Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1123: Từng bước, máu đổ
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Con đường rộng lớn từ cửa Tây thành Yến Kinh đến Hoàng thành có tên là Tây Hà. Hai bên nhà cửa san sát nhau. Ngày xưa trên đường người xe như nước, nhưng đáng nói nhất là hai bên đường trồng những cây ngô đồng cực lớn, khiến cho con đường thênh thang thoảng chút sinh khí nhè nhẹ.
Mưa to tầm tã, trên đường không có một bóng người. Mưa tí tách lộp độp va vào các tảng đá lớn. Dân chúng núp ở trong nhà không dám đi ra ngoài đường, nhìn qua khe hở cánh cửa và cửa sổ, liền phát hiện một đội kỵ binh quỷ dị thong thả đi theo đường Tây Hà hướng về phía Hoàng thành. Điều khiến mọi người kinh ngạc, đó là bên trong đoàn kỵ binh có một chiếc tuấn mã kéo chiếc xe ba gác lớn, trên xe đặt một khối quan tài to màu đen.
Đoàn kỵ binh này đều mặc áp giáp đen bên trong, nhưng mỗi người đều đeo mảnh vải trắng bên trên khôi, bên ngoài giáp cũng khoác áo choàng trắng. Bọn họ đều cưỡi những con ngựa to lớn, tay cầm lá chắn cực kỳ khổng lồ, tay kia cầm trường thương, thắt lưng đeo đại đao, lưng đeo cung tiễn, mưa thu tạt vào giáp đen, lộ ra một hơi thở lạnh lẽo ác nghiệt.
Đội nhân mã này tính thì không nhiều, thoạt nhìn chỉ chừng 100 người mà thôi, nhưng cỗ khí thế đó, cũng khiến người ta ớn lạnh.
Hàn Mạc tay cầm Huyết Đồng côn, cưỡi Tuyệt Ảnh, ngẩng đầu nhìn Hoàng thành nguy nga phía trước qua màn mưa mịt mù, mặt không chút biến đổi.
Hàn Mạc trong lòng hiểu rõ, Hàn Huyền Đạo nhất định đã biết mình hôm nay đến, trong thành lại yên tĩnh đáng kinh ngạc, đường phố không bóng người, cho thấy lão đã sẵn sàng đợi hắn.
Ba nghìn thiết kỵ theo hắn vào kinh, Hàn Mạc để lại một đường lui trong tình huống bất đắc dĩ, một ngàn năm trăm kỵ binh ở ngoài thành tiếp ứng, mà hơn một ngàn kỵ binh áo giáp khác thì canh giữ Tây môn, tiếp ứng khi cần rút lui.
Đó là phòng bị trong tình huống không thể khác.
Hàn Mạc vào thành vốn không nghĩ tới chuyện thất bại, càng không nghĩ sẽ phải lui lại Tây môn.
Hắn ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn Hoàng thành nguy nga an tĩnh kia.
Tây Hà đại đạo nhìn thì dường như là một đường thẳng, dường như có thể phóng ngựa chạy thẳng là đến Hoàng thành. Nhưng Hàn Mạc hiểu, nếu dễ dàng như vậy, không phải là phong cách Hàn Huyền Đạo.
Tiếng vó ngựa vang lên trong mưa, bên trong cơn mưa tầm tã, một đoàn kỵ binh đông nghịt nghịt đen sẫm tiến đến từ phía đối diện.
Phía sau Hàn Mạc lập tức có tám kỵ binh đi lên phía trước, các tấm lá chắn ráp lại với nhau, tạo thành một vách tường đồng vững chắc.
Hàn Mạc nhìn đội kỵ binh như dòng nước lũ đen kịt kia, thản nhiên cười, quay đầu sang Diễm Tuyết Cơ bên cạnh:
- Con đường này chính là con đường máu. Nàng cùng ta đến Hoàng cung!
Diễm Tuyết Cơ cười:
- Nếu tính mạng không có gì nguy hiểm, ta sẽ không ra tay. Đợi đến khi ngươi đánh không được, ta mới mang ngươi rời khỏi…
Nàng chớp đôi mắt câu hồn:
- Nhìn ngươi bại dưới tay người khác, cũng là chuyện thú vị.
Hàn Mạc cười ha hả:
- Chỉ sợ nàng sẽ không có cơ hội được thấy!
Trên đường lớn, phía trước là hơn 20 tay cung binh, sau đó hơn 10 kỵ binh, xem khôi giáp thì cũng đoán đều là tướng lĩnh cao cấp của Ngự Lâm quân, sau cùng là nghìn nghịt Ngự Lâm quân Bộ binh, trường thương trong tay, mưa và áp giáp hòa vào nhau, trông cực kỳ tiêu điều.
Hàn Mạc cười, nhìn đám quân trước mặt, không hề biến sắc. Nhưng ánh mắt thì dồn cả vào một gã tướng lĩnh Ngự Lâm quân khôi giáp khác hẳn với những người khác, thoạt nhìn cũng đoán được thân phận của gã.
Hàn Tòng Định không phải là con cháu trực hệ của Hàn gia, năm 25 tuổi vẫn không có tiếng tăm gì.
Gã ở trong tộc thậm chí còn bị kỳ thị, bởi vì có một con mắt bị tật từ bé, rốt cuộc khi lớn lên một bên mắt bị hỏng. “Định độc nhãn”, biệt hiệu này đã theo gã rất nhiều năm, gã phải nhận rất nhiều sự chế nhạo và đùa cợt của người đời.
Rất ít người biết, bên trong gã hoàn toàn không cam chịu, từ nhỏ đã cắn răng khổ luyện, tuy không có sư phụ tài giỏi, nhờ cố gắng gấp mấy lần người khác, nên võ công của gã cũng cực kỳ cao minh.
Gã đối nhân xử thế rất khiêm tốn, nhưng đối với con cháu bản tộc rất lưu tâm. Hàn Huyền Đạo cũng để ý gã, năm Hàn Tòng Định 25 tuổi đã triệu gã vào Yến Kinh, cho gia nhập đội quân Lang Giáp doanh.
Không hề nghi ngờ, ở trong lòng gã, Hàn Huyền Đạo là ân nhân, bất kể người khác xem Hàn Huyền Đạo như thế nào, Hàn Tòng Định vẫn sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình cho lão, hoàn toàn phục tùng lão.
Hai bên cách nhau khoảng 15 bước, không hẹn, mà đều cùng dừng bước chân.
Mưa vẫn rơi, trên một con đường lớn, hai bên đều tràn ngập sát khí.
Hàn Tòng Định nhìn cỗ quan tài, gã tất nhiên biết người trước mắt chính là Ngũ thiếu gia của Hàn tộc, nhưng gã đã được Hàn Huyền Đạo giáo huấn, cho rằng người này đã trở thành kẻ phản quốc bán tộc.
Tuy là cố nhân, nhưng đã vô tình.
Mưa trút xuống những bộ khôi pháp sáng loáng của các dũng sĩ tinh nhuệ nhất Yến quốc vang lên những tiếng va động mạnh, trên gương mặt của bọn họ vẫn không hề có chút cảm xúc nào.
Hàn Tòng Định chậm rãi nâng tay lên, chỉ vào Hàn Mạc, giọng có chút khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng vang dội, át cả tiếng mưa đang ầm ào trút xuống đường lớn.
- Kẻ thù phản quốc, Hàn Mạc, giết!
Hàn Tòng Định tay phất xuống, đại đao vung lên:
- Giết!
Khi tiếng giết vừa dứt, hàng cung tiễn phía trước liền buông dây cung, bị tấm chắn lớn ngăn lại, kỵ binh Ngự Lâm quân phía sau cùng rút đao, ánh đao trong phút chốc sáng lên trong màn mưa mờ mịt.
Giáp sĩ Ngự Lâm quân dũng mãnh rống giận xông lên, 100 kỵ binh trong mắt họ, thật sự không chịu nổi một kích.
Hàn Mạc khóe miệng hơi nhếch lên, tay nắm chặt Huyết Đồng côn, lúc đám Ngự Lâm quân xông đến, cũng là lúc bên trong kỵ binh vang lên một giọng nói lạnh lùng:
- Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, một đường đánh thẳng tới Hoàng thành!
Vù vù vù…
Đám kỵ binh một tay nắm cự thuẫn, tay kia không biết tự khi nào đã cầm một loại ống trúc thoạt nhìn rất bình thường, ống trúc bắn tên vừa nhanh vừa mạnh, chuẩn xác vô cùng.
Phụp phụp phụp!
Tên đâm vào da thịt dứt khoát, sắc bén, đám Ngự Lâm quân xông lên trước không kịp hừ lên một tiếng, lập tức một đám ngã quỵ trong mưa, tảng đá lớn trên đường trong nháy mắt chất đầy tử thi.
Ở lượt tên thứ nhất của Phong Xảo nỗ, Hàn Mạc đã giục ngựa tiến lên, Tuyêt Ảnh hí vang, binh sĩ phía trước liền tạo ra một kẽ hỡ, Hàn Mạc người và ngựa là một, tựa như một tia sét trong mưa, nháy mắt xẹt qua đám kỵ binh, một mình một ngựa xông lên.
Hàn Tòng Định đồng tử co rút lại.
Ngựa Tuyệt Ảnh tựa như điện, mà động tác của Hàn Mạc lại đơn giản vô cùng, huy côn, đánh ra, xoay ngược lại, đập mạnh, nhẹ nhàng như mây bay nước chảy chảy, chỉ có điều, trong chớp mắt, Ngự Lâm quân chắn phía trước hắn, đã bị một côn đánh chết.
Hàn Tòng Định thậm chí chưa kịp phát hiện ra, thì đôi mắt lạnh lùng kia đã nhìn chằm chằm vào gã, mà Tuyệt Ảnh mã một đường thông suốt, bay qua các chướng ngại vật đã được chủ nhân loại bỏ, bằng tốc độ nhanh nhất nhằm về phía Hàn Tòng Định lao tới.
Hàn Tòng Định từ nhỏ đến lớn, vô số lần bị khuất phục nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng hiện tại, gã cảm giác được một luồng khí lạnh đang lan tỏa toàn thân.
Hàn Mạc tu vi võ đạo cố nhiên vượt xa tưởng tượng của gã, khiến hắn giật mình, nhưng càng làm cho gã ớn lạnh là thái độ giết người của Hàn Mạc, giơ tay vung chân, nhìn cứ như mạng người là chuyện vặt.
Gã xuất thân Hàn tộc, nên tính tình Hàn Mạc cũng biết đôi chút. Hàn Mạc cho tới nay là một người ôn hòa, thậm chí, từ con người hắn khó cảm thấy một loại sát khí.
Hàn Tòng Định cũng từng gặp Hàn Mạc vài lần, ấn tượng về Hàn Mạc chỉ dừng lại ở một thiếu gia công tử, tuy rằng Hàn Mạc sau khi nhập kinh công lao hiển hách, làm vô số chuyện khiến người ta giật mình, nhưng Hàn Tòng Định cũng khó có thể xem Hàn Mạc như một sát thủ.
Nhưng hiện tại gã cảm nhận được từ trên người Hàn Mạc toát ra hơi thở của Thần Chết.
Hàn Mạc khi giết người không chỉ bình tĩnh mà còn cực kỳ lạnh lùng.
Hàn Mạc ra chiêu động tác nhìn rất chậm nhưng lại cực kỳ hữu hiệu. Hắn ở đâu, ở đó có người ngã xuống, máu tanh bắn lên liên tục. Thân thể đầy máu của Ngự Lâm quân trộn lẫn với nước mưa, rơi xuống tảng đá lớn, hết người này đến người khác, trong tiếng mưa rơi, liên tục vang lên tiếng kinh hô thảm thiết.
Hàn gia Ngũ thiếu gia cưỡi ngựa, vung đồng côn, trên đường lớn, giống như đang độc diễn trò chơi giết người. Trên sân vắng, máu tươi chảy thành dòng.
Tựa như từ địa ngục, Tử thần đi vào nhân gian, dùng một phương thức cực kỳ bình tĩnh, cũng là cách khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhất, giữa nhân gian hèn mọn lạnh lùng cướp đi các sinh mạng nhỏ nhoi.
Hàn Mạc người và ngựa gắn thành một khối, trên giáp trụ của hắn dính đầy máu tươi nhưng không một Ngự Lâm quân nào có thể chạm binh khí vào người hắn.
Hàn Tòng Định cũng không kịp nghĩ nhiều, càng không có thời gian thưởng thức cách Tiểu Hàn đại nhân giết người, bởi vì ngay lúc đó, Tiểu Hàn đại nhân đã đến trước mặt gã, Huyết Đồng côn như có ma quỷ nhập vào, đánh thẳng vào ngực gã.
Hàn Tòng Định vừa ngộ ra thủ pháp giết người của Hàn Mạc một đôi chút, Ngũ thiếu gia côn thuật dường như đơn giản, nhưng lại ẩn giấu luồng sát khí hùng mạnh.
Hàn Tòng Định âm thầm khổ luyện, rất có nhận thức, cũng biết tu vi võ đạo khi đạt đến cảnh giới cao nhất đó là “Ý”
Cách chiêu số lợi hại trên đời này đều có nguồn gốc, nhưng đạt tới cảnh giới dùng Ý để điều khiển chiêu thức, thì đã không còn chút dấu vết. Ý cảnh võ đạo bày ra, thoạt nhìn như có sơ hở, nhưng lại không tìm thấy sơ hở.
Cho nên Ngũ thiếu gia một côn đâm đến nhìn như cực kỳ bình thường, Hàn Tòng Định dường như có đến 30 cách thức hóa giải, nhưng trong nháy máy lại cảm thấy lạnh buốt toàn thân.
Bởi vì lúc côn đâm đến, gã nhìn ra không chỉ một côn đơn giản, mà là một côn đầy biến ảo.
Ý người, là theo ý của con người, Hàn Tòng Định chắc chắn có 30 chiêu hóa giải một chiêu này, nhưng Hàn Mạc một côn lại cũng có ít nhất 25 loại biến thức. Bằng tu vi võ đạo của Hàn Tòng Định, có thể nhìn thấy trong đó 11 loại biến thức, nhưng trong lòng gã hiểu, biến thức của Hàn Mạc vượt xa con số 11 loại này.
Hàn Mạc đánh ra chiêu này, khiến cho gã thấy, gã hoàn toàn không có khả năng hóa giả 11 chiêu trong một chiêu này.
Hàn Tòng Định căn bản không có thời gian kịp tự vấn, gã chỉ có thể phản xạ bằng cách ngã người ra phía sau, tay phải nâng lên, đại đao trong tay hướng về phía Huyết Đồng côn, ý đồ dùng chiêu này đẩy Huyết Đồng côn ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1124: Khí giới
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Bốn phía Ngự Lâm quân đông nghìn nghịt đều muôn phần kinh hãi, bọn chúng nhìn thấy một mình Hàn Mạc từ trong đám kỵ binh cưỡi ngựa ra, sau đó hoa mắt nhìn thấy hơn mười người tiến đến cản lại trong chớp mắt tất cả đều ngã trong vũng máu, mà Hàn Mạc trong sự miêu tả sơ lược, đã phá được sự ngăn cản mạnh mẽ đến trước người Hàn Tòng Định.
Quân sĩ hai bên đều nhìn thấy đại đao của Hàn Tòng Định hướng về phía trước, rất nhiều người chứng kiến đều hiểu được, một đao này của Hàn Tòng Định hiển nhiên là muốn đẩy Huyết Đồng côn của Hàn Mạc ra.
Động tác hai bên thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng rồi lại vô cùng kì lạ, lúc đại đao Hàn Tòng Định hướng về phía trước khơi mào là lúc mọi người có thể nhìn thấy Huyết Đồng côn của Hàn Mạc ép xuống vô cùng đơn giản.
Vì thế, một cảnh tượng kì lạ xuất hiện.
Nếu Huyết Đồng côn của Hàn Mạc là một thanh đao, như vậy người và ngựa của Hàn Tòng Định sẽ biến thành một khối đậu hũ, Huyết Đồng côn rơi từ trên xuống dưới, đầu tiên là dễ dàng khống chế đại đao của Hàn Tòng Định, sau đó côn kia sẽ rơi thẳng phía trên đầu Hàn Tòng Định. Hàn Tòng Định gần như không kịp kêu lên một tiếng, máu văng khắp nơi, đầu mang khôi giáp dĩ nhiên cũng bị đánh nát, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ vụn, người hắn trầm xuống, cả người lẫn ngựa trở mình ngã xuống đất.
Đám Ngự Lâm quân lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, Hàn Tòng Định tuy không coi là cao thủ tuyệt thế, nhưng trong Ngự Lâm quân tuyệt đối thuộc vào hạng cao thủ, nhưng vị mãnh tướng Ngự Lâm quân này lại bị Hàn Mạc đánh chết trong nháy mắt, hơn nữa Hàn Mạc ra chiêu không hề hoa mĩ, chiêu đơn giản như vậy, nhưng lại có sức sát thương và phá huỷ kinh người.
Trở lại nguyên trạng, đường lớn hoá giản, là tinh tuý võ đạo chân chính.
Hàn Hộ quân Tham lĩnh của Ngự Lâm quân đã chết ở trong tay Hàn Mạc, điều này đương nhiên là một sự uy hiếp lớn đối với Ngự Lâm quân, tuy rằng bọn Ngự Lâm quân đã lấp kín con đường lớn Tây Hà, nhưng hai bên đều không chân chính tiến vào chém giết, Hàn Mạc lại lấy việc vượt qua những vũ khí của thường nhân để chiến đấu, nhanh chóng tiến vào, nhanh chóng dừng lại.
Lúc Ngự Lâm quân chấn động không tiếp tục đi tới cũng là lúc, Huyết Đồng côn của Hàn Mạc đã đâm vào ngực Hàn Tòng Định, đem thi thể Hàn Tòng Định khơi mào giữa không trung, lạnh nhìn kỹ dòng nước lũ màu đen trước mặt, giọng như tiếng chuông lớn, truyền xa xa:
- Tội ác chỉ có một mình Hàn Huyền Đạo, người khác không cần phải chết... Kẻ nào cản trở ta, giết không ta!
Trong Ngự Lâm quân bất chợt xuất hiện sự yên lặng, nhưng Hàn Mạc hành văn liền mạch bạo sát, đương nhiên không thể dễ dàng doạ được lòng can đảm của Ngự Lâm quân tinh nhuệ nhất Yến quốc, sau một lát yên lặng, đã có một gã Kỵ binh Ngự Lâm quân trầm giọng quát:
- Bắt phản tặc Hàn Mạc, giết cho ta!
Không chút do dự, cũng không bởi vì sợ hãi mà lui xuống, dòng nước lũ màu đen anh dũng xông lên, mà những kỵ binh sau Hàn Mạc cũng đã bổ tiến lên, một bức tường thành vách sắt hình thành phía trước, tiếng tên xé gió kêu lên, cứ mỗi đợt thanh âm thảm thiết đó vang lên, những tên Ngự Lâm quân xông lên trước đều ngã xuống đất, nhưng những Ngự Lâm quân mặc áo giáp đen ở mặt sau vẫn không lùi bước, vẫn anh dũng lao về phía trước.
Tuấn mã giẫm lên đạp vào thi thể trên đường, những kỵ binh khiên lớn mặc dù ít, nhưng ở đây cũng đủ tạo thành một đạo thiết màn, một hàng kỵ binh khiên lớn ở phía trước, tuấn mã tiến lên phía trước, nhanh chóng hướng về Ngự Lâm quân ngã trên mặt đất, mà trường thương cũng hướng về phía trước, đâm vào ngực Ngự Lâm quân.
Bọn họ ra thương cực kỳ nhanh chóng, dứt khoát linh hoạt, ỷ vào sức mạnh của tuấn mã, lại hướng vào đám quân thù.
Diễm Tuyết Cơ phóng ngựa tiến lên, đến bên người Hàn Mạc, nhìn sự chiến đấu kiên cường trước mắt cùng tiếng người với tiếng ngựa hí truyền đến, nhíu mày lại:
- Ngươi muốn dựa vào một trăm kỵ binh này đánh Hoàng thành?
Giọng Hàn Mạc không chút tình cảm, chỉ bình tĩnh nói:
- Sẽ kết thúc rất nhanh!
Những kỵ binh khiên lớn giống như những chiến xa lăn về phía trước, nơi mà đi qua, dưới vó ngựa đều là máu hoà trộn với thi thể.
Hàn Mạc tiếp nhận trường cung từ một tên binh sĩ trong tay, trường cung này cực kỳ nặng, là một trong tứ thạch nhuyễn công vô cùng hiếm thấy, hắn nhẹ nhàng tiếp nhận trường cung, tiếp đó tiếp nhận một mũi tên, giương cung cài lên, nâng tay ngắm vào trận địa của địch, không nói một lời, ngón tay buông lỏng, mũi tên nhọn phá không tật ra, người thường khó có thể tưởng tượng được tốc độ xuyên qua không khí “phập” một tiếng cắm vào cổ họng một gã Ngự lâm quân bên trận địa địch, tên kia kêu một tiếng, xoay người ngã xuống ngựa.
Tay Hàn Mạc vẫn chưa dừng, binh sĩ bên người cầm hộp tiễn, Hàn Mạc bắn xong một tên, liền thuận tay lấy ra cây thứ hai, bắn ra, cây thứ ba, cây thứ bốn, bắn ra…!
Hàn Mạc bắn tên ra, giống như chất độc của rắn độc, không sai một phát nào, những tên cưỡi chiến mã trong trận địa địch nháy mắt đã bị bắn chết bảy tám người.
Những tên cưỡi ngựa muốn trốn tránh, hoàn toàn không có cơ hội, ánh mắt Hàn Mạc cơ hồ có thể nhìn thấu mọi sơ hở, có thế khiến mũi tên bắn ra đi theo một quỹ đạo chính xác với tốc độ kinh người xuyên thẳng vào cổ họng hoặc trái tim đối phương.
Ngự Lâm quân đương nhiên dũng mãnh, nhưng Hàn Mạc dễ dàng bắn chết, lại khiến lũ Ngự Lâm quân sởn tóc gáy. Hàn Mạc thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, giống như thợ săn ở trong vùng ngoại ô săn bắn, bất luận cái gì bị hắn ngắm chọn làm mục tiêu, gần như đều khó lòng thoát chết.
Cái gọi là rắn không đầu không được, chuyện Hàn Mạc làm chính là bắt kẻ trộm trước bắt vua, những tướng lãnh Ngự Lâm lần lượt bị bắn chết, trận địa địch liền lập tức lâm vào một mảnh hoảng sợ và hỗn loạn.
Hàn Mạc lại bắn chết một gã Ngự Lâm tướng lãnh, lúc này mới dừng ây, cao giọng bảo:
- Bản tuớng đây là Tây bắc Đại tướng quân, vào kinh chỉ là bình loạn giết giặc, các ngươi đều là những tướng sĩ trung dũng, chẳng lẽ bán mạng vì quyền gian, làm loạn nền tảng Đại Yến ta sao?
Giọng hắn chính là lấy kình khí phát ra, tuy rằng mưa xối xả, tràn ngập tiếng kêu thảm thiết với tiếng chạm vũ khí, nhưng những lời này lại truyền đến tai mọi người rất rõ ràng,
Sự chém giết kịch liệt dường như đã chấm dứt trong nháy mắt, kỵ mã khiên lớn đương nhiên không tiếp tục đi về phía trước, mà Ngự Lâm quân cũng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có điều không một ai buông vũ khí, không khí dị thường mùi máu tanh cứng ngắc.
Trên thực tế đám Ngự Lâm quân đều đã nghe qua tên Hàn Mạc, biết Hàn Mạc xuất thân từ Báo Đột doanh, coi như là cùng nguồn gốc, hơn nữa trước đây trên tiền tuyến Hàn Mạc còn có thành tích kiêu nhân, lúc đó phần lớn Ngự Lâm quân đều có biết đến. Bọn họ thật sự không rõ, vị tướng quân trẻ tuổi lấy được chiến công hiển hách trước chiến tuyến, tại sao đột nhiên lại bị triều đình khép vào tội làm phản.
Mới vừa rồi Ngự Lâm tướng lãnh đốc chiến, những nhóm Ngự Lâm này anh dũng xung phong liều chết, nhưng lúc này một hàng tướng lãnh bị Hàn Mạc bắn chết không còn lại vài người, những tên khác cũng bị tài bắn cung thần kì của Hàn Mạc làm cho chết khiếp, lúc này sao còn dám lên tiếng.
Trong trận mưa xối xả, hai bên lập tức xuất hiện một sự căng thẳng kì dị.
Liền vào lúc này, bỗng nghe được có một tràng tiếng vó ngựa vang lên, lần này lại là từ phía sau Hàn Mạc truyền đến.
Trăm kỵ binh hộ tống Hàn Mạc tuy rằng số lượng ít, nhưng mỗi người đều là chọn từ mười dũng sĩ khác, huấn luyện bài bản, gặp nguy không loạn, tiếng vó ngựa phía sau ầm ầm vang lên, nhưng cũng không khiến bọn kỵ sĩ khiên lớn có chút bối rối, bọn kỵ binh phía sau bị vây lập tức quay đầu ngựa lại, dựng thẳng tấm chắn lên, trong nháy mắt đã lập xong hàng bảo vệ.
Hàn Mạc chậm rãi quay đầu, trong tay hắn có hơn một ngàn nhân mã đóng giữ ở Tây Môn, nghiêm lệnh không được theo vào, lúc này phía sau lại xuất hiện thanh âm, khó không phải là Ngự Lâm quân vòng từ mặt sau?
Bên trong làn mưa, Hàn Mạc thấy được một con ngựa toàn thân trắng như tuyết dẫn đầu, con tuấn mã đó không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, mà còn có cả khí phách kiêu ngạo, giống như tia chớp trong trận mưa lớn, dẫn đầu phi đến.
Hàn Mạc nhìn thấy con ngựa, khẽ thở dài một tiếng.
Hắn đương nhiên nhận ra con tuấn mã, năm đó đánh hạ Bột Châu Quận Hàn Diệp Thành, Hàn Mạc ở phòng ngựa của Diệp phủ chiếm được hai con thiên lý mã, một là con ngựa hiện giờ hắn đang cưỡi Tuyệt Ảnh mã, một con khác gọi là Đằng Sương Bạch, cũng là loại ngựa nhất đẳng, sau lại đưa cho lão tứ Hàn gia Hàn Nguyên.
Lúc này con tuấn mã xuất hiện trước mặt hắn, không phải Đằng Sương Bạch thì là cái gì? Hơn nữa ngay lập tức, kỵ sĩ giáp mặc giáp màu xám, tuy còn cách một khoảng, nhưng Hàn Mạc nháy mắt có thể đoán ra là Hàn Nguyên.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, trong thời điểm này Hàn Nguyên lại vào kinh thành.
- Là người một nhà!
Hàn Mạc lớn tiếng kêu lên.
Những kỵ binh khiên lớn phía sau vốn đã dùng Phong Xảo nỗ nhắm ngay Hàn Nguyên, chỉ đợi Hàn Mạc ra lệnh một tiếng, liền lập tức bắn chết, nghe Hàn Mạc kêu lên, lập tức liền thu hồi nỏ lại.
Hàn Nguyên từ trong đám người thẳng hướng đi lại, đến bên người Hàn Mạc, vẻ mặt cũng rất nghiêm khắc, bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn giết Hàn Huyền Đạo, ta theo ngươi đi, để ta tự tay giết hắn!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Tứ ca, huynh...Huynh biết rồi?
- Hàn Nguyên ta là loại người ngu dốt, nhưng bên người còn có người hiểu được chuyện.
Hàn Nguyên thản nhiên nói:
- Đông Hải thành Thành Vệ quân Phó Chỉ huy sứ Thẩm Lãng đã chém giết Thành Vệ quân Chỉ huy sứ, lần này ta và Thẩm Lãng cùng mang năm nghìn binh mã, đó là vào kinh muốn hỏi Hàn Huyền Đạo cho ra lẽ, phụ thân ta, rốt cục có làm hại hắn hay không?
Gã giơ tay, trong tay lại nắm một tam xoa kích màu vàng:
- Đây là Hải vương kích Đông Hải Vương tung hoành năm đó, cũng là bảo vật trấn tộc Hàn tộc, lần này ta muốn dùng Hải vương kích vì cha ta lấy lại công đạo!
Gã phóng ngựa tiến lên, phiếm hào quang màu vàng ở bên trong làn mưa, âm thanh như chuông lớn, nhìn đám Ngự Lâm quân đông nghìn nghịt đang chắn đường, lạnh lùng nói:
- Tránh hết ra cho ta!
Ánh mắt đã có chút đỏ thẫm, trong mắt tràn ngập sát khí mà Hàn Mạc chưa từng gặp qua, không hề nghi ngờ, Hàn Nguyên đương nhiên hiểu cái chết Hàn Huyền Linh có liên quan đến Hàn Huyền Đạo, lần này lĩnh quân đến kinh, là muốn báo thù cho cha.
Âm thanh phía sau ầm ầm vang lên, mấy trăm kỵ binh lúc đầu Hàn Nguyên dẫn đến đã đuổi đến đây, trong nháy mắt, đoạn đường lớn Tây Hà liền hoàn toàn bị bế tắc.
“Sặc!”
Trong Ngự Lâm quân, đột nhiên có người yên lặng không nói gì không vũ khí trong tay xuống, nhìn thoáng qua người bên cạnh, rất nhanh liền có người thứ hai, người thứ ba...!
Rất nhanh, không ngờ có hơn phân nửa Ngự Lâm quân buông vũ khí xuống, lập tức đến hai bên đường, tránh ra một con đường
Nhưng vẫn còn có một bộ phân binh sĩ còn do dự.
Dù sao Ngự Lâm quân cũng là đội quân tinh nhuệ nhất Yến quốc, có nhiệm vụ là bảo vệ Hoàng thành, tuy bây giờ thân phận của huynh đệ Hàn thị cũng có chút đặc biệt, nhưng mà theo truyền thống Ngự Lâm quân, chưa bao giờ xem xét kẻ thù là ai, chỉ bảo vệ cho Hoàng thành, ngăn cản mọi kẻ thù.
Bỗng nghe thấy trong đám Ngự lâm quân có người la lớn:
- Các huynh đệ, sau khi Hầu gia rời khỏi, tướng lãnh Lang Giáp doanh có nhiều đổi mới, ít năm gần đây không có sự tình, các ngươi đều mở to mắt ra nhìn một cái, sau lại dùng đầu óc suy nghĩ một chút, chúng ta có phải bị người khác lợi dung? Lần đổi mới tướng lãnh này, đều là đích thân Thánh thượng đề bạt, vì sao Thánh thượng đem thay đổi toàn bộ tướng lãnh mình từng tín nhiệm?
Sau giọng đó, liền có một giọng khác:
- Không sai. Các huynh đệ, chúng ta trung với Thánh thượng, nhưng cũng không thể bị người lợi dụng. Lương Tham lĩnh, Tuần Tham lĩnh lúc trước đều là Hộ quân Tham lĩnh Thánh thượng khâm điểm, nhưng lần này đều bị tra tội bị giam ngục, đây thật sự là ý chỉ Thánh thượng sao? Hay là người nghe nhìn lẫn lộn, lợi dụng chúng ta gây bất lợi với Thánh thượng?
Những lời nói này nếu là Hàn Mạc nói, có lẽ sẽ không có tác dụng chấn động như vậy, nhưng mấy câu này lại từ trong đám Ngự Lâm quân truyền ra, càng có tác dụng lớn.
Hàn Huyền Đạo vì khống chế Ngự Lâm quân, lợi dụng nguỵ chiếu, tiến hành tẩy trừ trắng trợn Ngự Lâm quân, tuy rằng vô cùng thuận lợi, nhưng lần tẩy trừ này trên thực tế khiến những binh sĩ Ngự Lâm quân cảm thấy nghi hoặc.
Hai câu này lúc này được nói lớn ra, đám Ngự Lâm quân ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, những binh sĩ Ngự Lâm quân vẫn nắm binh khí trong tay còn lại cung thả binh khí xuống, ném trên tảng đá ướt đẫm nước mưa trên đường lớn, yên lặng không nói gì tách ra, tránh ra một con đường.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1125: Quyết đấu
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trong điện Thái Bình, các đại thần sau khi được tuyên triệu lập tức đi tới Càn Tâm điện, Phương Vi Thanh cũng đi theo đám quần thần nối đuôi nhau đi về phía Càn Tâm điện.
Từ Thái Bình điện đến Càn Tâm điện, ven đường, các cung nữ thái giám đều phủ thêm bên ngoài y phục mảnh lụa trắng. Đi qua cửa cung, đã thấy quảng trường rộng lớn ngoài điện Càn Tâm, cầu cẩm thạch phía trên, hồ nước phía dưới, dòng nước trong suốt vô cùng. Mưa tầm tã trút xuống, làm mặt hồ nước tung trắng xóa.
Trên hành lang bên ngoài Càn Tâm điện, một hàng thái giám mặc bạch cảo đứng san sát nhau, đều cúi mình, mà cửa chính nặng nề của Càn Tâm điện sớm đã mở ra.
Quần thần bước chân vào rất nhanh, dù sao bị mưa đánh vào người cũng không tốt lắm. Có một số người lúc này đã bắt đầu nguyền rủa thời tiết, khiến quần thần đến được Càn Tâm điện cũng đã ướt sũng một mảnh. Kể cũng lạ, ông trời dường như cũng muốn trêu đùa quần thần Đại Yến, trên đường mưa to rát mặt, đợi cho quần thần đến trước cửa điện Càn Tâm thì dường như thưa hạt hơn rất nhiều.
Hàn Huyền Đạo suất lĩnh đám quyền thần dừng lại trước cổng điện Càn Tâm, đều nhìn vào cánh cửa đã mở rộng kia. Chỉ một lát sau, thấy Hoàng hậu Hàn Thục chậm rãi đi đến trước cửa chính. Hoàng hậu tuy rằng đã được trang điểm qua, nhưng thể xác gầy yếu và tinh thần suy sụp thì không thể che dấu, không ít đại thần nhìn thấy trong lòng thầm giật mình.
Hàn Huyền Đạo tiến lên hai bước, quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Thần khấu kiến Hoàng hậu nươg nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!
Quần thần lập tức đều quỳ xuống, hô to thiên tuế!
Hàn Thục chậm rãi đên từ bên trong cánh cửa đi ra, thần sắc bình tĩnh vô cùng, ngay lập tức nhìn chằm chặp vào Hàn Huyền Đạo, trong con mắt lộ ra vẻ quái dị.
Chính lúc này, một thái giám chấp lễ tiến lên vài bước, cao giọng nói:
- Thánh thượng băng hà, quần thần hướng lên trời bái chín bái, cung đưa thiên tử!
Quần thần lập tức đứng dậy, lại quỳ xuống, hướng lên trời rồi lạy, như thế chín lần, có vài lão thần cả ngày đã phải căng thẳng, xương sống đau thắt lưng đau, nhưng thời khắc trang trọng như thế đành cắn răng lại chịu đựng.
Sau khi bái chín bái, quần thần mới đứng lên.
Hàn Huyền Đạo thân là thủ phụ nội các, tiến lên cung kính nói:
- Hoàng hậu nương nương, Thánh thượng tấn thiên, xin người kiềm chế đau thương để lo hậu sự. Hôm nay nội các nghị định lễ hậu sự cho Thánh thượng!
Hàn Thục lạnh lùng nhìn lão, không nói gì.
Hàn Huyền Đạo khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Hàn Thục, thấy cô thần sắc có chút cổ quái, lại nói tiếp:
- Nương nương, Thánh thượng tấn thiên, quốc sự không thể bỏ, không biết trước khi Thánh thượng băng hà, có để lại di chiếu nào không?
Hàn Thục rốt cuộc mở miệng hỏi:
- Đại vương đâu? Ở chỗ nào?
Hàn Huyền Đạo nheo ánh mắt lại, khóe miệng nhếch lên, lại nghe Hàn Thục thản nhiên nói:
- Thánh thượng tấn thiên, Hoàng tử sao lại có thể không có mặt? Hàn thượng thư, làm phiền ngươi phái người mời Đại vương đến đây. Thánh thượng quả thực có để lại di chiếu, nhưng phải chờ tới khi Đại vương có mặt mới có khả năng ban bố di chiếu.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nhìn Hàn Thục, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc, vẫn bình tĩnh:
- Hoàng hậu nương nương, Đại vương đang ở cung Trường Xuân, xin cho người đi mời.
Hoàng hậu vẻ mặt lãnh đạm, quay đầu hướng một gã thái giám nói:
- Ngươi đi mời Đại vương đến đây.
Thái giám kia không đáp ứng, mà trộm nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, mơ hồ thấy lão gật đầu mới khom người nói:
- Nô tài tuân chỉ.
Rồi vội vàng lui ra.
Hàn Huyền Đạo ho khan một tiếng, còn định nói gì, Hàn Thục đã lãnh đạm:
- Hết thảy chờ Đại vương đến đây!
Hàn Huyền Đạo chắp tay:
- Tuân chỉ!
Quần thần đứng chờ trong cơn mưa thu, cũng may mưa đã ngớt, không còn quá mức khổ sổ như trước nữa. Nhưng trải qua trận này, chỉ sợ không ít quan viên sẽ mắc bệnh.
Điện Càn Tâm cách cung Trường Cung khá xa, Hàn Thục và quần thần đứng im phăng phắc, không một ai mở miệng.
Một võ sĩ bạch giáp chạy từ phía quảng trường đến, tới bên người Hàn Huyền Đạo bẩm báo:
- Khởi bẩm đại nhân, Hàn Mạc đã tiến vào trong thành, đang tiến về phía Hoàng thành.
Quần thần hỗn loạn một hồi, bầu không khí đang yên ắng bị phá vỡ, nhóm thần tử châu đầu ghé tai, nhỏ to nghị luận, vẻ mặt cũng rất khác nhau.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, khí định thần nhàn, thản nhiên:
- Phản tặc tự chui đầu vào lưới, xem hắn có thể giết bao nhiêu người.
Giật mình nhất có lẽ là Hàn Thục, cô nghe võ sĩ bẩm báo, khuôn mặt thất thần rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức từ sâu trong đôi mắt sáng lên một tia vui mừng.
Hàn Mạc và Hàn Nguyên dẫn hai toán kỵ binh họp thành một đoàn, từ đường Tây Hà nhanh chóng tiến về phía Hoàng thành. Đi tiên phong là ba gã kỵ binh thuộc hạ của Hàn Nguyên lao như ba mũi tên bắn về phía Hoàng thành.
Hí!
Mấy con chiến mã xông vào trước đang lao như trên bắn đột nhiên hí dài thống khổ, chiến mã đồng loạt ngã xuống, thân mình cao lớn nện mạnh xuống mặt đá, toàn bộ con phố dài dường như cũng rung lên, đầu ngựa đập vào mặt đất máu tươi bắn tung tóe.
Ba kỵ binh cưỡi trên mấy con chiến mã đó đều là người cực dũng mãnh, nhưng gặp biến cố bất thình lình cũng trở tay không kịp, từ trên chiến mã ngã xuống, còn không chờ bọn họ hết choáng váng, từ các dãy nhà dân cư hai bên đường, mấy lượt tên tẩm độc bắn ra chíu chít, đâm thẳng vào người bọn họ. Mấy kỵ binh kêu lên thất thanh lên rồi trong nháy mắt tắt thở.
Ngay trước khi mấy chiến mã ngã xuống, kỵ binh bị trúng tên, trên đường phố dài vắng bóng người bỗng nhiên vang lên tiếng hí dài.
Tiếng vang đó không phải là vì từ hai bên bắn ra độc tiễn, mà là từ dưới tảng đá trên nền đất phát ra.
Tây Hà đại đạo đoạn đường này là do các tảng đá ghép lại, giữa các tảng đá đồ đầy đất vàng. Đoàn người Hàn Mạc lấy tốc độ cực nhanh lao về phía trước, gần như đồng thời, các khe hở giữa các tảng đá bỗng nhiên vụn vỡ, từ dưới đất vàng, không ngờ bắn lên một sợi dây thừng cản chân ngựa.
Hơn mười sợi dây thừng cứ như vậy lặng im không tiếng động mà tung lên, cực kỳ đột ngột.
Vô số chiến mã hí vang. Hàn Mạc hiển nhiên biết phía trước có dây thừng cản chân ngựa, thậm chí đã thấy rõ phía trên dây thừng có sáng lên ánh sáng lạ, trầm giọng kêu lên:
- Cẩn thận dây thừng cản chân ngựa, mặt trên có độc.
Hắn căng tay ghìm cương ngựa, Tuyệt Ảnh dường như đã sớm cảm giác được dây thừng có độc, hí dài một tiếng, dựng chân bay vọt lên, cứ như thế, lướt qua hai sợi dây chắn, dừng lại trên mặt đất.
Ngựa của Diễm Tuyết Cơ và Hàn Nguyên cưỡi cũng là nhất đẳng lương câu, nhất tề bay vọt lên, cùng Hàn Mạc vượt qua các sợi dây chắn. Sau đó, không ít kỵ binh cũng kéo căng dây cương, nhưng đại đa số chiến mã tiếp tục kêu lên, trong lúc đó, trên đường phố người ngựa ngã đổ, tiếng kêu liên tục phát ra, không biết có bao người cùng ngựa ngã xuống gân đoạn xương gãy, quay cuồng, hỗn loạn.
- Cẩn thận độc tiễn!
Hàn Mạc hai chân đạp mạnh, cả người đã bay vọt lên, nhắm thẳng về phía khu nhà dân bên trái, miệng vẫn như cũ, cao giọng hạ lệnh:
- Dựng thẳng thuẫn!
Đám binh sĩ thuộc hạ của hắn quả nhiên không phải là tay vừa, gặp nguy không loạn, tuy bị dây thừng chắn ngựa khiến cho gãy hàng, thậm chí trong khoảnh khắc không ít người và ngựa thi nhau ngã chết, nhưng những binh sĩ này bằng phản ứng nhanh nhất đỡ lấy tấm chắn, dựng lên bức tường đồng ở hai bên. Cũng gần như đồng thời, từ khu nhà dân hai bên đại đạo, không ngừng phát ra tiếng vù vù, đúng là độc tiễn.
Cũng may Hàn Mạc nhắc nhở, càng may mắn đoàn kỵ binh được huấn luyện tốt, chính là những nhất đẳng tinh binh, hai bức tường đồng nhanh chóng dựng thẳng lên, ngăn cản làn mưa độc tiễn đang điên cuồng bắn tới.
Tuy nhiên, tấm chắn không thể che kín không chỗ hỡ, nên có mấy tên nỏ vẫn bắn trúng người kỵ binh, trong nháy mắt bọn họ liền tắt thở.
Đối phương ra tay không chỉ đột ngột mà còn tàn nhẫn vô cùng.
Hàn Mạc lúc này đã lao vào khu nhà dân, Huyết Đồng côn vung lên, đập vào cửa chính, thân hình không dừng lại, cả người đã chui vào bên trong một căn nhà, rất nhanh nghe tiếng động lớn vang lên, cửa sổ bị phá vỡ, một gã hắc y từ bên trong bắn vọt ra, cổ hỏng hắn xuất hiện một cái động lớn, rơi xuống đất, từ cổ họng máu tươi phun trào.
Hàn Nguyên cũng đã động thủ, gã xoay ngược Đằng Sương Bạch, thẳng đến một căn nhà khác, Tam Xoa trong tay đâm vào cửa chính, lập tức rút ra, liền lôi ra một gã áo đen bị đâm trúng.
Kỵ binh cầm cự thuẫn (khiên lớn) cũng không chỉ lo phòng thủ. Phong Xảo nỗ từ trong tay sau tấm chắn đã nhanh chóng phản kích. Hai bên tên nỏ bắn ra chíu chíu như mưa, bay vù vù không ngừng trên đường phố.
Vào lúc này, chợt nghe từ không trung truyền đến một tiếng vang lớn, đó là tiếng tên lệnh. Rất nhanh, nhóm kỵ binh liền nhìn thấy trên nóc nhà dân hai bên đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều tiếng động, trong cơn mưa, thanh âm đó cực kỳ linh hoạt.
Nhóm kỵ binh vẻ mặt ngưng trọng, nhưng bọn họ rất nhanh đã phát hiện những cái bóng đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà đó dường như không phải là kẻ thù, bọn họ đánh vỡ mái, từ trong nóc nhà biến vào bên trong nhà.
Rất nhanh đã nghe có người kêu lên:
- Tây Hoa thính ở đây, giết sạch bọn đạo tặc Đông Hoa thính.
Ẩn nhẫn rất lâu, Tây Hoa thính lúc này rốt cuộc xuất kích, mà đối thủ bọn họ chính là Đông Hoa thính. Hai đại cơ cấu hắc ám ngay tại đây, trong những căn nhà dân chật hẹp, bên đường Tây Hà, thi triển những công phu tuyệt đỉnh nhất của mình, triển khai trận quyết chiến đầu tiên và cũng quy mô nhất.
Rất nhanh, tên đang bắn ra từ hai bên đột nhiên ngừng hẳn. Nhóm kỵ binh nghe từ bên trong nhà dân vọng ra những tiếng kêu thảm thiết, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng thỉnh thoảng lại thấy một thi thể đầy máu từ bên trong bị ném bay ra ngoài, cũng đoán được cảnh tượng bên trong cực kỳ khốc liệt.
Trong một thời gian dài, Tây Hoa thính lại viên đã phải chịu đựng bao phẫn uất, rốt cuộc đã có cơ hội để trút giận.
Hai bên đều là những sát thủ bóng đêm tinh anh, bọn họ quyết đấu, nhất định cực kỳ tàn khốc.
Phụp!
Một tiếng nổ, có một thi thể bay ra, Hàn Mạc cũng từ cửa sổ bay ra theo, thần tình lạnh lùng, nhảy lên lưng Tuyệt Ảnh, vung giây cương, cao giọng nói:
- Nơi này giao cho Tây Hoa thính, chúng ta đi!
Rồi vỗ Tuyệt Ảnh, lao như bay về phía trước!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1126: Chuẩn bị phía sau
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trước điện Càn Tâm, Đại vương mới 1 tuổi ngây thơ bé bỏng, trong vòng vây của đám võ sĩ bạch giáp, được một nhũ mẫu mang tới, quần thần nhìn đứa bé ngây ngô trong lòng ngực nhũ mẫu liền ngơ ngác nhìn nhau.
Nhũ mẫu cũng không đem Đại vương tới cho Hàn Thục, dừng lại ở một khoảng cách chừng 7, 8 bước, tên thái giám kia dừng chân, quỳ xuống, nhũ mẫu cũng dừng chân, đều quỳ rạp xuống đất.
Hàn Thục nhìn Đại vương non nớt ngủ trong lòng nhũ mẫu, dáng điệu ngây thơ, con ngươi chuyển động, lòng run lên, thân thể đang lặng im chợt lay động, nàng nâng bước chân, muốn đi đến chỗ Đại vương, Hàn Huyền Đạo đã lên tiếng:
- Hoàng hậu nương nương, Đại vương đã đến đây, thần cả gan mời Hoàng hậu tuyên cáo di chiếu của Thánh thượng.
Hàn Thục mới nâng chân lên liền dừng lại, lúc này đám thần tử cũng đồng thanh:
- Mời Hoàng hậu nương nương tuyên bố di chiếu.
Hàn Huyền Đạo nhìn chằm chằm vào Hàn Thục, nhìn như bình thường, nhưng Hàn Thục cảm thấy rõ ràng trong đôi mắt đó âm thầm có sự uy hiếp.
Lúc này, Phương Vi Thanh như âm hồn không tiêu tan từ trong đám quần thần bước ra, Hàn Huyền Đạo nhìn thấy liền nhíu mày. Phương Vi Thanh không hề bận tâm đến lão, quỳ rạp trước mặt ơ]Hàn Thục, cung kính:
- Nương nương, Thánh thượng băng hà, nhưng giang sơn Đại Yến là lâu dài, trong triều còn rất nhiều người tận trung với xã tắc với Thánh thượng. Thánh thượng có di chiếu gì, chỉ cần nương nương tuyên cáo, thần dẫu có liều tính mạng, cũng sẽ tuân chỉ.
Giọng y lạc hẳn đi, bên trong quần thần lại có hơn 20 đại thần đi ra, nhất tề quỳ xuống:
- Thần liều chết phụng chiếu!
So với lúc trước ở điện Thái Bình, tiếng hô của đám đại thần này đã mạnh mẽ hơn không ít, cũng là vì biết Hàn Mạc đã vào kinh, cho nên bọn họ ít nhiều an tâm hơn.
Hàn Thục thản nhiên:
- Bình thân!
Nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, lại nhìn Đại vương, giọng bình tĩnh:
- Hàn đại nhân, bản cung có việc này một hỏi ngươi!
Hàn Huyền Đạo cung kính:
- Nương nương cứ hỏi, thần không dám giấu diếm!
- Đại vương… là con ai?
Hàn Thục trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.
Hàn Thục vừa dứt lời, các đại thần biến sắc, một câu này đơn giản nhưng vô cùng quỷ vị, dường như ẩn chứa một bí mật kinh thiên động địa.
Hàn Huyền Đạo đôi mắt xẹt qua một tia sắc bén, mặt không đổi, bình tĩnh đáp:
- Đại vương đương nhiên là Long tử, cũng là con của Hoàng hậu nương nương.
Nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Thục, hỏi lại:
- Lại không biết vì sao có câu hỏi như vậy?
- Bản cung lại hỏi ngươi, nó đúng là con của bản cung?
Hàn Thục cười lạnh:
- Bản cung sinh hạ là Hoàng tử hay… Công chúa?
Không khí vốn đang cực kỳ áp lực, bởi vì hai câu này của Hàn Thuc, càng quỷ dị phi thường.
Hàn Huyền Đạo vẫn cực kỳ bình tĩnh:
- Nương nương sinh hạ Hoàng tử, việc này sớm đã chiêu cáo thiên hạ. Thánh thượng cũng đã sớm phong Long nhi làm Đại vương. Nương nương hay là đã quá mệt mỏi, cho nên…
Không đợi lão nói hết, Hàn Thục đã nâng ngón tay lên chỉ vào Hàn Huyền Đạo, lạnh lùng:
- Ngươi đang nói dối!
Từ phía sau Hàn Thục, một thái giám sắc mặt trắng bệch sợ hãi rụt rè đi ra, trán đầy mồ hôi, quỳ rạp dưới đất, toàn thân rung lên không ngừng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hàn Huyền Đạo nhìn Lăng Lỗi quỳ rạp bên cạnh Hàn Thục, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc qua rất nhanh, nhường chỗ cho một tia nhìn đầy sát khí.
Lão rõ ràng không ngờ, vị thái giám này dám bán đứng lão.
Lão đã có thể đem người này bóp chết, nhưng vì người thái giám này trước đây biểu hiện rất khiêm cung. Hàn Huyền Đạo trước kia chỉ cảm thấy ở người thái giám này duy nhất một cảm giác, đó là sợ chết.
Thái giám sợ chết, lại đúng vào lúc này, dám bán đứng chính mình, khiến Hàn Huyền Đạo có chút bất ngờ. Lão trù tính đại sự, cực kỳ thận trọng, chỉ có điều quá mức tự tin, đã bỏ qua một chi tiết cực nhỏ.
- Lăng Lỗi, ngươi tới nói cho văn võ đại thần biết, Đại vương rốt cuộc là ai?
Hàn Thục giọng lạnh như băng, mặt không còn chút máu, đôi mắt đầy oán hận nhìn Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo mặt không biến đổi, nhưng ánh mắt lại hướng về phía khác cách đó không xa.
Hàn Thục nhíu mày lại, nhìn theo ánh mắt của lão, thần sắc đại biến, cả người nhất thời cứng đờ, thân thể mềm mại lắc mạnh, nhưng nàng chỉ thoáng nhìn, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Ở cách đó không xa, trên hành lang dài, có vài cung nữ thái giám đứng ở đó. Trong đó có một cung nữ đã qua 40 tuổi, nhìn trang phục cũng đoán được, dường như là cung nữ quản sự trong cung.
Có thể ở trong cung đến hơn 40 tuổi, chỉ có thể là một cung nữ quan.
Nhưng Hàn Thục liếc mắt một cái, liền nhận ra, người cung nữ kia không phải ai khác, chính là vợ góa của Hàn Huyền Linh Hàn Tần thị, cũng là thân mẫu của Hàn Thục.
Nàng thật không ngờ, Hàn Huyền Đạo lại đem Hàn Tần thị từ Đông Hải đến kinh thành, nàng tuy biết Hàn Huyền Đạo là một người âm độc, nhưng lòng dạ vô sỉ ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài đạo mạo đến mức đó khiến Hàn Thục cảm thấy kinh ngạc và tuyệt vọng.
Lăng Lỗi ngẩng đầu, nâng một bàn tay lên, xoa cái trán đầy mồ hôi, cắn chặt răng, định liều mạng một phen, nhưng lão chưa kịp lên tiếng, thì Hàn Huyền Đạo đã nói:
- Hoàng hậu nương nương, thần thấy người thần sắc không tốt! Bên ngoài mưa to gió lớn, hay là nương nương vào trong điện nghị sự?
Phương Vi Thanh rõ ràng thấy Hàn Thục và Lăng Lỗi chắc chắn có chuyện bí mật, lập tức cao giọng:
- Lăng công công, nương nương, có việc cần nói, xin hãy nói ngay, không cần giấu diếm!
Y liếc Hàn Huyền Đạo một cái, trầm giọng nói:
- Hiện giờ có đầy đủ bá quan, người chỉ cần nói ra sự thật, không kẻ nào dám trước mặt Hoàng hậu nương nương và quần thần ra mặt giết người.
Lăng Lỗi cũng biết Hàn Mạc đã đến, hơn nữa, Phương Vi Thanh lúc này đã cho lão thêm can đảm, nhất thời lấy lại bình tĩnh, đang định đem chuyện Đại vương bị tráo đổi ra nói, đã thấy Hàn Thục lên tiếng:
- Lăng Lỗi, bản cung… không khỏe… ngươi đỡ bản cung trở về!
Lăng Lỗi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, ngẩn ra như phỗng, Hàn Thục đã lớn tiếng quát:
- Ngươi không nghe thấy bản cung nói gì sao?
Lăng Lỗi hoảng hốt, không hiểu vì sao Hàn Thục lại đột nhiên thay đổi, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, nâng Hàn Thục hồi điện, cũng không ngờ Phương Vi Thanh vẫn không buông tha:
- Hoàng hậu, chậm đã, thần cả gan, xin hỏi Hoàng hậu muốn Lăng công công nói cái gì? Đại vương… có ẩn tình gì?
- Phương Vi Thanh, ngươi thật to gan!
Hàn Tín Sách quát to:
- Ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu, ngươi thân là Ngự sử, tuy rằng có thể can gián nhưng cũng không phải cho ngươi có quyền nói gì thì nói. Hoàng hậu nương nương sức khỏe không tốt, ngươi lại lúc này ăn nói bừa bãi, ngươi lấy thân phận gì, tư cách gì để nói chuyện như vậy với Hoàng hậu nương nương? Ngươi tự xưng là tận trung với Thánh thượng, nhưng Thánh thượng vừa mới tấn thiên, ngươi lại bất kính với Hoàng hậu, đáng tội gì?
- Không sai, Phương Vi Thanh chỉ là một Ngự sử, lúc này lại vuốt mặt không nể mũi.
- Triều đình có kỷ cương, Phương Vi Thanh ngươi dám ở đây khinh nhờn Hoàng hậu, theo luật trảm!
- Giết hắn, giết hắn!
Trong lúc đó, quan viên Hàn tộc đều quát to.
Phương Vi Thanh cười lớn:
- Các ngươi đều là thần tử của Đại Yến, nương nương còn chưa nói gì, các ngươi lại ở đây hô giết, bốn phía kêu la, còn ra thể thống gì? Phương Vi Thanh ta vô lễ với nương nương, các ngươi chẳng lẽ là có lễ?
Y chi vào Lăng Lỗi:
- Hoàng hậu nương nương muốn vị này Lăng công công khai báo điều gì, Lăng công công nên nói ra!
- Không sai, Lăng công công có điều gì cần nói, xin hãy nói ra!
- Hoàng hậu nương nương, lúc này nước sôi lửa bỏng, Hoàng hậu nương nương có gì chỉ bảo, xin hãy cho biết, chúng thần dẫu có liều tính mạng cũng tuân theo ý chỉ của nương nương.
Du Lĩnh và những người liên quan cũng lớn tiếng.
Những người này đều là kẻ lõi đời trong quan trường, Hàn Thục và Hàn Huyền Đạo chỉ nói vài câu, bọn họ liền cảm thấy trong đó có chuyện, rõ ràng Hàn Thục và Hàn Huyền Đạo đã đối kháng nhau.
Những người này mặc dù cũng có vài tên giống Phương Vi Thanh, còn lại chút khí phách kẻ sĩ, nhưng cũng có nhiều người là do Hàn Thanh cưỡng ép dụ dỗ.
Bọn họ hôm nay công khai chống đối, tự biết nếu không đấu cho Hàn Huyền Đạo sụp xuống,, một khi cơ hội qua đi, Hàn Huyền Đạo chân chính nắm quyền thế, như vậy việc tính sổ phía sau chắc chắn không thể thoát.
Hoàng hậu thể hiện ra cảm xúc oán hận, điều này đem đến cho đám quan viên chống đối Hàn Huyền Đạp chiếm được ưu thế, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng mà bọn họ kỳ vọng có thể lợi dụng đấu tiếp với Hàn Huyền Đạo.
Nếu thật sự khiến Hàn Huyền Đạo sụp đổ, chẳng những bọn họ thoát khỏi sự trả thù của lão, mà nói không chừng sau này có thể vì việc này mà được trọng dụng.
Cũng vì như thế, nên bọn họ tất nhiên không thể buông tha Lăng Lỗi.
Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, đôi môi từng hồng nhuận giờ tái xanh, thân hình chấn động mạnh, nhìn trước điện các đại thần tranh luận huyên náo, lại nhìn Hàn Huyền Đạo ung dung thản nhiên, rồi hướng về phía Hàn Tần thị cách đó không xa. Chỉ thấy Hàn Tần thị nhìn mình cực kỳ trìu mến, mà hai thái giám phía sau vẻ mặt hung ác nham hiểm, nhìn qua cũng biết đã hoàn toàn khống chế Hàn Tần thị trong tay.
Hàn Thục cười chua xót, chậm rãi xoay người, không hề để ý các đại thần phía sau, với sự giúp đỡ của Lăng Lỗi, chậm rãi đi, nàng chỉ mới đi được vài bước, giọng Hàn Huyền Đạo đã từ phía sau truyền tới:
- Hoàng hậu nương nương, thần phải nghị định hậu sự của Thánh thượng, không dám chậm trễ. Nương nương vừa nói Thánh thượng có di chiếu, mời nương nương đem di chiếu của Thánh thượng chiêu cáo cho quần thần. Thần nguyện tùy theo ý nguyện của Thánh thượng.
Hàn Thục thân thể lại chấn động, nhưng cũng không quay đầu lại.
Hàn Huyền Đạo quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Thần khẩn cầu nương nương ngay lập tức tuyên đọc di chiếu của Thánh thượng!
- Thần mời nương nương tuyên đọc di chiếu của Thánh thượng!
Bên trong mưa thu, rất nhiều thần tử quỳ gối trên mặt điện ngọc thạch đã ướt sũng.
Hàn Thục chậm rãi xoay người, nhìn Hàn Huyền Đạo liếc mắt một cái, trong đôi mắt oán hận sâu sắc, một lúc sau, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Người đâu, tuyên đọc di chiếu!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1127: Ta đến rồi!
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Từ phía sau Hàn Thục, chấp lễ thái giám tay phải cầm một hộp gấm hình chữ nhật, bên ngoài cột một sợi tơ màu đỏ, lão đi đến trước vòi rồng chạm ngọc, thật cẩn thận tháo sợi tơ, đem hộp gấm trao cho thái giám đứng bên cạnh. Thái giám này cũng cực kỳ cẩn thận mở hộp gấm ra, từ bên trong lấy ra một tờ Thánh chỉ màu vàng, nắm ở trong tay, chậm rãi mở ra, nhìn quét qua mấy trăm đại thần đang hướng ánh mắt về phía mình.
Thái giám ho một tiếng, lúc này mới dùng giọng nói the thé tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Trẫm nghe nói xưa nay thiên tử cũng theo đạo luân hồi, thuận theo trời đất, khó có quân vương nào sống cùng thiên thu vạn tuế. Trẫm long thể ngày càng sa sút, tự biết thiên mệnh đã cạn, luân hồi đường lớn thật khó tránh. Nên đặc biệt lưu chiếu hiểu dụ các khanh. Trẫm tại thế 42 năm, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, thừa hưởng đại nghiệp của tiên đế, ngày đêm cẩn thận không dám buông thả. Nay Đại Yến quốc thái dân an, thiên hạ thuận bình, còn là do tổ tiên các khanh dụng công, lòng trẫm rất được an ủi. Nay thiên mệnh đã định, ngàn dặm giang sơn, đại nghiệp tổ tiên không dám hủy hoại, sau khi trẫm về, Thái tử nếu còn lâm triều, thì lập Thái tử làm Đế, ngược lại, thì lập Đại vương làm Đế. Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo dạn dày kinh nghiệm, đạo cao đức trọng, trung thành tận tâm, có thể đảm nhiệm việc chấp chính cho tân quân. Lập Hàn Huyền Đạo làm đại thần phụ chính, lo việc quốc gia đại sự. Ban cho Hàn Huyền Đạo làm Hàn Quốc công, cha truyền con nối, cùng các khanh phụ tá tân quân, phục hưng Đại Yến, nhất thống thiên hạ. Khâm thử.
Chấp lễ thái giám đọc xong, quần thần yên tĩnh khác thường, có vui sướng có khiếp sợ mà cũng có vẻ mặt phẫn nộ cực điểm.
Hàn Huyền Đạo tỏ ra giật mình, nhưng rất nhanh liền quỳ xuống lạy, lớn tiếng nói:
- Thần sợ hãi. Thánh thượng long ân, thần hổ thẹn trong lòng, nguyện cúc cung tận tụy, toàn lực phụ tá tân quân.
Phương Vi Thanh sắc mặt cực kỳ khó coi, kêu to:
- Việc này… không thể nào!
Y vươn tay ra, dường như muốn nắm lấy cái gì, nhưng cảm thấy tay mình mềm mại vô lực.
Hàn Tín Sách quay đầu cười lạnh:
- Phương đại nhân, lại không biết cái gì không đúng? Thánh thượng di chiếu, có cái gì không đúng? Thánh thượng anh minh, sai Hàn Quốc công phụ tá tân quân, có phải hay không ngươi có dị nghị?
Lúc này trước điện thái giám ôm hộp ngọc hình vuông, nhìn về phái Hàn Huyền Đạo, cao giọng:
- Hàn Quốc công Hàn Huyền Đạo, Thánh thượng ban thưởng công phù.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, khom người đi lên, hai tay nhận hộp ngọc, khi lão nhận hộp ngọc, là lúc toàn thân toát ra một khí thế đầy uy hiếp, khom người nói:
- Thần lĩnh chỉ, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!
Lão cầm hộp ngọc đựng công phù, vô cùng trịnh trọng cúi lạy vài cái, lập tức đứng dậy, chậm rãi quay người, hướng quyền thần, trên mặt đã toát ra thứ hào quang đắc chí.
Đại Yến lập quốc tới nay, ngoại trừ chín thế gia công thần đi theo Yến Võ vương kiến lập giang sơn đều được phong công tước, từ đó về sau, không có thần tử nào được phong công tước, ngoại trừ khai quốc cửu đại công thần. Hàn Huyền Đạo có thể nói là người đầu tiên được phong tước công trong vòng 100 năm nay.
Phương Vi Thanh và đám người Du Lĩnh cảm giác mất mát rất lớn. Nếu trước đây, Hàn Huyền Đạo chỉ dùng thân phận thủ phụ nội các để xử lý quốc sự, có nhiều việc không dám danh chính ngôn thuận xử lý. Nhưng hiện giờ Thánh thượng di chiếu phong lão làm đại thần phụ chính, nói thẳng ra là trước khi Hoàng đế có thể tự mình chấp chính, mọi việc đều do Hàn Huyền Đạo quản. Cũng tựa như đem quyền chấp chính của Đại Yến giao vào tay Hàn Huyền Đạo.
Hoàng đế muốn chấp chính, phải tròn 16 tuổi. Đại vương đăng cơ năm 1 tuổi, chẳng khác nào 15 năm kế tiếp, Hàn Huyền Đạo danh chính ngôn thuận thay mặt hoàng quyền.
Việc này đúng là quá sức tưởng tượng.
Hàn Huyền Đạo trước đây đã quyền thế khinh quốc, giờ có thêm di chiếu, từ nay về sau chắc chắn trở thành Đại Yến đệ nhất nhân, thế lực đạt tới đỉnh. 15 năm làm đại thần phụ chính, quyền lợi ngang Hoàng đế không thể nghi ngờ. Mà 15 năm đó, cũng đủ để Hàn Huyền Đạo đem toàn bộ giang sơn họ Tào trở thành của họ Hàn.
Phương Vi Thanh uất nghẹn họng, đầu óc quay cuồng, tai nghe quần thần chúc mừng Hàn Quốc công, nóng mặt, chỉ vào Hàn Huyền Đạo, lạnh lùng:
- Là ngụy chiếu, Thánh thượng tuyệt không làm như vậy. Đó là ngụy chiếu. Thánh thượng không thể để lại di chiếu như vậy!
Hàn Huyền Đạo lúc này cũng không im lặng nữa, lão thản nhiên liếc Phương Vi Thanh một cái, bình tĩnh nói:
- Bản quan lúc trước đã nói, nhằm khi Thánh thượng tấn thiên, bụng dạ khó lường nhiễu loạn triều đình, ý đồ gây rối, bản quan tuyệt không lưu tình.
Lão giơ hộp ngọc trong tay lên, trầm giọng:
- Nhận được ân trọng của Thánh thượng, Hàn Huyền Đạo ta từ hôm nay trở đi thay mặt chấp chính, người có công thì thưởng, người có tội thì phạt.
Ánh mắt lão âm trầm nhìn Phương Vi Thanh, lạnh lùng:
- Phương Vi Thanh, ngươi biết tội rồi chứ?
Phương Vi Thanh hai mắt đỏ thẫm, không nhìn Hàn Huyền Đạo, lại nhìn về phía Hàn Thục tiều tụy thất thần đứng đó, cao giọng nói:
- Nương nương, thần đã qua tuổi ngũ thập tri thiên mệnh, nửa đời tận trung Thánh thượng. Hôm nay liều mạng, cả gan hỏi nương nương một câu. Di chiếu này, có đúng là… của Thánh thượng?
Du Lĩnh và đám người liên quan biết sự tình đã đến thời điểm nguy hiểm, nếu Hàn Thục không ra mặt, như vậy mình sẽ nguy nan một sớm một chiều, cả đám liền quỳ lết trên mặt đất, kêu lớn:
- Nương nương… thần tận trung với Thánh thượng. Thánh thượng anh minh, tuyệt sẽ không… sẽ không lưu lại di chiếu như thế.
Hàn Thục mắt nhắm lại, thân hình khẽ run, vẫn không nói lời nào.
Hàn Huyền Đạo trầm giọng:
- Võ sĩ trước điện đâu cả rồi?
Liền có võ sĩ tiến lên, Hàn Huyền Đạo chỉ vào đám người Phương Vi Thanh, lạnh lùng:
- Khinh nhờn di mệnh Thánh thương, tội ác tày trời, đánh chết trước điện!
Hàn Huyền Đạo ra lệnh một tiếng, sớm đã có võ sĩ trước điện mang tới cây trượng, hơn 20 võ sĩ cường tráng cầm một cây trượng bằng gỗ to lớn, không chút do dự, đánh vào đám người Phương Vi Thanh.
Trong lúc kêu thảm thiết, có người vẫn còn cố gào:
- Nương nương… xin hãy làm chủ cho vi thần. Nương nương…
Gậy gỗ bay múa, máu tươi bắn ra, Phương Vi Thanh tuổi tác đã cao, trúng mấy côn, đã hấp hối, y vẫn còn giơ tay, trong miệng muốn hô, nhưng không kịp phát ra thành tiếng, đã có một côn đánh thật mạnh vào đỉnh đầu, vọt óc, chết ngay tức khắc.
Các đại thần khác đang quỳ trên mặt đất, thấy cảnh máu tanh tàn khốc, đến cả quan viên Hàn phái cũng kinh hồn táng đảm, toàn thân phát lạnh. Mà Hàn Huyền Đạo tay nâng công phù, nhìn đám quan viên bị đánh, khóe miệng cười lạnh, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý.
Bỗng trên sân rồng có một bóng người chạy tới, chính là Mục Tín. Y chạy vội tới quỳ trước mặt Hàn Huyền Đạo:
- Đại nhân, Hàn Mạc đã tới trước cửa cung.
Hàn Huyền Đạo ngẩng đầu, lạnh lùng cười, chỉ vào một võ sĩ bạch giáp:
- Truyền lệnh, mở cửa cung, cho Hàn Mạc vào cung. Bản quan thực muốn xem, loạn thần tặc tử này có thể gây nên chuyện gì.
Hàn Thục nghe thấy Hàn Mạc tới, liền mở to mắt.
Mưa tuy nhỏ, nhưng thời tiết nhờ trận mưa này mà trở nên vô cùng mát mẻ. Trên khoảng sân rộng trước điện Càn Tâm, lúc này đã kín mít Ngự Lâm quân. Các tinh binh Ngự Lâm quân đều một thân bạch giáp, trường thương trong tay, trắng xóa một vùng.
Khi Hàn Mạc xuất hiện trên đường lớn bằng ngọc thạch, liền nghe thấy tiếng hô to vang lên. Ngự Lâm quân trường thương đồng thời hướng về phía trước, mũi thương lóe hàn quang, toàn bộ không khí dường như trong nháy mắt đã đóng băng.
Hàn Mạc dẫn đầu, tay đè Huyết Đồng côn, một tay nắm cương ngựa. Phía sau hai bên hắn, là Diễm Tuyết Cơ mặc giáp nhẹ, và Hàn Nguyên hai mắt đỏ thẫm.
Mấy trăm kỵ binh kia cũng không theo vào cung, chỉ có bốn kỵ binh hộ vệ một chiếc xe ngựa chứa quan tài chậm rãi đi đến, mấy người này đi trong khoảng sân rộng lớn, trông cực kỳ nhỏ bé.
Cách trận thế màu trắng do Ngự Lâm quân tạo thành chừng hơn 10 bước, Hàn Mạc ghìm cương ngựa, lạnh lùng nhìn hàng rào thép màu trắng phía trước.
Đôi bên số lượng đúng là như đất với trời, nhưng thần sắc của Hàn Mạc bình tĩnh vô cùng.
- Phịch!
Một tiếng nặng nề vang lên giữa thế trận màu trắng, chợ nghe áo giáp chạm vào nhau kêu lách cách, bức tường khổng lồ lập tức tản ra, từ giữa hình thành một thông đạo, mà giáp sĩ bạch binh trường thương trong tay vẫn còn chỉ về phía trước.
Hàn Mạc thản nhiên cười, Tuyệt Ảnh đã bắt đầu đi về phía trước.
Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía xa xa, thấy Hàn Huyền Đạo đứng trước cửa chính Càn Tâm điện. Mấy trăm quan viên xếp hàng hai bên, tất cả đều nhìn về phía hắn.
Mặc dù ngàn vạn người, ta vẫn đến!
Đám quan viên nhìn thấy Hàn Mạc xuất hiện càng cả kinh. Không ngờ hắn chỉ mang theo mấy người vào cung, không ít người thần sắc đại biến, thầm nghĩ: “Hàn Mạc thật sự quá mức càn rỡ, chỉ có mấy người mà dám xông vào cung, thật sự là tìm đường chết rồi”.
Dưới trời cao, Hàn Mạc độc mã, xuyên qua bức tường bạch giáp lành lạnh, mặt bình thản như không, bình tĩnh đi về phía Càn Tâm điện, lững thững trên sân vắng, giống như đang ở trong một hoàng cung tĩnh mịch.
Hàn Huyền Đạo chắp tay sau lưng, nhìn Hàn Mạc từ xa xa chậm rãi bước tới, mặt vô cảm.
Giữa đất trời, Hàn Mạc trong mắt hồ như chỉ có Hàn Huyền Đạo, mà Hàn Huyền Đạo trong mắt cũng chỉ có Hàn Mạc.
Xuyên qua bức tường bạch giáp, đi qua sân rồng khổng lồ, đi qua cây cầu ngọc thạch hình vòm, bình tĩnh vô cùng đến trước Càn Tâm điện, ánh mắt quần thần liền chuyển từ Hàn Mạc đến cái xe ba gác chở quan tài.
Hàn Huyền Đạo đứng trên bậc thang. Hàn Mạc cưỡi ngựa dừng lại ở dưới bậc thang, liếc mắt nhìn đống thi thể quan viên bị đánh đến chết ở cách đó không xa, mặt như vô thần vô cảm hướng về phía Hàn Huyền Đạo, hai bên bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều cảm thấy trong mắt đối phương sát ý nồng đậm.
- Ta đến rồi!
Hàn Mạc thản nhiên.
Hàn Huyền Đạo cũng cực kỳ lãnh đạm:
- Ta chờ ngươi thật lâu!
- Hy vọng ngươi sẽ không phải chờ lâu nữa.
- Chờ cũng tốt!
Hàn Huyền Đạo chắp tay sau lưng, một bộ ngạo mạn coi khinh thiên hạ:
- Một người khó tránh khỏi mắc bệnh, chỉ cần cuối cùng có thể chữa khỏi, cái gì cũng không quan trọng hết.
- Quả nhiên là như thế!
Hàn Mạc gật đầu:
- Cho nên ta đến chữa bệnh!
Hắn cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Huyền Đạo:
- Trong quan tài là cái gì, ngươi cũng nên biết. Ta là vì ngươi mà đưa hắn trở về!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina