Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Tạm Dừng
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #26  
Old 05-04-2008, 02:20 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thời gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 18 - Bái Sư Kỳ Quan

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
http://www.***********.com




Do trên không đã bị trận pháp của Thục Sơn cản trở nên Hoa Lân chỉ còn cách đạp phi kiếm lộn ngược lại, hạ xuống dưới chân núi nơi quấn quanh bởi mây mù. Xuyên qua khói sương mù mịt, Thục Sơn tú lệ đã hiển hiện trước mắt. Sau khi tiếp đất, chỉ thấy những bậc đá ngoằn ngoèo kéo dài vô tận, phảng phất như một con đường thông lên trời xanh. Đứng trên bậc đá, cảnh trí xung quanh tựa như tiên cảnh, những dải sương phiêu dật xa xa khiến người ta không thể phân biệt rõ mình đang ở nơi nào. Đúng là “phiêu miễu tiên cảnh thải vân thê, khinh vụ liêu nhiễu bất tri xứ.” (*)
Mỹ cảnh dường này thật hiếm có trên thế gian, Hoa Lân nắm tay Diệp Thanh thong thả tiến bước, nhưng sau khi đi được hai nghìn bậc, sắc mặt Hoa Lân bắt đầu chuyển sang trắng xanh, thương thế sau lưng khiến hắn hầu như không thể thẳng lưng lên được. Ngẩng đầu dõi nhìn đỉnh núi, thấy thang đá phía trước xa tít tắp không thấy điểm cuối, Hoa Lân bất giác cảm thán: “Lên Thục Sơn khó bằng lên trời!”
Diệp Thanh phát hiện thấy sắc mặt hắn không được tốt, tức giận nói: “Muội đã biết là thương thế của huynh còn chưa khỏi rồi mà, cứ cứng đầu đòi làm hảo hán gì đó cơ. Hừm!”…Giận thì giận nhưng Diệp Thanh vẫn dìu hắn ngồi xuống một tảng đá lớn bên đường rồi rút khăn tay dịu dàng lau mồ hôi cho hắn.
Hoa Lân thở hổn hển, nhìn xuống chân núi, bỗng thấy dưới đó có ba bóng người cũng đang thẳng tiến lên Thục Sơn, nhịp bước nhanh nhẹ, hơi thở không chút gấp gáp.
Diệp Thanh cũng ngồi xuống cạnh Hoa Lân, hiếu kỳ ngó ba người dưới kia rảo bước lên thang đá, lúc này mới nhận ra bọn họ cũng còn trẻ tuổi. Hai người trong số họ có khi còn nhỏ hơn nàng một, hai tuổi. Lại nhìn vào cách ăn vận của họ, hiển nhiên không phải là đệ tử Thục Sơn.
Thiếu niên bên trái lớn tuổi hơn chút ít, những mụn vá trên y phục còn nhiều hơn cả khất cái, xem ra gia cảnh thập phần bần hàn. Thiếu niên đi giữa ăn mặc tươm tất, nhưng giữa hai mi lộ ra một nét ngạo mạn, chắc hẳn là thiếu gia công tử của nhà nào đó. Thiếu niên thứ ba ăn vận bình thường, tướng mạo cũng có thể coi là anh tuấn, trên mặt đầy vẻ cố chấp, nhìn kỹ lại có cảm giác hơi ngây ngô.
Ba thiếu niên ngày càng đến gần, khi họ nhìn thấy Diệp Thanh đều khựng lại một lát.
Diệp Thanh từ lâu đã quen với ánh mắt kiểu này, nhu mì nói với Hoa Lân: “Công tử, muội thấy sắc trời hãy còn sớm sủa, chúng ta nghỉ ngơi thêm một lúc nữa rồi hãy lên Thục Sơn nhé?”
Hoa Lân uể oải gật gật đầu. Ba thiếu niên kia bước đi như bay, khi sắp lướt qua người Hoa Lân thì thiếu niên cao ngạo đi giữa ném về phía hắn một nụ cười khinh miệt rồi sải bước lên đỉnh núi. Hai thiếu niên còn lại đều gật đầu thiện ý với Hoa Lân, thấy họ sắp đi xa, Hoa Lân đột nhiên bật gọi: “Hồ Vũ Hằng…”
Ba người phía trước chợt dừng chân, tất cả đều quay lại nhìn Hoa Lân. Thiếu niên lớn tuổi ngạc nhiên hỏi: “Ý? Các người quen Hồ Vũ Hằng à?”
Hoa Lân hưng phấn đứng phắt dậy, nhưng vết thương đau nhức sau lưng khiến hắn bỗng dúi người về trước, Diệp Thanh xót xa kêu lên: “Công tử, huynh không sao chứ?”
Hoa Lân cố nhịn cơn đau, cao hứng hỏi ba thiếu niên trước mặt: “Đúng đúng đúng! Ta đến để tìm cậu ấy đây, xin hỏi ai là Hồ Vũ Hằng?”
Nào hay ba thiếu niên đều lắc đầu, chỉ tay lên đỉnh núi, nói: “Hắn ý à…Vẫn quỳ ở trên kia kìa! Ôi dà…”
Hoa Lân cảm thấy rất bất ngờ, ngượng ngập hỏi: “Xin lỗi, xin lỗi!...Các người cũng lên Thục Sơn bái sư à?”
Ba thiếu niên cùng gật đầu, người bên phải hồ hởi hỏi: “Ngươi cũng đi bái sư à?”
Hoa Lân lắc đầu, chỉ nói: “Phải rồi…Làm sao các người lại quen với Hồ Vũ Hằng?”
Thiếu niên lớn tuổi cười gượng gạo đáp: “Bọn ta quen nhau hai năm rồi. Quyết tâm bái sư của hắn còn mãnh liệt hơn chúng ta nhiều, đến giờ vẫn đang quỳ ở trên đó!”
Hoa Lân “ủa!” một tiếng, giờ mới để ý thấy ba thiếu niên này đều vác trên vai một bọc đồ, chắc là vừa xuống núi mua lương thực rồi quay lại. Hắn đang định hỏi xem Hồ Vũ Hằng gần đây thế nào thì thiếu niên lớn tuổi hơn đã hạ giọng thầm thì: “Kỳ thực chỉ cần ngươi có quyết tâm, một ngày nào đó Thục Sơn tất sẽ nhận ngươi nhập môn. Giống như ba bọn ta này, tuy chưa chính thức bái nhập Thục Sơn nhưng đã được cao nhân chỉ điểm cho một ít nội công tâm pháp rồi. Nếu không chúng ta sao có thể kiên trì đến tận bây giờ?...Vì vậy, đã lên được Thục Sơn thì nhất thiết không được nản lòng nhé!”
Diệp Thanh cười khúc khích, té ra ba thiếu niên này vẫn tưởng rằng Hoa Lân lên Thục Sơn để bái sư. Xem ra bọn họ cũng từng thấy rất nhiều đồng bạn nửa đường bỏ cuộc nên mới có nghĩa cử tiết lộ thiên cơ này.
Nụ cười của Diệp Thanh lập tức thu hút sự chú ý của ba thiếu niên, khiến họ si mê ngắm nhìn không chớp mắt.
Diệp Thanh nổi cáu: “Này!...Các người còn không lên núi đi à?”
Ba thiếu niên đó giờ mới hồi thần, mặt đều đỏ bừng. Vẫn là thiếu niên cao ngạo có phản ứng đầu tiên, vội vàng nói: “Thế này đi! Chúng tôi lên núi cùng hai người, như vậy cũng tiện chiếu cố cho nhau.”
Hoa Lân thầm nghĩ như thế cũng tốt nên liền đứng dậy, thấy nghỉ ngơi xong đã khá hơn nhiều, vội nói: “Tốt, cùng xuất phát thôi! Đến lúc đó xin các vị giúp tôi tìm Hồ Vũ Hằng, được không?”
Ba thiếu niên đồng thanh: “Không thành vấn đề!”

Trên đường đi, Hoa Lân qua cuộc trò chuyện đã biết được thiếu niên lớn tuổi tên gọi Tưởng Thuần Văn, từ nhỏ là một cô nhi, còn thiếu niên cao ngạo quả nhiên là một phú gia công tử, tên Đường Hoàn Binh. Thiếu niên cố chấp còn lại là người từ Mai Châu xa xôi ngàn dặm tới bái sư, tên là Khang Vĩnh.
Trong lúc nói cười, họ đã leo lên đỉnh núi được gần hai nghìn bậc nữa. Hoa Lân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến khi sắp không kiên trì nổi thì cuối cùng đã tới được đại môn của Thục Sơn.
Tưởng Thuần Văn khen ngợi Hoa Lân: “Người bình thường leo núi chỉ đi được sáu trăm bậc là đã muốn nghỉ rồi, vậy mà Lân thiếu có thể đi một hơi hai nghìn bậc, thật khiến người ta bội phục!”
Khang Vĩnh cũng gật đầu lia lịa nói: “Nhớ năm đó ngay cả ta cũng phải nghỉ bốn lần mới trèo lên đến đây, những người khác ít nhất cũng phải nghỉ tám lần mới lên được!”
Khỏi phải nói đến sự phiền muộn trong lòng Hoa Lân, xem ra bọn họ đều đối đãi với hắn như bậc “hậu sinh” rồi. Diệp Thanh cười khanh khách nói: “Công tử nhà ta đương nhiên phải lợi hại rồi!”
Đường Hoàn Binh vốn luôn khá lãnh ngạo đột nhiên mở miệng nói: “Ài!...So với Diệp cô nương thì chúng tôi thật đáng hổ thẹn!”
Tưởng Thuần Văn và Khang Vĩnh đều có cùng cảm giác, đồng thanh nói: “Diệp cô nương có phải đã học qua môn nội công gì…”
Diệp Thanh ngẩn người, không ngờ bọn họ lại hỏi câu này, hững hờ đáp: “Huyền Băng quyết!”
Đường Hoàn Binh, Tưởng Thuần Văn và Khang Vĩnh nào có biết Huyền Băng quyết là môn công phu gì, chỉ nhắm mắt nhắm mũi tâng bốc: “Lợi hại lợi hại…”
Hoa Lân cười thầm, thấy bộ dạng nịnh hót của họ là đủ biết họ từ trước đến nay chưa từng nghe nói về lai lịch của Thiên Sơn “Huyền Băng quyết”. Nếu không, bọn họ nhất định sẽ thất kinh mà nhảy dựng người!
Hoa Lân và Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau, nhất tề lắc đầu, lúc này mới ngẩng lên nhìn đại môn của Thục Sơn…
Chỉ thấy đại môn của Thục Sơn phái to lớn dị thường, cửa cao năm trượng trải ngang hai bên bậc thềm, rộng khoảng năm trượng có dư. Trên cạnh cửa có viết bốn chữ cuồng thảo “Thục Sơn Kiếm Tông”, tất cả đều được khảm ngọc trắng, dương quang chiếu rọi lên mặt chữ làm phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, khí thế phi phàm, đúng là sự kết hợp giữa trang trọng và siêu thoát.
Xa xa, Hoa Lân sớm đã nhìn thấy có bốn thiếu niên đang quỳ trên bậc thềm trước cửa, tư thế ưỡn thẳng rắn rỏi như bốn cây cột gỗ, thành kính quỳ tại đó không chút động đậy. Từ chân khí lưu chuyển trên thân họ có thể nhìn ra rằng nội công của họ đã có một cơ sở nhất định. Hoa Lân và Diệp Thanh đều kinh ngạc, lòng nghĩ Thục Sơn thu nhận đồ đệ cũng thật quá tà môn. Hoa Lân nhớ lại Lã Ấu Văn đã từng nói, các thiếu niên quỳ ngoài cổng bái sư đều là các đệ tử không hợp cách, nhưng tình cảnh này là sao đây?
Hoa Lân đang phỏng đoán nguyên nhân thì Đường Hoàn Binh ở bên đã kéo áo hắn, nói một câu khiến hắn phải choáng váng: “Đừng xấu hổ, cứ quỳ xuống xin bái sư cùng bọn ta đi…”

Chú thích: *Tạm dịch: Tiên cảnh mờ ảo giẫm thang mây, sương nhẹ lượn lờ không rõ nơi nao

Hết chương 18.
Tài sản của tarta12a


Last edited by ZORO_NDK; 21-04-2008 at 01:50 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 05-04-2008, 02:20 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thời gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 19 - Khuyến Nhân Phong Ba

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
http://www.***********.com




Hoa Lân đành cười cười nói: “Xin huynh đệ giúp đỡ, ai là Hồ Vũ Hằng?”
Đường Hoàn Binh cười hì hì đáp: “Tên thứ hai bên trái ý!”
Hoa Lân gật đầu, sải bước về phía Hồ Vũ Hằng. Chỉ thấy thiếu niên đó vẻ ngoài khoảng mười sáu tuổi, trông rất anh tuấn, màu da khỏe khoắn khiến cậu lộ rõ vẻ tiêu sái đặc biệt, tuấn mục toát lên thần sắc kiên nhẫn.
Hoa Lân đi đến bên Hồ Vũ Hằng, ngồi xuống bậc thềm cạnh cậu ta, quệt mồ hôi trên trán nói: “Cậu là…”
Thiếu niên đó quan sát Hoa Lân một lượt, nhã nhặn nói: “Hồ Vũ Hằng!”
Hoa Lân: “Cậu đến từ Ẩn Long thôn?”
“Không sai!”
Ngay chính Hoa Lân cũng không tin rằng lần tìm người này lại thuận lợi như vậy, cao hứng nói: “…Cuối cùng ta cũng tìm được cậu rồi!”
Khuôn mặt của Hồ Vũ Hằng không chút dao động, thờ ơ nói: “Anh nhận sự ủy thác của ông tôi, tới tìm tôi về phải không?”
Hoa Lân vừa mới gật đầu, Hồ Vũ Hằng đã ngắt lời: “Tôi không về! Tôi nhất định phải học được kiếm pháp trừ ma rồi mới hạ sơn!”
Hoa Lân ngẩn người, ôn hòa nói: “Ông cậu bảo là cậu có thể bái nhập Thục Sơn, nhưng cậu phải giành thời gian rỗi về thăm hai ông bà.”
Diệp Thanh cũng đã bước đến bên Hoa Lân, nhưng Hồ Vũ Hằng chỉ hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt thủy chung vẫn duy trì biểu tình lãnh đạm, ngoảnh lại nói với Hoa Lân: “Tôi đã nói từ trước rồi, sau khi học thành nghệ mới hạ sơn!”
Diệp Thanh tức giận: “Cậu…Cái thằng bé này…” Nhất thời nàng quên bẵng là mình cũng chẳng lớn hơn người ta là bao.
Hoa Lân giơ tay ngăn Diệp Thanh buông lời trách mắng, hỏi Hồ Vũ Hằng: “Cậu đến Thục Sơn bái sư là vì lý do gì?”
Hồ Vũ Hằng trả lời vô cùng kiên định: “Về quê trừ yêu, báo cừu cho cha mẹ!”
Hoa Lân gật đầu: “Tốt, ta rất thích tính cách này của cậu…Đúng rồi, cậu còn nhớ ngày sinh nhật của ông cậu không? Ông cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Hồ Vũ Hằng nghĩ qua rồi nói: “Mùng tám tháng giêng, năm nay có lẽ đã bảy mươi tám tuổi rồi.”
Hoa Lân lại gật gật đầu, tán dương: “Đúng là đứa bé ngoan, luôn ghi nhớ ngày sinh nhật của ông mình trong lòng.”
Hồ Vũ Hằng nhìn Hoa Lân một cái, thầm nghĩ ngươi thì được bao nhiêu tuổi chứ? Sao cứ thích dùng cái giọng như thế để giáo huấn ta? Cậu ta tỏ ra hơi mất kiên nhẫn nói: “Anh không cần nói nhiều nữa, tôi nhất định phải học thành tài rồi mới hạ sơn.”
Hoa Lân lập tức đi vào chủ đề chính: “Cậu rất có chí khí, khiến ta tự thẹn không bằng. Do đó ta chỉ muốn hỏi cậu một câu cuối cùng, không biết cậu có nghe qua một câu châm ngôn chưa!”
Hồ Vũ Hằng: “Xin cứ nói!”
Hoa Lân vọng nhìn phương trời xa, trên mặt lộ ra vẻ tưởng niệm, nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn hiếu mà cha không còn!...Cậu minh bạch chưa?”
Hồ Vũ Hằng quả nhiên sững sờ, Hoa Lân tức khắc chêm vào: “Ông cậu niên kỉ đã lớn vậy rồi, còn có thể sống được bao lâu nữa đây? Cậu vì muốn báo cừu cho cha mẹ mà vượt ngàn dặm xa xôi đến Thục Sơn học nghệ, vốn không có gì đáng trách cả…Nhưng cậu đã từng nghĩ qua chưa? Vì việc này mà cậu có thể không bao giờ được gặp lại ông bà cậu…”
Hoa Lân nói tới đây bỗng ngừng lại, chỉ theo dõi biểu tình trên mặt Hồ Vũ Hằng, thấy sắc mặt cậu ta không ngừng biến đổi, hiển nhiên nội tâm đang tranh đấu kịch liệt.
Những lời này đã làm chấn động sâu sắc đến những người trẻ tuổi có mặt tại trường. Không riêng gì Hồ Vũ Hằng, các thiếu niên đến bái sư đều có dáng vẻ trầm tư nghĩ ngợi miên man. Hồi lâu sau, Hồ Vũ Hằng chầm chậm đứng dậy, cúi đầu nhìn Hoa Lân ngồi bên cạnh, nội tâm mâu thuẫn phi thường, nói: “Ý của anh là tôi nên quay về để tận hiếu trước, sau này hãy lên Thục Sơn học nghệ, phải không?”
Hoa Lân vẫn nhìn về những đám mây trắng đằng xa, thần tình thả hồn theo mây gió!
Thì ra hắn cũng nhớ đến người nhà ở phương xa, trên mặt lộ ra thần thái ủ ê buồn bã. Không ngờ bản thân hắn vì khuyên nhủ người khác mà tùy tiện bịa ra một lý do rất thông suốt, kết quả lại nói tới mức ngay chính mình cũng không ngớt thương tâm. Phải rồi…Học nghệ ở Thiên Sơn hơn bốn năm, phụ mẫu nhất định là lúc nào cũng nghĩ đến căn bệnh của mình. Vậy mà sau khi hạ sơn hắn cũng không về nhà ngay, còn muốn đi phiêu lãng giang hồ gì đó cơ, đúng là làm xằng làm bậy mà.
Diệp Thanh thấy dáng vẻ nhớ đến người thân của Hoa Lân, khẽ day hắn gọi: “Lân ca ca…”
Hồ Vũ Hằng cắn răng nói: “Cảm ơn anh đã chỉ điểm cho tôi khỏi bến mê, bây giờ tôi sẽ về nhà tận hiếu, cho tới khi ông bà…ài!”
Bấy giờ Hoa Lân mới hồi thần, gượng cười nói: “Cậu đừng gấp! Qua hai ngày nữa cậu bái sư xong rồi hãy về nhà cũng chưa muộn!”
Hồ Vũ Hằng sửng sốt phẫn nộ nói: “Này!...Rốt cuộc là anh có ý gì? Vừa mới bảo tôi về nhà ngay, rồi lại bảo tôi bái sư xong hẵng về, có phải anh cảm thấy đùa như vậy vui lắm không?”
Hoa Lân từ từ đứng dậy, vết thương sau lưng lại khiến hắn loạng choạng không vững, Diệp Thanh ở bên khẩn trương đỡ ngay lấy một cánh tay hắn. Lúc này Hoa Lân mới giải thích: “Ý của ta là: hai ngày nữa ta có một vị huynh đệ sẽ về đến Thục Sơn, đến lúc đó sẽ xin ông ấy giúp an bài chuyện bái sư của cậu. Sau đó cậu lập tức về nhà một chuyến, tốt nhất là hãy đón ông bà cậu đến sống ở dưới chân núi…Còn việc về Ẩn Long trấn trừ ma báo cừu, cái này…chờ sau khi cậu học thành nghệ hạ sơn rồi nói!” Hoa Lân vốn định bảo với cậu ta rằng Thụ Yêu trong rừng rậm Tử Vong sớm đã bị mình diệt trừ, nhưng nếu vậy lại sợ sẽ khiến Hồ Vũ Hằng cảm thấy một sự thất lạc mãnh liệt. Vì ba năm vất vả mà cậu đã bỏ ra có khả năng hoàn toàn phí công. Điều này đối với một người có mục tiêu mà nói, thực sự là quá tàn nhẫn.
Mọi người nghe thấy Hoa Lân nói vậy đều trộm cười, cái gì mà an bài một chút là có thể tùy ý để Hồ Vũ Hằng vào Thục Sơn học nghệ? Bằng vào cái bộ dạng đi đường cũng thở hồng hộc hiện giờ của hắn mà dám thốt ra những lời đại ngôn này, thật khiến người ta không hiểu ra làm sao cả!
Đương nhiên Hồ Vũ Hằng cũng không tin, chắp tay nói: “Bất kể thế nào, tôi vẫn rất cảm tạ anh đã không ngại đường xa ngàn dặm tới khuyên tôi quay về, vậy tôi về trước đây.” Nói rồi chuyển thân bước xuống núi.
Hoa Lân gọi lớn: “Này! Cậu làm gì thế?...Chỉ hai ngày mà cũng không chịu chờ à?”
Diệp Thanh cảm thấy rất tức cười, thì ra công tử cũng có những lúc không giải quyết được ổn thỏa, bèn cười nói: “Hi hi hi…công tử quả nhiên lợi hại, chỉ vài câu nói đã khiến người ta phải quay về rồi.”
Hoa Lân đang buồn bực thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh: “Ngươi rốt cuộc là ai? Dám chạy lên Thục Sơn xuất khẩu cuồng ngôn ư?’
Hoa Lân và Diệp Thanh đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người béo béo lùn lùn như cái đinh ba tấc đứng ngay phía sau. Lưng lão đeo trường kiếm, một thân kình trang màu đen, hiển nhiên là môn hạ Thục Sơn. Đừng thấy lão béo này tướng mạo thô tục mà lầm, đôi mắt sáng rực của lão ẩn tàng một tia tinh quang, rõ ràng đã luyện tới cảnh giới phản phác quy chân, còn có thể là một nhân vật thuộc cấp bậc sư thúc của Lã Ấu Văn.
Lão béo vừa phát thoại, Hồ Vũ Hằng toan hạ sơn lập tức quay đầu lại, từ xa cung kính nói: “Hồ Vũ Hằng tham kiến Phó tiền bối! Con…Con đã nghĩ kỹ rồi, ông bà ở nhà thực sự đã quá lớn tuổi, nên con…con muốn…”
Lão béo này chính là Phó Trung, cao thủ của Thục Sơn Từ Tâm đường, lão vốn hiền từ dễ mềm lòng, nên mới ngấm ngầm truyền thụ một ít nội công tâm pháp cho những thiếu niên xin bái sư quỳ ngoài cửa này. Vốn dĩ lão định chờ cho kiếm điển lần này kết thúc, chưởng môn đương nhiệm của Thục Sơn sẽ từ bỏ chức vị chưởng môn, lão cũng dễ bề chính thức thu Hồ Vũ Hằng làm đồ đệ. Không ngờ Hoa Lân chỉ dăm ba lời đã khiến lão mất đi một đồ đệ, thử hỏi có sầu não hay không?
Hoa Lân thấy sắc mặt lão rất khó coi, vội vàng chắp tay nói: “Tại hạ Hoa Lân, vừa rồi không hề có ý bảo Hồ Vũ Hằng rút khỏi Thục Sơn, chỉ muốn cậu ấy bái sư xong rồi hãy về nhà một chuyến…”
Câu nói này của Hoa Lân vốn không có vấn đề gì lớn, vì Cốc Thanh Phong là tam ca của hắn, hắn không thể tự hạ thân phận trước mặt vãn bối của tam ca, nên đành phải xưng là “tại hạ”.
Thế nhưng lửa giận của Phó Trung đã bốc lên đỉnh đầu, lão lại rất có thân phận tại Thục Sơn, ngay cả Cốc Nhược Hư gặp lão cũng phải chào một tiếng sư thúc, nên khi thấy Hoa Lân xưng hô với mình như vậy lão hết sức bất mãn, liền lạnh lùng nói: “Ta mặc xác ngươi là ai! Nhưng ngươi tới Thục Sơn một là không bái thiếp, hai là không vào cửa mà lại đứng ngoài xúi bẩy nhân tâm. Hành vi này của ngươi quả tình đã trái với những điều cấm kị trên giang hồ! Ta hoài nghi ngươi đến Thục Sơn thực ra là có mục đích gì đó!”
Tất cả những người dưới thềm đều ngớ ra, không ngờ Phó tiền bối trước giờ luôn hòa ái cũng có lúc nổi giận. Có điều cũng tại Hoa Lân không đúng, lên Thục Sơn “xuất khẩu cuồng ngôn” một hồi thì cũng cho qua đi, nhưng tuổi đời còn nhỏ đáng ra phải tự xưng là vãn bối mới đúng! Thế mà hắn lại khăng khăng lấy thân phận đồng bối để ngang hàng với Phó tiền bối, bọn Hồ Vũ Hằng tại trường tự biết không đủ thân phận, đều không dám tiến lên khuyên giải, chỉ có thể lúng túng đứng sang một bên tụ thủ bàng quan.
Diệp Thanh thấy Hoa Lân cứng họng không đáp lại được, liền đứng ra phản bác: “Công tử nhà ta chẳng có ý gì với Thục Sơn các người cả, ông làm gì mà hùng hổ dọa người thế?”
Phó Trung quay đầu nhìn Diệp Thanh một cái nhưng hiềm tranh biện với nữ nhân, chỉ trợn mắt dữ tợn nhìn nàng và Hoa Lân. Rồi lão phẩy phẩy tay với Hồ Vũ Hằng: “Ngươi về đi! Sau này hành tẩu giang hồ tuyệt đối không được tự xưng là đệ tử của Thục Sơn, biết chưa?”
Hồ Vũ Hằng nghe vậy tức thì chết trân tại trận, hiểu rằng mình vĩnh viễn không có cơ hội bái nhập Thục Sơn nữa rồi. Sắc mặt hơi nhợt nhạt, cậu ta mơ hồ nhìn Hoa Lân, rồi lại nhìn Phó Trung. Đang chuẩn bị quỳ xuống khấu đầu cáo biệt ‘sư phó’ thì một quầng chân khí đã kê dưới gối, quỳ được một nửa rồi không sao quỳ xuống tiếp được. Rất đỗi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ra, Hồ Vũ Hằng ngơ ngác phát hiện thấy Hoa Lân thi triển nội công lăng không đỡ lấy thân thể mình. Trong lòng kinh sợ, cậu thầm nghĩ vị công tử ca đi bộ cũng không vững này làm sao mà có nội công thâm hậu như vậy được? Chắc chắn không thể!
Tưởng Thuần Văn, Khang Vĩnh và Đường Hoàn Binh đứng bên cũng ù ù cạc cạc, không hiểu Hồ Vũ Hằng đang làm trò quỷ gì. Tại sao đang quỳ xuống nửa chừng lại đột nhiên không quỳ nữa?
Hoa Lân âm thầm thu hồi hữu chưởng, hòa nhã nói: “Sư phó của cậu không để cậu cáo biệt! Cậu cứ quỳ tiếp hai ngày, nhất định sẽ có người nhận cậu làm đồ đệ. sau đó cậu hãy về nhà đón ông bà đến sống dưới chân núi, biết chưa?”
Động tác của Hoa Lân đương nhiên không giấu nổi cặp mắt của Phó Trung. Chỉ thấy lão biến sắc nói: “Thật vậy sao?...Hừ hừ! Ta cũng muốn xem xem ngoại trừ ta ra, còn ai nhận nó làm đồ đệ!”
Phó Trung ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã thầm kinh hãi trước một thân công lực của Hoa Lân.

Hết chương 19.
Tài sản của tarta12a


Last edited by ZORO_NDK; 21-04-2008 at 01:55 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 06-04-2008, 06:54 PM
chaukietluan129's Avatar
chaukietluan129 chaukietluan129 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 65
Thời gian online: 1 giờ 47 phút 19 giây
Xu: 0
Thanks: 92
Thanked 22 Times in 14 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 20 - Hựu Hiện Ma Tung

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
http://www.***********.com



Hồ Vũ Hằng nghi hoặc hết nhìn Hoa Lân rồi lại nhìn Phó Trung, thầm nghĩ suy cho cùng thì mình nên chờ hai ngày nữa hay là không chờ đây?
Hoa Lân phát giác ra biểu tình lúc đó của Phó Trung, nghĩ tới chuyện tương lai nếu Hồ Vũ Hằng ở lại Thục Sơn mà đắc tội với lão thì thật quá sức không khôn ngoan, do đó Hoa Lân lại tìm cách để loại bỏ tầng chướng ngại này, hắn bỗng cười nói với Phó Trung: “Chúng ta đánh cuộc một trận được không?”
Phó Trung không bị chui vào tròng, lạnh nhạt nói: “Không!...Ta không quen biết ngươi!”
Hoa Lân cả cười: “Ông không muốn nghe xem tôi đánh cược chuyện gì à? Tôi cược là Hồ Vũ Hằng ở Thục Sơn ba năm là có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch…Thế nào? Có hứng thú không?”
Phó Trung người béo lòng dạ khoáng đạt, đối với người khác cũng không quá thù dai. Thêm nữa là cuộc cá cược này thực khiến người ta hiếu kỳ, bèn lạnh lùng nói: “Ngươi hãy nói cược gì trước đi!”
Hoa Lân cười nói: “Ai thua sẽ phải uống hai mươi vò Nữ Nhi Hồng trong một ngày!...Thế nào? Dám chơi không?”
Sắc mặt Phó Trung có vẻ hơi tươi hơn, nói lớn: “Được…Ta cược với ngươi, ta phải xem vì sao mà ngươi tự tin đến vậy.” Ngừng lại một lát, lão lại hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Hoa Lân giả bộ trầm tư, từ từ ngẩng đầu lên nói: “Danh mãn thiên hạ…chưởng môn Tiên Kiếm phái…Hoa Lân!”
Phó Trung nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra trên giang hồ có nhân vật nào tên như vậy, ngờ vực hỏi: “Tiên Kiếm phái?”
“Không sai!...Tiên Kiếm phái…”
Phó Trung ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, hấp tấp kháng nghị: “Chờ chút đã, ván cược này của chúng ta không hợp lý!”
Hoa Lân cười hà hà nói: “Sao mà không hợp lý?”
Phó Trung tức tối: “Hồ Vũ Hằng còn chưa bái nhập Thục Sơn, ngươi dựa vào cái gì mà nói rằng nó ở Thục Sơn ba năm là có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch?”
Hoa Lân cười rộ đáp: “À! Ra là vậy…Không sao, cậu ấy nhất định sẽ gia nhập Thục Sơn! Ha ha ha…”
Phó Trung chợt lộ ra một nụ cười gian giảo, nói: “Há! Thế này đi…Nếu nó không vào được Thục Sơn, đương nhiên cũng không thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch ở Thục Sơn. Vậy cũng coi như là ngươi thua. Thế nào?”
Mọi người đều cảm thấy đánh cược như vậy phải chăng có chút quá bất công, như thế khác gì nói rõ là Hoa Lân phải chịu thiệt? Chỉ có kẻ ngốc mới mắc lừa!
Thế nhưng Hoa Lân vẫn một mực đáp ứng: “Được, không thành vấn đề!”
Phó Trung ngây người, thầm nghĩ liệu có phải mình lại bị lừa ở đâu chăng? Nếu không sao hắn lại nói khẳng định như vậy? Qua cuộc nói chuyện có thể nhận ra Hoa Lân thông minh dị thường, chỉ sợ lão sẽ thất bại trong tay hắn. Phó Trung trầm mặc nghĩ ngợi, cuối cùng lại phát hiện ra một kẽ hở, lớn tiếng: “Không được! Đến lúc đó nếu ta thắng mà không tìm thấy ngươi, khoản cược này chẳng phải sẽ mất trắng sao? Hơn nữa, tiền mua rượu cũng moi từ ta, khỏi nghĩ cũng biết!”
Hoa Lân ngớ ra, không ngờ lão béo chết toi này lại cứ ra sức để tâm vào những chuyện vụn vặt. Hắn liền chìa tay phải về phía Diệp Thanh, Diệp Thanh rất hiểu ý, móc từ trong bọc ra một xấp ngân phiếu đặt vào tay hắn.
Hoa Lân đếm rồi dõng dạc nói: “Ba vạn lạng bạc tạm để ông giữ, ba năm sau, nếu tôi thua thì số tiền này coi như là tôi bồi thường cho ông. Nếu tôi thắng, nhớ là phải trả tôi nguyên số!”
Phó Trung kinh hoàng, ai mà biết được trên đời lại có một tên khùng đánh cược như vậy. Lão lắc đầu quầy quậy nói: “Không không không…Ta e đến lúc đó làm mất ngân phiếu, ta làm sao mà đền được?”
Hoa Lân cũng thấy vô cùng phiền phức, ván cược đã thành ra thế này, vậy mà đối phương vẫn không dám nhận. Thói đời đúng là thay đổi, lòng người chẳng còn chất phác! Hắn cố dằn lòng nói: “Thôi thôi…Nếu ông không cẩn thận đánh mất ngân phiếu, ta cũng không đòi ông phải trả, thế đã được chưa?”
Những người tại trường, bao gồm cả Phó Trung đều há hốc miệng không ngậm lại được, bắt đầu hoài nghi xấp ngân phiếu này không phải là thật. Nếu không, trên đời này làm gì có người đem món tiền lớn ba vạn lạng sử dụng như thứ phế phẩm chứ?
Hoa Lân thấy ánh mắt khác lạ của mọi người, lòng thầm cảm thán: “Làm người tốt thật khó!” Cũng không chờ cho họ hồi thần, hắn dúi ngân phiếu vào trong tay Phó Trung, nói: “Cứ xem như đồ bỏ đi! Chẳng lẽ ông vẫn sợ tôi sẽ hại ông hay sao?” Dứt lời, Hoa Lân chắp tay chào: “Hai ngày sau, tôi sẽ lại lên Thục Sơn, hy vọng Phó huynh đệ có thể nhớ được người bạn này. Tại hạ cáo biệt tại đây!”
Phó Trung bấy giờ mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Sao đã đi rồi? Ngân phiếu này…”
Hoa Lân xua tay nói: “Ngân phiếu ông cứ giữ đi! Tôi và Cốc Thanh Phong đã hẹn gặp mặt tại Thành Đô, phải khẩn trương quay về, mong Phó huynh đệ có thể chiếu cố cho Hồ Vũ Hằng…”
Phó Trung giật nảy người nói: “Cái gì? Cốc Thanh…Cốc sư thúc?”
Hoa Lân không nói nhiều thêm, xoay người dắt Diệp Thanh đi xuống núi, lúc đi ngang qua Hồ Vũ Hằng hắn nhẹ giọng an ủi: “Cậu hãy chờ hai ngày nữa…Biết chưa?”
Phó Trung khôi phục sự bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng của Hoa Lân, lắc lắc đầu: “Chưởng môn Tiên Kiếm phái? Ài…” Lại nhìn ngân phiếu trong tay, lão chỉ biết cười khổ. Đang định quay mình bước vào đại môn của Thục Sơn, lão đột nhiên ngoảnh lại nhìn Hồ Vũ Hằng nói: “Để xem ngươi có cái phúc này không!”
Ba người Tưởng Thuần Văn, Khang Vĩnh và Đường Hoàn Binh thấy Phó Trung đã bước vào đại môn, bất giác quây đến, đứng bên Hồ Vũ Hằng xúm xít nghị luận: “Này…Tiểu Hằng! Không phải ngươi muốn về thật chứ?”
Hồ Vũ Hằng mù mờ nói: “Ta nên về. Nhưng có lẽ ta cứ nghe lời hắn chờ thêm hai ngày thử xem!” Nghĩ đến Hoa Lân có thể cách không nâng người mình dậy, bất giác có thêm một phần tin tưởng hắn.
Nhưng Đường Hoàn Binh vốn không tin lời đại ngôn của Hoa Lân, tức giận nói: “Tiểu tử họ Hoa đó tóm lại là muốn làm trò quỷ gì vậy? Nói vài câu đã hại cho nỗ lực trong suốt ba năm của Tiểu Hằng đổ xuống sông xuống bể hết rồi, nào có cái kiểu giúp đỡ như hắn chứ?”
Khang Vĩnh thủy chung vẫn có cảm giác hơi lơ ngơ, cũng nói xen vào: “Hắn tên là Hoa gì ấy nhỉ?”
Tưởng Thuần Văn: “Hoa Lân!”
Khang Vĩnh bỗng nhiên đại ngộ: “Đúng đúng, Hoa Lân!...Ta thấy hắn leo núi mà phải thở dốc, còn tưởng rằng hắn cũng muốn đến bái sư. Đang muốn kết bạn với hắn thì ai dè hắn cũng giống như những người trước kia, chỉ nói không luyện, biết ngay là kẻ khoác lác!”
Tưởng Thuần Văn kéo tay áo Khang Vĩnh, ý bảo gã nói ít đi vài câu. Nhưng Khang Vĩnh một câu chưa nói xong thì đời nào chịu thôi? Gã không hề hay biết đến ý nghĩa hành động ám thị của Tưởng Thuần Văn.
Sau khi Khang Vĩnh dứt lời, Tưởng Thuần Văn thấy Hồ Vũ Hằng có vẻ hơi lo âu, cho rằng cậu bắt đầu hồi hận nên liền an ủi: “Tiểu Hằng, đừng lo! Có lẽ tên Hoa Lân đó thực sự có thể giúp cậu gia nhập Thục Sơn. Nếu không được thì đằng nào cậu cũng đã quyết định về nhà rồi, có thể hiếu kính với trưởng bối thì không có gì đáng hối hận cả. Nhìn ta đây này, ài!...Dù ta có muốn thì cũng không còn cơ hội rồi!”
Hồ Vũ Hằng nói giọng kiên định phi thường: “Tôi tin anh ta có thể làm được!”
Đường Hoàn Binh thất thanh kêu lên: “Hả? Thế mà cũng tin? Cậu nhìn hắn đi, đi đâu cũng dẫn theo một nha hoàn xinh đẹp, lời nói của cái loại phú gia công tử như hắn mà cậu cũng tin à?”
Khang Vĩnh cũng nói: “Theo ta đoán thì hắn chẳng bao giờ đến đây nữa đâu!”
Hồ Vĩnh Hằng không nói lời nào, dẫu sao cậu cũng nghĩ xa hơn bọn Khang Vĩnh. Phải biết rằng Hoa Lân lặn lội từ Ẩn Long trấn đến Thục Sơn, ít ra cũng phải hơn năm nghìn dặm đường, ai mà rỗi hơi bôn ba một chặng đường xa như vậy để giỡn chơi. Hơn nữa, vừa nãy Hoa Lân nâng người Hồ Vĩnh Hằng lên là chuyện thiên chân vạn xác, một thân công lực này hoàn toàn không phải trò đùa...
...
Lần tìm người này của Hoa Lân có thể coi là thuận lợi, tâm tình khoan khoái hơn rất nhiều. Vừa ra khỏi kết giới Thục Sơn bày bố, Hoa Lân liền nhảy lên phi kiếm, đưa Diệp Thanh bay về Thành Đô.
Kết thúc một chuyến cả đi lẫn về đã là lúc hoàng hôn.
Còn chưa nhập thành đã nghe thấy người trên đường nhốn nháo bàn tàn chuyện gì đó. Nghe ngóng kỹ mới biết chỉ trong một ngày đã phát sinh rất nhiều biến cố. Đồn rằng: thành đông có Cát gia trang, vào lúc sáng sớm đột nhiên tỏa hồng quang năm trượng chói lọi, ngay sau đó vang lên những tiếng nổ rầm rầm. Trong thời gian chưa đến một tuần trà, Cát gia trang đã biến thành một đống đổ nát. Theo lời của các cao thủ võ lâm quay lại sau khi đi điều tra, mặt đất của Cát gia trang ngang dọc vô số vết nứt đan xen, chỉ giẫm nhẹ một cái là cả mặt đất đã sụp xuống một khoảng lớn.
Mí mắt Hoa Lân giật giật, quay sang nhìn Diệp Thanh, hai người đều không khỏi kinh hãi. Sự lợi hại của chiêu Huyết Quang trảm đó cả hai đều đã chính mắt nhìn thấy, cho đến tận bây giờ, Hoa Lân vẫn cảm thấy da đầu tê tê. Hắn lẩm bẩm nói: “Lá gan của Huyết Ma thật không nhỏ, nhiều cao thủ tu chân hội tụ thế này mà y vẫn dám đến làm loạn!”
Diệp Thanh khẽ cười: “Cái gã Lý Trần Ai hôm qua có vẻ rất lợi hại!...Không biết cuối cùng đã diệt được Huyết Ma chưa nhỉ? Hi hi hi...”
Hoa Lân đầy kỳ vọng: “Tốt nhất là diệt được rồi! Như vậy mới có thể tránh cho máu nhuộm hồng trần.”
Vừa nói chuyện, Hoa Lân và Diệp Thanh vừa đi theo đám đông rộn ràng náo nhiệt, xếp thành hàng, đi qua cầu treo tiến vào cửa thành. Dọc đường, họ cảm thấy người đi trên phố tấp nập hơn cả hôm qua, xem ra sức hiệu triệu của Thục Sơn kiếm điển thực to lớn vô hạn.
Diệp Thanh thong dong đi cạnh Hoa Lân, cặp mắt xinh đẹp nhàn nhã đảo quanh phố xá phồn hoa, giống như được trở lại những ngày tháng vô ưu vô lo ở kinh thành, cảm giác đã lâu không có này khiến nàng vô cùng hớn hở.
Hoa Lân thì vẫn cúi đầu phân tích vấn đề, cuối cùng lẩm nhẩm: “Với công lực của Lý Trần Ai, chỉ cần gặp được Huyết Ma là có thể chém chết y tại trận.” Đây là kết luận mà Hoa Lân phải suy ngẫm rất lâu mới rút ra được!
Thế nhưng, liệu Huyết Ma có thực sự bị người ta tiêu diệt dễ dàng như vậy không?
...
Hết chương 20.
Tài sản của chaukietluan129


Last edited by ZORO_NDK; 21-04-2008 at 01:58 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 06-04-2008, 06:54 PM
chaukietluan129's Avatar
chaukietluan129 chaukietluan129 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 65
Thời gian online: 1 giờ 47 phút 19 giây
Xu: 0
Thanks: 92
Thanked 22 Times in 14 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 21 - Huyết Ma Chi Bí

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
http://www.***********.com


Hoa Lân vừa mới nhập thành thì đúng lúc này ở Dật Tiên lâu có người đang nhắc đến hắn.
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đã về Thành Đô sớm hơn hắn một bước. Đương nhiên, đi cùng còn có thêm một người, đó là “Quỷ Thần Trắc” Dư Hữu Lộ.
Dư Hữu Lộ này chính là ngũ sư đệ đã thất tung nhiều năm của Cốc Thanh Phong. Xét theo bối phận thì lão cũng là nhân vật thuộc cấp bậc sư tổ của “Thục Sơn kiếm tông”. Những năm nay, lão luôn lo lắng bất an đi khắp tứ xứ loan truyền lời dự ngôn Huyết Ma sắp xuất hiện, nguyên nhân là vì chuyện này có can hệ mật thiết với lão. Lần này lão bị Mạnh Lôi bắt gặp tại Giang Lăng, cuối cùng đã hạ quyết tâm sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa, đem tiền nhân hậu quả thành thực thuật lại cho Mạnh Lôi biết, hơn nữa còn dẫn Mạnh Lôi cùng đi tới “Ngọc Long đỉnh” ở Đại Lý để kiểm chứng.
Mạnh Lôi biết được chuyện này, sự chấn kinh trong lòng chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Vì phạm vi liên quan rất rộng nên lão đã lập tức dùng “Huyền Quang kính” gọi hai người Cốc Thanh Phong và Thượng Quan Truy Vân.

Thì ra, vào mười sáu năm trước.
Một số cao thủ của Thục Sơn kiếm tông và Toàn Chân giáo thường tụ họp để nghiên cứu và thảo luận về tâm pháp tu chân, nhưng thủy chung đều chưa tham ngộ thấu được cảnh giới “luyện thần hoàn hư”. Khi đó, Lưu Thế Kiệt và Dư Hữu Lộ của Thục Sơn cùng Cao Sĩ Minh của Toàn Chân giáo, ba người trong lúc vô tình đã nhắc đến “thiên hạ đệ nhất cao thủ” Diệp Thiên Tông. Họ cho rằng Diệp Thiên Tông rất có khả năng đã thấu triệt cảnh giới “luyện thần hoàn hư”. Ai ngờ khi bàn luận kỹ hơn về chuyện này, cả Lưu Thế Kiệt và Cao Sĩ Minh đều sơ ý đề cập đến chuyện mình đã từng bại dưới tay Diệp Thiên Tông.
Một hòn đá làm dậy lên nghìn đợt sóng cả…
Diệp Thiên Tông xuất thân bần hàn, từ trước đến nay chưa ai biết được ông xuất thân từ môn phái nào, hiển nhiên không phải là đệ tử danh môn chính phái. Nhưng ông còn trẻ tuổi mà đã luyện được một thân công lực kinh thế hãi tục, từng âm thầm khiêu chiến với cao thủ của các đại môn phái, hơn nữa còn toàn thắng quay về. Rất ít người trong giang hồ được biết chuyện này, cả việc Lưu Thế Kiệt bại trong tay ông cũng là một bí mật không nói cho ai. Lần này lại tình cờ biết được Cao Sĩ Minh của Toàn Chân giáo cũng từng bại trước “Tử Vân thần công” của Diệp Thiên Tông, không kinh hoàng sao được?
Năm ấy Diệp Thiên Tông còn chưa tròn ba mươi tuổi, nhưng ông đã có thể đánh bại Lưu Thế Kiệt và Cao Sĩ Minh, hai người có đến một giáp tý công lực, không khỏi khiến người ta hoài nghi tu vi của ông từ đâu mà ra. Cuối cùng, trong giang hồ truyền ngôn rằng, toàn bộ sở học của Diệp Thiên Tông đều có nguồn gốc từ “Huyền Thiên kiếm”, họ còn đồn rằng thanh “Huyền Thiên kiếm” này đã phá đất chui ra ở “Ngọc Long đỉnh” tại nước Đại Lý.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì đáng phải kinh ngạc. Nhưng bấy giờ, “Ngọc Long đỉnh” lại xảo hợp phát sinh rất nhiều sự kiện thần bí, có người đã bất ngờ phát hiện ra vô số xác gia cầm khô quắt trong sơn cốc. Người ta đều cho rằng yêu ma xuất hiện, tuyệt nhiên không ai nghĩ đến trường hợp đó là do con người gây ra.
Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ lòng mang tráng chí vì dân trừ hại, cùng nhau thẳng tiến đến “Ngọc Long đỉnh” trảm yêu trừ ma. Không ngờ theo như kết quả mà họ thu được sau vài ngày điều tra thì tất cả đều do một đạo sĩ tên Thanh Thành Tử làm. Hơn nữa lão ta cũng chẳng phạm pháp, vô số gia cầm đó đều là lão tự bỏ tiền ra mua về làm thực nghiệm, chỉ có điều thủ đoạn hơi tàn nhẫn mà thôi.
Có thể tưởng tượng ra ba người Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ thất vọng đến dường nào. Lúc đó bọn họ chưa từng nghe nói trên đời còn có người tu luyện “ma công”, càng không biết đến sự tồn tại của loại tâm pháp “nhập ma” gì cả.
Ngược lại, theo như Thanh Thành Tử khai báo, lão và Diệp Thiên Tông từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng phát hiện thấy hai món bảo bối tại một hang động đá vôi trong núi sâu. Một món là “Huyền Thiên kiếm”, thứ kia lại là một quyển đạo thuật bí tịch, hai người thương lượng rồi chia đều cho nhau.
Diệp Thiên Tông nhường Thanh Thành Tử chọn trước. Hài hước là khi đó Huyền Thiên kiếm gỉ sắt rụng lả tả, không hề hay biết là trên thân kiếm có khắc chữ, Thanh Thành Tử đương nhiên đã chọn quyền “đạo thuật bí tịch”. Sự sung sướng trong lòng lão đúng là khó dùng lời nào diễn tả được.
Thế nhưng “trời có mưa gió bất ngờ”, câu tục ngữ này ứng lên mình Thanh Thành Tử thật vô cùng thích hợp. Ai dè trên đường về nhà, một trận mưa lớn đổ xuống, khiến hai người từ đầu xuống chân ướt như chuột lột, khó khăn lắm mới tìm được một vách núi để trú mưa sưởi ấm. Thanh Thành Tử giở bí tịch ra xem, nét chữ ở nửa phần đầu đã trở nên lấm lem hết cả, nhưng nửa sau của bí tịch vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ.
Lúc ấy Diệp Thiên Tông muốn đem thanh bảo kiếm gỉ sét đổi cho lão nhưng Thanh Thành Tử vẫn không chịu.
Sau đó, Diệp Thiên Tông danh mãn thiên hạ. Thanh Thành Tử thì nửa đoán nửa luyện, vậy mà cũng ngộ ra ba bốn thành, luyện được thuật ngự kiếm phi hành. Nhưng công lực của lão trước sau vẫn không thể đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục, đứng trên phi kiếm cũng không giữ vững được lâu.
Cuối cùng, Thanh Thành Tử đã bước một bước vô cùng nguy hiểm. Từ trong “đạo thuật bí tịch”, trong một phần giảng về yêu giới bí văn, lão đã rút ra một thứ pháp môn tu hành đặc biệt. Đó chính là mượn tinh hoa của vật khác để nâng cao công lực của bản thân…
Tiếp đó Thanh Thành Tử chiếu theo phương pháp tu hành này, không ngờ lại khiến cho ba vị cao thủ chính phái tìm đến. Không biết làm thế nào, lão đành phải đem tâm pháp mình nghiên cứu bày ra cho Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ xem. Trên đó cũng không có gì là thương thiên hại lý, chỉ mượn huyết dịch của gia cầm để bổ sung cho công lực bản thân mà thôi.
Lưu Thế Kiệt, Cao Sĩ Minh và Dư Hữu Lộ cũng không phải hòa thượng, lại cũng chẳng kiêng ăn mặn. Sau khi đọc một mạch, ba người không thể không kinh ngạc trước sự lợi hại của Thanh Thành Tử. Họ phát hiện ra đạo lý trong đó hấp dẫn phi thường, lại đối chiếu với “đạo thuật bí tịch” thì thấy có thể luyện tới cảnh giới vĩnh sinh bất tử.
Đáng cười là ba vị cao thủ chính phái chỉ đành hậm hực ra về. Nhưng bọn họ đã mê đắm vào tu chân, đều cảm thấy công pháp Thanh Thành Tử tự sáng chế quả thực tinh diệu, nếu đã không hại đến tính mạng con người, chắc cũng có thể tham khảo. Do đó, ba vị cao thủ chính phái ngày hôm sau lại tìm đến cửa, cùng Thanh Thành Tử chuyên tâm nghiên cứu bí mật tu chân…
Kết quả nghiên cứu đương nhiên phải thực thi, không thể ngờ rằng, họ dần dần trở nên nghiện “hút máu”, nội lực dồi dào trong cơ thể khiến họ cảm thấy hết sức hài lòng. Khi bọn họ đã say mê, Thanh Thành Tử cuối cùng đã xúi giục họ tiến thêm một bước không nên nhất, vươn ma trảo về phía bách tính vô tội…
Bấy giờ, Diệp Thiên Tông hay tin tìm đến, ông tuyệt không để cho quê hương mình xuất hiện ma đầu giết người. Sau một phen điều tra, ông ngỡ ngàng phát hiện ra, kẻ gây sóng gió chính là người bạn thời thơ ấu Thanh Thành Tử. Do không đủ chứng cứ nên ông buộc lòng phải nhiều lần cảnh cáo Thanh Thành Tử.
Nào ngờ ba tháng sau ông lại nghe tin quê nhà xảy ra thảm án, Diệp Thiên Tông sau cùng đã quyết định đại nghĩa diệt thân. Có điều ông không thể tưởng được rằng một âm mưu to lớn đang chờ ông quay về tại Ngọc Long đỉnh…
Hôm đó, phong vân biến sắc, kiếm khí xung thiên.
Diệp Thiên Tông rốt cuộc đã nhìn thấy máu của mình rải trên mặt đất, một đời kiêu hùng tan biến khỏi nhân gian từ đây. Bất quá, từ ngày đó trở đi, trong giang hồ đã thiếu đi ba vị cao thủ danh chấn thiên hạ, lại có thêm một thuật sĩ mù.
Đột nhiên vào một ngày, thuật sĩ mù đó chợt tỉnh ngộ, đứng ra khuyến cáo với người đời về sự xuất hiện của Huyết Ma! Có lẽ lão làm vậy là để chuộc tội cho bản thân chăng?

Quỷ Thần Trắc đem hồi biến cố này kể rõ ngọn ngành với bọn Mạnh Lôi. Lại sợ họ không tin, lão còn dẫn họ tới Ngọc Long đỉnh tìm chứng cứ có liên quan. Điều này đã trực tiếp chứng minh, Huyết Ma mà Hoa Lân đã vẽ ở Phục Long thôn chính là Lưu Thế Kiệt.
Về đến Dật Tiên lâu.
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong và Quỷ Thần Trắc, bốn người sắc mặt trầm trọng ngồi lại thương lượng đối sách. Cốc Thanh Phong nói: “Bây giờ hãy chờ tứ đệ về đã. Bảo đệ ấy lập tức thực thi kế hoạch phát lệnh truy nã Huyết Ma, nhất định phải nghĩ cách giảm bớt tai nạn cho nhân gian!”
Cốc Thanh Phong vội đáp: “Cao kiến cao kiến!...Nơi đây là địa bàn của ngươi, cứ gọi thẳng mấy tên đệ tử đi tìm tứ đệ chẳng phải là xong à?”
Cốc Thanh Phong nói: “Chúng ta đã hẹn mùng năm gặp mặt tại đây, hôm nay mới mùng bốn, không biết tứ đệ đã đến chưa?”
Thượng Quan Truy Vân bỗng cười nói: “Thục Sơn các đệ quản chế Dật Tiên lâu nghiêm ngặt quá…Không có thân phận thì không được vào! Đáng thương cho tứ đệ của chúng ta vẫn chỉ là đồ đệ bỏ đi của Thiên Sơn, một chút danh khí cũng không có, ta thấy hắn chỉ còn cách chém giết mới lên được đây! Ha ha ha…”
Cốc Thanh Phong bừng tỉnh ngộ, vỗ đét vào đùi nói: “Trời ạ! Huynh không nhắc thì đệ cũng quên mất điểm này!” Dứt lời liền ngoảnh ra ngoài cửa gọi lớn: “Phi Hồng!...Con đi gọi Lã Ấu Văn vào đây một lát, ta có chuyện giao phó!”
Cốc Phi Hồng bước vào, đứng từ xa nói: “Không biết phụ thân đại nhân có chuyện gì? Có lẽ hài nhi có thể làm thay cho!”
Nguyên lai hạ nhiệm chưởng môn của Thục Sơn Cốc Phi Hồng chính là nhi tử thân sinh của Cốc Thanh Phong. Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi tuy đã gặp y nhiều lần nhưng vẫn không nén nổi quan sát Cốc Phi Hồng một lượt, quả nhiên thấy y khí thế phi phàm, giữa hai mi lộ ra nét trang nghiêm, trông còn giống một cao thủ hơn lão tử của y, không hổ là nhân tài để đảm đương chức chưởng môn. Cả hai đều thầm bội phục bản lĩnh sinh con của Cốc Thanh Phong!
Cốc Thanh Phong xua tay nói: “Lã Ấu Văn làm nhiệm vụ đón khách của Dật Tiên lâu, ta muốn nói cho nó biết tướng mạo của một người, con nghe thì có tác dụng gì?...Bảo nó lên đây đi!”
Cốc Phi Hồng nghe vậy mới thoái lui.
Một lúc lâu sau, Lã Ấu Văn phấp phỏng lo sợ đi đến trước cửa, từ xa gập người chào: “Ấu Văn tham kiến sư thúc tổ…tham kiến các vị tiền bối!”
Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi đều thầm gật đầu, đệ tử Thục Sơn quả nhiên người nào người nấy tuyệt hảo, không thẹn là Trung Nguyên đệ nhất môn phái. Các đồ tử đồ tôn của mình so với đệ tử Thục Sơn đúng là còn kém một quãng.
Cốc Thanh Phong vẫy tay với Lã Ấu Văn: “Lại gần đây! Ta muốn con tìm một người, hắn tên là Hoa Lân…”
Lã Ấu Văn giật nảy người, không khỏi “a!” lên một tiếng.
Cốc Thanh Phong lấy làm lạ hỏi: “Con biết hắn à?”
Lã Ấu Văn ấp úng không dám trả lời, gã làm sao dám nói là mình còn đấu võ với Hoa Lân ấy chứ?
Cốc Thanh Phong lại nói tiếp: “Trông hắn khá anh tuấn, trên mặt thường lộ ra nụ cười gian manh…” Rồi miêu tả tỷ mỉ chẳng khác nào vẽ ra diện mạo của Hoa Lân, cuối cùng chốt lại: “Hắn là tứ đệ của ta, nếu con gặp thì để hắn lên thẳng đây!”
Lã Ấu Văn nghe đến đây, xém chút nữa đã hôn mê tại đương trường, lòng thầm cảm thán: “Thôi xong!...Bị hắn nói trúng hết rồi, lần này mình thực sự phải đến tận cửa mời hắn mất!”

Hết chương 21.
Tài sản của chaukietluan129


Last edited by ZORO_NDK; 21-04-2008 at 12:11 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 11-04-2008, 10:10 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 22 - Tiên Kiếm Chưởng Môn

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
http://www.***********.com
Lã Ấu Văn xin cáo lui với sư thúc tổ, xuống lầu tìm chưởng quỹ khách phòng hỏi chỗ ở của Hoa Lân. Khi tra ra nơi ở của Hoa Lân trên sổ ghi chép, gã không khỏi chau mày, lẩm bẩm: “Hỏng bét!...Phòng số ba chữ “Địa”, lần này rắc rồi rồi!”
Được cái Lã Ấu Văn đối với võ công của Hoa Lân hoàn toàn tâm phục khẩu phục nên cũng mặt dày đi đến phòng trọ của Hoa Lân. Xuyên qua đại đường, qua cửa hông bước vào hậu viện, lúc này bầu trời đã dần tối, đúng vào giờ cơm chiều. Trên đường gặp phải các cao thủ Võ Đang, Côn Luân, họ đều chủ động chắp tay chào cung kính, hiển nhiên gã bất tri bất giác đã có được danh vọng khá cao.
Không dễ dàng gì mới tới được “Quế Vọng các” của Hoa Lân, chỉ thấy vài cao thủ của Vô Cực môn đứng tựa hành lang, đang nói chuyện phiếm gì đó. Một người trong số họ thấy Lã Ấu Văn đi đến liền vòng tay hỏi: “Lã thiếu hiệp đến chẳng hay có gì phân phó?”
Lã Ấu Văn thấy người này thần thái phiêu dật, tuổi khoảng trên dưới ngũ tuần, sau lưng đeo một thanh trường kiếm bọc bằng vải trắng, chính là cao thủ hàng đầu của Vô Cực môn – Biện Kỳ. Tuy Lã Ấu Văn chưa từng bước chân vào giang hồ nhưng sự lịch duyệt của hắn lại thuộc loại quán tuyệt trong thế hệ trẻ, biết rằng “Vô Cực Thập Tam Kiếm” của Biện Kỳ danh chấn Giang Nam, liền hấp tấp hoàn lễ: “Ấu Văn vừa mới xuất đạo, ngài là tiền bối, Ấu Văn sao dám nói tới hai chữ phân phó?...Chỉ có điều Ấu Văn mạo muội tới đây mà chưa từng bái kiến, thực là thất lễ!”
Biện Kỳ cười ha ha nói: “Đâu có đâu có!...Thiếu hiệp dáng vẻ vội vàng thế kia, chẳng hay đã bị chuyện gì làm phiền đến thân?”
Lã Ấu Văn rùng mình, thầm nghĩ mình vẫn chưa thể đảm đương nhiệm vụ lớn, xử lý công chuyện vẫn lộ rõ sắc thái hỉ nộ ra mặt, sau này nhất định phải lưu ý nhiều hơn. Gã tranh thủ liếc nhìn qua phòng của Hoa Lân, thấy trên cánh cửa của phòng số ba lủng lẳng một cái khóa đồng, hiển nhiên là hắn không có trong phòng. Lã Ấu Văn ngầm kêu khổ, thầm nghĩ không phải là hắn tức giận mà chuyển đi trọ nơi khác rồi chứ? Gã chắp tay hỏi Biện Kỳ: “Vãn bối đang tìm chưởng môn của Tiên Kiếm phái, không biết tiền bối đã từng gặp chưa?”
Biện Kỳ nghệch mặt, nhíu mày đáp: “Tiên Kiếm phái?...Ài! Xem ra Biện mỗ đúng là cô lậu quả văn, trong giang hồ xuất hiện một Tiên Kiếm phái từ bao giờ mà ta cũng chẳng hay biết.”
Lã Ấu Văn nghiêm nghị nói: “Vãn bối cũng lần đầu tiên nghe thấy!...Song võ công của Hoa chưởng môn Tiên Kiếm phái cao cường phi thường, quả thực hiếm thấy trên giang hồ…Xin hỏi, không biết hai ngày nay Biện tiền bối có nhìn thấy phòng số ba có người ở hay không””
Biện Kỳ nghĩ thoáng qua rồi trả lời: “Hôm kia vẫn có người ở! Nhưng hình như là một vị nữ tử trẻ tuổi, chẳng lẽ cô ấy là Hoa chưởng môn?”
Lã Ấu Văn lắc đầu: “Hoa chưởng môn là một công tử khá anh tuấn, nữ tử mà tiền bối nói có lẽ là nha hoàn của Hoa chưởng môn.”
Sự kinh ngạc của Biện Kỳ thật không nhỏ, thiếu nữ tuyệt sắc đó mà chỉ là một nha hoàn, vậy chưởng môn của Tiên Kiếm phái chẳng phải là còn siêu việt hơn sao? Một đệ tử Vô Cực môn đứng cạnh đó cướp lời nói: “Ta từng gặp công tử ở phòng số ba, chẳng lẽ đó là chưởng môn của Tiên Kiếm phái?”
Lã Ấu Văn cả mừng: “Huynh gặp khi nào vậy?”
Đệ tử đó đáp: “Tối hôm kia thấy công tử đó vừa đi vừa huýt sáo một mình ra ngoài, sau đó chưa thấy quay trở lại!”
Tâm trạng của Lã Ấu Văn như rơi tõm xuống đáy vực, gượng cười nói: “Vậy…, cảm ơn các vị đã chỉ điểm, tại hạ đi tới nơi khác xem thế nào!” Dứt lời liền cáo từ, vừa quay người lại thì nhìn thấy hai người một béo một gầy bước vào viện môn, trong lúc đi vẫn không ngừng tranh cãi, Lã Ấu Văn quan sát kỹ thì nhận ra đó là Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân của Hoa Sơn.
Chỉ nghe Tây Môn Vô Ngân oán trách Cổ Duyên: “Hôm kia tôi đã bảo là phải cùng đi để xem Hoa Lân tỷ võ, ông lại cứ khăng khăng không chịu. Lần này thì hay rồi, người cũng không tìm thấy.”
Cổ Duyên tức tối nói: “Này này này! Ở đâu có cái kiểu nói chuyện với sư phó của mình như ngươi hả?...Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, Lân thiếu tỷ võ với Lã Ấu Văn, bất kể ai thắng ai thua, chúng ta đều không thể…” Cổ Duyên vừa nói vừa đi vào sân, ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy Lã Ấu Văn đang đứng trong đó, những lời dang dở phía sau vội vàng nuốt ực xuống họng.
Tây Môn Vô Ngân nhìn thấy Lã Ấu Văn thì cũng sững sờ, nhưng vẫn tiếp tục ầm ĩ: “Cái gì mà sư phó với không sư phó? Ông không dạy tôi thứ gì, chỉ biết bắt tôi luyện nội công từ sáng tới tối, có để người ta sống không kia chứ?”
Cổ Duyên có lẽ là sư phó bất lực nhất thiên hạ, bị đồ đệ của mình cãi lại mà vẫn phải giải thích: “Nội công là nền tảng của các loại võ công, ngươi xem thiên hạ có vị cao thủ nào mà nội công không thâm hậu phi thường?”
Tây Môn Vô Ngân căn bản nghe không để vào tai, thừa cơ di chuyển mục tiêu, đi đến trước mặt Lã Ấu Văn nói: “Vừa hay, ta đang muốn tìm ngươi đây! Lã thiếu hiệp…”
Lã Ấu Văn đã nghe thấy họ bàn luận muốn tìm Hoa Lân, liền ngắt lời cười khổ nói: “Tôi vốn dĩ cũng muốn đi tìm các người, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Chắc hẳn các người cũng không biết hành tung của Hoa chưởng môn?”
Tây Môn Vô Ngân mặt ngẩn ra, nghi hoặc: “Hoa chưởng môn nào cơ?...À! Ngươi nói Lân thiếu hả? Hề hề…” Nói xong cười khan hai tiếng, gãi gãi sau ót.
Cổ Duyên cũng nhìn Lã Ấu Văn với vẻ khó hiểu, hỏi ngược lại: “Không phải thiếu hiệp đã hẹn hắn uống rượu tại dốc Bình Đỉnh sao? Tại sao cũng không gặp được hắn?”
Lã Ấu Văn trầm tư giây lát, đột nhiên nhớ lại vào cái đêm tỷ võ với Hoa Lân, dốc Bình Đỉnh đã xuất hiện một màn hồng quang kỳ quái. Gã lo lắng thốt: “Nguy rồi! Điều trùng hợp là đêm đó ở dốc Bình Đỉnh đã phát sinh chút biến cố, chẳng lẽ…”
Tây Môn Vô Ngân thất kinh nói: “Xong rồi xong rồi, hôm kia quan phủ đã phát hiện thấy vài thi thể ở dốc Bình Đỉnh, không lẽ Lân thiếu đã đi đời nhà ma rồi sao? Ai da…tiểu tử này thật là xấu số, tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngoẻo rồi…”
Cổ Duyên lườm y một cái, thầm nghĩ cái tên này mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, đúng là công cụ tốt nhất để sản xuất tin đồn thất thiệt.
Ai ngờ Tây Môn Vô Ngân còn chưa dứt lời đã nghe thấy sau lưng có tiếng người mắng: “Kẻ nào dám trù ẻo bản thiếu gia xấu số? Có phải chán sống rồi không?”
Tây Môn Vô Ngân giật nảy mình, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên thấy Hoa Lân dắt Diệp Thanh ung dung tiến vào trong vườn, đang nhìn y chằm chằm với ánh mắt không mang hảo ý. Tây Môn Vô Ngân sợ nhất là bị Hoa Lân nhìn với ánh mắt này, lập tức vờ vịt nhiệt tình quá mức, mặt dày nói: “A! Hoa chưởng môn đã về rồi…Nào nào nào, để tiểu nhân giúp ngài xách đồ.”

Hết chương 22.
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tọa kỵ:Hỏa Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu ngoc tien duyen, doc ngoc tien duyen, ngọc tiên duyên, ngọc tiên duyên 4vn, ngọc tiên duyên full, ngọc tiên duyên p2, ngọc tiên duyen, ngọc tiền duyên 4eu, ngọc tien duyên, ngo tien duyen, ngoc duyen tien, ngoc tiên duyên, ngoc tiên duyên full, ngoc tiên duyên tap 1, ngoc tiên duyen 4vn, ngoc tien duy, ngoc tien duyen, ngoc tien duyen - 4vn, ngoc tien duyen 2, ngoc tien duyen 4eu, ngoc tien duyen 4vn, ngoc tien duyen 4vn.eu, ngoc tien duyen 5, ngoc tien duyen 9, ngoc tien duyen 9full, ngoc tien duyen ban dich, ngoc tien duyen ban full, ngoc tien duyen chuong 1, ngoc tien duyen chuong 5, ngoc tien duyen full, ngoc tien duyen moi nhat, ngoc tien duyen online, ngoc tien duyen p2, ngoc tien duyen phan 1, ngoc tien duyen phan 2, ngoc tien duyen phan 6, ngoc tien duyen phieu an, ngoc tien duyen q10, ngoc tien duyen quyen 1, ngoc tien duyen quyen 12, ngoc tien duyen quyen 2, ngoc tien duyen quyen 5, ngoc tien duyen quyen 9, ngoc tien duyen tap, ngoc tien duyen tap 1, ngoc tien duyen tap 10, ngoc tien duyen tap 12c1, ngoc tien duyen tap 14, ngoc tien duyen tap 4, ngoc tien duyen tap 5, ngoc tien duyen tap 9, ngoc tien duyen tap 9 10, ngoc tien duyen tap cuoi, ngoc tien duyen tron bo, ngoc tien duyen ttv, ngoc tien duyen ttv full, ngoc tien duyen.txt, ngoc tieu duyen, ngoc tinh duyen.4vn, ngoc tjen duyen, ngoc tuyen duyen, ngoc yieu duyen online, ngoctienduyen, ngoctienduyen full, ngọc tiên duyên, ngọc tiên duyên full, ngọc tiên duyên q1, phiêu ẩn, tap cuoi ngoc tien duyen, tien duyen, tien ngoc duyen, tien ngoc tran duyen, tien ngoc tran duyen 4vn, truyện ngoc tien duyen, truyen ngoc tien duyen, truyen ngoc tuyen duyen



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™