Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 236: Gửi đấu giá.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc đương nhiên không biết hắn bị hai tiểu đạo cô Liên Hàng Tĩnh Trai đánh kí hiệu gian dối rồi, mục đích duy nhất của hắn bây giờ là gom góp tiền bạc, trên người hắn cũng không có tiền gì chỉ có một chút pháp khí và mấy viên đan dược luyện chế tối qua.
Bên trong Thê Sương tự rộng rãi vô cùng, Diệp Mặc tùy tiện nhìn một chút, ước chường 50~60 mẫu, hơn nữa cảnh sắc cũng rất tuyệt. Bốn phía đều cung cấp đình hóng mát và nơi nghỉ ngơi dành cho khách, Diệp Mặc thầm nghĩ, khó trách hội đấu giá lại định ở nơi này.
Diệp Mặc xác nhận nơi đấu giá, để Hứa Bình đợi hắn một lát, hắn muốn đi hỏi những thứ kia của hắn có thể bán ra với giá bao nhiêu.
Hứa Bình đương nhiên không biết trên người Diệp Mặc căn bản không có tiền, tới đây hoàn toàn là ý nghĩ nhất thời.
Nhìn Diệp Mặc đi về phía hội trường chính, cô gái tên Tử Như lập tức nói nhỏ với đạo cô bên cạnh:
- Sư phụ, con nhận ra người kia, hắn…
- Con im miệng cho ta.
Vị đạo cô xinh đẹp lập tức quát cô gái này một tiếng, cẩn thận nhìn bốn phía, không thèm để ý Tử Như nữa.
Tử Như sợ hãi, không tiếp lời nữa. Cô vừa sợ vừa hận Diệp Mặc, hận Diệp Mặc đã chém đứt cánh tay cô, sợ Diệp Mặc vì người này quả thực rất hung hãn, mới đến đây thì đã giết ba người rồi, ba người này bất kì một người nào đều lợi hại hơn sư phụ cô nhiều.
Diệp Mặc đi đến cửa hội trường chính, lập tức bị một vị hòa thượng hơn ba mươi tuổi ngăn lại.
- Anh bạn, hội đấu giá còn hai tiếng nữa, lúc đó mới bắt đầu, đợi một chút mới có thể tiến vào hội trường.
Diệp Mặc bị cách xưng hô của vị hòa thượng này làm cho suýt chút nữa thì phì cười, hòa thượng không phải gọi thí chủ sao? Lại gọi anh bạn. Tuy nhiên may hắn thấy hòa thượng ăn thịt uống rượu cũng tương đối nhiều rồi, lập tức nói:
- Tôi có đồ muốn đấu giá không biết có được hay không.
- Gửi đấu giá đương nhiên không có vấn đề gì, mời theo tôi.
Vị hòa thượng này thấy Diệp Mặc đến gửi đấu giá cũng không thấy kỳ lạ, dù sao người gửi đấu giá cũng rất nhiều cũng không phải một mình hắn.
Vị hòa thượng này dẫn Diệp Mặc lên một căn phòng ở tầng ba, chào hỏi rồi lập tức rời khỏi.
Diệp Mặc đánh giá một chút hai người ở trong căn phòng, ông già gầy gò nhỏ bé, đeo kính, để râu dê, cách ăn mặc gần giống với Đông Phương Tê. Còn có một người là một phụ nữ trung niên, dung mạo bình thương, nhưng lại có một loại khí chất đẹp đẽ sang trọng, vừa nhìn liền không phải là người tầm thường.
- Cậu có đồ gì muốn gửi đấu giá?
Ngữ khí của người đàn ông để râu rất nhẹ nhàng, lúc nói lời nói này, lông mày lơ đãng nhíu một cái, tuy là hơi một chút nhưng vẫn bị Diệp Mặc thấy được.
Diệp Mặc lập tức liền biết người đàn ông để râu này chắc chắn là thấy hắn quá trẻ, không thấy đúng lắm. Lúc này cũng không thèm để ý, lấy ra năm chuỗi pháp khí mặt ngọc tự chế nói:
- Không sai, đây là một số pháp khí, mỗi cái đều có thể phòng ngự ba lần toàn bộ lực công kích của người luyện võ dưới Hoàng cấp.
Người đàn ông để râu nghe Diệp Mặc nói lại có loại pháp khí phòng ngự này, cũng giật mình, cầm lên xem tỉ mỉ, lúc này mới nói:
- Nếu như thực sự là loại pháp khí phòng ngự này, ở giới thế tục cũng vô cùng đáng tiền, nhưng ở đây lại không thể bán ra bao nhiêu tiền. Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể thử, chỉ cần là thật, tôi có thể thu mua nhưng giá cả không thể vượt quá một triệu.
Diệp Mặc cũng biết người đàn ông để râu này nói không sai, loại pháp khí này ở trong hội đấu giá của Ẩn Môn quả thật không đáng bao nhiêu tiền, một triệu cũng coi như là không tồi rồi, nếu như mang ra giới thế tục nói không chừng mỗi cái đều đáng giá gấp ngàn vạn lần. Tuy rằng giá tiền này đã cao hơn nhiều so với giá lần đầu hắn bán ra nhưng Diệp Mặc cảm thấy không cần bán nữa.
Bởi vì lần trước tuy hắn bán hai trăm nghìn một cái, nhưng hai trăm nghìn đã quá đủ cho hắn dùng rồi. Hiện tại tuy có thể bán được một triệu nhưng một triệu ở hội đấu giá này căn bản không tính là bao nhiêu tiền. Nếu đã như vậy còn không bằng giữ lại bán bên ngoài. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lấy lại năm chuỗi pháp khí mặt ngọc.
Thấy Diệp Mặc cất pháp khí đi, người đàn ông để râu cũng không nói nhiều gì, ông ta cũng biết giá của đồ này ở đây và ở ngoài chênh nhau quá nhiều. Tuy nhiên ông ta lại vuốt râu nói:
- Nếu như cậu có thể đem phương pháp luyện chế pháp khí này ra đấu giá, tôi nghĩ chắc chắn là cái giá trên trời.
Diệp Mặc cười lạnh, không cần nói hắn căn bản sẽ không đưa ra phương pháp luyện chế, cho dù là hắn đưa ra, người tu luyện Cổ Võ ở đây cũng không có người có thể luyện chế. Thứ đồ thần thức này, không phải tu luyện Cổ Võ là có thể luyện ra được. Ông già này đưa ra chủ ý cũng không tồi, nếu bọn họ có thể luyện chế nhiều rồi bán ra bên ngoài, trở thành tỷ phú cũng là chuyện đơn giản.
Tuy rằng trong lòng cười lạnh nhưng Diệp Mặc lại bình thản nói:
- Thứ này không phải của tôi, tôi chỉ là bán giúp mà thôi.
Thuận miệng nói một câu liền đem chuyện ban nãy vứt ra sau, Diệp Mặc lại lấy một bình sứ ra nói:
- Đây là một viên “Liên Sinh Đan”, ông xem có thể đáng bao nhiêu tiền?
Nói xong Diệp Mặc đem bình sứ giao cho ông già để râu, ông ta mở bình sứ ra, đổ ra một viên đan dược tròn màu tím, hương thơm vô cùng, nhỏ như mắt rồng. Viên đan dược này nhìn biểu tượng liền biết cực kì không tầm thường, nhưng chính là ông ta từ trước đến nay chưa từng nghe qua “Liên Sinh Đan”.
Diệp Mặc thấy bộ dáng há hốc miệng kinh ngạc của ông ta, liền biết ông già này chắc chắn không biết “Liên Sinh Đan”, lập tức lại nói:
- “Liên Sinh Đan” này là dùng “Tuyết Liên nghìn năm”, cộng thêm chín chín tám mốt dược liệu quí báu luyện chế mà thành, tuy không nói là “Sinh Tử Nhân Nhục Bạch Cốt” nhưng chỉ cần còn một hơi thở, bất luận là vết thương nghiêm trọng thế nào đều có thể chữa được.
Bắt nạt ông già không hiểu giá cả thị trường này, Diệp Mặc đem dược liệu luyện chế “Liên sinh Đan” tăng thêm mười lần, hắn luyện chế đan dược cũng dùng không quá năm sáu loại mà thôi, bây giờ bị hắn nói thành tám mốt loại. Huống hồ Liên sinh Đan cũng không phải là bệnh gì cũng chữa được, nó chỉ là nhằm vào ngoại thương và nội thương cực kì nghiêm trọng, hơn nữa đối với luyện công tẩu hỏa nhập ma cũng có hiệu quả trị liệu. Nhưng nếu nói bệnh nào cũng có thể chữa được thì lại không thực tế. Thần kinh não hoặc là rất nhiều bệnh tình tắc kinh mạnh thì Liên Sinh Đan không có cách nào chữa trị. Tuy nhiên cho dù là như vậy, đơn dược này cũng coi như là nghịch thiên rồi.
- Tuyết liên tử ngàn năm không ngờ thực sự có thể làm thuốc? Còn luyện chế ra được, hiện tại thế giới này lại có cao thủ luyện đan này?
Vẻ mặt của ông lão chấn kinh. Mà ngay cả người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, điều Diệp Mặc nói về công năng của viên đan dược này thật sự là nghịch thiên.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, đem đan dược cất vào chai mới nói:
- Những điều tôi nói hoàn toàn là thật, đan dược này có thể bán đấu giá chứ?
Người đàn ông lập tức trả lời:
- Có thể, có thể, tuy nhiên cậu phải cam đoan đan dược của cậu là thật, nếu như là giả…
Diệp Mặc cười lạnh, hắn đương nhiên biết người đàn ông để râu này muốn nói gì, lập tức trả lời:
- Nếu như ông không yên tâm, có thể nói là khách thay mặt bán, thật giả các ông không chịu trách nhiệm.
Diệp Mặc sở dĩ nói nời này là vì chẳng may ông già này thực sự không biết sự thật giả của đan dược mà phản đối Liên Sinh Đan của hắn, tiến hành bán đấu giá, hắn liền cái được không bù đắp được cái mất. Hắn cũng không tin, nhiều cao thủ như vậy, không có người nào có thể nhận ra sự thật giả của Liên Sinh Đan.
- Được, Liên Sinh Đan của cậu chúng tôi thay mặt, tuy nhiên phải thu 5% tiền hoa hồng.
Ông già lập tức nói.
- Có thể.
Diệp Mặc lập tức đồng ý, tiền hoa hồng 5% so với các loại thuế bên ngoài thì càng tiện hơn.
- Còn có những thứ khác không?
Ông lão để râu thấy Diệp Mặc đưa ra đều là đồ tốt lập tức liền mong chờ.
Diệp Mặc lại lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho ông lão.
- Cái này ông xem xem.
Ông lão mở cái bình ra, lại là một viên đan dược, nhưng là một viên đan dược trong suốt, mùi thơm lan ra bốn phía, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường. Điều khiến ông lão khó chịu là, ông ta không ngờ lại không biết. Ông ta dẫu gì cũng là một người giám định, nhưng liên tiếp mấy lần không dám định được tính quý báu của vật phẩm, khiến nét mặt già nua hơi khó chịu.
Diệp Mặc vừa nhìn liền biết ông ta lại không biết, chỉ đành giải thích:
- Đây là một viên “Trú Nhan Đan”, bất kể ai sau khi dùng xong đều trẻ mãi không già.
- Cái gì…
Lần này giật mình không chỉ có ông già để râu mà người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng kích động đứng lên.
Trú Nhan Đan đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, ai có biết thể thế giới này còn có thứ này?
Thấy tay người đàn ông để râu không ngừng run rẩy, Diệp Mặc nhanh chóng cất đan dược trở về bình. Cái ông này nói không chừng tay run làm đan dược của hắn rơi xuống đất.
Một lúc lâu sau, ông lão mới thanh tỉnh lại, nhìn Diệp Mặc nói:
- Vị huynh đệ này, lời này không thể nói lung tung, cậu biết nếu như viên này và công năng của Trú Nhan Đan giống như cậu nói thì sẽ tạo gây ra hậu quả như thế nào không? Đó là chấn động đấy, bởi vì đan dược này quả thực không thể đánh giá giá trị được.
Người phụ nữ có chút cao quý kia cũng khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Mặc, bà ta không dám chắc chắn lời Diệp Mặc nói là thật hay giả.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Đây đương nhiên là thật rồi, tôi ở hội đấu giá, ông có thể đấu giá Trú Nhan Đan của tôi đầu tiên, người mua có thể thử nghiệm tại chỗ, nếu như là giả ông có thể trực tiếp bán đứng tôi.
Tuy rằng nói như thế, trong lòng Diệp Mặc lại lập tức cẩn thận, xem ra hắn bán ra viên Trú Nhan Đan này có hơi lỗ mãng. Chẳng may khiến người ta biết được đan dược này là chính hắn bán, nói không chừng toàn bộ cao thủ thế giới này đều chặn hắn lại.
Thực lực, chỉ cần có đủ thực lực, hắn liền không sợ người khác như thế nào, nhưng thực lực hiện tại của hắn quá thấp, Diệp Mặc lại lần nữa muốn bức thiết nâng cao thực lực của chính mình.
Nếu như hiện tại hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ, có ai không dám phục, hắn tùy tay liền làm cho cả môn phái hóa thành tro bụi, nhưng hiện tại hắn không phải. Có lẽ ở nơi này, cả đời hắn cũng không có cách nào có thành tựu Trúc Cơ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn nhất định phải tham gia hội dấu giá, nếu chẳng may ở hội đấu giá gặp được linh thảo hay khoáng thạch quí báu, đối với hắn mà nói chính là tiền vốn thăng cấp. Hoa Hạ đất rộng của nhiều, thứ hắn không biết quá nhiều. Ví dụ như Tuyết Liên tử và “Hồng Diệp Nam Thị” nếu như không phải hắn có được, hắn căn bản không tin ở đây cũng có loại linh thảo này!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 237: Trú Nhan Đan.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Còn một điều chính là lần này sau khi đấu giá Trú Nhan đan, bất kể chờ lúc nữa Tê Sương tự có bán đứng hắn không, hắn đều phải chuẩn bị sẵn. May mà hắn có sẵn dự kiến, trước khi vào, dùng khăn đen che mặt, còn đổi tên.
- Được, nếu đan dược của anh thực sự như anh nói, có thể khẳng định đây là đan dược vô giá nhưng vì là lần đầu nên tôi đoán giá cũng chả cao lắm, dù sao chuyện này cũng khó tưởng tượng.
Lời của lão có râu tuy có sự đắn đo bên trong nhưng Diệp Mặc biết điều anh ta nói là thật.
Diệp Mặc lại lấy ra một viên Trú Nhan đan, đưa cho lão có râu nói:
- Loại đan dược này tôi có hai viên, viên này đến khi giữa cuộc đấu giá thì ông mới cho bán. Tôi nghĩ viên thứ hai này sẽ có giá khá hơn.
Lão có râu nhận lấy viên Trú Nhan đan thứ hai. Anh ta hoàn toàn hoá đá. Phải biết rằng loại đan dược này có một viên đã là nghịch thiên rồi nhưng người thanh niên này trong một lúc lại lấy ra hai viên. Nếu nói hắn là lừa đảo thì chả nhẽ hắn không muốn sống nữa sao. Lừa gạt người ở đây đúng là muốn chết mà.
Người phụ nữ trung niên kia nhìn chằm chằm đan dược trong tay Diệp Mặc. Trong mắt lộ vẻ tinh quang, nếu không phải có cố kị, không chừng bà ta đã lên cướp từ lâu rồi. Nhưng bà ta biết cho dù có khuynh gia bại sản cũng không mua nổi một viên này.
Lão có râu cầm viên đan dược Trú Nhan đan lên cũng cảm khái khá lâu. Hai viên đan dược này tuyệt đối là thứ đắt giá nhất buổi đấu giá này.
Người phụ nữ đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, liền nói:
- Xin hỏi, đan dược này của cậu có phải luyện chế từ l Hồng diệp Nam Thị không?
Diệp Mặc kinh ngạc, lại một lần nữa nghĩ ra một vấn đề lớn. Đó chính là việc Vô Lượng Sơn có Hồng diệp Nam Thị không phải là một hai người biết, rất nhiều người cũng biết rồi. Hơn nữa tác dụng chính của lá đó là làm đẹp, điều này không khó đoán. Thậm chí Trú Nhan đan của hắn có mùi vị Hồng diệp Nam Thị cũng không thể che giấu.
Một khi bị người ta biết Hồng diệp Nam Thị là hắn lấy được, vậy thì cái chết của Biên Pha và Du Liên bên sườn núi không chừng đều đổ lên đầu hắn. Cái chết lần trước không chỉ dừng lại ở hai người Biên Pha và Du Liên, còn tên đầu trọc bị Tĩnh Tức giết chết, thậm chí còn rất nhiều cao thủ Huyền cấp.
Thấy lão có râu và người phụ nữ trung niên đó nhìn mình, Diệp Mặc tự quyết chắc chắn, dù sao chuyện này cũng rõ rồi. Hơn nữa có giấu cũng không giấu nổi. Chi bằng nói thẳng là đúng thế, cũng để Trú Nhan đan đáng giá hơn. Chờ hắn tham gia xong phiên đấu giá này sẽ đi tiêu diệt Tống gia luôn, sau đó mai danh ẩn tích để tu luyện.
Người tu đạo mà cứ đắn đo do dự thì còn tu luyện cái gì nữa, nghĩ vậy Diệp Mặc bình tĩnh nói:
- Nghe tiền bối luyện đan dược nói, là có dược liệu tên hồng diệp Nam Thị, lúc quí vị bán đấu giá thì có thể nói thẳng ra.
Đừng nói là người phụ nữ kia, đến lão có râu bây giờ cũng biết Trú Nhan đan này, chắc trong mười phần thì tám chín phần là thật.
Hơn một tiếng sau, Diệp Mặc và lão có râu làm xong thủ tục, đi ra tìm được Hứa Bình, câu đầu tiên đã hỏi:
- Anh Hứa, không biết anh tham gia phiên đấu giá này muốn mua những thứ gì?
Hứa Bình nói một cách hơi khờ khờ:
- Tiền trên người tôi có hạn, chỉ muốn mua một thanh đao tốt. Tôi dùng đao nhưng đến giờ vẫn chưa có một thanh đao nào tốt.
Diệp Mặc nghĩ đến người mũi chim ưng kia bị hắn giết, đao của người đó khá tốt nhưng Diệp Mặc lúc đó không lấy, vì giết anh ta là người kia không đúng trước. Một khi lấy đao của người ta thì không chừng còn có cách nói khác.
Tuy trường đao của Biên Pha rất tốt nhưng Diệp Mặc cũng không dám đưa ra đấu giá. Bây giờ đưa cho Hứa Bình là hại anh ta. Nghĩ hồi lâu Diệp Mặc mới nói:
- Anh Hứa, nếu anh tin tôi thì anh rời khỏi đây mau, đi càng xa càng tốt. Một năm sau, anh có thể đi Yến Kinh tìm em, tôi đảm bảo anh sẽ có một thanh bảo đao tốt nhất.
Diệp Mặc vốn muốn nhờ Hứa Bình giúp đi Ninh Hải dạy dỗ tên Bổng Tử năm ngoái gặp đó. Nhưng nghĩ tới việc một khi nói cho anh ta mình là Sư Ảnh, thì chắc chắn bị lộ. Hay là chờ sau khi mình tu luyện được rồi hãy nói cho anh ta mình là ai.
- Sao lại thế này? Anh Mạc.
Hứa Bình lập tức hỏi, anh ta biết bản lĩnh của Diệp Mặc cao hơn nhiều so với anh ta. Đến Diệp Mặc còn lo lắng chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Diệp Mặc không giấu diếm, chỉ nói:
- Tôi đoán sau khi đấu giá, sẽ có người chặn giết tôi, tôi tự tin là có thể trốn thoát. Một khi họ không bắt được tôi thì không chừng anh lại bị nguy hiểm.
Hứa Bình nghe xong lời của Diệp Mặc, liền nói:
- Được, vậy tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, Diệp Mặc, cậu nhớ cẩn thận chút. Nếu đám người Đoạn Quyền Đường kia dám làm gì, tôi có liều chết cũng phải lấy vốn về.
Diệp Mặc có chút cảm động, dù sao hắn và Hứa Bình cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt. Tuy tính tình hợp nhau nhưng lúc đầu chính mình vẫn mang bộ mặt công danh lợi lộc. Bây giờ Hứa Bình nghe lời của hắn không chút do dự khiến hắn càng cảm thấy anh ta là người đáng kết bạn.
Lúc Hứa Bình rời đi, phiên đấu giá đã bắt đầu. Nhiều người bắt đầu đi vào, Diệp Mặc tuy đội khăn đen nhưng không gây chú ý vì người đeo mặt nạ không chỉ có mình hắn.
Diệp Mặc nhìn lướt qua những người đi phiên đấu giá. Tu thành cao nhất đều là Địa cấp nhưng đa số đều là Hoàng cấp và Huyền cấp. Diệp Mặc bỗng chú ý đến một người rất quen mặt. Là Lý Thu Dương, lúc ở Yến kinh hắn từng gặp Lý Thu Dương một lần. Biết anh ta là người nhà Lý gia nhưng anh ta không được coi là hậu bối ưu tú của Lý gia.
Anh ta sao có thể vào đây? Diệp Mặc không hiểu, lại quan sát kĩ lưỡng một lúc mới phát hiện người mà hắn thấy tuy rất giống Lý Thu Dương nhưng không phải. Chắc là anh em gì của Lý Thu Dương. Không ngờ người đứng sau Lý gia lớn như vậy, không ngờ còn có liên hệ với người trong ẩn môn. Điều này làm Diệp Mặc thật sự không ngờ.
Người đi vào phiên đấu giá không phải là rất nhiều, tổng cộng mới trên dưới năm trăm người. Hứa Bình có thể lấy được số trong chùm đó đúng là may mắn. Top trong 50 số đều có một gian phòng nho nhỏ, Diệp Mặc số 37, cũng được phân một gian phòng như vậy
Người dẫn chương trình là một lão năm mươi tuổi. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết người này lợi hại hơn nhiều so với những tên hắn từng giao thủ.
Lão già này đi lên sân khấu, chỉ trong chốc lát liền dùng âm thanh lớn nói:
- Tôi là Tịch Ô Sơn, nhận lời mời làm MC cho phiên đấu giá ẩn môn lần này. Mọi người đều biết phiên đấu giá ẩn môn tuy năm năm diễn ra một lần nhưng mỗi lần đều có rất nhiều bảo vật xuất thế. Tôi xin đại diện Tê Sương tự và bên đấu giá cảm ơn các khách hàng đã đến tham gia phiên đấu giá lần này. Cũng cảm ơn những bạn bè đến từ thế tục. Thôi không nói nhiều nữa, phiên đấu giá xin được bắt đầu.
Diệp Mặc nghe thấy Tịch Ô Sơn nói trong lòng thầm nghĩ, chả nhẽ còn có người thế tục đến sao? Thế là thế lực gì vậy? Đến Diệp gia và Tống gia, đại phiệt mà còn không thể tham gia. Có thể tham gia loại đấu giá này chắc đều là có thế lực. Chả nhẽ người giống Lý Thu Dương kia là đại diện của Lý gia? Nhưng Lý gia cũng không được tính là đệ nhất thế gia. Xem ra nơi này còn có người gia tộc khác đến, nói không chừng lại giống hắn, dùng khăn đen che đi.
Lời của Tịch Điểu Sơn cắt đứt suy nghĩ của Diệp Mặc
- Vật phẩm đấu giá đầu tiên tuyệt đối là vật làm chấn động lòng người. Tôi không dám nói về sau không có cái nào tương tự nhưng tôi dám chắc chắn phiên đấu giá trước đây đều không có đồ nào đáng giá hơn cái này.
Nói xong lấy ra một lọ ngọc nói:
- Đây là một viên Trú Nhan đan, sau khi dùng sẽ vĩnh viễn trẻ đẹp, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ mười năm. Dược liệu chính của nó là hồng diệp Nam Thị, cộng với hơn mười loại dược liệu quí. Giá ban đầu là một triệu, mỗi lần tăng không được thấp hơn một trăm ngàn.
Diệp Mặc thầm nghĩ, không ngờ lại đổi lọ sứ của mình thành lọ ngọc. Hơn nữa dược liệu luyện chế cũng nói điêu vài lần, xem ra người này cũng rất biết làm ăn.
Tịch Điểu Sơn nói xong, ngoài Diệp Mặc còn suy nghĩ vấn đề cái lọ ra, người khác đều nín thở. Không ngờ phiên đấu giá này vừa bắt đầu đã bắn một quả pháo khá nặng này. Chuyện này quá ly kì. Nếu Tịch Điểu Sơn không nói hồng diệp nam thị thì nhiều người vẫn ôm thái độ nghi ngờ. Hồng diệp nam thị vừa ra, rất nhiều người cũng đang suy đoán là thật.
Mặc dù là như vậy, bên dưới vẫn bắt đầu tranh cãi. Dù sao Trú Nhan đan quá nghịch thiên. Ai cũng không dám tưởng tượng còn có loại Trú Nhan đan này. Sau đợt yên lặng là đến ồn ào nhưng lại không có người ra giá.
Diệp Mặc trầm xuống, chả nhẽ lại không có lấy một người tin.
Tịch Ô Sơn thấy thế ho khan một tiếng
- Mọi người yên lặng, nếu có người sau khi mua mà không tin, có thể dùng ngay tại chỗ, chúng tôi ở đây có người hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Quả nhiên lời này của Tịch Ô Sơn vừa nói ra thì hiện trường liền khôi phục lại trạng thái yên lặng.
- Anh Tịch, theo anh nói, loại Trú Nhan đan này nhiều người đều biết trước đây không lâu tại Vô Lượng Sơn có truyền đến việc hồng diệp nam thị. Trưởng lão Điểm Thương mất tích trên Vô Lượng Sơn. Ai đem Trú Nhan đan này đến hội đấu giá xin anh Tịch hãy nói để Điểm Thương tôi được cảm ơn.
Một vị khoảng bốn mươi tuổi liền đứng lên nói.
Diệp Mặc liền nhìn người này, tự nhủ, quả nhiên là đến rồi. Người Huyền cấp trung kì này xem ra cũng là người của Điểm Thương, chỉ là không biết Tịch Ô Sơn sẽ nói thế nào. Tuy phiên đấu giá chắc chắn sẽ không để lộ thông tin của Diệp Mặc nhưng vẫn có chút lo sợ bất an.
Tịch Ô Sơn cười ha hả:
- Phiên đấu giá của tôi chỉ là chịu trách nhiệm mua bán, cái khác không hỏi một câu. Nếu có người hỏi loại vấn đề này, thì toàn bộ được coi là hành vi khiêu khích đối với phiên đấu giá của tôi. Được rồi, bây giờ mọi người có thể ra giá rồi.
Tịch Ô Sơn nói xong khí thế hùng mạnh liền xông lên. Có thể thấy tu luyện cao hơn so với người đàn ông Điểm Thương kia rồi. Quả nhiên người đàn ông của Điểm Thương kia trên mặt xanh đỏ có đủ, cuối cùng không nói gì nữa, hơi khó chịu mà ngồi xuống.
Diệp Mặc thầm thấy thoải mái, người của Điểm Thương này thật kiêu ngạo. Nếu bây giờ hắn luyện khí tầng năm hoặc tầng sáu, nói không chừng hắn đã đứng lên nói, là của tôi thì đã sao.
Chờ cả buổi vẫn không có ai ra giá, Diệp Mặc lại buồn bực. Chả nhẽ những người này đến một triệu cũng không lấy ra được sao? Nghĩ tới đây hắn không chịu được nữa liền giơ thẻ lên nói:
- Tôi ra một triệu.
Bọn rùa rụt cổ này không ra giá thì ông đây tự thét giá.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 238: Tranh nhau ra giá.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Tuy đã ra giá nhưng Diệp Mặc vẫn thầm khinh bỉ người chủ phiên đấu giá này. Phiên đấu giá dẫn một cô gái xinh một chút đến thì sẽ chết người chắc. Nếu có một cô gái xinh đẹp, có mặc hở hang một chút nữa thì không khí này có phải nóng lên rồi không. Cho một ông già đến đúng là khó chịu, làm cho người ra giá cũng chả có một người.
Diệp Mặc quên đây là nơi nào rồi, đây là chùa mà. Trong chùa mà lại cho một cô ăn mặc hở hang vào thì cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra thôi.
- Một triệu một trăm ngàn
Cuối cùng cũng có một giọng nói phá giá của Diệp Mặc, Diệp Mặc thở phào, hắn quay đầu nhìn, đó là một đạo cô xinh đẹp của Liên Hàng Tĩnh Trai. Đạo cô này cũng thích làm đẹp cơ à, nhưng trong lòng lại cảm kích vị đạo cô này đã giúp hắn một phen.
Xem ra người có tiền bây giờ không phải là thương nhân giàu có bên ngoài mà là đạo cô hoà thượng.
- Triệu rưỡi.
Lại một giọng nữ vang lên. Lần này Diệp Mặc không nhìn lại nhưng người ra giá đều là nữ, có vẻ ai cũng thích làm đẹp nhưng phụ nữ thì càng thích hơn.
- Triệu bảy.
- Hai triệu
Diệp Mặc mừng thầm, giá tiền này không ngờ trong chớp mắt mà đã lên như thế rồi.
Vì người ra giá càng ngày càng đông, người không tin càng ngày càng ít. Trong nháy mắt mà giá của Trú Nhan đan này đã lên đến tám triệu.
Quả nhiên người có tiền vẫn là trong ẩn môn, tuy Diệp Mặc không biết người trong ẩn môn lấy tiền từ đâu nhưng xem những người này ra giá đã biết. Đối mặt với Trú Nhan đan không phải rất chắc chắn nhưng người ra giá vẫn rất nhiều. Đối với Tịch Điểu Sơn không nói thật giả của đan dược không chịu trách nhiệm, Diệp Mặc đã rất cảm ơn rồi. Trú Nhan đan này dù sao cũng quá vô lí, ngộ nhỡ người MC phiên đấu giá nói không chịu trách nhiệm về thật giả thì giá của cái này đúng là khó nói.
Vừa nghĩ đến đây, trong phiên đấu giá đã có người đứng lên nói:
- Anh Tịch, không biết phiên đấu giá có chịu trách nhiệm về thật giả của đan dược không. Nếu mà chịu trách nhiệm thì tôi lập tức ra giá năm mươi triệu.
Diệp Mặc thầm chửi, tên chó nhật này đúng là đến bới móc hắn mà. Nếu Tịch Ô Sơn không nói rõ là chịu trách nhiệm thì đã đại khái cho qua rồi. tẹn này vừa nói ra, cũng chính là đem phá lớp giấy này, khiến y không còn cách nào giả hồ đồ nữa.
Quả nhiên sau khi người này hỏi xong, sắc mặt Tịch Ô Sơn liền trở nên khó coi, cũng chỉ trầm ngâm một lát, lại nói:
- Đan dược này là người khác nhờ chúng tôi đấu giá, hơn nữa người này hoàn toàn chịu trách nhiệm về Trú Nhan đan. Ngộ nhỡ là giả, chúng tôi có thể giao người này ra, phiên đấu giá của chúng tôi không chịu trách nhiệm về thật giả của đan dược.
Tuy Tịch Ô Sơn nói rất đích xác nhưng giá của Trú Nhan đan này cũng không có ai hô lên nữa. Chỉ là dừng lại ở chín triệu. Tuy mọi người đều có tiền nhưng đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên, hơn nữa còn là vật không biết thật giả thế nào.
Một khi mua Trú Nhan đan về, nếu thử nghiệm luôn, thì sẽ chậm trễ thời gian đấu giá. Nếu thử sau phiên đấu giá thì ai biết người được tiền có đi luôn hay không.
Hơn nữa quan trọng nhất là không ai tình nguyện làm cứng với bên bán. Lần này làm cứng rồi, lần sau người bán không cho vào thì cũng không có cách nào cả. Vì chút tiền đó lại làm ra hành động không khôn ngoan với bên bán đúng la không lý trí.
Diệp Mặc thầm giận, ông Tịch Ô Sơn này là đồ đầu heo. Ông chỉ cần nói người mua Trú Nhan đan nếu mua phải hàng giả thì sẽ lập tức trả lại tiền thì là được rồi. Thật không biết hội đấu giá lôi tên đầu heo này ở đâu ra. Diệp Mặc rất khó chịu nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào đứng ra nói. Một khi hắn chỉ ra, thì đến đồ ngốc cũng biết hắn là chủ của Trú Nhan đan.
- Xin hỏi Tịch tiền bối, nếu tôi mua phải Trú Nhan đan giả thì có thể lập tức trả lại không?
Một người lại nói ra những lời Diệp Mặc định nói, hắn suýt thì muốn ôm hôn người nói lời này một cái, đây đúng là lời hắn muốn nói.
Quả nhiên Tịch Ô Sơn liền trả lời:
- Có thể trả lại 95%.
- Được, nếu đã như vậy tôi ra mười triệu.
Người nói là một người con gái mặc váy xanh, trên mặt có một khăn đen nhưng có thể thấy trên trán có nhiều chấm li ti. Có thể thấy mặt cô từng bị thứ gì đó ăn mòn.
Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ. Tuy anh đây không ôm hôn cô đâu nhưng rất cảm ơn cô. Bây giờ mọi người cứ tăng giá đi, không có nỗi lo về sau nữa rồi.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc thất vọng là hắn chờ rất lâu mà không có ai tăng giá. Nhưng vừa nghĩ, hắn liền hiểu ra tại sao lại như thế. Dù sao phiên đấu giá năm năm một lần cũng không dễ gì thấy được, mọi người không muốn lãng phí thời gian đi thử đan dược mà bỏ qua thứ đồ mình thích. Huống chi rất nhiều người mua Trú Nhan đan về không phải là dùng cho mình sao.
Hơn nữa, ngộ nhỡ là giả thì không những đắc tội với bên bán mà còn trở thành trò cười.
Tịch Ô Sơn thấy cô gái này ra giá, liền nói:
- Bây giờ số 46 ra mười triệu, mười một triệu lần một…
Xem ra Tịch Ô Sơn khá thất vọng về giá của Trú Nhan đan. Anh ta căn bản không muốn tiếp tục lừa dối nữa.
Không ai ra giá nữa, Diệp Mặc lại vô cùng buồn bực. Tuy hắn tưởng Trú Nhan đan của hắn bán đi một đống cũng chả có gì là lạ nhưng không ra giá thì hắn cũng rất sốt ruột.
- Mười triệu lần hai
- Mười triệu lần ba, bán.
Thời gian giữa lần hai và lần ba, Tịch Ô Sơn không cho cách đến một giây, tuy Diệp Mặc buồn bực nhưng cũng không có cách nào cả.
Người con gái che khăn đen đứng dậy, đang định nói
Tịch Ô Sơn nói:
- Vị nữ sĩ này không cần đứng lên, chúng tôi sẽ đưa đan dược đến.
Người con gái này lắc đầu nói:
- Tôi đến đây là vì đan dược cho da mặt, tôi phải lập tức thử nó.
Tịch Ô Sơn ngơ ra một lúc, ông ta không ngờ lại thực sự có người lập tức phải thử nghiệm đan dược. Dù sao đến phiên đấu giá trưa này, mười triệu đúng là không đáng gì. Nhưng ông ta vẫn phản ứng rất nhanh, nói:
- Nếu đã vậy thì người của chúng tôi sẽ đưa cô đi chuyển khoản trước, sau đi thử nghiệm đan dược.
Theo người con gái đeo khăn đen này rời đi, phiên đấu giá lại trở lại sự yên lặng như lúc đầu, dường như chuyện mới rồi như chưa từng xảy ra.
Sau đây tiến hành đấu giá vẫn là một viên đan dược, gọi là Luyện Thể Hoàn. Loại đan dược này có thể khiến cho người tu luyện có 40% cơ hội vọt vào đầu kì Hoàng cấp. Giá qui định là bốn trăm ngàn.
Diệp Mặc suýt chút nữa thì hộc máu. Đây đúng là thứ mà hắn bán cho lão hoà thượng Ngộ Quang ở hội giao lưu pháp khí lần trước ở Lạc Thương.
Lão hoà thượng này rất xấu xa, viên đan dược kia không ngờ trong nháy mắt đã đưa đến phiên đấu giá này rồi. Lúc đầu mình còn nói cho ông ấy đừng tuỳ tiện cho ra ngoài. Con lừa ngu ngốc đó lại bỏ ngoài tai lời mình nói.
Suy nghĩ của Diệp Mặc vừa mới thay đổi trong thời điểm này, viên Luyện Thể hoàn này đã tăng đến sáu triệu, gần với Trú Nhan đan của hắn. Diệp Mặc vô cùng sầu não, rõ ràng là chả thèm nhìn nữa.
Nhưng hắn cũng biết tuy cao thủ trong ẩn môn rất nhiều, người tu luyện cổ võ cũng rất nhiều, nhưng người có thể chân chính bước vào Hoàng cấp thì lại rất rất ít.
Viên Luyện Thể Đan cuối cùng này đã bị mua bởi một người đàn ông với giá sáu triệunăm trăm ngàn. Chỉ có Diệp Mặc biết Luyện Thể đan này chả đáng bằng một phần một trăm của Trú Nhan đan. Nhưng giá bán của nó lại chênh lệch rất ít so với Trú Nhan đan.
Tịch Ô Sơn rõ ràng là rất hài lòng với giá bán sáu triệunăm trăm ngàn của Luyện Thể đan. Lại một lần nữa, từ một gã thanh niên phía sau lấy ra một khối khoáng thạch nói:
- Đây là một khối khoáng thạch, bên trong bao hàm số lượng lớn một năng lượng không biết tên. Cho đến nay vẫn không có người biết sử dụng năng lượng bên trong như thế nào. Giá khởi điểm bây giờ là một trăm ngàn, mỗi lần tăng không được thấp hơn mười nghìn.
Diệp Mặc lúc Tịch Ô Sơn lấy khối khoáng thạch này ra liền biết hắn đến là đúng. Đây là một khối Nguyên Khí thạch. Trong giới chân tu, người chân tu lúc khốn cùng đều dùng nó để tu luyện vì ngồn gốc linh thạch đúng là quá khó khăn. Mà Nguyên Khí thạch cũng có thể cung cấp nguyên khí trời đất để tu luyện, chỉ là có chút hỗn độn không dễ hấp thu mà thôi.
- Một trăm ngàn.
Diệp Mặc không ngờ thứ đồ này vẫn có người ra giá trước mặt hắn. Hắn chờ một hồi lại không có ai ra giá xem ra người thích nguyên khí thạch không nhiều lắm.
- Một trăm mười ngàn.
Diệp Mặc đã quyết tâm mua khối đá này về. Một khi có nguyên khí thạch này, hắn tuy không thể tăng cấp tầng bốn nhưng vọt tới đỉnh cao luyện khí tầng ba thì không có vấn đề gì cả.
- Một trăm năm mươi ngàn.
Người khác lại nói giá. Chỉ là giọng của anh ta vang hơn người vừa nãy, khẩu khí cũng linh hoạt sắc bén hơn.
- Một trăm sáu mươi ngàn.
- .
Diệp Mặc cũng bắt kịp một cách dứt khoát.
- Ba trăm ngàn
Người vừa báo giá nhìn bộ dáng khá là tức giận, chẳng những thanh âm càng vang, hơn nữa giọng điệu còn có chút không tốt lành, rất rõ ràng là rất khó chịu đối với Diệp Mặc một gà mờ thế mà cũng giật đồ với y
Y khó chịu, Diệp Mặc lại càng khó chịu, hắn nhìn tên cùng hắn tranh đoạt nguyên khí thạch, không ngờ là một gã cao thủ Địa cấp. Nhìn không ra tuổi, nhưng trên mặt y cũng rất là âm lãnh, vừa thấy chính là loại người không dễ chọc vào. Tuy nhiên Diệp Mặc lại không thèm để tâm đến y, một khối nguyên khí thạch, trừ hắn là Tu Chân giả có thể dùng ra thì ông mua về làm cái đếch gì chứ
- Ba trăm mười ngàn.
Diệp Mặc tiếp tục tăng giá.
Người đàn ông mặt lạnh đó hừ một tiếng:
- Năm trăm nghìn, Độc Lang tôi nhất quyết muốn nó.
Diệp Mặc mỗi lần tăng đều là mười ngàn mười ngàn một. Điều đó làm anh ta rất khó chịu, anh ta thấy Diệp Mặc đúng là muốn phá đám anh ta, đã bị anh ta cho vào sổ đen, giọng điệu thực mang sự uy hiếp nhẹ nhàng bên trong.
Diệp Mặc vừa nghe giọng điệu của tên này không ngờ lại thô bạo như vậy, trong lòng cũng giận, muốn uy hiếp ta à, nằm mơ đi. Nhưng hắn vẫn giơ bài trong tay một cách chậm rãi nói:
- Tôi ra năm trăm mười ngàn, khối khoáng thạch này tôi muốn.
- Anh bạn xem ra không bỏ qua cho Độc Lang tôi đây rồi.
Người đàn ông mặt lạnh nhìn lướt qua Diệp Mặc một cách hung tợn. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nói không chừng anh ta đã giết chết Diệp Mặc từ lâu rồi.
Diệp Mặc chả thèm nhìn anh ta, chỉ nhìn về Tịch Ô Sơn dẫn trên bục nói:
- Tịch Tiền bối, không có ai tăng giá thì có phải có thể xác định xuống không.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 239: Đồ tốt nhất.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Người xung quanh đều hít khí lạnh, sự lợi hại của Độc Lang không ai là không biết. Không ai biết lai lịch của anh ta. Anh ta chuyên đi một số ẩn môn yếu thế thu về lợi ích. Không những độc lang mà tính tình cũng tàn bạo. Nghe nói cả một cao thủ hạng nhất ẩn môn mà cũng phải nể anh ta.
Tuy mọi người đều biết Diệp Mặc cũng là một nhân vật dũng mãnh nhưng so với Độc Lang thì dường như kém hơn nhiều. Tên nhóc này vì một khối khoáng thạch vô dụng mà đi đắc tội Độc Lang, đúng là không biết trời cao đất dày. Sự chênh lệch giữa Huyền cấp và Địa cấp không phải là một điểm hai điểm nữa. Có thể thăng lên Địa cấp, cao thủ đó đã đứng ở tầng cao nhất chỗ này rồi. Diệp Mặc có thể dễ dàng giết chết cao thủ Huyền cấp nhưng ở trước mặt Địa cấp lại không chắc có thể chạy trốn.
Tịch Ô Sơn cũng thầm khâm phục Diệp Mặc nhưng vẫn lựa ý hùa theo, nói:
- Năm trăm mười ngàn lần một
Tuy Độc Lang lợi hại nhưng Tịch Ô Sơn cũng không e ngại anh ta, huống hồ anh ta đại diện cho bên đấu giá.
- Hai triệu
Độc Lang dường như phát hoả rồi, một lần đã tăng lên gấp mấy lần.
Diệp Mặc vẫn nói chậm rãi:
- Hai triệu mốt
Nếu là đồ bình thường hắn sẽ để cho người kia nhưng Nguyên Khí thạch thì hắn nhất quyết không nhường. Nếu đã đắc tội thì không bằng đắc tội thêm một chút, liền thêm một trăm nghìn mỗi lần.
- Được, được lắm, mày lỳ, tao xem mày có thể bảo vệ khối khoáng thạch này bao lâu.
Không ngờ Độc Lang lại không ra giá nữa.
Diệp Mặc cười nhạt, tuy thiếu gia đây bây giờ không phải đối thủ của ông nhưng muốn cướp đồ từ trong tay thiếu gia thì ông quá yếu rồi.
Độc Lang nhiều nhất cũng chỉ là mạnh hơn một đường so với Biên Pha
Mà sau khi mình đánh với Biên Pha, cũng có chút hiểu biết về Địa cấp ở đây, đúng là mạnh hơn Huyền cấp rất nhiều. Nhưng dựa vào một Địa cấp mà đã muốn khiến hắn từ bỏ Nguyên Khí thạch là tuyệt đối không thể. Hơn nữa, hắn đã luyện khí đến trung kì tầng ba rồi.
Một người mặc váy dài xanh đi vào từ đằng sau, cắt đứt không khí căng thẳng hiện trường. Lúc vừa thấy người con gái này, tất cả mọi người như ngây ra. Người này đúng là người phụ nữ vừa mua Trú Nhan đan. Nhưng bây giờ khuôn mặt trơn mịn, làm gì còn bộ dạng sần sùi vừa nãy nữa. Đúng là một người đẹp, hơn nữa thoạt nhìn dường như cũng trẻ ra vài tuổi.
Điều làm cho người ta chú ý nhất không phải là làn da trơn sáng mà là ánh mắt kích động của cô ấy. Tất cả mọi người đều biết cô chính là người vừa mua Trú Nhan đan mà cô vừa đi thử nghiệm đan dược. Không ngờ lúc quay lại lại biến thành người như vậy.
- Trú Nhan đan là thật.
Bây giờ ngay thằng ngốc cũng biết, Trú Nhan đan vừa bán ra với giá mười triệu là thật.
Hiện trường yên lặng một lát, sau đó lại lập tức ồn ào. Cho dù Tịch Ô Sơn đập búa trong tay nhưng hiện trường vẫn ồn ào hỗn loạn.
Gần như tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn về phía người con gái mặc váy xanh đó.
- Yên lặng, im.
Tịch Ô Sơn sau mấy lần kêu vài câu, hiện trường mới yên lặng lại nhưng khát vọng trong mắt nhiều người và sự vội vàng thì vẫn như cũ không hề che giấu. Dù sao Trú Nhan đan vẫn quá là nghịch thiên. Có thể nói người ở đây ngoài Diệp Mặc ra, ai cũng hối hận.
Không ai ngờ Trú Nhan đan này lại là thật. Nhưng hối hận cũng vô dụng, đan dược này đã bị người khác uống mất rồi.
Thấy đã yên lặng, lúc này Tịch Điểu Sơn mới nói:
- Mọi người đều biết Trú Nhan đan là thật rồi, không lừa gạt chứ hả, nói thật là lúc đó tôi cũng không biết đan dược này là thật hay giả. Nếu tôi biết nó là thật, hơn nữa chỉ là bán mười triệu, thì đan dược đó không đến lượt cô nương này mua rồi. Bây giờ mời cô nói thật giả của nó.
Người con gái mặc váy xanh này đứng lên, ánh mắt vẫn rất kích động. Không tin cô chỉ là thử xem, mua một viên Trú Nhan đan nhưng không ngờ nó lại là thật. Bây giờ cô ta rất hài lòng với phiên đấu giá này. Bây giờ cần cô ta đứng lên nói cô ta liền đứng dậy, nói:
- Tôi chắc chắn đan dược này là thật, tuyệt đối là thật.
- Có phải là đồng bọn hay không?
Bên cạnh có tiếng nói nhỏ
- Nói thừa, người đó tớ quen, là quả phụ nhà Hồng Vũ đường. Cô ta căn bản là mặt quá sần sùi. Bây giờ thành như thế này, đan dược đó trăm phần trăm là thật.
Lập tức liền có người tiếp lời.
Diệp Mặc bên cạnh hai người này nghe thấy Hồng Vũ đường mà giật mình, hắn từng nghe nói nơi này, là Mạc Khang nói người nào đó của Hồng Vũ đường đã cướp đi người con gái của anh ta.
- Xin hỏi Tịch tiền bối, Trú Nhan đan còn không?
- Đúng thế, còn không, nếu còn tôi muốn lấy.
Sự cuồng nhiệt của hiện trường với Trú Nhan đan đã không thể kìm lại. Tuy họ đều là người tu luyện cổ võ thanh tâm quả ngọc nhưng Trú Nhan đan là thứ không thể gặp cũng không thể cầu được.
Tịch Ô Sơn lại đập búa trong tay, lại nói:
- Về Trú Nhan đan còn hay không tôi cũng không biết, sau đây bán ra là một thanh trường kiếm, giá qui định là năm trăm ngàn…
Diệp Mặc trong lòng mừng thầm, chính mình có được khối nguyên khí thạch thì chả nói, viên Trú Nhan đan sau đây chắc chắn là vô giá rồi. Còn về đao đao kiếm kiếm đó thì Diệp Mặc chả thèm báo giá. Chờ sau khi hắn đến luyện khí tầng bốn, chính là luyện khí trung kì, không bằng hắn tự chế một pháp khí trường đao tặng cho Hứa Bình. Pháp khí ở đây tuy là được, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một trường đao Biên Pha là được nhất mà thôi.
Liên tiếp đập hơn mười mấy hai mưới cái, không có đồ nào Diệp Mặc vừa mắt. Điều làm hắn kì lạ là đến điện thoại cũng mang ra bán. Nhưng một loại di động đặc chế cũng là loại tín hiệu siêu cấp cực mạnh, không thấm nước, vân vân…
- Sau đây đấu giá là một viên đan dược, đan dược này là Liên Sinh đan. Có thể nói chỉ cần bạn uống một viên, cho dù là tẩu hoả nhập ma thì nó cũng có thể cứu sống bạn. Điều muốn nói với mọi người là Liên Sinh đan dùng Tuyết Liên Tử ngàn năm luyện thành, quan trọng nhất là Liên Sinh đan và Trú Nhan đan là do cùng một người luyện chế. Giá qui định là ba triệu, mỗi lần tăng không được thấp hơn một trăm ngàn.
Tịch Ô Sơn nói xong lại giơ lọ ngọc lên lần nữa.
Đừng nói tác dụng nghịch thiên của Liên Sinh đan, đơn thuần chỉ vì nó được luyện từ người luyện Trú Nhan đan thôi cũng đã đủ khiến giá trị của Liên Sinh đan tăng lên mấy lần.
- Tôi ra bốn triệu.
Người đầu tiên ra giá liền tăng một triệu.
- Năm triệu.
- Mười triệu
Diệp Mặc không ngờ Liên Sinh đan lại sôi động như vậy, trong nháy mắt đã đột phá ngàn vạn lần hơn nữa giá cả vẫn còn đang tăng.
- Một trăm triệu
Một giọng nói đội nhiên vang lên, cả hiện trường đều yên lặng. Tuy đan dược này có thể cứu người nhưng một trăm triệu cũng không phải là thấp.
Hiện trường yên lặng, nhưng người đàn ông báo giá này lại đứng lên nói:
- Mười năm trước, Miêu Tuyền tôi bị nội thương, việc tôi tu luyện bị dừng lại tại trung kì Địa cấp bốn mươi năm.
- Hơn nữa nếu không chữa trị nội thương, tôi chỉ có thể sống một năm nữa. Vậy nên tôi mới ra giá một trăm triệu. Tôi cũng biết nếu đan dược này thật sự công hiệu thì một trăm triệu không thể nào đủ được nhưng tôi không có nhiều tiền hơn thế. Miêu Tuyền tôi xin cảm ơn các bạn hữu đã không tranh Liên Sinh đan này với tôi trước.
Tuy nhiều người vẫn muốn ra giá nhưng đắc tội với một cao thủ Địa cấp trung kì thì đúng là quá ngu xuẩn. Hơn nữa vị cao thủ này cũng chỉ có thể sống thêm một năm, ngộ nhỡ chọc giận người này thì đúng là mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt TịchÔ Sơn tuy khó coi nhưng trong lòng cũng biết những lời này của Miêu Tuyền tuy có nguồn gốc của nó nhưng thế thì thật không phải với bên bán. Nhưng có thể đưa ra giá một trăm triệu thì anh ta cũng không nên nói gì nữa. Dù sao Miêu Tuyền cũng là một trong những cao thủ dù sao thì cũng phải nể mặt anh ta.
Diệp Mặc thấy gian phòng của Miêu Tuyền là số 9 liền biết người này cũng là một cao thủ, nhưng Liên Sinh đan mà bán một trăm triệu là hắn cũng khá hài lòng rồi.
Miêu Tuyền cầm đan dược về, không ngờ lại nuốt luôn ở trong gian phòng, xem ra ông ta phải thử nghiệm ở hiện trường luôn.
Tịch Ô Sơn nhìn lướt qua Miêu Tuyền nhưng lại không nói gì cả, tiếp tục nói:
- Sau đây tiếp tục đấu giá là một cây dược liệu Liễu Thanh La, giá bắt đầu là mười triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một triệu.
Diệp Mặc sửng sốt. Thảo dược gì mà lại đắt vậy? Hắn chưa từng nghe qua Liễu Thanh La.
Hơn nữa Tịch Ô Sơn không ngờ cũng không thấy lạ với tác dụng của loại cỏ này. Ông lão họ Tịch này đúng là không hợp làm MC phiên đấu giá. Đúng là không biết bên bán của phiên đấu giá này nghĩ thế nào nữa.
Ngoài dự liệu của Diệp Mặc là không ngờ lại không có ai lên tiếng hỏi “Liễu Thanh La là cái gì”, mà đã có người lập tức ra giá mười một triệu rồi.
Xem ra người ở hiện trường đều biết đó là cái gì, còn biết cả công dụng chủ yếu của nó nữa. Diệp Mặc đoán chắc chỉ có hắn là không biết ở đây. Thần thức hắn lướt qua, dừng lại ở chậu hoa trên bàn đấu giá, cao nửa thước, lá xanh cành xanh. Điều kì lạ nhất là bên trên còn nở mấy bông hoa nhỏ cũng là màu xanh. Diệp Mặc bỗng biến sắc. Đây đâu phải là Liễu Thanh La, đây rõ ràng là một cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp.
Cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp cả cây toàn là bảo vật, cho dù không luyện đan dược thì hoa của nó cũng có ích cho người chân tu luyện khí tầng năm trở xuống. Một khi cây đó lớn rồi, không những lá và thân có thể cho vào đan dược mà hoa của nó cũng là một trong những nguyên liệu chủ yếu luyện chế Trúc Cơ Đan.
Nhưng rất hiếm thấy cây Thanh Hoa Thanh Diệp đó lớn. Mà cây đó trước mắt lại rõ ràng là chưa lớn, nhưng nếu tiếp tục chăm thì ai mà biết sau này sẽ thế nào?
Chủ yếu nhất là hoa của cây này và lá của nó có thể cung cấp cho sự tu luyện khí kì của hắn. Tuy Trúc Cơ là không thể nhưng lại có thể mang lại nhiều hi vọng cho Diệp Mặc. Đây đúng là một đồ tốt.
Mắt Diệp Mặc sáng lên, có cướp thì cũng phải đoạt lấy chậu hoa này. Không ngờ trên trái đất lại có cây này đúng là không uổng công chuyến này.
Tiếc là bây giờ hắn chỉ có hơn một trăm triệu tiền mặt. Nếu chỉ dựa vào chút tiền này mà lấy cây hoa đó đúng là rất khó khăn.
- Trú Nhan đan, còn một viên chưa đấu giá, quĩ phát sinh này đến từ đâu?!
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 240: Thế nào gọi là kẻ có tiền.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Nghĩ đến công năng của thanh hoa thanh diệp, Diệp Mặc giật mình, hắn cuối cũng đã hiểu được tại sao Tịch Ô Sơn đã không chủ động giới thiệu tác dụng của cái thứ này rồi.
Cỏ thanh hoa thanh diệp, là thứ có tác dụng rất lớn với hầu hết những người tu luyện, thậm chí có thể dùng để điều chế Trúc Cơ Đan, nhưng loại cỏ này cũng có tác dụng với việc lên cấp về tu luyện cổ võ thăng cấp, nếu nói “luyện thể đan” chỉ là làm cho người tu luyện cổ võ thăng cấp hoàng cấp sử dụng thì “thanh hoa thanh diệp” là dùng để thăng cấp Huyền cấp, Địa cấp thậm chí là Địa cấp trở lên.
Chỗ này toàn là để tu luyện cổ võ, cái thứ quá quý báu này lại có mấy ai biết đến?
- Nghe nói hoa của Liễu Thanh La cũng có tác dụng lớn trong việc nâng cấp, chỗ này có ba đóa hoa, không biết công dụng thế nào?
Tuy người nói chuyện có giọng nói rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Rất nhanh đã có kẻ đáp lời:
- Lần xuất hiện trước đó của Liễu Thanh La là năm mươi năm về trước rồi, nghe nói có năm đóa hoa, nhưng đã bị một cao thủ địa cấp hậu kỳ mua mất rồi, kết quả là cũng không thể lên cấp, nhưng cái thứ này tuy rất nổi tiếng, nhưng cũng chỉ như thế thôi.
Diệp Mặc kinh hãi vô cùng, năm đóa hoa ‘thanh hoa thanh diệp thảo’đã gần đến thời kỳ chín độ, ‘thanh hoa thanh diệp thảo’ thời kỳ chín độ sẽ nở bảy đóa hoa, không ngờ chỗ này lại có thể thấy được nở năm đóa ‘thanh hoa thanh diệp thảo’.
Nhưng Diệp Mặc cũng cười thầm về lời đối đáp của hai kẻ này, năm đóa ‘thanh hoa thanh diệp thảo’ không thể làm cho người ta lên cấp được, chuyện này là tuyệt đối không thể. Có thể những người này chỉ biết là hoa của ‘thanh hoa thanh diệp thảo’có thể dùng trực tiếp, mà không biết luyện thành đơn dược. Tuy rằng dùng trực tiếp có tác dụng tốt, nhưng so với khi luyện thành đơn dược thì tác dụng cũng không kém bao nhiêu.
‘Thanh hoa thanh diệp thảo’ một khi đã đến tay hắn, thì dẽ lập tức được luyện thành đơn dược, hiệu quả so với khi dùng trực tiếp đâu chỉ là gấp trăm lần. những kẻ này quá ngu ngốc, nhưng Diệp Mặc nghĩ, không biết cũng tốt, nếu như có người biết tính nghịch thiên của ‘thanh hoa thanh diệp thảo’, thì chắc rằng sẽ không đem ra bán đâu.
- Hai mươi triệu.
Đã có người ra giá cho ‘thanh hoa thanh diệp thảo’, vả lại vừa mở miệng là thêm mưới triệu rồi. Có thể thấy là tuy mọi người cũng biết là chỉ có thể dùng trực tiếp đóa hoa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự nuôi hi vọng về việc lên cấp.
- Ba chục triệu.
- Năm chục triệu…
Giá cả cứ thế lên cao, tuy người ta không biết ‘thanh hoa thanh diệp thảo’ có thể luyện đơn, thậm chí có thể chế thành đơn dược, sau khi uống có thể vượt khỏi địa cấp cũng không biết chừng. Nhưng ba đóa hoa có thể nâng từ Huyền cấp lên Địa cấp, thậm chí khiến cho cao thủ địa cấp cũng tiến bộ vượt bậc, cái khả năng đó cũng đủ khiến cho tất cả mọi người tranh nhau mua rồi.
Khi Diệp Mặc phản ứng thì ‘thanh hoa thanh diệp thảo’đã lên tới hai trăm triệu. Cái giá này đã hoàn toàn vượt khỏi giới hạn của hắn, tất cả tài sản mà hắn có được cũng chỉ hơn một trăm triệu.
- Ba trăm triệu
Giá cả hiện giờ không còn là chục triệu nữa, có một lão già đã trực tiếp tăng thêm một trăm triệu, Diệp Mặc nghĩ thầm, quả nhiên những kẻ có tiền đều tập trung ở đây.
- Năm trăm triệu
Giá cả tiếp tục lên, lần này lại có kẻ hét lên thêm hai trăm triệu
Cuộc đấu giá đến thời điểm này, Diệp Mặc đã biết có bao nhiêu kẻ có tiền đang ngồi ở đây, vốn dĩ giá cao nhất cũng chỉ là ‘liên sinh đan’ của hắn, giá là một trăm triệu, nhưng hiện giờ cuộc đấu giá chỉ đi đến phân nửa, thậm chí cái rương đồ cũng chưa lấy ra hết, thì giá cả đã lên tới hàng năm trăm triệu rồi.
Diệp Mặc không biết tiền của những kẻ này từ đâu mà ra, nhưng hắn biết số tiền này đối với bọn họ chắc là chưa tới đâu.
Khi giá lên tới năm trăm triệu thì đã hơi khựng lại, Diệp Mặc đang nhẩm tính tài sản của mình.
Hiện giờ hắn có một trăm triệu, đợi lát nữa chắc viên đơn kia cũng bán được hai trăm triệu, thì mình đã có ba trăm triệu, trên người hắn còn có năm viên đơn, cứ cho là mỗi viên một trăm triệu tổng cộng là năm trăm triệu.
- Tám trăm triệu.
Sau khi Diệp Mặc nhẩm tính tài sản của mình thì hét lên một con số.
- Tám trăm triệu lần một.
Tịch Ô Sơn biết rằng ‘thanh hoa hanh diệp cỏ’ rất quý giá, có thể bán được tám trăm triệu thì cũng không tệ rồi, nhưng cái giá này so với giá tối đa thì cũng còn kém xa.
- Hừ.
Một giọng lạnh lùng truyền đến, Diệp Mặc giật mình, hắn biết tiếng hừ đó là dành cho hắn. Người này quả lợi hại, nhưng vì thế mà hắn phải bỏ cuộc thì hắn không cam lòng. Nhưng nếu hôm nay tại cuộc đấu giá này mà đắc tội với người đó, người mà hắn đắc tội đã quá nhiều. Một Độc Lang hắn không sợ, nhưng lại đến thêm một kẻ còn lợi hại hơn cả Độc Lang, hắn thật sự bị nguy hiểm rồi.
- Một tỷ.
Lão già nọ hừ một tiếng lạnh lùng, không hề ngưng ra giá, mà còn đưa giá lên tới mười tỷ.
Diệp Mặc thầm rên rỉ, những kẻ này từ sáng đến chiều không lộ diện, thì rốt cục bọn họ vơ vét tiền của ở đâu thế, một tỷ đó, ở Hoa Hạ có mấy ai dám tùy tiện lấy ra một lúc một tỷ tiền mặt chứ.
Cho dù là Bill, tài sản của ông ta cũng chỉ là những cổ phiếu mà thôi, tuy rằng lấy ra một tỷ đối với ông ta cũng không là gì, nhưng mà, trên thế giới này có mấy Bill, đừng nói chi là Hoa Hạ.
- Tỷ hai.
Có người lại ra giá, Diệp Mặc đã thật sự từ bỏ rồi, đừng nói chi đến chuyện sau khi mua được rồi bị người khác nhớ mặt, cho dù là không nhớ thì hắn cũng không có nhiều tiền đến thế.
Về lần ra giá vừa rồi, Diệp Mặc cảm thấy mình hơi lỗ mãng, chỉ là ‘thanh hoa thanh diệp thảo’quá cuốn hút người khác.
- Tỷ rưỡi.
Lão già nọ thấy có kẻ ra giá, khẩu khí có vẻ không thoải mái, lập tức cho lên thêm ba trăm triệu.
- Hai tỷ.
Người phía sau lưng tuyệt đối không nhường nhịn.
- Lão già Hạ, ông nhất định tranh giành Liễu Thanh La với tôi sao.
Ông lão kia đã thấy giá lên tới hai tỷ, giá đã cao hơn hẳn Liễu Thanh La rồi, trong lòng có vẻ không vui.
Người đàn ông ra giá phía sau đeo một chiếc mặt nạ đen, bây giờ thấy có người gọi tên mình thì cười lạnh lùng, kéo chiếc mặt nạ ra,
- Trương Chi Hối, cây Liễu Thanh La này nhà họ Hạ chúng tôi quyết lấy bằng được, xin hãy nể mặt một chút.
Trương Chi Hối biết rằng chỉ dựa vào khả năng của mình mà tranh Liễu Thanh La với nhà họ Hạ thì không được, tuy hơi bực bội nhưng cũng chỉ biết bất lực ngồi xuống. Cuối cùng cây Liễu Thanh La đã bị người nhà họ Hạ mua với giá hai tỷ khiêng đi mất, tuy Diệp Mặc cũng không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Trong lòng hắn nghĩ cái lão già Hạ này không biết có phải là người trong gia tộc Hạ Thị mà Mạc Khang đã nói đến không, nếu như đúng là vậy, thì mình phải tìm ra, cho dù là đi ăn trộm cũng phải trộm cái cây đó về.
Cái thứ tiếp theo đây, Diệp Mặc mới biết cái gì là thật sự quý giá, một cuốn bí kíp cổ võ địa cấp được hét giá trên trời năm tỷ, một cây Thái Át thần kiếm mà tương truyền Lữ Động Tân đã dùng qua cũng được ra giá bốn tỷ. Thậm chí ngay cả dạ minh châu cũng bán đấu giá, cũng là bắt đầu ra giá từ hai tỷ trở lên
Lúc này Diệp Mặc mới ngầm than thở, cái một trăm triệu của hắn không đủ để người khác nhét kẽ răng nữa là. Giá trị của ‘Thanh hoa thanh diệp thảo’ người khác không biết, nếu như biết được thì giá cả lên tới chục tỷ thì cũng bình thường. Cái gì gọi là kẻ có tiền, hôm nay Diệp Mặc đã được hiểu biết về những kẻ có tiền.
Trong lòng hắn cũng hơi bực bội, không chừng trong những kẻ đến đây hắn là kẻ nghèo nhất, đến những tiểu ni cô kia cũng giàu có hơn hắn.
Diệp Mặc không biết những món tiền khổng lồ kia đều là tiền dành dụm của môn phái trong nhiều năm, tiền đối với những môn phái kia đều chẳng là gì cả, chỉ sợ cho dù có đem hết tiền ra, cũng chỉ có thể đổi lại một vài thứ tiêu dùng mà thôi. Đối với họ, muốn kiếm tiền cũng dễ thôi, nhưng các bảo bối muốn có được thì còn phải tùy duyên số.
- Ha ha ha, nội thương của tôi đã khỏi rồi, thật là một loại thuốc tốt.
Miêu Tuyền sau khi mua ‘Liên sinh đan’ liền đứng phắt dậy hưng phấn nói.
Xung quanh lại trở nên yên ắng, thương tích của Miêu Tuyền ai cũng biết, không ngờ một viên ‘liên sinh đơn’ lại có thể chữa khỏi cho y. Lại có người bắt đầu thấy hối hận, cái họ đang nghĩ, một viên ‘Trú nhan đan’ đã bỏ lỡ thì không nói làm gì, viên thứ hai cũng bỏ lỡ mất.
Cả hai lần những kẻ mua được đơn dược đều dùng tại chỗ, rất hiển nhiên đã chứng minh rõ ràng tác dụng của thuốc.
- Vật đấu giá tiếp theo là một thứ đã được bán trước, cái thứ này lúc bắt đầu đã bán được một lần, mọi người chắc cũng đoán được rồi. Đó là ‘trú nhan đơn’, lần đấu giá này sẽ bán viên thứ hai. ‘Trú nhan đơn’ vừa mở giá là một trăm triệu, mỗi lần ra giá…
Lời của Tịch Ô Sơn còn chưa dứt, thì bên dưới đã ồn ào cả lên.
Đã thấy tác dụng của viên ‘trú nhan đơn’ đầu tiên, thì viên thứ hai đương nhiên là không cần phải nói, toàn thể những người có mặt đều rất hưng phấn, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này cả. Lúc cuối buổi đấu giá, là lúc cao trào nhất.
Chỉ là rất nhiều người đã cạn túi, dù gì thì tiền mang theo cũng đã xài rồi. Tuy biết rằng viên ‘Trú nhan đơn’ không có gì so sánh được, là vô giá, nhưng đã không còn tiền để tranh giành nữa.
Diệp Mặc thờ ơ, cho dù viên ‘trú nhan đơn’ có bán được giá cao đi nữa, hắn cũng không thèm quan tâm, cái hắn cần không phải là tiền, mà là ‘thanh hoa thanh diệp thảo’.
- Tôi ra hai trăm triệu.
Người đầu tiên ra giá lại là tên lão già Hạ nãy tranh với Trương Chi Hối, Diệp Mặc thấy ông ta ra giá, thì hơi giật mình, lập tức đứng phắt dậy.
Những người xung quanh thấy Diệp Mặc đứng dậy, thì đều thấy khó hiểu, Diệp Mặc đi ra phòng bên cạnh, khi muốn đi vào trong, thì lập tức có người cản Diệp Mặc lại,
- Chào anh, trong thời gian diễn ra cuộc đấu giá, không cho phép ai vào đây, nếu muốn đi ra thì được.
- Để cho anh ta vào.
Lúc Diệp Mặc định nói là mình muốn tìm gặp lão có râu dê, thì không ngờ bị lão nhìn thấy, mới kêu hắn vào.
Diệp Mặc đi vào phòng trong của khu đấu giá, lão đã cười tươi rót cho Diệp Mặc một ly trà, nói rất khách khí:
- Mời anh dùng trà.
Diệp Mặc biết tại sao ông ta lại khách khí với mình, bởi vì ông ta rất thích các loại thuốc của mình. Nhưng lão không vội vàng, Diệp Mặc thì vội. Hắn không có thời gian nói năng nhảm nhí, nên đã nói ngay:
- Ông Hoàng, tôi muốn tự mình bán viên ‘trú nhan đơn’ của mình, điều kiện gì ông cứ nói.
Diệp Mặc nghĩ cùng lắm là lấy thêm một viên ‘trú nhan đơn’ ra thôi.
Lão râu dê không vội vàng mà nói:
- Ông Mạc đến vì chuyện Liễu Thanh La đúng không?
Diệp Mặc biết rằng lão lúc nào cũng chú ý đến mình, cũng không bóng gió xa xôi nữa, hắn trực tiếp nói:
- Không sai, tôi đến vì Liễu Thanh La, được hay không, ông Hoàng cứ nói một câu, sau này tôi còn một lượng thuốc rất lớn để giao dịch, nếu không được thì thôi vậy.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương