Đầu tiên là một tiêng thét chói tai, sau đó đủ mọi âm thanh ầm ĩ, từ một căn phòng bên trái trong ngõ nhỏ truyền đến. Một lát sau, Khắc Lao Đức vẻ mặt hoảng hốt, quần áo không chỉnh tề, bị đám người kéo ra ngoài
Ngải Lâm vẻ mặt nổi giận đùng đùng, nhìn chằm chằm Khắc Lao Đức, cắn răng, oán hận nói:” Khắc Lao Đức, ngươi thật sự là làm người ta chán ghét, ta từ nay về sau không bao giờ... muốn gặp ngươi nữa, Khải Đế, chúng ta đi.”
Chuyện tới lúc này, Hàn Thạc biết mục đích đã đạt thành, cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại. Chờ hắn thấy Ngải Lâm cùng Khải Đế chạy ra, không nhanh không chậm quay về tiểu lữ quán.
Đi vào lữ quán, Hàn Thạc sau khi tắm rửa một chút liền ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện ma công. Ma Nguyên Lực như người công nhân đang khai thác và xây dựng hầm mỏ kinh mạch, Hàn Thạc cắn răng chịu đựng đau nhức như dùi đâm vào tim, đem Ma Nguyên Lực theo phương thức vận chuyển của “Thác Mạch” cảnh giới vận hành đến khắp nơi trong thân thể.
Trong quá trình tu luyện ma công, bởi vì thường phải chịu được đau đớn mà người khác khó có thể chịu được, nên tâm tính Hàn Thạc cũng từ đó mà biến đổi dần, trở nên bền gan vững chí, vô luận là nghị lực hay nhẫn nại, Hàn Thạc đều đã được đề cao rất lớn.
Trong trạng thái vô thức, cả thân thể cùng tâm chí Hàn Thạc theo phương pháp tu luyện ma công không ngừng phát sinh biến hóa. Thực lực từ từ đề cao, đồng thời tính cách rụt rè sợ hãi, nhu nhược trước kia của hắn cũng có biến đổi cực lớn, cả người với sự vật xung quanh cũng có nhận thức rõ ràng, dung hợp với nhau so với trước kia khác nhau một trời một vực.
Bỗng nhiên, trong lòng Hàn Thạc cảm nhận được những thanh âm “thịch thịch” nặng nề, khiến cho hắn đang tu luyện ma công đột nhiên đình chỉ, bình khí ngưng thần dò xét, cơ năng toàn thân nhanh chóng lâm vào trạng thái đình trệ bất động.
“Thịch thịch”- những tiếng bước chân từ giao lộ phía nam Hắc Ám sâm lâm và Đa La trấn truyền đến, nghe nặng nề và đều đặn. Hàn Thạc phán đoán thanh âm này có khả năng là do một loại ma thú có tốc độ rất nhanh phát ra, trọng lượng ma thú này chắc chắn nặng hơn chiến mã một chút, hơn nữa số lượng không ít. Hàn Thạc nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi từ trong lữ quán bước ra, chầm rãi hướng về phía thanh âm phát ra đi tới, trong lòng muốn tìm hiểu xem đang xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa rời khỏi lữ quán đi về con đường phía nam của Đa La trấn thì chợt thấy hai bóng người vẻ mặt kinh hoảng chạy tới. Thì ra là một lão pháp sư gầy gò cùng với một nữ Tinh Linh cung tiễn thủ. Hai người vừa lao đến, nhìn thấy Hàn Thạc liền lộ ra vẻ ngạc nhiên kinh dị, dường như không ngờ hắn lại có mặt ở nơi này.
“Tiểu tử kia, ngươi như thế nào lại ở đây?” pháp sư nhỏ gầy nhìn Hàn Thạc, mỉm cười mở miệng hỏi.
Từ thái độ cẩn thận của hai người, Hàn Thạc hiểu được bọn họ hẳn là đã nhận ra dị trạng hướng nam, trong lòng tự định giá một chút, Hàn Thạc hơi hơi khom người, trả lời:“ pháp sư tôn quý, đồng bạn của ta hẹn hôm nay sẽ trở về cho nên ta ở chỗ này chờ đợi.”
Lão pháp sư gật gật đầu, nhíu mày suy xét một chút, quay qua nữ Tinh Linh cung tiễn thủ nói:” Bố Lan Kì, ngươi đi tìm hiểu một chút, xem có phải là Thú Nhân Lang Kỵ Binh không? Bọn chúng hàng năm sắp bắt đầu mùa đông, lại phái ra Lang Kỵ Binh chạy tới các thôn làng phụ cận của đế quốc cướp bóc một phen. Nhưng mà Đa La trấn địa thế đặc thù, bên trong có rất đông mạo hiểm giả cùng dong binh, bao năm qua thú nhân chưa bao giờ phái Lang Kỵ Binh tiến công Đa La trấn, tại sao lần này lại cổ quái như vậy, với lại, bây giờ cách thời gian bắt đầu mùa đông còn rất lâu!”
“Vâng, Phỉ Lợi Khắc Tư tiên sinh.” nữ Tinh Linh cung tiễn thủ tên là Bố Lan Kì, nghe lão pháp sư Phỉ Lợi Khắc Tư vừa nói như vậy, lập tức hướng phía nam bước đi, nhanh như một làn gió thổi qua mặt Hàn Thạc.
“Tiểu tử kia, Đa La trấn này cũng không phải là nơi an toàn, bây giờ đêm đã khuya, ngươi nên sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi, đồng bạn của ngươi khi trở về sẽ đi tìm của ngươi, đợi chờ như vậy cũng không cần thiết a.” Phỉ Lợi Khắc Tư mỉm cười nhìn Hàn Thạc, hòa ái khuyên bảo.
“ Ân, vậy ta đi về trước.” Hàn Thạc bình tĩnh trả lời, vừa nói xong liền hướng phía tiểu lữ quán đi về.
Chờ khi Hàn Thạc quay đi, Phỉ Lợi Khắc Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của Hàn Thạc một cách cổ quái, suy tư hồi lâu rồi tự nhủ: “Chắc là ta đã quá đa nghi rồi, lực cảm ứng của tiểu tử này làm sao lại mạnh hơn một phong hệ ma đạo sư như ta được!”
Trên đường trở về lữ quán, Hàn Thạc nhìn thấy một vài người từ trong những tửu quán gần đó chạy ra, trên mặt đầy vẻ kinh dị, nhanh chóng chạy về hướng nam. Xem chừng bọn họ cũng đã nhận ra động tĩnh từ phía nam nên muốn đến xem sự tình như thế nào.
“Bố Lai Ân, ta tìm ngươi có chút việc, ngươi đi theo ta đến đây.”
Trên đường trở về lữ quán bất ngờ Hàn Thạc gặp phải Khắc Lao Đức, trông sắc mặt của hắn bây giờ có vẻ hoang mang, xem chừng tâm tình đang rất kém.
Trong lòng khẽ run lên, Hàn Thạc ngấm ngầm cảm thấy có một dự cảm không tốt. Từ trên người của Khắc Lao Đức, hắn cảm giác được hắn đang cố kiềm chế sự phẫn nộ. Khắc Lao Đức mặc dù nhìn về phía mình với ánh mắt rất bình tĩnh, tuy nhiên hàm răng hơi nghiến lại khiến Hàn Thạc cảm giác được tâm trạng của gã đang mãnh liệt ba động.
Nhìn Khắc Lao Đức một cách kinh ngạc, Hàn Thạc trong lòng thầm tính toán và hiểu rằng vừa rồi ở bên trong tửu quán mình đã hành động quá lỗ mãng rồi. Khắc Lao Đức sau khi tỉnh lại nhất định sẽ hiểu được tình huống xảy ra trên người, và tất nhiên sẽ đoán được vấn đề phát sinh là trong lúc uống Tử Sắc Liệt Lan tại tửu quán. Khắc Lao Đức không phải là người ngu dốt, lúc đó cùng bàn chỉ có hắn và Ngải Lâm, mà Ngải Lâm thì không bao giờ làm ra loại chuyện này, nên Khắc Lao Đức khẳng định là đã đoán được việc gì xảy ra.
“Được thôi” Hàn Thạc suy nghĩ một chút và biết rõ lần này sẽ bị Khắc Lao Đức giáo huấn một trận, liền theo sau gã chậm rãi ra khỏi Đa La trấn, tiến về hướng sâm lâm phía tây nam trấn.
Ánh trăng chiếu rọi khắp sâm lâm, xung quanh chỉ nghe thấy vài tiếng vang khẽ của những con côn trùng. Tuy nhiên với lỗ tai tinh tường của mình, Hàn Thạc vẫn có thể nghe được Khắc Lao Đức đang cố kiềm chế sự phẫn nộ qua tiếng thở dốc nặng nề. Xem ra không thể tránh khỏi sự giáo huấn của Khắc Lao Đức, Hàn Thạc âm thầm cười khổ, nhưng trong lòng không cảm thấy quá sợ hãi, vì dù sao trong những ngày qua hắn đã bị đánh nhiều rồi, cho nên đối với chính thân thể của mình đã hiểu rất rõ ràng, những đòn đánh thông thường căn bản không có khả năng gây thương tổn cho hắn, vì vậy hắn cảm thấy trong lòng bình tĩnh và tự tin hơn.
“ Ba”
Đang cười khổ tự suy xét ,Hàn Thạc bất ngờ không kịp đề phòng, bị một bạt tai đánh cho loạng choạng chúi về phía bên trái, may mà giờ đây thân thể Hàn Thạc đã vượt xa thường nhân, cố gắng ổn định thân thể, khi đứng vững được liền bụm mặt cười khổ nhìn Khắc Lao Đức.
“Chết tiệt, đồ ti tiện, ngươi cũng dám chơi ta.” Khắc Lao Đức cưỡng áp phẫn nộ, rốt cục bộc phát ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn Hàn Thạc, khí độ hào sảng bình thường đã biến mất trên chín tầng mây.
“Bốp ..bốp.. bụp.. bịch..” một trận mưa công kích toàn bộ đánh lên Thân thể Hàn Thạc, Hàn Thạc hai tay ôm đầu, cũng không có ra tay ngăn cản, thừa nhận Khắc Lao Đức đang phẫn nộ lôi đình mà ẩu đả, bỗng nhiên, hắn ngả xuống đất, xem chừng đã không chịu nổi các đòn đánh nghiêm trọng.
“Thế nào, rất đau sao? Nhưng ta sẽ không cho ngươi chết đi đơn giản như vậy, ngươi có biết ta là ai không? ta là Khắc Lao Đức A Tư Cơ con trai của Bác Bỉ A Tư Cơ – quân đoàn trưởng của Sư Thướu quân đoàn, ngươi là một tên tạp dịch mà cũng dám chơi ta, phá hư chuyện tốt của ta với Ngải Lâm, ta sẽ cho ngươi chậm rãi nếu đau khổ mà chết, cáp cáp.” Khắc Lao Đức ác độc nhìn chằm chằm Hàn Thạc, cười lạnh rút ra trường kiếm trên người, bước tới một bước hướng phía Hàn Thạc đi đến.
Cho đến bây giờ, Hàn Thạc mới hiểu được: hắn từ trước giờ đều phạm vào một sai lầm, vô luận là Phí Kỳ hay Ba Khắc, cách làm của hắn đều có nguy hiểm rất lớn. Với thân phận tạp dịch của hắn, vô luận là ai đem hắn giết chết, căn bản sẽ không gánh chịu trách nhiệm gì, cho dù là Ba Khắc giết hắn chỉ sợ nhiều lắm là bị Bỉ Luân ma võ học viện trách cứ vài câu, bồi thường một ít kim tệ mà thôi.
Hạn Thạc những tưởng làm ra chuyện kiểu này thì Khắc Lao Đức cùng lắm chỉ hành hung hắn một trận mà thôi. Nhưng mà kết quả hiện giờ khiến Hàn Thạc đã nhận ra được sự thật tàn khốc, Khắc Lao Đức lần này không những muốn hắn chết, mà còn muốn cho hắn chịu đủ thống khổ tận cùng mà chết. Đây là sự thật tàn khốc.
Cũng tại thời điểm này, Hàn Thạc mới chính thức hiểu được đây là cái thế giới kiểu gì. Địa vị và giai cấp đã tồn tại sâu tận gốc rễ. Thân phận hai người bọn hắn chênh lệch quá lớn, có thể khiến Khắc Lao Đức không úy kị gì ra tay giết hắn, mà không phải chịu trách nhiệm gì lớn lao. Lý do mà Khắc Lao Đức gọi hắn ra khu rừng này để ra tay, chỉ bởi vì gã không muốn bị mất danh phận và khí chất cao quý của gã mà thôi. Nếu không thì kể cả ở trong Đa La trấn, Khắc Lao Đức ra tay giết hắn thì cũng chẳng ai cảm thấy kỳ quái.
Muốn trưởng thành luôn luôn phải trả giá cao, Hàn Thạc nằm cong người dưới đất, trong miệng vẫn lớn tiếng van cầu thảm thiết. Con tim vốn chỉ hơi có ý tưởng tà ác, dần dần bắt đầu trở nên lạnh lẽo cứng rắn.
“Ta sẽ chém ngươi ra làm vài khúc, khiến ngươi chảy máu kêu la thảm thiết, từng chút từng chút chịu đựng thống khổ tận cùng rồi mới chết. Kiếp sau ngươi hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi. Ngươi chỉ là một con heo mọi ti tiện, đừng bao giờ có ý đồ khiêu khích tâm tình của những người có địa vị trên ngươi.” Khắc Lao Đức cười chế nhạo một cách âm độc, trường kiếm trong tay của hắn đâm tới ngực Hàn Thạc đang nằm co quắp trên mặt đất như đã mất hết khả năng kháng cự.
Lúc này, thanh âm không ngừng rên rỉ đột nhiên biến mất, thân thể đang cuộn tròn bỗng nhiên lăn tròn đến cạnh chân của Khắc Lao Đức, Khắc Lao Đức có chút trở tay không kịp nên khi muốn tránh né thì đã muộn, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết nhìn lại chỉ thấy vài căn cương châm đang cắm trên mu bàn chân của hắn trực tiếp ghim chặt xuống đất. Một cảm giác đau đớn thấu xương và lành lạnh từ dưới bụng truyền đến, Khắc Lao Đức cúi đầu vừa nhìn, phát giác dưới bụng đang cắm một cây chủy thủ, Hàn Thạc vẻ mặt lãnh khốc hờ hững nhìn hắn, ánh mắt lúc này để cho Khắc Lao Đức cảm giác phi thường xa lạ.
“Ta là nhi tử của quân đoàn trưởng Sư Thướu quân đoàn, ngươi là tên tạp dịch đáng chết cũng dám làm ta bị thương?” Khắc Lao Đức thân thể đau đớn mãnh liệt, thanh âm suy yếu phẫn nộ quát.
“Cám ơn ngươi đã cho ta biết một sự thật tàn khốc. đúng vậy, bởi vì ngươi thân phận cao quý, cho nên ta chẳng những muốn làm ngươi bị thương, mà còn muốn giết ngươi!”
Hờ hững nói một câu như vậy, khi Khắc Lao Đức đang sợ hãi lớn tiếng gào thét, tay phải Hàn Thạc lại lấy ra một nắm cương châm, trực tiếp đâm thủng cổ họng của Khắc Lao Đức.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 51: Tỉnh tảo khắc phục hậu quả sau khi giết người
Dịch: Tkyatkya
Nguồn : 4vn
Lần này cũng không phải lần đầu tiên Hàn Thạc giết người, nhưng mà so với giết sâm lâm Cự Ma thì khi giết Khắc Lao Đức tâm tình Hàn Thạc bị kích động rất lớn. Dù sao sâm lâm Cự Ma cũng không phải cùng chủng tộc với lại bọn họ lại là cường đạo ác ôn nổi tiếng, Hàn Thạc giết bọn chúng giống như giết một loại ma thú nào đó.Nhưng Khắc Lao Đức cùng bọn chúng hoàn toàn bất đồng, Hàn Thạc giết hắn thật sự là buộc lòng phải làm vậy, bởi vì Hàn Thạc hiểu được: Khắc Lao Đức nếu không chết, hắn từ nay về sau đừng mơ tưởng được yên ổn sống sót.
Nhìn Khắc Lao Đức xụi lơ nằm trong vũng máu, Hàn Thạc trong nhất thời có chút ngây người, trong lòng có một loại cảm giác trống rỗng, khi ra tay Hàn Thạc không có một chút do dự, nhưng khi Khắc Lao Đức chết trước mặt hắn,Hàn Thạc mới sinh ra khẩn trương và lo lắng.
Khắc Lao Đức là một quý tộc – là tiểu nhi tử của quân đoàn trưởng Sư Thướu quân đoàn, chuyện này một khi bại lộ ra ngoài, Hàn Thạc chỉ có một con đường chết.
Nhìn thi thể Khắc Lao Đức, Hàn Thạc ngẩn người trong chốc lát, sau đó, vốn ánh mắt có chút bối rối liền trở nên càng ngày càng kiên định càng ngày càng lãnh khốc.
Rốt cuộc, hắn cũng đứng lên chỉnh lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên cạnh thi thể Khắc Lao Đức, lục soát từ người hắn lấy ra được mấy chục kim tệ, một ít tinh tạp và bao gồm cả một số thuốc trị thương.
Suy nghĩ một lát, Hàn Thạc chỉ lấy mấy chục kim tệ, còn tinh tạp cùng những thứ khác có thể bại lộ thì hắn vất sang chỗ khác.
Sau khi niệm chú ngữ, Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao liền xuất hiện trước mặt hắn. Sau đó tìm một khu đất trống hẻo lánh, một người một khô lâu dùng chủy thủ, cốt đao đào một cái hố. Một lúc sau thì đã đào được một cái hố sâu, liền vứt xác Khắc Lao Đức xuống rồi lấp lại, Hàn Thạc tỉ mỉ xóa sạch vết máu lưu lại, kể cả mọi dấu tích lúc trước ngã xuống lăn lộn cũng bị che giấu kín đáo.Chạy quanh khu sâm lâm một vòng không phát hiện thấy một manh mối nào còn lưu lại, Hàn Thạc tịnh không theo đường cũ quay về, mà ngược lại vòng tới hướng bắc Đa La trấn đào một cái hố sâu chôn hết những thứ trên người Khắc Lao Đức, sau đó mới từ một con đường khác quay lại Đa La trấn.
Sở dĩ hắn phải cẩn thận như vậy, vì chỗ đó với con đường trong sâm lâm chôn Khắc Lao Đức trước đó tịnh không dẫn đến sự chú ý của bất kì người nào. Điều này bởi vì nguyên nhân Khắc Lao Đức mà dụng hết tâm tư. Đây đều là vì Khắc Lao Đức mà tận tâm.
Bây giờ Hàn Thạc giết hắn, rồi đưa thi thể hắn cẩn thận chôn dấu, dựa theo đạo lý hẳn là sẽ không bị người phát giác. Cho dù ai đó vô tình thấy được thi thể Khắc Lao Đức, Hàn Thạc đã lấy hết thảy những gì trên người hắn mang đi, cũng có thể làm cho người khác xem đó là một vụ giết người cướp của, bởi vì loại chuyện này tại Đa La trấn rất bình thường, nên có thể dấu được nguyên nhân thực sự bị giết.
Lúc này, các hiểm hoạ đã được Hàn Thạc xóa sạch dấu vết, sau đó, hai ngày liên tiếp Hàn Thạc ẩn thân nấp kín xung quanh quán trọ của nhóm Ngải Lâm, yên lặng quan sát động tĩnh của quang hệ đệ tử, phát giác bất luận là Ngải Lâm hay là các người khác đều không tìm kiếm Khắc Lao Đức, xem ra nhất định đã cho rằng, Khắc Lao Đức vì thẹn quá nên một mình rời đi trước rồi.
Thể trạng của Khắc Lao Đức thì khẳng định chỉ có một mình hắn biết, dưới mọi tình huống không thể giải thích được trường hợp này, phỏng chừng người tin lời hắn nói cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa Hàn Thạc còn căn cứ vào thời gian và địa điểm Khắc Lao Đức tìm mình, hiểu rõ thời gian công hiệu của Mê Huyễn Thôi Tình, hắn đại khái phỏng đoán sau khi Khắc Lao Đức tỉnh lại thì đầu tiên là tìm tới báo cừu, cũng không lập tức giải thích gì với bọn Ngải Lâm và Bỉ Kỳ Nhĩ. Quan sát qua hai ngày, Hàn Thạc thấy Ngải Lâm với Bỉ Kỳ Nhĩ không có bất cứ hành động nào tìm kiếm Khắc Lao Đức, chỉ thấy lo tiêu tiền mua các loại vũ khí, khôi giáp, dược phẩm được bày bán, Hàn Thạc qua đó mới từ từ yên tâm.
Đến tối đó, Hàn Thạc cũng không tiếp tục ra ngoài chú ý đám người đó mà ở lại trong phòng yên lặng tu luyện ma công, mỗi một lần làm cho kinh mạch bên trong thân thể rộng ra và mềm dẻo hơn. Chỉ thấy cả người hắn lõa thể ngồi ngay ngắn trên giường, mồ hôi từ trên trán chảy khắp toàn thân, kinh mạch trong người đập thình thịch, như có từng con giun dưới lớp da không ngừng chạy qua chạy lại. Thoạt nhìn nếu so với hình xăm tối tà ác nhất thì càng rùng rợn hơn nhiều.
Trong quá trình này, đột nhiên trong đầu Hàn Thạc chấn động, bất tri bất giác lâm vào cảnh giới kỳ lạ: quên mất bản thân, quên mất thời gian, như là một bức tượng trong nháy mắt mất đi sinh cơ, chỉ có lớp da ở ngoài thấy kinh mạch ở dưới đang chạy qua chạy lại và ẩn ẩn có một tầng nhạt hắc quang lưu chuyển.
“ Bình bình ..bình bình bình”
Một tiếng đập cửa mãnh liệt làm Hàn Thạc bừng tỉnh, chờ khi Hàn Thạc tỉnh dậy, trong lòng tự đánh giá một chút, liền hiểu được vừa rồi đã bất tri bất giác tiến vào “nhập ma” chi cảnh.
“Bình bình bình bình”
Tiếng đập cửa còn đang tiếp tục, Hàn Thạc có chút tức giận người bên ngoài đã quấy rầy hắn tu luyện, tiện tay quơ áo bào dùng để tắm bao lấy thân thể, không nhịn được hầm hầm nói:”Đến đây đến đây.”
Cửa vừa mở ra, Hàn Thạc đầu tiên là cả kinh, sau đó, trên mặt liền lập tức nở lên nụ cười rạng rỡ nói:“di, ra là mọi người a, ta đã đợi mọi người rất lâu, rốt cục thì đã trở lại.”
Ngoài cửa, Phạm Ny và Lỵ Toa nét mặt có chút tiều tụy, đầu tóc rối bời, trong tay đang cầm đồ vật gì đó, sau lưng đeo hành trang, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, như là vừa mới từ U Ám sâm lâm phản hồi Đa La trấn.
“Khá lắm Bố Lai Ân, không thể ngờ ngươi đã sớm về Đa La trấn, còn hại chúng ta lo lắng một trận. Hừ, như thế nào lại có nhiều tiền mà trọ trong căn phòng xa hoa đắt tiền như vậy a, nếu không phải chủ quầy khẳng định, ta còn thật không dám tin tưởng phòng này sẽ là ngươi thuê.” đôi mắt sáng của Phạm Ny liếc nhìn Hàn Thạc một cái, có chút oán hận nói.
“ Bố Lai Ân, ngày đó sao ngươi bỏ đi vậy? Qua hai ngày cũng không có quay lại, ta còn nghĩ ngươi xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Lỵ Toa quan tâm nói.
“Ta sau khi rời đi thì bị lạc đường, chờ ta tìm được đường về lại khu dựng trại, mới phát hiện mọi người đã rời đi, ta tìm không được các ngươi, nên mới về Đa La trấn trước chờ các ngươi, còn may là mọi người không có chuyện gì, thật tốt quá.” Hàn Thạc mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng giải thích.
Phạm Ny quét mắt liếc nhìn Hàn Thạc, suy nghĩ một chút rồi nói với Lỵ Toa bên cạnh:” Lỵ Toa, ngươi và Cát Ân sư phụ bọn họ,...trước chuẩn bị phòng cho tốt, ta và Bố Lai Ân có chút việc cần nói.”
Lỵ Toa có chút hồ nghi nhìn Phạm Ny, nói:” Phạm Ny sư phụ, chuyện lần đó đã qua lâu như vậy rồi, Bố Lai Ân lại còn cứu mạng hai chúng ta, ngươi chẳng lẻ còn muốn cùng hắn tính sổ?”
Sắc mặt đỏ lên, Phạm Ny nghe Lỵ Toa nhắc tới chuyện lần trước, không khỏi xấu hổ buồn bực nói:“không có, ta là cùng hắn nói chuyện khác, ngươi trước chọn giúp ta phòng trọ, ta sẽ lập tức tới.”
Nghe Phạm Ny giải thích như vậy, Lỵ Toa tựa hồ còn chút lo lắng, nhưng cũng không nói thêm cái gì, trong miệng lẩm bẩm xoay người rời đi.
Lỵ Toa vừa đi, Phạm Ny liếc mắt nhìn Hàn Thạc một cái, sau đó nhìn gian phòng mà nàng từng trọ này, tựa hồ lại nghĩ tới sự tình trước kia, trên mặt càng thêm hồng nhuận, khẽ hừ một tiếng, nói:“còn không mời ta vào?”
“ Ách, Phạm Ny sư phụ, mời vào.” Hàn Thạc ngẩn ra, rồi bối rối nghiêng mình, đợi khi Phạm Ny tiến vào mới lò đầu ra thăm dò hai bên hành lang, rồi đem cửa đóng chặt lại, bộ dạng như có tật giật mình.
“Lấm la lấm lét làm gì, ta hỏi ngươi, ngươi ngày đó rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi như thế nào lại có kim tệ trụ phòng này?” Phạm Ny tiến vào, rồi ngồi xuống xong mới lấy ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Hàn Thạc hỏi.
Từ khi giết chết Khắc Lao Đức, Hàn Thạc cho đến bây giờ trong lòng vẫn có chút không yên, vừa nghe Phạm Ny hỏi như vậy, trong lòng hơi giật mình, suy nghĩ một chút rồi mới cười nhẹ giải thích: “Ngày đó sau khi rời đi, một mình ta tại vùng phụ cận luyện vong linh ma pháp, sau đó gặp phải một con phong nhận Ma Lang bị thương, ta truy đuổi theo nó, cuối cùng thừa dịp nó không chú ý mới giết được nó, sau đó quay lại chỗ cũ thì phát hiện các người đã rời đi, nên ta tự mình tìm đường quay lại. Khi trở lại Đa La trấn, ta lấy tinh hạch cùng da của Phong nhận Ma Lang bán lấy tiền, nghĩ các người hẳn sẽ quay trở lại tiểu lữ quán này để nghỉ ngơi, nên ta mới thuê gian phòng này chờ, chuyện là như vậy.”
Sau khi Hàn Thạc giải thích xong Phạm Ny cũng không có lập tức nói gì, cứ nhìn chằm chằm Hàn Thạc hồi lâu rồi mới thở nhẹ nói:“Bố Lai Ân, ngươi bây giờ so với trước kia thật rất khác nhau!”
Ngạc nhiên sửng sốt, Hàn Thạc liền nhanh chóng bày ra khuôn mặt thật thà, tay gãi gãi đầu, cười nói:“Có sao, chổ nào nào khác nhau?”
“Rất nhiều, tướng mạo này,hình thể này, kể cả tính cách cùng vẻ mặt khi nói chuyện so với nhận biết của ta trước kia về ngươi rất không giống nhau. Xem chừng sau khi trải qua thí luyện tại U Ám sâm lâm, biến hóa lớn nhất lại là ngươi, trong U Ám sâm lâm gặp phải sinh tử đối kháng,các đệ tử đều có một ít biến đổi, nhưng không nghĩ tới thay đổi của ngươi là lớn nhất, thật sự làm cho người ta giật mình!” Phạm Ny kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Hàn Thạc trong lòng hiểu được, lần này hành trình tới U Ám sâm lâm,theo thực lực được đề cao cùng gặp nhiều chuyện hung hiểm,nên trong lúc vô tình cách nhìn nhận đối với mọi chuyện của hắn đã xảy ra thay đổi, hôm trước tự tay giết chết Khắc Lao Đức, Hàn Thạc càng thêm khắc sâu thế giới này tàn khốc như thế nào, cùng các chuyện khác liên quan đã khiến cho tâm địa hắn cũng trở nên càng ngày càng tàn khốc.
“Phạm Ny sư phụ, ngươi lưu lại tờ giấy nói các ngươi gặp phải hai Thực Nhân Ma, cuối cùng phát sinh xung đột hay không ?” Hàn Thạc khẻ cười một tiếng, cũng không có giải thích nhiều làm gì, ngược lại hỏi tao ngộ của nhóm Phạm Ny.
“Đương nhiên, hai Thực Nhân Ma kia vẫn đi theo chúng ta, sau đó bọn họ lại liên hợp mấy tên sâm lâm Cự Ma tập kích chúng ta, nhưng cuối cùng chúng ta cũng trốn thoát, bởi vì phải tránh né Thực Nhân Ma và sâm lâm Cự Ma nên chúng ta đi chệch khỏi lộ trình ban đầu, vì vậy mới chậm trể phản hồi Đa La trấn.” Phạm Ny trả lời.
Gật gật đầu, Hàn Thạc đang định mở miệng, đột nhiên nhướng mày, bật người dậy, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Chúng ta có lẽ có phiền toái.”
“Mọi người chú ý, thú nhân lang kỵ binh xuất hiện tại phía nam Đa La trấn,đang tràn qua bên này, mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
Bên ngoài lữ quán, đột nhiên vang lên một tiếng thét thật lớn, rồi sau đó vang lên nhiều tiếng hỗn loạn, toàn bộ đều là tin tức về Thú Nhân Lang Kỵ Binh sắp xâm lấn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Hàn Thạc đang nói chuyện với Phạm Ny thì vừa nghe thanh âm từ bên ngoài truyền tới, lập tức kinh hô một tiếng:” Phạm Ny sư phụ, chúng ta mau cùng bọn họ hội hợp!”
Phạm Ny cũng không nói thêm lời nào liền lập tức đi ra ngoài phòng. Khi Phạm Ny rời đi, Hàn Thạc liền lột bỏ đồ tắm đang mặc trên người rồi mặc quần áo mình vào, rồi mang theo các thứ vừa mua sắm trong mấy ngày nay như cương châm, trủy thủ, độc phấn … còn có một ít bình dược thủy trị thương rồi mới rời đi.
Trên đường, nơi nơi đều là thân ảnh của mạo hiểm giả hối hả qua lại, thương nhân thì lớn tiếng thét gào. Những người này hoặc là đang trong tửu quán uống rượu, hoặc là đang ở một địa phương nào đó hưởng lạc, vừa nghe tin tức Lang Kỵ Binh đã đến toàn bộ liền nhanh chống rời phòng chạy ra ngoài đường.
Mạo hiểm giả cùng các dong binh, là những người đã quen trải qua cuộc sống chém giết đầy nguy hiểm, nên đối với loại tình huống này đã sớm quen. Ngay khi bọn họ vừa rồi phòng thì liền nhanh chóng ổn định sửa sang vật tư vũ khí cần thiết rồi ra phố tập trung.
Hàn Thạc từ trong phòng đi ra, khi tới cửa của lữ quán thì phát hiện ngay cả chủ quán cũng là tay khiên tay kiếm, vẻ mặt đầy giận dữ đứng ở trước cửa, xem chừng dân tình Đa La trấn quả nhiên dũng mãnh.
Bọn người Phạm Ny cũng đang đứng trước của lữ quán, các đệ tử vừa để những thứ linh tinh trên người xuống, lại vội vã từ phòng đi ra, đã trải qua hiểm nguy tại U Ám sâm lâm, đám ma pháp sư non nớt này cũng đã học được sự trấn tĩnh nên không có sợ hãi mà kêu loạn.
“Bố Lai Ân, ngươi nhanh lại đây, chúng ta lập tức cũng sang phía nam, Thú Nhân Lang Kỵ Binh dám xâm lấn Đa La trấn của đế quốc ta, chúng ta nhất định không để chúng đạt mục đích!” Ly Toa vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lập tức khoa tay hét to, dường như sợ Hàn Thạc không nhìn thấy mình. Tại cửa lữ quán, ngoại trừ Phạm Ny đứng tách khỏi đám người, còn có năm ba nhóm mạo hiểm giả cùng dong binh. Đệ tử Vong Linh hệ lục đục từ trong phòng đi ra, mỗi người đều đã trang bị võ trang, đến khi Hàn Thạc đi tới cạnh Lỵ Toa thì Phạm Ny kiểm tra một chút nhân số, thấy các đệ tử đã đến đông đủ, liền nói: “Đi theo ta đến phố nam, mọi người không nên tách rời nhau”
Bóng người thấp thoáng trên đường, Hàn Thạc đi theo phía sau Phạm Ny, một lúc sau đã đến phố Nam. Từ phía sau Hàn Thạc thấy nơi này có gần trăm người mạo hiểm giả cùng dong binh. Lần trước những người Hàn Thạc đã gặp qua là lão pháp sư Phỉ Lợi Khắc Tư và nữ tinh linh cung tiễn thủ Bố Lan Kỳ cũng ở đây, hơn nữa xem chừng hai người này còn là đầu lĩnh của một đám người, chỉ thấy Phỉ Lợi Khắc Tư thân thể đang lơ lững giữa hư không, lớn tiếng gào thét cái gì đó.
“Di, lão pháp sư đây có thể sử dụng Phiêu Phù Thuật lơ lững trên bầu trời xem chừng tối thiểu cũng phải là cấp bậc ma đạo sư.” Sau khi tới nơi này, Cát Ân kinh hô một tiếng, liền quay qua giải thích cho các đệ tử: “ma pháp sư tu vi tới cảnh giới nhất định, có thể sử dụng Phiêu Phù Thuật bay lên, bất quá chỉ có ma pháp sư đạt tới cảnh giới ma đạo sư mới có thể thi triển. bởi vậy chỉ cần là ma pháp sư có thể bay lên tới, không ngoại lệ đều là nhân vật có thân phận cao quý và tu vi lợi hại.”
“Các vị dũng sĩ đế quốc, Thú Nhân Lang Kỵ Binh đang tràn tới Đa La trấn, theo ta quan sát, Lang Kỵ Binh lần này tới với số lượng khoảng năm trăm người. Đa La trấn chúng ta thân là nơi dừng chân của đế quốc tuyệt đối không cho phép Thú Nhân dã man dày xéo, các dũng sĩ hãy cầm lấy vũ khí, để cho bọn họ nếm thử phẫn nộ của các dũng sĩ đế quốc đi” Phỉ Lợi Khắc Tư huyền phù tại không trung, tay phải đang cầm một cây ma pháp trượng tinh xảo có cẩn ngọc bích xung quanh, lớn tiếng cổ động sĩ khí của mọi người.
“ Di, đây không phải là người của Vong Linh Hệ sao, ha ha ha ha,các ngươi cũng đến đây a?” ở phía sau,thanh âm của Bỉ Kỳ Nhĩ đột nhiên từ bên cạnh vang lên, Hàn Thạc quay đầu lại nhìn, liền thấy các đệ tử của Quang hệ viện đang quay sang dò xét bên này.
“Bỉ Kỳ Nhĩ sư phụ, không nghĩ tới có thể gặp các ngươi tại đây, ta nghĩ lần này các ngươi ra ngoài mạo hiểm, nhất định thu hoạch rất phong phú phải không?” Cát Ân gật đầu mỉm cười chào đón, sau đó hỏi.
“Nào có nào có, cũng không có thu hoạch gì quá lớn, chỉ là các đệ tử đều tiến bộ mà thôi.” Bỉ Kỳ Nhĩ mỉm cười nhàn nhạt đáp lại Cát Ân.
Một thanh âm “Đạp đạp” nặng nề đang từ xa ở phía nam tới gần tới gần. Dưới sự phân phó của Phỉ Lợi Khắc Tư cùng Bố Lan kì, các chiến sĩ sớm đã khôi giáp chỉnh tề, những người được võ trang đầy đủ thì đứng phía trước, pháp sư, cung tiễn thủ và các mục sư đứng phia sau khoảng năm sáu thước, vẻ mặt tĩnh táo nghiêm nghị nhìn chăm chú về phía nam.
Bỉ Nhĩ Kì cùng Cát Ân, thấy mọi người đã xác định vị trí, đều im lặng không nói thêm lời nào, liền lại gần phía các pháp sư. Hàn Thạc mặc dù thân thể đã cao lớn, có điều cũng không ngốc mà đứng ra phía trước, mà theo sau Phạm Ny đứng cùng các ma pháp sư khác.
Sau khi mọi người đều đã có vị trí và nhiệm vụ riêng, tiếng bước chân nặng nề tựa như tiếng trống trầm trọng buồn bả vọng vào lòng người gây cảm giác đau lòng. Một cỗ lệ khí nặng nề dần dần lan ra trong lòng mọi người, trong tầm mắt mọi người là Thú Nhân Lang Kỵ Binh trong tay giơ cao trường đao, đang dần hiện ra giữa khói bụi mịt mù.
Một bầu không khí tàn phá trong nháy mắt bao phủ cả Đa La trấn, thân ảnh Lang Kỵ Binh vừa xuất hiện, một thanh âm sắc nhọn vang lên, Lang Kỵ Binh tay cầm trường đao lóng lánh hàn quang đang lao đến mọi người, năm trăm Lang Kỵ Binh nhất tề xông tới gây cho mọi người một áp lực mạnh mẽ.
“Ma pháp sư chuẩn bị, nghe khẩu lệnh của ta bắt đầu phóng thích ma pháp!”Phỉ Lợi Khắc Tư tỉnh táo, phiêu phug tại hư không, chăm chú nhìn Lang Kỵ Binh, sau khi xác định hướng lao tới của họ mới bắt đầu nói.
“Mọi người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên khinh suất” Phía sau, Phạm Ny cũng có chút khẩn trương, nàng quay sang các đệ tử bên cạnh dặn dò, đến khi muốn dặn dò Hàn Thạc, đột nhiên nàng phát hiện Hàn Thạc vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt toát lên vẻ lãnh khốc, không một chút kinh hoảng, khí tức băng lãnh từ thanh trủy thủ hắn cầm trên tay chậm rãi phát ra.
Nhận thấy Phạm Ny đang chú ý, Hàn Thạc tâm thần liền buông lỏng, vốn huyền băng ma diễm quyết đã được vận chuyển, Ma Nguyên Lực cũng đã truyền vào trủy thủ trong tay trái của Hàn Thạc tạo thành khí tức băng lãnh , trong phút chốc, tất cả khí thế toàn bộ đều biến mất.
“ Phạm Ny sư phụ, có chuyện gì sao?” trên mặt lại hiện lên nét “hiền lành” nở một nụ cười “chất phát”, Hàn Thạc nhìn Phạm Ny hỏi.
“Không có, không có gì. ngươi cẩn thận một chút!” Phạm Ny nhìn nhìn Hàn Thạc, thanh âm có chút là lạ trả lời.
Tới lúc này, Phạm Ny rốt cục biết được, vẻ mặt thật thà đó cùng nụ cười chất phát đó của Hàn Thạc, căn bản là hắn ngụy trang, thái độ bình tĩnh cùng ánh mắt lãnh khốc khi đối mặt với nguy cơ mới chính là chân diện mục của hắn.
‘Đồ đáng ghét, ngươi dám lừa gạt mọi người, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi đẹp mắt..’ Phạm Ny vừa oán giận trong lòng vừa trộm đánh giá Hàn Thạc, đột nhiên cảm thấy khi Hàn Thạc tĩnh táo chăm chú lên, lại toát ra một loại khí chất khác.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 53:Nguy cơ Đa La trấn
Dịch: Tkyatkya
Nguồn : 4vn
(*) Be_u : một dịch giả trực tiếp dịch từ tiếng trung qua tiếng việt, vì có việc bận nên mình post luôn bài bạn ấy .
“Phóng!”
Phỉ Lợi Khắc Tư hô to một tiếng, phát động cho đợt công kích ma pháp.
Liền lúc đó, nhóm ma pháp sư bên cạnh Hàn Thạc niệm động ma pháp chú ngữ, từng đạo Phong Nhận sắc bén, từng đoàn hỏa diễm nóng bỏng, băng trùy lạnh lẽo, kể cả tia chớp đang nổi lên trên bầu trời và Quang Kiếm Trảm của các pháp sư quang hệ đều đột nhiên rít gào xuất hiện, công thẳng tới đám Lang Kỵ Binh đang xông tới.
Phạm Ny, Cát Ân cũng niệm động chú ngữ, đám khô lâu cùng cương thi đều lựng khựng mà lao tới, lúc này các chiến sĩ dàn phía trước cũng bắt đầu xông lên.
Thú Nhân Lang Kị Binh trong chốc lát gặp phải công kích mãnh liệt. Giữa các phong nhận đang gào thét, Lang Kỵ Binh cùng thú cưỡi Cự Lang dẫn đầu thân thể trúng đầy vết thương, Đại Hỏa Cầu bắn xuống nơi nào Lang Kỵ Binh nới đó hoàn toàn bị bao trong liệt hỏa, tiếp đó băng trùy cùng lôi điện cũng nhanh chóng lấy đi tính mạng của mười mấy tên.
Chỉ có điều, Lang Kỵ Binh lần này xâm lấn có khoảng năm trăm tên, dưới ma pháp công kích mãnh liệt cũng chỉ có thể giết chết ba bốn mươi tên Lang Kỵ Binh dẫn đầu. Các Lang Kỵ Binh phía sau không hề vì các đồng bạn phía trước bị giết mà tỏ ra sợ hãi hay khiếp đảm, vẫn như trước không cố kỵ gì mà xông lên.
Khi ma pháp sư đang chuẩn bị ngâm xướng chú ngữ lần thứ hai thì đột nhiên các Lang Kỵ Binh xuất ra trọng nõ, các mũi tên bắn nhanh xé gió lướt qua các chiến sĩ mang trọng giáp phía trước hướng về các ma pháp sư phía sau mà bay tới.
“Bất hảo, mọi người cẩn thận!” thanh âm của Tinh Linh Bố Lan Kì vang lên, rồi nhanh chóng chỉ huy các cung tiễn thủ bắn trả.
Các ma pháp sư vốn đang niệm chú ngữ định công kích Lang Kỵ Binh, vừa thấy mũi tên hướng phía mình phóng tới, liền thay đổi phương hướng công kích, từng đạo ma pháp phóng xuất ra toàn bộ đều hướng về phía các mũi tên đang từ không trung bắn tới, đem các mũi tên phá hủy tại trên không.
Nhưng không phải tất cả các mũi tên đều bị ma pháp phá hủy,có hơn mười căn vẫn bắn xuống như trước, lực đạo mạnh mẻ trực tiếp bắn chết hai Lôi Hệ sơ cấp ma pháp sư, còn làm cho ba ma pháp sư khác bị thương.Ở phía sau, ba Mục Sư nhanh chóng ngâm xướng trị liệu ma pháp - trị liệu thương thế cho ba ma pháp sư vừa rồi.
Bởi vì đợt công kích ma pháp lần hai toàn bộ dùng để đối phó các mũi tên đang bắn tới,nên lúc này Lang Kỵ Binh không bị thương tổn gì, nên nhanh chóng vọt lên, Cự Lang xông tới vươn trảo quét ngang với khí thế sắc bén phi thường, trong chốc lát các khô lâu chiến sĩ và cương thi chiến sĩ bị đánh cho tan tác.
Dưới sự công kích của Cự Lang, khô lâu chiến sĩ liền bị đánh cho tán cốt, căn bản không có phát huy tác dụng gì.Cương thi chiến sĩ có thể chống đở được một chút nhưng lại bị trường đao của Thú Nhân cưỡi trên Cự Lang chém tới ,trong nháy mắt đã có hơn chục cương thi chiến sĩ bị chém bay đầu nằm im một chỗ.
“Hừ, Vong Linh Hệ hắc ám sinh vật, quả nhiên là không chịu nổi một kích a!” nhóm các quang hệ đệ tử, mắt thấy hắc ám sinh vật của Vong Linh hệ không có phát huy tác dụng gì, liền cười chế giễu.
Hàn Thạc tay cầm trủy thủ, cả người tĩnh táo vô cùng, con mắt nhìn thân ảnh Lang Kỵ Binh đang ở phía xa, đối trào phúng của Ngải Lâm và Quang hệ đệ tử căn bản không nghe không thấy.
Lang kỵ binh lại giương nõ tiễn trong tay lên , tiếp đó một trận mưa tên hạ xuống, các pháp sư phía sau ào ào sử dụng ma pháp chống đở, có vài vị ma pháp sư tu vi cao thâm đem các mũi tên đang bắn về phía họ hoàn toàn phá hủy rồi không ngừng phóng thích ma pháp công kích bắn tới Lang Kỵ Binh.
Năm mũi tên nhọn đột nhiên rít gió phóng tới, mục tiêu là thầy trò Vong Linh Hệ bên này. Phạm Ny và Cát Ân đông thời biến sắc, nhanh chóng phóng xuất cốt tiễn, liền đánh nát được ba mũi tên tại hư không, hai mũi còn lại thì một mũi bị chếch đi bắn một nơi hẻo lánh, mũi còn lại thì mạnh mẽ bắn về phía Ngải Mễ.
Phía sau, Ngải Mễ thần sắc hoảng hốt, liền nhanh chóng ngâm xướng ma pháp, Cát Ân và Phạm Ny đều rất lo lắng nhìn về phía đó và cũng nhanh chóng ngâm xướng ma pháp, Nhưng tốc độ ngâm xướng chú ngữ của bọn họ so với tốc độ bắn tới của mũi tên chậm hơn một nhịp.
“Cheng”
Đột nhiên giữa hư không xẹt qua một đạo hàn quang – một thanh trủy thủ nhanh như tia chớp bay lên không, chỉ nghe “Cheng” một tiếng, mũi tên bắn về phía Ngải mễ bị vỡ thành vài đoạn. Đồng thời, Hàn Thạc đột nhiên nhoáng lên, thân thể nhẹ nhàng đứng trước Ngải Mễ đưa tay tiếp lấy trủy thủ đang từ trên không rơi xuống.
“Cám ơn ngươi, Bố Lai Ân!” nguy cơ được giải, Ngải Mễ nhe răng cười cảm kích nói với Hàn Thạc.
“Không cần khách khí!” Hàn Thạc mỉm cười gật gật đầu, cầm trủy thủ trong tay quay lại bên cạnh Phạm Ny cùng Lỵ Toa, sau đó, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục chú ý bốn phía.
Rốt cục, sau khi hơn bảy mươi Lang Kỵ Binh dẫn đầu thảm tử, các Lang Kỵ Binh còn lại đã thành công vượt qua đợt tập kích không ngừng của ma pháp sư và đối mặt với các chiến sĩ của Đa La trấn. Trong nhất thời, đại chiến nổi lên, hơn năm sáu mươi chiến sĩ đều là trang bị khôi giáp đầy đủ, cầm trong tay trọng kiếm, trường mâu, thậm chí có hơn mười kỵ sĩ tay cầm trường thương kỵ trên chiến mã đối mặt cùng Lang Kỵ Binh chém giết.
Các ma pháp sư không ngừng niệm khởi chú ngữ, các quang mang hoa lệ lên tục hiện lên giữa không trung rồi ào ào tập kích các Lang Kỵ Binh ở phía sau. Trong tiếng giao kích rộn ràng, cả phố nam của Đa La trấn đã hoàn toàn chìm trong ngọn lửa của chiến tranh.
Hàn Thạc và nhóm người Phạm Ny thủy chung vẫn ở phía sau các chiến sĩ không ngừng ngâm xướng ma pháp, từng đạo cốt tiễn cốt mâu bay ra, bắn về phía các Thú Nhân Lang Kỵ Binh đang đột phá phòng tuyến các chiến sĩ.
Phỉ Lợi Khắc Tư đang phiêu phù giữa hư không trở thành tâm điểm công kích của nõ tiễn của Thú Nhân, hơn mười mủi tên rít gió mà đến, Phỉ Lợi Khắc Tư vẫn rất trầm tĩnh, ngâm xướng một ma pháp Phong Hệ cao cấp, sau đó bầu trời phía sau của Lang Kỵ Binh đột nhiên xuất hiện một Long Quyển Phong cao hơn mười thước, nơi Long Quyển Phong đi qua, đám lang kỵ binh liền cuống vào trong đó phát ra tiếng gào rống thê lương.
Sau khi long quyển phong xuất hiện, Phỉ Lợi Khắc Tư liền hươ hươ ma pháp trượng trong tay, trong nháy mắt phát ra mười phong nhận lập tức đánh nát các mũi tên đang bắn tới, đồng thời quanh thân xuất hiện một Cương Tráo Thủ Hộ hoàn toàn bao phủ hắn vào bên trong, vài mũi tên vất vả lắm mới loạt qua bắn tới người Phỉ Lợi Khắc Tư đều bị ma pháp Cương Tráo Thủ Hộ ngăn trở, Phỉ Lợi Khắc Tư ở trong Cương Tráo không phải chịu một chút thương tổn.
“Thật là lợi hại a, đây mới chính thức là uy lực của ma pháp sư a!” bên cạnh Hàn Thạc, các quang hệ đệ tử nhìn thấy Phỉ Lợi Khắc Tư bình tĩnh hành động, đều lộ ra vẻ mặt sùng bái, hưng phấn cảm khái.
Trong khi mọi người còn đang than thở, thì Phỉ Lợi Khắc Tư mới rồi còn đang bình tĩnh đột nhiên hô to một tiếng:” bất hảo, lại có một đám Lang Kỵ Binh xuất hiện ở phương xa, bên trong tựa hồ còn có mấy tên Thú Nhân Tát Mãn Tế Ti, chúng ta mau lui lại, mọi người nhanh chóng phân tán ra chạy tới Trát Cơ Ách Tư thành đi.”
Phỉ Lợi Khắc Tư vừa nói ra những lời này, lập tức tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người, Hàn Thạc phản ứng đầu tiên, lập tức nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phạm Ny, tĩnh táo nói:“Theo ta đi, nhanh lên một chút.”
Phạm Ny sửng sờ, quay đầu nhìn lại thấy Hàn Thạc bây giờ vẻ mặt nghiêm nghị, vốn đang định mở lời trách cứ thì ra tới miệng lại biến thành một câu:” được, nhưng, nhưng mà ngươi muốn đi đâu?”
“Nơi gởi chiến mã, chúng ta phải nhanh chóng tìm được chiến mã, chỉ có cưỡi chiến mã chúng ta mới có thể có cơ hội thoát được tới Trát Cơ Ách Tư thành, nếu không khó thoát độc thủ của Lang Kỵ Binh.“Hàn Thạc sau khi cấp tốc tính toán, liền nói như chém đinh chặt sắt.”
Phạm Ny nghe Hàn Thạc giải thích, liền lập tức hiểu được, nhanh chóng lớn tiếng hét:“Tất cả đệ tử, mau đuổi theo ta.”
Hàn Thạc nghe Phạm Ny lên tiếng, lập tức hiểu được Phạm Ny đã đồng ý cách làm hắn, vừa quay đầu nhìn lại thấy Lỵ Toa đang nhìn chằm chòng chọc như hổ đói vào tay hắn đang nắm tay nhỏ bé của Phạm Ny, Hàn Thạc sắc mặt cười khổ nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Lỵ Toa. Sau đó không hề nhìn vẻ mặt hai người, mạnh mẽ lôi kéo hai người nhanh chóng chạy tới chỗ gởi chiến mã.
Last edited by tkyatkya; 10-06-2009 at 05:50 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Bởi vì một câu nói của Phỉ Lợi Khắc, những chiến sĩ, pháp sư vốn dĩ hiệp lực chống cự thú nhân lang kỵ binh, đều bỗng chốc rơi vào hoảng loạn, từng người một bắt đầu không còn lòng dạ nào để phòng ngự, ngược lại vội vàng suy nghĩ phương pháp chạy trốn.
Trong nhất thời, phòng thủ vững như thành đồng vách sắt trong khoảng khắc thua chạy tan tác. Chỉ thấy trừ những chiến sĩ ở phía trước nhất vẫn vừa đánh vừa lùi, đám pháp sư cùng cung tiễn thủ, toàn bộ hoảng loạn chạy lạc khắp nơi.
Hàn Thạc phân biệt chụp cổ tay của Phạm Ny và Lỵ Toa, mạnh tay kéo hai người ra, nhanh chóng hướng về phía mấy chiến mã còn lại chạy tới. Sau lưng Hàn Thạc, Cát An chỉ huy các học viên vong linh hệ khác đi theo.
Trải qua vài trận sinh tử quyết đấu, Hàn Thạc ngày nay đối diện với nguy hiểm đã không hề non nớt hoảng loạn, vừa bình tĩnh nhanh chóng đi vào, vừa lẳng lặng suy nghĩ phương pháp chạy trốn tiếp theo.
Cùng đám người Hàn Thạc cùng nhau rút lui đi như thủy triều, là một vài pháp sư và cung tiễn thủ, những người này nếu cản đường đi phía trước của Hàn Thạc, đều bị Hàn Thạc không chút ngần ngại dùng sức chen qua.
Tốc độ tiến tới của cung tiễn thủ và pháp sư ở trong đám đông chật chội cũng khó thể nhanh hơn. Ở giữa không hay không biết như vậy, do Hàn Thạc cái mộc thịt này mở đường, tốn công phu trong một lát, bọn họ cuối cùng cũng xông ra đến phía trước.
Trong một khắc, Hàn Thạc kéo theo Phạm Ny và Lỵ Toa, đám người Cát Ân theo đuôi đằng xa, cuối cùng đến chỗ để chiến mã. Chủ nhân nơi này vừa mới đi tới đường phía Nam quan sát động tĩnh, bên trong hiện giờ chỉ lưu lại một bộc nhân trông chừng chiến mã. Hàn Thạc trực tiếp phá cửa xông vào, kéo theo Phạm Ny và Lỵ Toa chạy đến phía sau chuồng ngựa.
“Làm gì đó, các người làm gì đó?” Bộc nhân lớn tuổi vừa thấy Hàn Thạc phá cửa xông về hướng chuồng ngựa liền hoảng hốt lúng túng, phẫn nộ thét lớn.
“Lang kỵ binh của thú nhân đã tấn công đến rồi, ngươi mà còn ở lại đây, chỉ có đường chết thôi, chúng ta qua đây là để lấy chiến mã đã gửi lại, ngươi nếu muốn giữ mạng thì nhanh chóng lựa một phiến chiến mã chạy lấy mạng đi!” Hàn Thạc trên đường xông vào chuồng ngựa bình tĩnh mở miệng giải thích.
Lão bộc nhân già này, lúc này đã nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài, chỉ là ngẩn ra trong một giây, cũng khẩn trương chạy như bay đến chuồng ngựa, xem điệu bộ này thì đã tiếp thu kiến nghị của Hàn Thạc.
Đến được đây rồi, Hàn Thạc buông bàn tay nhỏ bé của Phạm Ny và Lỵ Toa ra, mắt liếc nhanh một vòng, đã để mắt đến một con chiến mã thần tuấn, không nói không rằng lập tức phi thân lên, trong chớp mắt đã đáp vững vàng trên người chiến mã, chủy thủ trong tay huơ một cái, dây thừng cột giữ chiến mã đã bị cắt đứt.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này Cát Ân dẫn theo vài học viên Vong linh hệ, cũng đã chạy đến chuồng ngựa, người nào cũng thở dốc nặng nề, cùng với Phạm Ni và Lỵ Toa tìm chiến mã bọn họ đã gửi lần trước.
“Các người đều là đồ ngốc hết à? Lang kỵ binh sắp tới nơi giết hết bây giờ, lúc này còn tìm kiếm gì nữa, huống hồ mấy con chiến mã chúng ta gửi nhờ lần trước đều là loại hạng hai thôi, mà cũng chỉ có sáu con, có khi nào các người đều không muốn sống rồi hả?” Mắt thấy mấy người này vẫn đang tìm kiếm trong đám chiến mã, Hàn Thạc cuối cùng không nhẫn nại được nữa, đột ngột thét lớn.
Tiếng thét lớn của Hàn Thạc vang dội khắp chuồng ngựa, toàn bộ đám thầy trò vong linh hệ đang tìm ngựa của mình đều bị mắng chửi, nhất thời toàn bộ đều sững người ra --- bọn chúng bất ngờ bị Hàn Thạc lớn tiếng mắng chửi thành ra ngây ngốc, điều này chắc chắn khiến bọn họ có chút hơi khó chấp nhận!
“Vậy làm sao đây?” Lỵ Toa ngẩn ra, rồi nhìn Hàn Thạc, mở miệng hỏi.
“Chọn chiến mã nào tốt nhất, cường tráng nhất, chúng ta mỗi người một con, sống chết của kẻ khác không có quan hệ gì đến chúng ta cả. Nếu như các người muốn chết thì cứ tiếp tục tìm mấy con chiến mã hạng hai của các người đi!” Hàn Thạc sắc mặt tối sầm, tiếng thét lạnh lùng chém đinh chặt sắt.
Đây vốn dĩ chỉ là một đạo lý rất đơn giản, chỉ tiếc là đám thầy trò vong linh hệ này từ trước tới giờ đều sinh sống trong quy củ nhiều vô số, đối với bọn họ mà nói tuân thủ nguyên tăc chính là việc đúng theo lẽ đương nhiên, căn bản không hề nghĩ đến tại thời điểm mấu chốt này tất cả quy củ đều phải bỏ mặt.
Mấy người này bị Hàn Thặc mắng là đồ ngu, đầu tiên là biểu hiện vẻ mặt ngơ ngẩn, tiếp theo sau đó Hàn Thạc nói trắng ra là không thèm để ý đến chuyện sinh tử của mấy người bên cạnh thì đối với thầy trò bọn họ, kẻ chỉ biết tuân theo quy củ riết cũng tạo thành ảnh hưởng, khiến cho bọn họ người nào người nấy nhíu mày thầm suy nghĩ.
Tiếng hỗn loạn bên ngoài càng lúc càng lớn, nguy cơ sinh tử gần ngay trước mặt, bọn họ rất nhanh đã ra chọn lựa, từng người từng người không do dự nữa, sắc diện kiên định chạy thẳng đến chiến mã dũng mãnh nhất trong chuồng ngựa.
Đợi cho đám thầy trò vong linh hệ, dưới sự thôi thúc của Hàn Thạc, chiếm dụng hết toàn bộ những chiến mã tốt nhất trong chuồng ngựa, lúc phóng như gió ra khỏi chuồng ngựa, đám học viên quang hệ của Ba Bỉ Luân Ma Võ Học Viện, cùng với rất nhiều pháp sư, cung tiễn thủ mới chạy vội đến.
“Chết tiệt, bọn chúng đang cưỡi chiến mã của chúng ta.” Ngải Lâm mắt sắc bén, lập tức phát hiện con chiến mã thần tuấn mà Hàn Thạc đang cưỡi chính là con ngựa nàng lúc trước đã cưỡi, lập tức phẫn nộ thét lên.
Chỉ bất quá, vào lúc này đám người Hàn Thạc, đã cưỡi đi những chiến mã bưu hãn nhất trong chuồng ngựa, từ trong chuồng ngựa phóng như bay qua, đối với tiếng mắng chửi của bọn Ngải Lâm, căn bản là không thèm để ý, chỉ để lại cho bọn họ những thân ảnh càng chạy càng xa.
“Bố Lai Ân, lúc này chúng ta nên chạy về phía nào?” Vừa rời khỏi chuồng ngựa, mới xông ra ngoài đường hỗn loạn, Phạm Ny liền gấp gáp hỏi Hàn Thạc.
Trên đường lúc này, các chiến sĩ đã lui về thủ trung tâm của Đa La Trấn, lang kỵ binh của thú nhân xông vào Đa La Trấn, trường đao trong tay huy vũ, những thương nhân không có năng lực đối kháng gặp tai ương đầu tiên, một đao chém xuống thường là đầu lìa thân.
Đám Lang kỵ binh này do cưỡi cự lang nên không vội vàng lập tức truy đuổi đám pháp sư và chiến sĩ đang tán loạn chạy trốn mà chỉ men theo đường lớn từ cửa hàng đầu tiên bắt đầu cướp bóc, trên cự lang bọn chúng cưỡi có treo cái bao rất lớn, chỉ thấy đủ các loại hàng hóa đồ vật trong các cửa hàng ở chung quanh, từng cái từng cái rơi vào trong cái túi trên thân cự lang.
“Chỉ cần không phải là hướng của Trát Cơ Ách Tư, tùy tiện bên nào cũng được!” Hàn Thạc nhìn quanh bốn bề, quét mắt qua đường phía đông, phát hiện là người chạy về hướng bắc là ít nhất, nghĩ ngợi một lúc, quát lớn: “Đi theo ta, về phía bắc.”
Bởi vì Đa La Trấn sắp rơi vào tay địch, thành Trát Cơ Ách Tư, với tư cách là thành thị phòng thủ nghiêm mật nhất phía Tây Nam của Đế Quốc, đã trở thành mục tiêu lý tưởng nhất của những người đang hoảng loạn đào vong này, Hàn Thạc chú ý quan sát một lúc, phát hiện người chạy về hướng thành Trát Cơ Ách Tư chiếm đến bảy thành (*tức là 7/10) tổng nhân số của Đa La Trấn.
Bất quá trong số bảy thành nhân số này, người cưỡi chiến mã chỉ có mười kẻ đưa tin. Đợi đến lúc mấy tên lang kỵ binh của Thú nhân cướp bóc sạch sẽ hết các cửa hiệu trong Đa La Trấn thì mục tiêu thứ nhất khẳng định sẽ là đám người này.
Lang kỵ binh có cự lang làm vật cưỡi, về phương diện tốc độ khẳng định sẽ nhanh hơn đám người chạy bộ này, bởi vì những người này chiếm đến bảy thành, số lượng Lang kỵ binh mà Thú nhân đuổi theo khẳng định cũng nhiều nhất, nếu như vậy thì, có khả năng tử vong cao nhất có thể là bảy thành đào vong về hướng thành Trát Cơ Ách Tư này.
Trong chốc lát bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ, Hàn Thạc lập tức cảm thấy dòng suy nghĩ của hắn phi thường rõ ràng, sau khi nghĩ sơ lược, lập tức đem đám người Phạm Ny cưỡi chiến mã bắt đầu hướng về đường phía bắc mà bôn tẩu.
Có sụ tiện lợi của chiến mã, đoàn người Hàn Thạc tốc độ cực kì tốc khoái. Trên đường đi, Hàn Thạc chạm mặt hai Lang kỵ binh đi đến đường phía bắc với tốc độ rất nhanh, cự lang dưới thân hai Lang kỵ binh này có túi to phồng, không thèm để ý đến đoàn người Hàn Thạc, chỉ dự tính xông vào một cửa hiệu khác để cướp bóc.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc giật dây cương, chỉ thấy phương hướng phóng nhanh của chiến mã dưới thân đột nhiên thay đổi, đã hướng về phía hai tên Lang kỵ binh đang trắng trợn không hề kiêng dè gì vung trường đao xông đến.
Hai tên lang kỵ binh sững sốt, tựa hồ không dự liệu được vào lúc này vẫn có người dám phản kích, trường đao vốn đang định đâm xuống thương nhân bên dưới chợt ngừng lại, hai tên thú nhân lang kỵ binh lách người, đột nhiên tách ra, trường đao trong tay lập tức vung lên, chém xuống Hàn Thạch đang lướt nhanh đến.
“Bố Lai Ân, ngươi điên rồi à, mau chạy đi!” Lỵ Toa ở đằng xa, thấy phương hướng chiến mã của Hàn Thạc thay đổi xông về phía hai tên Lang kỵ binh, không kìm được thất thanh kinh hô lên. Tiếng kinh hô của Lỵ Toa thu hút mục quang của toàn bộ thầy trò vong linh hệ, không thể không ngoái đầu nhìn về phía Hàn Thạc.
Hàn Thạc cầm chủy thủ trên tay phóng tới, thấp giọng ngâm một đoạn ma pháp chú ngữ, một cốt tiễn bỗng nhiên hình thành trên không, “Vù” một tiếng bắn về phía một tên Lang kỵ binh, trong lúc tên Lang kỵ binh đó đang vung trường đao, thủy thủ trên tay Hàn Thạc đã phóng tới tên Lang kỵ binh còn lại.
Chủy thủ vạch một đường sáng lạnh lẽo trên không, chỉ nghe vang nhẹ “phập” một tiếng tới xương cốt, chủy thủ vượt qua trường đao, đâm xuyên qua ngực tên Lang kỵ binh kia một huyết động. Vào lúc này, chiến mã của Hàn Thạc như bay phóng tới, dây cương đột nhiên ghìm mạnh, chiến mã đột ngột dừng lại trong tiếng hí gấp gáp.
Tay trái của Hàn Thạc vừa kéo vừa giật lên, trường đao của gã thú nhân đã chết kia đột nhiên trượt khỏi tay hắn. Hàn Thạc tay nắm trường đao chém mạnh xuống, trên đầu con cự lang nóng nẩy kia lập tức bị đâm thủng một huyết động, cự lang vốn đang bạo loạn đột nhiên mềm nhũn quỵ xuống.
Cán đao vừa nhất lên, cái bao lớn treo trên người cự lang bỗng nhiên bay ra từ trên người cự lang vừa ngã xuống, trực tiếp rơi trên ngựa của Hàn Thạc. Sau đó, chiến mã của Hàn Thạc đổi phương hướng, khuôn mặt lạnh lẽo vô tình, xông về phía tên lang kỵ binh còn lại kẻ mới vừa đánh nát cốt tiễn.
“Trời ơii, ta không nhìn nhầm chứ, vừa rồi Bố Lai Ân đột nhiên sử dụng ra cốt tiễn ma pháp, cái này cuối cùng là chuyện gì đây?” Cát Ân ghìm chặt dây cương chiến mã, sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch nói lớn, những học viên khác và hắn cũng kinh hãi như nhau, ngơ ngẩn nhìn Hàn Thạc, giống như mới lần đầu tiên biết hắn vậy.
“Chết tiệt, Bố Lai Ân rốt cuộc đang làm gì vậy?” Phạm Ny biết Hàn Thạc có thể dụng cốt tiễn ma pháp nên chẳng ngạc nhiên lắm, chuyện làm nàng giật mình chỉ là cách sử xự hiện giờ của Hàn Thạc, sự thật bây giờ là Lang kỵ binh cướp của thương gia, mà Hàn Thạc lại cướp của Lang kỵ binh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya