Gia Quân đã chết, nàng từ tầng mười cao nhất của tòa nhà nàng thuê nhảy xuống, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi hai mươi bốn năm. Nguyên nhân tự sát là phát hiện bạn trai vừa trở lại bên nàng, không ngờ lại lần nữa sau lưng nàng bắt cá hai tay, làm cho nàng đau đớn, mà lựa chọn chấm dứt sinh mệnh chính mình.
Loại sự tình này người bên ngoài nhìn vào thì thực ngốc, nhưng đương sự lại vĩnh viễn không dứt ra được, kẻ thù khoái trá, người thân đau lòng, đến nỗi chuyện tự sát này đã được thông báo trên tin tức đại chúng nhiều lần liền.
Buổi tối 8 giờ rưỡi phát sinh chuyện, mười giờ đêm tin tức đã báo một lần, sau đó mười một giờ báo lại một lần, mười hai giờ báo lại một lần nữa, từng giờ lại phát lại một lần, thẳng đến hừng đông có tin tức khác thay thế được nó mới thôi.
Hai mươi bốn năm sinh mệnh, lấy cái chết minh chứng tình yêu, đổi lấy cũng bất quá là mấy tin tức cáo chung ban đêm, như vậy đáng giá sao?
Một chút cũng không đáng giá.
Cha mẹ Gia Quân ở đại lục (Trung Quốc), nghe nói nữ nhi tự sát thân vong ác háo (??? Chắc là người mất còn mang tiếng), vội vàng trở về gấp, nhưng chuyến bay đêm không nhiều lắm, nhanh nhất cũng phải mười mấy giờ mới đến Đài Loan. Tỉnh Vu không muốn để Gia Quân sau khi chết còn phải một mình lạnh lẽo trong bệnh viện, cho nên kiên trì muốn ở lại bệnh viện tới khi cha mẹ Gia Quân tới mới thôi.
Quan Hàm Tư cùng Tỉnh Vu Hiểu đều khuyên can nàng không được, cuối cùng Quan Hàm Tư quyết định lưu lại cùng nàng, để cho Tỉnh Vu Hiểu về nhà trước nghỉ ngơi.
Tỉnh Vu Hiểu trở lại nhà trọ khi đã qua mười hai giờ đêm, cả nhà trọ im lặng không tiếng động, lạnh lùng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nàng dùng chìa khóa mở cửa lầu tám, nhìn trong phòng tối đen cùng trầm tĩnh, sâu trong nội tâm một nỗi tịch mịch không hiểu sao đột nhiên dâng lên, làm cho nàng không tự chủ được lui ra phía sau từng bước, đột nhiên đóng cửa lại, xoay người đi vào thang máy, đi tới lầu ba.
Nước mắt còn tại khuôn mặt, nàng lấy tay áo lau đi, lại dùng lòng bàn tay lau khô nước mắt, mới đưa tay ấn nút chuông điện cạnh cửa.
“Reng reng”
Theo động tác nàng ấn chuông, sau cửa nhất thời vang lên thanh âm ‘reng reng’ quen thuộc, báo cho chủ nhân trong phòng bên ngoài có khách.
Nàng lui ra phía sau từng bước chờ hắn mở cửa, đợi một hồi lâu, trong phòng thủy chung yên tĩnh không tiếng động, mà trước mắt cửa chính đóng chặt cũng không có dấu hiệu mở ra.
Hắn không ở nhà sao?
Nàng nhịn không được lại ấn chuông cửa, trong lòng cầu nguyện hắn ở nhà, chính là không biết đang bận chuyện gì, cho nên mới không thể lập tức ra mở cửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà nàng cũng không biết mình đã bấm chuông bao nhiêu lần, kết quả bên trong thủy chung vẫn không có tiếng động, của chính cũng như cũ đóng chặt.
Hắn thật sự không ở nhà! Đi nơi nào đâu? Đợi lát nữa có thể hay không trở về?
Nàng do dự nhìn thang máy một chút, phát hiện chính mình tuyệt không có ý trở lại lầu tám, cho nên dựa lưng vào cửa chậm rãi ngồi xuống sàn chờ hắn trở về.
Nàng không biết chính mình đợi bao lâu, thang máy biểu hiện con số bắt đầu nhảy lên, đang từ tầng ba đi xuống tầng một,sau đó lại chậm rãi đi lên.
Là hắn đã trở lại sao?
Nàng vội vàng đứng lên, phủi phủi bụi ở mông quần, chờ mong nhìn thang máy đang thong thả đi lên lầu ba.
“Xoạch”
Cửa thang máy mở ra, người nàng đợi hồi lâu quả nhiên xuất hiện ở bên trong thang máy, làm cho nàng nhất thời vui sướng tươi cười rạng rỡ.
“ Hi.” nàng hướng hắn chào hỏi, nhưng hắn lại mặt không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, liền xoay người lướt qua nàng, lấy ra chìa khóa mở cửa vào nhà.
“ Chờ một chút!” trước khi hắn đóng cửa một giây,nàng kịp ngăn lại.
Vì nàng đẩy cửa ngăn lại, cửa chính đang đóng vẫn còn một khe hở, nhưng vẫn không đủ cho người đi qua.
“ Có chuyện gì?” hắn ngữ khí thập phần lạnh lùng.
“ Ngươi không cho ta vào sao?” nàng khẽ đẩy cửa một chút, khó hiểu nhìn hắn.
“ Đây là nhà ngươi sao?”
“ Không phải.” nàng sửng sốt một chút, lắc đầu nói.
“ Có lý do gì ta phải cho ngươi vào nhà của ta?”
Tỉnh Vu Hiểu trong lúc nhất thời không thể hiểu được nguyên nhân thái độ của hắn biến thành như vậy. “ chúng ta không phải là bằng hữu sao?” nàng nhìn hắn nói.
“ Đó chỉ là ý nghĩ của một mình ngươi, ta có nói ngươi là bằng hữu của ta sao? Không có.” hắn vô tình phủ nhận, “ nếu không có việc gì ta muốn nghỉ ngơi.”
Hắn lại lần nữa động thủ đóng cửa lại ,lại một lần nữa bị Tỉnh Vu Hiểu ngăn cản.
“ Viên Diệp, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” nàng lấy ánh mắt cầu xin nhìn hắn hỏi, “ ngươi cho ta vào được không, đêm nay ta thật sự không muốn ở một mình.”
“ Ngươi không muốn ở một mình thì tìm ta làm gì? Ta có nghĩa vụ phải phụ trách cùng ngươi mỗi khi ngươi không muốn ở một mình sao?” hắn lạnh lùng nhìn nàng, “ buông tay ra.”
“ Viên Diệp……”
“ Ta nói buông tay!”
Tỉnh Vu Hiểu dùng sức lắc đầu. “ Ngươi không cần như vậy được không, ta hôm nay thật sự không có biện pháp.”
“ Lăn đi tìm bạn trai của ngươi, không cần lại đến phiền ta!” hắn dùng lực đem tay nàng vặn bung ra, sau đó tuyệt tình đóng mạnh cửa lại.
“ Phanh!” một tiếng to, che dấu đi tiếng trán nàng va vào cửa.
Tỉnh Vu Hiểu sờ cái trán, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Bạn trai? Nguyên lai Quan Hàm Tư nói đúng, hắn thật sự tức giận, nhưng này hết thảy chuyện này đều chỉ là hiểu lầm mà thôi, hắn vì sao ngay cả hỏi cũng không hỏi cứ như vậy đối đãi nàng?
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới hắn có nghĩa vụ phải ở bên nàng mỗi khi nàng không muốn ở một mình, nàng chính là tự nhiên mà vậy, khi không muốn ở một mình, người đầu tiên nghĩ đến là hắn mà thôi, nếu hắn cảm thấy nàng phiền, không muốn bị nàng quấy rầy, hắn có thể hung hăng cự tuyệt nàng, đem nàng đẩy ra, tựa như bây giờ, nàng sẽ không tiếp tục tìm đến,quấn quít lấy hắn không buông.
Lăn đi tìm bạn trai của ngươi, không cần lại đến phiền ta!
Tuy rằng này hết thảy chỉ là hiểu lầm, nhưng là cũng đã có thể xác nhận rõ ràng, cho dù hắn đối với nàng thật sự có tình cảm, cũng chỉ là một chút tình cảm bé nhỏ không đáng kể mà thôi, bởi vì hắn thậm chí còn không nguyện ý bỏ chút thời gian đi chứng thực chuyện này, đã đem nàng tặng cho ‘bạn trai’ của nàng.
Tình yêu của nàng còn chưa có bắt đầu đã chấm dứt.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, miễn cho nàng cả ngày lo được lo mất, miên man suy nghĩ.
Lau đi nước mắt không ngừng chảy xuống trở lại lầu tám, trong phòng vẫn là một mảnh tối đen trầm tĩnh, nàng mở đèn xua đi bóng tối, mở tivi xua đi sự trầm tĩnh, sau đó nói cho chính mình nàng phải quen với chuyện này. Bởi vì Vu sẽ không thể ở bên nàng vĩnh viễn, Vu rồi sẽ kết hôn sinh con, sẽ có gia đình của chính mình, mà nàng phải học được độc lập, từ giờ trở đi.
Có câu ‘phúc vô song chí, họa vô đơn chí’.
Sau khi Gia Quân nhảy lầu tự sát, Tỉnh Vu Hiểu phát hiện ở xung quanh nàng liên tiếp phát sinh chuyện không tốt, bỏ qua một bên chuyện chính mình thất tình không nói, Vu Hàn tỉ đột nhiên bị tai nạn xe cộ hôn mê bất tỉnh, lại khiến mọi người rối loạn chân tay.
Trong lúc mây đen mù sương,tám lầu nhà trọ lại có hai người khách mới một lớn một nhỏ, các nàng hai mẹ con xinh đẹp, mẫu thân tên là Lâm Tuyết Nhan, nữ nhi kêu Tiểu Khiết. Các nàng là do chủ cho thuê nhà phu nhân Lưu Dư tự mình đưa đến, nhưng không biết vì sao, các nàng trong lúc đó có vẻ giống như không được tự nhiên.
Sau lại Tỉnh Vu Hiểu mới biết được, nguyên lai Vu Hàn tỉ tai nạn xe cộ là bị Lâm Tuyết Nhan gián tiếp làm hại, bất quá may mắn nguyên nhân chỉ là hiểu lầm, Vu Hàn tỉ cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, hết thảy cuối cùng là có kinh vô hiểm, mà mẹ con Lâm Tuyết Nhan cũng chính thức trở thành chủ nhân gian phòng thứ ba của lầu tám. (cái này có lẽ là mỗi lầu có ba phòng riêng biệt,mẹ con Tuyết Nhan ở cùng với tỷ muội Vu Hiểu trên lầu tám.)
Lâm Tuyết Nhan người cũng như tên, là nữ nhân xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp qua. Trừ bỏ bề ngoài xinh đẹp, nàng khéo tay thận trọng, cơ hồ không có sự tình gì có thể làm khó nàng, là hình tượng nữ nhân hoàn mỹ mà Tỉnh Vu Hiểu mơ ước.
“ Tuyết Nhan tỉ, ngươi không thể dạy ta, rốt cuộc muốn tài năng giống ngươi thì phải làm thế nào mới được?” Tỉnh Vu Hiểu đem cằm gác ở trên bàn cơm, vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ nhìn Lâm Tuyết Nhan ở trong quầy bar làm bánh ngọt.
“ Có khả năng thì có gì tốt? Ta cảm thấy giống như ngươi, việc nhỏ mơ hồ, đại sự không quên có vẻ tốt hơn.” Lâm Tuyết Nhan mỉm cười nhìn nàng một cái.
“ Ngươi là đang cười nhạo ta sao?”
“ Ta là hâm mộ ngươi.”
“ Hâm mộ ta cái gì?”
“ Vu thường nói ngươi, ngươi nước đến đưa tay, cơm đến há mồm, ai không hâm mộ?” Lâm Tuyết Nhan nói giỡn.
“ Ngươi quả nhiên cười nhạo ta cái gì cũng không biết.” Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt đau khổ nói.
Không biết vận mệnh của nàng có phải giống như Vu nói hay không, nhớ ngày đó nàng đã muốn lập chí quyết định học tự lập, không nghĩ tới còn không kịp bắt đầu làm, trong phòng lại có thêm một Vu thứ hai là Tuyết Nhan tỉ, chủ động làm mọi việc nhà, đem cơ hội học tập của nàng toàn bộ cướp đi, làm cho nàng bất tri bất giác lại biến thành một kẻ hạnh phúc thước trùng.
Ai, nàng rốt cuộc là nên cảm tạ hay là oán thán đây?
“ Xem như do ta thường thường vẫn để phần đồ ăn ngon cho ngươi nhiều hơn, ngươi để cho ta cười nhạo một chút thôi, như thế nào.” Lâm Tuyết Nhan cười nói, xoay người theo lò nướng đem bánh ngọt vừa nướng xong mang ra. “ có muốn ăn thử hay không?”
“ Đương nhiên muốn!” Tỉnh Vu Hiểu lập tức theo chỗ ngồi nhảy dựng lên. Nàng chính là chịu không nổi mùi hương khắp phòng khiêu khích, mới có thể buông công tác theo từ trong phòng chuồn ra đây ngồi chờ.
Bánh ngọt nóng nóng mềm mềm vừa vào miệng, vấn đề đang suy nghĩ lập tức có đáp án, nàng là hẳn là nên cảm tạ.
“ Ngươi ăn chậm một chút, không ai tranh với ngươi đâu.” Lâm Tuyết Nhan bật cười nhìn nàng.
“ Ta biết, nhưng ta đói bụng, chờ không kịp nha.” nàng vẻ mặt vô tội nói.
“ Đã đói bụng? Nhưng từ lúc chúng ta ăn xong cơm trưa tới giờ mới không đến hai tiếng mà.” Lâm Tuyết Nhan kinh ngạc trợn to hai mắt, “ ngươi giữa trưa chưa ăn no sao?”
“ Có nha, ăn rất nhiều. Nhưng ta cũng không biết vì sao, gần nhất sức ăn rõ ràng rất nhiều, nhưng vận động một chút đã cảm thấy đói bụng, thảm nhất là ta đang béo lên.” Tỉnh Vu Hiểu bất đắc dĩ nói, sau đó cúi đầu vỗ vỗ cái bụng đang to lên.
Lâm Tuyết Nhan di động ánh mắt theo động tác của nàng, sau khi nhìn thấy bụng nàng, rốt cuộc không rời tầm mắt.
“ Vu Hiểu, ngươi……”
“ Làm sao vậy?” nàng ngẩng đầu hỏi, trên miệng còn cắn một nửa miếng bánh ngọt.
“ Vu Hiểu……” Lâm Tuyết Nhan muốn nói lại thôi nhìn nàng, do dự mà không biết có nên hay không đem hoài nghi trong lòng nói ra miệng.
“ Làm sao vậy, Tuyết Nhan tỉ?” Tỉnh Vu Hiểu khó hiểu nhìn nàng.
“ Ngươi từ khi nào thì phát hiện mình bắt đầu béo lên?” Lâm Tuyết Nhan do dự một chút, thử hỏi.
“ Từ một tháng nay nha.”
“ Kia trừ bỏ bụng to lên, ngươi có hay không phát hiện mình còn có chỗ nào thay đổi? Tỷ như thói quen ăn uống của ngươi, hoặc là ngươi có thể hay không buồn nôn, còn có thời gian hành kinh có bình thường không?”
“ Ta chỉ là cảm thấy sức ăn nhiều hơn, nhưng không buồn nôn, bất quá nói đến thời gian hành kinh……” Tỉnh Vu Hiểu thong thả nhíu mày.
“ Như thế nào?” Lâm Tuyết Nhan nhìn chằm chằm nàng.
“ Nó giống như thật lâu không có tới.” Có người nhắc,Tỉnh Vu Hiểu mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“ Thật lâu là bao lâu? Vượt qua hai tháng, ba tháng, hay là lâu hơn ?”
“ Tuyết Nhan tỉ……” Tỉnh Vu Hiểu không biết làm sao nhìn Tuyết Nhan, nội tâm đột nhiên cảm thấy một trận kinh hoảng. Nàng có phải hay không mang thai?
“ Ngươi trước đừng hoảng hốt, nói cho ta biết mấy tháng qua, ngươi có cùng người nào phát sinh quan hệ không?” Lâm Tuyết Nhan đem nàng kéo đến sô pha phòng khách ngồi xuống.
Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt tái nhợt gật gật đầu.
“ Các ngươi có tránh thai sao?” Lâm Tuyết Nhan lại hỏi.
Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới định thần đối nàng lắc đầu nói: “ ta không biết.”
Lâm Tuyết Nhan hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định.
“ Hảo, ngươi trước cẩn thận ngẫm lại lần trước kinh nguyệt tới là khi nào, ta đến tiệm thuốc dưới lầu giúp ngươi mua que thử thai. Nghe chưa, còn chưa rõ kết quả, ngươi đừng nghĩ gì, biết không?” nàng còn thật sự dặn dò Tỉnh Vu Hiểu.
Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt mờ mịt, chậm rãi gật gật đầu.
Thấy nàng nhận lời, Lâm Tuyết Nhan nhanh chóng đứng dậy trở về phòng cầm túi xách, đồng thời xác định nữ nhi còn đang ngủ say, liền vội vàng đi ra cửa.
“ Tuyết Nhan tỉ.” Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên mở miệng gọi nàng lại.
Lâm Tuyết Nhan quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẻ mặt so với ban nãy đã trấn định rất nhiều.
“ Không cần nói cho Vu.” Tỉnh Vu Hiểu thỉnh cầu đối nàng nói.
Lâm Tuyết Nhan do dự nhìn nàng một chút, sau đó gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Tuyết Nhan vừa rời nhà trọ, Tỉnh Vu Hiểu lập tức lên thang máy đi tới lầu ba,nơi mà đã ba tháng nàng không quay lại.
Nàng nghĩ mình sẽ không quay lại đây nữa, nghĩ mình thật sự có thể quên hắn, kết quả không nghĩ tới ông trời lại vui đùa với nàng, làm cho nàng mang thai đứa nhỏ của hắn.
Không sai, cho dù chưa thử thai hoặc chưa khám bác sỹ, nàng cũng có thể xác định chính mình xác thực mang thai. Bởi vì nàng mặc dù mơ hồ, nhưng chu kỳ sinh lý lại tuyệt không mơ hồ, luôn đúng thời gian lại tới, chưa bao giờ chậm chễ, càng miễn bàn là lại trễ những ba tháng.
Đúng vậy, nàng mang thai chuyện này cơ hồ đã có thể xác định, hiện tại vấn đề ở chỗ nàng có nên sinh hạ đứa nhỏ trong bụng này không, nàng cảm thấy thân là một người “sáng tạo”,hắn cũng có quyền quyết định mới đúng, cho nên nàng mới đến nơi này tìm hắn.
Đối mặt cánh cửa khắc hoa cương đã xa cách ba tháng, nàng kỳ lạ lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói cho chính mình cũng không phải chưa bao giờ tới nơi này, trấn định một chút.
Nhưng nói dễ hơn làm, bởi vì làm cho nàng khẩn trương cũng không phải địa điểm, mà là nam nhân nàng sắp đối diện bên trong.
Nàng lại đến tìm hắn, Viên Diệp sẽ có phản ứng như thế nào?
Tỉnh Vu Hiểu không tự chủ được nghĩ.
Hắn sẽ dùng thái độ khách khí đối mặt với nàng, hay là thái độ châm chọc khiêu khích,giống như lần cuối gặp hắn?
Nàng lo lắng nếu hắn vẫn dùng thái độ mà lần cuối gặp mặt để đối diện với nàng, nàng sẽ không còn dũng khí đem chuyện mình mang thai nói với hắn, bởi vì nàng thật sự thực sợ hãi nếu nghe thấy hắn nói không cần đem đứa nhỏ của người khác tới nói là của hắn,linh tinh.
Nếu hắn thực dám nói như vậy, nói thật, ngay cả nàng cũng không biết chính mình đến lúc đó sẽ làm ra cái hành động gì không thể khống chế được.
Có lẽ nàng sẽ trực tiếp lấy đầu của hắn đi, có lẽ nàng sẽ hung hăng đá hắn một cước, đánh hắn một quyền, có lẽ nàng sẽ giống người đàn bà chanh chua chửi đổng hướng hắn chửi ầm lên. Tóm lại, nếu hắn dám ô nhục nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
Lại lần nữa hít sâu một hơi, nàng thẳng lưng, đưa tay ấn chuông cửa.
Không đến một lát, nàng nghe thấy phía trong truyền đến thanh âm mở khóa, nàng nhanh chóng lau đi chút nước trên mặt, nín thở chờ đợi cánh cửa kia mở ra.
Cửa mở, một mỹ nữ trẻ tuổi nàng chưa gặp bao giờ mặc quần áo ở nhà xuất hiện, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng hỏi: “ xin hỏi ngươi tìm ai?”
“ Thực xin lỗi, ta ấn sai tầng.” nàng không hề do dự nhanh chóng nói.
Nữ nhân mỹ mạo trẻ tuổi đối nàng nhẹ gật đầu,sau đó đóng cửa lại.
Tỉnh Vu Hiểu ngây ra như phỗng đứng ở tại chỗ sau một lúc lâu, cơ hồ không thể xác định vừa mới tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nơi này là lầu ba không phải sao? Nàng thật sự ấn sai tầng trệt sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn số phía trên cửa chính, nơi đó quả thật thật viết lầu ba đúng vậy, nói cách khác, nàng cũng không có đi nhầm tầng.
Một khi đã như vậy, như vậy vì sao người ra mở cửa không phải Viên Diệp, mà là một nữ nhân trẻ tuổi mĩ mạo?
“ Bạn gái hắn ” ba chữ này bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng, làm cho nàng nhất thời cả người cứng ngắc, huyết sắc trên mặt lại từng giọt từng giọt dần dần rút đi, lưu lại một phiến trắng bệch.
Nguyên lai hắn đã có bạn gái mới, khó trách ba tháng qua, hắn có thể hoàn toàn chẳng quan tâm tới nàng, nguyên lai đối hắn mà nói, nàng căn bản đã hoàn toàn trở thành quá khứ.
“ Ngu ngốc.” nàng thấp giọng tự giễu nói, “ người ta đã sớm quên ngươi là ai, ngươi còn nơi này làm cái gì? Thực nghĩ đến trong bụng có đứa nhỏ của hắn, hắn sẽ một lần nữa tiếp nhận ngươi sao? Ngươi thật ngu ngốc.”
Nàng xoay người chuẩn bị rời đi nơi vĩnh viễn chưa từng chào đón nàng, lại thất thần đánh lên vách tường, thế này mới phát hiện nước mắt không biết khi nào đã sớm phủ đi tầm mắt của nàng, cũng dính ẩm ướt hai gò má.
Nàng khóc cái gì đâu? Tình yêu của nàng không phải từ ba tháng trước,còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao? Nếu đã kết thúc, mà nàng từ lâu đã nhận thấy hết thay, như vậy nàng bây giờ còn có gì mà phải khóc đâu?
Đừng khóc, Tỉnh Vu Hiểu. Cho dù hắn kết giao bạn gái thì thế nào, nàng cũng có thể đi tìm bạn trai nha!
Cho dù hắn sớm đã quên nàng thì cũng có làm sao, bởi vì nàng sớm hay muộn cũng quên hắn đi, thậm chí sẽ không nhớ rõ hắn từng xuất hiện trong đời nàng,cho nên,đừng khóc.
Hít mạnh cái mũi, nàng dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, hạ quyết định quyết tâm sẽ không vì hắn mà rơi lệ.
Nàng đưa tay ấn thang máy, bàn tay ở giữa không trung lại dừng lại.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại mục đích nàng tới đây là để nói chuyện đứa nhỏ.
Còn muốn nói cho hắn sao? Nàng do dự, dù sao hắn cũng đã có bạn gái, nếu nàng tùy tiện xuất hiện nói cho hắn chuyện này, này đối hắn cùng bạn gái hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một quả bom.
Nàng đột nhiên ngẩn ra.
“ Tỉnh Vu Hiểu, ngươi thật sự ngu ngốc.” nàng bỗng nhiên mở miệng thấp giọng mắng chính mình, “ hắn đã hại ngươi khổ sở đến rơi nước mắt, ngươi cần gì phải băn khoăn đến tâm tình của hắn đâu? Ngươi thật ngu ngốc.”
Đối, đúng vậy. Nàng làm chi muốn để ý tới tâm tình hắn hoặc bạn gái hắn đâu? Nếu là hắn làm cho nàng mang thai, như vậy hắn phải chịu trách nhiệm làm những việc mà một nam nhân có trách nhiệm làm, không nên đem vấn đề toàn bộ quăng cho một mình nàng xử lý.
Gật gật đầu, nàng lại xoay người đi trở về trước cửa đưa tay ấn chuông điện.
“Reng reng”
Phòng trong vang lên tiếng chuông cửa. Tỉnh Vu Hiểu lẳng lặng đứng ở ngoài cửa lớn chờ, lúc này trên mặt nàng không có một tia thần sắc khẩn trương, chỉ có kiên định.
Một lát sau , cửa chính lại lần nữa bị mở ra, mà vị mỹ nữ kia cũng lại lần nữa xuất hiện ở phía sau cửa.
“ Ngượng ngùng, xin hỏi Viên Diệp có ở nhà không ?” không đợi đối phương phát ra thanh âm nghi hoặc gì, nàng lớn tiếng dọa người trực tiếp mở miệng hỏi.
“ Viên Diệp?” mỹ nữ mở to mắt nhìn, lộ ra một bộ dạng giống như chưa từng nghe qua tên này, nhưng giây tiếp theo nàng lại đột nhiên hét to một tiếng, “ A! Viên Diệp? Ngươi tìm Viên Diệp?”
Tuy rằng thực hoài nghi phản ứng kinh ngạc của mỹ nữ không hiểu là ý gì, nhưng Tỉnh Vu Hiểu vẫn kiên định đối nàng gật gật đầu.
“ Ngươi là bằng hữu của hắn sao?” mỹ nữ mở to cửa chính, tò mò nhìn nàng.
“ Có thể…… Nói như vậy.” Tỉnh Vu Hiểu có chút do dự nhẹ cúi đầu.
“ Kia hắn không nói với ngươi hắn đã về Mỹ sao?”
“ Về…về Mỹ ?” Tỉnh Vu Hiểu ngạc nhiên nhìn nàng, tin tức xuất hồ ý liêu (bất thình lình) này làm cho nàng kinh ngạc suýt nữa đứng không nổi. Hắn đã trở về Mỹ?
“ Phải, nghe ca ca ta nói hắn hình như đã về được hai tháng. Ngươi tìm hắn có chuyện gì sao?”
Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt nhìn nàng, đầu căn bản chính là một mảnh hỗn loạn.
Hắn về Mỹ rồi, là về, mà không phải đi, nói cách khác hắn vốn không ở Đài Loan?
Hắn trở về Mỹ, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói. Kia hắn đến Đài Loan đến tột cùng là muốn làm gì? Là tới du ngoạn hay là công tác? Đối hắn mà nói, sự tồn tại của nàng là cái gì ? Chỉ là một sự diễm ngộ bên bờ kia của Thái Bình Dương thôi sao?
Diễm ngộ? Nàng thật đúng là đánh giá cao chính mình. Nói không chừng đối hắn mà nói, sự tồn tại của nàng căn bản chính là một hồi ác mộng, hoặc là ngay cả ác mộng cũng không bằng, ngay cả một chút trí nhớ cũng chẳng tồn tại.
“ Ngươi có khỏe không?” mỹ nữ quan tâm khẽ chạm nàng một chút.
“ Cái gì?” Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt ngẩng đầu, mới phát hiện trước mắt sớm mơ hồ một mảnh. Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cám ơn,ta không sao.”
“ Ngươi muốn tìm Viên Diệp, ca ca ta biết tìm hắn như thế nào. Ngươi chờ ta một chút, ca ca ta vừa lúc ở nơi này, ta đi gọi hắn.” mỹ nữ đăm chiêu nhìn nàng một chút, bỗng nhiên nhiệt tâm mở miệng nói.
“ Không cần” Tỉnh Vu Hiểu ngăn cản nàng.
“ Không quan hệ, ta đi gọi hắn.” Mỹ nữ nhanh chóng xoay người chạy vào nhà.
Tỉnh Vu Hiểu hoàn toàn không kịp ngăn cản nàng.
Nàng cũng không có nói muốn tìm hắn nha.
Nếu mọi người đi rồi, nàng còn tìm hắn làm cái gì đâu?
Nếu ngay cả câu tái kiến cũng tiếc rẻ không nói với nàng, nam nhân tuyệt tình như vậy,nàng còn tìm hắn làm cái gì? Chẳng lẽ nàng nghĩ khi hắn biết nàng mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn sẽ vì đứa nhỏ cùng nàng tẫn thích tiền ngại (đại khái là ‘nối lại tình xưa’) , sau đó thú nàng sao?
Đã nghĩ sẽ không vì hắn mà rơi một giọt lệ,kết quả lại ngây ngốc nước mắt rơi như mưa.
Nàng quả thật là ngu ngốc.
Đi vào thang máy, nàng muốn bảo chính mình đừng khóc, lại cuộn mình ở một góc thang máy khóc như tiểu hài tử.
Thang máy chậm rãi đi xuống lầu một, cửa thang máy mở ra, đứng ở ngoài cửa Lâm Tuyết Nhan, nhất thời bị Tỉnh Vu Hiểu đang cuộn mình khóc trong thang máy làm cho sợ hãi, nàng luống cuống tay chân một bên trấn an Tỉnh Vu Hiểu, một bên nhanh chóng đem nàng về lầu tám.
Mà tại lầu ba, khi vị mỹ nữ kia lôi kéo ca ca Tần Chấn đang trong giấc ngủ thì bị nàng dựng dậy, đi đến cửa chính cũng đã không thấy bóng người vừa rồi.
“ Di? Người đâu?”
Nửa năm sau
Sân bay quốc tế Đào Viên, trong đại sảnh người đến người đi tấp nập, phi cơ cùng lữ khách vừa xuống khỏi máy bay tràn ngập toàn bộ đại sảnh, khiến cho đại sảnh vốn khí phái cao nhã, ngăn nắp trở nên bình thường rất nhiều.
Viên Diệp kéo theo hành lý tùy thân đơn giản đi ra đại sảnh, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi, liền nghe thấy tiếng gào của bạn tốt.
“ Viên Diệp, nơi này.”
Hắn nghe tiếng quay đầu, cách chính mình vài mét,ở bên đường dành cho ôtô, thấy Tần Chấn tới đón hắn. Tần Chấn hướng hắn đi nhanh đi đến.
“ Hi.” Tần Chấn rạng rỡ đối hắn nhếch miệng cười.
Viên Diệp trước đưa tay quăng hành lý vào sau xe, sau đó hai tay ôm ngực đối mặt Tần Chấn.
“ Ngươi không phải nói cái nữ nhân ngươi muốn kết hôn còn chưa có sinh ra sao? Xin hỏi ngươi ngày mai muốn kết hôn với một thai nhi, hay là một vong hồn còn chưa đầu thai ?” hắn cười nhạo nói.
“ Ai ai ai, chỉ là lời nói giỡn lúc trước thôi mà, ngươi nhớ rõ ràng làm chi nha?” Tần Chấn trưng ra khuôn mặt tươi cười nói: “ ngươi không mừng cho ta sao?”
“ Cái khuôn mặt tươi cười của ngươi làm cho người ta nhìn thực khó chịu.” Viên Diệp trừng mắt nhìn hắn.
“ Ai, đừng như vậy mà, ngươi phong trần mệt mỏi đáp máy bay riêng từ Mỹ lại đây, không phải là vì muốn tới chúc mừng ta kết hôn sao?”
“ Ta có nói như vậy sao?” Viên Diệp lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái.
Tần Chấn bỗng nhiên sửng sốt, sau đó hoài nghi hỏi: “ nếu không ngươi tới làm gì?”
“ Công tác.”
“ Gì ?” Tần Chấn toàn bộ cằm đều muốn rơi xuống.
“ Uy, ngươi đang nói giỡn ta đấy à ?” Tần Chấn trừng mắt nhìn Viên Diệp nói, “ ta ngày mai sẽ kết hôn, ngươi hẳn là biết được ta hiện tại có bao nhiêu việc đi? Kết quả ngươi gọi tới bắt ta tới đón còn chưa tính, thế nhưng còn nói ngươi đến Đài Loan là vì công tác, mà không phải tới tham gia lễ kết hôn của ta, ngươi ý định đùa giỡn ta phải không?”
“ Ngươi mấy tuổi?” Viên Diệp đột nhiên hỏi.
“ Với ngươi cùng năm nha, làm chi đột nhiên hỏi ta chuyện này?”
“ Ta còn nghĩ ngươi chỉ có ba tuổi mà thôi, người khác nói cái gì ngươi đều tin cả.”
Tần Chấn ngạc nhiên nhìn hắn, rốt cục biết chính mình lại bị hắn đùa giỡn, lắc đầu thở dài một hơi.
“ Xem như vì ngày mai ta sẽ làm chú rể, ngươi đừng chỉnh ta được không?” Tần Chấn cầu xin tha thứ nói.
Viên Diệp nhún vai, mở cửa,ngồi vào xe.
Tần Chấn cũng đi theo ngồi vào vị trí lái xe, sau đó khởi động xe hướng Đài Bắc đi tới.
“ Hôn lễ cử hành ở Đài Bắc sao?” hắn nhớ rõ Tần Chấn hình như là người Cao Hùng,gia đình đều ở Cao Hùng.
“ Đối.”
“ Ngươi không phải ở Cao Hùng sao?”
“ Vì lão bà của ta thân thể không khỏe, chúng ta kết hôn đính hôn đều làm ở Đài Bắc. Lão bà của ta là người Đài Bắc.”
“ Lão bà ngươi thân thể làm sao vậy?”
Tần Chấn đột nhiên quay đầu đối hắn nhếch miệng cười. “ không có gì, chính là có thai trong người mà thôi.”
“ Nguyên lai là ngươi đem người ta bụng làm lớn, mới không thể không kết hôn.” Viên Diệp chọn mi nói.
“ Đừng nói giỡn! Ta là thật sự thích nàng mới thú nàng, bụng nàng có hay không có tiểu hài tử không quan hệ.” Tần Chấn lập tức lớn tiếng kháng nghị.
“ Thật vậy chăng?” Viên Diệp cố ý khiêu khích.
Tần Chấn muốn nói lại thôi nhìn hắn liếc mắt một cái, lập tức mân nhanh miệng. Lúc này hắn học thông minh, không hề nói lại Viên Diệp, để tránh lại bị Viên Diệp đùa giỡn.
“ Ui, lần này không mắc mưu nha?” Viên Diệp cười nhìn hắn một cái.
“ Buổi tối ngươi đặt phòng ở khách sạn nào?” Tần Chấn trở lại chuyện chính.
“ Ta ngay cả hôn lễ của ngươi cử hành ở Đài Bắc cũng không biết, ngươi cho rằng ta sẽ đặt khách sạn trước sao?”
“ Cho nên ngươi còn không có đặt phòng trước? Thật sự là quá tốt.” Tần Chấn lấy bộ dáng phiền toái lớn nói mát.
“ Làm sao vậy?” Viên Diệp hỏi.
“ Tháng này Đài Bắc có vài triển lãm quốc tế nổi danh, cho nên Đài Bắc các khách sạn trong thành phố tất cả đều đã đầy ngập khách, quả thực một phòng khó kiếm.”
“ Thật sự là tốt quá , ngươi thật đúng là biết tuyển ngày kết hôn, cho nên ta đêm nay có khả năng sẽ ăn ngủ đầu đường phải không?” Viên Diệp nói giỡn.
“ Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được nơi ở.” Tần Chấn khinh bỉ nhíu mày, trong óc liều mình nghĩ xem trong số những khách mà hắn mời đến, có thế nào tìm được hai người có cảm tình tốt để họ ở chung một phòng, để dư ra một phòng cho Viên Diệp ngủ.
“ Cái nhà trọ ngươi thuê trước đây thì sao?” Viên Diệp bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“ Cái gì?” Tần Chấn quay đầu nhìn hắn, “ ngươi nói là tám lầu nhà trọ trước đây từng cho ngươi mượn ở sao?”
“ Ta nhớ rõ hẳn là lầu ba mới đúng.” (theo như ta hiểu thì ‘bát lâu nhà trọ’ có thể hiểu là ‘nhà trọ tám lầu’ hoặc ‘lầu tám của nhà trọ’,cho nên Diệp ca mới sửa lại là ‘lầu ba mới đúng’)
“Tám lầu nhà trọ là cách xưng hô của mọi người đối với khu nhà trọ đó” Tần Chấn giải thích, “ ta lúc trước đúng là thuê lầu ba ở đó, bất quá khế ước thuê mướn vừa vặn tháng trước đã hét hạn, ta không tiếp tục ký, cho nên nơi đó không được.”
Viên Diệp gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết, tiếp theo liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nói lời gì nữa nói gì đến một câu.
“ Nói đến tám lầu nhà trọ,” Tần Chấn đột nhiên nhớ tới một đoạn tiểu nhạc đệm (một chuyện nhỏ không quan trọng) , “ ta nhớ sau khi ngươi về Mỹ, hình như có người từng tới đó tìm ngươi.”
Viên Diệp đột nhiên quay đầu nhìn hắn. “ khi nào thì phát sinh chuyện, vì sao ngươi không nói cho ta biết?”
Tần Chấn trừng mắt nhìn, không nghĩ tới hắn sẽ có loại phản ứng này.
“ Chính xác thời gian ta không nhớ rõ, đại khái là sau khi ngươi về Mỹ hai ba tháng đi. Về phần ta vì sao không nói cho ngươi, bởi vì ta cũng là nghe lão muội ta nói, căn bản là không thấy được người tới tìm ngươi là ai? Tìm ngươi có chuyện gì? Cho nên ta không biết nói từ đâu nha.” Tần Chấn vô tội nói.
“ Cho nên ngươi cũng không biết tới tìm ta là nam hay là nữ?”
“ Này ta thật ra biết, nghe lão muội ta nói là nữ.”
Nữ? Như vậy nhất định là nàng, bởi vì trừ bỏ nàng, không có nữ nhân nào khác biết hắn từng ở tại nơi đó.
Không, nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất nơi đó có phu nhân chủ cho thuê nhà và hai người nữa, đều biết hắn ở tại lầu ba, nhưng vấn đề là những nữ nhân đã kết hôn kia căn bản là không có lý do tìm hắn, nữ nhân tìm hắn cũng chỉ có nàng mà thôi.
Nàng vì sao tìm hắn? Cách hai ba tháng sau mới đi tìm hắn, lại là vì chuyện gì?
Tỉnh Vu Hiểu, vì sao hắn đến nay còn không quên được nữ nhân này?
“ Viên Diệp, đoạn thời gian ngươi ở Đài Loan kia có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?” Tần Chấn tò mò hỏi.
“ Không có gì.” Viên Diệp nói xong quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lộ ra một bộ dáng không muốn nói chuyện nhiều.
Tần Chấn nhìn hắn một cái, an phận không nói lời gì nữa.
Bên trong xe tiếng nhạc không ngừng, Viên Diệp nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu lại tinh tường hiện ra gương mặt mà hắn thế nào cũng không thể quên được. Hắn đến bây giờ tựa hồ vẫn có thể thấy bộ dáng của nàng ngây ngô cười với hắn , ngửi thấy mùi hương trên người nàng, cảm nhận được cảm giác mềm mại từ mái tóc của nàng.
Chưa từng có một nữ nhân nào có thể giống như nàng, làm cho hắn nhớ mãi không quên như vậy, nhưng cũng chưa từng có một nữ nhân có thể khiến hắn tức giận như vậy,hận như vậy.
Hắn chán ghét nữ nhân tâm cơ đùa giỡn, càng chán nữ nhân bắt cá hai tay.
Nàng không nên ở trên giường khiêu khích hắn, làm cho hắn vì nàng động tình, sau còn cùng nam nhân khác ước hội, bộ dạng vô cùng thân thiết.
Hắn thừa nhận mình so với nam nhân bình thường lòng dạ hẹp hòi lại thích ăn dấm chua, cho nên liếc thấy nàng cùng nam nhân khác ở nhà ăn hữu thuyết hữu tiếu (‘cười cười nói nói’) cùng ăn bữa tối, hắn mới có thể tức giận như vậy. Nhưng lúc ấy hắn cũng không có mất đi lý trí, hắn vẫn cho nàng cơ hội giải thích, chỉ cần nàng lúc ấy đuổi theo hắn, hoặc là nàng nhanh chóng kết thúc gặp mặt,trở về tìm hắn.
Hắn cho nàng hai cơ hội, nhưng mà nàng lại làm cho hắn thất vọng đến cực điểm.
Ở bên ngoài nhà ăn đợi không thấy nàng đuổi theo, ở bên ngoài nhà trọ hắn cũng không nàng trở về, hắn vẫn đợi cho đêm khuya mười hai giờ, mới thất vọng đến quầy bar mua rượu.
Hắn không thích uống rượu, so với việc lựa chọn thứ rượu cay độc khó có thể nuốt vào ngược đãi yết hầu chính mình, hắn tình nguyện lựa chọn uống cà phê đen,ngược đãi vị giác của mình, cho nên sau khi uống một ly rượu mạnh, hắn có cảm giác say rượu trở về nhà.
Nhưng mà cửa thang máy vừa mở ra, hắn liền ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới nàng còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt hắn, còn có mặt mũi đối hắn cười, càng không nghĩ tới nàng còn có mặt mũi muốn vào nhà hắn cùng hắn ngủ.
Men rượu say cộng với phẫn hận tích lũy cả đêm, làm cho hắn rốt cuộc không ngăn được nói chuyện tuyệt tình, hắn muốn nàng lăn đi tìm bạn trai của nàng, đừng đến phiền hắn nữa.
Sau nàng quả nhiên không còn đến tìm hắn, hơn nữa hắn còn gặp qua vài lần nàng cùng bạn trai của nàng ngồi chung một chiếc xe ra vào tám lầu nhà trọ. Nàng quả nhiên nghe lời đi tìm bạn trai của nàng, mà không đến phiền hắn, nhưng hắn lại phát hiện chính mình càng ngày càng nhiều khó chịu.
Chỉ nghe người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc.
Tuy rằng hắn cũng hiểu được chính mình thực vô dụng, không đến một tháng, hắn liền sửa sang lại hành lý trở về Mỹ.
Vốn hắn nghĩ đến đời này ít nhất vài năm nữa cũng sẽ không trở lại cái mảnh đất tên Đài Loan này, không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, nửa năm sau, Tần Chấn lại muốn kết hôn, còn muốn hắn không thể không đến.
Đương nhiên, hắn có thể không để ý tới Tần Chấn, nhưng hắn cũng không biết chính mình vì sao lại thay đổi chủ ý chạy tới đây.
Hắn rốt cuộc vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý đâu? Hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy mạc danh kỳ diệu. (kỳ lạ khó hiểu)
Cầm hành lý ngồi trên tắc xi, tham gia xong hôn lễ của Tần Chấn, Viên Diệp, vốn định trực tiếp đến sân bay quốc tế Đào Viên,trực tiếp đáp máy bay về Mỹ ngay đêm đó, kết quả tới khi hắn hoàn hồn, người đã đi tới tám lầu nhà trọ.
Hắn không biết chính mình là làm sao vậy, vì sao còn có thể nhớ rõ địa chỉ nơi này, mà hắn vì sao lại xuất hiện ở trong này.
Hắn hiện tại không phải muốn ngồi trên tắc xi tới sân bay sao, vì sao lại đứng ở chỗ này?
Nhìn căn nhà trọ lớn đứng sừng sững trước mắt vừa có điểm quen thuộc lại có điểm xa lạ, hắn tâm tình phức tạp ngay cả văn chương đều khó có thể hình dung.
Nơi này rõ ràng khiến hắn thương tâm, vì sao hắn lại cảm thấy hoài niệm?
Nơi này rõ ràng là nơi hắn không mong muốn đặt chân lại nhất, vì sao hắn hiện tại lại đứng ở chỗ này?
Đối hắn mà nói, nàng hẳn là sớm đã trở thành quá khứ, nhưng là vì sao tất cả suy nghĩ trong đầu hắn hiện tại đều là hình ảnh của nàng? Chẳng lẽ thật sự chính là bởi vì thấy cảnh thương tình sao?
Nàng có khỏe không? Còn ở tại tám lầu nhà trọ này không? Nàng có hay không giống như trong trí nhớ của hắn,mái tóc ngắn, trên mặt luôn ngây ngốc mỉm cười?
Nàng có từng nhớ tới hắn hay không? Nếu hắn cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng sẽ có phản ứng gì , lại sẽ nói ra cái gì làm người ta không thể tưởng tượng được?
Phản ứng của nàng luôn luôn như vậy,khiến hắn ngoài dự đoán, luôn làm cho hắn há hốc mồm, kinh ngạc, không biết nên tức giận hay nên cười.
Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân mơ hồ như nàng, nữ nhân lại đặc biệt đáng yêu, cho nên mới bất tri bất giác vì nàng động tâm, lại vì nàng đau lòng, cuối cùng còn đối nàng như thế nhớ mãi không quên.
Nghĩ đến nàng, Viên Diệp không tự chủ được khẽ thở dài, môi dưới khẽ nhếch, lộ ra một chút tự giễu cười.
Gặp lại không bằng hoài niệm. Hắn đến nơi đây là vì cái gì? Hắn hẳn là không quên chuyện nàng đẽ có bạn trai đi?
Lắc đầu, hắn kéo theo hành lý xoay người, không ngờ thấy một đôi nam nữ tay nắm tay, theo cầu thang kia thong thả hướng phía này đi tới. Hai người bọn họ hữu thuyết hữu tiếu (nói nói cười cười) , tịch dương ánh chiều tà xuyên qua nhà cùng khe hở chiếu vào người bọn họ, hình thành một bức tranh vẽ hài hòa mà xinh đẹp.
Viên Diệp nheo lại ánh mắt lợi hại nhìn kỹ nam nhân kia, sau đó lại đem ánh mắt chuyển hướng nữ nhân bên người hắn.
Cái kia tên hắn tuyệt đối không nhận sai, chính là nam nhân cùng Tỉnh Vu Hiểu ở nhà ăn ước hội. Nhưng vấn đề là nữ nhân bên người hắn là ai? Người hẳn phải đỡ trên tay hẳn là Tỉnh Vu Hiểu không phải sao?
Nàng đâu? Chẳng lẽ nói hai người bọn họ sớm chia tay?
Đột nhiên hắn chú ý tới nữ nhân kia bụng lộ ra như vậy dĩ nhiên là phụ nữ mang thai.
Tuy rằng hắn đối với chuyện nữ nhân mang thai không phải thực hiểu biết, nhưng là hắn cũng biết nữ nhân phải mang thai ba tháng bụng mới có thể rõ ràng nhô ra, cho nên hắn đoán nữ nhân kia đã có bầu ít nhất năm,sáu tháng, hoặc là lâu hơn.
Nói cách khác, tên kia từ năm,sáu tháng trước đã cùng Tỉnh Vu Hiểu chia tay?
Viên Diệp bỗng nhiên ngẩn ra.
Chẳng lẽ nói, tối hôm đó nàng đi tìm hắn vì muốn nói cho hắn, nàng đã cùng người này chia tay?
Viên Diệp hoài nghi nhìn chằm chằm nam nhân đang đi tới gần, nam nhân kia phát hiện mình bị người khác nhìn chằm chằm, cũng đem ánh mắt dời đi gương mặt bạn gái hắn, ngược lại nhìn phía Viên Diệp.
Hai người bốn mắt giao nhau, nam nhân kia đột nhiên dừng lại cước bộ, nheo lại ánh mắt đánh giá, chỉ thấy hắn cúi đầu đối nữ nhân bên cạnh nói khẽ, chờ nữ nhân vào nhà trọ, liền hướng Viên Diệp đi nhanh tới, ngừng lại cách Viên Diệp một khoảng, lấy vẻ mặt không tốt cùng hắn giằng co.
“ Ngươi có chuyện gì?” Quan Hàm Tư âm thanh lạnh lùng nói.
Viên Diệp nhịn không được nhíu mày, không nghĩ tới nam nhân kia còn nhớ rõ hắn.
“ Ta đến xem bằng hữu.” hắn nói.
“ Nếu bằng hữu ngươi nói là Vu Hiểu, vậy không cần, nàng sẽ không muốn gặp ngươi.” Quan Hàm Tư mặt không chút thay đổi đuổi khách.
Không dự đoán được hắn lại nói như vậy, Viên Diệp trên mặt biểu tình nháy mắt trở nên lạnh lùng mà nghiêm khắc.
“ Ngươi gì của nàng, dựa vào cái gì nói như vậy?” Viên Diệp căm tức nhìn.
“ Quan hệ giữa ta và nàng ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng nàng sẽ không tái kiến ngươi là đủ rồi.” Quan Hàm Tư không chút khách khí nói.
Viên Diệp hít một hơi thật sâu kêu chính mình tỉnh táo lại.
“ Ta rất ngạc nhiên Vu Hiểu nếu biết bạn trai đã chia tay tùy tiện nhúng tay vào việc riêng của nàng, nàng sẽ có phản ứng gì.” hắn khinh thường nhìn Quan Hàm Tư liếc mắt một cái.
“ Ai nói cho ngươi ta cùng nàng chia tay?” Quan Hàm Tư khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh, “ ta cùng nàng chưa từng chia tay.” chưa từng kết giao qua làm sao nói đến chuyện chia tay?
“ Ngươi nói những lời này là ý gì ?” Viên Diệp cắn chặt răng trầm giọng hỏi.
“ Mặt chữ thượng ý tứ.” (ý nghĩa hiện rõ trong từ ngữ)
“ Ngươi nếu không cùng Vu Hiểu chia tay, như vậy nữ nhân vừa mới kia là ai?” Viên Diệp tức giận chất vấn hắn.
“ Lão bà của ta.” Quan Hàm Tư không nhanh không chậm trả lời hắn, khóe miệng bỗng nhiên hơi hơi giơ lên, “ không có người nói cho quá ngươi, cái gì tên là tề nhân chi phúc sao?” (tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang,phú quý,nhiều thê thiếp)
Không nghĩ tới những lời này hắn cũng có thể nói ra, Viên Diệp trong lúc nhất thời giận không thể át, lập tức hướng hắn huy một quyền.
“ Ngươi… tên hỗn đản này!” hắn nổi giận mắng.
“ Hỗn đản là ngươi, là ngươi!” Quan Hàm Tư cũng không cam yếu thế lập tức đáp lễ hắn một quyền.
Hai người hung ác căm tức nhau, tiếp theo lại cùng đem quyền đánh đối phương, chỉ một thoáng, đầu quyền ở không trung bay loạn, hai người ngươi tới ta đi, ai cũng không nhường ai. Bất quá vì thể trạng cùng rèn luyện sai biệt, thời gian càng dài, Viên Diệp thực rõ ràng lạc cư hạ phong (rơi vào thế yếu) , rốt cục bị đả bại trên mặt đất. (Hazz!!!)
“ Không cần lại đến, nếu không tiếp theo ta tuyệt đối sẽ không cứ như vậy dừng tay.” Quan Hàm Tư lau đi máu loãng trên khóe miệng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
“ Ta tuyệt đối không cho phép ngươi khi dễ Vu Hiểu như thế.” Viên Diệp cả người ngồi xuống đường, không chút sợ hãi cả giận nói.
Quan Hàm Tư nhìn hắn một cái thật sâu, không nói hai lời liền xoay người đi vào tám lầu nhà trọ.
Mặt trời chiều ngả về tây, đèn rực rỡ mới lên, người xem náo nhiệt dần dần tản đi. Viên Diệp toàn thân đau đớn đứng lên, nhặt hành lý bị vất một bên, ngẩng đầu nhìn tám lầu nhà trọ đang dần bị bóng đen bao phủ.
Hắn phải trở về rồi.
………….
“ Hello, có người ở nhà không? Vu Hiểu, ngươi ở đâu?”
“ Lưu Dư, ta ở trong này.”
Theo thanh âm Tỉnh Vu Hiểu đi vào phòng, Lưu Dư thấy nàng người muốn tìm đang ngồi ở trước bàn máy tính lấy tốc độ làm người ta líu lưỡi đánh ký tự.
“ Vu Hiểu, ngươi sắp sinh, còn tiếp công tác nha?” Lưu Dư nhíu mày.
“ Không có rồi, ta chỉnh sửa thôi.”
“ Chỉnh sửa?”
“ Lần trước bản thảo giao ra có chút vấn đề, nhà xuất bản muốn ta sửa một chút.” Tỉnh Vu Hiểu vội vàng giải thích, hai tay vẫn không ngừng ở trên bàn phím nhanh chóng gõ, qua một hồi lâu, nàng mới mỉm cười nói: “ tốt lắm, đại công cáo thành.”
Lưu Dư đứng ở phía sau nàng, nhìn nàng đem văn kiện lưu trữ, sau đó kêu raoutlook điện tử bưu kiện thu phát thể thức, đem văn kiện kí đi ra ngoài.
“ Được rồi!” Tỉnh Vu Hiểu vừa lòng nói, đưa tay xếp lại bàn phím, hơi lui ghế ngồi lại phía sau một chút, mới đỡ cái bụng lớn 9 tháng dậy.
“ Ngượng ngùng, để cho ngươi phải chờ ta. Ngươi tìm ta có việc?” nàng mỉm cười hỏi Lưu Dư.
“ Không có việc gì, chính là vừa mới trở về trên đường mua chút bánh ngọt, cho nên tới đây tìm ngươi uống trà chiều.” Lưu Dư cười nói, cũng đưa tay đỡ nàng.
“ Bác sĩ đều nói hài tử của ta quá lớn, mọi người các ngươi còn liều mình vỗ béo ta?” Tỉnh Vu Hiểu thở dài.
“ Chúng ta vỗ béo ngươi, không liên quan đứa nhỏ. Ngươi rất gầy, nào có phụ nữ có thai chỉ mang thai, thân thể cùng tứ chi so với trước kia còn gầy?” Lưu Dư vẻ mặt không đồng ý nói.
“ Ta cũng không phải chưa ăn, thân mình không có thịt ta cũng không có biện pháp.”
“ Ngươi lời này nếu bị người trường kỳ giảm béo nghe được, cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ này.”
Tỉnh Vu Hiểu nhất thời cười ha ha một tiếng, sau đó Lưu Dư đến đỡ nàng, ngồi xuống ghế ở bàn ăn.
“ Hôm nay bánh ngọt là vị gì thế ?” nàng xem Lưu Dư đi đến phòng khách, lấy hộp bánh ngọt đóng gói đẹp đẽ trên bàn trà.
“ Ô mai mộ tư.” Lưu Dư mỉm cười hướng nàng đi tới.
“ Ta thích.” Tỉnh Vu Hiểu cao hứng nói, “đề tài bát quái (tán gẫu linh tinh) xứng với bánh ngọt đâu? Hôm nay nhân vật chính là ai?” nàng lại hỏi.
Thời gian uống trà buổi chiều lại dành để tán gẫu, tuy rằng bàn tán chuyện người ta dài ngắn lung tung là chuyện không có đạo đức, nhưng nếu không tán gẫu bát quái, trên đời đại khái có một nửa dân cư nhàm chán chí tử đi?
“ Hắc, hôm nay đề tài khá mới mẻ, nghe nói là ngày hôm qua chạng vạng mới phát sinh chuyện. Nhân vật chính thứ nhất là người mà mọi người chúng ta đều rất quen thuộc, chính là muội phu của ngươi Quan Hàm Tư.”
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Tỉnh Vu Hiểu tò mò hỏi.
“ Chờ một chút, ta trước chuẩn bị bánh ngọt cùng sữa tươi cho ngươi uống rồi nói sau.” Lưu Dư bận rộn cắt hai phần bánh ngọt,sau đó đem sữa tươi ra.
“ Ta không thể uống cà phê sao?” Tỉnh Vu Hiểu mơ ước nhìn chằm chằm chén cà phê trên bàn kia.
“ Không được.”
“ Một ngụm thôi cũng tốt mà.” nàng cò kè mặc cả nói.
“ Không được.” Lưu Dư ý chí kiên định.
“ Vậy ngươi làm chi mang cà phê đến dụ hoặc ta? Ta rất muốn uống cà phê.” Tỉnh Vu Hiểu suy sụp đem mặt dán tại mặt bàn than thở oán giận.
“ Nhẫn nại một tháng nữa là được rồi. Đến, sữa tươi của ngươi.” Lưu Dư đem sữa tươi đã hâm nóng đưa tới trước mặt nàng.
Tỉnh Vu Hiểu nhìn sữa tươi, bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi. “ nói mau đi, ngày hôm qua chạng vạng đã xảy ra chuyện gì? Ta cần dùng bát quái để dời đi lực chú ý của ta đối với cà phê.”
“ Nghe nói Quan Hàm Tư ở dưới lầu trên đường cái cùng người ta đánh một trận, tuy rằng hắn cũng sưng mắt, bất quá đối phương bị hắn đánh cho kim quang lòe lòe, thụy khí ngàn điều (ai,cái này ta chịu thôi,đại khái là bị đánh cho thê thảm,thấy trời đầy sao,tội nghiệp Diệp ca ), thật sự là đại khoái nhân tâm.”
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Tỉnh Vu Hiểu mở to mắt hỏi.
“ Nghe nói là đối phương động thủ trước đánh người, Quan Hàm Tư mới trả đòn.”
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ Nghe nói Quan Hàm Tư là vì hưởng tề nhân chi phúc mới bị đánh.”
“ Tề nhân chi phúc?”
“ Chính là nhị nữ cộng sự nhất phu (hai nữ nhân chung một chồng) tề nhân chi phúc nha. Đối phương tựa hồ chính là khó chịu chuyện này, mới có thể động thủ đánh người.”
“ Này quả thực là……” Tỉnh Vu Hiểu nghe được lòng đầy căm phẫn, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“ Như thế nào?” Lưu Dư nhìn nàng hỏi.
“ Mạc danh kỳ diệu!” (kỳ lạ,nhưng ở đây chắc dùng với nghĩa là ‘ quái đản’)
“ Mọi người đều nói như vậy.” Lưu Dư mỉm cười uống một ngụm cà phê, lại ăn một miếng bánh ngọt.
“ Cái tên mạc danh kỳ diệu kia rốt cuộc là làm sao vậy, bắn tên không đích (làm việc bậy bạ,vô căn cứ) như vậy ? Hắn có chứng cớ gì nói Quan Hàm Tư hưởng tề nhân chi phúc, hắn chẳng lẽ không biết chúng ta tám lầu nhà trọ này, đều được người xung quanh cải danh nhà trọ hạnh phúc sao? Quả thực chính là mạc danh kỳ diệu!” Tỉnh Vu Hiểu tức giận nói.
“ Ân, nói cho cùng.” Lưu Dư gật đầu phụ họa, “ bất quá nghe nói người kia bị Quan Hàm Tư đánh ngã trên mặt đất, vẻ mặt bất tuân tuyên bố: Ta tuyệt đối không cho phép ngươi khi dễ Vu Hiểu như thế.”
Tỉnh Vu Hiểu nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc trừng mắt nhìn nàng. “ Vu Hiểu?”
Lưu Dư đối nàng gật gật đầu, ung dung đưa bánh ngọt vào miệng.
“ Nguyên lai bạn gái hắn cùng tên với ta nha, cái này thật là trùng hợp.” Tỉnh Vu Hiểu bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay.
Lưu Dư kinh ngạc thiếu chút nữa đem một miệng bánh ngọt toàn bộ phun ra.
“ Ngươi vừa mới nói cái gì?” nàng vẻ mặt biểu tình khó có thể tin trừng mắt nhìn Tỉnh Vu Hiểu.
“ Chính là bởi vì bạn gái hắn với ta cùng tên, cho nên hắn mới có thể nghĩ lầm ta là bạn gái hắn, cho nên đối Quan Hàm Tư động thủ, không biết ta Vu Hiểu này là một người khác, cho nên hết thảy căn bản chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi.” Tỉnh Vu Hiểu vừa nói vừa gật đầu.
Lưu Dư cứng họng trừng mắt nhìn nàng, đối với sự trì độn của nàng hoàn toàn nói không ra lời.
“ Vu Hiểu, ta nghĩ ta vừa mới khả năng đã quên nói với ngươi một sự kiện.” nàng hít một hơi thật sâu.
“ Chuyện gì?” Tỉnh Vu Hiểu mỉm cười nhìn nàng, hoàn toàn không chú ý tới Lưu Dư vẻ mặt biểu tình bị đả bại.
“ Cái người cùng Quan Hàm Tư ra tay quá nặng ấy, tên gọi Viên Diệp.”
Tỉnh Vu Hiểu không nghĩ tới mình còn có thể nghe thấy cái tên này, nàng nghĩ sau khi hắn về Mỹ, hai người bọn họ kiếp này nhất định đã trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ có cơ hội cùng xuất hiện nữa.
Cho nên mặc kệ Vu phản đối thế nào, người khác lại dùng cái dạng ánh mắt thương hại cùng đồng tình đối đãi nàng, nàng đều kiên trì muốn lưu lại đứa nhỏ trong bụng. Vì đứa nhỏ là ký ức rõ ràng nhất mà hắn lưu lại cho nàng, cũng là đoạn ký ức nàng từng yêu say đắm khắc sâu trong lòng.
Nàng tưởng, cả đời này nàng cũng sẽ không luyến ai nữa, bởi vì nàng sẽ dành hết tình yêu cho đứa nhỏ trong bụng, nuôi dưỡng hắn lớn lên, nhìn hắn cưới vợ sinh con, nếu hắn muốn biết phụ thân hắn là ai, nàng cũng sẽ nói cho hắn đoạn ký ức yêu say đắm mơ hồ này.
Đứa nhỏ tuy rằng không có ba ba, nhưng sẽ có adi cùng dượng, cùng với có được nhóm thúc thúc, bá bá, a di ở tám lầu nhà trọ này yêu thương.
Hắn tuy rằng không có đệ đệ muội muội, nhưng thời thơ ấu của hắn tuyệt đối sẽ không cô đơn, bởi vì hắn ít nhất sẽ có một biểu đệ cùng tuổi bồi hắn cùng nhau ngoạn, cùng nhau lớn lên.
Nếu này còn chưa đủ, hắn cũng sẽ có rất nhiều bạn tuổi gần gần hắn, mà a di hắn cũng có khả năng sẽ sinh thêm càng nhiều biểu đệ hoặc biểu muội bồi hắn.
Nàng đã nghĩ hết thảy mọi chuyện đều tốt lắm, cũng chuẩn bị tốt phải làm một người mẹ đơn thân khoái hoạt. Lưu Dư các nàng thậm chí bởi vì lo lắng nàng tính tình mơ hồ không chiếu cố được trẻ nhỏ, mà sau khi đem Vu chuyển đến lầu sáu liền giữ phòng lại không cho thuê, mục đích chỉ là để cho nhóm a di các nàng thay phiên tới chiếu cố baby có gian phòng nghỉ ngơi.
Sau khi đột nhiên nghe thấy nàng mang thai, lại bị phụ thân đứa nhỏ ,chính là kẻ mà các nàng gọi là xấu xa đoản mệnh hỗn đản ,vứt bỏ ,nửa năm qua, mọi người ở đây đều đã chuẩn bị làm hảo a di, hảo dượng, hảo thúc thúc, hảo bá bá.
Nàng thực cố gắng, mọi người cũng thực cố gắng đón nhận hết thảy, hơn nữa cũng đều đã thành thói quen, không thể tưởng được Viên Diệp cư nhiên tại thời điểm này lại xuất hiện, rốt cuộc là vì cái gì đâu?
Là vì đứa nhỏ trong bụng nàng sao? Hay là vì muốn cùng nàng nối lại tình xưa, tái tục tiền duyên? Nếu là vì đứa nhỏ, hắn lại như thế nào mà biết chuyện nàng mang thai?
Tỉnh Vu Hiểu mất hồn mất vía tiễn bước Lưu Dư, liền một mình ngồi ở phòng khách ngẩn người nghĩ việc này.
Nàng trái lo phải nghĩ, chính là nghĩ không ra một cái đáp án thích hợp, hơn nữa tệ nhất là, nàng phát hiện chính mình càng nghĩ càng khó có thể ngăn chặn nhớ tới hắn.
Lưu Dư nói hắn đối Quan Hàm Tư tuyên bố “ ta tuyệt đối không cho phép ngươi khi dễ Vu Hiểu như thế”, hơn nữa lý do hắn cùng Quan Hàm Tư ra tay quá nặng, vẫn là bởi vì hắn khó chịu chuyện Quan Hàm Tư hưởng tề nhân chi phúc. Này hết thảy có phải hay không, hắn kỳ thật vẫn là để ý tới nàng?
Oa, hảo phiền hảo phiền, đầu đau quá.
Hắn rốt cuộc là tới làm cái gì, đáng giận!
Tỉnh Vu Hiểu đem mái tóc dài buộc qua loa lại.
Nghi vấn đầy đầu không chỗ giải, làm cho Tỉnh Vu Hiểu đứng ngồi không yên, nàng bụng mang thai chín tháng,ở phòng khách đi qua đi lại, đi rồi ít nhất có hai mươi lần đã ra ngoài, nhưng vẫn không thể suy nghĩ bình tĩnh trở lại.
Nàng hướng ngoài cửa sổ nhìn trong chốc lát sau, bỗng nhiên xoay người đi ra cửa.
Đi ra ngoài đi dạo đi, nàng như vậy nói với chính mình. Có lẽ không gian rộng lớn, không khí lưu thông, ánh tịch dương đẹp đẽ có thể cho đầu óc của nàng nghỉ ngơi một chút.
Hai tuần nữa chính là ngày sinh dự tính của nàng, nàng có thể không suy nghĩ cho chính mình, cũng không thể không nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng.
Giải sầu giải sầu, đừng miên man suy nghĩ tự tìm phiền não nữa, dù sao là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
Ai, cách nói này giống như có điểm là lạ, giống như đang nói Viên Diệp là một tai họa nha.
Bất quá, quên đi, dù sao hắn vốn chính là tai họa , hắn là nam họa của nàng.
Ngồi ở ô tô, Viên Diệp quyết định dùng phương thức ôm cây đợi thỏ để đạt được mục đích. Hắn đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, hắn không tin tưởng như vậy còn không thấy được Tỉnh Vu Hiểu một lần.
Tịch dương ánh chiều tà chiếu rọi ráng màu đầy trời, giống như nói cho hắn một ngày đã qua.
Hắn ở trong xe vươn người, cầm lấy một chai nước khoáng uống lên mấy ngụm, hai mắt vẫn không quên nhìn chằm chằm cửa ra vào của tám lầu nhà trọ.
Từ mười giờ sáng đến bây giờ, bỏ qua chuyện có mấy chiếc xe ra vào bãi đỗ xe, hắn thấy người ra vào tám lầu nhà trọ cơ hồ đều là người quen, cũng không có người nào kỳ quái chuyển tới đó ở, nhất là nam nhân lạ, điều này làm cho hắn cảm thấy thực vừa lòng.
Bất quá nếu có thể đem cái kẻ vô sỉ hỗn đản hưởng tề nhân chi phúc kia đuổi ra khỏi nhà trọ này, hắn sẽ càng vừa lòng hơn.
Thật không nghĩ tới Tỉnh Vu Hiểu ngu ngốc kia, lại làm ra chuyện ngu xuẩn cùng nữ nhân khác đồng sự nhất phu (chung chồng), mỗi lần nghĩ lại chuyện này, hắn liền phát hỏa,muốn bắt nàng đến trước mặt, dùng sức lay động nàng, hỏi nàng rốt cuộc có biết chính mình đang làm cái gì hay không.
Cho dù nàng có thích tên hỗn đản nào, cũng không được ủy khuất chính mình như vậy, với điều kiện của nàng, nàng có thể tìm được một nam nhân tốt, đầu óc nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nữ nhân ngu ngốc!
Nếu không biết chuyện này thì không nói, hiện tại hắn đã biết, hắn không thể không quản.
Hắn tuyệt không cho phép có người khi dễ nàng như vậy, cho dù cái người khi dễ nàng chính là nàng đi chăng nữa.
Hắn đem bình nước khoáng quăng xuống chỗ ngồi bên cạnh. Đột nhiên trong lúc đó, hắn thấy một nữ nhân mang thai từ nhà trọ đi ra.
Hắn trừng mắt nhìn lại lắc lắc đầu, nghĩ đến chính mình hoa mắt nhìn lầm rồi, nhưng hắn không có nhìn lầm, khuôn mặt kia rõ ràng chính là Tỉnh Vu Hiểu, cho dù tóc của nàng để dài, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai người.
Là nàng!
Nhưng bụng của nàng vì sao lại lớn như vậy?
Ngu ngốc cũng biết nữ nhân bụng lớn như vậy nguyên nhân là gì, nàng mang thai!
Viên Diệp kinh ngạc nhìn nàng rất mang thai, bình thường phụ nữ có thai đều dùng ngoại bát tư thế đi đường (cách đi đứng của phụ nữ mang thai ???) . Hắn luôn nghĩ không ra, vì sao nữ nhân mang thai, đi đường tư thế đều biến thành ngoại bát…… Nhưng này không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng thế nhưng mang thai?!
Hiện tại hắn rốt cục đã hiểu, rốt cục biết nàng vì sao không ly khai cái tên hỗn đản bắt cá hai tay kia.
Nguyên lai đây là của nỗi khổ của nàng, lý do của nàng.
Nàng thật đúng là không có chuyển biến, đại ngu ngốc!
Viên Diệp nổi giận đùng đùng xuống xe, đi nhanh đuổi theo nàng đang đi phía trước hắn
“ Tỉnh Vu Hiểu!” hắn lớn tiếng gọi nàng lại.
Nghe thấy có người kêu nàng, Tỉnh Vu Hiểu trực giác dừng lại cước bộ quay đầu xem, chính là vừa quay đầu, nàng lập tức sợ tới mức ngừng thở.
“ Ngươi là ai? Ta không biết ngươi.” nàng nhìn nam nhân đang nhanh chóng tới gần mình, hoảng sợ lui lại từng bước.
Viên Diệp đột nhiên dừng lại cước bộ, khó có thể tin trừng mắt nhìn nàng.
“ Ta là ai, ngươi không biết ta?” nàng đã vậy quên hắn nhanh như thế ?! “ ta là Viên Diệp.” hắn nghiến răng nghiến lợi nói cho nàng.
“ Viên Diệp?” Tỉnh Vu Hiểu chốc lát trợn to hai mắt.
Xem ra nàng nhớ ra rồi.
“ Ngươi gạt người!” nàng có chút phẫn nộ kêu to.
Phản ứng của nàng làm cho Viên Diệp phi thường ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời nói không ra lời
“ Viên Diệp hắn bộ dạng không giống như ngươi, ngươi đừng nói lung tung.” nàng tiếp tục kêu lên.
“ Ta nói lung tung?” hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nàng, “ ngươi nhìn ta cho rõ, ta làm sao bộ dạng không giống Viên Diệp?”
Tỉnh Vu Hiểu thực nghe lời, lấy thái độ mười phần cẩn trọng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó dụng lực lắc đầu nói: “ Viên Diệp bộ dạng rất tuấn tú, ngươi lại lớn lên giống đầu heo, ngươi làm chi cứng rắn muốn nói ngươi là Viên Diệp? Ngươi còn nói như vậy, cẩn thận ta báo người bắt ngươi nha.”
Viên Diệp mãnh liệt hít sâu, áp chế ý niệm muốn đưa tay bóp chết nàng trong đầu. Hắn đã quên nữ nhân này có bao nhiêu ngốc nghếch, bao nhiêu mơ hồ, có thể dễ dàng khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng quả nhiên là Tỉnh Vu Hiểu của hắn,đúng vậy!
“ Ngươi nghĩ rằng ta là vì ai mới biến thành đầu heo?” hắn bất mãn mím mím môi.
“ Sao?” Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
“ Tuy rằng cái bạn trai mãnh nam kia của ngươi ra quyền thực mạnh, bất quá chỉ cần cho ta một chút thời gian rèn luyện, quyền của ta so với hắn tuyệt đối mạnh hơn.” Viên Diệp vuốt gương mặt của chính mình bị đánh cho biến hình, lạnh lùng nói.
Tỉnh Vu Hiểu chậm rãi trợn to hai mắt, lộ ra biểu tình khó có thể tin, đưa tay chỉ vào hắn.
“ Ngươi…… Ngươi thật là Viên Diệp?”
Viên Diệp tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái. “ Ta không phải đã sớm nói sao?”
“ Nhưng mặt của ngươi như thế nào biến thành như vậy?”
“ Ta vừa mới nói xong, ngươi chưa nghe thấy sao?” hắn trợn mắt muốn quát to, nhịn không được đối nàng phát hỏa, nàng lại bỗng nhiên đưa tay khẽ chạm vào mặt hắn, vẻ mặt đau lòng nhìn hắn.
“ Đau không?” nàng hỏi.
Hắn bỗng nhiên nói không ra lời, nhìn nàng, cảm giác trong lòng có cảm giác mềm mại. Hắn đưa tay chạm vào tay nàng, nắm chặt bàn tay nàng đang ở trên mặt hắn.
“ Đến.” hắn nhẹ nhàng mà lôi kéo nàng.
“ Đi chỗ nào?”
“ Tìm một chỗ có thể ngồi nói chuyện.”
“ Nhưng ta không thể rời đi quá lâu.”
“ Vì sao? Sợ tên kia lo lắng sao?” hắn dừng lại cước bộ quay đầu nhìn nàng.
“ Tên kia?” nàng vẻ mặt nghi hoặc.
“Bạn trai của ngươi. Ngươi thật sự để ý hắn như vậy sao? Hay là vì đứa nhỏ trong bụng ngươi, mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cùng hắn cùng một chỗ?”
“ Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” biểu tình của nàng càng lúc càng mê võng. (như lạc vào mê cung)
“ Chúng ta đi chỗ khác nói.” Viên Diệp trầm giọng, áp chế cơn tức giận lần nữa dâng lên.
“ Ta thật sự không thể chạy loạn, Vu bọn họ sẽ lo lắng.” Tỉnh Vu Hiểu do dự nói.
“ Vu? Muội muội ngươi sao? Gọi điện thoại cho nàng nói là được rồi.”
“ Nhưng ta không mang di động theo.”
“ Di động ta có.”
“Nhưng ta không nhớ số điện thoại của nàng.”
“ Ngươi là không muốn?” thấy nàng ra sức khước từ, hắn rốt cục nhịn không được đối nàng rống giận.
“ Muốn cái gì?”
“ Không muốn đi cùng ta!” hắn gầm nhẹ, “ hảo, ngươi muốn đứng ở chỗ này nói cũng có thể.” hắn lấy ngữ khí ra lệnh nói: “ ta muốn ngươi rời đi tên kia, lập tức!”
Tỉnh Vu Hiểu ngạc nhiên nhìn hắn ba giây, sau đó chậm rãi nhíu mày.
“ Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, vì sao ta đều nghe không hiểu?” nàng nghĩ mãi không thông.
Viên Diệp trán gân xanh lập lòe, bộ ngực vì miệng há to hô hấp mà kịch liệt phập phồng.
“ Ngươi là thật sự không hiểu hay là giả không hiểu?” hắn cắn răng thốt ra.
“ Ta thật sự không hiểu.” nàng còn thật sự nói.
“ Hảo.” hắn gật đầu, tiếp theo lại trầm mặc không nói nhìn nàng.
Tỉnh Vu Hiểu lấy vẻ mặt chờ đợi cộng thêm biểu tình mờ mịt nhìn hắn, không biết hắn trong miệng “ hảo” rốt cuộc ý tứ gì?
“ Tỉnh Vu Hiểu.” Viên Diệp đột nhiên kêu cả họ tên nàng, trên mặt có loại vẻ mặt nghiêm túc làm người ta rung động, thoạt nhìn có một chút dọa người.
Nhìn hắn, nàng không khỏi trở nên nghiêm túc theo.
“ Nếu đứa nhỏ trong bụng ngươi thật sự cần một phụ thân như vậy, như vậy, ta sẽ đảm đương.” hắn nhìn nàng không chuyển mắt, trong ánh mắt thâm thúy có thể thấy được thâm tình đối với nàng.
Tỉnh Vu Hiểu bị lay động.
Mọi người đều nói nàng mơ hồ, phản ứng trì độn, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy như vậy. Nhưng tại lúc này đây, nàng không biết chính mình vì sao đột nhiên biến thông minh, giống như là đột nhiên được người ta đả thông thần kinh não, bỗng nhiên hoàn toàn hiểu được ý tứ của hắn, hiểu được tình ý trong mắt hắn.
Hắn yêu nàng.
Úc, ông trời, đây là chuyện trong mơ nàng cũng không dám hy vọng xa vời nha. Nàng trước kia như thế nào lại ngu ngốc như vậy, trì độn như vậy lại không nhìn ra chuyện này, nàng thật sự là ngu ngốc!
Nước mắt dần dần mơ hồ hai mắt của nàng, nàng kích động vô cùng, liền ngay cả thai nhi trong bụng tựa hồ cũng cảm nhận được kích động của nàng mà kịch liệt máy thai.
“ Ô……” nàng rốt cục không ngăn được niềm vui mà khóc.
“ Uy, ngươi làm gì? Làm gì?” Viên Diệp bị dọa đến chân tay luống cuống, này là lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc, mà nước mắt nàng cuồn cuộn không dứt khiến hắn sợ hãi.
Đang lúc hắn không biết làm sao, không biết nên đem nàng ôm vào trong lòng, hay là nên thay nàng lau đi nước mắt, bờ vai của hắn bỗng nhiên bị người dùng lực chế trụ kéo lại phía sau, tiếp theo một tiếng bạo rống nổ tung bên lỗ tai hắn.
“ Ngươi tên hỗn đản này!”
Theo sau tiếng quát là một quyền vừa nặng vừa chuẩn, khiến hắn ngã trên mặt đất, làm cho hắn nhất thời cảm thấy choáng váng, trước mắt thấy thật nhiều sao.