Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Lợi Áo Ba Đức bị dọa cho lạnh của người, hẳn cố gắng ngẩng đầu lên, quả nhiên Hàn Tiến đang cười ha ha nhìn hắn, phía sau Hàn Tiến, còn có năm cái u hồn đang lửng lơ bất động
"Ngươi mới vừa rồi nói cái gì?" Hàn Tiến nhẹ giọng nói:" Muốn tìm ta báo thù? Lúc nãy hình như không có người nào bức ngươi?"
"Không... Đại nhân..." Lợi Áo Ba Đức cảm thấytrong miệng phát khô.
"Loại người như ngươi, lúc sợ hãi thì giống như một con chó ngoan, đợi đến lúc ngươi có thể chuyển mình, lập tức sẽ biến thành một đầu lang." Hàn Tiến cười cười, đột nhiên dùng mủi chân hất lên một cái.
Lợi Áo Ba Đức thân bất do kỷ xoay hai vòng đưa tay chụp lên không trung, tiếp theo liền thấy bản thân lao nhanh không ngừng về phía trước, mà khoảng cách giữa hắn cùng dòng dung nham càng ngày càng gần. "A..." Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hạp cốc.
Lúc này, Côn Tây suất lĩnh bọn kỵ sĩ cũng nhận thấy có chút không đúng, Toàn bộ quay trở về, nhưng cầu sắt đã bị hủy, đối với các chiến sĩ mà nói, với chiều rộng mười mấy trượng của hạp cốc rất là khó có thể vượt qua, bọn họ chỉ có thể nhìn chứ không có biện pháp gì.
Hai bên đứng ở hai bên hạp cốc, trong ánh mắt bọn ky sĩ tràn đầy lửa giận, trong ánh mắt Hàn Tiến cũng không có cái gì nhân từ. Loại cừu hận này ít nhiều cũng có chút hoang đường, đối với bọn ky sĩ mà nói, mặc kệ là lúc trước đánh lén lính đánh thuê này, hay là hiện tại đuổi giết Hàn Tiến, bọn họ đều là trung thành chấp hành lệnh của cấp trên, nói cách khác, bọn họ vĩnh viễn cũng không cho rằng bản thân có gì sai, những tên lính đánh thuê kể cả Hàn Tiến đều là đáng chết.
Ngược lại nhìn từ góc độ Hàn Tiến, hắn có lý do để phẫn nộ, vì là kiếm một chút kim tệ, cũng là vì giúp Hi Nhĩ Na, bọn họ đi suốt hơn một tháng, thật vất vả mới đem hàng hóa đưa đến biên cảnh, kết quả lại bị bọn kỵ sĩ tập kích! May là Ma Tín Khoa ra tay bắt một con tin, nếu không, phỏng chừng mọi người đã nằm ở trong mộ rồi. Nhục nhã này không có thể nhẫn được
Song phương nhìn nhau chỉ chốc lát, Hàn Tiến cười lạnh một tiếng xoay người đi vào trong địa đạo. Hắn không cần phải triển khai xung đột chính diện với đối phương chỉ cần cắt đứt hậu viện của bọn họ, không cần bao lâu thời gian, mấy ky sĩ này đều sẽ hỏng mất. Xem trang phục của bọn họ, cũng không có chuẩn bị cho tác chiến trong thời gian dài, hoạt động xung quanh dòng dung nham, thiếu thức ăn thì không sao, nếu như không có nước, bọn kỵ sĩ này thậm chí không thể sống quá hai ngày.
Trong địa đạo vẫn là một mảnh hắc ám, bất quá Hàn Tiến đã quen với hành động trong bóng đêm, hắn đi rất nhanh, di chuyển qua từng chỗ rẽ, mơ hồ có ánh sáng truyền đến, đó là mấy cây đuốc do Côn Tây ra lệnh cho bọn kỵ sĩ lưu lại, miễn cho viện binh hoặc là bọn họ quay lại không bị lạc đường.
Hàn Tiến rút cây đuốc ra, dùng sức cắm vào bùn đất trên tường, cây đuốc chớp động vài cái, sau đó liền tắt đi, một đoạn đường Hàn Tiến đi, đều tiêu hủy những tiêu ký mà bọn kỵ sĩ đã lưu lại. Không biết trải qua bao lâu, Hàn Tiến trước sau đã đi qua 5-6 ngã rẽ, trong tay có nhiều hơn sáu câyđuốc, Hàn Tiến do dự một chút, rồi ném mấy cây đuốc trong tay lung tung trên mặt đất, ném vào một hai cái ngã rẽ khác, sau đó hướng về cây đuốc cuối cùng đi đến.
Vừa đi được vài bước, Hàn Tiến đột nhiên sinh ra loại cảm giác sởn cả tóc gáy, giống như có người đang âm thầm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn vậy. Ánh mắt người có thể làm sinh ra một loại áp lực, đạo lý này Hàn Tiến thật lâu trước kia đã biết cho nên hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mục tiêu của mình.
Đúng lúc này, một bóng người lờ mờ xuất hiện tại phía sau Hàn Tiến, tay phải nhân ảnh này đưa ra phía trước, một thanh chủy thủ tựa như độc xà hướng phía sau gáy Hàn Tiến đâm tới.
Hàn Tiến đã bắt đầu đề phòng, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ ra đối phương dĩ nhiên sẽ xuất hiện phía sau mình- thậm chí rất nhanh đã dính sát lấy bản thân, hơn nữa động tác của đối phương vô cùng nhanh, có thể dùng sét đánh không kịp che tai để hình dung cũng không quá phận, khi hắn vừa mới phạt hiện phía sau có người, trên lưng đã truyền tới một chút đau đớn.
Chủy thủ đã đâm thật sâu vào cổ Hàn Tiến, Hàn Tiến đau đớn hô lên một tiếng, thân hình lung lay vài cái rồi ngã xuống đất, nhân ảnh kia rút chùy thủ ra, lẳng lặng nhìn Hàn Tiến ngã xuống, sau đó đi lên muốn nhấc cơ thể Hàn Tiến lại, nhưng vừa mới chạm vào Hàn Tiến, cả người Hàn Tiến đã nổ mạnh một cái.
Nhân ảnh này ứng phó không kịp, chỉ kịp thời nhắm mắt lại, vô số cát đá xung quanh không chút nào lưu tình đánh vào trên mặt trên người của hắn, nhân ảnh này kinh hô một tiếng, cả người lùi nhanh về phía sau, một đoàn hỏa cầu lớn bắn nhanh tới, xẹt qua đỉnh đầu nhân ảnh đó bay đi.
Hỏa cầu cũng không có thương tổn đến người, nhưng so với bị thương đến người hậu quả còn nghiêm trọng hơn, người này khuôn mặt trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nhìn Hàn Tiến.
Người này là nữ nhân, nhìn thì khoảng trên dưới 30 tuổi, bất quá được chăm sóc rất kỹ, nên làn da rất tốt, cũng không có vẻ tái nhợt cũng không có màu nâu đậm của người lao động tay chân, vô cùng khỏe mạnh, mặc kệ từ góc độ nào mà nói, nữ nhân này đều là một mỹ nữ, chỉ tiếc là mái tóc trên đầu, đại bộ phận đều đã bị hỏa cầu đốt thành tro, không có chỗ nào không bị đốt cháy, còn có nơi còn bốc khói, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng cổ quái.
Thân thể của nữ nhân này chậm rãi trở nên phai nhạt- cuối cùng biến mất trong không khí, Hàn Tiến thất kinh, nhưng hắn cũng không thiếu kinh nghiệm tranh đấu với người khác, ít nhất có thể phân tích rõ ràng cần phải làm gì, chuẩn bị làm gì, cái gì tuyệt không thể làm.
Hàn Tiến hất tay đánh ra một đạo hỏa phù, hỏa phù đánh vào trên cây đuốc cuối cùng, ầm một tiếng, cây đuốc bị đánh cho nát bấy.
Sinh ra đóm lửa lờ mờ, hoàn toàn có thể không nhìn thấy nếu không chú ý, xung quanh lại rơi vào trong hắc ám giơ tay không thấy được năm đầu ngón tay, Hàn Tiến lẳng lặng chờ đợi.
“Khôngphải có thể biến mất sao? Vậy mọi người cùng nhau biến mất thôi!”
Yên tĩnh, song phương đều không dám hít thở mạnh, Hàn Tiến lén lút thay đổi địa phương ẩn núp, tay phải nắm chặt một thanh trường kiếm, mũi kiếm thỉnh thoảng vẽ động một chút, thoạt nhìn hắn có chút khẩn trương.
Chiến hay đi? Đây là một vấn đề làm cho người ta rất đau đầu, nữ nhân này ra tay rất tàn nhẫn, hắn dùng đại lượng thổ nguyên tố cùng với gần bảy ngàn nguyên năng lượng, chế tạo ra một thổ giả thi cứ như vậy mà bị hủy, làm cho Hàn Tiến đau lòng tới cực điểm, cho nên hắn không cam lòng đào tẩu. Tiếp tục đánh tiếp, hắn lại không có gì lo lắng, mới vừa rồi một đao kia làm cho hắn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hàn Tiến đã sai, nữ nhân kia thủy chung vẫn có thể nhìn thấy hắn, hơn nữa thủy chung đều hướng về vị trí hắn di động tới, chỉ là thân ảnh Hàn Tiến rất mơ hồ mà thôi. Động tác của nữ nhân này rất kiên nhẫn, tựa như một con độc xà lặng lẽ tới gần con mồi vậy, cùng với một kích lôi đình sét đánh kia rất đối lập nhau.
Dưới sự khống chế của Hàn Tiến, năm cái u hồn kia toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất khi u hồn phiêu phù trong không trung, thật ra có thể bảo trì hình thái nhất định- nhưng rơi xuống mặt đất lại không được, giống như không chống đỡ được, cuối cùng biến thành một tầng hơi mỏng, hình như bánh nướng vậy.
Khi nữ nhân kia còn cách Hàn Tiến không quá ba thước, vừa lúc giẫm trên người một u hồn, nàng lặng lẽ đi về phía trước, Hàn Tiến vẫn không thể cảm ứng được nàng, nhưng khi nàng giẫm trên u hồn, Hàn Tiến lập tức bắt được thân ảnh của nàng, bất quá hắn vẫn bảo trì bất động như cũ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Hai thước.. .một thước.. .nửa thước, nữ nhân đó đứng lại, khi bà ta vừa mới giơ chủy thủ lên thì mặt đột nhiên đã bị một vật gì đó hung hăng cào vào, tiếp theo đó khí tức âm u tản ra khắp thân thể. Nữ nhân đó cực kỳ hoảng sợ, liều lĩnh đâm thanh chủy thủ ra bên ngoài.
Cùng lúc đó Hàn Tiến quỳ một chân xuống đất. Hai tay hắn cầm chuôi kiếm đâm về phía sau, Lưỡi kiếm sắc bén đâm sát qua đầu vai hắn, đâm thẳng vào ngực nữ nhân kia.
"A..." Nữ nhân đó gào lên một tiếng bi thương.
Vừa rồi Hàn Tiến nhận định rất đúng, nữ nhân này chăm sóc bản thân rất tốt. Vì chăm sóc bản thân tốt như vậy chứng minh là đã hưởng thụ cuộc sổng an nhàn một thời gian dài. Tuy động tác của bà ta vẫn rất nhanh nhưng phản ứng còn lâu mới được như trước kia.
Con người chỉ có thể dựa vào các loại rèn luyện gian khổ mới có thể tiến bộ, tiến hóa, tương ứng như vậy cũng tồn tại lui bước và thoái hóa.
Ngay cả Hàn Tiến cũng không ngờ chính mình lại thành công một cách dễ dàng như vậy. Khi nữ nhân đó gào lên một tiếng bi thương rồi nhào về phía trước, vừa vặn ngã ngay vào lưng Hàn Tiến.
Có lẽ là do hồi dương, có lẽ là nhớ tới đứa con đã bị giết của chính mình, không biết nữ nhân đó lấy khí lực ở đâu. Một tay bà ta nắm tóc Hàn Tiến, một tay cầm chủy thủ đâm thẳng vào mặt Hàn Tiến.
Nghe thấy tiếng gió, tay trái Hàn Tiến đánh ra, nắm chặt cổ tay nữ nhân kia nhưng hắn không ngờ khí lực của nữ nhân kia lại mạnh như vậy, Thanh chủy thủ lay động trước mặt Hàn Tiến mấy ly mà Hàn Tiến không sao đẩy ra được, nữ nhân đó cũng không đâm vào được. Còn về phần tóc của mình, Hàn Tiến thật sự chẳng quan tâm tới, hắn thậm chí còn cảm nhận được tóc của mình bị giựt xuống một đám thế nhưng cho dù biến thành đầu hói vẫn còn tốt hơn trên người xuất hiện mấy cái lỗ.
Hàn Tiến cắn răng chịu đựng, tay phải của hắn lắc lư mạnh chuôi kiếm. Mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn muốn mở rộng vết thương của nữ nhân đó. Thế nhưng u hồn vẫn không ngừng công kích kẻ thù của mình, Hàn Tiến cảm thấy thân thể mình càng lúc càng ướt át, hắn thầm nghĩ cả lưng mình đã bị nhuộm đỏ. Còn nữa cùng với sự công kích điên cuồng của u hồn, có chất lỏng gì đó liên tục rơi trên mặt hắn. Hắn không biết đó là cái gì, hắn chỉ biết âm thanh của nữ nhân đó càng ngày càng bi thương, càng lúc càng yếu ớt.
Nữ nhân đó cuối cùng cũng không thể trụ nổi, thanh chủy thủ dần dần bị đẩy ra, Hàn Tiến dùng sức vặn mạnh tay hất nữ nhân đó từ sau lưng hắn văng ra ngoài, Hàn Tiến nghiêng người thoát ra thật xa, hắn tựa lưng vào vách tường sau đó vẫy tay một cái, một đạo bạch quang nhu hòa từ lòng bàn tay hắn dâng lên rồi chậm rãi trờ nên sáng ngời.
Hàn Tiến theo học ma pháp với Tiên Ny Nhĩ mấy ngày. Cái khác hắn không học được nhưng hắn luyện rất thành thục tiểu Hỏa cầu và Chiêu Minh thuật. Chỉ cần có hỏa nguyên tố, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể phóng ma pháp.
Năm u hồn không quan tâm tới tình trạng của nữ nhân nọ, vẫn điên cuồng công kích, Khắp người nữ nhân đó đều là máu tươi, giống như bà ta mới từ dưới ao máu bò lên vậy, Hàn Tiến quay nhìn bản thân mình, hắn không khỏi cười đau khổ, hắn cũng không khá hơn nữ nhân đó là bao nhiêu.
Đúng lúc đó Hàn Tiến mơ hồ nghe thấy một sổ âm thanh, dưới sự khống chế của hắn. hành động của năm u hồn dừng lại, bồng bềnh trên không trung.
"Phu nhân...".
"Phu nhân, chờ chờ chúng ta...".
Tiếng gào không ngừng vang lên, Hàn Tiến ẩn thân vào chỗ rẽ, lặng lẽ chờ đợi- Một lát sau, mấy người xuất hiện trong địa đạo, Người đi đầu chính tay cầm quang đoàn chính là ma pháp sư, thân hình hắn bồng bềnh trên không trung, quang đoàn đó cực kỳ sáng, có thể nói soi sáng giống như ban ngày vậy, ở sau hắn có mấy người nữa, mấy chiến sĩ toàn thân mặc trọng giáp. Áo giáp của chúng thoạt nhìn rất đẹp, lộng lẫy, toàn thân chúng màu vàng. Trên áo giáp có điêu khác rất nhiều hoa văn rất thần bí.
"Đó là..." khi đi tới chỗ rẽ, pháp sư và mấy chiến sĩ nhìn thấy thi thể trên mặt đất còn cả u hồn đang bồng bềnh trên không trung khiến bọn chúng ngay lập tức ngây cả người.
Hàn Tiến chờ đợi đã lâu, hắn vung tay đánh ra một đạo hỏa phù. Một hỏa cầu giống như một chiếc thuẫn lớn xuất hiện trong không trung cùng với một tiếng rít, tốc độ nhanh như chớp rạch không gian đánh trúng ma pháp sư đi đầu.
"Ầm" một tiếng vang lên. Ma sư đó bay ngược lại sau, đánh trúng các chiến sĩ ở phía sau, Hàn Tiến tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã thất cơ, hắn nhảy ra ngoài tay hắn đánh ra binh phù mộc nhân nhưng rồi Hàn Tiến ngẩn người. Ma pháp sư đối diện mới bị đánh trúng vẫn không hề hấn một sợi lông, tên ma pháp sư còn mĩm cười với Hàn Tiến.
Hàn Tiến phản ứng cực nhanh, hắn lập tức thu hồi binh phù mộc nhân vào trong giới chỉ không gian, Hàn Tiến quay người chạy thẳng về chỗ rẽ ở phía trước. Một luồng điện quang đuổi theo đánh trúng vào chỗ mà Hàn Tiến vừa mới rời bỏ, gây ra một tiếng nổ dữ dội lan truyền ra xa, thế nhưng Hàn Tiến không nghe thây âm thanh đó...
***
Vô số những bông tuyết nhỏ từ trên không trung rơi xuống mặt đất, giống như là mang tất cả những cát bụi màu trắng trong đất trời đổ xuống, Ma Tín Khoa rụt cổ lại. Nếu như không có những bông tuyết đó thì thời tiết thực sự không lạnh chút nào nhưng hắn ghét nhất là bị tuyết phả vào mặt, vừa đau vừa lạnh. Hơn nữa chỉ vì những bông tuyết này mà phóng ra đấu khí thì đúng là chuyện bé xé ra to. Nếu để người khác biết được nói không chừng lại trách mắng thái độ của mình nên cuối cùng hắn đành nhẫn nhịn chịu đựng.
Hôm đó, sau khi bọn họ trốn ra được thì chạy một hơi hơn mười dặm. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tiên Ny Nhĩ lại thúc mọi người tiếp tục chạy trốn. Khi bọn họ tới một ngọn núi lớn với một sơn trang thì ở lại trong đó. Ngày hôm sau Tiên Ny Nhĩ quay về tụ tập với mọi người. Mọi người đã tranh luận rất lâu xem nên đi con đường nào nhưng rồi cuối cùng đồng ý chờ Hàn Tiến quay về.
Thật ra bọn họ cũng hiểu khả năng sống sót của Hàn Tiến cực kỳ nhỏ nhưng thái độ của Ma Tín Khoa và Tư Đế Nhĩ Bá Cách vô cùng kiên quyết. Tất cả suy nghĩ của bọn họ có thể tổng kết ở hai câu: sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Vần đề là ở chồ cho dù Hàn Tiến vẫn còn sống, hắn cũng tuyệt đối không biết bọn họ đang ẩn trốn ở đâu vì vậy hai người Ma Tín Khoa và Tiên Ny Nhĩ thay phiên nhau đi ra ven đường chờ hắn. Có thể nói đây là biện pháp ngu ngốc nhất.
Sau mấy ngày rốt cuộc bọn họ cũng nghe được một tin tức: ở địa giới Bái Đặc Minh gần thành Thánh Quan xuất hiện rất nhiều ky sĩ thành Thánh Quan. Bọn họ ngày đêm lục soát cái gì đó, hơn nữa còn xảy ra xung đột quy mô nhỏ với quân đội Bái Đặc Minh.
Mọi người vô cùng phấn chấn. Quân đội thành Thánh Quan mạo hiểm để nguy cơ xung đột bùng phát, xâm nhập lãnh địa Bái Đặc Minh có nghĩa là rất có thể Hàn Tiến đã bỏ trốn khỏi hang hùm, Ma Tín Khoa suốt ngày đêm ở bên cây đại thụ cạnh đường viết chữ, câu của hắn viết là: hôm nay ngươi ăn cái gì? Sau đó hắn cảm thấy câu đó rất mờ mịt nên hắn thay đổi lại thành câu: Ngươi có thể nuốt trôi đầu của Đại Địa Chi Hùng không?
Ma Tín Khoa giải thích nhìn thấy câu đó nhất định sẽ hiểu và hắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng thời gian trôi đi, mọi người càng ngày càng mất hy vọng. Nếu như Hàn Tiến thực sự bình an vô sự, hắn hẳn đã tới đây tụ họp với mọi người. Nhưng cho dù càng ngày càng thất vọng, Ma Tín Khoa và Tiên Ny Nhĩ vẫn kiên trì ở lại chờ đợi, ít nhất phải tới mùa xuân, mọi người mới có câu trả lời, không chỉ cho bạn bè của mình mà còn là câu trả lời cho chính mình.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Ma Tín Khoa ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen. Đợi thêm một lát nữa sẽ tới lượt Tiên Ny Nhĩ đổi ca. Thế nhưng nhiệt độ hôm nay quá thấp, có nên để cho Tiên Ny Nhĩ quay lại nghỉ ngơi không? Theo như Ma Tín Khoa biết người của bộ tộc Tinh Linh đều ghét cái lạnh. Dù gì hắn cũng đã đứng tới trưa rồi, đứng thêm nửa ngày nữa cũng chẳng hề hấn gì.
Ma Tín Khoa rụt cổ lại, đúng lúc này hắn phát hiện một điểm đen từ đằng xa đang chạy nhanh tới, Ma Tín Khoa nheo mắt lại quan sát. Đó là một chiếc xe ngựa bình thường do hai ngựa kéo. Nơi này băng tuyết ngập trời, tốc độ của xe ngựa có vẻ cực kỳ chậm. Tính từ lúc nó lọt vào tầm mắt của Ma Tín Khoa cho tới lúc chạy tới trước mặt hắn mất gần một tiếng đồng hồ.
Trong lòng Ma Tín Khoa cảm thấy rất kỳ quái. Không ai muốn ra ngoài trời đi lung tung trong cảnh thời tiết như này. Hắn đã đứng đây rất lâu rồi, ngoại trừ chiếc xe ngựa này ra, hắn chỉ thấy hai kỵ sĩ vũ trang đầy người đi qua đây. Hiện tại vùng quê phủ đầy tuyết trắng này đã trở thành một thế giới xa lạ ít người lui tới, đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy chậm như rùa ghé thăm thế giới của băng tuyết này sẽ khiến nhiều người cảm thấy kinh ngạc, huống chi bây giờ chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt hắn.
Một người nhảy xuống từ trên xe ngựa. Từ góc quan sát của Ma Tín Khoa, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi bắp chân cùng đôi giày da thú của người đó. Ngay sau đó hắn nghe tiếng người đánh xe vô cùng vui mừng nói: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân".
Chiếc xe ngựa quay lại rồi phóng như bay chạy theo đường cũ, Ma Tín Khoa ngây người, đứng đối diện trước mặt hắn là một người trẻ tuổi đang nhìn hắn cười ha hả.
Khi chờ ở chỗ này, Ma Tín Khoa thường tưởng tượng đủ các kiểu, Ví dụ như ở mặt tích cực là Hàn Tiến cưỡi ngựa chạy như bay về chỗ hắn, hắn đột nhiên nhảy ra khiến Hàn Tiến hoảng sợ, ở mặt xấu là, Hàn Tiến bị người ta nhốt trong xe tù, hắn từ chỗ bí mật xông ra chém giết khiến đội hình lũ kỵ sĩ rối loạn, cứu được Hàn Tiến ra khỏi miệng hùm. Đương nhiên hai điều này chỉ là đại biểu chung mà thôi, thực tế Ma Tín Khoa đã tưởng tượng ra rất nhiều điều vô cùng quái dị. Điều này không có nghĩa là trí tưởng tượng của hắn phong phú mà bởi vì ngày nào cũng chờ ở chỗ này một cách nhàm chán, chẳng lẽ lại luyện tập kiếm thuật ở bên đường sao?
Thế nhưng khi thời gian trôi đi, hy vọng của Ma Tín Khoa cũng dần tan biến. Nhưng đột nhiên trong lúc này chuyện đó thực sự lại diễn ra. Tuy Ma Tín Khoa không có cơ hội làm Hàn Tiến sợ hãi giật mình. Hàn Tiến cũng không có cơ hội khiến hắn giật mình. Cảnh gặp nhau này diễn ra rất bình thường, cực kỳ bình thường nhưng với Ma Tín Khoa thì khác, hắn hầu như không thể khống chế được tâm tình của mình, hắn có cảm giác như ngực mình có gì đó nổ tung, hắn chỉ muốn gào lên vì sung sướng.
"Ngươi… ngươi…" Ma Tín Khoa run rẩy nói, hắn đi nhanh về phía Hàn Tiến.
"Này!" Nhìn thấy dáng điệu của Ma Tín Khoa, Hàn Tiến tái mặt.
Hai cánh tay Ma Tín Khoa ôm chầm lấy Hàn Tiến, khi hắn cố sức lắc lắc Hàn Tiến, từng đợt, từng đợt tiếng cười thoải mái vang lên trong đất trời, không biết Tiên Ny Nhĩ đã chạy tới từ lúc nào, nàng đứng cách Ma Tín Khoa mười mấy mét, cười tươi nhìn bạn của mình. Thật ra nàng cũng kích động như Ma Tín Khoa thế nhưng nàng là người rất giỏi khống chế tình cảm của mình.
Sau khi lắc lư Hàn Tiến mười bảy, mười tám lần, Ma Tín Khoa mới buông Hàn Tiến ra, Hàn Tiến tức giận nhìn Ma Tín Khoa rồi hắn nhìn Tiên Ny Nhĩ ở đằng sau, cười nói: "Tới đây, ôm một cái…".
So sánh với sự kích động của Ma Tín Khoa, Hàn Tiến càng hy vọng Tiên Ny Nhĩ sẽ nghênh đón hắn nhiệt tình. Hắn nghe nói dung mạo của người Tinh Linh là cực xinh đẹp nên hắn vẫn vô cùng hiếu kỳ với điều này.
Tiên Ny Nhĩ chỉ lặng lặng nhìn Hàn Tiến, đôi mắt của nàng tràn ngập sự vui mừng. Sự vui cười đó tuy chưa tới mức nồng nhiệt nhưng vô cùng ám áp.
Hàn Tiến càng chạy tới gần, Tiên Ny Nhĩ càng bất động. Rốt cuộc hai người đã đứng đối diện nhau, Hàn Tiến cười gượng một tiếng nhưng thật ra hắn rất vui mừng, hắn chỉ muốn nói đùa một câu, hắn không cần biết Tiên Ny Nhĩ phản ứng thế nào đối với cánh tay của hắn. Một là ngượng ngùng, hay là cố ý trốn tránh, hay là dứt khoát đón nhận, hay là tức giận gì đó, ít nhất nàng phải thể hiện thái độ của mình thì hắn mới quyết định có tiếp tục trêu đùa nàng hay không nhưng Tiên Ny Nhĩ không nhúc nhích chút nào khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng không thể bỏ qua không quan tâm tới thái độ của nàng, chẳng lẽ ôm thật sao?
Hàn Tiến bất đắc dĩ phải hạ hai tay xuống, hắn đang định nói câu gì đó thì Tiên Ny Nhĩ đột nhiên lại bước tới, nàng nhẹ nhàng ôm hắn, hai tay nàng đấm mấy cái vào lưng Hàn Tiến và nói nhỏ: "Chào mừng đã quay về".
Hàn Tiến sửng sốt, trong khi hắn còn đang suy nghĩ xem có nên ôm nàng không thì Tiên Ny Nhĩ đã lui lại mấy bước. Bây giờ mà hắn lại ôm nàng nữa thì đơn giản chỉ là hành động vô lễ, Hàn Tiến không thể làm gì hơn là tự trách bản thân mình phản ứng chậm chạp.
Ba người dàn hàng đi lên núi. Tuyết bay đầy trời, gió lạnh gào rít nhưng điều này chẳng những không ảnh hưởng tới tâm trạng của bọn họ mà ngược lại còn khiến ba người rất hứng thú. Ba người đi thẳng người, cười nói trong gió tuyết, Ma Tín Khoa có hành động phóng khoáng nhất, hắn dứt khoát cởi phăng áo da, để mặc cho gió tuyết quất vào bộ ngực phong trần của hắn, hắn có cảm giác rất nóng, không làm thế này không thể biểu hiện hết tâm trạng kích động của hắn.
Khi đi qua ngọn núi lớn, mấy người Ma Tín Khoa ẩn cư trong thôn trang nhỏ. Từ trên cao nhìn xuống, thôn trang có ước chừng mười mấy hộ gia đình. Không chỉ có dã thú ngủ đông mà con người cũng như thế. Tất cả các ngôi nhà đều đóng chặt cửa để mặc cho tuyết rơi đầy trên cái sân nhỏ. Với thời tiết kiểu này, bọn họ tuyệt đối không muốn đi ra ngoài tất cả thức ăn cũng đã được chuẩn bị trước.
Khi còn cách thôn trang mấy chục thước, đột nhiên Ma Tín Khoa gào lên gọi: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hãy lăn ra đây cho ta. Hãy xem ai đã quay về này? Mẹ kiếp, sau này ngươi còn dám mắng lão tử ta, ta sẽ lột da của ngươi!".
Hàn Tiến không nhịn được, hắn phá lên cười, nghe cách nói của Ma Tín Khoa thì hắn có thể biết Ma Tín Khoa và Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã cãi nhau. Chuyện này chắc hẳn từ việc hắn mất tích mà ra.
Thoáng chốc, hình dáng Tư Đế Nhĩ Bá Cách xuất hiện ở ngoài sân, khi nhìn thấy Hàn Tiến đi tới, hắn thét lên chói tai vang khắp cả thôn xóm: "Thiếu gia! Thiếu gia!...”.
Hàn Tiến vô cùng cảm động khi nhìn thấy Tư Đế Nhĩ Bá Cách lảo đảo chạy tới. So với mấy người Ma Tín Khoa, tình cảm của Tư Đế Nhĩ Bá Cách với hắn là trong sáng nhất. Cho dù Hàn Tiến hắn chỉ là một phế vật, Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng sẽ coi hắn như một chủ nhân của mình.
"Đúng là ngươi..." Tát Tư Âu xuất hiện ở cánh cửa, còn cả Mễ Hiết Nhĩ, cuối cùng là Khởi Lệ. Tất cả mọi người cùng đi ra ngoài.
Hàn Tiến bước tới vỗ vỗ bả vai Tư Đế Nhĩ Bá Cách, kéo Tư Đế Nhĩ Bá Cách cùng bước đi, Tiên Ny Nhĩ cố ý đi lùi lại sau, nàng túm tay áo của Ma Tín Khoa, thì thào với hắn: "Ngươi có phát hiện ra là hắn không còn giống với khi trước không?"
"Không giống cái gì?" Ma Tín Khoa ngạc nhiên nói.
"Trên người hắn có rất nhiều sát khí, ngươi không cảm giác được sao?"
"Ta cũng có sát khí!" Ma Tín Khoa nhìn bốn xung quanh, làm ra vẻ uy phong lẫm liệt nói
Tiên Ny Nhĩ đấm đấm tay vào trán nói vẻ bất lực: "Ngươi, thôi quên đi, nói ngươi cũng không hiểu. Nếu như ngươi tham gia quân đội hơn nữa ngươi còn có kinh nghiệm tham gia chiến tranh mấy lần mà vẫn sống sót, ngươi sẽ hiểu được ta nói cái gì".
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Mọi người ngồi vây quanh lò sưởi đỏ rực. Ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, xua tan bóng tối cũng như xua đuổi cái lạnh lẽo. Căn phòng này không rộng, ở trong một thung lũng xa xôi khi một gia đình nông dân bình thường xây dựng nhà cửa, chất liệu dựng nhà là gỗ nên có thể nghĩ ra được kích thước của ngôi nhà. Ngay cả cái lò sưởi trong tường này cũng là do mấy người Ma Tín Khoa sau khi mua ngôi nhà này đã xây dựng nên bởi vì bọn họ khôngbiết sẽ phải đợi trong bao lâu.
Hàn Tiến trầm ngâm không nói gì, có vẻ hắn đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người hắn. Lúc này Tiên Ny Nhĩ đã đưa ra một câu hỏi. Bây giờ Hàn Tiến đã quay về, vậy nhóm của bọn họ sẽ đi con đường nào? Bọn họ tiếp tục ở lại đây hay muốn đi tới chỗ khác?
"Nói thật, vận khí của chúng ta không tốt lắm" Hàn Tiến cười nói: "Chúng ta luôn gặp phải phiền toái. Ta thậm chí còn có một cảm giác bất đắc dĩ phải như vậy, một cảm giác chạy trốn khắp nơi".
Nghe Hàn Tiến nói xong, ai nấy cũng cười gượng gạo. Quả thật đúng như hắn nói. Bắt đầu từ trấn Lạp Đông, cho tới tận thành Cô Nhai bọn họ không có một khoảng thời gian yên tĩnh. Bọn họ luôn sống trong cảnh sợ hãi, hay phải chạy trốn tới một nơi khác.
"Các ngươi có chú ý không? Trên thế giới này có một thứ lực lượng có thể quang minh chính đại cướp đoạt được tư cách sinh tồn của người khác, cướp đoạt tài sản của người khác" Hàn Tiên chậm rãi nói.
"Điều ngươi nói chính là quyền lực" Tiên Ny Nhĩ thở dài nói.
"Thật ra bất kỳ cái gì đều có điểm tối của nó. Các ngươi nói thành Cô Nhai rất an toàn, kết quả thì như thế nào? Ta không muốn các ngươi phải tỉnh ngộ ra điều gì đó nhưng ít nhất ta muốn các ngươi hãy bớt ngây thơ, khờ khạo đi một chút" Hàn Tiến chậm rãi nói: "Cho dù chúng ta đi tới nơi nào, kết quả có khác nhau không?"
"Lạp Phi Nhĩ, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Tát Tư Âu hỏi nhỏ.
"Nếu người khác có thể sử dụng thanh kiếm trong tay. Đây đã trở thành quy tắc chung của thế giới này thì chúng ta cũng có thể" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta nghĩ không có bất kỳ ai nguyện ý muốn vật lộn sống trong một khe hở hẹp? Tại sao chúng ta không thay đổi suy nghĩ của mình?"
"Tại sao ta lại có cảm giác là ngươi thích đối đầu với các lĩnh chủ khác vậy?" Tiên Ny Nhĩ cười gượng nói. Không phải bất kỳ người nào cũng có thể sử dụng kiếm. Chỉ có các lĩnh chủ cầm quyền mới có tư cách mà thôi. Cho dù đi tới nơi nào, thì cũng phải phục tùng, tuân thủ quy tắc của nơi đó. Lời nói của Hàn Tiến rất rõ ràng, hắn muốn chính mình nắm quyền lực.
"Nếu như các ngươi thực sự có niềm tin, tại sao lại không chứ?' Hàn Tiến hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người ngây như phỗng. Khẩu khí của Hàn Tiến vô cùng ngông cuồng. Chỉ dựa vào lực lượng của mấy người, chẳng lẽ bọn họ có thể đối đầu được với các lĩnh chủ quyềncao kia sao?
"Lạp Phi Nhĩ, ngươi không biết lĩnh chủ có ý nghĩa như thế nào" Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói: "Lấy lĩnh chủ thành Thánh Quan là Địch Tư Mã Khắc làm ví dụ. Vì chúng ta từng là đồng minh của nhau nên ta hiểu rõ thực lực của thành Thánh Quan. Bản thân Địch Tư Mã Khắc là kỵ sĩ cao quý, thủ hạ bên dưới có hơn một trăm tướng quân, còn có khoảng hai trăm pháp sư. Ngươi muốn nói... chúng ta phải đối đầu với người như vậy sao? Đây không phải là vấn đề tự tin mà chính là điên cuồng".
"Xem ra định nghĩa về tự tin của chúng ta khác nhau" Hàn Tiến hờ hững nói: "Ta cho rằng tự tin không phải là tin tưởng vào sức mạnh của chính mình mà tin tưởng chính mình sẽ tạo ra sự thay đổi mạnh mẽ".
"Thay đổi mạnh mẽ? Trở nên hùng mạnh như Địch Tư Mã Khắc?" Tiên Ny Nhĩ cười hỏi.
"Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Bây giờ khắp nơi vô cùng hỗn loạn. Ngay cả sinh tồn đã là cả một vấn đề" Hàn Tiến nói nhỏ nhẹ nói: "Hì hì, là kẻ yếu, không thể sống tốt, là kẻ mạnh, sẽ không thể chết tử tế. Vì vận mệnh của mình, hãy lựa chọn xem không thể sống tốt hay là không có cái chết tử tế".
Câu nói này của Hàn Tiến có phần bi quan hay nói đúng là bi tráng nhưng hắn đã thành công trong việc bỏ qua chủ đề có nên cầm vũ khí phản kháng hay không sang chủ đề khác: hãy lựa chọn có một cuộc sống không tốt với một cái chết không được tử tế.
Trong bọn họ, có người học ma pháp, có người tu luyện đấu khí. Trong thâm tâm của mình, bọn họ thật sự không muốn làm một kẻ yếu vậy bọn họ sẽ thật sự lựa chọn cuộc sống không tốt đẹp sao? Hãy thử nghĩ xem, vì sao không dứt khoát lựa chọn một cái chết không tử tế để làm kẻ mạnh? ít nhất bọn họ cũng có giây phút huy hoàng, hả dạ.
Thật ra cách nói của Hàn Tiến có gì đó không ổn bởi vì hắn nói: 'không có cái chết tử tế" lên vị trí đầu tiên nhưng hắn lại khéo léo đệm "không có cuộc sống tốt" ở sau. Lúc này mọi người đang chạy trốn khắp nơi nên hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói đó. Hai vấn đề đối lập với nhau không khỏi có một cảm giác cực kì bi tráng, lực mê hoặc rất lớn.
Sợ chết không làm lính đánh thuê! Ma Tín Khoa dùng chính hành động của mình diễn tả sự dũng mãnh của lính đánh thuê, hắn chậm rãi nói: "Chỉ cần có ngươi ở đây, ta tuyệt đối tin tưởng vào tương lai của chúng ta".
Ánh mắt Tát Tư Âu sáng lên. Đúng vậy, Hàn Tiến nắm giữ ma pháp độc nhất vô nhị. Chỉ cần có thời gian cùng với sự nỗ lực và mồ hôi, việc trở thành cường giả hạng nhất không phải chỉ là giấc mộng. ***, trên thế giới này cái gì là tài năng, cái gì là cuộc sống hạnh phúc? Cuối cùng chính là thực lực, thực lực các loại khác nhau. Nếu có mấy cường giả hạng nhất làm chỗ dựa, còn chuyện gì là không làm được?
Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ phá lên cười, nàng cười sặc sụa, thậm chí còn không thể cười nổi nữa.
Biểu hiện của ba người không phải là không có lý do. Nói đúng ra đều là kinh nghiệm không giống nhau hình thành. So sánh với nhau, sự từng trải của Ma Tín Khoa là kém nhất trong mấy người, hơn nữa tính tình hắn lỗ mãng, hay xúc động vì vậy hắn là người đầu tiên thể hiện sự ủng hộ Hàn Tiến, Tát Tư Âu là người trầm tĩnh hơn nhiều nhưng cũng không thể chống cự sự hấp dẫn đối với ma pháp của Hàn Tiến nên đương nhiên có một lý do để ủng hộ hắn.
Chỉ có Tiên Ny Nhĩ là khác hẳn. Nàng đã từng tham gia bản anh hùng ca chiến tranh du kích , có thể nói nàng là người bò ra từ đống xác chết. Người như nàng không dễ bị người khác thuyết phục. Thật ra Hàn Tiến cũng không muốn thuyết phục Tiên Ny Nhĩ, hắn chỉ cần nàng không phản đối mạnh mẽ là được. Bây giờ hắn có thể có hy vọng thông qua hành động của Tiên Ny Nhĩ.
"Ngươi cười cái gì?" Ma Tín Khoa bực bội hỏi.
"Mấy người chúng ta chen chúc trong một căn phòng rách nát gió lùa, sáng sớm nay mới ăn một ít bánh mì khô, cùng một ít pho mát mang theo có mùi vị khác thường. Chúng ta ở đây có chưa tới mười người nhưng chúng ta đang thảo luận việc chống lại các lĩnh chủ. Ha ha ha, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy đáng buồn cười sao?"
"Buồn cười sao? Khi một người còn sống mà không có bất kỳ giấc mộng nào, người đó mới đáng cười" Hàn Tiến hờ hững nói.
"Xem ra ngươi rất nghiêm túc?" Tiên Ny Nhĩ thôi cười, nàng hỏi lại hắn.
"Ta không chỉ rất nghiêm túc mà ta sẽ còn là rất nhiều chuyện" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Các ngươi có biết không? Khi chúng ta hộ tống quân phí đó, tại sao bọn kỵ sĩ lại chờ chúng ta ở chỗ đó? Chúng ta vẫn còn chưa tiến vào lãnh địa thành Thánh Quan mà".
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
"Ngươi nói xem vì sao?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Bời vì ở chỗ đó có một mật đạo thông tới thành Thánh Quan".
"Cái gì?" Tiên Ny Nhĩ kinh hãi. Vì nàng đã tham gia chiến tranh nên nàng biết tin tức này có ý nghĩa gì.
"Ta đã thông báo tin này ra ngoài ít nhất, quân đội của thành Hắc Nha đã biết, bọn họ đã phái đại quân tấn công mật đạo, trong khi đó quân đội thành Thánh Quan vẫn đang liều chết phản kháng. Khi ta rời khỏi đó, bọn họ vẫn đang đánh nhau rất náo nhiệt, ha ha ha”
Hàn Tiến cười phá lên: "Thành Thánh Quan và thành Hắc Nha đánh nhau đã kinh động quân đội của Bái Đặc Minh. Bọn họ đã mấy lần cử sứ giả tới yêu cầu quân đội thành Hắc Nha và quân đội thành Thánh Quan rút ra khỏi lãnh thổ Bái Đặc Minh. Đáng tiếc là lúc này không có bên nào nghe theo nguyện vọng của bọn họ".
"Ta biết ngay mà" Ma Tín Khoa vỗ đùi nói: "Hôm nay thời tiết tồi tệ như vậy mà từ sáng sớm đã có mấy kỵ sĩ chạy như điên về hướng bắc. Ta đoán chừng chúng đi truyền tin tức".
"Thực lực của Bái Đặc Minh đã chia thành bốn khối. Nếu như bọn họ không đoàn kết với nhau thành một khối thì rất khó tạo nên sự uy hiếp đối với thành Hắc Nha và thành Thánh Quan, vậy tại sao lại coi trọng yêu cầu của một thành chủ nho nhỏ?" Tiên Ny Nhĩ thở đài nói: "Ta biết, ngươi có ác cảm với thành Thánh Quan vì vậy ngươi tìm mọi cách gây phiền phức cho bọn họ thế nhưng Địch Tư Mã Khắc hiểu rõ tầm quan trọng của mật đạo này hơn so chúng ta. Hơn nữa Địch Tư Mã Khắc đã bố trí nhiều năm, thành Hắc Nha không thể chiếm ưu thế được".
"Ngươi đã quên là quân đội thành Hắc Nha là những binh lính như thế nào sao? Hàn Tiến cười nói: "Hơn nữa đó không phải là một cái mật đạo, mà là một mê cung khổng lồ trong lòng đất".
"Mê cung dưới lòng đất? Lớn như thế nào?”
"Thông tới bên dưới thành Thánh Quan, ngươi hãy nói xem lớn thế nào?" Hàn Tiến cười nhạt nói: "Ta nghĩ những ngày tốt đẹp của thành Thánh Quan đã kết thúc rồi".
"Ngươi... ngươi thật sự đã khiến Địch Tư Mã Khắc phải khổ sở rồi" Tiên Ny Nhĩ thở đài nói.
"Nếu như không có mê cung dưới lòng đất, hôm nay tuyết rơi dày thế này có thể khiến bọn họ phải nghị hoà với nhau. Bây giờ, chưa có bên nào đình chỉ chiến đấu, nhất định bọn họ sẽ đánh nhau tới khi một bên chiếm được mê cùng dưới lòng đất mới thôi".
"Bọn họ càng đánh nhau ác liệt thì càng có lợi cho chúng ta" Hàn Tiến chậm rãi nói: "Hơn nữa bây giờ chiến trường đã lan tới nội địa Bái Đặc Minh, bọn họ sẽ không làm gì mà chỉ đứng bên cạnh nhìn quang cảnh náo nhiệt sao?"
"Sẽ không đâu" Tiên Ny Nhĩ lắc đầu nói: "Khi quân đội của hai thành thị xâm phạm lãnh địa của mình, lúc này bọn họ nhất định sẽ không thể tỏ ra yếu thế. Nếu bọn họ để mặc hai bên đánh nhau, người chiến thắng trong cuộc chiến này sẽ lập tức chuyển mục tiêu tới người Bái Đặc Minh. Ta nghĩ rằng Bái Đặc Minh nhất định sẽ có phản ứng cực kỳ quyết liệt".
"Khi bọn họ phải tụ tập lại với nhau, nhất định sẽ không còn người để ý tới chúng ta, đúng không?" Hàn Tiến mỉm cười nói: :"Thật ra ta cũng biết nếu như chúng ta cố gắng tiến từng bước một như thường lệ. Bất kỳ khi nào, nơi nào, chỉ cần có người chú tâm tới chúng ta, chỉ cần các lĩnh chủ giơ một ngón tay lên là cũng đủ nghiền nát chúng ta".
"Ngươi biết là tốt rồi" Tiên Ny Nhĩ nói.
"Vì vậy cơ hội của chúng ta là biến mặt đất trở nên vô cùng hỗn loạn, vô cùng điên cuồng, khiến cho bọn họ càng thêm thù nghịch đối phương, thậm chí còn khiến bọn họ không tiếc bất kỳ giá nào liều mạng cùng đối phương" Hàn Tiến nhấn mạnh từng từ một: "Sau khi đi ra khỏi mê cung, ta đã xâm nhập quân doanh thành Hắc Nha.”
"Ngươi điên rồi sao?" Tiên Ny Nhĩ kinh hãi kêu lên.
"Ta đã sử dụng một loại ma pháp. Yên tâm đi, bọn họ tuyệt đối không thể phát hiện ra ta"
Hàn Tiến cười nói: "Lúc ấy ta thấy sĩ khí quân thành Hắc Nha xuống rất thấp, ta nghe nói vì không được thành Dã Liễu trợ giúp nên Địch Tư Mã Khắc đã từ bỏ những thành, trấn nhỏ, thực hiện chiến thuật vườn không nhà trống, lợi dụng thành trì kiên cố đánh lâu dài với quân thù, đã tiêu hao được rất nhiều sinh lực của thành Hắc Nha và thành Địch Phổ. Còn nữa lĩnh chủ Trát Cổ Nội Đức và lĩnh chủ Mã Lực Thân đã xảy ra mâu thuẫn".
"Đây là những điều ngươi nghe binh lính nói sao?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Đúng vậy".
"Chuyện này cũng không có gì là bí mật. Xem tình hình thì thấy Trát cổ Nội Đức và Mã Lực Thân không còn hứng thú tiếp tục chiến tranh nữa" Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ: "Thế nhưng bọn họ cần phải đạt được mục đích của mình, Mã Lực Thân là người tham lam, thích tiền tài, hắn xuất binh tấn công thành Thánh Quan, nhất định hoàn toàn là muốn cướp đoạt tiền tài. Điều này cũng là sở trường của Địch Tư Mã Khắc. Mọi người vốn có xuất phát điểm giống nhau, Trát Cổ Nội Đức và Mã Lực Thân càng ngày càng nghèo kiệt, trong khi đó Địch Tư Mã Khắc khiến cho thành Thánh Quan ngày càng giàu có đông đúc cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, về phần Trát cổ Nội Đức, hắn không chỉ muốn có rất nhiều tiền mà còn muốn có rất nhiều dân chúng, Trát cổ Nội Đức bản tính tàn bạo, tính tình lại cực kỳ xấu. Chỉ cần hắn có hơi chút không hài lòng là hắn dùng đủ loại lý do, giết hại người dân thường và nô lệ không chút e dè. Hơn nữa hắn lại dung túng cho thuộc hạ của mình, hắn chưa bao giờ quản lý nghiêm đám binh lính đó. Nói Trát Cổ Nội Đức đã biến lãnh địa của mình thành địa ngục cũng chẳng có gì quá'.
"Đúng vậy" Tát Tư Âu nói tiếp: "Con người này nổi tiếng là thối tha nhất, cũng là Đức Lỗ Y hắc ám vô sỉ nhất. Hắn giết sạch dân chúng của mình rồi thì sai người đi cướp ở các lãnh địa khác, đoạt được thì lại giết sau đó lại đi cướp. Nếu như thế giới này thật sự có thần linh cai quản thì tên khốn Trát Cổ Nội Đức này đã đáng chết hàng ngàn lần rồi. Đáng tiếc..." Nói tới đây, Tát Tư Âu cười gượng lắc đầu.
"Nếu như có thể lựa chọn…”nói tới đây, Tiên Ny Nhĩ dừng lại một chút rồi nàng nói tiếp:
"Ta thực sự hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ thành Thánh Quan chống lại thành Hắc Nha mà không phải là giúp tên giết người của thành Hắc Nha này".
"Vấn đề là chúng ta có sự lựa chọn sao?" Hàn Tiến mỉm cười nói: "Hơn nữa thành Hắc Nha không giơ đồ đao về phía chúng ta mà chính là những người truớc kia là chiến hữu của ngươi, các chiến sĩ thành Thánh Quan lại một lòng muốn giết chúng ta".
"Tranh luận đã không còn ý nghĩa gì nữa" ánh mắt Tiên Ny Nhĩ lướt qua người Ma Tín Khoa và Tát Tư Âu: "Xem tình hình này… ta không cần hỏi nữa. Ta đã nhìn thấy câu trả lời trong ánh mắt của các ngươi".
"Tất cả chúng ta cùng một nhóm phải không?" Tát Tư Âu cười nói.
"Đúng vậy, tất cả mọi nguời cùng một nhóm" Tiên Ny Nhĩ cười đứng dậy, nàng đi ra hướng cửa.
"Tiên Ny Nhĩ?" Tát Tư Âu kinh ngạc gọi.
"Hả?" Tiên Ny Nhĩ quay đầu nhìn Tát Tư Âu, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên nguời Hàn Tiến: "Yên tâm đi, ta không bỏ đi. Mặc dù đây là một giấc mộng quá xa xôi nhưng mà ai bảo ta đã có hứa hẹn với ngươi".
"Ngươi hứa hẹn điều gì?" Ma Tín Khoa kinh, ngạc hỏi.
"Bí mật” Tiên Ny Nhĩ cười, mở cửa phòng ra.
"Hay lắm, hai người các nguơi…đều có bí mật sao?" Ma Tín Khoa liếc mắt nhìn Hàn Tiến hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu chuyện còn dấu chúng ta?" Ma Tín Khoa cũng học được cách nói "quanh co lòng vòng". Hắn không có vấn đề gì bí mật, mà là ma pháp Hàn Tiến che giấu. Nếu như đổi là hắn, hắn tuyệt đối không thể từ trong vòng vây của mấy trăm kỵ sĩ trốn thoát vì vậy hắn tin tưởng, Hàn Tiến còn che giấu rất nhiều tuyệt kỹ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết