Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 26:Bạch Thủy Ưng
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Vòng tiếp theo, Diệp Phong gặp nhị công tử của một gia tộc nhỏ, đối phương nhanh chóng nhận thua.
Thực lực cách nhau quá xa, không đấu cho xong. Từ vận mệnh bi thảm của Bạch Thủy Thứu thì ai cũng hiểu hôm nay Diệp Phong cố tình lập uy, tuy không hiểu vì sao một người luyện thể chỉ trong hai năm ngắn ngủi đạt được thực lực như vậy, song không ai muốn bêu xấu như Bạch Thủy Thứu.
Xem ra một chiêu đó, uy lực đủ chấn nhiếp các thiếu niên Ngọa Lăng thành.
“Đáng ghét, đúng là loại nhát gan.” Bạch Thủy Ưng mắng thầm, vốn hắn muốn xem thêm một trận đấu của Diệp Phong, xác định xem đối phương thật sự đạt đến đẳng cấp võ đồ hay chưa để có chuẩn bị. Nhưng đối thủ của Diệp Phong bỏ cuộc khiến tính toán của hắn tan thành mây khói.
“Không thể nào, không ai trong hai năm mà luyện thể đạt đến võ đồ!” Bạch Thủy Ưng lẩm bẩm tự an ủi: “Nhất định là hắn được Bích Thủy cung trợ giúp gì đó… khiến thực lực tạm thời đạt đến võ đồ. Ta là nhất giai võ đồ chân chính, không cần phải sợ hắn.”
Chiến đấu chú trọng đến thực lực, mượn ngoại lực đạt đến võ đồ tất kém xa võ đồ chân chính. Hà huống hắn còn con bài tẩy để thắng… Đó là ưu thế mà luyện thể giả hoàn toàn không thể có được. Nghĩ vậy, Bạch Thủy Ưng lại nở nụ cười tự tin.
Cứ thế gã thuận lợi tiến vào trận quyết định, đối thủ đương nhiên là Bạch Thủy Ưng đạt tới võ đồ. Trận chiến giữa những đối thủ quen mặt từ hai năm trước giờ tái diễn.
Trời còn sớm, sau khi chủ tịch đài thảo luận, quyết định nghỉ nửa canh giờ. Diệp Phong gia nhập nửa chừng còn Bạch Thủy Ưng đã liên tục chiến đấu bốn vòng.
“Ưng nhi! Không cần lo lắng.” Bạch Thủy Nham nhân cơ hội đến bên Bạch Thủy Ưng, cười lạnh: “Ban nãy ta xem qua thương thế của Thứu nhi, thực lực của Diệp Phong chỉ gần đạt đến nhất giai võ đồ, thậm chí chưa đến.”
“Thực lực của hắn tăng nhanh vậy ư? Sang năm không phải…” Bạch Thủy Ưng hơi lo, với tốc độ trưởng thành của Diệp Phong, sau một năm không hiểu đạt đến trình độ nào?
“Không có khí hải, tư chất có cao hơn nữa thì làm được gì?” Bạch Thủy Nham hừ lạnh rồi nhíu mày: “Bất quá để phòng vạn nhất, khi con sử dụng chiêu thức đó, nhân tiện phế luôn một tay hoặc chân của hắn… Luyện thể chi nhân, thiếu chân hoặc tay thì, hừ hừ.”
“Nhưng còn nữ nhân đó của Bích Thủy cung?” Bạch Thủy Ưng ngần ngừ.
“Việc đó con đừng lo, Diệp Phong là cái thá gì, lẽ nào Bích Thủy cung lại ra mặt vì hắn?” Bạch Thủy Nham tự tin: “Con cứ thế mà làm, còn lại ta sẽ xử lý.”
Bạch Thủy Nham ghé tai dặn dò mấy cầu rồi mới quay về chỗ ngồi trên chủ tịch đài.
Đồng thời, Diệp Thừa Thiên cũng đến bên Diệp Phong.
“Phong nhi, có chắc không?”
Diệp Phong hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: “Ở lôi đài này, con chưa từng thua.”
“Tốt!” Diệp Thừa Thiên gật đầu, đồng thời nhìn gã đầy phức tạp, ôn hòa nói: “Việc hai năm trước, ta vốn không muốn…”
“Việc đó hôm nay đừng nhắc đến, hôm khác con sẽ đến bái phỏng tộc trưởng đại nhân.” Diệp Phong lễ phép cắt lời.
“Vậy…cũng được.” Diệp Thừa Thiên thầm thở dài, suy tính ngu xuẩn của tộc nhân khiến gã xa cách gia tộc, ông ta chỉ còn cách cố gắng bù đắp: “Phụ thân con chắc muốn gặp con lắm.”
“Cẩn thận Bạch Thủy Ưng, không thể thắng thì đừng sính cường.” Diệp Thừa Thiên khẽ vỗ vai Diệp Phong, quay về chủ tịch đài.
Diệp Phong hơi mím môi, thoáng nét cảm khái. Tộc trưởng đại nhân... trước đây đối xử không tệ với gã, giờ là lúc báo đáp.
oOo
Tỷ đấu quyết định bắt đầu, hai người đứng lên đài, tiếng ồn ào tắt ngúm, bốn bề như tờ.
Tất thảy đều muốn xem thật ra Diệp Phong luyện thể có thể quật khởi không, hay là Bạch Thủy Ưng triệt để đánh bại gã. Đại bộ phận mọi người đều cho rằng Diệp Phong thắng Bạch Thủy Thứu là nhờ mánh khóe nào đó. Bảo họ tin rằng một luyện thể giả trong hai năm đạt đến võ đồ, tốc độ còn hơn xa tu luyện khí hải – một điều vượt khỏi nhận thức, thì không ai tin nổi.
“Vận may của ngươi đến lúc kết thúc rồi.” Lòng tự tin của hắn được phụ thân tiếp sức, dâng lên tràn trề. Luyện thể, lấy đâu ra tiền đồ? Thực lực của Diệp Phong nhất định ẩn tàng bí mật gì đó.
“Hai năm trước, ngươi không lắm lời như bây giờ.” Diệp Phong coi thường cắt lời.
Nhớ lại trước kia liên tục bị Diệp Phong đánh bại, Bạch Thủy Ưng nộ khí bột phát, nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt lạnh lùng dần… Lần này ta phế thân thể ngươi, xem ngươi còn làm được gì.
Diệp Phong lại quật khởi khiến hắn lạnh mình. Ngay cả Bạch Thủy Nham cũng cảm thấy uy hiếp, tuy luyện thể không thể thành khí, nhưng… ai dám chắc trăm phần trăm?
Tuy xưa nay luyện thể giả không hẳn chưa ai đột phá đến đẳng cấp võ sĩ, nhưng chưa từng có ai trong hai năm thăng liền sáu bậc. Diệp Phong đương nhiên đã tạo ra kỳ tích, dù Bạch Thủy Nham không xác định được thực lực của gã, song chắc chắn là trên lục giai. Ai dám bảo đảm gã không tạo thêm kỳ tích?
Nên dù phải đắc tội với Thẩm Lan, Bạch Thủy Nham cũng muốn trừ khử Diệp Phong.
Hừ lạnh một tiếng, thể nội Bạch Thủy Ưng khí hải cấp tốc vận chuyển, kim sắc nguyên khí chảy qua kinh mạch, càng tăng thêm lòng tin cho hắn. Sức phòng ngự của hắn không kém như Bạch Thủy Thứu.
“Ngươi sẽ nhanh chóng hối hận vì đã lên lôi đài.” Bạch Thủy Ưng cười lạnh lẽo, tay lật lại, chân phải đạp mạnh xuống đất, thân thể vút thẳng tới chỗ Diệp Phong.
Cách gã chừng một thước, tay phải hắn hóa thành lưỡi đao, thoáng ẩn thoáng hiện kim quang chém vào cổ đối thủ.
Vẻ mặt Diệp Phong vẫn thản nhiên, thân thể hơi lắc, chân đạp mạnh xuống tạo thành một đại lực, cấp túc lùi lại, dễ dành tránh được thủ đao của Bạch Thủy Ưng. Chỗ gã vừa đứng in một dấu chân sâu hoắm đầy vết nứt chung quanh, ngần ấy đủ chứng minh cú giậm chân của gã mạnh thế nào.
Ngũ Cầm quyền chi Hổ thế! Lợi dụng thân thể co lại, cùng lực bộc phát của cơ nhục sẽ khiến động tác bạo phát như mãnh hổ. Lực đạo hung hãn cùng tốc độ của Diệp Phong khiến Bạch Thủy Ưng cả kinh.
Tạm thời thoái lui, thân thể gã lại nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài, hai chân đồng thời đạp mạnh xuống, theo tư thế phản xạ lao bổ vào Bạch Thủy Ưng. Ở lưng chừng không, thân thể gã hơi cong, chân phải duỗi thẳng, quét vào cổ đối phương.
Nghe thấy bên tai rít gió vù vù, chân Diệp Phong như thiết tiên ập đến, Bạch Thủy Ưng không dám chậm chễ, kim nguyên lực nhanh chóng tụ vào hai tay, vận lực chặn lại.
“Bùng!” Bạch Thủy Ưng trượt dài, hai chân cày một đường dài dưới đất, nhìn vào đủ lạnh mình. Những người tinh mát đều nhận ra, hai tay hắn che chắn vùng đầu, đang hơi run lên.
Đó là thực lực thật sự của võ đồ. Chỉ khi lực công kích đạt đến võ đồ mới bức được nhất giai võ đồ Bạch Thủy Ưng đến mức đó. Tiếng hít khí lạnh vang lên khắp lôi đài.
“Xem ra thắng bại khó nói trước… tựa hồ Diệp Phong không tầm thường.”
“Không tin được, y chỉ mất có hai năm đã đạt đến cảnh giới võ đồ? Ngày xưa ta mất tới bảy năm kia.”
“Đó là tư chất thiên tài hả? Tiếc thật. Nếu khí hải vẫn còn, Diệp Phong sớm muộn gì cũng trở thành Ngọa Lăng thành đệ nhất cường giả.”
Chúng nhân bàn luận nhi nhao, những gì hoài nghi về thực lực của Diệp Phong đều tan biến.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 27:Vẫn thắng.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Xú tiểu tử! Ngươi thật sự đạt đến võ đồ?” Cảm thụ cảm giác tê cứng trên tay, Bạch Thủy Ưng hơi biến sắc. Chỉ bằng thực lực bình dân tuyệt không thể tạo thành hiệu quả này.
“Sợ hả?” Diệp Phong nhạt nhẽo đáp.
“Ta sợ một phế vật không có khí hải?” Ngữ khí Bạch Thủy Ưng hàm chứa giận dữ, nghiến răng nói: “Dù ngươi thật sự là võ đồ, cũng không thể là đối thủ của ta.”
Nguyên lực lưu động, xóa đi cảm giác tê cứng trên tay, thân thể Bạch Thủy Ưng lại dấy lên kình phong, bên tai chúng nhân vang lên tiếng xé không khí giòn tan. Uy thế lăng lệ của chiêu thức khiến võ giả đứng ngoài xem đều gật gù.
Đặc tính của kim nguyên lực: sắc bén, nhanh như chớp. Bạch Thủy Ưng đương nhiên nắm vững.
Trong mắt Diệp Phong đang nheo lại tỏ vẻ ngưng trọng, tay giơ lên, năm ngón tay nắm lại thành quyền. Ngay lúc mũi chân Bạch Thủy Ưng đến sát ngực, gã quát khẽ, giơ tay lên đấm vào ống chân địch thủ.
Chát! Trên tay dồn lại lực phản chấn của kim nguyên khí, tay gã hơi run, nhưng ngọn cước của Bạch Thủy Ưng bị luồng lực bạo phát của gã hất bắn sang bên, ống chân rát bỏng, huyết dịch chảy ngược lên óc, suýt nữa khiến hắn chảy nước mắt.
“Quyền nhanh quá.” Người xem thầm khen, đối với một người luyện thể, không có đặc tính chiến đấu của nguyên lực mà sử dụng được chiêu số như thế, thật sự vượt ngoài ý liệu.
“Một quyền ban nãy hình như chứa đặc tính hỏa nguyên lực, lực bạo phát kinh nhân...” Không thiếu người đến xem náo nhiệt nhãn quang độc đáo, Diệp Phong sử dụng Hổ thế có hàm chứa đặc tính hỏa nguyên, vốn khắc kim nguyên nên chiếm ưu thế.
“Không thể nào!” Bạch Thủy Ưng lẩm bẩm, ánh mắt tỏ ra không tin được. Một luyện thể giả không có nguyên lực dể luyện võ kỹ, chiêu thức xuất ra lại hơn hẳn hắn… Nhận thức của hắn hoàn toàn bị đảo ngược.
Không chỉ hắn, nhiều người ở dưới đài cũng có cảm giác tương tự.
Đặc tính chiến đấu của ngũ hành nguyên lực có thể giúp võ giả tăng thêm uy lực lúc xuất chiêu, nên trong trận chiến cùng cấp, ai phát huy được ưu thế của thuộc tính nguyên lực thì là người thắng. Luyện thể giả chỉ có thể dựa vào sức mạnh của thân thể, đương nhiên kém hơn khí hải tu luyện giả. Nhưng nhận thức này với trường hợp Diệp Phong lại trái ngược…
Đang lúc chúng nhân bàn luận về thực lực của Diệp Phong, khí thế của Bạch Thủy Ưng đột nhiên tăng lên, huyết quản trong bàn tay phảng phất hiện ra lưu quang kỳ lạ.
Nhị phẩm võ kỹ: Nhận trảm! Uy lực của võ kỹ mạnh hơn nguyên lực công kích thông thường không chỉ một lần, cũng là khoảng cách mà luyện thể giả không thể vượt qua. Võ kỹ cấp cao có thể khiến thực lực võ giả tăng hàng trăm lần, dù chỉ là nhị phẩm võ kỹ cũng khiến lực công kích của Bạch Thủy Ưng tăng lên mấy lần.
“Tên khốn, chịu chết đi.” Chân hắn điểm cực nhanh, gương mặt âm u toát lên nét khát máu, lắc người áp sát Diệp Phong, tay giơ cao như lưỡi đao sắc chém xéo vào cổ gã.
Bạch Thủy Ưng sử dụng nhị phẩm võ kỹ - - Nhận trảm. Võ giả ở đẳng cấp võ đồ sử dụng tất có thể bổ vỡ tảng đá hoặc cắt đứt cây cổ thụ, hóa nguyên lực thành lưỡi đao, uy lực kinh nhân.
Bất quá Bạch Thủy Ưng mới học, chưa hoàn toàn nắm vững môn võ kỹ này, không phát huy được bao nhiêu uy lực, dù thế sức công kích của hắn cũng cao hơn một bậc, với cường độ nhục thể hiện giờ của Diệp Phong khó lòng đỡ được.
Bị bổ trúng không chết cũng trọng thương. Đây là con bài tẩy của hắn.
Chăm chú quan sát đòn công kích hung hãn, gã không dám chậm trễ, chân đạp mạnh xuống, nhanh nhẹn tránh đi. Nhưng khí thế của Bạch Thủy Ưng không giảm, đuổi theo sát gót, sử dụng nhận trảm khiến tốc độ của hắn cao hơn.
Tốc độ bạo phát của Diệp Phong tuy nhanh nhưng không thể giữ lâu, Bạch Thủy Ưng xuất ra hai chiêu đã bức gã đến sát rìa lôi đài, không thể lùi được nữa. Gã rớt xuống, coi như thua trận.
“Hừ!” Bạch Thủy Ưng cười lạnh, tay trái xòe ra, cũng ánh lên sắc vàng. Hai tay hệt như lưỡi kéo lớn, từ hai hướng cắt vào, chặn đứng đường tránh né của Diệp Phong.
Bùng! Lớp đá lát dưới nền lôi đài vỡ tung, mạt đá tung tóe. Diệp Phong nhảy bật lên lưng chừng không, chật vật tránh thoát.
“Đúng là ngu xuẩn, xem ra thắng phụ đã phân.” Bạch Thủy Nham cười lạnh, Diệp Phong nhảy lên không, không còn điểm tá lực, tất không tránh được, Bạch Thủy Ưng chỉ cần đuổi theo thì một chiêu nhận trảm là có thể trọng thương gã.
Khán giả cũng nhận ra, đua nhau lắc đầu thở dài. Xem ra thắng bại đã phân, tuy thực lực võ đồ của Diệp Phong khiến họ thập phần chấn kinh, nhưng Bạch Thủy Ưng cùng là võ đồ nhất giai, lại có trong tay một môn võ kỹ, hiển nhiên không thể thất bại. Uy lực của võ kỹ, chỉ dựa vào huyết nhục chi lực, hiển nhiên không thể chống chọi.
Diệp Thừa Thiên sầm mặt, ánh mắt lo lắng, Diệp Phong thua là chuyện nhỏ, nếu lại bị Bạch Thủy Ưng trọng thương mới là không đáng. Nếu biết trước Bạch Thủy Ưng nhanh chóng nắm được một môn võ kỹ thì đã không để Diệp Phong sính cường.
Tiếng xé không khí vang lên phía dưới Diệp Phong, Bạch Thủy Ưng thu hai tay lại, nhanh chóng nhảy theo, chân phải cực kỳ hung hãn tung cước, kim nguyên khí sắc lẹm cắt vào eo Diệp Phong.
Không thể tránh được nữa.
Tim Thẩm Lan cũng thắt lại, tuy cô biết Diệp Phong từng thắng võ đồ nhị giai và cả tiểu nha đầu cũng biết võ kỹ, nhưng dù gì cô cũng không tận mắt chứng kiến. Tiểu nha đầu mũm mĩm đáng yêu như thế, không có điểm gì giống một võ giả mạnh mẽ, nên thấy thế công lăng lệ của Bạch Thủy Ưng, cô bất giác nắm chặt tay, trán đẫm mồ hôi, lo lắng vô cùng.
Ngược lại tiểu nha đầu vẫn ung dung, nở nụ cười coi thường. Chiêu Nhận trảm này… kém quá, nhớ đến sức mạnh gã phá Nhu thủy phược, ánh mắt cô bé nhìn Bạch Thủy Ưng bất giác mang theo một tia đồng tình.
Hít sâu một hơi, Diệp Phong ở lưng chừng không vẫn thản nhiên. Thân thể thiếu niên hơi gầy gò đột nhiên biến đổi khí thế, tựa hồ tăng lên gấp đôi.
Sức mạnh của gấu! Thổ nguyên lực... Xuất! Khí hải cấp tốc chuyển động, thổ nguyên lực mỏng manh dồn vào thân thể. Huyết quản, cơ nhục dâng lên lực đạo hùng hồn, cảm giác mạnh mẽ cực độ.
Thân thể Diệp Phong dừng sững trên không, tay phải chém mạnh xuống nghênh đón mũi chân Bạch Thủy Ưng. Chiêu này trông có vẻ chậm, lại trì trệ, tựa hồ mang theo ngàn cân bùn đất, chính hợp với đặc điểm nặng nề của ngũ hành thổ nguyên.
Nhận trảm của Bạch Thủy Ưng trong khoảnh khắc đã cắt tới trước mặt Diệp Phong, tay phải gã cũng vừa hay bổ tới chuẩn xác, thoái kình rít lên ràn rạt cùng chưởng ầm ì không ngớt va nhau, cục diện khẩn trương cực điểm.
Một tiếng sấm nổ vang vọng, một thân ảnh rót phịch xuống, rũ rượi đập trên nền lôi đài. Chúng nhân vội định thần nhìn lên, người nằm dưới đất phun máu ồng ộc, kêu gào thảm thiết chói tai… Không phải Bạch Thủy Ưng thì là ai?
Diệp Phong nhân lúc giao phong, khéo léo lộn người đáp xuống đất. Tay phải gã rách tan ống tay áo, lộ ra cơ nhục cuồn cuộn, bàn tay không mảy may thương tổn.
Bạch Thủy Ưng lại ôm lấy cẳng chân lăn lộn dưới đất, trường quyết đấu này đã kết thúc.
Sau một lúc yên lặng tạm thời, đám đông vang lên tiếng hít khí lạnh. Thẩm Lan cười tươi như hoa, niềm vui hiện rõ, chỉ có tiểu nha đầu hơi nhăn mũi, ra vẻ đương nhiên phải thế.
“Ưng nhi!” Bạch Thủy Nham cả kinh, định nhảy lên đài nhưng cân nhắc mấy lần lại không dám khinh cử vọng động, lưỡng đạo hung quang nhìn Diệp Phong chằm chằm, cơ hồ muốn ăn sống nuốt tươi.
Trước khi đấu trường tái tuyên bố kết quả, không ai được nhảy lên can thiệp. Bạch Thủy Ưng tuy đau đớn nhưng không đáng ngại đến tính mạng, Bạch Thủy Nham đau lòng cũng chỉ biết nén xuống.
Sắc mặt Diệp Thừa Thiên ngẩn ra một chốc mới định thần được, ngửa mặt cười vang, nét đắc ý cùng hưng phấn gần như không che giấu được, hai tay vỗ mạnh lên thành ghế, ngoẹo đầu nói với Bạch Thủy Nham đang cố ra vẻ: “Bạch Thủy gia chủ! Thừa nhượng.”
“Có thể tuyên bố kết quả rồi.” Bạch Thủy Nham sầm mặt, ngó lơ hành vi gây sự của Diệp Thừa Thiên, nói với lão giả trọng tài trên chủ tịch đài vẫn đang ngẩn ngơ vì chấn kinh. Lão lo lắng cho thương thế của Bạch Thủy Ưng, không muốn tranh hơi với đối đầu.
“Kết quả trận quyết định—Diệp Phong, thắng.” Lão giả chưa tỉnh khỏi cơn chấn kinh, run run tuyên bố.
Tiếng kinh thán cũng ánh mắt chấn động đổ dồn vào thân ảnh thiếu niên đứng trên lôi đài. Chỉ hai năm, thiên tài xưa kia đã tìm lại được thực lực, hơn nữa còn trong tình huống mất đi khí hải… Thật sự là kỳ tích không tin nổi.
Sau rốt, Diệp Phong không chịu được ánh mắt của chúng nhân, nhún vai từ từ đi xuống, dẫn theo Thẩm Lan, chuẩn bị đi khỏi.
“Diệp Phong, còn nghi thức trao thưởng nữa.” Lão giả chủ trì hô.
“Không cần đâu, với tại hạ, phần thưởng không còn ý nghĩa nữa.” Gã tùy ý xua tay, tiếp tục đi, chúng nhân tự động nhường lối.
Hư vinh từ những lời khen và tôn sùng chỉ tổ khiến người ta mất đi phương hướng phấn đấu, chỉ có thực lực mới là cơ sở để giành được tôn nghiêm. Trải qua hai năm rèn luyện, thiếu niên rốt cục cũng trưởng thành.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 28:Thực hiện lời hứa
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Sau khi đấu trường tái kết thúc, đời sống của Diệp Phong không có gì thay đổi. Dù sao một luyện thể giả không thể so với khí hải tu luyện giả. Qua cơn chấn động tạm thời, cư dân Ngọa Lăng thành trừ lúc tà dư tửu hậu bàn luận về kỳ tích của gã thì đều không thấy tiền đồ của gã có gì sáng sủa.
Dù gã đột phá được chướng ngại thành võ sĩ mà con đường luyện thể vốn bất lực bấy lâu thì sau cùng cũng khó thành đại khí. So với Diệp Phong hai năm trước, chí ít cũng thành cao giai võ sư, tất nhiên hiện giờ kém xa. Bất quá ánh mắt chúng nhân nhìn gã không còn coi thường, trào phúng nữa mà thay vào là khâm phục, tôn trọng.
Ngày tháng bình tĩnh trôi qua rất nhanh, ngày ước hẹn của Thu Tố Nhã mỗi lúc một gần. Trong lòng Diệp Phong và Thẩm Lan đều thương cảm vì ly biệt sắp diễn ra. Cả hai đều được đối phương cổ vũ khi gian nan hoạn nạn, cảm tình không đơn giản như giữa thiếu nam thiếu nữ.
Tiểu nha đầu tuy vẫn mâu thuẫn với gã nhưng không còn giữ địch ý thề không đội trời chung nữa. Thi thoảng, cả hai lại trò chuyện, vì Thẩm Lan.
“Nguyên lực thu thập đủ rồi, luyện chế thêm một mẻ nguyên đơn, trả lại món nợ gia tộc bồi dưỡng khi xưa.” Gã cười thanh đạm, nhớ lại lúc rời gia tộc từng nói: “Những gì nợ gia tộc, cơ hội, tại hạ sẽ trả lại đầy đủ.” Hiện tại tuy không còn giận nữa nhưng đã hứa thì cần tuân thủ.
Săn thú suốt hai mươi ngày nay, gã thu được không ít ngũ hành nguyên lực và nguyên nguyên lực. Luyện chế nguyên đơn không thiếu nguyên liệu nữa. Được giáo huấn từ những lần thất bại, quá trinh luyện đơn lần này khá thuận lợi, tiêu háo gần hết nguyên lực trong nguyên trạc, gã thu được tổng cộng mười tám viên ngũ hành nguyên đơn.
“Đến lúc về thăm gia tộc…” Gã vặn người, dang đôi tay cứng lại vì quá chuyên chú luyện đơn, đoạn chọn mỗi loại thuộc tính hai viên nguyên đơn, số còn lại ném vào nguyên trạc, tiếp đó đi về phía Diệp gia.
Về lại gia tộc xa cách lâu nay, lòng gã không khỏi cảm khái. Mỗi gương mặt trong tộc vừa xa lạ lại thân quen, thấy gã tới, chúng nhân thi nhau bàn luận. Bất quá Diệp Thừa Thiên đã hạ lệnh, nếu Diệp Phong đến thì trực tiếp dưa vào gặp ông ta, nên không ai dám làm phiền.
Nhiều người từng chứng kiến uy phong của gã ở đấu trường, nhưng sau cơn chấn động, họ càng nghi hoặc, coi thường. Luyện thể liệu có tiền đồ gì? Có lẽ từ đó gã chỉ dừng ở đấy, không thể tiến bộ thêm, cực hạn luyện thể nào có dễ đột phá. Có ý nghĩ này đa phần là phái nắm quyền trong gia tộc.
Nhiều đệ tử thuộc về phái bình dân như Diệp Phong càng ngưỡng mộ và tự hào với thành tựu của gã. Mười sáu tuổi, hai lần đạt đến cảnh giới võ đồ tuyệt đối là thành tựu đáng để ngưỡng vọng.
Gần như không để ý đến ánh mắt khác hẳn của tộc nhân, gã đi thẳng vào nội viện, đến phòng Diệp Thừa Thiên.
Không lắm lời, gã xòe tay đưa ra mười viên nguyên đơn.
“Đây… đây là…” Hiển nhiên bị chấn kinh bởi hành động của gã, Diệp Thừa Thiên hơi run giọng.
“Cửu phẩm ngũ hành nguyên đơn mỗi loại hai viên, linh dược và tinh thạch năm xưa gia tộc hao phí cho Diệp Phong, thế này đã đủ bù lại chưa?” Diệp Phong nở nụ cười mỉm, xòe tay ra, nguyên đơn rơi hết xuống bàn. “Diệp Phong đã nói, những gì nợ gia tộc sẽ trả lại đủ.”
Mười viên cửu phẩm nguyên đơn đủ các thuộc tính, vượt xa những vật chất tu luyện dành cho gã năm xưa. Dù tính thêm lợi tức thì hai viên là đủ trả hết. Nên biết, cửu phẩm nguyên đơn là khái niệm khác với linh dược, tinh thạch phổ thông.
Tu luyện giả ở giai đoạn bình dân, khi xung kích võ đồ sẽ vấp phải chướng ngại lớn là ngưng áp khí hải để nguyên khí ngưng thành nguyên lực. Quá trình này không thể qua quýt, một khí thất bại rất có khăng khí hại bị tổn hại, cả đời không đột phá được nữa.
Muốn nâng cao tỷ suốt ngưng áp khí hải, biện pháp ổn thỏa nhất là trước khi ngưng áp phải tận lực đề cao cường độ áp lực lên nguyên khí trong khí hải, khiến khí hải càng chắc chắn hơn. Nhưng nguyên khí khi đạt đến thất giai, muốn khí hải tiến bộ thêm còn khó hơn lên trời. Nguyên khí thất giai là cực hạn của giai đoạn nguyên khí, đề cao chút nào cũng tốn vô vàn nỗ lực. Cực kỳ khó nắm bắt được khi nào là thời cơ đột phá hợp lý nhất.
Nếu quá nóng lòng, khí hải sẽ yếu, nguy hiểm tăng thêm nhiều lần, rất có thể được không bù lai mất. Nếu quá cẩn thạn, nguyên khí thất giai đề thăng chút nào cũng cần nhiều thời gian và tinh lực, đình trệ ở giai đoạn này có khi đến tám năm, mười năm, hiển nhiên không ai chịu được tịch mịch.
Nên nếu để khí hải được nguyên lực có tính chất năng lượng cao hơn tưới nhuần thì tỷ suất ngưng áp thành công tăng lên nhiều. Cửu phẩm nguyên đơn có tác dụng đó… Tuy là nguyên đơn cấp thấp nhất nhưng vẫn chứa đựng nguyên lực năng lượng, tuy khi bị hấp thu vào khí hải sẽ chuyển hóa thành nguyên khí, nhưng dù thế nào, khí hải cũng được nguyên lực tưới nhuần, cường độ sẽ tăng cao. Theo kinh nghiệm của tiền nhân, nếu dùng nguyên đơn đúng lúc đột phá, lợi dụng nguyên lực do nguyên đơn phát ra để xung phá trở ngại, gần như trăm phần phần trăm thành công tấn cấp.
Tuy cửu phẩm nguyên đơn không đáng gì với cường giả chân chính, nhưng vẫn có ý nghĩa trọng đại với con cháu họ. Nguyên liệu luyện chế cửu phẩm nguyên đơn không quá quý trọng nhưng mỗi năm số lượng luyện thành không nhiều, cung không đủ cầu. Trên thị trường, cửu phẩm nguyên đơn cơ hồ có thể thay tinh tệ để giao dịch.
Có được một viên cửu phẩm nguyên đơn không hề dễ dàng, không có nguồn cung và thế lực ở trình độ nhất định thì có tiền cũng chứa chắc mua được. Diệp gia hòa Bạch Thủy gia khuynh tận toàn lực, mỗi năm cũng chỉ mua được một viên, hơn nữa nguyên đơn chia thành ngũ hành thuộc tính, nếu mua được loại có thuộc tính xung đột thì coi như phí công.
Hiện tại Diệp Phong đưa ra một hơi mười viên đủ loại thuộc tính thì ý nghĩa với Diệp gia thật quá trọng đại. Có số nguyên đơn này, con cháu Diệp gia thiên phú cao một chút đều có hy vọng xung phá cảnh giới võ đồ, tăng thêm cho gia tộc một võ giả. Thành võ giả sớm ngày nào, cũng có nghĩa là họ có thêm một phần tiềm lực phát triển về sau.
Có số nguyên đơn này, Diệp gia phát triển trong tương lai, tất sẽ lực áp Bạch Thủy gia.
Diệp Thừa Thiên bất giác hít sâu một hơi khí lạnh. Diệp Phong chỉ là một thiếu niên nhỏ nhoi, lấy đâu ra nhiều cửu phẩm nguyên đơn như thế? Lẽ nào là nha đầu của Bích Thủy cung? Nhưng cô bé mới chỉ được Bích Thủy cung chọn, dạ vào đâu mà lấy được mười viên cửu phẩm nguyên đơn? Dù Bích Thủy cung trọng thị thì cũng chỉ tặng thủy nguyên đơn là đủ, sao lại có tới mỗi loại nguyên đơn hai viên?
Không nén được nghi vấn, Diệp Thừa Thiên kích động hỏi: “Phong nhi lấy được số nguyên đơn nay ở đâu?”
Khẽ nhếch môi lên, gã thần bí im lặng. Diệp Thừa Thiên biết lỡ lời, cười ngượng ngùng. Bất quá tự đáy lòng, ông ta khẳng định rằng Diệp Phong không đơn giả là một luyện thể giả đơn giản.
“Cô nương Bích Thủy cung sắp đi phải không?” Chần chừ một chốc, ông ta chuyển chủ đề: “Chi bằng Phong nhi về lại gia tộc cư trú…”
“Bất tất, con sẽ thường về… Hi vọng tộc trưởng đại nhân chiếu cố cho phụ thân con.” Gã lắc đầu, lần này gã thực hiện lời hứa năm xưa, tiếp nữa là thay đổi vị trí của phụ thân trong tộc.
Có mười viên nguyên đơn, Diệp Thừa Thiên chắc sẽ không để phụ thân thiệt.
oOo
Mười viên nguyên đơn nằm lặng lẽ trong một chiếc đĩa nhỏ trên bàn, từng đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm. Chỉ cần không phải tư chất quá tệ, ở giai đoạn nguyên khí mà dùng một viên nguyên đơn thì đột phá võ đồ chỉ là việc sớm muộn… Hiện tại trước mặt họ có tới mười viên.
Chúng nhân đều thầm tính toán làm cách nào tranh lấy một viên cho con cháu, chứ không quan tâm đến mục đích Diệp Thừa Thiên triệu tập. Chỉ có vài người tâm tư cẩn mật nghi hoặc trước lai lịch của số nguyên đơn này.
Diệp Thừa Thiên sầm mặt ngồi trên ghế thủ tọa, hai bên là hai trưởng lão đẳng cấp võ sư, hai dãy bên dưới là các nhân sĩ cao cấp giữ chức vụ quan trọng trong tộc.
“Xem đi, quý báu thế nào. Đó là của phế nhân mà các vị vẫn nói tới đưa đến.” Diệp Thừa Thiên gần như gầm lên với chúng nhân. Ông ta hối hận, hai năm trước đã không xử lý khéo léo việc Diệp Phong bị phế, đến nỗi gã rời gia tộc, hiện giờ khoảng cách giữa song phương gần như không thể san lấp.
“Nợ gia tộc những gì, tại hạ sẽ trả lại đủ…” Lời lẽ lạnh như gió đông lại vọng về trong trí nhớ chúng nhân. Không ai ngờ một thiếu niên bị hủy khí hải chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã thực hiện xong lời hứa…
Chúng nhân thầm nuốt nước bọt… tỏ vẻ không tin nổi. Diệp Phong? Sao có thể như thế? Gã lấy đâu ra ngần ấy?
“Y lấy được số nguyên đơn này ở đâu?” Một chấp sự run giọng.
“Hừ, nếu là ông lấy được số nguyên đơn này, liệu có cho người khác biết không?” Đại trưởng lão rủa thầm, lên tiếng trào lộng.
“Chi bằng chúng ta bắt Diệp Phong về, tra hỏi cẩn thận.” Viên chấp sự đó không để ý thấy rằng sắc mặt xanh lét của Diệp Thừa Thiên càng sầm lại.
“Hỗn xược.” Diệp Thừa Thiên phất tay, tống viên chấp sự đó ra ngoài.
“Cho các vị biết, nếu sau này ai còn làm những việc khốn kiếp ảnh hưởng đến quan hệ giữa Diệp Phong và gia tộc thì đừng trách mỗ dùng gia pháp.” Ông ta lạnh lùng ra lệnh: “Diệp Phong vẫn là Diệp Phong của hai năm trước, mau thể hiện rõ thái độ cho mỗ thấy. Còn cả con cháu, hậu bối của các vị nữa, ai dám nói Diệp Phong là phế vật, đừng trách mỗ tế sống kẻ đó.”
Chúng nhân nhìn theo Diệp Thừa Thiên đầy kính sợ, thầm nhủ về nhà sẽ dặn dò con cháu ngàn vạn lần đừng chạm đến Diệp Phong.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 29:Ly biệt.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
“Phụ thân, nhất định phải báo thù cho con mới được.” Nằm trên giường, sắc mặt Bạch Thủy Ưng đầy oán độc và sát ý, chân phải hắn được băng chặt do bị Diệp Phong đánh vỡ xương, ít nhất cũng phải nằm dài mười bữa nửa tháng.
“Ưng nhi… ta biết con hận xú tiểu tử đó, nhưng hiện tại muốn báo thù không phải dễ.” Bạch Thủy Nham thương xót nhìn sắc mặt nhi tử méo mó vì đau đớn, thở dài: “Hiện tại không chỉ hai nha đầu Bích Thủy cung ở cạnh hắn mà Diệp gia cũng trọng thị hắn trở lại, nếu vô duyên vô cớ động đến hắn, e rằng Diệp gia không đồng ý.”
“Con mặc kệ, con gãy một chân thì nhất định bắt hắn đền bằng cả hai chân.” Bạch Thủy Ưng gào lên phẫn hận, giọng chói lói, độc ác.
“Hừ, tiểu tử ngốc, chúng ta nên bất động, nếu hành động phải không cho hắn cơ hội.” Bạch Thủy Nham lộ ra nét âm lạnh khiến người khác rùng mình, từ từ nói: “Sớm biết hắn bị hủy khí hải còn trở mình được thì đã nhân cơ hội trừ khử mới phải, không đến nỗi trở thành ẩn họa bây giờ.”
“Không sai! Trảm thảo trừ căn!” Bạch Thủy Nham làm động tác chém mạnh, sát ý hiện rõ. “Tiểu này quật khởi làm ta có cảm giác nguy hiểm… Nhân lúc hắn chưa thành khí, tất phải trừ diệt.”
“Phụ thân chuẩn bị làm gì?”
“Đợi, hiện giờ chúng ta không thể nóng nảy, Diệp Phong cần phải bị từ khử nhưng tất tìm ra phương pháp. Hiện tại nha đầu của Bích Thủy cung đều bảo vệ hắn, chúng ta phải tìm cơ hội thích hợp mới hạ thủ.” Bạch Thủy Nham không hổ danh già đời. Diệp Phong chí ít cũng mấy năm nữa mới trưởng thành được, Bạch Thủy gia... không cần vội vàng.
oOo
Một tháng thoáng cái đã qua, Thu Tố Nhã y hẹn đến Ngọa Lăng thành. Cũng có nghĩa là thời khắc ly biệt giữa Diệp Phong và Thẩm Lan đã đến.
“Phong... muội không muốn xa huynh.” Thẩm Lan thoáng thương cảm, mắt mờ đi, thần thái yêu kiều đáng thương đó khiến lòng Diệp Phong như bị vò xé.
“Nha đầu ngốc, chúng ta chỉ tạm thời xa cách, sau này đâu phải không còn cơ hội gặp lại.” Diệp Phong đến trước mặt cô, đưa tay ôn nhu vuốt mớ tóc xanh, tay còn lại khẽ lau mắt cho cô, đầu ngón tay chạm vào nước khiến gã có cảm giác mất mát.
“Nhưng…” Thẩm Lan còn định nói nữa, Diệp Phong đã đưa tay bịt miệng cô.
“Còn nhớ huynh đã đồng ý gì chưa? Ba năm sau, nhất định sẽ đến Bích Thủy cung tìm muội.” Gã hít sâu một hơi, dịu giọng: “Qua hai năm suy sụp, huynh hiểu rõ rằng muốn tiêu diêu tự tại ở đại lục phải có thực lực khiến người khác kính sợ. Nếu ngay cả thực lực bảo vệ muội mà huynh cũng không có thì dù chúng ta ở bên nhay cũng đừng mong yên ổn sinh tồn ở thế giới này.”
“Nên…” Gã cười mỉm, hơi cúi đầu xuống, đầu mũi cơ hồ chạm vào má thiếu nữ, khiến mặt cô ửng đỏ: “Muội nhất định phải chăm chỉ tu luyện tại Bích Thủy cung. Đến lúc đó nếu bị huynh bỏ lại xa quá thì huynh không vui đâu.”
Nghe thấy gã đùa, cỗ ngoan ngoãn gật đầu.
“Tiểu tử, có biết Thiên thủy huyền âm mạch là thể chất gì không?” Thu Tố Nhã nhìn Diệp Phong với vẻ hứng thú, nở nụ cười tươi, đột nhiên chen lời. Tiểu nha đầu ở sau lưng sư phụ tỏ vẻ khinh khi gã, có sư phụ chống lưng, cô bé hiện giờ không sợ hãi, hơn nữa lời giao hẹn với gã đến hôm nay là hết hạn.
“Tiền bối chịu chỉ dạy, vãn bối cảm kích bất tận!” Diệp Phong vừa thầm khen Thu Tố Nhã dung mạo kinh nhân, vừa hiếu kỳ không biết thân thể Thẩm Lan có gì đặc biệt.
“Thiên thủy huyền âm mạch, thể chất chí âm chí nhu, cả Võ Nguyên đại lục cũng không tìm ra quá mười thiếu nữ thuộc thể chất này. Nữ tử mang thể mạch này, khí hải mười phần đặc thù, thủy nguyên lực chuyển hóa thành có tính chất năng lượng tiếp cận tiên thiên thủy nguyên, vì thế khi tu luyện thủy nguyên lực, tuyệt đối đỡ được nhiều công sức,” Thu Tố Nhã giải thích.
Diệp Phong hớn hở, thiên phú tu luyện của Thẩm Lan quả nhiên trác tuyệt.
“Thông thường, thiếu nữ mười lăm tuổi mới đạt đến thất giai bình dân như Thẩm Lan thường không có tiền đồ lớn cho lắm. Nhưng nếu là người mang Thiên thủy huyền âm mạch thì ngược lại. Thiên thủy huyền âm mạch phải đợi đến khi tu luyên giả mười lăm tuổi mới hoàn toàn trưởng thành, trước đó mà tu luyện quá mức nhằm đề cao thực lực, tất tiềm lực bị ép bức, huyền âm mạch không thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ đã ngừng sinh trưởng rồi.”
“Mười năm nay, thời gian tu luyện của Thẩm Lan rất ít, nhưng quan trọng là mỗi ngày đều kiên trì, không chỉ khiến thể mạch trưởng thành hoàn mỹ mà khí hải cũng được tôi luyện từ từ từng bước. Thể chất tu luyện của Thẩm Lan là Thiên thủy huyền âm mạch tốt nhất ta từng thấy, tiềm lực không thể ước lượng.” Thu Tố Nhã cực kỳ mãn ý nhìn Thẩm Lan, ánh mắt đầy yêu thương.
“Chẳng phải như thế càng tốt sao?” Diệp Phong lấy làm kỳ quái, Thu Tố Nhã hiển nhiên còn hàm ý.
“Đối với Thẩm Lan đích xác cực kỳ hay, nhưng với tiểu tử ngươi.. lại không phải tin tốt lành gì.” Thu Tố Nhã nghiêm mặt: “Ngươi nên biết đệ tử Bích Thủy cung tuyệt đối không gả cho nam tử kém hơn.”
“Vậy ư? Thế thì sao?” Diệp Phong nhếch môi, thản nhiên đáp.
“Thì sao? Ha ha!” Thu Tố Nhã ngạc nhiên cười vang rồi dịu giọng: “Nói rõ ra là ba năm nữa ta đảm bảo bồi dưỡng Thẩm Lan thành võ tông, lúc đó tiểu tử có hy vọng vượt qua không?”
Ba năm! Võ tông!..
Lần này đến lượt Diệp Phong kinh hãi. Thu Tố Nhã nói chắc nịch như vậy, chắc không phải hư ngôn. Thiên thủy huyền âm mạch đáng sợ như vậy ư? Theo tốc độ tu luyện Nguyên Thần quyết, bản thân gã một năm cũng vị tất vượt được ba cảnh giới để đạt đến võ tông trong ba năm, hà huống hiện giờ Thẩm Lan mới là bình dân thất giai, đạt đến võ tông thì một năm cô phải vượt qua tới bốn cảnh giới.
Tiểu nha đầu đắc ý dương dương nhìn Diệp Phong, tựa hồ buồn cười trước câu nói hài hước của gã. Thu Tố Nhã mỉm cười, không hiểu có thâm ý gì. Thẩm Lan lại tỏ vẻ lo lắng, như thể mình không nên đến Bích Thủy cung tu luyện.
“Vậy xin nhờ tiền bối tận tâm bồi dưỡng Thẩm Lan, vãn bối xin được đa tạ.” Gã khiêm tốn khom người, lúc ngẩng lên, niềm tự tin vượt trên thiên hạ bộc lộ rõ, kiên định nói: “Ba năm sau, vãn bối nhất định đến đón Thẩm Lan.”
Khẽ cầm tay Thẩm Lan, cảm giác mềm mại khiến lòng gã xao xuyến, dịu giọng hứa: “Thẩm Lan, tin huynh đi, ba năm sau nhất định huynh sẽ đến đón muội.”
Thiếu nữ luống cuống ngẩn ra hồi lâu, sau cùng mới gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả Thu Tố Nhã cũng si dại. Thiếu niên này… và y năm xưa… giống nhau quá…
Diệp Phong ngẫm nghĩ, lòng tay chợt xuất hiện một viên thủy nguyên đơn, đưa cho Thẩm Lan rồi dịu giọng: “Tuy huynh biết Bích Thủy cung nhất định không thiếu linh đơn, pháp bảo nhưng coi như đây là một chút tâm ý của huynh.”
Thẩm Lan đỏ mặt, cẩn thận thu nhận, nhíu mày suy tư một chốc rồi cởi Thủy lam chi tâm trên cổ xuống định đưa cho gã. Đó là di vật duy nhất cha mẹ để lại, không phải Diệp Phong thì không đời nào cô chịu cho người ngoài.
“Đợi đã.” Thu Tố Nhã định thần lại, vội cản: “Thủy lam chi tâm này rất có ích với con, còn với tiểu tử thì lại vô dụng.”
Thẩm Lan vẫn kiên định đưa tay, Diệp Phong không muốn nhưng sợ làm cô đau lòng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan
“Ha ha, thế này nhé.” Thu Tố Nhã mỉm cười, lấy một khối ngọc bội đặt vào tay Thẩm Lan: “Con là môn hạ của ta, cũng nên có lễ vật ra mắt chứ nhỉ. Chỉ là sư phụ đi vội vàng nên không kịp chuẩn bị. Vật này sư phụ trên đường vê vô ý phát hiện trong một sơn cốc, hàm chứa một môn lục phẩm thổ hệ võ kỹ, uy lực không tệ. Con dùng môn võ kỹ này tặng y là thích hợp.”
Thẩm Lan ngẩn người, Diệp Phong luyện thể, võ kỹ với gã có tác dụng gì?
Diệp Phong mừng thầm, thổ nguyên khí hải của gã khôi phục lại, chính đang thiếu một môn võ kỹ lợi hại. Trợn trừng mắt đến rớt tròng, gã chộp lấy khối ngọc bội giá trị không rẻ chút nào, lòng như nở hoa. Gã biết võ kỹ đắng cấp cao nhất mà Diệp gia có chỉ là tứ phẩm. Lục phẩm võ kỹ là vật hiếm có, giá trị đến mấy vạn tinh tệ.
Thẩm Lan thấy gã hớn hở nháy mắt với mình, liền bĩu môi mỉm cười, an nhiên thu lại Thủy lam chi tâm… Phong thích là đủ rồi!
Thu Tố Nhã nhãn quang cỡ nào, tất nhiên nhận ra thổ nguyên khí hải yếu ớt trong mình Diệp Phong, tuy nhiên qua hơn hai chục ngày, khí hải này đã đạt đến bình dân tam giai…
“Phong! Muội nhất định đợi huynh.”
“Tên xấu xa, cứ đợi đấy.”
“Tiểu tử, ta cũng muốn xem, hiện tại chỉ có bình dân tam giai như ngươi sau ba năm, dựa vào đâu mà đón Thẩm Lan.”
Thu Tố Nhã đưa Thẩm Lan và tiểu nha đầu đi. Mang theo nỗi buồn, Diệp Phong từ từ thở ra một hơi, quyền đầu nắm chặt. Gã phải nỗ lực, trong vòng ba năm đạt đến võ tông… lần khiêu chiến này, gã chấp nhận!
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Quyển 1: Nguyên Thần quyết Chương 30:Cái chết của phụ thân.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: ST
Thấm thoát, thời gian trôi qua, Thẩm Lan đã đi được qua ngày.
Bên ngoài căn nhà tranh gã cư trú, dương quang rải xuống như ánh bạc trút lên làn da thiếu niên, có phần chói mắt.
Trong sân, quanh mình Diệp Phong vấn vít linh khí, thao luyện Ngũ Cầm quyền như hành vân lưu thủy. Tu luyện mấy tháng nay khiến gã cảm ngộ sâu hơn về pho động tác Nghĩ hình này, nối thông với thiên địa càng tự nhiên hài hòa.
“Gần như… đã đột phá đến võ đồ đệ nhị giai rồi.” Cảm thụ thể nội đang dâng đầy nguyên nguyên lực, gã lẩm bẩm với vẻ không chắc chắn hoàn toàn. Tấn nhập võ đồ, tăng mỗi cấp đều cần cực nhiều nguyên nguyên lực, qua một tháng gã mới cảm thụ thấy thời cơ đột phá.
Kinh mạch căng lên, thiên địa linh khí trút vào chậm hơn, nhưng gãn vẫn điên cuồng hút năng lương từ tứ phía, cực hạn là để phá. Sau cùng như chạm vào điểm quan trọng, trong óc gã vang lên tiếng bộp khe khẽ, thân thể hơi run lên, kinh mạch trong khoảnh khắc như trương to gấp mấy lần, linh khí lại hùng dũng chảy vào thân thể.
Thành rồi! Đột phá tiểu giai đoạn là quá trình tích lũy lượng, một khi đạt đến sẽ biến đổi chất.
Khẽ thở ra một hơi trọc khí, gã nhắm mắt cảm thụ cốt cách, nhục thể và cả kinh mạch đang được tẩy sạch, tăng cường. Cảm giác đầy sức mạnh từ từ dâng lên, mặt gã khẽ nở nụ cười.
“Nhị giai võ đồ, phối hợp với khí hải bình dân tứ giai, thực lực thật sự tương đương với tứ giai võ đồ…” Mãn ý duỗi người, gã hạ giọng lẩm bẩm. Nguyên lực do khí hải bình dân tứ giai cung cấp vốn không đủ cho thực lực của Diệp Phong vượt hai cấp, nhưng thổ nguyên và Hùng thế dung hợp lại khiến sức mạnh của gã tăng nhiều lần. Khi khí hải và nhục thể cân bằng, dù gã không đột phá cũng có thể tăng được một cấp.
Đó là điểm mạnh của Nguyên Thần quyết, cùng đẳng cấp thì gã gần như không có đối thủ.
Hơn nữa trong tay gã còn có một môn lục phẩm thổ hệ võ kỹ. Một kí khí hải cũng đột phá võ đồ là có thể tu luyện, có võ kỹ cấp cao trợ giúp, uy lực một đòn đủ khiến đối thủ cao hơn bốn cấp cũng khó lòng đón đỡ được.
oOo
Chân Bạch Thủy Ưng bị gãy sau cùng cũng lành, hai năm nay làm tiểu bá vương ở Ngọa Lăng thành nên giờ hắn rất không vui. Nguyên nhân là vì suốt ngày bên tay vang lên cái tên hắn không thích nghe nhất: Diệp Phong.
Thiếu niên đó từng mất đi vinh quang, bị hắn dẫm dưới chân mà vô lực phản kháng, là đống rác từng bị gã vũ nhục đủ đường mà không phản ứng lại, là phế vật bị hủy khí hải chỉ còn cách chọn luyện thể, không có tiền đồ.
Vì sao? Tiêu điểm chú ý của mọi người lại về với gã…
Hiện tại các thiếu gia tiểu thư của các gia tộc nhỏ từng tìm cách lấy lòng hắn đều giữ cự ly…
Những thiếu nữ mà gã chỉ vẫy tay là lao vào giờ không thèm để ý đến nữa, thậm chí có người quay sang câu dẫn tên Diệp Phong đáng ghét đó. Quả là một toán nữ nhân hạ tiện đáng hận.
Người Diệp gia thấy hắn không còn sợ hãi, tránh né mà nghênh ngang đi qua…
Khác biệt quá lớn khiến người ta điên cuồng khiến tâm lý Bạch Thủy Ưng cực độ bất bình. Nếu hai năm nay hắn không được tôn sùng đến thế, có lẽ hắn còn nhẫn nại, lãnh tĩnh được… Thứ lọt vào tay lại bị đoạt, sao hắn cam lòng.
Mặt mũi âm trầm, Bạch Thủy Ưng dẫn theo hai hộ vệ đi dạo trên phố. So với cảnh tượng tiền hô hậu ủng trước kia quả một trời một vực.
Một toán hộ vệ tuần tiễu của Diệp gia đi ngược chiều, Bạch Thủy Ưng nhìn ra nét gây hấn trong mắt họ.
“Cẩu nô tài Diệp gia, các ngươi nhìn cái gì!” Lửa giận âm ỉ mấy ngày bùng lên, Bạch Thủy Ưng nhảy lên gầm hét.
“Ơ, chân Bạch Thủy thiếu gia khỏi mau vậy ư?” Cười trào phúng, hộ vệ đi đầu hỏi.
“Ngươi dám gây hấn với ta?” Bạch Thủy Ưng chộp cổ áo viên hộ vệ, thể nội khí hải cấp tốc chuyển động, mặc kệ thực lực của đối phương đã là nhị giai võ đồ.
