Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Chữ viết xinh đẹp, từ ý khôi hài, cuối thơ kí tên "Tử Ngọc", chính la bút tích của Tử Ngọc. Lancelot cẩn thận nhìn đi nhìn lại, mặc dù không rõ ý tử của bài thơ, nhưng nếuđối phương đồng ý tặng vật bên người cho mình, như vậy, có phải chứng tỏ rằng chính mình có hi vọng ư!
Vừa nghĩ đến đây, hắn không kìm nổi hoa chân múa tay vui sướng, ở trên đường cái nhảy cẫng lên.
Trên ban công nhìn thấy cảnh này, Từ Ngọc lại vì động tác của Lancelot mà mỉm cười:
- Thật sự là một người thú vị!
Những tia nắng sớm đầu tiên từ phương đông chiếu đến, nàng nhẹ giọng ho một tiếng. Thân thể của chính mình, sống ngày nào hay ngày ấy, đúng như bài đồng dao của mấy đứa trẻ trong thành, đóa hoa quỳnh này thật sự sống không quá được hai mươi mùa xuân sao?
Sau một lúc lâu, Tử Ngọc nói nhỏ:
- Người mang thiên linh mà sư phụ nói, chính là hắn sao?
Phía sau phòng, trong ánh mặt trời chiếu rọi, không gian vốn trống rỗng nhìn không ra nửa bóng người vang lên một giọng nói thâm trầm, lạnh lẽo:
- Không sai! Muốn mở phong ấn của Thập phương Huyết quỷ tất cần phải dùng máu tươi của người có thiên linh tế sống. Nhiệm vụ của ngươi là tạm thời tiếp cận hắn, bảo hộ người có thiên linh an toàn đến thời điểm đó. Còn thì, không cần phải hỏi đến.
Người nói chuyện là một nam nhân. Giọng nói của hắn làm cho người ta nhớ tới tiếng động khi những tảng băng cạ vào nhau vang lên.
Chỉ nghe tiếng, không thấy người, khiến cho khung cảnh trở nên quỷ dị khác thường. Tử Ngọc im lặn g không lên tiếng, chỉ có tiếng ho khan nhè nhẹ vang vọng trong phòng.
Đang lúc hoàng hôn, giữa dòng người không ngừng đổ về Tây Hồ, một người trẻ tuổi thân hình cao lớn, khí vũ không tầm thường, hưng phấn bước đi trên đường.
Ở bên cạnh hắn, một người trẻ tuổi khác dáng người nhỏ nhắn, tuấn tú nho nhã, cùng hắn sóng vai đi trên đường.
Bởi vì hai người nổi bật trên đường mà thỉnh thoảng hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò của mấy cô gái đi trên đường.
Hai người này, đương nhiên là Lancelot và Tiểu Thảo.
Bởi vì không thấy bóng dáng Lancelot đâu làm ruột gan Tiểu Thảo như thiêu như đốt. Sau khi gặp được Lancelot hung hăng quát mắng hắn một trận. Sau đó hai người theo như thỏa thuận trước đó gửi tiền chuộc vào tiền trang. Sau đó đi vào một nhà tắm công cộng sang trọng nhất, tắm giặt sạch sẽ một lần, thay những bộ quần áo đắt tiền nhất.
Khi gặp lại nhau ở cửa nhà tắm, hai người cùng vì sự thay hình đổi dạng của đối phương mà không khỏi chấn động.
Cắt mái tóc bù xù dài như rễ cây đi, cạo hàm râu đã để nhiều năm đi, thay quần áo hạng nhất vào, Lancelot như thay da đổi thịt, thể hiện ra dáng vẻ anh tuấn.
Mày rậm, mắt to, vai rộng, cao lớn cường tráng mặc dù không phải anh tuấn lắm nhưng lại có khí phách đại trượng phu không chút tầm thường làm người ta chú ý.
Tiểu Thảo càng lợi hại hơn. Sau khi tẩy sạch cát bụi trên người, hồi phục tướng mạo sẵn có, Tiểu Thảo mặc quần áo nam nhân, bộ dáng tuấn mỹ vô cùng, cử chỉ tao nhã, nghiễm nhiên trở thành công tử nhà thế gia, lập tức làm nổi lên một trận xôn xao, càng khiến Lancelot thiếu chút nữa kinh ngạc đến rơi cả cằm.
Thật vất vả mới thoát khỏi một đám con gái bu vào la hét, Tiểu Thảo đề ra chủ ý, muốn mua một căn nhà trong ngõ nhỏ làm chỗ cư trú.
Sau khi ổn định hết thảy mọi chuyện, Lancelot đề nghị tới Tây Hồ đi dạo. Tiểu Thảo đã thề không bao giờ lên thuyền nữa, tuy rằng bất đắc dĩ, cũng đành đi cùng hắn. Hai huynh đệ đi bộ dạo Tây Hồ.
Đi loạn một hồi, hai người đi tới Đoạn Kiều, nhớ tới hai ngày trước, bởi vì không có tiền ăn cơm, từ tiệm cơm một đường chạy như điên đến tận đây, Lancelot không khỏi cảm khái vạn phần.
- Đúng rồi, theo ngươi thấy, bài thơ Từ Ngọc cô nương tặng ta là có ý gì?
Từ ngày hôm qua sau khi trở về, Lancelot luôn quấn lấy Tiểu Thảo, yêu cầu nàng giải thích ý thơ. Bản thân hắn mặc dù biết chữ, nhưng không đọc quá nhiều sách vở, không thể làm cái chuyện thường thức thơ văn đánh giá chữ nghĩa này.
Mỗi khi thấy Lancelot nhắc tới Tử Ngọc, vẻ mặt cười ngây ngô, Tiểu Thảo liền cảm thấy cực kì khó chịu, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại tìm không ra lý do để phản đối, trong tình hình không thể lay chuyển được hắn, đành phải giải thích.
- Mấy câu trước không có gì, "lạc quỳnh tùy tuyết thế mãn viên, hậu nguyệt thường tảo ngọc thai giai" là đại tiểu thư của ngươi tự so mình với đóa hoa quỳnh lẻ loi, còn ngươi là ánh trăng rơi rớt lại!
- Câu này có ý gì?
- Ý là kêu ngươi đi ăn cơm đi!
Thấy Lancelot hung phấn không ngừng, Tiểu Thảo thầm kêu khổ.
Hoa quỳnh là loài hoa ban đêm nở, sáng sớm héo tàn, vận mệnh đã được ông trời an bày là không thể gặp ánh nắng. Hiện giờ Từ Ngọc tự so với quỳnh hoa, rồi lại nói rõ "ánh trăng rơi rớt", dụng ý không nói cũng biết.
- Oa ha ha ha ha ... Đã sớm nói với ngươi rồi, huynh trưởng của ngươi như ta có sức hấp dẫn kinh người, không có nữ nhân nào có thể chống cự. Bây giờ quả nhiên đã ứng nghiệm rồi nhé!
- Thực mới là lạ, ngươi bớt phổng mũi đi! Đó chẳng qua là chút an ủi trước khi chia tay mà thôi!
- Tiểu tử thối, dám nói chuyện với huynh trưởng của ngươi như vậy sao?
Lancelot đuổi đánh Tiểu Thảo, hai người một trước một sau, chạy xuống Đoạn Kiều.
- Sức hấp dẫn kinh người?
Thôi đi! Tiếu Thảo thâm bĩu môi.
Bề ngoài Lancelot, tuy nói anh vĩ xuất chúng, nhưng cũng không thể xem như là mỹ nam tử. Luận tài học, luận võ công, cũng đều không ra gì. Nói tài sản sao? Một kẻ nghèo hèn như hắn, ngay cả con gái nhà bình thường cũng rất khó coi trọng hắn. Huống chi, nghe Lancelot miêu tả, Từ Ngọc cô nương kia cũng không phải con gái nhà bình thường. Trong chuyện này, mong là ngàn vạn lần đừng có chuyện gì không hay.
Sau một hồi rượt đuổi, cuối cùng cũng dừng lại. Đoạn Kiều trong ánh tà dương soi xuống như bừng sáng một vẻ đẹp mê người.
"Tặng dù làm quen trên Đoạn Kiều", đây là hình ảnh tả lại lần đầu gặp nhau của Lancelot và Tử Ngọc, nhưng mà, xét về mặt chữ nghĩa, cũng không phải là điềm tốt!(CBO: nguyên văn là "Tương thức Đoạn Kiều sơ thặng tán", đã đoạn còn tán, đầy ý bất trắc. Đoạn Kiều là một trong hai cây cầu nổi tiếng nhất Hàng Châu Tây Hồ cùng với Trường Kiều. Lão nào muốn biết thì hỏi google nhá, còn không tháng 1 bỏ tiền đi Hàng Châu mùa tuyết rơi sẽ biết thế nào là Đoạn Kiều.)
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Vì an nguy của Lancelot, Tiểu Thảo âm thầm lo lắng. Với trí tuệ siêu việt người thường của nàng, không thể không nhận ra trong tương lai mơ hồ ẩn chứa chút gì đó đầy bất an.
-Nếu đã hạ quyết tâm phải theo đuổi người ta, phải phấn chấn tinh thần, làm vài chuyện lớn, trở nên nổi bật, như vậy mới xứng đáng là cô gái tốt của người ta.
Biết chuyện đã không thể cứu vãn, Tiểu Thảo chua chát nói.
Trước mắt, cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
Không phát hiện điểm khác thường của Tiểu Thảo, Lancelot vô tư gật đầu khen phải. Bỗng nhiên, một thứ đập vào mắt hắn. Phía trước cách đó không xa có một tòa tháp cao, nguy nga sừng sững, trong ánh nắng chiều, từng viên ngói lưu ly tòa ra hào quang lóng lánh.
Dưới tháp, một đám người quây kín đến độ một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, không biết vì sao lại thế!
-Này! Tiểu Thảo, kia là chỗ nào?
-Lôi Phong tháp! Là tòa tháp trong truyền thuyết bạch xà sao?
-Đúng vậy!
Lancelot cảm thấy rất hứng thú. Trước kia, lão quỷ chết tiệt từng kể chuyện cổ về bạch xà cho hắn nghe. Hơn nữa đối với nhân vật Hứa Tiên còn căm thù đến tận xương tủy, nói cái gì mà nam nhân này để tiện vô sỉ yếu đuối bất lực, bị người khác nói hai ba câu, liền ngu ngốc đi bán đứng người nhà của mình, đại trượng phu ngàn lần không được như thế. (1)
Bạch xà truyện: http://vietnamese.cri.cn/chingabc/ch...pterl90305.htm
Lúc ấy, đối với lời nói này, Lancelot cũng có chút thích thích. Một người nam nhân, nếu không thể bảo vệ vợ con mình, vốn không có tư cách làm nam nhân.
- Cả đống người đến đó làm cái gì? Có cái gì hay để xem sao?
- Không phải, bọn họ là nhưng kẻ đầu cơ tới tìm bảo vật.
- Tầm bảo?
Theo lời giải thích của Tiểu Thảo mồi lần tới tháng tám thì Lôi Phong tháp sẽ phát ra hào quang kỳ dị, đợi đến giờ hợi giữa đêm Trung thu, một luồng linh quang kinh người chiếu thẳng lên chín tầng trời. Những kẻ không biết gì thấy thế, liền kêu là có bảo vật hiện thế, tranh nhau cúng bái quỳ lạy. Sự tình truyền ra, cũng hấp dẫn vô số giang hồ hào khách, tới đây tầm bảo, muốn thử một lần xem mình có may mắn trở thành người mà ý trời xác định là chủ nhân của bào vật hay không!
- Chẳng lẽ chính phủ Valentino lại rộng lượng như vậy sao, quản cũng không quản sao?
Theo suy nghĩ của Lancelot, nếu thực sự có bảo vật, chỉ sợ chính phủ sớm đã thu về quốc khố, làm sao còn để cho có người tới tìm.
-Không phải bọn họ mặc kệ, mà là bọn họ không có năng lực quản.
Tiểu Thảo cười nói.
Chuyện bảo quang xuất hiện, đến nay đã có hơn ngàn năm. Trong khoảng thời gi an này, người tới tìm bảo vật đã lục soát khắp Lôi Phong tháp, lật tung từn g viên gạch từng miếng ngói, nhưng không tìm được chút gì cả. Chính phủ Valentino, đối với chuyện này áp dụngbiện pháp cực kỳ đơn giản: hoàn toàn mở cửa. Trung thu hàng năm, tổ chức tầm bảo đại hội, tùy ý mọi người đến tầm bảo, chỉ có điều mai phục sẵn binh mã bên cạnh, chuẩn bị chơi trò ôm cây đợi thỏ.
-Được! Ta quyết định rồi.
Trong mắt Lancelot tỏa ra tia sáng kỳ dị, trên mặt đầy vẻ vô cùng hưng phấn, ra dáng rất muốn làm một việc gì đó.
Nghe được nhưng lời này, Tiểu Thảo hết hồn. Hai ngày qua, mỗi lần Lancelot nói những lời này, thì nhất định những chuyện gặp phải sau đó sẽ toàn là tai ương. Còn ở sau lưng thu dọn cục diện rối rắm, lần nào cũng là Tiểu Thảo. Cho nên giờ phút này nàng thầm khấn lạy thần Phật khắp trời, tứ đại thiên vương, hy vọng đại ca không có suy nghĩ gì đó kỳ dị xấu xa, tỷ như nói: đi kỹ viện vân vân.
- Ta muốn tham gia Trung thu tầm bảo đại hội. Dương danh lập nghiệp, trở nên nỗi bật, làm một đại anh hùng, sau đó sẽ theo đuổi Tử Ngọc tiểu thư.
Tiểu Thảo tuy rằng không hài lòng, nhưng cũng nhẹ nhàng thở dài, rồi nói:
- Biết rồi! Ngươi cứ làm cho tốt, ta sẽ giúp ngươi!
- Tuy nhiên, trước đó thì...
Tiểu Thảo thiếu điều chưa nhảy dựng lên. "tuy nhiên", cái gì mà "tuy nhiên", đại ca điên cuồng này, rốt cuộc còn muốn làm cái gì nữa đây?
Hào quang trong mắt Lancelot nóng bỏng, hừng hực như thiêu như đốt. Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, làm đám đông người qua lại đều đưa mắt nhìn.
- Ha ha... Anh hùng thiên hạ vốn háo sắc, nếu phải làm anh hùng, sao có thể không háo sắc. Nếu đã có tiền, đương nhiên phải hảo hảo đi tiểu xài một phen.
Lancelot chụp lấy Tiểu Thảo, cao giọng cười nói:
- Tiểu đệ, chúng ta đến kỹ viện thôi!
- Kỹ viện, lại là kỹ viện, vì sao lại là kỹ viện? Trong đầu ngươi ngoại trừ kỹ viện không còn gì nữa sao?
Tiểu Thảo nổ đom đóm mắt, nói năng lộn xộn, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép rồi.
- Đừng nhiều lời! Đi thôi!
Cũng không quản Tiểu Thảo kêu thảm thiết, Lancelot lôi nàng đi.
- Đi thôi! Hôm nay huynh trưởng như ta muốn dẫn ngươi đi nhận thức mùi vị làm đại nhân. Oa ha ha...
- Oa! Ta không cần, không cần lôi ta đi, mau buông tay ra...
Một tiếng thét dài, vang vọng Tây Hồ.
Ở chân trời phía đông, một vầng trăng khuyết từ từ bay lên. Sao trời lấp lánh dần dần thay thế ánh tà dương. Cùng với màn đêm buông xuống, rất nhiều người hoặc là tự nguyện hoặc là không tự nguyện đều phải đối mặt với tương lai đang đến. Tương lai này, là phúc, là họa, không ai biết trước được!
Người ta khi đang hạnh phúc thì không ai biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cũng như bây giờ mà nói, hiện tại Tiểu Thảo và Lancelot, bọn họ đều rất hạnh phúc.
Ngày hai mươi hai tháng sáu năm năm trăm năm mươi sáu lịch Valentino, thành Hàng Châu vương quốc Valentino.
Trong Chu Môn Cư, đèn đuốc sáng trưng. Đèn lồng của nước Quyên, đèn dầu mè của nước Qiu Sola, cửu bào liên hoa đăng (CBRO: chín ngọn đèn kết thành cánh sen) của Thiên Trúc, đủ loại đèn tỏa ra ánh sáng mỹ lệ, chiếu lên những cây cột chống sơn son thếp vàng, hòa quyện vào kiến trúc hoa lệ, càng hiển lộ vẻ tráng lệ.
Tim đèn được tẩm dầu thơm nhập từ đế quốc Phi Anh, cực kỳ xa xỉ. Mùi dầu thơm theo làn khói bốc lên hòa quyện cùng mùi hương của nhiều loại nước hoa được điều chế theo các phương pháp cổ truyền. Nước hoa này hoặc là được tẩm trong quần áo, hoặc len lỏi vào không khí từ những chiếc túi thơm, hoặc nhẹ nhàng tỏa ra những cây hoa thơm được trồng xen kẽ một cách cố ý chung quanh.
Tất cả làm không khí ngào ngạt hương thơm.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Các phòng lớn nhỏ tùy theo mức độ tiền phải trả mà có chút khác biệt. Tuy nhiên tất cả đều lấy hết sức xa hoa làm tiêu chí, trân châu, bảo thạch, ngà voi ... đủ loại trang trí linh tinh lấp lánh đầy tường. Sàn nhà, đệm giường tất cả đều được trải một tấm thảm hồng bằng tơ tằm được thêu thùa may vá tinh xảo, làm người xem hoa cả mắt.
Rất nhiều kẻ tự xưng là quan to người giàu có phong nhã đang cùng nhau nhấm nháp, thưởng thức và bình phẩm nhưng ly rượu ngon nhập từ nước ngoài, rồi đùa giỡn ầm ĩ vói mấy nàng ca kỹ, lại bảo nhạc sĩ đàn tỳ bà, thất huyền cầm, xướng lên nhưng nhạc khúc phổ biến nhất đương thời, ngâm vịnh thi văn, uống rượu mua vui.
Trong viện có các phòng riêng, đàn ca nhảy múa, xen lẫn những tiếng vui cười mắng chửi tạo thành một quang cảnh cực kỳ náo nhiệt. Trong đó, có một gian phòng, có vẻ đặc biệt huyên náo.
- Lại đây, lại đây, cho bổn đại gia sờ một chút.
- Đại gia, người thật bất công, người ta cũng muốn.
- Đến lươt ta, đại gia anh tuấn.
- Không cần vội, từng người từng người một, các ngươi mỗi người đều có phân. Ác ác! Ngươi có cái mông nho nhỏ thật săn chắc.
- Đại gia thật đáng ghét quá đi!
Lấy được một khoản tiền chuộc lớn, trong một đêm biến thành nhà giàu mới nổi, Lancelot bước vào Chu Môn Cư như ước nguyện hàng ngày của hắn. Quy nô trông cửa hoàn toàn không nhận ra Lancelot trong bộ y phục mới, vừa mờ cửa, liền bị bộ trang phục đắt tiền làm kinh sợ, trợn mắt há hốc mồm. Đến khi Tiểu Thảo lấy từ trong tay áo ra một miếng kim tệ Valentino, hai người lập tức bị cả đám kỹ nữ chen nhau quây chặt, dẫn vào một sương phòng (CBRO: phòng riêng trong kỹ viện) thượng đẳng nhất.
Kết quả như vậy, hoàn toàn trong dự đoán của Tiểu Thảo. Biết rõ sức phá hoại của vị huynh trưởng bất cứ lúc nào cũng có thể gây chuyện rắc rối này, vì dốc hết khả năng giảm bớt phiền toái, nàng đành phải bỏ chút công phu, trong tiệm quần áo chọn bộ trang phục thật đắt tiền, mơ hồ muốn ám chỉ điều gì đó.
Dùng da thú cao cấp tạo thành, hai vạt áo đen trắng đan xen, lộ ra bộ ngực rắn chắc. Mặc một chiếc quần bó, dùng đai lưng nạm hồng ngọc, tất cả khoác lên người Lancelot, phối hợp với khí chất nguyên thủy của hắn, nhìn qua trông khí phách mang theo vài phần uy nghi, nhìn rất oai hùng.
Bởi vì Lôi Phong đại hội sắp đến, rất nhiều giang hồ nhân sĩ muốn tầm bảo đều tìm đến, khiến trong thành Hàng Châu, ngọa hổ tàng long, tùy tiện một chút e là sẽ gặp họa chết người khôngtưởng được.
Lancelot ăn mặc như vậy, nhìn qua quả thật là có phong thái của quý tộc hậu duệ hoàng thất, khiến trong lòng những kẻ có ý đồ xấu cũng có chút kiêng kỵ.
Còn cách ăn mặc này, cũng là do Tiểu Thảo nghĩ nát óc, biến huynh trưởng vốn là kẻ dã man thành uy nghiêm, vốn thô tục biến thành khí phái, nhìn như gần, mà lại rất xa. May mà Tiểu Thảo xuất thân từ hoàng gia, tuyển chọn trang phục vốn là chuyện bình thường như ăn cơm, sau một hồi gây sức ép, rốt cuộc cũng hoàn thành được chuyện này.
Về phần Tiểu Thảo, ngược lại là không bỏ nhiều công sức vào chuyện chọn trang phục. Nàng vốn đang là kẻ trốn nhà, tự nhiên không cần rêu rao bừa bãi, rước lấy phiền toái.
Nhưng mà, có lẽ nàng đã tính sai rồi!
Tiểu Thảo mặc nho phục màu trắng, càng tuấn mỹ dị thường nghiễm nhiên trở thành Phan An tái thế. Từ khi rời khỏi nhà tắm, vẫn bị các cô gái đi đường trêu chọc chỉ trỉ, mà sau khi vào Chu Môn Cư, lại trở thành quý khách để các cô nương trong viện tranh nhau tiếp đãi, thân mềm lả lơi, giọng oanh thánh thót, khiến nàng khôngngừng phiền não.
- Lại đây! Lại đây cho đại gia thơm một cái.
- Đại... gia! Ngươi đừng thơm ta mà!
- Tiểu nhị! Khui hai vò nữ nhi hồng.
- Oa...! Đại gia ngài thật sự là rộng lượng a!
Tuy là lần đầu tiên đi kỹ viện, nhưng Lancelot lại biểu hiện rất có nghề, không chút nào không thành thạo.
Chỉ thấy hắn trái ôm phải áp, há mồm uống rượu, giữa nơi son phấn, hôn trái hôn phải, một đôi bàn tay to, không chút khách khí dạo quanh những bộ ngực sữa cùng những bộ mông cao vút của đám kỹ nữ, ra sức chiếm tiện nghi.
Chúng nữ đều là phường trăng gió, là hạng chuyên đi mê hoặc kẻ khác, bị sờ soạng như thế cũng coi như không thấy, còn vui vẻ ngã vào lòng, kề sát thân thể đẫy đà vào khách nhân, thi triển công phu mê người, thừa dịp khách nhân đầu choáng váng não phình to, trong đầu chỉ một chữ sắc, còn khui nhiều rượu, gia tăng rất nhiều chi phí. Cái gọi là một người đánh, một người xoa, dùng rượu kiếm sống, chính là như thế.
- Thơm, thơm cái đầu ngươi á! Ta cũng rất thơm mà (CBRO: tác giả chơi chữ)!
Đại ca chết tiệt, đại ca thối.
Tiểu Thảo thấy thế, nổi trận lôi đình, gần như tức giận đến bể phổi. Trong khi thầm mắng liên tục, quên mất tửu lượng của mình không tốt, liều mạng uống cạn ly rượu mạnh. "Rắc" một tiếng, cũng là dùng sức quá độ, bẻ chiếc đũa gẫy thành hai đoạn.
- Hả! Nhị đệ, tại sao lại một mình uống rượu giải sầu thế!
- Không cần ngươi lo, đi thơm cô bé của ngươi đi!
Trước mắt dường như hơi hoa lên, Tiểu Thảo choáng váng đầu mắng.
- Vậy thì không đúng! Huynh trưởng của ngươi như ta luôn luôn là người có phúc cùng hưởng, làm sao có thể để cho ngươi bị bỏ qua một bên chứ?
Lancelot nảy ra ý hay, vỗ tay một cái thật mạnh, cười dài rồi nói:
- Các cô nương nghe đây, đêm nay nếu ai có thể hầu hạ huynh đệ của ta chu chu đáo đáo, túi kim tệ này chính là của nàng.
Nói xong, quăng trên bàn một túi kim tệ nặng trịch, e là không ít hơn trăm kim tệ.
Quả nhiên, có trọng thưởng tất có phụ nữ can đảm, ba bốn nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp ăn mặc kiều diễm, ngồi gần Tiểu Thảo, hoặc chà lưng hoặc bóp vai, mềm giọng nỉ non, giờ hết các ngón ôn nhu.
Tiểu Thảo tuấn mỹ, cho dù là ở Hàng Châu rộng lớn, cũng cực kỳ hiếm thấy. Các nàng nguyên vốn đã nghiêng ngả cả rồi, giờ phút này có cơ hội, còn không nhân cơ hội ra sức thân mật, để xem có chút cơ duyên nào được lọt vào mắt xanh của vị thiếu niên công tử này.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
-Này! Tay không được sờ loạn!
-Công tử, ngài đưng đường thân cao bảy thước, hà tất phải rụt rè sợ hãi như vậy làm gì chứ.
-Đúng vậy! Ngươi thấy mặt hắn đỏ cả lên chưa, thật đáng yêu quá!
-Buông tay ... Ngươi dám sờ sao?
Chúng nữ đang vui cười gian, tự nhiên giờ trò, Tiểu Thảo vẻ mặt đỏ bừng, ra sức đẩy ra, tuy rằng đều là nữ nhân, muốn cùng người ta tiếp xúc thân mật như thế, cũng quả thật làm nàng ăn không tiêu, càng giận chính là, cái tên hỗn đản chuyên gây chuyện kia, lúc này dù bận vẫn kè kè một bên nhìn chằm chằm, thấy huynh đệ quẫn bách mà cười đến suýt ngất.
- Để tăng thêm chút sức mạnh, ai là người đâu tiên ôm tiểu đệ của ta sẽ có thưởng lớn.
- A...
Một nàng áo lục ngồi trên đùi Tiểu Thảo, thất thanh hô lớn, bàn tay mềm mại đang vỗ về chơi đùa trong ngực Tiểu Thảo, tựa như chạm phải cục than đỏ ửng, vội vàng rút về. Cái chỗ vốn nên bằng phẳng, không ngờ tròn trịa mềm mại, vừa động tay vào sờ, lại cẩn thận nhìn kỹ Tiểu Thảo, chỉ thấy mặt mày như vẽ, môi cong mắt sáng, làn da trắng mịn, lúc này mới phát hiện rõ ràng là...
-Ngươi là...
Chữ nữ nhân chưa kịp nói ra miệng, Tiểu Thảo đã cất tiếng cười dài, vươn cánh tay ôm nàng kia vào trong lòng, thò tay vào ngực, tùy ý vuốt ve.
- Ồ! Ra dáng lắm, hấp dẫn thành công, có thưởng có thưởng.
Lancelot thấy thế, cười ha ha, vội vàng ở một bên trêu ghẹo.
Hai người ôm chầm lấy nhau, nhìn có vẻ cực kỳ quấn quít. Bàn tay phải của Tiểu Thảo nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực sữa của đối phương, tay trái càng làm càn xọc thẳng vào trong váy, sàm sỡ cả trên lẫn dưới. Nàng kia liên tục thở gấp, mặt đỏ ửng lên, quần áo xộc xệch, đùi ngực nửa kín nửa hở, nhìn qua đã thấy hấp dẫn mê người.
Cả đám kỹ nữ xung quanh ríu rít cả lên. Ai cũng chậc chậc lấy làm kỳ, nhìn không ra một vị công tử ca tuấn tú như vậy lại là tay lão luyện chốn ăn chơi. Thấy bộ dáng động tình của nàng kia, hiển nhiên khoái cảm như nước, dâm thủy tràn trề, không khỏi thầm tự hối hận, vừa rồi không hăng hái xung phong, nhà vào lòng hắn, để lở thời cơ.
Nàng kia lại là có khổ tự mình biết. Tiểu Thảo vừa ôm nàng vào lòng, lập tức bên hông chợt lạnh, một lưỡi dao găm sắt bén dí vào eo, còn người cầm đao nhìn như hôn môi, nhưng lại nói nhỏ ở bên tai:
- Dám nói nửa câu nói, ngươi lập tức sẽ mất mạng.
Sau đó nàng liền cảm thấy hơi hơi đau, hiển nhiên lưỡi dao đã cắt vào da thịt.
Tai vạ đến nơi, nàng kia còn không sợ tới mức hồn bay phách lạc ư? Bèn vội vàng rên rỉ ra tiếng, cố gắng hỗ trợ diễn trò, chỉ khổ nàng một mặt cười duyên, một mặt lại phải cẩn thận cái eo, để tránh động tác quá lớn, vết thương há miệng quá to thì thật là gây ra một tràng náo loạn dở khóc dở cười.
- Oa ha ha ha ... Có ý tứ, các cô nương, để tăng thêm sức hấp dẫn, ai có thể mang tiểu đệ của ta lên giường, thưởng gấp bội.
Người khơi xướng vui vẻ cười to, một chút ý tứ dừng lại cũng không có, lại còn kích động chờ xem kịch vui.
Người xưa có câu, đùa quá trớn thì sẽ hòng việc, không thể vãn hồi.
Kết cục quả nhiên không sai, liên tục chống đỡ quấy rối tình dục cả đêm, lại bị bắt trước mặt mọi người làm ba cái trò phong lưu, sau khi ngẩng đầu nhìn cái bản mặt đang cười đến phun cả cơm ra kia, Tiểu Thảo rốt cuộc ức chế không được, con giận bốc lên, tức giận đến nỗi đạp đổ cả bàn, cầm bầu rượu, quay đầu đi thẳng.
- Đại ca là đại ngu ngốc!
Trong tiếng măng chửi đây tức giận, Tiểu Thảo tông cửa xông ra.
- Ai nha! Cứu mạng!
- Không được đẩy ta lên trước.
- Chứ ngươi đứng đó để làm chi?
Bên trong nhất thời rượu và thức ăn bay tán loạn, bàn ghế nghiêng ngả, mọi người không khỏi chạy trối chết, hỗn loạn chật vật, người thân thủ không tốt, tất nhiên là chạy trời không khỏi nắng, bị hất trúng từ đầu đến chân.
Đáng thương cho nữ nhân áo lục kia, tránh không kịp, bị dao săm rạch một đường trên làn da, trong cơn kinh hoảng, tưởng rằng đã bị thương trí mạng, hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, ngất đi.
Lancelot nhìn chung là tránh được hết, sau một lúc đầu còn hơi hơi sửng sốt, lập tức bùng lên con giận như núi lửa bộc phát.
Hắn chửi ầm lên, nhanh chóng nhào ra cửa, muốn tìm cái kẻ dám làm cản trở cuộc vui, hung hăng giáo huấn một trận.
Màn đêm buông xuống, gió đêm phe phây, bụi hoa nhấp nhô như làn sóng.
Có điều, so với tiền viện ồn ào huyên náo, hoa viên phía sau lại cực kỳ yên tĩnh, có vẻ buồn tẻ hơn rất nhiều. Đây là nơi Chu Môn Cư xây dựng cho những vị khách chán ghét rượu chè liên miên, hoặc những kẻ trúng gió tìm nơi tỉnh rượu, tuy không phải là trọng điểm xây dựng, nhưng cũng bố trí tinh xảo thanh lịch, không mất phong cách.
Tiểu Thảo chạy đến hoa viên, không kìm nổi đầy bụng ủy khuất, thuận tay xé nát đóa hoa, xé đến trụi cả cánh thì quăng hoa đi cho hả giận.
- Đại ca chết tiệt, đại ca khốn khiếp.
Tiểu Thảo vừa ném vừa chửi.
Trên thực tế, nếu để thái phó và nữ quan hầu hạ trong cung đình Cid Raines Thielen thấy được tình trạng quẫn bách của Tiểu Thảo hiện giờ, chỉ sợ một nửa số đó sẽ mở miệng ra, ra sức phun bọt mép. Còn một nửa còn lại đang há hốc mồm, nằm thẳng cẳng.
Ở nửa đông của Phong đại lục, Công chúa Lia bác học đa trí được xưng là tài nữ, được đứng vào hàng ngũ Liên minh Thần thánh, đây là chuyện mọi người đều biết, là truyền kỳ dân chúng vẫn thường kể nhau nghe.
Chỉ có điều. đằng sau nhưng lời đồn thổi này, có một sự thật khác mà chẳng mấy ai hay.
Nhìn khắp Phong đại lục, bởi vì mấy năm liên tục chiến tranh, được dạy dỗ đến nơi đến chốn chỉ là đặc quyền của rất ít người, trừ những quý tộc nghèo túng mở trường tư ra thì công việc giáo dục bình thường do nhân viên thần điện đảm trách. Dân chúng bình thường muốn đọc sách biết chữ, đều phải bái thần quan (CBRO: thầy tế) làm thầy.
Tôn giáo, vốn là một trong những cội nguồn của học thuật, chiêm tinh thuật là khơi đầu của thiên văn học, phong thủy là cơ sở hình thành môn nghiên cứu địa lý, luyện kim, luyện đan phát triển thành khoáng vật học, đâu đâu cũng có vô số ví dụ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Hơn nữa những thứ văn hóa tầng cao thường chỉ âm thầm truyền miệng trong các tu viện. Hơn nữa do hoàn cảnh thanh tịnh, có thể tĩnh tâm nghiên cứu học vấn, cho nên hầu hết các học già nổi tiếng đương thời, gần như tất cả đều là đảm nhiệm chức gì đó trong thần điện.
Tình hình hiện tại, nói về nền văn hóa lâu đời không ai có thể sánh bằng nghiễm nhiên là vương quốc luôn tự cho mình là cái nôi của tôn giáo trên đại lục, Cid Raines Thielen, vững vàng ngồi trên ngai vàng đệ nhất trong giới học thuật một cách không cần phải nghi ngờ gì cả.
Các đời nữ vương đều ham học thuật, khuyến khích mọi người phát triển văn hóa, không chỉ đặc biệt quy hoạch những khu nghiên cứu riêng, cung cấp kinh phí nghiên cứu, các thành viên vương tộc lại khiêm tốn chiêu đãi hiền sĩ, nhiệt tình tham dự các buổi biểu diễn vãn nghệ, các hội nghị, hội đàm, quanh hệ mật thiết với các nhà học giả.
Dần dà, trình độ văn hóa của Cid Raines Thielen vượt xa các nước khác trên đại lục. Vương đô tụ tập hơn hai trăm ngàn học giả, hình thành một vòng lặp hoàn mỹ. Những học giả mộ danh từ ngàn dặm xa tìm đến vô số kể, trước nay người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, trong đó tự nhiên cũng không thiếu những người tài năng xuất chúng, trở thành hiền thần lương đống, du hiệp thi nhân nhiều như cát dưới sông.
Công chúa Lia sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy.
Tuy rằng đã bị tổ huấn hạn chế, trước khi tiến hành lễ thành nhân, không thể tu tập pháp thuật, người sinh ra đã định sẵn là Thái tử này không nhàn rỗi chút nào. Từ nhỏ đã ăn dầm ở dề trong học viện do hoàng gia xây dựng, từ vận hành của thiên thê, địa lý của dị quốc, dòng chảy lịch sử, bí thuật cổ đại đã thất truyền, cho đến y học binh pháp, âm nhạc hội họa, không chỗ nào không biết, thêm vào đó thiên tư hơn người, tuổi nhỏ đã nỗi tiếng xuất sắc hơn người.
Mười lăm tuổi, trong cuộc hội đàn bảy năm một lần, hiển lộ tài năng, bác bỏ học giả các phái, sau đó, phát biểu luận văn, tuyên bố "người có thể tăng giảm một chữ, tặng trăm kim tệ để tạ ơn". Suốt ba ngày đêm, không có ai có thể thêm nửa chữ, đến lúc này, danh tiếng của Công chúa Lia vang xa, cái danh tài nữ vang vọng khắp phương đông.
Chỉ có điều, chuyện đời chẳng có gì là hoàn mỹ. Trong mắt các trưởng quan chốn cung đình, vị tiểu công chúa này không nghi ngờ gì nữa chính là một con ác mộng thường trực.
Khác hẳn với bao đời nữ vương hiền lành ôn hòa, Lia từ nhỏ đã kiêu căng ngang ngược, coi người không khác gì cỏ rác, so với âm độc cay độc cũng chẳng khác là bao, thích trêu cợt người khác.
Suy nghĩ độc đáo vô song trở thành vũ khí lợi hại, khiến trong cung tiếng kêu khố thấu trời, suốt ngày gà bay chó sủa.
Trong vương thất, đối với một người thừa kế như vậy, tương đôi phản cảm, chẳng qua ngai vàng của Cid Raines Thielen truyền nữ không truyền nam, cho nên mặc dù chúng đại thần buồn rầu mãi không thôi, nhưng cuối cùng cũng đành than thở vài câu, cầu trời phù hộ.
Người như vậy, vì sao lúc nào cũng nhường nhịn Lancelot như vậy? Điểm này, Tiểu Thảo cũng không rõ.
Xem ra, hai tháng sống đầu đường xó chợ đã ảnh hưởng đến nàng không ít. Tìm hiểu cuộc sống của bình dân bá tính đối với việc tôi luyện cá tính, rèn luyện tính nhẫn nại mà nói, có trợ giúp rất lớn.
Nếu đối lại hai tháng trước, nếu có kẻ nào dám làm nàng khó chịu như thế, nhất định đã bị nàng chỉnh đến muốn sống không được, muốn chết không xong.
Chỉ có điều, báo ứng tới thật nhanh! Tiểu Thảo u oán thở dài.
Nước Quyên có câu tục ngữ, một vật khắc một vật.
Nếu để nhị hoàng huynh biết tình cảnh của mình, nhất định sẽ cười to nói:
- Ác nhân tất có ác nhân trị!
Lại nhớ tới nam nhân bên cạnh mình kia, tính tình hắn bộp chộp, thô lỗ, háo sắc lại không biết đường để ý, rõ ràng không có bản lĩnh, lại thích khoác lác, cả ngày cũng chỉ nghĩ đến kỹ viện, quả thực là một kẻ là nỗi sỉ nhục của các nam nhân.
Nhưng, vì sao một người như vậy, lại có thể tác động đến trái tim mình như thế?
Rất muốn vì hắn làm việc, sợ hắn ở đâu cũng gặp rắc rối, rất muốn rúc vào bên
cạnh hắn, tuy ràng hắn luôn thô lỗ đẩy mình ra, rất muốn cùng hắn ở cùng một
chỗ, cả ngày điên điên loạn loạn vui vẻ quậy phá nơi nơi, rất muốn... Rất muốn...
cùng hắn làm rất nhiều chuyện
Vì sao có ý nghĩ như vậy chứ?
Là bởi vì sức hấp dẫn của cuộc sống đầy kích thích này sao?
Cuộc sống này, chỉ giải quyết phiền toái, cũng đã quá đủ rồi.
Tiểu Thảo lắc đầu than nhẹ.
-Là vì câu nói kia sao? Tận đáy lòng nàng như có một thanh âm đang thì thầm.
-Yên tâm đi! Ta sẽ không bỏ lại ngươi mặc kệ không lo.
Giống như một câu thần chú gỡ bỏ phong ấn thần bí, làm nổi lên sợi tơ tình của mình.
Từ khoảnh khác đó, bóng hình nam nhân đó đã khác thật sâu vào tận đáy lòng. Cảm giác này, chính là yêu sao?
Cái danh từ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết kia, hiện giờ cũng phát sinh trên người chính mình sao?
Tiểu Thảo không biết, trong cuộc sống trước kia, nàng không có bằng hữu có thể tâm sự.
Quy cũ của Cid Raines Thielen, chồng của nữ vương là do chọn lựa, công dụng lớn nhất, đó là sinh ra đời tiếp theo, cũng bởi vậy, hai chữ phụ thân này, đối với Tiểu Thảo mà nói, ý nghĩa cực kỳ phù phiếm.
Cuộc hôn nhân của mẫu thân cũng không phải kết quả của tình yêu, chung quanh nàng, tìm không ra một ai có thể lắng nghe tâm tình của nàng.
Nàng không thể xác định tình ý này là tốt hay là xấu, mà căn cứ vào trực giác nào đó không biết tên, sâu thảm trong Tiểu Thảo dâng lên một nỗi sợ hãi.
-Thích...Không thích... Thích... Không thích... Thích...
Bất giác, Tiểu Thảo vừa bứt từng cánh hoa vừa lẩm bẩm trong miệng, bắt chước động tác bói toán của các cô gái nhỏ đương thời hay làm.
Sau một lúc lâu cũng có kết quả, xấu hổ đỏ mặt, quẳng bông hoa còn trơ cuống xuống đất, nhanh chóng chạy đi.
Không cần cố ý làm cái ai cả. Lúc này, cử duy trì tình hình hiện tại đi!
Tiểu Thảo cảm thấy thỏa mãn với tình cảnh bây giờ, lẳng lặng ở một bên nhìn hắn, cười với hắn, làm bạn với hắn. Vì sợ ầm ĩ đến người bên ngoài, Tiểu Thảo nhẹ nhàng bước đi, muốn đi về.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý