Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Trong vùng đất đóng băng ngàn dặm này, cuộc sống trở nên vô cùng yên tĩnh, thế nhưng không ai tỏ ra lười biếng, Ma Tín Khoa, Tát Tư Âu, kể cả Tiên Ny Nhĩ cũng bắt đầu điên cuồng tu luyện. Khi có Hàn Tiến, không nghi ngờ gì nữa hắn đã cung cấp cho bọn họ sự bảo đảm tuyệt vời. Một ngày luyện tập bằng mấy ngày bình thường, còn gì có thề sánh được với lòng người khi kích động? Huống chi khi phát Hồi Nguyên Thần Thú hao phí hơn mười nguyên năng lượng nhưng vì năng lượng của Hàn Tiến càng ngày càng lớn mạnh nên hắn không để ý tới việc phát ra đó.
Sơn thôn vốn có vẻ rất yên bình vì những nông hộ khác sẽ không đi ra ngoài vào thời tiết này bây giờ lại có vẻ rất ồn ào, Ma Tín Khoa luôn có thói quen gào thét khi đấu khí ở sơn thôn này chỉ có mười mấy hộ, tiếng hô của hắn có thể bao trùm cả sơn thôn,
Hi Nhĩ Na là một bông hoa tuyệt thế. Có trời mới biết Ma Tín Khoa đã giải thích với nàng thế nào? Dù sao thì hành động của nàng cũng khiến người khác rất khó hiểu.
Nàng thường xuyên cùng với các huynh đệ của nàng, những người vốn cùng là thành viên của tổ chức lính đánh thuê Liệt Hoả Mân Côi. Thật ra người của nàng cũng không còn nhiều. Sau lần chạy trốn lần trước, lại có mấy người rút khỏi đoàn lính đánh thuê, hiện tại chỉ còn lại ba người.
Ba người thì có thể làm gì? Nhưng Hi Nhĩ Na lại liên tục huấn luyện bọn họ chiến trận cái gì đó, một lúc thì giơ súng, một lát sau thì lại dựng thẳng lá chắn. Nói gì thì nói đây cũng chỉ là huấn luyện, cũng không cần phải dày vò người khác làm gì. Điều khiến người ta dở khóc dở cười chính là nàng yêu cầu mọi người gọi nàng là "tướng qụân".
Khi ai đó thoả mãn yêu cầu của nàng, nàng vô cùng vui vẻ, hơn nữa còn chủ động thân thiện với người đó, còn có thể tặng cho người đó mấy cái liếc yêu, dùng “nhan sắc" báo đáp lại. Nếu người nào không làm theo yêu cầu của nàng, nàng sẽ cực kỳ tức giận. Mặc cho người đó nói những câu nói rất đúng nhưng nàng vẫn hờ hững không chú ý tới.
Đương nhiên Hi Nhĩ Na cũng là một người có trí tuệ. Tục ngữ có câu: Vui mừng một mình không bằng nhiều người cùng vui mừng, vì để người khác không cố ý làm trái mong muốn của nàng, nàng đã tặng mật ngọt cho những người khác trước. Cuối cùng thành Ma Tín Khoa tướng quân, Tát Tư Âu tướng quân, ngay cả Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng thành tướng quân.
Vui mừng cũng được, gian khổ cũng được. Thời gian luôn không ngừng trôi. Mấy tháng trôi qua nhanh chóng. Bây giờ đã bước vào thời kỳ tuyết tan, mấy người Hàn Tiến ở trong sơn thôn nhỏ vẫn không có chuyện gì. Nhưng ở một nơi khác trong thời gian mấy tháng qua, cối xay thịt đã cướp đi không biêt bao nhiêu sinh linh. Cuối cùng quân thành Hắc Nha đã giành thắng lợi, chiếm được mê cung dưới lòng đất, quân đội thành Thánh Quan phải bỏ chạy lên mặt đất.
Nhưng thế cục của thành Hắc Nha không lạc quan chút nào. Địa đạo này thông với thành Thánh Quan, từ góc độ của Địch Tư Mã Khắc mà nói, ở dưới mông của hắn bất kỳ lúc nào cũng xuất hiện rất nhiều kẻ thù, giống như một người ngồi trên miệng núi lửa vậy. Có ai bình thản ngồi trên đó chịu đựng gian khổ không? Vì vậy sớm muộn Địch Tư Mã Khắc cũng phát động toàn lực phản công lại.
Giọng điệu trong ngoại giao của Bái Đặc Minh cũng ngày càng nghiêm khắc. Bọn họ cương quyết yêu cầu quân đội thành Hắc Nha rút đi để quân đội Bái Đặc Minh tiếp quản địa đạo này. Đương nhiên đây là một chuyện rất buồn cười nhưng là một chuyện nực cười đáng phải suy nghĩ.
Trong khi đó mấy người Hàn Tiến có một khoảng thòi gian vô cùng thoải mái. Ngay hôm nay khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi giữa rừng, xua tan đi màu trắng của băng giá, mấy người Tát Tư Âu đang ở cùng một chỗ với nhau, mọi người đứng thành một vòng tròn. Hàn Tiến và Ma Tín Khoa đứng ở giữa.
"Xong chưa?' Hàn Tiến hỏi nhỏ.
"Ngươi có phải là một nam nhân hay không? Là nam nhân thì hãy để cho ta dùng kiếm" Ma Tín Khoa hét to.
"Sẽ có một ngày nào đó" Hàn Tiến cười nói: "Bắt đầu đi…”
“Mẹ kiếp" Ma Tín Khoa thoáng bối rối: "Tiên Ny Nhĩ, lần này lanh lợi một chút. Nếu có gì không ổn hãy phóng ma pháp ra. Đừng để giống như lần trước nữa".
"Ngươi lảm nhảm bao nhiêu lần rồi?" Tiên Ny Nhĩ dở khóc dở cười nói.
"Ta lảm nhảm?" Ma Tín Khoa thực sự tức giận, hắn giơ tay chỉ vào mặt mình, trên mặt hắn có một vết bầm. Hắn hẳn đã bị ai đánh.
Đúng lúc này, khí thế của Hàn Tiến đột nhiên thay đổi. Trước đó hắn đang ôn hoà, nhã nhặn thì bây giờ lại trở nên vô cùng liều lĩnh hung hăng, hai mắt hắn co lại, giống như hai cây kim. Hai tay hắn nắm chặt, cánh tay hắn nổi gân xanh như cánh tay ông già. Giây phút này nhìn Hàn Tiến như thể trong người hắn có vật gì nổ tung vậy.
"Lại nữa rồi", Ma Tín Khoa kinh hãi kêu lên, hắn vội vàng xuất đấu khí hộ thân.
Lúc nãy mấy người Mễ Hiết Nhĩ, Tư Đế Nhĩ Bá Cách tán loạn như chim thú lạc bầy, Hi Nhĩ Na tướng quân cũng chạy ra xa. Bởi vì Hàn Tiến mới nghĩ ra một lọai ma pháp cuồng hoá mới tinh. Sau khi tiến vào trạng thái cuồng hoá, Hàn Tiến sẽ không nhận ra ai nữa. Có thể nói khi đó ai ngăn cản hắn, giết người, phật ngăn cản, giết phật. Bọn họ đã nếm thử quá đủ rồi.
Ngay cả Tiên Ny Nhĩ và Tát Tư Âu cũng lùi lại sau hơn mười thước. Thậm chí Tát Tư Âu còn duy trì một ma pháp ở trước người. Sau khi tiến vào cuồng hoá, Hàn Tiến thực sự rất bạo ngược, tính cách hung dữ khiến người khác từ sâu thẳm linh hồn của mình cũng phải cảm thấy bất an.
Ma Tín Khoa giơ mộc thuẫn lên, che ở trước người, Hàn Tiến càng nắm chặt hai nắm đấm của mình, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng của hắn chăm chú nhìn Ma Tín Khoa.
Thật ra căn bản cũng không có gì gọi là cuồng hoá, mà là đả thuật trong ba mươi sáu kỳ môn. Truyền thuyết dân gian đã thần thánh hoá đả thuật, nói là cái gì đao thương không chém được, lên núi đao, xuống vạc dầu, nói cái gì là vũ dũng tuyệt luân, có khả năng ngăn cản ngàn quân. Trên thực tế thần đả thuật chỉ là dùng đạo phù để thôi miên chính mình mà thôi. Đây đơn giản chỉ là đạo môn cơ bản mà thôi. Hàn Tiến đã từng tiếp xúc với thần đả thuật nhưng không nghiêm túc học nên chỉ có biết kiểu nửa vời mà thôi.
Ý định ban đầu của hắn là muốn hoàn thành một kỹ xảo chiến đấu dùng chưởng nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà thần đả thuật xảy ra một số sai lệch khiến thân thể hắn cực kỳ linh hoạt, cực kỳ cứng cỏi, sau khi lực lượng tăng lên rất nhiều thì hắn mất đi lý trí. Tác dụng phụ khiến hắn theo như lời Tát Tư Âu nói, giống hệt như cuồng hoá.
Ma Tín Khoa cảm thấy bất an, hắn lui lại sau từng bước một. Đột nhiên Hàn Tiến lên tiếng nói: "Cẩn thận!" rồi đột nhiên hắn bắt đầu chạy nước rút về phía trước. Thân hình của hắn cực kỳ nhanh nhẹn. Khi Hàn Tiến lên tiếng nói chữ "cẩn", thân hình hắn bắt đầu di chuyển, khi hắn nói chữ "thận" hắn đã vọt tới trước mặt Ma Tín Khoa, tung một cước đá vào mộc thuẫn.
Một tiếng "ầm" vang lên, thân hình cao lớn của Ma Tín Khoa, trước đó đã xuất ra đấu khí lui lại sau mấy bước, hắn gắng gượng mãi mới đứng vững được. Hàn Tiến lộn một vòng, chân hắn vừa mới đặt xuống đất, đôi thiết quyền của hắn lại như tên bắn, điên cuồng đánh vào mộc thuẫn.
"Mau, hắn lại không không chế được rồi" Tát Tư Âu kêu lên.
Tiên Ny Nhĩ vung tay, đánh ra phù lục mà trước đó Hàn Tiến đã giao cho nàng. Một đạo bạch quang hiện ra, thân hình Hàn Tiến cứng đơ ngay tại chỗ.
"Ta không chơi nữa" Ma Tín Khoa ném mộc thuẫn ra xa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Không phải là ngươi đã nói lần này không có chuyện gì sao?"
"Ta…” Hàn Tiến nhìn nắm tay đã chuyển sang màu đỏ của mình cười gượng nói: "Khi ta đá vào mộc thuẫn, ta vẫn có cảm giác nhưng tiếp theo thì ta không biết gì nữa".
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
"Các ngươi còn muốn luyện tập không?" Tiên Ny Nhĩ lên tiếng hỏi.
"Hôm nay coi như đủ rồi. Ta hẳn là đã sai lầm ở chỗ nào đó" Hàn Tiến cau mày nói: "Trước đó ta hiểu rất rõ mà. Bây giờ luyện tập lại không có hiệu quả".
"Thật ra ta vẫn có thể kiên trì thêm một lát nữa" Ma Tín Khoa thấy Hàn Tiến có vẻ không muốn luyện tập nữa thì thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn lại cố ý vẽ rắn thêm chân, ra vẻ thân thể hắn cũng mạnh mẽ, cứng cỏi.
"Ồ? Vậy hả?" Sắc mặt Hàn Tiến có vẻ tươi tỉnh.
"Ta thấy chúng ta nên đi về ăn cơm đã" Ma Tín Khoa vội vàng nói, hắn hận không thể tự bạt tai mình: "Mọi người đều đói bụng rồi, phải không?"
"Ta không đói bụng" Tát Tư Âu cười xấu xa nói: "Hay chính quan trọng hơn, Lạp Phi Nhĩ, ngươi đã nghĩ ra điểm nào sai chưa?"
"Mẹ kiếp, ta đã hiểu, ngươi đúng là đồ xấu xa nhất" Ma Tín Khoa tức giận nói.
"Thôi đừng gây chuyện ầm ĩ nữa. Hãy nhìn xem kia là cái gì?" Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ lên tiếng nói.
Mọi người vội vàng nhìn theo ánh mắt của Tiên Ny Nhĩ. Có một điểm đen đang uốn lượn từ xa đi tới. Từ xa mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chục cờ xí bay phất phới trong gió. Rất hiển nhiên, đây không phải là thương đội mà là một đội quân chính quy có số lượng khá đông. Từ phương hướng di chuyển của bọn họ, có thể đoán được là bọn họ đến từ Bắc Thành, Bái Đặc Minh.
"Quân đội?" Ma T ín Khoa cau mày hỏi.
"Ta có thể ngửi được mùi của đội quân này” Hàn Tiến tươi cười nói.
"Mùi? Ngươi có ý gì?" Tiên Ny Nhĩ ngạc nhiên hỏi.
"Trước kia, Bái Đặc Minh luôn đưa ra các kháng nghị bằng miệng nhưng không thay đổi cách hành động, vì sao lại vậy? Bởi vì bọn họ không muốn gia nhập cuộc hỗn chiến đó" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ... ta đoán chừng cuộc chiến thành Thánh Quan và thành Hắc Nha đã phân thắng bại vì vậy người Bái Đặc Minh không nhịn được, rốt cuộc đã muốn ra tay".
Tiên Ny Nhĩ liếc mắt nhìn Hàn Tiến một cái. Cho dù Hàn Tiến phân tích đúng hay sai nhưng suy đoán này của hắn cũng có thê chứng minh được vài điều.
"Vậy ngươi có nghĩ quân đội Bái Đặc Minh có thể chiếm được lợi thế hay không?"
"Ta không biết việc này nhưng ta biết một điều, kiếm không mài sẽ cùn" Hàn Tiến cười nói: "Đã bao lâu rồi Bái Đặc Minh không tham gia chiến tranh?"
"Đây có phải là điều quan trọng nhất không?' Tiên Ny Nhĩ chậm rãi hỏi.
"Nếu ngay cả điều này cũng không quan trọng thì không còn gì quan trọng nữa" Hàn Tiến mim cười nói: "Trát cổ Nội Đức của thành Hắc Nha là người khiến người khác căm thù, người muốn giết hắn có rất nhiều, đúng không? Nhưng Trát cổ Nội Đức vẫn sống rất thoải mái. Khi bị người khác thù ghét, căm thù, sợ hãi, hắn vẫn sống tới ngày hôm nay. Đó là vì hắn cực kỳ bản lĩnh. Hơn nữa hắn vẫn tiếp tục giết người, vẫn đánh cướp, vì sao lại vậy? Ta nghĩ không ai có thể phủ nhận được Trát cổ Nội Đức có trong tay một đội quân cực kỳ tinh nhuệ".
"Quân đội thành Hắc Nha... quả thực rất đáng sợ" sắc mặt Tiên Ny Nhĩ tai tái, hiển nhiên là là nàng nhớ tới khoảng thời gian liên tục chiến đấu trên chiến trường trước kia của mình.
"Ta đi tìm một người bạn" Tiên Ny Nhĩ thở dài nói.
"Bạn?" Hàn Tiến sửng sốt. Không phải tất cả thủ hạ của Trát cổ Nội Đức đều làm đám cực kỳ hung ác sao? Tại sao Tiên Ny Nhĩ lại có bạn bè trong đám người đó?
"Không phải chỉ mấy câu có thể giải thích hết, sau này ta sẽ nói rõ cho ngươi biết' Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ.
"Được" Hàn Tiến thấy Tiên Ny Nhĩ không muốn nói nên hắn cũng không hỏi nữa.
Vào lúc hoàng hôn, một đội quân vận tải quân sự tới đóng quân ở bên cạnh sơn thôn thế nhưng bọn họ không làm phiền dân cư trong sơn thôn. Doanh trại được thiết lập ở một mảnh đất bên đường. Mấy người Ma Tín Khoa và Tiên Ny Nhĩ nằm trên núi quan sát hồi lâu sau khi xác định những người lính này không có ý định quấy nhiễu dân trong sơn thôn, hai người mới quay về son thôn.
Không thể trách bọn họ đa nghi. Trong con mắt những nông phu ở đây, bọn họ là những người rất giàu có. Ví dụ như khi bọn họ mua một ít lúa mạch và thổ sản vùng núi, mấy người Tiên Ny Nhĩ trả giá rất hào phóng. Một mặt bọn họ không muốn cò kè với mấy nông phu nghèo khổ, mặt khác bọn họ chỉ mang theo Kim tệ để mua bán nên cũng chỉ còn cách dùng Kim tệ mà thôi.
Nếu vạn nhất binh lính biết được trong sơn thôn này có mấy nguời có tiền, chúng có thể sẽ nổi lòng tham làm bậy, khi đó sẽ rất phiền phức. Khi chạy trốn từ thành thị này tới thành thị khác, có lẽ bản lĩnh của bọn họ đã tăng lên khá nhiều nhưng có một điều bọn họ luôn nhớ kỹ là lòng người hiểm ác.
Hàn Tiến đi đi lại lại trong phòng. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao thần đả thuật lại làm con người mất đi lý trí của mình? Đáng lẽ không xảy ra điều đó chứ. Bùa chú không sai, tâm pháp cũng không sai. Ba cuốn đạo điển của sư phụ lần trước hắn đã học thuộc. Hơn nữa hắn đã từng thi triên thần đả thuật, ngoại trừ có cảm giác mệt mỏi nhưng không thấy có tác hại xấu nào. Chẳng lẽ nguyên nhân là do hai thế giới khác nhau?
Hàn Tiến hao tổn nhiều tâm trí nghiên cứu thần đả thuật là vì xét trên thực lực của tập thể, thần đả thuật có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng. Mặc dù thần đả thuật chỉ là đạo môn cơ bản nhưng chỉ cần thấy Tát Tư Âu tôn sùng "cuồng hoá" ma pháp thì có thể thấy khả năng của nó hoàn toàn không tầm thường.
Thuật cuồng hoá chỉ có thể nâng cao sức mạnh của con người, một loại ma tuý thần kinh, có thể khiến tinh thần con người cực kỳ cáu bẳn, hung hãn khi tấn công.
Trong khi đó thần đả thuật không chỉ đề cao sức mạnh mà còn cả thị lực, tốc độ tiến lui. Khi một thi thuật giả đủ tư cách sử dụng thần đả thuật có thể sinh ra một loại lực phòng ngự giống như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam. Theo truyền thuyết dân gian thì đao thương cũng không chém được, đương nhiên không phải tất cả chỉ là truyền thuyết.
Vấn đề mấu chốt chính là tiêu hao năng lượng bùa chú của thần đả thuật, tương đương với tiêu hao năng lượng của Hồi Nguyên Thanh Thần Chú. Tiền vốn bỏ ra nhỏ nhất nhưng lại thu lợi nhiều nhất.
Nếu như mấy người Tiên Ny Nhĩ có thể sử dụng thần đả thuật, khi đó sẽ sao nhỉ? Tát Tư Âu nhẩy vào giữa quân thù với phong thái vô cùng kiên cường, chỉ thấy ma pháp trượng của hắn bay múa khắp nơi, xoay quanh quân thù, quân thù lần lượt bị giết...
Thực lực của Tiên Ny Nhĩ cũng tăng lên gấp bội. Nếu như đưa cho nàng một cánh cung đủ lớn, nàng có thể bắn ra mũi tên làm nguyẻn từ một cây gỗ.
Còn về phần Ma Tín Khoa thì càng không cần phải nói, Hàn Tiến dám chắc rằng, nhất định Ma Tín Khoa sẽ thích cảm giác đó.
Nhưng điều kiện tiên quyết của hết thảy những việc đó chính là giải quyết vấn đề mất lý trí, Hàn Tiến căng thăng tự hỏi bản thân mình tới mức hắn đã quên mất thời gian. Không biết trải qua bao lâu thì đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có một tiếng động nhỏ. Lúc này hắn đang đứng cạnh cửa nên tiện tay đẩy cửa ra.
Trước tiên Hàn Tiến nhìn thấy một đôi mắt như của dã thú, tràn ngập cừu hận và tuyệt vọng, tiếp đó một đạo hàn quang đâm thẳng vào cổ họng hắn.
"Được, Tiên Ny Nhĩ, ta nhớ là lần trước ta gặp ngươi, ngươi đang bị một đám quân Hắc Nha bao vây" Hàn Tiến nói: "Ngươi... ngươi không phải là muốn xông vào doanh trại của chúng đấy chứ?"
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Mấy tháng trước, sau khi Hàn Tiến suýt bị nữ nhân đó đâm chết trong địa đạo, Hàn Tiến đặc biệt tăng cường việc tu luyện thể năng của mình. Mặc dù đối phương ra tay cực kỳ đột ngột nhưng khi hàn quang xuất hiện, Hàn Tiến vẫn kịp thời phản ứng, hắn lui lại sau một bước.
Đối phương thoáng sửng sốt khi thấy cú đâm chuỷ thù của mình thất bại, người đó hơi lo lắng một chút rồi xông tới gần Hàn Tiến, quát to: "Không nhúc nhích!".
Cho dù là nữ nhân thì vào tình huống đó cũng phải gào lên mấy tiếng, huống chi Hàn Tiến chưa bao giờ biết khoanh tay chịu chết. Hắn lại lùi lại sau mấy bước, tay phải vung về trước, một luồng hỏa quang chói mắt nhanh chóng bắn ra
Thấy thế đối phương hoảng hốt, người đó hơi nghiêng người tránh né, hỏa quang bay vút qua vai của hắn, đánh trúng vách tường phát ra một tiếng "ầm", vách tường chấn động dữ dội.
"Mẹ kiếp, có chuyện gì vậy" Từ xa vang lên tiếng quát tháo của Ma Tín Khoa
"Ngươi là ma pháp sư sao?" Tên thích khách kinh hãi kêu lên sau đó thân hình của hắn nhoáng lên rồi nhạt dần, cuối cùng biến mất trong không khí.
Hàn Tiến cười nhạt, hắn vung tay một cái. Một mộc nhân đột nhiên xụất hiện ở chính chỗ thích khách đã biến mất, Mộc nhân vung cánh tay cường tráng của mình đánh loạn xạ trong không khí
Không hiểu thích khách đó bi đánh trúng vào chỗ nào, thân hình hắn lảo đảo hiện ra. Cuối cùng "thịch" một tiếng, thích khách đó quỳ rạp hai gối xuống đất. Lúc này Hàn Tiến mới phát hiện ra trên lưng của thích khách đó còn cắm hai mũi tên. Quanh miệng vết thương, máu tươi chảy ra đỏ ối. Hắn mới bị thương, hẳn là khoảng chừng nửa giờ trước.
"Ngươi..." Thích khách đó ngẩng đầu lên muốn nói gì đó nhưng mộc nhân đã xông về phía hắn, ôm quyền đánh tới thích khách đó.
Mặc đù biết tình thế không ổn nhưng thích khách đã không còn năng lực né tránh. Nắm tay bằng gỗ của mộc nhân nặng nề đập vào lưng thích khách, máu tươi bắn ra xung quanh. Thích khách gào lên một tiếng đau đớn rồi cả người co quắp ngã xuống đất.
"Có chuyện gì vậy?” Ma Tín Khoa cầm kiếm chạy vào. Khi nhìn thấy tên thích khách nằm trên mặt đất, hắn kinh ngạc hỏi: “Người này là ai?”
Hàn Tiến đang định lên tiếng trả lời thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Tát Tư Âu: "Không hay rồi! Không hay rồi!".
Hàn Tiến sửng sốt, hắn không để ý tới việc tìm hiểu lai lịch của thích khách, vội vàng chạy ra khỏi phòng, suýt chút nữa hắn va vào Tát Tư Âu.
"Mau lên" Tát Tư Âu thở hổn hển nói: "Mọi người mau thu thập đồ đạc đi. Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Binh lính đột nhiên xông tới nơi này.
Tiên Ny Nhĩ từ trong p hòng đi ra, nàng nghiêng tai lắng nghe rồi lắc đầu nói: "Không kịp rồi. Bọn họ có kỵ sĩ”.
"Không phải lúc trước vẫn chưa có chuyện gì sao?” Ma Tín Khoa kinh hãi nói: "Tại sao lại chạy về phía chúng ta?"
Ánh mắt của Hàn Tiến quay trở lại trong phòng, hắn lặng lẽ nhìn thích khách đang bất tỉnh nằm dưới đất, một lúc sau hắn nói: "Có lẽ là vì người này. Chúng ta hãy ném hắn ra bên ngoài".
Một lát sau, một đội kỵ sĩ chạy vào trong sơn thôn. Sơn thôn rất nhỏ nên bọn họ có thề nhìn thấy có người đang nằm trong thôn nên không cần phải đi lục soát từng nhà. Một kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới, hắn nắm tóc người đó, lật lên xem sau đó hắn quay người nói: "Đại nhân, bắt được hắn rồi".
"Thiếu gia... thiếu gia..." Đột nhiên trong đội kỵ sĩ vang lên tiếng gào khóc.
Mấy người Hàn Tiến nhìn theo tiếng kêu khóc, bọn họ thấy trong đám kỵ sĩ có một lão nhân chừng năm mươi tuổi, bị trói gô hai tay ra sau. Lão nhân đó đang điên cuồng giãy giụa. Một kỵ sĩ ở bên cạnh, không giữ nữa, buông tay ra. Lão nhân lập tức té ngã xuống đất. Tên kỵ sĩ đó mắng một câu gì đó, hắn giơ trường thương lên, lão nhân vừa mới giãy giụa đứng dậy, trường thương của tên kỵ sĩ như độc xà quét qua, đâm mạnh vào đùi lão nhân.
"Ha ha…” nhìn dáng vẻ rên rỉ đau đớn của lão nhân, bọn kỵ sĩ phá lên cười.
Khiêm tốn, vinh dự, hy sinh, anh dũng, tin tưởng, chân thật, ngay thẳng chính trực là những tiêu chuẩn của ky sĩ. Đáng tiếc khi thế giới đã lâm vào hỗn loạn một thời gian dài, kỵ sĩ từ người bảo vệ chính nghĩa đã biến thành công cụ thống trị. Có lẽ vẫn còn người tuân thủ tiêu chuẩn của kỵ sĩ, nhưng nhất định không phải là đám người đứng kia.
"Thiếu gia. a…” Lão nhân nọ tay bị trói ngoặt sau lưng, đùi bị đâm nên không thể đứng dậy nữa, ông ta kiên quyết bò về hướng người đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Hàn Tiến giật mình. Tiếng kêu gào của lão nhân đó khiến hắn hồi tưởng lại khi hắn mới tới thế giới này, khi đó Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng kêu gào gọi hắn đầy thê lương như vậy nhưng hắn không muốn xen vào chuyện của người khác nên đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
"Thiếu gia…" Lão nhân nọ kêu khóc từng tiếng một, cuối cùng ông ta cũng bò tới bên
cạnh người đang bất tỉnh đó, hơn nữa ông ta không ngừng chạm người lay người đó với ý định đánh thức. Thế nhưng người kia sau khi bị thương đã kiên trì chạy trốn, giống như đèn dầu đã cạn, lại bị mộc nhân đánh trúng mấy quyền nên ngay lúc này, hắn tuyệt đối không thể tỉnh lại.
"Lão già này, lão muốn gì?" Một tên kỵ sĩ cười hỏi: "Hay là lão hãy ngoan ngoãn đi gặp thành chủ đại nhân của chúng ta đi".
"Các nguơi... các nguơi là một đám súc sinh" Lão nhân trợn tròn mắt như muốn nổ con ngươi, ông ta dùng sức lực toàn thân quát lên.
"Nguơi nói cái gì?" Sắc mặt kỵ sĩ đó vô cùng lạnh lẽo.
"Do Khoa Đa, vì sao năm đó lão gia lại đối đãi với ngươi như vậy? Nếu không có lão gia quan tâm tới, tên súc sinh như ngươi có ngày hôm nay sao?" Lão nhân không sợ hãi chút nào: "Nhưng ngươi đối đãi với lão gia thế nào, đối đãi với thiếu gia thế nào?"
"Lão già, thành chủ đại nhân nói muốn Lôi Triết sống nhưng không nói muốn lão sống sót. Ta là nể mặt thiếu gia nên mới để lão đi cùng chúng ta, hiểu chưa?" Ky sĩ đó nói vẻ buồn bực: "Ngươi còn dám chửi ta một lần nữa sao?"
Tuy giọng nói của ky sĩ nọ vẫn cứng rắn nhưng có vẻ hắn đã e sợ. Đầu tiên hắn nói ra từ "thiếu gia” sau đó từ cuối cùng hắn có vẻ xuống thang.
Lão nhân qùi trên mặt đất. Trước đó ông ta đã dùng đầu gắng gượng ngồi dậy, ông cười nhạt nói: "Do Khoa Đa, ngươi chưa quên trước đây ngươi nịnh nọt lấy lòng lão gia và thiếu gia thế nào sao? Ha ha, ngươi giống như một con chó vẫy đuôi vậy, tên súc sinh như ngươi, đừng nói là mắng một lần, mắng ngươi mười lần thì sao nào? Súc sinh! Súc sinh! Súc sinh!".
Sắc mặt tên kỵ sĩ bị mắng trở nên tái mét, đột nhiên hắn vung truờng thượng đâm lão nhân. Lão nhân kia thấy trường thương càng gần tới mình thì càng kiên cường, tiếp tục mắng cho tới khi trường thượng của tên kỵ sĩ đâm vào miệng, xuyên ra sau đầu thì tiếng chửi mắng của ông ta mới chấm dứt.
"Phì!" tên kỵ sĩ tức giận chửi thề một tiếng sau đó hắn dùng sức vung trường thương lên, thi thể của lão nhân từ trường thương bắn văng ra ngoài.
Mắt Khởi Lệ mọng nước. Sự trung thành, dũng cảnm của lão nhân đó khiến con nguời ta thực sự cảm động. Nàng lại liên tưởng tới hộ vệ của nàng vì bảo vệ nàng mà đồng quy ư tận với Nhân Diện Ưng. Lúc này Khởi Lệ đã bật khóc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Do Khoa Đa quay đầu ngựa, hắn định quay về nhưng ngay khi đó ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của mấy người Hàn Tiến. Không gây chuyện thị phi. Đây chính là điểm quan trọng nhất mấy người Hàn Tiến luôn tuân thủ. Nhưng mà đánh giá chuyện xảy ra như thế nào lại là chuyện khác. Trước khi chết lão nhân đã nói mọi việc rất rõ ràng. Đám kỵ sĩ của Do Khoa Đa này hoàn toàn là một đám người vong ân bội nghĩa nên trong ánh mắt của mọi người không khỏi có gì đó khinh thường.
Khi nhìn thấy ánh mắt của mấy người Hàn Tiến, Do Khoa Đa tức giận tím bầm ruột gan. Nói thật, hắn cũng không phải là người to gan lớn mật gì cả. Bây giờ là thời loạn thế, hắn chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn. Ngày trước lão chủ nhân từ chối phục tùng mệnh lệnh của thành chủ đại nhân nên bị thành chủ đại nhân giết chết. Hắn vì lo lắng cho tương lai của mình nên thay đổi chủ nhân cũng là điều có thê hiểu được.
Vấn đề là nằm ở chỗ là: một phải làm một nguời tốt hoàn toàn hay là phải làm nguời xấu hoàn toàn. Một người cần có phải năng lực và trí tuệ nếu không rất dễ có quyết định sai lầm. Nếu như hắn nguyện ý làm người tốt, hắn đã sớm mang thiếu gia cao chạy xa bay. Mặc dù là cuộc sống chạy nạn không có gì tốt đẹp nhưng tóm lại hàng ngày không bị nỗi dằn vặt lương tâm hành hạ. Nếu như hắn nguyện ý làm người xấu, hắn phải ngụy trang tất cả, sớm giết lão quản gia thì đâu có xảy ra nhiêu chuyện như này? Thiếu gia Lôi Triết cũng tuyệt đối không có cơ hội bỏ trốn.
Sự thật đã chứng mình đó chính là vì thái độ do dự không quyết đoán của Do Khoa Đa, Do Khoa Đa có chỗ khổ tâm không nói ra được, vì sao lại vậy? Hắn không muốn làm chuyện quá tuyệt tình, hắn nghĩ tới trước kia đối xử tốt với mình, cuối cùng đã khiến thiếu gia có cơ hội bỏ trốn. Hắn không muốn giết lão quản gia vì trước đây lão quản gia cũng đã từng cố gắng giúp đỡ hắn, kết qủa hắn lại bị mắng một trận khiến hoàn toàn mất mặt, sau này hắn còn chỉ huy đám kỵ sĩ này thế nào đây?
Bây giờ khi Do Khoa Đa nhìn thấy đám dân quê này đám nhìn mình với ánh mắt khinh miệt, hắn thực sự không còn làm chủ được bản thân mình nữa, Do Khoa Đa quát to: "Vì sao một đám chức nghiệp giả lại lén lút trốn ở chỗ này? Chẳng lẽ các ngươi là gian tế thành Hắc Nha sao?"
Mấy người Hàn Tiến ngẩn cả người. Tại sao không nói một câu nào cũng gây chuyện? Trong khi đó không chờ mấy người Hàn Tiến giải thích, Do Khoa Đa vung tay nói: "Người đâu,hãy bắt bọn kia lại cho ta".
Do Khoa Đa vung tay tát tên ky sĩ một cái, quát to: "Còn không mau chấp hành mệnh lệnh".
Tên kỵ sĩ đó cắn răng, hắn bất chấp tất cả xông tới giơ thương kỵ sĩ lên, chỉ vào đám người Hàn Tiến, quát: "Hãy mau buông vũ khí xuống, nếu không các ngươi sẽ gánh lấy hậu quả. Có nghe thấy không hả? Hãy mau buông vũ khí xuống”.
Hàn Tiến thở dài. Hành động này quá bất thường. Lần trước thì còn có nguyên nhân của nó, bây giờ thì là vì cái gì?
Ánh mắt của mấy người Ma Tín Khoa tập trung vào Hàn Tiến, ban đầu hắn đã dùng tất cả để trợ giúp mấy người Ma Tín Khoa tu luyện, tiếp theo đó hắn tự nguyện để mình lâm vào tuyệt địa để đổi lấy sự an toàn của mọi người, cuối cùng chính hắn lại đưa ra một mục tiêu vô cùng tươi sáng, hay nói cách khác là lý tưởng. Tuy nói lý tưởng đó thực sự rất xa vời, rất xa vời nhưng tóm lại một khi đã vạch ra thì cần phải tiếp tục, cần phải tiếp tục không phải chỉ một lần mà nhiều lần. Trong suy nghĩ của mọi người, Hàn Tiến có một địa vị vô cùng vững chắc.
Hàn Tiến ngẩng cao đầu, hắn nhìn thẳng vào tên kỵ sĩ có tên gọi là Do Khoa Đa, hắn gằn từng từ một: "Ta... đù má mày".
"Cái gì?" Do Khoa Đa sửng sốt.
"Nguơi là người thật sự rất ngu ngốc. Mỗi lần ngươi nghe người khác mắng chửi, ngươi luôn thích người khác lặp lại mấy lần sao?" Hàn Tiến nói vẻ châm chọc: "Được rồi, ta thoả mãn ý thích của ngươi. Ta... đù má mày".
Ma Tín Khoa chậm rãi bước tới trước, hắn cười lộ cả răng ra ngoài, rồi lạnh lùng nhìn tên kỵ sĩ đối diện, cự kiếm của hắn bất kỳ lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ, Tiên Ny Nhĩ thở dài một tiếng, nàng quay người lui lại sau mấy bước, rồi nhảy lên nóc nhà, tháo trường cung của mình xuống, Tát Tư Âu nắm chặt ma pháp trượng của mình, trước tiên hắn tăng cường ma pháp, lặng lẽ chờ đợi cuộc chiến xảy ra, Tư Đế Nhĩ Bá Cách, và mấy người Mễ Hiết Nhĩ dùng tốc độ nhanh nhất biến mất. Tất cả trốn trong hầm ngầm.
Tiểu đội này của Hàn Tiến mặc dù vẫn chưa có kỷ luật của chính mình nhưng đã hình thành phong cách riêng của mình, ít nhất phản ứng của bọn họ rõ ràng ứng với việc bọn họ nên làm gì, vị trí của mình cần ở đâu.
Lần này khác hẳn với lần trước. Đám kỵ sĩ gặp lần trước chính là đội quân tinh nhuệ của thành Thánh Quan, trong đó còn có cả đại kỵ sĩ trấn quân nên không thể dùng sức mạnh. Bây giờ trình độ của những kỵ sĩ này so với những người trước đó thì kém xa. Nói thẳng ra bọn chúng chỉ là quân đi áp tải đồ quân nhu.
"Ngươi..." Do Khoa Đa tức giận tới run bắn cả người, hắn cũng biết lúc nãy bản thân mình hơi nóng vội. Bây giờ hắn đã nhìn rõ trên ngực đối phương có huy chương đấu sĩ. Nhưng chuyện đã xảy ra tới mức độ này thì ngoài chuyện đánh nhau ra, không còn cách giải quyết nào khác.
Chiến mã của Do Khoa Đa cũng cảm thấy bất an, nó phun phì phì trong mũi. Thật trùng hợp khi đó vó ngựa của khẽ giẫm lên người đang hôn mê trên mặt đất. Người nọ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, mở mắt ra. Hắn nhìn thấy một đám kỵ sĩ cầm trường thương đang tiến tới gần, ở phía bên kia, ngoài nụ cười lạnh lẽo của Hàn Tiến, thanh cự kiếm của Ma Tín Khoa, còn những gì nữa thì hắn cũng không biết.
"Xông lên cho ta" Do Khoa Đa tức giận gào lên.
Đúng lúc này, một mũi tên sắc bén, lặng lẽ bay tới, cắm phập vào lưng Do Khoa Đa, xuyên tới trước ngực, mang theo một chùm hoa máu, Do Khoa Đa không thể tin vào ánh mắt mình khi nhìn thấy đầu mũi tên rồi hắn từ từ ngă xuống ngựa.
Hàn Tiến sửng sốt, từ khi nào tiễn pháp của Tiên Ny Nhĩ lại trở nên độc đáo như vậy? Sao nàng có thể lẻn ra sau bắn giểt địch? Hàn Tiến quay đầu nhìn lên nóc nhà của Tiên Ny Nhĩ đang đứng. Khi nhìn thấy, ánh mắt hắn vô cùng khiếp sợ cùng căng thẳng.
Một bóng tối đen ngòm gì đó từ trên không trung lao xuống. Loại sinh vật này to bằng một con dơi. Nhưng nếu so sánh với con dơi thì hai cánh của nó mở rộng ra chừng ba thước, hai mắt màu đỏ, loáng thoáng phát ra hồng quang, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp, trong miệng nó còn có răng nanh sắc nhọn.
Đám sinh vật đó đều thu gọn hai cánh lại, từng sinh vật hạ xuống đất, sau khi rơi xuống giữa đám kỵ sĩ chúng liền biến thành những sinh vật có mặt người, chúng có móng tay dài nhỏ, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại nhưng trên thực tế lại vô cùng sắc bén. Chỉ một trảo vung lên, chiến giáp của bọn kỵ sĩ bị xé toang giống như tờ giấy bị xé nát vậy, ngay cả lồng ngực cũng bị xé nát, ngay cả chiến mã cũng không trốn thoát.
Từng dòng máu tươi bắn ra khắp nơi, vô số mảnh thịt vụn và cả những mảnh nhỏ của nội tạng như một cơn mưa rơi lả tả xuống mặt đất. Trong nháy mắt, cả sơn thôn biến thành một trận Tu La. Lũ quái vật đó giống như những nông phu thu hoạch hoa màu đang gặt hái tính mạng. Chân chúng giẫm phải những mảnh thịt nát gây ra những âm thanh lẹp nhẹp. Máu tươi từ thân hình của những con người mặc giáp bắn tung toé. Mỗi lần chúng di chuyển là chúng lại khiến máu tươi bắn ra theo.
Đám kỵ sĩ mới rồi còn đang diễu võ giương oai nhưng bây giờ lại trở thành một đám sơn dương đang chờ làm thịt. Nhưng điều khiến Hàn Tiến không sao hiểu nổi là bọn ky sĩ sắp thất bại hoàn toàn nhưng chúng vẫn kiên cường chiến đấu.
Thật ra bọn chúng không phải là không muốn trốn mà là biết không thể trốn thoát.
"Ông trời ơi... là vệ đội hấp huyết qủy của Trát cổ Nội Đức" sắc mặt Ma Tín Khoa tái nhợt, hắn gào lên.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: sa123 - LSB
Mấy bóng đen nhàn nhã như đi dạo chơi đi qua con đường phủ đầy máu thịt. Lỗ tai của các nàng đều dầy và dài, nói lên chủng tộc của các nàng là gì. Nhưng so với Tiên Ny Nhĩ thì dáng vẻ các nàng hoàn toàn khác biệt. Mái tóc màu đen, đôi mắt màu đen, nhuyễn giáp trên người cũng màu đen, ngay cả trường cung khoác trên lưng cũng màu đen. Cả người là một màu đen đậm không hiểu được nhưng sắc mặt các nàng lại rất tái, tô điểm trên nền màu đen đó khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình.
Tinh Linh cầm đầu đi tới trước thi thể Do Khoa Đa, cúi xuống tìm kiếm một lát rồi lấy ra một con dấu thuỷ tinh. Nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn hướng lên Tiên Ny Nhĩ ở trên mái nhà, giọng nói mềm mại vang lên: "Tiên Ny Nhĩ, chúng ta lại gặp nhau".
Đám kỵ sĩ Bái Đặc Minh đã bị giết hết, những Tinh Linh, quỷ hấp huyết dường như vẫn chưa thoả mãn, bọn họ định tấn công Ma Tín Khoa đang đứng trước cửa thì bất chợt nghe thấy câu nói của Tinh Linh đó thì không khỏi đứng lại.
"Tại sao ngươi lại tới đây?" Tiên Ny Nhĩ lạnh lùng hỏi.
"Còn nhớ quân đoàn phi mã Ngân sắc hai mươi năm trước không? Chúng ta chỉ học tập các ngươi mà thôi, ha ha ha" Tinh Linh đó mỉm cười nói.
"Không phải Trát Cổ Nội Đức tự xưng là không gì không làm được sao? Tại sao hắn lại còn đi học tập người khác?" Tiên Ny Nhĩ cười nhạt hỏi lại.
"Miệng lưỡi của ngươi vẫn không thân thiện chút nào” Tinh Linh đó khẽ thờ dài nói: "Mặc dù ta không muốn truy cứu ngươi nhưng ngươi phải hiểu rằng không phải lần nào ngươi cũng được người khác tha thứ. Hãy cẩn thận cái miệng lưỡi của mình đó, nó sẽ mang tới tai hoạ cho ngươi".
Tiên Ny Nhĩ 'hừ’ một tiếng nhưng nàng không trả lời lại một cách mia mai. Hiển nhiên bây giờ thực lực của hai bên khác hẳn nhau, bên của nàng lâm vào thế yếu, Tiên Ny Nhĩ không muốn khiêu khích để xảy ra xung đột
"Ta có thể cảm nhận được lòng thù hận của ngứoi. Vì sao lại như vậy chứ?" Tinh Linh nọ nhẹ nhàng nói: "Thật ra Trát Cổ Nội Đức đại nhân cũng không hoàn toàn xấu như các ngươi đã nghĩ đâu. Địch Tư Mã Khắc cũng không hoàn toàn tốt như các ngươi đã nghĩ đâu".
"Dù gì Địch Tư Mã Khắc cũng .là đồng minh của chúng ta" Tiên Ny Nhĩ hờ hững nói.
"Một đồng minh rất tốt" Tinh Linh đó cười nói: "Hai mươi năm trước khi lĩnh chủ Tạp Tác chiếm ưu thế nhưng cuối cùng lại bị Địch Tư Mã Khắc giết chết, ai cũng hiểu rõ nếu như không phải quân đoàn phi mã Ngân sắc và tiểu đội Tinh Linh xâm nhập vào sau lưng quân đoàn của Tạp Tác, tập kích quấy rối không tiếc bất kỳ giá nào thì người thất bại cuối cùng nhất định là Địch Tư Mã Khắc. Nhưng sau khi các ngươi nỗ lực với một cái giá đắt như vậy, các ngươi đã được cái gì?"
Sắc mặt Tiên Ny Nhĩ đột nhiên sầm xuống.
"Dựa theo hiệp định, các ngươi vốn được chia đều lãnh địa Tạp Tác nhưng Địch Tư Mã Khắc lại độc chiếm tám mươi phần trăm đất đai, chỉ để cho các ngươi một ít đất đai hoang dã. Tạp Tác ở An Thành mấy chục năm, ông ta để lại một lượng lớn tài sản và quân phí. Cái này cũng bị Địch Tư Mã Khắc nuốt một mình" Tinh Linh đó cười nói tiếp: "Điều đáng cười nhất là nếu như Địch Tư Mã Khắc không vội vàng mở rộng lãnh địa mà lựa chọn cách chỉ huy đại quân tây tiến, cùng thành Dã Liễu, tấn công đại nhân Trát Cổ Nội Đức từ hai mặt thì liệu bây giờ còn có chiến tranh không? Bây giờ khi thành Dã Liễu từ chối yêu cầu tiếp viện của Địch Tư Mã Khắc, cá nhân ta cũng cực kỳ đồng ý. Không thể có chuyện hợp tác với loại người đó".
Tiên Ny Nhĩ vẫn không nói một câu nào. Gương mặt nàng giấu sau mặt nạ nên không ai biết vẻ mặt của nàng thay đổi thế nào nhưng có thể hiểu là lúc này vẻ mặt của nàng tuyệt đối không dễ coi chút nào.
"Trên thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn" Tinh Linh đó mỉm cười nói tiếp: "Đại nhân Trát Cổ Nội Đức cực kỳ yêu thích thái độ của các ngươi. Ta nghĩ bây giờ chính là lúc chúng ta thử làm bằng hữu của nhau".
"Bằng hữu? Ha ha…” Tiên Ny Nhĩ tức giận cười phá lên: "Trát Cổ Nội Đức đã giết bao nhiêu tộc nhân của chúng ta. Điều này chúng ta có thể quên sao?"
"Không phải các ngươi cũng đã giết người của chúng ta sao?" Tinh linh đó chậm rãi nói: "Không nên có cái nhìn thiển cận như Địch Tư Mã Khắc, phải có cái nhìn xa một chút".
"Nếu như ta muốn làm bằng hữu của các ngươi thì ta mới chính là người thiển cận" Tiên Ny Nhĩ cười nhạt nói: "Bây giờ Trát Cổ Nội Đức một mặt muốn chiến tranh với Địch Tư Mã Khắc, một mặt còn phải chuẩn bị đối phó với sự phản công của Bái Đặc Minh cho nên hắn mới lo lắng thành Dã Liễu thừa dịp xuất binh sao? Nếu như tình thế hiện nay qua đi, hắn còn muốn làm bằng hữu với người khác không?"
"Hải Nhu Nhĩ, không cần phải nói nhiều lời với chúng. Hãy giao chúng cho ta" Một hấp huyết quỷ cười độc ác đi tới.
"Không được nhiều chuyện" Tinh Linh đó cau mày nói: "Chúng ta có nhiệm vụ huỷ diệt đồ quân nhu của Bái Đặc Minh".
Hấp huyết quỷ đó sửng sốt một lát rồi tức giận nói: "Hải Nhu Nhĩ, ngươi ra lệnh cho ta sao?"
Ánh mắt Hải Nhu Nhĩ loé lên sự lạnh lẽo thế nhưng vì nàng kiêng dè thân phận của hấp huyết quỷ đó nên cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, quay người bước đi. Mấy tinh linh khác vội vàng đi theo sau nàng.
Hấp huyết quỷ kia lạnh lùng nhìn sau lưng Hải Nhu Nhĩ, phất tay nói: "Giết bọn chúng cho ta" Giọng nói của hắn rất to, giống như là uy hiếp Hải Nhu Nhĩ vậy.
Đám hấp huyết quỷ kia vọt tới trước như ong vỡ tồ. Ma Tín Khoa tức giận gầm lên một tiếng, hắn phóng ra đấu khí hộ thân. Chuyện tới lúc này hắn chỉ biết tử chiến tới cùng.
Đột nhiên có vật gì đó nổ tung giữa không trung, bắn ra từng Ịuồng ánh sáng màu vàng giống như những mũi tên, bao phủ một khoảng không gian mấy trăm mét. Thế công của những hâp huyết quỷ kia tắc nghẽn, tiếng kêu gào thảm thiết liên tiếp vang lên, thậm chí hai hấp huyết quỷ còn ngã xuống đất, cánh tay chúng điên cuồng vùng vẫy, che chắn. Có vẻ như chúng cố gắng chống cự để tay không chạm vào luồn ánh sáng màu vàng đó.
Khi luồng ánh sáng màu vàng biến mất hình dáng của những hấp huyết quỷ đó biến đổi khủng khiếp. Trên da của chúng xuất hiện những vết loét như vết thương, từ đó còn có chất lỏng màu đen chảy xuống.
Hàn Tiến chậm rãi bước tới sau lưng Ma Tín Khoa, sắc mặt hắn có vẻ rất bình tĩnh, kiên định nhưng trong lòng hắn lại vô cùng kinh hãi Hắn hiểu rất rõ uy lực của tịnh quang chú. Nếu như hắn dùng tịnh quang chú tấn công u hồn, hắn có thể khiến cho u hồn tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt nhưng thực lực của những hấp huyết quỷ này quá kinh người, chúng chỉ bị thương một chút, vẫn giữ nguyên được thực lực chiến đấu khủng khiêp của mình.
"Chúng ta không muốn làm bằng hữu của các ngươi nhưng chúng ta cũng không muốn là kẻ thù của các ngươi" Hàn Tiến cười nhạt nói: "Trước khi ta thay đổi quyết định, cút! Nếu không ta sẽ không ngần ngại làm cho thế giới này sạch sẽ hơn”.
Hấp huyết quỷ và mấy Tinh Linh vốn là đồng bọn của nhau nhưng chì vì một chuyện nhỏ nhặt mà hiện tại đang bất hoà với nhau. Thế nhưng có thể thấy tính cách của chúng rất bạo ngược. Đối với sinh vật này, nói sự thật, giảng giải đạo lý hoàn toàn không có tác dụng gì hết Nhưng nếu có một lực lượng áp đảo, không cần nói gì chúng cũng chịu thua
"Đại nhân... Hải Nhu Nhĩ đại nhân" Hấp huyết quỷ đầu mục vội vàng kêu lên.
Những hấp huyết quỷ không tự chủ được lùi lại sau mấy bước. Chúng không sợ chiến sĩ, không sợ ma pháp sư nhưng tế ti lại là kẻ thù của chúng. Hơn nữa lời nói của Hàn Tiến cực kỳ kiên quyết. Chúng thực sự nghĩ rằng tế ti trước mắt chúng không muốn làm hại chúng, chỉ muốn cho chúng một bài học. Nếu như chúng tiếp tục tấn công, tế ti kia nhất định sẽ phóng ra ma pháp mạnh hơn làm hại chúng.
Hải Nhu Nhĩ quay người, chăm chú nhìn, đánh giá Hàn Tiến, sau đó nàng mìm cười rồi lại quay người đi ra khỏi sơn thôn, không để ý gì tới lời nói của hấp huyết quỷ kia
"Chúng ta đi" Đầu mục hấp huyết qủy tức giận nói. Không có đám xạ thủ Tinh Linh giải quyết phiền phức cho chúng, chúng chỉ có thể biến thành tro tàn, miễn cưỡng đánh nhau với tế ti là một lựa chọn vô cùng ngu xuẩn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết