Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 20 : Mạo hiểm.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Sau khi ăn xong, Tiên Ny Nhĩ trở về bên Khôi Lệ, Ma Tín Khoa đợi cho bóng dáng Tiên Ny Nhĩ biến mất, ánh mắt liền chuyển lên người Tát Tư Âu: "Ngươi ngốc quá!"
"Là sao?"
'Ta và Tiên Ny Nhĩ đang thương lượng việc phát tài, ngươi chen vào làm gì?"
"Loại chuyện buồn cười đó mà cũng nói được sao?" Tát Tư Âu cười khổ nói.
"Ngươi đó…" Ma Tín Khoa vẻ mặt cao ngạo: "Chúng ta đều nhìn ra được, gia cảnh Tiên Ny Nhĩ rất thần bí, ngoại trừ điều này thì cái gì chúng ta cũng không biết, ngươi nghĩ rằng ta đang nói lung tung sao? Ta đang moi tin tức từ nàng ấy!"
"Moi tin tức?"
"Đương nhiên!" Ma Tín Khoa gật đầu: "ít nhất chúng ta cũng biết nàng có một ca ca, hơn nữa còn sử dụng Đốn Chi Cung của Tinh Linh Tộc! Nếu vừa rồi ngươi không chen vào thì có lẽ ta đã biết tên của cha mẹ và ca ca của nàng!"
'Thế là đủ rồi, Ma Tín Khoa." Hàn Tiến lười biếng nói xen vào: "Không cần tự cho là thông minh, và đừng nói người khác là kẻ ngốc, nếu ngươi tiếp tục hỏi thì khẳng định Tiên Ny Nhĩ sẽ phát hiện ý đồ của ngươi, như vậy thì không tốt, còn không bằng đi hỏi trực tiếp nàng."
'Trực tiếp hỏi nàng, nàng sẽ nói sao?" Ma Tín Khoa không phục, hỏi ngược lại.
"Nàng nói hay không là quyền của nàng, chúng ta nên tôn trọng nàng." Hàn Tiến lắc đầu nói: "Lấy ngươi làm ví dụ đi, nếu ta nghĩ cách điều tra chuyện của ngươi, trong lòng ngươi thấy thoải mái không?"
Ma Tín Khoa gãi gãi đầu, sau một lúc lâu, có chút ngượng ngùng cười.
"Không nghĩ rằng tầm nhìn của ngươi cũng còn kém." Tát Tư Âu nhìn Ma Tín Khoa từ trên xuống dưới, nói
"Chút thông minh của hắn không biết cách dùng." Hàn Tiến đứng lên: 'Tư Đế Nhĩ Bá Cách, đưa Ma tinh cho ta."
Tư Đế Nhĩ Bá Cách đang ngây ngốc nghe mọi người nói chuyện, nghe Hàn Tiến gọi hắn, vội đem một gói to từ phía sau đi tới
Hàn Tiến mở gói to ra, chọn một vài khối Ma tinh năng lượng thấp nhất, sau đó trả lại gói to cho Tư Đế Nhĩ Bá Cách, rồi xoay người đi vào rừng.
'Thiếu gia, người đi đâu vậy?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách kêu lên.
'Ta có việc, các ngươi ai cũng đừng tới quấy rầy ta." Hàn Tiến phất phất tay.
Đi vào một ngọn núi nhỏ, Hàn Tiến quan sát trái phải một chút, vươn hai tay dạt bụi cây trước người, đi về phía trước, cách nơi hắn hơn mười trượng là một thụ động không lớn, vừa vặn đủ để một mình Hàn Tiến đi vào, hắn đang muốn tu luyện, ngày hôm qua Hàn Tiến mất không ít khí lực mới tìm được nơi này.
Phiến rừng rậm dưới chân giáp với dãy núi bên ngoài cho dù ban ngày cũng có ma thú thường xuyên lui tới, Nhân Diện Ưng thì lại muốn báo thù, cho nên trong cây an toàn hơn so với dưới tàng cây.
Hàn Tiến lấy ra một Ma tinh nhỏ như móng tay, sau một lúc lâu, hắn bỏ Ma tinh vào miệng.
Hàn Tiến là một người tỉnh táo, nhưng hắn tuyệt đối không bình tĩnh được. Tuy rằng có được chút dũng khí khi trải qua đấu trí, nhưng bởi vì còn quá trẻ, lĩnh ngộ chưa nhiều, quan trọng nhất là hắn không được giáo huấn qua ma diệt thảm, về phần cơn sốc hồi sáng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn bức xúc.
Nếu không phải hắn ăn được vài Nhân Diện Ưng, sau đó hầp thu năng lượng của mấy trăm Hắc Nha Ma tinh, năng lượng đạt tới tứ giáp, dùng tiêu chuẩn của thế giới này để nhận xét thì hắn đã là tam giai chức nghiệp giả, tuy rằng so với đám người Ma Tín Khoa vẫn còn chênh lệch lớn, nhưng hắn mới tới thế giới này vài ngày, loại tốc độ nhảy vọt này đã là vô địch rồi.
Hiện tại Nhân Diện Ưng đã bị Ma Tín Khoa hỏa thiêu, tiếp tục dựa theo kế hoạch tu luyện ban đầu thì ít nhất phải mất một tháng, không bằng thử hấp thu một chút năng lượng của Hắc Nha Ma tinh, hoặc là chờ Ma Tín Khoa mang về vài ngũ giai ma thú. Nhưng Hàn Tiến không nghĩ như vậy, vì hắn không muốn đem hy vọng đặt lên người kẻ khác.
Hàn Tiến chậm rãi nuốt Ma tinh xuống, hắn biết rõ, trong cơ thể có bảy ngàn loại năng lượng, còn năng lượng trong Ma tinh có đến tám mươi ngàn, tuy nhiều nhưng năng lượng trong Ma tinh lại không thuần, ẩn chứa một sổ thứ hắn tạm thời không biết, bất quá Hàn Tiến biết rằng hắn sẽ an toàn, cái gọi là cực hạn, chính là năng lượng càng gần trăm thì nguy hiểm càng lớn.
Hàn Tiến cảm ứng được năng lượng trong Ma tinh bắt đầu hòa tan, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh hắn biết vì sao Tát Tư Âu nói rằng Ma tinh nguyên tố không ổn định. Ban đầu năng lượng do hắn dùng ý thức dẫn đường, nhưng sau đó lại biến thành hồng thủy. Ma tinh kia liền biến mất trong bụng hắn, toàn bộ chuyển hóa thành luồng năng lượng mãnh liệt, điên cuồng đánh sâu vào tứ chi bách hải của hắn. Cũng may là hắn đã cường hóa thân thể rất kỹ, nếu không hiện tại đã bị nội thương.
Quá liều lĩnh, trong đầu Hàn Tiến hiện lên ý niệm này, nhưng hiện tại đã không còn đường lùi.
Hàn Tiến hít sâu một hơi, năng lượng trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, mỗi một lần chu thiên liền có thể hấp thu một bộ phận năng lượng.
Năng lượng trong Ma tinh khác với trong đồ ăn, đồ ăn thì ôn hòa, hơn nữa hắn có thể tùy thời khống chế tốc độ hấp thu, nhưng năng lượng trong Ma tinh thì mười phẩn dã tính, đánh thẳng về phía trước không chịu sự khống chế, tốc độ phóng thích lại quá nhanh làm cho Hàn Tiến có cảm giác trở tay không kịp.
Sau vài lần chu thiên, tâm tình Hàn Tiến đột nhiên sinh ra biến hóa kịch liệt, bạo ngược, thị huyết, cừu hận, tất cả các loại cảm xúc đều hiện ra, vẻ mặt hắn trở nên đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi rõ, hai tay kết ấn trước ngực cũng bắt đầu run nhẹ.
Một loại ảo giác hiện lên trong đầu Hàn Tiến, ảo giác kia tràn ngập hắc ám, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy thoải mái.
Hắn nhìn thấy mình vung gậy sắt đánh cho Ma Tín Khoa đầy thương tích, bởi vì Ma Tín Khoa dám tự ý thiêu hủy Nhân Diện Ưng, làm cho hắn thống hận!
Hắn nhìn thấy, hắn ẩn Khởi Lệ xuống cỏ, xé tan y phục Khởi Lệ, nàng lúc khóc, lúc thở dốc, lúc thì cầu khẩn, làm cho hắn vô cùng thỏa mãn.
Còn có Tát Tư Âu, Tiên Ny Nhĩ, trong đầu Hàn Tiến, tất cả mọi người đều biến thành nô lệ cho hắn.
Trong hệ thống tu chân, đủ loại cảm xúc đối lập này được gọi chung là tâm ma, Hàn Tiến dù sao cũng là một người tu chân thành thục, hẳn không sợ tâm ma, vấn đề là trước đó hắn không hề chuẩn bị, cho nên trong lúc mơ màng, tâm ma đã khống chế hắn.
Hàn Tiến dùng một chút linh trí cuối cùng thét dài muốn đem toàn bộ tâm ma phát tiết ra ngoài chỉ là tiếng thét dài kia rất nhanh đã biến thành tiếng rít gào, tràn ngập bạo lực.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 21 : Thiên phú.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Một thân ảnh lướt nhanh từ thân cây này tới thân cây khác với tốc độ cực nhanh hướng tới thụ động nơi Hàn Tiến đang ẩn thân. Tiếng thét nghe đúng là của Tiên Ny Nhĩ.
Hàn Tiến đã lựa chọn một nơi ẩn thân rất bí mật thế nhưng điều này chỉ đúng với ma thú mà thôi. Tiên Ny Nhĩ chỉ dừng lại một lát là đã đoán ra vị trí chính xác, chỉ mấy cái nhún nhảy là đã xuất hiện trước thụ động.
Nhưng tình cảnh trong thụ động đã làm Tiên Ny Nhĩ giật mình kinh hãi. Diện mạo lúc này của Hàn Tiến có thể lờ mờ nhận ra nhưng gương mặt hắn đã nỡ ra thêm một vòng nữa. Trên mặt hắn đầy những tia máu nổi lên to như những con giun, hai mắt hắn nhắm nghiền, trán nồi gân xanh, hai gò má giật dữ dội. Lúc này hắn như đã lâm vào tình trạng điên cuồng, dã man.
Vốn nguồn năng lượng mấy chục năm không còn nhiều nhưng dưới tình huống không còn bị khống chế nên đã bị rối loạn, vượt xa khỏi sự dự đoán của Hàn Tiến. Giống như tổng thể một con người, dưới những tình huống bình thường có thể chấp nhận một dòng điện có cường độ tương đương nhưng nếu như luồng điện năng bên ngoài truyền tới không theo một quy trình được ấn định, mạnh mẽ xông vào sẽ khiến cho chủ thể đó bị hư hại nghiêm trọng, giống như với thân thể của Hàn Tiến bây giờ. Đương nhiên thân thể của Hàn Tiến so với cồ máy còn mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất là hắn còn có thể cố gắng hấp thụ một phần năng lượng đó. Vấn đề là Hàn Tiến chỉ có thể làm giảm bớt tổn thương chứ hắn căn bản không có cách nào chống đỡ với thương tổn.
"Lạp Phi Nhĩ, ngươi làm sao vậy?" Tiên Ny Nhĩ vội vàng giơ tay đẩy Hàn Tiến.
Nghe thấy giọng nói của Tiên Ny Nhĩ, đột nhiên Hàn Tiến mỡ mắt ra. Không biết từ khi nào hai đồng tử của hắn đã trở nên đỏ như máu, cùng lúc đó hai tay hắn vươn ra ngoài, bắt lấy mái tóc vàng của Tiên Ny Nhĩ.
Trên thực tế, Tiên Ny Nhĩ là chức nghiệp giả có thực lực mạnh nhất trong nhóm tạm thời này. Thế nhưng vì mọi người đã ở chung với nhau mấy ngày, ít nhiều cũng đã tin tưởng lẫn nhau, hơn nữa Hàn Tiến chỉ là một nhà tiên tri không có thực lực chiến đấu, Tiên Ny Nhĩ nhất thời không đề phòng nên đã để Hàn Tiến bắt được, Tiên Ny Nhĩ vô cùng kinh ngạc, nàng đang định lên tiếng chất vấn Hàn Tiến thì Hàn Tiến đã dùng sức kéo mạnh, tay kia của Hàn Tiến cùng đã túm được nhuyễn giáp trước ngực của Tiên Ny Nhĩ sau đó hắn dùng sức xé rách. Bây giờ trong đầu Hàn Tiến chỉ có thú tính và thú tính, không còn bất kỳ lý trí nào hết.
Tiên Ny Nhĩ đau tới mức nước mắt trào ra. Theo bản năng Tiên Ny Nhĩ đánh ra hữu quyền, đánh vào ngực của Hàn Tiến.
"Ầm" một tiếng vang lên. Ngực Hàn Tiến bị trúng một chưởng mạnh, thân hình hắn chạm vào vách thụ động tạo thành một vết thũng rất to, Hàn Tiến không tự chủ được ngã nhào xuống dưới nhưng bàn tay hắn vẫn túm chặt tóc của Tiên Ny Nhĩ như trước. Sự thật đã chứng minh phương thức tác chiến của loại tiểu lưu manh đầu đường xó chợ vẫn có hiệu quả nhất định. Có lẽ vì muốn bảo vệ tóc của mình mà có lẽ cũng vì do quá đau đớn nên Tiên Ny Nhĩ cũng bị ép xuyên qua tàng cây, cùng rơi xuống phía dưới với Hàn Tiến.
Thế nhưng Tiên Ny Nhĩ cũng không để yên. Hai tay nàng đầm như bão tổ vào ngực và bụng Hàn Tiến, cũng may hai người đang ở trên không trung nên không thể dùng sức, cũng như Tiên Ny Nhĩ không phải là một chiến sĩ nên không có khả năng xuất ra đấu khí, khả năng phát ra sức lực cực kỳ có hạn nếu không trong quá trình rơi từ trên cây xuống Hàn Tiến đã bị đánh chết tươi.
"Phịch, phịch" Hai người liên tiếp rơi xuống thảm cỏ, Hàn Tiến trước đó đã bị đánh mười mấy quyền sau đó lại rơi mạnh xuống mặt đất khiến thương thế của hắn càng trở nên trầm trọng. Hàn Tiến há mồm, một ngụm máu tươi bắn nhanh ra, phun vào mặt Tiên Ny Nhĩ.
Tiên Ny Nhĩ vô cùng hoảng hốt. Nàng tưởng rằng chính mình lại vừa trúng ám toán gì đó, Tiên Ny Nhĩ cho tay vào túi đựng tên, rút ra một mũi tên nhọn, dùng sức đâm mạnh vào mi tâm Hàn Tiến. Giây phút này Tiên Ny Nhĩ đã thực sự nảy sinh sát khí
Hàn Tiến bị đâm trong thương, máu từ cổ họng hắn trào ra. Năng lượng trong cơ thể hắn đang đấu đá lung tung cùng với những tâm tư tiêu cực rốt cuộc cùng tìm được lối thoát. Dù sao thì chúng cũng không thuộc về con người Hàn Tiến. Cùng với máu tươi phun ra ngoài, tâm trí hắn đã được khôi phục rõ ràng nhưng thương thế của hắn thì không thể nào đảo ngược lại được nữa, ngay cả một ngón tay của Hàn Tiến cũng không thể cử động được, hắn chỉ có thể giơ mắt nhìn đấu mũi tên sắc nhọn đâm vào mình.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của Tiên Ny Nhĩ bắt gặp ánh mắt của Hàn Tiến. Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ phát hiện ra, màu đỏ như máu trong đôi mắt của Hàn Tiến đã biến mất. Khi nhìn vào sâu trong đôi mắt Hàn Tiến, nàng nhìn thấy tận cùng trong đó là sự bất đắc dĩ và nỗi tuyệt vọng, Tiên Ny Nhĩ giật mình, cánh tay nàng đột nhiên dừng lại. Mặc dù là như thế nhưng đầu mũi tên đã đâm rách mi tâm Hàn Tiến, mau tươi đã thấm ra.
"Lạp Phi Nhĩ?" Tiên Ny Nhĩ kêu lên thử thăm dò.
"Là ta...." Hàn Tiến cúi đầu nói. Bây giờ hắn thực sự không dám gật đầu. Đầu mũi tên sắc nhọn đang để trước mi tâm hắn.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiên Ny Nhĩ vẫn không buông lỏng cảnh giác.
"Chân ta... chân ta hình như bị gãy rồi, xương sườn cũng bị gãy…" sắc mặt Hàn Tiến vô cùng đau đớn. Hắn cố ý nói lảng sang chuyện khác, dùng sự đau đớn để tranh thủ sự thương cảm của Tiên Ny Nhĩ.
"Hãy nói cho ta biết, lúc này đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiên Ny Nhĩ lạnh lùng hỏi.
Khi thấy mình không thể làm Tiên Ny Nhĩ cảm động, Hàn Tiến trở nên trầm mặc, hắn không thể nào giải thích được. Trong lúc cấp bách hắn cũng không thể nào nghĩ ra cách nói dối được, hơn nữa Tiên Ny Nhĩ cũng không phải là người ngu ngốc, khi đó hắn càng khiến cho nàng nghi ngờ.
"Hãy nói đi, sự kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn" Tiên Ny Nhĩ vung tay nói.
Hàn Tiến cười gượng. Chẳng lẽ nhất định phải nói ra bí mật của mình sao?
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói ngươi lấy từ ở chỗ hắn một khối ma tinh hắc nha" Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ nghĩ tới khí tức hắc ám mà Hàn Tiến mới bộc lộ, nàng mơ hồ như mình đã hiểu được điều gì: "Ma tinh? ở đâu?"
"Ta ăn hết rồi" Hàn Tiến nói nhỏ.
"Ăn hết?" Tiên Ny Nhĩ càu mày hỏi lại.
"Bởi vì ta có thể hấp thụ nguyên tố trong ma tinh" Hàn Tiến vốn định nói năng lượng thế nhưng hắn sợ Tiên Ny Nhĩ nghe không hiểu gì.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể hấp thụ nguyên tố trong ma tinh?" Tiên Ny Nhĩ ngây như phỗng tại chỗ, giọng nói của nàng cũng trở nên run rẩy.
"Đúng vậy".
"Ngươi có thể hấp thụ các loại nguyên tố?" "Đúng vậy".
"Ngươi cầm lấy nó ăn đi" Tiên Ny Nhĩ chìa bàn tay ra. Trong bàn tay nàng có mấy khối ma tinh màu đỏ.
Đột nhiên, hai con ngươi của Hàn Tiến co rút lại. Đó là một khối ma tinh lục giai, năng lượng ẩn trong khối ma tinh này tương đương với thiên giáp. Nếu như hắn thực sự có thể hấp thụ năng lượng của khối ma tinh này ngay lập tức sẽ thăng lên chức nghiệp giả lục giai
"Ta ăn hết nó thì sẽ chết".
Tiên Ny Nhĩ nhếch miệng cười nhạt, nàng nắm chặt mũi tên nhọn trong tay: "Ồ? Vì sao?"
"Một con kiến không thể uổng hết nước một dòng sòng. Bây giờ nhiều nhất ta chỉ có thể hấp thu nguyên tố của ma tinh nhị giai. Sau khi trải qua một giai đoạn tích lũy, khi đó mới có thể thử hấp thu nguyên tố của ma tinh tam giai. Ta muốn phải tiến vào theo thứ tự dần dần".
Nụ cười nhạt của Tiên Ny Nhĩ biến mất, nàng chăm chú nhìn Hàn Tiến. Thần sắc của Hàn Tiến vô cùng trong sáng vô tư. Ngay cả bí mật quan trọng nhất của hắn, hắn cũng đã nói ra, vậy còn cái gì có thể giấu giếm không?"
Không biết trải qua bao lâu, Tiên Ny Nhĩ mới chậm rãi nói từng từ một: "Nếu như ngươi nói thật, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
"Cái gì?" Hàn Tiến hỏi vẻ rất khiêm tốn.
"Tương lai sau này của ngươi là không có giới hạn".
"Chuyện tương lai sau này ta không biết nhưng mới rồi ta đã tưởng hôm nay đã là cực hạn của ta rồi" Hàn Tiến nói đùa một cách miễn cưỡng.
Tiên Ny Nhĩ không cười, nàng trầm lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Ta chưa từng nghe nói có bất kỳ ai có thiên phú đáng sợ như vậy".
"Ngươi tin tưởng điều ta nói sao?"
"Có chút tin tưởng" Tiên Ny Nhĩ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lúc nãy rõ ràng ngươi đã làm tản mát ra khí tức hắc ám. Bây giờ tất cả khí tức hắc ám đã biến mất. Ta nghĩ... chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất là ngươi quả thật có thể hấp thụ nguyên tố ma tinh".
'Vậy ngươi có thể nhấc tay ra không? Ta cảm thấy choáng váng đầu" Hàn Tiến cười gượng nói. Từ góc độ tu chân mà nói, mi tâm là vị trí thiên lý nhãn. Đừng nói là bị một mũi tên chĩa vào. Chỉ cần một ngón tay, hay một cây bút máy thôi cũng sẽ khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
"Rốt cuộc ngươi có biết thiên phú của ngươi có ý nghĩa gì không?" Tiên Ny Nhĩ nghiêm mặt nói. Nàng vô cùng chán ghét cái loại nắm trong tay bảo vật nhưng không tự biết.
"Ta biết nhưng ta muốn ma tinh, muốn thời gian" Hàn Tiến nghiêm chỉnh nói: "Nếu không như vậy thì tất cả chỉ là giấc mộng" Đây là những lời từ tận đáy lòng Hàn Tiến.
"Ta còn một vẩn đề cuối cùng muốn hỏi. Tại sao ngươi lại muốn hấp thụ ma tinh hệ hắc ám?" Sắc mặt Tiên Ny Nhĩ dãn ra: "Không phải ngươi có thể hấp thụ các loại nguyên tố sao?"
"Ta... ta chỉ có một loại ma tinh này mà thôi'.
"Ồ" Tiên Ny Nhĩ gật đầu, ánh mắt nàng chăm chú nhìn chân trái Hàn Tiến, sắc mặt nàng đột nhiên mất tự nhiên: "Thương thế của ngươi.... đau lắm phải không?"
Đại tỷ! Cuối cùng cũng biết thương cảm ta sao? Hàn Tiến cảm động tới mức suyt chút nữa rơi nước mắt: "Rất đau".
"Tất cả là do ta. Khi đó ta chỉ nghĩ ngươi….”
"Không trách ngươi, là do ta sai. Ta không ngờ nguyên tổ hắc ám lại nảy sinh ra ảnh hưởng khủng khiếp tới mức như vậy. Ta thực sự không thể khống chế bản thân mình".
"Sau này tuyệt đối không nên hấp thụ nguyên tố hắc ám nữa nếu không sớm muộn gì ngươi cũng bị biến thành sinh vật hắc ám" Tiên Ny Nhĩ nói vẻ căm hận. Không phải là nàng tức giận mà nàng căm ghét khí tức hắc ám.
"Ta biết'.
"Tốt lắm, ta nên mang ngươi quay về" Tiên Ny Nhĩ khom người, nàng định cõng Hàn Tiến.
"Không... hay để Tư Đế Nhĩ Bá Cách tới đây đi".
"Hắn có thể mang ngươi về sao? Ngươi không sợ thương thế của mình ngày càng nghiêm trọng sao?" Tiên Ny Nhĩ cười dường như cười an ủi mình: "Ta còn không sợ, một đại nhân như ngươi còn sợ cái gì hả?"
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 22 : Trói buộc.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc? Câu nói này thực sự không sai, Hàn Tiến vô cùng chán nản nằm trên giường nhìn Khởi Lệ và Tư Đế Nhĩ Bá Cách vội vàng đi lại.
Tâm tình của Khởi Lệ đã khôi phục khá tốt, hay nói cách khác bản tính của nàng vốn vô cùng kiên cường, chỉ là nàng thiếu kinh nghiệm và dũng khí đối đấu trực diện với nguy nan.
Mấy người Hàn Tiến cũng không bỏ mặc nàng, khiến Khởi Lệ vô cùng cảm kích. Mặc dù khi mấy người Hàn Tiến nói chuyện thường nói cảnh rừng rậm vô cùng đẹp có thể khiến con người ta lưu luyến không muốn rời, trí thông minh của Khởi Lệ không thấp tới mức độ không hiểu gì nên tâm trạng của nàng dần nguôi ngoai.
Khởi Lệ dù gì cũng là một chức nghiệp giả, một chiến sĩ chính quy thế nhưng thực lực của nàng cùng chỉ có thể đánh lại Tư Đế Nhĩ Bá Cách mà thôi còn ngay cả một người bị thương như Hàn Tiến cũng không thể đánh lại. Khi thấy mình ở chỗ khác cũng không giúp được việc gì, Khởi Lệ liền kết bạn với Tư Đế Nhĩ Bá Cách. Hai người làm mấy việc lặt vặt, ví dụ như tẩy rửa, làm vệ sinh.
Điều này cũng thật khó cho Khởi Lệ. Hiệu suất làm việc cùng với hiệu quả của nàng không cao lắm. Rõ ràng trước đây nàng chưa từng trải qua cuộc sống hỗn tạp như bây giờ. Một đại tiểu thư của Thánh Quan Thành có không ít thị nữ hầu hạ, căn bản không cần nàng đích thân ra tay làm. Bây giờ nàng xem như bị ép lên Lương Sơn. Đương nhiên mấy người Hàn Tiến không bức bách nàng phải nàng mà do nàng tự ép mình. Đôi khi Hàn Tiến bảo Tư Đế Nhĩ Bá Cách làm thay những công việc hàng ngày cho nàng nhưng như vậy lại khiến nàng mất hứng nên cuối cùng mấy người Hàn Tiến cũng để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Hàn Tiến ngậm một cây cỏ trong mồm, nằm nhìn lên trần nhà. Mấy ngày hôm trước là Khởi Lệ khiến cho bọn hắn bị liên lụy. Bây giờ là hắn làm mọi người liên lụy. Bốn xương sườn trước ngực hắn bị gãy. Bắp chân trái bị gãy xương. Những điều đó hắn cũng đã nghĩ tới nên cũng chẳng có vấn đề gì nhưng điều khó chịu nhất đối với hắn, khiến hắn đau lòng chính là năng lượng của hắn. Vì để không để lại di chứng, Hàn Tiến phải dùng năng lượng của mình để tăng cường sự hồi phục khả năng như cũ.
Nói cho cùng thì năng lượng vẫn chưa đủ, Hàn Tiến đang trong thời kỳ đỉnh phong, đối với loại thương thế này hắn chỉ cần mười mấy giờ là có thể khôi phục như bình thường thế nhưng việc tiêu hao năng lượng có quan hệ trực tiếp tới việc thành công. Hiện tai việc tiêu hao năng lượng của Hàn Tiến là không thể bù đắp nổi.
"Tiên Ny Nhĩ đã về". Bên ngoài lều vang lên giọng nói của Ma Tín Khoa: "Oa, lại còn mang theo một đại gia hỏa".
"Ai trong số các ngươi hãy thu dọn một chút đi? ta mệt mỏi quá rồi" Tiên Ny Nhĩ nói.
"Ta tới đây" Ma Tín Khoa nói: "Bọn họ không dứt ra được".
"Lạp Phi Nhĩ còn trong lều không?"
"ừ" Ma Tín Khoa cười vẻ quái dị nói: "Tiên Ny Nhĩ, hình như mấy ngày nay ngươi rất quan tâm tới hắn, phải không?"
"Ai cần ngươi để ý" Tiên Ny Nhĩ chưa nói xong nàng đã vén mành chiếc lều gỗ lên đi vào trong.
Hàn Tiến ngẩng đầu nhìn Tiên Ny Nhĩ. Mặc dù bị Ma Tín Khoa châm chọc nhưng ánh mắt của Tiên Ny Nhĩ có vẻ rất bình tĩnh. Nàng cũng không để bụng câu nói của Ma Tín Khoa. Đó chỉ là chuyện cá nhân của hai người. Bản thân Hàn Tiến đã bị trọng thương nhưng tất cả đều là công lao của Tiên Ny Nhĩ nàng. Đối với bọn họ mà nói: quan tâm và được quan tâm chỉ là chuyện bình thường, chuyện đương nhiên, nếu không một người rất khó tránh khói cảm giác tủi thân, người khác cũng cảm thấy rất không yên lòng.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngươi hãy đi ra ngoài một chút. Ta cho việc cẩn nói với hắn" Tiên Ny Nhĩ nói vẻ nhạt nhẽo.
Đột nhiên hai mắt Tư Đế Nhĩ Bá Cách sáng bừng lên, hắn liếc nhìn Hàn Tiến rồi lại nhìn Tiên Ny Nhĩ sau đó cười hì hì đi ra khỏi lều.
"Con người này có nụ cười rất hèn mọn, bỉ ổi. Sau này nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận nên thân" Hàn Tiến nói vẻ xấu hổ.
"Hèn mọn, bỉ ổi? Ta thấy ngươi cũng chẳng kém hắn chút nào" Tiên Ny Nhĩ vừa nói vừa đi tới ngồi xồm trước người Hàn Tiến. Ngay lập tức bên người Hàn Tiến có rất nhiều khối ma tinh, có hỏa hệ, thổ hệ và cả thủy hệ.
"Cái này là…" Hàn Tiến ngây cả người.
"Cho ngươi" Tiên Ny Nhĩ nói vẻ nhạt nhẽo.
Hàn Tiến nhận ra toàn bộ những khối ma tinh này đều là nhị giai. Lập tức hắn hiểu ra dụng ý của Tiên Ny Nhĩ. Tiên Ny Nhĩ đi săn tìm thức ăn nhưng cũng đồng thời săn một số ma thú nhị giai. Tỷ lệ ma thú nhị giai hình thành ma tinh rất thấp. Ngày đó Tát Tư Âu dùng lửa thiêu hủy bao nhiêu là hắc nha thế nhưng cũng chỉ thu hoạch được hai, ba trăm khối ma tinh. Hơn nữa bây giờ chủng loại của những khối ma tinh bên cạnh hắn không giống nhau, qua đó chỉ có trời mới biết Tiên Ny Nhĩ đã mất bao nhiêu thời gian trong rừng rậm.
"Cám ơn" Hàn Tiến nói nhỏ: "Thế nhưng...".
"Nhưng gì?"
"Bây giờ ta đang bị thương. Nguyên tố tích cóp từng tý một đã bị tồn thương rất nghiêm trọng. Tiên Ny Nhĩ, ta nghĩ ngươi hiểu rõ".
"Bây giờ ngươi không thể hấp thụ nguyên tố ma tinh nhị giai sao?"
"ừ" Hàn Tiến gật đầu.
"Ma tinh nhị giai, vậy không dễ dàng chút nào" Tiên Ny Nhĩ cau mày nói: "Chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao?"
"Thật ra... nếu các ngươi không thiêu hủy những Nhân Diện Ưng đó ta cũng không biến thành tình trạng như này" Hàn Tiến cười gượng nói, nỗi uất nghẹn mấy ngày rốt cuộc cũng được nói ra.
"Ngươi nói là.... ngươi có thể hấp thụ nguyên tố trong thân thể ma thú sao?" sắc mặt Tiên Ny Nhĩ trở nên vô cùng sợ hãi.
"Đúng vậy, Thế nhưng chỉ có thể hấp thụ được rất ít".
"Ta hiểu rồi. Đó là lý do hàng ngày ngươi luôn ăn nhiều như vậy" Tiên Ny Nhĩ bừng tỉnh nói
"Thật ra ta cũng không muốn như vậy. Kỳ thật suốt ngày ăn như vậy cũng rất khổ cực".
Tiên Ny Nhĩ ngơ ngẩn một lát rồi đột nhiên nàng nói: "Ta có cách rồi" Nói xong nàng quay người đi ra khỏi lều.
Chỉ một lát sau bên ngoài lều vang lên giọng nói sợ hãi của Ma Tín Khoa: "Cái gì? Đại Địa Chi Hùng? Tiên Ny Nhĩ, ngươi có điên không vậy?"
"Kêu cái gì hả?" Tiên Ny Nhĩ tức giận nói: "Ta đã quan sát rất kỹ lưỡng. Đó chỉ là Đại Địa Chi Hùng chưa trưởng thành. Hai người chúng ta có thể đối phó được".
"Ta không có điên cùng với ngươi. Chưa trưởng thành thì sao nào? Vạn nhất ở xung quanh còn có Đại Địa Chi Hùng khác thì sao? Tiên Ny Nhĩ, đây chính là ma thú bát giai. Chúng ta không thể đối phó được".
"Không phải chúng ta sẽ quan sát xung quanh cẩn thận sao? Nếu như xung quanh thật sự còn có Đại Địa Chi Hùng, chúng ta sẽ đi về còn nếu như không có…".
"Không có cũng không được" Ma Tín Khoa quả quyết.
"Rốt cuộc là ngươi có đi hay không?" Tiên Ny Nhĩ hỏi vẽ tức giận.
"Không đi" Ma Tín Khoa trả lời rất cương quyết.
Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ với Ma Tín Khoa mấy câu gì đó. Ma Tín Khoa kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói thật sao?"
"Ta có cần phải lừa ngươi không?"
Ma Tín Khoa chần chừ một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng nói: "Thôi được rồi, chúng ta đi thử xem".
"Vậy mới là nam tử hán".
"Ha ha... ngươi đang nguyền rủa ta sao? Sư phụ ta đã từng nói những nam tử hán thường chết rất sớm".
"Ngươi..." Tiên Ny Nhĩ uất nghẹn không sao nói được.
"Tát Tư Âu, ngươi hãy ở đây. Ta và Tiên Ny Nhĩ ra ngoài đi dạo một lát, chúng ta sẽ nhanh chóng quay về" Ma Tín Khoa nói.
"Này, này, các ngươi thật sự muốn đi đối phó với Đại Địa Chi Hùng sao?" Tát Tư Âu hốt hoảng nói.
"Không có việc gì đâu" Giọng nói của Ma Tín Khoa đã xa dẩn: "Hãy chờ tin tốt của chúng ta đi".
Hàn Tiến ngơ ngác nằm trên giường. Hắn nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện bên ngoài, hắn cũng nghe rất rõ mấy câu thì thầm quan trọng của bọn họ. Hắn hiểu vì sao Ma Tín Khoa cương quyết phản đối rồi cuối cùng lại miễn cường đồng ý. Hai mắt Hàn Tiến ươn ướt. Hắn vốn là một người cực kỳ mạnh mẽ, ở thế giới bên kia, ngoại trừ sư phụ và song thân của hắn, hắn không tiếp nhận bất kỳ ân huệ của kẻ khác, ở thế giới này, hắn vẫn từ chối sự giúp đỡ của người khác như cũ. Hắn thầm muốn dựa vào chính năng lực của mình thế nhưng có vài việc không thể từ chối được.
"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi vào trong lều, hắn kinh ngạc hỏi.
"Ta không sao" Hàn Tiến dứt khoát nhắm hai mắt lại: "Ta muốn ngủ một lát. Đừng tới quấy rầy ta".
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 23 : Khiêu chiến.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Hàn Tiến chìm trong giấc ngủ rất say bởi vì hắn đã chính thức thừa nhận mấy người Ma Tín Khoa. Hắn hoàn toàn yên tâm giao phó sự an toàn của mình vào tay bọn họ.
Cho tới tận khi Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi vào trong lều, Hàn Tiến mới từ trong cơn mơ màng tỉnh lại. Khi Hàn Tiến mở mắt nhìn thì cả Tư Đế Nhĩ Bá Cách và Tiên Ny Nhĩ đều đang ở trong lều. Trong tay Tư Đế Nhĩ Bá Cách đang cầm một miếng thịt nướng, mùi thơm bay thẳng vào mũi Hàn Tiến.
Tinh thần Hàn Tiến phấn chẩn hẳn lên, hắn giơ tay nhận miếng thịt nướng, Tư Đế Nhĩ Bá Cách cười nói: "Thiếu gia, hay là để tiểu nhân giúp thiếu gia".
"Không cần, ta vẫn còn chưa yếu tới mức độ ấy" Hàn Tiến chống tay xuống đất nói: "Chỉ cần ngươi nâng ta ngồi dậy thôi".
Tư Đế Nhĩ Bá Cách không nài nỉ nữa. Hắn cẩn thận đỡ sau lưng Hàn Tiến, Hàn Tiến cắn một miếng thịt nướng rồi không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đây là thịt Đại Địa Chi Hùng sao?"
"Không phải" Tiên Ny Nhĩ lắc đầu nói: "ở cạnh con Đại Địa Chi Hùng đó còn có một lão mẫu Đại Địa Chi Hùng khác. Ta và Ma Tín Khoa không dám trêu vào chúng".
"Vậy là đúng rồi. Các ngươi ngàn vạn lần không thể mạo hiểm vì ta, nếu không..." Hàn Tiến cười gượng nói.
"Nghĩ hay nhỉ! Ngươi cho rằng ngươi là ai hử?" Tiên Ny Nhĩ cười nói: "Nếu như thuận tiện thì ra tay giúp ngươi, còn ngược lại thì thôi nhưng thật ra cũng không có gì. Một khi có gì nguy hiểm tới tính mạng thì ta sẽ mặc kệ ngươi".
Hàn Tiến nói vẻ xấu hổ: "Vậy đây là..."
"Đây là thịt nai, thế nào? Không muốn ăn hả?"
"Không phải, Ta ăn rất ngon" Hàn Tiến cười dáng vẻ rất vui sướng.
Ngay khi đó Ma Tín Khoa nhấc chiếc rèm cỏ bước vào trong lều nói: "Tiên Ny Nhĩ, ngươi có còn ma tinh ngũ giai không vậy?"
"Có đây". Bàn tay của Tiên Ny Nhĩ chìa ra, trong lòng bàn tay có mấy khối ma tinh màu thúy lam. Tất cả đều là ma tinh Hàn Tiến lấy từ trên người của Nhân Diện Ưng.
"Cái này không được, Tát Tư Âu muốn có hỏa hệ cơ".
"Hỏa hệ thì không có".
"Vậy làm sao bây giờ?" Ma Tín Khoa mở to hai mắt của mình nói: "Vậy mấy cái bẫy của ngươi cũng không có gì dùng hả?"
"Ta đi ra ngoài cùng với các ngươi, để Lạp Phi Nhĩ nghỉ ngơi ở trong này" Tiên Ny Nhĩ vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hàn Tiến.
"Ồ" Ma Tín Khoa hiểu ra, hắn gật đầu quay người đi ra ngoài nhưng mới bước đi được hai bước hắn quay đầu lại nói: "Được rồi, Tát Tư Âu hỏi ngươi có thể cho hắn mượn nhuyễn giáp của ngươi hay không?"
"Hắn định làm gì?" Tiên Ny Nhĩ cau mày hỏi.
"Nhuyễn giáp của ngươi phòng ngự rất hiệu quả, cường đại, Tát Tư Âu biết được một ít luyện kim thuật, hắn muốn nghiên cứu một chút" Ma Tín Khoa cười nói: "Hì, nếu như chúng ta mỗi người đều có một nhuyễn giáp như vậy, chúng ta còn sợ cái gì hả?"
"Quả thật nhuyễn giáp của Tiên Ny Nhĩ rất chắc chắn" Hàn Tiến gật đầu nói.
"Làm sao ngươi biết được?" Ma Tín Khoa tò mò hỏi.
Trong đầu Hàn Tiến lởn vởn mấy câu hỏi: "Có ma tinh ngũ giai hay không? Tát Tư Âu muốn...., bẫy.., nên khi hắn nghe Ma Tín Khoa hỏi mình thì buột miệng tra lời: "Ta đã dùng sức xé rách mấy lần nhưng không được…hì hì" Hàn Tiến mới nói tới đó thì hắn phát hiện ra không ổn nên đành phải đánh lảng cười hì hì.
"Đừng nói là sức lực của ngươi" Ma Tín Khoa cười nói: "Ngay cả Đại Địa Chi Hùng cũng...".
"Tại sao ngươi lại nói nhiều như vậy?' Tiên Ny Nhĩ quát to.
Không biết trong khoảng thời gian Hàn Tiến chìm trong giấc ngủ đã xảy ra chuyện gì mà thái độ của Ma Tín Khoa đối với Tiên Ny Nhĩ đã thay đổi khá nhiều. Nếu như hôm qua Tiên Ny Nhĩ dùng cách nói này nói chuyện với Ma Tín Khoa, nhất định hắn sẽ nổi nóng.
"Được, được, ta không nói nữa" Đột nhiên Ma Tín Khoa ngây cả người: "Lạp Phi Nhĩ, mới rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói là dùng sức ...".
"Ta không nói cái gì hết" Lập tức Hàn Tiến phủ nhận.
Tiên Ny Nhĩ hít một hơi thật sâu, Ma Tín Khoa lui lại sau hai bước, hắn quay người, vén chiếc màn lều làm bằng cây cỏ lên, động tác có vẻ rất khoáng đạt.
"Tiên Ny Nhĩ, các người..." Hàn Tiến không biết phải nói như thế nào. Bây giờ hắn đã biết rõ rằng Tiên Ny Nhĩ và Ma Tín Khoa đã phải đại chiến với Đại Địa Chi Hùng, hơn nữa cả hai còn phải dựa vào nhuyễn giáp của Tiên Ny Nhĩ mới khiến Tiên Ny Nhĩ không bị thương. Hắn đang suy nghĩ nói mấy câu trong khi mấy người Tiên Ny Nhĩ vẫn còn chưa hết hy vọng, bọn họ lại chuẩn bị một lần nữa đi săn Đại Địa Chi Hùng.
"Ta là một... thợ săn. Khi ở trong rừng rậm, ta không e ngại khiêu chiến với bất kỳ cái gì, ngược lại ta còn thích cảm giác đó" Tiên Ny Nhĩ thản nhiên nói: "Không cần phải suy nghĩ nhiều, ta muốn săn hai con Đại Địa Chi Hùng đó không hoàn toàn là vì ngươi. Ta muốn nâng cao thực lực của mình thì nhất định phải trải qua huyết chiến. Chiến đấu là phương thức duy nhất vượt qua bình cảnh. Nói một cách chính xác, ta chỉ vì mình mà thôi".
"Ngươi là một Tinh Linh sao?" Hàn Tiến hỏi nhỏ.
"Thân phận của ta đối với các ngươi không có gì là bí mật" Tiên Ny Nhĩ mĩm cười nói. "Không phải tất cả Tinh Linh đều rất căm hận chiến tranh sao?"
"Ta là một ngoại lệ" Tiên Ny Nhĩ ngừng lại rồi nói tiếp: "Thật ra ở mỗi chủng tộc đều có sự tồn tại của ngoại lệ. Ví như các người là con người. Một trăm năm trước Sư Hải Niết bôn ba khắp nơi kêu gọi các lĩnh chủ vĩnh viễn bãi bõ chiến tranh. Những gì ông ta đã nói tới bây giờ khiến người khác khó có thể quên được".
"Nói cái gì vậy?"
"Ông ấy nói rất nhiều, không phải chỉ mẩy câu mà có thể nói hết nhưng ta ấn tượng nhất với một câu" giọng nói của Tiên Ny Nhĩ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Hãy làm cho người không có lực trở nên mạnh mẽ. Hãy làm cho người bi quan tiến lên phía trước".
Đề tài đột nhiên chuyển hướng khiến Hàn Tiến chỉ còn cách im lặng. Hắn hiểu biết quá ít về thế giới này, tuyệt đối hắn không thể nói chuyện về sự sâu sắc của triết học, nếu hắn còn miễn cường nói thì không chừng sẽ bị bại lộ.
"Có rất nhiều Tinh Linh nghĩ rằng loài người là một loại sinh mệnh tham lam, tàn bạo và hèn hạ. Ta chỉ có thể nói là những Tinh Linh này rất nông cạn" Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói: "Bất kỳ một chủng tộc nào, kể cả Địa Tinh đều sản sinh ra những người cao quý, thậm chí là dẫn dắt thế gian. Chính những người đó sẽ dẫn dắt chủng tộc của mình, thậm chí là cả thế giới đi tới sự hưng thịnh, hùng mạnh".
"Điều này…" Hàn Tiến do dự một lát rồi nói: "Ngươi không cảm thấy đề tài này quá huyền ảo đối với ta sao?" Đột nhiên Hàn Tiến có cảm giác khi đối mặt với nữ chiến sĩ này giống như trước kia đã từng trải qua chuyện trinh thám. Những con người như thế này có thể thao thao bất tuyệt nói về những luận ngữ kinh điển, nào là tương lai nhân loại, lo lắng vì sự công bằng của xã hội. Thật sự hắn không thể nói lại được, Hàn Tiến hắn chỉ muốn hấp thu năng lượng, càng nhiều càng tốt, ngoài ra hắn không hứng thú với bất kỳ chuyện nào khác.
Tiên Ny Nhĩ nhìn Hàn Tiến một lúc lâu sau nàng mới nói: "Ngươi có biết Sư Hải Niết chết như nào không?"
Lúc này Hàn Tiến đành chịu không biết nói sao. Nếu nói thực thì lộ tẩy tất cả.
"Bởi vì ông ấy chỉ có một trái tim thay đổi thời loạn thế mà không có một lực lượng thay đổi loạn thế" Tiên Ny Nhĩ tự mình trả lời.
"Khụ... Tiên Ny Nhĩ, ta biết ngươi rất tôn kính Sư Hải Niết đó nhưng ông ta đã chết từ rất lâu rồi, không còn quan hệ gì với chúng ta, đúng không?" Hàn Tiến nhìn vào mặt Tiên Ny Nhĩ: "Bây giờ ta chỉ muốn biết là tại sao ngươi lại muốn giúp ta?"
"Bởi vì tò mò" Tiên Ny Nhĩ cười phá lên: "Ngươi có một loại thiên phú mà từ trước tới nay chưa từng xuất hiện. Ta muốn biết rốt cuộc ngươi có thể tiến xa tới đâu?"
"Chỉ là tò mò sao?"
"Đúng vậy, Ngươi nghĩ rằng ta đang nghĩ tới điều gì sao?" "Vậy ngươi có thể nghiêm chỉnh nghe ta nói mấy câu không?"
"Ngươi nói đi".
"Tiên Ny Nhĩ, ngươi có biết ưu thế lớn nhất của chúng ta là điều gì không?"
"Ưu thế của chúng ta?" Tiên Ny Nhĩ chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: "Hình như chúng ta không có ưu thế gì".
"Là thời gian" Rốt cuộc Hàn Tiến không thể né tránh được nữa: "Tuổi của chúng ta còn rất trẻ. Bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian. Bây giờ còn chưa có cái gì gấp gáp tới mức bức bách chúng ta rơi vào tình trạng phải mạo hiểm. Hãy tin ta đi, không nên đi tấn công Đại Địa Chi Hùng nữa. Trước kia ngươi không biết bí mật của ta, ta vẫn vô cùng tin tưởng vào bản thân. Bây giờ có ngươi trợ giúp, ta càng thêm tự tin. Chúng ta không cần gì phải vội".
"Tính cách của ngươi rất thận trọng" Tiên Ny Nhĩ cười nói: "Ta vẫn muốn đi".
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 24 : Tư bản.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Lần đầu tiên Hàn Tiến bảo Tư Đế Nhĩ Bá Cách dìu đi ra bên ngoài lều. Bây giờ mới qua mười ngày trong khi đó tục ngữ có câu: tồn thương gân cốt không thể hoạt động một trăm ngày, Hàn Tiến có thể hoàn toàn bình phục cũng không phải dễ dàng gì.
Trong vòng mười ngày đó đã xảy ra khá nhiều chuyện. Chuyện quan trong nhất, ảnh hưởng sâu đậm nhất tới tương lai chính là trong thời gian đó mối quan hệ của mọi người đã có chuyển biến cơ bản.
Tuyệt đối không thể coi thường mười ngày này. Nếu như Hàn Tiến không bị thương thì sau khi Khởi Lệ khôi phục lại trạng thái tinh thần bình thường, bọn họ sẽ lựa chọn cách rời khỏi đó, đi về hướng Bái Đặc Minh nhưng khi tới Bái Đặc Minh thì sao? Tát Tư Âu đi theo con đường nào thì vẫn còn khó nói nhưng Tiên Ny Nhĩ nhất định sẽ không tiếp tục ở lại với mọi người. Nàng sẽ vì chính bản thân mình, vì tộc Tinh Linh đi tìm một câu trả lời.
Hiển nhiên Hàn Tiến và Ma Tín Khoa đều không đủ tư cách để trả lời, Khởi Lệ cũng sẽ rời đi, nàng có vấn đề cần giải quyết của chính mình. Tương lai sau này khi có cơ hội gặp lại nhau, bọn họ sẽ vẫn là bạn hay là kẻ thù vẫn chưa thể nói trước được.
Tiên Ny Nhĩ và Tát Tư Âu thường xuyên tranh luận gay gắt với nhau. Chủ đề tranh luận của hai người là tương lai thế giới sẽ đi theo xu hướng nào, sau đó Khởi Lệ cũng tham gia cuộc tranh luận. Thân phận của Tiên Ny Nhĩ rất rõ ràng. Nàng là Tinh Linh ở Dã Liễu Thành. Văn minh Tinh Linh không được thừa nhận rộng rãi, Tát Tư Âu luôn sống ở thành thị, khi lang thang đã hiểu rõ nỗi khổ đau của tầng lớp bình dân, nô lệ trong khi đó Khởi Lệ lại đại diện cho đẳng cấp đặc quyền của loài người. Nói cách khác địa vị của ba người hoàn toàn khác nhau, cách nhìn nhận về nhân sinh quan, thế giới quan cũng hoàn toàn khác nhau, giống như một loại tam quốc vậy, luôn luôn tranh cãi với nhau, không ai thuyết phục được ai. Đôi khi hai người liên kết với nhau tranh cãi kịch liệt với người còn lại, khi chuyển sang đề tài khác thì đồng minh cũ lại giải tán, đồng minh mới được thành lập. Sự biến hóa vô cùng khó lường.
Thế nhưng trong khi tranh cãi, tình bạn của bọn họ cũng từ đó mà sâu sắc thêm. Thật ra cách tranh cãi của bọn họ cũng cục kỳ ngây thơ. Đừng nói là thay đồi thế giới, quyết định tương lai. Bọn họ ngay cả một trấn nhỏ cũng không thay đổi được nhưng mà cần phải thừa nhận một điều. Việc chỉ vẽ giang sơn đất nước, gạn đục khơi trong trong cách ăn nói chính là đặc quyền cùng đặc tính của tuổi trẻ bởi vì bọn họ chính là nghé con không sợ hồ. Chính vì đạo lý này mà ngay cả thiếu niên cũng mất đi nhuệ khí, nhiệt huyết thì thế giới này thực sự đã hết thuốc chữa.
Ma Tín Khoa là người nhàn nhã nhất. Đúng như lời Hàn Tiến nói hắn là người không thông minh lắm, hắn cũng không có lý tưởng xa vời gì hay suy nghĩ muốn cho thế giới thái bình. Điều này nhất định là một lý tưởng vô cùng cao qúy nhưng so với điều đó thì Ma Tín Khoa chỉ hy vọng bản thân mình trở thành một Kiếm thánh liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Nếu xuất hiện một thần linh có thể thỏa mãn nguyện vọng của Ma Tín Khoa hắn, hắn nhất định sẽ không do dự lựa chọn người đó.
Từ xa Hàn Tiến thấy ba người Tiên Ny Nhĩ, Tát Tư Âu ngồi vây quanh tảng đá vuông im lặng không nói gì khiến cho hắn cảm thấy có gì kỳ quái, hắn chỉ tay hỏi Ma Tín Khoa: "Bọn họ làm sao vậy? Không phải bình thường rất náo động sao?"
"Hừ" Ma Tín Khoa giơ ngón tay trỏ lên nói: "Mới rồi bọn họ nói tới chuyện của Khởi Lệ. Bây giờ Khởi Lệ đang rất đau lòng".
'Có chuyện gì vậy?" Hàn Tiến cau mày hỏi.
Ma Tín Khoa thuật lại sơ lược câu chuyện. Theo như lời của Khởi Lệ thì nàng tới Lạp Đông trấn mở cửa hàng rèn. Đó chính là khảo hạch của gia tộc. Khi đó không nhận được bất kỳ trợ giúp nào của gia tộc, tài chính ban đầu cũng cố định, không đổi. Thời hạn khảo hạch là một năm. Đây chính là điều quyết định để lựa chọn người đứng đầu gia tộc trong tương lai. Thật ra dựa theo tục lệ thì thời hạn tiến hành khảo hạch của Khởi Lệ còn hai năm nữa mới tới. Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ, gia tộc khiến nàng rời khỏi Thánh Quan thành là để né tránh một người.
Về chuyện này thì Hàn Tiến và Ma Tín Khoa đã biết rồi. Sau này đột nhiên Khởi Lệ nhận được thư của nhà. Người đưa thư lại là một người bạn già của phụ thân nàng, đấu sĩ cao giai Hoắc Phu Mạn. Trong thư phụ thân nàng có nói là nàng phải ngay lập tức rời khỏi Lạp Đông trấn, ra đi mãi mãi, vĩnh viễn không được quay lại Thánh Quan thành.
Khởi Lệ không biết nguyên nhân là gì. Nàng chỉ có thể suy đoán lung tung nhưng không sao có thể phân tích một cách chính xác, Tát Tư Âu và Tiên Ny Nhĩ hợp lực lại trợ giúp cũng không đủ, Hắc Nha thành liên hợp với Địch Phổ thành tấn công Địch Tư Mã Khắc, Địch Tư Mã Khắc cầu viện Dã Liễu thành nhưng lại bị từ chối vì vậy Địch Tư Mã Khắc chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn: tăng cường quân sự, tăng cường quân sự với tốc độ nhanh nhất.
Muốn tăng cường quân bị thì việc đẩu tiên cẩn phải giải quyết đó chính là quân phí. Gia tộc của Khởi Lệ lại là phú hộ số một, số hai ở Thánh Quan thành. Thủ thành Địch Tư Mã Khắc đầu tiên là lôi kéo mục tiêu nhưng xuất phát từ một vài suy nghĩ không thể nào suy đoán ra, gia tộc của Khởi Lệ đã quyết định không có quan hệ thông gia với Địch Tư Mã Khắc, quyết định cho Khởi Lệ rời khỏi Quan Thánh thành chính là để trì hoãn một thời gian.
Vấn đề là Địch Tư Mã Khắc đã lâm vào cảnh an nguy trong sớm tối, làm gì còn thời gian và tinh thần để giao thiệp với một thương nhân. Cuối cùng Địch Tư Mã Khắc đã dùng một thủ đoạn vô cùng cực đoan. Đó cùng chính là nguyên nhân có lá thư đó.
Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán nhưng nó cũng là đòn đánh mạnh đối với Khởi Lệ . Hơn nữa ngoại trừ cái đó ra nàng cũng không tìm thấy một lý do nào hợp lý hơn.
Hàn Tiến lặng lẽ một lúc rất lâu, sau rồi hắn chậm rãi nói: "Đi thôi, chúng ta tới đó ngồi".
"Ta không đi. Bọn họ chỉ nói những thứ linh tinh mà thôi" Ma Tín Khoa lắc đầu nói.
"Ngươi ấy à..." Hàn Tiến vừa tức vừa buồn cười: "Đi thôi, chúng ta có thể thương lượng với nhau xem bước tiếp theo nên làm thế nào?"
Nghe tiếng bước chân phía sau, Tát Tư Âu quay đầu lại, hắn kinh ngạc nói: "Lạp Phi Nhĩ, tại sao ngươi lại ra đây? Thương thế của ngươi...".
"Không có chuyện gì" Hàn Tiến vừa nói hắn vừa ngồi xuống một tảng đá vuông nhỏ.
Khởi Lệ cười gượng rồi lại cúi đầu xuống không nói gì, Tiên Ny Nhĩ liếc mắt nhìn Hàn Tiến rồi hỏi: "Ngươi thật sự không có việc gì hả?"
"Đương nhiên là thật" Hàn Tiến cổ sức lắc lư cánh tay của mình để chứng minh bản thân đã hoàn toàn bình phục: "Chúng ta ở chỗ này đã quá lâu rồi. Liệu chúng ta có cần di chuyển tới chỗ khác không?"
"Ngươi muốn đi tới đâu?" Tiên Ny Nhĩ sửng sốt hỏi.
"Nơi nào cũng được, ít nhất chúng ta cũng hỏi thăm được xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì". Hàn Tiến liếc mắt nhìn mọi người: "Ý kiến của mọi người thế nào?"
"Ta sao cũng được" Tát Tư Âu nói.
"Được" Khởi Lệ cảm kích liếc mắt nhìn Hàn Tiến. Dù Hàn Tiến không nói ra thì nàng cũng sẽ nói ra đề nghị này. Mới rồi nàng còn do dự không quyết định vì thương thế của Hàn Tiến. Bây giờ Hàn Tiến đã chủ động nói ra thì không còn gì tốt hơn nữa.
"Vậy đi đâu? Dù sao cùng phải có nơi nào để đi chứ?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Đi Thập Nhất trấn, nơi đó rất phồn hoa hơn nữa ta cũng khá thông thạo nơi đó" Ma Tín Khoa gãi gãi đầu nói.
"Thập Nhất trấn? Cái tên này có vẻ rất cổ quái" Hàn Tiến tò mò nói.
"Bái Đặc Minh có tổng cộng bổn vệ thành, phân chia ra bổn hướng. Mỗi tòa vệ thành lại có bốn trấn lớn, tổng cộng có mười sáu trấn. Hơn nữa mỗi thôn trấn đều dùng con số để đặt tên".
"Xem ra lĩnh chủ Bái Đặc Minh là người cực kỳ có đầu óc, là người rất cẩn thận" Hàn Tiến thoáng chấn động trong lòng.
"Bái Đặc Minh chỉ có minh chủ chứ không có lĩnh chủ. Cứ ba năm lại thay đổi minh chủ một lần" Tát Tư Âu cười nói: "Trên thực tế Bái Đặc Minh do bổn thành chủ nắm giữ. Chức minh chủ là do bọn họ luân phiên nhau nắm giữ".
"Như vậy hả?" Hàn Tiến suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tiên Ny Nhĩ, mấy ngày nay chúng ta thu hoạch được khá nhiều, đúng không?"
"Thế nào, sợ ta tham ô hả?" Tiên Ny Nhĩ cười hỏi.
"Không phải, dù sao trong lòng cũng phải nắm chắc".
Tiên Ny Nhĩ mở giới chỉ không gian của mình ra, từng khối ma tinh xuất hiện trên mặt bàn đá vuông. Tất cả chỉ là ma tinh phẩm bậc không cao, tứ giai hay ngũ giai. Đại khái có khoảng hơn hai mươi khối.
"Tát Tư Âu, cái này có thể bán bao nhiêu tiền?"
"Một trăm mai Kim tệ. Nếu như gặp nhiều có nhu cầu khẩn cấp thì có thể bán với giá cao hơn một chút" Khởi Lệ lên tiếng trước.
Tát Tư Âu nhún vai. Thật ra có mặt Khởi Lệ ở đây, Hàn Tiến hỏi hắn cũng bằng thừa.
"Vậy là đủ rồi" Hàn Tiến thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại tất cả đều rất nghèo, duy chỉ có Khởi Lệ là người có tiền nhưng lại bị tên phản đồ Duy Lạp Nhĩ vơ vét hết. Một khi muốn thực hiện nguyện vọng của mình, tất cả chỉ còn cách tự lực cánh sinh.
"Ngươi muốn làm gì?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Tới khi đó ngươi sẽ biết" Hàn Tiến nheo mắt lại nói: "Nếu như bên Thánh Quan thành đã xảy ra chiến tranh, có lẽ chúng ta có thể bán được với giá cao hơn một ít, ha ha ha".
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc