Tuy bọn Hàn Tiến có thể kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn nhưng mấy thôn dân kia phải chịu thương vong quá nặng nề, số thi thể trên mặt đắt phải đến 5, 6 chục bộ, hơn nữa, không ai để ý đến việc chôn cất cho họ. Có trời mới biết lúc nào qủy hút máu lại xuất hiện?
Thu dọn sơ sài qua loa rồi lên đường gấp, bọn Hàn Tiến mặc kệ không biết thôn dân có theo kịp được hay không, Lôi Triết trước đó đã giới thiệu rất kĩ, từ đây đi về hướng tây bắc khoảng hơn 150 dặm đã là Tây Thành của Bái Đặc Minh, lực lượng phòng ngự hùng hậu, qủy hút máu chắc không dám tấn công vào đó, trọng điểm hiện nay là cố gắng thu ngắn thời gian đi đường.
Nhưng đứng trước ranh giới sống chết thì thôn dân đã để bộc lộ ra tiềm lực, họ cắn răng theo sát cả đội, từ giữa trưa đến lúc hoàng hôn, một đội khoảng vài trăm người kéo đãi những mấy dặm.
Tư Đệ Nhĩ Bá Cách và Tiểu Ước sắt Phu cũng không chịu nỗi nữa, thấy Hàn Tiến dừng lại nhìn về phía sau, cho dù Hàn Tiến có nói nghỉ hay không thì bọn họ cũng đặt đít xuống ngồi thở cái đã. Trong cả đội, người nhẹ nhàng nhất chắc là Lôi Triết và Khởi Lệ. Để đảm bảo sức chiến đấu cho cả đội, không thể để người khác cõng Lôi Triết đi được, Hàn Tiến sử dụng hai binh phù mộc nhân, để một hình nhân cõng người, một hình nhân dìu người đi, tuy hơi lãng phí nhưng giờ không phải lúc tính toán.
Những thôn dân theo sau cũng lần lượt ngồi xuống, có người thậm chí còn nằm xuống kêu trời.
"Hôm nay hãy nghỉ ở đây thôi” Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng nói.
"Cũng chỉ biết làm vậy chứ sao” Hàn Tiến gật gật đầu rồi cũng ngồi xuống.
Khi hình nhân đặt Lôi Triết và Khởi Lệ xuống thì người chúng lắc lư rồi đột nhiên ngã xuống, lát sau thì biến mất không một dấu vết, một người gỗ nhỏ màu xám trắng lăn trong đám cỏ, nhãn lực của Tiểu Ước Sắt Phu rất tốt, hắn ta vội nhảy lên nhặt lại hai người gỗ rồi cung kính đưa cho Hàn Tiến.
Hàn Tiến nhận lấy hai hình nhân, vốn dĩ gỗ này có màu xanh, binh phù mộc nhân cũng vậy, bây giờ lại biến thành màu xám trắng, bên trên lại có vô số vết nứt, chỉ cần có va chạm nhẹ là nghe thấy tiếng nứt, nói theo ngôn ngữ đạo môn thì linh khí đã tiêu hao quá nhiều, bây giờ chúng chỉ còn là những mảnh gỗ vô tri.
“Vứt đi, thứ này đã trở thành vô dụng rồi” Hàn Tiến cười nói. “Vậy tặng cho đệ nha?” Tiểu Ước sắt Phu nói có phần dè dặt.
“Đệ lấy chúng làm gì?” Hàn Tiến ngạc nhiên, nhìn Tiểu Ước sẳt Phu đầy kì vọng, hắn đoán lờ mờ ra cái gì đó. Sau đó lấy một binh phù mộc nhân trong chiếc nhẵn không gian ra, lấy tay vẽ vẽ trên không trung ra mấy phù mới, nếu là bản thân hắn khai triển thì không cần phức tạp thế, nếu đưa cho người khác khai triển thì phải làm đủ các bước: “Cái này cho đệ, cầm lấy đi”
“ừm” Hàn Tiến gật đầu: "Không phải đệ theo Tát Tư Âu học ma pháp sao? Dùng ý thức để tiếp xúc với nó xem” Tiểu Ước sắt Phu nhìn chằm chằm vào binh phù mộc nhân, hồi lâu sau kinh ngạc nói: “A...có một thứ....một cảm giác rất kì lạ! Đúng là rất kì lạ!!”\
“Vậy là đệ đã có thể khai triển nó được rồi”
“Cảm ơn huynh” Tiểu Ướt Sắt Phu trước sau vẫn hết sức cung kính.
Hàn Tiến quay ra nhìn xung quanh, phát hiện ra Tư Đệ Nhĩ Bá Cách đang nhìn đầy ngưỡng mộ, nhưng lại không dám lại mở miệng xin. Hàn Tiến mỉm cười nói: “Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, lại đây, ngươi cùng có một con”
Tư Đệ Nhĩ Bá Cách nhảy lên vui mừng: “Thiếu gia!”
Hàn Tiến lại lấy ra một binh phù, sau khi làm lại toàn bộ câu chú thì đưa cho Tư Đệ Nhĩ Bá Cách: “Không phải dạy ngươi nữa nhé”
“Dạ, thiếu gia, tôi biết rồi” Tư Đệ Nhĩ Bá Cách cẩn thận đặt hình nhân vào túi.
“E hèm” Tiên Ni Nhĩ ho khan, đợi Hàn Tiến nhìn sang thì ánh mắt nàng lại nháy về phía khác.
Nhìn theo ánh mắt của Tiên Ni Nhĩ, Khởi Lệ và Mễ Yết Nhĩ đang ngẩn ngơ nhìn Tư Đệ Nhĩ Bá Cách và Tiểu Ước sắt Phu, Hàn Tiến không khỏi thờ dài, đây có phải nồi cơm chung đâu?
“Khởi Lệ, Mễ Yết Nhĩ, lại đây, hai người cũng có phần” Hàn Tiến gọi.
“Muội không cần, có mọi người bảo vệ muội rồi” Khởi Lệ giật mình rồi mỉm cười đáp.
“Ai có thể đảm bảo là không có sơ xuất?” Hàn Tiến nói: “Đến lúc quan trọng, ngộ nhỡ bọn ta không trở tay kịp thì hai người còn có thể tự cứu lấy mình”
“Hai người đừng khách khí” Tiên Ni Nhĩ cười: “Lạp Phi Nhĩ nói đúng đó, chi sợ có ngộ nhỡ
thôi”
Khởi Lệ và Mễ Yết Nhĩ không từ chối nữa, đến gần Hàn Tiến nhận lấy binh phù.
“Lạp Phi Nhĩ, của ta nữa?” Ma Tín Khoa cười hì hì hóng hớt sang, lại còn so so vai với Hàn Tiến nữa, để chứng tỏ rằng quan hệ giữa hai ta rất thân thiết!
“Cút!” Hàn Tiến vui vẻ đáp.
::Không phải chứ? Thật bất công!” Ma Tín Khoa vênh mặt lên nói.
"Huynh đừng có mà làm loạn, chế tạo hình nhân cần có ma lực đấy” Tiên Ni Nhĩ nói, rồi nàng nhìn Hàn Tiến: “Lạp Phi Nhĩ, ngoài thuật thánh quang ra, huynh còn biết ma pháp nào có sức sát thương lớn không?” Tiên Ni Nhĩ cũng nhận ra, đối phó với qủy hút máu có sức mạnh lớn thì phải có cách khác.
“Có” Hàn Tiến đáp.
"Vậy sao trước nay huynh không dùng? Có phải mất nhiều thời gian chuẩn bị thao tác không?” Tiên Ni Nhĩ vui mừng: "Nếu như vậy... mọi người sẽ toàn lực bảo vệ huynh, uy lực của ma pháp đó mạnh được đến đâu?”
“Nếu đối thủ toàn là qủy hút máu thì một lúc có thể hạ được mấy trăm” Hàn Tiến thành thật trả lời.
“Vậy chúng ta cần gì chạy nữa??” Ma Tín Khoa nhảy cẫng lên.
“Với tốc độ hiện nay.. .thì 3 năm sau chúng ta có thể khai triển ma pháp đó”
“Ta..Ma Tín Khoa dở khóc dở cười, Tiên Ni Nhĩ giờ mới hiểu ra, lại bị Hàn Tiến trêu, nàng không khỏi hậm hực lườm hắn.
Mắt Hàn Tiến rất dẹt, hắn thấy có chút hiếu kì, đằng sau gương mặt kia ẩn giấu dung nhan như thế nào đây? Nghe nói tinh linh thường rất xinh đẹp, Hàn Tiến nói:
"Tiên Ni Nhĩ, mọi người ở cùng nhau bao nhiêu lâu rồi? hơn nữa năm rồi còn gì, Muội nói xem,.. có nên cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của muội không? Không chừng chúng ta sắp bị quý hút máu bao vây giờ, đừng để mọi người phải tiếc nuối chứ”.
"Đúng đó đúng đó” Ma Tín Khoa hường ứng kiến nghị của Hàn Tiến, hắn nói thêm: “Tiên Ni Nhĩ, có phải dân tộc cô có quy định, ai nhìn thấy mặt mình thì phải lấy người đó không?”
"Huynh nghe mấy câu chuyện của người ngâm thơ dạo nhiều quá rồi đó?” Tiên Ni Nhĩ điềm đạm nói.
"Không sao, ta long trọng tuyên bố với cô một người” Ma Tín Khoa làm như không hiểu ý của Tiên Ni Nhĩ vậy, tự biên tự diễn, rồi đập mạnh vào vai Hàn Tiến:
"Đây, chính là Lạp Phi Nhĩ tiên sinh, nhà tiên tri vĩ đại, bậc thầy thây ma, thầy tế vĩ đại, ma pháp sư vĩ đại, là còn là quý tộc vĩ đại, có thể tập trung nhiều cái vĩ đại như vậy vào một người, chắc không thiệt thòi cho cô chứ?”
Tiên Ni Nhĩ ngớ ra, Hàn Tiến cũng không biết nói gì, bọn họ thừa hiểu Ma Tín Khoa khi rảnh rồi hay nói bừa, nhưng thế này thì quá lắm, khiến cả hai đều cảm thấy không tự nhiên, phản xạ không được, mà không bật lại cũng không được, Ma Tín Khoa thấy không khí gượng gạo quá, không giống với Những gì hắn tưởng tượng. Giờ hắn mới thấy là mình đùa quá lố nên vội vàng đổi chủ đề: “Đúng rồi, nếu tính đến thuật cuồng hóa thì Lạp Phi Nhĩ là chiến sĩ rồi”
Mọi người bất ngờ, Ma Tín Khoa nói không sai, khí lực của Hàn Tiến tuy không thể so được với Ma Tín Khoa nhưng phải thừa nhận Hàn Tiến rất mạnh, đặc biệt là sau khi sử dụng thuật cuồng hóa, tốc độ, sức mạnh đều tăng đáng kể, chỉ là không có đấu khí mà thôi.
“Lạp Phi Nhĩ, nghiên cứu thuật cuồng hóa sao rồi? có tiến triển gì không?” Ma Tín Khoa rõ ràng là không còn gì để nói nữa, chỉ cần chuyển được ánh mắt của Tiên Ni Nhĩ là tốt lắm rồi, hắn chịu không nồi ánh mắt đó nữa.
Tiếc là Ma Tín Khoa dường như quên mất muốn nghiên cứu thuật cuồng hóa thì cần có đối tuợng nghiên cứu mà hắn lại chính là đối tượng nghiên cứu tốt nhất.
Hàn Tiến nhìn Ma Tín Khoa vói ánh mắt như rất quan tâm, cười thầm trong bụng, đây chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
"Huynh không nói thì đệ cũng quên mất. đợi chúng ta yên ổn hơn thì sẽ nghiên cứu với huynh vậy”
Nghe Hàn Tiến nói vậy Ma Tín Khoa mới tỉnh ra. mình vừa mới chui từ cái bẫy ra thì đã rơi vào cái bẫy lớn hơn, hắn không khỏi thấy chán chường.
"Nhưng nói thật lần đầu tiên ta thấy có người có thể đặt chân vào nhiều lĩnh vực như vậy, Tiên tri, thây ma, thầy tế, lại còn ma pháp sư nữa, Lạp Phi Nhĩ, làm sao mà đệ làm được như vậy?” Tát Tư Âu không chỉ vì muốn hóa giải sự luống cuống cho Ma Tín Khoa, hắn chỉ muốn hỏi cho rõ thắc mắc mà ai cũng thắc mắc mà thôi.
Đến ánh mắt của Tiên Ni Nhĩ cũng đổ đồn về phía Hàn Tiến, nàng cũng hi vọng có được sự giải đáp.
“Cái này ... nói ra rất phức tạp” Hàn Tiến trầm ngâm: “ Để sau đi. về sau có cơ hội đệ sẽ nói cho mọi người rõ”
Mọi người có phần thất vọng, nhưng không ai truy hỏi nữa, đây là quyền cá nhân cơ mà, giống như Tiên Ni Nhĩ luôn đeo mặt nạ vậy, chẳng nhẽ lại ép Tiên Ni Nhĩ bỏ ra sao?
“Nếu huynh là thầy thây ma, tại sao không làm một kị thú đi? Như vậy có thể di chuyển được nhiều người” Lôi Triết lên tiếng phá tan sự im lặng.
Hàn Tiến ngẩn ra, có một số chuyện không phải hắn không làm được mà là không nghĩ đến. Hắn trước kia làm người gỗ chủ yếu là để phòng thân, chứ chưa từng nghĩ lãng phí cho người khác, nhưng với tốc độ hấp thụ năng lượng hiện nay thì việc tiêu hao chế tác linh vật có thể không cần tính tới.
“Vừa nãy huynh nói, nếu muội tiếp tục đem mặt nạ thì mọi người sẽ đáng tiếc, đúng không?” Tiên Ni Nhĩ nói.
“ừm?” Hàn Tiến thấy bất ngờ, vấn đề này không phải đã cho qua rồi sao? Tiên Ni Nhĩ sao lại nhắc lại vậy?
"Đại nhân tiên tri vĩ đại, hãy cho tôi lần cuôi cùng được gọi ngài vậy” Tiên Ni Nhĩ cười có vẻ cay đắng.
Trong câu nói của Tiên Ni Nhĩ có gì đó không lành, Hàn Tiến chợt nhớ ra, hắn nói nếu bị qủy hút máu bao vậy thì sê nuối tiếc, hắn vội ngẩng đầu, nhìn lên trời, nhưng không có gì cả, một chấm đen xuất hiện, rồi hàng trăm, hắn trợn mắt lên nhìn không nói được gì nữa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Ma Tín Khoa, Tát Tư Âu và cả đội đều biến thành tượng, hàng trăm con qủy hút máu tạo nên một đám mây đen kịt và mang theo không khí chết chóc. Cảm xúc của họ đã đến cực điểm, có thể dùng từ tuyệt vọng đề hình dung ra.
Nếu là mười mấy con, thậm chí mấy chục con thì mọi người còn cố gắng chống đỡ được, bây giờ, mọi thứ đều vô nghĩa rồi, nhiều quỷ hút máu như vậy tập trung lại, bên trong rất có thể còn có qủy vương, đừng nói là mấy người bọn họ, ngay cả một vị chí tôn dẫn dắt họ chiến đấu cũng chưa chắc là đối thủ của lũ quỷ này.
"Trời ơi....'" Mấy thôn dân kinh hoàng kêu lên.
Những thôn dân còn lại lần lượt ngẩng đãu lên, rồi họ đã nhận ra sự khác biệt trên bầu trời, có người hét lên, cũng có người chạy về phía cánh rừng, còn có người khóc lóc thảm thiết, đám đông bỗng trở lên hỗn loạn.
"Lạp Phi Nhĩ, huynh chắc có cách bỏ đi chứ?" Tiên Ni Nhĩ nói rất nhẹ nhàng.
“Ta…” Hàn Tiến đứng trơ ra đấy.
"Đi thôi, đừng có lo cho chúngtôi!” Ma Tín Khoa nói.
Cái tên chiến sĩ mà bình thường thích tranh cãi kèn cựa với người khác giờ phút này lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường, ánh mắt hắn sau khi sự sợ hãi không cam chịu qua đi ánh lên một nụ cười lạnh nhạt.
"Thiếu gia, cậu mau chạy đi!” Tư Đệ Nhĩ Bá Cách cũng hét lên.
“Chúng ta không phải không có cơ hội” Hàn Tiến chậm rãi nói: "Tôi có thể giúp mọi người khôi phục thể lực, sau đó...”
"Không có tác dụng gì đâu” Tiên Ni Nhĩ lắc đầu: "Huynh và Lôi Triết có lẽ nên chạy đi, nhưng bọn muội không được, nếu chạy loạn khắp nơi như một con chó điên thì thà ở lại chiến đấu đến hơi thở cuối cùng còn hơn"
"Không thử sao biết được?!” Hàn Tiến vội nói.
Tiên Ni Nhĩ chậm răi nâng tay phải lên, với một động tác nhẹ nhàng lột cái mặt nạ của mình xuống rồi giũ đầu, mái tóc vàng óng ả dài rũ xuống, ần giấu sau cái mặt nạ đó là dung nhan đẹp đến mức khiến người ta không thể thở được. Gương mặt trắng trẻo như chạm khắc, đôi mắt xanh hút hồn, đôi mày cong cong, giữa hai hàng mày là một ngôi sao sáu cánh, chiếc mũi thẳng và đôi môi căng mọng, tất cả những nét đẹp đó kết hợp lại tạo nên một gương mặt thuần khiết khiến mọi người ngỡ ngàng.
"Nhìn thấy rồi, bây giờ chắc không còn có gì hối tiếc chứ?" Tiên Ni Nhĩ nói có phần mỉa mai.
Ma Tín Khoa ngẩn ra nhìn ngôi sao sáu cánh giữa trán Tiên Ni Nhĩ: “Muội là...”
"Một ngẫu nhiên” Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng đáp.
"Nghe ta nói này…” Hàn Tiến đă đến mức gân xanh nồi lên trên trán.
"Bây giờ phải nghe muội nói” Tiên Ni Nhĩ ngắt lời Hàn Tiến: "Chỗ muội cũng không có gì tốt cả, ma tinh, huynh về sau chắc biết nên làm gì, những thứ này nên giao cho huynh rồi" Nói rồi Tiên Ni Nhĩ rút ra một cái tráp nhỏ màu đen trong chiếc nhẫn không gian đưa cho Hàn Tiến.
Hàn Tiến không nhận lấy, hắn đột nhiên thở dài: "Ta thật không hiểu, sao muội ngoan cố vậy? Chẳng nhẽ muội còn muốn lo cho họ sao?" Chuyện Hàn Tiến hối hận nhất cho đến bây giờ là quá nhu nhược, nếu sớm đuổi mấy thôn dân đó đi thì chưa chắc cả bọn đã phải rơi vào nước đường này.
Tiên Ni Nhĩ không nói gì, tay phải vẫn giơ lên, trên tay nàng là hộp tráp đó, lúc này, Tát Tư Âu, Mễ Yết Nhĩ cũng vây lại, Tát Tư Âu nói nhỏ: "Lạp Phi Nhĩ, đi thôi, đệ có ở lại hay không thì kết quả vẫn thế mà thôi”
Hàn Tiến thấy trong lòng khó chịu, đến cái thế giới này quá nửa năm rồi, thu hoạch lớn nhất cùa hắn là quen biết những người bạn này, chẳng nhẽ phải từ bỏ thật sao? Đương nhiên, giờ hắn còn rất trẻ, hoàn toàn có thể làm lại, nhưng lần sau lại gặp tình huống này hắn lại phải từ bỏ sao?
"Nghe mọi người đi” Tiên Ni Nhĩ mĩm cười, sau đó nắm tay Hàn Tiến muốn dúi cái tráp vào tay hắn.
Hàn Tiến lật tay ném cái tráp đi, may là cái tráp chắc chắn, lăn mấy vòng trên đất nhưng vẫn nguyên vẹn.
"Huynh...” Tiên Ni Nhĩ kinh ngạc há hốc mồm.
Hàn Tiến không để ỷ đến những gì Tiên Ni Nhĩ nói, ngẩng đầu nhìn trời, bảo hắn đi bây giờ thì sao hắn làm nổi, so với chết ở đây chi bằng ở lại nơi có ích hơn, sau này báo thù cho mọi người, còn về rốt cuộc nên làm thế nào thì hắn không biết, thật sự không biết.
Trong lúc cả bọn đôi co thì đám đen đó ngày càng bay lại gần, Tiên Ni Nhĩ khẽ than, cúi người nhặt cái tráp lên, mọi người đều sẵn sàng, ai có kiếm rút kiếm, ai có ma pháp trượng thì cầm chắc trong tay, tuy có sự khác biệt lớn nhưng không ai dài cổ đợi chết cả.
Đám mây đen do qủy hút máu hợp thành không dừng lại mà bay thẳng đi, tình cảnh kì lạ này khiến cho không ít người chết vì đau tim.
Tát Tư Âu đã khai triển ma pháp, nhấc ma pháp trượng lên, hắn ngơ ngác nhìn lên không trung, hắn không biết nên làm thế nào; thanh kiếm của Ma Tín Khoa xém nữa rơi xuống đất, hắn há hốc miệng ra, há to đến mức tưởng chừng như vừa cái đầu người; còn đôi tay của Hàn Tiến như cứng đơ lại, may là tim hắn cao áp hơn năng lượng hiện tại, nếu không đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
So ra thì đám thôn dán kia phản ứng nhanh hơn, đám đông hoan hô nhảy lên, người nào mệt quá không dậy được thì vui đến phát khóc.
Hàn Tiến có cảm giác dở khóc dở cười, đây là chuyện quái gì vậy? Vừa nãy đã ép cả bọn đến nước đường này, đã bắt đầu chia di vật rồi, kết quả là lũ quái vật đó lặng lẽ bỏ đi đúng như khi nó lặng lẽ đến...
Thì ra bọn họ vừa nãy đã diễn một vở kịch gây chuyện, Hàn Tiến quay người lại, phát hiện ra gương mặt Ma Tín Khoa, Tiên Ni Nhĩ rất cổ quái, chắc nét mặt mình giờ cũng không khác gì.
Hàn Tiến đang định nói thì trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, hắn vội nói: “Ma Tín Khoa, tiếp tục đưa người đi, nhanh lên! Lôi Triết, người huynh thế nào? Để Ma Tín Khoa cõng huynh đi trước dẫn đường, không thể đi theo đường lớn được nữa, phải cố gắng đi đường vòng thôi.
“Ta có thể cố được” Lôi Triết vội đáp.
Ma Tín Khoa thấy Hàn Tiến lo lắng thì không hỏi nhiều, hắn gào lên:”Ai không muốn chết thì đứng dậy cho ta, đi theo ta, nhanh lên!”
“Tiên Ni Nhĩ, muội ở lại đây với ta,ặ' Hàn Tiến ngừng lại: “Ai có gương không?”
“Gương kiểu gì?” Khỡi Lệ hỏi.
"Kiểu gì cũng được”
"'Chỗ tôi có hai cái” Khỡi Lệ vội lấy ra một cái gương từ trong hành lý, lại lấy ra một cái từ chiếc túi áo đưa hết cho Hàn Tiến.
“Còn có ai có gương nữa không?” Hàn Tiến kêu gọi.
Mấy thôn dân thấy Hàn Tiến cần gương thì thi nhau đưa ra, chẳng mấy chốc hắn đã có mười mấy cái gương trên tay, hắn chọn ra 9 cái có kích cỡ tương đương nhau, tuy hình dạng của chúng có khác nhau, chất lượng cũng khác nhau xa, nhưng giờ đâu phải lúc cho hắn kén chọn.
Ngón tay Hàn Tiến khhua khua trên không trung, hắn tạo ra vài đạo phù, cuối cùng hắn phong ấn hết vào gương.
Thôn dân thấy Ma Tín Khoa giục mọi người đi theo hắn thì tuy không biết tại sao nhưng cũng khỡi hành theo sau hắn, xung quanh dần dần vắng vẻ đi.
Hàn Tiến nhìn xung quanh một lượt nói nhỏ: “Biến!” rồi hắn vứt chín cái gương đi, chín cái gương xoay xoay trong không trung, tiếp đó là tiếng bụp, chúng biến thành chín luồng sáng bắt mẳt, bay ra tứ phía khoảng một trăm mét, rồi đồng thời tiêp đất.
“Huynh lại khai triển ma pháp gì vậy?” Tiên Ni Nhĩ kinh ngạc hỏi.
"Một thứ đồ chơi lừa người” Hàn Tiến nhìn Tiên Ni Nhĩ, trước kia nói chuyện với nàng thì nàng luôn có một bộ dạng lạnh lùng chẳng phải nhiệt tình thì không. Bây giờ Tiên Nỉ Nhĩ bỏ mặt nạ ra rồi thì hắn mới nhận ra nét mặt Tiên Ni Nhĩ thật phong phú.
Tiên Ni Nhĩ thấy Hàn Tiến nhìn mình chăm chăm thì không thấy tự nhiên lắm, nàng lại đeo lại chiếc mặt nạ cũ.
"'Còn đeo thứ đó làm gì?”
“Huynh thì hiểu gì?” Tiên Ni Nhĩ đáp lạnh tanh.
Hàn Tiến cười: ‘'Cho ta mượn ma tinh màu xanh lục nữa đi”
Tiên Ni Nhĩ lôi ma tinh ra ném cho hắn: ‘'Nhanh lên!”
“Ta còn nóng ruột hơn muội ấy chứ” Hàn Tiến cười đáp, trong đầu hắn đang nghĩ đến mấy loại phù trong quyển Nội Mật Đinh Giáp, chọn ra một cái phù hợp rồi lại lấy thụ yêu thuật đã cắt từ trước đem ra khắc.
Không cần tốn nhiều thời gian, một con rùa đen xuất hiện sống động trong tay Hàn Tiến, Hàn Tiến rạch ra mổ Huyền Vũ Khởi Thánh chú, rồi lấy phù gia tăng cho con rùa, sau đó ném con rùa ra.
Một làn sóng khiến con người rợn tóc gáy đi qua, hiện trường xuất hiện một con vật gì đó lớn, đó chính là con rùa đen được phóng to lên vài nghìn lần, lưng cao khoảng 3m; cả vỏ giáp nữa phải lên tới 5m, mai rùa nhẵn thín, bên trên có mấy người, có khi còn nhiều hơn.
Tuy đã có chuẩn bị về tinh thần nhưng Tiên Ni Nhĩ vẫn bị con vật to khủng này dọa cho sợ đứng tim, nàng phải lùi lại vài bước rồi nói: “Cái gì, cái gi thế này?”
Hàn Tiến nhảy lên lưng rùa nói: "Lên đi!”
Độ cao 3m đâu có làm khó được Tiên Ni Nhĩ, nàng nhẹ nhàng nhảy lên lưng rùa, hiếu kì ngắm nghía nó: ''Muội chưa từng nghe đến loại thây ma hay hình nhân như thế này, sức chiến đấu chắc ổn chứ?”
“Sức chiến đấu gì chứ, với ta nó chỉ là một cỗ xe thôi” Hàn Tiến giơ ngón tay ra, con rùa bắt đầu di chuyển, đồng thời còn chạy rất nhanh.
Tiên Ni Nhĩ cẩn thận ngồi xuống, con rùa đã rời đuờng lớn, chạy trên thào nguyên hoang dã, nhưng lưng rùa vững đến lạ thường, chỉ gọi là hơi cảm thấy lăc lư mà thôi.
‘'Sao trước đây huynh không làm thế này?” Tiên Ni Nhĩ hỏi, nàng có phần bất mãn, mấy ngày nay phải chạy mệt bã người, nên cảm thấy ấm ức quá.
"Sao lại nói vậy...chỗ ta phải chứa quá nhiều thứ rồi” Hàn Tiến chỉ chỉ vào cái đầu của hắn: “Hôm nay không phải Lôi Triết nhắc ta thì bây giờ chắc ta cũng chưa nghĩ ra”
“Ý huynh là.. .huynh biết quá nhiều ma pháp sao???”
‘'Đúng vậy” Hàn Tiến đáp.
Tiên Ni Nhĩ cười, nhưng có vẻ không thân thiện lắm, nàng cảm thấy Hàn Tiến quá ngông cuồng.
‘'Không phải muội từng nói muốn xem ta rốt cuộc có thể chạy được bao xa sao?” Hàn Tiến cười nói: “Ta đảm bảo đây không phải bất ngờ thú vị đầu tiên, cũng không phải là cuối cùng”.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thực ra số quỷ hút máu lúc nãy bọn Hàn Tiến nhìn thấy không nhiều, chỉ khoảng 20 con, còn vô số quỷ hút máu vây xung quanh, dày đặc như muỗi, chính giữa có hơn 30 con đang quỷ dưới đất, người chúng run lẩy bẩy, trước mặt chúng là một con quỷ hút máu cỏ thân hình cao lớn lạ thường, nó đang lấy tay vuốt vuốt một đoạn than cháy xém.
Thanh than đó gấp khúc không theo quy luật gì cả, xem ra trước đó nó đã chịu sự đau đớn khó có thể tướng tượng nổi, phía giữa còn có một cái lỗ lớn, nếu bọn Hàn Tiến ở đây sẽ nhận ra thanh than đó là gì.
Một con quỷ hút máu cẩn thận mang một cái sọ lại, nhưng do nó quá sợ nên lỡ tay làm rớt xuống đất, con quỷ cao lớn lạ thường chợt ngẩng đầu lên, tay phải đồng thời thò ra, móng vuốt sắc lẹm lướt qua phần bụng của con quỷ kia, máu đen bắn ra, con quỷ đó bị chia làm hai phần, giẫy giụa đau khổ kêu thét trên đất.
Con quỷ có thân hình cao to đó đứng đậy, một chân đẫm mạnh xuống, có tiếng nứt ghê người vang lên, những con quỷ xung quanh rùng mình.
Đúng lúc này thì có một bầy quỷ bay từ hướng Tây và hướng Nam lại lần lượt hạ xuống, con quỷ kia vội vàng quỳ xuống run run nói: 'Tham kiến Tạp Lạc Lâm đại nhân, tham kiến Bối Đệ đại nhân"' Tất cả các con quỷ cũng quỳ xuống theo hắn, không có con nào dám ngẩng đầu. Thủ lĩnh hai bầy quỷ vừa đến là nữ, dung mạo xing đẹp, ai cũng mặc váy lễ phục đen tuyền khả giống nhau, tôn lên làn da trăng ngần, cái váy vừa sâu cổ vừa được xẻ cao, gần giống như sườn xám trong thế giới của Hàn Tiến, đôi chân dài to nhìn rất gợi cảm.
Tuy hai người bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng tuyệt đối không phải là chị em. Ngoài việc xinh đẹp ra, con quỷ mang tên Tạp Lạc Lâm có khí chất cương nghị, mà con tên là Bối Đệ lại có xu hướng ôn hòa, hơn nữa, nét mặt họ cũng khác nhau, Tạp Lạc Lâm ngơ ra nhìn thanh than đó, con người như xoay tròn, là một nỗi đau và bi thiết không thể đo được, Bối Đệ thì khá là bình tĩnh, tuy ánh mẳt có một thứ cảm xúc gì thoáng qua nhưng không có gì gọi là đau thương, một con quỷ đứng cạnh Bối Đệ còn lộ ra một nụ cười, nụ cười nước đục thả câu, nhưng cũng thoảng qua rất nhanh.
Tạp Lạc Lâm ngẩng lên trời, gào lên một cách thê lương, tiếng gào cao dần rồi cuối cùng không nghe thấy nữa, những con quỷ đứng sau cũng gào lên.
Cổ họng của Tạp Lạc Lâm vẫn rung mạnh, nhưng không phát ra tiếng, cảnh tượng này quá quái dị, thực tế, chỉ có người bình thường không nghe thấy được, còn tất cả những con quỷ hút máu đều vẫn nghe thấy sự run rẩy như ngấm vào tận xương tủy.
Tiếng gào thét vô thanh phá vỡ không trung, lấy đó làm trung tâm, xung quanh mở dần ra, trên cao nguyên Bái Đặc Minh, quỷ hút máu đang chơi đùa với trò chơi của mình, tất cả những gì liên quan đến thịt, máu và sinh mạng đều có thể trở thành đồ chơi của chúng, khi tiếng thét đó xuyên qua thì những con quỷ đều đông lại, tiếp đó từng con bay lên không, nhằm thẳng về phía có tiếng thét, quên đi bản thân mình, có thể cự tuyệt sự triệu tập của thống lĩnh đại nhân, nhưng tuyết đối không dám bỏ qua sự bi thương của đức tối cao.
Ở nơi xa hơn, cửa vào của thành Địa Hạ, một người áo đen thân hình khôi ngô đang ngồi trên một tảng đá xanh, trong tay còn có một cái cốc bát giác hồ phách, chỉếc cốc có đựng chất dịch đỏ, nghe thấy tiếng thét, hẳn ta đứng đậy, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, hẳn lẩm bẩm: “Là gì.. .là gì có thể khiến Tạp Lạc Lâm đau buồn đến vậy.
Tạp Lạc Lâm đầu đập xuống đất, ôm thanh than đó vào lòng, rồi phát ra những âm thanh người ngoài khó có thể nghe thấy được, rồi có cả nước mẳt máu rơi ra.
“Tạp Lạc Lâm tỷ tỷ, chuyện đã thế này rôi, muội thấy…” Bôi Đệ lên tiếng.
“Im ngay!” Tạp Lạc Lâm ngắt lời Bối Đệ.
Bối Đệ dừng lại, cười nhạt, nàng cũng là vua quỷ hút máu, trước mặt người khác bị chỉ trích, nên cảm thấy hơi khó chịu.
Tạp Lạc Lâm từ từ đứng đậy, nàng đợi giây lát rồi bắt đầu ngâm nhẹ thần chú, từng trận sóng ma pháp truyền ra xung quanh, con quỷ hút máu nào cũng biến sắc, bọn chúng không biết vua của mình muốn làm gì.
Một đám mây đỏ rực như máu sập xuống, bên trong có các loại hình vẽ nhấp nháy, rồi càng ngày càng rõ hơn, quỷ hút máu nhìn thấy một chiến sĩ khôi ngô múa thanh trường kiếm, với sự che khuất của ánh sáng vàng kim, lưỡi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực một con quỷ hút máu.
Tiếp đó toàn bộ trận đấu được tái diễn lại, khi nhìn thấy con quý đó không màng tới sự an nguy của đồng loại mà định chạy trốn, ảnh mắt của Tạp Lạc Lâm lộ rõ sát khí, vì con quỷ đó từ đầu chí cuối không giúp đỡ gì đồng loại, chỉ lo cho bản thân tháo chạy. Có lẽ bọn quỷ kia không có cách nào nhìn được câu chuyện bên trong, nhưng tuyệt đối không giấu được nàng.
“Sinh mệnh của chúng ta rất đài, vì vậy muội nhất định phải cẩn thận, nhất định phải giữ cho chặt thứ mà mình yêu quý nhất!” Tạp Lạc Lâm lạnh nhạt nhìn con quỷ hút máu đứng cạnh Bối Đệ: “Ta nghĩ ngươi hiểu ta muốn nói gì”
Mặt con quỷ đó biển sắc, nó vội trốn vào sau lưng Bối Đệ.
“Ngươi dám!" Bối Đệ tức giận quát: “Nếu con ta mà có chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Hừ...muội cho rằng ta sẽ tha cho muội?” Tạp Lạc Lâm cười, một nụ cười thật thảm mà lại đáng sợ: “Bối Đệ, ta thề! Sẽ có một ngày, ta sẽ cho muội trải nghiệm nỗi đau của ta ngày hôm nay!”
Bọn quỷ xung quanh im lặng không nói một lời, bọn chúng biết hai bà vua của mình luôn chèn ép nhau, vì vấn đề người thừa kế mà luôn đấu đá nhau, nhưng chưa từng công khai mà thôi, hôm nay nói toẹt ra thể này làm cho chúng sợ sệt đến đỉnh điểm.
Sắc mặt Bối Đệ thay đổi bất định, hồi lâu mới nói nhỏ: ‘ Tỷ tỷ hiểu nhầm rồi…”
“Bây giờ giải thích, không cảm thấy là đã quá muộn rồi sao?” Tạp Lạc Lâm lạnh nhạt nói: “Bố Lai Khắc!”
“Có, đại nhân"' tên quỷ hút máu có thân hình cao lớn lạ thường lên tiếng.
“Ngươi cũng nhìn thấy mặt chúng đúng không? ta cho người 3 ngày, bắt sống chúng về trước mặt ta” Tạp Lạc Lâm dằn từng tiếng: “Nếu quá 3 ngày thì ngươi không cần quay về nữa"
“Tuân mệnh, đại nhân”
Hàn Tiến ở cách đó mấy chục dặm không hề biết chuyện gì xảy ra, tâm trạng hắn rất tốt, Tiên Ni Nhĩ cũng vậy, con rùa lớn như chiếc thuyền đạp sóng vậy, tốc độ tuy không quá nhanh mà lại ổn định.
Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ nhanh chóng đuổi kịp đám đông, có hai thôn dân tách nhóm ra chỉ vào một đứa bé gái nói: “Đại nhân, đại nhân, xin hãy cứu lấy đứa trẻ của chúng tôi, hãy mang nó đi, cầu xin ngài đấy, đại nhân!”
Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ ngỡ ngàng, hai người đều nhìn thấy rõ, đó chính là bẻ gái cho họ hoa quả lúc nãy.
“Khoan” Tiên Ni Nhĩ nói, nàng nhảy xuống khỏi lưng con rùa, đón lấy đứa trẻ rồi lại leo lên lưng rùa.
Đứa bé đó rất ngoan ngoãn, nhưng khi Hàn Tiến bắt đầu cho rùa đi chuyển thì nó đột nhiên khóc thét lên: “Cha, mẹ...con cần cha, con muốn mẹ cơ...” Hàn Tiến làm bộ không nghe thấy, đứa bẻ không chịu yên, bắt đầu giãy giụa, dùng tay túm lấy Tiên Ni Nhĩ: “Con muốn mẹ cơ..”
“Ngoan nào bé, đừng lo cho họ, đến phía trước kia đợi họ, nghe lời nào” Đứa trẻ vẫn gào thét, thực ra có chạy cả buổi chiều thì họ cũng không kịp, nếu không phải vì con thì có lẽ họ đã yên phận ở lại nơi đó rồi, có cố chạy nữa thì nếu không bị giết chết thì cũng sẽ chết vì mệt.
“Mẹ ơi...” Giọng con bé đã khản đặc.
“Dừng lại chút đi!” Tiên Ni Nhĩ nói.
Hàn Tiến thở dài cho dừng con rùa lại.
“Có thể bảo nó nằm xuống không?"' Tiên Ni Nhĩ hỏi.
“Có thể”
“Lên đi, nhanh lên đây!” Tiên Ni Nhĩ vẫy tay gọi.
Cặp vợ chồng trẻ đó ngẩn ra, nước mắt cứ thế trào ra, bọn họ cảm ơn rối rít, rồi lần lượt trèo lên lưng rùa, đứa trẻ đó vươn ra khỏi người Tiên Ni Nhĩ rồi sà vào lòng mẹ nó, hai mẹ con ôm nhau mà khóc, người thanh niên đó nhìn Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ đầy cảm kích.
“Đại nhân hãy cứu lấy con tôi”
“Đại nhân, chúng tôi chỉ có một đứa con, cầu xin ngài, có được không''
Những thôn dân thấy vậy thì vây lại, nhưng bọn họ không đám cho con lên, chỉ biết nhìn Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ, Hàn Tiến lấy tay đập vào trán mình, hẳn biết là sẽ có chuyện này mà, vì vậy lúc nãy mới vội đi. Thực ra, Hàn Tiến là người mâu thuẫn, hay nói cách khác, vì kinh nghiệm và tuổi tác nên hẳn vẫn chưa định tính, Hàn Tiến muốn làm người tốt nhưng lại bị hiện thực và lợi ích vây quanh; hắn muốn làm người xấu nhưng lại không kiên quyết, không triệt để, thường mắc sai lầm là trái tim quá mềm yếu.
“Có thể cho tất cả chúng lên được không?” Nhìn những cặp mắt kì vọng xung quanh Tiên Ni Nhĩ cũng động lòng thương cảm.
“Ma lực của ta...” Hàn Tiến chống chế một cách yếu đuối, hắn không chỉ muốn thuyết phục Tiên Ni Nhĩ mà còn đang cố thuyết phục bản thân mình.
“Ma lực không còn thì chúng ta còn có thời gian, còn có ma tinh, nhưng sinh mệnh mất đi rồi thì khó có thể lấy lại” Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng nói: “Có thể không?"
“Ta có thể nói không thể sao?” Hàn Tiến cười gượng: “Chúng ta xuống đi để cho chúng lên.
“Haizzz, đúng là liền sẹo thì quên đau ngay được...” Vừa mới lúc nãy hắn còn hối hận không đuổi thôn dân đi sớm, nay lại... hắn không biết phải hình dung mình thế nào.
“Cho bọn trẻ lên đi” Tiên Ni Nhĩ nói.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân..”
“Cầu cho thần linh phù hộ cho ngài.
Thôn dân rất kích động, vừa cảm ơn vừa đưa con lên lưng rùa, điều làm Hàn Tiến ngạc nhiên là họ có tính khiêm nhường, họ chỉ cần con họ lên, chứ mình thì không tranh giành gì, hai vợ chồng kia đỏ mặt, để con lại rồi trèo xuống, nhường chỗ cho hai đứa trẻ khác.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Ma Tín Khoa và Tát Tư Âu đột nhiên nghe thấy phía sau có âm thanh lạ thường, quay lại nhìn thì cả bọn tròn mắt ra nhìn, có khoảng 8, 9 con thú lớn xểp thành hàng đến gần, Hàn Tiến và Tiên Ni Nhĩ ngồi trên con đầu tiên nhìn xuống chỗ họ.
“Đây là cái gì?” Ma Tín Khoa hét lớn.
“Lên rồi hãy nói” Hàn Tiến cho con rùa dừng lại.
Ma Tín Khoa, Tát Tư Âu, còn cả bọn Khởi Lệ nữa lần lượt kéo nhau lên lưng rùa, theo hiệu lệnh của Hàn Tiến, con rùa chậm rãi đứng đậy, và chạy nhanh hơn.
Ma Tín Khoa nheo mắt nhìn về phía sau, tất cả thôn dân đều chen lên lưng rùa không biết là vì cảm kích hay là vì quá hưng phấn, hắn thấp thoáng nghe thấy tiếng nức nở.
Khởi Lệ ngồi nép vào gần người Hàn Tiến hỏi: ''Đây là ma thú gì vậy?”
“Ta cũng không biết đây là cái gì” Hàn Tiến lắc đầu, tứ thánh thú, đó là cách gọi của đạo môn, không có cách nào giải thích cho Khởi Lệ hiểu cả.
“Lạp Phi Nhĩ, ta...hận ngươi!” Ma Tín Khoa cắn răng nói: “Tại sao không sớm lôi thứ này ra hả?”
“Ta đã hỏi rồi” Tiên Ni Nhĩ cười đáp.
“Thế tên này giải thích thế nào?”
“Thì huynh ấy nói là biết quá nhiều ma pháp nên không nhớ ra, may là Lôi Triết nhắc đến mới nhớ”
“Đệ...đệ biết bao nhiêu ma pháp?” Ma Tín Khoa gần như ré lên: ''Bây giờ, đệ kể từng cái ra, sau này ta sẽ nhắc đệ lúc nào nên dùng cái gì!?”
‘'Tiếc là đệ hiện không còn ma lực nữa, nếu không...hai người tin không, đệ có thể biến người thành tượng, lấy ai thí nghiệm bây giờ...” Hàn Tiến ra bộ suy nghĩ.
Ma Tín Khoa biến sắc, hắn đột nhiên nhớ đên mấy loại ma pháp như gia trì hay hiệu quá, đầu tiên phải khóa tinh thần vào một sinh mệnh nào đó, sau đó mới khai triển, cũng tức là, nếu hắn ép nữa thì Hàn Tiến nhất định sẽ biến hắn thành mục tiêu, Ma Tín Khoa cười trừ: “Ha ha.. .đệ chớ cho là thật, bọn ta chỉ đùa thôi mà"
“Đệ thấy huynh nói rất có lý” Hàn Tiến bật cười.
Ma Tín Khoa cảm thấy căng thẳng, bắt đầu nhìn đông nhìn tây, cuối cùng dừng lại nói Tát Tư Âu, lại còn có ra hiệu bằng mắt, Tát Tư Âu vừa tức vừa cười, nhẹ nhàng nói: “Lạp Phi Nhĩ, đệ tạo ra mấy con thú thây ma này, có phải là lãng phí rất nhiều ma lực không? Không ngờ.. .tim đệ mềm thật đấy”
“Không liên quan đến đệ” Hàn Tiến chỉ chỉ Tiên Ni Nhĩ, đến bây giờ hắn vẫn xót vì tiêu hao quá nhiều năng lượng: “Nếu không phải muội ấy làm loạn lên thì…”
“Huynh nói cái gì?” Tiên Ni Nhĩ bật lại ngay.
Hàn Tiến cười ha ha, trước kia họ phối hợp tuy ăn ý, nhưng Tiên Ni Nhĩ trên mặt có thêm cái mặt nạ nên luôn có cảm giác xa cách, bây giờ Tiên Ni Nhĩ đã để lộ mặt ra, cảm giác xa cách đó dần dần biến mất, nếu là trước kia thì có thể không có ai chọc Tiên Ni Nhĩ làm gì cả.
“Quả nhiên không hổ là tinh linh lương thiện à…” Ma Tín Khoa tán thưởng.
‘Lạp Phi Nhĩ, ma lực của đệ đã hết rồi sao? Còn có thể chiến đấu không?” Tát Tư Âu hỏi.
“Không vấn đề gì...” Nụ cười của Hàn Tiến như đông cứng lại, hắn cảm nhận, một đám qủy hút máu dày đặc xuất hiện trước mặt, đồng thời đuổi theo họ.
“Thiên hồn địa hào, cửu cung quang huyền, mở!” Hàn Tiến khởi động khẩu quyết.
Từ phía xa, 9 cái gương đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt, từng cột ánh sáng chiếu thẳng lên trời, đám quỷ hút máu đang bay chợt cảm thấy chói mắt, sau đó cả thế giới đã đổi khác, đâu đâu cũng là sao, đội hình lũ quỷ loạn lên, bọn chúng không biết nên bay về phía nào.
Khi phi hành viên hay chim đi trú ban đêm bay trên biển sợ nhất là gặp phải tình trạng này, bọn họ hay cảm giác của họ có sai lệch lớn, hiện tượng này gọi là mộ địa xoáy ốc, có thể hiểu là cảm giác xuất hiện lệch lạc đáng sợ.
Đối với bầy qủy hút máu , sau khi nắm được kĩ năng bay thì chúng chưa gặp phải tình trạng này bao giờ, đội hình bỗng chốc hỗn loạn, thậm chí còn va chạm lẫn nhau, con nào thể lực yếu thì bị va vào rồi rớt xuống như hòn đá vậy, nhưng vẫn cố vỗ cánh bay lên, sau đó lại bị va vào, đến con thống lĩnh cũng bị mất phương hướng.
Có một số chọn chắc một ngôi sao rồi bay bạt mạng về phía đó, chọn một vật tham chiếu cũng là một cách tốt, nhưng vị trí của mấy ngôi sao giả đó thay đổi liên tục, kết quả là chúng đi thành vòng tròn, hơn nữa đều cho là mình bay đúng, gọi bạn bay theo mình, kết quả đã loạn càng loạn hơn.
Tiên Ni Nhĩ thấy thần sắc Hàn Tiến có gì không đúng vội hỏi: ‘'Sao thế?”
“Mấy con quỷ đó đuổi kịp rồi” Hàn Tiến thở dài.
Bọn Tát Tư Âu, Ma Tín Khoa đồng loạt quay về sau nhìn.
“Nhìn gì chứ? Bây giờ chúng đang bị ma pháp của đệ trói chặt rồi”
“Trói chặt??” Tát Tư Âu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói, "Đệ có thể trói được chúng trong bao lâu?”
“Không biết, xem vận may thế nào” Hàn Tiến đáp, “Số may thì có thể đến được lúc trời sáng, nếu đen đủi thì sẽ nhanh thôi, chúng sẽ đuổi kịp chúng ta”. Năng lượng của hắn có hạn, những nguyên liệu có thể tận dụng được được lại hạn hẹp, vì vậy trận địa cửu cung huyễn không phát huy được uy lực vốn có. Mấy con quỷ đó không ngừng rơi xuống đất, chỉ khi nào có con quỷ hút máu va vào cái gương nào đó làm nó vỡ thì trận đồ đó mới biến mất, cứ cho là mấy chiếc gương có nguyên vẹn thì mấy con quỷ rớt xuống đất thì chỉ cần nhắm mắt bay thẳng ra khỏi phạm vi của trận đồ là được, vấn đề là lúc nào chúng mới có thể bình tĩnh lại.
“Vận may? Là ý gì?” Tát Tư Âu không hiểu, với kiến thức ma pháp của hắn, hoặc là làm được, hoặc là không làm được, vận may có tác dụng gì?
“Lát nữa sẽ nói” Hàn Tiến quay đầu nhìn Lôi Triết, “Lôi Triết, huynh lại dẫn đường đi, bây giờ chúng ta càng tránh đường lớn càng an toàn"'
“Ta…ta có thể không chế nó không?"' Lôi Triết kinh ngạc nói.
“Huynh bảo ta đi đâu là được”
Hàn Tiến không muốn đánh cược vận may, đó là cảm giác không có kiểm soát nhất, nhưng lần này, hắn lại cược đúng, chạy cho đến khi linh lực của con rùa tiêu tan, sau đó hắn lại chế thêm 8, 9 con nữa, cuối cùng chạy cả đêm mà lũ quỷ hút máu vẫn không đuổi kịp.
Nhìn thấy trước mặt có một thôn xóm, mà linh lực của con rùa cũng lại cạn dần, Hàn Tiến nhảy xuống khỏi lưng rùa, cả đội cũng xuống theo, hắn không còn năng lượng chế tạo bùa nữa, cả đêm, cả đội có thể ăn ngủ, chỉ có hắn và Lôi Triết thì không.
Lôi Triết chỉ cần chỉ đi đâu thì hắn lại phải niệm để điều khiển cả 9 con rùa, bây giờ hắn quá mệt mỏi rồi.
Hai loạt thần chú huyền vũ khởi thánh đã tiêu hao của hắn gần vạn đơn vị năng lượng, năng lượng của bản thân hắn chỉ có hơn một trăm, một lúc tiêu hao nhiều như vậy hắn xót lắm, nói không thì đúng là lừa mình lừa người, nhưng thấy mọi người vui vẻ như vậy cũng có thể coi là một kết quả.
Cả đội nhảy xuống đất mà Ma Tín Khoa vẫn có thể ngủ ngon như không, lại còn có Hi Nhĩ Na và lính đánh thuê nữa, Hàn Tiến muốn bốc hỏa luôn, thật không công bằng, hắn khua khua tay, con rùa đột nhiên biến mất, bọn Ma Tín Khoa rơi bịch xuống đất.
Nhưng thể lực tên này tốt, hắn lăn xuống dưới đất bèn nhảy cẫng lên, “Có chuyện gì vậy? Qủy hút máu đến sao?!”
“Không có gì, thú thây ma biến mất rồi” Hàn Tiến cười ung dung đáp.
“Đúng vậy, rất đột ngột” Tiên Ni Nhĩ khẽ thở dài.
Hi Nhĩ Na không nghe ra có gì khác thường, thầm than đen đủi, Ma Tín Khoa bán tín bán nghi nhìn Hàn Tiến, rồi lại nhìn Tiên Ni Nhĩ, ‘'Sao...sao mấy con đằng kia sao không biến mất, mà chỉ có con này?”
“Đệ cũng không rõ”
Ma Tín Khoa há hốc mồm, nhưng hắn khỏe mạnh hơn người, hắn lầm bầm gì đó rồi ngồi phịch xuống đất, nói thật hắn vẫn còn buồn ngủ.
“Tát Tư Âu, huynh đến trấn trước mặt nghe ngóng xem thế nào, mọi người sẽ đến đó” Hàn Tiến nói.
“ừm" Tát Tư Âu gật đầu.
“Tôi cũng đi” Lôi Triết đứng đậy.
“vết thương của huynh…”
“vẫn có thể đi lại được mà" Lôi Triết cười nói, hắn thực sự chỉ muốn làm gì đó cho mọi người.
“Vậy cùng đi, cẩn thận đấy” Hàn Tiến ôn tồn nói.
“Là huynh đã cứu mọi người” Tiên Ni Nhĩ nhìn theo bóng của Tát Tư Âu và Lôi Triết chậm
rãi nói.
“Ta cũng vì cứu mình mà thôi” Hàn Tiến cười nói.
“Mấy tháng trước, huynh có thể ung dung chạy thoát vòng vây của vài trăm kị sĩ ở thành Thánh Quan, chắc là có ma pháp rất đặc biệt phải không? Muội nghi ngờ.. .mấy con quỷ hút máu đó có thật có thể hại đến huynh không?”
“Một mình ta tháo chạy?"' Hàn Tiến ngừng đôi chút rồi nói, “Nhưng tài sản của ta ở đây, chắng lẽ nào ta từ bỏ tất cả sao?”
“Tài sản?ý huynh là...”
“Ví như Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, Ma Tín Khoa"' Hàn Tiến cười đắc ý, “Còn có muội, Khởi Lệ nữa”
Tiên Ni Nhĩ vừa tức vừa buồn cười, nếu Hàn Tiến nói thật, làm gì có ai coi người khác là tài sản của mình không chứ? Nếu Hàn Tiến đùa, nhưng hắn đúng là không bỏ mặc mọi người.
“Tình bạn là vô giá!” Tiên Ni Nhĩ lườm Hàn Tiến.
“Đương nhiên, thế nên đù có chuyện gì ta cũng không thể từ bỏ”
“Huynh...” Tiên Ni Nhĩ nhìn cái bóng của Hàn Tiên, hơn nửa năm trước hắn là người bình thường, một tiên tri không có năng lực tiên đoán mà thôi, hôm nay, Hàn Tiến thiết lập ma pháp trói chân bọn quỷ hút máu, lại tạo thây ma giúp mọi người chạy trốn, có thể nói nếu không có Hàn Tiến thì kết cục của bọn họ sẽ ra sau, trong một thời gian ngắn, từ một người bình thường trở thành trụ cột của cả nhóm, tốc độ trưởng thành khiến người ta phải khâm phục.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tát Tư Âu và Lôi Triết đi không lâu thì quay lại, Lôi Triết mừng rỡ ra mặt nói, “Thật không ngờ một đêm chúng ta có thể đi xa đến vậy! hơn nữa phương hướng không hề sai. Đi về phía trước khoảng hơn hai mươi dặm nữa là đến Tây thành rồi!”
“Tây thành.. .có chắc đảm bảo an toàn không?"' Hàn Tiến hỏi.
“Không vấn đề" Lôi Triết gật gù đáp, “Cứ cho đội quỷ hút máu đều tập trung ở đây thì cũng rất khó tấn công Tây thành"'
“Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, đi thông báo với thôn dân, đi tiếp là đến Tây thành rồi, bảo họ tiếp tục lên đường"
“Vâng, thiếu gia” Tư Đệ Nhĩ Bá Cách nhảy lên, chạy thẳng về phía sau.
“Lôi Triết, huynh không vấn đề gì chứ?” Ánh mắt Hàn Tiến lại dừng lại nơi người Lôi Triết.
Lôi Triết ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ý của Hàn Tiến, hắn ậm ừ nói, “Yên tâm, bọn họ sẽ không nhận ra ta đâu, ta có cách của ta”
“Thế thì được, mọi người cũng chuẩn bị đi” Hàn Tiến quan sát mọi người một lượt,
“Hi Nhĩ Na, lại đây, ta có chuyện muốn nói với muội”
Mọi người có vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Ma Tín Khoa vẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh, hắn trừng to mắt, ngơ ngơ nhìn Hàn Tiến.
Hi Nhĩ Na thì lại không màng gì, tung tăng theo Hàn Tiến, ai ngờ hắn ta chỉ nói vài câu Hi Nhĩ Na đã đỏ bừng mặt, cử chỉ không tự nhiên lắm.
Ma Tín Khoa nhìn theo không chớp mắt, trán hắn căng ra, hắn cấu véo cái tai của mình, chỉ muốn cầm kiếm xông ra hỏi xem có chuyện gì, nhưng thâm tâm hắn lại tin tưởng Hàn Tiến và Hi Nhĩ Na.
Đến Tiên Ni Nhĩ cũng hiếu kì, nàng gần như ngừng thở, hai cái tai nhọn hoắt không ngừng cử động, cố gắng nghe ngóng chuyện bên đó.
“Muội không biết, bây giờ Ma Tín Khoa sắp điên rồi...đừng nhìn, tuyệt đối không được nhìn...điều này chứng tỏ Ma Tín Khoa rất coi trọng muội...ha ha, nếu muội còn làm mấy động tác đó thì Ma Tín Khoa sẽ xông ra chém người mất.. .không phải ta làm khó hai người, muội như vậy là không đúng.. .Trừ phi muội muốn đuổi Ma Tín Khoa đi.. .đối phó với đàn ông giống như huấn luyện ngựa vậy, không nên buộc đây cương quá chặt, cũng không được dùng roi da đánh...biết khi đàn ông đánh giá phụ nữ, biết theo thói quen đánh giá điểm gì đầu tiên không? Hiền thục.. .phụ nữ có thể không đẹp nhưng không thể không hiền thục, làm theo cách đó sẽ mang lại cho muội một bất ngờ đó...
Tiên Ni Nhĩ suýt nừa ngã ngửa ra cười, không khỏi nhìn Ma Tín Khoa với ánh mắt thông cảm, chỉ nói đến đầu óc thì Ma Tín Khoa còn kém Hàn Tiến nhiều, có Hàn Tiến giúp Hi Nhĩ Na, những ngày về sau của Ma Tín Khoa sẽ ảm đạm lắm đây!
Được một lúc thì Hàn Tiến và Hi Nhĩ Na quay lại với cả nhóm. Ma Tín Khoa chạy ra hỏi:” Hai người lúc đó ở bên đó nói gì vậy?”
“Nói chút chuyện đoàn quân đánh thuê” Hàn Tiến cười đáp, không thể lại trêu Ma Tín Khoa, nếu không có người sẽ lật mặt.
“Không cần huynh quản!"' Hi Nhĩ Na lườm hắn ta, nàng cũng nhận ra Ma Tín Khoa giờ rất căng thẳng, lo lắng, trong lòng vô cùng vui sướng.
“Ta...tại sao ta không thể quản?” Ma Tín Khoa càng lo hơn, quan trọng là thần sắc của Hi Nhĩ
Na lúc nãy, hắn quen nàng bao nhiêu năm, nhưng chưa từng thấy Hi Nhĩ Na thẹn thùng như vậy bao giờ, hắn cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung ra.
“E hèm...” Hàn Tiến ho khan, nói thừa! lúc nãy đã nhắc đi nhắc lại rồi, con gái cần hiền thục dịu đàng, Hi Nhĩ Na rốt cuộc có nghe không vậy?!
“Ai da!” Hi Nhĩ Na phản ứng lại, cố làm ra vẻ yếu đuối, lại còn đưa mắt nữa:
“Nhiều người thế này...đợi lát nữa muội sẽ nói sau, được không? Được không mà...”
Bọn người Tát Tư Âu đều tròn mắt ra nhìn, bọn họ đã quen với một Hi Nhĩ Na tính khí thất thường; đã bao giờ thấy nàng bộc lộ thần sắc như thế này đâu? Đến Ma Tín Khoa cũng chết trân, mãi mới lắp bắp vài câu, “Muội., .không sao chứ? có phải không cẩn thận để quỷ hút máu cắn phải không?”
Hi Nhĩ Na nổi giận lôi đình, hận nỗi không thể đấm bốp vào mặt hắn, sau đó dẫm cho nát bươm; nhưng câu nói của Hàn Tiến vẫn văng vẳng bên tai, nàng cố gắng khống chể cảm xúc của bản thân, xoay xoay người hờn dỗi nói, “Đáng ghét...” nhưng nàng dùng sức hơi mạnh nên làm cho Ma Tín Khoa lảo đảo.
Đúng lúc này mấy thôn dân đều đã được thông báo là đi thêm hai mươi dặm là đến Tây thành liền lục tục kéo nhau đến gần bọn Hàn Tiến,, chìa tay tại đây, bọn họ muốn biểu lộ sự cảm kích của mình, nhưng bọn họ khác với quý tộc, chưa từng được học hành, vì vậy vốn từ có hạn, quay đi quay lại vẫn là hai chữ cảm ơn.
Có vài người dẫn đầu còn bảo thôn dân lấy tiền ra, nói là trả hoa hồng cho bọn Hàn Tiến, nhưng Hàn Tiến đâu có màng đến số tiền đó, hắn cũng đâu phải cứu đám thôn dân này vì tiền. Hai bên đưa qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Tiên Ni Nhĩ đứng ra nói mãi, bọn họ sau khi vào thành không thể không tìm việc, còn phải sống sót qua ngày nữa, vì vậy số thôn dân mới không đưa tiền nữa.
Hàn Tiến không quen với cảnh này chút nào, quay bên này nói cảm ơm; quay bên kia đáp tạ, quá chán! Hắn thực sự muốn đánh một ai đó.
Khó khăn lắm mới thoát được đám đông này, để tránh trên đường gặp họ Hàn Tiến đã cố tình đợi, mọi người rẽ vào thôn trước mặt ăn nghỉ rồi mới đi ra đường lớn.
Ngoài Hàn Tiến không có tâm trạng ra còn mọi người đều rất vui vẻ, dù gì bọn họ cũng đã được nghỉ ngơi cả một đêm, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Ma Tín Khoa đã quên biến chuyện không vui vừa nãy, Hi Nhĩ Na dẫn đầu, có lẽ là do bản năng của chiến sĩ chăng, còn những người khác hiếu kì có thể đi tụt lại sau ngó nghiêng...
Nếu bọn họ biết sau họ khoảng 3 dặm có vô số con quỷ hút máu đang tập trung lại tìm kiếm lùng sục chắc họ đã chạy như bay rồi.
Vì thể chất đặc biệt nên quỷ hút máu bình thường không có mồ hôi, nhưng con quỷ tên Bố Lai Khắc kia giờ này lại đang đẫm mồ hôi, hai tay hai chân run lẩy bẩy.
“vẫn chưa tìm thấy sao?” Khả Lạc Lâm nói, vì muốn bắt hung thủ, vì muốn báo thù cho con trai, nàng đã tận tay tham gia vào chiến dịch lùng bắt này, “Tại sao không đến nơi khác xem?”
“Đại nhân, chúng chắc chắn chưa đi xa được!” Bố Lai Khắc nói chắc như đinh đóng cột,
''Bọn chúng có tổng cộng hơn 400 người, lại không có xe ngựa, tuy chúng tôi bị ma pháp quái lại trói chân, nhưng trong thời gian đó chúng cùng lắm chỉ đi được mười mấy dặm mà thôi, tôi đoán, chúng chỉ đang trốn trong ma pháp trận mà thôi!”
“Ngươi nói chúng vẫn còn quanh đây?”
“Chắc chắn, đại nhân, tôi xin dùng tính mệnh để đảm bảo!”
“ừm” Khả Lạc Lâm khẽ gật đầu, nàng cũng tin vào phán đoán của thuộc hạ.
Nhóm người đó do một đội đánh thuê và hàng trăm thôn dân tổ hợp thành, nếu đội quân đánh thuê bỏ mặc sự sống chết của thôn dân, tháo chạy một mình có lẽ đã đi được rất xa, nhưng mấy thôn dân đó không thể nào tháo chạy được, càng không thể biến mất toàn bộ, chắc chắn là đang trốn ở đâu đó thôi.
Bên này, bọn Hàn Tiến đã gần đến Tây thành, sau khi nội bộ Bái Đặc Minh bị chia rẽ, các thành chủ đều cố gắng kiên cố sào huyệt của mình, phòng bị Tây thành sắp tiến kịp được với thủ phủ rồi, toàn bộ tường thành cao lớn được làm từ gạch chuyên dụng, chính là cương thạch chế theo phương pháp luyện kim thuật, có tính vật lý mạnh, và phòng ngự ma pháp. Gần mỗi cửa thành còn có hai quá pháo ma tinh, còn về uy lực của ma tinh thì thuộc về bí mật quân sự.
Sau tường thành là rất nhiều tháp phòng ngự và lầu tiễn, khung cảnh hoành tráng này khiến cho người ta nghẹn thở mà nhìn trân trối, thậm chí còn làm cho người ta nghi ngờ, trong Tây thành rốt cuộc có bao nhiêu ma pháp sư?
Cổng thành được canh phòng nghiêm ngặt, có khoảng vài trăm chiến sĩ được trang bị vũ trang kiểm tra người qua lại, bên ngoài thành có rất nhiều người muốn vào thanh, nhưng lại không ai muốn ra, tin tức về bọn quỷ hút máu đã lan ra ngoài.
Tây thành không có đủ quân đội đi vây bắt quỷ hút máu nhưng bảo vệ thành chủ chắc không vấn đề gì, đương nhiên cái này phải xem quyết tâm của lũ quỷ lớn đến đâu.
Đợi cả nửa ngày mới đến lượt bọn Hàn Tiền, mấy chiến sĩ nhìn thấy huy chương trên người Ma Tín Khoa liền tươi cười đón tiếp, thậm chí không cần kiểm tra, cho cả bọn vào luôn.
Bọn họ biết thế nào là môi hở răng lạnh, nếu quỷ hút máu thật sự bao vây Tây thành thì đội quân đánh thuê này sẽ trợ chiến cho họ, ngày xưa họ không hoan nghênh quân đánh thuê lắm, vì tính tình những người này không chịu được ép buộc, ngày nào cũng đem lại rắc rối, bây giờ lại hi vong quân đánh thuê tập trung về đây, nếu đủ thì có thể chia bớt quân chính quy ra triển khai phản công.
Nửa năm nay, Hàn Tiến đã đi nhiều nơi rồi, nhưng chưa lần nào được hoan nghênh như lần này, quan chỉ huy cổng thành còn phải 4 chiến sĩ cấp cao dẫn đường cho họ, hỏi han này nọ, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ quan tâm, khi biết mấy người không muốn ở lại quán trọ mà thuê hắn một nhà riêng thì có một chiến sĩ chạy lại, không cần hỏi ở bao lâu đã liên hệ được chỗ nghỉ cho cả bọn.
Căn nhà này thuộc về một thương nhân, ông ta cũng hi vọng làm hàng xóm với mấy người này, vì vậy tiền thuê rất rẻ, một tháng mới có một đồng vàng.
Khi mấy võ sĩ sắp đi đã thương lượng với bọn Hàn Tiến, hi vọng Hàn Tiến đến trung tâm thành báo cáo, ngộ nhỡ qủy hút máu tấn công Tây thành thì có thể phối hợp với quân đánh thuê chiến đấu lại, nếu không có sắp xếp trước đến lúc đó sẽ loạn cả lên, Hàn Tiến không hề do dự nhận lời luôn.
Last edited by baongoc; 10-11-2011 at 06:01 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc