Trương Hắc Ngưu hỏi Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh này...Những ngày này cháu làm gì vậy?
Trương Hắc Ngưu nhìn vách đá rách rưởi, vách đá này có thể mở ra một cái nhà đá. Lúc này Tiểu Thanh đang đứng trên vai Trương Hắc Ngưu, dù sao nếu so sánh thì Tiểu Thanh là quá nhỏ khi so sánh với hắn, vì vậy hắn cũng chỉ biết đặt nàng lên vai để rút ngắn khoảng cách với nhau. Tiểu Thanh có thể nói là khiêu vũ trên người Trương Hắc Ngưu, nàng hết ngồi lại nhảy, nàng nói:
- Mỗi ngày cháu đều chơi trò tám rửa với Tiểu Hoa, lại bày trò để chơi, rất vui... ....
- Tắm rửa?
Trương Hắc Ngưu nghe được mùi hương cổ quái trên người Tiểu Thanh, đó là tinh khí trời đất tập trung trong cơ thể, hoàn toàn có thể nói là thoát thai hoán cốt, giống như hương khí của hắn năm xưa, điều này thật sự quá kinh người. Chính hắn từng cảm ứng trong động có rất nhiều tinh khí thiên địa, giống như có một hồ nước tập trung tinh khí như vậy, nhưng hắn lại không cần dùng tinh khí để đề thăng chính mình. Chính hắn đã sớm vượt qua cảnh giới dùng ngoại vật giúp đỡ, nhưng nếu dựa theo tình huống Tiểu Thanh đã nói, xem ra khí lực nàng có được không phải của chính bản thân mà do nguyên nhân tắm rửa.
- Tiểu Thanh, cháu có muốn học thứ gì đó không?
Trương Hắc Ngưu nhìn Tiểu Thanh rồi nói.
- Học cái gì?
Tiểu Thanh cảm thấy rất hiếu kỳ, Trương Hắc Ngưu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dạy cháu vài trò chơi.
- Trò chơi?
Tiểu Thanh nói:
- Trò chơi thì hay quá, mỗi ngày cháu sẽ cùng chơi với Tiểu Hoa.
- Thứ này không giống như vậy.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Ta dạy cháu một loại trò chơi mới.
Trương Hắc Ngưu khẽ chỉ vào đàn điền của Tiểu Thanh, một luồng khí cực kỳ ngưng tụ tư trong tay hắn bắn vào đan điền của nàng, toàn thân nàng cũng run lên. Khi ngón tay của Trương Hắc Ngưu chậm rãi di chuyển trên người nàng, chân khí dần được dẫn dắt chạy trong cơ thể. Nàng chợt cảm thấy trong người có một thứ gì đó cổ quái làm cho cơ thể cực kỳ ngứa ngáy và tê dại, nàng liên tục nở nụ cười, cảm thấy rất vui. Trương Hắc Ngưu di động ngón tay đả thông toàn bộ kinh mạch trên người nàng.
- Cháu làm sao vậy?
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiểu Thanh, mà Tiểu Thanh xấu hổ nói:
- Cháu cũng không biết, chỉ cảm thấy là lạ, à, không có gì.
Trương Hắc Ngưu rút tay ra, từ hôm đó hắn liên tục truyền thụ tri thức của mình cho Tiểu Thanh, tât nhiên có cả những sở trường võ học của chính hắn. Tiểu Thanh học được thứ gì cũng áp dụng lên người Tiểu Hoa. Thời gian dần trôi, vốn Trương Hắc Ngưu muốn ở lại đây cả đời cũng không sao, nhưng chính hắn lại đưa ra quyết định rời khỏi nơi đây để đi ra tìm hiểu thế giới. Khi hắn đưa ra quyết định thì lập tức mang theo Tú Nương, Tiểu Thanh rời khỏi động phủ.
Trong rừng rậm mênh mông, Trương Hắc Ngưu rời khỏi động phủ mà không mang theo bất kỳ thứ gì, hắn đưa Tú Nương và Tiểu Thanh đi một tháng, phần lớn thời gian đều lạc đường. Thật ra đây đều là vì Tiểu Hoa không thể mang đi đường lớn, khi Trương Hắc Ngưu thấy được bộ dạng thành thị của nhân loại thì đã đến lúc chia tay Tiểu Hoa, với bộ dạng của nó thì khó thể giữ lại nhân thế.
- Tiểu Hoa... ....
Tiểu Thanh ôm chặt Tiểu Hoa rồi kêu lên, Tiểu Hoa cũng phát ra tiếng kêu gào thê thảm, dù sao thì bị Tiểu Thanh gì chặt cổ cũng rất khó chịu.
- Vì sao không đưa Tiểu Hoa theo?
Trương Hắc Ngưu cũng không biết vì sao mình không thể đưa Tiểu Hoa theo.
Tú Nương không biết mình đã nói bao nhiêu lần, nhưng Trương Hắc Ngưu vẫn không thể hiểu rõ, nàng nói:
- Tiểu Hoa có bộ dạng thế này rất dọa người.
- Dọa nhiều người sao?
Trương Hắc Ngưu vỗ tay nói:
- Mèo lớn như vậy là rất hiếm thấy.
Tú Nương hầu như muốn té xỉu.
- Tiểu Hoa, sau này ngươi không ở bên cạnh chúng ta, ngươi nhớ phải ngoan ngoãn... ....
Trương Hắc Ngưu căn dặn Tiểu Hoa, mà Tiểu Hoa thì cầu thần bái phật, các người đi nhanh dùm, nếu không thì nó sắp điên lên mất.
- Chúng ta đi.
Sau khi nói chuyện được một lúc lâu thì ba người Trương Hắc Ngưu vẫy tay với Tiểu Hoa, vì vậy mà Tiểu Hoa xông ra ngoài như ngựa thoát cương, đây là tự do sao? Nó đã trông mong tự đo đã lâu, bây giờ nó có thể gào thét sơn lâm, vì vậy mà vừa chạy vừa gào lên điên cuồng.
- Đây là thành thị của nhân loại sao?
Trương Hắc Ngưu tò mò nhìn những cảnh vật mới lạ trước mắt, tất cả đều rất hiếu kỳ với hắn.
- Đây là cái gì, đây là cái gì? Đây là vật gì?
Trương Hắc Ngưu liên tục đưa ra những câu hỏi làm cho Tú Nương muốn hôn mê, trong lòng nàng là rất nhiều ngân lượng đã lấy được từ trên những thi thể bị chết dưới tay Trương Hắc Ngưu. Trước đó hắn đã đưa nàng đến đó một lần, nàng tích góp tất cả ngân lượng để chuẩn bị vào thành sử dụng. Còn có rất nhiều da lông động vật mà Trương Hắc Ngưu đã đánh bắt được, những thứ này có thể bán được trong thành.
Tú Nương cũng chưa từng đến một thành trấn đông người thế này, khoảnh khắc này nàng cũng cảm thấy khó thích ứng, may mà nàng đi theo một đại hán khủng bố như Trương Hắc Ngưu, nên dù nàng cực kỳ xinh đẹp nhưng không ai dám động vào. Tú Nương nhìn những tình cảnh ven đường, nàng sợ rước vào phiền toái. Đúng lúc này Tiểu Thanh chợt kêu lên:
- Mẫu thân...Con đói bụng.
- Chúng ta vào đây dùng cơm.
Tú Nương thấy một quán ăn khá đơn giản, vì vậy mang theo Tiểu Thanh và đưa Trương Hắc Ngưu đi vào. Tuy mặt tiền cửa hàng là không lớn nhưng vẫn có đầy khách ngồi, hương vị đồ ăn rất ngon, Tiểu Thanh ăn khá nhiều.
Nhưng vẻ mặt của bà chủ quán là không quá tốt, vì cũng là nữ nhân nên Tú Nương có thể nói thêm vài lời:
- Đại tỷ, sao chị cau mày ủ dột như vậy, chẳng lẽ chuyện sinh ý không được tốt sao?
Hai nữ nhân hàn huyên, bà chủ nhìn Tú Nương, lại nhìn Trương Hắc Ngưu, sau đó nói:
- Nam nhân của cô là đại hán phương bắc sao?
Tú Nương nhìn thoáng qua Trương Hắc Ngưu đang uống trà nhưng không ăn gì, nàng tự hào nói:
- Đúng vậy.
- Cô thật có phúc.
Bà chủ quán khen:
- Nhưng nam nhân của ta, hắn... ....
Bà chủ quán thở dài một hơi.
- Xin lỗi đã nhắc đến chuyện thương tâm của đại tỷ.
Tú Nương dùng giọng xấu hổ nói.
- Không, không có gì, thật ra nam nhân của ta cũng không giống như những gì muội nghĩ, chẳng qua lại đổ bệnh ở nông thôn, nhưng ta lại không thể rời khỏi quán ăn này, tuy muốn bán nó đi nhưng người ta lại ra giá quá thấp.
Bà chủ quán nói, Tú Nương chợt chấn động, mình không phải có chút tiền sao? Nàng đã muốn làm, như vậy nên mua lại quán cơm này, như vậy nàng và Trương Hắc Ngưu định cư ở đây cũng không tệ. Một cửa hàng với mặt tiền nho nhỏ cũng là tương lai mà từ nhỏ nàng hướng đến, vì vậy nàng hưng phấn nói:
- Đại tỷ, tỷ thật sự muốn bán sao? Ta có thể... ....
Tú Nương lấy tiền trong lòng ra.
- Cái gì, muội muốn mua sao? Điều này...Nhiêu đây là đủ rồi.
Số ngân lượng Tú Nương lấy ra đã làm cho bà chủ quán cơm thỏa mãn, nàng cũng là một người thành thật, cũng không muốn thêm quá nhiều tiền. Hai nữ nhân nhanh chóng bàn về cách thức giao quán, đây cũng chính là chỗ lập thân đầu tiên của Trương Hắc Ngưu, sau này hắn sẽ dần dần phát triển, bản thân cũng trở thành người số một số hai thiên hạ.
Đây là Hán Cô thành, là một trong mười ba tòa thành tiếp cận vùng tây bộ vùng duyên hải của tiểu quốc Lôi Âm nằm ở vùng biên thùy Tần quận thuộc Đại Thu đế quốc, là một trong bốn thế lực lớn của vùng phía Đông đại lục. Tuy nơi đây không tính là danh thành đại bang nhưng lại là vùng hiểm địa, vì địa phương nơi này chính là điểm giao tiếp của tam đại thế lực ở đại lục phía Đông, vị trí này có thể nói là rất bất tiện nhưng lại là nơi tạo ra đường phát triển cực tốt cho Trương Hắc Ngưu. Những năm tháng buồn chán sau này tuy Trương Hắc Ngưu không có nhiều dã tâm nhưng lại bị người ta đưa vào vòng tranh chấp, vì vậy mà càng ngày càng lún sâu vào con đường máu tanh và bạo lực, khó thể tự kiềm chế.
- Tú Nương, nàng định mở cửa tiệm ở đây sao?
Trương Hắc Ngưu nhìn dòng người đi đường qua lại, chính hắn có hiếu kỳ với bọn họ, không ngờ người ta lại càng hiếu kỳ với hắn, vì khổ người khủng bố của hắn dù đặt ở đâu cũng có thể làm tiêu điểm cho người khác phải chú ý. Một số người vừa nhìn vừa chỉ trỏ:
- Người gì như voi, thật sự dọa chết người.
- Tiểu cô nương kia là gì của hắn? Quá đáng yêu, chẳng lẽ là con hắn?
Có người đưa ra nghi vấn.
- Trời, vợ của hắn là ai? Hắn như voi, không phải sẽ đè nát vợ ra sao?
Có người mở hai mắt tìm kiếm nữ nhân của Trương Hắc Ngưu, nhưng lại không tìm được.
Tú Nương đang bàn luận với bà chủ quán ăn nghe được câu hỏi của Trương Hắc Ngưu, nàng nói:
- Tất nhiên, cùng người nhà mở một quán ăn nho nhỏ thế này là giấc mộng của muội.
Tú Nương nhìn về phía Trương Hắc Ngưu bằng ánh mắt sáng rực như sao, vi vậy hắn cũng chẳng nói gì thêm, nhưng cũng cực kỳ hiếu kỳ vì lời nói sẽ đè nát vợ ra của người bên ngoài. Vì vậy mà hắn hỏi nàng, điều này làm gương mặt nàng chợt đỏ thẫm. Đám người chờ xem bộ dạng vợ Trương Hắc Ngưu khổng lồ thế nào chợt cảm thấy thất vọng, mà dáng vẻ quyến rũ mê người của Tú Nương cũng làm cho tất cả mọi người phải choáng váng.
- Ha ha, quan hệ giữa phu thê các người thật tốt, nếu các ngươi đã mua quán ăn này, ta sẽ lập tức về nông thôn chăm sóc nam nhân của mình.
Bà chủ quán trêu ghẹo nhưng Trương Hắc Ngưu cũng không hỏi, hắn cũng không có phản ứng gì, chẳng qua chỉ lắng tai nge lén đủ mọi lời bàn luận của đám người bên cạnh. Trương Hắc Ngưu cảm thấy đầu óc của mình chợt rối, bên trong tràn đầy những chuyện chưa từng được biết. Da mặt Tú Nương khá mỏng, dù nàng tự nhận mình là vợ của Trương Hắc Ngưu, nhưng rõ ràng chưa biết Trương Hắc Ngưu có đồng ý hay không, hơn nữa nàng đã nhiều lần ra ám hiệu nhắc nhờ Trương Hắc Ngưu biết mình là một người nữ nhân trưởng thành chờ đợi hắn khai phá. Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, điều này làm tôn nghiêm nữ nhân của nàng bị ảnh hưởng.
- Tuy chúng tôi mua lại quán ăn, nhưng đại tỷ vẫn có thể xem đây là nhà của mình và đến thường xuyên một chút, vì muội còn phải thỉnh giáo những hạng mục công việc cụ thể trong quán ăn này.
Tú Nương cung kính nói với bà chủ quán, mà bà chủ quán cũng cảm động nói:
- Muội tử, muội thật sự là một người tốt. Được rồi, ta sẽ ở lại hai ngày để hướng dẫn muội biết rõ mọi việc, sau đó sẽ để muội làm quen với những thương gia nhập hàng, bọn họ đều là mối hàng cũ của tỷ... ....
Bà chủ quán khá nhiệt tình, hai nữ nhân cùng ngồi một chỗ hàn huyên, Tiểu Thanh ăn no lại chui vào lòng Trương Hắc Ngưu ngủ vùi, sau đó hắn đưa nàng đến ngủ ở một vị trí thoải mái hơn, sau đó vẫn tiếp tục nghe ngóng chung quanh.
Trương Hắc Ngưu và Tú Nương căn bản định cư ở nơi đây, Tú Nương cuối cùng cũng dùng thân phận Trương phu nhân để giới thiệu mình với người ngoài, Tiểu Thanh cũng tự nhiên gọi Trương Hắc Ngưu là phụ thân mà không phải là thúc thúc. Tú Nương làm món ăn không tệ, Trương Hắc Ngưu và Tiểu Thanh làm tiểu nhị, ba người bắt đầu sinh sống trong Hán Cô thành. Đây là một thành thị loại trung nhưng lại rất phồn hoa, ba người ở lại khá thoải mái. Hơn nữa sau khi bán đi tất cả những mảnh da thú mà Trương Hắc Ngưu đã săn được, ba người mua thêm vài cửa hàng có mặt tiền ở bên cạnh và hợp lại thành một nhà, biến một tiệm cơm trở thành một nơi kiêm cả khách điếm, cũng được gọi là Trương gia lão điếm. Đến lúc này ba người Trương Hắc Ngưu đã không thể tự mình buôn bán được nữa, bọn họ phải thuê thêm vài tiểu nhị đến hỗ trợ, vị trí của quán cũng không tệ, vì vậy mà làm ăn ngày càng phát triển.
Xưa nay khách điếm luôn là nơi truyền tin nhanh nhất thiên hạ, Hán Cô thành lại là điểm giao tiếp giữa vài quốc gia phụ cận, có đầy đủ mọi hạng người qua lại, tất nhiên những khách nhân kia sao khi đổ vài chén rượu ngon vào bụng cũng không chịu nổi thói quen nói ra những lời đặc biệt. Trương Hắc Ngưu từ trong những lời nói như vậy mà tìm ra được rất nhiều sự việc về mình. Dù hắn là người cao lớn nhưng lại rất tốt, vì vậy mà danh tiếng cũng lan nhanh. Khi Trương Hắc Ngưu đưa vài bình rượu đưa cho vài tên có lẽ là giang hồ ở Hán Cô thành, bọn họ đang bàn luận về vài vấn đề, một tên nói:
- Các ngươi có biết những chuyện đại sự nổi tiếng nhất trên giang hồ những năm qua là gì không?
- Là gì?
Một đại hán nói:
- Đã sớm nghe nói huynh đài tai mắt rộng lớn, không bằng chỉ điểm cho tiểu đệ một chút... ....
Đối với người bình thường thì nghe đám người giang hồ nói chuyện giống như nghe thuyết thư vậy, dù rất mới mẻ nhưng đó là những thứ mà mình tuyệt đối khó thể thấy được. Nhưng đối với Trương Hắc Ngưu thì khác, bây giờ hắn là một tờ giấy trắng, hắn liều mạng muốn hấp thu tất cả. Vì vậy sau khi đưa lên vài món ăn thì hắn đến quầy hàng nghe ngóng câu chuyện của bọn họ.
- Đại sự đầu tiên chính là chuyện oanh động nhất trong một trăm năm qua... ....
Người kia đề cao âm thanh, sau đó uống một ngụm rượu.
- Ta biết.
Một tên thanh niên kêu lên.
- Ngươi thì biết cái quái gì, nếu muốn biết kỹ càng thì nghe lời ta.
Ngươi kia lên tiếng cắt đứt lời tên thanh niên, tất nhiên tên kia bị khí thế của hắn chèn ép làm cho nói không nên lời.
- Nói đây là chuyện đại sự vì quả thật quá kinh người, mọi người đều biết ở Đại Thu quốc chúng ta có một đại gian thần chứ?
Người kia nói.
- Quỳ Hoa lão tổ Lý Nhân Đức sao? Hắn là một đại thái giám siêu cấp, cầm giữ triều chính, cô lập hoàng đế, kết bè kết cánh, làm dân chúng Đại Thu quốc chúng ta phải lầm than.
- Mọi người nhắc đến người này là hận không thể lột da rút xương... ....
- Đúng vậy, chính là hắn, vài năm trước Đại hoàng tử thống nhất mười vạn tinh binh cung các cao thủ đại môn phái thiên hạ xông vào hoàng cung muốn tiêu diệt tên khốn kia.
Người nói tỏ ra khá căm phẫn, dường như lúc đó có cả hắn tham gia đại sự kia. Khốn nổi ngay sau khi đại sự xảy ra thì tin tức bế tắc, lại bị cấm đoán lan truyền, vì vậy đến bây giờ mới truyền đến một thành thị ở vùng biên thùy tây nam.
- Có thành công không?
Người bên cạnh hỏi, tuy Đại Thu quốc đã loạn nhưng quận trưởng Tần quận lại rất bình tĩnh, luôn bảo trì trạng thái yên tĩnh. Nhưng tiệc vui chóng tàn, vì quận trưởng Tần quận đã bị ám sát trước đó không lâu, nhà quận trưởng cũng chết sạch, cả Tần quận chợt rối loạn... ....
- Tất nhiên là thành công, ngươi phải biết rằng lần truy sát gian thần này có mời đến các cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, hơn nữa lại có mười vạn đại quân hỗ trợ. Dù thủ hạ của Lý Nhân Đức cao thủ như mây, lại có võ công số một số hai thiên hạ nhưng vẫn bị giang hồ chính đạo tru sát. Nhưng kinh người nhất chính là khi sắp thành công thì một sự kiện khó tưởng chợt xuất hiện.
Người nọ thở dài, quả thật là thiên ý trêu ngươi.
- Chuyện gì?
Tuy có người nghe qua sự việc nhưng lại không biết rõ quá trình, người kia nói:
- Khi chư vị cao thủ đuổi giết Lý Nhân Đức đã sắp chết chạy vào sâu trong thâm cung đại nội, khi sắp thành công thì xuất hiện một cao thủ đáng sợ.
- Cao thủ đáng sợ sao?
Mọi người chợt kỳ quái:
- Chỉ là một cao thủ, có gì đáng sợ đến mức như vậy?
- Thế nào? Ngươi biết lúc đó người thần bí kia đã giết chết bao nhiêu cao thủ chính đạo và binh sĩ không?
Người nọ kêu lên:
- Lúc đó không ai biết đối phương là ai, tuy bộ dạng đẹp dẽ như mỹ nữ quốc sắc thiên hương nhưng công phu lại cao cường đến mức làm người ta khó thể tưởng. Các cao thủ danh môn chính phái bị nàng giết chết như bóp dế, lúc đó một trăm cao thủ xếp hạng đầu của chính đạo bị giết chết hơn năm mươi, đặc biệt là những cao thủ trước nay không xuất thế, ngày đó vì việc nghĩa mà ra tay cũng phải trọng thương. Dù các cao thủ tập hợp đại trận giết chết đối phương nhưng Đại hoàng tử cũng bị giết chết, sau này thiên hạ đại loạn, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
- Là ai mà lợi hại đến mức như vậy?
Có vài người dùng giọng kỳ quái hỏi, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói về vấn đề này.
- Thật sự quá sức lợi hại, lúc đó có một vị nữ hiệp xếp hạng trong mười một người đầu tiên có giao thủ với mỹ nữ thần bí, tuy may mắn không chết nhưng trượng phu lại bị giết chết ngay trước mắt, nghe nói sau trận chiến đó thì nữ hiệp khách phải nổi điên...Thật sự rất đáng thương, sau này không những chính đạo yếu đi một nửa, mà Đại hoàng tử vốn nhất thống thiên hạ lại bị giết chết, cuối cùng Đại Thu quốc bị chia năm xẻ bảy không còn được oai hùng như xưa. Còn lai lịch người kia, sau khi các thế lực điều tra và phát hiện một kết quả kinh người, đó chính là tổ sư trước đó không biết bao nhiêu đời của Quỳ Hoa lão tổ.
- Trời...Đó không phải là yêu quái sao?
Mọi người ngạc nhiên, Trương Hắc Ngưu càng kinh hoàng, không phải đang nói chính mình sao?
- Tất nhiên là yêu quái, nếu không phải là yêu quái thì sao lợi hại như vậy? Cũng vì kẻ này mà lực lượng chính đạo trên thiên hạ trở nên yếu ớt, bây giờ hắc đạo thịnh hành, dân chúng điêu linh.
Người nọ tiếp tục nói:
- Còn có một người tuy không bằng lão yêu quái kia nhưng cũng là cao thủ tương đối lợi hại, kẻ này cũng tạo nên tổn thất khá lớn cho chính đạo.
- Là ai vậy?
Mọ người hỏi, ngoài lão yêu quái thì trong thiên hạ nếu còn cao thủ như vậy, chẳng phải sẽ đại loạn sao?
- Người kia là một cao thủ hắc đạo tương đối nổi danh, hơn nữa lại nổi danh là dâm tặc, gọi là dâm tăng Sắc Si, luyện được công phu vô địch thiên hạ, thích nhấ là háo dâm, càng là nữ hiệp nổi tiếng càng bị hắn hành dâm tàn nhẫn, thủ đoạn hèn hạ làm lòng người sục sôi. Rất nhiều thiếu nữ thất tiết táng thân trên tay tên này, khi chính đạo vào Trung Châu tru sát Lý Nhân Đức thì dâm tăng Sắc Si cũng bị người chính đạo phát hiện ra. Sau khi trải qua quá trình chiến đấu liều chết, mọi người chợt biến mất trong rừng rậm mênh mông, ta nghĩ có lẽ là đồng quy vu tận. Đến lúc này lực lượng chính đạo trong thiên hạ đã không còn được một phần mười.
Người nọ lắc đầu thở dài, Trương Hắc Ngưu lại thầm nghĩ, những sự việc tên này nói ra sao giống như nói về mình như vậy?
Trương Hắc Ngưu nghe mà sững sờ, mãi đến khi đám người kia bỏ đi. Bây giờ Trương Hắc Ngưu đã không còn giống như dâm tăng Sắc Si, thân thể tuy rất cao nhưng càng cường tráng hơn trước, tướng mạo cũng nhu hòa hơn, nhưng nếu là người có tâm thì sợ rằng vẫn có thể đơn giản nhận ra bộ dạng của Sắc Si trên người Trương Hắc Ngưu. Hơn nữa trước nay Trương Hắc Ngưu luôn tỏ ra tốt đẹp, hắn không bị bất kỳ ai nhận ra. Đúng lúc này có một bàn khách đứng lên, Trương Hắc Ngưu tính tiền cho bọn họ, sau đó Tiểu Thanh chạy ra, trước khi tiếp tục chạy đi còn bắt Trương Hắc Ngưu phải mua kẹo.
- Con bà nó, đây là quán cơm quỷ quái gì?
Một bàn khách chợt lên tiếng mắng, Trương Hắc Ngưu nhìn và phát hiện ra một đám vô lại, vì vậy hắn đứng lên đi về phía bọn họ. Hắn đứng trước mặt đám người như một ngọn núi lớn, hắn khẽ lên giọng:
- Khách nhân, có chuyện gì không?
Đám vô lại bị khí thế của Trương Hắc Ngưu đè ép mà trở nên lắp bắp:
- Trương Hắc Ngưu...Ta cảnh cáo ngươi...Đây...Chỗ này là địa bàn của huynh đệ chúng ta...Ngươi...Ngươi không những chẳng giao phí bảo vệ... Cũng không thể nói các cửa hàng khác không giao theo chứ? Đừng tưởng mình ngon, chúng ta không sợ ngươi.
Trước đó vài ngày đám người này đã bị Trương Hắc Ngưu dạy cho một bài học, bọn họ đã sớm thành thật, nhưng không ngờ hôm nay lại đến đây gây chuyện, có lẽ là vì có chỗ dựa.
- Đại ca, hay là bỏ qua đi...Ta...Ta sợ.
Một tên vô lại thật sự không chịu được cái nhìn chăm chú của Trương Hắc Ngưu, vì vậy hắn kéo tay áo đại ca rồi nói.
- Không được, chúng ta nếu không thu được phí bảo vệ thì đừng hòng lăn lộn trên đất này.
Đại ca cố gắng chống chế, nhưng hắn cũng có chút hối hận vì gọi Trương Hắc Ngưu đến, vì dù là lúc nào bọn họ thấy tên này đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
- Vừa rồi ai nói món ăn này không tốt?
Trương Hắc Ngưu bình tĩnh hỏi, điều này lại dọa cho đám vô lại run lên cầm cập, tên đại ca run giọng nói:
- Không phải ta...Không...Không! Ta nào có sợ, Trương Hắc Ngưu, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, lần này chúng ta đã mời cao thủ đến, chúng ta không sợ ngươi.
- Cao thủ gì?
Trương Hắc Ngưu quét mắt một vòng, không ai có thể xưng là cao thủ.
- Chính là hắn.
Tên đại ca cố ý chỉ vào một tên nam hài đang vùi đầu vào ăn uống, hắn nói:
- Hắn rất lợi hại, một mình có thể đánh mười người chúng ta.
Trương Hắc Ngưu lạnh lùng hừ một tiếng, hắn nói:
- Một mình ta có thể đánh được mấy người các ngươi?
Tên đại ca mềm nhũn chân, hắn trốn ra sau lưng tên nam hải rồi nói:
- Huynh đệ, xuất thủ đi, cơm ngươi cũng ăn rồi, dù sao cũng phải bỏ ra chút lực chứ?
- Được, không có vấn đề.
Tên nam hài đứng lên nói:
- Đánh ai?
Trương Hắc Ngưu nhìn tên nam hài trước mắt, bộ dạng bình thường, thân thể không cao nhưng cường tráng và rắn chắc khó thể tưởng, hai mắt có thần, trên hai tay đầy vết thương đánh nhau, tùy tiện đứng lên cũng làm người ta sinh ra cảm giác có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, đây rõ ràng là vua đánh đấm trời sinh.
- Chính là hắn.
Tên đại ca chỉ vào Trương Hắc Ngưu, tên nam hài nhìn về phía trước, thân thể hắn cao một mét sáu phải nhìn lên Trương Hắc Ngưu cao hơn tám mươi phân, vì vậy hắn ngạc nhiên nói:
- Đại ca...Huynh có lầm không, bảo ta đánh với hắn... ....
Tên nam hài vừa ra vẻ chất vấn đại ca vừa đá một cước vào háng Trương Hắc Ngưu, trúng ngay mục tiêu. Khi hắn còn đang đắc ý thì kết quả bộc lộ ra, Trương Hắc Ngưu không có cảm giác gì, hắn lại ôm chân giống như đã gãy mà gào lên thảm thiết, sao lại như vậy? Hắn đá rất chuẩn mà?
- Tiểu tử, chiêu này không dùng được, chúng ta đã thử rồi, thứ kia của hắn còn cứng hơn chân chúng ta rất nhiều.
Tên đại ca nói.
- Sao không nói sớm?
Tên nam hài đấm ra một quyền, nhưng Trương Hắc Ngưu đã vung tay chụp lấy cổ áo của hắn, vì vậy mà hắn liều mạng vùng vẫy:
- Thả ta ra, thả ta ra.
Tên đại ca thấy người mình tìm được không dùng được thì lập tức quỳ rạp xuống đất nói:
- Ngưu ca, ta cũng không dám nữa, ngươi tha cho ta... .....
Đám vô lại cũng quỳ đầy đất, có người nãy giờ đứng xem kịch hay phải cảm khái nói:
- Đám người này đến đây không phải một hai lần, Trương lão huynh cũng không nên mãi buông tha cho bọn họ.
- Hừ.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Để lại tiền cơm rồi đi...Tên này phải ở lại.
- Ta không muốn.
Tên nam hài kêu lên, nhưng tên đại ca đã lo bỏ đi, tiền cơm đặt lại trên bàn.
- Không muốn cũng phải ở lại.
Trương Hắc Ngưu đẩy tên nam hài ngã lăn ra đất, hắn nói:
- Ở lại đây làm việc, có ba bữa cơm no, có công sẽ được thưởng, có sai sẽ bị phạt, tiền thừa về ngươi.
Tên nam hài nói:
- Bây giờ ta là một con người.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Ngươi là một bãi ***.
- Ngươi... ....
Tên nam hài nhào lên nhưng rõ ràng không cùng cấp bậc với Trương Hắc Ngưu, ăhns bị Trương Hắc Ngưu đè đầu xuống, hắn thật sự không có biện pháp. Dám khách nhân ở bên cạnh mở miệng khuyên:
- Trương lão bản là người tốt, cậu ở đây coi như có phúc... ....
- Ta không cần, hơn nữa ta cũng không phải là một bãi ***.
Tên nam hài kêu lớn.
- Ngươi tên gì?
Trương Hắc Ngưu nỏi.
Tên nam hài kêu lớn:
- Ta là Văn Trọng.
Trương Hắc Ngưu nhấc Văn Trọng đi, hắn nói:
- Sau này ngươi là Trương Văn Trọng.
- Ta không muốn...Ta không muốn... ....
Tên nam hài kêu lớn, sau đó dần biến mất ở hậu đường.
Ban đêm, trong chủ phòng của Trương gia lão điếm, Tú Nương bò thân thể trưởng thành vào trong lòng Trương Hắc Ngưu, nàng dùng sức phát tiết ra sức quyến rũ nữ tính, nhưng Trương Hắc Ngưu lại giống như không có cảm giác gì. Thật ra hắn cũng có chút cảm giác nhưng không biết đó là thứ gì, nhưng cảm giác cổ quái và khoái cảm kỳ diệu kih hai thân thể ma xát vào nhau cũng làm cho linh khí trong cơ thể hắn lưu động mạnh mẽ hơn. Hắn liên tục dùng kích thích đó để liên tục vận hành nội kình trong người, hắn phát hiện ra đó là một phương pháp tu luyện rất tốt, chân khí liên tục tinh thuần và hùng mạnh khi kích thích gia tăng, tuy vẫn thiếu đi một chút gì đó nhưng cuối cùng cũng coi như mạnh mẽ hơn. Tú Nương lại cảm thấy tương đối uể oải, chẳng lẽ mình phải chủ động hiến thân mới được sao?
Trương Hắc Ngưu đã ngủ cùng giường ở cùng phòng từ khá lâu, mỗi ngày Tú Nương đều vặn vẹo như rắn trong lòng ngực hắn, nhưng hắn luôn dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, tuy rất có xuân ý nhưng vẫn rất cổ quái. Tú Nương sau khi cố gắng một lúc thì bỏ qua, nàng nói:
- Trương Văn Trọng kia là ai?
Tú Nương cảm thấy kỳ quái vì sao Trương Hắc Ngưu lại có hứng nuôi một nam hài, nàng cũng yêu mến nam hài kia, hơn nữa Tiểu Thanh càng thích dùng tên này làm thú cưỡi. Nam hài này rất kiên nhẫn, chưa từng từ chối yêu cầu của Tiểu Thanh.
Trương Hắc Ngưu trả lời:
- Cũng không có gì, tên kia dù sao ta cũng mang về, dù sao trong tiệm có thêm một người cũng không sao.
- Có phải là thế không?
Tú Nương tỏ ra rất hoài nghi, Trương Hắc Ngưu là một người nam nhân cao lớn thô kệch nhưng không có hứng thú với một nữ nhân trưởng thành chảy nước như mình, vì vậy mà nàng có chút nghi ngờ Trương Hắc Ngưu có phải là thích nam nhân, chẳng lẽ nam hài kia chính là...Ôi trời...Quá đáng sợ.
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
Trương Hắc Ngưu nhìn Tú Nương, tuy lúc bắt đầu hắn không có thói quen ôm nàng, nhưng chậm rãi hắn cũng có thói quen. Hắn ôm lấy nàng, bàn tay lớn đặt trên eo thon của nàng. Lúc này Tú Nương nghĩ cả nửa ngày cũng không ngờ một tráng hán siêu cấp như Trương Hắc Ngưu lại là loại người kia, vì vậy nàng nói:
-Không có gì.
Trong lúc vô tình trong đầu Tú Nương chợt có một ý niệm.
Tú Nương can đảm đưa tay xuống háng Trương Hắc Ngưu, mà Trương Hắc Ngưu cũng chợt kinh hoàng, bàn tay nhỏ bé của Tú Nương đã mang đến cho hắn kích thích vượt xa trước đó. Hắn không ngờ mình bị kích thích mạnh mẽ như vậy, hắn chỉ cảm thấy một dòng điện xông về đầu mình, chân khí tuôn qua thân thể như thủy triều, lúc này những kinh mạch ở những địa phương xa xôi chợt trở nên cực kỳ mẫn cảm. Mùi hương thân thể của Tú Nương bùng vào trong mũi Trương Hắc Ngưu, hắn ôm chặt nàng hơn, giống như chỉ như vậy thì thân thể nóng nực mới thoải mái hơn. Nhưng lúc này hắn lại thấy bên dưới căng cứng lên, điều này làm Tú Nương hoảng sợ, nàng chấn động vì vật trong tay, cảm giác khô nóng của nó đốt thẳng vào linh hồn nàng.
- Ư... ....
Tú Nương kêu lên một tiếng, Trương Hắc Ngưu ôm nàng đến mức khó thể hít thở, phần eo bị vuốt ve giống như bị cắt đứt, khí tức nam nhân hầu như đã hoàn toàn bao phủ nàng. Lúc này nàng chợt khẽ rên rỉ, toàn thân giống như bị thiêu đốt mà trướng lên, dưới bụng là một cây sắt thô cứng chỉa lên, dưới sự tra tấn vì kích thích mà giữa hai chân bùng ra mùi hương đặc biệt, vải quần áp sát vào da thịt ướt át. Cuối cùng nàng không thể chịu đựng được mà vươn chân kẹp lấy gậy sắt của Trương Hắc Ngưu và liên tục ma xát, thân thể trưởng thành lại dựng ngược lên nhưng không thoát khỏi vòng tay của hắn, bộ ngực của nàng bị hắn ép dẹp. Nàng đã khó thể chịu đựng được nhưng hắn chỉ ôm chặt mà không làm gì khác, hắn chỉ lẳng lặng cảm nhận cảm giác kỳ diệu, chân khí lửa nóng liên tục vận hành, mà cây gậy gì đó ở giữa háng lại trướng lên khó thể khống chế, cây gậy chống lên người Tú Nương, một luồng lửa nóng từ đó bùng ra làm toàn thân hắn chợt căng thẳng.
- Muội... ....
Tú Nương cố gắng khơi gợi động tác kế tiếp của Trương Hắc Ngưu, trên giường gỗ vang lên những âm thanh va chạm dữ dội, từng kiện y phục trên người Tú Nương và Trương Hắc Ngưu được cởi bỏ, hai người tiếp xúc da thịt, lửa nóng càng bùng lên. Tú Nương hoàn toàn quên đi sự ngượng ngùng nữ tính, nàng dùng tay dẫn gậy sắt của Trương Hắc Ngưu đến giữa hai chân mình, nhưng thứ kia quá lớn, nàng đã cố sức giang rộng hai chân nhưng vẫn khó thể nắm giữ được. Hơn nữa nàng bị lửa nóng thiêu đốt mà trở nên lầy lội, khốn nổi khe núi đã lâu chưa tiếp nhận người ngoài đã thu hẹp, vị khách Trương Hắc Ngưu là quá lớn, dù nàng vã đầy mồ hôi cũng không thể nào mở cửa đón chào.
Khi Tú Nương cảm thấy khó xử thì Trương Hắc Ngưu cũng dang bị cảm giác điên cuồng tấn công, tâm thần của hắn đã hoàn toàn thoát ly thân thể. Hắn cẩn thận quan sát kinh mạch, mạch máu, xương cốt trong thân thể của mình, hắn chợt phát hiện ra sự biến đổi kỳ dị, điều này thậ sự quá mức kinh người, hắn khó thể tưởng những biến đổi đó tạo nên hưng phấn như vậy. Hắn cảm thấy khoảnh khắc này cảm giác của mình được đề thăng vài lần, chân khí vận dụng càng thêm tự nhiên. Lúc này chân khí chợt đi qua bộ phận chưa từng có, đó là cây gậy sắt giữa háng, Quỳ Hoa Bảo Điển đã sớm được hắn luyện đến mức cùng cực, chân khí vận chuyển mạnh mẽ qua tất cả kinh mạch mà không có gì khác biệt. Nhưng hôm nay lại xuất hiện sự khác biệt, cũng chẳng phải là tẩu hỏa nhập ma, ngược lại giống như một phương thức đả thông chân khí rất mới, vì có một luồng dương khí nhàn nhạt bị dẫn phá. Trương Hắc Ngưu chợt kinh hoàng, trong cơ thể hắn luôn là âm khí tinh khiết, dù là hai luồng chân khí khác chủng loại nhưng có thể nói là không ảnh hưởng gì đến hắn, khốn nổi tình cảnh bây giờ lại khác biệt, âm khí hùng mạnh vô cùng lại dung hợp dương khí chỉ trong nháy mắt.
Tuy đây chỉ là sự việc xảy ra trong nháy mắt nhưng lại làm cho Trương Hắc Ngưu ý thức được sự khác thường. Khi hắn đang chú ý đến những biến đổi kỳ dị này thì chợt phát hiện ra cây sắt dư thừa của mình chọc vào một thứ gì đó ướt sũng, hắn chợt kinh ngạc, ngay sau đó lại phá hiện vật dưới kia bị Tú Nương thôn phệ. Trương Hắc Ngưu chợt nhúc nhích cơ thể, hai người đều run lên, trong cơ thể Tú Nương chợt truyền ra một lực hấp dẫn cực mạnh, một luồng âm khí từ trong cơ thể nàng truyền sang người Trương Hắc Ngưu, điều này làm hắn phát hiện ra giống như có rất nhiều bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve chính mình. Hắn cảm thấy một cảm giác hoàn toàn không biết, cảm giác này làm hắn phải trầm luân nhưng thân thể này lại có ký ức về nó. Hắn khẽ ngạc nhiên, vì đây không phải là ký ức của hắn. Đúng lúc này một dòng khí bùng lên, từ trong cơ thể hắn có một dòng khí bùng lên đầu, hắn cảm thấy có thứ gì đó không thuộc về mình chợt mở ra, một trí nhớ kỳ quái truyền cho hắn, nhưng sau thời gian ngắn hắn khó thể hiểu được.
- A... ....
Tú Nương thở dài một hơi, cuối cùng nàng cũng run rẩy, trong cơ thể giống như núi lửa phun trào, thân thể run run, hạ thể co rút. Nàng ôm chặt thân thể cường tráng của Trương Hắc Ngưu, huyệt đạo nhiều năm qua đóng chặt bây giờ đã mở ra, bên dưới vẫn đang giữ chặt lấy hắn không buông. Sau hôm nay thì nàng sẽ trở thành thê tử của Trương Hắc Ngưu một cách danh chính ngôn thuận. Nhưng hắn lại chẳng biết gì, tuy vật dư thừa vẫn bị Tú Nương giữ lại nhưng hắn không quan tâm, ý thức của hắn đều tập trung hết vào trong thân thể của mình, vì lúc này chân khí đang chậm rãi hỗn hợp, sau đó sinh ra biến hóa. Quỳ Hoa chân khí đã không còn tinh khiết mà biến thành một loại chân khí đáng sợ hơn, đêm dần khuya, hắn dần nhập định.
Ngày hôm sau Tú Nương thức dây và gương mặt tràn đầy ánh sáng, thân thể trưởng thành lại càng tỏa sáng, trong cơ thể tràn đầy nhiệt tình, lại càng săn sóc Trương Hắc Ngưu hơn. Bộ dạng mê người của nàng đã làm rất nhiều khách nhân đến mua điểm tâm phải ngây ngẩn, thầm nghĩ bà chủ quán ngày thường đã đẹp, sao hôm nay lại càng thêm đẹp? Thậm chí ngay cả Văn Trọng cũng có chút thất thần, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn hai phu thê Trương Hắc Ngưu và Tú Nương bán điểm tâm mà choáng váng. Tú Nương cười thản nhiên nói:
- Tiểu Trọng, ngươi ở đây làm gì vậy?
- Bà chủ đẹp quá đấy nhé... ....
Văn Trọng không nhịn được phải nói, đúng lúc này hắn nhớ Trương Hắc Ngưu vẫn còn ở đây, nhưng đối phương không tức giận cũng làm hắn thở phào một hơi. Tú Nương cười ha ha không ngừng, mà Tiểu Thanh lại chui ra bên cạnh Văn Trọng nói:
- Chẳng lẽ ta không đẹp sao?
- Đẹp, tất nhiên là đẹp.
Văn Trọng sợ nhất là Tiểu Thanh, nữ hài này quá mạnh, ngay cả hắn cũng không phải đối thủ, nhưng khốn nổi lại thích tìm hắn chơi, thật sự làm hắn khó thể chịu nổi.
- Ủa?
Văn Trọng chợt kinh ngạc, hắn nói:
- Có ăn trộm
Văn Trọng thấy trên bàn bán bánh rán xuất hiện một bàn tay đen, một tiểu tử choai choai lấy đi vài cái bánh rán, nhưng dù là tiểu nhị, Trương Hắc Ngưu, Tú Nương, thậm chí là Tiểu Thanh cũng không để ý đến. Đây là có chuyện gì? Đây không phải cổ vũ ăn trộm sao? Văn Trọng vừa muốn đuổi theo thì bị Trương Hắc Ngưu túm áo giật về:
- Đó là đầu lĩnh nhóm cô nhi, bọn họ tụ tập ở một ngôi miếu đổ nát ngoài thành, chẳng qua chỉ quá đói mà thôi, bọn họ cũng không biết trộm.
Trương Hắc Ngưu giải thích, sau đó hắn chêm một câu:
- Bọn họ còn mạnh hơn cả cậu.
Văn Trọng kêu lên như một con mèo nhỏ tức giận, hắn vung tay múa chân như muốn đánh nhau, Trương Hắc Ngưu hạ hắn xuống, hắn nói ngay:
- Ta khong bằng một tên ăn trộm sao?
Trương Hắc Ngưu không nói nhiều, hắn ném Văn Trọng cho Tiểu Thanh:
- Mang nó đi chơi.
Sau khi rời khỏi Tiểu Hoa thì Văn Trọng là món đồ chơi mới của Tiểu Thanh.
- Đừng ồn ào với ba ba, ngươi không đánh lại ba ba, nên đi chơi đùa với ta.
Tiểu Thanh cậy mạnh kéo Văn Trọng ra phía sau, mà Văn Trọng cũng cố sức giãy dụa nhưng chỉ đề lại hai dấu chân mà thôi.
Trời dần trở nên lạnh lẽo hơn, Tú Nương ngày càng thích nằm trong lòng Trương Hắc Ngưu không muốn ra, mà Trương Hắc Ngưu cũng dần thích những gì nàng đã làm. Vật kia bị kẹp giữa hai chân nàng làm hắn sinh ra cảm giác nói không nên lời, chân kíhis trên người hắn dần dần chỉnh hợp theo kích thích. Lúc này công việc buôn bán của Trương gia lão điếm cũng không tệ, hơn nữa có sự tồn tại của Trương Hắc Ngưu thì dù lưu manh du côn hay cả các bang phái ở Hán Cô thành cũng không dám làm gì, những tên trước đó còn có ý với bọn họ bây giờ đang nằm yên trên giường bệnh.
- Có tuyết... ....
Khi Trương Hắc Ngưu rời khỏi giường ấm áp đi ra mở cửa thì phát hiện trời đất tái nhợt, trời lạnh đêm dài nhưng công việc buôn bán vẫn tốt, vì vậy bọn họ vẫn phải mở cửa đúng giờ. Trương Hắc Ngưu đưa theo một Văn Trọng với vẻ mặt không tình nguyện ra mở cửa, tất nhiên Văn Trọng rất mất hứng, trong nhà nhiều tiểu nhị nhưng lại cứ tìm hắn mới chết, rõ ràng hắn xui xẻo không phải bình thường, hắn nói:
- Ông chủ, chúng ta không cần mở cửa sớm như vậy chứ?
Tất nhiên Trương Hắc Ngưu không đồng tình, hắn nói:
- Không cần nói nhảm, mau ra mở cửa, bây giờ còn có chút thời gian, món ăn của chúng ta còn không nhiều, phải đi mua thêm... ....
- Bây giờ trời giá đất lạnh, có món ăn nào dễ bán?
Văn Trọng lớn tiếng phàn nàn.
- Có cái gì mua cái đó, làm nhiều nói ít một chút.
Trương Hắc Ngưu mở cửa, người trong quán đều đã thức dậy chuẩn bị cho công tác hôm nay. Trương Hắc Ngưu đưa Văn Trọng ra quét sạch tuyết, sau đó cùng Văn Trọng đi mua thức ăn. Hắn đi trên đường mà nhớ những khoảng thời gian vừa qua, những hạt tuyết rơi xuống tay hắn mà không tan. Hắn lại nhìn những dãy hàng quán ven đường, người trên đường rất ít, quán xá mở cửa không nhiều, đã sắp đến năm mới. Trong ký ức của hắn không có quan điểm lễ mừng năm mới, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái khi mọt người trong nhà đoàn viên ăn một thứ gì đó khá lạ lẫm. Trước nay hắn chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, nhiều năm qua hắn chỉ một mình đứng giữa trời tuyết nhìn lên trời.
- Ông chủ, sao ngây người như vậy?
Văn Trọng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Hắc Ngưu, ông chủ này rất cổ quái, trước nay hắn chưa từng gặp người như vậy bao giờ, thân thể cao lớn và cường tráng hơn cả gấu chó, khốn nổi lại thích chơi trò thầm trầm, lúc này tuyết rơi nhiều lại ra ngoài mua thêm thức ăn, còn chỗ nào bán không?
Trương Hắc Ngưu đi thẳng ra ngoài thành, khi đến cổng thành thì Văn Trọng chợt kinh hãi:
- Ông chủ, không thể nào, chúng ta không phải đi mua thức ăn sao? Ngài đi đâu vậy?
- Ta nói mua trong thành sao?
Trương Hắc Ngưu vẫn đi ra, Văn Trọng không còn cách nào khác chỉ có thể chạy theo.
Trương Hắc Ngưu đi quá nhanh làm cho Văn Trọng đi sau cũng cực kỳ vất vả, nháy mắt hai người đã đi được một quảng đường xa đến giữa núi rừng. Đường càng lúc càng khó đi, tuyết đọng càng dày. Văn Trọng giống như đông cứng toàn thân, mặt mũi trắng bệch, hắn nói:
- Ông chủ...Có phải ngài định tìm một chỗ vắng người để làm ta...Không cần làm vậy, ta còn là một đồng nam.
Văn Trọng lạnh muốn đông cứng người bắt đầu suy nghĩ miên man, Trương Hắc Ngưu thấy Văn Trọng chịu không nổi, hắn vươn tay đặt lên vai đối phương. Một luồng khí nóng truyền vào trong người làm toàn thân Văn Trọng chấn động và tốt lên rất nhiều, hắn rất thoải mái và dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Sao lại thế này, có phả ta có cảm giác sai lầm không? Thân thể sao lại ấm thế này?
- Không phải cảm giác sai lầm, ta truyền vào người của ngươi chút chân khí.
Trương Hắc Ngưu nói.
- Chân khí?
Văn Trọng mở to hai mắt, hắn nói:
- Ông chủ, có phải là chân khí mà người võ lâm hay nhắc đến không?
- Đúng vậy.
Trương Hắc Ngưu không cho là đúng, Văn Trọng tiếp tục đi về phia trước:
- Ông chủ biết sử dụng hân khí sao? Thật hay gải?
Văn Trọng cảm thấy khó tin:
- Ngài biết sử dụng chân khí sao lại làm ông chủ một quán cơm?
- Vậy cậu muốn tôi làm gì?
- Điều này...Ngài có thể ra ngoài lưu lạc thiên hạ, tạo nên sự nghiệp.
Văn Trọng hét lớn.
- Người có chân khí sẽ nghĩ như vậy sao?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói, tất cả cao thủ trong thiên hạ đêu nghĩ vậy sao?
- Có lẽ là vậy.
Văn Trọng dùng giọng không thể xác nhận nói. Lúc này Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm lời nói của Văn Trọng, vì trước mặt hắn có xuất thiện vài thứ thu hút lực chú ý của hắn. Thn. nhìn về phía một đống tuyết cách đó không xa.
- Ông chủ, có chuyện gì xảy ra sao?
Văn Trọng nhìn theo Trương Hắc Ngưu nhưng không phát hiện ra thứ gì. Trương Hắc Ngưu tiến về phía trước một bước, hắn đi đến trước đống tuyết, cam giác nhạy cảm làm hắn phát hiện ra bên trong đống tuyết có khí tức người sống nhàn nhạt, nếu bây giờ không cứu ra thì chẳng còn hy vọng gì. Hắn thò bàn tay vào trong đống tuyết, lúc lấy tay ra thì kéo theo một mỹ nữ tuyệt thế bị đóng băng.
Tuy mỹ nữ tuyệt thế bị băng bao bọc nhưng dù sao cũng là mỹ nữ, dung nhan tuyệt thế của nàng không thể bị băng che lấp, tuy quần áo trên người không quá đẹp đẽ nhưng khí chất quý phái không phải người thường có thể có được. Khốn nổi bây giờ tên người nàng có nhiều vết thương, mất đi tính hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, tính mạng liên tục yếu đi, nhưng khốn nổi nữ tử này có một dáng người đủ làm cho tất cả nam nhân cảm thấy bị đè nén. Bây giờ Văn Trọng có khuynh hướng như vậy, Trương Hắc Ngưu cầm lấy tay mỹ nữ nhưng không có ý nghĩ gì khác, hắn rót một luồng chân khí vào người mỹ nữ:
- Chúng ta cần phải nhanh lên, biết đâu nàng có thể được cứu... ....
- Đúng!
Văn Trọng chạy theo sau lưng Trương Hắc Ngưu, lúc này Trương Hắc Ngưu trực tiếp nhét mỹ nữ vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể để giữ ấm. Văn Trọng nhìn mà ngứa mắt, hắn nói:
-Ông chủ đã có bà chủ, có phải nên đưa cho ta ôm không nhỉ?
- Ngươi muốn chết thì cứ đến đây, nhiệt độ trên người mỹ nữ này sẽ lấy mạng ngươi.
Trương Hắc Ngưu thì chẳng quan tâm, Văn Trọng tiến lên sờ thử và cảm thấy lạnh run toàn thân. Trương Hắc Ngưu đặt mỹ nữ trong lòng mình, hắn dùng một tay chụp lấy Văn Trọng rồi phóng lên. Lúc này Văn Trọng phát hiện Trương Hắc Ngưu đỡ mình phi hành trong rừng, điều này làm hắn rung động nói không nên lời.
- Lão thái.
Trương Hắc Ngưu phi hành đến một tiểu cốc sâu trong rừng tứ quý trường xuân làm người ta phải giật mình, hắn dừng bước, trước mặt xuất hiện một căn nhà nhỏ. Hắn vừa gọi người vừa đi vào, một lão nhân mặt đầy nếp nhăn từ trong căn nhà đi ra, sau lưng còn có một lão thái bà. Lão nhân đi ra thấy Trương Hắc Ngưu thì giật mình kêu lên:
- Hôm nay trời đổ tuyết, sao cậu lại đến... ....
- Chúng ta đã nói trước, ta tất nhiên sẽ tới, hơn nữa ta nhớ ngươi có suối nước nóng... ....
Trương Hắc Ngưu nói, sau đó hắn đặt Văn Trọng xuống:
- Á... ....
Lão thái bà kêu lên:
- Lần này còn mang cả tiểu hài tử đến...Mau vào bên trong ngồi...Bên ngoài lạnh lẽo.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Không vội, trước tiên ta mượn suối nước nóng để cứu người...Lát nữa sẽ trò chuyện sau.
Trương Hắc Ngưu đi ra phía sau cốc.
- Cứu người sao?
Lão thái bà chợt phát hiện một gương mặt tái nhợt trong ngực Trương Hắc Ngưu, bà lão nói:
- Tiểu nha đầu này bị đông cứng, ôi trời, thật đáng thương...Trương Hắc Ngưu, nhanh, nhưng cần phải chịu trách nhiệm đấy nhé.
Lão thái bà nở nụ cười mập mờ, sau đó vội la lên:
- Ta chuẩn bị súp gừng, đệm chăn...Ôi ôi, nghiệp chướng, một tiểu cô nương tốt như vậy sao đông cứng thế này... ....
Mỹ nữ trong ngực Trương Hắc Ngưu đã dần ấm lên, Trương Hắc Ngưu dùng chân khí của mình quán chú vào trong cơ thể nàng, kích thích kinh mạch, tất cả kinh mạch vốn cứng nhắc đã bị hắn dần quán thông. Lúc này hắn đi về phía suối nước nóng.
- Ta cũng đi... ....
Văn Trọng tưởng tượng mỹ nữ trần như nhộng mà nuốt nước miếng một cái, hắn muốn đi theo nhưng lại bị lão thái chụp lấy:
- Cậu đến lấy rau với Hắc Ngưu, bây giờ theo ta đi lấy rau.
- Không, không, ta không đi, ta còn trẻ hơn cả ông chủ, vì sao hắn đã có thê tử mà ta...Ta không phục.
Văn Trọng tức giận nói.
- Đến đây.
Lão thái cũng là người có công phu, bàn tay như gọng kìm làm cho Văn Trọng khó thể phản kháng, ông lão nói:
- Tiểu tử cậu đừng có suy nghĩ như vậy, mau thành thật theo ta, thấy cậu đã lạnh quá rồi, đến đây cho ấm.
Trương Hắc Ngưu đi đến bên cạnh suối nước nóng, hắn lấy mỹ nữ trong ngực ra. Lúc này mỹ nữ đã biết ư lên một tiếng kháng nghị khi bị lấy ra khỏi chỗ ấm, hắn ném mỹ nữ đã bị cởi sạch y phục xuống nươc, hơi nước nóng làm cho nươời ta cảm giác giống như đang ở trong thiên đường. Hắn cũng chậm rãi bước xuống nước, mỹ nữ rơi xuống làm mặt nước chấn động, cảm giác ấm áp mới làm cho thân thể co rút, Trương Hắc Ngưu ôm mỹ nữ vào lòng, mỹ nữ vẫn chưa tỉnh lại, lúc này suối nước nóng dịu dàng bao quanh hai người.
Mỹ nữ cởi hết y phục và lộ ra thân thể cực kỳ xinh đẹp, gương mặt vốn tái nhợt đã có được chút huyết sắc, cả người giống như một con tôm gặp nước sôi, bộ ngực cao nhất như trứng gà lột, tất cả thân thể ngọc ngà lại rơi vào trong lòng Trương Hắc Ngưu đen kịt, giống như một con cừu trắng bị gấu chó ôm chặt. Trương Hắc Ngưu ôm mỹ nữ và cảm thấy khác biệt rất lớn so với khi ôm Tú Nương, thân thể trưởng thành của Tú Nương có vẻ mềm mại như bông, nhưng thân thể mỹ nữ này có vẻ vẫn đang còn phát dục, rất rắn chắc, tính co dãn cao, nhưng thân thể vẫn rất nóng.
Trương Hắc Ngưu trực tiếp đưa chân khí vào trong cơ thể mỹ nữ, thân thể của nàng nhanh chóng bị thiêu đốt, máu huyết, cốt cách, kinh mạch...Nói chung là cả thân thể bị thiêu đốt. Lúc này mỹ nữ dần chậm rãi khôi phục lại thần trí của mình trong hơi nước, mở ra hai mắt vẫn đang nhắm chặt. Nhưng thần trí của nàng vẫn rất mơ hồ, hơn nữa tình cảnh bây giờ lại không chân thật, làm nàng sinh ra cảm giác như mộng như ảo. Thân thể Trương Hắc Ngưu giống như một vách tường cực kỳ cứng chắc, mỹ nữ chợt sinh ra cảm giác rất thiết thực, đây là một cảm giác an toàn mà trước đây không có, vì vậy mà nàng chợt trầm mê, nàng chậm rãi ôm chặt lấy hắn. Dù sao cũng chỉ là giấc mộng, nàng điên cuồng một chút cũng không sao, dù sao thì sau này cũng không còn cơ hội.
Tuy mỹ nữ ở trong ngực của mình nhưng trong đầu Trương Hắc Ngưu lại không có ý nghĩ gì khác, hắn chỉ dẫn động nhiệt khí của hơi nước suối nước nóng chậm rãi tác động lên người nàng. Mỹ nữ thoải mái vùng vẫy cơ thể như rắn, tâm tình của hắn cũng tiếp nhận cảnh giới trời xanh vô tình, mỹ nữ tuy gợi cảm nhưng đối với hắn cũng không có gì quá kích thích. Sau khi dung chân khi đả thông tất cả kinh mạch của mỹ nữ thì hắn ôm mỹ nữ rời khỏi suối nước nóng, tuy nhiệt độ bên ngoài vẫn rất thấp nhưng với công lực của hắn thì không cần quan tâm, hắn nhìn lên bầu trời, cảm thán trời nhỏ bé. Cuối cùng hắn đặt mỹ nữ vào trong suối nước nóng, suối này không sâu, hắn lại đặt nàng ở một vị trí rất nông, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Văn Trọng đi theo lão thái và nhìn thấy những loại rau vốn không thể được trồng vào mùa này, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Trương gia tửu điếm vẫn buôn bán rất tốt vào mùa đông. Những loại rau của lão thái chỉ được vài tháng mà thôi, nhưng như vậy cũng đã quá đủ cho Trương Hắc Ngưu. Bây giờ giá món ăn gấp mười gấp hai mươi lần trước đó, tất nhiên lợi nhuận của Trương Hắc Ngưu sẽ ngày càng nhiều. Nhưng hắn không quan tâm đến những vấn đề này, thế gian đối với hắn là một quảng đường kiếm thêm kinh nghiệm mà thôi. Tú Nương bây giờ đã có suy xét xem có nên mở rộng mặt tiền cửa hàng nửa hay không, vì bây giờ mặt tiền cửa hàng của bọn họ đã là không nhỏ, hơn nữa cũng đã làm cho người ta phải chú ý.
- Thật hay giả?
Văn Trọng không tin vào những bãi rau cỏ xanh mơn mởn trước mắt mình:
- Không thể nào, mùa này sao có thể trồng được những loại rau này?
- Không gì là không thể.
Lão thái cười ha hả:
- Chỉ cần đủ nhiệt độ là được, tiểu cốc này có được suối nước nóng độc đáo, bốn mùa trong đây đều như mùa xuân, hơn nữa rau lại được tưới bằng nước suối. Hơn nữa chúng ta chủ yếu trồng những loại rau mà mùa này không thể nào có được, cũng vì vậy mà ta và lão bà chỉ cần vất vả một quý là được, vì những mùa khác rau không đáng tiền.
Lão thái cười ha hả, có cơ hội giải thích như vậy thường làm cảm giác của lão là cực kỳ tốt. Văn Trọng đi qua những bãi rau, hắn giật mình thầm nghĩ đến lời nói của ông lão, vì vậy mà quên chạy đến hưởng diễm phúc của Trương Hắc Ngưu.
- Ngươi là ai?
Mỹ nữ đã hơi tỉnh, nàng mở to cặp mắt mê người tìm kiếm giữa mịt mù hơi nước, cuối cùng nghênh đón nàng lại là ánh mắt hòa ái của một lão bà, lúc này bà lão đang cầm quần áo đi đến nói:
- Cô nương mặc vào đi... ....
Trong lòng mỹ nữ chợt chấn động, đã lâu rồi nàng chưa từng được hưởng cảm giác ấm áp thế này. Mỹ nữ mặc bộ đồ vải bố lên thân thể trắng nõn trơn bóng của mình, nàng che thân thể của mình lại, trong lòng còn đang tiếc nuối cảm giác an toàn vừa rồi, cuối cùng đó là thật hay giả?
Tất cả đều là những món rau được hái từ trong vườn, được bàn tay tuyệt vời của bà lão biến thành những món ăn ngon miệng, năm người ngồi xúm xít quanh một cái bàn nhỏ. Lúc này mắt Văn Trọng liên tục nhìn thẳng, ánh mắt ngơ ngác nhìn gương mặt quốc sắc thiên hương trước mặt. Mỹ nữ bi người ta nhìn mà giống như không chút ngượng ngùng, ngược lại còn có hương vị ngạo nghễ như một công chúa, vì vậy mà Văn Trọng không biết xử lý ánh mắt của mình như thế nào, hắn liên tục lắc đầu và dùng ánh mắt quan sát mọi cử chỉ hành động của mỹ nữ. Tất nhiên tất cả cũng vì hắn khó thể chống chịu được vẻ đẹp bùng ra bốn phía của mỹ nữ, mà mỹ nữ giống như một mặt trời tỏa sáng, hắn không biết phải làm sao cho tốt.
Trương Hắc Ngưu lại một mình độc bá một cái bàn, đừng nghĩ thân thể hắn khổng lồ nhưng sức ăn lại không lớn, hắn chỉ nhấm nháp một chút rồi sau đó chỉ uống nước mà thôi. Ngược lại mỹ nữ có vẻ rất đói, nàng gặm lấy gặm để, liều mạng nhét thức ăn vào bụng mình. Thân thể của Trương Hắc Ngưu quá dọa người, chỉ cần nhìn khổ người cũng đủ làm người ta lui binh, mỹ nữ nhìn mà thầm nghĩ không biết đối phương là ai? Vì vậy nàng vừa ăn vừa đảo mắt nhìn khắp chung quanh.
- Cô nương đáng thương, cô tên gì?
Lão bà bà dùng ánh mắt yêu thương nhìn mỹ nữ nói:
- Sao cô lại đông cứng trong tuyết? Có phải đã lâu chưa được ăn ngon? Nhìn người lại thấy hơi gầy. Nếu không phải ông chủ Trương nhìn thấy cô, cứu cô ra khỏi đống tuyết... ....
- Ông chủ Trương?
Mỹ nữ tỏ vẻ hứng thú, nàng nhìn về phía mấy người trước mắt, Trương Hắc Ngưu bị nàng đào thải ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, vì khổ ngươi thế này giống như một người làm công hơn ông chủ, còn Văn Trọng thì còn quá trẻ, vì vậy chỉ còn mỗi lão nhân có thể là ông chủ mà thôi, nhưng lão bà vì sao lại gọi lão công của mình là ông chủ? Mỹ nữ cảm thấy khó hiểu.
- Chính là hắn, cậu ấy đã cứu cô.
Lão bà chỉ Trương Hắc Ngưu, mỹ nữ chợt hoảng sợ, lúc này Trương Hắc Ngưu cũng nói:
- Ta là Trương Hắc Ngưu, là ông chủ của Trương gia lão điếm ở Hán Cô thành... ....
Mỹ nữ ngẩng đầu nhìn Trương Hắc Ngưu mà cảm thấy hoảng hốt, người này quá to cao, nam nhân như vậy cứu mình, nếu dựa theo lẽ cũ thì là lấy thân báo đáp, nhưng bây giờ nàng cố gắng bỏ đi ý nghĩ đó. Dù sao thì nàng cũng là một người có thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp, chính nàng không thể chịu nổi sự xâm nhập với cơ thể khổng lồ của hắn, đây rõ ràng là muốn mạng người, vì nàng có thể bị đè chết. Lúc này mỹ nữ cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, vì thế nàng chỉ biết liều mạng và cơm, đã lâu rồi nàng chưa từng ăn theo kiểu khủng khiếp như vậy.
- Tiểu thư, tôi là Văn Trọng... ....
Văn Trọng bắt đầu xum xoe với mỹ nữ, lúc này mỹ nữ nhìn sang hắn, nàng do dự một lúc rồi nói:
- Rất vui khi được tương kiến, ta tên là Tần Thường... ....
Trương Hắc Ngưu thấy mỹ nữ căng thẳng, vì vậy hắn nghĩ cái tên này chưa chắc đã là thật.
- Cảm tạ chư vị đã giúp ta, phần ân tình này ta sẽ không quên.
Tần Thường đã ăn no, nàng khẽ nói. Trương Hắc Ngưu lại tiếp lời:
- Nhà của nàng ở đâu? Có cần đưa về không?
- Nhà sao?
Tần Thường cười khổ nói:
- Bây giờ ta đã sớm không còn nhà, chỉ còn lại một mình ta, bây giờ sống sót được hay không cũng là một vấn đề.
- Thật xin lỗi...Đã động đến chuyện thương tâm của nàng.
Trương Hắc Ngưu là người thế nào, tất nhiên hắn có thể nghe ra hương vị bi thương trong lời nói của Tần Thường.
- Vậy sau này làm sao bây giờ?
Văn Trọng lo lắng nói, nữ nhân như vậy mới gọi là mỹ nữ, bà chủ Tú Nương cũng rất đẹp nhưng dù sao cũng thiếu đi khí tức thanh xuân. Nếu so ra thì Tú Nương thắng ở sự trưởng thành, mà Tần Thường lúc này lại thăng ở vấn đề tuổi tác, hơn nữa dung mạo của nàng cũng hơn Tú Nương một bậc, đồng thời nàng cũng có khí thế ép người, uy nghiêm của một thiên kim tiểu thư là khó thể khinh thường. Tần Thường cũng không biết sau này mình nên làm gì, thiên hạ to lớn giống như không chỗ nào cho nàng dung thân, nàng mở miệng nhưng không biết nói gì cho tốt. Đúng lúc này Trương Hắc Ngưu nói:
- Quán ăn của chúng tôi là không nhỏ, nếu nàng có hứng, có thể đến quán chúng tôi... ....
- Như vậy được sao?
Tần Thường thật sự lo lắng mình sẽ mang lại phiền toái không cần thiết, nàng nói:
- Ta... ....
- Nếu không như vậy thì có thể ở lại tiểu cốc này, nhưng nơi đây chỉ có hai ông bà lão chúng tôi, khó tránh khỏi thiếu đi sức sống.
Lão bà nói, mà lão nhân thì liên tục nháy mắt ra hiệu, vì lão hy vọng Tần Thường có thể đến quán của Trương Hắc Ngưu, vì như vậy mới có ý. Lão thái chính là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy.
- Ở lại tiểu cốc này không bằng ở trong khách sạn tin tức linh thông, như vậy có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Trương Hắc Ngưu nhìn ra sự lo lắng của Tần Thường, hắn nói:
- Chỉ cần làm chút công tác là được.
Tần Thường rơi vào trầm tư, sau đó nàng đưa ra quyết định:
- Tôi sẽ đến ở trong quán của ông chủ Trương.
Văn Trọng thầm hoan hô, mỹ nữ trước mắt tuy không thể đụng vào nhưng chỉ cần nhìn cũng quá tốt rồi. Mọi người ăn cơm xong thì Trương Hắc Ngưu để tiền lại, sau đó lại chất rau lên xe, cuối cùng hắn kéo xe đưa Tần Thường và Văn Trọng quay về. Hắn là người có nội lực thâm hậu, dù là kéo xe trong tuyết vẫn đi lại như thường, Văn Trọng vốn phải đi theo đẩy xe nhưng bây giờ lại bị xe kéo đi, mà Tần Thường lại cực kỳ may mắn được ngồi trên xe, được hưởng phần phúc lợi hiếm có. Đến nhanh mà về cũng nhanh, dưới sự ra sức của Trương Hắc Ngưu thì ba người nhanh chóng về thành, lúc này Tần Thường được bọc trong lớp quần áo dày cộp, khó phân biệt nam nữ.
Trương Hắc Ngưu có danh tiếng tốt ở trong thành, ai nhìn thấy hắn cũng chào, tất nhiên hắn cũng làm cho những thành phần vô lại trong thành phải bất hạnh mà thất nghiệp. Tần Thường ngồi trên xe luôn chú ý quan sát mọi hành động của Trương Hắc Ngưu, nàng càng nhìn càng thấy hắn giống người trong suối nước nóng. Tần Thường nhìn sau lưng Trương Hắc Ngưu mà không khỏi kéo căng cổ áo, khó thể tin giữa khí trời thế này mình mặc nhiều quần áo như vậy còn chưa chịu đựng được nhưng Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm, lại kéo xe càng nhanh hơn, Văn Trọng cũng theo sau tương đối giỏi, chính nàng lại giống như một phế vật.
- Ông chủ đã về... ....
Bọn tiểu nhị thấy Trương Hắc Ngưu về thì tiến lên nghênh đón, bọn họ bắt dầu dỡ hàng trên xe xuống, Tần Thường cũng xuống xe, vì vậy mà đám tiểu nhị kỳ quái hỏi:
- Vị này là... ....
- Là tiểu nhị mới nhận.
Trương Hắc Ngưu nói bằng giọng không chút biểu cảm, hắn giúp đám tiểu nhị lấy hàng xuống, chuẩn bị một ngày buôn bán.
- Là tiểu nhị mới thu sao?
Đám tiểu nhị chợt ngẩn ngơ, tần thường đã mở khăn lụa che mặt ra, vì vậy mà vẻ đẹp phát xạ bốn phía, mọi người chợt khiếp sợ vì dung nhan của nàng, đây là tiểu nhị sao? Giống như ông chủ mới thu tiểu thiếp thì đúng.
- Nói cho bà chủ... ....
Mọi người giật mình mà không khỏi báo tin cho Tú Nương, vì vậy mà một tiểu nhị chạy đi. Dù sao một Tú Nương hiền lành cũng làm cho đám tiểu nhị cảm thấy quý mến, bây giờ ông chủ thu tiểu thiếp, tất nhiên phải nhanh chóng báo cho nàng biết một tiếng. Đúng lúc này Tiểu Thanh lại từ bên trong chạy ra, nàng nói:
- Văn Trọng, ngươi đã về rồi...Cha, cha cũng về rồi... ....
Tiểu Thanh bổ nhào vào lòng Trương Hắc Ngưu, nàng chui vào lòng hắn, sau đó lại nhảy ra:
- Lạnh quá, lạnh quá!
Tiểu Thanh nói xong lại chụp vào Văn Trọng, điều này làm hắn vội vàng tránh ra. Đúng lúc này nàng lại phát hiện được sự tồn tại của Tần Thường, vì vậy mà nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương. Hai bên cùng là nữ tính nhưng Tiểu Thanh còn quá nhỏ tuổi, vì vậy nàng cũng không có bao nhiêu rung động vì Tần Thường, nhưng vì ý cảnh mà tâm tình ảnh hưởng nên nàng cảm thấy đối phương rất thuận mắt.
- Nàng ta là ai?
Tiểu Thanh dùng giọng kỳ quái hỏi.
Một bàn tay ngọc khẽ vén rèm lên, một người ngọc từ bên trong đi ra, hai mắt người ngọc chĩa vào Tần Thường, hai người đều cảm thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp của đối phương:
- Nàng ta là ai?
Tú Nương cảm thấy uy hiếp chưa từng có, trong lòng chợt căng thẳng.