Kế Nguyên tướng quân cho đoàn thuyền giảm tốc, chỉ có năm trăm quân tiền phong là ào ào lao về phía trước chặn đánh đoàn người cá của quân Tống.
Văn Lục tụ khí bao quanh cả Vân Nhi và Ngọc Thanh, tiếp đó mọi binh sỹ chỉ thấy “vút” một tiếng, cả ba biến mất trên bầu trời phía trước.
Với khoảng cách hơn một ngàn trượng, tương đương với hơn năm ngàn mét Văn Lục cũng chỉ mất có một khoảng thời gian ngắn. Linh thức trải ra Văn Lục phát hiện ra một đoàn người cá chính xác là ba trăm hai mươi bảy con. Người cá này đặc điểm cũng chẳng khác người bình thường là bao. Điểm đặc biệt của người cá này là có “mang” ở bên dưới tai, hai bàn tay và bàn chân có màng như màng chân vịt, thuận tiện cho việc bơi lội.
Trên bầu trời, Văn Lục mang theo Vân Nhi và Ngọc Thanh bay vút qua vùng có người cá. Vì tốc độ của hắn nhanh hơn quân tiền phong thủy chiến rất nhiều nên hắn tính bay xa theo một đoạn dài về phía cửa biển xem có đoàn cá hay tình báo của địch không.
Quả nhiên là quân địch gian xảo, đầu tiên là tốp người cá hơn ba trăm người, tiếp đó cứ ba bốn trăm mét lại có một hoặc hai người cá cho đến tận gần tốp người cá thứ hai. Tốp người cá thứ hai này chính là quân tình báo chủ chốt của quân Tống, khi xung trận thì tốp này cũng chính là quân bài chưa lật có tác dụng đánh từ dưới lòng sông lên.
Khi tới gần tốp người cá “tình báo”, khoảng cách giữa hai người cá dải trên sông đã cách xa hơn một chút, vào khoảng gần một km. Văn Lục bắt đầu từ người cá nọ giết ngược về phía tốp người cá đi đầu.
Đối với Văn Lục thì người cá bơi dưới sông kia chỉ cất tay là lấy cái mạng nhỏ của chúng. Suốt dọc đường bay ngược về cứ gặp người cá nào hắn cho một đao rẽ nước chém đứt đôi sau đó tụ khí thành chảo vớt xác vất sâu vào trong dóng bờ.
Cả ba người đủng đỉnh vừa đi vừa giết tới khúc sông diễn ra trận chiến giữa năm trăm thủy quân Đại Việt và hơn ba trăm người cá.
Tới gần nơi, linh thức Văn Lục tỏa ra. Bỗng nhiên mặt hắn tái ngoét, run run vừa quát vừa lao vút xuống sông:
- Khốn khiếp… đi chết đi….
Vân Nhi và Ngọc Thanh chưa hiểu gì thì chỉ kịp nghe Văn Lục quát vọng lên:
- Thuật phụ trợ hay cứu thương dùng hết cho ta… con mẹ nó… cứu được người nào hay người đó, nhanh lên!
“Xoẹt…xoẹt…”
Vân Nhi và Ngọc Thanh cũng vội vàng lao xuống. Tới gần cả hai đều sửng sốt, tiếp đó lệ nhòe mi mắt, tay vung lên vội vàng thi triển đủ mọi thuật phụ trợ và cứu thương cho binh sỹ Đại Việt. Giờ thì cả ba đã biết được sự tự tin của Kế Nguyên đến từ đâu. Dưới lòng sông kia, người cá đối với việc chiến đấu trong nước cực kỷ mạnh. Nhưng mà thủy quân Đại Việt chiến đấu chính là quên luôn thân mình, không hề bận tâm tới sống chết của bản thân, mạng đổi mạng với đội quân người cá này. Chỉ thây giữa dòng sông một người cá vung dao găm chém về phía cổ một binh sỹ Đại Việt. Binh sỹ nọ vẫn không hề đổi hướng cây sào, vẫn đâm vào ngực người cá nọ. Đến lúc cái đầu của binh sỹ nọ văng ra Văn Lục vẫn thấy trên mặt binh sỹ đó là…nụ cười. Đúng vậy nụ cười chính là tự hào “ta đây cũng giết được một tên, tướng quân đã nói rằng giết được một tên hòa vốn, giết được hai tên người thân của ta ở quê nhà cũng an bình thêm một người”.
Ở góc sông kia một thủy binh Đại Việt lượn một vòng cung trong nước lao ra đỡ một kiếm cho đồng đội, nhưng trước khi tắt thở vẫn cố cầm lấy thanh đoản kiếm của địch giật mạnh người cá kia lại và đâm cho hắn một đao mới nhắm mắt. Người binh sỹ được đồng đội cứu cũng điên cuồng chém giết người cá xung quanh. Ở phía trước có ba tên người cá vạm vỡ đứng quay lưng vào nhau, bao nhiêu binh sỹ Đại Việt vào đều bị chém vụn. Vậy ra không phải chỉ có hai tên tướng như Kế Nguyên tướng quân dự đoán mà có tới ba tên. Nhìn thủy quân Đại Việt lao vào đánh ba tên tướng như lao vào cái máy xay thịt vẫn không hề nao núng, đôi mắt Văn Lục đỏ lên:
- Đi chết cho ta…
Chỉ thấy ánh đao lóe lên rẽ đôi dòng nước chém về phía ba tên tướng của người cá.
“Choang”
Không ngờ là ba tên này đứng thành trận pháp gì đó, một đao toàn lực của Văn Lục cũng chỉ làm ba tên phun máu nhưng vẫn chưa bị gục. Thủy quân Đại Việt lúc này thấy quang hoa hiện lên khắp nơi xung quanh mình, sau đó là cảm giác thật thoải mái, tốc độ và sức mạnh tăng lên. Những binh sỹ bị thương được thuật pháp chữa trị của Ngọc Thanh thi triển trên diện rộng chữa lành. Tiếp đó thấy Văn Lục như chiến thần lao vào chém ba tên tướng, cả trận reo hò kích động gầm lên đâm chém người cá.
Văn Lục một đao không giết được tướng của đội người cá thì tức giận “hừ” lên một tiếng, hôn mê thuật thi triển bắn tới tên tướng đứng gần nhất. Tên người cá nọ tự nhiên u mê làm gián đoạn trận. Văn Lục chỉ chờ có thế cho mỗi tên một đao cả người nổ tung dưới nước. Cuộc chiến đang rằng co chuyển sang tàn sát. Văn Lục nhìn những thủy quân “mạng đổi mạng” thì đôi mắt đỏ ngầu, như sát thần đi tới đâu người cá chết nổi lên tới đó.
Trận chiến vào gian đoạn kết thúc.
Trên trời Vân Nhi và Ngọc Thanh đứng cách mặt sông hơn mười mét luôn tay thi triển đủ mọi thuật phụ trợ cho binh sỹ. Có một thủy quân nằm bẹp trên thuyền, hai chân bị câu liêm của người cá dưới sông cắt đứt. Mặt hắn tái nhợt vẫn tươi cười đưa tay yếu ớt vẫy vẫy Ngọc Thanh.
Vân Nhi và ngọc thanh run rẩy, nước mắt tùm lum chỉ hắn:
- Hu hu! Ngươi…ngươi …lúc nào rồi mà còn cười được…
- Ta chọc chết được ba con người cá đấy … quá có lãi, tại sao lại không cười?
Nhìn thấy đôi chân cụt ngủn của hắn. Vân Nhi và Ngọc Thanh không kiềm chế được mắng hắn là ngu ngốc, là đần độn, thân mình là do cha mẹ sinh ra tại sao lại không biết quý trọng?
Hắn chỉ cười cười: “Nếu so với quê hương bị đốt phá, cha mẹ bị tàn sát thì đôi chân có đáng là gì! Nam nhi Đại Việt chưa bao giờ yếu hèn, thì chẳng lẽ ta không làm được.
Hai giờ sau trên thuyền chỉ huy, Văn Lục túm lấy cổ áo Kế Nguyên tướng quân gào lên:
- Ngươi…khốn khiếp…ngươi biết rõ là người cá mạnh hơn so với binh sỹ thủy quân ta tại sao ngươi không đưa cả đội quân đi để giảm thương vong? Ngươi trả lời cho ta…
Kế Nguyên tướng quân lạnh lùng nhìn Văn Lục:
- Ngươi nói xem, ta đưa cả đội quân đi, để cả đội quân thấy chỉ một nhúm người cá kia đã mạnh kinh khủng như vậy liệu còn tinh thần để đánh đại quân hùng mạnh đang ở cửa biển tiến vào không?
Tướng quân giật tay Văn Lục ra khỏi cổ áo rồi nói tiếp:
- Có thể tử thương năm trăm nhưng không thể để toàn quân ý chí lung lay.
Nói xong Kế Nguyên tướng quân bước ra đứng đầu thuyền chỉ huy rõng rạc hô lớn:
- Hỡi anh em thủy quân Đại Việt ta!
Gần hai vạn binh sỹ trên ba ngàn chiến thuyền đồng thời giơ cao cây sào hô lớn làm rung chuyển cả một khúc sông. Tướng quân tiếp tục nói.
- Năm trăm thủy binh tiền phong của chúng ta đã đánh tan đội người cá hùng mạnh. Chính là không tiếc thân mình, lấy mạng đổi mạng, để cho chúng ta có cơ hội chống lại đại quân Tống. Kẻ địch cực mạnh nhưng bọn họ vẫn không hề nao núng, không hề hèn yếu run sợ trước quân địch. Bọn họ như vậy, còn các ngươi…các ngươi nói cho ta xem các ngươi có sợ không?
Là binh sỹ đồng loạt cầm sào giơ lên, thậm chí mấy anh đầu bếp cũng đứng ra mép thuyền khua khoắng chiếc muỗng hô lớn:
“Không sợ”.
Hơn hai trăm người đã ngã xuống, giao phó đất đai, nhà cửa, gia đình cho chúng ta bảo vệ. Các ngươi nói xem các ngươi có quyết tâm bảo vệ thay họ được không?
Thủy quân trên ba ngàn chiến thuyền đều kích động đỏ bừng mặt, khi huyết sôi trào hô lớn:
“Quyết tâm…quyết tâm…quyết tâm…”
- Toàn quân nghe lệnh tăng hết tốc độ tới bãi lau sậy Đông Kênh lập trận địa mai phục. Chúng ta phải đánh cho quân địch không còn một manh giáp mang về.
Lời Kế Nguyên tướng quân vừa rứt, tiếng kèn thúc quân vang vọng dồn dập. Cả đoàn thuyền lao đi vun vút trên mặt sông mang theo quyết tâm đánh giặc giữ nước của toàn bộ thủy quân Đại Việt.
Văn Lục đứng ngẩn ngơ trên khoang thuyền để cho gió va vào mặt. Linh thức trải ra Văn Lục thấy Vân Nhi và Ngọc Thanh đang chăm sóc binh sỹ bị thương trên chiếc thuyền phía sau. Ngọc Thanh bây giờ khuôn mặt tái nhợt. Thi triển mộc thuật để chữa lành vết thương cho quân sỹ quá nhiều lần dẫn đến sắp kiệt sức. Ngọc Thanh lúc này cũng chỉ cấp cứu những binh sỹ nguy kịch, còn những binh sỹ thương nhẹ đành để cho Vân Nhi chia sẻ giúp mặc dù thủy thuật không chữa thương tốt như mộc thuật.
Linh thức của Văn Lục cũng phát hiện ra trong khoang thuyền chỉ huy, tướng quân Kế Nguyên đang ngồi trầm tư một mình. Hai tay ông run run xoa nhẹ những tấm thẻ ghi tên của những thủy binh hi sinh trong trận chiến vừa rồi.
Văn Lục thở dài, làm tướng quân chính là nhìn thấy binh sỹ của mình từng người ra đi còn đau hơn so với chính bản thân mình bị thương. Nhưng mà trước quân sỹ của mình tướng quân vẫn phải tỏ ra cứng rắn, tỏ ra tự tin để khỏi xao động lòng quân. Lấy gần hai vạn thủy quân nhiệm vụ là tiêu diệt hoặc cầm chân thủy quân địch không cho chúng tụ họp với bộ binh, điều này khó khăn không tưởng nổi. Nếu lúc này lòng quân lại xao động thì cầm chắc thất bại rồi. Tướng quân chỉ còn cách lấy cái chết của những thành viên đội tiên phong kích động sỹ khí của toàn quân.
Tới mờ sáng hôm sau, cả đội thủy quân Đại Việt đã tới vùng sông nước Đông Kênh. Thông qua linh thức Văn Lục thấy đây là một bãi sông rất rộng, chỗ rộng nhất cũng tới hai ba km. Trải dài hai bên bờ sông là ngút ngàn lau sậy. Tướng quân Kế Nguyên chia thủy quân làm hai luồn lách vào sâu sát hai bờ sông, vừa đi vừa xóa dấu vết.
Lệnh cho binh sỹ im lặng mai phục, cấm gây ra tiếng động, không được nổi lửa nấu cơm nếu không sẽ bị sử theo quân pháp. Cả đoàn quân chỉ ăn lương khô, uống nước lã đợi lệnh. Khi quân địch tới mọi việc truyền tin sẽ do Văn Lục truyền âm vì linh thức của hắn rộng tới hơn chín ngàn mét. Văn Lục lúc này cũng đang thắc mắc, lịch sử trước kia của Việt Nam không biết cái ông Kê Nguyên này dùng cái gì để ra lệnh mà vẫn giữ được tính bí mật khi tập kích quân địch nhỉ? Hay là phái người lên đỉnh núi cao phất cờ?
Lúc hoàng hôn ba ngày sau, đại quân thủy chiến với hơn sáu trăm chiến thuyền cực lớn của Tống tiến vào đoạn sông Đông Kênh. Đoạn sông này sắp diễn ra một trận chiến “huyền thoại”, một trận chiến mấu chốt để quân Đại Việt đánh tan quân Tống. Nhưng lạ một điều sử sách đều … không viết tới.
Hoàng hôn buông xuống, đoàn thuyền hơn sáu trăm chiến thuyền lớn của nhà Tống từ từ tiến vào khúc sông Đông Kênh. Đầu tiên là đoàn người cá với số lượng hơn ba ngàn đi trước phong tỏa một diện tích sông rộng lớn kéo dài hơn ba km và cách đoàn tàu của quân Tống gần năm km. Đi đầu của đội thuyền là hơn một trăm thuyền chiến tiền phong, tiếp đó là hơn bốn trăm thuyền trung quân. Đi sau cùng là đội vận chuyển lương của thủy quân Tống.
Văn Lục lúc này đứng trên một chiếc thuyền nhỏ sâu trong bãi lau bên phải con sông, bên cạnh là Vân Nhi, Ngọc Thanh và tướng quân Kế Nguyên. Mọi tình huống của cả thủy quân Đại Việt và thủy quân Tống đều nằm trong phạm vi linh thức của hắn. Thủy quân Đại Việt tổng cộng bây giờ là một vạn tám ngàn quân chia đều ra hai bên bờ sông, mỗi bên chín ngàn quân.
Có một điều lạ là chuyến này thủy quân tống không có một sự trợ giúp nào của người tu chân. Có lẽ triều đình nhà Tống chỉ mời được vài người tu chân tới trợ giúp trong mấy vụ thích khách trước thôi. Trong đội thủy quân của Tống Văn Lục cũng phát hiện ra hơn một ngàn người có khí công, chắc là giang hồ Trung Nguyên được triều đình Tống lôi kéo tới. Văn Lục cũng không quan tâm những người này lắm, chiến đấu trong sông nước thì hơn ba ngàn người cá bơi phía trước kia còn nguy hiểm hơn mấy người giang hồ này.
- Người cá đi trước đội thuyền khoảng bao nhiêu trượng?
Kế Nguyên tướng quân nãy giờ đứng lặng im bên cạnh Văn Lục bỗng nhiên hỏi. Văn Lục nhìn về phía lòng sông trả lời:
- Khoảng gần một ngàn trượng.
Nghe thấy thế, ánh mắt tướng quân thoáng lóe lên tinh quang, miệng thốt lên:
- Tốt…tốt!
Văn Lục quay lại nhìn tướng quân thắc mắc: “Tốt cái gì mà tốt? Cái đội người cá đó mà không giải quyết nó sẽ giống như một cái mũi thương đâm thủng phòng tuyến như chơi ấy chứ. Còn nếu đem quân ra tập kích bọn chúng thì đại quân Tống phía sau ồ ạt lên, có ngang quân cũng khó đánh nổi nói gì quân ta chỉ bằng non nửa số lượng quân địch”. Văn Lục đọc nhiều truyện và sách nhưng nói chung thì khâu áp dụng những lý thuyết đó vào thực tiễn thì không phải ai cũng làm được. Hắn cũng không ngoại lệ. Không kìm được thắc mắc Văn Lục quay lại hỏi Kế Nguyên tướng quân.
- Người cá đã vào phạm vi mai phục! Chúng ta toàn quân xuất động tiêu diệt bọn chúng chứ? Với mười tám ngàn người của chúng ta tiêu diệt bọn chúng chắc không có vấn đề gì! Đánh nhanh rút nhanh là được.
Kế Nguyên tướng quân vội xua tay:
- Không…không được, không thể làm thế! Người cá ở sâu dưới lòng sông, muốn đánh bọn chúng thì chúng ta phải lặn xuống. Nếu chúng cố tình cả đội quay ngược lại đội thuyền thì chúng ta cũng chẳng kịp giữ chân chúng. Vậy chẳng phải chúng ta phơi mặt ra, mất đi tính bất ngờ sao?
Văn Lục cũng ngẩn người, vì cái “tính bất ngờ” của tướng quân mà gần hai vạn thủy quân Đại Việt mai phục sâu trong bãi lau sậy hai bên dóng bờ sông nằm im không nhúc nhích trên thuyền. Muỗi đốt cũng chẳng buồn đập. Văn Lục khâm phục không thôi, dựa theo như lời Kế Nguyên nói là thủy quân của ông nếu trong quá trình mai phục thì khi bơi, dao động sóng trong nước cũng không được lớn hơn con cá một kg quẫy đuôi.
Nghe xong Văn Lục cũng há hốc mồm, không tin nổi. “So với người cá còn muốn đỉnh hơn”. Người cá sinh ra hoạt động trong nước chính là bản năng, nhưng con người mà huấn luyện được tới mức đó thì quả là kinh khủng.
Thủy quân của Kế Nguyên tướng quân chia làm hai loại. Một loại là “thượng quân” chuyên đánh trên thuyền, kỹ năng phải tinh thông bắn cung, phóng hỏa, thương thuật, đặc biệt là phải thiện nghệ việc nhảy nhót giữa các thuyền.
Loại quân thứ hai chính là hạ quân, đạo quân này chỉ chiếm một phần ba số thủy quân. Kỹ năng mà đạo quân này phải “cực kỳ” thông thạo là…”nín thở”. Văn Lục mới đầu tới thủy quân nghe tới kỹ năng này cũng cười cười. Hắn cũng chỉ nghĩ những người “đục khoét” thuyền này nín thở chắc khoảng mười hai mươi phút cũng đủ đục mấy cái thuyền rồi.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy người trong đội hạ quân này thực hiện kỹ năng nín thở hắn cũng không khỏi trợn tròn mắt. Người đầu tiên ngoi lên mặt nước thở cũng là sau một giờ hai mươi phút sau khi lặn xuống. Còn mấy người ngoi lên sau cùng toàn trên hai giờ cả, thậm trí cái lão đội trưởng của hạ quân này còn thoải mái lượn lờ dưới lòng sông ba giờ mười lăm phút.
Vân Nhi thấy cảnh đó cũng không khỏi tiến lại gần nghiêng nghiêng ngó ngó đội trưởng xem hắn có giấu cái “mang” ở góc nào trên người không. Ngoại trừ trong cái khố không nhìn thấy còn lại đội trưởng nọ như người bình thường … quả là biến thái.
Tướng quân Kế Nguyên nói rằng bọn họ có “thuật kỹ” riêng. Cái gọi là thuật kỹ chính là do mấy lão bất tử cải tạo ra cho người bình thường tu luyện và mỗi “ngành” đều có thuật kỹ riêng do chính những người bình thường đó qua các đời dần dần cải tạo trở thành đỉnh cao.
Lúc này đã nhá nhem tối, thời tiết tháng hai âm lịch, trời khá lạnh. Quả đúng như lời khen của Kế Nguyên tướng quân, đội người cá hơn ba ngàn con đi qua vùng mai phục vẫn không phát hiện ra được điều gì. Vì hai bên sông toàn là lau sậy nên người cá đi lại trong đó rất khó khăn. Chúng chỉ đi vào trong khoảng hơn hai trăm mét là trở ra.
Đợi cho đoàn người cá đi qua, tiếp theo là đội quân tiền phong. Văn Lục linh thức trải ra nói rõ tình huống cho tướng quân, nhưng ông ta vẫn dửng dưng, dáng vẻ như ‘không thèm đánh”, đứng xem cảnh hoàng hôn vậy. Ba người Văn Lục cũng sốt hết cả ruột: “Không lẽ ông này định chiến luôn cái đội thuyền khổng lồ hơn năm trăm thuyền lơn kia hả?”
Dường như chứng thực suy nghĩ của Văn Lục, khi trung đội và thuyền trở lương của thủy quân Tống “dắt” nhau tiến vào vùng mai phục thì Kế Nguyên tướng quân mới cất tiếng:
- Lệnh cho hai cánh tả hữu mỗi bên cử ra ba ngàn “thượng quân” đứng ngoài mép bờ lau sậy, dùng nỏ bắn tên tẩm lửa tập kích trung quân của địch. Tất cả thượng quân và hạ quân còn lại bằng mọi cách phóng hỏa, đục thủng hết mọi thuyền lương cho ta.
Văn Lục nghe xong thoáng sửng sốt, tiếp đó hắn dùng linh thức truyền mệnh lệnh cho hai tướng sỹ chỉ huy thủy quân hai bên bờ sông.
“Soạt…soạt…”
Đồng thời cùng một lúc cả thượng và hạ quân đều như những mũi tên bắn ra phía lòng sông. Nhìn thấy những người thuộc “hạ quân” nhảy xuống nước Vân Nhi và Ngọc Thanh cũng không nhịn được chun cái mũi nhỏ lại. Trời lạnh thế, xem hai nàng quần quần, áo áo vậy mà những người kia nhảy xuống nước đến cái nhíu mày cũng không có.
Văn Lục tò mò quay lại hỏi Kế Nguyên tướng quân:
- Nếu không có người tu thuật trợ giúp, tướng quân sẽ thông báo cho thủy quân hai bên bờ sông đánh như thế nào?
Tướng quân chỉ hờ hững đáp:
- Thổi kèn.
- Ách! Vậy chẳng phải đánh động quân địch sao?
Tướng quân cười to:
- Đánh rồi còn động hay không động gì nữa! Tiên sinh thật là…
Văn Lục sửng sốt, tiếp sau gãi gãi đầu ngượng ngùng. “Đúng là đánh bây giờ rồi còn giữ bí mật làm cái quái gì a”. Nếu không có tu thuật truyền âm, quân địch nghe tiếng kèn thì cũng chỉ chuẩn bị được mấy phút là cùng, chẳng ảnh hưởng gì đến tính bất ngờ cả.
Lúc này khoảng sáu bảy giờ, trời đã tối hẳn.
Đội thuyền trung quân của nhà Tống trải dài hơn một km đang lặng lẽ tiến về phía trước. Chỉ huy đội quân Dương Tùng Tiên đang trên chiếc thuyền lớn nhất nhíu mày nhìn bản đồ. Xung quanh chiếc thuyền chỉ huy là vài chục chiến thuyền quây lại như “quần tinh ủng nguyệt”. Từ lúc tiến vào cửa sông tới nay đoàn thuyền không gặp phải một trắc trở nào, chính vì không gặp điều gì ngoài ý muốn nên Dương Tùng Tiên mới đâm ra lo lắng. Làm gì có chuyện dễ dàng xông tới tận nhà người ta như vậy? Không lẽ đội quân bộ binh đã tiêu diệt hết đội quân chủ lực của Đại Việt rồi nên thủy quân sợ hãi trốn mất.
Đang mải suy nghĩ bỗng nhiên bên ngoài có một binh lính hô to:
- Cấp báo! Quân địch mai phục hai bên dòng sông đang bắt đầu tấn công chúng ta!
Dương Tùng Tiễn giận dữ:
- Khốn khiếp! Toàn là lũ ăn hại… Tình báo thế nào mà quân địch mai phục cũng không biết!
Dương Tùng Tiễn vội ra khoang thuyền. Chỉ thấy bên sông những ảnh lửa sáng trưng đang lao vù vù về phía đoàn thuyền. Thấy thế Dương Tùng Tiễn không kinh sợ mà lại vui vẻ, khinh thường hừ một tiếng;
- Dùng lửa sao? Trò trẻ con … đánh Ung Châu đã dùng chiêu này, giờ dùng lại, đúng là không có…tính sáng tạo. Ra lệnh thuyền chiến hai bên bắn cung tiêu diệt hết bọn chúng cho ta. Còn nữa, gấp rút kêu bọn người cá ăn hại về “đục thủng” hết thuyền của chúng đi.
Văn Lục linh thức nghe thấy Dương Tùng Tiên nói thế thì cũng sửng sốt: “Hóa ra tình báo của lão này cũng không phải bỏ đi, lão cũng biết thủy quân của Đại Việt ta chỉ có gần hai vạn quân nên không để trong mắt đây mà”
Sau vài phút bối rối, thuyền chiến hai bên cánh của nhà Tống bắt đầu bắn tên phản công. Chỉ thấy ánh lửa hai bên dóng lau sậy ít dần ít dần, thủy quân Tống sỹ khí đại trấn, hò reo truy đuổi.
Dương Tùng Tiên vẻ mặt khinh thường nói:
- Đem trứng trọi đá? Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Đang đắc ý thì hắn bỗng thấy phía sau đoàn thuyền bỗng nhiên bừng lên cháy hừng hực. Tiếp đó là những tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng cả đoạn sông. Dương Tùng Tiên đang không biết sảy ra chuyện gì thì thấy một bóng ảnh vọt tới, khinh không thuộc hạng nhất lưu trên giang hồ. Người nọ chưa tới đã vội hô lớn:
- Không hay rồi tướng quân! Đội thuyền trở lương của chúng ta bị tập kích. Thuyền cháy và bị đục thủng rất nhiều…mong tướng quân mau mau chi viện.
Dương Tùng Tiên gào lên:
- Không truy đuổi nữa, tất cả cứu viện thuyền vận lương cho ta!
Dương Tùng Tiên gấp rút ra lệnh làm cho đội thuyền chiến luống cuống một hồi. Thuyền lớn đang xếp hàng đi theo một chiều, không phải bảo quay đầu là quay đầu được.
Văn Lục mỉm cười giơ ngón tay cái về phía Kế Nguyên tướng quân:
- Tướng quân quả là cao thủ… tại hạ đúng là mở rộng tầm mắt!
Kế Nguyên tướng quân cười cười:
- Kịch hay còn ở sau cơ … Lệnh cho toàn quân rút lui vào sâu trong lau sậy, chuẩn bị đánh cá…
Văn Lục thoáng sửng sốt, tiếp đó phá lên cười, linh thức mở rộng thông báo lệnh rút quân chuẩn bị nghênh địch. Tướng quân đứng bên nói tiếp:
- Mấy con tướng của đội người cá này phiền ba vị vậy, ta nghĩ cũng phải tới hơn mười con, trong đó có một con lợi hại nhất đó. Xin ba vị cẩn trọng.
- Không thành vấn đề! Tướng quân yên tâm, “lợi hại” đó ta còn chưa để trong mắt…
Kế Nguyên cười to:
- Ha ha! Xem ra mấy cái trận pháp ta bố chí để dùng cho mấy tên tướng này không được dùng rồi!
Đội thuyền chiến phải mất gần hai mươi phút mới quay đầu lại chỗ đội thuyền trở lương. Lúc này Dương Tùng Tiên mặt như tro tàn nhìn chín thuyền lương còn sót lại. Vài làn khói vẫn còn thỉnh thoảng bay lên.
Hiệu xuất làm việc của đội “đục thuyền” quả là kinh người. Cái nào mà mấy bác “sờ” vào thì đừng mong còn yên ổn đứng trên mặt sông nữa. Vì quân Tống đã bôi chất phòng lửa nào đó trên thuyền và lương thực nên việc phóng hỏa của thủy quân Đại Việt không hiệu quả cho lắm. Tuy nhiên việc dập lửa cũng làm cho quân Tống luống cuống một hồi.
Nhìn chín thuyền lương nọ, Dương Tùng Tiên lại “sôi máu” lên quát tháo:
- Con mẹ nó! Tất cả chiến thuyền lao vào băm nát mấy cái thuyền rách của chúng đi cho ta! Tộc người cá đâu, đã quay lại chưa? Mau mau đục thủng hết thuyền của chúng…
Một tướng quân cao gầy đứng bên cạnh Dương Tùng Tiên rụt rè:
- Dạ…bẩm tướng quân… thuyền chiến của chúng ta không vào được trong lau sậy, nếu không sẽ bị…bị kẹt không ra được!
Nghe thấy thế Dương Tùng Tiên lại tức điên lên đạp cho tướng quân nọ một cước:
- Tất cả là đồ ăn hại! Tức chết ta mà. Lệnh cho tất cả người cá tiến vào tiêu diệt hết bọn chúng, mau lên…
Đoàn người cá vừa bơi hộc tốc từ phía trước về chưa kịp thở đã thấy lệnh đuổi theo tiêu diệt thủy quân Đại Việt.
Nhìn bãi lau sậy ngút ngàn hai bên dóng sông tất cả người cá tự nhiên rùng mình một cái! Nói đùa…thuyền nhỏ thì còn luồn lách trong đó được, còn người cá mà len lỏi vào đó…nghĩ thôi cũng đủ ớn rồi!
Lệnh xuống không thể không tuân, cả tộc người cá cắn răng chia làm hai tiến vào vùng lau sậy. Phía kia có một tốp người cá khoảng hai mươi người đang đi bỗng nhiên thấy những tiếng “vút…vút” vang lên, mấy người cá bị tên xuyên qua dầu, qua ngực mà chết. Ở phía nọ hơn trăm người cá đang bơi theo lối trải thảm thì một người bên trái bỗng nhiên nghe thấy bên dưới “cục” một tiếng bên dưới chân. Người nọ thoáng sửng sốt tiếp đó thét lên kinh hoàng. Chân của hắn đạp vào cái bẫy kiềng bị cắt đứt đến tận đầu gối.
Hàng ngàn các vụ “tai nạn” sảy ra trong bãi lau sậy rộng lớn hai bên bờ sông. Cho tới lúc chết nhiều người cá còn không biết mình chết như thế nào.
Văn Lục linh thức mở rộng ra phát hiện ra tận ba mươi vị tướng của người cá, mỗi người chỉ huy một trăm người cá bình thường.
Những tướng quân của người cá này bây giờ lòng cũng nóng như lửa đốt, Cứ thỉnh thoảng lại thấy vang lên tiếng gào thét thảm thiết của tộc nhân mình mà một bóng quân địch còn chưa thấy đâu.
Nhưng kinh hoàng nhất lại là những binh sỹ cá đi theo những vị tướng kia. Cả đội trăm người đang đi cùng nhau vây kín lấy tướng quân ở giữa, bỗng nhiên “xoẹt” một tiếng, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng vụt qua. Tiếp đó là họ thấy đội trưởng của mình thành “thịt vụn” bảo sao không kinh hãi cho được.
Văn Lục tốc độ khi vận dụng ngũ hành tương sinh là cực nhanh, tiếp đó Vân Nhi lại thi triển phụ trợ tốc độ và sức mạnh cho hắn. Văn Lục chỉ cần bay vút tới chỗ những tướng quân của địch sau đó “một đao đoạt mạng”. Cái gì mà liêm sỷ, tự trọng, cái gì mà xấu hổ lấy mạnh hiếp yếu hắn ném tuốt xuống sông.
“Ta đây đếch phải quân tử, tội gì mà phải lo này lo nọ chứ? Cứ chém được một tên tướng là quân ta đỡ phải thiệt hại bao nhiêu nhân mạng… khà khà…”
Văn Lục dương dương tự đắc biện hộ cho mình sau đó tiếp tục “đả kích tinh thần” người cá.
Liên tiếp mất hơn hai mươi tướng, đội quân người cá rất là hoang mang. Đi sâu vào hơn năm trăm mét thì người cá rút cuộc cũng nhìn thấy quân địch. Ở phía trước là hàng trăm chiếc thuyền nhỏ đang xếp thành hàng đón đầu. Chưa kịp có hành động gì thì người đứng trên những chiếc thuyền nhỏ đó giơ cung lên. Chào đón người cá là trận mưa tên xối xả xuống đầu, tử thương thảm trọng. Không nhịn được uất ức cả ngàn người cá gầm lên lao tới phía chiến thuyền thủy quân Đại Việt.
- Anh em xông lên…phải xé xác bọn người “ghê tởm” kia mới hả dạ.
Nhưng cái bọn “ghê tởm” ấy bắn xong thì lủi như quốc về phía sau. Vừa lùi vừa bắn.
Rút cuộc người cá toàn đội bị tiêu diệt, trong khi thủy quân Đại Việt đánh trận này chỉ bị chết hơn ba mươi người do tên lạc lúc đầu đội thuyền chiến của nhà Tống bắn. Hơn ba mươi người này cũng là không kịp đưa tấm chắn lên để đỡ tên mà thôi.
Ngay lúc Văn Lục tưởng cả hai bên rút về “đi ngủ” lấy sức mai “oánh” tiếp thì Kế Nguyên tướng quân lại hạ lệnh: “Hạ quân hai cánh đi trước ra đục những thuyền của nhà Tống, tiếp đó thượng quân ra mép bãi lau bắn tên có lửa vào để yểm trợ cho hạ quân rút lui.”
Nghe lệnh xong Văn Lục cũng há hốc mồm không nói được gì! Lão này càng ngày càng “biến thái”.
Thủy quân Đại Việt lúc này sỹ khí đại trấn, ai ai cũng thần tình hưng phấn, đánh xong hai trận vẫn còn sung sức.
Cả đội thuyền tiền phong và trung quân của nhà Tống lúc này đã co cụm bao bọc chín cái thuyền lương còn sót lại vào giữa. Dương Tùng Tiên lúc này đang đi đi lại trên khoang tàu chỉ huy đợi tin thắng trận của người cá. Lão là người hơn ai hết biết người cá lợi hại thế nào khi ở dươi nước. Nói một trăm người cá có thể đấu với năm trăm quân lính của lão cũng không ngoa. Nhưng mà lão không lường trước được sức mạnh của thủy quân Đại Việt, nhất là đội quân ấy lại có “rắn nước” Kế Nguyên chỉ huy nữa thì quả thật là…
Tất cả thủy quân Tống đang nhìn chằm chằm vào bãi lau sậy, bất cứ một động tĩnh nào đều sẽ được tiếp đón bằng loạt mưa tên. Nhưng người tính không bằng trời tính. Lúc này gần nửa đêm trời nổi gió lớn, bãi lau sậy dập dìu theo từng con gió. Thủy quân Tống mới đầu còn bắn loạn xạ, sau lạnh cóng tay cũng chẳng buồn bắn nữa. Hạ quân Đại Việt lợi dụng gió lay sậy bèn lách mình ra ngoài. Bên trên mặt sông vẫn chẳng có gì biến động. Đang ngồi trên thuyền bên trong vòng vây, một binh lính Tống đang đắc ý, “Có đánh thì vòng ngoài đánh, còn chưa tới lượt thuyền mình ra”. Bỗng nhiên binh lính nọ thấy ào ào bên dưới, tiếp đó là thuyền nghiêng sang một bên, rồi…chìm nghỉm. Những binh lính trên thuyền lớn rớt xuống làm mồi cho những mũi đoản kiếm đợi sẵn…
Hạ quân Đại Việt gần một ngàn người, chia làm mười đội, mỗi đội sấp xỉ một trăm người. Phải dùng một trăm người mới đục thủng một chiến thuyền của Tống thế mới biết thuyền chiến của tống to như thế nào. Chín đội đã đục thủng thuyền, giết quân lính trên thuyền rớt xuống trong thời gian ngắn, tiếp đó tìm đại một cái thuyền mà trốn xuống phía dưới để tránh tên của địch. Cả chín đội hoàn thành xong nhiệm vụ đều thắc mắc không biết mấy tên đội thứ mười kia làm cái gì mà chưa đục xong.
Hóa ra tên đội trưởng đội thứ mười láu cá, chỉ huy cả đội vào tận trung tâm đục thuyền chỉ huy. Nhưng tiếc thay cái thuyền lớn đó không biết chế tạo như thế nào mà không cách nào đục được. Đúng là tham thì thâm mà…
Đội này chưa kịp chuyển sang thuyền khác thì chín đội kia đã gây ra động tĩnh rồi đành dừng tạm ở lại dưới thuyền chỉ huy đó.
Quân Tống lúc này đang căm phẫn, điên cuồng phóng tên xuống nước. Phóng hồi lâu mà chẳng thấy cái xác nào nổi lên cho. Đáng lẽ để phòng chống đục thuyền, nhà Tống đã lôi được hơn ba ngàn người cá đi bảo vệ bên dưới. Bây giờ thì người cá chẳng thấy đâu còn thuyền thì cứ bị đục ầm ầm. Bắn mỏi tay đang tính cử mấy tiểu đội xuống xem thì bỗng nhiên hai bên bờ sông lúc này sáng rực. Tiếp đó là mưa tên bay về phía thuyền chiến nhà Tống làm quân lính lại rối rít chạy ra mạn thuyền bắn tên.
Vừa mới ra bắn được một hồi thì bỗng nhiên mười chiếc thuyền lớn nằm ở hai cánh của thủy quân Tống bỗng nhiên chìm nghỉm.
Hạ quân của Đại Việt được thượng quân yểm trợ rút lui an toàn. Trước khi ra về còn “khuyến mãi” đục thêm mười chiếc nữa mới hả lòng hả dạ chui vào bãi lau sậy.
Dương Tùng Tiên nghe tin xong phun một ngụm máu… ngất lịm. Cả một đêm bị quân Đại Việt quay như chong chóng. Phó soái là Hòa Mân vội vàng truyền lệnh cả đội thuyền gấp rút quay đầu tiến về phía cửa sông cố thủ. Tránh xa cái bãi lau sậy ma quỷ này càng xa càng tốt.
Tới trưa hai hôm sau, Văn Lục lúc này đang ngồi đắc ý rung đùi trên một ngọn núi nhìn về phía biển Liêm Châu. Cả hai ngày hôm trước khi thủy quân Tống vội vã rời rạc rút quân ra cửa biển, cứ tới tối là hạ quân Đại Việt lại ra “thăm hỏi” đoàn thuyền nhà Tống. Hạ quân đục xong, thượng quân yểm trợ rút lui. Mỗi lần ra quân là mười chiến thuyền chìm nghỉm. Quân lính rớt xuống nước bị đoàn thuyền bỏ rơi trở thành những mục tiêu ngắm bắn của những tay cung thủ thượng quân Đại Việt.
Qua hai ngày có tới hơn hai trăm chiến thuyền của thủy quân Tống bị đục thủng bảo sao Văn Lục không đắc ý cho được.
Thủy quân Tống lúc này rút ra tận cửa sông vùng Liêm Châu lập thủy trại cố thủ. Quân Tống lập trại, quân Đại Việt cũng không dễ dàng đục thuyền rồi thêm “khuyến mãi” như trước nên cũng án binh bất động. Nhưng nếu quân Tống muốn dỡ trại tiến vào thì y như rằng thủy quân Đại Việt lại ra thăm hỏi cẩn thận. So tốc độ sao? Đối với tốc độ thuyền to của quân Tống, thủy quân Đại Việt còn không để vào mắt. Chính vì thế thủy quân Tống không tài nào tiến vào để phối hợp với bộ binh như trong kế hoạch đã định được.
Sau này sự việc về trận chiến ở Đông Kênh được coi như một đại sỷ nhục đối với các triều đình Trung Quốc. Một nước mà binh thư phát triển mạnh mẽ, những anh tài đản sinh lớp lớp như Tôn Tấn, Gia cát Lượng…sách vở binh thư tràn đầy, ấy vậy mà bị thủy quân Đại Việt với số quân chưa tới một nửa so với quân Tống xoay như chong chóng. Chính là bại bởi kế, kế trong kế, kế chồng kế của Lý Kế Nguyên tướng quân.
Khi các triều đại sau của Trung Quốc sang xâm lược nước Đại Việt đều tiêu hủy hết các ghi chép về trận đánh này, thậm chí lai lịch và những chiến tích của tướng quân Lý Kế Nguyên cũng bị tiêu hủy cho bằng sạch.
Lúc này tình hình thủy chiến không còn đáng lo ngại. Văn Lục đang hưởng thụ việc đứng phía sau trải tóc cho Vân Nhi, không nhịn được buột miệng:
- Ài! Cũng lớn ra phết rồi đấy!
- Lớn gì cơ?
- Ách! Không có gì!
Vân Nhi đỏ bừng mặt cúi gằm xuống sát ngực. Đúng lúc này một binh sỹ chạy tới hô lớn:
- Văn Lục tiên sinh…Văn Lục tiên sinh, ở bên Như Nguyệt có tin đến. Tướng quân mời tiên sinh về trại thương thảo!
- Ừm! Ta biết rồi!
Văn Lục gật đầu với binh sỹ nọ. Cả thủy quân bây giờ đều sùng bái Văn Lục. Nhất là sau khi hắn cất tay tiêu diệt một lúc cả ba mươi tướng quân của tộc người cá thì tất cả đều coi hắn như người được thần tiên cử xuống giúp thủy quân đánh trận vậy.
Trong doanh trại tiếng Văn Lục quát lên:
- Cái gì? Chúng giám phản bội sao? Một lũ đáng chết!
Ngày mồng tám tháng một, bộ binh Tống chia thành nhiều đường nhỏ đồng loạt tấn công các tỉnh biên giới phía bắc Đại Việt. Các tướng như Nùng Quang Lâm, Nùng thịnh Đức, Sầm Khánh Tân, Vi Thủ An, Tô Mậu, Lưu Ký không biết “bàn bạc” với nhau thế nào mà đều đầu hàng luôn nhà Tống.
Ngày xưa, các tướng lĩnh phía bắc thường được vua gả công chúa cho để gây mối quan hệ giữa các tướng biên giới và triều đình, nhưng mà trong giai đoạn này thì vợ cũng “vất đi” luôn, nói gì tới mối quan hệ này nọ.
Duy chỉ có phò mã Thân Cảnh Phúc dưới sự hỗ trợ của tượng binh do Linh Lang chỉ huy đã anh dũng chặn đánh địch ở ải Chi Lăng. Tư Kỳ là chỉ huy mũi quân Tống này. Gặp quân cưỡi voi kiên cường của Đại Việt cũng phải chịu thiệt thòi lớn. Trận đánh này khiến cho quân Tống cứ nghe thấy voi chiến là sợ run mật, thậm chí còn có vụ vua nhà Tống sau khi giảng hòa, vì thích mấy con voi chiến cống nộp mà trả lại mấy tỉnh phía bắc cho Đại Việt.
Phò mã Thân Cảnh Phúc anh dũng cố thủ ải Chi Lăng làm Tư Kỳ đau đầu bèn sai chia quân làm hai. Đạo quân thứ hai đi vòng ra phía sau rồi dùng chiến thuật “lấy thịt đè người” mới phá tan điểm cố thủ ải Chi Lăng của phò mã. Tuy nhiên nhờ tiểu đoàn voi chiến của Linh Lang, vài nghìn người của phò mã vẫn đột phá vòng vây thoát ra ngoài rừng núi và chuyển sang đánh du kích, thỉnh thoảng lại cho quân Tống một đòn rồi rút lui làm quân của Tư Kỳ ăn ngủ không yên, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Nhờ có sự “trợ giúp” của mấy tướng sỹ phản bội, quân nhà Tống với thế tràn như vũ bão đánh một đường từ tận biên giới đến tận phòng tuyến sông Như Nguyệt của Thái Úy mới phải dừng lại chờ thủy quân tiếp ứng.
Nhiều người tự hỏi tại sao quân Tống không đi vòng qua chỗ khác mà tiến về Thăng Long có phải sự bố trí của Lý Thường Kiệt thành công cốc không?
Quách Quỳ là nguyên soái của quân Tống cũng muốn “đi vòng” vậy lắm nhưng mà nếu đi vòng lên phía tây thì gặp đồi núi trập trùng, cheo leo hiểm trở không biết đến bao giờ mới về đến Thăng Long được. Còn nếu đi về phía đông thì gặp liền mấy con sông lớn vậy thì thà ở chỗ sông Như Nguyệt này đánh trận xong vượt sông là có thể tiến thẳng tới kinh thành Đại Việt. Nhưng mà Lý Thái Úy cũng là một tướng kiêu hùng của Đại Việt, chỉ qua một đêm ông đã tính rõ được đường đi nước bước của quân Tống và sai người lập phòng thủ ngay cái “cửa ngõ” này. Sông Như Nguyệt là một cái “hào” tự nhiên, bên bờ sông lại là dãy núi cao liên miên theo giống như thành lũy. Những chỗ nào thấp ông cho đóng cọc tre lập lũy. Dưới những bãi sông ông lại cho cắm đầy những bãi chông ngầm…
Lúc này hai quân giáp mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đánh nhau cho nên Lý Thường Kiệt vội sai người mời Văn Lục về hỗ trợ. Mấy lão bất tử kia thì chỉ khi Lý Thái Úy nguy hiểm mới ra tay còn lại là ngồi chơi, đánh cờ…nên chẳng nhờ vả được gì. Có mỗi Văn Lục là hăng hái chạy đông chạy tây nên bị gọi về cũng phải.
Văn Lục ra một căn phòng bên cạnh nói cho Bồn Quan trưởng lão tình hình rồi nhờ trưởng lão bảo vệ giùm tướng quân Lý Kế Nguyên nếu gặp nguy hiểm. Bồn Quan trưởng lão từ lúc đi theo thủy quân cứ ngồi trong thuyền như bức tượng vậy, đến cả động đậy cũng chẳng thèm làm Văn Lục cũng hết cách. Nhưng mà năm trưởng lão làm vậy đã là nể mặt Văn Lục và cũng hết lòng với quân dân Đại Việt rồi.
Còn mấy ông tu chân bên Trung Nguyên muốn hỗ trợ thì nằm mơ đi. Triều đình nhà Tống cũng chỉ gom góp rất nhiều thiên tài địa bảo mới mời được mấy môn phái nhỏ yếu của tu chân giúp hành thích vua và trọng thần của Đại Việt mà thôi. Những môn phái tu chân lớn còn không để triều đình nhà Tống vào mắt. Chính vì lý do đó mà trận chiến này chẳng thấy người tu chân nào của Trung Nguyên tham gia cả.
Văn Lục tụ khí bao bọc Vân Nhi và Ngọc Thanh bay vút về phía phủ Thiên Đức, nơi tướng quân Lý Thường Kiệt đóng giữ. Tới đầu sông Như Nguyệt linh thức của Văn Lục trải ra thì phát hiện ở gần Yên Phụ, Thụy Lôi có hơn hai ngàn quân, chủ yếu là nhất lưu giang hồ nhà Tống hình thành mũi tấn công đã chọc thủng phòng tuyến của quân Đại Việt và đang tiến sâu về phía kinh thành Thăng Long.
- Ồh! Nhanh vậy đã đánh sao? Toàn nhất, nhị lưu giang hồ chẳng trách thế đánh như chẻ tre.
Từ sau trận đánh với người cá đầu tiên, tính cách Văn Lục cũng thay đổi nhiều. Hắn không còn bộp chộp như trước. Việc chiến tranh là phải có chết chóc, không thể nào mà toàn quân không tổn hại gì như mấy tiểu thuyết YY của tàu được.
- Văn Lục ca ca…mau lại hỗ trợ đi!
Vân Nhi và Ngọc Thanh cũng phát hiện ra tình hình chiến trường đang cực kỳ bất lợi cho quân Đại Việt nên thúc giục Văn Lục.
- Vân Nhi! Muội phải luyện tới cảnh giới “núi đổ mặt cũng không biến sắc” như của ta nè! Nóng vội là hỏng việc…
- Xí! Ca ca mặt dày…ai hoảng hốt chứ?
Văn Lục ha ha cười to rồi đề thăng tốc độ, như một tia chớp xẹt ngang trời tiến về phía trận đánh xảy ra.
Ở dưới trận đánh, các binh sỹ của Đại Việt tử vong thảm trọng. Tinh binh đến đâu đối mặt với khí công tuyệt đỉnh của giang hồ Tống cũng bị giết dễ dàng.
Nhưng mà hơn hai ngàn người do hai tướng Miêu và Lý cầm đầu này cũng bực bội muốn chết. Luận về thực lực, hai ngàn người này dù tung hoành giữa hai vạn cũng không vấn đề gì. Nhưng gặp mấy binh sỹ “không cần mạng” này của Đại Việt cũng lúng túng không thôi. Chém hắn đứt đôi người rồi hắn vẫn cứ ôm chặt lấy chân của địch rồi mới chết. Mà chết cứng ra đấy rồi gỡ cũng phiền, đấy là chưa kể còn phải chống đỡ các kiểu “tự sát” khác đang tới tấp dồn đến phía trước.
Lúc đầu hơn hai ngàn người còn đang hăng máu, mỗi lần bị ôm lấy thì vận nội công chấn nổ tung xác quân Đại Việt. Nhưng mà về lâu dài thì không ổn, đánh trận không phải như đơn chiến cứ hùng hùng hổ hổ dồn hết sức mà đánh được. Đánh đến gần Yên Phụ thì hai ngàn quân này cũng mệt muốn đứt hơi. Đúng lúc này:
- Ăn của lão tử một đao.
“Ầm…ầm…ầm…”
Chỉ thấy ánh đao dài hơn hai mươi mét bỗng nhiên xuất hiện bổ xuống đất tạo nên một vệt dài sâu tới hơn năm mét. Tất cả những quân Tống đứng trong phạm vi ba mét của ánh đao đều tan thành thịt vụn.
Quân Tống kinh hoàng, trong khi quân Đại Việt sau khi ngẩn ngơ thì gào thét lên vui sướng.
- A! Văn Lục tiên sinh tới rồi. Cuối cùng tiên sinh cũng tới!
- Anh em! Văn Lục tiên sinh tới trợ giúp chúng ta! Tất cả xông lên đánh cho chúng không còn manh giáp…
Ở góc kia còn có binh sỹ nước mắt vòng quanh thì thào:
- A Long đệ đệ…Đệ không chết uổng a! Chúng ta có trợ giúp rồi! Chúng ta nhât định sẽ thắng! Đệ yên tâm mà nhắm mắt a.
Nói rồi rống lên một tiếng, tất cả quân Đại Việt cũng gầm theo, sỹ khí đại trấn, ầm ầm lao lên.
Văn Lục như sát thần đi đến đâu quân Tống tan xác tới đó. Những giang hồ nhà Tống đang sợ mất mật không để ý gì đến xung quanh bị binh sỹ Đại Việt chặt chém không thương tình. Cuộc chiến bỗng nhiên đảo lộn. Binh sỹ Đại Việt lúc đầu như thiêu thân lao vào lửa thì lúc này ào ào lao lên giết địch dễ dàng. Một người trấn địch, hai ngàn người run.
Văn Lục vẫy vẫy lên trời ra hiệu cho Vân Nhi và Ngọc Thanh nãy giờ mải đứng ngẩn ngơ thi thuật. Từ lúc Văn Lục tiến xuống tới giờ vẫn không tới một phút mà quân địch bại như núi lở, dẫm đạp nhau mà chạy về. Đùa à! Đấu với tên này thà tự sát còn hơn. Gặp hắn khó mà toàn thây.
Văn Lục cũng không phải là khát máu mà ra tay tàn nhẫn giết đến nổ tung xác. Chẳng qua đao ảnh của hắn mạnh hơn rất nhiều so với những nhất lưu giang hồ này, chạm vào ai thì tức khắc nổ tung.
Chạy đầu tiên không ngờ là hai tướng Miêu và Lý của quân Tống. Hai người này giờ cũng chân tay run rẫy cắm đầu cắm cổ chạy. Chỉ vài phút hơn hai ngàn quân chỉ còn gần ba trăm người thục mạng chạy về.
Đang giết “hăng say” bỗng nhiên Vi Nhi trong "Mầm Thế Giới" hét lên kinh hoàng:
- Ca ca chạy mau…chạy mau a!
Văn Lục thoáng ngẩn người tiếp đó hắn bật người nhảy vọt sang bên trái hơn hai ba mươi mét, chân chưa chạm đất thì:
“Uỳnh…”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, chỗ Văn Lục vừa đứng, bụi bay mù mịt. Chưa chạm đất lại bị sức ép vụ nổ đẩy vọt thêm hai mươi mét nữa.
- Ca ca….chạy.
Tiếng Vi Nhi vẫn thét lên thảm thiết. Văn Lục không kịp suy nghĩ gì chỉ hành động theo bản năng, chân đạp mạnh xuống đất, bắn thẳng lên trời hai tay vươn ra cắp lấy Vân Nhi và Ngọc Thanh đang đứng cùng nhau rồi đề tụ khí vòng quay ngũ hành không rút đi lực lượng nào. Đang tính vọt đi thì dưới chân chỗ đứng lúc này lại nổ “uỳnh… một tiếng vang vọng đẩy cả ba người lên cao hơn.
Văn Lục cũng chẳng để ý vọt đi như tia chớp biến mất. Vòng tương sinh ngũ hành của hắn mà không rút đi lực lượng thì sau vài giây, tương sinh ngũ hành qua được mấy chục vòng, mấy lão bất tử cũng đừng mong đuổi kịp.
Văn Lục trước khi vút bay đi còn kịp nghe đằng sau một tiếng gầm lên dữ dội: