18-10-2008, 11:16 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Bốn
Cánh đồng lúa nÆ°á»›c rá»™ng lá»›n tá»a hÆ¡i nóng hầm háºp dÆ°á»›i nắng gắt, bầu trá»i không má»™t gợn mây. Hôm nay đẹp trá»i. Lá cá» kê to máºp, giữa lá nổi Ä‘Æ°á»ng gân trắng, lá cá» ba cạnh xòe rá»™ng, óng ả mượt mà , lá lau nhá»n hoắt, rìa sắc nhÆ° dao, hà ng triệu, hà ng triệu lá bao nhiêu là lá, chúng sung sÆ°á»›ng hân hoan hÆ°á»›ng tá»›i bầu trá»i xanh thăm thẳm. Từ cánh đồng suốt tá»›i táºn chân núi, cây cá» tÆ°Æ¡i tốt xanh ngắt, mà u xanh thẫm, má»™t mà u xanh bao la man mác.
Lá lúa mảnh dẻ đầy lông tÆ¡, lại bị che lấp lẫn dÆ°á»›i cá» kê, cá» ba cạnh và lau lách, vá»›i cặp mắt mệt má»i, phải tách biệt được chúng ra. HÆ¡n ba nghìn mẫu lúa nÆ°á»›c của chúng tôi, xÆ°a kia là đầm lầy đầy cá» dại và muá»—i dÄ©n, vốn là xứ sở của le le và vịt giá»i. Bắt đầu từ những năm 50, hết năm nà y sang năm khác, tù lao cải đã dần dần lấp bằng.
NhÆ°ng chất đất mặn ở vùng trÅ©ng chỉ cấy được lúa nÆ°á»›c, hÆ¡n nữa không bao giá» tháo chảy được hết nÆ°á»›c. Trừ cá» không sạch rá»…, bãi hoang tuy đã thà nh đất trồng trá»t, nhÆ°ng tất cả các loà i cá» nÆ°á»›c lại má»c lên tốt hÆ¡n, ráºm rạp hÆ¡n. Vì ruá»™ng được bón thêm phân. Bây giá» lấy tay nhổ từng cá»ng cá» má»™t, đừng hòng nhổ được hết.
Song cũng đà nh nhổ bằng tay.
Có há» gì, Ä‘á»™i lao cải thiếu gì ngÆ°á»i.
Nhổ Ä‘i, nhổ Ä‘i! Giải phóng cho từng mảng mạ ra khá»i lùm cá» rối. Có chá»— nhổ hết cá» chỉ còn trÆ¡ lại đám bùn loãng, chẳng thấy mạ đâu.
- Phải đà o móc cho hết củ cái cỠba cạnh!
- Phải lôi cho báºt gốc lau lên!
Äá»™i trưởng VÆ°Æ¡ng Ä‘á»™i mÅ© cói rá»™ng và nh, Ä‘i lại quát tháo trên bá» ruá»™ng.
Là m sao mà lôi báºt gốc lau lên? Chúng kéo bè Ä‘an kết và o nhau dÆ°á»›i bùn sâu, dÆ°á»ng nhÆ° toà n bá»™ lau lách của cả vùng đầm lầy nà y Ä‘á»u má»c lên từ cái rá»… to bằng con trăn khổng lồ. Là m sao mà móc củ cái cá» ba cạnh lên được? Loại củ nà y tên vị thuốc là “hÆ°Æ¡ng phụ tá»â€, nằm sâu dÆ°á»›i bùn Ä‘en. Vá»›i lại, định mức hằng ngà y cho má»—i tù nhân là năm sà o, cá» má»c um tùm thế nà y, chổng mông chổng Ä‘Ãt cả ngà y, ông cứ là m thá» má»™t sà o xem nà o?
Anh em tù vÆ¡ đám cá» nhổ không báºt rá»… lại thà nh búi, rồi lẳng lặng lấy chân dáºn xuống bùn. Vất lên bá» mà đội trưởng bắt được thì cứ gá»i là ăn chá»i. Gốc lau không nhổ lên được đứt giữa chừng, nÆ°á»›c chui và o Ä‘oạn gốc rá»—ng, sủi bá»t kêu lục bục, nhÆ° muốn tố giác ngÆ°á»i tù.
- Tao cứ tưởng là đứa nà o không nhổ được gốc lau lên kia đấy, hoá ra là tao đánh rắm - NgÆ°á»i tù không lôi báºt được gốc lau lên, ranh mãnh pha trò cÆ°á»i.
- Rắm kêu lớn nhỉ! Sao không thối lại có mùi cỠtươi, không phải rắm con lừa đấy chứ?
NgÆ°á»i tù bên cạnh trêu anh ta, thế là cả đám hỉ hả cÆ°á»i lên vui vẻ.
Phải thế chứ, phải có cái gì vui lên má»™t chút, không thì là m sao sống nổi? Có ngÆ°á»i cất giá»ng hát:
Anh hai Ä‘i nông trÆ°á»ng lao cải.
BỠem ba ở lại phòng không.
Em ba Æ¡i chá»› lo lắng phiá»n lòng.
Ở nông trÆ°á»ng lao cải, bụng anh không đói nà o!
A - ới – a! Ới – a – a!
Giữa trÆ°a nắng cà ng gay gắt, mà u xanh im lìm đè nặng lên mặt đất. Vịt giá»i, ếch nhái Ä‘á»u chẳng buồn kêu, không khà nhÆ° đặc quánh lại. Thi thoảng, má»™t cÆ¡n gió nóng từ hẻm núi à o tá»›i, cuốn theo vá» không khà bá»ng rát của sa mạc, lau lách rung lên xà o xạc nghe nhÆ° tiếng kim khà cá» xát và o nhau, nÆ°á»›c bùn đục ngầu nóng bá»ng chân. Äám tù nhân chẳng còn hÆ¡i sức đâu chuyện trò nữa, chúi đầu mải miết là m, cố đạt định mức 5 sà o. Khẩu hiệu “đổi ác theo thiện, tiá»n đồ sáng sủa†cắm ngay trên bá» mÆ°Æ¡ng kia kìa. Tôi vác xẻng Ä‘i lại quanh quẩn bên đám ruá»™ng tôi phụ trách. Äứng đằng trÆ°á»›c mà nhìn, thì dÆ°á»›i ruá»™ng lúa là những cái đầu tóc bị nắng hun đốt cháy sém và ng hoe khô khốc, đây đó mồ hôi loang loáng nhá» giá»t, bốc ra mùi thum thủm hắc hÆ¡n mùi lá mục. Nhìn từ phÃa sau thì lổm ngổm toà n mông Ä‘Ãt. Mông Ä‘Ãt vá chằng vá đụp, loang lổ bùn đất và ng khè.
Trên cao, bầu trá»i xanh thẳm; ở dÆ°á»›i mặt đất xanh rì. Trong suốt, sâu thẳm, đẹp tÆ°Æ¡i. NhÆ°ng ở giữa là đám ngÆ°á»i má»™t mà u Ä‘en ngòm bị đè cho bẹp dúm.
Chợt trong ruộng lùa bùng lên tiếng hoan hô vui sướng. Hóa ra xe chở cơm đã hiện ra trên bỠmương nhánh cao cao.
Bốn con ngá»±a kéo mấy thùng cÆ¡m Ä‘i trÆ°á»›c, má»™t chú lừa kéo thùng nÆ°á»›c khổng lồ theo sau, thủng thẳng bÆ°á»›c dÆ°á»›i bóng liá»…u. Mẹ kiếp! Xem kìa, chúng nó dẫn rượu Ä‘i đủng đà đủng đỉnh! Chúng mà y nÃch no căng rốn rồi chứ gì?! Món gì nà o? Thoang thoảng mùi cải trắng nấu cải củ, chỉ Æ°á»›c sao buổi trÆ°a được cái bánh bo bo to hÆ¡n tÃ: lạy ông bà ông vải, khôn thiêng phù há»™. Äược miếng ăn đâu có dá»…! Có Ä‘iá»u coi nhÆ° bữa nà o cÅ©ng có ăn.
Äá»™i trưởng VÆ°Æ¡ng đã thổi còi. Tù nhân vùng lên nhÆ° bạo Ä‘á»™ng, à o tá»›i chiếc xe cÆ¡m Ä‘á»— trên bá» mÆ°Æ¡ng nhánh.
Chạy nhanh! Bánh lÄ©nh trÆ°á»›c to hÆ¡n, lÄ©nh sau vá»› phải bánh dÆ°á»›i thùng không bị vẹt thì cÅ©ng bị bẹp dÃ.
Tù ăn cÆ¡m, chẳng khác gì con chiên lúc cầu nguyện, phải má»™t lòng má»™t dạ dốc hết đức tin và o đó. Äang ăn mà có ai quấy rầy, thì ngÆ°á»i tù giống hệt con sói Ä‘ang ngoạm má»™t con thá», răng nhe ra, miệng gầm gừ giáºn dữ, mắt vằn tia máu, gÆ°á»m gÆ°á»m nhìn ngÆ°á»i ấy ngay. Äá»™i trưởng VÆ°Æ¡ng biết váºy cho nên dù công việc cấp bách đến mấy, ông cÅ©ng không bao giá» quát giục tù nhân nhồi nhét cho nhanh. Ông thÆ°á»ng bảo:
- Trá»i đánh còn tránh bữa ăn!
Nếu buổi sáng hoà n thà nh tốt định mức, ông còn để tù nhân nghỉ trưa thêm một lát.
Hôm nay má»›i bắt đầu là m cá», suốt mùa đông rồi cả mùa xuân ru rú mãi trong trại và là m việc trên ruá»™ng khô, ngà y đầu tiên thấy nÆ°á»›c, há» vô cùng thÃch thú, nên tiến Ä‘á»™ là m cá» buổi sáng rất nhanh. Äá»™i trưởng VÆ°Æ¡ng rất khoái, cÆ¡m xong ông để tù nhân nằm nghỉ trên bá» mÆ°Æ¡ng. Dù chẳng có gì che, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng rÅ© ra nhÆ° tầu lá héo dÆ°á»›i trá»i nắng nóng, nhÆ°ng nằm nghỉ vẫn thoải mái hÆ¡n là m việc. Äá»™i trưởng VÆ°Æ¡ng ngồi má»™t mình dÆ°á»›i bóng cây nhá», lấy cá»ng cá» xỉa răng, mắt lim dim thá»a mãn nhìn đám tù nhân dÆ°á»›i chân ông, chẳng khác nà o ngÆ°á»i chăn cừu nhìn Ä‘Ã n cừu no nê của mình.
Khi tù ăn cÆ¡m trÆ°a, thì tổ trông coi đồng ruá»™ng chúng tôi, Ä‘i kiểm tra các bá» ruá»™ng và các cá»a tÆ°á»›i tiêu. Cánh tù chẳng tiếc gì lao Ä‘á»™ng của mình, cà ng không coi trá»ng lao Ä‘á»™ng của ngÆ°á»i khác. Nhãng Ä‘i má»™t chút, là có kẻ phá hoại các cá»a tÆ°á»›i tiêu, hoặc giẫm nát bá» ruá»™ng ngay. NgÆ°á»i coi ruá»™ng vất vả, khổ sở má»›i dẫn được nÆ°á»›c và o đồng ruá»™ng, nhÆ°ng sÆ¡ ý Ä‘i là cánh tù tháo cho cạn sạch, hoặc để nÆ°á»›c mÆ°Æ¡ng dồn và o vỡ hết bá». Chúng mà y Ä‘i mà đắp lại! Chúng mà y thiếu chó gì thá»i gian!
Tù ở đại Ä‘á»™i cho rằng, ruá»™ng lắm cá» thế nà y là tá»™i của bá»n coi ruá»™ng.
Tù là m không hết định mức thì trút giáºn lên đầu ngÆ°á»i coi ruá»™ng. Ruá»™ng là m cá» xong thì cả cá» lẫn lúa Ä‘á»u nát bét, chẳng khác gì có Ä‘Ã n trâu vừa giẫm…
HÆ¡n hai trăm mẫu lúa do tôi trông coi, chia là m bốn lô, ngay ngắn nhÆ° bà n cá» nằm hai bên bá» hai con mÆ°Æ¡ng tÆ°á»›i thẳng tắp. Má»—i dòng mÆ°Æ¡ng tÆ°á»›i cho hÆ¡n má»™t trăm mẫu. MÆ°Æ¡ng cái vuông góc vá»›i mÆ°Æ¡ng nhánh. Má»—i mÆ°Æ¡ng nhánh lại tá»a ra mấy chục dòng mÆ°Æ¡ng tÆ°á»›i nhÆ° váºy. Ruá»™ng lúa, má»™t bên sát liá»n mÆ°Æ¡ng tÆ°á»›i, còn bên kia là mÆ°Æ¡ng tiêu sâu hÆ¡n. Do địa hình thấp trÅ©ng, mÆ°Æ¡ng tiêu quanh năm đầy nÆ°á»›c, mùa đông thì đóng băng, cho nên nÆ°á»›c ở đây lạnh buốt. Hai rìa mÆ°Æ¡ng tiêu, lau lách má»c thẳng cao vút. Äây là những gì còn sót lại của đầm lầy xÆ°a kia. Xuân sang thì ngoà i ruá»™ng, lau lách má»c lên trÆ°á»›c tiên thẳng tắp nhá»n hoắc nhÆ° chông. Chúng hút nhá»±a sống từ mÆ°Æ¡ng tiêu quanh năm không bao giá» khô cạn, lá»›n lên nhÆ° thổi. Khi gieo mạ không dẫn nÆ°á»›c và o ruá»™ng, thì chúng đã cao hÆ¡n đầu ngÆ°á»i. GiỠđây lau lách ráºm rạp dầy đặc, gió thổi không lá»t, chẳng khác gì má»™t bức tÆ°á»ng xanh biếc.
Bên kia bức tÆ°á»ng xanh biếc ấy, tôi nghe có tiếng phụ nữ cÆ°á»i đùa vui vẻ. Tù Ä‘Ã n bà là m cỠở lô ruá»™ng bên cạnh. Há» không cùng ăn vá»›i tù Ä‘Ã n ông trên bá» mÆ°Æ¡ng nhánh. Trá»±c nháºt của há» gánh cÆ¡m phÃa trên bá» mÆ°Æ¡ng tÆ°á»›i để há» ngồi ăn riêng má»™t chá»—.
Trong coi lô ruá»™ng bên cạnh, là má»™t ông tù già , già nhất trong tổ tôi, đã ngoà i năm mÆ°Æ¡i tuổi. Äá»™i trưởng VÆ°Æ¡ng bố trà đến là khéo! Ông chịu án tám năm, hết năm nay thì mãn hạn, ông sẽ chẳng dại gi mà gây chuyện rắc rối vá»› vẩn.
Có ngÆ°á»i tù Ä‘Ã n bà nà o đó cất tiếng hát oang oang:
- Sắp hà nh sá»± nốc và o bát rượu, là khắp ngÆ°á»i dồn máu hăng lên….
Giá»ng hát khản đặc, khà n khà n, chẳng khác nà o má»™t khói sÆ°Æ¡ng mù dầy đặc xám xịt vượt qua bức tÆ°á»ng xanh, quay cuồng khắc khoải. NhÆ°ng chỉ phút chốc, tiếng hát chợt im bặt. PhÃa trÆ°á»›c tôi, trong đám lau lách im lìm, vá»ng ra tiếng khá»a nÆ°á»›c bì bõm, nghe nhÆ° có Ä‘Ã n vịt giá»i Ä‘ang rÃu ran Ä‘áºp cánh trên mặt nÆ°á»›c.
Äúng vịt giá»i! Loà i chim nÆ°á»›c má» bẹt lông cánh sặc sỡ ấy thÆ°á»ng thÆ°á»ng là những bữa tiệc cải thiện của anh em trong tổ coi ruá»™ng chúng tôi. CÆ¡m của Ä‘á»™i lao cải dẫu được ăn no, nhÆ°ng rất Ãt khi có thịt. Bắt vịt giá»i, bắt cá trở thà nh nghá» phụ của tổ chúng tôi. Ở ngoà i ngÆ°á»i ta săn vịt giá»i bằng súng hoặc đánh lÆ°á»›i, và o Ä‘á»™i lao cải thì tà i trà thông minh của con ngÆ°á»i, được phát huy hết cỡ, chúng tôi chỉ hai bà n tay không cÅ©ng bắt sống được vịt giá»i ngon Æ¡. Cái giống ngu xuẩn ấy thÃch là m tổ trong bụi ráºm. Lau lách um tùm, chúng ra và o đâu có lên thẳng xuống thẳng được nhÆ° trá»±c thăng. Chúng phải mở má»™t lối Ä‘i nho nhá» trên ruá»™ng lúa bên mÆ°Æ¡ng tiêu, thoạt tiên hạ cánh xuống ruá»™ng rồi theo lối nhá» bÆ¡i đến bá» mÆ°Æ¡ng tiêu, bò lên bá» lạch bạch vá» tổ. Ra khá»i tổ Ä‘i kiếm ăn lại phải theo má»™t quy trình ngược lại. Chúng tôi thÆ°á»ng nhìn thấy vịt giá»i bên bá» mÆ°Æ¡ng tiêu nghiêng đầu nghển cổ nhìn trá»i, tháºt chẳng khác nà o mấy thầy nho sÄ© xem xét thá»i tiết lúc xuất hà nh. Chúng tôi chỉ cần nhìn thấy ở đám ruá»™ng nà o cá» lúa bị rẽ ra thà nh má»™t vệt, lần theo vệt dà i ngoằn ngoèo quanh co ấy tìm đến bá» mÆ°Æ¡ng tiêu, là thế nà o cÅ©ng thấy ngay dấu chân vịt hiện ra rõ rà ng. Äêm đến, sẵn đèn pin của Ä‘á»™i phát cho, chúng tôi lần theo dấu vết ban ngà y đã phát hiện, chắc chắn là nhìn thấy cái ổ kết bằng rÆ¡m và cà nh khô của nó. Má»™t ổ nhÆ° váºy Ãt ra có hai con vịt to, lại còn trứng và vịt con nữa. Ãnh đèn pin chiếu và o, vịt ta vÆ°Æ¡n dà i cổ ra, đầu nghẹo Ä‘i, giÆ°Æ¡ng cặp mắt đỠđẫn nhìn chằm chằm và o luồng sáng, chẳng há» cá»±a quáºy. Tròng mắt sáng lấp lánh nhÆ° huyá»n ngá»c, đầy nét dại khá», ánh lên vẻ trong trắng ngây thÆ¡ và hồn nhiên thanh thản mà loà i ngÆ°á»i đã đánh mất từ lâu. Ãnh sáng gì váºy? Mặt trá»i má»c rồi sao? Giữa lúc chúng Ä‘ang ngÆ¡ ngác ấy, chúng tôi túm lấy cổ chúng, nhẹ nhà ng nhÆ° không. Có đêm chúng tôi bắt được đến mÆ°á»i mấy con.
Thế là tôi rón rén Ä‘i vá» phÃa có tiếng nÆ°á»›c róc rách bì bõm ấy.
Tôi tụt giầy, lấy xẻng nhẹ nhà ng tháºn trá»ng rẽ lau lách ra, lá»™i thẳng sâu và o trong bụi. CÅ©ng tháºt là may, trÆ°a trá»i lại nổi gió, những khóm lau bá»—ng reo lên rì rà o xà o xạc nhÆ° trong rừng sâu; lá lau vÆ°Æ¡n dà i lay Ä‘á»™ng Ä‘u Ä‘Æ°a trên đầu và quanh ngÆ°á»i tôi, là m vỡ vụn những mảng bóng nắng đổ dà i trên mặt nÆ°á»›c trong xanh. NÆ°á»›c lạnh đã lút mắt cá chân. BÆ°á»›c tiếp thì sẽ ngáºp đầu, sÆ°á»n bá» mÆ°Æ¡ng tiêu dốc lắm.
GiỠđây tiếng róc rách nghe cà ng rõ hÆ¡n. Sau tiếng róc rách là tiếng nÆ°á»›c chảy ri rỉ, dÆ°á»ng nhÆ° những giá»t nÆ°á»›c Ä‘ang thầm thì tỉ tê cùng cá» dại. Không giống tiếng khua Ä‘á»™ng của vịt giá»i.
Tiếng gì thế nhỉ?
Tôi tò mò vạch lau ra, nhòm sang phÃa bên kia mÆ°Æ¡ng tiêu. Tôi chợt giáºt mình kinh ngạc: tôi nhìn thấy má»™t con ngÆ°á»i!
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà !
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà trần truồng!
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:18 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Năm
Cô ta đang tắm.
Cô ta cÅ©ng không dám lá»™i ra giữa dòng mÆ°Æ¡ng, hai chân giẫm lên đám cá» nÆ°á»›c bên bá», vung vẩy cánh tay tròn lẳn, khum hai tay là m gáo, vốc nÆ°á»›c hắt lên cổ, lên vai, lên ngá»±c, lên lÆ°ng, lên bụng dÆ°á»›i…
Cả thân hình cô là má»™t khối đầy đặn ngồn ngá»™n mỡ mà ng, từng bá»™ pháºn Ä‘á»u toát lên nét dịu dà ng má»m mại mà khá»e khoắn. Ãnh nắng chiếu thẳng xuống giữa hai bá» lau cao vút xanh thẫm, da thịt cô bóng mịn nhÆ° tấm lụa căng phồng, khÆ¡i gợi lên cảm giác sảng khoái thÆ° thái nhÆ° má»™t mà u tÆ¡ trong mỠóng ả. Äôi vai xoay qua xoay lại và cặp vú nhún nhẩy nhịp nhà ng, Æ°á»›t nÆ°á»›c loang loáng cà ng sáng lên lung linh ấm áp. PhÃa dÆ°á»›i hai bầu vú căng tròn, là hai quầng bóng râm lượn cong hấp dẫn. NÆ°á»›c da không trắng nõn, mà là mà u sữa trắng ngà , tôn thêm vẻ đẹp tá»± nhiên không mảy may trang sức, nhá»±a sống căng đầy. Äể vốc khoát nÆ°á»›c, cô hết cúi xuống lại ngẩng lên, y hệt nhÆ° má»™t chú cá heo Ä‘ang thá»a thuê đùa giỡn, tung mình lên không trung bằng những Ä‘á»™ng tác vÆ°Æ¡n dà i tháºt đẹp. Khoát nÆ°á»›c và o đến đâu, cô Ä‘Æ°a tay xát mạnh chá»— đó, thế là khắp cÆ¡ thể cô á»ng hồng lên trà n trá» sức sống. Và được là n nÆ°á»›c mát kÃch thÃch bất chợt, gÆ°Æ¡ng mặt cô vụt hiện lên vẻ hân hoan lấp lánh má»™t niá»m vui sÆ°á»›ng trẻ thÆ¡.
Khuôn mặt tháºt Æ°a nhìn.
Cô ngá»a cổ ngÆ°á»›c nhìn bầu trá»i, giữa mà u xanh của lau lách nổi lên gÆ°Æ¡ng mặt xiết bao duyên dáng. Äôi mắt, sống mÅ©i, cặp môi, tất cả Ä‘á»u nhá» nhắn phối hợp bên nhau hà i hòa tuyệt đỉnh, lung linh vẻ xinh xắn lanh lợi riêng của phái đẹp. Mái tóc cắt ngắn Æ°á»›t đẫm vuốt ra sau gáy gá»n gà ng duyên dáng, Ä‘iểm tô thêm cho khuôn mặt yêu kiá»u má»™t nét hà o hoa vÅ© dÅ©ng của con trai. Cặp lông mà y tôn thêm vẻ lá»™ng lẫy của gÆ°Æ¡ng mặt, vẽ bằng má»™t nét dà i thanh thanh kẻ thẳng phÃa trên mi mắt. Là n nÆ°á»›c mát kÃch thÃch khiến hai đầu mà y nhÆ°á»›n lên cao cao rồi nhanh chóng thÆ° giãn nhẹ nhà ng. Tháºt sinh Ä‘á»™ng không sao tả được, có vẻ cô đã quên Ä‘i tất cả. Äã quên đây là đội lao cải, đã quên ngÆ°á»i ta có thể chạy đến quát mắng cô bất cứ lúc nà o, đã quên cả quá khứ và hiện tại của Ä‘á»i mình, đã quên bá»™ quần áo Ä‘en Ä‘ang hong bên cạnh, bá»™ quần áo nhÆ° chiếc kìm đóng dấu sắt nung, đóng cái dấu Ä‘en ngòm lên thân pháºn cô. Cô hoà n toà n chìm đắm trong niá»m khoái lạc được tắm rá»a, cô chăm chú kỳ cá» cÆ¡ thể tháºt cẩn tháºn kỹ cà ng tưởng chừng nhÆ° muốn lá»™n trái hết cả lục phủ ngÅ© tạng và linh hồn ra mà kỳ mà rá»a váºy.
Cô đã quên bản thân cô, tôi cÅ©ng quên bản thân tôi. Lúc đầu mắt tôi rất không tá»± giác cứ nhắm và o chá»— bà ẩn nhất trên ngÆ°á»i cô. NhÆ°ng má»™t lát sau, toà n bá»™ bức tranh nhÆ° đã thăng hoa thà nh má»™t sức mạnh lạ kỳ là m tôi rung Ä‘á»™ng. Ở đây bao trùm má»™t không khà huyá»n thoại vượt lên trên cuá»™c sống tầm thÆ°á»ng nhà m chán, vượt ra ngoà i cả cõi trần thế nà y. Thế giá»›i nà y nhá» có cô mà rạng rỡ lên. Kiếp sống lao cải của tôi vì được chiêm ngưỡng bức tranh sống Ä‘á»™ng nà y mà đã gặp được má»™t thứ váºn may đầy kịch tÃnh, mà có được mùi vị hà i hÆ°á»›c tháºt chua cay. Tôi rạo rá»±c muốn đến bên cô chuyện trò thân máºt, muốn trêu đùa cô chốc lát, nhÆ°ng lại sợ quấy rầy cô, khiến cô giáºt mình sợ hãi bá» chạy mất, là m tan vỡ cuá»™c gặp gỡ diệu kỳ nhÆ° má»™t giấc mÆ¡ nà y, là m há»ng bức tranh kỳ ảo thần tiên.
Tôi chỉ lặng lẽ ngây dại ngắm nhìn.
Cô tắm xong, cẩn tháºn lau khô ngÆ°á»i bằng chiếc khăn bông rách. Gió thổi liên hồi, bầu trá»i bắt đầu xuất hiện những gợn mây trắng bay Ä‘i vun vút. DÆ°á»ng nhÆ° cô cảm thấy se lạnh, quay mình cầm lấy chiếc quần lót để trên bá»™ quần áo tù mà u Ä‘en. Cô quay ngÆ°á»i lại, ngẩng đầu lên, thì chợt phát hiện ra tôi.
Cô không giáºt mình kêu thét, cÅ©ng không hốt hoảng tìm chá»— nấp, mà lim dim cặp mắt nghi nghi hoặc hoặc nhìn tôi, ánh mắt ná»a nhÆ° tức giáºn, ná»a nhÆ° thách thức pha chút e lệ ngáºp ngừng: cô sẽ phải quyết định thế nà o đây?
Tôi không bá» chạy, cÅ©ng không lên tiếng chà o cô, nhÆ°ng khắp toà n thân tôi má»i dây thần kinh Ä‘á»u căng ra hết cỡ.
Cuối cùng cô hé miệng, để lá»™ hà m răng trắng bóng mỉm cÆ°á»i vá»›i tôi. Rồi lại mÃm chặt môi, lắng tai nghe ngóng. Chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng lau lách chuyện trò tình tá»±. Thế rồi cô không vá»™i mặc quần áo, để chiếc quần lót trên tay xuống, là m nhÆ° sợ lạnh, hai cánh tay bắt chéo nhau, hai bà n tay ấp lên hai vai, nhìn thẳng và o tôi.
Ãnh mặt trá»i trong gió bồng bá»nh má»™t mà u và ng nhạt. Nắng và ng dá»i chiếu vầng trán trẻ trung của cô.
Cô không mảy may có má»™t Ä‘á»™ng tác khêu gợi nà o, cà ng không há» thổ lá»™ má»™t câu tình tứ, vẻ mặt cÅ©ng không há» phảng phất má»™t nét tÆ°Æ¡i cÆ°á»i. Cô Ä‘ang vẫy gá»i tôi bằng ánh mắt, bằng tất cả phần da thịt Ä‘ang run rẩy nhè nhẹ trên mình cô, bằng dáng vẻ không mảy may sẵn sà ng phòng ngá»± của cô.
Lúc nà y trÆ°á»›c mặt tôi xuất hiện má»™t mà n sÆ°Æ¡ng Ä‘á»; tôi thấy mồm miệng ráo hoảnh; má»™t nguồn sức mạnh trà o lên cuồn cuá»™n trong ngÆ°á»i tôi, thúc giục tôi không phải là chồm vá» phÃa trÆ°á»›c mà là quay đầu bá» chạy. Tuy nhiên phÃa ngoà i cÆ¡ thể tôi dÆ°á»ng nhÆ° lại có má»™t nguồn sức lá»±c kìm giữ tôi, không cho tôi được chồm lên phÃa trÆ°á»›c cÅ©ng không cho tôi quay đầu bá» chạy. Tôi má»™t má»±c nuốt nÆ°á»›c bá»t: sợ hãi, ham muốn, nhút nhát, tham vá»ng, cảm giác tai há»a bá»—ng nhiên áºp tá»›i, cảm giác váºn may vụt đến bất ngá» khiến tôi bất giác rùng mình, hai hà m răng va và o nhau cầm cáºp, đấu óc có phần choáng váng.
Äây là miếng mồi chăng? Hay là má»™t chiếc bẫy? Là thá»±c tại hẳn hoi chứ? Hay chỉ là ảo giác? Và thá» tôi chồm lên phÃa trÆ°á»›c, phải chăng là lẽ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên? Hay là má»™t lần sa ngã?… … Má»™t con cáo mà u Ä‘en, lông gáy dá»±ng đứng lưỡi thè ra, bá»t dãi dòng dòng, ngồi chồm hổm trong bãi lau, Ä‘ang rình con mồi đáng ngá».
Lau lách, đồng bãi, bầu trá»i bá»—ng chốc Ä‘á»u tối sầm lại. Hai đứa chúng tôi cứ giữ thế vá»›i nhau nhÆ° váºy.
CÆ¡n xung Ä‘á»™ng mãnh liệt là m tôi choáng váng ngây ngất đã qua Ä‘i, thói quen tá»± kiá»m chế thắng thế dần. Lúc ấy, tôi nhìn thấy má»™t vẻ Ä‘au khổ khủng khiếp ánh lên trong mắt cô, trên là n da thịt run rẩy nhè nhẹ của cô, nhìn thấy số pháºn thê thảm Ä‘ang trùm lên đầu chúng tôi. Ná»—i đói khát của cô cÅ©ng là ná»—i đói khát của tôi: cô là tấm gÆ°Æ¡ng soi của tôi. Trong lòng tôi dâng trà o má»™t ná»—i xót thÆ°Æ¡ng êm dịu, lòng ham muốn định chiếm hữu cô đã thấm Ä‘áºm má»™t ý thức mạnh mẽ kiểu Ä‘Ã n ông sẵn sà ng bảo vệ cô. Cái tÆ° thế không mảy may phòng ngá»± ấy của cô khiến tim tôi tá»±a hồ thắt lại; đòi há»i vá» sinh lý cÅ©ng tiêu tan, thay và o đó là má»™t ná»—i Ä‘au tinh thần. Äúng và o giây phút ấy, trên Ä‘áºp mÆ°Æ¡ng cao cao vang lên má»™t hồi còi sắc nhá»n. Tiếng còi nhÆ° ngá»n roi quất và o ngÆ°á»i tôi, tôi thấy nhÆ° mình còn rên lên má»™t tiếng, rồi láºp tức quay ngÆ°á»i vùng chạy.
Tôi loạng choạng lao ra khá»i bãi lau, lúc ấy má»›i phát hiện ra, mặt, tay, bắp chân Ä‘á»u bị lá lau sắc cạnh cứa cho toạc máu không biết bao nhiêu chá»—, gan bà n chân cÅ©ng bị gốc lau đâm lủng.
**** chiá»u, tôi nhÆ° kẻ mất hồn vác cuốc Ä‘i loanh quanh trên bá» ruá»™ng, mặt cúi gầm, nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘i tìm kiếm má»™t váºt gì đánh mất đâu đây.
NgÆ°á»i tù già trông mom đám ruá»™ng bên cạnh đến xin diêm bảo:
- Tổ trưởng ChÆ°Æ¡ng nà y, trông sắc mặt anh thế nà o ấy. á»m đấy à ?
Tôi sá» lên trán thấy tay và mặt Ä‘á»u mát lạnh. Tôi buồn bã trả lá»i:
- Phải, ngÆ°á»i hÆ¡i khó ở.
Nhân cá»› ấy tôi xin phép Ä‘á»™i trưởng VÆ°Æ¡ng vá» nhà nghỉ. Äá»™i trưởng VÆ°Æ¡ng nhìn mặt tôi “ừ†má»™t tiếng coi nhÆ° đã cho phép. Tôi lê đôi chân mệt má»i vá» chá»— ở nằm váºt ngay ra gÆ°á»ng.
ChÃnh ở trong nhà đất cô quạnh nà y, chÃnh trên cái giÆ°á»ng sạp bốc mùi mốc ẩm và mùi mồ hôi khen khét nà y, tôi đã bao phen mÆ¡ tưởng đến đủ loại đủ kiểu Ä‘Ã n bà và tình yêu. Bởi váºy tôi vô cùng hối tiếc, tôi đã để lỡ má»™t dịp may cá»±c kỳ hiếm có. NhÆ°ng tôi lại xiết ná»—i tá»± hà o, cảm thấy mình đã vượt qua má»™t cÆ¡n thá» thách ác liệt, nhÆ°ng rút cục là cái gì thì tôi không sao nói rõ ra được.
Ôi ma quái, ma quái tháºt? Cái gì đã ngăn chặn tôi không chồm lên phÃa trÆ°á»›c? CÆ¡n đói khát cả tinh thần lẫn thể xác đã hà nh hạ tôi lẫn cô ta. Chiếc kìm nung khổ Ä‘au đã đóng dấu chÃn lên cÆ¡ thể chúng tôi, thì cá»› sao chúng tôi lại không được quyá»n lén lút già nh lấy phút hoan lạc trong cảnh khổ Ä‘au nà y?
Tôi bắt đầu khinh bỉ toà n bá»™ sá»± giáo dục tôi đã thừa hưởng trÆ°á»›c kia. Văn minh chẳng qua chỉ là sợi dây rà ng buá»™c con ngÆ°á»i, là m cho má»i đòi há»i thuá»™c vá» con ngÆ°á»i, nẩy sinh từ bản tÃnh con ngÆ°á»i Ä‘á»u trở nên phức tạp xa vá»i. Giá mà tôi cứ nhÆ° những ngÆ°á»i tù lao cải nông dân bình thÆ°á»ng kia thì hay biết mấy. NhÆ°ng tôi lại lấy là m may mắn vì mình đã từng được giáo dục, văn minh đã khiến tôi khác vá»›i Ä‘á»™ng váºt, khiến tôi kiá»m chế được mình, trong giây phút then chốt ấy đã biểu hiện hà nh vi cao thượng của con ngÆ°á»i, và chỉ có con ngÆ°á»i má»i biểu hiện ra được.
Tôi có ý chà tá»± do, tôi biết chá»n lá»±a, bởi thế tôi phải chịu trách nhiệm vá» hà nh vi của mình. Thế nhÆ°ng và thá» tôi tiến lên đón nháºn lấy thì thế giá»›i nà y cÅ©ng chẳng vì thế mà xấu xa thêm; tôi quay ngÆ°á»i bá» chạy thì thế giá»›i nà y cÅ©ng chẳng vì thế mà tốt đẹp hÆ¡n lên. Tôi, má»™t thằng tù lao cải, má»™t con kiến Ä‘en, còn gì đâu mà bấu vÃu lấy chút hà nh vi hợp vá»›i quy phạm đạo đức để tá»± an ủi Ä‘á»™ng viên? Huống hồ, nếu tôi coi mình là đạo đức, thì tất nhiên phải coi cô ta là không đạo đức, nhÆ°ng tôi thì có quyá»n gì để thầm chỉ trÃch cô ta? Äấy chẳng là cảnh tượng từng hiện lên trong mÆ¡ tưởng của chÃnh tôi đó sao? Tôi chịu trách nhiệm vá» hà nh vi của tôi, nhÆ°ng có đã ai chịu trách nhiệm đối vá»›i tôi? Trách nhiệm của xã há»™i thì dÆ°á»ng nhÆ° hoà n toà n hà nh hạ tôi, vùi dáºp tôi.
NhÆ° đã nói là hôm nay má»™t con bÆ°á»›m vẫy cánh ở Bắc Kinh, tháng sau khà háºu ở NewYork sẽ có thể chịu ảnh hưởng, váºy thì má»™t khi tôi đã chung đụng vá»›i cô ta, tôi sẽ không còn là tôi nữa, số pháºn sau nà y của tôi sẽ có thể đổi khác rất nhiá»u, nghe nói số pháºn má»™t Ä‘á»i ngÆ°á»i là má»™t chuá»—i dà i các mối quan hệ nhân quả vòng ná» lồng và o vòng kia. Có Ä‘iá»u là m sao tôi biết được số pháºn sau khi đã đổi khác thì cứ bắt buá»™c phải tồi tệ hÆ¡n?. Biết đâu từ đó tôi lại cắt bỠđược sợi dây tinh thần trói buá»™c tôi để trở lại là m má»™t con ngÆ°á»i, má»™t con ngÆ°á»i nguyên thủy, sống bừa bãi nháo nhà o theo kiểu ngÆ°á»i man rợ giữa cái thá»i buổi man rợ nhà o nháo nà y.
Các loại quan niệm nhà o trá»™n thà nh má»™t má»› hổ lốn trong đầu óc tôi, đến mức đầu tôi Ä‘au nhức nhÆ° muốn vỡ ra. Cuối cùng má»› hổ lốn các quan niệm ấy tiêu tan hết. Trạng thái mệt má»i rã rá»i khiến đầu óc tôi và cả trÆ°á»›c mắt tôi chỉ còn má»™t cõi hÆ° vô rá»—ng tuếch. Chẳng còn quan niệm đạo đức, chÃnh trị, luân lý, chẳng còn luáºt lệ nhà tù cÅ©ng chẳng còn Ä‘iá»u lệ lao Ä‘á»™ng cải tạo gì; ngay cả tôi cÅ©ng không tồn tại nữa. Chỉ còn tấm thân ngồn ngồn tròn lẳn, xinh đẹp quyến rÅ© của cô ta. Hình ảnh hai cánh tay bắt chéo nhau để hai tay ấp lên hai vai của cô ta, lừng lững giữa cõi hÆ° vô rá»—ng tuếch ấy.
Trên thế giới nà y chỉ còn lại có cô ta!
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:21 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Sáu
Tôi suốt đêm không ngủ.
Ná»a đêm, ngoà i cá»a sổ tiếng mÆ°a rÆ¡i lá»™p bá»™p. Lát sau mÆ°a cà ng nặng hạt. Ngoà i đồng, trên mái nhà , nÆ°á»›c chảy ầm ầm à o à o; từ mái căn nhà đất nÆ°á»›c xối xả nhÆ° thác đổ, là m rung chuyển cả đêm Ä‘en tÄ©nh lặng. Bóng đêm lan tá»a khắp má»i nÆ¡i, tưởng chừng nhÆ° có vị thần siêu việt oai nghiêm tung đôi cánh khổng lồ Ä‘en sì sắp giáng hạ xuống thế giá»›i nà y. Tôi thấy khủng khiếp, trong im lìm vắng lặng, cảm giác tai há»a theo thói quen khiến tôi mÆ¡ hồ cảm thấy sắp phải chịu sá»± trừng phạt gì đây. Thế là tôi vứt bỠý nghÄ© há»—n loạn trong lòng, không tÆ¡ tưởng đến….. cô ta nữa.
MÆ°a đến sáng thì Ä‘á»™t nhiên tạnh hẳn.Lúc đến hối hả bao nhiêu thì lúc Ä‘i Ä‘á»™t ngá»™t bấy nhiêu. Má»™t chú gà trống cất tiếng gáy thê lÆ°Æ¡ng phÃa bên kia bá» mÆ°Æ¡ng, giá»t mÆ°a trÆ°á»›c mái hiên gõ nhịp buồn bã xuống vÅ©ng nÆ°á»›c.
Sau khi dáºp tắt ngá»n lá»a tình dục háo hức trong niá»m tá»± thoả mãn vỠđạo đức, tôi bắt đầu tìm kiếm vá» tinh thần những gì không đạt được vá» xác thịt. Äà n bà , những phông mà n bầy lâu nay che Ä‘áºy cÆ¡ thể Ä‘Ã n bà gỡ bá» dần hết lá»›p nà y đến lá»›p khác trÆ°á»›c mặt tôi. Bây giỠđã gỡ nốt lá»›p cuối cùng, thì Ä‘Ã n bà chẳng còn gì thần bà nữa. Sá»± váºt không còn sắc thái thần bà sẽ là sá»± váºt tầm thÆ°á»ng nhạt nhẽo. Váºy là có thể nói rằng, giỠđây cảm nháºn của tôi vá» Ä‘Ã n bà đã khá»›p đúng vá»›i thá»±c tế hiện hữu. Trạng thái mông lung có thể khiến tôi mặc sức tưởng tượng để từ đó thêu dệt nên má»™t câu chuyện lãng mạn…
Tôi chợt hiểu - thá»±c ra – tôi chỉ là kẻ chìm đắm trong ảo tưởng và khéo bịa chuyện dẫu rằng tôi đã đối phó được má»i ná»—i trá»› trêu của hiện thá»±c đối vá»›i tôi, nhÆ°ng còn thiếu hẳn tinh thần tiến thủ chủ Ä‘á»™ng.
Tôi còn chợt hiểu vai trò của văn minh chủ yếu không phải ở chá»— chỉ đạo hà nh vi của mình mà ở chá»— giải thÃch hà nh vi mình là m. Tôi đã không là m cái việc ấy, tôi đã tưởng tượng rất hợp lý hình ảnh cao lá»›n của mình. NhÆ°ng nếu tôi là m cái việc ấy, tôi vẫn có thể giải thÃch hợp lý được, không những tha thứ được cho mình, mà tháºt sá»± có thể cho rằng đấy là hà nh vi của kẻ mạnh.
Trá»i sáng rồi, ánh sáng ban mai nhá» nhá» lá»t qua tầng kÃnh bẩn đục. Anh em tù Ä‘ang ngủ say cả. Tôi thở dà i não ruá»™t: ngÆ°á»i có khả năng suy nghÄ© thì sống bằng tÆ° duy, kẻ không có khả năng suy nghÄ© thì sống bằng bản năng. NhÆ°ng bản năng là m ngÆ°á»i ta cứng rắn, còn tÆ° duy lại khiến ngÆ°á»i ta yếu má»m.
Tháºt ra trên thế giá»›i nà y, suy nghÄ© hay không suy nghÄ© cÅ©ng thế thôi! Tôi muốn vÆ°Æ¡n vai ngồi dáºy nhÆ°ng đã ngủ thiếp Ä‘i.
Hôm sau đại Ä‘á»™i vẫn Ä‘i là m nhÆ° thÆ°á»ng. Tráºn mÆ°a đêm qua,chẳng để lại bao nhiêu dấu vết trên cao nguyên hoà ng thổ, ngoà i mấy dòng chẩy tá»± nhiên do nÆ°á»›c mÆ°a xói mòn trên bá» dốc sÆ°á»n mÆ°Æ¡ng. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ruá»™ng lúa, bãi lau và đầm lầy Ä‘á»u ngáºp nÆ°á»›c. Khi đám cá» nÆ°á»›c xanh rá»n Ä‘u Ä‘Æ°a theo gió, giữa đám cà nh lá Ä‘ang khua Ä‘á»™ng, có thể thấy bá»t nÆ°á»›c trắng xoá khắp nÆ¡i. Chỉ khi mÆ°a rà o má»›i nổi bá»t nÆ°á»›c lên nhÆ° váºy. Không khà ẩm Æ°á»›t khác thÆ°á»ng, gió nhÆ° mang theo những là n mÆ°a bụi má»ng nhÆ° tÆ¡. Mà u nâu trên thân liá»…u và liá»…u quế hÆ°Æ¡ng cà ng thẫm Ä‘áºm hÆ¡n, còn thân bạch dÆ°Æ¡ng thì sáng loáng nhÆ° đúc bằng bạc. Trên bá» ruá»™ng và lối Ä‘i, cóc ngồi chồm chá»—m, ếch nhái thì lủi nấp và o cá», chẳng khác gì những nạn nhân vùng bão lụt, hoang mang hoảng hốt. NhÆ°ng lối Ä‘i không há» lầy lá»™i, bá» ruá»™ng vẫn chắc chắn qua lại được. Äại Ä‘á»™i lao cải vẫn Ä‘i là m theo con Ä‘Æ°á»ng đất ấy.
Trá»i sáng rõ, tổ coi ruá»™ng chúng tôi bò dáºy, vác xẻng Ä‘i kiểm tra phần ruá»™ng của mình, xem mÆ°a có xói vỡ cá»a tÆ°á»›i cá»a tiêu không, bá» ruá»™ng có chá»— nà o sạt lở không. Äầu ong ong váng vất tôi lượn lá» quanh đám ruá»™ng của mình, chẳng biết phải là m gì, miệng đắng chát, bụng không thấy đói tà nà o. Nhìn và o nÆ¡i hôm qua mình đã Ä‘i và o, rồi lại chạy ra, lau lách bị rẽ sang hai phÃa nhÆ° má»™t cái cá»a tò vò giữa bức tÆ°á»ng cao. Cái cá»a tò vò ấy đã dấy lên trong lòng tôi má»™t niá»m vui sÆ°á»›ng, má»™t ná»—i buồn thÆ°Æ¡ng và má»™t tâm trạng rối bá»i.
Khi tôi kiểm ra qua quÃt cho xong rồi vá» vá»›i căn nhà đất, đến giữa Ä‘Æ°á»ng thì gặp đại Ä‘á»™i ra đồng là m cá».
Äêm mÆ°a, ngà y tạnh, trá»i Æ¡i!
Cho tù lao cải rối bá»i ruá»™t gan!
Má»™t anh tù có cái mÅ©i nhòm mồm, Ä‘i qua bên tôi Ä‘á»c má»™t câu ca dao bá»±c bá»™i hằn há»c. Äúng thế, giá ban ngà y cứ mÆ°a tiếp thì hay bao nhiêu, tù nhân sẽ được trùm chăn ngủ suốt ngà y trong trại. Äằng nà y, sáng ra trá»i âm u, nhÆ°ng lại không mÆ°a. Trong Ä‘á»™i lao cải vẫn thÆ°á»ng xảy ra chuyện bất ngá», nhÆ°ng xÆ°a nay không bao giá» gặp may. Là m cái thân lao cải, tốt nhất đừng có mÆ¡ tưởng hão huyá»n gì vá» cuá»™c sống: tôi mÆ¡ tưởng hão huyá»n, nên tôi Ä‘au khổ.
Ở đây không có tình yêu, chỉ có tình dục sinh lý.
Äá»™i Ä‘Ã n ông đã Ä‘i qua hết. Ở tÃt xa phÃa sau là đội Ä‘Ã n bà . Bây giá» tôi má»›i biết mình Ä‘ang đợi ai; tôi bá»—ng thấy trà o dáºy má»™t niá»m rạo rá»±c bao nhiêu năm qua chÆ°a từng thấy bao giá».
Không khà xám má»™t mà u chì, những hạt mÆ°a Ä‘á»ng trên cá» xanh bá» mÆ°Æ¡ng cÅ©ng mỠđục. NhÆ°ng tất cả Ä‘á»u nhÆ° sáng lên vì được nhìn thấy cô ta.
Äám tù Ä‘Ã n bà đi phÃa trÆ°á»›c Ä‘á»u tò mò nhìn tôi chằm chằm, qua khá»i chá»— tôi má»›i quay mặt Ä‘i, cô ta Ä‘i sau cùng. Sau lÆ°ng cô ta là ông cai vác súng, tay cô cầm liá»m để cắt cá». Bá» ruá»™ng nà o cá» ráºm quá, dứt khoát phải cắt bằng liá»m, vì chá»— ấy dù sao cÅ©ng không có lúa.
Tôi nhìn và o mắt cô ta, mắt cô ánh lên vẻ cÆ°á»i cợt chế giá»…u nhÆ°ng có nét gì đó dÆ°á»ng nhÆ° đã rất quen thuá»™c và thân thiết vá»›i tôi. Chúng tôi chà o há»i nhau qua ánh mắt:
“ Chà o emâ€
“Chà o anhâ€
“Em ăn sáng có no không?â€
“CÅ©ng tà m tạmâ€.
Khuôn mặt cô rạng rỡ tÆ°Æ¡i tắn, không mảy may có vẻ gì hổ thẹn, thế là tôi lại đâm ra Ä‘á» mặt. Cô cÅ©ng ăn mặc hệt nhÆ° má»i ngÆ°á»i, quần áo tù Ä‘en ngòm không cổ, không túi, thẳng Ä‘uồn Ä‘uá»—n nhÆ° cái bao Ä‘á»±ng bá»™t mì; tay áo rá»™ng thùng thình Ä‘ung Ä‘Æ°a theo nhịp cánh tay, những cánh tay nhá» bé của phụ nữ, nhÆ°ng dÆ°á»›i mắt tôi, cô tá»±a hồ vẫn trần truồng, vẫn xinh đẹp nhÆ° hôm qua.
NhÆ°ng khi Ä‘i qua chá»— tôi, và o cái giây phút giáp mặt nhau thì bá»—ng nhiên cô vung liá»m lên, khua qua mặt tôi má»™t nhát, đồng thá»i buông má»™t câu nói dữ dằn chỉ để mình tôi nghe rõ:
- Ước gì tao giết được mà y chết tươi!
Tôi chÆ°a kịp phản ứng, cô ngoay ngoảy Ä‘i liá»n. Ông cai Ä‘i sau cô miệng là u bà u má»™t câu gì đó, rồi cÅ©ng Ä‘i luôn.
Nòng súng ánh lên nước thép xanh đen.
Tôi chỠđợi mãi chỉ để được nghe má»™t câu nhÆ° váºy. Những lá»i chuyện trò trao đổi thầm lặng qua ánh mắt của tôi, hoá ra là do tôi tưởng tượng ra.
CÆ¡m sáng xong tôi thẫn thá» ngồi trên bá» mÆ°Æ¡ng, gió đã xé rách lá»›p mây mà u chì. Xa xa phÃa chân trá»i, đã le lói ánh nắng mà u da cam. Trong là ng bà con đã bắt đầu công việc hằng ngà y, đã nghe tiếng uể oải “vắt riệt†giục bò thúc ngá»±a. Má»™t con ngá»±a tÃa gầy trÆ¡ xÆ°Æ¡ng lao ra khá»i chuồng, ra đến đám ruá»™ng củ cải thì Ä‘á»™t nhiên khá»±ng lại, cất cao đầu nghếch mÅ©i hÃt hÃt trong gió sá»›m. NÆ°á»›c mÆ°Æ¡ng đã lên tá»›i bắp chân tôi. Tiếng nÆ°á»›c chẩy rì rà o róc rách, nhÆ° Ä‘iệu nhạc rầu rÄ© mến thÆ°Æ¡ng. Tôi bá»—ng uất ức trà o nÆ°á»›c mắt, tôi thấy mình bị tổn thÆ°Æ¡ng, cô ta cÅ©ng bị tổn thÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng Ä‘Ãch thá»±c bị tổn thÆ°Æ¡ng ở đâu thì chịu không biết Ä‘Æ°Æ¡c.
Từ đấy vá» sau, trong Ä‘á»™i lao cải không bao giá» trông thấy cô ta nữa. HÆ¡n ba nghìn mẫu ruá»™ng lúa nÆ°á»›c, hÆ¡n má»™t nghìn ngÆ°á»i là m cá» hai ngà y là xong. Sang ngà y thứ ba đại Ä‘á»™i chuyển đến cánh đồng phÃa bắc nông trÆ°á»ng bá»™.
Tá»›i lúc lúa chÃn và ng, tổ coi ruá»™ng chúng tôi lại rút vỠđại Ä‘á»™i. Äá»™i Ä‘Ã n bà đã dá»n Ä‘i trạm khác, chúng tôi chẳng còn dịp nà o gặp nhau trên Ä‘Æ°á»ng nữa. Tôi chỉ há»i được tên cô ta thôi.
Cô ta tên Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u.
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:25 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
PHẦN THỨ HAI
ChÆ°Æ¡ng Má»™t
Tám năm sau chúng tôi mới gặp lại nhau.
CÅ©ng và o những ngà y trá»i nổi gió. NhÆ°ng không phải là thứ gió ẩm Æ°á»›t, mà là gió nóng khô trên sá»i đá; nÆ¡i sá»i đá chỉ có cá» tranh nhá»n, cá» bạch cáºp, cây chút chÃt và táo gai chịu hạn sống được mà thôi. Äây không phải là ruá»™ng lúa nÆ°á»›c của Ä‘á»™i lao cải, mà là chuồng cừu nông trÆ°á»ng, mùi phân cừu chua loét quyện vá»›i mùi cừu hôi nồng nặc toả ra trong không khà mùa xuân. Thá»i gian đã trôi Ä‘i, cảnh huống đã đổi thay, nhÆ°ng thân pháºn chúng tôi hầu nhÆ° chẳng có gì thay đổi.
Tôi dùng cà o bốn răng thu dá»n cá» khô vÆ°Æ¡ng vãi trên phân cừu lại. Cá» khô bay tứ tung những cá»ng cá» quay tròn lông lốc trong nắng, chẳng khác gì Ä‘Ã n châu chấu bay kÃn trá»i kÃn đất. PhÃa xa xa sÆ°á»n núi giăng đầy sÆ°Æ¡ng khói lung linh, khiến cho cả dẫy núi trùng Ä‘iệp không còn khà thế tầng tầng lá»›p lá»›p, và cÅ©ng mất luôn cả cảm giác hình khối láºp thể, chỉ còn nhÆ° má»™t bức tranh phong cảnh lồng trong khung kÃnh. Chân núi hiện ra má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» ngoằn ngoèo Ä‘i xuống dÆ°á»›i, tá»›i táºn chuồng cừu nà y, rồi lại từ chuồng cừu kéo dà i tá»›i Ä‘iểm dân cÆ°. Từ đấy, nháºp và o con Ä‘Æ°á»ng đất ăn thông vá»›i nông trÆ°á»ng bá»™.
Cô ta đến chuồng cừu theo con Ä‘Æ°á»ng nhỠấy.
Hôm trÆ°á»›c tôi dồn cừu từ trên núi vá», chuồng cừu đã hÆ° há»ng, chẳng còn ra chuồng trại gì nữa. Chuồng không nhốt cừu, chẳng khác gì nhà bá» hoang không có ngÆ°á»i ở, dá»™t nát rất nhanh. Cá»™t thì xiêu xiêu vẹo vẹo, xó xỉnh nà o cÅ©ng đầy mạng nhện, máng cho cừu ăn cÅ©ng chẳng biết ai đã lấy mất. Máng bằng gá»—, lôi vá» nhà cÅ©ng đóng được cái tủ. Ở nông trÆ°á»ng chỉ có đá ngoà i bãi hoang là không mất cắp, còn những gì dùng được trong cuá»™c sống hằng ngà y, thì chỉ nhãng Ä‘i má»™t tà là biến ngay. Sắp sang mùa đông rồi, ngay những tấm đá xanh để xây dá»±ng, cÅ©ng có ngÆ°á»i lấy cắp - Vại dÆ°a nhà nà o mà chẳng đè Ä‘áºy bằng tấm đá xanh.
Máng chẳng còn, mà rêu trên mái nhà cÅ©ng mất khá nhiá»u, thảo nà o chuồng sụp mất má»™t góc. Tôi Ä‘á» nghị ông bà thÆ° Ä‘á»™i sản xuất của chúng tôi cho ngÆ°á»i đến giúp tôi sá»a sang lại:
- Chuồng trại thế nà y, đâu dám để cừu chui và o, sáºp chết cừu đừng đổ cho tôi mÆ°u đồ phá hoại.
Cừu quan trá»ng hÆ¡n ngÆ°á»i. Nếu bảo nhà mình há»ng, xin lá»—i nhá, anh đừng hòng Ä‘á»™i sản xuất cho ngÆ°á»i đến sá»a chữa đâu. NhÆ°ng cừu thì lại là chuyện khác, dẫu bây giá» Ä‘ang là thá»i vụ mùa mà ng báºn rá»™n, bà thÆ° vẫn đồng ý cho má»™t ngÆ°á»i nữ đến.
- Vừa đến đại Ä‘á»™i ta đấy, vốn là ở nông trÆ°á»ng Bãi Bạc. Cô ta không thÃch ở đấy nữa, thế là mình xin cô ta vỠđây – Ông bà thÆ° nói rồi, nhe răng cÆ°á»i – cô ấy trÆ°á»›c kia cÅ©ng Ä‘i lao cải, cùng ở má»™t nông trÆ°á»ng vá»›i cáºu đấy.
- á»’! Tên là gì? – Tôi hÆ¡i giáºt mình.
- Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u.
Quả đúng là thế tháºt.
Tù Ä‘Ã n bà cùng Ä‘i lao cải vá»›i tôi, dá»… tá»›i hÆ¡n trăm ngÆ°á»i, nông trÆ°á»ng tôi đến cải tạo, trÆ°á»›c sau có tá»›i hÆ¡n má»™t nghìn lượt ngÆ°á»i tù Ä‘Ã n bà , nhÆ°ng tôi nghÄ© ngay tá»›i cô ta. Tôi lại má»™t lần nữa tin chắc rằng, mình có má»™t thứ dá»± cảm thần bÃ, quá khứ, hiện tại, lúc nà o cÅ©ng linh nghiệm. Có Ä‘iá»u dá»± cảm tốt là nh thì chÆ°a linh nghiệm bao giá». Có lẽ cái số tôi chẳng bao giá» gặp may cả.
Chỉ mong sao lần nà y được gặp Ä‘iá»u may đặc biệt.
Tôi đứng nhìn cô từ chá»— ở của Ä‘á»™i sản xuất tá»›i lúc cô từ từ leo lên dốc, má»›i quay ngÆ°á»i Ä‘i, cô vác hai cây gá»— nhá» và má»™t cái xẻng. Gió ra sức thổi phần pháºt tấm khăn trùm đầu mà u xanh trứng sáo của cô. Bá»™ quần áo mà u xanh bá»™ Ä‘á»™i – mà u sắc hợp thá»i trang nhất lúc ấy - cháºt căng trên thân hình cô. Cô cúi đầu Ä‘i ngược gió tá»›i chuồng cừu, quẳng các thứ trên vai xuống cái “rầm†má»™t tiếng đứng dá»±a và o hà ng rà o gá»i:
- Nà y, tôi là m ở đây có phải không?
Bên tai tôi lại vẳng lên – “ước gì tao giết được mà y chết tÆ°Æ¡i!â€. Giá»ng nói xa xăm ấy, giỠđây bá»—ng ở gần ngay bên cạnh. Äúng thế chÃnh cái giá»ng ấy, buông tuồng mà lại nhõng nhẽo. Tôi tủm tỉm cÆ°á»i bÆ°á»›c lại đón cô.
- Phải rồi. Nhưng cô mang rui nà y đến thì bé quá – Tôi đá thỠmấy cây gỗ dưới chân cô – Như que củi thế nà y thì chống sao được chuồng.
- Kệ nó chứ! Vác cái bé thì nhẹ hÆ¡n – Cô bÄ©u môi, rồi lim dim mắt nhìn tôi. Tôi chỠđợi căng thẳng. Mấy giây sau cô hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i:
- Ồ, anh đấy à ?
- Phải tôi đây. – Tôi rất mừng là cô vẫn còn nháºn ra tôi.
- Sao mà anh lại cÅ©ng ở đây? Mấy hôm trÆ°á»›c anh là m ở đâu? Sao không thấy anh nhỉ? – Cô vừa trèo qua hà ng rà o và o trong chuồng cừu, vừa há»i tôi. Tôi đỡ lấy nách cô, giúp cô vượt qua hà ng rà o. Giữa bầu không khà khô nhÆ° rang nà y, chỉ có dÆ°á»›i nách cô má»›i thấy ấm áp chút hÆ¡i ẩm.
- Là m sao tôi lại đến đây Æ°? Số pháºn chúng tôi có khác chi những con cừu đã đánh số, không vá» nông trÆ°á»ng nhÆ° thế nà y thì còn biết Ä‘i đâu nữa – Tôi cố kìm nén ná»—i vui mừng và phấn khởi vụt lóe lên, nhÆ°ng bất giác lại hóa ra lắm lá»i - Äá»™i lao cải chẳng phải vẩn có nguyên tắc đâu gá»i đến thì lại trả vỠđấy mà lị, nông trÆ°á»ng nà y Ä‘Æ°a tôi Ä‘i lao cải, cho nên được thả ra thì lại trở vá» nông trÆ°á»ng nà y. Suốt mùa đông tôi chăn cừu ở trên núi, hôm kia má»›i vỠđây. Thế còn cô sao lại đến đây?
- Chà , anh biết chăn cừu à ? Giá»i tháºt đấy! – Cô đứng trong chuồng cừu, lấy tay vuốt lại quần áo, nhặt những cá»ng cá» khô dÃnh trên ngÆ°á»i. Cái kiểu Æ°a sạch sẽ gá»n gà ng chi ly tỉa tót nà y tháºt đúng chỉ phụ nữ má»›i có. Chắc hẳn mắt tôi có ánh lên những tia khác thÆ°á»ng nhÆ°ng tôi vẫn nói bằng giá»ng tỉnh khô:
- Há» há»! Cái gì mà tôi chẳng là m được? Từ năm 57 đến giá», mÆ°á»i tám năm trá»i, nếu Ä‘i há»c đại há»c thì tốt nghiệp năm trÆ°á»ng rồi. Công việc nhà nông, tôi chỉ không biết lái máy kéo thôi. Há» không cho tôi lái, chứ cho lái thì tôi cÅ©ng biết!
Cô lại nhìn tôi, từ đầu đến chân má»™t lần nữa, tôi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bảo:
- Kể cÅ©ng lạ tháºt đấy! ngỠđâu chúng mình lại gặp nhau ở đây.
- Lạ cái ná»—i gì? Tôi chẳng thấy lạ lùng chút nà o cÆ¡. Cái loại ngÆ°á»i nhÆ° cô vá»›i tôi thì cÅ©ng nhốt và o má»™t chá»— thôi. Thế giá»›i nà y vô cùng rá»™ng lá»›n, nhÆ°ng vá»›i chúng mình thì lại vô cùng nhá» hẹp. Mấy năm nay, chẳng cụng đầu thì cÅ©ng cụng tai, tôi quanh Ä‘i quẩn lại toà n gặp lại những ngÆ°á»i đã từng lao cải vá»›i mình. NhÆ° lần nà y đấy, có năm tay chăn cừu trên núi, Ä‘á»u Ä‘iá»u ở các đại Ä‘á»™i đến, trừ cái lão Ä‘á»™i trưởng chẳng biết là m má»™t tà gì, là bá»™ Ä‘á»™i phục viên ra, bốn tay còn lại, Ä‘á»u ở nông trÆ°á»ng lao cải của chúng mình đến cả; lại có tay trÆ°á»›c ở cùng má»™t trại vá»›i tôi nữa kia, cô bảo có lạ không? Thôi nà o, cầm lấy xẻng, chúng mình bắt đầu công việc Ä‘i.
Năm tháng dÆ°á»ng nhÆ° chẳng để lại bao nhiêu dấu vết nÆ¡i cô, cÅ©ng có thể trÆ°á»›c kia tôi chÆ°a từng nhìn rõ cô bao giá». GiỠđây cô hẳn đã ngoà i ba mÆ°Æ¡i, so vá»›i con ngÆ°á»i trong ký ức tôi, cô có phần đẫy Ä‘Ã ra, sắc mặt tÆ°Æ¡i tỉnh hÆ¡n trắng ngà mỡ mà ng. TrÆ°á»›c kia cô cÅ©ng giống nhÆ° má»i ngÆ°á»i thôi, mặt lúc nà o cÅ©ng tối sầm; Ä‘uôi mắt và sống mÅ©i đã thoáng hiện những nét chân chim li ti, nhÆ°ng tôi lại thấy khuôn mặt cô cà ng thêm dồi dà o sức sống và tình tứ hÆ¡n nhiá»u. Trong mắt tôi cô hình nhÆ° trẻ đẹp hÆ¡n xÆ°a.
- Từ bấy đến nay, đã tám năm rồi đấy nhỉ - Cô giúp tôi chống đỡ cây cá»™t – Tám năm trá»i anh vẫn ở nông trÆ°á»ng nà y à ?
- Không đâu – Tôi lấy xẻng xúc đất đổ và o chân cá»™t, chúng tôi phải chống lại chá»— mái chuồng sáºp – Có Ä‘iá»u tám năm ấy tháºt khốn khổ. Äầu tiên là chuyên chÃnh má»™t năm, sau đó ngồi tù hai năm. Lần đầu vừa được phóng thÃch thì bị cuốn và o “Äại cách mạng văn hoáâ€; lần thứ hai và o năm 70, lại cuốn và o “má»™t diệt ba chốngâ€. Còn cô? Tám năm nay cô sống ra sao?
- Tám năm đằng đẵng nhắc tá»›i là m chi! – Cô cÆ°á»i nhại lại bằng má»™t câu hát trong vở tuồng cách mạng mẫu má»±c “Dùng mÆ°u chiếm Uy hổ sÆ¡nâ€*. Hai chân cô dáºn lên chá»— đất tôi vừa đổ và o chân cá»™t mắt nhìn xuống đất – Tám năm ấy, lấy hai Ä‘á»i chồng, hai lần ly hôn, có thế thôi, may mà không có con.
Tôi vẫn cắm cúi là m, chẳng mảy may kinh ngạc lạ lùng . Tôi đã mắt thấy tai nghe bao chuyện bất ngá». Cho nên, chẳng có việc gì khiến tôi sá»ng sốt nữa. Cô không sống nhÆ° thế thì còn biết sống nhÆ° thế nà o nữa cÆ¡ chứ? Hạnh phúc là điá»u lạ hiếm có, bất hạnh má»›i là lẽ thÆ°á»ng tình. Cô cÅ©ng không há» kinh ngạc trÆ°á»›c ná»—i bất hạnh của tôi, và nhÆ° thế chúng tôi tháºt sá»± hiểu nhau. Cô không thốt ra lá»i an ủi nà o cà ng hay, nhÆ°ng năm tháng đã qua tôi sợ nhất cái thứ đồng tình thông cảm xuýt xoa ngoà i miệng nhÆ° kiểu các bà già .
- Nói anh đừng cÆ°á»i – Cô nói tiếp – Anh hai lần ngồi tù, tôi hai lần lấy chồng. Thá»±c ra lấy chồng có khác gì ngồi tù đâu, có khi lại khốn khổ hÆ¡n là ngồi tù ấy chứ. Lần đầu tôi dấu anh ta là tôi đã từng Ä‘i lao cải, suốt ngà y tôi cứ nÆ¡m ná»›p, sợ lá»™ bem. NhÆ°ng rồi anh ta cÅ©ng biết đòi ly hôn ngay. Lần sau ở nông trÆ°á»ng Bãi Bạc, ngay từ đầu tôi đã nói hết vá»›i anh ta. NhÆ°ng anh ta cứ vin và o đấy mà hà nh hạ tôi, tôi chịu không nổi phải ly hôn. Lần trÆ°á»›c ngÆ°á»i ta bá» tôi, lần sau thì tôi bá» ngÆ°á»i ta, tá»· số má»™t Ä‘á»u - hoà . Ôi, má»™t Ä‘á»i ngÆ°á»i, chỉ có váºy thôi. Tôi sẽ không lấy chồng nữa.
- Cô quyết chà không lấy chồng nữa thì dá»… thôi, nhÆ° tôi quyết chà không ngồi tù nữa má»›i khó chứ - Tôi cÆ°á»i trêu cô - Lấy chồng hay không hoà n toà n do cô, ngồi tù hay không lại chẳng phải do tôi. Thế là dẫu sao, cô vẫn hÆ¡n tôi.
Chúng tôi gặp nhau bao giá» cÅ©ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i hỉ hả, thoải mái tá»± nhiên không khác gì bạn cÅ© thân tình. Tình bạn kể cÅ©ng tháºt lắm kiểu, có ngÆ°á»i vừa gặp mặt đã thân máºt má»™t cách rất tá»± nhiên, có ngÆ°á»i phải qua má»™t thá»i gian để dần dần gần gÅ©i gắn bó, nhÆ° bánh xe răng khá»›p lại vá»›i nhau, không khá»›p thì không chạy được. Chúng tôi Ä‘á»u không lạ gì ná»—i thống khổ của nhau, vì má»—i chúng tôi Ä‘á»u đã khốn khổ vá»›i số pháºn của mình rồi.
Nhưng chúng tôi thực sự thông cảm được với nhau, vì chúng tôi tự mình đã từng chịu đựng nỗi thống khổ ấy, dẫu vỠhình thức có khác nhau: một bên ngồi tù một bên lấy chồng, nhưng thực chất và mức độ cảm giác lại giống nhau.
Cá»ng cá» khô bay tung lên má»™t lúc, rồi lả tả rÆ¡i xuống, loang loáng khắp chuồng. Gió thổi cần kéo nÆ°á»›c kêu cót két cá»t kẹt, gầu múc va và o thà nh giếng bình bịch bình bịch. Tôi kéo mấy cái thùng nÆ°á»›c dÆ°á»›i giếng lên, nhà o má»™t đống bùn, rồi cùng cô ta thong thả trát vách quanh chuồng. Thá»±c ra ông bà thÆ° không cho thêm ngÆ°á»i, thì mình tôi cÅ©ng sá»a sang xong chuồng cừu. NhÆ°ng kinh nghiệm nhiá»u năm là m công nhân nông trÆ°á»ng đã dạy tôi, trÆ°á»›c khi nháºn má»™t nhiệm vụ gì ngÆ°á»i ta giao cho anh, đầu tiên anh phải kêu ca, cho thêm ngÆ°á»i đến thì anh đỡ phần vất vả. Say sÆ°a khi lao Ä‘á»™ng và ranh ma khi nháºn nhiệm vụ lao Ä‘á»™ng, hai cái đó không mâu thuẫn nhau: lao Ä‘á»™ng là cuá»™c sống của mình còn nhiệm vụ thuá»™c vá» ngÆ°á»i khác. Chỉ có công nhân là m thuê má»›i phân biệt được rõ sá»± khác nhau giữa hai cái đó.
GiỠđây, hai chúng tôi là m công việc của má»™t ngÆ°á»i, nên rất thảnh thÆ¡i rất, ăn ý. Äiá»u đó bá»—ng khiến tôi nghÄ© đến: sá»± hưởng thụ lá»›n nhất mà ná»n kinh tế tiểu nông Ä‘em lại cho con ngÆ°á»i, chÃnh là là m ăn có vợ có chồng! Toà n bá»™ ná»™i dung thẩm mỹ của Văn há»c cổ Ä‘iển Trung Quốc vá» nông thôn chẳng qua chỉ xoay quanh cái hạt nhân - chồng cầy ruá»™ng vợ dệt vải - mà thôi.
Chúng tôi chuyện trò vá»›i nhau vá» những ngÆ°á»i thân của mình. Những ngÆ°á»i thân quen ở đây, không phải là những ngÆ°á»i thân đã mất, những ngÆ°á»i thân chỉ còn trong thế giá»›i ảo má»™ng, mà là những ngÆ°á»i cùng cảnh cải tạo tù tá»™i vá»›i nhau. Vì cuá»™c sống của chúng tôi chỉ gặp nhau ở má»—i má»™t Ä‘iểm ấy mà thôi. Bá»n há», có ngÆ°á»i lại bị tống và o trại cải tạo lần nữa, ngÆ°á»i thì chồng bá», kẻ thì vợ chê, ngÆ°á»i thì tá»± tá», kẻ thì bị giết…..quanh Ä‘i quẩn lại chúng tôi lại thấy số pháºn mình hãy còn khá; cuá»™c Ä‘á»i hãy còn đặc biệt Æ°u ái hai đứa chúng tôi. Chúng tôi thở than nhÆ°ng chúng tôi vẫn thấy vui hÆ¡n.
- Váºy thì, sao cô không ở luôn nông trÆ°á»ng Bãi Bạc, mà lại đến nông trÆ°á»ng nà y? – Tôi há»i cô – Có phải ở đấy công việc vất vả quá?
- Nông trÆ°á»ng nà o cÅ©ng thế thôi. Còn công việc cứ trông ngÆ°á»i ta mà là m – Cô nói và cố ý kéo lá»n tóc trÆ°á»›c trán ra khá»i tấm khăn lụa ni-lông rẻ tiá»n, dÆ°á»›n mắt nhìn và o đấy. Ở đây không có gÆ°Æ¡ng nếu có chắc cô đã chạy Ä‘i soi. ChÃnh trong giây phút ấy, gÆ°Æ¡ng mặt cô quả tháºt duyên dáng má»™t cách hồn nhiên nhÆ° Ä‘ang soi gÆ°Æ¡ng váºy. NhÆ°ng đúng là tóc cô rất mượt và rất Ä‘en – Äã bá» nhau mà còn ở cùng má»™t nông trÆ°á»ng còn ra gì nữa? Cứ Ä‘i tháºt xa cho rảnh, ông bà thÆ° chá»— anh là bạn chiến đấu vá»›i ông bà thÆ° chá»— chúng tôi, thÆ°á»ng đến chá»— chúng tôi luôn. ChÃnh ông ấy xin tôi vỠđấy.
Ngừng một lát cô lại nói:
- Cái lão bà thư nà y của các anh chẳng ra gì đâu!
- Sao cô biết? Theo tôi ông ấy cũng khá đấy chứ!
- Hừ hừ – Cô cÆ°á»i mÅ©i – Äà n ông ấy mà tôi gặp nhiá»u rồi, cứ trông con mắt lão ta thì biết thôi.
Tôi nghÄ© bụng mắt ông bà thÆ° nà y cÅ©ng chẳng có gì khác ngÆ°á»i. CÅ©ng có thể xÆ°a nay tôi không chú ý đến mắt ông ta chăng? Rồi tôi lại nghÄ© ngay tá»›i mắt mình, hay là cô ấy cÅ©ng đã nhìn thấy cái gì đó trong mắt mình rồi? Tôi nhá»› lại cảnh tượng đã nhìn thấy tám năm vá» trÆ°á»›c; tất cả còn rất rõ rà ng sống Ä‘á»™ng: nhÆ° sá»± việc má»›i xảy ra hôm qua, có Ä‘iá»u lúc ấy tôi chẳng biết mắt mình ra sao?
TrÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà rất tá»± tin có biệt tà i quan sát Ä‘Ã n ông nà y, tôi phải cẩn tháºn má»›i được. Tôi vá»™i và ng nhìn lảng ra chá»— khác, xem xét mấy cây gá»— cô ta vác đến là m nhÆ° có ý định sá» dụng chúng và o má»™t công việc gì đấy.
Lúc ấy bà thư cũng đã leo lên dốc rồi rảo bước đến chuồng cừu. Cũng may đúng lúc ấy chúng tôi vừa ngừng câu chuyện, cô ta tỉnh bơ đứng đấy, còn tôi giả bộ đang là m việc.
- Chà hôm nay hai ngÆ°á»i là m khá nhiá»u việc đấy nhỉ! – Hôm nay bà thÆ° vui vẻ khác thÆ°á»ng, thá»±c ra chúng tôi là m chẳng được mấy tà công việc. Bà thÆ° Ä‘i qua cạnh tôi Ä‘Æ°a mắt nhìn, tôi cÅ©ng nhìn lại ông ta. Tôi không phát hiện những gì khác thÆ°á»ng trong mắt ông ta, ông cÆ°á»i tÃt, những nếp nhăn dầy dạn phong sÆ°Æ¡ng hằn rõ ở Ä‘uôi mắt. Ông là ngÆ°á»i nhạy bén tinh nhanh, khi không có ai ở bên cạnh ông đối xá» vá»›i tôi rất tốt. Äá»™i nà y vốn mang tên “Quá»· môn quanâ€, là đội quản lý ngÆ°á»i chặt chẽ nhất trong nông trÆ°á»ng. Sau “đại cách mạng văn hoáâ€, đổi thà nh đại Ä‘á»™i vÅ© trang, phụ trách cai quản nhà tù của sÆ° Ä‘oà n xây dá»±ng nông trÆ°á»ng đặt tại đây.
Sau sá»± kiện Lâm BÆ°u – ngà y 13 tháng 9 – chÃnh ông đến đây giải tán nhà tù nà y. NhÆ°ng giống nhÆ° ở ngoà i xã há»™i thôi, tiếng là giải tán, chẳng khác gì bá» nhúm muối và o cả má»™t chum nÆ°á»›c - cuối cùng - muối tan biến, cả chum nÆ°á»›c Ä‘á»u có vị mặn đắng pha loãng, cả xã há»™i Ä‘á»u phảng phất mùi vị của nhà tù. Tôi nghe nói ông thÆ°á»ng cảnh cáo những kẻ thÃch dùng nắm đấm và gáºy gá»™c đánh ngÆ°á»i rằng:
- Các anh chá»› dồn chó tá»›i chân tÆ°á»ng!
Tuy ông coi bá»n chúng tôi nhÆ° chó, nhÆ°ng kể ra trong những năm tháng kêu gà o:
- Äánh cho chết những con chó đã lăn xuống nÆ°á»›c!
Thì nói nhÆ° ông đã là có tình ngÆ°á»i lắm rồi, từ ngà y ông đến đây chế Ä‘á»™ ở “Quá»· môn quan†có được ná»›i lá»ng ra Ãt nhiá»u, công nhân nông trÆ°á»ng ngà y nghỉ đã được ra khá»i cổng, tháºm chà không xin phép cÅ©ng được; “Quá»· môn quan†không đến ná»—i là “Cá»a ải của quá»· sứ nhà giá»i†nữa.
Vẫn vá»›i cặp mắt cÆ°á»i tÃt, ông quay sang phÃa cô ta, đến trÆ°á»›c mặt cô, đón lấy cái xẻng trong tay cô, nhấc thá» nặng nhẹ rồi bảo:
- Vừa lĩnh à ? Lưỡi còn nguyên chưa dẽ.
Nói rồi ông đặt lưỡi xẻng lên hòn đá ráp kê máng gá»—, cổ tay đè chặt cán xẻng, mà i qua mà i lại xoèn xoẹt. Chiếc áo xanh bá»™ Ä‘á»™i đã bạc mà u khoác trên ngÆ°á»i ông, hai ống tay áo vắt qua vắt lại nhÆ° hai quả núm trống bÆ¡i, tÆ° thế trông rất khoẻ, vóc ngÆ°á»i thấp chùn chùn mà lại ngồi xổm xuống, trông cà ng chắc nịch vạm vỡ. Mà i má»™t lúc khá lâu, ông đứng lên, lấy ngón tay cái miết thá» lưỡi xẻng rồi trao cho cô ta:
- Nà y, có thế mới dễ là m, cô xúc thỠxem có sắc không?
Theo lá»i ông cô xúc mấy nhát và o đống phân cừu, rồi nở má»™t nụ cÆ°á»i thoả mãn:
- Vâng, đúng thế, dễ là m lắm.
Bà thÆ° đã là m thay đổi nhanh chóng ấn tượng của cô đối vá»›i ông. Ông bà thÆ° nà y giá»i tháºt! Tôi đâu có nghÄ© ra việc giúp cô ta mà i xẻng, chỉ khéo khua môi múa mép thôi.
Quay lÆ°ng lại há», tôi buá»™c lại hà ng rà o bằng từng mẩu dây thép. GiỠđây bà thÆ° thay tôi, cùng cô ta chôn cá»™t, qua từng là n gió thổi tôi nghe há» trò chuyện vá»›i nhau:
- Bà thư Tà o à , trước khi tới đây, ông ở đâu nhỉ?
- À! Tôi ở vùng cá» mênh mông, đại thảo nguyên Xi-lin-cô-lÆ¡, cô có biết chá»— đó không? Tôi là m lÃnh kỵ binh ở đấy.
- À, nơi ấy đẹp quá chừng.
- Cô đến nơi ấy rồi à ?
- Chưa tôi chỉ thấy trên mà n ảnh. Thảo nguyên đẹp ơi là đẹp.
- Äúng thế đấy, thảo nguyên là má»™t miá»n đất quý, nhất là vá» mùa hạ. NhÆ°ng mấy trăm dặm liá»n không lấy má»™t bóng ngÆ°á»i, cà ng không kiếm ra đâu Ä‘Ã n bà . LÃnh thì toà n Ä‘á»±c rá»±a cả, nhiá»u lúc cô Ä‘Æ¡n quá chừng.
Ông ta mà cũng cảm thấy cô đơn ư?
- Sao ông không đưa vợ đi theo?
- Khi ấy tôi chưa có vợ. Hơn nữa tôi cũng chưa có tiêu chuẩn, tôi mới là trung đội trưởng. Trong bộ đội phải tiểu đoà n trưởng mới được đem vợ con theo.
- Chị nhà đẹp quá, có phải chị Ä‘ang dạy ở trÆ°á»ng nà o đó không?
- Dà o, đẹp gì mà đẹp! Tục ngữ có câu “Äi lÃnh được ba năm, thì nhìn lợn sá» mắt cÅ©ng hấp háyâ€, huống hồ tôi Ä‘i lÃnh những tám năm liá»n?! Tôi phục viên vá» quê là lấy vợ ngay, kể gì đẹp vá»›i xấu!
Giá»ng bà thÆ° Tà o có phần chán chÆ°á»ng. Cứ nhÆ° bây giá» có lẽ ông không lấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nhÆ° váºy chăng? Nét nổi báºt của vợ ông là miệng rá»™ng, răng và ng khè, hai má Ä‘á» lá»±ng, da sần sùi, nghe đâu do vùng quê ông Ä‘á»™c nÆ°á»›c. Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u khen chị ta đẹp, là để lấy lòng chị ta. Äúng thôi, không lấy lòng chị ta thì còn lấy lòng ai nữa? Chị ta là vợ ông bà thÆ° đại Ä‘á»™i kia mà , há»c chÆ°a xong tiểu há»c, viết cái tên mình cÅ©ng còn nguệch ngoạc thiếu nét, thế mà được dạy tiểu há»c ở trÆ°á»ng há»c của nông trÆ°á»ng cÆ¡ đấy.
Cô ta cÅ©ng khéo bắt chuyện vá»›i bà thÆ° tháºt. Bà thÆ° Tà o thÆ°á»ng ngà y vốn không khệnh khạng kênh kiệu gì, bây giá» cà ng giải bà y cởi mở. Ông bảo, ở đây thua ở quê ông, đã lắm gió cát, giao thông lại không tiện lợi, nhÆ°ng đến đây lại được là m cán bá»™ quốc doanh, lại ăn đứt so vá»›i cán bá»™ công xã ở quê nhà , thứ hai vợ ông và chị dâu ở nhà không hợp nhau cho nên má»›i đến đây. Nếu có cÆ¡ há»™i chuyển vá» Ä‘Æ¡n vị quốc doanh nà o ở quê thì ông sẵn sà ng vá».
Cô ta tá» ra lấy là m tiếc vế việc bà thÆ° không có ý định ở đây lâu dà i, bảo rằng anh em trong nông trÆ°á»ng chúng tôi trông chá» và o lảnh đạo giá»i giang “Tầu muốn chạy nhanh, cốt nhỠđầu máyâ€. Cô lại còn suýt xoa: là m cán bá»™ sÆ°á»›ng tháºt, Ä‘iá»u Ä‘i chá»— nà o cùng được. Chẳng thÃch ở nông trÆ°á»ng thì đến nhà máy, chẳng thÃch ở nhà máy thì và o cÆ¡ quan nhà nÆ°á»›c. Chứ là m cái thân công nhân nông trÆ°á»ng chúng tôi, Ä‘iá»u Ä‘i Ä‘iá»u lại vẫn quanh quẩn ở nông trÆ°á»ng thôi.
Bà thÆ° Tà o bảo cô ta cÅ©ng nên xoay xở để được Ä‘iá»u vá» quê, bảo chỉ cần ở quê cô có Ä‘Æ¡n vị nà o tiếp nháºn, ở đây ông ta sẽ đồng ý cho Ä‘i ngay. Tôi liếc nhìn thấy ông xoáy cổ tay, là m nhÆ° Ä‘ang ký giấy. Cô ta bảo:
- Cám Æ¡n ông lắm, nhÆ°ng tôi không muốn vá» quê, ra Ä‘i đất khách quê ngÆ°á»i đã phải tù phải tá»™i, vá» quê chỉ tổ thêm nhục gia đình há» hà ng.
Bà thư Tà o bảo:
- Tá»™i của cô thì to tát gì lắm đâu, thuần túy là mâu thuẫn trong ná»™i bá»™ nhân dân thôi! Äấy là trÆ°á»›c “đại cách mạng văn hoáâ€, chứ thá»i “đại cách mạng văn hoá†thì là m sao có thể bắt cô Ä‘i cải tạo ba năm được? Cô không thấy ngÆ°á»i ta tố giác trên báo chữ to đấy sao, khối ông cán bá»™ cao cấp mắc tá»™i ấy đấy!
Tôi thì chÆ°a biết cô ta mắc tá»™i gì, bà thÆ° nắm sinh mệnh chÃnh trị, có quyá»n lục hồ sÆ¡ từng ngÆ°á»i tất nhiên là nắm được! Nghe khẩu khà của bà thÆ°, chắc hẳn là cô ta mắc tá»™i quan hệ nam nữ thôi. Chỉ có tá»™i ầy là không phân biệt cán bá»™ cao cấp, cán bá»™ cÆ¡ sở hay dân Ä‘en, Ä‘á»u có thể mắc tuốt. Chứ còn tá»™i Ä‘i theo “đưá»ng lối tÆ° bản chủ nghÄ©a†thì cô ta đâu đã đến cái cỡ ấy.
Hai ngÆ°á»i cứ chuyện trò bên nhau, còn tôi thì thẫn thá» vá»›i công việc. Chẳng hiểu vì sao tôi đâm ra uể oải chán nản. Trá»i đã xế chiá»u, sÆ°Æ¡ng núi long lanh đã tụ thà nh má»™t lá»›p mù xám bá»nh bồng, lững lá» quanh đỉnh núi trá»c. Gió cÅ©ng đã yếu Ä‘i, lãng đãng chá»n vá»n trên cá» khô mùa đông năm ngoái và lá non mùa xuân năm nay. Vá»i trông vá» hÆ°á»›ng nam, trên Ä‘Æ°á»ng chân trá»i mà u và ng đã xuất hiện đám bụi mà u trắng, Chà ng Câm đã sắp lùa cừu vá». Cánh chăn cừu Ä‘i là m muá»™n hÆ¡n lại vá» sá»›m hÆ¡n, há» vỠđến nhà còn phải cho cừu uống nÆ°á»›c, chăm sóc cừu ốm – bao nhiêu là việc.
Tôi chẳng cần giữ ý gì, mở toang ngay cá»a chuồng cừu ra. Cá»a chuồng chẳng khác gì chiếc quạt đã rã hết khung nan, dẹo dá» lắc lÆ° mãi, nhÆ° có ý nhắc: anh chị Ä‘i Ä‘i cho, cừu sắp vá» chuồng rồi.
Bà thư Tà o quay đầu lại nhìn tôi, rồi đưa tay nhìn đồng hồ bảo:
- Hôm nay là n đến đây thôi – Ông ta Ä‘Æ°a trả xẻng cho Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u, và đi đến chá»— tôi.
- Nà y hút Ä‘iếu thuốc. Trên tin tức tham khảo nói là hút má»™t Ä‘iếu thuốc giảm thá» năm phút, mình không tin. Con ngÆ°á»i ta là m sao biết mình thá» bao lâu? Năm phút ấy trừ và o chá»— nà o?
Tôi bảo:
- Hút thì hút. Chứ tăng thỠnăm phút hay giảm thỠnăm phút, đối với tôi chẳng có nghĩa lý gì.
Tôi đốt thuốc trÆ°á»›c rồi chìa lá»a cho ông ta. Ông ta mồi lá»a trên tay tôi, phả ra má»™t hồi rồi nói bằng má»™t giá»ng thâm trầm ý tứ:
- Với ai, thì cũng chẳng nghĩa lý gì. Bây giỠcó ai sợ chết đâu.
Äúng thế, ngÆ°á»i Trung Quốc đâu có sợ chết, nhất là giỠđây sống có sung sÆ°á»›ng cái ná»—i gì! Có Ä‘iá»u nói vá»›i ông ta phải có chừng má»±c, tôi há»i:
- Lần nà y vỠđây, tôi ở ngay chuồng cừu? Hay vỠở cùng với đại đội?
- Tùy anh – ông trả lá»i thoải mái – Chăn cừu hay không cÅ©ng tùy anh. Anh đã vất vả chăn cừu suốt mùa đông trên núi rồi, muốn nghỉ ngÆ¡i thì vỠđại Ä‘á»™i. Muốn chăn cừu cho thảnh thÆ¡i, lại chăn cừu tiếp. Vá»›i lại anh vừa vá», cho anh nghỉ ba ngà y nhé được chứ?
- Äược, váºy tôi vá» là m ở đại Ä‘á»™i.
Ở nông trÆ°á»ng sống cho qua ngà y thì ở đại Ä‘á»™i là hay nhất, là m theo giá», nghỉ theo giá», phép tắc theo giá», bất kể là m ăn tốt xấu ra sao, tiá»n công cÅ©ng không thiếu má»™t xu. Äây không phải Ä‘á»™i lao cải, Ä‘i là m riêng lẻ cÅ©ng không được tá»± do hÆ¡n, ngược lại còn bị trói chặt và o công việc, chẳng ai dại gì bá» ngà y nghỉ ra thay thế cho anh. Nhất là loại chúng tôi, lại thà nh ra đâm đầu và o chá»— nguy hiểm. May mà tá»· lệ cừu sống cao, thà nh tÃch cÅ©ng chẳng đến anh, chẳng may tá»· lệ cừu chết cao, thì tá»™i vạ dứt khoát đổ và o đầu anh.
Bà thÆ° xoa hai tay, phủi ống quần ra vá». Vẫn Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng nhá» ban sáng, trở vá» khu nhà ở. Cô ta ôm xẻng tá»›i chá»— tôi
- Bà thÆ° gia ân cho tôi nghỉ hẳn ba ngà y – Tôi nói - Lạ tháºt, hôm nay, ông ta ăn ở có vẻ phúc đức hẳn lên. Tôi thấy ông ta chuyện trò vá»›i cô cÅ©ng rất rôm rả.
- Hừ! – Cô ừ hỠmột tiếng – Bây giỠkhác ngà y xưa rồi. Lũ nà y cáo lắm đấy!
- Khác là thế nà o?
Tôi trở nên nhạy cảm hÆ¡n. Suốt mùa đông tôi ở trên núi, chẳng được xem báo, chẳng được nghe Ä‘Ã i, lẽ nà o trong thá»i gian ấy thế giá»›i đã có biến đổi gì chăng
- Tôi cÅ©ng không biết nói nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng tôi thấy khác rồi – Cô nhìn đám bụi trắng lá»›n dần lên phÃa chân trá»i bảo - Nếu anh rá»—i rãi, đến chá»— chúng tôi chÆ¡i. Chá»— tôi yên tÄ©nh lắm, có hai ngÆ°á»i thôi, tôi ở cùng má»™t bà già ….
Chú thÃch:
*Tuồng cách mạng mẫu má»±c: tên gá»i hợm hÄ©nh thứ tác phẩm văn nghệ khô cứng, sống sượng,tuyên truyá»n chÃnh trị hồi Cách mạng văn hoá
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:28 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng Hai
Chà ng Câm đã lùa cừu vá». Nháºp chuồng đếm đầu, cho uống nÆ°á»›c, chia ngăn. Chuồng cừu vắng lặng bá»—ng chốc ồn à o khác thÆ°á»ng. NhÆ°ng không có ngÆ°á»i chỉ có cừu Ä‘ang ầm Ä© - cừu chen cừu, cừu húc cừu, cừu con tìm cừu mẹ, chỉ có những ông cừu già ốm yếu nhìn đồng loại vá»›i ánh mắt của những ngÆ°á»i theo chủ nghÄ©a bi quan, lạnh lùng không há» nói năng gì cả. Xong rồi, tổng cá»™ng hai trăm bảy mÆ°Æ¡i nhăm con, không thiếu, dÄ© nhiên không thể thừa ra được.
Cừu đã lùa vá» chuồng rồi, thì chà ng Câm cÅ©ng xong việc. Không phải không có việc cho anh là m, mà là ngoà i việc chăn cừu ra, anh không là m việc gì khác nữa, cừu cÅ©ng không đếm, anh chỉ có Ä‘á»™c má»™t vai trò chăn cừu. Khi ấy anh lẳng lặng ngồi ở chân tÆ°á»ng, đầu gục xuống, mắt nhìn đôi dép leo núi là m bằng lốp ô tô dÆ°á»›i chân mình. Tôi vừa xua cừu, vừa gá»i anh:
- Nà y, anh vỠđi thôi!
- VỠđi thôi!
- Tôi bảo anh vỠăn cơm đi!
- VỠăn cơm đi!
Thôi cÅ©ng Ä‘Ã nh chịu! Anh ta nói, tất cả Ä‘á»u nhÆ° tiếng vá»ng hồi âm, ai nói gì anh ta nhắc lại nguyên si. Tôi Ä‘Ã nh mặc anh ta, má»™t mình báºn bịu vá»›i công việc.
Lát sau vợ chà ng Câm đến. Chị là má»™t phụ nữ có đôi bà n chân to bè ngÆ°á»i Ná»™i Mông, khuôn mặt bẹt xỉn và ng; khi má»i ngÆ°á»i ở đây Ä‘á»u mặc quân phục xanh, riêng chị vẫn mặc áo to vạt kiểu cÅ©. ChÆ°a tá»›i chuồng cừu, hãy còn trên con Ä‘Æ°á»ng nhá», chị đã chá»i toáng cả lên:
- Bà đã bảo sao mà y không chết Ä‘i cho rồi. Ôi! Äồ gấu xám vô phúc! Ngà y nà o bà cÅ©ng phải ra lôi mà y vá», không lôi mà y vá», thì ngay cổng nhà ở đâu, mà y cÅ©ng không mò ra được! Mà y chết Ä‘i cho bà được nhẹ mình.
Tôi bảo:
- Äừng chá»i nữa chị Æ¡i. Anh ấy còn sống, thì tháng nà o cÅ©ng còn Ä‘em vá» cho chị ba mÆ°Æ¡i ba đồng đấy. Äừng thấy anh ấy không mò ra cổng nhà mà coi thÆ°á»ng, chăn cừu anh ấy còn giá»i hÆ¡n cả chó…..
- Ba mÆ°Æ¡i ba đồng bạc ấy, báu lắm đấy! - NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to lạch bạch bÆ°á»›c và o trong chuồng – Cái đồ gấu xám nà y có đúng là vô phúc không? Ai bảo nó Ä‘em hÆ¡n má»™t vạn đồng ná»™p lên trên cÆ¡ chứ? Mà đã ná»™p rồi thì thôi, chứ lại còn tiếc của, đến ná»—i mang táºt và o thân. Nà y! Cáºu ChÆ°Æ¡ng, tôi ngẫm nghÄ© mãi không ra được, con nguá»i nà y là thế nà o nhỉ? Ôi! Cáºu nói xem, con ngÆ°á»i nà y là thế nà o nhỉ? Cáºu há»c hà nh nhiá»u nhÆ° váºy, cáºu ngẫm nghÄ© thấu đáo vá» con ngÆ°á»i được chứ….?
Chị ta đặt trá»ng âm và o từ “con ngÆ°á»iâ€. Chứng tá» rằng Ä‘iá»u chị ngẫm nghÄ© không phải chỉ là chồng chị. Chị Ä‘ang ngẫm nghÄ© vá» bản tÃnh của con ngÆ°á»i, bản chất của con ngÆ°á»i, ý nghÄ©a của con ngÆ°á»i. Ngà y nay khi ngÆ°á»i ta, chỉ chú ý thuá»™c tÃnh giai cấp của con ngÆ°á»i, thì ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to sống trên hoang mạc nà y, xem ra suy nghÄ© còn sâu sắc hÆ¡n cả ngÆ°á»i chuyên viết nhÆ°ng bà i văn phê phán lá»›n.
Nữ triết gia bất hạnh ấy lấy roi chăn cừu của chồng vụt cho chồng mấy cái. Chà ng Câm bừng tỉnh, lẳng lặng bÆ°á»›c theo sau chị, theo con Ä‘Æ°á»ng nhá» vá» nhà .
Cừu kêu be be ầm Ä©, nÆ¡i công nhân ở đã có những nóc nhà toả khói lam chiá»u. Rất nhiá»u nhà đun bằng cá» bông, khói bốc lên có khi chợt vút thẳng lên cao, y nhÆ° có ma quá»· trong đó.
Chà ng Câm thá»±c ra không câm. Những năm trÆ°á»›c đây. Khi Ä‘ang bừng bừng phong trà o há»c thuá»™c “ba bà i cÆ¡ bản†anh tuy chỉ lõm bõm và i chữ, nhÆ°ng nói nhÆ° bà con ở đây, thì lại thuá»™c vanh vách nhÆ° nÆ°á»›c chảy. Anh xuất thân bần nông, năm Ä‘á»i liá»n, lý lịch trong sạch không má»™t vết nhÆ¡. Äi bá»™ Ä‘á»™i, phục viên vá» nông trÆ°á»ng nà y, vì không có văn hoá, nên không là m lãnh đạo đại Ä‘á»™i nhÆ° Tà o Há»c NghÄ©a được, chỉ vá»›t vát được tý tiểu Ä‘á»™i trưởng mà thôi. Mà lại tiểu Ä‘á»™i trưởng chăn cừu chẳng ma nà o muốn là m cả. Anh xÆ°a nay vui vẻ lạc quan tÃnh tình dá»… dãi, tám năm cầm súng cÅ©ng không thay đổi được thói quen nông dân của anh.
NhÆ°ng thá»i kỳ đấu tranh bằng vÅ© lá»±c sôi Ä‘á»™ng ( vÅ© đâu ), thì anh đã từng sùi bá»t mép nhảy thẳng lên Ä‘Ã i ra sức đấu đá. Anh căm thù lÅ© ma vÆ°Æ¡ng quá»· sứ ấy hoà n toà n xuất phát từ má»™t niá»m thà nh kÃnh vá»›i cách mạng: lãnh đạo đã bảo là bá»n xấu thì chúng chắc chắn là bá»n xấu! Thái Ä‘á»™ căm thù của anh được hoà n toà n quần chúng ủng há»™; thái Ä‘á»™ sùng bái cấp trên của anh được lãnh đạo yêu mến, cho nên năm nà o anh cÅ©ng được bầu là phần tá» tÃch cá»±c há»c táºp “trÆ°á»›c tác Mao Trạch Äôngâ€.
Mùa thu ba năm vá» trÆ°á»›c, theo lệ thÆ°á»ng, cừu của nông trÆ°á»ng dồn lên thả ở bãi cá» rá»™ng sÆ°á»n núi. Anh dẫn bốn ngÆ°á»i của các đại Ä‘á»™i táºp hợp lại Ä‘i chăn cừu. Chuồng cừu xây bằng đá ở bên Ä‘Æ°á»ng cá»a khẩu thông qua Ná»™i Mông, chÃnh là chá»— cách đây không lâu, tôi đã ở đấy trở vá». SÆ°á»n núi toà n đá sá»i, những Ä‘Æ°á»ng mÆ°Æ¡ng thoát lÅ© tá»± nhiên do nÆ°á»›c lÅ© xói mòn, cÅ©ng toà n là đá xám Ä‘en. NhÆ°ng cá» má»c rất tốt, nghe nói, cừu ăn được thứ cá» má»c ở kẽ đá đó sẽ rất khoẻ mạnh, vì cái hồn thiêng ngoan cÆ°á»ng dẻo dai của cá» sẽ chuyển sang cho cừu. Äấy là nguyên nhân má»—i năm má»™t lần, chúng tôi phải lùa cừu lên núi đá. Má»™t hôm ngÆ°á»i tiểu Ä‘á»™i trưởng chÆ°a trở thà nh “chà ng câm†ấy, lùa hÆ¡n hai trăm cừu lên chăn ở sÆ°á»n núi hoang, Ä‘ang Ä‘i, chợt anh phát hiện thấy trên đá sá»i, má»™t bá»c vải bạt mà u xanh bá»™ Ä‘á»™i căng phồng, mở ra xem, thì toà n là tiá»n nhân dân tệ má»›i cứng buá»™c từng bó tÆ°á»›ng. Ở chốn hoang vu nhÆ° đại lục trên mặt trăng, thì gói tiá»n đó chỉ có thể là từ trên trá»i rÆ¡i xuống mà thôi.
Suốt cả buổi chiá»u anh ngồi trên sÆ°á»n núi, ngÆ°á»i run lên, đếm mãi cÅ©ng không rõ bao nhiêu tiá»n nữa. Chỉ biết là nhiá»u, nhiá»u lắm! Vá» tá»›i chuồng cừu cất giấu bá»c tiá»n xong, anh lăn ra ốm, khi thì luôn miệng lẩm bẩm má»™t mình, khi thì lắp bắp môi mà không ra tiếng, cứ nhÆ° là đang lẩm nhẩm Ä‘á»c hà ng chuá»—i con số thiên văn. Cừu dÄ© nhiên là anh không chăn được nữa, nhÆ°ng anh là tiểu Ä‘á»™i trưởng, nên ngÆ°á»i khác phải chăn thay anh.
Ãt lâu sau, phòng Công an huyện cho ngÆ°á»i Ä‘i dò xét khắp nÆ¡i, cuối cùng cÅ©ng lần tá»›i chuồng cừu nà y. Hoá ra là tiá»n của ngÆ°á»i Mông Cổ đánh rÆ¡i, há» lùa má»™t bầy ngá»±a Ä‘em bán ở vùng ven sông Hoà ng Hà , bán được tất cả hÆ¡n má»™t vạn đồng. Trên thảo nguyên bao la nà y không có bÆ°u cục, há» buá»™c gói tiá»n mặt và o sau yên ngá»±a để mang vá». NhÆ°ng cả đám ngÆ°á»i Mông Cổ nà y Ä‘á»u say rượu tà bỉ, khi Ä‘i ngang qua cá»a khẩu, gói vải bạt bị rÆ¡i lúc nà o há» cÅ©ng không biết. Công an huyện căn cứ theo con Ä‘Æ°á»ng há» trở vá», Ä‘iá»u tra từng chặng từng chặng má»™t, cuối cùng thì khẳng định rằng những ngÆ°á»i sống ở chuồng cừu, giữa má»™t vùng rá»™ng lá»›n mấy chục dặm không má»™t bóng ngÆ°á»i nà y là khả nghi hÆ¡n cả.
Cái chuồng cừu lẻ loi heo hút; xÆ°a nay chÆ°a bao giỠđông ngÆ°á»i đến nhÆ° váºy. Cảnh sát mặc sắc phục gá»i từng ngÆ°á»i chăn cừu tá»›i bên chiếc xe giép để xét há»i. Chà ng Câm là tiểu Ä‘á»™i trưởng, bần nông chÃnh hiệu năm Ä‘á»i thứ thiệt, lại Ä‘ang mắc má»™t chứng bệnh quái đản, chẳng ai nghi cho anh ta cả. NhÆ°ng vừa trong thấy ngÆ°á»i cầm súng, anh ta đã tái mặt sợ hãi ngÆ°á»i run nhÆ° cầy sấy, chÆ°a ai há»i đến, anh ta đã tá»± phun ra hết. Mấy ngÆ°á»i cảnh sát moi gói vải bạt của ngÆ°á»i Mông Cổ vùi trong đống phân cừu ra, đếm lại thấy không thiếu má»™t xu.
Chà ng Câm chỉ trong má»™t đêm thà nh nhân váºt nổi tiếng. Ngoà i danh hiệu phần tá» tÃch cá»±c há»c táºp “trÆ°á»›c tác Mao Trạch Äông†anh đã trở thà nh nhân váºt Ä‘iển hình ngà nh nông trÆ°á»ng toà n tỉnh, chiến sÄ© thi Ä‘ua, đảng viên cá»™ng sản Æ°u tú. Khi cán bá»™ tuyên huấn vá» giúp anh viết bản thà nh tÃch, anh cÆ°á»i há» há» bảo:
- Tiá»n nhiá»u quá! Giá chỉ Ä‘á»™ mấy trăm thôi thì tôi đã giữ lại để tiêu rồi.
Không có tiá»n trong tay, thì bệnh anh cÅ©ng hết, và anh nói đúng sá»± tháºt. Cán bá»™ tuyên huấn tất nhiên không thể viết đúng nhÆ° anh kể, mà trái lại viết cho anh má»™t bà i phát biểu hoa hoè hoa sói xúc Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i bằng những lá»i lẽ sẵn có trên báo chÃ. Thế là chà ng Câm được vá» Bắc Kinh, tham dá»± má»™t cuá»™c đại há»™i đại biểu những nhân váºt tiên tiến toà n ngà nh nông trÆ°á»ng, lại còn được gặp các vị thủ trưởng cỡ bá»± ở trung Æ°Æ¡ng nữa kia.
Ở Bắc Kinh vá», gặp ai anh cÅ©ng bảo, trÆ°á»›c kia mình tháºt là ngốc, cứ nghÄ© có tiá»n thì chẳng biết tiêu nhÆ° thế nà o, đến Bắc Kinh má»›i biết tiá»n mua được má»i thứ; ở bách hoá đại lầu phố VÆ°Æ¡ng Phủ Tỉnh, muốn mua gì có nấy. Có tiá»n thì cuá»™c Ä‘á»i má»›i sung sÆ°á»›ng được. Chuyện đến tai lãnh đạo nông trÆ°á»ng, anh bị gá»i lên chỉnh cho má»™t tráºn, bảo rằng nếu anh còn tiếp tục nói lung tung báºy bạ nữa, thì sẽ quy kết là “kẻ thù giai cấpâ€. Rá»i nông trÆ°á»ng bá»™ ủ rÅ© ra vá» hôm trÆ°á»›c, thì hôm sau anh láºp tức trở chứng thà nh kẻ lú lẫn ú á»› nhÆ° bây giá».
Thoạt đầu ngÆ°á»i ta tặng anh biệt hiệu chà ng Ngốc nhÆ°ng khi ấy “chà ng Ngốc†lại chÃnh là từ khen ngợi biểu dÆ°Æ¡ng đầy vinh dá»±, chẳng hạn nhÆ° nhân viên kỹ thuáºt thủy lợi tà i giá»i hÆ¡n ngÆ°á»i, sáng tinh mÆ¡ hôm nà o cÅ©ng dáºy quét dá»n sạch sẽ nhà xÃ, khốn khổ lắm má»›i trút bá» cái vỠ“trà thức†già nh được danh hiệu vẻ vang “chà ng Ngốcâ€, và được và o đảng. Thế nên má»i ngÆ°á»i cảm thấy gá»i anh “chà ng Ngốc†là không thoả đáng, vá» sau theo đặc Ä‘iểm bệnh trạng của anh má»›i đổi thà nh “chà ng Câmâ€.
Anh cứ lì lợm lầm lÅ©i nhÆ° váºy, chẳng ai biết được anh Ä‘ang nghÄ© gì? Còn má»i ngÆ°á»i cứ gặp anh là láºp tức cảm thấy bóng Ä‘en dà y đặc choáng ngáºp tâm hồn. Bi kịch của ngÆ°á»i khác Ä‘á»u do các phong trà o đấu tố chÃnh trị gây ra, riêng bi kịch của anh lại chẳng dÃnh dáng gì vá»›i các phong trà o chÃnh trị. Äiá»u đó khiến ngÆ°á»i ta chợt nháºn ra rằng dÆ°á»›i lá»›p vá» bá»c của khẩu hiệu chÃnh trị, trong lòng những con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng nhất, vốn sẵn có má»™t thứ dục vá»ng Ãch ká»· dá»… sợ, khao khát cuá»™c sống sung sÆ°á»›ng, mà chÃnh trị không thể nà o chinh phục được.
Dục vá»ng ấy nhÆ° ma quá»· náu mình trong góc chết của má»—i trái tim, bất cứ phong trà o chÃnh trị nà o cÅ©ng không đụng tá»›i nó được. Ngược lại, nó có thể bất ngá» chui ra xoá sạch sà nh sanh má»i ảnh hưởng mà chÃnh trị đã tạo ra được cho con ngÆ°á»i. Qua chà ng Câm má»i ngÆ°á»i tá»± kiểm Ä‘iểm bản thân, thấy trong lòng mình ngoà i tÃnh đấu tranh “cách mạng không ngừng†ra, dÆ°á»ng nhÆ° có má»™t thứ gì đó không nói ra được, có khác chăng là chà ng Câm thì công khai hoá nó mà thôi. Cái ý nghÄ© ghê tởm nặng nỠấy, giống hệt dòng nÆ°á»›c nhá» chảy ri rỉ dÆ°á»›i tầng băng rắn, gặm nhấm dần dần tầng băng đông cứng ở trên.
Äiá»u mà nữ triết gia chân to ngẫm nghÄ© có lẽ chÃnh là nó đấy chăng?
Chà ng Câm theo thói quen vẫn cúi gầm mặt, Ä‘i theo sau ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to Ä‘ang cầm roi trong tay. Bóng há» chìm hẳn và o trong lá»›p mây chiá»u mà u xanh nhạt nÆ¡i khu nhà ở của công nhân. SÆ°Æ¡ng khói ma quá»· phun ra đã bao phủ toà n bá»™ xóm là ng. Cừu đã im lặng nằm xuống, lão cừu già theo chủ nghÄ©a bi quan nằm và o má»™t xó, não nuá»™t thở than, buông thõng bá»™ râu dà i đầy vẻ Æ°u thá»i mẫn thế. Tôi là m xong má»i công việc phải là m, ngồi lên phiến đá ráp ban nãy bà thÆ° Tà o mà i xẻng, châm thuốc hút. Má»™t ná»—i xót xa phiá»n muá»™n khó tả lại dâng lên trong lòng tôi nhÆ° má»i ngà y. Ná»—i niá»m nà y đến vá»›i tôi chÃnh xác nhÆ° bá»™ máy đồng hồ. Mặt trá»i lặn, hoà ng hôn, cừu vá» chuồng, ráng chiá»u, gió lắng xuống, hoang mạc im lìm, cồn cát bị không khà chuyển Ä‘á»™ng bà o mòn, những ngá»n cá» lác trÆ¡ trá»i vÆ°Æ¡n cao, những bụi gai lá cà nh xoắn xuýt, tất cả Ä‘á»u má» dần và loãng Ä‘i.
Và tá»± đáy lòng tôi dần dần hiện rõ ná»—i hiu quạnh cô Ä‘Æ¡n. Ngà y cÅ©ng nhÆ° đêm bầu bạn quanh tôi chỉ có cừu, vá»›i chà ng Câm. Không gian mênh mông, không tìm đâu thấy má»™t dẫn chứng thá»±c tế nà o để chứng minh cho những tÆ° tưởng tôi há»c được trong sách vở. Äây hình nhÆ° không phải xã há»™i loà i ngÆ°á»i, mà tá»±a hồ nhÆ° má»™t cục bùn bé tà xÃu văng ra từ xã há»™i loà i ngÆ°á»i Ä‘ang quay tÃt vá»›i váºn tốc chóng mặt. Cục bùn ấy không còn liên hệ vá»›i xã há»™i loà i ngÆ°á»i nữa, những vẫn mang bản chất của xã há»™i loà i ngÆ°á»i. Trạng thái trì trệ nà y thÆ°á»ng khÃch lệ tôi phải hà nh Ä‘á»™ng, và cÅ©ng thÆ°á»ng khiến tôi nản lòng thoái chÃ, nhÆ°ng nhiá»u hÆ¡n là những khi nó khiến tôi sợ hãi; năm tháng và trà lá»±c, cứ thế lặng lẽ im lìm rữa nát hết sạch; rút cục tôi sẽ biến thà nh má»™t con ngÆ°á»i vô dụng, lặng lẽ biến thà nh má»™t thứ “chà ng câm†lúc nà o không biết.
Anh dám bảo rằng đầu óc chà ng Câm không há» suy nghÄ© gì chăng? NhÆ°ng chà ng Câm chung quy cÅ©ng chỉ là “chà ng câmâ€. Thế giá»›i nà y đúc bằng thép không còn tình cảm, không còn tri giác, không thể nà o giao lÆ°u thầm lặng vá»›i anh. Anh phải tác Ä‘á»™ng tá»›i nó, thúc đẩy nó, chà Ãt thì cÅ©ng phải thét lên, gà o lên, dù chỉ là má»™t tiếng gà o thét Ä‘ang bị bóp nghẹt.
Thế nhÆ°ng hôm nay, khi tôi ngắm nhìn mặt trá»i và ng vá»t từ từ lặn xuống sau đỉnh núi xanh, trong cảm giác hiu quạnh và cô Ä‘Æ¡n, tá»±a hồ còn có má»™t ná»—i niá»m khác nữa, ve vuốt nhè nhẹ khiến tôi nhồn nhá»™t. Thế là tôi đã gặp lại cô ấy rồi! Phải chăng đây là ý trá»i?! Bao năm nay rồi những cô gái đã quen biết trÆ°á»›c kia Ä‘á»u dần dần bị lãng quên Ä‘i. Hà n Nguyệt Bình, Mã Anh Hoa, Ä‘á»u không thể gặp lại được nữa, nên tôi không nghÄ© nhiá»u đến há» nữa. Vá»›i tôi, Ä‘á»u đã thà nh hồi ức không bao giá» phai má». Vá»›i riêng tôi có khi nhá»› lại vẫn còn thấy hoà i nghi: có đúng là sá»± tháºt không nhỉ? Thế là lòng tôi trở nên khô cứng vì thiếu dòng nÆ°á»›c mát của tình yêu. NhÆ°ng nét khắc mạnh mẽ của cô đã để lại trên tảng đá cứng lòng tôi má»™t dấu vết khó phai má». Bức tranh cho tá»›i nay vẫn sống Ä‘á»™ng tÆ°Æ¡i rói: má»™t tấm thân trần truồng vá»›i những Ä‘Æ°á»ng cong tuyệt mỹ, đã bao lần khÆ¡i dáºy tình dục và ham muốn rất Ä‘Ã n ông của tôi, khiến tôi biết rằng, tôi dẫu là má»™t thân tù cá» vê khoác cái vá» ngoà i mà u Ä‘en, mà u lam. hoặc nhÆ° lúc nãy đây là mà u lục Ä‘i nữa thì rốt cuá»™c tôi vẫn là thằng Ä‘Ã n ông. Trong cái chung đã bóp chết má»i cái riêng, Ãt ra còn giữ lại được cái đặc trÆ°ng giá»›i tÃnh. Nét khắc mạnh mẽ ấy của cô, lá»i kêu gá»i thầm lặng mà táo bạo ấy, và lúc ấy tuy tôi chÆ°a có được phản ứng dÅ©ng cảm nhÆ° cô, nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° tôi đã bị cô hãm hiếp rồi. Từ ấy tôi đâu còn trinh trắng nữa, mặc dầu giỠđây tôi đã ba mÆ°Æ¡i chÃn tuổi đầu tôi vẫn trai tÆ¡.
Những vòng tay ôm đằm thắm, những nụ hôn nồng cháy xÆ°a kia, đã hoà n toà n bị va Ä‘áºp tan nát bởi cÆ¡ thể đầy căng chá»— nà o cÅ©ng ráºm ráºt run rẩy của cô; sáng sá»›m Ä‘á» tÆ°Æ¡i đã xua tan sÆ°Æ¡ng mai mà u hồng nhạt. Từ lúc ấy trở Ä‘i, tôi biết rằng, há»… nghÄ© tá»›i Ä‘Ã n bà , tôi láºp tức tưởng nhá»› tá»›i cô, chứ không phải ai khác nữa. Sá»± trinh trắng của tôi đã mất ở nÆ¡i cô ta! Tôi không tin rằng cô chỉ có thể thoáng hiện trÆ°á»›c mặt tôi, rồi sẽ không bao giá» gặp lại bóng dáng cô nữa. Tôi mong đợi rất viển vông rằng, cô sẽ xuất hiện trong cuá»™c sống của tôi, và giỠđây cô đã hiện ra trÆ°á»›c mắt tôi! Phà m sá»± váºt xuất hiện hai lần, chắc chắn là có mang má»™t ý nghÄ©a nà o đó. Äấy là số pháºn.
Tôi cÅ©ng biết rằng, vốn không quen vá»›i những tình cảm dịu dà ng thầm lặng, tôi đã sá»›m cầm tù bởi tình dục đầy thú tÃnh; thay đổi lối sống sẽ là m thay đổi cách yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, thay đổi ý định yêu Ä‘Æ°Æ¡ng và thay đổi cả quan Ä‘iểm thẩm mỹ yêu Ä‘Æ°Æ¡ng nữa. Tôi đã giống hệt nhÆ° chà ng Câm, lúc nà o cÅ©ng ở trong má»™t trạng thái mâu thuẫn triá»n miên giữa má»™t bên là tÆ° duy lý tÃnh, trung thà nh vá»›i đức tin, chịu sá»± rà ng buá»™c kiá»m chế của đạo đức văn minh, vá»›i má»™t bên là bản năng phi lý tÃnh, khát khao được ôm trá»n má»™t xác thịt cụ thể, tÆ°Æ¡i rói, sống Ä‘á»™ng, chẳng cần biết xác thịt ấy là của ai, miá»…n là má»™t kẻ khác giá»›i – chÃnh mắt tôi trông thấy và khÆ¡i dáºy được bản năng tình dục của tôi.
Ráng chiá»u đã tắt hẳn….
Hút hết Ä‘iếu thuốc, thì loa phóng thanh trên các nóc nhà ở của công nhân vang lên. Cái của nợ bằng tôn xám ấy, ngoác cái miệng khổng lồ Ä‘en ngòm của nó ra, giữ vai trò trung gian duy nhất nối liá»n anh em công nhân nông trÆ°á»ng chúng tôi vá»›i thế giá»›i bên ngoà i. NhÆ°ng ngà y ngà y nó cứ nhai Ä‘i nhai lại mãi má»™t giá»ng Ä‘iệu nhà m chán, chứng tá» thế giá»›i nà y hoà n toà n trì trệ. Chỉ có thá»i gian vẫn tiếp tục trôi, bởi thế những chiếc loa chỉ còn má»™t chức năng duy nhất là báo giá»: đã đến giá» xuống nhà ăn lÄ©nh cÆ¡m rồi. Tôi đứng dáºy, cuá»™n chăn đệm lại vác lên vai, đóng cá»a và cÅ©ng chẳng nhá» ngÆ°á»i trá»±c ca đêm nữa, tôi cắm đầu chạy thẳng xuống sÆ°á»n đồi.
Mặc mẹ nó! Cần đếch gì! Cơm xong đi gặp cô ấy thôi.
Tà i sản của ngudoc