07-04-2009, 06:20 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Phá Quân
Chương 2: Cổ Mộ (2)
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Lãnh Nguyệt
Hiệu Ä‘Ãnh: Bạt Phong Hà n
Nguồn: Tà ng thư viện
Äang trầm tư, ngón tay y vô thức vuốt lên bá»™i kiếm ở eo lưng, trong lòng đột nhiên xúc động.
"Hoán." Con chữ nhỠtên y khắc trên chuôi kiếm bạc đó chạm và o lòng bà n tay, nhắm mắt lại cũng có thể nhớ ra từng nét chữ mạnh mẽ, thanh lệ kia. Song gương mặt của sư phụ đã phai mỠtrong kà ức, chỉ còn lại một hình ảnh cao quý ôn nhu, giống như vầng trăng mỗi đêm ngẩng đầu là nhìn thấy.
Y sau khi trưởng thà nh thưá»ng nghÄ© lại, rốt cuá»™c vì sao sư phụ phải phá lệ thu nháºn đệ tá» Băng tá»™c như y?
Trong cùng má»™t thá»i đại, chỉ cho phép có nam nữ lưỡng danh Kiếm Thánh. Bạch Anh quáºn chá»§ tiá»n triá»u hiện ở trong Vô Sắc thà nh. Äại tướng Tây Kinh cá»§a Không Tang những năm gần đây tuy không thưá»ng hà nh tẩu trên Vân Hoang, nhưng những ngưá»i hiệp khách lãng du bốn phương vẫn truyá»n miệng vá» sá»± tồn tại cá»§a y. Sá»± cân bằng đã hình thà nh, theo quy cá»§ Kiếm Thánh môn, sư phụ tuyệt không được thu nháºn đệ tá» thứ ba.
Hơn nữa, y còn là hà i tỠcủa địch quốc Băng tộc, tuy chẳng phải môn phiệt quý tộc trong Già Lam hoà ng thà nh nhưng vẫn là Băng tộc. Thế lực đã tiêu diệt cố quốc của sư phụ, đến nay vẫn còn tiếp tục trấn áp lực lượng tà n dư Không Tang.
Sư phụ... ÄÃch thá»±c vì y thiên tư tuyệt đỉnh, má»›i mang toà n bá»™ tuyệt kỹ Không Tang Kiếm Thánh dốc lòng truyá»n thụ chăng? Hay là , sư phụ đã biết được bà máºt tổ tiên Vân gia cá»§a y? Hoặc là ... hoặc là vì sư phụ bệnh nặng nhiá»u năm, tá»± biết sắp sá»a vá» trá»i, nên nóng lòng tìm má»™t đệ tỠđể kế thừa y bát?
Khoảng thá»i gian đó, y chỉ là má»™t đứa trẻ, trong lòng đã thầm thắc mắc, thưá»ng hay âm thầm quan sát sư phụ, suy Ä‘oán dụng tâm và thâm ý phÃa sau hà nh vi cá»§a nữ Kiếm Thánh Không Tang nà y. Từ bé, y đã không phải là đứa trẻ trong sáng vô tư, thâm tâm chất chứa đầy những ngá» vá»±c.
"A, Hoán nhi, con nhìn xem, nhìn xem!" Song ngồi trên xe lăn, nhìn đám trẻ con mục dân nhốn nháo không ngừng nÆ¡i mảnh đất trống trước má»™, trên gương mặt trắng bệch cá»§a nữ tá» lại nở nụ cưá»i rạng rỡ, tươi sáng. Ngón tay nhá» nhắn, thanh tú chỉ cho đệ tá» thấy: "Con nhìn Ão Phổ kìa! Có giống má»™t chú chó ngao nhá» hùng dÅ©ng chồm và o ngưá»i ta không?"
Vẻ mặt tươi cưá»i, ôn nhu đó, giống như ngá»n gió thanh mát nhẹ nhà ng nhất trên sa mạc, trong nét sáng trong lại thoáng lá»™ vẻ tang thương.
Thiếu niên cầm kiếm đứng sau lưng sững sá», đột nhiên có phần xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn tiếp.
Ngoà i cá»a Diệp Tái NhÄ© và o Ão Phổ Ä‘ang cãi nhau hăng say, tên Ão Phổ to lá»›n ấy hiển nhiên là nhưá»ng cho bé gái áo hồng thấp hÆ¡n y má»™t ná»a cái đầu. Song Diệp Tái NhÄ© không biết vì đâu mà nổi giáºn, má»™t mặt quát mắng, má»™t mặt cầm roi vốn để Ä‘iá»u khiển xÃch đà chan chát quất tá»›i. Ão Phổ tất nhiên không dám động thá»§ đối vá»›i con gái tá»™c trưởng, chỉ đưa hai tay lên che đầu, má»—i roi lưu lại trên là n da thô ráp mà u đồng hun môt vệt Ä‘á».
"Diệp Tái NhÄ© khi trưởng thà nh, nhất định là má»™t đóa hoa biết Ä‘i trên sa mạc đấy." Nhìn bé gái oai hùng trà n đầy sức sống, trên gương mặt nhợt nhạt, mệt má»i cá»§a nữ Kiếm Thánh khe khẽ nở nụ cưá»i, sâu trong đáy mắt lại ẩn ước vẻ ngưỡng má»™. "Má»™t đóa hoa Hồng Cức có gai rá»±c rỡ nhất, xinh đẹp và mạnh mẽ... Äẹp biết bao."
"Sư phụ!" Dưá»ng như nghe thấy sá»± suy nhược trong giá»ng Ä‘iệu cá»§a sư phụ, y giáºt nẩy ngưá»i, láºp tức dâng bát thuốc lên. "Xin uống thuốc ạ!"
"Chà ... Suýt tà nữa thì quên." Nữ Kiếm Thánh quay đầu nháºn bát thuốc, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Rồi đột nhiên, bà nhìn đồ đệ mỉm cưá»i: "Hoán nhi, con biết con giống gì không?"
"Sao ạ?" Thiếu niên ngây ngưá»i ra má»™t lúc, không đợi thần trà y kịp trấn tÄ©nh, ánh mắt Má»™ Yên đã xuyên qua cá»a má»™, bao trùm lên bầu trá»i trong xanh, biển cát và ng óng bên ngoà i, ngắm cánh chim trắng to lá»›n Ä‘ang vá»n gió giữa hoang mạc, ngâm nga giá»ng: "Con cÅ©ng như chú bạch ưng trên đại mạc kia... Lạnh lùng, sắc sảo, kiêu ngạo, má»™t khi vá»— cánh thì có thể chấn động gió mây, nhìn khắp chÃn tầng trá»i."
Lá»i bình luáºn như thế, y chưa từng nháºn được từ sư phụ, vá» sau cÅ©ng không được nghe lại.
Thế nhưng nữ Kiếm Thánh uống xong bát thuốc, thần sắc vẫn mệt má»i, ngón tay trắng bạch cầm chén không, lại cảm giác có phần kiệt lá»±c. Cúi đầu, bà mỉm cưá»i lãnh đạm, vẫy tay: "Ta truyá»n cho con kiếm cá»§a Kiếm Thánh... CÅ©ng không biết mai nà y rồi sẽ ra sao".
"Sư phụ yên tâm," Dưá»ng như bị thần sắc tiá»u tụy trên gương mặt sư phụ là m kinh động, y láºp tức cúi đầu xuống, khuỵu má»™t gối trước xe lăn, "Äồ nhi nhất định ghi nhá»› cẩn tháºn lá»i dạy cá»§a thầy, rút kiếm vì ngưá»i trong thiên hạ, tiêu diệt tà ma, bình định bốn phương, khiến Vân Hoang không còn loạn lạc rối ren, khiến trăm há» an cư lạc nghiệp."
Trong câu nói kiên định đưá»ng hoà ng như thế, lại lá» mỠẩn chứa má»™t tầng ý nghÄ©a khác, cÅ©ng cương quyết, sắt đá tương đương.
Má»™ Yên nhìn xuống, nhưng không thấy rõ vẻ mặt cá»§a gã đệ tá» trẻ tuổi. Tuy váºy, nữ Kiếm Thánh Không Tang đã hiểu rõ Ä‘iá»u mà đứa trẻ nà y kiên trì theo Ä‘uổi, cuối cùng cÅ©ng chỉ thở dà i má»™t hÆ¡i, không nói thêm gì nữa.
"Nếu như không cần thiết, đừng quay lại tìm ta."
Hôm y xuất sư, sư phụ trao thanh Quang Kiếm má»›i đúc dà nh riêng cho y, đặt lên táºn tay. Nữ Kiếm Thánh ngồi trên xe lăn đã dặn dò như thế, giá»ng nói kiên quyết, lãnh đạm, hoà n toà n khác hẳn sá»± ôn hòa hiá»n dịu ngà y thưá»ng. Y lúc ấy đã quyết tâm Ä‘i xa, cùng ngưá»i nhà rá»i khá»i vùng đại mạc nà y, trở vá» Già Lam thà nh. Khoảnh khắc đó, y vốn không có ý nghÄ© sẽ trở lại nÆ¡i nà y. Song nghe lá»i căn dặn sau cùng lãnh đạm như váºy, trong lòng thiếu niên lại bất chợt xót Ä‘au, đến lúc ngẩng đầu lên thì cổ má»™ đã rầm rầm đóng lại.
Tảng đá phong má»™ khổng lồ hạ xuống, sức mạnh ấy dẫu cả vạn quân cÅ©ng Ä‘á»u bị chặn lại. Tất cả dưá»ng như trở vá» ba năm trước.
Y cuối cùng hiểu được rằng, lại có thêm má»™t thứ thuá»™c vá» thá»i niên thiếu lang bạt kỳ hồ, tiếp tục rá»i xa y.
***
Trong lúc tâm tư tản mạn, ánh mắt y cÅ©ng lÆ¡ đễnh, chỉ theo xÃch đà tiến vá» phÃa trước, lướt qua má»™t vùng đồi cát mênh mông. Hồng Cức lúc nà y còn chưa đến mùa nở hoa má»—i năm má»™t lần, những thân cây gai nhá»n tua tá»§a Ä‘ung đưa trong gió cát. Trên bầu trá»i xanh thẳm có và i bóng Ä‘en phóng vút Ä‘i vá»›i tốc độ kinh ngưá»i.
Äó là Tát Lãng ưng cá»§a Sa Quốc, như tia chá»›p Ä‘en xuyên qua lá»›p bụi và ng, như má»™t cÆ¡n gió tá»± do mạnh mẽ.
Sư phụ... Còn sống chứ? Nếu như còn sống, ngưá»i giá» cÅ©ng già yếu như nữ vu sư Hoắc Äồ bá»™ ban nãy chăng?
Cố gắng nhá»› lại lần gặp mặt sư phụ sau cùng, Vân Hoán hÆ¡i chau mà y, ánh mắt cá»§a quân nhân mặc quân trang Ä‘eo bá»™i kiếm dưá»ng như không tương xứng vá»›i nét mặt. Y chỉ mÆ¡ hồ nhá»› lại, thương thế cá»§a sư phụ rất nghiêm trá»ng, luôn luôn phải uống thuốc. Ba năm đó má»—i lần gặp ngưá»i, y Ä‘á»u có cảm giác ngưá»i như hoa Hồng Cức sắp phai tà n dưới ánh tịch dương, phát ra tia sáng má»ng manh.
Mà n đêm lại buông xuống, hỠđã Ä‘i vá» hướng Tây ròng rã má»™t ngà y má»™t đêm. Bóng núi Không Tịch từ mỠảo tá»±a tranh thá»§y mặc trở nên cao lá»›n sừng sững, dưá»ng như chiếm trá»n cả bầu trá»i Ä‘áºp và o tầm mắt y.
Dưới chân núi, má»™t tòa cô thà nh vững và ng như sắt thép xây tá»±a và o thế núi Không Tịch cao và hiểm trở. Từ xa nhìn lại chỉ thấy tưá»ng thà nh và bá» mặt to lá»›n, vách đứng chá»c trá»i, trên thà nh có lác đác và i ánh đèn phát ra từ chòi gác. Vân Hoán biết đó là khu vá»±c đóng quân cá»§a quân Ä‘oà n đế quốc, cứ Ä‘iểm núi Không Tịch ở phương Bắc. Tòa thà nh trì nà y được kiến láºp và o năm mươi năm trước, còn trước đó vùng nà y vẫn là lãnh địa cá»§a ngưá»i Hoắc Äồ bá»™ bản xứ.
Năm mươi năm trước, bá»™ lạc Hoắc Äồ nổi dáºy khởi nghÄ©a, sau khi xông và o lăng má»™ tá» vong ở núi Không Tịch, đã chịu sá»± truy sát toà n lá»±c cá»§a đế quốc, do Ä‘Ãch thân nguyên soái Vu Bà nh lãnh đạo quân Ä‘oà n Chinh Thiên, cùng phối hợp vá»›i quân Ä‘oà n địa phương chinh phạt, tiá»…u trừ. Không quá hai năm, Hoắc Äồ bá»™ lâm và o bước đưá»ng cùng, hà ng ngà n hà ng vạn thi thể chồng chất trên đại mạc, bị Tát Lãng ưng mổ rỉa, sa lang xâu xé. Bá»™ lạc Hoắc Äồ lá»›n mạnh nhất trong số bốn bá»™ lạc cá»§a Sa Quốc nhanh chóng bị tiêu diệt gá»n gà ng, từ đó bặt vô âm tÃn. Lãnh địa cá»§a Hoắc Äồ bá»™ cÅ©ng do đế quốc trá»±c tiếp phái quân Ä‘oà n tiếp quản, trấn giữ, kiá»m chế ba bá»™ lạc khác trên sa mạc, khiến há» không dám sinh dị tâm.
Má»i việc dưá»ng như đã lắng xuống, ngưá»i Băng tá»™c ở đế đô đã qua mưá»i năm không nghe nhắc đến ba chữ "Hoắc Äồ bá»™". Má»™t dân tá»™c lá»›n mạnh là thế, đã bị má»™t bà n tay sắt ngang nhiên xóa bá» khá»i lịch sá», giống như Không Tang má»™t trăm năm trước. CÅ©ng chỉ từ miệng tướng quân cao cấp cá»§a đế quốc Thương Lưu còn thỉnh thoảng báºt thốt ra ba tiếng "Hoắc Äá»™ bộ“. Bởi vì chỉ há» má»›i có khả năng tiếp xúc vá»›i bà máºt quân sá»± dà nh cho quân nghiệp, việc truy sát Hoắc Äồ bá»™ năm mươi năm qua chưa há» chấm dứt.
Vân Hoán sau khi kết thúc khóa há»c tại Giảng Võ đưá»ng được trá»±c tiếp giữ lại Quân Thiên bá»™ thuá»™c quân Ä‘oà n Chinh Thiên, có nhiệm vụ trấn thá»§ đế đô Già Lam. Äây vốn là con đưá»ng thăng tiến nhanh nhất trong quân đội. Dá»±a và o năng lá»±c xuất chúng cùng vá»›i bối cảnh gia thế hiển hách, thêm phần đỠbạt cá»§a nguyên soái Vu Bà nh, má»›i hai mươi ba tuổi y đã trở thà nh tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sỠđế quốc. CÅ©ng chÃnh vì thế tuy được mệnh danh thiếu tướng kiêu dÅ©ng đệ nhất ba quân nhưng trên thá»±c tế rất Ãt khi y rá»i khá»i Già Lam thà nh chấp hà nh nhiệm vụ, mà dụng phần lá»›n tinh lá»±c để ứng phó vá»›i các thế lá»±c bà máºt gây há»—n loạn ở đế đô.
Trong lần giao thá»§ vá»›i Tây Kinh, bản thân phải chăng đã chịu thiệt vá» mặt kinh nghiệm chiến đấu thá»±c tế? Nhìn cô thà nh trước mắt, Vân Hoán nắm chặt Quang Kiếm trong tay, nhá»› lại tráºn đánh vá»›i đồng môn sư huynh tại quáºn Äà o Nguyên ở Trạch Quốc ba tháng trước, chân mà y từ từ chau lại.
Nhưng mà , so vá»›i y, Tây Kinh sư huynh dưá»ng như đã thua vá» thể lá»±c và tốc độ? Không đúng! Nhá»› lại sát na Tây Kinh thất thần sau thá»i Ä‘iểm tối háºu, lúc bản thân y nhặt thi thể cá»§a Äinh lên đỡ lấy má»™t kiếm cá»§a đối phương, Vân Hoán cau mà y, lắc đầu. Sư huynh Tây Kinh thua bởi quá nhiá»u vướng mắc trong lòng, không thể phát huy "Kiếm thuáºt" đến cấp độ cao nhất.
Tây Kinh sư huynh... Còn có sư tỷ Bạch Anh chưa biết mặt, hai vị đệ tỠKiếm Thánh môn.
Toà n môn phái Kiếm Thánh, trước nay qua nhiá»u thế hệ tuy nằm ngoà i sá»± thống trị cá»§a vương triá»u Không Tang, nhưng chẳng phải cÅ©ng là ngưá»i cùng tá»™c Không Tang sao? Tuy tá»± do bên ngoà i, nhưng khi biến loạn xảy ra há» cÅ©ng rút kiếm vì bổn tá»™c chứ? Như Tây Kinh và Bạch Anh... Không biết rốt cuá»™c sư phụ có tâm tư gì mà thu nháºn ta là m môn hạ?
Trong lúc lo nghÄ© thất thần như váºy, thiếu tướng cá»§a đế quốc Thương Lưu trầm ngâm nhìn ánh đèn trên tòa thà nh thép, lại nhìn dưới chân thà nh má»™t tòa cổ má»™ xây bằng đá trắng. Y đưa tay và o trong ngưá»i lấy ra má»™t chiếc lệnh phù, cúi đầu nhìn mãi, dưá»ng như nảy sinh má»™t chút do dá»±.
Rốt cuá»™c có nên đến chá»— sư phụ trước không? Bản thân gánh vác nhiệm vụ bà máºt như váºy, má»—i giá» má»—i khắc cần cẩn tháºn hà nh sá»± má»›i tốt. Tối nay trên núi Không Tịch ma váºt tứ phương lại Ä‘ang tụ táºp, bản thân có nên cầm lệnh phù cá»§a Vu Bà nh đại nhân và o Không Tịch thà nh, rồi liên hệ vá»›i quân Ä‘oà n đóng quân tại vùng nà y không? Hay đợi ngà y mai má»›i Ä‘i gặp sư phụ? Mình đơn độc như váºy tiến và o cổ má»™ lỡ như có chuyện gì bất ngá» xảy ra… CÅ©ng tốt...
Nghĩ đến đây, tay Vân Hoán đột nhiên run lên, cảm giác toà n thân chợt lạnh.
Nảy sinh chuyện gì bất ng� Chuyện gì mà cũng tốt?
Câu há»i đó y chẳng qua đột nhiên nghÄ© đến, nhưng lại khiến y cảm thấy trong lòng rối loạn, căn bản không thế tiếp tục suy nghÄ© như bình thưá»ng.
"Tương, quay lại, đến thà nh Không Tịch trước đã." Dùng sức nắm chặt lấy Quang Kiếm bên hông, cho đến khi chữ "Hoán" khắc ở bỠmặt in và o lòng bà n tay, Vân Hoán cuối cùng đã hạ quyết tâm, lãnh đạm căn dặn giao nhân khôi lỗi kế bên mình.
"Vâng." Tương vốn dÄ© không hiểu chá»§ nhân ở bên cạnh trong khoảnh khắc đó suy nghÄ© bao nhiêu Ä‘iá»u, chỉ đơn giản đáp lại má»™t tiếng, rồi kéo dây cương, Ä‘iá»u khiến xÃch đà chuyển hướng, theo con đưá»ng đá hoang vắng ngoà i thà nh trở vá» quan đạo.
"Äợi ngà y mai, và o thà nh mua má»™t giỠđà o rồi đến thăm sư phụ." Hình ảnh ngôi cổ má»™ cứ xa dần khá»i tầm mắt, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý nghÄ©, khóe miệng Vân Hoán để lá»™ má»™t nụ cưá»i mÆ¡ hồ, khó hiểu. Nhá»› lại khi xưa, sư phụ đã luyện thuáºt Quá TÃch Cốc, giống như tiên nhân không cần ăn uống, song thứ duy nhất ngưá»i yêu thÃch chÃnh là những quả đà o ngà y xuân tươi ngon. Khoảng thá»i gian ấy, đám trẻ con bá»n há» má»—i lần đến gặp sư phụ, hầu như Ä‘á»u không quên mang theo máºt đà o kết quả từ vùng ốc đảo hoang mạc.
Những chuyện vụn vặt như thế, không ngỠsau bao nhiêu năm vẫn nhớ rõ rà ng... Vân Hoán thở dà i một tiếng khó hiểu, quay đầu lại: Chỉ mong là m như thế có thể khiến sư phụ đồng ý giúp đỡ.
Giữa mênh mông đại mạc nà y, chỉ e ngoà i sư phụ ra không một ai có thể giúp được y.
Tà i sản của B_Boy_Vn
07-04-2009, 06:21 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Phá Quân
Chương 2: Cổ Mộ (3)
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Lãnh Nguyệt
Hiệu Ä‘Ãnh: Bạt Phong Hà n
Nguồn: Tà ng Thư viện
Trong khoảnh khắc Tương rung cổ tay giáºt dây cương để xÃch đà quay đầu, đột nhiên phát hiện hai con xÃch đà dá»… bảo như cùng khá»±ng lại má»™t chá»—, toà n thân run lẩy bẩy.
Giao nhân khôi lá»—i không rõ nguyên cá»›, chỉ tiếp tục thét mắng, thúc giục xÃch đà di chuyển.
"Dừng lại!" Vân Hoán đột nhiên thấy bất thưá»ng, có cảm giác má»™t luồng sát khà vô cùng vô táºn ồ ạt hiện ra, Ä‘ang tầng tầng lá»›p lá»›p bao quanh há». Trên trá»i dưới đất đâu đâu cÅ©ng có sát khÃ! Là chuyện gì... Thứ gì Ä‘ang đến? Trên núi Không Tịch mây Ä‘en cuồn cuá»™n, là những con linh Ä‘iểu Ä‘ang kêu gà o vá»— cánh phóng tá»›i. Vẫn còn cách hÆ¡n chục dặm nhưng sát khà ép tá»›i đã mãnh liệt đến thế rồi!
"Cẩn tháºn!" Khi nhìn thấy trên thân xÃch đà thẩm thấu ra từng giá»t, từng giá»t máu, Vân Hoán thét lên má»™t tiếng, má»™t tay kéo Tương ra khá»i vị trà đánh xe, tay phải đặt lên vùng eo. Trong mà n đêm, Quang Kiếm sáng ngá»i rá»i khá»i vá».
Hai con xÃch đà đứng yên tại chá»—, dưá»ng như bị má»™t thứ vô hình nà o đó giữ chặt, không thể cá»±a quáºy. Chúng há hốc miệng thở gấp, co giáºt. Không hiểu thứ sức mạnh quá»· dị nà o Ä‘ang khống chế thân xác to lá»›n đấy, lại có thể khiến chúng đến chút sức để kêu thảm cÅ©ng chẳng còn. Dưới lá»›p da lông mà u Ä‘á», dưá»ng như đột nhiên bị vô số hà m răng sắc nhá»n cắn và o, má»—i lá»— chân lông Ä‘á»u thấm ra máu tươi, nhuá»™m đỠcát sa mạc. Máu rÆ¡i xuống cát bị hấp thu trong chá»›p mắt, Ä‘iá»u kì quái chÃnh là những giá»t máu ấy vừa thấm và o trong đất, cát và ng phảng phất chuyển động sục sôi!
Sa mạc trong đêm vốn dÄ© tÄ©nh mịch, mênh mông vô bá», lúc nà y lại giống như khoảnh khắc tảng đá to rÆ¡i xuống nước, là m nổi lên sóng to gió lá»›n. Máu cá»§a xÃch đà từng giá»t từng giá»t thấm và o cát, mặt đất bất ngá» cuồn cuá»™n trá»—i dáºy. Thoạt tiên chỉ là khu vá»±c xung quanh thuyá»n cát cháºp chá»n nổi sóng, song giống như sóng nước dáºp dá»n tạo thà nh từng vòng tròn, phạm vi nhanh chóng được mở rá»™ng thêm. Cuối cùng, cả vùng sa mạc giống như nước sôi sùng sục, cuồn cuá»™n dâng trà o.
Cảnh tượng quá»· dị như thế khiến Vân Hoán nÃn thở, nắm chặt Quang Kiếm, toà n thân tÃch trữ sức lá»±c, sẵn sà ng bá»™c phát.
Y từng gặp đối thá»§ cá»±c mạnh, nhưng chưa bao giá» gặp phải sức mạnh siêu nhiên như váºy!
Dưới mặt đất có má»™t thứ gì đó Ä‘ang rên khóc, cả vùng sa mạc cà ng lúc cà ng cuồn cuá»™n mạnh mẽ hÆ¡n, tá»±a hồ có thứ khá»§ng khiếp nà o đó sắp phá đất chui ra. Còn tiếng kêu khóc cá»§a Ä‘iểu linh trên núi Không Tịch nÆ¡i xa cÅ©ng đáp lại, dưá»ng như đã cảm giác được lá»i kêu gá»i từ nÆ¡i nà y, ré lên má»™t hồi. Bầy ma váºt đó vốn dÄ© tụ táºp trên đỉnh núi đột nhiên quay lại, nhắm hướng Vân Hoán đồng loạt ùa tá»›i, những đôi cánh to lá»›n, Ä‘en nghìn nghịt ấy che kÃn cả vầng trăng tròn và nh vạnh, in bóng Ä‘en u ám lên trên sa mạc sục sôi.
Tiếng kêu khóc trên trá»i dưới đất Ä‘an xen và o nhau, quá»· dị như cÆ¡n ác má»™ng.
"A!" Tương thét lên má»™t tiếng, song trong giá»ng thét ấy không có vẻ sợ hãi cÅ©ng không có vẻ lúng túng. Äấy là điểm tốt nhất cá»§a khôi lá»—i, không biết hoảng hốt, không tham sống sợ chết, và như tình huống nguy cấp hiện tại cÅ©ng không kinh hoà ng thảng thốt, khóc lóc than thở như ngưá»i bình thưá»ng.
"Mặc chiến y giao tiêu và o chưa?". Vân Hoán giữ kiếm, kéo Tương từ từ lùi vá» sau, rá»i khá»i vị trà cố định cá»§a chiếc thuyá»n cát, đôi mắt cẩn tháºn quan sát mặt đất cà ng lúc cà ng nhấp nhô bất ổn, má»™t mặt nhanh chóng hạ lệnh vá»›i khôi lá»—i bên cạnh: "Theo ta! Nhất định phải cố gắng hết sức bắt kịp ta! Hiểu chứ? Nếu như theo không kịp, cô tá»± Ä‘i vá» phạm vi cổ má»™ kia..."
Nói chưa dứt câu, dưới chân đột nhiên hụt hẫng.
Trong chá»›p mắt cát chảy đã trÅ©ng xuống, giống như xoáy nước chuyển động hút và o táºn vùng tối tăm sâu thẳm nhất. Lại giống như trên mặt đất đột nhiên mở ra má»™t cái miệng khổng lồ, nuốt trá»n má»i váºt. XÃch đà cuối cùng rú lên má»™t tiếng thảm thiết, phịch má»™t tiếng đã chìm xuống cát. Dưới lá»›p cát dưá»ng như có ma váºt khổng lồ Ä‘ang nhai ngấu nghiến, phát ra âm thanh khá»§ng khiếp. Thoáng chốc, cát và ng cuá»™n trà o mãnh liệt, tức thì xÃch đà vừa bị nuốt và o trong đất, trong chá»›p mắt đã biến thà nh bá»™ xương trắng u mịch.
Sóng cát tiếp tục lan ra.
"Cẩn tháºn!" Vân Hoán vốn dÄ© toà n lá»±c cảnh giác, dưới chân vừa chuyển động đã nhanh chóng nhảy lên, nghiêm giá»ng quát. Song Tương phản ứng không được nhanh như y, chưa kịp nhảy lên, thân ngưá»i đột nhiên lún xuống. Vân Hoán thân tại không trung thoáng thấy nguy cấp, láºp tức đưa tay ra nắm lấy bả vai giao nhân kéo cô lên khá»i mặt cát, ném ra bên ngoà i hố khổng lồ đó.
Song chỉ một chút trì hoãn như thế, toà n bộ chân khà thoáng chốc không thông, thân hình Vân Hoán khựng lại, một chân đã đạp và o dòng cát chảy.
Không đợi y nhảy lên lần nữa, cát đất đột nhiên chuyển động như váºt sống, quấn lấy hai chân, kéo y xuống đáy vòng xoáy bằng má»™t lá»±c kinh ngưá»i! Vân Hoán gặp biến bất kinh, đâm má»™t kiếm xuống sa mạc. Ãnh sáng trắng trên Quang Kiếm vốn là váºt hư vô, do kiếm khách tùy tâm sở dục không chế độ dà i. Y xoay cổ tay, kiếm vẽ ra ná»a vòng tròn quanh thân, bạch quang chiếu và o lòng đất tá»±a hồ có thể đâm xuyên qua vạn thước dưới mạch xoáy váºy!
Dưới lá»›p đất bá»—ng nhiên vá»ng tá»›i tiếng kêu quái dị, cát đất cà ng sôi sục mạnh mẽ hÆ¡n.
Dưới ánh trăng, mặt đất cuồn cuá»™n dâng lên những con sóng cát vÄ© đại, thoáng chốc che phá»§ hố sâu, ngay láºp tức cuốn thiếu tướng cá»§a đế quốc Thương Lưu và o trong hố, giống như chôn sống và o lòng đất.
"Chá»§ nhân! Chá»§ nhân!" Tương bị Vân Hoán ném Ä‘i, vút lên không trung xoay ngưá»i rÆ¡i xuống đất, vừa ngẩng đầu nhìn lại thì thấy miệng hố khổng lồ đó rầm rầm khép lại. Y thị không kiá»m được buá»™c miệng gá»i to. Thoáng chốc mất Ä‘i chá»§ nhân, giao nhân khôi lá»—i quên mất việc phải bá» chạy, chỉ đứng ngẩn ngÆ¡ tại chá»—, nhìn đất cát đã nuốt chá»ng Vân Hoán.
Trên đầu hoà n toà n đen kịt, tiếng kêu khóc quỷ dị nghẹt tai. Tương biết rằng linh điểu đang ồ ạt ùa tới.
Những đôi cánh mà u Ä‘en khổng lồ lướt trên đỉnh đầu chưa đến ba thước. Tương rút kiếm ra, lại có vẻ sững sá», bất lá»±c... Là m sao có thể đà o thoát khá»i đám ma váºt nà y? Nhưng mệnh lệnh cá»§a chá»§ nhân quan trá»ng hÆ¡n bất cứ Ä‘iá»u gì. Cô láºp tức dá»±a theo lá»i dặn cuối cùng cá»§a Vân Hoán, nhắm hướng cổ má»™ nÆ¡i xa mà phóng tá»›i.
Thân thá»§ cá»§a giao nhân nhanh hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngưá»i thưá»ng. Là khôi lá»—i ưu tú nhất được huấn luyện trong quân Ä‘oà n Chinh Thiên, năng lá»±c phản ứng cá»§a Tương cùng sá»± ứng biến đối vá»›i các tình huống nguy cấp Ä‘á»u là hạng nhất. Lúc nà y, cô đã nháºn thấy đà n linh Ä‘iểu tụ táºp trên không dưá»ng như có phần kiêng dè đối vá»›i ma váºt nà y, không dám láºp tức đến Ä‘oạt lấy váºt săn cá»§a nó. Tương dụng kiếm bảo vệ đầu và vai, nương theo địa hình trồi sụt bất định, nhanh chóng đà o tẩu vá» hướng Tây.
Dưới mặt đất vá»ng lại tiếng vang khi liên tục khi ngắt quãng. LÅ© ma váºt thoáng ré lên. Tương lao Ä‘i, chân không chạm đất. Nghe thấy tiếng vá»ng khá»§ng khiếp không ngừng truyá»n lên từ dưới lá»›p đất, toà n thân cô khẽ run lên. Ban nãy hai con xÃch đà bị chôn vùi trong cát, chá»›p mắt trồi lên thì đã trở thà nh má»™t bá»™ xương trắng... Ãnh mắt Tương lóe lên tia sáng yếu á»›t.
Sa mạc dưới chân cà ng lúc cà ng cuồn cuộn mãnh liệt hơn. Giao nhân nữ tỠchạy trên mặt đất đã mấy lần suýt té ngã.
"A, là sa ma! Sa ma chôn mình bên dưới sa mạc Bác Cổ NhÄ© hôm nay đã xuất hiện ư?" Trên không trung, những con linh Ä‘iểu tụ táºp lại, dưá»ng như đã cảm thấy sức mạnh cá»§a ma váºt dưới đất, có chút sợ hãi thì thầm vá»›i nhau. Song chung quy không thể chống lại sá»± thúc đẩy cá»§a bùa chú, chúng lao xuống dò xét, muốn quắp lấy Tương Ä‘ang chạy trốn, nhưng giao nhân Ä‘á»u nhanh nhẹn tránh được.
Trong khoảnh khắc, đột nhiên sa mạc cuá»™n sóng phẳng lặng dần dần, dưá»ng như ma váºt dưới đất đó đã no nê yên ổn rồi.
"Chá»§ nhân!" Bất thình lình, giao nhân khôi lá»— Ä‘ang bá» chạy ngÆ¡ ngác dừng lại, tá»±a hồ mất Ä‘i chá»§ ý, buá»™t miệng thốt ra, thần sắc phức tạp. ChÃnh thá»i Ä‘iểm ấy, vô số linh Ä‘iểu tụ táºp trên vùng trá»i sa mạc không còn chút kiêng dè nà o nữa, gà o thét sà xuống, chá»›p mắt đã vùi lấp giao nhân khôi lá»—i đơn độc.
“Ầm!â€
Khoảnh khắc đó, có tiếng nổ cá»±c lá»›n đột nhiên vang lên bên dưới lá»›p đất cứng tÄ©nh lặng. Sa mạc lần nữa nứt ra, má»™t váºt to lá»›n khá»§ng khiếp nà o đó từ dưới đất bá»—ng vụt lên, vút táºn chÃn tầng trá»i, phát ra tiếng kêu Ä‘au đớn tuyệt vá»ng, kéo theo gió xoáy thét gà o, cát bụi mù mịt, như thể ngà n vạn thanh kiếm sắc cùng đâm lên bầu trá»i!
Chỉ có bầy linh điểu sà gần mặt đất ré lên kinh ngạc lánh đi. Vừa kinh hoà ng vừa sợ hãi, chúng dõi theo nam tỠxuất hiện giữa lốc xoáy cát bay.
Trong gió cát mịt mù trá»i đất, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc má»™t kiếm chẻ đôi sa mạc, toà n thân đẫm máu thoát ra từ địa ngục. Y thở hồng há»™c, trong tay đã không còn Quang Kiếm.
Ma váºt to lá»›n đó từ dưới cát nhịn Ä‘au bá» chạy, vá»t lên không trung trông tá»±a giao long, toà n thân quằn quại phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, khiến linh Ä‘iểu hoảng sợ, nhao nhao lùi lại. "Ầm!" má»™t tiếng như sấm sét rá»n vang, thân thể ma váºt nứt ra nhiá»u mảnh, ánh bạch quang từ trong ná»™i tạng tá»a ra khắp bốn phương.
Vân Hoán nhắm mắt định thần, dùng tinh thần Ä‘iá»u khiển Quang Kiếm bên trong ná»™i tạng sa ma, toà n lá»±c chém nát ma váºt.
Máu tuôn như mưa rà o, khiến cả vùng sa mạc rộng lớn nhuộm sắc đỠquỷ dị.
"Chủ nhân!" Nhìn quân nhân toà n thân đầy máu xuất hiện từ lòng đất, Tương thét lên một tiếng, cấp tốc chạy đến.
"Äừng đến đây!" Song Vân Hoán láºp tức giÆ¡ tay ngăn cản khôi lá»—i chạy đến, cẩn tháºn quan sát đám mây Ä‘en linh Ä‘iểu dà y đặc trên không trung, nói tháºt nhanh vá»›i giá»ng Ä‘iệu lạnh lùng: "Nhanh đến cổ má»™! Ta ngăn cản bá»n linh Ä‘iểu nà y trước, cô đến cổ má»™ tìm sư phụ ta! Nhanh lên!"
"Vâng!" Tương đã trở lại vẻ phục tùng thưá»ng lệ cùng vá»›i sá»± lãnh đạm. Cô đáp lại má»™t tiếng ngắn gá»n, láºp tức quay vá» hướng Tây.
Bá»n linh Ä‘iểu đó há có thể để con mồi trong tay chạy thoát, láºp tức kêu thét tụ táºp lại. Song trong khoảnh khắc đó, trên sa mạc nứt ra má»™t đưá»ng Ä‘iện chá»›p, chặn đám mây Ä‘en cuồn cuá»™n nghìn nghịt đầy trá»i sang má»™t bên!
"Lại gặp nhau rồi!" Ngẩng đầu nhìn đám ma váºt mặt ngưá»i đó, chân mà y thiếu tướng Thương Lưu đế quốc hÆ¡i cau lại. Trong lúc cưá»i lạnh, y đột nhiên xuất kiếm. Quan sát ánh mắt cá»§a những con linh Ä‘iểu ấy, y đã nhanh chóng nháºn ra đối phương hoà n toà n sa và o dục vá»ng giết chóc, tuyệt đối không thể bị y má»™t câu đẩy lùi như và i ngà y trước đây. Ngay cả giao nhân khôi lá»—i cÅ©ng không tha... Äám ma váºt tụ táºp ở núi Không Tịch nà y, rốt cuá»™c bị thứ kêu gá»i đến đây?
Vân Hoán ra tay không chút nhân nhượng, liên tục táºn lá»±c thi triển kiếm pháp KÃch Kiệp Cá»u Vấn. Quang Kiếm trong tay y phát ra ánh sáng lăng lệ khi dà i khi ngắn, từ xa nhìn lại, như thể trong lá»›p mây Ä‘en cuồn cuá»™n, thấp thoáng chá»›p lóa rạch mây chiếu ra.
Song linh Ä‘iểu hiện giá» quá đông, đất cát dưới chân lại bắt đầu hÆ¡i hÆ¡i rung động. Sắc mặt y thoáng biển đổi, nhảy lên khá»i vị trà hiện thá»i trong chá»›p mắt. Cát và ng lại lần nữa lún xuống!
Giữa đêm Ä‘en hoang mạc mênh mông vô táºn, không thể biết bên dưới có bao nhiêu sa ma đáng sợ ẩn mình trong lòng đất.
Cảm giác mặt cát xung quanh Ä‘á»u khe khẽ rung lên, truyá»n xung động vá» nÆ¡i nà y. Ngẩng đầu nhìn đà n linh Ä‘iểu như tảng mây ép tá»›i trên đầu, Vân Hoán hÃt sâu má»™t hÆ¡i, thổ ra má»™t ngụm máu, chầm cháºm siết lại dây buá»™c tóc, răng cắn chặt và o đầu sợi dây. Như thế, cho dù bị thương, tiếng kêu Ä‘au cÅ©ng không thể buá»™t miệng phát ra, là m gián Ä‘oạn luồng chân khà lưu chuyển bên trong cÆ¡ thể.
Gió trên trá»i dưới đất trong chá»›p mắt nổi lên à o à o, huyết chiến sắp đến.
Tà i sản của B_Boy_Vn
07-04-2009, 06:23 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Phá Quân
Chương 2: Cổ Mộ (4)
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Lãnh Nguyệt
Hiệu Ä‘Ãnh: Bạt Phong Hà n
nguồn: Tà ng thư viện
Tương rút kiếm xông pha giữa bầy ma váºt Ä‘en kìn kịt, gắng hết sức mình chạy vá» phÃa cổ má»™ nÆ¡i phương xa. Là giao nhân khôi lá»—i ưu tú nhất do quân Ä‘oà n Chinh Thiên huấn luyện ra, cô đã khắc phục được nhược Ä‘iểm thể chất cá»§a giao nhân, vá» mặt kiếm thuáºt có thể sánh vá»›i các chiến sÄ© Thương Lưu tốt nghiệp Giảng Võ đưá»ng.
Song lúc nà y, đối mặt vá»›i nguy cÆ¡ vô táºn trên trá»i dưới đất, cô má»›i xung sát được và i trượng đã rÆ¡i và o vòng khổ chiến, liá»u cả sinh mệnh cÅ©ng không thể chống lại móng vuốt cá»§a những con linh Ä‘iểu ấy, tiến thêm má»™t bước còn khó hÆ¡n lên trá»i.
"Kiếm Thánh! Kiếm Thánh!" Lần nữa bị má»™t con linh Ä‘iểu quà o trúng, Tương ngã nhà o xuống đất. Mắt nhìn cổ má»™ phÃa trước mà căn bản vô phương đến gần, giao nhân khôi lá»—i bất chấp tất cả hướng vá» ngá»n núi ở táºn trá»i Tây mở miệng gà o to: "Vân Hoán gặp nạn! Má»™ Yên Kiếm Thánh, Vân Hoán gặp nạn!"
Cách thức gà o thét dùng toà n bá»™ sức lá»±c ấy, âm thanh vẫn không mảy may vang dá»™i, tháºm chà là khản Ä‘i má»™t cách kì dị - đó là cách phát âm đặc trưng cá»§a tá»™c giao nhân. Thuáºt "Tiá»m âm" nà y có thể truyá»n tiếng nói Ä‘i hÆ¡n trăm dặm trong nước hay trong gió. Tuy nhiên, chỉ có ngưá»i trong tá»™c hoặc giả má»™t Ãt ngưá»i biết thuáºt "Tiá»m âm" má»›i có thể nghe được.
Äã vô phương thá»±c hiện theo mệnh lệnh chá»§ nhân: phá vòng vây Ä‘i cầu cứu, khôi lá»—i chỉ có thể là m như váºy.
Má»™t mặt táºn lá»±c gà o thét, má»™t mặt chém kiếm, khi quay đầu lại, Tương nhìn thấy chá»§ nhân mình đã sa và o giữa má»™t tảng mây Ä‘en cuồn cuá»™n. Bầy ma váºt vẫn Ä‘ang hung tợn gà o thét đó lá»›p lá»›p bao vây Vân Hoán, cánh Ä‘en vẫy Ä‘áºp giỠđã phá»§ kÃn cả ánh trăng rằm. Tiếng gió cà ng lúc cà ng thê lương, mang theo mùi máu tanh tưởi. Ãnh kiếm ban nãy như Ä‘iện chá»›p từ bên trong xuyên qua tảng mây Ä‘en, bây giá» cÅ©ng không thấy được nữa.
Khôi lá»—i trung thà nh múa kiếm, bất chấp tất cả, muốn mở đưá»ng máu xông ra, song bản thân như rÆ¡i và o đầm lầy má»™t bước cÅ©ng khó rá»i.
Linh Ä‘iểu đắc ý kêu gà o má»—i lúc má»™t vang dá»™i, nhưng cổ má»™ vẫn ở chốn xa xôi không thể đến gần. Tương toà n thân đầy máu, dần dần không còn sức chống đỡ, má»™t con linh Ä‘iểu trên không nhìn thấy, nhanh chóng sà xuống tấn công, móng vuốt nhá»n hoắt bấu xuyên cánh tay giao nhân. Tương đã không thể nắm chắc kiếm được nữa, trưá»ng kiếm rÆ¡i bịch xuống đất.
Vô số móng vuốt trong chá»›p mắt liên tục quà o tá»›i y thị, như rừng thương mưa giáo, muốn đâm xuyên thân thể mảnh khảnh ấy. Trong sát na cuối cùng, giao nhân khôi lá»—i chỉ giÆ¡ cánh tay rướm máu che trước mặt, cÆ¡ thể hÆ¡i hÆ¡i run lên, bất chấp tất cả, cất lên tiếng gá»i sau cùng: “Má»™ Yên Kiếm Thánh! Vân Hoán gặp nạn!â€
Và o khoảnh khắc nà y, trong gió đột nhiên truyá»n lại má»™t tiếng vá»ng nhẹ nhà ng thoang thoảng, trầm thấp khoan thai, tá»±a hồ má»™t cánh cá»a ở nÆ¡i xa xôi nà o đó lặng lẽ mở ra. Song cá»± ly tuy xa, bá»n linh Ä‘iểu đầy trá»i ấy đột nhiên đồng loạt ngÆ¡ ngẩn như nhau, dưá»ng như bị sức mạnh huyá»n bà không tên là m cho khiếp sợ, không hẹn mà cùng ngừng công kÃch, quay đầu nhìn vá» phÃa mà n đêm mịt mùng cuối trá»i Tây, ná»—i khiếp sợ in hằn nÆ¡i đáy mắt.
Có thứ gì đó… Có thứ gì đó đã khiến bầy ma váºt nà y khiếp sợ chăng?
Toà n thân Tương Ä‘au đớn tá»±a hồ mất hết tri giác, chỉ vô thức quay đầu nhìn và o mà n đêm phương Tây... NÆ¡i âm thanh đó truyá»n tá»›i đột nhiên xuất hiện má»™t đưá»ng Ä‘iện quang, nhanh chóng lan ra, ngang dá»c rạch nát đêm trưá»ng.
“Bà ấy đã đến! Bà ấy đã đến!†Hai bên tai là tiếng bầy ma váºt hoảng sợ thầm thì kháo nhau, truyá»n Ä‘i như gió thoảng, cánh vá»— phà nh phạch liên hồi, chá»›p nhoáng lùi vá» phÃa sau. Trong đôi mắt nhạt nhòa máu cá»§a giao nhân, chỉ mÆ¡ hồ nhìn thấy má»™t ánh chá»›p trắng lóe lên từ trong đêm Ä‘en, nhanh chóng rạch nát mà n đêm, chém và o đám mây Ä‘en dà y đặc đó.
Hiển nhiên từng nếm mùi khổ sở bởi đối phương, nên giỠđây ngưá»i còn chưa đến, đám linh Ä‘iểu đó đã ngừng tấn công giao nhân bị trá»ng thương. Chúng láºp tức tụ táºp trở lại, nhìn chằm chằm ngưá»i má»›i đến, kinh hoà ng lùi vá» sau.
Trong khoảnh khắc bầy ma váºt đó rút rút lui, Tương láºp tức cúi ngưá»i nhặt lại thanh kiếm bị rÆ¡i trên đất. Tốc độ cá»§a đối phương không ngá» kinh nhân đến thế, ngay trong lúc y thị cúi đầu, đưá»ng cầu vồng trắng ấy đã vút đến. Khi áp sát, giữa lúc mÆ¡ hồ, y thị nháºn ra đó chÃnh là má»™t bá»™ y phục trắng... Má»™t gương mặt trắng như hoa sen hiện ra trong lá»›p y phục trắng. Là ai?
Y thị vá»™i vã ngẩng đầu, song chỉ má»™t khoảnh khắc đó, ngưá»i váºn trang phục trắng đã không còn ở đấy. Sau khi tiếp cáºn ma váºt, nhún chân má»™t cái, bạch y nữ tỠđó trong chá»›p mắt đã bay lên bầu trá»i đêm, nhẹ nhà ng như vô trá»ng lượng. Giữa không trung, mÅ©i chân liên tục Ä‘iểm lên đỉnh đầu linh Ä‘iểu, lướt tá»›i tảng mây Ä‘en đó!
"Xoẹt!" Ãnh sáng trắng trong tay chợt lóe lên lần nữa, rạch má»™t đưá»ng mở toang đám mây Ä‘en dà y đặc.
"Hoán nhi!" Mây Ä‘en hoà n toà n tách ra, để lá»™ ngưá»i thanh niên bị bao vây chÃnh giữa. Ngưá»i má»›i đến buá»™t miệng gá»i nhá» má»™t tiếng, nhanh chóng lướt và o vòng chiến. Trong tay bà lại không có kiếm, chỉ tiện tay vung má»™t đưá»ng, trên không trung đã xuất hiện luồng sáng như ánh chá»›p, kiếm khà ác liệt như thế phóng ra từ đầu ngón tay, váºy mà so vá»›i vÅ© khà sắc bén hữu hình hữu chất cà ng lợi hại hÆ¡n, khuấy đảo mưa máu đầy trá»i.
Lông vÅ© Ä‘en sì như mưa rà o à o à o rÆ¡i xuống. Nữ nhân áo trắng vừa đến ban nãy, xoay trở trong tảng mây Ä‘en, tùy ý vung tay, tung hoà nh ngang dá»c... Chân cánh đứt gãy cùng lông vÅ© bay tứ tung đầy trá»i. Song nữ Kiếm Thánh vừa chỉ tay, những lông vÅ© má»m mại bay đầy trá»i đó trong khoảnh khắc dưá»ng như đã được tiếp thêm kiếm khà mạnh mẽ, vang lên má»™t tiếng, hóa thà nh má»™t thanh kiếm nhá» mà u Ä‘en vô cùng sắc bén!
"Sư phụ!" Thanh niên khắp ngưá»i đầy máu ngẩng đầu lên, nháºn ra ngưá»i vừa đến. Tư thế cầm kiếm hiện rõ vẻ mệt má»i, khẽ run lên.
"Sao con lại đến ná»—i nà y?" Nhìn toà n thân đối phương như thể từ trong bể máu bước ra, nữ tỠáo trắng vẻ mặt thất kinh, không quan tâm đến những con linh Ä‘iểu sau khi khiếp sợ sẽ hung dữ phản công, chỉ lướt đến, đặt má»™t tay lên mạch cổ tay cá»§a đối phương: "Có phải đã bị thương rồi không?â€
"Chưa ạ!" Tuy Ä‘ang trong tình trạng hiểm nguy, nhưng Vân Hoán để mặc cổ tay bị nắm lấy, không má»™t chút phản kháng, chỉ ngoan ngoãn trả lá»i: "Äá»u là do máu bắn lên thôi."
"À... thế thì tốt." Nữ tỠáo trắng thở phà o má»™t cái, chợt xoay ngưá»i lại, má»™t tay chỉ trá»i, má»™t tay chỉ đất, kiếm khà từ mưá»i ngón tay mảnh khảnh trá»—i dáºy. Kiếm khà vô hình đột nhiên được gia tăng mãnh liệt, dưá»ng như có thể khống chế cả không gian và thá»i gian. Trong khoảnh khắc ấy, rõ rà ng không má»™t con ma váºt nà o dám cỠđộng. Äến cả và i mống linh Ä‘iểu vừa quắp được Tương cÅ©ng bị kiếm khà là m cho khiếp hãi, vô thức thả lá»ng móng vuốt.
"Ta đã từng nói, ta còn ở Không Tịch ngà y nà o thì các ngươi ngà y đó không thể đại khai sát giá»›i." Kiếm khà trên mưá»i ngón tay tung hoà nh, nữ Kiếm Thánh Không Tang lãnh đạm nhìn lÅ© ma váºt nghịt trá»i đầy đất, nghiêm giá»ng: "Sao hôm nay lại dám tá»›i đây chịu chết dưới kiếm ta?"
"Tháºt là quá đáng! Quá đáng lắm rồi!" Nghe những lá»i nói như thế, linh Ä‘iểu trên bầu trá»i lại nhốn nháo má»™t lúc, kêu gà o lanh lảnh, móng vuốt cà o cấu lung tung, trên mặt vằn tia máu. Má»™t con Ä‘oán chừng linh Ä‘iểu đầu đà n mở miệng nói: "Má»™ Yên, bà không nên tá»± cho là Không Tang Kiếm Thánh thì có thể tùy tiện sai khiến chúng tôi! Äồng ý phà m là những ngưá»i mục dân cạnh Cổ Má»™ cầu xin bà bảo vệ, chúng tôi nể mặt bà không giết. Thế nhưng hai khách bá»™ hà nh trên sa mạc nà y, không do bà quản!"
"Äúng thế!" "Äúng thế!"
"Bà không giữ chữ tÃn! Vốn đã nói rõ rồi!"
"Lại còn đuổi ra ngoà i trăm dặm cướp con mồi của chúng ta, quá đáng lắm rồi!"
Do bị huyết chú trên thân xÃch đà đánh thức dục vá»ng giết chóc Ä‘iên cuồng, nên bầy linh Ä‘iểu lúc nà y trông thấy Kiếm Thánh đến không láºp tức thối lui như trước, trái lại xôn xao cãi cá», tiếng gà o thét lanh lảnh trá»—i dáºy, có vẻ muốn bổ nhà o tá»›i. Sa mạc dưới đất vẫn liên tục nhấp nhô, hiển nhiên những con sa ma đó tuy từ nãy đến giá» không nói nhưng cÅ©ng do dá»±, chá»™n rá»™n bất định.
Vân Hoán âm thầm Ä‘iá»u tức trong lúc Má»™ Yên cùng linh Ä‘iểu đối thoại. Y há miệng nhả đầu dây buá»™c tóc nhuá»™m máu ra, cảm giác nhiá»u nÆ¡i bị thương trên thân thể đã bắt đầu tê tê. Y biết rõ móng vuốt cá»§a bầy ma váºt đó có độc, độc tố đã thâm nháºp cÆ¡ thể, chầm cháºm phác tác.
Là m sao có thể không bị thương? Trong tráºn há»—n chiến má»™t chá»i trăm như thế, sao có thể không bị thương?
Chỉ vì để sư phụ không phải báºn tâm, sau nhiá»u năm gặp lại, lá»i đầu tiên y thốt ra lại là lá»i nói dối.
"Cả hai ngưá»i nà y ta không thể không quản!" Nghe những tiếng kêu gà o đằng đằng sát khà cá»§a linh Ä‘iểu, trong mắt Không Tang nữ Kiếm Thánh chỉ ánh lên vẻ lạnh lùng, bình tÄ©nh. Má»™t tay vẫn giữ tư thế chỉ xuống đất, tay phải lại bất ngá» giÆ¡ lên, vẽ thà nh má»™t đưá»ng cung ánh sáng, bầy linh Ä‘iểu đó hoảng hốt kêu gà o, nhao nhao lùi lại. "Äây là Vân Hoán, đệ tá» cá»§a ta! Môn hạ Kiếm Thánh, sao có thể để các ngươi là m xằng!"
"Môn hạ Kiếm Thánh?" Bầy ma váºt ngá»› ra, đưa mắt nhìn nhau ngÆ¡ ngác.
Con linh Ä‘iểu đầu đà n đó hiển nhiên cÅ©ng không nghÄ© đến giữa hai ngưá»i có mối quan hệ như thế, nhất thá»i không biết nói gì, kiá»m chế dục vá»ng giết chóc bị kÃch hoạt bởi huyết chú, cẩn tháºn quan sát thanh niên toà n thân đầy máu bên cạnh Kiếm Thánh: Cao lá»›n, lão luyện, dáng vóc nhanh nhẹn mãnh mẽ, mái tóc sáng mà u buá»™c chặt phÃa sau, bá»™ quân phục hai mà u Ä‘en bạc thấm đẫm máu, vẫn hiên ngang đứng thẳng ngưá»i.
Nhìn lại má»™t lượt, linh Ä‘iểu vá»— cánh má»™t cái nhưng không gây tiếng động. Äó là động tác đặc trưng khi nó cảm thấy áp lá»±c. Bởi vì nó đã nháºn ra: ngưá»i thanh niên cầm kiếm đứng cạnh sư phụ nà y, tư thế nhìn như tùy tiện ấy lại là sá»± phối hợp vá»›i cước bá»™ đúc ra từ quá trình huấn luyện lâu năm: tư thế hai tay phòng thá»§, công thá»§ gắn kết gần như hoà n mÄ©, tháºm chà sá»± Ä‘iá»u chỉnh độ dà i Quang Kiếm, sá»± dá»± trữ sức mạnh cÆ¡ bắp bên dưới chiến bà o, Ä‘á»u được phân phối thÃch đáng. Tư thế nà y, bất kể địch thá»§ từ góc độ nà o đột ngá»™t phát động công kÃch, Ä‘á»u có thể láºp tức bị chém chết dưới Quang Kiếm!
Huyết chú ban nãy thúc giục nó lãnh đạo tất cả đồng loại tấn công táºp kÃch lữ nhân đến từ sa mạc nà y, nhưng sau má»™t đợt tấn công ban đầu bất chấp tất cả, kẻ là m thá»§ lÄ©nh như nó má»›i thấy rõ lữ nhân trước mắt, thoáng ngạc nhiên thở ra má»™t hÆ¡i lạnh.
Mái tóc sáng mà u, khác biệt thấy rõ so vá»›i ngưá»i Sa Quốc, mặc bá»™ quân phục hai mà u bạc, Ä‘en thêu hình phi ưng, gương mặt đầy vệt máu mang má»™t vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh lạnh lùng tà n khốc mà chỉ kẻ sát nhân má»›i có. Trên sa mạc gần đó, thiếu nữ giao nhân đồng hà nh vá»›i y nằm trên đất, toà n thân Ä‘á»u bị thương, lại dưá»ng như không biết Ä‘au đến quỳ gối trước mặt y: "Chá»§ nhân!"
Chủ nhân? Linh điểu đột nhiên hiểu rõ tất cả: là Băng tộc! Lữ nhân xuất hiện trên sa mạc Bác Cổ Nhĩ nà y, là chiến sĩ quân đoà n Chinh Thiên!
"Äệ tá» cá»§a bà ? Hắc Hắc Hắc... Váºy là chúng tôi đã mạo muá»™i rồi!" Song sau khoảng thá»i gian im lặng ngắn ngá»§i, con linh Ä‘iểu đầu đà n đó nổi trà ng cưá»i sằng sặc, dừng lại má»™t chút rồi cất tiếng chế nhạo: "Nhưng mà , tháºt không ngá», phái Không Tang Kiếm Thánh lại có thể thu nháºn quân nhân quân Ä‘oà n Chinh Thiên thuá»™c Băng Tá»™c!“
"Kiếm Thánh" và "quân Ä‘oà n Chinh Thiên", hai từ đó là biểu tượng đại diện cho hai lá»±c lượng khác nhau trong ngoà i lục địa mà bất luáºn loà i sinh linh nà o trên Vân Hoang cÅ©ng không thể dá»… dà ng động chãm. Bất luáºn là vương triá»u Không Tang trước đây, hay thá»i đế quốc Thương Lưu ngà y nay, Ä‘á»u không thể tùy tiện mạo phạm.
Trong tiếng cưá»i chế giá»…u, những đôi cánh Ä‘en đầy trá»i bất ngá» như gió lốc cuốn vá» phương xa, sa mạc lại dần dần yên tÄ©nh. Dưá»ng như trá»i quang mây tạnh, ánh dương ban mai tinh mÆ¡ trong vắt mà nhợt nhạt chiếu lên mặt ngưá»i, phá»§ cả má»™t vùng biển cát sau mà n tắm máu. Huyết chiến má»™t đêm, hóa ra trá»i đã sáng.
Tà i sản của B_Boy_Vn
07-04-2009, 06:23 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Phá Quân
Chương 2: Cổ Mộ (5)
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Lãnh Nguyệt
Hiệu Ä‘Ãnh: Bạt Phong Hà n
Nguồn: Tà ng thư viện
Tất cả Ä‘á»u hiện ra rõ rà ng: chân cánh gẫy cá»§a ma váºt, lông vÅ© ngổn ngang, từng mẩu ná»™i tạng vỡ nát vung vãi khắp má»i nÆ¡i. Tương cố gắng bò đến, quỳ bên chân Vân Hoán, cÅ©ng không lo gì đến những vết thương trên thân thể bản thân, chỉ lấy bao thuốc mang bên mình ra, tìm hoà n thuốc giải độc, giúp chá»§ nhân băng bó những chá»— bị thương do linh Ä‘iểu quà o trúng. Giữa biển máu, nữ tỠáo trắng lãnh đạm quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh. Ãnh mắt ấy, không biết phải lý giải thế nà o!
Mây tan mặt trá»i hé lá»™, ánh nắng má»ng manh rá»i trên gương mặt cùng má»™t vẻ má»ng manh cá»§a Má»™ Yên, dưá»ng như phản xạ ra ánh hà o quang nhà n nhạt. Nữ Kiếm Thánh lặng lẽ không nói gì, quan sát ngưá»i đồ đệ trong bá»™ quân trang đế quốc Thương Lưu, khóe môi thoáng qua nụ cưá»i như có như không.
Vân Hoán bây giá» má»›i nhìn rõ nét mặt cá»§a sư phụ, bất chợt ngẩn ngưá»i. Gương mặt lãnh đạm như nham thạch thoáng chấn động. Tám chÃn năm rồi... Rá»i khá»i Sa Quốc đã lâu như thế, song sư phụ vẫn không thay đổi chút nà o! Vẫn là dung sắc độ tam tuần, thanh tú ung dung, năm tháng qua Ä‘i, không hỠđể lại má»™t chút dấu vết nà o trên ngưá»i nữ Kiếm Thánh. Tuy nhiên, sắc mặt Má»™ Yên đã nhợt nhạt hÆ¡n xưa, giống như đóa Hồng Cức trong ánh chiá»u tà .
Vẻ bỠngoà i không có một chút dấu vết nà o là đã già đi, song không hiểu vì sao, lại để lộ ra khà tức của sự suy nhược.
Y đột nhiên nhá»› lại, sư phụ rất hiếm khi rá»i khá»i Cổ Má»™ hà nh sá»±, bởi vì thân thể yếu á»›t nên luôn phải ngồi trên xe lăn. Nhưng vì mình, ngưá»i đã ra khá»i trăm dặm ngoà i Cổ Má»™! Dưới sá»± quan sát chăm chú lặng lẽ cá»§a Má»™ Yên, thiếu tướng trẻ tuổi cá»§a đế quốc Thương Lưu chẳng hiểu vì sao đột nhiên thấy chùn chân, cÅ©ng không dám nói, chỉ dùng ngón tay nắm chắc Quang Kiếm và vạt áo. Trong khoảnh khắc ấy, chợt háºn không thể xé nát bá»™ quân trang từng khiến bản thân y tá»± hà o nà y.
"Hoán nhi!" Giá»ng nói quen thuá»™c cuối cùng đã vang lên, nhẹ nhà ng gá»i y: "Con đã tòng quân sao?"
"Vâng." Dưới cái nhìn chăm chú nhẹ nhà ng như thế, Vân Hoán bá»—ng cảm thấy má»™t ná»—i sợ kì lạ, cả trong tráºn huyết chiến ban nãy cÅ©ng chưa từng xuất hiện. Y có phần nóng nảy, lấy chân hất khôi lá»—i ra, cúi đầu xuống đáp: "Năm năm trước đệ tá» gia nháºp quân Ä‘oà n Chinh Thiên, bây giá» là thiếu tướng cá»§a đế quốc." Khi hồi đáp, y vô tri vô giác trầm giá»ng xuống, đấy là phản xạ theo thói quen được hình thà nh từ thưở ấu thÆ¡ đến nay. Không biết vì sao, trước mặt sư phụ, y luôn cảm thấy chỉ có thể ngưỡng vá»ng, và bản thân như hạt bụi bé nhá» không đáng kể. Dù đứng trước mặt Vu Bà nh đại nhân, nguyên soái cá»§a đế quốc, y cÅ©ng chưa bao giá» cảm thấy dạng áp lá»±c nà y.
"Ôi..." Mộ Yên trầm ngâm rất lâu, chỉ than một câu không rõ ý gì: "Con quả nhiên đã có tiến bộ."
"Sư phụ!" Tuy không phải nghe má»™t lá»i trách cứ, song Vân Hoán lại cảm thấy chấn động trong lòng, láºp tức quỳ má»™t gối xuống trước mặt Kiếm Thánh. "Äồ nhi đã phụ tấm lòng cá»§a sư phụ, xin sư phụ hãy trách phạt!" Khi đầu gối khuỵu lên cát và ng, Tương bên cạnh mở to mắt nhìn chá»§ nhân mình, thần sắc ngỡ ngà ng, hiển nhiên không rõ vì sao chá»§ nhân là thiếu tướng Thương Lưu đế quốc lại có thể quỳ xuống trước má»™t ngưá»i Không Tang như thế.
"Trách phạt con vừa trở vỠđã nói dối sư phụ sao?" Má»™ Yên lại mỉm cưá»i, ngón tay nhẹ nhà ng ấn lên vết thương sâu táºn xương trên vai đồ đệ, giúp y cầm máu. "Bị thương như thế còn ngang bướng nói không sao. Cái tÃnh ương bướng bao nhiêu năm sao chẳng tiến bá»™ gì thế? Mấy năm qua ở bên ngoà i đánh nhau vá»›i ngưá»i ta, có phải cÅ©ng sống chết như váºy không? Chưa là m việc gì xấu chứ?"
"Sư phụ!" Cảm giác rõ bà n tay quen thuá»™c ấy đặt trên vết thương, mát lạnh mà ấm áp, tấm lưng rá»™ng cá»§a thiếu tướng Thương Lưu đế quốc đột nhiên hÆ¡i run run, ngón tay bấu chặt và o cát sá»i, trán gần như chạm đất, "Sư phụ, sư phụ... Tha thứ cho con, con và Tây Kinh sư huynh đã giao thá»§, hÆ¡n nữa... hÆ¡n nữa con suýt tà nữa đã giết chết huynh ấy!"
"Cái gì?" Khoảnh khắc ấy, có thể cảm thấy rõ bà n tay Mộ Yên run lên, nắm lấy bả vai y. "Con nói gì? Hà i tỠTây Kinh đó cuối cùng đã hết nghiện rượu sao? Nó, sao nó lại động thủ với con?"
"Con trong lúc chấp hà nh má»™t nhiệm vụ, đã đụng chạm vá»›i Tây Kinh sư huynh... Thuá»™c hạ con đã giết chết giao nhân cá»§a huynh ấy. Chúng con không thể không giao thá»§, sư phụ... Chúng con không thể tránh khá»i má»™t mất má»™t còn." Thanh âm Vân Hoán trầm thấp mà hững há». Y chầm cháºm ngẩng đầu lên nhìn Má»™ Yên, ánh mắt thê lương. "Băng tá»™c chúng con, cùng di dân Không Tang các ngưá»i, vốn dÄ© không thể tránh khá»i má»™t tráºn huyết chiến."
"Ngưá»i Băng tá»™c các con? Di dân Không Tang chúng ta?" Má»™ Yên nhẹ nhà ng lặp lại câu nói cá»§a đệ tá» má»™t lần nữa, ngón tay đột nhiên hÆ¡i run rẩy, chầm cháºm ngẩng đầu lên, nhìn bầu trá»i thăm thẳm trên hoang mạc, ngỡ ngà ng: "Hoán nhi, con nói rằng, Vô Sắc thà nh và Già Lam thà nh, cuối cùng đã phải khai chiến? Con trở vá», chỉ muốn mang đến tin tức chiến tranh sao?"
"Chưa tá»›i má»™t năm, khói lá»a chiến tranh sẽ được châm lên khắp Vân Hoang nà y." Thiếu tướng Thương Lưu đế quốc quỳ trước mặt ân sư, giá»ng Ä‘iệu bình tÄ©nh lạnh lùng. Äá»™t nhiên y ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, trong đôi mắt xanh băng hà n ánh lên tia nhìn sáng như tuyết. "Sư phụ, con không há» sợ hãi. Bất luáºn là đối chá»i vá»›i Tây Kinh sư huynh cÅ©ng được, sư tá»· Bạch Anh cÅ©ng xong, con Ä‘á»u có thể cố gắng hết sức. Nhưng con muốn cầu xin ngưá»i má»™t việc."
"Nhưng mà , ta lo." Thanh âm nữ Kiếm Thánh Không Tang trống rá»—ng mênh mang, không đợi đệ tá» nói xong đã mở miệng, dưá»ng như má»—i chữ Ä‘á»u kéo theo tiếng vá»ng xa xăm: "Ta lo. Hoán nhi, má»—i má»™t câu con nói vá»›i ta Ä‘á»u khiến ta lo sợ."
"Sư phụ, chá»› nên lo lắng Ä‘iá»u gì." Vân Hoán nhìn bà , giá»ng nói lạnh cứng như nham thạch. "Có con ở đây. Cuá»™c chiến tranh nà y bất luáºn ai thắng ai bại, Ä‘á»u không thể ảnh hưởng đến ngưá»i."
"Ta chẳng há» lo lắng Ä‘iá»u nà y. Ta đã sống đủ lâu rồi." Tay Má»™ Yên đặt lên bá» vai rá»™ng mà bằng phẳng cá»§a đệ tá», ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trá»i biến đổi không ngừng, giá»ng ngỡ ngà ng: "Ta lo ba ngưá»i các con cuối cùng khó tránh khá»i tá»± tà n sát lẫn nhau. Hoán nhi, ta dạy các con kiếm pháp, tuyệt không muốn các con sá» dụng để đồng môn tương tà n."
Vân Hoán khép hỠđôi mắt, khi mở mắt ra, nhãn cầu xanh ánh sắc hà n băng không má»™t chút biểu cảm, thản nhiên trả lá»i: "Thế nhưng, sư phụ Æ¡i, từ khi bắt đầu ngưá»i đã biết Ä‘iá»u nà y là không thể tránh khá»i."
Câu hồi đáp ngắn gá»n sắt lạnh như thế khiến tay Má»™ Yên bá»—ng nhiên run lên, khóe miệng nở má»™t nụ cưá»i thê lương: "Äúng, thá»±c ra lúc bắt đầu ta đã hiểu mai nà y sẽ như váºy... Thế nhưng, dẫu sao ta vẫn trông chá» và o may mắn: Có lẽ, trong má»™t trăm năm nà y, sá»± bình yên vẫn tiếp tục tồn tại chăng? Ba đồ đệ cá»§a ta sẽ không có cÆ¡ há»™i tà n sát lẫn nhau chăng? Nhưng mà , con ngưá»i không thể mãi tá»± lừa dối mình, chúng ta chẳng qua Ä‘á»u không thể trốn tránh."
"Sư phụ, không khà chiến tranh dà y đặc rồi." Äồng tá» Vân Hoán cÅ©ng từ từ tụ lại, không biết biểu lá»™ tình cảm gì, thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị: "Cho nên, đồ nhi cầu xin ngưá»i: trong mưá»i năm tá»›i, xin đừng mở cổ má»™, bất kể việc bên ngoà i long trá»i lở đất ra sao, Ä‘á»u không nên mở cá»a cổ má»™, đừng báºn tâm đến cuá»™c chiến giữa Băng tá»™c chúng con và ngưá»i Không Tang. Bằng không..."
Câu nói nghiêm trang lạnh lùng đến đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt Vân Hoán lần nữa nhìn xuống, dưá»ng như trong chốc lát không biết phải nói tiếp thế nà o.
"Bằng không?" Má»™ Yên đột nhiên nở nụ cưá»i lạnh, ngón tay chấm lên vai đồ đệ. "Hoán nhi, con tháºt sá»± đã tiến bá»™. Lúc nà y định uy hiếp vi sư sao?"
Ngón tay đó vẫn còn cách huyệt đạo má»™t tấc, song cánh tay Vân Hoán dưá»ng như vô lá»±c, Quang Kiếm thẫn thá» rÆ¡i xuống đất. Y không có má»™t chút ý định tránh né, bất luáºn hai tay sư phụ đặt trên đỉnh đầu y hay các yếu huyệt ở hai vai. Cảm giác những vết thương lá»›n nhiá»…m độc tố do bá»n ma váºt để lại Ä‘ang từ từ lỡ loét, y hÃt má»™t hÆ¡i, cố gắng duy trì tinh thần và ý chÃ, ngẩng đầu nhìn sư phụ, chầm cháºm nói cho trá»n câu: "Bằng không, nếu ngà y khác phải rút kiếm đối đầu vá»›i ngưá»i, chi bằng hôm nay xin sư phụ hãy giết chết Vân Hoán."
"..." Nữ Kiếm Thánh Không Tang bá»—ng sững ngưá»i, ngón tay bất thình lình dừng dại, thần sắc phức tạp nhìn đệ tá» toà n thân nhung trang, nhẹ nhà ng cưá»i lạnh má»™t tiếng: "Con vẫn Ä‘ang uy hiếp ta."
"Có lẽ váºy." Vân Hoán cảm giác trước mắt tối sầm lại từng chút từng chút má»™t, miá»…n cưỡng cúi ngưá»i xuống, muốn nhặt Quang Kiếm bị rÆ¡i trên đất lên, khóe môi nhợt nhạt để lá»™ má»™t nụ cưá»i nhẹ: "Dẫu sao con... chưa từng sợ hãi Ä‘iá»u gì."
Y cuối cùng nắm chắc Quang Kiếm và o trong tay, chữ "Hoán" tú lệ mạnh mẽ trên cán kiếm mà u trắng bạc ánh lên rõ rà ng trong mắt. Tay đưa ngang ra, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc im lặng không nói hai tay dâng thanh kiếm lên, đưa đến trước mặt Kiếm Thánh Không Tang.
Sắc mặt Má»™ Yên từ đầu tá»›i giá» vẫn trắng bệch, trong mắt giỠđây thấp thoáng tia sáng như ánh tuyết. Thấy đệ tá» dâng Quang Kiếm lên, bà hừ lạnh má»™t tiếng, bà n tay phải mảnh khảnh chá»›p mắt từ trong tay áo đưa ra, cầm lấy thanh kiếm cho chÃnh tay mình đúc thà nh. CÅ©ng không thấy bà chuyển động cổ tay, chỉ hÆ¡i rung má»™t cái, ánh bạch quang mạnh mẽ rạng ngá»i vá»t ra từ chuôi kiếm.
"Tốt! Váºy thì Ä‘em trả lại ta tất cả những gì ta đã cho con." Ãnh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt nữ Kiếm Thánh Không Tang chợt hiện, Quang Kiếm xoay như ánh chá»›p, má»™t kiếm chém thẳng xuống đỉnh đầu Vân Hoán!
"Sư phụ!" Äôi mắt xanh băng lạnh trong khoảnh khắc mở ra, nhìn ngưá»i trước mặt mà không sao hiểu nổi. Ta phá»ng Ä‘oán sai rồi sao? Tình thế trước mắt như váºy bởi vì ngay từ đầu đã thẳng thắn vá»›i sư phụ. ÄÆ°a ra quyết định đó là dá»±a trên tÃnh tình ôn nhu cá»§a sư phụ. Là m sao ngưá»i ra tay hạ sát ta được?
Thế nhưng, đúng và o lúc thốt lên tiếng kinh ngạc, Vân Hoán dùng lá»±c đầu gối, ngá»a ngưá»i ra phÃa sau, lấy hết tốc độ lùi lại, tránh khá»i kiếm quang! Tốc độ kinh ngưá»i ấy hiển nhiên không phải chá»›p mắt bá»™c phát, mà xuất phát từ trong cÆ¡ bắp vốn đã tụ "Thế", nhỠđó má»›i có thể trong khoảnh khắc tránh né thà nh công chiêu kiếm đến bất ngỠđột xuất như váºy.
Y đã có phòng bị từ sớm.
Cùng lúc gắng sức tránh né chiêu kiếm, đầu gối phải Vân Hoán phát lá»±c chống đỡ tư thế lùi lại cá»§a toà n thân, chân trái lại quét má»™t vòng trên đất, hất tung cát và ng mù mịt, những mong che mắt đối phương. Trong khoảnh khắc thân thể lùi vá» sau, y cảm giác sá»± tê buốt Ä‘ang lan ra khắp các vết thương. Song ngay khi hạ xuống đất, tay y đã đưa và o trước ngá»±c, lấy ra má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao dà i má»™t thước đúc bằng thép tinh luyện, liên tục chém tá»›i trước mặt ba Ä‘ao, phong tá»a má»i đưá»ng tấn công có thể có cá»§a đối phương.
Tất cả chỉ diá»…n ra trong má»™t tÃch tắc. Thế nhưng khoảnh khắc nà y đủ để chứng minh năng lá»±c cá»§a thiếu tướng quân Ä‘oà n Chinh Thiên. Từng lấy hoang mạc là m chiến trưá»ng luyện táºp chiến đấu kịch liệt, trong thá»i gian huấn luyện ở Giảng VÅ© ÄÆ°á»ng, y đã đạt chiến tÃch toà n thắng.
Cuối cùng linh hoạt tiếp đất, thân thể đã bị chất độc gặm nhấm đến mức lảo đảo sắp gục. Y hiểu rõ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể có má»™t chút dung tình và may mắn nà o nữa. HÆ¡i thở gấp gáp, trong sát na cầm Ä‘ao quay đầu lại, Vân Hoán đột nhiên ngẩn ngưá»i ra.
Qua bụi cát mịt mù, y nhìn thấy Quang Kiếm đó căn bản không hạ xuống. Quang Kiếm nắm trong tay sự phụ, kiếm quang tan biến đúng và o khoảnh khắc tiếp xúc với đầu y, giỠđây vẫn giữ nguyên góc độ đó, chưa hỠhạ xuống phân nà o.
Cát và ng bị khuấy tung chầm cháºm rÆ¡i xuống, song những bụi cát đó lại không má»™t hạt nà o có thể rÆ¡i trên bá»™ y phục trắng.
"Tốt!" Mô Yên đứng cầm kiếm, nhìn quân nhân trẻ tuổi trong chá»›p mắt bá»™c phát ra tốc độ kinh ngưá»i, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, bất ngá» nở má»™t nụ cưá»i, gáºt đầu: "Hoán nhi, xem ra con đã có nhiá»u tiá»n bá»™ trong quân ngÅ©, há»c được không Ãt... tâm kế và thá»§ Ä‘oạn." Äang nhẹ nhà ng nói, Quang Kiếm trong tay bà đột nhiên lại lần nữa phát ra kiếm mang.
"Sư phụ..." Vân Hoán nhìn tia sáng chuyển động trong đôi mắt nữ tá», trong lòng bá»—ng nhói Ä‘au, ngỡ ngà ng cầm Ä‘ao lùi lại, miệng lẩm bẩm vô cùng khó nhá»c: "Con không là m sai... Con là ngưá»i Băng tá»™c, con nhất thiết phải chiến đấu vì đế quốc... Dân tá»™c con cần có đất Ä‘ai... Nếu không, và như ngưá»i Không Tang chiến thắng, thì cÅ©ng sẽ tà n sát tất cả tá»™c nhân chúng con, giống như sáu ngà n năm trước, Tinh Tôn đế đã xem Băng tá»™c chúng con tương đương như tiện dân, trục xuất ra khá»i Vân Hoang..."
Tương ở bên cạnh thấy tình hình bất thưá»ng, cố gắng lê thân thể bắt đầu không còn nghe lá»i, muốn đến trợ giúp chá»§ nhân.
Vân Hoán cảm giác trong phổi có lá»a thiêu đốt, trước mặt tối sầm Ä‘i từng chút, từng chút má»™t. Y không chút do dá»± kéo khôi lá»—i lại, chắn trước mặt, ánh mắt rã rá»i bình tÄ©nh nhìn nữ tỠáo trắng trước mặt, bá»—ng nhiên lá»™ ra má»™t nụ cưá»i khổ não: "Sai chÃnh là ngưá»i, sư phụ. Con vốn tầm thưá»ng. Nhưng vì sao... ngưá»i lại trao kiếm cá»§a Không Tang Kiếm Thánh và o tay ngưá»i Băng tá»™c?... Ngưá»i dạy con phải rút kiếm vì thiên hạ chúng sinh, mà Băng tá»™c chúng con không phải ‘chúng sinh’ sao... Ngưá»i dạy cho con tất cả những Ä‘iá»u đó, nhưng hiện tại chẳng phải đã nuốt lá»i sao?..."
Gió sa mạc cuốn tá»›i, Má»™ Yên toà n thân y phục trắng phấp phá»›i trong gió, vóc dáng mong manh như mảnh giấy trước gió. Thế nhưng nghe những lá»i nói xuất phát từ miệng cá»§a đứa đệ tá» trá»ng thương sắp chết Ä‘ang vùng vẫy, cầm Quang Kiếm trong tay, ánh mắt ngưá»i dần lá»™ ra má»™t chút bi thương và hoang mang.
Giao nhân khôi lỗi đỡ chủ nhân từ từ lùi lại, còn Vân Hoán cảm giác thân thể dần dần mất đi sức lực.
Trong khoảnh khắc nhìn tay sư phụ nắm chặt Quang Kiếm, y vô thức giơ tay lên che đỡ, nhưng ánh sáng trước mặt đột nhiên tan biến mất...
Tà i sản của B_Boy_Vn
07-04-2009, 06:24 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Phá Quân
Chương 3: Sư Äồ
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Hà n Yên Thúy
Hiệu Ä‘Ãnh: Bạt Phong Hà n
Nguồn: Tà ng thư viện
Äó là má»™t giấc má»™ng tỉnh. Biết rõ rà ng là má»™ng, nhưng vẫn không cách nà o tỉnh lại.
Chốn đấy tối tăm như thể vÄ©nh viá»…n chẳng bao giá» có ánh mặt trá»i chiếu tá»›i. Khô nóng, ngá»™t ngạt và đầy mùi máu thịt thối rữa.
Y lê Ä‘i, bò trong đêm tối bằng đầu gối. Hầm ngầm nà y tối như bưng, hoà n toà n không thấy phương hướng. Y chỉ gắng lần theo tiếng nước nhá» giá»t tà tách, cố dịch chuyển thân mình, bò vá» má»™t xó xỉnh nà o đó trong đêm Ä‘en. Tay bị còng quặt ra sau, còng sắt trên chân tay suốt năm chưa được mở, từ lâu đã mà i toạc cả da thịt, cá» và o xương theo má»—i nhịp y vùng vẫy . Nhưng y đã thà nh thạo cách kéo theo xiá»ng xÃch bò Ä‘i trong đêm như thế, ná»— lá»±c đấu tranh khiến ná»—i Ä‘au thể xác giảm xuống mức thấp nhất.
Xuyên qua bao nhiêu thi thể rữa nát cá»§a ngưá»i trong tá»™c, y cuối cùng cÅ©ng tìm thấy vách đá ngấm nước đó, vá»™i vá»™i và ng và ng áp cả khuôn mặt lên, liếm láp như dã thú từng chút, từng chút mát lạnh trên mặt đá xù xì. Răng va và o mặt đá lạnh lẽo lởm chởm, y cảm thấy trong miệng đầy vị máu.
Không biết bao lâu rồi chẳng có ai tá»›i hầm ngầm nà y, lÅ© cưá»ng đạo đó dưá»ng như đã quên mất đám con tin cá»§a chúng ở đây. Xung quanh không ngừng có ngưá»i rên rỉ, chết Ä‘i. Táºt bệnh trong căn hầm không thấy mặt trá»i nà y má»c trà n lan như loà i thá»±c váºt ăn thịt ngưá»i. Y trốn trong xó tối, hai bên thái dương và thân thể cÅ©ng bắt đầu nóng lên hầm háºp, những chá»— lở loét trên chân tay ứa ra nước Ä‘en rữa nát.
Dần dần, cả mấy cái hốc trên vách đá cũng không rỉ ra chút nước nà o nữa.
Y chắc mình rồi đây sẽ thối rữa giống như những ngưá»i bên cạnh, ngay cả thi thể cÅ©ng không biết có được tìm thấy chăng. Ngoại trừ đại tá»·, trong gia tá»™c chẳng còn ai tháºt sá»± muốn tìm y vá». Thi thể phụ thân chẳng phải cÅ©ng đã nát rồi sao?
Tiếng rên rỉ xung quanh cuối cùng cÅ©ng dần dần im ắng, chìm trong bóng tối tÄ©nh lặng, song cÆ¡n đói, cái khát dà y vò khiến y tưởng chừng muốn phát Ä‘iên. Bên tai văng vẳng âm thanh mÆ¡ hồ quá»· dị, trong tạng phá»§ phảng phất Ä‘ao chém, kiếm đâm, sinh mạng thì thoi thóp nhưng tinh thần lại minh mẫn lạ kỳ, như con dao cùn cắt thịt dà y vò hà nh hạ hết lần nà y sang lần khác. Phải chịu đựng ná»—i khiếp sợ cáºn ká» cái chết mà vì sao vẫn chưa chết? Tại sao vẫn chưa chết Ä‘i cho xong?
"Sư phụ! Sư phụ!" Y đột nhiên thét lên tuyệt vá»ng. Mặc hai tay bị còng quặt ra sau lưng, y vùng vẫy bò đến bên tưá»ng, dùng toà n lá»±c húc đầu và o vách đá lạnh lẽo cứng rắn.
Trong bóng tối, âm thanh thảm thiết đó dá»™i lại từng hồi từng hồi, vang vá»ng và o ký ức.
Sai rồi, sai rồi... trong giấc má»™ng rõ rà ng đấy, y đột nhiên tỉnh ngá»™, sao mình lại gá»i sư phụ nhỉ? Khi đó y má»›i chÃn tuổi... y chưa có sư phụ, y cÅ©ng không hiểu kiếm thuáºt. Y chỉ là má»™t đứa trẻ Băng tá»™c bị mục dân bức hiếp, bị đám tiện dân bạo động đó xem như đối tượng truy sát, đồng thá»i bị ngưá»i trong tá»™c xua Ä‘uổi trục xuất. Chẳng có ai cứu y.
Y đáng lẽ đã chết trong hầm ngầm đó, rữa nát ra cùng vá»›i những tá»™c nhân bị bắt má»›i phải. Vì sao đến giá» y vẫn còn ở đây, chìm trong cÆ¡n ác má»™ng dà i dằng dặc, dưá»ng như vÄ©nh viá»…n chẳng bao giá» tỉnh dáºy nà y?
"Hoán nhi! Hoán nhi!" Thế nhưng, trong bóng tối đặc quánh, dẫu đưa tay cÅ©ng chẳng thể nhìn thấy ngón, giá»ng nói quen thuá»™c đó lại bất ngá» vang lên. Hà ng rà o sắt kiên cố rầm rầm sụp xuống, cánh cá»a nặng nỠđổ sáºp và o phÃa trong, má»™t đạo bạch quang xé toang mà n đêm, có ngưá»i xuất hiện theo sau là n ánh sáng.
Ãnh sáng đột nhiên xuất hiện là m y lóa mắt, sau khoảnh khắc ngắn ngá»§i đó, trong mắt tạm thá»i y chỉ là má»™t khoảng không trống rá»—ng.
"Hoán nhi?" Tiếng nói đó gần trong gang tấc, dịu dà ng gá»i y, lại có gì đó ká» và o miệng y. Trong lúc hoảng hốt, cÆ¡n đói mãnh liệt thôi thúc y cắn lấy thức ăn. Mặc cho đôi tay không thể cỠđộng, y cúi đầu dùng miệng gặm gặm váºt đó như thể dã thú, không quan tâm tá»›i bất cứ Ä‘iá»u gì khác.
Ngá»t ngà o, má»m mại và má»ng nước.
Äó là ... quả đà o?
Äà o? Trong giây phút đó, đứa bé chÃn tuổi khá»±ng lại, ngẩng đầu nhìn ngưá»i cho y thức ăn Ä‘ang ngồi trước mặt. Cá»a hầm đã bị phá sáºp, ánh sáng chói mắt bên ngoà i chiếu ngược và o, má»™t khoảng sáng choang lấp lóa, là m lu má» cả gương mặt ngưá»i má»›i đến. Äứa trẻ trán đầm đìa máu lẳng lặng quan sát ngưá»i trước mặt, đột nhiên khe khẽ buá»™t miệng: "Sư phụ..."
Tiếng gá»i còn chưa dứt, gương mặt trước mắt trong chá»›p mắt thoắt biến đổi, Quang Kiếm đột nhiên chém xuống đầu!
Tất cả ký ức rối loạn Ä‘an xen nhau thà nh má»™t má»› há»—n độn, lần lượt tái hiện lại theo má»™t tráºt tá»± mà chỉ y má»›i hiểu được.
Tà i sản của B_Boy_Vn
Từ khóa được google tìm thấy
ãåîìåòðèÿ , ãëàìóð , đế đô phù prc , đế đô phú kiemhiep , đế đô phú prc , đế đô phá»§ prc , bôi tuyết hệ liệt , de do phu thuong nguyet , dpc truyen kinh he liet , ïóøêèí , kÃnh hệ liệt , kÃnh hệ liệt ebook , kÃnh thương nguyệt , kính h , kinh he liet , kinh thuong nguyet prc , lanh gia he liet , ñêàéëèíê , pha quản , tac pham thuong nguyet , tan thien he liet prc , thuong nguyet prc , thuong nguyet tac pham