Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 1: Ta là quốc vương Chương 49: Cao thủ đến.
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Bờ nam sông Zuli.
Trên gò đất nhỏ.
- Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Chết tiệt. . . Ai có thể nói cho ta biết, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tên kia lại là kỵ sĩ? Một kỵ sĩ nắm giữ song trọng chiến kỹ? Rõ ràng trên người hắn không có bất kỳ đấu khí dao động a. . . Tháp thuẫn long thương phương trận của ta. . . Không thể tha thứ!
Ngân diện nhân nhìn thấy chiến trường trên cầu đá, ánh mắt nguyên bản sắc bén như đao của hắn, lúc này lại không chịu nổi có điểm dại ra.
Hắn quả thực không thể tin được hết thảy những gì chính mình nhìn thấy.
Quân đoàn tinh nhuệ chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, thế nhưng dưới khiêu khích của một đám thổ cẩu, tan thành mây khói.
Dưới nộ khí thiêu đốt, trên người của hắn đột nhiên lam sắc quang hoa nhấp nháy, giống như là một khối đời hàn băng muôn đời đột nhiên phóng thích ra hàn khí thấu xương, roi ngựa bị hắn nắm chặt lại, răng rắc một tiếng trực tiếp đông lạnh thành khối băng rồi rơi vỡ tan trên mặt đất.
Còn có chuyện gì nhục nhã hơn chuyện này sao?
Tự cho là bài binh bố trận không sơ hở, lại có thể dưới trùng kích của hai mươi ba Hương Ba thổ cẩu nhanh chóng tan rã, tháp thuẫn long thương trận từ xưa đến nay là niềm kiêu ngạo của Hắc Giáp Quân, có thể thậm chí ngay cả hai phút cũng không kiên trì nổi, hai phút a, không kịp cho hắn truyền một đạo quân lệnh nào biến thành một đống thịt nát cùng sắt vụn!
Thất bại ngoài ý liệu như vậy, đối với Ngân diện nhân từ trước tới nay tâm cao khí ngạo bách chiến bách thắng mà nói, quả thực chính là đả kích khó có thể thừa nhận, thật giống như một vị thần cao cao tại thượng tự cho là nắm trong tay sinh tử của hàng nghìn hàng vạn sinh linh, đột nhiên bị một tên khất cái một quyền đánh bại, sau đó tên khất cái kia dùng cái chân dơ bẩn lở loét dẫm lên mặt hắn.
- Ta thề, ta sẽ làm cho Hương Ba Thành không còn một cọng cỏ, ta muốn đem nam nữ già trẻ Hương Ba Thành toàn bộ bắt sống, sau đó từ từ lột da, rồi dùng da bọn chúng làm túi đựng cỏ treo lên cầu đá. . . Ta muốn đem tứ chi cùng xương cốt bọn chúng toàn bộ băm thành thịt nát, sau đó làm cho tên quốc vương Hương Ba Thành không biết sống chết kia quỳ trên mặt đất từng miếng từng miếng ăn hết!
Ngân diện nhân phẫn nộ rít gào.
Hắn cả người một cỗ lam sắc hàn lãnh lực trường như ẩn như hiện, tăng vọt, rất nhanh rầm một tiếng, một đạo bạch sắc hàn khí hiện lên, Ngân diện nhân phần yên ngựa màu đen cũng nhanh chóng một tầng bạch sắc tuyết sương, đến nỗi con con giá trị ngàn vàng, nháy mắt đã bị đông lạnh thành một khối băng, máu cùng thân thể trong phút chốc ngưng kết lại.
Hắc kỵ sĩ phía sau nhất thời sợ tới mức không dám thở mạnh, một đám cúi đầu nín thở không dám nói lời nào, đám tuấn mã của hắc kỵ sĩ cũng cảm thấy nguy hiểm, nhao nhao bất an lui về phía sau, trong mắt chúng không che dấu được hoảng sợ, nhìn thấy Ngân diện nhân, giống như là thấy được một đầu ma thú khát máu bạo nộ.
Trên cả gò đất nhỏ này, chỉ có một người thờ ơ.
Không biết khi nào bên phải ngân diện nhân xuất hiện một thân ảnh thần bí khoác hắc bào, tựa hồ đối với việc này không hề có cảm giác, một đạo hắc sắc sương mù như có như không bao phủ chung quanh thân thể hắn, thậm chí bóp méo cả ánh sáng, mà con màu trắng ngựa gầy ốm hắn cưỡi, cũng phát ra tiếng phì phì trong mũi, thoải mái nhàn nhã gặm cỏ xanh trên mặt đất, như không hề cảm giác được sát khí trên người ngân diện nhân bạo phát ra.
- Truyền lệnh —— phá giáp Trọng Tiễn phương trận lập tức chuẩn bị, không có gì thay đổi đợi lệnh bắn ra, ta muốn không tiếc hết thảy đại giới, đem đám thổ cẩu kia toàn bộ đóng đinh ở trên cầu đá. . .
Ngân diện nhân nổi giận truyền lệnh, ánh mắt của hắn một mảnh màu đỏ, khủng bố vô cùng.
- Chủ nhân, cái này. . . Trên cầu còn có binh lính của chúng ta. . . Có thể gặp tổn thương. . .
Hắc kỵ sĩ phía sau nghe vậy, bỗng nhiên thất kin lúc này đám ác ma toàn thân cương thiết khôi giáp kia đã muốn đột kích hoàn toàn vào hắc y giáp sĩ phương trận, trong lúc song phương hỗn tạp, một khi phóng tới phá giáp Trọng Tiễn bao trùm toàn bộ khu vực, đích xác có thể tiêu diệt sạch địch nhân, nhưng một trăm tên lính bên ta cũng tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội sống sót.
- Binh lính? Binh lính cần dùng máu tươi cùng sinh mệnh của bọn hắn thành toàn vinh quang của sĩ quan chỉ huy, vì ta mà chết trận, là vận may của bọn hắn.
Ngân diện nhân cũng không quay đầu lại, bình thản thốt ra một câu quyết định vận mệnh của mấy trăm tên lính bên mình.
Bất quá sau cơn thịnh nộ trong lòng cuối cùng xuất hiện một tia thanh minh, để cho hắn cảm thấy được có lẽ còn cần chuẩn bị một chút nữa, bởi vì thất bại lặp đi lặp lại nhiều lần kia, làm cho Ngân diện nhân trong lòng có một tia không nắm chắc cùng cảnh giác, đám địch nhân đang xông lên kia để lại cho hắn rung động thật sự là nhiều lắm, thậm chí làm cho hắn sản sinh một loại ảo giác —— cho dù là phá giáp Trọng Tiễn cũng chưa chắc có thể đem đám ác ma kia tiêu diệt.
Hắn vẫn cưỡi trên con ngựa đã chết vì đông cứng kia, thoáng xoay người, ngữ khí có chút chút ôn hòa, cúi đầu hướng thân ảnh thần bí mặc hắc bào, nói:
- Lão sư, nếu. . . Nếu phá giáp Trọng Tiễn không có hiệu quả, ta hi vọng ngài có thể ra tay, dùng vô tình ma pháp cỉa ngài, giúp ta giải quyết đám thổ cẩu khó chơi kia!
Người kia gật gật đầu.
Động tác này làm cho hắc bào bị gió thoáng nhấc lên, một thanh ma pháp trượng khắc đầy đồ án phức tạp thần bí dưới lớp hắc bào như ẩn như hiện.
Hắn vẫn chưa đáp lại lời ngân diện nhân, mà như có suy nghĩ gì thấp giọng tự nhủ:
- Thật không thể tin được. . . Lại có người có thể có lực lượng nhục thể cuồng bạo dã tính, lực lượng ma pháp âm trầm quỷ dị cùng lực lượng kỵ sĩ quang minh, ba loại hoàn toàn bất đồng lực lượng thuộc tính trong cùng một cơ thể, có thể tùy ý thay đổi, hơn nữa, tên kia tựa hồ còn nắm giữ một ít kỹ năng thần bí. . . Mặc dù không mạnh lắm, nhưng coi như là có điểm ý tứ. . . Nhất định phải lấy được bí mật trong đó, như vậy ta có lẽ có thể đột phá bình cảnh, thực lực đại tăng, hắc hắc. . .
Nghĩ đến đây, hắn mới quay lại gật gật đầu với Ngân diện nhân, thanh âm khàn khàn lạnh như băng hồi đáp:
- Ta có thể ra tay, bất quá cái tên kia nhất định phải bắt sống, ta có việc cần dùng tới hắn.
Nói xong, tay hắn từ dưới lớp hắc bào khẽ vươn ra, khô héo như một khúc củi mục, che kín nếp nhăn, quả thực giống như một cánh tay cương thi héo rũ, theo tay hắn chỉ, người hắn muốn chính là Tôn Phi đang trên cầu đá trước mặt.
Ngân diện nhân nhăn mặt nhíu mày.
Cái tên kia vốn là kẻ Ngân diện nhân hận nhất, nếu không phải hắn xông lên trước nhất không thể ngăn cản, phỏng chừng Hắc Giáp Quân tháp thuẫn long thương trận còn không nhanh như vậy đã bị dễ dàng công phá, khiến hắn tổn thất thảm trọng. Ngân diện nhân nguyên bản muốn nhìn kẻ kia bị vạn tiễn xuyên tâm bắn thành con nhím, nhưng nếu lão nhân mặc hắc bào đã mở miệng, Ngân diện nhân ngẫm lại gã lão sư trên danh nghĩa kia thực lực khủng bố ma pháp lực lượng đạt tới tứ tinh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
- Truyền lệnh, cung tiễn thủ chú ý lưu lại nửa cái mạng cho tên kia, chỉ cần không bắn chết là được!
Ngân diện nhân lạnh giọng thay đổi mệnh lệnh lúc trước của chínhm mình.
Hắc kỵ sĩ phía sau thở mạnh cũng không dám, nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi.
Rất nhanh, trong đại doanh một đội hắc y giáp sĩ thành xếp thành xuất phát, đám giáp sĩ này bước đi bình ổn, hiển nhiên cả đám đều có thực thực lực không tệ, lưng vác theo hắc sắc cự cung, cùng túi đựng tiễn tạo hình dữ tợn, trong đó đựng đầy đại tiễn phần đuôi có lông trắng, trên thân lưu chuyển nhàn nhàn ma lực, đây chính là phá giáp trọng tiễn có thể xuyên thủng cương thiết trọng giáp cùng ma pháp hộ thuẫn của ma pháp sư cấp thấp, ở trên chiến trường tuyệt đối là ác mộng của trọng trang kỵ sĩ cùng ma pháp sư.
Mỗi một mũi phá giáp trọng tiễn này đều phi thường trân quý, có thể nói hoàn toàn là kim tệ tích mà ra, bình thường căn bản là không nỡ dùng tới, thế nhưng lần này ngân diện nhân không chút keo kiệt xuất đại thủ bút, có thể thấy được sự tức giận cực lớn trong lòng.
Lão giả thần bí mặc hắc bào đối với việc này làm như không thấy.
Hắn hắc hắc cười nhẹ lên, thanh âm khàn khàn chói tai, quả thực giống như là mài đao trên đá, khẽ thúc vào hông con ngựa gầy ốm, không nhanh không chậm hướng cầu đá đi đến, một đoàn hắc sắc vụ khí (sương mù màu đen) như có như không bao phủ trên người của hắn, theo bước tiến của con ngựa, hắc vụ càng ngày càng đậm, dần dần khiến người khác nhìn không rõ.
Cùng lúc đó, trong khoảng chưa đến hai phút, cuộc chiến trên cầu càng trở nên kịch liệt, hoặc là nói Tôn Phi dẫn dắt hai mươi hai mãnh năm mặc hậu trọng khôi giáp xông lên, tiến tới hồi gay cấn. Có Tôn Phi dũng mãnh không gì ngăn cản nổi dẫn đầu, bất kỳ nỗ lực chống cự nào của đám hắc y giáp sĩ đều là vô ích, mềm nhũn như pho mát, để nhóm dũng sĩ dễ dàng tiến tới.
Từ lúc sáu chiếc thang lớn bị pha hủy ném xuống mặt nước cuồn cuộn, mới chỉ khoảng hơn hai phút, hai mươi ba sát thần cả người đãm máu lấy thế như chẻ tre phá hủy thêm một tiêu thương phương trận, một kiếm sĩ phương trận của đám hắc y giáp sĩ. (Đội hình toàn giáo và toàn kiếm)
Nơi bọn hắn đi qua, mặt cầu hóa thành Tu La Địa Ngục, nơi nơi nồng đậm huyết tương, cùng tiếng kêu rên thảm thiết đã trở thành thanh âm chủ đạo, hòa với cơn mưa gào thét tới bất chợt cùng một chỗ tựa như tiếng Tử Thần ở trong thiên không đang nhếch miệng cười gằn, ngay cả không khí cũng bị biến thành sắc đỏ, thở một ngụm, hít vào trong phổi không phải là không khí, mà là huyết dịch đỏ tươi!
Chiến đấu tiến hành đến trình độ này, dưới cảnh huyết vũ cùng thi thể khôi giáp chất đầy như rạ, cho dù là được huấn luyện nghiêm chỉnh trải qua trăm trận, nhưng lúc này đám hắc y giáp sĩ đã hoàn toàn mất đi dũng khí chiến đấu, chỉ một tiếng rít gào gầm lên giận dữ của nhóm Tôn Phi cũng khiến bọn hắn hai chân như nhũn ra, dù đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang nhiệt độ khiến người khó chịu, nhưng bọn hắn lại toàn thân lạnh toàn như đang ở trong hầm băng. . .
Trận hình chỉnh tề trở nên hoàn toàn tán loạn, đợt đợt binh lính kêu thảm hướng sau lưng chạy trốn, chen chúc vào những hắc y giáp sĩ phương trận khác ở phía sau, mặt cầu đột nhiên trở nên chật chội không chịu nổi, không ít binh lính binh lính bị chính người bên mình xô đẩy, kêu thảm rơi khỏi cầu ngã xuống dòng nước cuồn cuộn bên dưới, nổi lên chụt bọt nước rồi biến mất không thấy gì nữa. . .
Khủng bố hơn chính là, máu tươi cùng thịt nát không ngừng chảy từ trên câu xuống mang theo huyết tinh nồng đậm, hấp dẫn một ít khủng bố quái ngư trồi lên mặt nước tranh đoạt huyết thực, đám quái ngư này cả người phủ kín hắc sắc lân giáp, mỗi một con đều dài tới bốn năm thước, hàm răng sắc nhọn dưới ánh mặt trời lấp lóe hàn quang, cho dù là người sống bị ngã xuống sông, rất nhanh cũng sẽ bị cắn xé thành một đống bạch cốt. . .
Chứng kiến quái ngư xuất hiện, một ít hắc giáp binh lính hoảng sợ hét lên, càng thêm bối rối, lại có không ít người dưới giẫm đạp đưa đẩy rơi khỏi cầu táng thân trong bụng thủy thú, cũng có kẻ may mắn bám víu được vào ven mặt cầu, nhưng rất nhanh lại không kiên trì nổi kêu thảm rớt xuống. . .
- Đùng đùng đùng đùng!
Tôn Phi liên tục hoán chuyển “thánh kỵ sĩ hình thức” cùng “người man rợ hình thức”, một bên phóng thích thánh kỵ sĩ kỹ năng “lực lượng” cùng “cầu nguyện” tận lực cam đoan đồng bạn phía sau mình hông xuất hiện thương vong, một bên vung siêu cấp cự phủ của người man rợ quét ngang hết thảy địch nhân.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt bọn hắn đã tiến được tới chính giữa cầu đá, cũng là địa phương chật hẹp nhất, đám máy bắn đá được để ở chỗ này, Tôn Phi một phủ bổ ra đẩy lùi đám binh sĩ cảm đường, lập tức tung một cước đạt tới sáu bảy trăm cân lực lượng vào chiếc máy bắn đá gần thân nhất, đem nó đẩy xuống mặt cầu nện vào trong nước, đè chết không ít thủy thú, cũng không thiếu hắc y giáp sĩ kêu thảm bị dẫn theo đi xuống. . .
Điên cuồng công kích, làm cho hắc y kỵ sĩ đã nhụt chí hông thể nào ngăn cản, rất nhanh lại có vài tiếng ầm vang nổi lên, sáu chiếc máy bắn đá đã có bốn bị Tôn Phi cùng nhóm mãnh nam đẩy vào trong nước. . .
Tình huống hoàn toàn phát triển theo hướng Tôn Phi dự liệu, thậm chí bởi vì địch quân binh lính tan tác, tiến hành càng thêm thuận lợi, đúng lúc này, dị biến phát sinh. . .
- Bạo viêm trảm! !
Một tiếng hét to, một đạo cự đại hồng sắc đấu khí quang diễm, mang theo khí thế nặng nề như núi không thể ngăn cản, đột nhiên lăng không lướt qua đám người hắc y giáp sĩ hỗn loạn, bay thẳng tới đánh xuống nhóm người Tôn Phi.
Tôn phi đồng tử co lại.
Là tam tinh cao thủ bên địch quân —— kiếm sĩ Landes.
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 1: Ta là quốc vương Chương 50: Cùng vương tiến thối (1).
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
- Ha ha, tới tốt lắm, lão tử chờ ngươi đã lâu rồi!
Tôn Phi kỳ thật từ vừa mới bắt đầu đã sớm dự đoán được người kia sớm hay muộn sẽ lộ diện, thích khách ẩn núp trong bóng tối mới khiến cho người lo lắng, một khi lộ ra dưới ánh mặt trời liền mất đi uy hiếp vốn có, cho nên hắn thấy thế không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười ha ha một tiếng, kỹ năng “nhảy vọt” của người man rợ đã sớm chuẩn bị tốt ở một khắc này lặng yên phát động, giày sắt dưới chân đạp mạnh một cái, đất đá bắn ra xung quanh, Tôn Phi ầm ầm không nhảy lên, hai tay cầm cự phủ, ngang nhiên bổ ra một đòn đón đỡ hồng sắc đấu khí quang diễm!
Xoẹt !
Một thanh âm nhỏ cơ hồ không nghe rõ vang lên, giống như có người lặng lẽ xé rách một tờ giấy mỏng.
So với Bạo Viêm Trảm hồng sắc che trời thanh thế hoa lệ của Landes, một phủ của Tôn Phi không hề có bất kỳ khí thế gì đặc biệt, giống như là một nông phu cầm chiếc rừu bổ uống đốn củi.
Nhưng trong lúc mọi người còn đang nghẹn họng trân trối nhìn, đã thấy hồng sắc đấu khí quang diễm năm sáu thước khí thế tựa hồ hủy thiên diệt địa kia, dưới một phủ cực đơn giản, đột nhiên không thể tưởng tượng nổi một phân thành hai, xẹt qua hai bên thân thể Tôn Phi, sau đó ầm ầm nổ vang, cứ như vậy hoàn toàn tiêu tán trên không trung.
Cùng một thời gian, rất nhanh. . .
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Giữa không trung, hai người lấy tốc độ điện quang hỏa thạch khiến kẻ khác không nhìn kịp liên tục giao thủ, trong lúc nhất thời tiếng binh khí va chạm cùng tia lửa văng khắp nơi, tiếp theo cả hai đều gầm lên một tiếng, bay ngược về sau. . .
Đạp đạp đạp!
Hai người sau khi rơi xuống đất, đều lùi liên tiếp vài bước mới có thể ổn định thân thể, hơi thở có chút dồn dập.
Vừa rồi giao thủ trên không, hai người cùng thi triển tuyệt kỷ, tam tinh kiếm sĩ Landes ỷ vào kiếm thuật tinh diệu biến ảo ra hai mươi tám kiếm, mà Tôn Phi bởi vì vũ khí cồng kềnh, đại đa số thời gian đều ở dựa vào phủ nhận thật lớn mà ngăn cản. . .
Hai người đều không lưu lại được vết thương nào trên người của đối phương.
Đứng vững thân hình, Tôn Phi cùng Landes không khỏi liếc nhau.
Landes lúc này tuy bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đang một mảnh rung động.
Ngay lúc hắn nhận được quân hào truyền mệnh lệnh đầu tiên của ngân diện nhân đã bắt đầu phi tới chiến trường, nhưng do trận hình bên mình chặt chẽ không một khe hở, thêm nữa tốc độ tiến của đám người Tôn Phi thật sự là quá nhanh, cho nên mãi đến khi tháp thuẫn long thương trận bị đánh tan, thậm chí đến lúc tiêu thương cùng kiếm sĩ phương trận cũng bị phá hỏng, thang công thành cùng máy bắn đá không sai biệt lắm đều bị hủy, Landes mới vừa tới nơi.
Mà ngay lúc lao được vào trung tâm chiến trường, Landes cơ hồ liếc một cái lập tức nhận ra cái tên tiên phong cả người nhuộm đỏ máu tươi kia, chính là đầu “dã thú” hôm qua trên tường thành đã đánh cho mình bị thương, khí tức đáng sợ của “dã thú” kia, để lại cho hắn quá sâu ấn tượng, thậm chí thẳng đến lúc này lòng hắn vẫn còn sợ hãi, do dự mà không dám tiến lên.
Cho nên Landes không ngại đánh mất thân phận tam tinh võ sĩ của mình, lén lút trốn ở một nơi bí mật gần đó, đột nhiên tập kích.
Nguyên bản muốn dựa vào “Bạo Viêm Trảm” một kích xử lý đối thủ, không ngờ đầu “dã thú kia” tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, bị tập kích mà không loạn, còn chủ động nhảy lên, thuần túy dựa vào lực lượng ngục thể, một phủ tách đôi kiếm mang, phá giải đấu kỹ đắc ý nhất của hắn là “Bạo Viêm Trảm”.
Cái kia đến tột cùng là dạng lực lượng nhục thể gì a?
Trong lúc giao thủ vừa rồi, Landes lại cảm nhận được lực lượng cuồng bạo của đối thủ, so với ngày hôm qua tựa hồ tăng lên một tầng thứ, mỗi một kiếm đi ra đập vào bề mặt cự phủ kia, lực đạo phản chấn trở về cũng làm cho cánh tay hắn run lên, giống như đụng phải hàn thiết vạn năm.
Landes sau khi chạm xuống đất không dám chút nào khinh địch, đem một thân lực lượng tăng lên tới đỉnh, cả người hỏa hồng sắc đấu khí quang diễm điên cuồng bùng phát, trừ bỏ cánh tay còn chút ê ẩm tê dại, tất cả đã sẵn sàng cho đợt giao thủ thứ hai.
Mà bên kia, trải qua đợt giao thủ vừa rồi, trong lòng Tôn Phi cũng như có suy nghĩ.
Người man rợ cấp mười hai ở phương diện lực lượng nhục thể, đã thừa đủ cùng tam tinh võ sĩ đối kháng, nhưng là ở phương diện kỹ xảo lại kém một chút, Tôn Phi mẫn tuệ phát hiện, dù cho người man rợ tại Diablo thế giới được xưng là chuyên gia cận chiến, tinh thông các loại vũ khí, nhưng tựa hồ cũng không có hình thành đầy đủ vũ kỹ cùng chiêu thức, trừ bỏ đặc thù kỹ năng không thể tưởng tượng ở ngoài, trong phương diện thẳng mặt đối kháng, đối mặt với các võ sĩ chiêu số tinh diệu tại Azeroth đại lục, hơi có chút thua kém.
- Xem ra sau này ở phương diện ở kỹ xảo cùng chiêu thức, cần phải động tâm tư.
Tôn Phi trong lòng nghĩ, nhưng hành động lại không chút trì hoãn, cự phủ cùng hậu trọng khôi giáp khi di chuyển phát ra tiếng kêu “thương thương” ầm vang, giống như là nặng nề mà đập vào trong lòng địch nhân, sau đó mười phần hào khí mà ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng “Chiến thần tại thượng!”, phủ nhận hóa thành một đoàn hàn quang, nhằm hướng Landes.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thanh âm binh khí va chạm lại truyền tới.
Tốc độ xuất kiếm của Landes vượt xa Tôn Phi, nhưng trên phương diện lực lượng lại kém hơn, Tôn Phi một phủ bổ tới, trường kiếm trong tay Landes hóa thành điểm điểm hàn tinh, liên tiếp đâm lên mặt phủ nhận, mới có thể hóa giải cỗ lực lượng khủng bố kia.
Đây là hai loại bất đồng cực hạn lực lượng đối đầu.
Một bên là cự lực mạnh mẽ, khí thế trấn áp vạn vật.
Một bên là tinh xảo tỉ mỉ, hàn quang sắc bén, trong nháy mắt có thể đâm ra mười bảy mười tám kiếm.
Tam tinh kiếm sĩ Landes đem một thân thực lực phát huy nhuần nhuyễn, đấu khí vận chuyển tựa như dã thú gầm rống, rầm rầm rung động, khắp nơi trần ngập hồng sắc đấu khí giống như tên lạc bay loạn, cả mặt cầu đất đá tứ tung.
Cuối cùng, khói bụi cùng đá vụn không ngừng dưới song phương giao thủ mà tung tóe, theo khí kình của hai thân ảnh mà bị kéo lên không trung, thậm chí thi thể tàn tích trên mặt đấy, máu tươi cũng không ngừng bị hút theo, gào thét quay tròn, hình thành một lốc xoáy màu đỏ máu.
Đạo lốc xoáy kia gào thét lớn dần lên, đem thân hình hai người hoàn toàn bao phủ trong đó, người ngoài không thể nhìn thấy chỉ nghe tiếng binh khí va chạm cùng từng tiếng rống giận dữ từ bên trong truyền ra.
Trận chiến đấu này, lại có thể thảm liệt như vậy.
Lốc xoáy huyết sắc đem cầu đá phân thành hai nửa, bất luận là ở phương bắc nhóm người Pearce cùng Drogba, hay đám hắc y giáp sĩ phía nam đều không thể tiến lên, chỉ có thể từ xa xa nhìn lại, trong khẩn trương cùng lo lắng chờ hai người ở giữa lốc xoáy kia phân ra thắng bại.
Bởi vì có được thời gian nghỉ xả hơi, hắc y quân đang bối rối có xu thế dần ổn định lại, một ít hắc y quân sĩ lớn tiếng trách mắng, cố gắng tổ chức binh lính một lần nữa bày trận, mang theo quỷ đầu đại đao liên tục chặt đầu của hơn hai mươi loạn binh treo trên đầu thương để thị chúng, rốt cục ổn định trận tuyến.
Một màn này làm cho tam tinh kiếm sĩ Landes đang triền đấu cùng Tôn Phi mừng rỡ trong lòng, hắn lớn tiếng hô:
- Ta sẽ cuốn lấy gia hỏa này, mau cử cao thủ tới trảm sát đám người kia đi!
Hai người giao thủ thanh thế quá mức kinh người, đem trọn cái cầu mặt chặn lại, binh lính thông thường vừa tới gần đã bị kình khí tràn ra khiến toàn bộ khôi giáp binh khí trên người hóa thành mảnh nhỏ, nhưng đối với cao thủ nắm giữ đấu khí mà nói, lăng không lướt qua vẫn có thể làm được, nghe được Landes hô, lập tức có vài tên sĩ quan nóng lòng lập công, lăng không nhảy lên, muốn vòng qua hai người giải quyết nhóm Pearce.
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 1: Ta là quốc vương Chương 50: Cùng vương tiến thối (2).
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
- Cút về cho lão tử!
Tôn Phi thấy một màn này, gầm lên một tiếng.
Một cỗ lực lượng ba động khủng bố nháy mắt gào thét mà ra, rung động linh hồn mỗi một địch nhân.
Người man rợ kỹ năng “cuồng hào” nháy mắt phát động.
Kỹ năng “Cuồng hào” tăng tới cấp năm hiệu quả so với lúc trước có tăng cường thật lớn, chẳng những làm cho tam tinh kiếm sĩ sĩ Landes trong lòng e ngại thế kiếm chậm hơn, lại trực tiếp làm cho bốn gã hắc giáp sĩ quan nhảy lên trên không trung trong phút chốc trong lòng sản sinh vô hạn sợ hãi, đấu khí vận chuyển thoáng cái bị kiềm hãm, kêu thảm từ không trung rớt xuống, rơi vào bên trong lốc xoáy huyết sắc, bị cự phủ trong tay Tôn Phi xoắn thành thịt nát!
Tê tê !
Trên cầu đá đồng loạt phát ra thanh âm hít lạnh, chỉ dựa vào một tiếng gầm, nháy mắt chém giết bốn gã hắc giáp sĩ quan đấu khí tiếp cận nhất tinh võ sĩ, một màn này làm cho song phương binh lính thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, bên phía trận hình của hắc y giáp sĩ càng nghiêm trọng, rất nhiều người chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. . .
- Không cần sợ, tiếp tục tiến lên, chủ nhân có lệnh, giết một tên địch trên cầu đá, thưởng một ngàn kim tệ. . .
Landes vút vút vút liên tiếp ba mươi ba kiếm ngăn chặn Tôn Phi, tiếp tục quát hắc y giáp sĩ quan, dưới trọng thưởng dưới tất có dũng phu, nghe được phần thưởng một ngàn kim tệ, rất nhanh lại có mấy chục hắc y sĩ quan nắm giữ đấu khí lăng không nhảy lên, hướng nhóm Pearce cùng Drogba đánh tới.
- Chết ! !
Tôn Phi gầm lên, lực lượng tâm linh khủng bố phóng ra, người man rợ kỹ năng “cuồng hào” lại phát động.
Sưu sưu sưu sưu !
Lại có năm sáu tên sĩ quan rơi xuống, giữa tiếng kêu gào thê thảm bị xoắn thành thịt nát, nhưng tam tinh kiếm sĩ Landes phản ứng rất nhanh, võ kỹ “Bạo Viêm Trảm” chém ra như bão táp, hỏa hồng chích thiên quang diễm che hết thảy, toàn lực ngăn chặn lực lượng của Tôn Phi, cuối cùng có bảy tám tên sĩ quan thành công lướt qua lốc xoáy huyết sắc, nhe răng cười lạnh hướng nhóm người Pearce đánh tới.
Tức thì, Pearce cùng Drogba nổi giận gầm lên một tiếng, chủ động nhằm phía hắc y sĩ quan, song phương giết thành một đoàn.
Pearce cùng Drogba đều không nắm giữ đấu khí, trình độ kỹ xảo giết chóc và chiêu thức tinh diệu không bằng hắc y sĩ quan thân kinh trăm trận, một chọi một hiển nhiên không phải là đối thủ, may mắn thắng ở số lượng, hơn nữa có hai túi nước thần kỳ, thêm vào đó mỗi người trong bọn hắn đều hung hãn không sợ chết, hoàn toàn liều mạng đồng quy vu tận mà kháng cự, đồng thời có nhất tinh võ sĩ Oleguer, thật sự có thể kiên trì một lát, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại.
Bất quá, thương vong rốt cục cũng hiện ra.
Một gã hắc sĩ quan tránh đi cự phủ của một đại lực sĩ, trường kiếm trong tay như là độc xà dọc theo khe hở của khôi giáp đâm xuyên qua bụng đại lực sĩ kia. . .
Trúng một đòn như vậy, đại lực sĩ này thân thể cứng đờ, hiển nhiên sống không được bao lâu.
Nhưng khi tên hắc y sĩ quan kia cười lạnh, còn chưa kịp rút ra trường kiếm, lại kinh hãi phát hiện đối thủ điên cuồng hét lên lên ném vũ khí xuống, dùng hai cánh tay giống như một chiếc vòng sắt ôm chặt lấy hắn, không chờ hắn kịp phản ứng, đại lực sĩ bản thân trọng thương kia rống to một tiếng 'Alexander Vương vạn tuế', sau đó hung hăng lao mạnh ra, mang theo thêm hai gãi hắc y quân sĩ không kịp phản ứng cùng nhau bắn ra khỏi cầu đá, rơi xuống dòng sông đông nghịt thủy thú phía dưới, nháy mắt bị cắn xé thành một đống bạch cốt. . .
Đấu pháp mạng đổi mạng, đồng quy vu tận làm cho những hắc y sĩ quan khác trong lòng run sợ.
- Breno! ! !
Pearce chứng kiến Breno huynh đệ táng thân dưới lòng sông, nổi giận gầm lên một tiếng, không để ý bản thân trúng kiếm của đối thủ, hung ác bổ ra một phủ đem đầu hắc y sĩ quan trước mặt trực tiếp nện vào trong lồng ngực.
Chiến đấu rốt cục tiến vào hồi gay cấn, song phương đều xuất hiện tình huống thương vong.
Gió thu đìu hiu, thiên địa trong lúc đó quanh quẩn một mảnh không khí bi tráng.
Đại lực sĩ Breno trước đó có lẽ là một tiểu nhân vật vô danh, nhưng ở một khắc này, hành động bi tráng quyết đoán cùng tiếng hô vang kia lại làm nở rộ lên sinh mệnh chói lọi không gì sánh kịp!
Nhóm đại lực sĩ cả người đẫm máu, dùng sinh mệnh duy nhất của mình tạo nên một trường thành bằng máu thịt trên cầu đá, thà chết, cũng muốn đem thân nhân cùng quê hương của mình thủ hộ ở sau lưng.
Đao quang kiếm ảnh, huyết vũ bay tán loạn.
Anh hùng cước bộ trầm trọng như núi, cho dù là bị đao kiếm đâm thủng, cho dù là cánh tay bị chém đứt, cho dù là máu tươi phun ra phía sau đầu khôi, bọn họ cũng không hề lùi về sau nửa bước, bọn họ dùng ánh mắt kiên định chưa từng có từ trước đến nay, hô to lên 'Quốc vương vạn tuế', quay mặt về phía địch nhân thực lực hơn xa mình mà xông lên, không hề úy kỵ dùng huyết nhục của chính mình cản trở địch nhân nắm giữ đấu khi đang nhe răng cười mưu toan tiến hành giết chóc.
Chiến đấu kịch liệt vượt xa trình độ ngôn ngữ có khả năng miêu tả, dần dần, hắc y sĩ quan bị sát khí điên cuồng từ đối thủ làm cho khiếp sợ, thậm chí không dám đối mặt với địch nhân thực lực kém xa bọn hắn, trong lòng kinh hoảng, xoay người bỏ chạy. . .
Trên tường thành Hương Ba, vô số người lặng yên đứng trang nghiêm, lệ nóng tràn mi.
Lửa giận ngập trời phát ra từ trong mắt mỗi một sĩ binh cùng dân nghèo, huyết dịch của bọn họ không thể ngăn chặn sôi trào, hai tay nắm vũ khí đều phẫn nộ run rẩy, thậm chí có người rốt cục nhịn không được, nổi giận gầm lên một tiếng, chạy tới chỗ dây thừng, muốn theo đó trượt xuống phía dưới, đi trợ giúp những thân nhân cùng huynh đệ đang ở trên mặt cầu đá dùng tính mạng của mình bảo vệ Hương Ba Thành!
Tôn Phi đang cùng tam tinh kiếm sĩ Landes triền đã phát hiện tất cả chuyện này.
Chứng kiến đại lực sĩ tên Breno kia ôm địch nhân thả người nhảy vào trong dòng Zuli, một loại bi thống chưa từng có từ trước đến nay nảy lên trong đầu của hắn, giống như là mất thân nhân, Tôn Phi chỉ cảm thấy trong thân thể như bị thứ gì đó mạnh mẽ thiêu đốt, nếu không phóng thích ra, hắn sẽ bị thiêu thành tro tàn. . .
Trong tiếng rống giận, Tôn Phi đột nhiên xoay người
Hai mươi hai người kia theo mình từ trong thành đi ra, trừ bỏ Breno đã hy sinh, Tôn Phi âm thầm thề, nhất định phải đem lại hai mươi mốt người còn còn lại sống sót trở về.
Dù trường kiếm của Landes đã đâm sau lưng hắn bốn năm vết thương nhìn thấy ghê người, Tôn Phi vẫn hoàn toàn chưa phát giác, cực phủ trong tay hóa thành kim chúc phong bạo (cơn bão kim loại), đem vài tên hắc y sĩ quân còn sót lại tại phương bắn chém thành thịt nát, sau đó quát to ra lệnh cho nhóm mãnh nam:
- Lui lại. . . Trở về, trở lại trong thành đi, các dũng sĩ, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành xong!
Nhưng là. . .
- Chúng ta cùng tiến cùng thối với Alexander Vương!
Nhóm đại lực sĩ nhất tề đồng thanh trả lời, không có bất cứ người nào do dự, mặc cho trên người bọn hắn còn cắm đầy đoạn đao, trên cương thiết khôi giáp đã hở ra những lỗ máu ghê người, thậm chí có người còn phải dựa vào đồng bạn nâng mới miễn cưỡng đứng được, nhưng là, ánh mắt tất cả đều một mảnh kiên, không chịu lui về phía sau nửa bước.
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 1: Ta là quốc vương Chương 51: Tựa như trời nổi giận (1).
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Tôn Phi trong lúc nhất thời trong lòng vừa cảm động lại vừa sốt ruột.
Cự phủ trong tay chém ngang một cái, không khí cũng như bị vặn vẹo, hàn quang lóe ra bức tam tinh kiếm sĩ Landes lùi lại, Tôn Phi phẫn nộ quát:
- Pearce, ta lấy danh nghĩa quốc vương ra lệnh cho ngươi, lập tức mang theo các dũng sĩ của ta rút về Hương Ba Thành, không được chống lệnh. . . Các ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp thoát thân.
Pearce cúi đầu né tránh ánh mắt của Tôn Phi.
Là sĩ binh trong quốc vương vệ đội, hắn có một ngàn lý do lưu lại cùng Vương cùng nhau chiến đấu, nếu quốc vương còn giống như lúc trước không gì địch nổi thì rút lui thật không gì đáng trách, nhưng lúc này bọn hắn mỗi người cũng nhìn ra được, từ khi tam tinh cao thủ bên đối phương đi ra, Alexander đã không thể giống như trước tùy ý tiến công, hai người giao đấu tám lạng nửa cân, trong lúc nhất thời người này cũng không thể làm gì được người kia, nếu lúc này bọn hắn quay về, chẳng khác nào là đem quốc vương lưu lại một mình trong hiểm cảnh. . . Bọn hắn thà rằng chính mình đổ máu chết trận, cũng tuyệt đối không thể để cho quốc vương thân ở hiểm địa.
Né tránh ánh mắt Tôn Phi, nhóm người Pearce cùng Drogba trầm mặc đưa túi nước ma pháp lên miệng uống, sau đó không đợi vết thương trên người hoàn toàn khép lại, đột nhiên lại hợp thành một trận hình mũi nhọn, lấy Pearce làm dẫn đầu, ngang nhiên phát động tiến công.
- Bệ hạ, thang công thành cùng máy bắn đã đều bị hủy rồi, chúng thần đi sau cản đường, xin người trở lại trong thành đi thôi!
Pearce dẫn đầu hô to.
Tôn Phi thấy thế, trầm mặc, không hề trả lời.
Hắn biết, dưới tình huống như vậy, cho dù là chính mình xuất ra uy nghiêm quốc vương, cũng tuyệt đối không cách nào làm cho nhóm dũng sĩ như sắt thép này trở lại trong thành, cự phủ trong tay hắn chiêu thức biến đổi, không hề tiến hành phòng thủ, cũng áp dụng đấu pháp đồng quy vu tận, một phủ toàn lực hướng nơi yếu hại của tam tinh kiếm sĩ Landes chém tới. . .
- Chó cùng rứt giậu. . . Ha ha ha, vô ích, hôm nay các ngươi ai cũng sống không được!
Tam tinh kiếm sĩ Landes cười ha ha, hắn đã muốn thấy được hi vọng thắng lợi, cho nên cũng không nóng nảy cùng Tôn Phi cứng đối cứng, chỉ cần đem địch nhân cả người khôi giáp kia kéo dài thời gian ở trên cầu đá, một lúc sau, dựa vào ưu thế người đông thế mạnh, chậm rãi là có thể đùa chết bọn hắn.
Tôn Phi tự nhiên đã nhìn ra tính toán của Landes.
Hắn thậm chí thấy được xa xa cầu bên kia, đang có một đội hắc y giáp sĩ y giáp sáng bóng theo đầu cầu đi tới, đám giáp sĩ này mỗi người trên lực đều đeo một túi đựng tiễn thật lớn, thắt lưng dắt trường cung, mặc dù là cách hơn một ngàn thước, nhưng trực giác mẫn tuệ của người man rợ vẫn nói cho Tôn Phi, đám cung tiễn binh này có sức uy hiếp phi thường lớn.
Trừ điều đó ra, đột nhiên trong lúc này, Tôn Phi cảm giác được, còn có một cổ uy hiếp vượt xa đám cung tiễn thủ kia, đột nhiên tràn ngập ở trong đầu của hắn, giống như là có một đầu độc xa, đang ở lặng yên không một tiếng động chậm rãi muốn săn đuổi chính mình.
Tôn Phi ánh mắt như điện, rất nhanh nắm giữ được ngọn nguồn nguy hiểm.
Ở đầu cầu đá, có một đoàn hắc vụ dày đặc đang chậm rãi tán ra, loáng thoáng bên trong đó có một đạo thân ảnh màu đen chớp lên, xa xa truyền lại ma pháp lực kịch liệt dao động, Tôn Phi chuyển qua “pháp sư hình thức”, đối với ma pháp dao động có lý giải sâu sắc, ở một khắc này có thể rõ ràng cảm giác được, dao động phía xa kia tuyệt đối vượt khỏi tưởng tượng của mình, cho dù lúc đối đầu với Boss Griswold của thị trấn Tristram bên trong thế giới Diablo, hắn cũng không cảm nhận được qua uy áp mãnh liệt như thế. . .
- Kia là một ma pháp sư cao thủ. . . Xa xa vượt ra khỏi thực lực cấp tam tinh!
Tôn Phi trong lòng rung động mạnh.
Giờ khắc này, hắn biết, nguy hiểm chân chính đã tới.
Không nghĩ tới bên phía địch nhân còn cất giấu một nhân vật câp siêu BOSS như vậy, tình huống chuyển biến xấu, một khi tiến vào phạm vi ba trăm thước bên trong hắc vụ kia, phỏng chừng chính là lúc mình cùng hai mươi hai đại lực sĩ phía sau không còn chút cơ hội chạy thoát.
Hơn nữa càng thêm tuyệt vọng chính là, một cao thủ như vậy tồn tại, làm cho toàn bộ cố gắng lúc trước của bọn hắn đều trở nên uổng phí, bởi vì uy hiếp của một ma pháp sư vượt qua tam tinh cấp tới Hương Ba Thành, vượt xa sau cái máy bắn đá kia không chỉ mười lần.
- Nhất định phải nghĩ biện pháp, xử lý ma pháp sư kia!
Ý niệm trong đầu Tôn Phi nhanh quay ngược trở lại.
Nhưng lấy thực lực hiện tại của Tôn Phi, cùng một gã tam tinh kiếm sĩ giao thủ đã vất vả như vậy, muốn dưới sự bảo vệ của hắc giáp quân đài xử lý một ma pháp sư thực lực vượt xa tam tinh, thật khó như lên trời, hắn một bên cùng Landes triền đấu, một bên ở trong lòng rất nhanh suy nghĩ biện pháp, bất quá trong lúc nhất thời không thể nghĩa ra chủ ý gì, càng nghĩa, dù bất kể là lực lượng của “người man rợ hình thức”, “thánh kỵ sĩ hình thức” hay “pháp sư hình thức”, đều không đủ cùng một ma pháp sư vượt qua tam tinh đối kháng.
Trong nháy mắt, mãnh nam đầu bạc Pearce cùng nhóm người Drogba đã vọt tới phụ cận, muốn lướt qua Tôn Phi ngăn trở tam tinh kiếm sĩ Landes, để cho Tôn Phi tranh thủ thời cơ thoát khốn.
- Không thể kéo dài được nữa!
Tôn Phi nhanh cóng quyết định.
Hắn biết lúc này thời gian đã gấp gáp tới cực hạn, tiếp tục kéo dài tất toàn quân sẽ bị diệt.
Tôn Phi đột nhiên hét to một tiếng, người man rợ kỹ năng “cuồng hào” lại một lần nữa phát động, một cỗ sợ hãi cảm xúc tâm linh dao động bí mật quét ra, đem đám hắc y giáp sĩ phía trước tán loạn, sau đó tránh đi một kiếm của Landes, Tôn Phi đột nhiên dậm chân nhảy lên, hay tay nắm chặt cán phủ, thế thế Thái Sơn áp đỉnh chẻ dọc xuống dưới.
Một phủ này, khí thế tuyệt luân, tựa như thiên thạch từ trên trời rớt xuống, phủ nhận cùng không khí ma xát thậm chí bốc lên đốm lửa, một dòng nhiệt khí nháy mắt sinh ra.
Landes trong lòng cả kinh, thanh thế như vậy, hắn không dám đón đỡ.
Ầm vang!
Một phủ của Tôn Phi chẻ xuống, hung hăng đập vào trên cầu đá.
Nhất thời đá vụn văng ra, thanh thế kinh thiên động địa, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, cả cầu đá tựa hồ cũng bị một phủ của Tôn Phi làm cho lay động, mặt dưới cầu từng tảng đá thật lớn tróc ra nện xuống dòng nước, tạo thành từng cột nước thật cao!
- Ha ha ha, đồ nhát gan, thực lực tam tinh võ sĩ, cũng không dám đón một phủ của ta sao?
Tôn Phi đứng ở trên cầu cười ha ha, ánh mắt khinh miệt, nhấc cự phủ chỉ thẳng mặt Landes, ở một khắc này hắn làm cho người ta cảm giác, tựa hồ không phải là là một người đứng ở nơi đó, mà là có thiên quân vạn mã trú đóng ở phía sau hắn, loại khí thế hùng tráng ngập trời này, làm hắc y giáp sĩ quân đoàn đại quân đằng xa nhất thời sản sinh ra một lại cảm giác kiệt sức khó có thể vượt qua.
Lực lượng thật lớn, theo song chưởng trào ra, Tôn Phi đem nhóm đại lực sĩ đang từ phía sau xông tới đẩy trở về, đối mặt với lực lượng nhục thể khủng bố của mặt người man rợ, nhóm Pearce như là đụng phải một bức tường thành rắn chắc, một đám nghiêng ngả lảo đảo lui trở về.
Sau đó, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đột nhiên lại lăng không nhảy lên, tập trung lực lượng toàn thân bổ ra một phủ thứ hai.
Tốc độ cao sinh ra ma sát, phủ nhận ở trong không khí như bị nung thành màu đỏ, mang theo khí tức nóng rực, bổ về phía tam tinh kiếm sĩ Landes.
Khí thế vô song.
Trên không trung, Tôn Phi cười lớn:
- Ha ha, dám đón một phủ của ta không?
Không người nào dám đón.
Bao gồm cả tam tinh kiếm sĩ Landes ở bên trong, hắc y giáp sĩ ào ào lui về phía sau.
Trong mấy ngàn hắc giáp quân, không người nào dám cùng một phủ có thể dễ dàng phá nát tháp thuẫn long thương trận đối cứng, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Nhưng là, Tôn Phi hiển nhiên không có tính toán cứ như vậy từ bỏ.
Hắn không ngừng mà lăng không nhảy lên, một phủ rồi lại một phủ bổ xuống, khôngtiết kiệm thể lực, giống như là một con bạo thú phát điên, khí thế lăng lệ bước từng bước một, không người nào dám đối diện ánh mắt của hắn.
Oanh! Oanh! ! Oanh! ! ! Oanh! ! ! ! Oanh! ! ! ! !
- Như thế nào, không người nào dám đón một phủ của ta sao?
- A ha ha ha, ba nghìn Hắc Giáp Quân, đều là kẻ nhát chết đầu giấu trong đũng quần sao?
- Phi! Landes, vinh quang võ sĩ của ngươi ở nơi nào? Rốt cuộc có dám tiếp một phủ của ta không?
- Ai dám cùng ta chiến một trận?
- . . .
Tôn Phi bổ ra một phủ, liền cười lớn hỏi một câu, sau đó lại bước tiếp.
Thần tình cao cao tại thượng, giống như Cửu thiên đế vương nhìn xuống lãnh địa của mình, không có bất kỳ người dám cùng hắn đối diện, Tôn Phi vừa sải bước ra, hắc y giáp sĩ hai chân run lên đồng loạt lui về phía sau, không dám chống cự, ngay cả tam tinh võ sĩ Landes cũng bị khí thế cuồng bạo lăng lệ trên người Tôn Phi ảnh hưởng, hắn không chút nghi ngờ chính mình nếu đón đỡ một phủ, cho dù là có đấu khí hộ thể, cũng sẽ bị chém thành hai mảnh, cảm giác sợ hãi, khiến cho hắn cũng không nhịn được liên tục lùi bước.
Ngắn ngủn bảy tám giây thời gian, Tôn Phi liên tiếp bổ ra tròn tám phủ.
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 1: Ta là quốc vương Chương 51: Tựa như trời nổi giận (2).
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Mà tám phủ, ầm ầm rung động, giống như là lôi đình trên trời giáng xuống trên cầu đám làm cả mặt cầu rung chuyển, từng tảng đá thật lóc tróc ra, nện xuống mặt sông, đè chết không ít thủy thú hung bạo khát máu trong nước, cả mặt sông trong lúc nhất thời một mảnh đỏ thẫm.
Hắc y giáp sĩ trên cầu đá, bị tám phủ của Tôn Phi bức lui mười sáu mười bảy thước.
Tôn Phi lúc này thoáng dừng lại, đột nhiên lại cười lên ha hả.
Địch nhân đối diện nghe tiếng cười nơm nớp lo sợ lui về phía sau.
Ngay sau đó, Tôn Phi nhãn thần khinh miệt đảo qua, đột nhiên hắn lui về sau mấy bước, rồi lại lăng không nhảy lên, người man rợ kỹ năng “nhảy vọt” phát động, nhảy qua độ cao năm sáu thước, dùng sức toàn thân, ngang nhiên bổ ra một phủ nữa.
Một phủ này, ngoài dự đoán của mọi người, hăng bổ vào mặt cầu phía sau lưng hắn.
Răng rắc !
Cự phủ trong nháy mắt này rốt cục không chịu nổi lực lượng cuồng bạo của Tôn Phi, răng rắc một tiếng, cán phủ màu đen gãy thành hai đoạn. . .
Mà cổ lực lượng thật lớn đụng vào trên mặt cầu đá, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mọi người trong nháy mắt này nhịn không được bưng kín lỗ tai của mình, hắc y giáp sĩ ở khoảng cách gần thực lực hơi yếu một chút, thậm chí trực tiếp bị đánh rách màng nhĩ, máu tươi vút vút vút theo trong lỗ tai chảy ra, lại có một ít trực tiếp bị chấn ngất, đứng không vững lộn nhào từ trên cầu xuống. . .
Một phủ chi uy, tựa như thiên nộ, cực kỳ kinh khủng.
Thiên địa, cũng theo đó biến sắc.
Rung động đi qua, rất nhiều người trong đó có cả nhóm Pearce, đột nhiên sản sinh một ý niệm kỳ quái trong đầu: vì cái gì Tôn Phi đột nhiên xoay người bổ một phủ lên trên cầu đá?
Khói bụi cùng đá vụn dần dần tán đi, tầm mắt trở nên rõ ràng, lúc này Tôn Phi cước đạp cầu mặt, bộ ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên liều mạng như vậy, cũng có một ít thoát lực.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Trong tay nắm cán phủ đã gãy đôi, cười lạnh nhìn tam tinh võ sĩ Landes.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ chiến trường trở nên an tĩnh.
Thậm chí mỗi người đều có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
Đột nhiên, dị biến phát sinh. . .
Răng rắc!
Một tiếng vang rất nhỏ, rơi vào trong tai mọi người.
Thanh âm này, nhỏ như tiếng côn trùng kêu, nhưng lúc này chẳng khác nào cửu thiên lôi đình hung hăng đập vào trong lòng mọi người, tất cả mọi người nhịn không được hoảng loạn lên, bởi vì bọn họ kinh hãi phát hiện, một khe nứt từ dưới mặt cầu nơi Tôn Phi đứng dần dần lan tỏa ra, dày đặc như mạng nhện.
Trong phút chốc, mọi người nhất thời minh bạch hành động vừa rồi của Tôn Phi —— nguyên lai chín phủ như thiên nộ vừa rồi, sự thực không phải muốn giết địch nhân, mà là âm thầm làm vỡ nát mặt cầu, làm cho cả cầu đá sinh đầy vết nứt, không biết khi nào, đã bắt đầu sụp xuống.
Cầu đá, bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Răng rắc răng rắc răng rắc!
Cái khe càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Không ngừng có cự thạch từ cầu đá tróc ra, ầm ầm nện xuống dòng sông Zuli bên dưới mấy trăm mét, tạo thành từng cột nước thật cao.
- Không xong ! Cầu đá muốn sập rồi!
Tam tinh kiếm sĩ Landes thấy thế tâm thần kinh sợ, dù đã minh bạch ý nghĩ của đối thủ, lúc này hắn cũng chẳng quan tâm giao thủ, dưới chân dậm mạnh, đấu khí điên cuồng vận chuyển bắn ngược về phía sai, một khi cầu đá hoàn toàn gãy, dù hắn có thực lực tam tinh võ sĩ, nếu rơi xuống dòng sông cuồn cuồn nước xiết kia, mấy ngàn con thủy thú hung bạo khát máu cũng đủ biến hắn thành bạch cốt.
Hắc y giáp sĩ trận doanh thoáng chốc tán loạn, mỗi người hoảng sợ tru lên, chen lấn mà quay đầu chạy.
Mặt cầu run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
Chỉ có Tôn Phi đứng ở trung tâm khe nứt, vẫn không nhúc nhích.
Hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, đại não nhanh chóng tính toán hành động tiếp theo.
Tâm niệm vừa động, hắn theo không gian trữ vật trong sức mang lấy ra một lọ “sinh mệnh trị liệu dược thủy” cùng một lọ “thể lực dược tề”, thừa dịp đá vụn khói bụi đầu trời, hơi ngửa đầu uống một ít vào.
Trong nháy mắt, toàn bộ mệt mỏi biến mất, vết thương trên người hoàn toàn khép lại.
Rất nhanh, hắn liền khôi phục trạng thái thời điểm cường thịnh, trừ bỏ cương thiết khôi giáp có vài vết nứt, cự phủ gãy thành hai đoạn, thân thể đã không có chút vấn đề, ngay cả chút vết sẹo nho nhỏ cũng không có.
Các loại dược thủy trong Diablo thế giới, thật sự là thần kỳ.
Cùng lúc đó, nhóm người Drogba cùng Pearce lại cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ kinh hãi phát hiện, quốc vương Alexander lúc này đứng ở giữa cây cầu sắp gãy, không biết vì cái gì, hoàn toàn bất động, không có né tránh. . . Mọi người còn tưởng rằng Tôn Phi dùng sức quá độ, cơ thể thoát lực khó có thể hành động, một đám trong lòng kinh hãi, nếu cầu gãy, một khi rơi trong sông chỉ sợ liền gặp nguy hiểm.
- Không xong... Mau cứu quốc vương bệ hạ!
Mãnh nam đầu bạc Pearce thấy thế như phát điên lao về phía trước.
Những đại lực sĩ khác mắt đều đỏ lên, không để ý vết thương trên người đang tuôn ra máu, điên cuồng hướng phía trước lao tới.
- Đều trở về, các ngươi điên rồi!
Lúc này, tráng hán tóc dài Drogba khó khăn lắm mới bảo trì được bình tĩnh, hắn tay mắt lanh lẹ giữ chặt Pearce, giận dữ hét:
- Nhiều người như vậy chạy tới, sức nặng tăng thêm sẽ làm câu cầy gãy nhanh hơn. . . Tìm một người chạy nhanh một chút, dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên ôm bệ hạ trở về. . .
- Ta đi! Ta chạy nhanh nhất!
Pearce sau khi ngẩn ngơ, nói xong lập tức lao tới.
- Hắc hắc... Ngươi chạy không nhanh bằng ta đâu.
Drogba nhãn cầu vừa chuyển, lộ ra thần sắc giảo hoạt, đột nhiên dùng chuôi phủ đập vào ót Pearce, đem mãnh nam đầu bạc gõ cho hôn mê, chính mình ha ha cười phóng đi, phảng phất như chiếm được thiên đại tiện nghi gì đó, hướng tới đồng bạn rống to:
- Ai cũng đừng tới đây, ta đi đủ rồi, ha ha ha, chiếu cố tốt ngốc tử tóc trắng kia. . .
Nói xong, Drogba giống như báo săn phóng về phía trước, mặt cầu không ngừng sụt lở, hắn chạy như điên, dùng bộ pháp linh hoạt không tương xứng với thân hình khổng lồ của mình rất nhanh tới trước mặt Tôn Phi, không nói hai lời chặn ngang muốn bảo trụ Tôn Phi quay trở về.
- Ta kháo... Drogba? Tiểu tử ngươi chạy tới đây làm gì?
Tôn Phi đang ở hết sức chăm chú hoàn thiện kế hoạch tiếp theo, bị bóng người cao lớn đột nhiên xông tới làm cho cả kinh.
- Bệ hạ, cầu sắp gãy rồi, mau trở về!
Tôn Phi đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên dưới chân kịch liệt lay động, tảng đá lớn nhất rốt cuộc rạn ra, muốn rơi xuống lòng sông, phía dưới vô số thủy thú đang há cái miệng đỏ lòm to như cái chậu máu chờ sẵn. . .
- Không còn kịp rồi!
Muốn quay về đã không còn có khả năng, phía trước hoàn toàn đứt gãy, Tôn Phi bắt lấy tay Drogba, người man rợ kỹ năng “nhảy vọt” phát đọng, dưới chân đột nhiên dậm mạnh, cỗ lực lượng thật lớn này làm cho tảng đá dưới chân ầm ầm rơi xuống, mà mà Tôn Phi thì kéo Drogba lăng không nhảy lên, hướng tới địa phương an toàn bay đi.
Bất quá, phương hướng hắn nhảy tới, không phải là Hương Ba Thành ở bờ bắc, mà là trận doanh hắc giáp quân ở phương nam.
Một tiếng ầm vang.
Tôn Phi kéo theo Drogba vững vàng rơi xuống địa phương cách chỗ cũ hơn mấy chục thước, nơi này cầu đá chưa có sụp xuống.
Rốt cục, khói bụi mù trời cũng tán đi.
Mặt cầu kịch liệt chấn động cũng dần dần khôi phục yên ổn.
Tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng, địa phương trên mặt cầu vốn nơi trung tâm nhỏ hẹp nhất giờ trở thành thành một lỗ thủng dài đến mười sáu mười bảy thước, bên dưới nước sông gào thét. Cầu vừa đứt, Hắc Giáp Quân quay mắt về phía lỗ thủng, muốn tiếp tục tiến công tuyệt đối là muôn vàn khó khăn, trừ bỏ là tinh cấp cao thủ có thể dùng phi trảo lăng không phóng qua, binh lính bình thường trừ phi chắp cánh, tuyệt đối có cách tới đi tới bờ bên kia hướng Hương Ba Thành.
Tôn Phi cùng Drogba, cô đơn đứng ở bên cạnh mặt cầu vỡ.
Phía sau bọn họ là khe hở mười sáu mười bảy thước, phía dưới nước sông băng hàn vô tình.
Trước mặt bọn họ là mấy ngàn hắc y giáp sĩ, đao thương lạnh toát, đằng đằng sát khí, tựa như thủy triều màu đen.
Đối với hai người mà nói, đây tuyệt đối là một tử cục, một tử cục không có nửa điểm khả năng chạy thoát. Trừ phi viện quân từ Hương Ba Thành phía sau có thể nghĩ biện pháp đem hai người đón lấy, hoặc là hai người bọn họ có thể một hơi đem địch nhân trước mắt giết sạch. . . Nhưng là, cả hai biện pháp này, đều tuyệt không có khả năng.