TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 66:Ý ngoại phong ba (2)
Dịch: MR KIM
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Tại nơi tiếp đãi của thiền viện, đại sư huynh và nhị sư huynh của Trần Nhược Tư, cùng tiếp chuyện với Lâm Hân Ngọc.
Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông nhìn thấy sư phụ đến, bọn họ đứng lên, nghênh đón mà chào: “Sư phụ người tới rồi!”
Lâm Hân Ngọc nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư theo sau Mộ Dung Thiên, cười thầm, nhìn Mộ Dung Thiên thi lễ : “Tiểu nữ là đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng, tên là Lâm Hân Ngọc, đã nghe danh chưởng môn từ lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên dung mạo xuất chúng, khí độ bất phàm”.
Mộ Dung Thiên thấy nàng nói là đệ tử cua Thanh Hư đạo trưởng, thì ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: “Nét mặt tiểu nữ này thì thanh tú, bộ dáng nhu thuận, sao lại nói láo để lừa người ?” Ông nghĩ tới đây, liền nhìn Lâm Hân Ngọc khẽ cười , nói :“Ngươi nói ngươi là đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng, dựa vào cái gì ?”
Trong kí ức của Mộ Dung Thiên, trăm năm trước, khi mà giới tu đạo tiêu diệt minh nhân, không mấy ai sống sót, những người này, kể cả mấy vị sư công năm đó, sự tình năm đó, ông có thể nói là rất minh bạch, không trách ông cho rằng Lâm Hân Ngọc nói dối”.
Trần Nhược Tư thấy sư phụ không tin lời nói của Lâm Hân Ngọc, hắn có chút lo lắng, hắn bước đến, lấy ra đoản kiếm của Thanh Hư đạo trưởng đưa cho mình, đưa tới trước mặt Mộ Dung Thiên mà nói: “Sư phụ, cô ta đích thực là đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng, Thanh Hư đạo trưởng đã cứu con một mạng, người có nhận ra thanh đoản kiếm này không?”
Trần Nhược Tư lo lắng, nếu Lâm Hân Ngọc không phải người tu đạo, lại tùy tiện lên núi, có thể bị xử phạt vi phạm môn quy, huống chi hắn lại đi lên cùng với một cô nương.
Lâm Hân Ngọc định xuất ra quang lăng kính để làm vật chứng, không nghĩ rằng Trần Nhược Tư đã ngăn trước một bước , nàng cũng không đưa ra quang lăng kính.
Mộ Dung Thiên đã nhận thanh đoản kiếm từ Trần Nhược Tư, cầm nơi tay cẩn thận xem xét, rồi nói: “Đoản kiếm này đích thực là của Thanh Hư đạo trưởng, tất cả đều là hiểu lầm cô nương, mong bỏ quá cho”. Ông nói đến đây, rồi đưa thanh đoản kiếm lại cho Trần Nhược Tư , chờ Lâm Hân Ngọc lên tiếng, ông trầm mặc một chút, rồi nói: “Tam sư huynh của ngươi ở đâu, ngươi gần đây đã gặp những tao ngộ gì, nói ngắn gọn cho ta nghe?”.
Trần Nhược Tư suy nghĩ, đương nhiên không trả lời trực tiếp cho sư phụ hắn, hắn nói: “Mọi người ngồi xuống rồi hãy nói, chuyện gần đây của đệ tử không thể kể hết trong vài ba câu”. Hắn nói tới đây, giả bộ ho khan hai tiếng , cười nhẹ rồi đi tới phòng tiếp khách.
Lúc này, hắn thật ra không biết chuyện gì đã xảy ra với tam sư huynh Lạc Lan Điền của hắn, nhưng hắn không thể không trả lời, hắn nghĩ chuyện này bất quá sư phụ hắn cũng chỉ muốn hỏi hắn mà thôi.
Mộ Dung Thiên cười, nói: “Tên tiểu tử này học bộ dạng đó từ khi nào vậy, tốt không học, lại học điều xấu”.
Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông nhìn qua Trần Nhược Tư, thấy hắn làm mặt quái dị, liền cười thầm.
Năm người ngồi xuống, Trần Nhược Tư uống trà do người mang tới, sau đó hướng tới mọi người, nói vắn tắt sự việc xảy ra với mình gần đây.
Dĩ nhiên, việc gặp Mộng Tuyết với việc trộm y phục của Linh Cơ, sự việc cùng Lâm Hân Ngọc ở một chỗ, đều giấu đi, bằng không, sư phụ hắn có lẽ đã sớm ngồi không yên, bị hắn làm cho tức điên lên rồi.
Nghe Trần Nhược Tư kể xong, ngoại trừ Lâm Hân Ngọc, Mộ Dung Thiên, Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông đều nghi hoặc, ánh mắt khó tin, nhìn vào hắn.
Một hồi lâu, bọn họ như từ trong sương mù tỉnh táo lại, ánh mắt của Mộ Dung Thiên, lộ nét nghi ngờ và khó hiểu, nhìn Trần Nhược Tư nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, các ngươi thu xếp cho cô nương này chổ nghỉ ngơi, ta đi trước”.Mộ Dung Thiên nói xong, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng tiếp khách.
Bọn Trần Nhược Tư thấy sư phụ như vậy, tất cả đều nghĩ có gì đó là lạ, tình huống này trước đây chưa từng thấy qua.
Mộ Dung Thiên đi rồi, Trần Nhược Tư nói: “Sư huynh, cô nương mà lần trước đệ đưa về? hiện ở đâu, mau đưa đệ tới gặp cô ấy”.
“Đệ còn muốn đi gặp nàng ta, chẳng lẻ ngươi không biết cô ta là minh yêu sao? Hiện giờ đang bị sư phụ nhốt trong Tỏa Yêu tháp. Nam Phong Tước trả lời.
Trần Nhược Tư đứng dậy, có chút tức giận nói: “Đệ không phải là đã nhờ các huynh đối xử tốt với cô ta sao, đệ hoàn toàn tin tưởng các huynh, sao các huynh lại nói cho sư phụ biết?”.
“Chúng ta không nói cho sư phụ biết, chỉ là sư phụ vô tình phát hiện ra, chúng ta không có cách nào hết” Xích Vũ Đông nói.
Trần Nhược Tư nói : “Đã trách lầm, thôi không nói nữa” nói xong, ai cũng không để ý đến, quay đầu lại ung dung bước ra cửa.
Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông hai người thấy thế, chẳng biết làm gì, đứng ngây ngốc ra đó.
Lâm Hân Ngọc đứng dậy bước nhanh đi theo.
Lúc này, ngoài trời đã tối, ánh trăng lặng lẽ treo trên đầu, tỏa ánh sáng nhẹ, sao trên trời nhấp nháy.
Trần Nhược Tư đi tới cửa Thiền Viện, ngồi một mình ở thềm cửa, nhìn vào bóng đêm xa xa, ngơ ngẩn, trong lòng thầm nghĩ : “Ta phải tìm ra biện pháp để cứu nàng, nhưng như vậy, sư phụ nhất định sẽ trách phạt ta, cũng có thể trục xuất ta ra khỏi sư môn, ta phải làm sao bây giờ?”.
Lâm Hân Ngọc như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện phía sau Trần Nhược Tư, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Nhược Tư bị nàng vỗ vai, dọa cho giật mình, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Tỷ giống như bóng ma, không tiếng động, khi không đến nơi này, định dọa chết đệ sao?”
“Ngươi mới giống như một bóng ma, bị một chút thất bại, bộc phát tính khí, bây giờ trong lòng có phải không vui? Muốn thế nào, làm thế đó đi, không cần phải biết tới sự tình quá phức tạp đâu” Lâm Hân Ngọc nhìn Trần Nhược Tư, nở một nụ cười, nói.
Trần Nhược Tư được Lâm Hân Ngọc nhắc nhở, tâm tình bắt đầu sáng sủa, hắn cũng biết phải làm thế nào, hắn ôm lấy Lâm Hân Ngọc, hôn một cái lên má nàng, rồi nói: “Là đệ không bình tĩnh, đệ bây giờ đã nghĩ thông suốt mọi việc, cám ơn tỷ, ta thèm được như tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi, đệ còn có việc phải làm, mai gặp lại!” Hắn nói xong chạy ra ngoài, biến mất trong màn đêm.
Lâm Hân Ngọc bị Trần Nhược Tư hôn lên hai gò má đầy đặn, ngọt ngào cười cười, thầm nghĩ: “Tên tiểu tử này thật háo sắc, tại đạo quán mà chiếm tiện nghi của ta. Không biết hắn trong lòng rốt cuộc nghĩ gì, mà lại mạo hiểm đi cứu một minh yêu” Nàng nghĩ đến đây, lắc lắc đầu, đứng dậy bước vào trong Thiền Viện.
Trần Nhược Tư vừa rồi ôm lấy Lâm Hân Ngọc, hôn lên má nàng, bị Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông đi theo nhìn thấy, họ cũng bị hành động của Trần Nhược Tư, làm cho có chút hồ đồ, đứng ngây tại chỗ.
Lâm Hân Ngọc tiến đến cửa, thì đụng phải hai người, nàng thấy hai người bọn họ đứng ngây ngốc tại đây, nàng đoán được bọn họ vì cái gì mà ngây ngốc đứng đây, nàng giả bộ ho khan một tiếng, nhìn bọn họ nói: “Các người làm sao vậy, nhìn lén người ta, như vậy là không lễ phép đâu” Nói xong, thong thả cười cười.
“Không có, không có, chúng ta không nhìn thấy gì cả” Nam Phong Tước cười cười, có chút không tự nhiên mà nói.
Bây giờ cũng may là trời tối nên hai người bọn họ vẻ mặt không tự nhiên, không bị Lâm Hân Ngọc nhìn thấy.
“Thật không?” Lâm Hân Ngọc cười cười nói: “Cho dù có thấy, cũng không có sao, đây là bí mật giữa ta và hắn, chỉ không muốn nói nhiều, cám ơn, mời dẫn đường cho ta tới chổ nghỉ ngơi” Nàng nói xong, đưa mắt nhìn Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông.
Lâm Hân Ngọc đoán Trần Nhược Tư đã đi cứu người trong Tỏa Yêu tháp, nàng lo Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông đi báo cho cho sư phụ của hắn, cố ý giữ bọn họ lại, để cho Trần Nhược Tư có nhiều cơ hội thành công.
Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông trong lúc này đích thực có ý đó, nhưng là bọn họ lo cho Trần Nhược Tư, không muốn hắn tiếp tục sai lầm. Họ thấy Lâm Hân Ngọc nói như vậy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ dù sao, cô ta cũng là khách, không để thất lễ, bọn họ cùng lên tiếng, đưa Lâm Hân Ngọc tới phòng khách rồi mới đi.
Lâm Hân Ngọc đi theo sau họ, cười thầm, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu hỗn đản, nếu ngươi cứu được người, nên cảm ơn ta cho tốt.” Nàngvừa nghĩ Trần Nhược Tư sẽ cám ơn nàng như thế nào, vừa bước nhanh theo.
Lúc này, nàng muốn được tạ ơn, dĩ nhiên không phải là một lễ vật, mà là muốn Trần Nhược Tư hôn nàng vài cái nữa, nàng nghĩ như vậy, nếu có ai biết được có lẽ sẽ cho rằng nàng là loại người không biết liêm sỉ.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 67:Ý ngoại phong ba (3)
Dịch: MR KIM
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Tỏa Yêu tháp là ngọn tháp có bảy tầng, nó ở tại một nơi yên tĩnh phía sau vách núi.
Toả Yêu tháp là nơi giam giữ các yêu vật, đa số là các tà vật bất tử.
Toả Yêu tháp bốn phía ước chừng trong vòng một trượng, nằm trên một tảng đá có khắc pháp ấn kinh văn.
Khu vực bên ngoài thì có một bức tường cao một trượng xây thành hình bán nguyệt, chỉ có một cánh cửa có hai đạo sĩ đứng canh gác.
Trong lúc này, màn đêm đã buông xuống, trăng đã chuyển về hướng tây, trời đầy sao, cảnh vậẩytên mặt đất không nhìn thấy rõ được.
Trần Nhược Tư ở phía trước Toả Yêu tháp, đã chờ mấy giờ rồi, trong lòng hắn vô cùng bất an, trong lòng thầm mắng: “Hai đạo sĩ thối kia không chịu đi ngủ, nếu bỏ về thì vĩnh viễn không có cơ hội” Hắn nghĩ tới đây, mắt đảo nhanh tay cầm một mảnh đá nhắm vào một đạo sĩ rồi ném tới.
“Ái da…” đạo sĩ bị mảnh đá văng trúng kêu lên một tiếng.
“ Lão huynh làm sao vậy?” Đạo sĩ kia hỏi.
“Có người ném đá vào ta” Đạo sĩ bị ném trúng nói.
“ Nói giỡn hoài, nơi này có người nữa sao, đạo huynh của bọn ta không trở lại đây, bây giờ là nửa đêm, còn ai đến nơi quỷ quái này chứ.” Một đạo sĩ nói
…
Trần Nhược Tư thấy bọn họ chỉ nói chuyện chứ không có ý rời khỏi đó, hắn trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ ngươi cứ nói hòai, mau rời đi” hắn lại cầm lấy một mảnh đá hướng vào đạo sĩ khác mà ném tới.
“ Lão huynh, chúng ta mau tìm bốn phía thử xem, ta cũng vừa bị ném đá.” Một đạo sĩ nói.
“ Ta hôm nay khi ra khỏi cửa thì con mắt cứ giựt hoài, bây giờ đã ứng nghiệm rồi, chúng ta mau đi bẩm báo với chưởng môn đi, nói không chừng chuyện vừa rồi là do yêu vật gây nên” Một đạo sĩ nói.
“Đúng đó , chúng ta mau đi bẩm báo” Một đạo sĩ đáp.
Bọn họ nói tới đây liền hướng phía đạo quan của chưởng môn mà chạy tới.
“Đần độn, con mẹ nó hai đạo sĩ thối này, sự việc này mà cũng bẩm báo chưởng môn” Trần Nhược Tư trong lòng thầm mắng.
Hắn thấy hai đạo sĩ kia rời khỏi thì cũng nhanh chóng chạy vào cửa.
Hắn cẩn thận bước qua cửa có vẽ phù chú của Toả Yêu tháp, đi vào bên trong.
Trần Nhược Tư bước vào trong tháp thì trong tai nghe những tiếng gào thét bi thảm, những tiếng động này đều do các yêu vật ở đây gây ra.
Trần Nhược Tư ngây ngốc đứng lặng ở cửa một lát, trong lòng rất hoảng sợ, thầm mắng: “Yêu ma các ngươi, khốn kiếp, kêu cái gì mà kêu, định làm cho ta chết khiếp à”.
Xung quanh Toả Yêu tháp đều có dán các lá bùa, văn tự trên các lá bùa này phát ra ánh vàng, chiếu rọi khắp tháp làm cho nơi này thêm rực rỡ.
Trong mười phòng giam yêu ma của Toả Yêu tháp, các yêu ma bị ánh sáng vàng của các lá bùa giam hãm.
Trên cửa của từng phòng giam đều có dán các lá bùa.
Các yêu ma trong các phòng giam thấy Trần Nhược Tư tiến vào đều đứng đậy đến bên cửa hai tay nắm lấy các chấn song, hướng Trần Nhược Tư mà kêu gào.
Nhất thời Toả Yêu tháp trở nên náo nhiệt, tiếng kim loại va vào nhau kêu lên” Đinh đinh, đang đang” hòa với tiếng quát tháo của các yêu ma tạo thành âm thanh hỗn tạp.
Pháp lực của các yêu ma đều bị các dòng kinh văn trên các phù chú trong Toả Yêu tháp áp chế, chúng không thể biến hoá, người hay thú đều không có khác biệt nhau.
Mặc dù là như vậy nhưng tiếng quát tháo của chúng cũng làm cho Trần Nhược Tư có chút kinh hoảng, hắn bịt tai lại, khiếp đảm bắt đầu đi tìm kiếm trong tháp, miệng niệm kinh văn.
Trong chốc lát hắn tìm thấy cánh cửa sắt của phòng giam Linh Cơ.
“Vận khí cũng không tồi, không nghĩ sẽ tìm được nhanh như vậy.” Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ, hắn buông tay ra khỏi lỗ tai, bước tới tháo nhanh lá bùa trên cửa phòng giam, mở cửa bước vào trong nhanh chón bế Linh Cơ đang hôn mê, rồi bước nhanh ra.
Trần Nhược Tư cẩn thận đi ra cửa Toả Yêu tháp, hắn nhìn thấy phía trước mấy trượng có hơn mười người tay cầm đuốc hướngvề Toả Yêu tháp phóng nhanh tới.
“Tiêu rồi, bọn họ với sư phụ đã đến đây” Trần Nhược Tư trong lòng kêu lên, hắn ôm lấy Linh Cơ tăng tốc hướng về phía ngọn núi cao nhất mà chạy đi.
Chỗ này có một lối nhỏ ngoằn ngèo, rất nguy hiểm nhưng lại có thể không để lại dấu vết, cũng may là hắn rất quen thuộc lối này, bằng không hắn cũng không có khả năng thuận lợi bỏ trốn khỏi núi.
Trần Nhược Tư tìm nơi bí mật, nhẹ nhàng đặt Linh Cơ trên tay xuống, lấy ra Huyết Hoa hồng vo lại, sau đó nhỏ nước của nó vào miệng Linh Cơ.
Những giọt Huyết Hoa hồng kia thật là công hiệu , ngay khi Trần Nhược Tư vừa mới nhỏ vào miệng nàng thì xuất hiện ánh sáng xanh biếc trên miệng nàng xông ra, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng dần ửng hồng.
Trần Nhược Tư cảm giác có ánh đuốc ở phía trước, trong lòng hắn cả kinh: “Không hay rồi, sư phụ bọn họ đã đuổi tới đây rồi, nơi này không ở được nữa” Hắn nghĩ đến đây liền ôm Linh cơ chạy đi nơi khác.
Hắn vừa ôm Linh Cơ xoay người lại thì có mấy bóng người tay cầm đuốc từ phía trên bay xuống trước mặt Trần Nhược Tư.
“Sư phụ, con xin lỗi chỉ là con muốn cứu tỉnh nàng thôi” Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên nói.
“Hỗn đản, còn không mau buông nó xuống để chúng ta đưa nó trở về.” Mộ Dung Thiên nói.
“Không được, sư phụ, con nhất định cứu nàng, dù gì con cũng không để mọi người đem nàng trở về” Trần Nhược Tư nói.
Mộ Dung Thiên nghe Trần Nhược Tư nói xong, tức giận đến xanh cả mặt, trừng mắt nhìn Trần Nhược Tư không nói một lời.
“Sư đệ , không được vô lễ mau buông nó xuống, chúng ta sẽ giúp ngươi xin sư phụ tha cho ngươi” Nam Phong Tước đứng bên cạnh Mộ Dung Thiên nói với Trần Nhược Tư.
Lúc này Linh Cơ trên tay Trần Nhược Tư đã tỉnh, ho khan hai tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một nam nhân đang ôm mình thì cả kinh thầm nghĩ: “Ta không chết, nhưng sao ta lại nằm trong lòng của nam nhân này ?”Nàng nghĩ đến đây liền vùng giãy dụa vài cái.
Trần Nhược Tư cúi xuống nhìn thoáng qua Linh Cơ thấy nàng đã tỉnh, hắn trong lòng cao hứng nghĩ: “Tốt lắm, nàng đã tỉnh, có thể tự mình chạy trốn được rồi.” Hắn nghĩ tới đây liền nhìn Linh cơ nói: “Nàng rốt cuộc cũng đã tỉnh, ta chịu cay đắng cũng không uổng phí ” Hắn nói xong liền thả Linh cơ xuống rồi bước ra phía trước đứng chắn phía trước nàng, nhìn Mộ Dung Thiên rồi nói: “Sư phụ, nàng bây giờ đã tỉnh lại, xin để nàng đi, con theo người tùy ý xử lí”
Linh Cơ nhìn Trần Nhược Tư đứng trước mặt trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử này là một đạo sĩ, hắn vì sao lại cứu ta, giọng nói của hắn rất quen, dường như ta đã nghe được ở đâu rồi” Nàng nghĩ xong liền cố gắng vận khí, thì cảm giác được bản thân đã hoàn toàn khôi phục, nàng đi đến bên cạnh Trần Nhược Tư hỏi: “Tiểu tử, ngươi vì sao lại cứu ta?”
“ Không vì cái gì cả.” Trần Nhược Tư cười cười nói với Linh Cơ.
Mộ Dung Thiên lẳng lặng nhìn Trần Nhược Tư, tức giận đến nỗi muốn một chưởng đánh chết hắn đi, liền quát lên: “Nhanh, mau bắt yêu nữ kia lại, tiểu tử đó nếu ngăn lại ta cho phép đánh”.
Mộ Dung Thiên vừa nói xong tay phải liền xuất kiếm, tay trái xuất ra năm đạo bùa phóng đến Linh Cơ.
Năm đạo bùa vừa rời khỏi tay của Mộ Dung Thiên thì phát ra ánh vàng chói mắt, cấp tốc bay nhanh đến chỗ Linh Cơ.
Ánh sáng vàng chói mắt vừa hiện ra chiếu sáng nơi này như ban ngày.
Linh cơ thấy vậy trong lòng vô cùng hoảng sợ thầm nghĩ: “Không ngờ lão đạo sĩ này lại có pháp lực cao cường đến như vậy, không biết có thể tiếp được kích này hay không?” Nàng thầm ngưng tụ pháp lực chờ thời cơ thích hợp để ra tay phản kích.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 68:Ý ngoại phong ba (4)
Dịch: inetd82
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Chúng đạo sĩ đệ tử nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Thiên, tức thì tất cả lập tức đều rút kiếm ra rồi tản ra tứ phía, hướng về phía Trần Nhược Tư và Linh Cơ, trùng trùng bao vây.
Nam Phong Tước thét lên: “Sư đệ, mau qua đây, còn nếu như không, chúng ta sẽ thật sự động thủ.
Trần Nhược Tư tịnh không thèm để ý đến Nam Phong Tước, nhãn tình của hắn lúc này chỉ chăm chăm nhìn đạo bùa chú đang bay hướng tới phía Linh Cơ, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nàng hiện tại mới hồi phục được một chút, có lẽ không thể tiếp chiêu nổi, ta từng bị con hổ long thú công kích bất ngờ mà còn không chết, huống hồ bây giờ ta lại còn có thêm cả Ngọc Lân giáp hộ thể, có lẽ đủ sức tiếp được đòn này” Hắn nghĩ tới đó, khí thế đột khởi, hướng về phía năm đạo ngũ linh phù nghênh tiếp đòn công kích.
Chúng nhân tại hiện trường nhìn thấy vậy, nhất thời tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.
Linh Cơ nghi hoặc trong lòng nghĩ: “Tên tiểu tử rốt cuộc suy tính cái quỉ gì vậy, hắn vì cái gì, cần gì mà phải liều mạng cứu ta?” Nàng vừa nghĩ vừa hét lên:” Hỗn tiểu tử, ngươi không cần mạng sống nữa sao, còn không mau quay lại cho ta” Nàng hét lên, lập tức đã tự mình phi thân, hướng tới phía Trần Nhược Tử mà truy cản.
“Ba ba ba ba ba” năm âm thanh phát ra từ năm đạo phù cùng vang lên, không lệch một ly đánh thẳng tới ngực Trần Nhược Tư, ngay lúc đó, cường quang chiếu khắp, kim quang lan ra bốn phía, Trần Nhược Tư bị đánh lảo đảo thân hình, thân hình bị đánh ngược ra sau rơi về phía Linh Cơ.
Linh Cơ ôm lấy Trần Nhược Tư, bay ngược về sau mấy thước, phiêu phiêu đáp xuống mặt đất.
Mộ Dung Thiên mắt thấy năm đạo bùa của mình đánh ra, toàn bộ nhằm vào thân Trần Nhược Tư mà công kích, lão nghĩ rằng lần này Trần Nhược Tư đích thị cửu tử nhất sinh, không còn khả năng cứu thoát, liền cảm thấy bứt rứt khó chịu, nhất thời cảm giác đó truyền tới toàn thân, trong nháy mắt nước mắt đã xuất hiện nơi khóe mắt.
Trần Nhược Tư là đệ tử của lão từ hơn 10 năm nay, trong những năm đó, lão luôn luôn đối đãi với Trần Nhược Tử như thân sinh phụ mẫu, chưa bao giờ đánh hay mắng mỏ hắn cả, vậy mà bây giờ hắn chết dưới tay lão, làm sao lão không cảm thấy khó chịu trong lòng được?
“Cảm ơn tỷ tỷ, thừa dịp hiện tại bọn họ đều cảm thấy bất ngờ, mau thoát ly nơi này, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa” Trần Nhược Tư vỗ vỗ vào ngực nhìn Linh Cơ rồi nói.
Linh Cơ nhìn thấy Trần Nhược Tư bị lực lượng của Mộ Dung Thiên công kích, không những không bị sao, mà còn có thể nói chuyện, trong lòng suy nghĩ: “Hắn chỉ là một tên tiểu đạo sĩ nho nhỏ, tất nhiên là có một chút bản lĩnh, nhưng ngăn trở được lực lượng cường đại như thế, đích thị là kì quái, hắn thực sự là người như thế nào, chẳng lẽ hắn không phải con người sao” Nàng suy nghĩ đến đây, đưa Trần Nhược Tử hạ xuống, nhìn Trần Nhược Tư rồi nói: “Tiểu tử, rốt cục người là ai?”
“Ta chính là ta, là một tiểu đạo sĩ ở đạo quán, mau đi nhanh đi, không cần thiết phải để ý xem ta là ai đâu” Trần Nhược Tư cười cười nói.
“Được rồi, vậy thì ta đi đây, tái kiến, cảm ơn người đã cứu mạng” Linh Cơ nhìn Trần Nhược Tư nói, nàng nói xong, tức thì xoay chuyển thân thể biến thành một đạo bạch quang, tức thời biến mất.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy Trần Nhược Tư một chút cũng không bị ảnh hưởng, cảm thấy rất nghi hoặc, trong lòng suy nghĩ: “Đó là khả năng gì vậy, thân thể hắn có khả năng gì mà có thể chống cự được trước lực lượng công kích cường đại kia, cho dù là thần tiên khi bị công kích như vậy thì cũng bị thụ thương, vậy mà hắn một chút cũng không bị làm sao, lẽ nào hắn thực sự không phải Trần Nhược Tử, vậy hắn là ai?” Lão nghĩ đến đây, nhìn Trần Nhược Tư nói: “Hỗn tiểu tư, ngươi không phải là Trần Nhược Tư, ngươi thực sự là ai?”.
Nam Phong Tước nhìn thấy Mộ Dung Thiên như là đang có vấn đề, hắn cảm thấy mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ sư phó hồ đồ rồi sao, hay là ta hồ đồ, giọng nói này cùng tính cách của người này giống hệt hắn trước kia, sao lại thế này, không thể nào giống đến thế”.
Đứng một bên hồi lâu, Lâm Hân Ngọc liền đi đến bên Trần Nhược Tư, nhìn Trần Nhược Tư khẽ cười nhẹ, rồi hướng về phía Mộ Dung Thiên nói: “Mộ Dụng chưởng môn, người không cần thiết phải hoài nghi thân phận của hắn, hắn đích thị là Trần Nhược Tư, hắn có khả năng tiếp được một kích là vì trên người hắn có Bảo Y Ngọc Lân giáp, Ngọc Lân Giáp này đã nổi tiếng từ hàng vạn năm rồi…”.
Nàng vừa nói đến đây, liền bị Trần Nhược Tư làm đứt đoạn, hắn sợ Lâm Hân Ngọc sẽ vô tình nói ra sự tình, bản thân trên người hắn còn có cả một Y Nỉ Thú con, hắn kho khan lên một tiếng, thoáng nhìn Lâm Hân Ngọc rồi nói: “Đệ tử đích xác là đã gặp một vạn niên tu tiên giả, lão ta đã cấp cho đệ tử Ngọc Lân Giáp, đệ tử lần trước đã quên mất việc nói cho người biết”.
Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng, không ngừng lắc lắc cái đầu, trong lòng suy nghĩ: “Đến thần tiên cũng tặng bảo vật cho hắn, hắn sau này nhất định không thể là kẻ tầm thường, tuy vậy ta không thể nào thiên vị cho hắn được, nếu ta thiên vị hắn, môn qui sẽ không còn tác dụng nữa” Lão nghĩ đến đó, nhìn Trần Nhược Tư rồi nói: “Mọi việc xong rồi, ngươi cũng đã không xảy ra chuyện gì, ngươi đã dám tự mình phóng thích Minh yêu, thì bây giờ phải chịu môn qui xử phạt, ngươi nói xem phạt gì ngươi bây giờ, tự ngươi nói đi”.
Trần Nhược Tư suy nghĩ trong lòng: “Dù sao hiện tại cũng đã không thấy Mộng Tuyết tỷ tỷ đâu, nhân tiện bây giờ tu luyện cho tốt, biết đâu trong tương lai khi nàng thành tiên, chúng ta có thể ở cùng một chỗ” Hắn nghĩ đến đây, liền mở miệng nói: “Có thể phạt con bế quan diện bích một năm!”.
“Cái gì, người phải bế quan một năm? Vậy còn ta, ta …” Lâm Hân Ngọc nhìn Trần Nhược Tư, giọng nói đầy sự thất vọng.
“Tỷ tỷ nên hạ sơn đi, tìm một địa phương an tĩnh nào đó rồi tu luyện” Trần Nhược Tư thoáng nhìn vào mắt Lâm Hân Ngọc rồi nói.
“Không, ta quyết không để cho ngươi phải bị nhốt vào trong phòng để diện bích, đi, ngươi đi với ta” Lâm Hân Ngọc nghe thấy Trần Nhược Tư nói như vậy, trong nháy mắt nước mắt đã ngấn quanh mắt, nàng cầm lấy tay Trần Nhược Tư, như muốn li khai.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy vậy, cũng đã đoán được phần nào tâm sự của Lâm Ngọc Hân, bản thân lão cũng không muốn nhốt Trần Nhược Tư lâu, lão càng không muốn Trần Nhược Tư theo nàng ta li khai, ở chung một chung chỗ, nhỡ đâu lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn, như vậy sẽ làm hỏng thanh danh, tiền đồ, sự tu hành thành tiên của hắn, nếu như vậy thì sự việc đúng là không thể coi là nhỏ được nữa.
Lão liền đi tới, chắn trước mặt Lâm Hân Ngọc nói: “Lâm cô nương, hắn hiện tại đã vi phạm giới luật của đạo quan, nên không thể ngươi dẫn hắn đi được, ngươi cũng không nên can dự vào sự vụ của bản phái”.
“Tỷ tỷ, tỷ hạ sơn trước đi, đệ đã vi phạm môn quy, chịu phạt là điều tất yếu, tỷ đừng vì đệ mà gây nên phiền phức không đáng có” Trần Nhược Tư nhìn Lâm Hân Ngọc nói.
Lâm Hân Ngọc quay lại nhìn Trần Nhược Tư nói: “Ngươi thật sự không muốn đi với ta sao?” Trông nàng lúc này, ánh mắt đã trở lên đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Trần Nhược Tư nhìn hình dáng của Lâm Hân Ngọc, cũng đoán ra được tâm tình của nàng, hắn thầm nghĩ: “Ta cũng đã mong muốn được cùng nàng rời xa chốn này, nhưng hiện tại trong tim ta chỉ có mỗi bóng hình Mộng Tuyết tỷ tỷ, nàng đích thị rất xinh đẹp, ta cũng mong muốn có nàng, nhưng ta không thể bội bạc Mộng Tuyết tỷ tỷ được, tuy rằng không thể cùng Mộng Tuyết tỷ tỷ ở cùng một chỗ nhưng ta cũng cảm nhận được tình ý, ngoài ra, nếu như ta đi mất, sư phụ nhất định sẽ rất thương tâm, ta không thể tưởng tượng được sự thương tâm của sư phụ, nhưng chắc chắn sẽ làm cho người rấtđau lòng” Hắn nghĩ đến đây, hướng về Lâm Ngọc Hân nói: “Tỷ là người tu đạo, chắc sẽ biết những điều cấm kỵ của tu đạo, tỷ thấy có đúng không”
Trần Nhược Tư nói xong, không quay đầu lại mà theo hướng về nơi diện bích thất đi tới, vào lúc này, tâm lý của hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận, hắn hối hận vì đã làm mọi người phải lo lắng thương tâm, hắn thở dài một tiếng, nước mắt đã chảy xuống.
Lâm Hân Ngọc nghe xong lời nói của Trần Nhược Tư, trong lòng cảm thấy khó mà chấp nhận được, nàng đứng ngẩn người ra một chỗ, nước mắt đã chảy ra như suối.
Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng, nhìn Lâm Ngọc Hân nói: “Cô nương đừng quá thương tâm, mọi chuyên đã qua rồi, con đường tu hành của ngươi còn dài, đừng vì hành động nông nổi nhất thời mà hủy đi con đường tu hành của mình, ngươi tự suy nghĩ đi”.
Lâm Hân Ngọc nhìn vào mắt Mộ Dung Thiên, nàng mang tất cả nộ khí đặt lên người Mộ Dung Thiên, nàng ta hướng về Mộ Dung Thiên hét lớn: “Ngươi là một lão đạo sĩ xấu xa, ngươi có biết tình là gì đâu? Lũ đạo sĩ các ngươi đều là thứ vô tình vô nghĩa, biến đi, ai cần lòng tốt của ngươi”.
Lâm Hân Ngọc mắng chửi xong, đẩy Mộ Dung Thiên qua một bên, vừa khóc vừa hướng con đường xuống núi mà chạy đi.
Mộ Dung Thiên bị nàng ta chửi rủa một hồi, cảm thấy không cười nổi, lão cười khổ lên một tiếng, sau đó thở dài.
Qua một hồi lâu, Nam Phong Tước bước tới, nhìn Mộ Dung Thiên rồi nói: “Sư phụ, người không cần phải để ý đến tiểu nha đầu đó, nàng ta vừa rồi có hơi hồ đồ, hiện tại việc cấp bách là xử lý sự việc của sư đệ trước”.
Mộ Dung Thiên gật gật đầu rồi nói: “Các ngươi theo ta đi xử lý vụ việc, đưa hắn nhập quan nào, môn nhân trực cửa quan đa phần là cao thủ, ta phải đi xem hắn thế nào đã, ta biết rằng tên tiểu tử đó tính cách thật khó mà thay đổi”.
Nam Phong Tước dạ lên một tiếng, đi theo các đệ tử đồng môn, nhanh chóng hướng tới phía Trần Nhược Tư đi mà đuổi theo.
Mộ Dung Thiên nhìn bóng hình rời đi của bọn họ, trong lòng suy nghĩ: “Tên tiểu tử kia trong tương lai có thể trở thành kẻ bất phàm không? Ta không thể nào nhìn ra được, hành vi của hắn, đều làm cho người ta không thể nắm bắt được, lại không phân biệt được địch bạn, vừa rồi mạo hiểm phóng thích minh yêu, hắn khi nào thì không tái lỗi nữa đây?” Lão nghĩ đến đây, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng rồi lập tức rời đi.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 69:Mỹ nữ thương tâm
Dịch: inetd82
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Trời đã hừng sáng, bên hồ có một đàn chim sẻ nhỏ, chúng nhảy nhót trên cành cao, cất tiếng hót véo von.
Cũng vào lúc này, có tiếng khóc thương tâm của một nữ tử hòa cùng tiếng hót.
Nữ tử đang khóc này không ai khác mà chính là Lâm Hân Ngọc, từ chiều tối qua sau khi xuống núi đã đi thẳng xuống bên hồ, khóc từ lúc đó cho đến rạng sáng, tiếng khóc của nàng ta từ lúc đó đến giờ chưa nghỉ một phút nào.
Tiếng khóc ai oán của nàng truyền khắp không gian tịch mịch, vang vọng cả mặt hồ, đồng thời cũng vừa truyền tới tai Mộng Tuyết. Mộng Tuyết trong lòng nghi hoặc nghĩ: “Đó là ai vậy? Tiếng khóc mới thương tâm làm sao, trước đây bên hồ đâu có người con gái nào qua lại đâu, ta phải đi xem xem mới được” Nàng nghĩ đến đây, liền rời khỏi nhà, nhanh chóng hướng tới tiếng khóc phát ra mà bơi đến.
Mộng Tuyết tìm một nơi bí mật, nhẹ nhàng bơi lên, trộm nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, nàng liền ngẩn người ra một lúc, trong lòng suy nghĩ: “Nàng ta chẳng phải là Lâm Hân Ngọc sao? Nàng ta sao lại có mặt ở nơi đây? Lẽ nào Trần Nhược Tư đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Không đúng, vào lúc ta rời khỏi nơi đó, Trần Nhược Tư đã rời đi trước rồi mà, như vậy thì bọn họ không thể nào ở cùng một chỗ được, vậy tại sao nàng ta lại tới nơi này mà than khóc chứ?” Nàng nghĩ tới đậy, nhẹ nhàng hướng về phía Lâm Hân Ngọc mà đi tới.
Có lẽ vào lúc này Lâm Hân Ngọc đang quá đau thương, nàng ta căn bản không cảm giác được có người đang đi tới gần nàng.
Mộng Tuyết đi tới bên cạnh Lâm Hân Ngọc, nhìn nàng cười nhẹ, rồi nói: “Lâm cô nương, cô làm sao mà lại khóc thương tâm đến vậy?”
Lâm Hân Ngọc nghe thấy có người gọi đích danh mình ra, nàng lặng người ra một lúc, lau khô nước mắt rồi từ từ quay đầu lại. Nàng nhìn thấy người trước mặt mình, đích thị là Mộng Tuyết, nàng liền cảm thấy nghi hoặc thất kinh, phải một lúc lâu sau, nàng mới cất tiếng nói: “Mộng Tuyết tỷ, tỷ sao lại ở đây vậy? Lẽ nào tỷ muốn quay lại đạo quan tìm Trần Nhược Tư sao?”
Mộng Tuyết thở dài một tiếng, cắn nhẹ môi rồi nói: “Không phải, ta nghe thấy có tiếng khóc của nữ nhân, cho nên mới tò mò đến xem, không nghĩ rằng lại gặp muội ở đây”.
“Tỷ nghe thấy tiếng muội khóc? Lẽ nào tỷ ở gần quanh đây?” Lâm Hân Ngọc liền hỏi.
“Đúng là ta ở một nơi gần đây” Mộng Tuyết trả lời.
“ Tỷ biết Trần Nhược Tư đã quay về, vậy vì sao tỷ không đi tìm hắn?” Lâm Hân Ngọc liền nói.
Mộng Tuyết thở dài rồi nói: “Hắn đã không còn muốn gặp ta, ta còn muốn đi tìm hắn làm gì nữa?” Nàng nói xong, nhãn châu đã bắt đầu lưu chuyển, ánh mắt đã bắt đầu nhạt nhòa.
Lâm Hân Ngọc nhìn Mộng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết ta có nên nói cho nàng ta biết hết đầu đuôi sự việc không nhỉ? Nói không chừng nàng ta lên núi lại có thể cứu tên hỗn đản kia, cứ như vậy đi, ta đã không thể cùng hắn được cùng ở một nơi, nhưng ta cũng không nhẫn tâm thấy hắn phải chịu khổ” Nàng nghĩ tới đây, thở dài một tiếng nói: “Mộng Tuyết tỷ, không phải là hắn không muốn gặp tỷ, nghe muội nói này, tất cả đều là do sư phụ muội dối gạt tỷ thôi, Trần Nhược Tư cũng chỉ là vì nghe lời sư phụ, sợ phá hỏng tiền trình tu tiên của tỷ, do vậy mới rời bỏ tỷ, kỳ thật, trong lòng hắn, luôn luôn quan tâm đến tỷ”.
Mộng Tuyết nghe những gì mà Lâm Hân Ngọc nói xong, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chấp nhận, nhất thời cảm giác chua xót trong lòng biến mất không còn dấu vết gì nữa, nàng có chút hưng phấn nói: “Muội nói có thật không? Vậy, vậy hiện tại hắn đang ở nơi đâu? Còn muội vì sao lại khóc?”.
“Hắn hiện giờ đang bị đạo quan xử phạt, có khả năng sẽ bị buộc phải bế quan một năm” Lâm Hân Ngọc liền trả lời.
Mộng Tuyết nghe thấy Trần Nhược Tư bị buộc bế quan một năm, trong lòng nàng tâm lý khẩn trương tự nhiên nổi lên, nàng thấy hơi băn khoan, nói: “Hắn vốn ở trên núi, vậy tại sao lại bị phạt bế quan một năm vậy? Lẽ nào vì chuyện ta và hắn ở cùng một chỗ bị sư phụ của hắn phát hiện ra? Tất cả đều là do ta hại hắn, không được, ta phải tìm ra biện pháp nào đó cứu hắn ra”.
“Không phải đâu, chuyện của tỷ và hắn, sư phụ của hắn vẫn không biết được, sự tình đến nước này là do việc khác gây ra” Lâm Hân Ngọc nói đến đây, tạm dừng trong giây lát rồi kể lại vắn tắt diễn biến sự việc Trần Nhược Tư cứu Linh Cơ, đối đầu với sư phó của hắn mà thả nàng ta đi.
Mộng Tuyết sau khi nghe xong, trầm tư một lúc rồi nói: “Hắn làm như vậy cẳn bản là không suy nghĩ gì, không được, ta phải tìm sư phụ hắn mà nói lý mới được, có điều ta không có khả năng trực tiếp lên núi, phải nhờ cậy vào muội thì mới có thể lên núi được, muội cho ta đi theo, nếu có sự tình gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta có thể dùng sức mà cứu hắn ra, ngươi nghĩ thế nào?”
Lâm Hân Ngọc khởi thân đứng dậy, khẽ gật đầu rồi nói: “Được, cứ quyết định vậy đi, chỉ cần có thể giúp hắn giảm tội, cho dù có khó khăn muội cũng chấp nhận, cho dù phải làm ra vẻ hảo hữu với người của đạo quán, muội cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn”
“Ta là vì cái gì mà tự nhiên lại giúp đỡ cho tình địch vậy” Lâm Hân Ngọc khẽ thở dài, cười nhẹ nói: “Cảm ơn cái gì, đi thôi, không phải đều là vì muốn tốt cho hắn sao?” Lâm Hân Ngọc nói xong, nhanh chóng hướng về phía đỉnh núi cất bước tiến tới.
Mộng Tuyết chuyển thân xoay một vòng hóa thành một đạo lưu quang, trên không trung lượn một vài vòng rồi tiến nhập vào y phục của Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc thấy vậy, trong lòng suy nghĩ: “Mộng Tuyết đã tu hành đạt đến độ nhập tiên yếu cầu, nhưng nàng vì cái gì mà lại luyến ái một tên tiểu ni tử, không thể hiểu được, tình ái là cái gì mà thật sự khó nắm bắt, cũng như ta, chỉ mới gặp hắn vài lần, cũng tiếp xúc qua lại với hắn một lúc, cũng không xác định được rõ là có thích hắn hay không, nhiều khi muốn quên mà không quên được, lẽ nào đó gọi là tình ái?” Nàng ngẫm nghĩ tới đây, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhanh chóng đi lên con đường đá dẫn lên đỉnh núi.
Vầng mặt trời đang lặng lẽ lên cao, tỏa ánh sáng vàng ra khắp nơi.
Đám chim sẽ trên cây vẫn tung tăng chuyền cành hót líu lo, cảnh tượng như đang cười nhạo hai nha đầu ngốc nghếch.
Lâm Hân Ngọc vào giờ phút này cảm thấy con đường dẫn lên núi khó đi vô cùng, nàng từng bước từng bước từ từ đi lên, mặc dù trong lòng nàng vô cùng khẩn trương rất muốn đi nhanh, nhưng không hiểu sao vào lúc này nàng lại đi rất từ từ.
Đáng ra chỉ mất khoảng mười phút là có thể hoàn thành lộ trình, nhưng nàng đã đi lên núi mất đến hơn hai mươi phút.
Trước cửa Thiền viện là một mái hiên nhỏ, Xích Vũ Đông đang cùng mấy vị sư huynh đệ đồng môn đang luyện tập võ công.
Xích Vũ Đông nhìn thấy Lâm Hân Ngọc quay trở lại, hắn liền bước tới nghênh tiếp, nhìn Lâm Hân Ngọc cười hì hì nói: “Chào Lâm cô nương, ta có thể giúp gì cho nàng không?”
Lâm Hân Ngọc hướng về Xích Vũ Đông thi lễ, cuời nhẹ nói: “Cảm tạ huynh, ta bây giờ đang định đi thăm Trần Nhược Tư, không biết huynh có thể dẫn đường cho ta được không?”
Xích Vũ Đông vừa nghe Lâm Hân Ngọc nói xong, tức thời cảm thấy như tê liệt nửa người, hắn khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong lòng: “Tên hỗn tiểu tử kia có cái gì tốt cơ chứ mà được người đẹp để ý, ta lẽ nào lại không có đến một điểm mị lực hay sao. Dù sao bây giờ ta cũng không quan tâm đến nữ nhân là mấy, tu hành là khẩn yếu, đợi khi nào thành tiên đã, lúc đó có thể gặp hoa tiên tử, không phải là tốt hơn sao” Hắn suy nghĩ đến đây, cười nói: “Việc này ta không thể nào tự quyết được, hay là nàng đợi một lát để ta đi hỏi sư phụ xem xem ý của người như thế nào”.
“Một chút đảm lượng cũng không có, chuyện gì cũng đều phải đi tìm sư phụ” Lâm Hân Ngọc thầm nghĩ trong lòng, tuy vậy nàng vẫn trả lời: “Không cần đâu, tất nhiên là huynh không thể dẫn ta đi được, ta tự đi tìm hắn cũng được rồi” Nàng vừa nói xong, liền động thân rồi cường hành đi tới luôn.
Xích Vũ Đông thấy Lâm Hân Ngọc cứ thế đi tới, hắn vội vàng kêu lớn: “Nơi này là Tĩnh Tâm đạo quán, làm sao có thể ngươi làm càn được, nàng kiên nhẫn chờ đợi một chút được không” Hắn nói xong, hướng về phía chúng sư huynh đệ đồng môn vẫy vẫy tay, chúng sư huynh đệ của hắn lập tức tiến lại, ngăn chặn bước tiến của Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc thấy vậy, thối lùi về phía sau mấy bước, đồng thời nhanh chóng rút kiếm ra, mặt nàng không đổi sắc, cười lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói: “Sao đây? Muốn đánh nhau à, đừng tưởng ta sợ các ngươi, mau tránh đường, nếu không, ta sẽ không khách khí đâu”.
“Nếu như ngươi vẫn cố chấp muốn đánh nhau, thì trước tiên phải vượt qua ải của ta đã” Xích Vũ Đông cười một tiếng nói, hắn vừa nói xong, tức thì huy động thanh kiếm nhằm ngực Lâm Hân Ngọc đánh tới.
Lâm Hân Ngọc không hoảng loạn mà ngay lập tức di chuyển một bước qua bên phải, nhanh chóng xoay người sang trái, đồng thời ngay lúc xoay người, hai tay nàng nắm lấy thanh kiếm, chém mạnh về phía trước theo phương thẳng đứng, một tiếng “Đinh” vang lên, thanh kiếm của nàng chạm vào kiếm của Xích Vũ Đông dội ra, tiện đà tay phải đang nắm kiếm quyết chuyển thành quyền nhắm thẳng vào mặt Xích Vũ Đông mà đánh tới.
Xích Vũ Đông giật mình hoảng hốt, trong lòng suy nghĩ:” Không ngờ tiểu ni tử lại có khả năng này, tốc độ quả thật nhanh” Hắn trong lúc hoảng hốt, nhanh chóng triệt thân thối lui về sau mấy bước nhằm né tránh lực công kích của Lâm Hân Ngọc. Tuy hắn có thể thoát được nhưng cũng suýt ngã xuống, trông dáng điệu của hắn lúc này, có thể thấy là hắn đã vô cùng chật vật.
Xích Vũ Đông trong môn phái được liệt vào đệ tử hạng trung, cũng có thể tạm coi là nổi bật, vậy mà không ngờ rằng hắn bị một nữ tử yếu mềm, một chiêu đả bại. Chúng sư huynh đệ của Xích Vũ Đông thấy vậy, tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, lập tức biến thành ngây ngốc tại đương trường, không biết phải làm thế nào cho tốt.
Lâm Hân Ngọc khẽ cười một tiếng, cực kỳ đắc ý, nhìn Xích Vũ Đông nói: “Thế nào, có vậy thôi sao, còn muốn cản ta, không đủ sức đâu”.
Xích Vũ Đông trong lòng tức giận, mặt biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, qua hồi lâu, hắn mới thốt ra một câu : “Ta cũng muốn xem ngươi có bản sự gì?” Hắn nói xong tay trái đưa ra năm đạo phù, miệng niệm chú ngữ, tiếp đó đạo phù nhanh chóng bay nhanh tới, tấn công về hướng Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc không nghĩ hắn lại sử dụng pháp thuật để tấn công mình, nàng hoảng hốt, lấy từ trong người ra quang lăng kính, cầm quang lăng kính trong tay niệm chú, hướng về năm đạo phù mà nghênh đón.
“ Ba ba ba ba ba” năm âm thanh vang lên, cả năm đạo linh phù đều hướng tới chiếc quang lăng kính, quang lăng kính nhằm hướng các đạo linh phù phát ra pháp lực, đẩy chúng bắn ra ngoài, hướng đến các sư huynh đệ của Xích Vũ Đông, mà công kích.
Chúng đạo sĩ đồng môn thấy vậy, kinh hãi không thôi, cuống cuồng né tránh.
“Oanh oanh oanh” tiếng nổ vang trời, nhất thời, linh quang bắn ra bốn phía, cát bụi đất đá bay tán loạn.
“Ầm” một âm thanh vang lên, tường của thiền viện, cũng bị chấn đổ sập.
Cát bụi bay mù mịt, tại cửa thiền viện , xuất hiện mấy hố to.
Xích Vũ Đông và các đạo sĩ, đứng ngây ngốc tại đương trường, kinh hoảng không thôi.
Bọn họ không phải vì bi đánh bại mà kinh hoảng, mà là lo lắng bị chưởng môn trách phạt.
Nam Phong Tước và Mộ Dung Thiên, nghe tiếmg chạy tới, Mộ Dung Thiên nhìn thoáng qua Lâm Hân Ngọc, thấy nàng cầm quang lăng kính trong tay, liền đóan được lý do, trong lòng cả kinh nói: “Cái quang lăng kính này là pháp khí của Thanh Hư đạo trưởng, nghe đồn đây là pháp khí tuỳ thân để táng theo Thanh Hư đạo trưởng, mà không có hiện thế, sao nha đầu này lại có nó trong tay, xem ra nha đầu kia đã được Thanh Hư đạo trưởng chân truyền” Ông nghĩ tới đây, lớn tiếng trách mắng Xích Vũ Đông : “Tiểu tử nhà ngươi sao đối xử vô lễ với khách như vậy? Còn không mau lui ra cho ta ?”
“Con thấy nàng ta muốn tự tiện xông vào đạo quán, con mới ra tay ngăn cản, sao lại trách con ?” Xích Vũ Đông không phục nói.
“Nơi đây có tất cả các vết tích, đều do năm đạo bùa cùng phát động mà thành, chẳng lẽ đây không phải là minh chứng minh tốt nhất, ta mắng ngươi oan uổng sao? Ngươi cho rằng pháp lực ngươi cao cường, ngươi nên biết rằng, người bên ngoài có pháp lực cao cường hơn người, không thể đếm hết” Mộ Dung Thiên nói.
“Mộ Dung chưởng môn, nơi này trở nên như vậy, không phải ta muốn vậy, ta chỉ muốn đi thăm Trần Nhược Tư mà thôi, ta cũng không nghĩ đến phát sinh xung đột như vầy, thật áy náy” Lâm Hân Ngọc hướng tới Mộ Dung Thiên thi lễ.
Mộ Dung Thiên trong lòng buồn bực, “Nghiệt duyên” ông thở dài: “Lâm cô nương, mời trở về, hỗn tiểu tử kia đã bị nhốt vào động, cửa đá đã bị phong bế, muốn gặp hắn, năm sau hãy đến”.
“Hắn đã bị nhốt trong thạch động, vậy thỉnh cầu đưa ta đến thạch động, nói với hắn mấy câu, ta sẽ rời đi, không xảy ra chuyện gì nữa đâu” Lâm Hân Ngọc nói.
Mộ Dung Thiên nhìn Lâm Hân Ngọc nói : “Cô nương tại sao lại khổ sở như vậy ?” Ông nói xong, lắc lắc đầu, quay lại nhìn Nam Phong Tước nói : “Nam Phong Tước, ngươi hãy dẫn nàng đi”.
Nam Phong Tước ứng tiếng, quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Thỉnh cô nương đi theo ta” Nam Phong Tước nói xong, xoay người lại hướng cửa thiền viện bước tới.
Lâm Hân Ngọc hướng về Mộ Dung Thiên cảm tạ, rồi đi theo Nam Phong Tước.
Trên đường, Nam Phong Tước nói: “Cô nương tại sao lại cố chấp muốn gặp hắn, gặp thì cũng không giúp được gì, chỉ tăng thêm phiền não thôi, hắn bây giờ bị nhốt tại đó, chúng ta trong lòng cũng không được tốt, sư phụ trong lòng, so với chúng ta lại càng khó nghĩ hơn”.
“Tất cả đều cảm thấy khó xử, vậy thì sao lại còn xử phạt hắn làm gì ?” Lâm Hân Ngọc có chút khó chịu nói.
“Khó chịu thì khó chịu, nhưng môn quy vẫn phải nghe theo, nếu không, sư phụ sẽ bị các đồng môn huynh đệ dị nghị, bây giờ ở vào vị trí chưởng môn, hảo hữu chỉ có vài người, không thể tự ý sử sự được, sư phụ có thể nào không xử lý nghiêm túc việc này?” Nam Phong Tước nói.
“Đây là chuyện tranh chấp nội bộ của các ngươi , với ta không có quan hệ và ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn xem hắn mà thôi” Lâm Hân Ngọc khẽ cười nói.
Nam Phong Tước cười nói: “Cái này dĩ nhiên với ngươi không quan hệ, nhưng ta chỉ muốn nói cho ngươi biết , quyết định của sư phụ, cũng là bất đắc dĩ, mong ngươi đừng làm sư phụ ta khó xử”.
“Ta đương nhiên sẽ làm vậy” Lâm Hân Ngọc đáp.
Cuối cùng, Nam Phong Tước dẫn Lâm Hân Ngọc tới trước cửa động nhốt Trần Nhược Tư.
Tại cửa thạch động, bị một khối đá lớn chắn lối chỉ chừa một lỗ nhỏ trên tảng đá, tảng đá này che kín cửa động, được các pháp ấn che chắn, làm cho tảng đá trở này với thạch động, trở thành một khối, không thể lay chuyển.
Lâm Hân Ngọc đi đến trước tảng đá kia, nhìn vào trong lổ thủng trên hòn đá, thấy trong động tối đen, nàng hướng vào trong đó kêu lớn vài tiếng : “Trần Nhược Tư, ngươi ở đâu ? Ra ngoài cửa động, ta muốn nói với ngươi mấy câu”.
Lâm Hân Ngọc kêu to mấy tiếng, trong động không có âm thanh truyền ra, nàng nghi hoặc nhìn Nam Phong Tước: “Nam Phong Tước đạo huynh, hắn ở đâu? Sao không thấy hắn trả lời?”
“Thạch động này rất lớn , hắn có thể đã đi chỗ khác, nên không nghe tiếng ngươi gọi” Nam Phong Tước trả lời.
Lâm Hân Ngọc thở dài, nói: “Nếu như vậy, ngươi có việc thì hãy đi trước, ta ở đây chờ một chút xem sao, chờ hắn tới đây, ta với hắn nói vài câu, rồi trực tiếp xuống núi”.
Nam Phong Tước nhìn thoáng qua Lâm Hân Ngọc rồi, thở dài nói: “Người tu hành, đúng là khó vượt qua khỏi ải tình. Ài…” Hắn nói xong, hướng về các sư huynh đệ đồng môn đang canh gác nói: “Hãy cảnh giới xung quanh cho tốt, có gì di động, lập tức thì phát tín hiệu báo động, biết không?”
Mấy vị đạo sĩ đồng thanh trả lời hắn, Nam Phong Tước nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Ta đi trước, hẹn gặp lại.” Nói xong Nam Phong Tước quay người rời đi.
Nam Phong Tước đi rồi, Lâm Hân Ngọc đứng trước cửa thạch động, trong lòng thầm nghĩ: “Mấy đạo sĩ kia nhìn ta gắt gao quá mà Mộng Tuyết cũng không thể hiện thân, bây giờ phải làm sao đây ?”
Đang lúc Lâm Hân Ngọc cảm thấy bối rối trong lòng, một am thanh rất nhỏ, bên tai nàng nói: “Lâm Hân Ngọc, ta là Mộng Tuyết đây, ta bây giờ đã có biện pháp để đi, ở bên ngoài thạch động có bố trí pháp lực trừ yêu, ta không thể tới gần, nhưng dù có thể tới gần, thì ta cũng không thể hiện thân, ngươi phải hỗ trợ ta mới được, ta trốn trên tay của ngươi, ngươi đưa tay ngươi vào trong cái lổ trên cửa thạch động, ta có thể đi vào, hiện thân, trực tiếp đi tìm hắn”.
Lâm Hân Ngọc nghe Mộng Tuyết nói xong, lo lắng trong lòng, nhất thời biến mất, nhưng sự ghen tuông cũng xuất hiện, nàng trong lòng thầm nghĩ: “Nếu cho nàng ta đi vào trong động, không phải đã cho nàng cơ hội hai người ở cùng một chỗ hay sao, vạn nhất họ ở trong đó không ra, thì ta đây sẽ ngậm đắng nuốt cay hay sao, hừ, vì cái gì mà ta không thể biến đổi?” Nàng nghĩ đến đây trong lòng có chút hỗn loạn.
Qua hồi lâu, nàng thở dài , chuyển biến ý nghĩ: “Tính ra, để làm người tốt, ông trời muốn cho ta lựa chọn thương tâm, ta cũng không có biện pháp, cứ theo biện pháp của nàng ta rồi nói sau, chỉ cần sau này thấy hắn vui vẻ, ta cũng nên cảm thấy thoả mãn” Nàng nghĩ vậy, đứng dậy, chậm rãi đi đến nơi cửa động.
Lâm Hân Ngọc bước nhanh đến cửa động, nói với các đạo sĩ đang canh chừng: “Ta muốn kêu tiếp, xem hắn có đến đây không”.
Các đạo sĩ nghe Lâm Hân Ngọc nói vậy, đều quay đầu đi không nhìn nàng nữa.
Lâm Hân Ngọc bước nhanh đến cửa thạch động, đưa nhanh cánh tay của mình vào trong lổ thủng đó, sau đó nhìn vào lổ thủng, thấy Mộng Tuyết thành một khối quang cầu khiến cho trong động có chút ánh sáng.
Mộng Tuyết nhìn ra hướng ngoài động, vẫy tay, sau đó xoay người, cẩn trọng hướng vào trong động mà đi.
Lâm Hân Ngọc nhìn nàng đi khuất, trong lòng có chút khó chịu, nàng hận không thể hoá thân để vào trong, kéo Mộng Tuyết lại, sau đó chính mình đi tìm Trần Nhược Tư.
Nàng ở tại lổ thủng đó, lẳng lặng nhìn một lúc, sau khi nhìn thấy luồng ánh sáng yếu ớt đó dần dần biến mất, không còn nghe tiếng nữa thì nước mắt tuôn ra.
Nàng xoay người lại tựa vảo tảng đá, ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời có đám mây trắng đang bay và trời xanh.
Nàng trước kia mỗi ngày đều nhìn bầu trời, trước kia mỗi ngày đều có cảm giác giống nhau, nhưng hôm nay, có lẽ nàng có cảm giác khó quên nhất.