Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 40: Tai nạn nho nhỏ.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Cả bọn Ma Tín Khoa còn đang nói chuyện, Hàn Tiến lại tránh vào trong rừng, nói chuyện một chút là được rồi, hắn không muốn lãng phí thời gian vào nói chuyện phiếm, nói cho nghiêm khắc thì hắn yêu cầu với bản thản nghiêm khắc hơn với bọn Ma Tín Khoa, nỗ lực bỏ ra cũng nhiều hơn, chỉ là người khác không nhận ra hắn đang tu luyện mà thôi.
Hàn Tiến trầm ngâm hồi lâu, ngón tay hắn hua hua vào không trung, một luồng sáng đen như mây mù xuất hiện nơi đầu ngón tay của hắn, rồi biến thành một phù duyên lạ thường.
Hàn Tiến thở dài, mấy ngày này hắn hấp thụ năng lượng của mấy chục ma tinh Hắc Nha, tuy hắn có thể dùng chúng để khống chế nguyên tô hắc ám, tránh được ảnh hưởng với cơ thể, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy không thoải mải, bây giờ có thể nói đã trục xuất được tất cả nguyên tố hắc ám ra khỏi cơ thể rồi.
Thấy phù duyên đã hình thành Hàn Tiến thấy từ phía xa Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi lại bèn khoát tay nói nhỏ: "Biến!"
Luồng không khí quanh Tư Đế Nhĩ Bá Cách đột nhiên uốn éo, năm quái vật bắt đầu thành hình lần lượt nắm lấy tóc và tứ chi Tư Đế Nhĩ Bá Cách, rồi lôi hắn lên không trung.
"Cứu với..."Tư Đế Nhĩ Bá Cách hét lên, giọng hắn thật chói tai.
"U hồn!" Ma Tín Khoa hét lớn, hắn phi thân lên, thanh kiếm xuyên qua người u hồn như chớp nhưng u hồn đó không biến mất, chỉ là thể hình nhìn mỏng hơn mà thôi.
Tát Tư Âu lẩm bẩm một câu thần chú, pháp trượng hiện lên trên đỉnh đầu, trời bỗng rực sáng, một cột sáng gấp khúc chiếu thẳng từ trên trời xuống, chiếu thẳng vào u hồn.
Sức tàn phá của ma pháp mà Tát Tư Âu khai triển xem ra mạnh hơn kiếm pháp của Ma Tín Khoa, u hồn bị cột sáng đánh trúng biến thành một đám khói xanh, mà trước khi biến mất u hồn đó còn phát ra những âm thanh khiến người ta thấy ớn lạnh, thực ra u hồn là quái vật do nguyên tố hắc ám kết thực lại, không thể phát ra âm thanh, thực tế là bọn họ không nghe thấy mà là cảm nhận thấy mà thôi.
"Chết đi!" Ma Tín Khoa lần thứ hai nhảy lên, đấu khí của hắn có sự thay đổi kì lạ, ánh sáng có phần mờ hơn, một số điểm sáng chói thì ở trên người hắn, giống như quần tinh vậy.
Hàn Tiến tròn mắt há hóc mồm ra nhìn cuộc chiến ở phía xa, đó là gì và gì!? Rõ ràng hắn tạo ra một chú động Ngũ Qủy, vậy cái thứ u hồn đó là cái gì? Hơn nưa cốt lõi của chú động Ngũ Qủy là ở cái động, khiến một vật biến mất từ chỗ cũ và xuất hiện tại vị trí mình đã chỉ định, đứng yên một chỗ thì còn gọi gì là thuật di chuyển nữa?
Bốn u hồn còn lại không biết phản kháng, không biết trốn tránh, khi Tiên Ni Nhĩ nhập cuộc thì bốn u hồn đó bị thịt rất nhanh.
Nguy hiểm đã qua, nhưng bọn Ma Tín Khoa vẫn trong trạng thái cảnh giác cao độ, Tiên Ni Nhĩ tay giữ cung, tay kia chạm mũi tên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, Tát Tư Âu nắm chắc ma pháp trượng, thậm chí căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Có thể điều khiển được sinh vật vong linh như u hồn thì chỉ có pháp sư hệ vong linh, mà mỗi ma pháp sư hệ vong linh đều là kẻ mạnh trong những kẻ mạnh. Thuật sĩ có thể trở thành hiền giả thì có thể lựa chọn hai con đường đi lên, một là tiếp tục tu luyện ma pháp truyền thống thì hắn ta có thể trở thành đại ma pháp sư, còn lại là phù thủy, nói cách khác, bất kì ma pháp sư nào có thể điều khiển được vong linh u hồn thì ít nhất đã là người cấp 9, điều này khiến cho họ cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thời gian chầm chậm trôi, bọn Ma Tín Khoa bất động như tượng, Khởi Lệ và Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng hiểu là nguy hiểm đang đến gần, nhưng bọn họ không làm được gì cả, chỉ có thể trốn trong góc phó thác mình cho số phận.
Sự kiên nhẫn của con người có hạn, không biết được bao lâu thì Ma Tín Khoa không chịu được nữa bèn hét lên: "Là ai? Ra đây mau!" Nếu không phải thấy sợ thì e rằng hắn sẽ thêm chữ "Cút" vào phía sau.
Trong rừng vẫn im lặng, Tiên Ni Nhĩ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại quan sát xung quanh, thị lực và thính lực của nàng tốt vô cùng; vừa nhìn đã phát hiện ra Hàn Tiến.
Hàn Tiến vội nép vào thân cây, thử thò đầu ra nhìn xung quanh, giống như đang tìm kẻ địch trong bóng đêm vậy.
"Không sao đâu" Tiên Ni Nhĩ lên tiếng, "Chắc tên đó đã đi rồi"
"Đi rồi? Vậy hắn bắt Tư Đế Nhĩ Bá Cách làm gì?" Ma Tín Khoa có phần không tin, nói lớn.
"Đừng có tránh không ra gặp người khác nữa, cút ra đây cho ta!"
Xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, xa xa vọng lại tiếng chó sói hú, nhưng hiển nhiên không liên quan gì đến việc có phù thủy ở đây.
"Đúng là đi rồi sao?" Tát Tư Âu cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Mọi người phải làm gì thì đi làm đi" Tiên Ni Nhĩ thu cung tên rồi đi chậm rãi về phía Hàn Tiến.
Hàn Tiến cũng không tiếp tục làm bộ nữa, hắn mở to hai mắt nhìn Tiên Ni Nhĩ.
"Là huynh làm sao?" Tiên Ni Nhĩ không dễ bị lừa như vậy, hỏi thẳng luôn. "Đừng có phủ nhận, ở đây ngoài huynh làm gì còn có ai có thể khai triển ma pháp Hắc ám nữa chứ"
"Ha ha...."
"Đúng là huynh sao??" Thần sắc Tiên Ni Nhĩ như đông lại, đây là tiên tri vừa quái dị vừa thần kì, không chỉ có thể khai triển ma pháp nâng cao sự tỉnh táo, thậm chí có thể chỉ huy vong linh, thật khiến người ta khó tưởng tượng, mà nàng lại rất rõ, thực lực đối phương không thể so với phù thủy, chuyện này không thể xảy ra được.
"Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi" Hàn Tiến nhìn bọn Ma Tín Khoa ở phía xa, hạ thấp giọng nói: "Ta định khai triển một ma pháp mới vô cùng thần kì, ai ngờ lại biến thành cái thứ đó"
"Huynh định khai triển ma pháp gì?" Sự chấn động trong lòng Tiên Ni Nhĩ đã không tài nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được, xem ra Hàn Tiến rất không bằng lòng với mấy u hồn đó, nghĩa là ma pháp Hàn Tiến định khai triển còn lợi hại hơn thế này rất nhiều.
"Trong mấy câu không thể nói rõ được" Hàn Tiến lắc đầu, "Hơn nữa có vài chỗ ta cũng không hiểu nổi"
"Ồ..." Tiên Ni Nhĩ trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: "Về sau đừng có thử bừa, vừa nãy nhỡ Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị thương thì làm sao?"
"Yên tâm, ta còn quan tâm đến hắn ấy nhiều hơn muội, lúc nãy... ta đã nói rồi, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi" Hàn Tiến cười trừ.
"Muội không có ý gì khác, chỉ cần về sau huynh chú ý hơn là được" Nói rồi Tiên Ni Nhĩ nhìn chằm chằm vào Hàn Tiến và quay người đi.
Hàn Tiến dựa vào thân cây, hai tay bắt chéo trước ngực, đầu óc hắn giờ khá mơ hồ, hắn nghĩ trên thế giới này hầu hết các ma pháp thần chú được khai triển đều có sự thay đổi. Nhưng uy lực của hỏa phù chắc không thay đổi lớn đến vậy, còn hiệu quả của chú thanh thần hồi nguyên lại chưa chắc đã rõ rệt như vẻ ngoài. Còn về Tiên Ni Nhĩ không cho hắn làm thực nghiệm thì không được, mỗi một thần chú hắn đều phải thử. Nếu không đến thời khắc quan trọng thì chỉ có phản tác dụng mà thôi.
"Tiên Ni Nhĩ!" Hàn Tiến lên tiếng gọi.
"Còn có chuyện gì nữa?"' Tiên Ni Nhĩ dừng bước.
"Chỗ muội còn ma tinh cấp 3 nào không? Ta cần loại thuộc Hỏa ấy"
"Huynh có thể hấp thụ được năng lượng của ma tinh cấp 3 sao?" Tiên Ni Nhĩ không khỏi không lộ ra sự vui mừng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 41: Phi đao.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Cầm mấy khỏa ma tinh hỏa thuộc tính, Hàn Tiến đi tới một nơi tương đối hẻo lánh, đây là thói quen của hắn, đầu tiên, hắn không muốn bị quấy rối, thứ hai, hắn không muốn bị người khác nhìn ra bí mật.
Do dự trong chốc lát, Hàn Tiến đem hai khỏa nhị giai ma tinh đặt ở trong miệng, những khỏa ma tinh tam giai đều được cất lại túi, hắn đã trải qua giáo huấn một lần, không có ai muốn ngã cùng một chỗ đến hai lần.
Hàn Tiến nhảy lên cây, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ổn định, dần nhắm hai mắt lại. Năng lượng trong ma tinh phóng ra nhanh chóng, cũng rất nhanh bị hấp thu, hiện tại, Hàn Tiến ngày càng thành thạo tâm pháp. Lúc tiến vào tiểu trúc cơ, năng lượng đã di chuyển hết vào đan điền, mà hỏa nguyên tố tinh thuần toàn bộ bị hắn đưa tới bên trong đỉnh lô dưới đan điền. Hắc ám nguyên tố khiến người ta u ám, hỏa nguyên tố hắn khiến có cảm giác thoải mái ấm áp, ôn hòa như ánh chiều tà, chỉ tiếc là hắn chỉ có mấy trăm khỏa nhị giai hắc ám ma tinh, những ma tinh loại khác ít đến thương cảm.
Đúng lúc này, Hàn Tiến đột nhiên phát hiện thân cây run rẩy kịch liệt, động đất à? Hắn vội thu lại toàn bộ năng lượng đang lưu động vào đan điền, sau đó mở to mắt.
Vừa mở mắt, một đầu quái vật to lớn đập ngay vào mặt hắn, nói chính xác là một đầu gấu lớn, một con mắt không lưu động, hiển nhiên nó bị mù, con mắt còn lại bắn ra hồng quang dữ tợn, khiến người nhìn vào mà ớn lạnh, nếu như Tiên Ny Nhĩ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là Đại Địa Chi Hùng đã tấn công mình.
Cự hùng chạy trốn khí thế quả thực hung mãnh không gì sánh nổi, nhìn qua giống xe tăng chiến, nhưng mà so với đám ma thú phía sau nó, quả thật là tiểu vu kiến đại vu.
Bảy tám đầu Dã Ngưu nối đuôi đuổi theo cự hùng, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng lại như thiên quân vạn mã, khí thể như nghiền nát mọi thứ, cây cối thú vật ven đường đều bị chúng giẫm đạp mà chạy qua, dĩ nhiên, dưới chân chúng đất đá cũng bị vỡ nát bắn tứ tung.
Ngay khi Hàn Tiến đang ngây ngốc thì một đầu Tượng Ngưu đột nhiên xông tới, nhằm bụng dưới cự hùng, đôi sừng hung hăng đâm tới.
Cự hùng đang chạy chợt mất cân bằng, dưới tác dụng của quán tính, nó lăn một đường ngã ra ngoài tận hơn hai mươi thước mới dừng lại, thân hình to lớn của nó đập ngay lên thân cổ thụ chỗ Hàn Tiến đang ngồi khiến hắn bị hù cho hoảng sợ.
Cự hùng giận tím mặt, lông dựng đứng lên, sau đó phát ra tiếng gầm chói tai, trong chu vi trăm mét lá cây đều bị rụng xuống, Hàn Tiến lập tức bịt chặt tai.
Đầu dã ngưu không hề sợ hãi, nhằm cự hùng phía trước đầu cúi xuống, đôi sừng như lợi kiếm chĩa thẳng ra ngoài.
Vừa gầm một tiếng kinh thiên, cự hùng vươn cao cặp hùng chướng bổ xuống, mục tiêu chính là đầu dã ngưu, chỉ nghe oành một tiếng, đầu dã ngưu bị đập lún xuống mặt đất, thân thể dã ngưu bay lên, vẻ trên không trung một cung tròn, sau đó đập lưng xuống đất.
Nhìn đất bắn tung tóe, Hàn Tiến âm thầm líu lưỡi, nếu một chưởng đánh trên người hắn phỏng chừng cơ hội sống sót của hắn bằng không, thân thể thành một đống thịt quá.
Sau một khắc, cảnh khiến Hàn Tiến trợn mắt há mồm xuất hiện, đầu trâu rừng kia cư nhiên đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái như người say rượu, chưa chết sao? Hàn Tiến quả thực không thể tin vào con mắt mình.
Dã Ngưu phía sau đã vọt tới, dưới sự hung mãnh của chúng, đầu cự hùng không làm gì hơn là phải liên tục lui về sau, bụng, eo nó đều nị đầy vết thương sâu.
Hàn Tiền âm thầm kêu khổ, hắn mặc kệ trận chiến ở dưới, đưa mắt nhìn bốn phía, cố gắng tìm một đường lui, trận chiến cách thân cây hắn ngồi có chừng hai mươi mét, tùy thời đều có thể lan tới đây, thành cháy, dân chúng như cá trong chậu a!
Nhưng mà cái cây hắn lựa chọn lại tương đối 'quái gở'. Rất xa các cây khác, nếu dưới tình huống cấp bách nhảy xuống thì dễ dàng, nhưng lại không thể truyền cành sang cây khác, nếu không di chuyển theo tầng cây, hắn dám nhảy xuống sao?
Hai chủng ma thú chiến đấu ngày càng kịch liệt, cự hùng bị vây chặt, tuy rằng có lực lượng xuyên đất phá đá, nhưng mỗi chướng đánh ra chỉ khiến một con dã ngưu ngã xuống, nhưng mà thân thể dã ngưu tương đối cứng cỏi, chỉ cần trong chốc lát, chúng sẽ như chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục gia nhập chiến đấu.
Trong lúc hỗn loạn, vô tình hay cố ý một con dã ngưu húc mạnh vào sau đuôi cự hùng, cự hùng bộ lông dựng đứng, xoay người tức giận tát cho kẻ đê tiện kia một chưởng, con dã ngưu bị móc hàm một cú bay lên trời.
Cự hùng vì tức giận cho nên lực lượng không giữ lại chúng nào, con dã ngưu kia bay lên vẽ một vòng trên không trung sau đó rơi xuống. Sau khi rơi xuống, mồm nó chảy ra đầy máu, tựa như suối, con dã ngưu run rẩy vài cái cuối cùng.... không bao giờ động đậy nữa.
Ma thú trí lực có hạn, cho nên nếu như bị lợi khí của nhân loại đâm trúng, chúng trước tiên sẽ đánh về phía vũ khí đả thương chúng, tuyệt đối không có khả năng xoay người, cự hùng tuy rằng đánh chết đầu dã ngưu kia, nhưng vết thương dưới đuôi bị xé tách, nhất thời chảy ra đầy máu, thấp thoáng còn thấy có ruột lồi ra.
Dưới tiếng gầm gừ, cự hùng nhảy dựng lên, song chửng đánh trên mặt đất, đột nhiên một loại địa thứ thô to từ dưới lao lên, cao chừng một mét, bảy tám con dã ngưu bị xiên trúng, toàn bộ bị xiên lên cao, thân thể lơ lửng trên không trung.
Hồng quang trong mắt cự hùng ảm đạm đi nhiều, nó quay người tiến về phía Hàn Tiến ẩn thân chạy tới.
Hàn Tiến trong lòng đại hận, chỉ cầu không liên lụy đến hắn, hắn chứng kiến thực lực cự hùng, tuyệt đối không có ý định nhảy khỏi cây chạy trốn, nhưng mà thấy đoạn ruột phía sau cự hùng, trong đầu hắn linh cơ chợt lóe, lật tay rút ra một con dao găm.
Một đạo hàn quang lóe lên, con dao phi xuyên qua đoạn ruột ghim nó trên mặt đất.
Cự hùng không hề phát hiện ra, nó tiếp tục chạy trốn về phía trước, đột nhiên nó đạp vào đoạn ruột dài hơn mười thước dưới chân, phanh một tiếng, đoạn ruột đứt đôi như linh xa bay lên không trung, chỉ trong nháy mắt đám cỏ xung quanh thân thể cự hùng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Tiếng đau đớn tê tâm liệt phế vang lên, khiến đầu cự hùng rơi vào trạng thái điên cuồng, nó chạy trốn về trước, ra sức đánh lên cây cổ thụ 'quái gở' trước mặt, Hàn Tiến đã chuẩn bị tốt, ngón chân nhẹ điểm, thân thể nhảy vọt xuống, sau đó quay người ném ra một mộc nhân binh phù.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 42: Hàng xóm.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Dưới tiếng đổ ầm ầm của cây cổ thụ, một mộc nhân đột ngột xuất hiện, Hàn Tiến đang ngồi trên lưng nó, sau đó thuận thế lộn người oan toàn rơi xuống đất, hắn không dám chậm trẽ chút nào, nhanh chân chạy về phía xa, mà mộc nhân to lớn đột nhiên nhắm con cự hùng đang hấp hối dưới đất nện quyền xuống.
Kỳ thực Đại địa chi hùng chỉ còn chút hơi tàn, không có bất cứ sức phản kháng gì nữa, chỉ có thể tùy ý cho cự nhân thi triển quyền cước.
Địa thứ cũng đã tiêu thất, xác đám dã ngưu la liệt rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, tuy rằng địa thứ sắc nhọn, nhưng da trâu không hổ rất dày, chỉ có một bên da của nó bị xuyên qua một chút, còn lại đều hoàn hảo không tổn thương gì.
Vài con dã ngưu còn sống nhìn cuộc chiến lắc đầu khó hiểu. Hàn Tiến thấy dã ngưu không đuổi mình, liền chạy xa mười thước, trốn sau một gốc cây.
Một đầu Địa địa chi hùng đã ngừng thở, đám dã ngưu còn sống lẳng lặng đứng quanh vũng máu, thỉnh thoảng hống lên vài tiếng trầm thấp, ngươi đá một cái, ta húc một cái, cuối cùng xác địa địa chi hùng trở thành cái bao cát. Còn hai con tiểu ngưu chạy lên liếm láp bên người cự hùng, đáng tiếc nó không có nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, đám dã ngưu hống lên một tiếng thê lương, chậm rãi dời đi, xác Đại địa chi hùng cũng bỏ lại, dần dần đám dã ngưu khuất sau rừng cây.
"Lãng phí a....." Hàn tiến lộ ra nụ cười khổ, đám dã ngưu này điên cuồng không gì sánh nổi, ai biết sau khi dính địa thứ của Đại đại chi hùng cũng không hề hấn gì, sớm biết vậy đã không lãng phí một cái mộc nhân binh phù a.
Cánh cây một trận xôn xao, Tiên Ny Nhĩ từ trên nhảy xuống, Hàn Tiến nhẹ giọng hỏi: "Đây là ma thú gì?"
"Thiết bì man ngưu, thất giai ma thú." Tiên Ny Nhĩ quét mắt lên người Hàn Tiến hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Thất giai ma thú?" Hàn Tiến sửng sốt, vừa dứt lợi hắn đã xông tới, hai ba bước tới cạnh xác con Đại đại chi hùng, đầu tiên là đá con cự hùng một cước, đợi chốc lát không thấy phản ứng gì, mới xoay người gọi: "Tiên Ny nhĩ tới đây!"
Đúng lúc này, Ma Tín Khoa cùng Tát Tư Âu đi tới, thấy con Đại địa chi hùng trước mặt Hàn Tiến không khỏi kinh hô: "Tiên Ny Nhĩ, đây không phải con Đại địa chi hùng đã bắt nạt ngươi sao?"
"Ừm." Tiên Ny Nhĩ chậm rãi bước tới, quan sát một hồi, cười nói với Hàn Tiến: "Ngươi hiện tại hẳn là cao hứng a?" Nàng biết Hàn Tiến có thể không ngừng hấp thu ma tinh, còn có thể ăn thịt ma thú để bổ sung. Theo Hàn Tiến nói, ma thú giai càng cao, hắn càng được bổ sung nhiều, một đầu Đại địa chi hùng bát giai ma thú, hiệu quả ma tinh tốt cỡ nào khỏi cần nói cũng biết.
"Đây là Đại địa chi hùng? Bát giai ma thú?" Hàn Tiến ánh mắt chớp động, bình thường hắn không thích nói lời vô ích, nhưng tâm tình hắn quá kích động, cho nên phải xác nhận lại một chút.
"Tất nhiên." Tiên Ny Nhĩ gật đầu.
Mã Tín Khoa bước tới, gầm một tiếng, trướng kiếm đâm vào ngực Đại địa chi hùng, chỉ chốc lát, một viên ma tinh màu vàng chừng nửa nắm tay xuất hiện trước mặt Hàn Tiến. Hàn Tiến nhìn khỏa ma tinh, trong lòng không khỏi nóng lên, năng lượng a, năng lượng trong khỏa ma tinh này không phải đống ma tinh của hắn có thể so sánh, về phần bao nhiêu, hắn không tính được. Bởi vì ma tinh của hắn quá kém bát giai ma tinh.
Ma Tín Khoa mỉm cười đưa cho Tiên Ny Nhĩ, Tiên Ny Nhĩ cẩn thận nhìn, quan sát một hồi, mỉm cười nói:" Thu hoạch từ lúc chúng ta vào phiến rừng rậm này đền giờ xem ra cũng không bằng khỏa ma tinh này a."
"Đúng thế, chúng ta phát tài rồi." Ma Tín Khoa cười ha ha nói.
"Thật hi vọng, ngày nào chúng ta cũng phát tài." Tiên Ny Nhĩ thu khỏa ma tinh vào không gian giới chỉ: "Ma Tín Khoa, ngươi nghĩ biện pháp lôi xác con Đại địa chi hùng này về đi.''
"Không cần phiền phức như vậy." Hàn Tiến vươn tay, hai bàn tay to lớn vác Đại địa chi hùng lên vai.
"Di?" Tiên Ny Nhĩ đột nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chú vào con dã ngưu dưới đất: "Con tiểu man ngưu này còn chưa chết."
"Đầu tiểu man ngưu này cũng mang về đi."
"Chờ một chút." Tiên Ny Nhĩ khoát áo: "Ngươi cho nó một cái ma pháp!"
"Ma pháp gì?" Hàn Tiến sửng sốt nói.
"Ma pháp bình thường mà người hay cấp cho bọn Ma Tín Khoa đó."
"Làm gì?" Hàn Tiến có chút không tình nguyện.
"Thiết bì man ngưu tuy là thất giai ma thú, nhưng công kích không mạnh, từ trước đến nay đều không chủ động công kích ma thú khác, hơn nữa, nếu có con tiểu man ngưu này cần chiếu cố, chúng sẽ không di chuyển nữa, nói cách khác, chúng ta có thêm được một đám hàng xóm vô cùng tốt bụng."
"Tốt ở chỗ nào?"
"Sau này ma thú chúng ta không thể đối phó, có thể dẫn tới lãnh địa của thiết bì ma ngưu, ha ha... các người hiểu chưa?"
Hàn Tiến nửa tin nửa ngờ, nhưng mà Tiên Ny Nghĩ kinh nghiệm vô cùng phong phú, huống hồ một câu thần chú cũng chỉ mất có ba mươi nguyên năng lượng, không cần tích cực, hắn vung tay xuất ra một đạo bùa, cái bùa liền dán lên thân thể tiểu man ngưu.
Ba người đợi hơn nửa ngày, tiểu man ngưu không có phản ứng, Tiên Ny Nhĩ xoay người con tiểu man ngưu lại, phát hiện một đạo vết thương nặng, nàng thở dài nói: "Thương thế quá nặng."
"Tiên Ny Nhĩ, ngươi chắc chắn là đám thiết bì man ngưu sẽ mang tới cho chúng ra chỗ tốt lớn?"
"Đương nhiên, chỉ cần cứu sống nó là được."
"Được, để ta thử xem." Hàn Tiến lại vung tay, lúc này động tác hắn cực chậm, Linh thú là tế vật liêu là trung phẩm đạo thuật, người tu chân bình thường đều dùng đạo thuật này hỗ trợ cho linh thú của mình tu luyện, cũng như chữa trị cho linh thú, may mà Hàn Tín tạp học( học nhiều, đa dạng) hầu như mọi pháp môn hắn đều biết chút ít, đương nhiên, có thể phát triển mọi phương diện hay không lại là chuyện khác.
Phù lục rút cuộc thành hình, mắt thường có thể thấy kí hiệu quái dị trên không trung bay lượn, nó tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, Hàn Tiến thở phào, quát: "Đi!'
Phù lục phát ra quang mang chói mắt sau đó vây quanh đầu tiểu man ngưu, bạch quang tiêu tán, tiểu man ngưu giật mình tỉnh dậy.
"Hiệu quả nhanh như vậy? Ngươi... ngươi có thể đi làm mục sư đó." Tiên Ny Nhĩ vui vẻ: "Ma Tín Khoa, ngươi đỡ con tiểu ngưu này dậy, nhẹ nhàng thôi, ta băng bó cho nó một chút."
Hàn Tiến nhún vai, mong Tiên Ny Nhĩ không đề nghị gì nữa, một phù lục linh thú tế vật liêu tiêu tốn hai nghìn nguyên năng lượng, hắn thật không muốn làm vụ buôn bán lỗ vốn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 43: Kinh hỉ.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Rạng sáng, Ma Tín Khoa ngáp ngủ đi ra, hôm qua lăn lộn đến nửa đêm, hơn nữa ban ngày còn tu luyện kiếm thuật, cho nên hiện tại vẫn còn chút uể oải, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không ai truyền thụ đấu kỹ thì thôi, hiện tại đã nắm giữ nhập môn kỹ xảo đấu kỹ, nếu không chăm chỉ tu luyện vậy càng không nên thân! Ma Tín Khoa tự nhận mình là người có nghị lực, người hắn nói hắn ngốc, nói hắn lỗ mãng hiếu chiến, nhưng ai cũng không dám nói hắn lười biếng.
Vừa ra khỏi lều, Ma Tín Khoa đột nhiên ngửi được một hương thơm nồng đậm, đảo mắt đã thấy Hàn Tiến đang ngồi bên cạnh đống lửa trại ăn thứ gì đó, Ma Tín Khoa cười đi qua, ngồi cạnh Hàn Tiến, vươn tay lấy một xiên thịt quay.
Một cành cây nhỏ bay tới đập trúng tay Ma Tín Khoa, hắn cũng không may, hiện tại tinh thần hắn còn chưa tỉnh táo, hơn nữa nhánh cây kia bay tới quá nhanh, cho nên căn bản không kịp né tránh,
Ma Tín Khoa xoay đầu, trợn mắt nhìn thấy Tiên Ny Nhĩ bộ dạng còn giận dữ hơn hắn đang nhìn Hàn Tiễn bĩu môi.
Ma Tín Khoa lúc này mới chú ý Hàn Tiến có chút khác lạ, ngây người trong chốc lát, hắn lập tức chạy tới đối diện Hàn Tiến để nhìn ngắm rõ hơn.
Khuôn mặt Hàn Tiến lộ ra biểu tình khó miêu tả, tựa như thương nhân thấy một núi vàng, tựa kho một sắc quỷ chiếm được một địa mĩ nhân, có hưng phấn, có kích động, có hạnh phúc, còn chút cảm xúc khó nói thành lời nữa.
Hàn Tiến có đủ lý do để kích động, nhày hôm qua Tiên Ny Nhĩ nói một viên ma tinh kia còn giá trị hơn mười lần số thu hoạch mà bọn họ thu được từ khi vào rừng, mà năng lượng hắn hấp thụ được trong ma tinh của Đại địa chi hùng càng vượt xa số năng lượng hắn tích lũy được từ lúc sống lại đến nay, nếu như so ra, hắn chẳng phải bằng ăn một củ nhân sâm trăm năm sao!
Hàn Tiến đang tập trung tinh thần, thậm chí toàn lực hấp thu năng lượng, cho nên căn bản không chú ý đến bọn Ma Tín Khoa cùng Tiên Ny Nhĩ, con mắt hắn đặt bên ngoài, nhưng nội tâm hắn lại đang quan tâm đến năng lượng trong người.
"Ma Tín Khoa, đây là phần của ngươi." Mễ Hiết Nhĩ mang một cái rổ bện bằng cành cây tới.
Ma Tín Khoa nhận lấy cái rổ, bên trong đều là trứng gà rừng, đây là trứng nướng, cho nên vỏ trứng đều nứt hết, còn dính chút khói bụi, nhưng Ma Tín Khoa chẳng thèm quan tân, cầm lấy cái rổ, bóc vỏ cho hết cả quả trứng vào miệng.
Đúng lúc này Tát Tư Âu cũng ra khỏi lều, trực tiếp ngồi cạnh Hàn Tiến, từ khi Hàn Tiến sử dụng ma pháp trợ giúp bọn họ tu luyện, thái độ của bọn họ với hắn đều thay đổi, hơn nữa khi rảnh dỗi đều cố gắng làm thân với hắn.
"Ngươi nếu không muốn ăn đòn vậy thì kiến chỗ khác mà ngồi." Ma Tín Khoa cười nói.
"Hả? Làm gì mà đánh ta??" Tát Tư Âu khó hiểu hỏi. Cũng may tính tình hắn tốt, nếu như đổi thành Ma Tín Khoa, chắc chắn hắn nổi giận gầm lên: "Lão tử ngồi đâu kệ ta, ai dám đánh?"
"Đừng trách ta không cảnh báo ngươi nha." Ma Tín Khoa cười càng gian trá, nhưng mà hắn ngoài cười cũng không nói thêm gì, không nói chờ Tát Tư Âu chịu đòn của Tiên Ny Nhĩ là hay nhất.
Tiên Ny Nhĩ nhẹ đẩy vai Tát Tư Âu một cái, Tát Tư Âu quay đầu thấy Tiên Ny Nhĩ, sau đó như hiểu cái gì, hắn đứng lên sang ngồi bên cạnh Ma Tín Khoa.
"Vừa rồi không phải còn hỏi sao? Bây giờ sang đây làm gì?" Ma Tín Khoa giễu cợt.
"Mặc kệ ta." Tát Tư Âu cầm một quả trứng gà lên bóc.
Ma Tín Khoa thuộc loại người thích ồn ào, hắn vừa muốn mở miệng nói tiếp, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Tiểu gia hỏa kia thực sự còn sống?"
Con tiểu ngưu kia đang gặm cỏ khô, thỉnh thoảng hoạt động bốn chân, tuy rằng còn chưa thể đứng dậy, nhưng cũng có thể ăn được, nhìn bộ dạng nó rõ ràng là thương thể có chuyển biến tốt.
"Ừm, Ma pháp của Lạp Nhỉ Nhĩ quả thực quá kì diệu." Tiên Ny Nhĩ nhẹ giọng nói.
Ma Tín Khoa cùng Tát Tư Âu liếc nhìn nhau, không khỏi cùng xoay người nhìn Hàn Tiến, Tiên Ny Nhĩ nói không sai, tiểu tử này quả thực là một gã thần kì!
Lúc này Khỉ Lệ cùng Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị âm thanh bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc, đều đi ra khỏi lều, bọn họ không ngoại lệ bị gọi về bên kia.
Hàn Tiến một mình hưởng thịt quay, đám người bên kia chia nhau một giỏ trứng gà, ít nhiều cũng có chút tư vị phân biệt, nhưng Ma Tín Khoa cùng Tát Tư Âu đều khôn khéo, bọn họ biết Tiên Ny Nhĩ kéo họ sang bên này là có thâm ý, đương nhiên không tính toán cái gì. Khỉ Lệ vẫn rất hoạt bát, bởi vì nàng hầu như không cống hiến cho tập thể, nàng có thức ăn là đã không tồi rồi, về phần Tư Đế Nhĩ Bá Cách...... đừng nói nhìn Hàn Tiến ăn mảnh, cho dù Hàn Tiến giựt lấy con gà rừng quay trong tay hắn, khiến hắn đói bụng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Trong khi Hàn Tiến tiêu diệt đống thịt quay, mọi người đã ăn uống xong nói chuyện cả nửa ngày, thấy Hàn Tiến đứng dậy, sắc mặt cũng khôi phục như thường, Ma Tín Khoa vội đứng dậy cười nói.
Một tháng nay đã thành quy luật, cho nên bọn họ đã tương đối ăn ý, Hàn Tiến vung tay một đạo hồi nguyên thanh thần chú hiện ra, hắn phất tay: "Đi!"
Phù lục hóa thành một đạo bạch quang đi vào mi tâm Ma Tín Khoa, Ma Tín Khoa ngạc nhiên nói: "Sao hôm nay lại hào phóng thế?"
"Bởi hôm nay tinh thần ta tốt." Hàn Tiến mỉm cười nói.
Ma Tín Khoa hết chỗ nói, hiện tại hắn không dám tranh cãi với Hàn Tiến, chọc giận Hàn Tiến, hắn chỉ cần cố ý làm khó mình một chút, vậy người bị thiệt khẳng định là hắn, thời gian này hắn phải cúi đầu, không thể ngẩng đầu a. Nếu như hắn còn muốn tiếp tục tu luyện, vậy cần phải có Hàn Tiến giúp đỡ, trừ phi hắn trở thành Kiếm thánh, nhưng chuyện này thực xa xôi a......
"Ta không cần." Tát Tư Âu thấy Hàn Tiến nhìn mình, cười khát tay: "Đêm qua ta nghĩ thông mất cấn đề then chốt, lát nữa cố gắng thử xem có thể mở không gian trong không gian giới chỉ ra không."
"Có nắm chắc không?" Hàn Tiến hỏi, không gian giới chỉ với hắn rất quan trọng, có một số loại phù lục không thể bảo tồn trong thời gian dài, chỉ có thể chế tác sử dụng tại chỗ. Nhưng nếu có không gian giới chỉ vậy có thể giải quyết vấn đề này, hắn đã thử nghiệm cùng Tiên Ny Nhĩ, chuyện này đã được nghiệm chứng.
"Chắc là có thể." Tát Tư Âu đáp.
Hàn Tiến cười, Tát Tư Âu trầm ổn, thậm chí bảo thủ, bình thường sẽ không nói lung tung.
"Xem bộ dạng ngươi, hình như thu hoạch lớn a." Tiên Ny Nhĩ hạ giọng nói.
"Nói thế nào nhỉ...." Hàn Tiến dừng một chút: "Xem như là chút kinh hỉ đi."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 44: Trò chơi thú vị.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Đảo mắt đã tới buổi trưa, Hàn Tiến từ trong lều đi ra, tinh thần hắn xem ra vô cùng tốt, đó là công hiệu của tiểu trúc cơ, tuy rằng một đêm không có ngủ, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là có thể khôi phục thể lực.
"Lại đây!" Tiên Ny Nhĩ vẫy tay: "Ngươi có thể giúp nó lần nữa không?"
"Không phải là không có chuyện gì rồi sao?" Hàn Tiến có chút không tình nguyện nói, sau đó đến bên cạnh Tiên Ny Nhĩ ngồi xuống, nằm trên đống cỏ khô là tiểu man ngưu đang mở to mắt lẳng lặng nhìn Hàn Tiến. Trong mắt nó có chút hiếu kỳ, có chút không muốn xa rời, Hàn Tiến biết, đó là do ảnh hưởng của Linh Thú Tế Vật Liêu tạo thành, nhưng mà, hắn không có hảo cảm gì với con tiểu ngưu này, nhìn nó quá xấu, lại bẩn thỉu, ngoại trừ mấy lão nhân trong truyện cổ tích, chắc chẳng ai muốn cưỡi trâu đi.
"Ngươi a......." Tiên Ny Nhĩ lắc đầu, dùng giọng nói bất đắc dĩ nói: "Phải tin ta, nếu như đạt được tín nhiệm của tiểu ngưu kia, chúng ta có chỗ tốt lớn."
"Nếu như không được thì sao? Có lẽ đám thiết bì man ngưu kia luôn có địch ý với chúng ta thì sao?"
"Ngươi sao luôn nghĩ đến tình cảnh xấu nhỉ?"
"Thói quen thôi." Hàn Tiến cười: "Ta luôn lường đến tình trạng xấu nhất, sau đó sẽ nỗ lực để đạt kết quả tốt nhất."
Tiên Ny Nhĩ có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn Hàn Tiến một chút.
Đúng lúc này Tát Tư Âu đi tới chỗ bọn họ, vẻ mặt tươi như hoa: "Lạp Phỉ Nhĩ, dưa tay ngươi cho ta."
Hàn Tiến trong lòng giật mình, thành công rồi sao? Hắn từ từ đưa tay cho Tát Tư Âu, sau một khắc, một chiếc nhẫn theo phong cách cổ xưa hiện ra trong bàn tay hắn.
"Đeo lên đi." Tát Tư Âu cười nói.
Hàn Tiến ngập ngừng một chút sau đó đeo lên ngón trỏ, đột nhiên hắn sinh ra cảm giác tương liên, chiếc nhẫn như có sinh mạng, có lẽ là nó đang kết nối với tay hắn.
Tát Tư Âu nhẹ giọng ngâm xướng chú ngữ, một đoàn bạch quang nhàn nhạt tiến vào bao quanh bàn tay Hàn Tiến, sau đó hắn cười nói: "Ngươi thử xem, có thể mở không gian ra không."
Hàn Tiến dùng ý niệm đảo qua chiếc nhẫn, một không gian quái dị hiện ra trước mặt hắn, Kỳ thực dùng từ 'trước mặt là sai lầm, bởi hắn không tìm ra vị trí cụ thể của không gian này, khi hắn tập trung lực chú ý về trước thì không gian này ở phía trước, hắn tập trung lực chú ý về phía sau thì không gian hiện phía sau.
"Kỳ quái......." Hàn Tiến thì thào nói.
"Xem ra ngươi có thể mở không gian?" Tát Tư Âu có chút ước ao nói: "Vừa rồi ta dùng nghị lực rất lớn mới thoát khỏi lực hấp dẫn đó."
"Hắn chờ ngày hôm nay đã hơn một tháng, nếu như người thực sự làm vật...... hắn chắc chắn liều mạng với ngươi." Tiên Ny Nhĩ buồn cười nói.
"Ha ha......." Tát Tư Âu cười ha ha, hắn không phải nói giỡn, nếu như không có tình cảm cùng hoàn cảnh ảnh hướng, vừa rồi thực sự hắn muốn chiếm hữu rồi.
Hàn Tiến không chú ý Tát Tư Âu nói gì, hắn xoay người kêu lên: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, mang hắc nha ma tinh đến đây."
"Vâng, thiếu gia." Tư Đế Nhĩ Bá Cách vâng một tiếng, mang theo một túi chạy tới.
Hàn Tiến đổ đống ma tinh trong túi ra mặt đất, do dự một chút: "Tát Tư Âu, cần chú ngữ không?" Tiên Ny Nhĩ lúc mở ra cũng chỉ ngâm xướng một lần chú ngữ, hắn không biết mình có cần phải chú ngữ không.
"Không cần, dùng tinh thần của ngươi khống chế là được a." Tát Tư Âu đáp.
Hàn Tiến gật đầu, khi hắn dùng ý niệm chuyển đến đống ma tinh trên mặt đất thì không gian xảy ra biến hoa, trước mắt mọi người đống ma tinh toàn bộ biến mất biến vào trong không gian. Hàn Tiến không biết mình làm thế nào có thể nhìn thấy bên trong không gian giới chỉ, nhưng chắc chắn không phải dùng thị lực, đống ma tinh này đều ở trong, thậm chí hắn có thể nhìn rõ hình dạng của chúng.
"Sau đó thế nào? Lúc cần lấy ra thì sao?"
"Ngươi nhìn khỏa ma tinh cần lấy ra, dùng tinh thần lực tập trung vào nó."
Hàn Tiến dừng một chút, một viên ma tinh từ không trung xuất hiện, rơi trên mặt cỏ, Hàn Tiến đột nhiên lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Không hợp lý a! Tên gọi là Kiêu Trì kia thoáng cái đã lấy hết những thứ sở hữu trong giới chỉ ra, lẽ nào tinh thần hắn cường đại như vậy?"
"Rất dễ a, chỉ cần ngươi đóng không gian lại, tất cả những thứ trong đó đều rơi ra." Tát Tư Âu cười nói: "Hơn nữa hiện tại ngươi dùng lần đầu, còn có chút không quan, không chế không gian ma pháp kỳ thực không khó, chỉ cần dùng tinh thần lực của người bình thường cũng có thể làm được."
Một tiếng loạt xoạt, toàn bộ trăm khỏa ma tinh rơi trên mặt đất, Hàn Tiến cười nói: "Thú vị a......"
Ma Tín Khoa uể oải đi bộ về, thấy Hàn Tiến ném ra đống ma tinh, Ma Tín Khao vừa mừng vừa sợ hãi, nói: "Tát Tư Âu, ngươi làm được rồi? Lợi hại a!" Nói xong hắn vươn ngón tay cái với Tát Tư Âu.
"Ta tính là gì?" Tát Tư Âu liếc Hàn Tiến nói: "Thấy không? Nếu như là ta, tinh thần lực đã sớm khô kiệt rồi."
Tiên Ny Nhĩ phất tay, bất đắc dĩ nói: "Lúc trước khi ta dùng không gian giới chỉ, cũng cảm thấy hứng thú, nhưng ta chỉ hứng thú một lát, còn hắn thực sự là......"
Ma Tín Khoa đưa mắt nhìn Hàn Tiến, nhìn một lúc hắn líu lưỡi nói: "Hắn chơi trò này bao lâu rồi?"
"Nếu theo như đống ma tinh kia mà tính, vậy hắn chơi khoảng mười vạn lần a." Tát Tư Âu lắc đầu nói: "Chỉ nhìn thôi cũng choáng váng đầu."
Loạt xọat.... Hàn Tiến thu phóng ma tinh càng lúc càng nhanh, cuối cùng một khỏa ma tinh vừa xuất hiện còn chưa kịp rơi xuống đã bị hắn thu lại vào không gian giới chỉ, địa phương nó xuất hiện dường như chỉ lóe lên tinh quang.
Tiên Ny Nhĩ hơi biến sắc, ngoại trừ Hàn Tiến ra, chỉ có nàng mới có thể dùng không gian giới chỉ trong thời gian lâu, nhưng xem ra hắn còn bền bỉ hơn nàng, nàng muốn làm cỡ này, thực sự khó khăn.
"Mọi người, ăn thôi." Cả nửa ngày sau, Mễ Hiết Nhĩ hô to gọi nhỏ.
Hàn Tiến giật mình tỉnh lại, hắn thu lại toàn bộ ma tinh vào không gian giới chỉ: "Các ngươi cứ ăn trước đi, ta có chút việc."
"Ngươi không ăn sao?" Ma Tín Khoa thất kinh, với hắn mà nói, trời long đất lở không có gì kì quái, nhưng Hàn Tiến không ăn........ chẳng lẽ thế giới này sắp bị hủy diệt a?
"Ừm."Hàn Tiến gật đầu, bước vào lều, sau đó thu hết đống da thú vào không gian giới chỉ, sau đó đi vào rừng rậm, mọi người há mồm trợn mắt nhìn bóng lưng của hắn dần khuất sau những tán cây.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc