Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 06: Tay Trái Kinh Nhân
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Ô Hoàn hoàng thất tích lũy mấy nghìn năm, đều ở đây, mấy trăm năm nay Thiên Sư các quật khởi, bảo vật của tu chân giới liên tục được đưa vào.
Tôn Lập vào đây như cá gặp nữa!
Không thể bỏ qua Nguyên thú thiên thư, Võ Diệu và La Hoàn muốn lấy, trước đó Võ Diệu chỉ dẫn Tôn Lập làm đồ giả.
Nhìn thì quả nhiên là Nguyên thú thiên thư, chỉ hơi phá tổn, y bảo Tôn Lập động thủ, đổi đồ giả thành thật.
Xong xuôi thì hoàng thất bảo khố còn một thứ khiến gã hứng thú, mạo hiểm đổi nốt.
...
"Vù vù..."
Gió như dao quét tung mặt đất và tường cung điện, bụi rơi tơi tả.
Từng làn lốc xoáy hình thành.
Nhìn kỹ thì vòi rồng do vô số quang mang vũ mao tổ thành, dĩ khiến thiên địa biến sắc!
Vũ Thiên Hồng đưa tay lên không, lốc xoáy quang vũ càng quay càng nhỏ, ngưng tụ trong tay y thành một mũi khoan do vô số quang vũ nhỏ như hạt vừng tạo thành.
Nhân lúc gã vào hoàng thất bảo khố nhìn Nguyên thú thiên thư mà tập kích là sách lược của quốc sư, Vũ Thiên Hồng đã biết.
Pháp khí đó đích xác lợi hại, nhưng chỉ cần y chú ý thì với thân pháp độn tốc đó sẽ không sao. Y không phải tổng đà Nam Đấu môn bất động - - Y là Ô Hoàn quốc sư, là tu chân đệ nhất nhân tương lai!
"Ra rồi hả? Cũng tốt, tiễn các ngươi một thể." Vũ Thiên Hồng tự tin.
Tôn Lập không nói gì, gã đã nổi điên, gã cần giết chết địch nhân thật nhanh rồi cứu Sùng Bá.
Tay trái gã rực quang mang hóa thành kinh long!
"Oành!"
Trước cửa cung rực linh quang, Long bì ảnh bạo phát kiếm khí, uy lực của Kiếm ảnh hí và linh văn trận trang triệt để kết hợp lại.
Kiếm quang vô cùng vô tận trên tay Tôn Lập tụ thành quang mang cự kiếm.
Kiếm của gã xé tan quang lôi của Vũ Thiên Hồng, có đại đỉnh hộ thân nên lại chém quang kiếm!
Quang vũ phong bạo lại xuất hiện trong tay Vũ Thiên Hồng. Hai binh khí hoàn toàn do sức mạnh ngưng tụ va nhau, vô số quang mang hỏa hoabắn lên, sóng xung kích quét qua mấy nghìn trượng, phòng ốc lâu các đổ rạp.
Cả hai vẫn giao chiến, người quan chiến ở xa chỉ thấy quang mang bay lên mãi, sau cùng che kín cả ánh mặt trời, chiếu sáng kinh đô khiến không ai có thể mở mắt!
"Oành!"
Tiếng sấm từ chín tầng trời vang lên, trong dải sáng có thần long đằng không nhe nanh múa vuốt!
Ngũ hành vân long trận kỳ, Nhân vương ngọc tỷ, linh thức, Tôn Lập có gì dùng hết ra, vượt hẳn Vũ Thiên Hồng!
Chí tôn cấp Thiên môn long pháo bắn như sấm, một đám mây hình nấm dấy lên...
Đại chiến cuồng bạo hạ màn, Vũ Thiên Hồng trọng thương rơi xuống, đập thành hố sâu dưới đất.
Tôn Lập đến cạnh Sùng Bá, định nói thì y bảo: "Đợi đã!"
Y đỡ vào tường mà đi, mỗi bước đều dốc hết sức tàn, nhưng vẫn đến tận hố sâu mới ngã xuống, Tôn Lập nhảy theo.
Sùng Bá không thể đứng dậy, tựa hờ giẫm lên mặt Vũ Thiên Hồng day day khiến gương mặt tuấn tú máu thịt bầy nhầy.
"Phì! Lão tử nhất thân nam nhân, đẹp trai hơn ngươi nhiều!"
Đoạn ngất đi.
Tôn Lập ôm Sùng Bá, dồn linh nguyên vào thể nội y, tuần hoàn một vòng thì chìm cả cõi lòng.
Sùng Bá rất tệ, thể nội kinh mạch gần như nát vụn, mỗi đốt xương đều có vết nứt.
Đòn sau chót của Vũ Thiên Hồng suýt làm tan Sùng Bá, tuy y qua được nhưng gan mật sườn phải đã tan biến!
Tôn Lập chỉ qua thương thế là biết y phải chịu thống khổ cỡ nào mới đợi được gà từ hoàng thất bảo khố ra!
Nước mắt của gã trào ra, khóc như trẻ con, đoạn gã nén khóc mà không ngăn được lệ.
Gã cẩn thận móc ra một hộp ngọc. Vốn gã ra rồi nhưng vì vật này mà chậm lại.
Gã lấy vật này vì Sùng Bá, gã có “Tinh hà chân giải nên không dùng tới!
Vì ở lại thêm một chút mà Sùng Bá ở ngoài chịu thêm thương tổn cỡ này, Tôn Lập không rõ có phải số trời hay không.
"Giáo tập, thứ này nên của giáo tập."
Gã mở hộp ngọc, trong đó có một quả cầu cỡ nắm tay, như bằng kim loại lại như bằng thủy tinh, tựa hồ là vật sống, phập phồng như hô hấp. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Tôn Lập cho vào vết thương đáng sợ ở sườn trái Sùng Bá.
Thứ đó đi vào, nhuộm máu thì hoạt bát hẳn, hóa thành dịch thể, chữa lành thân thể Sùng Bá.
Gan mật đã bốc hơi được thứ đó thay vào, kinh mạch tan nát được thứ đó phát ra ngân ti thay thế, xương đã nứt được ngân sắc tinh dịch chữa lành, nội tạng được nó kích phát sinh cơ!
Thân thể Sùng Bá hoàn toàn trong suốt, được thứ đó tan vào thì như sống lại.
Kiếm đảm!
Dù thời thượng cổ, cũng là bảo vật cực kỳ hiếm có.
Luyện chế Kiếm đảm cực kỳ phức tạp, điều kiện hà khắc. Cần vạn niên dĩ thượg thiên địa linh tủy làm phôi thai, rồi dùng chín mươi chín kim thuộc nguyên liệu quý nhất cho vào, mỗi lần cần tôi luyện chín lần để loại tạp chất.
Trong quá trình này, tổng cộng dùng tới bảy loại thần hỏa, điều kiện hà khắc vô cùng!
Sau đó phải đặt Kiếm đảm phôi thai vào linh tuyền chi nhãn trăm năm mới thành hình!
Ôn dưỡng Kiếm đảm, tại thời kỳ thượng cổ cũng là cách tu hành đắt đỏ.
Tôn Lập thấy thứ đó tại hoàng thất bảo khố thì nghĩ ngay tới Sùng Bá. Tư chất của y kém, không có đại cơ duyên, kiếp này sẽ dừng ở Hiền nhân cảnh, thậm chí đạt tới đệ tam trọng cũng là vấn đề.
Tôn Lập mong muốn tất cả cùng tiến bộ, sẽ cón gày cùng lên "Tiên giới" trong truyền thuyết. Gã không hi vọng ai đó rớt lại rồi sẽ ở hai thế giới mà tiếc nuối.
Nên gã ngụy tạo "Kiếm đảm", để thay mận đổi đào.
Kiếm đảm tu bổ thân thể Sùng Bá, bao trùm y trong tinh quang. Tôn Lập thầm nghĩ: Hảo hán vẫn là hảo hán, chỉ có thêm Kiếm đảm!
Gã cõng Sùng Bá, chụp Vũ Thiên Hồng còn rên rỉ dưới hố, giậm chân lao đi!
...
Tô Tiểu Mai chi chít vết thương, dù đã hóa thành cương thiết chi thân vẫn không chống nổi đối thủ có cảnh giới hơn xa.
Giang Sĩ Ngọc hoàn toàn yêu hóa, nhưng tình hình tệ nhất, hai vết thương cơ hồ xuyên nwgjc y, tựa vào lòng Đông Phương Phù thoi thóp.
Đông Phương Phù không khóc, trong mắt chỉ có lửa giận! Nàng ta và Lý Tử Đình vẫn y nguyên - - vì bệ hạ cần họ.
Tô Tiểu Mai phản kháng quá bạo liệt, xuất thủ cũng vì bất đắc dĩ. Hai nữ nhân này dù thế nào cũng phải bắt sống nguyên lành.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 07: Giết Rồng (Thượng)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Bốn đệ tử của Vũ Vĩnh Nguyên không dám tin, vốn có ưu thế áp đảo tính mà bị bọn Giang Sĩ Ngọc giết mất gần trăm bộ hạ!
Cả bốn đều bị thương.
Nghiêm trọng nhất là lão tam và lão tứ, một bị Giang Sĩ Ngọc ném đao gần như cắt đứt tay, một bị Tô Tiểu Mai xuất kỳ bất ý đâm xuyên vai trái!
Cũng may mấy kẻ đáng sợ kia sắp xong đời, chiến quả sinh mệnh do bộ hạ chất lại sắp do họ hái.
Mắt Chung Lâm rực cháy quỷ hỏa yêu dị, nhìn tứ đại đệ tử đến gần thì hét to: "Ha ha ha! Đáng lắm! Chúng ta vốn phải chết tại Tố Bão sơn, sống thêm lâu thế thì ông trời cũng không bạc!"
Giang Sĩ Ngọc lạnh lùng: "Tiếc là không thấy những kẻ độc miệng đó chết, ta không vui, chết cũng thành lệ quỷ, ngày ngày đòi mạng!"
Tứ đại đệ tử cùng cười, lúc này còn nói thế, có phải vịt bị luộc chín còn lớn lối?
"Nhụt chí khí!" Tô Tiểu Mai quát khẽ, hiện rõ nét cân quắc: "Chúng ta không chết đâu! Giáo tập không để chúng ta thất vọng, Tôn Lập càng không!"
"Buồn cười!" Nhị sư huynh cười lạnh bước lên, mặt đất dao động như nước, chuẩn bị kết liễu!
"Cốp!" Một bóng đen từ xa lao tới, nhị sư huynh ngoái lại, bóng đen tới gần, y chỉ thấy quang hoa chói lòa, thậm chí đẹp hơn thất sắc quang vũ như công xòe đuôi của của đại sư huynh Vũ Thiên Hồng!
Long bì ảnh, kiếm ảnh hí!
Linh văn trận trang toàn lực kích phát, kiếm ảnh xuyên không!
Ba đệ tử chỉ thấy người đó giơ tay, quang hoa chói lòa, nhị sư huynh mạnh nhất bị kiếm vũ cuồng phong xé nát...
Cả ba ngây ra!
Tôn Lập đáp xuống, đặt Sùng Bá và Sùng Dần cạnh nhau.
"Tôn Lập! Ha ha ha! Giang đại vương biết là ngươi không để bọn ta thất vọng!" Giang Sĩ Ngọc cười vang, máu hộc ra, lại ho sặc sụa.
Tôn Lập sầm mặt ném Vũ Thiên Hồng cho Chung Lâm: "Nguyên liệu tốt, đừng lãng phí!"
Vũ Thiên Hồng co người, thất khiếu trào bong bóng máu, như biết kết cục là gì, ngữ khí của Tôn Lập oán độc chưa từng có: "Ngươi trọng thương giáo tập của bọn ta thì đâu chết dễ thế được!"
Chung Lâm thấy thảm trạng của Sùng Bá, huyết diễm càng rực, nghiến răng: "Yên tâm, y không chết ngay được đâu!"
Huyết diễm trùm lên Vũ Thiên Hồng. Y vốn không động đậy được, chợt gào lên thê thảm!
Ba đệ tử còn lại run lên: Không phải đại sư huynh sao! Đại sư huynh không thể thua, trừ sư tôn, không ai có thể chiến thắng đại sư huynh!
Nhưng không ai nhận lầm Vũ Thiên Hồng, đại sư huynh tuyệt đại tài hoa hiện tại thành "Đại bổ linh đơn" của Chung Lâm!
Chân cả ba lạnh ngắt, cùng lao đi: "Sư tôn cứu mệnh!"
Tôn Lập nghiến răng: "Nếu để chúng thoát, hai chữ Tôn Lập sẽ viết ngược!"
"Cốp!"
Mặt đất rung lên, gã đuổi theo một người, Nhân vương ngọc tỷ áp chế khiến đối thủ không chống nổi, Kiếm ảnh hí ngưng thành quang kiếm chém xuống!
Phản kháng chỉ là công cốc. Đệ tử đó đã Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, dù bị giảm một cảnh giới vẫn là đệ tam trọng. Y phát toàn bộ sức mạnh chỉ mong chặn Tôn Lập trong tích tắc!
Nhưng số Hiền nhân cảnh đệ tam trọng chết dưới kiếm của gã không biết bao nhiêu.
Quang mang lóe lên, hai nửa thi thể rơi xuống.
Gã lại lao sang người khác.
Quang mang chiếu sáng cả kinh đô lại lóe lên, một người nữa mất mạng!
"Tiểu tử lớn mật!"
Tiếng quát không lớn nhưng cả kinh đô như thấy sấm nổ ầm, ầm, ầm.
Trong quốc sư phủ nỏ vang, vô số cự thạch tan thành, khí tức lên tận mây cao, thiên địa biến sắc!
Thiên Sư các thám tử hớn hở: "Quốc sư đột phá Chân nhân cảnh rồi!"
Vũ Vĩnh Nguyên đã đạt Chân nhân cảnh! Thành vị chân nhân lão tổ đầu tiên của Ô Hoàn trong mấy nghìn năm qua!
Y dừng lại ở Hiền nhân cảnh đệ thất trọng điên phong mãi, sau cùng có cảm ứng mới đột phá. Trước đó y đã sắp xếp, có Vũ Thiên Hồng và ngũ đại đệ tử tọa trấn, bọn Tôn Lập chết chắc.
Y không ngờ Tôn Lập lại phản kích, phá hủy hoàn toàn kế hoạch của y!
Vũ Vĩnh Nguyên lúc này đã là chân nhân lão tổ, đứng ở độ cao khác hẳn trước.
Trước đó y thấy Vũ Thiên Hồng là y bát truyền nhân, rất khó tìm được.
Giờ thì như Vũ Thiên Hồng, y muốn bồi dưỡng bao nhiêu cũng được, chết cũng không sao, phẫn nộ vì bọn Vũ Thiên Hồng là đệ tử của y, Tôn Lập giết họ là mạo phạm tôn nghiêm của y.
Tiếng quát hàm chứa một đạo âm ba dồn vào Tôn Lập.
"Choang - - "
Dù chân nhân lão tổ tấn công cũng không phá được phòng ngự của đại đỉnh, Tôn Lập tiếp tục giết người sau cùng!
"Hừ!"
Vũ Vĩnh Nguyên hừ lạnh, đống đổ nát quanh Tôn Lập bay lên, ngưng thành trường tiên quật mạnh.
Đệ tử sau cùng lại thấy hi vọng, dốc toàn lực lao đi.
Đòn tấn công sau lưng Tôn Lập quá đáng sợ, nếu gã không phòng ngự sẽ trọng thương. Còn gã phòng ngự thì người sau cùng sẽ thoát thân!
Tôn Lập kiên quyết tung kiếm!
"Đồ điên!" Đệ tử đó gầm vang, tan thành sương máu trong quang mang. Tôn Lập co người, trốn vào đại đỉnh.
"Choang!"
Đại đỉnh bị ấn lún xuống đất, Tôn Lập suýt thổ máu, nhưng còn hơn bị đập trúng.
"Hừ!"
Cả kinh đô đều nhận ra Vũ Vĩnh Nguyên phẫn nộ, nhiệt độ giảm hẳn!
Tôn Lập từ đại đỉnh đi ra, toét miệng cười. Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả mà gã cũng đã thấy, Vũ Vĩnh Nguyên mới đột phá Chân nhân cảnh thì gã có gì mà sợ?
Quang vân dấy lên, hóa thành quang mang cự thú, sư đầu hổ thân, đuôi như cự mãng, hung hãn vô cùng.
Quang mang cự thú kéo Vũ Vĩnh Nguyên lao tới, để lại sau lưng băng thiên tuyết địa, sương giá ào ào!
Cư dân kinh quỳ xuống, thành khẩn vô cùng.
Tôn Lập càng khinh miệt, phí sức làm thế để làm gì? Y tưởng đối thủ sẽ run sợ chăng?
"Để ba nữ nhân lại, các ngươi tự sát đi."
Vũ Vĩnh Nguyên nhạt giọng, quyết định sống chết của chúng nhân.
Tôn Lập giơ tay chỉ vào Ô Hoàn hoàng thành sau lưng Vũ Vĩnh Nguyên. Hoàng đế bệ hạ vẫn ở trong đó, yên tâm giao cho y xử lý "hỗn loạn vặt" này.
Vũ Vĩnh Nguyên nhướng mày.
Trên đỉnh đầu Tôn Lập, chí tôn cấp Thiên môn long pháo xuất hiện.
Vũ Vĩnh Nguyên nổi giận: "Ngươi dám! Ta sẽ diệt hết những kẻ có quan hệ với ngươi, vĩnh viễn tù cấm linh hồn ngươi, đày đọa bằng thủ đoạn tàn nhẫn nhất..."
"Oành!"
Thiên môn long pháo khai hỏa!
Uy hiếp của Vũ Vĩnh Nguyên với gã thật hoạt kê.
"Oành! Oành!"
Bắn liền ba pháo, Ô Hoàn hoàng thành phòng ngự hơn hẳn tổng đà Nam Đấu môn nhưng cũng tan tành!
"Khốn kiếp, chết đi!" Vũ Vĩnh Nguyên gầm lên, ngón tay Tôn Lập hơi động.
"Oành!"
Phát pháo tứ tư bắn ra, Vũ Dương Phong ở trong điện đội Vũ Vĩnh Nguyên giải quyết tất thảy, chỉ thấy nóc điện văng đi, đá vụn và vô cùng vô tận ngói, gỗ tan trong quang mang - - kể cả y.
"A!"
Vũ Vĩnh Nguyên lại gầm lên, mang theo linh năng phong bạo xô tới.
Tôn Lập khởi động linh văn trận trang, cực hạn là tám phát pháo! Họng pháo nhắm chuẩn Vũ Vĩnh Nguyên, trước mặt y có linh quang phun ra từ hư không, ám kim quy giáp xuất hiện.
"Oành!"
Chí tôn cấp Thiên môn long pháo bắn tới, màn sáng ám kim sắc ánh lên, hóa giải pháp pháo.
Chí bảo này lấy được từ Thiên tứ bảo đồ, Vũ Vĩnh Nguyên thành được Đại Tùy đệ nhất nhân, chí bảo này đóng vai trò quan trọng!
"Tiểu tử, bản tọa nhất định khiến ngươi hối hận vì sinh ra ở thế giới này!"
Ám kim quy giáp lóe lên, Vũ Vĩnh Nguyên hóa thành quang diễm lưu tinh hơn trăm trượng lao vào Tôn Lập.
Tay trái Tôn Lập đã dán Long bì ảnh, kiếm ảnh hí thu về linh văn trận trang, kích phát sức mạnh cao nhất.
Thiên địa linh khí hình thành một vũng xoáy, dồn vào thân thể gã.
Tôn Lập biết kiếm ảnh hí đối phó Vũ Thiên Hồng không thành vấn đề, đối phó Vũ Vĩnh Nguyên thì chưa đủ.
Nhân vương ngọc tỷ xuất hiện, dao động khuếch tán, ép cảnh giới của Vũ Vĩnh Nguyên xuống Hiền nhân cảnh đệ thất trọng. Ở cảnh giới này y không thể đạt mức bất khả chiến thắng.
Vũ Vĩnh Nguyên bất ngờ, những tưởng ám kim quy giáp là trân bảo huyền ảo nhất, không ngờ còn thứ huyền diệu hơn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 08: Giết Rồng (Hạ)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập cầm binh khí đó đầy quỷ dị, Vũ Vĩnh Nguyên chỉ nhìn là chợt run lên!
Cảnh giới của y và Tôn Lập khác nhau, Tôn Lập lúc trước qua việc Ma nhãn cự nhận đánh vỡ Luân hồi bàn mà biết ma binh này đáng sợ. Vũ Vĩnh Nguyên là chân nhân lão tổ, sức mạnh có thể chạm tới hơn xa!
Ma nhãn dù nhắm chặt nhưng Vũ Vĩnh Nguyên cảm giác như có ai đó ở hư không nhìn mình.
Tích tắc đó, Vũ Vĩnh Nguyên có xung động muốn bỏ chạy!
Y chỉ Chân nhân cảnh, sao chống nổi chí cường ma binh có thể phá được lục đạo luân hồi trong bản nguyên quy tắc của một thế giới?
Tiếc là Vũ Vĩnh Nguyên không nhận ra, chỉ thấy sỉ nhục, lại đi sợ một tử vật?!
Y bỏ chạy tất Tôn Lập không làm gì được, Chân nhân cảnh cường giả thì gã không đuổi kịp.
Nhưng Vũ Vĩnh Nguyên cuồng nộ lao tới tấn công!
Tôn Lập không hiểu sao lại rút ma nhận ra.
Từ khi lấy được ma nhận, siêu cấp thần binh này vẫn nhắn chặt ma nhãn. Tôn Lập không hiểu vì sao lúc đó lại lấy Ma nhãn cự nhận ra. Gã không thể sử dụng, nhưng cầm Ma nhãn cự nhận vào thì thấy yên lòng hẳn.
Tựa hồ dù đấu với Chân nhân cảnh, thậm chí Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả. Chỉ cần có cự nhận, gã cũng không sao.
Gã không biết cảm giác có phải do ma binh truyền cho mình nhưng cảm giác đó với gã chưa đủ!
Khâu Thần Lộc tự tận, Sùng Bá trọng thương, Sùng Dần trúng độc, huynh đệ thư muội gần như thụ thương hết, tất cả trút hết lên lão đầu này! Những người này dù ai thương thì Tôn Lập còn khó chịu hơn chính gã bị.
Nếu không thể giết Vũ Vĩnh Nguyên. Tôn Lập sẽ khó chịu như Giang Sĩ Ngọc! truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Tựa hồ cảm thụ được lửa giận của gã, huyết nguyệt ác lực hơi dấy lên, Ma nhãn cự nhận khẽ rung theo!
"Không xong!" Võ Diệu và La Hoàn cả kinh, nhưng không biết vì sao, Tôn Lập không nghe thấy!
Tôn Lập giơ tay, Ma nhãn cự nhận từ mảnh Luân hồi bàn vuột ra.
Thân đao cổ kính, rãnh thoát máu màu vàng, tất cả đều chìm trong sức mạnh kỳ dị.
"Ầm, ầm, ầm..."
Thinh không nổi sấm, thâm lam sắc quang mang cùng sức mạnh vô cùng từ vô tận hư không dồn lên Ma nhãn cự nhận.
"Xoạt!"
Vô số đạo điện quang từ ma nhãn tản đi, mí mắt ma nhãn hơi động chứ không mở ra.
Điện quang khiến tay Tôn Lập cầm cự nhận cháy khét, gã nghiến răng, sức mạnh đó chảy vào thân thể, có huyết nguyệt ác lực làm "Nội ứng". Tôn Lập thậm chí không thể đẩy ra!
Lòng gã kinh đào hãi lãng, trước đó cho là huyết nguyệt ác lực có vấn đề, quả nhiên không sai!
Nhưng huyết nguyệt ác lực và sức mạnh từ hư không xa xôi không làm gì, mà Ma nhãn cự nhận khiến gã có thể coi thường thiên hạ.
"Sức mạnh của y sao lại xuyên việt Thiên cương tinh bích, đến được đây?!" Võ Diệu gầm lên.
La Hoàn cuống lên: "Sao ta biết được? Huyết nguyệt ác lực vốn không gây ra phiền hà thế này, chúng ta đi rồi thì tất xảy ra việc gì đó..."
"Dạ Ma Thiên mau nói đi!" Võ Diệu cấp hống.
"Không được! Y đã nói hai lần, thêm nữa là chúng ta không thể ẩn tàng được!"
"Không được thì thôi, y không nói là chúng ta xong đời bây giờ!"
"Dạ Ma Thiên..."
Lưỡng vị lão tổ tranh cãi, Tôn Lập không nghe thấy, tựa hồ có sức mạnh nào đó ngăn cách. Từ hư không vô tận mà làm được như thế thì không kém gì tam vị lão tổ lúc đỉnh cao!
Tôn Lập lúc đó con ngươi vàng đậm, nếu phóng đại vô số bội sẽ nhận ra là hai ám kim ma long!
Ma long uốn mình ngoài con ngươi, tựa hồ do dự, không xâm nhập vào trong.
Gã giơ tay quá đầu, ma nhận chỉ xéo lên, mí mắt ma nhãn hơi rung.
Không ai nhận ra nhát đao đó thế nào, kể cả Tôn Lập và Vũ Vĩnh Nguyên!
Sức mạnh cách không truyền vào Tôn Lập còn hơn cả tưởng tượng, ai nấy biết nhát đao này kinh thiên động địa, sơn hà biến sắc!
Nếu có Chí nhân cảnh cường giả thì may ra thấy được manh mối.
Tôn Lập chỉ thấy Vũ Vĩnh Nguyên và con đường nghìn trượng sau lưng y, Ô Hoàn hoàng thành cùng tan biến!
Gã biết đấy là kết quả của nhát đao nhưng không hiểu chém ra thế nào.
Gã nhận ra ma nhận kéo cánh tay hơi động, nhanh không tin nổi.
Chân nhân cảnh cường giả bị diệt...
Trên ma nhận, ma nhãn chỉ hơi động mí, không hề mở ra.
"Vù - - "
Tôn Lập có “tiếng gió” cực tốc lướt qua, Vũ Vĩnh Nguyên tan biến là sức mạnh đó cùng huyết nguyệt ác lực thu vào cốt tủy ở chân trái gã, bất động.
Sức mạnh thần bí trong mắt Tôn Lập hóa thành ám kim ma long cũng tan theo.
Gã "tỉnh" lại.
"Lưỡng vị lão tổ, sao thế?"
Võ Diệu và La Hoàn cực kỳ ngưng trọng: "Xử lý tình huống đã rồi tính."
...
Vũ Vĩnh Nguyên tan biến, trận chiến kết thúc với kết quả không ai ngờ.
Tuy không ai thấy Vũ Vĩnh Nguyên chết thế nào nhưng y biến mất, bọn Tôn Lập vẫn thản nhiên ở tại kinh đô.
Ô Hoàn hoàng thành cùng Vũ Vĩnh Nguyên tan biết!
Tức là hoàng đế bệ hạ chết rồi.
Ô Hoàn biến thiên.
Cả kinh đô lặng ngắt, nửa canh giờ sau mới có bộ hạ của Khâu Thần Lộc đến giúp Tôn Lập. Vũ Dương Lôi và Vũ Dương Hùng đều bỏ đi, Tôn Lập giết được Vũ Vĩnh Nguyên, họ không thể đấu nổi.
Ai cũng không hiểu: Tôn Lập mạnh đến cỡ nào mới dễ dàng giết được Ô Hoàn đệ nhất nhân!
Độc mà Sùng Dần trúng theo Mễ Diệu Ngọc là không giải được nhưng với La Hoàn không đáng một xu, nguyên liệu của Tôn Lập không thiếu linh dược, nhanh chóng luyện xong giải dược, Sùng Dần thổ ra ba ngụm máu bầm rồi tỉnh lại.
Nhưng người khác đã uống đơn dược đả tọa liệu thương, chỉ Chung Lâm vừa huyết tế Vũ Thiên Hồng, khí huyết thịnh vượng, ngồi kể lại cho Sùng Dần nghe, y thở dài, nhìn Sùng Bá với ánh mắt khác.
Tôn Lập tổn hao không ít, giải độc cho Sùng Dần xong thì tựa vào tường thở hồng hộc, Vân Chỉ Nhạn tới nơi, thấy họ như thế thì mắt đỏ lên.
Tôn Lập xua xua tay: "Cô nương đừng tới, nàng ta đang điều tức."
Vân Chỉ Nhạn ngây ra nhìn Tô Tiểu Mai, gật đầu, Tôn Lập nhận ra nàng ta khó chịu hơn là rơi lệ.
...
"Vũ Vĩnh Nguyên là tam thúc của Vũ Dương Phong, khi xưa tài hoa vô cùng, rất có thể thành trữ quân. Nhưng không biết vì sao, Vũ Vĩnh Nguyên chợt bị tuyển vào Thiên Sư các tu luyện."
"Một khi thành tu sĩ sẽ không thể kế thừa đại thống. Vũ Vĩnh Nguyên nổi giận nhưng bị tu sĩ Thiên Sư các đưa đi."
"Năm năm sau, Vũ Vĩnh Nguyên đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, thiên tư quả kinh nhân, Ô Hoàn tu chân giới hiện giờ thì Bộ Thanh Duyên, Hướng Thiên Tiếu đều không so được."
"Lúc đó đại ca của y, hoàng đế sau này, đã được lập làm thái tử. Vũ Vĩnh Nguyên đang đêm xông vào thái tử đông cung cưỡng bức thái tử phi, tức là mẹ ruột của Vũ Dương Phong sau này."
"Thái tử và hoàng đế nổi giận, tống y và Thiên Sư các nhốt lại. Liền ba mươi năm. Vũ Vĩnh Nguyên lúc ra đã Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, cả Ô Hoàn chỉ có năm người đáng là đối thủ của y."
"Vũ Dương Phong lúc đó cực kỳ thê thảm, vì mẫu thân bị cưỡng bức nên hoàng đế bệ hạ cực kỳ khắc bạc với y, lúc Vũ Vĩnh Nguyên tìm thấy Vũ Dương Phong thì y đang tranh ăn với lợn trong chuồng!"
"Vũ Vĩnh Nguyên dùng thế sét đánh không kịp bưng tau, trong một đêm giết hết con cái của hoàng đế khiến hoàng đế bệ chết vì giận. Rồi y khống chế Thiên Sư các, đưa con lên làm hoàng đế. Y tự thấy mình nợ Vũ Dương Phong quá nhiều nên Vũ Dương Phong cần gì y cũng đáp ứng."
Mấy hôm sau kinh đô yên tĩnh lại, Vân Chỉ Nhạn ở trong quận chúa phủ uống trà với bọ Tôn Lập, Sùng Dần và Chung Lâm, kể lại những chuyện xấu xa của Ô Hoàn hoàng thất.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 09: Thiên Tử Ngự Mưu Phản
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập uống trà, nghe tiếng ồn ào ngoài xa thì hỏi: "Ai ở bên ngoài?"
Vân Chỉ Nhạn nhạt giọng: "Triều đình văn võ đại thần tụ tập ngoài điện đã hai ngày rồi."
Tôn Lập ngẩn người, La Hoàn nói: "Tiểu tử ngốc nhà ngươi dọa khiến cả Ô Hoàn, hiện tại hoàng đế chết rồi, ngươi ở chỗ Vân Chỉ Nhạn thì văn võ đại thần đến hỏi Vân Chỉ Nhạn xem để ai làm hoàng đế. Thực tế là hỏi ý kiến ngươi!"
Tôn Lập ngẩn người, giờ mới nhớ ra: "Không phải tu sĩ không thể giết thiên tử sao? Vì sao tiểu tử giết được Vũ Dương Phong?"
La Hoàn nói: "Ngươi từng tu hành tại Đại Tùy long mạch nên có long mạch khí tức. Đại Tùy long mạch đẳng cấp hơn hẳn Ô Hoàn long mạch nên Ô Hoàn long mạch không dám phát tác, thiên phạt không giáng xuống ngươi."
Võ Diệu vừa nói vừa đưa ra ý kiến bất đồng: "Kỳ thực ta thấy Vũ Dương Phong như thế, Ô Hoàn long mạch có linh tính nên không chịu được."
La Hoàn phản bác, cả hai lại cãi nhau về long mạch và thiên tử, Tôn Lập cười khổ, rút lui.
"Quận chúa thấy thế nào? Có thích làm hoàng đế không?" Tôn Lập hỏi Vân Chỉ Nhạn.
Vân Chỉ Nhạn ngẩn người lắc đầu: "Tại hạ? Thôi vậy, tại hạ không làm được."
Tôn Lập cầm chén trà: "Chỉ cần mỗ lên tiếng là cô nương sẽ thành hoàng đế."
"Dù quận chúa có phải người Vũ gia hay không, dù là nữ tử, chỉ cần thích thì mỗ đưa lên làm hoàng đế!"
Vân Chỉ Nhạn lắc đầu: "Tại hạ hiểu, Ô Hoàn có ai dám cãi tiên sinh? Bất quá tại hạ không được, nên chọn người của Vũ gia."
Tôn Lập không miễn cưỡng: "Được, nhân tuyển cụ thể do cô nương chọn."
Vân Chỉ Nhạn nhức đầu nhìn ra: "Ghét nhất là phải trò chuyện với họ, cứ vòng vo đến mệt."
Tuy thế nàng ta vẫn đứng dậy, Ô Hoàn không thể không có quân chủ.
Nàng ta đi rồi. Sùng Dần đứng dậy: "Ta đi xem tất cả thế nào."
Tôn Lập và Chung Lâm nhìn nhau, Sùng Dần muốn nói tới Sùng Bá, cả hai đều hiểu thế.
...
Vân Chỉ Nhạn cho chúng nhân ở trong một tòa viện lớn, tuy lúc đó không ai dám vuốt râu hổ Tôn Lập nhưng hai người không yên tâm, vẫn đi theo Sùng Dần.
Chúng nhân đều liệu thương, trong sân cực kỳ an tĩnh.
Chung Lâm biết Tôn Lập kỳ thực tổn hao cực lớn nên để gã về nghỉ, Tôn Lập không khách khí, chào Sùng Dần rồi về phòng.
Linh nguyên của gã đã được bổ sung, nhiệm vụ hiện giờ là tế luyện Cửu đế mông đồng.
Cửu đế mông đồng cần chín nhị phẩm linh thú, dù để chiến đấu cũng là pháp khí hàng đầu. Tôn Lập lúc trước mà tế luyện được Cửu đế mông đồng làm "sơn môn" tạm thời thì dù bị Vũ Vĩnh Nguyên lừa cũng không đến nỗi thê thảm như thế.
Mấy hôm nay gã cực kỳ vội. Cửu đế mông đồng đã luyện chế được hơn nửa.
Quan hệ giữa Ma nhãn cự nhận và huyết nguyệt ác lực và hung thú thì gã hỏi nhưng Võ Diệu và La Hoàn chỉ bảo chưa đến lúc cho biết, rồi dặn gã không nên động tới Ma nhãn cự nhận, không thì hậu quả vô cùng.
Không cần họ dặn, Tôn Lập nhớ lại lúc được sức mạnh dồn cho, tuy vẫn tỉnh táo nhưng vung đaa cách nào thì gã không có ấn tượng.
Giờ gã trải nghiệm càng lúc càng phong phú, nhãn quang không còn là của tiểu tử ở sơn thôn, biết sau sóng yên gió lặng là nguy hiểm, bạo phát thì dù có tam vị lão tổ trợ giúp cũng khó thoát!
Gã thề sẽ không dùng tới bính Ma nhãn cự nhận nữa.
Cứ thế qua năm ngay, Ô Hoàn tu chân môn phái đều im lặng. Quốc sư Vũ Vĩnh Nguyên bị giết, lẽ ra tu chân giới các đại môn phái phải đứng lên nhang tất cả im lặng.
Yên lặng vì sao?
Tuy tông chủ, môn chủ các đại môn phái không nói nhưng ai cũng biết thò mặt ra là lãnh pháo của Tôn Lập.
Vết xe đổ Nam Đấu môn còn đó, Bích Lạc tông và Sương Hồn môn càng hiểu rõ không thể đắc tội Tôn Lập.
Năm ngày sau, cục thế triều đình bình ổn, Vân Chỉ Nhạn đưa một thiếu niên mới mười sáu tuổi vào gặp Tôn Lập.
"Đây là cháu trưởng của lão hoàng đế, kế thừa đại thống là danh chính ngôn thuận."
Lão hoàng đế là đại ca của Vũ Vĩnh Nguyên, cha danh nghĩa của Vũ Dương Phong.
Vũ Vĩnh Nguyên giết hết con cháu của đại ca nhưng không giết hài tử còn trong nôi.
Tôn Lập gật đầu: "Cô nương thấy không sao là được."
Hài tử đó ngoán ngoãn đứng bên, Vân Chỉ Nhạn bảo y hành lễ với Tôn Lập là y làm theo, bảo y đứng đợi là y đợi, nhưng linh thức Tôn Lập nhạy bén, nhận ra trong lòng y ẩn chứa khuất nhục vô cùng!
Không lâu nữa gã sẽ rời Ô Hoàn liễu, không muốn Vân Chỉ Nhạn gặp phiền phức.
Vân Chỉ Nhạn chọn hài tử này tựa hồ có thâm ý, Tôn Lập dù thấy hài tử này không ổn thì nàng ta vẫn chọn.
Tôn Lập gật đầu: "Để nó đi."
Hai hôm sau, triều đình Ô Hoàn giả bộ cử hành quốc táng cho "tiên hoàng" Vũ Dương Phong, đồng thời tân hoàng đăng cơ.
Hoàng thành bị Tôn Lập hủy diệt, tân hoàng đành cử hành đăng cơ đại điển tại "Vĩnh Ninh quan" ở ngoài kinh đô, vốn chỉ để tế thiên. Hoàng đế chỉ mười sáu tuổi, mặc minh hoàng sắc long bào, cầm tay Vân Chỉ Nhạn đi qua ngọc long kiều, ngồi lên cửu long bảo tọa.
Vân Chỉ Nhạn được phong làm tân quốc sư.
Bị điều khiển như con rối suốt cả ngày, còn phải quỳ trước linh cữu đại cừu nhân mà vái, tiểu hoàng đế mệt mỏi, đại điển kết thúc, ăn tiệc với quần thần xong là về tẩm cung ngủ.
Ngoài tẩm cung ngoại, một trăm tám mươi tu sĩ Thiên Sư các canh giữ, tứ đại đương đầu mới đều tới.
Tiểu hoàng đế thở phào, ngủ đến nửa đêm tỉnh lại, ngồi phắt dậy, trong tẩm cung tối tăm có một người.
Tôn Lập.
Tôn Lập không biết lấy đâu ra một cái võng, tùy ý ngồi trên đĩa đèn, nhìn y đầy phức tạp. Thấy y tỉnh lại mà không kinh ngạc.
"Ta không đồng ý để ngươi làm hoàng đế, nhưng Vân Chỉ Nhạn chọn thì để ngươi làm."
"Thân là thiên tử thì cứ làm thiên tử, chỉ cần ngươi không mưu phản là sẽ được an an ổn ổn làm thiên tử. Dù ngươi khí vận hộ thể, ta giết được Vũ Dương Phong thì giết thêm nữa cũng không sao."
Tôn Lập nói xong đứng dậy đi ngay.
Lúc ra ngoài, tu sĩ canh gác không ai dám lên tiếng. Tiểu hoàng đế nhợt nhạt mặt mày.
...
Gió đêm lùa qua, Tôn Lập mát lạnh, chợt cười tự trào: "Thế có là ỷ lớn hiếp nhỏ?"
Gã gật gù thoáng nghĩ, mình chưa đến hai mươi, không hơn tiểu hoàng đế mấy tuổi.
Gã không muốn gây phiền cho Vân Chỉ Nhạn nên dốc sức, rời Ô Hoàn rồi thì không quay lại nữa, sự tình phát triển thế nào không nằm trong khống chế của gã nữa.
Gã nói thế chỉ thuần túy là dọa người.
...
Sau bảy ngày nữa, chúng nhân khỏi hẳn thương thế, Sùng Bá đã đi lại được.
Kiếm đảm dần phát huy tác dụng, nhưng Sùng Bá cần thời gian thích ứng. Mỗi ngày qua là y nhận ra lợi ích của bảo vật này.
Sùng Bá ngốc nghếch, không biết nói gì với Tôn Lập, Sùng Dần vố lên trái y: "Nói những lời đó, Tôn Lập sẽ đòi lại đấy."
Kiếm đảm tan dần, nội tạng Sùng Dần càng lúc càng mạnh, thân thể tiến bộ, huyết mạch có xu thế biến đổi - - tư chất tăng lên là tất nhiên.
Tôn Lập chuyên tâm luyện chế Cửu đế mông đồng, nhưng thứ khác được giúp đỡ, Giang Sĩ Ngọc nóng lòng, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cùng y đi dạo, Tô Tiểu Mai mượn cớ đi theo mà ra ngoài ăn uống.
Tối đó bốn người Tô Tiểu Mai quét sạch một con phố, tuy danh tiếng cả nhóm vang lừng Ô Hoàn nhưng chưa mấy ai gặp họ, những người buôn bán không biết rằng thiếu nữ vừa đi qua có thể ảnh hưởng cục diện cả Ô Hoàn.
Đến đầu đường, có một nam một nữ đi song song, người chung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ dị rồi tỏ vẻ hiểu.
Tô Tiểu Mai ngẩn người, gặp người quen rồi.
Bộc Dương Việt ôm quyền hành lễ: "Giang sư huynh, khéo quá."
Bộc Dương Tú thấy Giang Sĩ Ngọc thì ngượng nghịu vô cùng.
Hai người này nam cực xấu, nữ tuyệt mỹ, đi cùng nhau mà người ta không biết họ là huynh muội, khó tránh khỏi liên tưởng này nọ.
Giang Sĩ Ngọc không nhìn Bộc Dương Tú, cười bảo Bộc Dương Việt: "Các hạ định đi đâu? Chi bằng chúng ta kiếm chỗ uống rượu?"
Bộc Dương Việt cười khổ, nghĩ tới tối nọ thì xua tay: "Bất tất, tại hạ đưa muội muội về nhà, chuyến này... thôi, không nói nữa."
Bộc Dương Tú mỉm cười: "Giang huynh..."
Giang Sĩ Ngọc xua tay: "Bất tất, mỗ không có hứng với cô nương."
Bộc Dương Tú ngượng ngùng, đấy là Giang Sĩ Ngọc nể mặt Bộc Dương Việt chứ không còn nói năng khó nghe nữa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 10: Càn Quét Hoàng Thất Bảo Khố
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Bộc Dương Tú vốn đầy tin tưởng đến kinh đô, tưởng dễ dàng được hoàng đế sủng ái, không ngờ Mễ Diệu Ngọc lại bảo nàng ta đợi, nàng ta biết ngay hoàng đế không có hứng với mình, đả kích không nhỏ.
Sau đó Giang Sĩ Ngọc mà nàng ta thấy là "trèo cao" lại gây xáo trộn kinh đô, nàng ta ngạc nhiên, đồng thời hối hận mình không nắm lấy "cơ hội ".
Lần này gặp lại Giang Sĩ Ngọc, nàng ta tưởng mình chỉ cần hơi thi triển thủ đoạn là khiến y "hồi tâm chuyển ý", không ngờ người ta không thèm nhìn.
Bộc Dương Việt thấy muội muội ngượng ngùng thì bất nhẫn, ôm quyền với bốn người: "Giang sư huynh, các vị còn phải lên đường, xin cáo từ."
Giang Sĩ Ngọc giơ tay: "Mời."
Bộc Dương Việt huynh muội đi một đoạn, Tô Tiểu Mai lớn tiếng: "Bộc Dương Việt huynh đệ yên tâm, tại hạ sẽ bảo Thiên Sư các yêu cầu Sâm La tông không động tới Vân thạch khoáng mạch của các vị."
Bộc Dương Việt thâm thâm nhất bái: "Đa tạ Tô sư thư."
Bốn người nhìn hai huynh muội đi xa, Lý Tử Đình lắc đầu: "Bộc Dương Việt bị muội muội làm khổ, ôi..."
Giang Sĩ Ngọc nhìn thấu triệt: "Người ta là huynh muội, Bộc Dương Việt lại thật thà, sao có thể bỏ rơi muội muội."
Việc gì qua là qua, Tô Tiểu Mai đến nói với Vân Chỉ Nhạn về Sâm La tông, không kinh động Tôn Lập.
Một tháng rưỡi sau, Cửu đế mông đồng đại công cáo thành. Chín nhị phẩm linh thú luyện chế thành cự hạm, tuy không đạt đến mức "Cửu đế mông đồng" thật sự nhưng uy lực phi thường kinh nhân.
Cửu đế mông đồng dài năm trăm trượng, rộng một trăm trượng, trên khoang có ba thuyền lâu lớn, hai bên có ba tầng, tháp lâu ở giữa tới năm tầng.
Đầu thuyền là Giao thủ thiết ngạc, mắt phun hồng quang như lửa, đuôi thuyền vĩ là Tam mục kim hoàn mãng, trông như đuôi rồng.
Cả cự hạm bao trùm hồng quang, chỉ cần gặp nguy hiểm sẽ có cự hình quy giáp bao lấy con thuyền!
Tôn Lập luyện thành pháp khí này thì thấy là để phối hợp sử dụng với Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ. Đặt hải đồ vào tháp lâu chính giữa do Bích lân thiết tuyến chu hóa thành thì Cửu đế mông đồng sẽ tự động đi theo, không cần gã điều khiển.
Tôn Lập tuy luyện chế xong Cửu đế mông đồng nhưng vẫn thấy còn khuyết điểm, thoáng nghĩ là hiểu: Thú thần ấn!
Cửu đế mông đồng không phải tế luyện từ thi thể chín linh thú mà tế luyện chín con thành cự thuyền. Về bản chất gần như “ghép” chín linh thú lại.
Là linh thú thì có thể gắn Thú thần ấn, thậm chí linh văn trận trang!
Tôn Lập nghĩ là làm, lập tức thiết kế linh văn trận trang cho Cửu đế mông đồng.
Chín linh thú dung hợp lại, dù thú hồn giao lưu hày truyền năng lượng đều không thuận, Tôn Lập thiết kế linh văn trận trang này thì yêu cầu đầu tiên là khiến quá trình đó trơn tru, rồi mới tăng tiến sức mạnh cho chín linh thú.
Gã lại suy nghĩ, hóa ra rất mệt mỏi, Cửu đế mông đồng ít nhất cần chín linh văn trận trang, đẳng cấp đều không thấp, lại liên quan đến nhau!
Tôn Lập ngẫm nghĩ một lúc, đầu đau như sắp nổ tung.
Gã không vội mà từ tốn, thiết kế cho mỗi linh thú rồi sửa sang.
Gã mệt nhoài mấy lần, đều nhờ pháp quyết tu luyện linh thức trong “Tinh hà chân giải” trụ lại, suốt mười ngày mới thiết kế xong chín linh văn trận trang rồi thêm ba ngày nữa mới khắc xong.
Y gắn chín linh văn trận trang lên Cửu đế mông đồng, cự hạm vốn bao trùm hồng quang, có chín linh văn trận trang thì hồng quang được thu vào thân thuyền, ngưng tụ thành đạo đạo kim hồng sắc ban văn, nhìn từ xa thấy vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm!
Gã động tâm niệm, nhận ra sức mạnh của Cửu đế mông đồng thuận sướng vô cùng, uy lực tăng thêm một phần.
"Đại Tùy, bọn ta về đây!"
...
Tất cả tụ lại tụ tập, Tôn Lập nói với ngữ khí kích động: "Tối nay là thịnh yến!"
Giang Sĩ Ngọc ngẩn người: "Ngươi gọi bọn ta lại để tuyên bố Cửu đế mông đồng luyện chế thành công, chúng ta sẽ về Đại Tùy?"
Tôn Lập gật đầu: "Đã luyện chế xong, nhưng tối nay còn có việc khác."
Tô Tiểu Mai vội nói: "Phải nói rõ là trước khi đi cần ăn thật no, đặc sản bản địa nhé, sau này có quay lại đâu, không ăn là không còn cơ hội, tối nay không đời nào bản cô nương nấu nướng!"
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Câu sau cùng mới là trọng điểm nhỉ?"
Tôn Lập xua tay: "Loạn xạ gì hả, không phải ăn uống, dạo này các ngươi thanh nhàn quá, thành giá áo túi cơm hết rồi!"
"Ngươi nói là thịnh yến..."
Tôn Lập:"..."
"Thôi vậy, theo tại hạ."
Vân Chỉ Nhạn đợi ở ngoài, gật đầu với chúng nhân, dẫn họ rời quận chúa phủ, đến trung tâm kinh đô.
Điểm giao nhau của hai con đường ngang dọc kinh đô là hoàng thành. Nền hoàng thành bị Tôn Lập hủy diệt, y tưởng hoàng thất bảo khố đã tan biến vô ảnh vô tung, không ngờ Vân Chỉ Nhạn phái người đi xem thì hoàng thất bảo khố không sao, đời nào gã bỏ qua?
Vân Chỉ Nhạn không cho là hoàng thất bảo khố nên thuộc về hoàng thất - - bọn Tôn Lập cho biết sắp đi, tương lai thì nàng ta vốn chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng sẽ lấy gì chấn nhiếp Ô Hoàn tu chân giới?
Cả hai quyết định chia chác hoàng thất bảo khố.
Thực tế từ khi có Thiên Sư các, hoàng thất bảo khố chủ yếu không còn giữ kim ngân châu ngọc mà là bảo vật của tu hành giả. Ba trăm năm trước đã không còn chỗ chứa vật thế tục nữa, toàn bộ là tu chân bảo vật.
Bọn Tôn Lập và Vân Chỉ Nhạn vào hoàng thành phế khư, không ai dám cản, dễ dàng vào được hoàng thất bảo khố.
Trước đó cơ quan còn có tác dụng, giờ thì chỉ còn cách từ dưới lòng đất vào hoàng thất bảo khố, vòng ngoài nhất của di tích là cửa đá.
Thông đạo dài một trăm ba mươi trượng, hơi chéo xuống, hoàng thất bảo khố cách mặt đất sáu mươi trượng. Thông đạo đã được Vân Chỉ Nhạn sai người dọn dẹp.
Tôn Lập đã đến rồi, dễ dàng mở hoàng thất bảo khố, xòe ra: "Thịnh yến bắt đầu!"
Gã không lấy được tài sản của Vũ Vĩnh Nguyên thì đành tới Ô Hoàn hoàng thất bảo khố.
Hoàng thất bảo khố cực lớn, cửa vào tản ra thành bốn, cửa do thép đúc có khắc bốn chữ: thiên, địa, huyền, hoàng bốn.
Tôn Lập lần trước đọc Nguyên thú thiên thư, để trong kho chữ Thiên, đương nhiên giờ chỉ còn đồ giả.
Tận giờ bọn Giang Sĩ Ngọc mới hiểu "Thịnh yến" là gì, cùng hoan hô chạy tới kho chữ Thiên,. Sùng Dần và Sùng Bá mỉm cười vào theo.
Tôn Lập gọi: "Chúng ta nói rõ với Vân quận chúa rồi, mỗi bên một nửa, các vị nhớ để lại!"
Không biết có ai nghe gã không, Giang Sĩ Ngọc đẩy cửa là tất cả chạy vào, Tôn Lập nhăn nhó bảo Vân Chỉ Nhạn: "Quận chúa mau lên không thì toán thổ phỉ này sẽ quét sạch đấy."
Vân Chỉ Nhạn hơi ngại, Tôn Lập nhắc: "Không bao giờ nên khách khí, cần cướp thì cướp, không thì không còn gì đâu, Giang Sĩ Ngọc là sâu bọ..."
Vân Chỉ Nhạn biến sắc, thân hình phiêu hốt bất định, bắn đi.
Tôn Lập cười ha hả.
Gã đã xem hết kho chữ Thiên, hai thứ hữu dụng đã được lấy nên chỉ đi xem náo nhiệt, chú ý đến ba kho khác.
Lần trước gã chưa vào đây.
Mở kho chữ Địa xong, gã thất vọng, đều là pháp khí, tam phẩm, nhị phẩm thậm chí cả nhất phẩm. Nhưng gã không cần.
Tìm hết kho chữ Địa, Tôn Lập thuận tay cho những thứ phẩm chất không tệ vào trữ vật không gian - - đấy là phần của gã, bất tất khách khí. Trữ vật không gian còn chỗ, sau này tất dùng tới.
Gã lấy chừng trăm pháp khí, rời kho chữ Địa.
Vào kho chữ Huyền toàn thấy linh đơn, vân thạch. Bất quá vân thạch đều là cao cấp, với Tôn Lập tuy không trân quý, nhưng đang cần nên lấy luôn phần của mình.
Vào kho chữ Hoàng thì gã không còn mấy kỳ vọng. Không ngờ mở ra toàn thấy nguyên liệu quý từ kim thuộc, linh thú, thực vật, khoáng thạch, linh dược.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba