Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 45: Biến cố
Trước mắt Kim Hậu lúc này, con Tử Hổ Nanh Kiếm và Xích Huyễn Hỏa Lang đang chuẩn bị thi triển ra kỹ năng của mình. Sóng năng lượng quanh khu vực của bọn chúng đang đứng đang dao động cực kỳ mãnh liệt làm cho hắn mồ hôi trên trán hắn liên tục chảy ròng vì kinh hãi.
Một quả cầu năng lượng màu tím dần được hình thành trên đầu con Tử Hổ Nanh Kiếm. Kim Hậu chỉ cần nhìn không khí xung quanh quả cầu đang vặn vẹo thôi cũng đã đủ để làm cho hắn hình dung được sức công phá khủng khiếp của nó.
Đối diện cách đó không xa, con Xích Huyễn Hỏa Lang cũng hết sức điều động năng lượng tích tụ vào ba quả cầu lửa để chuẩn bị đáp trả lại. Ngọn lửa của Xích Huyễn Hỏa Lang vốn dĩ đã rất nóng, nhưng trong lúc nó đang thi triển ra kỹ năng, sức nóng quả ngọn lửa lại đột nhiên tăng cao tới nỗi mặt đất xung quanh nó vài chục mét khô khốc rạn nứt hết ra. Thậm chí Kim Hậu đang ngồi ẩn trên cành cây cách đó không xa cũng bắt đầu cảm thấy mồ hôi vã ra như tắm vì quá nóng nực.
“Thật…đáng sợ” Sức mạnh từ hai con tứ giai ma thú đã triệt để làm Kim Hậu cảm thấy rung động toàn tập.
“Sao nào? Cảm thấy đã được mở rộng tầm mắt chưa?” Bạch lão một bên thấy sắc mặt của Kim Hậu luôn biến đổi liên tục thì liền bật cười hỏi.
“Dạ…rồi…ạ… Sư…sư phụ, nếu sau này con đạt tới cảnh giới Linh Nguyên cảnh thì cũng sẽ có được sức mạnh như thế kia sao?” Kim Hậu giọng nói có chút run run nói.
“Thật đúng là tầm mắt nông cạn, đây mới chỉ là nho nhỏ Tứ giai ma thú so với Linh Nguyên cảnh mà thôi. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện sau này tu vi sẽ còn cao hơn nữa kia.” Bạch lão không kìm được bèn cốc cho Kim Hậu một cái vào đầu.
“Au! Ôi! Sư phụ, người đừng có đánh vào đầu con có được không?” Kim Hậu xoa xoa đầu cười khổ nói.
Thực ra thì nhớ lại lúc Kim Hậu hồi còn nhỏ, hắn có được sự bình tĩnh kể cả khi nhìn thấy rồng là vì… căn bản là hắn không có hiểu biết gì về đại lục Vô Biên cả, chỉ đơn giản thấy rồng, rồng kia, thấy sư thứu, sư thứu đây thế nên mới trơ ra như vậy. Năm tháng cũng dần qua đi, Kim Hậu của hiện tại đã có nhận thức nhất định về thế giới này, vì vậy hắn bây giờ cũng đã không còn có kiểu “điếc không sợ súng” vì thiếu kiến thức nữa.
Trở lại chiến trường của hai con ma thú, kỹ năng mà bọn chúng đang chuẩn bị thi triển cũng đã dần đạt tới đỉnh điểm. Có lẽ chỉ ít phút nữa thôi, Kim Hậu sẽ được chứng kiến một mà năng lượng ngạnh kháng kinh thiên động địa.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lại có biến cố xảy ra. Con Tử Hổ Nanh Kiếm bỗng dưng chĩa mũi sừng tràn đầy năng lượng màu tím về phía của hang động mà con Xích Huyễn Hỏa Lang đứng chắn lúc trước.
Kim Hậu và Bạch lão cùng đang đứng nhìn cũng đều nhất thời cảm thấy bất ngờ, mà con Xích Huyễn Hỏa Lang từ trong ánh mắt bỗng hiện lên một tia bối rối. Nó nhanh chóng đình chỉ tích tụ năng lượng lên ba quả hỏa cầu, sau đó nhanh chóng lao mình chạy tới chỗ trước cửa hang đứng chắn lại.
Tuy con Xích Huyễn Hỏa Lang ứng biến rất nhanh, nhưng khoảnh khắc chậm trễ đó cũng đã đủ để cho con Tử Hổ Nanh Kiếm đạt được mục đích.
“Grào!”
Ngay tại lúc con Xích Huyễn Hỏa Lang vừa yên vị đứng trước của hang động thì con Tử Hổ Nang Kiếm liền gầm to lên một tiếng, quả cầu năng lượng màu tím có bán kính khoảng ba, bốn mét đột nhiên từ trên đỉnh sừng của nó bắn thẳng tới chỗ con Xích Huyễn Hỏa Lang.
“Ngao!”
Xích Huyễn Hỏa Lang bởi vì bị phân tâm cho nên nó vẫn chưa kịp hoàn thành được kỹ năng của mình.Đã không còn lựa chọn nào khác, nó chỉ đành điều khiển ba quả cầu còn chưa kịp tích tụ hoàn chỉnh hướng tới quả cầu năng lượng màu tím trước mặt đánh lại.
Hai nguồn năng lượng khủng bố từ hai con ma thú giống như xé rách không gian lao thẳng vào nhau. Thời khắc quả cầu năng lượng và ba quả cầu lửa chạm vào với nhau, không gian xung quanh liền lâm vào tĩnh lặng trong tích tắc.
Uỳnh!!!Uỳnh!!!
Oành!
Ầm!!! Ầm!!!
Đúng như mong chờ của Kim Hậu, hai nguồn năng lượng tím và đỏ vừa va chạm vào với nhau thì lập tức gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp cả ma thú rừng rậm, tiếng vang này lớn đến nỗi làm cho vài dong binh đoàn đội đang săn bắt ma thú tại vành đai của rừng cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ngao!”
Rầm!
Lực phản chấn quá mạnh từ quả cầu năng lượng của con Tử Hổ Nanh Kiếm làm cho Xích Huyễn Hỏa Lang không thể chống chọi được nữa, ngay lập tức nó bị bắn mạnh ra đằng sau đập người vào tảng đá trước của hang động, toàn thân nó bây giờ đầy rẫy vết thương làm cho máu chảy lênh láng ra xung quanh trông cực kỳ thê thảm.
Cũng phải bổ sung thêm, rằng quả cầu năng lượng của con Tử Hổ Nanh kiếm lớn hơn ba quả cầu lửa của Xích Huyễn Hỏa Lang hơn rất nhiều, nhưng nếu ba quả cầu lửa của Xích Huyễn Hỏa Lang được nén lại hoàn chỉnh thì mỗi một quả cầu nhỏ đó sẽ có sức mạnh ước chừng bằng một phần ba quả cầu tím của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Nhưng chỉ vì con Xích Huyễn Hỏa Lang còn chưa kịp hoàn thành xong kỹ năng của mình, cho nên trong cuộc đấu chọi này nó đã không thể ra đòn một cách tương xứng.
Về phía con Tử Hổ Nanh Kiếm, đây lại là một cách đánh khá sáng suốt, bởi vì nó biết trong hang nhất định có thứ gì đó mới để cho con Xích Huyễn Hỏa Lang từ đầu trận đấu tới giờ luôn gắt gao bảo vệ. Xem ra thì nó cũng rất biết quan sát chứ cũng không ngu ngốc đến nỗi chỉ biết lao vào đánh giết.
Nhưng rốt cuộc thì bên trong cái hang có cái gì để cho Xích Huyễn Hỏa Lang lại phải liều mạng như vậy? Đây cũng chính là điều làm Kim Hậu rất thắc mắc lúc này. Hắn theo dõi hành động của con Xích Huyễn Hỏa Lang từ suốt từ đầu trận chiến thì thấy nó luôn cố gắng dẫn đối thủ của mình cách xa ra khỏi hang động, dường như nó không muốn đòn công kích của Tử Hổ Nanh Kiếm làm phá hủy đi cái hang.
Sau vụ nổ khủng khiếp ấy, toàn bộ khu vực xunh quanh vài trăm mét bị triệt để san thành bình địa. Cây cối, đất đá… tất cả vật sống lẫn vật chết đều bị biến thành tro bụi.
“Lực phá hoại thật đáng sợ, kỹ năng của hai con thú này chắc hẳn cũng tầm cỡ địa giai vũ kỹ hay ma kỹ cao cấp đi” Kim Hậu than vãn nói.
Bạch lão phiêu phù bên cạnh hắn thì cũng không bình luận gì cả, lão chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào con Xích Huyễn Hỏa Lang đang nằm bất động trước của hang, ánh mắt lộ ra một vẻ hiếu kỳ.
Một lúc sau, cát bụi mờ mịt cũng từ từ lắng xuống, lộ ra thân ảnh đang đứng thẳng tắp của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Cặp mắt nó hiện giờ đang gắn chặt lên người con Xích Huyễn Hỏa Lang nằm im thin thít trước của hang động, có vẻ như nó đang đề phòng đã triệt để hạ gục được đối phương của mình hay chưa.
“Ngao! Ngao! Ẳng!!!”
Trước sự ngạc nhiên của Kim Hậu, một con… tiểu Xích Huyễn Hỏa Lang khác đang thất thiểu bước ra từ bên trong hang động, nhìn thấy cảnh mẹ mình bị thương nặng đang nằm không nhúc nhích, con thú nhỏ chỉ còn biết sủa lên vài tiếng thê lương rồi lon ton đến bên cạnh vừa liếm láp vừa lấy cái mũi nhỏ xinh ủn ủn vào cằm con mẹ.
“Hóa ra đây là hai mẹ con, thì ra là từ đầu tới giờ con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ đang bảo vệ con con của mình.” Đôi lông mày kiếm của Kim Hậu nhíu chặt lại, hay bàn tay hắn chợt nắm mạnh tới nỗi làm cho cành cây hắn đang bám vào phát ra những tiếng kêu răng rắc.
“Grào!”
Con Tử Hổ Nanh Kiếm gầm lên một tiếng vang lên như sấm rền, có lẽ nó đang hét lên ăn mừng chiến thắng trước đối thủ của mình, tiếp đó thì khẽ gầm gừ chậm rãi tiến tới chỗ hai mẹ con Xích Huyễn Hỏa Lang, ánh mắt cực kỳ hoang dã lạnh lùng.
“Sư phụ, người có thể…ra tay cứu lấy hai mẹ con Xích Huyễn Hỏa Lang có được không?” Kim Hậu chứng kiến cảnh này thì lập tức quay sang thỉnh cầu Bạch lão.
“Tại sao ta phải xen vào? Ngươi cũng không thấy sao? Cái này được gọi là quy luật tự nhiên. Mạnh được yếu thua vốn đã là điều bất thành văn của thế giới ma thú, thậm chí ngay cả xã hội con người hay các chủng tộc khác cũng đều như vậy cả mà thôi. Thế giới này tàn nhẫn lắm đồ đệ ngốc của ta ơi, nếu như ngươi không nỗ lực mạnh lên thì chỉ có nước ở bên dưới người ta là chuyện đương nhiên thôi.” Bạch lão giọng nói cực kỳ vô cảm đáp lại Kim Hậu.
Thật ra trong lời của Bạch lão, lý lẽ này cũng rất chính xác, Kim Hậu làm sao mà không hiểu được điều ấy. Nhưng hắn dù sao cũng không phải là người không tim không phổi, hơn nữa cách làm người của Kim Hậu vốn đã ăn sâu vào linh hồn hai kiếp của hắn. Kim Hậu vẫn cảm thấy không đành lòng chút nào, trực giác vẫn thôi thúc hắn phải làm cái gì đó.
“Nhưng sư phụ, điều đó không có nghĩa là chúng ta biến mình thành những kẻ máu lạnh vô cảm, nếu như…nếu như… người thân của người bị nguy hiểm, chẳng lẽ người vẫn sẽ cứ đứng lý luận lý do này lý do nọ sao?” Kim Hậu giọng nói trở nên cực kỳ bực tức.
“Người thân sao? Vốn dĩ trên đời này… ta cũng đã không có còn có ai thân thích…”Bạch lão thở dài ra một hơi quay lưng về phía Kim Hậu, từ sâu trong ánh mắt của lão lúc này lại hiện lên một tia ảm đạm bi thương.
“Sư phụ? Người đang nói nhảm cái gì vậy? Người chẳng phải còn có con là đệ tử của người sao? Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với người trước đây, nhưng hiện tại nếu người không coi con là người thân thích, vậy thì rốt cuộc con đối với người là cái gì? Một tên học trò ngu ngốc chỉ biết nhận truyền thụ của người xong là thôi sao? Có phải người đã nghĩ như vậy không?” Kim Hậu đột nhiên triệt để bùng nổ cảm xúc lập tức lớn tiếng nói ra một tràng, đến cả hắn lúc này cũng không hiểu tại sao mình tự nhiên lại trở nên như vậy.
Không khí giữa hai thầy trò Kim Hậu hiện tại bỗng trở nên rất căng thẳng, nếu để nhớ lại chuyện cũ thì cả hai người lúc đầu đã đều từng có tâm tư ý riêng của mình. Nhưng một năm miệt mài học tập và giảng dạy đã giúp Kim Hậu và Bạch lão bồi dưỡng tình thầy trò với nhau sâu hơn. Tới nỗi mà chính Kim Hậu đã quên béng đi cái tâm tư của hám lời lúc bái sư của hắn, còn Bạch lão thì cũng buông xuống được sự lợi dụng mà lão định áp đặt lên người Kim Hậu. Dẫu vậy, đến giờ Kim Hậu vẫn biết quá ít về Bạch lão, còn bản thân hắn thì vẫn ẩn tàng trong mình bí mật hắn là một người xuyên việt.
“Vậy nếu ngươi muốn cứu con Xích Huyễn Hỏa Lang, vậy thì hãy tự mình đi đi, tại sao lại phải nhờ ta?”Bạch lão vẫn đáp lại hắn bằng một giọng không có cảm xúc.
“Sư phụ, người không phải thách thức con, con đi thật bây giờ đây!”
Bạch lão trả lời hắn bằng cách im lặng.
“Con đi thật bây giờ đấy!” Kim Hậu nói lớn giọng lên.
Bạch lão vẫn im lặng.
“Con có thể một đi không trở lại đấy!” Kim Hậu tạo ra một bộ dáng định nhảy xuống.
Bạch lão vẫn không nói gì.
“Con mà đi là người có thể sẽ mất đi một người đệ tử vừa ưu tú vừa đẹp trai, anh tuấn, tiêu sái nhất trong đời của người đấy!” Kim Hậu sắc mặt tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói.
Bạch lão thân hình có hơi run lên một chút.
“C – O – N Đ – I T- H - Ậ - T Đ – Â – Y – S – Ư Ứ Ừ P – H - Ụ Ú Ù!!!” Kim Hậu cố kéo dài giọng ra tạo thành một cách phát âm lè nhè cực kỳ khó nghe.
Bạch lão đến lúc này cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, bèn lập tức quay người xách cổ áo Kim Hậu lên, sau đó thì đá vào mông hắn, cười mắng:
“Muốn đi thì đi nhanh lên kẻo lại không kịp bây giờ! Có đồ đệ như ngươi ta thật đúng rước của nợ vào thân.”
Bốp!!!!
Nhìn Kim Hậu rơi cắm đầu từ trên cây xuống dưới, Bạch lão chỉ lắc nhẹ cái đầu, trên mặt thì nở một nụ cười. Đây không phải là cười khổ hay là cười tiếu, mà là một nụ cười cực kỳ ấm áp. Nếu Kim Hậu mà nhìn thấy… sẽ còn tưởng lão chuẩn bị cho hắn luyện thêm vài giờ trong chậu nước thuốc.
“Có tên đệ tử nhân ái kiểu này thì tương lai về sau nó sẽ vướng vào nhiều rắc rối lắm đây… Haìz” Tự nhủ trong lòng một câu, Bạch lão cũng lập tức hóa thành một đạo bóng trắng, bay theo Kim Hậu xuống phía dưới.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 46: Lời thỉnh cầu của một người mẹ
Kim Hậu hiện giờ đang thi triển ra thân thủ của mình đến tốc độ cao nhất. Tuy trên đầu hắn bây giờ là một cục u đầu to tướng vì hậu quả của cú ngã, nhưng hắn vẫn không có để tâm gì nhiều.
“Sư phụ, có phải người chịu ra tay rồi phải không?” Kim Hậu vừa nhanh nhẹn điểm mạnh chân bắn người về phía trước, vừa hỏi Bạch lão.
“Cứu con mẹ thì ta không biết được, nhưng con con thì chắc chắn rồi. Chỉ là chuyện này cũng không cần đến ta phải ra tay, ngươi cứ nghe lời chỉ dẫn của vi sư là được rồi.” Giọng nói của Bạch lão từ trong chiếc nhẫn đen trên cổ hắn vang ra.
“Sư phụ, người đừng có đùa dai con nữa nha. Người tính bảo con phải đánh nhau với Tử Hổ Nanh Kiếm sao? Nó là tứ giai ma thú đấy! Tuy rằng trận chiến lúc trước nó đã suy yếu rất nhiều rồi, nhưng nó vẫn thừa sức giết đệ tử như giết con kiến a.” Kim Hậu cười khổ nói.
“Ngươi cứ làm như vi sư không biết điều ấy chắc? Ta bảo ngươi làm theo chỉ dẫn thì cứ thế mà làm, nếu không nghe ta thì ngươi tự đi mà cứu tụi nó đi!” Bạch lão giọng nói có chút bất mãn đáp lại hắn.
“Vâng!! Vâng!! Được rồi sư phụ. Mọi thứ nhờ vào người vậy.”
Chưa đầy vài phút sau, Kim Hậu đã xuất hiện tại bãi chiến trường của hai con ma thú. Con Tử Hổ Nanh Kiếm trong lúc này cũng đã tiếp cận đến rất gần trước cửa hang.
“Mau điều động ma lực tích tụ ra một hỏa cầu thật lớn, thật mạnh nhất mà ngươi có thể thi triển, nhanh lên!”
Mặc dù vẫn còn chưa hiểu rõ Bạch lão muốn gì nhưng sau khi nghe lão quát lên một câu như vậy, Kim Hậu liền điều động năng lượng kỳ lạ trong cơ thể hắn vận chuyển thành ma lực, sau đó hai tay bắt đầu mãnh liệt nén ra hỏa cầu thuật.
Phừng! Phừng!
Quả cầu đang lơ lửng giữa hai tay hắn lúc này đang càng ngày càng lớn thêm, sức nóng từ quả cầu lửa làm cho không khí xung quanh mơ hồ có chút vặn vẹo, mà chính bản thân Kim Hậu cũng bị vã mồ hôi ra toàn thân vì quả cầu quá nóng.
Mắt thấy con Tử Hổ Nanh Kiếm đã đứng trước hai mẹ con Xích Huyễn Hỏa Lang, Bạch lão bèn chỉ đạo Kim Hậu:
“Ngay lúc này, ném quả cầu vào con Tử Hổ Nanh Kiếm mau!”
Kim Hậu nghe theo tiếng quát của Bạch lão, hắn để hỏa cầu lơ lửng trên một tay, rồi dùng tư thế giống như là ném bóng trong bóng chày. Cuối cùng thì dùng hết toàn bộ sức lực ném thẳng quả cầu đỏ rực về phía con Tử Hổ Nanh Kiếm. Vừa ném, hắn vừa hô lên một tiếng dõng dạc:
“Hỏa Cầu Thuật!”
Vút!
Phừng!!!
Quả cầu hầm hập lửa cháy thẳng hướng về phía đầu của con Tử Hổ Nanh Kiếm xé gió bay tới. Trên quỹ đạo bay của quả cầu, không khí xung quanh liên tục bị nó đốt cháy tạo thành một vệt ánh sáng trông rất chi là hoa lệ.
Bùm!
Quả cầu vừa tiếp xúc tới con Tử Hổ Nanh Kiếm thì lập tức bạo tạc nổ tan ra, chỉ là không có như Kim Hậu tưởng tượng rằng sẽ gây cho con hổ bị thương hay bị gì đó, ngược lại lông da trên đầu của con hổ vẻn vẹn chỉ bị ngọn lửa đốt trụi rồi tắt lịm. Vùng lông này nằm ngay trên chóp đầu của nó cho nên hiện giờ con hổ đã bị Kim Hậu đốt thành… hói đầu.
Con Tử Hổ Nanh Kiếm đang định xét xử kẻ thua cuộc thế nên lúc ấy không có một tia phòng bị gì cả, mà chính bản thân nó cũng không thể ngờ được bỗng có một tên nhân loại từ đâu xuất hiện rồi chủ động đi khiêu khích nó.
“Grào!!!”
Con mãnh thú tức giận gầm lên quay đầu nhìn về phía kẻ phá rối, ánh mắt của nó bây giờ hận không thể lập tức xé xác kẻ dám đi vuốt râu hùm này thành từng mảnh.
Phải biết rằng, hỏa cầu thuật của Kim Hậu chỉ là một kỹ năng đơn giản, thậm chí còn không được tính là ma kỹ. Nếu để so sánh với một cái hỏa cầu của con Xích Huyễn Hỏa Lang và của Kim Hậu thì đúng là so sánh giữa voi và muỗi con nào to hơn. Cho nên việc hỏa cầu của Kim Hậu đốt hói đầu một con ma thú tứ giai kia cũng đã đủ để cho hắn phải tự hào rồi.
“A!...À… Xin chào bác hổ, bác có khỏe không?Kiểu tóc của bác… trông cũng đẹp ha…?” Kim Hậu vừa nhìn thấy Tử Hổ Nanh Kiếm nhìn về phía mình thì toàn thân hắn liền run lên lập cập, trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười khó coi, mồm miệng thì bắt đầu nói năng loạn xạ. Trong lòng hắn hiện giờ đang như nổi lên sóng gió gào thét kêu cứu Bạch Lão:
“Sư…sư phụ! Con đã làm như người bảo rồi đó, thế bây giờ thì sao đây?... Á.. sư phụ ơi, con hổ định đi về phía chúng ta kìa!”
Nhưng đúng lúc này, con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ nằm im từ đầu tới giờ không biết lấy sức lực từ đâu bỗng dưng trở mình chồm dậy. Điều đầu tiên nó làm là dùng đuôi nhanh chóng gạt con mình ra phía sau, tiếp đến mới há cái miệng đầy răng nănh của mình ngoạm một cú chí mạng vào cổ họng của con Tử Hổ Nanh Kiếm.
“Ngao!”
Phập!
"Grà…o!!”
Sự thu hút chú ý của Kim Hậu đã tạo cho con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ một cơ hội hoàn hảo để tấn công bất ngờ, vì vậy có thể thấy được Bạch lão đã tính toán trước mọi chuyện ngay từ lúc đầu.
Dẫu vậy, con Xích Huyễn Hỏa Lang đã chỉ còn lực tàn nên cũng không thể một phát giết được ngay con Tử Hổ Nanh Kiếm. Cú cắn đó tuy chí mạng nhưng con hổ vẫn còn điên cuồng dẫy chết, hai móng trước của nó liên tục cào vào thân thể con Xích Huyển Hỏa Lang làm máu tươi lại chảy ra be bét. Nếu đem thân thể con Xích Huyễn Hỏa Lang so với một tờ giấy thì hiện giờ tờ giấy đó đã bị rách nát tơi tả trông cực kỳ thê lương. Thế nhưng cho dù có phải nhận đau đớn tới cỡ nào, Xích Huyễn Hỏa Lang vẫn kiên trì không có chịu nhả ra, đôi mắt của nó như điên cuồng không màng cái chết.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh làm cho Kim Hậu chỉ còn biết kinh ngạc đứng nhìn, ngay lúc này, giọng nói thúc dục của Bạch lão lại vang lên trong đầu hắn:
“Mau lấy Hắc Long Kiếm thi triển ra Lôi Vũ Phá Thiên Không nhằm vào con hổ ngay!”
Kim Hậu bấy giờ mới hoàn hồn tỉnh lại, ý niệm vừa động Hắc Long Kiếm từ trong nhẫn không gian liền xuất hiện trên tay hắn. Lấy cả hai bàn tay cầm chắc vào chuôi kiếm, hắn lại chuyển hóa dòng năng lượng thành đấu khí, sao đó điên cuồng vận chuyển dòng đấu khí theo lộ tuyến của vũ kỹ, trên thân Hắc Long Kiếm lại bắt đầu bạo phát từng tia lôi điện màu trắng bạc…
“Grào!! grào!!!”
Trong lúc Kim Hậu đang tích tụ đấu khí, con Tử Hổ Nanh Kiếm tiếp tục cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nó bắt đầu kéo lê con Xích Huyễn Hỏa Lang ra một đoạn dài, tiếp theo là liên tục đập mạnh cả người con sói xuống đất nhưng vẫn không tài nào dứt ra được.
Roẹt! Roẹt!
Kim Hậu tại thời điểm này đã hoàn thành xong công đoạn tích lực, hai tay hắn bây giờ đang nắm chặt hắc long kiếm mà trên thân kiếm lúc này đã trần đầy một đạo lôi điện có sóng năng lượng cực kỳ khủng bố.
Đảo mắt nhìn về phía con Tử Hổ Nanh Kiếm, hai tay Kim Hậu cầm chặt Hắc Long Kiếm, hắn hướng mũi kiếm hướng xuống bên phải, sau đấy hắn khẽ cúi mình xuống lấy đà, rồi liền lấy chân đạp mạnh một cái, cả người như hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía chỗ hai con thú.
Cũng vì toàn thân thanh kiếm tràn đầy năng lượng cuồng bạo, mà hắn lại hướng mũi kiếm xuống phía dưới. Cho nên Kim Hậu chạy tới đâu thì mặt đất bị sóng năng lượng cày xới tàn phá tới đó, để lại đằng sau đó một cái rãnh đất khá là dài.
Nháy mắt một cái Kim Hậu đã xuất hiện trước con Tử Hổ Nanh Kiếm có vài mét, hắn lại tiếp tục lấy chân dậm xuống bật nhảy lên không trung, hướng thẳng tới đỉnh đầu của con hổ cắm xuống Hắc Long Kiếm.
“Lôi Vũ Phá Thiên Không!”
Theo tiếng quát lớn vừa mới dứt thì mũi kiếm cũng đã xuyên qua hộp sọ của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Thanh kiếm được Kim Hậu đâm sâu tới tận cán, xuyên qua cả cổ họng của nó. Đồng thời lôi điện trên thân kiếm cũng bắt đầu lan tỏa ra toàn thân con hổ làm nó trước khi chết cũng phải chịu đựng một tràng điện giật thống khổ.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
“Grào!”
Thấy có tên nhân loại lúc nãy thi triển vũ kỹ kết liễu con Tử Hổ Nanh Kiếm. Xích Huyễn Hỏa Lang bấy giờ mới nhả cổ con hổ ra, ngã xuống đất triệt để nằm bất động.
Roẹt! Roẹt!
Ầm!
Năng lượng từ Lôi Vũ Phá Thiên Không làm cho cái đầu của con Tử Hổ Nanh Kiếm không thể chịu nổi được nữa, ngay lập tức liền bạo tạc nổ tung làm cho máu thịt văng ra tung tóe.
Vững vàng tiếp đất trong tư thế quỳ một gối, chống một tay một kiếm xuống đất, Kim Hậu thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Cũng vừa may hắn đã đột phá lên thêm một tinh cảnh giới trước đó vài ngày nên uy lực cửa Lôi Vũ Phá Thiên Không cũng được tăng lên một ít, vừa đủ để làm cho con Tử Hổ Nanh Kiếm chết không kịp ngáp. Nếu là cách thời điểm một tháng trước thì Kim Hậu đúng là có chút không có nắm chắc dùng vũ kỹ giết được ngay con hổ này cho dù nó có bị thương nặng đi nữa.
Tất cả đã kết thúc, con Xích Huyễn Hỏa Lang con bấy giờ mới tiếp tục chạy lại tới chỗ mẹ của nó, sủa từng tiếng thê lương làm cho Kim Hậu đứng nghe cũng cảm thấy có một chút chạnh lòng.
“Ẳng! ẳng! ẳng!”
Con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ hiện đang nằm thoi thóp trong vũng máu của mình, hơi thở của nó cực kỳ yếu ớt. Có lẽ nó đã sắp không thể cầm cự thêm được bao lâu nữa.
“Sư phụ, con biết người đã có dự tính trước hết tất cả nhưng tại sao lại không cứu lấy cả con mẹ?” Kim Hậu nhíu mày hỏi Bạch lão.
“Vi sư cho dù có ra tay thì cũng không cứu được con sói đâu, ngay từ lúc nó phải ngạnh kháng đỡ lấy kỹ năng từ con Tử Hổ Nanh Kiếm thì tử thần cũng đã có thể lấy mạng nó bất cứ lúc nào rồi. Điều làm ta cảm thấy ngạc nhiên nhất là nó đốt cháy sinh mệnh còn lại của mình để duy trì thêm sức lực, thậm chí còn có thể giằng co với con hổ kia thêm một trận nữa. Ài, tình mẫu tử thật đúng là có thể ban cho bất cứ ai có được một sức mạnh không tưởng.” Bạch Lão hiện lên từ trong chiếc nhẫn đen, phiêu phù bên cạnh Kim Hậu nói.
Trong lúc hai thầy trò đang nói chuyện, con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ thân thể lại chợt động đậy. Trước ánh mắt mở to ra của hai thầy trò, nó lại tiếp tục đứng lên. Mặc cho chân sau của nó đã gãy, mặc cho một mắt nó thì đã bị con hổ cào rách và mặc cho cả người toàn thân vết thương rớm máu, con Xích Huyễn Hỏa Lang Mẹ lại tiếp tục đứng che lại đứa con bé nhỏ của mình ra đằng sau.
Trong lòng Kim Hậu cực kỳ chua xót. Tình cha, tình mẹ vĩ đại thật đúng là nằm ngoài khả năng tưởng tượng của mỗi người. Cho dù có là ma thú đi chăng nữa, tình cha mẹ thiêng liêng luôn tồn tại trong tất cả. Kim Hậu lúc trước chứng kiến con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ liều mạng để bảo vệ con của mình, điều này đã làm hắn triệt để xúc động, triệt để thán phục con thú này. Thế nên hắn mới phải tha thiết cầu xin Bạch lão nhúng tay là như vậy.
Kim Hậu ngay lập tức cất đi Hắc Long Kiếm vào trong nhẫn không gian, sau đó giơ lên hai tay múa may một màn thể hiện mình không có ý xấu.
Bạch lão vẫn chăm chú nhìn vào ánh mắt của con Xích Huyễn Hỏa Lang, chợt lão quay sang nói với Kim Hậu:
“Này đồ đệ ngốc, ngươi có muốn nói chuyện với con sói này không?”
“Hả? Sư phụ, người nói cái gì? Con Xích Huyễn Hỏa Lang này đã có thể nói chuyện rồi sao?” Kim Hậu đình chỉ lại hành động của mình, ngạc nhiên nhìn Bạch lão hỏi.
“Chậc, thời gian không còn bao lâu nữa, ta hỏi có hay không?? Trả lời nhanh lên.”
“Ơ?...vâng, con có.” Kim Hậu chỉ biết ngơ ngác gật đầu đáp.
Bạch lão hay tay bỗng nhiên kết lại thành một đạo thủ ấn, tốc độ kết ấn của lão lần này làm Kim Hậu phải hoa mắt chóng mặt bởi vì ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra được hành động của lão là cái gì, hơn nữa trong miệng lão lần này đang lẩm bẩm là… Viễn cổ chú ngữ!
Kim Hậu đi theo Bạch lão học hỏi tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy lão niệm loại chú ngữ này, cho dù có là kết ấn thành ma pháp trận giúp hắn trong lúc đột phá đi nữa.
“Sư phụ đang thi triển ra một ma kỹ cao cấp sao?” Kim Hậu thầm nghĩ.
“…Tal Art Mic - Lamen Isus Nazi Harla!” một phút qua đi nhanh chóng, giọng nói của lão tự dưng dần lớn lên, một ma pháp trận hình tròn với nhiều ký tự kỳ dị bỗng lóe sáng ngay ở dưới mặt đất, nơi mà Kim Hậu và con sói mẹ đang đứng ở bên trên.
“Kết Nối Tâm Linh thuật!”
Hai tay lão duỗi về phía Kim Hậu, ngay lập tức hắn bị một ánh sáng chói lóa từ hai tay của lão làm cho không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng. Để đến lúc mắt hắn hồi phục lại nhãn lực, Kim Hậu đã phát hiện mình đang ở trong một không gian kỳ lạ toàn ánh lửa đỏ mờ mịt.
Kim Hậu tò mò ngó nghiêng đánh giá lại một lúc, hắn vừa quay về đằng sau thì chợt nhảy dựng lên bất ngờ vì sau lưng hắn bây giờ chính là con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ, hơn nữa còn là lửa đỏ cháy toàn thân nhìn chằm chằm vào hắn.
Kim Hậu gian nan nuốt nước miếng một cái, mặc dù không biết Bạch lão đã thi triển ra thuật gì, nhưng hắn chắc chắn rằng Bạch lão sẽ không hại hắn. Vì vậy Kim Hậu lấy lại sự bình tĩnh, nhìn lại thẳng vào ánh mắt của con Xích Huyễn Hỏa Lang.
Một phút yên lặng qua đi, chợt con Xích Huyễn Hỏa Lang mở miệng nói:
“Nhân loại, ngươi thật không đơn giản.”
Kim Hậu mặc dù đọc sách và biết rằng không sớm thì muộn hắn sẽ gặp được ma thú biết nói chuyện, nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi được một trận ngỡ ngàng.
“À… Xin chào… ngươi “Kim Hậu lung túng không biết phải nói gì.
Giống như thở dài ra một hơi, Xích Huyễn Hỏa Lang liền tiếp tục mở miệng nói chuyện với hắn:
“Nhân loại, ta có một thỉnh cầu, không biết ngươi có muốn nghe không?”
Kim Hậu gật gật đầu một cái, và trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, con Xích Huyễn Hỏa Lang quỳ hai chân trước xuống tha thiết nói:
“Nhân loại, ta cầu xin ngươi hãy chăm sóc cho đứa con nhỏ của ta, đổi lại ngươi có thể lấy đi bổn nguyên hỏa chủng trong người của ta mà sử dụng.”
“Bổn nguyên hỏa chủng là cái gì? Nhưng nếu nó phải xuống nước như thế này chắc chắn phải là một thứ quý gì đi nha?” Trong đầu Kim Hậu lại nhanh chóng phân tích, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh không có tỏ ra một thái độ nào.
“Xích Huyễn Hỏa Lang, ngươi không cần phải làm như thế, cho dù không đưa cho ta cái gì thì ta vẫn sẽ đảm bảo chăm sóc thật tốt cho con nhỏ của ngươi.” Đình chỉ suy nghĩ linh tinh, Kim Hậu bèn cứ thong thả nhận lời con Xích Huyễn Hỏa Lang.
Xích Huyễn Hỏa Lang từ đầu vẫn luôn nhìn vào ánh mắt, biểu hiện của Kim Hậu. Vừa nghe hắn mới nói xong, nó chỉ giống như cười vui một cái đáp:
“Xem ra là ngươi cũng không biết bổn nguyên hỏa chủng là cái gì ha? Thôi được, không sao cả, linh hồn vị cường giả kia sẽ giải đáp cho ngươi. Tất cả điều ta muốn nghe cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Nhân loại, thời gian của ta cũng đã đến giới hạn, bổn nguyên hỏa chủng đến lúc ta chết đi dù sao cũng không còn tác dụng, cho nên ngươi hãy cứ lấy sử dụng đi.”
Sở dĩ nói rất hài lòng như vậy là bởi vì nó đã chứng kiến sự trung thực từ Kim Hậu, không có một tia giả dối, không có một ý đồ xấu nào. Trực giác của nó mách bảo, rằng con người hiện đang đứng trước mặt nó hoàn toàn có thể tin tưởng.
Kim Hậu bỗng cảm thấy hình ảnh trước mắt dần tan ra giống như hơi nước, trước lúc hình ảnh của con Xích Huyễn Hỏa Lang dần biến mất, hắn còn mơ hồ nghe được bên tai nó nói thêm:
“Xin ngươi hãy đối xử tốt với nó, xin ngươi hãy nể tình người mẹ này mà làm phước…”
Kim Hậu lại bị một ánh sáng chói lóa làm cho mù mắt, sau đó thì thị lực của hắn dần dần hồi phục lại. Trước mặt hắn bây giờ là Bạch lão đang đứng chắp tay nhìn con Xích Huyễn Hỏa Lang vẫn đang đứng im.
“Sư phụ, con Xích Huyễn Hỏa Lang này…”
“Nó đã ngừng thở rồi… Ài, thật đúng là một kỳ tích.”
Quay sang nhìn Kim Hậu, từ trong bàn tay Bạch lão mở ra một viên tinh thạch lấp lánh một màu đỏ rực, trông bề ngoài khá giống với ma hạch mà hắn thấy nhưng viên tinh thạch này cân đối và đẹp đẽ hơn nhiều.
“Trước lúc chết đi, con Xích Huyễn Hỏa Lang có nhả ra bổn nguyên hỏa chủng của nó. Thứ này sẽ rất tốt cho ngươi hiện giờ đấy.” Bạch lão chỉ vào viên tinh thạch nói
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 47: Thu dọn tàn cuộc
Kim Hậu nghiêm chỉnh đứng trước con Xích Huyễn Hỏa Lang đã qua đời để biểu hiện sự tôn kính của mình. Trong lòng hắn cực kỳ kính trọng con thú này bởi vì nó thật sự là một người mẹ vĩ đại. Nó đã làm tất cả để bảo vệ lấy con của mình khỏi nguy hiểm, thậm chí cho tới lúc chết đi vẫn bảo trì tư thế đứng che chở cho con của nó. Bản thân Kim Hậu cũng là người mồ côi cha mẹ cho nên đối với hắn, cha mẹ là một cái gì đó thiêng liêng cao quý không thể diễn tả được bằng lời.
Mặc dù toàn thân hắn bây giờ đã không còn một chút sức lực nào vì di chứng sau khi thi triển ra vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không, nhưng Kim Hậu vẫn cố gắng đứng thẳng nhìn con Xích Huyễn Hỏa Lang, thầm phát thệ trong lòng:
“Ngươi cứ yên tâm an nghỉ, ta xin lấy tất cả danh dự, tính mạng, lực lượng, tôn nghiêm của ta ra thề sẽ đối xử thật tốt với con của ngươi.”
Qua đi vài phút mặc niệm, Kim Hậuhướng mắt về phía con Xích Huyễn Hỏa Lang con đang rúc mình dưới chân con mẹ. Con sói nhỏ này không to lớn như mẹ của nó, cao chỉ cỡ tới quá hông của Kim Hậu. Nó sở hữu một bộ lông đỏ rực mềm mại y hệt như của mẹ nó, đặc biệt là nó có một đôi mắt màu vàng kim óng ánh cực kỳ xinh xắn.
“Ê này… sói con, từ giờ mày hãy đi theo tao nhé.” Kim Hậu tiến gần tới bên con sói nhỏ, duỗi tay định vuốt đầu nó.
Chỉ là Kim Hậu lại không thể ngờ được lúc tay hắn sắp chạm tới đầu nó thì bất chợt con sói nhỏ này nhe răng ra ngoạm vào tay hắn một cái.
“Ai, ai, ui za, mày làm cái gì vậy? Thả tay tao ra ngay..Ai ôi!!!” Kim Hậu bị con sói bất ngờ cắn cho một cái vào tay thì liền thất thanh kêu oai oái.
Phải tới lúc hắn vận ra một chút đấu khí hộ thể, con sói nhỏ bấy giờ mới chịu nhả tay của hắn ra, sau đó gầm gừ đề phòng nhìn hắn.
“May mà kịp phản ứng nếu không thì nát tay rồi.” Kim Hậu vừa xuýt xoa lấy bàn tay, vừa than vãn.
Lại liếc nhìn về phía con sói nhỏ, hắn hiểu đây dù sao cũng là phản ứng bình thường của con thú, hơn nữa mẹ của nó cũng vừa mới mất đi. Cho nên hắn rất đồng cảm với con sói này, vì vậy Kim Hậu tiếp tục cố gắng tìm cách giao tiếp với nó, hắn bèn ngồi xổm xuống trước mặt nó rồi nhẹ giọng nói:
“Này sói con, bản thân tao cũng là người mất đi cha mẹ cho nên tao rất hiểu tâm trạng của mày bây giờ. Nhưng mày không thể cứ như thế này mãi được, nếu không mẹ mày dưới suối vàng sẽ không cảm thấy an lòng đâu…” Bất chấp con sói nhỏ này có hiểu lời hắn nói hay không, Kim Hậu vẫn cứ tận tình khuyên nhủ nó.
Tuy nhiên, cho dù hắn có nói gì đi chăng nữa, con thú vẫn không có đả động gì cả. Thậm chí sau khi nghe Kim Hậu lải nhải một lúc, nó cũng chả thèm quan tâm tới hắn nữa, chỉ lặng lặng tiếp tục rúc vào chân con sói mẹ.
Kim Hậu tất nhiên vẫn sẽ không bỏ cuộc, nhưng tốn nước bọt một hồi lâu như vậy cũng làm hắn phải miệng đắng lưỡi khô. Nhổm người dậy đứng lên, hắn lấy từ bên trong nhẫn không gia ra chiếc túi đựng nước thì liền lập tức ngửa cổ tu ừng ực.
Thỏa mãn xong cơn khát của mình, lại quay sang thấy Bạch lão vẫn đang đứng ngẫm nghĩ cái gì đó, Kim Hậu bèn tiến lại chỗ của lão nói:
“Sư phụ, con muốn chôn cất con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ này.”
“Hả? Ngươi thật sự muốn sao? Thân thể con Xích Huyễn Hỏa Lang này là hỏa thuộc tính, cho nên có một số thứ trong người nó sẽ có lợi cho ngươi đấy.” Bạch lão vừa hỏi hắn, vừa híp mắt chăm chú nhìn vẻ mặt của Kim Hậu.
“Sư phụ, con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ này hoàn toàn xứng đáng để được để tôn trọng. Cho dù thân thể của nó có làm cho con tăng thêm tu vi đi nữa, con cũng không cần.” không có một giây phút chần chừ nào cả, Kim Hậu ngay lập tức đáp lại lão bằng một câu trả lời dứt khoát.
Nhìn thái độ kiên quyết của Kim Hậu hiện giờ, Bạch lão chỉ còn biết lắc lắc nhẹ cái đầu, sau đó phất tay nói:
“Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm đi. À, mà đừng quên thu lại xác của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Dù gì nó cũng là ma thú tiến hóa, cho nên thân thể của nó vẫn có một chút giá trị đấy.”
Bạch lão vừa dứt lời thì lập tức hóa thành một đạo ánh sáng nhập vào chiếc nhẫn đen trên cổ hắn.
Thở ra dài ra một hơi, Kim Hậu liền đi đến chỗ con Tử Hổ Nanh Kiếm, ý niệm vừa động, hắn lập tức thu cái xác không đầu của con Tử Hổ Nanh Kiếm vào bên trong nhẫn không gian.
Nhẫn không gian không thể chứa đựng được vật sống, nhưng đây lại là một cái thi thể vô hồn không còn một tia sinh khí nào cả, cho nên Kim Hậu hoàn toàn có thể thoải mái đựng xác con thú vào bên trong chiếc nhẫn không gian của hắn.
Lại bước tới chỗ con Xích Huyễn Hỏa Lang, Kim Hậu cũng làm tương tự như vậy, thu xác của nó vào bên trong chiếc nhẫn. Sở dĩ hắn cũng thu xác con sói mẹ vào nhẫn là vì muốn dự định đem tới chỗ sơn cốc của mình để chôn tại đó, chứ tại đây hoàn toàn không thích hợp bởi đã bị trận chiến của hai con thú san thành bình địa.
Xích Huyễn Hỏa Lang con vẫn còn đang u sầu rúc dưới chân con mẹ, đột nhiên nó thấy mẹ mình cứ như không khí biến mất thì liên tục sủa lên nhiều tiếng bi thương.
“Ngao, ngao, ngao…!!!”
“Này sói con, mày cứ yên tâm, tao sẽ đem mẹ mày tới một chỗ thật tốt để yên nghỉ. Đi thôi” Vừa nói, hắn vừa ngửa tay ra vẫy vẫy với con sói.
Nhưng con Xích Huyễn Hỏa Lang con chợt quay sang nhìn hắn với một đôi mắt lạnh lùng, sau đó nó lại nhe răng nanh ra gầm gừ đầy địch ý. Hình như Kim Hậu đã bị con Xích Huyễn Hỏa Lang này hiểu lầm là cướp đi thi thể của mẹ nó, cho nên nó mới muốn tấn công Kim Hậu là như vậy.
“Ơ này, này… tao chỉ…” Kim Hậu còn chưa kịp dứt lời thì con sói nhỏ đã nhảy bổ tới chỗ hắn.
Con Xích Huyễn Hỏa Lang này thực lức mới chỉ có ở nhất giai tam tinh, cho nên nó hoàn toàn không phải là đối thủ của Kim Hậu. Vì vậy nó lập tức bị hắn khống chế ghì chặt cả người xuống đất.
“Này sói con, mày đừng có ép tao quá đáng, tao thật sự không muốn trói mày đâu.”
Nhưng con sói vẫn liên tục dãy dụa, đã không còn cách nào khác, Kim Hậu đành phải lấy từ bên trong nhẫn không gian vài sợi dây, sau đó lần lượt trói mõm cùng bốn chân của nó lại.
“Mày đúng là cái đồ thân lừa ưa nặng. Cứ yên tâm đi, tao sẽ chôn cất mẹ may thật tử tế.” Hắn vừa vỗ vỗ vào lưng con Xích Huyễn Hỏa Lang con vừa nói, sau đó thì vác cả người con thú lên vai, cất bước tiến về phía sơn cốc.
___________________
Cùng lúc ấy, người tại Lâm Sơn trấn hiện đang rất xôn xao về vụ nổ kinh hoàng bên trong ma thú rừng rậm.
Mà bên trong quán ăn Kim Hậu có ghé qua hơn một tháng trước, mọi người cũng lấy chủ đề này để bàn tán rất sôi nổi.
“Này, anh có nghe nói qua vụ nổ bên trong ma thú rừng rậm chưa?”
Một anh chàng bán nhân tai mèo trẻ măng ngồi cùng bàn nói chuyện với một ông chú tai cáo.
“Ô xời, chú bây giờ mới biết sao? Từ lúc vụ nổ mới bộc phát là anh đây đã nghe được rồi. Mà nè, để anh tiết lộ cho chú biết nhé. Nghe nói là có hai con ma thú thực lực ít nhất cũng khoảng tam giai cửu tinh đánh nhau long trời lở đất để dành địa bàn ở bên vùng trung tâm khu rừng đấy.”
“Thật sao? Tam giai ma thú đại viên mãn, hơn nữa là tận hai con? Trung tâm Ma thú rừng rậm thật đáng sợ.” Anh chàng tai mèo sợ hãi rùng mình một cái.
“Chứ sao nữa? Một núi làm sao có thể chứa hai hổ? Chuyện này từ lâu đã trở thành quy luật tự nhiên rồi còn gì.” Ông chú tai cáo ra vẻ cao thâm nói.
“Anh thật là cái gì cũng biết tuốt, em thật phải bội phục anh sát đất.”
“Chậc! Anh mày mà lị, chú bây giờ cứ mời anh thêm một đĩa đuôi bò là anh cái gì anh cũng cho chút biết.”Ông chú tai cáo vừa nói vừa xỉa răng.
“Bồi bàn đâu rồi? Cho tôi thêm một đĩa đuôi bò nhé!”
“Có ngay, có ngay!”
Đợi tới lúc người phục vụ mang ra một đĩa đuôi bò hầm thơm lừng, ông chú tai cáo lập tức lao vào ăn như chết đói.
“Anh cáo này, cho em hỏi thêm chuyện này có được không? Nghe nói cách đây hơn một tháng trước Lang Hổ dong binh đoàn có thiệt mạng nhân số hơn hai mươi người chỉ vì đi bắt một tên nhóc nhà quê nào đó với cảnh giới tam tinh giả nguyên cảnh, không biết đây có phải là sự thật không anh?”
Ông chú tai cáo đang mải quét dọn đĩa đuôi bò ngon lành, nhưng vừa nghe anh chàng tai mèo nói xong thì lập tức mắc nghẹn ho sặc sựa.
“Ặc!!! Khặc, nước…”
“Đây, đây, uống đi đây anh.” Anh chàng tai mèo thấy vậy bèn vội vã rót một bát rượu ra cho ông chú tai cáo uống.
“Phù! Khục! Khục! Tí thì chết.” – ông ta vừa vuốt ngực vừa nói – “ Nói nhỏ nhỏ thôi, có còn muốn sống hay không hả? Nếu để người của Lang Hổ dong binh đoàn nghe thấy là chết cả lũ đấy.”
“Tại sao vậy hả anh?” Anh chàng tai mèo sắc mặt hơi đổi hỏi.
Ngó trước ngó sau đề phòng không có ai để ý, ông chú tai cáo bấy giờ mới nói nhỏ vào tai anh chàng tai mèo này:
“Anh cũng không biết chú nghe được chuyện này ở đâu. Nhưng tin tức này chính là tin mật đã bị Lang Hổ dong binh đoàn phong tỏa. Nếu chú mà cứ không biết giữ mồm miệng bép xép lung tung như thế thì chính là triệt để đắc tội với cả Lang Hổ dong binh đoàn đấy.”
“Tại..tại sao lại thế ạ?” Anh chàng tai mèo này bây giờ mới ý thức được sự việc nghiêm trọng trọng tới phần nào.
“Việc Lang Hổ dong binh đoàn thiệt mạng hơn hai mươi người chỉ vì một thằng nhóc con chính là sự sỉ nhục với một dong binh đoàn có số má trong trấn như bọn họ. Chuyện này tất nhiên có liên quan đến vấn đề thể diện cho nên họ đã tung tin giả ra là gặp phải ma thú cường đại nên tử vong. Thế nên cho dù có ai biết rõ chuyện này đi nữa thì họ cũng phải nhắm mắt làm ngơ để không phải vướng vào phiền phức với Lang Hổ dong binh đoàn.”
“May mà có anh nhắc nhở, chứ nếu không chắc là em đúng là chết không có chỗ chôn rồi.” Anh chàng tai mèo có cảm giác giống như vừa mới thoát được một kiếp, hú hồn nói.
“Không sao, chú mày còn phải học anh đây nhiều lắm. À, gọi cho anh thêm một đĩa đuôi lợn đi…”
__________________________
*Ngoại truyện (đặc biệt): Viễn cổ chú ngữ được nghĩ ra để làm gì?
“Xin kính chào các bạn độc giả, các đồng chí, bà con cô bác từ đầu phố cho tới bạn bè cuối phố đã và đang đọc bộ truyện “Vô Biên đại lục phiêu lưu ký”. Hôm nay, tôi Kim Hậu, sẽ dóng vai thầy giáo để giải thích cho các bạn tại sao cái lão tác giả dở hơi lại nhét yếu tố chú ngữ vào câu truyện.”
“Chẹp, áo trắng sơ mi cổ bẻ, quần comple đen, trông rất hợp với tôi nhỉ? Ái chà, còn phải đeo cái kính lên cho trí thức đã. Chậc, cái giày đen bằng da này đi đau chân vãi, thôi thì đổi qua đôi dép lào cho nó chất.”
*Kim Hậu sau một hồi sửa sang trang phục liền cười trừ gãi đầu *
“À, xin lỗi, xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu. Bây giờ tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề đây.”
“Trước tiên, chúng ta sẽ chia chủ đề hôm nay ra làm ba điểm mốc chính, đó là:
- Viễn cổ chú ngữ là gì?
- Viễn cổ chú ngữ có ý nghĩa ra sao?
- Viễn cổ chú ngữ được thêm vào truyện để làm gì?”
“Về vấn đề đầu tiên, trước tiên các bạn hãy nhìn bản chú ngữ đầy đủ của lão tác giả nghĩ ra đã.”
A Art
B Bloe
C Ca
D DE
E EN
F Fano
G Gani
H Harla
I Isus
J Jaki
K Karo
L Lamen
M Mic
N Nazi
O Oel
P Pika
Q Que
R Ruson
S Sumel
T Tal
U Uni
V Vika
W Waster
X Xino
Y Yasel
Z Zenrul
“Đối với nội dung câu chuyện, Viễn cổ chú ngữ là một loại ngôn ngữ có những ký tự kỳ lạ. Còn trong con mắt bạn đọc, lão tác giả tuy có vẽ vời, nhưng đồng thời cũng đơn giản hóa một loạt ký tự như trên để cho người đọc được dễ hiểu.”
“Vấn đề thứ hai, đó là những ký tự này có ý nghĩa gì sao?”
“Tất nhiên rồi, đối với nội dung truyện nó đóng vai trò giống như một cái chìa khóa để khởi động một chiếc Dream, Cup, Wave, SH... nói chung là một chiếc xe chẳng hạn. Do đó, Viễn cổ chú ngữ là ngôn ngữ dùng để cho pháp sư có thể thi triển ra những ma kỹ cường đại của mình.”
“Còn xét về góc độ người đọc, những ký tự này được xếp thành một câu hoàn chỉnh, mà mỗi một chữ cái đầu của ký tự bên trên nếu tách ra và xếp lại với nhau, thì thành cách gọi của ma kỹ ấy.”
*Một cái bóng đèn chợt sáng lên trên đầu Kim Hậu*
“Để tôi ví dụ nhé, sư phụ tôi lúc trước có thi triển ra bí thuật cao cấp “Kết nối tâm linh thuật”. Ở thời điểm hiện tại, tôi cũng chả biết đó là thuật gì và thi triển ra sao. Nhưng nếu các bạn nhìn vào câu chú đầy đủ của ma kỹ này sau đây
Karo – En – Tal Nazi – Oel – Isus Tal – Art – Mic Lamen Isus – Nazi – Harla Tal – Harla – Uni – Art – Tal.
Nếu lấy từng chữ cái đầu ra xếp vào với nhau thì tạo thành:
KET NOI TAM LINH THUAT – Kết nối tâm linh thuật. Giờ thì các bạn đã hiểu một chút về ý nghĩa của nó chưa?”
*Kim Hậu cười một cái, rồi lại tiếp tục giải thích*
“Cuối cùng là Viễn cổ chú ngữ được thêm vào truyện để làm gì?”
“Rất đơn giản thôi, đó là bởi vì lão tác giả muốn tô thêm một ít yếu tố nhỏ vào câu chuyện. Nói nôm na là chẳng hạn bạn có một ly trà, bạn đổ cả lọ đường vào ly trà đó để cho nó ngọt thêm. Thì tương tự cái lão tác giả đầy tự kỷ kia thêm cái phần viễn cổ chú ngữ này vào để pha thêm một ít đặc sắc cho câu chuyện.”
“Chắc các bạn đang nghĩ, tại sao các bạn phải cần biết cái bảng chữ quái quỷ không ai cần này? Bảng chữ này tạo ra chỉ để thêm vào một chi tiết cho câu chuyện, thế cho nên các bạn không cần phải biết rõ làm gì cho mệt óc, cứ thoải mái đọc lướt qua là được rồi.”
“Còn tôi thì phải học nó rồi đọc lên, thật đúng là mệt muốn chết.”*Kim Hậu lắc đầu ngán ngẩm*
“Tổng kết lại những điều trên, các bạn đã biết được Viễn Cổ chú ngữ là một thứ ngôn ngữ rất kỳ ảo trong nội dung truyện. Nhưng nhìn chung lại rất là nhàm đối với các bạn đọc… Cũng chỉ tại cái lão tác giả khọm kia đầu óc có vấn đề thế nên mới bịa ra linh tinh, vì vậy xin các độc giả hãy thông cảm cho lão. Kim Hậu tôi xin tạm…”
*Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên từ đâu đó*
“Ơ láo nhỉ, có ai đời thủa nào nhân vật trong truyện lại dám đi xiên xỏ người tạo ra hắn không?”
*Kim Hậu liền đáp trả ngay lập tức*
“Thì tất cả là tại ông tự kỷ chứ còn kêu ai? Tất cả những gì tôi nói, tôi làm đều ra do ông nghĩ rồi viết ra. Bây giờ lại quay sang bắt tội những gì mình bịa ra sao? Ông tự kỷ lv max cmnr, về uống thuốc ngủ đi.”
“Á, à lại còn dám… cơ mà cậu nói cũng đúng, có lẽ ta bị bệnh thật rồi. Nói chuyện với chính nhân vật mình nghĩ ra, thế giới này thật điên đảo rồi.” *Một tiếng thở dài mang đầy cảm xúc truyền tới*
“Thế giới vẫn bình thường, chỉ có mỗi đầu ông điên đảo thôi.”
“Được, được lắm, hết trêu chán sư phụ của mình, bây giờ lại còn quay lại troll ta sao? Gan hùm mật gấu chắc là ăn no nê lắm rồi nhỉ? Vậy thì cứ đợi mấy chương tiếp theo ta sẽ cho cậu biết thế nào là địa ngục trần gian.”*Đi kèm là một tiếng cười âm hiểm vang lên*
“Tại sao những lời ông tự phỉ báng mình lại đổ lên đầu tôi? Thật là không công bằng! Chế độ dân chủ bình đẳng đâu hết rồi?” *Kim Hậu kêu gào lên vô cùng oan ức*
“Im đi, ta ở đây là tác giả, dám cả gan trêu ta thì cứ chờ sẵn đến giờ hoàng đạo đi.”
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 48: Thầy trò tâm sự
Soạt ~! Soạt~!
Chắn lại lối đi bí mật cho thật cẩn thận như mọi khi, Kim Hậu lúc này mới phủi phủi bàn tay, an tâm thở ra một hơi. Sau đó vác con Xích Huyễn Hỏa Lang con về chỗ thác nước quen thuộc.
Để đề phòng con thú vọng động, hắn cũng không có cởi trói cho nó ngay mà chỉ đặt nó nằm sang một bên.
“Tao bây giờ sẽ đi xem chỗ để chôn mẹ mày cho thật tốt, mày cứ nằm đây nhìn thôi nhé.”
Sau khi đi một vòng săm soi tỉ mỉ từng chỗ một, Kim Hậu cuối cùng cũng chọn một khu đất nhỏ khá thoáng đãng cách chỗ thác nước của hắn có vài bước chân. Giữa khu đất này có một cái cây kỳ lạ có màu lá vàng nhưng lại rất tươi tốt. Xung quanh được bao bọc bởi vô số những bông hoa tươi tắn với đủ loại màu sắc trông cực kỳ đẹp mắt.
“Chỗ này thật không tồi.” Kim Hậu gật đầu hài lòng thầm nghĩ.
Lấy từ bên trong nhẫn không gian ra chiếc xẻng hắn mua từ vài tháng trước, Kim Hậu dự định dùng nó để đi đào thuốc nhưng hắn cũng chẳng thể nào ngờ được sẽ phải dùng nó để đi làm cái công việc này.
Nhanh chóng sắn hai ống tay áo của mình lên cao, hắn bắt đầu cặm cụi đào xuống.
Xoạch! Xoạch!
Qua đi khoảng gần một giờ đồng hồ, Kim Hậu đã đào xong một cái hố thật sâu, thật vuông vắn. Hắn lúc này mới cẩn thận lấy thi thể Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ từ trong nhẫn không gian ra rồi đặt nó nằm trên một tấm vải lụa. Cuối cùng thì bắt đầu lại lấp đi miệng hố.
Sau khi làm hết những công đoạn này xong xuôi, Kim Hậu đi tìm một cái bia đá thật vững chãi, cân đối đặt trước nắm mồ của con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ. Trên bia đá được hắn dùng Hắc Long Kiếm khắc lên một hàng chữ: “Tại đây có một người mẹ vĩ đại đang an nghỉ”
“Thật xin lỗi vì tao chỉ có thể chôn mày một cách đơn giản như vậy. Nếu mày có linh thiêng thì hãy phù hộ cho con của mình nhé. À… cho tao nữa thì càng tốt…” Kim Hậu chắp tay vái trước nấm mồ cho phải đạo.
Con Xích Huyễn Hỏa Lang con được hắn để nằm trên thảm cỏ cách đó cũng không xa cho nên tất cả những gì Kim Hậu làm nó đều nhìn thấy hết. Con thú hiện cũng không còn cứng đầu dãy dụa nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn chăm chăm vào nấm mồ.
“Sao rồi sói con, mày đã bình tĩnh lại chưa?” Toàn thân Kim Hậu chảy mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi tới chỗ con sói cười hỏi. Bởi trong quá trình đào hắn cũng không sử dụng đấu khí, chỉ thuần thúy dùng sức để đào cho nên với như vậy.
Con sói vẫn nằm im không có một tia phản ứng gì cả, nhưng trong đôi mắt màu vàng của nó là một sự u buồn cực kỳ nhân tính.
“Được rồi, bây giờ tao sẽ cởi trói cho mày. Nhưng mà đừng có cắn tao nữa nhá.” Kim Hậu tiến tới bắt đầu cởi trói cho con sói.
Soạt, soạt.
Sau khi được tự do, nó liền lập tức nhoài người lên, chậm rãi bước tới chỗ mẹ nó nằm an nghỉ. Cuối cùng thì nằm lì xuống đối diện trước cái bia mộ, không có hành động gì thêm cả.
Nhìn chú sói có biểu cảm quá giống con người như vậy, Kim Hậu chỉ còn biết lắc đầu than thở ma thú tại đại lục này quá thông minh…
_______________
Mặt trời cũng đã bắt đầu rọi xuống ánh chiều tà. Sau khi ngồi nghỉ được vài giờ đồng hồ, thể lực của Kim Hậu cũng hồi phục lại tới trạng thái tốt nhất. Hôm nay không có phải bận bịu việc tu luyện, cho nên trải qua ngẫm nghĩ một lát. Hắn quyết định nấu một nồi canh súp hầm thịt “bò” để đổi món.
Vài ngày trước đó, hắn có đấu với một con “ Bạo Ngưu Sừng Quăm” . Tất nhiên nó đã bị Kim Hậu nhanh chóng hóa kiếp. Chỉ là đến lúc kiểm tra thân thể của con ma thú này thì với con mắt đầu bếp của mình, hắn liền nhận ra thịt của con bò này rất có độ đàn hồi, hơn nữa lại còn rất mềm. Rất giống… không đúng, phải nói là thịt của con ma thú này nếu so với bò ở kiếp trước thì tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do nó là ma thú chứ không phải động vật bình thường.
Quyết định không lãng phí của trời, hắn trực tiếp thu vào trong nhẫn không gian để dự trữ. Ngoài ra, để chế biến món canh này được đậm đà và thơm ngon hơn, hắn còn có cho thêm vào bên trong vài loại hương liệu mà hắn tiện tay thu vào trong nhiều ngày đi săn trước.
Đầu tiên hắn rửa sạch một miếng thịt, thái nhỏ ra thành nhiều miếng nhỏ rồi đun trong nồi nước sôi hắn đã chuẩn bị trước để lọc cho thịt được sạch và loại bỏ gân máu.
Trong lúc chờ đợi, Kim Hậu liền chuyển qua công đoạn chuẩn bị. Rất trùng hợp là cà chua ở thế giới này cũng có, thế nên Kim Hậu cũng rất dễ dàng tìm được một vài quả cà chua dại.
Kim Hậu lấy vài quả chín mọng, khéo léo khía vỏ ngoài lên rồi trụng qua nước sôi một chút để có lột lớp vỏ bên ngoài cho được dễ dàng hơn. Lại lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái nồi khác rồi đặt lên đống lửa, hắn cho vào hai muỗng dầu động vật, sau đó là hương liệu thái lát rồi phi thơm lên. Tiếp đến đổ thịt vào để xào chín qua, chờ cho thịt được hơi đổi màu, hắn lập tức đổ thêm rau củ để xào kèm theo. Tất cả những động tác trên được Kim Hậu thực hiện dễ dàng giống như nước chảy mây trôi, không có một sai lầm nào cả, cho dù có là nhỏ nhất đi chăng nữa.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, Kim Hậu bấy giờ mới cho thêm nước vào nồi, đồng thời thả thêm cà chua đã được lột vỏ và rắc thêm một ít gia vị hắn tự chế lúc trước.
Công đoạn cuối cùng rất đơn giản là điều khiển ngọn lửa đun sôi lên, rồi tiếp đó là âm ỉ cho nhỏ lại. Chuyện này với Kim Hậu thật là quá dễ như ăn bánh. Hắn dù sao đi nữa cũng là hỏa ma pháp sư, hơn nữa còn là luyện dược sư. Cho nên chuyện điều khiển ngọn lửa là điều hắn phải nắm được rồi, huống chi là dùng để nấu ăn đơn giản thế này.
Một lúc sau, từ trong nồi tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt, đến nỗi Kim Hậu vừa mới ngửi thôi thì bụng hắn cũng đã lập tức biểu tình. Kết quả của tất cả những công đoạn chế biến cầu kỳ là một món súp thịt chín nhừ, vừa đơn giản lại vừa ngon miệng.
Đúng lúc này, bạch lão chợt từ trong chiếc nhẫn đen trên cổ hắn hiện ra. Đôi mắt lão vừa chăm chú nhìn vào nồi canh, vừa nói:
“Ồ! Trông cũng thật không tồi. Hôm nay ngươi lại trổ tài nấu ăn nữa hả? Cho vi sư một bát xem nào.”
Kim Hậu nhanh chóng múc ra một bát cho lão, sau đó thì mỉm cười chờ lão cho ý kiến.
“Uhm! Thật ngon, nước súp đậm vừa phải, miếng thịt được hầm mềm chín tới, không bị quá dai. Nửa nồi súp này xác định là của ta rồi.” Bạch lão giọng tuyên bố chém như đinh chặt sắt.
“Sư phụ, người để bớt lại cho con và Xích Huyễn Hỏa Lang con ăn thêm một ít có được không?” Nghe được câu tuyến bố xanh rờn của lão, mặt mày Kim Hậu liền cứ thế nghệch ra.
“Hừ, kính hiếu vi sư một ít đồ ăn thôi mà ngươi cũng keo kiệt? Thế công ta cho dạy dỗ ngươi, cho ngươi linh dược….” Lão lại bắt đầu kể lể một chàng dài đạo lý chả liên quan gì tới hoàn cảnh.
“Thôi được rồi sư phụ! Người thắng, con xin đầu hàng.” Kim Hậu chỉ còn nước giơ lên hai tay, cười khổ nói.
Cứ mỗi lúc hắn đích thân nấu đồ ăn thì lão lại trở nên tham lam một cách buồn cười. Hơn nữa nếu hắn mở miệng ý kiến là “cuộn băng tôn sư trọng đạo” lại được lão lập tức “tua lại” chừng khoảng vài giờ.
Hai thầy trò bắt đầu cặm cụi ngồi đánh chén, Kim Hậu nhìn Bạch lão càn quét cái nồi cũng chỉ còn lắc đầu ngán ngẩm. Bỗng như sực nhớ ra một điều gì đó, hắn bèn lập tức hỏi lão:
“À mà sư phụ, con từ trước tới giờ có một thắc mắc. Trong sách có viết: linh hồn không thể duy trì ở bên ngoài quá lâu, cần phải có thực thể để nhập vào. Vậy sao người lại có thể thoải mái duy trì linh hồn thể của mình như vậy?”
“Sụp!”
Bạch lão lúc này đang mải uống cạn nước súp trong nồi, chợt nghe thấy Kim Hậu nhắc tới vấn đề này thì ngẩn ra nói:
“Ủa? Vi sư trước đó chưa có nói gì cho ngươi sao?”
Kim Hậu ngơ ngác lắc lắc đầu.
Thong thả đặt cái nồi đã trống rỗng sang bên cạnh, lão bắt đầu chậm rãi giải thích cho hắn nghe:
“Chiếc nhẫn màu đen mà ngươi đang đeo trên cổ kia có gọi là Linh Nguyên nhẫn, một bảo bối cực kỳ trân quý có thể nói là có một không hai. Chiếc nhẫn này ngoài tác dụng như một túi không gian chứa đồ thì nó còn có thể giúp cho người sử dụng bảo vệ nguyên thần phòng khi gặp phải nguy hiểm. Cho nên vi sư lúc mới có thể thoải mái duy trì ở dạng linh hồn thể mà không phải sợ gì cả.”
Kim Hậu ồ lên một tiếng ngạc nhiên, liền đặt chiếc nhẫn này lên tay xem xét lại một lượt. Bề ngoài nhẫn đen kịt, không có một hoa văn gì cả, trông chả khác gì một cục sắt chẳng có một chút giá trị nào.
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong” Kim Hậu than thở thầm nghĩ.
“Sư phụ, vậy đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra với người…” Kim Hậu còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Bạch lão cốc cho một cái vào đầu.
“Ngươi đấy, cái đồ ngốc hay thích tò mò. Đừng có nhồi nhét những ý nghĩ dư thừa vào trong đầu, ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện cho thật tốt là được rồi.”
Bạch lão đã không muốn nói, Kim Hậu cũng không kiên trì hỏi gì thêm nữa. Dù sao hắn vẫn sẽ chờ cho đến lúc lão muốn nói thì tới lúc đấy biết cũng chả sao.
Thu dọn xong bãi chiến trường mà hai thầy trò bầy ra, Kim Hậu bưng tới chỗ ngôi mộ một bát súp mà hắn để phần riêng cho con Xích Huyễn Hỏa Lang con.
Nhìn con sói nhỏ vẫn đang nằm ủ rũ trước mộ mẹ nó cả buổi cho tới giờ, Kim Hậu cũng không biết phải làm gì cho tốt. Hắn chỉ lặng đặt bát súp thơm lừng sang cạnh nó, nhẹ giọng nói:
“Này sói con, tao để bát súp ở bên cạnh có đói thì nhớ ăn nhé.”
Con sói vẫn không có đả động gì cả, Kim Hậu cũng hết cách đành phải rời đi. Cứ để con thú lại một mình với mẹ của nó.
_____________________
Hiện song trăng đã sắp mọc lên cao, quang cảnh bầu trời đêm nay cực kỳ quang đãng. Vẫn như mọi khi, ánh sáng êm đềm từ cặp song trăng tỏa ra khắp mọi nơi, soi sáng một cách đẹp mờ ảo khắp chốn thiên địa. Bầu trời chi chít những ánh sao lấp lánh, trông chúng chả khác gì những hạt kim cương óng ánh được tinh tế ghim lên màn trời đêm nay.
Những chiếc cành cây, tán lá chốc chốc lại được ngọn gió nhẹ nhàng hiu hiu thổi qua, tạo nên âm thanh xào xạc thật vui tai trong đêm màn đêm cô tịnh.
Kim Hậu bây giờ đang nằm vắt chân chữ ngũ ngắm trời sao trên một tảng đá lớn. Đêm nay lại là một đêm đẹp tuyệt vời để hắn có thể thưởng thức cảnh đẹp mà chỉ có ở đại lục Vô Biên mới có.
Tâm trạng hiện tại của hắn rất… khó nói. Hôm nay là một ngày khá thảnh thơi vì không phải tu luyện, nhưng đồng thời cũng là một ngày phức tạp nhất suốt một tháng qua hắn sống trong ma thú rừng rậm. Trận chiến đấu long trời lở đất giữa hai con ma siêu cấp ma thú, con Xích Huyễn Hỏa Lang đầy tình mẹ, sói con cứng đầu, ma thú tiến hóa… Đúng là cứ mỗi một ngày qua đi, Kim Hậu lại càng được chứng kiến, biết thêm những điều lý thú mới mẻ.
Bầu trời đêm nay tuyệt vời như vậy, tất nhiên cũng thu hút được tâm tình ngắm mỹ cảnh của Bạch lão, cho nên lão hiện cũng lơ lửng bên cạnh Kim Hậu, chắp hai tay ra sau lưng ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
“Sư phụ, đại lục Vô Biên đến tột cùng là rộng lớn tới cỡ nào?” Kim Hậu chợt vu vơ hỏi một câu.
“Hừm… rộng, rộng lắm. Rộng tới nỗi trí tưởng tượng của ngươi cũng không thể hình dung ra được đâu. Cho dù là vi sư cũng không biết nó rộng tới cỡ nào.” Bạch lão cũng đáp lại hắn bằng một câu trả lời rất mơ hồ.
“Sư phụ, chuyện lạ tại đại lục luôn có rất nhiều phải không ạ?” Kim Hậu lại tiếp tục dãi bày.
“Tất nhiên rồi, ngay như cái đồ ngốc nhà ngươi cũng là một chuyện lạ hiếm có trên cái đại lục này đấy.” Bạch lão nhẹ giọng nói.
“Thế bây giờ con nói, con là một kẻ xuyên việt từ thế giới khác đến, người có tin không?”
“Hừm, nếu là thật sự như vậy thì có lẽ cũng giải thích được khá nhiều điều.” Bạch lão vẫn bảo trì sự bình thản, phảng phất như chuyện này chả có gì to tát.
“Vậy người nói thử xem.” Kim Hậu nhất thời nổi lên bản tính hiếu kỳ.
“Thì ngốc có số này, hành động ngu ngốc này, ăn mặc quái dị này, trí tưởng tượng không bình thường này, tò mò một cách ngu xuẩn này…”Lão lập tức thống kê một loạt những tật xấu của hắn ra.
“Thôi, thôi sư phụ, con chừa rồi. Người đừng có trêu con trong hoàn cảnh này có được không ạ?” Kim Hậu cười khổ ngắt lời lão.
“Mặc dù ngươi rất ngốc, nhưng có lẽ ngay cả bản thân ta cũng không khá gì hơn khi nhận một kẻ ngốc như ngươi làm đồ đệ, thật buồn cười.” Bạch lão trên mặt nở một nụ cười mỉm. Nhớ lại mục đích lão thu Kim Hậu làm đồ đệ, rồi sau đó lại đổi ý làm lão trong lòng nhất thời lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Hix, thôi mà sư phụ, người thôi đừng có đá xoáy con đi có được không.” – Kim Hậu thở dài ra một hơi – “ Có mỗi một ngày an nhàn mà người cũng không thả lỏng một chút được sao?”
“Uhm, thì có ai nói gì đâu? Ngươi cứ thoải mái thả lỏng đi, tu luyện hôm nay cứ bù hết vào ngày mai.” Bạch lão thản nhiên đáp.
“Ặc!” Kim Hậu đảo con mắt trắng dã nhìn lão, trong lòng bất đắc dĩ mãi không thôi.
Vừa đưa mắt dõi theo từng vì sao, Kim Hậu lại bâng quơ nói:
“Cứ nghĩ tới việc có thể được đi chu du khắp đại lục là lại làm con cảm xúc dâng trào sư phụ ạ. Người có cảm thấy cứ tiêu diêu tự tại, trời làm màng, đất làm giường, tứ phương là nhà. Sống an nhàn thế này có phải là sung sướng nhất không?”
“Uhm, về điểm này vi sư cũng đồng ý với ngươi. Du lịch đại lục cũng là việc ta rất muốn làm bấy lâu nay, nhưng không nghĩ lại là theo cách này… Nhưng kiểu này cũng thật không tồi…”
Hai thầy trò sau đó không ai nói gì thêm nữa, mọi thứ lại chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Hai cặp mắt của một già, một trẻ lúc này chỉ lẳng lặng tiếp tục hướng lên chiêm ngưỡng màn trời lung linh đầy sao cùng song trăng sáng soi ở phương xa…
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 49: Người và thú cùng nhau liên thủ
Trải qua một ngày với bao sự kiện đã xảy ra, Kim Hậu lại quay trở về với cuộc sống tu luyện thường ngày của hắn.
Đánh răng rửa mặt một cách nhanh gọn. Hắn thoáng vận động qua một lượt rồi lại chuẩn bị đi săn ma thú như mọi khi.
Kim Hậu tất nhiên cũng sẽ không quên ngó qua chỗ con Xích Huyễn Hỏa Lang con để xem tình hình của nó ra làm sao. Nhưng điều làm hắn cảm thấy bất lực đó là chú sói vẫn nằm im không có động đậy, ánh mắt u buồn của nó vẫn dán lên tấm bia đá. Thậm chí ngay cả đĩa súp thịt hắn để lại hôm qua, nó cũng chả thèm động vào lấy một miếng.
Kim Hậu tiến tới ngồi xổm xuống bên cạnh chú sói, hắn nói:
“Này sói con, tao biết mày rất buồn bã nhưng cũng đừng có tuyệt thực như thế này chứ?”
Bất quá, con sói chả thèm đoái hoài gì tới hắn, nó vẫn nằm yên lặng không cử động. Thấy vậy, Kim Hậu bèn đưa tay định vuốt đầu nó một cái thì chợt con sói quay đầu, gầm gừ đe dọa hắn.
“Grừ…”
“Được rồi, được rồi, mày đừng có quá khích, tao để mày yên là được chứ gì?” Kim Hậu vội vàng giơ hai tay lên, thối lùi lại ba bước.
Lắc đầu ngán ngẩm nhìn con thú đáng thương tự hành hạ bản thân nó, Kim Hậu đành tạm thời cứ phải để nó lại ở chỗ đó một mình. Còn hắn thì phải nhanh chóng bắt đầu thời gian biểu tu luyện của mình.
______________
Vài giờ đồng hồ thấm thoát trôi qua, mặt trời hiện đã lên tới đỉnh điểm, Kim Hậu bấy giờ mới chật vật mò về đến sơn cốc. Hôm nay hắn phải vật lộn với hơn mười con ma thú. Cũng may tu vi của hắn đã thăng tiến chút ít, cho nên số năng lượng trong người hắn vẫn miễn cưỡng chống chọi được.
Vừa mệt vừa đói, Kim Hậu nhanh chóng đi vào trong sơn động bắt đầu ngồi điều thức lại số năng lượng đã tiêu hao suốt cả buổi sáng.
Sau khi ăn uống qua loa một lúc, Kim Hậu lại tiếp tục ngồi xuống thác nước để vừa chịu đựng áp lực, vừa học thêm một ít Viễn cổ chú ngữ. Đến cuối ngày thì hắn lại ngồi vào trong bồn nước thuốc “địa ngục” của Bạch lão để bắt đầu tu luyện.
Một ngày bình thường như bao ngày khác của Kim Hậu lại chóng vánh trôi qua, sau khi vệ sinh cá nhân thoáng qua thì hắn liền đi tới chỗ con sói con. Tối hôm qua Kim Hậucó một lần nữa ghé qua mang thức ăn cho nó nhưng nó vẫn không có chịu ăn uống gì cả. Ngày hôm nay hắn dự định sẽ nấu một bữa thật ngon và quyết tâm không có khoanh tay đứng nhìn con sói nhỏ dằn vặt nữa mà sẽ làm mọi cách để vực lại tinh thần của nó lên.
Chỉ là vừa đi đến chỗ ngôi mộ thì sắc mặt của Kim Hậu ngay lập tức liền biến đổi, bởi vì con Xích Huyễn Hỏa Lang con đã không còn thấy đâu nữa.
“Ơ, con sói này đi đâu mất rồi?” Kim Hậu nhanh chóng chạy quanh một vòng khu thác nước chỗ hắn ở, nhưng vẫn không thấy con sói đâu cả.
“Mình đã hứa phải chăm sóc nó cho thật tử tế rồi, bây giờ lại để nó đi mất thế này. Kể như có chuyện gì không may xảy ra thì mình biết ăn nói thế nào với mẹ của nó đây?” hắn có chút nóng lòng tự trách thầm nghĩ.
Sau khi tìm kiếm một vòng vẫn không thấy gì cả, hắn mới ngó qua chỗ lối đi bí mật thì thấy đám bụi cây chằng chịt hắn dùng để ngụy trang đã bị đốt cháy thành tro từ bao giờ.
“Thôi chết! Nó định đi vào trong rừng sao? Nhưng thức lực của nó mới chỉ là nhất giai tam tinh thôi mà.” Kim Hậu lập tức cuống cuồng đi vừa lần theo dấu vết của nó để lại.
“Sư phụ, người có thể cảm nhận hộ con xem sói con ở đâu không ạ?” Hắn vừa chạy hớt hải, vừa hỏi Bạch lão.
“Hừm… Khoảng chừng vài trăm mét, khá gần vành đai rừng đấy, cơ mà ngươi phải cận thận vì ngoài nó thì còn có một con ma thú khác.” Bạch lão nhắc nhở hắn nói.
Nghe Bạch lão cảnh báo như vậy, Kim Hậu lại toàn lực vận chuyển thân thủ tới mức cao nhất, tăng tốc phi như bay về phía trước. Được Bạch lão luôn bảo vệ trên suốt đường đi, cho nên không có ma thú cường đại nào dám động chạm vào hắn cả. Thế nên chả mấy chốc Kim Hậu đã bắt kịp tới chỗ con Xích Huyễn Hỏa Lang con.
Tràng cảnh trước mắt Kim Hậu hiện giờ là Xích Huyễn Hỏa Lang con đang chật vật chóng chọi lại với một con ma thú hình vượn khác. Con ma thú này thoạt nhìn khá giống với con tinh tinh ở kiếp trước, chỉ có điều là nó có tận bốn cánh tay.
“Là Băng Dã Ma Vượn, thực lực nhất giai lục tinh.” Sắc mặt của Kim Hậu trở nên rất khó nhìn.
Với tu vi bây giờ của Kim Hậu, hắn chỉ có thể đánh với ma thú từ nhất giai tứ tinh cho tới ngũ tinh là đã tới cực hạn, nhưng với ma thú lục tinh thì hắn vẫn còn chưa có dám chắc. Còn nhớ vụ việc cách đây hơn một tháng trước đó, lúc chiến đấu với con Hắc Mao Hùng thì hắn chỉ có thể duy trì với con ma thú từ bốn tới năm chiêu là đã bị đánh bay người rồi. Bất quá, thực lực của Kim Hậu hiện tại đã là tứ tinh giả nguyên cảnh cho nên lần này hắn có thể có cơ hội để hạ gục con ma thú này.
“Chậc! Sói con, mày đúng thật là phiền phức.” Kim Hậu mặc dù rất ngại con vượn to lớn như một tòa núi nhỏ kia, nhưng hắn tất nhiên sẽ không đứng nhìn con Xích Huyễn Hỏa Lang con bị đánh gục rồi. Ý niệm vừa động, Hắc Long Kiếm lập tức được Kim Hậu xuất từ trong nhẫn không gian lên tay, tiếp đó hắn lập tức xông ra lao vào vòng chiến.
“Gừ! Gừ!”
“Ngao!”
Rầm!
Cả người con Xích Huyễn Hỏa Lang lúc này đang bốc lên một ngọn lửa đỏ rực, hiện tại nó phải chật vật tránh né những cú đấm như trời dáng từ con Băng Dã Ma Vượn. Thỉnh thoảng con vượn này còn lấy hai tay tích tụ thành một quả cầu năng lượng tỏa ra một luồng khí rất lạnh lẽo rồi trực tiếp ném về phía con Xích Huyễn Hỏa Lang.
Cũng may ngọn lửa của nó còn có phần nào tác dụng áp chế lại thuộc tính của con vượn băng này, cho nên những đòn công kích mang theo thuộc tính băng ấy của con vượn đều bị nó vô hiệu hóa lại. Dẫu vậy , nó vẫn không thể phản công lại được con vượn được một cú đánh nào. Nếu tình hình thế này cứ tiếp diễn, chẳng mấy chốc nó sẽ bị con Băng Dã Ma vượn này làm thịt.
Chợt con Băng Dã Ma Vượn dừng tay không đánh nữa, chỉ thấy nó bốc lên một tảng đá lớn dưới chân mình lên, sau đó thẳng tay quẳng về hướng của con Xích Huyễn Hỏa Lang.
Vút!
Rầm!
Những tảng đá liên tiếp bay loạn xạ như trời sập tới chỗ con Xích Huyễn Hỏa Lang làm cho nó lại phải mệt mỏi tránh né. Trong lúc nó đang cố gắng nhảy lên thì bỗng có một tảng đá trùng hợp bay thẳng tới phía nó đang bật người.
Mắt thấy tảng đá sắp va vào người con Xích Huyễn Hỏa Lang thì đúng lúc này, Kim Hậu bất chợt lao ra từ bên trong rừng cây, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện bên trên con Xích Huyễn Hỏa Lang. Cầm chặt trong tay Hắc Long Kiếm, Kim Hậu lập tức thi triển ra Tiêu Dao Du Kiếm kỹ. Hắn xoay người một vòng, tay phải hất lên một kiếm chém cho tảng oái oăm này bay ngược về hướng con Băng Dã Ma Vượn.
Keng!
Vút!
Một màn này xảy ra quá nhanh, con Băng Dã Ma Vượn còn đang mải bốc đá để ném. Nó cũng không thể tài nào ngờ được có một tảng đá bị đánh bật ngược trở lại về phía mình, thế nên ngay lập tức bị lãnh trọn cả tảng đá này đập vào người
Rầm!
“Grào!!!” Con mãnh thú gào lên đau đớn.
“Này sói con, mày định đi đâu vậy? Đừng có làm tao phải lo lắng chứ?” Vừa đáp người xuống mặt đất, Kim Hậu quay đầu nhìn nó nói.
“Ẳng, ẳng.” Con thú đưa mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng con vượn.
Nương theo ánh mắt của nó, Kim Hậu liền nhìn thấy có một bông hoa màu trắng tỏa ra ánh sáng lóng lánh cực kỳ sặc sỡ, ngoài ra thì xung quanh bông hoa này còn có dao động một ít hàn khí khá là êm dịu.
Ánh mắt của Kim Hậu đảo thoáng qua bông hoa xong rồi lại liếc về phía con Ma Vượn. Hiện tại việc đầu tiên hắn cần phải làm là giải quyết con Băng Dã Ma Vượn này rồi sau đó hãng hay.
“Tao cũng không biết mày dùng bông hoa đấy để làm gì, nhưng nếu nó cần thiết với mày như vậy thì hãy để tao giúp mày một tay. Được chứ?” Kim Hậu mỉm cười nhìn con sói nói.
Cũng không biết con thú có hiểu lời hắn nói hay không, nó chỉ lẳng lặng bước tới đứng sánh vai với Kim Hậu, cả người lại một lần nữa tỏa ra ngọn lửa đỏ mãnh liệt.
Phừng!
“Này, này. Lửa của mày nóng quá đấy, đừng có phóng ra bừa bãi như thế chứ.” Kim Hậu đứng ngay cạnh nó cho nên trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa, hắn chỉ đành cười khổ nói.
Con Băng Dã Ma Vượn lúc này cũng đã dần hoàn tỉnh lại sau cú phản đòn ngoạn mục của Kim Hậu. Nó đấm ngực gào lên một tiếng đinh tai nhức óc bởi vì cảm thấy quá bị nhục nhã. Với lợi thế bốn tay của mình, nó sử dụng hai tay quẳng đá vào con Xích Huyễn Hỏa Lang, hai tay con lại thì tích ra quả cầu năng lượng băng ném về phía Kim Hậu.
“Đi!”
Kim Hậu và sói con tất nhiên cũng không đứng ngây ra đó nhìn con vượn ném loạn. Sau tiếng hô của Kim Hậu thì cả hai lập tức cùng nhau chia ra hành động. Kim Hậu tranh thủ xuất xử Tiêu Dao Du kiếm kỹ phản lại những tảng đá mà con vượn ném về phía con Xích Huyễn Hỏa Lang. Ngược lại, con Xích Huyễn Hỏa Lang sử dụng ngọn lửa nóng rực của mình để vô hiệu hóa những đòn tấn công nguyên tố của con vượn lên Kim Hậu. Một người một sói phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, dù cho đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau hợp tác. Không cần những lời nói dư thừa, bỏ qua rào cản giữa người và thú, cả hai đều ra sức yểm trợ lẫn nhau tới nỗi không có một sự sai sót nào cả. Cho dù con Ma Vượn có cố gắng ném như thế nào đi nữa thì nó cũng không thể làm tổn thương lấy một ai được. Nếu có người ngoài nhìn vào sẽ còn lầm tưởng đây là một cặp chiến hữu cùng nhau sát cánh chiến đấu đã lâu năm.
Băng Dã Ma Vượn chứng kiến một người một sói trước mắt cùng nhau liên thủ vô hiệu hóa hết tất cả các đòn tấn công của nó thì cảm thấy cực kỳ ức chế. Lần này nó lại dùng cả bốn tay vỗ ngực rống giận gào lên, rồi tiếp đó là xả cả thân hình như một quả núi về phía Kim Hậu và sói con.
“Sói con, sau khi né thì chúng ta cùng dùng toàn lực tổng tấn công nó.”
Ầm! Ầm! Rầm!
Kim Hậu vừa mới dứt lời, thân ảnh của hắn và sói con ngay lập tức biến mất tại chỗ, tránh thoát khỏi cú húc khủng bố của con Băng Dã Ma Vượn.
Rầm! Rầm!
Sức tàn phá từ cú húc của con Băng Dã Ma Vượn quá khủng khiếp, tất cả cây cối, đất đá cản trở trên quỹ đạo húc của nó bị hất văng ra tứ phía. Phải tới lúc con vượn này va vào vách núi đá thì bấy giờ nó mới chịu dừng cuộc càn quét, để lại sau mình một rãnh đất thẳng tắp ngổn ngang phế thải.
Cũng ngay tại thời điểm ấy, Kim Hậu và con Xích Huyễn Hỏa Lang trong nháy mắt đã xuất hiện trên không trung ngay sau con Ma Vượn. Không có bỏ lỡ cơ hội trời cho này, cả người, cả sói đều bắt đầu dốc hết sức lực còn lại để cùng chuẩn bị thi triển ra một đòn quyết định.
Con Xích Huyễn Hỏa Lang bắt đầu mãnh liệt bốc lên ngọn lửa nóng bỏng của mình, tích tụ ra một quả cầu lửa cháy dữ dội ở trên đầu. Kim Hậu bên cạnh đó cũng bắt đầu lấy hai bàn tay cầm chặt vào chuôi Hắc Long kiếm, cả người điên cuồng vận chuyển đấu khí vào thân thanh kiếm, tạo thành từng đạo lôi điện màu trắng bạc.
Nhìn thấy con Băng Dã Ma Vượng đang dần hồi phục từ trong choáng váng, Kim Hậu bèn hô lên một tiếng với con sói:
“Sói con, lên cùng nhau!”
Băng Dã Ma Vượn vừa mới hoàn tỉnh lại thì liền quay người lại định tấn công tiếp, nhưng đón đợi nó là một quả cầu lửa nóng bỏng táp thẳng vào mặt.
Bùm!
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn từ quả cầu lửa, con Ma Vượn lại cảm thấy có muột nguồn năng lượng dao động cực kỳ khủng bố khác đang sắp tiếp cận nó.
“Lôi Vũ Phá Thiên Không!”
Kim Hậu quát lớn lên một tiếng dõng dạc, tay trái đặt trái chiều, cầm thẳng Hắc Long kiếm, tay phải thì lại chống mạnh vào hậu chuôi. Hắn dùng hết sức bình sinh đâm mạnh thanh kiếm màu đen mang theo những đạo lôi điện cuồng bạo vào đúng vị trí quả tim của con Ma Vượn.
Roẹt! Roẹt!
Oành!
Một lỗ máu kinh khủng trên ngực của con Băng Dã Ma Vượn được Kim Hậu lập tức đục ra, con ma thú tới chết vẫn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thậm chí cũng không kịp kêu lên một tiếng.
Phịch!
Cả người, cả sói đều kiệt sức nằm ngã lăn xuống đất, nhưng trong ánh mắt của họ đều toát ra một tia vui mừng. Sự việc ngày hôm nay có thể nói là bắt đầu cho một tình bạn đẹp giữa cặp đôi người và thú này.