“Bạch Thủy Ưng, ngươi định làm gì?” Diệp gia hộ vệ vây lại.
Diệp Phong kích bại Bạch Thủy Ưng khiến Diệp gia chịu ấm ức hồi lâu sau cùng cũng nở mày nở mặt. Mấy năm nay người Diệp gia cố gắng tránh Bạch Thủy Ưng, một là vì khí thế kém đối phương, tất nhiên không còn mặt mũi gây hấn, nhưng hiện tại Diệp Phong đoạt lại ngôi quán quân khiến Diệp gia một lần nữa lực áp Bạch Thủy gia. Đang lúc khí thế lên cao này mà Bạch Thủy Ưng còn dám gây sự thì họ đời nào chịu để cho hắn huênh hoang như trước.
Hộ vệ của Diệp gia và Bạch Thủy gia gần đó cũng nhanh chóng vây lại. Đám đông đứng xem đông lên nhanh chóng.
“Thiếu gia! Có việc gì thế?” Thủ lĩnh hộ vệ Bạch Thủy gia không hiểu, lên tiếng hỏi.
“Hừ, Ưng thiếu gia thể hiện uy phong ở đây.” Hộ vệ bị Bạch Thủy Ưng chụp tay thoát ra được, không hề khách khí đáp.
“Thiếu gia.....” Thủ lĩnh hộ vệ Bạch Thủy gia nhỏ tiếng: “Đây là ngoài đường, hai nhà có hiệp định không được tranh đấu ở đây.”
Bạch Thủy Ưng hít sâu hai hơi mới khiến đầu óc bình tĩnh lại. Tuy hắn công tử nhưng chưa đến mức đầu óc ngu xuẩn, vì một hộ vệ khiến hai gia tộc tranh đấu thật sự không phải việc thông minh.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói ôn hòa thuần hậu từ sau lưng Diệp gia hộ vệ vang lên.
Vì muốn cải thiện quan hệ với Diệp Phong, Diệp Thừa Thiên sắp xếp cho phụ thân gã vào vị trí tổng quản hộ vệ trên phố. Tuy phụ thân gã là bình dân, nhưng trên phố là khu vực hòa bình giữa hai nhà, khách nhân lại càng hiếm khi dám gây sự ở đây, dù có việc gì thì chỉ cần hộ vệ ra mặt là được.
Phụ thân Diệp Phong vốn không cần ra mặt, chỉ vì ông thật thà, hôm nay thấy có chuyện không nhỏ nên ra mặt hỏi han.
“Ngươi là cái thá gì?” Bạch Thủy Ưng liếc xéo, tuy không nhận ra thực lực của đối phương nhưng nhận ra chỉ là bình dân, lời lẽ của hắn có phần coi thường.
“Đây là thủ lĩnh hộ vệ mới của bọn ta, cũng là phụ thân thiếu gia Diệp Phong.” Một Diệp gia hộ vệ lỗ mãng giới thiệu nhằm khoe khoang.
Đột nhiên nghe thấy tên Diệp Phong, sắc mặt Bạch Thủy Ưng vừa bình tĩnh lại sầm xuống. Quan sát kỹ quả thật vị đại thúc này có mấy phần giống Diệp Phong, từ đáy lòng Bạch Thủy Ưng dấy lên lửa giận vô danh, đốt cháy hận ý.
“Ngươi dám sai thủ hạ gây hấn với bản thiếu gia? Tưởng ta dễ bắt nạt hả?” Mắt Bạch Thủy Ưng bắn ra hung quang, nanh ác thốt lên: “Đánh cho ta.”
“Đợi đã, e rằng có hiểu lầm.” Phụ thân Diệp Phong vội vàng hô lên. Ngay cả chuyện gì xảy ra mà ông còn chưa rõ, hai nhà chưa từng xảy ra xung đột gì ở con phố này, ông mới nhậm chức vài ngày, xảy ra việc lớn thì ăn nói với Diệp Thừa Thiên thế nào.
“Các ngươi còn ngẩn ra làm gì?” Thấy hộ vệ đứng sau lưng còn ngẩn người, Bạch Thủy Ưng đột nhiên quát: “Hậu quả do ta chịu, động thủ mau.”
Thoáng chốc, đường phố náo loạn, hộ vệ hai nhà tích oán đã lâu, giờ được bộc phát. Phụ thân Diệp Phong tuy có lòng muốn ngăn nhưng mới nhậm chức chưa được mấy ngày, chưa đủ uy vọng ngăn cản chúng nhân.
Bạch Thủy Ưng oán hận Diệp Phong, không hề khách khí tung cước đá bay người chỉ có thực lực bình dân ngũ giai.
oOo
“Thật ra là chuyện gì?” Diệp Phong điên cuồng nhìn Diệp Thừa Thiên, thể nội phát ra sát phạt chi ý khiến người khác lạnh mình, tuy nhân sĩ cấp cao Diệp gia có mặt ai cũng có thực lực cao hơn gã, nhưng vẫn bị sát ý làm chấn động tâm thần.
Phụ thân chết rồi. Người thân nhất của gã, người gã tôn trọng nhất, kính yêu nhất đã chết.
Không, đó không phải là sự thật.
Chợt nghe tin, toàn thân Diệp Phong như bị sét đánh, hồi lâu vẫn không định thần lại được, ngay cả người hầu Diệp gia đến báo tin ho mấy tiếng mà gã không phản ứng gì.
“Ta xin lỗi… thật không ngờ Bạch Thủy Ưng lớn mật như vậy.” Diệp Thừa Thiên lắc đầu hổ thẹn: “Sớm biết như vậy, ta đã không sắp xếp cho phụ thân con vào chức vị đó.”
“Vì sao lại xảy ra việc này! Chẳng phải ngài đồng ý chiếu cố cho phụ thân con sao?” Diệp Phong nổi giận, ngôn ngữ băng hàn vô cùng. Cũng may gã còn giữ được một chút lý trí, biết việc này không thuộc trách nhiệm của Diệp Thừa Thiên, bằng không đã phát cuồng rồi.
“Lúc đó cục thế thập phần hỗn loạn, không ai chú ý đến phụ thân con. Đợi khi giao tranh kết thúc thì phát hiện phụ thân con đã đoạn khí…” Diệp Thừa Thiên ngần ngừ một chốc rồi nói: “Ta hoài nghi… do Bạch Thủy Ưng cố ý hạ độc thủ.”
Bạch Thủy Ưng? Con người Diệp Phong co rút lại, đôi mắt hơi nheo phát ra sát ý lầm liệt.
“Tuy ta không hiểu vì sao Bạch Thủy Ưng hạ thủ nặng như vậy với phụ thân con, nhưng từ ba mươi lăm vết thương này mà đoán thì người hạ thủ có mối oán hận cực sâu với phụ thân con. Trừ Bạch Thủy Ưng, những hộ vệ Bạch Thủy gia khác không ai đủ gan.”
“Bạch Thủy Ưng...” Diệp Phong thốt từng chữ, đại sảnh Diệp gia chìm trong sát khí lạnh lùng, thân thể gã hơi run lên, hung quang trong mắt như muốn nuốt sống người khác, hai tay nắm chặt khiến xương kêu lách cách, nền đá bị ấn xuống sâu hoắm…
“Diệp Phong, tuyệt không thể khinh cử vọng động...”
Diệp Thừa Thiên chưa nói xong, Diệp Phong đã lạnh lùng cắt ngang: “Thù này bất cộng đái thiên! Bất kể Diệp gia chuẩn bị thế nào…”
“Con nhất định bắt Bạch Thủy Ưng phải chết.” Sát ý như lưỡi đao lướt qua lòng người Diệp gia tại trường, băng lạnh thấu xương.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia