Thanh đã hòa hợp cùng bản thể, Hoàng Bào lão đạo tất nhiên không nhìn thấu đạo hạnh của Chu Thanh, chỉ là bằng bản năng lờ mờ cảm nhận được vừa rồi Chu Thanh phá vỡ áp lực của mình hình như có yêu khí tỏa ra, nên mới nghi ngờ hắn là Ma đạo cao thủ.
Ma đạo, là một trường phái tu luyện thần bí nhất trong vũ trụ, không giống với yêu quái, yêu quái và con người chỉ là khác nhau về giống nòi, vừa sinh ra đã tồn tại khác biệt. Còn Ma đạo chính là quan niệm khác nhau về cách tu luyện của con người, từ đó phân chia ra giáo phái khác nhau.
Về cách tu luyện, Đạo gia chú trọng thuận theo ý trời, lấy cơ thể dung hòa với trời đất, mong muốn đạt được cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất. Còn Ma đạo hành sự hoàn toàn ngược lại, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, chỉ chú trọng mỗi chữ “Ngã”, chỉ có mình ta là quan trọng nhất. Một là Thiên, một là Ngã, nên khí chất tu luyện ra khác nhau một trời một vực, Đạo gia phiêu diêu thư thái, đi mây về gió; Ma đạo hoành hành bá đạo, toàn làm điều ác.
So với xung đột giữa con người và yêu quái, xung đột giữa Đạo và Ma càng kịch liệt thảm khốc hơn nhiều. Tư tưởng Đạo gia đã đi sâu vào lòng người, Ma đạo lại bị người đời tẩy chay, nên Ma đạo luôn đứng ở thế yếu, một khi có người nào trong Ma đạo xuất hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi cùng giết tận, có thể nói giữa Đạo và Ma có mối thù không đội trời chung.
Chu Thanh bị Hoàng Bào lão đạo chụp mũ là người trong Ma đạo, tức tối trong lòng, nhưng Hóa huyết thần đao đúng là vũ khí Ma đạo, Đô Thiên Thần Sát đại trận cũng được hiệu xưng là Ma đạo đệ nhất sát trận đương thời, Hoàng Bào lão đạo không có nói oan cho hắn.
Xã hội hiện đại các quan niệm mới xuất hiện nhiều vô số kể, bất kể là Đạo gia hay Ma đạo cũng có cái nhìn phóng khoáng hơn trước rất nhiều, các quan niệm đối nghịch dần dần chấp nhận đối phương, xung đột cũng theo đó ít đi, Ma đạo dần dà hoạt động trở lại. Dù là như thế, nếu bây giờ Chu Thanh dám ngang nhiên thừa nhận ta là cao thủ Ma đạo, tin chắc sẽ lãnh tai họa bị ít nhất 10 cao thủ đạt cảnh giới Hóa Thần kì truy sát.
Chu Thanh liền chối cãi: “Vị đạo trưởng này nói chuyện hàm hồ, ta cũng là người của Đạo gia, sao lại vô cớ biến thành Ma đạo cao thủ rồi? Chẳng lẽ vì hai đồ đệ ta đã thu nhận là yêu quái?”
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 34: Giết người diệt khẩu
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Nghe Chu Thanh nói vậy, Hoàng Bào lão đạo hình như quên mất ý định ra tay, lại tiếp tục quan sát tỉ mỉ 4 người Chu Thanh, quả nhiên không nhìn ra chút khí tức của người trong Ma đạo. Chắp tay cúi chào, nói: “Bần đạo đã hoa mắt nhìn lầm rồi, bần đạo chính là Trần Không đạo nhân của Ai Lao sơn, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”
Nếu nói cao thủ Hóa Thần kì hoa mắt nhìn lầm thì buồn cười chẳng khác gì như nói con kiến giẫm chết con voi, đổi lại là người khác, Trần Không lão đạo đã sớm ra tay đánh cho một trận nhừ tử rồi mới hỏi chuyện, nhưng Chu Thanh công lực thâm hậu, thật không dò được đạo hạnh nông sâu của hắn, nên mới dò hỏi trước mới tính tiếp, Trần Không lão đạo nghĩ thầm trong bụng: Trong tu đạo giới từ khi nào xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi lợi hại như thế này nhỉ? Ta chưa từng gặp qua bao giờ, trong số mấy đại đệ tử kiệt xuất của các đại môn phái chỉ có Nhất Vân Tử của Côn Lôn là tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần kì, nhưng cũng đâu có lợi hại như thế!
Trần Không lão đạo tuyệt đối không ngờ rằng Chu Thanh đã tu luyện được nguyên thần thứ hai chưa từng xuất hiện trở lại suốt mấy trăm năm qua trong giới tu đạo.
“Trần Không đạo trưởng khách sáo rồi! Tại hạ là tông chủ Chu Thanh của Thiên Đạo tông, còn đây là 3 vị đồ đệ của ta! Nào, các con còn không mau bái kiến Trần Không đạo trưởng đi!” Chu Thanh vội cung kính đáp lễ, xem ra vụ việc sắp được thu xếp êm xuôi.
Đột nhiên, Hơ! Một tiếng khẽ vang lên, cô gái đang ngất xỉu bỗng từ từ thức tỉnh.
Chu Thanh thót tim một cái, sớm biết vậy vừa nãy ra tay giết luôn mối họa này phải tốt rồi không, còn bày đặt đánh ngất xỉu làm gì. Cô gái kia mà tỉnh dậy, chuyện mình vừa giết 3 tên đệ tử Mao Sơn chắc chắn sẽ bại lộ, khi tin tức sát hại thành viên Long tổ truyền ra ngoài, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn e không có đất dung thân cho hắn nữa.
Không hề chần chừ, vừa nghe cô gái kia “Hơ!” lên một tiếng, sắc mặt Chu Thanh trở nên nghiêm nghị, một luồng huyết quang bắn ra từ bàn tay, trong chớp mắt lan tỏa ra che phủ không gian xung quanh, vạn vật đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại một màu máu đỏ nhầy nhụa.
Chính là Chu Thanh vận toàn lực điều khiển Hóa huyết thần đao, chém thẳng về phía Trần Không lão đạo và cô gái kia.
Giết người diệt khẩu, Chu Thanh đã quyết tâm ra tay làm đến cùng nên không thèm giữ sức, hạng cao thủ như Trần Không lão đạo, chỉ kém chút ít so với Ngũ đại tông sư đương thế, nếu có ý bỏ chạy e rằng không ai đuổi kịp, để lão ta trốn mất thì hối hận cũng không kịp nữa.
Nhát đao chém ra, quỷ thần không tha. Dưới lưỡi đao Hóa huyết thần đao, tất cả sinh mạng đều bị hủy diệt.
Trong trận chiến Phong Thần năm xưa, Xiển giáo huy động tinh anh, 108 lộ chư hầu cùng thảo phạt Ân Trụ ở Triều Ca, Ma đạo tông sư Dư Hóa trấn thủ Tứ Thủy, cầm Hóa huyết thần đao trong tay, dù là tiên nhân cũng không ai dám đến gần, ngay cả hiệu xưng Xiển giáo đệ nhất chiến thần Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn cũng bị thương dưới mũi đao này, uy lực của nó đủ biết mạnh cỡ nào.
Công lực hiện giờ của Chu Thanh tuy không bằng một phần ngàn so với Ma đạo tông sư Dư Hóa năm xưa, nhưng Trần Không lão đạo so với Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn e rằng còn chênh lệch xa hơn.
Trần Không lão đạo tuy ngấm ngầm đề phòng nhất cử nhất động của Chu Thanh, trên tay nắm chặt một món pháp bảo, nhưng tiếng rên của cô gái làm lão phân tâm đôi chút, cộng thêm ai mà ngờ Chu Thanh đang tươi cười hớn hở lại tấn công bất ngờ như thế được chứ!
Một luồng yêu khí cuồn cuộn gào thét ập tới, trước mắt một màu máu đỏ nhầy nhụa, Trần Không lão đạo thất kinh hồn vía, độ nồng hậu của yêu khí, uy lực của đợt sóng, ngay cả hiệu xưng Ma đạo đệ nhất cao thủ năm xưa Ôn Lam Tân cũng có phần không bì kịp.
30 năm trước, Ma và Đạo lại có một trận phân tranh khốc liệt, các đại môn phái Côn Lôn, Thiên Sư, Mao Sơn, Võ Đang, Thục Sơn hẹn quyết chiến với Ma đạo ở trên ngọn núi Jo-mo Glang-ma, do Ma đạo suy tàn, cao thủ ít như lá mùa thu, xét về quân số kém xa các đạo sĩ nên đứng ở thế yếu, Ma đạo đệ nhất cao thủ khi đó là Ôn Lam Tân đưa ra đề nghị, một mình cô ta sẽ đứng ra tiếp nhận khiêu chiến với tất cả các cao thủ Đạo gia.
Thục Sơn trưởng lão Linh Hư đạo nhân, Mao Sơn Khai Dương đạo nhân, Long Hổ Sơn Đạo Nhất thiên sư đều lần lượt ra tay, trước sau đều bại dưới tay Ôn Lam Tân, đến cuối cùng Càn Cơ Tử của phái Côn Lôn mới động thủ, do Ôn Lam Tân đã trước sau đối đầu với 3 cao thủ kia nên sức cùng lực kiệt, bị Càn Cơ Tử đánh rơi xuống vực núi sâu vạn trượng, tuy là thân nữ nhi, nhưng công lực cao hơn các đấng nam tử, rất nhiều cao thủ Đạo gia năm đó đều kính phục Ôn Lam Tân, nếu không vì Ma và Đạo như nước với lửa, không đội trời chung, tin chắc rất nhiều cao thủ Đạo gia không muốn đối địch với cô ta.
Trận ấy tuy Đạo gia giành chiến thắng nhưng vì cách thắng không vẻ vang gì nên sau đó các cao thủ Đạo gia từng tham gia trận chiến đều không muốn nhắc tới nữa, trải qua 30 năm, việc này dần dà bị lu mờ trong kí ức, nhưng Trần Không lão đạo lại là nhân vật từng tham gia trận chiến năm ấy, năm xưa Trần Không lão đạo mới tu luyện đạt cảnh giới Hóa Thần chưa bao lâu, được các đạo hữu Đạo gia mời tham gia trận chiến để gia tăng khí thế phe Đạo, lão đã tận mắt chứng kiến trận chiến ác liệt năm đó.
Ma khí ngùn ngụt, Ma công kinh thiên động địa, Trần Không lão đạo đến giờ vẫn còn nhớ như in trong lòng.
Không hổ thẹn là cao thủ Hóa Thần kì, Trần Không lão đạo tuy đối mặt với nguy hiểm nhưng không hề hoảng loạn, pháp bảo trong tay bắn ra, chính là một viên ngọc trong suốt to như quả trứng ngỗng, luồng sáng lung linh tỏa ra thành bức bình phong chắn ngay trước mặt, tuyệt học của Ai Lao Sơn, Huyền Thiên Cửu Biến toàn lực xuất chiêu, 9 vầng sáng hình thù như 9 con rồng nhe nanh múa vuốt vồ về phía Chu Thanh.
Choang! Một thanh phi kiếm bóng sáng không pha lẫn tạp chất như mặt nước hồ thu phóng ra từ đỉnh đầu, kiếm quang bảo hộ lấy cô gái. Trần Không lão đạo biết Chu Thanh có ý giết người, nhìn thấy ma khí ngút trời, biết chắc cô gái kia không thể chống đỡ nổi, sợ bức bình phong do viên ngọc tạo ra không đủ sức kháng cự nên lão triệu hồi thêm phi kiếm được luyện chế từ nguyên thần bản mệnh của mình ra giúp sức.
Huyết quang cuồn cuộn, Trần Không lão đạo xuất pháp bảo, phản kích, triệu hồi phi kiếm, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, Liêu Tiểu Tiến, Chu Nghi, Tiểu hồ ly chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra đã bị huyết quang làm lóa mắt, cây cối bốn bề bị huyết quang chiếu vào lập tức héo úa, gió nhẹ thoảng qua, hóa thành lớp bụi trắng tung bay, ngay cả đất đá cũng hóa thành một màu đen ngòm, xung quanh không hề có sự sống nào tồn tại.
Đô Thiên Thần Sát đại trận một khi khởi động, vạn vật suy tàn, sinh khí trong vòng mười mấy dặm đều bị hút đi, nếu không phải giờ đây Chu Thanh đã điều khiển thành thạo trận pháp, e rằng 3 người đứng sau lưng cũng bị hóa thành tro bụi.
“Đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực!” Chu Thanh đối với uy lực của Hóa huyết thần đao ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, công lực của Chu Thanh hãy còn kém, chưa đủ phát huy một phần mười uy lực của thanh đao, xem khí thế này, quả thật xứng danh vũ khí ma đạo gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Đánh một nhát, vạn vật trong ngàn dặm hóa thành tro bụi, Chu Thanh còn tưởng cách nói này là khoa trương, bây giờ cuối cùng đã hiểu, e rằng không những không khoa trương, thậm chí còn nói nhẹ đi ấy chứ!
Vầng mây máu đỏ nhầy nhụa như một con ma đói háu ăn, 9 con rồng lấp lánh ánh vàng của Trần Không lão đạo bị đám mây nuốt chửng, đám mây máu đỏ sau đó lại tiếp tục ập vào bức bình phong do viên ngọc tạo ra, trong chớp mắt đã hút sạch sành sanh vầng hào quang dày cả thước. Đám mây không chịu buông tha con mồi, nở rộng từ bốn phương tám hướng vây lấy Trần Không lão đạo và cô gái, lúc này cả hai chỉ còn được kiếm quang phát ra từ thanh phi kiếm bảo vệ.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 35: Hiểu lầm nảy sinh
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Hứ! Con ma đầu nhà ngươi, bần đạo liều mạng với ngươi!” Trần Không lão đạo bị đám mây máu đỏ bao vây, tinh khí, chân nguyên toàn thân bị hút đi nhanh chóng, toàn lực vận công cũng không chống cự nổi, thanh phi kiếm đã sớm bị đám mây nuốt chửng.
Đám mây máu đỏ bắt đầu nuốt tới cô gái, cô gái dần dần biến thành một bộ xương trắng, sau đó ngay cả bộ xương cũng tan tành thành một nhúm tro bụi màu trắng, Trần Không lão đạo cực nhọc vận công chống đỡ một hồi, nhưng như dùng tách trà dập đám cháy to, trong thoáng chốc lại bị hút mất 3 phần công lực, làn da khắp cơ thể trở nên nhăn nheo thảm thương.
Trần Không lão đạo tức giận sôi gan, biết hôm nay mình khó thoát khỏi kiếp nạn này, gào to một tiếng, kích nổ chân nguyên toàn thân, muốn nổ tung đám mây máu đỏ, cùng chết chung với Chu Thanh.
Chân nguyên của một cao thủ Hóa Thần kì mạnh biết dường nào, một khi kích nổ tất cả mọi thứ trong vòng mười dặm đều bị tan tành theo, nhưng đám mây máu đỏ của Hóa huyết thần đao lại lì lợm bao phủ lấy chân nguyên tự kích nổ của Trần Không lão đạo.
Uỳnh! Một tiếng nổ long trời lở đất phát ra trong đám mây máu, đám mây chỉ bị phình ra khoảng 3 trượng, rồi nhanh chóng thu nhỏ hóa thành một luồng sáng rơi trở vào tay Chu Thanh, màu đỏ bao trùm cả cánh rừng cũng tan biến.
Ánh nắng chiếu xuống, cánh rừng đã bị san bằng, trong vòng mười mấy dặm như vừa bị ném bom trải thảm, không còn một cọng cỏ, đất đá đen sì, sự sống bị hủy diệt hoàn toàn, cô gái đệ tử Mao Sơn và Trần Không lão đạo lúc nãy còn oai phong lẫm liệt, giờ ngay cả một cọng tóc cũng không còn lưu lại trên thế gian này.
Liêu Tiểu Tiến, Chu Nghi, Chu San nghệch mặt ra trước biến cố vừa xảy ra, không biết là thật hay đang nằm mơ. Phụt! Chu Thanh phun ra một ngụm máu tươi, Liêu Tiểu Tiến mới giật mình bừng tỉnh, đang định mở miệng nói chuyện, Chu Thanh đã xua tay: “Ta bị lão đạo sĩ ấy tự kích nổ chân nguyên làm tổn thương nội tạng, trận chiến vừa rồi quá ồn ào, chúng ta mau rời khỏi đây ngay!” Nói xong tự hóa thành một luồng sáng đỏ biến mất, Liêu Tiểu Tiến sau giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, cùng Chu Nghi, Chu San dùng thuật ẩn thân nối gót Chu Thanh.
Rầm! Một bàn tay đập mạnh lên mặt bàn, mấy ly nước trên bàn nát vụng, nước trà nóng hổi văng tung tóe khắp mặt đất.
“Lăng Phi! Ngươi nói đi, ngươi làm tổ trưởng Long tổ thế nào ấy hả? 4 thành viên trong tổ bị mất tích, tung tích hiện giờ còn chưa rõ, bây giờ người nhà của họ đến đòi người, Mao Sơn cũng tìm chúng ta đòi người, ngươi bảo ta phải làm sao đây?” Một trung niên nam tử mặc y phục Trung Sơn đang ngồi trên ghế, vẻ mặt hầm hầm tức giận quát mắng. Lăng Phi đứng cách đó không xa cúi gầm mặt không biết nói gì.
“Vô Lượng Thiên Tôn! Trương cục trưởng, việc này không thể trách Lăng Phi. Bần đạo nhận được thần niệm của sư đệ trước khi chết, khi đến nơi xảy ra trận chiến thì gặp Lăng Phi sư điệt, phát hiện Trần Không sư đệ trước khi chết từng tiếp xúc với 4 thành viên Long tổ, bần đạo dùng Tiên Thiên Nghịch Số thuật bói toán. Ài! E rằng 4 thành viên Long tổ đã lành ít dữ nhiều rồi!” Người vừa lên tiếng nói chuyện là một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng ngồi trong góc, vị đạo sĩ này chính là trưởng môn Ai Lao Sơn, Trần Ất đạo nhân.
Trần Ất đạo nhân có công lực thâm hậu thế nào trong giới tu đạo không ai biết rõ, vì Trần Ất đạo nhân chưa từng giao đấu với người khác, ngay cả trận quyết chiến giữa Ma và Đạo 30 năm trước, Trần Ất đạo nhân khi đó đã là trưởng môn của Ai Lao Sơn chỉ phái sư đệ Trần Không lão đạo đi trợ chiến. Chỉ có điều xét về bối phận, ngay cả Tứ đại tông sư cũng thấp hơn Trần Ất đạo nhân một bậc, Trần Ất chỉ đứng sau Càn Cơ Tử của Côn Lôn mà thôi. Trần Không tuy là sư đệ của Trần Ất, nhưng thật ra là Trần Ất thay mặt sư phụ thu nhận, đạo pháp của Trần Không đều do Trần Ất truyền thụ.
Trương cục trưởng chính là cục trưởng cục an ninh quốc gia, nắm quyền lực to lớn trong tay, cục an ninh quốc gia không chỉ có Long tổ, còn có Dị năng tổ và một số cơ quan giám sát đặc thù thần bí.
Trương cục trưởng biết rõ vai vế của Trần Ất đạo nhân trong giới tu đạo, thấy Trần Ất lên tiếng nên không dám nổi nóng, cung kính nói: “Vậy ý đạo trưởng là sao ạ?”
Trần Ất đạo nhân lộ vẻ lo lắng trên khuôn mặt già nua, nghiêm nghị nói: “Ài! Bần đạo đã xem xét kĩ địa điểm nơi sư đệ bị hại, phát hiện có dấu vết từng xảy ra đại chiến, nhất là trong khu vực mười mấy dặm không còn một cọng cỏ, hiển nhiên là sinh khí bị hút sạch, e rằng… e rằng đây là hành vi của người trong Ma đạo.”
“Ma đạo? Sao có thể thế được, vãn bối cũng biết Trần Không tiền bối đạo hạnh thâm sâu, nghe sư phụ nói 30 năm trước tiền bối đã đạt cảnh giới Hóa Thần kì, bây giờ chắc pháp lực còn tiến bộ đến không ngờ, Ma đạo làm gì có người là đối thủ của người chứ?” Lăng Phi nghe suy đoán của Trần Ất đạo nhân, kinh ngạc hỏi.
“Đạo trưởng! Ta tuy không phải là người của giới tu đạo, nhưng dù sao cũng là cấp trên của Long tổ, về Ma đạo ta cũng biết đôi chút thông tin, từ sau trận chiến 30 năm trước, Ma đạo suy tàn, hình như cao thủ đều chết sạch cả rồi. Tuy bây giờ hoạt động trở lại, nhưng vẫn chưa gây ra chuyện gì nghiêm trọng, trên tay ta có mấy phần tư liệu liên quan đến động thái của Ma đạo gần đây, cao thủ Ma đạo đạt cảnh giới Hóa Thần kì không có một ai, chắc chắn không phải là đối thủ của Trần Không đạo trưởng chứ?” Trương cục trưởng phân tích sự việc kĩ lưỡng.
“Tuy nói là vậy, nhưng đó quả thật là pháp thuật của Ma đạo, hơn nữa còn uy lực kinh hồn, hình như đối phương còn chưa dùng toàn lực. Sóng gió lại sắp nổi lên rồi đây! Lăng Phi, có thể con phải về Côn Lôn mời sư phụ con xuống núi một chuyến, bây giờ chúng ta tốt nhất không nên manh động.” Trần Ất đạo nhân thở dài chán ngán.
“Mời sư phụ xuống núi? Tên cao thủ Ma đạo ấy lợi hại đến thế ư?” Lăng Phi giật mình kinh hãi, ai ai cũng biết Càn Cơ Tử của Côn Lôn đứng đầu Ngũ đại tông sư, được công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhân vật luyện đến cảnh giới Hóa Thần hậu kì, chỉ cách một bước là tiến vào cảnh giới thần tiên Luyện Thần Phản Hư. Bây giờ Trần Ất đạo nhân muốn Càn Cơ Tử ra tay, vậy rõ ràng là cao thủ Ma đạo kia có công lực dữ dội lắm rồi. Biết có một cao thủ giấu mặt siêu phàm đến thế đã khiến người ta rùng mình sợ hãi, giờ hắn lại giết chết 4 thành viên Long tổ và một cao thủ Hóa Thần kì Trần Không lão đạo, điều này báo hiệu thảm họa gì sắp xảy ra?
Trương cục trưởng và Lăng Phi đều biết thân phận của Trần Ất đạo nhân, tất nhiên sẽ không nói quá, càng không cố tình dối gạt, sắc mặt người nào người nấy đều trở nên trầm trọng. Ngờ đâu Trần Ất đạo nhân lại giáng tiếp một cú mạnh vào họ.
“30 năm trước, Đạo Nhất thiên sư của Long Hổ Sơn có đến tìm ta, nói là ngài ấy nghi ngờ người kia có thể vẫn chưa chết.”
“Cái gì? Vẫn chưa chết à? Thế chẳng phải thiên hạ sắp đại loạn rồi sao?” Trương cục trưởng hốt hoảng đứng bật dậy, làm Lăng Phi giật nảy người kinh ngạc. Lăng Phi không biết người kia mà Trần Ất đạo nhân nói là ai, nhưng Trương cục trưởng thì biết nhân vật ấy, chính là Ma đạo đệ nhất nữ cao thủ Ôn Lam Tân, cô gái từng một mình khiêu chiến với Tam đại tông sư, cuối cùng bại dưới tay Càn Cơ Tử phái Côn Lôn.
“Người gì thế ạ?” Lăng Phi tò mò hỏi. Trận chiến giữa Ma và Đạo 30 năm trước do chiến thắng không vẻ vang nên các cao thủ từng tham gia trận chiến đều không ai nhắc đến, lớp trẻ sau này vì thế không ai được biết. Lăng Phi khi ấy còn chưa được sinh ra, tất nhiên cũng không biết.
“Là ai thì ngươi hãy khoan hỏi, cứ đi nói với sư phụ Càn Cơ Tử là người biết thôi! Ngươi mau lên đường về Côn Lôn đi! Công việc ở Long tổ giao cho tổ phó Hướng Huy phụ trách, lần này xảy ra vụ việc nghiêm trọng này, dù sao cũng phải có câu trả lời với người nhà của 4 thành viên kia, công việc ở Long tổ ngươi cứ gác lại một thời gian đã!” Trương cục trưởng chỉ một câu nói đã tước đi hết chức vụ của Lăng Phi.
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