Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 25 : Binh phù.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
"Chính xác" sắc mặt của Ma Tín Khoa vô cùng trịnh trọng. Hắn giơ cây côn trong tay chỉ Tư Đế Nhĩ Bá Cách ờ phía trước nói: "Mặt hồ yên tĩnh không thể huấn luyện được thủy thủ có bản lĩnh cao. Hoàn cảnh an nhàn không thể tạo ra anh hùng thời đại. Vì vậy nếu một ngày ngươi trở thành một cường giả. Người thứ nhất người cấn phải cảm tạ đương nhiên chính là ta, người đã từng hành hạ ngươi".
"Nhưng mà…nhưng mà ta muốn học ma pháp" Tư Đế Nhĩ Bá Cách muốn phát khóc.
Vừa rồi mông của hắn đã trúng rất nhiều côn, bây giờ vẫn còn đau tới mức bỏng rát. Hắn thật sự là không muốn tiếp tục chiến đấu với Ma Tín Khoa.
"Không có khí phách" Ma Tín Khoa bỉu môi, đột nhiên hắn hét lớn: "Xem kiếm" cây mộc côn trong tay hắn đâm ra nhanh như chớp.
Tư Đế Nhĩ Bá Cách vội vàng dùng hai tay bảo vệ mông, hắn cũng chẳng cẩn cây mộc côn trong tay nữa nhưng cây mộc côn của Ma Tín Khoa đã nhẹ nhàng khêu lên, cánh tay trái của Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị hất ra sau đó là một tiếng "Bang". Tư Đế Nhĩ Bá Cách lại bị trúng một côn đau tới mức khiến cho hắn nhảy loạn xạ tại chỗ.
" Tư Đế Nhĩ Bá Cách là người của ngươi, ngươi mặc kệ hắn sao?" Tát Tư Âu cười hỏi.
"Hắn là chức nghiệp giả lục giai. Ta dùng cái gì để quản hắn?" Hàn Tiến lắc đẩu nói, hắn tiếp tục chú tâm vào công việc của mình.
"Ngươi đang làm…làm gì vậy?" Tát Tư Âu tò mò nhìn hai tay Hàn Tiến.
Tay phải của Hàn Tiến cầm con dao ăn mượn của Tiên Ny Nhĩ, tay trái hắn đè một tấm giấy màu xám. Hắn đang dùng dao ăn chăm chú khắc cái gì đó. Nhanh chóng một hình người cao hai tấc đang dần hình thành dưới đao khắc của Hàn Tiến, Hàn Tiến nhỏ nhẹ niệm mấy câu, cùng lúc đó ngón tay hắn chỉ vào hình người trên tờ giấy. Sau khi tất cả được làm xong, Hàn Tiến nói to: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hãy tới đây".
"Không đánh cùng với ngươi nữa. Thiếu gia gọi ta" Tư Đế Nhĩ Bá Cách vui mừng tới phát khóc, hắn quăng cây côn xuống rồi bỏ chạy trối chết tới chỗ Hàn Tiến.
Hàn Tiến đặt tờ giấy hình người vào trong lòng bàn tay Tư Đế Nhĩ Bá Cách sau đó hắn nói nhỏ vào tai Tư Đế Nhĩ Bá Cách mấy câu rồi hắn vỗ vai Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói: "Đi thôi".
Tư Đế Nhĩ Bá Cách ngơ ngác nhìn Hàn Tiến sau đó hắn cắn răng quay người chạy lại chỗ cũ, tay hắn run run nhặt cây mộc côn lên.
"Chẳng còn ý nghĩa gì nữa". Lúc này Ma Tín Khoa không còn hứng thú hành hạ người khác, hắn đi về phía Tiên Ny Nhĩ.
"Ngươi quay lại cho ta" Tư Đế Nhĩ Bá Cách quát to.
Khởi Lệ cười khi một tiếng nhìn Tư Đế Nhĩ Bá Cách với dáng vẻ thấy chết mà không sờn của hắn, Tiên Ny Nhĩ lại liếc nhìn Hàn Tiến đang cười cười nhìn vào giữa sân.
"Ai da... tiểu tử ngươi" Ma Tín Khoa cười. Hắn đi lại phía Tư Đế Nhĩ Bá Cách.
"Ngươi là chức nghiệp giả lục giai. Điều này không công bằng đổi với ta" Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị hoàn cảnh bị ức hiếp bức bách, hắn không thể lui lại nữa: "Chúng ta phải đổi một phương thức khác".
"Phương thức gì?"
"Ta đếm đến ba. Nếu như trong vòng đó ngươi không thể đánh ngã ta thì coi như ngươi đã thua".
"Hay, hay, Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngươi hãy cầu nguyện cho cái mông của mình đi" Ma Tín Khoa nhe răng cười nói.
"Chờ một chút, chờ một chút" Tư Đế Nhĩ Bá Cách sợ sệt lùi lại mấy bước: "Chúng ta nên dùng gì đó đánh cuộc, như vậy mới hay".
"Ngươi nói xem đánh cuộc gì?" Ma Tín Khoa thấy Tư Đế Nhĩ Bá Cách tự tin như vậy thì trong lòng thầm cảnh giác hơn, hắn lén liếc nhìn về phía Hàn Tiến nhưng Hàn Tiến vẫn ngồi tại chỗ, sắc mặt Hàn Tiến vẫn thản nhiên mĩm cười vẻ ấm áp, Ma Tín Khoa thật sự không thấy có gì đó bất thường.
"Nếu như ta thua, ta gọi ngươi là đại ca. Nếu như ngươi thua, ngươi cũng phải gọi ta là đại ca" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói.
"Không thành vấn đề" Ma Tín Khoa thấy không có nguy hiểm gì trong đó nên hắn hào phóng đồng ý.
"Một..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách hét to một tiếng, hắn vung tay ném ra ngoài.
Một luồng gió mạnh thổi qua mọi người, ngay sau đó một người khổng lồ cao gần bổn trượng đột nhiên xuất hiện trên không trung. Trong tay người khổng lồ cấm một cây trường côn còn to hơn cả thắt lưng của Ma Tín Khoa, nhắm đầu Ma Tín Khoa nện xuống.
Ngay trong tích tắc người khổng lồ xuất hiện, nụ cười như cứng đơ trên gương mặt Khởi Lệ, Tiên Ny Nhĩ ngồi bật dậy khỏi bãi cỏ. Hai mắt Tát Tư Âu đăm đăm nhìn, thì thào: "Khôi, Khôi Lỗi thuật".
Người kinh hãi nhất chính là Ma Tín Khoa, hắn không dám ương ngạnh ngăn cản, hắn vội vàng nhảy lui lại sau.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngu ngốc đứng đó làm gì? Hãy đếm tiếp đi" Hàn Tiến quát to. Thật ra hắn chỉ sử dụng đạo thuật đơn giản nhất. Người khổng lồ thoạt nhìn rất kinh khủng nhưng lại không có lực chiến đấu, chỉ cần chạm một cái là đánh gục. Tác dụng lớn nhất chính là lừa gạt những người không biết.
"Hả?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách chợt bừng tỉnh từ giấc mộng, hắn gào lên: "Hai".
Ma Tín Khoa căn bản không còn chú tâm tới Tư Đế Nhĩ Bá Cách nữa. Đấu khí của hắn đã xuất ra tới cực hạn, hắn dùng toàn lực né tránh đòn công kích của người khổng lồ.
Người khổng lồ này thân cao gần bốn trượng, mỗi cây côn đánh ra mang theo khí thế của gió cuốn mây tan. Hơn nữa động tác của người khổng lồ cực kỳ mạnh mẽ; nhanh nhẹn. Ma Tín Khoa chỉ cao tới đấu gối của người khổng lồ, cho dù hắn liên tiếp lui lại như thế nào nhưng người khổng lồ chỉ cần bước tới một bước là có thể dễ dàng bắt kịp hắn.
"Ba..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách gào lên, thắng bại đã định.
"Lạp Phi nhĩ, hãy mau thu hồi con rối lại đi" Ma Tín Khoa quát to: "Hãy làm nhanh lên không thì ta sẽ hủy con rối của ngươi đó".
Mấy người Tiên Ny Nhĩ chăm chú nhìn Hàn Tiến, Hàn Tiến vẫn chỉ mĩm cười. Dựa vào lực công kích của người khổng lồ thì căn bản không thể đả thương Ma Tín Khoa. Hơn nữa năng lượng đã phát ra thì không thể thu hồi nên chỉ còn cách xem náo nhiệt.
Ma Tín Khoa thấy người khổng lồ vẫn một mực theo sát hắn, đánh rát, hắn thấy trốn tránh không phải là biện pháp hay. Thân hình Ma Tín Khoa bất chợt lóe lên, hắn chạy tới chổ thanh cự kiếm ở dưới đất bên ngoài trận.
Trên thực tế Ma Tín Khoa cũng là một con người tàn nhẫn. Giây phút này hắn bị bức bách tới mức nổi nóng nên bất chấp tất cả.
Ngay sau đó người khống lồ đi tới, vung trường côn đập vào lưng Ma Tín Khoa, Ma Tín Khoa sắp bị đánh thì gầm lên giận dữ, hắn vứt mộc côn trong tay về phía trước sau đó nhặt trường kiếm ở dưới đất lên. Thân hình hắn hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng tới chỗ của người khổng lồ.
Hai mắt Ma Tín Khoa mỡ trừng trừng như chuông đồng, hung quang bắn ra ngoài, thanh trường kiếm trong tay hắn lại càng phát ra hàn quang lạnh thấu xương. Ngay khi thân hình hắn còn cách người khổng lồ chưa tới năm thước, cây mộc côn hắn quăng ra trước đó đã đánh trúng người khổng lồ, người khổng lồ với khí thế hung hăng trong nháy mắt đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy. Chỉ có người có nhãn lực cực tốt mới có thể nhìn thấy một tờ giấy bay trong không trung, rơi xuống đất.
Xuất toàn lực, chuẩn bị đánh ra một kiếm nhưng đột nhiên mất mục tiêu khiến cho Ma Tín Khoa có phần không khống chế được thân thể của mình, đánh thẳng tới rừng cây ở bên ngoài. Khi Ma Tín Khoa thấy bản thân mình sắp nhào vào rừng cây, hắn mới miễn cường đứng lại, quay người, đưa mắt tìm kiếm.
"Đây là cái gì?" Tiên Ny Nhĩ nhảy vào giữa sân, nhặt tờ giấy lên hỏi.
"Ta cũng không biết" Hàn Tiến uể oải duỗi lưng, nhạt nhẽo trả lời, trên thực tế thì trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn. Con đường tu luyện phân ra chỉ có ba con đường. Một là tận lực rèn luyện, theo đuổi mục tiêu thành thánh. Đây chính là ngoại thuật. Một loại với tự thân luyện đỉnh lô, tu luyện nguyên thần, đó chính là nội thuật. Còn một loại cuối cùng là dùng bùa dẫn động huyền cơ của thiên địa, cái này gọi là pháp thuật, Hàn Tiến đã tu luyện qua cả ba điều này nhưng không tinh thông cái nào. Hôm nay hắn dùng hơn ba trăm nguyên năng lượng chế thành một binh phù chính là để nghiệm chứng "Đạo môn" xem có thể phát ra uy lực gì, ngay khi tiến lên Trúc Cơ, hắn phải xác định trọng điểm của tương lai.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 26 : Bằng hữu phương xa tới.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Hàn Tiến vốn không phải là người thích trách móc người khác nhưng khi sáu người bọn họ sau năm ngày bôn ba đi tới Thập Nhất trấn của Bái Đặc Minh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong trấn, Hàn Tiến đã không thể nào khống chế được bản thân mình nữa. Thậm chí hắn còn nghi ngờ là chính mình đã đi tới một chỗ vui chơi yêu quái.
Hàn Tiến nhìn thấy những sinh vật đầu sói nhưng thân thể bên dưới lại hoàn toàn giống như của loài người, cách đi thẳng đứng như của con người, trong đó hắn còn nhìn thấy mấy người cầm theo công cụ trong sản xuất và cuộc sống gì đó. Hắn còn nhìn thấy mấy con gì giống như những con tinh tinh lớn chưa tiến hoa nhưng có điều nước da lại màu xanh, dáng người cao lớn, gương mặt dữ tợn. Những thứ đó còn có thể miễn cường chấp nhận được. Thế nhưng vẫn còn những loài, trên là đầu người nhưng bên dưới lại là thân ngựa. Rốt cuộc không biết là quái vật gì?
Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng chưa quen nhìn thấy tình cảnh này như Hàn Tiến, hắn sợ tới mức không dám ngẩng đấu lên. Ngược lại biểu hiện của Khởi Lệ lại mạnh mẽ hơn nhiều so với Hàn Tiến và Tư Đế Nhĩ Bá Cách.
Tát Tư Âu thấy Hàn Tiến có vẻ căng thẳng. Hắn vỗ vỗ vai Ma Tín Khoa nói: "Ngươi dẫn bọn họ đi theo hướng đông tới chỗ khách sạn Hồng Hà, ông chủ khách sạn đó chính là bạn của ta. Chúng ta nghỉ ở khách sạn đó"
"Ngươi thì sao? Ngươi đi đâu?" Ma Tín Khoa hỏi lại.
"Ta đi hỏi thăm tình hình Thánh Quan thành".
"Ta cũng muốn đi" Khởi Lệ vội vàng nói.
"Khởi Lệ, với dáng vẻ của ngươi bây giờ nhất định đi sẽ rước lấy phiền toái, ngươi cứ đi theo Ma Tín Khoa thôi. Ta hỏi được tin tức ta sẽ nói cho ngươi trước nhất".
Khởi Lệ cắn chặt răng. Nàng nhận ra ánh mắt của những người đi trên đường gần như đều tập trung trên người nàng. Những đôi mắt màu sắc khác nhau phát ra hàn quang rất lộ liễu.
"Tát Tư Âu, ngươi hãy tìm ở trong thôn trấn xem có phân xã thương đoàn Ma Căn không. Nếu như có, ngươi hãy nói với bọn họ là ta đã tới rồi".
"Thương đoàn của gia tộc ngươi cùng có phân xã ở chỗ này sao?"
"Nơi này thì ta không rõ lắm. Nhưng nhất định trong bốn vệ thành của Bái Đặc Minh thì có".
"Ta biết rồi" Tát Tư Âu gật đầu.
Hàn Tiến chú ý tới những ánh mắt "yêu quái" đó sớm hơn so với Khởi Lệ, trong đầu hắn xuất hiện một cảm giác bất an: "Ma Tín Khoa, lúc này ta rất nghi ngờ. Khôngbiết chúng ta đi tới Bái Đặc Minh có phải là quyết định chính xác không vậy?"
"Đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy những bán thú nhân này hả?" Ma Tín Khoa cười nói: "Không có việc gì đâu. Lần đầu tiên ta nhìn thấy bọn họ ta còn căng thẳng hơn cả ngươi đó".
Hàn Tiến khẽ lắc đầu. Hắn vẫn cảm thấy không thoải mái. Theo như văn hóa mà hắn được thừa hưởng thì có một câu nói: "Không cùng tổ tiên với ta, nhất định có lòng khác" Trong khi đó người tu chân lại càng coi trừ yêu diệt quái chính là nhiệm vụ của mình. Nếu hắn thật sự có bản lãnh thì có lẽ hắn đã sớm đại khai sát giới rồi, ít nhất hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua với những ánh mắt "yêu quái" liên tiếp khiêu khích kia.
Ma Tín Khoa thì thào giới thiệu với Hàn Tiến. Nào là bên kia là lang nhân, bên này chính là bán thú nhân, đi phía trước chính là dã man nhân, còn có cả bán nhân mã, động huyệt nhân, vân vân. Cuối cùng hắn lại an ủi Hàn Tiến: "Nơi này rất có quy củ, không ai dám làm xằng bậy".
"Ngươi chỉ nói những tình hình bình thường" Tiên Ny Nhĩ nhạt nhẽo nói.
"Đúng vậy, vì thế chúng ta nhất định phải cẩn thận" Ma Tín Khoa cười xấu hổ nói: "Thật ra... ở những chỗ khác cũng như vậy".
"Bây giờ ta thật sự rất nhớ Lạp Đông trấn" Hàn Tiến thở dài nói.
"Dù nơi này hơi lộn xộn nhưng không phải cũng nhiều cơ hội sao?" Ma Tín Khoa cười trấn tĩnh tinh thần nói: "Đi thôi, chúng ta đi tới khách sạn Hồng Hà mà Tát Tư Âu đã nói".
Đoàn người đi về phía đông thôn trấn. Khi mọi người đi rất lâu, gần như là ra khỏi thôn trấn mới tới một khách sạn nho nhỏ. Trên cánh cửa chính cũ nát, siêu vẹo như sắp đổ có viết mấy chữ méo mó: Khách sạn Hồng Hà.
Ma Tín Khoa đầy cửa chính, mấy người nổi đuôi nhau đi vào trong khách sạn. Tầng dưới của khách sạn chắc là nơi dành cho khách ăn cơm nhưng nơi này không có người khách nào. Chiếc bàn ở đây cũng cũ nát giống như cánh cửa, cô độc đặt ở đó thế nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Một người trẻ tuổi khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn ngồi phía sau quẩy đang ngủ gà ngủ gật, Ma Tín Khoa bước tới gõ tay mấy cái lên mặt quầy nói: "Xin chào, ta là Ma Tín Khoa, Tát Tư Âu bảo chúng ta tới đây".
Người trẻ tuổi mỡ mắt ra hỏi: "Tát Tư Âu? Hắn đã quay về rồi sao?"
"Đúng vậy, một lát nữa hắn sẽ tới đây".
"Ta là Mễ Hiết Nhĩ, các ngươi là bạn của Tát Tư Âu thì cũng chính là bạn của ta" Người trẻ tuổi đứng dậy. Mặc dù giọng nói của hắn rất nhiệt tình, khách khí nhưng sắc mặt lại rất bình thản, thật ra giống với vẻ liều mạng của Tiên Ny Nhĩ: "Các ngươi ngồi đi".
"Mễ Hiết Nhĩ, nơi này của ngươi làm ăn không được tốt lắm" Ma Tín Khoa hỏi vẻ thân thiết
"Ta không trông cậy vào chỉ nơi này để làm ăn. Có lãi thì ta làm, không có lãi cũng chẳng sao cả" Mễ Hiết Nhĩ nhún vai nói: "Các ngươi từ bên Thánh Quan thành tới hả?" Muốn ăn gì không?"
"Cái này không làm phiền người. Chúng ta ra bên ngoài ăn".
"Thế nào? Chê nơi này của ta nhỏ sao?" Mễ Hiết Nhi có phần bực bội nói: "Rõ ràng Tát Tư Âu không nói cho các ngươi biết ta là đấu bếp hạng nhất. Đừng nói ở Thập Nhất trấn này mà cho dù cả Bái Đặc Minh cũng không thể tìm ra mấy người đầu bếp giỏi hơn ta".
"Không phải, không phải. Ngươi hiểu lầm rồi" Ma Tín Khoa quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Tiến nói: "Chúng ta có mấy người ăn rất nhiều, vì vậy...".
"Ăn nhiều?" Mễ Hiết Nhĩ quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Ma Tín Khoa: "Rất biết điều. Đã mỡ khách sạn còn sợ khách ăn nhiều sao? Đừng nói với ta là các ngươi định ăn không nhé?"
"Không phải như vậy" Ma Tín Khoa gãi gãi đầu nói.
"Ha ha... nói giỡn với các ngươi cũng hay lắm" Mễ Hiết Nhĩ cười nói: "Nơi này của ta hàng năm không có nhiều khách. Nay có bạn từ phương xa tới, vui mừng còn chưa kịp, sao còn muốn lấy tiền của các ngươi. Các ngươi muốn ăn gì?"
"Mễ Hiết Nhĩ, ta... ta không hề có ý đó, vấn đề là... chúng ta không thể ăn không của ngươi, đáng bao nhiêu tiền thì ngươi cứ tính như thế là được" Ma Tín Khoa áp a ấp úng trước sự hào phóng của đối phương.
"Tát Tư Âu không nói với các ngươi về ta sao?"
"Không có" Ma Tín Khoa thẳng thắn nói.
"Ta và Tát Tư Âu là những người bạn tốt nhất, hiểu chưa?" Mễ Hiết Nhĩ lại cười nói tiếp: Vì vậy các ngươi không nên khách khí với ta. Ha ha, đừng thấy khách sạn của ta nhỏ. Cho dù các ngươi ở nơi này ăn chùa một năm, ta cũng có thể nuôi các ngươi được".
Ma Tín Khoa ngây người, mấy người Tiên Ny Nhĩ cũng dùng ánh mắt ngây dại nhìn vẻ mạnh miệng của Mễ Hiết Nhĩ. Nuôi một năm? Không nói tới những người khác, chỉ riêng việc để Hàn Tiến ăn no bụng, coi như là chỉ ăn khoai sắn, một ngày cũng hết ít nhất mấy chục mai ngân tệ, ai có thể nuôi dưỡng hắn trong một năm?
"Đơn giản thôi, chỉ cần có khoai, bánh mì và ruột nướng là chúng ta thỏa mãn rồi" Tiên Ny Nhĩ nói.
"Những thứ đó sao có thể chứng minh được tài nấu nướng của ta" Mễ Hiết Nhĩ nhíu mày nói.
Không biết sống chết! Bất đắc dĩ Ma Tín Khoa quay người hỏi: "Lạp Phi Nhĩ, ngươi muốn ăn gì?"
"Ta muốn ăn thịt bò nướng" Thật ra Hàn Tiến không khách khí gì. Trong số những thức ăn thì thịt dê, bò chứa nhiều năng lượng nhất. Một khi đã có người mời khách thì đương nhiên phải ăn nhiều.
"Không thành vấn đề" Mễ Hiết Nhĩ vỗ tay nói.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 27 : Người thành thật.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Khi Tát Tư Âu đi tới gần khách sạn Hồng Hà, hắn nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút núp ở đầu ngõ, Tát Tư Âu nhận ra người đó chính là bạn cũ của mình Mễ Hiết Nhĩ nên hắn vội vàng đi tới.
Có lẽ Mễ Hiết Nhĩ đã quá tập trung tinh thần nên hắn không nghe thấy tiếng bước chân đi tới sau lưng mình cho tận tới khi Tát Tư Âu vỗ vỗ vào hắn, hắn mới kịp phản ứng.
"Mễ Hiết Nhĩ, ngươi làm gì vậy?"
"Hừ" Mễ Hiết Nhĩ giơ ngón tay trỏ lên, hắn vẫn tiếp tục nhìn về hướng ngã tư rồi đột nhiên quay lại hỏi: "Tát Tư Âu?"
"Thế nào? Không nhận ra ta sao?" Tát Tư Âu cảm thấy buồn cười.
"Ta hỏi ngươi, cái... người gọi là Ma Tín Khoa có thật sự là bạn của ngươi không?" Mễ Hiết Nhĩ túm cổ áo Tát Tư Âu hỏi.
"Đúng vậy".
"Những người bạn đó của ngươi không phải là người tốt" Mễ Hiết Nhĩ oán hận nói.
"Mễ Hiết Nhĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tát Tư Âu buồn bực nói: "Không được chửi mắng lung tung người khác".
"Không tin? Hừ... ngươi và ta bây cùng chờ ở chỗ này, chờ xem ta vạch trần bộ mặt thật của những người đó" Mễ Hiết Nhĩ quay người nhìn sang một chỗ khác, hắn nhìn xung quanh đường phổ rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp! Ta thật tâm chiêu đãi các ngươi thế mà các ngươi cố ý gây họa cho ta... hãy chờ đấy".
"Mễ Hiết Nhĩ, rốt cuộc bọn họ đã làm gì khiến ngươi tức giận hả?"
"Làm gì?" Trán Mễ Hiết Nhĩ nổi gân xanh: "Không thích tài nghệ nấu nướng của ta thì cứ nói thẳng ra đi, có cần phải gây họa cho người như vậy không? Ta có lòng làm món thịt nướng mà bọn chúng lại ném đi sau đó lại bảo ta làm tiếp, chờ khi ta làm xong rồi, chúng lại tiếp tục ném đi sau đó...".
"Ta hiểu rồi" Tát Tư Âu bừng tỉnh, hắn cười gượng nói: "Trong bọn họ có một người tên là Lạp Phi Nhĩ, hắn ăn rất nhiều. Thật ra...".
"Thúi lắm" Mễ Hiết Nhĩ nhảy dựng lên: "Ta đã dùng hết một trăm cân thịt bò, hết nửa thịt bò trong hầm của ta, Tát Tư Âu, không phải người nói dối ta giúp chúng đấy chứ?"
"Giải thích cho ngươi, ngươi cũng không tin. Đi, ta dẫn ngươi đi tìm bọn họ" Tát Tư Âu nắm tay Mễ Hiết Nhĩ.
"Không" Mễ Hiết Nhĩ giật tay ra khỏi tay Tát Tư Âu nói: "Ta thế nào cũng phải bắt được bọn chúng".
Trong khi hai người còn đang lôi kéo nhau thì một người mỡ cửa khách sạn, từ bên trong nhanh chóng bước ra. Người đó là Ma Tín Khoa, trên tay hắn còn bưng một chồng bát đĩa, Ma Tín Khoa đi tới ngã tư đường đối diện, hắn ném chồng bát đĩa trong tay xuống cống ngầm rồi quay người đi về.
"Ngươi đứng lại đó cho ta" Mễ Hiết Nhĩ giồng như bị uống thuốc kích thích vậy, hắn gào lên rồi chạy đuổi theo.
Ma Tín Khoa vô cùng hoảng sợ nói: "Tát Tư Âu, đã quay về, Mễ Hiết Nhĩ, ngươi...”
"Các ngươi còn có lương tâm không? Hèn hạ, vô sỉ" Mễ Hiết Nhĩ tức giận gào lên.
'Cái gì?” Ma Tín Khoa ngơ ngác hỏi.
Sự phẫn nộ tích tụ trong lòng Mễ Hiết Nhĩ bộc phát toàn bộ. Hàng chuỗi lời nói từ trong miệng hắn như mũi tên bắn ra ngoài, lên án mạnh mẽ hành vi bất nghĩa của đám người Ma Tín Khoa, giọng nói của Mễ Hiết Nhĩ rất to, chửi mắng dữ dội khiến cho rất nhiều hàng xóm chạy tới xem náo nhiệt, ngay cả mấy người Tiên Ny Nhĩ, Khởi Lệ trong khách sạn cũng bị làm kinh động.
Tát Tư Âu gắng sức nắm bả vai Mễ Hiết Nhĩ, Mễ Hiết Nhĩ tức giận quay đầu lại nói: "Làm gì vậy?"
Tát Tư Âu chỉ vào cống ngầm, Mễ Hiết Nhĩ cúi đầu nhìn xuống cống rồi hắn ngây người như phỗng. Trong cống ngầm, ngoại trừ một số rác thải sinh hoạt, còn có một đống xương cao chừng nửa thước, những khúc xương này bị lọc thịt sạch sẽ, ngay cả một miến thịt vụn mắc lại cùng không còn. Hiển nhiên người làm ra những cái đó cực kỳ nghiêm túc.
"Đi thôi" Tát Tư Âu thở dài, hắn ôm vai Mễ Hiết Nhĩ đi về khách sạn, Mễ Hiết Nhĩ vẫn còn đang ngẩn người ngơ ngác nên hắn để mặc Tát Tư Âu muốn làm gì thì làm, không phản kháng nữa.
Bên trong khách sạn, Hàn Tiến đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hết nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, giống như đang mong chờ điều gì vậy. Trong tay Hàn Tiến vẫn đang cầm chặt con dao ăn cùng cái dĩa.
"Lạp Phi Nhĩ, ăn no chưa?" Tát Tư Âu cười gượng hỏi.
"Vẫn còn hơi đói" Hàn Tiến nhẹ nhàng bỏ con dao ăn và cái dĩa trong tay xuống, nói.
Sắc mặt Mễ Hiết Nhĩ trở nên tái mét. Hắn không phải là người ngốc, ngay khi nhìn thấy đống xương đó hắn đã hiểu rõ ràng. Những người này không coi thường tài nấu bếp của hắn mà ngược lại rất tán thưởng hắn. Không vậy sao có thể ăn sạch sẽ như vậy? Nhưng nếu được lựa chọn, hắn sẽ tình nguyện không nhận kiểu tán thưởng này.
"Tát Tư Âu, bạn của ngươi rất tốt, rất nhiệt tình, hắn còn muốn nuôi chúng ta trong một năm" Ma Tín Khoa cười quái dị nói.
Mặt Mễ Hiết Nhĩ cắt không còn giọt máu. Quả thật hắn đã nói câu đó, không thể chối cãi được, huống chi hắn là người luôn coi trọng chữ tín, không thể chối cãi được.
"Các ngươi đừng có bắt nạt người thật thà có được không?" Tát Tư Âu trừng mắt nhìn Ma Tín Khoa sau đó hắn đi tới trước Tiên Ny Nhĩ nói: "Ta không có nhiều tiền lắm, ngươi thì sao?"
Tiên Ny Nhĩ mỡ không gian giới chỉ, lấy ra mười mẩy miếng kim tệ ném lên trên bàn nói: "Ta cũng chỉ có bấy nhiêu".
Tát Tư Âu cầm nắm kim tệ lên đưa cho Mễ Hiết Nhĩ: "Này, ngươi hãy cầm lấy đi".
"Không, ta không thể cầm tiền của ngươi" Mễ Hiết Nhĩ từ chối.
"Bọn họ chỉ muốn trêu chọc ngươi thôi. Ngươi thật sự muốn nuôi chúng ta hả?" Tát Tư Âu lắc đầu nói: "Ngươi có tin hay không, chỉ trong vòng mười ngày bọn họ sẽ biến ngươi thành một kẻ nghèo hèn".
"Ha ha, chúng ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, ngươi cũng đừng để ý" Ma Tín Khoa cười nói
"Bảo ngươi cầm lấy thì ngươi cứ cầm sau đó ngươi hãy đi chuẩn bị cho ta chút gì ăn. Bọn họ đã ăn no rồi nhưng ta vẫn chưa ăn" Tát Tư Âu dứt khoát đặt nắm kim tệ vào tay Mễ Hiết Nhĩ.
"Ta vẫn chưa ăn no" Hàn Tiến giơ dao ăn lên trịnh trọng nói.
Tát Tư Âu không khỏi trợn trừng mắt. Mặt Mễ Hiết Nhĩ đỏ gay, cuối cùng hắn cầm nắm kim tệ nói: "Trong hầm không còn thức ăn nữa. Ta đi ra ngoài mua cho các ngươi".
"Được, vậy ngươi hãy đi đi" Tát Tư Âu cười vỗ vai Mễ Hiết Nhĩ nói.
Mễ Hiết Nhĩ đi được vài bước rồi hắn đứng lại, quay người nhìn Hàn Tiến với ánh mắt như nhìn thấy quái vật hỏi: "Vậy ngươi còn có thể ăn bao nhiêu nữa?"
"Có bao nhiêu ta có thể ăn bấy nhiêu" Hàn Tiến trả lời rất nghiêm chỉnh.
Mễ Hiết Nhĩ lui lại, hoảng sợ đi ra ngoài khách sạn. Lúc này Khởi Lệ chờ đã lâu, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: "Tát Tư Âu, có nghe được thông tin gì không?"
"Không có tin tức của Thánh Quan thành. Quân đội của Mã Lực Thân, lĩnh chủ Địch Phổ thành đã phong tỏa biên giới. Thế nhưng ta thấy có người của thương đoàn Ma Căn của ngươi. Ta đã nói cho bọn họ là ngươi đang ở khách sạn Hồng Hà. Có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ phái người tới đây".
Sự vui mừng hiện lên trên gương mặt Khởi Lệ, đột nhiên Hàn Tiến nói: "Khởi Lệ, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?"
"Ngươi không có tín vật, chưa chắc bọn họ đã nhận ra ngươi. Nếu như bọn họ không thừa nhận ngươi là tiểu thư của gia tộc Ma Căn thì làm sao? Cho dù bọn họ có thừa nhận, ta nghĩ ngươi cũng không có đủ quyền lực để khống chế bọn họ" Hàn Tiến thản nhiên nói: "Còn nữa, ngươi cũng không biết bọn họ có trung thành hay không, ngươi cũng không biết phẩm cách của bọn họ, càng không thể biết được thái độ của bọn họ đối với ngươi. Bây giờ gia tộc Ma Căn rơi vào tình trạng nguy hiểm. Liệu có ai dám chắc bọn họ vẫn nguyện ý dốc sức vì ngươi không?"
Sự vui mừng trên gương mặt Khởi Lệ lại biến mất: "Vậy... vậy ta nên làm như thế nào?" "Cứ chờ bọn họ tới rồi nói sau" Hàn Tiến nói nhỏ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 28: Phá quan.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Mãi cho tới khi bầu trời tối đen, người của thương đoàn Ma Căn vẫn không xuất hiện. Sau cùng Khởi Lệ miền cưỡng cười nói mình đã mệt muốn đi ngủ. Khi Mễ Hiết Nhĩ dẫn Khởi Lệ lên lầu hai, hai người Tát Tư Âu và Ma Tín Khoa nhìn nhau. Bọn họ không thể khuyên giải Khởi Lệ vì dù sao đây cũng là chuyện của riêng nhà nàng. Nhưng ánh mắt hai người nhìn Hàn Tiến đã có thêm mấy phần kính nể. Ngay cả một người có kiến thức rộng rãi như Tát Tư Âu trong suy nghĩ của mình cũng tưởng rằng chỉ cần thông tin Khởi Lệ tới Thập Nhất trấn được lan ra, người của thương đoàn Ma Căn sẽ lập tức chạy tới nghênh đón tiểu thư của bọn họ. Ai ngờ sự tình lại phức tạp hơn suy nghĩ của bọn họ rất nhiều.
"Ta đi xem Khởi Lệ một chút" Tiên Ny Nhĩ đứng dậy nói: "Các ngươi cũng đi ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn phải đi chợ".
"Ngày mai... ta cần phải ngủ nhiều, các ngươi đừng quấy rầy ta" Hàn Tiến uể oải đứng dậy. Hôm nay đã tới lúc tới tiểu Trúc Cơ, hắn hy vọng không bị bất kỳ ai quấy rầy.
Ngay khi đi vào trong phòng của mình, Hàn Tiến đặt một khối ma tinh nhị giai hỏa hệ lên bàn. Đó là vật hắn lấy ở chỗ Tiên Ny Nhĩ khi ăn cơm tối, Hàn Tiến không có không gian giới chỉ nên loại vật phẩm không ổn định này chỉ có thể để ở chỗ Tiên Ny Nhĩ . Sau đó Hàn Tiến đóng chặt cửa phòng rồi đi tới giường, chậm rãi ngồi trên giường.
Ở thế giới bên kia hắn đã từng có kinh nghiệm Trúc Cơ nên hắn không có gì phải băn khoăn. Điều khiến hắn căng thắng chính là Bái Đặc Minh là một quốc gia kỳ lạ.
Qua cuộc nói chuyện của mọi người, Hàn Tiến đã hiểu chút ít về Bái Đặc Minh, ở nơi này hỗn loạn hơn nhiều so với Thánh Quan thành. Lĩnh chủ của Thánh Quan thành, Địch Tư Mã Khắc đã xác lập được địa vị thống trị của mình. Với quyền lực của nhà nước, trị an ở đó rất trật tự. Cho dù hoàn cảnh bên ngoài như nào đi nữa thì bản thân bên trong Thánh Quan thành không xuất hiện người chống đối. Các qúi tộc ủng hộ Địch Tư Mã Khắc, tầng lớp bình dân và nô lệ cũng phục tùng sự cai trị, Bái Đặc Minh thì không được như vậy. Bốn vệ thành ở đông, tây, nam, bắc lục đục với nhau, thường xuyên xuất hiện các vụ án giết người. Thái độ đối ngoại thì cực kỳ bất thường, lắc lư không ổn định. Hôm nay đứng làm đồng minh với Thánh Quan thành, Dã Liễu thành, ngày mai tại cùng một phe với Hắc Nha thành thế nên thủ phủ của Bái Đặc Minh được gắn một cái tên cực kỳ châm chọc là: Bội tín thành.
Cho tới bây giờ, các lĩnh chủ như Địch Tư Mã Khắc, Trát Cổ Nội Đức không tin tưởng Bái Đặc Minh. Có thể nói chỉ cần cuộc tranh giành của bọn họ phân thắng bại thì mục tiêu tiếp theo bọn họ muốn tính tới chính là Bái Đặc Minh. Bây giờ bọn họ để Bái Đặc Minh tự do phát triển là vì bên cạnh vẫn còn kình địch, không rảnh tay, còn về phần hợp tác, kết đồng minh thì không có gì phải nói.
Thật ra mấy thành chủ của các vệ thành Bái Đặc Minh cũng biết nguy hiểm cận kề. Bọn họ cũng muốn tăng cường lực chiến đấu của Bái Đặc Minh. Bọn họ chỉ có hai con đường. Một là đoàn kết chặt chẽ với nhau thành một khối. Hai là quyết định sinh tử thắng bại cuối cùng. Người sống sót cuối cùng sẽ thống nhất toàn bộ lực lượng của Bái Đặc Minh. Điều thứ nhất vô cùng khó khăn. Điều sau còn trả một cái giá nghiêm trọng hơn. Thế nhưng tính cách con người là thứ không thể đoán trước được. Không hẹn mà gặp, cả mấy thành chủ này đều cho rằng chính mình mới là người có thể cứu vớt Bái Đặc Minh. Làm thế nào để giải quyết khó khăn đó? Biết trên núi có hổ sao không chọn hướng không có hổ?
Mấy thành chủ này đều có suy tính riêng. Vì đấu tranh gay gắt với nhau. Bề ngoài ánh sáng bọn họ thường dùng lời nói để giải quyết mâu thuẫn và tranh chấp của nhau nhưng thực sự không giải quyết gì cả. Bọn họ đang âm thầm sử dụng một số thủ đoạn nhỏ nhưng tuyệt đối không đẩy mâu thuẫn phát triển tới mức công khai quyết liệt.
Ở trấn Lạp Đông, Hàn Tiến cố gắng hấp thu năng lượng nhưng hắn không có cảm giác gáp gấp. Khi tới Bái Đặc Minh, chứng kiến những "yêu quái môn' phóng đãng trụy lạc, ánh mắt tràn ngập dã tính, còn cả việc Tát Tư Âu và Mễ Hiết Nhĩ giải thích tất cả mọi chuyện càng làm cho Hàn Tiến có một cảm giác nguy hiểm.
Thời loạn thế, sinh mạng con người như cây cỏ. Không cần phải ai nói cho Hàn Tiến hắn biết. Thông qua mấy ngàn năm lịch sử khiến hắn biết cách sinh tồn ở thời loạn thế.
Hàn Tiến ngồi xếp bằng trong trên giường, ngũ tâm triều thiên, ngưng thần nhập định. Theo mỗi lần hô hấp, năng lượng theo tiết tấu của nhịp thở dãn nở ra rồi lại co rút lại. Từ khi Hàn Tiến bị Tiên Ny Nhĩ đả thương tới giờ đã nửa tháng. Với sự trợ giúp mạnh mẽ của Tiên Ny Nhĩ, nàng cả ngày vì hắn mà săn bắn ma thú khiến bây giờ năng lượng của hắn đã tới gần vạn nguyên. Hắn nắm chắc trăm phần trăm hoàn thành tiểu Trúc Cơ.
Tiểu Trúc Cơ chính là đả thông Tiểu chu thiên, cũng không có nội dung kỹ thuật gì, huống chi Hàn Tiến đã từng tu luyện tới tình trạng dưỡng khí luyện thần. Đối với hắn mà nói Thông Tiểu Chu Thiên chỉ giống như cái nhấc tay, quả nhiên có đầy đủ năng lượng.
Theo sự va chạm của năng lượng, Hàn Tiến có cảm giác từ Vĩ Lư quan truyền tới một cơn đau đớn. Hắn không tăng mạnh lực độ năng lượng xông tới, cũng không tận lực khống chế năng lượng, tất thẩy để mặc cho tự nhiên. Thật ra trong thời khắc mấu chốt đó cần phải duy trì sự tự nhiên. Nếu cứ cố gắng khống chế ngược lại có thể dễ dàng dẫn tới nảy sinh sai lầm.
Gần một tiếng trôi qua, lại thêm một giờ nữa trôi qua, Hàn Tiến vẫn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi như cũ. Cơn đau đớn cảm nhận ở Vĩ Lư quan dần dần chuyển thành hỏa nhiệt. Tiếp theo đó thân hình Hàn Tiến không tự chủ được chấn động. Một dòng nham thạch nóng chảy như nước lũ phá tan Vĩ Lư quan ngăn cản, dọc theo đốc mạch phóng thắng đi.
Hàn Tiến hít một hơi thật sâu. Lúc này hắn mới gắng sức khống chế. Chỉ một lát sau năng lượng đã vọt tới Giáp Tích quan. Sau khi ngừng lại một chút thì lại ầm ầm bộc phát, khơi thông Giáp Tích quan ngăn cản, tiếp tục vọt tới Ngọc Chẩm quan.
Sau lưng Hàn Tiến vô cùng ngứa ngáy. Đó chính là biểu hiện của huyết khí tràn đầy. Huyệt Bách Hội cũng không ngừng đập nhưng tất cả điều này không làm Hàn Tiến phân tâm. Một lần nữa Hàn Tiên chìm vào cảnh bình tĩnh, duy trì sự tự nhiên.
Nơi khó khăn nhất của Tiểu Chu Thiên chính là phá tan Ngọc Chẩm. Ngọc Chẩm được mệnh danh là Thiết quan. Sau Ngọc Chẩm chính là Tủy hải cũng là nơi trọng yếu nhất ẩn giấu Thần chi phủ. Lúc này mà xuất hiện sai lệch thì sẽ có thương tổn lớn.
Nội thuật đạo gia chia cơ thể con người thành ba đỉnh lô. Hạ Đan Điền là nơi tàng tĩnh. Khi Tiểu Chu Thiên không suốt, năng lượng sẽ hướng trung Đan Điền rời đi, mà trung Đan Điền là nơi tàng khí. Cuối cùng năng lượng chuyển tới thượng Đan Điền. Có thể tiến thật xa trên con đường tu chân, điểm mấu chốt nhất là có thể an toàn luyện thông suốt Tiểu Chu Thiên hay không. Mặc dù đối với Hàn Tiến mà nói thì không có gì khó khăn nhưng đây là Trúc Cơ trong Trúc Cơ nên không được phép có bất kỳ sai lầm nào.
Biểu hiện của Hàn Tiến cực kỳ kiên nhẫn, không nóng vội ôn hòa tĩnh dưỡng, không gắng sức khống chế năng lượng, cũng không quên khống chế năng lượng. Hai điều này có vẻ rất mâu thuẫn nhưng trên thực tế lại không.
Trên mặt đất có dựng một cái gương, chim chóc bay qua không trung, tất nhiên có lưu lại hình ảnh trong gương. Theo quan niệm của đạo thuật hình ảnh chính là ý nghĩ chân thực, tinh khiết nhất. Nếu như kiên quyết khống chế chim chóc, không chú ý tới hình ảnh, chẳng khác gì từ bỏ ý nghĩ chân thực. Nếu như không hoàn toàn khống chế được, khi chim chóc bay đi, hình ảnh tự nhiên biến mất, hiển nhiên chân ý cũng biến mất.
Đều quan trọng nhất của Tiểu Chu Thiên đó chính là suy nghĩ trong đầu luôn dừng lại ở chỗ "quên" cùng "không quên'.
Không biết trải qua bao lâu, huyệt Bách Hội đập càng lúc càng mạnh rồi đột nhiên trước mắt Hàn Tiên sáng bừng. Năng lượng đã chảy tràn qua Ngọc Chẩm quan. Một loại cảm giác như rơi vào cực lạc xâm nhập đầu óc Hàn Tiến như thể hồ quán đỉnh, như tắm trong nước ôn tuyền. Đầu lưỡi của Hàn Tiến thè ra tiếp dẫn năng lượng chảy thẳng vào mười hai trọng lâu, cuối cùng tụ tập ở Khí hải trung.
Sau khi liên tiếp vận chuyển ba mươi sáu tiểu Chu Thiên, Hàn Tiến mới chậm rãi mở mắt. Giống như sự dự đoán của hắn, tiểu Trúc Cơ đã hoàn thành bình yên như vậy sẽ tiến hành bước tiếp theo.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 29: Bảo vật đưa tới cửa.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Hàn Tiến chậm rãi cầm khối ma tinh hỏa hệ kia. Hắn trầm ngâm một lát rồi đặt miếng ma tinh vào trong miệng. Năng lượng ma tinh vốn không ổn định, chỉ cần có dẫn đạo, năng lượng sẽ bùng lên như hồng thủy thế nhưng Hàn Tiến đã có chuẩn bị đầy đủ. Lực ý niệm nhận được sau Trúc Cơ cũng được đề cao nhất định. Thân thể hắn lúc này giống như bọt biển vĩnh viễn không thể bão hòa, dễ dàng, thoải mái hấp thu tất cả năng lượng.
Năng lượng ẩn trong miếng ma tinh này có chừng khoảng chín mươi nguyên số còn lại tất cả đều là hỏa nguyên tố vô cùng tinh khiết. Sự thiệt thòi khi ăn hắc ám nguyên tố lần trước đã khiến lần này Hàn Tiến đề cao cảnh giác. Hắn có ý định dùng phương thức thổ nạp bài xuất hỏa nguyên tố ra ngoài nhưng khi đó linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn: chẳng lẽ hỏa nguyên tố thực sự không có giá trị sử dụng sao?
ấcTy của Hàn Tiến dần dần trở nên đỏ ửng, thậm chí còn mơ hồ phát ra ánh sáng, Hàn Tiến ép tất cả hỏa nguyên tố tới huyệt Lao Cung, tiếp đó hắn lấy ra một tờ giấy trắng, chăm chú vẽ một bức tranh trên mặt tờ giấy.
Hỏa nguyên tố hóa thành vô số tinh điểm mơ hồ có thể nhìn thấy được rơi xuống mặt tờ giấy, dần dần hình thành một lá bùa chưa từng có từ trước tới nay, Hàn Tiến cẩn thận quan sát một lát, hắn gật đầu hài lòng, hắn rời khỏi giường đi tới bên cửa sổ. Thế giới này dù sao cũng rất xa lạ với hắn. Tất cả đều phải dựa vào sự suy tính, tìm hiểu, hiểu rõ uy lực của bùa chú, hắn muốn chính mình làm thí nghiệm.
Thông Tiểu Chu Thiên không những cần phải kiên nhẫn mà còn cần thời gian. Không biết trời đã sáng từ lúc nào nhưng trên đường vẫn chưa có người đi lại, Hàn Tiên nhắm vào mục tiêu là một tảng đá ở ngã tư đường, hắn cầm đạo phù ném ra ngoài. Đạo phù vừa mới rời khỏi tay hắn đã hóa thành một ngọn lửa cực nóng, chói mắt, xen lẫn là tiếng rít chói tai, đánh trúng vào tảng đá xanh.
"Ầm" một tiếng nổ vang lên, trong ánh lửa bắn tung toe ra xung quanh, tảng đá xanh bị đánh trúng vỡ nát vụn, Hàn Tiến không ngờ một đạo phù bình thường lại có một uy lực lớn tới mức độ đó. Hắn ngây cả người một lúc rồi mới có phản ứng. Hắn vội vàng đóng cửa sổ lại, nhảy mấy bước lên trên giường.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" giọng nói của Tiên Ny Nhĩ vang lên.
"Là ma pháp hả? Nhưng tại sao ta không cảm ứng được sóng ma lực vậy?" Tát Tư Âu ngơ ngác hỏi.
"Ở chỗ đó, ta xuống xem một chút" Tiên Ny Nhĩ đã phát hiện ra mục tiêu bị ma pháp công kích.
Hàn Tiến vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích, ở khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười, cuối cùng hắn cũng đã lấy lại sự tự tin. Một đạo hỏa phù đã có thể khiến mọi người kinh hãi như vậy. Nếu là tam vị chân hỏa, ngũ vị chân hỏa, hồng liên kiếp hỏa, huyền thiên nghiệp hỏa, vân vân, thì còn phát ra uy lực mạnh mẽ như nào nữa? Cái này mới chỉ là hỏa phù, lôi phù mà thôi.
Có lẽ do nguyên nhân đã hoàn thành tiểu Trúc Cơ, có lẽ là nắm bắt được hy vọng, nắm bắt được tương lai khiến Hàn Tiên ngủ một giấc ngon đến lạ thường, cho tận tới giữa trưa hắn mới tỉnh dậy vẻ thỏa mãn.
Khi đi xuống dưới lầu, Hàn Tiến thấy mấy người Ma Tín Khoa, Tiên Ny Nhĩ đang ngồi bàn tán gì đó. Mấy người thấy Hàn Tiến đi xuống thì cười chào hỏi nhau, chỉ có Mễ Hiểt Nhĩ là không, gương mặt đang vô cùng phấn khởi của hắn đột nhiên trở nên tái mét sau đó hắn đứng dậy, đi về phía phòng bếp của khách sạn, Mễ Hiết Nhĩ chỉ kinh doanh một khách sạn nhỏ. Ông chủ, tiểu nhị cũng chỉ là một người, không thể nói là hắn không chịu vất vả.
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?" Hàn Tiến cười hỏi.
"Thiếu gia, ngày hôm qua có một thụ yêu xông vào thôn trấn, là ma thú bát giai, Nghe nói nó đã giết chết rất nhiều người. Cuối cùng một đám lính đánh thuê liên thủ cùng đội trị an mới có thể giết chiết thụ yêu đó".
"Ma thú bát giai? Ma tinh sao?" Lập tức Hàn Tiến hỏi lại. Bây giờ chỉ cần có người trước mặt hắn nhắc tới ma thú, hắn lập tức sẽ có phản ứng một cách vô thức hỏi về ma tinh.
"Chúng ta không xuất lực, ma tinh thì có quan hệ gì với chúng ta hả?" Ma Tín Khoa cười hỏi
Đúng lúc đó, bên ngoài ngã tư đường đột nhiên trở nên vô cùng náo động, Tư Đế Nhĩ Bá Cách chạy ra ngoài quan sát một lát rồi hắn quay người vẫy vẫy Hàn Tiến nói: "Thiếu gia, mau ra xem. Đó là thụ yêu. Bọn họ đang kéo thụ yêu tới đây”.
"Bọn họ muốn kéo thi thể của thụ yêu tới thôn trấn bên cạnh để hù dọa các ma thú còn lại không dám quay lại" Tát Tư Âu cau mày nói: "Không biết thời gian này có chuyện gì nữa. Rất nhiều ma thú rời khỏi dãy núi Tháp Lạp Hạ xâm nhập thôn trấn. Chúng ta không phải đã gặp mấy chục Nhân Diện Ưng, còn cả Đại Địa Chi Hùng sao? Hiện tượng này vô cùng bất bình thường".
Hàn Tiến đi ra ngoài cửa, vừa nhìn lướt qua hắn đã không có hứng thú vì thụ yêu này là quái vật chất mộc, loại vật này rất khó ăn hơn nữa tốc độ cũng không thể nhanh hơn được. Bây giờ sức ăn của hắn đã khiến người ta phải liếc xéo, một khi lại ôm một khúc gỗ liên tục gặm có khi lại làm cho người khác cảm thấy xấu hổ.
Còn nữa, thân thể ma thú cực kỳ cứng rắn. Ví dụ như thịt Nhân Diện Ưng, sau khi nướng một thời gian rất lâu, chất thịt vẫn y nguyên như vậy, rất khó nhai huống chi là thụ yêu bát giai. Có lẽ năng lượng hấp thụ được còn chưa đủ để đền bù việc hao tổn hàm răng.
Hàn Tiến lắc đầu quay trở về nhưng mới đi được hai bước hắn bất ngờ ngây người ngay tại chỗ. Hắn có cảm giác như chính mình đã quên mất vật gì đó.
Hàn Tiến chậm rãi quay đầu lại, hai tròng mắt của hắn nhìn trừng trừng vào thi thể của thụ yêu. Một lúc lâu sau hắn run run lấy ra ba mai kim tệ. Đây chính là toàn bộ gia sản của hắn: "Ma Tín Khoa. mau đi, hãy mua thụ yêu kia đi".
"Phù..." Ngụm nước đang ngậm trong mồm Ma Tín Khoa phun ra theo cầu vồng, hai mắt hắn mở to nhìn Hàn Tiến: "Không phải chứ? Ngươi muốn ăn cả thụ yêu sao?"
Không hẹn mà gặp, ánh mắt của mấy người Tiên Ny Nhĩ cùng tập trung lên người Hàn Tiến, ánh mắt của bọn họ vô cùng phức tạp.
"Đừng nói nhảm, mau đi! Ta có việc cần dùng" Hàn Tiến nóng nảy nói
Ma Tín Khoa nhìn Hàn Tiến sau đó hắn không nói thèm câu nào, đứng đậy, cầm Mai Kim tệ trong tay Hàn Tiến đi nhanh ra bên ngoài.
Ma Tinh của thụ yêu đã bị người ta sớm móc mất. Thi thể bây giờ không còn dùng được việc gì nữa. Sau khi Ma Tín Khoa cùng người ta cò kè thêm bớt, rốt cuộc hắn cũng mua được thụ yêu với giá mười miếng Mai Ngân tệ.
Ma Tín Khoa kéo thi thể thụ yêu đi vào trong khách sạn, hắn đứng sang một bên, hứng thú nhìn Hàn Tiến, trong khi đó Hàn Tiến liên tục đi xung quanh thi thể thụ yêu, ánh mắt hắn lập lòe, hai tay liên tục chà xát vào nhau, biểu hiện rất rõ ràng rằng trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn.
Hàn Tiến có đủ mọi lý do để vui mừng. Mộc chất thụ yêu cực kỳ tốt, mơ hồ tản mát ra khí tức, thậm chí có thể so sánh với gỗ đào ngàn năm. Uy lực của binh phù ra sao có quan hệ trực tiếp tới chất liệu gỗ làm thành binh phù. Dùng trang giấy chế ra binh phù, đương nhiên chỉ đánh một cái là hạ gục. Trong khi đó dùng gỗ đào ngàn năm chế binh phù uy lực khi đó được nâng cao gấp ngàn lần.
"Cho ta mượn kiếm của ngươi" Hàn Tiến chìa tay ra.
Ma Tín Khoa không nói gì, hắn đưa thanh trường kiếm cho Hàn Tiến. Một chân Hàn Tiến giẫm lên thi thể thụ yêu, một tay hắn vung kiếm đánh xuống.
"Binh" một tiếng, thi thể thụ yêu không tổn hại một sợi lông. Thanh trường kiếm trong tay lại bắn lên cao, giống như bị gió đẩy đi vậy, Hàn Tiến vô cùng vui mừng nói: "Hay!" Thụ yêu càng rắn chắc càng chế ra binh phù có uy lực mạnh.
"Ngươi làm gì vậy?" Ma Tín Khoa kêu lên hỏi.
Hàn Tiến không để ý Tới Ma Tín Khoa, hắn lại vung kiếm bổ xuống liên tục, hắn bổ một hơi liền năm, sáu kiếm nhưng chỉ để lại trên thi thể thụ yêu mấy vết thương
"Kiếm của ta...: Ma Tín Khoa không chịu được nữa, hắn gào lên, tiến tới đoạt lấy kiếm: "Đại thiếu gia của ta ơi, ngươi muốn làm gì cứ nói, ta tới giúp không được sao? Ta tới giúp không được sao?"
"Ta muốn một khối gỗ dài cứng như này" Hàn Tiến vung tay múa chân nói. "Ngươi muốn làm con rối?" Tiên Ny Nhĩ đột nhiên đứng dậy.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc