Chương 55: Sự chuyển biến của thân phận
Dịch: Be_u
Nguồn : 4vn
Tên Lang kỵ binh còn lại, thấy Hàn Thạc tay nắm trường đao xông tới, đôi mắt lớn như chuông đồng phía dưới cái trán lông lá đột nhiên trừng lên, dùng ngôn ngữ thông dụng lủng củng phẫn nộ rống lên: “Giảo… nhân loại giảo hoạt, ngươi tìm … tìm cái chết!”
Cự lang giữa hai chân hắn tru lên, tên thú nhân lang kỵ binh này từ sau lưng lấy ra một cái nỗ cung bắn về phía Hàn Thạc, một đạo hàn quanh ánh bạc đem theo tiếng rít chói tai hướng về phía sau ót Hàn Thạc bay tới.
Ma nguyên lực cấp tốc lưu chuyển, Hàn Thạc tập trung lực chú ý, trong mắt Hàn Thạc tốc độ nỗ tiễn đang rít gió bắn đến kia đột nhiên biến thành chậm chạp, quái dị y như cảnh quay chậm trong phim Hàn Thạch xem lúc trước, và trái ngược với tốc độ nỗ tiễn chính là lực cảm ứng cường đại tốc khoái của Hàn Thạc.
Khi nỗ tiễn cách một thướt trước mặt Hàn Thạc, trường đao trong tay hắn đột nhiên đâm ra, chuẩn xác vô cùng trực tiếp đánh trúng đầu nhọn của nỗ tiễn đang bắn tới, chỉ nghe “ba” một tiếng giòn vang, nỗ tiễn đột nhiên nổ tung.
Đem mũi nỗ tiễn bắn tới đánh nát mà tốc độ chiến mã của Hàn Thạc chẳng hề bị ảnh hưởng tí nào, không đợi tên thú nhân Lang kỵ binh kia bắn tiếp mũi nỗ tiễn thứ hai, Hàn Thạc đã vung trường đao xong đến trước mặt tên thú nhân Lang kỵ binh này.
Một đường đao cong vút mang theo ánh sáng u ám từ tay phải vung đao của Hàn Thạc giương lên, trường đao vốn dĩ vừa nặng vừa dầy trầm trọng, nhưng trong tay Hàn Thạc thi triển ra lại nhẹ tênh phiêu dật như vũ mao.
Tên thú nhân lang kỵ binh cũng cử đao lên đỡ, vào lúc lưỡng đao sắp đập vào nhau, đột nhiên từ bên trong ống tay áo bên phải của Hàn Thạc xuất ra một hắc sắc nỗ tiễn nhỏ xíu, nỗ tiễn “vèo” một tiếng xuyên qua trường đao của thú nhân, “phập”, lập tức đã cắm ngập vào phía cổ họng của tên thú nhân lang kỵ binh này.
“Đê … đê tiện!”
Tên thú nhân Lang kỵ binh này bọt máu trong miệng ục ục trào ra, cuối cùng sau khi khó khăn phun ra được hai chữ này, đại thủ đang vung đao đột nhiên không còn khí lực, trường đao vừa nặng vừa dầy đem theo thân thể tráng kiện của hắn trực tiếp từ trên thân cự lang té lăn xuống đất, xem dáng vẻ đó cũng biết là đã chết rồi.
“Quả nhiên là chủng tộc chỉ số thông minh thấp, hắc hắc!” biểu tình nghiêm túc bình tĩnh lúc nãy của Hàn Thạc biến mất, vẻ mặt cười xấu xa, đi đến bên người con cự lang, trường đao hất lên thì cái bao tren người con cự lang một lần nữa đã bay lên lưng con chiến mã sau lưng hắn, rất mau sau đó một đao chém xuống, con cự lang kia cũng đổ xuông trong vũng máu. “Sát, sát, sát!”
Đúng vào lúc này, tại góc đường trên đường phía bắc, một làn sóng thân ảnh đột nhiên hiển lộ ra, chỉ thấy vài chục lang kỵ binh lớn tiếng gầm gừ, đang bán mạng rượt đuổi một nhóm pháp sư chiến sĩ, trong đám người cưỡi chiến mã hạng hai đang nhếch nhác khốn khổ chạy trốn, bỗng đâu có đám người bỉ Kỳ Nhĩ của Ba Bỉ Luân quang hệ học viện.
“Mau chạy!” Hàn Thạc sau khi ngẩn ra một chốc, lập tức phản ứng, dây cương trong tay giật mạnh, tiếng vó ngựa của chiến mã đang chạy trối chết một lần nữa lại hướng về phía đường phía bắc xông ra.
Phạm Ny, Lỵ Toa mấy người trợn mắt líu lưỡi nhìn biểu hiện ‘kẻ trộm gặp ăn cướp’ âm hiểm lãnh khốc của Hàn Thạc, mắt thấy Hàn Thạc đột nhiên phóng ra, cũng hiểu là lúc này tình thế không hay, cũng làm theo hắn giục chiến mã chạy theo sau Hàn Thạc, bắt đầu chạy về hướng đường phía bắc. Cưỡi chiến mã bôn tẩu như điên suốt nửa ngày trời, đoàn người Hàn Thạc xuất hiện trong một hẽm núi lớn, hai bên hẽm núi rất dốc, ở cuối đường là một động lớn rộng rãi. Đám người Hàn Thạc ở cuối hẽm núi, ghìm cương chiến mã, ngắm nhìn nước sông xanh thẳm, đột nhiên đã lâm vào vào hoàn cảnh khó khăn.
“Đây có lẽ chính là Ni Lạc Lan Hà của đế quốc, xuyên qua Ni Lạc Lan Hà có thể đến được thành Ba Nhĩ Tát Trạch ở phía tây nam của đế quốc, thành Ba Nhĩ Tát Trạch và thành Trát Cơ Ách Tư cách nhau không xa. Thành Ba Nhĩ Tát Trạch tuy là không có phòng ngự nghiêm mật bằng thành Trát Cơ Ách Tư, nhưng khẳng định cũng có trọng binh chốt giữ, chỉ cần chúng ta có thể đến được thành Ba Nhĩ Tát Trạch, ta nghĩ chúng ta sẽ có thể an toàn rồi.”
Ngắm nhìn dòng Ni Lạc Lan Hà mênh mang, Cát Ân nhíu mày nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên mở miệng nói.
“Muốn đi đến được thành Ba Nhĩ Tát Trạch, đầu tiên bắt buộc phải vượt qua Ni Lạc Lan Hà, Ni Lạc Lan Hà này rộng như vầy, nếu như không có thuyền chở, ta nghĩ chúng ta căn bản không đi qua nổi.” Phạm Ny gương mặt vương buồn, xa xăm nhìn nước sông xanh thẳm, thở dài ai oán nói.
Sau khi đến được nơi này, Hàn Thạc lại không hề mở miệng nói tiếng nào, tự mình lo việc dốc hai cái túi lớn trên chiến mã. Những cửa hiệu của Đa La Trấn lúc đầu chính là vì những dong binh mạo hiểm mà chuẩn bị, cho nên bên trong những cửa hiệu xung quanh đa số đều là vật phẩm cần thiết cho chiến đấu.
Hàn Thạc kiểm tra một hồi, phát hiện trong cái túi lớn hai gã Lang kỵ binh cướp bóc được, tổng cộng có bốn cây nỗ cung thượng hảo hạng, vài chục mũi nỗ tiễn, ba cây chủy thủ chất lượng cực tốt, hai cây trường kiếm phổ thông, hai cây ma pháp trượng, ba cái giáp da bó sát người. Ngoài những thứ đó, còn có một vài chai lọ thuốc trị thương và các loại độc được.
Đầu tiên, Hàn Thạc chọn ra một cây chủy thủ sắc bén có nạm một viên bảo lam thạch, đương nhiên là giấu kĩ trong người, sau đó, đem vài bình độc được các loại nghiêm túc cẩn thận cất đi, cuối cùng mới đem võ khí và giáp da đổ ra trên mặt đất, ngẩn đầu nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu!”
Câu nói này của Hàn Thạc vừa ra khỏi miệng, thầy trò vong linh hệ đang thở dài ai oán nhíu mày cố nghĩ ra đối sách đều bỗng nhiên sửng sốt. Cát Ân ngẩn ra một lát, đột nhiện nghĩ ra biểu hiện vừa rồi của Hàn Thạc, kinh hô một tiếng trừng mắt nhìn Hàn Thạc tra xét: “Bố Lai Ân, hồi nãy có phải cái ngươi sử dụng là cốt tiễn ma pháp?”
Các Ân vừa mới hỏi, ngoại trừ Phạm Ny tất cả mọi người đều nhìn Hàn Thạc với vẻ mặt kinh hãi, Lỵ Toa động một tí đã hoảng hồn lanh lảnh lên tiếng, tay phải chỉ về phía Hàn Thạc, không lý giải nổi, nói: “Đúng rồi, Bố Lai Ân, ngươi làm sao có thể sự dụng ma pháp vậy?”
“Ta nghĩ, lúc này không phải là lúc để thảo luận việc này. Có một bộ phận thú nhân lang kỵ binh đang đi nhanh đến nơi này không ngừng nghỉ, ta nghĩ không bao lâu nữa, mấy tên Lang kỵ binh đáng chết kia sẽ đến đây. Bây giờ trước mặt là một hẽm núi, phía dưới là Ni Lạc Lan Hà mênh mông. Lúc này đây việc chúng ta nên làm nhất chính là suy nghĩ làm sao đối phó đám thú nhân Lang kỵ binh sắp đến.” Hàn Thạc thần sắc trấn định, vừa đem những thứ vũ khí trong bao ra sắp xếp đàng hoàng, vừa lạnh nhạt mở miệng giải thích.
“Nếu như không phải là nhà ngươi dẫn chúng ta tới cái địa phương chết tiệt này, thì chúng ta làm sao lại bị rơi vào khốn cảnh chứ?” Bối Lạp nghe Hàn Thạc nói như vậy, liếc nhìn Hàn Thạc bằng con mắt khinh thường, mặt lạnh tanh châm biếm nói.
Nhíu mày, Hàn Thạc vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên lạnh băng, trong lòng không thể không sinh ra nỗi chán ghét không cách gì kìm nén được, ngẩng đầu nhìn Bối Lạp đang xuất ngôn chế giễu. Hàn Thạc nói: “Ý ngươi nói là, quyết định của ta là một sai lầm à?”
Bối Lạp đang định mở miệng đáp lời là “Chính là như vậy” đột nhiên phát hiện mục quang âm hàn của Hàn Thạc giống y hệt sài lang đang xem xét con mồi, thân người vô cớ bỗng dưng thấy lạnh. Bối Lạp sợ lạnh tóc gáy ngượng ngùng cười gượng, khô khốc nói: “Ta, ta cũng không phải có ý đó.”
Gật gật đầu, trên mặt Hàn Thạc trở lại vẻ mặt tươi cười, giống như không có việc gì hết, cười nhẹ nói: “Đã như vậy, mọi người đều lựa chọn vũ khí, tinh thần lực của chúng ta có hạn, lại thêm cự ly của ma pháp phóng ra vẫn không xa bằng nỗ cung, ta nghĩ chúng ta nên chọn sử dụng vũ khí, đợi sau khi vũ khí không có tác dụng mới dùng ma pháp công kích. Lại đây, chúng ta sẽ bố trí một chút, đợi đám lang kỵ binh kia tới đây tìm cái chết.”
Biểu hiện lúc này của Hàn Thạc rất giống tác phong của một thủ lĩnh. Vốn dĩ điều này phải là một việc tức cười phi thường, rốt cuộc hắn – một tên tạp dịch của vong linh hệ - căn bản là không có tư cách hoa tay múa chân.
Bất quá, mọi người đã trải qua sự khủng bố sau khi Hàn Thạc nổi điên tại U Ám Sâm Lâm, và biểu hiện của hắn sau khi lãnh khốc âm hiểm giết hai gã lang kỵ binh trước đó, khi nghe Hàn Thạc hoa tay múa chân không có ai cảm thấy tức cười.
Thêm vào đó, ai cũng y như mới biết Hàn Thạc lần đầu tiên, ngay cả Phạm Ny và Cát Ân hai người đều là nghe lời bước qua, bắt đầu chọn lựa nỗ cung từ trong tay Hàn Thạc, căn bản không có ai mở lời phản đối đề nghị của Hàn Thạc.
Từ lúc nào không biết, Hàn Thạc thân phận vốn là tạp dịch, trong đám người này đã đã nghiêm túc có được uy quyền, khiến cho bọn họ cam nguyện nghe theo sự chỉ huy của Hàn Thạc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 56: Nỗi đau khổ đi kèm với việc có nhiều nữ nhân
Dịch: Be_u
Nguồn : 4vn
Cái hẽm núi lớn này, hai bên là vách núi cao vút, một thông đạo rộng năm mét ở giữa, địa phương như vậy nói chung là thích hợp nhất cho cường đạo bố trí cạm bẫy.
Mọi người đã đồng ý với cách làm của Hàn Thạc, đều bắt đầu ra tay hành động. Về cách bố trí cạm bẫy Hàn Thạc cũng không biết nhiều. Đầu tiên một người sử dụng dây thừng vững chắc dẻo dai đặt làm dây ngáng ngựa ở trong thông đạo, sau đó do Phạm Ny và Cát Ân sử dụng vong linh hệ cao cấp ma pháp, ở phía sau dây cột ngựa phóng ra một vùng Toan tính ao đầm.
Phép thuật toan tính ao đầm là vong linh hệ cao cấp ma pháp, có thể hình thành trên mặt đất một đầm lầy bùn đất, cái loại đầm lầy này sau khi đã hình thành có thể đem người nào lỡ rơi xuống ăn mòn trong chớp mắt hóa thành một bộ xương, thật sự là cao cấp ma pháp tương đối độc ác của vong linh hệ.
Một số tảng đá rất to được đặt trên vách núi hai bên, đợi sau khi các thú nhân lang kỵ binh đã tới thì nện đá tấn công bọn chúng. Mấy thầy trò vong linh hệ lực lượng yếu hơn nhiều so với Hàn Thạc, nhiệm vụ khuân vác đá tảng tự nhiên là do Hàn Thạc một tay hoàn thành.
Sau khi sắp xếp xong mấy việc này, đám Cát Ân, Bối Lạp, Ba Khắc mai phục tại một bên vách núi của thông đạo, còn nhóm Hàn Thạc, Phạm Ny và Lỵ Toa phụ trách vách núi còn lại.
“Sự thay đổi ở ngươi lúc này thật rất lớn, nếu như chúng ta lần này có thể sống sót trở về Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện, công lao của ngươi là lớn nhất đó, ta nhất định sẽ bẩm báo rõ với Học Viện khen thưởng cho ngươi!” Thân người Phạm Ny nằm bò sau một tảng đá lớn, con mắt sáng ngời nhìn một lượt khắp người Hàn Thạc, thấp giọng nói.
Hàn Thạc ở chính giữa, bên trái là Lỵ Toa, bên phải là Phạm Ny. Ba người dựa rất gần nhau, lúc Phạm Ny hạ giọng nói chuyện, hơi thở thơm ngát như hoa lan, trực tiếp phả vào bên phải mặt Hàn Thạc, hương thơm nhẹ nhàn nhạt làm cho Hàn Thạc trong lòng hơi thay đổi, đột nhiên cảm thấy nguy cơ lần này tựa hồ như cũng vô cùng dịu dàng đẹp đẽ.
Gãi gãi đầu theo thói quen, Hàn Thạc cười ngây ngô, quay đầu to gan nhìn chòng chọc vào khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Ny, lúc này tóc mai của Phạm Ny đang rối bù, bởi do thi triển Toan tính ao đầm, sau khi hao phí rất nhiều tinh thần lực sắc mặt rõ ràng hơi trắng nhợt, xem ra có chút yếu ớt, hoàn toàn không giống với vẻ xinh đẹp diễm lệ và hung hăn bắt nạt thường ngày của nàng, cho Hàn Thạc cảm nhận một vẻ đẹp khác.
“Muốn chết, đang nói chuyện với ngươi đó, không được nhìn ta chằm chằm như vậy!” Phạm Ny mắt thấy Hàn Thạc đang nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng, lại không trả lời nàng, không biết sao tấm lòng của cô gái trẻ nổi giận, trong lòng nói tên gia hỏa này bây giờ càng ngày càng lớn gan, còn dám nhìn nàng một cách vô lễ như vậy.
“Hắc hắc, Phạm Ny lão sư, người đẹp quá, nhìn thêm vài lần người cũng đâu có tổn thất, tại sao lại nhỏ nhen như vậy chứ?” Cười nhẹ một tiếng, Hàn Thạc miệng mồm mánh khóe nói.
Một cơn đau nhói đột nhiên từ cánh tay Hàn Thạc truyền đến, sắc mặt Hàn Thạc chợt đau khổ, ngoảnh đầu nhìn Lỵ Toa bên trái, thấy Lỵ Toa đang hầm hầm trừng mắt nhìn hắn, không thể không vội vàng nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Đương nhiên Lỵ Toa nàng cũng rất mỹ lệ đó, a … a…”
Ngước cổ rên khẽ một tiếng, Lỵ Toa trừng mắt nhìn Hàn Thạc, tức giận thở hổn hển nói: “Đừng có tưởng là bây giờ ngươi lợi hại rồi thì ta không trị nổi ngươi. Hừ, bây giờ đúng lúc đang có chút thời gian rỗi, mau nói cho ta biết làm sao mà ngươi có tinh thần lực, mà cả cốt tiễn ma pháp cũng đã nắm vững rồi, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đang giấu giếm không nói với ta?”
“Ê, ta đâu có bí mật gì đâu a, ta có thể nắm vững được cốt tiễn ma pháp toàn là công lao của nàng đó a, nếu không phải nàng sử dụng linh hồn chi thống khiến ta sống dở chết dở, ta chắc chắn vẫn vô dụng tầm thường như lúc trước, đa tạ nàng a!”
Sắc mặt tối sầm, Lỵ Toa đột nhiên cúi đầu thở nhẹ một hơi, thấp giọng nói: “Ngươi vẫn chưa bỏ qua cho ta, ta biết ngươi trước giờ hận ta đã sử dụng linh hồn chi thống đối với ngươi, nhưng ta lúc đầu cũng là không cố tình mà, ta cũng không biết kết quả xém chút nữa là hại chết ngươi a!”
“Không có, ta thật sự không có trách nàng, Lỵ Toa nàng không nên nghĩ lung tung. Tâm ý của ta đối với nàng, nàng cũng không phải là không biết, ta làm sao lại oán trách nàng chứ?” Hàn Thạc hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại vai diễn của hắn, vội vã nói lời an ủi Lỵ Toa.
Chính vào lúc này, cánh tay phải của Hàn Thạc lại đau lên giống y như trước, quay đầu nhìn phát hiện ngón tay của Phạm Ny cũng đang dùng sức véo hắn, trong lòng không thể không đau khổ, thầm thở dài có nhiều hơn một vợ quả nhiên không phải là việc dễ hưởng thụ, mặt mày khổ sở nói: “Phạm Ny lão sư, người lại bị sao vậy?”
Hàn Thạc nói như vậy, Phạm Ny cũng hơi hơi ngẩn ra, trong lòng thầm hỏi ta bị sao vậy, hai người bọn họ nói chuyện có quan hệ gì tới ta, ta làm sao cũng không nhịn được muốn véo hắn? Nhè nhẹ lắc đầu một lát, Phạm Ny cũng hừm một tiếng, sau đó trên mặt khoát lên nụ cười nhạt, âm thanh cao hơn một chút, nói: “Lỵ Toa à, vừa rồi hắn nói là tâm ý gì gì đó với ngươi, đây là chuyện gì vậy a?”
Trên mặt Lỵ Toa đột nhiện lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng lắc lắc tay lấp liếm nói: “không có gì không có gì, Phạm Ny lão sư chắc là nghe nhầm rồi. Ha ha, có phải không hả Bố Lai Ân?” Nói xong vẫn không quên dùng mục quang uy hiếp cảnh cáo Hàn Thạc, ý tứ đó chính là nếu mà ngươi dám nói ra, ngươi không xong với ta đâu.
Vẻ mặt khổ sở gật gật đầu, Hàn Thạc ha ha cười nói: “Đúng đấy, Phạm Ny lão sư chắc là tinh thần lực hao phí quá nhiều, thính giác có sai sót rồi?”
“Vậy ư?” Phạm Ny đánh giá Hàn Thạc đầy nghi ngờ, giả vờ hỏi thăm dò.
“Đương nhiên đương nhiên, đúng rồi Phạm Ny lão sư, đợi ta trở lại Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện, ta muốn giải trừ thân phận nô lệ của mình, lần này ở trong U ám sâm lâm, ta đã kiếm được đủ kim tệ rồi, ta có lẽ không muốn vĩnh viễn mang thân phận nô lệ.”
“An tâm đi, nếu như lần này thật sự có thể trở lại Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện, ta sẽ ra mặt điều đình với giáo phường, không chỉ giải trừ thân phận nô lệ của ngươi, mà ngay cả thân phận tạp dịch của ngươi ta cũng sẽ giúp giải trừ. Sau đó ngươi sẽ trở thành một học viên của vong linh hệ, do ta đích thân đào tạo cho ngươi vong linh ma pháp cao thâm hơn, dựa vào tư chất của ngươi, ta nghĩ thành tựu trong tương lai của ngươi nhất định có thể vượt qua toàn bộ tất cả những vong linh hệ học viên hiện giờ.”
Phạm Ny vui vẻ nhìn Hàn Thạc, cam đoan chắc chắn với hắn, trong lòng thầm nghĩ đợi cho hắn trở thành học viên của vong linh hệ rồi, nếu như ma pháp của hắn tiến bộ rất nhanh thì có thể chân chính rũ bỏ những ràng buộc hiện giờ, đến lúc đó nói không chừng… ý… ta đang nghĩ gì vậy, xem điệu này chắc chắn là ta đã hao phí tinh thần lực quá nhiều, nếu không làm sao lại hồ tư loạn tưởng như vầy.
Đúng vào lúc này, Hàn Thạc đang lộ rõ vẻ mặt sung sướng đột nhiên nhíu mày, nhắm mắt ngưng thần lẩm bẩm một hồi, đột nhiên hướng về phía đối diện hô lớn: “Cát Ân lão sư các người cẩn thận nha, ta đã nghe được tiếng giậm chân nặng nề, ta nghĩ đám lang kỵ binh của thú nhân chắc cũng sắp đến rồi.”
“Biết rồi, các người cũng phải cẩn thận đó. Bố Lai Ân, Phạm Ny lão sư vừa nãy cùng ta hao phí rất nhiều tinh thần lực, ngươi phải bảo vệ Phạm Ny lão sư cho tốt a!”
“An tâm đi, Phạm Ny lão sư đã ở bên ta, trừ phi ta chết trước, nếu không Phạm Ny lão sư sẽ không bị thương hại một chút nào đâu!”
Sau khi Hàn Thạc nói xong câu này đột nhiên cảm thấy cánh tay bên trái lại đau nhói, hắn liền biết ngay chắc chắn là động tác của Lỵ Toa sau khi nổi giận, vội vàng ngoảnh đầu giải thích với Lỵ Toa ở bên trái. Bất quá, hắn lại không để ý tới Phạm Ny ở bên phải, mục quang đang nhìn hắn lúc này ẩn chứa thêm mấy phần ý tứ phức tạp.
Cuối cùng, tiếng “đa đa” nặng nề từ xa truyền lại, ngay cả thầy trò vong linh hệ thông thường cũng đã nghe cái âm thanh nặng nề ức chế này, không thể không toàn bộ tập trung tinh thần, hết sức chăm chú dự định ứng phó đợt tập kích bất ngờ phía sau.
“Chết tiệt, làm sao lại là đám Bỉ Kỳ Nhĩ của bên quang hệ chứ!”
Đúng lúc ai cũng đang nín thở tập trung định đẩy mấy tảng đá lớn xuống, Hàn Thạc ánh mắt sắc bén đã đột nhiên phát giác được những người mới đến lại không phải là lang kỵ binh của thú nhân, mà là đám người Bỉ Kỳ Nhĩ, Ngải Lâm của Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện Quang Hệ đang hoảng sợ luống cuống, nhếch nhác thảm hại tháo chạy, trong đó còn có vài pháp sư chiến sĩ lạ mặt, bọn họ đều là cưỡi chiến mã đang hí loạn xem ra đã sắp quỵ rồi, trên mặt lộ rõ vẻ mệt bã người.
Phạm Ny nhíu mày, đột nhiện từ phía sau tảng đá lớn thò đầu ra, rướn cái cổ thon dài, giọng ngọt ngào hô lớn: “Bỉ Kỳ Nhĩ lão sư, các người nhanh dừng chân, ở đây có cạm bẫy bọn ta đã đặc biệt bố trí chuyên đối phó với đám lang kỵ binh.”
Đoàn người Bỉ Kỳ Nhĩ sắp xông vào dây ngáng ngựa nghe Phạm Ny nói vậy vội vàng dừng lại đúng thời khắc quan trọng. Sau đó Bỉ Kỳ Nhỉ ngước đầu nhìn đám thầy trò vong linh hệ trên hai bên vách núi, liền hiểu ngay tình hình hiện tại, lặp tức lớn giọng hét lớn: “Thú nhân lang kỵ binh ở ngay sau lưng chúng ta, các người tính làm sao?”
“Sau khi bỏ ngựa, đuổi chiến mã chạy nhanh về phía sau, sau đó leo bộ lên đây nhanh lên, bọn ta sẽ cho biết mấy chỗ đó có cạm bẫy, nếu không cứ ở nguyên đó thì các người chỉ có đường chêt!” Hàn Thạc thò đầu ra, bình tĩnh hô lớn.
Đám người Bỉ Kỳ Nhĩ nghe Hàn Thạc nói như vậy, chỉ là hơi do dự một chút, sau đó toàn bộ nghe theo phân phó của Hàn Thạc, sau khi xuống ngựa dùng chuỷ thủ chích vào phía sau mông ngựa, lùa mấy con ngựa bị chích đau này về phía sau. Sau đó một đoàn người dưới sự nhắc nhở chỉ dẫn của Phạm Ny, luống cuống vượt qua day ngáng ngựa và toan tính ao đầm, nhanh chóng trèo lên vách núi hai bên.
Lại một tràng âm thanh “đa đa”, một lần nữa truyền đến tai mọi người, lúc này ai cũng biết lần này khẳng định chính là ma thú lang kỵ binh truy đuổi đến rồi.
“Ẩn người đi, chuẩn bị chiến đấu!” Hàn Thạc hô cao một tiếng, mọi người toàn bộ chú ý cẩn thận ẩn thân, dự định cho đám thú nhân lang kỵ binh quen đốt nhà giết người cướp của này một bài học bằng máu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 57: Giết người cướp của
Dịch: Be_u
Nguồn : 4vn
Phía xa, bụi bay mù mịt, tiếng “đa đa” nặng nề giống như tiếng trống ngực đang đập thình thịch trong tim mọi người. Trước tiên lưỡi dao tỏa ánh sáng u ám của trường đao như đập vào mắt, theo sau là thân hình cường tráng của thú nhân cưỡi trên cự lang, từng tên từng tên liên tiếp hiện ra.
Những tên thú nhân lang kỵ binh này rõ ràng vừa mới cướp bóc một chập, mấy cái bao trên người cự lang dưới thân bọn chúng đều căng phồng, xem ra cửa hiệu của Đa La Trấn nhất định đã bị vét sạch đến một miếng ngói cũng không chừa.
Có lẽ chính vì những tên lang kỵ binh này vác theo quá nhiều chiến lợi phẩm nên tốc độ chạy của cự lang dưới chân bọn chúng đã chịu ảnh hưởng, vì vậy mới để cho nhóm Bỉ Kỳ Nhĩ dù đang cưỡi chiến mã yếu ớt cũng có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Hàn Thạc ở phía sau tảng đá lớn, trong tay nắm chặt nỗ cung, bĩnh tĩnh nhắm vào gã thú nhân dũng mãnh nhất ở ngay phía trước, Phạm Ny ở bên cạnh cũng đang cầm nỗ cung không ngừng thay đổi phương hướng, con ngươi sáng lóe lên quang mang kiên định, xem ra đối mặt với sinh tử tồn vong Phạm Ny cũng biết là bắt buộc phải độc ác.
Lỵ Toa hay tay trống không, bất quá nàng và những học viên khác ở bên cạnh đều có vài tảng đá lớn, mấy tảng đá này đã được Hàn Thạc bố trí xong rồi, chỉ cần dùng sức đẩy một cái là có thể lăn xuống, khẳng định có thể tạo thành lực sát thương còn khủng bố hơn cả nỗ cung.
Dưới tiếng gầm rống của cự lang, một hàng mười mấy tên lang kỵ binh nhanh như gió bay điện giật cuối cùng hoàn toàn xuất hiện tại lối vào thông đạo. Tốc độ của bọn chúng vừa nhanh vừa mạnh, căn bản không có dự liệu đến việc trên đường đi có mai phục, tên nào cũng huy vũ trưởng đao, lớn tiếng điên cuồng la hét, giục cự lang xông tới.
“Oái oái oái”
Mấy phiến cự lang tiên phong đi trước bỗng nhiên bị vấp dây thừng ngáng ngựa, chân trước đột ngột bẻ cong mất thăng bằng, phát ra tiếng gào thảm thiết, bốn tên lang kỵ binh thân người bị ảnh hưởng của quán tính, đột ngột từ trên người cự lang bay vèo.
“Bộp bộp bộp bộp”
Bốn tên thú nhân đang vung vẩy cánh tay không thể không rớt thẳng xuống “toan tính đầm lầy” trước mặt, phát ra âm thanh trầm trọng làm rung động mặt đất.
Chỉ thấy bốn tên thú nhân rớt xuống “toan tính đầm lầy”, đột nhiên phát ra tiếng kêu gào thảm thiết giống như cự lang, cùng với mỗi tiếng khóc gào thân hình cường tráng của bọn chúng y như bị axít tưới lên, thịt da râu tóc và luôn cả y phục toàn bộ bị ăn mòn thành máu, “toan tính đầm lầy” chảy tràn với tốc độ nhanh, trong chớp mắt bốn tên thú nhân lang kỵ binh đã biến thành bốn bộ khô lâu thật lớn.
Bốn tên thú nhân lang kỵ binh này chỉ là những kẻ xấu số đầu tiên, phía sau còn có ba tiên lang kỵ binh không kịp ngừng đà xông lại, cũng bay vào “toan tính đầm lầy” y như bọn chúng, cũng là trong chớp mắt hóa thành ba bộ khô lâu.
“Cái “toan tính đầm lầy” này quả nhiên không thẹn là cao cấp ma pháp của vong linh hệ, Phạm Ny lão sư thật lợi hại, đợi về đến Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện rồi, nhất định phải dạy ta ma pháp này!” Hàn Thạc thấy cái “toan tính đầm lầy” này hiểm độc như vậy, thấp giọng hưng phấn nói với Phạm Ny.
Bất quá Hàn Thạc nói xong đột nhiên phát giác sắc mắt Phạm Ny trắng nhợt, ánh mắt đang nhìn cái “toan tính đầm lầy” kia có một chút không bình thường, không thể không dùng người mình cọ cọ vào Phạm Ny, một lần nữa mở miệng nói: “Phạm Ny lão sư, người bị sao vậy?”
Phạm Ny bị Hàn Thạc huých một cái, đột nhiên phản ứng lại, hoảng loạn nói: “Không, không sao, ma pháp “toan tính đầm lầy” này sau khi ta nắm vững đây là lần thứ nhất thi triển, thật là không tưởng được ma pháp này ác độc như vậy.”
Trong lúc Hàn Thạc và Phạm Ny nói chuyện, mười mấy tên thú nhân lang kỵ binh đó bởi vì mấy tên trước mặt bỗng nhiên ghìm cương ngựa, những tên lang kỵ binh phía sau thu thế không kịp, thật sự là hỗn loạn dính chùm lại với nhau, vẫn có vài tên thú nhân lang kỵ binh bị húc phải trực tiếp từ trên người cự lang ngã xuống.
Bất quá từ lúc này trở đi, dây ngáng ngựa và “toan tính đầm lầy” đã mất đi tác dụng, bọn thú nhân trong tiếng la hét “sí sa sí sồ” của một tên thủ lĩnh, trong lúc hỗn loạn dính chùm cố gắng ổn định đội ngũ trở lại.
“Sát!”
Chính là vào lúc này, Hàn Thạc đột nhiên vận hết sức hét lớn một tiếng.
Đám Lỵ Toa sớm đã ‘mài dao’ chờ đợi, không nhịn được nữa, vừa nghe Hàn Thạc hô lớn, liền cũng hò hét đẩy tảng đá bên cạnh về hướng vách núi, trong tiếng đá lăn đùng đùng, mười mấy tảng đá khí thế ngút trời mượn theo xung lực, hoặc lăn hoặc bay giáng xuống thú nhân lang kỵ binh bên dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn, thú nhân lang kỵ binh vốn dĩ là kẻ đi săn lại biến thành con vật bị săn, những tảng đá lớn đang lăn xuống biến thành hung khí lấy mạng, rất nhanh đã thu gặt tính mạng của những thú nhân này. Đám thú nhân lang kỵ binh chen chúc lúc nhúc này, hiện giờ căn bản không thể có được đội ngũ chỉnh tề nữa, đối diện với những tảng đá lớn đang lăn xuống, lập tức phải trả giá thật thảm.
Bốn tảng đá lớn giáng xuống đập mạnh, trực tiếp làm cho sáu thú nhân và cả cự lang ở dưới đều bị đập đến nỗi máu thịt bầy nhầy, những tảng đá còn lại thuận theo vách núi lăn xuống, xung lực của đá cuồng mãnh, rớt vào ngay giữa đám lang kỵ binh đem theo một chuỗi tiếng kêu gào thảm thiết.
Đợi cho đợt đá lớn này đi qua, lại có mười lăm lang kỵ binh thảm tử tại đương trường, còn có đến mười tên bị ảnh hưởng thụ thương với nhiều mức độ khác nhau. Mấy tên thú nhân này hoảng sợ luống cuống kêu thảm, bỗng phát giác thông đạo quay trở ra đã bị đá tảng chặn kín, tiếp theo sau đó từ hai bên vách đá đột nhiên lộ ra rất nhiều nhân ảnh, cùng với tiếng chửi mắng là một chuỗi nỗ tiễn và ma pháp công kích.
“Đám thú nhân thô tục dã man này, để ta đưa ngươi đi chết!” Ở bên còn lại, Ngải Lâm của quang hệ từ bên trên vách núi đứng thẳng dậy, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét thấp giọng chửi một tiếng rồi bắt đầu niệm quang hệ ma pháp cùng Bỉ Kỳ Nhĩ bên kia đồng thời tấn công thú nhân, xem ra bọn họ bị đám lang kỵ binh truy đuổi thảm hại như vậy đến giờ rốt cuộc mới tìm được chỗ phát tiết.
Đến lúc này, trong thông đạo bên dưới, có khoảng gần 30 tên thú nhân lang kỵ binh vẫn chưa chết. Bất quá mấy tên lang kỵ binh này lại phải đối mặt với các loại ma pháp công kích từ hai bên vách đá. Hàn Thạc tay cầm nỗ cung nhắm vào một tên thú nhân rồi lạnh lùng bắn tên, chỉ cần mấy tên thú nhân kia bị nỗ tiễn của Hàn Thạc bắn trúng, ngay cả không phải điểm yếu hại cũng ngã xuống trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể đứng lên được nữa.
“Ý tại sao thú nhân bị nỗ tiễn của ngươi bắn trúng dù chỉ là bị xướt chút xíu ngoài da cũng đều y nhau không đứng lên được vậy. Nhưng bị nỗ tiễn của ta bắn trúng chỉ cần không phải chỗ trí mạng thì không có trở ngại lớn gì?” Phạm Ny ở bên cạnh sau khi quan sát một lát, nhíu mày nghi hoặc chất vấn Hàn Thạc.
“Hắc hắc, đó là đương nhiên, mỗi một mũi nỗ tiễn của ta trên đầu tên đều được ta dành thời gian chấm một tí độc phấn, chỉ cần dính một chút xíu thì bọn chúng tuyệt đối đi đời rồi!” Hàn Thạc lại một lần nữa nhắm chính xác giết một tên thú nhân, lãnh đạm giải thích như là không có chuyện gì xảy ra.
Câu này vừa ra khỏi miệng, Phạm Ny ngẩn người, sau đó giận dữ chỉ Hàn Thạc, chán ghét nói: “Ngươi, ngươi quả nhiên thật bỉ ổi, phương pháp ác độc như vậy, ngươi học từ ai vậy? Ngay cả hai nước đánh nhau, chúng ta cũng không thể sử dụng độc tiễn a, đây là quy củ bất thành văn của Kỳ Ảo Đại Lục a.”
Nhún nhún vai, Hàn Thạc làm như không có chuyện gì, nói: “Đây là lúc không phải ngươi chết thì ta chết, nói cái gì bỉ ổi hay không bỉ ổi, có thể trả cái giá ít nhất để giết được bọn chúng đó chính là phương pháp chính xác nhất, người cổ hủ quá rồi.”
“Đúng rồi a, Bố Lai Ân nói không sai một chút nào, đám thú nhân đáng chết này, ở tại Đa La Trấn đốt nhà giết người cướp của, mỗi năm đến mùa đông lại sẽ thừa cơ đến biên thùy của đế quốc ta cướp phá, không cần nói quy củ gì sất với bọn chúng.” Lỵ Toa ở bên cạnh lúc này đột nhiên nói chen vào, hiển nhiên là thiên vị tác phong của Hàn Thạc.
“Hừ, hai tên tiểu quỷ các ngươi, tâm địa đều xấu xa y chang, hèn gì bỗng nhiên biến thành ăn ý với nhau. Bố Lai Ân, lần này coi như bỏ qua, nếu như có thể trở lại đế quốc, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết là đã từng làm chuyện này, về sau cũng không được làm như vầy nữa, nếu không lỡ như bị người ta biết được, khẳng định là sẽ trừng phạt ngươi đó.” Phạm Ny lườm hai người một cái, đột nhiên nghiêm mặt dặn dò.
Hàn Thạc hiểu rõ ý tốt này của Phạm Ny, trong Đa La Trấn lý do tại sao bán những độc phấn này đều là để đối phó với những ma thú hung tàn trong U ám sâm lâm, thông thường thì không có ai dám quang minh chính đại sử dụng trong lúc đối phó với địch nhân của mình.
Bất quá, đối với lời căn dặn của Phạm Ny, Hàn Thạc chỉ là nghe qua loa, nơi sâu thẳm trong lòng ngược lại cảm thấy hơi có gì đó không đúng, nếu như gặp phải thời khắc quyết định sinh tử, hắn khẳng định sẽ mặc kệ tất cả vẫn sử dụng phương pháp ác độc này.
Dưới sự công kích của nỗ tiễn cùng các loại ma pháp, những tên thú nhân lang kỵ binh còn lại cũng chỉ có thể sử dụng nỗ tiễn công kích nhóm mai phục hai bên vách đá, chỉ bất quá đám người Hàn Thạc hiện giờ hoàn toàn chiếm ưu thế về địa thế và nhân số, đang không ngừng tấn công xuống, mấy tên thú nhân lang kỵ binh tên này nối tiếp tên kia ngã trong vũng máu, hiển nhiên đã không còn sức để cứu vớt tình hình tuyệt vọng rồi.
Đợi đến lúc đám lang kỵ binh đó chỉ còn sót lại năm tên, bọn chúng cuối cùng bắt đầu khiếp đảm, cự lang không có cách nào vượt qua tảng đá, mấy tên thú nhân này đành phải lập tức nhảy xuống cự lang, đến cả những thứ trong cái bao trên người cự lang cũng hoàn toàn bỏ lại, bắt đầu bất chấp tất cả tháo chạy về phía sau.
“Hỏng rồi, bọn chúng sắp tháo chạy rồi, nếu như bọn chúng thoát được, nhất định sẽ có càng nhiều lang kỵ binh đến, mọi người nhanh chóng truy đuổi.” Hàn Thạc thấy tình hình, lập tức biến sắc, vội vàng hét lớn, nhưng thân người hắn vẫn ở nguyên chỗ, cũng không động đậy.
Lời Hàn Thạc vừa nói ra, mọi người hoảng sợ luống cuống, một nhóm người từ vách đá xông xuống, bắt đầu bán mạng truy đuổi những tên thú nhân đang tháo chạy. Ba chiến sĩ nãy giờ đang ẩn nấp chạy nhanh nhất, bay trên vách núi dễ dàng như đi trên đất bằng, khoái tốc đuổi theo, sau lưng bọn họ Bỉ Kỳ Nhĩ dẫn đầu một đám pháp sư gồm cả Cát Ân, Ba Khắc và vài người của vong linh hệ, cũng vén ma pháp bào phóng đi.
Vào lúc Phạm Ny rướn người, đang định phóng ra từ phía sau tảng đá, Hàn Thạc đột nhiên xuất thủ ôm ấy leo Phạm Ny, thấp giọng gắt: “Nguy hiểm như vậy, người đi làm cái gì?”
Cái eo thon của Phạm Ny đột nhiên bị Hàn Thạc ôm chặt, thân người bỗng tê cứng, ngoảnh đầu nhìn, mấy học viên vong linh hệ cũng đang định phóng ra toàn bộ đều nhìn nàng với ánh mắt quái dị, đặt biệt là Lỵ Toa kia càng giống như đang cố gắng kìm nén nộ khí.
Phạm Ny chợt ngẩn người, sau khi phản ứng trở lại thì trái tim thiếu nữ đập gấp gáp, ráng mây hồng nổi trên khuôn mặt xinh đẹp, bỗng nhiên vùng vẫy kịch liệt, mở miệng giận dữ nói: “Làm gì vậy, mau buông ta ra, ngươi ôm ta làm gì hả?”
“Cũng không cần mấy người chúng ta, lúc này chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm?” Hàn Thạc buông ta, hắc hắc cười nói.
“Vẫn còn chuyện gì càng quan trọng hơn?” đám người Phạm Ny đều nghi hoặc hỏi.
“Vét sạch chiến lợi phẩm a, đồ vật trong mấy cái túi trên thân cự lang đó, đem đến thủ đô của đế quốc, đều là kim tệ sáng choang a!” Hàn Thạc cười lớn một tiếng, thân người đã tức tốc từ vách đá xông xuống.
Phạm Ny, Lỵ Toa mấy người ngẩn ra, đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy có vài kẻ lạ mặt thông minh cũng đang phóng xuống dưới, thì cũng không trù trừ nữa, đều kinh hỷ vui mừng hét lớn một tiếng, không thèm để ý đến tư thái nữa, vội phóng về phía túi lớn đựng đồ mà đám thú nhân lang kỵ binh vơ vét được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 58: Tác dụng của khô lâu chiến sĩ
Dịch: Be_u
Nguồn : 4vn
“Đọa lạc vong linh chiến sĩ a, hưởng ứng tiếng gọi của hắc ám sứ giả, triển hiện sự tồn tại của ngươi a!” Hàn Thạc đang phóng xuống thông đạo, giữa đường đột nhiên niệm ma pháp chú ngữ.
Một tên khô lâu chiến sĩ rất bình thường theo chú ngữ của Hàn Thạc rớt xuống, xuất hiện trong thông đạo phía dưới. Hàn Thạc vừa thấy khô lâu chiến sĩ xuất hiện lập tức ngưng tụ tinh thần lực phát hiệu một mệnh lệnh -cướp đồ vật.
Tuy nhiên khô lâu chiến sĩ này không phải là tiểu khô lâu mà Hàn Thạc đã dùng ma công chế luyện qua, tốc độ và sức mạnh của hắn nếu so với tiểu khô lâu thì hiển nhiên thua kém không chỉ một cấp, quá trình di chuyển thân người vẫn phát ra tiếng xương cốt va chạm “lách cách lách cách”.
Ở trong Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện, tiểu khô lâu đen thui có bảy xương gai đã náo loạn chấn động quá lớn rồi. Nếu như để cho người ta biết tiểu khô lâu là do Hàn Thạc gọi ra thì chắc chắn sẽ có một chuỗi phiền toái sẽ kiếm hắn, vì vậy Hàn Thạc không dám để tiểu khô lâu xuất hiện lúc này.
“Mọi người mau lên, nếu không toàn bộ đồ vật đều bị kẻ khác cướp đi hết!” Trong những người còn lại gồm có bọn Ngải Lâm của quang hệ, nàng phát hiện nhóm Hàn Thạc đang xông thẳng xuống phía dưới, lập tức hô lớn chạy vội đến.
Vong linh hệ bên này, đám Phạm Ny và Lỵ Toa vừa thấy Hàn Thạc tự nhiên gọi ra một khô lâu chiến sĩ, đầu tiên là hơi ngẩn ngơ, rồi nhanh chóng phản ứng, đều mang vẻ mặt kinh hỷ, bắt đầu gọi ra khô lâu chiến sĩ.
Trong chớp mắt, mười mấy khô lâu chiến sĩ lần lượt được đám người Phạm Ny và Lỵ Toa gọi ra, dưới sự sai khiến bằng tinh thần lực của các nàng, mấy khô lâu chiến sĩ này giang hay tay xương xẩu nhặt lên mấy cái bao trên thân từng con cự lang dưới đất.
Những đồ vật bên trong những cái bao của lang kỵ binh ở dưới đều được dọn sạch, mấy tên thú nhân lang kỵ binh chết thì lúc này tự nhiên trở thành đồ vô chủ, đương nhiên ai giành được trước thì sẽ thuộc về người đó. Khô lâu chiến sĩ bên này của Hàn Thạc vốn là chiến lực cực tệ, lần này cuối cùng cũng phát huy được tác dụng, mười mấy khô lâu tốc độ tuy là chậm chạp nhưng rốt cuộc trong tay mỗi khô lâu chiến sĩ đều nắm một cái bao.
Đám người Hàn Thạc và Phạm Ny, Lỵ Toa thân là chủ nhân tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, căn bản mỗi người tay cầm một bao, Hàn Thạc còn cướp được đến 4 bao, trên mặt mang nụ cười cực kỳ thỏa mãn.
Những đồ vật mà lang kỵ binh để lại trong thông đạo, đám người Hàn Thạc lấy được 8 thành, 2 thành còn lại do kẻ khác lấy được. Các loại vũ khí, khôi giáp, dược liệu trong Đa La Trấn đều là đồ giá cao ngất ngưỡng, nếu như đem đến đế quốc để bán, nhất định có thể bán được rất nhiều tiền.
Sai khiến khô lâu chiến sĩ đứng xếp hàng xong, Hàn Thạc nhìn Phạm Ny cười nói: “Phạm Ny lão sư, có được mớ đồ vật này tăng thêm thu hoạch của chúng ta tại U ám sâm lâm, ta nghĩ sau khi về đến Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện vong linh hệ chúng ta nhất định có thể khiến cho giáo phường phải nhìn nhận đối xử với con mắt hoàn toàn khác.”
Lúc này, tâm tình của Phạm Ny cũng cực tốt, sớm đã quên mất chuyện Hàn Thạc vô lễ lúc trước, trên khuôn mặt xinh đẹp mang biểu tình tràn đầy sung sướng, đôi mắt sáng ngời liếc nhìn Hàn Thạc, nhẹ giọng nói: “Không chắc đâu, mớ đồ này là của những cửa hiệu trong Đa La Trấn, tuy là bây giờ chủ nhân của cửa hiệu trong Đa La Trấn kẻ thì chạy trốn kẻ thì đã chết nhưng nếu như bị đế quốc biết được nguồn gốc của những đồ vật này thì nhất định sẽ tịch thu.”
Mối quan ngại của Phạm Ny không phải là không có đạo lý, Hàn Thạc nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên nhớ đến gã Phú Tân Ân đã gặp ở trong U ám sâm lâm. Lúc hai người chia tay, Phú Tân Ân có để lại cho Hàn Thạc một tấm bạc chỉ(*), để Hàn Thạc có thể tìm hắn làm ăn. Gã Phú Tân Ân này là người của hãng buôn Bối Tư Đặc của đế quốc, nếu mà tìm được hắn thì có thể biện pháp giải quyết thích hợp.
Nghĩ đến điều này, Hàn Thạc tự tin cười với Phạm Ny, nói: “Phạm Ny lão sư, người không cần lo lắng, chỉ cần có thể bình an trở về đế quốc, ta có cách xử lý những đồ này, chắc chắn sẽ không để lại sơ hở nào đâu.”
Phạm Ny sửng sốt mãi nhìn Hàn Thạc, tiếp theo sau đó lắc lắc đầu, cảm khái nói: “Bố Lai Ân, ta phát hiện ta càng ngày càng nhìn không thấu ngươi, ngươi rốt cuộc là đang giấu giếm bí mật gì trên người, ngươi làm sao có thể có biện pháp xử lý mấy đồ vật này chứ?”
Ha ha cười nhẹ, Hàn Thạc nói: “Mấy việc này để sau hãy nói, ta nghĩ việc chúng ta nên làm nhất bây giờ chính là nghĩ xem làm sao đi khỏi chỗ này, làm sao nhanh chóng trở về đế quốc.”
Trong lúc Hàn Thạc và Phạm Ny nói chuyện, đám người Bỉ Kỳ Nhĩ gồm có đám người Cát Ân, Ba Khắc của vong linh hệ, đã từ phía xa trở lại. Từ biểu tình nhẹ nhõm trên mặt bọn họ, Hàn Thạc biết mấy tên thú nhân kia đã bị giết chết rồi.
Quả nhiên, đoàn người Bỉ Kỳ Nhĩ đến nơi lập tức đắc ý nói: “Mọi người yên tâm đi, mấy tên thú nhân đó đều không chạy thoát được, bây giờ cuối cùng chúng ta có thể tạm thời yên tâm rồi.”
Lời của Bỉ Kỳ Nhĩ nói được nửa chừng đột nhiên sửng sốt nhìn chung quanh, hô lớn: “Ý, ở đây có chuyện gì vậy?”
Chỉ thấy ở trong thông đạo lúc này thì ngoài thi thể của thú nhân lang kỵ binh ra, tất cả mấy cái bao đều đã bị những người ở lại chia phần hết, đặc biệt là Hàn Thạc và Phạm Ny bên này, một hàng khô lâu chiến sĩ trong mỗi tay là một bao cực lớn, hiển nhiên là càng bắt mắt hơn.
Phạm Ny có chút xấu hổ, há hốc miệng, không biết nên nói gì mới đúng. Cuối cùng trong lòng rộn lên, không thể không trừng mắt nhìn Hàn Thạc, tỏ ý Hàn Thạc bước ra trả lời.
Hàn Thạch làm như không có chuyện gì đi vài bước về phía trước, trên mặt không có một chút xấu hổ nào, đem hai cái bao trên người thuận tay vứt xuống, gọi những dong binh chiến sĩ và ma pháp sư lạ mặt vừa mới từ xa trở lại, cười mỉm nói: “Mấy thứ này đều là chiến lợi phẩm, các dũng sĩ lại đây chọn lựa vài cái đi, mọi người sắp sửa đường ai nấy đi rồi, nhưng chúng ta mới vừa chung sức đánh lùi thú nhân, những thứ này để làm vật kỷ niệm của trận chiến này của chúng ta.”
“Được a, được a!”
Khoảng mười mạo hiểm giả mới trở lại, vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, đồng thời hoan hô, ai cũng hưng phấn phóng qua, bắt đầu thành thạo lựa chọn đồ vật trong bao.
Bỉ Kỳ Nhĩ và mấy học viên quang hệ vốn cũng định tham gia trong hàng ngũ này, bất quá bọn họ thấy được mấy người Ngải Lâm trong tay cũng cầm mấy bao đồ thì hơi ngẩn ra, bèn đi về phía Ngải Lâm.
“Tiểu hỏa tử, ngươi thật là một bằng hữu tốt, sau này nếu như cần dùng Chiến Lang dong binh đoàn bọn ta thì cứ thoải mái nói.”
“Ha ha, ta rất sẵn sàng làm bạn với ngươi, nếu như ngươi sau này có muốn phối trí dược vật gì, có thể kiếm ta.”
“… …”
Trong lúc mấy người này đang chọn lựa đồ ai nấy cũng đều mặt mũi tươi cười nói năng thoải mái, từng người một ghi lại phương thức liên hệ và đưa bạc chỉ đặt trong tay Hàn Thạc.
“Phạm Ny lão sư, mấy thứ này tại sao lại cho bọn họ, Bố Lai Ân làm cái quái gì vậy?” Vong linh hệ học viên A Tây Na vẻ mặt tiếc rẻ, nhìn cái bao Hàn Thạc mở ra, thở hồng hộc tức giận nói.
“Cách làm việc của hắn hoàn toàn chính xác, nếu như mấy thứ này đều bị bọn ta nuốt trọn, đám người này không đạt được một chút ích lợi gì, bọn họ khẳng định sẽ đem chuyện này bẩm cáo cho đế quốc biết, hoặc là bọn họ phẫn nộ còn có thể sinh ra ý định dùng sức để cướp, nếu mà như vậy chúng ta bị phiền phức lớn rồi.
Bây giờ Bố Lai An đem một phần nhỏ cho bọn họ tùy ý chọn lựa, chính là muốn kéo bọn họ xuống nước, khóa miệng tất cả bọn họ. Bọn họ không có không gian giới chỉ, cũng không có cách nào gọi ra khô lâu chiến sĩ làm cu-li giống như chúng ta, căn bản không có cách nào đem đi bao nhiêu đồ, như vậy thì kẻ hưởng lợi lớn nhất sau cùng cũng lại là chúng ta, hắn còn lấy được tình hữu nghị với đám mạo hiểm giả này, Bố Lai Ân bây giờ thật là càng ngày càng lợi hại rồi!” Đôi mắt mỹ lệ của Phạm Ny một mực ngưng tụ trên người Hàn Thạc lúc này đang cười nói với đám mạo hiểm giả, nàng giải thích cho A Tây Na ở bên cạnh đang không hiểu gì cả nghe.
“Hắn bây giờ càng ngày càng thần bí, cũng không biết hắn từ đâu học được tri thức loạn xà ngầu, mà tri thức của hắn lại còn thật sự hữu dụng!” Lỵ Toa nhìn Hàn Thạc, nghĩ đến bí quyết làm to ngực mà Hàn Thạc dạy nàng, không hiểu sao thấp giọng cảm khái.
“Được rồi, mọi người đều đã chọn lựa đồ xong rồi, chúng ta chia tay ở đây thôi, sau này nếu như có cần làm phiền chỗ của các ngươi, ta nhất định sẽ không khách khí, ha ha!” Ở bên kia, Hàn Thạc cười vui vẻ với mọi người như đã quen từ trước, bốn cái bao do đùng trên người hắn căn bản đã toàn bộ trống trơn.
Đám dong binh mạo hiểm giả này nhiều hay ít gì cũng đã đạt được thứ mà mình muốn, mục quang nhìn Hàn Thạc cảm thấy cực kỳ thuận nhãn, cuối cùng mọi người chào hỏi một lượt, từng người nối tiếp nhau rời khỏi. Đám Bỉ Kỳ Nhĩ bên kia sau khi đi qua bên Phạm Ny cám ơn cũng vác đồ đi khỏi.
Đến lúc nơi này chỉ còn lại nhóm Hàn Thạc, Cát Ân mới ảo não nói: “Nếu sớm biết thì ta cũng ở lại rồi, nếu như bọn ta không đi, mấy cái bao trong tay mấy người bên quang hệ khẳng định cũng là của chúng ta.”
Phạm Ny không tỏ một chút thái độ gì đối với vẻ ảo não của Cát Ân, lúc này đột nhiên cảm thấy hắn đã lớn như vậy rồi mà tựa hồ như trí lực so với Hàn Thạc cũng không bằng, trong lòng không hiểu tại sao nảy sinh cảm giác xem thường.
“Đúng rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Ánh mắt Phạm Ny ngước nhìn Hàn Thạc, tự nhiên mở miệng hỏi.
Ngoảnh đầu nhìn dòng Ni Lạc Lan Hà mêng mông, Hàn Thạc nghĩ ngợi một lát, trầm giọng nói: “Dưới khe núi có một đại thụ cao vút, trong bao của chúng ta có các loại vũ khí, còn có mấy sợi dây thừng chắc chắn dẻo dai nữa, chỉ cần chúng ta đốn một vài cây, có thể nhanh chóng chế thành một cái bè gỗ, thông qua bè gỗ chúng ta có thể vượt qua Ni Lạc Lan Hà, trực tiếp đi đến được thành Ba Nhĩ Tát Trạch.”
“Cách này à, vậy tại sao lúc nãy ngươi không nói cho những người khác?” Cát Ân nghe Hàn Thạc nói như vậy, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Bọn họ muốn đi, có liên quan gì đến ta. Vả lại sau khi bọn họ rời khỏi đây mới có thể giúp chúng ta dẫn dụ sự chú ý của thú nhân thì chúng ta mới bớt nguy hiểm, như vậy không phải là rất tốt à?” Hàn Thạc cười nhẹ, giải thích cứ như là lẽ đương nhiên.
Những lời này vừa nói ra, đám người Phạm Ny, Cát Ân ngơ ngẩn, thầm tự cảm thán Hàn Thạc bây giờ quả nhiên không giống trước, vừa rồi đang chuyện trò vui vẻ với người khác nhưng xem ra đã âm thầm tính toán rồi.
Cát Ân, Ba Khác, Bối Lạp ba người nghe được, nhớ lại những việc nhắm vào Hàn Thạc lúc trước, trong lòng đồng thời cùng giật mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 59: Tặng người một sợi dây chuyền
Dịch: Be_u
Nguồn : 4vn
Với sự trợ giúp của hắc ám sinh vật, công việc đốn cây kết bè gỗ dưới sự chỉ huy của Hàn Thạc chỉ mất nửa ngày thời gian là đã giải quyết xong.
Năm cái bè gỗ và mười mái chèo gỗ nhờ khô lâu chiến sĩ vận chuyển từng cái từng cái được đặt xuống nước. Đợi sau khi mười ba cái túi đã được đặt trên bè gỗ rồi mọi người mới lần lượt trèo lên bè gỗ, tay cầm mái chèo gỗ bắt đầu chèo trên dòng Ni Lạc Lan Hà.
Ba người Hàn Thạc cùng Phạm Ny, Lỵ Toa ở trên một chiếc bè gỗ, do Phạm Ny gọi ra một cương thi chiến sĩ, để cương thi chiến sĩ chèo, ba người Hàn Thạc ung dung nhàn nhã ngồi trên bè gỗ vững chắc, thỏa thích thưởng thức phong cảnh dọc theo dòng Ni Lạc Lan Hà.
Đã đến lúc trời sụp tối, ráng mây chiều đầy chân trời, nước sông Ni Lạc Lan Hà xanh thẳm êm ả, vài con cá lớn gan phóng lên khỏi mặt nước, vẽ thành từng dải bạc trên mặt nước. Đại thụ cao ngút trời ở đằng xa cành lá xum xuê, một vài côn trùng không biết tên vui vẻ kêu ríu rít, đem đến cho người ta một tâm trạng tĩnh mịch yên bình.
Trong lúc Phạm Ny và Lỵ Toa nhẹ giọng nói cười, thưởng thức cảnh đẹp ở chung quanh, Hàn Thạc ngồi xếp bằng trên bè gỗ, nhắm mắt âm thầm tu luyện ma công, không hề bỏ sót chút thời gian rỗi nào dùng để rèn luyện thể xác, đem kinh mạch trong thân thể không ngừng khai thác.
Hai người Phạm Ny và Lỵ Toa bụng vốn đầy lời muốn hỏi Hàn Thạc, bất quá sau khi hai nàng phát giác Hàn Thạc đã nhắm mắt không nói tiếng nào thì cũng không lên tiếng làm phiền hắn, mà lại còn cảm khái tính siêng năng của Hàn Thạc, trong lòng nghĩ hèn gì Hàn Thạc lại tiến bộ nhanh chóng như vậy. Con mắt đen của hai nàng lâu lâu lại tụ tập trên người Hàn Thạc, thấp giọng len lén thì thầm đàm luận gì đó, xem điệu bộ thì đề tài nói chuyện khẳng định bao gồm Hàn Thạc trong đó.
Trải qua một thời gian dài an tĩnh, đến lúc Hàn Thạc cảm giác được bè gỗ bị chấn động, đột nhiên mở mắt nhìn bốn bề một lát, thì phát hiện là bè gỗ đã vượt qua Ni Lạc Lan Hà vào một lùm cây cỏ um tùm.
Hai người Phạm Ny, Lỵ Toa thích thú chỉ huy hắc ám sinh vật, đem chiến lợi phẩm trên bè gỗ lên bờ. Sau khi gọi toàn bộ bọn Cát Ân lại, mọi người hoan hô một tiếng, dùng tinh thần lực chỉ huy hắc ám sinh vật, phân biệt phương hướng, bắt đầu nhanh chóng đi về hướng thành Ba Nhĩ Tát Trạch.
Đi như vậy hai ngày liền, đoàn người cuối cùng cũng đã đến thành Ba Nhĩ Tát Trạch. Sau khi đến thành Ba Nhĩ Tát Trạch, đầu tiên mọi người tìm một lữ quán lớn, lập tức bắt đầu tắm rửa thay quần áo, ăn uống no nê một bữa, nghĩ ngơi thoải mái một đêm.
Cách đãi ngộ đối với Hàn Thạc bây giờ đã hoàn toàn thay đổi so với lúc trước U ám sâm lâm, lẽ đương nhiên là được hưởng thụ phục vụ tôn quý, thậm chí được có một phòng riêng, ngay cả việc khuân vác đồ đạc đến nhà kho chuyên dụng của lữ quán mọi người cũng tự mình động thủ, không ai dám kêu Hàn Thạc lại làm nữa.
Ngày thứ hai, buổi sớm tinh mơ.
“Đông đông đông” Phạm Ny ở ngay sát vách Hàn Thạc, sau khi Hàn Thạc vừa thức dậy sớm thì đã đứng trước cửa phòng Phạm Ny gõ cửa.
“Ai đó?” Âm thanh mệt mỏi của Phạm Như từ trong phòng truyền lại.
“Là ta.” Hàn Thạc đáp lời.
“Ồ, ngươi đợi một lát, ta rửa mặt một chút rồi sẽ mở cửa cho ngươi.”
Một lát sau, Phạm Ny mở cửa phòng, trên người mặt một trường bào lụa mỏng màu trắng, trường bào mềm mại làm nổi bật những đường cong trên dáng người thon thả phong vận của Phạm Ny. Tóc mai của nàng rối bời, uể oải đưa mắt nhìn Hàn Thạc, sau khi tránh người cho Hàn Thạc đi vào, hỏi: “Sớm như vậy, ngươi đến làm gì?”
Hàn Thạc tham lam nhìn Phạm Ny chằm chằm một hồi lâu, đóng cửa phòng xong, rất tự nhiên đi lại cái bàn tròn ngồi xuống rồi mới vừa cười vừa nói: “Phạm Ny lão sư, hôm qua ta suy nghĩ một chút, cảm thấy những đồ vật trong tay vẫn là quá dễ thấy, muốn tìm người thương lượng một chút nên xử lý làm sao.”
“Ừm, xử lý được mấy thứ này sớm một chút, chúng ta cũng không phải là thương nhân, dầu gì cũng không thể đem mấy thứ này theo suốt về đến học viện. Nhưng mà mấy thứ đồ này đều là từ Đa La Trấn, nếu như vạn nhất bị người ta phát hiện, chúng ta không chỉ không lấy được kim tệ, mà có khi còn dính phiền phức, việc này nên làm thế nào thì tốt đây?” Chân mày đen láy của Phạm Ny hơi nhíu lại, nghĩ một lúc rồi nói.
“Nếu như chúng ta có một cái không gian giới chỉ thì có thể giải quyết được vấn đề này. Phạm Ny lão sư, không gian giới chỉ tuy trân quý, bất quá cũng có một giá tiền mà, một cái không gian giới chỉ nhỏ nhỏ bình thường khoản bao nhiêu kim tệ a?”
“Không gian giới chỉ thông thường chỉ có ma đạo sư của không gian hệ mới có khả năng luyện chế ra, vật liệu để chế tạo không gian giới chỉ cũng rất quý báu, vì vậy giá cả của không gian giới chỉ đều cao ngất ngưởng. Ngay cả không gian giới chỉ chất lượng kém một chút thì tối thiểu cũng cần một hai nghìn kim tệ, đây chắc chắn không phải ai cũng có thể trả nổi, ngươi không nên hồ tư loạn tưởng nữa.”
“Phạm Ny lão sư, người thân là một cao cấp ma pháp sư, rất nhiều học viên của vong linh hệ đều là xuất thân quý tộc, tại sao ngay cả một cái không gian giới chỉ cũng không có?”
“Ha ha, ta tuy là cao cấp ma pháp sư, bất quá bình thường rất ít khi ra khỏi Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viện, thu nhập mỗi năm cũng chỉ vài trăm kim tệ, làm sao mà dư tiền để mua không gian giới chỉ a. Vong linh hệ là hệ nhỏ nhất yếu nhất, nếu những học viên này xuất thân quý tộc thì cũng sẽ không vào vong linh hệ học tập, mà bọn họ cũng chưa tốt nghiệp, trong gia tộc làm sao mua không gian giới chỉ cho bọn họ được!”
Phạm Ny giải thích như vậy, Hàn Thạc gật gật đầu, kể như đại khái đã hiểu rõ rồi, xem ra những thầy trò vong linh hệ này đều nghèo kiết xác, hèn chi đối mặt với mớ đồ vật này, người nào người nấy đều tỏ vẻ hưng phấn như vậy.
“Nguyên lai là như vậy, một cái không gian giới chỉ cần một hai nghìn kim tệ, ha ha, xem ra trước tiên ta nên sắm một cái không gian giới chỉ rồi.” Hàn Thạc nghĩ đến việc trong túi đeo của hắn có hai nghìn kim tệ, xoa xoa cằm suy tư một hồi, như là chìm trong suy nghĩ, nói.
Phạm Ny liếc nhìn Hàn Thạc, bực mình nói: “Một tên tạp dịch như ngươi mà có kim tệ gì chứ, nếu như ngươi có tiền như vậy, làm sao mà đến cả thân mình cũng bị bán đi, đã làm tạp dịch ở vong linh hệ những sáu năm cơ chứ?”
Hàn Thạc cười “hắc hắc”, nói: “Trước kia khác, bây giờ khác, ai nói là ta sẽ suốt đời nghèo mạt, người an tâm đi, ta có biện pháp sắm được không gian giới chỉ.”
Nói đến đây, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phạm Ny, Hàn Thạc dáo dát nhìn xung quanh, từ trong túi của hắn lôi ra một sợi dây chuyền mã não khảm hồng bảo thạch, sợi dây chuyền này lấp lánh ánh hồng nhàn nhạt, viên hồng bảo thạch óng ánh trong vắt, rõ ràng là một viên bảo thạch rất có giá trị.
“Phạm Ny lão sư, cái này tặng người!” Hàn Thạc mắt thấy Phạm Ny đang nhìn sợi dây chuyền trên tay hắn đến say mê, thấp giọng khẽ cười, liền đem sợi dây chuyền này tặng cho Phạm Ny.
Phạm Ny đầu tiên mừng rỡ, sau đó sắc mặt ửng đỏ, sau khi phục hồi phản ứng bèn rối rít thoái thác nói: “Ta, ta không thể. Đúng rồi, cái này ngươi từ đâu mà có?”
“Đương nhiên là lấy từ trong những cái bao mà thú nhân lang kỵ binh vơ vét được, ngay lúc đầu ta nhanh tay lẹ mắt, thấy bên trong một cái bao có lấp lánh ánh hồng thì phát hiện sợi dây chuyền mã não hồng cẩm thạch này. Ta nghĩ Phạm Ny lão sư kiều diễm mỹ miều như vậy nếu mà đeo dây chuyền này nhất định có thể càng tôn thêm vẻ kiều diễm động lòng người, vì vậy nên mới lấy ra để tặng riêng cho người.” Hàn Thạc thần sắc vẫn bình thường, lãnh đạm nói.
“Cái này quá đắt tiền, ta không thể lấy, hay là ngươi giữ lại cho mình đi!” Gương mặt kiều diễm của Phạm Ny chợt đỏ như say rượu, đôi ngươi trong sáng nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, nhưng miệng vẫn úp úp mở mở thoái thác.
“Cầm đi mà, một đại nam nhân như ta giữ lại cái này cũng chẳng dùng được, huống hồ mấy năm gần đây người luôn chiếu cố ta, ta đối với người quả thật là luôn luôn rất cảm kích, lần này không dễ dàng gì có được cơ hội báo đáp người một lần, nếu như người chối từ thì ta sẽ rất buồn đó.” Hàn Thạc nghiêm sắc mặt, cái vẻ cười cợt ngu ngốc mọi ngày biến mất, kiên trì nói.
“Thật sự không được mà, lần trước ngươi đã cứu ta, mà trên đường đi ngươi giúp ta không ít, ta làm sao có thể lấy đồ của ngươi được. Ủa, tuy là lần trước ở trong đầm nước, ngươi …” Phạm Ny lắp bắp, nói đến đầm nước tựa hồ như nghĩ đến việc Hàn Thạc xâm phạm, khuôn mặt xinh xắn đỏ như sắp khóc, lườm Hàn Thạc một cái.
Dáng vẻ xinh đẹp này của nàng, xém chút nữa là câu hồn Hàn Thạc đi mất, trong lòng chợt động, Hàn Thạc oai phong lẫm liệt vội vàng đứng lên, cười mỉm nói: “Người nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta lúc nào cũng sẽ thấy áy náy. Ta còn có việc phải làm, xin đi trước.”
Hàn Thạc nói xong, không để Phạm Ny trì hoãn, lập tức mở cửa phòng đi ra, tiếng bước chân càng lúc càng xa dần.
Phạm Ny trong lòng hoảng loạn, ánh mắt rơi trên dây chuyền mã não hồng bảo ngọc, thần sắc hiện ra vẻ cổ quái không thể diễn tả được, lúc thì ánh mắt kiên định, lúc thì thần tình mềm yếu, lúc thì sắc mặt vừa thẹn vừa vui, vẻ mặt không ngừng biến hỏa phức tạp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya