Một thiếu niên đang ngồi khoanh trân dưới một vòng tròn kỳ lạ. Một thiếu niên mặc huyết da đang liên tục tấn công vào thân thể thiếu niên đang ngồi dưới đó. Thiếu niên có vẻ khá đau đớn đang hét lớn liên tục. Bên cạnh một bạch y thiếu niên, một bạch y thiếu nữ cùng với bạch y lão nhân đang nhìn về phía thiếu niên ngực trần. Thiếu nữ lúc này thì đang quay đầu đi vừa có chút sợ vừa có chút xấu hổ vì thiếu niên cởi trần. Bạch y thiếu niên thì há hốc miệng. Lão nhân thì vuốt râu với vẻ thích thú mặc dù lão nhân này lại chẳng có lấy một cọng râu.
“Rắc,rắc...” Từng âm thanh vỡ xương vang lên. Thiếu niên huyết da y cười như điên cuồng thích thú: “Được nghe thấy tiếng xương gãy thật là thoải mãi nha. A, Hahaha...”
“A...”Thiếu niên cởi hét dài đau đớn một cái. Hắn quay sang nhìn về phía thiếu niên huyết da y với vẻ mặt căm tức chửi lớn một câu: “Ta kháo có cách luyện tập chó chết gì thế này? Tiêu Kiếm hình như toàn bộ kinh mạch xương cốt hỏng hết rồi đấy nhanh bảo Tiểu Y Tiên giúp ta chữa thương đi”
Huyết da y thiếu niên cầm một lam y áo khoác phủ lên người thiếu niên đang cởi trần. Có vẻ như chỉ một chiếc áo khoác cũng làm cho thiếu niên cởi trần cũng run lên phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Thiếu niên hướng bạch y thiếu nữ gọi một tiếng. Thiếu nữ bắt đầu tiến đên đặt tay lên vết thương của thiếu niên đang nằm dưới đất. Bạch y thiếu niên và lão nhân thì chăm chú quan sát.
Thiếu nữ đặt tay lên vết thương thiếu niên, nàng bắt đầu vận khởi Thánh liệu thiên. Da của thiếu niên hơi sáng lên từ đó bốc ra một số điểm ánh bạc. Lam y thiếu niên và bạch y thiếu niên cùng một lão nhân thì há hốc miệng. Lam y thiếu niên đang được chữa trị thì hơi run lên trong miện phát ra tiếng run dễ chịu: “ưm... thật thoải mái!”
“Quá, quá... thần kỳ đi!” lão nhân và bạch y thiếu niên lên hô to tiếng.
Vết thương ngoài da có thể thấy bằng mắt thường đang liền lại với tốc độ chóng mắt. Bạch y thiếu nữ cũng người thoái mái run lên, Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía hai người. Sau khoảng nửa giờ bạch y thiếu nữ lại thở ra một hơi. Thiếu niên huyết da y mỉm cười nhìn về phía bạch y thiếu niên bằng một ánh mắt yêu thương: “Thánh liệu thiên của nàng lại tiến triển?”
“Ân” Thiếu nữ khẽ gật đầu: “Giờ ta không những trị thương được kinh mạch xương cốt. Có lẽ ta tin ta có khả năng chữa trị cho linh hồn bị thương” Nghe thấy vậy mọi người đều há hốc mồm đặc biệt nhìn về phía huyết da y thiếu niên. Huyết da y thiếu niên hô lớn: “Đừng nói với ta mấy câu đó thật sự ta cái gì cũng không biết”
Mọi người bĩu môi nhìn hắn, không biết tên này lấy đâu được công pháp nghịch thiên như vậy cho Tiểu Y Tiên không ngờ có thể giúp nàng thay đổi thể chất không những trở lên xinh đẹp hơn mà còn thực lực trở lên không tệ.
Đặt tay lên cơ thể lam y, huyết da y thiếu niên mỉm cười: “Cách thức này tăng trưởng độ bền xương cốt cùng kinh mạch không tệ a!?” Nói đến đây Tiêu Kiếm nhíu nhíu mắt: “A, sắp đột phá lên ma anh kỳ. À, phái nói đúng hơn lên đấu hoàng thì đúng hơn!”
“A, cái gì” Lão nhân cùng với thiếu niên há hốc miệng. Đây là điều gì mười năm tuổi đấu hoàng. Duy chỉ có thiếu nữ ở đây không có gì kinh ngạc. Có vẻ như đã quá quen với việc này khi quanh lão công của mình rồi!
Huyết da y thiếu niên lên tiếng: “Tam ca chịu khó ta đi bổ trợ năng lượng cho huyễn ảo trận và tụ linh trận” Thiếu niên nghe thấy vậy gật đầu. Huyết da y thiếu niên lên tiếng: “Tiên nhi nàng đi giúp ta chuẩn bị thức ăn, có lẽ vài ngày ta phải trông chừng tam ca đánh vào ma anh kỳ. Nàng cẩn thận một chút huyễn trận” Bạch y thiếu nữ nghe thấy thì gật đầu nàng tiến về phía Tiêu gia. Huyết da y thiếu niên lên tiếng: “Vân Dật ngươi lên tiếp tục ở đây hay về nhà?”
Bạch y thiếu niên suy nghĩ một chút thì lên tiếng: “Vậy ta cũng ở đây!” Nghe thấy thế huyết da y thiếu niên cũng gật đầu một cái.
Vài ngày sau, bất kể nắng mưa lam y thiếu niên đang ngồi trong một vòng tròn do tụ linh trận tạo thành. Khá xa quanh đó vài chiếc lá cờ cắm kết hợp tạo thành huyễn trận. Thiên địa linh khí liên tục tụ tập quanh người lam y thiếu niên cả người hắn giống như trong một đấm sương mù.
Trên đầu lam y thiếu niên hình thành một lốc xoáy giống như một cái phêu giót thẳng vào người lam y thiếu niên. Thiếu niên tràn ướt đẫm mồ hôi. Thiên địa linh khí theo như toàn bộ lỗ chân lông theo đó tràn vào kinh mạch giống như rất nhiều dòng lũ chảy vào trong đan điền của thiếu niên.
Ở giữa có đan điền có một quả đan. Quả đan này liên tục xoay tròn phát ra anh sáng màu kim sắc. Nó điên cuồng hấp thụ thiên địa linh khí. Bất quá nó hấp thụ điên cuồng nhưng không nứt ra một chút nào cả. Thiếu niên cảm giác khó khăn khi toái đan thành anh. Kinh mạch của hắn cảm giác bị căng cứng. Thiên địa linh khí nhưng bành trướng trong kinh mạch của hắn vậy. Hắn liên tục thở dốc, cắn chặt răng hét lên liên tục: “Phá, phá, mau phá cho ta...”
Đột nhiên thiên địa linh khí trở lên bạo động, mọi người chúng quanh hắn thì lo lắng chăm chú quan sát. Thiếu niên hét lên một tiếng: “Phá...” Từ trong đan điền hắn cảm giác một âm thanh rất nhỏ: “bang”. Viên đan châu vết nứt từ nhỏ bắt đầu kéo dài lan khắp mọi vị trí sau đó âm thanh vang lên hình thành lên một nhân hình nhỏ bé giống y như hắn nhưng không có mặc quần áo. Hơn nữa quanh người của ma anh này còn một con huyết long hình săm quân quanh người.
Ma Anh đột nhiên mở mắt. Lam y thiếu niên thấy cả người thư thái phảng phất như hắn có hai linh hồn vậy. Một linh hồn đang nhìn với đôi mắt của nguyên anh còn một đang điều khiển thân thể chính này. Thiếu niên mở mắt ra trong mắt hắn mọi người thấy lóe ra một đạo kim quang sáng ngời. Huyết da y thiếu niên mỉm cười: “Thành anh?”
“Ân” Lam y thiếu niên mỉm cười: “Lần nay ta cảm giác cũng khá mạnh có vẻ so với nhị tinh cùng tam tinh đấu hoàng không kém là bao”
“Well” Thiếu niên mỉm cười: “Giờ Tam ca lên củng cố tu vi!” Nói đến đây thiếu niên mỉm cười tiến về phía bạch y thiếu nữ nói vào tai thiếu nữ vài lời. Thiếu nữ mặt hơi lũng lịu đỏ lên ngắt vào eo hắn một cái. Thiếu niên méo cả mặt. Mọi người thấy vậy thì lắc đầu thở dài.
Ban đêm trong một gian phòng, một thiếu niên bị một thiếu nữ ôm chặt lấy trên mặt thiếu nữ nụ cười khá là thỏa mãn có vẻ như hai người vừa mây mưa song. Thiếu niên nhìn thiếu nữ vuốt ve khuôn mặt nàng có vẻ chìu mến.
“Ài, ôm chặt thế này thì làm sao mà trốn đây!” Thiếu niên thở dài. Hắn đang ngẫm nghĩ đến Nhã Phi. Tiêu Kiếm lẩm bẩm làm sao tính kế đến an ủi Nhã Phi giờ đã lâu không gặp là Nhã Phi có vẻ khá là khó chịu với hắn. Hắn tặc lưỡi một cái sau đó nhìn về phía thiếu nữ đang ôm chặt hắn cười một cách thâm thúy: “Sao không nghĩ ra nhỉ, ta sao không thành lập một y quán chữa bệnh miễn phí cho mọi người vừa tăng tốc độ lên cấp của Tiên nhi vừa có thời gian để mà...” Thiếu niên nghĩ đến đây thì trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười bỉ ổi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Khi trời vẫn tờ mờ sáng, thiếu niên trong phòng đang ôm một thiếu nữ ngủ. Hắn lim dim đôi mắt nhìn về phía thiếu nữ. Ở giữa hai chân thiếu niên bộ phận dưới đó đã cương cứng. Có vẻ như càng nhìn thiếu nữ nó càng trở lên to lớn va cứng hơn.
Thiếu nữ lim dim mở ra đôi mắt nhìn thấy thiếu niên đang nhìn mình với nụ cười dâm đãng. Thiếu nữ đỏ mặt. Bất quá nàng con chưa kịp nói gì thì thiếu niên đã lật mình thếu nữ lại bắt đầu nhằm lên môi nàng mà hôn. Thiếu nữ hét lớn: “Lão công thật đáng ghét mới sang sơm đã muốn. A, a... miệng lão công hôi quá!”
Thiếu niên mặc kệ những lời nói này ngoài tai vẫn tiếp tục công kích thiếu nữ. Thiếu nữ có hút phản kháng song chỉ một thời gian ngắn nàng bắt đầu nhu thuận theo. Bộ ngực của nàng lúc này đang cương cứng, phần dưới thì vô cùng ẩm ướt. Thiếu niên từ phía trước hung hăng dùng đại bổng tiến thẳng vào trong người nàng.
“A...”
Thiếu nữ run lên một tiếng phát ra một dâm thanh đáng ngữ. Cả phòng xuân sắc bắt đầu.
Qua một canh giờ, mây mưa tạnh. Thiếu niên trần truồng lúc này đang ôm chặt lấy thiếu nữ. Thiếu nữ mặt đỏ bừng đang túm chặt lấy cái đại bổng thô kệch kia giọng trách mắng: “ĐÁng ghét mới sáng sơm đã làm thiếp mệt như vậy” Nói đến đay thiếu nữ bóp chặt lấy cái đại bổng của hắn tiếp tục mắng: “Nếu như lần sau chưa được phép của thiếp chàng mà còn nữa thì...” Thiếu nữ tiếp tục tăng sức mạnh vào phía cái đại bổng to lớn và thô kệch ấy.
“A, ui...” Thiếu niên run lên có chút đau đớn. Mặt méo sệch rên rỉ: “Được rồi Tiên nhi là lỗi của ta không phải lỗi của nó. Dù sao nó cũng là nghe lệnh của ta hay nàng tha cho nó đi a??” Thiếu nữ thấy vậy hừ nhẹ một cái. Thiếu niên thấy vậy ôm nàng vào lòng, đầu nàng tựa vào ngực hắn. Thiếu nữ có vẻ khá là hưởng thụ.
Thiếu niên ngẫm nghĩ một chút: “Nàng thấy sao nếu như lập chúng ta lập một y quán??”
“A” Thiếu nữ nghe thấy vậy kêu lên. Ngước mặt lên nhìn vào trong ánh mắt trìu mến đang nhìn nàng. Nàng hướng hắn hỏi: “Chàng muốn lập một y quán cho ta sao?”
“Ưhm” Khẽ gật đầu một câu. Tiêu Kiếm mỉm cười: “Tiên nhi biết thực lực của nàng muốn lên cấp nhanh nhất định phải dùng Thánh liệu thiên đi chữa thương cho mọi người mà” Thiếu nữ chỉ suy nghĩ một cái rồi gật đầu đồng ý.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt thếu nữ, Tiêu Kiếm hung hăng hôn lên môi nàng một nụ hôn thật dài. “Ưm” thếu nữ hơi kêu lên bắt đầu kịch liệt đáp lại nụ hôn của thiếu niên này. Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người bắt đầu thở dộc ra một hơi, chỗ giao nhau còn hình thành một tuyến nước dãi màu trắng đục. Tiêu Kiếm đưa ngón tay lên ngắt dòng nước miếng từ miệng nàng sau đó đưa lên miệng mình mút lấy. Trông hắn có vẻ cực kỳ thích thù làm thiếu nữ đỏ mặt.
“Hắc, để ta giúp lão bà mặc áo” Thiếu niên lang lên tiếng. Bất quá trong khi thay quần áo cho thiếu nữ hắn cũng nhân thể tiến hành luôn phần chiếm tiện nghi cùng ăn đậu hũ. Dù sao hắn cũng tuyên bố một nội dung là ăn đậu hũ của lão bà mình là một việc thiên kinh địa nghĩa và tất nhiên Tiêu Kiếm lấy tự hào về điều này. Bất quá chỉ có thấy hắn thấy là như vậy chú ba người Dược Lão, Tiêu Viêm và Vân Dật thì khá là khinh bỉ coi hắn đúng là kẻ mặt dày vô sỉ cùng cực.
Sau khi thay áo song thiếu nữ cả người vô lực hung hắc lườm hắn một cái. Rất nhanh Tiêu Kiếm cũng đã thay quần áo song cùng với Tiểu Y Tiên bước ra ngoài phòng. Hai ngươi tiến thẳng hướng ngoài đại môn mà tiến.
Hai người bước ra ngoài. Tiêu Kiếm suy nghĩ một chút rồi cầm tay Tiểu Y Tiên hướng Tiêu gia phường thị bước đến. Hai người đi qua được khá nhiều người cúi chào. Bất quá Tiêu Kiếm thừa hieur họ chào bất quá chỉ là lấy lệ.
Tiêu gia phường thị khá là nhộn nhịp. Thường họ bán đủ các mặt hàng. Hai bên đường là các cửa hàng lớn nhỏ. Ngoài ra không chỉ có những cửa hàng bên cạnh đó còn có những cửa hàng rong. Đơn giản giống như hình thành chỉ cần mấy chiếc bàn ghế gỗ cùng với một chiếc biển sau đó là bày mọi thứ lên mà bán. Hai người đi đến một cửa hàng bán mấy viên đá lạ.
Nheo mắt nhìn về phía một viên đá màu đen, Tiêu Kiếm cầm lấy vài viên đá quan sát. Bất quá hắn chỉ hơi lướt mắt qua một viên đá nhỏ. Đột nhiên hắn chỉ hướng về phía một viên đá màu đỏ khá lớn lên tiếng: “Chủ quán viên đá này giá nhiêu?”
Thấy vẻ đẹp của thiếu nữ trước mặt chủ quán hơi ngây người sau đó hắn cười cười cung kính: “A, a...” Thấy hai người ăn mặc khá sang trọng. Trong thâm tâm chủ quán bắt đầu thầm nhủ: chắc là dê béo đây! Nói đến đây chủ quán bắt đầu tỏ ra một bộ mặt gian thương. Chủ quán lên tiếng: “Khách quan đây là hỏa thạch anh a, ngài thật tinh mắt. Đá này dùng cho luyện chế ra vũ khí hoặc đỉnh lò luyện đan đều là một trong những tài liệu cao cấp. Cái này một cục như vậy giá cả khoảng hai nghìn kim tệ”
Thiếu niên lắc lắc đầu. Sau đó hắn lại cầm lên một mảnh đã đen khác: “Cái này giá nhiêu?”
Chủ quản vẫn tiếp tục lên tiếng mời mọc: “Đá này hắc thiết dùng để luyện chế vũ khí miệng đó giá cả chỉ có một ngàn kim tệ”
Tiêu Kiếm lại tiếp tục lắc đầu: “Ngươi muốn lừa ta sao. Bình thường các nơi khác hỏa thạch anh cùng với hắc thiết như vậy chỉ có giá hơn một nửa so với giá của người. Ngươi đây là muốn lừa tiền ta a?”
Chủ nhân quán dong thấy vậy mặt hơi đỏ: “Khách quan ngài không biết thôi. Dạo gần đây giá cả mấy thứ này có lên giá a!”
Thiếu niên thở dài lắc đầu: “Thế này đi hai thứ này cộng thêm viên đá này nữa tất cả lấy giá hai nghìn năm kim tê a” Tiêu Kiếm chỉ hỏa anh thạch hắc thiết cùng với viên đá phía trước mà hắn đã quan sát.
Chủ quán lên tiếng: “không được khách quan, viên đá đó tuy ta không biết là gì nhưng mà ta thấy nó không phải vật phàm. Nếu như bán giá đó thì...”
Tiêu Kiếm lắc lắc đầu: “Hừ ngươi để viên đá này ở đây không ai mua có tác dụng gì. Tính ra nếu như ngươi bán cho ta ít ra cũng được lãi khá khá. Nếu như ngươi cứ để đó không ai mua không bằng bạn lại với giá rẻ cho ta. Người vừa bán được hàng mà ta vừa được thứ ta muốn. Chẳng qua ta thấy hứng thú với viên đá lạ này mà thôi a!”
Chủ quán lúc này đang chần chừ. Thiếu niên lên tiếng: “Nếu như ngươi không bán thì thôi vậy! Ài, Tiên nhi chúng ta đi!” Hắn cầm lấy tay bạch y thiếu nữ hướng phía xa bắt đầu muốn bước đí.
Tiêu Kiếm đang định rời đi thì lão chủ quan hét lớn: “A, a, khách quan hai vị chờ một chút. Ta bán a!”
“Hừ” Tiêu Kiếm nhếch miệng một cái. Hắn nhanh chóng dùng tinh tạp trả lại cho chủ quán. Sau đó hai người bắt đầu rời đi. Chủ quán mới lẩm bẩm: “Hai viên khoáng thạch kia tổng cộng có một nghìn năm kim tê a? Còn viên đá kia chẳng qua là phế thải thật không biết nó là gì a? Đốt mãi không chảy!”
Tiêu Kiếm lúc này cầm tay Tiêu Y Tiên, hắn vừa đi vừa mỉm cười. Tiểu Y Tiên nhìn hắn ngơ ngác không biết tại sao lại như vậy. Tiểu Y Tiên thấy một bên tay hắn đang cầm một viên bảo thạch có vẻ thích thú không rời tay lên tiếng: “Lão công sao chàng lại vui vẻ như vậy?”
Tiêu Kiếm cười lớn: “Hahaha, nàng không biết thôi! Viên đã trong tay ta không phải là mấy viên đá tầm thường” Nói đến đây Tiểu Y Tiên càng nghi hoặc hơn muốn hỏi tại sao. Tiêu Kiếm lại tiếp tục mở miệng: “Viên màu đỏ không phải là hỏa anh thạch mà là huyết tinh thạch. Hai loại khoáng thách này giống y hệt nhau nhưng hai thứ này khi cầm lên tay rất khác. Hỏa anh thạch cho ta cảm giác âm ấm. Còn huyết tinh thạch cảm giác cho ta máu trở lên có chút sôi trào. Hòn hắc thiết kia thì thực ra nó đang bao bọc một mảnh ngọc lớn. Mặc dù linh hồn khá khó dò xét đến ta quan sát không kỹ cũng không phat hiện nhưng nó lại tỏa ra linh khí nhè nhẹ. Còn mảnh đá kia thì lại là thiên ngoại vẩn thách chân quý trong chân quý. Nếu ta tính không nhầm mấy thứ này giá cả cũng chí ít phải mấy trăm nghìn vạn kim tệ. Đấy là theo phỏng đoán của ta mà ta sợ no còn là vô giá a!”
Nói đến đây Tiểu Y Tiên mở tròn con mắt nhìn hắn sau đó nàng lẩm bẩm: “A, vậy chẳng phải ông chủ kia lỗ lớn sao”
Tiêu Kiếm mỉm cười: “Có thể! Bất quá hắn hiện giờ rất vui mừng vì đơn giản hắn cũng cảm thấy là mình đang lãi đi a!” Quả thực nếu như biết giá cả của mấy thứ khoáng thạch này thì chắc hắn tiếc đến chết
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Nhìn ánh sáng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Y Tiên, thấy được nụ cười của nàng Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía mọi thứ trở lên thật đẹp trong mắt hắn. Giờ lúc này hắn cảm giác cuộc đời thật là tuyệt. Thiếu nữ đang nắm chặt cánh tay của Tiêu Kiếm làm hắn vô cùng thoải mái.
“Lão công, kia có phải Huân Nhi muội” Bạch y thiếu nữ lên tiếng. “Hình như Huân Nhi muội đang gặp rắc rối gì thì phải?”
Thiếu niên nhìn về phía trước thì thấy một thiếu niên khá tuấn tú đang đứng đo chắn ngang có vẻ như không cho Huân Nhi thiếu nữ đi qua. Lúc này Tiểu Y Tiên ngước nhìn Tiêu Kiếm nhưng đang chờ mong ở hắn điều gì đó. Nhìn vào mắt thiếu nữ Tiêu Kiếm như nhìn thấy tâm trạng phức tạp của thiếu nữ. Hắn lẩm bẩm thờ dài: “Cụ thể là nàng muốn ta làm sao đây?”
Nắm tay thiếu nữ bước đến, Tiêu Kiếm hướng chỗ Huân Nhi đi tới. Từ đằng xa hai người nghe thấy một âm thanh vang lên.
“Gia Liệt Áo, tránh đường ra cho ta!”
“A, a... làm gì mà Huân Nhi biểu muội lại tránh ta như vậy a” thiếu niên anh tuân mỉm cười đồng thời hắn dang tay ra như muốn cản trở thiếu nữ cất bước.
Tiêu Kiếm bước đến lên tiếng: “Huân Nhi biểu tỷ!”
Huân Nhi lúc này quay lại. Nàng nhin thấy thiếu niên trước mặt thì hơi ngẩn người không nói gì. Nàng im lặng vì lúc này không biết nàng lên nói gì với hắn. Nàng đang muốn lên tiếng thì một âm thanh cắt ngang: “A, hahah, xem chúng ta có ai ở đây thế này phế vật của Tiêu gia a??” Thiếu niên cười ngặt nghẽo làm mấy tên người hầu cũng cười theo.
Hai thiếu nữ thì bất thiện nhìn về phía thiếu niên này. Đột nhiên thiếu niên chú ý đến thiếu nữ bên cạnh Tiêu Kiếm. Thiếu niên hơi ngẩn người, mấy tên kia sau lưng cũng hơi ngẩn người nhìn về phía bạch y thiếu nữ. Thiếu niên mỉm cười hướng bạch y thiếu nữ lên tiếng: “A, a, hân hạnh được gặp tiểu thư, ta là Gia Liệt Áo.” Sau đó Gia Liệt Áo bắt đầu quan sát kỹ một chút Tiểu Y Tiên rồi mở miệng: “ Ta chưa từng gặp tiểu thư tại Ô Thản thành bao giờ, không biết ta có thể biết được quý danh của tiểu thư không?”
Tiểu Y Tiên nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Bất quá nàng vẫn nắm chặt tay Tiêu Kiếm rồi lên tiếng: “Ta là Tiểu Y Tiên cũng là vị hôn thê của Tiêu Kiếm”. Nghe thấy thế Huân Nhi hơi ngước nhìn về phía Tiêu Kiếm bất quá Tiêu Kiếm biết nhưng lại giả vờ không có quay lại.
“Không thể nào!” Thiếu niên cùng mọi người cùng hô lên. Hắn hướng thiếu nữ lên tiếng: “Hẳn tiểu thư đang đùa với ta, sao một vị xinh đẹp như tiểu thư lại có thể là vị hôn phu của tên phế vật này được!”
Bạch y thiếu nữ hoàn toàn tức giận. Nàng lên tiếng kêu: “Nếu như người dám nói với phu quân ta là phế vật một lần nữa đừng trách ta không khách khí!”
“Hừ” Gia Liệt Áo lạnh lùng một câu. Hắn hướng tời thiếu nữ lạnh lùng thay đổi thái độ một cách đột ngột: “Nếu ta cứ nói hắn là một phế vật thì sao” Thiếu niên hướng chỉ ngón tay vào Tiêu Kiếm liên tục hô lên: “Phế vật, đồ phế vật!” Hắn hướng sau lưng mọi người hô hào: “Các người nói xem hắn có phải phế vật không”
“Đúng vậy, đúng vậy” Mấy người đằng sau hắn đều hô lên. Tiêu KIếm nghe mấy điều này đều lạnh lùng không để ý. Gia Liệt Áo lại tiếp tục dùng tay chỉ vào Tiêu Kiếm hắn sặc sụa cười: “Hahahaha, người thấy chưa Tiêu Kiếm, mọi người cũng nói ngươi là một phế vật. Ngươi là phế vật a!”
Tiêu Y Tiên tức giận vận khởi tiên lực đấm thẳng một quyền vào người Gia Liệt Áo làm hắn bay ra khá xa. Kèm theo đó là một đám bị đánh bay cùng hắn. Mọi người lúc này mới há hốc miệng nhìn lại. Hiện nay thiếu niên đang nằm giữa một đám người. Miệng hắn ộc ra một đám máu. Hắn có vẻ đã bất tỉnh.
Tiểu Y Tiên lúc này xấu hổ. Dù sao đây cũng là lần đầu nàng ra tay với người khác nặng như vậy. Trong những lần nàng bị bắt buộc phải tự vệ cũng chỉ là dụng độc mãn tính hoặc thuốc mê để tự vệ mà thôi. Thực tế tâm tình nàng vốn lương thiên nhưng hiện nay nàng ra tay quá nặng chẳng qua vì chưa được luyện tập nhiều mà lên cấp quá nhanh lên mới có tình trạng như vậy.
Đột nhiên một âm thanh vang lên. Một bóng ảnh bay thẳng hướng thiếu nữ công tới: “Hừ tiểu nữ oa ở đâu giám đánh con ta thành như vậy. Gia Liệt Tất ta hôm nay thay mặt phụ mẫu cô dạy cho cô một bài học.” Nói đến đây một trung niên có khuôn mặt hao hao giống Gia Liệt Áo nắm đấm tập trung đấu khí công thẳng hướng Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên hơi trần trừ muốn chống trả.
“Bụp” âm thanh rất nhẹ vang lên. Một thanh thiếu niên đã bắt chặt lấy nắm đấm của trung niên nhân. Hắn nhếch miệng: “So, có vẻ như mẫu thân của ông không dạy cho ông đối mặt trước phụ nữ phải biết thế nào là lịch sự sao?”
Không thể nào, không thể nào ta làm sao có thể thua hắn được? Gia Liệt Tất kinh hoàng khi nhìn thấy Tiêu Kiếm bắt được nắm tay hắn mà không bị tổn thương gì. Huân Nhi lúc này cũng ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Kiếm. Không phải Tiêu Kiếm kinh mạch đan điền đều bị phá sao? Chẳng lẽ tất cả là giả hay là Tiêu Kiếm đã khôi phục lại như xưa. Nàng nghi vấn tự hỏi trong lòng.
Gia Liệt Tất không tin vaofmawts mình. Hắn lại dồn toàn lực đấu khí vào nắm tay kia. Từ mọi người quan sát còn thấy được màu đấu khí từ trong bàn tay nồng nặc đang tỏa ra. Một kích này có thể là một kích toàn lực của Gia Liệt Tất. Huân Nhi nó năng cực kỳ, trong mắt nàng lóng lánh một ngọn lửa vàng, tóc nàng hơi dài ra một chút.
“Bụp” một âm thanh nữa vang lên. Gia Liệt Tất hô lên mặt đầy kinh ngạc: “Không thể nào, một phế vật như ngươi sao có thể dễ dàng đón đơ hai quyền của ta mà không hề hấn gì?”
Tiêu Kiếm lúc này đang nắm chặt nắm đấm của Gia Liệt Tất cười một cách lạnh lùng: “Great, nấm đấm không tệ. Nhưng phụ mẫu ông không dậy việc chưa chào hỏi người khác mà đã tấn công như vậy là thất lễ lắm không?” Nói đến đây Tiêu Kiếm tung thẳng một cú đá vào giữa ngực Gia Liệt Tất.
“Bành” một âm thanh vang lên Gia Liệt Tất bắn ra xa cả chục mét có vẻ như Tiêu Kiếm đã nương tay. Hắn ngã xuống đất nôn ra một bụm máu, mặt tái xanh tái mét. Tiêu Kiếm lạnh nhạt nói lên một câu: “Cút đi”
Gia Liệt Tất lúc này mới im lặng nhìn Tiêu Kiếm với ánh mắt căm tực bất quá hắn còn không dám ho hen điều gì. Gia Liệt Tất hô: “Đi chúng ta đi” mấy tên thị vệ theo đó mà rìu Gia Liệt Áo theo sau. Một lúc đám đông mới theo đó giải tán.
Huân Nhi lúc này bước đến: “Tiêu Kiếm biểu đệ đã khôi phục được thực lực?”
Tiêu Kiếm vờ như không nghe thấy hắn chạy đến cầm lấy tay Tiểu Y Tiên vẻ mặt lo lắng: “Tiên Nnhi nàng không sao chứ?”
“A” Tiểu Y Tiên đột ngột lên tiếng. Sau đó mặt nàng lại trầm xuống quay sang nhìn Huân Nhi một chút rồi lên tiếng: “Ta, ta không sao!” Tiểu Y Tiên lúc này hơi buồn mặc dù nàng biết Tiêu Kiếm thực sự cũng yêu thương nàng song tình cảm mà Tiêu Kiếm dành cho Huân Nhi cũng không phải giả. Lo lắng mà Tiêu Kiếm dành cho nàng trong hành động vừa rồi một nửa là biểu hiện cho Huân Nhi xem mà thôi.
“Không sao là tốt rồi!” Tiêu Kiếm lên tiếng mỉm cười nhìn Tiểu Y Tiên một cách đắm đuối.
Huân Nhi mặt hơi cúi xuống đỏ bừng. Nàng quay sang nhìn hai người, Huân Nhi hơi cắn cắn môi quay sang một bên cúi đầu xuống. Sau đó nàng lên tiếng: “Huân Nhi có việc không làm phiền hai ngươi nữa!” Nói đến đây không để hai người kịp lên tiếng nàng đã hướng thẳng phía trước mà chạy. Tiêu Kiếm chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Đột nhiên Tiểu Y Tiên nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm vẻ mặt có chút tức giận nói: “Có đau không?”
“A” Tiêu Kiếm quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên: “Nàng nói gì cơ?”
“Hừ” Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng ta không biết. Chàng đúng là động vật máu lạnh. Đúng là cô ấy không có vượt qua nhưng chàng đối xử với phụ nữ như vậy không phải quá tàn nhẫn sao?” Nói đến đây Tiêu Kiếm hơi gãi gãi mũi. Tiểu Y Tiên lại tiếp tục nói: “Ta chẳng biết quá rõ chàng, nếu như người con gái nào dám vì chàng mà vứt bỏ tất cả thì dẫu có hy sinh tính mạng đi nữa thì chàng cũng không cần suy nghĩ, ta rất thích phu quân. Nhưng ta rất gét phu quân ở chỗ...” Nói đến đây Tiểu Y Tiên vẻ mặt trách móc nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Nếu như người con gái mà phu quân yêu thích nếu như rời bỏ phu quân mà đi dù có một lần thì sau khi gặp lại dù người ta trong lúc đó có bị cưỡng bức trước mặt phu quân thì phu quân vẫn làm ngơ như không biết!” Giờ Tiểu Y Tiên cũng nói được mấy từ như vậy không ngờ nàng ở lâu lại bị Tiêu Kiếm cho biến đổi từ một thiếu nữ ngây thơ trong trắng thành một người như vậy. Nói đúng là Tiểu Y Tiên bị dòng đời sô đẩy à mà đúng hơn là bị Tiêu Kiếm sô đẩy lên mới thay đổi như vậy.
“A, a...” Tiêu Kiếm mim cười gãi gãi múi ho khan: “Không ai hiểu phu quân bằng Tiểu Y Tiên a” Nói đến đây Tiêu Kiếm muốn tiến đến hôn Tiểu Y Tiên một cái.
Tiểu Y Tiên bực mình quát: “Đáng ghét giữa đường như vậy!?” Nói đến đây nàng đỏ mặt nhìn về phía mọi người sau đó nàng cúi xuống một bên dùng tay véo hắn làm Tiêu Kiếm khóc ra nước mắt.
Ở một góc khuất một thiếu nữ đang nhìn ra bên cạnh nàng là hai người áo đen. Thiếu nữ lên tiếng: “Tương cô, Lăng lão các ngươi lúc nãy có nhìn thấy thực lực của cô gái đó và Tiêu Kiếm ca ca không?”
Thiếu nữ bên cạnh lên tiếng: “Chúng ta quan sát thấy thiếu nữ đó chỉ cũng bằng tuổi với tiểu thư hơn nữa thực lực đã đến nhất tinh đại đấu sư. Nếu như tại trung châu cũng coi như là một thiên tài” Nếu như họ mà biết Tiểu Y Tiên mới chỉ có luyện mấy tháng chắc là há hốc mồm. Thiếu nữ lúc này lại tiếp tục nói: “Còn về Tiêu Kiếm thiếu gia quả thực chúng ta cũng nhìn không rõ”
“Nga, cái gì” lam y thiếu nữ hô lên: “Chẳng lẽ Tiêu Kiếm thiếu gia như vậy thực lực cao hơn Tương cô và Lăng lão?”
“Ta không cho là như vậy” Thiếu nữ lại lên tiếng: “Ta cho là hắn có thứ gì đó dùng để che đấu đẳng cấp nhưng chắc cũng phải là một đấu linh”
“Nga” Huân Nhi giật mình: “Đấu linh?”
“Đúng vậy” thiếu nữ lại lên tiếng. “Không ngờ Tiêu Kiếm ca ca đã là một đấu linh. Liệu việc này có phải do sư phụ Tiêu Kiếm ca ca?”
“Về việc này chúng ta cũng không biết?”
“Được rồi vậy việc điều tra người tên Tiêu Vũ Vân Dật thế nào rồi?”
“Xin lỗi tiểu thư chúng ta vẫn chưa có tin tức gì?”
“Được rồi các ngươi đi đi?”
Theo như phân phó hai người mới rời nhau đi. Lăng lão ở một chỗ cùng nữ tử mới lên tiếng: “Sao ngươi không nói thật với tiểu thư?”
“Lăng lão ngươi nói xem?” nữ tử che mặt lên tiếng: “Ngươi cũng không biết vừa rồi đoạn hội thoại mà hắn nói chuyện với thiếu nữ cố ý nói cho chúng ta đang nghe sao. Hơn nữa ta cảm giác uy áp mà hắn dảnh cho ta cực kỳ đáng sợ!”
“Ngươi muốn nói là...”
“Một thiếu niên ba năm mới sinh ra hiện nay mười hai tuổi đạt đấu thánh. Uy áp của hắn còn mạnh hơn cả Cổ tộc.” Nói đến đây nữ tử lau mồ hôi trên chán: “Chỉ mong là ta đoán sai. Ài mấy tên ngốc trưởng lão trong tộc không ngờ lại đẩy Huân Nhi tiểu thư vào tình cảnh này. Ta chỉ hy vong hắn không có ý định gì với Cổ tộc ta.”
“Ngươi nói có lên báo việc này với tộc trưởng?”
“Ta nghĩ tạm thời thôi đi!” Nữ tử lên tiếng: “Nếu như hắn có ý định gì bất lợi với tiểu thư ta sẽ bẩm báo với tộc trưởng. Hơn nữa ta thấy hắn không có ý định xấu gì với tiểu thư đâu”
Nghe thấy vậy thì người được gọi Lăng lão hơi gật gù.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Cuối cùng thì Tiêu Kiếm cũng lấy một đại cửa hàng trong Tiêu gia phường thị lập cho Tiểu Y Tiên một y quán lấy tên “Tiên Hồng y quán”. Ngoài ra biển hiệu treo một cái đề: “Lương Y Như Từ Mẫu” đại ý tấm lòng của Tiểu Y Tiên dành cho y sư. Dù sao hôm nay cũng là ngày Tiểu Y Tiên mở y quán. Tính ra Tiểu Y Tiên cũng là thành viên của Tiêu gia mà Mễ Đặc Nhĩ gia tộc cũng khá là thân thiết với Tiêu gia.
Mễ Đặc Nhĩ gia tộc tại một gian phòng trong đại viện. Một thanh niên trần truồng đang ôm một thiếu nữ. Thiếu nữ thân hình đấy đà trông cực kỳ mê hoặc. Chiếc vật phẩm đại thô vần nằm trong người nàng, có vẻ như hắn không muốn rút nó ra. Ôm một vưu vật như vậy thiếu niên từ đằng sau vân liên tục một chân gác lên thiếu nữ, một tay ôm nàng. Miệng hắn nở ra một nụ cười trông có vẻ thật thoải mái.
Thiếu nữ mở ra ánh mắt vỗ vỗ lên mông của thiếu niên: “Phu quân đến giờ rồi! Chàng dậy đi chứ? Nước nóng sắp được bê vào rồi”
Thiếu niên lim dim mở mắt. Cả ngày hôm qua Tiểu Y Tiên bận rộn khai trương. Tiêu Kiếm dùng phân thân giúp nàng còn mình thì trốn tiến đến an ủi Nhã Phi tiểu lão bà lâu ngày không gặp dùng để xúc tiến tình cảm rồi. Tiêu Kiếm ngáp ngáp một hơi rút cái bảo bối mình ra. Chỗ giao nhau vẫn còn dính dính hơn nữa còn hình thành như một dạng keo dính vậy. Thiếu nữ lúc này bắt đầu phát ra nhứng âm thanh có chút dâm đãng.
“A, ưm...” thiếu nữ hơi rên lên.
Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Đổi mắt mở ra nhìn về phía Nhã Phi, con mắt mang theo lim dim như muốn ngủ. Nhã Phi mỉm cười vuốt ve mặt của hắn nói: “Lão công của ta, mặt trời giờ đã lên đến đỉnh đầu rồi đấy!”
“Được rồi” Tiêu Kiếm hô lên vẻ mặt vô cùng lười nhác. Nhã Phi thấy vậy lại cười khánh khách. Nàng lại hô hoán người hầu lấy một bồn tắm gỗ khá lớn theo vào phòng. Tiêu Kiếm lại ngáp dài một cái cùng Nhã Phi tiến vào bồn tắm tắm rửa.
Mặc quần một chiếc quần dài lại, Tiêu Kiếm hơi gãi gãi đầu làm bắn ra một chút nước. Tiêu Kiếm cầm lấy chiếc áo da huyết y dài mặc vào. Hắn lúc này đẻ ngực trần trước bộ ngực nở nang là một chiếc vòng cổ hồng ngọc dài. Trông hắn cực kỳ tuấn mỹ bước ra khỏi cửa. Tywf nữ phục hai bên hai người không khỏi đỏ mặt tía tai.
Tiêu Kiếm ngước nhìn phía trước. Lúc này Nhã Phi mặc một bộ quần áo đỏ lại bó người vô cùng gợi cảm làm hắn chỉ muốn hung hăng đè nàng xuống để làm thêm vài lần nữa. Thấy ánh mắt nóng bỏng của thanh niên đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Nhã Phi không khỏi cảm giác vô cùng thỏa mãi và vui sướng. Nàng thấy vậy còn cố ý khoe những đường cong gợi cảm và đôi chân dài trước mặt Tiêu Kiếm như khiêu khích vậy. Tiêu Kiếm chán nản thở dài.
Nhã Phi thấy vậy thì mỉm cười: “A, a, a... nếu như hôm qua vẫn còn chưa đủ tối nay chàng có thể đến chỗ ta mà!”
“Hahahaha...” Tiêu KIếm cười lớn: “Ta không có vấn đề gì bất quá ta sợ nàng cơ... Hôm qua ai đã mấy lần xin tha a!?”
Mặt mũi Nhã Phi đỏ bừng nhìn căm tức về phía thanh niên trước mặt song trong đó lại ẩn chứa vô hạn sự trìu mến và yêu thương. Nàng cắn cắn môi phát ra một tiếng trầm đục: “Chàng, chàng thật đáng ghét...”
Thanh niên hiện nay đang mặc một bộ huyết da y dài đến đầu gối. Bộ ngực hắn để trần hiện lên những đường nét đàn ông làm mấy thiếu nữ nhìn hắn đều mặt đỏ tía tai. Bất quá đây là thói quen của hắn, dù sao vì hắn ăn mặc như vậy giờ tại Ô Thản thành có một số người cũng bắt đầu bắt trước theo nên hắn cũng sẽ không lạc lõng.
Buổi sáng ánh năng chiêu lên thật là nhu hòa thải mãi. Tiêu Kiếm cầm trong tay Nhã Phi kéo nàng về phía Tiêu gia phường thị. Dù sao Tiên Hồng y quán mới khai trương, một cửa hàng khá lớn. Nhã Phi là chủ hội đấu giá sư nàng cũng là ngươi trung gian giữa mua bán của Tiêu gia và Mễ Đặc Nhĩ gia tộc nên dù sao cũng phải đi. Một tay kéo Nhã Phi, hắn cũng không ngừng quan sát ung quanh.
Tuy bộ mặt này do hắn biến đổi ra không được quá là đẹp trai tuấn tú. Bất quá cũng được coi là mỹ nam. Đặc biệt với thân hình cân đối không quá ta nhìn bề ngoài như một thư sinh nhưng quá chiếc ngực trần có thể thấy được cơ thể săn chắc của hắn cả về vùng ngực lẫn vùng bụng. Nhiều thiếu nữ, thiếu phụ đi qua lại bên đường không khỏi liếc nhìn vào hắn một cái sau đó hơi đỏ mặt ngoảnh đi. Nhiều người thì trào phúng bất quá nhiều là thiếu nữ và thiếu phụ ngước nhìn. Đặc biệt có Nhã Phi đi theo khá nhiều nam nhân cũng phải ghen tỷ vì hắn cũng có phần hâm mộ bất quá ghen tị là nhiều.
Nhã Phi lúc này quan sát thấy biểu hiện của các thiếu nữ, thiếu phụ thì cắn cắn môi lườm những người này. Một số nữ nhân thì chú ý đến sau đó không tiếp tục dám quan sát nữa bất quá một số nữ nhân vẫn ngây ngốc nhìn như không để ý. Một số khác biết được thì như vênh vênh ưỡn ngực ra thể hiện ta đây cứ nhìn hắn đấy ngươi lại đây mà ăn thịt ta này.
Nhã Phi vứt cho Tiêu Kiếm một ánh mắt căm tức: “Không ngờ phu quân lại được nhiều người để ý quá nha?”
“Hey” Tiêu Kiếm lên tiếng: “Họ sao có thể so sánh với Nhã Phi của ta được, Nhã Phi là người ta yêu cũng là người đối xử với ta tốt nhất sau họ có thể so sánh với nàng được” Nói đến đây Tiêu Kiếm không chút ngượng ngùng nào kéo nàng vào lòng.
Thiếu nữ thấy vậy đỏ mặt muốn đẩy hắn ra trước mặt nhiều người thế này không ngờ không biết xâu hổ thật là? Nhã Phi lên tiếng: “Miệng thật là biết nói ngon ngọt. Không biết đã có bao nhiêu nữ nhân bị nàng lừa rồi! Ta còn chưa truy cứu chuyện lần trước đâu! Giờ ta cũng muốn hỏi chàng cô ấy là ai, có tốt như ta không? Có xinh đẹp như ta không?”
“A” Tiêu Kiếm đột nhiên kêu lên: “Aha, việc này...” Tiêu Kiếm lúc này đột nhiên nói: “Đúng rồi Tiên Hồng y quán sắp khai trương rồi đúng không chúng ta mau đi thôi không muộn mất!” Nói đến đây đôi chân của Tiêu Kiếm khong biết lúc nào đã chạy biến mất chỉ để lại Nhã Phi đứng đó. Nhã Phi chỉ có đứng tại một chỗ dậm dậm chân vai cái sau đó lại tiếp tục đuổi theo.
Nhã Phi lúc này tiến tới lắm chặt tay Tiêu Kiếm nhân tiện tiện cho hắn một đòn 360 độ tại vị trí eo nhỏ làm hắn khóc không ra nước mắt. Nhã Phi hừ hừ mấy câu: “Muốn trốn tránh khỏi thiếp sao cả đời này chàng cũng đừng hồng thoát!”
Tiêu Kiếm lắc lắc đầu thở dài. Sau đó hắn nhìn Nhã Phi một cách trìu mến trong ánh mắt là vô hạn niềm yêu thương. Kiếp trước hắn cũng chỉ có hai người đời này như vậy thật là tuyệt không gì được hơn. Mà hắn cũng không chắc bao giờ có thể trở về nên có lẽ trân trọng những phút giây này là tốt nhất. Tiêu Kiếm cũng khẽ nắm chặt nắm tay Nhã Phi tiến về phía trước.
Thấy đằng xa tập trung khá là đông. Vị trí cửa hàng này khá lớn nằm giữa khu vực ngã tư có hai mặt tiền. Chỗ này cũng là nơi đi lại nhiều người nhất cũng là thuận tiện giao thông nhất. Nhìn kỹ thì vị trí ở đây hầu như tuyệt vời khi buốn bán hay mở cửa hàng gì.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Kiếm nắm tay Nhã Phi tiến về phía trước. Lần này Tiêu gia tham dự khá đông cũng không nói là quá nhiều trong đó bộ phận gia đinh là nhiều nhất. Quan sát hồi lâu Tiêu Kiếm thấy tham dự chỉ có phụ mẫu Tiêu Chiến. Tiêu Viêm, Vân Dật cùng một vài người khác. Có vẻ như Huân Nhi, Tiêu Mị cùng vài người khác như đại trưởng lão hay các vị thân thích cao tần không có đến dự. Việc mở cửa hàng này họ cật lực phản đối bất quá phu thê Tiêu Chiên giờ đều là đấu hoàng cao tầng nào dám họ đắc tội chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cửa hàng lúc này treo đầy đèn lồng cùng dây vải màu đỏ. Có vẻ như phong tục ở đây cũng không khác là bao so với Trung Đông. Tiêu Kiếm mỉm cười bước đến cùng với Nhã Phi đều khom mình: “Tiêu tộc trưởng, Tiêu phu nhân”
“A, a” Tiêu Chiến cũng mỉm cười hành lễ: “Nhã Phi tiểu thư, hân hạnh hân hạnh” Sau đó quan sát vị thanh niên trươc mặt này. Không hiểu sao thanh niên trước mặt này cho mình cảm giác thân quen vô cùng. Có vẻ như dòng máu cùng với việc luyện công pháp giống nhau lên hai người có cảm giác khá là thân quen. Tiêu Chiến lên tiếng: “Vị công tử đây là...”
Không để cho Tiêu Kiếm lên tiếng thì Nhã Phi đã đỡ lời: “Tiêu tộc trưởng đây là vị hôn phu của Nhã Phi Sword!”
Tiêu Kiếm lúc này bước đến mỉm cười: “Sword ra mắt hai vị, Tiêu tọc trưởng, Tiêu phu nhân”
“A, a, hảo” Tiêu Chiến bước đến cầm lấy tay của Tiêu Kiếm: “Quả là nhất biểu nhân tài. Cảm ơn Sword công tử đã đến đây.” Sau đó Tiêu Chiến đưa tay dang ra: “Mời các vị”
Ài! Tiêu Kiếm cười khổ một hơi không ngờ lần này lại do Tiêu Chiến cùng Mẫn Lan hai người tham gia tổ chức cho Tiểu Y Tiên. Hắn quan sát mấy người. Mấy người đều đáp lại một cách nhiệt tình. Nhã Phi lúc này bước đến nói với TIểu Y Tiên: “A, a, không ngờ Tiểu Y Tiên danh bất hư truyền nghe danh không bằng gặp mặt xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của ta nhiều” Nàng lúc này cũng hơi ngước mắt nhìn về phía Vân Dật thấy hắn ngước nhìn nàng với ánh mắt sy mê trong lòng nàng thực sự không thoải mái lắm. Đến lúc Tiêu Viêm khẽ vỗ hắn vài cái hắn mới tỉnh lại
Tiểu Y Tiên lúc này đang ngơ ngẩn nhìn về phía Tiêu Kiếm đặc biệt là trước ngực hắn. Lúc này phân thân đã ho lên vài tiếng nàng cũng theo đó giật mình lại. Nàng quay sang nhìn Nhã Phi: “A, a... Nhã Phi tỷ tỷ đã quá khen so với tỷ tỷ Tiên Nhi nào dám so sánh!”
Sau đó hai người bắt đầu nói chuyện. Tiêu Kiếm cũng bỏ mặc hắn quay sang xã giao với một vài nam nhân. Hắn quay sang nói với phân thân: “Hân hạnh được gặp Kiếm huynh” Sau đó hắn quan sát phân thân một hồi rồi lên tiếng: “Không ngờ Kiếm huynh cũng thích ăn mặc giống ta a!”
Phân thân lúc này cực kỳ phối hợp diễn suất. Hắn mỉm cười: “Sword huynh quá khen rồi! Nào dám nào dám, ban đầu ta thấy Sword huynh mặc bộ y phục này đi trên đường lên cũng thích giờ chúng cũng thành thứ yêu thích tại Ô Thản thành rồi!”
Vân Dật lúc này hơi lẩm bẩm: “Sword trong tiếng Anh không phải là Kiếm sao, Kiếm chuyển sang tiếng Anh không phải là Sword sao???” Vân Dật Lại quan sát một chút bộ y phụ hai người mặc: “Đậy chẳng phải là bộ y phục theo hong cách của địa cầu ư?”
Tiêu Viêm lúc này huých huých vào vai Vân Dật hỏi: “Vân Dật đệ có chuyện gì vậy?”
“A, a không có gì!” Tiêu Vũ Vân Dật lúc này mới lắc lắc đầu.
Tiêu Viêm nhíu nhíu mày hắn quan sát trước ngực Sword rồi quan sát ngực của Tiêu Kiếm. Bộ mặt Tiêu Viên nở lên một nụ cười gian tà. Có vẻ như hắn đã phát hiện ra điều gì đáng nghi. Tiêu Viêm tiến tới nói nhỏ vào tai Tiêu Kiếm: “Sau đệ định giải thích thế nào về Sword với đệ đây?”
“Ách” Phân thân nghe thấy thì chỉ ngạc nhiên một chút sau đó hắn nói: “Chỉ là bằng hữu bình thường mới quen”
“Vậy sao?” Tiêu Viêm nhếch miệng cười: “Ta nhớ trong điển tịch tu chân hình như có một loại gọi là thân ngoại hóa thân a?”
“A” Phân thân đầu đầy đại hãn, Sword lúc này cũng hơi khựng lại. Thấy vậy Tiêu Viêm cười lạnh một cái làm hắn sởn hết cả gai ốc. Phân thân lúc này mới mỉm cười: “Phục huynh rồi để sau đệ kể cho!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy” Tiêu Viêm lên tiếng mỉm cười. Từ trước đến nay hắn chỉ ít nói nhưng so với Tiêu Kiếm hắn là người thông minh không kém gì hơn nữa có năng lực quan sát cực kỳ lớn. Hắn chỉ nhìn quan sát một lúc đã phát hiện. Hơn nữa Tiêu Kiếm cũng mặc như vậy thành thói quen rồi vạn trong trường hợp bất đắc dĩ hắn mới thay đổi loại y phục. Nói đến đây cũng là do hắn bất cẩn mặc dù bất cẩn hắn cũng không để ý ì hai bên dù bị phát hiện cũng không ảnh hướng đến sơm muộn mà thôi.
...
Sau vài giờ sau chân núi Tiêu gia, bốn thanh thiếu niên đang đứng trong một căn nhà gỗ sau núi.
Tiêu Kiếm lúc này biến thân trở lại bình thường. Hai người kinh ngạc nhìn vào hai tên từng độc tác giống nhau y như đúc. Hai tên này nâng chén trà lên húp một ngụm bắt đầu kể chuyện giữa hắn và Nhã Phi.
Tiêu Viêm ngày một thay đổi giơ ngón tay cái lên: “A, ha không ngờ ngũ đệ lại dám bá vương ngạnh thương khung a!” Tiêu Viêm giờ không còn trầm mặc như trước chỉ duy nhất là vẫn nhớ như in hình bóng con gái trước đây không biết bao giờ hắn có thể quên nàng.
Tiêu Vũ Vân Dật có vẻ như không thích hành động của Tiêu Kiếm lắm hắn hừ lạnh một câu nói: “Tốt nhất ngươi lên nói hai chuyện này cho họ biết sớm” Nói đến đây giọng nói hắn lại trở lên hằn học: “Nếu như ngươi có đối xử không tốt với họ đừng trách ta không khách khí”
“Hey” Tiêu Kiếm ngạc nhiên: “Có vẻ như chuyện của ta và họ không liên quan tới ngươi thì phải.”
Thấy hai người bắt đầu hằn học với nhau Tiêu Viêm vội khuyên can: “Được rồi, được rồi đều là người xuyên không đừng làm mất hòa khí như thế” Tiêu Viêm lúc này quay sang Tiêu Kiếm: “Sau đây đệ định thế nào?”
Tiêu Kiếm hơi ngếch đầu sau đó nói: “Well, có lẽ đợi mấy hôm Tiên Hồng Y quán đi vào ổn định. Đệ định đi ra ngoài một chuyến chuẩn bị vài thứ. Mong hai người giữ kín cho đệ chuyện này với hai nàng!”
“A, a hảo” Tiêu Viêm cười một cách gian tà: “Chậc, chậc nhưng gì thì thì đệ cũng định để ta làm không sao?”
“Tam ca muốn sao?”
“Ta muốn đệ luyện cho ta một thanh đao tuyệt thế?”
“Không phải huynh cũng có thể luyện sao?”
“Co bất quá ta làm không thể bằng đệ được!”
“Được mấy tháng nữa chờ ta kiếm đủ mọi thứ ta giúp huynh luyện bản mạng vũ khí” Nói xong hắn quay sang nhìn Vân Dật: “Ngươi có cần ta luyện cho ngươi một thanh không?”
“Không cần” Vân Dật trả lời thẳng thừng có vẻ như hắn và Tiêu Kiếm khá không hợp nhau: “Nếu cần ta sẽ tự mình đi tìm vũ khí”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger