Phong cách Phẩm Tiên Khách ở Tần Hoài là trong những kỷ viện tương đổi cao nhã nhất, chí ít nó cũng không có nhiều thô tục, kỹ viện ở sông Tần Hoài mở ra sang trọng giống như thư viện vậy, điều này khiến cho Công Tôn Lăng cảm giác thoải mái vô cùng.
Đương nhiên người thích thú nhất chính là Dương Cảnh Thiên.
Bọn người Dương Cảnh Thiên vừa ngồi xuống, tú bà liền đi gọi người đến. Công Tôn Lăng nói: Không cần xin hỏi mới vừa rồi là tiếng hát của ai."
Tú bà mỉm cười nói: "Là người đứng đầu bảng của chúng tôi ở đây, vũ tiên Vi Tuyết Trinh."
Thượng Quan Viễn cả kinh nói: "Đều tưởng rằng nàng múa rất giỏi, thật không ngờ tiếng ca cũng động lòng người như thế, thật sự hiếm có.
"Thật sự là ca múa song tuyệt hiếm có!" Công Tôn Lăng cũng không nhịn được khen ngợi
Dương Cảnh Thiên xen vào nói: "Đừng nói nhảm nữa, ca ngợi nhiều như vậy, nói trắng ra là các ngươi không phải muốn gặp mặt người ta sao. Ngươi đi mời vũ tiên đến gặp bọn ta."
Ánh mắt tú bà lộ ra một tia xấu hổ nói: "Cái này chỉ sợ hơi khó."
Dương Cảnh Thiên nói: "hơi khó? Có tiền còn sợ cái gì khó chứ?"
Tú bà nói: "Vị công tử này có chỗ không biết, Vi tiên tử luôn luôn là định ngày hẹn khách nhân chính mình yêu thích, nàng không thích, sẽ không gặp."
Âu Dương Hoa nói: "Ngươi là lão bản, nàng còn dám không nghe ngươi sao?"
Tú bà càng thêm lúng túng nói: "Kỳ thật ta là lão bản của nơi này, nhưng vũ tiên giống như đại tiên chỉ tạm trú Phẩm Tiên Khách chúng tôi. Chúng tôi muốn bắt buộc nàng làm sự tình nàng không muốn, nàng tùy thời có thể rời đi, phải biết rằng bên ngoài có bao nhiêu kỹ viện hồng lâu mời nàng. Công tử không biết, vì để cho vũ tiên thường xuyên ngủ lại Phẩm Tiên Khách, ta chưa bao giờ dám hướng nàng thu một phân tiền, nàng ăn ở chỗ này, đều miễn phí toàn bộ.
Dương Cảnh Thiên hiếu kỳ nói: "Vậy ngươi chẳng phải làm sinh ý lỗ vốn sao?" Tú bà giả bộ như đáng thương nói: "Cho nên việc buôn bán của chúng ta cũng không làm, thói đời khốn khổ."
Công Tôn Lăng nói: "thế nhưng Vũ tiên mang đến thanh danh cùng nhân khí cho ngươi, chỉ sợ tiền nhiều hơn nữa cũng mua không được. Đừng nói nàng ở đây ăn uống chùa các ngươi, các ngươi lấy lại cũng là đương nhiên."
Tú bà liên tục mỉm cười phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy! Không có Vi tiên tử chỉ sợ các vị công tử cũng không tới Phẩm Tiên Khách chúng tôi đâu."
Dương Cảnh Thiên không kiên nhẫn nói: "Cái Vi tiên tử kia muốn hạng người nào mới bằng lòng định ngày gặp?"
Tú bà nói: "Phần lớn là văn nhân nhã sĩ đọc nhiều thi thư."
Dương Cảnh Thiên nói: "Tú tài đọc nhiều sách chán chết kia à? Chúng ta nơi này có một tên, được giang hồ xưng ngọc diện thư sinh - Công Tôn Lăng, hắn là người nối nghiệp Công Tôn thế gia tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, thanh niên triển vọng trong võ lâm thập đại.."
Tú bà nói: "Nguyên lai người chính là Đại công tử Công Tôn thế gia, thất lễ! Ta nghe nói một nhóm tinh anh tứ đại thế gia đến Tô Châu, chẳng lẽ chính là các vị"
Âu Dương Hoa nói: "Còn có giả được sao? Ai dám giả mạo danh hiệu tứ đại thế gia, trừ phi là không muốn sống nữa."
Trong mắt Tú bà tràn ngập thần sắc kính nể nói: "Chúng ta nghe được trong tứ đại thế gia cho ra một thiếu hiệp thiên tài, chính là con rể Mộ Dung thế gia - Dương Cảnh Thiên, không biết hắn có đến hay không?"
Tú bà có chút không có ý tứ nói: "Uy danh của hắn truyền khắp đại giang nam bắc, truyền kỳ hắn đánh bại Lôi Thiên của Đại Giang Minh, được người đời say sưa kể đến, người trần tục như ta đây cũng rất muốn biết một chút về phong thái thiếu niên anh hùng của hắn."
Âu Dương Hoa trông thấy tú bà nói lên Dương Cảnh Thiên thao thao bất tuyệt, thậm chí biểu lộ ngượng ngùng mập mờ, quả thực muốn té xỉu, nói: "Chẳng lẽ Âu Dương Hoa ta còn kém sao! Dương Cảnh Thiên tiểu tử kia người có lão bà, các ngươi có thái độ như thế được gì."
Tú bà nói: "Có lão bà rất tốt! Ta nghe nói hắn cưới vài phu nhân, phong lưu phóng khoáng, quả thực chính là người gặp người thích.."
Âu Dương Hoa nín thở, nói: "Không cần phải nói nữa, vị đại suất ca rất sắc lang này của chúng ta, chính là thần tượng Dương Cảnh Thiên sùng bái của ngươi."
Tú bà đôi mắt mở thật lớn, đối với Dương Cảnh Thiên thán phục: "Ngươi chính là Dương thiếu hiệp Dương Cảnh Thiên?"
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói: "Không thể tưởng được đánh thắng Lôi Thiên sẽ có lớn như vậy chỗ tốt, sớm biết như vậy đem Hoa Thiên Kiệt cũng đánh lun một lần."
Trên mặt Tú bà cảm giác hưng phấn tràn đầy, thanh âm có vẻ run rẩy nói: "Quá hoàn mỹ, ta thật sự là nằm mơ cũng thật không ngờ Dương thiếu hiệp quang lâm Phẩm Tiên Khách chúng ta.."
Âu Dương Hoa không kiên nhẫn nói: "Không nói nhảm nữa, nhanh đi gọi Vi Tuyết Trinh mời đến, nếu không chúng ta muốn rời đi, Chúng ta cũng không phải là tới nghe ngươi nói nhảm đâu."
Tú bà gật gật đầu, nói: ""Đúng thế, ta đây liền đi mời." Vừa mới chuyển người, lập tức quay đầu lại nói: "Quên nói với các vị biệt, ta gọi Phan Ngọc Hà, các vị có thể bảo ta Ngọc Hà." Nói xong mới bước nhanh rời đi.
Công Tôn Lăng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Xem ra uy danh lão Tứ lan xa, thật sự là thiên hạ đệ nhất thiếu nãi sát thủ!"
Âu Dương Hoa nói: "Mấy người chúng ta phải chăng nên cân nhắc thoáng một tý về sau tới chỗ như thế này không mang theo lão Tứ, miễn cho nở mày nở mặt đều không có. Có câu 'đã sinh Du, sao còn sinh Lượng. Bi ai~"
Thượng Quan Viễn nói: "Không có tiền đồ, không có lão Tứ, ngươi bây giờ còn có thể như vậy nở mày nở mặt sao, mỹ nữ tất cả đều bị Hoa Thiên Lôi Thiên ôm trong ngực, đến phiên ngươi?
Dương Cảnh Thiên nói: "Vẫn là lão đại biết nói lời công đạo, nếu không ta dốc hết sức chèo chống, tuyệt sắc thiên hạ, tám chín phần mười bị tam đại minh phao sạch rồi, Các ngươi cũng đừng có nhiều lời nữ nhân nhiều như vậy, ta có thể hốt hết sao? Nếu thích ta chọn xong cho ngươi phần thừa lại!"
"Stop đê..!" Âu Dương Hoa ba người đồng thời nói. Đối với Dương Cảnh Thiên điên điên lời nói, bọn hắn thật sự là đã nghe nhiều lắm.
Không lâu sau Phan Ngọc Hà mang theo bốn nàng hồng quan kiều diễm động lòng người, cùng ca kỹ dễ thương xinh đẹp vô cùng đến, chỉ nghe nàng cười nói: "Bốn vị công tử, Vi tiên tử hiện tại thật sự không tiện gặp khách, ta mang Tứ đại hoa khôi Phẩm Tiên Khách đều mời đến, còn có người đứng đầu bảng ca nghệ chúng ta Tần Thục Lan.
Thượng Quan Viễn không kiên nhẫn nói: "Không thấy được Vi Tuyết Trinh, các nàng đến làm gì? Miễn đi"
Nhưng hai mắt Dương Cảnh Thiên lại chằm chằm vào trên người Tứ đại hoa khôi cùng ca nghệ Tần Thục Lan, các nàng quả thật là giai nhân tuyệt sắc hiếm có, vô luận là dáng người tư sắc đều là tuyển tốt nhất.
Dù rằng phong thái các nàng cùng thiên hạ thập đại mỹ nữ so sánh không cùng một cấp bậc, nhưng tư sắc các nàng cũng đủ làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Xinh đẹp thủy chung là xinh đẹp, đây là tiền vốn lớn nhất của một người kỹ nữ, cũng là tiền vốn đáng tự hào nhất.
Phan Ngọc Hà có chút lúng túng nói: "Không phải ta không mời Vi tiên tử, chỉ là nàng hiện tại thật không có rảnh"
Âu Dương Hoa cả giận: "Nàng không có rảnh? Trừ phi cùng trên giường với nam nhân!"
"Lão Tam làm sao ngươi có thể nói như vậy." Công Tôn Lăng nhịn không được răn dạy một tiếng
Dương Cảnh Thiên cười hì hì: "Xem ra mị lực chúng ta chưa đủ rồi, đành vậy. Đã đến đây, thì làm theo quy tắc ở đây đi."
Phan Ngọc Hà nói: "Không có chuyện như vậy, Vi tiên tử hiện tại tiếp đãi một vị bằng hữu phương xa, cho nên không có rảnh."
Công Tôn Lăng sững sờ, nói: "Bằng hữu phương xa?! Là hồng nhan tri kỷ của nàng sao?"
Phan Ngọc Hà nói: "Nói với các ngươi thật ra cũng không có sao, là Cầm tuyệt một trong Tứ đại kỳ nữ - Lan Tâm Cầm."
Công Tôn Lăng kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ tiếng đàn đệm vừa rồi xuất phát từ tay của Cầm tuyệt Lan Tâm Cầm?
Phan Ngọc Hà gật gật đầu: ""Đúng vậy."
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: "Xem ra, chúng ta không thể không bỏ lỡ gặp vũ tiên cùng cầm tuyệt được. Ngươi đã mời không được, vậy để chúng ta tự mình đi đến nhà đến thăm hỏi là được"
Công Tôn Lăng vội la lên: "Lão Tứ không thể, chúng ta há có thể liều lĩnh như vậy, Có lẽ hay là nhờ Phan nương đi một chuyến nữa, nói Công Tôn Lăng ta lần nữa cung kính chờ đợi.
Dương Cảnh Thiên vừa nghe, đã cảm thấy không còn tinh thần, đơn giản nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ là được, tứ đại mỹ nữ, còn có tiểu thư Tần Thục Lan của chúng ta, cùng nhau đến gian phòng bên cạnh được không?"
Âu Dương Hoa nói: "Ta nên đi vậy. Lão Nhị một hồi lúc vũ tiên cầm tuyệt đến, phiền toái thông báo bọn ta một tiếng nhé."
Thượng Quan Viễn nói: "Hai người các ngươi ác quỷ háo sắc, đi sang một bên."
Phan Ngọc Hà cười mỉm xoay người mang theo Dương Cảnh Thiên, Âu Dương Hoa đến gian phòng bên cạnh.
Phẩm Tiên Khách Tứ đại hoa khôi rất thức thời hướng Dương Cảnh Thiên cùng Âu Dương Hoa nghênh tiếp giọng nói dịu dàng nũng nịu liên miên.
Chỉ nghe Phan Ngọc Hà dịu dàng nói: "Dương thiếu hiệp, Âu Dương công tử ngươi từ từ chơi, lão thân không cùng đâu." Nói xong liền lui ra khỏi phòng.
Tần Thục Lan tiến lên gật đầu chào: "Không biết hai vị công tử muốn nghe ca khúc nào?"
Âu Dương Hoa nói hơi nhỏ: "Đương nhiên là sở trường nhất của nàng"
Tần Thục Lan cúi thấp đầu, hồi đáp: "vậy để thiếp thân hát cho nhị vị nghe khúc ' Vũ lâm lâm' được không?"
Dương Cảnh Thiên hưng phấn nói: "giờ là lúc nào, lại mưa dầm mưa dề. Dù sao ngươi cũng chờ chúng ta rời đi mới hát, ca khúc này không được, đổi 'thập bát mô' đi."
"thập bát mô"Tần Thục Lan sững sờ, vô cùng ngượng ngùng nói.
Dương Cảnh Thiên khẽ giật mình: "Sao, nàng đừng nói cho ta biết là nàng không biết nhé"
Tần Thục Lan nhỏ nhẹ nói: "ca khúc dung tục phố phường này, thiếp thân đích thực không biết."
Dương Cảnh Thiên cả giận: "Dung tục, Chẳng lẽ Phẩm Tiên Khách cao nhã lắm sao? Trang trí lắp đặt thiết bị xa hoa xinh đẹp cũng thế thôi. Ngươi còn xem thường nhân dân đại chúng khổ cực, đó là tinh hoa dân gian, ca khúc kinh điển như vậy ngươi cũng sẽ không biếtm ngươi nói cho ta biết ngươi biết cái gì?"
Tần Thục Lan bất đắc dĩ nói: "Thiếp thân hoàn toàn chính xác không biết, nếu không, thiếp thân hát khúc 'Long hí phượng' được không?
Dương Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói: "Đành vậy thôi, một hồi ta thoải mái lại bảo ngươi hát 'thập bát mô' "Hắn nhìn Tứ đại hoa khôi dáng vẻ thướt tha mềm mại, mỹ mạo lại yêu kiều quyến rũ, trong nội tâm ngứa ngáy, nói: "Các ngươi lời ong tiếng ve chớ nói, nay Thiên thiếu gia có phần thưởng cho các ngươi, nhanh nhanh hãy xưng tên ra cho ta."
"Ta là Xuân Hương, Nhị muội gọi Hạ Hà, Tam muội Thu Nguyệt Tứ muội Đông Tuyết." Chỉ nghe mỹ nữ cầm đầu thản nhiên nói.
Âu Dương Hoa ở một bên kêu lên: "Lão Tứ ta muốn Thu Nguyệt, Đông Tuyết"
Dương Cảnh Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta có tranh đoạt với ngươi sao? Mất mặt quá." Nói xong một tay kéo Xuân Hương qua một tay ôm lấy Hạ Hà, đối với Tần Thục Lan nói: "Ngươi tiếp tục hát Long hí phượng, ta đây Long đấu phượng!"
Xuân Hương cùng Hạ Hà ở trong ngực Dương Cảnh Thiên, lập tức mặt mày hớn hở ôm chặt hai cánh tay của hắn, nằm ở trong ngực Dương Cảnh Thiên cười khanh khách, ra sức biểu hiện ra mị lực của mình mị lực của mình.
Nữ nhân, nhất là nữ nhân nơi như vậy, đặc biệt biết biểu hiện ra mị lực của mình, có lẽ đây chính là tiền vốn sinh tồn của các nàng dựa vào.
Xuân Hương nũng nịu nói: "Thiếu hiệp là muốn thượng từng tỷ muội chúng ta hay là cùng tiến lên vậy?"
Dương Cảnh Thiên mỉm cười đắc ý nói: "Chỉ sợ hai người các ngươi cùng tiến lên đại gia ta cũng ăn không no." Nói xong, hắn đem hai nữ kéo đẩy đến chiếc giường rộng rãi.
Xuân sắc, bỗng nhiên trong gian phòng ấm lên.....
Âu Dương Hoa cũng không phải đèn đã cạn dầu, lúc này kéo hai nữ Thu Nguyệt cùng Đông Tuyết vào gian phòng.
"Phanh!"
Cửa phòng đóng lại
Rất nhanh trong phòng truyền ra thở gấp rên rỉ làm cho người ta cảm thấy suy nghĩ vẩn vơ, dục vọng xúc động.
Tiếng ca Tần Thục Lan vẫn thanh xướng, thế nhưng nàng rất nhanh phát hiện mình hát 'Long hí phượng' Căn bản không có đặc sắc cùng êm tai như 'Long đấu phượng' ở trong phòng.
Thanh âm khoái hoạt thỏa mãn kia, tựa như con kiến bò trên da thịt nàng, làm cho nàng toàn thân không được tự nhiên.
Nàng không phải đầu gỗ, không có khả năng thờ ơ.
Nhiều lần, Tần Thục Lan thậm chí nghĩ đi vào..
Nhìn xem nam nhân gọi Dương Cảnh Thiên kia, hắn rốt cuộc là dạng quái nhân gì.
Đúng vậy nàng không thể, bởi vì nó có quan hệ với đạo đức chức nghiệp của ca kỹ, là một cái vấn đề phẩm hạnh.
Tần Thục Lan hát rất dụng tâm, một từ một chữ đều rất có tình cảm, nếu không có tiếng kêu la đầy cảm xúc mạnh mẽ của Xuân Hương Hạ Hà trong phòng.
Đất rung núi chuyển, trình độ rung động quả thực không phải người bình thường có thể so sánh được.
Chẳng lẽ cái này là thủy triều mùa xuân phát huy cực hạn cực đoan nhất biểu hiện sao?
Phẩm Tiên Khách từng người cơ hồ cũng có thể nghe được trong phòng Dương Cảnh Thiên truyền ra tiếng gào thét của Xuân Hương cùng Hạ Hà, cái tiếng rên rỉ gào thét kia là thời điểm thống khoái đê mê nhất của nữ nhân lên đỉnh...
Đây là cái làm nam nhân cảm thấy hổ thẹn, nữ nhân cảm thấy cảm xúc dâng trào sục sôi.
Nữ nhân nghe như thể chính mình gào thét, cũng không khó có ý nghĩ kỳ quái, tràn đầy một loại ảo tưởng.
Mộng xuân chưa ngừng, tất cả mọi người Phẩm Tiên Khách nghe được một hồi tiếng rít đau xót.
Chính xác là kinh hãi, một tiếng đau đớn rên rỉ có thể chấn sập phòng ở.
Tất cả mọi người biết rõ ràng thanh âm là từ gian phòng Dương Cảnh Thiên truyền ra, cả Phẩm Tiên Khách mọi người lập tức cả kinh nhìn xung quanh.
Ngưỡng mộ
Lúc tất cả mọi người ngưởng mộ, tiếp theo liền trông thấy phòng Dương Cảnh Thiên cửa bị đẩy ra, Xuân Hương toàn thân trần trụi nửa khoác chiếc áo khoác, da thịt trắng hơn tuyết, trâm cài tóc lộn xộn, thần sắc hốt hoảng dựa lan can nhanh chóng thét to: "Không tốt, Thục Lan, người nhanh đi gọi người đến, Ta chịu không được rồi, Hạ Hà nàng.. nàng ngất đi!"
Tần Thục Lan không có đi gọi người, bởi vì người cả tòa lâu cũng biết chuyện đã xảy ra trong căn phòng này. Nàng bước nhanh lên lầu có vẻ khó có thể tin, đi chậm chậm đến cửa gian phòng nhìn vào.
Chỉ thấy trên giường trong phòng, Hạ Hà sắc mặt tái nhợt trợn mắt hôn mê bất tỉnh, tứ chi trần trụi giang rộng nằm ở trên giường, Dương Cảnh Thiên bên cạnh lại ngạo nghễ đứng sừng sững.
Tần Thục Lan kinh ngạc không thôi, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Lúc này Phan Ngọc Hà dĩ nhiên cũng chạy đến.
Xuân Hương hoảng loạn nói: "Ma ma! Con gái không còn dùng được, vị đại gia này thật sự quá mạnh mẽ! Con gái hậu đình cũng cấp cho vị đại gia này hưởng dụng. Thật là..."
Phan Ngọc Hà căn bản không có nhìn nàng, hai mắt nhìn chăm chú Dương Cảnh Thiên, nói: "Quả nhiên là dị bẩm trời sinh, nam tử vĩ đại nhân gian trăm năm khó gặp.
Dương Cảnh Thiên lại không có tâm tư cố kỵ các nàng, nói: "Ma ma! Nhanh gọi thêm mấy người đến, ta còn chưa có vui vẻ đủ đâu?"
Phan Ngọc Hà do dự, nhìn nhìn Tần Thục Lan bên cạnh, nói: "Ngươi đi qua hầu hạ đại gia!"
"Con?" Tần Thục Lan cả kinh, lập tức nói.
Phan Ngọc Hà nói: "Có thể hầu hạ đại gia là vinh hạnh cả đời ngươi, còn không qua"
Tần Thục Lan do dự, nói: "Thế nhưng... Đã nói là, ta là bán nghệ không bán thân.."
Phan Ngọc Hà nói: "Ta đây vì muốn tốt cho ngươi, con gái cũng nên tìm nam nhân, Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời còn có nam tử so với Dương thiếu hiệp vĩ đại hơn tốt hơn sao?"
"Con..." Tần Thục Lan im lặng.
Dương Cảnh Thiên toàn thân trần trụi, nhìn Phan Ngọc Hà cùng Tần Thục Lan nói: "Các ngươi đừng nói nhảm, cùng tiến lên!"
Phan Ngọc Hà lập tức hai mắt lóe sáng, mặt mày liền hớn hở nủng nịu nói với Dương Cảnh Thiên: "Dương thiếu hiệp, ngài nói thật? Phải biết rằng ngài trời sinh phú quý như vậy, không chê ta hoa cỏ xế chiều sao?
Dương Cảnh Thiên nhìn Phan Ngọc Hà trước mắt, tuổi của nàng bộ dạng khoảng 30, da thịt như tuyết, đình đình ngọc lập, thần thái tự nhiên sắc đẹp tuyệt hảo, đích thật là vưu vật trời sinh ai gặp đều tâm động
Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong nội tâm Dương Cảnh Thiên đã ngứa ngáy, hận không thể cùng nàng phiên vân phúc vũ, cộng phó vu sơn.
Dương Cảnh Thiên lại giả vờ thập phần tức giận nói: "Hừ Đừng nói nhảm nữa, như ngươi vậy ta đây mới ưa thích. Muốn thìn nhanh đóng cửa lên giường, không thích liền rời đi, đừng ở chỗ này xem náo nhiệt."
"Chuyện này... chuyện này Ngọc Hà từ chối thì bất kính!" Nói xong, Phan Ngọc Hà thẹn thùng đi đến trước mặt Dương Cảnh Thiên, nàng không có bày ra tư thái vũ mị, nhưng là cái loại mị lực nầy làm cho nàng rất tự tin.
Nàng bảo dưỡng rất tốt, thời điểm cỡi quần áo ra, cặp thỏ ngọc đầy đặn ngạo nghễ kia ưỡn lên có vẻ sinh khí bừng bừng, theo quần áo thoát ra mà nhấp nhô nhấp nhô.
Y phục trên người Phan Ngọc Hà rốt cục chậm rãi cởi, đặt ở trên ghế, hiện ra cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, làn da tuyết trắng nõn nà nhẵn mịn mềm mại trên người nàng như hài nhi một dạng, mặt ngoài nhu hòa bóng loáng giống như tơ tầm vậy, hình thể không mập cũng không gầy.
Nếu như từ sau lưng nhìn lại, vòng eo hết sức nhỏ, ngực mông đầy đặn, đùi thẳng tắp thon dài chắc nịch. Cả người toả vầng sáng ra tuổi trẻ mông lung bao phủ xinh đẹp cùng vũ mị.
Phan Ngọc Hà cơ thể lỏa lồ toàn thân không có nơi không phải lộ ra vẻ đẹp thành thục hoàn toàn. Thật sự là nữ nhân chính cống, trong nữ nhân chân chính.
Đây là vẻ đẹp tuyệt thế vô song, xinh đẹp vũ mị động lòng người, khiến nàng giống như đóa hoa lung lay hé nở.
Có cái đẹp của thiên tiên, cũng có cái mị của yêu tinh.
Dương Cảnh Thiên không có cự tuyệt, thậm chí đều không có lên tiếng.
Rất tự nhiên vươn tay đến chụp vào thỏ ngọc của nàng, ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Phan Ngọc Hà hơi rên rỉ, nguyên nhân có lẽ là quá lâu không có tiếp xúc, nàng có vẻ có chút kinh hãi.
Dương Cảnh Thiên liếm liếm nụ hoa phấn hồng của nàng, Phan Ngọc Hà dùng hai bàn tay tự mình nâng đôi ngọc thỏ lên, cúi đầu chăm chú nhìn Dương Cảnh Thiên đối với đôi thỏ ngọc của nàng công kích.
Một người hưởng thụ, hai người hạnh phúc.
Một người hưởng thụ lại mang cho lẫn nhau bất đồng cảm thụ hạnh phúc.
Phan Ngọc Hà kích động, thuỷ triều dâng trào.
Dương Cảnh Thiên thỏa mãn điên cuồng.
Đều làm cho người ta hạnh phúc cùng say mê như vậy.
Công kích, rất nhanh triển khai toàn diện.
Không lâu dâm nhạc bắt đầu sục sôi phiêu đãng trong phòng
Không lâu sau, Phan Ngọc Hà sảng khoái nằm đè lên người Dương Cảnh Thiên, không nhúc nhích.
Phan Ngọc Hà cứ cho thân thể đã không phải xử nữ, nhưng là nguyên âm xử nữ vẫn không có cơ hội tiết ra, giống như một người nam nhân, tuy nhiên ân ái vô số lại không có xuất tinh vậy, xử nữ này cũng không có khác gì nhau.
Làm xử tử nguyên âm của Phan Ngọc Hà lần đầu tiên cuồng tiết ra như nước thủy triều, nàng trong khoảng thời gian ngắn không còn là chính mình.
Nguyên âm triều dâng không có chút nào chảy tràn ra bên ngoài ngọc môn nàng, mà bị ngọc thương Dương Cảnh Thiên gắt gao phủ kín trong người, sau đó ngọc thương thông qua cái miệng nhỏ cuồng hấp, một chút không bỏ sót.
Phan Ngọc Hà ở thanh lâu lăn lộn hơn mười năm, từ lúc chào đời tới nay thủ hộ nguyên âm cuồng tiết, mới nếm thử tư vị mỹ diệu hạnh phúc nữ nhân, một khắc động tình, có vẻ muốn ngừng mà không được.
Kích động triều dâng làm cho âm thanh rên rỉ nàng liên tục, hai tay hai chân tựa như bạch tuộc ôm chặt lấy thân hình Dương Cảnh Thiên, hàm răng cắn chặt thịt trên vai rắn chắc Dương Cảnh Thiên, thân hình linh lung thoáng như thuyền lá lênh đênh bên trong sóng to gió lớn, dao động điên cuồng, không ngừng nghỉ.
Dương Cảnh Thiên đồng dạng nếm đến ý cảnh sảng khoái dĩ vãng chưa bao giờ có được, giống như đang ở trên chính tầng mây, mờ mịt hư không hết thảy trở nên không thể tưởng tượng nổi lan đến, bởi vì hấp thụ nguyên âm nàng mà trong cơ thể có vẻ càng thêm cường đại, bành trướng.
Chỗ mẫn cảm Phan Ngọc Hà bị Dương Cảnh Thiên sừng sững chiếm đóng, nguyên âm trong cơ thể cuồn cuộn chảy ra, lập tức cảm giác được ngũ phủ lục tạng đều bị hút ra vậy, toàn thân mềm như không có xương, rung rẫy không ngừng, thần hồn lúc có lúc không, tiến vào tiên cảnh hư không, tận hưởng mỹ diệu của dục tiên dục tử.
Đến khi đôi mắt mỹ lệ của Phan Ngọc Hà chậm rãi mở ra, ánh mắt thâm tình lộ vẻ cảm kích, nước mắt hạnh phúc kích động rơi ra nơi khóe mi.
Nàng biết rõ, cả đời mình sẽ không còn có cơ hội như vậy đạt được thỏa mãn như thế, thậm chí có thể nói không chút nào khoa trương, thậm chí là cả đời nàng lần đầu tiên hạnh phúc nhất.
Chỉ là lần đầu tiên.
Là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng
Nước mắt
Náo động tuôn trào
Đó là hạnh phúc
Cảm động
Cũng là tiếc nuối
Đây là hạnh phúc nữ nhân đều khát vọng, đúng vậy nàng chỉ có một lần.
Nhìn nước mắt trong suốt như trân châu của Phan Ngọc Hà tuôn ra, trong khoảng thời gian ngắn, trong nội tâm Dương Cảnh Thiên cũng nổi lên niềm hạnh phúc cùng tự hào của nam nhân.
Nổi lên..
p/s: đang ở quê tận hưởng cuộc sống thanh bình, nghỉ ngơi hồi phục lại tâm trạng nhưng cố gắng tối nay sẽ kết thúc chương này hic
" Ngươi tới!" Dương Cảnh Thiên đối với Tần Thục Lan đang kinh ngạc đứng bên cạnh không biết làm sao.
" Ta?" Tần Thục Lan chưa kịp hoàn hồn, rồi lại không biết làm như thế nào cho phải.
Dương Cảnh Thiên đắc ý kiêu ngạo nói: "Ngươi cho rằng ở đây còn có người có thể đứng nói chuyện với ta sao?"
Tần Thục Lan kinh hãi, nói: "Nhưng ta... ta bán nghệ không bán thân."
Dương Cảnh Thiên thật sự rất ưa thích cô gái nhỏ này, nàng bất quá chỉ mười bảy mười tám tuổi, vô luận góc nhìn nào cũng rất xuất sắc, rất mê người. Nàng là nữ nhân rất dễ dàng làm cho nam nhân tâm động, một nữ nhân dễ dàng làm cho nam nhân tâm động. Thường thường đều mang đến kết quả xấu.
Đương nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Nếu như cô bé lọ lem có thể gặp gỡ bạch mã vương tử, ngọt ngào vui tươi thường thường sẽ cho người cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Nhưng bạch mã vương tử hầu như so với mỹ nữ trong trăm có một còn khó hơn gặp.
Cho nên phần lớn mỹ nữ đều là hồng nhan bạc mệnh.
Đây là chuyện rất bình thường.
Dương Cảnh Thiên không phải bạch mã vương tử, bởi vì hắn là một tên vô lại.
Một tên sắc lang còn vô lại.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, nói: "Ta không có ý định muốn mua thân thể của ngươi, dù sao như vậy là khinh nhờn trong sạch của ngươi.
Tần Thục Lan có chút gục đầu xuống, giọng the thẻ: "Vậy ngươi.... Ngươi còn kêu ta qua làm gì?"
Dương Cảnh Thiên mỉm cười: "Bởi vì ta thích ngươi, ngươi cũng yêu thích ta."
" Ta..." Tần Thục Lan ngây ngẩn cả người.
Dương Cảnh Thiên thản nhiên nói: "Ngươi không thích ta sao?"
" Ta không biết." Thật lâu, Tần Thục Lan cúi đầu mới nói ra câu đó.
Dương Cảnh Thiên nói: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Tần Thục Lan do dự một chút, khẽ ngẩng đầu lên, nói: "Ta..."
Không cần nhiều lời, ánh mắt của ngươi đã muốn bán rẻ ngươi, Vừa rồi lời mà nói của ma ma, ngươi cũng nghe thấy cũng nghe thấy rõ. Ngươi một ngày nào đó sẽ thuộc về nam nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng đời này còn sẽ gặp phải nam nhân so với ta tốt hơn sao?" Bản sắc sắc lang Dương Cảnh Thiên không thể nghi ngờ đã hiển thị rõ.
Tần Thục Lan có phần không biết làm sao, nàng cảm giác được ánh mắt nóng rực của Dương Cảnh Thiên, trần trụi thiêu đốt nàng.
Dương Cảnh Thiên vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực.
Tần Thục Lan cảm giác được tim của mình như muốn nhảy ra ngoài, nàng hơi liếc Dương Cảnh Thiên, nói: "Cái này... ta.. Ta tự mình tới" Nói xong, nàng nhẹ nhàng đi tới bên giường, sau đó ôn nhu nằm xuống đệm chăn thêu hoa, chậm rãi thoát ra mạn sa mỏng như cánh ve sầu trên người nàng.
Ôn nhu
Nhìn ra được nàng là lần đầu tiên như thế đối mặt nam tính.
Không lâu, nàng toàn thân lỏa lồ, không mảnh vải che thân, làn da nàng trắng mịn, non mềm, dưới màu sắc rực rỡ của đèn cung đình, rạng rỡ sinh huy, lồi lõm rõ ràng, không ngừng tản ra hương thơm thiếu nữ, khiến người mất hồn mất vía, hồn phi phách tán. Giờ này khắc này, khuôn mặt Tần Thục Lan bởi vì tình dục phơi phới với những ráng mây ửng hồng, mắt hạnh phát ra những con sóng trầm bổng, ánh mắt câu hồn nhiếp phách, cánh mũi xinh xắn, mấp máp theo nhịp thở, đôi môi nhỏ đỏ thẳm căng mộng no tròn, giống như trái vải chín mọng, khiến người muốn đi cắn lên một cái, hai hàng răng nhỏ trắng noãn, cực giống sò ngọc bên bờ biển, má lúm đồng tiền mượt mà giống như thủy đàm nho nhỏ, thu ba lay động mê người di động, hương thơm nhàn nhạt của son phấn từng tia bay vào mũi Dương Cảnh Thiên, khuấy động lấy nội tâm khẩn trương lại khát khô của hắn.
Dương Cảnh Thiên hết sức chăm chú chiêm ngưỡng, thưởng thức cái thân thể cực co dãn và phong diễm này, cả thân hình nàng tản ra vô tận sức sống thanh xuân, đầy đặn sáng bóng co dãn mười phần, tóc xanh chỉnh tề, thân thể đều nổi bật lên tư thái lồi lõm, phập phồng gợn sóng, hai cánh tay trắng nõn trơn bóng, trắng ngọc giống như ra nước bùn mà không nhuộm, chiếc cổ thon dài, ôn nhuận như tuyết, khuyên tai vàng óng, nhẹ lay động khiêu vũ, lại thêm phong vận quyến rũ động lòng người, toàn bộ nam nhân ở trước mặt nàng đều nổi lên ý nghĩ chiếm hữu.
Đôi thỏ ngọc Tần Thục Lan cao nhọn, to lớn đầy co dãn, trắng nõn trơn bóng mười phần cảm tính, nhìn về phía trên giống như hai đóa tịnh đế ngọc liên nở rộ, theo thở gấp bộ ngực ʘʘ đong đưa, nụ hoa quầng hoa hồng nhạt, giống như hai khỏa Hồng Mã Não khảm lên trên bánh bao, khiến người ta nhìn mãi không chán. Bụng bằng phẳng giữa hai khe núi ^^ sâu thẳm, tuôn chảy ra giọt sương thủy triều mùa xuân, eo nhỏ uốn éo, nhũ ba đồn lãng, giống như chung rượu rót đầy suối tình. Ngọc môn giữa hai chân trắng nõn, no tròn, ngọc châu tuôn ra rơi cả xuống chăn nệm...
Dương Cảnh Thiên cảm thấy một loại dục vọng mãnh liệt giống như đói ào đến tâm trí, hắn thoáng nhào tới, hai tay bắt lấy đôi nhũ phong to lớn, mỗi một cái động tác đều dùng sức như vậy, chăm chú như vậy, tham lam như vậy.
Lúc này, Tần Thục Lan cảm thấy như sóng to gió lớn, lăn lộn trước ngực của nàng nàng điên cuồng, hưởng thụ lấy thoải mái tuyệt vời làm cho người say mê ở khắp nơi.
Thủy triều mùa xuân lớp sau đánh cao hơn lớp trước, từng lớp tiếp nối từng lớp, sóng nối sóng, sóng đánh sóng, nội tâm nàng như vỡ tung, như thác nước phát triển mạnh mẽ, tuôn ra khắp toàn thân.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn, mỗi một dây thần kinh đều kịch liệt nhảy lên, mỗi một mạch máu đều cấp tốc dâng trào, mỗi một tế bào đều đang khẩn trương co rút lại, nàng cắn chặt răng, hưởng thụ lấy vuốt ve của Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên cảm giác được nụ hoa nhỏ của nàng trải qua một hồi tẩy lễ trở nên càng lớn, cứng hơn, càng kiên cố hơn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn nhìn cái nụ hoa đỏ rực ướt đẫm đó, tình cảm mãnh liệt tăng cao, lại gục đầu ngậm một cái nụ hoa khác, hung hăng mà hút lấy, khiến Tần Thục Lan cực kỳ ngứa ngáy khó nhịn phải ngửa người ưỡn bụng.
"Ah... thật ngứa..."
Lúc này, Dương Cảnh Thiên đột nhiên giảm tốc độ lại, ngẩng đầu nhu tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế hồng phác củaTần Thục Lan, nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái không?"
"Ừm!" Tần Thục Lan thẹn thùng trả lời.
Dương Cảnh Thiên đình chỉ xoa cùng hút :| lúc này hắn duỗi tay, năm ngón tay mở ra theo nhũ phong đầy đặn của nàng trượt xuống dưới.
Tần Thục Lan lập tức toàn thân chấn động, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hai tay của nàng càng không ngừng quơ quơ cào loạn trên giường, đột nhiên vừa nghiêng đầu nàng thấy được đại bảo bối cường tráng vừa thô vừa dài giữa hai chân dưới bụng Dương Cảnh Thiên, ở nơi khóm cỏ đen nhánh tỏa sáng hùng dũng đang tìm cách tiến vào.
Đây hết thảy đều là trước đây chưa từng gặp Tần Thục Lan, một loại khát khao, dục vọng tham lam, thúc dục nàng, toàn thân run rẩy.
Dục vọng tung bay.
Xao động
Toàn lực xao động.
Dương Cảnh Thiên rất nhanh tiến vào, để thỏa mãn cái dục vọng điên cuồng của nàng.
Phương tâm thiếu nữ, vạn phần kích động.
Chỉ nghe "tư" Một tiếng, Dương Cảnh Thiên cả thiên địa toàn bộ chui vào.
"Ah!" Tần Thục Lan hô một tiếng, lập tức cảm thấy trong thân thể mình như có thiết côn nung đỏ cắm vào trong bụng, đứng vững trong tâm gan nàng, cảm thấy thoải mái phong phú vô cùng, cũng xen lẫn một chút đau đớn.
Vết máu li ti chảy ra từ nơi hai người kết hợp, Dương Cảnh Thiên đã rất có kinh nghiệm, vì vậy không ngừng mà hôn môi vuốt ve Tần Thục Lan, rất nhanh đôi mi thanh tú nàng giãn ra, biểu hiện ra khoái ý liền đến, Dương Cảnh Thiên biết rõ nàng đã muốn thích ứng, vì vậy bắt đầu kéo nhẹ chậm rãi đâm vào.
Tần Thục Lan cảm giác không còn thống khổ, nàng đã bắt đầu hưởng thụ lấy cảnh giới cao nhất giữa nam nữ yêu nhau.
Tần Thục Lan lắc lư cắn chặt răng, cảm thấy thể xác và tinh thần phong phú, Thân thể của nàng nóng đến cực độ, ngưa ngáy thẩm thấu vào cơ thể, khoái cảm không cách nào hình dung, khiến nàng vừa khẩn trương vừa phóng đãng.
Đồng dạng rên rỉ, đồng dạng uốn éo, bảo bối xâm nhập đợt sau sâu hơn đợt trước.
Nàng rất thoải mái, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cảm nhận được tập kích bão tố như thế, nàng co quắp lâm vào trạng thái hôn mê, giống như tiên nữ tung bay phiêu bồng trên mây trời.
Không phải tất cả nữ nhân đều có thể có được hạnh phúc như vậy, đúng vậy Tần Thục Lan cảm nhận được.
Thật lâu
Khoái cảm lần nữa đánh úp đến
Mãnh liệt, giống như cuồng phong bạo vũ đánh úp đến.
Giống như tình cảm tích súc đã lâu đạt được bộc phát.
Giống như Như núi lửa cuồng phun.
"Ah~~"
Tần Thục Lan thét lên.
Một hồi bão táp kết thúc hoàn mỹ như vậy.
Chỉ thấy thân thể mềm mại Tần Thục Lan run rẩy, khoái cảm say lòng người, tê tê, lập tức truyền khắp toàn thân, chỉ thấy chi trên múa, chi dưới đá đạp lung tung, hôn mê đi.
Dương Cảnh Thiên vẫn như trước đứng thẳng ngạo nghễ.