Y Đình hong khô quần áo, không thấy bà chủ sai bảo nàng, lập tức tới bên ngoài thư phòng lầu tây, nhìn từ khe cửa sổ quan sát, thấy một thiếu gia mặc bộ quần áo xanh ngọc, vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc còn rối bù, hai tay để sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, trong miệng lẩm nhẩm gì đó không ngừng.
Y Đình không biết chữ, nhưng thấy bộ dạng thiếu gia kia đang tập trung suy nghĩ một việc gì đó, hiển nhiên không phải là lời nói nhảm, chắc chắn là đang ngâm thơ ca, thầm nghĩ:
“Thiếu gia tiến bộ rồi, rõ ràng là biết chữ, ta có thể nói chuyện Trương Đại Xuân với thiếu gia, tránh cho bà chủ nghe theo gièm pha của Trương Đại Xuân để gả ta cho Trương Thái, ta lấy ai cũng không lấy Trương Thái làm chồng, dựa vào đào khoét tiền tài của chủ nhà mà làm trái với lương tâm, Y Đình ta cảm thấy ghê tởm.
Y Đình muốn đợi thiếu gia ngâm xong rồi mới đi vào, nhưng đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, miệng thiếu gia vẫn thao thao bất tuyệt, cái gì xuân năm này, hạ năm ấy không dứt, dường như chỉ có một lần mà giở sách đi giở lại, không đợi nàng đi vào, lại bắt đầu ngâm nga tiếp.
Y Đình không thể chờ tiếp, nhẹ nhàng gõ vào khung cửa, gọi:
- Thiếu gia ….
Trương Nguyên đang ôn tập lại “Xuân Thu cốc lương truyện sơ” mà hai ngày trước hai vị môn khách Chiêm và Lưỡng đọc cho hắn nghe , ôn tập cho biết nhiều cái mới, ngâm nga đã làm thông nhiều nội dung trong tác phẩm, nghe thấy đại a đầu Y Đình gọi, lập tức xoay người hướng ra cửa, nói:
- Y Đình à, có chuyện gì?
Y Đình đi vào thư phòng, hướng Trương Nguyên vén áo thi lễ, nói:
- Thiếu gia, tiểu tỳ có chuyện phải bẩm báo cho công tử biết, chính là việc nhà Trương Thái.
- Ah.
Trương Nguyên nhướn lông mày, ngồi vào trên ghế, nhìn Y Đình nói:
- Ngươi nói.
Bộ dạng cử chỉ của thiếu gia rõ ràng là một đại nhân, trong lòng Y Đình lo lắng không yên đã bình tĩnh một chút, nói:
- Chính là xem xét chuyện tô thuế của tá điền tại điền trang Giám Hồ, Trương Đại Xuân kia.
Vũ Lăng bước nhanh tiến vào, nói:
- Thiếu gia, Phạm Trân tiên sinh cầu kiến, còn dẫn theo Thu Lăng.
Trương Nguyên nói:
- Mời Phạm tiên sinh đến ngồi tiền sảnh trước, ta lập tức sẽ đến.
Đợi sau khi Vũ Lăng đi, lúc này mới nhìn Y Đình nói:
- Ngươi nói chi tiết một chút xem.
Y Đình lập tức đem chuyện nàng biết về Trương Đại Xuân cấu kết với tá điền lấy lý do mất mùa để giao thiếu tiền thuế, Trương Nguyên hỏi:
- Mẹ của ta biết việc này không?
Y Đình nói:
- Cũng biết một ít, nhưng thái thái có nể trọng Trương Đại Xuân là một nhà trong địa phương, không tiện trở mặt, sợ không có ai xử lý Điền trang.
Trương Nguyên gật nhẹ đầu, hỏi:
- Y Đình, sao ngươi lại muốn nói với ta việc này, ta mới mười lăm tuổi.
Y Đình nói:
- Mười lăm tuổi cũng là chủ nhà, thiếu gia rồi sẽ lớn lên, nguyên nhân đấy là rất nghiêm trọng, khi tiểu tỳ vừa rồi giặt áo ở giếng, nghe Trương Thái muốn cha hắn gặp thái thái nói chuyện cầu hôn, đem tiểu tỳ gả cho hắn, tiểu tỳ không muốn, tiểu tỳ không muốn sống trong một nhà với loại người làm tổn hại chủ nhà như thế.
Trương Nguyên đứng lên nói:
- Được, ta đã biết, ngươi về lầu nam trước đi, ta sẽ có tính toán, sẽ không để cho ngươi bị gả cho Trương Thái đâu.
Y Đình đi rồi, Trương Nguyên vội vàng buộc tóc, đeo cái khăn Lăng Vân, đến tiền sảnh gặp Phạm Trân.
Phạm Trân vừa thấy Trương Nguyên, khẩn trương đứng dậy vái chào, nói:
- Giới tử thiếu gia, Phạm mỗ đặc biệt đến bái tạ, vốn định mở tiệc chiêu đãi Giới tử thiếu gia ở tửu lầu, lại sợ bà nội ở quý phủ trách cứ, ha ha.
Phạm Trân năm mươi tuổi mà vẫn rất tươi trẻ, trên mặt xuân sắc, nói như vậy để biết Thu Lăng hầu hạ rất tốt.
Thu Lăng đứng ở bên cạnh Phạm Trân quỳ tạ ơn Giới Tử thiếu gia cứu giúp, cũng nói phải đi vào sân khấu đầu lạy tạ thái thái, Trương Nguyên lập tức bảo Thỏ Đình dẫn Thu Lăng đi vào, Trương mẫu Lã thị mới đầu không biết vì sao, đợi nghe Thu Lăng nói ngọn nguồn, rất mừng, việc này đứaa con xử trí vô cùng tốt, nói cách khác, nhưng bà không chịu để cho Thu Lăng ở lại hầu hạ con mình, vì con mình mới có mười lăm tuổi.
Ở tiền sảnh Phạm Trân dâng lên hai mươi lượng bạc để tạ ơn, Trương Nguyên cười nói:
- Phạm tiên sinh không cần đa lễ, ta đây cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Không chịu nhận.
Phạm Trân là người thông minh, trải qua lúc này, có thể thấy rõ ràng thanh niên này là một người cực kỳ thông minh, quả thật nói với người thông minh phải nói thành thật, nói thẳng:
- Chỉ là hai mươi lạng bạc làm sao có thể có giá trị được bằng Thu Lăng, Phạm mỗ chịu nhiều ân huệ của thiếu gia rồi, đây chỉ là thể hiện lòng biết ơn của ta, nếu thiếu gia không đồng ý nhận, như vậy Phạm mỗ hổ thẹn muốn chết.
Trương Nguyên khẽ mỉm cười, không từ chối nữa, nói:
- Ta có một chuyện muốn Phạm tiên sinh giúp đỡ.
Phạm Trân vội hỏi:
- Mời thiếu gia nói, chỉ cần Phạm mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ có gắng hết sức.
Trong lòng có chút lo lắng, không biết Trương Nguyên nhờ ông giúp việc gì?
Trương Nguyên liền nói chuyện gia nổ kể khấu trừ tiền thuế ruộng của Trương Đại Xuân, xin Phạm Trân giúp hắn điều tra một chút.
Phạm Trân vừa nghe đến việc này, chợt cảm thấy nhẹ nhõm, bộ dạng lập tức hiện ra vẻ căm phẫn, nói:
- Gia nô nhà này thật đáng giận, Giới tử thiếu gia yên tâm, việc này nằm trong phạm vị của Phạm mỗ, trong vòng mười ngày, nhất định sẽ có một câu trả lời cho thiếu gia.
Chỉ cần chuyện không hao phí nhiều tiền bạc, Phạm Trân sẽ cố gắng cống hiến sức lực, trước tiên là vì ơn huệ, sau đó là vì Phạm Trân cảm thấy Trương Nguyên không phải người bình thường, nếu có một ngày trở nên nổi bật, vậy thì Phạm Trân ông cũng có thể.
Trương Nguyên nói:
- Trước tiên ta xin tạ ơn Phạm tiên sinh, khi Phạm tiên sinh điều tra nghe ngóng việc này không nên kinh động đến Trương Đại Xuân.
Phạm Trân nói:
- Việc này Phạm mỗ biết.
Vừa nói chuyện được một lúc, Thu Lăng đi ra, Trương mẫu Lã thị còn tặng Thu Lăng một cái váy tô tốt lục bút và đồ trang sức, cái gọi là tô tốt, chính là kiểu dáng Tô Châu lưu hành, khắp Giang Nam bắc đều lưu hành kiểu dáng Tô Châu.
*****
Mấy ngày sau, Trương Nguyên vẫn ở nhà đọc sách, đồng thời chờ tin tức của Phạm Trân, mấy ngày qua hắn đọc sách của Chiêm Sĩ Nguyên và một vị khác là môn khách họ Ngô, Tây Trương nhiều môn khách, Phạm Trân có việc không thể tới, tự có người khác gánh vác, một ngày năm tiền bạc.
Tố môn khác tống tiền cũng không phải là dễ dàng như vậy, một môn khách không tầm thường tiêu chuẩn là: có thể viết một số chữ tốt, hơi tài nghệ cũng không kiêu ngạo, tửu lượng nhất định cũng tốt, khi cần thiết cũng có thể ngâm hai loại thơ gần giống nhau, còn phải dò xét chủ nhân yêu thích cái gì, cờ vua, cờ vây, làm trò vui…
Vị môn khách họ Ngô này viết một số thể chữ Nhan rất tốt, Trương Nguyên thấy viết chữ rất nhàn hạ, liền hướng xin môn khách họ Ngô dạy thư pháp, hắn thật sự không có hy vọng xa vời trở thành những nhà thư pháp nổi tiếng như Từ Văn Trường, Đổng Kỳ Hưng, Vương Đại , nhà thư pháp lớn cần có thiên tư và sự khổ luyện hàng ngày, hắn không có nhiều thời gian như vậy, văn hóa cuối thời Mình rõ ràng đang rất cường thịnh, tài tử xuất hiện lớp lớp, hắn không có giỏi về cầm kỳ thư họa , làm như vậy là dối người gạt ta, mục tiêu của hắn là khoa cử, nhưng chữ bút lông rất bất lợi cho khoa cử, Phạm Trân từng nói có đồng hương nào của y làm văn bát cổ rất giỏi, vốn là có thể đậu tú tài, chỉ là chữ viết rất kém, bị quan Đề Học truất quyền ngay tại chỗ.
Chữ viết của Trương Nguyên bây giờ cũng rất kém, bởi vì trước kia Trương Nguyên ham chơi, không luyện chữ, thực ra Trương Nguyên viết bút máy của bốn trăm năm sau không tệ, bút lông gần như không sờ qua, cho nên nhất định phải rèn chữ, không cần nổi tiếng, cuối cùng cũng phải có quy củ, không thể để cho quan chấm bài thi vừa nhìn thấy đã nhăn mày, chữ là mặt người, không cần đẹp trai nhất, nhưng không thể để cho người ta vừa thấy đã ghét.
Thời gian dài đọc sách, luyện chữ đã trôi qua, thời gian luyện chữ cảm thấy ngày dài hơn, nhưng chớp mắt đã vượt qua lễ Vu Lan, qua rồi mười tám lần mặt trời lên cao giờ Ngọ giờ Thìn, một người hầu nam trẻ tuổi bên kia Tây Trương đến, nói Tông Tử thiếu gia mời Giới Tử thiếu gia đi du viên, Trương Nguyên đi bẩm báo với mẫu thân biết, Trương mẫu Lã thị biết đứa con ở nhà mấy tháng buồn, hiện tại mắt cũng cơ bản đã khỏi, cho đi ra ngoài giải sầu cũng cũng tốt, liền dặn dò con ra ngoài không nên tranh chấp cùng người khác, để lại cái đẹp trong mắt người ta, đi sớm về sớm.
Trương Nguyên dẫn theo tiểu hề nô Vũ Lăng đi ra, đi theo gã hầu ở Tây Trương đi về phía Thành Tây, không xa, khoảng ba dặm.
Lâm Viên là do tổ phụ của Trương Đại Trương Nhữ Lâm xây dựng năm trước, Trương Nhữ Lâm bãi quan ở nhà, tích trữ vũ nữ, xây dựng lâm viên, theo đuổi việc hưởng lạc, chi phí xây Lâm vườn không dưới vạn kim, Lâm viên dựa vào núi sông, hành lang dài cầu khúc, mới đầu xây dựng từng có hai ông già dạo chơi, một người nói đây thực sự là Bồng Lai tiên cảnh, người kia thì lắc đầu nói, chỉ sợ Bông Lai tiên cảnh cũng không đẹp được như vậy.
Trước kia Trương Nguyên chưa từng đi đến nơi này, đây là lần đầu tiên.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Giới Viên nằm bên bờ hồ Bàng Công ở thành tây Long Sơn, tục truyền hai nghìn năm trước Việt Vương Câu Tiễn luyện thủy quân tại hồ Bàng Công này, nay trở thành hồ hoang không chủ, tổ phụ Trương Đại là Trương Nhữ Lâm mua hơn mười mẫu đất bên cạnh hồ, sai thợ thủ công bố trí khéo léo, mượn thế Long Sơn, sử dụng nước hồ Bàng Công, khiến cho lâm viên vẻn vẹn có mười mẫu đất mà dường như phảng phất có hơn mấy chục mẫu rộng lớn, đứng ở bờ phía đông Bàng Công nhìn ra, sông núi vây quanh, đình đài lầu các, đúng như tiên cảnh.
Trương Nguyên để người hầu ở Tây Trương đi trước, hắn và Vũ Lăng đi theo sau, “ Mẫu Đơn Đình” (hay còn gọi là Hoàn hồn ký) còn chưa bắt đầu diễn, không vội, chậm rãi đi ven hồ Bàng Công, nhìn ngắm một chút.
Đang chậm rãi ngắm nhìn phong cảnh sông núi, chợt nghe có người kêu lên cách đó không xa:
- Giới tử, Giới Tử ca, mắt huynh khỏi chưa?
Trương Nguyên nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười bốn mười năm tuổi chạy tới trước mặt, mặt tròn, mắt nhỏ, cười hì hì, Trương Nguyên nhớ rõ đây là em họ bên Đông Trương tên là Trương Định Nhất, bằng tuổi hắn, nhưng kém hắn ba tháng, học tập ở trường xã phía sau cung Phủ Học, trước kia hai người cũng thường chơi đùa cùng nhau.
Trương Định Nhất chạy tới, giơ tay đong đưa trước mặt Trương Nguyên, hỏi:
- Giới tử ca, ngươi có nhìn thấy ta không?
Trương Nguyên cười nói:
- Nhìn không thấy, ngươi học được thuật ẩn thân từ khi nào vậy?
Trương Định Nhất cũng cười, nói:
- Mắt của Giới Tử ca lành hẳn rồi, mừng quá à, mời tiểu đệ ăn kẹo quả đi.
Trước kia Trương Nguyên thích ăn kẹo quả, nên suy đoán là trong túi áo có món đồ ngọt này.
Trương Nguyên nói:
- Con mắt không tốt, không ăn kẹo quả được.
Trương Định Nhất “ Ồ “ một tiếng, hỏi:
- Giới tử ca đang đi đâu vậy?
Tiểu hề nô Vũ Lăng mau mồm mau miệng, đáp:
- Thiếu gia Tông tử bên Tây Trương và Yến Khách thiếu gia mời thiếu gia nhà ta đi dạo chơi công viên xem kịch vui.
Vũ Lăng có chút đắc ý, lúc nói chuyện còn không nhớ là bên hông đang cầm hai mươi lạng bạc, chẳng phải là Phạm Trân tặng thiếu gia hai mươi lạng bạc ấy ư, thiếu gia đem bạc giao cho thái thái, thái thái lại giữ lại cho thiếu gia năm lượng bạc tiêu vặt, Vũ Lăng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, trước kia tiền tiêu vặt một tháng của thiếu gia mới có nửa lạng bạc.
Trương Định Nhất nghe thấy đi dạo chơi công viên xem cuộc vui, lập tức đôi mắt nhỏ trừng lớn, kêu lên:
- Không có mời ta, ta cũng phải đi.
Trương Nguyên nói:
- Vậy cùng đi chứ.
Trương Định Nhất lại có chút bận tâm, nói:
- Trương Yến Khách không mời ta, gặp ta sẽ đuổi ta đi đấy.
Trương Ngạc không thích Trương Định Nhất, trước kia chỉ cần Trương Nguyên theo đuôi, chứ không thèm Trương Định Nhất.
Trương Nguyên nói:
- Không sao đâu, đều là huynh đệ cùng dòng họ, chỉ cần tới lâm vườn không đá cây hái hoa là được.
Trương Định Nhất đi từ từ theo Trương Nguyên, nghe thấy tiếng dây đàn ngân nga từ phía xa Giới Viên, Trương Định Nhất nôn nóng, nói:
- Giới Tử ca, nhanh lên đi, bắt đầu diễn rồi.
Không đợi Trương Nguyên bước nhanh hơn, y đã chạy trước, chỉ trong chốc lát đã đến bên ngoài Tiểu Mi Sơn.
Tiểu Mi Sơn chính là cánh cửa vào trong Giới Viên, cây trúc thấp thoáng, tường tre rào, Trương Đại, Trương Ngạc, Trương Trác Như của Tây Trương đang nghênh tiếp khách ở cửa vườn, Trương Ngạc phe phẩy quạt xếp, thoáng thấy Trương Định Nhất thò đầu nhìn ra, quát một tiếng:
- Làm gì vậy!
Trước kia Trương Định Nhất đã bị Trương Ngạc đánh, nên sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, chạy đến trước mặt Trương Nguyên cầu xin nói:
- Giới tử ca, Trương Yến Khách đáng ghét, không cho ta vào vườn.
Trương Nguyên nói:
- Không cho ngươi vào vườn vậy ngươi đi trở về đi nhé.
Đương nhiên Trương Định Nhất không chịu trở về, đi theo Trương Nguyên, Vũ Lăng đến cửa Tiểu Mi Sơn, thấy Trương Tông Tử, Trương Yến Khách đều chào hỏi Trương Nguyên rất nhiệt tình, Trương Ngạc phát hiện ra y rồi, lúc này chỉ trừng mắt nhìn y, không đuổi y đi.
Trương Đại nét mặt hớn hở, thoải mái cởi mở, dễ dàng kết giao bằng hữu, nhìn Trương Nguyên nói:
- Giới tử, ta giới thiệu cho ngươi mấy bạn cùng học sắp cùng ta thi hương, vị này chính là Thượng Ngu Nghê Nhữ Ngọc, thư họa thông suốt, là người thích sự thanh khiết, ngàn vạn lần không nên nhổ đờm trước mặt, ha ha.
Trương Nguyên nhìn Nghê Nhữ Ngọc, khoảng hai mươi tuổi, tơ đỏ buộc tóc, áo bào màu sáng, quả thực trang điểm đẹp giống như phái nữ, hắn biết cuộc sống của sĩ tử cuối đời Minh hào nhoáng phóng đãng, trang phục cũng thường hoa hòe rực rỡ như phái nữ, lúc đương thời có bài vè châm chọc việc này:
- Hôm qua đến thành Quách, về nước mắt đầy áo, người toàn thân nữ y, lộ vẻ người có học.
Cho nên bộ dạng Nghê Nhữ Ngọc cũng không gì là lạ.
Trương Đại lại chỉ vào một vị thanh niên sĩ tử hơn hai mươi tuổi nói:
- Vị này chính là Hộ Kê Diêu Giản Thúc, tinh thông văn bát cổ, kiêm sở trường vẽ tranh.
Cuối cùng Trương Đại giới thiệu Sơn Âm Trương Thị có quan hệ thông gia với con cháu bổn huyện Kỳ Thị, Kỳ Dịch Viễn và Kỳ Hổ Tử, hai người này là anh em họ, Kỳ Dịch Viễn mười tám tuổi, Kỳ Hổ Tử mới mười một tuổi.
Kỳ Hổ Tử tuổi còn nhỏ cũng đội khăn vuông, vẻ mặt thì nghiêm túc, Trương Đại kéo tay y và nhìn Trương Nguyên nói:
- Giới Tử, vị này Kỳ Hổ Tử thần đồng đệ nhất bổn huyện, năm trước chín tuổi đã liên tiếp thi hai ải thi huyện, thi đạo, vốn có thể qua kỳ thi đạo, nhưng quan Đề Học nói Hổ Tử tuổi còn nhỏ, cần rèn luyện thêm một chút, đồng ý khoa thi kế sẽ tuyển chọn y.
Đứng bên Kỳ Hổ Tử là đường huynh Kỳ Dịch Viễn cười nói:
- Hổ Tử là tiểu thần đồng, Tông Tử là đại thần đồng, hôm nay hai đại thần đồng tập trung ở bổn huyện, có thể nói là hội lớn rồi.
Mọi người đều cười, chỉ có Kỳ Hổ Tử nhỏ tuổi nhất là không cười.
Trương Nguyên quan sát Kỳ Hổ Tử, thầm nghĩ:
- Vị này chính là Kỳ Bưu Giai à, ta nhớ y là tiến sĩ trẻ tuổi nhất, mười bảy tuổi đã là tiến sĩ, mười bảy tuổi thì đọc được bao nhiêu sách, có bao nhiêu sự từng trải chứ, chỉ có thể nói là có thiên phú viết văn bát cổ hoặc là nói có bí quyết.
Trương Ngạc chỉ vào Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Chư vị, vị đệ cùng họ ta đây cũng là thần đồng, ba tháng trước bị đau mắt, không ngờ trong cái họa có cái may, sau giấc ngủ tự nhiên lại thông minh hẳn, hiện tại có thể nghe qua là thuộc, giờ còn có thể bịt mắt đánh cờ vua, chợi cờ vây , ngay cả Tông Tử đại huynh ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đám người Nghê Nhữ Ngọc, Diêu Giản Thúc cũng biết không thể tin lời Trương Ngạc nói, cùng kêu lên hỏi Trương Đại:
- Tông tử huynh, chuyện này là sự thật sao?
Trương Đại cười gật đầu chứng thực:
- Đúng là có chuyện này.
Nghê Nhữ Ngọc nói:
- Tại hạ muốn thử một lần, không biết ý Giới Tử hiền đệ như thế nào?
Kỳ Dịch Viễn cũng nói phải thử đánh cờ mồm với Trương Nguyên một chút.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Các nhân huynh, hôm nay đến là để dạo chơi công viên nghe hát kịch, không phải cố tình đến để thi tài đánh cờ của ta mà.
Trương Đại cười to, nói:
- Trước tiên là dạo chơi công viên, sau đó là nghe nhạc, cuối cùng là chơi cờ.
Lập tức Trương Ngạc dẫn mọi người trèo lên Tiểu Mi Sơn, lên trên Vấn Đài, đi qua hành lang Lâm Thủy, vượt qua Cầu Khúc, ngồi ở Lư Hương Đình.
Bên trái Lư Hương Đình là một mảnh rừng trúc, rừng trúc có cả cây ô-liu, khi vào đầu thu, lá cây ô-liu bắt đầu ố vàng đỏ lên, xen kẽ với lá xanh trong rừng trúc trông rất là bắt mắt.
Nghê Nhữ Ngọc, Diệu Giản Thúc ngắm cảnh không thôi, ước hẹn phải dùng cảnh này để vẽ tranh.
Tiếng sáo du dương từ bên kia rừng trúc truyền đến, còn có tiếng tiêu nhịp trống, nghe như tiên nhạc mờ mịt.
Trương Đại đứng lên nói:
- Sắp bắt đầu mở màn kịch rồi, chúng ta đi qua đi.
Trương Nguyên cùng mọi người đi xuyên qua đường mòn ở rừng trúc, đi tới Hà Sảng Hiên.
Hà Sảng Hiên là nới được xây dựng khá tập trung trong Giới Viên này, nơi đây có Hà Sảng Hiên, Thọ Hoa Đường và sân khấu kịch, Hà Sảng Hiên có sức chứa khoảng hai ba mươi người, ngồi ở Hà Sảng Hiên là có thể nhìn thấy kịch diễn trên sân khấu cách xa cả một hồ nước xanh biếc.
Phan Tiểu Phi son phấn đầy mặt đi lại xin chỉ thị của Trương Đại xem đã bắt đầu diễn hay chưa, sau khi nhận được câu trả lời vội vàng quay lại sân khấu, rất nhanh, tiếng nhạc khúc, sanh, tiêu, đàn tam huyền, nhạc đệm tỳ bà trỗi lên, một lão bà lên đài khai xướng.
- Mang xử phao nhân nhàn xử trụ.
Bách kế tư lượng, một cá vi hoan xử.
Bạch nhật tiêu ma tràng đoạn cú,
Thế gian chích hữu tình nan tố.
Ngọc mính đường tiền triều phục mộ,
Hồng chúc nghênh nhân,
Tuấn đắc giang sơn trợ.
Đãn thị tương tư mạc tương phụ,
Mẫu đan đình thượng tam sinh lộ
Dịch ý:
-Rời khỏi quan trường tìm nhãn rỗi,
Trăm ngàn nghĩ suy, không trốn nào là vui,
Ban ngày đọc sách tình và ái
Thế gian chỉ mỗi tình khó nói
Trước Ngọc Mính đường ngày lại đêm,
Nến đỏ đón người,
Núi sông sinh giai nhân,
Thế nhưng ngày nhớ đêm mong
Đường tam sanh trên đình mẫu đơn (truyền thuyết có đá tam sanh: nam nữ khắc tên mình lên trên đá, tình yêu họ sẽ hẹn ước ba đời)
Khúc sáo thổi qua, nhịp trống vang vọng, lão bà thay đổi giọng điệu lại hát.
-Đỗ bảo hoàng đường, sinh lệ nương tiểu tả, ái đạp xuân dương.
Cảm mộng thư sinh chiết liễu, cánh vi tình thương.
Tả chân lưu ký, táng mai hoa đạo viện thê lương.
Tam niên thượng, hữu mộng mai liễu tử, vu thử phó cao đường
Dịch ý:
-Hoàng đường Đỗ Bảo, sinh tiểu thư Lệ Nương, yêu vườn xuân rực rỡ.
Xúc động trước giấc mộng chàng thư sinh hái liễu, không ngờ sinh tình thương cảm.
Từ đó đạo viên tang mai hoa thê lương. Trên ba năm, có giấc mộng mai liễu, bái cao đường tại nơi đây.
Trương Nguyên nhắm mắt lại, tĩnh tâm lắng nghe, tay phải đặt lên trên đùi, nhẹ nhàng gõ theo nhịp, trong lúc nhất thời mùi thơm hoa cỏ như mùi rượu.
Buổi sáng đầu thu, ánh nắng tươi sáng, gió mát thổi đến, nước hồ dậy sóng, thật sự là khoản thời gian nhàn nhã.
- Hiện tại vì chúng ta còn sống, vì lúc này còn sống, đây không phải là qua được ngày nào hay ngày đó, mà là cảm nhận hương vị thật sự của cuộc sống.
Lúc này Trương Nguyên cảm thấy mình cách xa mọi chuyện trong lịch sử, hắn không cần lo âu, không cần sốt ruột, chậm rãi thưởng thức, kiên trì một cách đơn giản, tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, bởi vì con bướm vỗ cánh, đã đem cơn lốc đến.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
《 Mẫu đơn đình hoàn hồn ký 》có năm mươi lăm hồi, sáng nay đương nhiên không thể tái diễn toàn bộ vở kịch, tiết mục diễn của danh kỹ “ Khả Xan Ban” do Trương Đại yêu cầu là < Tiêu mục>, < Ngôn hoài>, Huấn nữ>, < Diên sư>, < Kinh Mộng> và < Minh Phán>, tổng cộng diễn sáu hồi, bốn hồi đầu diễn xuất tương đối ngắn, sẽ qua rất nhanh, đợi cho tới hồi của < Kinh Mộng> tinh thần của Trương Nguyên và đám người mới phấn chấn hẳn lên, khi vai diễn Đỗ Lệ nương của Vương Khả Xan hát nhấn lên, thật có sức lay động trái tim.
“Mộng hồi oanh chuyển
Loạn sát niên quang biến.
Nhân lập tiểu đình thâm viện
Hiểu lai vọng đoạn mai quan, túc trang tàn...tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, muộn vô đoan...
(Giải thích: Đoạn này nói đến Đỗ Lệ Nương nằm mộng gặp Liễu Mộng Mai và tương tư chàng)
Trương Ngạc cười lén nói:
- Nàng này đang tương tư rồi, ha ha
Trương Đại khen nói:
- Khả Xan vốn có giọng thanh, thật đi sâu vào lòng người, tiến bộ hơn những năm đầu.
Sau khi diễn Du Viên Kinh Mộng tiếp đó là diễn < Minh Phán>, hồi kịch này thật náo nhiệt, mặt hoa to, mặt hoa nhỏ, vai hề, vai bà già, lão mạt, tiểu thiếp hóa trang bôi đen lên sân khấu, đám người Trương Định Nhất, Vũ Lăng cảm thấy đây là hồi kịch thú vị nhất, đang chăm chú theo dõi, chợt có một tên hầu nam trẻ chạy tới, nói với Trương Đại:
- Tông tử Thiếu gia, có chuyện không hay rồi, đại lão gia đem người tới du viên rồi.
Trương Đại cũng giật mình:
- Ông nội chẳng phải đi hội kê thăm bạn bè sao, sao có thể về được.
Chủ trương chuyển tới du viên xem kịch là của gã, hoàn toàn chưa nhận được sự đồng ý của trưởng bối trong nhà, nếu bình thường thì cũng chẳng sao, nhưng hiện tại lúc này không thích hợp, bởi tháng sau là kì thi hương, kì thi hương ba năm một lần quan trọng như thế, không ở trong thư phòng ôn tập, lại tụ tập bạn bè uống rượu nghe nhạc, chẳng phải là bỏ bê việc học sao.
Trương Nhạc cũng sợ ông nội trách mắng vội nói:
- Đại huynh, chúng ta mau chuồn đi thôi.
Trương Đại nhìn thoáng một cái nhưng vẫn đang chăm chú nghe Nghê Nhữ Ngọc, Diêu Giản thúc và đám người hát kịch, lắc đầu nói:
- Ta đây làm gì còn mặt mũi nào, cứ để ông nội mắng cũng được, không cần kinh động gánh hát, tiếp tục diễn, ta đi gặp ông nội.
Trương Đại ra ngoài Hà Sảng hiên, đi thẳng đến cửa vườn Tiểu Mi sơn, lại chưa gặp được tổ phụ, hỏi mới biết ông nội và mấy người bạn đã vào trong vườn rồi, đường đi trong khuôn viên được thông nhau, ông nội đi tới từ một lối khác.
Trương Đại quay trở lại vườn, từ Trinh Lục cư đi vòng qua Hà Sảng hiên, thấy ông nội đã tới Thọ Hoa Đường bên cạnh Hà Sảng Hiên hiên, Trương Ngạc, Trương Trác đang co đầu rụt cổ ở bên này Hà Sảng Hiên chuẩn bị đi ra nghe mắng, vở < Minh Phán> trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn.
...
Trương Nguyên đứng dậy, nhìn tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm đi tới, Trương Nhữ Lâm tuổi gần sáu mươi, dáng người hơi mập, mặt tròn xoe trông như phú ông, người trung niên đứng cạnh ông có dáng cao gày đang mặc áo cà sa, người này sống mũi cao, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt lúc nào cũng kèm theo nụ cười, đằng sau người trung niên này là một thiếu niên, đầu đội khăn, mặc áo dài màu tím, giày lụa sạch sẽ, dung mạo tuấn tú.
- Còn muốn diễn thêm hồi nào nữa không?
Trương Nhữ Lâm mở miệng nói
Trương Đại có chút lúng túng đáp
- Bẩm ông nội, vở này có sáu hồi, đã diễn hết rồi ah, Tôn nhi vì mấy ngày hôm nay đọc sách viết văn có chút mệt mỏi, liền mời mấy vị bằng hữu cùng thi hương đến vườn nhà giải sầu.
Trương Nhữ Lâm nói:
- Mấy người này đều là những sinh đồ trong kì thi hương sắp tới đó sao, ồ, có cả Dịch Viễn, Hổ Tử cũng ở đây sao.
Kỳ Dịch Viễn, Kì Hổ Tử, Nghê Nhữ Ngọc, Diêu Giản thúc tiến lên thi lễ với Trương Nhữ Lâm, Nghê Nhữ Ngọc, Diêu Giản Thúc đang ở Thiệu Hưng có chút danh tiếng, Trương Nhữ Lâm cũng từng nghe tới tên tuổi của hai người này rồi, liền mỉm cười đáp lễ, đợi cho tới khi Trương Nguyên, Trương Định Nhất tiến lên phía trước, Trương Nhữ Lâm đều không nhận ra hai người tộc tôn Đông Trương, chỉ khoát tay, nói với người trung niên cao cao gày gày:
- Hước Am, Tôn bối không biết đúng sai, sắp tới kì thi hương, còn uống rượu nghe nhạc, thật hoang đàng.
Người nam trung niên này cười nói:
- Đọc tử thư cũng không có tác dụng, mà học vấn bắt nguồn từ rượu và kịch mà ra, Lý Bạch uống rượu làm thơ cũng được hàng trăm bài, < Mẫu đơn đình > của Thang Nhược sĩ đúng là chữ nào cũng như châu ngọc, có nhiều tri thức, có tình tiết thật ở đó.
Trương Nhữ Lâm lắc đầu cười, nói với Trương Đại Lâm:
- Hôm nay để các ngươi gặp gỡ với một danh sĩ
chỉ về phía người trung niên kia nói:
- Vị đây chính là tiến sĩ trẻ tuổi nhất Sơn Dương ta Vương Lý Trọng, hiệu là Hước Am.
Vương Tư Nhâm xua tay cười nói:
- Lệnh tôn Trương Tông Tử năm nay mười sáu tuổi, nếu thi hương, hội liên tiếp, mới là mười bảy tuổi, ta sao có thể bì được, huống chi ta hai mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, năm nay ba mươi chín tuổi, vẫn còn là một người quê mùa.
Vương Tư Nhâm năm đầu đảm nhận tri châu, bị buộc tội bãi quan, tháng trước mới quay trở về Thiệu Hưng.
Trương Nhữ Lâm cười nói:
- Tông tử tài nghệ chưa đủ, năm nay nếu muốn trúng kì thi hương quả không dễ, còn muốn mời Hước Am chỉ giáo thêm, thời văn của Hước Am trứ danh thiên hạ.
Trương Nguyên nghe nói nam tử trung niên này chính là Vương Tư Nhâm, có chút vui bất ngờ, trước khi Kì Bưu Giai đỗ tiến sĩ trước mười bảy tuổi, Vương Kì Nhâm đỗ tiến sĩ năm hai mươi tuổi chính là một tấm gương thiếu niên nổi danh, “ Ngũ thập thiếu tiến sĩ tam thập lão Minh Kinh”, câu nói này tuy chỉ khoa cử đời Đường Tống nhưng cũng được sử dụng ở Triều Minh, kì thi tiến sĩ khó đỗ, năm mươi tuổi có thể đỗ được tiến sĩ cũng được coi như niên thiếu rồi, có lão Hiếu Liên thi đậu tiến sĩ chẳng bao lâu sau đã không thể cử động được, hoặc đã đi đời nhà ma rồi.
(Ngũ thập thiếu tiến sĩ, tam thập lão Minh Kinh: Năm mươi tuổi đỗ tiến sĩ vẫn coi là trẻ; ba mươi tuổi đỗ Minh Kinh đã coi là già)
Trương Đại và mọi người lần lượt chào Vương Tư Lễ, nói:
- Đều là những thiếu niên tài năng tuấn tú, ta có thể lĩnh ngộ câu < Mẫu đơn đình hoàn hồn ký> được chứ?
Trương Đại, Trương Ngạc và mọi người không ai dám lên tiếng, sợ ông nội Trương Nhữ Lâm trách móc, dẫu sao < Mẫu đơn đình> cũng bị không ít người coi đó là khúc ca dâm từ, Trương Nhữ Lâm có thể nghe được, nhưng đám hậu bối không thể nghe.
Trương Nguyên tiến lên nói:
- Tiểu tử cho rằng khúc < mẫu đơn đình> chỉ viết có ba từ...
- Ba từ.
Vương Tư Nhâm hứng thú, nhìn Trương Nguyên nói:
- Thế ngươi nói ba từ đấy là gì đi?
Trương Nguyên nói:
- Tâm không tà, ba từ này chính là câu bình luận mà Khổng Tử đánh giá < Kinh thi>, có ý chỉ tính tình thật.
Lặng yên không tiếng động
Vương Tư Nhâm vỗ tay cười nói:
- Nói không sai, đúng là ba chữ đó, ha ha, túc ông, vị này chính là tôn bối của ngươi ư, một câu mà có thể diễn tả hết được ý nghĩa của ba từ đó không phải là chuyện dễ, Sơn Âm Trương Thị quả nhiên là nhân tài đông đúc.
- Nhóc con miệng còn hôi sữa chỉ được cái nói bừa.
Trương Nhữ Lâm cũng cười hỏi Trương Nguyên:
- ngươi là con trai của Trương Thụy Dương?
Trương Nguyên đáp:
- Vâng ạ
Trương Nhữ Lâm gật đầu:
- Trước đó có nghe nói ngươi có tật về mắt, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn lắm, đã nhập học đọc sách chưa?
Trương Nguyên nói:
- chưa ạ
Trương Ngạc đứng ở phía sau Trương Nguyên xen vào nói:
- Ông nội, Giới tử có khả năng nghe bằng tai thì nhớ thuộc lòng, đây là bản lĩnh có được sau khi bị bệnh ở mắt, hắn còn có thể bịt mắt đánh cờ, cờ tướng, cờ vây đều có thể.
Không biết tại sao, hiện nay Trương Ngạc rất thích thổi phồng Trương Nguyên? Hay nguyên nhân vì nếu thổi phồng Trương Nguyên lên, bản thân gã sẽ không đến mức hay bị đem ra so sánh?
Trương Nhữ Lâm cũng không tin lời của Trương Ngạc, đứa cháu này ngoan cố khác người, khiến gã đau hết cả đầu, Trương Nhữ Lâm trừng mắt nhìn Trương Ngạc một cái nói:
- Quyển sách gối đầu giường của ta ngươi đem đi đâu rồi?
Trong lòng Trương Ngạc bỗng chột dạ, y quên trả lại cuốn Kim Bình Mai lại, cũng không nhớ tiện tay nhét ở chỗ nào, quanh co nói:
- Cháu có cầm đâu, cháu không thích đọc sách.
Trương Nhữ Lâm nói:
- Không phải ngươi lấy thì còn ai dám lấy, đợi khi trở về ta sẽ xử lí ngươi.
Trương Ngạc kêu lên:
- Oan quá, ông nội, không phải vì cuốn < Kim Bình Mai> đấy chứ ah, cuốn sách đó khắp phố đều có, cháu việc gì phải lấy từ gối của ông nội chứ ạ.
Vương Tư Nhâm hỏi:
- Túc Ông < Kim Bình Mai> là sách gì thế?
Trương Nhữ Lâm hạ giọng nói:
- Viên Thạch Công đã viết tay một bộ kỳ thư, còn hơn cả < Thất Phát> của Mai Sinh, cuốn sách này chưa được phát hành đã qua đời, ta có thể đọc được chứ bọn trẻ sao có thể đọc được, trong sách miêu tả thế giới xung quanh, lại liên quan đến những chuyện giường chiếu.
Vương Tư Nhâm mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu nhìn thiếu niên tuấn tú đang theo sau hắn, ho lên một tiếng, thiếu niên đó liền cúi đầu.
Trương Nhữ Lâm trừng mắt nhìn Trương Ngạc nói:
- Còn dám nói không lấy, lần này sẽ phạt không tha.
Trương Ngạc vừa nghe thấy bị trách móc, liền có chút sợ hãi, lúc này chỉ còn nước có bị cắn chết cũng không nhận đã lấy sách, liền gọi:
- Ông nội, cháu không lấy thật mà, cháu chỉ nhìn thấy tên cuốn sách đó chỗ ông, cũng có nói với Giới Tử, Giới Tử nói trên phố đâu đâu chả bán cuốn < Kim Bình Mai> này, gã đã đọc từ lâu rồi, thậm chí còn có thể ngâm nga.
Trương Nhữ Lâm tức đến mức phải bật cười, chỉ vào Trương Ngạc nói:
- Được, tốt lắm, đúng là con trai ngoan của Trương Bảo Sinh, dám nói dối không biết ngượng.
Trương Ngạc nói:
- Cháu không nói dối, Giới Tử có thể làm chứng, Giới Tử, ngươi đọc một đoạn < Kim Bình Mai> cho ông nội ta nghe đi.
Nói xong giả bộ làm tư thế thở dài, đây là đang có ý cầu cứu Trương Nguyên.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đám người đứng trong Hà Sảng hiên đều chăm chú nhìn Trương Nguyên, Trương Nguyên nhìn vào Trương Nhữ Lâm nói:
- Thúc tổ, đúng là cháu có đọc cuốn < Kim Bình Mai>...
- Là Trương Ngạc đi lấy trộm cho ngươi xem phải không?
Trương Nhữ Lâm nổi giận đùng đùng cắt ngang lời của Trương Nguyên
- Không phải
Trương Nguyên nói
- Vãn bối đã đọc xong cuốn < Kim Bình Mai> là cuốn có một trăm hồi ấy.
Trương Nhữ Lâm khẽ nhíu mày, gã đã lấy được ba cuốn < Kim Bình Mai> do Viên Hồng Đạo chép tay tạichủ quản công bộ Triệu Chiết, tổng cộng có ba mươi hồi, đương nhiên đó không phải là toàn tập, Viên Hồng Đạo hình như cũng chưa đọc xong toàn tập, tên tiểu tử Trương Nguyên này thế mà lại dám nói đã đọc hết cả trọn bộ trăm hồi, y lạnh lùng cười nói:
- < Trung Nghĩa Thủy Hử Truyện> đúng là có một trăm hồi thật.
Trương Nguyên nói:
- Một trăm hồi < Kim Bình Mai>, chẳng khác gì hàng nghìn hàng vạn sợi tơ cùng ra một mối, nhưng lại cũng chẳng khác gì hàng nghìn hàng vạn khúc quanh không có lối thoát, đều là viết về những thứ gian phu dâm phụ, tham quan ác bá, đám kỹ nữ nhàn rỗi, không khác gì thực tế, nếu là trước mắt, ta nghĩ tác giả đó sẽ không coi nhẹ hoạn nạn nghèo khổ, không coi thường nhân tình thế thái, cũng không thể viết ra được tác phẩm hay như vậy.
Lời kia vừa thốt ra, Trương Nhữ Lâm liền kinh ngạc, đúng là đã đọc qua cuốn < Kim Bình Mai> hơn nữa cũng phải là tấm lòng của một nhân tài mới có thể nói được những lời như thế, nhưng một thiếu niên mười lăm tuổi đứng trước mặt hắn nói về < Kim Bình Mai> đúng là chuyện chẳng hay lắm, liền quát lên:
- Ngươi đã đọc cuốn này ở đâu, còn nhỏ tuổi sao có thể hoang đường như thế được!
Trương Nguyên hơi có chút chần chừ, Trương Ngạc liền trả lời thay cho hắn:
- Ông nội, bọn cháu chỉ là muốn mở mang tầm mắt, cuốn < Kim Bình Mai> này đúng là kiếp trước đã từng đọc rồi ạ.
- Nói xằng bậy.
Trương Nhữ Lâm đưa tay ra phía trước định cho Trương Ngạc một cái bạt tai.
Trương Ngạc trốn ra phía sau, kêu lên:
- Ông nội, những lời cháu nói đều là sự thật, chẳng phải Giới Tử đang ở đây ư, ông cứ hỏi sẽ biết.
Trương Nguyên khom người nói:
- Thúc tổ, vãn bối đúng là đã đọc cuốn < Kim Bình Mai>, không nhớ nổi đã đọc ở đâu, chỉ còn nhớ là kiếp trước.
- Người triều Minh hẳn cũng không quá khó khăn với điều này, lại nói tiếp :
- Thúc tổ nói vãn bối đọc cuốn sách này là phóng đãng, vãn bối không hiểu phóng đãng ở chỗ nào ạ? Vãn bối tuổi còn trẻ, những chuyện dâm loạn trong sách, vãn bối đọc một loạt đều không hiểu, đều dở qua hết, vãn bối chỉ đọc nhân tình thế thái, nhân quả buồn vui trong truyện mà thôi.
Trong lòng Trương Ngạc thầm khen một tiếng:
Giới tử, được lắm, dám nói dối trước mặt ông nội của ta, mặt lại không hề biến sắc, tim không đập, cái gì mà một loạt xem không hiểu, cái gì mà đều dở qua hết, ha ha, còn nhớ hôm đó ta đọc đến đoạn Tây Môn Đại Quan Nhân sờ vào cặp mông trắng nõn của Lý Bình Nhi, ngươi đã bảo ta thôi không đọc nữa, ngươi là rất hiểu nên thẹn thùng thôi.
Đều là những người đã từng trải qua, ai mà chẳng có thời trẻ, Trương Nhữ Lâm đương nhiên không tin một Trương Nguyên mười lăm tuổi đọc tới đoạn nam nữ dâm loạn lại một loạt bỏ qua hết, nhưng Trương Nguyên đã nói thế, ông ta cũng không muốn trách móc thêm nữa, đành nói:
- Ngươi nói đã đọc hết một trăm hồi của cuốn < Kim Bình Mai>, thế ta hỏi ngươi, kết cục của cuốn truyện thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Đương nhiên là buông thả dục vọng, vợ con li tán.
Trương Nhữ Lâm im lặng, nghĩ lại những gì Tây Môn Khánh đã trải qua, dọa nạt nam nữ, hưởng lạc vô độ, thịnh cực tất suy như thế, nhà tan cửa nát cũng là điều không tránh khỏi.
Người suốt buổi im lặng không nói là Kỳ Bưu Giai, lúc này đột nhiên lên tiếng nói:
- Chẳng phải Giới Tử huynh chỉ cần nghe một lần là thuộc sao, vậy thì hãy đọc lại hồi thứ một trăm, Yến Khách huynh sẽ không bị trách phạt nữa.
Tên tiểu thần đồng này cứ ghi nhớ Trương Nguyên có tài nghe qua một lần là nhớ, nên cũng muốn thử sức xem sao.
Trương Nhữ Lâm nói:
- Nói đúng đấy, Trương Nguyên, ngươi đọc chương cuối cùng của < Kim Bình Mai> nghe xem nào.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Hàng triệu chữ trong < Kim Bình Mai>, ngươi lại bảo ta ngâm nga, ta là thần tiên chắc.”
Rồi nói :
- Bẩm thúc tổ, vãn bối ngâm sao được ạ.
Trương Ngạc nóng nảy:
- Giới tử, tai của người là nghe mà thuộc đó nha.
Trương Nguyên nói:
- Nhưng chưa có ai đọc < Kim Bình Mai> cho ta nghe.
Trương Nhữ Lâm ‘ hừ’ một tiếng nói:
- Nói như vậy chỉ cần có người đọc một lần cho ngươi ngươi có thể thuộc lòng, thế thì được, lúc nãy trên sân khấu có diễn hồi thứ mười ‘ Kinh Mộng” trong < Đình Mẫu Đơn hoàn hồn ký> , ngươi chắc hẳn nghe rõ từng câu từng chữ rồi nhỉ, đọc lại cho ta nghe xem.
Khi nói xong lời này, Trương Nhữ Lâm còn miễn cưỡng cười với Vương Tư Nhâm, ý tứ đó đương nhiên là muốn làm xấu mặt hậu bối, để Vương Tư Nhâm bị chê cười.
Thấy Trương Nguyên điềm tĩnh tự nhiên nói:
- Vãn bối có thể thử ngâm nga
- Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi ngâm nga :
- Oanh hót tỉnh mộng, nắng le lói vào phòng, người đứng bên trong đình, nhan trầm vừa thắp, khói hương nghi ngút, biết năm nay có trống vắng như xuân rồi?
Cứ như thế ngâm nga hết một lèo, đọc hơn hai nghìn chữ trong Du Viên Kinh Mộng ngâm nga không thiếu một chữ.
Vương Tư Nhâm quan sát thiếu niên Trương Nguyên, luôn miệng nói:
- Chuyện lạ, chuyện lạ!
- Thiếu niên tuấn tú đứng sau cũng nhìn chằm chằm vào Trương Nguyên.
Trương Nhữ Lâm đúng là không tin Trương Nguyên có khả năng nghe qua một lần là nhớ, thanh kỹ “Khả Xan Ban” thường xuyên ở hậu viên Tây Trương tập diễn < Mẫu đơn đình hoàn hồn ký>, chắc là Trương Nguyên hắn nghe tới mức thuộc lòng rồi cũng nên, bèn nói:
- Trương Nguyên, ta vẫn còn muốn đố ngươi...
Sau đó quay đầu về chỗ Vương Tư Nhậm nói:
- Hước Am, ngươi ra đề đi
Vương Tư Nhâm rất hứng thú gật đầu nói:
- Được, ta đọc một đoạn văn ngắn ba trăm chữ, hiền chất, chú ý nghe nhé.
- Liền cao giọng ngâm nga:
- Kinh sư khát chỗ, thấy nước là mừng. Cách An Định Môn năm dặm có một chiếc giếng đầy, đầu xuân, trai gái tập hợp. Có một chiếc giếng, rộng chừng năm thước, bên trong nước đầy…..
Trương Nguyên bình thản nhắm mắt lim dim lắng nghe, đoạn sách du kí này quá quen, đúng là < Mãn Tỉnh Du Kí> do Vương Tư Nhâm viết, một trong những tiểu phẩm ưu tú cuối triều Minh, Viên Hồng Đạo lớn hơn Vương Tư Nhâm mấy tuổi cũng có một quyển < Mãn Tỉnh Du Kí>, dường như danh tiếng của Viên Văn còn lớn hơn nữa, nhưng Trương Nguyên cho rằng hai quyển sách cùng tên này mỗi quyển đều có những vẻ riêng, Vương Văn miêu tả cuộc sống sinh động, Viên văn lại miêu tả phong cảnh phóng khoáng tươi đẹp, khó có thể nói ai hơn ai, văn không nhất võ cũng chẳng nhì, có thể so sánh với cuốn < Ánh đèn trên sông Tần Hoài> của năm mươi tư danh gia Chu Tự Thanh và Du Bình Bá cùng du ngoạn sông Tần Hoài viết, khá thú vị.
Vẫn chưa đủ ba trăm chữ trong < Mãn Cảnh Du Kí> , Trương Nguyên nghe một lần đã ngâm nga được mà không có vấn đề gì, lúc này Trương Nhữ Lâm mới tin, cười nói:
- Trương Thụy Dương sinh được đứa con giỏi thế này, tư chất thông minh không cần đọc sách cũng có thể nói được.
Trương Ngạc thì chỉ mong ông nội hắn đừng có trách phạt chuyện của hắn là được rồi, nói:
- Ông nội, tôn nhi cũng hiểu được tình bạn bè, Giới Tử mấy ngày này có bệnh đau mắt nên không thể đọc sách, cháu đã bảo đám Phạm Trân, Chiêm Sĩ Nguyên lần lượt thay nhau đọc sách cho Giới Tử nghe, ngay cả cuốn < Xuân Thu kinh truyện tập giải> ba mươi quyển cũng đã đọc hết...Giới tử, thế gần đây nghe đọc sách gì vậy?
Trương Nguyên đáp:
- < Xuân Thu phồn lộ> và < Xuân Thu Cốc Lương truyện sơ>.
Trương Ngạc nói:
- Đúng, đây chính là hai bộ sách này, Giới Tử nghe đọc một lần đã nhớ được, nếu là tự mình đọc sách, thì cũng giống như bao người bình thường khác thôi.
Trương Nhữ Lâm nói với Trương Đại:
- Rất biết khoản đãi bạn bè của mình đấy, còn nữa, ngươi đi nói với nhóm Khả Xan diễn lại một lần “ Kinh Mộng” đi, Hước Am tiên sinh muốn thưởng thức.
Nhìn Trương Nguyên nói:
- Ngươi đi theo thúc tổ..
Quay ra chỗ Vương Tư Nhâm diễn tả cử chỉ “ mời” rồi sóng vai cùng đi vào Thọ Hoa đường.
Trương Nguyên biết ông chú này có chuyện cần hỏi riêng hắn, liền bước theo sau, Trương Ngạc ở phía sau kéo ống tay áo, chắp tay thở dài, cầu Trương Nguyên giúp gã che dấu, Trương Nguyên gật đầu.
Trương Ngạc lệnh cho một tên hầu nam lanh lợi chạy về phủ, nhất định phải tìm được ba cuốn < Kim Bình Mai>, sau đó đặt vào phòng ngủ của ông nội, chỉ cần tìm được sách là được rồi, gã lại mua chuộc người tùy tùng của ông nội, đưa cho tùy tùng đó một ít tiền, rồi sai khiến nói lúc nàng ta dọn dẹp giường đã đặt đi chỗ khác.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hà Sảng Hiên ở phía đông, Thọ Hoa Đường ở phía bắc, sân khấu kịch ở phía nam, ở giữa là một hồ nước xanh biếc nhỏ chừng nửa mẫu, đứng ở Hà Sảng Hiên hay Thọ Hoa Đường đều có thể xem diễn trên sân khấu được, giữa Hiên, Đường, Đài có hành lang uốn khúc liên kết nhau.
Mấy ngày trước có một trận mưa lớn làm thời tiết giảm bớt cái nóng đi một chút, hoa viên dựa vào núi gần bên hồ nước đương nhiên mát mẻ hợp lòng người, ánh nắng chiếu xuống, đàn cá chép trong ao bơi qua bơi lại, cá chép này lớn nhỏ đủ loại, màu sắc hồng vàng nâu đen bơi qua lại thành đàn nhảy lên, những con cá này không hẹn mà cùng lặn vào trong nước, mặt nước gợn những đường sóng cuộn tròn lăn tăn, giống như một tấm màn tơ lụa lớn bị gió thổi làm nhăn đi. Tấm màn lớn này chỉ chờ Trương Nguyên đi ra thì sẽ kéo ra, lập tức sẽ có câu chuyện tuyệt vời phát sinh.
“Sẽ trình diễn gì vậy, là Cá chép nhảy Long Môn?”
Trương Nguyên vừa đi theo sau tộc thúc tổ (ông chú dòng họ) Trương Nhữ Lâm, vừa nghĩ như vậy, đuôi một con cá chép mập mạp đỏ thẫm nhảy lên mặt nước, xé rách tấm màn nhưng dường như không hề gì.
Đúng lúc này, Trương Nguyên nghe tiếng “hứ” của một thiếu niên tuấn tú đi theo sát Vương Tư Nhâm phía bên kia, là giọng mũi uyển chuyển, mang theo câu hỏi, kiêu ngạo, hàm ý phong phú, đồng thời tiếng bước chân chậm hơn Vương Tư Nhâm vài bước.
Trương Nguyên thôi nhìn cá bên hồ nước mà nghiêng sang bên này, ánh mắt chạm vào ánh mắt thiếu niên, thiếu niên này còn cao hơn hắn một cái đầu, cặp mắt đen như bảo thạch, thanh đồng. Thấy Trương Nguyên nhìn qua, thiếu niên khẽ nhướng mày lên, nụ cười bên khóe miệng rất giống Vương Tư Nhâm, hạ thấp giọng nói:
-Ngươi bao nhiêu tuổi?
Thiếu niên này lúc trước hay đứng sau Vương Tư Nhâm nên Trương Nguyên không để ý, dù mắt hắn khá đau nhưng vẫn còn nhìn tốt, lúc này lại gần sát nên nhìn thấy rất rõ ràng, cảm giác đầu tiên là, thiếu niên này là nữ giới, là nữ cải nam trang, bởi vì màu da, ánh mắt, giọng nói đều giống con gái.
Tuy rằng như thế nhưng Trương Nguyên vẫn không dám khẳng định, trên đời nhiều chuyện lạ, như thanh kỹ Vương Khả Xan của “Khả Xan Ban” chính là nam giới, nhưng bộ dáng thần thái lại có phần giống nữ tử. Còn nữa, khi Lý Ngọc trang điểm đẹp đẽ hát “quý phi say rượu”, nào ai nói hắn là nam? Về phần xem ngực, ồ, thiếu niên này mặc y phục màu trắng, áo dài rộng thùng thình, trừ phi ngực rất lớn, nếu không thì cũng khó mà nhận ra, hơn nữa, hắn dựa vào gì mà tò mò thăm dò xem người ta làm nam hay nữ?
- Coi như là mười lăm tuổi đi.
Trương Nguyên đáp, trên đời này nhiều sự việc không xác định được nhiều lắm, nhưng hắn là người của hai thế giới, cho nên mới không chắc chắn nói mình mới mười lăm tuổi.
Hà Sảng Hiên và Thọ Hoa Đường cách nhau chừng bốn trượng, cũng chỉ có thời gian hỏi và đáp một câu, thì Trương Nhữ Lâm và Vương Tư Nhâm đã đi vào Thọ Hoa Đường, xoay người vào ngồi xuống, thiếu niên tuấn tú kia bước theo mấy bước, lại đứng sau Vương Tư Nhâm.
Tiếng sáo trên sân khấu đã vang lên, Vương Khả Xan thướt tha đi ra, hát:
“Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát niên quang biến ——"
Trương Nguyên đứng hầu sau lưng tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm, chờ đợi câu hỏi.
Trương Nhữ Lâm có tính tình kiên trì chịu đựng rất giỏi, ánh mắt chỉ nhìn sân khấu kịch, tay gõ nhịp theo điệu hát, cũng không mở miệng hỏi gì, nói vậy đây cũng là một cách thăm dò, để xem đứa cháu có thiên phú này kiên nhẫn như nào?
Đương nhiên Trương Nguyên cũng đủ kiên nhẫn, trăm ngày đen tối còn chịu đựng được, một lát chờ đợi này có đáng là gì, nên đứng hầu một bên, vững vàng trầm tĩnh.
Đợi hát được một nửa “Kinh Mộng”, Trương Nhữ Lâm đứng lên, đi ra hành lang ngoài Thọ Hoa Đường, đối mặt với cây trúc rậm rì.
Trương Nguyên đi ra ngoài theo, gọi:
-Thúc tổ.
Trương Nhữ Lâm gật gật đầu, hỏi:
-Bản lĩnh nghe bằng tai mà thành thuộc lòng kia của con là sau khi bị đau mắt mới có phải không?
Trương Nguyên đáp:
-Vâng.
Trương Nhữ Lâm nói:
-Vậy cũng là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường rồi, hơn nữa mắt đau của con cũng đã khỏi, vậy ta hỏi con, có phải con cảm thấy mình được trời cho như vậy đủ để kiêu ngạo hay sao?
Trương Nguyên nói:
-Vãn bối chưa từng nghĩ như vậy.
Trương Nhữ Lâm hỏi:
-Sao chưa từng nghĩ như vậy?
Trương Nguyên nói:
-Trong trí nhớ của vãn bối nếu không thể học để sống thì đọc sách nhiều hơn cũng chi có thể giống như hai chân tủ sách, huống chi hiện tại vãn bối chỉ nhớ được mấy bộ sách, không hiểu nghĩa trong đó, nghệ thuật không thông, nên nào dám kiêu ngạo. Có thần đồng Tông Tử Đại huynh, Kỳ Hổ Tử, vãn bỗi thật sự cảm thấy không hề đáng kiêu ngạo.
Vẻ mặt Trương Nhữ Lâm lập tức dịu đi, liên tục gật đầu:
-Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, khí độ bình ổn này của con, Tông Tử cũng không bằng. Ừm, năm nay con đã mười lăm tuổi, tuy học vỡ lòng muộn một tí, nhưng vẫn còn kịp, mà mắt con vừa khỏi, vậy tốt nhất nên vào trường xã học đọc sách đi. Trước tiên đọc tất cả các sách trong trường xã, đợi sang năm ta đề cử con theo học Khải Đông tiên sinh tại Đại Thiện Tự. Khải Đông tiên sinh là Khoa tiến sĩ năm Tân Sửu thứ hai mươi chín Vạn Lịch, mấy năm nay bởi vì liên tiếp thủ tang nên không vào kinh tuyển quan, Khải Đông tiên sinh nho học uyên bác, hơn nữa còn tinh thông chế nghệ, vì nhà nghèo mà năm ngoái đến Đại Thiện Tự mở quán, lựa chọn học trò cực nghiêm, Kỳ Hổ Tử đã bái hắn làm môn hạ, Trương Ngạc thì không may, bị cự tuyệt...
Nhắc đến Trương Ngạc, lại nghĩ tới “Kim Bình Mai”, Trương Nhữ Lâm hỏi:
-Con thật sự không xem “Kim Bình Mai” ở chỗ Trương Ngạc đấy chứ?
Trương Nguyên nói:
-Vãn bối không dám lừa gạt thúc tổ, thật sự là đang lúc con buồn bực vì đau mắt không chịu nổi, mơ thấy một ngọn núi, có thác nước như tuyết, tùng thạch kỳ cổ, giữa đá núi lại có mấy giá sách, có mấy ngàn cuốn tàng thư, vãn bối lật ra xem, lúc tỉnh lại chỉ có thể nhớ được hơn phân nửa, hơn nữa trí nhớ cũng thay đổi khá lên.
Trương Nhữ Lâm không thể không tin, nói:
- Đó là túc tuệ vốn có của con, cũng có thể là phúc duyên, hay lắm, con đi đi, chịu khổ đọc sách học hành, ngày sau sẽ trở nên nổi bật, sau này nếu có gì khó xử cứ nói cho ta biết.
Trương Nguyên nói:
-Cám ơn thúc tổ, vãn bối nhất định sẽ nỗ lực tiến lên.
Rồi thi lễ lui ra.
Trương Nhữ Lâm lại nói:
-Đi ra đằng trước nhớ chào hỏi Hước Am tiên sinh, đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa.
Trương Nguyên cũng đang có ý đó, Vương Tư Nhâm là nhân vật hắn thưởng thức nhất lúc sáng mắt, còn nữa, thiếu niên tuấn tú bên cạnh Vương Tư Nhâm là ai, vẫn còn để lại chút hiếu kỳ trong lòng hắn.
Vở kịch “Kinh Mộng” trên sân khấu vừa đã diễn xong, Trương Nguyên đến trước Vương Tư Nhân đang ngồi, trịnh trọng thi lễ:
-Tiểu tử Trương Nguyên bái kiến Hước Am tiên sinh.
Vương Tư Nhâm cười hỏi:
-Tôn thúc tổ khảo nghiệm ngươi qua rồi, còn đến chỗ ta xin khảo nghiệm ư?
Trương Nguyên nói:
-Hết tiệc người tan, vãn bối tới để cáo từ Hướng tiên sinh.
Vương Tư Nhâm hiệu là Hước Am, đương nhiên vui vẻ cười đùa, nói:
-Hiền chất trời sinh thần nhĩ, khiến người ta hâm mộ, chỉ có điều hàng ngày ngoại trừ đọc sách ra, còn có tiếng gà gáy chó sủa, tiếng mắng chửi tranh giành của làng xóm láng giềng, đủ loại tiếng ồn vọng đến tai, chẳng phải là quá căng hay sao?
Trương Nguyên lại cười nói:
-Hước Am tiên sinh dạy rất phải, lỗ tai có hai cái, có thể vào tai trái ra tai phải.
Vương Tư Nhâm cất tiếng cười to, nói với Trương Nhữ Lâm:
-Túc Ông, đứa cháu này của ngươi thật thú vị, lại có tài.
Thiếu niên tuấn tú đứng sau ông ta cũng cúi đầu cười.
Trương Nhữ Lâm cười nói:
-Hước Am nói vậy, không bằng nhận nó làm đệ tử, văn bát cổ của Hước Am là nhất tuyệt, văn bát cổ của người khác đều buồn tẻ, nhưng văn bát cổ của Hước Am lại linh động nhiều vẻ, khoanh tròn bát cổ ở bên trọng, nghiêng có thể tài tình bật ra, là đệ nhất nhân hai trăm năm nay.
Trương Nguyên quỳ xuống bái sư, Vương Tư Nhâm lại đỡ lấy hắn, cười nói:
-Văn bát cổ của ta học chưa đến chốn, người học ta sẽ không thành, bản thân mình cũng không biết năm đó làm sao lại thành, là may mắn, may mắn!
Trương Nhữ Lâm cười to, luôn miệng nói:
-Hước Am, ngươi quá khiêm nhường rồi, không chịu dạy hắn thì thôi, sao lấy mình ra để đùa cợt.
Vương Tư Nhâm nói:
-Có cười thì cười mình, cười người khác, đó là khinh bạc rồi.
Trương Nhữ Lâm khoát tay với Trương Nguyên, ra hiệu hắn có thể đi được rồi. Vương Tư Nhâm này có suy nghĩ vượt qua phép tắc không thích hợp cho thiếu niên nghe nhiều.
Trương Nguyên ra khỏi Thọ Hoa Đường, quay lại nhìn cũng vừa lúc thiếu niên tuấn tú kia đang nhìn về phía hắn, nhất định là nhìn chăm chú vào tấm lưng hắn lâu rồi, hắn liền vẫy tay với thiếu niên kia..
Thiếu niên sửng sốt, do dự một chút rồi đi tới, chắp tay hỏi:
-Chuyện gì?
Trương Nguyên cũng chắp tay nói:
-Còn chưa hỏi tôn tính đại danh?
Thiếu niên nói:
-Họ Vương.
Nhưng không chịu nói tên.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Chắc chắn là con gái rồi, yết hầu cũng chưa nổi rõ...ồ, mình cũng mới mười lăm tuổi thôi.”
Chắp tay nói:
-Vương huynh, hẹn gặp lại!
Rồi xoay người đi về phía Hà Sảng hiên, không ngờ thiếu niên kia đuổi theo sau khẽ hỏi:
-Làm thế nào có thể mua được “Kim Bình Mai”?
Trương Nguyên “a” một tiếng, nghĩ thầm: “Xem ra dùng “Kim Bình Mai” chọc thiếu niên này.”
Bèn lắc đầu nói:
-Mua không được, mua không được.
Rồi đi nhanh trở lại Hà Sảng Hiên, nhìn lại thiếu niên kia đã thấy đứng bên cạnh Vương Tư Nhâm rồi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương